Chiếc giường đệm kiểu Victoria rất êm nằm xuống có cảm giác như nằm trên mây, cánh cửa mạ đồng sáng bóng, đồ dùng trong gia đình đều là những thứ đắt tiền, tấm thảm trải nền sang trọng, tất cả đều làm nổi bật lên vẻ lộng lẫy và quý phái của ngôi nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tịnh Ngôn liền nhắm mắt lại, cô cảm thấy cơ thể có cảm giác nặng nề, tiếp đó là vòng tay ấm áp của Dịch Nhân.
“Em ngủ rồi ư?”
“Em ngủ rồi.” Tịnh Ngôn mỉm cười trả lời.
Dịch Nhân cũng mỉm cười và nói, “Vẫn còn ba ngày nữa”.
“Anh yên tâm, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, em sẽ không chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này đâu.”
“Em có thể chạy trốn được không?” Dịch Nhân mỉm cười hỏi lại.
Lúc này Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái, cô hôn nhẹ vào má Dịch Nhân và nói, “Dịch Nhân, em yêu anh”.
“Anh cũng rất yêu em.”
Tịnh Ngôn ôm chặt lấy Dịch Nhân mỉm cười nói, “Chúa sẽ ở bên chúng ta”.
Dịch Nhân bỗng im lặng không nói gì.
“Xin lỗi, là do em học ở Phương Ngẫu, cô ấy rất đáng yêu.”
Tay của Dịch Nhân ôm chặt vào eo của Tịnh Ngôn khiến cô có cảm giác ấm áp khó tả. Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Dịch Nhân, thật kỳ lạ không hiểu sao một người đàn ông đứng tuổi như Dịch Nhân lại làm cho cô say đắm đến thế. Dịch Nhân ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng, hôn vào má cô và nói, “ Em yên tâm, anh sẽ luôn bên em trong suốt phần đời còn lại của mình”.
Tịnh Ngôn cảm thấy bàn tay ấm áp và mềm mại của Dịch Nhân dường như có dòng điện chạy qua, cô nhắm mắt lại và cảm nhận dòng điện đang len lỏi trong từng bộ phận trên cơ thể mình. Khi Dịch Nhân vuốt ve lên bụng, Tịnh Ngôn nằm im không nói câu nào, mặc dù Dịch Nhân cố gắng kiềm chế nhưng cảm giác thèm muốn vẫn đang trào dâng, hơi thở của Dịch Nhân mạnh hơn, bỗng Tịnh Ngôn cảm thấy lạnh ở bên sườn, Dịch Nhân ngồi bật dậy và nói, “Em ngủ trước đi, anh đi tắm một lát”.
Dịch Nhân cố gắng kiềm chế cảm xúc, Tịnh Ngôn cảm nhận được điều này rất rõ trên khuôn mặt của ông, Dịch Nhân tự nhủ lần sau mình sẽ không làm khó cho Tịnh Ngôn nữa. Trong lúc, Dịch Nhân đang định đứng dậy đi tắm thì Tịnh Ngôn vòng tay ôm chặt eo của Dịch Nhân, áp sát mặt vào lưng của ông, giọng nói nhỏ nhẹ tới mức Dịch Nhân không nghe rõ.
“Gì cơ?” Dịch Nhân không nghe rõ, quay người lại ôm chặt lấy Tịnh Ngôn.
“Em sắp được bốn tháng rồi, bác sỹ nói…” Tịnh Ngôn thấy ngại khi nói ra điều này.
Dịch Nhân thả lỏng tay ra mỉm cười và nói, “Anh biết, thế thì sao?”.
Tịnh Ngôn cho rằng Dịch Nhân cố ý giữ gìn cho cái thai, không muống gần gũi cô. Tịnh Ngôn quay người lại và nói, “Không có chuyện gì cả, anh đi tắm đi”.
Tuy nhiên lúc này Dịch Nhân không còn kiềm chế được xúc cảm của mình, ông quay người lại ôm chặt và hôn tới tấp lên môi của Tịnh Ngôn, hơi thở của Dịch Nhân càng lúc càng mạnh, ông thủ thỉ bên tai Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, chúng mình quan hệ nhẹ nhàng thôi có được không?”.
Sáng sớm hôm sau…
Tịnh Ngôn tỉnh dậy trong tiếng gà gáy, lúc đó trời vừa rạng sáng, Tịnh Ngôn kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài trời vẫn chưa hửng sáng.
Tịnh Ngôn khẽ đặt cánh tay của Dịch Nhân xuống giường và nhẹ nhàng ngồi dậy.
“Vẫn còn sớm mà em”, giọng ngái ngủ của Dịch Nhân.
“Em muốn uống nước, anh có muốn uống không?” Tịnh Ngôn đang mang thai nên một đêm phải dậy một vài lần, khi trời sắp sáng, Tịnh Ngôn cảm thấy khát khô cổ.
“Anh đi rót nước cho em”, Dịch Nhân ngồi dậy nói.
Dịch Nhân chưa kịp nói hết câu thì Tịnh Ngôn lại lên tiếng “Em còn muốn đi vệ sinh nữa”.
Dịch Nhân mỉm cười, “Khởi bẩm công chúa, thần sẽ đưa công chúa đi”.
Tịnh Ngôn đẩy nhẹ Dịch Nhân nằm xuống giường, cô không muốn Dịch Nhân mất ngủ vì mình.
Tịnh Ngôn bước ra khỏi cửa, trên khuôn mặt cô nở nụ cười rất tươi, đúng là còn sớm, Tịnh Ngôn ngó qua lan can nhìn xuống dưới lầu cảnh vật vẫn yên tĩnh không có một bóng người.
Khi chỉ còn cách cầu thang máy một vài bước chân, Tịnh Ngôn bỗng ngửi thấy có mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ đâu đó, từ trước tới nay chưa từng thấy mùi hương này. Hương thơm của loài hoa nào đây? Tịnh Ngôn nhìn lọ hoa hồng ở hành lanh của thang máy, không phải mùi hương của loài hoa này…
Chưa kịp cảm nhận đây là loài hoa gì thì hương thơm bay tới ngào ngạt xộc thẳng vào mũi và lên não khiến cho Tịnh Ngôn có cảm giác cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, cô không kiềm chế được cảm xúc liền bước về phía có hương thơm tỏa ra.
Dừng lại, Tịnh Ngôn, không được đi lung tung! Cô tự nhủ, nhưng lý trí không thắng nổi tình cảm. Chỉ có vài bước chân nhưng cô phải đấu tranh tư tưởng toát mồ hôi. Cuối cùng cô bỗng bước hụt chân, toàn thân nghiêng xuống dưới.
Tịnh Ngôn vội định thần lại và nhớ ra đó là cầu thang! Đầu óc cô vẫn tỉnh táo nhưng không sao rút chân lại được, cô nghiến răng, nhắm nghiền hai mắt lại.
Người Tịnh Ngôn hơi ngả về phía trước, cô có cảm giác vừa như có người đầy vừa như có người kéo cô lại. Trong lúc mơ màng không xác định rõ phương hướng, Tịnh Ngôn nhắm mắt bước về phía trước, cô cảm thấy hơi lạnh, tiếp đó là tiếng chân người chạy thình thịch, cô vội vàng mở mắt ra thì thấy trời đã sáng.
“Tịnh Ngôn!” Dịch Nhân ôm chầm lấy cô, lần đầu tiên Tịnh Ngôn nhìn thấy vẻ thất thần của Dịch Nhân trước mắt mọi người. Dịch Nhân đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn từ đầu đến chân, sau khi nhận thấy Tịnh Ngôn không bị thương, ông mới bình tĩnh trở lại nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt. Tịnh Ngôn áp má vào ngực Dịch Nhân, cô cảm nhận được tim của Dịch Nhân vẫn đập rất mạnh.
Tịnh Ngôn vuốt nhẹ vào má Dịch Nhân và nói, “Em không sao đâu…”, Tịnh Ngôn nhìn xuống phía dưới cầu thang, viên quản gia và một số người giúp việc đang đỡ một người đứng dậy, Tịnh Ngôn nhìn rất rõ người đó chính là Khổng Dịch Quần.
“Anh mau ra xem Nhị tiểu thư có sao không? Chính cô ấy vừa kéo em lại.”
“Hải Hoa, mau gọi bác sỹ đến đây.” Dịch Nhân nói với người quản gia và đi xuống cầu thang, Dịch Nhân thấy đám người giúp việc đang đỡ Khổng Dịch Quần, chắc chắn Dịch Quần bị ngã rất đau, ở dưới cằm của cô có vết thâm tím, một chân bị đau khiến cô không thể đứng được, Dịch Quần vẫn còn rất đau nên không nói được gì.
“Dịch Quần, em có sao không?”
Dịch Quần ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Dịch Nhân đang đỡ lấy người Tịnh Ngôn đứng trước mặt, cô mỉm cười đáp, “Dịch Nhân, em không sao, chắc chỉ bị trẹo chân thôi, Tịnh Ngôn cô có sao không?”.
“Tôi…” Tịnh Ngôn đang định trả lời thì Dịch Nhân nói tiếp với Dịch Quần, “Em đừng nói gì nữa, anh sẽ bảo mọi người dìu em vào phòng, đợi khi nào bác sỹ đến cả em và Tịnh Ngôn đều phải kiểm tra toàn diện”.
Một giờ sau bác sỹ đến, Tịnh Ngôn im lặng ngồi trên giường để cho bác sỹ khám, sau khi khám xong, ông ta nói với Dịch Nhân đang ngồi trên ghế, “Lượng đường trong máu của phụ nữ mang thai thấp nên đôi khi thường cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bây giờ thì không vấn đề gì rồi, lần sau nên cẩn thận hơn”.
Tịnh Ngôn tự nhủ, “Lượng đường trong máu thấp ư?”. Cho đến lúc này trong đầu Tịnh Ngôn vẫn còn bị ám ảnh bởi mùi hương lạ kia, nhưng chỉ một vài phút sau mùi hương lạ đó biến mất. Tịnh Ngôn rất muốn biết nguyên nhân tại sao có hiện tượng kỳ lạ này. Trong lúc hoảng loạn và đông người Tịnh Ngôn không sao xác định được đó là mùi hương gì, lẽ nào đó chỉ là ảo giác? Lượng đường trong máu thấp cũng có thể gây ra hiện tượng ảo giác.
“Khổng Dịch Quần có sao không?” Dịch Nhân hỏi bác sỹ.
“Nhị tiểu thư bị trẹo chân, khi bị ngã chân của tiểu thư đã đập vào góc nhọn nên tôi cũng không chuẩn đoán được chính xác, tốt nhất nên đưa tiểu thư đến bệnh viện để chụp X-quang”.
“Vậy ư?” Dịch Nhân chau mày sau đó quay sang nói với Tịnh Ngôn, “Anh ra đây một chút nhé”.
“Em cũng muốn sang thăm Khổng Dịch Quần.” Tịnh Ngôn vội vàng xuống khỏi giường.
Dịch Nhân lắc đầu và nói, “Em không được đi, hãy chờ anh ở đây”.
Tịnh Ngôn vội giải thích, “Nhị tiểu thư vì em mà ra nông nỗi này, ít nhất thì em cũng phải đến thăm và cảm ơn cô ấy chứ”.
Nhìn Dịch Quần có vẻ rất đau, vết bầm tím dưới cằm đã đỡ sưng hơn, cằng chân của cô được băng bó, khi nhìn thấy Dịch Nhân và Tịnh Ngôn, Dịch Quần đang ngồi trên ghế liền mỉm cười nói, “Em đang trong bộ dạng thế này, có lẽ không tham dự đám cưới của hai người được rồi”.
“Hay là em đến bệnh viện kiểm tra xem, như thế sẽ yên tâm hơn.” Dịch Nhân nói với em gái.
Tịnh Ngôn bước lên phía trước nhưng vai của cô bị Dịch Nhân giữ chặt nên không bước đi được, Tịnh Ngôn nói, “Là do tôi không cẩn thận, xin lỗi, cảm ơn cô nhiều lắm!”.
“Tịnh Ngôn không cần phải khách sáo thế đâu, sau này đều là người một nhà cả mà.” Dịch Quần mỉm cười đáp, mái tóc dài buông xuống ngang vai che đi vết bầm tím ở phía dưới quai hàm.
“Dịch Quần, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ thường xuyên điện thoại cho em, cảm ơn em nhiều.”
Thấy Dịch Nhân cảm ơn, Khổng Dịch Quần liền ngẩng mặt lên nhìn hai người, đưa tay vuốt tóc mỉm cười và nói, “Anh khách sáo thế? Người một nhà cả mà, chỉ cần anh vui thì em cũng vui rồi”.
Trước khi đi ra khỏi phòng, Tịnh Ngôn quay đầu hỏi Dịch Quần, “Cô thấy trong người thế nào rồi?”.
“Không có chuyện gì cả.”
Tịnh Ngôn kết luận hiện tượng đó là ảo giác được tạo ra bởi lượng đường trong máu thấp. Cô chuyển sang chủ đề khác, “Đã nói là sáng sớm hôm nay đi, làm sao bây giờ?”.
“Họ sẽ đợi chúng ta, em có cần nghỉ thêm chút nữa không?” Dịch Nhân hỏi Tịnh Ngôn.
“Họ sẽ đợi ư?”
“Bác sỹ sẽ đi cùng với chúng ta”. Dịch Nhân vừa nói vừa suy nghĩ điều gì đó.
Buổi chiều, khi chiếc xe vào sân bay ở ngoại ô London, mối nghi hoặc của Tịnh Ngôn về câu nói “Họ sẽ đợi” đã được giải đáp.
Sau khi bước xuống xe, phía trước mặt là một chiếc máy bay thương mại màu trắng sữa, hành khách đã ổn định chỗ ngồi, những chiếc ghế được bọc da màu trắng đục, cơ trưởng và cơ phó đều đã sẵn sàng, các tiếp viên đang bận rộn chuẩn bị đồ uống cho khách ở phía cuối máy bay.
Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Nhân, từ sáng sớm đến giờ, vẻ mặt của Dịch Nhân rất lo lắng. Tịnh Ngôn hích nhẹ vào tay ông và hỏi với giọng rấy thoải mái, “Hôm qua Hy Âm và Phương Ngẫu trở về… rồi phải không?”.
“Phải.”
Tịnh Ngôn nắm chặt tay Dịch Nhân mỉm cười và nói, “Khổng tiên sinh, bây giờ em mới có cảm nhận thực sự là được gả cho một gia đình giàu có”.
Dịch Nhân nhìn vào mắt Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, hôn lễ có thể hoãn được mà”.
“Anh thả lỏng một chút có được không?” Vẫn không được sao? Từ trong sâu thẳm ánh mắt của Dịch Nhân, Tịnh Ngôn nhận thấy mình đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của Dịch Nhân, cô nói tiếp, “Đừng ép buộc em nói ra bí mật tại sao em muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn”.
“Công chúa bé bỏng của anh, em nói sai rồi.” Dịch Nhân mỉm cười nói, “ Chính anh mới là người muốn được kết hôn ngay với em”.
Máy bay hạ thấp độ cao, phong cảnh thành phố hiện dần qua ô cửa kính của máy bay, Tịnh Ngôn cảm thấy buồn ngủ, cô dựa đầu vào vai Dịch Nhân ngủ một giấc, khi mở mắt ra nhìn xuống mặt đất thì thấy toàn một màu xanh và những ao hồ dày đặc trôi qua rất nhanh, những tòa thành màu trắng, phong cảnh hữu tình đẹp như mơ.
“Chính là nơi đó ư?” Tịnh Ngôn nhìn xuống mặt đất và luôn miệng khen, “Đẹp quá”.
Trên bầu trời trong xanh của Scotland, khuôn mặt của Tịnh Ngôn được ánh nắng phản chiếu càng trở nên trắng trẻo và xinh đẹp hơn. Cảnh đẹp của nơi đây dần dần hiện rõ trước mắt khiến Tịnh Ngôn cảm thấy hấp dẫn và ấm áp. Dịch Nhân nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài óng mượt của cô và nói, “Em có thích không? Anh tặng cho em đó”.
Sân bay cách tòa thành không xa, chỉ mất khoảng 30 phút ô tô. Con đường rộng trải dài dưới những bóng cây, tòa tháp nhọn màu trắng đặc trưng của tòa thành thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi chiếc xe xuống cái dốc cuối cùng thì mặt hồ rộng mênh mông hiện ra trước mắt, xanh biếc và phẳng lặng như gương, xung quanh hồ là những hàng cây, xen giữa là những thảm cỏ và ngôi nhà ôm sát lấy mặt hồ, tòa thành màu trắng giống như một thanh kiếm sắc sừng sững soi bóng xuống mặt hồ lung linh huyền ảo.
Chiếc xe đi qua một con phố dài, hai bên đường phố là những bức tường, tòa thành hình cánh cung gắn liền với một chiếc cổng thành rất lớn, trong tòa thành là những ngôi nhà cổ kính trang nghiêm ẩn hiện dưới những hàng cây xanh xum xuê cành lá được cắt tỉa rất công phu. Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà được thiết kế theo lối kiến trúc cổ, hai người giúp việc mặc quần áo đồng phục đứng đón ở cổng, người quản gia là một phụ nữ trung niên với bộ mặt nghiêm nghị đứng đầu tiên, khi thấy Dịch Nhân bước xuống xe, cả ba người đều cúi chào chủ nhân của mình.
“Chào mừng Khổng tiên sinh đã đến, tất cả đã được chuẩn bị chu đáo thưa ông.”
“Mọi người vất vả quá.” Khổng Dịch Nhân gật đầu nói, sau đó ông quay người lại đưa tay đỡ Tịnh Ngôn xuống xe, tháng Năm ở Scotland không khí trong lành ấm áp, Tịnh Ngôn không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn Dịch Nhân.
“Xin chào phu nhân đã đến với thành Tusman”, người quản gia cúi đầu chào trước, tiếp đó là những người giúp việc trong gia đình cũng đồng thời cúi chào Tịnh Ngôn.
Còn hai ngày nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ, đã có một số người thân trong gia đình đến đây trước. Ngôi nhà được bài trí rất sang trọng, khi đến giờ ăn tối mọi người đều tập trung sự chú ý vào nữ chủ nhân mới của gia đình họ Khổng. Tịnh Ngôn xuất hiện với một nụ cười rất tươi trên môi, cô tự giới thiệu mình với mọi người, tất cả các ánh mắt, tò mò, hiếu kỳ, khâm phục, đố kị đều đổ dồn về phía Tịnh Ngôn. Tịnh Ngôn luôn im lặng, cô chỉ trả lời những câu hỏi bắt buộc. Sau bữa tối, nam giới tập trung ở phòng khách trao đổi về các chủ đề như việc cải tổ của một công ty nào đó hoặc sự biến động về tài chính của các nước hoặc cuộc khủng hoảng tiền tệ thế giới…
Nữ quản gia tiến lại gần nói với Tịnh Ngôn, “Phu nhân, để tôi đưa phu nhân lên phòng nghỉ ngơi”.
“Tôi không thấy mệt.” Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn Dịch Nhân ngồi bên cạnh và nói.
Dịch Nhân mỉm cười, “Em có muốn nữ quản gia đưa đi tham quan tòa thành không? Anh cần phải nói chuyện với họ một lát, sẽ nhanh thôi”.
“Được.” Tịnh Ngôn trả lời rất thoải mái
Nữ quản gia vui vẻ dẫn Tịnh Ngôn đi tham quan tòa thành, những chậu hoa tươi liên tiếp được chuyển đến, toàn bộ tòa thành dường như chìm ngập trong hoa tươi, hương thơm tỏa khắp mọi nơi. Để chuẩn bị cho đám cưới giữa Dịch Nhân và Tịnh Ngôn, hơn một tháng qua nơi đây có sự thay đổi hoàn toàn mới, các ngóc ngách của tòa thành đều sáng đèn, Tịnh Nông bước đi dưới ánh đèn không thê tưởng tượng ra nơi đây đã có mấy trăm năm lịch sử.
Chiếc cầu thang dài hình xoắn ốc trở nên lộng lẫy dưới ánh đèn điện, Tịnh Ngôn chăm chú lắng nghe nữ quản gia giới thiệu sơ lược về lịch sử của tòa thành, cô bỗng hỏi, “Ở đây có thư viện không?”.
“Có, ở phía trước kia.” Đi được vài bước, nữ quản gia dẫn Tịnh Ngôn đẩy cửa bước vào một căn phòng. Trước mặt Tịnh Ngôn là những giá sách cao xếp đầy sách, chỗ cao nhất chạm tới trần nhà, Tịnh Ngôn bước tới giá sách, cầm một cuốn lên đọc, đó là một cuốn sách cổ rất quý.
“Đúng là một bảo tàng.” Tịnh Ngôn tự nhủ. “Rốt cuộc mình được gả cho một gia đình thế nào đây?”.
“Đây là những cuốn sách do chủ cũ của tòa thành để lại”, nữ quản gia nhẹ nhàng giải thích.
“Chủ cũ ư?”
“Đúng vậy, giới quý tộc của Scotland chẳng phải là đã suy tàn rồi hay sao, ngay cả nhà của họ cũng đã bị bán.”
Tịnh Ngôn rất vui, cô tiến sát lại phía bức tranh sơn dầu và tấm ảnh treo trên tường.
Nữ quản gia giới thiệu, “Trong này cũng có hình của ông ấy, ngoài ra còn có tẩm ảnh của lão tiên sinh lưu lại”.
Trên cùng là bức tranh sơn dầu được vẽ rất công phu, nhân vật trong tranh là những người đàn ông Scotland ngồi trên lưng ngựa và đeo gươm; những người phụ nữ Scotland trong những bộ lễ phục truyền thống, phía dưới là những bức tranh đen trắng đã quá cũ.
Tịnh Ngôn nhìn theo hướng chỉ tay của nữ quản gia, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh của một thanh niên trẻ đẹp rất giống Khổng Dịch Nhân khi còn trẻ, khuôn mặt rất nghiêm khắc, đôi mắt như dao, Tịnh Ngôn đoán, “Đây là cha của Khổng Dịch Nhân?”.
“Đúng vậy, đây là ảnh thời trẻ của lão tiên sinh.”
Tịnh Ngôn nhìn xuống phía dưới, rất ít những tấm ảnh chụp tập thể, chủ yếu là ảnh cá nhân. Cuối cùng là tấm ảnh chụp ba người, một người phụ nữ trẻ bế cậu con trai khoảng ba bốn tuổi ngồi bên cạnh chồng, chiếc váy rộng xòe ra che lấp ống quần của người chồng.
Tịnh Ngôn chưa kịp hỏi, nữ quản gia liền giới thiệu, “Đây là phu nhân của lão tiên sinh, cậu bé phu nhận đang bế trên tay chính là Khổng Dịch Nhân tiên sinh”.
Cậu bé đó là Khổng Dịch Nhân ư? Tịnh Ngôn thấy rất thú vị, cô tiến lại gần nhìn kỹ tấm ảnh, Tịnh Ngôn không nghĩ rằng khi còn nhỏ Dịch Nhân có dáng người nhỏ bé và yếu ớt như vậy, cô mỉm cười và chạm tay vào tấm ảnh, dường như cô đã yêu Dịch Nhân từ khi còn nhỏ, một lát sau Tịnh Ngôn rút tay khỏi tấm ảnh và hỏi nữ quản gia, “Thế còn ảnh của Nhị tiểu thư?”
“Nhị tiểu thư?”
“Chính là tiểu thư Dịch Quần đó.” Tịnh Ngôn nhắc lại.
“Phu nhân, ở đây không có hình của Nhị tiểu thư.” Nữ quản gia không nhìn vào tấm ảnh mà chỉ trả lời Tịnh Ngôn một cách lạnh lùng.
‘Tôi mệt rồi, hôm nay chúng ta dừng lại tại đây.” Tịnh Ngôn xuống lầu và dừng lại ở cửa phòng khách, cánh cửa vẫn đóng, có tiếng người nói chuyện vọng ra từ bên trong phòng.
“Phu nhân, có cần tôi vào nói với Khổng tiên sinh không?”, nữ quản gia lễ phép hỏi Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn thở dài quay lại nhìn nữ quản gia và nói, “Không cần đâu, tôi sẽ về phòng trước”.
Trong khi Tịnh Ngôn đang nói thì có người từ phòng đi ra, cửa ở phía sau lưng ông ta vẫn mở, mọi người trong phòng đều nhìn thấy hai người.
“Tịnh Ngôn”, giọng của Dịch Nhân vừa gần nhưng vừa xa.
Không biết Dịch Nhân đã nói gì mà tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Tịnh Ngôn mọi người đều cung kính cúi đầu chào, tiếng bàn tán xôn xao trong phòng họp bỗng im bặt.
Dịch Nhân đứng bên trong vẫy tay hiệu cho Tịnh Ngôn vào trong phòng, nữ quản gia nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng họp lúc này chỉ còn hai người, xung quanh yên tĩnh, Khổng Dịch Nhân ngồi xuống ghế mỉm cười hỏi, “Em đi tham quan về rồi ư?”.
Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh không thấy có người, cô vội vàng chạy đến bên Dịch Nhân, tiếng bước chân của Tịnh Ngôn rất gấp gáp.
“Sao thế?” Dịch Nhân không mỉm cười mà nắm chặt hai vai của Tịnh Ngôn, sau đó ông xoa tay vào lưng và bụng của Tịnh Ngôn.
Hai cơ thể chạm vào nhau, Tịnh Ngôn như lấy lại được sức lực, cô nắm chặt tay Dịch Nhân, nhắm mắt lại mỉm cười và nói, “Anh đừng xoa lưng nữa, em không chịu nổi đâu”.
“Em sao rồi?” Dịch Nhân hỏi.
“Tòa thành này to quá!” Tịnh Ngôn tựa đầu vào vai Dịch Nhân và nói.
“Chẳng phải em khen tòa thành này rất đẹp hay sao.” Dịch Nhân không biết Tịnh Ngôn đã đi tham quan được những chỗ nào trong tòa thành, ông định chút nữa sẽ hỏi nữ quản gia.
“Đúng vậy, tòa thành này rất đẹp.”
Dịch Nhân mỉm cười an ủi Tịnh Ngôn, “Chỉ một hai ngày nữa thôi, sau khi tổ chức hôn lễ xong chúng ta sẽ quay về châu Á”.
“Anh và em ư?”
“Đúng, anh và em” Dịch Nhân khẳng định.
Tịnh Ngôn nhắm mắt thưởng thức niềm hạnh phúc, cô mỉm cười và nói, “Em đang nhớ ngôi nhà ở Thượng Hải, em thấy ở đó là dễ chịu nhất”.
“Căn nhà đó quá nhỏ.”
Tịnh Ngôn mở mắt ra và nói, “Dịch Nhân, anh đừng so sánh với tòa thành này.”
Dịch Nhân mỉm cười, “Anh nhớ rằng em đã từng nói nhà rộng quá rất lạnh lẽo, em không thích đúng không?”.
Tịnh Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, em không thích”.
“Công chúa không thích ở trong thành…”, giọng của Dịch Nhân dài ra, “Vậy anh phải thỏa mãn tâm nguyện của em thế nào đây?”.
Chiếc đèn thủy tinh treo tường trong phòng khách tỏa ánh sáng mờ ảo khiến Tịch Ngôn nhớ lại những tấm ảnh treo trong thư viện, nhớ lại tấm ảnh của một gia đình có ba người, nhớ đến người phụ nữ trầm tĩnh trong tấm ảnh đang bế một cậu bé, nhớ đến Như phu nhân theo lời nói của nữ quản gia…
Tịnh Ngôn tựa đầu vào vai Dịch Nhân và thủ thỉ, “Sau khi về Thượng Hải, hai người sẽ thay nhau làm bữa sáng, mỗi người một bữa và cả hai cùng ăn với nhau”.
Dịch Nhân im lặng và ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng, một lúc sau ông mới nói, “Được, anh đồng ý với em”.
Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc, cô ngẩng đầu lên mỉm cười, khi nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ của Tịnh Ngôn, Dịch Nhân lại hỏi, “Tịnh Ngôn, bây giờ em có thể nói cho anh biết, vừa rồi em cảm thấy thế nào không?”.
Tịnh Ngôn định che giấu cảm xúc của mình, nhưng cô không sao giấu nổi với Dịch Nhân.
Tịnh Ngôn đành phải nói thật, “Vừa rồi em có đi tham quan thư viện, em đã nhìn thấy rất nhiều ảnh ở đó”.
“Vậy ư?” Dịch Nhân chau mày hỏi Tịnh Ngôn.
“Trong ảnh có cha, mẹ và anh khi còn nhỏ.”
“Mẹ anh mất từ rất sớm”.
Nữ chủ nhân đời trước của nhà họ Khổng mất rất sớm, chưa đến ba mươi tuổi bà đã qua đời, Tịnh Ngôn thở dài xót xa, “Bà rất đẹp, thật tiếc hồng nhan bạc mệnh mà”.
Tịnh Ngôn phản ứng rất nhanh, cô trừng mắt nhìn Dịch Nhân và nói, “Anh đừng nói lung tung như thế”.
“Anh xin lỗi.” Dịch Nhân vội xin lỗi Tịnh Ngôn, ông mỉm cười và nói, “Anh sẽ cố gắng vượt ra khỏi thông lệ đó”.
Tịnh Ngôn không trả lời, cô vẫn trừng mắt nhìn Dịch Nhân.
Dịch Nhân giơ tay lên thề, “Anh xin thề, anh sẽ nỗ lực đến giây phút cuối cùng, thôi được, em nói tiếp đi”.
Tịnh Ngôn nói tiếp, “Trong thư viện nhiều ảnh như vậy nhưng em không nhìn thấy ảnh của Nhị tiểu thư, nữ quản gia đã nói nguyên nhân cho em biết”.
Dịch Nhân im lặng một lúc sau đó mới lên tiếng, “Bà ta nhắc tới Nhị phu nhân?”.
Tịnh Ngôn biết không thể giấu được Dịch Nhân nên đành phải trả lời thật, “Vâng”.
Dịch Nhân chau mày suy nghĩ rất lâu, sau đó dắt tay Tịnh Ngôn đi vào thư viện, Dịch Nhân lấy một cuốn album trên giá sách đặt xuống bàn mở ra.
Hai người đứng trước bàn, Tịnh Ngôn cúi đầu xuống xem, trong tấm ảnh có một cô gái rất trẻ, dáng người thon thả, dịu dàng, bên cạnh là một bé gái rất xinh, tấm ảnh đen trắng, môi của cô gái đánh son hơi đậm, khuôn mặt trắng như tuyết.
Tịnh Ngôn quay sang nhìn Dịch Nhân, Khổng Dịch Nhân cúi đầu không nói câu nào, một lúc lâu sau ông mới lên tiếng, “Nhị phu nhân, còn đây là Dịch Quần”.
Tịnh Ngôn không biết nói gì, cô liền gật đầu.
“Tịnh Ngôn, có việc này em cũng nên biết.” Dịch Nhâu quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói.
“Chuyện gì thế?”
Dịch Nhân suy nghĩ một lát, gấp cuốn album lại, kéo Tịnh Ngôn ngồi xuống và nói, “Gia đình mẹ anh rất danh giá, khi cha anh kết hôn với bà, gia đình họ Khổng chỉ sống dựa vào gia đình bà, sau này mới phát triển được như ngày nay, điều này em có biết không?”.
“Em cũng đã nghe nói về điều này.” Tịnh Ngôn biết rằng tiếp theo sẽ phải nghe những bí mật của gia đình họ Khổng nên Tịnh Ngôn đã hít thở thật sâu để chuẩn bị tinh thần.
“Thực ra Nhị phu nhân đã sống cùng cha anh từ rất sớm, nhưng khi đó ông không thể đưa bà về ở chung một nhà nên bà phải ở lại nơi đây.”
“Nơi đây ư?”
“Đúng vậy, mãi đến khi Dịch Quần lên bảy tuổi, mẹ anh qua đời bà mới được về làm chủ gia đình họ Khổng.”
Một tòa thành rộng lớn như thế này, bà ở đây với một bé gái nhỏ tuổi làm gì chứ? Tịnh Ngôn đang chờ đợi câu trả lời từ Dịch Nhân, nhìn tấm album cũ kỹ trên bàn cô cảm thấy ớn lạnh.
“Khi đó anh chưa đến mười tuổi, tính tình của Nhị phu nhân rất dịu dàng, đối xử với anh rất tốt, trong lòng anh luôn coi bà như mẹ mình.”
Phức tạp… Tịnh Ngôn tiếp tục gật đầu, đây là một gia đình giàu có ư? Chưa bước chân vào Tịnh Ngôn đã cảm thấy lo sợ.
Dịch Nhân đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn, ông biết trong đầu Tịnh Ngôn lúc này đang nghĩ gì liền an ủi, “Em yên tâm, đó đều là những chuyện trước đây thôi, từ đời anh trở đi sẽ không có chuyện đó nữa”.
“Em biết, anh không cần phải an ủi em đâu, hãy nói tiếp đi.” Chỉ cần quan sát chuyện kết hôn tự do của Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn có thể thấy gia đình họ Khổng đã thoát ra khỏi sự ràng buộc bởi hủ tục phong kiến và thay vào đó là những suy nghĩ và hành động của thời hiện đại.
“Anh đã nói xong rồi”, nói đến đây bỗng Dịch Nhân dừng lại không nói gì nữa.
Dịch Nhân vẫn chưa nói hết các bí mật của gia đình họ Khổng, Tịnh Ngôn im lặng chờ đợi.
“Sau một vài năm chung sống dưới mái nhà của gia đình họ Khổng, Nhị phu nhân lại có thai.” Dịch Nhân chau mày nói tiếp.
“Là em trai hay em gái?” Tịnh Ngôn hỏi xong mới nhớ ra hiện tại nhà họ Khổng chỉ có Dịch Nhân và Dịch Quần.
Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói, “ Không có em nào cả, lúc đó tình hình rất phức tạp, cha anh vẫn phải dựa vào gia đình mẹ anh làm hậu thuẫn kinh tế, ông ngoại sau khi biết chuyện này, lo lắng sẽ xảy ra sự tranh giành tài sản giũa ba thế hệ, nên đã gây sức ép với cha anh, mấy tháng sau cha anh không chịu được sức ép đành phải để cho Nhị phu nhân đẻ non, cái thai mới được sáu tháng không sống được. Sau khi đẻ non Nhị phu nhân mất quá nhiều máu nên cũng qua đời”.
Từ đầu tới giờ, Tịnh Ngôn luôn đưa ra những phán đoán riêng trong đầu nhưng không nghĩ kết cục của sự việc lại như vậy, Tịnh Ngôn thở dài và im lặng.
Thư viện được thiết kế rất độc đáo với những bức tranh dầu và những tấm ảnh đen trắng đã nhuốm màu thời gian, trong bức ảnh đó cha Dịch Nhân luôn trầm tư suy nghĩ, mẹ cúi đầu và luôn trẻ đẹp, tất cả đều hiện về trong tâm trí Dịch Nhân. Nhị phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Dịch Nhân và nói, “Dịch Nhân, em trai sẽ không tranh giành tài sản với anh, tại sao lại tước mất quyền sống của cậu ấy chứ? Tại sao?”.
Không ai trả lời bà, ngay cả cha anh cũng biến mất tăm mất tích. Cuối cùng, do mất quá nhiều máu bà đã rời xa vĩnh viễn cõi đời này.
Dịch Nhân vô cùng xúc động, “Xin lỗi, con không giúp được gì cho dì, nhưng con có thể hứa với dì, con sẽ chăm sóc cho Khổng Dịch Quần suốt đời, không bao giờ để cho cô ấy bị tổn thương”.
Dịch Nhân đã nói như vậy và nhận lời với Nhị phu nhân trước mặt Dịch Quần. Bao nhiêu năm qua, kể từ sau khi Dịch Nhân trưởng thành, ông luôn cố gắng gắn kết hai gia đình với nhau, trên đời này không gì có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của ông.
“Dịch Nhân, chuyện đó đã qua lâu rồi mà!” Tịch Ngôn dang tay ôm chặt lấy Dịch Nhân.
Đúng vậy, chuyện đó đã qua lâu rồi, Dịch Nhân nhắm mắt lại và ôm chặt lấy Tịnh Ngôn. Trong lòng ông vẫn rất buồn, không hiểu sao bao nhiêu năm qua rồi nhưng nỗi đau đó vẫn luôn xảy ra với người thân của mình và lặp lai nhiều lần, rốt cuộc thì đến bao giờ hiện tượng đó mới chấm dứt đây?
Ngày hôm sau, buổi tối trước ngày diễn ra hôn lễ một ngày, Khổng Dịch Nhân tuyên bố tối hôm đó ông sẽ dùng cơm riêng với cô dâu. Tịnh Ngôn đi theo Dịch Nhân qua hành lang, ở cuối hành lang có một chiếc cửa nhỏ, Dịch Nhân mở cửa bước vào ban công hình bán nguyệt hướng ra phía hồ, chính giữa ban công là bộ bàn ghế sang trọng, tất cả đều được bài trí rất hợp lý, đám nhân viên phục vụ xếp thành hai hàng, thấy Dịch Nhân và Tịnh Ngôn bước vào họ đều cúi đầu chào.
Chiếc bàn tròn được phủ khăn trắng, xung quanh bàn được trang trí rất cầu kỳ, chính giữa bàn là một lọ hoa tươi. Mặt hồ lay động, cảnh vật hoàng hôn trên mặt hồ trở nên lung linh huyền ảo, một làn gió nhẹ thổi qua khiến Tịnh Ngôn cảm thấy hơi lạnh. Ánh hoàng hôn phản chiếu xuống mặt hồ càng làm cho cảnh vật thơ mộng hơn.
Ngay từ khi còn ngồi trên máy bay, Tịnh Ngôn đã tự hứa với mình rằng trong mấy ngày tới đây dù thế nào cô cũng phải giữ được vẻ đoan trang lịch sự của mình. Tuy nhiên, khi đặt chân đến nơi này, Tịnh Ngôn không sao kìm nổi lòng mình, cô bước nhanh tới tường bao quanh khu ban công, vịn tay vào lan can, hít thở thật sâu để tận hưởng hương thơm ngào ngạt của các loài hoa và cây cỏ trải dài xung quanh bờ hồ. Cảnh sắc ban đêm ở Turandot rất đẹp, tất cả đã tạo nên một không gian hoàng hôn yên tĩnh và lãng mạn.
Khổng Dịch Nhân đứng ngay sau Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Em có thích không?”.
Tịnh Ngôn không nói gì mà chỉ gật đầu.
“Vậy chúng ta sẽ thường xuyên đến nơi này.”
Tịnh Ngôn cầm tay Dịch Nhân áp sát vào má mình và nói, “Không nhất thiết phải như thế, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau thì ở đâu em cũng thấy đẹp”.
Đám nhân viên lặng lẽ bê đồ ăn đặt lên bàn, bữa tối hôm đó mất rất nhiều thời gian, hai người ăn cơm từ khi trời sẩm tối tới tận đêm khuya. Dịch Nhân đứng dậy dìu Tịnh Ngôn đến cửa phòng ngủ, cánh cửa phòng hé mở, Tịnh Ngôn quay lại nhìn Dịch Nhân.
Người vú già giúp việc đứng gần đó nhẹ nhàng nhắc Tịnh Ngôn, “Phu nhân, mai là ngày tổ chức hôn lễ”.
“Tôi biết, đó là phong tục mà.” Ngay từ hôm qua người vú già đã dặn Tịnh Ngôn rất kỹ rằng theo phong tục truyền thống trước ngày tổ chức hôn lễ nếu cô dâu và chú rể ngủ chung một phòng sẽ bị xui xẻo. Khi đó Tịnh Ngôn không trả lời, ngay từ sáng sớm cô đã gọi điện cho mẹ để hỏi phong tục cô dâu chú rể không được ngủ cùng phòng trước ngày cưới là phong tục của người nước nào? Mẹ cô trả lời đây là phong tục truyển thống của tất cả các quốc gia trên thế giới. Ánh đèn trong phòng ngủ rọi vào khuôn mặt của Tịnh Ngôn, dưới ánh sáng lờ mờ đó, Dịch Nhân vẫn nhìn rất rõ Tịnh Ngôn đang thở dài lo lắng.
Khổng Dịch Nhân mỉm cười, cúi đầu hôn vào trán cô và nói, “Em ngủ sớm đi, ngày mai sẽ rất mệt đấy”.
Đã là phong tục truyền thống thì không thể không tuân theo, Tịnh Ngôn gật đầu đồng ý đưa mắt nhìn theo Dịch Nhân ra cửa. Cô quay lại thì thấy người vú già vẫn đang đứng nguyên ở vị trí cũ, bà hỏi, “Phu nhân, cô còn cần gì nữa không?” Tịnh Ngôn đáp, “Không cần gì nữa đâu”. Cô vẫy tay tạm biệt người vú già và đi vào phòng ngủ. Người vú già tự nhủ, “Thôi được rồi, không cần phải canh chừng nữa, đêm nay là đêm cuối cùng cô ấy sẽ biết tôn trọng phong tục truyển thống”.
Thấy Tịnh Ngôn cúi đầu đi vào phòng ngủ, vẻ mặt của người vú già không còn nghiêm nghị như trước nữa, nhưng với trách nhiệm của một người giúp việc bà vẫn phải nhắc Tịnh Ngôn, “Phu nhân xin hãy yên tâm, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho người đến đón phu nhân”.
“Được.” Tịnh Ngôn quay lại nhìn thấy người vú già đang mỉm cười, cô nhẹ nhàng đáp, “Vú hãy yên tâm, tôi sẽ không dậy muộn đâu”.
Tịnh Ngôn thay chiếc áo ngủ bằng lụa ôm khít người rồi đặt mình nằm xuống chiếc giường đệm mềm mại. Cô ngẩng đầu nhìn những đường nét hoa văn trạm khắc tinh xảo trên trần nhà.
Không có Dịch Nhân ở bên cạnh, Tịnh Ngôn cảm thấy nơi này rất trống vắng, cô nhắm mắt lại nhưng dường như vẫn nhìn thấy những họa tiết trên bức tường của căn phòng. Tịnh Ngôn không thấy buồn ngủ, hai mắt không sao nhắm lại được. Cô tắt đèn, căn phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Một lát sau chiếc đèn ngủ lại bật sáng, Tịnh Ngôn ngồi dậy ôm chiếc gối vào lòng, cô tự thừa nhận mình là một người nhút nhát, không dám ngủ một mình trong ngôi nhà lạ.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Tịnh Ngôn nhắc điện thoại lên nghe, “Tịnh Ngôn, em vẫn chưa ngủ sao?”, bên kia đầu dây là giọng nói ấm áp của Dịch Nhân.
“Dịch Nhân, anh cũng chưa ngủ à?”
“Anh không sao chợp mắt được.”
Tịnh Ngôn mỉm cười nói, “Chúng ta ngủ đi thôi, nếu không có chuyện gì thì em tắt máy đây”.
“Tịnh Ngôn, em có muốn anh qua chỗ em không?”
“Nhưng ngày mai hôn lễ được tổ chức rồi mà.”
“Đúng vậy, ngày mai hôn lễ được tổ chức nên hôm nay anh cho mọi người nghỉ sớm hơn mọi khi.”
Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Anh phải tôn trọng phong tục truyền thống chứ”.
“Thôi được, vậy em cũng nghỉ sớm đi, chúc em ngủ ngon.”
Tịnh Ngôn nhanh chóng đáp lại, “Chúc anh ngủ ngon”.
Tịnh Ngôn tắt máy, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, mấy phút sau cánh cửa phòng ngủ hé mở, tiếp đó là tiếng bước chân rất nhẹ, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ, Tịnh Ngôn thấy có bóng người mặc bộ quần áo ngủ đang tiến gần về phía mình.
“Đừng sợ, là anh đây.” Dịch Nhân nói rất khẽ.
Tịnh Ngôn vội chạy ra phía cửa phòng ngủ ôm lấy Dịch Nhân, cô đóng cửa lại và nói, “Em đã ngủ rồi mà”.
“Anh biết, nhưng anh không thể ngủ được nếu thiếu em, sang phòng anh nhé?”
Vòng tay của Dịch Nhân rất ấm áp, Tịnh Ngôn cảm thấy hài lòng, cô mỉm cười nói, “Sáng mai anh nhớ đánh thức em dậy sớm nhé bởi bà vú già sẽ đến tìm em từ rất sớm”.
Tịnh Ngôn vừa nhắm mắt đã thấy trời sáng, cô mỉm cười khi biết Dịch Nhân đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Dịch Nhân, ngày nào anh cũng thay em nấu bữa sáng thế này e rằng sau này em sẽ trở thành người vợ lười biếng mất”.
Tịnh Ngôn bước xuống giường, trời vẫn chưa sáng rõ nên cô không sợ mọi người phát hiện. Tịnh Ngôn lên tiếng hỏi, “Sao không bật đèn?”. Cô đi vào bếp, trong bóng tối Tịnh Ngôn cảm thấy chiếc kệ bếp rộng hơn mọi khi, bên cạnh là một chiếc bàn tròn, trên bàn có một bát súp vẫn đang bốc hơi nóng, tất cả đều rất thân quen nhưng Tịnh Ngôn không thấy ai ở trong bếp. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô chạy khắp nơi trong căn nhà để tìm kiếm Dịch Nhân. Khi chạy ra khỏi nhà bếp, bỗng nhiên Tịnh Ngôn lạc vào một tòa thành rất rộng. Hàng lang phía trước mặt dài hun hút, hai bên hành lang là những ô cửa lớn, Tịnh Ngôn phải lấy hết sức mới mở ra được nhưng vẫn không thấy có người ở bên trong, không khí xung quanh trở nên ảm đạm, không một bóng người, cả tòa thành u ám giống như nghĩa địa rất đáng sợ.
Tịnh Ngôn mở tất cả các cửa ra nhưng vẫn không thấy bóng người nào, những cánh cửa dần dần trở nên nặng nề, cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn không dám dừng lại, khi chạy đến chiếc cửa cuối cùng, Tịnh Ngôn bỗng nghe thấy có tiếng người nói vọng ra từ bên trong. Cô lấy hết sức mở cánh cửa ra, trong căn phòng có rất nhiều giá sách, trên đó xếp rất nhiều sách cổ được coi là báu vật của tòa thành.
Tịnh Ngôn nghe thấy có tiếng người nói sau lưng, nhưng khi quay đầu lại cô chỉ nhìn những tấm ảnh chân dung treo trên tường với những khuôn mặt xa lạ, lạnh lùng rất đáng sợ, Tịnh Ngôn không dám tiến sâu vào trong phòng, mặc dù đã chạy khắp tòa thành nhưng Tịnh Ngôn không sao tìm thấy Dịch Nhân. Tịnh Ngôn tự nhủ, “Thế giới rộng lớn nhưng em không thể sống thiếu anh, thực ra em là một người rất nhút nhát, thực ra em sợ mất anh, sợ không tìm thấy anh nữa, do đó ngay cả trong mơ em cũng không dám buông tay anh ra, em đã cố gắng hết sức và đã rất thận trọng nhưng em vẫn để mất anh, làm sao bây giờ?”.
Trong khi đang mơ màng thì Tịnh Ngôn bỗng nghe thấy có tiếng ai đó gọi từ rất xa, “Tịnh Ngôn”, một lúc sau tiếng gọi đó lại vang lên, “Tịnh Ngôn”. Tịnh Ngôn bỗng choàng tỉnh, mở mắt ra nhìn, trán ướt đẫm mồ hôi. Cô ngẩng mặt lên thì thấy Dịch Nhân đang đứng trước mặt, nhưng như vẫn không tin vào mắt mình, cô dang tay ôm lấy Dịch Nhân, tinh thần vẫn hoảng loạn không nói được lời nào.
“Em sao thế?” Dịch Nhân đỡ Tịnh Ngôn ngồi dậy và nhẹ nhàng nói, “Em đừng sợ”.
“Em đi tìm anh mãi mà không thấy.”
“Không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi mà.” Dịch Nhân an ủi Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn thở dài, “Chỉ là ác mộng thôi ư? Vậy là không sao rồi, bây giờ là mấy giờ?”.
Khổng Dịch Nhân quay lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường và nói, “5 giờ, vẫn còn sớm”.
“Em phải về phòng thôi, nếu vú già đến không thấy em thì sẽ rất phiền phức.” Tịnh Ngôn lấy lại tinh thần mỉm cười và nói.
Dịch Nhân nhìn Tịnh Ngôn, suy nghĩ một lúc và nói, “Em đợi một chút”, nói xong Dịch Nhân đứng dậy.
“Mới có 5 giờ, anh có thể ngủ thêm một chút nữa, em tự về phòng được mà.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng nói, hai phòng chỉ cách nhau vài bước chân Tịnh Ngôn không muốn Dịch Nhân phải đưa đón.
“Ngồi im ở đó, đừng động đậy.” Dịch Nhân bế Tịnh Ngôn đặt nhẹ nhàng lên giường sau đó vào phòng tắm, tắm xong Dịch Nhân cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Khi thấy Tịnh Ngôn vẫn ngồi yên trên giường, Dịch Nhân hài lòng mỉm cười nói, “Vẫn còn kịp mà, anh sẽ đưa em về phòng”.
“Không được.” Tịnh Ngôn lắc đầu và nói
“Tại sao?” Dịch Nhân hỏi với giọng nghi ngờ.
“Hai mươi tư giờ qua chúng mình đã ở bên nhau rồi, nên cứ như thế này e rằng mọi người sẽ dị nghị.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.
“Anh hiểu.” Dịch Nhân gật đầu, sau đó đưa tay mở ngăn kéo giường ra và nói, “Tịnh Ngôn, cái này là của em”.
Trước mặt Tịnh Ngôn là một chiếc hôp mạ đồng sáng bóng, được khóa bằng một chiếc khóa đồng nhỏ. Dịch Nhân mở chiếc hộp ra, Tịnh Ngôn nín thở hồi hộp chờ đợi, sau khi xem xong đồ vật bên trong chiếc hộp, Tịnh Ngôn đóng chiếc hộp lại.
Dịch Nhân thấy vậy liền hỏi, “Em không thích sao?”.
“Không phải thế, lần đầu tiên em được nhìn thấy một chiếc nhẫn đẹp như vậy.”
Tịnh Ngôn mỉm cười mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc dây chuyền đá quý và chiếc nhẫn kim cương có đính kèm những hạt đá quý màu đỏ, Tịnh Ngôn không biết dùng từ ngữ nào mới nói hết được vẻ đẹp của chiếc nhẫn kim cương đó.
“Anh đeo sợi dây chuyền này giúp em nhé?”
“Ngay bây giờ ư? Có nhất thiết phải đeo ngay không? Bởi vì em sợ mình bị cướp.”
Dịch Nhân nhìn đồng hồ và nói, “Không sao đâu, anh đã bố trí nhân viên an ninh canh gác ngay từ nữa đêm hôm qua rồi”.
Dịch Nhân không nói gì, mở hộp lấy sợi dây chuyền ra đeo vào cổ Tịnh Ngôn. Cô cúi xuống nhìn sợi dây chuyền và hỏi Dịch Nhân, “Có nhất thiết phải đeo sớm như thế không”.
Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Có chứ”.
Tòa thành vẫn rất yên tĩnh, Dịch Nhân tạm biệt Tịnh Ngôn đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Tịnh Ngôn không thể ngủ được nữa, sáng tháng Năm ở Scotland trời tương đối lạnh, cô khoác thêm một chiếc áo mỏng vào người và che đi chiếc dây chuyền trên cổ.
Tịnh Ngôn nhìn sang phòng bên cạnh thấy chiếc váy cưới được treo trên giá đặt chính giữa căn phòng, xung quanh chiếc váy cưới có đính rất nhiều hạt cườm óng ánh rất đẹp.
Hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ.
Tịnh Ngôn tiến về phía trước, có tiếng người nói vọng ra từ một góc phòng, “Không cần ngắm nữa đâu, chiếc váy này rất đẹp”.
Tịnh Ngôn quay sang nhìn vào trong phòng thì thấy Khổng Dịch Quần mặc bồ quần áo màu đen đang ngồi ở góc tối nhất trong phòng và ngắm chiếc váy cưới.
“Nhị tiểu thư, xin chào.” Chiếc rèm cửa che kín, ánh sáng không lọt vào được trong phòng, Dịch Quần không thấy được thần sắc của Tịnh Ngôn, mặc dù giọng nói của Tịnh Ngôn có vẻ bình tĩnh nhưng hai tay cô khoang trước ngực trong tư thế tự vệ.
“Chào chị dâu.” Dịch Quần nhìn thẳng vào mắt Tịnh Ngôn, mái tóc dài xõa xuống che khuất một nữa khuôn mặt khiến Dịch Quần không thể nhận biết được cảm xúc của Tịnh Ngôn, sau khi nhìn Tịnh Ngôn từ đầu đến chân một lượt, Dịch Quần mỉm cười nói, “Tôi đợi cô rất lâu rồi, theo phong tục truyển thống, một ngày truớc khi diễn ra hôn lễ cô dâu phải ngoan ngoãn ở trong phòng, vì không như vậy sẽ không cát tường như ý”.
Tịnh Ngôn không trả lời câu hỏi của Dịch Quần và hỏi lại, “Nhị tiểu thư cũng đến tham dự hôn lễ ư?”.
Dịch Quần mỉm cười đáp, “Vú già đã đưa cô đi tham quan toàn bộ tòa thành chưa? Thành Turandot rất đẹp”.
“Đúng vậy, Turandot rất đẹp.”
“Đây còn là nơi diễn ra rất nhiều sự kiện, cô đã từng nghe nói chưa?”
“Chưa, nhưng Nhị tiểu thư lớn lên ở đây nên chắc rất quen thuộc nơi này.”
Sắc mặt của Dịch Quần thay đổi, “Sao cô biết?”, sau đó Dịch Quần cúi đầu xuống mỉm cười và nói, “Có lẽ Dịch Nhân không giấu cô điều gì phải không?”.
“Nhị tiểu thư”, Tịnh Ngôn nhận thấy thái độ của Dịch Quần không được thiện chí nhưng cô cố gắng nhẫn nhịn, “tôi rất tiếc”.
“Tiếc?” Khổng Dịch Quần đứng dậy tiến về phía Tịnh Ngôn và nói, ‘Tôi đến để đưa cô đi thăm một nơi rất đẹp, hãy đi với tôi”.
Tịnh Ngôn lùi về phía sau, hai tay ôm lấy người, bỗng có một viên đá quý rất đẹp rơi vào lòng bàn tay của Tịnh Ngôn. Mùi hương kia lại bay đến, Tịnh Ngôn cố gắng nín thở nhưng mùi hương đó vẫn xộc thẳng vào mũi, trước mặt Tịnh Ngôn là làn khói trắng mờ mịt, tiếng của Khổng Dịch Quần vọng lại từ phía xa, “Đừng sợ, sắp đến rồi”.
Cảnh vật xung quanh dần dần hiện rõ trước mặt Tịnh Ngôn, cô vẫn thấy Dịch Quần đang đứng bên cạnh nhìn cô. Ánh sáng ban mai được thay thế bằng ánh nến, xung quanh toàn là đá hoa cương, bốn bức tường dựng đứng, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Tịnh Ngôn có cảm giác dường như mình đang ở dưới một cái giếng sâu, ở cuối thang đá cao và dốc có một ô cửa nhỏ đen u ám.
Dịch Quần hỏi, “Cô có thích nơi này không?”.
Tịnh Ngôn im lặng không trả lời.
Dịch Quần mỉm cười nói tiếp, “Xin lỗi, tôi quên mất lúc này cô rấy khó trả lời, cô có mệt và muốn ngồi nghỉ một lát không?”.
Tịnh Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi, cô lùi lại phía sau và ngồi xuống thềm đá, cả năm không có ánh nắng mặt trời nên thềm đá rất cứng và lạnh, khi ngồi xuống, cảm giác rất khó chịu.
Dịch Quần đi vòng quanh người Tịnh Ngôn một lượt và nói, “Nghe nói ở London cô có một cái tên mới, công chúa Turandot, đúng không? Thật trùng hợp, nơi đây cũng đã từng giam giữ một công chúa”.
Tịnh Ngôn im lặng nghe Dịch Quần nói tiếp.
“Có một công chúa đã đem lòng yêu Vua Tusman, Hoàng hậu của Vua Tusman là một người dịu dàng nhân hậu và độ lượng, bà không những không phản đối mà còn tích cực chuẩn bị cho hôn lễ của hai người, công chúa đã đem theo một đoàn tùy tùng người và ngựa đến tòa thành, hôn lễ được tổ chức vào sáng sớm hôm đó, tòa thành được trang hoàng lộng lẫy, tất cả mọi người tham dự đều ăn mặc rất đẹp. Nhưng thật kỳ lạ, công chúa đột nhiên biến mất, dường như từ trước tới nay công chúa chưa từng xuất hiện vậy, cô đoán xem tại sao?
Tịnh Ngôn im lặng và nhắm mắt lại.
“Lần đầu tiên được nghe câu chuyện này, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, mặc dù tòa thành rất rộng nhưng nhiều người chạy đi tìm như vậy thì ngay cả cái kim cũng có thể tìm thấy. Bí mật công chúa mất tích rất thú vị, đây cũng là trò chơi thời thơ ấu thú vị nhất của tôi, tôi đã đi tìm nguyên nhân của bí mật đó và cuối cùng tôi đã tìm ra nơi này.”
Tịnh Ngôn bỗng mở mắt ra nhìn Dịch Quần và nói, “Nhị tiểu thư, tôi rất muốn biết tại sao?”.
Khuôn mặt của Dịch Quần đỏ hồng dưới ánh nến, cô bắt đầu đổi giọng, ‘Tại sao ư? Tịnh Ngôn vốn rất thông minh, tôi thì lại cho rằng cô đã biết nguyên nhân rồi cơ”.
Tịnh Ngôn cúi đầu nói, “Thật kỳ lạ, tôi không sao hiểu nổi, người ta lại có được ảnh chụp tôi và Chu Thừa Khải đi du lịch với nhau. Tôi luôn nghĩ đây là kịch bản do Khổng Hy Âm dựng nên, nhưng bây giờ tôi mới hiểu Khổng Dịch Quần chính là tác giả của vụ việc này”.
Dịch Quần cười lạnh lùng và nói, “Đó là do tôi đã nhận ra vị trí của cô trong lòng Dịch Nhân”.
“Nhị tiểu thư cố gắng làm cho tôi mất tích như vậy, không sợ Dịch Nhân buồn và tổn thương hay sao?”
“Tổng thương?” Dịch Quần bám chặt vào tường đá, móng tay cào mạnh vào mặt đá, giọng nói đanh lại, “Công chúa mất tích, nhà vua rất nổi giận, cho quân đến tàn phá tòa thành, máu nhuộm khắp nơi trong thành, chỉ có duy nhất một người tránh được tai họa này, cô biết người đó là ai không?”
“Nhà vua?” Tịnh Ngôn trả lời rất ngắn gọn và im lặng chờ đợi Dịch Quần nói tiếp.
“Không, người đó chính là vị hoàng hậu nhân từ và độ lượng vợ của nhà vua.” Dịch Quần cười rất to và nói, “Mặc dù hoàng hậu rất độ lượng, nhưng khi biết nhà vua có phi tần mới bà cũng không chịu đựng nổi, do đó trước ngày tổ chức hôn lễ, hoàng hậu đã rời khỏi hoàng cung về sống với cha của mình. Buổi tối trước khi diễn ra hôn lễ một ngày, hoàng hậu đã đem theo cận thần quay về hoàng cung qua đường mật đạo, bắt công chúa đến đây, sau khi chào từ biệt công chúa, hoàng hậu khóa cửa phòng lại rời khỏi nơi đây và không bao giờ quay trở lại hoàng cung nữa, thật hoàn hảo đúng không? Mỗi lần nghĩ đến cảnh hoàng hậu từ biệt công chúa khi rời khỏi nơi này, tôi không sao nhịn được cười”.
Thật đáng thương, Tịnh Ngôn chau mày nói, “Như vậy thì hoàng hậu sống cũng có ý nghĩa gì nữa chứ? Hoàng hậu làm như vậy là vì nhà vua của mình, nhưng tất cả mọi người đều chết vì hoàng hậu, như vậy trong chuyện này không ai là người chiến thắng, tất cả đều thất bại”.
“Hoàng hậu làm như vậy là có lý do riêng của mình, nhà vua cũng rất đáng trách, tuy nhiên Dịch Nhân thì không, nếu như cô mất tích tất nhiên Dịch Nhân cũng sẽ rất buồn và sẽ trách mắng mọi người ở đây, nhưng cô yên tâm khi đó tôi vẫn rất tỉnh táo, tôi sẽ an ủi anh ấy.”
“Tại sao cô phải làm như vậy?” Tịnh Ngôn hỏi Dịch Quần, “Vì Nhị phu nhân và đứa con đó ư?”.
“Mẹ của tôi ư?” Dịch Quần quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Nguời phụ nữ yếu đuối đó làm sao xứng đáng để tôi làm như vậy? Bà ấy giống như một con chuột cả ngày chỉ biết sống ẩn mình trong hang, một con kiến cũng không dám giết. Tôi không đồng tình với cách sống của bà ấy, cái tôi cần là…”.
“Cô cần cái gì chứ?”
Dịch Quần mỉm cười và nói, “Tôi cần Dịch Nhân, tôi muốn sống bên anh ấy suốt đời”.
Trán của Tịnh Ngôn ướt đẫm mồ hôi, cô nhẹ nhàng nói, “Chẳng phải cô và Dịch Nhân là người một nhà rồi hay sao?”.
Dịch Quần chau mày nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Dịch Nhân đã hứa sẽ chăm sóc cho tôi suốt đời, không để cho tôi bị tổn thương, tôi cũng sẽ chăm sóc suốt đời cho anh ấy, không để cho anh ấy bị tổn thương. Tôi sẽ không lấy người con trai nào khác, anh ấy cũng không được lấy vợ khác”.
“Nhị tiểu thư!” Tịnh Ngôn đứng bật dậy và nói, “Cô không còn yên người đầu bếp đó nữa ư?”
“Mai ư?” Dịch Quần mỉm cười lạnh lùng và nói, “Con người đó thật vô dụng”.
“Không, anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ chăm sóc cho cô suốt đời và sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.”
Khổng Dịch Quần nhìn chằm chằm vào Tịnh Ngôn, không khí trong căn hầm trở nên nặng nề hơn, Tịnh Ngôn thờ dài tiến về phía trước một bước và nói, “Nhị tiểu thư, tôi có thể hiểu được tâm trạng của vị hoàng hậu kia, mặc dù tôi không đồng ý với cách làm của bà. Bà ấy đã phát điên vì lòng đố kị và đã đánh mất tình yêu, nhưng tôi không thể hiểu tại sao cô lại làm tổn thương một người vô tội chỉ vì những thứ mà từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có, nếu Dịch Nhân chết vì hành vi tội lỗi đó của cô, cô có vui được không?”.
“Những thứ mà từ trước tới nay mình chưa có được ư..?” Sắc mặt của Khổng Dịch Quần thay đổi, cô nắm chặt hai tay lại với nhau, nhưng vừa tiến lên được một bước thì Dịch Quần cảm thấy toàn thân mình lơ lửng như người say rượu, loạng choạng ngã soài xuống đất.
Khổng Dịch Quần cố gắng gượng dậy mở mắt nhìn thì thấy có một người đàn ông đang đứng lặng lẽ ở phía cuối cầu thang. Dịch Quần cúi đầu xuống và cười rất to, sau đó khóc lóc thảm hại, không gian trong căn hầm lạnh lẽo giống như một ngôi mộ.
Căn hầm tối tăm dài và dốc, Tịnh Ngôn cúi xuống chỉ nhìn thấy những mũi giầy nhọn đang bước đi trên cầu thang, cô nhẹ nhàng hỏi Dịch Nhân, “Loại thuốc dùng cho Khổng Dịch Quần không có vấn đề gì chứ?”.
“Không có chuyện gì cả, họ biết cách giải quyết mà.” Dịch Nhân nhẹ nhàng đáp.
Cả hai người cùng im lặng, một lúc sau Dịch Nhân lại hỏi, “Em sợ không?”.
Tịnh Ngôn nắm chặt lấy sợi dây chuyền trên cổ và nói, “Em không sợ, em biết là anh đã bố trí ổn thỏa mọi việc, dù là ai muốn hại em, những vệ sỹ của anh cũng sẽ làm như vậy”.
“Sự an toàn của em là quan trọng nhất.”
“Thật đáng tiếc, em luôn hy vọng Dịch Quần không đến đây.”
Dịch Nhân im lặng không nói gì.
Tịnh Ngôn ngẩng mặt lên nhìn, cầu thang rất dài và dốc, Tịnh Ngôn cảm thấy hơi mệt nên dừng lại nghỉ chân một lát và hỏi, “Dịch Nhân, thực ra bao nhiêu năm qua anh đã nhận ra Dịch Quần có cảm tình với anh rồi có đúng không?”.
Dịch Nhân nhìn Tịnh Ngôn rất lâu, do cầu thang rất tối nên cô không nhìn rõ sắc thái biểu cảm của Dịch Nhân, một lúc sau Dịch Nhân mới nói, “Trước đây anh đã đoán nhầm”.
“Đoán nhầm?”
“Anh luôn cho rằng, Dịch Quần không muốn lấy chồng là vì số tài sản mà đứa trẻ đó được thừa hưởng.”
“Thực ra không phải như vậy. Dịch Nhân, khi nào thì anh mới phát hiện ra mình đã nhầm?”
“Thời gian anh sống cùng gia đình rất ít, ngay cả Hy Âm anh cũng rất ít khi gặp mặt, suy nghĩ của phụ nữ quả thật rất khó đoán biết.” Tịnh Ngôn gật đầu đồng ý vì Dịch Nhân nói rất có lý.
“Khi xử lý những thông tin đó anh đã có vẻ nghi ngờ, sau này lại xảy ra chuyện của Mai, nhưng khi đó anh chưa xác định được, mãi đến khi cách đây hai ngày ở London, sau khi xét nghiệm máu của em có thành phần thuốc đó, anh đã suy nghĩ rất kỹ, không thể là người nào khác ngoài Dịch Quần.”
“Nhị tiểu thư… anh định giải quyết thế nào?” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng hỏi.
Dịch Nhân đáp, “Việc này không thể nói trước được, trước mắt trong thời gian Dịch Quần nằm ở bệnh viện anh sẽ bố trí nguời chăm sóc chu đáo”.
Tịnh Ngôn ngẩng lên nhìn Dịch Nhân và tự nhủ, “Là do mình may mắn hay do mình quá khờ dại? Khi còn trẻ, Dịch Nhân đã từng nắm trong tay quyền lực của hai gia tộc giàu có, mặc dù vẻ bề ngoài rất điềm đạm, nho nhã nhưng thực chất Dịch Nhân là người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán và rất biết lo toan cho gia đình”.
Mong muốn được ở bên Dịch Nhân của Khổng Dịch Quần rốt cuộc là gì chứ? Bao nhiêu năm qua ngay cả con gái Dịch Nhân cũng rất ít khi gặp mặt huống hồ là Dịch Quần, cô em gái cùng cha khác mẹ? Dịch Nhân hứa sẽ chăm sóc cho Dịch Quần chẳng qua cũng chỉ là chuyện cơm ăn áo mặc hàng ngày có đáng phải lưu tâm quá mức như vậy không?
Tịnh Ngôn cảm thấy hơi mệt, giọng của cô trầm xuống, “Trong tòa thành này vẫn còn lưu giữ những kỷ niệm thời thơ ấu của Dịch Quần”.
“Đúng vậy, Dịch Quần không thích nơi này, nếu chúng ta tổ chức hôn lễ tại đây, cô ấy sẽ không đến”, Dịch Nhân nói rất thẳng thắn.
Dịch Nhân là người biết lo toan cho gia đình, nhiều năm trước đây Dịch Nhân đã hứac sẽ chăm sóc cho Dịch Quần và cho đến giờ phút này ông vẫn quan tâm chăm lo cho Dịch Quần bởi vì ông là anh cả trong gia đình họ Khổng.
Tịnh Ngôn nhắm mắt lại và nói, “Em muốn về nhà”.
Dịch Nhân đỡ lấy hai vai của Tịnh Ngôn và cúi xuống thì thầm vào tai cô, “Anh xin lỗi”.
“Anh có làm gì sai đâu mà xin lỗi em?”
“Nếu như không có anh thì em đâu vất vả như thế này.”
Tịnh Ngôn vẫn nhắm mắt, hình ảnh những người trong gia đình họ Vệ lần lượt hiện về trong tâm trí Tịnh Ngôn. Trước tiên là vẻ cam chịu, an phận thủ thường của Vệ Tự Thanh – vợ cũ của Khổng Dịch Nhân, tiếp đó là hình ảnh của Vệ Tự Hành đang mỉm cười và nói với Tịnh Ngôn, “Sau này khi bước chân vào gia đình họ Khổng cô sẽ quen với những việc như thế này thôi”. Cuối cùng là sự xuất hiện của Khổng Phương Ngẫu, con gái của Dịch Nhân và Vệ Tự Hành, Phương Ngẫu nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Mẹ tôi đã từng nói, tránh xa tội ác là người thông minh”.
Từ sáng đến giờ Tịnh Ngôn luôn phải đấu tranh tư tưởng, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt nên đã im lặng không nói gì.
Khổng Dịch Nhân nắm chặt vai Tịnh Ngôn, nhẹ nhàng nói, “Tịnh Ngôn, em hối hận rồi phải không? Vẫn còn thời gian mà”.
Tịnh Ngôn mở to mắt nhìn Dịch Nhân, khuôn mặt của ông áp sát vàp má cô, ánh mắt lộ vẻ mềm yếu.
Tịnh Ngôn không ngờ một người mạnh mẽ, quyết đoán và có phần lạnh lùng như Dịch Nhân cũng có lúc trở nên mềm yếu như vậy.
Những ngày tháng hạnh phúc sống bên Dịch Nhân bỗng ùa về trong tâm trí Tịnh Ngôn, xóa tan đi mọi nỗi khó nhọc trước mắt. Tuy nhiên, mỗi lần hình dung cuộc sống của mình sau khi kết hôn với Dịch Nhân, Tịnh Ngôn lại thấy dao động, cô tự nhủ, “Lẽ nào mình phảo rời bỏ Dịch Nhân?’.
Không được, mình không thể bỏ Dịch Nhân, đây là con đường mình đã chọn, thành công hay thất bại, đúng hay sai phải đi mới biết được. Hối hận ư? Không, mình đã lựa chọn thì sẽ không bao giờ hối hận.
“Mấy giờ rồi?” Tịnh Ngôn hỏi Dịch Nhân.
Dịch Nhân nghe không rõ nên hỏi lại, “Mấy giờ ư?”.
“Đúng, hình như vẫn còn rất xa thì phải, em không thể đi được nữa, liệu có kịp không?”
Khổng Dịch Nhân mỉm cười nói, “Không sao đâu, họ sẽ đợi chúng ta mà”.
Thấy Dịch Nhân nói như vậy, Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, cô mỉm cười nói với Dịch Nhân, “Em mệt rồi”.
“Nào, em lại đây.” Dịch Nhân tiến lại gần và đưa tay ôm eo Tịnh Ngôn.
“Anh làm gì thế?”
“Anh bế em.”
Trong khi Tịnh Ngôn vẫn chưa hết bàng hoàng thì Dịch Nhân đã bế cô lên cô ngả đầu vào vai Dịch Nhân và đưa mắt nhìn về phía trước, cầu thang đá vẫn dài hun hút, hai người đang đi trong hành lang tối tăm của tòa thành vơi hơn một trăm năm lịch sử.
Tuy nhiên, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy yên tâm và ấm áp, đúng là một kỳ tích. Cô vẫn cứ ngỡ như đang ở trong mơ, đến bây giờ cô vẫn không tin một người như Dịch Nhân lại có thể mang lại cho mình cảm giác ấm áp và yên ổn. Tịnh Ngôn tự nhủ, “Phải chăng là ảo giác?”, cô nhắm mắt lại hai tay ôm chặt lấy cổ Dịch Nhân.
“Em vẫn muốn về nhà và được ở bên anh, càng nhanh càng tốt.”
“Anh sợ em sẽ mệt.”
“Em sẽ ngủ trên máy bay.” Tịnh Ngôn nói với giọng rất kiên quyết.
“Thôi được, nhưng ít nhất thì em cũng phải để cho mọi người thấy mặt cô dâu chứ, được không?”, giọng của Dịch Nhân trầm và ấm áp.
Đây là hôn lễ khó quên nhất trong lịch sử nhà họ Khổng, không phải là vì đám cưới được tổ chức trong một tòa thành trang hoàng lộng lẫy, không phải vì cô dâu được tặng những món đồ trang sức quý giá, cũng không phải là vì bộ váy cưới độc đáo của cô dâu… mà là do cô dâu và chú rể bỗng nhiên biến mất và đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ sau đó lại bỏ đi ngay.
Máy bay bắt đầu chuyển động trên đường băng và cất cánh an toàn. Tịnh Ngôn ngồi trên máy bay ngắm cảnh đêm của thành phố sáng rực ánh đèn.
“Pháo hoa…” Tịnh Ngôn chỉ tay ra cửa sổ và reo lên. Dịch Nhân nhìn theo hướng tay của Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Đây là pháo hoa chúc mừng đám cưới của chúng ta, em có thích không?”.
Tịnh Ngôn quay sang nhìn Dịch Nhân và nói, “Anh vẫn chưa nói với em sau bữa tiệc có pháo hoa”.
“Đúng vậy, anh vẫn còn nhiều chuyện chưa nói với em, có sợ không?”
Tịnh Ngôn kéo rèm che cửa, quay sang véo tai Dịch Nhân vừa cười vừa nói, “Anh dám dọa cô dâu ư? Về đến Thượng Hải em sẽ phạt anh quỳ dưới nền nhà, có sợ không?”.
Dịch Nhân tỉnh dậy rất sớm, không cần nhìn đồng hồ, ánh sáng chiếu vào căn phòng qua rem cửa, Tịnh Ngôn nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, sắp đến ngày sinh nở nên cô ngủ nhiều hơn.
Buổi sáng sớm giữa thu trời đổ mưa to, phòng ngủ được cách âm rất tốt nên khi ngủ trong phòng không nghe thấy tiếng mưa rơi. Không khí trong phòng ấm áp, khuôn mặt của Tịnh Ngôn khi ngủ rất hiền hậu dịu dàng, đôi môi hé mở, một tay Tịnh Ngôn đặt ở ngoài chăn, các ngón tay thả lỏng xòe ra, Dịch Nhân nắm chặt lấy đôi tay mềm mại và nhỏ nhắn của Tịnh Ngôn.
Mấy ngày qua, Dịch Nhân thấy rõ sự thay đổi trong cơ thể của Tịnh Ngôn, bụng cô ngày càng to và nặng nề, đêm nằm trở mình nhiều hơn, ngón chân bắt đầu phù thũng, đôi khi Tịnh Ngôn cảm thấy hơi đau chân mỗi khi phải đi lại nhiều. Đến bây giờ, Dịch Nhân mới cảm nhận được hết nỗi vất vả khó nhọc của một người nhỏ nhắn phải mang bầu như Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn bỗng tỉnh giấc và gọi, “Dịch Nhân…”
“Gì cơ?”
Tịnh Ngôn mở mắt ra nhìn Dịch Nhân với ánh mắt ngạc nhiên, “Trời đang mưa phải không anh?”.
“Trời đang mưa to, vẫn còn sớm mà, em ngủ tiếp đi.”
“Vâng.”
“Em cảm thấy trong người thế nào?”
“Dịch Nhân, trời mưa to, anh phải cẩn thận khi lái xe.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng nhắc nhở Dịch Nhân, “Còn nữa, anh nên nhớ rằng em rất sợ bệnh viện”.
Một phút sau, Tịnh Ngôn cảm thấy bụng đau quằn quại, Dịch Nhân vội vàng đỡ Tịnh Ngôn ngồi dậy, chiếc chăn trên người Tịnh Ngôn rơi xuống đất.
Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, Tịnh Ngôn thả lỏng người và cố gắng mở mắt nhìn ánh đèn nhưng cô không cảm thấy chói mắt.
“Em thấy trong người thế nào?” Dịch Nhân đứng bên cạnh hỏi.
Bác sỹ gây mê đứng ngay sau bàn mổ và khẳng định, “Khổng tiên sinh, tôi đảm bảo sẽ không đau”. Có thể do thuốc chưa ngấm hết nên Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy rất đau.
“Tịnh Ngôn?”
Tịnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt bác sỹ, nỗi sợ hãi của cô bỗng dưng biến mất. Cơn đau mỗi lúc một dữ dội, sau khi vào đến bệnh viện các bác sỹ mới phát hiện ra tư thế của thai nhi trong bụng bất thường cần phải mổ khẩn cấp. Các bác sỹ và y tá được triệu tập, cô được gây mê bởi một bác sỹ chuyên khoa rất giỏi, lúc này thuốc mê mới ngấm hết nên Tịnh Ngôn không còn thấy đau nữa. Dịch Nhân đứng bên cạnh với vẻ mặt lo lắng sợ hãi, như vậy thì Tịnh Ngôn sao có thể yên tâm khi mổ.
“Không đau.”
Các y tá đứng bên cạnh mỉm cười hỏi chuyện Tịnh Ngôn, ông bác sỹ lớn tuổi nhất là người có rất nhiều kinh nghiệm, ông vừa thao tác vùa động viên Dịch Nhân, “Khổng tiên sinh, sẽ nhanh thôi, xin hãy yên tâm”.
Mặc dù Dịch Nhân cố gắng giữ bình tĩnh nhưng khuôn mặt của ông vẫn rất lo lắng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, bác sỹ thấy Dịch Nhân có vẻ căng thẳng nên đã nói nhỏ với ông, “Khổng tiên sinh, ông ra ngoài phòng ngồi chờ có được không?”.
Dịch Nhân không trả lời, ông đưa tay nắm chặt lấy tay Tịnh Ngôn, trán và bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Dịch Nhân quay sang nói với vị bác sỹ già, “Bác sỹ, có thể cho Tịnh Ngôn ngồi dậy được không?”.
Chiếc xe màu đen đỗ trước cửa bệnh viện, cửa xe mở ra, Lưu Bạch dắt Lợi Lợi bước ra khỏi xe.
Lưu Bạch nói, “Để cho Lợi Lợi tự đi cũng được”.
“Đang mưa mà.”
Chiếc ô được bật ra, ông Viên đi trước che ô cho hai mẹ con Lưu Bạch.
“Qua đây, không mưa ướt hết.” Một tay ông Viên bế Lợi Lợi, một tay ôm eo Lưu Bạch.
Mưa mùa thu thường lạnh hơn mọi khi, mọi người vừa ra khỏi xe nên cảm thấy rất lạnh, Lưu Bạch đi sát vào người ông Viên, tiếng mưa rơi trên tán ô kêu lộp bộp.
Khi Lưu Bạch vào đến phòng sản thì đã có một vài người đang ngồi chờ ở ngoài, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy ông Viên và Lưu Bạch cũng đến.
Ken và một số người khác lên tiếng chào, “Xin chào Viên tiên sinh”.
Ông Viên chưa kịp trả lời thì đã thấy Phương Tòng Vân đang chạy từ đầu hành lang và xách theo một vài chai nước nóng, Phương Tòng Vân đưa chai cho vợ và hỏi mọi người, “Tịnh Ngôn sao rồi?”.
Tiểu Long vừa bế con vừa nói, “Vội vàng gì chứ, sinh nở làm sao nhanh thế được”.
Lợi Lợi rất thích cậu bé con của Phương Tòng Vân và Tiểu Long nên đã nhoài người xuống chạy đến nhìn cậu bé và mỉm cười. Tiểu Long vội cầm tay con trai mình giơ ra phía trước và nói, “Chị Lợi Lợi xinh quá, hai chị em bắt tay nhau đi.”
“Là em trai mẹ ạ.” Lợi Lợi vẫy tay và nói với mẹ, Lưu Bạch đáp, “Mẹ thấy rồi, là một bé trai rất xinh.”
Âu Dương và Uy Liêm ngồi bên cạnh mỉm cười rất tươi, đang định giải thích thì cửa phòng sản mở ra, một cô y tá chạy ra ngoài mỉm cười thông báo với mọi người, “Là con trai, rất khỏe mạnh”.
Chiếc xe đẩy được đẩy ra ngoài, Tịnh Ngôn nằm trên chiếc xe mặt hơi nhợt nhạt, cô chỉ mỉm cười mà không nói gì, cậu bé mới sinh được đặt nằm bên cạnh mẹ, mắt vẫn nhắm, miệng khóc oe oe.
Mọi người đang định chạy đến nhìn đứa bé và chúc mừng Tịnh Ngôn thì thấy Khổng Dịch Nhân đang đứng cạnh chiếc giường nên đều dừng lại.
Trước mặt là gia đình Khổng Dịch Nhân gồm ba người, một người vừa mới được sinh ra, một nguời vừa mới mổ đẻ xong, không hiểu tại sao Khổng Dịch Nhân lại có bộ mặt lạnh lùng như vậy.
Lưu Bạch đứng ở vòng ngoài cùng mỉm cười rất tươi, cô quay người lại đang định nói điều gì đó thì người đàn ông bên cạnh lên tiếng, “Sao rồi?”, giọng của ông ta có vẻ rất bình tĩnh nhưng không giấu nổi cảm xúc của mình.
“Tôi thấy kỳ lạ là hình như anh không thích những chỗ đông người?”
“Không phải như vậy, cậu bé vừa mới sinh là con trai của nhà họ Khổng, những ai không phận sự thì không được vào thăm.”
“Vậy ư?”
Thấy Lưu Bạch không có phản ứng gì, người đàn ông đó nói tiếp, “Đây là người con thứ ba của gia đình Khổng Dịch Nhân.”
“Thế thì sao chứ? Rốt cuộc anh định nói gì tôi không hiểu.” Lưu Bạch vừa nói vừa nhìn về phía ông Viên.
Ông Viên không kiềm chế được liền nói với Lưu Bạch, “Lưu Bạch, em nói rất đúng, ở đây có gì để cho chúng ta thăm chứ, chúng ta về thôi.”
“Vẫn chưa chào mọi người mà.” Lưu Bạch vừa cười vừa nói.
“Cười gì chứ? Ông Viên quay lại gọi Lợi Lợi và nói nhỏ vào tai Lưu Bạch, “Rốt cuộc anh muốn nói điều gì, khi về nhà em sẽ hiểu”.