1. Tốt nghiệp cấp III, tôi thi trượt đại học, tôi quen với Đồng Uy qua mạng, chat bằng webcam, anh ngồi ôm ghita hát cho tôi nghe, chúng tôi thường nói chuyện đến quá nửa đêm, dần dần tôi đã yêu chàng trai có tính cách hướng nội này lúc nào không biết.
Một hôm, Đồng Uy nói với tôi: “Miên, đến đây đi, chúng mình sống chung với nhau.” Thế là mặc kệ bố mẹ đang nổi trận lôi đình tôi vẫn bỏ nhà ra thành phố lớn với anh. Anh đón tôi ở sân ga, ôm tôi thật chặt. Trong vòng tay của anh tôi thấy mình giống như một chú chim sẻ hạnh phúc.
Tôi hôm đó, tôi đã trao mình cho Đồng Uy. Anh rất dịu dàng, nhưng ẩn bên trong sự dịu dàng ấy là một sức mạnh không gì kháng cự nổi. Tôi thấy mình như bị xé rách và đau như rơi xuống địa ngục. Anh để tay mình lên miệng tôi, mặc tôi cắn đến chảy máu.
Như vậy tôi đã sống chung với Đồng Uy. Đồng Uy hát cho một phòng trà sang trọng, ước mơ lớn nhất của anh ấy là có thể tự mình xuất bản đĩa hát riêng, và anh luôn cố gắng để đạt được điều đó. Nhưng anh không có tiền, ghi một bài hát là 20.000 tệ, ghi trọn 1 đĩa là 200.000 tệ, điều này đối với Đồng Uy dường như chỉ là khát vọng không bao giờ thực hiện được.
Tôi và Đồng Uy sống cuộc sống khá vất vả về cơm áo gạo tiền, tối nào tôi cũng đến phòng trà nghe anh hát. Tôi đứng một góc thưởng thức giọng hát của anh. Tôi không dám ngồi xuống bất cứ một cái ghế nào, bởi ngồi chỗ nào cũng phải trả tiền, mỗi một chỗ ngồi tương đương với thu nhập cả một tối đi hát của anh. Tôi đứng cổ vũ cho anh, tự hào vì sự diễn xuất tài tình của người mình yêu.
Nhưng hình như sống cùng với tôi Đồng Uy càng ngày càng trầm tính hơn. Một hôm anh nói với tôi: “Miên này, chẳng biết đến bao giờ anh mới có thể mang lại một cuộc sống hạnh phúc cho em”
Tôi xót xa hôn anh và nói chỉ cần sống bên anh là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Đồng Uy cười gượng, không nói.
Một buổi chiều ngồi giặt quần áo, tôi thấy trong túi quần anh tờ hoá đơn bán máu ghi 500 tệ. Tôi nhìn Đồng Uy gày gò nằm mệt mỏi trên giường mà lòng đau như dao cứa. Cậu bé ngốc nghếch của tôi, anh không biết rằng anh như thế này mới làm tôi thấy không hạnh phúc.
Tôi quyết tâm đi xin việc, giúp Đồng Uy thực hiện ước mơ của mình, không thể để một mình anh cáng cái gánh nặng kinh tế này được. Tôi lặng lẽ đi tìm việc, nhưng hơn nửa tháng trôi qua chỉ có mỗi cái bằng tú tài ở thành phố lớn này xin việc đâu phải dễ.
Vào đúng cái lúc tôi sắp rớt nước mắt đến nơi thì một tờ quảng cáo dán trên gốc cây làm tôi chú ý, một quán bar đang tuyển nhân viên, lương cao. Không ngờ tờ quảng cáo này đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
2. Bước vào trong quán bar mờ ảo tôi mới biết rằng họ đang tuyển nhân viên khá đặc biệt. Người phụ trách dẫn tôi vào trong, giữa quán bar là một cái đệm thổi hơi. Trong đệm thổi hơi có rất nhiều bùn khoáng, giống như một cái đầm nhỏ. Công việc của tôi là múa trong cái đầm đó. Còn gọi là “Múa tắm bùn”, diễn viên bước vào trong đệm từ từ trát bùn lên khắp cơ thể mình rồi vừa múa vừa vuốt ve cơ thể mình để kích thích dục vọng của người xem.
Tôi cũng chẳng hiểu mình có thể làm nổi công việc này hay không, người quản lý nói: “Nếu cô làm thì lương mỗi tháng là 20.000 tệ.” Nhưng tôi vẫn rất lo, nếu Đồng Uy biết được liệu anh ấy có cho tôi là loại đê tiện hay không ?
Lại sắp đến ngày trả tiền thuê nhà rồi, nghĩ tới cái hoá đơn bán máu của Đồng Uy mắt tôi hoa lên. Để anh vất vả quá, rồi anh làm sao mà biểu diễn được nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, để người tôi yêu thực hiện được ước mơ của mình tôi sẵn sàng.
Hôm sau tôi đến quán bar, trước tiên là để tập vài động tác múa cơ bản, thân hình mảnh mai cộng với động tác khá dẻo và uyển chuyển nên những động tác múa cơ bản tôi chỉ cần tập một buổi là đủ. Thế là tôi bắt đầu cho buổi diễn.
Lần đầu tiên lên sân khấu, tâm trạng tôi rất bất an. Một nhân viên đưa cho tôi cái áo váy rồi chỉ vào phòng thay đồ. Tôi giật mình. Đó là một cái váy ngắn màu trắng bằng voan mỏng, mỏng gần như trong suốt. Mà theo quy định thì bên trong không được mặc gì cả. Người quản lý nói là khán giả muốn có cảm giác mờ ảo như vậy.
Tôi nhìn cái váy mà chỉ muốn vứt bỏ đi tất cả nhưng nghĩ tới Đồng Uy, nghĩ tới ước mơ của anh ấy, tôi lại ngồi xuống ghế. Thay xong chiếc váy, nhìn trong gương tôi cũng giật mình vì hình ảnh quyến rũ, đúng là mình vậy mà trông khác hẳn với những bộ quần áo hằng ngày tôi mặc, trông như một đoá hoa kiều diễm khác thường.
Tôi tặc lưỡi bước lên vũ đài, bước vào trong cái đệm thổi hơi hình tròn. Đèn màu tập trung ánh sáng vào cơ thể tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy mọi ánh mắt đều dồn về tôi, cái váy trong suốt và nhẹ như không khí, tôi thấy mình như khoả thân dưới ánh mắt của khán giả, tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nhưng chẳng còn kẽ nứt nào cho tôi chui xuống nữa.
Âm nhạc có tiết tấu mạnh bắt đầu nổi lên, tôi quỳ xuống bùn, nghĩ rằng bùn khoáng sẽ giúp che dấu phần nào cơ thể của tôi. Nhưng tôi đã lầm, chỉ được trong giây lát rồi bùn khoáng lại chảy thấm xuống khiến chiếc váy dính chặt vào người, cuối cùng tôi đã hiểu “Múa tắm bùn” có sức mê hoặc đến thế nào.
Khi cả người tôi đều đã bị bùn phủ kín thì những đường cong trên cơ thể tôi càng nổi rõ mồn một, trở thành tiêu điểm trong mắt những người có mặt. Còn tôi bắt buộc phải vuốt ve cơ thể mình theo tiếng nhạc bằng những động tác kích thích người xem. Trong đệm bùn trông tôi cứ như một phụ nữ bức bách đầy khát khao mong chờ được thoả mãn.
Lần đầu tiên diễn xuất tôi rất căng thẳng, nửa giờ biểu diễn mà tôi thấy dài như hàng thế kỷ. Cuối cùng tiếng nhạc cũng lắng xuống và tôi được phép bước vào sau vũ đài, người ướt sũng.
Trở về căn hộ, Đồng Uy vẫn chưa về. Tôi phun thật nhiều nước hoa lên người, tôi sợ anh ấy sẽ phát hiện ra tôi đi làm công việc này, chắc chắn anh ấy sẽ không cho tôi đi, như vậy thì mơ ước của anh sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Đồng Uy về nhà, tôi đành phải nói dối là tôi đứng bán hàng cho một nhà hàng bán đồ ăn nhanh và tôi không muốn anh trông thấy bộ dạng của tôi.
3. Cứ như vậy, tôi giấu Đồng Uy để đi múa kiếm tiền. Một thời gian sau tôi không còn cảm giác ngượng ngùng căng thẳng khi biểu diễn nữa.
Khi nhận được tháng lương đầu tiên, tôi hạnh phúc vô cùng. 20.000 tệ. Tôi cẩn thận gửi ngay vào ngân hàng, không nỡ tiêu riêng một đồng nào, tôi cần tiết kiệm cho Đồng Uy. Nhưng có điều khi nhận lương tôi thấy cô vũ nữ cũng làm thời gian như tôi mà lại nhận được 40.000 tệ. Gấp đôi tiền lương của tôi. Cô ấy cười nói: “Cô không để ý à ? khi tôi múa tôi có mặc gì đâu.”
Hoá ra vũ nữ không mặc quần áo thì thu nhập có thể gấp đôi. Mà múa trong đầm khi bùn thấm lên khắp người thì mặc hay không mặc cũng có gì khác nhau đâu.
Tim tôi đập thình thịch, nếu 1 tháng có thể kiếm được 40.000 tệ thì không đến nửa năm là tôi đã có thể giúp Đồng Uy ra được một đĩa hát rồi. Mà múa tắm bùn mặc đồ hay không mặc đồ trông như nhau cả, tôi cũng chẳng mất thêm cái gì. Tôi tặc lưỡi.
Lần này tôi múa cặp đôi cùng với cô gái mà tôi đã gặp hôm nhận lương. Bước vào trong đệm hơi, tôi và cô ấy cùng cởi bỏ chiếc váy voan trắng. Chúng tôi nằm trong đệm, bôi bùn lên cơ thể nhau. Chúng tôi quấn quýt như hai con rắn đầy dục vọng. Nằm trong nhiệt độ ấm nóng của bùn khoáng thật sự là thoải mái. Đôi tay của cô gái ấy lướt nhẹ trên cơ thể tôi, đôi tay như có ma lực khiến tôi có khoái cảm một cách mơ hồ. Dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người, tôi phải cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc. Tôi có cảm giác không phải cô ấy đang biểu diễn. Chỉ nửa giờ đồng hồ mà đôi tay ma lực của cô ấy đã đưa tôi đến đỉnh cao của sự thăng hoa. Cô ấy thầm thì bên tai tôi: “Cơ thể cô thật tuyệt vời.”
Tôi hiểu rồi, hoá ra cô ta là người đồng tính. Tôi xấu hổ vô cùng. Hy vọng những người xem chỉ nghĩ chúng tôi đang thực sự biểu diễn vì họ.
Hôm sau tôi yêu cầu ban quản lý cho tôi đổi bạn diễn, nhưng người ta không đồng ý, nói chúng tôi là một cặp diễn rất ăn ý. Tôi thấy muốn ói khi nghĩ tới những cảm xúc với cô ta, nhưng khi cùng múa với cô ta trong bùn thì cảm xúc của tôi lại không thể kiềm chế được. Cô ta là mụ phù thuỷ, tôi tin thế.
Lần này cảm xúc của tôi vẫn nóng ran lên ngay cả khi đã bước ra khỏi vũ đài, tôi ở trong phòng tắm dội nước lạnh, nhưng chẳng có kết quả gì, xúc cảm không tan đi được, khắp người như có kiến bò, tôi lại thèm đôi tay của cô ấy... Thật đáng xấu hổ !
Nhưng cô ta xuất hiện, đúng lúc ấy. Rõ là phù thuỷ.
Khi cô ta đặt tay lên người tôi, tôi không kháng cự nổi. Tôi nhắm mắt mơ hồ, cô ta nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống sàn nhà tắm trắng tinh.
Bỗng nhiên tôi nhận ra một vật cứng đi vào cơ thể mình, mở mắt ra, một người đàn ông xa lạ, tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng không còn chút sức lực nào nữa...
Xong, tôi nằm trên sàn lạnh mà khóc nức nở. Nước vẫn xối lên người tôi, cả nước mắt lẫn nước lã đều mặn mòi như nhau. Người đàn ông bình thản mặc quần áo, tắt vòi hoa sen rồi đưa cho tôi cái danh thiếp, bảo: Có chuyện gì cứ đến tìm ông ta, ông ta sẽ giúp tôi. Rồi còn doạ nếu tôi không được nói chuyện này ra ngoài nếu không cả thế giới sẽ biết tôi là vũ nữ múa tắm bùn.
Ông ta đi rồi, tôi chỉ muốn xé nát cái danh thiếp bẩn thỉu, nhưng khi tôi cầm lên, thì ngạc nhiên chưa kìa, ông ta là Triệu Dũng, giám đốc công ty Băng đĩa nghệ thuật, chuyên làm ông bầu cho các ca sĩ có tiềm năng. Một tia sáng chạy nhanh qua trong đầu, khuôn mặt u uất của Đồng Uy hiện ra, tôi yêu anh biết bao !
4. Tôi im chuyện trong nhà tắm hôm đó. Sau này mới biết tất cả các vũ nữ trong quán bar này đều đã qua tay Triệu Dũng giống như tôi, nhưng không ai dám hé răng nửa lời. Một cô vũ nữ nói với tôi rằng bạn diễn của tôi không phải là đồng tính, mà là đồng loã với Triệu Dũng, cô ả có kỹ xảo mát xa cực kỳ, có thể khiến người ta dục vọng thăng hoa...
Nhưng tôi đã chẳng còn để ý đến những điều đó nữa, mấy ngày hôm nay trong đầu tôi chỉ còn quẩn quanh những ý nghĩ về ông bầu Triệu Dũng, liệu ông ta có thể giúp được gì cho ước mơ của Đồng Uy hay không ? Nhưng có điều khiến tôi thấy rất mâu thuẫn: Triệu Dũng không phải là người đứng đắn...
Cuối cùng tôi cũng thoả hiệp, chỉ cần có thể giúp được Đồng Uy tôi không tiếc bất kỳ thứ gì.
Tôi gọi điện cho Triệu Dũng theo số điện thoại trên danh thiếp và nói thẳng ý muốn của mình. Ông ta yên lặng một lát rồi bảo: “Cô đến chỗ tôi đi, chúng ta sẽ bàn kỹ.”
Cánh cửa khoá lại phía sau, Triệu Dũng ôm chầm lấy tôi. Tôi thấy lợm giọng nhưng tôi không kháng cự, không chút cảm xúc, tôi chỉ nghĩ đến ngày thành danh của Đồng Uy.
Tối hôm sau tôi dẫn Triệu Dũng đến phòng trà nơi Đồng Uy hát nhưng không để Đồng Uy biết là tôi có mặt. Triệu Dũng chưa bao giờ đến nơi này, ông ta ngồi nghe Đồng Uy hát một cách rất chăm chú.
Nghe Đồng Uy hát hết 4 bài Triệu Dũng mới cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói với tôi: “Cô có đôi mắt nhà nghề đấy, đúng là anh chàng này có tiềm năng đấy. Tôi sẽ nghĩ đến chuyện làm bầu sô cho anh ta.”
Nghe Triệu Dũng nói như vậy, lòng tôi mừng như mở hội, nghĩ đến ngày anh được công chúng chào đón thì đúng là bao nhiêu chua xót tôi bỏ ra cũng cam lòng.
Hôm sau tôi xin nghỉ công việc vũ nữ ở quán bar. Chiều hôm đó Triệu Dũng tìm tôi nói có việc cần bàn.
Trong một quán trà lịch sự, ông ta nói thẳng: “Nếu muốn tôi làm bầu sô cho Đồng Uy thì cô phải đồng ý với tôi một việc, đó là phải rời xa Đồng Uy vĩnh viễn.”
Tôi ngã ngửa người, tại sao ?
Triệu Dũng chậm rãi đốt một điếu thuốc, rồi nói tiếp “Công ty sẽ giúp anh ta trở thành một ca sĩ có tên tuổi, chứ không còn là một ca sĩ phòng trà nữa, mà một ngôi sao thì mọi thứ cần sạch sẽ, không thể có một cô bạn gái là vũ nữ được. Cô còn qúa trẻ, nên chắc cô chưa nghĩ tới điều này.”
Tôi đứng phắt dậy, gào lên giữa quán trà yên tĩnh: “Không còn cách nào khác nữa sao ? tôi không thể rời xa Đồng Uy được.”
Triệu Dũng cười: “Vậy thì thật đáng tiếc, chúng tôi không thể hợp tác với Đồng Uy.”
Tôi vênh mặt: “Vậy thì tôi cũng không cần ông nữa. Tôi chỉ cần xuất bản được một đĩa hát cho Đồng Uy là được, tôi đã kiết kiệm đủ tiền rồi.”
“Cô ngây thơ quá. Để một ca sĩ nổi tiếng không phải chỉ có một đĩa hát là đủ. Ai sẽ biết đến đĩa hát ấy trong số vô vàn đĩa hát trên thị trường bây giờ. Phải tuyền truyền, phải quảng cáo, phải được diễn xuất, nói chung là có rất nhiều việc phải làm. Không đơn giản đâu cô bé ạ. Thôi cô cứ về nghĩ kỹ đi.”
Tối hôm đó đứng nghe Đồng Uy chơi đàn và hát lòng tôi rối như tơ vò. Tôi yêu anh đến như vậy, tại sao tôi lại phải rời xa anh chứ ? tôi hiểu Triệu Dũng nói rất đúng, tôi ở lại sẽ trở thành gánh nặng cho Đồng Uy, một ngôi sao không thể có bạn gái từng làm vũ nữ.
Đúng rồi, tôi phải đi thôi.
Đêm hôm đó tôi quấn quýt anh cuồng nhiệt, đêm cuối cùng tôi được ở bên anh. Tôi sẽ nhớ mãi đêm này. Hôm sau khi Đồng Uy đến phòng trà tập luyện, tôi dọn dẹp và chuẩn bị cơm nước sẵn cho anh như mọi ngày, rồi viết một bức thư đầy nước mắt rằng: Tôi không còn muốn sống cuộc sống khổ cực này nữa, tôi muốn có biệt thự có xe hơi, nên tôi sẽ rời xa anh ấy, và bảo anh ấy đừng bao giờ đi tìm tôi dù sau này có thế nào đi chăng nữa.
Tôi để lại toàn bộ số tiền tôi đi múa cho anh, và xách túi trở về nhà với bố mẹ.
Một năm sau tôi thấy Đồng Uy hát trên truyền hình trung ương. Anh đẹp hơn, trình diễn hay hơn, giọng hát cũng mượt mà hơn. Chỉ ánh mắt anh buồn sâu thăm thẳm.
Mẹ tôi giật mình hỏi: “Miên, con sao thế ? sao lại khóc ?”
******
Tác giả: Tuỳ An (Trung Quốc)
Dịch: Đỗ Huyền An (Trần Hạnh Tường)