Ôn hương thoang thoảng khắp khuê phòng, một mảnh tối đen. thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp và nhịp đập của nhau. Hai nam một nữ cùng chung một phòng. Lâm Chung và Lưu Mạn Hương đều thấp thỏm trong lòng. nhìn Dương Phàm vẻ mặt trầm ngâm đang bước đi thong thả trong phòng.
Chỉ có Dương Phàm lòng yên tĩnh như nước, sau một lúc lâu mới đưa mắt nhìn ánh sáng ban ngày đang phủ xuống.
Rốt cục, Dương Phàm lên tiếng:
- Lưu cô nương! Hai ngày sau ta tỷ thí y thuật cùng Hồ Bán Tiên. bất kể kết quả thế nào. người thắng vẫn là ta.
- Chuyện này...
Lưu Mạn Hương hoa dung thất sắc.
- Công tử! Ngài có biện pháp chữa khỏi cho thương thế của Mạn Hương sao? Ta thấy bộ dáng ngài không ngừng do dự. không biết có bao nhiêu phần nắm chắc?
Lâm Chung vẻ mặt lo lắng hỏi.
Dương Phàm trầm ngâm nói:
- Trong người Lưu cô nương có một loại độc. hơn nữa không phải là loại độc bình thường.
- Trúng độc?
Lâm Chung cùng Lưu Mạn Hương đều hết sức ngạc nhiên.
- Mạn Hương trúng độc? Vì sao khi ta kiểm tra thân thể nàng lại không có phát hiện?
Lâm Chung khó hiểu hỏi.
- Bởi vì nàng trúng một loại trùng độc. (Kiểu như thả độc trùng vào người - Phim Tàu có nhiều rồi he he)
Dương Phàm gằn từng chữ từng chữ nói ra.
Trùng độc!
Lâm Chung nghe thấy mà thần sắc đại biến. Lưu Mạn Hương cũng là vẻ mặt kinh ngạc. cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe nói tới trùng độc này.
- Hơn nữa. loại trùng độc này không phải có trong thế tục. nó đến từ tu tiên giới. Uy lực rất mạnh, phương thức tồn tại lại càng thêm quỷ dị. ngươi không phát hiện là rất bình thường.
Dương Phàm thản nhiên nói. hắn nếu không phải cảnh giới linh hồn khá cao. hơn nữa cảm quan không tầm thường, có lẽ cũng không dễ dàng phát hiện ra sự thật này.
- Vậy công tử có biện pháp nào chữa khỏi cho nàng không?
Lâm Chung vội vàng hỏi.
- Ta nghĩ ra bốn phương pháp...
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Nhưng ta cũng chưa biết dùng phương pháp nào là thích hợp nhất.
Bốn phương pháp!
Lâm Chung và Lưu Mạn Hương đều há lớn miệng.
Trùng độc hiếm thấy như thế. dược sư bình thường căn bản bó tay không có biện pháp gì. Dương Phàm mở miệng chính là bốn loại phương pháp!
Điều này khiến cho người khác sợ hãi tới mức nào. Có thể nghĩ được y thuật của đối phương đã đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
- Công tử nói giản lược một chút được không?
Lâm Chung khẽ thở phào nhẹ nhõm. trách không được Dương Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, thì ra đã sớm nghĩ ra phưong pháp giải quvết.
- Phương pháp thứ nhất là lấy độc trị độc. gạt bỏ sinh cơ của trùng độc. Phương pháp này rất bá đạo. Phương pháp thứ hai là dùng Khu Độc Thuật độc môn của ta. tuy nhiên chỉ có nắm chắc tám phần, dù sao cùng không phải loại độc tầm thường. Loại phương pháp thứ ba là ta sẽ kê một đơn thuốc hoặc sẽ luyện chế một giải dược đặc biệt, sau khi dùng dược vật có thể loại trừ tận gốc loại độc này. Phương pháp thứ tư là dùng pháp lực cường đại cách ly trùng độc ra. sau đó diệt bỏ.
Dương Phàm gần như là không suy nghĩ thêm gì nói ra bốn loại phương pháp. vẻ mặt lộ ra vài phần tự tin và bình tĩnh. làm cho người khác không kìm lòng được thấy tin phục. Trên thực tế. bốn loại phương pháp này cũng không phải Dương Phàm bịa đặt ra. Loại phương pháp thứ nhất: lấv độc trị độc. chính là hắn sử dụng Độc thuật "Cô quạnh ngàn dặm" trực tiếp diệt bỏ trùng độc. đương nhiên phải rất cẩn thận tiếp xúc với người bệnh. loại phương pháp này đơn giản nhất, cũng là bá đạo nguy hiểm nhất. Loại phương pháp thứ hai như đã nói. chính là hắn sử dụng "Khu độc thuật" mới tu luyện không lâu trước đó. Loại phương pháp thứ ba lại là học từ nơi lão già lưng còng. Trong ngọc giản mà lão tặng không ngờ có phương pháp chuyên trị trùng độc. Loại phương pháp cuối cùng. người có pháp lực cao thâm đều có thể tự làm thử.
-Vậy...vậy tốt quá!
Lưu Mạn Hương ngạc nhiên vui mừng hô lên.
- Đã như vậy, xin công tử khẩn trương chữa khỏi bệnh căn cho Mạn Hương!
Lâm Chung vô cùng vui sướng nói.
Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Hiện tại ta không thể loại bỏ trùng độc cho Mạn Hương tiểu thư được.
- Vì sao? Chẳng lẽ công tử cần tiền tài hay bảo vật? Những thứ đó phụ thân của ta đều có thể cho ngài. chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho ta..
Lưu Mạn Hương đáng thương thút thít nói.
- Ý của công tử là...
Lâm Chung cùng lộ ra vẻ mặt trầm tư.
- Nếu hiện tại ta giúp tiểu thư chữa trị trùng độc. tất nhiên sẽ kinh động Hồ Bán Tiên chủ nhân của trùng độc này, như vậy sẽ khiến cho trận tỷ thí y thuật sắp tới tăng phần bất ổn. Cho nên. ta sẽ chỉ chữa khỏi bệnh cho tiểu thư trong ngày tỷ thí y thuật.
Dương Phàm thản nhiên nói.
Lâm Chung trầm mặc một lát. Lưu Mạn Hương thì đưa mắt nhìn hắn trưng cầu ý kiến. Hai người nhỏ giọng thương nghị một chút. cuối cùng Lưu Mạn Hương thấp giọng nói:
- Vậy tiểu nữ liền đáp ứng yêu cầu trước đó của công tử. hy vọng công tử không được nuốt lời.
- Một lời đã định!
Dương Phàm cười nói. với thân phận và tâm cảnh của hắn hiện tại. sao phải nuốt lời với một phàm nhân chứ?
Sau đó ba người thương nghị chi tiết một chút. trước khi Dương Phàm rời đi còn thản nhiên nói:
- Ta đi trước thời gian cũng không nhiều, hai người các ngươi hãy tranh thủ thời gian đi.
Dứt lời hắn nhẹ nhàng rời đi, thân ảnh dung nhập vào trong bóng đêm không còn thấy bóng dáng. lưu lại trong phòng hai người mặt đỏ. trống ngực đập dồn. Lâm Chung ôm Lưu Mạn Hương trong lòng. vẻ mặt cũng lộ ra một tia không đành lòng. thở dài một hơi. rồi thì thầm âu yếm triền miên với người mình yêu.
Đến lúc tờ mờ sáng. Lâm Chung quyết đoán rời khỏi khuê phòng, thân hình như ngọn gió trở về trong nhà. Vừa đi vào mật thất hắn liền nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi tĩnh tọa tại đó.
- Dương công tử!
Lâm Chung vẻ mặt phức tạp. trong thanh âm không có gì là bất ngờ.
- Ngươi cũng biết ta ở lại đây là vì chuyện gì sao?
Dương Phàm đứng dậy, vẫn thong dong nhàn nhã nói. hắn biết Lâm Chung là một người thông minh.
- Biết được!
Lâm Chung nhẹ nhàng thở ra hai tiếng, sắc mặt âm tình bất định. dường như đang quyết định một việc gì cực kỳ khó khăn. Dương Phàm uyển chuyển nói:
- Ngươi hiện tại có hai lựa chọn. một là trợ giúp ta mở y quán. tiến vào tu tiên giới. Dương mỗ có thể cam đoan sau này linh đan. công pháp tu tiên đều sẽ cuồn cuộn không ngừng mà có, cho dù tư chất của ngươi cũng không phải thượng giai, nhưng chung quy sẽ có cơ hội trường sinh bất tử. Hai là rơi vào trong lưới tinh. cùng nữ tử phàm trần tình chàng ý thiếp, ở nhân gian tiêu sái mấy chục năm rồi hóa thành một đống đất vàng. Cũng có thể trơ mắt nhìn người người yêu mến dung nhan già yếu, đầu tóc bạc trắng, khô héo mà chết. để rồi thương tâm đau khổ. cùng khó thành chính quả.
- Chẳng lẽ ta không thể dẫn theo nàng cùng tiến vào tiên đạo sao?
Hai tay Lâm Chung nắm chặt. run giọng nói.
- Lừa mình dối người!
Dương Phàm cười lạnh:
- Bản thân ngươi còn khó bảo toàn. làm sao có thể dẫn theo người khác? Với tình trạng trước mắt của tu tiên giới. cho dù là tu sĩ bậc cao đích thân tới cũng không thể thay đổi linh căn thiên phú. Với thiên phú "Phế linh căn" của nàng. trên cơ bản là vô duyên với tu tiên giới. Truyện "Tiên Hồng Lộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phế linh căn!
Đây là kết quả khi Dương Phàm kiểm tra bệnh tình cho Lưu Mạn Hương vừa rồi liền phát hiện. Tu tiên giới có nói tới Linh Căn. trong đó kém cỏi nhất chính là Phế Linh Căn. sau đó là Linh Căn phổ thông. Cao hơn chính là Địa Linh Căn. Thiên Linh Căn.
Thiên Linh Căn chính là cực phẩm trong linh căn. hiệu quả tu tiên cao hon gấp mười gấp trăm lần so với người Linh Căn phổ thông, thuộc về Linh Căn trong truyền thuyết.
Đương nhiên, thế gian cũng có một số Linh Căn vô cùng đặc biệt, tư chất không giống những loại đã định ra. có không ít Linh Căn mạnh hơn Phế Linh Căn không bao nhiêu, còn cực phẩm có lẽ còn siêu việt hơn cả Thiên Linh Căn. Những loại Linh Căn này được xưng là Dị Linh Căn.
Cho dù là thiên tư như Dương Phàm cũng chỉ có thể xếp vào Địa Linh Căn. nhưng như vậy cũng coi như là tư chất không tệ rồi
Lâm Chung vẻ mặt xám như tro tàn. đặt mông ngồi xuống đất. hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hắn là người lý trí. cũng biết rõ đạo lý Dương Phàm vừa nói.
Tình yêu giữa Tiên - Phàm. ngàn vạn năm qua được coi là tình yêu cấm kỵ. chuyện này tồn tại giống như đạo lý tự nhiên, gần như không người nào có thể vượt qua lời nói này.
- Sau này chờ tu vi ngươi tăng nhanh, chân chính bước vào tu tiên giới. tất nhiên có thể gặp được vô số nữ tử tuyệt sắc. Thân là người tu tiên. một nửa khác của ngươi chỉ có thể tìm trong tu tiên giới.
Dương Phàm thấp giọng khuyên can. hắn đột nhiên nhớ tới Vân tiên từ, tình duyên hai phía kia!
Hai người gặp nhau như bạn cũ, trước khi chia tay từng ước định một năm sau gặp lại tại Kinh thành. Dương Phàm cũng thập phần chờ mong sau một năm xa cách. Trên phương diện này, Dương Phàm không thể nghi ngờ là rất may mắn.
- Ngươi nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, tâm tính và định lực tất sẽ tăng nhanh. Như vậy ngày sau tiến trên con đường trường sinh càng tăng thêm vài phần nắm chắc. Ta đi trước, ngươi nếu không buông bỏ. Dương mỗ cũng không miễn cưỡng.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. nhẹ nhàng rời đi.
Lâm Chung ngây ngốc nhìn phưong hướng Dương Phàm rời đi, sắc mặt âm tình bất định. trong lòng lâm vào đấu tranh đau khổ nhất trong cuộc đời. Rốt cuộc. lúc trời sáng tỏ, hai tay Lâm Chung tràn ra một vết máu do bị móng tay cắt đứt. môi cũng bị cắn rách. tơ máu tràn ra.
Tiên và Phàm. chỉ là một ý niệm.
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 09:13 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Dương Phàm phải trở lại tu tiên giới. hơn nữa còn phải tiến quân lên con đường trường sinh bất tử. mở y quán chỉ là bước đầu tiên của hắn.
Lâm Chung là một phụ tá đắc lực và là một bằng hữu mà hắn thập phần coi trọng cùng chờ mong, người này có nghị lực phi thường, tâm tư tỉ mỉ, làm việc cẩn thận. lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Nếu không phải thiên phú có hạn. với tâm tính của Lâm Chung, nhất định có một ngày có thể trở thành một nhân vật cường hoành đáng sợ.
- Hi vọng hắn có thể vượt qua ải này.
Sau khi Dương Phàm rời khỏi mật thất của Lâm Chung, trong lòng khẽ thờ dài một hơi, thân hình dung nhập vào trong bóng đêm. rất nhanh trở lại nhà mình. Sau khi điều tra nguyên nhân chân chính bệnh tình. Dương Phàm trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Trùng độc tuy rằng đáng sợ, nhưng cũng phải nhìn xem là loại cấp bậc nào. Tu sĩ luvện khí kỳ bậc thấp giống như Hồ Bán Tiên kia. trùng độc mà hắn nắm giữ có lẽ có thể uy hiếp phàm nhân và tu sĩ cùng giai. nhưng đối với dược sư không thể đánh giá bằng lẽ thường như Dương Phàm thì cũng không đáng nhắc tới.
Bình minh phủ xuống. Dương Phàm khoanh chân ngồi trong phòng, từ trong túi trữ vật lấy ra một đỉnh lô luyện đan bằng đồng màu xanh. Lò Luyện Đan này đúng là lần trước khi Dương Phàm đi tới Tú Ngọc Các, được lão già họ Từ trong Dược Vương Các thiện chí tặng cho.
Giờ phút này. hắn sẽ sử dụng Lò Luyện Đan nàv để luyện đan lần đầu tiên trong đời. Trong ngọc giản mà lão già họ Từ kia tặng cho Dương Phàm đà miêu tả kỹ càng tỉ mỉ những phương pháp và kinh nghiệm luyện đan mà lão tâm đắc. đặc biệt đối với phương pháp khống chế hỏa hầu. không giống như kỹ năng phổ biến. Đồng thời trong một tháng ở thôn Dật Hà. ở trên phương diện luyện đan Dương Phàm cũng từng được lão già lưng còng chỉ điểm.
Trước tiên thả vào trong Lò Luvện Đan một số than đá đã được tinh luvện rồi thiêu đốt. Với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, những hòn đá nhỏ đen nhánh tản mát ra ánh sáng màu đỏ sậm. nhiệt độ trong Lò Luyện Đan không ngừng tăng lên. bao gồm cả không khí trong phòng Dương Phàm cũng có vẻ khô nóng bất an.
Than đá tinh luyện là nguyên liệu mà đám tu sĩ bậc thấp dùng để luvện đan. thiêu đốt phía dưới có thể phát ra nhiệt độ cực cao. giá trị khá bình thường. Đẳng cấp cao hơn một chút chính là hỏa chi Thạch có thể phát ra ngọn lửa cực nóng gần bằng chi hỏa của lòng đất. Cũng có một số loại hỏa phù, giá trị xa xỉ. dùng linh lực thúc dục có thể phát ra chi hỏa của lòng đất.
Mấy Thứ này ở tu tiên giới ứng dụng có chút phổ biến. tu sĩ chỉ sau khi tiến vào Trúc Cơ Kỳ mới có thể có được Trúc Cơ chân hỏa. rất hữu dụng cho việc luyện đan. Tuy nhiên, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không muốn tiêu hao nguyên khí. sử dụng chân hỏa trong cơ thể. Cho dù có ý tưởng này cũng là lực bất tòng tâm.
Cho nên trong sổ tu sĩ bậc thấp khi luyện đan chủ yếu là dựa vào nhưng ngoại vật này để tạo lửa, ngoại trừ muốn luyện chế một số linh đan đặc biệt hoặc là thời khắc mấu chốt mới có thể xuất động chân hỏa trong cơ thể. về phần nhưng tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ Kỳ Thì luyện đan như thế nào. trình độ đó không phải nhưng tu sĩ bình thường có thể tiếp cận.
Dương Phàm tĩnh tâm ngưng thần. trong tay giữ pháp quyết, linh quang léo ra. thỉnh thoảng còn bấm tay chỉ lên trên Lò Luyện Đan. mơ hồ có thể thấy được ánh sáng vàng rực rỡ tỏa rộng. đỉnh Lò Luyện Đan màu xanh khẽ phát ra nhưng tiếng "ong ong".
Cứ liên tục như vậy trong một thời gian khá lâu. Dương Phàm mới ngừng lại. vẻ mặt vui mừng. Thì ra vừa rồi hắn không có cho vào trong Lò Luyện Đan bất cứ tài liệu nào. chỉ thi triển một bộ pháp môn luyện đan là Luyện Đan Thiên trong Tiên Hồng Quyết. Bộ pháp quyết này hắn cũng từng đọc lướt qua. lần này chính là lần đầu tiên thi triển, không ngờ nước chảy thành sông. Tuy rằng vẫn còn lộ vẻ chưa lưu loát, nhưng đối với lần đầu tiên luyện đan như Dương Phàm mà nói cũng rất đáng quý rồi
Nghỉ ngơi một lát để khôi phục pháp lực và tinh thần. Dương Phàm hít sâu một hơi. đưa vào trong Lò Luyện Đan màu xanh một số tài liệu cấp thấp. Lần này hắn cẩn thận và chuyên tâm hơn. hai tay tạo thành một pháp quvết vô cùng huyền bí. nhiều điểm sáng màu xanh biếc nở rộ phía trên Lò Luyện Đan màu xanh. tiếng "ong ong" vang hưởng. Đồng thời với thi triển pháp quyết, Dương Phàm còn phải chú ý thế lửa trong Lò Luyện Đan. thông qua thao túng đầu gió vào để khống chế nhiệt độ. Thời gian từng phút từng phút trôi qua. trong lúc đó Dương Thị và Dương Tuệ Tàm đều đã dậy.
Dương Tuệ Tâm đi vào phòng đại ca thấy Dương Phàm đang luvện đan nên không dám tới quấy rầy.
Một canh giờ. Hai canh giờ.
Ước chừng sau thời gian nửa ngày qua đi, trong phòng Dương Phàm đột nhiên truyền đến một trận tiếng "ong minh" sắc bén. trong Lò Luyện Đan màu xanh xuất hiện một mảnh lửa hồng. có thể thấy được nhiệt độ của nó rất cao.
Trên trán Dương Phàm tràn ra một chút mồ hôi rốt cuộc đình chỉ pháp quyết luyện đan. Giờ phút này, thanh âm bén nhọn trong Lò Luyện Đan biến mất. ngược lại tản mát ra một trận mùi hương thơm mát lòng người.
- Thành công rồi sao?
Dương Phàm cũng rất thấp thỏm chờ mong, mắt nhìn vầng sáng màu xanh quanh quẩn bên trong Lò Luyện Đan.
"Thu!"
Chỉ thấy Dương Phàm vung tay lên. theo hơi nóng từ trong Lò Luyện Đan bốc lên. mấy khỏa đan dược trong suốt êm dịu nhảy ra. Đây đúng là loại đan dược đầu tiên hắn luyện chế. Dưỡng khí đan.
Dưỡng khí đan chỉ giới hạn sử dụng trong những tu sĩ Luyện Khí Kỳ. giá trị so với uẩn linh đan trước đó thấp hơn một chút. là một trong nhưng linh đan thấp phẩm.
Dương Phàm suy nghĩ một chút. để nếm thử tác dụng cụ thể của linh đan này, hắn tự mình ăn vào một khỏa. Sau khi nhắm mắt điều tức một lát, trong đôi mắt của Dương Phàm tinh quang chợt lóe, lộ ra vài tia vui mừng:
" Quả nhiên dưới sự gia trì của pháp quyết độc môn trong Tiên Hồng Quyết, dược lực của nhưng khỏa Dưỡng khí đan này cường đại hơn mấy phần so với đan dược đồng cấp. Đây còn là ta vẫn chưa luyện pháp quyết đến nơi đến chốn. Trong Luyện Đan Thiên còn miêu tả nếu có thể luyện pháp quyết này đến cảnh giới cao nhất. có thể khiến cho dược lực và hiệu quả của linh đan tăng lên gấp đôi."
Khiến cho dược lực của linh đan tăng lên gấp đôi là việc đáng sợ đến mức nào. Nói cách khác. luyện chế một viên uẩn linh đan hạ phẩm có lẽ còn hiệu quả hơn cả một khỏa uẩn linh đan trung phẩm bình thường, mà số lượng tài liệu trong đó có thể tiết kiệm hơn khá nhiều. Thông thường linh đan cấp càng cao. tài liệu cần thiết để luyện chế càng quý hiếm. điều này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho số lượng linh đan cao cấp và linh đan cực phẩm rất hạn chế.
Dương Phàm hiện nay mới chỉ bước đầu tu luyện bộ pháp quyết độc môn này, vậy mà đã khiến cho hiệu quả của dưỡng khí đan tăng cường hai phần. Nếu tu luyện đến chỗ cao thâm. chẳng những phải luyện chế một lượng lớn linh đan, mà còn phải có một cảnh giới linh hồn nhất định.
Chỉ là bộ pháp quyết này ở trong Tiên Hồng Quyết được xếp là một bộ công pháp cơ sở. cho dù giao cho người ngoài thi triển cũng vị tất có được hiệu quả này."
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, Dương Tuệ Tâm đi tới. thấy vẻ mặt đại ca vui mừng cũng vui vẻ nói:
- Đại ca luyện đan thành công rồi?
- Đúng vậy! Ta cần phải tranh thủ thời gian luyện chế thêm một số linh đan nữa.
Vẻ mặt Dương Phàm vui sướng, ngay cả cơm cũng không ăn nhiều, đơn giản đi vào tầng hầm trong nhà. thiết lập một cấm chế. một thân một mình bắt đầu luyện đan.
- Muội muội! Trong tay huynh có ích cốc đan. liên tục mấy ngày không ăn gì cũng không thành vẩn đề.
Dương Phàm giải thích với muội muội. Sau đó. hắn liền bắt đầu dốc lòng luyện đan.
Lúc nàv đây. số lượng linh đan hắn luyện khá lớn. những tài liệu cấp thấp trong túi trữ vật không ngừng hướng vào bên trong Lò Luyện Đan.
Sau mấy canh giờ lại có mười mấy khỏa đan dược xuất lò. Dương Phàm vung tay phóng chân. tốc độ luyện chế nhanh hơn so với trước không chỉ gấp đôi. Hiện tại. luyện chế chính là Hồi nguyên đan đẳng cấp khá cao. Đan dược này sử dụng khi chiến đấu có thể khôi phục nguyên khí. nhưng không thể dùng một lượng lớn. Lần trước ở cạnh Ngọc Tú Các. hai thị vệ truy kích Dương Phàm đã từng dùng đan dược này.
Tuy nhiên lúc này, sau khi Dương Phàm thu hồi đan dược lại phát hiện bèn trong có mấy khỏa đan dược hoặc bị dẹp hoặc bị méo, thậm chí còn có khỏa đã bị nứt ra.
Tổng cộng có mười tám khỏa linh đan. còn có ba bốn khỏa không thành.
Trong số thành công còn lại. còn có mấv khỏa nhìn trên màu sắc thấy được có chút khiếm khuyết đây đều là nguyên do hỏa hầu chưa đủ.
- ôi. ta quèn mất xác suất luyện đan thành công.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. nhưng cũng không có nản lòng. Theo hắn biết tu sĩ bậc thấp luyện đan bình thường xác suất thành công sẽ không cao hơn năm thành. Nói cách khác, trong mười khỏa linh đan có thể thành công năm khỏa. đối với tu sĩ bậc thấp mà nói đã là một kết quả không tệ rồi.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:41 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Lần đầu tiên luyện đan có thể thu được thành tích như thế. Dương Phàm đã tương đối vừa lòng. về hỏa hầu và kinh nghiệm hắn đã tiến bộ rất lớn. Mười tám khỏa Hồi nguyên đan. có mười bốn khỏa thành công. xác suất luyện đan thành công đã vượt xa tu sĩ bậc thấp bình thường.
Kế tiếp, Dương Phàm còn muốn luyện chế một số Giải độc đan. Loại linh đan này cần phải có đầy đủ công hiệu giải trừ những loại độc phổ biến. Dương Phàm dự định dựa trên cơ sở này. cộng với một số ý tưởng khác nữa. để luyện chế ra Giải độc đan có thể đối phó với trùng độc bình thường. Đây cũng là một trong những chuẩn bị của Dương Phàm dành cho trận tỷ thí với Hồ Bán Tiên sau này. Ý tưởng này nảy sinh trong đầu hắn chính là lúc xem bệnh cho Lưu Mạn Hương.
Muốn làm liền làm. Dương Phàm từ trong túi trữ vật lấy ra mười mấy loại tài liệu. Cuối cùng hắn còn lấy ra một loại tài liệu đặc biệt: một con ngô công (con rết) thân thể có màu hơi hơi xanh lam. Từ trên ánh sáng xanh đen từ trên lưng nó phát ra có thể thấy được con ngô công này kịch độc cỡ nào. Con ngô công này chính là Lam Nguyệt Ngô công. nếu trộn đều cùng với cỏ Tử Lân Hoa có thể tạo nên một độc lực vô cùng đáng sợ.
Thời điểm còn ở Dật Hà Thôn. những lúc Dương Phàm và Lạc Thủy cùng nhau đi hái thuốc liền thu được cỏ Tử Lân Hoa. về phần con ngô công Lam Nguyệt này chính là một độc vật hiếm thấy. ngày đó trong khi Dương Phàm tiến vào một nơi tuyệt cảnh liền bắt được. Lam Nguvệt Ngô Công bình thường sinh sống tại những khu vực ẩm ướt. tuyệt đối đen tối không thấy ánh sáng.
Giờ phút này, Lam Nguyệt Ngô Công bị Dương Phàm nhốt trong một chiếc bình nhỏ đặc biệt màu đen. Hắn hiện tại luyện chế giải độc đan nên cần Lam Nguyệt Ngô Công làm phụ liệu. Dương Phàm thong dong bình tĩnh thả Lam Nguyệt Ngô Công ra. lập tức đưa tay bắt nó, không có sợ hãi độc vật giống như người bình thường.
Khi bị hãm sâu vào trong tuvệt cảnh. Dương Phàm từng không cẩn thận bị Lam Nguyệt ngô công cắn một cái. làn da sưng hồng lên một lát rồi lập tức trở lại như cũ không thương tổn gì. Có được thân thể Thánh Nông. Dương Phàm nghiễm nhiên trở thành khắc tinh cùng thiên địch của đám độc vật!
Luyện chế giải độc đan có chút thuận lợi, Dương Phàm cho vào một lượng lớn tài liệu. mắt thấy trăm cái chân của Lam Nguyệt ngô công cũng bị hắn tháo mất một nửa. hấp hối nằm trên mặt đất. xem ra cũng không sống được bao lâu nữa.
Sau hai ba canh giờ. một vầng sáng mập mờ từ trong Lò Luyện Đan tỏa ra. Dương Phàm liền dập tắt lửa từ than đá tinh luyện. Trong Lò Luyện Đan xuất hiện một đám đan dược màu tuyết trắng, mỗi một khỏa ước chừng lớn bằng đầu ngón tay út Dương Phàm đếm đếm. tổng cộng thu được ba mươi bảy khỏa. thành công ba mươi bốn khỏa. chỉ có ba khỏa luyện chế thất bại.
Hiệu suất tạo đan quá cao rồi!
Dương Phàm vội vàng lấy ra một chiếc bình ngọc màu trắng, thả ba mươi bốn khỏa Giải độc đan này vào trong đó, rồi cất vào trong túi trữ vật. Sau khi luyện chế ra Giải độc đan. Dương Phàm liếc mắt nhìn con Lam Nguyệt ngô công đang sắp chết kia thì thào lẩm bẩm:
- Nếu đã luyện chế Giải độc đan. vậy không thể không luyện chế độc dược được.
Hơn nữa hắn cũng có thể nhìn ra con Lam Nguyệt ngô công này còn sống không được bao lâu nữa. Vì Thế. một ngày tiếp theo Dương Phàm lại bận rộn từ sáng đến tối Hắn thu hồi Lò Luyện Đan. bắt đầu tiến hành một loạt công việc phức tạp. Luyện độc là một quá trình cần rất nhiều giai đoạn. một số tài liệu đều cần phải trải qua xử lý đặc biệt. Ví dụ như độc tố trong cơ thể con Lam Nguyệt ngô công này, liền cần dùng thủ đoạn đặc biệt bắt nó bài tiết hết ra.
Dương Phàm quả thực rất nhức đầu, nhưng công việc vẫn cần kiên định làm tốt từng bước một, không thể qua loa đại khái. Cũng may hắn vốn là một khắc tinh của đám độc vật, trong quá trình luyện độc có thể thả tay phóng chân. Nếu đổi lại là một dược sư bình thường, chỉ sợ không có lá gan này. sai lầm một chút liền có thể nguy hiểm đến tính mạng mình.
Làm việc không ngừng nghỉ cho đến buổi tối ngày hôm sau. Dương Phàm mới thành công luyện chế ra một bình nọc độc nhỏ, đựng vào trong một cái chai đặc chế trong suốt. còn thiết lập một cấm chế tại miệng chai để ngừa độc dược tiết ra ngoài. Chất lỏng màu xanh đậm đó ở trong bình bập bềnh. mỹ lệ đến kinh tâm động phách, ai có thể lường được chỗ đáng sợ của nó đây?
Có thể nói bình nọc độc này đã tiêu hao một lượng lớn tâm huyết của Dương Phàm. Dùng bí thuật chế độc trong Tiên Hồng Quyết để tinh luyện ra.
- Đây chính là một lọ độc tố nguyên chất. nếu muốn dùng thứ này để đối địch còn cần có một số thủ đoạn nữa.
Dương Phàm nhẹ thở một hơi. lại bắt đẩu bận rộn. cả người tiến vào một loại trạng thái si mê. không quản đến việc ngoại giới. Cho đến buổi tối trước ngày tỷ thí y thuật. Dương Phàm mới từ trong tầng hầm nhà mình đi ra.
- Đại ca!
Khi Dương Tuệ Tâm ngước mắt lên vừa nhìn thấy hắn. cũng không kìm nổi hé miệng cười khẽ. Dương Phàm nhìn vào trong gương phát hiện tóc mình hỗn loạn như những cọng cỏ khô. trên mặt dính một số tài liệu và tro bụi quần áo lại rách nát. Phải biết rằng những tài liệu này của hắn cũng có chút lực sát thương vừa đủ. Chính Dương Phàm có lẽ cũng không để ý. nhưng quần áo trên người hắn lại không có bản lĩnh lớn như vậy.
- Ha ha! Huynh đi tắm rửa một cái đã.
Dương Phàm tâm tình thoải mái. tắm rửa xong thay một thân quần áo mới. Dương Tuệ Tâm rất thân thiết giúp hắn chuẩn bị bữa sáng, thậm chí còn lấy cho hắn một bình hảo tửu. Dương Phàm liên tục bận rộn mấy ngày, khối hạt kia cũng không thấm vào đâu, vừa lúc bụng có chút đói nhìn thấy một bàn thức ăn và bình rượu nhỏ. lập tức tới ăn ngon lành. Dương Tuệ Tàm mới chỉ là cô gái mười sáu mười bảy tuổi rất chờ mong hỏi:
- Đồ ăn tiểu muội làm thế nào?
- ừ. tốt lắm. không tệ!
Dương Phàm tán thưởng nói lại đột nhiên nghĩ tới Lạc Thủy cô nương ở thôn Dật Hà. Cô gái đó dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp nho nhã. ngây thơ lãng mạn. càng hiếm có chính là tay nghề nấu ăn tuyệt điểm kia.
Cho tới hôm nay, Dương Phàm vẫn như cũ không thể quên mấy món ngon mà Lạc Thủy làm ra. Những ngày ngắn ngủi ở lại thôn Dật Hà. hắn cùng tiểu cô nương đó sớm chiều bên nhau khiến người ta khó có thể quên được.
- Hừ! Ca ca rõ ràng nói dối!
Dương Tuệ Tâm đầu tiên mặt lộ vẻ vui mừng. chợt lại có vẻ xấu hổ buồn bực không thôi.
- Muội muội! Muội đây là...
Dương Phàm kinh ngạc.
- Ca ca khẳng định là không thích thức ăn muội làm. vừa rồi mới nói dối trực giác của muội sẽ không sai.
Dương Tuệ Tâm dường như thực sự tức giận rồi
Dương Phàm vừa kinh ngạc, đồng thời cũng không kìm nổi nở nụ cười. Liền kể tóm tắt đoạn thời gian mình ở lại thôn Dật Hà cho muội muội nghe một lần. Đương nhiên. Dương Phàm vẫn tôn trọng lời hứa với lão già lưng còng. không đề cập tới cái tên thôn Dật Hà. chỉ miêu tả đó là một thôn nhỏ lánh đời. Dương Tuệ Tám nhất thời nghe mê mẩn. kìm lòng không được hỏi:
- Ca ca! Lạc Thủy cô nương kia nấu ăn thực sự tốt như vậy sao? Nàng dung mạo rất xinh đúng không?
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Đúng vậy! Huynh làm sao dám lừa muội chứ?
- Vậy khẳng định đại ca thích nàng ta rồi đúng không?
Dương Tuệ Tâm ánh mắt chợt lóe. rất ngạc nhiên hỏi
Phù!
Dương Phàm trực tiếp phun thức ăn từ trong miệng ra. có chút bất đắc dĩ nói:
- Muội muội à! Muội không nên tưởng tượng nhiều như vậy được không.
Dương Tuệ Tâm che miệng cười:
- Ca ca! Tuổi của huynh cũng không nhỏ nữa. vậy mà còn nói muội...
Hai huynh muội ở trong phòng quả thật nói chuvện rất thân thiết. Khi đứng dậy, nhìn ra ngoài thấy sắc trời đã là nửa đêm.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền tới thanh âm một nam tử:
- Công tử có nhà không?
- Vào đi.
Dương Phàm biết người tới chính là Lâm Chung.
Dương Tuệ Tâm vội vàng đi ra mở cửa, chỉ thấy Lâm Chung vẻ mặt tiều tụy đi vào, hai mắt lõm xuống. Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Chung, Dương Phàm cũng có chút giật mình:
- Ngươi đây là...
- Công tử! Ngày mai chính là ngày tỷ thí y thuật, ta đã làm ra lựa chọn.
Lâm Chung đặt mông ngồi xuống đối diện Dương Phàm. mở bình rượu ra, đưa lên miệng hung hăng uống một ngụm lớn.
- Nói đi. ngươi là cầu trường sinh. hay là muốn triền miên trong bể tình.
Dương Phàm tựa cười như không cười nói. Sai Dương Tuệ Tâm nhanh lấy cho Lâm Chung một bộ bát đũa.
- Công tử!Ta rốt cuộc nghĩ kỹ rồi, thật sự rất xin lỗi.. .Khụ khụ!
Lâm Chung chua xót cười, mới vừa uống một ngụm rượu liền sặc sụa rồi trong đôi mắt lộ ra niềm day dứt rất đậm. Dương Phàm nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt biến đổi trong lòng cũng vô cùng thất vọng.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:41 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
- Ngươi thật sự đã quyết định rồi?
Dương Phàm mắt nhìn nam tử tiều tụy đang uống rượu trước mặt. trong lòng rất là thất vọng. Lâm Chung mà mình rất kỳ vọng lại làm ra lựa chọn như vậy.
Dương Tuệ Tâm đứng ở một bên. vẻ mặt thanh tú lộ rõ nghi hoặc. nàng vốn định tránh đi một lát. nhưng nhìn thấy loại vẻ mặt này của đại ca liền lưu lại. trong lòng thập phần tò mò.
- Khụ khụ...
Lâm Chung vẻ mặt day dứt. trong mắt lại hiện lên một tia dứt khoát:
- Công tử! Ta rốt cuộc đã quyết định rồi, quvết định nghe theo ngài. Chỉ là ta làm như vậy rất có lỗi với Mạn Hương. Khụ.. .khụ...
Chợt trong mắt hắn lộ ra sự bi thương và hổ thẹn.
- Cái gì?
Dương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ lại. trong mắt tinh quang chợt lóe. vẻ mặt lộ ra một tia vui mừng nói:
- Ngươi rốt cuộc đồng ý vung kiếm chặt đứt tơ tình...
- Đúng vậy! Sau trận tỷ thí y thuật ngày mai chấm dứt. ta sẽ nói việc này với Mạn Hương, đáng tiếc ngày trước đã thề non hẹn biển. bây giờ lại.. .khụ khụ.
Lâm Chung lại uống mấy hớp rượu. cả người cũng có vẻ rất dị thường, không ngừng ho khan. khuôn mặt vô cùng tiều tụy khốn khổ. Dương Phàm cảm thấy thông cảm sâu sắc. hắn hiểu rằng mấy ngày nay vì sự lựa chọn này mà đối phưong phải trả một giá lớn như vậy, cho nên mới có bộ dáng tinh thần sa sút hiện tại. Thử nghĩ xem. muốn vĩnh viễn chia cách với người mình yêu say đắm trong lòng. việc này cần nghị lực lớn mức nào?
Trong lúc nhất thời. Dương Phàm càng coi trọng Lâm Chung hơn. Người tu tiên vì đạt được trường sinh. cuối cùng trở thành Tiên giả. có người nào không phải là người có nghị lực phi thường, cơ duyên vô hạn chứ? Nghị lực lớn. cơ duyên lớn. nếu có thể có được hai nhân tố này, cho dù thiên phú không phải siêu phàm nhất đẳng, cũng có thể trở thành nhân vật khiến người khác ngưỡng mộ.
- Lâm Chung đại ca! Huynh làm sao vậy? Vì sao huynh lại chia tay với Mạn Hương tỷ chứ?
Dương Tuệ Tâm rốt cuộc không kìm nổi. mặt cũng hiện rõ vẻ không giải thích được. Lâm Chung không nói gì. chỉ cố chìm đắm trong hơi men. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi nói:
- Nào. ta uống cùng ngươi. Muội muội! Muội đi mua thêm một vò rượu nữa lại đây.
Dương Tuệ Tâm không có biện pháp. đành phải đưa một vò rượu tới. lo lắng nói:
- Hai huynh uống nhiều như vậy có thể xảy ra vấn đề gì hay không? Còn nữa. ngày mai đại ca còn tham gia trận tỷ thí y thuật đó.
- Không có việc gì. hắn là người tu tiên, trong mắt thế nhân chính là thần tiên, chút rượu đó tính là gì chứ?
Dương Phàm bắt đầu bồi Lâm Chung uống rượu, về phần trận tỷ thí y thuật ngày mai. hắn dường như căn bản không để trong lòng. Hai người không ngừng uống, uống hết một hai vò. Lâm Chung say mềm như bún. gục xuống trên mặt bàn. tiếng thở dốc không ngừng vang lên. Dương Phàm cũng có chút ngà say, đám sương sinh mệnh trong cơ thể vận chuyển vài vòng liền lập tức biến mất.
Sau khi thu dọn xong. Dương Tuệ Tâm liếc mắt nhìn Lâm Chung đang sav mềm hỏi:
- Đại ca! Hắn làm sao bây giờ?
- Để huynh dìu hắn vào phòng.
Dương Phàm thản nhiên nói. đi tới cạnh Lâm Chung.
- Công tử. không cần!
Lâm Chung đột nhiên đứng dậy, hai mắt sáng ngời. sắc rượu trên mặt nhanh chóng biến mất.
"Hô!"
Hắn đột nhiên há miệng thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu. Kể từ đó. cả người hắn liền khôi phục bình thường, tăng thêm mấy phần sinh lực và hăng hái.
Dương Phàm lộ vẻ thưởng thức. nói với Tuệ Tâm:
- Muội muội! Muội đi ngủ trước đi, buổi tối hôm nay chúng ta còn có chút chuyện khác.
- Được rồi đại ca! Hai huynh cẩn thận một chút.
Dương Tuệ Tâm cũng có chút buồn ngủ. cũng sắp chịu không nổi mùi rượu nồng nặc trong phòng này, vội vàng trở lại khuê phòng của mình.
- Công tử, ta đi trước. Buổi sáng ngày mai ta sẽ đi tới nhà trưởng trấn. Tuy nhiên trận đánh cuộc y thuật này đã không thể trì hoãn.
Lâm Chung chua xót cười. cả người lại có vẻ kiên nghị hơn. vội vàng cất bước đi ra ngoài. Gió đêm lạnh buốt không ngừng thổi vào người hắn.
- Ta tiễn ngươi một đoạn.
Dương Phàm mĩm cười.
- Tạ công tử!
Lâm Chung đáp. hai người sóng vai mà đi. Bước trong bóng đêm mông lung của Vụ Liễu Trấn. ánh trăng chiếu xuống giúp cho cả thế giới này tăng thêm vài phần sắc thái thần bí.
Dương Phàm đi một lát. trong mắt hiện lên một tia khác thường, đám sương sinh mệnh trong cơ thể trong nháy mắt dung nhập vào môi trường quanh minh. tiến vào Toàn tri mô thức, liền nắm rõ không gian xung quanh trong phạm vi hai trăm trượng. Quả nhiên, hắn liền cảm nhận được trong bóng đêm có ánh mắt đang lén nhìn hai người, mà không chỉ phát ra từ một nơi.
- Sau khi ngươi về nhà phải cẩn thận một chút. hiện tại ta tuy mất đi một thân pháp lực. nhưng vẫn trong sự theo dõi của những người hữu tâm.
Dương Phàm khẽ nói với Lâm Chung. Lâm Chung gật đầu thấp giọng hỏi:
- Công tử đã tán công được hai tháng, tuy lại tiến vào Luyện Khí Kỳ cũng không phải kinh thế hãi tục. người Dương gia bảo vì cái gì còn muốn đến giám sát chứ?
Khóe miệng Dương Phàm lộ ra một nụ cười trào phúng:
- Lực lượng của Nam Lĩnh Dương gia thực ra không còn giám sát nữa. Thế hệ cùng thời với gia chủ đã sớm cho rằng ta là một phế nhân. Chỉ là trong Dương gia bảo có một hai kẻ ngang ngược ngu ngốc. không đáng nhắc tới.
- Ồ! Công tử ngài cũng phải cẩn thận một chút.
Lâm Chung trong lòng cũng sinh ra vài phần cảnh giác.
- Ha ha! Ta chỉ là một dược sư nho nhỏ. chi biết tạo phúc tu tiên giới. sao có thể tạo thành uy hiếp cho ai được chứ. Được rồi, ngươi tự đi về đi, ta tiễn ngươi đến đây thôi.
Bộ dạng Dương Phàm thong dong nhàn nhã cười nói.
- Ngày mai gặp lại!
Bóng dáng Lâm Chung dung nhập vào trong bóng đêm. trong lòng hắn luôn có cảm giác kỳ quái. sợ rằng Dương Phàm không phải là một dược sư đơn giản như vậy. Đồng thời, hắn cũng không thể hiểu được chính là vì cái gì Dương Phàm phải mở y quán. ở trong mắt người tu tiên bình thường đó chính là việc làm không đàng hoàng, hoang phí quá nhiều thời gian tu luyện.
" Đây là bước đầu tiên để hắn tiến quân tu tiên giới sao? Vì sao còn có người giám sát Dương công tử?"
Trong lòng Lâm Chung cũng không yên bình. nhưng cách đối nhân xử thế của hắn rất thông minh. Dương Phàm không nói ra hắn sẽ không hỏi đến. Dương Phàm nhìn bóng dáng Lâm Chung rời đi. sau đó xoay người chậm rãi quay về nhà.
Trên thực tế, hắn còn một việc chưa nói với Lâm Chung, giám sát mình còn có một quái vật lớn là Dương gia Kinh Đô. Trong một ngõ tắt nhỏ ở Vụ Liễu Trấn. giờ phút này đang có hai hắc y nhân lấm la lấm lét ngồi đó.
- Tình hình thế nào?
Một hắc y nhân lên tiếng hỏi.
- Tiểu tử Dương Phàm kia vừa mới tách khỏi Lâm Chung, quan hệ giữa hai người họ rất thân mật. thần thần bí bí.
Một hắc y nhân khác đáp.
- Tiếp tục giám sát nhất cử nhất động của hắn. Bắt đầu từ ngày mai. các ngươi cũng phải cho tên tán tu Lâm Chung kia vào trong danh sách giám sát trọng điểm. Kẻ này có chút quái dị. mấy ngày trước đây thương thế còn nghiêm trọng, sau khi Dương Phàm trở về thương thế của hắn liền khỏi hẳn. còn đột phá đến Luyện Khí trung kỳ.
Hai hắc y nhân ở trong bóng đêm khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ, thanh âm cực thấp. Ngay cả đôi mắt ưng cũng được ẩn giấu trong bóng đêm. Sau đó. đúng vào lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng hai người:
- Là ai sai khiến các ngươi đến theo dõi hắn?
- A!
Hai hắc y nhân này đồng thời kinh hô một tiếng, bị người đến sát sau lưng mà không có phát hiện. có thể thấy được chỗ đáng sợ của đối phương. Hai người vội vàng quay đầu lại. nhưng vẫn chậm một bước.
Phốc!
Hai bàn tay trắng chuẩn xác chế trụ yết hầu bọn họ. trong nháy mắt phong bế pháp lực bọn họ.
- Ngươi...ngươi là ai?
Một hắc y nhân gắng gượng lên tiếng hỏi. vẻ mặt rất hoảng sợ.
- Ta là ai? Ha ha...
Giờ phút này bọn họ cũng mơ hồ thấy hình dáng một nam tử. diện mạo tuấn tú, mặc một thân huyền y, trên mặt lộ ra một cỗ ngạo nghễ lạnh lùng. trong con mắt của hắn tràn ngập trào phúng và khôi hài.
- Ta là ai? Các ngươi không có tư cách biết. Cho dù các ngươi không nói ta cũng biết là Dương Quang và Lý Mập phái các ngươi tới.
Vừa nghe lời này, hai người liền biến sắc. một người trong đó lập tức tỉnh ngộ:
- Ngươi...ngươi là Dương...
Răng rắc! Rắc!
Trong bóng đêm. người nọ phát lực hai tay bóp nát yết hầu hai tên hắc y nhân. Sau đó lấy ra một cái chai. đổ hai giọt chất lỏng màu trắng lên thi thể hai người.
Hai cỗ thi thể bắt đầu bốc khói. bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hòa tan.
- Hừ! Là các ngươi tự tìm đường chết!
Thân ảnh lãnh ngạo này lại dung nhập vào trong bóng đêm. không quá lâu sau trực tiếp đi vào nhà Dương Phàm, không kiêng kỵ gì nhảy qua tường mà vào. Vừa mới vào trong viện đã nhìn thấy đèn trong phòng vẫn sáng. Dương Phàm đang ngồi trên ghế.
Ánh mắt hai người vừa lúc đối diện nhìn nhau.
- Nếu đến rồi sao không vào trong một lát?
Dương Phàm khẽ thở dài. thanh âm rất nhỏ. hắn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẫu thân và muội muội.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:42 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Thân ảnh lãnh ngạo trong bóng đêm kia hơi ngừng lại một chút, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Dương Phàm. Hắn khẽ hít sâu một hơi, thân hình như quỷ mị chui vào trong phòng. Giờ phút nàv dưới ánh sáng ngọn đèn trong phòng tỏa xuống, khuôn mặt nam tử thần bí rốt cuộc cũng hiện rõ ra.
Khuôn mặt nàv có chút rất giống với Dương Phàm. lại có thêm mấy phần ngạo mạn và lạnh lùng. trên người toát ra một cỗ sát khí lăng lệ mờ ảo. đôi mắt sắc bén khác hẳn. giống như có thể nhìn thấu linh hồn người khác vậy.
Hắn dĩ nhiên chính là Dương Lỗi. Dương Lỗi lúc này đã thoát khỏi sự trẻ con bồng bột. trở nên thành thục hơn. ngay cả thân cao cũng không thấp hơn Dương Phàm bao nhiêu nữa. Giờ phút này. nếu hắn đứng cùng một chỗ với Dương Phàm. người ngoài có thể nhìn ra quan hệ huynh đệ giữa hai người bọn họ. nhưng vị tất có thể nhận ra ai là ca ca. ai là đệ đệ.
- Đệ đệ! Hai tháng không gặp, ngươi thay đổi quả thật rất nhiều đó. Phụ thân rốt cuộc để lại cho chúng ta những vật gì. không ngờ khiến cho ngươi trải qua lột xác như thế.
Dương Phàm vừa thấy đệ đệ mình. thần sắc cũng hơi kinh hãi.
Dương Lỗi không chỉ khí chất toàn thân thay đổi lớn, ngay cả một thân tu vi cũng từ Luvện Khí hậu kỳ tấn thăng đến Luyện Khí đỉnh phong. Luyện Khí đỉnh phong! Bậc Tu vi và thực lực này ở trong Dương gia bảo tuyệt đối không bị xem nhẹ. đủ để ngạo thị và kinh sợ những kẻ tán tu khu phục lân cận.
- Ca ca! Ngươi cũng khiến ta phải nhìn với ánh mắt khác xưa đó. Trong thời gian hai tháng, ngươi từ một phế nhân lại trở lại tu tiên giới. ta còn nghe nói ngươi mở y quán tế thế cứu nhân. phổ vêu thiên hạ? Đây cũng không phải tính cách của ngươi.
Dương Lỗi không chút nào yếu thế, trong mắt tinhh quang lấp lóe, nhìn thẳng đại ca mình. trong mơ hồ có một cỗ xu thế muốn áp đảo. Trong giọng nói của hắn cũng mang theo vài tia trào phúng và nghi ngờ.
Hắn là thân đệ đệ của Dương Phàm, hai người từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên. làm sao không hiểu tính cách của nhau được. Tế thế cứu nhân. phổ yêu thiên hạ! Đây căn bản không phải một trong nhưng đức tính mà Dương Phàm có. Dương Phàm thành thục rất sớm. từ rất lâu trước đó đã nhìn thấu bản chất tu tiên giới: Cá lớn nuốt cá bé. sát phạt quyết đoán. ích lợi rõ ràng, không làm việc gì không có ích lợi với mình. cũng không làm chuyện gì không có ý nghĩa.
- Ha ha! Đệ đệ à, cũng chỉ có ngươi là người hiểu ta nhất đó.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười. không ngờ không có phủ nhận nghi ngờ của Dương Lỗi. chợt thay đổi câu chuvện nói:
- Những gì phụ thân lưu lại ngươi đã chiếm được. Hiện tại quay lại Vụ Liễu trấn còn có mục đích gì?
Dương Lỗi trầm mặc một lát. kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó lại nhìn Dương Phàm giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Đại ca! trước kia thiên phú của ngươi siêu phàm. tu vi vẫn luôn đạp ta dưới chân. thậm chí còn là đệ nhất nhân trong gia tộc Khi đó. ở trong nhà ngươi nói cái gì thì là cái đó. ta không thể vi phạm. muội muội và mẫu thân cũng đều nghe lời ngươi.
Tuy nhiên, hiện tại đã khác trước, trong nhà này người có tư cách lên tiếng không còn là ngươi nữa. tuổi tác cũng không phải là lý do mà ta phải phục tùng ngươi.
- Ồ?
Dương Phàm lạnh nhạt cười:
- Chung quy ta vẫn là ca ca của ngươi, trước khi phụ thân rời đi cũng từng nói qua rằng ngươi phải nghe lời ta nói chẳng lẽ ngươi quên rồi?
- Câm miệng! Khi đó ta còn chưa đến sáu tuổi hiện tại đã trường thành rồi, đủ để gánh vác cả gia đình này, che chở mỗi một người thân. Thử hỏi đại ca ngươi xem, hiện tại ngươi có năng lực này không?
Dương Lỗi cười lạnh nói.
- Được rồi, nói quanh co lòng vòng nhiều như vậy làm gì, Ngươi rốt cuộc muốn đạt được mục đích gì?
Dương Phàm trong lòng không khỏi phát sinh một chút tức giận.
- Đại ca! Tiểu đệ biết trong túi trữ vật của ngươi có không ít đồ. đều là thời điểm lúc ngươi còn là đệ nhất thiên tài được sư tôn và gia tộc tặng cho. Nhưng ta chỉ cần một viên Uẩn Thần đan trung phẩm trong tay ngươi thôi.
Dương Lỗi vẻ mặt kích động nói:
- Hiện tại trong ba đại đệ tử của Nam Lĩnh Dương gia. chỉ có ta và Dương Quang đạt tới cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, chúng ta đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc. Nghe phong phanh từ lời nói của gia chủ có thể biết được một trong hai người giữa Ta và Dương Quang sẽ là người được đề cử trở thành gia chủ đời tiếp theo. Bởi vì tuổi thọ của lão tổ cũng không còn lâu. gia chủ lại chỉ có một người con gái là Dương Mạn. Cho nên. chỉ cần người nào có thực lực vượt qua đối phương một bậc. đồng thời ở trên Vân Thiên Đại Hội hai năm sau biểu hiện xuất sắc. gia chủ liền gả con gái cho người đó.
Dương Phàm vừa nghe nhưng lời nói này, cuối cùng cũng hiểu rõ. khẽ thở dài:
- Ngươi là muốn dùng Uẩn thần đan trong tay ta để trùng kích vào Ngưng thần kỳ?
Vốn là trước khi Dương Phàm tán công từng có một viên uẩn Thần đan trung phẩm. là do sư tôn Liễu Vô Ngân tặng cho hắn để trùng kích vào cảnh giới Ngưng Thần KỲ. Nhưng ngày đó với tâm cảnh và Thiên phú của hắn. cùng lòng tin vô hạn. không cần dùng đến uẩn Thần Đan hắn cũng may mắn tấn thăng thành công.
Bí mật này trước đó cũng chỉ có Dương Lỗi biết. Nhưng có điều hắn lại không biết đó chính là Dương Phàm thực ra có hai khỏa uẩn Thần Đan trung phẩm mà tu sĩ Luyện Khí Kỳ tha thiết mơ ước. Một khỏa khác là do lần trước khi đấu pháp ở trong nơi hoang dã. làm ngư ông đắc lợi đoạt được từ trên người hai thầy trò Kim Hồng Môn kia.
- Đúng vậy! Ta và Dương Quang đều chỉ còn kém một bước nữa là có thể đột phá đến Ngưng Thần Kỳ.
Dương Lỗi vẻ mặt gấp gáp nói:
- Đại ca! Hy vọng ngươi có thể đưa cho ta khỏa uẩn Thần Đan kia. chỉ cần ta có thể bước vào Ngưng Thần Kỳ. trở Thành người nối nghiệp tiếp theo của Dương gia bảo. xem ai còn dám khi dễ chúng ta nữa!
- Hừ! Ngươi độc chiếm những đồ phụ thân lưu lại. đến giờ còn chưa cho ta một công đạo. Hiện tại lại đòi uẩn Thần Đan của ta nữa. Huống chi. ngươi vừa mới tiến vào Luyện Khí đỉnh phong chưa lâu, nếu trong thời gian ngắn liền tiến vào Ngưng Thần Kỳ. chẳng lẽ ngươi không sợ Dương gia Kinh Đô diệt trừ sao?
Dương Phàm đột nhiên giội một gáo nước lên đầu Dương Lỗi.
Kinh Đô Dương gia!
Dương Lỗi nao nao. thuận miệng nói:
- Theo ta được biết, Kinh Đô Dương gia trước mắt dường như đang bắt tay vào làm một chuyện gì đó. nhưng lại phái ra một lượng lớn nhân thủ và tu sĩ cường đại sợ rằng không có thời gian quan tâm tới chuyện tình nơi Dương gia bảo xa xôi này. Mà cừu hận với Kinh Đô Dương gia cũng chỉ giới hạn trong mấy người thế hệ trước, cũng không phải chuvện gì quá ghê gớm. Nếu không như vậy làm sao phụ thân lại đưa chúng ta tới Vụ Liễu Trấn. cho người đi vào Dương gia bảo tu tiên?
- Chẳng lẽ từ trong di thư phụ thân lưu lại ngươi đã biết được chuyện tình năm đó?
Dương Phàm biến sắc. vội vàng hỏi.
- Đúng vậy. ta biết một chút.
Dương Lỗi cười ngạo nghễ:
- Chuvện năm đó liên quan đến mấy người gồm phụ thân. sư tôn ngươi Liễu Vô Ngân. cộng với trưởng lão của Kinh Đô Dương gia Từ tiên sinh. Nhưng chuyện đó đều là ân oán cá nhân. cũng không tính là thâm cừu đại hận gì. Trên cơ bản một thế hệ đã qua vẫn không giải quyết được gì. Hơn nữa. theo như lời phụ thân nhắn lại. mấy người này còn không tính là kẻ thù chân chính của Dương gia chúng ta.
- Vậy cừu gia chân chính là ai? Hiện tại phụ thân ở nơi nào?
Dương Phàm khẩn trương hỏi.
- Không biết! Trong lời Phụ thân nhắn lại cũng không nói đến. Nhưng cha cảnh cáo chúng ta nếu không có tu vi Trúc Cơ Kỳ. tuyệt đối không thể điều tra việc này. Nếu muốn báo thù. ít nhất cần phải đạt tới tu vi Kim Đan Kỳ.
Dương Lỗi đạm mạc nói:
- Cho nên. ngươi nhất định phải giao cho ta khỏa uẩn Thần Đan kia. để ta nhanh chóng tiến vào Ngưng Thần Kỳ. Dựa vào tư chất và khả năng của ta. cùng với vốn liếng phụ thân lưu lại, ngày sau tiến vào Trúc Cơ KỲ cũng không phải không có khả năng.
- Phụ thân rốt cuộc để lại cho chúng ta những gì? Lời người nhắn lại đâu?
Dương Phàm lại chất vấn.
- Đại ca! Thật xin lỗi. việc này hiện tại ta không thể nói cho ngươi. Lời phụ thân nhắn lại ta cũng đốt rồi, sợ lưu lại hỏng việc, bị kẻ hữu tâm phát hiện.
Dương Lỗi ngạo nghễ nói.
Dương Phàm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Được rồi, uẩn Thần Đan ta cho ngươi cũng không sao. dù sao vật này với ta mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Cảnh giới linh hồn của hắn hiện tại ít nhất đã ngoài Ngưng Thần hậu kỳ, một viên uẩn Thần Đan trung phẩm đối với hắn mà nói quả thật không có hiệu quả gì. Đến lúc đó nếu cần tiến giai Ngưng Thần Kỳ. chỉ cần pháp lực đạt tới là có thể hoàn toàn thông qua. Hơn nữa. trong tay hắn có tới hai khỏa uẩn Thần Đan trung phẩm.
Dương Lỗi mừng rỡ:
- Đại ca! Ngươi thật sự đồng ý cho ta đan dược đó? Đương nhiên, ta cũng có thể trao đổi ít đồ bồi thường cho ngươi một chút, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.
- Quên đi. hơn phân nửa là ngươi dùng một trong những đồ phụ thân lưu lại trao đổi với ta. vậy thì có ý nghĩa gì nữa. Khỏa uẩn Thần Đan này coi như ta chiếu cố đến tình cảm huynh đệ mà cấp nó cho ngươi đi,
Dương Phàm lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc bình ngọc. ném cho Dương Lỗi.
- Đa tạ đại ca!
Dương Lỗi vẻ mặt vui mừng. tiếp lấy bình ngọc. thậm chí ngay cả nhìn xem cũng không, trực tiếp để bình ngọc vào trong túi trữ vật Bộ dáng dường như vô cùng tin tưởng đại ca mình.
- Đương nhiên, ta vẫn muốn khuyên ngươi một lời. Trong thời gian ngắn tới tốt nhất không nên trùng kích vào Ngưng Thần Kỳ, tu vi tăng lên quá nhanh, cảnh giới không ổn định không nói mà mang tới cho mình họa sát thân mới là mất nhiều hơn được.
Dương Phàm lên tiếng khuyên can.
- Đại ca yên tâm. ta cũng không phải kẻ ngốc.
Dương Lỗi cười nhìn hắn. thân hình nhẹ nhàng đứng lên nói:
- Tiểu đệ đi trước một bước. đêm nay còn có mấy việc cần đi xử lý.
Dương Phàm nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong mắt xuất hiện thần tình phức tạp. thì thào nói nhỏ:
- Tên nàv quả thật càng ngày càng ngạo mạn. ngay cả ta cũng có chút nhìn không thấu. Chẳng lẽ bề ngoài hắn biểu hiện kiêu căng và cuồng ngạo là muốn che giấu một ý tưởng gì?
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:43 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc