Ai biết, cũng vì thế, Âu Dương Y Y lại càng thêm táo tợn, cứ tìm tới Hàn Phong suốt, khiến Lâm Phỉ Vân bên cạnh cực kỳ bất mãn.
Ngay khi Âu Dương Y Y lại tìm được hắn.
Bất quá để hoàn toàn cắt đứt ý niệm trong đầu nàng, Hàn Phong luôn giữ vẻ mặt vô cảm, từ chối vì mình có việc, nên trở lại phòng.
Điều này cũng khiến sắc mặt Âu Dương Y Y dần trở enen âm trầm, cắn chặt môi.
Điều này làm cho Âu Dương Y Y luôn luôn tâm cao khí ngạo càng khó chịu, nhưng Hàn Phong là người không thể động vào, nên nàng chỉ đành giậm chân, tức giận rời khỏi.
Từ ngoài cửa sổ thấy Âu Dương Y Y rời khỏi, Hàn Phong cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng không rõ vì sao mấy ngày nay Âu Dương Y Y cứ tới tìm mình, nhưng lấy hiểu biết của hắn với Âu Dương Y Y, tự nhiên rõ ràng đối phương khẳng định không có hảo ý.
Đuổi Âu Dương Y Y đi, Hàn Phong ngẫm lại, trong lúc rãnh rỗi liền trực tiếp khoanh chân tu luyện Ngạo Thị Thiên Địa Quyết.
Hiện tại hắn đã tiến nhập địa giai, nên khi tuy luyện lộ tuyến hành tẩu của đấu khí trong cơ thể cũng càng thêm phức tạp hơn.
Điều này cũng là do Ngạo Thị Thiên Địa Quyết, dù sao hắn vốn tư chất cực kỳ kém cỏi, nên phương pháp tu luyện tự nhiên khác biệt với người khác.
Hai tay đặt trước ngực, đấu khí trong cơ thể bị Hàn Phong dụng ý niệm khống chế được chậm rãi chạy khắp toàn thân.
Sau khi tiến nhập địa giai, kinh mạch trong cơ thể rõ ràng đã mở rộng thêm nhiều, có thể dung nhập đấu khí nhiều hơn lúc trước.
Nhờ có môn công pháp Ngạo Thị Thiên Địa Quyết thần kỳ, sau khi Hàn Phong tiến nhập địa giai, tốc độ tu luyện so với lúc trước còn muốn nhanh hơn một chút.
Trải qua mấy ngày nay chăm chỉ tu luyện, bất tri bất giác đấu khí trong cơ thể Hàn Phong đã dần dần có dấu hiệu đột phá.
Đó cũng là sau phân nửa thời gian vận công, Hàn Phong mới phát hiện ra, nhất thời trong lòng không khỏi có chút kích động. Bất quá lập tức lại ép buộc bản thân tỉnh táo lại, bởi vì bây giờ chính là lúc khẩn yếu quan đầu, chỉ cần hơi chút sơ sẩy, đều có thể dẫn đến vấn đề.
Đây cũng là bất đồng lớn nhất giữa địa giai cùng nhân giai.
Đấu khí càng là cao cấp thi tu luyện càng khó khăn, nguy hiểm. Do đó sau khi tiến nhập đia giai, phải hết sức chăm chú tu luyện, không được qua loa.
Đó cũng là vì sao mà địa giai cao thủ cùng thiên giai cường giả có khi bất động bế quan mấy tháng, thậm chí mấy năm liền.
Mục đích tự nhiên chính là vì đề phòng khi tu luyện bị người ta làm phiền.
Bất quá đối với Hàn Phong mà nói, nhờ có kinh nghiệm kiếp trước, những thứ phiêu lưu tự nhiên sẽ ít hơn.
Lúc này, Hàn Phong cảm nhận được mình sắp thăng cấp, liền không hề kéo dài.
Tâm thần ngưng định, nhất thời, trong cơ thể tràn đầy đấu khí, bỗng nhiên bắt đầu khởi động, một cổ đấu khí như bị dẫn dắt về khí xoáy tụ tập.
Theo đấu khi nhanh chóng áp súc, thể tích của chúng cũng trở nên càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng biến thành một đoàn năng lượng tinh thuần.
Nhìn chăm chú vào đoàn năng lượng tinh thuần này, trong lòng Hàn Phong nhẹ nhàng kêu một tiếng. Tâm thần khẽ động.
Nhất thời, năng lượng dâng trào, hỗn loạn trùng kích kinh mạch.
Ầm!
Khi nặng lượng tràn vào đấu tinh, tiếng nổ vang cơ hồ khiến đầu óc Hàn Phong muốn nổ tung, trong chốc lát, cảm giác đau đớn như cấu xé hiện lên.
Năng lượng cuộn trào mãnh liệt, không ngừng cuồn cuộn quán chú vào trong kinh mạch, chỉ thấy sau khi bị năng lượng tinh thuần trùng kích, kinh mạch cũng từ từ mở rộng thêm.
Đinh!
Không biết qua bao lâu, một đạo âm thanh khẽ vang lên trong cơ thể Hàn Phong.
Theo đạo âm thanh này vang lên, khí thế cả người Hàn Phong mạnh lên rất nhiều.
- Thành công!
Trong lòng Hàn Phong vẫn vui vẻ cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, vừa rồi hắn đã biết mình vừa thành công tiến nhập địa giai nhị phẩm.
Lần thăng cấp này, tựa hồ cách lần trước mới hai thấng.
Tốc độ thăng cấp như vậy, e là khiến hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão biết được sẽ lắc đầu không thôi.
Hôm sau quả nhiên giống như suy nghĩ của Hàn Phong.
Lúc Bố Lôi Địch cùng Phí Lão thấy Hàn Phong tự nhiên nhìn ra đấu khí của hắn có đề thăng. Hai người đối với điều này cũng có miễn dịch nhất định, nhưng vẫn nhịn không được trong lòng thầm than không ngớt.
Hàn Phong cũng không để ý tới tâm tình của hai người. Vừa thăng cấp, trong lòng hắn rất vui vẻ, vì vậy lôi kéo hai người luận bàn một phen.
Lúc này, Lâm Phỉ Vân vẻ mặt kích động chạy tới. Nhìn thấy hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão cũng ở đây, tiểu nha đầu này cũng nhu thuận chào hỏi.
Thanh âm ngọt ngào khiến hai lão gia này có chút hưởng thụ.
Đối với tiểu nha đầu người gặp người yêu này, hai người cũng rất quí mến, trong một tháng này, mỗi khi Hàn Phong cùng hai người luận bàn, một người trong lúc rảnh rỗi cũng thường chỉ điểm cho nàng.
Thiên phú của Lâm Phỉ Vân không kém, cho nên được hai đại thiên giai cường giả chỉ điểm, tự nhiên một chút liền đã hiểu rõ, tuy rằng đấu khí chưa đề thăng được bao nhiêu, nhưng hiểu biết đối với đấu khí càng thêm thấu triệt. Điều này đối với con đường tu luyện sau này của nàng có thể tạo tác dụng lớn.
Bất quá, ngày hôm nay Lâm Phỉ Vân không phải tới xem mọi người luận bàn, mà là tông chủ có việc muốn gặp Hàn Phong, nên sai nàng tới truyền chỉ.
Nghe được Huyền Ky Tử muốn gặp mình, nhất thời Hàn Phong cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn theo Lâm Phỉ Vân rời khỏi tiểu viện.
Trong nghị sự đường của Huyền Thiên Tông.
Hàn Phong đang đứng bên trong, có chút nghi hoặc nhìn Huyền Ky Tử ngồi trên ghế chủ tọa, đang mỉm cười nhìn mình.
Hàn Phong không rõ vị tông chủ bình thường hiếm khi thấy mặt này tìm mày có chuyện gì.
- Hàn Phong, ngày hôm nay ta tìm ngươi, thật ra có một việc muốn làm phiền.
Huyền Ky Tử trước tiên quan sát Hàn Phong một phen rồi nhàn nhạt cười nói.
Hàn Phong nghe vậy, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn khéo léo đáp:
- Tông chủ có chuyện gì, cứ nói đừng ngại, nếu đệ tử có thể làm được, tất nhiên sẽ không chối từ.
Bây giờ tỉ mỉ quan sát một phen, Huyền Ky Tử cũng có chút bất ngờ, hắn phát hiện thậm chí hơi không nhìn thấu tên đệ tử đời thứ ba này.
Từ lúc trước biết được người này dẫn một số người trở về, Huyền Ky Tử liền điều tra về hắn. Tự nhiên rõ ràng Hàn Phong hai năm trước khi mới nhập môn, đấu khí mới chỉ là cơ sở tứ phẩm.
Sau đó không hiểu sao biến mất, hai năm sau hắn trở về, cũng dẫn theo hai gã thiên giai cường giả đi cùng.
Cái này không khỏi khiến Huyền Ky Tử coi trọng.
Nếu như nói bản thân Hàn Phong không có điều gì đặc biệt, mà có thể dẫn về hai vị thiên giai cường giả, đánh chết Huyền Ky Tử cũng không tin tưởng.
Trải qua một hồi quan sát ngắn ngủi như vậy, Huyền Ky Tử phát hiện lời nói cử chỉ của Hàn Phong cũng không có giống đệ tử bình thường, nói chuyện với mình kính trọng có thừa, mà là trấn định tự nhiên, rất có phong phạm.
Quan trọng nhất là trước khi Huyền Ky Tử tìm Hàn Phong đã Lâm Nguyệt biết được tu vi đấu khí của Hàn Phong.
Đúng là mạnh hơn so với sư phụ của hắn.
Thực lực của Lâm Nguyệt, Huyền Ky Tử cũng vô cùng rõ ràng, là nhân giai cửu phẩm võ giả. Trong đệ tử đời thứ hai, lấy tuổi tác như vậy thật sự rất tốt.
Mà Hàn Phong trước mắt, đấu khí so với sư phụ hắn mạnh hơn vài phần, tuổi tác hiện tại vẫn chưa tới mười bốn tuổi a.
Đương nhiên, ý nghĩ của hắn cũng giống với Lâm Nguyệt, có hai đại thiên giai cường giả dốc lòng chỉ đạo, Hàn Phong có thể có thành tựu như vậy, tuy có chút khiến kẻ khác ngạc nhiên, nhưng cũng coi như là hợp lý.
Thu hồi ánh mắt, Huyền Ky Tử nghe được Hàn Phong trả lời, hơi trầm ngâm rồi chợt nói rằng:
- Chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng nửa tháng nữa, chính là Thiên Thánh Đại Hội mười năm một lần.
Hàn Phong gật đầu, biểu thị đã biết.
- Là như vậy, danh ngạch dự thi đại hội chỉ có mười người, hơn nữa đều phải dưới hai mươi tuổi. Do đó chuyến đi này muốn chọn hai người dẫn đội, dựa theo lệ cũ, vốn muốn để hai nghi trượng trưởng lão phụ trách. Bất quá lần này, ta nghĩ nên thay đổi một chút.
Huyền Ky Tử nói.
Nghe được Huyền Ky Tử trả lời, mạch suy nghĩ của Hàn Phong vừa chuyển, rất nhanh liền minh bạch ý tứ của hắn, không khỏi mở miệng nói tiếp:
- Chẳng lẽ tông chủ muốn để hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão dẫn đội tham gia đại hội lần này.
Huyền Ky Tử tán thưởng nhìn Hàn Phong, chợt gật đầu nói:
- Không sai, ta đúng là dự định như thế, bất quá việc này ta cảm thấy để ngươi mở miệng thì hay hơn.
Sở dĩ Huyền Ky Tử muốn hai đại thiên giai cường giả dẫn đội, chủ yếu là muốn cho mười tên đệ tử kiệt xuất có cơ hội cùng hai vị tiền bối thân cận một phen, nói không chừng có thể có được hai người chỉ điểm, đó chính là kết quả tốt nhất.
Ôm dự định như vậy, Huyền Ky Tử lúc này mới mới tìm đến Hàn Phong, bất quá trừ việc này ra, hắn còn muốn hỏi Hàn Phong một chuyện khác nữa.
Hàn Phong tự nhiên minh bạch Huyền Ky Tử vì sao phải nhờ hắn làm chuyện này, dù sao Bố Lôi Địch cùng Phí Lão cũng là do hắn dẫn về, hơn nữa tuy rằng thân phận hai người lúc này cùng hắn là một đệ tử đồi thứ ba.
Nhưng cả Huyền Thiên Tông e là không ai dám coi hai người thực sự là đệ tử đời thứ ba, ngay cả Huyền Ky Tử khi gặp hai người cũng là dùng lễ đối đãi, khách khí vô cùng.
Cả Huyền Thiên Tông có lẽ chỉ mình Hàn Phong không có kính nể hai người quá nhiều.
Hiểu rõ mục đích của Huyền Ky Tử, Hàn Phong cũng sảng khoái đáp ứng.
Sau khi Hàn Phong đáp ứng, Huyền Ky Tử mở miệng tiếp tục nói:
- Ngoài chuyện này, ta còn có một chuyện khác cần nhờ ngươi, đương nhiên ngươi thân là đệ tử đời thứ ba, nên ta hy vọng ngươi có thể hoàn thành tốt việc này.
Đón ánh mắt nghi hoặc của Hàn Phong, Huyền Ky Tử vuốt râu, cười nói:
- Lần này tham gia Thiên Thánh Đại Hội, ta cùng mấy nghi trượng trưởng lão đã quyết định cho ngươi tham gia.
- Tham gia Thiên Thánh Đại Hội?
Hàn Phong nghe được cũng là hơi suy nghĩ.
Bất quá lập tức khôi phục lại, hôm nay có hai đại thiên giai cường giả bảo hộ, hắn cũng không có có thể thực lực của chính mình, nghĩ đến hẳn là Lâm Nguyệt đã kể lại cho Huyền Ky Tử.
Huyền Ky Tử thấy trên mặt Hàn Phong chỉ chợt hiện vẻ ngạc nhiên, rồi lại khôi phục bình thường, cũng khen ngợi liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp:
- Không sai, là do sư phụ ngươi đã nói qua thực lực của ngươi vượt hơn nàng một bậc, nàng cũng hy vọng cho ngươi tham gia đại hội lần này, nên cố ý cầu với ta.
Ngừng lại chốc lát, Huyền Ky Tử nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hàn Phong, tiếp tục nói:
- Nguyên bản ta còn không quá tin tưởng lời nói của nha đầu kia, nhưng hôm nay vừa thấy, ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu ngươi, có thể nói cho ta biết tu vi đấu khí của ngươi hiện tại được không?
Nghe được Huyền Ky Tử hỏi, Hàn Phong trầm ngâm một phen, rồi đơn giản nói:
- Đệ tử may mắn vào hôm qua vừa thăng cấp địa giai nhị phẩm.
- Cái gì?
Chợt nghe Hàn Phong trả lời, sắc mặt Huyền Ky Tử trở nên cực kỳ cổ quái, có khiếp sợ, có nghi hoặc đan xen.
Huyền Ky Tử vốn cũng có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Hàn Phong nói tu vi đấu khí dĩ nhiên đã đạt tới địa giai nhị phẩm, trong khoảng thời gian ngắn cũng là không thể tin được.
Biểu tình trên mặt cuối cùng trở thành bộ dáng không thể tin nổi.
Thấy bộ dáng thản nhiên của Hàn Phong, Huyền Ky Tử mới miễn cưỡng áp chế các loại tâm tình trong lòng, hơi run run nói:
- Ngươi thật sự đã tiến nhập địa giai nhị phẩm?
Hàn Phong ngẫm lại, cũng không nói, một cước hơi bước về phía trước, một đao khí thế một cước từ trong cơ thể hắn bộc phát ra nhắm thẳng vào Huyền Ky Tử.
Lúc cảm thụ được khí tức này bất ngờ phóng tới, sắc mặt Huyền Ky Tử lại biến đổi, lần này hai mắt sáng ngời, biểu tình cũng từ khiếp sợ chuyển sang mừng như điên.
Không sai, khí tức này quả nhiên là địa giai đấu khí.
Lúc này, hai mắt Huyền Ky Tử gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Phong, tựa hồ muốn đem hắn từ trong ra ngoài nhìn rõ ràng.
Thật sự là địa giai nhị phẩm võ giả.
Lúc trước, Huyền Ky Tử từ Lâm Nguyệt thám thính được tin tức, mặc dù đối với việc Hàn Phong có thể đánh bại nhân giai cửu phẩm cũng là hết sức kinh ngạc, nhưng trong suy nghĩ của hắn, cho dù Hàn Phong có thiên phú tốt thế nào, lấy tuổi tác của hắn, tối đa cũng chỉ là thực lực nhân giai đỉnh phong.
Mặc dù là vậy, cũng đã vượt xa toàn bộ đệ tử đời thứ ba trong tông môn, dù là một vài đệ tử đời thứ hai cũng không bằng được.
Chính là bây giờ Hàn Phong trực tiếp dùng hành động nói cho hắn biết.
Địa giai nhị phẩm võ giả mười ba tuổi, đây quả thực là quá mức điên cuồng. Huyền Ky Tử thực sự khó có thể tưởng tượng một thân tu vi đấu khí của Hàn Phong rốt cuộc là tu luyện ra sao?
Trong nhận thức của Huyền Ky Tử, trăm ngàn năm qua, trên đại lục địa giai võ giả dưới hai mươi tuổi cũng từng xuất hiện không ít, ở tuổi này có thể đạt tới địa giai võ giả, không thể nghi ngờ ngày sau nhất định có thể trở thành thiên giai cường giả.
Hiện tại Hàn Phong chỉ có mười ba tuổi.
Hơn nữa càng quan trọng là theo hắn biết, hai năm trước, Hàn Phong chỉ có tu vi đấu khí cơ sở tứ phẩm.
Như vậy tính ra, Hàn Phong chỉ cần hai năm ngắn ngủi đã từ cơ sở võ giả phổ thông bước vào địa giai cao thủ.
Huyền Ky Tử đã có thể dự kiến tương lai của Hàn Phong, đồng thời trong lòng của hắn cũng không khỏi kích động, tuy rằng hiện tại Huyền Thiên Tông đã có hai gã thiên giai cao thủ tọa trấn, nhưng hai vị tiền bối này phần lớn là vì nể mặt Hàn Phong mới có thể tiến nhập Huyền Thiên Tông.
Nên đối mặt với đệ tử trong tương lai có thể trở thành thiên giai cường giả,tâm tình Huyền Ky Tử tự nhiên càng thêm vui vẻ không ngớt.
Nếu một ngày, Hàn Phong thật sự có thể tiến nhập thiên giai, như vậy chỉnh thể thực lực của Huyền Thiên Tông tự nhiên sẽ nâng cao một bước, phải biết rằng trăm nghìn năm trước Huyền Thiên Tông coi như là nhất lưu tông môn, nhưng mấy trăm ngàn năm qua nhân tài hao mòn, nên bây giờ đành chịu làm một thế lực nhị lưu.
Cũng vì thế, Huyền Ky Tử nhìn về phía Hàn Phong càng tràn ngập kích động.
Hàn Phong nhìn thấy Huyền Ky Tử hưng phấn như vậy, một chút phong phạm tông chủ cũng không còn, cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Bất quá đối với yêu cầu của Huyền Ky Tử, Hàn Phong chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Nguyên bản hắn đối với Thiên Thánh Đại Hội cũng có hứng thú không nhỏ, hơn nữa phần thưởng khi trên đại hội thu được thứ hạng cao, đối với chỉnh thể thực lực của Huyền Thiên Tông trợ giúp rất lớn.
Nên Hàn Phong tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
...
Ba ngày sau, chân núi Huyền Thiên Tông một đám người đi ra.
Dẫn đầu là hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão.
Đằng sau họ lấy Hàn Phong dẫn đầu mười ba đệ tử khác.
- Sư phụ, Thiên Thánh Đại Hội là thế nào? Ngày trước người có từng tham gia chưa?
Lâm Phỉ Vân vô cùng thân thiết kéo tay Lâm Nguyệt, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
Lâm Nguyệt quay đầu đi, liếc mắt nhìn tiểu đồ đệ, khẽ cười, giải thích:
- Mười năm trước tuổi của sư phụ cũng như ngươi, cũng từng tham gia, chỉ là không ngờ mười năm sau, ta lại dùng một thân phận khác tham gia đại hội lần này.
Nguyên bản lấy tư lịch của Lâm Nguyệt chưa đủ tư cách phụ trách dẫn đoàn tham gia đại hội.
Nhưng vì lần này có Bố Lôi Địch cùng Phí Lão dẫn đầu, mà hai người đối với đại hội cũng không hiểu biết gì. Do đó, Huyền Ky Tử đành phái một đệ tử tới trợ giúp hướng dẫn.
Lâm Nguyệt chính là người được Huyền Ky Tử lựa chọn.
Lúc này, Lâm Phỉ Vân nghe được Lâm Nguyệt trả lời, không khỏi hưng phấn hỏi:
- Sư phụ, người mau nói cho ta biết về Thiên Thánh Đại Hội này đi! Ta tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói về nó đấy.
Lâm Nguyệt ôn nhu cười cười, bắt đầu giới thiệu:
- Thiên Thánh Đại Hội cứ mười năm tiến hành một lần, mỗi lần tổ chức, thì tất cả các thế lực lớn nhỏ trong Thiên Tinh Đế Quốc đều ứng hẹn đến tham dự. Hơn nữa ngay cả hoàng thất đế quốc cũng phái người tới tham gia.
- Oa! Như vậy rất náo nhiệt rồi, lúc đó vui chơi sẽ càng vui vẻ đây!
Lâm Phỉ Vân nghe được Lâm Nguyệt nói như thế, đôi mắt đẹp đen láy cũng sáng ngời, lập tức mặt mày rạng rỡ nói.
Hàn Phong bên cạnh thấy thế, cũng cười cười, nghĩ đến tính cách hiếu động của tiểu nha đầu này.
Đối với Thiên Thánh Đại Hội tuy rằng Hàn Phong cũng biết chút ít, nhưng kiếp trước hăn chưa từng tham gia, nên tự nhiên cũng muốn nghe Lâm Nguyệt giới thiệu nhiều một chút.
Lâm Nguyệt thấy các đệ tử khác cũng đồng loạt hướng ánh mắt tò mò về phía mình, nàng cũng đơn giản giới thiệu một phen.
Nội dung mà Lâm Nguyệt giới thiệu, kỳ thực so với hiểu biết của Hàn Phong cũng không khác là mấy.
Hàn Phong biết, Thiên Thánh Đại Hội là do Thiên Thánh Cốc tổ chức.
Nói đến Thiên Thánh Cốc coi như là nhất lưu tông môn tại Thiên Tinh Đế Quốc. So với Tinh Hải Các kiếp trước chiếm đoạt Huyền Thiên Tông, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều.
Kỳ thực, tại ngàn năm trước, Thiên Thánh Cốc chẳng qua là một tiểu tông môn, nhưng trong Thiên Thánh Cốc lại có một loài thần thụ sống cả vạn năm.
Thần thụ này cứ mười năm đều cho ra một loài quả thần kỳ, sau khi ăn vào có thể đề cao tu vi rất nhanh. Hàn Phong cũng là từ lúc trước tại Chấn Phi Động Phủ tìm được một bình Thiên Địa Thánh Quả Hạch nên mới biết về thần thụ này.
Sau đó, một vài thế lực cũng nhận được tin tức, ào ào đi tới Thiên Thánh Cốc muốn tìm Thiên Địa Thánh Quả. Lúc mới đầu, Thiên Thánh Cốc tự nhiên không chịu. Nhưng sau đó càng lúc lại càng có nhiều thế lực muốn tới.
Mặc dù Thiên Thánh Cốc cũng không dám đắc tội với tất cả các thế lực này, vạn nhất để bọn họ kết hợp lại với nhau, lấy thực lực của Thiên Thánh Cốc chỉ sợ là chống không nổi.
Vì vậy sau đó, cốc chủ Thiên Thánh Cốc đành lùi một bước, đưa ra biện pháp. Hy vọng cứ mười năm một lần tổ chức đại hội, để phân chia quyền sở hữu Thiên Địa Thánh Quả.
Đây cũng là nguyên do mà Thiên Thánh Đại Hội tồn tại.
Về phần phân chia Thiên Địa Thánh Quả ra sao kỳ thức rất đơn giản.
Đơn giản chính là các đại tông môn cùng với các thế lực khác phái ra môn hạ, cùng nhau tiến hành giao lưu, bàn luận.
Cuối cùng dựa theo thành tích, thứ hạng mà phân chia Thiên Địa Thánh Quả. Đề nghị này được đưa ra liền nhận được đồng ý của hầu hết các thế lực, thậm chí về sau phát triển đã không còn đơn giản là một hồi tranh giành Thiên Địa Thánh Quả nữa. Bởi vì thịnh hội có quy định, đệ tử tham gia tỷ thí chỉ có thể là dưới hai mươi tuổi, nên càng khảo nghiệm thứ lực kế cận của các tông môn.
Bất quá, thần này mỗi lần kết xuất Thiên Địa Thánh Quả số lượng cũng không nhiều, chỉ khoảng chín đến mười một quả.
Là chủ nhân của thần thụ, Thiên Thánh Cốc trước tiên có thể lấy một quả. Là người thống trị Thiên Tinh Đế Quốc, hoàng thất cũng được hai quả.
Số còn lại, tự nhiên là theo thứ hạng mà phân chia. Thế lực xếp hạng ba được một quả, hạng hai được hai quả, phần còn lại toàn bộ thuộc về hạng nhất.
Nếu như may mắn, thần thụ có thể cho ra mười một Thiên Địa Thánh Quả, thế lực xếp thứ nhất có thể được năm quả.
Tất nhiên nếu chỉ có chín quả, vậy chỉ có thể thu được ba quả.
Về phần vì sao chỉ đệ tử dưới hai mươi tuổi mới được tham gia, ngay từ đầu Hàn Phong cũng đã hiểu rõ, bất qua khi nghe Lâm Nguyệt giải thích mới thấu triệt được.
Nguyên nhân chính là do thần thụ.
Thần thụ mỗi ngày hấp thụ tinh hoa trong thiên địa, khoảng mười năm sẽ tự động khai hoa kết quả.
Trái cây kia tự nhiên chính là Thiên Địa Thánh Quả.
Quan trọng chính là thần thụ không hổ là linh vật trong thiên địa, trước mỗi lần kết quả cả cây sẽ hóa thành một đoàn hư ảnh, hơn nữa trong đó sẽ sản sinh một không gian phong bế kỳ diệu.
Không gian này kỳ lạ ở chỗ phàm là có người tiến nhập sẽ gặp ảo ảnh, mỗi người trong ảo ảnh đều sẽ trải qua một kiếp người.
Một năm trong ảo ảnh chỉ bằng một thời thần ở bên ngoài.
Không gian kỳ diệu này tổng cộng duy trì khoảng hai mươi canh giờ.
Khi thời gian đó tới, không gian sẽ tự động đóng lại, còn thần thụ sẽ khai hoa kết quả, rồi khôi phục hình dạng ban đầu.
Đồng thời, không gian này mỗi lần chỉ có thể để mười người tiến nhập, nếu vượt qua mười người hoặc người tiến nhập hơn hai mươi tuổi, thần thụ sẽ tự động sản sinh năng lượng đẩy người đó ra ngoài.
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao đại hội hạn chế chỉ cho đệ tử dưới hai mươi tuổi tham gia.
Đương nhiên, bên trong cũng không chỉ đơn giản là một lần nhân sinh, mà ảo ảnh sẽ từ trong trí nhớ của tu luyện giả chọn lựa ra người có thực lực mạnh nhất làm đối thủ.
Huyễn hóa ra đối thủ, lúc đầu sẽ chỉ tương đương với thực lực của người đó, nhưng chỉ cần đánh bại, thì đối thủ sau đó sẽ có thực lực gấp hai lần.
Cứ như vậy tăng dần, trừ phi chiến bại, nếu không huyễn ảnh vẫn tăng mạnh thực lực, cuối cùng thực lực sẽ đề thăng cả chục lần. Thẳng đến một năm sau, mới có thể lựa chon đối thủ khác, bắt đầu lại.
Bởi vì không gian, đệ tử có thể thu được lợi ích, trước mỗi trận đấu, thực lực bản thân đều khôi phục đến trạng thái mạnh nhất.
Cho dù đối thủ trận trước có đem ngươi xé xác. Khi kết thúc trận đấu liền sẽ khôi phục hoàn toàn.
Nói thẳng ra, không gian này là nơi tốt nhất để tu luyện vũ kỹ và tâm chí. Cứ thử nghĩ trong hiện thực chỉ có thể gặp đối thủ tương đương hoặc thậm chí còn yếu hơn một chút, chỉ khi nào thực lực tăng gấp chục lần mới không như vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong chút âm thầm líu lưỡi. Bất quá hắn thật sự muốn tiến nhập xem thử.
Về phần làm sao để có tư cách tiến nhập thần thụ đó là đạt được vị trí trong mười người đầu tiên ở Thiên Thánh Đại Hội.
Bất quá, muốn lấy được bài danh từ thứ mười trở lên, đối với Hàn Phong cũng không quá khó khăn.
Hơn nữa dù có không vì thứ tự này, hắn cũng ráng tranh thủ thứ hạng cao nhất, vì chỉ có ba thế lực đứng đầu mới được Thiên Địa Thánh Quả cùng phong thưởng của hoàng thất.
Là hoàng thất của một đế quốc, loại thịnh hội kiểu này, đồ vật xuất ra tất không phải tầm thường. Đối với những điều này, Hàn Phong quyết phải có được.
Nhưng, hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân. Đáng tiếc chỉnh thể thực lực của Huyền Thiên Tông yếu hơn so với các tông môn khác rất nhiều.
Cho dù lúc trước được Hàn Phong âm thầm trợ giúp, nhưng so với các thế lực nhất lưu vẫn còn thua kém.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn chín tên đệ tử.
Trong đó tự nhiên có Mạnh Hùng, Đoạn Nhạc cùng Triệu Lâm Lâm. Tuy hai người chỉ có thực lực nhân giai nhất phẩm nhưng trong đám đệ tử đời thứ ba đã là rất khá rồi.
Trừ ba người này còn có hai người khác cũng đạt được nhân giai nhất phẩm là Tôn Hàm cùng Thạch Viễn Bằng.
Kế đến là ba người sư huynh của Hàn Phong, thực cũng rất khá. Thấp nhất là nhân giai nhị phẩm, còn mạnh nhất là đại sư huynh đã có nhân giai tam phẩm.
Lấy thực lực nhân giai lục phẩm của nàng, Huyền Ky Tử tự nhiên là muốn để nàng tham dự.
Hơi chút đánh giá thực lực của họ, trong lòng Hàn Phong cũng hơi ảo não. Trừ Mạnh Hùng cùng Tiêu Linh, bảy người còn lại muốn đạt được thành tích tốt tại đại hội tương đối khó khăn.
Chỉ có đại sư huynh còn có chút cơ hội. Vì dựa vào trí nhớ kiếp trước của hắn, Hàn Phong biết hắn khi tham dự đại hội đã đứng thứ tư, nên thành tích coi như không đáng ngại.
Hiện tại Huyền Thiên Tông có thể xuất ra đội hình mạnh nhất, nói thật là hơi khó.
Về phần Lâm Phỉ Vân cùng hai vị sư đệ thực lực kém chút được phái đi là để đề phòng có người gặp tình huống bất ngờ, không thể tham gia thi đấu được sẽ thay thế.
Xem ra lần đại hội này, muốn đạt thứ hạng từ ba trở lên không hề đơn giản.
Hàn Phong nhìn về phía xa xăm, không ngừng suy nghĩ đối sách.
Liên tục đi tiếp hai ngày đường, đoàn người Hàn Phong đi tới bên ngoài sơn cốc.
Lúc này chỉ còn cách ngày bắt đầu đại hội khoảng mười ngày, nhưng dọc đường đi, họ đã gặp được đệ tử của hơn tám tông môn khác tới tham dự.
Mọi người lại đi tiếp một đoạn, rốt cuộc gần tối thì đến được Thiên Thánh Cốc.
Không thể không nói, Thiên Thánh Cốc không hổ là tông môn nhất lưu tại Thiên Tinh Đế Quốc, tông môn thoạt nhìn so với Huyền Thiên Tông có khí thế hơn nhiều.
Tuy rằng đại hội có các thế lực lớn tham gia, nhưng vì an toàn với đề phòng một số tên đạo chích tới gây rối, nên phàm là tông môn tiến nhập Thiên Thánh Cốc trước tiên đều phải đưa ra thiệp mời.
Những thứ này, Lâm Nguyệt đã chuẩn bị thỏa đáng từ trước, nên tất nhiên không có vấn đề gì.
Rất nhanh, mọi người đã được đệ tử của Thiên Thánh Cốc dẫn đường nhanh chóng đi tới chỗ nghỉ ngơi.
Lúc này, đã có không ít người tới trước bọn họ, Hàn Phong cũng nhân cơ hội quan sát thực lực của những người này.
Nhưng chỉ hơi đảo qua một vòng, Hàn Phong liền thu hồi ánh mắt lại.
Cũng không có gì lạ, vì thực lực những người này cũng không quá cao, chỉ hơi đảo qua, Hàn Phong đã mất hứng.
Đương nhiên, hắn cũng biết, bởi vì còn cách đại hội một khoảng thời gian, nên một số tông môn cùng thế gia lớn, sẽ không tới sớm như vậy.
Mọi người đi vài ngày đường liền, nên một vài người thực lực yếu đều có chút phong trần.
Vì vậy Lâm Nguyệt sau khi dặn dò mọi người cẩn thận một phen, liền trở lại phòng,
Hai ngày kế tiếp, lại có đệ tử của các tông phái khác lục tục kéo đến.
Sơn cốc vốn có vẻ thanh nhã, cũng từ từ trở nên náo nhiệt.
Từ Lâm Nguyệt, lúc này Hàn Phong biết được các thế lực đến Thiên Thánh Cốc lớn nhỏ khoảng năm mươi cái.
Còn một vài thế lực lớn hoặc đường xa nên chưa tới kịp.
Có thể nói hôm nay các thế lực có thể đứng ở tầng trên tại Thiên Tinh Đế Quốc đã đến được bảy tám thành.
Cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt của đại hội, Hàn Phong cũng không khỏi cảm khái, cũng chỉ có tông môn nội tình thâm hậu như Thiên Thánh Cốc mới có thể hoàn thành thịnh hội như vậy.
Huyền Thiên Tông cũng những thế lực nhất lưu này còn tồn tại chênh lệch rất lớn.
Bất quá, trong lòng Hàn Phong cũng không bực tức, hắn tin tưởng sau lần đại hội này, tất nhiên sẽ khiến cả Thiên Tinh Đế Quốc biết đến ba chữ Huyền Thiên Tông.
Hôm nay, Hàn Phong đang cùng Bố Lôi Địch và Phí Lão thương thảo, thì Đoạn Nhạc lảo đảo đi tới.
Nhìn vẻ mặt vội vàng của hắn, ba người cũng hơi giật mình.
- Hàn Phong...có chuyện không hay rồi.
Đoạn Nhạc đi tới trước mặt Hàn Phong, có chút lo lắng nói.
- Chuyện gì?
Hàn Phong nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, theo lý thuyết tại Thiên Thánh Cốc không thể nào xảy ra chuyện gì.
- Tiêu Linh cùng Tiểu Vân.... ở bên ngoài...
Vèo!
Đoạn Nhạc còn chưa nói xong, đã cảm thấy hoa mắt, Hàn Phong đã tiêu thất trước mắt hắn.
Khi nghe đến Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ Vân gặp chuyện không may, trong lòng Hàn Phong căng thẳng, đâu còn chờ được Đoạn Nhạc nói xong, thân hình chợt lóe, dẫn đầu từng bước đi ra ngoài.
Đằng sau Phí Lão nghe nói công chúa của mình gặp chuyện, cũng là sắc mặt phát lạnh, sau khi Hàn Phong rời khỏi, cũng theo sát phía sau.
Bố Lôi Địch thấy thế tự nhiên cũng đuổi theo họ.
Ngay khi Hàn Phong rời khỏi tiểu viện, liền cảm thấy cách đó không xa có một cỗ khí tức quen thuộc, trong lòng Hàn Phong rùng mình, hắn tự nhiên biết cỗ khí tức bá đạo này thuộc về Mạnh Hùng.
Lập tức không hề do dự, thân thể hóa thành một đạo lược ảnh, rất nhanh bay về phía đó.
Sau một lát Hàn Phong đã tới nơi có khí tức phát ra.
Hàn Phong giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chung quanh chỉ thấy một đám người đang vây quanh, bên trong là Mạnh Hùng đang phát ra đấu khí.
Về phần Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ Vân cũng đứng trong đám người kia, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người tranh đấu.
Thấy hai nàng không có việc gì, Hàn Phong cũng mới thở phào nhẹ nhõm, bước lên một bước, nhanh chóng hòa vào đám người.
Lúc này trừ Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ Vân, vài tên đệ tử Huyền Thiên Tông khác cũng đứng chung một chỗ.
Sắc mặt mọi người đều tràn ngập tức giận cùng lo lắng,
Khi thấy Hàn Phong đến, Tiêu Linh nguyên bản có chút lo lắng, lúc này mới hơi thoải mái.
Về phần Lâm Phỉ Vân khi nhìn thấy sư huynh đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận tiến đến trước người Hàn Phong, nói:
- Sư huynh, đám bại hoại này khi dễ ta và Linh tỷ tỷ, ngươi phải giúp ta giáo huấn bọn họ.
Hàn Phong nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của nàng, trấn an vài câu, rồi đưa ánh mắt dời về phía Tiêu Linh.
Tiêu Linh hiển nhiên cũng bị đối phương chọc giận, nàng tính tình luôn hiền hòa, chưa từng thấy vẻ mặt giận dữ như lúc này.
Thấy vậy, Hàn Phong không khỏi quay đầu nhìn về phía người nọ đang cùng Mạnh Hùng tranh đấu, còn có mười mấy người đằng sau hắn, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Hơi chút quan sát người đang cùng Mạnh Hùng tranh đấu, phát hiện thực lực người nọ cũng chưa tới nhân giai tam phẩm, tuy rằng đấu khí tương đương với Mạnh Hùng nhưng rõ ràng không phải đối thủ của hắn.
Sau mấy chiêu, Mạnh Hùng đã từ từ chiếm thượng phong.
Chỉ bất quá, mười mấy người đứng xung quanh bọn họ, đều không thua kém. Hàn Phong liếc mắt liền thấy trên ngực họ có một tiêu ký.
Minh Hà Tông.
Hàn Phong liếc mắt liền nhận ra lai lịch của những người này, nói đến thực lực của Minh Hà Tông này tuy rằng cũng là tông môn nhị lưu nhưng so với Huyền Thiên Tông thì mạnh hơn nhiều.
Ầm!
Ngay khi Hàn Phong đang đánh giá những người này, một tiếng nặng nề vang lên, chỉ thấy người nọ đang tranh đấu với Mạnh Hùng bị một quyền của hắn đẩy lùi. Sắc mặt tái nhợt, lập tức phun ra một ngụm máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Mà trong lúc Mạnh Hùng tranh đấu, Hàn Phong đã biết tình hình chuyện này.
Thì ra vừa rồi Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ Vân đang định đi dạo trong Thiên Thánh Cốc đã gặp phải vài tên đệ tử của Minh Hà Tông.
Chúng bị sắc đẹp của hai nàng hấp dẫn, nên muốn mời cả hai nói chuyện.
Tự nhiên, yêu cầu của họ bị Tiêu Linh cự tuyệt. Thế là đám đệ tử Minh Hà Tông này liền trêu chọc nàng.
Đúng lúc đó, mấy người Mạnh Hùng vừa vặn đi qua.
Nguyên bản chúng còn muốn dây dưa, nhưng tính tình Mạnh Hùng nóng nảy, song phương vài câu bất hòa, liền đánh nhau, vài tên đệ tử Minh Hà Tông thực lực hiển nhiên tương đồng, bị Mạnh Hùng đánh ngược lại.
Động tĩnh của họ tự nhiên khiến những người gần đó chú ý, không được một hồi liền tụ tập thành một nhóm lớn, hầu hết là đại bộ phận đến đây tham gia Thiên Thánh Đại Hội.
Nhìn thấy có người xung đột, hầu hết đều muốn xem náo nhiệt, thản nhiên đứng nhìn.
Lúc này, thấy đồng môn của mình bị đả thương, mấy tên đệ tử Minh Hà Tông khác, sắc mặt nhất thời biến đổi, bước lên, bao vây mấy người Mạnh Hùng.
Một thanh niên mặc hắc bào sắc mặt có chút âm trầm nhìn Mạnh Hùng quát lên:
- Bằng hữu hạ thủ hơi ác độc rồi.
- Hừ! Đây đều là tự hắn chuốc lấy.
Mạnh Hùng xem thường nói rằng.
Thanh niên hắc bào nhìn thấy Mạnh Hùng cuồng vọng như vậy, sắc mặt lại biến, lập tức xuất chiêu, mười tên đệ tử đằng sau cũng đồng loạt rút binh khí, vẻ mặt tức giận bao vây mấy người lại.
Ngay sau đó, hai gã đệ tử nhanh chóng đánh về phía Mạnh Hùng.
Thực lực Mạnh Hùng không kém, nhưng dù sao đấu khí của hắn chỉ có nhân giai tam phẩm, hơn nữa chú trọng công kích, lúc này bị hai người cuốn lấy, trong lúc nhất thời bị lâm vào hạ phong.
- Sư huynh, Mạnh Hùng dường như gặp nguy hiểm.
Lâm Phỉ Vân nhìn thấy tình hình của Mạnh Hùng không khỏi kinh hô.
Hàn Phong từ trước khi Lâm Phỉ Vân mở miệng đã phát hiện lập tức thân hình chợt lóe, chớp mắt đã đến bên cạnh Mạnh Hùng, vận khởi đấu khí, một quyền đánh vào tên đệ tử trong đó.
Tên kia nào chịu nổi lực lượng của Hàn Phong, tuy đã bày ra thế phòng ngự, nhưng vẫn bị một quyền của hắn đánh cho huyết mạch nhộn nhạo.
Thanh niên lúc trước nói chuyện nhìn thấy đối phương lại có người xuất thủ, hơn nữa một chiêu đã đả thương đồng môn, nhất thời kinh hãi, bất chấp tất cả, kêu những người khác lao lên.
Hàn Phong thấy thế, tự nhiên cũng sẽ không khách khí, vận khởi đấu khí, đang định giáo huấn một chút thì lúc này đã có mấy đạo thân ảnh đi tới.
Một đạo nhân ảnh lắc mình liền tới giữa đám người, hét lớn một tiếng:
- Dừng tay cho ta, ai dám gây rối ở Thiên Thánh Cốc!
Vừa nghe ba chữ Thiên Thánh Cốc, đệ tử Minh Hà Tông cũng vô ý thức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía hắc bào thanh niên nói chuyện lúc trước.
Hắc bào thanh niên nhìn thấy người tới cũng không dám quá mức lỗ mãng, dù sao nơi này là địa bàn của người ta, hơn nữa thực lực Thiên Thánh Cốc vượt xa Minh Hà Tông, trong lúc nhất thời cũng không dám tiếp tục động thủ.
Nhìn thấy Minh Hà Tông không hề động, Hàn Phong cũng dừng lại.
Bất quá hắn cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho đối phương.
Lúc trước vài tên đệ tử Minh Hà Tông xuất khẩu vũ nhục Tiêu Linh đâu là điều Hàn Phong không thể dễ dàng tha thứ.
Tiêu Linh bỏ qua phụ mẫu cùng địa vị, rời khỏi quê hương, đi theo hắn tới đây. Trong lòng Hàn Phong từ lâu quyết định thề sống chết đều phải bảo vệ tốt cho nàng, bây giờ nhìn thấy Tiêu Linh chịu nhục, trong lòng tự nhiên giận không kềm được.
Lúc này, hơn mười người đệ tử Thiên Thánh Cốc cũng từ xung quanh đi tới.
Là chủ nhân của đại hội lần này, Thiên Thánh Cốc tự nhiên phái ra đệ tử đệ tử phụ trách trật tự trong đại hội.
Dù sao nhiều thế lực tới đây như vậy khó bảo đám không có xung đột.
Nhìn thấy song phương ngừng tay, lúc này tên đệ tử kia lại nói:
- Ta chính là Hoàng Bác phụ trách trật tự của đại hội lần này, vì sao các ngươi gây rối ở đây?
Thấy người của Thiên Thánh Cốc nhanh như vậy đã chạy tới, ánh mắt Hàn Phong chợt hiện, cũng không biết nghĩ gì.
Trái lại đệ tử Minh Hà Tông bên kia hiển nhiên hơi kiêng kỵ uy danh của Thiên Thánh Cốc.
Bất quá lúc này thấy Hoàng Bác lên tiếng hỏi, tên hắc bào thanh niên lập tức mở miệng nói trước:
- Tại hạ Minh Hà Tông Triệu Ngạn, nguyên bản vô ý gây rối ở đây, động thủ trước là bọn họ, ta chỉ muốn đòi lại công đạo mà thôi.
Hoàng Bác nghe vậy, ánh mắt không khỏi dời về phía Hàn Phong cùng Mạnh Hùng.
Thấy nhãn thần thăm dò của Hoàng Bác, Hàn Phong nhíu mày, ngược lại là Mạnh Hùng bên cạnh thấy Triệu Ngạn nói như thế, lập tức phản bác:
- Nếu không phải các ngươi vũ nhục hai vị sư muội của ta, ta sao lại động thủ trước?
- Hừ! Sư đệ ta cùng lắm chỉ hơi quá khích một chút, nhưng ngươi liền đánh hắn trọng thương, bộ dáng của hắn lúc này sao còn tham gia Thiên Thánh Đại Hội được nữa? Ngươi rõ ràng nhân cơ hội quét dọn đối thủ cho tông môn cho các ngươi, dụng tâm hiểm ác, thật đáng sợ!
Triệu Ngạn lạnh giọng nói.
Triệu Ngạn vốn là đuối lý trước, nhưng hắn vừa nói ra lời này, khiến Mạnh Hùng trở thành tiểu nhân bất chấp thủ đoạn.
Ngay cả người tới xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong cùng Mạnh Hùng cũng trở nên khác lạ.
Hoàng Bác nghe được, cũng là sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn hai người Mạnh Hùng nói:
- Lời của Triệu Ngạn có phải là thật hay không?
Mạnh Hùng nghe Triệu Ngạn dĩ nhiên ngậm máu phun người, đang định nổi giận đã bị Hàn Phong ngăn lại.
Hàn Phong hơi liếc mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Triệu Ngạn, rồi lập tức quay đầu dời ánh mắt về phía Hoàng Bác, nhàn nhạt nói:
- Hắn xuất khẩu vũ nhục bằng hữu của ta, nếu như là ta ở đó, chỉ sợ không đơn giản là đổ mấy ngụm máu thôi đâu. Hơn nữa, thực lực của mấy người kia, Huyền Thiên Tông ta không cần phải dùng thủ đoạn ti tiện đó.
Nghe được Hàn Phong kiêu ngạo như vậy, hiển nhiên là không để Minh Hà Tông vào mắt, Triệu Ngạn cùng mấy tên đệ tử khác nhất thời sắc mặt giận dữ.
Triệu Ngạn càng quát lạnh một tiếng:
- Huyền Thiên Tông ngươi bất quá mới tính là tiểu tông môn nhị lưu lại dám kiêu ngạo như thế! Cũng không sợ chọc cười người khác sao?
Hiển nhiên Triệu Ngạn biết thực lực Huyền Thiên Tông không bằng Minh Hà Tông, cho nên mới dám khinh thị đối phương như thế.
Bằng không, nếu là nhất lưu thế lực như Thiên Thánh Cốc e là Triệu Ngạn ngay cả rắm cũng không dám đánh một tiếng.
Hoàng Bác thấy hai người nói chuyện, cũng mở miệng nói:
- Việc này ta đã rõ, tuy rằng đệ tử Minh Hà Tông có sai trước, nhưng bọn ngươi lại trong Thiên Thánh Cốc xuất thủ đả thương người đả thương người, hiển nhiên không coi chúng ta ra gì, việc này ta tất nhiên phải truy cứu trách nhiệm, hai người các ngươi đi theo ta một chuyến.
Nghe được Hoàng Bác nói như thế, Mạnh Hùng cùng với các đệ tử Huyền Thiên Tông đằng sau không khỏi biến sắc, ngược lại mấy người Triệu Ngạn lại tỏ vẻ hả hê.
Một câu này của Hoàng Bác đã tỏ ra đứng về phía Minh Hà Tông.
Theo Hoàng Bác nói xong, mấy tên đệ tử Thiên Thánh Cốc cùng ào ào lao tới vây lấy mấy người Hàn Phong.
- Ta cũng không muốn làm khó các ngươi. Xin mời hai vị bằng hữu vừa rồi động thủ đi theo ta một chuyến, về phần những người khác ta tất không làm khó dễ.
Hoàng Bác nhàn nhạt nói xong, thái độ hoàn toàn không để ý tới Huyền Thiên Tông.
Một tông môn nhị lưu như Huyền Thiên Tông vốn hắn chưa nghe qua, chỉ là nửa tháng trước, sau khi Doãn Băng Hinh từ bên ngoài trở về, nói với hắn đã bị Huyền Thiên Tông khi dễ.
Bất quá Doãn Băng Hinh chỉ nói là Huyền Thiên Tông ỷ lớn hiếp nhỏ.
Nghe được tiểu sư muội bình thường được cưng chiều hết mực, không ngờ bị ủy khuất như vậy, Hoàng Bác nhất thời giận dữ, trong lòng từ lâu quyết định tìm cơ hội giáo huấn Huyền Thiên Tông một phen. Lần này chính là cơ hội tốt nhất.
Vốn hắn đang suy nghĩ làm sao tìm được cơ hội hạ thủ, lại không ngờ đám đệ tử Huyền Thiên Tông vừa mới đến vài ngày đã cùng tông môn khác xung đột, cơ hội tốt như vậy, Hoàng Bác tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Huyền Thiên Tông tự nhiên không rõ ý nghĩ của Hoàng Bác, thế nhưng thấy đám Thiên Thánh Cốc này dĩ nhiên bênh vực đối phương, cũng tức giận vô cùng.
Lâm Phỉ Vân tức giận quát:
- Rõ ràng bọn họ khi dễ ta cùng Linh tỷ tỷ, các ngươi không bắt bọn họ lại đi bắt sư huynh của ta, Thiên Thánh Cốc các ngươi đều là lũ phôi đản.
- Càn rỡ!
Nghe được tiếng mắng của Lâm Phỉ Vân, Hoàng Bác lạnh giọng nói:
- Thiên Thánh Cốc ta đâu phải là thứ để một Huyền Thiên Tông nho nhỏ tùy ý nhục mạ.
Lâm Phỉ Vân bị khí thế kia của Hoàng Bác làm cho sợ hãi, trốn phía sau Tiêu Linh, chỉ để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài.
Khi khí thế của Hoàng Bác bộc phát, Hàn Phong sắc mặt lạnh lẽo, một cỗ khí thế thâm sâu khó lường cũng đồng thời bạo phát, lập tức bước lên một bước, cả thân thể che chắn phía trước Lâm Phỉ Vân, hừ lạnh một tiếng nói:
- Thiên Thánh Cốc tốt lắm, dĩ nhiên khi dễ một tiểu cô nương, đây cũng là đạo đãi khách của các ngươi sao? Hôm nay, Hàn Phong ta cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.
Hoàng Bác nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên chắn trước mặt mình, hơn nữa không hề bị khí thể của bản thân ảnh hưởng, trong lòng nhất thời sửng sốt, thế nhưng khi nghe ngữ khí trào phúng của Hàn Phong, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
Nhưng hắn cũng không thể phản bác được, nên nói sang chuyện khác:
- Mặc kệ như thế nào, hai ngươi phải đi cùng ta tới gặp Chấp pháp trưởng lão của Thiên Thánh Cốc một chuyến, nếu như hắn cho rằng các ngươi không sai, tự nhiên sẽ thả các ngươi ra.
Hàn Phong không phải là tên ngốc, Hoàng Bác căn bản chưa từng hỏi qua đám đệ tử Minh Hà Tông, liếc mắt liền biết hắn tận lực nhằm vào mình, nên Hàn Phong rất nhanh nhớ tới chuyện xung đột với hai người Doãn Băng Hinh khi mới vừa trở lại Huyền Thiên Tông.
Nghĩ vậy khóe miệng Hàn Phong nhếch lên nụ cười nhạt, nói:
- Chuyện này hai chúng ta chẳng làm gì sai, sao phải đi theo các ngươi? Hơn nữa, các ngươi chưa từng hỏi rõ chân tướng, đã có kết luận như vậy, chẳng lẽ là cố ý nhắm vào Huyền Thiên Tông?
Hoàng Bác nghe thấy Hàn Phong một lời nói trúng suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt hơi co lại, nhưng rồi lập tức khôi phục.
Thấy điều đó, trong lòng Hàn Phong càng thêm xác định đối phương cố ý nhắm vào mình, tuy rằng lần này xác định, Hàn Phong cũng không muốn gây phiền phức, nhưng đối phương đã đánh tới cửa, hắn tất sẽ không tùy ý để chúng làm bậy.
Huống chi hôm nay Huyền Thiên Tông tồn tại hai đại thiên giai cường giả bảo hộ, cho dù đại thế lực như Thiên Thánh Cốc thì có sao?
Không đợi Hoàng Bác mở miệng nói, Hàn Phong đã lên tiếng:
- Huyền Thiên Tông ta tuy thua kém Thiên Thánh Cốc ngươi, nhưng không phải người có thể tùy tiện khi dễ, vô luận ai dám khi dễ, ta sẽ đòi lại gấp trăm lần.
Hoàng Bác híp mắt nhìn Hàn Phong trước mắt, không khỏi liên tục cười nhạt, đối với lời nói này hắn không để trong lòng, hắn chỉ ước gì mấy người Hàn Phong phản kháng, như vậy càng có thể danh chính ngôn thuận ra tay.
Theo Hoàng Bác vung tay lên, vài tên đệ tử Thiên Thánh Cốc đã áp sát, định bắt giữ hai người Hàn Phong lại.
Hàn Phong thản nhiên nhìn mấy người này, lấy năng lực của hắn muốn đối phó với bọn họ cũng vô cùng dễ àng, chỉ là hắn không muốn bại lộ thực lực quá sớm, để dành cho đại hội gây bất ngờ.
Tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng của Hàn Phong, Phí Lão vốn đứng ở xa, nhìn thấy đám đệ tử Thiên Thánh Cốc muốn bắt người, cũng tức giận hừ một tiếng, lập tức đi tới trước mặt mọi người.
Chợt, khí thế trên người Phí Lão bạo phát, lập tức đem mười tên đệ tử Thiên Thánh Cốc bao phủ bên trong.
Cảm nhận được luồng uy áp này, trong lòng đám đệ tử Thiên Thánh Cốc đều là cả kinh.
Trong lòng Hoàng Bác càng sợ hãi, Huyền Thiên Tông quả nhiên có giấu cao thủ, trước kia Doãn Băng Hinh nói cho hắn biết Huyền Thiên Tông có thiên giai cường giả, hắn vẫn chưa tin.
Lúc này cảm thụ được khí tức ngay cả hắn cũng vô pháp sản sinh ý niệm phản kháng trong đầu, sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.
Phí Lão tự nhiên biết nơi này là Thiên Thánh Cốc, nên cũng không quá mức làm khó đối phương, rất nhanh liền thu lại khí thế, thế nhưng mấy người Hoàng Bác lúc này cũng là mồ hôi tuôn ra đầm đìa.
Biến hóa trong sân, khiến mọi người vây xem đều vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thực lực khác nhau, nhưng trong đó không ít hảo thủ, tự nhiên minh bạch lão giả xuất hiện giữa sân vừa ra tay, không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ dựa vào khí thế có thể làm hơn mười nhân giai võ giả chế phục trong nháy mắt, cho dù là địa giai cao thủ cũng không dễ dàng làm được.
Thấy vậy, mọi người không khỏi chuyển ánh mắt về phía lão giả.
Trong lòng Hoàng Bác cũng là có chút hối hận, thầm trách bản thân quá mức lỗ mãng, hắn cũng không nghĩ tới đối phương thậm chí có thiên giai cường giả bảo hộ.
Huyền Thiên Tông rõ ràng là nhị lưu thế lực, thiên giai cường giả từ đâu đi ra?
Cho dù là Thiên Thánh Cốc tổng cộng cũng không quá ba thiên giai cường giả. Cũng chính là nhờ vào bọn họ tọa trấn, Thiên Thánh Cốc mới có thể nhất cử trở thành nhất lưu tông môn ở Thiên Tinh Đế Quốc.
Có thể thấy được thiên giai cường giả thực lực cường đại ra sao? Nhưng hôm nay vô tình đắc tội một người, phải làm thế nào cho phải đây?
Hoàng Bác đang kêu khổ không thổi, thì một đạo âm thanh từ xa truyền tới:
- Không biết vị bằng hữu kia quang lâm Thiên Thánh Cốc ta, nên đã không kịp tiếp đón.
Tiếng nói vừa dứt, một trung niên nam tử mặc thanh sắc trường sam, mang trên mặt nụ cười thản nhiên đi tới.
Người tới mặc một thân thanh sắc trường sam cổ xưa, trên mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa, nhìn tuổi tác khoảng chừng chưa quá năm mươi tuổi.
Khi Hàn Phong đánh giá đối phương, mấy người Hoàng Bác nhìn thấy người kia, đều cung kính hành lễ nói:
- Tham kiến cốc chủ!
- Các ngươi lui ra đi!
Trung niên nam tử kia khoát tay bảo mấy người Hoàng Bác lui ra, rồi đi tới trước người Phí Lão.
Trung niên nam tử hơi chút quan sát Phí Lão, trong mắt cũng hiện lên chút kinh ngạc, bất quá lập tức liền khách khí nói:
- Tại hạ Trác Minh, không biết vị bằng hữu kia đến từ nơi nào?
- Huyền Thiên Tông!
Phí Lão thản nhiên nhìn Trác Minh, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, trung niên nhân này dĩ nhiên cũng là một thiên giai cường giả, tuy rằng hắn có thể ẩn dấu khí tức, nhưng dù sao thực lực vẫn kém hơn Phí Lão, vì vậy Phí Lão chỉ hơi liếc mắt liền đã nhìn thấu. Nhưng dù vậy, Phí Lão cũng không dám xem thường, thấy hành động của mấy người Hoàng Bác vừa rồi, hiển nhiên Trác Minh này chính là Thiên Thánh Cốc cốc chủ.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta, một tông môn lớn như vậy mà không có vài tên cao thủ tọa trấn, Phí Lão tất nhiên là không tin.
- Ta và ngươi đều là bậc tiền bối, việc gì phải ở đây khi dễ một đám tiểu bối làm gì, vừa rồi môn hạ của ta có gì đắc tội, hy vọng các hạ nể mặt ta, được chứ?
Trác Minh ngữ khí ôn hòa nói.
Phí Lão liếc mắt nhìn Hàn Phong, khi thấy hắn cũng gật đầu ra hiệu, liền chắp tay nói:
- Nếu cốc chủ đã tự mình đứng ra, lão phu cũng không muốn tiếp tục gây sự, việc này chấm dứt tại đây thôi.
Khi hai người Phí Lão và Hàn Phong đánh mắt với nhau, hết thảy đều rơi vào trong mắt Trác Minh, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Hắn không hiểu vì sao, một thiên giai cường giả so với hắn còn mạnh hơn vài phần, lại vẫn nghe lênh của thiếu niên này.
Thiếu niên này lại là người như thế nào? Trong lòng Trác Minh không khỏi sản sinh hứng thú với Hàn Phong.
Đối với thần sắc của Trác Minh, Hàn Phong cũng không để ý tới mà quay đầu nhìn về phía đám người Minh Hà Tông.
Sự tình của Thiên Thánh Cốc, Hàn Phong có thể bỏ qua, nhưng mấy tên đệ tử Minh Hà Tông dám nhục mạ Tiêu Linh, hắn nhất đinh phải tính toán.
Chỉ là lúc này có Thiên Thánh Cốc cốc chủ, nên hắn tự nhiên không ra tay, mà ánh mắt nhìn về phía bọn họ chợt lóe hàn quang rồi thu hồi lại.
Hàn Phong chắp tay nói:
- Nếu đã không còn chuyện gì, ta đây liền rời khỏi trước.
Nói xong, liền dẫn mọi ngời rời khỏi.
Trác Minh thấy mấy người rời khỏi, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhìn đoàn người Hàn Phong và Phí Lão rời đi, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, tựa như đang suy nghĩ.
Triệu Ngạn và đệ tử Minh Hà Tông khác khi nhìn thấy Phí Lão xuất hiện, sớm đã lo lắng, lúc này thấy đám người Hàn Phong rốt cuộc rời khỏi, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ một tiểu tông phái như Huyền Thiên Tông dĩ nhiên xuất hiện một thiên giai cường giả.
Có lẽ trong mắt nhất lưu thế lực, đối với Huyền Thiên Tông căn bản không có ấn tượng gì. Nhưng bọn họ biết rõ đây chỉ là một tiểu tông môn nhị lưu.
Triệu Ngạn cũng không hiểu, Huyền Thiên Tông khi trước đều không qua nổi vòng một lại có một thiên giai cường giả tồn tại.
Không chỉ là Triệu Ngạn, mà đám người vây quanh cũng ào ào bàn luận về chuyện của Huyền Thiên Tông.
Dù sao đột nhiên xuất hiện thiên giai cường giả, thực sự vượt xa dự liệu của mọi người.
Có lẽ Huyền Thiên Tông vốn không chút danh khí, nhưng tin tưởng sau chuyện vừa rồi, các thế lực khác cũng đều nhớ kỹ nó.
Lúc này, Trác Minh xoay người lại, trước tiên là tùy ý quan sát mấy tên đệ tử Minh Hà Tông vài lần, rồi mặc kệ đi tới chỗ mấy người Hoàng Bác.
Lúc này sắc mặt Hoàng Bác cũng hơi phát khổ, nhìn thấy tông chủ đi tới, trong lòng càng thấp thỏm không thôi.
- Chuyện vừa rồi, ngươi có gì để giải thích không?
Trác Minh đi tới trước mặt Hoàng Bác, ngữ khí lãnh đạm nói.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trác Minh, Hoàng Bác nhất thời túa mồ hôi lạnh, không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt phát khổ của Hoàng Bác, Trác Minh lập tức lạnh giọng nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết chút tâm tư trong lòng ngươi, Dật Nhi đã kể lại chuyện ngày trước cho ta nghe. Ngươi đem sự vụ trên người giao phó lại, rồi tự tới Chấp Pháp Đường lĩnh phạt đi!
Nói xong, Trác Minh không để ý tới hắn nữa, thân hình chợt hiện, chớp mắt đã tiêu thất.
Hoàng Bác nhìn thấy Trác Minh rời khỏi, hơi chút chán nản, nhưng đã là lời nói của cốc chủ, hắn tuyệt không dám chống đối, đành gọi vài tên đệ tử đi tới giao lại sự vụ, rồi đi đến Chấp Pháp Đường.
Thấy cũng không còn náo nhiệt để xem, người xung quanh cũng đều đồng loạt tản ra.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng mọi người đều có dự đinh bất đồng.
Huyền Thiên Tông đột nhiên xuất hiện một thiên giai cường giả, trên đại hội lần này, thực lực đệ tử của bọn họ như thế nào, nghĩ tới hẳn phải điều tra một phen.
Đối với ý nghĩ của những người này, trong lòng Hàn Phong cũng đoán được vài phần.
Nhưng lần này tham gia đại hội, Hàn Phong cũng không muốn ẩn giấu thực lực, hiện tại hắn có hai gã thiên giai cường giả hộ tống, tự nhiên không cần lo lắng tới an nguy.
Lúc này nói vài câu rồi mọi người đều tự rời khỏi.
Trải qua sự tình vừa rồi, Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân cũng không còn hứng thú đi dạo nữa, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Hàn Phong ngẫm lại, liền đi tới phòng của Tiêu Linh.
Nhìn thấy Hàn Phong trở lại, Tiêu Linh hơi bất ngờ, nhưng cũng không thèm để ý tới hắn.
- Ngươi sao vậy?
Tiêu Linh thấy Hàn Phong nhìn mình, trong lòng hơi chút ngượng ngùng hỏi.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Hàn Phong không khỏi hơi thất thần.
- Linh nhi, chuyện vừa rồi đều tại ta không tốt.
Hàn Phong tự trách nói.
Tiêu Linh nghe vậy, ôn nhu cười, nói:
- Không có gì, sư phụ, Tiểu Vân và sư huynh sư tỷ khác đối với ta rất tốt. Ta cũng rất thích cái cảm giác này.
- Mấy tên đệ tử Minh Hà Tông đã làm gì với ngươi? Ta biết lấy tình tình của ngươi, nếu là tình huống bình thường, hiếm khi nổi giận như vậy.
Hàn Phong hỏi.
Tiêu Linh nghe vậy, lắc đầu nói:
- Nguyên bản những người đó xác thực muốn động thủ, may mà Mạnh sư huynh tới, ta và Vân nhi không hề bị tổn thương gì. Chuyện đã qua, ngươi không cần phiền não, chuẩn bị đại hội cho tốt, ta cũng sẽ tận lực hỗ trợ ngươi.
Tuy rằng tiếp xúc với Hàn Phong chưa lâu, nhưng Tiêu Linh rất hiểu hắn. Mấy ngày nay Hàn Phong biểu hiện như vậy, nàng tự nhiên biết hắn thập phần coi trọng đại hội lần này.
Vì trợ giúp Hàn Phong đạt được thứ tự tốt trong lần đại hội này, Tiêu Linh cũng rất nỗ lực tu luyện. Nàng làm vậy không phải vì mưu cầu danh lợi.
Hàn Phong nghe được Tiêu Linh nói như vậy, không khỏi nhìn về phía nữ hài trước mắt. Nàng vì hắn mà buông bỏ tất cả, cùng hắn phiêu dương quá hải, kỳ thực luôn ở bên lo lắng cho mình, mà hắn lại có chút không để ý tới nàng.
Hàn Phong đột nhiên nổi lên xung động muốn ôm nàng vào lòng.
Nghĩ vậy, Hàn Phong bỗng nhiên vươn hai tay, kéo mạnh người Tiêu Linh lại.
Thân thể mềm mại nhu nhược của nàng trong nháy mắt trong nháy mắt ngã vào trong lòng Hàn Phong.
Đối với hành động này của Hàn Phong, Tiêu Linh không khỏi kinh hô một tiếng.
Nhưng khi cảm thụ được khí tức nam nhân trên người Hàn Phong, sắc mặt đỏ lên, im lặng.
Cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, Hàn Phong cúi đầu, ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng.
Đây là lần đầu tiên Hàn Phong chủ động ôm, tuy rằng động tác có chút thô lỗ, nhưng trong lòng Tiêu Linh cũng phê không tả nổi. Nàng mặc kệ tất cả, theo hắn tới đây, cái ôm này khiến nàng cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Bầu không khí bên trong phòng tựa hồ nóng lên, cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng có chút uốn éo, Hàn Phong cũng hơi xung động.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan.
Nghe được thanh âm này, Tiêu Linh nhất thời như kinh cung chi thỏ, trong nháy mắt thoát khỏi lòng của Hàn Phong.
Lập tức hai người nhìn lại trước cửa, thì ra Phí Lão không biết đã đứng ở đó từ bao giờ.
Vừa rồi cửa phòng vẫn chưa đóng lại, hai người tựa hồ cũng quên mất, lúc này vẻ mặt Phí Lão tựa cười như không cười nhìn hai người.
Tiêu Linh nhìn thấy biểu tình của Phí Lão, nào chịu được xấu hổ, giậm chân một cái, muốn xoay người rời khỏi. Nhưng nghĩ tới đây là phòng mình, không khỏi hờn dỗi liếc mắt với Hàn Phong, lập tức đẩy hắn ra ngoài.
Ngay sau đó, đóng sầm cửa lại.
Bị Tiêu Linh đuổi ra, Hàn Phong thấy Phí Lão nhìn mình, có chút xấu hổ nói:
- Phí Lão, sao ngươi trở lại?
- Trách ta quấy rối chuyện tốt của ngươi?
Phí Lão nhìn Hàn Phong nói.
Hàn Phong thấy Phí Lão già còn mất nết, cũng cười khổ không thôi.
Vừa rồi hắn chẳng qua là nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiêu Linh, lo lắng nàng có chuyện nên mới chạy tới, ai ngờ lại thấy một màn như vậy.
Nguyên bản Phí Lão không định quấy rầy hai người, nhưng lúc này chính là ban ngày, kẻ đến người đi tấp nập, vì danh dự của tiểu công chúa, hắn đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Trải qua sự tình xung đột với Minh Hà Tông, lúc này các thế lực trong Thiên Thánh Cốc đều biết đến Huyền Thiên Tông có một thiên giai cường giả tọa trấn, vì vậy người phụ trách dẫn đội các thế lực đều dặn dò môn hạ, đệ tử không nên trêu chọc họ.
Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, đệ tử Huyền Thiên Tông cũng không có phát sinh xung động gì khác. Nhưng mấy người Mạnh Hùng nhưng cũng bị Hàn Phong lưu lại.
Ngoài Tiêu Linh, đám người còn lại chia làm hai tổ, mỗi ngày đều phải tiếp thu dạy dỗ của hai người Phí Lão và Bố Lôi Địch.
Hàn Phong cũng không hy vọng trong vài ngày ngắn ngủi bọn họ có thể đề cao tu vi, chỉ là muốn tăng chút kinh nghiệm chiến đấu và lý giải về vũ kỹ cho họ.
Bởi vì đại hội tiến hành bốc thăm chọn đối thủ, nên chỉ có trước lúc thi đấu mới biết được đối thủ của mình là ai.
Lúc này còn bốn ngày nữa là bắt đầu đại hội, một vài thế lực chưa tới cũng đã tới đầy đủ. Nghe nói hôm qua người hoàng thất phái đến cũng tới.
Trải qua thống kê, lần này tông môn thế gia lớn nhỏ tham gia đại hội có hơn bảy mươi, nói cách khác, đệ tử dự thi tổng cộng có hơn bảy trăm người.
Tính toán như vậy, nếu như muốn đoạt danh hiệu đệ nhất, ít nhất phải thắng được mười trận.
Nhưng đối với Hàn Phong cũng không khó. Mấy ngày này, Lâm Nguyệt đều ra ngoài thăm dò tin tức, hiển nhiên là muốn chuẩn bị đầy đủ nhất cho thi đấu.