Ban đêm ở Vương phủ, ngọn đèn dầu le lói, dòng người thoi đưa, màn đèm trên bầu trời đột nhiên giống như một viên minh châu trong thành kinh đô. Có thể nói, phủ Yến Vương hôm nay so với bất cứ nơi nào cũng náo nhiệt hơn, ngav cả hoàng cung cũng phải kém hơn một phần.
Dương Phàm và Vũ Văn Hàm đi theo lão quản gia đến Quần Anh Điện của Vương phủ. Chung quanh có có không ít thị vệ Vương phủ đi theo bảo hộ và mở đường. Dọc theo đường đi, hai người Dương Phàm tạo ra ánh mắt ngạc nhiên của người người đến đây, đặc biệt quản sự người hầu trong Vương phủ đều lộ ra vẻ dị sắc.
- Đó chính là nhị công chúa như lời đồn, quả thực là tuyệt sắc giai nhân!
Những người hầu tiến vào Vương phủ không lâu khẽ hô lên, trong mắt đều nhanh trừng rớt ra ngoài.
- Đúng rồi! Người đi cùng với nhị công chúa là ai, trông quản gia kính sợ hắn như thế, khẳng định là đại nhân vật.
ở phía xa có người thấp giọng thảo luận nói.
- Chẳng lẽ đâv là thần y chữa khỏi nhị quận chúa? Ngoại trừ người đó ra, còn có ai có thể nhận được đãi ngộ như thế?
Có người phỏng đoán nói.
- Thần y? Điều đó không có khả năng. Thế gian này nào có thần y trẻ tuổi như thế?
Kết quả phỏng đoán này lại gây nên một trận chỉ trích. Dương Phàm hờ hững đi theo, nghe giọng mọi người nghị luận ở phía xa, cũng có dáng vẻ vinh nhục không sợ. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng vui vẻ, bước đầu tiên đi vào kinh đô lập tức sẽ đạt thành rồi.
Mở y quán, hấp dẫn người tu tiên đến xem bệnh cần nhất chính là danh khí. Theo tình huống hiện tại mà xem mình đã có đủ danh khí nhất định, ít nhất ở giới y thuật kinh đô là như thế.
- Nếu có thể tiến thêm bước khiến danh khí vang dội.
Dương Phàm âm thần suy tư trong lòng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Hôm nay buổi tiệc trong phủ Yến Vương, không phải là một cơ hội thật tốt sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền bắt đầu âm thầm bày ra. Khi đi đến một nơi nào đó, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói già nua quen thuộc:
- Dương dược sư!
Dương Phàm ghé mắt thoáng nhìn cười nói:
- Trịnh lão! ông cũng được mời tham gia yến hội? Ha ha! Tiểu Vân muội cùng ở đây.
- Ha ha! Dương đại ca.
Trịnh Vân Phi nhìn thấy Dương Phàm, cũng lộ ra vẻ vui mừng. Hai người thời gian ở chung không nhiều, tuy nhiên đều thuộc loại cùng lứa, quan hệ không tệ, cũng chơi thân. Trịnh Vân Phi đối với tên của Dương Phàm và danh khí của dược sư đại ca thập phần kính nể, rất có hảo cảm.
- Đến đây! Dương dược sư! Ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Trịnh dược sư giới thiệu một lão già bên người cho Dương Phàm nhận thức, cười nói:
- Đây chính là đồng hành của ngươi, Hà dược sư khách liêu của Vương phủ, ngoại trừ Đông Phương dược sư, lão chính là dược sư lâu đời nhất Vương phủ.
- Hà dược sư?
Lông mi Dương Phàm nhẹ nhàng nhếch lên, đây không phải là ngày đó hắn trông thấy trong khuê phòng Vũ Văn Hàm, thấy Dược Sư dẫn đầu kia sao?
Lúc ấy, đám người Hà dược sư khinh thường, nghi ngờ Dương Phàm. thậm chí vui mừng khi người gặp họa. Nhưng cuối cùng, bọn họ đều mất hứng mà về, mất mát đến cực điểm. Ngay cả Đông Phương dược sư đều không làm gì được căn bệnh này, lại bị một người trẻ tuổi kia có thể làm cháu của minh tìm được nguyên nhân căn bệnh. còn chữa khỏi thành công. Sắc mặt Hà dược sư nhục nhã rất xấu hổ, miễn cưỡng lộ ra vẻ cười, nói với Dương Phàm:
- Dương ... Dương dược sư! Chúc mừng, chúc mừng!
- Hà dược sư? Kính ngưỡng đã lâu!
Dương Phàm nói trông như khách sáo, trên mặt lại không có một chút thành ý. Trên thực tế, hắn căn bản không nghe nói qua tên nhân vật Hà dược sư này.
- Khụ khụ!
Trịnh lão trước tiên cảm giác được không khí không đúng, vội cười một tiếng ha ha rồi nói sang chuyện khác, cười nói:
- Dương dược sư! Buổi tiệc tối nay ở Vương phủ, ngươi chỉ sợ là một trong những nhân vật chính, Vương gia rất coi trọng ngươi.
Lão tổng quản Vương phủ liên tục gật đầu phụ họa nói:
- Trịnh lão nói không sai, Vương gia rất coi trọng Dương dược sư.
Dương Phàm mĩm cười, chỉ vào Vũ Văn Hàm bên cạnh nói:
- Nhị quận chúa mới khỏi bệnh, nàng là nhân vật chính hôm nay, Dương mỗ chẳng qua là tận một chút lực mỏng.
- Đúng vậy! Nhị quận chúa bệnh nặng mới khỏi, lão phu lúc này chúc mừng.
- Chúc mừng nhị quận chúa bệnh nặng mới khỏi!
Trịnh lão tiên và Hà dược sư vội thi lễ nói, dù sao đối phương cũng coi như một trong chủ nhân của Vương phủ.
- Nhị vị không cần đa lễ, Hàm nhi có thể đại nạn không chết đây đều nhờ vào Dương dược sư.
Vũ Văn Hàm cười duyên nho nhã thi lễ nói.
Hành trình từ nay về sau có được bình an vô sự, tuy nhiên Dương Phàm cũng đứng chung với Vũ Văn Hàm hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt nhiều người. Hành tẩu thời gian uống nửa chén trà nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa đại điện khí thế huy hoàng, trên nóc nhà còn quấn quanh hai con phi long, trên bảng hiệu màu vàng lộ ra ba chữ to hùng hồn: Quần Anh Điện.
Lối vào đại điện Quần Anh Điện có bài trí một bậc thang màu xanh ngọc, một con đường kéo dài xuống, khiến trong lòng người ta không khỏi sinh ra ngưỡng mộ.
- Quần Anh Điện?
Khóe miệng Dương Phàm hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ, xem ra Yến Vương cũng là một người coi trọng hiền tài.
- Dương dược sư! Nhị quận chúa! Thỉnh đi về phía bên này.
Lào tổng quản cười nói tủm tỉm, dẫn hai người Dương Phàm đi về phía bên cạnh đại điện.
- Đợi lát nữa tái kiến!
Trịnh lão tiên cười ha ha. Đương nhiên ông hiểu được Dương Phàm nhận được đặc quyền, sẽ không lập tức được an bài đến chỗ ngồi đại điện. Dương Phàm cũng cảm thấy có chỗ tinh tế trong đó, được lão tổng quản đưa tới bên cạnh đại điện.
Bên cạnh đại điện, không gian đươc thiết kế u nhã, chỉ có mấy người ngồi ít ỏi. Một người đàn ông thanh niên ngồi trên thủ tọa, mặc thanh bào tử ngọc viền con rồng, ánh mắt lạnh giá, toàn thân tản mát ra một luồng khí tức lăng lệ ngang ngược, tràn ngập chung quanh không gian.
Chính là Yến Vương Vũ Văn Liệt.
- Dương dược sư đến đây.
Vũ Văn Liệt nhìn Dương Phàm cười, ý bảo hắn ngồi vào.
- Bái kiến Vương gia.
Dương Phàm hơi thi lễ, cũng không khách khí, bình ổn ngồi xuồng, cũng bắt đầu quan sát mấy người trong bên cạnh đại điện. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng trên người một lão già mũi ưng khô gầy như cây củi trong số đó. Cùng lúc đó, ánh mắt lão già này cũng đúng lúc gặp ánh mắt hắn. Hai luồng ánh mắt giao kích trong hư không, giống như một chuỗi va chạm nảy lửa.
- Ha ha! Dương dược sư! Ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là Lỗ thần y, một trong tam đại thần y ở kinh đô.
Vũ Văn Liệt đứng dậy, giới thiệu với Dương Phàm rất có hòa khí.
Một trong tam đại thần y!
Trong lòng Dương Phàm thoáng động, khó trách sau khi tiến vào đại điện, liếc mắt một cái lập tức chú ý tới người này. Đều là dược sư, sau khi tay nghề đạt tới một mức nào đó có thể thoải mái cảm nhận sự tồn tại cùng nghề, vốn khi ở Dật Hà Thôn, lão già thần bí kia cũng có được thần thông như vậy.
- Lỗ thần y! Chào ngài!
Dương Phàm đứng dậy thi lễ, Đối phương dù sao cũng là người có tu vi không tầm thường, lại là tam đại thần y ở kinh đô, hậu bối y đạo như hắn nên tôn kính.
- Dương dược sư?
Lỗ thần y nghiên người liếc mắt nhìn căn bản không đứng lên, còn cầm lấy chén trà nhấp hai ngụm, hiển nhiên muốn gây khó cho Dương Phàm. Lúc này, mấy người đang ngồi trong bên hông đại điện đều là hạng người có thân phận bất phàm thấy hành vi của Lỗ thần y lại không chút nào không cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn lộ ra vẻ cười.
Những người này đều nhìn chăm chú vào Dương Phàm, nhìn hắn ứng phó như thế nào.
Dương Phàm lập tức có chút giận dữ trong lòng, bề ngoài bất động thanh sắc, nheo con mắt lại nhìn chăm chú vào Lỗ thần y. Lực lượng Tiên Hồng Quyết trong cơ thể lấy một phương thức vận chuyển không thể tưởng tượng.
Công pháp đi đường chính, đó là thần thuật chữa bệnh chữa thương. Công pháp đi ngược cũng chính là độc thuật gạt bỏ sinh cơ.
Lỗ thần y bị hắn nhìn như vậy, lập tức có chút không được tự nhiên, bỗng linh hồn run lên cảm thấy một luồng khí tức tử vong.
Ngưng Thần trung kỳ?
Dương Phàm liếc mắt nhìn thấu tu vi của Lỗ đại sư, không có uy hiếp gì với mình sau đó chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy chén trà nhấp hai ngụm.
- Ngươi ... Ngươi ...
Đột nhiên mắt Lỗ thần y như muốn nứt ra, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng run giọng chỉ vào Dương Phàm nói.
Dương Phàm không nhìn lão chỉ là thản nhiên uống trà. Tất cả mọi người ở nơi này không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đôi mắt sắc bén của Yến Vương Vũ Văn Liệt hiện lên một chút dị sắc.
- Lỗ mỗ có chuyện xuống trước, sau đó quay lại.
Khuôn mặt Lỗ thần y nghẹn đỏ bừng, không để ý hình tượng rời khỏi bên cạnh đại điện. Vừa đi ra hông đại điện, khóe miệng lão tràn ra một ngụm máu, lập tức mở lòng bàn tay ra, một màu tím đen nhìn thấy ghê người.
Vù!
Thân hình chợt lóe, lão nhanh chóng tiến vào một mãnh rừng trúc, khoanh chân ngồi bắt đầu toàn lực bức độc.
- Đây rốt cuộc là độc thuật đáng sợ gì chứ?
Lỗ thần y hoảng sợ trong lòng, chợt trong đôi mắt hiện lên một chút hàn quang: "Tiểu tử này cũng dám thi triển độc thuật với ta. Hừ hừ! Chẳng lẽ hắn không biết ta cũng là tổ sư dụng độc sao?"
Trong hông điện, Dương Phàm bình thản ung dung ngồi, rất nhàn rỗi nhấm trà, trong lòng cũng âm thầm cười lạnh: Thứ không biết trời cao.
Vừa rồi hắn lần đầu tiên thi triển thần công độc thuật Khô Tịch Thiên Lý, công pháp nghịch chuyển ẩn vào đám sương sinh mệnh chung quanh, lập tức hóa thành lực lượng khủng bố gạt bỏ sinh cơ vô thanh vô tức đi vào cơ thể Lỗ thần y.
Lỗ thần y bất ngờ không kịp đề phòng, ăn đau khổ, tuy nhiên lão chung quy cũng là một đời thần y, miễn cưỡng ngăn chặn công kích. Nhưng Dương Phàm như thế nào cho lão như ý, trong nháy mắt tiêu hao một nửa pháp lực, khiến lực lượng độc thuật tăng lên mấy lần, do đó khiến Lỗ thần y bị thương nặng, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
- Uy năng của độc thuật nàv không tệ, chỉ là vận chuyển không được tự nhiên, còn có chút có vẻ chưa quen, có cơ hội đi thực chiến một chút.
Dương Phàm suy tư trong lòng.
Mà giờ phút này, mấy người cùng ngồi trong đó nhìn vào trong mắt hắn lộ ra một chút kính sợ. Bọn họ phần lớn không rõ lắm, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng có chút rõ ràng: Vừa rồi trong thời gian hai hô hấp ngắn ngủn, Dương Phàm động tay chân gì đó khiến cho Lỗ thần y chịu khổ lớn.
- Lỗ thần y không có chuyện gì chứ?
Yến Vương Vũ Văn Liệt cười hỏi tủm tỉm, dường như có vẻ có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
- Lão nhân gia hắn có lẽ đi vệ sinh thôi!
Dương Phàm nói với vẻ tựa như cười như không.
- Không việc gì là tốt rồi, Lỗ thần y là dược sư khách liêu của Dương gia, cảm thấy rất hứng thú với Dương dược sư, lúc này mới không mời mà tự đến đây.
Vũ Văn Liệt nói với vẻ bình thường, đồng thời cũng biểu lộ lập trường và lai lịch của Lỗ thần y cho Dương Phàm.
Dương Phàm gật gật đầu, trong lòng cũng thất kinh: Lỗ thần y này không ngờ là khách liêu dược sư Dương gia kinh đô?
Điều này thật có chút trùng hợp!
Chẳng lẽ Dương gia kinh đô nhất định là cừu gia của mình?
Dương Phàm tính toán trong lòng, xem ra, mình vẫn chắc chắn là cừu địch của Dương gia kinh đô. Bất kể là ân oán đời trước, hay là tranh cãi lớn, thậm chí ngay cả khách liêu nhà bọn họ cũng như thế.
Thời gian trôi đi một chút, ngày càng có nhiều người hội tụ trong chính điện Quần Anh Hội. mấy vị quản sự trong Vương phủ, tiếp đãi đâu vào đấy, cùng an bài chỗ ngồi. Qua một lúc lâu sau, Lỗ đại sư lại qua về hông đại điện, khí sắc khôi phục được một ít, ánh mắt dừng trên người Dương Phàm, lờ mờ hiện lên một chút sát khí.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™
Trong đôi mắt Lỗ thần y lại hiện lên một chút sát khí, Dương Phàm dùng Toàn Tri Mô Thức liếc mắt nhìn lão không chú ý, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Hắn hiểu được mình hoàn toàn đắc tội với một trong tam đại thần y kinh đô trước mặt. Tuy nhiên nghĩ đến người này là khách liêu dược sư Dương gia kinh đô. Dương Phàm vốn không có bất cứ một chút hối hận và tiếc nuối.
Lỗ thần y tiến vào hông điện lập tức gây nên ánh mắt chăm chú của mấy người khác. Giờ phút này, khí sắc Lỗ thần y vẫn có chút không bình thường, vừa mới ngồi xuống, trong mắt lão liền hiện lên một chút hào quang kỳ dị, nhìn Dương Phàm với vẻ lạnh nhạt.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến một luồng khí tức không giống tầm thường, tuy rằng dùng mắt thường căn bản nhìn không ra cái gì, nhưng không khí vô hình kia lại khiến trong lòng người ta lờ mờ bất an. Thứ này giống như ném một người vào khu rừng nguyên thủy nguy cơ chung quanh, mặc dù chung quanh một mãnh yên tĩnh cũng có thể cảm nhận được nguy cơ trí mạng kia.
Dương Phàm rùng mình trong lòng, chỉ cảm thấy một luồng nguy cơ nhàn nhạt đánh úp lại, triển khai thần thức lấy Thông Linh Nhãn của người tu tiên như hắn, nắm lấy một vòng ánh sáng màu đỏ nhạt hóa thành dạng chùm. trong nháy mắt đánh lên người mình.
Độc thuật?
- Lỗ thần y này không ngờ cũng am hiểu độc thuật!
Dương Phàm thất kinh trong lòng, bề ngoài bất động thanh sắc không nói một lời. Giờ khắc này, dưới khuôn mặt không tràn ngập sợ hãi của hắn, lực lượng Tiên Hồng Quyết trong cơ thể hắn không ngừng vận chuyển sinh sôi, ánh sáng màu tím nhạt vừa tiếp cận đã bị thể chất đặc biệt duy nhất của chính hắn triệt tiêu hấp thu hơn phân nữa, về phần một phần độc lực còn thừa lại bị đám sương sinh mệnh hóa thành sương mù cắn nuốt trong khoảnh khắc biến mất hầu như không còn.
Sau một hai hô hấp, Lỗ thần y thu hồi ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm, một mình nhấm trà với dáng vẻ khoan thai tự nhiên. Những người khác ở đây đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía hai người này.
- Dương sược sư...
Vũ Văn Hàm cảm thấy không khí có chút không tầm thường, mắt nhìn Dương Phàm trong con mắt sáng lộ ra một chút lo lắng. Dương Phàm hướng nàng mĩm cười ý bảo mình bình yên vô sự.
Lỗ thần y thấy tình huống như vậy, mặt lộ vẻ nghi ngờ, âm thầm quan sát Dương Phàm một lát phát hiện đối phương thật sự không bị chút gì.
- Điều này sao có thể, người này không ngờ có thể hoàn toàn không quan tâm Thất Hủ Độc Thuật của ta!
Trong lòng Lỗ thần y dâng lên sóng to gió lớn nhìn về phía thần sắc Dương Phàm sinh ra biến hóa rất lớn, lập tức thu hồi lòng khinh thị. Lão cảm giác người thanh niên Luyện Khí Kỳ trước mặt này liền giống như núi băng bị mây mù bao phủ, nhìn như bé nhỏ không đáng kể kì thực vẫn chưa lộ ra một góc núi băng. Trong tam đại thần y, y thuật của lão tuy rằng không phải cao nhất, nhưng về phương diện độc thuật; lại có một bản lĩnh không tầm thường.
Trên thực tế, có lẽ trước kia, lão là Luyện độc sư chuyên dụng độc, chỉ là sau này vì tránh né cừu gia nên đổi thành Dược sư cũng đầu phục Dương gia kinh đô.
Thất Hủ Độc Thuật là một loại độc thuật lão mới nghiên cứu, có thể giết người vô hình, khuyết điểm là có chút tiêu hao pháp lực. Chỉ khi nào thi triển thành công, dưới tình huống tu sĩ đồng cấp không phòng bị, cho dù không chết cũng có thể làm bị thương nặng.
Nhưng Dương dược sư trước mặt lão sau khi trúng Thất Hủ Độc Thuật của mình dường như căn bản không có chuyện gì cả.
Dương Phàm nhìn vào trong mắt lão tựa như cười tựa như không, sau đó nhẹ nhàng cắn hạt dưa, dáng vẻ nhàn nhã kia thiếu chút nữa không chừng nhấc chân lên bắt chéo. Thấy tình huống như vậy, sắc mặt Lỗ thần y âm tình bất định, sau đó là lâm vào một mãnh trầm mặc không biết đang nghĩ kế sách gì.
Dương Phàm cũng không quá lo, Tiên Hồng Quyết mình tu luvện chính là đi thần thuật chữa thương, vận hành nghịch chuyển, chính là không thể phá nổi, độc thuật khủng bố Khô Tịch Thiên Lý.
Hắn tự xưng là trong cùng cấp, Dược Sư khác khó thể sánh vai cùng với mình, ít nhất không thể gây uy hiếp gì với mình.
Yến vương Vũ Văn Liệt không phải hạng người tầm thường, trong ánh mắt sắc bén của ông toát ra một chút dị sắc, nhìn thấy ở trong mắt giao phong vô hình giữa Dương Phàm và Lỗ thần y,
Hai Dược sư lớn có hai lần giao phong.
Lần đầu tiên Dương Phàm chủ động phóng ra khiến Lỗ thần y ăn khổ đau.
Lần thứ hai Lỗ thần y chủ động phóng ra. Dương Phàm không bị thương một sợi lông.
Hai lần giao phong, Dương Phàm hiển nhiên đều thắng dễ dàng, mà dường như có vẻ có chút dư sức.
Quần Anh Điện của Vương gia, khách đã đến gần như đông đủ. Đúng lúc này lão quản gia tiến vào đưa tin cũng nói nhỏ vài câu bên tai Yến vương Vũ Văn Liệt.
- Cái gì? Hắn cũng đến đây sao?
Sắc mặt Vũ Văn Liệt hơi đổi đang chuẩn bị nói chuyên, chỉ nghe một âm thanh lạnh lùng truyền vào trong Quần Anh Điện:
- Một đám thiếu đầu óc.
Trong âm thanh này lộ ra một luồng ngạo khí và lạnh giá khó nói rõ, trong đó hàm ý có một loại cao cao tại thượng.
Dương Phàm chấn động trong lòng. triển khai Toàn Tri Mô Thức, rất nhanh thấy được một thiếu niên cả người phát ra khí tức vô cùng lăng lệ, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo trắng không nhiễm một chút bụi có một dung mạo bình thường tới cực điểm.
Tuy nhiên, hắn mặc một thân áo trắng như tuyết kia, hôm nay từng người ăn mặc trang phục hoa lệ trong đại điện lại có vẻ không hợp nhau.
- Không tốt! Vô Song lại đến đây.
- Vô Song! Sát tinh này như thế nào cũng đến Yến Vương phủ chứ?
Rất nhiều người trong Quần Anh Điện đều nhận ra thân phận người này.
Vô Song?
Dương Phàm có một loại cảm giác kỳ quái khó thể nói rõ vói thiếu niên áo trắng kia. điều này khiến cho bản thân hắn đều kinh ngạc không thôi. Mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng Dương Phàm cảm giác hắn mang đến cho mình uy áp thật lớn, khí tức từ trên người mà xem thực lực hẳn là không thua tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
- í? Không bình thường.
Dương Phàm cẩn thận quan sát thiếu niên Vô Song, phát hiện hắn không giống người tu tiên, cũng không giống võ giả thế tục. Chẳng lẽ hắn là kiếm tu trong truyền thuyết?
Ánh mắt Dương Phàm lại rơi vào vũ khí trên lưng hắn, đó là một thanh bảo kiếm chưa rời khỏi vỏ, phong cách cổ xưa xuất trần, vừa nhìn liền biết không phải cấp bình thường.
Sau khi Vô Song xuất hiện, Dương Phàm phát hiện dáng vẻ Vũ Văn Hàm ngồi bên cạnh mình có chút bất an, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, thoáng lại hồi phục bình tĩnh.
- Vũ Văn tiểu thư! Cô nhận biết hắn?
Dương Phàm nhàn nhạt hỏi, giờ phút này hắn còn hứng thú đối với Vô Song lớn hơn tuyệt thế giai nhân
Một người không phải người tu tiên, cũng không phải võ giả của thế tục, kiếm tu hư thực trong truyền thuyết, có thể nào không khiến Dương Phàm hiếu kỳ trong lòng.
Kiếm tu là một loại tu chân đặc biệt từ xa xưa. Vào thời kỳ cổ đại đã từng có một lần phồn vinh. Theo sách cổ ghi lại, kiếm tu có được lực công kích vượt qua cùng cấp, sức chiến đấu rất mạnh. tu sĩ bình thường sợ hãi.
Nếu nói mục tiêu cuối cùng của người tu luyện bình thường là trở thành thần tiên trường sinh bất tử, như vậy mục tiêu của kiếm tu chính là trở thành kiếm tiên tiêu diêu tự tại tung hoành thiên địa.
- Ừ!
Vũ Văn Hàm gật gật đầu, lại do dự mà nói:
- Nửa năm trước, hắn bị phụ thân muội đánh bại chấn động Vương phủ, lúc này đây hắn chỉ sợ là ...
- Hắn muốn quay lại đây khiêu chiến với Yến Vương sao?
Con ngươi Dương Phàm sáng lên, trong lòng giật mình, nguyên lai là một võ si.
- Khả năng vậy ...
Ánh mắt Vũ Văn Hàm có chút tránh né.
Dương Phàm như có chút suy nghĩ liếc nhìn nàng, chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe Yến Vương nói:
- Các vị khách quý! Thỉnh vào trong Quần Anh Điện.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™
Yến Vương nói với vẻ ôn hòa. Con mắt mọi người sáng lên, đều hiểu được tiệc tối nay trong Vương phủ, lập tức muốn bắt đầu.
- Dương dược sư! Mời vào.
Quản gia bắt đầu an bài chỗ ngồi cho khách quay trong hông đại điện. Dương Phàm và Vũ Văn Hàm cùng nhau tiến vào Quần Anh Điện, phát hiện đại điện vốn trống trải, nay chỗ ngồi đã đầy hơn chín phần, chỗ ngồi còn lại đều là vị trí tốt
Khi những khách quý này vừa đi vào, trong đại điện lập tức một mãnh yên tĩnh, ánh mắt vào trăm người vừa rơi xuống bên người bọn họ. Trong đó, Vũ Văn Hàm là đối tượng được tập trung nhiều nhất, mỹ nhân mang bệnh với khuôn mặt ngọc nhân gian tuyệt mỹ và yếu ớt nhỏ bé cũng không mất đi vẻ thông tuệ chinh phục mọi phàm nhân ở nơi này.
- Tiểu thư! Dương dược sư! Xin mời ngồi bên này.
Lão quản gia tươi cười an bài Dương Phàm và Vũ Văn Hàm ngồi cùng nhau, cũng chính là ghế ngồi gần chủ tọa nhất. Đây là chỗ ngồi gần với Yến Vương nhất, có thể thấy được Vũ Văn Liệt coi trọng Dương Phàm. Hiển nhiên, Vũ Văn Hàm và Dương Phàm chính là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay. Một người là bệnh nặng mới khỏi, một người là đối tượng mời chào của Yến Vương.
Dương Phàm trấn định ngồi vào, cảm nhận được ánh mắt của mấy trăm người ở đây đang nhìn chăm chú, sắc mặt gợn sóng không sợ, cùng liếc mắt nhìn Vũ Văn Hàm phát hiện nàng không ngờ không chút bối rối, lặng lẽ ngồi xuống, thanh nhã như xưa. còn mĩm cười về phía Dương Phàm
- Trước kia Vũ Văn tiểu thư thường xuyên tham gia loại bữa tiệc này sao?
Dương Phàm cười hỏi, Quần Anh Điện to như thế, hắn quen thuộc chỉ có mấy người, bên người lại chỉ có một mình Vũ Văn Hàm
- Rất ít khi tham gia, bởi vì từ nhỏ thân thể muội suy yếu.
Vũ Văn Hàm thấp giọng nói ánh mắt vô tình hướng về phía nào đó, có chút tránh né. Dương Phàm cũng đột nhiên cảm ứng, chỉ cảm thấy một luồng ánh mắt giống như băng kiếm rơi lên người mình. Chỉ thấy một góc nào đó trong đại điện, một thiếu niên có tướng mạo bình thường, mặc áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm phong cách cổ xưa, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Vô Song?
Dương Phàm không nghĩ tên mình sẽ khiến người có chủ ý, theo thái độ vừa rồi mọi người và Yến Vương Vũ Văn Liệt trong đại điện có thể thấy được người này dường như có vẻ rất khó chơi.
Vô Song chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt xin đẹp của Vũ Văn Hàm ôn hòa rất nhiều. Thấy tình huống đó, Dương Phàm rất kinh ngạc cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người không tầm thường. Hắn cũng rất kỳ quái Vũ Văn Hàm không ra khỏi nhà, như thế nào nhận biết Vô Song?
Trong chuyện này có cố sự gì không muốn người biết?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm lại có chút hứng thú: Bất kể Cửu Túc Huyền Mạch của Vũ Văn Hàm hay là con đường tu luyện không đoán ra của Vô Song, hắn đều không thể biết. Không đến một hồi, khách quý trong hông đại điện đều ngồi vào, Quần Anh Điện to như Thế, trên cơ bản đã tràn đầy, chỉ còn lại mấv chỗ trống ít ỏi.
- Hì hì! Dương dược sư.
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền đến.
- Tiểu quận chúa?
Dương Phàm nhìn lại, phát hiện tiểu quận chúa ngồi xuống bên cạnh thè lưỡi làm mặt quỷ với hắn. Theo lý thuyết, tiểu quận chúa xem như một trong chủ nhân của Vương phủ, địa vị không tầm thường, chỗ ngồi hẳn là gần với Yến Vương Vũ Văn Liệt mới đúng.
Tuy nhiên, buổi tiệc lần này cũng được an bài Dương Phàm xếp trước tiểu quận chúa, vấn đề về những chi tiết này, tự nhiên không qua mắt được những người có lòng, không ít người còn đang đàm luận về thân phận của Dương Phàm.
- Chẳng lẽ người này chính là vị thần y chữa khỏi bệnh cho nhị quận chúa?
- Tám chín phần là như thế. Ta ở kinh đô nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua hắn.
- Chỉ là niên kỉ thần y này cũng quá nhỏ.
Tuổi của hắn thật sự là dược sư truyền kỳ chữa khỏi cho nhị quận chúa? Mọi người ở đây vẫn có chút nghi ngờ và kinh ngạc.
- Hả? Lỗ thần y cũng đến đây!
- Lỗ Thần y Trong tam đại thần y của kinh đô cũng đến đây!
Có người khẽ hô lên.
Lập tức, sự tồn tại của Lỗ thần y gây nên không ít người chú ý.
- Ta nhớ rõ Lỗ thần y dường như có quan hệ không tốt với Yến Vương, làm sao cũng đi tới Vương phủ?
- Chẳng lẽ lão cũng muốn kiến thức thần y chữa khỏi nhị quận chúa?
Sắc mặt Lỗ thần y có chút không bình thường, ngồi trên vị trí của mình, trầm mặc không nói
- Ha ha! Lỗ thần y! Lão có nhận xét gì về vị dược sư tuổi trẻ của Vương phủ không?
Bên cạnh lão truyền tới một giọng đàn ông tràn ngập từ tính. Lỗ thần y ghẻ mắt vừa nhìn, hơi kinh hãi:
- Tam hoàng tử?
Người đàn ông trước mặt này ước chừng có vẻ ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn phi phàm, vẻ mặt ôn hòa, cử chỉ bất phàm, ăn mặc rất mộc mạc, không xa hoa như quý tộc
- Hồi hoàng tử! VỊ Dương dược sư Vương phủ này, cho là y thuật siêu phàm, có lẽ không thể kém hơn lão phu.
Trên mặt Lỗ thần y vẫn duy trì một chút tôn kính, hồi đáp.
Trên thực tế, Tam hoàng tử này không có quyền không có thế, là một người được sinh ra khi hoàng thượng còn trẻ cùng với cung nữ, sau đó mặc dù cũng là hoàng tử nhưng địa vị cũng thấp hơn hoàng tử bình thường rất nhiều.
- Tuổi hắn trẻ như thế, thực sự có bản lãnh không tầm thường sao?
Tam hoàng tử có chút khó thể tin.
- Điều này có gì kỳ quái thế gian to lớn như thế, luôn luôn có một số kỳ tài có một không hai.
Lỗ thần y thản nhiên nói.
- Trong đại điện này cũng có mấy người, tỷ như Yến Vương, hay tỷ như Vô Song ở góc kia.
Vô Song?
Hoàng tử nhìn thiếu niên mặc áo trắng như tuyết ở góc kia, thở dài một hơi thật mạnh, nói:
- Đúng vậy! Mới mười sáu tuổi cũng đánh bại phần đông Tiên Thiên võ giả trong kinh đô. Kinh đô hiện giờ, ngoại trừ tam thúc Yến Vương, và Võ Thánh Ngư Dương quốc, chỉ sợ không có võ giả nào có thể chống lại.
- Vương gia giá lâm.
Ngay thời khắc này, trong đại điện vang lên một âm thanh đầy khí phách. Tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Liệt mặc thanh bào tử ngọc thêu rồng từ bên hông điện đi ra. Thoáng chốc toàn trường yên tĩnh. Không khí trong đại điện khẩn trương hơn, giống như trong đó tràn ngập uy nghiêm vô hình.
Sắc mặt Vũ Văn Liệt nghiêm nghị, không giận mà uy, đi về phía ngai vàng phía trên cao, ánh mắt chậm rãi liếc qua mọi người ở nơi này. Dương Phàm cảm giác khi Vũ Văn Liệt nhìn về phía mình và Vũ Văn Hàm ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của ông rơi xuống góc kia, đột nhiên dâng lên một luồng thần quang lạnh thấu xương. Một luồng không khí không thể hình dung, bao phủ khắp đại điện khiến cho người ta có một loại cảm giác áp lực vô cùng.
- Hừ!
Yến Vương hừ lạnh một tiếng.
Dương Phàm từ trong mắt ông nhìn lại chỉ thấy thiếu niên mặc áo trắng như tuyết ở góc kia đang rất tranh phong cùng với Vũ Văn Liệt, đôi mắt tràn ra một luồng chiến ý hừng hực.
Vô Song?
Tất cả mọi người trong đại điện cả kinh, hay là hắn muốn quấy rối?
Vũ Văn Liệt thu hồi ánh mắt dường như không muốn so đo với Vô Song, chậm rãi nói:
- Hôm nay tiệc tối chúc mừng Hàm nhi bệnh nặng mới khỏi, cảm tạ bằng hữu khắp nơi cố khuyến khích. Đồng thời tiệc lần này, cũng là vì trả thù lao cho ân nhân cứu mạng Hàm nhi Dương dược sư.
Dứt lời, Vũ Văn Liệt hơi khẽ nâng tay, ánh mắt chuyển về phía Dương Phàm thậm chí còn hướng hắn lộ ra vẻ mĩm cười. Dương Phàm lần đầu tiên tham gia trường hợp này, cảm giác mấy trăm luồng ánh mắt quét về phía mình trong đó còn không ít người tu tiên, không mang tới áp lực.
Ngay tại lúc này, Vô Song ngồi ở góc kia, một tiếng bình đột nhiên đứng dậy, một luồng kiếm khí vang rền tràn ra ánh mắt dừng trên người Dương Phàm.
- Không tốt!
Lão tổng quản ngầm phụ trách toàn bộ buổi tiệc trong Vương phủ, trong lòng hồi hộp trái tim đập mạnh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™
Tổng quản Vương phủ đối với đám nhân vật lớn như vậy, bất cứ đại nhân vật nào yêu thích gì, tính tình quái dị gì. Hoặc là có cừu oán với người nào đó lại có người nào không được trêu chọc và khó chơi lão đều hiểu thấu.
Trong đám nhân vật ở kinh đô, Vô Song là một người rất phiền toái và khó chơi. Hắn không câu nệ thế tục lễ nghi nhưng lại độc lai độc vãng, không cho ai mặt mũi. Người này còn có một ham muốn lớn nhất đó chính là hiếu chiến, thấy được đối thủ càng lớn mạnh càng hưng phấn. Mặc kệ đối thủ có đồng ý hay không, đều mạnh mẽ khiêu chiến một cách bá đạo. Nếu không ứng chiến, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn bức đối thủ xuất chiến.
Trong thời gian một năm ngắn ngủi. Vô Song ở kinh đô khiêu chiến vô số cường giả, không có võ giả nào mà không có thực lực bất phàm thậm chí còn bao gồm một số người tu tiên. Từ lúc nửa năm trước, Vô Song đã từng đến Vương phủ khiêu chiến Yến Vương. Thân phận Vũ Văn Liệt cao như thế nào nên khinh thường ứng chiến.
Kết quả không ngờ người này xâm nhập Vương phủ gây náo loạn, thậm chí còn chút xíu nữa làm bị thương nhị quận chúa được Vương gia yêu thích nhất. Vũ Văn Liệt giận dữ chạy tới đánh một trận với Vô Song, cuối cùng kết quả là: Vô Song bị thua, mặc dù Yến Vương thắng, nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Từ đó về sau, thanh danh Vô Song chấn động được thế lực khắp nơi mời gọi nhưng hắn đều tránh xa. về phần Vô Song có thân phận và lai lịch đặc biệt gì lại chỉ có một số rất ít người biết mà Yến Vương chính là một trong số đó.
Giờ phút này, khi Dương Phàm đứng đây trông thấy phần đông đại nhân vật kinh đô, Vô Song đột nhiên đứng dậy, hiển nhiên lại muốn tìm người khiêu chiến. Mà hôm nay Dương Phàm là một trong nhân vật chính ở buổi tiệc trong Vương phủ, lại là đối tượng có ơn với Yến Vương Vũ Văn Liệt. Nếu bị người này khiêu chiến, vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi
Dương Phàm cũng cảm nhận được chiến ý không rõ từ trên người Vô Song, trong lòng kinh ngạc không ngừng, Chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến với mình?
Toàn bộ đại điện một mãnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng thở cũng rất rõ ràng, Vũ Văn Liệt siết chặt nắm tay, trong mắt lờ mờ lộ ra một chút sát khí giận dữ: " Nếu người này còn dám gây náo loạn thì..."
Phần đông khách mời trong Quần Anh Điện có đủ loại tâm tư, có người lo lắng, có người xem kịch vui, có người vui mừng khi người gặp nạn. Lỗ thần y ngồi ở chỗ cách Dương Phàm không xa, cảm thấy mừng rỡ, hận không thể Vô Song lập tức xuất thủ quẩy rối. Dương Phàm biết lúc này không thể lui bước, ngược lại nhìn Vô Song cười dài, nói:
- Vị tiểu bằng hữu này! Ngươi có kiến giải gì?
Tiểu bằng hữu?
Mọi người thoáng ngạc nhiên, ở kinh đô này, còn không có bao nhiêu người dám lấy thái độ như thế xưng hô với Vô Song. Tuy nhiên, niên kỉ của Vô Song mới chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, Dương Phàm xưng hô như thế nếu đối với thiếu niên bình thường, vậy cũng không tính là gì. Nhưng đối tượng của hắn võ si khó chơi nhất điên cuồng nhất ở kinh đô, kỳ tài có một không hai trong vạn người. Mọi người ở nơi này, bao gồm Vũ Văn Hàm, đám người Yến Vương, đều toát ra mồ hôi vì Dương Phàm.
"Chẳng lẽ hôm nay buổi tiệc Vương phủ nhất định không yên bình sao?
Lão tổng quản cười khổ dùng ánh mắt ám chỉ thị vệ trong đại điện, đã làm tốt chuẩn bị thu tàn cuộc. Quả nhiên, Vô Song vừa nghe lời ấy, lông mi nhướng lên, tuy nhiên hắn lại không có bất cứ phản ứng gì lớn. Dưới cái nhìn chăm chú của đám nhân vật ở đây, Vô Song hít sâu một hơi, đột nhiên khom người, nói với Dương Phàm:
- Cảm tạ dược sư xuất thủ, chữa khỏi bệnh của nhị quận chúa, hiện tại Vô Song nói lời cảm ơn.
Dương Phàm thấy nao nao, không nghĩ tới Vô Song không phải hướng mình khiêu chiến, trái lại hướng minh bày tỏ lòng biết ơn.
Xôn xao!
Trong đại điện dâng lên chấn động ngắn ngủi, tất cả mọi người lộ vẻ kinh ngạc, rất bất ngờ. Ngay cả Yến Vương Vũ Văn Liệt đều có chút kinh dị, lại quan sát đôi mắt của Vô Song, dường như có chút hoài nghi người này có phải có chút vấn đề hay không.
- Các hạ quá lời! Cứu sống là bản chức của thầy thuốc.
Dương Phàm cười nhạt. Nếu Vô Song không có địch ý gì với mình, hắn cũng nên khách khí một chút. Sau khi Vô Song khom người nói lời tạ ơn lại đứng thẳng lên, nói với vẻ thản nhiên:
- Tuy nhiên dược sư ngài mặc dù cứu nhị quận chúa một mạng, nhưng vẫn là đối tượng khiêu chiến của ta ở kinh đô.
Dứt lời, một luồng chiến ý hưng phấn tới cốt tủy ngưng tụ trong con ngươi của Vô Song. Dương Phàm thậm chí có thể nhìn thấy hai tay hắn rung động, cùng với huyết mạch bành trướng trong cơ thể.
Vù vù!
Vô Song lưng đeo một thanh bảo kiếm cổ xưa, một trân kêu gào không ngại dường như cảm nhận tâm tình của chủ nhân cũng dâng lên một luồng chiến ý. Giờ phút này, trong cơ thể Vô Song tích tụ một luồng lực lượng đáng sợ muốn phá không mà ra xé rách hết thảy trói buộc của thế gian. Tinh thần Dương Phàm chấn động, lập tức cảm nhận được một luồng áp lực và nguy cơ tiềm ẩn, trong lòng không khỏi kinh hãi: "Kiếm khách thế tục mười lăm mười sáu tuổi này, không ngờ có thể mang đến cho mình nguy cơ mãnh liệt như thế"
Lúc trước khi đối mặt với Yến Vương Vũ Văn Liệt, hắn cũng có loại cảm giác này nhưng vẫn chưa mãnh liệt như vậy.
Vào thời điểm bị ánh mắt Vô Song nhìn chằm chằm. Dương Phàm có một loại cảm giác kỳ quái: Mình cho dù chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không khỏi chấp niệm bất khuất của đối phương.
- Phanh!
Vũ Văn Liệt mạnh mẽ vỗ bàn, lạnh nhạt nói:
- Làm càn! Đại điện Vương phủ sao để ngươi vô lý chứ? Nếu ngươi không biết phân biệt, đừng trách ta đánh ngươi ra khỏi kinh đô!
- Đánh ra khỏi kinh đô? Ha ha ha.
Vô Song ngửa mặt lên trời cười lạnh. nói:
- Vô Song ta không quan tâm lễ nghi thế tục, cũng coi thường tất cả qui tắc kia. Nếu ông có thể đuổi ta ra khỏi kinh đô chuyện không thể tốt hơn, chỉ tiếc ...
Nói xong lời cuối cùng dường như Vô Song có vẻ có chút tiếc nuối. thở dài:
- Chỉ tiếc hiện tại ta vẫn có thể bị trói buộc ở kinh đô.
Lộp cộp... lộp cộp...
Đúng lúc này, bên ngoài chạy đến gần một trăm thị vệ Vương phủ từng người cầm vũ khí trong tay.
- Các ngươi muốn cậy mạnh?
Sắc mặt Vô Song lạnh lùng nhẹ nâng tay lên trên hư không, hàn quang lóe lên.
- Dừng tay!
Ánh mắt Vũ Văn Liệt thoáng ngưng, gấp giọng ngăn cản. Nhưng ông vẫn chậm một bước. Vô Song căn bản không nhìn người nào, một mãnh kiếm khí hoang tàn xuất hiện trong tay hắn, chỉ nghe được một trận âm thanh xuy xuy xuy.
Ngay sau đó. một vòng thị vệ chung quanh hắn ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra, đều ngã xuống đất cổ họng bị cắt đứt, máu chảy ra một mảnh đỏ thẳm như đóa hoa nở rộ. Nhẹ khoát tay, liền giết chết hơn hai mươi thị vệ Vương phủ.
Mắt mọi người nhìn thảm trạng như thế không khỏi hít một ngụm lãnh khí, mặt lộ ra cảm xúc hoảng sợ. Trong lúc nhất thời, một mãnh hỗn loạn trong Quần Anh Điện, có một số phàm nhân đưa lễ vật bị dọa đến đày cả ra, điên cuồng run sợ chạy ra bên ngoài.
- Ngươi muốn chết! Một khi đã như vậy, hôm nay ta cùng ngươi đánh một trận.
Yến Vương Vũ Văn Liệt lóe lên hàn quang trong mắt hóa thành một luồng tàn ảnh màu xanh, trong nháy mắt đánh đến trước người Vô Song. Tốc độ và thân pháp kia khiến những người tu tiên như Dương Phàm đều cảm thấy rung động.
Con ngươi Vô Song co rút lại, bàn tay Vũ Văn Liệt trong tầm mắt hắn giống như lớn hơn mấy lần. Một đoàn kim quang sáng chói bạo phát từ trên cánh tay phồng lên của ông hóa thành một luồng lưu quang áp lực không gian cường đại đánh tới trước mặt hắn.
Ần ầm!
Vô Song nâng tay, vỗ nhẹ hai chưởng, chưởng thứ nhất đánh ra, hóa thành một luồng lực liên miên cùng với lực lượng áp lực hư không va chạm nhau thân hình hơi lui. Chưởng thứ hai đánh ra hóa thành một luồng lực lượng như núi lửa mạnh mẽ giao kích cùng một chỗ với Yến Vương.
Ầm ầm!
Một luồng sóng xung kích mạnh mẽ vô cùng giao kích bắn ra, thổi quét phạm vi hơn mười trượng liên tiếp giết chết mấy tên không may, thậm chí đánh trọng thương một gã tu tiên Luyện Khí Kỳ.
Thịch! Thịch! Thịch!
Hai người tiếp tục giao kích hóa thành hai bóng tàn ảnh biến mất trong đại điện.
- Ôi!
Lão tổng quản thở dài một hơi vội phân phó đám thị vệ và người hầu thu tàn cuộc.
- Các vị không cần kinh sợ, ở đại điện này quan sát chờ Vương gia đánh lui người đó rồi cùng nhau dự tiệc tối
Lão tổng quản nói với đám khách mời.
Có một sổ người tự xưng là thực lực không thấp đều đi ra Quần Anh Điện ở bên ngoài quan sát.
- Hì hì! Phụ thân lại đánh nhau với võ si kìa.
Dương dược sư, nhị tỷ, chúng ta cùng ra ngoài xem đi.
Tiểu quận chúa nhảy nhót nói, kéo tay Vũ Văn Hàm hướng Dương Phàm ý bảo giống như một chút cũng không lo lắng cho an nguy của phụ thân.
- Cũng được! Nếu có người bị thương, ta cũng có thể tiếp ứng một chút.
Dương Phàm gật đầu theo hai vị quận chúa đi ra đại điện.
Thịch! Thịch! Thịch!
Lúc này, hư không ngoài đại điện có hai bóng người nhanh chóng lùi lại giao kích va chạm giống như thần nhân vang lên từng đợt nổ sấm rền. Từng luồng lực lượng ảnh hưởng chung quanh, phá hủy cây cảnh và hoa trong hoa viên Vương phủ.
Mỗi một khắc còn nghe thấy một tiếng âm vang, một tòa lầu các sập ầm ầm bụi bặm bay lên tung tóe.
- Đây còn là lực lượng phàm nhân có thể nắm giữ?
Dương Phàm nhìn trên hư không, thấy tình cảnh này, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn. Yến Vương và Vô Song tuy rằng đều không thể phi hành nhưng dường như có được một loại năng lực di động dừng lại ngắn ngủi trong không trung, mượn lực lượng va chạm lẫn nhau tựa như thần nhân giao chiến, mà không mượn bất cứ ngoại vật gì.
Theo Dương Phàm biết, người tu tiên ở ba cảnh giới đầu nếu muốn phi hành phải mượn Pháp Khí hay dùng đạo cụ gì đó, một số pháp thuật đặt biện hay là ngoại lệ.
Không dựa vào pháp bảo phi hành nhất định phải tu luyện Độn Quang thuật, nhưng Độn Quang Thuật cần sau khi tu sĩ bước vào Kim Đan Kỳ bậc cao mới có thể tu luyện. Tu sĩ Trúc Cơ KỲ tu luyện Độn Quang Thuật, chỉ sợ vẫn cố hết sức.
Nhưng hai người trước mặt, lấy thân phàm tục nhảy lên hư không, nắm trong tay lực lượng khó tin, trong lúc giơ tay nhấc chân phóng thích uy năng, đủ để cho người tu tiên bậc thấp sợ hãi cũng hơn xa sự tưởng tượng của Dương Phàm.
Cho dù bản thân hắn đối địch với bất cứ người nào trong hai người, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ cũng sẽ bị buộc luống cuống tay chân.
- Ha ha ha! Đánh nhau thống khoái. Vũ Văn Liệt! Tiếp ta một chưởng cuối cùng!
Trên bầu trời thân ảnh lờ mờ bỗng dừng lại, hóa thành bộ dáng Vô Song đứng ngắn ngủi trên hư không. Kình phong cuồng vũ chung quanh, hắn với một thân áo trắng như tuyết, ở trong cát bay mù mịt tiêu sái vô cùng hài lòng giống như nhân vật thần tiên.
Thần sắc Vũ Văn Liệt âm lệ trong mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng hung tợn, hai tay lần lượt thay đổi hít thở ngưng thần. Một đoàn quang điểm màu vàng nhạt lóng lánh trên trán ông thần bí khó lường.
Cùng lúc như thế thân thể ông không ngừng phồng lên lờ mờ có thể thấy được một tầng ánh sáng da vàng nhạt giống như rắn hóa rồng.
- Hóa Long Phá!
Trong phạm vi một trượng quanh Vũ Văn Liệt, bị một tầng vầng sáng màu vàng bao bọc giống như một tầng kết giới. Cùng lúc như thế, một đoàn quang điểm màu vàng trên trán hóa thành một đoàn hư ảnh rồng, giương nanh múa vuốt xông về phía Vô Song. Một luồng uy năng siêu nhiên vượt ra lẽ thường bập bềnh phạm vi trăm trượng, chỗ có thể đi qua linh hồn run sợ sợ hãi không thôi.
Dương Phàm ngưng thần cảm nhận luồng lực lượng kia khiến tim mình đập nhanh.
- Đây rốt cuộc lực lượng như thế nào chứ?
Giờ khắc này, trong con ngươi tối đen sâu xa của hắn hiện lên một chút sắc thái kỳ dị.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™
Mấy người ở đây chưa bao giờ tưởng tượng, lực lượng võ giả thế tục có thể mạnh đến kinh khủng như thế. Lúc này, quanh thân Vũ Văn Liệt một tầng lĩnh vực vầng sáng màu vàng, bao phủ phạm vi một trượng, khí lãng cường đại và lực lượng vô hình nâng ông lên hư không, giống như thiên thần thượng giới. Một luồng khí tức khủng bố siêu nhiên vượt qua lẽ thường, thổi quét phạm vi năm trượng, khiến sinh linh quanh minh không tự chủ run sợ, run sợ trước nay chưa có, bản thân cảm thụ được.
Lực lượng kia khiến tim người ta đập nhanh, đủ để khiến cho người tu tiên dưới Trúc Cơ tâm thần run sợ không dám cứng rắn va chạm.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Dương Phàm muốn nếu như mình đối mặt với Vũ Văn Liệt không giống người trước mắt, nếu không lấy ra u Minh Ma Diễm hay là thiết giáp khôi lỗi, chỉ sợ cũng không thể chống đỡ chính diện.
về bên kia Vô Song với một thân áo trắng như tuyết, di động ở hư không cát bay mù mịt, giống như mặt gương, gợn sóng không sợ hãi khí tức trên người dần dần biến hóa. Trong tình cảnh nguy hiểm như thế hắn không ngờ chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên người lóe ra một chút hàn quang màu bạc nhàn nhạt phiêu dật xuyên suốt như gió nhẹ.
- Hóa Long Phá!
Công kích trên trán Vũ Văn Liệt từng bước phát về phía trước. Hư ảnh rồng. giương nanh múa vuốt, khí phách không ai bì nổi, mạnh mẽ cắn nuốt, mắt thấy đã cắn nuốt hắn hết.
Dương Phàm đứng gần xem cuộc chiến của Vô Song, trong lòng cũng có một trận chờ mong và tò mò. Người này như thế nào có thể đối với chiêu thức cường đại làm trọng thương tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, thậm chí giết chết.
Trước đây. Dương Phạm đối với câu chuvện Vũ Văn Liệt đã từng giết Ngưng Thần Kỳ, có chút nghi ngờ, hiện tại cũng hoàn toàn tin.
Vèo!
Hư ảnh rồng gần như va chạm trên người Vô Song. Lúc này, tu sĩ có hiểu biết ở đây đang xem cuộc chiến, tâm đều run đến cực điểm. Đúng lúc này, Vô Song rốt cục có phản ứng, hắn mở đôi mắt lạnh nhạt thờ ơ ra, nhàn nhạt liếc nhìn Yến Vương Vũ Văn Liệt một cái. Trong con ngươi tối đen của hắn hiển lộ ra một bóng dáng hình thanh Kiếm.
Đây là một thanh "Kiếm" ngay cả dưới Toàn Tri Mô Thức của Dương Phàm đều không thể thấy rõ, dường như bị một tầng thời không ngăn cách, ngăn bởi một tầng Luân Hồi giống như một tầng ngăn cách không thể vượt qua.
Răng rắc!
Kiếm hư ảnh vô hình kia nhẹ nhàng động một chút nháy mắt làm hư ảnh rồng vỡ tan hóa thành nhiều điểm sáng đầy trời. Dương Phàn chấn động tâm thần vào lúc đó, hắn có một loại cảm giác kỳ dị trong chớp mắt ngắn ngủi thần thức và Toàn Tri Mô Thức dường như mất đi tác dụng, bị kéo ra mơ hồ không rõ, về phần hư ảnh rồng như thế nào bị đánh tan. Dương Phàm vẫn không thấy rõ. Cảm quan của hắn chỉ nắm bắt được hư ảnh Kiếm vô hình kia nháy mắt chợt lóe.
- Phá.
Vũ Văn Liệt vừa thốt xong chữ "Phá", vầng sáng màu vàng bao phụ phạm vị một trượng đột nhiên thu lại, vầng sáng bên ngoài tầng kim lân kia ngưng lại vài phần rất nặng, lộ ra vài phần ý vị mộc mạc.
Vù!
Tàn ảnh trong hư không nhoáng lên một cái, Vũ Văn Liệt nháy mắt lóe ra trước mặt Vô Song, hai tay đan xen nhau hư không vung lên sau đó tận hết sức mình chậm rãi đẩy một chưởng lên.
Theo một chưởng hắn phóng ra không gian trước mặt bỗng chịu đựng một luồng áp lực không thể tưởng tượng, giống như áp lực ngàn cân cự thạch. Trên mặt Vô Song hơi hơi hiện lên một chút máu, hiển nhiên là bị áp bách khó thể thở.
Tuy nhiên, chung quy có một luồng ý chí bất khuất khiến hắn mạnh mẽ chống đỡ, áp lực lớn nhất bùng nổ trong chớp mắt. Dương Phàm ở phía xa xem cuộc chiến, đều cảm thấy một trận hải hùng ở thời điểm nguy cấp như thế, ngay cả tiểu quận chúa ở bên cạnh cũng ngừng thở, vẻ mặt khẩn trương lo lắng. Trên khuôn mặt Vũ Văn Hàm hiện lên một chút lo lắng và quan tâm, trong lòng bàn tay cũng tràn ra một tầng mồ hôi nắm chặc góc váy.
- Lực lượng đỉnh của võ giả thế tục không ngờ có thể bộc phát ra lực lượng khiến người ta sợ hãi như thế.
Trịnh lão tiên ở bên người Dương Phàm thấp giọng thở dài, nhìn hai người trên không trung, ánh mắt lộ ra một chút kính sợ. Thân là người tu tiên lại đối với lực lượng của phàm nhân thế tục cảm thấy sợ hãi, nếu nói ra, người tu tiên bình thường chỉ sợ cũng không tin tưởng.
- Nghe nói Ngư Dương quốc còn có một vị Võ Thánh. Một thân võ nghệ đạt tới cảnh giới trước nay chưa có, sống một hai trăm năm, hơn nữa trong gần trăm năm chưa từng thất bại được công nhận võ giả đỉnh cấp.
Một khách liêu cách đó không xa thấp giọng nói.
Võ Thánh?
Không ngờ còn có người mạnh hơn.
Bản thân Dương Phàm đều có chút khó thể tin, Yến Vương và Vô Song trước mặt chính là biến thái tới cực điểm. Nhưng bọn họ không ngờ vẫn chưa phải lợi hại nhất. Võ Thánh cường đại nhất kia thì tồn tại ở mức độ ra sao?
- Xem ra thế tục giới này cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng.
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng. Đối với thế giới phàm nhân thu lại lòng khinh thị. Loại ý tưởng trước kia tự nhận là người tu tiên có thể hoành hành thế tục giới bị xóa bỏ.
Rồi đột nhiên, trong hư không truyền đến một trận tiếng vang trầm quái dị khiến khí huyết nhộn nhạo, linh hồn chấn động. Chỉ thấy Vô Song đánh ra một chưởng, trong lòng bàn tay ẩn hiện một chút hàn quang thẫm màu, giao kích trầm trọng cùng một chỗ với không gian áp bách của Yến Vương.
Trong chớp mắt song chưởng chạm nhau, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ bạo vang, thổi quét phạm vi mấy mươi trượng, nơi đi qua một mảng lớn kiến trúc sập, trên mặt đất quét ra một hố rộng.
Trong tầm nhìn, một mảnh âm u mơ hồ, ngăn cản tầm mắt của đại bộ phận người. Dương Phàm cảm quan không giống tầm thường, nắm bắt hai thân ảnh nhanh chóng bay vụt ra ngoài, cùng với hai luồng sáng.
Phốc! Phốc!
Trong mây mù bụi đất, Yến Vương và Vô Song đồng thời phun ra một búng máu, bản thân bị trọng thương, thất tha thất thiểu rơi trên mặt đất bước mấy bước nặng nề.
- Phụ thân.
Tiểu quận chúa kinh hô một tiếng, xông tới.
Trong mắt Vũ Văn Hàm cũng lo lắng vô cùng, nhưng thân thể nàng suy yếu, lẳng lặng đứng tại chỗ hướng ánh mắt về phía Dương Phàm cầu xin giúp đỡ. Dương Phàm gật gật đầu bình tĩnh nói:
- Không có vết thương trí mạng và nguy đến tính mạng.
Vũ Văn Hàm nghe vậy, hơi thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong con mắt sáng hiện lên một chút mơ màng, thấp giọng nói:
- Không biết vì sao muội vừa rồi rất lo lắng cho an nguy của phụ thân trong khi ông giao chiến với Vô Song, lòng muội rất bất an.
- Lưỡng bại câu thương! Thực lực chẳng phân biệt gần như nhau nhưng nếu như đây chính là cực hạn của phụ thân cô như vậy người thắng chính là Vô Song.
Dương Phàm liếc liếc mắt nhìn người mặc áo trắng như tuyết ở phía xa xa Vô Song lướt qua đỉnh phòng ngạo nghễ nhìn xuống, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái, trực giác nói cho mình biết, sau này người này tất nhiên là một người rất đáng sợ.
Trong gần hai mươi năm cuộc sống, đã từng mang cho hắn loại cảm giác này, chỉ có hai người. Người thứ nhất là Hồ Phi ở Vũ Vụ Sơn Trang, còn một là Vô Song hôm nay chứng kiến. Người trước cho hắn có cảm giác là cấm kỵ, điên cuồng, không sợ trời không sợ đất; Người sau cho hắn một loại thần bí, mạnh mẽ, ngoan cường bất khuất.
Điểm giống nhau chính là hai người rất khó chơi và cảm giác thực lực của bọn họ khiến người ta cảm thấy tiềm lực đáng sợ khiến tim đập nhanh!
Vũ Văn Hàm gật gật đầu. nói:
- Muội có loại cảm giác nếu lần sau giao chiến nữa, người thua nhất định là phụ thân.
- Tuy rằng bọn họ cũng không có nguy đến sinh mệnh nhưng vết thương họ chịu cùng rất nghiêm trọng.
Ánh mắt Dương Phàm khi thì đảo qua Vũ Văn Liệt và Vô Song dường như đang nghĩ chủ ý gì.
- vết thương của Phụ vương làm phiền dược sư ngài.
Vũ Văn Hâm khẩn thiết nói.
- Không thành vấn đề.
Dương Phàm tự nhiên là trăm vui, chữa thương cho cường giả cấp bậc này, vậy có thể là chuyện hắn cầu còn không được. Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại hướng về phía Vô Song đứng trên mái hiên ở phía xa xa thầm nghĩ: "Cơ hội tuyệt hảo này tuyệt không nên bỏ qua, trị thương cho bọn họ hiệu quả này chỉ sợ tốt hơn tu sĩ Ngưng Thần KỲ vài lần!"
Trong bóng đêm, Vô Song với một thân áo trắng như tuyết, có vẻ có chút không hợp cảnh lại vẻ có vài phần cô độc tĩnh mịch. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Dương Phàm, trong tròng mắt Vô Song đột nhiên sáng ngời rơi xuống trên mặt Dương Phàm
Vù!
Vô Song nhẹ nhàng bước trên mái hiên hóa thành một luồng bóng trắng, lóe đến trước người Dương Phàm.
- Bảo hộ dược sư!
Yến Vương phía xa xa với sắc mặt đại biến kinh hô. Từ một góc trong bóng đêm mông lung của Vương phủ, bỗng lóe lên một bóng dáng quỷ dị chắn trước mặt Dương Phàm. Mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn một người đàn ông khô gầy, mặc áo đen đầu đội mặt nạ bảo hộ không thấy rõ hình dạng.
- Tà Ảnh?
Vô Song nhẹ nhàng cười:
- Nửa năm trước, có lẽ ngươi còn có tư cách đánh một trận với ta, nhưng hiện tại...
Trong lời nói, Vô Song rõ ràng lộ ra ý khinh thường và coi nhẹ.
- Đích xác, ta không phải đối thủ cùa ngươi, nhưng Vô Song ngươi đừng quên trạng thái hiện tại của mình.
Giọng nói của Tà Ảnh trầm thấp vang lên dường như đến từ trong vực sâu không đáy.
- Ha ha! Phải không?
Vẻ mặt Vô Song ung dung trấn định, khóe miệng hơi hơi nhếch lên vươn bàn tay trắng dài chậm rãi cầm chuôi thanh bảo kiếm cổ xưa ở sau lưng.
- Ngươi...
Tà Ảnh cứng ngắc, bất kể âm thanh hay biểu tình ngay cả máu lưu chuyển trong cơ thể cũng gần như đọng lại. Dương Phàm cũng giật mình, sau đó hít một ngụm lãnh khí nhìn bảo kiếm xuất trần mang theo phong cách cổ xưa trên lưng. Nhẹ thở dài một hơi, Dương Phàm vươn tay vỗ vỗ bả vai Tà Ảnh thấp giọng nói:
- Ngươi lui xuống đi.
- Nhưng...
Tà Ảnh do dự nói:
- An toàn của ngài...
Tâm phúc rất trung thành. Dương Phàm mĩm cười. nói:
- Yên tâm! Hắn sẽ không làm thương tổn ta hơn nữa ngươi cũng ngăn không được hắn.
- Được! Dược sư bảo trọng!
Tà Ảnh liếc mắt nhìn Vô Song với vẻ phức tạp, thân hình chợt lóe hóa thành một luồng hư ảnh biến mất ở trước mắt mọi người.
- Ha ha! Ngươi rất có nắm chắc, ta sẽ không thương tổn ngươi sao?
Vô Song với vẻ cười nhìn dược sư trước mặt như không hề có sức chiến đấu. Có lẽ người khác sẽ cho rằng như vậy, nhưng ánh mắt của hắn chưa bao giờ nhìn lầm.
- Đúng vậy!
Dương Phàm hạ giọng, chỉ có thể cho Vô Song nghe được:
- Hiện tại ngươi thân chịu trọng thương, tin hay không chỉ cần Dương mỗ dùng một hai loại độc có thể khiến sinh mệnh ngươi bị đe dọa!
- Dụng độc?
Vô Song biến sắc cười lạnh:
- Độc thuật chung quy là chút đạo nhỏ tuy nhiên ngươi có thể nói ra lời như vậy, có thể gặp ngươi cùng là đối thủ đáng đánh một trận.
- Thật có lỗi, ta không dám có hứng thú với chiến đấu.
Dương Phàm lắc lắc đầu. lại cười tủm tỉm nói:
- Tuy nhiên, nếu sau này bản thân người bị trọng thương, có thể tới tìm ta.
Dương mồ có thể chữa thương miễn phí cho ngươi.
- Chữa thương miễn phí?
Vô Song nao nao cảm giác có chút cổ quái.
- Ý các hạ như thế nào?
Dương Phàm cười dài nói, Vô Song này là phần tử hiếu chiến, thích khiêu chiến đối thủ cường đại. khẳng định không thể tránh bị thương. Nếu có thể đạt thành hiệp nghị với người này. Dương Phàm thầm vui vẻ trong lòng.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™