Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 46 : Toàn Tri Mô Thức!
Đả tự: SauBayTamChin – Lương Sơn Bạc
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Đám người Viên lão làm sao hiểu được, Dương Phàm cố ý trị liệu là vì nguyên nhân đặc biệt. là để tấn chức tới Luyện Khí trung kỳ.
Cơ hội như thế. Dương Phàm làm sao có thề bỏ qua được!?
Tuy chỉ là thăng cấp một tiểu giai nhưng Dương Phàm tiến vào Luyện Khí sơ kỳ cũng chỉ mới nửa tháng trước.
Không tới thời gian một tháng mà từ một phế nhân tiến vào Luyện Khí trung kỳ. vượt qua hai tiểu giai. Đây là điều đáng kinh ngạc ra sao?!
Hơn nữa. từ sơ kỳ tới trung kỳ. pháp lực cần phải thâm hậu và tinh luyện hơn rất nhiều, sẽ khiến thực lực Dương Phàm gia tăng lên. sau này có thể làm gia tăng thời gian chữa thương, sự bền bì cũng sẽ tăng lên nhiều.
Bốn cảnh giới của Luyện Khí Kỳ. từ sơ kỳ tới đại viên mãn. từng tiểu giai trong đó đều có sự chênh lệch không thể xem thường được.
Một gã tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn muốn giết một tên tu sĩ sơ kỳ. trung kỳ thì nhìn chung không gặp chút khó khăn nào cả.
Đây là sự chênh lệch giữa các cấp bậc.
- Dương Dược sư, chữa trị tiếp cũng được. nhưng nếu ngươi không kiên trì được thì cũng không thể miễn cưỡng!
Viên lão chân thành khuyên giải. Đám người Lý Nguyệt Sương bên cạnh cũng phụ họa vào. trong lòng cực kỳ cảm động!
Hoàng Vũ thậm chí vẫn quỳ gối phía sau Dương Phàm. trong lòng cực kỳ áy náy!
Dương Phàm chậm rãi vươn tay ra. đặt sát trán Viên lão. cũng giống như lần trước lại thi triển Hoàn Hồn Thuật.
Tuy nhiên, lúc này đây Dương Phàm chú ý thu liễm khí tức. vận chuyển Khô Mộc Công tới cực hạn để tránh bại lộ khi tới lúc thăng cấp.
Với cảnh giới linh hồn Ngưng Thần hậu kỳ. Dương Phàm có thể nắm chắc che dấu việc thăng cấp một tiểu giai đối với mọi người nơi này.
Bởi vì Viên lão có cảnh giới cao nhất trên Thiên Hành Chu cũng chỉ mới là Ngưng Thần sơ kỳ mà thôi!
Hô!
Thời gian một cái hô hấp qua đi, Dương Phàm thu tay lại. sắc mặt hơi tái nhợt. trong mắt cũng hiện lên một tia vui mừng.
Kỳ thực trong lòng hắn đang mừng như điên!
Quá Trình thăng cấp so với tưởng tượng của hắn còn thuận lợi hơn. nhẹ nhàng vô thanh vô tức.
Đám mây sinh mệnh trong cơ thể Dương Phàm đã lớn mạnh. ngưng thật. bắt đầu làm dịu các bộ phận cơ thể hắn. như mưa xuân thấm đất. Thể chất lại đang diễn ra sự lột xác.
- Viên lão! Ngài cảm thấy thế nào?
Dương Phàm mĩm cười hỏi.
Viên lão sửng sốt một lúc. ánh mắt chớp chớp. Tất cả mọi người đều nhìn về mặt lão.
- Tốt lắm! Đã khỏi hẳn rồi!
Viên lão khó tin nói vẻ mặt rất kích động. đối với Dương Phàm đã sinh ra sự tôn trọng và cảm kích.
Dương Phàm cũng hiện lên vẻ tươi cười. Nhìn bề ngoài hắn cũng chỉ là Luyện Khí sơ kỳ nhưng kỳ thật đã vô thanh vô tức tấn nhập cảnh giới trung kỳ rồi!
Loại khoái cảm này chỉ có mình Dương Phàm mới có thể cảm nhận được. Lời khen tặng và sự cảm kích của người khác ngược lại không phải là chính yếu.
- Tất lắm. thương thế đã khỏi hẳn. Hoàng đạo hữu cũng đứng lên đi!
Dương Phàm lúc này mới xoay người nâng Hoàng Vũ dậy.
- Dương Dược sư. trong lòng tại hạ hổ thẹn vô cùng! Lúc trước lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, châm chọc sĩ nhục ngài. Mong ngài có thể thứ lỗi!
Hoàng Vũ đứng dậy, cực kỳ thành khẩn nói.
Vẻ mặt Dương Phàm bình thường nói:
- Sao lại nói thế! Việc này ta còn muốn cảm tạ Hoàng đạo hữu, cho ta có cơ hội chữa thương cho tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Loại cơ hội này đối với Dương mỗ mà nói thì chỉ có thể ngộ. không thể cầu. Hoàng Vũ vừa nghe nói thế. nghĩ rằng Dương Phàm đang cố ý nói dối thì không khỏi trở nên nóng nảy:
- Dương Dược sư nói vậy chính là không chịu tha thứ cho ta. Nếu như thể thì ta sẽ quỳ ở đây không đứng dậy nữa!
Hắn nói xong lại chuẩn bị quỳ xuống. Dương Phàm vội vàng nâng hắn lên. cười khổ nói:
- Lời của Dương mỗ chính là thật. thật tình phải cảm ơn ngươi cho ta cơ hội chữa bệnh cứu người! Nếu có nữa lời hư ngôn. thiên lôi sẽ đánh chết ta!
Hoàng Vũ trợn mắt há mồm. mọi người nơi nàv đều sững sờ!
Dương Phàm bị người ta châm chọc và gây khó dễ như thế cuối cùng lại còn muốn cảm ơn đối phương!
Đây là chuyện khiến người ta khó có thể tin được!
Nhưng mà không ai có thề biết được đạo lý huvền diệu trong đó!
Thử nghĩ nếu Hoàng Vũ không có ý gây khó dễ cho Dương Phàm thì hắn làm sao có thể vượt cấp tu luyện Hoàn Hồn Thuật, lại chữa thương cho Viên lão. cuối cùng còn tấn chức tới Luyện Khí trung kỳ?!
Cho nên. trong lòng hắn lúc này cực kỳ vui mừng. thật có chút muốn cảm ơn Hoàng Vũ!
Thậm chí hắn còn chợt nảy ra ý muốn càng có nhiều lần gặp phải người như Hoàng Vũ. Như thế thì thế giới nàv sẽ đẹp hơn nhiều, tu vi lại có thể gia tăng!
Hàn huyên với mấy người Thiên Hành Chu một lúc, Dương Phàm về phòng mình với tâm tình thư sướng!
Khoanh chân ngồi xuống, hắn cảm thụ được tu vi của mình đã rõ ràng gia tăng. Đám mây sinh mệnh trong cơ thể nháy mắt đã lan tới toàn thân. rồi phát tán ra. dung họp với môi trường xung quanh!
Thoáng chốc. trong phạm vi hai trăm thước, tất cả mọi vật đều rõ ràng trong óc Dương Phàm. Hết thảy gió thổi cò lay đều không tránh khỏi được cảm quan của hắn.
Loại trạng thái này tuy không bằng Thiên Nhân Mô Thức lúc trước nhưng cũng biết hết hiểu hết. nắm trong tay hết thảy cảm giác.
Giờ phút này, nhất cử nhất động của mọi người trên Thiên Hành Chu đều nằm trong phạm vi theo dõi của hắn. Cảm giác này giống như đứng trên trời cao quan sát hết thảy phía dưới. Càng đáng nói chính là dù ở các căn phòng này có cấm chế. Dương Phàm vẫn có thể ung dung nắm giữ hết thảy tình cảnh bên trong. Những cấm chế này đối với Dương Phàm mà nói thì cũng giống như thùng rỗng kêu to mà thôi!
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một cảm giác cao cao tại thượng kỳ dị. Toàn bộ mọi người trên Thiên Hành Chu. dù làm gì cũng không tránh khỏi cảm quan của hắn được.
"Ừ! Để ta xem nhưng tu sĩ nàv đang làm gì?!"
Dương Phàm có chút tò mò, bắt đầu quan sát từng người một!
Đại bộ phận tu sĩ đều đang nhắm mắt dưỡng thần hoặc là tu luyện. Có một số người đang nói chuvện phiếm, đang xem ngọc giản hoặc nghỉ ngơi. Đương nhiên cũng có một số tu sĩ là ngoại lệ. Khi tâm thần Dương Phàm tập trung vào một căn phòng xa hoa thì không khỏi ngẩn ra. Chỉ thấy một gã nữ tu dáng người duyên dáng đang cởi bỏ quần áo. tắm rửa trong bồn. Da thịt trắng nõn. bộ ngực cao ngất- cặp đùi trắng dài... Những bộ vị mẫn cảm này đều nhất nhất hiện lên trong cảm quan của Dương Phàm.
"Cái này cũng quá..."
Tinh thần Dương Phàm rung động, lập tức rời khỏi trạng thái kỳ diệu này. Hắn thật không ngờ. trên Thiên Hành Chu này còn có nữ tu đang tắm rửa. TUY nhiên ở trong căn phòng sang trọng kia đúng là có loại hưởng thụ này.
"Ừm, loại trạng thái này dễ dàng hơn Thiên Nhân Mô Thức nhiều lắm." Dương Phàm hơi trầm ngâm. tâm thần khẽ động lại tiến nhập vào trạng thái này. Lúc này đây. hắn cũng không rình coi nữ ru kia tắm rửa nữa mà đưa tinh thần đặt ở nơi khác. Cứ như thế. hắn cứ rời khỏi cảnh giới này rồi lại tiến nhập vào...
Thật lâu sau hắn rốt cục xác định chính mình đã nắm giữ được trạng thái này, tùy thời có thể sử dụng trong chiến đấu.
"Để ta nghĩ ra đặt cho loại trạng thái này một cái tên..."
Dương Phàm suy nghĩ một lát. trong đầu nhanh chóng hiện lên bốn chữ!
Toàn Tri Mô Thức!
Gọi là trạng thái biết hết chính là vì khi Dương Phàm tiến nhập vào trạng thái này, hết thảy mọi chuvện trong môi trường xung quanh hắn đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Phạm vi của Toàn Tri Mô Thức cũng không rộng lắm. trước mắt chi bao phủ phạm vi hai trăm trượng. Tuy chỉ là hai trăm trượng nhưng so với phạm vi bao phủ thần thức của cảnh giới tinh thần Ngưng Thần hậu kỳ của hắn là một dặm thì phải lớn hơn.
Phạm vi của Toàn Tri Mô Thức phụ thuộc vào pháp lực của Dương Phàm. có thể thấy rằng, khi tu vi Dương Phàm đạt tới Ngưng Thần hậu kỳ thì phạm vi sẽ còn lớn hơn nữa!
So với trạng thái Thiên Nhân Mô Thức khi dung hợp với thiên địa tự nhiên thì Toàn Tri Mô Thức chỉ ví như đệ tử gặp sư phụ. Tuy thế nhưng cũng đã mang đến cho Dương Phàm rất nhiều chỗ tốt Có thể biết người biết ta thì đã chiếm tiên cơ rồi!
MỘT ngày nào đó. ta sẽ tìm được trạng thái thần bí mờ mịt Thiên Nhân Mô Thức kia.
Ánh mắt Dương Phàm kiên định. trong lòng cũng hiểu được rằng nếu có thể chân chính nắm giữ được trạng thái kia thì mới có thể tấn chức tới cảnh giới đồng cấp với nhân vật thần bí Yêu Vương trong Thanh Giang Hà kia...
Thiên Hành Chu di chuyển trong mạch nước ngầm mãnh liệt của Thanh Giang Hà. Vô thanh vô tức. bóng đêm đã dần biến mất. đã tới tảng sáng rồi!
Một đêm này, Dương Phàm tu luyện, cũng có lúc nghiên cứu y đạo và pháp thuật mới.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 47 : Tiên cảnh trên nước!
Đả tự: SauBayTamChin – Lương Sơn Bạc
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Một đêm trôi qua. ban mai đã buông xuống. Dương Phàm biết mình đã tới được mục đích của chuyến đi này
- Tú Ngọc Các!
Nghĩ đến đây. Dương Phàm ngừng tu luyện, mở hai mắt ra. thần thức tự nhiên bao phủ phạm vi một dặm quanh Thiên Hành Chu nhưng không một ai có thể phát hiện ra được. Sở trường của Tiên Hồng Quyết chính là khôi phục. chữa trị cùng với ẩn nặc. Mặc dù trên Thiên Hành Chu có một vị Ngưng Thần sơ kỳ nhưng cũng khó có thể nhận ra được thần thức của Dương Phàm. Tối hôm qua hắn đã nghiên cứu rất kỹ Hoàn Hồn Thuật và đã hoàn toàn nắm giữ. Sau đó hắn lại tu luyện thêm một loại pháp thuật khác trong Thánh Liệu Thiên, đó là Khu Độc Thuật!
Sau khi cảnh giới linh hồn tiến vào Ngưng Thần hậu kỳ thì Dương Phàm đã có thể tu luyện được rất nhiều pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên. Khu Độc Thuật chính là một trong số đó. Tên như ý nghĩa. Khu Độc Thuật chính là để trị độc.
"Độc" trong lời này chính là độc thuật của tu tiên giới. so với độc dược của giang hồ thế tục thì đáng sợ hơn ngàn vạn lần. ở tu tiên giới. am hiểu sử dụng độc thuật có hai loại người:
Một chính là Dược sư. Bọn họ am hiểu chế độc. sử dụng độc. lợi dụng mọi hoàn cảnh. cường đại khó lường. Một Dược sư đi theo hướng thiên đạo (thiện) thậm chí có thể trở thành một tông sư dụng độc! Có thể cứu người mà cũng có thể chỉ một giây lát đã đưa người ta vào chỗ chết.
Loại người thứ hai chính là những tu sĩ tu luyện độc công trong Ma đạo. Công pháp bọn họ tu luyện cực kỳ bá đạo quỷ dị. ngay cả linh khí trong cơ thể cũng ẩn chứa độc tính. thân thể khác với người thường. Khi đấu phép khiến người ta rất e ngại.
Dương Phàm thản là một gã Dược sư, tự nhiên cũng muốn học pháp thuật để khu độc, phòng ngừa hậu hoạn. Đương nhiên Dược sư có thể khu độc, hiểu dược lý cũng có thể tu luyện độc thuật. Điểm ấy Dương Phàm rất rõ ràng. Nhưng trong Thánh Liệu Thiên không ngờ không có phép thuật về phương diện dụng độc!
Độc thuật thật ra cũng có nhưng lại ở trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên.
Dương Phàm cuối cùng kết luận rằng trong Thánh Liệu Thiên không có pháp thuật công kích.
Phàm là pháp thuật dùng để công kích và các thần thông bá đạo thì toàn bộ đều thuộc Bàng Môn Tả Đạo Thiên. Trong đó. loại độc thuật bá đạo nhất trong cuốn Bàng Môn Tả Đạo Thiên có tên là Khô Tịch Thiên Lý. Pháp thuật này có thể khiến cho trong phạm vi ngàn dặm phơi đầy xác chết. không một bóng cây ngọn cỏ, không một tia sinh cơ.
Khô Tịch Thiên Lý, diệt sát sinh cơ!
Vừa nghe cái tên này cũng đà biết sự bá đạo của Khô tích thiên lý đáng sợ như thế nào!?
Nhưng mà một pháp thuật cường đại như thế ở trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên, nếu muốn tu luyện thì phải tiêu tốn rất nhiều thời gian. khó có thể thành công trong thời gian ngắn. Điểm ấy khiến Dương Phàm rất buồn bực. Thân là Dược sư. hắn cũng muốn có một số thủ đoạn công kích để tự bảo vệ mình.
- Thôi được... Chờ khi y quán của ta ổn định thì tự nhiên sẽ có nhiều thời gian để tu luyện nhưng pháp thuật và thần thông trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên!
Trong lòng Dương Phàm than thầm. Hắn biết Thiên Hành Chu sẽ lập tức tới Tú Ngọc Các. Nghĩ tới đày. hắn liền tiến nhập vào Tiên Hồng không gian.
Trong Tiên Hồng không gian.
Chân hắn đạp lên lục thổ địa. đám sương sinh mệnh trong cơ thể hắn tản ra. xâm nhập vào trong tầng đất. Thoáng chốc. Dương Phàm cùng với phiến lục thổ địa này huyết nhục tương liên, tâm thẩn dung họp. Với mắt thường có thể thấy được. phiến lục thổ địa dưới chân hắn bắt đầu mở rộng ra. Chỉ chốc lát phiến lục thổ địa này đã khuếch trương tới phạm vi một trượng vuông, so với trước đây đã lớn hơn mấy lần!
Theo phiến lục thổ địa không ngừng khuếch trương, Dương Phàm cảm giác lĩnh vực của riêng mình trong Tiên Hồng không gian cũng lớn hơn rất nhiều. Trước mặt. trong phiến không gian thần bí này, Dương Phàm được coi là Tiên Hồng cấp một. có được phạm vi lục thổ địa là một trượng, phiến lục thổ địa nàv đã mở rộng bổn lần. Hiển nhiên là diện tích của phiến lục thổ địa này có liên quan đến tu vi của Dương Phàm. Giờ phút này, hắn chỉ mới là tu sĩ Luyện Khí kỳ, tương ứng là Tiên Hồng cấp một. cũng coi như có chút quyền hạn. Hắn nắm trong tay Tiên Hồng Giới. là một kiện bảo vật không rõ cấp bậc. không ngờ có thề câu thông không gian vật chất thật và Tiên Hồng không gian. Là thứ tồn tại duy nhất. Nhưng công năng khác hẳn còn chưa biết hết. Bởi vì sự tồn tại của Tiên Hồng Giới. Dương Phàm trở thành người khai hoang duv nhất trong Tiên Hồng không gian mà không phải là dân bản xứ. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi đang tràn đầy sinh cơ trên phiến lục thổ địa. Dương Phàm ngồi xuồng xuống, nhổ gốc dược thảo này lên.
"Lần này ta đi Tú Ngọc Các. ngoại trừ phải mua rất nhiều dược liệu thì còn cần mua mầm giống của một số linh dược và kỳ hoa dị thảo để còn gieo trồng trên phiến lục thổ địa này." Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ.
Tuy nhiên, linh thạch trong tay hắn cũng có hạn. Dù giết người đoạt bảo trong nơi hoang dã kia thì hắn tổng cộng cũng mới có ba trăm linh thạch mà thôi!
Mà cây Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi trong tay hắn ít nhất cũng có thẩ bán được vài trăm linh thạch. Ý niệm vừa động. Bạch Ngọc Nhân Sâm này liền xuất hiện trong tay Dương Phàm ở không gian vật chất. Dương Phàm cẩn thận thể hội quá trình này, phát hiện ra rằng sở dĩ hắn có thể đem đồ vật gì đó ra khỏi Tiên Hồng không gian là do công năng cây cầu không gian giữa hai không gian của Tiên Hồng Giới.
Từ góc độ đó xem xét thì Tiên Hồng Giới quả giống như không gian giới chỉ trong truyền thuvết. Điểm khác nhau là nếu không gian giới chỉ bị phá vỡ thì những gì trong không gian sẽ bị không gian loạn lưu cắt nát mà Tiên Hồng Giới lại không có vấn đề này.
Dương Phàm cất cây Bạch Ngọc Nhân Sâm này vào một hộp gỗ đặc biệt, rồi dùng cấm chế niêm phong lại. Sau đó hắn mới thả vào trong túi trữ vật.
Lại tĩnh dường trong phòng một lát- chân trời đã dần xuất hiện ánh nắng. màn đêm biến mất.
Dương Phàm đi tới trên boong thuyền, chỉ cảm thấy không khí rất tươi mát. thần thanh khí sãng. liền Theo bản năng dung nhập vào Toàn Tri Mô Thức. nắm bắt hết thảy trong phạm vi hai trăm trượng.
Đúng lúc này, Dương Phàm cảm giác được sau lưng có người đi tới, quay đầu nhìn lại thì là một nữ nhân xinh đẹp mặc váy dài màu hồng nhạt rất diễm lệ. cười hỏi:
- Lý cô nương, sắp tới Tú Ngọc Các rồi Chúng ta cũng sắp phải cáo biệt!
Lý Nguyệt Sương là cố ý trang điểm một phen cũng vừa lúc tới chỗ này tìm Dương Phàm.
Nhìn về phía nam tử tuấn tú, trong lòng nàng như lại sinh ra ảo giác. Dáng người anh tuấn của đối phương đứng trong rừng trúc đầy sương mù của buổi sớm mai. mưa rơi rơi... ánh mặt trời ấm áp. gần gũi mà thật tự nhiên, lại dường như ở một nơi rất xa xôi...
Dương Phàm cảm thấy trong mắt nàng là một vẻ mênh mang. lập tức rời khỏi Toàn Tri Mô Thức.
Lý Nguvệt Sương hoảng hốt. mới nhận ra mình cứ nhìn đối phương chằm chằm. vội vàng thu liễm tâm thần lại. Trên mặt nàng nhiễm một phiến hồng hào. lại tăng thêm vài phần quyến rũ. Thật đúng là say rượu không bằng say mỹ nhân!
- Dương Dược sư. sớm thế mà ngài đã rời đi sao?!... Sau này có khi nào tới nữa không?
Vẻ mặt LÝ Nguyệt Sương lộ ra nét đa cảm. Khi ở cạnh Dương Phàm. nàng không hề còn vẻ băng lãnh và đạm mạc nữa.
- Có duyên sẽ còn gặp lại!
Dương Phàm đưa ra một đáp án mà lúc nào cũng có thể nói được.
- Có duyên sẽ gặp...
Trên mặt Lý Nguyệt Sương hiện lên một tia chờ mong và vui mừng.
Hai người đứng trên Thiên Hành Chu. trầm mặc không nói gì. cùng thưởng thức cảnh sắc trên Thanh Giang hà. Những đám mây cuối chân trời đã nhiễm sắc màu ứng đỏ, núi xa mờ mịt, dòng sông gấp khúc. kéo dài như vô tận.
Trên thực tế. Dương Phàm hiểu được tình cảm của Lý Nguyệt Sương. Hắn đối với nàng cũng không có gì ác cảm. nhưng cũng không có tình yêu nam nữ. Hai người chỉ là một gã dược sư và một nữ tu xinh đẹp mà thôi!
Ngoài ra cũng không có tình cảm nào khác nữa.
Tâm tình Dương Phàm yên tĩnh như nước. Hắn hiểu rằng. bởi vì khí chất đặc biệt của mình mà ngày sau. nhiều khả năng sẽ phải gặp nhiều tình huống như thế này nữa!
Chỉ chốc lát. Thiên Hành Chu đã trở nên náo nhiệt. Rất nhiều tu sĩ đã đi lên boong thuyền, bắt chuyện với nhau.
Mọi người đều biết Thiên Hành Chu đã sắp về tới đích.
Lại thêm một lúc nữa. phía trước đột nhiên trống trãi. con sông cũng rộng dần ra. địa thế núi rừng hai bên sông cũng rơi lại phía sau.
- Tới rồi! Đã tới Tú Ngọc Các rồi! Có người hô lên.
Dương Phàm mĩm cười. lấy cảnh giới thần thức Ngưng Thần hậu kỳ của hắn thì hai mắt đã có năng lực bài trừ huyền trận nhất định.
Mặc dù không cần Linh Nhãn Thuật nhưng Dương Phàm cũng có thể mơ hồ nhìn ra được một tiên cảnh trên sông mông lung ở phía xa xa.
Trong sương mù mông lung kia có thể thấy được quỳnh lầu điện ngọc. đình thai lầu các. rường cột chạm trỗ. Hắn cũng nhìn được có nhân ảnh đi lại. Trên bầu trời còn thấy nhưng ánh sáng lóe lên. hiển nhiên là có tu sĩ ngự kiếm phi hành.
Đây chính là Tú Ngọc Các. thế giới trên nước trong một ngõ cụt của Thanh Giang hà. Nơi này chính là một một hồ nước tự nhiên rất lớn. bao phủ một phạm vi mười dặm. Những thác nước từ trên núi đổ xuống, hương hoa. thú ngự. đẹp đẽ động lòng người.
Dương Phàm nhìn thấy tiên cảnh trên nước này, thần sắc lộ ra vẻ phức tạp.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 48 : Danh sách dược liệu
Đả tự: SauBayTamChin – Lương Sơn Bạc
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Đây là lần đầu tiên DươngPhàm đi tới Tú Ngọc Các theo thủy lộ.
Mười hai năm trước, phụ thân Dương Thiên của hắn đã từng dẫn hắn tới nơi này một lần. sau đó liền đưa hắn tới Nam Lĩnh Dương gia.
Đối với việc nàv Dương Phàm vẫn có chút nghi hoặc và phỏng đoán.
Có thể khẳng định rằng mười hai năm trước phụ thân hắn đã có tu vi từ Ngưng Thần Kỳ trở lên. Nếu không về lý thuyết không thể đưa hắn bay về Tú Ngọc Các được. Tóm lại. Tú Ngọc Các chính là một manh mối cuối cùng trước khi phụ thân mất tích.
Giờ phút này, Dương Phàm đứng trên Thiên Hành Chu nhìn về thế giới trên nước như tiên cảnh xa xa trên Thanh Giang Hà. trong lòng hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp. Thiên Hành Chu vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy tới Tú Ngọc Các đang ẩn trong sương mù xa xa kia.
Lý Nguyệt Sương đứng bèn cạnh hắn. trong mắt hiện lên vẻ mất mát và buồn bã. vẫn cố gắng nở một nụ cười rồi nói:
- Dương Dược sư. đi đường cẩn thận. Nếu có Thể thì Tới ven bờ. có thể đi thuvển của chúng ta, Ngài là khách quý của Thiên Hành Chu, tuvệt đối không phải mất khoản phí dụng nào cả.
Dương Phàm mĩm cưỡi. không nói gì. Hắn có chút bộ dáng không tập trung, hơn phân nữa là vì mình đang có tâm sự trong lòng.
Một lát sau. Thiên Hành Chu đột nhiên dừng lại. tiến gần vào một bến cảng bên cạnh Tú Ngọc Các.
Bến cảng này còn có mấy con thuyền cỡ lớn khác. thể tích cũng không nhỏ hơn Thiên Hành Chu.
Có lẽ những chiếc này đều là những pháp khí phụ trợ cho tu sĩ Luyện Khí KỲ.
Thuyền cập bờ. tất cả tu sĩ đều xuống dưới. sắc Giới hòa thượng còn hô lên một tiếng:
- Dương Dược sư!
- Ta không vội, ngươi đi trước đi.
Dương Phàm để sắc giới hòa thượng đi trước.
Hắn sở dĩ không đi vì đám người Viên lão đang đi về phía hắn.
- Dương Dược sư! Chuyến đi Tú Ngọc Các này ít nhiều được ngươi ra tay tương trợ mới khiến Thiên Hành Chu có thể bình yên tới đích. Lúc này đây, lão phu hướng về ngươi biểu đạt lòng biết ơn. về sau có gì cần trợ giúp. chỉ cần nói ra là được.
Viên lão hơi khom người thi lễ. có chút nghĩa khí nói. Sau hắn còn có đám người Hình lão nhị. Hoàng Vũ.
- Chỉ là nhấc tav chi lao mà thôi! Thân là thầy thuốc, điều đó cũng chỉ là tất nhiên mà Thôi!
Dương Phàm khách khí nói.
- Đúng rồi, Dương đạo hữu! Ngươi đã từng nghe nói qua Dược Tiên cốc chưa?
Viên lão đột nhiên hỏi cũng quan sát sắc mặt của Dương Phàm.
- Dược Tiên cốc?
Dương Phàm nao nao. Thật ra hắn đã từng nghe nói tới một môn phái như thế.
Trong sách cổ hắn từng đọc được một ghi chép có liên quan. Dược Tiên cốc là một môn phái lánh đời cực kỳ thần bí trong Ngư Dương Quốc. truvền thừa y đạo và Luyện đan thuật!
Môn phái này có truyền thừa cực kỳ xa xưa. thậm chí so với ba thế lực lớn của Ngư Dương Quốc là Ma Dương Tông, Thanh Nguyên Tông. Vô Ưu cốc còn lâu đời hơn.
Mỗi một đời truyền nhân của Dược Tiên cốc đều là dược sư có y thuật siêu phàm. am hiểu y đạo và luyện đan. thực lực cũng sâu không lường được.
Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt mà ngay cả ba đại môn phái trong Ngư Dương Quốc cũng không dám dễ dàng trêu chọc môn phái này.
Trong ấn tượng của Dương Phàm thì đây là một môn phái lánh đời thần bí. không tham dự vào sự tranh đấu của thế sự, lại có được địa vị siêu nhiên.
Tinh quang lóe lên trong mắt Viên lão. Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Dược Tiên cốc, đích xác có từng nghe qua. cũng có chút hiểu biết nhưng nhiều nhất chỉ là qua sách cổ mà thôi!
- Viên lão. vì sao ngài lại hỏi tới vấn đề này? Chẳng lẽ ngài đã từng qua Dược Tiên cốc?
Dương Phàm tò mò hòi. Viên lão thờ dài:
- Đúng thế. ta từng đưa sư phụ đi qua Dược Tiên cốc đó một lần. Lần đó là vì cầu thầy chữa thương cho sư phụ!
- ồ?
Trong lòng Dương Phàm tò mò. nghe Viên lão nói tiếp.
- Lúc ấy sư phụ bị thương rất nặng. là bị một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh cho trọng thương. Nhưng Dược sư bình thường căn bản không có cách gì chữa trị được. Thấy tính mạng sẽ ra đi một sớm một chiều nên ta đưa người tới Dược Tiên cốc. may mắn gặp được một dược đồng trong cốc, mang chúng ta vào trong đó. Cuối cùng chúng ta đã gặp được một nữ dược sư như tiên tử. Sau đó ta mới biết tiên cô kia chính là truyền nhân của Dược Tiên cốc.
Viên lão hơi hồi tưởng lại nói. Dương Phàm lập tức trở nên hứng thú:
- Tiên cô này y thuật thế nào?
- Vị tiên cô kia thân là truyền nhân của Dược Tiên cốc. y thuật đương nhiên cao minh. Lúc ấy nhìn qua mới chừng khoảng hai mươi tuổi, chỉ là cách không phẩy nhẹ mấy cái. Nội thương của sư phụ đã khá hơn phân nữa. Sau đó ta đoán. tiên cô này có thể đã có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Viên lão nói. Nghe xong Viên lão miêu tả, ánh mắt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc. giật mình trước thiên phú và y thuật của truyền nhân Dược Tiên cốc.
MỘT nữ nhân. chỉ khoảng hai mươi tuổi không ngờ y thuật siêu phàm như thế. lại còn có được tu vi Trúc Cơ kỳ.
Trong ấn tượng của hắn. chỉ có vị Vân tiên tử tuổi còn trẻ kia mới có thể so sánh được.
- TUY nhiên đây đã là chuyện của hai mươi năm trước. Vị truyền nhân Dược Tiên cốc kia. hai mươi năm trước đã hương tiêu ngọc nát (died). Việc này còn ẩn chứa nhiều bí ẩn. ai cũng không rò ràng lắm.
Viên lão khẽ thở dài trên mặt lộ ra vài tia tiếc nuối và thương xót.
- Chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước ư?
Dương Phàm hơi kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng chỉ là mấy năm trước, không ngờ đã qua hai mươi năm.
Càng không ngờ chính là vị truyền nhân Dược Tiên cốc kia đã chết rồi
Viên lão khẽ thờ dài:
- Chỉ tiếc người năm đó đã không còn nữa. Ngay cả sư phụ ta là Ngưng Thần trung kỳ cũng đã chết vì thời hạn đã hết.
- Ta thấy Dương Dược sư tuồi còn trẻ mà y thuật đã cao minh như thế nên mới tưởng là một trong những truyền nhân của Dược Tiên cốc.
- Điều này làm sao có thể?!
Dương Phàm lắc đầu nói. Chính mình biết đến Dược Tiên cốc cũng chỉ là qua sách cổ ghi lại, làm sao có thể là truyền nhân của Dược Tiên cốc được.
Nói chuyện thêm mấy câu với đám người Viên lão. Dương Phàm rốt cục xuống thuyềnỊ
đi vào phường thị Tú Ngọc Các.
Phường thị Tú Ngọc Các về chỉnh thể phải cao hơn Dương Gia Bảo một hai cấp bậc.
Nơi này không có các quầy hàng vỉa hè. trên mặt nước cũng có không ít đình thai. nhiều tu sĩ ngồi trên đó. Tuy nhiên, trung tâm phiến thủy vực này có một số lầu các cao lớn. có các cửa hàng cỡ lớn. giao dịch các loại tài nguyên của tu chân giới.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Phàm tới nơi này. Sau khi tiến vào Ngưng Thần kỳ thì hắn cũng đã từng ngự kiếm phi hành tới đây một lần.
Cho nên hẳn cũng coi như thành thục đường xá. chậm rãi đi tới một số đình thai.
Trên từng đình thai này đều có bàn ghế đá. nhiều tu sĩ vây quanh một chỗ. tự do giao dịch. không cho phép phát sinh xung đột đánh nhau.
Nhưng tu sĩ thường xuyên lui tới có thể dễ dàng tìm được mục tiêu của mình.
Dương Phàm thỉnh thoảng lại liếc nhìn những vật phẩm được giao dịch trên những đình thai này. nhưng cũng không đi vào.
Bởi vì mục đích lần nàv của hắn là tới mua sắm nhiều loại dược liệu và một số mầm giống linh dược.
Đi qua một loạt con đường nối các đình thai. Dương Phàm đi tới nhưng lầu các cỡ lớn ở khu vực gần trung tâm.
Ánh mắt hắn nhìn qua mấy tòa lầu các rồi cuối cùng dừng lại ở một cổ lâu bốn tầng tên là Dược Vương Các.
Còn chưa tới gần nơi này, Dương Phàm đã mơ hồ cảm ứng được mùi của một số dược liệu. linh đan.
- ừm. chính nó.
Dương Phàm vận chuyển Khô Mộc Công và Biến Hình Thuật, tận lực thu liễm khí tức. Đồng thời hình thể bên ngoài hắn cũng có chút khác với lúc trước. Cứ như thế. chỉ cần không gặp phải người quen thân thì khó có thể nhận ra được hắn.
Đi vào tầng một của Dược Vương Các. bên trong bố trí rất tao nhã theo phong cách cổ xưa. Có ba tên tu sĩ Luyện Khí KỲ đang ở trong tiến hành giao dịch. Trong này có bày bán rất nhiều dược quỳ, dùng cấm chế để niêm phong các loại dược liệu, linh đan. thiên tài địa bảo.
Ánh mắt Dương Phàm nhẹ nhàng đảo qua liền có thể phát hiện ra một số dược liệu mà mình cần. Trước quầy thu tiền có một gã tu sĩ trung niên hơi béo. là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đang nói chuyện vói khách hàng.
Dương Phàm suy nghĩ một lúc. trực tiếp từ trong túi trừ vật một cái danh sách đã chuẩn bị từ trước. Trên danh sách này có liệt kê không dưới trăm tên các loại dược liệu. còn có ghi chú rõ số lượng. Dương Phàm hướng về người tu sĩ trung niên kia mĩm cười. đưa danh sách này cho hắn.
Tên tu sĩ béo này thấy hắn chỉ mới là một gã Luyện Khí sơ kỳ thì thái độ cũng thờ ơ. uể oải tiếp nhận danh sách. tùy ý liếc nhìn. Nhưng hắn vừa thấy qua các loại tên dược liệu dày đặc trên đó thì thần sắc đại biến. ánh mắt sáng lên một chút nhìn thẳng vào mặt Dương Phàm.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 49 : Thiên tài địa bảo
Đả tự: SauBayTamChin – Lương Sơn Bạc
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Tên tu sĩ mặt béo kia biến sắc. ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm hỏi:
- Những dược liệu trong danh sách này là những thứ ngươi muốn giao dịch sao? Hay là thay mặt cho trưởng bối của ngươi?
Dương Phàm nao nao. chợt hiểu ý tứ của tên tu sĩ mặt béo này, lạnh lùng nói:
- Những tài liệu này là ta thay sư phụ ta tới mua. Lão nhân gia đang bế quan luyện đan. không rảnh mà phân thân nên mới sai ta tới đây.
-Ồ?
Tên mặt béo giật mình. thái độ đối với Dương Phàm cùng có chút biến chuvển nói:
- Chắc hẳn sư phụ ngươi là một Dược sư hoặc Luyện đan sư có thực lực không tầm thường!
Trên danh sách Dương Phàm vừa lấy ra có liệt kê hơn trăm loại dược liệu. Có một số là những dược liệu bình thường, một bộ phận cũng khá quý giá. nhung có một số loại đến ngav cả hắn cũng chưa từng nghe nói qua!
Ngay cả số lượng các loại dược liệu. nếu muốn mua thì số linh thạch cùng đạt tới mức độ kinh người.
Thử nghĩ một gã tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ làm sao có được số tiền nhiều như thế?!
Cho dù là những tu sĩ Ngưng Thần KỲ bình thường, có xuất ra toàn bộ gia sản cũng không thể mua được nhiều tài liệu như thế.
- Đúng thế! Sư phụ ta là một Dược sư.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vài tia kiêu ngạo.
Tên tu sĩ mặt béo kia không khỏi thấy kính nể. Từ thần sắc trong mắt đối phương thì có thể thấy được sư phụ hắn là một Dược sư có thực lực khôn lường.
- Được rồi, những dược liệu này ngươi xem lại đi. có hay không? Dương Phàm thản nhiên hỏi.
Giờ phút này hắn có thể nói chuvện ngang hàng với tên tu sĩ mặt béo này. Trong lòng đối phương thậm chí còn có chút thấp thỏm.
- Ngươi tạm chờ một chút.
Gã tu sĩ mặt béo xuất ra một tấm phù triện màu xanh. kết thủ quyết. nói vào trong đó mấy câu khe khẽ. Sau một lúc, từ tầng hai Dược Vương Các có một lão già chòm râu đã hoa râm mặc áo bào trắng đi xuống. Dương Phàm đã tiến nhập vào trạng thái Toàn Tri Mô Thức, cảm quan đã bao phủ phạm vi hai trăm trượng. Ngay cả những thứ trên lầu cũng không tránh khỏi tai mắt của hắn. Trong cảm giác của hắn. Dược Vương Các có bốn tầng. mỗi tầng đều bố trí cấm chế.
ở tầng một có một số tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Tầng hai không ngờ đều là các tu sĩ cấp bậc Ngưng Thần Kỳ.
về phần tầng ba tầng bốn. nơi này cấm chế cường đại khó lường, ngay cả trạng thái Toàn Tri Mô Thức của hắn cùng không cảm ứng được.
Trong lòng Dương Phàm ngưng trọng. Xem ra. thế lực che dấu sau lưng Dược Vương Các này sâu không lường được.
- Từ sư thúc, người xem danh sách này.
Tên tu sĩ mặt béo này cung kính nói với lão già mặc áo bào trắng kia.
Lão già mặc áo bào trắng liếc nhìn Dương Phàm một cái. ánh mắt đảo qua danh sách trong tay, vè mặt hiện lên chút dị sắc. Sau đó. lão lại đánh giá thêm Dương Phàm một lúc rồi hỏi:
- Những thứ này đều là thứ sư phụ ngươi muốn mua?
- Đúng thế. sư phụ không có thời gian. đang luvện chế không ít linh đan, tiêu tốn rất nhiều tài liệu và linh thạch.
Dương Phàm gật đẩu nói.
- Được. ngươi theo ta lên tầng hai.
Lão già họ Từ nói xong liền dẫn Dương Phàm đi về phía tầng hai Dược Vương Các.
Trong lòng Dương Phàm có chút lo lắng. Những người trên tầng hai đểu là những tu sĩ Ngưng Thần KỲ trở lên.
Lão già họ Từ dẫn đường, hỗ trợ phá bỏ cấm chế để Dương Phàm có thể thoải mái đi vào. Ánh mắt hắn đảo qua, tầng hai bố trí lại càng đơn giản hơn. Các loại dược liệu cũng không bày ra. Những vách tường bốn phía lại đặt rất nhiều thẻ trúc, trên đó đều khắc tên các loại tài liệu hoặc linh đan.
Uẩn Linh Đan trung phẩm, Thanh Thần Đan trung phẩm. Tẩy Tủy Đan trung phẩm. Trăm năm Hà Thủ ô. Tam Diệp Vân Thảo. Tuyết Mộc Căn...
Danh sách những dược liệu. đan dược này xẹt qua trong tầm nhìn của Dương Phàm.
- Thấy số lượng các tài liệu ngươi cần rất nhiều, linh thạch cũng không ít nên mới ngoại lệ cho ngươi tiến vào tầng hai. Bình thường đây cũng chính là nơi giao dịch của tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
Lào già họ Từ lạnh nhạt nói.
- Mong tiên sinh giúp tại hạ chút. tổng cộng là cần bao nhiêu linh thạch? Bởi vì sư phụ luvện đan đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên, linh thạch còn lại cũng có hạn. Nếu không đủ thì còn có thể dùng vật phẩm khác để trao đổi.
Dương Phàm bình thản nói.
Lão già họ Từ gật gật đầu. bắt đầu tính toán cho Dương Phàm. Một lúc sau nói:
- Ngươi cẩn một trăm linh ba tài liệu. trong đó ba mươi lăm loại có thể tìm được ở tầng hai. sáu mươi sáu loại có thể tìm được ở tầng một. Những loại này là tài liệu thường dùng. không mấy quý hiếm. Nhưng có hai loại cuối cùng là Tử Long Quả và Thiên Diệp Hoa thì tầng một và tầng hai cũng không có.
- Như thế. ngoại trừ Tử Long Quả và Thiên Diệp Hoa thì những tài liệu kia cần bao nhiêu linh thạch?
Dương Phàm lại hỏi.
Tử Long Quả và Thiên Diệp Hoa là hai loại tài liệu hiếm thấy, hắn cũng không thấy bất ngờ.
Những thứ hắn cần luyện chế đều là những linh đan có phẩm chất không cao. cũng tương tự như những dược liệu chữa bệnh mà thôi! Mà hai loại này lại là quý hiếm hơn.
- Tổng cộng là một ngàn linh chín linh thạch. Ta tính số nguvên cho ngươi, một ngàn linh thạch!
Lão già họ Từ cười nói.
"Một ngàn linh thạch!" Trong lòng Dương Phàm cả kinh. Hắn ở Dương Gia Bảo nhiều năm như thế. còn chưa từng tiếp xúc với chừng ấy linh thạch.
Đây vẫn là chưa có Tử Long Quả và Thiên Diệp Hoa. Theo Dương Phàm biết thi hai loại này là thứ rất quý giá. Giá trị so với hơn trăm thứ còn lại chỉ có hơn chứ không kém.
- Ha ha. linh thạch trong tay ngươi có là bao nhiêu?
Lão già họ Từ vẫn tươi cười.
Một ngàn linh thạch, dù ta là một tu sĩ Ngưng Thần KỲ bình thường, phải táng gia bại sản cũng lấy không được.
Một số tu sĩ ở tầng hai nghe nói tới con số một ngàn linh thạch cùng kinh dị. đều chuyển mắt nhìn sang đây.
Tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Những tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này đều nao nao. Tầng hai từ khi nào lại xuất hiện tu sĩ Luyện Khí Kỳ, giao dịch không ngờ lại tới một ngàn linh thạch?!
Dương Phàm hơi chút do dự nói:
- Một ngàn linh thạch, quả thật ta không mang nhiều như thế! Tuy nhiên trong tay ta còn có một loại thiên tài địa bảo. chính là một cây Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi.
Thiên tài địa bảo. lại còn năm trăm năm!
Những tu sĩ xung quanh đều ghé mắt. lộ ra vẻ tò mò.
Tu tiên giới đã trải qua vô số năm. không nói linh khí đà ngày càng loãng, các loại thiên tài địa bảo cũng ngày càng ít đi.
Có thể xuất ra thiên tài địa bảo năm trăm năm. trong mắt tu sĩ bậc thấp như bọn họ cũng là tuvệt đối hiếm thấy.
- Ngươi đưa ra ta xem!
Lão già họ Từ lộ ra dị sắc.
Dương Phàm lấy từ trong túi trữ vật một chiếc hộp gỗ đặc chế. cỡi bỏ cấm chế phía trên và mở nắp hộp ra. Bên trong hộp có một củ nhân sâm màu như ngọc. lớn chừng một phần ba bàn tay. Lập tức một cỗ linh khí tinh thuần tràn ra khiến cho không khí cũng tươi mát hơn.
- Sinh mệnh lực của Bạch Ngọc Nhân Sâm nàv quá là tràn đầy, chỉ sợ là mới nhổ không lâu đi!
Không ít tu sĩ kinh ngạc nói.
Thiên tài địa bảo bình thường dù đào lên đã lâu. dù bảo quản tốt nhưng sinh cơ và linh tính vẫn chậm rãi tiêu tan. Nhưng củ Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi này vẫn tràn đầy sinh lực, thậm chí còn tản ra mùi bùn đất nhàn nhạt. dường như mới đào lên vậy!
Rắc.
Dương Phàm đóng nắp hộp. cùng phong ấn lại. rồi hỏi:
- Xin hỏi tiền bối. củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này có thể bán được bao nhiêu linh thạch?
Những tu sĩ xung quanh đều vểnh tai lên nghe.
Đây là một thiên tài địa bảo năm trăm tuổi được bảo tồn rất tốt!
Bảo vật như thế. phối thêm một số tài liệu nữa hoàn toàn có thể luyện chế ra linh đan cao cấp!
- Cái này...
Lão già họ Từ có chút chần chờ.
- Chẳng lẽ tiền bối hoài nghi củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này là giả?!
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
- Hàng thật giá thật! Củ nhân sâm của ngươi cả cấp độ và phẩm chất đểu rất cao!
Lão già họ Từ quá quvết nói.
- Vậy còn có gì rắc rối sao?
Dương Phàm lại hỏi.
- Việc nàv... Việc này ta nhất thời không thể làm chủ được. Không bằng để các vị tiền bối tầng ba nhìn qua xem đã!
Lão già họ Từ vẫn nói thẳng ra sự thật!
Dương Phàm nao nao. không nghĩ tới thiên tài địa bảo năm trăm năm lại còn quý báu hơn so với tưởng tượng của mình. không ngờ còn kinh động tới những tiền bối ở tầng cao hơn!
Lão già họ Từ giải thích:
- Bởi vì tiền bối trên tầng đúng lúc cần thiên tài địa bảo cấp bậc này. Không bằng để bọn họ nhìn qua xem sao?!
Nói xong, hắn cầm một tấm ngọc phù. bấm pháp quyết há mồm nói nhỏ mấy câu.
Một lúc sau. một cỗ linh áp cường đại buông xuống tầng hai Dược Vương Các. Những tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nơi này tự nhiên bị áp chế xuống. Sắc mặt Dương Phàm đại biến. chỉ thấy khí huyết bốc lẽn. tinh thần rối loạn. Hắn dĩ nhiên đã tiến vào trạng thái Toàn Tri Mô Thức. chỉ thấy dòng chảy sinh mệnh bốn phía tạo ra một trận vặn vẹo, giúp hắn giảm đi một phần áp lực. Mà thực lực chân chính của hắn cũng bị bức phải lộ ra.
"Đây là cường giả cấp bậc nào?"
Dương Phàm hoảng sợ. một củ Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi không ngờ có thể dẫn dụ ra cường giả như thế. thật sự ngoài phán đoán của hắn. Đúng lúc này, một thanh âm già nua vang lên trong tầng hai:
- Để hắn đi lên đi!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 50 : Tái kiến Vân tiên tử!
Đả tự: SauBayTamChin – Lương Sơn Bạc
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
- Vâng!
Lão già họ Từ lộ ra vẻ mặt kính sợ. để Dương Phàm đi lên.
Dương Phàm hít sâu một hơi. chậm rãi theo cầu thang đi hướng lên tầng trên. cấm chế nơi này không ngờ tự động nhường hắn đi lên.
Tuy rằng hắn hiểu được nơi giao dịch công khai này đã có sự đảm bảo của Tú Ngọc Các. sẽ không thể xuất hiện chuyện giết người đoạt bảo nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn có chút không yên như trước.
Dù sao người hắn sắp gặp lại là một cường giả mà hắn chưa từng gặp qua!
Khi hắn đi lên tầng ba thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức hoa cỏ như có như không, như một làn gió hiu hiu trong rừng vào ban mai. Lại như tiếng nước róc rách của dòng suối nhò. Đây là một cỗ khí tức thân thiết, trong đầu Dương Phàm tự nhiên hiện ra nhân vật Vân tiên tử thần bí thoát tục. không màng danh lợi. Trong mây mù mông lung. con mắt sáng như nước. bóng dáng hoàn mỹ với chiếc khăn trắng che mặt. một cỗ mùi hương ngào ngạt của hoa cỏ khiến người ta suốt đời khó quên...
- Chẳng lẽ là nàng?
Trong lòng Dương Phàm hơi kinh hãi.
Mang theo vài phần ngạc nhiên và vui mừng. Dương Phàm rốt cục đi tới tầng ba Dược Vương Các.
Tầng ba bố trí còn trang nhã hơn nữa. trên vách tường còn có một số thi họa. trên bàn có vài loại hoa cỏ quý hiếm. tản mát ra một mùi thơm nhàn nhạt khiến tinh thần người ta rất thanh sảng.
Tầng ba lớn như thế mà chỉ có năm ba người. Ngồi chính giữa là một lão già tuổi đã bảy mươi. tóc trắng như tuyết. Trên người lão có một cỗ uy thế không giận tự uy. Linh áp vừa buông xuống tầng hai hiển nhiên là do người này tạo ra. Tinh thần lão già nàv quắc thước, hai mắt sáng ngời hưu thần. ánh mắt đầu tiên dừng lại trên mặt Dương Phàm.
- Trong tay ngươi có thiên tài địa bảo năm trăm năm phẩm chất không tồi ư?!
Ánh mắt lão già này nhìn Dương Phàm. từ từ nâng chén trà lên. ung dung thưởng thức. Bị lão tùy ý liếc nhìn. thân thể Dương Phàm như bị sét đánh. nháy mắt đã cứng ngắc. Giờ khắc này, hắn dường như cảm thấy được. những gì mình che dấu đều đã bị ánh mắt đối phương nhìn thấu hết!
Hơn nưa. Dương Phàm không ngờ nhìn không thấu tu vi của đối phương. Không nhưng thế. tu vi của bốn năm người trên tầng ba này, hắn đều nhìn không thấu. Hắn vội vàng liếc mắt nhìn. thấy bốn người kia hoặc đang ngồi. hoặc đang đi lại, nhìn chăm chú vào một số chiếc nhãn bằng ngọc ghi rõ các loại tài liệu. linh đan.
Trong vô tình, Dương Phàm nhìn thấy một thiêu nữ tuyệt sắc. duyên dáng yêu kiều. đôi mắt sáng điềm tĩnh như nước. đầu đội một cái khăn che mặt. dáng người hoàn mỹ và tự nhiên. Nàng đứng đó giống như một bức hoa tuyệt mỹ.
Chính là nàng!
Trong lòng Dương Phàm khẽ động. nhưng trước mặt lão già kia cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng lướt qua một lượt tầng ba rồi nói:
- Hồi bẩm tiền bối. ta có một củ Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi. Bởi vì muốn mua một số dược liệu, linh thạch không đủ nên mới lấy vật ấy ra để thay cho linh thạch.
-Ồ?
Lão già đầu bạc uống một hớp rồi đặt chén trà xuống, không nhanh không chậm nói:
- Ngươi đưa vật kia ra ta xem!
Dương Phàm gật đầu. mở hộp gỗ trong tay ra. bên trong là một củ nhân sâm màu oanh ngọc. tản mát ra linh khí tươi mát. tinh thuần!
Một biến hoa rất nhỏ này khiến ánh mắt của mấv người trong tầng ba Dược Vương Các này cũng đều chuyển mắt nhìn sang.
- Thiên tài địa bảo năm trăm năm. không sai! Chính là sao lại xuất hiện trong tay một tên ru sĩ Luyện Khí trung kỳ được?! Tiểu tử. ngươi báo giá đi? Bao nhiêu linh thạch?!
Một đại hán khôi ngô mặt đen cực kỳ sảng khoái nói. Trong lòng Dương Phàm khẽ thả lòng. tu vi Luyện Khí trung kỳ của mình chung quy không thể dấu **** được mấy người nơi này. Cũng may. với tu vi này, dù dấu hay không đối với nhưng tu sĩ ở tầng ba này đều không chút quan trọng gì. Dương Phàm cũng không thất vọng. Hắn có thể hiểu ra rằng nhưng tu sĩ nơi này khẳng định có tu vi đã vượt xa Ngưng Thần Kỳ.
Tầng một Dược Vương Các là nơi giao dịch của tu sĩ Luyện Khí Kỳ. tầng hai là Ngưng Thần Kỳ, tầng ba chính là Trúc Cơ KỲ.
Trúc Cơ Kỳ.
Đâv là một cảnh giới mà Dương Phàm gần như chưa từng tiếp xúc qua, cao hơn hắn hai giai! Dù công pháp tu luyện của hắn có huvền diệu hơn nữa thì ở sự chênh lệch như thế. đích xác không có khả năng che dấu được tu vi thật của mình!
Lão già đầu bạc nghe lời ấy, sắc mặt trầm xuống nói:
- Đối tượng giao dịch của tiểu huynh đệ này hiển nhiên là Dược Vương Các ta. Trình đạo hữu không nên nhúng tay vào thì hơn!
Gã tu sĩ mặt đen họ Trịnh không cho là đúng nói:
- Giao dịch là tự do. ai ra giá cao hơn thì chính là lão đại!
- Hừm!
Lão già đầu bạc hừ nhẹ một tiếng, về mặt lý thuyết thì đối phương cũng nói không sai.
- Được rồi, tiểu tử ngươi ra giá đi!
Gã tu sĩ mặt đen tùy tiện nói.
- Cái này... Đây là lần đẩu tiên tại hạ đem bán thứ như thế này, về mặt giá cả cũng khó đánh giá.
Dương Phàm có chút khó xử!
- Bảo ngươi ra giá thì cứ ra giá đi, ngại ngùng cái gì!?
Gã họ Trịnh bất mãn nói.
Dương Phàm cắn răng một cái nói:
- Bảy trăm linh thạch, không thể thấp hơn con số đó!
Bởi Vì trong tay hắn có chừng ba trăm linh thạch, mà để mua số dược liệu kia lại cần tới ít nhất bảy trăm linh thạch nữa mới mua đủ.
- Bảy trăm linh thạch?!
Gã Tu sĩ mặt đen và lão già đầu bạc đều nhíu mày.
- Tiều tử. giá cả này hơi cao đó! Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi bình thường chỉ bán được bốn năm trăm linh thạch, dù phẩm chất tốt lắm cũng không vượt quá sáu trăm linh thạch!
Gã đại hán mặt đen họ Trịnh thản nhiên nói.
Lão già đầu bạc cũng gật gật đầu nói:
- Giá cả quả có chút hơi cao, không ai mua của ngươi đâu!
Dương Phàm suy nghĩ. xuất ra danh sách các loại dược liệu kia. hướng về phía lão già đầu bạc nói:
- Ta lần này là vì sư phụ mua dược liệu có trong danh sách này. Mà củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này và ba trăm linh thạch đã là cực hạn thanh toán của ta.
Lão gia đầu bạc tiếp lấy danh sách này, bắt đầu xem xét
Dương Phàm nói:
- Trong đó Tử Long Quả và Thiên Diệp Hoa vãn bối đã không mua được. còn số dược liệu còn lại Từ tiền bối ở tầng dưới đã nói có giá tổng cộng là một ngàn linh thạch.
Sau một lúc. lão già đầu bạc trầm ngâm nói:
- Cũng xấp xỉ một ngàn linh thạch, không biết sư phụ ngươi là vị Dược sư hay Luyện đan sư nào?!
Vẻ mặt Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Tại hạ chỉ la một trong số mấy đệ tử của sư phụ. Lão nhân gia là một Dược sư có y thuật siêu phàm. tiềm ẩn lánh đời. cũng không đề cập qua danh xưng của người!
- Ồ?
Lão già đầu bạc đối với việc Dương Phàm đề cập tới sư phụ cũng có chút hứng thú nói:
- Tuy nhiên ba trăm linh thạch trong tay ngươi và củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này còn không đủ một ngàn linh thạch đâu!
Dương Phàm khẽ cau mày thầm nghĩ: "Trong tay ta còn có một số linh đan và pháp khí Đặc biệt là viên uẩn Thần Đan trung phẩm có thể tấn công Ngưng Thần KỲ kia. nếu xuất ra cả mấy thứ nàv nhất định sẽ đủ."
Chỉ là Dương Phàm cũng không thể đưa mấy thứ này ra trao đổi. Hắn tính toán còn ra ngoài phường thị mua thêm một số mầm mồng linh dược.
- Trong tay đạo hữu còn có vật phẩm nào khác không, linh đan, pháp bảo đều được.
Lão già đầu bạc cười nói. Hắn đối với Bạch Ngọc Nhân Sâm của Dương Phàm thật sự rất khao khát!
Đang khi Dương Phàm do dự thì một cỗ khí tức thản nhiên tươi mát của hoa cỏ bỗng vương vấn quanh thân hắn.
- Dương Dược sư có thể đưa củ Bạch Ngọc Nhản Sâm trong tay cho tiểu nữ đánh giá chút được không?!
Thanh âm dịu dàng mưa mùa xuân truyền đến khiến tinh thần mấy người trên tầng ba Dược Vương Các nàv cũng run lên.
Dương Phàm nhìn lại. không biết vị Vân tiên tử thần bí kia đã ở bên người từ lúc nào. đôi mắt điềm tĩnh gặp nhau với đôi mắt hắn. mang theo một tia mĩm cười.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius