- Ầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, Chư Cát Ức Thủy va vào ngọn núi khổng lồ, hắc quang trên người hắn gần như trong nháy mắt vỡ tan tành, ngọn núi khổng lồ cũng bị hắn húc vỡ tung, biến thành những tảng đá lớn rơi đầy trời, ngọn núi khổng lồ như vậy liền hóa thành từng tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, phủ khắp phạm vi mười dặm, may là phần lớn binh sĩ của đế quốc Thiên Nguyên đã thối lui hơn mười dặm, thế nhưng vẫn không có cách nào tránh khỏi phạm vi những tảng đá vụn bắn ra, không biết có bao nhiêu người bị đá nện vỡ đầu chảy máu, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không còn.
Thế nhưng Hiên Viên Nhược Tinh căn bản không để ý đến thương vong của những binh lính này, hắn thậm chí cũng không định xuất thủ giải cứu bọn hắn, những binh lính này đối với hắn mà nói cũng chỉ giống như con kiến hôi, chẳng lẽ ngươi lại đi cứu kiến hôi sao?
Hắn chỉ khẽ vẫy một tay, đem Chư Cát Ức Thủy bắt lấy, sau đó chộp lấy lá cờ màu đen trong tay Chư Cát Ức Thủy, chỉ có điều cũng không lập tức giết hắn, mà trái lại hạ lệnh tổng tấn công.
Về phần một vài binh sĩ lưu lại trên tường thành, đặc biệt là Diệp Long Nghị lưu lại nhìn tràng cảnh này thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đây chính là lực lượng của Thần Tiên sao? Nếu như hắn thật sự muốn công phá Vân Kinh thì chỉ cần ném một ngọn núi xuống, thử hỏi cả tòa thành Vân Kinh liệu còn bao nhiêu người có thể sống sót?
Không trách được lúc Chư Cát tiên sinh biết hắn tới thì lập tức an bài, chỉ hi vọng bệ hạ có thể bình yên rời đi.
Tướng quân, người bao giờ mới trở về?
Diệp Long Nghị nhìn về phía Nam, lại nhìn Chư Cát Ức Thủy giống như đạn pháo bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng rút thiết công của mình ra, trực tiếp nhảy xuống tường thành, bắt đầu phát động tiến công với đế quốc Thiên Nguyên.
Đối mặt với Hiên Viên Nhược Tinh cường đại, trong lòng của hắn đã tuyệt vọng, thế nhưng hắn là một quân nhân, một người lính nên chết ở trên chiến trường, cho dù biết rõ cuộc chiến không thể nào vãn hồi, nhưng hắn cũng quyết không lùi bước.
Bàn Long Côn trong tay nổi lên từng đạo quang mang, thật giống như Thần Long sống lại, mà đại quân của đế quốc Thiên Nguyên cũng đã lao đến.
- Bộp bộp bộp….
Liên tục đập nát đầu của mấy tên binh lính đế quốc Thiên Nguyên, cuối cùng đem một gã Đại Tông Sư giết chết, lúc đánh về phía một gã Hồn Tiên, lại bị một đao Huyền Băng của tên Hồn Tiên đâm rách lồng ngực, máu tươi đỏ thẫm phun vãi ra, trong mắt Diệp Long Nghị tràn ngập thần sắc kiên quyết.
Trong đầu hắn không twjchur xuất hiện lại những hình ảnh từng đi theo Diệp Tịnh Vũ, lần đầu tiên tỷ võ, lần đầu tiên xuất chinh, lần đầu tiên….
Có rất nhiều lần đầu tiên, chỉ có điều lúc này đã không còn nữa rồi….
Tướng quân, Long Nghị không thể làm bạn của người được nữa rồi….
Thân thể Diệp Long Nghị dần gục xuống, trong mắt lóe lên hỏa nhiệt, chỉ có điều theo sinh mệnh dần biến mất, tia hỏa nhiệt cũng dần biến mất.
Dưới uy lực cường đại của Hiên Viên Nhược Tinh, thủ vệ tại thành Vân Kinh không hề có chút ý niệm chống cự nào nữa, ngoại trừ một đám người cùng chết với Diệp Long Nghị ra, những người khác đều chọn đầu hàng.
Mà đám người Lạc Nhược Phong vốn nên rời đi lại bị một đại quân đoàn bao vây, ngoại trừ hắn ra còn có Tiểu Mộc Tử, Nam Cung Thương, Y Nhược Thủy, Biệt Ly, Ảnh Tiểu Tiêu, Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư và đứa con Lạc Li Hiên của hắn bị vây lại, ngoại trừ bọn hắn thì những người khác đều lựa chọn đầu hàng.
Thấy binh lính đế quốc Thiên Nguyên đông nghịt, lại còn có Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đáng đứng ở trên tường mỉm cười, thế nhưng hoàn toàn không nhìn thấy Hiên Viên Nhược Tinh, Lạc Nhược Phong biết rằng lần này có lẽ thật sự lành ít dữ nhiều rồi.
- Li Hiên, con có sợ hay không?
Nhìn đứa con lớn gần bằng mình, Lạc Nhược Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Sư phụ từng nói với con, nam nhi trên đời, sống làm hào kiệt, chết cũng phải oanh liệt, cho nên hài nhi không sợ!
Lạc Li Hiên kiên định lắc đầu, trên mặt là một vẻ kiên định, không chút bởi vì địch nhân trước mặt mà sợ hãi.
- Sống làm hào kiệt, chết cũng phải oanh liệt, ha ha ha, ta chưa từng nghe qua tên đó đã từng nói một câu như vậy, chỉ có điều hắn nói không sai, nam nhân trên đời phải sống oanh oanh liệt liệt, cho dù chết cũng phải oanh oanh liệt liệt!
Lạc Nhược Phong cười lớn, keng một tiếng rút ra bội kiếm của mình.
- Các vị, hãy để trẫm cùng các ngươi chiến đấu đi!
Trong mắt Lạc Nhược Phong lộ ra tia lửa nóng trước nay chưa từng có, từ lúc hắn gặp Diệp Tịnh Vũ hắn đã biết mọi thứ hắn có đều nhờ sự giúp đỡ của Diệp Tịnh Vũ, Diệp Tịnh Vũ bây giờ không có ở đây, vậy thì mình phải tự đứng ra thôi.
Cảm nhận được chiến ý của Lạc Nhược Phong, đám người Nam Cung Thương vẻ mặt cũng chấn động, bọn họ cũng hiểu rằng nhóm người mình hôm nay hẳn phải chết, nhưng cho dù chết thì đã sao? Người sống trên đời ai chẳng phải chết, chỉ có điều vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.
Nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Y Nhược Thủy, trên mặt Nam Cung Thương lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trên mặt hai người Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt, mặc dù các nàng và đế quốc Nam Vân không có quan hệ gì quá lớn, đặc biệt là Yêu Nhiêu, lúc nhìn thấy nam tử đó, nàng liền không chút do dự đứng về phía đế quốc Nam Vân, nếu không nàng quả thật không biết phải đối mặt với nam tử đó thế nào.
Đối mặt với Hiên Viên Nhược Tinh cường đại, các nàng thậm chí còn định tự sát, cho dù chết thì các nàng cũng tuyệt đối không thể để cho Hiên Viên Nhược Tinh làm vấy bẩn thân thể của mình được.
- Còn chờ gì nữa? Giết bọn chúng cho ta!
Không biết có phải cảm ứng được suy nghĩ trong lòng hai nàng hay không, theo thanh âm hắn phát ra, Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư, thậm chí là Y Nhược Thủy cũng cảm thấy thân thể của mình không thể khống chế mà bay lên, toàn thân không tài nào nhúc nhích được.
- Nhược Thủy…
Nam Cung Thương hét lớn, một tay chụp về phía Y Nhược Thủy.
- Hừ….
Hiên Viên Nhược Tinh hừ lạnh một tiếng, một cổ lực lượng nện lên ngực Nam Cung Thương, lập tức đem hắn đánh bay ra ngoài….
Một đạo máu tươi từ trong miệng Nam Cung Thương phun ra, lồng ngực của hắn gần như lõm xuống, đây chính là một kích tùy ý của Thần Tiên, nếu như không phải thực lực của hắn đã đạt đến Vũ Thần thì một kích này cũng đủ giết hắn rồi.
Mặc dù may mắn như thế, nhưng nhận phải một kích trầm trọng đó, lực chiến đấu của Nam Cung Thương cũng mất sạch hoàn toàn, mà thân hình của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lại càng trực tiếp đến trước mặt hắn, khí tức cường đại phát ra, gắt gao khóa chặt Nam Cung Thương, căn bản không để hắn nhúc nhích chút nào.
Lúc này, Hiên Viên Nhược Tinh cũng không có định xuất thủ, hắn chỉ đem Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư và Y Nhược Thủy đã khôi phục dung mạo đến trước mặt mình, trên mặt hắn nở một nụ cười đắc ý….
-o0o-