Thấy Hàn Phong tu luyện, Trầm Ngọc cũng ngoan ngoãn không làm phiền hắn, ngồi bên cạnh chơi cùng Tiểu Bạch.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Trầm Ngọc cả ngày nhàn rỗi sớm đã có chút mệt mỏi, ngồi một chỗ ôm lấy Tiểu Bạch, một người một thú bốn con mắt mở tròn xoe, chăm chú nhìn Hàn Phong tu luyện.
Cho đến khi Hàn Phong tu luyện xong, mở mắt, Trầm Ngọc mới nhìn hắn mỉm cười. Tiểu Bạch đang ngồi trong lòng cũng vội vã học theo, nhìn Hàn Phong “cười rạng rỡ”.
Hàn Phong sững người, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc này trời cũng không còn sớm, Hàn Phong không ngờ mình đã đả tọa cả một ngày.
Thấy Trầm Ngọc háo hức nhìn mình, Hàn Phong nhất thời nhớ ra họ đã một ngày chưa ăn gì. Hàn Phong có đấu khí chống đỡ nên không cảm thấy đói chứ Trầm Ngọc chỉ là một người bình thường không có chút đấu khí nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong đành phải nở một nụ cười áy náy với đối phương, đốt lửa trại nướng mấy miếng thịt đã cắt sẵn từ hôm qua.
Tiểu Bạch thấy Hàn Phong lại nướng thịt, luồn ra khỏi lòng Trầm Ngọc, hí hửng chạy đến bên Hàn Phong, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
Hàn Phong cũng chẳng biết làm gì với một Tiểu Bạch nghịch ngợm nên lờ nó đi, chuyên tâm nướng thịt.
Đúng lúc này, những tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, may mà Hàn Phong có ưu thế tiên thiên đấu khí nên thính lực vô cùng mẫn cảm. Chỉ có điều hắn đang cảm thấy ngạc nhiên tiếng bước chân này hình như là của con người, hơn nữa có phần lộn xộn, có lẽ không chỉ một người, nhưng sao lại có con người xuất hiện trong một U Ám sâm lâm thế này?
Bởi vì hai ngày trước mới có hai con đại thiên giai ma thú chiến đấu khiến cho ma thú cấp thấp xung quanh đều đã bỏ chạy hết nên Hàn Phong cũng không quá cảnh giác với môi trường xung quanh. Bây giờ có muốn nấp thì cũng không nấp kịp, Hàn Phong chỉ còn biết tới gần bên Trầm Ngọc cẩn thận cảnh giới.
Lúc này, cách chỗ họ không xa đang có mấy bóng người chậm rãi tản bộ.
- Tát Khắc, ngươi xác định là chỗ này chứ? Chúng ta đã lạc đường mấy ngày nay rồi.
- Vâng, thiếu gia! Có vẻ không sai, thuộc hạ nhìn thấy bên kia có ánh lửa!
- Thật kì lạ, ở cái nơi đáng chết này trừ chúng ta ra còn có ai mò đến nữa.
Lúc này, khoảng cách giữa họ và bọn Hàn Phong cũng không còn xa nữa, lúc họ phát hiện ra hai người Hàn Phong thì Hàn Phong cũng phát hiện ra họ.
Đấu khí mới hồi phục không nhiều trong cơ thể hắn lúc này đang không ngừng vận chuyển, phòng bị nguy hiểm phát sinh bất cứ lúc nào.
Đám người kia có vẻ cũng ngạc nhiên khi gặp phải con người ở đây, ánh mắt đồng thời cũng lộ ra một tia cảnh giác, một người trong số đó tay cầm đại kiếm, thân khoác áo da, vận dụng khí thế toàn thân chặn đứng trước mặt những người còn lại.
Kì thực, nhóm mới đến tổng cộng cũng chỉ có bốn người. Hàn Phong cảnh giác nhìn bốn người họ. Ba nam một nữ, một người trong số đó nhìn có vẻ tuổi cao sức yếu.
Nhưng có thể nhìn ra cả ba người họ đều đang quây một thanh niên tuổi mới chỉ ngoài hai mươi vào giữa, ngoài người đàn ông trung niên tay cầm đại kiếm ra, hai người kia có vẻ giống như người hầu của người thanh niên hơn.
Nhưng cả bốn người họ đều có một đặc điểm chung, đó là hình dạng và cách ăn mặc đều hết sức kì dị.
Hàn Phong biết, bộ dạng của họ rất giống với thiên tài luyện khí Gia Nhĩ ở Huyền Thiên Tông, có lẽ họ đến từ U Ám sâm lâm đối diện.
Nhìn sơ qua, cả bốn người đều có vẻ mệt mỏi, dáng dấp chẳng khác gì những kẻ đang chạy nạn.
Nghĩ đến đây, chút cảnh giác trong lòng Hàn Phong thoáng giảm bớt, xem ra chỉ là vừa hay đụng phải. Nhưng, Hàn Phong vẫn cẩn thận hỏi:
- Các ngươi là ai?
Ai ngờ, Hàn Phong vừa lên tiếng, cả bốn người liền giật nảy mình. Trầm Ngọc sớm đã chạy tới bên cạnh Hàn Phong, đang vô cùng hiếu kì trước sự xuất hiện bất ngờ của bốn con người có tướng mạo kì cục. Đột nhiên nghe Hàn Phong thốt ra một câu mà cô hoàn toàn không hiểu, cũng hoảng hốt giật mình.
Hàn Phong thì thầm giải thích:
- Là ngôn ngữ thông dụng bên kia U Ám sâm lâm.
- Sao ngươi lại biết những thứ này?
Trầm Ngọc càng ngạc nhiên hơn.
- Biết một chút thôi!
Hàn Phong thản nhiên nói.
Câu trả lời của Hàn Phong càng khiến Trầm Ngọc thêm ngạc nhiên, bụng thầm nghĩ: gần như chẳng có gì làm khó được hắn.
Bốn người đối diện đang ngạc nhiên sao Hàn Phong lại hiểu ngôn ngữ của họ, trầm giọng thương thảo.
Lúc này, người thanh niên trông có vẻ khí chất phi phàm tiến lên trước một bước, trong lòng mặc dù đang vô cùng kinh ngạc tại sao lại có hai thanh niên độ tuổi xấp xỉ mình xuất hiện trong khu rừng đáng sợ này nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Xin chào, ta tên La Mạn, vị này là đội trưởng thị vệ của ta Tát Khắc, hai vị bên cạnh là quản gia Bố Lôi Địch và thị nữ Khải Ly.
Thấy Hàn Phong vẫn cảnh giác nhìn mình, La Mạn chậm rãi nói tiếp:
- Chúng ta không có ác ý, chỉ là tình cờ đi ngang qua, ngươi cũng thấy là chúng ta đến từ hai nơi khác nhau, chẳng có lý do gì để xảy ra xung đột lợi hại.
Điểm này Hàn Phong đương nhiên biết, lên tiếng nói:
- Sao các ngươi lại ở đây? Không biết nơi này là đâu sao?
U Ám sâm lâm không phải là một địa điểm phổ thông, nơi này được gọi là cấm địa chết, bọn họ chỉ là bất đắc dĩ mới chạy vào đây, còn đối phương thì là vì lý do gì?
Hàn Phong thầm nghĩ.
La Mạn thấy Hàn Phong vẫn không bỏ cảnh giới, cũng biết ở một nơi như thế này tự nhiên nhảy ra vài người lạ mặt, nếu như không cảnh giác mới gọi là lạ.
Về phần hai người Hàn Phong, La Mạn ban đầu cũng vô cùng cảnh giác, nhưng thấy đối phương chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, hắn cũng không để ý. Dù sao thực lực của hai người Hàn Phong cũng không thể uy hiếp đến bọn hắn, còn việc tại sao họ lại xuất hiện ở đây, La Mạn cũng vô cùng tò mò.
Nhưng cô gái có tướng mạo vô cùng xinh đẹp đang đứng sau lưng Hàn Phong lại khiến La Mạn có chút rung động. Mặc dù thời điểm này có vẻ không thích hợp cho những cảm xúc ấy nhưng sự xinh đẹp của Trầm Ngọc thực sự khiến La Mạn có chút không kìm lòng.
Nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt cảnh giác của Hàn Phong, sự nghi hoặc trong lòng La Mạn cũng bớt đi vào phần, ngẫm nghĩ một lúc thẳng thắn nói:
- Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mới chạy vào đây, lạc đường đã mấy ngày rồi, chúng ta chỉ muốn nghĩ ra cách mau mau rời khỏi đây chứ không có ý định làm gì bất lợi cho các ngươi hết, điểm này các ngươi có thể yên tâm.
Nghe vậy, Hàn Phong trong lòng tạm thời tin tưởng, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Xin chào các vị, ta tên là Hàn Phong, vị bên cạnh đây là Trầm Ngọc!
Thấy Hàn Phong nói vậy, khuôn mặt đẹp trai của La Mạn nở ra một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, hành lễ với một tư thế vô cùng nho nhã, nói:
- Xin chào! Thưa tiểu thư tôn kính, sự xinh đẹp của nàng thực sự khiến La Mạn quá kinh ngạc, không biết có thể làm bạn với nàng và cùng nhau tham thảo về nhân sinh được không?
Bộ quần áo của Trầm Ngọc mặc dù vô cùng cũ nát, nhưng sau khi được giặt giũ tắm rửa, cả con người cô lúc này đang toát ra một loại khí chất xuất trần, cộng thêm đôi mắt to lấp lánh như ngọc, chớp chớp nhìn người đối diện, thực sự là vô cùng mê hoặc.
Không ngờ người ngoại quốc này lại thẳng thắn đến vậy, chỉ vừa mới gặp nhau mà đã có thể bạo gan nói ra những lời này.
Nhưng Hàn Phong cũng không kinh ngạc, hắn cũng biết đôi chút về tập tính của người nước ngoài, bởi vì kiếp trước hắn đã từng di ngoạn năm châu bốn bể, đã từng cùng thương đoàn vòng qua U Ám sâm lâm bằng đường biển, sang quốc gia bên kia, hơn nữa còn sống ở đó một khoảng thời gian, ngôn ngữ mà hắn vừa nói cũng là được học trong khoảng thời gian đó.
Chương 52: Cuộc gặp gỡ trong rừng. (Hạ)
Những lời La Mạn nói, Trầm Ngọc đương nhiên không hiểu, chỉ thấy đối phương khom lưng với mình, sau đó bô lô ba la nói một tràng gì đó khiến cô chẳng hiểu ra sao.
Nép sát vào người Hàn Phong một cách vô thức, Trầm Ngọc mở to mắt, hỏi:
- Con người kì cục này đang nói gì vậy?
Hàn Phong cũng thầm mướt mồ hôi, đành phải khéo léo giải thích cho cô rằng La Mạn khen cô xinh đẹp, muốn làm bạn với cô. Nghe vậy, Trầm Ngọc không khỏi đỏ mặt, xì một tiếng, giận dữ nói:
- Người này thật không biết xấu hổ, có ai vừa gặp mặt mà đã nói những lời này chứ, thật vô liêm sỉ!
Thấy Trầm Ngọc nổi giận, Hàn Phong thầm nghĩ, nếu như không phải được hắn giải thích khéo léo mà là trực tiếp nghe La Mạn nói, không biết nha đầu này còn phản ứng thế nào.
La Mạn đương nhiên không biết Trầm Ngọc nói gì, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, ánh mắt không khỏi có chút si mê, lại thốt ra thêm một tràng những câu tán dương nữa.
Nhưng vì Trầm Ngọc đã coi La Mạn là một kẻ vô sỉ nên tất cả những lời tán thưởng này đều bị cô coi là ngôn ngữ ô uế, sắc mặt vừa tức vừa giận, đỏ bừng bừng chạy trốn ra sau lưng Hàn Phong.
Hàn Phong đang suy nghĩ không biết có nên lên tiếng ngăn cản đối phương đừng nói chuyện nữa không thì cô gái duy nhất trong đoàn bước ra. Người này lúc này La Mạn có giới thiệu qua, tên Khải Ly, thị nữ của hắn.
Khải Lỵ bước tới sau lưng La Mạn, kéo tay hắn, thì thầm khuyên bảo mấy câu sau đó quay lại áy náy nói với Hàn Phong:
- Thật ngại quá, thiếu gia cứ nhìn thấy thứ gì xinh đẹp là lại biến thành như vậy, làm hai người sợ rồi.
La Mạn vốn định nói thêm điều gì nhưng bị Khải Ly kiên quyết kéo về, chỉ còn biết lầm bầm:
- Khải Ly nghe ta nói, ta chỉ muốn làm bạn với đối phương, không hề có ý đó, ngươi đừng để ý quá như vậy!
Hàn Phong nhìn hành động và cách nói chuyện giữa La Mạn và Khải Ly, rõ ràng Khải Ly không chỉ đơn giản là thị nữ của hắn. Nhưng đối với Hàn Phong mà nói, chuyện này không quan trọng.
Cảm thấy đối phương không có ác ý gì, sau đó, trao đổi qua loa mấy câu, cả hai bên cùng buông cảnh giới.
Từ miệng người thanh niên Hàn Phong biết họ chạy nạn từ bên kia của U Ám sâm lâm, kết quả không may lạc vào đây, còn rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì người thanh niên không nói, Hàn Phong đương nhiên cũng không hỏi, dù sao mỗi người đều có bí mật thuộc về mình.
Nhưng, hoàn cảnh của nhóm người này lại rất giống với họ, hắn với Trầm Ngọc không phải vì muốn tránh né sự truy kích của Dương Lăng cuối cùng bất đắc dĩ mới phải chạy vào trong rừng.
Điều này, Hàn Phong cũng không giấu diếm, chỉ đơn giản nói là hai người cũng bị người khác truy đuổi mà chạy vào đây.
Nghe xong lý do tao ngộ từ phía Hàn Phong, La Mạn cũng phải bật cười, xem ra có thể gặp được nhau đúng là rất có duyên!
Lúc này, lão quản gia Bố Lôi Địch của La Mạn vô tình phát hiện ra cách đó không xa còn thi thể không trọn vẹn của một con ma thú, mắt ánh lên một tia nghi hoặc, nhưng ngay sau đó đã lại hồi phục rất nhanh, không để ý nữa.
Trải qua dăm ba câu chuyện, trong lòng Hàn Phong mặc dù vẫn chưa từ bỏ toàn bộ cảnh giới nhưng trong U Ám sâm lâm này, có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là có thêm một kẻ thù.
Bởi vậy Hàn Phong cùng mời bốn người họ ngồi xuống nói chuyện và cả bốn người đều vui vẻ nhận lời.
Cả đám người ngồi quây quanh đồng lửa, Hàn Phong nướng thịt cho họ ăn. Bọn La Mạn quay sang nhìn nhau, lão quản gia Bố Lôi Địch nhận lấy, cắn thử một miếng trước, phát hiện không có vấn đề gì
Mấy người La Mạn mới lần lượt nhận thịt từ tay Hàn Phong.
Hành động này của họ đương nhiên khiến Trầm Ngọc vô cùng bất mãn. Trong mắt cô, Hàn Phong đã tốt bụng chia đồ ăn cho họ vậy mà họ còn ra vẻ ta đây.
Thật đúng là một đám lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Thấy Trầm Ngọc bĩu môi bất mãn, La Mạn mặc dù ngôn ngữ không thông những đương nhiên cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy, hắn liền quay sang Hàn Phong, nở một nụ cười bối tối, định lên tiếng
Nhưng Hàn Phong chỉ cười cười, cướp lời trước:
- Dù sao ở một nơi nguy hiểm như thế này, đột nhiên có người lạ đưa thức ăn cho ngươi, đổi thành ta, ta cũng làm vậy, không cần phải để ý.
Nói xong, Hàn Phong lại quay sang Trầm Ngọc giải thích.
Sau khi nghe Hàn Phong giải thích, Trầm Ngọc mặc dù vẫn còn bĩu môi nhưng sự giận dữ trong lòng thì đã giảm phần nào.
Lời giải thích của Hàn Phong khiến mấy người La Mạn càng thêm xấu hổ, nhưng lão quản gia chỉ cười, không cảm thấy có gì không hợp lý.
Đúng như Hàn Phong nói, nếu như đổi là hắn, hắn cũng có phản ứng như vậy. So với biểu tình ngượng ngùng bối rối của mấy người La Mạn thì lão quản gia Bố Lôi Địch lại rất thán phục khả năng ăn nói trôi chảy của một người còn quá trẻ tuổi như Hàn Phong.
Tương phản, thiếu chủ La Mạn của ông mặc dù vô cùng thông minh những trên phương diện này lại hoàn toàn thua xa Hàn Phong, trong khi Hàn Phong xem ra mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tiểu Bạch thấy Hàn Phong chia thịt nướng cho người lạ liền vội vàng u u kêu lên mấy tiếng, không ngừng cào những cái móng vuốt nhỏ vào tay áo Hàn Phong, hòng thu hút sự chú ý.
La Mạn cũng nhìn thấy bộ dạng nhân tính hóa của Tiểu Bạch, không khỏi hiếu kì hỏi:
- Đây là loại thú gì, sao có thể thông minh vậy?
Lai lịch của Tiểu Bạch, Hàn Phong đương nhiên không muốn nói cho họ biết, giả vờ ngạc nhiên nói:
- Ta cũng không biết, gặp được trên đường, thấy nó đáng thương nên mang theo luôn! Nhưng, ngoài khả năng ăn ra, nó chẳng làm được gì cả.
Tiểu Bạch thấy Hàn Phong nói xấu mình, há miệng cắn vào tay áo Hàn Phong, bất mãn kháng nghị.
Nhưng lúc này sức mạnh của nó còn quá yếu, Hàn Phong chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu nó, đẩy nó về phía Trầm Ngọc, Trầm Ngọc đón lấy Tiểu Bạch, thì thầm an ủi:
- Tiểu Bạch ngoan, đừng làm ồn!
Vốn dĩ số thịt hắn chuẩn bị đủ cho hai người Hàn Phong và Tiểu Bạch, bây giờ có thêm bọn La Mạn, đành phải lấy thêm một ít, đặt lên giá nướng.
May mà sáng nay hắn đã chuẩn bị khá nhiều nên bây giờ không sợ thiếu.
Bọn La Mạn ăn xong thịt, Tát Nhĩ nói lớn:
- Đây là thịt ma thú gì vậy, thơm ngon quá, ta chưa từng được ăn loại thịt nào ngon đến vậy.
Đây là thịt thiên giai ma thú, sao không ngon được chứ? Hàn Phong thầm nghĩ, nhưng cũng chỉ trả lời cho qua.
Hàn Phong vừa nướng thịt, vừa trò chuyện với bọn La Mạn.
Cho đến khi thịt chín, Hàn Phong đưa một phần cho Trầm Ngọc sau đó mới ném một phần cho Tiểu Bạch. Tên nhóc ngoạm chặt lấy miếng thịt nướng, tự mình hăng hái chiến đấu, căn bản không thèm để ý đến những người khác.
Kế đó, từ miệng La Mạn, Hàn Phong biết Cửu U Bạch Hổ cuồng bạo như vậy cũng là vì bọn La Mạn vô tình chọc giận nó.
Sau đó không biết tại sao Cửu U Bạch Hổ đột nhiên phát cuồng, bỏ chạy, bọn họ mới may mắn sống sót. Sau đó nghe thấy cánh rừng bên này truyền đến động tĩnh khá lớn, bọn họ hiếu kì đến xem, ai ngờ lại gặp hai người Hàn Phong Trầm Ngọc.
Nghe La Mạn giải thích, Hàn Phong cuối cùng đã hiểu Cửu U Bạch Hổ là bị những những người này đưa đến.
Có lẽ Cửu U Bạch Hổ nghĩ bọn La Mạn muốn sát hại Tiểu Bạch nên mới mặc kệ thân thể yếu ớt của mình, đại phát cuồng tính.
Còn việc đuổi theo hai người Hàn Phong và Trầm Ngọc, có lẽ nó nghĩ họ là đồng bọn của La Mạn. Dù sao khu rừng này ngoài ma thú ra, rất khó nhìn thấy bóng dáng con người nên mới sản sinh hiểu lầm.
Nhưng Hàn Phong cũng không trách đối phương, dù sao bản thân hắn cũng suýt chết dưới tay Cửu U Bạch Hổ, may mà cuối cùng cũng bình an vô sự và bất ngờ nhận được thứ này, đúng là trong họa có phúc.
Chỉ có điều, tên của mấy người La Mạn không biết vì sao Hàn Phong cảm thấy vô cùng quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ một lúc, hắn đột nhiên nghĩ đến một cái tên. Nhưng hắn cũng không thể xác định có đúng hay không, nên đành lên tiếng hỏi:
- La Mạn, ngươi từ đâu đến?
La Mạn thuận miệng trả lời không chút nghi ngờ:
- Hán Sâm đế quốc.
Quả nhiên!
Hàn Phong thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn La Mạn.
La Mạn!
Ở kiếp trước, đây là tên một nhân vật truyền kì của đại lục.
Không thể nói thực lực của hắn cường đại cỡ nào, kì thực bản thân hắn tu vi không cao, nhưng điều khiến cho cả đại lục nhớ đến hắn đó là thương đoàn sau lưng hắn.
Thương đoàn La Mạn!
Kiếp trước tập đoàn La Mạn lan rộng tới mọi góc đại lục, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết đến tên thương đoàn nổi tiếng này.
Khi đó, La Mạn được gọi là kì tài số một trong giới thương nghiệp, chỉ trong thời gian năm mươi năm ngắn ngủi, có thể tạo ra một cơ nghiệp khổng lồ. Nghe nói, sau khi La Mạn thương đoàn bành trướng khắp đại lục, việc đầu tiên La Mạn làm và cũng điên rồ nhất đó là bỏ ra một số tiền cực lớn để thuê mấy vạn lính đánh thuê, trực tiếp phá hủy một quốc gia phía Tây U Ám sâm lâm, và quốc gia đó chính là Hán Sâm đế quốc, cố quốc của La Mạn.
Và cũng chính vì chuyện này, sau này con đường mở rộng sự nghiệp của thương đoàn La Mạn diễn ra vô cùng thuận lợi, không ai dám vô duyên vô cớ chọc giận thương đoàn khủng khiếp đó.
Có lẽ bản thân thương đoàn không có thực lực gì nhưng người ta có tiền, trực tiếp dùng tiền thuê hàng vạn cao thủ xông đến trước mặt ngươi, dù thực lực của ngươi có mạnh đến đâu cũng khó lòng chống đỡ nổi
Kiếp trước Hàn Phong nghe được rất nhiều câu chuyện về nhân vật truyền kì La Mạn, chỉ có điều hắn thực sự khó lòng liên hệ nổi người thanh niên gặp nạn trước mặt với nhân vật truyền kì đó.
Ngẩn ra một lúc, Hàn Phong mới lấy lại được tinh thần, trong lòng không khỏi cảm thán sự thần kì của số phận.
Sau khi biết được thân phận của La Mạn, Hàn Phong hạ quyết tâm phải kết bạn với nhân vật này sau đó nhờ La Mạn giúp đỡ mình. Nếu như có La Mạn giúp đỡ, hắn tin trong một thời gian ngắn có thể kiếm được một món tiền lớn.
Hơn nữa bản thân có kinh nghiệm kiếp trước, có thể hướng dẫn cho thương đoàn La mạn nhanh chóng mở rộng, chỉ cần thương đoàn được tạo dựng thuận lợi, Hàn Phong có thể khiến thực lực của Huyền Thiên Tông không ngừng nâng cao.
Như vậy, dù có người muốn đến gây chuyện với Huyền Thiên Tông thì cũng phải xem chừng thương đoàn sau lưng họ trước.
Đương nhiên, nếu như không thể khiến La Mạn đứng về phía mình, việc kết giao với họ cũng vẫn là một điều vô cùng hữu ích.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Hàn Phong vẫn không để lộ bất cứ biểu hiện nào ra ngoài, bình thản nói chuyện với bọn La Mạn.
Trời về tối, câu chuyện cũng dần tàn.
Đêm đó, dù có thêm mấy người La Mạn, Hàn Phong cũng không quá buông lỏng cảnh giới, đưa Trầm Ngọc và Tiểu Bạch sang một bên, thì thầm nói:
- Đêm nay chú ý một chút, những người này mặc dù không phải người xấu nhưng ở một nơi thế này, cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất.
Trầm Ngọc nghe vậy cũng gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút cảnh giác.
Chỉ có Tiểu Bạch là vô tư nhất, sau khi ăn xong hai miếng thịt nướng, ngoan ngoãn chui vào lòng Trầm Ngọc ngáy khò khò.
Hàn Phong biết Tiểu Bạch đang chuyển hoán số thịt nướng trong bụng thành năng lượng, nên cũng không quan tâm.
Mấy người La Mạn đang ngồi sát lại với nhau, thì thầm bàn bạc gì đó.
- Quản gia, ngươi nghĩ thế nào về hai người Hàn Phong Trầm Ngọc?
La Mạn lạnh lùng hỏi, ở đây không có người ngoài nên lúc nói chuyện cũng tự nhiên để lộ ra khí thế của một bề trên.
Trong mắt ba người còn lại, đây là chuyện hết sức bình thường.
Lão quản gia ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Thiếu gia, cô gái kia xem ra chỉ là người bình thường, không có gì đáng lo. Nhưng Hàn Phong, tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói vô cùng trôi chảy rõ ràng, ngay cả thiếu gia phương diện này cũng phải thua hắn.
Những lời Bố Lôi Địch nói khiến La Mạn không khỏi suy nghĩ. Hắn rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của Bố Lôi Địch. Mặc dù thực lực của Bố Lôi Địch không phải quá mạnh, nhưng với kinh nghiệm tích lũy bao nhiêu năm nay, kiến thức đương nhiên phong phú hơn hắn rất nhiều.
Có thể khiến Bố Lôi Địch nói vậy, chắc chắn không hề đơn giản.
- Thiếu gia, thuộc hạ đã quan sát qua người thanh niên này, đấu khí của hắn đại khái mới chỉ ở hàng thất phẩm cơ sở, xem ra vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt. Còn cô gái đi cùng hắn, trong người cô ta thuộc hạ không cảm nhận được một chút đấu khí nào, có thể xác nhận là một người bình thường.
Tát Khắc tiếp lời.
Nghe vậy, La Mạn quay sang nhìn Hàn Phong đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Chỉ là một thiếu niên hàng thất phẩm cơ sở và một cô gái không có một chút đấu khí nào vậy mà hai người có thể sống sót trong khu rừng nguy hiểm này, bên trong nhất định phải còn một bí mật nào khác mà họ không biết. La Mạn nghĩ.
Về phần Khải Ly, cô chỉ là thị nữ thân cận của La Mạn, bản thân không có bao nhiêu đấu khí nên không tiện góp lời vào câu chuyện của ba người, chỉ ngồi cạnh yên lặng lắng nghe.
La Mạn ngẫm nghĩ, cuối cùng nói:
- Trải qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, hai người họ có vẻ không giống người xấu. Hơn nữa thực lực của họ cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với chúng ta nên đêm nay chúng ta có thể nghỉ lại ở đây. Sáng mai thử mời họ cùng chúng ta lên đường.
- Nhưng, làm vậy có ổn không? Dù sao chúng ta vẫn chưa rõ lai lịch của hai người họ.
Tát Khắc nghi hoặc nói.
Nhưng La Mạn đã khoát tay cắt ngang:
- Không sao, với thực lực của người thiếu niên đó, có thể sống sót được trong khu rừng này nhất định phải có điểm đặc biệt, hơn nữa cả hai bên đều không quen biết nhau nên chắc chắn sẽ không có bất cứ xung đột lợi hại nào, đương nhiên thêm một người bạn sẽ tốt hơn là thêm một kẻ thù.
Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy có lý, không nói thêm gì nữa.
Bên này Hàn Phong cũng đang cùng Trầm Ngọc tán gẫu, chẳng quan tâm đến hành động xúm vào bàn bạc của bọn La Mạn.
Rất nhanh, thời gian một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Hàn Phong thấy trời đã sắp sáng rõ và bọn La Mạn cũng đã tỉnh dậy.
La Mạn thấy Hàn Phong nhìn về phía mình, nở một nụ cười tươi tắn, gật đầu lại với Hàn Phong, coi như chào hỏi.
Mọi người tự sắp xếp hành lý của mình, lúc này La Mạn dẫn theo ba người khác, mỉm cười nói:
- Là thế này, đêm qua sau khi thương thảo, chúng ta cảm thấy nếu như hai người không chê có thể cùng chúng ta lên đường. Dù sao đây cũng là một khu rừng đầy nguy hiểm, thêm một người là thêm được một phần sức mạnh.
Hàn Phong không ngờ La Mạn lại nói vậy, cúi đầu suy nghĩ, cũng cảm thấy chẳng có gì không ổn nên gật đầu đồng ý:
- Nếu như mọi người không chê chúng ta thực lực quá yếu, chúng ta đương nhiên cảm thấy vất vinh hạnh rồi.
Sở dĩ hắn đồng ý với lời đề nghị của La Mạn, một là Hàn Phong cảm thấy thực lực của bốn người họ nếu như muốn làm hại họ thì sớm đã động thủ từ tối qua rồi, căn bản không cần bày âm mưu quỷ kế gì hết.
Hai là, Hàn Phong cũng đồng ý với quan điểm của La Mạn, thêm một người là thêm một phần sức mạnh, có bốn người họ giúp đỡ cuộc hành trình tiếp theo sẽ nhẹ nhàng rất nhiều.
Cuối cùng, và cũng là điểm quan trọng nhất, Hàn Phong rất cứ hứng thú với thương nghiệp kì tài La Mạn. Hắn hi vọng, khoảng thời gian tiếp theo có thể biến La Mạn thành người của mình, đây mới chính là nguyên nhân chính khiến hắn đồng ý với yêu cầu của La Mạn.
Thấy Hàn Phong đồng ý, La Mạn lộ ra một nụ cười vui vẻ, nói:
- Rất vui được làm bạn với hai người.
Chỉ có điều, đối với La Mạn và những điều hắn nói hôm qua, Trầm Ngọc trong lòng vẫn có chút khúc mắc. Bây giờ thấy hắn lộ ra một nụ cười "dâm đãng", tưởng hắn lại có âm mưu gì, không khỏi nép vào sau lưng Hàn Phong.
La Mạn không hiểu, thấy Trầm Ngọc tránh mình nên lại mỉm cười với cô, kết quả chỉ nhận được một cái trừng mắt, La Mạn nhất thời ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Sau đó, La Mạn dò hỏi mức độ hiểu biết của Hàn Phong về U Ám sâm lâm.
Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc, cũng không giấu diếm điều gì:
- Biết một chút, nhưng cụ thể phải đi thế nào thì không chắc chắn.
Hàn Phong nghĩ, muốn ra được khỏi U Ám sâm lâm, nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì quá khó khăn, có bọn La Mạn giúp đỡ, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau đó, Hàn Phong kể lại sơ sơ về vị trí lối vào khu rừng, La Mạn nghe vậy vui mừng quá đỗi, hắn đã lòng vòng trong rừng không biết bao nhiêu ngày nay, sớm đã để mất phương hướng rồi.
Bây giờ có Hàn Phong hướng dẫn, đương nhiên có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Nhưng, khiến Hàn Phong bất ngờ nhất là vị quản gia thực lực có vẻ không mạnh của La Mạn cũng am hiểu chút ít về khu rừng này, điều này khiến Hàn Phong cảm thấy vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.
Sau khi Hàn Phong nói xong, lão quản gia cũng trình bày ra những thông tin mà mình nghe được trước đây.
Sau đó, cả hai người cùng chỉnh lý lại những ký ức trong đầu, mặc dù những điều lão quản gia biết không nhiều nhưng vừa hay bù đắp được những chỗ còn thiếu trong ký ức Hàn Phong.
Vốn dĩ Hàn Phong cũng không nắm rõ vị trí cụ thể của lối ra, dù sao kiếp trước hắn cũng đã được vị thiên giai cường giả thần bí đưa ra ngoài nên sau đó nhanh chóng xác định được lối ra.
Quãng đường tiếp theo coi như tương đối nhẹ nhàng.
Bên La Mạn có Hàn Phong dẫn đường, cuối cùng không cần phải chạy loạn trong rừng rậm nữa, hơn nữa Hàn Phong thường khéo léo tránh những nơi có ma thú cư ngụ, chỉ khi gặp phải những con ma thú không thể tránh né mới cần Tát Khắc ra tay giải quyết.
Được La Mạn giới thiệu, Hàn Phong biết Tát Khắc là một thất phẩm địa giai cao thủ. Như vậy, chỉ cần ma thú địa giai đụng phải bọn họ cơ bản đều chết dưới đại kiếm của Tát Khắc.
Đối với thực lực của Tát Khắc, kì thực trước đó Hàn Phong đã cảm nhận được, chỉ có điều là không rõ lắm. Lúc này, nghe nói đối phương có thực lực thất phẩm địa giai, trong lòng đương nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Có điều như vậy cũng giảm bớt vấn đề lo lắng cho Hàn Phong.
Trước đây mặt dù hắn biết phương hướng ra khỏi khu rừng nhưng vì thực lực không đủ, chỉ sợ đụng phải ma thú địa giai bản thân nhất định sẽ phiền phức.
Bây giờ có Tát Khắc và cả đoàn người đi cùng vần đề tự nhiên được giải quyết.
Còn việc có gặp phải thiên giai ma thú hay không, Hàn Phong không tin mình lại may mắn đến vậy. Trước đây mặc dù đã được gặp liền một lúc hai con, nhưng thiên giai ma thú không phải sinh vật cấp thấp đâu phải có thể tùy tiện gặp được trên đường.
Sự thật cũng chứng minh, hai ngày tiếp theo, đoàn người về cơ bản là không gặp nguy hiểm gì lớn trên đường. Những con ma thú thực lực hơi yếu đều bị Tát Khắc dùng đại kiếm của mình chém thành hai nửa.
Về phần một số ma thú khó nhằn, Hàn Phong cũng tìm đủ mọi cách tránh né, tránh không để trực tiếp đụng độ với chúng. Mặc dù có địa giai thất phẩm cao thủ Tát Khắc, thực lực vô cùng cường đại nhưng ở một nơi nguy hiểm như thế này, tránh được bao nhiêu vẫn nên tránh.
Cả quãng đường, bọn La Mạn cũng không khỏi kinh ngạc trước khả năng am hiểu về tập tính các loại ma thú trong U Ám sâm lâm của Hàn Phong.
Bọn họ không ngờ Hàn Phong tuổi còn trẻ mà đã hiểu biết nhiều đến vậy.
Không chỉ họ, ngay cả người quen biết với Hàn Phong bấy lâu nay là Trầm Ngọc cũng hết sức kinh ngạc trước Hàn Phong.
Hai người quen nhau bao lâu nay, cũng có thể coi như cùng nhau trải qua hoạn nạn, nhưng Trầm Ngọc phát hiện, càng tiếp xúc, mỗi ngày Hàn Phong lại mang đến cho cô một sự bất ngờ mới.
Mỗi lần khám phá được điều gì mới ở Hàn Phong, sự kinh ngạc trong lòng cô lại càng thêm mạnh mẽ. Cả quãng đường, Trầm Ngọc cứ tranh thủ lúc Hàn Phong không để ý quan sát ánh, mắt không giấu nổ sự tò mò.
Trừ những chuyện này ra, hai ngày này, kiến thức và kinh nghiệm từng trải mà Hàn Phong thể hiện đều khiến bọn La Mạn được mở rộng tầm mắt.
U Ám sâm lâm không chỉ đáng sợ bởi những con ma thú cường đại mà còn là nhưng nguy hiểm kì quái xảy ra trên đường, thường những nguy hiểm này người ta khó lòng tránh nổi.
Như vừa rồi, bọn họ vừa mới đi qua một bụi cỏ có vẻ tĩnh lặng, Hàn Phong đột nhiên tiến lên một bước chặn họ lại.
Trong lúc họ còn đang ngạc nhiên, Hàn Phong nhặt một viên đá, ném nhẹ vào bụi cỏ.
Lập tức, từ trong bụi cỏ bay ra không biết bao nhiêu những con sâu mà đỏ, trong nháy mắt bu đầy lấy viên đá. Viên đá như bị kéo tuột vào trong bụi cỏ và mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng như chưa từng xảy ra điều gì.
Về phần viên đá, nó đã kịp biến thành bột ngay giữa không trung.
Cảnh tượng này khiến bọn La Mạn kinh hãi vô cùng. Thầm toát mồ hôi, nếu như không phải Hàn Phong ngăn lại, chắc họ đã lỗ mãng đạp lên bụi cỏ và bây giờ đã có kết cục như viên đá, đến xương cốt cũng chẳng còn.
La Mạn đột nhiên cảm thấy bốn người bọn họ có thể sống sót trong rừng mấy ngày trước, thực sự là quá may mắn.
Trầm Ngọc và Khải Ly nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Hai ngày, đoàn người gặp phải những chuyện nguy hiểm thế này không quá năm lần, cuối cùng vẫn là dựa vào phán đoán của Lăng Phong mới tránh được nguy hiểm.
Điều này khiến Tát Khắc vô cùng bội phục Hàn Phong, La Mạn vào lão quản gia thì càng thêm băn khoăn, không biết chàng thiếu niên thần kì này còn có thể khiến họ ngạc nhiên đến đâu.
- Hàn Phong, ngươi thực sự khiến ta cảm thấy ngạc nhiên đấy. May mà có ngươi dẫn đường nếu không cả quãng đường không biết chúng ta sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở.
La Mạn nói, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Hàn Phong lắc đầu, nói:
- Kì thực, mọi người chỉ cần để ý một chút cũng có thể phát hiện ra những điều không hợp lý. Những nơi mà chúng ta đi qua cũng có những bụi cỏ đó, nhưng không có bụi cỏ nào yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng phải có sinh vật chạy qua, nhưng bụi cỏ đó thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy tử khí nặng nề. Nên ta mới đoán trong đó chắc chắn có gì không đúng, cẩn thận kiểm tra, kết quả đúng như ta dự đoán.
Nghe Hàn Phong phân tích, bọn La Mạn cũng gật gật đầu, cảm thấy rất có lý. Nhưng dù Hàn Phong nói vậy, nếu đổi thành bọn họ e rằng sẽ khó để ý đến những chi tiết này, đoàn người lại không khỏi bội phục khả năng quan sát của Hàn Phong.
Trải qua chuyện này, mọi người đều trở nên hết sức cẩn thận, khu rừng này thực sự quá đáng sợ, nếu như không phải Hàn Phong, ai mà biết được trong bụi cỏ tưởng chừng vô hại ấy lại có một cỗ máy giết người.
Chỉ có điều, ông trời hình như rất thích đùa giỡn, bọn La Mạc càng lo sợ điều gì thì càng gặp phải điều ấy.
Đoàn người rời khỏi bụi cỏ tràn ngập nguy cơ chưa được bao xa thì một con ma thú thân cao gấp đôi người thường, toàn thân đen xì, khí thế kinh nhân đột nhiên lao ra chặn đứng trước mặt họ.
Khí tức đáng sợ mà con ma thú bày ra khiến Trầm Ngọc và Khải Ly sợ đến thất sắc, ngay cả một địa giai thất phẩm cao thủ như Tát Khắc đối diện với con quái vật cao gấp đôi mình, sắc mặt cũng phải trở nên ngưng trọng, nắm chặt đại đao trong tay.
- Mọi người tránh ra, con ma thú này không dễ đối phó đâu.
Tát Khắc trầm giọng nói.
Nghe vậy, Trầm Ngọc và Khải Ly liền sợ hãi lùi sang một bên, La Mạn và Bối Lôi Địch đứng bên cạnh hai cô gái, cảnh giác quan sát con quái vật.
Con ma thú vừa nhìn thấy nhóm Hàn Phong liền ngẩng cái đầu ngăm đen xấu xí ra rống lên một tiếng, một luồng khí thế ớn lạnh phát ra từ người nó, trực tiếp xông thẳng về phía Tát Khắc.
- Khí tức mạnh quá, con ma thú này ở đâu ra vậy.
La Mạn đứng đằng sau nói.
Ánh mắt của mọi người đều đang dồn về phía con ma thú mới xuất hiện nên không phát hiện ra chỉ có Hàn Phong là không hề tỏ ra nửa phần căng thẳng. Tựa hồ như trước mặt hắn không hề tồn tại một con ma thú nào.
Đối diện với luồng khí tức ập đến, Tát Khắc nhíu mày, chặn ngang đại kiếm trước ngực, miệng hét lên một tiếng, khí thế trên người bạo tăng.
Không còn nghi ngờ gì, đây chính là khí thế cường đại của cao thủ địa giai.
- Mọi người cẩn thận, con quái vật này không dễ giải quyết đâu.
Tát Khắc dặn dò.
Nói xong, đại kiếm trên tay vung ngang, thân thể bật mạnh, xông thẳng vào con ma thú.
Keng!
Đại kiếm của Tát Khắc và cái cổ đen kịt của con ma thú chạm vào nhau phát ra một thứ âm thanh chói tai như tiếng kim loại.
Âm thanh này vừa vang lên, Tát Khắc chỉ cảm thấy từ cổ đối phương truyền đến một lực chấn động cực mạnh, thân thể Tát Khắc không thể khống chế phải bay ngược ra sau, trực tiếp đáp xuống đất, lùi liền mấy bước rồi mới có thể đứng vững. Luồng sức mạnh lúc nãy suýt chút nữa khiến hắn không giữ được đại kiếm trong tay.
- Lực phòng ngự thật mạnh. Công kích của Tát Khắc hoàn toàn không có tác dụng với nó!
La Mạn nói với vẻ sợ hãi.
Tát Khắc cũng vô cùng kinh ngạc, đòn vừa rồi hắn đã tung toàn bộ thực lực, tin chắc trừ phi thực lực đạt tới thiên giai, bằng không không ai có thể đỡ được đòn toàn lực này của hắn.
Con ma thú trước mắt mặc dù khí tức cường đại nhưng thực lực vẫn còn kém thiên giai một chút, theo lý mà nói thì không thể xảy ra những tình huống như thế này, trong lòng không khỏi băn khoăn về lai lịch của nó.
- Đây là địa giai ma thú Lục Trảo Minh Thú!
Trong lúc mọi người còn đang thầm phỏng đoán lai lịch của con ma thú đen đủi xấu xí thì Hàn Phong không biết từ đâu chui ra, lên tiếng giải thích.
Nghe vậy, tất cả mọi người cùng hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Hàn Phong. Tát Khắc đương nhiên cũng nghe thấy những gì Hàn Phong nói, nhưng lúc này hắn đang cùng Lục Trảo Minh Thú chiến đấu nên căn bản không thể phân tâm.
Nhưng trong lòng cũng không khỏi kì vọng. Hai ngày nay được chứng kiến những kiến thức thần kì của Hàn Phong, nếu như hắn biết lai lịch của con ma thú này, nói không chừng cũng biết cách làm sao đánh bại nó.
Quả nhiên, như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hàn Phong không khiến họ thất vọng, mắt nhìn chằm chằm vào con Lục Trảo Minh Thú, mỉm cười, nói:
- Lục Trảo Minh Thú không giống với những ma thú khác, toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp vảy đen xì với khả năng phòng ngự siêu cường. Cho dù thiên giai cường giả muốn một quyền đánh vỡ lớp vảy của Lục Trảo Minh Thú cũng khó khăn.
Trầm Ngọc nghe vậy, không khỏi lo lắng hỏi lại:
- Nói vậy có khác gì đánh với một tảng đá lớn?
La Mạn cũng nghi hoặc nhìn Hàn Phong, nhưng thấy vẻ mặt bình thản của đối phương, trong lòng lập tức hiểu ra tên nhóc này chắc chắn đã có cách, dần cảm thấy yên lòng.
Đúng như La Mạn nghĩ, Hàn Phong nói tiếp:
- Cách không phải không có, mặc dù lớp vảy trên người Lục Trảo Minh Thú có khả năng phòng ngự siêu cường nhưng công kích bản thân thì ngược lại, vô cùng yếu ớt. Nếu như Lục Trảo Minh Thú chiến đấu với Tát Khắc, Tát Khắc không thể đả thương được nó thì nó cũng không thể làm gì được Tát Khắc.
Trong lúc Hàn Phong nói chuyện thì bên Tát Khắc và con ma thú đã tấn công nhau được thêm vài lần.
Dừng lại một lúc, Hàn Phong không đợi mọi người lên tiếng hỏi, tiếp tục giải thích:
- Đương nhiên, những điểm này đều không quan trọng, quan trọng là Lục Trảo Minh Thú có một nhược điểm chí mạng, nếu tìm ra nhược điểm đó, muốn giết Lục Trảo Ma Thú hoàn toàn không phải việc gì khó khăn.
- Ôi trời! Ngươi mau nói đi! Ngươi không thấy là Tát Khắc đang bị con quái vật đó làm cho thở không nổi nữa rồi!
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong vẫn chậm rãi nói chuyện, vội vàng giục.
Hàn Phong nghe vậy cũng không nổi giận, quay sang Tát Khắc hét lớn:
- Tát Khắc, nhược điểm của Lục Trảo Minh Thú nằm trên hai cái vảy thứ ba tính từ trên xuống giữa hai chiếc sừng trên đầu. Chiếc vảy đó chính là nơi yếu nhất trên người con ma thú.
Cách đó không xa, Tát Khắc nghe vậy, hai mắt sáng rực.
Lại bị làm cho bay ngược trở lại, Tát Khắc điều chỉnh lại thân hình, đấu khí toàn thân nhất thời nổ tung, hai chân đồng thời phát lực, bật mạnh thân thể nhìn có vẻ nặng nề lên cao, chém mạnh cự kiếm vào cái đầu cứng rắn của Lục Trảo Minh Thú.
Lại một lúc những âm thanh của kim loại bị cọ sát, nhưng lần này Tát Khắc không bay ngược trở lại mà lợi dụng lực chấn động bay lên một lần nữa.
Trong nháy mắt, Tát Khắc vượt qua cái đầu đen xì của Lục Trảo Minh Thú, xoay người giữa không trung, nhanh chóng tìm kiếm trên đầu nó.
- Thấy rồi!
Theo những gì Hàn Phong chỉ, Tát Khắc tìm ra nhược điểm của Lục Trảo Minh Thú.
Tựa hồ như cảm nhận được sát khí cường liệt truyền đến từ trên đỉnh đầu, Lục Trảo Minh Thú nhất thời rống lên một tiếng bất an, cái đầu cực lớn không ngừng lắc lư ra sức hất Tát Khắc ra khỏi đỉnh đầu.
Tát Khắc là địa giai thất phẩm cường giả, sao có thể để Lục Trảo Minh Thú tránh né dễ dàng đến vậy.
Khí tức sắc bén sớm đã khóa chặt mục tiêu, hai tay Tát Khắc nâng cao đại kiếm, mắt nhìn chăm chú, miệng quát lên một tiếng.
Cự kiếm mang theo sức mạnh cường đại nhanh chóng đâm vào nhược điểm duy nhất trên đầu Lục Trảo Minh Thú.
Thân kiếm và thân thể đối phương vừa mới tiếp xúc với nhau, Tát Khắc liền cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác với trước đây, lúc này thân kiếm đã có thể xuyên vào cơ thể đối phương một cách rất dễ dàng, trong lòng nhất thời mừng rỡ.
Lục Trảo Minh Thú bị đâm trúng nhược điểm, nhất thời phát ra một riếng rống rung trời!
Thân thể cực đại rung lên bần bật, đầu không ngừng lắc lư hòng thoát khỏi thanh cự kiếm của Tát Khắc.
Chỉ có điều Tát Khắc sao có thể để Lục Trảo Minh Thú chạy thoát dễ dàng đến vậy, đấu khí trên tay lại truyền xuống, ấn thân kiếm sâu thêm vài phân, tuyệt đối không chịu buông tha. Tát Khắc két lên một tiếng, thanh cự kiếm trong tay không bị thứ gì cản trở, trực tiếp đâm thẳng vào giữa đầu Lục Trảo Minh Thú.
Lục Trảo Minh Thú trúng một đòn chí mạng, phát ra một tiếng rống không cam tâm, sau đó mới độ ập thân thể khổng lồ xuống đất!
Lúc thân thể của nó tiếp xúc với mặt đất, chỉ nghe thấy một âm thanh nặng nề và một lớp bụi cát mù mịt bốc lên.
- Tốt quá, đánh bại rồi!
Trầm Ngọc và Khải Ly hưng phấn nhìn Lục Trảo Minh Thú ngã xuống, Trầm Ngọc còn hoan hô nói.
La Mạn nhìn Tát Khắc giết chết Lục Trảo Minh Thú, lại nhìn Hàn Phong đừng bên cạnh sắc mặt vẫn vô cùng bình thản, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia hiếu kì.
Người thiếu niên này rốt cục lai lịch thế nào, sao có thể hiểu biết nhiều đến vậy.
Không chỉ La Mạn, ngay cả lão quản gia Bố Lôi Địch bên cạnh hắn cũng nhìn Hàn Phong, ánh mắt có chút kì dị. Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông cũng có chút không hiểu cậu bé này.
Về phần Trầm Ngọc và Khải Ly, cả hai cùng nhìn Hàn Phong sùng bái. Khải Ly còn đỡ vì cô chưa hiểu gì về Hàn Phong, cùng lắm chỉ là ngạc nhiên về vốn kiến thức của hắn như La Mạn.
Nhưng Trầm Ngọc thì hoàn toàn sùng bái hắn.
Người thiếu niên này ngay từ đầu đã cứu mạng cô, sau đó dẫn cô bỏ trốn, cùng nhau trải qua bao nhiêu nguy hiểm. Sự bình tĩnh mà Hàn Phong thể hiện cũng như kiến thức và trí tuệ của hắn hoàn toàn không giống như một thiếu niên mười mấy tuổi.
Trong mắt cô, Hàn Phong thay đổi từng ngày, rõ ràng trong lòng cứ nghĩ hôm nay mình đã bắt đầu hiểu đôi chút về hắn, nhưng ngày thứ hai tỉnh lại đã lại phát hiện ra hắn đã biến hóa, biến thành một người càng khó nắm bắt hơn.
Nhưng cảm giác khó nắm bắt này lại thu hút Trầm Ngọc, khiến cô nảy sinh tình cảm sùng bái với một người thiếu niên còn nhỏ hơn mình.
Mọi người đều không để ý đến Tiểu Bạch trong tay Trầm Ngọc, khoảnh khắc nhìn Lục Trảo Minh Thú ngã xuống, đôi mắt hổ của nó nheo lại, lộ ra một tia nhìn khinh miệt rồi lại lười biếng gục xuống.
Tát Khắc bước đến bên Lục Trảo Minh Thú, dùng chân đá nhẹ vào đầu nó. Sau khi xác nhận Lục Trảo Minh Thú đã chết hắn mới rút thanh cự kiếm ra khỏi đầu đối phương, quay trở lại chỗ mọi người.
Người đàn ông lòng dạ ngay thẳng này chạy đến bên Hàn Phong, cười lớn, vỗ vỗ vào đôi vai gầy gò của hắn:
- Tiểu tử, quả nhiên nhiều kiến thức, ngay cả một con ma thú cổ quái thế này ngươi cũng biết nhược điểm, thật khiến người ta không sao tin nổi!
Hàn Phong cười cười, không giải thích nhiều.
Chỉ có điều càng làm vậy, Hàn Phong trong mắt bọn La Mạn càng thêm thần bí.
Từ biểu hiện mấy hôm nay, so với họ, Hàn Phong rõ ràng rất am hiểu về khu rừng này, mỗi lần họ sắp gặp nguy hiểm, hắn đều kịp thời phát hiện và nhanh chóng ngăn chặn.
Hơn nữa, có vài lần rõ ràng chỉ cần đi thẳng là đến được mục tiêu nhưng Hàn Phong lại đưa mọi người vòng một vòng lớn. Nghe Hàn Phong giải thích, họ làm vậy là bởi địa vực đó thuộc về một con ma thú địa giai rất mạnh, để tránh không phải chiến đấu, Hàn Phong đành phải dẫn họ vòng qua nó.
Biểu hiện trong hai ngày nay của Hàn Phong khiến bọn La Mạn không khỏi băn khoăn tại sao hắn lại biết hết đám ma thú ra vào trong U Ám sâm lâm này, hơn nữa còn nắm rõ nhược điểm đặc tính của mỗi con ma thú như lòng bàn tay.
Chẳng lẽ hắn đã từng đi qua đây, nhưng như vậy cũng không đúng, Hàn Phong mới mười mấy tuổi, bề ngoài cùng lắm mới chỉ mười bốn mười lăm. Mười lăm tuổi thực lực dù mạnh cũng chẳng mạnh bằng ai, huống hồ đấu khí trên người Hàn Phong rõ ràng chỉ là thất phẩm cơ bản. Trừ phi hắn đã vào thiên giai, nếu không sao có thể che mắt được một địa giai thất phẩm cường giả như Tát Khắc.
Nhưng một thiên giai cường giả mười lăm tuổi? Ngay cả bọn La Mạn cũng cảm thấy ý nghĩ này thật nực cười.
Nghĩ tới nghĩ lui, thực sự nghĩ mãi không ra, mấy người La Mạn đành phải nhìn nhau cười khổ, ánh mắt nhìn Hàn Phong càng thêm phức tạp.
Với những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu họ, Hàn Phong đương nhiên không biết. Trước những ánh mắt hiếu kì của họ, hắn có thể đoán ra vài phần, nhưng hắn chẳng quan tâm, đây mới chỉ là khởi đầu, để mời chào được La Mạn, Hàn Phong phải dồn hết công phu, một nhân tài tốt như thế này, nếu không sử dụng thật sự quá đáng tiếc.
Sự xuất hiện của Lục Trảo Minh Thú chỉ như một khúc nhạc đệm, sau đó bọn Hàn Phong bắt đầu chia nhau chiến lợi phẩm, chiến lợi phẩm đương nhiên là thi thể Lục Trảo Minh Thú, nhất là những chiếc vảy trên người nó chính là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo vũ khí phòng bị.
Đây là thế mạnh của Tát Khắc nên nhiệm vụ xử lý thi thể đương nhiên được giao cho hắn.
Mức độ cứng rắn của thân thể Lục Trảo Minh Thú còn vượt xa cả sức tưởng tượng của Tát Khắc. Với thực lực của một địa giai thất phẩm như hắn vậy mà cũng phải mất nửa ngày mới rút được mấy cái vẩy trên người Lục Trảo Minh Thú. Nhưng, đối với họ mà nói như vậy đã quá đủ. Dù sao họ cũng mà những người chạy nạn, không có đủ không gian để chứa.
Làm xong những việc này, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Theo trí nhớ của Hàn Phong thì lúc này họ chỉ còn cách vị trí lối ra một khoảng không xa nữa.
Lại đi thêm hai ngày nữa, Hàn Phong biết họ đã cách lối ra ngày một gần, mọi người tâm tình không khỏi có chút kích động.
Đêm đó, cả sáu người cùng ngồi quay lại quanh đống lửa, vừa ăn thịt do Hàn Phong nướng, vừa cười nói vui vẻ.
Có lẽ vì cảm thấy sắp thoát khỏi khu rừng đây nguy hiểm này nên tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ.
La Mạn và Tát Khắc thỉnh thoảng lại kéo Hàn Phong nói chuyện.
Trầm Ngọc và Khải Ly thì ngồi một bên chơi đùa với Tiểu Bạch.
Mấy ngày đi cùng nhau, tâm trạng đề phòng trong lòng mọi người giờ đã hết, hai bên mặc dù vẫn chưa hiểu hết nhau nhưng cũng có thể coi như bạn bè cùng chung hoạn nạn.
Nhất là Trầm Ngọc và Khải Ly, hai cô gái mặc dù ngôn ngữ không thông nhưng cùng có chung sở thích, đó là chơi đùa với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thường xuyên bị hai cô gái "tra tấn" tàn tạ không còn ra hình dạng con … hổ.
Bởi vậy, Tiểu Bạch thường xuyên bất mãn chạy đến bên Hàn Phong kháng nghị, nhưng Hàn Phong căn bản không quan tâm đến nó, trực tiếp giơ tay tóm lấy nó, ném lại cho hai cô gái.
Vì Hàn Phong thường xuyên phải đóng vai trò phiên dịch giữa hai cô gái nên bây giờ Trầm Ngọc cũng có thể nghe hiểu mấy câu nói đơn giản.
Về phần lão quản gia Bố Lôi Địch, ông lúc nào cũng chỉ một ngồi dựa vào cây nhắm mắt dưỡng thần nên mọi người cũng không cảm thấy kì lạ.
La Mạn và Tát Khắc đang xử lý chiến lợi phẩm mà họ thu được. Đồng thời gặp phải những thứ không biết sẽ quay sang hỏi Hàn Phong và Hàn Phong cũng sẽ kiên nhẫn giải thích cho họ từng thứ một.
Cả quãng đường, đoàn người đã tiêu diệt không biết bao nhiêu địa giai ma thú và lấy được vô số nguyên liệu có giá trị trên thi thể của chúng, Hàn Phong còn thu thập rất nhiều thực vật hiếm thấy.
Những thực vật này nếu như mang ra ngoài kia sẽ là những dược liệu vô cùng quý giá, có những dược liệu quý giá này, cộng với thiên tài địa phủ trong động phủ của Diệp Chấn Phi, Hàn Phong tính, đủ để giúp hắn nâng cao đấu khí lên một cảnh giới nhất định trong vòng hai năm.
Đương nhiên, Hàn Phong cũng không keo kiệt, mỗi lần gặp được dược liệu quý giá, hắn đều giải thích cặn kẽ giá trị của chúng với bọn La Mạn, bọn La Mạn sau khi biết cọng cỏ vô cùng phổ thông trong mắt họ lại có giá trị lớn đến vậy thì đều vô cùng kinh ngạc.
La Mạn nhớ lại mấy ngày trước lúc còn chưa gặp Hàn Phong, trên đường đi bọn họ cũng nhìn thấy không ít loại thực vật này, nhưng vì cả bốn người họ đều không biết nên bỏ qua hết, bây giờ nghĩ lại trong lòng có chút hối hận.
Nhưng, có sự giúp đỡ của Hàn Phong, La Mạn và Tát Khắc hai ngày nay cũng thu hoạch không ít, bọn họ học Hàn Phong, dùng da của của những con ma thú giết được làm thành một chiếc túi đơn giản, bỏ hết những chiến lợi phẩm thu hoạch được trên đường vào trong đó.
Mặc dù bọn họ vẫn chưa biết những thực vật có vẻ ngoài vô cùng bình thường, thậm chí còn có thể nói là xấu xí này rốt cục có tác dụng gì nhưng nghĩ đến biểu hiện kinh ngạc lúc nãy của Hàn Phong nếu như là thứ mà hắn cảm thấy quý giá chắc chắn không phải là thứ tầm thường.
Chương 56: Thoát hiểm. (Hạ)
Với những suy nghĩ ngốc nghếch của bọn La Mạn, Hàn Phong chỉ biết khịt khịt mũi.
Trong mắt những người ngoài nghề như họ, đương nhiên không hiểu những nguyên liệu luyện thuốc này quý giá đến thế nào. So với một thứ vũ khí cường đại, nâng cao thực lực bản thân bao giờ cũng là quan trọng nhất, vũ khí dù sao cũng chỉ là ngoại lực, sức mạnh bản thân mới là thực tại. Hơn nữa nâng cao năng lực bản thân trừ tu luyện ra, còn có thể dựa vào các loại đan dược khác. Nhất là đối với Hàn Phong, cảm ngộ của hắn đã đạt đến Thiên Giai chi cảnh chỉ cần đấu khí trong cơ thể đủ tấn cấp là hắn liền tấn cấp không sợ vì tu luyện quá nhanh mà sinh ra họa ngầm như người binhg thường khác.
Những nguyên liệu luyện thuốc này giá trị cao hơn nguyên liệu luyện khí rất nhiều.
Lấy chuyện hôm trước Hàn Phong phát hiện chu linh hà tiên thảo làm ví dụ, giá trị của nó không thể dùng kim tiền để định lượng được.
Hàn Phong kiếp trước biết một loại đan dược tên là ngũ sắc tiên linh đan thần kì, cần phải dùng linh hà tiên thảo này làm chủ dẫn, phối hợp với bốn loại thuốc có dược tính khác nhau luyện chế mà thành.
Trong đó, trừ việc phải tìm đủ năm loại nguyên liệu ra, nói một cách tương đối vô cùng khó khăn, ngoài ra cộng thêm quá trình luyện chế vô cùng phức tạp, chỉ cần không cẩn thận một chút là thất bại ngay. Nên ngũ sắc tiên linh đan ở kiếp trước là một loại đan dược vô cùng quý giá và hiếm có.
Đương nhiên, luyện chế khó khăn chỉ là một mặt, ngũ sắc tiên linh đan quý giá vậy là vì hiệu quả mà ngũ sắc tiên linh đan mang lại, có thể khiến võ giả đang còn dậm chân ở địa giai cửu phẩm tấn thăng lên thiên giai mà mình hằng mơ ước với một tỷ lệ thành công nhất định.
Mặc dù hiệu quả chỉ có vậy thôi nhưng với nhưng địa giai cao thủ đang phải khổ sở tìm kiếm cảnh cửa bước vào Thiên Giai chi cảnh mà nói, dù chỉ có một phần vạn cơ hội, họ cũng sẽ bất chấp giá nào để thử.
Hơn nữa, trừ điểm này ra, ngũ sắc tiên linh đan nếu như cho một thiên giai cường giả đang toàn lực trùng quan uống, thì sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc trùng quan của người đó, một lúc nâng cao tỷ lệ thành công tới năm mươi phần trăm!
Có kinh nghiệm tiền kiếp, Hàn Phong biết thiên giai cường giả thăng cấp rất khó, sau khi tới thiên giai, muốn cố gắng tiến thêm một bước, độ khó so với địa giai nhập giai, chẳng khác gì một trời một vực. Ngũ sắc tiên linh đan có thể giúp thiên giai cường giả trùng quan, giá trị rất khó tưởng tượng.
May mà bọn La Mạn không biết giá trị của linh hà tiên thảo nên càng dễ cho Hàn Phong.
Bên kia, La Mạn và Tát Khắc sau khi kiểm kê xong. La Mạn mang theo một nụ cười hài lòng, nhìn Hàn Phong nói:
- Hàn Phong, lần này thật cảm ơn ngươi quá, nếu như không có ngươi dẫn đường thì giờ này chúng ta vẫn đang đi lòng vòng trong rừng nói gì đến chuyện tìm được những thứ quý giá này.
Nghe vậy, Hàn Phong lắc lắc đầu, cười nói:
- Mọi người chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, nếu như không có mọi người giúp đỡ, dù ta có có biết lối ra ở đâu nhưng chỉ có ta và Trầm Ngọc hai người, trên đường chắc chắn sẽ bị đám địa giai ma thú nuốt chửng, đâu còn có thể đi được đến đây.
Với những gì Hàn Phong vừa nói, La Mạn không thể tin được, hắn tin, dù không có bọn chúng đi cùng, với kiến thức của mình, lúc gặp phải nguy hiểm, sự bình tĩnh cũng như trí tuệ chắc chắn sẽ được triển lộ. Cùng lắm là mất thêm vài ngày để tìm đến lối ra.
Nhưng, Hàn Phong đã nói vậy, La Mạn cũng không muốn cố ý vạch trần, tiếp tục hỏi:
- Theo như lộ tuyến đã phán đoán trước, có lẽ tối mai chúng ta sẽ đến được vị trí lối ra.
Hàn Phong gật gật đầu, nói:
- Không sai.
- Thế ngươi có biết lối ra đó thông đi đâu không?
La Mạn hỏi câu hỏi mà hắn đang quan tâm nhất, nhìn Hàn Phong mắt ánh lên một tia chờ đợi.
Nhưng, lần này Hàn Phong lại lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nghe nói lối ra đó cũng giống như lối vào, được hình thành bởi một mảng sương mù lớn, chỉ khác là, sương mù ở lối vào là màu trắng còn sương mù ở lối ra là màu xám. Còn sau khi ra khỏi đó, chúng ta sẽ đi đến đâu thì phải xem tâm trạng của mảng sương mù màu xám đó. Bởi vì cũng giống như lối vào, có thể chuyển đi bất cứ đâu. Cũng có thể trực tiếp chuyển về Thiên Tinh đế quốc của ta, và cũng có thể trở về Hán Sâm đế quốc của ngươi, hoặc có thể đưa chúng ta đến một nơi vô danh khác, nhưng như vậy chúng ta sẽ có một chút phiền toái.
Nghe Hàn Phong giải thích, La Mạn cũng phải nhíu mày, nói vậy, dù họ có thực sự thoát khỏi nguy hiểm thì mọi chuyện vẫn phải còn chờ vận khí ngày mai.
Bóng đêm nhanh chóng ập xuống, mọi người tự tìm kiếm nơi nghỉ ngơi cho mình.
Về phần Hàn Phong, không biết tại sao lại có những suy nghĩ khó hiểu.
Tính toán thời gian, họ đã vào U Ám sâm lâm được hơn nửa tháng, như vậy, bản thân hắn đã rời Huyền Thiên Tông đã gần một tháng.
Nhìn linh tê kiếm đã gãy trong tay, Hàn Phong không khỏi nhớ đến cái nhăn mặt và nụ cười của Lâm Nguyệt.
- Cũng không biết sư phụ không tìm thấy mình, có lo lắng không!
Hàn Phong tự thì thầm với mình.
Đêm nay có lẽ sẽ là đêm cuối cùng hắn ở lại trong U Ám sâm lâm.
Sáng sớm hôm sau...
Mấy người La Mạn sớm đã tỉnh giấc.
So với tâm trạng hôm qua, mấy người trừ lão quản gia Bố Lôi Địch chẳng bao giờ chịu thể hiện cảm xúc ra, những người còn lại đều có chút căng thẳng, lo lắng không biết liệu lối ra có đưa họ ra khỏi đây không.
Hàn Phong thấy vậy, chỉ cười cười, không nói gì.
Mọi người thu dọn đồ đạc, chờ đợi bước vào địa điểm cuối cùng.
Có lẽ được ông trời chiếu cố, lộ trình của ngày cuối cùng hôm nay diễn ra rất thuận lợi và không gặp bất cứ cản trở gì, rất nhanh, một màn sương mờ mịt xuất hiện trước mắt họ.
Nhìn màn sương này, Trầm Ngọc và Khải Ly không khỏi reo lên hoan hô, Tát Khắc và La Mạn cũng không giấu nổi nụ cười sung sướng.
Lão quản gia Bố Lôi Địch khóe miệng chỉ hơi cong lên, không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Về phần Hàn Phong, bây giờ hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, bụng thầm nghĩ: cuối cùng có thể rời khỏi nơi quái quỷ này rồi.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của mấy người phía sau, Hàn Phong trầm giọng nói:
- Mọi người đừng vội kích động, tranh thủ trời còn chưa tối, chúng ta mau tới vị trí lối ra.
Mọi người nghe vậy, nhanh chóng rảo vội bước chân, bước thẳng vào trong trung tâm màn sương.
Đến đây, trên cơ bản có thể coi là an toàn, mọi người mới đi một lúc đã vào được khu vực trung tâm màn sương.
Nhìn màn sương gần trong gang tấc, mọi người khó giấu nổi tâm trạng kích động trong lòng.
Hàn Phong hít một hơi thật sâu, nhìn những người sau lưng, thì thầm dặn dò:
- Màn sương xám này có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vì vậy mọi người phải giữ nhau thật chặt, như vậy chúng ta mới có thể được chuyển đến cùng một nơi.
Mọi người lập tức giữ chặt lấy nhau đúng như những gì hắn nói, Hàn Phong lại hít thêm một hơi nữa, trực tiếp bước vào bên trong làn sương mù, những người sau lưng nhanh nhẹn bước theo.
Khoảnh khắc họ bước vào bên trong làn sương xám, bốn phía chuyển sang một màu đen mịt mùng. Hàn Phong có tiên thiên đấu khí trợ giúp vậy mà vẫn chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì trong làn sương mù này.
Liền sau đó, mọi người cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, thân thể giống như không thể tự mình khống chế được, một luồng sức mạnh cường đại tràn đến, cuốn họ vào trong, may mà Hàn Phong đã nhắc nhở trước nên mọi người đều giữ chặt lấy đối phương, nếu không e rằng khoảnh khắc này đã bị luồng sức mạnh vô tri đó tách nhau ra.
Ở một nơi giơ tay cũng không nhìn rõ năm đầu ngón tay như thế này, Trầm Ngọc trong lòng có chút căng thẳng, lên tiếng gọi Hàn Phong, phát hiện đối phương không trả lời, nếu như không phải vì một tay cô vẫn đang nắm gấu áo đối phương chắc cô đã sợ chết khiếp rồi.