Chương 2206: Người thắng lợi lớn nhất.
Bức tranh về tương lai của tỉnh Tây đã dần dần được mở ra.
Lôi Trị Học sắp tới sẽ rời đi, Hạ Tưởng nắm toàn quyền, người ngoài nhìn vào, rõ ràng là chuẩn bị cho việc tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy. Không ít người trong tỉnh ủy phỏng đoán Chủ tịch Hạ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch chưa lâu, không đúng, không phải chưa lâu mà là chưa thông qua Hội đồng nhân dân bổ nhiệm chính thức. Cũng có thể nói Hạ Tưởng bây giờ chỉ là chủ tịch tỉnh tạm thời.
Một Chủ tịch tạm thời trước khi thông qua bổ nhiệm chính thức lại đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy, điều này từ trước đến nay hoàn toàn chưa xảy ra, làm sao có thể?
Nhưng nếu như không phải Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy thì sau khi Lôi Trị Học đi rồi, ai sẽ đứng lên đảm nhiệm?
Khi mọi người đang phỏng đoán và không thể hiểu thì Đại hội lần thứ XVIII cũng đang tới gần.
Nhưng đêm trước của buổi Đại hội lần thứ XVIII mở ra, tỉnh Tây đã triệu tập một cuộc hội nghị thường vụ mang ý nghĩa trọng đại. Cuộc thảo luận vấn đề Bí thư đảng ủy các thành phố tỉnh Yền không còn kiêm nhiệm Cục trưởng cục công an đã được tiến hành.
Hạ Tưởng ủng hộ, Lôi Trị Học không phản đối, cuối cùng Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thông qua biểu quyết. Do đó tỉnh Tây trở thành tỉnh thứ hai cải cách chính trị sau Lĩnh Nam, Bí thư Đảng ủy không kiêm nhiệm Cục trưởng cục công an.
Ngoài ra tốc độ điều chỉnh thay đổi của Bí thư Đảng ủy các nơi tỉnh Tây rất nhanh, làm người ta ngạc nhiên. Chỉ trong vòng mấy ngày đều đã điều chỉnh xong một lượt, hoàn thành một hành động có ý nghĩa lịch sử.
Tỉnh Tây vừa điều chỉnh xong, giữa tiết trời thu tháng 10 của Bắc Kinh, Đại hội lần thứ XVIII chính thức diễn ra.
Hạ Tưởng và Lôi Trị Học, cùng hơn 40 người được tuyển chọn khác xuất phát về Bắc Kinh tham dự Đại hội, tham dự cuộc họp được ghi vào sử sách Trung Quốc - Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XVIII
Đại hội lần thứ XVIII diễn ra như một mốc đánh dấu chế độ chính trị đất nước đã bước sang một kỉ nguyên hoàn toàn mới, cũng dự báo trước 10 năm sau này là một thời đại hoàn toàn mới, Trung Quốc bước sang một thời kì mới của lịch sử.
Không ngoài dự liệu, Quan Viễn Khúc trúng cử Tổng bí thư trung ương, trúng cử Ủy viên bộ chính trị thường vụ còn có Ngô Tài Dương, Đại Phục Thịnh, Cổ Thu Thật... tổng cộng 7 người.
Tin tức vừa được công bố lập tức làm chấn động truyền thông nước ngoài. Khôi phục chế độ thường vụ 7 ủy viên là một sự kiện chính trị quan trọng, dự báo thế cục chính trị đất nước có thể chuyển biến theo hướng có lợi.
Tống Triêu Độ, Khâu Nhân Lễ, Mai Thái Bình và Lôi Trị Học, giống như bên ngoài dự đoán, trúng cử thành công chức vụ Ủy viên Trung Ương Bộ chính trị. Bốn người trên đều thuộc tiền lệ các tỉnh mà trước đây không có - ủy viên chính trị kiêm nhiệm bí thư, điều này dự báo rằng sẽ có vài người phải rời đi.
Thế cục chính trị sau Đại hội lần thứ XVIII, thế lực gia tộc trở thành cường thế, phe báo thủ bị bất lợi, phe bình dân tiếp tục giữ chức vụ, không bị yếu đi bao nhiêu nhưng cũng không bước thêm được bao nhiêu. Thế lực gia tộc và Đoàn hệ trở thành những người chiến thắng lớn nhất.
Một người chiến thắng ẩn mình nữa là Hạ Tưởng!
Chế độ ủy viên thường vụ 7 người, chí ít cũng có 4 người có quan hệ mật thiết với hắn, Ngô Tài Dương không cần nói, từ việc ông ta chỉ sếp sau Quan Viễn Khúc có thể đưa ra kết luận, chắc chắn là trong buổi đại hội của tháng 3 sang năm giữa Hội đồng nhân dân và Ủy ban mặt trận tổ quốc sẽ được chọn làm Ủy viên đại hội. Quan hệ giữa hắn và Quan Viễn Khúc cũng không phải là nhạt, không nhắc đến việc hắn là học trò của Quan Viễn Khúc, kể cả Quan Viễn Khúc xuất thân từ thế lực gia tộc truyền thống thì cũng tự nhiên có ý tiếp cận hắn.
Đại Phục Thịnh là can tướng của Đoàn hệ, nếu như trước đây quan hệ của anh ta với Hạ Tưởng không mấy thân thiết, Hạ Tưởng cũng không hiểu anh ta lắm thì chuyến đi châu Âu đã tạo ra một chiếc cầu nối giữa anh ta và Hạ Tưởng, từ đó quan hệ hữu nghị giữa anh ta và Hạ Tưởng duy trì suốt nhiều năm.
Quan Viễn Khúc trầm lặng, Đại Phục Thịnh ôn hòa, Ngô Tài Dương cẩn trọng, sự hợp tác của 3 người bọn họ trong nhiệm kì tới chắc chắn sẽ làm cho Trung Quốc tự tin bước từng bước vững chắc. Mà Hạ Tưởng là người có mối quan hệ tốt đẹp với cả ba, sau đại hội lần thứ XVIII đã chào đón thời kì hoàng kim trong cuộc đời hắn.
Còn về quan hệ giữa Cổ Thu Thật và Hạ Tưởng thì càng không phải nói. Cổ Thu Thật và Hạ Tưởng rất thân thiết, có thể dùng từ tri kỉ để miêu tả. Trong chốn quan trường không có tri kỉ, nhưng giữa Cổ Thu Thật và Hạ Tưởng đúng là tri kỉ.
Mà tình bạn giữa Hạ Tưởng và Cổ Thu Thật còn lưu truyền đến cả đời sau, trở thành mối quan hệ hình mẫu chân thành trong chốn quan trường. Cổ Thu Thật hết lòng dìu dắt giúp đỡ Hạ Tưởng, cho đến tận khi Hạ Tưởng lên ngôi ông ta mới lui về, mà còn lui đến cùng, không hề lưu luyến quyền lực.
Cổ Thu Thật nhậm chức, cũng là thời kì kinh tế chính trị phát triển ổn định nhất kể từ khi dựng nước, tạo ra điểm mở đầu tốt đẹp cho việc cầm quyền của Hạ Tưởng.
Cuộc đời của Hạ Tưởng phải cảm ơn rất nhiều người, Cổ Thu Thật thực sự là một người mà tận trong tâm hắn cảm thấy thân thiết nhất, không chỉ là vì tuổi của Cổ Thu Thực và hắn gần bằng nhau, mà vì quan hệ lâu dài giữa Hạ Tưởng và Cổ Thu Thực đã là tình bạn trong suốt cuộc đời hắn.
Sau đại hội lần thứ XVIII, nhiều nhân vật số một của một số tỉnh có chút điều chỉnh. Tất nhiên những tỉnh mà bị điều chỉnh ở đây đều là những tỉnh mà có Bí thư Tỉnh ủy trúng cử Ủy viên thường vụ Bộ chính trị.
Tỉnh Tây cũng đang điều chỉnh nội bộ.
Trước khi điều chỉnh, Hạ Tưởng nhận lệnh về Bắc Kinh, được Quan Viễn Khúc và Đại Phục Thịnh tiếp kiến.
Dựa vào thân phận chủ tịch tỉnh của Hạ Tưởng mà vừa về đến Bắc Kinh đã được người đứng thứ nhất và người đứng thứ 3, thực chất là số 2 đồng thời tiếp kiến, việc này trong nước từ trước đến nay tuyệt đối không có người thứ hai.
Quan Viễn Khúc và Đại Phục Thịnh là vì ứng cử viên Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây, đến trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng.
Theo thường lệ nếu như ứng cử viên thường vụ đồng cấp Đảng ủy, thì Trung ương sẽ trưng cầu ý kiến của Tỉnh ủy. Nhưng việc chọn lựa Bí thư tỉnh ủy, Tổng Bí thư nói là muốn trưng cầu ý kiến của chủ tịch Tỉnh, chức chủ tịch tỉnh này của Hạ Tưởng thật không phải bình thường.
Khi gặp Quan Viễn Khúc, Hạ Tưởng nói sơ qua về việc bệnh viện công ích. Cho đến bây giờ, dưới sự thúc đẩy của Hạ Tưởng, các nơi trên toàn quốc đang rầm rộ xây dựng mười mấy bệnh viện công ích, hi vọng Trung ương có thể công khai ủng hộ bệnh viện công ích.
Khi gặp Đại Phục Thịnh, Hạ Tưởng nhắc đến vấn đề sự nghiệp giáo dục hóa, quan hệ giữa hắn ta va Đại Phục Thịnh đã vượt qua quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, do đó hắn mới trực tiếp nhắc đến vấn đề giáo dục với Đại Phục Thịnh. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, phương hướng chế độ giáo dục không đúng thì học sinh sau khi được giáo dục sẽ có định hướng sai.
Mà học sinh thì liên quan đến tương lai của đất nước, nếu học sinh một nước khi còn ngồi ghế nhà trường chỉ theo đuổi điểm số, khi ra trường sẽ chỉ theo đuổi tiền bạc, tiền đồ đất nước sẽ thật sự đáng lo ngại.
Đại Phục Thịnh tỏ vẻ là sẽ nghiêm túc nghiên cứu ý kiến của Hạ Tưởng, và biểu thị đồng tình với sự nghiệp xây dựng viện dưỡng lão và bệnh viện công ích mà Hạ Tưởng đang chỉ đạo. Đại Phục Thịnh còn chỉ ra cho thấy các Bộ ban ngành có liên quan đang nghiên cứu lập pháp để ủng hộ tính thực thi của việc xây dựng viện dưỡng lão và bệnh viện công ích. Tất cả các ban ngành có liên quan và người dân trên toàn quốc đều đang thảo luận trên mọi phương diện, đã bắt đầu thăm dò giai đoạn một đối với công tác lập pháp giai đoạn đầu.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân là Ngô Tài Dương, nếu lập pháp thì ý kiến của Hạ Tưởng sẽ được Ngô Tài Dương truyền đạt trực tiếp đến người của ủy ban
Sau đó Hạ Tưởng lại gặp mặt Cổ Thu Thật.
Cổ Thu Thật sau khi gia nhập thường vụ đồng nghĩa với việc hoàn toàn trôi nổi cùng dòng nước. Truyền thông các nước đều đưa tin liên tiếp, thật có giả có, làm anh ta đáp ứng không xuể.
May là Cổ Thu Thật đã quen với điều đó, anh ta sớm đã không quan tâm đến những lời đồn thổi vô nghĩa đó. Là một người cấp trên, nếu như không có đầu óc thì dù có lừa được quần chúng thì cũng không qua mặt được quan chức cao cấp trong nước, hoặc là bị truyền thông nước ngoài làm cho tức chết.
- Đến rồi à Hạ Tưởng.
Giọng điệu Cổ Thu Thật vẫn nhạt nhạt như vậy, nhẹ nhàng bắt tay Hạ Tưởng.
- Ngồi đi
Hạ Tưởng vẫn không thay đổi, vẫn là Chủ tịch tỉnh. Cổ Thu Thật từ một lãnh đạo cấp phó quốc đã thăng chức thành lãnh đạo cấp quốc gia, thân phận không giống như trước đây. Trước mặt người khác không biết anh ta có thay đổi hay không thì không biết, nhưng trước mặt Hạ Tưởng anh vẫn thân thiện như ngày nào.
Hạ Tưởng ngồi trước mặt Cổ Thu Thật cũng vẫn điềm nhiên như cũ, không vì thân phận của Cổ Thu Thật cao hơn trước đây mà tỏ ra khép nép, câu lệ.
- Bí thư Cổ, về việc sắp xếp bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tây tôi có chút ý kiến.
Hạ Tưởng nói thẳng vào vấn đề, tuyệt nhiên không phải vì địa vị mới của Cổ Thu Thật mà nói chuyện phải e dè.
- Ồ...
Cổ Thu Thật nhìn Hạ Tưởng với con mắt thích thú.
- Có ý tưởng gì?
Cổ Thu Thật cũng biết trước đó Hạ Tưởng đã gặp riêng Quan Viễn Khúc và Đại Phục Thịnh rồi, không nghe nói Hạ Tưởng đưa ra ý kiến với hai người kia mà lại chỉ nói với anh, có thể thấy Hạ Tưởng vẫn tin tưởng anh ta nhiều nhất.
- Chỉ là ý tưởng chưa chín chắn của cá nhân tôi. Việc điều chỉnh bộ máy ở tỉnh Tây vẫn phải lấy đại cục làm trọng, bớt để ý đến tâm trạng từng cá nhân, mà tôi cũng không cho rằng mình đã chuẩn bị tốt...
Hạ Tưởng nói trực tiếp suy nghĩ thật của mình.
Cổ Thu Thật chăm chú nhìn Hạ Tưởng trong thoáng chốc, rồi cười nói:
- Có những lúc tôi nghĩ rằng tôi cũng không đủ hiểu anh... Được, tôi tôn trọng ý kiến của anh, có thể anh đã đúng.
Hạ Tưởng cười vui mừng:
- Cảm ơn Bí thư Cổ.
- Nếu nói lời cảm ơn một lần nữa thì là khách sáo rồi.
Cổ Thu Thật vẫy tay.
- Tối nay vừa hay tôi rảnh rỗi, cùng nhau ăn bữa cơm nhé.
Dựa vào thân phận hiện nay của Cổ Thu Thật thì lịch mỗi ngày chắc chắn là sắp dầy kín, anh ta có thể chủ động mời Hạ Tưởng ăn cơm, đó là biểu hiện vô cùng quý trọng Hạ Tưởng, và cũng có việc quan trọng cần bàn với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
- Tôi gọi điện nói với Chủ tịch quốc hội một câu, vốn dĩ tối nay hẹn ông ta cùng ăn cơm.
Cổ Thu Thật cười ha ha.
- Được rồi, thể diện của tôi phải to hơn của ông ta chứ.
Trong khi người nói người cười ấy, Cổ Thu Thật và Hạ Tưởng lại hoàn thành một cuộc giao lưu ăn ý nữa.
Sau khi cùng Cổ Thu Thật ăn cơm xong, Hạ Tưởng nghỉ lại nhà lão Cổ, cùng lão Cổ hàn huyên, tâm tình chuyện tương lai.
Nói đến Cổ Ngọc sắp trở về, tâm trạng lão Cổ thoải mái vô cùng. Cổ Ngọc sinh con trai, mà còn đặt tên là Cổ Lai. Ông đã già có thể bồng cháu, trước khi mất có thể nhìn thấy người nối dõi nhà họ Cổ, ông kéo tay Hạ Tưởng, vô cùng cảm động nói:
- Hạ Tưởng, ta bây giờ có chết cũng không còn gì nuối tiếc nữa rồi.
Hạ Tưởng an ủi lão Cổ:
- Ông tuy tuổi đã cao nhưng mà vẫn còn khỏe lắm, nhất định là sẽ sống đến khi Cổ Lai trưởng thành, tận mắt nhìn thấy Cổ Lai sinh con, như thế thì hạnh phúc biết bao...
- Tốt thì tốt, ai mà chẳng muốn sống lâu trăm tuổi.
Lão Cổ vô cùng buồn rầu nói:
- Ta có dự cảm là sẽ không sống được đến ngày Cổ Lai trưởng thành, chỉ cần có thể sống đến khi Cổ Lai được 10 tuổi là ta mãn nguyện lắm rồi. Hạ Tưởng, sau này Cổ Ngọc, Cổ Lai giao cho anh, khi ta không còn nữa thì anh nhất định phải đối xử tốt với chúng, để chúng được bình an, vui vẻ sống suốt đời.
Hạ Tưởng nắm chặt tay ông lão, nghe lời dặn dò của ông lão trước lúc lâm chung, nghĩ đến tình yêu mà mười mấy năm nay lão Cổ đối với hắn, tự nhiên nước mắt tuôn rơi.
Chương 2207: Giờ khắc cuối cùng
Thế là mùa đông chớp mắt đã trôi qua.
Lại là đến mùa xuân trăm hoa đua nở. Tỉnh Tây triệu tập Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân toàn tỉnh, trong cuộc họp, Hạ Tưởng chính thức toàn phiếu trúng cử chức vụ Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây.
Không sai, sau khi Lôi Trị Học bị rời khỏi tỉnh Tây thì Hạ Tưởng không còn người thuận thế kế nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, mà phải chọn một người từ nơi khác đến đảm nhiệm chức vụ này.
Trước đây, Bí thư Tỉnh ủy mới đã đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh hai nhiệm kì, nếu như không có cơ hội lần này thì sẽ trực tiếp bị lùi về tuyến hai rồi.
Thế nên lòng biết ơn của ông ta đối với Hạ Tưởng không thể nói thành lời, bởi vì ông biết rõ, vốn dĩ Trung Ương sắp xếp Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, khi trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng thì hắn lấy lí do tuổi còn quá trẻ để từ chối, và đề xuất trong các Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm nên cố gắng quan tâm đến những đồng chí lão thành.
Kết quả là dưới sự khiêm nhường của Hạ Tưởng, dưới sự quan tâm chiếu cố của Trung Ương, người vốn dĩ không thể tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy bỗng nhiên lại nhận được cơ hội trên trời rơi xuống, làm cho ông ta vui mừng khôn xiết.
Tất nhiên ông cũng hiểu rằng rất nhiều quan chức khác trong tỉnh cũng phù hợp với điều kiện trên, dựa vào cái gì thì cũng không đến lượt ông ta. Chọn ông ta thứ nhất là vì chiếu cố đến điểm xuất phát của ông, thứ hai là vì ông ta cũng chỉ còn hai ba năm nữa, lúc đó có thể thoái vị cho Hạ Tưởng bất cứ lúc nào. Mà tính cách của ông cũng ôn hòa, trên danh nghĩa thì là Bí thư Tỉnh ủy, thực ra là làm nền cho Hạ Tưởng.
Còn vì sao mà Hạ Tưởng từ bỏ vị trí Bí thư Tỉnh ủy, tiếp tục làm Chủ tịch tỉnh thì ông đoán được một hai phần. Hạ Tưởng đúng là còn quá trẻ, tiếp tục rèn luyện thêm vài năm ở vị trí Chủ tịch tỉnh là một điều tốt. Và cũng tốt cho việc nắm bắt chuyển hình kinh tế ở tỉnh Tây, mở rộng thành quả. Hơn nữa khiêm tốn cũng là một việc tốt. Khi nhiệm kì mới vừa nhậm chức vẫn còn mất một thời gian mài rũa và thích ứng. Hạ Tưởng tiếp tục ở vị trí Chủ tịch tỉnh rèn luyện, vừa có thể kín tiếng làm việc lớn, trong rất nhiều việc đại sự thì không cần giấu diếm khi bày tỏ lập trường của mình với trung ương
Từ trước đến nay những việc cần phải thể hiện quan điểm với trung ương đều do Bí thư Tỉnh ủy ra mặt thực hiện.
Sau khi Hạ Tưởng chính thức đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây thì tỉnh Tây như chào đón một mùa xuân rạng rỡ nhất trong suốt mười mấy năm, trời xanh mây trắng, ngày đẹp gió ấm, gió xuân mơn mởn.
Môi trường là điều căn bản để sinh tồn, ai cũng hi vọng có một môi trường trong sạch. Nếu như tài sản nghìn vạn, đi xe đắt tiền, ở biệt thự, nhưng vừa ra ngoài là gặp rác rưởi ruồi nhặng đầy trời mà có tâm trạng tốt mới lạ.
Trước đó chính phủ Trung Ương cũng hoàn thành đổi nhiệm kì, Đại Phục Thịnh trúng cử Thủ tướng chính phủ, Tống Triêu Độ trúng cử Phó thủ tướng, phân công quản lí tài chính và nguồn năng lượng.
Tài chính và nguồn năng lượng là hai nguồn quan trọng trong nền kinh tế quốc gia, trọng trách của Tống Triêu Độ hết sức to lớn, rất được coi trọng. Mặc dù trong bảng xếp hạng Phó thủ tướng anh ta xếp thứ hai nhưng lại xếp thứ nhất trong Phó thủ tướng thường vụ, nhưng giới bên ngoài thường cho rằng Tống Triêu Độ mới là trợ lí quan trọng của Đại Phục Thịnh.
Thế cục đất nước bước vào giai đoạn ổn định phát triển nhanh chóng.
Sau hai năm, bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tây tiếp tục điều chỉnh. Hạ Tưởng 39 tuổi tại Đại hội đại biểu Đảng tỉnh Tây trúng cử chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây, trở thành Bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi nhất nước, điều này làm náo động một thời.
Tin tức trong và ngoài nước ầm ầm đưa tin về Hạ Tưởng, thậm chí có một bộ phận truyền thông Mĩ còn kinh ngạc thốt lên: Đối mặt với Hạ Tưởng - một tài năng nổi bật như vậy, nước Mĩ có nên làm điều gì đó hay không?
Sự thực là khi đối mặt với tài năng như Hạ Tưởng thì nước Mĩ không thể kiềm chế, hoàn toàn không có cách gì. Nước Mĩ bồi dưỡng ra đa số Mĩ gian đều chủ động vì nước Mĩ mà khua cờ kêu gọi, còn phát biểu những bài văn khiêu khích Hạ Tưởng, trên mạng thì lợi dụng Đảng Ngũ Mao để bôi nhọ Hạ Tưởng, nhưng tất cả đều không thể cản trở Hạ Tưởng ngẩng cao đầu bước về phía trước.
Dưới thể chế Quan Viễn Khúc, Đại Phục Thịnh, còn thêm Ngô Tài Dương là Chủ tịch quốc hội, ba sức mạnh đó giống như ba cột dựng lên một hình tam giác thép, kiên định không thể lật đổ.
Hạ Tưởng dưới sự bảo vệ của tam giác thép đó, nếu như gặp phải thế lực nào cản trở hắn trưởng thành thì dường như đó là tai họa của đất nước.
Bí thư tỉnh ủy 39 tuổi là một vị trí cao không thể với trong lịch sử nước cộng hòa, con đường trưởng thành của Hạ Tưởng luôn được những người trong chốn quan trường gọi là ngọn đèn sáng. Cổ nhân tôn Tiêu Hà là , ngày nay, trong chốn quan trường trong nước lưu truyền một cách nói, Hạ Tưởng là đương kim .
Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh Tây đến hết nhiệm kì. Năm năm sau, Hạ Tưởng 44 tuổi, từ vị trí Bí thư Tỉnh ủy được thăng chức lên Ủy viên thường vụ Bộ chính trị, từ hậu trường chuyển sang tiền tuyến, chính thức lộ diện, trở thành ứng cử viên nối nhiệm. So với Tổng bí thư gia nhập thường vụ thì nhỏ hơn 6 tuổi, cũng nhỏ hơn Cổ Thu Thật gia nhập thường vụ 5 tuổi, trở thành Ủy viên thường vụ Bộ chính trị trẻ tuổi nhất từ sau cải cách mở cửa.
Theo thường lệ sau khi đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo quốc gia, thì mới có lãnh đạo các nước khác gửi điện chúc mừng. Nhưng Hạ Tưởng vừa được chọn làm Ủy viên thường vụ Bộ chính trị thì đã nhận được rất nhiều thiệp mừng, điện mừng từ lãnh đạo nước ngoài, người đầu tiên gửi thiệp mừng là người mà tất cả mọi người đều không ngờ đến, chính là từ nước Mĩ.
Tính cách của nước Mĩ, trong nước có rất nhiều phái cho đến bây giờ cũng không rõ hoặc không dám thừa nhận: anh yếu, ức hiếp không cần thương lượng; anh mạnh, tôn trọng không cần thương lượng.
Hạ Tưởng thì quã rõ tính cách của nước Mĩ, hắn hồi âm đơn giản, thậm chí còn không có cả sự nhiệt tình, chỉ là một câu nói quen thuộc trong việc công.
Hồi âm của Hạ Tưởng làm khơi dậy sóng gió ở Mĩ, phái chủ chiến chủ trương bắt đầu không đối thoại với Hạ Tưởng nữa, để Hạ Tưởng nhận thấy thế mạnh và sự vĩ đại của nước Mĩ. Phe hòa bình thì cho rằng nên đối thoại là chính, Hạ Tưởng ưa mềm không thích cứng, với tình hình Trung Quốc bây giờ không còn là lúc nước Mĩ chỉ cần khua tay là sợ nhắm mắt tè ra quần nữa rồi.
Mà Hạ Tưởng cũng không phải là người mà năm đó chỉ cần cho nổ Đại sứ quán là không dám lộ diện, điều chủ yếu là Hạ Tưởng không có tiền gửi cá nhân ở nước Mĩ, không sợ khi Mĩ đóng băng tiền tiết kiệm thì sẽ cắt đứt con đường sau này của hắn. Nghe nói Hạ Tưởng còn có thể ảnh hưởng đến một số công ty nổi tiếng có cổ phiếu lên đến nghìn tỉ USD ở Mĩ.
Nước Mĩ cũng cảm nhận thấy cái nghiến răng đầy sắc lạnh của Hạ Tưởng.
Lúc này Liên Nhược Hạm đã định cư ở Mĩ, mỗi năm về nước vài lần, nhưng đa số thời gian đền sống ở Mĩ. Ngoài việc dốc hết tâm sức để nuôi dạy Ngô Liên Hạ và Liên Tâm ra thì phần lớn tâm huyết cô dùng vào việc phát triển hùng mạnh các ngành nghề dưới danh nghĩa. Thời gian mấy năm nay các ngành nghề của Liên Nhược Hàm cũng ổn định tăng trưởng, quy mô phát triển tăng khoảng 2/3.
Dựa vào quy mô khổng lồ của sản nghiệp của Liên Nhược Hạm, thì mức tăng trưởng 2/3 tuyệt đối chưa phải là một thành công.
Liên Nhược Hạm bây giờ tuy vẫn giống như trước kia không quan tâm đến chuyện chính trị, nhưng do kinh tế nước Mĩ ảnh hưởng đến tính đặc thù của chính trị, cô vô tư tham gia, ủng hộ các nghị viên tranh cử, bây giờ sức ảnh hưởng của cô đối với quốc hội Mĩ đã vượt qua bất kì người Hoa nào.
Đúng là tác dụng dẫn đầu của Liên Nhược Hạm làm cho những người Hoa ở Mĩ cũng bắt đầu tham gia vào chính trị, học được cách lợi dụng thủ đoạn chính trị để bảo vệ quyền lợi bản thân ở Mĩ, không còn mặc kệ giống trước đây tự làm theo ý mình, chia năm xẻ bảy dễ bị bắt nạt.
Người Hoa ở Mĩ ngày càng lớn mạnh hơn, đầu tiên là trong suốt bao nhiêu năm lần đầu tiên xuất hiện nữ quốc vụ viện Hoa kiều, nhiều năm sau đó, khi nước Mĩ xây dựng được 300 năm thì cuối cùng đã xuất hiện một vị tổng thống gốc Hoa.
Lịch sử không quên công lao của Liên Nhược Hạm, mà đứng đằng sau Liên Nhược Hạm, người đã vì vô số người Hoa sáng lập cục diện mang tính lịch sử là công lao của Hạ Tưởng.
Sau khi một vị tổng thống gốc Hoa trúng cử, khi phát biểu nhậm chức, người đầu tiên ông ta cảm ơn là Liên Nhược Hạm, trong lời cảm ơn của mình ông gọi Liên Nhược Hạm là người mẹ của những người Hoa ở Mĩ.
Từ đó những người Hoa ở Mĩ đều tôn kính gọi Liên Nhược Hạm là mẹ của người Hoa ở Mĩ, khi người Hoa ở Mĩ hết thúc lịch sử những người có thế lực kinh tế nhưng địa vị chính trị thấp, ngẩng cao đầu đi khắp nơi ở Mĩ.
Khi Hạ Tưởng lên đến đỉnh cao thì Tào Thù Lê mới hơn 50 tuổi một chút, bà một đời dửng dưng trước chuyện thế sự, tâm tính đạm bạc và vẻ ngoài trẻ trung, cộng thêm việc bà luôn đứng ở trong hậu trường, rất ít khi xuất đầu lộ diện, đợi đến khi cùng Hạ Tưởng xuất hiện phỏng vấn, không một truyền thông nước ngoài nào không kinh ngạc gọi bà là người trời. Không ngừng khen ngợi trước sự ôn hòa, nho nhã của bà, không tiếc khi dùng từ ngữ đẹp đẽ nhất để miêu tả bà là phu nhân đoan trang, hoàn mĩ nhất thế giới.
Trước đây đệ nhất phu nhân nước Mĩ dường như là danh từ riêng chỉ đệ nhất phu nhân toàn cầu, nhưng đến thời Hạ Tưởng do sự phồn vinh lớn mạnh vô đối của Trung Quốc, cũng do sự tuyệt thế tao nhã của Tào Thù Lê mà chỉ trong một thời gian ngắn, sau khi một tòa soạn báo ở Mĩ công khai gọi Tào Thù Lê là đệ nhất phu nhân thế giới, thì truyền thông các nước đua nhau gọi, rất nhanh danh hiệu đệ nhất phu nhân đã được gọi vang ở khắp nơi trên thế giới.
Từ một phu nhân Chủ tịch quận trở thành phu nhân Chủ tịch tỉnh, đến phu nhân Bí thư Tỉnh ủy, đệ nhất phu nhân và đệ nhất phu nhân thế giới, Tào Thù Lê trước sau vẫn là Tào Thù Lê, vẫn đạm bạc như hoa cúc, ung dung tự tại, không có chút thay đổi, cũng chính là tính cách vân đạm phong thanh của bà từ trước đến nay mà tạo thành một Hạ Tưởng không sợ hãi trước bất cứ việc gì, bình tĩnh trước mọi việc.
Cả cuộc đời Hạ Tưởng cần cảm ơn hai người phụ nữ, đó là Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê, cũng chính là sự phối hợp hài hòa của hai người phụ nữ này làm cho hắn như cá gặp nước, vật lộn với sóng gió chốn quan trường, cuối cùng leo lên đến đỉnh cao nhất.
Tất nhiên cũng không thể tách rời khỏi năng lực cá nhân của Hạ Tưởng, khi hắn nhậm chức, may là thời kì tốt nhất trong lịch sử Trung Quốc, kinh tế phát triển đến quy mô lớn nhất, trình độ dân trí cũng đạt được trình độ có thể thực thi dân chủ. Trong nhiệm kì của Hạ Tưởng đã thúc đẩy cải cách thể chế chính trị Trung Quốc, thiết lập căn bản để Trung Quốc trăm năm sau phát triển phồn thịnh.
Nếu bắt buộc phải nói thật thì những người phụ nữ mà cuộc đời Hạ Tưởng phải cảm ơn ngoài Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê ra, người thứ ba mà hắn cần phải cảm ơn nhất, đó là Cổ Ngọc.
Đúng vậy, vừa không phải là Tiếu Giai - người ở cùng hắn sớm nhất, lặng lẽ cổ vũ hắn; cũng không phải là người chờ đợi hắn suốt 10 năm - Nghiêm Tiểu Thì, thậm chí cũng không phải là người can tâm tình nguyện hi sinh tính mạng vì hắn như Quý Như Lan, mà lại là người luôn luôn lạnh nhạt thờ ơ với hắn - Cổ Ngọc.
Không phải vì Cổ Ngọc sinh cho hắn một đứa con trai, cũng không phải vì cô ta từ trước đến nay không đòi hỏi bất cứ điều gì từ hắn, luôn luôn yêu hắn, không gây áp lực với hắn, mà là vì Cổ Ngọc nuôi dạy một người có ý nghĩa vĩ đại không thể thay thế đối với dân tộc Trung Hoa - Cổ Phong.
Nếu như nói năm đó người cha lật đổ Vương chiều phong kiến thì Cổ Phong là người khai sáng dân chủ, ý nghĩa thực sự trong lịch sử Trung Quốc. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Tưởng, Trung Quốc khôi phục được sự phồn thịnh đời Đường, còn dưới sự dẫn dắt của Cổ Phong, Trung Quốc hoàn toàn có thể vượt xa thời Đường, trở thành cường quốc hưng thịnh nhất thế giới.
Về cơ bản mà nói, thành công của Cổ Phong có một nửa là công lao của Hạ Tưởng. Nhưng ở góc độ khác mà nói, sự trưởng thành của Cổ Phong hoàn toàn là dưới sự ảnh hưởng của Cổ Ngọc.
Chương 2208: Thời đại huy hoàng nhất
Năm tháng trôi qua, rất nhiều người xa lìa, rất nhiều người lại gần, cuộc đời chính là một buổi yến tiệc ly hợp không ngừng, có bắt đầu ắt phải có kết thúc, dù là hài kịch hay bi kịch nhưng kết thúc thì luôn luôn phải có.
Hạ Tưởng đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Bộ chính trị được ba năm thì ông cụ Khâu từ giã cõi đời.
Năm thứ năm, ông cụ Mai trút hơi thở cuối cùng.
Khi nhiệm kì thứ hai Ủy viên thường vụ bộ chính trị của Hạ Tưởng vừa mới bắt đầu, khi tên của hắn từ vị trí cuối cùng đã nhảy lên vị trí thứ 5 thì hắn đã là Ủy viên thường vụ Bộ chính trị trung ương Đảng cộng sản Trung Hoa, trưởng ban thư ký trung ương Đảng cộng sản Trung Hoa, Phó chủ tịch nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Hiệu trưởng trường trung ương Đảng, Phó chủ tịch hội viên Ủy ban quân sự trung ương Đảng cộng sản Trung Hoa, Phó chủ tịch hội viên Ủy ban quân sự trung ương nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, nghĩa là hoàn toàn nắm chắc vị trí người kế nhiệm, cho dù lúc này Ngô Tài Dương đã từ chức nhưng từ lâu Hạ Tưởng đã từ một cánh rừng rậm trở thành một ngọn núi cao sừng sững, cho dù không có Ngô Tài Dương che chở thì vị trí vững chắc đó của hắn không ai có thể lay chuyển được.
Một điều kiện khác có lợi cho Hạ Tưởng đó là, sau khi Ngô Tài Dương nghỉ hưu Mai Thái Bình sẽ thế chỗ, thú vị còn ở chỗ, Phó Tiên Phong cũng vào bộ, Hạ Tưởng trên có Cổ Thu Thật, ngang hàng có Mai Thái Bình dưới có Phó Tiên Phong, địa vị vững như bàn thạch.
Như thế thì ông cụ Ngô có thể ngậm cười nơi chín suối được rồi.
Ông cụ Ngô đã cố gắng nắm chặt tay Hạ Tưởng trong hơi thở cuối cùng, nét mặt không bi thương mà là mãn nguyện:
- Hạ Tưởng, ông sắp đi rồi, người già mà, sẽ có một ngày thế này, nếu như cứ mãi luyến tiếc không chịu ra đi, cũng là một gánh nặng. Cháu có ngày hôm nay, ông rất mừng, rất mãn nguyện, chỉ tiếc là vẫn không thể thấy được ngày cháu leo lên đến đỉnh…
Lúc ông cụ Khâu lìa trần Hạ Tưởng không khóc, lúc ông cụ Mai mất hắn cũng gắng nén những giọt nước mắt, nhưng ông cụ Ngô rất mực yêu thương xem hắn như người thân sắp xa rời nhân gian, giờ đây dù hắn có là một trong những lãnh đạo cấp quốc gia cũng không thể kìm chế nổi cảm xúc trong lòng, nước mắt cứ thế mà trào ra.
- Ông…
Sống chết ở phía trước thì lời nào cũng chỉ là một khoảng trắng.
- Khóc cái gì? Ta sống thế được rồi, như dân gian nói, giờ có chết cũng là hỉ tang rồi, chỉ tiếc một điều ta đi trước Lão Cổ một bước, ông ta có thể sống hơn ta…
Bỗng nhiên lúc đó tinh thần ông cụ dường như tốt lên rất nhiều thần thái trong ánh mắt lóe lên khác thường nhưng sức lực trong tay hắn dần dần biến mất, Hạ Tưởng lòng đau như cắt, ánh sáng sinh mệnh cuối cùng của ông cụ bùng cháy vượt xa bình thường, là hồi quang phản chiếu
- Cả đời ông có một việc luôn canh cánh trong lòng là năm cháu ở thành phố Yến, trong lúc giận dữ ông đã ra tay với cháu. Bao nhiêu năm qua ông luôn tránh vấn đề này, thực ra là ông đang trốn tránh. Việc này luôn là tâm bệnh của ông, bây giờ ông sắp chết, Hạ Tưởng, cháu đừng ngại, ông phải tự mình nói với cháu một câu xin lỗi, đúng là những việc trước đây ông đã sai, ông không nên xuống tay mạnh như thế với người tuổi còn trẻ như cháu…
- Ông, ông đừng nói thế!
Hạ Tưởng khóc không thành tiếng, hắn luôn khắc cốt ghi tâm sự việc năm đó ông cụ đã đối với hắn, chưa bao giờ quên nhưng vì ông cụ chẳng bao giờ nhắc đến, còn là lòng tự trọng của người già choán hết, hơn nữa tình yêu mến quan tâm bao lâu nay của ông đối với hắn đã sớm bù đắp được nỗi đau năm đó rồi.
Hắn làm sao mà không hiểu nỗi lòng ông? Người kiên cường, tự trọng lại không bao giờ nhận thua như ông ngoài tính cố chấp ra thì ông là người đáng kính, luôn che chở cho hắn nên trước nay hắn chưa bao giờ hận ông.
Tình yêu mà ông dành cho hắn thậm chí còn hơn cả dành cho cháu đích tôn họ Ngô, hắn sao có thể hận người năm xưa vì bảo vệ cháu gái mà nổi giận lôi đình cơ chứ?
- Không nói thì không còn cơ hội để nói nữa rồi.
Ông không để ý đến sự phản đối của Hạ Tưởng mà tiếp tục trăn trối:
- Hạ Tưởng, bao nhiêu năm nay ông yêu mến cháu, cháu không hề làm ông thất vọng nên có nhắm mắt xuôi tay cũng an lòng rồi, cháu là một đứa cháu ngoan, ông luôn luôn coi cháu như máu mủ ruột già.
Hạ Tưởng đau lòng tới mức không thể nói lên lời, gần như đứng không vững nữa, hắn cứ nghĩ mình rất kiên cường, thế mà khi đối mặt với sinh tử của ông cụ Ngô, hắn vẫn yếu đuối đến nỗi chẳng có chút sức lực nào.
- Cháu, có thể gọi ông một tiếng ông không?
- Ông!
Hạ Tưởng khóc rống lên.
Ông cụ Ngô từ từ nhắm mắt tươi cười, vĩnh viễn khép đôi mắt đã từng chinh phục biết bao người!
Sự ra đi của một cụ già đã làm một nửa Bắc Kinh chìm trong bi thương.
Sự ra đi của ông cụ Ngô là đòn chí mạng với Lão Cổ, Lão Cổ đã tuổi già sức yếu, đã nếm trải đủ mùi vị cuộc đời nên đối với cái chết ngay trước mắt rất bình tĩnh. Chỉ là vì sự ra đi lần lượt của vài ông bạn già làm ông cảm thấy cô đơn giống như không còn những người bạn đó mình ông có sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
Bây giờ người cao tuổi nhất chỉ còn có Lão Cổ nên toàn bộ lòng hiếu thuận của Hạ Tưởng đều dành cho ông, còn đón cả bố mẹ từ Đan Thành đến sống cùng Lão Cổ.
Hạ Tưởng không biết mặt ông nội ngay từ bé mà bà nội cũng mất sớm nên sự hiếu thuận của hắn đối với người già cũng có thể là do thiếu hụt tình yêu của ông bà ngay từ thuở ấu thơ.
Cũng có thể là do đồng cảnh ngộ vì Hạ Thiên Thành sớm mồ côi cha nên chăm sóc Lão Cổ hết sức chu đáo. Nhờ có Hạ Thiên Thành và Trương Lan chăm sóc mà tinh thần của Lão Cổ khá lên rất nhiều, vì tình yêu thương mà ông dành cho Hạ Tưởng mà ông xem Hạ Thiên Thành và Trương Lan như người một nhà.
Chỉ mong có cha mẹ làm bạn có thể bù đắp ít nhiều nỗi đau mất con trai của ông. Hạ Tưởng vừa lo việc nước mà vẫn suy nghĩ vô cùng thấu đáo cho những người già bên cạnh.
... Mấy năm sau, Hạ Tưởng là lãnh đạo tối cao!
Năm đầu tiên sau khi Hạ Tưởng nắm quyền, cục diện thế giới hoàn toàn thay đổi, bước vào một thời kỳ hoàn toàn mới.
Như ánh hừng đông nơi chân trời, mang tia nắng ấm áp lan tỏa khắp không gian, một ngày mới đã đến mở ra một thời đại huy hoàng - thời đại Hạ Tưởng.
12:04 PM
Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Tái bút - Đường Thiên Vân
- Chủ tịch Đường, có điện thoại.
Thư kí Quan Đắc vội vàng gõ cửa bước vào, vội vội vàng vàng báo cáo với Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân bình tĩnh nhìn Quan Đắc một cái, có chút không hài lòng, nói:
- Quan Đắc, tôi nói bao nhiêu lần rồi, gặp phải việc gì cũng phải bình tĩnh, không được hoang mang, nhìn bộ dạng anh bây giờ, thật không ra thể thống gì.
Quan Đắc là thư khí mới của Đường Thiên Vân, vừa được điều từ Đại học Hà Hải đến, trước là giaó sư lịch sử, một cơ hội ngẫu nhiên đã được Đường Thiên Vân để ý, và điều về bên cạnh làm thư kí mới. Đường Thiên Vân rất biết nhìn xa trông rộng, anh nhìn ra được tính điềm đạm, chững chạc của Quan Đắc, cho rằng tính cách của Quan Đắc có điểm giống anh.
Đường Thiên Vân hi vọng đồng thời với việc có được một trợ thủ đắc lực thì cũng có dụng ý bồi dưỡng Quan Đắc thành một lực lượng dự bị.
Chưa chắc có thể trở thành lực lượng dự bị quan trọng, nhưng ít nhất là lực lượng dự bị có thể sự dụng rộng rãi, Chủ tịch Hạ đã nói, hắn tin tưởng con mắt của mình, hi vọng Đường Thiên Vân có thể chia sẻ bớt lo lắng cho hắn.
Bây giờ chủ tịch Hạ quá bận, nếu có thuật phân thân, anh là người nhiều mưu kế, lại là trợ thủ đắc lực của Chủ tịch Hạ chắc chắn phải vì Chủ tịch mà làm hết sức mình có thể.
Đáng ra là nếu theo kế hoạch ban đầu thì Đường Thiên Vân không đến tỉnh Yến nhậm chức Chủ tịch tỉnh, nhưng vì tình hình ở tỉnh Yến có chút thay đổi, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Hạ Tưởng, Đường Thiên Vân phải rời khỏi Bắc Kinh, đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến, thay Hạ Tưởng xử lý nguy cơ đột phát.
Giống như sự việc sữa bột Tứ Ngưu trước đây, sự việc phát sinh ở tỉnh Yến nói to không to, nhỏ không nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến thế cục của Hạ Tưởng, bắt buộc phải do người Hạ Tưởng tin tưởng nhất đứng ra giải quyết. Bành Vân Phong lúc này đã bước đầu mở ra cục diện ở văn phòng trung ương, anh ta đi rõ ràng là không hợp lí. Còn Trần Thiên Vũ đã vì Chủ tịch Hạ mà đi đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Tây, nhất thời điều động về tỉnh Yến e rằng không được. Sau khi suy nghĩ đắn đo một hồi thì Đường Thiên Vân là ứng cử viên hợp lí nhất.
Đường Thiên Vân biết chức Chủ tịch tỉnh của mình ở tỉnh Yến chỉ là kế tạm thời, khă năng chỉ 1 năm hoặc cùng lắm là 2 năm thì sẽ quay về Bắc Kinh. Nhưng bất luận thời gian dài hay ngắn, làm gì cũng phải làm cho đến nơi đến chốn, không thể phụ sự tin tưởng của Chủ tịch Hạ, càng không thể đến không một lần, phải vì chủ tịch Hạ mà bố trí tốt thế trận ở tỉnh Yến.
Tỉnh Yến là tỉnh mẹ của Chủ tịch Hạ, là tỉnh mà Chủ tịch nhớ nhất, tuyệt đối không để có bất cứ sai sót nào.
Mặc dù Hạ Tưởng bây giờ mới là Phó Chủ tịch nước, nhưng vị trí của người kế nhiệm đã củng cố. Người đứng thứ năm trong Ủy viên thường vụ Bộ chính trị, trên thực tế là đứng thứ hai.
Đường Thiên Vân vừa đến tỉnh Yến liền dốc toàn tâm toàn sức vào công tác thu cục, về cơ bản mọi viêc đều thuận lợi, dựa vào năng lực rèn luyện bao nhiêu năm khi ở bên cạnh Hạ Tưởng của Đường Thiên Vân, cộng thêm với thân phận là thư kí đặc biệt của Hạ Tưởng mà tất cả mọi người trong nước đều biết đến, làm cho anh vừa đến tỉnh Yến đã mở ra một cục diện mới.
Thời đại của Hạ Tưởng đang dần dần mở ra màn mở đầu, dưới tình thế hiện nay, nếu như Đường Thiên Vân không thể dựa vào uy thế của Hạ Tưởng để sắp xếp lại thế cục ở tỉnh Yến thì anh đúng là thẹn với danh hiệu thư kí số một của Hạ Tưởng.
Khi thế cục mở rộng, Đường Thiên Vân bắt đầu bước hai của bố cục. Điều Quan Đắc về bên cạnh là bước thứ hai trong bố cục lâu dài của anh ta ở tỉnh Yến, nhưng biểu hiện của Quan Đắc ngày hôm nay làm anh vô cùng thất vọng.
Đường Thiên Vân rất thích Quan Đắc, người thanh niên này có sức sống, xung phong, lại có phẩm chất kiên nhẫn đáng quý, ngoài điểm khiếm khuyết là nóng vội khi tiếp xúc người và vật ra thì về cơ bản là làm Đường Thiên Vân vừa lòng.
Quan Đắc vừa vào đã bị câu nói không nặng không nhẹ của Đường Thiên Vân đả kích, anh ta đứng im, sau đó đỏ mặt cười nói:
- Chủ tịch Đường, tôi thực sự hấp tấp quá, ghi nhận lời phê bình của ngài.
Thái độ của Quan Đắc rất thật thà, cơn tức giận của Đường Thiên Vân hạ được 3 phần, lúc đó mới nhớ ra hỏi:
- Là điện thoại của ai?
- Của Chủ tịch Hạ ạ!
- Chủ tịch Hạ?
Đường Thiên Vân đứng phắt dậy, vội vàng đưa tay cầm điện thoại:
- Điện của chủ tịch Hạ, sao không nói sớm.
Vừa nói xong anh mới ý thức được sự thất thố của bản thân, cũng đúng, vừa phê bình Quan Đắc không đủ cẩn trọng, nhưng bản thân anh vừa nghe thấy là điện thoại của Hạ Tưởng chẳng phải nhất thời cũng hoang mang sao? Con người đều phải khiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác... Đường Thiên Vân vẫy vẫy tay nói với Quan Được:
- Tôi biết rồi, cậu đi làm việc của mình đi.
Quan Đắc lặng lẽ rút lui, Đường Thiên Vân bình tâm lại một chút, rồi dùng giọng điệu kính cẩn mà thân thiết nói:
- Lãnh đạo có gì muốn chỉ thị ạ?
Giọng nói của Hạ Tưởng từ Bắc Kinh cách xa mấy trăm km thông qua đường dây điện thoại truyền đến, chân thực giống như ngay bên tai:
- Thiên Vân, gần đây quốc hội sẽ mở một cuộc hội nghị về chuyển hình kinh tế giữa các Chủ tịch tỉnh, tôi gợi ý anh nên tham gia, chắc chắn sẽ có thu hoạch.
- Vâng, tôi cũng rất muốn học hỏi từ các tỉnh anh em, tích lũy kinh nghiệm.
Đường Thiên Vân trả lời.
- Nhân tiện tôi cũng muốn về Bắc Kinh thăm lãnh đạo cũ, muốn báo cáo trực tiếp với lãnh đạo tình hình công tác.
- Báo cáo tình hình công tác với tôi là điều thiết yếu, cái chính là anh cũng nên đến Bắc Kinh thăm chính ủy Phù rồi.
Hạ Tưởng nhạt nhạt nói:
- Hôm qua tôi vừa gặp chính ủy Phù, nói một số chuyện.
Một câu nói đánh trúng tim Đường Thiên Vân, hơi thở của anh bất giác chậm lại, tim tự nhiên đập nhanh lạ thường. Anh cố gắng kiềm chế kích động, bản thân rất vui khi Hạ Tưởng có thể bắt tay hợp tác cùng với cha vợ của mình.
Không sai, Đường Thiên Vân là con rể của một trong hai thái tử Đảng họ Phù trong quân đội - Phù Quan Sa.
Trước khi đổi nhiệm kì, thế lực quân đội cũng lần lượt xếp hàng và chia trận địa, sau biến sự Tây Nam, những người lãnh đạo cao cấp trong quân đội có liên quan đến Tây Nam đều khó có thể rửa sạch. Nhưng quân đội do Phù Uyên và Phù Quan Sa đứng đầu thì nhanh chóng nổi lên, trở thành sinh lực mới của quân đội Trung Ương nhiệm kì mới.
Được gọi là hai Phù - Phù Uyên và Phù Quan Sa, đảm nhiệm toàn bộ chức Phó chủ tịch quân ủy, nắm quyền quân đội.
Quan hệ giữa Phù Uyên và Hạ Tưởng thì không cần phải nói, còn Phù Quan Sa và Hạ Tưởng từ trước đến nay chưa từng đồng thời xuất hiện. Hạ Tưởng muốn vừa lên ngôi sẽ nắm đại quyền, thì bắt buộc phải có được sự ủng hộ từ phía quân đội, nếu chỉ có thế lực của lão Cổ và nhà họ Quý, nhà họ Trịnh ủng hộ thôi thì chưa đủ, kể cả cộng thêm một Phù Uyên nữa thì cũng rất khó để thống nhất toàn quân.
Còn Hạ Tưởng nếu như muốn trong quân đội chấp hành nghiêm pháp luật, muốn thay đổi những điểm yếu tích lũy từ mười mấy năm nay của quân đôi thì bắt buộc phải xây dựng một uy thế rất cao trong quân đội. Mà mười mấy năm nay, tất cả những vị lãnh đạo cao nhất đều không thể thống nhất quân đội ngay từ giai đoạn đầu nhậm chức.
Trở ngại cuối cùng nếu Hạ Tưởng muốn thống nhất quân đội là Phù Quan Sa!
Phù Quan Sa là chính ủy trường đại học quốc phòng, trên đất nước này là người nắm quyền lớn nhất trong quân đội. Cộng thêm việc bản thân ông ta với thân phận đặc biệt là con rể của đời thứ hai họ Hồng làm cho sức ảnh hưởng của ông ta trong quân đội không thể coi thường.
Đường Thiên Vân là con rể của Phù Quan Sa, đó là sự thật. Giai đoạn đầu khi Đường Thiên Vân trở thành thư kí của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng thực sự là chẳng hay biết gì. Cho dù Trần Hạo Thiên sớm đã ngầm nhắc nhở, hay ngay cả Cổ Thu Thực cũng đã có lần nhắc nhở, nhưng Hạ Tưởng chưa bao giờ thực sự làm rõ thân phận của anh ta, cho đến khi đại hội toàn thể ở quận Hạ Mã kết thúc, quan hệ giữa hắn và phía quân đội ngày càng mật thiết, lúc đó hắn mới bắt đầu sờ đến thân phận thực sự của Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân giấu rất kĩ càng.
Hạ Tưởng rất khẳng khái, cũng ngấm ngầm vui mừng, Đường Thiên Vân sớm đã ở bên cạnh hắn, đây là một việc tốt hiếm có, chứng tỏ Phù Quan Sa sớm đã có ý tiếp cận hắn, Đường Thiên Vân chính là cầu nối và là sợi dây hợp lí nhất.
Hạ Tưởng không có ý trách móc Đường Thiên Vân về việc dấu giếm thân phận của mình, thứ nhất là khi Đường Thiên Vân vừa đảm nhiệm chức thư kí của hắn, Đường Thiên Vân lúc đó vẫn chưa kết hôn với con gái của Phù Quan Sa; thứ hai con gái Phù Quan Sa không mang họ của Phù Quan Sa, mà mang họ mẹ, hơn nữa con gái Phù Quan Sa hành động cũng rất nhã nhặn, khiêm tốn, từ trước đến nay đều học ở nước ngoài, dường như chưa bao giờ xuất hiện trong nước, rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của con gái Phù Quan Sa.
Chính vì như thế mà thân phận của Đường Thiên Vân mới có thể giấu kín đến như vậy, Hạ Tưởng cũng bị giấu rất lâu. Nhưng khi biết được thân phận thực sự của Đường Thiên Vân, Hạ Tưởng lại cảm giác nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng, bởi vì hắn biết, trước khi hắn lên nắm quyền đã có thể có được sự ủng hộ quá đủ từ phía quân đội rồi.
Thậm chí không khoa trương khi nói rằng dựa vào thế lực của lão Cổ, cộng thêm sức ảnh hưởng của họ Quý và họ Trịnh, thêm ủng hộ của Phù Uyên và Phù Quan Sa, còn phe bên kia do sự việc ở quân khu Dương Thành mà bị hao hụt nhiều, tổn thất đại tướng, thực lực giảm sút, lại thêm bất lợi sau khi thay đổi nhiệm kì thì dường như đã tan tác không thành một đội quân, càng khó để có hi vọng.
Cũng vừa hay khi Hạ Tưởng biết được thân phận thật sự của Đường Thiên Vân thì cũng là lúc đến hôn nhân đaị sự của Đường Thiên Vân. Hạ Tưởng đích thân xuất hiện tại hôn lễ, còn "ngẫu nhiên" gặp Phù Quan Sa, hai người nhìn nhau cười, bắt tay xong nói vài câu rồi cả hai cùng nhìn Đường Thiên Vân. Sau đó Hạ Tưởng nói một câu:
- Thiên Vân là một hạt giống tốt.
Phù Quan Sa gật gật đầu:
- Được sự hậu ái của Bí thư Hạ nên Thiên Vân mới có được sự trưởng thành của ngày hôm nay. Tôi thay mặt Thiên Vân cảm ơn anh.
Phù Quan Sa thay Đường Thiên Vân cảm ơn Hạ Tưởng, câu trước câu sau ngụ ý chính là nhận ân tình của Hạ Tưởng, cũng là khẳng định sự dìu dắt của Hạ Tưởng đối với Đường Thiên Vân, cũng là thừa nhận quan hệ bố vợ con rể giữa ông và Thiên Vân.
Tất nhiên những điều trên đều không phải là ý chính, cái quan trọng nhất là Phù Quan Sa đã cùng Hạ Tưởng nắm tay rất chặt, nói thêm một câu tình ý sâu xa:
- Bí thư Hạ, sau này Đường Thiên Vân giao cho anh đấy.
Hạ Tưởng thuận thế nói:
- Từ giờ phút Thiên Vân trở thành thư kí của tôi, tôi đã không xem anh ta là người ngoài rồi.
Phù Quan Sa cười ha ha:
- Bí thư Hạ đúng là người thật thà, rất vui khi hôm nay có thể ngồi đây cùng Bí thư Hạ.
- Không chỉ ngày hôm nay ngồi cạnh nhau, sau này cơ hội ngồi cùng nhau vẫn còn rất nhiều.
Hạ Tưởng biết Phù Quan Sa đã thể hiện rõ lập trường.
Cũng trong ngày hôn lễ của Đường Thiên Vân thì Hạ Tưởng và Phù Quan Sa đã chính thức bắt tay xác nhận trở thành đồng minh, cũng thể hiện là Hạ Tưởng đã nắm chắc 2/3 nhân tố quyết định thắng lợi.
...
Nghe xong điện thoại của Hạ Tưởng, Đường Thiên Vân mặc dù đã là Chủ tịch tỉnh nhưng vẫn rất lâu mới có thể bình tâm lại. Mặc dù lúc này bố vợ anh đã rút lui nhưng ảnh hưởng của ông ta trong quân đội vẫn còn, và cũng chính khi bố vợ anh cùng Phù Uyên cùng hành động thì Hứa Quan Hoa mới có thể thuận lợi ra nhập Ủy viên quân đội trung ương và đảm nhiệm chức Phó chủ tịch.
Hứa Quan Hoa là người kiên định theo Hạ Tưởng nhất, anh ta thành công ra nhập tầng lớp cao nhất trong quân ủy, cũng làm cho Hạ Tưởng từ đó trở thành người duy nhất trước khi cầm quyền đã nắm hầu như toàn bộ lực lượng quân đội.
Đường Thiên Vân mở toang cửa sổ văn phòng, nhìn khung cảnh tươi tốt trong sân, nhớ lại năm xưa Hạ Tưởng làm thế nào từ vị trí Tỉnh ủy từng bước từng bước đi lên toàn quốc, trong lòng tự nhiên như có một ngọn lửa kích động bùng lên, anh quyết tâm theo bước Hạ Tưởng cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Vẫn còn một điều nữa, anh đã đem bí mật được giấu kín của mình nói cho Hạ Tưởng biết...
12:04 PM
Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Tái bút - Cổ Phong.
Một chiếc xe thương mại dài hiệu MPV Honor bị cảnh vệ ngăn lại tại cổng vào Thành ủy thành phố Đan Thành, cảnh vệ rất không khách khí yêu cầu lái xe đưa xe đi nơi khác.
Bình thường cảnh vệ đã từng thấy vô số xe tốt, không phải Audi, BMW thì cũng là Mercedes-Benz. Nhân vật có tư cách để vào tòa nhà Thành ủy, sẽ lái một chiếc xe thương mại dài hiệu Honor giá trị có mấy chục nghìn tệ sao? Đúng là nói đùa.
Lái xe Honor chỉ cười cười, nói với cảnh vệ:
- Xin chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.
Cảnh vệ thấy cách nói năng của lái xe Honor không tầm thường, tuy rằng cấp bậc xe không cao, nhưng cấp bậc của người lái có lẽ không thấp, anh ta cũng không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục kiêu ngạo, nên bảo lái xe đánh xe sang dừng ở một bên, đừng đứng cản trước cửa chính là được. Lái xe đồng ý, đánh xe sang một bên, đồng thời, anh ta cũng gọi điện thoại đi.
- Bí thư Huệ, tôi là Quan Đắc đây.
Huệ Kim Triều đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành đã bốn năm, công tác của anh ta coi như có thể triển khai được ở Đan Thành. Dưới ý tưởng chỉ đạo phát triển của anh ta, chấn hưng thành cổ Đan Thành. Các thành ngữ và tích chuyện xưa trong văn hóa thành cổ, lịch sử văn hoá cung Trường Hà, nền văn minh Trung Hoa rạng rỡ, vân vân, tất cả đều lấy lịch sử văn hóa làm điểm xuất phát để dựng lên và mở rộng dự án du lịch văn hóa, đặt Đan Thành vào địa vị cố đô lịch sử văn hóa.
Ngành du lịch Đan Thành trong thời kỳ anh ta đảm nhiệm đột nhiên phát triển mạnh, trong bảng xếp hạng Tiếp đãi du khách năm nay, tỉnh Yến nằm ở vị trí thứ nhất, khách du lịch đã cống hiến cho tỉ trọng tăng trưởng kinh tế của Đan Thành vượt qua 50%!
Người không biết, đều tưởng Vương Tiếu Mẫn - Bí thư Vương đặt cơ sở đảm nhiệm, nhưng trong lòng Huệ Kim Triều vẫn biết, Đan Thành có thể có huy hoàng như hôm nay, tất cả đều là nhờ số vốn năm đó Bí thư Hạ đóng góp, đã có tầm nhìn thấy trước được Đan Thành sẽ vượt mức quy định như hiện tại.
Vừa nghĩ tới Bí thư Hạ, Huệ Kim Triều tuy rằng đã hơn 40 tuổi, nhưng vẫn kích động một cách khó hiểu như học sinh nhớ tới thầy giáo tôn kính nhất vậy. Không có Bí thư Hạ, vốn không có anh ta ngày hôm nay, thậm chí có thể nói, không có Bí thư Hạ, anh ta đừng nói có thể đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, hay là có thể trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, mà nói không chừng ngay cánh cửa Bí thư huyện ủy anh ta cũng không bước qua nổi!
Năm đó nếu không phải Bí thư Hạ đến huyện Khổng thị sát, tinh mắt biết nhìn người phát hiện ra anh ta, trực tiếp chỉ định điều anh ta đến Thành ủy, thì anh ta đã sớm bị âm mưu quỷ kế của đối thủ làm hại cho thân bại danh liệt ở huyện Khổng rồi. Đường đường một vị Tổng bí thư Hạ tôn nghiêm đã dành riêng ra nửa giờ nói chuyện với anh ta. Mỗi khi nhớ tới ơn nghĩa của Tổng bí thư Hạ bình dị gần gũi, anh ta lại kích động đến cả người run rẩy, mà còn nhớ đến lời dặn dò thấm thía của Tổng bí thư Hạ với anh ta, anh ta luôn không kìm nổi lệ nóng lưng tròng.
Chỉ chớp mắt mà nhiều năm đã trôi qua, Tổng bí thư Hạ hiện tại đã không còn hỏi đến thế sự, anh ta nghĩ trong lúc sinh thời nên đích thân đến Bắc Kinh tiếp đãi Tổng bí thư Hạ thật nhiều, gặp mặt giãi bày với Tổng bí thư Hạ sự cảm kích trong nội tâm mà mười mấy năm qua chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Khi tinh thần Huệ Kim Triều đang kích động, nhận được điện thoại của Quan Đắc, anh ta bất thình lình đứng lên:
- Quan... Đắc, sao lại là cậu?
Quan Đắc là bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ của Huệ Kim Triều, mấy năm trước nghe nói Quan Đắc từng đảm nhiệm thư ký Chủ tịch tỉnh, sau lại lại từ chức, đi Bắc Kinh phát triển. Chỉ nghe nói những năm gần đây Quan Đắc ở tại Bắc Kinh, nhưng thường xuyên là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sau anh ta lại nghe nói Quan Đắc qua lại rất thân mật với các cán bộ cấp cao, nhưng rốt cuộc Quan Đắc hiện tại có thân phận gì, thì anh ta cũng không rõ.
- Sao lại không phải tôi được?
Quan Đắc cười ha hả,
- Tôi và một người bạn đến thăm cậu đây, đang bị cảnh vệ ngăn ở cửa.
Người bạn mà Quan Đắc nói khẳng định không phải người bình thường, Huệ Kim Triều không cần nghĩ liền nói:
- Cậu lái xe gì? Tôi xuống đón cậu.
- Honor.
- Cái gì, Honor..?
Huệ Kim Triều sửng sốt, trong đầu anh ta nhanh chóng hiện lên một loạt các loại xe quen biết, mà vẫn không biết Honor là xe gì,
- Ngại quá, tôi thật sự không biết là loại xe gì.
- Tôi đứng bên cạnh xe chờ cậu là được.
Quan Đắc cười nói, không giải thích gì nhiều, muốn giải thích cũng không giải thích rõ được, ai bảo vị khách trên xe muốn khiêm tốn, chỉ định là phải dùng xe Honor. Cho dù Honor danh nghĩa là doanh nghiệp sản xuất ô tô của anh ta, là một trong những thương hiệu xe trong kế hoạch lớn chấn hưng sản phẩm ô tô trong nước của anh ta. Nhưng cũng không khiêm tốn đến mức muốn ngồi một chiếc ô tô giá trị mấy chục nghìn tệ đến Thành ủy Thành phố Đan Thành.
Quan Đắc e ngại mà lắc đầu, quay đầu lại ghế sau xe nói với một người trẻ tuổi vẻ mặt anh tuấn, nói:
- Tổng giám đốc Cổ, xin chờ một chút.
Người trẻ tuổi được xưng là Tổng giám đốc Cổ khẽ gật đầu, cười nhẹ nói:
- Quan Đắc, có phải anh cảm thấy lái một chiếc Honor thì bị coi thường hay không? Người giàu nhất thế giới mặc một bộ quần áo có mấy trăm tệ, được gọi là cá tính. Ông chủ xuất thân từ khai thác than đeo một cái túi Prada, gọi là bùng nổ. Hiện tại trong nước đã qua giai đoạn lấy ô tô để luận thân phận rồi, anh là người làm đại sự về sau phải học cách thích ứng với các trường hợp khác nhau. Đừng tưởng rằng cấp cao ở bên trên là có thể không giao tiếp với cảnh vệ, tôn trọng dân chúng không phải một câu nói suông. Tôi đi xe là sản phẩm trong nước sản xuất để ra ngoài, không chỉ là muốn tạo hình tượng thân dân, hơn nữa là muốn lấy hành động thiết thực để tuyên bố quan niệm chính trị của mình.
Quan Đắc thụ giáo:
- Tổng giám đốc Cổ nói đúng, tôi sẽ nhớ kỹ.
- Chẳng những phải nhớ kỹ, hơn nữa còn phải chứng thực trong cuộc sống hằng ngày. Về sau anh là cán bộ tham mưu cao cấp của tôi, hình tượng của anh đại diện cho hình tượng của tôi. Người cảnh vệ vừa rồi, về sau liền có khả năng là một phiếu mấu chốt quyết định thắng bại. Phải để mỗi công dân đều trở thành người giám sát sự tiến bộ của anh, anh mới có thể cảm thấy sự tôn trọng.
Quan Đắc trịnh trọng gật đầu phục tùng một cách vui vẻ, hiện tại anh ta mới khâm phục từ sâu trong nội tâm người trẻ tuổi trước mắt. Người trẻ tuổi này, xuất thân từ gia đình có thế lực, từ nhỏ đã không lo áo cơm, hơn nữa sau lưng còn có gia tộc lớn hô mưa gọi gió, nhưng anh ta chưa từng tự cho mình là đời thứ hai tự cao tự đại. Từ nhỏ đã thể hiện tình cảm yêu thương dân chúng không giống bình thường, cử chỉ lời nói tao nhã, rất khiêm tốn chính là Cổ Phong.
Huệ Kim Triều vội vàng chạy đến.
Cảnh vệ vừa thấy Bí thư Thành ủy tự mình ra mặt, sợ tới mức giật mình, vội cúi chào không ngừng, lại thấy Bí thư bước tới không ngừng, tiến lên bắt tay nhiệt tình với lái xe Honor. Y sợ tới mức chân mềm nhũn, hỏng rồi, chuyện xấu, đắc tội với nhân vật lớn rồi.
Khi lái xe mở cửa xe, một người tuổi còn trẻ xuống xe, cảnh vệ chú ý thấy Bí thư Huệ vừa thấy người đó, lập tức ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu mới cung kính xoay người chào người vừa xuống xe. Khi người vừa tới vươn tay ra bắt, Bí thư Huệ mới đưa hai tay đang run nhè nhẹ ra bắt. Trước mắt cảnh vệ tối sầm thiếu chút nữa té xỉu, người vừa tới mới hơn 20 tuổi tuổi, có lai lịch gì lớn đến mức khiến Bí thư Huệ gần như kinh sợ.
Trong ấn tượng của y, khi Bí thư Huệ nghênh đón Bí thư Tỉnh ủy, cũng không đến mức được sủng ái mà lo sợ như vậy.
Cảnh vệ thiếu chút nữa cứng đờ.
Không đợi y cứng đờ, người trẻ tuổi vừa xuống xe lại đi thẳng về phía y. Cảnh vệ nghĩ thầm rằng xong rồi, câu nói đầu tiên của anh ta sẽ làm y cuốn gói cút về nhà. Mất đi một công việc tốt không nói, lại đắc tội với một nhân vật lớn như vậy, về sau không biết y sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm như thế nào.
Cảnh vệ sợ tới mức không nói được gì.
Không ngờ người trẻ tuổi giơ tay ra, vẻ mặt ôn hoà nói:
- Đồng chí cảnh vệ, đã làm phiền công tác của anh rồi. Anh là một đồng chí tốt, tận trung với cương vị công tác, vừa rồi tôi đã đề nghị với Bí thư Huệ, phải khen ngợi anh.
Cảnh vệ nơm nớp lo sợ cầm tay người trẻ tuổi nói:
- Thủ, thủ trưởng, rất xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt như mù...
- Không cần phải nói nữa, vừa rồi anh đã làm đúng, chức trách của anh chính là nghiêm túc kiểm tra mỗi một vị khách ra vào cổng chính. Nếu ngay cả hỏi anh cũng không làm mà phất tay cho đi, tôi sẽ đề nghị với Bí thư Huệ chuyển anh đi. Mỗi người đều có chức trách của mình, trung với chức trách, tuân thủ chế độ luật lệ, người nào cũng đều nghiêm túc kiềm chế bản thân, quốc gia mới có hy vọng.
Đạo lý lớn cảnh vệ không hiểu, nhưng y nghe ra lại hiểu rõ một điều, người trẻ tuổi trước mắt chẳng những không trách cứ y, ngược lại còn khen ngợi y trung với cương vị công tác. Y đã bị khí thế của người trẻ tuổi thuyết phục, xem như đích thân cảm nhận được cảm giác kinh sợ của Bí thư Huệ. Y nhanh chóng cầm chặt tay người trẻ tuổi, nói không đầu không đuôi:
- Cảm ơn, cảm ơn thủ trưởng.
- Tôi không phải thủ trưởng, tôi họ Cổ, tên là Cổ Phong.
Cổ Phong cười ha hả, xoay người theo Huệ Kim Triều đi vào tòa nhà Thành ủy.
Mấy năm sau, khi cảnh vệ lại nhìn thấy Cổ Phong ở trên TV, Cổ Phong đang phát biểu một bài diễn thuyết nổi tiếng có ảnh hưởng tới lịch sử, cảnh vệ hưng phấn mà chỉ vào Cổ Phong nói:
- Tôi quen anh ta, tôi đã thấy anh ta, anh ta là một người đặc biệt tốt. Tôi ủng hộ anh ta, mọi người nghe tôi, nhất định phải ủng hộ Cổ Phong.
Dưới sự lôi kéo của cảnh vệ, ít nhất có hơn một trăm người ủng hộ Cổ Phong. Mà Cổ Phong đã lập được hình tượng thân dân từ những sự việc nhìn như bé nhỏ không đáng kể như vậy. Một truyền mười, mười truyền trăm, cách truyền miệng trong dân chúng là có sức thuyết phục nhất.
Khi Huệ Kim Triều trở lại văn phòng thì tự mình pha trà, tâm trạng còn vô cùng kích động, không áp chế được nội tâm hưng phấn. Anh ta tuyệt đối không nghĩ rằng, người Quan Đắc hộ tống đến không ngờ là Cổ Phong!
Cổ Phong là ai, Huệ Kim Triều trong lòng biết rõ. Hiện tại anh ta đã không cách nào hình dung được tâm trạng kích động của mình, pha trà mà tay vẫn run nhè nhẹ. Cổ Phong đích thân đến Đan Thành, có thể thấy Đan Thành có phân lượng nặng trong cảm nhận của gia tộc Cổ thị. Mà anh ta thân là Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, cũng có thể vào tầm mắt của gia tộc Cổ thị sao?
- Bí thư Huệ, không cần khách khí, tôi mạo muội đến, là có hai chuyện phải làm phiền anh.
Lời nói cử chỉ của Cổ Phong rất có hơi hướng như quân tử thời xưa, mỗi một lần mở miệng, đều có thể làm cho người ta cảm giác như gió xuân thổi tươi mát,
- Thời gian trước, có một quốc gia công bố số liệu nghiên cứu cơ cấu, nói là việc phục hưng của dân tộc Trung Hoa đã hoàn thành tám mươi phần trăm. Đầu tiên không nói số liệu có chính xác hay không, cũng không quan tâm là căn cứ vào thước đo gì để làm ra phán đoán, nhưng cá nhân tôi cho rằng, con đường phục hưng dân tộc, nhiều nhất cũng chỉ mới đi được một nửa. Văn hóa không còn hưng thịnh, kinh tế có phát đạt cũng là bước đi bằng một chân, sớm muộn gì cũng ngã sấp mặt.
- Hiện tại Quan Đắc hợp tác với Bộ Giáo dục làm một dự án giáo dục văn hóa truyền thống, chuẩn bị lấy Đan Thành làm cơ sở giáo dục, liên hợp tổ chức trại hè văn hóa cùng Bộ Giáo dục, lấy phương thức kế thừa văn hóa khiến cho Đan Thành tạo ra hơn 200 thành ngữ, ảnh hưởng đến nội tâm của từng thế hệ thiếu niên nhi đồng, làm tăng tình cảm tự hào dân tộc và lòng trung thành của bọn họ, không được lấy việc xuất ngoại là quang vinh.
- Chuyện thứ hai chính là Quan Đắc muốn tìm một người ở huyện Khổng, một ông cụ hơn 50 tuổi, bước đầu phán đoán ông cụ đang ở huyện Khổng. Mấy năm trước ông cụ là một cán bộ tham mưu cao cấp cho lãnh đạo cấp cao, trong một cuộc vận động đã bị tấn công, từ đó về sau không rõ tung tích...
Huệ Kim Triều cung kính đưa trà đến trước mặt Cổ Phong và Quan Đắc:
- Tổng giám đốc Cổ, huyện Khổng cách Đan Thành cũng không xa, ngày mai tôi sẽ đích thân đi xem.
Cổ Phong tiếp nhận trà:
- Cảm ơn.
Còn nói,
- Không cần, tôi và Quan Đắc sẽ đích thân đi một chuyến, ông cụ... anh không mời được, hơn nữa anh cũng không chắc được thấy ông.
- Để tôi sắp xếp một chút.
Huệ Kim Triều còn nói.
Cổ Phong hơi xua tay:
- Không cần phiền đến Bí thư Huệ, tôi và Quan Đắc lặng lẽ đi xuống là được, chỉ có điều muốn ủy thác anh một việc. Nếu ông cụ vẫn luôn thâm nhập tại huyện Khổng, với ánh mắt của ông cụ, chứng tỏ huyện Khổng phải có nhân vật...
Huệ Kim Triều nặng nề gật đầu:
- Tôi hiểu rồi.