Nghe nói từ một năm trước, Đường Vũ Nhu đã dựa vào uy lực cường đại của Băng Tuyết kiếm, đánh bại đại sư tỷ Liễu Tình đã là địa giai võ giả.
Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp cả cảnh nội Thiên Tinh Đế Quốc, các thế lực đều bị thiên phú của nàng làm cho giật mình.
Một số thế lực hơi yêu càng đố kị vô cùng.
Sau khi đánh bại sư tỷ, Đường Vũ Nhu liền được Băng Tuyết Các các chủ đưa vào Băng Tuyết cấm địa khổ tu, để chuẩn bị trên Thiên Thánh đại hội lần này có thể lực áp quần hùng, vì Băng Tuyết Các tranh giành thứ hạng tốt.
Trong đầu nhớ lại tư liệu của Lâm Nguyệt, trong lòng Hàn Phong khẽ động, bây giờ hắn rất muốn nhìn thử xem, đường Vũ Nhu này hình dáng ra sao.
Nghĩ vậy, Hàn Phong mượn Tiên Thiên đấu khí, đem khí tức tự thân hoàn toàn thu vào thể nội, sau đó lén lút tới gần chỗ hai người nói chuyện.
Rất nhanh, Hàn Phong xuyên thấu qua rừng cây, nhìn thấy hai đạo lam sắc thân ảnh.
Lúc này nữ tử đứng về phía hắn, Hàn Phong cũng nhận ra chính là một trong ba nữ tử hồi sáng.
đứng bên cạnh nàng hẳn là Đường Vũ Nhu, nhưng nàng lại quay lưng về phía hắn, Hàn Phong căn bản vô pháp thấy rõ dung mạo của nàng.
Bất quá, Hàn Phong hơi chút quan sát một phen, phát hiện khí tức trên người nàng xác thực không kém, hơn nữa mơ hồ còn mang theo một chút lãnh ý trong đó.
Khi Hàn Phong còn đang đánh giá hai người, Đường Vũ Nhu đã mở miệng nói:
- Lần này sư tôn bị gian nhân làm hại, trọng thương không nhẹ, phải dùng đan dược mới có thể khôi phục hoàn toàn, Ngũ Sắc Tuyết Liên chính là thuốc dẫn then chốt.
Ngừng lại một chút, Đường Vũ Nhu lại tiếp tục nói:
- Nghĩ đến tặc tử kia cũng biết tình huồng của người, vì vậy sớm đã đi tới các thành trấn xung quanh Băng Tuyết các thu mua sạch Ngũ Sắc Tuyết Liên rồi. Vì vậy, chúng ta phái nhiều đệ tử như thế vẫn không thể tìm được.
- Thì ra là như vậy, hoa tặc nhân đáng ghét.
Đường Vũ Nhu cũng gật đầu, tiếp tục nói:
- Nguyên bản trong các cũng hy vọng nhân đại hội lần này, tìm xem có thể có đựoc một gốc Ngũ Sắc Tuyết Liên hay không. Nghĩ đến kẻ thù hẳn cũng vô pháp tới đây.
- Lẽ nào Vũ Nhu tỷ tỷ nghi ngờ Liệt Diễm Các có quan hệ với tặc nhân?
Nàng kia nghe được Đường Vũ Nhu nói như thế, sắc mặt nhất thời biến đổi, kinh thanh hỏi.
Bất quá, Đường Vũ Nhu cũng hơi lắc đầu, nói:
- Hẳn là không phải, lấy tính các của đám người Liệt Diễm Các, muốn đối phó Băng Tuyết Các chúng ta tự nhiên khinh thường vịêc liên thủ với người ngoài. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng này.
Hàn Phong nghe được hai người nói chuyện, trong lòng nhất thời minh bạch, thì ra sáng nay Băng Tuyết Các sở dĩ tranh đoạt như vậy là vì múôn dùng Ngũ Sắc Tuyết Liên để cứu người.
Ngũ Sắc Tuyết Liên cũng không phải vật phẩm gì qúy trọng, hiển nhiên là do địch nhân của Băng Tuyết Các đã thu mua toàn bộ trên đại lục.
Nghe đến đó, trong lòng Hàn Phong hơi suy tư, nhất thời đã có chủ ý, tuy rằng hiện tại trong tay hắn không có Ngũ Sắc Tuyết Liên, nhưng hắn còn nhớ rõ trong Diệp Chấn Phi động phủ vẫn còn có vài cây Thát Sắc Tuyết Liên.
Nghĩ đến so với Ngũ Sắc Tuyết Liên có giá trị hơn nhiều.
Tin tửơng Băng Tuyết Các đối với Thất Sắc Tuyết Liên rất có hứng thú.
Nghĩ vậy, Hàn Phong suy tư chốc lát liền có quyết định, nưhng không hề ẩn dấu khí tức trên người đã truyền tới hai nàng.
- Ai?
Đường Vũ Nhu không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất của Băng Tuyệt Các, Hàn Phong mới có động tác liền bị nàng nhận thấy được.
Nghe được tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong không sợ hãi, nhẹ nhàng di tới trước mặt hai người.
Nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, nữ tử bên cạnh Đường Vũ Nhu không khỏi quát lên:
- Ngươi là ai, vì sao lén lút trốn bên cạnh nghe lén?
Đường Vũ Nhu tuy không lên tiếng, nhưng hai mắt cũng lạnh lùng quan sát Hàn Phong.
Hàn Phong cũng mặc kệ, mỉm cười giải thích:
- Tại hạ vốn múôn ở bên kia nghỉ ngơi, vốn vô ý quấy rối hai vị cô nương, chỉ là không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện, nên lúc nãy mới đi ra.
- Cái gì không cẩn thận! Ta thấy ngươi rõ ràng là do tặc nhân phái tới, tìm hiểu tin tức của sư tôn từ chúng ta.
Nàng kia hung hăng nói, đồng thời rút đoản kiếm bên hông, đâm thẳng tới Hàn Phong.
Tu vi đấu khí của nữ tử này mới chỉ là nhân giai ngũ phẩm, so với Mạnh Hùng và Tiêu Linh còn yếu hơn, công kích của nàng trong mắt Hàn Phong mà nói căn bản không hề có tính uy hiếp.
Bất quá, Hàn Phong cũng không có ý định đánh loạn với nàng, cước bộ nhất điểm, thân hình khẽ động, đồng thời vươn một tay, ngay khi nàng còn chưa kịp phản ứng, điểm nhẹ lên cổ tay cầm kiếm của nàng.
Nàng kia nhất thời như bị sét đánh, cánh tay cầm kiếm tê rần, đoản kiếm suýt nữa rơi trên mặt đất.
Đường Vũ Nhu ở bên thấy thế, hai mắt trong trẻo hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lo lắng an nguy của sư muội, liền nhanh chóng đi tới bên nàng, đồng thời lên tiếng nói:
- Tiểu Hàn, không được xung động, ngươi không phải đối thủ của hắn!
- Sư tỷ, hắn...
Nàng kia nghi hoặc nói, Đường Vũ Nhu đã ngắt lời:
- Ta tin tưởng lời nói của hắn, lấy thực lực của vị bằng hữu này, nếu như không phải hắn chủ động hiện thân, lấy tu vi của ta căn bản không phát hiện được, nếu như hắn là địch nhân, cần gì phải làm như vậy.
Đường Vũ Nhu khi nói chuyện, hai mắt cũng có chút kinh ngạc nhìn Hàn Phong.
Vừa rồi Hàn Phong xuất thủ, nàng có chút nhìn không thấu nông sâu của đối phương, nhưng người này tủổi tác có vẻ không khác biệt với nàng lắm, lẽ nào đây cũng là cao thủ trẻ tuổi đựoc tông môn bồi dưỡng được? Trong lòng Đường Vũ Nhu âm thầm suy đoán.
Về phần Hàn Phong cũng không biết suy nghĩ của nàng, một kích đắc thủ vừa rồi hắn cũng không tiếp tục tấn công, mà đứng im lại.
Đứng cách hai nàng hơn một bước, lẳng lặng quan sát Đường Vũ Nhu.
Bây giờ khoảng cách gần như vậy, Hàn Phong mới phát hiện, Đường Vũ Nhu không chỉ thực lực không thấp, dung mạo cũng vô cùng thanh lệ.
Hàn Phong hơi so sánh với Tiêu Linh, phát hiện Đường Vũ Nhu cũng không hề thua kém.
So với khí chất lãnh đạm trên người Tiêu Linh, Đường Vũ Nhu khiến Hàn Phong cảm giác là băng lãnh và cao ngạo.
Ngay khi Hàn Phong quan sát Đường Vũ Nhu, nàng cũng mở miệng nói:
- Vị bằng hữu kia, không biết đột nhiên xuất hiện, có chuyện gì?
Nghe được Đường Vũ Nhu lên tiếng hỏi, Hàn Phong thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói:
- Vừa rồi tại hạ nghe được sư tôn của cô nương tựa hồ bị tặc nhân làm hại, cần một cây Ngũ Sắc Tuyết Liên mới có thể trị hết phải không?
- Chuyện này liên quan gì tới ngươi?
Nàng kia nói tiếp.
Hàn Phong cười lắc đầu, tiếp tục nói:
- Ta có thể giúp đỡ các ngươi.
Lời này vừa nói ra, hai mắt Đường Vũ Nhu rực sáng, nàng kia khẩn cấp hỏi:
- Lẽ nào ngươi có Ngũ Sắc Tuyết Liên?
- Không có!
Ngừng lại một chút, Hàn Phong trông thấy trong mắt hai nàng hiện lên một tia thất vọng, không đợi họ mở miệng, liền nói tiếp:
- Tuy trên người ta không có Ngũ Sắc Tuyết Liên, nhưng ta có Thất Sắc Tuyết Liên càng thêm trân qúy hơn, không biết có thể giúp được hai vị hay không?
- Thất Sắc Tuyết Liên?
Hai nàng nghe được Hàn Phong nói ra bốn chữ Thất Sắc Tuyết Liên, cũng biến sắc, sư muội Đường Vũ Nhu càng không kiềm chế được kêu lên.
Thất Sắc Tuyết Liên là tài liệu vô cùng trân qúy, nghe nói là từ Ngũ Sắc Tuyết Liên biến dị mà ra.
Cứ một nghìn cây Ngũ Sắc Tuyết Liên thì chỉ có một cây Thất Sắc Tuyết Liên được sản sinh, từ đó có thể thấy được nó hiếm có tới mức nào.
- Ngươi thật sự có Thất Sắc Tuyết Liên?
Sư muội Đường Vũ Nhu phục hồi lại tinh thần, có chút không tin tưởng hỏi lại.
Đường Vũ Nhu tuy tương đối trấn định, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập kinh ngạc nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong rõ ràng nghi hoặc của hai người, giải thích:
- Tất nhiên, tại hạ và hai vị cô nương không quen biết, tựa hồ không cần phải lừa dối hai vị.
Hàn Phong vừa nói như thế, hai nàng ngược lại tin tưởng, bất quá so với sư muội biểu tình hưng phấn, Đường Vũ Nhu có vẻ lý trí hơn một chút.
- Không biết vị bằng hữu kia xưng hô như thế nào? Vì sao vô duyên phải giúp đỡ Băng Tuyết Các?
Đường Vũ Nhu nhìn Hàn Phong như muốn tìm được tin tức từ trên mặt hắn.
Nhìn thấy Đường Vũ Nhu lý trí như vậy, trong mắt Hàn Phong cũng lộ vẻ tán thưởng, lập tức nói:
- Tại hạ Hàn Phong, chính là đệ tử Huyền Thiên Tông.
- Huyền Thiên Tông?
Đường Vũ Nhu tựa hồ chưa nghe qua cái tên này, nhất thời có chút mê hoặc.
Bất quá Hàn Phong cũng không giải thích, tiếp tục nói:
- Lời của vị cô nương này không sai, tại hạ xác thực có một gốc Thất Sắc Tuyết Liên, nhưng chắc hẳn cũng biết nó vô cùng trân quý. Vì vậy Băng Tuyết Các nếu muốn có được hẳn phải nỗ lực một chút.
Đường Vũ Nhu nghe được Hàn Phong nói như thế, cũng không hề ngạc nhiên, dù sao bọn họ không thân chẳng quen, căn bản đối phương không có lý do gì tự nhiên trợ giúp các nàng.
Nhưng lời này của Hàn Phong khiến Đường Vũ Nhu càng thêm tin tưởng trong tay hắn thật sự có Thất Sắc Tuyết Liên.
Kỳ thực Đường Vũ Nhu biết rõ, thương thế của sư tôn dù có Ngũ Sắc Tuyết Liên trợ giúp, không có ba năm e là khó mà khôi phục hẳn được.
Nàng cũng rõ ràng, nếu như có được Thất Sắc Tuyết Liên luyện chế thành đan dược, chỉ cần khoảng nửa tháng là sư tôn khôi phục hoàn toàn.
Chỉ là các nàng ngay cả Ngũ Sắc Tuyết Liên cùng không tìm đựơc, nói chi tới Thất Sắc Tuyết Liên càng thêm hiếm có.
Vì vậy, khi biết trong tay Hàn Phong có Thất Sắc Tuyết Liên, hai nàng mới kinh ngạc như thế, nhưng Đường Vũ Nhu cũng càng thêm kiên định múôn có được nó.
Nghe vậy, Hàn Phong mỉm cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ Nhu, thản nhiên nói:
- Băng Ngọc Linh Quả!
- Vô sỉ! Ngươi rõ ràng là múôn ăn cướp mà!
Đường Vũ Nhu còn chưa lên tiếng, sư muội bên cạnh đã nhịn không được mở miệng nói.
Kỳ thực, ngay cả Đường Vũ Nhu khi nghe được Hàn Phong muốn Băng Ngọc Linh Quả cũng tức giận không thôi.
Cả Băng Tuyết Các hiện tại cũng chưa có được mười quả, mà Băng Ngọc Linh Quả này chính là mấy trăm năm qua mới thu thập được từng đó.
- Bằng hữu có phải hơi quá đáng rồi không? Thất Sắc Tuyết Liên tuy rằng trân quý, nhưng còn xa mới bằng được Băng Ngọc Linh Quả. Điều kiện như vậy, thứ cho Vũ Nhu không thể đáp ứng.
Đường Vũ Nhu lạnh lùng từ chối.
Tựa hồ sớm đã dự liệu được phản ứng của hai nàng, vì vậy Hàn Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu như hai nàng không chút nghĩ ngợi đã đồng ý với hắn, vậy mới khiến hắn nghi hoặc.
- Đúng là bình thường Thất Sắc Tuyết Liên thua xa giá trị của Băng Ngọc Linh Quả. Nhưng vừa rồi nghe được hai vị cô nương nói chuyện, tựa hồ trong khoảng thời gian này, Băng Tuyết Các gặp phải phiền toái không nhỏ.
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Đường Vũ Nhu không khỏi nhíu mày, thanh âm có chút lãnh đạm nói:
- Cái đó thì quan hệ gì với Thất Sắc Tuyết Liên?
- Đương nhiên là có quan hệ!
Hàn Phong vừa cười vừa nói:
- Chắc hẳn cô nương chính là đệ tử mạnh nhất của Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu! Còn sư tôn trong miệng nàng hẳn là Băng Tuyết Các Mộ các chủ.
Đường Vũ Nhu nghe vậy, cũng không trả lời mà lẳng lặng nghe Hàn Phong nói xong.
- Mộ các chủ chính là thiên giai cường giả thành danh đã lâu, thân là người đứng đầu một các, địch nhân có thể đánh ngừơi trọng thương, hẳn là rất cường đại. Băng Tuyết Các nếu mất đi Mộ các chủ toạ trấn, hẳn sẽ bị địch nhân tập kích.
Hàn Phong nói đến đây thì ngừng lại, nhưng hắn tin tưởng lấy năng lực của Đường Vũ Nhu tự nhiên có thể biết được.
Xác thực, Băng Tuyết Các hiện tại còn ba gã thiên giai cường giả tọa trấn, thực lực như vậy, phóng nhãn cả Thiên Tinh Đế Quốc có thể đối địch chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ là Đường Vũ Nhu biết rõ, địch nhân của họ thực lực cũng không hề thua kém, nếu như có thể mau chóng chữa khỏi thương thế của sư tôn, không thể nghi ngờ có thể giúp Băng Tuyết Các vãn hồi không ít tổn thất.
Lúc trước nếu như không phải sư tôn bị tặc nhân đánh lén, cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy. Tặc nhân đến nay còn chưa động thủ, chẳng qua là kiêng kỵ dư uy của sư tôn mà thôi, sớm muộn gì hắn cũng lại ra tay.
Nghĩ vậy, hai mắt của Đường Vũ Nhu cũng không ngừng xoay chuyển.
Nhìn vẻ mặt cười đểu của Hàn Phong, Đường Vũ Nhu không hiểu sao cảm thấy hơi tức giận.
- Ngươi nói xác thực không sai, nhưng Băng Ngọc Linh Quả này chính là Trấn Các Chi Bảo của chúng ta. Vũ Nhu không thể tự ý làm chủ, nếu như bằng hữu không ngại, có thể đợị ta trở về thương lượng với hai vị sư bá, rồi mới quyết định.
Đường Vũ Nhu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hàn Phong tự nhiên biết rõ bọn họ không thể tự mình làm chủ, nên đành nói:
- Tất nhiên, đại hội còn có mấy ngày nữa, hai vị cô nương có thể trở về thương lượng cẩn thận, nếu có quyết đinh cứ đến tiểu viện của Huyền Thiên Tông tìm ta.
Sau khi nói xong, Hàn Phong chào hỏi, liền một mình rời khỏi.
Nhin bóng lưng Hàn Phong rời đi, sư muội của Đường Vũ Nhu căm hận nói:
- Sư tỷ, người này thật vô sỉ, hắn rõ ràng nhân lúc chúng ta gặp nạn mà kiếm lợi, lẽ nào chúng ta thực sự phải đáp ứng điều kiện của hắn?
Đường Vũ Nhu lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta nên nhanh chóng trở về báo lại với hai vị sư bá, để các nàng quyết định/
Nói xong, hai người cũng nhanh chóng rời khỏi.
Hàn Phong trở về phòng, nằm lên giường không khỏi nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Băng Ngọc Linh Quả chính là bảo bối hiếm có, nếu là lúc bình thường, Hàn Phong tự nhiên sẽ không có chủ ý với nó.
Không ngờ vận khí của hắn quá tốt, dĩ nhiên nghe được hai người Đường Vũ Nhu nói chuyện.
Tuy rằng hai người nói chuyện không nhiều, nhưng Hàn Phong có lý do tin tưởng, Băng Tuyết Các khẳng định sẽ đáp ứng điều kiện của mình. Dù sao có thể thấu tóm toàn bộ Ngũ Sắc Tuyết Liên, vậy thế lực địch nhân của bọn họ cũng không tầm thường.
Có cổ áp lực này, Băng Tuyết Các dù biết bị lỗ, chắc hắn vẫn nhịn đau đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Phong mở cửa phòng đi ra sân, Lâm Nguyệt cùng các đệ tử khác đã sớm tụ tập đầy đủ.
Ngay cả Lâm Phỉ Vân vốn nghịch ngợm, lúc này cũng yên lặng đứng bên cạnh Lâm Nguyệt.
Hai người Phí Lão và Bố Lôi Địch cũng ở trong đó, khi Hàn Phong đi ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
Lâm Phỉ Vân chu miệng một cái, bất mãn trách:
- Sư huynh, mười mấy người chúng ta đều đợi một mình ngươi a! Nếu không phải sư phụ sợ ngươi đang tu luyện, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ta đã sớm tới gõ cửa rồi.
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi xấu hổ ho một tiếng, lập tức nhìn sắc trời, phát hiện vẫn còn sớm, không khỏi hiếu kỳ nói:
- Không phải vẫn chưa tới lúc, sao các ngươi đều đã tập trung vậy?
Lâm Nguyệt thấy biểu tình nghi hoặc của hắn, liền mở miệng giải thích:
- Trước khi đại hội bắt đầu, dựa theo lệ cũ, hoàng thất sẽ phát biểu trước, thuận tiện công bố phần thường dành cho đại hội lần này.
Nghe xong Lâm Nguyệt giải thích, Hàn Phong mới hiểu được. Mọi người thu thập một phen, rồi đi tới hội trường tổ chức Thiên Thánh đại hội.
Dọc theo đường đi, Hàn Phong cũng gặp đệ tử của các thế gia tông môn lục tục kéo đến.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Nguyệt dẫn mọi người đi vào trong hội trường.
Nhìn kiến trúc khí thế trước mắt, Hàn Phong biết đây là diễn võ trường mà Thiên Thánh Cốc cố ý kiến tạo cho đại hội này.
Diễn võ trường này đã trải qua ngàn năm, từ bên trong xuất hiện không biết bao nhiêu lớp thiên tài.
Mang theo một chút cảm khái, Hàn Phong theo Lâm Nguyệt tiến vào.
Diễn võ trường được xây dựng lộ thiên, khi đi vào bên trong, liếc mắt nhìn lại, có khoảng hai mươi cái đài lớn nhỏ, Hàn Phong biết đây chính là lôi đài dùng để thi đấu trong đại hội lần này.
Theo số người đi vào trong này càng lúc càng nhiều, đoàn người Hàn Phong cũng nhanh chóng tìm được vị trí của mình.
Bên cạnh bọn họ là vài tiểu tông môn vô danh.
Bọn họ đến đây không phải hy vọng vào phần thưởng của đại hội, phần lớn là vì muốn kết giao với các thế lực khác, để môn hạ, đệ tử tiến hành tôi luyện một phen.
Vì vậy nhưng thế lực nhỏ này cũng tương đối hoà hợp. Có vài tên đệ tử cũng đi tới bắt chuyện với mấy người Hàn Phong.
Hàn Phong cũng mỉm cười nói chuyện với bọn họ.
Hiển nhiên những thế lực nhỏ này cũng đánh đồng Huyền Thiên Tông với mình, chỉ tới đây để giao lưu học hỏi.
Nếu như dựa theo biểu hiện trước kia cũng đúng là thế. Chỉ là lần này có Hàn Phong cùng mấy người Mạnh Hùng tham gia, thực lực đề cao rất nhiều, vì vậy lần này mục tiêu của Huyền Thiên Tông sẽ không giống mấy tiểu tông môn xung quanh.
Bởi vì biểu hiện của Huyền Thiên Tông ngày trước không tốt, vì vậy tất nhiên sẽ bị an bài ở đây.
Hàn Phong giương mắt nhìn ngó chung quanh một lượt, nơi này đều một vài đệ tử thuộc nhất lưu thế lực.
Hơn nữa khác biệt với bọn họ chính là trong nhất lưu thế lực đều tự phân biệt rõ ràng, trừ phi hai bên quen biết, có quan hệ mật thiết, còn không họ căn bản rất ít khi đứng ra bắt chuyện.
Nghĩ đến, thực lực càng lớn những thứ cố kỵ càng nhiều. Hai bên tranh đấu cũng càng kịch liệt.
Trong những thế lực này, Hàn Phong cũng phát hiện được Băng Tuyết Các.
Đệ tử của Băng Tuyết Các đều là các nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp mặc y phục màu lam, cộng thêm thân phậm không tầm thường tự nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nam nhân đệ tử.
Tựa hồ cũng quen với phản ứng của mọi người, các nữ đệ tử này cũng không có để ý tới ánh mắt của mọi người, chỉ có hai tiểu cô nương niên kỷ nhỏ lần đầu tiên tham gia thinh hội to lớn như vậy, nhất thời có chút sợ hãi.
Hàn Phong cũng nhìn thấy Đường Vũ Nhu đang ngồi giữa đám đệ tử của Băng Tuyết Các.
Có lẽ là do bóng đêm nên so với hôm qua, Đường Vũ Nhu thoạt nhìn càng thêm thanh lệ, mái tóc đen óng dài tới hông, được àng buộc bằng một tấm lụa màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng không chút tỳ vết.
Đường Vũ Nhu tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của Hàn Phong, không khỏi mở mắt ra, nhìn về phía hắn.
Nhìn thấy Hàn Phong cũng đang nhìn mình, Đường Vũ Nhu chỉ hơi gật đầu, rồi khôi phục trạng thái như trước.
Nhìn thấy động tác của nàng, Hàn Phong cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ thị lực của nàng lại kinh người như vậy, trong nháy mắt đã phát hiện hắn đang quan sát nàng.
Bất quá, đây chỉ là nhạc đệm, khi toàn bộ thế lực cũng đã đến hội trường, là chủ nhân của đại hội, Thiên Thánh Cốc tự nhiên đi ra chủ trì.
Rất nhanh, một trưởng lão phụ trách đại hội lần này xuất hiện giữa đài.
Sau khi tên trưởng lão này xuất hiện, cũng phát biểu một phen, Hàn Phong hơi chút lắng nghe phát hiện chỉ là giới thiệu về đại hội, và hy vọng mọi ngươi không nên gây rối.
Cũng may hắn không nói nhiều, rất nhanh đã kết thúc. Hàn Phong biết kế tiếp mới là vấn đề chính.
Quả nhiên, trưởng lão hơi dừng lại một lúc, liền mở miệng nói:
- Kế tiếp, mời Thượng Quan tiên sinh ra công bố bắt đầu cùng danh mục phần thưởng của hoàng thất.
Lời này vừa ra, một đạo nhân ảnh chậm rãi từ phía sau Thiên Thánh Cốc trưởng lão đi tới.
Người tới cũng là một lão giả, mặc trường sam màu đen, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt thản nhiên.
Xem cách ăn mặc của hắn có lẽ là một luyện dược sư.
Lão ta trước tiên mỉm cười, rồi nói:
- Lão phu Thượng Quan Vô Ngã, lần này cùng điện hạ tới tham gia thịnh hội, cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Thượng Quan Vô Ngã?
Nghe được tên này, Hàn Phong bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắc y lão giả giữa sân.
Đây chính là Thượng Quan Vô Ngã?
Kẻ đầu sỏ làm hại Trầm Ngọc thiếu chút nữa mất tính mệnh?
Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Phong không khỏi hiện lên một đạo tinh quang, trong lòng không ngừng suy tư.
Cũng may lần này Trầm Ngọc không đi cùng, bằng không để nàng nhìn thấy hắn xuát hiện ở đây, không biết sẽ có tâm trạng gì.
Bất quá, mặc dù Trầm Ngọc không đến, Hàn Phong cũng đã hạ quyết tâm, chỉ cần có cơ hội, hắn tất sẽ không dễ dàng buông tha cho Thượng Quan Vô Ngã trước mặt.
Đương nhiên, hiện tại Thượng Quan Vô Ngã là ngừơi của hoàng thất, trừ phị vạn phầm nắm chắc, bằng không Hàn Phong tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Đem mạch suy nghi giấu sâu trong lòng, Hàn Phong lại tiếp tục lắng nghe Thượng Quan Vô Ngã phát biểu.
- ... Đại hội lần này, căn cứ theo tính toán của bệ hạ, tuyển thủ đạt danh hiệu đệ nhất sẽ nhận được một viên bát phẩm đan dược Thanh Liên Bảo đan do lão phu tự mình luyện chế. Khi nhân giai đỉnh phong võ giả trùng kích địa giai chi cảnh sẽ có hiệu quả không tửơng.
Lời này của Thượng Quan Vô Ngã vừa nói ra, hiện trường không khỏi hỗn loạn một trận, mọi người đều ào ào bình luận.
Nhìn giữa sân có chút hỗn loan, Thượng Quan Vô Ngã không khỏi họ nhẹ một tiếng, đồng thời ra hiệu mọi người an tĩnh, bất quá trong lòng cũng có chút đắc ý, dù sao đan dược do dù sao mình luyện chế có thể làm cho nhiều người khiếp sợ như vậy.
Bất quá, Hàn Phong đối với điều này cũng không ngừng cười nhạt.
Thanh Liên Bảo đan này lúc trước Trầm Ngọc trong lúc vô ý nghiên cứu ra phối phương, cũng vì nó mà nàng thiếu chút mất đi tính mạng, không ngờ Thượng Vô Ngã thật sự quá mức vô liêm sỉ cướp đoạt.
Chỉ là Hàn Phong cũng vô pháp vạch trần hắn.
Đáng tiếc không có chứng cứ, thế nhân tự nhiên sẽ không tin tưởng.
Lúc này, giữa sân đã lại yên lặng, Thượng Quan Vô Ngã lại nói tiếp:
- Ngoài Thanh Liên Bảo đan này, người thắng trận còn có thể nhận được Long Tức Kiếm do bệ hạ ban tặng. Đồng thời môn phái cũng nhận được sự che chở của đế quốc trong hai năm. Hi vọng mọi người cố gắng biểu hiện cho tốt.
Thượng Quan Vô Ngã nói xong, dưới tràng lại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi, tất cả mọi người đều cảm thấy hết sức hứng thú với phần thưởng lần này của hoàng thất.
Bát phẩm đan dược đã đủ để khiến mọi người điên cuồng, huốn chi ngay cả Long Tức Kiếm cũng được đưa ra, thực sự ngoài dự liệu của mọi người.
Nghe nói đây chính là một thanh cực phẩm binh khí, khi còn trẻ Thiên Hành đại đế ra ngoài lịch lãm, đã mời một luyện khí đại sư nổi danh nhất trong đế quốc chế tạo.
Chỉ riêng điểm này cũng đủ để chứng minh sự bất phàm của nó.
Tiếng động lớn giữa sân duy trì một lúc, cho đến khi Thiên Thánh Cốc trưởng lão lại xuất hiện giữa sân, mọi người mới yên tĩnh trở lại.
Bởi vì bọn họ rõ ràng, dựa theo lệ cũ, kế tiếp đó là rút thăm trước thi đấu.
Trải qua công tác thống kê, lần này tham gia đại hội tổng cộng có bảy mươi môn phái, nói cách khác là có hơn bảy trăm thí sinh.
Vì vậy nghi thức bốc thăm cũng cần cả nửa ngày mới kết thúc.
Quy tắc rút thăm rất đơn giản, đệ tử dự thi đều phải tới một dãy thẻ bài chọn lấy một cái.
Những ngưòi có cùng số bài sẽ thi đấu với nhau, kẻ thắng sẽ đựoc cộng điểm, và tiến vào vòng trong.
Mà người thất bại tự nhiên phải đào thải.
Lúc Hàn Phong nhận lấy thẻ bài của mình, nhìn trên đó là số ba trăm ba năm.
Dựa theo số trên thẻ bài, hôm nay hắn chưa phải thi đấu.
Như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể quan sát thực lực của các đệ tử dự thi lần này ra sao?
Tuyển thủ lần lượt được gọi lên đài, tổng cộng có hai mươi cái nên có thể đồng thời tiến hành hai mươi trận thi đấu.
Bên phía Huyền Thiên Tông, trừ Hàn Phong và đại sư huynh, mọi người đều sẽ tiến hành thi đấu ngày hôm nay.
Mạnh Hùng may mắn lây được số mười, nên ngay từ đầu đã đến phiên hắn lên đài thi đấu.
Huyền Thiên Tông thấy Mạnh Hùng lên đài, đều cổ vũ ầm ầm.
Rất nhanh, mọi người liền đi theo Mạnh Hùng tới lôi đài số mười.
Khi mi người đi tới, đối thủ của Mạnh Hùng sớm đã xuất hiện trên lôi đài.
Phí Lão đảo mắt nhìn tên đệ tử trên đài kia, lập tức nói:
- Hài tử kia thực lực không kém, tu vi đấu khí nhân giai tam phẩm, bất quá lấy thực lực của Mạnh Hùng, tự nhiên không có gì đáng lo.
Mọi người nghe được Phí Lão nói xong, cũng mới yên lòng.
Lúc này Mạnh Hùng đã đi tới trên đài, song phương đầu tiên là thông báo danh tính, rồi người phụ trách ra hiệu, bắt đầu thi đấu.
Quả nhiên như Phí Lão nói, đối thủ của Mạnh Hùng chỉ có nhân giai tam phẩm, hai người quá chiêu vài lần, người nọ hiển nhiên đã cảm thấy có chút khó khăn.
Xem tới đây, mọi người đều không ngừng hoan hô, Hàn Phong thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, đây chính là trận đầu của Huyền Thiên Tông, nếu như để thua sẽ khiến mọi người chịu đả kích nghiêm trọng.
May là Mạnh Hùng không phụ sự mong đợi của mọi người không phụ sự mong đợi của mọi người, lại qua mấy chiêu, tên đệ tử nhân giai tam phẩm đã bị hắn làm cho sắc mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên là đối với công kích như cuồng phong bạo vũ, đấu khí đã vô pháp chống đỡ.
Hàn Phong thấy thế, cũng hơi lắc đầu, Mạnh Hùng tu luyện Phách Viêm Chiến Thiên Quyết thập phần bá đạo. Một khi được hắn thi triển ra, thì càng đánh càng hăng, nên thắng bại đã không đáng lo ngại.
Đi tới dưới lôi đài, Mạnh Hùng không khỏi nhếch miệng cười cười.
Bên dưới chỉ còn lại Đoạn Nhạc, bất quá còn một lúc nữa mới bắt đầu, Lâm Nguyệt cũng nhân lúc rảnh rỗi, để mọi người tỉ mỉ quan sát các tuyển thủ khác trên lôi đài.
Không đợi Lâm Nguyệt nói, Hàn Phong sớm đã chú ý xung quanh, chỉ là lúc này tựa hồ không có tuyển thủ nào đáng để hắn chú ý tới cả.
Những người lên đài trong vòng thứ nhất này, thực lực mạnh nhất ngoài Mạnh Hùng, cũng chỉ là một tuyển thủ nhân giai ngũ phẩm, còn lại đều là nhân giai nhị phẩm.
Sau đó lại mấy trận đấu kết thúc, vẫn chưa tới lượt Đoạn Nhạc lên đài.
Bất quá, cũng có một người làm Hàn Phong chú ý.
Người này cũng có duyên với Hàn Phong, đã từng phát sinh xung đột không nhỏ với hắn, không phải ai khác chính là Thiên Thánh Cốc Doãn Băng Hinh.
Đối thủ của Doãn Băng Hinh hiển nhiên cũng thập phần sợ hãi uy danh của Thiên Thánh Cốc, càng biết Doãn Băng Hinh chính là đệ tử cực mạnh trong Thiên Thánh Cốc, nên vừa lên đài liền đã tránh né, không dám đối kháng chính diện với nàng.
Những người khác trong Huyền Thiên Tông cũng phát hiện Doãn Băng Hinh, đều hướng mắt nhìn lại.
Lúc này, hiển nhiên Doãn Băng Hinh thập phần tức giận đối thủ trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, không khỏi nhíu mày lại, chợt hừ lạnh một tiếng rồi thân hình khẽ động.
Chớp mắt liền tới trước mặt đối thủ, không thèm để ý tới vẻ kinh ngạc của đối phương, một cỗ đấu khí sắc bén từ lòng bàn tay nàng bắn ra.
Đối thủ của Doãn Băng Hinh kỳ thực thực lực cũng khá, tu vi nhân giai tứ phẩm, dùng thực lực của hắn, vận khí tốt chút là có thể tiến nhập vòng thứ ba.
Đáng tiếc, vừa mới vòng thứ nhất đã gặp phải ứng cử viên cho vị trí quán quân là Doãn Băng Hinh, cộng thêm đã sớm sợ hãi thực lực của đối phương, nên lúc này bị một chưởng của Doãn Băng Hinh đánh rơi.
Thấy vậy, Mạnh Hùng không khỏi nói:
- Tên kia thật vô dụng, dĩ nhiên ngay cả dũng khí giao thủ với nha đầu kia cũng không có, thực sự làm mất mặt nam nhân chúng ta.
Hàn Phong nhìn Doãn Băng Hinh giữa sân, lắc đầu nói rằng:
- Doãn Băng Hinh này thực lực rất mạnh, hơn nữa công thêm lúc trước bị ủy khuất trong tông môn chúng ta. Do đó nếu gặp phải nàng, tất muốn giết người hả giận, nên nếu các ngươi không địch lại, tốt nhất lập tức chịu thua, tránh cho đối phương cơ hội hạ sát thủ.
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Mạnh Hùng còn muốn phản bác vài câu, nhưng lại bị Hàn Phong trừng mắt, trầm giọng nói:
- Lẽ nào ngươi đã quên, lần đó cùng nàng giao thủ, nếu không nhờ Phí Lão xuất thủ kịp thời, ngươi sao có thể hoàn toàn không hao tổn gì đứng ở đây được.
Nghe Hàn Phong răn dạy như vậy, lúc này Mạnh Hùng mới nhớ tới tình hình lúc trước, không khỏi chán nản gật đầu.
Đại sư huynh Diệp Phàm liếc mắt nhìn Doãn Băng Hinh, lên tiếng hỏi:
- Hàn sư đệ, nếu ngươi gặp phải nàng, có nắm chắc thắng được nàng hay không?
Thực lực chân chánh của Hàn Phong, trong tông không mấy người biết được.
Mọi người hiểu tính cách của Mạnh Hùng, biết hắn sẽ không nói dối, cộng thêm tông chủ tự mình lên tiếng, mọi người cũng không có ý kiến.
Lúc này vài tên đệ tử nhìn thấy Mạnh Hùng bị Hàn Phong răn dạy, dĩ nhiên không chút nổi nóng, cũng vô cùng kinh ngạc.
Cũng chính vì thế, Diệp Phàm mới nhịn không được hỏi Hàn Phong, kỳ thực trong lòng hắn cũng rất muốn biết, sư đệ hai năm không gặp, rốt cuộc có năng lực ra sao.
Đối với nghi hoặc trong lòng bọn họ, Hàn Phong đã sớm phát hiện, nguyên bản không muốn để ý, nhưng hiển nhiên nếu không nói gì, tất sẽ ảnh hưởng tới tâm lý thi đấu của mọi người.
Thấy các đệ tử khác đều nhìn mình, vì vậy Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói:
- Nàng không phải đối thủ của ta!
Nghe được câu này của Hàn Phong, mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Thực lực của Doãn Băng Hinh là nhân giai cửu phẩm võ giả, còn là đệ tử đắc ý của Thiên Thánh Cốc, trên người có vô số cao giai vũ kỹ.
Thực lực như vậy đặt ở đâu cũng đều được coi trọng.
Nhưng vừa rồi Hàn Phong nói ra một câu, tựa hồ hoàn toàn không đem nàng để trong mắt.
Nếu như Hàn Phong không phải quá mức cuồng vọng, thì chính là thực lực của hắn cũng đã là nhân giai cửu phẩm, thậm chí nhân giai đỉnh phong!
Diệp Phàm cũng một vài đệ tử khác, lúc này vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Phong, ngược lại hắn tỏ vẻ đạm mạc.
- Hàn sư đệ, lẽ nào đấu khí của ngươi đã đạt tới nhân giai đỉnh phong?
Diệp Phàm phát hiện mình nói có chút ngắc ngứ, hiển nhiên hắn cũng hiểu rõ và lựa chọn tin tưởng Hàn Phong.
Nhân giai đỉnh phong?
Nghe được Diệp Phàm hỏi, Hàn Phong mỉm cười, nói:
- Xem như thế đi!
Diệp Phàm vừa nghe, có chút mơ hồ, cái gì gọi là xem như thế đi?
Bất quá Hàn Phong cũng không hề giải thích, lại chốc lát qua đi, đã đến lượt Đoạn Nhạc lê đài.
Bình thường Mạnh Hùng cùng Đoạn Nhạc quan hệ tốt nhất, lúc này thấy Đoạn Nhạc có chút khẩn trương, không khỏi vỗ vai hắn, nói:
- Nỗ lực lên, phải tin tưởng chính mình, mặc dù thua, chúng ta cũng không trách ngươi đâu.
Lâm Phỉ Vân nghe được Mạnh Hùng nói như thế, không khỏi tức giận nói:
- Há có ai cổ vũ như vậy?
Nói xong, không để ý tới biểu tình xấu hổ của Mạnh Hùng, quay đầu nói với Đoạn Nhạc:
- Đoạn sư huynh, nỗ lực lên, đem đối thủ đánh cho hoa rơi nước chảy.
Nói xong, Lâm Phỉ Vân vẫn còn dương dương tự đắc giơ quả đấm nhỏ lên.
Được mọi người cổ vũ, Đoạn Nhạc cũng cảm thấy tin tưởng, sải bước đi lên lôi đài.
Bất quá khi mọi người nhìn thấy đối thủ của Đoạn Nhạc cũng đành thở dài.
Hàn Phong trông thấy đối thủ của Đoạn Nhạc cũng hơi lắc đầu, không ngờ là đệ tử của Liệt Diễm Các.
Một thân y phục màu hồng, cùng tiêu ký ở ngực đã chứng minh thân phận của đối phương.
Người này là Liệt Diễm Các Viêm Khải, trong đám đệ tử dự thi xếp thứ ba, nghe nói đấu khí đã tiến nhập nhân giai thất phẩm.
Thực lực như vậy, vượt xa khả năng đối kháng của Đoạn Nhạc.
Quả nhiên vừa mới lên đài, Đoạn Nhạc thấy đối thủ của mình không ngờ là Liệt Diễm Các Viêm Khải, lòng tin vừa mới dâng lên, thoáng cái đã tụt xuống, khuôn mặt càng phiền muộn vô cùng.
Viêm Khải thấy bộ dáng của Đoạn Nhạc cũng nhếch miệng cười lớn:
- Tiểu tử, ngươi không phải đối thủ của ta, ta xem ngươi nên chịu thua đi, tránh phải chịu thương tích.
Bị đối phương kích động như vậy, Đoạn Nhạc nổi máu, nói:
- Không đánh làm sao biết kết quả, ít lời phế thoại, động thủ đi.
Viêm Khải vừa nghe, không khỏi ngẩn ra, chợt vừa cười vừa nói:
- Hắc hắc! Tiểu tử, ta có hảo ý nhắc nhở, Liệt Diễm chiến kỹ một khi thi triển, rất khó khống chế, đến lúc đó ngươi đắt tay cụt chân cũng đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn.
Nói xong, Viêm Khải mạnh mẽ vận đấu khí, không khí xung quanh không ngờ vì vậy mà nóng lên.
- Tiểu tử, cẩn thận!
Viêm Khải khẽ quát một tiếng, cước bộ nhất điểm, cả thân hình bạo xạ, chớp mắt lao tới chỗ Đoạn Nhạc.
Đoạn Nhạc nhìn thấy đối phương nói động thủ liền đã động thủ, nhất thời có chút luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng vận đấu khí toàn thân, muốn ngăn cản công kích của Viêm Khải.
Bất quá thực lực hai người quá cách biệt, cộng thêm Đoạn Nhạc nhất thời hoảng hốt, đấu khí cũng chưa bộc phát được hết, thì Viêm Khải đã đi tới trước người hắn, không chút khách khí nện một quyền vào ngực Đoạn Nhạc.
Một quyền này của Viêm Khải vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng dù là thế Đoạn Nhạc cũng chịu không nổi.
Đoạn Nhạc bị đánh trúng, thân thể không ngừng lùi về phía sau bảy tám bước, cuối cùng ngã phịch xuống đất, vẻ mặt đau đớn.
Nhìn hắn như vậy, hiển nhiên đã mất đi sức chiến đấu.
Viêm Khải đứng trước mặt Đoạn Nhạc, ngữ khí có chút khinh thường có chút khinh thường nói:
- Không biết tự lượng sức mình!
Nói xong liền xoay người đi xuống lôi đài.
Diệp Phàm cùng Mạnh Hùng vội vàng đi tới, cẩn thận đỡ Đoạn Nhạc dậy, còn Hàn Phong lấy ra một viên Hồi Khí Đan đưa cho Đoạn Nhạc nuốt vào.
Hồi Khí Đan chính là lúc trước ở Huyền Thiên Tông Hàn Phong cố ý luyện chế để chuẩn bị cho việc trị liệu trong đại hội lần này.
Đoạn Nhạc thụ thương cũng không quá nghiêm trọng, sau khi nuốt Hồi Khí Đan vào, chỉ cần hơi tu dưỡng một chút, là có thể khôi phục. Hiển nhiên vừa rồi Viêm Khải đã lưu thủ, chỉ là ngữ khí của hắn thập phần cuồng vọng, hiển nhiên không coi Đoạn Nhạc chỉ có nhân giai nhất phẩm ra gì, điều này khiến trong lòng mọi người có chút khó chịu.
Lâm Nguyệt vội vàng phân phó hai gã đệ tử khác, phụ trách đưa Đoạn Nhạc về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người lại tiếp tục ở hội trường, chờ trận thi đấu tiếp theo.
Lại ba đệ tử nữa của Huyền Thiên Tông kết thúc tỷ thí.
May mà vận khí tốt, trong đó có hai người thuận lợi tiến nhập vòng sau.
Khiến Hàn Phong tương đối quan tâm đó là qua mấy trận thi đấu này, hắn phát hiện có vài tuyển thủ thực lực không thể coi thường được.
Ngoài trừ Liệt Diễm Các cùng Băng Tuyết Các ra, lưỡng các cùng tề danh khác là Phong Minh Các cùng Thiên Lôi Các, đệ tử cũng biểu hiện vô cùng khá.
Nhất là Thiên Lôi Các Lôi Chấn, là đệ tử mạnh nhất trong trận đấu của mình đã dùng thế lôi đình vạn quân, đem đối thủ nhân giai ngũ phẩm trực tiếp đánh đến trọng thương hôn mê, có thể thấy thực lực rất cao.
Còn có Phong Minh Các Lý Dịch Phi, vũ kỹ của hắn tuy rằng không cương liệt như Lôi Chấn, chiêu thức thoạt nhìn có chút nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa lực sát thương cường đại.
Lý Dịch Phi dùng chưa tới năm chiêu đã khiến đối thủ nhân giai tam phẩm mất đi sức chiến đấu hoàn toàn.
Hiển nhiên hai người thi đấu đều không gặp được đối thủ tương xứng, Hàn Phong nhất thời cũng không đoán được thực lực của cả hai.
Bất quá đại khái cũng biết cả hai trên dưới nhân giai cửu phẩm.
Hàn Phong cũng biết Tứ Diệu chi các tuy rằng cũng có chút liên hệ. Nhưng đấy chỉ là Các chủ tứ các giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, còn các đệ tử khác đều tranh đấu rất gay gắt.
Cũng vì có tranh đấu như vậy, nên đệ tử tứ các mới nỗ lực tu luyện gấp bội để có thể vượt lên để tử của tam các còn lại.
Đệ tử đời này tứ các phân biệt là Liệt Diễm Các Liệt Kinh Vân, Phong Minh Các Lý Dịch Phi, Thiên Lôi Các Lôi Chấn, cùng với Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu, bốn người này dẫn đầu hình thành các thiếu niên cao thủ mạnh nhất trong tứ các.
Bốn người này phóng nhãn trong cả Thiên Tinh Đế Quốc coi như không mấy khi gặp được đối thủ, trừ Thiên Môn đệ tử thần bí Lý Ngọc.
Còn có Thiên Thánh Cốc Doãn Băng Hinh và Thánh Lam Tông Niếp Ngôn cũng có khả năng chống đỡ.
Về phần đệ tử của các tông môn thế gia khác lại kém hơn một chút, hoặc giả một vài người lại hơn hai mươi tuổi nên không tính.
Thi đấu cứ thế tiếp tục, rất nhanh ngày thi đầu tiên đã sắp kết thúc.
Triệu Lâm Lâm cùng Thạch Viễn Bằng cũng phân biệt kết thúc trận đấu của mình, vận khí của cả hai đều không tồi, vòng thứ nhất gặp phải đối thủ chỉ có nhân giai nhất phẩm.
Bất quá Thạch Viễn Bằng thực lực kém đối thủ, cho dù đã được Phí Lão chỉ điểm, thế nhưng tư chất hữu hạn cuối cùng bị đánh bại.
Ngược lại Triệu Lâm Lâm biểu hiện khiến Hàn Phong cũng có chút kính ngạc, nguyên bản theo Hàn Phong dự kiến, trong mười người tham gia đại hội lần này Triệu Lâm Lâm thực lực yếu nhất.
Dù hai năm qua, nàng đã nỗ lực rất nhiều, rồi gần đây tiến nhập nhân giai. Nếu như không phải Huyền Thiên Tông thực sự không còn ai, lấy thực lực của nàng rất khó được lựa chọn.
Mọi người tham gia đại hội lần này cũng không hy vọng quá lớn vào Triệu Lâm Lâm, chỉ mong nàng có thể rút ra kinh nghiệm, trợ giúp cho việc tu luyện sau này.
Nhưng biểu hiện của nàng vừa rồi cũng trực tiếp phủ định suy nghĩ trong lòng mọi người. Hàn Phong sau khi xem Triệu Lâm Lâm thi đấu xong, cũng có chút cảm khái, từ nhận thức của Hàn Phong về Triệu Lâm Lâm tới nay, nàng cho hắn có ấn tượng vĩnh viễn đều là bộ dáng ôn nhu, yếu ớt, bị người khi dễ cũng nén chịu đựng.
Cho dù hai năm không gặp, Triệu Lâm Lâm cũng đã là đại cô nương, nhưng tính cách ấy vẫn không thay đổi.
Ai ngờ một nữ tử như vậy, không ngờ trên lôi đài lại rất cường hãn. Dám dựa vào công kích liên tục đem đối thủ không kém nàng bao nhiêu đánh bại.
Đối với nghị luận bên ngoài, mấy người Tiêu Linh cùng Hàn Phong cũng có chút phát hiện.
Bất quá Tiêu Linh hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại có chút vui vẻ nhìn về phía Hàn Phong bên dưới.
Thấy bộ dáng tươi cười của nàng, Hàn Phong cũng không khỏi mỉm cười.
Ai có thể ngờ, Tiêu Linh danh tiếng đại lục, lại là một tiểu cô nương khả ái như vậy.
Bộ dáng tươi cười này của nàng không chỉ Hàn Phong mà mọi người đều thấy được.
Nhất là Diệp Hạo Thiên hôm trước mới gặp được Tiêu Linh cũng nhìn thấy.
Lúc này Diệp Hạo Thiên ngồi ở bên ngoài, hai mắt híp lại nhìn về phía Tiêu Linh trên lôi đài, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười nhạt, trong miệng càng nhẹ giọng thì thầm:
- Huyền Thiên Tông! Tiêu Linh!
Tiêu Linh rất nhanh liền đã kết thúc thi đấu.
Tựa hồ bởi vì không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nên vừa lên đài, Tiêu Linh liền không hề lưu giữ lực lượng, trực tiếp đánh bay đối thủ khỏi lôi đài.
Đối thủ của Tiêu Linh cũng là một đệ tử tầm thường, khi mới vừa nhìn thấy dung mạo của nàng, nhất thời có chút mất hồn, quên mất mình còn đang phải thi đấu.
Cũng vì thế, ngay cả thân hình Tiêu Linh đã đi tới trước người hắn, hắn cũng không phát hiện ra. Cứ như vậy bị Tiêu Linh trực tiếp đánh bay khỏi lôi đài, rước lấy một trận cười lớn của mọi người.
Sau khi thi đấu chấm dứt, Tiêu Linh lập tức rời khỏi lôi đài, trở lại bên cạnh Hàn Phong, tựa hồ chỉ có hắn mới đem lại cho nàng cảm giác an toàn.
Sau khi trận đấu của Tiêu Linh kết thúc, ngày thi đầu tiên của Huyền Thiên Tông đã có tám người lên đài, và chỉ có bốn người vượt qua.
Nếu như ngày mai, Hàn Phong cùng đại sư huynh Diệp Phàm cũng có thể thuận lợi đi qua, thì đây chính là thành tích tốt nhất của Huyền Thiên Tông.
Ngày thi đấu này thuận lợi kết thúc, trong đó tự nhiên có người vui kẻ buồn.
Phí Lão cùng Bố Lôi Địch dẫn mọi người lập tức rời khỏi hội trường.
Sau khi trở lại tiểu viện, Lâm Nguyệt đã sớm ở đó chờ, khi biết được Tiêu Linh vượt qua, cũng tỏ vẻ vui mừng. Lập tức phân phó mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn cổ vũ cho hai người Hàn Phong cùng Diệp Phàm.
Buổi tối, so với hôm trước mọi người Huyền Thiên Tông đều có chút uể oải, đi nghỉ ngơi. Hàn Phong lại có chút nhàm chán ngồi trong viện quan sát những tuyển thủ khác.
Phát hiện trong đó cũng không thiếu người có thực lực cao, lấy thực lực hiện nay của Huyền Thiên Tông, muốn tiến nhập ba vị trí đầu của đại hội tựa hồ có chút khó khăn.
Chưa nói tới Tứ Diệu Chi Các cùng Thiên Môn nội tình hùng hậu, chỉ riêng chủ nhân đại hội lần này là Thiên Thánh Cốc cùng với Thánh Lam Tông nổi danh nhất lưu thế lực phái ra môn hạ đệ tử đều là những tinh anh.
Thực lực những người này trung bình đều là nhân giai tứ phẩm, mạnh hơn chút đã ngoài nhân giai lục phẩm.
Càng không nói đến những thiếu niên thiên tài như Đường Vũ Nhu, Lý Dịch Phi.
Huyền Thiên Tông bọn họ nếu không tính tới hắn, chỉ còn có hai người Mạnh Hùng cùng Tiêu Linh là có cơ hội.
Hơn nữa Mạnh Hùng chỉ là dựa vào tâm pháp đặc thù mới có thể phát huy ra thực lực vượt qua đấu khí tự thân. Một khi phương thức tiến công của hắn bị đối phương nắm rõ rất dễ rơi vào bị động.
Đương nhiên đó cũng không phải nói Phách Viêm Chiến Thiên Quyết không tốt, mà là bởi vì thực lực của Mạnh Hùng vẫn quá yếu, vô pháp hoàn toàn thi triển ra tinh yếu chân chính của nó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong nhất thời có chủ ý. Vì vậy gọi Mạnh Hùng đang tu luyện trong phòng, đi tới một chỗ yên tĩnh trong sơn cốc.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, hai người mới trở lại tiểu viện.
Chỉ qua chốc lát, những người khác cũng lần lượt thức giấc, rất nhanh tập trung lại.
- A? Mạnh sư đệ, ngươi làm sao vậy? Cớ chi mà sắc mặt tái nhợt như thế?
Diệp Phàm đứng bên cạnh Mạnh Hùng, đột nhiên phát hiện sắc mặt hắn có chút quái dị, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Nghe được thanh âm của Diệp Phàm, mọi người cũng đều đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Mạnh Hùng, nhất là Lâm Nguyệt càng lo lắng dò hỏi. Thực lực của Mạnh Hùng chính là đứng đầu Huyền Thiên Tông, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, dẫn đến hắn thi đầu thất bại sẽ là chuyện vô cùng đáng tiếc.
Nhận thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, Mạnh Hùng hơi liếc mắt với Hàn Phong, lập tức lắc đầu nói:
- Ta không sao, chẳng qua ngày hôm qua nghỉ ngơi không tốt.
Nghe vậy, lúc này Lâm Nguyệt mới yên lòng lại, rồi thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó dẫn mọi người tới hội trường thi đấu.
Bởi vì Hàn Phong cùng Diệp Phàm đều là số cuối nên mọi người đều ngồi một bên, lẳng lặng quan sát những tuyển thủ khác thi đấu.
So với ngày hôm qua, các cuộc thi đấu ngày hôm nay càng thêm đặc sắc.
Đầu tiên là Liệt Kinh Vân của Liệt Diễm Các, vừa lên tràng liền thi triển ra Liệt Diễm Chưởng, đem đối thủ của hắn là một tiểu cô nương nhân giai tứ phẩm thiếu chút nữa thiêu trụi.
Tiểu cô nương kia hiển nhiên cũng bị chiêu thức ấy của Liệt Kinh Vân dọa cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người càng ủy khuất vô cùng, thiếu chút nữa bật khóc, làm cho một đám nam nhân bên dưới nổi lòng thương hại.
Bất quá Liệt Kinh Vân lại không để ý, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Hàn Phong đối với Liệt Kinh Vân cũng có chút nhận thức, vài chục năm sau, người này cũng thành công tiến nhập thiên giai chi cảnh là cao thủ thiếu niên trong tứ các trở thành thiên giai võ giả sớm nhất.
Sau đó, nhờ vào thiên phú của mình, tiến thêm một bước trở thành tân các chủ của Liệt Diễm Các.
Nhưng Liệt Kinh Vân tựa hồ không hứng thú với vị trí các chủ này cho lắm. Nên sau khi trở thành Các chủ, liền đem toàn bộ sự tình trong Liệt Diễm Các giao cho các trưởng lão, rồi tiến nhập Phần Hải Cấm Địa bế quan khổ tu.
Từ đó về sau, không có ai gặp qua Liệt Kinh Vân, mãi cho đến sau trăm tuổi, tứ các gặp phải nguy hiểm, mới lại xuất hiện trước mắt thế nhân.
Khi đó hắn cũng là dựa vào Liệt Diễm Chưởng, lấy sức một người chế trụ ba gã thiên giai cường giả có thể cho Tứ Diệu Chi Các có cơ hội nghỉ ngơi, sau đó thuận lợi đánh tan địch nhân.
Về phần ba gã thiên giai cường giả kia cuối cùng cũng bị Liệt Kinh Vân đánh gục tại chỗ, từ đó có thể thấy thực lực của hắn cực kỳ thâm bất khả trắc ( sâu không thể dò).
Bất quá trận chiến này cũng khiến Liệt Kinh Vân bị thương vô cùng nghiệm trọng, mấy chục năm sau đó, thực lực càng không thể khôi phục đến đỉnh phong.
Nhớ đến đủ loại chuyện trong kiếp trước của Liệt Kinh Vân, Hàn Phong cũng là cảm khái không ngớt.
Trừ Liệt Kinh Vân, đệ tử Đường Vũ Nhu của Băng Tuyết Các sau đó cũng thành công thi đấu thắng lợi.
Đối thủ của nàng thực lực không mạnh, chỉ có nhân giai nhất phẩm. Người nọ khi nhìn thấy đối thủ của mình dĩ nhiên là Đường Vũ Nhu, liền trực tiếp nhận thua.
Mặc dù có rất nhiều người cho rằng hắn không có cốt khí, nhưng trong mắt Hàn Phong, cử động của người nọ xác thực sáng suốt.
Phải biết rằng hai người bọn họ chênh lệch quá nhiều, lấy thực lực nhân giai nhất phẩm của người nọ căn bản không thể tiếp được một chiêu của Đường Vũ Nhu.
Đã như vậy cần gì phải vì chút mặt mũi mà chịu khổ?
Sau khi Đường Vũ Nhu thi đấu xong, Niếp Ngôn đệ tử của Thánh Lam Tông cũng thuận lợi vượt qua.
Hàn Phong tỉ mỉ quan sát Niếp Ngôn, người này dùng một thanh trường đao toàn thân màu đen, bề ngoài cũng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một thân đấu khí cũng đạt được nhân giai cửu phẩm.
So với mấy người Đường Vũ Nhu vẫn còn có chút thua kém, nhưng phải biết rằng bọn họ đều lớn hơn hắn hai ba tuổi.
Khiến Hàn Phong cảm thấy hứng thú chính là khi thi đấu, Niếp Ngôn thi triển ra đao pháp, đối thủ của hắn lại quá yếu nên chưa được hai chiêu đã bị đánh bay khỏi lôi đài.
Hàn Phong cũng từ trong hai chiêu đao pháp của Niếp Ngôn tìm được một tia tung tích, đao pháp này hắn cũng biết tựa hồ giống với Băng Phong Lục Thức.
Băng Phong Lục Thức chính là vô thượng tuyệt học của Thánh Lam Tông, nghe nói chỉ cần tập thành đao pháp này, cũng có năng lực khiêu chiến thiên giai cường giả.
Lời đồn có lẽ hơi khuếc trương, nhưng cũng chứng tỏ bộ Băng Phong Lục Thức này rất cường đại. Bất quá muốn luyện thành nó điều kiện cũng vô cùng hà khắc, mấy trăm năm qua chưa từng nghe nói có ai đạt được uy lực chân chính của đao pháp này.
Trong trí nhớ kiếp trước của Hàn Phong, sau đó Thánh Lam Tông còn có một vị kinh tài tuyệt diễm, dựa vào một người một đao, đánh bại cả sáu vị thiên giai cường giả đã thành danh đại lục, không những thế còn trong đó chẳng ai tiếp nổi ba đao của người này. Khi tin tức đó truyền ra đã làm chấn động đại lục, sau đó danh tiếng của Thánh Lam Tông lại một lần nữa đạt tới đỉnh phong,
Sau khi đánh bại sáu gã thiên giai cường giả, người nọ liền trở lại Thánh Lam Tông chuyên tâm khổ tu, không ai biết thân phận cùng lai lịch chân chính của hắn, chỉ biết người này hình như cũng là họ Niếp.
Chẳng lẽ chính là thiếu niên trước mắt?
Trong đầu Hàn Phong như có điều suy nghĩ.
Ngày thi đấu thứ hai trong khí thế ngất trời đã từ từ đến hồi kết thúc, ngay cả trận đấu của đại sư huynh Diệp Phàm cũng đã kết thúc, Diệp Phàm vận khí không sai, đối thủ của hắn là một đệ tử vừa thăng cấp nhân giai nhất phẩm, cộng thêm có Bố Lôi Địch ở bên nhắc nhở, Diệp Phàm không uổng phí thực lực, liền đạt được thắng lợi.