Đối thủ yêu cầu tái chiến, nhưng Diệp Trọng không thèm để ý. Trong quan niệm của hắn, nhiều sai lầm cơ bản như vậy cũng đủ tên kia chết vài lần rồi, cái hắn cần chính là cao thủ chứ không phải là đồ ngu ngốc, chỉ có cao thủ mới có thể giúp hắn rèn luyện kỹ thuật, có thể giúp hắn đề cao thực lực.
Mục Thương đột nhiên nói: “Ồ, thành tích không tệ, chỉ có điều đối thủ cũng thật sự quá yếu ớt!”
Diệp Trọng không phủ nhận gật đầu.
Mục Thương hỏi: “Bây giờ xem ra Hắc Điểu đã không đủ để thỏa mãn nhu cầu của ngươi, uhm, có hứng thú đổi cái khác không?”
Diệp Trọng hai mắt sáng ngời:“Tân quang giáp? Quang giáp gì ?”
Mục Thương hỏi: “Ngươi cảm thấy quang giáp của tên kia thế nào?”
Diệp Trọng: “Không tồi! Cực kỳ cân bằng, cải tiến cực kỳ hợp lý!”
Mục Thương nói: “Mỗi một lần ngươi chiến thắng đều có thể nhận được một số điểm nhất định, mà số điểm này ngươi đến bộ phận duy tu trong Khu đối chiến đổi lấy các loại quang giáp khác, hoặc là lắp ráp, cải tiến quang giáp ở trong này cũng được phép. Đương nhiên, ta cũng không đồng ý ngươi bây giờ sử dụng quang giáp cải tiến, tuy rằng trong phương diện này ngươi cũng có một ít kỹ năng. Đề nghị của ta là, ngươi nên làm quen với các loại quang giáp cơ bản trước, sau đó mới hưởng thụ thú vui cải tiến.”
Mục Thương vừa nói xong Diệp Trọng liền nhanh chóng trực tiếp tiến tới bộ phận duy tu. Trong đại sảnh trống trải bày đặt đủ các loại quang giáp, Diệp Trọng tựa như con sói đói gặp được con mồi ngon miệng, hai mắt rực sáng nhìn quang giáp ở xung quanh, lúc thì vỗ vỗ cái này, lúc lại sờ sờ cái kia, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Mỗi cái quang giáp đều được niêm yết giá, trên đó ghi số điểm cần thiết. Diệp Trọng lúc này mới nhớ ra, tay chân luống cuống vội vàng lục lọi khung tin tức của mình, tìm nửa ngày mới tìm ra, trên đó ghi rõ ràng: 1000 điểm. Diệp Trọng nhẹ nhàng thở ra, thật may mắn, Thanh Lang có hai loại, đều chỉ cần 300. Xem ra điểm của mình cũng không ít, Diệp Trọng rạo rực nghĩ thầm.
Diệp Trọng vẫn nghe theo đề nghị của Mục Thương, lời nói của Mục sẽ không vô nghĩa.
Diệp Trọng lưu luyến nhìn mấy cái quang giáp khác, lại không chút do dự lựa chọn một cái quang giáp: Thanh Lang – quang giáp loại I.
Thanh Lang quang giáp, ngoại hình cực kỳ giống một con sói, tứ chi chạm đất, miệng có thể phát ra một chùm sáng, có thể bắn ra tia laser về hai bên dài chừng nửa thước. Thanh Lang hình quang giáp là điển hình của loại quang giáp chiến đấu trên bộ: nó không có cánh như Hắc Điểu, không thể phi hành trên không trung, mà động cơ được trang bị của nó ở trong vũ trụ cũng không phải là loại thượng đẳng. Nhưng trên đất bằng, lực bạo phát mạnh mẽ, di chuyển linh hoạt, tốc độ không thua kém tốc độ phi hành đã khiến nó được sử dụng khá nhiều.
Thanh Lang có hai loại là loại I và loại II. Loại I là hình thức cận chiến, loại II là công kích tầm xa. Loại II và loại I bất đồng ở chỗ, loại II không phát ra chùm sáng, mà là được lắp pháo bắn hạt năng lượng cường độ cao, thêm vào đó còn ba vị trí được bố trí Súng bắn hạt năng lượng công xuất cả vạn cấp. Một kích không trúng, lập tức trốn ra xa, là lựa chọn rất tốt để du đấu trên lục địa.
So với Hắc Điểu, các tính năng khác của Thanh Lang đều tăng lên không ít.
Mục Thương như u linh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Trọng, liếc mắt nhìn qua Thanh Lang ở phía sau hắn, buông ra một lời đánh giá rất đả kích: “Dã thú giao lưu cùng với dã thú!”
Diệp Trọng không khỏi trừng mắt căm tức: “Ngươi dám đem ta so sánh với dã thú sao?”
Mục Thương lười biếng trả lời: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao?”
Diệp Trọng quả quyết nói: “Đương nhiên không phải!”
Mục Thương: “Vậy ngươi là cái gì?”
Diệp Trọng vênh mặt khoe khoang: “Ta là Thú Vương!”
Mục thương như trúng nghiêm trọng, ngã trên mặt đất, trên đầu sao bay vô số, miệng sùi bọt mép lẩm bẩm nói:“Quả nhiên là mười phần thú tính a!”
Chỉ thấy Diệp Trọng hai tay chống nạnh, đứng ngạo nghễ, bối cảnh âm nhạc chính là vô số tiếng gầm của dã thú. Đột nhiên, âm nhạc biến đổi, tiếng giao phối thê lương của dã thú vang lên bên tai, Diệp Trọng dựng tóc gáy, xoay mình đừng thẳng, lập tức hướng Mục Thương nhấc tay đầu hàng.
Mục Thương cười ha ha, thanh âm kéo dài ra: “Thú ~~~~ Vương ~~~~!”
Diệp Trọng vẻ mặt đau khổ, chỉ biết yên lặng.
Mục Thương vứt cho Diệp Trọng một cái danh sách, Diệp Trọng nhanh chóng tiếp lấy.
“Đây là những kẻ có xác suất dành thắng lợi trên 90% trong danh sác luyện tập trong ba tháng gần đây, ngươi từng bước, từng bước đi khiêu chiến đi, à, đúng rồi, đừng quên bắt đầu từ dưới cùng đến kẻ đứng đầu.”
Tôn Tuyết Lâm và A Tú nhìn sân huấn luyện trống rỗng trước mặt, ngây ra như phỗng.
A Tú đờ đẫn nói: “Tuyết Lâm, hắn đâu rồi!” Trong khoang lái Hắc Điểu, trên khuôn mặt mảnh mai, hai hàng lệ không tiếng động rơi xuống.
Tôn Tuyết Lâm giận dữ: “Người này, thật thái quá mà, quen biết lâu như vậy, không ngờ cứ thế mà đi, không nói tiếng nào, thật quá đáng, hết sức quá đáng mà, lần sau nếu nhìn thấy, nhất định phải hung hăng đánh cho hắn một trận!” Nàng hoàn toàn đã quên chính mình từng bị Diệp Trọng đả bại.
Tôn Tuyết Lâm kéo A Tú: “Đi, chúng ta đến Khu đối chiến tìm xem sao!”
Các nàng tìm kiếm khắp Khu đối chiến, rốt cuộc cũng không phát hiện ra bóng dáng Hắc Điểu quen thuộc, cũng không nhìn thấy cái tên quen thuộc mà xa lạ kia.
Các nàng không biết, Diệp Trọng đã thay đổi quang giáp, cũng không biết, lúc các nàng đến Khu đối chiến, Diệp Trọng vừa ở đó rời đi không lâu, tới quảng trường Teece.
“Chào! Tiểu tử, mấy ngay hôm nay đi đâu thế? Đã lâu rồi không đến đây nha!” Trên đường, một lão già chào hỏi với Diệp Trọng.
Diệp Trọng hơi hơi cong thân mình nói: “Xin chào Hứa gia gia, ngài gần đây có khỏe không? Con gần đây huấn luyện có chút bận rộn, nên ít đến đây!” Đối với vị Hứa gia gia này, Diệp Trọng phát ra tôn kính từ trong nội tâm, lão là một kỹ sư có rất nhiều kinh nghiệm, từng chỉ điểm không ít cho Diệp Trọng, giúp hắn đạt được lợi ích không nhỏ.
Hứa gia gia ha hả cười: “Ta chỉ là một lão già thì có gì là không tốt, tiểu tử ngươi vẫn lễ phép như trước đây a! Thật là một đứa trẻ ngoan, mấy lão nhân kia mà nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ! Tốt lắm, không nói nhảm với ngươi nữa, ta cũng có chuyện, tiểu tử ngươi chơi đùa vui vẻ đi!”
Diệp Trọng cười ngại ngùng, lên tiếng:“Vâng, Hứa gia gia ngài đi thong thả!”
Diêp Trọng đến quảng trường Teece chủ yếu là đến phòng thảo luận“Cực Quang”. “Cực Quang” ở nơi này thực nổi tiếng, đại đa số thành viên đều là kỹ sư quang giáp cao cấp hoặc là thợ máy cấp bậc đại sư đã về hưu, đối với các chủng loại quang giáp đều có kiến thức, tay nghề cực kỳ thâm hậu. Những người này lại tụ tập một chỗ, uy lực phát huy ra tuyệt đối khủng bố. Rất nhiều công ty gặp vấn đề thường nghe danh mà đến đây tìm kiếm trợ giúp. Mà tính tình bọn họ cũng quái gở như “Cực Quang” vậy. Thanh danh hiển hách, trong người mang kinh nghiệm phong phú đến tuyệt đỉnh, bọn họ lại được hưởng thụ đãi ngộ lương hưu cao, mỗi người đều không phải lo ăn lo mặc, cho nên muốn thỉnh bọn họ hỗ trợ, tiền tài hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nếu bọn họ nhìn ngươi thuận mắt, thì dù cho ngươi có không muốn bọn họ hỗ trợ, bọn họ cũng sẽ tìm trăm phương nghìn kế để nghĩ biện pháp cho ngươi, mà nếu như nhìn ngươi không thuận mắt, cho dù ngươi có đem núi tiền đến trước mặt họ, bọn họ cũng khinh thường không thèm để ý. Điều này cũng làm cho vô số công ty có thói quen lấy tiền làm việc cảm thấy rất buồn bực.
Nhưng có việc phải cầu người, khiến cho những lão đại ngày thường vẫn cao cao tại thượng không thể không khom lưng, một bên nguyền rủa đám lão già bất tử này chết không được tử tế, nhưng trên khuôn mặt vẫn phải tươi cười một cách đáng thương. Mấy lão nhân này ai chẳng phải tuổi già thành tinh, gừng càng già càng cay, muốn chiếm được một chút tiện nghi từ nhóm lão nhân này quả thật là chuột cắn mai rùa, thật không biết làm cách nào!