Chân khí trong người càng lúc càng sung mãn, một cảm giác sảng khoái tràn ra khắp cơ thể, tâm trí Nam đã chìm đắm hoàn toàn trong võ học, bất tri bất giác cậu đem cả khinh công mà bà Mai truyền thụ cho vào luôn trong bộ chưởng pháp. Cậu không biết rằng võ công bản thân đang tiến bộ thần tốc đến mức nào.
Bỗng nhiên Nam hú lên một tiếng, tay phải cậu đánh mạnh vào thân cây trước mặt, bùng một tiếng, thân cây lắc cắc rồi gãy xuống. Nam trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn kết quả trước mặt, không nghĩ mình có thể đánh gãy cây như thế, thầm nghĩ võ công được khắc trên trống đồng đúng là ghê gớm.
Nam ngẩng lên nhìn trời, thời gian đã chuyển dần về trưa, phải về nhà rồi.
Nam theo đường cũ mà chạy về. Khi gần tới mộ của ông nội, Nam thấy có người đang đứng ngay đó, có vẻ là một bà lão, trên mộ ông nội của cậu có một đóa hoa lớn. Nam hết sức nhẹ nhàng tiến đến gần thì ngạc nhiên khi thấy bà lão tóc bạc trắng chính là bà Mai, dường như bà đang tập trung suy nghĩ điều gì đó nên không phát hiện Nam ở gần. Hồi lâu sau, bà mới thở dài, ngẩng đầu lên nói:
- Ai đó, ra đi, không cần nấp đâu, lão đây biết rồi.
Nam vừa gãi đầu vừa tiến ra chỗ bà Mai:
- Bà phát hiện ra cháu lúc nào vậy ạ?
Thấy người nấp là Nam thì bà Mai nở nụ cười hiền hậu:
- Mới đầu thì chưa, nhưng một phút sau bà nghe được tiếng hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn thì đã nhận ra. Thằng nhóc cháu giỏi đấy, vài ngày không gặp, võ công mạnh lên rồi.
- Cháu không dám nhận đâu. Hì hì, mà cháu đoán đúng rồi nhé, mối quen biết giữa bà và ông nội cháu không đơn giản chút nào, Tết nhất đến sát lắm rồi mà bà còn về đây để thăm mộ ông cháu nữa, rất không đơn giản.
Chứng kiến bộ dáng của đứa cháu, bà Mai cốc đầu Nam một cái, cười mắng:
- Thằng bé này... mấy chuyện này dù sao đã qua lâu rồi, biết cũng chẳng để làm gì, việc của cháu là học hành và luyện võ cho giỏi thôi.
Nam vừa xoa trán vừa nói:
- Cháu biết rồi mà bà, à, nếu bà đã đến đây rồi thì ghé qua nhà cháu tý cho vui, ba mẹ cháu chắc hẳn mừng lắm.
Bà Mai lắc đầu đáp:
- Để lần sau cháu nhé, giờ bà phải về lại thành phố A rồi.
- Ơ sao nhanh thế ạ? Bà chỉ vừa mới đến thôi mà.
- Ừ, bà chủ định đến thăm mộ ông cháu một chút rồi về, chẳng ngờ lại gặp được cháu, hẹn cả nhà cháu dịp sau vậy.
Nam thở dài buồn bã:
- Dạ, hẹn bà lần sau ạ, cháu chúc bà và gia đình mạnh khỏe và ăn Tết vui vẻ ạ.
Bà Mai hiền từ xoa đầu Nam nói:
- Ừ, bà cảm ơn, chúc gia đình cháu cái Tết an lành nhé.
- Dạ cháu cám ơn bà, cháu xin phép về kẻo cả nhà mong.
- Ừ.
Nói xong, Nam quay người chạy xuống núi. Bà Mai đợi đến khi Nam đã khuất hẳn mới thi triển khinh công rời đi.
Những ngày cuối năm vụt trôi qua, đêm ba mươi Tết cả nhà Nam quây quần bên nhau trong hương vị tình thân. Truyền thống gia đình Nam là trước giao thừa, ai nấy đều tâm sự những điều gặp được trong năm. Mọi người nói ra việc nào đã thành công, việc nào còn chưa làm được hay làm sai để sửa lỗi, rút kinh nghiệm. Hai đứa con của Tuyền, chị Nam bi bô nói chuyện, nhảy nhót, chơi đùa giữa mọi người làm ngôi nhà ấm cúng vô cùng.
Rồi chuông mười hai giờ đêm kêu lên, báo hiệu thời khắc giao thừa đã tới, một năm nữa lại đến, đại gia đình trao nhau những lời chúc, những tấm phong bì đỏ may mắn...
Bên ngoài, pháo hoa nổ tưng bừng trên bầu trời đêm, những tiếng cười đùa hân hoan mừng năm mới vang khắp chốn...
Sáng đầu năm, mới bước ra sân, tức thì Nam cảm nhận được không khí tươi mới, vui vẻ đến lạ thường. Các thành viên trong gia đình đều khoác lên mình những bộ cánh đẹp nhất để làm chuyến xuất hành đầu năm với hi vọng cuộc sống và công việc sẽ thuận buồm xuôi gió.
Trên đường, Tết đến mang theo sắc xuân ấm áp tràn khắp vùng thôn quê an bình. Người người đi vãn cảnh chùa, cầu mong một năm mới gặp nhiều điều may; ai nấy gặp nhau tay bắt mặt mừng, chúc nhau bằng những lời hay ý đẹp. Thanh thiếu niên trong làng tụm năm tụm bảy đến thăm hỏi từng nhà bạn bè làm không khí thêm rộn ràng.
...
Mống bốn Tết, Nam và đám bạn cấp ba, bốn nữ ba nam tụ lại đi chơi Tết trước khi vào lại trường đại học. Đây đều là những bạn bè thân thiết với Nam suốt ba năm trung học phổ thông.
Nam và hai cậu bạn nữa đến chỗ hẹn sóm nhất. Ba thằng đập tay làm động tác chào nhau. Nam nhìn quanh rồi mở miệng hỏi:
- Sao mà thằng Nhật chưa đến nhỉ? Trước đây hắn là thằng đúng giờ và giục mọi người nhiều nhất mà.
- Phải ha, không thấy hắn đâu, quái lạ thật.
- A hắn lên kìa... Ủa... Hắn đi cùng với Thy nữa.
Nam nhìn theo tay thằng bạn chỉ thì thấy đôi nam nữ đang chạy xe máy đến chỗ hẹn. Nhật và Thy bước xuống xe chào ba đứa bạn, theo sau hai người họ không bao lâu là ba cô gái nữa. Tốt nghiệp phổ thông xong ai theo trường đại học của riêng mình, tản ra các thành phố; dù rằng thỉnh thoảng vẫn liên lạc qua điện thoại và ứng dụng mạng xã hội nhưng Tết gặp lại, trong lòng tràn ngập cảm giác bồi hồi khó tả. Nhật nhìn Nam từ trên xuống dưới rồi buông một câu:
- Ơ cái thằng này ra ngoài kia học mới hơn nửa năm thôi mà đen đi ghê thế, khác hẳn với bạch công tử hồi cấp ba vậy?
Mấy đứa bạn xung quanh nghe vậy đều cười phá lên. Nam dường như đã quen với câu châm chọc của người quen và bạn bè nên chỉ đáp lại dửng dưng:
- Cả ngày chạy loanh quanh ngoài đường thì chả đen à. À mà này...
Nam vừa nhìn hai đứa bạn Nhật và Thy vừa nói:
- Hai đứa bây trước đây hay bất đồng ý kiến lắm sao giờ lại thân thiết hơn bình thường thế? Ra trường xong là cặp với nhau ngay rồi đấy hả?
Bị Nam chuyển chủ đề sang mình, Nhật và Thy không kịp phản ứng nên nhất thời không biết đáp lại thế nào. Hai cậu bạn bên cạnh Nam cũng gật gù phụ họa:
- Ờ ha, sáng nay Nhật chở Thy theo tao đã thấy là lạ, Nam nhắc tao mới để ý.
Thy bị đám bạn nữ xung quanh trêu chọc đến đỏ ửng mặt, để giúp cho bạn gái đỡ xấu hổ, Nhật vội chen vào:
- Không phải vì không có cơ hội để nói với bọn mày hay sao?
Nhật ôm ngang vai Thy kéo cô sát vào người và nói:
- Giờ tao chính thức thông báo luôn... Đây là Thy, bạn gái tao.
Tất cả bạn bè đều vỗ tay chúc mừng, chỉ có Nam vỗ vai Nhật:
- Bạn, tao rất mừng cho mày, cuối cùng mày cũng không còn ngố như hồi cấp ba nữa, tốt lắm.
Đám bạn lại được dịp cười ầm ĩ. Một cô gái lên tiếng:
- Thôi thôi, đừng chọc Nhật và Thy nữa, kẻo Thy nó bỏ về đó. Chúng ta mau lên đường đi.
- Ừ ừ, chúng ta đi.
Nam cùng bạn bè lên xe chạy lên núi. Cách đây chừng gần mười năm, các nhà khoa học đã phát hiện ở tỉnh gia đình Nam sống vốn có hệ thống hang động lớn trên núi. Mất vài năm nghiên cứu, thăm dò thì mười lăm tháng trước, một tập đoàn lớn đã xây dựng thành công khu du lịch cho hệ thống hang động đó.
Đáng tiếc là Nam và những người bạn phải lo lắng cho đợt thi đại học nên chưa có cơ hội qua chỗ này chơi nên nhân cơ hội nghỉ Tết này để lên đây thăm thú.
- Ồ, đông quá xá là đông.
Nam thốt lên khi Nam và bạn bè tới nơi. Trên đây đã có rất nhiều người đến để tận mắt chiêm ngưỡng hệ thống hang động này. Đây là bãi tập kết của các đoàn du lịch, nằm ở lưng chừng núi và ai cũng phải dừng tại đây sửa soạn đồ đạc rồi đi bằng cáp treo lên trên động. Nam quay lại nói với bạn bè:
- Chúng ta tìm chỗ giữ xe nghỉ ngơi một chút rồi mua vé để đi.
Nhật chỉ tay sang bên phải;
- Ừ, à bên kia có kìa.
Sau khi đã nai nịt gọn gàng, đoàn người bắt đầu tập trung ngồi vào cáp treo. Từ chỗ bãi tập kết lên cửa hàng phải mất chừng thêm gần nửa tiếng cáp treo nữa. Nhật vừa ngồi trong khoang cáp treo vừa ngắm cảnh đồi núi xung quanh, miệng cảm thán:
- Công ty An Gia đúng là khiếp thật, không biết bao nhiêu tiền của đầu tư vào hệ thống hang động tỉnh mình thành một khu sinh thái lớn.
“Thì ra Lê gia đã đầu tư vào chỗ này, chả trách có thể xây dựng lớn mạnh đến vậy.” Nam nghĩ thầm. Trước Tết, Nam đã từng tìm hiểu về gia tộc mình thì phát hiện ra ngoài những công ty trong lĩnh vực xây dựng và tài chính thì công ty du lịch An Gia đứng số một số hai toàn quốc cũng thuộc về Lê gia.
Nam ở trước cửa động quay đầu lại, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, đôi bờ với cánh đồng xanh bát ngát, dòng sông như dải lụa ôm lấy làng mạc, cả vùng không khác gì một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Nam không khỏi kinh ngạc trước cảnh sắc quê hương:
- Lần đầu tiên được thấy quê hương mình ở góc độ trên cao thế này, đẹp quá bọn mày ơi!
- Ừ, tao không ngờ luôn, đẹp quá.
Không để lỡ cơ hội, các bạn của Nam nhanh chóng lấy điện thoại, máy ảnh ra chụp làm kỷ niệm. Bất chợt Nam vô tình nghe được âm thanh trong trẻo của một cô gái:
- Độ rộng của toàn hệ thống hang động này rất lớn, còn nhiều chỗ chưa được khám phá hết nên các anh chị lưu ý đừng đi lạc khỏi đoàn kẻo gặp nguy hiểm ạ... Hệ thống hang động này được chia thành hai phần, một là hang từ trên đỉnh hướng xuống, cái thứ hai nằm dưới chân núi với dòng sông chảy xuyên qua hang động trong lòng núi.
Nam nghe vậy bèn quay lại chỉ vào bản đồ vừa nói:
- Chúng ta là khách du lịch tự phát, mình nghĩ chúng ta nên theo những đoàn khách kia một đoạn, mọi người thấy thế nào?
- Nam nói phải đấy, hơn nữa nghe được chút thuyết trình về hang động này cũng hay hay.
- Vậy đi nào.
Nam cùng những người bạn vừa tiến vào bên trong hang một đoạn ngắn thì tất cả đều lập tức choáng ngợp trước vẻ đẹp hùng vỹ và lộng lẫy của nó. Những hang động rộng hàng chục mét, thậm chí có chỗ trải dài cả trăm mét; phía trên đầu mấy mươi mét là muôn vàn thạch nhũ từ vách đá xung quanh rủ xuống với đủ hình thù, kích thước.
Giữa khoảng không gian rộng lớn, công ty An Gia đã thiết kế một chuỗi cầu thang dài dẫn dần xuống dưới sâu. Hai bên lan can và vách động đều treo thêm những chiếc bóng đèn sáng rực; được ánh đèn chiếu vào khiến cho cảnh sắc càng thêm phần lung linh, huyền ảo.
Lúc này Nam và đám bạn đang đứng giữa một hang động lớn cũng phải bảy tám chục mét. Nhật đưa mắt nhìn các khối thạch nhũ trước mặt mà không ngừng xuýt xoa:
- Đúng là không thể tin nổi Nam nhỉ, trải qua hàng triệu năm, thiên nhiên lại có thể tạo nên kỳ quan đẹp đến dường này.
Nam gật đầu:
- Ừ, tao nghe dân tình kháo nhau hệ thống hang động này là hang động đẹp nhất châu Á đấy, xem chừng không ngoa đâu. Ồ, cái gì thế kia?
Nam nhìn sang trái một đoạn không xa thì phát hiện có một khoảng tối đen. Nam bèn tới đó rồi bật thốt lên:
- Ê Nhật, có cả một cái vực khiếp ghê luôn này.
Lúc này Nam đang đứng ngay lan can khá cao được cắm chặt vào đá. Công ty An Gia đã dựng lên hàng rào để ngăn cản khách du lịch đến sát khoảng vực sâu hoắm, đen ngòm trước mắt. Dù rằng rất đông người ở đây, nhưng bất cứ ai nhìn vào cái vực đó cũng đều không khỏi rùng mình sợ hãi, thân thể bất tri bất giác lui lại vài bước. Nam cảm thán:
- Một bên là cảnh đẹp tựa thiên đường, sát bên là vực sâu tử thần, tự nhiên đúng là thú vị nhỉ thằng bạn?