Một tiếng rống bao hàm nộ ý vang lên, mặt nước nhất thời vỡ tung ra, vô số hạt nước biến thành thủy tiễn điên cuồng bắn về phía Hàn Phong và Tiểu Bạch.
Hàn Phong lúc vừa nhìn thấy bóng đen đã kịp thời vồ lấy giao long tiên bên cạnh, truyền đấu khí vào hai chân, nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh xa phạm vi công kích của trụ nước.
Sau khi trụ nước tan ra, bóng đen cuối cùng cũng để lộ ra diện mạo thực của nó.
Là một con ngân nguyệt giao long cao độ mười trượng đang lúc lắc thân hình khổng lồ, dưới sự phản chiếu của ánh trắng, không ngừng tán phát ra quang mang ngân sắc.
Grào
Ngân nguyệt giao long vừa rống lên một tiếng điên cuồng, một luồng khí tức thực chất trong nháy mắt
tràn ngập sơn cốc.
Cảm nhận khí tức cường đại, Hàn Phong rùng mình, quả nhiên là thiên giai.
Hàn Phong lúc này căn bản không có thời gian thưởng thức hình dạng của con viễn cổ ma thú, từ khí tức mà ngân nguyệt giao long tán phát ra, có thể chứng minh nó đã tiến nhập thiên giai.
Thiên giai ma thú.
Lần trước cưu u bạch hổ xém chút nữa lấy mạnh hắn, Hàn Phong không muốn lại bị con súc sinh này rượt.
Guồng bước chân, Hàn Phong dự định chạy thẳng ra ngoài sơn cốc.
Thấy giao long tiên đã bị Hàn Phong lấy mất, ngân nguyệt giao long bất ngờ bay vọt lên từ mặt nước, thân, vặn vẹo thân hình khổng lồ, bổ nhào về phía Hàn Phong.
- Tiểu Bạch, tên nhóc này thường ngày ham ăn lười biếng không nói làm gì, lần này còn mang lại rắc rối lớn cho ta.
Hàn Phong vừa chạy vừa bực bội nói.
Tiểu Bạch sau lưng ấm ức kêu lên hai tiếng, cũng guồng chân chạy sát bên cạnh Hàn Phong.
Lúc này, ngân nguyệt giao long đã vô cùng giận dữ, không ngừng vặn vẹo thân hình cao hơn mười trượng của mình, trên cái đầu mọc đầy vảy, đôi mắt phát ra lục quang u ám.
Đột nhiên ngân nguyệt giao long tức giận phun ra một quả cầu màu trắng lao nhanh về phía Hàn Phong. Hàn Phong nhìn thấy công kích uy mãnh của ngân nguyệt giao long thì không khỏi cảm thấy bất lực. Đúng lúc này bỗng nhiên có một bóng trắng xuất hiện che chắn trước người hắn.
Thân hình màu trắng trong nháy mắt chạm vào giao long châu, phát ra âm thanh dữ dội.
Tiểu Bạch.
Hàn Phong thoáng giật mình,
Cái bóng trắng vừa bất ngờ xuất hiện Hàn Phong đương nhiên biết là Tiểu Bạch.
Lúc nãy Tiểu Bạch nhìn thấy Hàn Phong gặp nạn, không nghĩ nhiều, trực tiếp bay đến, chặn đứng trước mặt Hàn Phong, dùng thân thể cường đại của nó chặn giao long châu lại.
Grao
Trong lúc nguy cấp, Tiểu Bạch không kịp làm công tác chuẩn bị, bị giao long châu đập trúng, cơn đâu khiến nó không khỏi rống lên một tiếng.
Liền sau đó, Hàn Phong thấy Tiểu Bạch rùng mình, thân thể không thể khống chế co lại một cách nhanh chóng, chớp mắt đã thấy nhỏ lại như lúc ban đầu.
Hàn Phong thấy Tiểu Bạch biến lại hình dạng ban đầu, hơn nữa bộ dạng có vẻ yếu pứt, không khỏi lo lắng, nhanh chóng ôm Tiểu Bạch lên.
Nhưng hắn chưa kịp kiểm tra xem vết thương của Tiểu Bạch thế nào Hàn Phong đã cảm nhận một đòn công kích lạnh thấu xương đang ập về phía mình.
Thì ra ngân nguyệt giao long thấy đòn vừa rồi không đánh trúng nên đã sử dụng giao long châu tấn công Hàn Phong lần nữa.
Nhưng, làn năng lượng của giao long châu chỉ còn lại một nửa so với ban đầu, khí tức cũng yếu đi không ít.
Nghĩ đến việc Tiểu Bạch dùng thân thể chặn đứng công kích cho mình, Hàn Phong lập tức hiểu ra tại sao khí tức của giao long châu lại trở nên yếu như vậy.
Nhưng dù nó đã yếu đi, Hàn Phong vẫn không sao né được.
Lúc nãy thấy Tiểu Bạch vì bảo vệ mình mà bị thương, khiến Hàn Phong trong lời nhất thời đại nộ.
Lúc này giao long châu đã đến trước mặt hắn, Hàn Phong vội vàng nín thở, đâm mạnh linh tê kiếm về phía trước, dồn toàn bộ chút đấu khí còn lại trong người vào linh tê kiếm, tập trung ở đầu kiếm, hình thành nên một quang điểm nhỏ xíu.
Ầm.
Khoảnh khắc quang điểm hình thành, va chạm cùng giao long châu.
Hàn Phong chỉ cảm thấy một trận năng lượng cường đại cuộn lên, cánh tay cầm kiếm suýt chút nữa bị cơn chấn động làm cho rơi xuống đất, may mà hắn nghiến răng chịu đựng.
Ngân nguyệt giao long hình như cũng không hơn gì.
Giao long châu là sức mạnh nguồn của nó, mỗi lần công kích đều tiêu hao một phần nguyên khí, đợi đến khi nguyên khí tiêu hao hết, cũng có nghĩa sinh mệnh lực của nó biến mất triệt để.
Ban đầu ngân nguyệt giao long nghĩ với sức mạnh của giao long châu chỉ cần một lúc là có thể giết chết Hàn Phong, đòi lại giao long tiên.
Nhưng ai ngờ Tiểu Bạch bên cạnh Hàn Phong không biết dùng cách nào, nâng sức mạnh lên ngang hàng với nó.
Bất đắc dĩ, ngân nguyệt giao long đành phải không ngừng dùng giao long châu cùng đối phương chiến đấu, và sau mỗi lần giao phong, khí tức của ngân nguyệt giao long lại yếu đi một phần.
Đến lúc này, sức mạnh của nó đã giảm xuống còn bằng nhân giai đỉnh phong. Nhưng Hàn Phong lúc nãy cũng tiêu hao một phần lớn đấu khí, dù ngân nguyệt giao long lúc này đã trở nên vô cùng yếu thì Hàn Phong cũng không thể địch lại được.
Phì
Mặc dù dồn toàn lực vào kiếm cuối cùng, đánh bay giao long châu nhưng Hàn Phong cũng bị kình cường đại của giao long châu làm cho hộc máu.
Lảo đảo bước chân, Hàn Phong ngã vật về phía sau, linh tê kiếm trong tay cũng rơi xuống theo.
May mà lúc này, ngân nguyệt linh giao sau một kích cuối cùng, thân thể khổng lồ có chút run rẩy, viên giao long châu lăn lóc một bên càng trở nên tối hơn.
Nhưng, ngân nguyệt giao long cũng đứng dậy được, xem ra nó đang chuẩn bị tấn công tiếp.
Hàn Phong chỉ còn biết cười khổ, lúc này thân thể của hắn không còn nổi một chút đấu khí.
Ngân nguyệt giao long thấy con người trước mặt không động đậy được nữa, mừng rỡ rống lên một tiếng khe khẽ, vặn vẹo thân hình khổng lồ, từ từ tiến về phía Hàn Phong.
Con người chết tiệt này làm mà tiêu hao quá nhiều sức mạnh nguồn, cho dù có lấy lại được giao long tiên, e rằng thực lực trong một thời gian ngắn có có thể phục hồi lại được.
Grao
Tiểu Bạch vừa rống lên, một viên đạn sáng đập vào giữa trán ngân nguyệt giao long.
Hàn Phong nhìn chiêu này khá quen, lúc còn ở trong khu rừng U Ám, cửu u bạch hổ hình như cũng dùng chiêu này với địa huyệt nham long.
Lúc này ngân nguyệt giao long thân thể đã vô cùng yêu, làm sao chịu được một đòn của Tiểu Bạch.
Sau khi nhận một đòn của Tiểu Bạch, ngân nguyệt giao long run rẩy thân hình khổng lồ và ngã vật xuống.
Tiểu Bạch cũng ngã xuống ngay sau đó, khí tức trở nên còn yếu hơn trước.
Hàn Phong cẩn thận quan sát ngân nguyệt giao long, phát hiện sinh mệch lực của đối phương đã mất hết, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi dựa vào một thân cây khô, mệt mỏi nhìn Tiểu Bạch nằm cách đó không xa.
Tiểu Bạch sau khi bắn ra đạn quang, cũng yếu đi trông thấy, nằm gục trên mặt đất, rên lên mấy tiếng khe khẽ với Hàn Phong.
Sau đó, Hàn Phong không nói thêm gì nữa, từ từ hồi phục lực khí trong cơ thể mình.
Một lúc lâu sau, Tiểu Bạch hình như cũng hồi phục được một chút lực khí, giãy dụa đứng dậy, lắc lư đi về phía Hàn Phong, lè lưỡi liềm liếm vào tay hắn.
Hàn Phong nhìn hành động thân thiện này của Tiểu Bạch, không khỏi phì cười, mắng:
- Tên nhóc này, suýt chút nữa thì bị người hại chết rồi, đợi về nhà ta sẽ xử lý ngươi.
Tiểu Bạch nghe vậy, đảo mắt, run run đi về phía ngân nguyệt giao long.
Lúc này ngân nguyệt giao long đang nằm im không nhúc nhích, cách nó không xa, viên giao long châu sớm đã mất đi ánh sáng lăn lóc bên cạnh.
Tiểu Bạch dùng miệng nhặt giao long châu lên, bước nhanh về bên Hàn Phong.
Nhìn thấy hành động này của Tiểu Bạch, Hàn Phong có chút không hiểu.
Cho đến khi Tiểu Bạch đặt giao long châu vào tay hắn, sau đó kêu nhẹ hai tiếng, Hàn Phong mới biết thì ra Tiểu Bạch muốn hắn nuốt giao long châu.
Giao long châu là tinh hoa trong người ngân nguyệt giao long, ẩn hàm năng lượng khổng lồ. Nhưng vì lúc nãy đã bị ngân nguyệt giao long dùng hơn một nửa năng lượng nên lúc này chỉ còn bằng hai ngón tay Hàn Phong.
Nhưng cùng bởi vậy Hàn Phong mới có thể nuốt nó một cách dễ dàng, chứ nếu vẫn còn là giao long châu đầy năng lượng, Hàn Phong lúc này khó có thể chịu đựng được.
Đối với hảo ý của Tiểu Bạch, Hàn Phong không chối từ, đối với nhánh giao long tiên lúc nãy, giao long châu này thực sự chẳng là gì,
Hàn Phong dùng tay khó khăn cầm viên giao long châu lên, trực tiếp nuốt vào bụng.
Giao long châu vừa vào miệng, bất ngờ tan ra thành dịch thể, chảy vào cơ thể Hàn Phong.
Sau đó, Tiểu Bạch thấy bề mặt cơ thể Hàn Phong xuất hiện một tầng ngân quang bàng bạc.
Chỉ một lát, Hàn Phong cảm thấy xương cốt trong người như được một luồng năng lượng ấm nóng ôm lấy, những chỗ bị thương cũng trở nên ấm áp, thoải mái vô cùng.
Giao long châu quả nhiên là kì vật, dù năng lượng còn lại không nhiều nhưng đủ để khiến hắn nhanh chóng hồi phục thân thể bị thương.
Cảm nhận năng lượng cuồn cuộn trong người, Hàn Phong vặn người ngồi dậy, bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Tiểu Bạch thấy nghiêng đầu nhìn Hàn Phong, thấy Hàn Phong đang tu luyện, liền nằm bên cạnh nghỉ ngơi. Vết thương của nó cũng chẳng thua gì Hàn Phong, chỉ có điều thể chất ma thú bẩm sinh đã cường hãn hơn con người, nên mới kiên trì được đến bây giờ.
Sau đó Tiểu Bạch cũng chìm vào giấc ngủ, ngọn núi tăm tối lại quay trở về sự yên lặng vốn có của nó, chỉ có có thể Hàn Phong là vẫn không ngừng tán phát ra ngân quang dìu dìu.
Một lúc lâu sau, Hàn Phong đột nhiên mở trừng mắt, bởi vì hắn phát hiện thương thế trên người mình đã khỏi hoàn toàn. Tốc độ hồi phục đó thực sự khiến hắn hết sức kinh ngạc.
Năng lượng còn lại của giao long châu vẫn còn một nửa, một nửa này nếu như hắn hấp thu hết, đủ để tấn cấp thêm lần nữa.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, dù sao sơn cốc này cũng tương đối kín đáo, không sợ bị người khác phát hiện.
Hàn Phong bắt đầu vận khởi ngạo thị thiên địa quyết, không ngừng thu nạp năng lượng bên trong giao long châu.
Lúc này bên trong Hồng Diệp Thành thành phủ, so với mọi ngày, không khí bên trong đại sảnh thành chủ phủ có vẻ tương đối nghiêm trọng.
Tiêu Dật Tiêu Thần hai huynh đệ đang ngồi ở vị trí đầu tiên trong đại sảnh, bình tĩnh nhìn Đỗ Bán Thành báo cáo.
Đỗ Bán Thành lúc này cung kính đứng trước mặt Tiểu Dật, khẽ cúi người, nói nhanh:
- Hai vị điện hạ, hạ thần đã liên lạc với các thành chủ thành trấn xung quanh, những vị thành chủ này đều đồng ý phái một hộ vệ tinh nhuệ đến, giúp đỡ điện hạ diệt trừ ác tặc!
- Ừm, những người đó lúc nào đến?
Tiêu Dật lạnh lùng hỏi, như kiểu chuyện này đã được hắn liệu từ trước.
Đỗ Bán Thành nghĩ ngợi một lúc, trả lời:
- Biết điện hạ ở đây, những thành chủ đó đương nhiên không dám chậm trễ, phái người đi cả đêm đến đây, theo như lộ trình, gần nhất cách đây hai thành trấn chỉ một lúc nữa là đến,những nơi xa hơn muộn lắm sáng sớm ngày mai có mặt ở Hống Diệp Thành.
Sau khi nghe Đỗ Bán Thành trả lời, Tiêu Dật gật gật đầu, nói:
- Không tệ, các ngươi quả nhiên rất trung thành, đợi ta trở về nhất định sẽ bẩm báo lại với phụ hoàng, khen thưởng cho các ngươi.
Đỗ Bán Thành nghe vậy, nhất thời mừng thầm nhưng miệng thì liên tục kêu không dám.
Tiệt Dật chỉ cười nhạt, không nói gì nữa.
Dừng một lúc, Đỗ Bán Thành tiếp tục nói:
- Hạ thần tính, lần này tổng cộng có năm thành trấn xuất hộ vệ tinh nhuệ đến, nhưng hạ thần nghĩ đến thiên giai cường giả sau lưng bọn tặc nhân ấy nên bảo các thành chỉ chi phái cao thủ địa giai trở lên, năm thành trấn toàn bộ cộng lại tổng cộng có mười ba địa giai cao thủ, cộng thêm trong tay thần có một địa giai ngũ phẩm cao thủ cùng với địa giai đỉnh phong Thôi Húc trước đây, mười lăm địa giai cao thủ. Về phần thiên giai cường giả thần bí, đành phiền Phó lão vậy.
Tiêu Dật nghe vậy, gật gật đầu nói:
- Có mười lăm địa giai cao thủ, cộng thêm trong tay ta có địa giai hộ vệ và Phí lão, đám tặc nhân đó chắc chắn sẽ bắt được.
Sau khi thương thảo xong, Tiêu Dật quyết định, đợi ngày mai các địa giai võ giả đến, lập tức hành động.
Nghe Tiêu Dật quyết định xong, Đỗ Bán Thành cúi đầu lộ ra một tia cười hung dữ, lòng thầm nghĩ:
- Đợi đấy, ngày mai ta ta bắt các ngươi trả nợ máu.
Ngày thứ hai, bên ngoài Hồng Diệp Thành vốn yên tĩnh, xuất hiện một vài bóng người, những người này vừa gặp nhau chỉ dừng lại một chút rồi đi theo một người dẫn đường về phía thành chủ phủ.
Lúc này, trong một sơn cốc bên ngoài Hồng Diệp Thành, Hàn Phong vẫn im lặng khoanh chân tu luyện. Tầng ngân quang bàng bàng phủ trên người hắn lúc này đã mỏng đi rất nhiều.
Khí thế trên người Hàn Phong sớm đã khỏi hẳn, bây giờ hắn mới hấp thu hết năng lượng còn lại trong giao long châu, đang trùng kích nhân giai lục phẩm.
Tiểu Bạch lúc này sớm đã tỉnh lại, trải qua một đêm nghỉ ngơi, thân thể của nó hồi phục rất nhiều, đây chính là điểm mạnh của thiên giai ma thú.
Tiểu Bạch hơi nhìn Hàn Phong, cảm nhận khí tức truyền đến từ người hắn. so với trước khi bị thương, hình như như còn hùng hậu hơn, nên cũng yên tâm.
Thời gian trôi qua từng giọt, cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào sơn cốc, Hàn Phong khẽ động đậy cơ thể, chầm chậm mở mắt.
Phun ra một ngụm tạp khí, Hàn Phong cận động một chút cơ thể cứng đờ của mình.
Cảm nhận một chút đấu khí trong người, Hàn Phong hiểu hắn đã tiến nhập thành công nhân giai lục phẩm.
Sau đó, Hàn Phong đột nhiên phát hiện, trong lúc thu nạp năng lượng bên trong giao long châu, năng lượng của giao long châu cũng giúp thân thể của hắn thêm cứng rắn.
Phát hiện này khiến Hàn Phong không khỏi ngẩn ra.
Những nghĩ một lúc, hắn cũng hiểu giao long châu bản thân chính là ngân nguyệt giao long dùng để tiến hóa thiên giai ma thú.
Ma thú và con người khác nhau ở chỗ ma thú bản thân chú trọng sự cường đại nên so với người có thực lực tương đương, ma thú bao giờ cũng mạnh hơn.
Đây cũng chính là lí do tại sao thi thể của những ma thú có phẩm cấp tương đôi cao đều là những nguyên liệu quý giá.
Hàn Phong hôm qua mới hấp thu giao long châu, mặc dù năng lượng còn lại trong giao long châu không nhiều nhưng cũng đủ để Hàn Phong nâng cao cường độ cơ thể.
Hàn Phong cẩn thận cảm nhận, bây giờ đấu khí của hắn đã đạt tới nhân giai lục phẩm, nhưng chỉ đơn thuần xét về cường độ cơ thể, hắn còn mạnh hơn Tát Khắc rất nhiều.
Điều này nằm ngoài tầm dự đoán của Hàn Phong.
Sau khi đứng lên, việc đầu tiên Hàn Phong làm là quay sang nhìn Tiểu Bạch, phát hiện thương thế của Tiểu Bạch đã hồi phục được một nửa, không khỏi không cảm thán năng lực hồi phục của thiên giai ma thú, quả nhiên không hề bình thường.
Sau đó, nhớ đến ngân nguyệt giao long đã chết, Hàn Phong tự tin tiến về phía nó. Điều khiến Hàn Phong ngạc nhiên là chỉ qua một đêm, xác của con ngân nguyệt giao long đã trở nên khô quắt như chết được vài ngày vậy.
Hàn Phong dùng linh tê kiếm chọc chọc vào người nó, kinh ngạc phát hiện linh tê kiếm chạm đến đâu, thân thể ngân nguyệt giao long như bị phong hóa, tan ra đến đó.
Hàn Phong nhìn mà cũng phải sững sờ.
Mặc dù ngân nguyệt giao long trước khi chết chỉ có thể coi là bước được nửa bươc vào thiên giai ma thú, nhưng thi thể của nó có lẽ cũng là bảo bối. Vốn dĩ Hàn Phong còn định tìm xem có gì hay không thì lại xuất hiện cảnh tượng kinh ngạc này.
Nhưng, Hàn Phong nhớ đến giao long châu bị mình nuốt mất, nhất thời hiểu ra giao long châu là nguồn gốc năng lượng, mất đi năng lượng thi thể ngân nguyệt giao long giống như một tờ giấy, đâm một cái lập tức đổ gục.
Liền sau đó, Hàn Phong đi dạo một vòng trong sơn cốc, xác nhận sơn cốc không còn bảo bối gì đáng giá nữa mới thất vọng ôm Tiểu Bạch rời đi.
Nhưng, chuyến đi này thu hoạch cũng không tệ, tin rằng Tiểu Bạch có giao long tiên giúp đỡ, thực lực có thể tăng lên mấy tầng.
Không chỉ Tiểu Bạch, sau khi thu nạp giao long châu xong, thực lực Hàn Phong cũng có đột phá.
Quan trọng hơn, dưới tác dụng cường hóa của giao long châu, thân thể cường độ cũng mạnh lên không ít. Hàn Phong nhẩm tính, dù môt cao thủ mới tiến nhập cảnh giới địa giai toàn lực tri triển nhất kích, cũng không thể tạo nên thương tổn quá lớn với hắn.
Đương nhiên, với thực lực của mình, Hàn Phong cũng không thể làm gì được đối phương.
Đi theo lộ trình hôm qua, Hàn Phong ôm Tiểu Bạch trong lòng, vận đấu khí, chạy nhanh về Hồng Diệp Thành.
Đêm qua trước khi ra ngoài, Hàn Phong không nói gì với mọi người, đến hôm nay đã là một ngày, nếu như còn không mau về, mọi người nhất định sẽ nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với hắn.
Lúc này, bên trong đại sảnh thành phủ chủ Hồng Diệp Thành, mọi người đang xếp thành hai hàng dọc.
Những người cùng mặc chùng một kiểu quần áo đương nhiên là hộ vệ của Tiêu Dật và Tiêu Thần, tổng cộng có sáu địa giai cao thủ.
Xa hơn một chút là cao thủ mà các thành chủ phái đến hỗ trợ Tiêu Dật. Những người này đều là cao thủ được huấn luyện, thực lực thậm chí còn cao hơn hộ vệ của Tiêu Dật Tiêu Thần một chút.
Những người này không biết thân phận của Tiêu Dật Tiêu Thần, chỉ biết họ được phái đến giúp thành chủ Hồng Diệp Thành diệt trừ một tên tặc tử.
Tiêu Dật nhìn đám cao thủ trước mặt mình, hài lòng gật gật đầu, nói với Đỗ Bán Thành:
- Đám tặc nhân đó lúc này có động tĩnh gì không?
Đỗ Bán Thành cung kính nói:
- Hạ thần đã phái người đi điều tra, bởi vì đối phương có cao thủ nên không thể tiếp cận quá gần, chỉ giám sát từ xa. Ngôi nhà đó hình như không có động tĩnh gì, hình như chúng vẫn chưa phát hiện ra hành động của chúng ta.
Nghe vậy, Tiêu Dật gật gật đầu nói:
- Nếu đã tốt như vậy thì đừng chần chừ thêm nữa, lần này nhất định phải diệt trừ hết đám tặc tử Hồng Diệp Thành.
Nghe Tiêu Dật nói vậy, Đỗ Bán Thành trong lòng thầm đắc ý, chỉ muốn nhanh nhanh giúp con trai mình báo thù.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Bán Thành, đoàn người chia thành hai đội, một trước một sau tiến về phía nhà Hàn Phong.
Để thống nhất chỉ huy, Đỗ Bán Thành giao mười lăm địa giai cao thủ đến từ các nơi cho Tiêu Dật thống lĩnh, nhưng Tiêu Dật cũng không tinh thông việc này cho lắm nên ra lệnh cho Phí lão sắp xếp, Phí lão đương nhiên không chối từ.
Đám đại giai cao thủ ngày thường cao ngạo, cảm nhận từng trận khí thế căn bản khiến chúng không thể kháng cự truyền đến từ bộ dạng bình thản của Phí lão, không ai dám tạo phản, thái độ vô cùng cung kính.
Hàn Phong chạy một lúc, giữa trưa thì về được đến nhà.
Vừa bước vào sân, Trầm Ngọc vừa hay từ trong phòng bước ra, nhìn thấy bóng dáng Hàn Phong, vui vẻ chạy đến.
Sau đó, Trầm Ngọc phát hiện quần áo trên người Hàn Phong xộc xệch, lại còn có vài vết máu rất rõ ràng, trong lòng không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi han.
Nhìn bộ dạng lo lắng của Trầm Ngọc, Hàn Phong cười cười, an ủi nói:
- Gặp chút rắc rối nhỏ ấy mà, những giải quyết xong rồi, yên tâm đi.
Trầm Ngọc nghi hoặc nhìn Hàn Phong, hình như không tin những gì hắn nói. Mặc kệ cho Hàn Phong phản đối, Trầm Ngọc vẫn xoay hắn một vòng, cẩn thận nhìn trước nhìn sau, sau khi xác nhận Hàn Phong đúng là không bị sao, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Phong vốn dĩ không sao, chỉ có điều không cãi lại được Trầm Ngọc, muốn để cô yên tâm hoàn toàn nên đành mặc kệ cho đối phương dùng đôi tay mềm mại sờ chỗ này nắn chỗ kia.
Nhưng, điều này cũng khiến cho Hàn Phong có chút bối rối, Trầm Ngọc dù sao cũng là mỹ nữ, tuổi mặc dù không lớn nhưng diện mạo rất xinh đẹp, nhất là Hàn Phong đã từng tận mắt nhìn thấy thân thể dưới lớp quần áo lùng bùng của Trầm Ngọc, trong lòng nhất thời không khỏi dâng lên một tia dục niệm, phần dưới cơ thể phản ứng một cách tự nhiên.
Khó khăn lắm Trầm Ngọc mới chịu dừng tay, Hàn Phong vội vàng nói:
- Được rồi, ta về phòng thay quần áo.
Nói đoạn, không đợi Trầm Ngọc trả lời, vội vàng chạy về phòng tránh cho mình khỏi bị bối rối.
Trong lúc Hàn Phong thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, ngoài sân đột nhiên truyền đến những tiếng động lớn.
Liền sau đó, Hàn Phong nghe thấy Trầm Ngọc kêu lên hoảng hốt.
Ra đến sân, Hàn Phong thấy Trầm Ngọc ngã lăn trên đất, trước mặt cô là một đống vụn gỗ, từ ngoài cửa, một tốp cao thủ khí tức không hề yếu nhanh chóng tiến vào.
Lúc này, La Mạn và Tát Khắc nghe thấy tiếng động đều đã chạy ra khỏi phòng.
Nhất là Bố Lôi Địch, thậm chí ông còn xuất hiện trên sân nhanh hơn Hàn Phong một bước.
Sau khi thấy Bố Lôi Địch xuất hiện, Hàn Phong có chút yên tâm, vội vàng chạy đến bên Trầm Ngọc, cẩn thận quan sát. Phát hiện ngoài một chút đất dính trên mặt ra, Trầm Ngọc không bị thương tổn gì, mới cẩn thận đỡ cô dậy.
Vừa hay Liên Linh cũng đến bên cạnh Trầm Ngọc, Hàn Phong giao Trầm Ngọc cho cô, sau đó đến bên Bố Lôi Địch, nhìn đám người vừa mới xông vào.
Trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhóm người này toàn bộ là địa giai cao thủ, người yếu nhất chí ít cũng là địa giai tam phẩm.
Đếm kĩ, Hàn Phong càng kinh ngạc hơn, địa giai cao thủ tổng cộng có hơn ba mươi người.
Hàn Phong có chút không tin, Hồng Diệp Thành nhỏ bé này lấy đâu ra nhiều địa giai cao thủ như vậy.
Hắn tin, gộp tất cả các thế lực trong Hồng Diệp Thành này lại, e rằng một lần cũng không thể tìm ra nhiều địa giai cao thủ như vậy.
Lúc này, Tát Khắc đã đến bên Hàn Phong, cảnh giác nhìn kẻ thù có thực lực tương đương hắn.
Bố Lôi Địch nhìn ba mươi địa giai võ giả trước mặt, khẽ nhíu mày, sau đó trầm giognj nói:
- Những người này khí tức không yếu, mặc dù ta không sợ chúng, những muốn giải quyết hết trong một thời gian ngắn, có chút khó khăn.
Hàn Phong cũng hiểu những gì Bố Lôi Địch nói, những địa giai cao thủ này đối với hắn mà nói đúng là không thể địch nổi, nhưng trong mắt thiên giai cường giả như Bố Lôi Địch thì chẳng khác gì con kiến.
Nhưng, dù là kiến, số lượng quá đông giết cũng tốn thời gian.
Ngộ nhỡ đợi một lát Bố Lôi Địch bận giao thủ, đối phương tranh thủ cơ hội, ra tay với bọn hắn thì gay to.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi liếc sang phía La Mạn, ra hiệu cho hắn và những người khác trốn vào phòng.
Hắn và Tát Khắc cùng lui lại, ẩn thận cảnh giác nhìn kẻ thù trước mặt.
Đúng lúc này, một bóng người nữa lại từ bên ngoài bước vào.
Khoảnh khắc người đó đi vào trong sân, Hàn Phong cảm nhận khí thế trên người Bố Lôi Địch đột nhiên bắn ra, khiến hai người Hàn Phong và Tát Khắc cũng phải lùi lại hai bước.
Kinh ngạc trước phản ứng của Bố Lôi Địch, Hàn Phong quay sang người mới đến.
Bóng người đó vừa bước vào sân, Hàn Phong lập tức cảm nhận được khí thế cường đại phát ra từ hắn.
Tát Khắc bên cạnh và Bố Lôi Địch phía trước cùng nhìn người vừa đến bằng ánh mắt nghiêm trọng.
Hàn Phong không tài nào hiểu được, đầu tiên là một đám địa giai cao thủ xuất hiện, sau đó lại là một thiên giai cường giả đến.
Từ lúc nào hắn đắc tội với nhiều cường giả như vậy.
Người duy nhất mà hắn va chạm trong Hồng Diệp Thành này là thành chủ Đỗ Bán Thành, nhưng hắn không nghĩ một thành chủ nhỏ bé lại có thể chiêu mộ được nhiều cao thủ như vậy.
Nhưng, không phải Đỗ Bán Thành thì là ai?
Đối với nghi hoặc của Hàn Phong, đám người trước mặt hình như không có ý định giải thích.
Sau khi thiên giai cường giả bước vào sân, ba mươi địa giai cao thủ trong nháy mắt chia thành mấy nhóm, chia nhau bao vây lấy bọn Hàn Phong.
Bên kia, Phí lão từ sau khi bước vào sân, hai mắt khóa chặt lấy Bố Lôi Địch.
Cảm nhận khí tức trên người Bố Lôi Địch, Phí lão cũng phải giật mình, khí thế của người này không hề thua kém hắn.
Bố Lôi Địch lúc này hai mắt cũng trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm Phí lão.
Hai luồng ánh mắt chạm nhau trong giữa không trung.
Ầm
Không hề có bất cứ dấu hiệu gì, hai luồng khí tức cường đại chạm nhau trong nháy mắt.
Hàn Phong và Tát Khắc lại bị khí kình sản sinh từ sự va chạm của hai luồng khí tức đó làm cho lùi liền mấy bước, tình hình của đám địa giai cao thủ bên kia cũng không hơn gì bọn Hàn Phong.
Đám địa giai cao thủ kinh ngạc nhìn hai người đang đứng giữa sân.
Thật là khí thế đáng sợ.
Đây chính là thực lực của thiên giai cường giả sao.
Chỉ cần dùng khí thế mà có thể đẩy lùi hơn ba mươi địa giai cao thủ, sức mạnh ấy thật đáng sợ.
Nhất là Thôi Húc - địa giai cửu phẩm cao thủ trong tay Đỗ Bán Thành, lúc này trong lòng càng thêm sợ hãi, vốn dĩ hắn vẫn ghi hận chuyện bị Phí lão đánh trọng thương.
Nhưng lúc này trong lòng hắn lại trào lên một tia bất mãn. Thì ra thực lực Phí lão cao thâm khó đoán như vậy, lần trước hắn chỉ bị trọng thương, xem ra là đối thủ vẫn còn nhẹ tay, nếu không hôm nay hắn đã không đứng được ở đây.
Đòn vừa rồi của Phí lão và Bố Lôi Địch chỉ là thăm dò nhau mà thôi.
Hình như trong lòng hai người vẫn còn chút kiêng kị, nên không lập tức động thủ, ai cũng ngưng tụ đấu khí của mình lại, thầm đề phòng.
Bố Lôi Địch đương nhiên lo cho sự an nguy của bọn Hàn Phong La Mạn sau lưng.
Còn Phí lão không biết ở đâu xuất hiện một thiên giai cường giả có thực lực tương đ\ương mình, thậm chí còn cao hơn ông một chút. Mặc dù bên ông còn có ba mươi địa giai cao thủ nhưng trước mặt thiên giai cường giả, căn bản không có tác dụng.
Vốn dĩ ông tưởng đối phương chỉ là một thằng nhóc vừa mới tiến nhập thiên giai chi cảnh, cả Thiên Nguyệt đế quốc này, có thiên giai cao thủ nổi tiếng nào mà ông không biết chứ.
Ông cũng không ngờ, Hồng Diệp Thành nhỏ bé này lại xuất hiện một thiên giai cao thủ thực lực không hề thua kém mình.
Trong lúc cả hai cùng đang phòng bị trước đối phương thì Tiêu Dật ở bên ngoài phát hiện bên trong có động tĩnh, nhất thời hiếu kì bước vào trong sân, xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Bán Thành vội vàng ngăn Tiêu Dật lại, mặc dù hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy kẻ giết chết con mình phải chết, nhưng hai vị điện hạ tuyệt đối không được xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Nhưng, Tiêu Dật trực tiếp khoát khoát tay, nói:
- Ngươi nghĩ là có Phí lão và bao nhiêu địa giai cao thủ bên trong, bổn điện và tam đệ còn gặp phải nguy hiểm gì sao? Hơn nữa gần đây đều đã bị hộ vệ quân bao vây hết rồi, nếu như xuất hiện sự cố gì, bổn điện có vào hay không, kết quả như nhau cả thôi.
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Tiêu Dật dẫn theo Tiêu Thần cùng đi vào trong.
Đỗ Bán Thành nghĩ đúng như là như vậy thật nên cũng không nói thêm điều gì, cẩn thận bám sát sau Tiêu Dật, bước vào trong sân.
Tiêu Dật và Tiêu Thần vừa bước vào, phát hiện không khí trong này có chút dị thường.
Bên đối diện có ba người, Phí lão từ xưa đến nay luôn bình thản, sắc mặt lúc này vô cùng nghiêm trọng, bản thân Tiêu Dật cũng thấy kinh ngạc.
Thấy Tiêu Dật và Tiêu Thần bước vào, Phí lão vốn đang đề phòng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, từ từ di chuyển bước chân, chặn đứng trước mặt Tiêu Dật và Tiêu Thần, thiên giai cường giả thần bí trước mặt không dễ đối phó, ông không thể để Tiêu Dật và Tiêu Thần bị thương được.
- Phí lão, sao còn chưa động thủ?
Tiêu Dật không hiểu hỏi.
Phí lão vẫn nhìn chằm chằm vào Bố Lôi Địch, thấy Tiêu Dật hỏi, trầm giọng nói:
- Vị thiên giai cường giả trước mặt thực lực còn nhỉnh hơn thần, hai vị điện hạ mau rời khỏi đây, lão phu mới có thể yên tâm chiến được.
Sau khi Tiêu Dật bước vào, Hàn Phong đã chuyển sự tập trung sang phía hắn.
Hắn cũng đã nhìn thấy hành động vừa rồi của vị thiên giai cường giả, rõ ràng hai thanh niên mới bước vào có thân phận không thấp, có riêng một thiên giai cường giả đi theo bảo vệ.
Về phần người đàn ông trung niên thân thể có chút béo tốt sau lưng hai người thanh niên, Hàn Phong hình như có chút ấn tượng, cẩn thận nghĩ một lúc, nhất thời nhớ ra là thành chủ Hồng Diệp Thành, hắn từng nhìn thấy người này trong hối đấu giá của Phong Vân thương hội.
Nhìn thấy Đỗ Bán Thành xuất hiện, Hàn Phong đương nhiên hiểu mục đích hôm nay của đối phương.
Lạnh giọng hừ một tiếng, Hàn Phong nói:
- Đỗ thành chủ có bản lĩnh, có thể thỉnh động được nhiều địa giai cao thủ như vậy đến bắt ta, càng không ngờ còn có thiên giai cường giả đến trợ giúp nữa.
Hàn Phong vừa dứt lời, Tát Khắc và Bố Lôi Địch lập tức hiểu ra vấn đề.
Lúc này, Tiêu Thần thấy Hàn Phong lên tiếng, không khỏi lạnh giọn quát:
- Đám ác tặc các ngươi, trong Hồng Diệp Thành này reo rắc không biết bao nhiêu tội ác, còn dám giết chết hộ vệ trong thành, bây giờ thì các ngươi biết lợi hại rồi chứ.
Hàn Phong thấy người thiếu niên tuổi tác không lớn mà khảng khái dõng dạc, bộ dạng căm phẫn. Thoáng nhíu máy, nhanh chóng phân tích vấn đề.
Sau khi xác nhận không hề có ấn tượng gì về hai người thanh niên này, Hàn Phong mới tiến lên một bước, cao giọng nói:
- Không biết chư vị đến đây có mục đích gì, hình như không có xô xát gì với bọn ta, sao lại bị người ta làm cho mờ mắt.
Rõ ràng người ta mà Hàn Phong nhắc đến là Đỗ Bán Thành.
Cũng không còn cách nào khác, đối phương cao thủ quá nhiều, dù bên này còn có Bố Lôi DDichkj nhưng đối diện còn một vị lão giả nữa thực lực cũng chẳng thua kém gì Bố Lôi Địch.
Nếu như đánh nhau thật, bên hắn nhất định không thể địch nổi.
Nhìn người thiếu niên vừa nói chuyện, Hàn Phong đoán đối phương bị Đỗ Bán Thành lừa nên mới đem người đến đây bao vây bởi vậy liên tiếng thăm dò trước.
Sau khi quan sát cẩn thận, người thanh niên đứng trước Đỗ Bán Thành và người thiếu niên bên cạnh hắn thân phận không hề bình thường, ngay cả Đỗ Bán Thành đường đường chủ nhân một thành lúc nhìn hai người cũng phải tỏ vẻ cung kính, nên những người này chắc chắn không thủ hạ cuỷa Đỗ Bán Thành.
Cũng chỉnh bởi vậy, Hàn Phong mới thử nói chuyện với đối phương, biết đâu tránh được một trận ẩu đả không đáng có. Dù sao đám người trước mặt thực lực vượt trội hơn mình, muốn giải quyết nhẹ nhàng không hề đơn giản.
- Hừ, đám tặc tử các ngươi còn định giảo biện, lần này có hai vị điện hạ đích thân đến đây, ngươi có mọc cánh cũng khó lòng thoát nổi.
Đỗ Bán Thành thấy Hàn Phong nói vậy, lên tiếng phản bác.
Điện hạ? Hàn Phong nghe xong hai chữ này, không khỏi ngây người.
Không đợi hắn hiểu ra, Tiêu Dật nãy giờ im lặng có vẻ cũng không muốn giấu thân phận của mình, lạnh lùng nói:
- Bổn điện là Thiên Nguyệt đế quốc hoàng tử, các người làm điều ác trong Hồng Diệp Thành, bổn điện cũng có nghe qua, trong cảnh nội Thiên Nguyệt đế quốc ta, phạm những tội ác như vậy, căn bản không thể tha thứ.
Đỗ Bán Thành đứng bên cạnh đắc ý nhìn bọn Hàn Phong, lạnh giọng nói:
- Ta khuyên các ngươi từ bỏ việc phản kháng, ngoan ngoãn đầu hàng để tránh bị đau đơn thể xác.
Bây giờ thì Hàn Phong đã hiểu, thì ra đối phương còn là thân phận hoàng tử, chẳng trách đột nhiện xuất hiện bao nhiêu cao thủ, cũng hiểu tại sao Đỗ Bán Thành lại cung kính với hai người họ như vậy.
Đối với thân phận hoàng tử của Tiêu Dật, Tát Khắc mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc nhưng nhiều nhất là khó chịu, thấy đám người này đến bao vây nhà mình, quy chúng và Đỗ Bán Thành về cũng một mối, không khỏi giận dữ quát:
- Hoàng tử? Dễ dàng nghe lời người khác xúi gạt như vậy, Thiên Nguyệt đế quốc có một hoàng tử như ngươi, thật quá bi thảm. Muốn đánh thì cứ đánh, cần gì phải phí lời.
Nghe đối phương sỉ nhục Tiêu Dật, Phí lão nhất thời nổi giận, quát lớn:
- Động thủ.
Đồng thời, thân hình Phí lão cũng loáng lên một cái, xông thẳng đến trước mặt Bố Lôi Địch.
Mặc dù biết đối phương thực lực còn nhỉnh hơn Phí lão bên mình, nhưng Tiêu Dật tin Phí lão có thể cầm chân được thiên giai cường giả đối diện, đợi những địa giai cường giả khác tiêu diệt xong đám người còn lại, sau đó có thể cùng nhau đối phó.
Có ba mươi địa giai cao thủ cầm chừng, hắn tin với năng lực của Phí lão nhất định có thể đánh bại đối phương.
Thấy đối phương xuất thủ, Bố Lôi Địch sắc mặt không biến, một chân dậm mạnh, một luồng sức mạnh sục sôi trong nháy mắt trào ra từ trong cơ thể, tinh quang ánh lên trong mắt, mũi hừ nhẹ một tiếng, nắm đấm ẩn dưới y bào độ nhiên bắn ra.
Ầm.
Hai đại thiên giai cường giả bắt đầu giao phong chính diện.
Ầm.
Một tiếng nổ trầm đục vang lên.
Một chiêu đơn giản vừa rồi của hai người khiến mặt đất xung quanh nứt toác, vang lên những tiếng nổ chói tai, thỉnh thoảng dội vào màng nhĩ người ta đau nhói.
Hàn Phong nhìn hai người giao thủ, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Mặc dù kiếp trước hắn cũng đạt tới thiên giai chi cảnh nhưng so với sức mạnh của hai người trước mặt còn yếu hơn rất nhiều. Không những thế sau khi tiến nhập cảnh giới thiên giai hắn cũng chưa từng độ thủ với đối thủ xứng tầm nào nên cũng không nắm rõ được lực phá hoại của cao thủ thiên giai.
Hai đại thiên giai cường giả vừa bắt đầu giao phong, ba mươi địa giai cao thủ bên cạnh cũng như nhận được tín hiệu, đồng loạt lao vào Hàn Phong và Tát Khắc.
Tát Khắc thấy vậy, giận dữ hừ một tiếng, đấu khí của một địa giai bát phẩm vừa tấn cấp bạo phát, một tay nâng đại kiếm lên ngang ngực, sắc mặt không hề có vẻ sợ hãi.
Hàn Phong bên cạnh cũng nghiêm sắc mặt, nâng đấu khí trong người, cẩn thận phòng bị.
Trận trước vừa được kích phát, đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng:
- Dừng tay.
Nghe giọng nói này, Hàn Phong cũng giật mình, quay lại phía sau, không biết từ lúc nào, Liên Linh đã ở sau lưng hắn, câu nói vừa rồi chúng là cô thốt ra.
Thấy Liên Linh đột nhiên chạy đến, Hàn Phong ngây người, vội vàng đẩy cô sang một bên, trách móc nói:
- Không phải bảo cô trốn đi rồi sao, sao còn ra đây.
Liên Linh nhìn Hàn Phong, cười với hắn, mặc dù có vẻ như Hàn Phong đang trách móc cô, nhưng Liên Linh không hề giận mà còn thấy trong lòng có chút ngọt ngào.
Bởi vì cô biết Hàn Phong quan tâm cô.
Trong lúc Hàn Phong vừa dứt lời, La Mạn cũng từ trong phòng bước ra, theo sau hắn là Trầm Ngọc và Khải Ly.
Thấy Hàn Phong nhìn về phía họ, La Mạn nở một nụ cười khổ sở, bất lực nói:
- Liên Linh cô nương không nghe ta khuyên bảo, kiên quyết đòi ra ngoài, ta cũng không ngăn được.
Hàn Phong nghe vậy, cũng chán nản lắc lắc đầu.
Nhưng lúc này Liên Linh đã vòng qua Hàn Phong, đi đến chỗ đám người trước mặt.
Hàn Phong cuống quýt, đang định nói gì thì Liên Linh đã không cho hắn cơ hội, lạnh giọng quát đám người đối diện:
- Dừng hết tay cho ta.
Thấy một cô gái mặt che mạng đột nhiên xuất hiện quát mình, đám địa giai cao thủ nhất thời cũng ngây ra.
Đỗ Bán Thành nhìn thấy Liên Linh xuất hiện, thần sắc có chút vặn vẹo.
Mặc dù hắn chưa gặp Liên Linh nhưng thủ hạ báo cáo con trai hắn bị một cô gái đao mạng hại.
Cô gái đeo mạng này chính là đầu mối của mọi tội lỗi.
Nghĩ đến đây, hai mắt Đỗ Bán Thành không khỏi trở nên đỏ ngầu, giọng nói cũng trở nên vặn vẹo, rít lên giận dữ:
- Được lắm, con tiện nữ này cuối cùng cũng xuất hiện.
Dừng lại một lúc, Đỗ Bán Thành nói với Tiêu Dật:
- Hai vị điện hạ, đây chính là cô gái chuyên quyến rũ con cháu thế gia, chúng làm như vậy là muốn khống chế hiệu lực của các thế lực trong Hồng Diệp Thành, mục đích thật đáng sợ.
Lạnh lùng nhìn Đỗ Bán Thành, chẳng thèm quan tâm đến nhưng lời bẩn thỉu của hắn, Liên Linh quay sang nhìn Tiêu Dật và Tiêu Thần, ánh mắt có chút phức tạp.
Bố Lôi Địch và Phí lão vốn dĩ tưởng sau khi công kích xong một chiêu sẽ tiếp tục động thủ, nghe tiếng Liên Linh quát, Bố Lôi Địch cũng phải ngẩn ra, lùi nhanh lại phía sau, đến trước mặt Liên Linh, cẩn thận phòng bị.
Biết được sự lợi hại của Bố Lôi Địch, Phí lão cũng không dám làm càn, lùi lại trước mặt Tiêu Dật và Tiêu Thần, đợi Tiêu Dật chỉ thị.
Đám địa giai cao thủ thấy đến Phí lão cũng phải dừng tay, nhất thời dừng hết lại, dồn hết ánh mắt về phía cô gái thần bí mới xuất hiện.
Tiêu Dật và Tiêu Thần khẽ nhíu mày, giọng nói cô gái này hình như có chút quen thuộc, không biết đã nghe thấy ở đâu.
Nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Dật, Liên Linh đột nhiên thở dài, trầm giọng nói:
- Tiêu Dật, hôm nay còn muốn bắt ta không?
Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt không khỏi ngây ra.
Bọn La Mạn ngạc nhiên nhìn Liên Linh, nghe khẩu khí Liên Linh hình như quen biết đối phương.
Bên Đỗ Bán Thành đương nhiên biết thân phận Tiêu Dật. Chuyến đi lần này của Tiêu Dật và Tiêu Thần vô cùng lặng lẽ, trừ những người có mặt ở đây, tin rằng không ai biết thân phận tôn quý của họ.
Nhưng cô gái này vừa mở miệng đã nhận ra luôn Tiêu Dật, hơn nữa còn trực tiếp gọi tên hắn.
Nghĩ đến đây, không hiểu vì sao Đỗ Bán Thành chợt có dự cảm không tốt.
Đương nhiên, Hàn Phong biểu tình lúc này không giống như mọi người.
Bởi vì hắn nghĩ đến một khả năng, sắc mặt không khỏi hiện lên một tia cổ quái, có chút không tin nhìn Liên Linh và hai vị hoàng tử trước mặt.
Nghe cô gái trước mặt gọi tên mình, Tiêu Dật cũng lộ vẻ kinh ngạc, cẩn thận quan sát cô gái, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc:
Đột nhiên, Tiểu Dật mở to mắt, thất thanh kêu lên:
- Tiểu muội, cô là tiểu muội?
Tiêu Thần đứng bên cạnh nghe Tiêu Dật nói vậy, cũng kịp thời phản ứng, nhận ra thân phận cô gái trước mặt, mừng rỡ kêu lên:
- Tỷ tỷ.
Nhìn vẻ kích động trên mặt Tiêu Dật và Tiêu Thần, Liên Linh trong lòng cũng có chút cảm khái, khẽ gật đầu.
Dau khi Liên Linh gật đầu xác nhận, Tiểu Thần nhanh chóng xông lên trước, mừng rỡ kêu lên:
- Tỷ tỷ, hai năm nay tỷ đi đâu, có nhớ tiểu đệ không.
Liên Linh mỉm cười nhìn Tiêu Thần. Cậu bé bây giờ đã cao đến ngực cô, hai năm không gặp, lúc đó Tiêu Thần mới chỉ mười tuổi, bây giờ cao lên không ít, nhưng vẫn còn nguyên bộ dạng trẻ con ấy.
Tiểu Dật lúc này cũng vô cùng kích động, không khỏi tiến lên vài bước, cẩn thận quan sát Liên Linh, sau đó bình phục lại tâm trạng kích động, quan tâm hỏi:
- Tiểu muội, tại sao hai năm trước không nói một câu đã một mình bỏ đi? Muội làm chúng ta lo muốn chết.
Liên Linh nhìn Tiêu Dật, ánh mắt có chút phức tạp, buồn buồn nói:
- Chuyện này đừng nhắc đến nữa, nếu như không phải hôm nay hai người dẫn theo bao nhiêu người, khí thế hừng hực tìm dến tận nơi, chắc muội cũng không xuất hiện trước mặt hai người.
- Tỷ tỷ
Tiêu Thần lên tiếng, định nói điều gì đó.
Nhưng Tiêu Dật bên cạnh đã kéo kéo Tiêu Thần, nhìn Liên Linh đeo mạng, nghĩ đến chuyện trước đây xảy ra với cô, nhất thời thấu hiểu tâm trạng tiểu muội.
Sau đó, Tiêu Dật sực nhớ mục đích đến đây, sắc mặt không khỏi trầm xuống, quay sang Đỗ Bán Thành.
Mọi người vốn dĩ vẫn chưa hồi lại thần, bây giờ thấy hành động này của Tiêu Dật, không hẹn mà gặp cùng nhau dồn ánh mắt về phía Đỗ Bán Thành.
Đỗ Bàn Thành mặt mày tái mét, hai chân mềm nhũn run lẩy bẩy.
Từ lúc nghe Tiêu Dật gọi "tiểu muội", đầu hắn đã trở nên trống rống, lòng lạnh như băng.
- Hừ, Đỗ Bán Thành, ngươi thật là to gan.
Tiêu Dật sầm nét mặt, lạnh lùng nhìn Đỗ Bán Thành lúc này đã sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch, giọng nói không giấu nổi vẻ phẫn nộ.
Nghe giọng nói đầy hàn ý lạnh lẽo của Tiêu Dật, Đỗ Bán Thành không thể kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng, hai chân mềm nhũn, ra sức dập đầu, miệng liên tục xin tha.
Làm sao hắn biết cô gái hại chết con trai mình là em gái Tiêu Dật.
Tiêu Dật là thân phận gì, là đương kim Thiên Nguyệt đế quốc hoàng tử điện hạ, vậy muội muội của hắn không cần nói, khẳng định là công chúa.
Hắn đột nhiên nhớ ra việc trước đây nói đường đường đế quốc công chúa là kẻ đê tiện, là yêu nữ mua sắc bán hương. Nghĩ đến đây, Đỗ Bán Thành không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ, ruột gan hắn sớm đã lộn tùng phèo, ai ngờ công chúa không ở trong đế đô mà lại một mình chạy đến tiểu thành xa xôi này ẩn cư.
Nhìn bộ dạng Đỗ Bán Thành, Tiểu Dật mặt không chút cảm xúc, Tiêu Thần đứng bên cạnh cũng nhớ lại trước đây hắn đã sủ nhục tỷ tỷ mình thế nào, nhất thời nổi giận, hai ba bước đến trước mặt Đỗ Bán Thành, giơ chân đá bay hắn, hình như vẫn chưa hả giận, Tiêu Thần còn định rút bội kiếm trên người, chém chết Đỗ Bán Thành.
Nhưng, Tiêu Dật đã lên tiếng ngăn cản.
Nếu như để Đỗ Bán Thành chết thì dễ cho hắn quá. Dám sỉ nhục một công chúa, tội đáng chém đầu.
Lạnh lùng vẫy tay, vài tên hộ vệ chạy đến kéo Đỗ Bán Thành đang phủ phục dưới đất về.
Biến hóa này khiến những địa giai cao thủ đến trợ giúp cũng phải bất ngờ, nhưng bây giờ họ đều biết thân phận Tiêu Dật, nên nhìn Đỗ Bán Thành bị giải đi, không ai dám tạo phản, nhất thời mắt to trợn mắt nhỏ, không biết tiếp theo phải làm gì, nhất là Thôi Húc - thủ hạ dưới tay Đỗ Bán Thành, sợ đến nỗi mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng, Tiêu Dật không còn hơi sức đâu để quan tâm đến chúng, ra lệnh cho các địa giai cao thủ lùi hết ra ngoài, chỉ còn một mình Phí lão ở lại bảo vệ.
Lúc này, bọn La Mạn cũng có chút ngạc nhiên, Hàn Phong thì ngược lại, sắc mặt bình thản không để lộ ra bất cứ biểu hiện kinh ngạc nào.
Thân phận Liên Linh, hắn sớm đã biết, chỉ có điều Liên Linh không nói nên hắn cũng không nhắc đến,
Cảnh tượng vừa rồi, Hàn Phong sớm đã chuẩn bị tinh thần nên đương nhiên không có bất cứ phản ứng ngạc nhiên nào.
Lúc này, Liên Linh trao đổi với Tiêu Dật vài câu, sau đó dẫn theo hai người cùng cả Phí lão đi về phía Hàn Phong.
Kế tiếp, Liên Linh giới thiệu hai huynh đệ Tiêu Dật và Tiêu Thần với mấy người Hàn Phong.
Lúc này, Tiêu Dật tiến lên hai bước, hướng về phía mọi người nói:
- Chuyện xảy ra lúc trước chỉ là hiểu lầm, đều do ta dễ dàng tin lời gièm pha của đối phương, nay xin được nhận lỗi, mong chư vị bỏ qua cho.
Hàn Phong tỉ mỉ quan sát Tiêu Dật, thấy bất kể ngôn hành cử chỉ đều là khí độ phi phàm, cũng không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên sinh ra trong gia đình đế vương, tính cách trầm ổn nội liễm, không kiêu không nhược, không hề giống đám công tử quần áo lụa là cử chỉ lỗ mãng, ngạo mạn.
Mấy người La Mạn vừa rồi cũng nghe ra thân phận của hai huynh đệ này, bất quá ngoài Trầm Ngọc, những người khác tựa hồ cũng không quá mức kinh ngạc, lúc này nghe được đối phương chủ động chịu nhận lỗi, cũng không tính toán nhiều, khách khí đáp lại vài câu.
Mà phản ứng như vậy cũng lọt hết vào mắt Tiêu Dật, khiến hắn thầm kinh ngạc, tuy hắn tịnh không có ý dựa vào thân phận hoàng tử của mình, nhưng những người này tựa hồ quá mức bình thản, có cảm giác căn bản không để thân phận hoàng tử của hắn để trong mắt.
Đương nhiên, Tiêu Dật đối với chuyện này cũng không hề tức giận, ngược lại trong lòng hết sức tò mò, không ngừng đánh giá lai lịch của đám người trước mắt.
Nhất là trước đó vài ngày, ngay cả cường giả như Phí Lão cũng nói không nắm chắc có thể chiến thắng đối phương.
Phí Lão là loại thực lực gì? Tiêu Dật rất rõ ràng, trong toàn bộ đám cường giả mà hoàng thất cung phụng, thực lực của hắn bài danh đệ tam.
Cho dù là hai gã cung phụng kia cũng chỉ hơn Phí Lão có một chút mà thôi.
Nghĩ vậy, Tiêu Dật cũng không khỏi quan sát Bố Lôi Địch thêm vài lần. Trong lòng không ngừng tự đánh giá, có thể mời chào những người này trở lại nghe đế quốc hiệu lực hay không?
Phí Lão sau khi trải qua giao thủ đơn giản vừa rồi, đối với thực lực của Bố Lôi Địch, càng cảm thấy bội phục, không ngờ Thiên Nguyệt đế quốc trừ hai người bài danh phía trên hắn, lại vẫn còn có người có thực lực trên hắn một bậc, hơn nữa Bố Lôi Địch khiến Phí Lão có cảm giác hãi lão gia hỏa lưu thủ ở đế đô, mạnh không kém.
Về phần Bố Lôi Địch cũng hết sức cảm thấy hứng thú đối với thực lực của Phí Lão, dù sao đấu khí của họ đạt tới tầng này, muốn gặp đối thủ có thực lực tương đương cũng không dễ dàng gì.
Hôm nay vừa vặn gặp phải, tự nhiên có chút ngứa tay, hai người khi trước tuy vì hiểu lầm mà xuất thủ, nhưng thực tế mới chỉ qua lại có mấy chiêu, đồng thời còn có chút cố kỵ, chưa dùng toàn lực. Bây giờ hóa giải hiểu lầm, sao chịu bỏ qua cơ hội như vậy.
Hai đại thiên giai cao thủ tựa hồ minh bạch tâm tư đối phương, liền nhìn nhau cười, rồi thân hình lập tức chợt lóe, tìm nơi luận bàn vũ kỹ của nhau.
Bên ngoài sân còn có rất nhiều địa giai cao thủ bảo hộ, vì vây hai người cũng không lo lắng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn thấy hai người rời đi, mấy người La Mạn cũng là thức thời ly khai, dù sao huynh muội người ta gặp lại, tự nhiên muốn ôn chuyện một phen, vì vậy mọi người tùy ý trò chuyện vài câu liền mượn cớ ly khai.
Liên Linh vốn không muốn để Hàn Phong ly khai, thế nhưng lúc này xấu hổ không dám mở miệng, không thể làm gì khác hơn là có chút lưu luyến nhìn hắn rời khỏi.
Mà hành động này của Liên Linh cũng không có tránh được ánh mắt của Tiêu Dật. Hắn nhìn thấy Liên Linh khẩn trương đối với thiếu niên tên là Hàn Phong như vậy, trong lòng không khỏi vừa chuyển, lập tức nhìn về phía Hàn Phong rời khỏi, như có điều gì suy nghĩ.
Tuy rằng đã hai năm không thấy, thế nhưng Tiêu Dật đối với tính cách của người muội muội này vẫn vô cùng thấu hiểu, hắn chưa từng thấy qua Liên Linh khẩn trương như vậy đối với một người nào như vậy.
Nghĩ vậy, Tiêu Dật hơi chút nhíu mày.
Hai năm trước Liên Linh gặp phải đả kích rất nặng, hôm nay lần thứ hai gặp lại, Tiêu Dật tất nhiên sẽ ráng đem toàn lực để bảo vệ người muội muội số khổ này, không để cho nàng phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa. Nếu có người Nếu có người dám có bất kỳ tâm tư không tốt nào với nàng, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Tiêu Dật, thì bên cạnh Liên Linh đã mở miệng dò hỏi:
- Phụ hoàng và mẫu hậu thân thể có khỏe không?
Tiêu Dật nghe vậy lắc đầu, nói:
- Mẫu hậu sau khi muội rời khỏi, tâm tình vẫn thập phần u buồn, tưởng nhớ tới ngươi.
Liên Linh vừa nghe, thân thể mảnh mai không khỏi run rẩy, đôi mắt đẹp toát ra một cổ hổ thẹn.
Thấy điệu bộ này của Liên Linh, Tiêu Dật cũng thở dài, nói:
- Lần này phụ hoàng cũng không biết vì sao, vốn là muốn muốn ta và tam đệ đi ra lịch lãm một phen, đồng thời để huynh đệ chúng ta đến nơi khác nhìn xem một chút.
Ngừng lại một chút, Tiêu Dật nói tiếp:
- Bất quá, chuyến này cũng không tính là uổng công vô ích, , chí ít tìm được Linh Nhi ngươi, nếu như phụ hoàng mẫu hậu biết muội trở về, tất nhiên sẽ rất vui vẻ.
Ba người lại là trò chuyện một phen, Liên Linh tựa hồ đối với hai người có chút bài xích vô ý thức, nghĩ đến là bởi vì hai năm trước dung mạo của mình bị hủy, khiến bản thân nàng không muốn tiếp xúc với những người có thể gợi lại hồi ức đau buồn kia.
Nhìn thấy bộ dáng của Liên Linh, Tiêu Dật cũng minh bạch tiểu muội của mình vẫn còn khúc mắc chưa giải, vì vậy cũng không ép buộc, lại trò chuyện thêm vài câu, liền cùng Tiêu Thần trở lại phủ thành chủ.
Trong suy nghĩ của Tiêu Dật dù sao cũng đã biết nơi Liên Linh hạ lạc, về sau thời gian còn nhiều, không cần phải gấp gáp nhất thời.
Hắn cũng cần phải trở về để xử lý sự vụ tại Đỗ Bán Thành, chỉ một thành trì nho nhỏ lại dám làm loạn như thế, nếu như không xử lý chuyện này cho tốt, uy nghiêm của hoàng thất e là sẽ bị tổn hại.