Sau khi chiến thắng, Diệp Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn là đại sư huynh, sư đệ sư muội đã có phân nửa thắng lợi, nếu như hắn ngay ở vòng thứ nhất đã bị đào thải, như vậy quá mất mặt rồi.
Lại chốc lát qua đi, rốt cuộc đến phiên Hàn Phong lên đài.
Nhìn thấy Hàn Phong thi đấu, mọi người trong Huyền Thiên Tông cũng điên cuồng cổ vũ, bất quá trừ mấy người Diệp Phàm không biết nội tình, những người khác biết rõ thực lực của Hàn Phong đều không có bất kỳ lo lắng nào.
Lấy thực lực hiện tại của Hàn Phong tựa hồ trong hội trường không ai có thể so sánh với hắn.
Bất quá, tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân nhìn thấy sư huynh sắp lên đài, nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kích động, không ngừng cổ vũ hắn.
Hàn Phong thấy vậy, cũng mỉm cười xoa đầu nàng.
Đi lên đài, lúc này đối thủ của Hàn Phong sớm đã đứng đó, thoáng liếc mắt, Hàn Phong đã nhìn ra thực lực của hắn chỉ là nhân giai nhị phẩm, đối với hắn mà nỏi nửa điểm uy hiếp cũng không có.
Khi người phụ trách ra lệnh một tiếng, trận đấu cũng chính thức bắt đầu.
Người nọ hiển nhiện không biết thực lực thật sự của Hàn Phong, lúc này thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, cũng không phòng thủ, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nguyên bản còn đang lo lắng gặp phải đối thủ thực lực quá mạnh, không ngờ dĩ nhiên gặp một kẻ ngu đần.
Nghĩ tới đây, người này tự nhiên buông bỏ cơ hội tốt như vậy. Nhân lúc Hàn Phong vẫn còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, quát khẽ một tiếng, toàn thân đấu khí tăng vọt, lập tức lao nhanh tới chỗ Hàn Phong.
Nhìn đối thủ vọt mạnh tới, Hàn Phong hơi nghiêng về phía sau, đồng thời đánh ra một quyền.
Trong sát na, quyền đầu của hai người chạm nhau, phát ra âm hưởng nặng nề.
Quyền này của Hàn Phong vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng dù là thế, đối thủ của hắn vẫn bị đánh lui về phía sau vài bước, cánh tay đã có chút tê dại.
Ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn Hàn Phong, tựa hồ đối với việc hắn bộc phát ra thực lực, cảm thấy hơi bất khả tư nghị.
Hàn Phong cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, nếu quyết định tham gia đại hội lần này, hắn cũng không định ẩn giấu thực lực làm gì. Dù sao có hai đại thiên giai cường giả Phí Lão cùng Bố Lôi Địch bảo hộ, người bình thường cũng không dám trêu chọc hắn.
Huống chi, lần này trong đám tuyển thủ tham gia đại hội tham gia đại hội, không thiếu một ít đối thủ thực lực mạnh mẽ, nếu muốn thu được thắng lợi cuối cùng, chỉ có thể đem bọn họ toàn bộ đánh bại, tới khi đó dù hắn có muốn giấu diếm thực lực, e là cũng không thể được.
Vì vậy, Hàn Phong không hề do dự, hai chân đạp mạnh, thân thể trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người nọ.
Đối thủ của Hàn Phong cũng không ngờ hắn lại nhanh như vậy, vội vàng vận đấu khí, ngăn trở công kích.
Chỉ là đối với Hàn Phong điều đó chỉ là vô ích, thấy người nọ còn muốn chống lại, Hàn Phong gập người một cái, vòng tay qua che trước mặt đối phương, đơn chỉ chợt điểm trong nháy mắt đã đánh trúng ngực hắn.
Người nọ bị trúng ba chỉ này của Hàn Phong, chỉ cảm thấy ngực bỗng tê rần, đấu khí toàn thân dường như không nghe điều khiển, vô pháp vận khởi nửa phần lực lượng, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi.
Hàn Phong không để ý tới thần tình của đối phương, đánh ra một chưởng, đối thủ kia đã mất đi đấu khí bảo hộ, thân thể nhất thời thối lui hơn một bước, ngay sau đó, tựa như mất đi khí lực ngồi phịch xuống đất, có vẻ đã mất đi năng lực chiến đấu.
Đương nhiên, một chưởng này của Hàn Phong căn bản không dùng lực đạo, bằng không người này há chỉ đơn giản mất đi sức chiến đấu?
Vừa rồi trong lòng còn đang huyễn tưởng lập tức là có thể đạt được thắng lợi, ai biết chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bại. Đối thủ của Hàn Phong trên mặt tràn ngập vẻ bất phục.
Bởi vì vừa rồi Hàn Phong cũng không có sử dụng bao nhiêu đấu khí, nên người nọ cho rằng sở dĩ hắn bị Hàn Phong trong nháy mắt đánh bại, chỉ vì hắn nhất thời sơ suất, cộng thêm chiêu thức của Hàn Phong thập phần cổ quái, mới có thể bị đánh lén thành công
Nhìn vẻ mặt không cam lòng của đối phương, Hàn Phong cũng mặc kệ, sau khi vững tin đã đạt thắng lợi, liền xoay người trở lại bên cạnh mọi người.
Mọi người nhìn thấy Hàn Phong đơn giản đạt được thắng lợi, tuy rằng trong quá trình không có biểu hiện ra đấu khí cường đại. Nhưng ánh mắt nhìn Hàn Phong cũng khác xưa, một tia bất mãn trong lòng cũng tiêu tan thành mây khói.
Dù sao, ngay cả mầy người Đoạn Nhạc có thực lực nhân giai nhất phẩm cũng có thể tham gia đại hội lần này, chớ nói chi một đối thủ nhân giai nhị phẩm cũng bị Hàn Phong đánh bại.
Lâm Phỉ Vân nhìn thấy Hàn Phong giành chiến thắng, đã sớm mặt mày rạng rỡ, tựa như chính mình giành được thắng lợi vậy.
Rất nhanh, sau khi trận đấu của Hàn Phong chấm dứt, vài tên tuyển thủ cuối cùng cũng lần lượt kết thúc chiến đấu.
Từ đó, lại qua hai ngày, vòng thứ nhất của đại hội cũng kết thúc.
Tiếp theo, người phụ trách của Thiên Thánh Cốc lại giới thiệu một chút về vòng thi đấu thứ hai.
Lần này có tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm tuyển thủ thăng cấp, những người này tiếp tục tham gia vòng hai trong vòng một ngày một đêm, quy tắc như cũ.
Bất quá vì số người thăng cấp là số lẻ, nên sẽ có một tuyển thủ không phải thi đấu.
Nói cách khác, giả như một người đạt được quán quân, thế nhưng chín tên đồng bạn ngay cả vòng thứ nhất cũng không vượt qua được, như vậy số điểm tích lũy tất nhiên vô pháp đạt được trước ba.
Mỗi tuyển thủ đạt được thắng lợi đều sẽ nhận được điểm tích lũy tương ứng.
Đương nhiên, nếu như có thể đạt được vị trí quán quân, sẽ dành được ba phần phần thưởng, người thứ hai được hai phần.
Trừ phi tuyển thu thập phần tin tưởng vào thực lực của mình, bằng không điều đó cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Sau khi người phụ trách giới thiệu xong, các thế lực cũng lần lượt rời khỏi hội trường, đoàn người Hàn Phong cũng theo sát phía sau.
Nhưng khi hắn sắp đi ra khỏi cửa, thì nhận thấy có người chú ý mình, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Rất nhanh liền thấy Diệp Hạo Thiên đứng cách đó không xa nhìn mình.
Hiển nhiên vừa rồi Hàn Phong lên đài cũng đã khiến cho Diệp Hạo Thiên chú ý.
Chỉ là Hàn Phong không biết, ngoài Diệp Hạo Thiên ra, khi hắn thi đấu vẫn còn có người khác chú ý.
Đó chính là đệ tử của Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu.
Đêm hôm đó, tuy rằng vẫn chưa giao thủ với Hàn Phong, nhưng trực giác nói cho Đường Vũ Nhu biết, thiếu niên này kỳ thực thâm bất khả trắc.
Qua nhiều năm như vậy, Hàn Phong là một trong số những người đồng bối làm cho nàng cảm thấy bị uy hiếp.
Khiến Đường Vũ Nhu thất vọng chính là vừa rồi trong lúc thi đấu, Hàn Phong vẫn chưa biểu hiện ra quá nhiều thực lực. Tuy rằng hắn dễ dàng đánh bại đối thủ, nhưng dựa vào xảo kính, nên không mất quá nhiều sức lực.
Cứ như vậy, thực sự rất khó khiến người ta phán đoán được thực lực của hắn đến tột cùng ra sao.
Bất quá, trong lòng Đường Vũ Nhu cũng không nóng vộng, nàng biết thực lực của Hàn Phong tất nhiên vượt xa biểu hiện bề ngoài của hắn.
Trừ Băng Tuyết Các, trong khu nghỉ ngơi của Thiên Thánh Cốc cũng có hai người chú ý tới Hàn Phong.
Trong hai người này có thiếu nữ thiên tài tiếng tăm lừng lẫy Thiên Thánh Cốc Doãn Băng Hinh.
Lúc đó, nàng dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Hàn Phong, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi. Một thiếu nữ khác ở bên cạnh thấy vậy, lắc đầu cười nói:
- Sư muội, ngươi sao vậy, lẽ nào hắn đắc tội với ngươi?
Doãn Băng Hinh nghe được thiếu nữ hỏi, lập tức liền kể lại chuyện ở Huyền Thiên Tông, nhất là việc nàng bị Hàn Phong đuổi ra khỏi Huyền Thiên Tông tựa như ác nhân.
Sau khi thiếu nữ kia nghe xong, cũng lắc đầu nói:
- Nói như vậy, người này thật quá ghê gớm. Thảo nào mấy ngày trước, Hoàng Bác sư huynh vô cớ bắt giữ Huyền Thiên Tông, cuối cùng lại bị cốc chủ bắt tới Chấp Pháp Đường chịu phạt, thì ra là vì muốn thay tiểu sư muội hả giận.
Doãn Băng Hinh nghe nàng ta nói thế, có chút bất mãn nói:
- Đáng tiếc sư phụ vẫn còn cố ý phân phó, không cho ta được tới gây phiền phức với bọn họ, bằng không ta thật sự muốn đánh cho hắn một trận.
Thiếu nữ kia nghe vậy, cũng đưa mắt nhìn về phía mấy người Hàn Phong.
Bất quá, lúc nàng nhìn thấy bóng lưng của Hàn Phong, đột nhiên nhíu mày lại, tựa như trong lòng có điều suy nghĩ.
- Di sư tỷ, ngươi sao vậy? Có phải muốn tìm cách giáo huấn hắn hay không?
Doãn Băng Hinh nhìn thấy sư tỷ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Phong, lại còn nhíu mày, nhất thời nghi hoặc hỏi.
Chu Di nghe vậy, cũng không có trả lời ngay, thẳng đến mấy người Hàn Phong rời khỏi hội trường, lúc này quay đầu hỏi Doãn Băng Hinh:
- Hinh Nhi, ngươi nói người nọ là đệ tử Huyền Thiên Tông?
- Đúng vậy! Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao, có vấn đề gì không Di sư tỷ?
Doãn Băng Hinh kỳ quái nhìn Chu Di, vẻ mặt không giải thích được.
Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Doãn Băng Hinh, Chu Di lại cúi đầu suy nghĩ một lát.
Thẳng đến Doãn Băng Hinh thực sự nhịn không được muốn lên tiếng, Chu Di mới ngẩng đầu lên, kinh hô:
- Là hắn!
Chợt, Chu Di giống như là nhận được Hàn Phong, trong mắt tràn ngập xấu hổ cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ lên.
Doãn Băng Hinh không hiểu được nhìn Chu Di, không rõ vì sao nàng lại đột nhiên tức giận như vậy.
Điều này làm cho Doãn Băng Hinh thoáng có chút sợ hãi, không khỏi nhỏ giọng hỏi:
- Sư tỷ, ngươi sao vậy?
Nghe được Doãn Băng Hinh hỏi, lúc này Chu Di mới phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng đè nén sự tức giận trong lòng, làm như không có gì nói:
- Không...không có việc gì. Hinh Nhi, ta đột nhiên nhớ tới còn có chuyện, ta rời đi trước nha!
Nói xong, không đợi Doãn Băng Hinh mở miệng, Chu Di liền đứng dậy vội vã rời đi.
Chỉ để lại Doãn Băng Hinh mơ hồ.
Là hắn!
Không sai, tuy rằng so với hai năm trước có chút biến hóa, nhưng nhất định là hắn! Sau khi Chu Di rời khỏi hội trường, vừa đi vừa nghĩ.
Bất quá, Chu Di nỗ lực khống chế tâm tình của mình, nhưng càng muốn tức giận.
Ghê tởm! Người này dĩ nhiên vô sỉ như vậy! Năm đó dĩ nhiên...dĩ nhiên....
Nghĩ đến về sau, Chu Di tựa hồ nhớ tới cái gì, trong lúc nhất thời sắc mặt càng đỏ bừng lên.
Cuối cùng, thực sự vô pháp khống chế tâm tình, Chu Di hỏi nơi ở của Huyền Thiên Tông, rồi vẻ mặt giận dữ đi tới đó.
Không được chốc lát, Chu Di đã tới bên ngoài tiểu viện, mày liễu dựng thẳng, nhịn không được quát lớn:
- Hàn Phong! Ngươi đi ra cho ta!
Lúc này đại hội vừa mới kết thúc, dọc theo đường đi còn có rất nhiều đệ tử, tiếng hô lớn này nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Khi nhìn thấy người phát ra tiếng quát lớn đó là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, nhất thời cũng có chút ngạc nhìn, liền đồng loạt dừng bước.
Hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng rất muốn biết, cô gái kia đến tột cùng là ai?
Mà giờ khắc này, Hàn Phong vừa mới cùng mọi người trở lại tiểu viện, ngồi còn chưa ấm chỗ, chợt nghe thấy bên ngoài sân truyền đến một tiếng hét lớn.
Sau khi nghe thấy thanh âm này, mọi người nhất thời đem ánh mắt tập trung ở trên người Hàn Phong.
Lâm Phỉ Vân hiếu kỳ mở to mắt nhìn Hàn Phong, không giải thích được hỏi:
- Sư huynh, ở đây ngươi có bằng hữu à?
Trong lòng Hàn Phong cũng tự hỏi, là ai đang gọi hắn? Thiên Thánh Cốc người hắn biết không nhiều, duy nhất chỉ có hai nha đầu của Băng Tuyết Các.
Bất quá, nghe giọng nói này hẳn không phải là Đường Vũ Nhu, vậy thì là ai?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, tiếng quát kia lại vang lên.
Hàn Phong cũng không dám tiếp tục ngồi yên nữa, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, nếu như lại để người nọ hét lên, e là ngày mai mọi người trong Thiên Thánh Cốc đều biết tới hắn.
Về phần những người khác cũng là hết sức tò mò cùng ra ngoài.
Chu Di gọi hai tiếng, thấy tên vô sỉ kia vẫn không chịu ra, trong lòng càng nhận định đối phương có tật giật mình, không dám đi ra gặp nàng.
Trong lúc nhất thời trong lòng càng tức giận, muốn gọi một lần nữa, không ngờ chưa ra tới miệng đã thấy một thân ảnh đi tới.
Chu Di tỉ mỉ quan sát, thấy đúng là tên vô sỉ kia, lập tức khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt.
Hàn Phong đi tới bên ngoài sân, thấy có một nữ tử dung mạo thanh lệ, đang có vẻ rất tức giận, không khỏi ngẩn người.
Không chờ hắn mở miệng hỏi dò, Chu Di đã cả giận nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng đi ra, ta còn tưởng rằng ngươi trốn ở bên trong không dám đi ra ngoài luôn chứ?
Mấy người Lâm Nguyệt đằng sau đi tới, vừa vặn nghe được lời nói của Chu Di, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong không khỏi có chút kinh nghi cùng mập mờ.
Lâm Nguyệt hết nhìn Chu Di, lại nhìn Hàn Phong, nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiêu Linh sau khi nghe xong cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ hơi liếc mắt nhìn Chu Di.
Hàn Phong vừa ra tới đã bị cô gái trước mắt mắng to, nhất thời cũng sương giăng đầy đầu, khi xác nhận không quen biết với thiếu nữ trước mắt, mới cau mày nói:
- Cô nương, có phải ngươi nhận lầm người rồi hay không? Hình như ta không quen biết ngươi.
Nghe vậy, Chu Di không khỏi giận quá hóa cười, nói:
- Tên vô sỉ này, ngươi làm ra chuyện hạ lưu như vậy, tư nhiên không dám mở miệng thừa nhận, ngày hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi.
Tiếng nói vừa dứt, Chu Di chợt quát nhẹ một tiếng, đoản kiếm thình lình xuất trong tay nàng, ngay sau đó thân hình liên thiểm, đâm tới Hàn Phong.
Xem tư thế tựa hồ như có thâm cừu đại hận với Hàn Phong.
Đối mặt với công kích ào ạt của thiếu nữ kia, Hàn Phong cũng đành hơi nghiêng người, tránh khỏi đoản kiếm của đối phương, đồng thời một tay vươn ra điểm mấy cái.
Cổ tay cầm kiếm của Chu Di tê rần, bàn tay nhất thời mất đi lực đạo, làm đoản kiếm rơi xuống.
Tiếp theo, Hàn Phong bức lui Chu Di.
Chu Di thấy đối phương dĩ nhiên một chiêu đã đánh rơi đoản kiếm của mình xuống đất, cũng vừa sợ vừa giận, đang muốn tiếp tục tiến lên, lúc này Hàn Phong đã mở miệng:
- Cô nương, vừa rồi ta đã thủ hạ lưu tình, nếu ngươi còn càn quấy, đừng trách ta không khách khí. Ta nói qua ta không quen ngươi, chắc hẳn cô nương đã nhận lầm người.
- Nhận lầm? Tuy rằng hai năm qua ngươi thay đổi hình dạng, nhưng ta tuyệt đối không nhận lầm, hai năm trước, ngươi đã từng xuất hiện tại Vân Sơn trấn đúng không?
Chu Di thấy Hàn Phong không thừa nhận, lập tức liền mở miệng chất vấn.
Hàn Phong vừa nghe, cũng có chút ngạc nhiên, tuy rằng trong lòng không rõ làm sao đối phương biết được, nhưng vẫn nói:
- Không sai!
- Ngươi đã thừa nhận, vậy còn chối cái gì!
Chu Di thấy Hàn Phong thừa nhận, trong lòng càng không ngừng cười nhạt.
Cái này Hàn Phong càng hồ đồ, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Cô nương tại sao lại biết chuyện ấy, không lẽ chúng ta đã từng gặp mặt?
Chu Di nghe vậy, nhất thời xấu hổ nói:
- Chúng ta đâu chỉ đã gặp mặt, ngươi còn từng...từng...
Phân nửa, Chu Di tựa hồ nói không nên lời, nhất thời đỏ mặt, hai măt phún lửa nhìn chằm chằm Hàn Phong, tựa như muốn nuốt Hàn Phong vào bụng.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Hàn Phong liền cảm thấy xung quanh vô số ánh mắt lạnh thấu xương hướng về phía hắn.
Đằng sau hai người Phí Lão cùng Bố Lôi Địch tựa hồ cũng cảm thấy có chút cảm thấy có chút bất khả tư nghị, thời gian bọn họ cùng Hàn Phong ở chung ở chung cũng không ngắn, đối với thái độ làm người của Hàn Phong vẫn có chút hiểu biết.
Tuy rằng không rõ trước mắt đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hai người tin tưởng Hàn Phong, chỉ là ôm tâm tình xem kịch vui nhìn hai người giữa sân.
Về phần mấy người Mạnh Hùng đều giật mình trợn mắt nhìn Hàn Phong cùng Chu Di, tựa như muốn từ trên người cả hai tìm được manh mối.
Lâm Phỉ Vân sau khi nghe Chu Di nói xong, cũng có ý nghĩ giống mọi người, không khỏi giật nhẹ ống tay áo của Tiêu Linh, nói:
- Linh tỷ tỷ, sư huynh dĩ nhiên giấu ngươi thông đồng cùng nữ tử khác, quá ghê tởm rồi.
Nghe vậy, Tiêu Linh chỉ mỉm cười, vươn cánh tay trắng nõn vuốt nhẹ lên má Lâm Phỉ Vân, nói:
- Không được nói bậy, sư huynh của ngươi không phải người như vậy, vị cô nương kia tất nhiên đã hiểu lầm, hơn nữa, sao gọi là sau lưng ta, nha đầu ngươi không được nói lung tung.
Lâm Phỉ Vân nghe vậy, bất mãn hừ hai tiếng, lập tức cúi đầu thì thầm:
- Các ngươi đừng tưởng ta không biết, mấy ngày trước, ta đã thấy hai người lén lút ôm nhau đó.
May mà Tiêu Linh không có nghe thấy lời này, bằng không chắc xấu hổ muốn chui xuống đất rồi.
Lâm Phỉ Vân nói không lớn, nhưng Hàn Phong cũng nghe được, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, lập tức nói:
- Cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta thật sự không nhận ra ngươi, chớ nói chi mạo phạm.
- Đồ hạ lưu, vô sỉ!
Chu Di mở miệng mắng.
Chỉ là từ nhỏ chưa từng mắng người, nên nhất thời ngoài mấy từ này ra, nàng không còn biết nói gì khác.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phong, Tiêu Linh không khỏi có chút yêu thương, chợt tiến lên hai bước đi tới bên cạnh hắn, ôn nhu nói với Chu Di:
- Vị cô nương này, hai bên có phải có chỗ hiểu lầm hay không? Hàn Phong không phải loại người như ngươi nói đâu.
Chu Di đang nổi nóng, lại nghe được người khác nói thế, bất quá khi thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, hơi chút tỉnh táo lại, nhất thời nghĩ tới mấy lời mình lời tựa hồ có ý nghĩa khác.
Người vây xung quanh, ánh mắt có chút mập mờ.
Sau khi Chu Di phát hiện, nhất thời tỉnh ngộ, bất chấp tìm Hàn Phong phiền phức, nói:
- Ngươi cứ đợi đấy!
Rồi lập tức xoay người, thoát khỏi đoàn người, chớp mắt đã tiêu thất.
Thấy Chu Di rời khỏi, mọi người vây quanh cũng dần dần tản đi. Bất quá, lúc này trong lòng Hàn Phong là có chút phiền muộn, bị người ta mạc danh kỳ diệu mắng, hơn nữa phiền phức có lẽ vẫn chưa kết thúc, nghĩ vậy, Hàn Phong đã cảm thấy đau đầu.
Trở lại trong sân.
Lâm Nguyệt phân phó các đệ tử khác, giữ lại Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ Vân đồng thời dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Hàn Phong.
Đi tới trước mặt Hàn Phong, Lâm Nguyệt cau mày hỏi:
- Tiểu Phong, đây là chuyện gì?
Nghe vậy, Hàn Phong cũng dở khóc dở cười nói:
- Hiện tại ta cũng không hiểu chuyện gì.
Lâm Nguyệt tin tưởng Hàn Phong sẽ không làm ra chuyện như vậy. Bất quá gặp phải vấn đề như vậy, thật có chút phiền phức, như vậy, Lâm Nguyệt không khỏi trợn mắt nhìn, chợt nói:
- Ngươi có biết nàng ta là ai không?
Hàn Phong lắc đầu, nói rằng:
- Ta căn bản chưa từng gặp nàng, chỉ là hai năm trước ta đúng là đã tới Vân Sơn trấn, như thế có chút kỳ quái, không lẽ thật sự ta đã gặp qua nàng sao?
Thở dài, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Nữ hài kia chính là đệ tử Thiên Thánh Cốc.
- Thì sao? Sư huynh đều nói chưa làm gì có lỗi với nàng ta, dù là đệ tử Thiên Thánh Cốc cũng không thể không nói lý lẽ.
Lâm Phỉ Vân ở bên cạnh ngắt lời.
Tuy rằng chúng ta tin tưởng tiểu Phong, nhưng người Thiên Thánh Cốc vị tất tin tưởng, dù sao chúng ta cũng đang ở trên địa bàn của họ, hơn nữa mấy ngày nay ta không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Lâm Nguyệt có chút lo lắng nói.
Hàn Phong thấy Lâm Nguyệt lo lắng, không khỏi trấn an nói:
- Yên tâm đi, sư phụ! Chuyện này ta sẽ xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng tới thi đấu.
- Vậy là tốt rồi! Nếu không có việc gì, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi trước đi.
Lâm Nguyệt dặn dò vài câu, rồi rời khỏi.
Sau khi trở về phòng, Hàn Phong không khỏi nghĩ lại chuyện mới vừa rồi.
- Nữ hài kia là ai? Sao lại biết ta từng tới Vân Sơn trấn?
Hàn Phong nằm ở trên giường, lẳng lặng suy ngẫm.
Lúc trước thời gian hắn ở Vân Sơn trấn cũng không dài, phần lớn đều là tu luyện.
Hơn nữa dù có ra ngoài, hắn cũng đều ở trong Diệp Chấn Phi Đích Động Phủ.
Sau đó...
Diệp Chấn Phi Đích Động Phủ!
Thì ra là thế, Hàn Phong ngồi dậy, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ là nữ tử gặp trong hồ kia?
Nữ tử trong miệng Hàn Phong không phải ai khác chính là nữ tử hắn nhìn thấy khi tắm trong hồ.
Cũng vì nàng, Hàn Phong mới có thể đúng lúc đem đấu khí tự thân chuyển sang Tiên Thiên, còn phải cảm ơn nàng.
Bất quá, hắn còn nhớ rõ lúc đó bản thân đã nhìn rõ thân thể cô nương nhà người ta.
Hiện tại nhớ lại thật có chút ấn tượng với nàng.
Nghĩ vậy, Hàn Phong nhất thời cười khổ, xem ra hôm nay người ta tìm tới cũng không phải là hiểu lầm rồi.
Hai ngày sau, đợt thi đấu thứ hai sẽ bắt đầu, sáng sớm Lâm Nguyệt đã dẫn mọi người tới hội trường.
Trải qua một ngày tu chỉnh, cộng thêm đan dược của Hàn Phong phụ trợ, thương thế của hai người Đoạn Nhạc cùng Triệu Lâm Lâm đã khôi phục tốt, nhất là Triệu Lâm Lâm, không biết có phải trong họa được phúc hay không, lúc này lực lượng tiêu hao, nhưng lại giúp cho đấu khí của nàng có được đề cao rất lớn. Tuy vẫn chư đột phá nhân giai nhị phẩm, nhưng cũng tăng trưởng mười phần.
Tin tưởng, nếu lại gặp đấu thủ, ắt sẽ không chật vật như trước nữa.
Qua một ngày đêm, Hàn Phong đưa Mạnh Hùng ra ngoài, thẳng đến tối mới vội vã trở về, mọi người đều không biết hai người đã đi đâu, cho dù có hỏi, cả hai cũng chỉ cười hàm hồ.
Kỳ thực Hàn Phong dẫn Mạnh Hùng ra ngoài cả ngày, chủ yếu là vì chuyện hôm trước, khi hắn nhớ tới nữ tử tìm hắn gây rối, trong lòng cũng có chút xấu hổ.
Lo lắng nàng lại tới tìm mình, tuy không sợ nàng, nhưng bản thân Hàn Phong đuối lý, hắn cũng không dám động thủ với người ta, nên mới lựa chọn tránh né nàng. Bất quá tựa hồ hắn đã lo lắng thừa, hôm qua Chu Di không có trở lại.
Trong lòng Hàn Phong nghĩ lại chuyện này, đột nhiên, đằng sau truyền đến một tiếng hừ nặng nề.
Nghe được thanh âm này, Hàn Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, trong đầu thầm nghĩ xem ra muốn tránh cũng không được.
Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi xoay người nhìn lại.
Đằng sau, vài tên đệ tử Thiên Thánh Cốc đang đi về phía bọn họ, trong đó, có cả Chu Di, bên cạnh nàng là Doãn Băng Hinh vẻ mặt vô cùng chán ghét hắn.
Đằng sau hai nàng, mấy tên đệ tử Thiên Thánh Cốc còn lại cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong đó có Trác Minh mà mọi người đã từng gặp ở Huyền Thiên Tông.
Tiếng hừ lạnh vừa rồi là của Chu Di, bên cạnh Doãn Băng Hinh thản nhiên nhìn Hàn Phong, tin tưởng nếu không vì sư tôn phân phó, e là nàng đã nhịn không được rút kiếm xông tới.
Ngày hôm trước, Chu Di đi tìm Hàn Phong gây rối, nàng đã biết được hoặc giả cả Thiên Thánh Cốc đều biết.
Chu Di tuy rằng tức giận Hàn Phong đã từng rình trộm mình tắm, nhưng chuyện này làm sao nói ra được, vì thế người khác đã biến tấu chuyện này thành đủ loại, khiến Chu Di càng tức giận không thôi.
Doãn Băng Hinh bình thường rất được Chu Di chiếu cố, vốn đã bất mãn với mấy người Huyền Thiên Tông, cộng thêm chuyện của Chu Di, khiến nàng càng tràn ngập địch ý với Hàn Phong.
Trong lòng Hàn Phong mặc dù có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không. Lúc này hắn vẫn lãnh đạm nhìn Chu Di cùng Doãn Băng Hinh, rồi quay đầu đi vào bên trong hội trường.
- Hừ! Sư tỷ, có cơ hội ta nhất định thay ngươi giáo huấn ác nhân này!
Doãn Băng Hinh nhìn bóng lưng Hàn Phong bóng lưng biến mất, căm hận nói.
Chu Di nghe vậy, nhíu mày nói:
- Hinh Nhi, ngươi cũng đừng có làm điều xằng bậy, sư tôn đã phân phó, trong đại hội không được gây rối.
Trong mắt Doãn Băng Hinh hiện lên một tia giảo hoạt, cười nhạt nói:
- Sư tôn đúng là đã nói như vậy, nhưng nếu gặp nhau ở trên lôi đài, vậy thì khác rồi. Tốt nhất hôm nay cứ để ta gặp được hắn, ta nhất định dùng kiếm đâm cho hắn vài nhát, trút giận cho ngươi.
Tuy rằng cảm thấy cách làm của Doãn Băng Hinh có chút không thích hợp, nhưng Chu Di cũng không phản đối, thật sự là Hàn Phong quá mức ghê tởm, nếu như không giáo huấn hắn, thực sự khó lòng tiêu đi cơn giận của nàng.
Tiến nhập hội trường, Hàn Phong cũng không biết ý nghĩ của mấy người Thiên Thánh Cốc. Qua một hồi, toàn bộ tuyển thủ đều đã đến đủ, đại hội cũng sẽ bắt đầu.
So với vòng thứ nhất, vòng thi đấu thứ hai, tuyển thủ đã ít hơn phân nửa, nên thời gian cũng là rút thăm cũng giảm đi rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, hơn ba trăm tuyển thủ còn lại đều đã có thẻ bài của mình.
Chỉ là khi Hàn Phong nhìn số thẻ bài trong tay, sắc mặt có chút cổ quái.
Lâm Nguyệt thấy thế, không khỏi quan tâm hỏi:
- Tiểu Phong, sao vậy? Có vấn đề gì không?
Mấy người khác nghe vậy, cũng nhìn về phía Hàn Phong, sau đó thấy hắn lắc đầu cười cười, lập tức mở bàn tay ra, thẻ bài nho nhỏ nhất thời hiện lên trong mắt mọi người.
Mọi người thấy rõ ràng số trên thẻ bài, cũng lộ vẻ cổ quái, lập tức phần lớn là vui vẻ.
Diệp Phàm cũng vừa cười vừa nói:
- Hàn Phong sư đệ, vận khí của ngươi thực sự là không sai, xem ra hôm nay có thể nghỉ ngơi cho tốt được rồi.
Hàn Phong cũng không nghĩ tới trong hơn ba trăm số, chỉ có một số không duy nhất lại bị hắn ngẫu nhiên bắt được.
Bất quá đối với Hàn Phong mà nói, kỳ thực phải đấu hay không đều như nhau.
Nghĩ vậy, Hàn Phong trực tiếp trở về chỗ ngồi, chờ xem những người khác thi đấu.
- Ghê tởm, tên kia vận khí thật tốt, dĩ nhiên không phải thi đấu.
Trác Minh nhìn Hàn Phong trong khu nghỉ ngơi, có chút nổi nóng nói.
Doãn Băng Hinh cũng mặc kệ, chỉ cười nhạt.
Trong khu nghỉ ngơi của Tinh Hải Các, Diệp Hạo Thiên biết được Hàn Phong dĩ nhiên không phải đấu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Chuyện Hàn Phong không phải thi đấu chỉ là một khúc nhạc dạo, sau khi rút thăm xong, thi đấu liền bắt đầu.
Trải qua vòng thi đấu thứ nhất, Huyền Thiên Tông tổng cộng có sáu người thăng cấp, mà trừ Hàn Phong hôm nay còn có năm người thi đấu.
Người đầu tiên lên đài là Diệp Phàm.
Số của hắn bắt được ở trong dãy đầu tiên, chưa được một lát, liền đến lượt hắn lên đài, đối thủ của hắn là đệ tử Thanh Mộc Tông.
Phí Lão đơn giản liếc mắt liền nhìn ra thực lực của người nọ chỉ là nhân giai nhị phẩm, hơn nữa khí tức thập phần bất ổn, hiển nhiên Diệp Phàm tạo thành uy hiếp không quá lớn.
Mọi người sau khi biết được thực lực đối thủ của Diệp Phàm cũng đều yên tâm hơn.
Chỉ là khi Hàn Phong biết được đối phương là đệ tử Thanh Mộc Tông, không khỏi đưa mắt liếc nhìn một vòng, rất nhanh phát hiện thân ảnh Tần Phong trong đám người.
Lúc này Tần Phong cũng nhìn về phía hắn gật đầu, rồi quay sang chú ý lên lôi đài.
Hơi chút quan sát, Hàn Phong phát hiện, khí tức trên người Tần Phong phát hiện ổn định, hiển nhiên Hồi Dung Sinh Huyết Đan đã giúp thương thế trong nội thể của hắn bình phục hoàn toàn.
Diệp Phàm rất nhanh bắt đầu thi đấu, Hàn Phong chỉ liếc nhìn vài lần, là biết tên đệ tử Thanh Mộc Tông này vô pháp đánh bại đại sư huynh, nên chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Hơi đảo mắt một vòng, Hàn Phong cũng không thấy được tuyển thủ nào đáng để hắn quan tâm, nhưng vẫn có mấy người khiến hắn chú ý.
Cũng không phải vì thực lực của họ rất được mà đều là "người quen".
Đầu tiên là vài tên đệ tử Tinh Hải Các, đối với kẻ trong thời gian tới có thể sản sinh uy hiếp đối với Huyền Thiên Tông, Hàn Phong tự nhiên muốn quan tâm một chút.
Khi hắn xem vài tên đệ tử Tinh Hải Các tỷ thí, trong lòng cũng là khe khẽ thở dài.
Quả nhiên vẫn là quá ít, hai năm qua, thực lực của mọi người đều có tiến bộ không nhỏ, nhưng so với nhiều tông môn vẫn còn cách biệt quá lớn.
Chỉ cần nhìn mấy tên đệ tử Tinh Hải Các này, thực lực thấp nhất cũng là nhân giai tam phẩm, thực lực cao nhất là nhân gia thất phẩm, hơn nữa còn có ba người.
Đội hình như vậy Huyền Thiên Tông sao có thể sánh bằng.
Trừ đệ tử Tinh Hải Các, Hàn Phong cũng hơi quan sát mấy tên đệ tử Hàn gia. Mấy kẻ này, Hàn Phong cũng từng gặp, nhưng không nói với nhau được nửa câu.
Dù sao trong mắt mấy tên đệ tử Hàn gia tâm cao khí ngạo này, năm đó hắn chỉ là một kẻ đáng thương bị khi dễ, bọn họ tự nhiên coi thường việc nói chuyện với hắn.
Hơi chút nhìn vài cái, Hàn Phong cũng lắc đầu không nói, Hàn gia những năm gần đây, đã càng ngày xuống dốc, trong mười người lần này tới thi đấu, thực lực mạnh nhất cũng chỉ có nhân giai ngũ phẩm, những tên khác đều là nhân giai tam phẩm.
Mặc dù so với Huyền Thiên Tông mạnh hơn không ít, nhưng là một trong đế đô tam đại thế gia, thực lực như thể quả nhiên là hữu danh vô thực a!
Khi Hàn Phong quan sát những người này, Triệu Lâm Lâm cùng Tiêu Linh cũng hoàn thành thi đấu, đáng mừng là cả hai đều chiến thành.
Tiêu Linh hoàn hảo một chút, lấy thực lực chiến thắng cũng không phải chuyện gì khó.
Về phần Triệu Lâm Lâm lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, không ngờ tiểu cô nương bình thường ôn nhu này dĩ nhiên càng đánh càng hăng, mạnh mẽ tiến nhập vòng ba.
Đương nhiên cũng là vì đối thủ của nàng ở vòng hai chỉ là một nhân giai nhất phẩm võ giả. Có kinh nghiệm vòng thứ nhất, cộng thêm Phí Lão chỉ điểm, Triệu Lâm Lâm cuối cùng đạt được thắng lợi.
Chỉ là sau khi thi đấu kết thúc, Triệu Lâm Lâm vẫn như trận đầu, bước đi có chút khó khăn, trên trán cũng đầy mồ hôi, Lâm Nguyệt ở bên thấy vậy cũng cực kỳ thương yêu.
Bất quá Triệu Lâm Lâm lại vô cùng vui vẻ, trong mắt của nàng tràn ngập hưng phấn.
Kế tiếp, một tên đệ tử khác là Bàng Sương cũng may mắn vượt qua vòng hai.
Cứ như vậy chỉ còn Tạ Tầm, nếu hắn có thể vượt qua chính là sự cổ vũ cực lớn cho Huyền Thiên Tông.
Chỉ là mọi chuyện không như mong muốn, Tạ Tầm gặp phải đối thủ mạnh hơn hắn mấy lần, căn bản không có bất cứ cơ hội nào đã bị đào thải.
Càng khiến mọi người phẫn nộ chính là Tạ Tầm đã chịu thua, đối thủ cũng không buông tha đánh hắn trọng thương,
Nhìn hình dạng huyết nhục không rõ của Tạ Tầm, mọi người trong Huyền Thiên Tông đếu tức giận nếu không phải Phí Lão cùng Bố Lôi Địch quát bảo ngưng lại, hẳn có người muốn xông lên đài.
Về phần Hàn Phong ngồi phía sau, cũng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về đạo thân ảnh kia.
Tạ Tầm được Diệp Phàm cùng một đệ tử khác đưa về tiểu viện. Hàn Phong đã quan sát thương thế của hắn phát hiện rất nghiêm trọng.
Ngoài chịu một kích của đối phương, đấu khí trong cơ thể càng vô cùng hỗn loạn, cũng may có Phí Lão dùng đấu khí mạnh mẽ áp chế.
Bằng không Tạ Tầm cả đời vô pháp tu luyện đấu khí.
Hàn Phong cũng lấy ra hai viên đan dược, để Tạ Tầm ăn vào, hai viên này có thể giảm bớt thương thế trên người hắn, sau đó chỉ có thể chờ khi trở về quan sát tiếp.
Mạnh Hùng vốn tính tình nóng nảy, thấy sư huynh bị người ta đánh trọng thương như vậy, không khỏi mở miệng mắng:
- Ngươi biết rất rõ ràng sư huynh của ta không phải là đối thủ của ngươi, lại vẫn ra tay nặng như vậy, thật sự đáng ghét!
- ... Hừ! Tài nghệ không bằng người có thể trách ai, ta chỉ là nhất thời lỡ tay, không cẩn thận đánh bị thương hắn mà thôi, toàn bộ bằng hữu ở đây có thể làm chứng cho ta.
Người nọ vẻ mặt đắc ý nói.
Mạnh Hùng nghe vậy, lập tức càng không khống chế được tức giận, đang định xông lên thì bị Hàn Phong kéo lại.
Hàn Phong nhìn người nọ trên lôi đài, chợt tiến lên vài bước, thanh âm vô cùng lạnh lùng nói:
- Doãn Băng Hinh, hi vọng ngươi sẽ không phải hối hận vì chuyện lần này.
- Hừ! Khẩu khí thật lớn, ngươi khi dễ sư tỷ của ta, sớm muộn gì ta cũng đòi lại.
Doãn Băng Hinh lạnh lùng lưu lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Nhìn thân ảnh Doãn Băng Hinh rời đi, trong mắt mọi người gần như phún lửa, nếu không phải Lâm Nguyệt cùng lưỡng lão ngăn lại, e là đã liều mạng xông lên.
Hàn Phong biết những người này đang rất tức giận, lo lắng bọn họ gặp phải tranh chấp vô ích, vì vậy mở miệng nói:
- Mọi người không nên vọng động, Tạ Tầm bị đả thương trên lôi đài, nếu như các ngươi tìm nàng gây phiền phức thì đúng ý của nàng rồi.
- Nhưng vừa rồi Tạ Tầm rõ ràng muốn chịu thua, nữ nhân kia vẫn hạ thủ. Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?
Mạnh Hùng vẫn tức giận nói.
- Sẽ có cơ hội mà! Cứ chờ đi!
Hàn Phong nhàn nhạt nói xong.
Mọi người tuy rằng không giải thích được, nhưng rõ ràng Hàn Phong nói có đạo lý, cuối cùng bất đắc dĩ đành tạm bỏ qua.
Vì chuyện của Tạ Tầm, nên mọi người cũng chẳng còn tâm lực chú ý các trận tiếp theo.
Mãi đến khi toàn bộ các trận thi đấu kết thuc, mọi người mới phẫn nộ nhanh chóng rời khỏi.
Kế tiếp, đại hội theo thường lệ nghỉ ngơi một ngày đêm.
Tạ Tầm được Phí Lão cùng Hàn Phong trợ giúp, thương thế cũng dần ổn định, bất quá không có mười ngày nửa tháng khó lòng khỏi hẳn.
Ban đêm, trong lòng Hàn Phong có chút nặng nề, không khỏi một mình ra ngoài.
Lại đi vào trong rừng, Hàn Phong đứng trước một cây cổ thụ, lẳng lặng nhìn ngắm bầu trời đêm, trong đầu trống rỗng, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, ngoài rừng, một thân ảnh đi tới, Hàn Phong ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi ngẩn ra.
Theo ánh trăng nhìn lại, Hàn Phong thấy rõ người tới dĩ nhiên là Chu Di.
Đêm nay tâm tình Chu Di cũng là có chút phiền muộn, sáng sớm Doãn Băng Hinh đánh trọng thương một đệ tử Huyền Thiên Tông, nàng cũng ở đó.
Chu Di tự nhiên minh bạch Doãn Băng Hinh là vì nàng mà làm thế.
Bất quá, từ nhỏ Chu Di tính tình ôn hòa, đối với cách làm của Doãn Băng Hinh cũng không đồng tình. Tuy nàng giận Hàn Phong đã từng làm ra chuyện vô sỉ với mình, nhưng những người khác vô tội.
Do đó, tâm tình của nàng hơi buồn bực, không khỏi một mình tới đây đi dạo.
Nhưng không ngờ lại gặp phải người mà nàng không muốn thấy nhất.
Thấy Hàn Phong ở đây, phản ứng đầu tiên của Chu Di là xoay người rởi khỏi. Đột nhiên nhớ tới chuyện hồi sáng, Chu Di hơi chút do dự rồi cắn môi xoay người lại, đi về phía Hàn Phong,
Thấy hành động của Chu Di, Hàn Phong cũng không hiểu, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên. Chuyện của Tạ Tầm rõ ràng là do nàng dựng lên, tuy rằng lúc trước có xích mích với Doãn Băng Hinh, nhưng nàng ra tay nặng nề như vậy hẳn là vì Chu Di.
Do đó đối với Chu Di, trong lòng Hàn Phong đã sớm không còn thấy hổ thẹn.
Đi tới trước mặt Hàn Phong, Chu Di thầm hận nói: Người này, rõ ràng làm ra chuyện như vậy, vẫn tỏ ra lạnh nhạt với mình.
Chẳng qua, Chu Di biết sáng sớm Doãn Băng Hinh tựa hồ hơi quá đáng, tuy trong thi đấu, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy ác ý của nàng. Nếu không vì người trách là trưởng lão Thiên Thánh Cốc, e là hành vi của Doãn Băng Hinh sang nay đã bị hủy tư cách thi đấu.
Nghĩ vậy, Chu Di không khỏi mở miệng nói rằng:
- Chuyện hôm nay, ta thay sư muội xin lỗi. Hinh Nhi từ nhỏ đã bị mọi người nuông chiều thành hư, hành sự có chút bất cẩn.
- Không cần, mỗi người đều phải vì hành vi của mình mà trả giá nhất định.
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Chu Di khẽ cau mày, chợt tức giận nói:
- Hừ! Vậy ngươi Vậy ngươi lúc trước làm ra chuyện đó, sao không phải chịu gì?
Hàn Phong cũng vì chuyện của chuyện, lập tức lạnh lùng trả lời:
- Chuyện ngày ấy chỉ là ngoài ý muốn, ngươi chưa tới ven hồ, ta đã ở đấy rồi.
Ai ngờ, Chu Di nghe xong Hàn Phong nói, trên mặt nhất thời vừa thẹn vừa giận, nói:
- Rốt cuộc ngươi đã thừa nhận mình làm chuyện vô sỉ, lại còn lời lẽ hùng hồn.
- Việc phát sinh trong hồ ngày ấy thực sự ta không hề hay biết. Sau khi hôn mê tỉnh dậy ta không thấy ngươi đâu nữa cho nên cũng không có ấn tượng quá lớn, nếu như không phải ngươi mở miệng nhắc lại chuyện hai năm trước ở Vân Sơn trấn thì ta cũng quên mất rồi.
Hàn Phong nhàn nhạt đáp lời.
- Hừ, miệng lưỡi trơn tru. Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao ?
Chu Di cười nhạt đáp lại.
- Sự thật là như thế, còn tin hay không là tùy ngươi.
Hàn Phong cũng không cố gắng bào chữ.
Chu Di thấy Hàn Phong sống chết không chịu nhận liền buồn bực dậm chân nói:
- Ta vừa mới nói qua, vì ta thấy sư muội có chút quá phận nên mới thay mặt nàng xin lỗi ngươi. Ngươi đã không lĩnh tình thì ta cũng không nói nữa. Việc giữa ta và ngươi cũng không dễ dàng cho qua vậy đâu, ngươi cứ chờ xem.
Nói xong Chu Di liền xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy thân ảnh Chu Di biến mất đột nhiên Hàn Phong nói to:
- Hai vị bằng hữu trốn xem chắc cũng đủ rồi phải không.
Hàn Phong vừa nói xong xung quang liền truyền đến tiếng cười to rồi sau đó có hai đạo thân ảnh từ trong rừng cây đi ra.
Thấy hai người xuất hiện Hàn Phong quan sát một lúc rồi lập tức mở miệng:
- Thánh Vân Lam Tông ?
Hai người đột nhiên xuất hiện, thân phận cũng khá đặc biệt. Thấy Hàn Phong nhận ra thân phận mình, thiếu niên có vẻ nhiều tuổi hơn lên tiếng:
- Bằng hữu quả có con mắt tinh tường, tại hạ là Thánh Vân Lam Tông Vệ Trạch còn bên cạnh là sư đệ Niếp Ngôn.
Khi hai người xuất hiện Hàn Phong đã nhận ra Nhiếp Ngôn. Lúc trước trong khi thi đấu hắn cũng đã lưu ý đến Niếp Ngôn.
Niếp Ngôn thấy Hàn Phong nhìn về phía mình cũng hơi gật đầu thần tình có chút lãnh đạm.
Vệ Trạch đứng cạnh thấy thế liền giải thích:
- Bằng hữu bỏ qua cho, sư đệ của ta trời sinh đã có bộ dáng này, chỉ cần ngươi tiếp xúc lâu liền biết thái độ làm người của hắn cũng không phải là xấu.
Hàn Phong nghe vậy cũng chỉ cười cười. Hắn cũng không phải chú ý đến thái độ của Niếp Ngôn mà là thấy hiếu kỳ vì sự xuất hiện của hai người mà thôi.
Vì vậy Hàn Phong không khỏi mở miệng hỏi:
- Ta là Hàn Phong, đệ tử Huyền Thiên Tông, không biết tại sao hai vị lại đến đây ?
- Ha ha, đại danh Hàn huynh đệ ta vẫn thường xuyên được nghe thấy.
Dừng lại một chút, Vệ Trạch lại tiếp lời.
- Hàn huynh đệ chớ trách, ta và sư đệ cũng chỉ là ngẫu nhiên đi qua mà thôi vừa lúc nãy nghe huynh đệ và vị cô nương kia nói chuyện chỉ là vô tâm mà thôi.
Niếp Ngôn đứng bên cạnh vẫn không có biểu tình gì, chỉ lãnh đạm đứng thế mà thôi. Tuy nhiên Hàn Phong cũng phát hiện ra một tia xấu hổ trong ánh mắt hắn. Hiển nhiên hai người cũng đã nghe trộm một lúc lâu.
Tuy nhiên Hàn Phong cũng không suy xét, nhàn nhạt đáp:
- Cũng không phải là việc quan trọng không thể để người khác biết được.
Vệ Trạch nghe vậy liền biết Hàn Phong không hề vì việc này mà nổi giận lập tức nở nụ cười nói:
- Hàn huynh đệ thật là sảng khoái.
Sau đó hai người liền tùy ý trò chuyện.
Một lát sau đột nhiên Vệ Trạch nói:
- Hàn Phong, thứ cho ta nói thẳng vừa rồi ta đã nghe ngươi và cô nương kia nói chuyện nghe khẩu khí tựa hồ muốn động thủ với Thiên Thánh Cốc chăng ?
Hàn Phong nghe vậy đầu tiên là sửng sốt rồi chợt suy nghĩ liền lập tức nói:
- Ta cũng không có ý định làm vậy, ta tới đây để tham gia thi đấu cũng không phải đến để nháo sự.
Vệ Trạch khoát khoát tay, rồi nói:
- Mặc kệ ngươi có dự định gì, nhưng ta muốn nhắc nhỏ, Thiên Thánh Cốc không dễ chọc vào đâu, nhưng nên cẩn thận.
Vệ Trạch nghe vậy, cũng không quản Hàn Phong có nghe không, lập tức biến thành bộ dáng vui đùa nói chuyện.
Một phen khuyên nhủ của Vệ Trạch cũng khiến Hàn Phong có hảo cảm với hắn, về sau nói chuyện, thái đó làm người của Vệ Trạch cũng khiến hắn có ý kết giao.
Hai người cộng thêm Niếp Ngôn cùng nhau nói chuyện ngay ngoài bìa rừng.
Ngày tiếp theo, mọi người trong Huyền Thiên Tông lại tới hộ trường thi đấu, ngày hôm nay chính là vòng thứ ba của đại hội.
Khi Hàn Phong đi tới hội trường, lại đụng phải mấy người Chu Di cùng Doãn Băng Hinh.
Thấy Doãn Băng Hinh xuất hiện, nhãn thần Mạnh Hùng trở nên sắc bén, hận ý nồng đậm hiện lên trong mắt, còn Hàn Phong ở bên lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn mấy người này.
Khi Chu Di thấy Hàn Phong, lập tức nhớ tới hôm qua nói chuyện, cũng hơi nhíu mày lại, rồi không nói một tiếng nào bước nhanh vào bên trong.
Các đệ tử Thiên Thánh Cốc khác cũng tiền vào sau, chỉ là mấy tên nam đệ tử khi đi qua mọi người Huyền Thiên Tông, vẻ mặt khinh miệt biểu lộ rõ ràng. Nếu như không phải Hàn Phong lôi kéo, Mạnh Hùng e là đã đánh nhau với mấy người kia.
Đợi cho người của Thiên Thánh Cốc rời khỏi, lúc này Hàn Phong mới buông Mạnh Hùng ra, lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Ta đã nói không được vọng động, nếu lúc này ngươi động thủ, sẽ bị thủ tiêu tư cách tham dự đại hội.
Nghe vậy, lúc này Mạnh Hùng mới không cam lòng huy quyền đầu, vẻ mặt chán nản.
Lúc này, đằng sau truyền đến một trận âm hưởng, Hàn Phong quay đầu lại phát hiện thì ra là đệ tử của Băng Tuyết Các, dẫn đầu tự nhiên là Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu trừ thực lực bản thân khá cao, dung mạo cũng là xuất chúng, tự nhiên khiến cho mọi người đồng loạt chú ý.
Chỉ là Hàn Phong có chút kỳ quái, bên cạnh Đường Vũ Nhu còn có một nam tử đi theo.
Người này Hàn Phong cũng biết, chính là Thiên Môn Lý Ngọc. Hai vòng thi đấu trước, Hàn Phong cũng lưu ý đến hắn, nhưng không có phát hiện gì đặc biệt.
Lý Ngọc trong hai trận đấu đó, cũng không biểu hiện ra nhiều thực lực, nhưng Hàn Phong vẫn có thể nhìn ra đấu khí của Lý Ngọc hẳn đã đạt tới nhân giai đỉnh phong, tương đương với Đường Vũ Nhu.
Chỉ là Hàn Phong không rõ ràng lắm hai người này từ lúc nào dĩ nhiên đi cùng một chỗ.
Ngay khi trong lòng Hàn Phong còn đang suy tư, Đường Vũ Nhu cũng nhìn thấy Hàn Phong, không khỏi gật đầu xem như chào hỏi.
Lập tức, đoàn người Đường Vũ Nhu cũng đi qua bên cạnh Hàn Phong. Khi đi qua người Hàn Phong, Lý Ngọc đã quay đầu lại liếc mắt với hắn đầy thâm ý.
Hàn Phong cũng chỉ cười cười, cũng không lưu ý. Sau đó liền đi theo mọi người tiến nhập hội trường.
Rất nhanh, vòng thi đấu thứ ba bắt đầu.
Chỉ là khi Hàn Phong nhìn vào số thứ tự trong thẻ bài của mình, sắc mặt lại trở nên cổ quái.
Hắn không ngờ lại lấy phải số không, dựa theo nhân số của đại hội lần này, tổng cộng chỉ có ba số không, không ngờ hắn lại may mắn có được hai lần.
Các đệ tử xung quanh đối với vận khí của Hàn Phong, cũng đều ào ạt nghị luận, Thiên Thánh Cốc trưởng lão phụ trách rút thăm cũng có chút nghi hoặc.
Hắn chủ trì nhiều lần Thiên Thánh Đại Hội như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kẻ nào may mắn như thế, dĩ nhiên hai lần liên tiếp bốc phải số không.
Hàn Phong cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mọi người xung quanh biết được có người hai lần liên tiếp bốc được số không, đều chuyển ánh mắt về phía hắn.
Bởi vì chuyện ngày đó với Chu Di cũng khiến cho mọi người biết đến Huyền Thiên Tông, nhất là Hàn Phong càng là cái tên được mọi người nhớ kỹ.
Hôm nay, Hàn Phong lại càng khiến mọi người đố kỵ không thôi.
Đối với phản ứng của mọi người, Hàn Phong cũng không có cảm giác gì, vẫn như cũ ngồi vào vị trí của mình, lẳng lặng quan sát các trận thi đấu.
Trải qua hai đợt đào thải, vốn có hơn bảy trăm tuyển thủ, hôm nay chỉ còn lại một trăm tám mươi ba người.
Huyền Thiên Tông cộng thêm Tạ Tầm thì tổng cộng đã bị đào thải năm người.
Triệu Lâm Lâm liên tục chiến thắng hai vòng, ngày hôm nay cũng không còn may mắn nữa, là đệ tử đầu tiên của Huyền Thiên Tông lên đài. Nàng gặp phải đối thủ có thực lực nhân giai ngũ phẩm, đối mặt với đối thủ có thực lực vượt xa mình như vậy, Triệu Lâm Lâm không hề lo lắng tới chuyện thắng thua.
Bất quá, mặc dù thua, Triệu Lâm Lâm vẫn đạt được thành tích hơn xa dự đoán của mọi người.
Hai người Mạnh Hùng cùng Tiêu Linh đồng thới tiến hành thi đấu, nhanh chóng giải quyết đối thủ, tiến vào vòng sau.
Nhất là Mạnh Hùng, mỗi lần lên đài đều triển khai công kích như cuồng phong bạo vũ đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mọi người.
Sau khi hai người thủ thắng, Diệp Phàm cũng bắt đầu thi đấu, bất quá đối thủ có thực lực tương đương với hắn, cũng đã được Phí Lão dặn dò từ sớm, lúc này mới hữu kinh vô hiểm tiến nhập vòng bốn.
Huyền Thiên Tông thi đấu rất nhanh đã kết thúc, đối với thành tích hiện tại, Lâm Nguyệt cũng hết sức hài lòng. Trải qua công tác thống kê, lấy điểm tích lũy mà họ đạt được tới giờ, trong các thế lực hẳn là xệp hạng trung, so với ngày trước đã tốt hơn nhiều lắm.
Tuy rằng mọi người đã kết thúc thi đấu, nhưng mấy người Hàn Phong cũng không có rời đi ngay, lúc này Hàn Phong có chút hăng hái nhìn lôi đài phía bên trái.
Người đang ở trên lôi đài là Thanh Mộc Tông Tần Phong.
Nội thương của Tần Phong khôi phục, hiện tại thực lực khoảng nhân giai ngũ phẩm, mà đối thủ của hắn là đệ tử Địa Minh Vực có thực lực nhân giai lục phẩm.
Địa Minh Vực này Hàn Phong cũng từng nghe qua, là một tông môn thập phần thần bí, chỉnh thể thực lực lớn cỡ Tinh Hải Các.
Đương nhiên đây chì là thực lực biểu hiện ra bên ngoài, còn về phần bên trong có cấu giấu thực lực gì khác hay không thì không một ai biết.
Mọi người đối với Tần Phong cũng có chút ấn tượng, vì vậy tập trung ánh mắt về phía hắn.
Hai người thi đấu đã bắt đầu một hồi lâu, bất quá nhìn dáng vẻ hai người trên lôi đài thì thực lực tương đương, nhất thời bất phân thắng bại.
- Vũ kỹ đệ tử Địa Minh Vực quỷ dị như vậy, Tần Phong chì đành không ngừng né tránh, e là trận này hắn phải thua rồi.
Mạnh Hùng nhìn hai người trên lôi đài, nói.
Nghe được phân tích của Mạnh Hùng, Hàn Phong cười cười, nói rằng:
- Vậy cũng chưa chắc, tuy rằng đệ tử Địa Minh Vực dùng vũ kỹ quỉ dị, hơn nữa đấu khí còn hơn Tần Phong một bậc, thế nhưng từ biểu hiện thong dong của Tần Phong, hiển nhiên vẫn còn dư lực.
Nghe vậy, những người khác tỉ mỉ quan sát đích biểu tình của Tần Phong, xác thực như lời nói của Hàn Phong, nhất thời cũng bị hấp dẫn.
- Tốc độ thân pháp của người này hết sức kỳ lạ, bất quá so với Tuyệt Ảnh Mê Tung của nha đầu Trầm Ngọc kia vẫn còn kém một chút.
Bố Lôi Địch xem vài lần rồi nói.
Hàn Phong lại khẽ lắc đầu, nói:
- Cái này không đúng, Tuyệt Ảnh Mê Tung là buông bỏ tiến công, chú trọng tốc độ, còn tốc độ của Tần Phong tuy kém một chút, nhưng lực lượng khi đọ chưởng với đối thủ cũng không thấp.
Bố Lôi Địch ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, nên không nhiều lời nữa.
Lúc này, trên lôi đài, Tần Phong đang không ngừng né tránh, rốt cục bắt được một tia sơ hở của đối thủ, phản công khiến hắn trở tay không kịp.
Người nọ cũng không ngờ Tần Phong vẫn né tránh lại đột nhiên xuất thủ, nhất thời không kịp phòng ngự bị Tần Phong đánh một quyền trúng ngực, ngã xuống đất không dậy nổi.
Thấy Tần Phong thủ thắng, mấy người Mạnh Hùng cùng Diệp Phàm đối với ánh mắt của Hàn Phong thập phần bội phục, nếu như không nhờ Hàn Phong nhắc nhở, bọn họ đều cho rằng Tần Phong nhất định thất bại.
Bởi vì đệ tử dự thi đã bị đào thải ba phần tư, nên vòng thư ba rất nhanh tuyên bố kết thúc.
Đại hội theo thường lệ nghỉ ngơi một ngày đêm, Hàn Phong lại như trước kéo Mạnh Hùng ra ngoài, thẳng đến nửa đêm, Mạnh Hùng mới mang theo thân thể mệt mỏi trở về, mọi người cũng thành thói quen, chỉ có hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão rõ ràng, Hàn Phong mang theo Mạnh Hùng đi tiến hành huấn luyện đặc biệt, còn huấn luyện cái gì hai người cũng không rõ.
Đại hội bắt đầu ngày thứ tám, thi đấu đã bước vào vòng thứ tám.
Hàn Phong đi tới hội trường từ sớm, Hàn Phong rất nhanh nhìn thấy số thẻ bài của mình.
Sau khi tất cả mọi người cầm thẻ bài, Hàn Phong cũng đi tới lôi đài, vừa lúc đối thủ của hắn cũng lên đài.
- Có trò hay để xem rồi, người này hai lần trước đều bốc được số không, không ngờ vòng này dĩ nhiên gặp phải Viêm Dương, nghe nói người này khi tu luyện Liệt Diễm bí quyết đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến hỏa độc công tâm, nên tính tình không tốt, tiểu tử này e là muốn chết cũng khó đây.
Thiên Thánh Cốc, Trác Dật nhìn Hàn Phong có chút hả hê nói.
Chu Di nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phong, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Bên phía Băng Tuyết Các, Đường Vũ Nhu nhìn thấy đối thủ của Hàn Phong dĩ nhiên là Viêm Dương, đôi mắt đẹp cũng chăm chú nhìn về phía Hàn Phong, khé miệng nhếch lên một đường cong hấp dẫn.
- Sư đệ, là tên Hàn Phong kia, tiểu tử này vận khí khiến người ta đố kỵ, liên tục hai lần bốc được số không, không biết lần này hắn sẽ ứng phó thể nào.
Vệ Trạch nhìn Hàn Phong lên đài, không khỏi cười nói với Niếp Ngôn.
Niếp Ngôn lại thản nhiên nói rằng:
- Viêm Dương đánh không lại hắn!
- A? Làm sao ngươi biết.
Vệ Trạch hiếu kỳ hỏi.
Niếp Ngôn cũng không trả lời hắn.
Trong khu nghỉ ngơi của Thiên Môn, đệ tử Lý Ngọc, lúc này cũng hai mắt hứng thú nhìn Hàn Phong, thấp giọng nói:
- Người có thể làm cho Vũ Nhu lưu ý, ta muốn nhìn xem ngươi có thực lực gì.
Lúc này, trên lôi đài, vẻ mặt Viêm Dương đầy khinh miệt nhìn Hàn Phong, nói rằng:
- Tiểu tử, ta biết ngươi, hai vòng trước vận khí rất khá, nhưng đến đây nên dừng lại thôi.
Viêm Dương nói thập phần kiêu ngạo, hội trường mọi người lúc này cũng tập trung chú ý hai người. Nghe được Viêm Dương nói như thế cùng mang tâm tình xem náo nhiệt.
- Người này hai lần trước vận khí rất khá, không ngờ hôm nay phải thua, Viêm Dương chính là kẻ điên, tên kia e là không thiếu chân, cụt tay không được.
- Nghe nói lúc trước, Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu cũng đã từng so chiêu với Hàn Phong, thật không biết hắn có bản lĩnh gì mà có thể được giai nhân ưu ái.
- Chính là, Tiêu Linh lớn lên thực sự là xinh đẹp! Nếu có cơ hội...
- Ngươi tiết kiệm sức lực đi! Người ta sẽ coi trọng ngươi sao, đừng năm mơ nữa đi!
- Vậy cũng chưa chắc, nếu không ta cũng không đi so vận khí với Hàn Phong.
Kỳ thực, Hàn Phong thăng cấp cũng không khiến mọi người chú ý, khiện họ chú ý thật sự chính là vì Tiêu Linh.