Xem bài viết đơn
  #10  
Old 27-06-2014, 11:58 AM
bunxinh_2012's Avatar
bunxinh_2012 bunxinh_2012 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2014
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 10
Thời gian online: 6500
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Exclamation Trời cũng biết đùa !?!

CHƯƠNG 10 : NƯỚC MẮT ...


Mở máy , một loạt tin nhắn báo tới . Tất cả đều là của Việt . Trong lòng vô thức mong chờ một dãy số dài khác mã vùng. Kéo xuống , kéo xuống , kéo lên kéo lên . Cũng chỉ là tin nhắn từ Việt và ... tổng đài báo cuộc gọi nhỡ . Thở dài . Tôi kiên nhẫn đọc từng tin nhắn :

" Em khoẻ lại rồi chứ ? Thèm ăn gì không anh mua :D "

" Em phải tự chăm sóc mìh , phải yêu lấy bản thân mìh . Quên nó đi "

" Em nhớ ăn cơm đúng giờ , đừng bỏ bữa nhé ."

" Có khó khăn gì hãy gọi cho anh . Bờ vai này vẫn chờ em dựa vào "

" Em vẫn ổn chứ ? "

...........

" Khi nào em bình tĩnh , hãy gọi điện cho anh . Anh sẽ nói hết sự thật cho em . "

!!!

Mệt nhoài , sao không mặc kệ tôi đi . Giả dối hay sự thật thì bây giờ có còn quan trọng nữa đâu . Anh ấy yêu tôi hay yêu ai khác thì cũng nên từ bỏ thôi . Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa . Ích kỷ cũng được . Bảo thủ cũng được . Chỉ là muốn quên thôi .

Tôi bước ra ngoài , lượn lờ ngắm phố phường , rồi cứ tự mìh vô thức đi qua những con phố , những quán quen mang đậm kỉ niệm của chúng tôi .

Rồi bất chợt trời đổ cơn mưa , tôi lại vô thức giơ tay hứng những giọt mưa. Hứng mưa để làm gì ? Bàn tay tôi đủ lớn mà . Tình yêu anh chỉ cần rơi trong lòng bàn tay tôi thôi là được rồi. Cần gì quá bao la thế kia . Phải chăng ngay từ đầu đã định , tình yêu của anh sẽ chỉ lướt qua tôi rồi trượt mất không dấu tích .

Thấy hơi chóng mặt tôi quyết định trở về nhà . Toàn thân ướt nhoẹt , tôi - lần cuối cùng thấm đẫm tình yêu của anh . Chỉ thế thôi , đủ rồi . Sau này , trời đổ cơn mưa , tôi sẽ dùng ô chống đỡ , nếu đã không thể lưu lại thì cũng xin đừng chạm vào nhau . Cắt đứt suy nghĩ của tôi là tiếng chuông điện thoại , nhìn màn hình nhấp nháy báo tên người gọi , Việt - lại là anh sao ? Bây giờ tôi vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt với sự thật thì có cách gì trả lời anh ?

Giọt nước mắt nóng hổi vội vã rời xa tôi , không vấn vương lưu luyến , cũng như người đó . Rồi từ gương mặt tôi rơi xuống màn hình điện thoại , vẫn sáng nhấp nháy báo cuộc gọi đến , thở dài : " Việt ah ! Em xin lỗi ! " . Cũng đã tắt máy , anh chắc đã nghe đủ tiếng tít tít dài , nghe đủ sự cô đơn lạnh lẽo rồi đúng không ? Vậy từ giờ hãy ghét đứa em gái ích kỉ này đi , đừng quan tâm nữa . Cởi bỏ lớp áo thấm đẫm tình yêu của người đó , tôi quyết gột rửa hết tất cả , cho nước xối xả , đánh bật trôi đi kí ức , nhờ dòng nước mạnh giúp tôi thức tỉnh . Sau giây phút đó , tôi thật sự đã quyết tâm buông bỏ rồi . Tắm xong , tự lừa mìh đau buồn đã tan biến , tôi phải trở lại là tôi thôi . Định gọi mấy đứa bạn đi chơi thì dòng tin nhắn của Việt đập vào mắt tôi .

" Anh quyết định rồi . Anh không thể để em cứ dai dẳng trong đau buồn thế này được . Không thể để em lại một lần nữa mất tin tưởng vào đàn ông . Hoàng không phản bội em . Nó đang nằm viện vì tai nạn ô tô . "

Tôi như chết lặng , cả người lạnh toát , tay run run cuống quít ấn số gọi cho Việt . Chỉ một hồi chuông đã thấy anh nghe máy , như đang chờ cuộc gọi từ tôi . Chúng tôi hẹn gặp nhau vì anh nói trong điện thoại không thể giải thích rõ được . Anh nhìn tôi , đôi lông mày nhíu lại , thở dài :

- Em ... tại sao không biết quý trọng bản thân mìh thế ?

- Hãy nói cho em , tai nạn ô tô là sao ? Có chuyện gì xảy ra với anh ấy ?

- Trời gió đông buốt lạnh thế này , anh thấy một con bé đứng đờ đưa bàn tay ra hứng mưa , mặc cho mưa rơi ướt đẫm thân mìh .

- Anh nói đi . Anh ấy làm sao ? - tôi không giữ được bình tĩnh , nói như hét vào mặt anh .

Anh vẫn cứ bình thản khuấy cốc cà phê , chất giọng thiếu đi sự trêu chọc vốn có ,trầm trầm đều đều không có nhịp điệu :

- Nó bị tai nạn ô tô . Chính là cái hôm lần đầu tiên em gọi điện cho anh khóc lóc lo lắng tìm nó .

Từ đâu anh học được cái cách mở đầu rườm rà đến như vậy . Đè bẹp cái nôn nóng của tôi bằng sự bình thản đến lạ . Tôi trừng mắt nhìn anh , chăm chú nghe tiếng nói của anh , như sợ bỏ lỡ mất điều gì về người đó .

- Vào viện trong tình trạng toàn thân là máu , hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt điện thoại. Và người cuối cùng nó liên lạc là em . Tình hình lúc đó rất nguy kịch, phải cấp tốc mổ vì chấn thương sọ não .

Tôi đờ đẫn hỏi anh , không còn sốt sắng , thay vào đó là chất giọng đều đều :

- Vì sao tai nạn ?

- Em lau nước mắt đi đã . Nhìn em vậy , anh đau lòng lắm . - anh vươn tay đưa tôi khăn thấm .

Nước mắt ? Rơi tự lúc nào ?

- Mọi người đều không biết lý do vì sao tại nạn . Chỉ biết người cuối cùng nó nói chuyện là em .

- .....

- Hôm anh định nói với em , là ngày nó hồi tỉnh sau gần hai tháng hôn mê . Nhưng ...

Anh dừng lại , động tác chậm chạp đưa tay lấy tách cà phê, uống một ngụm rồi nói tiếp :

- Đúng lúc đó Hải gọi tới , bảo anh đừng nói với em .

- Tại sao ?

Anh nhìn tôi , thở dài :

- Hoàng bị mất trí nhớ rồi . Điều lạ ở chỗ người duy nhất nó không nhớ là ...

- Em ?

Anh không nói gì , chỉ khe khẽ gật đầu . Toàn thân tôi cứng đờ . Mọi giác quan đều như tạm nghỉ . Chỉ biết loáng thoáng nghe thấy tiếng anh :

- Em hãy quên nó đi .

- Em muốn đi gặp anh ý . Làm ơn ... làm ơn hãy nói cho em biết , anh ý ở đâu ...

- Em gặp nó thì giải quyết được vấn đề gì ?

- Em chỉ muốn biết ... anh ấy bây giờ thế nào ? Muốn .... muốn chăm sóc cho anh ý .... - tôi nói ngập ngừng trong tiếng nấc nghẹn ngào , lã chã nước mắt rơi .

- Mẹ nó xin Hải đừng kể về em . Hãy để Hoàng quên em đi .

- Tại sao ? Tại sao bác gái lại làm thế với em ? - tôi hét lên như điên dại .

- Bác ấy nhờ Hải chuyển lời xin lỗi em . Mong em hãy hiểu cho nỗi khổ của bác ý . Em là người con gái tốt , xứng đáng với người đàn ông tốt hơn Hoàng . Bác ý còn nói lỡ mất người con dâu tốt là em , thật sự không đành lòng !

- Tốt ? Em tốt ? Haha . Tốt như thế vậy tại sao còn chia cắt chúng em ? Tại sao chứ ? - tôi vừa cười vừa khóc , đến điên rồi .

- Em hãy quên Hoàng đi .

- Quên ? Trừ khi em mất trí . Haha.

Tôi đứng dậy , bước đi thì bàn tay anh giữ lại :

- Em định làm gì ?

- Về nhà .

- Anh đưa em về .

- Em có thể tự về . Buông tay em ra .

- Có thể sao ? Em nhìn lại em đi . Có còn giống con người nữa không ? Em tỉnh lại đi . Vì tình yêu mà thành ra thế này , có đáng không ?

- Buông em ra .

- Anh không buông .

- Xin anh.... xin anh ... hãy mặc kệ em đi .... kệ em đi ...

Tôi ngồi thụp xuống , thật sự không còn chút sức lực nào nữa . Chỉ biết thấy anh gọi thanh toán rồi dìu tôi đi trong con mắt hiếu kì của mọi người . Cả đoạn đường về , chúng tôi không nói với nhau câu nào . Tôi gục đầu vào vai anh . Lúc xuống xe , mới nhận ra , nước mắt mìh đã thấm ướt áo anh tự bao giờ. Tôi lê thân xác trở về phòng , thả người rơi tự do trên chiếc đệm mềm mại . Như thế , mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ .

Lúc tỉnh dậy , trước mắt tôi là gương mặt lo lắng của mẹ . Tôi định ngồi dậy thì thấy tiếng mẹ :

- Con cứ nằm nghỉ đi . Đừng cử động tay không lại chệch kim chuyền . Muốn ăn gì không mẹ mua .

- Con làm sao thế ?

- Con bị sốt cao . Ngủ lì bì hai ngày rồi . Haizzz . Con làm mọi người lo quá .

Nhìn mẹ mệt mỏi , chắc hai ngày qua vì chăm tôi mà không ngủ . Tôi thật là đứa con tồi mà . Sao để mọi người lo lắng đến mức này . Sau một tuần liền nằm bệt giường , tôi đã dần hồi phục . Tự hứa với lòng phải biết chăm sóc bản thân , dù chuyện gì xảy ra đi nữa , cũng nhất quyết không được để mẹ vì mìh mà lo lắng , vất vả . Quyết định sẽ nhớ lại tất cả một lần rồi quên hết đi . Nghĩ vậy tôi gọi điện cho Việt . Anh đèo tôi đi khắp phố phường , đến tất cả những chỗ kỉ niệm của tôi và người ấy . Lật lại kí ức , không ngờ có một ngày những ngọt ngào tôi mê đắm năm xưa lại khiến tôi mặn môi thế này .
Tài sản của bunxinh_2012

Chữ ký của bunxinh_2012
When a heart break, no it don’t break even 。。。
(^з^)-☆ $âu t¥ thỎ ☆〜(ゝ。∂)
Trả Lời Với Trích Dẫn