- Thôi bỏ đi. hắn chung quy vẫn là đệ đệ ruột của ta... Huống chi ta cũng có bí mật của chính mình.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt. không hề đề ý tới phía Dương Lỗi vừa đi nữa. cũng tạm thời gác lại những nghi hoặc trong lòng. Giờ phút này, trời đã về khuya Dương Lỗi đến cũng không làm muội muội và mẫu thân thức giấc. Đối với việc này Dương Phàm khẽ gật đầu. Bất kể là hắn hay là đệ đệ. dù sát phạt quyết đoán. ác nghiệt vô tình nhưng đều cực kì coi trọng thân tình!
Ngày mai đã là ngày Y thuật tranh phong mà tất cả mọi người trong Vụ Liễu Trấn đều biết. Trong lòng Dương Phàm cũng không có chút tâm lý gấp gáp nào cả. Trở lại phòng của mình. hắn khoanh chân ngồi xuống, tâm thần hắn tiến nhập vào Tiên Hồng không gian.
Phiến lục thổ địa phạm vi một trượng cũng không có gì biến hóa nhiều nhưng trên đó cũng có không ít mầm cây đâm chồi. Thì ra khi Dương Phàm rời khỏi Dật Hà Thôn. hắn đã lấy ra một phần những hạt giống linh dược quý hiếm mà lão già lưng còng tặng cho mình gieo trên phiến lục thổ địa này!
Chỉ mới mấy ngày mà đại đa số những linh hoa dị thảo này hoặc là các thiên tài địa bảo đã sinh trưởng, đâm chồi. Trước mắt. thời gian gia tốc của phiến lục thổ địa này là bốn lần. Khi Dương Phàm cho đám sương sinh mệnh nhập vào trong phiến thổ địa dào dạt sinh cơ này thì có thể mơ hồ cảm giác được lực lượng huyền ảo đang sinh trưởng nhanh hơn.
Đương nhiên trong tay Dương Phàm còn có một số hạt giống linh dược khác nhưng với điện tích của phiến lục thổ địa này, hắn chỉ gieo trồng một số hạt giống linh dược có chu kỳ sinh trưởng trong thời gian trăm năm mà thôi.
Trong đó. Huyền Tinh Tuyết Liên và Cửu Dương Huyền Thảo là hai loại có điều kiện sinh trưởng hà khắc nhất. cũng là trân quý nhất!
Khi mà lão già lưng còng giao hạt giống hai loại linh dược này cho Dương Phàm thì chúng gần như đã héo rũ, sắp chết. Dù là hạt giống linh dược. lấy cấm chế đặc biệt để bảo tồn Thì với thời gian dài chúng cũng không chịu nồi ảnh hưởng của yếu tố môi trường, sinh mệnh lực cũng tiêu tan đi rất nhiều. Nhưng sau khi gieo xuống phiến lục thổ địa này thì hai loại thiên tài địa bảo này không ngờ sống lại như một kỳ tích. sinh cơ lại khôi phục đôi chút.
Dương Phàm đã có thể tính tới điểm này. Nếu vài cọng Huyền Tinh Tuyết Liên và Cửu Dương Huyền Thảo có thể sinh trường tới kỳ thành thục thì giá trị tuyệt đối rất kinh người. Bởi vì dạng thiên tài địa bảo này, dưới linh khí đã nhạt dần như thế này thì gần như đã rơi vào tuyệt chủng, ngay cả tu sĩ cao giai cũng phải động tâm.
Tuy nhiên, trong thời gian ngắn. Dương Phàm cũng không trông mong chúng nó sẽ thành thục. Cho dù thành thục thì hắn cũng không dám dễ dàng lấy ra giao dịch nữa. làm như thế rất dễ dẫn tới họa sát thân.
Đứng ở Tiên Hồng không gian. Dương Phàm cũng không định lập tức thu hồi tâm thần lại. Chỉ thấy hắn vỗ túi trữ vật. trong tay xuất hiện một khối bản chuyên màu xanh. chính là một trong nhưng kiện pháp bảo trấn sơn của Kim Hồng Môn. Mặc dù chỉ là một kiện. nhưng nó cũng chính là một kiện linh khí trung phẩm. còn cao hơn một bậc so với Thanh Phong Kiếm của Dương Phàm.
Khi vừa trở lại Vụ Liễu Trấn được mấy ngày thì Dương Phàm cũng từng thử luyện hóa pháp bảo này. Với thần thức cảnh giới Ngưng Thần hậu kỳ như hắn. bắt đầu luyện hóa thì cũng không quá mức khó khăn. nhưng cũng chỉ mới luyện hóa được bước đầu mà thôi. Nếu muốn luyện hóa nó thành pháp bảo bổn mạng thì còn cần hàng tháng trời nữa. như Thế vừa luyện hóa. vừa thôi luyện khiến nó có được mối liên hệ thần bí như huyết nhục tương liên với bản thân mình.
Trải qua một phen thăm dò. Dương Phàm phát hiện khối bản chuyên màu xanh này vừa công vừa thủ, uy lực vô cùng lớn. so với linh khí cùng giai thì phải mạnh hơn vài phần. Càng quỷ dị hơn đó là pháp bảo này không ngờ còn có năng lực ẩn náu. Cái gọi là năng lực ẩn náu. đó chính là thông qua bí pháp khiến nó tạm thời dung nhập vào hư không, sau đó công kích bất ngờ. tạo ra hiệu quả kỳ diệu.
Tuy nhiên, khuyết điểm duy nhất của nó chính là thi triển pháp bảo này rất tiêu hao pháp lực. Dương Phàm khống chế hơi lâu chút thì liền xuất hiện hiện tượng pháp lực không đủ.
Thu hồi khối bản chuyên màu xanh này, Dương Phàm lại lấy ra một chiếc roi da màu đen. đây chính là linh khí phòng thân của lão già lưng còng mà lão tặng cho hắn. Dương Phàm từng thử luyện hóa nó nhưng lại có vẻ cực kỳ khó khăn. Hắn khó có thể tưởng tượng được một kiện linh khí phụ trợ mà lại khó luyện hóa như thế. về phần công hiệu của chiếc roi da màu đen này như thế nào thì hắn cũng chỉ mới thăm dò được một chút rất khó thi triển tùy ý.
Sáng sớm ngày thứ hai Dương Phàm thở ra một hơi trọc khí. mở hai mắt ra. thần thanh khí sảng đứng lên. giãn gân giãn cốt một chút. Vừa mới ra khỏi phòng, hắn đã thấy muội muội Dương Tuệ Tâm đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng. Khắp các nơi của Vụ Liễu Trấn đã dâng lên khói bếp lượn lờ.
- "Đây là một trấn nhỏ rất an bình. ta ở đây mở một y quán. hy vọng sẽ không sinh ra mâu thuẫn gì quá lớn. thậm chí dẫn phát huyết án...."
Thần quang lóe lên trong mắt Dương Phàm. Việc mở y quán là do hắn rơi vào tình thế bất đắc dĩ. Bất kỳ ai dám ngăn cản kế hoạch của hắn thì hắn đều không chút do dự diệt trừ.
Không lâu sau. ba người một nhà quây quần ăn cơm. rất thuận hòa vui vẻ. Dương thị còn ra vẻ oán giận nói:
- Lỗi nhi nếu có thể về nhà một chuyến Thì thật là tốt!
- Đúng thế!
Dương Phàm cũng ứng tiếng nói. Hắn cũng không nói tới chuyện đêm qua đệ đệ cũng đã tới một lần nhưng không về nhà. Đúng lúc này, từ bên ngoài phòng truyền vào một giọng nói:
- Dương công tử có ở nhà không?
Lập tức có âm thanh gõ cửa truyền vào. Dương Phàm đi ra mở cửa.
- Dương công tử!
Ngoài nhà có một lão già ăn mặc như người hầu cười tủm tỉm nói:
- Lão gia nhà ta mời ngài đi tới. hiện tại cách thời điểm diễn ra đại hội "Dĩ y hội hữu" của Vụ Liễu Trấn ta chỉ còn một canh giờ nữa.
Hóa ra lão già này là Phó Tổng quản của Trưởng trấn Lưu Đức QUý.
- Dĩ y hội hữu?
Khóe miệng Dương Phàm lộ ra một tia trào phúng.
- Nhờ chuyển lời lại cho lão gia nhà ngươi, ta sẽ tới đúng hẹn.
- Ta sẽ ở bên ngoài chờ Dương công tử!
Lão Phó Tổng quản này giọng điệu cực kỳ cung kính. khom người đứng ở ngoài cửa. Dương Phàm cũng không khách sáo. chậm rãi dùng bữa cơm trong nhà xong rồi mới đứng lên. Đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra. nhà hắn lại có thêm một người khách nữa. chính là Lâm Chung.
- Ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta đi.
Dương Phàm mĩm cười. vừa lúc đi cùng Lâm Chung ra ngoài. Phó Tổng quản kia liền khom người nói:
- Mời hai vị.
Dứt lời hắn ở bên cạnh dẫn đường.
Không lâu sau. Dương Phàm đã tới phía trước trạch viện của Lưu Đức QUÝ. Làm chức vụ Trưởng trấn. hắn tất nhiên cũng rất giàu có. không phải hạng bình dân bá tánh có thể sánh bằng được. Tính cả người hầu nữa thì nhà hắn cũng có hơn mười khẩu.
Hôm nay, trong đại viện của Trưởng trấn cũng rất náo nhiệt, một số dân chúng tò mò cũng đã sớm tới nơi này để xem náo nhiệt. Từ khi Dương Phàm tới thì không khí lại càng trở nên náo nhiệt.
- Các ngươi nhìn kìa. Dương công tử tới rồi
MỘT người lập tức hô lên.
- Phàm ca, huynh rốt cục đã tới. vừa rồi ta tới nhà lại bị Tuệ Tâm muội đuổi đi. nói là sợ quấy rầy việc huynh nghỉ ngơi.
Thiết Ngưu và Nam Cung Vũ không ngờ cũng ở trong đám người này. không biết chạy tới từ lúc nào.
Dương Phàm khẽ gật đầu với hai người, tiếp tục đi vào bên trong. Ánh mắt hắn đảo qua những người ở nơi này. ngoại trừ những thường dân ra không ngờ còn có một số loại người khác. như nhân sĩ giang hồ võ lâm. những đại phu thế tục (thầy thuốc), thậm chí còn có thể thấy được bóng dáng của người tu tiên.
"Thật đúng là náo nhiệt!"
Khóe miệng Dương Phàm hơi mân mê. nếu có thể thành công tất nhiên có thể mang tới nhân khí rất lớn cho Phổ Yêu Y Quán.
Rất nhanh. Phó Tổng quản đã dẫn hai người vào một gian phòng trang nhã. Vừa mới đi vào. Dương Phàm đã nhận ra mấy bóng người quen thuộc. Trong đó tất nhiên bao gồm cả Hồ Bán Tiên.
Tuy nhiên, ánh mắt Dương Phàm khi nhìn vào hai thân ảnh quen thuộc khác thì thần sắc đột nhiên khẽ rùng mình.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:43 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Ha ha, không nghĩ tới hai vị cũng nhàn nhã chạy tới thế tục giới góp vui...
Ánh mắt Dương Phàm lập tức biến đổi như cười như không nhìn hai người một béo một gầy trước mặt. Bọn họ ngồi bên cạnh Hồ Bán Tiên. đang nhỏ to nói chuvện. thấy Dương Phàm và Lâm Chung đi vào thì thần sắc đều khẽ đổi.
- Dương sư đệ, đã lâu không gặp!
Một gã thanh niên trong mấy người đứng lên. cực kỳ thân thiết nói. Người này chừng hai bảy hai Tám tuổi, mặc tử bào, khuôn mặt chữ "quốc", trên người có một cỗ khí tức ổn trọng. Người này chính là Dương Quang của Dương Gia Bảo. cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn. là một nhân tài trong thế hệ thứ ba của Dương gia.
- Chặc chặc. Dương Phàm. chỉ hai tháng không thấy mà ngươi đà từ một người phế tài trở lại tu tiên giới. còn là một gã dược sư. mở y quán ở Vụ Liễu Trấn này. Thật sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn!
Thanh âm của Lý mập mạp (Lý Bàn Tử) cực kỳ chói tai không chút kiêng nể gì cả. Hắn thân là cháu ngoại của lão tổ Dương gia cho nên bình thường rất hống hách. Nếu là trước kia cũng thôi nhưng giờ. nhìn bề ngoài Dương Phàm cũng chỉ mới là một gã Luyện Khí sơ kỳ mà thôi đương nhiên làm sao có thể khiến hắn kính phục được!?
Dương Phàm liếc nhìn hai người, có chút lạnh nhạt nói:
- Phong quang của Dương Quang sư huynh vẫn như ngày nào!
Dứt lời. hắn và Lâm Chung ngồi xuống dãy ghế đối diện. Đối với vẻ châm chọc của Lý mập mạp hắn cũng trực tiếp khinh thường, cũng không thèm trả đũa lại câu nói vừa rồi. Đây chính là sự sĩ nhục lớn nhất. trắng trợn nhất với địch nhân. Không kể ngươi kêu gào như thế nào. ta vần vốn dĩ xem thường người. Trong mắt Dương Phàm lộ ra vẻ khinh thường, vừa nhìn là nhận ra ngay.
- Ngươi... ngươi...
Khuôn mặt Lý mập mạp trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Phàm. Trong khi đó. Dương Phàm thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. coi hắn như không khí vậy. Ánh mắt Dương Quang hơi nheo lại, nhìn kỹ Dương Phàm một lúc. Hắn mơ hồ cảm giác được. sau khi tâm tình đối phương trải qua một phen công kích thì đã hoàn toàn lột xác.
"Thực sự hắn có thể chỉ là một gã dược sư chữa bệnh cứu người sao?"
Tâm kế của Dương Quang cũng không đơn giản. Hắn giống như Dương Lỗi. đối với thân phận dược sư của Dương Phàm lúc này thì cảm thấy rất đáng nghi ngờ. Hắn lại thầm nghĩ:
"Ta phải xem y thuật của hắn hiện tại Nếu là cao minh thật thì những phương diện khác chắc chắn khó có khả năng đặc biệt thành tựu..."
Hoàn toàn đúng như thế. Nếu muốn tinh thông y thuật thì cũng đã phải hao phí rất nhiều tâm huyết. Nếu là như thế thì ở phương diện tu tiên chính đạo. sẽ rất khó có được thành tựu nổi bật! Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Dương Quang lần này tới Vụ Liễu Trấn.
Chỉ một phòng khách trang nhã của thế tục giới mà lúc này lại đang hội tụ tới vài vị tu tiên giả như thế!
Dương Phàm và Lâm Chung, một phương hai người.
Dương Quang, Lý mập mạp. Hồ Bán Tiên, một phương ba người.
Ngoài ra. trong phòng khách này Dương Phàm còn phát hiện ra có thêm mấy người tu tiên nữa.
Trong đó CÓ một lão già chừng bảy mươi tuổi, mặc bố y sắc mặt ôn hòa. hai mắt sáng ngời hữu thần. bên hông có tới vài cái túi trữ vật, sau lưng thậm chí còn có một dược lâu. Khi Dương Phàm nhìn thấy lão già này thì cảm thấy rất quen mắt. Lão già kia ôm quyền cười vang lên nói:
- Dương công từ chẳng lẽ không nhận ra lão phu?!
Dương Phàm giật mình. vội vàng đứng lên hành lễ:
- Nguyên lai là Trịnh dược sư?
- Công tử quả khiến lão phu phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Tuy pháp lực đã mất hết mà chỉ ngắn ngủi hai tháng đã trở lại tu tiên giới! Hơn nữa. lại còn nghiên cứu cả y thuật chi đạo! Lát nữa. lão phu thật sự phải mở mang kiến thức một phen!
Vẻ mặt Trịnh Dược sư rất hiền lành. mĩm cười nói với Dương Phàm.
Hóa ra, vị Trịnh Dược sư này chính là một trong các vị Khách liêu của Dương Gia Bảo. có tu vi Luyện Khí hậu kỳ nhưng y thuật rất siêu phàm. đồng thời còn tinh thông luyện đan thuật! ở Dương Gia Bảo. ngay cả nhưng bậc trưởng bối đời thứ hai có tu vi Ngưng Thần kỳ cũng cực kỳ tôn trọng hắn.
- Trịnh Dược sư khách khí rồi! Dương mỗ sao dám mùa rìu qua mắt thợ chứ?!
Dương Phàm cũng khách khí. khiêm tốn nói. Hắn hiểu được rằng vị Trịnh Dược sư này không thể đứng về phe Dương Quang được. Thân phận của hắn ở Dương Gia Bảo rất cao. thân là khách liêu, bình thường luôn đứng ở trung lập. không tham gia vào việc tranh giành lợi ích giữa con cháu Dương gia. Ngoài Trịnh Dược sư ra thì trong phòng còn có một vài vị khách nhân. đồng dạng cũng có thân phận dược sư.
Có lẽ lần so đấu y thuật của "Dĩ y hội hữu" hiếm thấy này đã khiến không ít tu sĩ phụ cận Vụ Liễu Trấn chú ý. Mọi người ngồi tĩnh tọa trong phòng khách một hồi thì bức rèm che cửa đột nhiên được vén lên. một trung niên ăn mặc hoa lệ đi vào.
Người này chính là Trưởng trấn Vụ Liễu Trấn Lưu Đức QUÝ.
Ánh mắt của Lưu Đức QUÝ nhìn qua mấy người trong phòng rồi cất cao giọng nói:
- Các vị khách quý có thể quang lâm hàn xá đã là vinh hạnh cho Vụ Liễu Trấn. cũng là vinh hạnh cho Lưu mổ. Lần đại hội Dĩ y hội hữu này, tham gia chủ yếu chỉ là Dương công tử và Hồ Bán Tiên mà thôi. Những vị khách quý còn lại sẽ ở bên ngoài làm chứng. Mấy vị hương thân phụ lão ở ngoài kia cũng sẽ là một trong những người làm chứng.
- Người đâu. mở cửa ra.
Lưu Đức QUÝ nói đều đều. cho người hầu mở cửa đại môn ra để những dân chúng và nhân sĩ khắp nơi bên ngoài đang rất tò mò cũng có thể nhìn tới sự việc diễn ra ở trong phòng khách.
- Dĩ y hội hữu là một lần so tay nghề Dược sư. lần này chúng ta lại được mở rộng tầm mắt rồi
- Nghe nói Hồ Bán Tiên là Tiên sư trong truyền thuyết, tinh thông quỷ thần thuật. Dương công tử là đối thủ của hắn sao?
- Ta tin tưởng Phàm ca nhất định có thể chiến thắng! Phàm ca cũng từng là tiên sư. sao có thể sợ hãi Hồ Bán Tiên được!
Thiết Ngưu ở trong đám người hét lớn lên. Hắn và Nam Cung Vũ đều ủng hộ Dương Phàm.
Không lâu sau. ngoài cửa của gian phòng trang nhã này đã chật như nêm cối. Trong trạch viện của Lưu Đức Quý đã có tới chừng hai trăm người, phần lớn là tới để xem náo nhiệt. Dương Phàm và Hồ Bán Tiên đều nhìn thấy tình hình này, trên mặt đều lộ ra vẻ tươi cười. Ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau. sau đó lóe lên. Trong hư không dường như cũng lóe lên chút hoa hỏa.
- Hiện tại ta tuyên bố. lần Dĩ y hội hữu này có mấy vị Dược sư tới tham dự. Bọn họ là Trịnh Dược sư của Dương Gia Bảo và mấy vị Dược sư lão luyện đến từ Huyện thành Lần so tài này, bọn họ sẽ phát biểu những giải thích độc đáo của mình. Thắng bại cuối cùng cũng sẽ được tham khảo ý kiến của bọn họ. Đương nhiên. Người có quyền lớn nhất cũng chính là Lưu Mạn Hương, con gái của Lưu mỗ. Bởi vì nàng chính là người bệnh trong lần Dĩ y hội hữu này.
Sau khi lên tiếng, ánh mắt Lưu Đức QUý đảo qua Dương Phàm và Hồ Bán Tiên rồi cười nói:
- Mời Dương công tử và Hồ Bán Tiên đi vào nội ốc xem bệnh cho tiểu nữ! Mấy vị Dược sư cũng có thể cùng nhau vào quan khán. những người còn lại chờ ở nơi này.
Rất nhanh, có nha hoàn mở ra rèm che trong nội ốc. bên trong có thể nhìn thấy một cái giường khảm ngà voi còn có một tầng lụa mỏng bán trong suốt chắn lại.
Dương Phàm và Hồ Bán Tiên liếc mắt nhìn nhau. đồng thời cất bước đi vào nội ốc.
Bức rèm che kia được mở ra. nhưng những người ở ngoài phòng khách lại không thể nhìn thấy gì cả. Người ngoài phòng chỉ mơ hồ nhìn thấy một số cảnh tượng mà thôi. Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Lưu Đức Quý, hai người đã đi tới trước chiếc giường. Phía sau tầng lụa mỏng bán trong suốt kia. mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ nhân đang nằm trong đó. Tầng lụa mỏng này tất nhiên không thể ngăn cản được ánh mắt của những người tu tiên. Trên mặt Dương Phàm mang theo vẻ mĩm cười nhìn về phía Lưu Mạn Hương.
- Người đâu. lấy sợi tơ!
Lưu Đức Quý khẽ hô một tiếng.
"Sợi tơ?"
Dương Phàm nao nao. chợt hiểu ra.
Vừa dứt lời. một nha hoàn lập tức mang tới một sợi tơ dài tới hơn một trượng, rồi nhẹ nhàng buộc lên cỗ tay trắng nõn tinh tế của Lưu Mạn Hương, đầu kia lại đặt trước mặt Dương Phàm và Hồ Bán Tiên.
Huyền tuyến bắt mạch!
Chỉ chốc lát nhưng người có mặt nơi này đều chấn kinh. đặc biệt là nhưng phàm nhân.
- Huyền tuyến bắt mạch. đây chính là một bản lĩnh y thuật chỉ có trong truyền thuyết... Dân chúng ngoài phòng lập tức tranh nhau thảo luận.
Huyền tuyến bắt mạch. bình thường được sử dụng cho người có thân phận rất đặc thù thường là các nữ nhân có thân phận rất cao quý. Thầy thuốc xem bệnh sử dụng phương pháp này là vì sự chênh lệch thân phận, cũng là cách biệt nam nữ. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một loại lời đồn mà thôi phàm nhàn gần như là chỉ mới được nghe thấy mà thôi.
- Dương Dược sư, lần đánh cuộc này mấu chốt là ở chỗ ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư được không thôi. Lão phu thật ra lại nắm chắc vài phần. không biết ngươi có bản lĩnh thế nào!
Hồ Bán Tiên cười tủm tỉm nói.
- Được. để ta trước đi!
Vẻ mặt Dương Phàm rất bình tĩnh. tiếp nhận sợi dây nhỏ trong tay của nha hoàn. Chỉ chốc lát. toàn trường đều trở nên yên tĩnh. ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bàn tay hắn.
"Huyền tuyến bắt mạch..."
Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên. không biết là mưu ma chước quý của ai? Nói thật. loại phương pháp này hắn cũng chưa từng học qua.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:44 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Huyền tuyến bắt mạch cũng là phương pháp mà chỉ có thần y trong truyền thuyết của thế tục giới mới có thể nắm giữ. Muốn nắm giữ phương pháp này thì y giả đầu tiên phải có được kinh nghiệm vô cùng phong phú, đối với việc bắt mạch phải đạt tới cảnh giới cực kỳ thuần thục. Nếu nói tới điểm này thì không kể Dương Phàm. ngay cả Hồ Bán Tiên cũng không đủ tư cách.
Bọn họ đều là người tu tiên. không thể chân chính tiêu hao nhiều thời gian để chữa bệnh như thế. Dương Phàm tất nhiên là không cần phải nói. Hắn là Dược sư lõm bõm. mới nhập môn được hơn hai tháng. Còn Hồ Bán Tiên, tuy rằng tuổi tác khá lớn. cũng nắm giữ được một ít y thuật nhưng đại bộ phận Tinh lực vẫn tập trung vào việc tu tiên. xem bệnh cũng là thứ yếu mà thôi!
Dương Phàm tiếp lấy sợi dây nhỏ kia. khóe miệng hơi nhếch, nhắm hai mắt lại. Đám sương sinh mệnh trong cơ thể lập tức hóa thành một dòng nước thanh lương, dọc theo sợi dây nhỏ tiến vào trong cơ thể của Lưu Mạn Hương.
Huyền tuyến bắt mạch?
Đối với người Tu tiên mà nói thì đây hoàn toàn là chuyện cười. Hồ Bán Tiên đứng rất gần hắn. cảm nhận được một chút linh khí dao động rất nhỏ. không khỏi đưa ánh mắt nhìn lên trên sợi dây kia. trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Trong lòng hắn rất kinh ngạc. Đưa linh khí bám vào sợi tơ rất bé kia, sau đó kéo dài khoảng cách tới một trượng, tiến vào cơ thể người bệnh. Điểm này thì không phải là tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường có thể làm được!
Bởi vậy có thể thấy được. đối với việc sử dụng linh khí. Dương Phàm cũng đạt tới một cảnh giới không thấp.
Hồ Bán Tiên tự nhận mình cũng không thể làm được điều đấy.
Mấv tên Dược sư trong phòng cùng đám người Dương Quang cũng mơ hồ cảm nhận được dị động của Dương Phàm.
- Ha ha! Dương công tử tuy chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ nhưng dù sao cũng từng là cao nhân Ngưng Thần kỳ, đối với việc nắm giữ lực lượng quả thật vượt xa nhưng tu sĩ cùng giai. Thông qua thủ đoạn như thế này, ngay cả khi hắn không có kinh nghiệm huvền tuyến bắt mạch nhưng hiệu quả cũng sẽ giống nhau.
Trịnh Dược sư tán thưởng nói đưa tay lên vuốt vuốt râu. trong mắt cũng hiện lên một tia dị sắc.
Sắc mặt Dương Quang cũng bình thản. cũng biết là không có gì lạ nên khẽ gật đầu nói:
- Nếu muốn làm như Thế thì cũng chỉ có Luyện Khí đại viên mãn mới có thể. Dương sư đệ chung quy vẫn không phải là người thường, ngay cả sửa tu y đạo cũng là thiên phú dị bẩm!
Theo hai người có tu vi cao nhất. có tư cách lên tiếng nhất là bọn họ đã nói thì những người còn lại đều khẽ gật đầu phụ họa.
Dương Phàm kỳ thật đối với bệnh tình trong cơ thể của Lưu Mạn Hương đã có chút hiểu biết. nhưng vì cẩn thận. hắn vẫn tỉ mỉ điều tra kỹ lưỡng. Sau một lát, Dương Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, trong hai mắt cũng hiện lên một chút dị sắc, đưa mắt nhìn sang Hồ Bán Tiên bên cạnh.
Ánh mắt Hồ Bán Tiên tiếp xúc với hai mắt Dương Phàm. mơ hồ truyền ra một tia âm lãnh và trào phúng.
- Sao thế Dương Dược sư. chút tiểu bệnh như thế hẳn là không làm khó được ngươi chứ! Nếu không thì ngươi làm gì đủ can đảm mà mở y quán tại Vụ Liễu Trấn này!?
Hồ Bán Tiên cười tủm tim. sau đó nhìn nhìn xung quanh
- Dương Phàm. nếu ngay cả bệnh của một phàm nhân mà ngươi cũng không trị liệu được thì đâm đầu mà chết đi. còn trở về tu tiên giới làm gì? Cải tu y đạo làm gì? Ha ha... Cười chết thiếu gia ta mất!
Lý mập mạp ngồi trong phòng khách, không chút kiêng dè gì lên tiếng châm chọc. cất tiếng cười vang.
Những người còn lại nhưng vẫn trầm mặc. thần sắc bất động. chỉ có hắn là kiêu căng. không để ý trước sau mà thôi. Trong sự yên tĩnh này, chỉ có tiếng cười của hắn, điều này thật sự nhạt nhẽo.
Dương Phàm là người liên quan. ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên. lười nhác không thèm liếc nhìn hắn một cái. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Đức Quý. giọng điệu bình thản nói:
- Trên người tiểu thư có hai loại bệnh. một là nhiễm phải một loại hàn độc cỗ quái mới đây. Bệnh này có thể dây dưa lâu dài rất khó đối phó.
Dứt lời. hắn như vô tình liếc nhìn Hồ Bán Tiên một cái.
Hồ Bán Tiên ra vẻ không biết Dương Phàm nhìn. trong mắt lại hiện ra một tia bối rối mà người ngoài khó có thể nhận ra. Hắn đột nhiên nhận ra. y thuật của Dương Phàm đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Tuy nhiên, trong lòng vẫn âm thầm cười lạnh. thần sắc bất động.
- Loại bệnh đầu tiên này cũng không sao. chỉ cần dùng mấy lần thuốc, tẩm bổ thời gian. nhiều nhất là mười ngày. nửa tháng sẽ có thể cải thiện. Khó đối phó nhất chính là loại bệnh thứ hai. Loại bệnh này chính là một loại độc thuật của tự thân tiểu thư.
Độc Thuật?!
Lời này vừa nói ra khiến toàn trường khiếp SỢ. vẻ mặt Lưu Đức QUÝ hiện lên nét lo lắng. khó có thể tin nói:
- Độc thuật?
Khuôn mặt Hồ Bán Tiên lại hiện ra vẻ dị sắc. sắc mặt của đám người Dương Quang. Lý mập mạp cũng hơi đổi.
"Xem ra tên Dương Phàm này quả thật có chút thủ đoạn, không ngờ liếc mắt cái đã có Thể nhìn ra bản chất. chẳng lẽ hắn thật sự tính toán cải tu y đạo chăng?"
Vẻ mặt Dương Quang trở nên trầm ngâm. Nam nhân bình tĩnh mĩm cười cách đó không xa kia không hiểu sao luôn mang Tới cho hắn một cảm giác khó có thể nhìn thấu được.
- Đúng thế. chính là độc thuật!
Dương Phàm bình thản nói:
- Nếu là độc thuật thì hẳn mọi người có thể nhìn ra. khẳng định có người tính kế với Lưu tiểu thư! Do đó hắn mới làm ra loại chuvện thương thiên hại lí bực này.
Xôn xao!
Toàn trường lập tức ồ lên. mọi người tranh nhau bàn luận.
- Dương Dược sư. nếu là có thể tìm ra nguyên nhân thì ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nữ không?
Vẻ mặt Lưu Đức Quý rất căng thẳng. nói.
- Việc này Dương mỗ có vài phần nắm chắc.
Dương Phàm không nhanh không chậm nói:
- Nhưng là mặc dù chúng ta có thể giải trừ được độc thuật này nhưng cũng chỉ là trị được phần ngọn mà không trị tận gốc.
- Đây là vì sao?
- Bởi vì ta cho dù giải độc rồi thì người hạ độc kia lại có thể tiếp tục thi triển độc thuật đối với tiểu thư! Do đó. việc chữa trị của Dương mỗ cũng không có ý nghĩa gì cả!
- Hừ. Dương Dược sư. ngươi nói mãi thế cũng mới chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi! Vậy ngươi nói xem. Lưu tiểu thư bị độc thuật nào?
Hồ Bán Tiên cười lạnh nói trong lòng đã có chút giật mình.
Trịnh Dược sư trong phòng khách cũng cảm thấy hứng thú hỏi:
- Lão phu cũng rất ngạc nhiên, mời Dương Dược sư giải thích một chút!
- Được rồi, kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì! Trong người Lưu tiểu thư có một loại trùng độc! Nguyên lý của độc này chính là gieo vào trong cơ thể người bệnh một loại "trùng thần bí". Mà người thi triển độc thuật này có được một sự liên hệ thần bí khó lường với "trùng" trong người bệnh. tùy thời có thể thao túng để khiến nó phát tác.
Dương Phàm thong thả nói:
- Người thi triển kia chỉ cần khống chế từ xa. có thể nắm được sinh tử của người bệnh trong tay.
Sắc mặt của Lưu Trưởng trấn trắng bệch. Điều này rất nguy hiểm. sinh tử của con gái không ngờ lại do người khác nắm trong tay!
- Trùng độc?
Trịnh Dược sư cũng cười ảm đạm.
- Loại độc thuật này ta cũng từng gặp qua. quả thực rất khó đối phó. Nhưng người thi triển độc thuật này tuyệt đối là tà đạo ác nhân. làm việc xằng bậy, thương thiên hại lý.
- Trịnh Dược sư nói rất đúng. Độc thuật này đích xác rất đáng sợ. Dụng tâm của người thi triển quả thực thập phần tà ác.
Mấy tên Dược sư còn lại cũng phụ họa theo.
Rùm!
Lưu Đức QUÝ kia đột nhiên quỳ xuống, hướng về Dương Phàm nói:
- Dương công tử, van cầu ngươi hãy cứu lấy con gái ta!
- Trưởng trấn mời đứng lên.
Dương Phàm vội vàng đỡ hắn dậy. thản nhiên nói:
- Dương mỗ nếu dám nói ra loại độc thuật này đương nhiên có phương pháp khắc chế!
- Thật sao?
Tên Hồ Bán Tiên kia ngoài mặt cười nhưng trong lòng lạnh lẽo nói:
- Một khi đã như thế thì hãy để chúng ta được kiến thức một phen. xem Dương Dược sư làm sao mà giải trừ được trùng độc trong truyền thuyết này?!
Trong lòng hắn cười lạnh liên tục:
"Trải qua sự uy hiếp của mình. hôm qua đã đạt được hiệp nghị với Lưu Mạn Hương. Bất kể Dương Phàm có thể chữa trị được bệnh này hay không thì kết quả cũng giống nhau!"
Tuy nhiên. Hồ Bán Tiên vẫn có chút không tin rằng Dương Phàm. người mà nửa đường cải tu y đạo lại có thể đối phó được trùng độc.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:44 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Muốn giải trừ loại trùng độc này cũng không khó. Dương mỗ có một loại phép thuật độc môn có thể khắc chế những độc thuật bình thường, về phần có thể đối phó được loại trùng độc này không thì ta cũng không thể nắm chắc hoàn toàn được.
Dương Phàm chậm rãi nói. trong lòng quả thật cũng có chút căng thẳng. Dù sao. đây cùng là trận chiến đầu tiên từ khi hắn trở lại tu tiên giới. phải cố gắng đạt được toàn thắng.
- Xin hỏi Dương Dược sư có thể nắm chắc mấy phần? Nữ nhi của Trưởng trấn là thiên kim tiểu thư. nếu như ngươi không thể quá nắm chắc mà vẫn cố chữa thì không phải là mạo phạm tới giai nhân sao!?
Hồ Bán Tiên nham hiểm nói. Trên người hắn mơ hồ lộ ra một loại khí thế hung hăng, muốn trước mặt bao nhiêu người tạo ra thêm cho Dương Phàm chút áp lực để hắn bối rối thêm.
Nhưng biểu hiện của Dương Phàm vẫn bình tĩnh tới cực độ. không lộ ra chút thần sắc lo lắng nào khiến hắn thêm một lần nữa phải thất vọng.
"Tên này thật không giống một tên tu sĩ vừa đi theo y đạo..."
Trong lòng Hồ Bán Tiên có chút bất an. Những Dược sư không có kinh nghiệm bình thường thì trước mặt bao nhiêu người như thế này, hắn tuyệt đối không thể trấn định được như thế!
- Phần nắm chắc của Dương mỗ cũng không quá lớn. đại khái chỉ chừng tám phần là giải trừ tận gốc. Nếu phương pháp giải trừ trùng độc này không được. Dương mỗ còn có mấy phương pháp khác để điều trị cho tiểu thư. Lưu Trưởng trấn cứ yên tâm đi!
Dương Phàm mĩm cười nói. ôn hòa như gió. một cỗ khí tức tự nhiên thân thiết khiến người ta phải tín nhiệm, tâm sinh hảo cảm.
- Nắm chắc tám phần?
Hồ Bán Tiên há hốc mồm miệng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nắm chắc tới tám phần đã khiến người ta cực kỳ yên tâm. huống chi vẫn là pháp thuật có thể chữa trị tận gốc. Trịnh Dược sư vốn bình tĩnh như thường trong mắt cũng phải bắn ra một chút dị quang, sắc mặt hơi đổi:
"Nắm chắc tới tám phần? Tiểu tử nàv không nên tự tin như thế chứ?"
Nắm chắc tám phần có thể giải trừ tận gốc, ngay cả một Dược sư lão làng như hắn cùng không dám khoa trương như thế.
- Công tử, mau mời!
Lưu Đức Quý mừng rỡ, vội vàng thúc dục Dương Phàm tiến lên chữa bệnh cho nữ nhi của mình. Nha hoàn vội vàng vén tấm lụa mỏng lên. lộ ra thân ảnh một nữ nhân nằm bên trong.
- Mời công từ!
Lưu Mạn Hương đưa ra cánh tay trắng nõn. cực kỳ phối hợp.
- Đắc tội vậy!
Dương Phàm cũng không khách khí. vươn hai đầu ngón tay ra đặt lên cổ tay của Lưu Mạn Hương. Hắn nhắm hai mắt lại. thi triển Khu độc thuật mà hắn vừa nghiên cứu cách đây không lâu.
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, đầu ngón tay Dương Phàm đột nhiên tạo ra một đóa hoa ánh sáng màu vàng nhạt. đang không ngừng uốn lượn. cực kỳ lộng lẫy. Tuy nhiên, những phàm nhân bình thường cũng rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng những người tu luyện ở đây lại nhãn tình sáng lên.
Hiển nhiên. Dương Phàm đã bắt đầu thi triển pháp thuật.
Trong cảm giác của Dương Phàm. đầu ngón tay của Dương Phàm kéo ra hai luồng ánh sáng màu vàng nhạt như hai con rắn giao nhau. không ngừng xoay tròn rồi tiến vào trong cơ thể Lưu Mạn Hương. Nơi nó đi qua. không ít thứ độc hại bé nhỏ đều hóa thành hư vô.
Từ giải thích trong Khu độc thuật. Dương Phàm biết rằng trong cơ thể con người có rất nhiều thứ bé nhỏ độc hại. nhưng không thể hoàn toàn khu trừ được. Sự tồn tại của chúng cùng có ý nghĩa riêng.
Chỉ một lúc, tuyến ánh sáng màu vàng nhạt hình rắn này đã tiến vào khắp nơi trong thân thể Lưu Mạn Hương, thanh trừ những cổ trùng phân tán khắp nơi. Trùng độc là một loại tồn tại rất kỳ quái. nó có thể ẩn núp trong bất cứ nơi nào của cơ thể. còn có thể dời đi. Một khi phát tác thì lập tức sẽ sinh sôi nảy nỡ ra vô số cổ trùng, cắn nuốt huyết nhục của người bệnh. Nghe nói. với những "trùng" cường đại thì ngay cả nguyên thần của tu sĩ cùng có thể bị cắn nuốt.
Sau một lúc, vẻ mặt Dương Phàm lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn sử dụng Khu độc thuật đã giết chết không ít cổ trùng nhưng vẫn chưa thể chân chính giết được mẫu trùng (con trùng chúa). Vì thế hắn bắt đầu cẩn thận lục soát.
Thời gian chậm rãi trôi qua. ngav cả bản thân Dương Phàm cũng bắt đầu có chút lo lắng. Hồ Bán Tiên đứng cách đó không xa. khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, cười nói:
- Dương Dược sư. đã qua nửa nén hương rồi. ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không?
"Thời gian nửa nén hương?"
Dương Phàm nao nao. dường như chưa lâu như thế chứ?! Nhưng Trịnh Dược sư lại cười vang lên nói:
- Dương Dược sư cũng đừng vội. còn lâu mới hết thời gian nửa nén hương. Dứt lời. hắn như vô tình liếc mắt nhìn Hồ Bán Tiên một cái.
Trong lòng Hồ Bán Tiên lập tức khẽ lộp chộp. cảm nhận được một cỗ áp lực không nhỏ.
Nếu luận về y thuật và lịch duyệt thì hắn còn kém xa cả vạn dặm so với Trịnh Dược sư. Dương Phàm giật mình. liếc nhìn Hồ Bán Tiên một cái. lặng lẽ tiến vào trạng thái Toàn tri hình thức. càng cẩn thận điều tra mẫu chủng của trùng độc này.
Hóa ra. Hồ Bán Tiên cố ý nói thời gian nhiều thêm là muốn gây áp lực cho Dương Phàm. khiến đối phương tâm loạn ý hoảng, khó có thể phát ra chân chính thực lực. Lúc này đây khi Dương Phàm tiến nhập vào trạng thái Toàn mô tri thức thì năng lực cảm quan đã tăng lên rất nhiều, gần như tìm tòi tới từng bộ phận trong cơ thể của Lưu Mạn Hương. Rốt cục hắn đã tìm được chỗ ở chân chính của trùng độc ở một góc vô cùng hẻo lánh.
Sau khi Dương Phàm biết rõ vị trí của trùng độc kia. hắn càng cảm thấy giận dữ. đối với thủ đoạn đê tiện của Hồ Bán Tiên cũng thống hận tới cực điểm. Hồ Bán Tiên không ngờ đem mẫu chủng chuyển tới chỗ bí mật nhất dưới hạ thể của nữ nhân. Đây là loại đê tiện và bỉ ổi như thế nào?!
Nếu đổi lại là Dược sư bình thường thì cũng rất khó nghĩ tới việc người thi độc lại đặt mẫu trùng độc này tới bộ vị kia của nữ nhân. Nhưng Hồ Bán Tiên lại làm như thế. Hắn còn đem một bộ phận trùng không quan trọng khác phân tán khắp cơ thể Lưu Mạn Hương để hấp dẫn sự chú ý của Dược sư. khiến người ta chỉ trị phần ngọn mà không trị được tận gốc.
Nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí. Dương Phàm cùng minh bạch rằng thái độ làm người của Hồ Bán Tiên rất âm hiểm. không từ thủ đoạn. Một địch nhân như thế ngày sau nhất định phải diệt trừ. Trong mơ hồ. từ đáy lòng Dương Phàm đã sinh ra một cỗ sát khí nồng đậm. Tuy nhiên hắn cũng cố gắng nén giận. Với thân phận Dược sư tiến vào tu tiên giới. hắn không thể bộc lộ ra sự cường đại về thần thông và thực lực của hắn được! Muốn giết Hồ Bán Tiên cũng chỉ có thể âm thầm thực hiện. và phải vô thanh vô tức.
Nếu đã tìm ra mẫu trùng độc rồi thì tiếp theo đã rất dễ dàng.
Dương Phàm thi triển Khu độc thuật, hai luồng ánh sáng giao nhau kia không ngừng xoay tròn. giao quấn lấy nhau tiến vào hạ bộ của Lưu Mạn Hương. Đương nhiên, đây cũng đều là ở trong cơ thể. không phải ngoài thân. Dương Phàm cũng không làm ra chuyện nhơ nhớp nào.
Khàn khàn...
Một đạo tiếng kêu quỹ dị đột nhiên vang lên rồi biến mất ngay. Toàn bộ những người ở nơi này khi nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều không tự chủ được phải run lên. Dương Phàm cũng không chút lưu tình. lập tức diệt sát mẫu trùng độc này.
Gần như cùng lúc đó. Lưu Mạn Hương đang nằm trên giường cũng phát ra một tiếng rên. sắc mặt lập tức ửng đỏ. thân thể mềm nhũn ra, giống như đang tiến vào cao trào vậy. May mắn là có tấm lụa mỏng che chắn nên cũng không có ai chú ý tới tư thế quằn quại của nàng.
Chỉ là âm thanh này vang lên khiến tâm thần người ta nhộn nhạo. không khỏi nghĩ ngợi viễn vông.
Vừa nghe thấy tiếng rên của con gái. Lưu Đức QUÝ cũng cả kinh. vội vàng hỏi:
- Dương Dược sư. có chuvện gì sao?
Lúc này, Dương Phàm vừa thu hồi tay lại. nhàn nhã nói:
- Trùng độc đã được giải trừ! Chỉ là tên hạ lưu hèn hạ thi độc kia đã khiến Dương mỗ phải tiêu tốn không ít tâm thần!
Dứt lời. Dương Phàm chuyển ánh mắt nhìn sang khuôn mặt của Hồ Bán Tiên. Giờ phút này sắc mặt của Hồ Bán Tiên trắng bệch. tâm thần tựa hồ giống như đang trong suy yếu.
- Ồ? Hồ Bán Tiên, ngươi chẳng lẽ sinh bệnh? sắc mặt sao mà tái nhợt như thế? Dương mỗ vừa chữa xong bệnh cho Lưu tiểu thư. hay là để ta xem bệnh cho ngươi luôn?
Dương Phàm như cười như không nhìn Hồ Bán Tiên.
Vốn là trùng độc kia và người thi độc có một mối liên hệ thần bí. Một khi trùng độc đột nhiên bị tiêu diệt thì tâm thần của người thi độc cùng bị thương nhất định. Theo như lời Dương Phàm. những người còn lại cũng tập trung ánh mắt nhìn về phía Hồ Bán Tiên.
- Không cần Dương công tử lo lắng. bần đạo không sao!
Hồ Bán Tiên cường vận pháp lực. bức máu lên mặt. khiến nó hồng nhuận trở lại. nhưng trong lòng lại đang hận Dương Phàm tới thấu xương. Trịnh Dược sư chú ý hết thảy những điều này, trên mặt lộ ra biểu tình đang suy nghĩ.
- Dương Dược sư. tiểu nữ thật sự không sao rồi chứ?
Lưu Đức QUÝ mừng như điên nói. Biểu hiện dị thường của Hồ Bán Tiên cũng không khiến hắn quá để ý.
Dương Phàm khè gật đầu nói:
- Đã giải trừ tận gốc.
Sau đó hắn lại như cười như không nói:
- Dương mỗ đã giết trùng độc kia. người thi độc sẽ nháy mắt tâm thần bị thương...
Dứt lời, hắn như vô ý liếc mắt nhìn sang Hồ Bán Tiên với sắc mặt dường như không được tự nhiên, làm ra vẻ như không nỡ nói:
- Hồ Bán Tiên. Dương mỗ thấy ngươi có bộ dáng như có bệnh. thật sự không cần ta xem cho chứ?
Xoát xoát!
Ánh mắt của mọi người nơi nàv không tự chủ được đều nhìn về phía khuôn mặt Hồ Bán Tiên. Sự tình này đều khá rõ ràng. chỉ cần người có chút đầu óc thì đều có thể phán đoán ra đôi chút. Hồ Bán Tiên vừa nghe lời ấy lập tức biến sắc. trước mặt bao nhiêu người cười lạnh nói:
- Dương công tử chẳng lẽ hoài nghi ta là người hạ độc?
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:45 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Ha ha! Dương mỗ không hoài nghi bất cứ người nào nơi này cả!
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Nhưng ngược lại. Hồ Bán Tiên. ngươi cần gì phải có phản ứng lớn như thế?
Hắn đích xác không có chút hoài nghi nào mà là xác định trăm phần trăm chính là Hồ Bán Tiên. Sắc mặt của Hồ Bán Tiên quả không được tốt. tâm thần vừa bị hao tổn. hiện tại đã cường vận pháp lực đem máu bức lên mặt. nhìn qua cũng hồng nhuận nhưng vẫn không thật sự tự nhiên
- Dương công tử nói đùa...
Lưu Đức QUÝ cười lớn một tiêng rồi nói:
- Hồ Bán Tiên, ngươi có muốn xác nhận một chút xem Dương công tử có chữa khỏi bệnh cho tiểu nữ rồi hay không?!
Sau đó. hắn lại hướng về phía vị khách quý đức cao vọng trọng Trịnh Dược sư nói:
- Trịnh Dược sư, còn các vị Dược sư khác nữa đều là người làm chứng, có thể phát biểu ý kiến của mình!
Hồ Bán Tiên đi tới bên giường, đánh mắt cho Lưu Mạn Hương một cái rồi rất giảo hoạt nói:
- Lão phu xác nhận bệnh tình trên cơ bản đã ổn định nhưng chân chính tình huống như thế nào thì chỉ có tự mình Lưu tiểu thư mới có thể định đoạt.
Sau đó. Trịnh Dược sư đi tới kiểm tra. Hắn cực kỳ cẩn thận. tự thân mình bắt mạch cho Lưu Mạn Hương. Sau một lúc. khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn lộ ra vẻ kinh dị, cảm thán nói:
- Y thuật của Dương công tử thật siêu phàm. không ngờ đã hoàn toàn giải trừ trùng độc. Thủ đoạn như thế thật thần thông, lão phu cũng cảm thấy tự ti.
Lời này vừa nói ra. mười mấy người trong đại sãnh cũng đều khiếp sợ. biểu lộ ra bộ dáng khó có thể tin được. Mấy tên Dược sư còn lại nhìn nhìn về phía Dương Phàm. ánh mắt lộ ra đủ sự nghi ngờ. ghen tị và kinh hãi. Chỉ mới mười tám tuổi mà lại nắm giữ được y thuật như thế. thậm chí khiến một Dược sư lão luvện như Trịnh Dược sư phải mặc cảm thì có thể biết được y thuật của đổi phương cao siêu như thế nào!?
Đương nhiên, bọn họ cũng có chút cảm thấy may mắn. Lời ấy của Trịnh Dược sư có lẽ xuất phát từ sự khiêm nhường và tán dương mà thôi. Chứ một tiểu mao đầu vừa bước chân vào y đạo sao có thể so sánh với một gã Dược sư có kinh nghiệm phong phú được!?
Có lời này của Trịnh Dược sư. những Dược sư còn lại cũng chỉ làm qua loa. đối với y thuật của Dương Phàm cũng chỉ khen lấy lệ.
- Trịnh Dược sư nói không sai quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Y thuật của Dương công tử quả không tầm thường!
- Dương công tử thiên phú dị bẩm! Trùng độc bậc này mà chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn diệt trừ khiến ta thật sự cảm thấy không bằng!
- Lưu tiều thư đã khỏi hẳn! Y thuật như thế khiến người ta thật sự khâm phục! Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!
Trong nhất thời. Dương Phàm thật sự mở mày mở mặt. được tâng bốc như thần y hàng thế vậy! Những dân chúng khắp nơi đều lộ ra vẻ kính ngưỡng, khuôn mặt kinh ngạc. đều tranh nhau bàn luận. Tình cảnh như thế khiến sắc mặt của Hồ Bán Tiên càng lúc càng khó coi. vẻ mặt của Dương Quang và Lý mập mạp cũng trở nên trầm mặc.
Lâm Chung ngồi vừng chãi trong phòng khách, vẻ mặt cười nhạt. Hắn từ đầu tới cuối đều rất tin tưởng vào Dương Phàm. kết quả như thế cũng không khiến hắn bất ngờ. Hôm nay. Dương Phàm nhất định "nhất chiến thành danh"!
Có thể đoán được, tên tuổi của hắn sẽ truyền khắp tu tiên giới phụ cận. khiến những tu sĩ và các Dược sư khác nghe danh.
- Các vị tiền bối quá khen rồi Dương mỗ chỉ là một danh y tầm thường mà thôi làm sao đảm đương được đại danh như thế. Nếu như không phải là kế thừa của kỳ nhân và vô tình được cao nhân chỉ điểm thì Dương mỗ cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn trở thành một gã Dược sư được!
Dương Phàm vội vàng khiêm tốn nói đồng thời lại như vô tình hé lộ ra một ít bí mật! Mấy tên Dược sư nơi này ánh mắt lập tức sáng ngời. Kế thừa của kỳ nhân và được cao nhân chỉ điểm?
Khó trách tiểu tử này lại nắm giữ được y thuật thần kỳ như thế! Hóa ra là được danh sư chỉ điểm và kỳ ngộ!
Ngay cả Trịnh Dược sư trên mặt cũng lộ ra vẻ hâm mộ, đột nhiên ánh mắt hơi tối sầm lại. Nhưng mà đây là cơ duyên tạo hóa. cưỡng cầu không được. Đây cũng chính là nhân tố khó nắm bắt nhất trên con đường tu tiên. cầu mong trường sinh bất tử!
- Khụ khụ...
Hồ Bán Tiên đột nhiên lên tiếng:
- Kết quả chân chính, người bệnh có quyền lên tiếng. Xin hỏi Lưu tiểu thư. thân thể nàng có thoải mái hay không? Có thấy bệnh đã khỏi rồi hay không?
- Đúng thế! Kết quả cuối cùng của lẩn Dĩ y hội hữu này sẽ do Lưu tiểu thư định đoạt!
Những người còn lại đều gật đầu tán thành!
Bất kể là y thuật cao minh thế nào. có thể tâng bốc cỡ nào nhưng chân chính chứng nhận kết quả thì phải là người bệnh. Trong lúc nhất thời. phòng khách này lại lâm vào yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc giường có tấm lụa mỏng che kín kia.
- Mạn Hương, con lên tiếng đi. cảm giác thế nào?
Lưu Đức Quý hỏi.
Tất cả mọi người đều đang chờ người bệnh là nàng đưa ra định đoạt cuối cùng. Hồ Bán Tiên hơi híp mắt. liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. khóe môi nhếch lên. nhìn rất châm biếm.
"Cho dù y thuật của ngươi có cao minh thế nào đi nữa nhưng người bệnh đã bị ta uy hiếp. bất kể quá trình thực hiện như thế nào thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một!"
Rốt cục. dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Lưu Mạn Hương mở miệng lên tiếng:
- Y Thuật của Dương Dược sư thật phi phàm! Quả thật là thủ đoạn của thần tiên. Bệnh tình của tiểu nữ chỉ trong nửa khắc đã có chuyển biến tốt đẹp! So với nhưng thầy thuốc mà tiểu nữ biết trước đây thì hơn hẳn một bậc... Đa tạ Dương công tử đã ra tay cứu giúp. ân đức này tiểu nữ suốt đời không quên!
Thanh âm nhẹ nhàng êm tai cũng ẩn chứa lòng biết ơn chân thành.
Xôn xao!
Nơi này lập tức trở nên huyên náo. Dân chúng bên ngoài cũng nảy sinh tình cảm vui mừng và cảm động, không kìm nổi phải tán thưởng không dứt.
- Ta đã sớm nói Phàm ca nhất định có thể làm được mà! Thiết Ngưu ở bên ngoài ưỡn ngực rất tự hào và hãnh diện.
Lúc này. Dương Phàm dường như đã trở lại với con người trước kia. là thiên tài đệ nhất vô cùng chói lọi của gia tộc. được vô số người theo đuổi và tán thưởng. Không những thế. lúc này hắn vinh nhục không sợ hãi bĩnh tĩnh vô cùng. đáy lòng chỉ có chút gợn sóng mà không hề cảm giác ngạo mạn.
Bởi vì hắn hiểu được, đây chỉ là bước chân đầu tiên khi hắn trở lại Tu tiên giới mà thôi. Ngày sau. con đường gian nan này còn cần hắn vững bước đi tới...
- Cái gì...
Hồ Bán Tiên khó tin! Thân mình hắn run lên. sắc mặt âm tình bất định. quả thực không thể tin đây là sự thật!
Nghĩ lại đêm qua. hắn rõ ràng là đã thành công uy hiếp Lưu Mạn Hương. Bất kể điều biến ra sao thì kết quả là nàng đều phải phỉ báng y thuật của Dương Phàm. để thanh danh hắn sụp đổ. Nhưng kết quả thực tế lại xuất hiện ngay trước mặt.
Dương Phàm không những không thất bại mà còn nhân cơ hội này, thanh danh đại chấn.
Kết quả như thế khiến Dương Quang và Lý mập mạp tới nơi này tọa trấn cho hắn. sắc mặt cũng không thể sáng sủa được. sớm cáo từ rời đi, thần thái rất khó coi. Hồ Bán Tiên thậm chí còn không hướng về Lưu Trưởng Trấn chào hỏi mà ỉu xìu rời đi.
- Người đâu!
Lưu Trưởng trấn cực kỳ kích động, lập tức gọi người hầu mang mấy trăm lượng bạc trắng, mười mấy cuộn tơ lụa và những loại châu báu khác tới.
- Mong công tử vui lòng nhận cho. Ta biết Dương Dược sư không phải là người thế tục, vàng bạc châu báu cũng chỉ là chút lễ mọn mà thôi. Đêm nay mời công từ tới nhà ta làm khách Lưu mỗ tất có trọng lễ kính dâng!
Cuối cùng Lưu Trưởng trấn cầm lấy tay hắn. nói rằng hắn nhất định phải nhận những thứ này.
- Được rồi. một khi đã như thế thì Dương mỗ cũng không làm trái ý tốt của Trưởng trấn nữa!
Dương Phàm đỡ lấy những thứ này, đưa mắt nhìn về phía ba người Dương Quang, Lý mập mạp và Hồ Bán Tiên rời đi mà không lên tiếng ngăn cản lại. Trên thực tế. Dương Phàm trước đó có thể vạch trần bộ mặt của Hồ Bán Tiên nhưng hắn chung quy không thể nắm chắc mười phần. Hơn nữa nơi này còn có Dương Quang, một Luyện Khí đại viên mãn tọa trấn.
- Trở lại Tu tiên giới. bước đầu tiên vô cùng trọng yếu đã thực hiện! Sẽ có một ngày. ta muốn toàn bộ tu tiên giới này, nghe tên của ta mà run rẫy..
Dưới vẻ ngoài vô hại khuôn mặt không chút gợn sóng của Dương Phàm là một dã tâm mà không ai có thể tưởng tượng nổi!
Ẩn nhẫn!
Dương Phàm có cảm giác rằng khi phá kén bước ra. ánh rạng đông sẽ tràn ngập. không còn xa nữa....
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:45 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc