"A! Thật sự nhiều tiền vậy," Mạc Hàm miệng cũng tiếu oai, vậy mình giới còn có hai mươi cái không gian giới chỉ nọ chẳng phải là tự mình là nhất có nhiều người a...... Mỹ mỹ nằm mơ trung.
"Ngươi làm sao vậy?" Khải Lỵ nhìn thấy Mạc Hàm không có phản ứng, miệng cười toe toe, ngay cả nước miếng cũng chảy ra tới, tưởng rằng hắn bị giá trị giới chỉ làm ngây người.
Ách. Phục hồi tinh thần lại Mạc Hàm nói: "Không có gì," Nói xong đưa kỵ sĩ kiếm cho Khải Lỵ: "Cầm đi bán liễu đi dù sao ta cũng không cần."
Một bên Nham Thạch nhìn thấy kỵ sĩ kiếm cảm thán: "Thật sự là hảo kiếm a." Ngay từ đầu tất cả mọi người bị không gian giới chỉ Mạc Hàm hấp dẫn quá chưa từng chăm chú xem thanh kiếm nầy.
Bây giờ chăm chú xem thanh kiếm nầy, chỉ thấy màu lam hiện diện trên chuôi kiếm vây quanh một viên quang hệ ma pháp tinh thạch lớn cở nửa nắm tay, hơn nữa trên thân kiếm có khắc một ít ma pháp phù văn màu trắng, thân kiếm cũng phát ra bạch quang, hẳn là là được Quang Minh ma pháp gia trì, vừa nhìn chỉ biết không phải vật phàm, khỏa quang hệ ma pháp thạch nọ phỏng chừng có thể bán hơn mười vạn kim tệ.
Lạp Đinh càng nhìn con mắt càng đỏ bừng, thân là một người kiếm sĩ hắn đương nhiên hiểu rõ giá trị thanh kiếm nầy, có thanh kiếm nầy thực lực hắn có thể lập tức tăng lên một cái cấp bậc, đạt tới hàng ngũ cao cấp kiếm sĩ.
Khải Lỵ cũng kích động nhìn chằm chằm thanh kiếm, thân là kiếm sĩ, kiếm có thể nói chính đệ nhị tánh mạng, chứng kiến cực phẩm vũ khí như thế nói không tâm động là gạt người.
Nhưng nàng vẫn như cũ lắc đầu nói: "Không được, thanh kiếm nầy vừa nhìn chỉ biết không phải vật phàm như thế nào có thể bán đây, hơn nữa ta thân là đoàn trưởng trách nhiệm này tự nhiên là do ta gánh chịu."
Nhìn Khải Lỵ cố chấp, Mạc Hàm không khỏi có chút cảm giác đau lòng, thật sự là nữ hài tử kiên cường a, tuổi còn trẻ như vậy nhưng lại chịu nhiều trách nhiệm như vậy, không khỏi bật thốt lên nói: "Đó là trước kia ngươi chịu khổ rất nhiều, bây giờ có ta ở đây, trách nhiệm của ngươi chính là trách nhiệm của ta, ngươi không cần khổ cực vậy, hết thảy có ta trợ giúp ngươi."
Mạc Hàm một phen trực bạch nhưng tràn ngập chân tình làm Khải Lỵ và An Na hai người nữ hài tử con mắt đều hồng. Khải Lỵ mắt cũng đã đỏ bừng quay về Mạc Hàm nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
Đúng vậy từ sau chuyện này, cái gì cũng không cần tự mình phụ trách, tự mình cũng không có chánh thức nghỉ ngơi a. Cở tuổi nàng trên Đại lục nữ hài tử lúc này không phải hưởng thụ tình thương yêu cha mẹ tại gia, hay là người khác bảo hộ a, nhưng cho tới bây giờ nàng không có loại cảm giác này, nên cũng rất thích Mạc Hàm bảo hộ cho mình, dù kiên cường tự nàng cũng chỉ là nữ hài tử a.
Mạc Hàm nói xong sau tựa ngay cả hắn cũng tự mình cảm giác được kinh ngạc, mình như thế nào lại nói ra những lời này, cái này cơ hồ như là một loại hứa hẹn, nhưng trong tâm hắn một chút cũng không hối hận.
Chứng kiến vẻ mặt Khải Lỵ, hắn càng thêm kiên định quyết tâm trợ giúp nàng, Mạc Hàm quay về Khải Lỵ thâm tình nói: "Nàng yên tâm đi, ta sẽ không cho nàng khổ cực vậy nữa, nàng cũng không cần cong lưng nhiều chịu trách nhiệm vậy."
Trong phòng mọi người nghe được Mạc Hàm nói thẳng ra đều đứng lên vổ tay, An Na mở miệng nói: "Khải Lỵ tỷ tỷ ta thật hâm mộ ngươi nga, Mạc Hàm ca ca thương ngươi vậy."
Khải Lỵ vẻ mặt đỏ bừng nhưng không có lên tiếng phản bác vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trong tâm Khải Lỵ nghĩ, đó là hắn biểu lộ với ta sao? đây là tình yêu sao? Cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.