24-02-2013, 05:23 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 7: Tiêu Kiếm ra đời
Một trung niên nam tử đứng trước một gian phòng đi đi lại lại. Khuông mặt hắn lúc này cực kỳ bất an. Trong lòng lúc này cực kỳ bồn chồn. Một lão nhân khác lúc này thì đang ngồi nhàn nhã uống trà khuôn mặt hơi nhăn nhó cau mày. Theo như lão biết được thì Tiêu phu nhân đã mang thai hơn ba năm rồi vậy mà vẫn chưa sinh điều này không biết là thật hay giả. Hơn nữa nghe nói Tiêu phu nhân có bệnh kín trong người khó có thể lại sinh con không ngờ sau khi mang thái bệnh dần hết sắc mặt da dẻ ngày một trắng hồng. Điều này làm cho lão thấy kỳ lạ. Hơn nữa với linh hồn cường đại hắn ẩn ẩn được trung quanh Tiêu phu nhân luôn lượn lờ dày đặc linh khí. Chỉ có linh hồn cường đại như lão mới nhận thấy được. Lão nhân lẩm bẩm: “Truyện này nhất định phải bẩm báo gia chủ mới được...”
Thật ra thì Sword tu luyện Thái Dược Thần Long quyết liên tục hấp thụ thiên địa linh khí. Nói cánh khác hắn luyện công từ trong bụng mẹ. Điều này nghe có vẻ vô lý đấy nhưng thật sự nó đang diễn ra. Hắn biết thân thể tốt cũng ảnh hướng đến tốc độ hồi phục của linh hồn là như thế nào. Hơn nữa muốn hồi phục bất diệt thể cần khá nhiều năng lượng. Giờ tất cả máu huyết bất diệt chi thể đều bị phong ấn chờ hắn có thực lực đủ mạnh hắn sẽ hiến tế cái thân thể này để hình thành bất diệt thể.
Nằm trong bụng người thiếu phụ Sword cảm giác có phần không đúng. Hắn lẩm bẩm: “Thân thể này quá lớn... ” Sword điều động năng lượng trong đan điền. Chân nguyên từ trong đan điền theo các huyệt vị tiến tời cơ bắp xương cốt của hắn. Thân thể hắn bắt đầu co rút lại. Cả người hắn nhỏ lại chỉ bằng đứa trẻ sơ sinh. Đầu hắn theo nước ối trong tử cung dần đưa ra ngoài.
“Phu nhân, phu nhân ra rồi...” Một bà mẫu hét lớn có vẻ khá sung sướng.
Hắn hơi nheo mắt. Đưa vào mắt hắn là một chút ánh sáng chói chang. Thân thế hắn hoạt động dùng chân nguyên chỉ trong một chút thời gian thần hình hắn bắt đầu lớn lên. Mấy bà mụ đặt hắn vào ta thì đột nhiên het lơn buông hắn ra. May mà hắn gần cái giường nằm không thì đã ăn một đòn ngã đau.
“Aa...” Bà mụ hét lớn. Thiếu phụ lúc này cũng lờ mờ nhìn về phía hắn. Trong hai tròng mặt đều ngạc nhiên.
“Rầm” Trung niên nhân hoảng sợ phá cửa lao thẳng vào hét: “Chuyện gì vậy?” Lão nhân ngồi nhàn nhã uống trà thì bật dậy phóng thẳng về phía tiếng hét phát ra.
Xuất hiện trước mặt trung niên nhân là một tiểu hài tầm ba tuổi người dính đầy nước ối. Một mái tóc màu ngân bạc, con mắt tinh anh màu đen nhánh phát ra có thần, cả thân thể trần truồng. Hắn khuôn mặt ngạo nghễ nhìn về phía trung niên nhân mỉm cười: “Phụ thân...” giọng nói còn có chút non nớt phát ra.
“Đây, đây... là chuyện gì xảy ra!?” Trung niên nhân chỉ vào tiểu hài quay sang ngơ ngác nhìn thiếu phụ cùng bà đỡ.
“Tiêu tộc trưởng, ta... ta quả thực không biết!” Bà mụ rung sợ, miện lẩm bẩm tay chỉ về phía tiểu hài tử.
“Ngươi, người... thực sự là do ta sinh?” Thiếu phụ giọng run run, hai môi cắn vào nhau như có chút hoảng hốt trong lời nói.
“Vâng” Tiểu hài tử ngơ ngác nhìn về phía thiếu phụ: “Có gì sai sao? Hài nhi chính là do người sinh ra người không nhận ra sao?” Tiểu hài tử tiến về phía thiếu phụ. Thiếu phụ có chút hoảng sờ sờ trên má tiểu hài tử. Tiểu hài tử lại không có chút phản kháng khẽ mỉm cười. Tiêu Chiên ngơ ngác nhìn về phía trước dường như không hiểu chuyển gì xảy ra lắm.
“Tiêu tộc trưởng không biết là đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?” Hắc y lão nhân chạy vội đến quay sang nhìn Tiêu Chiến thấy hắn đang ngẩn ngơ. Tiêu Chiến thở dài: “Chuyện này...”
Mấy thiếu niên nhỏ tuổi lúc này cũng chạy tới. Hài tử lớn nhất: “Phụ thân, mẫu thân sinh chưa con muốn nhìn ngũ đệ một chút a?”
“Đúng đó phụ thân, phụ thân để con xem ngũ đệ nga?...”
“A, chuyện này...” Thấy Tiêu Chiến lúc này mặt mày tái mét hắc lão nhân quay sang nhìn. Theo sau một số lão nhân cũng cháy đến há hốc nhìn cảnh phía trước. Thiếu phụ thở dài: “Phu quân dù sao thì thế nào nó cũng là chính ta và ngươi sinh ra a...”
“Ài” Nghe thấy trung niên nhân mới thở dài: “Ta biết...?”
Mấy hài tử cũng ngơ ngác nhìn về phía hải tử nhỏ tuổi đang quấn một chiếc khắn đang ngồi trong lòng thiếu phụ. Đại trưởng lão lúc này dơ ngón tay chỉ về phía đứa trẻ mặt cực kỳ hồ nghi: “Đây là chuyện gì đang xảy ra?” Nghe vậy Tiêu Chiến cũng không biết trả lời mấy trưởng lão ra sao. Hắn chỉ biết thở dài một hơi đáp cho lấy lệ.
Hắc y lão nhân lúc này lại quay sang mỉm cười nhìn Tiêu Chiên an ủi: “Tiêu tộc trưởng đừng quá lo lắng, ta thấy ngũ thiếu gia sinh ra như vậy chắc chắn sau này không phải là kỳ nhân cũng là một thiên tài”
“Hahahah...” Mấy lão nhân kia cũng vuốt ve râu, giọng đầy lịnh nọt: “Đúng vậy a, đúng vậy, Lăng tiên sinh quả nói rất đúng”
Hắc bào lão nhân lúc này quay sang quan sát kỹ đứa bé thì thấy đứa nhỏ nhìn về phía mình thì không chút sợ hãi lào, khuôn mặt nổi lên một nụ cười trong đó còn có chút mỉa mai. Nó có khuôn mặt cực kỳ tinh mỹ, một mái tóc màu bạch kim, sống mũi thẳng, con mắt tinh anh. So với vợ chồng Tiêu Chiến đều tóc đén nhưng lại sinh ra một đứa có tóc bạch kim tuy trên đấu khí đại lục vẫn có trường hợp này song cũng khá là hiếm. Lão nhân để ý nhìn trước ngực hắn thì lấy tay chỉ về phía đó quay sang nhìn Tiêu Chiến nói: “Tiêu tộc trưởng, các vị trưởng lão cùng nhìn xem...”
Theo hướng tay hắc bào lão nhân chỉ trên ngực hắn là một vết săm hình cây kiếm cực kỳ sống động cứ y như thật. Tiêu Chiến lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lại là hôm đó?”
Sword sinh ra sau sự kiện kỳ lạ kia hơn nữa trên ngực hắn có một vết chàm giống hệt một hình cây kiếm lên hai người quyết định đặt tên hắn là Tiêu Kiếm. Hơn nữa chuyện kỳ lạ này đã đồn khắp Ô Thản thành. Vang danh hắn quả là không nhỏ...
|