Lâm Chung hơi lộ vẻ đau thương và bất đắc dĩ nói:
- Dĩ nhiên ta đã nói rõ tình hình vói Mạn Hương, nhưng nàng vẫn khư khư cố chấp. nhất định đòi theo ta cùng nhau vào tiên đạo.
- Ồ?
Dương Phàm lộ vẻ mặt tươi cười:
- Ngươi trả lời nàng thế nào.
Lâm Chung ảm đạm nói:
- Mạn Hương nếu có thể tiến giai Luyện Khí Kỳ, ta không ngại nắm tay nàng cùng nhau đi vào tiên đạo. nếu không được. nàng hãy vứt bỏ...
Dương Phàm gật gật đầu:
- Như vậy cũng tốt. coi tư chất phế linh cái của nàng ta. căn bản không thể đi vào tiên đạo. Đến lúc đó tự nhiên sẽ hết hy vọng, cứ như vậy, ngươi cùng nàng cũng sẽ không có vướng bận gì nữa.
Trên thực tế. kết quả này cũng là ý muốn của Dương Phàm. Hắn chỉ sợ Lưu Mạn Hương chết sống không nghe theo. làm ra chuyện gì đó khiến Lâm Chung cảm thấy tự thẹn và hối hận đến suốt đời. từ đó sau nàv sẽ lưu lại mầm móng tâm ma.
- Thời gian kế tiếp ngươi nên chú ý cẩn thận. lưu ý đường đi nước bước của đám người Hồ Bán Tiên, nếu hắn định rời khỏi "Vụ Liễu trấn", hoặc mưu đồ gâv rối cho Lưu gia. Thì lập tức báo cho ta biết.
Dương Phàm lại phân phó.
Lâm Chung gật đầu. lại hỏi:
- Hồ Bán Tiên đại thế đã mất. y quán của công tử đã ổn định. thanh danh truyền xa. không biết kế tiếp công tử có kế hoạch gì?
Trong đôi mắt trong sáng như nước của Dương Phàm. chợt xẹt qua một tia gợn sóng. thản nhiên nói:
- Chờ y quán ổn định. ngươi cứ tiếp tục tu luyện cho tốt, đồng thời chăm sóc một chút "Phổ Ái Y Quán" và người nhà của ta. Ba tháng sau. có lẽ ta cần phải đi "Quỷ Thi Sơn" một chuyến, rồi khoảng một năm sau. ta còn phải đi một chuyến lên kinh đô. Trong hai đoạn thời gian này. ngươi không thể bế quan. thời gian còn lại thì tùy tiện.
- Công tử! Ta có một đề nghị.
Lâm Chung thoáng hơi do dự một chút rồi nói.
- Nói!
Dương Phàm phun ra một chữ ngắn gọn.
- Ta nhìn ra được mục đích chính của công tử mở Phổ Ái Y Quán. là muốn hướng tới tu sĩ Tu Tiên Giới. Nếu như Thế. chờ y quán ở phụ cận Tu Tiên Giới sau khi có danh tiếng nhất định. có thể di chuyển tới chỗ thâm sơn tuyệt địa. chuyên để phục vụ người tu tiên. Đương nhiên, chúng ta trị liệu khẳng định phải thu một lượng linh thạch nhất định nào đó.
- Nói rất đúng! Việc này ta cũng từng cân nhắc. nhưng trong thời gian ngắn khó có thể thực hiện. có lẽ còn cần thời gian vài năm tạo uy tín.
Dương Phàm tỏ vẻ tán thưởng nhìn Lâm Chung vài lần. cười nói:
- về sau nếu ngươi có đề nghị gì. có thể nói thẳng với ta. Ngươi còn có đề nghị gì, bây giờ có thể nói ra luôn đi. Giữa ngươi và ta. tốt nhất không nên giữ khoảng cách gì.
Lâm Chung nhận được cổ vũ như thế. thập phần cảm kích. liền nói:
- Công tử mặc dù y thuật siêu quần. nhưng bệnh nhân ngày sau sẽ từng bước gia tăng. một người không thể phân thân làm nhiều chuyện. Công tử có thể xem xét ở Tu Tiên Giới hoặc là giới thế tục. tuyển chọn vài đệ tử có tư chất.
- Thu nhận đệ tử?
Dương Phàm thoáng nao nao. ngược lại quả thật có hơi bất ngờ. suy nghĩ sơ một chút quả thật cũng thấy có lý.
Theo tu vi tăng lên. đối tượng trị liệu của Dương Phàm đòi hỏi phải có tu vi và thực lực rất cao, những người bị thương bình thường, chỉ sợ rất khó cho tu vi của hắn tăng trưởng, chuyện này có thể giao hết cho các đệ tử làm.
Mấy ngày tiếp theo. người bị thương đến Phổ Ái Y Quán xem bệnh càng ngày càng nhiều, trong đó còn bao gồm một ít nhân sĩ giang hồ. Thường bệnh bình thường, không cần tới Dương Phàm ra tay, nếu gặp được một vài thương bệnh thực nghiêm trọng, Dương Phàm mới ra tay. Tuy nhiên, mấy thầv thuốc và học đồ trong y quán. cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. rất nhiều khi Lâm Chung đang tu luyện, cũng thường xuyên bỏ dở để lại đây hỗ trợ.
Thời gian vô tình. nhoáng lên một cái đã qua nửa tháng. Trong thời gian này, Dương Phàm chữa khỏi không ít người bị thương đều là phàm nhân. tu vi tăng trưởng quá chậm. nhưng cách Luyện Khí hậu kỳ cũng chỉ nửa bước xa. dĩ nhiên đã tu luyện đến cảnh giới trung kỳ đỉnh.
Mặt khác Lưu trưởng trấn cùng "Phổ Ái Y Quán", bắt đầu liên kết với nhau chèn ép "Hiền Nhân Dược Đường" của Hồ Bán Tiên. Trước mắt sinh ý của Hiền Nhân Dược Đường càng ngày càng kém. ngược lại sinh ý của Phổ Ái Y Quán dần dần thịnh vượng.
Dương Quang và Dương Lỗi. hai gã tân tú Luyện Khí đại viên mãn trong gia tộc. tự nhiên không thể lưu lại lâu dài ở Vụ Liễu trấn. hai người dường như đạt thành hiệp nghị gì đó. cùng một lúc quay về Dương gia bảo.
Tuy nhiên, mặc dù Dương Quang rời đi, nhưng Lý mập mạp (LÝ Bàn Tử) vẫn còn ở lại Vụ Liễu Trấn. Thường xuyên ở cùng một chỗ với Hồ Bán Tiên, không biết đang thông đồng mưu đồ cái gì.
Dương Phàm thầm cười lạnh. mượn dùng lực lượng thế tục của Lưu trưởng trấn. từng chút từng chút tạo áp lực với Hiền Nhân Dược Đường.
ở dưới trợ giúp của người có lòng thành, người ở trấn trên xóm dưới đều đồn đãi nói Hồ Bán Tiên là hung thủ hạ độc đối phó với thiên kim tiểu thư của Lưu trưởng trấn. là kẻ tà đạo giả thần giả quỹ lừa gạt nhân sĩ dân chúng.
Thời gian vô Tình. tai tiếng của Hồ Bán Tiên càng ngày càng thối hoắc. mắt thấy không thể ở lại Vụ Liễu trấn được nữa.
Trong một mật thất phía dưới Hiền Nhân Dược Đường. Lý mập mạp cùng Hồ Bán Tiên đang nhỏ giọng bàn bạc với nhau. bên cạnh còn có hai gã tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ.
- Lý công tử! Bần đạo ta thật sự sắp không ở lại Vụ Liễu trấn được nữa rồi...
Hồ Bán Tiên cười khổ nói.
- Hừ! Ngươi không muốn ở lại Vụ Liễu trấn. còn muốn chạy đến đâu nữa? Tán tu ở huyện thành, kinh đô càng nhiều, ngươi càng thêm khó có chỗ chen chân kiếm cơm. Ngươi cứ nghe lời ta. ở lại Vụ Liễu trấn. chúng ta nhất định phải nghĩ biện phép đánh gục Dương Phàm.
Lý mập mạp cười lạnh nói tiếp:
- Dựa theo kế hoạch của ta làm đi. sau khi chuyện thành, tự nhiên không thể thiểu chỗ tốt cho ngươi.
Hồ Bán Tiên khẽ thờ dài:
- Nhưng Dương gia huynh đệ cũng không phải dễ chọc. tuy rằng Dương Lỗi hiện tại không ở đây. nhưng Dương Phàm cùng Lâm Chung hai người liên thủ. cũng không phải chúng ta muốn giải quyết là có thể giải quyết được.
- Hừ! Ai nói ta sẽ xuống tay với bọn chúng?
Lý mập mạp châm chọc nói:
- Hiện nay sỡ dĩ chúng ta bị áp bức thành như vậy. có quan hệ lớn lao với tên Lưu trưởng trấn. Chẳng lẽ Hồ Bán Tiên ngươi lại không hận tên Lưu Đức QUÝ cùng với Lưu Mạn Hương kia hay sao?
- Ý của ngươi là...
Hồ Bán Tiên đã đoán được ý đồ của Lý mập mạp.
Thì ra. không ngờ Lý mập mạp lại động tâm với Lưu Mạn Hương con gái của Lưu trưởng trấn
- Hắc hắc! Mặc dù Lưu Mạn Hương này không quốc sắc thiên hương bằng Dương Tuệ Tâm. nhưng cũng là hàng thượng phẩm. lão tử thích nhất là giày vò loại thiên kim chi nữ thân phận không tầm thường này.
Lý mập mạp nói trong mắt toát ra mấy tia dâm quang không hề che dầu chút nào.
Hồ Bán Tiên lại do dự nói:
- Trong lòng ta vẫn còn có chút bất an... Tên Dương Phàm này tâm kế không nhỏ. vạn nhất hắn bố trí bẫy rập chờ chúng ta nhảy vào. vậy chẳng phải là nguy rồi sao?
Lý mập mạp lộ vẻ mặt khinh miệt nói:
- Uổng cho ngươi sống bao năm. trà trộn Tu Tiên Giới nhiều năm như vậy, làm việc còn lo trước lo sau. Tên Dương Phàm chỉ là một gã dược sư Luyện Khí sơ kỳ, Lâm Chung cũng là tên tán tu vừa mới tiến vào Luyện Khí trung kỳ. Lấy thực lực của ta và ngươi, cộng thêm hai gã Luyện Khí sơ kỳ tu sĩ hỗ trợ. tuy rằng không dễ dàng giết chết bọn chúng, nhưng nếu muốn ở trước mắt bọn chúng, ức hiếp vài tên phàm nhân còn có thể có khó khăn gì sao?
- Nhưng...
Hồ Bán Tiên vẫn cảm thấy có chút không ổn.
- Có cái gì mà nhưng nữa! Dương Quang và Dương Lỗi đã đạt thành hiệp nghị. hai người này trở lại Dương gia bảo. kiềm chế lẫn nhau. trong thời gian ngắn không có khả năng quay lại đây. Hơn nữa. chúng ta ức hiếp mấy tên phàm nhân. cùng hai huynh đệ Dương gia kia không thân cũng chẳng quen. cũng không vi phạm điều kiêng kỵ của Tu Tiên Giới.
Lý mập mạp dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo. đầy tự tin. không ngờ nói rất rõ ràng hợp lý, ngay cả Hồ Bán Tiên cũng không tìm ra chút sơ hở nào.
Cùng lúc đó. ở Phổ Ái Y Quán. Dương Phàm cũng gặp phải một lần khiêu chiến về việc mở y quán.
- Công tử! Tình hình không ổn! có vài người tu tiên lại đây xem bệnh. xem ra còn là bộ dáng tới không có thiện ý.
Lâm Chung vội vã đi vào. nói với Dương Phàm đang nhập định tìm hiểu y đạo.
- Cái gì! Rốt cục có người tu tiên lại đây xem bệnh rồi à?
Mắt Dương Phàm sáng rực lên. có phần hưng phấn nói.
Hắn mở y quán nhiều ngày rồi, cũng là lần đầu có người tu tiên đến xem bệnh.
Hiện nay. "Phổ Ái Y Quán" mặc dù có hơi nổi tiếng, được phàm nhân ở phụ cận kính ngưỡng. Nhưng đối với người tu tiên vẫn còn có thái độ hoài nghi.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:48 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Dương Phàm vừa nghe có người tu tiên đến xem bệnh. tự nhiên là vui mừng đuôi lông mày nhảy dựng.
Lãm Chung lại không nghĩ như vậy. mặt lộ vẻ ưu sầu:
- Công tử! Ta xem những người đó. dường như là kẻ đến không thiện.
- Kẻ đến không thiện?
Dương Phàm khẽ nhếch khóe miệng:
- Chẳng lẽ bọn họ là đến đập phá hay sao?
Cùng lúc Dương Phàm lập tức tiến vào 'Toàn Tri Mô Thức", xem rõ mọi tình hình trong y quán ở trong mắt.
- Ta ra ngoài xem.
Dương Phàm vẫn như cũ là một bộ dáng thấp kém khiêm tốn nhưng bình tĩnh tự nhiên. Lâm Chung lại là vẻ mặt cười gượng, đi theo phía sau hắn. Mới vừa đi đến chính đường y quán. liền thấy một vị thanh niên mặc ngân giáp lãnh đạm nói:
- Đây là chỗ các ngươi gọi là y quán à? Trên bảng hiệu ghi rõ có thể chữa trị người tu tiên. lại cứu không được bệnh của huynh đệ ta!
Mấy thầy thuốc bình thường trong Phổ Ái Y Quán. đối mặt với khí thế lợi hại của thanh niên ngân giáp kia có chút luống cuống không biết trả lời sao. Bên cạnh thanh niên ngân giáp. có hai người ăn mặc như người hầu nâng cáng. trên cáng nằm một tráng hán hai mắt vô thần sinh tử không rõ.
Ngoài ra. đứng phía sau thanh niên ngân giáp là một thiếu nữ như hoa như ngọc. gương mặt thanh tú trắng nõn. một thân mặc xiêm y màu xanh sáng bóng, lộ ra nửa cặp chân thon dài. Bộ dáng chừng mười bảy mười tám tuổi. tựa như Công chúa trong thần thoại.
Nàng đứng ở phía sau không nói gì, dáng vẻ dịu dàng nhu thuận, nhưng trong đôi mắt sáng lại thoáng lộ ra một chút vẻ giảo hoạt.
Dương Phàm đi ra. đảo mắt nhìn qua mấy người này, rồi mĩm cười:
- Các vị đồng đạo. các ngài là tới xem bệnh. ta chính là dược sư của y quán nàv.
Hắn sớm thông qua "Toàn Tri Mô Thức " hiểu biết đến từng chi tiết của những người này. Gã thanh niên ngân giáp là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, ngân giáp trên người không ngờ là một kiện Pháp Khí phòng ngự giá trị không nhỏ.
Hai người hầu là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ.
về phần thiếu nữ xinh đẹp như thiên sứ cũng là một người tu tiên, tu vi còn là người cao nhất ở đây: là Luyện Khí đại viên mãn!!!
- Hừ! Ngươi chính là dược sư của Phổ Ái Y Quán. là Dương Phàm nổi tiếng đó à?
Ánh mắt sắc bén của gã thanh niên ngân giáp. "bá" một cái. chiếu trên mặt Dương Phàm. dường như có chút địch ý.
- Đặt người bệnh xuống, để ta khám xem!
Dương Phàm không hề để ý chút nào với địch ý của gã thanh niên ngân giáp. ngược lại lấy thân phận dược sư phân phó.
Ánh mắt gã thanh niên ngân giáp chợt ngưng đọng. vừa định lên tiếng, chợt nghe một giọng nói giòn tan như tiếng chuông bạc truyền đến:
- Để dược sư xem bệnh cho Hồ Nhân đi!
Người nói chính là cô gái xinh đẹp mặc xiêm y màu xanh. nàng mĩm cười. trên mặt ngọc hiện ra hai lúm đồng tiền. trông rất xinh xắn, lộ ra vài phần thanh thuần xinh đẹp. Vừa nghe nàng này phân phó. hai gã người hầu vội vàng hạ cáng xuống, mời Dương Phàm xem bệnh.
Dương Phàm khẽ gật đầu, thần sắc trầm ổn. phong cách thoải mái và khí tức ôn hòa kia. cứ toát ra tự nhiên như vậy, dường như có thể bao dung hết thảy thế gian. khiến cho trong lòng người ta nảy sinh thiện cảm.
Trong đôi đồng tử tinh thuần như thủy tinh của cô gái thanh tú. không khỏi lóe lên một tia sáng kỳ dị. Dương Phàm ngồi xuống, bình thản đưa bàn tay, nhẹ nhàng khoát lên mạch tay của tráng hán trung niên. Sau một lát. hắn thu tay lại. trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Bệnh trạng của tráng hán trung niên thực cổ quái. sinh cơ cùng các cơ quan chính Trong cơ thể đều coi như bình thường, chỉ là phần ý thức xuất phát từ một loại trạng thái kỳ quái ánh mắt dại ra. sắc mặt chết lặng. giống như một kẻ ngu ngốc.
- Dương dược sư! Nghe nói ngài y thuật siêu quần. chúng ta mới cố ý đến Vụ Liễu trấn cho ngài xem bệnh. Xin hỏi ngài có nắm chắc chữa khỏi bệnh cho huynh đệ Hồ Nhân không?
Giọng điệu của gã thanh niên ngân giáp hơi dịu đi một ít, nhưng vẫn như cũ có vài phần khí thế hùng hổ dọa người.
- Xin hỏi quý tính các vị.
Dương Phàm thản nhiên hỏi lại thay đổi đề tài. hỏi một vấn đề không liên quan tới bệnh trạng chút nào.
- Hừ! Ngài thân là y sư. chỉ để ý trị bệnh cứu người, đâu có quan hệ gì vói thân phận của chúng ta. Ngài là sợ chúng ta không trả tiền thuốc men sao? Hay là không có nắm chắc chữa khỏi bệnh huynh đệ ta?
Gã thanh niên ngân giáp cười lạnh nói.
Lúc này, bốn phía y quán đã tập trung không ít người xem náo nhiệt.
Dương Phàm thẩn sắc khoan thai không thay đổi ánh mắt lại dời tới trên mặt cô gái. chậm rãi nói:
- Nếu Dương mỗ không có nhìn lầm. vị cô nương này là Đại tiểu thư của Vũ Vụ Sơn Trang thì phải!
Trên mặt cô gái lộ ra một tia dị sắc. mĩm cười:
- Dương công tử quả có trí nhớ tốt! Tiểu nữ Sở Ngọc Yên. nửa năm trước chúng ta có gặp mặt một lần ở Vũ Vụ Sơn Trang.
Thì ra nửa năm trước. Dương Phàm không đến hai mươi tuổi đã tấn chức Ngưng Thần Kỳ, từng đại biểu danh nghĩa Dương gia bảo. đi một chuvến tới Vũ Vụ Sơn Trang. Hai gia tộc đại tu tiên này, vốn là láng giềng đã tranh chấp nhau hơn hai trăm năm nay. Lần đó Nam Lĩnh Dương gia cho Dương Phàm đi thăm viếng Vũ Vụ Sơn Trang, tự nhiên là có ý diễu võ dương oai. Bởi vì lúc ấy, trong đệ tử ba đời của Vũ Vụ Sơn Trang, vẫn chưa có một tu sĩ Ngưng Thần KỲ nào.
Lúc ấy, Dương Phàm đi Vũ Vụ Sơn Trang, thời điểm bái kiến trang chủ son trang, có gặp mặt Sở Ngọc Yên một lần. nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.
- Vị này chính là Sở Nghĩa Vân sư huynh của ta.
Sở Ngọc Yên chỉ ngón tay ngọc vào thanh niên ngân giáp. giới thiệu với Dương Phàm
Gã thanh niên ngân giáp Sở Nghĩa Vân lại có chút không kiên nhẫn nói:
- Sư muội cần gì giới thiệu, chúng ta là đến để hắn xem bệnh.
Dương Phàm sắc mặt đột nhiên trầm xuống, phất tay áo nói:
- Nếu như thế. các ngươi khiêng hắn đi thôi.
- Đây là ý tứ gì?
Sở Nghĩa Vân biến sắc
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Các ngươi lại lấy thái độ coi rẽ y sư ta như thế. Dương mỗ dựa vào cái gì trị bệnh cho hắn?
- Khiêng hắn đi đi!
Dương Phàm phất tay áo bỏ đi. thập phần lạnh lùng.
Y sư đối mặt với loại thái độ ngang ngược như thế. đừng nói là dược sư Tu Tiên Giới thân phận cao quý, ngay cả đổi lại là thầy thuốc giỏi thế tục cũng không thể chịu đựng được. Sở Nghĩa Vân bị thái độ cương quvết của hắn làm chấn động!
Vì y sư nắm trong tay sinh tử của người bệnh.
- Công tử dừng bước.
Sở Ngọc Yên thở nhẹ một tiếng, vội vàng gọi hắn.
- Dương dược sư! Sư huynh ta có bao nhiêu chỗ đắc tội. Ngọc Yên ở đây thay hắn hướng dược sư tạ tội. Hơn nữa. làm y sư cũng là lấy lòng khoan dung làm trọng.
Sở Ngọc Yên tuy là giới nữ lưu. lại biết dựa vào lý lẽ.
Nàng dứt lời. còn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Nghĩa Vân một cái. Sở Nghĩa Vân cúi đầu, không dám lên tiếng. Dương Phàm dịu xuống, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Đã có Sở tiểu thư cầu tình. ta cũng liền ngoại lệ một lần. Nếu còn có tình huống như vậy, cho dù dâng tặng một ngàn linh thạch, ta cũng không trị bệnh này.
Trước mắt thiếu nữ tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn. thân phận không tầm thường này, rốt cuộc hắn cũng không muốn cứng rắn cùng đối phương.
- Xin mời công tử!
Sở Ngọc Yên cười tươi như hoa. nói giọng ngọt lịm. xinh đẹp nho nhã tinh thuần, như đóa sen trong sáng sau cơn mưa. trong nước bùn mà không vấy nhiễm
- Bệnh của huynh đệ ta đã mời vài vị dược sư tiếng tăm ở phụ cận. nhưng đều không thể cứu trị. Nếu ngài có thể trị khỏi bệnh của hắn. Sở Nghĩa Vân ta tất sẽ tự mình xin lỗi ngài!
Sở Nghĩa Vân nghiêm túc nói cuối cùng thu hồi vẻ khinh thị trong lòng. Hắn thấy thần sắc của Dương Phàm bình tĩnh tự nhiên, cùng với thái độ cương quvết vừa rồi, đánh giá đối phương hẳn thực có vài phần bản lĩnh. vì thế hắn không dám khinh thị nữa.
- Là ai giới thiệu các ngươi tới đây?
Dương Phàm lại ngồi xuống xem bệnh. bỏ thêm một câu:
- Có phải Trịnh dược sư hay không?
Sở Ngọc Yên giải thích:
- Lâm dược sư ở Vũ Vụ Sơn Trang có quan hệ không tệ với Trịnh dược sư ở Dương gia bảo. chúng ta là thông qua mối quan hệ này tìm Tới đây. Nghe Trịnh dược sư nói bệnh này thập phần quỷ dị. bọn họ đều không thể trị liệu. đi tìm Dương dược sư Vụ Liễu trấn. có lẽ còn có vài phần hy vọng.
- Thì ra thế.
Dương Phàm bình tĩnh nói hắn liếc nhìn tráng hán trung niên nằm trên cáng sinh tử không rõ, ánh mắt chợt ngưng lại. không nói hai lời. giơ tay lên tát hắn một bạt tai.
"Bốp!"
Một bạt tai này cực kỳ vang dội.
Thoáng chốc. tại đây liền rơi vào cảnh tĩnh mịch. người vây xem bên ngoài đều là vẻ mặt kinh ngạc. há hốc miệng, một đám đều ngây ra như phỗng.
- Ngươi ngươi...
Sở Nghĩa Vân ngẩn ra. chợt vẻ mặt tức giận. liền chuẩn bị phát tác.
"Bốp!"
Dương Phàm ung dung bình tĩnh. lại giơ tay lên. lại là một bạt tai vào mặt đại hán trung niên Hồ Nhân. Lập tức. trên mặt đại hán trung niên xuất hiện hai dấu bàn tay tím đen. nhìn thấy ghê người.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:48 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dương Phàm trước sau đánh hai cái tát lên mặt tráng hán trung niên, làm chấn động toàn trường!
- Ngươi đây là có ý gì?
Trong mắt Sở Nghĩa Vân gần như bốc ra lửa. trên mặt lộ đầy sát khí. thân hình "đùng" một cái. phóng tới Dương Phàm. chuẩn bị giáo huấn một chút tên dược sư không nghe lời này.
- Đứng lại!
Lâm Chung mặt sắc lạnh. hai tay lần lượt đan xen vào nhau. ngón trỏ hư điểm liên tục đánh ra pháp quyết. trước người dâng lên một luồng dao động linh khí. chỉ thấy chợt lóe vầng sáng xanh. tế ra một cái cổ chung màu đồng đen.
"Boong Boong...!"
Cổ chung phát ra một tràng tiếng ngân trầm thấp. nhưng làm cho màng tai người ta muốn nứt ra, tâm thần chấn động. Người dân thường ở bên ngoài nghe tiếng chuông này. không khỏi khí huyết bốc lên. trong nháy mắt trước mắt tối sầm. người thể chất kém một chút liền hôn mê ngay tại chỗ. Thân hình Sở Nghĩa Vân bị Pháp Khí cổ quái này ngăn cản. thoáng khựng lại một chút.
- Dừng tay!
Sở Ngọc Yên quát một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một chút ửng đỏ:
- Sở Nghĩa Vân.
- Sư muội này...
Sở Nghĩa Vân không phục. cơn tức giận trong lòng chưa tiêu tan.
- Công tử đang xem bệnh. người ngoài chớ quấy rầy.
Lâm Chung thản nhiên nói cổ chung màu đồng đen trong tay lấp lánh vầng sáng xanh lúc sáng lúc tối. phát ra uy thế không nhỏ. Sở Nghĩa Vân ngẩn ra, ánh mắt nhìn vào kiện Pháp Khí trong tay đối phương, không ngờ lại là Pháp Khí thượng phẩm.
Cổ chung này có thể công có thể thủ. thậm chí còn có thể chấn nhiếp tâm hồn. khiến tâm thần địch nhân hoảng loạn. Trong mắt Sở Ngọc Yên hiện lên một tia dị sắc, một gã tán tu Luyện Khí trung kỳ, không ngờ có thể có trong tay một kiện Pháp Khí thượng phẩm tốt như vậy.
"Bốp!"
Lại là một tiếng vang giòn tan.
Dương Phàm tát tráng hán trung niên cái thứ ba. động tác vẫn ung dung tiêu sái. không bị ảnh hưởng ngoại vật quấy nhiễu chút nào. Tổng cộng ba cái tát tai thời gian cách xa nhau hơn kém không có mấy. mơ hồ ẩn chứa một loại tiết tấu không thể nói nên lời. Cùng lúc đó. tráng hán trung niên nằm trên cáng phát ra một tiếng kêu rên. tỉnh tỉnh mê mê mở mắt. mang theo thần sắc ngơ ngác.
- Hồ Nhân! Ngươi tỉnh lại rồi!
Sở Nghĩa Vân kinh hô một tiếng, vội vàng xông lên phía trước, cũng ngồi xỗm xuống nhìn.
"Dương dược sư y thuật quả thực không tầm thường!"
Trong đôi mắt đẹp của Sở Ngọc Yên thoáng hiện lẻn một tia sáng kỳ dị, trên gương mặt trắng như tuyết, hai bên má nở rộ ra hai lúm đồng tiền như hoa lê. cực kỳ thanh thuần.
- Ta... ta sao lại xuất hiện ở đây?
Hồ Nhân nhìn dáo dác. vẻ mặt mê hoặc. khi hắn nhìn đến Sở Ngọc Yên. sắc mặt cả kinh:
- Cả Đại tiểu thư cũng ở đây?
Sở Ngọc Yên khẽ nói:
- Ai kêu ngươi tham tài. một mình đi QUỸ Thi Sơn tìm kiếm Thiên Niên Mộ Huyệt! May mà có Dương dược sư ra tay cứu tỉnh ngươi.
- Dương dược sư?
Hồ Nhân đứng dậy. ánh mắt dò xét một vòng. đảo qua Dương Phàm. Lâm Chung mấy người, không khỏi hỏi:
- Không biết vị nào là Dương dược sư? Tại hạ vô cùng đội ơn.
Hiển nhiên, trong mắt hắn không có tìm ra người nào phù hợp với hình tượng Dương dược sư.
Sở Nghĩa Vân vội vàng giới thiệu nói:
- Vị này chính là Dương dược sư...
Hắn mặc dù cảm kích. nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm. vẫn còn lộ ra chút không vui, dù sao đối phương từng ra tay đánh huynh đệ mình mấy cái tát.
- Dương dược sư! Chính ngài đã cứu ta?
Hồ Nhân có chút khó có thể tin nói. Không ngờ Dương dược sư này lại tuổi trẻ như thế!
- Ngươi một mình đi Quỷ Thi Sơn?
Dương Phàm nhìn Hồ Nhân. thản nhiên hỏi.
Hồ Nhân không dám chậm trễ. ảm đạm nói:
- Đều do ta lỗ mãng, một mình một người xâm nhập Quỷ Thi Sơn. mới gặp phải nguy hiểm...
Dương Phàm đưa tay sờ má. trầm ngâm nói:
- Có phải ngươi gặp một số Quỷ hồn. tỷ như nữ quỷ hay không.
- A?
Hồ Nhân kinh hô một tiếng, sắc mặt thoáng chốc biến đổi:
- Ngài... Ngài làm sao biết?
- Uổng cho ngươi thân là người tu tiên, không ngờ trúng "Mê Hồn Thuật" của quỷ vật. cái này chỉ có thể trách ngươi tâm trí không kiên định.
Trong giọng nói của Dương Phàm tựa hồ mang theo ý khinh bỉ.
Hồ Nhân lập tức cúi đầu, lộ vẻ mặt hổ thẹn.
Ngày hôm đó. hắn một mình xâm nhập QUỸ Thi Sơn. gặp một thiếu nữ áo trắng sắc nước hương trời, nàng động lòng người, nhất thời tâm hồn rơi vào sắc mê. Lúc ấy, trong lòng hắn cũng không phải không có nảy sinh nghi hoặc. nhưng nữ quỷ này dường như có chút đạo hạnh. hoàn toàn che hai mắt hắn, mặc dù thi triển Linh Nhãn Thuật cũng nhìn không ra một tia sơ hở. Mấy người tại đây đều là người tu tiên, chỉ hơi suy nghĩ liền đoán được tám chín phần mười. không khỏi đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Hồ Nhân.
- Nghe ý tứ của Dương dược sư. Hồ Nhân hắn chính là trúng Mê Hồn Thuật?
Sở Ngọc Yên hỏi đôi mắt đẹp chợt lóe chằm chằm nhìn nam nhân tuấn lãng vô song. nho nhã phi phàm ở đối diện.
- Đúng vậy. người trúng Mê Hồn Thuật ý thức sẽ rơi vào đủ loại biểu hiện giả tạo. bình thường trong vòng hai ba ngàv sẽ thanh tĩnh lại. Như có dược sư Ngưng Thần KỲ cũng có thể lập tức làm tỉnh lại. Đương nhiên, còn có loại phương pháp độc môn này của ta cũng có thể cứu tỉnh người đang hãm sâu trong ý thức mê loạn.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói.
- Phương pháp độc môn?
Mọi người ở đây đều ngẩn ra, nhớ tới tình hình Dương Phàm giơ tay tát người: phương pháp độc môn chính là như vậy sao?
Hồ Nhân thì lại đưa tay sờ lên mặt mình. cảm giác có hơi đau đau, trên mặt hắn thoáng lộ vẻ nghi hoặc.
Dương Phàm gật gật đầu. nghiêm túc nói:
- Đây là phương pháp độc môn của ta. người ngoài là học không được.
Sở Nghĩa Vân rõ ràng lộ ra vẻ mặt không cho là đúng. thầm nghĩ: "Tát tai đánh người này, ai không làm được?"
Sở Ngọc Yên bật cười hì hì:
- Dương dược sư khẳng định là đang nói đùa.
Dương Phàm cũng khó mà giải thích cho bọn họ. Ba cái tát vừa rồi, cũng không phải là tùy tiện có thể đánh ra. trong đó ẩn chứa huyền ảo nhất định. nói với người ngoài nghề cũng vô ích. Loại phương pháp nhìn như đơn giản này, trong phần tâm đắc về y đạo của lão già lưng còng. còn được miêu tả rất kỹ càng từng chi tiết.
Mấy ngày qua. trừ bỏ buổi tối Dương Phàm vụng trộm tìm hiểu ma công. tiến độ rất thần tốc, còn thời gian ban ngàv ở y quán nhàn hạ vô sự. hắn dùng hết thời gian nghiên cứu ngọc giản phong cách cổ xưa của lão già lưng còng tặng cho hắn. Đương nhiên, trừ phương pháp này, còn có Hồi Thần Thuật trong Thánh Liệu Thiên của Tiên Hồng Quyết. dưới vận dụng xảo diệu cũng có thể giải được loại Mê Hồn Thuật này.
- Tốt lắm! Bệnh của hắn ta đã trị, hiện tại mời các vị trả tiền phí dụng đi.
Dương Phàm thình lình chuyển đề tài nói.
- Dương dược sư cần nhiều ít linh thạch?
Sở Nghĩa Vân rất tùy ý hỏi.
Dược sư xem bệnh thu phí dụng. ở trong mắt bọn họ là chuyện chính đáng.
- Vốn lúc đầu. dựa theo bệnh tình này, đại khái cần hai mươi khối linh thạch...
Dương Phàm chầm chậm nói.
- Cái gì? Hai mươi linh thạch!
Sở Nghĩa Vân biến sắc. không ngờ phải trả phí nhiều như vậy.
ở trong mắt bọn họ. Dương Phàm chỉ thoải mái đánh ba cái tát tai còn huênh hoang khoác lác. hiện tại vừa mở miệng, chính là hai mươi khối linh thạch. Đây quả thực chính là bắt chẹt trắng trợn!
Phải biết rằng. ở trong mắt những tu sĩ bậc thấp bọn họ. mấy chục khối linh thạch tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ. Cho dù là Pháp Khí bình thường, cũng chỉ có giá hai mươi khối linh thạch.
- Tuy nhiên... trước đó thái độ tồi tệ của các ngươi đối với y sư. Dương mỗ ngoại lệ xem bệnh người bị thương, cho nên vốn hai mươi khối linh thạch phí dụng. sẽ tăng gấp đôi thu các ngươi bốn mươi khối linh thạch!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Bốn mươi khối linh thạch!
Sở Nghĩa Vân cùng Hồ Nhân đồng thời biến sắc. ngay cả Sở Ngọc Yên cũng hơi lộ vẻ ngoài ý muốn.
- Đương nhiên, các ngươi thực lực cường hãn. người đông thế mạnh. lại có Vũ Vụ Sơn Trang ở sau lưng làm hậu thuẫn, vậy hoàn toàn có thể không cần trả một xu nào. Dương mỗ cũng không làm gì được các ngươi.
Dương Phàm thực bình tĩnh nói. khóe miệng lại hơi mĩm cười.
Sở Ngọc Yên vừa nghe lời ấy liền biến sắc. hàm răng trắng tinh khẽ cắn bờ môi dưới đỏ mọng:
- Được rồi... linh thạch này chúng ta thanh toán.
- Đại tiểu thư...
Sở Nghĩa Vân cùng Hồ Nhân lộ vẻ mặt hổ thẹn. muốn nói gì lại thôi.
Cứ dễ dàng như vậy bị Dương Phàm bắt chẹt bốn mươi khối linh thạch, bọn họ thật sự không cam lòng!
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:49 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Bốn mươi khối linh thạch, đối với tu sĩ Luyvện Khí Kỳ bình thường mà nói. gần như là con số táng gia bại sản.
- Sở tiểu thư thật dễ chịu.
Dương Phàm mặt lộ vẻ mĩm cười. ra hiệu cho Lâm Chung tới nhận linh thạch lại cho hắn.
Lâm Chung lộ vẻ mặt kinh ngạc. bốn mươi khối linh thạch, cái này... này cũng quá dễ dàng vậy sao?
Nhớ ngày đó. thời điểm hắn còn là một tán tu cộng toàn bộ tài sản. cũng không được bốn mươi khối linh thạch.
- Hừ! Dương dược sư quả thật là y thuật siêu quần. ngay cả phí dụng so với dược sư bình thường cùng phải cao hơn mấy phần!
Trên gương mặt xinh đẹp của Sở Ngọc Yên ửng đỏ thoáng hiện lên sắc giận. dường như đối với Dương Phàm cố ý bắt chẹt. có vẻ không vui. Dương Phàm làm như không thấy vẻ bất mãn của nàng và địch ý trong ánh mắt Sở Nghĩa Vân gần như có thể giết chết người, hắn thản nhiên nói:
- Xin hỏi Sở tiểu thư. các ngươi không tiếc chạy đến Vụ Liễu trấn. hẳn không phải đơn giản chỉ là vì xem bệnh phải không?
- Dương công tử không hổ là người thông minh tuyệt đỉnh...
Sở Ngọc Yên dịu sắc mặt xuống, trong mắt lộ ra ý cười. lời nói hàm chứa ý tán thưởng.
Dương Phàm thu linh thạch vào trong túi trữ vật. khẽ phất tay một cái. nói riêng với Sở Ngọc Yên:
- Mời Tiểu thư vào bên trong bàn bạc. chỉ cần chịu đưa ra giá cả hợp lý, chuyện gì đều dễ tính.
Trong đôi mắt sáng của Sở Ngọc Yên thoáng hiện lên một tia khác thường, liền đi theo Dương Phàm vào nội đường y quán.
- Nhị vị dừng lại.
Lâm Chung khẽ quát một tiếng, ngăn cản Sở Nghĩa Vân cùng Hồ Nhân.
- Hai người các ngươi cứ chờ ở bên ngoài đi!
Sở Ngọc Yên lộ vẻ lãnh đạm nói.
- Nhưng... an toàn của tiểu thư ngài...
Sở Nghĩa Vân lo lắng nói.
- Tại Vụ Liễu trấn nho nhỏ này, các ngươi còn lo lắng cho an toàn của ta sao?
Sở Ngọc Yên cười lạnh nói.
Dương Phàm cười dài nói:
- Ngươi hẳn là nên lo lắng cho an toàn của Dương mỗ mới đúng...
Nghĩ lại cũng đúng! Sở Ngọc Yên là tu sĩ Luvện Khí đại viên mãn. cùng Dương Phàm một mình trò chuvện với nhau. ai lo lắng an toàn cho ai. điều đó thật đúng là khó nói.
Lâm Chung nhìn theo bóng hai người đi vào trong, không khỏi có chút lo lắng: "Sở Ngọc Yên là tu sĩ Luvện Khí đại viên mãn. còn là Đại tiểu thư của Vũ Vụ Sơn Trang, có thể thấy rõ thực lực của nàng, công tử một mình ở chung với nàng, có thể có nguy hiểm hay không..."
Hắn dù là tu sĩ tầng dưới chót nhưng rất am hiểu thế sự. hắn cũng không cho rằng Sở Ngọc Yên này chỉ là xinh đẹp thanh thuần như biểu hiện bên ngoài của nàng.
Dương Phàm cùng Sở Ngọc Yên đi vào nội đường, thực rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ghen tị từ sau lưng. đúng là Sở Nghĩa Vân. Hắn cười thầm trong lòng. thì ra người này không phải lo lắng vì an toàn của Sở Ngọc Yên. mà lại vì nguyên nhân này.
Bởi vì khí chất. phong độ của Dương Phàm đối với phái nữ rất có lực sát thương. Sở Nghĩa Vân mơ hồ cảm thấy sư muội đối với người này không bình thường. Thời gian trước. Sở Ngọc Yên rất hiếm khi nguyện ý một mình ở chung với nam nhân nào. lúc này đây lại dễ dàng đáp ứng như thế.
- Sở tiểu thư! Hiện tại bốn bề vắng lặng. có thể nói ra mục đích chân chính chuyến đi này của nàng được rồi!
Dương Phàm đợi Sở Ngọc Yên ngồi vào chỗ của mình. sau đó mới lên tiếng dò hỏi. Sờ Ngọc Yên cùng Dương Phàm ngồi đối diện. dưới cặp mắt đen nhánh thâm thúy của đối phương, trên gương mặt ngọc của nàng nhiều thêm một ít đốm ửng hồng. Trong lúc nhất thời bầu không khí bên trong có chút quỷ dị.
- Từ mấy ngày trước, theo Trịnh dược sư cùng Lâm dược sư nơi đó biết được Dương công tử y thuật siêu quần. Đặc biệt Trịnh dược sư có vẻ tôn sùng ngài. thậm chí cảm thấy không theo kịp... Lúc này tận mắt chứng kiến y thuật của công tử. quả thật là danh xứng với thực.
Sở Ngọc Yên nở nụ cười tươi. ngẩng đầu lên ánh mắt sáng ngời. thản nhiên đối mặt cùng Dương Phàm. tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Nàng không phải là thiếu nữ đơn thuần chưa từng trải thế sự. hơn nữa còn là tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn.
- Ha ha! Một cái Mê Hồn Thuật nho nhỏ. dược sư bình thường dù rằng không thể lập tức giải trừ. cũng có thể hiểu được nguvên do trong đó. Thì ra tiểu thư tới Vụ Liễu trấn lần này là để khảo cứu y thuật của Dương mỗ.
Dương Phàm tựa cười như không cười nói.
- Công tử nói đùa...
Sở Ngọc Yên hơi chột dạ. ở dưới ánh mắt của hắn. có chút không được tự nhiên, bàn tay ngọc vân vê góc áo. Trong lòng nàng có điều không rõ, Dương Phàm rõ ràng chỉ là một tu sĩ Luvện Khí sơ kỳ. vì sao mình ở trước mặt hắn không thể giành được quyền chủ động, ngược lại biểu hiện thất thố như thế.
Trong mơ hồ. nàng còn có một loại cảm giác không được tự nhiên, dường như tất cả bí mật của mình đều bị vạch trần ra hết dưới ánh mắt của đối phương, trần trụi như một con sơn dương.
Dương Phàm cũng thấy được vẻ khác thường của nàng. vội vàng ngưng thần vận chuyển Khô Mộc Công. cố sức để mình ổn định bình thường trở lại.
- Ta lần này đến đây là vì chuyện đi QUỸ Thi Sơn ba tháng sau. Việc này, Trịnh dược sư hẳn là đã nói qua với công tử.
Sở Ngọc Yên rốt cục nói ra mục đích tới đây.
Vũ Vụ Sơn Trang, trải qua các đời đều có thông lệ thí luvện thực chiến. Ba tháng sau. đệ tử đời thứ ba sẽ đi QUỸ Thi Sơn. chuvến đi nàv rất có thể sẽ xảy ra thương vong, thậm chí gặp phải một số quỷ vật tà đạo. vì thế mới phải mời vài vị dược sư hỗ trợ nhằm giảm bớt thương vong.
Dương Phàm không thấy bất ngờ. nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
- Thù lao.
Trực tiếp hỏi giá!
Thật đúng là đủ thẳng thắn.
Sở Ngọc Yên không khỏi lườm hắn một cái. trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút ủy khuất, trong lòng cũng thoáng hơi mất mát. thầm nghĩ: "Chẳng lẽ mình đã mất đi sức quvến rũ trước kia rồi sao?"
Nàng là đại tiểu thư thân phận cao quý, xinh đẹp thanh thuần, thanh tú đáng yêu, khí chất hợp lòng người, thường ngày nam nhân đối thoại với nàng, có bao nhiêu người không phải là vạn phần nịnh nọt. hết sức kính sợ như nữ thần hay sao?
Nhưng, nam nhân trước mắt chẳng những không có một chút kính ý, còn mở miệng hỏi giá. Nếu là nam nhân bình thường thì cũng miễn bàn. nhưng đối phương lại là người khác phái hiếm thấy ở cuộc đời này, làm cho người ta tâm động. Khí chất tuấn nhã vô thượng, khí tức ôn nhuận như gió. hài hòa cùng tự nhiên, dường như có thể bao dung hết thảy.
Lòng tự trọng của Sở Ngọc Yên đã bị một ít đả kích. lại có chút không cam lòng.
- Hừ! Ngài muốn bao nhiêu linh thạch!
Nàng bực tức nói.
Dương Phàm đưa ra một bàn tay, thản nhiên nói:
- Năm trăm linh thạch!
- Năm trăm?!!!
Sở Ngọc Yên kinh hô một tiếng, vội vàng đưa tay che cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Năm trăm!
Đây đúng thật là ăn dày.
Cho dù đổi là cao nhân Ngưng Thần Kỳ, cũng rất khó có được tư sản như thế.
- Không được! Vậy nhiều lắm. so với thù lao của Trịnh dược sư mấy người còn nhiều hơn gấp mấy lần.
- Nhiều lắm là trả cho ngài một trăm linh thạch!
Sở Ngọc Yên kiên quyết nói. trên gương mặt xinh đẹp thêm vài phần linh hoạt. Đột nhiên một luồng linh áp không tầm thường, từ trên người nàng phóng xuất ra. Luvện Khí đại viên mãn đứng ở trên đỉnh của Luyện Khí Kỳ, nàng lấy ưu thế tuvệt đối nhìn xuống Dương Phàm xem ra chỉ có Luvện Khí sơ kỳ như nhìn một con kiến.
- Sở tiểu thư dũng mãnh vô địch!!!
Dương Phàm nghiêm nghị nói. khóe miệng lại mang theo vài tia cười tà quái.
Dũng mãnh vô địch!
Sở Ngọc Yên vừa nghe mấy chữ này, thiếu chút nữa không nén được hộc máu. Khí thế của nàng thật vất vả mới nổi lên. lập tức xẹp xuống như đoàn quân bại trận. Sở Ngọc Yên đột nhiên phát hiện một sự thật. mình hoàn toàn thất bại dưới tay đối phương.
- Dương công tử! Năm trăm linh thạch nhiều lắm. thật sự nhiều lắm...
Sở Ngọc Yên lại làm ra một bộ dáng đáng thương động lòng người.
- Tiểu thư nói thật xem, trả cho Trịnh dược sư bọn họ là bao nhiêu?
Dương Phàm thản nhiên hỏi. trong lòng hắn cũng biết năm trăm linh thạch đích thật là giá trên trời.
- Một trăm linh thạch, thời gian ba ngày.
Sở Ngọc Yên nói đúng sự thật.
Dương Phàm thông qua Toàn Tri Mô Thức. nắm trong tay nhịp đập trái tim cùng hô hấp. thậm chí tốc độ máu chảy, mồ hôi phân bố trên làn da của nàng, nên xác định nàng không có nói sai.
- Ừ! Nếu như thế. vậy Dương mỗ sẽ không đòi hỏi nhiều, một giá duy nhất hai trăm linh thạch!
Dương Phàm quả quvết nói.
- Hai trăm linh thạch, hơi nhiều, giá này sẽ khiến cho Trịnh dược sư bọn họ bất mãn. nếu không thì một trăm năm mươi. như thế nào?
Sở Ngọc Yên cò kè mặc cả. Đột nhiên nàng phát hiện. cò kè giá cả với nam nhân trước mắt này, trong lòng lại thoải mái một chút. trước nay chưa từng khoan khoái như vậy.
- Hai trăm linh thạch, đây là giá thấp nhất.
Dương Phàm đứng dậy, bộ dáng như không bàn lại vấn đề này nữa.
- Được rồi... ta thua ngài rồi!
Sở Ngọc Yên u oán liếc mắt nhìn hắn một cái. lấy ra mười khối trung phẩm linh thạch đặt trên bàn. nói:
- Đây là mười khối trung phẩm linh thạch, giá trị tuvệt đối cao hơn một trăm khối hạ phẩm tinh thạch, coi như tiền đặt cọc.
Dương Phàm thoáng nao nao: "Nàng này như thế nào đột nhiên trở nên dễ chịu như vậy?"
- Dương công tử! về sau nếu có thời gian rãnh. có thể đến Vũ Vụ Sơn Trang làm khách. Ngọc Yên nhất định sẽ dùng hết tình địa chủ. nhiệt tình khoản đãi...
Sở Ngọc Yên cổ lấy dũng khí thấp giọng nói. cuối cùng sâu kín liếc nhìn Dương Phàm một cái. gương mặt đẹp đỏ bừng như hoa. vội vàng rời đi.
Dương Phàm lập tức hiểu rõ thâm ý của nàng này, còn thoáng chút tâm động. Thân phận của thiếu nữ nàv không tầm thường, nếu có thể dựa vào lực lượng của nàng, nhất định có thể thật mau đẩy nhanh hơn tốc độ tiến quân vào Tu Tiên Giới của mình.
Tuy nhiên, ý niệm này chỉ là chợt lóe qua. hắn đột nhiên nhớ tới Vân Vũ Tịch: trong hơi thở thanh tân tươi mát. gương mặt ẩn dưới tấm sa màu trắng mờ mờ ảo ảo đó. hình dáng hoàn mỹ, mái tóc đen nhánh tung bay như sóng nước. từng đường cong uyển chuyển còn có mùi thơm tự nhiên thoang thoảng làm người ta khó có thể quên được...
Ước hẹn một năm cùng Vân tiên tử còn lại mười tháng.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:49 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trong vòng một ngày, nhập vào sổ sách một trăm bốn mươi linh thạch. Dương Phàm nhìn theo mấy người Vũ Vụ Sơn Trang rời y quán. trong lòng thầm vui mừng. Phải biết rằng. sau khi mua rất nhiều dược liệu ở Tú Ngọc Các. số lượng linh thạch còn lại trong tav Dương Phàm cũng không còn bao nhiêu.
Lâm Chung đứng phía sau hắn. hơi cỏ vẻ lo lắng nói:
- Công tử! Ngài bắt chẹt đại tiểu thư của Vũ Vụ Sơn Trang, không sợ ngày sau nàng sẽ trả thù sao?
- Trả thù?
Dương Phàm ung dung cười:
- Bọn họ tới đây lần này trị bệnh là chuyện phụ. chính yếu là có chuyện khác thỉnh cầu ta. Ba tháng sau. ta sẽ cùng đi theo đệ tử đời thứ ba của Vũ Vụ Sơn Trang đi Quỷ Thi Sơn.
- Quỷ Thi Sơn?
Lâm Chung hơi kinh hãi:
- Đó chính là phụ cận vùng cấm địa.
- Cấm địa?
Dương Phàm không cho là đúng nói:
- Miễn cưỡng có thể gọi là vậy! Đối với một hai tu sĩ bậc thấp đơn lẻ mà nói. QUỷ Thi Sơn đích xác có hơi nguy hiểm. Tuy nhiên. Vũ Vụ Sơn Trang qua bao đời đều có thông lệ, mỗi vài năm đều đã cử hành thí luyện một lần. đương nhiên sẽ không để đệ tử trong gia tộc bị tử thương quá nặng, hơn phân nửa có tiền bối gia tộc âm thầm bảo hộ. Ta thân là dược sư. cùng đi theo bọn họ. nhiệm vụ này chỉ là chữa thương trị bệnh để giảm bớt thương vong, không tham gia chiến đấu, tính nguy hiểm phải ít hơn nhiều lắm.
ở trong lòng Dương Phàm cấm địa chân chính khủng bố. là Vô Danh u Lâm trong thâm sơn tuvệt cốc gần Tú ngọc các. lúc trước, hai vị cường giả Ngưng Thần Kỳ, không hề có sức phản kháng liền bị ngã xuống một cách khó hiểu.
Lần trước khi đi vào trong Vô Danh u Lâm dần dần thức tỉnh trùng trùng điệp điệp ma khí. mãi cho đến giờ, mỗi khi nhớ tới, Dương Phàm đều cảm thấv run sợ trong lòng.
- Như vậy ta an tâm rồi! Với sự nhạy bén của công tử. hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. có lẽ công tử vừa từ Vũ Vụ Sơn Trang kia bắt chẹt không ít linh thạch chứ?
Lâm Chung cười nói xem ra cũng có vài phần thích thú.
- Ha ha!
Dương Phàm khẽ cười. tâm tình vô cùng sảng khoái, chợt đổi hướng câu chuyện, nói:
- Trong vòng ba tháng tới có một việc cần chúng ta giải quyết. nếu không ta cũng khó có thể an tâm đi QUỷ Thi Sơn.
- Ta hiểu ý công tử!
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Chung cũng mất đi.
Đột nhiên Dương Phàm nhắm mắt lại. tâm thần theo đám sương sinh mệnh trong cơ thể. trong phút chốc dung nhập khu vực quanh mình. nắm trong tay bất kỳ biến động nhỏ nào trong phạm vi hai trăm trượng.
Sau một lát. Dương Phàm mở mắt. khóe miệng đầy vẻ cười lạnh và trào phúng.
- Buổi tối hôm nay động thủ!
Dương Phàm dùng thần thức truyền âm trực tiếp cho Lâm Chung.
- Động thủ?!
Tâm thần Lâm Chung run lên.
- Nói đúng ra phải là ôm cây đợi thỏ.
Dương Phàm vừa dứt lời. hành tung liền quỷ dị biến mất không còn tung tích. dường như đi chuẩn bị cái gì. Đêm đó. trời tối lộng gió. bầu không khí Vụ Liễu trấn vô hình trung có vẻ tiêu điều vắng lạnh. Vào lúc đêm khuya, rất ít người đi trên đường, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa. Toàn bộ trấn nhỏ. dưới ánh trăng mờ tối, có vẻ yên tĩnh mà an bình. giống như một mỹ nhân đang ngủ say.
Chỉ có điều trong bóng đêm tối đen thần bí này, bất cứ lúc nào cũng đều đồng lõa với một số chuyện u tối không muốn người ta biết.
Trang viên Lưu gia tọa lạc tại giải đất trung tâm Vụ Liễu Trấn. diện tích khuôn viên này rất rộng lớn. phòng ốc cả thảy có tới mấy chục gian.
Ẩn mình dưới bóng đêm. bốn nhân ảnh len lén tới phụ cận trang viên Lưu gia. Trong đó một béo một gầy hai người bay vọt lên một cây lớn bên cạnh tường rào. Hai người còn lại. một âm thầm một công khai canh gác ở phụ cận trang viên Lưu gia. hai mắt sáng ngời. thi thoảng lóe ra linh quang.
Trên chạc cây lớn bên cạnh tường rào. Lý mập mạp thản nhiên nói:
- Người trong trang viên Lưu gia trên cơ bản đều ngủ say rồi
Hồ Bán Tiên đưa mắt dò tra bốn phía. lại lộ vẻ mặt hồ nghi nói:
- Ta cảm giác có điều không đúng! Rất im lặng. một mảnh tối đen.
- Hừ! Vậy không phải đúng lúc sao! Đêm nay nổi lên cơn gió lạnh. nhiệt độ không khí giảm xuống, cho nên đám phàm nhân này đều ngủ rất sớm. Có lẽ cô bé Lưu Mạn Hương kia cũng không ngoại lệ...
Lý mập mạp xem thường nói Trong đôi mắt nhỏ hí được khảm trên mặt bự của hắn. bắn ra một tia sáng dâm tà. trong bóng đêm trông thật có vẻ cổ quái.
- Không đúng!
Đột nhiên dường như Hồ Bán Tiên cảm nhận được điều gì, thập phần cảnh giác nói:
- Buổi tối hôm nay. ngay cả lão già phụ trách gõ mõ cầm canh trong trang viên cũng đâu mất rồi
Thường ngày. bất kể thời tiết lạnh bao nhiêu, trang viên rộng lớn như Lưu gia. đều phải có người phụ trách gõ mõ cầm canh. buổi tối cũng không thể ngủ. Giờ phút này, toàn bộ trang viên vắng lặng. tối đen. đích xác có điều gì đó không bình thường.
Hồ Bán Tiên tuổi lớn. bản tính rất cẩn thận. hơn nữa kinh nghiệm phong phú.
- Hừ! Nhiều lời!
Lý mập mạp không kiên nhẫn. vừa nghĩ đến khuôn mặt cùng dáng người mê người của Lưu Mạn Hương, lửa dục liền nổi lên trên thân. dứt khoát đẩy Hồ Bán Tiên một cái:
- Xuống đi.
Hồ Bán Tiên bất ngờ không kịp phòng bị, bị Lý mập mạp đẩy mạnh vào trong, thân hình trong hư không trở mình một cái. lảo đảo rơi trên mặt đất. thiếu chút nữa gây ra tiếng động.
- Ngươi... ngươi...
Hồ Bán Tiên cực kỳ bực tức. vẻ mặt giận dữ nhìn Lý mập mạp.
- Hà hà! Thân thể của ngươi hãy còn cường tráng chán. chỉ có điều làm việc còn lo trước lo sau.
Lý mập mạp quả quvết nói:
- Với thực lực của chúng ta. ngay cả Dương Phàm cùng Lâm Chung đích thân tới. cũng chỉ lãnh lấy bại lui. Bất kể là thực lực hay là số lượng, chúng ta đều chiếm ưu thế tuyệt đối ngươi còn sợ gì?
Lý mập mạp nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù có bẫy rập. hắn cũng không hề sợ hãi hai tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, huống chi một gã trong đó còn là một tên dược sư quèn.
- Được rồi. ta tạm thời phối họp với ngươi một lần cuối cùng. sau khi chuyện thành, cho ta một kiện Pháp Khí trung phẩm.
Hồ Bán Tiên nghĩ lại thấy Lý mập mạp nói cũng có đạo lý, liền cắn răng đồng ý. Hơn nưa giờ phút này cục diện cũng là tên đã lên dây, không thể không bắn ra.
"Thịch"!
Lý mập mạp cũng từ trên cây nhảy xuống, động tác không ngờ rất thuần thục và nhanh nhẹn. xem ra cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện mờ ám này. Hai người tiến vào phía sau cũng phân công nhau làm việc, Lý mập mạp lén lút mò tới phòng Lưu Mạn Hương.
về phần Hồ Bán Tiên, cũng là vẻ mặt cảnh giác. hạ giọng nói:
- Ta hỗ trợ ngươi canh chừng! Gói Tô Xuân Tán này tặng cho ngươi hưởng dụng.
Lý mập mạp tiếp nhận cái gói nhỏ. mắt sáng lên:
- Hà hà! Tên đạo tặc ngươi không ngờ còn giấu **** thứ đồ chơi tốt như vậy!
Dứt lời. hắn càng phát ra dâm dật. ở trong bóng đêm tối đen. rất cẩn thận mò tới gian phòng mục tiêu.
Ngay lúc hai người quăng mình đột nhập vào trong trang viên không lâu. hai bóng người như bóng ma xuất hiện trong bóng đêm mờ tối
Chính là Dương Phàm và Lâm Chung.
- Không nghĩ tới Hồ Bán Tiên này thật đúng là đủ cẩn thận. vậy mà để hắn nhìn ra một chút sơ hở. Ta bảo Lưu Đức QUÝ đêm nay lệnh cho tất cả người nhà đi ngủ sớm một chút. bất kể phát sinh chuyện gì. cũng không được phép ra ngoài lại quên mất lão già gõ mõ. Đúng là gừng càng già càng cay...
Dương Phàm thấp giọng khẽ nói dường như là tự trách mình.
Lâm Chung cười nói:
- Điểm nàv ta cũng quên không để ý. Thực ra không trách được công tử, Hồ Bán Tiên sống lâu hơn chúng ta mấy chục năm. thái độ làm người, cơ trí cảnh giác. kinh nghiệm các cái đều phong phú hơn chúng ta cũng là chuyện bình thường.
Lâm Chung còn thêm một câu:
- Huống chi. cho đến giờ này, hết thảy đều nằm trong tay công tử...
Dương Phàm gật gật đầu:
- Chúng ta ngày sau làm việc. còn cần phải suy nghĩ cho chu đáo một chút!
- Lập tức hành động!
Dương Phàm phất tay một cái. lệ mang trong mắt chợt lóe. thân hình như làn gió dung nhập trong bóng đêm.
Lâm Chung mĩm cười. để tránh thoát tẩm nhìn của trạm gác ngầm. không ngờ theo lỗ chó chui vào trang viên!
Hắn ẩn núp ở một góc. hai mắt như mắt chim ưng. nhìn chòng chọc nhất cử nhát động của Lý mập mạp và Hồ Bán Tiên.
ở bên kia. Dương Phàm lặng yên di chuvển tới gần hai gã tu sĩ canh gác ngầm.
Hai gã tu sĩ này đều là Luyện Khí sơ kỳ. trời vừa sẫm tối đã ẩn núp ở gần trang viên Lưu gia. vị trí cực kỳ đặc biệt.
Mục tiêu đầu tiên của Dương Phàm là tên canh gác ngầm. đây là một gã tu sĩ ngồi núp mình trong một góc u tối, hai tròng mắt thỉnh thoảng lấp lóe ánh linh quang nhìn quét bốn phía. gần như không có bất cứ động tĩnh nào có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Dương Phàm ngừng thở. thu liễm khí tức toàn thân đến mức tận cùng. từng chút từng chút một tiếp cận.
Mười trượng... bảv trượng... ba trượng...
Đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông giòn tan. giống như tử thần đòi mạng khiến Dương Phàm nhảy dựng lên.
Tên trạm gác ngầm kia biến sắc. hai tròng mắt lóe ra linh quang nhìn tới chỗ vị trí Dương Phàm.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 01:50 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc