Theo tin tức Lâm Nguyệt đạt được, vài tên tuyển thủ thực lực phần lớn đều là nhân giai bát phẩm đến nhân giai cửu phẩm.
Tựa như đệ tử Thiên Thánh Cốc Doãn Băng Hinh mà ngày trước Hàn Phong gặp được đều là những ứng cử viên sáng giá cho vị trí quán quân.
Đương nhiên còn có một tên Lý Ngọc đến từ Thiên Môn, nghe nói hắn cũng chưa quá mười bảy tuổi, nhưng hai năm trước cũng đã là nhân giai cửu phẩm võ giả.
Cộng thêm hai năm nay bế quan khổ tu, thực lực chân chính của hắn, người ngoài không rõ lắm. Nhưng nghe nói, hắn đã đạt tới nhân giai đỉnh phong, đồng thời còn cách địa giai chi cảnh chỉ có một bước.
Đương nhiên, lấy thực lực của Thiên Môn, có thể bồi dưỡng được đệ tử ưu tú như vậy, trong mắt mọi ngươi cũng không tính là cái gì.
Phải biết rằng, tuy rằng Thiên Môn và Thiên Thánh Cốc đều là nhất lưu thế lực, nhưng nội tình so với Thiên Thánh Cốc thâm hậu hơn chút.
Dù sao Thiên Thánh Cốc bất quá là nhờ ngàn năm trước có thần thụ mới đạt được thành tựu như hiện nay.
Từ mấy nghìn năm trước khi Thiên Thánh Cốc quật khởi, Thiên Môn đã là thế lực lớn.
Tuy rằng hiện tại mọi người đều biết trong Thiên Môn cũng chỉ có ba gã thiên giai cường giả như Thiên Thánh Cốc, nhưng cả ba đều mạnh hơn ba đại thiên giai cường giả của Thiên Thánh Cốc.
Ba người này ở trên đại lục cũng đều là thiên giai cường giả thành danh từ lâu, thiên giai phổ thông căn bản vô pháp đánh đồng.
Vả lại, chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có lý do tin tưởng, thực lực chân chánh của Thiên Môn không đơn giản như biểu hiện ra bên ngoài như vậy. Trong đó rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu tuyệt thế cường giả, thế nhân cũng không biết được.
Thiên Môn mấy nghìn năm qua đều vô cùng bí ẩn, cũng không tự nhiên đi trêu chọc người khác, vì vậy ấn tượng của mọi người đối với họ không nhiều, nên cũng không quá sợ hãi.
Đương nhiên ngoài Doãn Băng Hinh và Lý Ngọc, thiếu niên thiên tài cũng chỉ là số ít, đa số đệ tử đều là thực lực bình thường, trên dưới nhân giai ngũ phẫm.
Một vài tông môn thế gia thực lực kém hơn ngay cả một nhân giai ngũ phẩm võ giả cũng không có.
Những tông môn này cũng không nghĩ tới đạt được thứ tự gì, chỉ là hy vọng đệ tử của mình có thể ở đại hội ma luyện một phen cho tốt, tương lai thực lực mới có thể đề thăng.
Kỳ thực, dựa theo thành tích, Huyền Thiên Tông bọn họ ngày trước cơ bản đều thất bại toàn từ vòng một, mặc dù có đệ tử may mắn tiến nhập vòng hai cũng rất nhanh bị bại trận.
Nên thu thập những tin tức này cũng không có tác dụng gì, nhưng lần này thì khác biệt.
Lâm Nguyệt sớm đã biết thực lực chân chính của Hàn Phong đã là địa giai nhị phẩm cao thủ, so với nàng còn cao hơn hai phẩm.
Cho nên đối với việc Hàn Phong đạt được thứ tự tốt trong đại hội, Lâm Nguyệt cũng ôm kỳ vọng cực lớn. Lần này thu thập được nhiều tin tức như vậy, cũng vì Hàn Phong mà thôi.
Ngoài những tuyển thủ hạt giống, Hàn Phong còn từ Lâm Nguyệt biết được Hàn gia cũng đang đến.
Nghĩ tới Hàn gia, trong lòng hắn cũng hơi buồn bực.
Thầm nghĩ trong lòng: Vẫn là cần phải đối mặt.
Chỉ là hai năm xa cách, e là Hàn gia sớm đã quên mất tiểu nhân vật mà bọn họ dễ dàng khi dễ này rồi.
Lấy hình dạng của hắn hiện tại đã khác biệt lúc trước, vì vậy Hàn Phong cũng không lo lắng bị bọn họ nhận ra.
Lùi một bước mà nói, dù cho nhận ra, Hàn Phong cũng mặc kệ.
Tuy rằng Hàn gia coi như là một trong tam đại thế gia của đế đô, nhưng thực tế cũng chỉ là nhị lưu thế gia mà thôi, chỉ vì tổ tiên có công khai quốc nên mới nổi danh.
Kỳ thực mấy năm qua, đệ tử Hàn gia đã ngày một giảm sút, so với hai nhà Lâm gia cùng với Tiết gia đã kém xa rồi.
Bằng không cũng không vì một năm sau đắc tội thế lực khác mà trong một đêm bị tàn sát sạch sẽ.
Đương nhiên đối với sự sống chết của Hàn gia, Hàn Phong kỳ thực cũng không quá quan tâm, chỉ là vì phụ thân, hắn biết tình cảm của Hàn Nhất Nguyên đối với Hàn gia, hắn cũng không thể hiểu được.
Nếu như một năm sau, Hàn gia giống như kiếp trước bị họa diệt môn, e là chỉ có hắn mới giúp được Hàn gia.
Về phần thế lực đối địch của Hàn gia, kiếp trước Hàn Phong cũng đã điều tra ra, lấy thực lực của hắn hiện tại, cộng thêm hai đại thiên giai Bố Lôi Địch cùng Phí Lão, để đối phó cũng không có gì khó khăn.
Trừ Hàn gia, một thế lực khác cũng được Hàn Phong âm thầm lưu ý đó là Tinh Hải Các cũng tham gia đại hội lần này.
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Hàn Phong, thực lực của Tinh Hải Các so với Huyền Thiên Tông mạnh hơn gần gấp đôi, tuy Các chủ Tinh Hải Các Diệp Tuyền hiện tại chỉ là địa giai đỉnh phong cao thủ, thế nhưng Hàn Phong biết không lâu sau hắn sẽ đột phá địa giai, nhất cử bước vào thiên giai chi cảnh.
Cũng vì đấu khí của Diệp Tuyền bước vào thiên giai khiến trong lòng hắn không ngừng bành trướng, sau đó dựa vào thiên giai liên tục chiếm đoạt vài thế lực nhỏ xung quanh, lúc đó Huyền Thiên Tông cũng là một trong số ấy.
Bất quá, kiếp này có Hàn Phong xuất hiện, quỹ tích lịch sử tựa hồ đã chậm rãi thay đổi, Huyền Thiên Tông tuy rằng vẫn không bằng rất nhiều tông môn, thế gia, nhưng so với hai năm trước, thực lực cũng đề thăng không ít.
Cộng thêm có hai đại thiên giai cường giả Phí Lão và Bố Lôi Địch tọa trấn, Hàn Phong tự nhiên cũng sẽ không sợ Tinh Hải Các.
Đương nhiên, việc này tạm thời còn chưa cần Hàn Phong phải quan tâm, bây giờ điều hắn quan tâm nhất là ngày mai sẽ tổ chức giao dịch đại hội.
Từ trước khi tới Thiên Thánh Cốc, Hàn Phong cũng đã biết tới chuyện này.
Quy mô của giao dịch đại hội này có thể xem là lớn nhất tại Thiên Tinh Đế Quốc.
Kỳ thực giao dịch này tồn tại là vì các đệ tử tinh anh do các thế lực lớn nhỏ phái ra, trên người đều có một chút bảo bối giá trị.
Lúc đầu chỉ là một vài tên đệ tử theo nhu cầu tiến hành trao đổi.
Sau đó càng lúc càng nhiều, đệ tử tham gia đại hội mỗi lần cũng từ từ tăng nhanh, phát triển đến hiện tại đã hoàn toàn trở thành giao dịch hội khổng lồ.
Giao dịch hội này có đặc điểm là toàn bộ vật phẩm không thể dùng tiền để mua được, mà phải lấy vật phẩm tương ứng để trao đổi.
Nếu như đối phương không có hứng thú thì giao dịch không thể đạt thành.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng bảo bối có giá trị hơn để giao dịch, chỉ cần được người kia đồng ý là có thể thành giao.
Loại phương thức giao dịch này cũng đặc biệt hấp dẫn mọi người. Sau này còn có một số tuyển thủ ôm tâm lý hy vọng may mắn trong thời gian giao dịch đại hội ngắn ngủi này trao đổi được bảo bối có giá trị.
Đối với giao dịch đại hội như vậy, Hàn Phong sao chịu bỏ qua.
Từ lúc bọn họ rời khỏi Huyền Thiên Tông, hắn đã bớt thời gian đi đến Diệp Chấn Phi Động Phủ, thuận lợi mang theo một vài bảo bối không có giá trị với hắn trở về.
Một đêm trôi qua, Hàn Phong từ trong tu luyện tỉnh lại, cảm thụ được trong cơ thể tràn đầy đấu khí, trong lòng cũng hiện lên cảm giác tin tưởng. Sau khi tiến nhập địa giai, tác dụng của Tiên Thiên đấu khí cũng được biểu hiện ra.
Hiện tại dù hắn không có tận lực tu luyện, nhưng nhờ Tiên Thiên đấu khí trợ giúp, tốc độ tăng trưởng cũng vẫn tăng nhanh.
Cứ như vậy, hắn mỗi lúc đều tiến hành tu luyện, đấu khí muốn không đề thăng cũng khó.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ, Hàn Phong mở cửa đi ra ngoài.
Hôm nay chính là ngày bắt đầu giao dịch đại hội.
Tuy rằng giao dịch hội này là hoạt động do các đệ tử tự tổ chức, nhưng Thiên Thánh Cốc cũng cấp một nơi dành riêng để cử hành.
Hàn Phong đã sớm tới đó, bên cạnh còn có Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân đi cùng, về phần những người khác dù cũng có hứng thú với giao dịch hội, nhưng so với việc có thể cùng hai đại thiên giai cường giả luận bàn, hiển nhiên là không bằng.
Vả lại, tuy rằng trong hai năm qua Huyền Thiên Tông dựa vào Lão Dược Si nuôi trồng Tử La Thảo, đổi được lượng lớn kim tệ, nhưng đệ tử trong tông cũng không dư dả, nên không có vật phẩm gì quý trọng.
Vì vậy, bọn họ liền tập trung trong tiểu viện, tiếp thu giáo dục của hai người Bố Lôi Địch.
Ngày hôm qua, Hàn Phong cũng từ trong miệng hai người Bố Lôi Địch và Phí Lão biết được, trải qua mấy ngày này huấn luyện, thực lực tám gã đệ tử mặc dù không có đề thăng quá lớn, nhưng đối với vận dụng đấu khí và một ít vũ kỹ cũng có tiến bộ rất lớn. Tin tưởng trên đại tất sẽ có biểu hiện không kém.
Về phần hai người Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân thì Tiêu Linh tất nhiên là không cần phải nói, thực lực bản thân chính là nhân giai lục phẩm, vũ kỹ do nàng nắm giữ đều là cao giai từ hoàng thất Thiên Nguyệt đế quốc, cộng thêm lúc trên biển cũng thường nhìn hai người Phí Lão luận bàn, đối với vận dụng đấu khí cũng vượt xa người khác.
Còn Lâm Phỉ Vân lần này đi theo cũng không phải để tham gia thi đấu, chỉ là để nàng được kiến thức thêm mà thôi, vì vậy Hàn Phong cũng không quá mức nghiêm khắc với nàng.
Nghe nói hôm nay có chuyện náo nhiệt, nên nàng đã sớm quấn lấy Hàn Phong đòi đi theo.
Địa điểm giao dịch đại hội là một chỗ trống trải, khoảng sáu bảy trăm người tụ tập cũng không sợ chen chúc.
Thiên Thánh Cốc cũng vì giữ gìn trật tự giao dịch đại hội, nên phái ra gần trăm đệ tử duy trì an ninh xung quanh.
Lúc này bên trong đã thiết lập không ít bàn đá.
Trên những bàn đá này cũng bày đủ loại vật phẩm nhiều màu sắc, đoàn người xung quanh đi lại nhộn nhịp, khí thế lớn như vậy khiến Lâm Phỉ Vân không khỏi có chút níu lưỡi, bất quá phần lớn là hưng phấn.
Về phần Hàn Phong, so với những việc này, hắn càng thêm hứng thú những vật phẩm.
Vì vậy, Hàn Phong dẫn theo hai nàng đi thẳng đến trong đám người, đương nhiên, lấy dung mạo của hai nàng Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân cũng dẫn tới ánh mắt của rất nhiều người xung quanh.
Bất quá vì chuyện với Minh Hà Tông hôm trước nên phần lớn mọi người đều nhận ra thân phận của hai nàng, nên tự nhiên biết ba người thuộc về nhị lưu tông môn Huyền Thiên Tông.
Có một thiên giai cường giả đi theo bảo hộ, mọi người tự nhiên cũng không dám vô lễ như Minh Hà Tông. Huống chi lúc này đủ loại vật phẩm trân quý hấp dẫn cũng phân tán lực chú ý của bọn họ.
Cảm nhận được xung quanh tiếng động lớn, Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân cũng bị gợi lên hăng hái, hai nàng nắm tay nhau đi trước mặt Hàn Phong, tùy ý liếc mắt nhìn đủ loại vật phẩm xung quanh, trong đó không thiếu một ít vật phẩm tinh mỹ hấp dẫn con mắt của hai nàng.
Cũng may nơi này coi như rộng rãi, Hàn Phong cũng không lo lắng hai nàng sẽ bị kẻ chiếm được tiện nghi.
Vì vậy, ánh mắt của hắn cũng không ngừng đảo qua các vật phẩm xung quanh, nhưng trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Hắn phát hiện một ít vật phẩm nơi này, tuy rằng không có nhiều đồ hiếm thấy, nhưng chủng loại cũng thập phần đa dạng, có lẽ là vì nguyên nhân hạn chế, Hàn Phong bình thường cũng khó có thể nhìn thấy.
Trong lòng kinh ngạc một phen, Hàn Phong bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm, muốn xem có thể tìm được vật phẩm giá trị gì không.
Cùng Tiêu Linh đi cả nửa ngày, Hàn Phong không khỏi hơi chút thất vọng.
Một đường đi tới, hắn cũng gặp một vài vật phẩm hiếm thấy, chỉ là đối với hắn cũng không có hấp dẫn gì.
Trông thấy nhiều người đang khí thế ngất trời cò kè mặc cả, Hàn Phong không khỏi có chút buồn bực.
Bất đắc dĩ thở dài, Hàn Phong tuy vẫn không ngừng quét mắt qua đống vật phẩm, nhưng đã mất đi hứng thú lúc trước.
Qua một lúc lâu, Lâm Phỉ Vân đang đi phía trước, đột nhiên quay đầu lại, nũng nịu nói với Hàn Phong:
- Sư huynh, ngươi mau tới đây xem này!
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi ngẩn ra, chợt có chút nghi hoặc nhìn về phía bàn đá trước người Lâm Phỉ Vân, trên đó đang bày một vài món đồ cổ quái.
Trong lòng hơi nghi hoặc, Hàn Phong bước tới chỗ của hai nàng.
Đi tới bên cạnh hai người, con mắt Hàn Phong nhìn lên trên bãi đá, chỉ thấy đằng sau là một thiếu niên mặc y phục màu xám, đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt đạm mạc, cũng không để ý tới người xung quanh lui tới.
Hàn Phong tỉ mỉ đánh giá thiếu niên này, phát hiện khí tức của hắn cũng không quá mạnh, nhưng lại cảm thấy còn có có một loại khí tức kỳ lạ, quái dị vô cùng.
Bất quá, hắn cũng không có cẩn thận tra xét, ánh mắt từ trên người thiếu niên nọ chuyển sang đám vật phẩm trên bãi đá.
Theo ánh mắt quét qua, trong lòng Hàn Phong càng thêm kinh ngạc, trên bàn đá này bày bán không ít tài liệu trên người ma thú, mà những thứ này Hàn Phong đại khái nhận biết được, trong đó có một vài địa giai ma thú tương đối hiếm thấy, không ngờ thiếu niên này dĩ nhiên xuất ra nhiều như vậy.
Thấy Hàn Phong trở lại, Lâm Phỉ Vân kéo ống tay áo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngây thơ nói:
- Sư huynh, hạt châu này thật đẹp a! Ta rất thích nó, chỉ là sư phụ không kể với ta về giao dịch đại hội này, hại người ta không có chuẩn bị đồ vật trao đổi.
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Phỉ Vân, rồi nhìn về hạt châu mà nàng nói.
Vừa nhìn xuống, Hàn Phong cũng ngạc nhiên mỉm cười.
Hạt châu đẹp đẽ mà Lâm Phỉ Vân nói thì ra là nội hạch của một con nhân giai ma thú Thôn Thiên Thú.
Loài Thôn Thiên Thú này khá kỳ lạ, toàn thân không có bất kỳ xương cốt nào, có thể tùy ý thay đổi hình dạng, bản thân không có năng lực công kích nào, nhưng khả năng ngụy trang và phòng ngự là rất tốt. Mà tất cả năng lượng của nó đều là từ hạt thôn thiên châu phát ra quang mang tựa như thủy tinh này.
Thôn thiên châu đối với Thôn Thiên Thú mà nói là nơi phát ra năng lượng, nhưng đối với nhân loại thì không có tác dụng gì lớn.
Chỉ có những tiểu cô nương giống như Lâm Phỉ Vân mới thích nó, chỉ cần chế tác giống kiểu đồ chơi thì nó cũng không phải là đồ vật không có giá trị.
Quay đầu nhìn vẻ mặt có chút thèm khát của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong không khỏi buồn cười nói:
- Quỷ nha đầu ngươi, muốn nói cứ việc nói thẳng, còn muốn cùng sư huynh bày đặt cái gì, hạt châu này cũng không phải đồ vật gì lớn, lát nữa ta liền đổi nó cho ngươi.
- Sư huynh, ngươi nói thật chứ? Không được gạt ta, nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi.
Lâm Phỉ Vân nghe được Hàn Phong nói như thế, hai mắt không khỏi sáng ngời, nói.
Tựa hồ lo lắng Hàn Phong đổi ý, nàng lại nói thêm:
- Không chỉ mình ta không để ý tới ngươi, mà ta còn bảo cả Linh nhi tỷ tỷ, Ngọc nhi tỷ tỷ cũng không để ý tới ngươi nữa.
Nói xong, vẫn còn dương dương tự đắc, ra vẻ đã đạt được gian kế.
Thấy bộ dáng này của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong mới biết tiểu nha đầu này ra vẻ lừa mình.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Phong vẫn đang di động ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng, chăm chú nhìn vào một vật phẩm trên bàn đá.
Hấp dẫn ánh mắt của Hàn Phong là một vật phẩm cổ quái, dài nửa thước, màu bích lục, mơ hồ còn có đường vân điêu khắc ở bên ngoài như một con lục xà.
- Đây là...
Hàn Phong ngẩn ra, chợt trong lòng chấn động.
Bích Linh Cổ Mộc!
Không ngờ dĩ nhiên may mắn gặp được nó ở đây.
Bích Linh Cổ Mộc là vật cực kỳ hiếm có, Hàn Phong nhìn đường vân trên mình nó, hiển nhiên phẩm chất thập phần thuần khiết. Một cây linh vật, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này, thật khiến Hàn Phong kinh ngạc không thôi.
Đây chính là tài liệu chủ yếu dùng để luyện chế Bích Linh Đan, mà Bích Linh Đan chính là cửu phẩm đan dược, nếu có Bích Linh Đan trợ giúp, hắn tin tưởng muốn đột phá thêm một phẩm cũng không phải việc gì khó.
Mà thiếu niên áo xám, vốn vẻ mặt đạm mạc, khi thấy hành động này của Hàn Phong, trong mắt cũng là hiện lên đ tinh quang, lập tức liền vung tay ngăn cản Hàn Phong.
Hàn Phong thấy thế, trong mắt cũng hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, động tác của thiếu niên này còn nhanh hơn hắn!
- Muốn, liền cầm vật phẩm tới trao đổi, bằng không đừng hòng chạm vào!
Thiếu niên áo xám có chút lãnh đạm nói.
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi nghĩ đến thiếu niên này thật quái dị.
Bất quá, lấy thực lực của hắn có thể phân biệt Bích Linh Cổ Mộc này là thật hay giả, nên mở miệng nói:
- Thứ này cộng thêm một khỏa thôn thiên châu, ta muốn! Không biết ngươi muốn đổi lấy vật gì?
Thiếu niên áo xám nghe Hàn Phong nói như thế, cũng trực tiếp nói thẳng:
- Ta cần một viên địa linh đan!
Ngừng một chút, hắn lại nói thêm:
- Nếu không có địa linh đan, thì đổi một gốc ngũ linh thảo cũng được.
Nghe được vật phẩm mà thiếu niên áo xám muốn đổi, Hàn Phong cũng hơi bị sửng sốt, địa linh đan này hắn cũng biết, đây là lục phẩm đan dược.
Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi giương mắt nhìn lại thiếu niên áo xám này, trong lòng nhất thời suy nghĩ.
Ngay khi Hàn Phong đang đánh giá thiếu niên áo xám kia, thì đằng sau đột nhiên truyền tới thanh âm.
- Bích Linh Cổ Mộc này, ta muốn! Ngươi muốn ngũ linh thảo, ta cũng có thể cho ngươi!
Chỉ là khi Hàn Phong thấy người tới, trong mắt cũng chợt hiện tinh quang.
Dĩ nhiên là hắn!
Theo tiếng nói truyền tới, một nam tử mặc thanh sắc trường sam đi tới, phía sau hắn là hai gã nhìn hình dạng hẳn là đệ tử tới dự thi.
- Bích Linh Cổ Chi này ta tìm kiếm đã lâu, không ngờ hôm nay dĩ nhiên có thể nhìn thấy, vận khí thật tốt.
Nam tử tựa hồ không nhìn thấy Hàn Phong ở bên cạnh, mà trực tiếp đi tới trước bàn đá, hai mắt có chút vui mừng nhìn chằm chằm vào Bích Linh Cổ Chi ở trên đó.
Hàn Phong nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, không ngừng hiện lên vẻ suy ngẫm.
- Ngươi sao lại vậy? Thứ này rõ ràng là sư huynh ta thấy trước, ngươi không hỏi một tiếng liền đã muốn cướp đoạt.
Lâm Phỉ Vân khả ái nói.
Tiêu Linh ở bên cạnh cũng có chút nhíu mày nhìn người tới.
Thanh y nam tử nghe được lời nói, mới xoay người lại, trước tiên thoáng liếc mắt nhìn hai nàng, không khỏi hiện lên vẻ kinh dị.
Chợt, thanh y nam tử hơi chút chỉnh lý y phục, ngữ khí có chút phong độ nói:
- Không biết hai vị cô nương là người của tông môn nào? Vừa rồi ta hạ nhất thời nóng nảy, thật đã thất lễ với hai vị.
Nhìn thấy thanh y nam tử thanh y nam tử phong độ xin lỗi như vậy, Lâm Phỉ Vân tâm tư đơn thuần nên đã hết giận phân nửa, bất quá biết rõ người kia, Hàn Phong liền đi tới chắn trước mặt hai nàng, nói:
- Bích Linh Cổ Chi này là ta thấy trước, vị bằng hữu dù muốn, e là cũng không kịp.
Tựa hồ lúc này, thanh y nam tử mới phát hiện Hàn Phong, không khỏi nghi hoặc quan sát hắn, có thể cùng hai mỹ nữ như vậy đồng hành, tiểu tử trước mắt rốt cuộc là ai?
Bất quá vô luận như thế nào, Bích Linh Cổ Chi này đối với hắn đối với hắn có chút trọng yếu. Chỉ cần đối phương không phải thế lực quá mức cường đại, hắn không tiếc đắc tội, cũng phải đoạt lại bằng được.
Kỳ thực Bích Linh Cổ Chi ba trăm năm này là tài liệu không thể thiếu để luyện chế cửu phẩm đan dược Bích Linh Đan. Nhưng hiện tại công hiệu của nó cũng còn lâu mới được như vậy.
Tối đã cũng chỉ là thuốc dẫn phụ trợ để luyện chế một ít thất phẩm đan dược và bát phẩm đan dược mà thôi.
Liếc mắt nhìn nam tử kia, đối với hắn, e là có hóa thành tro Hàn Phong cũng nhận ra.
Là Tinh Hải Các - Hạo Thiên!
Hắn là kẻ chủ mưu chiếm đoạt Huyền Thiên Tông, đồng thời dẫn đến Lâm Nguyệt tự sát.
Từ hai năm trước, Hàn Phong đã từng nhìn thấy hắn, không ngờ hiện tại rốt cuộc lại gặp được.
Có thể nói là oan gia ngõ hẹp!
Bất quá khi Hàn Phong cảm thụ được khí tức phát ra trên người Hạo Thiên, vẻ mặt cũng cũng không khỏi hơi bị một trận kinh ngạc.
Dĩ nhiên là địa giai nhất phẩm võ giả, Hạo Thiên quả nhiên cũng là kỳ tài ngút trời.
Chẳng qua, Hàn Phong lập tức lại nghĩ tới lúc này Hạo Thiên đã hơn hai mươi tuổi.
Khi nhìn tới hai gã thiếu niên bên cạnh, nghĩ đến hẳn là lần này Hạo Thiên phụ trách dẫn đội.
Ngay khi trong lòng Hàn Phong đang suy nghĩ, Hạo Thiên đã lại mở miệng nói:
- Vị bằng hữu kia, Bích Linh Cổ Chi này đối với tại hạ mà nói thập phần trọng yếu, không biết các hạ có thể bỏ qua, ta là Hạo Thiên, Tinh Hải Các thiếu các chủ, nếu như các hạ để lại nó, tại hạ tất khắc cốt ghi tâm.
Nhìn thái độ nho nhã lễ độ của Hạo Thiên, trong lòng Hàn Phong cười nhạt một phen, ngữ khí đạm mạc nói:
- Phàm là có trước có sau, nếu như bằng hữu thật sự cần thiết, có thể tới chỗ khác tìm thử, về phần cây này, đối với ta cũng rất quan trọng.
- Ngươi!
Môn hạ đệ tử bên cạnh Hạo Thiên nghe được gầm lên.
Nơi này chính là Thiên Thánh Cốc, người tới đây hôm nay đều là đệ tử của các thế gia tông môn, nói không chừng ba người trước mặt thuộc về nhất lưu tông môn.
Thực lực Tinh Hải Các tuy rằng không kém, nhưng cũng chưa tới mức có thể làm càn. Vạn nhất chọc tới thế lực không nên dây vào, vậy chỉ là được không bằng mất. Đó cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi hắn thăm dò lai lịch đối phương.
Quát bảo thủ hạ ngưng lại, Hạo Thiên không khỏi chắp tay nói:
- Môn hạ đệ tử quá mức vô lễ! Mong bằng hữu không để ý, chỉ là tại hạ cảm thấy hai ta thập phần có duyên, xin hỏi bằng hữu đến từ tông môn nào?
- Huyền Thiên Tông!
Hàn Phong tự nhiên minh bạch cố kỵ trong lòng Hạo Thiên, bất quá hắn cũng không quan tâm, đơn giản nói ra.
Nghe được Hàn Phong nói ra ba chữ Huyền Thiên Tông, Hạo Thiên thoáng suy tư, rồi lập tức khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Huyền Thiên Tông hắn cũng đã nghe nói qua, cách Tinh Hải Các không xa, trong ấn tượng của Hạo Thiên, Huyền Thiên Tông bất quá là một nhị lưu tông môn xuống dốc, căn bản không có gì đáng e ngại.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt, Hạo Thiên lập tức nói:
- Nguyên lai là bằng hữu Huyền Thiên Tông, chúng ta là hàng xóm thân cận, hy vọng bằng hữu nể mặt Tinh Hải Các ta, ngày sau chắc chắn hậu tạ.
Trong ánh mắt Hạo Thiên hiện lên một tia khinh miệt, Hàn Phong đã sớm nhận thấy được, đối phương lấy danh nghĩa Tinh Hải Các, đơn giản là muốn uy hiếp hắn,
Bất quá, hiện tại Hàn Phong đâu có e ngại hắn.
- Xin thứ lỗi khó nghe theo!
Hàn Phong thản nhiên nói, căn bản không hề nể mặt Hạo Thiên.
Nhìn thấy Hàn Phong liên tục cự tuyệt thỉnh cầu của mình, trong lòng Hạo Thiên thầm tức giận, nhất là khi biết được Hàn Phong chỉ là đệ tử của Huyền Thiên Tông, đã sớm mất kiên nhẫn.
Chỉ là Hàn Phong cũng không để ý tới hắn, mà xoay người nói với thiếu niên áo xám:
- Ngươi muốn địa linh đan đơn giản là vì muốn đả thông đấu khí bế tắc lâu ngày trong cơ thể đúng không?
Thiếu niên áo xám vốn thờ ơ, lạnh nhạt, nghe được Hàn Phong dĩ nhiên nói ra được bệnh của mình, sắc mặt cũng chợt biến đổi.
Không đợi thiếu niên nọ trả lời, Hàn Phong liền nói tiếp:
- Ta cần Bích Linh Cổ Chi của ngươi, nhưng ta không có Ngũ Linh Thảo mà ngươi cần.
Hạo Thiên nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, khinh thường nói:
- Hừ! Nói nhiều như vậy, thì ra không có đồ để trao đổi, đã như vậy có tư cách gì mà đòi cùng ta tranh đoạt?
Thiếu niên áo xám cũng gật đầu nói:
- Dựa theo quy củ, vật này ngươi thấy trước, nhưng ngươi đã không thể lấy ra đồ vật trao đổi, ta đành cùng vị này trao đổi vậy.
Diệp Hạo Thiên nghe vậy, nhìn về phía Hàn Phong có chút đắc ý.
Hàn Phong cũng mặc kệ, nói tiếp:
- Hẳn ngươi cũng là đệ tử tới dự thi, chắc cũng rõ ràng cho dù bây giờ ngươi có nuốt địa linh đan, không có năm ngày, cũng đừng mơ tưởng hoàn toàn trị khỏi thương thế, mà hai ngày sau đã bắt đầu đại hội rồi.
Ngừng lại chút, Hàn Phong tiếp tục nói:
- Tuy rằng trên người của ta không có Địa Linh Đan, nhưng ta có phương pháp trị khỏi thương thế của ngươi.
Thiếu niên kia nghe được Hàn Phong nói như thế, trên mặt cũng là ngẩn ra, chợt có chút khó tin nói:
- Ngươi nói là thật hay giả?
- Lát nữa, ngươi đi theo ta, chỉ cần nửa canh giờ, là biết được lời ta nói có phải sự thật hay không?
Hàn Phong lại nói:
- Nếu như ngươi phát hiện ta lừa ngươi, thì có thể lại đem Bích Linh Cổ Chi tới trao đổi với vị Tinh Hải Các thiếu các chủ này, ta tin tưởng hắn sẽ đáp ứng.
Diệp Hạo Thiên nghe Hàn Phong nói như thế, trong lòng nhất thời giận dữ, lạnh giọng nói:
- Hừ! Huyền Thiên Tông khá lắm, ngươi rõ ràng không có Địa Linh Đan, lại kiếm lý do thoái thác, có phải là muốn khó dễ Tinh Hải Các ta!
Hàn Phong nghe vậy, thản nhiên nói:
- Lời ta nói đều là sự thật, nếu ngươi có biện pháp chữa khỏi thương thế của vị bằng hữu nay, ngươi có thể nói như vậy, chỉ là vạn nhất lúc đó làm không được, Tinh Hải Các khó tránh bị cá tông môn khác cười nhạo.
- Ngươi! Tốt lắm, Huyền Thiên Tông, chuyện ngày hôm nay, Tinh Hải Các ta ghi nhớ, tương lai ngươi nhất định sẽ cảm thấy hối hận!
Diệp Hạo Thiên giận dữ cười nói.
- Ta đây sẽ chờ đợi!
Hàn Phong thản nhiên đáp lại.
Nghe vậy, Diệp Hạo Thiên phất ống tay áo, dẫn theo hai gã đệ tử, rời đi rất nhanh.
Nhìn bóng lưng ba người rời khỏi, trong mắt Hàn Phong chợt hiện tinh quang rồi lập tức khôi phục lại.
Tiêu Linh ở bên cạnh, có chút kỳ quái, không hiểu bình thường Hàn Phong luôn luôn trầm ổn, sao hôm nay gặp phải Diệp Hạo Thiên lại có vẻ khác biệt như vậy.
Nhưng là khác biệt ở đâu, Tiêu Linh nhất thời cũng không rõ.
Mà lúc này, thiếu niên kia thấy Diệp Hạo Thiên đi rồi, ngẫm lại liền thu thập đồ vật trên bàn đá một phen, rồi nói với Hàn Phong:
- Ngươi đã nói có biện pháp giúp ta trị khỏi thương thế trước đại hội, ta sẽ tin ngươi một lần. Bất quá Bích Linh Cổ Chi này phải chờ thương thế của ta khỏi hắn, mới có thể giao cho ngươi!
- Không thành vấn đề!
Hàn Phong gật đầu nói.
Thiếu niên kia ngẫm lại, chợt đem thôn thiên châu xuất ra, đưa cho Hàn Phong, nói rằng:
- Hại châu này vốn không có tác dụng gì với ta, có thể cho ngươi trước, hy vọng ngươi không lừa gạt ta.
Hàn Phong thuận lợi tiếp nhận thôn thiên châu, đưa nó cho Lâm Phỉ Vân ở đằng sau, nói tiếp:
- Đã như vậy, giờ ngươi đi theo ta được chứ?
Thiếu niên tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân thấy Hàn Phong phải đi về, tự nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.
Vì vậy, Hàn Phong dẫn theo hai nàng cùng thiếu niên áo xám rời khỏi giao dịch đại hội.
Trên đường, Hàn Phong đột nhiên nói:
- Được rồi, ta là Hàn Phong, hai vị bên cạnh là ta sư muội Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân của ta, không biết bằng hữu xưng hô ra sao?
- Thanh Mộc Tông, Tần Phong!
Trên mặt thiếu niên vẫn đạm mạc, tựa như bẩm sinh đã vậy.
Thanh Mộc Tông Tần Phong?
Hàn Phong bỗng trợn tròn mắt nhìn thiếu niên trước mặt, không thể tin nổi.
Nhìn thiếu niên trước mặt, Hàn Phong thực sự khó có thể không nhớ tới hắn ở kiếp trước.
Thanh Mộc Tông Tần Phong, trong trí nhớ kiếp trước của Hàn Phong chính là một thiên giai cường giả mà ai nấy đều biết.
So với các thiên giai cường giả khác có chút khác biệt, Tần Phong này tới vô ảnh đi vô tung, rất ít người từng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, chỉ riêng một môn thân pháp quỉ dị này e rằng mấy thiên giai cường giả cũng theo không kịp.
Thế nhân đối với Tần Phong chỉ biết hắn xuất thân từ Thanh Mộc Tông, có người nói lúc Tần Phong còn là thiếu niên, đã chịu khổ diệt môn, chỉ mình hắn may mắn sống sót.
Sau đó, Tần Phong dựa vào thân pháp tuyệt thế không ngừng tránh né cừu nhân truy sát, đồng thời dựa vào thiên phú tự thân, rốt cục vài chục năm sau thành công tiến nhập thiên giai.
Tiến nhập thiên giai xong, Tần Phong cũng không có xung động, mà tiếp tục bế quan tiềm tu hai mươi năm. Sau khi xuất quan, chuyện thứ nhất hắn làm là đánh chết tất cả địch nhân lúc trước.
Trong đó còn có hai gã thực lực không kém thiên giai cường giả.
Cũng chính bởi vì Tần Phong chém giết hai gã thiên giai cường giả này mới để thế nhân biết đến tên Tần Phong. Tốc độ quỷ dị của hắn làm cho vô số tuyệt thế cường giả than thở.
Một người đã từng gây tinh phong huyết vũ trên đại lục, hiện tại đứng trước mặt mình, trong lòng Hàn Phong cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tao ngộ kiếp trước của Tần Phong cũng tương tự với hắn. Chỉ là kiếp trước Hàn Phong tư chất cực kém, khổ tu bốn trăm năm mới đạt được thiên giai chi cảnh, mà khi đó cừu nhân của hắn cũng đã sớm trở thành thiên giai cường giả thành danh ở bên ngoài.
Hàn Phong và hắn khi ấy cách biệt quá lớn.
Một đường nghĩ lại ký ức kiếp trước, Hàn Phong dẫn Tần Phong trở lại tiểu viện tạm thời thuộc về Huyền Thiên Tông.
Quay đầu lại nhìn Tần Phong, Hàn Phong chợt nói:
- Ngươi ở đây chờ một chút, ta sẽ trở lại ngay.
Tần Phong nghe vậy, gật đầu, một mình đi tới bên cạnh ngồi nghỉ.
Hai nàng Tiêu Linh lên tiếng kêu gọi, Hàn Phong lập tức trở lại gian phòng của mình.
Mấy người Mạnh Hùng thấy Hàn Phong dẫn một kẻ xa lạ trở về, trong lòng cũng là có chút nghi hoặc, bất quá mọi người cũng không để ý tới hắn. Vừa rồi cùng hai người Bố Lôi Địch luận bàn một phen, trong lòng ai nấy đều có sở ngộ, lúc này đang ngồi cẩn thận lĩnh hội.
Nhất thời, không khí trong viện có chút quái dị.
Bất quá, qua một lúc, cửa phòng mở ra, Hàn Phong đi tới, trong tay còn cầm một chiếc hộp gấm.
Tần Phong ngồi ở bên, nghe thấy động tĩnh, cũng chuyển ánh mắt về phía Hàn Phong, nghe hắn cười nói:
- Đây là Hồi Dung Sinh Huyết Đan do ta đặc chế, có tác dụng rất tốt đối với hồi phục thương thế của ngươi, lát nữa ngươi trở về, ăn nó vào, rồi ngồi điều tức một đêm. Tin tưởng sáng mai là có thể khỏi hẳn. Sau đó lại tiếp tục tu luyện một phen, tới lúc trước bắt đầu đại hội, hẳn tu vi đấu khí của ngươi sẽ tịnh tiến.
Nghe vậy, Tần Phong hơi ngẩn ra, nhất là khi nghe được Hồi Dung Sinh Huyết Đan, lại có thể giúp đấu khí của hắn tinh tiến, trong lòng càng hơi nghi ngờ.
- Hồi Dung Sinh Huyết Đan, ta cũng đã được nghe nói. Đây chính là bát phẩm đan dược, ngươi muốn dùng nó để đổi lấy Bích Linh Cổ Chi của ta thật sao?
Hai mắt hai mắt nhìn chằm chằm vào hộp gấm nhỏ trên tay Hàn Phong, trong mắt không chút sợ hãi nói.
Phản ứng của đối phương sớm đã nằm trong dự liệu của Hàn Phong, kỳ thực dựa theo tính toán, Hàn Phong chỉ muốn luyện chế một viên lục phẩm đan dược Hoạt Huyết Đan.
Hoạt Huyết Đan cũng là một loại đan dược điều trị đấu khí bế tắc trong cơ thể, chhir là hiệu quả khôi phục không tốt bằng Địa Linh Đan. Thế nhưng Hàn Phong là luyện dược sư, hắn chỉ cần cho thêm một ít tài liệu cao cấp, hiệu quả không thua kém một viên thất phẩm đan dược.
Đương nhiên, đối với một gốc cây Bích Linh Cổ Chi thì một viên Hoạt Huyết Đan cũng không tính là cái gì, thế nhưng khi Hàn Phong biết được lai lịch của Tần Phong, lại có ý niệm khác trong đầu.
Thiếu niên trước mặt chính là tuyệt thế cường giả ngày sau danh chấn đại lục, nếu để hắn gặp được, Hàn Phong tất nhiên muốn lôi kéo, mặc dù vô pháp mời chào hắn, cũng ít nhất phải tạo được quan hệ tốt.
Cũng chính bởi vì vậy, Hàn Phong mới thay đổi chủ ý, buông bỏ ý niệm luyện chế Hoạt Huyết Đan, chuyển thành luyện chế Hồi Dung Sinh Huyết Đan này.
Hồi Dung Sinh Huyết Đan này tương đương với bát phẩm đan dược, năng lực trị liệu rất mạnh, như trên người Tần Phong đã chịu đả thương, lấy Hồi Dung Sinh Huyết Đan trị liệu thật có chút lãng phí, bất quá công hiệu của nó không chỉ đơn giản là trị liệu, mà quan trọng nhất còn có thể đề thăng tu vi đấu khí của người dùng.
Bất quá, Hàn Phong tin tưởng, thiếu niên trước mắt này có thể tạo lên một hồi tinh phong huyết vũ, thiên phú tự thân tuyệt không thể nghi ngờ. Hồi Dung Sinh Huyết Đan này dùng trên người hắn coi như cũng không lãng phí.
Trong lòng suy tư, Hàn Phong đồng thời mở miệng giải thích:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, Hồi Dung Sinh Huyết Đan này tuy rằng trân quý, nhưng tầm quan trọng của Bích Linh Cổ Chi với ta vượt xa nó.
Ngừng lại một chút, Hàn Phong cũng không để Tần Phong tiếp tục hỏi nữa, mà đem cái bọc Hồi Dung Sinh Huyết Đan đưa cho hắn.
Tần Phong thấy thế, vội vàng cẩn thận đưa tay tiếp nhận, vẻ mặt cũng có chút kích động.
Hơi chút suy nghĩ, Tần Phong đưa Bích Linh Cổ Chi cho Hàn Phong, nói:
- Tuy rằng ngươi nói như vậy, nhưng dù sao Hồi Dung Sinh Huyết Đan thực sự quá mức quý trọng, tin tưởng ngươi sẽ không lừa ta, Bích Linh Cổ Chi ngươi cứ cầm lấy, ta còn có đồ vật khác nếu như ngươi cần, ta liền cho ngươi.
Hiển nhiên lúc này Hàn Phong đưa cho Hồi Dung Sinh Huyết Đan đã khiến Tần Phong tăng không ít hảo cảm đối với hắn.
Phải biết rằng bát phẩm đan dược mặc dù trong mắt Hàn Phong cũng không tính là gì, chỉ cần hắn muốn là có thể luyện chế một đống, đương nhiên cũng vì tài liệu trong tay hắn vô cùng phong phú, bằng không đổi lại là người khác mặc dù có năng lượng luyện chế, cũng không có nhiều tài liệu để cung cấp cho hắn như vậy.
Lấy một viên bát phẩm đan dược đổi lấy tài liệu luyện chế cửu phẩm đan dược, cộng thêm có được hảo cảm của một thiên giai cường giả trong tương lai, bút giao dịch này cũng không tính là thua thiệt.
Ngoại trừ Bích Linh Cổ Chi, đồ vật khác trên người Tần Phong, Hàn Phong không hề có hứng thú.
Hai người nói chuyện phiếm vài cua, Tần Phong liền nhanh chóng đem Hồi Dung Sinh Huyết Đan rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong lại đi tới giao dịch đại hội.
So với hôm qua, trong khoảng sân rộng rãi này rõ ràng đã có nhiều người hơn một chút.
Hàn Phong đứng ở trong đám người, hơi chút quan sát một hồi.
Rất nhanh liền biết rõ ràng thực lực mấy người giữa sân.
Mấy người này tuổi tác không lớn, bốn gã đệ tử Liệt Diễm Các chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, thực lực đều khoảng nhân giai lục phẩm và nhân giai thất phẩm.
Thực lực như vậy xác thực so với tông môn thế gia thì mạnh hơn rất nhiều.
Ba đệ tử của Băng Tuyết Các khí tức kém hơn một chút, nhưng cách biệt không nhiều. Hơn nữa các nàng đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, so với đệ tử của Liệt Diễm Các còn nhỏ hơn một chút.
Từ những lời bàn luận của mọi người xung quanh, Hàn Phong cũng biết được nguyên nhân hai bên tranh cãi.
Thì ra Băng Tuyết Các nhìn thấy một đoá Ngũ Sắc Tuyết Liên trước, đang định trao đổi.
Ai ngờ đúng lúc đó vài tên đệ tử Liệt Diễm Các cũng nhìn thấy nó.
Song phương vốn cũng không quen biết, nhưng lại vì đoá Ngũ Sắc Tuyết Liên này mà tranh nhau tới kẻ sống người chết.
Về phần chủ nhân của đoá Ngũ Sắc Tuyết Liên này, chắc hẳn cũng nhận ra thân phận của hai bên, biết dù trao đổi với ai cũng khiên bên kia ghi hận, nhất thời đành ủ rũ đứng một bên.
Song phương khẩu chiến tự nhiên khiến cho mọi người xung quanh chú ý, khi đệ tử Thiên Thánh Cốc chạy tới, thấy kẻ gây rối dĩ nhiên là đệ tử của Băng Tuyết Các và Liệt Diễm các, ngại thân phận của song phương, trong thời gian ngắn cũng có chút rắc rối.
Song phương ở trước mặt mọi người tranh cãi quyết liệt, cúôi cùng vẫn người của Thiên Thánh Cốc đứng ra điều đình, mới dẹp yên được.
Chỉ là Ngũ Sắc Tuyết Liên cúôi cùng cũng bị Liệt Diễm các dùng một viên thất phẩm đan dược Huyễn Linh đan trao đổi, khiến ba nữ đệ tử Băng Tuyết Các tức giận không thôi.
Kỳ thực giá trị của đoá Ngũ Sắc Tuyết Liên cũng không cao như vậy, tối đa chỉ bằng một viên lục phẩm đan dược. Chỉ là Liệt Diễm các múôn đả kích Băng Tuyết các nên mới không tiếc dùng Huyễn Linh đan để trao đổi.
Hành động này cũng làm cho đệ tử Băng Tuyết Các tức giận tới đỏ mặt, nhưng chỉ đành giậm chân một cái, rồi xoay người rời khỏi.
Còn chủ nhân của đoá Ngũ Sắc Tuyết Liên đạt được thất phẩm đan dược Huyễn Linh đan, trong lòng vui sướng không thôi.
Chuyện hài này kết thúc, Hàn Phong cũng xoay người rời khỏi.
Trở lại tiểu viện, Hàn Phong nhìn thấy mấy người Mạnh Hùng vẫn đang khổ luyện vũ kỹ, trên mặt cũng mỉm cười nhìn.
Lập tức, Hàn Phong tìm được Bố Lôi Địch và Phí Lão tìm hiểu tình hình của mấy người Mạnh Hùng.
Sau đó hắn biết được mọi người trong mấy ngày này đều tiến bộ không ít, trong lòng cũng hết sức cao hứng.
Cứ như vậy, bọn họ muốn trong đại hội thu được thứ tự cao cũng có cơ hội lớn hơn.
Buổi tối, Hàn Phong tịnh không có ý định tiếp tục tu luyện, mà đem thân thể điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất để ứng đối với ngày mai thi đấu.
Trong lúc rãnh rỗi, Hàn Phong liền đi dạo trong cốc.
Hàn Phong đi dạo rất lâu, cúối cùng đi tới một nơi khá yên tĩnh.
Sau khi tìm được một chỗ sạch sẽ, Hàn Phong liền nằm xuống, đồng thời hai mắt xuất thần nhìn lên bầu trời đem, nhất thời mạch suy nghĩ xoay chuyển.
Một lúc lâu, Hàn Phong đột nhiên khẽ cười một tiếng, hắn nhớ tới kiếp trước lúc này, hắn tựa hồ còn đang nỗ lực tu luyện để đột phá cơ sở tứ phẩm.
Ai ngờ lúc này hắn lại đã là một địa giai nhị phẩm võ giả, còn đại biểu cho Huyền Thiên Tông tới tham gia Thiên Thánh đại hội lần này.
Mặc dù đối với thực lực hiện nay, trong lòng Hàn Phong vẫn hết sức bất mãn, nhưng hắn cũng biết không thể quá mức nóng vội, phải từ từ mà tiến.
Nếu như không nhờ từng trải kiếp trước, lấy tốc độ thăng cấp nhanh như vậy, đã là hết sức bất ngờ. Đó cũng là ưu thế của Hàn Phong.
Ngay khi Hàn Phong đang lẳng lặng hồi tưởng lại, cách đó không xa mơ hồ truyền đến một trận thanh âm.
Hàn Phong tò mò, không khỏi ngưng thần lắng nghe.
Phát hiện chẳng qua là hai nữ tử đang thấp giọng nói chuyện với nhau mà thôi, cũng nhờ hiện tại hắn đã là địa giai nhị phẩm cộng thêm ưu thế Tiên Thiên đấu khí, nếu không thật khó mà nghe được giọng nói của hai người.
- Vũ Nhu tỷ, ngươi nói đám hỗn đản Liệt Diễm Các có đáng ghét hay không, dĩ nhiên cướp đoạt Ngũ Sắc Tuyết Liên của chúng ta.
Một nữ tử trong đó, ngữ khí hơi phẫn nộ nói.
Lập tức một giọng nói thanh thúy bên cạnh phát ra:
- Hảo sư muội, chuyện đã xảy ra, ngươi dẫu có tức giận, cũng không có tác dụng gì, chi bằng nghĩ biện pháp khác thì hơn.
- Ai! Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Ngũ Sắc Tuyết Liên cũng không quá mức quý trọng, mà sao chúng ta tìm nhiều thành trấn như vậy, lại vẫn không tìm được. Hôm nay khó khăn mới tìm được, lại bị mấy tên thối Liệt Diễm Các kia cướp đi, thật tức chết ta mà.
Nghe đến đó, Hàn Phong đã nhận ra thân phận của hai nữ tử này, chính là đệ tử của Băng Tuyết Các. Thảo nào khi nghe thanh âm các nàng nói chuyện lại có chút quen tai.
Bất quá, Hàn Phong đối với cô nàng Vũ Nhu sư tỷ cũng hết sức tò mò. Chắc hẳn đó là đệ tử mạnh nhất của Băng Tuyết Các lần này Đường Vũ Nhu.
Kỳ thực hắn biết được nàng là nhờ tư liệu do Lâm Nguyệt thu thập được lúc trước.
Nhất là một ít tuyển thủ hạt giống, Lâm Nguyệt càng nhất nhất giới thiệu với Hàn Phong.
Đường Vũ Nhu chính là một trong số đó.
Theo tin tức của Lâm Nguyệt, đường Vũ Nhu là đệ tử có tư chất mạnh nhất của Băng Tuyết Các trong máy năm gần đây, mới chỉ có mười sáu tuổi đã là nhân giai cửu phẩm võ giả, một thân Băng Tuyết kiếm kỹ càng là xuất thần nhập hóa.