Ngồi trên nóc khách điếm, Tiểu Phong vẫn suy nghĩ về những lời lão nhân thần bí đã nói. Đúng vậy, Tiểu Phong hắn từ phương xa tới, nhưng lại không có cách nào để trở về. Nhìn lên bầu trời đầy sao, Tiểu Phong tự hỏi, ngôi sao nào là thế giới trước kia của hắn đây? Vốn Tiểu Phong có thói quen hàng đêm tu luyện Dạ Nhãn, bằng vào việc hấp thu tinh quang từ sao trời để nâng cao nhãn lực. Nhưng suốt một đêm đó, hắn không cách nào tập trung được, chỉ ngơ ngẩn nghĩ về cố hương.
Bởi vậy ngày báo danh sáng hôm sau, Tiểu Phong vác bộ mặt ngái ngủ đến đăng ký khảo thí, tâm trí vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
“Họ tên, tuổi, vũ kỹ hay ma pháp?”
Ngồi sau bàn báo danh là một phụ nữ phi thường mập mạp. Đã ngồi suốt hai canh giờ, mà trước mắt hàng người chờ đăng ký vẫn còn rất dài, giọng nói của bà béo đã có chút gắt gỏng.
“Lục Tiểu Phong, mười sáu tuổi, ma kỹ”
Tiểu Phong lơ mơ đáp.
“Ma pháp thi sáng hai ngày nữa, số thứ tự hai trăm sáu mươi bảy. Vũ kỹ thi ngày thứ sáu, số thứ tự sáu trăm chín mươi tư. Đây là huy chương báo danh khoa kỹ chiến sĩ của ngươi, Đi theo cửa số ba vào nghe phổ biến cách thức khảo thí, nếu đạt chứng nhận thì ngày thứ mười đến chọn học viện báo danh. Lệ phí mười kim tinh tệ. Người kế tiếp...”
“Khoan đã khoan đã, ta muốn thi ma pháp và vũ kỹ, không phải đăng ký thi khoa kỹ chiến sĩ.”
Nhận vào tay tấm huy chương báo danh, Tiểu Phong giật mình tỉnh ngủ. Nhìn một mặt là hai số thứ tự, mặt kia là một chữ Khoa Kỹ lớn, vội vàng ngắt lời bà ta.
“Rõ ràng ngươi vừa nói khoa kỹ. Ta không có nghe nhầm, cũng đã nhập vào danh sách rồi. Báo danh xong thì đừng cản trở mọi người. Mau mau, người tiếp theo.”
Thất thểu bước vào đại đấu trường, Tiểu Phong cười khổ. Phong Linh đã từng cho hắn xem vài đồ hình cơ khí vật phẩm, cũng từng hướng hắn tỏ ý chỉ dạy khoa kỹ chú tạo, nhưng Tiểu Phong từ chối. Trở thành khoa kỹ chiến sĩ tuy có thể đồng thời tu luyện cả đấu khí cùng ma pháp, nhưng hắn tuyệt đối không có hứng thú với cơ khí học khô khan. Họa pháp bao gồm cả tâm tình, mà phác thảo cơ học lại là vô cảm.
“Trong tay ta là Đại lực la hán hoàn, uống vào có thể trong hai canh giờ tăng gấp đôi đấu khí cho chiến sĩ. Tiểu huynh đệ, nếu đệ muốn, ta sẽ bán rẻ cho.”
“Đây là đạo bùa Nhất nhật chuyển càn khôn, dán vào bụng có thể tăng gấp ba lần khả năng cảm thụ ma pháp nguyên tố trong một ngày. Bằng hữu, ta thấy ngươi rất có cảm tình, nhượng cho ngươi hai mươi kim tinh tệ”
“Đại ca, đệ năm nay trong nhà có việc, không thể vào thi, lọ Cuồng long tủy gia bảo này đành để lại cho huynh, năm mươi kim tinh tệ, tuyệt đối là đúng giá”
Nhìn bộ mặt ảo não của Tiểu Phong, một đám “thí sinh” đến trước nhất thời bu lại. Mất chút lệ phí báo danh, có thể tiếp cận những tân thủ không tin tưởng vào thực lực bản thân, rao bán “kì trân dị bảo”. Tân sinh khảo thí hàng năm trên toàn đại lục quả là một dịp buôn bán cực tốt.
Vất vả lách khỏi đám người, Tiểu Phong mới có cơ hội quan sát địa điểm khảo thí.
Đây là một đại đấu trường kiểu lòng chảo, bao quanh là bốn khu khán đài lớn. Chính giữa nhô lên một chút là một bình đài rộng rãi hình vuông. Hiển nhiên đây vốn là một đại đấu trường chuyên dành cho tỉ thí, được tận dụng cho cuộc sát hạch lần này.
Lúc này đã là giữa trưa, đa phần thí sinh đã tiến vào trong hết, tùy tiện chọn chỗ ngồi trên khán đài. Mà trên sân, cũng đã có một người bước ra.
“Ca ngợi Mãnh Khắc đế quốc, các thí sinh, chào mừng các ngươi tới Tạp Lạc thành.”
Xuất hiện trên sân khấu là một vị nữ tử xinh đẹp. Giọng nói êm tai được truyền qua ma pháp loa, vang vọng toàn trường.
“Trước khi phổ biến quy định, cách thức tham gia cuộc thi năm nay, chúng tôi xin thông báo một tin vui. Năm nay, điểm thi Tạp Lạc thành của chúng ta đã vinh dự mời được một đại nhân vật làm chủ khảo. Người này chính là viện trưởng của Vũ Đấu học viện, cũng là một trong bảy vị tinh hồn ma thánh trên toàn đại lục. Tôn kính người, Đinh Nguyên đại sư.”
Theo lời giới thiệu, một thân ảnh mặc trường bào đạo sĩ đủng đỉnh bước lên đài. Nói là đủng đỉnh, nhưng kì thật chỉ cần hai bước chân, vị Đinh Nguyên đại sư kia đã đến bên cạnh giới thiệu viên.
“Lũ nhỏ, xin chào.”
Không hề có dụng cụ khuếch âm, nhưng tiếng nói của Đinh viện trưởng vẫn cực kỳ rõ ràng. Đồng thời, tiếng hoan hô cũng nổi lên.
“Huynh đệ, vị Đinh Nguyên viện trưởng kia là ai thế?”
Không tin vào mắt mình. Kinh ngạc nhìn lão đạo sĩ quen thuộc vừa gặp hôm trước đang thân thiện vẫy tay trên sân, Tiểu Phong vội quay sang hỏi thí sinh mặt rỗ đang điên cuồng hoan hô bên cạnh.
“Trời ạ, ngươi có phải từ trên trời rơi xuống hay không vậy? Đinh Nguyên đại sư đại danh đỉnh đỉnh, chính là viện trưởng của Vũ Đấu học viện, bài danh đệ nhất trong ngũ đại học viện của bổn đế quốc đó. Ngươi xem, lần này chỉ cần có biểu hiện tốt, lọt vào mắt xanh của viện trưởng, vào học tại Vũ Đấu học viện, thì tương lai không cần lo lắng nữa rồi.”
“Không phải chứ, tại sao viện trưởng lại mặc áo đạo sĩ thế kia.”
“Điều này còn phải hỏi.” Một nam sinh cao gầy ngồi sau lên tiếng. “Đinh viện trưởng có sở thích kỳ quặc là hóa trang thành một vị tiên nhân lưu lãng để đùa cợt mọi người.”
“Đúng rồi.” Một hán tử thấp lùn bên cạnh cũng phụ họa. “Ta còn nghe nói trong không gian giới chỉ của vị tinh hồn ma thánh này có đến mấy trăm tấm phiến ghi bốn chữ “Tiên nhân chỉ lộ” để làm đạo cụ diễn xuất nữa đó. Ha ha, đáng tiếc, sau trận luận võ truyền hình trực tiếp cùng sáu vị ma thánh còn lại mấy năm trước, tên tuổi Đinh đại sư đã nổi như cồn. Giờ đến đứa trẻ lên bảy cũng nhận ra ông ta, còn lừa ai được nữa.”
Tiểu Phong lúc này đã toát hạn đầm đìa. Không phải chứ, hắn dù gì cũng đã mười sáu tuổi rồi đó.