Nghe nàng nói như thế, ta trong lòng máy động, vô dực thần đều sẽ nguyện ý nghe lời ta, tương lai sẽ là một trợ thủ đắc lực. Sau khi suy nghĩ, ta bình thản nói: “Ngươi nói cũng có lý, chờ khi ta đại công cáo thành, nhất định sẽ phi thăng thần giới tìm bọn hỗn đản đó tính sổ.”
Đế Na mỉn cười, dáng vẻ thật động lòng người, nhìn thấy ta như mất hồn, nàng nói:“Chúng ta bây giờ chờ đợi người đó cuồng thần. Theo như ta quan sát, ngươi hiện tại đã hoàn toàn dung hợp được lưỡng thành năng lượng của Đề Áo Mạn Địch Ti đại nhân, như vậy là nhanh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Tô Địch Mạn từng nói, với tiềm lực của ngươi tương lai nhất định sẽ đạt tới thần đế cấp độ, trở thành lãnh tụ của vô dực thần hệ chúng ta. Chúng ta đều trông chờ cả vào ngươi, ngươi phải không ngừng cố gắng!”
Tô Địch Mạn? Chính là sư phó của quang minh thần đó sao? Ta thở dài: “Ta cũng muốn nhanh chóng đề thăng thực lực để báo thù cho đại ca, nhưng mà nếu cứ như thế này thì ít nhất cũng phải vài trăm năm nữa mới có thể đạt được cành giới như đại ca người.” Bất quá chỉ là kế thừa của đại ca hai thành công lực mà thôi, còn xa lắm mới đạt được thành tựu.
Đế Na ôn nhu nói: “Người đừng quá thất vọng cũng đừng nản chí tu luyện, vơi thần cấp mà nói một trăm năm cũng như một cái chớp mắt mà thôi, chỉ cần cố gắng thì một trăm năm sẽ mau đến thôi.”
Ta đột nhiên nhớ đến Đề Áo Mạn Địch Ti đại ca, bèn nói:“Đúng rồi, Đề Áo Mạn Địch Ti đại ca trước lúc chết có nói, huynh ấy có một chiếc đầu khôi <@nón> thất lạc tại nhân gian nên muốn ta phải tìm kiếm. Chỉ khi nào tìm được chiếc đầu khôi đó thì mới có thế nhận được hoàn chỉnh sức mạnh từ đại ca. Ngươi có thể giúp ta tìm kiếm nó không, như vậy thì tốc độ tu luyện cũng sẽ không quá lâu mà cũng sẽ đạt cùng một kết quả. Thần không cần nhưng không có nghĩa ta không cần, người có thể giúp đỡ ta được không.”
Nhưng mà Đế Na không giống như ta tưởng tượng, nàng lắc đầu trả lời: “Xin lỗi, hiện nay ta không thể giúp gì cho ngươi.Thứ nhất, ta được triệu hoán bởi lực lượng của thủy chi tâm, nhờ nó mà tạo nên được mộ khe hở giữa thần giới với nhân gian giới, tuy nhiên ta không thể ở quá lâu nếu không sẽ bị Thần Vương phát hiện. Hơn nữa, mũ của cuồng thần là vật cấp bậc thần khí, không phải là vật mà nhị cấp thần chúng ta có thể nắm bắt được. Chỉ có ngươi là truyền thừa của Đề Áo Mạn Địch Ti đại nhân thì mới có khả năng thu hồi nó.”
Ta thất vọng nhíu mày nói:“Thôi được rồi, chuyện này về sau ta sẽ tự thân lo liệu. Phải rồi, chẳng lẽ ngươi thực sự không có biện pháp giúp đỡ Tinh linh tộc?”
Đế Na mỉm cười nói:“Mặc dù ta không có biện pháp nhưng ta biết có người có biện pháp. Tinh linh là một chủng tộc yêu chuộng hòa bình, ta nghĩ bọn họ sẽ không bị họa diệt tộc đâu.”
Ta mừng rỡ nói:“Ngươi hãy nhanh nói cho ta biết, ai có năng lực này, ai có thể giúp đỡ Tinh linh tộc hồi phục vinh quang?”
Đế Na trên mặt lộ rõ tiếu ý, chỉ vào ngực ta:“Là ngươi!”
“Là ta? Ta như thế nào có được năng lực này. Nàng, nàng hãy mau mau nói cho ta biết.”
Đế Na cười nói:“Bây giờ ngươi còn không có năng lực này nhưng Đề Áo mạn Địch Ti đại nhân thì có. Vì vậy sau khi ngươi tu luyện tiếp nhận được toàn bộ sức mạnh của cuồn thần thì mới có thể giúp đỡ Tinh Linh tộc khôi phục lại được.”
Nguyên lai là ta có thể mặc dù phải tốn chút thời gian nhưng dù sao thì vẫn có hi vọng. Ta nhìn Đế Na gật gật đầu nói: “Cám ơn người, chờ đến khi ta đạt được năng lực ấy, người nhất định phải chỉ ta cách giúp đỡ tinh linh tộc đó.”
Đế Na gật đầu nói:“Đó là chuyện đương nhiên thôi cuồng thần à. Đã đến lúc ta phải đi, ta sẽ dặn dò vài tên đệ tử ở thần giới chờ ngươi đến.” Nói xong nàng vung ma pháp trượng, chung quanh nhất thời lam quang lóe lên, ta cảm giác được toàn thân nhẹ hẫng rồi kết giới lam sắt biến mất.
Đế Na toàn thân phiêu phù trên không trung nhìn Thủy Linh Lung nói:“Tinh linh tộc trưởng lão, là do ta không thể giúp các ngươi hoàn thành nguyện vọng nên thủy chi tâm tạm thời do các ngươi bảo quản.” Nhất thời bảy viên lan sắc bảo thạch từ ma pháp trượng phóng xuất, trực tiếp hướng đến Thủy Linh Lung và bốn vị trưởng lão.
Thủy Linh Lung lệ tuôn đầy mặt, tiếp nhật bảo thạch, đau đớn nói: “Rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ tinh linh tộc ta sẽ bị tuyệt diệt sao, rốt cuộc là vì cái gì?”
Đế Na mỉm cười, tay hướng về phía ta nói: “Xa tận chân trời, gần như trước mắt.” Tinh linh tộc tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía ta, Đế Na nói tiếp: “Cuồng thần à, ta cáo lui đây, ta sẽ vĩnh viễn ở tại thần giới chờ người quay lại.” Nói xong, nàng hóa thành một tia sáng biến mất về phía cuối chân trời.
Ta nhìn nàng biến mất mà trong lòng nổi lên một trận kích động, tựa hồ như có gì đó vẫy gọi, thôi động ta hướng đến thần giới. Nhưng ta chưa thể đi được. Thù của đại ca chưa báo, cứu Tinh linh tộc cũng chưa làm được, chưa hoàn thành hai trọng trách nặng nề đó sao ta có thể đi được. Bỗng Mặc Nguyệt tam nữ xông đến, nhìn ta vẻ mặt phẫn nộ, nhất là Tử Yên và Tử Nguyệt nhị nữ, vẻ mặt nhìn như muốn tại chỗ này đè ta ra mà …
Ta giả vờ kinh ngạc hỏi: “Các người thế này là sao, ai đã làm cho mọi người tức giận?”
Tử Tuyết cao giọng nói: “Người hay lắm, người đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là không có để tỷ muội chúng ta vào trong mắt mà, chúng ta cũng không thèm để ý đến ngươi nữa.”
Ta cười khổ đáp: “Tiểu tổ tông à, về nhà rồi ta sẽ giải thích là tốt hay không tốt, đừng làm như thế nhiều người thấy kìa.” Tất cả các tinh linh đều đã quay lại, tò mò nhìn ta và tam nữ. Ta nghĩ, ở đây ngoài Mặc Nguyệt thì có lẽ không còn ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Cuồng thần, bọn họ chắc cũng đang đợi ta giải thích.
Tử Yên lôi kéo Tử Tuyết nói: “Thôi chúng ta hãy nghe hắn giải thích đã.” Tử Tuyết lúc này mới phát giác mình đã trở thành trung tâm chú ý của các tinh linh, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng lên, tránh sang một bên.
Thủy Linh Lung đi tới nhìn ta hỏi: “Lôi Tường, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Vì sao thủy thần lại nói ngươi có thể vãn hồi sự sống cho tinh linh tộc chúng ta?”
Cái này rõ ràng là Đế Na mang phiền toái đến cho ta mà, ta đành giải thích: “Chính là như thế này, cũng là do may mắn và cơ duyên xảo hợp nên trở thành truyền thừa của một vị thần, mà theo lời thủy thần Đế Na nói thì đó chính là Cuồng thần. Vừa nãy ta và nàng nói chuyện với nhau nên ta biết thêm được khi mà ta hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh của Cuồng thần thì cũng chính là lúc ta có thể giúp tinh linh tộc các ngươi khôi phục lại hưng thịnh lúc ban đầu. Các ngươi yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ giúp đỡ các ngươi, chỉ bất quá bây giờ ta còn xa mới có thể đạt được nên sợ phải tu luyện mười hoặc có thể hơn trăm năm mới đạt được cái mà khả dĩ có thể giúp tinh linh tộc các ngươi không bị suy vong.”
Thủy Linh Lung và các vị trưỡng lão nhìn nhau vẻ mặt khó có thể tin được. Cũng không thể trách họ, bọn họ như thế nào có thể nghĩ được một người như ta: người-ma-thú dị nhân lại là truyền thừa của thần. Thủy Linh Lung cố nén kinh ngạc, hướng đến ta bái lễ:“Thủy thần hẳn là không lừa gạt chúng ta, Lôi Tường à, tinh linh tộc sau này phải nhờ cậy vào ngươi thôi. Sau này ngươi toàn quyền quyết định mọi sự việc của tinh linh tộc, có việc gì cứ thông qua tinh linh chi tâm triệu hoán bọn ta, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ bảo vệ ngươi tu luyện thành thần.”
Ta đưa tay đỡ Thủy Linh Lung, không muốn họ một lần nữa bái lạy nên thành khẩn nói: “Các tinh linh bằng hữu à, ta nguyện ý trợ giúp các người không phải vì chờ báo đáp hay có tư tâm mà do ta thật sự khâm phục các ngươi. Các ngươi tuy mang lực lượng cường đại nhưng thủy chung vẫn yêu chuộng hòa bình, không cùng bất cứ chủng tộc nào kết oán thù, vô tư lự sinh sống tại sâm lâm, bảo vệ sự an bình của tự nhiên. Các ngươi an tâm, chỉ cần Lôi Tường ta còn sống, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ các ngươi, giúp Tinh linh nhất tộc lấy lại huy hoàng thời trước.”
Hỏa Vẫn kích động nói: “Cám ơn ngươi Lôi Tường, bắt đầu từ bây giờ ngài không còn là bằng hữu của Tinh Linh tộc chúng ta nữa mà chính là thủ lĩnh của chúng ta: Vua của Tinh linh tộc, tất cả chúng ta đều nhất nhất nghe theo lệnh của người. Mọi người Tinh linh tộc, theo ta cùng lễ bái đại vương.” Ta thật không muốn mọi chuyển diễn ra như thế này, lại còn không muốn bọn họ thương tổn hơn nữa phía dưới đều là tinh linh cao thủ, ta căn bản vô pháp ngăn chặn họ, tự nhiên trở thành vua thống lĩnh của Tinh Linh tộc.
Các vị trưởng lão vẻ mặt khinh bỉ lúc trước giờ cũng đã cung kính hơn nhiều, cung kính đưa tay trước mặt ta. Ta chỉ đành nhìn lên sắc trời, cùng Thủy Linh Lung nói:“Các vị trưởng lão, trời cũng đã không còn sớm, chúng ta hãy mau quay về.”
Thủy Linh Lung xuất song thủ, lấy bảy khỏa thủy chi tâm của ra rồi nói với ta: “Đại vương, vật này ngài hãy giữ đi, bọn họ rất cần sự trợ giúp của ngài.”
Ta vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ đến cảnh phải nhức đầu khi nghĩ đến Hải Lam Chi Thạch mà Tử Tuyết vô cùng yêu thích nên đành nói: “Như vầy đi, ta mang theo Hải lam chi thạch và lưỡng khỏa phó thạch, còn lại đều giao cho các ngươi cất giữ. Các trưỡng lão, các người ngàn vạn lần đừng gọi ta cái gì vua cái gì chúa, ta vĩnh viễn là bằng hữu của tinh linh tộc thôi.”
Thủy Linh Lung lấy ra một cái hộp gỗ được gắn bởi hai viên phó thạch và hải lam chi thạch, hướng đến ta, kiên quyết nói:“Ngài chính là hi vọng của tinh linh linh nhất tộc chúng ta, tinh linh tộc phát triển hay hủy diệt đều tùy thuộc vào ngài. Hơn nữa với phẩm cách và tài năng của ngài, chúng ta cũng không nghĩ ngài sẽ hủy diệt tinh linh tộc chúng ta. Đại vương, ngài đáp ứng cũng vậy mà không đáp ứng cũng không được, kể từ bây giờ ngài là vua của tinh linh tộc chúng ta.”
Ta không cách nào cự tuyệt đành thở dài nói:“Trừ khi thật sự khẩn yếu còn không ta sẽ không khinh thị mà điều động tinh linh tộc đâu, cái này cứ xem như có danh mà không có quyền đi, trước hết chứ xem như vậy đi, có chuyện gì thì có thể thông qua tinh linh chi tâm mà thông báo lại cho ta.”
Ta buồn bã lắc đầu:“Hay là để nàng ta ở đó sống cuộc sống vô tư đi, chờ ta trở về thú nhân tộc, ta sẽ nhờ người lang nhân tộc giúp đỡ nàng ấy.” Ốc Mã thân thế thật đáng thương, ta thật sự hi vọng nàng ấy có thể sống một cách sung sướng. Tuy có lẽ lang nhân tộc không phải là lựa chọn tốt nhất, tinh linh tộc thì sẽ tốt hơn nhưng ta sợ nàng không thể nào tiếp nhận nổi việc ca ca của nàng đã không còn sống. Dù sao đó cũng là người thân duy nhất của nàng hiện tại.
Vừa rồi sau khi triệu hoán thủy thần, năm trưởng lão đều tiêu hao một lượng lớn ma pháp lực, vì vậy Thủy Linh Lung quyết định năm người cùng thực hiện đưa chúng ta về.
Chúng ta bốn người đứng tại tế đàn trung ương, năm vị tinh linh trưởng lão tiếp tục ngâm xướng, chúng ta liền tiến vào một khu vực kì lạ. Chưa kịp thưởng thức phong cảnh xung quanh thì trước mắt sáng ngời, trên không trung tinh linh chi tâm phát ra năm loại quang mang phiêu đãng.
“Tinh linh chi tâm, tâm linh hợp nhất.” Một đạo quang mang chớp lên, tinh linh chi tâm liền ẩn vào nội thể ta.
Nhìn sắc mặt bất thiện của tam nữ, ta ủy khuất nói:“Các người làm sao vậy, ta cái gì cũng không có đụng tới. Đế Na là thủy thần, ta như thế nào có thể hiểu được tâm tư nàng ta.”
Tam nữ sắc mặt giãn ra một chút, Tử Tuyết nói:“Vậy tại sao nàng ta lại khóa kết giới với bên ngoài, chúng ta bên ngoài cũng không nghe được hai người nói gì, sau đó nàng ta lại khóc.”
Tử Yên, Tử Tuyết cũng không biết ta là Cuồng thần truyền thừa, ta ngước nhìn bầu trời, thấy đã quá nửa đêm liền tiện tay dùng hắc ám nguyên tố bố trí một cách âm kết giới, rồi bắt đầu giải thích tất cả các sự việc đã phát sinh. Đương nhiên chuyện cùng Mặc Nguyệt có vài đoạn không thể nói rõ, đành nói là ta dùng chân tâm mà đả động được nàng.
Sau khi nghe ta giải thích, Tử Yên cùng Tử Tuyết cũng vì tao ngộ bi thảm của Đề Áo Mạn Địch Ti đại ca mà rơi nước mắt.