Dương Quang và Lý mập mạp (Lý Bàn Tử) phất áo rời đi. người trước mặt không đổi sắc. người sau sắc mặt âm trầm. cực kỳ thất vọng. Không lâu sau. Hồ Bán Tiên cũng ỉu xìu rời đi. Ba người đang hội họp ở một góc khuất của Vụ Liễu Trấn.
- Hồ Bán Tiên, đây là kế hoạch của ngươi sao? Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Lý mập mạp hung hăng xông lên. nắm lấy cổ áo của Hồ Bán Tiên, không chút kiêng nể cho hắn một cái bạt tai.
Bốp!
Thanh âm cực kỳ rõ ràng.
Khuôn mặt Hồ Bán Tiên vốn đã tái nhợt giờ càng thêm xanh mét. Trên mặt hắn in hẳn dấu tay rất sâu. thân hình khẽ run lên. vẻ âm lệ trong mắt chợt lóe lên rồi mạnh mẽ bị đè ép xuống, cười làm lành nói:
- Lý công tử! Việc này cũng không thể hoàn toàn trách ta được. Y thuật của tên Dương Phàm nàv quả thực vượt xa dự đoán của ta. Ngay cả con bé đê tiện Lưu Mạn Hương cũng lật lọng. vứt bỏ ước định với ta trước đó!
Hừm!
Cơn tức giận của Lý mập mạp vẫn không tiêu tan. hung hăng nhìn vào mặt hắn cười lạnh nói:
- Lúc trước người nào thổi phồng lên là kế hoạch này không có chút sơ hở?! Hiện tại ngay cả ta cũng không đẹp mặt được. trở về Dương Gia Bảo nhất định phải chịu sự châm biếm của tên tiểu tử Dương Lỗi kia!
- Lý mập mạp! Tạm thời buông hắn ra đi. Việc này đích xác cũng không ngờ tới được. Hai tên huynh đệ họ Dương này cũng không phải là gà mờ! Dương Phàm trước đây thì không cần phải nói, Dương Lỗi hiện tại cũng hoàn toàn kiêu căng ngạo mạn. không coi ai ra gì! Nhưng trước mặt các bậc trường bối lại cực kỳ nhu thuận. Đúng là giảo hoạt!
Dương Quang thản nhiên nói. Khi hắn nhắc tới cái tên Dương Lỗi thì trên mặt hoàn toàn hiện rõ vẻ căm hận. Lý mập mạp buông Hồ Bán Tiên ra. bộ dáng cũng cực kỳ căm hận nói:
- Việc này khẳng định có tên Dương Lỗi kia tham gia. Bằng một mình Dương Phàm thì không thể có bản lĩnh như thế được.
- Tạ ơn Dương công tử. hiện tại chúng ta làm thế nào đây?
Hồ Bán Tiên hơi sợ hãi nói.
Đối vơi Lý mập mạp. mặt ngoài thì hắn nịnh hót. sợ hãi với bối cảnh của đối phương nhưng sau lưng thì cực kỳ khinh bỉ và thống hận. Nhưng đối mặt với Dương Quang nhân tài kiệt xuất của Nam Lĩnh Dương gia lại cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình. Hắn cực kỳ kính sợ. sợ hãi thực lực chân chính của đối phương.
- Đại cục đã mất. chỉ có thể tạm tránh đi mũi nhọn. tìm cơ hội khác. Hiện tại thanh thế hai huynh đệ hắn không tầm thường, đại ca thì có y thuật cao minh. đệ đệ lại là thiên tài quật khởi.
Dương Quang trầm ngâm nói.
- Chúng ta có nên xuống tay với người nhà bọn chúng không? Hoặc chờ thời cơ xử lý Dương Phàm?
Hung quang trong mắt Lý mập mạp lóe lên.
Dương Quang quả quyết nói:
- Không được! Đây chính là điều tối kỵ của tu tiên giới. Không có thâm cừu đại hận không thể đả thương tới thân thuộc của người tu tiên ở giới thế tục. Hơn nữa. cũng không chỉ có hai tên Dương gia này có người nhà!
Thân là người tu tiên, đều có một ít thân nhân trên giới thế tục. hoặc là bằng hữu. hậu duệ. Tu tiên giới có một quy định bất thành văn đó là ân oán giữa những người tu tiên không được liên lụy tới giới thế tục. Chẳng những Dương Phàm có người thân ở giới thế tục mà ngay cả Dương Quang cũng có lão mẫu là người thế tục.
Hồ Bán Tiên cũng gật đầu nói:
- Việc này không thể làm trái được. Hai huynh đệ họ Dương này tâm tính cứng cỏi. sát phạt quyết đoán. Nếu khiến bọn chúng nóng mặt thì hậu quả cũng không thể chịu đựng nổi...
Lý mập mạp nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thôi vậy, ta hận hai tên này tới chết! Ngày sau nếu có cơ hội sẽ diệt trừ hai người này, đùa bỡn con bé bại hoại Dương Tuệ Tâm xinh đẹp kia một phen mới được...
Đúng lúc đó. cách đầv không xa có một tên ăn mày lấm lét đi tới trước mặt Dương Quang, cung kính nói:
- Công tử! Tiểu nhân có việc bẩm báo.
Tên ăn mày này vội vàng ghé sát lỗ tai Dương Quang thấp giọng nói nhỏ vài câu. Dương Quang nghe xong. lệ quang lóe lên trong mắt. chợt cười lạnh nói:
- Quả nhiên...
**************
ở nơi kia. dưới sự khen ngợi không dứt của mọi người. Dương Phàm mang theo châu báu vàng bạc mà Lưu Đức QUÝ thưởng cho rời khỏi trạch viện của y. Trước khi rời đi hắn cũng đã đáp ứng Lưu Trưởng trấn sẽ tới nhà hắn dự tiệc buổi tối .
"Việc nàv rốt cuộc cũng kết thúc!"
Dương Phàm thở nhẹ một hơi. Thiết Ngưu và Nam Cung Vũ đuổi theo hắn. cùng lên tiếng chúc mừng.
Nam Cung Vũ cười nói:
- Đại ân của công tử, lão phu suốt đời không quên Ngày sau chắc chắn sẽ giới thiệu về Phổ Ái Y Quán của ngài cho võ lâm đồng đạo!
Dương Phàm vui vẻ nói chuyện với bọn họ một lúc rồi mới chia tay. Đúng lúc này, một lão già mặc bố y, sau lưng mang dược lâu đi tới trước mặt Dương Phàm. vẻ mặt tươi cười.
- Trịnh Dược sư.
Dương Phàm có chút bất ngờ nói.
- Y thuật của Dương công tử quả không tầm thường, tương lai nhất định sẽ là một danh y của tu tiên giới. Lão phu ngày sau còn muốn tới chỗ Dương công tử thân thiết một phen. đồng thời cùng trao đổi một số y thuật!
Trịnh Dược sư cười nói rất tán thưởng y thuật của Dương Phàm.
- Trịnh Dược sư quá khen rồi. Dương mỗ cầu còn không được nữa là!
Trên mặt Dương Phàm lộ ra thần sắc rất vui mừng.
- Đúng rồi, Dương Dược sư! Ba tháng nữa. một thế hệ kiệt xuất mới nổi của Vũ Vụ Sơn trang sẽ đi QUỸ Thi Sơn. tìm kiếm bảo vật trong Thiên Niên Mộ Huyệt. Cũng coi như là một
lần lịch lãm. Lão phu và một vài Dược sư khác cũng được mời đi cùng bọn họ. phụ trách chữa thương giải độc. đề phòng bất trắc. đương nhiên cũng được trả thù lao. Dương Dược sư nếu bằng lòng thì đến lúc đó ta sẽ hết lòng tiến cử Dương Dược sư. Đây cũng là một cơ hội trao đổi y đạo thực tế hiếm có.
Trịnh Dược sư hạ giọng nói vói Dương Phàm.
-Quỷ Thi Sơn?
Dương Phàm nao nao. trong lòng khẽ động.
- Đa tạ Trịnh Dược sư đề cử. nhưng Dương mồ cũng cần suy nghĩ đã!
- Được. việc này một lời đã định. Một thời gian nữa. lão phu nhất định sẽ tới bái phỏng Dương công tử!
Trịnh Dược sư sau khi nói rõ chuyện này liền tự mình rời đi.
"Vũ Vụ Sơn trang? QUỷ Thi Sơn?"
Trong lòng Dương Phàm thầm lo lắng. cũng lộ ra vẻ suy tư.
Vũ Vụ Sơn trang là một thế lực tu tiên khá gần với Dương Gia Bảo. Hai nhà này thế lực tương đương, sàn sàn như nhau nhưng về chỉnh thể thực lực thì Vũ Vụ Sơn trang lại trội hơn Dương Gia Bảo một chút.
Các thế hệ Trang chủ của Vũ Vụ Sơn trang đều thuộc hạng người hiếu chiến, đề xướng việc huấn luyện thực chiến cho các đời hậu bối. Cách một vài năm. bọn họ đều để đệ tử đời thứ ba đi ra ngoài thực chiến. Đây đã trở thành một thông lệ!
Còn QUỷ Thi Sơn là một nơi còn có rất nhiều bàn cãi. Tục truyền nơi nàv có không ít quỷ hồn lảng vảng, dưới lòng đất có Thiên Niên Mộ Huyệt, cất giấu một số trân bảo hiếm có. Cả Dương Gia Bảo và Vũ Vụ Sơn trang đều xem đây là một khu vực cấm địa nho nhỏ.
Chỉ một lúc sau. Dương Phàm đã đưa số vàng bạc châu báu kia về nhà. thưởng một ít cho người hầu rồi cho họ rời đi. Vừa mới vào nhà. Dương Phàm đã thấy trong phòng có một thiếu niên ngạo nghễ đứng đó. mặc một bộ huvền y. khí vũ bất phàm. trên mặt cũng mang theo vài tia kiêu ngạo. Chính là Dương Lỗi.
- Đệ đệ...
Dương Phàm hơi kinh ngạc.
- Chẳng lẽ đệ không thể trở về sao?
Trên bộ mặt góc cạnh tuấn tú của Dương Lỗi hiện lên vẻ tươi cười. nhìn qua giống như một thiếu niên mười sáu tuổi. Hắn lại chậm rãi nói tiếp:
- Dương Quang và Lý mập mạp đã tới Vụ Liễu Trấn. đệ sao lại không tới được. Lại nói đệ và mẫu thân. muội muội cũng đã lâu chưa gặp nhau.
Dương Phàm thông qua thần thức đã biết được mẫu thân và muội muội đang ở dưới bếp liền kéo ghế ngồi xuống, hạ giọng nói:
- Đệ về thật đúng lúc!
- Đại ca. huynh nói là có ý gì? có gì cần đệ hỗ trợ sao?
Dương Lỗi khó hiểu nói
Dương Phàm đưa tay lên. trong mắt bắn ra quang hoa mãnh liệt. nói từng chữ một:
- Giúp ta giết người!
- Không thành vấn đề! Đại ca quả nhiên vẫn như trước, tế thế cứu nhân cũng không phải là phong cách của huynh!
Dương Lỗi như cười như không nói không chút do dự đáp ứng yêu cầu của đại ca. Bộ dạng còn có chút hưng phấn nữa!
Dương Phàm ngạc nhiên hỏi lại:
- Đệ không muốn biết người ta muốn đệ giết là ai sao?
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:46 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Đại ca còn nhớ cái đêm ba năm trước...
Dương Lỗi cực kỳ bình tĩnh. trong giọng nói cũng lộ ra tình cảm mà trước nay chưa từng có. Thanh âm còn mang theo một loại cảm xúc run run.
- Đêm đó. mưa tuyết rất lớn. Hai chúng ta mua sắm tài liệu từ Vũ Vụ Sơn Trang trở về, có dừng lại ở một động quật. vừa lúc gặp hai tên tu sĩ ma đạo!
Khuôn mặt Dương Lỗi Tĩnh mịch. rơi vào sự hồi tưởng. Giờ khắc này hắn như trở về thời điểm đó trong quá khứ. Sắc mặt Dương Phàm vẫn không chút gợn sóng nào. lẳng lặng nghe hắn nói dường như cũng đoán trước cái gì. Ba năm trước đâv, khi đó Dương Phàm mới là Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Dương Lỗi chỉ mới là Luyện Khí trung kỳ.
- Lúc ấy, chúng ta tiến vào động quật kia. đã xảy ra xô xát với hai tên tu sĩ ma đạo. giương cung bạt kiếm. Nhưng hai bên đều có kiêng kị, chưa từng động thủ. Khi đó đệ cực kỳ mong muốn được bình an vô sự. chờ hết mưa tuyết mà trở về.
- Rốt cuộc. cơn mưa tuyết kia cũng hết. nhưng ngay khi hai tên kia rời đi thì đại ca lại đột nhiên xuống tay. không lưu tình chút nào. không chết không dừng. Cuối cùng. hai chúng ta cũng phải trọng thương, nguyên khí đại thương. Dưới ưu thế tiên hạ thủ vi cường, chúng ta đã giết được một tên ma đạo. đánh tên còn lại trọng thương rồi đuổi giết cả trăm dặm. Đệ nhớ rõ mùa đông đó. hai ta ở ngoài tĩnh dưỡng hơn một tháng thương thế mới tốt được rồi mới về nhà.
Ánh mắt Dương Lỗi nhìn về phía Dương Phàm. hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
- Lúc ấy đại ca nói với đệ rằng tu sĩ ma đạo có thù tất báo. Chúng ta phải hiểm ác hơn cả chúng, bóp chết tai họa từ trong trứng nước. Chỉ có như thế thì mới có thể sống yên ổn trong tu Tiên giới. bảo hộ gia đình bình an.
- Đúng thế. bất cứ điều gì có thể thương tổn bằng hữu thân nhân của ta đều không thể lưu tình. Vì thế. ta có thể lãnh huyết, có thể đồ tể. có thể tiến nhập ma đạo!
Dương Phàm quả quvết nói trong mắt tràn ra một cỗ sát khí lăng lệ.
Giờ khắc này, trên người hắn không còn chút khí tức thầy thuốc từ bi nữa. cỗ hơi thở nhân từ kia cũng bị áp chế không thể nhúc nhích nổi. Đây mới chân chính là bộ mặt thật của Dương Phàm. biểu hiện nhân từ. lãnh khốc lạnh lùng. tâm tính ác độc.
Dương Lỗi khôi phục lại biểu tình ngạo nghễ. thản nhiên nói:
- Đệ chưa bao giờ hoài nghi thái độ đối với địch nhân của đại ca. Mục tiêu tiếp theo là ai? Hồ Bán Tiên hay là tên Lý mập mạp kia?
- Trước hết hãy nhổ đi cái gai của Vụ Liễu Trấn đã! Lý mập mạp là cháu ngoại mà lão tổ Dương gia yêu thương nhất. không thể tùy tiện được. Dương Quang trực tiếp có quan hệ với ngươi. Hai người các ngươi đang kiềm chế lẫn nhau ở Dương Gia Bảo. Còn những chuyện khác cứ để ta chậm rãi xử lý. Ngươi dốc lòng tu luyện đi. hãy củng cổ cơ sở, đừng vội trèo cao!
Dương Phàm bình thản nói
- Ha ha!
Ánh mắt Dương Lỗi lại trở nên lạnh lẽo. mang theo vài phần châm biếm. hướng về đại ca có vẻ uất ức nói:
- Đại ca! Huynh lại bắt đầu ra lệnh cho đệ nữa rồi! Những lời này phải để đệ nói! Hồ Bán Tiên sẽ xử lý sớm. Còn Tên Lý mập mạp kia. trong một hai năm tới phải theo dõi sát sao. một khi có dị động gì thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay đệ được! Đợi thời cơ chín muồi. đệ và Dương Mạn kết làm đạo lữ song tu. trở thành người nối nghiệp đời tiếp theo của Dương Gia Bảo rồi thì có thể giết hắn. sau đó vu oan cho Dương Quang, một mũi tên chết hai con chim!
Ý cười trên mặt Dương Lỗi càng đậm:
- Đại ca! Huynh thấy kế hoạch của đệ thế nào?
Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, vừa định nói chuyện thì trên người Dương Lỗi tràn ra một cỗ linh áp. cuồn cuộn như sóng thủy triều ập về phía mình.
- Đại ca! Trên tu tiên giới. thực lực vi tôn. Quyền hành trong nhà cũng là như thế...
Dương Lỗi lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Dương Phàm hơi nhíu lại. nhìn vào hai mắt đệ đệ của mình. thật lâu sau mới nói:
- Thật đáng mừng! Ngươi đã thành công xuất sư. đủ để sống yên ổn trên tu tiên giới! Nhưng cái duy nhất cần đó chính là khống chế dã tâm của ngươi!
Dã tâm chính là thứ khác nhau duy nhất giữa Dương Phàm và Dương Lỗi lúc này!
Kế hoạch của Dương Lỗi là trở thành nhân vật sáng chói nhất của Dương Gia Bảo. lấy con gái của Tộc trưởng làm vợ. trong mấy chục năm tới sẽ khống chế hoàn toàn Dương Gia Bảo, toàn bộ Nam Lĩnh Dương gia. sau đó bắt đầu kế hoạch thống trị của hắn.
- Đại ca, Ta không cần huynh dạy khôn!
Dương Lỗi thu hồi linh áp trên người, ngữ khí mang theo vài tia không hài lòng và bất mãn. Đột nhiên một âm thanh khe khẽ vang lên kinh động hai người. Dương Phàm và Dương Lỗi lập tức khôi phục lại bộ dáng ôn hòa và thân thiết.
- Đại ca! Huvnh cũng đã trở lại. còn nghe y thuật của huynh siêu quần. đánh bại Hồ Bán Tiên, trở thành đệ nhất đại phu của Trưởng trấn. Hiện tại thật là tốt! Tam đệ cũng đã trở lại. một nhà bốn người chúng ta rốt cục cũng đã đoàn tụ.
Dương Tuệ Tâm vui vẻ tiến vào. trang sức trang nhã. nhẹ nhàng, mặc một bộ váy dài màu vàng, dáng người như ngọc. Khuôn mặt nàng cưỡi lên đủ để bất cứ nam nhân nào cũng phải động tâm!
- Tỷ tỷ thật xinh đẹp!
Dương Lỗi nghịch ngợm nói.
- Đi đi đi...
Khuôn mặt Dương Tuệ Tâm không khỏi đỏ lên nói:
- Ta mang đồ ăn lên. hai người gặp lại nhau cũng nên uống với nhau vài chén...
Rất nhanh, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, tạo ra không ít âm thanh vui đùa. Sau khi quá ngọ. ăn cơm đã xong. Dương Lỗi lại đi làm việc của mình, ra vẻ rất thần bí. Dương Phàm lại đi tới Phổ Ái Y Quán của mình.
Vừa mới đi tới cạnh Phổ Ái Y Quán. Dương Phàm đã nghe một hồi tiếng huyên náo. đưa mắt nhìn sang thì thấy y quán đã kín hết người. Lâm Chung và vài vị đại phu. học đồ khác đang tất bật.
Khi thắv Dương Phàm đi tới cả đám lại ồ lên.
- Nhìn kìa, Dương Dược sư đã tới.
- Dương Dược sư chính là danh y của Vụ Liễu Trấn!
- Ngươi nhìn Dương công tử tuổi còn trẻ thế nhưng nghe nói có được phép thuật tiên nhân. y thuật siêu quần. Ngay cả Hồ Bán Tiên và vài tên Dược sư khác cũng đều phải cam bái hạ phong!
Dương Phàm thấy không khí sôi động trong y quán thì rất vui mừng. Hắn tiến vào. hỗ trợ mấy tên đại phu xem bệnh. Nếu là gặp phải những thương thế bình thường thì Dương Phàm sử dụng mấy loại như Vũ Lộ Thuật hoặc Ngọc CỐT Thuật là có thể chữa rất tốt! Nếu là nội thương thì Dương Phàm lại viết ra một hai phương thuốc, cũng có thể giải quvết được. Thánh Liệu Thiên cũng không phải đơn giản. một tháng vừa qua hắn học được của lão già lưng còng cũng không ít. Trong quá trình này. tu vi của Dương Phàm cũng theo đó thong thả tăng lên. Quả thật chữa bệnh cho phàm nhân thì lợi ích đối với Dương Phàm cũng không cao lắm. Tuy nhiên, hôm nay hắn "nhầt chiến thành danh". Danh tiếng của hắn đã bắt đẩu truyền khắp vùng phụ cận.
Có thể đoán được. không lâu nữa. sẽ có không ít người tu tiên tìm tới cửa nhà hắn xem bệnh. Lại qua một hai canh giờ. Dương Phàm hơi có chút mệt mỏi. tu vi cũng gia tăng được một ít. đang chậm rãi tới gần Luvện Khí hậu kỳ. Lúc nàv sắc trời đã về chiều, người bệnh ít hơn nhiều. Vì thế nên Dương Phàm trở về, còn mang theo Lâm Chung về cùng. Vừa mới vào nhà Dương Phàm phát hiện Dương Lỗi đã ngồi sẵn ở đó rồi!
- Muội muội hôm nay chúng ta sẽ tới nhà Trưởng trấn một bữa. cơm chiều không cần làm đâu!
Dương Phàm nói với Dương Tuệ Tâm.
Dương Lỗi đánh giá Lâm Chung một lúc. cũng không hỏi nhiều nhưng người sau cũng rất vui mừng. hướng hắn chào hỏi.
- Đại ca! Lưu Trưởng trấn cũng chỉ là một người thế tục mà thôi! Huynh cần gì phải tới nhà hắn dùng tiệc tối
Dương Lỗi khó hiểu hỏi.
Dương Phàm nói:
- Việc này tất nhiên là có liên quan tới kế hoạch của chúng ta! Tên Hồ Bán Tiên kia đã nhiều lần xuống tay với Lưu gia. Hơn nữa Lưu Đức QUÝ cũng từng ngầm nói với ta rằng hắn có gia bảo quý hiếm muốn tặng cho ta!
Dương Lỗi cười khẽ một tiếng:
- Đệ tưởng vì sao đại ca khác thường như thế. nguyên lai là có lợi ích. Chậc chậc! Không biết Lưu Trưởng Trấn vốn là một phàm nhân thì có thể xuất ra bảo vật gì mà khiến đại ca động tâm như thế?
- Hừm! Không phải đi là sẽ biết sao?! Tuy nhiên, bảo vật vẫn là thứ yếu!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Lâm Chung ngồi ở bên cạnh lại có chút kỳ quái. Đúng là hai huynh đệ nhà này thật khác biệt.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:46 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Màn đêm buông xuống. Tổng quản của Lưu Trưởng trấn đã tới mời đám người Dương Phàm tới dự tiệc.
- Đại ca! Đệ không đi cùng đâu. Tối nay đệ còn có việc cần phải xử lý.
Dương Lỗi nhàn nhạt nói xong lại lập tức rời đi. thanh âm thần bí rơi vào tai của Dương Phàm và Lâm Chung.
Lâm Chung có chút kinh ngạc. cũng hoàn toàn không hiểu rõ về hai huynh đệ nhà này nhưng cũng không hỏi nhiều.
- Được rồi Chúng ta đi tới nhà Lưu Đức QUÝ đi! Ngươi cũng không cần tò mò. có một sổ việc cũng không cần hiểu rõ.
Dương Phàm nhìn về phía đệ đệ vừa rời đi, bộ mặt cũng không lộ ra chút gì, ánh mắt nhìn sang Lâm Chung rồi nói ra một câu đầy hàm ý.
- Ta hiểu mà!
Ánh mắt Lâm Chung khẽ run lên. chỉ giây lát đã hồi phục lại. giọng điệu cũng rất bình thường. Hai người đi tới nhà Lưu Đức Quý, trên đường cũng không nói gì. Dọc đường vẻ mặt Dương Phàm trầm ngâm. thỉnh thoảng lại quan sát Lâm Chung. Dường như hắn đang suy nghĩ một kế sách vẹn toàn. Trên thực tế, Dương Phàm cũng không phải không có phương pháp điều hòa.
Người tu Tiên và phàm nhân nhất định không thể kết hợp với nhau được. Ngoại trừ sự chênh lệch về tuổi thọ thì còn có một sự thật tàn khốc khác đó là dung nhan phải già đi. Thử nghĩ xem khi mà ngươi còn có bộ mặt chỉ mới ba mươi tuổi. thê tử ngươi lại già cả với khuôn mặt tám mươi. Đây là kết cục thê thảm như thế nào!? Ngay cả khi người tu tiên có thể chấp nhận thì phàm nhân cũng tự thấy xấu hổ vô cùng.
Nếu ta có thể luyện chế ra Trú Nhan Đan. thậm chí còn có Duyên Thọ Đan thì hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này." Dương Phàm thầm suy nghĩ.
Trong Luyện Đan Thiên của Tiên Hồng Quyết còn có phương pháp luvện chế hai loại đan dược gần như đã thất truyền này! Luyện chế Trú Nhan Đan Thì còn tương đối dễ dàng. Dương Phàm còn thiếu hai loại tài liệu nữa. Nhưng Duyên Thọ Đan thì lại rất khó khăn.
Mặc dù chỉ có thể luyện chế ra Trú Nhan Đan. có thể giúp phàm nhân mãi mãi giữ nét thanh xuân Dù thọ nguyên đã hết thì cũng có thể coi như trước sau vẹn toàn Người tu tiên trải qua một phen tình cảm thế gian. chẳng những không lưu lại tâm ma mà còn củng cố tâm tình nữa.
Trong chút thời gian ngắn này mà Dương Phàm lại nghĩ tới rất nhiều tình huống mà Lâm Chung còn chưa phát triển tới. Điều đó có thể nói là Dương Phàm rất quan tâm tới Lâm Chung. Hắn cũng không muốn vì việc này mà khiến Lâm Chung phải tiếc nuối. Đáng sợ nhất là lưu lại mầm mống tâm ma ngày sau.
Do Tổng quản dẫn đường. Dương Phàm và Lâm Chung đã đi tới trạch viện của Lưu gia. Trưởng trấn Lưu Đức Quý đã sớm đứng chờ trước cửa. vừa thấy hai người tới đã khách sáo bước ra. làm ra bộ dáng rất thân thiết. Dương Phàm thân thiết đáp lại. Lâm Chung đứng bên cạnh lại trầm mặc, không nói gì.
- Hai vị, mau mời vào! Ta đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu thượng đẳng mời hai vị, đây chính là do đầu bếp danh tiếng mà ta mời từ Huyện thành về làm!
Lưu Đức QUÝ dẫn hai người tới trước bàn tiệc rồi giới thiệu. Dương Phàm đảo mắt nhìn qua. Tiệc rượu lớn như thế không ngờ chỉ có ba người bọn họ. Trên bàn bày rất nhiều loại đồ ăn. có tới mấy chục món.
- Lưu Trưởng trấn! Tiệc rượu của ngài không khỏi có chút lạnh lẽo. Sao không mời Lưu tiểu thư ra cùng nhau uống rượu?
Dương Phàm thản nhiên nói không ngờ lại đưa ra một yêu cầu không đúng lễ tiết
- Không thành vấn đề! Đều là do ta sơ sót. Dương Dược sư đã chữa bệnh cho tiểu nữ. đáng ra nên để nó ra cảm ơn mới phải!
Lưu Đức QUÝ cười vang, vội vàng sai người hầu đi mời Lưu Mạn Hương ra dùng cơm.
Một lúc sau. từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân rất khẽ. Lưu Mạn Hương mặc một bộ trang phục xinh đẹp đi vào.
- Dương Dược sư. Lâm công tử! Tiểu nữ ra mắt. cảm tạ hai vị tương trợ, giúp Lưu Mạn Hương và Lưu gia tránh được một kiếp!
Sau khi đi vào, Lưu Mạn Hương cúi người thi lễ. ánh mắt nhìn thoáng qua mọi người. Trong mắt Lâm Chung đầy vẻ vui mừng. đồng thời cũng lóe lên chút khác thường.
- Nếu tiểu thư đã tới thì chúng ta hãy cùng dùng cơm nào.
Dương Phàm mĩm cười. thần sắc không đổi quan sát biểu tình của Lâm Chung. Sắc mặt Lâm Chung lập tức biến đổi cũng khẽ gật đầu nhưng chưa hé răng nói câu nào. Lưu Mạn Hương ngồi xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ ủy khuất nhìn Lâm Chung vài lần. Đối phương giống như đồ đầu gỗ. không có phản ứng gì cả. Lưu Đức QUÝ cũng cảm thấy không khí kỳ dị giữa Lâm Chung và nữ nhi nhưng làm bộ như không biết gì. vẫn bồi tiếp Dương Phàm uống rượu. dùng cơm. Sau khi ăn uống no say, Lưu Đức QUÝ đột nhiên ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Người đâu. mang đồ vào đây!
Dương Phàm vẫn rất bình Tĩnh. tất nhiên biết chuyện gì đang diễn ra. Rất nhanh, từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. một nữ nhân xinh đẹp bế vào một chiếc hộp màu vàng được chế tác tinh xảo.
- Dương công tử. có chút lễ mọn. mong rằng công tử không từ chối.
Lưu Đức QUÝ cười cười nói đưa chiếc hộp kia tới trước người Dương Phàm.
- Đây là cái gì?
Dương Phàm cũng không khách khí. tiếp nhận chiếc hộp màu vàng rồi hỏi lại.
- Công tử có thể mở ra nhìn xem.
Lưu Đức QUÝ nói.
Dương Phàm mở ra. đồng tử co lại. tự nhiên tim đập nhanh lên. Lưu Mạn Hương và Lâm Chung cũng rất tò mò nhìn về vật ở bên trong chiếc hộp. Chỉ thấy bên trong đặt một khối kim loại lóe lên ánh sáng màu vàng. Kim quang lóe ra chói mắt. khiến người ta không dám nhìn thẳng, mơ hồ còn cảm nhận được một cỗ duệ khí phóng thẳng lên. Dương Phàm lập tức đóng nắp hộp lại. sắc mặt khôi phục lại bình thường, trực tiếp nói:
- Vật này ta nhận. Trưởng trấn có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra!
Lâm Chung chỉ từ bên cạnh nhìn vào khối kim loại kia. cũng không biết là vật gì. Hơn nữa Dương Phàm lại lập tức đóng lại. không muốn cho bọn họ nhìn kỹ. Với nhãn giới có hạn. Lâm Chung nhất thời cũng không thể đoán ra khối kim loại kia là thứ gì? Nhưng theo phản ứng của Dương Phàm thì có thể đoán ra giá trị của nó không tầm thường, thậm chí có thể là tài liệu luyện khí cực kỳ giá trị
- Dương Dược sư cũng là người thông minh! Ta chỉ muốn hỏi một câu. người hạ độc tiểu nữ có phải là Hồ Bán Tiên không?
Sắc mặt của Lưu Đức QUÝ ngưng trọng nói. Mơ hồ khi hắn nhắc tới Hồ Bán Tiên thì trong giọng nói cũng hiện lên một tia oán hận.
- Ha ha! Hôm nay. những người tu Tiên ở đó. chỉ cần không ngu ngốc thì có thể nhìn ra hung thủ chân chính chính là Hồ Bán Tiên!
Dương Phàm cũng thản nhiên cười cười.
Chỉ là Hồ Bán Tiên lúc ấy cực kỳ giảo hoạt. sau lưng lại có Dương Quang và Lý mập mạp. Trịnh Dược sư lại trung lập cho nên dù Dương Phàm vạch trần ra cũng rất khó có thể diệt trừ ngay tại chỗ. Huống chi với thân phận Dược sư của hắn. dưới con mắt của nhiều người như thế thì không thể bộc lộ thực lực quá nhiều. Dương Phàm cố ý không vạch trần luôn là không muốn đả thảo kinh xà. khiến cho Hồ Bán Tiên bỏ chạy. Đến lúc đó muốn chém giết người này thì khó hơn lên trời. ngược lại sẽ lưu lại mầm họa sau này.
Lưu Đức QUÝ hít sâu một hơi nói:
- Một khi đã như thế. ta khẩn cầu Dương Dược sư ra tay, che chở cho cả nhà Lưu gia ta. Tốt nhất là tru sát kẻ này hoặc khiến hắn cao chạy xa bay khỏi Vụ Liễu Trấn. để ta có thể an tâm.
- Đã nhận thứ này thì đó đã là việc tất yếu. Tuy nhiên, thời gian tới ta cần sự phối họp của các vị!
- Công tử có kế sách gì?
Nhãn tình Lưu Đức QUÝ sáng bừng lên.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Đây chỉ là một trong những kế sách mà thôi. Có lẽ khi chưa kịp thi hành thì Tên Hồ Bán Tiên đã bị diệt sát rồi!
Dứt lời hắn ghé tai nói nhỏ cho Lưu Đức QUÝ mấy câu.
- Được. ta sẽ y theo ý của công tử mà thực hiện.
Lưu Đức QUÝ cũng không SUY nghĩ gì lập tức đáp ứng. Với người như hắn. tự nhiên biết rằng kế hoạch của Dương Phàm đã rất chu đáo. chặt chẽ. Đêm đã khuya. Dương Phàm và Lâm Chung cáo từ Lưu Đức QUÝ ra về. Vẻ mặt Lưu Mạn Hương uất ức nhìn Lâm Chung, liên tục nháy mắt cho hắn nhưng lại không được hắn đáp lại.
Rời khỏi trạch viện của Lưu gia. Dương Phàm dừng lại. hướng về Lâm Chung nói:
- Đêm nav ngươi có thể đi gặp nàng đi! Nếu như quả thực không thể dứt bỏ được thì ta có thể đưa ra một phương pháp cho ngươi.
Vẻ mặt Lâm Chung lộ ra vẻ kiên định nói:
- Công tử! Ta đã quyết định rồi thì sê không hối hận nữa. Đây cũng giống như ta dứt khoát đặt chân vào con đường tu tiên, sẽ không quay đầu nữa. Một đi không trở lại!
Trong lòng Dương Phàm cả kinh. phát hiện ra mình đã coi thường nghị lực và sự kiên định của Lâm Chung rồi
- Được rồi! Ngươi cũng cần phải giải thích cho cô ấy một phen Nếu hối hận có thể tới tìm ta. Việc này cũng không phải là không có cách giải quyết!
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói.
Nhìn bóng dáng Lâm Chung dần dần tiến nhập vào bóng đêm. trên mặt Dương Phàm lộ vẻ phức tạp. Tuy rằng hắn không phải là người trong cuộc nhưng cũng có thể cảm nhận được vài phần tư vị này.
Đêm đã khuya. khi về tới nhà thì đã thấy Dương Lỗi ngồi bắt chéo chân trên ghế chờ hắn. cười dài nói:
- Đại ca! Không biết huynh thu được cái gì ở Lưu gia. muộn thế này mới trở về!?
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:46 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dương Phàm hơi biến sắc. lạnh nhạt nói:
- Chiếm được một khối tài liệu luyện khí không tồi, nhưng đệ không cần phải nóng ruột. Trong tay đệ nắm giữ hết thảy trọng bảo phụ thân lưu lại. Ta còn chưa hỏi tới việc này đó!
- Thứ phụ thân lưu lại tất nhiên là chỉ có người nào thu được mới được hưởng...
Dương Lỗi lạnh lùng nói:
- Sau này đại ca cũng không cần nhắc lại nữa. Điều này chỉ làm cho quan hệ huynh đệ của chúng ta thêm xung khắc mà thôi! Hơn nữa. mỗi người đều có bí mật của riêng mình. đại ca có bí mật của đại ca. đệ cũng không ngoại lệ.
- Được. mỗi người có bí mật riêng của mình.
Tròng mắt của Dương Phàm hơi nheo lại. nhìn đệ đệ của mình rất thâm ý. Hắn cảm giác được từ lúc trở về, Tính cách của đệ đệ mình đã xảy ra chuyển biến rất lớn.
Chẳng lẽ hắn cũng như mình. gặp được một loại kỳ ngộ nào đó khó lường?
Tuy nhiên, có kỳ ngộ nào có thể so sánh được với mình?! Nắm giữ lối vào của một không gian thần kỳ, tu luyện một bộ công pháp trường sinh nghịch thiên!?
Trong lòng Dương Phàm cảm thấy buồn cười.
- Chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Dương Phàm chậm rãi hỏi.
- Hừm! Việc này đại ca không cần lo lắng. Huynh cứ quản lý tốt cái y quán của mình đi. Hồ Bán Tiên đang bị đệ theo dõi cẩn mật. chỉ cần có thời cơ tốt nhất là đệ sẽ đánh chết hắn.
Vẻ mặt Dương Lỗi ngạo nghề nói.
- Được rồi, ta sẽ chờ vậy. Nếu đệ không thành công thì sẽ tiến hành kế hoạch của ta.
Dương Phàm cười khẽ. đi vào phòng của mình.
- Tốt nhất. huych đừng gây trở ngại cho kế hoạch của đệ!
Dương Lỗi cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe lên. biến mất vào bóng đêm một cách quỷ mị.
"Thân pháp thật quỷ dị..."
Dương Phàm vô cùng kinh ngạc. liền tiến nhập vào Toàn Tri Mô Thức. theo dõi tàn ảnh của đệ đệ rời đi.
"Thân pháp như thế đã là cực hạn của Luyện Khí kỳ rồi! Ngay cả ta nếu đối địch với hắn sợ rằng cũng thiệt thòi không nhỏ."
Vẻ mặt Dương Phàm thoáng ngưng trọng. Hắn tu luyện Tiên Hồng Quyết chú trọng kéo dài khí mạch. sự khôi phục cường đại cùng năng lực ẩn nấp. Còn lực công kích. lực phòng ngự. tốc độ. thân pháp cũng không phải là sở trường của hắn.
Đối mặt với thân pháp của đệ đệ như thế, trong lòng Dương Phàm đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.
"Xem ra phải tu luyện thêm một bộ công pháp có thần thông cường đại hơn mới được..." Trong đầu Dương Phàm lập tức hiện lên cuốn sách màu đen Cửu U Ma Kinh!
Bộ ma công này hắn từng tìm hiểu một chút. quả thực là cực kỳ bá đạo. vừa lúc có thể bù đắp lại nhược điểm của hẳn
Sau khi trở lại phòng, Dương Phàm khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Tiên Hồng Quvết một lúc. thể ngộ vô hạn sinh cơ trong thiên địa. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình vẫn đang không ngừng lột xác. Đám sương sinh mệnh trong cơ thể không ngừng tuần hoàn. dung nhập vào mọi ngóc ngách trong cơ thể mà không phải chỉ ở đan điền. thật khác một trời một vực so với nhưng công pháp khác. Kỳ thật đan điền của Dương Phàm hoàn toàn trống rỗng. Quan sát tình hình này, Dương Phàm tâm sinh nghi hoặc. Lực lượng Tiên Hồng Quyết tu luyện ra mà không hội tụ ở đan điền thì sau này khi mình vượt qua Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể Kết Đan?
Bởi vì nhưng công pháp bình thường đều là tập trung vào đan điền. Theo pháp lực tích lũy đến một trinh độ nào đó thì không ngừng chất biến. cuối cùng kết đan. đi vào Kết Đan Kỳ. trở thành tu sĩ bậc cao hiếm thấy.
''Nếu lực lượng không hội tụ ở đan điền thì ta hoàn toàn có thể tìm kiếm thêm một bộ công pháp khác để tu luyện. Dù là công pháp ma đạo cũng sẽ không sinh ra xung đột!"
Dương Phàm suy tư thật lâu. rốt cuộc làm ra một quyết định mà sau này đã thay đổi thề cục của toàn bộ tu tiên giới.
"Ma công! Tu luyện ma công!"
Trong suy nghĩ của Dương Phàm. công pháp không phân biệt Chính - Ma mà phân biệt Mạnh - Yếu. Chỉ cần đủ mạnh mẽ thì quản gì nó là Ma hay là Chính! Vì thế hắn không chút do dự đi tu luyện.
Tiên và Ma chi là một loại ý niệm mà thôi!
Sau khi đã quyết định. Dương Phàm thở ra một ngụm trọc khí. cũng không lập tức lấy ra quyển đầu của Cửu u Ma Kinh. Hắn trước bố trí một số cấm chế bốn phía xung quanh, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hộp màu vàng.
Hộp màu vàng này chính là hậu lễ mà Lưu Đức QUÝ tặng cho hắn.
Lúc ấy, khi mở ra chiếc hộp này, trong lòng Dương Phàm lập tức như muốn reo lên. Từ đó có thể thấy được độ quý báu của nó. Hiện tại, Dương Phàm lại nín thở mở ra chiếc hộp này. Một mãnh kim quang chiếu sáng bốn phía căn phòng tối đen. tản phát ra duệ khí như muốn bốc lên tận trời cao.
Trong lúc nhất thời trong phòng như rơi vào tư thế binh khí giao phong hào hùng. cỗ duệ khí cường đại này đủ để khiến người thường sợ tới hồn bay phách tán. đủ để quỷ thần cũng không thể phạm vào được.
Ánh mắt Dương Phàm lộ ra vẻ nóng cháy. đưa tay vuốt ve khối kim loại này. Bàn tay hắn thậm chí còn hơi run rẫy.
"Không sai! Cái này và thứ ghi lại trong cổ tịch giống nhau như đúc." Dương Phàm lập tức đóng nắp hộp lại. sau đó thiết kế một cấm chế thật mạnh lên nó. cuối cùng đặt nó trong Tiên Hồng không gian.
Hắn đã hình thành thói quen quý báu là những thứ quý giá và không thể lộ ra sẽ đều không đặt trong túi trữ vật, để tránh thần thức của tu sĩ cường đại điều tra ra. do đó dẫn tới họa sát thân.
"Không nghĩ tới khối Duệ Hoàng Thạch này lại là vật gia bảo của Lưu Đức QUÝ! Thật không ngờ!" Dương Phàm thở dài một hơi. khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Duệ Hoàng Thạch chính là tài liệu luyện khí cấp cao trong truyền thuyết. Nó có thể gia tăng uy lực và độ sắc bén của pháp bảo lên rất nhiều, chính là tài liệu mà những Luyện khí sư luôn luôn khao khát. Nhưng, theo vô số năm tiêu xài linh khí dần hao mòn. những loại thiên tài địa bảo cũng ngày càng ít đi. Những tài liệu luyện khí như Duệ Hoàng Thạch dù là tu sĩ bậc cao cũng đỏ mắt thèm thuồng.
Trong bữa tiệc tối kia. Dương Phàm cũng có bóng gió hỏi qua Lưu Đức QUÝ xem lai lịch của khối kim loại này nhưng hắn nói rằng thứ đó là do một lão tổ của Lưu gia vô tình tìm được ở một nơi hoang vu. Cụ thể là ở chỗ nào thì cũng không ai có thể khảo chứng được.
"Có vật này trong tay, ngày sau ta nhất định có thể luyện chế ra một kiện pháp bảo cường đại!" Dương Phàm không khỏi tin tưởng gấp trăm lần!
Sau khi cất kỹ Duệ Hoàng Thạch. Dương Phàm lại từ trong Tiên Hồng không gian lấy ra một quyển sách da màu đen. trên đó có mấy chữ ẩn chứa huyền ảo vô cùng thâm thúy.
Cửu U Ma Kinh - Tiền quyển!
Dương Phàm mở ra trang đầu tiên, thần thức tiến nhập vào bên trong. Đây đã là lần thứ ba hắn thể ngộ công pháp ma đạo này.
Lần đầu tiên chỉ là tò mò. lần thứ hai chính là thăm dò mang theo tâm lý do dự. Lần này đây hắn quyết tâm lớn. hoàn toàn tiến nhập tâm thần vào trong không gian tối đen. thâm thúy này. Tinh túy của bộ công pháp dần hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Một đám ký hiệu màu đen cùng với hỏa diễm u ám lần lượt nhảy lên. cực kỳ hấp dẫn. như hướng về phía hắn mĩm cười. cũng không bài xích như lần trước. Thật lâu sau. Dương Phàm đột nhiên mở to mắt ra. hai tròng mắt mơ hồ ẩn chứa một luồng ô quang thâm thúy, thần bí quỷ dị. cũng ẩn chứa một lực hấp dẫn cực lớn.
"Thì ra là thế! Ma công phi ma. ma đạo phi ma! Nếu ta đưa hết tinh thần và thể xác để tiếp nhận nó thì Ma là Chính và Chính tức là Ma!" Trên mặt Dương Phàm hiện lên vẻ thấu hiểu! Hắn cũng không ngờ hắn nhập môn lại thoải mái như thế!
Nhưng Dương Phàm cũng không biết rằng khi hắn thể ngộ ma công thì khí tức hòa hợp với tự nhiên do Khô Mộc Công của hắn che dấu đã không hề giữ lại mà phóng xuất ra. Cỗ khí tức hòa hợp tự nhiên này dường như có thể bao dung hết thảy thế gian vạn vật!
Màn đêm bao phủ. Dương Phàm dốc lòng tu luyện ma công. tiến độ rất nhanh, đủ để cho bất kỳ thiên tài ma đạo nào nhìn thấy cũng phải vô cùng xấu hổ. Khi trời đã tảng sáng. Dương Phàm mở hai mắt ra. Trong tròng mắt là hai luồng ô quang thâm thúy, trong lòng bàn tay hắn nhộn nhạo một cỗ lực lượng vô hình. Mơ hồ. một cỗ ma khí thuần khiết từ trong lòng bàn tay hắn. từ trong đan điền. từ trong ý niệm hắn sinh ra.
Một đêm này, hắn đã tiến nhập ma đạo!
Tiến bộ như thế đủ để bễ nghễ thiên hạ. chấn nhiếp Thiên cỗ ma đạo!
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:47 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Khi trời đã tảng sáng. một lũ ma khí cực kỳ thuần khiết được sinh ra trong căn phòng Dương Phàm đang ngồi. không khí cũng trở nên quỉ dị khiến người ta cũng phải run sợ.
"Chẳng lẽ ta là thiên tài tu ma mà tu tiên giới ngàn năm khó gặp!?" Dương Phàm mở hai mắt ra. trong mắt lóe lên một tia dị sắc.
Bộ ma công Cửu u Ma Kinh này hắn từng thăm dò hai lần. Nó còn thâm ảo khó hiểu hơn gấp hàng chục lần bất cứ một bộ công pháp nào mà hắn từng xem qua ở Dương Gia Bảo. Cho dù là thiên tài tu luyện nó thì cũng phải cố gắng hết sức mới được.
Theo tin tức trong sách này thì khi tu luyện bộ công pháp tới một trình độ nhất định. có thể tung hoành nhất giới. không người địch lại! Đương nhiên đây cũng chỉ là những người tu luvện nó tự nhận. có thể có phóng đại hay không cũng khó đánh giá. Nhưng có thể khẳng định rằng đây chính là một bộ ma công vang dội cổ kim trên toàn Đông Thắng Đại lục.
Dương Phàm kìm nén kích động trong lòng. đứng lên đi tới một góc phòng. Lệ quang trong mắt hắn lóe lên. đột nhiên vươn ngón trỏ khẽ điểm lên trên vách tường.
Phốc!
Vách tường giống như đậu hủ. Ngón tay Dương Phàm đã dễ dàng tiến nhập vào trong. Sự bá đạo tuyệt luân này khiến Dương Phàm sợ run lên.
Đây là lực lượng! Lực lượng của Ma đạo!
Dương Phàm hít sâu một hơi. thầm nghĩ khó trách từ xưa đến nay. có vô số tu sĩ tiến nhập vào ma đạo mà không quay đầu lại được!
Hóa ra công pháp ma đạo lại ẩn chứa uy lực kinh khủng như vậy!
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến cấp bậc của ma công. Công pháp cao cấp của chính đạo cũng có được uy lực tương tự.
Sau khi tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại. Dương Phàm bắt đầu thi triển Khô Mộc Công. thu liễm khí tức trên người tới cực hạn. Không lâu sau. trong cơ thể Dương Phàm lại như trống rỗng. Ngay cả một chút ma khí trong đan điền dường như cũng không còn tồn tại nữa.
Hiệu quả ẩn nấp của Tiên Hồng Quvết quả nhiên có thể nói là nghịch thiên. Cho dù gặp tu sĩ cao giai hơn mình cũng rất khó phát hiện ra thực lực chân chính của hắn. Chỉ là Dương Phàm cũng có chút kinh ngạc. Khí tức mà mình đã dùng Khô Mộc Công thu liễm. đêm qua khi tu luyện ma công sao lại đột nhiên bung ra?!
Sắc trời dần sáng tỏ. Dương Phàm ra khỏi phòng, cảm quan mở ra. cảm giác có chút khác thường. Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh nghi. ánh mắt nhìn về phía phòng của đệ đệ. Trong phòng này hiển nhiên là có thiết trí cấm chế thuộc loại cảnh báo nhưng Dương Phàm vẫn có thể vô thanh vô tức nhìn thấy hết tình huống của đệ đệ. Giờ phút này, Dương Lỗi đang khoanh chân ngồi. sắc mặt có chút tái nhợt. đang vận công chữa thương. Dược lực đang phát huy tác dụng trong cơ thể.
"Không ngờ đệ đệ lại bị thương?!" Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn đi lại phía căn phòng này. động vào cấm chế nói:
- Ta vào được không?
Sau khi Dương Phàm đi vào phòng. Dương Lỗi mở to hai mắt ra. thản nhiên nói:
- Không ngờ Dương Quang và Lý mập mạp còn ở lại trong Vụ Liễu Trấn. đêm qua giao Thủ với hai người này, chịu chút khuất nhục nhưng hai người kia cũng không chiếm được chút tiện nghi nào!
- Có muốn ta giúp đệ trị liệu thương thế không?
Dương Phàm đi tới trước người đệ đệ. hơi thân thiết nói.
- Không cần. đệ đã ăn vào một viên thánh đan chữa thương cực kỳ tốt. điều tức thêm nửa ngày là không có gì đáng ngại nữa.
Dương Lỗi cương quyết nói có vài phần quật cường và ngạo nghễ.
- Được rồi ta đi xem y quán thế nào. tiện tay thực hiện kế hoạch của ta. Ngươi tốt nhất là về Dương Gia Bảo trước đi. đừng để các trưởng bối trong tộc hoài nghi.
Dương Phàm nhún vai, rời khỏi phòng Dương Lỗi. Hắn nhìn ra thương thế của đệ đệ cũng không quá nghiêm trọng. Sau khi nói chuyện mấy câu với Dương Tuệ Tâm. Dương Phàm lại đi ra Phổ Ái Y Quán của mình.
Mới sáng sớm. Phổ Ái Y Quán đã có người bệnh tới khám bệnh. Dương Phàm rất vừa lòng. âm thầm gật đầu. Tuy nhiên, hắn lại thấy y quán này dường như đang thiếu thiếu một cái gì đó. Vì thế hắn đi tới phía trước Phổ Ái Y Quán. nhìn về phía bảng hiệu trên đầu.
"Đúng rồi, bảng hiệu của y quán này không có tiêu chí như những y quán của tu tiên giới khác." Dương Phàm chợt hiểu ra.
Hóa ra. y quán của tu tiên giới và giới thế tục cũng còn có nhiều điểm khác nhau. Dương Phàm sở dĩ xem nhẹ việc này là vì trong phạm vi ngàn dặm quanh đây. dù có không ít Dược sư bậc thấp nhưng có thể lập ra y quán cho tu tiên giới thì cũng cực kỳ hiếm có.
Nghĩ tới đây. Dương Phàm lập tức tìm một chiếc bút lông rất lớn. thêm một chút loại mực đặc thù của tu tiên giới. sau đó ngưng thần. tập trung tinh khí thần thành một thể.
Cứ như thế. đứng ngay tại chỗ. đám sương sinh mệnh trong cơ thể Dương Phàm lập tức tiến nhập vào trong môi trường xung quanh, nắm giữ hết thảy mọi thứ xung quanh, hiểu rõ hết thảy những thứ trong không gian này.
Thời khắc này, y bào của Dương Phàm không gió tự động. Hắn quát khẽ một tiếng, thân mình bay lên. giống như hóa thành tiên nhân. siêu phàm thoát tục.
Nháy mắt này, thời gian dường như trôi chậm lại. Dương Phàm bay lên không trung, khi tới ngang tầm tấm bảng hiệu thì đột nhiên huy vũ chiếc bút lông trong tay. Hắn viết ra mấy chữ. ẩn chứa vài phần tiên khí
Lập tức một loại cổ triện ẩn chứa tiên khí vô tận hiện lên trên bảng hiệu. Một chữ này phiêu dật như tiên. dường như không thuộc về trần thế này!
Đây đúng là một chữ "Tiên"!
Tuy nhiên, nó được viết theo lối chữ cổ triện. Phần lớn những người thế tục không biết đến. cũng chỉ có thể tra cứu trong cổ tịch của tu tiên giới mà thôi!
Trên bảng hiệu này xuất hiện thêm một chữ "Tiên" lập tức khiến cho y quán xảy ra một loại biến hóa khó có thể diễn tả bằng lời. Đây đã không còn là một y quán bình thường nữa mà đã trở thành y quán của tiên giới.
Khi Dương Phàm hạ xuống đất. chăm chú nhìn chữ Tiên trên bảng hiệu thì tâm thần cũng không khỏi chấn động, hãm nhập thật sâu vào trong đó.
- Cái này... chữ này là do ta viết sao? Đến hắn mà còn có chút khó có thể tin nổi
Thì ra. khi hắn viết chữ này thì đã vô tình ngộ đến huyền ảo vô cùng trong Tiên Hồng Quvết. dung nhập nó vào trong đó. Gần như chỉ vì có thêm một chữ này mà khiến cho y quán đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tâm thần Dương Phàm rùng mình. vội vàng thu hồi bút lông. nhìn trái nhìn phải. Giờ phút này mới là tờ mờ sáng, cũng không có ai chú ý tới hành động khác thường của hắn. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. chăm chú nhìn về phía bảng hiệu. Giờ phút này nếu bảo hắn viết lại lần nữa chỉ sợ cũng không thể viết ra chữ "Tiên" như thế!
Từ một mặt nào đó mà nói thì viết ra chữ này cũng không phải do ý chí của hắn chủ đạo. Chân chính khiến chữ này có linh tính như thế chính là do Tiên Hồng Quyết cùng với thể ngộ vừa rồi của hắn. Không lâu sau. Lâm Chung đi tới y quán Khi hắn nhìn lên bảng hiệu thì không khỏi ngẩn ra. tâm thần cũng bị hấp dẫn. đứng ngâv ngốc mãi mới hoảng hốt thoát ra.
Chợt trong mắt hắn cũng hiện ra mấy phần thể ngộ. hai tròng mắt cũng sáng chói hơn.
Dương Phàm nhìn thấy tình cảnh nàv thì biến sắc. Bảng hiệu của y quán không ngờ lại dẫn phát khiến Lâm Chung tiến vào trạng thái ngộ đạo. khiến hắn lại thêm sâu sắc hơn vài phần trên con đường tu luyện.
- Công tử. chữ "Tiên" trên bảng hiệu này là người nào viết thế?
Lâm Chung cực kỳ tò mò hỏi.
- Ha ha. tiên cơ bất khả lộ!
Dương Phàm làm vẻ mặt thần thần bí bí nói. Hắn đương nhiên sẽ không tự nhận chữ này là do mình viết.
Lâm Chung lộ ra vẻ suy tư rồi nói:
- Hay là... chữ này là do cao nhân ẩn thế truyền y thuật vô thượng cho công tử viết nhỉ?!
- Đúng vậy, bị tiểu tử ngươi đoán đúng rồi!
Dương Phàm mĩm cười. còn biết sao được. đành phải gán chuyện này lên đầu cao nhân ẩn danh kia mà thôi!
Tuy nhiên, dù Dương Phàm nói rằng chữ này là do mình viết thì người ngoài cũng chưa chắc đã tin. Hơn nữa. hắn cũng rất khó có thể viết ra được một chữ như thế lần nữa!
- Chuyện đêm qua đã giải quyết được chưa?
Dương Phàm đổi sang chuyện khác. thu lại vẻ tươi cười rồi hỏi.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:47 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc