LƯỠI DAO BỊ NGUYỀN RỦA
Của: Jarson Dark
Người dịch: Khanh Khanh
Phần 1
Cái chết đi cùng với họ, nhưng chỉ một người duy nhất trong thủy thủ đòan biết điều đó. Cũng chính vì nó mà hắn ta đã bước chân lên con tàu này, rình mò để chờ cơ hội.
Gã đâu thèm quan tâm đến tất cả những vàng bạc, những bức tranh quý hiếm, những đồ nữ trang, những thứ lụa tuyệt đẹp ngày nào đã trang điểm cho hàng hà sa số những người đàn bà Hồi giáo. Gả chỉ muốn với tay tới một vật duy nhất
Người đàn ông đó tự xưng là Malraux, nhưng đó không phài là tên thật của gã. Tên thật này không một ai trên tàu được biết, và gã cũng sẽ không bao giờ nói cho ai nghe. Gã phải giữ mọi việc trong vòng bí mật tuyết đối. Mà khi mọi việc đã qua đi, người ta sẽ lại càng không dám thốt lên lới nào.
Hiện gã đàn ông vẫn còn nằm trên võng, trong căn phòng bên dưới boong tàu. Xung quanh gã là một bầu không khí ngột ngạt, nồng nặc, đặc quánh đến cả những con ruồi béo phị cũng ngừng bay, tìm chỗ đậu nghĩ.Chẳng ai biết chúng xuất phát từ đâu, nhưng lòai côn trùng quỷ quyệt đã tìm được đường đi riêng và bây giời đang hiện diện nơi đây như muôn vàn đốm nhỏ óng ánh.
Malraux nghĩ tới việc con tàu này tới một lúc nào đó sẽ sang tới Tân Thế Giới, để tòan bộ của cải châu báu của dòng đạo Templer được đưa về nơi an tòan. Khác với tại Châu Âu, dòng đạo Templer không bị những dòng đạo khác ở Mỹ truy đuổi và tàn sát Ở lục địa già, cứ mỗi khi ló mặt ra là thành viên của nhóm Templer đều biết điều duy nhất đang chờ họ là tra tấn, nhà giam và cái chết.
Gã đâu có muốn đi cùng con tàu này này tới tận Tân Thế Giới. Gã đã lên thuyền tại Genua và họ đã vui vẽ đón nhân gã, bởi đa số thủy thủ đều e ngại cảnh cô đơn trên con đường dài vượt đại dương. Những con đường phủ đầy những cơn bảo khủng khiếp, cái khát, cái nóng thiêu đốt dưới mặt trời đổ lửa, bệnh tật và cái chết. Chỉ những người đàn ông đặc biệt dũng cảm hoặc những người đàn ông chẳng còn gì để mất mới tham gia những chuyến đi nguy hiểm như thế này. Bản thân Malraux không biết mình thuộc nhóm người nào. Vì thế mà gã đàn ông đã tự tưởng tượng ra một nhóm người thứ ba và xếp hắn vào đó.
Đọan đường từ Genua tới trạm giũa Marseille kéo dài vài ngày, bới đầu tiên họ phải đi ngược chiều gió thổi từ hướng Tây hoặc Tây Nam. Trong khỏang thời gian này, nhất định gã phải đạt được mục đích của mình.
Họ đã đi dọc bờ biển này đến hai ngày rồi nhưng không bao giờ vào gần bờ tới mức người trên bờ có thể nhìn thấy. Lang thang trong vùng nước này chẳng phải là không nguy hiểm, đặc biệt đối với một con tàu có in hình cây thập tư Templer trên cánh bườm
Lẽ ra phải quét vôi lên cây thập tự đó, nhưng lòng tự hào của những người trên tàu không cho phép. Thay vào đó, họ dự định vào vịnh Marseille trong đêm và một số ngưới trong họ sẽ lên bờ ngay trong đêm đó để né tránh bàn tay truy lùng của Giáo hòang và các vị giám mục Thiên Chúa giáo cũng như của cảnh sát ngòai đời. Tất cả những nhóm người đó đều rất muốn chiếm kho báu của dòng đạo Templer, bởi tất cả đều rất tham lam và đều đang sắp phá sản.
Chuyện đó chẳng khiến gã đàn ông mảy may quan tâm tới. Gã chỉ biết đến một mục tiêu duy nhất. Gã cũng sẽ biến mất tại Marseille, sẽ trà trộn vào đám người trên bến cảng để rồi chìm xuống, không để lại một vết tích, như một con chuột lẫn vào trong hang sâu tăm tối.
Mặt biển tương đối yên lặng. Gã vừa thực hiện xong ca gát của mình. Ca gát tới sẽ bắt đầu khi màn đêm buông xuống nhưng sẽ có lượng người canh chừng gấp đôi. Thế nên dù có màn bao bọc của bóng đêm, đi tìm vật thể mà gã mong muốn vào thời điểm đó sẽ nguy hiểm hơn. Gã quyết định thực hiện kế họach dưới ánh sáng ban ngày.
Rất nhiều thủy thủ trên tàu không biết những gì đang được chứa trong những hòm rương trông rất bình thường đó. Người ta nói với họ rằng đó là thực phẩm và họ tin ngay lập tức.
Nhưng Malraux thì không.
Tỉnh như sáo, gã nằm thức trên võng trong khi những thủy thủ khác đều ngủ say. Gã nghe tiếng họ ngáy và cảm thấy ghê tởm. Đáng tiếc, gã phải chờ. Gã biết có một khỏang thời gian kể cả những người lính đang canh cũng sẽ giảm tập trung và ngủ nhiều hơn là gác.
Con tàu khẽ chòng chành. Những chuyển động truyền vào võng. Tiếng gỗ cọt kẹt, con tàu đang rên lên, cứ như thể nó đang khổ sở khủng khiếp vì chuyến đi này. Nếu cơn bảo nổi lên thì không biết nó còn rên siết tới mức nào nữa?
Malraux nhìn trân trân lên trần phòng, làm như trên đó có treo một tấm gương cho hắn soi. Quả thật, hắn đang nghĩ tới ngọai hình của mình. Những ai gặp hắn thường tỏ vẻ coi thường khi thấy hắn quá nhỏ bé. Họ đâu có để ý đến cấu tạo cơ thể hắn. Gã có rất nhiều cơ bắp, rất khỏe mạnh và trong một vài thàng trời sống tại xứ Oxmanen, gã đã học được nghệ thuật đấu vật Một khi đã tóm được ai vào trong vòng tay, hắn có thể giữ nguyên người này ở tư thế đó thật lâu cho tới khi anh ta chết vì ngộp thở. Hắn đã thử nghiệm điều đó rất nhiều lần, rồi bình tỉnh bỏ đi, để lại những thân hình mất hết sức sống.
Đó là một thời gian tràn đầy bạo lực, chỉ có những kẻ nhanh hơn và mạnh hơn mới sống sót.
Những người khác vẫn đang ngủ.
Họ ú ớ, họ ngáy, một số người nói lảm nhảm trong mơ. Những người khác lại rên rỉ, một số vật vã và một số làm tất cả những điều đó. Cái mùi tỏa ra từ người họ thật ghê tởm. Nó bốc lên mùi mồ hôi, mùi đàn ông, mùi ghét bẩn và Malraux cũng biết trên con tàu này có quá đủ mọi lọai côn trùng để truyền bệnh từ người này sang người khác.
Hắn chờ thêm một vài phút nữa, rồi gạt cái võng sang bên. Việc đứng dậy thật ra không khó, nhưng những người thủy thủ nằm quá sát nhau nên nếu không chú ý, hắn sẽ đạp phải họ khi nhảy từ trên võng xuống.
Hắn cẩn thận từng bước một. Linh cảm cho hắn biết bây giờ là lúc hắn có thể ra tay. Không chờ đợi nữa, bởi đột ngột hắn có cảm giác như con tàu này là con tàu bị nguyền rủa. Nếu hắn không lầm, thì hắn thậm chí vừa thóang nhìn thấy một con chuột béo phị - cái thứ rác rưởi báo trước thảm họa.
Những kẻ thù đã biết người thuộc dòng đạo Templer muốn bỏ trốn và đã tụ tập những con tàu của mình lại. Cũng đã có không ít người bỏ thân nơi đáy đại dương.
Malraux chạm chân được xuống đất. Đầu tiên. hắn nhướng đầu ngón chân cái, rồi hắn đặt cả bàn chân. hắn đi một đôi giày rất nhẹ bằng da và vải. Hắn có thể chuyển động mà không gây ra một âm thanh nào.Tất cả những món đồ lặt vặt quanh đây chẳng bỏ cho hắn mang theo, đằng nào hắn cũng chỉ lôi chúng lên thuyền cho mục đích ngụy trang. Tòan đồ chả mất giá trị. Thóang nhẩm lại, gã đàn ông tin chắc hắn hành động đúng và thời điểm này là lúc ra tay thực hiện kế họach. Chỉ chờ thêm vài tiếng đồng hồ nữa thôi, có thể mọi việc đã trở thành quá muộn.
Căn phòng hẹp, đầy những người ngủ và rất u tối, mặc dù có hai ngọn đèn cháy ở khỏang tường trước mặt.
Gã đàn ông bò trên cả tứ chi. Cách ra cửa tốt nhất là chịu khó chui xuống bên dưới những chiếc võng. Chúng treo trên đầu hắn như những tấm lưới nặng nề. Gã đàn ông nghe âm thanh của những người đang ngủ. Nhiều cái võng đã oằn xuống dưới sức nặng của người nằm, đến độ quệt cả vào tóc gã.
Con đường dẫn vào phòng chứa đồ được hai người lính canh chừng. Họ có vũ khí, thế nhưng Malraux không sợ. Xử lý hai người này là chuyện dễ dàng. Hắn lại có lợi thế là đã quen biết họ trong mấy ngày qua.
Con tàu chòng chành chầm chậm theo những đợt sóng dài. Gã đàn ông có mái tóc đen và bộ ria lởm chởm lẹ làng chuyển động theo nhịp sóng. Không khí thật ngột ngạt. Cả gương mặt và tòan bộ cơ thể hắn bây giờ phủ một lớp mồ hôi rất dày. Gã cũng bốc mùi chẳng khác gì những người đàn ông đang ngủ kia.
Gã bò về phía cửa.
Tới bên ngưỡng cửa, gã đàn ông đứng lên, chạy đến bên một cửa sổ nhỏ, ném một cái nhìn về hướng Bắc - hướng đó là bờ biển nước Pháp.
Gã chưa nhìn thấy nó, nhưng gã có thể linh cảm ra nó, bởi có những đường viền mờ mờ đang hiện lên dưới ánh mặt trời gay gắt. Gã sẽ dễ dàng vượt qua được khỏang cách này, nó hòan tòan chẳng thành vấn đề đối với người bơi giỏi như gã. Ngòai ra hướng sóng cũng đang đỗ về biển và đang có một cơn gió nhè nhẹ thổi tới từ hướng Nam. Những kẻ khéo léo như gã có thể để cho sóng mang mình lên, và thậm chí còn nghĩ ngơi trong khi bơi.
Mọi việc diễn ra trôi chảy. Khi cẩn thận mở cánh cửa ra, hắn chẳng nhìn thấy người lính gác nào. Cửa gỗ có kêu lên cọt kẹt đó, nhưng chắc đám đàn ông đã quá mệt trong một ca gát quá dài.
Hắn lẻn ra ngòai.
Ngay lập tức, hắn cảm dược một luồng gió thổi vào mặt. Nó thóang và lạnh hơn, gây cảm giác dễ chịu, nhưng vẫn chưa đủ mạnh để xua khô lớp mồ hôi dày trên mặt hắn.
Từ bên trên, ánh nắng len lõi qua những kẽ hở trên những tấm ván, rọi vào không gian trong bụng chiếc tàu buồm và vẽ lên trên mặt đất bẩn thỉu những hình ngoằn ngòeo sáng màu, nơi có vô vàn hạt bụi nhỏ đang nhảy múa.
Gã đàn ông biết gã phải đi về đâu. Những ngăn kho lớn nằm ở giữa và đuôi con tàu. Nơi gã muốn tới là một phòng nhỏ nằm ở dãy kho đầu.
Con tàu đã được tạo dựng rất tiện lợi. Ở giữa có một lối đi chia phía dưới boong tàu ra làm hai nửa. Bên phải và bên trái là những dãy nhà kho chất đầy hàng.
Trước khi ra tới được lối đi ở giữa đó, gã đàn ông phải mở thêm một cánh cửa khác.Cánh cửa này gắn vào một vách ngăn ngang và đằng sau cánh cửa có hai người lính gát đang ngồi.
Gã biết rõ như vậy. Gã đã chuẩn bị thông tin từ trước. Tình hình hôm nay chắc chắn cũng sẽ như thế.
Malraux cất bước đi. Lẹ làng khéo léo như một tên ăn trộm. Hắn không mang vũ khí, nhưng đôi bàn tay với những ngón tay ngắn khỏe không ngừng chuyển động. Không được để cho chúng trở thành đờ đẩn, dại khờ! Những người dân ở xứ Osmanen đã dạy cho hắn một số mánh khóe, có thể dùng tay trần bóp chết người.
Bầu không khí u ám trong bụng con tàu như một làn khói cô đặc. Một bầu không khí không bao giờ thật sự yên lặng. Mặt dù hắn không nghe thấy tiếng bước chân người, nhưng tiếng sóng vỗ không ngừng vào vách gỗ tạo nên một nền âm thanh luôn hiện hữu. Cả những ván gỗ thật ra cũng luôn phát âm thanh và chuyển động. Chúng rên rĩ như những tù nhân. Đứng ở đây, gã không nghe thấy tiếng reo ù ù của cánh buồm, tiếng thổi phần phật của vải, vốn được một số người coi là bí hiểm. Chỉ thỉnh thỏang gã mới nhận ra âm thanh trầm đục của những bước chân chạy trên boong. Thỉnh thỏang hắn lại nghe tiếng ra lệnh vẳng nhẹ từ bên trên xuống, hoặc một tiếng thét, một câu chưởi rủa. Thế thôi.
Có cái gì vút qua mặt hắn như một bàn tay hết sức dịu dàng. Đó là đám lưới nhện đang phủ lòng thòng từ trên trần phòng xuống. Nhện ở đây không lo chết đói. Thỉnh thỏang lại có những con ruồi béo phị sa vào lưới.
Đến bên buồng gát, Malraux dừng chân. Hắn biết hắn chỉ có một mình, mặc dù vậy hắn vẫn cẩn thận nhìn quanh. Gã đàn ông không phát hiện ra ai. Gã cũng không nghe thấy âm thanh nào khả nghi.Trong một góc phòng có những cây bạch lạp đang cháy. Chúng chảy ra, trông như những khúc xương trắng đã bị vứt đi.
Đằng sau vách ngăn ngang là hai người lính gác. Đó không phải là thủy thủ mà là những người lính được thuê về đây. Họ không quan tâm tới chuyện các giáo phái và họ chỉ chấp nhận tiền lương bằng vàng. Trong phòng họ ngồi bây giờ không tối hẳn, bởi ánh sáng đang lọt vào qua những khe hở nhỏ trên những vách gỗ. Mặc dù vậy, căn phòng vẫn gây ấn tượng rất u ám, như đang có vô vàn những bóng đêm nhảy múa trên nền phòng.
Malraux gõ cửa.
Gã không gõ chậm hay gõ khẽ. Gã đập thật mạnh cả nắm đấm vào cánh cửa gỗ, đòi hỏi, yêu cầu, để hai người lính trong kia biết có người đang muốn vào trong.
Đầu tiên, không có phản ứng. Thế rối hắn nghe thấy một tiếng động. Thanh chắn bằng gỗ ở phía trong được kéo sang bên. Cánh cửa mở. Nó vừa mở vừa kêu lên một tiếng tởm lợm khiến Malraux nổi da gà. Quầng sáng của một ngọn đèn dầu chiếu vào hắn, người lính gát đang giơ cao cây đèn, giơ thẳng lên trên đầu khiến những bóng đen phủ lên mặt anh ta.
Malraux không nhìn thấy mặt người lính gát bới nó đã chìm xuống trong cái hỗn hợp giữa bóng đen và ánh đèn. Nhưng hắn nghe được giọng anh ta.
- Anh muốn gì?
- Tôi phải nói chuyện với các anh.
- Thế thì nói đi.
- Không phải ở đây. Đừng để cho ai nghe thấy tiếng chúng ta. Chúng ta… ta phải nói chuyện riêng.
- Tại sao?
- Người lái tàu cử tôi xuống. Anh ấy… anh ấy có một thông điệp gửi riêng cho hai anh. Mọi việc đã được thống nhất với thuyền trưởng. Vàng, rất nhiều vàng. Kể cả những đồ nữ trang quý giá
Người đàn ông chần chừ. Malraux nghe thấy tiếng anh thở. Cả hai khái niệm “vàng và đồ nữ trang” luôn dễ dàng khiến cho những tên lính đánh thuê dỏng tai lên. Họ không biết những cái hòm kia đang chứa những gì. Họ chỉ nhận nhiệm vụ canh giữ chúng, tất cả những chuyện khác họ không quan tâm tới.
- Vào đi!
Người lính gát thứ hai lên tiếng. Anh ta ngồi trên một chiếc ghế thấp, ở phía bên kia quầng sáng nên Malraux không nhìn ra anh ta.
- Có chuyện gì? – Anh ta hỏi.
- Anh này mang thông tin lại.
- Của ai?
- Của người lái thuyền – Malraux nói nhanh. - Chuyện này có dính dáng đến rất nhiều vàng, có lẽ nên cân nhắc.
Giờ thì người lính gát thứ hai cũng đứng dây. Nỗi tham lam lóe sáng trên con mắt. Cả hai người đã bỏ mũ xuống, tấm khiêng che ngực cũng vậy. Không khí trong lòng thuyền quá nóng, họ đã cởi chúng ra cho thỏai mái.
- Nói cho tôi nghe đi. – Tên lính có vẻ háo hức.
Malraux vẫn còn chờ đợi. Họ có hai người. Gã phải tìm cách phân tán tư tưởng họ. Mà họ lại đang mang vũ khí. Những lưỡi giáo của họ ánh lên trong ánh sáng của lưỡi lửa bập bùng từ dĩa dầu.
Gã đàn ông thè lưỡi liếm môi, xin một ngụm nước.
- Chúng tôi không có. - Một tên nói.
- Có chứ, tôi biết là…
- Cho nó đi! - Người đàn ông đã mở cửa ban nãy vụt nói.
- Tùy anh.
Người đàn ông thứ hai bước vào phần trong của căn phòng tăm tối. Chỉ còn một người ở lại.
Malraux mỉm cười. Người đàn ông đó đứng bên cạnh gã, mũi giáo đang chĩa xuống đất. Kẻ lẻn vào chờ thời điểm thích hợp. Khi nghe thấy tiếng nước chảy, hắn biết là bây giờ nước từ trong một thùng rất lớn đang được chia sang thùng nhỏ.
Gã ra đòn nhanh như chớp.
Người lính gát hòan tòan bất ngờ khi một khủyu ta cứng như đá thúc mạnh vào thân thể anh. Anh gục xuống, cảm giác khó chịu trào lên, khiến anh không kịp kêu lên lập tức. Anh ngã người về phía trước.
Malraux chỉ chờ có vậy. Gã đấm hai lần vào gáy người đàn ông.
Người lính gát xỉu xuống. Malraux đã giành lấy cái giáo trong tay anh.
Gã đàn ông lại mỉm cười lạnh lùng đi về phía trước, đến gần bóng tối.
Tiếng bước chân vang lên. Người lính gát thứ hai quay trở lại. Chắc chắn anh ta đang cầm một bình đầy nước.Anh ta không mang vũ khí, và không biết là Malraux đang chờ cho tới lúc nhìn thấy hình dáng anh hiện ra trong quầng tối.
Gã lấy đà, và phóng cây giáo nặng.
Người lính gát hòan tòan bị bất ngờ. Malraux không nhìn được rõ chi tiết. Gã chỉ nhìn thấy dáng người đó còn giật sang bên trái rồi sang bên phải một thóang trong bóng tối, cái bình đựng nước đập xuống dưới đất. Thế rồi cả thân hình người đàn ông ũng đập xuống. Kêu lên một tiếng trầm đục, thân người đó giáng xuống nền phòng rồi không động đậy nữa.
Malraux hài lòng. Gã đã chuẩn bị rất tốt và bây giờ gã biết rất chính xác, gã có thể tìm phòng đựng đồ vật ở chỗ nào. Những cánh cửa thậm chí không được đảm bảo bằng khóa hay xích. Hắn chỉ cần dùng mốt thân gỗ nặng và đẩy chúng sang bên.
Sau khi đã làm việc đó xong, gã quay trở lại, lấy cây đèn dầu. Gã không quan tâm đến xác chết, mà cũng chẳng thèm ném một cái nhìn xuống thân người đang ngất.
Người đàn ông không động đậy.
Malraux đóan chắc, bây giờ gã sẽ không bị ai cản trở. Gã đang rất hồi hộp. Đôi môi gã run rẩy, hai đầu gối như đang mềm ra khi bước vào căn phòng chứa châu báu, đặt cây đèn sang một bên, lấy một hơi thật sâu và đưa mắt nhìn quanh.
Nó có ở đây không?
Có!
Cái hòm đó ở ngay bên cạnh hắn. Gã đàn ông thì thào:
- Giờ thì ta sẽ ra tay…
LƯỠI DAO BỊ NGUYỀN RỦA
Của: Jarson Dark
Người dịch: Khanh Khanh
Phần II
Cái hòm này trông không giống những cái hòm khác, thường mang hình dáng rương đựng đồ. Cái hòm này nhắc người ta nhớ tới một chiếc quan tài, và hình dạng đó có nguyên nhân của nó.
Malraux không đến đây tay không. Hắn đã dắt sẳn vào lưng quần một khúc gậy sắt buộc vào một sợi dây. Gã rút gậy sắt ra. Trong ánh sáng của ngọn đèn dầu, gã nhìn cái đầu đã bị đập dẹp ra của khúc gậy và tỏ vẻ hài lòng.
Nó sẽ giúp gã dễ dàng cạy nắp quan tài.
Hắn quan sát chếc nắp quan tài. Kẽ hở của nó và phần bên dưới trông rất rõ. Đây là nơi phải thúc gậy sắt vào. Gã thử một vài lần và sung sướng vô cùng khi nghe tiếng gãy nhỏ nhỏ, cho biết gỗ ở một vài nơi đã bung ra. Hắn cầm gậy sắt bằng cả hai bàn tay, dồn sức lực và cuối cùng cạy được cái nắp hòm bật ra không quá khó khăn.
Tất cả đều trôi chảy.
Gã đổ mồ hôi vì làm việc thật tập trung và cái mùi chua chua của gã trộn với mùi máu chảy ra từ vết thương rất sâu trên ngực người lính đã chết. Máu đã tạo thành một vũng rất rộng quanh anh ta, nó trở thành nơi mời gọi những con ruồi béo phị đang hả hê kéo tới.
Gã đàn ông nghiến răng làm việc tiếp, gã buộc miệng nguyền rủa khi thấy nắp hòm dù đã nhích ra một chút, nhưng cứng hơn hắn tưởng.
Cuối cùng, việc cũng hòan tất. Gã cầm vào nắp hòm bằng cả hai bàn tay và có thể nâng nó lên cao.
Nắp hòm từ từ mở ra.
Thành công!
Gã không nhìn được nhiều. Gã thở hỗn hển không rõ vì hồi hộp hay vì mệt, gã bước sang bên và cầm cây đèn dầu lên. Gã đưa cây đèn dầu lại gần cái hòm, di chuyển nó dọc theo phần dưới hòm.
Ánh sáng tỏa xuống dưới, và chiếu lên một hình người. Đầu tiên nó khiền Malraux không khỏi bị sốc.
Đó chưa hòan tòan là một bộ xương người. Có những chỗ phơi ra xương trần nhợt nhạt trắng xám, như thể vừa được kỳ cọ, đánh bóng kỹ càng. Nhưng một số chỗ khác vẫn còn thịt và những mẫu da sót lại, bám vào xương, đặc biệt ở phần ngang vai và phần đùi trông cực kỳ ghê rợn.
Đã vậy cả những phần thịt này cũng đã thối rữa ra, ngã một màu xám như tro và chắc chắn chẳng bao lâu nữa cũng sẽ rụng hết ra.
Gã không quan tâm đến điều đó. Thứ duy nhất mà Malraux để ý tới là cái dáng người chưa mục hết này đeo vật gì bên mình.
Dãy thắt lưng chưa bị mục. Nó được làm bằng da, và ở phía bên phải nó, Malraux nhìn thấy một chiếc bao đựng dao găm. Phần dưới dao đang thò ra bên ống xương nhợt nhạt. Gã không quan tâm đến bao da. Điều duy nhất quan trọng là cái gì đang thò cán ra khỏi cái bao này.
Đó là một con dao găm, cán của nó được quấn rất kỹ bằng một lọai băng vải.
Khi Malraux đưa tay đến gần con dao, những ngón tay của gã run rất mạnh. Cổ họng gã nghẹn thắt, hai con mắt sáng rực lên như trong cơn sốt. Đã biết bao nhiêu năm nay gã chờ đợi giây phút này. Ước mơ quá lớn, không thể không hồi hộp.
Đây là mục tiêu tối thượng cho mọi mong ước của gã!
Gã đàn ông sờ vào cán dao. Băng vải quấn quanh cán gây cảm giác mềm mại. Nó uốn tựa vào lòng bàn tay gã, như thể nó được làm riêng cho gã.
Một nụ cười hiện lên trên đôi môi khô cứng và rạn nứt. Bằng một cử chỉ vội vàng, gã đàn ông rút món vũ khí ra khỏi cái bao đựng bằng da đã rạn.
Gã quan sát lưỡi dao. Trong ánh sáng của ngọn đèn dầu, nó gây ấn tượng như đang được phủ một lớp mỏng bằng máu. Lưỡi dao như đang sống, đang chuyển động, đang gửi thông điệp. Malraux lấy hơi thật sâu, xoay lưỡi dao rồi ép nó một thóang lên môi mình.
Gã thấy thật dễ chịu, khi cảm nhận lưỡi thép đó, như thể nó đang thổi sức sống vào người gã.
Malraux lại hít một hơi thật sâu
Gã hòan tòan không đếm xỉa đến những rương đụng đồ và những chiếc hòm khác nằm trong phòng. Dĩ nhiên gã có thể dễ dàng mở một trong những chiếc hòm đó ra và vơ vét không biết bao nhiêu đồ quý giá nằm trong, nhưng chuyện đó cũng sẽ cướp đi của hắn những phút giây quý báu. Gã đàn ông đang muốn biến mất càng nhanh càng tốt. Gã muốn lên trên boong tàu, nhảy xuống nước và bơi vào bờ. Ngay cả khi bọn người kia có phát hiện ra gã, chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, thì cũng không có một kẻ nào có thể truy đuổi được gã. Chúng không thể làm điều đó được. Chúng phải đến Marseille càng nhanh càng tốt.
Gã cất con dao găm bên dưới cái quần cũ kỹ đã có dấu sẳn một bao dao, được làm rất tỉ mỉ cho chính món vũ khí này.
Malraux tỏ vẻ hài lòng. Việc còn lại của gã bây giờ chỉ là biến mất cho thật nhanh. Nhưng gã cũng phải cẩn thận, không được tỏ ra quá vội vàng. Đừng khinh suất! Nếu không mọi việc sẽ thành uổng phí.
Gã xoay người ra khỏi hòm chứa đồ.
Con tàu vẫn tiếp tục phăng phăng đi theo hướng định trước. Nó lướt trên đầu những con sóng rất dài, chuyển động nhẹ nhàng như đã biến thành một con chim.
Cũng có thể Malraux có cảm giác như vậy, bởi gã đang tiến đến gần thành công. Cảm giác đến mục tiêu mọi ước mơ của mình thật tuyệt vời, chỉ còn vài bước chân nữa là gã sẽ đến với chiến thắng chung cuộc.
Những con ruổi nặng nề bóng nhẫy vo ve quanh xác chết. Chúng đậu cả xuống vũng máu, bây giờ đã được phủ một lớp màu thẩm bên trên. Gã đàn ông xoay người sang trái. Một tay của hắn đang cầm cây đèn dầu. Cây đèn chuyển động theo những nhịp chân hắn. Nó ném những vệt tối như những con ma u ám lên tường và xuống nền phòng, những con ma thật thích hợp với khung cảnh chết chóc xung quanh.
Người đang ngất nằm gần cửa ra vào.. Malraux cân nhắc xem có nên giết cả người lính canh này hay không, nhưng rồi hắn bỏ ý định. Chẳng bao lâu người ta cũng sẽ biết ai là kẻ đã ra tay giết chóc và cướp đồ vật ở đây. Chẳng cần để lại thêm một xác chết thứ hai.
Gã bước chân qua thân người bất động. Đúng lúc muốn bước tiếp tới cửa dẫn ra ngòai thì gã nghe thấy một tiếng động thật khẽ. Malraux quay người lại. Nhung…
Muộn rồi!
Một bàn tay đã nhanh như chớp tóm lấy cổ chân gã. Tóm rất mạnh và rất chặt, khiến Malraux kêu lên. Không bước tiếp được, gã ngã người sang bên, chiếc đèn rơi xuống nền phòng, vỡ toang.
Dầu chảy ra ngòai.
Những lưỡi lửa xuất hiện, tham lam như những ngón tay kẻ cắp. Lửa phụt thẳng vào vũng dầu.
Có tiếng gào nhẹ.
Thế rồi đám lửa bùng ra, bốc lên cao. Nó phun ra phì phì, nó nhuộm một màu đỏ chói, bí hiểm và ma quái. Malraux nhìn thấy người vừa ngất nay đang chuyển động mà không buông chân hắn ra. Anh ta muốn bám vào hắn, lấy chỗ kéo để đẩy người lên. Anh ta vẫn còn chưa hết chóang váng, ánh mắt còn đờ đẫn, miệng và mặt nhăn nhúm.
Tình thế báo hiệu một kết cục u ám.
Ngọn lửa mỗi lúc một ngọam thêm nhiên liệu. Chỉ còn vài phút nữa thôi, nó sẽ lan rộng ra chung quanh. Ngay bây giờ đã có một luồng khói gay gắt bốc lên cao, khiến đôi mắt của người lính gác chảy nước.
Malraux không dùng cây dao găm, mà nắm bàn tay trái lại thành quả đấm. Gã đàn ông ra đòn vô cùng tàn bạo.
Nắm đấm bay thẳng vào đầu người đối diện. Lần này gã đấm ba cú liên tiếp. Lực bám vào cổ chân hắn lỏng ra. Thế rổi bàn tay trượt xuống, người lính gác lại ngã đập xuống mặt phòng, lăn người một vài vòng về hướng tấm thảm bằng lửa đang lan ra, nhảy nhót trên nền gỗ.
Malraux đứng bật dậy.
Gã thừa hiểu, gã không còn thời gian để dập tắt đám cháy. Ngọn lửa có quá đủ con mồi quanh đây và chẳng bao lâu, nó sẽ biến cả con tàu thành địa ngục lửa.
Cho tới lúc đó gã phải rời khỏi boong tàu.
Ho ngập ngụa, mắt trào nước, gã đàn ông leo ra khỏi phòng. Gã đi lảo đảo trên hành lang, thỉnh thỏang đập người vào vách tường, giơ tay sờ cán dao găm và vui vẻ khi biết rằng món vũ khí vẫn còn nguyên vẹn bên người hắn. Chắc chắn nó sẽ bảo vệ cho hắn.
Gã phải lên được boong tàu càng nhanh càng tốt, trước khi có người nhận ra đám cháy. Làn khói gay gắt bây giờ đã cuộn sang nơi khác. Gã đàn ông không nghĩ đến chuyện đánh thức những người đang ngủ. Gã để mặc kệ cho họ xoay trở với tình huống bất ngờ.
Malraux lao người qua một cánh cửa thấp. Đi đến boong, gã cúi người xuống, ẩn đằng sau những cuộn dây lớn. Xung quanh hắn không có ai. Gã nghe lóang thóang những tiếng người từ xa, trên đầu hắn là tiếng phần phật của cánh buồm trong gíó. Gã cũng nghe tíêng nước đang chảy quanh mạn tàu, nó cho gã niềm hy vọng và gã lẻn về hướng đuôi tàu.
Thế rồi gã trèo lên được mỏm gỗ của đuôi tàu. Đứng trên đó và nghe thấy một tiếng kêu lảnh lót, biểu lộ tất cả những nổi kinh hòang khi con tàu bị cháy.
Lửa…! Cháy! Lửa!
Có ai đó giật chuông báo động.
Những tiếng chuông của nó vang lên đồng thời với bước nhảy gọn gàng của Malraux xuống dưới sâu, xuống dưới mặt nước màu xanh xám, xuống với luồng nước cuồn cuộn sáng.
Chỉ một tích tắc sau, luồng nước nuốt chững lấy hắn. Chính xác hơn là chở che cho hằn trong vòng tay mênh mông.
Nếu có thể, gã đàn ông bây giờ sẽ cười thật lớn. Nhưng vì đang ở dưới nước, gã chỉ nghiến hai hàm răng, lòng vô cùng sung sướng.
Thật sâu, biển sâu nhưng gã có cảm giác êm đềm lạ! Gã lặn xuống dưới và bơi với những cánh tay quạt rất mạnh về hướng Bắc, về hướng bờ biển của nước Pháp. Gã phải lên được bờ biển đó và phải bước lên bờ trong một đọan vắng người. Những đọan vắng người như thế ở đầu này rất nhiều. Malraux không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Thiếu không khí, gã đàn ông trồi lên trên. Gã lấy hơi tràn đầy hai lá phổi, và không quay nhìn lại, bởi những giây đồng hồ bây giờ đều vô giá. Gã biết mỗi con tàu khi chìm xuống đều gây ra những vũng nước xóay rất mạnh, kéo xuống dưới sâu tất cả những gì đang tình cờ có mặt quanh nó. Lúc đó thì kể cả những người bơi giỏi nhất cũng không còn cơ hội.
Gã bơi, rồi lại ngẩn lên lấy hơi, rồi lại tiếp tục bơi, và tới một lúc nào đó, Malraux dừng lại ở mặt nước bên trên.
Lúc bấy giờ gã mới quay đầu nhìn lại.
Nằm dài theo dọc luồng nước, gã nhìn về hướng sau.
Gã nhìn thấy chiếc tàu buồm.
Trên đầu nó bây giờ là một đám mây khói đặt kịt, tỏa rộng ra xung quanh. Trong lòng đám mây nhảy nhót vô vàn những lưỡi lửa màu đỏ thẩm đang trèo lên cánh buồm. Con tàu bây giờ đã nghiêng về hướng sau và sang bên trái. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ chìm xuống nước.
Gã đàn ông bật cười.
Gã cười như chưa bao giờ cười trong cuộc đời của gã, cho tới khi một làn sóng chạy ngang phủ xuống đầu gã, bóp nghẹt tiếng cười. Gã đàn ông bơi tiếp.
Bây giờ thì gã biết rõ gã sẽ đến được mục tiêu của mình.
Gã sẽ đến được bờ biển và chẳng bao lâu nữa gã sẽ là một trong những kẻ quyền thế của đất nước này.
Con dao găm sẽ mang lại cho gã quyền lực đó…
Malraux quả đã bơi được vào đất liền và đi lên bờ. Đối với gã, đó là một ngày tuyệt vời. Sóng biển gần bờ không đến nỗi quá mạnh, gã có thể bơi vòng tránh những dãy núi đá có thể gây nguy hiểm. Tới nơi, gã nằm thật lâu trên nền cát mềm mại cho đến khi mặt trời ngã đầu về hướng Tây và cuối cùng biến mất trong mặt nước biển.
Malraux không biết chính xác gã đã bơi cụ thể vào địa phương nào. Nhưng gã biết, dọc khúc bờ biển này của nước Pháp có rất nhiều khu dân cư và làng chài nho nhỏ. Ở đó gã cũng sẽ kiếm được chút gì để ăn. Gã đàn ông nghĩ vậy và lên đường. Không khí không còn quá nóng như lúc ban trưa.
Gã tiến tương đối nhanh. Những vách núi đá vẫn còn tỏa ra một chút hơi nóng mà chúng thu lượm được trong ngày, đã khiến cho cơn khát trong hắn dâng lên. Ở đây không có nguồn nước, kể cả mảng thực vật cũng sơ sài. Nhưng đi thêm chút nữa, gã thấy hiện ra những túp lều, những ngôi nhà đầu tiên. Một khu dân cư nho nhỏ, nằm lọt thỏm trong một cái vịnh. Nơi sinh sống của dân đánh cá.
Gã lẻn vào ngôi làng.
Gã tìm được nước. Gã nhìn thấy một cái giếng bên cạnh một ngôi nhà. Trên thành giếng có để một cái gàu bằng gỗ. Gàu đầy nước, gã đàn ông cúi xuống, uống thỏa thuê.
Có ai bước tới.
Đó là một người đàn ông già nua, dáng điệu hiền lành. Ông ta gật đầu với gã.
- Anh từ xa tới đây phải không?
- Vâng.
Người đàn ông ấy quan sát hắn bằng vẻ kiểm tra, nhưng không nói gì. Malraux không thích bị nhìn bằng ánh mắt như vậy. Hắn đã muốn quay lưng đi thì ông già lên tiếng mời hắn vào nhà ông.
- Ông có phải là dân đánh cá không? – Malraux hỏi cố giữ lễ phép.
- Có thể nói như vậy
- Tôi vào nhà ông để làm gì?
- Anh không muốn ăn gì hả?
- Có chứ.- Gã đáp vẻ mừng rỡ, bởi vì gã đang đói.
- Thế thì vào đây.
Ngôi nhà được xây bằng những hòn đá sáng màu. Nó chật chội và tối tăm, bởi những khỏang hở nhỏ trên tường chẳng có ánh sáng lọt vào. Malraux thấy rất dễ chịu với không khí lành lạnh trong nhà, cũng như với luồng sáng tỏa ra từ những cây nến đặt trong một chiếc đĩa gỗ đặt trên bàn.
Ông già ngồi đối diện với hắn và nhăn một vài lần sóng mũi cong cong của mình.
- Anh bốc lên mùi muối và nước, mặc dù người đang khô. Anh bơi từ biển vào đây hả?
- Vâng.
- Anh bơi rất lâu phải không?
- Vâng. - Hắn luôn muốn tiết kiệm lời nói.
- Tôi đã nhìn thấy khói bốc lên từ biển khi tôi đứng trên một vách đá. Có phải thuyền của anh bị cháy không?
- Vâng.
Người đàn ông tóc bạc mỉm cười, đứng dậy và bước đến gần một chiếc giá bằng gỗ.
- Anh muốn ăn phải không?
- Ông có gì nào?
- Cá. Cá khô. Được phơi giòn dưới ánh nắng mặt trời. Tôi cũng có bánh mì và rượu vang.
- Vâng, thế thì tốt.
Người đàn ông già nua phục vụ hắn. Ông ta làm điều đó với một vẻ tự nhiên khiến Malraux phải kinh ngạc. Vì không quen với kiểu hiếu khách như vậy, gã đàn ông đâm nghi ngờ và cẩn trọng. Hắn không muốn bị rơi vào một sự ngạc nhiên độc ác.
- Chúc anh ăn ngon miệng!
- Cám ơn.
Cá rất ngon, không mặn quá, và rượu vang thì hơi lành lạnh, khiến cổ họng và dạ dày Malraux mừng vui. Gã mừng vui vì mọi thứ đã nằm lại sau lưng, nhưng gã không chịu được ánh mắt quan sát của ông già. Khuôn mặt ông đang nhảy nhót và méo mó một cách lạ kỳ đằng sau ánh nến.
Gã vẫn chưa tin tưởng ông già.
- Cho tôi xin chút nước được không?
- Cả rượu vang nữa chứ?
- Không, chỉ nước thôi.
Ông già gật đầu, đứng dây và bước ra hướng ngòai. Malraux không nghe thấy ông ta làm gì ngòai đó. Chỉ tới khi tiếng rít của dây thừng bên giếng và tiếng cọt kẹt của gỗ vang lên, gã mới thở ra hài lòng. Với một can đầy nước trong tay, người đàn ông tóc trắng quay trở lại.
- Ông sống một mình sao? – Malraux hỏi.
- Chẳng phải bao giờ cũng một mình.
- Thế còn ai sống trong nhà ông nữa?
- Lần thì người này, lần thì người nọ. – Ông ta đỗ nước từ can vào cốc.
Malraux uống. Nước lạnh làm mát từng tế bào cơ thể khiến hắn tỉnh cả người.
- Nhưng ông không phải là dân đánh cá?
- Tại sao không?
- Tôi quen nhiều dân chài. Ở ngòai kia đã bắt đầu tối rồi. Bây giờ là lúc người ta sửa sọan lưới.
- Tôi già quá rồi.
Ông già lại ngồi xuống, và nét mặt của ông nhợt nhạt đằng sau ánh nến. Khi đặt thêm một câu hỏi nữa, ông chủ nhà khiến khách xúyt nghẹn.
- Anh có phải dân Templer không? Anh là một người trong số họ hả?
Malraux im lặng. Gã uống và ăn con cá cuối cùng. Ông chủ nhà để cho hắn thời gian suy nghĩ, rồi sau đó mới nhắc lại câu hỏi, tới lúc đó Malraux mới phản ứng.
- Tại sao tôi phải là một người của dòng đạo Templer?
- Bây giờ người ta rất hay gặp họ. Họ đang bị truy đuổi như những con thú. Người ta đang bám sát lấy chân họ. Cả nhà thờ Thiên Chúa giáo, kể cả mật thám của nhà vua cho đến Giáo hòang cũng đã đưa ra những đội quân riêng. Người ta sẽ tóm lấy họ, sẽ ném họ vào nhà tù và tra tấn.
- Tôi biết.
- Anh có phải là người của dòng đạo Templer không? – Ông già cương quyết hỏi. Một phần những từ ngữ của ông có vẻ như đang bị những ngọn lưỡi lửa nến nuốt chửng.
Malraux muốn nhận ra ánh mắt rình mò hiểm độc trong giọng nói đó nhưng gã không tìm được.
- Ông sẽ làm gì nếu gặp một người của dòng đạo Templer?
- Tôi chưa rõ.
- Ông có giao nộp anh ta không?
- Không. – Ông già lắc đầu.- Đầu tiên tôi sẽ thử tìm hiểu. Nếu anh ta là một ngùơi tốt thì tôi sẽ che dấu cho anh ta. Nếu anh ta là một con quỷ thì tôi sẽ thả anh ta ra cho bọn người truy đuổi. Anh thấy đấy, tôi là người trung thực. Giờ thì anh có thể nói ra sự thật.
Malraux nheo hai con mắt lại.
- Đối với ông cái gì là tốt, cái gì là xấu? Ông làm cách nào mà biết được?
- Một số người vốn theo đạo Templer nay đã biến đổi niềm tin vào đạo giáo của họ. Như thế là không tốt, bởi bây giờ thì họ phục vụ cho quỷ dữ. Cũng có thể họ không còn một cơ hội khác, bởi họ bị bỏ rơi. Điều đó có thể xảy ra. Người ta luôn phải tính đến trường hợp đó, đúng không?
- Tôi không phải là người của dòng đạo Templer. – Gã quyết định phải nói như vậy. - Thế nhưng ông biết nhiều về họ ư?
- Đúng, những ai đã trở nên già nua như tôi, người đó đã trãi qua rất nhiều sự kiện. Người đó nhìn thấy nhiều thứ và họ thường chẳng được những người trẻ tuổi hơn coi trọng. Thế nhưng những người trẻ tuổi đó quên rằng kể cả người già cũng có mắt để nhìn và tai để nghe. Và cùng với tuổi già, họ có một sự khôn ngoan nhất định mà những người trẻ tuổi không có được. Tất cả những ai cười giễu một người già nên nghĩ tời những điều đó. Tôi biết rồi thế nào cũng có chuyện xảy ra, rằng nhóm đạo Templer không còn đủ sức để thống nhất, họ đã từ lâu chia ra làm hai phe. Nhưng tôi cũng biết người ta không thể hủy diệt được họ, bởi họ sẽ luôn luôn tìm cách tụ hội lại với nhau, tạo thành một liên hợp mạnh mẽ.
- Ông có phải là phù thủy không?
Ông già lắc đầu.
- Tôi chỉ là môt người khôn ngoan, anh bạn trẻ ạ. Chỉ khôn ngoan thôi.
Đột ngột Malraux cảm thấy bối rối và kinh hãi trước người đàn ông. Gã không biết gã phải xử trí như thế nào. Gã phải ở lại đây hoặc là biến đi? Phải đấm gục ông già xuống, phải giết ông ta để xóa đi một dấu vết? Hay là gã cứ đơn giản để sự kiện xảy ra và tiếp tục thử thách ông già thêm một lúc nữa?
- Những ý nghĩ anh đang có trong đầu là không tốt đâu, anh bạn trẻ. Hãy nghe lời tôi, chúng không mang lại lợi ích gì.
- Ông biết thế thật sao? – Gã gần như rúng động.
- Đúng, sự khôn ngoan mách bảo tôi như vậy. – Ông già vẫn cứ giữ giọng đều đều.
- Thế thì nói cho tôi biết, tôi là ai.
- Anh đang trên đường chạy trốn. Anh đã làm một điều gì đó, có thể là một chuyện hết sức quan trọng và quyết định đối với khỏang đời trước mặt của anh.
- Tôi đã làm gì?
- Nếu anh không tự kể cho tôi, thì tôi cũng không biết đâu. Tôi không phải phù thủy.
Malraux gật đầu,. Thế rồi gã mỉm cười, cân nhắc và cuối cùng ra quyết định. Gã đưa bàn tay phải lên cái cán được quấn vải của con dao găm, nhưng chưa rút hẳn võ khí ra khỏi bao. Thay vào đó, gã nói:
- Bây giờ tôi sẽ chỉ cho ông một vật, điều mà ông nên coi là một bằng chứng của lòng tin. Nếu ông thật sự khôn ngoan và biết rất nhiều, chắc chắn ông đã nghe nói đến chuyện này rồi. Đúng, tôi tin chắc như vậy.
Trước khi ông già kịp phản ứng, Malraux đã rút cây dao găm ra và đặt nó lên mặt bàn.
Bây giờ nó nằm đó. Được ôm ấp bới ánh sáng của những ngọn nến, khiến cho những đường nét của nó mềm ra, cứ như thể nó có thể tan chảy ra bất cứ lúc nào. Nhưng nó vẫn nằm lại và ông già bị lay động mạnh mẽ đến mức ông bất giác lắc đầu. Ông giơ hai cánh tay lên, áp chặt hai bàn tay vào hai bên má và những thớ thịt phủ làn râu màu trắng của ông giần giật. Đồng thời răng ông đánh lập cập vào nhau. Cơn ớn lạnh tóm chặt lấy ông, như bị bao vây bởi một nhà giam và Mlraux e rằng hắn vừa phạm một sai lầm khủng khiếp.
- Ông làm sao thế?
Ông già không nghe thấy lời hắn.
- Trả lời đi! - Hắn nói to.
- Không, không …
Malraux không buông tha.
- Ông biết món vũ khí này, đúng không? Chính ông đã biết nó. Chắc ông đã nhìn thấy nó một lần, ông bạn. Ông biết nó trong hòan cảnh nào?
Phải qua một khỏang thời gian khá lâu, người đàn ông già nua mới cất lên thành tiếng. Ông ta thở nặng nề. Hai con mắy anh ánh nước. Vội vàng, ông uống một vài ngụm rượi vang. Thế rồi ông hạ đầu xuống trả lời:
- Nó là một công cụ của quỷ Satan, một dấu hiệu độc ác. Anh đã mang con quỷ vào nhà tôi. Anh đã gọi hồn nó dậy. Anh là một tay chân của địa ngục!
May mắn làm sao, ông già chỉ lào thào, thì thầm, bởi Malraux không muốn bất kỳ một ai khác nghe thấy những từ ngữ đó. Cố gắng lắm gã mới giữ được bình tĩnh, ngồi im và chỉ nở một nụ cười hiểm ác trước khi cất tiếng nói:
- Tôi vẫn chưa hiểu nó theo phương diện này. Tôi chỉ biết con dao xuất xứ từ vương quốc của đạo Hồi. Nó có nguồn gốc từ châu Á…
- Con dao này là của hắn!
- Ai kia? – Gương mặt hắn giãn ra.
- Của quốc vương Harun El Basra. Nhóm đạo Templer đã ăn cắp nó. Nhóm đạo Templer muốn giữ con dao này. Họ biết rõ con dao này có sức mạnh như thế nào. Họ đã dấu con dao này trong quan tài của một người đã chết đúng không?
- Ông biết nhiều đấy.
- Đúng, tôi biết nhiều. Tôi đã nghe một nhóm người nói chuyện về nó, nhưng đó là nhóm Templer thứ hai, những kẻ bây giờ quay sang phục vụ cho quỷ sứ, bọn tay chân của quỷ Satan bây giờ muốn chiếm lấy con dao, bởi con dao này bị quỷ ám. Nó là cái Ác. Người mang nó cũng sẽ là người ác. Anh ta chỉ nghĩ rằng anh ta đã điều khiển được nó, và con dao sẽ nghe lời anh ta, nhưng đó là một sự nhầm lẫn nghiêm trọng. Công cụ của quỷ dữ không bao giờ nghe lời một con người. Công cụ của quỷ dữ được làm ra cho quỷ dữ chứ chẳng phải cho con người chúng ta. Nó sẽ mang lại thảm họa cho chúng ta. – Ông già nói tiếp giọng thống thiết. – Nó sẽ không mang lại may mắn cho anh đâu. Vì thế hãy nghe lời tôi khuyên. Cầm lấy nó, bước ra những vách núi ở ngòai kia, và ném nó xuống nước, ném nó xuống chỗ biển sâu nhất.
Malraux mỉ cười. Ông già muốn dùng những câu nói đó để cảnh báo, nhưng chỉ đạt được ở gã đàn ông này một hiệu quả ngược lại. Bây giờ gã mới thật sự quý mền món vũ khí vừa ăn cắp được. Dĩ nhiên, gã hiểu là tóm được con dao trong tay là gã sẽ đạt tới một cấp bậc quyền lực nhất định và nôn nóng muốn thử thách quyền lực đó. Gã tiếp tục mỉm cười, chuyển đông bàn tay chói tời khi đặt bên mép bàn, từ từ đưa nó về hướng con dao. Bàn tay bò tới như một con rắn đang dần dần rút ngắn khỏang cách tới chỗ con mồi.
Ông già không nhìn thấy điều đó. Ông đang bị sốc. Ông ngồi cuối người về phía trước, chống khủyu tay lên mặt bàn và đưa cả hai tay che mặt.
Malraux vẫn tiếp tục mỉm cưới. Gã bây giờ trông giống một con quỷ hơn là con người.
Con dao găm là điều quan trọng.
Bây giờ càng quan trọng hơn lúc nào hết.
Hắn trườn bàn tay tới và đột ngột dừng lại. Nó nằm im lặng ở đó, như những móng vuốt nhợt nhạt của một người đã chết, bởi hắn cảm nhận rằng hắn không cần phải đẩy tay tới nữa. Hắn đã chạm vào vũ khí.
Malraux có cảm giác như hắn và con dao găm bây giờ đã được nối với nhau bằng một cây cầu. Một cây cầu tinh thần, mạnh mẽ đến mức độ không một kẻ nào có thể chia cắt.
Hắn và con dao thuộc về nhau. Ý nghĩ đó quay cuồng trong đầu óc gã đàn ông. Gã có cảm giác như một thế lực xa lạ và hòan tòan khác biệt đang để lại cho hắn một thông điệp, nhưng thông điệp đó chưa đến được với đầu óc hắn, bởi còn quá nhiều vật trở ngại trên đường đi, những trở ngại phải được dọn dẹp. Một khi những chướng ngại vật này bị tiêu diệt, sẽ không kẻ nào, không vật gì ngăn cản được hắn nữa.
- Mi thuộc về ta. – Gã thì thào, ông già không nghe thấy vì tiếng nức nở của ông đang to hơn giọng gã đàn ông nói. – Mi thuộc về ta, về ta chứ không một kẻ nào khác. Ta đã đi kiếm mi, ta đã tìm thấy mi, ta đã giải thóat cho mi và ta muốn mi chỉ nghe một mình mệnh lệnh của ta, chỉ nghe theo một mình ta. Chừng nào ta còn sống, chừng nào ta còn đủ sức mạnh để cầm mi lên, cả hai chúng ta sẻ là những chiến hữu của nhau. Ta muốn mi dẫn đường cho ta, cũng như ta muốn mi để ta dẫn đường mi. Ta muốn chúng ta tạo thành một dơn vị thống nhất, bởi chúng ta thuộc về nhau. Hai chúng ta đã đi tìm nhau, và đã tìm thấy nhau. Mi là cứu tinh của ta, và ta đã là cứu tinh của mi. – Gã đàn ông hơi cuối đầu xuống, nhìn chăm chăm vào mũi dao. Mũi dao có vẻ như đang biến dạng dưới ánh nến và ngày càng gây ấn tượng mạnh mẽ hơn là nó có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Malraux mỉm cười. Gã chỉ nhìn thấy một con dao găm đó, gã tập trung tòan nội lực vào nó và đồng thời vào một yếu tố khác.
Vào cái chết, vào việc giết người!
Cả hai luồng điện đó gặp nhau, bổ sung lẫn cho nhau và mạnh mẽ hơn hẳn trong lưỡi dao có phép thụât, giải tỏa cho tòan bộ sức mạnh của nó bùng nổ ra ngòai.
Con dao chuyển động!
Người ngòai nhìn không ai hiểu được, bởi nó xoay mặc dù không có bàn tay nào chạm vào nó.
Chỉ qua sức mạnh tinh thần và sức mạnh của chính nó. Bởi nó cũng chính là chủ nhân.
Malraux nghe thấy tiếng gã cười. Không phải tiếng cười vui vẻ và tự do, mà vất vả và ngạc nhiên. Những cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trước con mắt tinh thần của gã.Gã có cảm giác như mình là một siêu nhân đang ném được một cái nhìn vào tương lai và biết được quyền lực của bản thân.
Gã cùng món vũ khí của quỷ Satan.
Gã và cái Ác!
Những bóng tối của ánh nến nhảy nhót trong mắt gã. Trông Malraux thật độc ác, như một con quỷ đã nhập vào hình người, đang ngồi bên một cái bàn bình thường.
Gã ra lệnh đầu tiên.
- Lên cao!
Con dao phản ứng. Nó đột ngột bay dọc mặt bàn và dừng lại ở một độ cao ngang với khuôn mặt của người đàn ông già nua. Khuôn mặt đang được che sau hai bàn tay.
Con dao xoay tròn.
Nó xoay từ từ, hầu như đang ra vẻ thích thú. Có lúc nó hướng mũi dao về hướng Malraux, rồi sau đó lại xoay về hướng gã đàn ông cái cán được quấn vải. Cái cán đang kêu lên khe khẽ, như thể làn chất liệu quấn cán đang tung ra những tia lửa li ti.
Một điều kỳ diệu.
Một pháp thuật độc ác, quỷ quái, và Malraux cảm giác hắn là người bất khả chiến bại. Con dao này là tất cả nhũng gì mà gã mong ước trên đời. Gã hòan tòan không thể tưởng tượng được, đấy là một kẻ hầu người hạ tốt nhất, chung thủy nhất. Nó đơn giản có một không hai, nó tuyệt vời, nó sẽ nghe lời gã. Nó chỉ nghe theo những dòng suy nghĩ của gã và làm tất cả những gì mà gã yêu cầu.
Gã sẽ chỉ cho kẻ thù của gã biết ai là kẻ mạnh hơn. Nhưng kẻ thù của gã hiện giờ đang ở đâu?
Malraux đã biết câu trả lời, và nụ cười quái gở trên gương mặt của gã mỗi lúc một rộng hơn, quỷ quái hơn.
Cho tới nay , gã chỉ nói chuyện lý thuyết với mình. Thế nhưng cơ hội thí nghiệm đang nằm trong tay gã. Gã đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông già nua. Ông ta đã đưa gã vào nhà của mình, ông ta đã tiếp đãi gã như một vị khách, nhưng ông ta đứng về phía bên kia.
Đó là điều ngu xuẩn nhất của ông ta!
Con dao vẫn xoay tròn trong không khí. Malraux muốn nó dừng lại, gã ra lệnh đanh gọn:
- Thôi!
Món vũ khí tuân lời. Nó xoay một lần nữa, rồi dừng lại, chỉ vào cổ của người đàn ông già nua, một cần cổ được phủ bằng lớp da mỏng, nhăn nheo, rám nắng. Cái cần cổ giật lên, giật xuống cùng yết hầu sau mỗi lần nuốt.
- Này, ông già… - Hắn cất giọng.
Ông ta không nghe thấy.
Malraux cảm nhận rõ nổi giận dữ và căm hờn ông già lớn lên trong tâm khảm hắn. Việc ông ta không nhìn gã cũng có thể coi là biểu thị của sự khinh thường. Trước đây một vài giờ đồng hồ thì gã còn chịu đựng được, nhưng bây giờ thì không.
Không bao giờ nữa.
Không đời nào!
Và gã ra lệnh cho con dao găm.
- Giết!
Món vũ khí vẫn trực chỉ cái đầu nhọn của nó vào cần cổ nhăn nheo của ông già. Thế rồi nó chồm về phía trước. Malraux nghe một tiếng gừ khe khẽ khi mũi dao xé gió lướt tời. Một tích tắc sau đó, con dao đã tìm thấy mục đích và cắm phập vào cổ họng của người đàn ông già nua.
Ông già thậm chí không kịp kêu lên một tiếng. Máu chảy tràn vào khoang miệng ông, xuất hiện những bóng tối trước mắt ông, kéo ông vào cỏi chết.
Malraux ngồi trên ghế và quan sát tòan bộ cảnh tượng đó với mối quan tâm lạnh lùng. Chỉ tới khi suy luận ra những tương lai nào đang đứng trước mặt gã, Malraux mới cảm thấy sống lưng gã rởn nhẹ. Một tương lai bóng lóang, được đúc bằng vàng. Gã có thể nhảy lên hò reo vì mừng rỡ, nội tạng của hắn bây giờ đang chìm ngập trong những lưỡi lửa hả hê.
Người đàn ông ngã xuống đất và ngã ngửa.
Tiếng động kéo tên giết người ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Gã đàn ông quỷ ám đứng dậy, đi vòng quanh bàn và nhìn xuống người đã chết
Khi rút con dao găm ra khỏi vết thương, Malraux khích khích cười.
Chương 4
Malraux ra khỏi ngôi nhà của người đàn ông. Gã đứng trong bóng tối và tận hưởng màn trời đêm lành lạnh cùng ngọn gió đang vuốt ve mặt hắn.
Chẳng phải chỉ đêm nay thuộc về hắn, cả tương lai cũng là của hắn. Malraux bây giờ đã nắm trong tay một quyền lực và nếu hắn biết khéo léo tận dụng nó, hắn không phải chỉ có thể nhân đôi nó lên, hắn có thể nhân mười nó lên, nhân trăm nó lên. Những suy nghĩ quay cuồng trong đầu óc và gã đàn ông như sa vào một cơn say, tưởng tượng như gã đang bay lên khỏi mặt đầt, bay qua nhũng vách núi đá kia, bay ra tới biển.
Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!
Gã rời khỏi làng. Tới một lúc nào đó người ta sẽ tìm thấy xác ông già, và hỏi kẻ nào là thủ phạm? Nhưng điều đó không khiến gã băn khoăn, bởi không một ai nhìn thấy gã. Không một câu trả lời nào đúng cả.
Sau bữa ăn, gã đã thấy mình khỏe trở lại, bất chấp những cố gắng của ngày hôm trước. Gã thấy mình đủ sức để đi bộ đến một khu cư dân lớn hơn, nơi gã có thể an tâm trà trộn vào dân chúng trong thời gian đầu. Để tồn tại, hắn cần có tiền hay vàng. Gã sẽ có cả hai thứ đó dưới sự trợ giúp của con dao găm. Con dao bây giờ là bạn gã, là đối tác, và trên con đường đi qua bóng đêm, gã vừa đi vừa luyện tập với nó.
Lần này con mồi của chúng không phải là người nữa, mà là những con thú không kịp tránh. Gã truy lùng những con thỏ, gã giết rắn, điều này khiến gã vô cùng vui mừng, bởi gã thấy con dao của gã nhiều khi chuyển động còn nhanh hơn cả lòai bò sát.
Màn đêm khiến gã hứng thú.
Cứ mỗi khi đâm chết được một con thỏ, gã lại sung sướng hít vào người hơi máu nóng. Gã biết rất rõ, cái mùi này sẽ còn bám theo gã suốt đời. Năm này qua năm khác, nạn nhân này qua nạn nhân khác…
Đến khi bình minh thức dậy thì gã phải trốn tránh, bởi có một nhóm lính dạo quanh khu vực. Gã để cho nhóm lính đi qua, rồi xoay hướng bước theo họ trên một con đường nhỏ. Gã giữ khỏang cách gần, để luôn luôn nhìn thấy mùi bụi vẩn lên sau chân họ. Điều duy nhất gã quan tâm bây giờ chỉ là món vũ khí. Nó khiến gã cảm thấy mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ
Khi bình minh đã chiếu sáng bầu trời từ phía Đông, gã đàn ông vẫn cảm thấy chưa mệt mỏi. Gã có cảm giác như người vừa đủ, bởi gã vô cùng tin chắc vào việc làm của mình.
Băng qua một con suối nhỏ bằng một cây cầu cổ bằmg đá, gã nhìn thấy những nóc nhà của một thành phố nhỏ nhô lên, màu trắng xen lẫn xám, rãi rác trong một thung lũng con con và trên cả triền núi. Trên triền núi có cả một nghĩa trang nhỏ. Cách chỗ gã đứng không xa, ngay bên cạnh ngọn tháp của ngôi nhà thờ là một ngôi nhà trông có vẻ rộng rãi, to lớn. Gã đàn ông chọn nó làm mục tiêu. Những người sống trong một ngôi nhà thế này chắc chắn phải rất giàu có và hòan tòan có thể chia sẽ một phần sự giàu có đó cho gã.
Đó là ngôi nhà của một thương gia.
Chỉ cần hỏi một vài người trong khu vực xung quanh, gã đã tìm ra điều đó. Hai giờ đồng hồ sau, gã nấp trong khỏang vườn của ngôi nhà . Khỏang vườn không phải chỉ được bảo vệ bởi những bức tường, mà có cả một vài gã nô lệ da đen. Họ không nhỉn thấy gã, họ chỉ nhìn thấy con dao găm, nhưng ở những thời điểm quá muộn màng.
Gã đi vào trong nhà.
Gã cảm nhận một sự mát lạnh đến tuyệt vời bên trong ngôi nhà. Những khỏang ao và những vòi phun nước ngòai vườn khiến ngôi nhà không chỉ mát dịu, mà còn làm xuất hiện cả những bóng đen. Hắn biết rằng chủ nhân ngôi nhà đã sống một vài năm ở miền Trung Cận Đông và đã đưa một vài nét kiến trúc ở đó về nước Pháp.
Gã tìm thấy người đàn ông trong vườn, ông ta đang nằm dài trên một chiếc ghế sofa. Một người đàn ông béo phị với một cái bụng tròn như quả bóng, một gương mặt múp míp như mặt lợn, lơ thơ vài sợi tóc trên đầu.
Gã chơi trò mèo chuột với người đàn ông.
Gã chỉ cho ông ta biết con dao của gã có thể làm được những gì. Nó không phải chỉ biết giết, nó cũng có thể gây ra những vết thương, hòan tòan như ý của chủ nhân nó muốn.
Vây là ngay lập tức Malraux trở thành giàu có.
Tên giết người rất muốn mang thêm, nhưng sức vác của hắn chỉ có hạn. Số vàng này sẽ đủ cho việc khởi đầu một tương lai mới.
Thêm một lần nữa, gã ra lệnh cho con dao găm bằng thứ giọng lạnh tanh mùi máu:
- Giết!
Người thương gia giàu có chết với một tiếng rên nho nhỏ trên môi khi chưa kịp hiểu vì sau phải chết.
Malraux rời căn nhà, cảm giác cả thế giới mở ra dưới chân gã, thuộc về gã.
Và thế là gã đàn ông mang lốt quỷ biến ra khỏi miền Nam nước Pháp, lặn thật sâu. Thỉnh thỏang người ta lại tìm thấy một vài dấu vết mơ hồ của hắn, những dấu vết chỉ rất ít người trong cuộc biết đến.
Bá tước Dean Ellroy đưa cả hai tay cầm lấy tấm vải phủ bằng lụa, rồi giật nó lên cao.
Trong một thóang, miếng lụa trôi bồng bềnh như một thiên thần dang cánh trên thân hình người vợ đã chết của ông, nhợt nhạt và cứng đờ. Bà nằm trên giường ông, mặc một bộ áo ngủ bằng lụa. Ở khỏang chính giữa, ngang với tầm cao của trái tim, nền lụa hiện rõ một vệt màu đỏ. Công cụ chết chóc đó đã đâm trúng bà ở chổ này.
Tấm vải phủ xuống, tấm vải màu tang.
Nó tỏa ra, trùm lên tòan bộ thân mình của người đã chết, cứ như Eireen cần phải được xóa khỏi ký ức của người chồng.
Với những bước chân nặng nề, bá tước Dean Ellroy rời phòng ngủ. Những suy nghĩ trong đầu ông xoay quanh Eireen. Ông biết, không một ai có thể trốn tránh được số phận của mình. Cả ông cũng không…
Ông đi qua ngôi nhà, thấy nó trống vắng đến tận cùng vì không có Eireen.
Người hầu kẻ hạ đã được ông gửi đi chỗ khác. Người chồng ngồi xuống phía sau bàn viết, vùi mặt vào giữa hai bàn tay. Bá tước Dean Ellroy bật khóc, ông khóc thương cho Eireen, người đã chết thay cho ông, bởi người mà con dao đó muốn hạ thủ là chính bản thân ông. Chỉ bởi Eireen thay đổi giường ngủ trong đêm nên Thần Chết đã tóm lấy bà. Bản thân ông đến câu lạc bộ và nghĩ đêm tại đó. Eireen biết tất cả, và không nói một lời nào. Cả đời bà là người ít nói, nhưng bà yêu ông bằng tất cả trái tim, cũng như ông yêu bà vậy.
Giờ thì bà đã chết.
Bà bị giết bởi một lời nguyền mà lẽ ra không được tồn tại. Bị giết bởi một thứ vũ khí có tồn tại đấy, nhưng không hiện hình, bời không ai nhìn thấy nó. Món vũ khí được điều khiển bởi những thế lực ma quỷ và bản thâ ông là một trong rất ít người biết được điều này.
Có kẻ nào đó đã lôi nó ra khỏi nơi cất giữ. Kẻ đó muốn dùng món vũ khí này để diệt trừ những người đàn ông đáng kính trọng, và ông biết, một vài thành viên trong nhóm hội ăn thề của ông đã qua đời, tại nước Mỹ, tại châu Á, một người ở Berlin.
Bây giờ đến ông.
Bá tước Dean Ellroy thở nặng nhọc.Ông là một người đàn ông cao lớn có mái tóc đã xám trắng, khuôn mặt thon nhỏ với đôi mắt đại bàng tinh tường, một đôi mắt có thể nhìn thấu đến tận đáy tâm hồn người đối diện. Nhưng tất cả những nét tinh tường sắc sảo đó giờ đây đã biến mất.
Trong tư thế ngồi bên bàn viết bây giờ, người đàn ông gây ấn tượng trống rỗng và kiệt lực, bị bỏ rơi, nhiều phần chết hơn là còn sống, một con người giơ tay đầu hàng số phận.
Ông không chỉ nghĩ đến bản thân mình, mà ông nghĩ nhiều hơn đến tổ chức mà ông là thành viên. Phải ngăn chặn lọai giết chóc này lại, không thể để nó tiếp tục cướp đi những nạn nhân khác. Cho tới nay, các thành viên của tổ chức luôn tìm cách tự giải quyết các vấn để khó khăn của mình. Tình huống bây giờ không thể tiếp tục như vậy được nữa, bởi phía bên kia đã quá mạnh mẽ.
Ông cần sự trợ giúp, tất cả họ cần được trợ giúp.
Thế nhưng ai là người đủ mạnh mẽ để ra mặt đối phó với lời nguyền xưa cũ đó?
Khi bừng tĩnh khỏi cơn mơ màng của mình, bá tước Dean Ellroy tưởng mình mới ngồi xuống bàn chỉ vài ba phút. Thât ra thì khỏang thời gian vừa trôi qua là trên hai giờ đồng hồ.
Bá tước đứng dậy, run lập cập, đến độ phải bám vào lưng ghế. Ông lấy hơi thật sâu. Cổ họng ông khô rát, đôi mắt cay xè vì đã khóc quá lâu. Chắc chắn chúng cũng đang đỏ tấy lên, nhưng người đàn ông không quan tâm. Bây gìơ không còn là lúc chú ý đến hình thức bên ngòai.
Eireen chết rồi!
Sự thật đó đập vào đầu óc ông như một ngọn búa tàn nhẫn. Người đàn bà đã sát cánh bên ông trên hai mươi năm đường đời bây giờ không còn sống nữa. Bà đã chết thay cho ông, cái chết lẽ ra phải giáng xuống đầu ông.
Cái chết nào?
Ông biết nó. Ông biết món vũ khí đã gây ra cái chết. Nhưng ai sẽ tin ông đây? Nếu ông đến gặp cảnh sát và giải thích những gì có thể là nguyên nhân gây nên cái chết của vợ ông, người ta chỉ sẽ cười giễu và đuổi ông về. Thậm chí có lẽ còn giam ông vào đằng sau chắn song sắt. Không, đây không phải là một vụ án dành cho cảnh sát, không phải thế lực cảnh sát bình thường có thể giải quyết.
Ông đi về chỗ quầy rượu trong nhà , được xây khuất sau đọan tường lát gỗ. Nó không phải chỉ chứa nhiều món rượu khác nhau, nó có chứa cả nước ngọt và nước khóang. Bá tước Dean Ellroy rút ra một chay nước khóan, uống một ngụm, phần còn lại ông pha với một lọai rượu Scotch lâu đời.
Ông rất thích uống whisky vào buổi tối. Thức uống cho ông cảm giác đã bỏ thế giới bình thường lại sau lưng mình. Nhưng không bao giờ ông uống quá hai hoặc ba cốc nhỏ. Với cốc rượu trong tay và một tia nhìn trống trải trong mắt, người đàn ông đi xuyên qua các căn phòng, dừng lại trước một cửa sổ rất rộng, nhìn ra bên ngòai.
Bá tước Dean Ellyoy đang đứng ở lầu một. Ở tầng trệt dưới kia là nhóm phòng thuộc văn phòng Luật sư của ông. Khi nhìn qua làn cửa kính, ông có cảm giác như nhìn vào một thế giới lạ lùng, khác biệt, chứ không phải khỏang vườn quen thuộc của chính mình
Hôm nay là một ngày tháng hai u ám, ẩm ướt, đẩy tinh thần người ta xuống đáy sự chán chường. Trong những ngày như thế này, tốt nhất là ở lại trong nhà mình hoặc trong phòng làm việc. Ngòai kia mưa đang lất phất rơi xuống từ những đám mây xà rất thấp. Hơi ẩm cũng đang bốc lên từng đám từ mặt đất, bay là là, trộn vào những đám mây nặng trĩu bay lên từ hai bờ sông Themse, như những bóng ma khổng lồ vừa rời khỏi vương quốc của chết chóc.
Khỏang vườn của ông đang trôi bồng bềnh trong cái nồi hơi khổng lồ đó. Sương mù tạo thành từng vệt trên các tán cây. Ông bá tước hầu như không nhận ra được cây liễu già nua đứng bên bờ rào quen thuộc. Trông nó bây giờ như một miếng vải khổng lồ bị buộc lại, rũ xuống, quệt sát mặt đất
Nó đang để tang cho Eireen.
Cả ông cũng đang để tang bà. Một lần nữa, ông bá tước ý thức được rằng vợ ông không còn sống nữa. Ông nắm chặt đôi tay thành nắm đấm, cảm nhận rõ những móng tay đang cắm thật chặt vào lòng bàn tay mình, đau nhói.
Ông đứng bên cửa sổ như chiếc bóng, nhìn vào một ngáy xám xịt. Dĩ nhiên bá tước Dean Ellroy lẽ ra phải báo cho cảnh sát từ lâu rồi. Xác chết cần phải được đến đón đi, được khám nghiệm, nhưng ai sẽ là người tin rằng vợ ông đã bị một thế lực vô hình giết chết? Chẳng một ai cả! Các cảnh sát viên là những con người thực tế, họ phải thực tế thì mới làm được cái nghề đó. Mỗi ngày họ phải nghe biết bao nhiêu lời bào chữa vô căn cứ, biết bao nhiêu lời dối trá.
Nhưng cái chết của vợ ông không phải là một lời dối trá.
Đáng tíêc là không.
Ngưới đàn ông quay người đi. Đôt ngột cái cốc trong tay ông run lập cập. Ông vội vàng uống hết rượu bên trong. Cảm giác nóng và khô tràn đầy khuôn miệng. Người đàn ông cảm nhận nó rất rõ ràng khi lại ngồi xuống đằng sau chiếc bàn viết thẫm màu.
…
Bá tước Dean Ellroy nghe tiếng mình thở nặng nề. Ông nhìn trân trối lên chiếc máy điện thọai. Ông cần phải được trợ giúp. Chỉ một mình và với sức lực của bản thân, ông không thể tự giải phóng ra khỏi cuộc chiến quỷ ám này. Càng suy nghĩ về nó, ông càng thấy vòng vây siết chặt lại. Chẳng bao lâu, tất cả họ sẽ qua đời và chẳng để lại một dấu vết nào.
Phải thay đổi!
Lần này ông vẫn còn gặp may.
Nhưng liệu có gặp may lần thứ hai?
Ông không tin như vậy. Bá tước Dean Ellroy đang bối rối. Đây là điếu rất hiếm xảy ra trong tòan bộ cuộc đời luật sư của ông. Ở đây, ông đang phải đối mặt với một ngọn đòn nhanh như chớp.
Nhưng những bâng khuâng thương cảm đó còn phải tiếp tục hết ba mươi phút nữa thì người đàn ông mới đủ sức ra quyết định. Ông không thể tự kéo mình ra khỏi bùn lầy này được nữa. Ông phải được hỗ trợ, và phải kể tất cả với những người muốn giúp ông. Ông sẽ phải kể đôi điều về tổ chức của ông. Thà bẻ gãy một lời hứa, còn hơn là chết hết.
Bàn tay ông vẫn run lập cập khi nắm lấy ống nghe. Trong một thóang mà người đàn ông tưởng như dài vô tận, bá tước Dean Ellroy có cảm giác mình là một kẻ phản bội. Thế rồi người luât sư cương quyết lắc đầu và bấm số. Ông biết tương đối rõ người đàn ông mà ông ta muốn gọi tới. Họ đã gặp nhau một vài lần trong những bữa tiệc sang trọng, nhưng họ chưa bao giờ nói chuyện và gặp gỡ nhau vì công việc nghề nghiệp.
Bá tước Dean Ellroy chỉ biết rằng người đàn ông đó đang cầm đầu dù rất ít nhân viên nhưng làm việc rất hiệu quả. Ông đã tình cờ được nghe nói như vậy.
Hy vọng rằng họ sẽ tin lới ômh.
Hy vọng rằng vụ án này sẽ được giải quyết.
Hy vọng…
Ông nghe thấy một giọng phụ nữ. Một cô gái tên Glenda Perkins xin được biết ý muốn của ông…
- Tôi muốn gặp ngài Powell James.
- Tôi được phép nêu tên ai ạ?
Chương 6
Trong hàng ngũ của chúng tôi có kẻ phản bội. Một con người không hề gây chú ý, một kẻ biết đóng kịch hòan hảo tới mức chẳng một ai nhận ra là hắn đưng về phía bên kia, một kẻ đang ẩn náu, nhưng là một tay chân trung thành của quỷ Satan. trong một chừng mực nào đó, hắn có một thể dạng thứ hai, nằm dưới cái vẻ mặt bên ngòai bình thường và hữu hình.
Hắn là một sản phẩm của bóng đêm!
Tôi không biết mình phải ứng xử ra làm sao, và Suko cũng vậy, bởi chúng tôi đều tin vào lời người đàn ông có tên là Jiri Sabka. Đáng tiếc người ấy đã qua đời.
Một hiện thực không thể tưởng tượng.
Trên con đường rất dài từ Bắc nước Anh quay trở lại London, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất kỹ về việc này, để rồi thống nhất rằng sắp tới chúng tôi sẽ tiếp tục cư xử thật bình thường, hy vọng đánh lừa được tên phản bội.
Liệu chúng tôi có làm được điều đó không? Liệu Suko và tôi có đủ năng khiếu làm diễn viên? Không một ai trong chúng tôi dám đưa ra câu trả lời. Cả cô thư ký Glenda Perkins cũng đã nhận ra nỗi uẩn khúc đó và gạn hỏi một vài lần: “ Liệu cô có tội lỗi gì không mà chúng tôi nhìn cô kỳ quái như vậy?” May mắn làm sao cả hai chúng tôi đều nhanh trí, nghĩ ra được một vài lời né tránh, ví dụ: “Ừ thì lâu rồi không gặp em” hay là “Dạo này trông em xinh ra hơn đấy”. Rõ ràng là cô gái không tìn, chỉ có điều cô lờ đi, không để tâm đến những lời lảm nhảm đó.
Chúng tôi chỉ kể duy nhất với một người.
Powell James, sếp của chúng tôi.
Dĩ nhiên, chính ông cũng có thể là kẻ phản bội, nhưng hai chúng tôi đơn giản phải tâm sự với một ai đó. May mắn thay, Powell james khi nghe đã tỏ ra rất hỏang sợ, bất ngờ.
Cả sếp cũng không gợi ý cho chúng tôi được một giải pháp. Điều đó hai chúng tôi phải tự tìm ra. Đâm đầu về phía trước và không nghĩ đến bất kỳ một vấn đề nào khác, Nghiên răng lại. Có thế thôi.
………
Dù sao chăng nữa cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, không đứng lại, cả công việc của chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi đã nhận một vài công việc bất thường, chúng tôi truy đuổi những con quỷ của bóng đêm, những sản phẩm của địa ngục, con cháu của hàng hà sa số những dòng ma quỷ khác nhau, và chúng tôi cũng phải đối mặt với cả một món vũ khí giết người được điều khiển và dẫn đường bởi những bàn tay vô hình.
Vũ án con dao vô hình ập tới qua lời kể của sếp Powell James về cuộc nói chuyện qua điện thọai với một luật sư nổi tiếng. Chúng tôi ngồi trong phòng làm việc của ông, nghe xong câu chuyện. Sir James hiện đang chờ chúng tôi hỏi. Ông thậm chí còn gật đầu, khích lệ.
Suko lên tiếng đầu tiên.
- Bá tước Dean Ellroy khẳng định rằng tên sát nhân hoặc ít nhất là món vũ khí đã xuất hiện từ một nguồn vô hình và đã giềt vợ ông ta?
- Đúng thề, Suko, và mặc dù đã cố gắng tận dụng tất cả các câu hỏi hiểm hóc, tôi cũng không thuyết phục được ông ta nghĩ khác đi. Ông ấy khăng khăng bám chặc vào lời khẳng định rằng vợ ông ấy đã bị giết bởi một món vũ khí nhất định, bởi một con dao găm xưa cũ, một con dao vô hình, đã sống sót qua rất nhiều thời đại.
Suko nhìn tôi:
- Cậu hiểu không?
Tôi nhún vai.
Cử chỉ này không khiến Sir James hài lòng.
- Để tìm lời giải thích, tôi đề nghị là anh đến gặp bá tước Dean Ellroy và hỏi ông ấy cho kỹ. Còn Suko, tôi muốn anh ở lại đây, bởi chúng ta phải tính tóan và chờ đợi những thông điệp bí ẩn khác bất cứ lúc nào. Dù sao thì bá tước Dean Ellroy cũng không gạt bỏ hòan tòan khả năng này.
- Có nghĩa là những vụ giết người tiếp tục..?
- Tương tự như vậy.
- Những ai đứng trên danh sách?
- Tiếc là tôi không biết. Chỉ có điều, tôi tin chắc là bá tước Dean Ellroy biết nhiều hơn những gì ông ta thú nhân với tôi. Ông ấy cũng đã ám chỉ như vậy.
- Ám chỉ gì kia?
- Anh cứ đi tới đó đi, John, anh có thể hỏi chính ông ấy.
- Nếu tôi có thể tin rằng ông ta chơi bài ngửa..
- Anh cũng sẽ xác định được chuyện này.
- Và đây không phải là vụ giết người đầu tiên?
- Đúng thế. Đã có nhiều vụ xảy ra. Việc bà Eireen Ellroy qua đời thật là một chuyện nhầm lẫn. Lẽ ra ngọn đòn phải giáng xuống chồng bà ta. Cả những người khác cũng đang đứng trong hiểm họa, và không phải ai cũng sống ở London, mà rải rác trên tòan thế giới.
- Ồ, chuyện ly kỳ đây, - Suko lẩm bẩm – Tôi đã nhìn thấy cái cảnh phải ngồi lên máy bay, lang thang từ nơi này sang nơi khác.
- Đó là lý thuyết. Tôi không tin là tình huống lại trầm trọng đến mức đó. Anh hãy thử vận may ở nhà bá tước Dean Ellroy đi đã, John.
- Tôi sẽ làm. – John đứng dậy – À, tôi còn câu hỏi nữa. Ông ta đã cho người đến đón bà vơ đi chưa?
- Chưa. Bà ta vẫn nằm ở chính nơi bà ấy bị giết, trong giường của chồng
- Cảm ơn xếp!
Tôi rời khỏi căn phòng. Bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại chua chát và bực bội tới thế.
Cũng có thể nguyên do nằm ở chỗ đầu óc tôi không một lúc nào ngưng nghĩ tới kẻ phản bội khốn kiếp trong hàng ngủ chúng tôi.
Chương 7
Bá tước Dean Ellroy không đủ sức ngồi tiếp trong văn phòng, ông đi lang thang qua ngôi nhà rồi cuối cùng dừng lại bên cánh cửa dẫn vào phòng ngủ.
Ông có nên, hay là không nên?
Hiện ông vẫn còn thời gian để chia tay với người vợ yêu thương. Người đàn ông mà ngài Powell James gửi tới chắc chắn phải hơn nửa đồng hồ nữa mới đến đây.
Ông đặt một tay lên quả đấm cửa, mồ hôi chảy tràn xuống làn thép. Ngừơi đàn ông bất giác rùng mình dưới những linh cảm và tưởng tượng khủng khiếp đột ngột đổ ập tới.
Điều gì sẽ xảy ra, nếu ông không còn nhìn thấy Eireen như lúc ông rời căn phòng này? Nhăn nhúm lại như cao su, rữa nát ra như một xác chết cổ đại với đôi môi đã mục và một khoang miệng khủng khiếp?
Những hình ảnh đó dội lên trong đầu óc, gây cảm giác sợ đến tê liệt. Người đàn ông dơ tay quệt trán, quệt mắt, chẳng qua là động tác muốn trấn an mình.
Những hình ảnh đó biến mất. Bá tước Dean Elroy không biết liệu sự biến mất này có dính dáng gì đến cử chỉ ông vừa làm.
Vị luật sư mở cửa ra. Ông mặc một cái quần màu xám, trên là một sơ mi trắng và có lẽ mồ hôi đang chảy ròng ròng dưới nách ông ta.
Căn phòng có hai cửa sổ rất cao. Ánh sáng tràn vào phòng từ nhiều hướng khác nhau. Mặc dù ngòai trời vẫn còn xám xịt và đầy mây mưa, nhưng trong phòng vẫn rất sáng. Ông kéo lớp màn trong bên cửa sổ lại. Mặc dừ không dày và không tối, nhưng ít ra chúng cũng cản được một phần ánh sáng.
Ông nhón chân đi lại chiếc giường có chứa người chết, một người chết rất đổi thân yêu.
Eireen không hề thay đổi. Bà vẫn nằm đó cứng đờ, và nhợt nhạt. Chỉ có vệt đỏ trên ngực bà là lan rộng ra. Ông nhìn phần giữa của vết thương kỹ hơn và nhận thấy chúng rách tươm ra thành những sợi máu nhỏ.
Người đán ông im lặng
Có cái gì từ dạ dày trèo lên thít chặt cổ họng ông lại, những hình ảnh từ cuộc sống chung đầm ấm trổi dậy. Hình ảnh về những ngày đẹp đẽ, vui vẻ, thậm chí cả từ thời họ còn là sinh viên, bởi lúc đó ông đã gặp được Eireen. Nhưng ông nhìn thấy cả những bức ảnh u ám. Một trong số chúng đặc biệt trầm trọng. Ông nhìn thấy Eireen và ông ngồi trong phòng khám bệnh, nhìn vào gương mặt nghiêm trang của vị bác sĩ, đang dùng những lời lẽ dịu dàng giải thích với họ rằng họ sẽ không bao giờ có thể có con. Nguyên nhân nằm ở phía ông. Hiện thực này đã lay chuyển họ đền tận gốc rễ, bởi cả hai đều rất yêu con trẻ.
Họ đã không ít lần nghĩ đến chuyện nhận con nuôi, thế nhưng lần nào cũng có một sự kiện bất ngờ chắn ngang, thế rồi cuối cùng họ đầu hàng và dồn mọi tình thương cho những đứa trẻ trong dòng họ. Những cháu gái và những cháu trai đã được vợ chồng ông hết mực cưng chiều. Không biết chúng sẽ nói gì trước cái chết của bà cô chúng.
Ông nghe thấy bản thân mình thở dài, và sau đó mới nhận ra những giọt lệ đang lăn trên hõm má.
Ông giơ tay quệt chúng đi.
……
Người đàn ông nhắm mắt lại. Ông không muốn nhìn nữa, ông không còn muốn đối mặt với người đã chết. Ông cần gom góp tất cả sức lực của mình để chống chọi với kẻ sát nhân. Chống chọi với món vũ khí xuất hiện từ miền vô hình. Chống chọi với con dao ma quỷ của Harun El Basra, kẻ đã bị hủy diệt từ rất lâu rồi. Nhưng nếu hắn bị hủy diệt hòan tòan và thật sự thì có lẽ Eireen và những người anh em khác cùng tổ chức với ông bây giờ vẫn còn sống.
Tổ chức!
Đó mới chính là vấn đề, nó cũng là vật cản, bởi mỗi thành viên trong tổ chức đều đã hứa trang trọng là sẽ suốt đời im lặng về một số việc nhất định. Trong thời gia cuối này, họ trở thành thành viên của một tổ chức chết chóc. Bởi không một ai còn tin tưởng vào số phận của mình, không một ai.
Với hai đôi mắt nhắm nghiền, người đàn ông xoay mình sang phải và chỉ mở mắt ra khi ông đã bước ra khỏi tấm gương một vài bước chân, không còn phải thấy chính mình nữa.
Ông đi qua ngưỡng cửa. Thóang nhìn lên đồng hồ. Trong một giây, tất cả những con số trôi bềnh bồng trước mắt ông.
Nhân viên của Powell James chắc sẽ tới ngay thôi. Vị chỉ huy cảnh sát đó đã gửi tới một người mà ngay cả ông cũng biết tên.
John Singlair!
Đấy là một chánh thanh tra,một người có rất nhiều kinh nghiệm trong cuộc chiến chống lại những thế lực bóng tối. Rất có thể anh ta sẽ có khả năng chận tay cái ác. Nhưng để làm được điều đó, anh ta cần thông tin này, và vì thế mà Dean Ellroy sẽ phải một lần nữa bẻ gãy lời hứa của mình. Tôi lỗi mỗi lúc một dày thêm!
Ông quay trở lại phòng làm việc. Ông không muốn ngồi lại trong căn phòng khách rất rộng, rất ấm áp, ở đó có quá nhiều kỷ niệm về người vợ đã qua đời.
Vào đến phòng làm việc, ông lại ngồi xuống bàn viết và nhìn xuống giàn máy giao tiếp hiện đại, thật tương phản với những đồ gỗ từ thời Barock. Ở đây có mọi thứ. Ông cũng có thể gọi điện thọai mà không cần phải nhấc ống nghe lên, ông có thể vừa đi ngang dọc căn phòng vừa nói chuyện, mà đối tác vẫn hiểu rõ từng lời. Ngồi ở bàn làm việc, ông có thể mở cánh cửa ở phía tầng dưới và mời khách bước lên trên này. Ngòai ra ông còn có một màn hình theo dõi, cho ông biết tình hình trong khỏang hành lang tầng trệt. Một chiếc tivi rất lớn và một đầu máy vidéo cũng có mặt trong phòng làm việc. Nó có thể được bật lên nhờ bộ phận điều khiển từ xa.Tất cả đều hòan hảo, tất cả đều tốt, chỉ có điều chúng đều vô nghĩa. Người đàn bà ông yêu đã chết, Eireen không còn sống nữa.
Ông nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm và đập liên hồi lên bàn viết.Ông vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó. Cái chết thật tàn nhẫn một khi nó không mang ý nghĩa tự nhiên, và tàn nhẫn đâm đột ngột vào giữa cuộc đời ông.
Có cái gì lướt nhẹ qua gáy ông.
Đầu tiên, ông không để ý. Nhưng khi luồng không khí đó quay trở lại từ hướng khác, ngài bá tước ngẫng đầu lên và da ông ớn lạnh.
Gió lùa?
Không, cửa sổ cũng đóng chặt như của ra vào. Luồng không khí này phải có ột nguyên nhân khác.
Bá tước Dean Ellroy ngồi yên. Ông cứng người ra, hai bàn tay xòe đặt trên mặt bàn viết. Ông căng thẳng lắng nghe, cả cơ thể ông đã trở thành một cơ quan cảm nhận tế nhị, nó ghi lại tất cả những gì xảy ra trong khỏang không gian quanh đó.
Không có kẻ nào ở đây, hay là có đấy?
Đằng sau ông là một khỏang trống. Cái giá cũ đựng đầy sách vở đứng cách đó một vài mét
Một con ma? Một linh hồn của người đã chết? Hay Eireen?
Những câu hỏi đập vào đầu ông như những nhát búa điếng nặng. Ông không tìm được câu trả lời, ông cũng không muốn tin đó là sự thật. Không thể tin được. Nếu ông thành thật với bản thân mình, ông phải gạt danh từ Eireen và linh hồn bà ra khỏi từ điển của những thực thể đang còn sống. Thế nhưng mặt khác, kể cả lới nguyền như lời nguyền của con dao găm cũng đâu có tuân theo logic bình thường?
Không, không, nhất định ở đây có chuyện không tốt. Nhất định!
Bây giờ lẽ ra ông phải nhổm người và đứng dây, nhưng người đàn ông vẫn ngồi lại, cứ như thể mặt ghế đã được quét keo dính và trở thành một cái bẫy.
Lại thêm một luồng gió nữa!
Lần này ngay trước mặt ông, ngay trên mặt bàn làm việc, mạnh mẽ hơn cả hai lần trước.
Ông ngẫng đầu nhìn lên. Ông đã chuyển động cái đầu của mình thật nhanh và mở lớn mắt ra.
Không nhìn thấy gì cả.
Nhầm lẫn chăng?
Không, không thể là nhầm lẫn. Không thể nhầm lẫn tới lần thứ ba. Ông không nhầm lẫn, không có chuyện đó bao giờ.
Chờ đợi và rình mò lập lại, mặc dù sâu trong tâm khảm, ông đang rất sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đã xâm chiếm ông từ lâu rồi và và bây giờ đang siết chặt lồng ngực ông như một vòng dây trói. Phòng làm việc rất rộng, nó có đủ chỗ, nhưng bây giờ những bức tường không còn đứng cách ông quá xa nữa. Chúng lại gần, chúng lại gần từ mọi hướng, để tạo thành một chiếc quan tài.
Dean Ellroy nặng nhọc thở. Mồ hôi phủ trên trán ông, nhỏ thành từng giọt xuống cõi vô hình.
Vất vả, vị luật sư ngẫng đầu lên. Không khí đặc như bông đang phủ quanh ông, khiến cho ông ngộp thở dần.
Ông vẫn ngồi trên ghế.
Nước dãi ông bây giờ đắng như mật. Đó cũng là dấu hiệu cho biết nội tâm ông không ổn định.
Luồng gío.
Lần này thật mạnh, thật rõ, Dean Ellroy thậm chí còn nhận thấy được cả tiếng gió gầm gừ như con chó săn khóai trá lúc phát hiện con mồi. Thế nhưng không phải chỉ có thế, bởi tiếng động này không chạy lướt qua người ông. Nó dừng lại trước mặt ông. Ông nghe thấy tiếng đông một lần nữa ngay trên mặt bàn làm việc. Cứ như thể không khí đã bị nén lại và bây giờ bùng ra qua một lỗ hở nào đó.
Còn một vật nữa.
Một hiện vật dài, nhọn và óng ánh.
Nó là con dao từ miền vô hình trong quá khứ, con dao găm đã giết chết bà vợ Eireen của ông.
Chương 8
Giờ đến lượt mình!
Suy nghĩ đó xuyên suốt qua đầu óc và bá tước Dean Ellroy ngạc nhiên sao ông lại ít sợ hãi đến như vậy. Sự mât mát Eireen đã biến ông thành một người khác chăng?
Người đàn ông nhìn con dao găm bằng thái độ khá bình tĩnh.
Đúng, chính nó. Chính nó đã được miêu tả như thế này trong những cuốn sách cổ. Đây là vũ khí của tên Harun El Basra thích giết người, món vũ khí chỉ những người theo đạo Templer mới giật ra được khỏi tay hắn. Nó không có một cán dao thật giá trị, được trang điểm bằng ngọc ngà châu báu như điều thường thấy ở vũ khí của những kẻ cầm quyền. Trông nó hầu như đơn giàn. Nhưng chính trong sự đơn giản đó
là một nỗi nguy hiểm khổng lồ, bởi Dean Ellroy thừa biết cái cán này được quấn bằng chất liệu nào.
Ông không động đậy!
Hai mắt ông cay xé lên, con dao găm trở thành nhạt nhòa. Hai tay ông vẫn để trên mặt bàn, những ngón tay cong lại để có thể nhấc lên bất cứ lúc nào. Ánh mắt của ông rơi xuống một tập giấy cách đó không xa. Và sự vật này lại khiến trí nhớ ông tỉnh dậy. Nếu phải chết, thì ít ra ông cũng muốn để lại cho John Singlair một thông điệp.
Thật nhanh tay, ông với lấy một tờ giấy. Bàn tay kia cầm bút.
Con dao găm không chuyển động. Nó đứng giữa không khí như được treo lên bởi một sợi dây vô hình.
Không rời mắt khỏi món vũ khí, Dean Ellroy viết. Ông vừa viết vừa hy vọng rằng John Singlair có thể đọc được, bởi bây giờ ông chỉ có thể viết được ngoằn ngòeo. Ông đang quá hồi hộp sau một vài giây bình tĩnh giả tạo ban nãy.
Món vũ khí chờ. Có vẻ như nó đang chế nhạo Dean Ellroy, nhưng ông không đầu hàng, nghiến chặt răng viết tiếp. Mỗi nét bút đi kèm với một tiếng thở hổn hển. Trong những giây đồng hồ dài kinh khủng này, ông có cảm giác như mình đã hòan tòan đổi khác về cả tính tình lẫn cách ứng xử.
Chỉ tới khi ngòi bút cào lên mặt bàn viết bằng gỗ, tiếng động mới giật ông ra khỏi cơn mê viết. Đầu bút còn tiếp tục trượt trên cạnh bàn, bàn tay ông thả xuống dưới, ông không ngưng nó lại được và tự tay ông cắm cây bút đâm xuống đùi mình. Cảm giá đau giật cho ông tỉnh dậy.
Ông ngẩn lên nhìn.
Ông lại đưa được cánh tay lên, đặt cả hai bàn tay lên bàn, bàn tay phải xoay đi. Ông muốn giơ tay về phía tờ giấy, rồi đút nó vào túi quần, để nó không bị mất.
Con dao găm chuyển động. Nó hơi rung một thóang, cứ như thể đang tìm chỗ đâm tới.
Dean Ellroy bây giờ đã cầm được tờ giấy vào giữa những ngón tay, ông thả nó xuống lòng tay, chuẩn bị vo viên nó lại.
Lúc đó con dao găm lao vụt xuống dưới!
Dean Ellroy chỉ nhìn thấy lưỡi dao đột ngột biến thành một tia chớp, và ông cũng muốn giật tay mình ra nhưng không kịp.
Con dao nhanh hơn!
Nó đâm trúng đích!
Ngưới đàn ông thét lên khi con dao xuyên qua bàn tay. Ông không nghĩ tới điều gì cả, không nghĩ tới khả năng là bàn tay ông có thể bị con dao găm chặt lên mặt bàn. Ông giữ tia mắt nhìn xuống, nhìn cái cán dao quỷ quái, nhìn cả xuống bàn tay đang chảy máu. Máu chỉ rịn ra xung quanh mà không phun cao. Bức ảnh thật điên khùng, thật bất bình thường, đến mức độ ông hầu như không hiểu và cũng không phản ứng.
Đầu óc ông trống rỗng. Không còn suy nghĩ nào nữa. Tình huống đơn giản là quá điên khùng.
Thế nhưng những sợi dây thần kinh của ông vẫn tiếp tục họat động. Dean Ellroy cảm nhận rõ ràng là con dao đang chuyển động.
Chỉ một chút thôi, thế rồi nó rút thẳng ra khỏi bàn tay ông.
Máu trào ra.
Bây giờ cảm giác đau đớn mới đốt lên trong tay, lao vọt lên trên cánh tay, cho tới tận vai. Cảm giác đau đớn nổ như một quả bom trong đầu ông, cho các tế bào một mệnh lệnh và từ làn môi của vị luật sư thốt lên một tiếng kêu lảnh lót.
Khung cảnh xung quanh mờ nhòa như đang tụ lại thành một quả bóng. Sương mù kéo lên, sương mù màu đỏ, nhưng óng ánh trong dải sương mù đó vẫn là con dao với lưỡi dao bây giờ dính máu.
Dean Ellroy có cảm giác như đang nghe thấy một tiếng cười nhẹ, một giọng nói thì thào, nhưng chắc chỉ do ông tưởng tượng ra. Mỗi lúc có nhiều máu chảy ra hơn từ vết thương, nó chảy xuống lòng bàn tay ông, tràn qua rìa tay xuống bàn.
Con dao găm chĩa về hứơng ông.
Dean Ellroy quên đi nỗi đau khi theo dõi đường đi của con dao, nó đang xoay một lần nữa trước khi dừng lại.
Lần này, nó lấy đầu ông vào ống ngắm.
Và một khỏang nữa xuống dưới!
Ngang cổ!
Nó sẽ đâm nhào xuống đây, nó sẽ xuyên qua cổ ông. Dean Ellroy nhìn cơ hội của mình tụt xuống con số không.
Chính trong giây phút đó, tiếng chuông bất chợt reo vang!
Tiếng động ập đến như một bàn tay mạnh mẽ xé toạt màn tĩnh lặng Tiếng động thật khác lạ, thật trái tự nhiên, mặc dầu lẽ ra nó phải là một phần của cuộc sống bình thường.
Con dao găm vẫn dừng lại ở tư thế của nó. Không chuyển động tới mà cũng chẳng lùi.
Nó rình mò.
Dean Ellroy nghe tiếng bản thân mình rên lên và đồng thời ngạc nhiên khi thấy bàn tay trái của ông còn chuyển dịch được về hướng dàn điều khiển điện tử trong nhà.
Có phải đây là cơ hội? Hay món vũ khí bí hiểm kia sẽ không để cho ông một cơ hội nào nữa?
Nó bỏ đi. Ông chỉ nghe thấy một tiếng gừ nhẹ, một cái giật lóe sáng, thế rồi nó bỏ đi.
Dean Ellroy cười, hét lên, nhìn xuống mặt bàn, nơi máu đã loang ra. Rồi ông nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Vết thương rất sâu, trông thật khủng khiếp.
Nhưng ông vẫn còn một bàn tay khỏe.
Ông dùng nó để tạo ra mối quan hệ. Đầu óc ý thức rằng chính tiếng chuông của vị khách đã cứu mạng ông.
Dĩ nhiên là tôi không hế biết chuyện đó. Tôi đã tới được mục đích của mình và kính nể lắc đầu, quan sát ngôi nhà được xây với cái mặt tiền kiểu thời Victoria, quan sát những khung cửa sổ rất rộng gây ấn tượng trang trọng và cổ kính nhưng lối vào lại được trang bị những thiết bị điện đàm hiện đại nhất, thường dùng cho những xưởng công nghiệp đời mới. Tôi nhìn thấy một ống kính quay phim đang canh giữ khu vực cửa vào và tôi đọc trên tấm biển lớn rằng trong ngôi nhà này còn nhiều cơ quan khác nữa. Luật sư Dean Ellroy sử dụng tầng trệt và lầu một. Khu văn phòng của ông nằm dưới tầng trệt.
Tôi không muốn vào phòng làm việc. Chắc ông đang đợi tôi trên căn hộ của mình, tối bấm chuông vào chỗ đó.
Cánh cửa vào nhà được làm bằng gỗ thẩm màu, rất dày và chắc chắn. Đúng là mỗi người mỗi khiếu thẩm mỹ khác nhau. Tôi không thích những tảng đá hoa cương được dùng để xây quanh khung cửa. Nó chỉ ra một màu xám với những đường gân nhỏ li ti, giống như những mạch máu đang chảy qua chất liệu.
Chờ một thoáng sau, cánh cửa được mở ra. Tôi bước vào một khoảng hành lang rộng, ở đây cũng là đá hoa cương bóng lên dưới một dàn đèn trực tiếp. Tôi nhìn thấy một chiếc thang máy đời cũ, nhưng không sử dụng mà chọn cầu thang.
Cả cầu thang cũng được xây bằng đá hoa cương.
Dean Ellroy chắc chắn không phải người nghèo. Ông cũng đống thời là chủ nhân của ngôi nhà này, đằng sau nhà thậm chí có một khoảng vườn rộng.
Tôi đi nhanh chân, rối nhanh hơn nữa, bởi linh cảm có chuyện không ổn: “Tại sao không có ai lên tiếng qua giàn điện đàm khi mở cửa cho tôi? ”
Mang cảm giác bất an, tôi nhảy mỗi bước hai bậc cầu thang. Một cánh cửa lớn tạo thành đường vào khu vực nhà riêng của bá tước Dean Ellroy. Trông có vẻ đang đóng. Nhưng khi tới gần, tôi phát hiện nó hé một khe rất nhỏ.
Tôi đẩy cửa. Một khỏang hành lang rộng rãi hiện lên. Trên trần phòng là những chùm đèn treo quý giá. Tường được lát gỗ, đánh bóng gần bắng gương soi.
- Ông Dean Ellroy?
Không phản ứng.
Khốn kiếp, vậy là có việc không ổn thật.
Tôi gọi tên chủ nhà một lần nữa, vừa gọi vừa rút khẩu Beretta. Cẩn thận vẫn hơn!
Thêm một lần nữa tôi không nhận được câu trả lời.
Ông ta phải ở đâu đó quanh đây. Tôi phân vân một thoáng trước một loạt cánh cửa, thế rồi tiếng gọi vọng lên.
Không lớn, cũng không đòi hỏi, nó giống như một giọng kể, được đưa đẩy thêm bời tiếng rên.
Tóc gáy dựng lên, tôi cảm nhận dòng ớn lạnh chạy dọc lưng mình. Tôi mở cửa ra.
Trước mặt tôi là Dean Ellroy. Ông đang ngồi bên một bàn làm việc rất rộng, cả người sụp xuống như đang mãi suy nghĩ, đổ nghiêng về phía trước. Ông không quay người lại như người bình thường khi thấy khách bước vào.
Ông chủ nhà vẫn còn cách tôi khà xa, chưa thể nhận ra chi tiết. Nhưng cảm giác về nỗi kinh hoàng thì rõ ràng không sút giảm.
Tôi bước tới.
Không một tiếng động, bởi những bước chân tôi ngập sâu vào tấm thảm Trung quốc rất dày.
Người đàn ông rên lên.
Và tôi nhìn thấy máu!
Máu đã chảy thành một vũng bao quanh bàn tay ông, lòng bàn tay đang ngữa lên, cùi tay áp xuống mặt bàn. Tôi còn nhìn thấy một vật trăng trắng dính bên trên đó, trông như một mảnh giấy. Một thoáng sau, tôi đến bên hông chiếc ghế ông ngồi và cố gắng để khỏi buộc miệng kêu lên.
Bàn tay, vết thương, máu. Tôi chắc chắn Dean Ellroy không tự làm mình bị thương.
Tôi đặt một câu hỏi duy nhất.
- Phòng vệ sinh ở đâu?
- Cánh cửa cuối cùng, bên trái. – Ông Dean Ellroy đáp yếu ớt.
Tôi chạy về hướng đò. Phòng vệ sinh khá rộng, được trang hoàng rất đẹp, nhưng bây giờ không phải lúc ngắm nhìn.Tôi mở một cánh cử tủ màu đen, nhìn vào những ngăn nhỏ bên trong, thấy khăn tắm được gấp thành từng chồng. Khi nhìn lên nữa bên trên, tôi phát hiện ra khu đựng thuốc.Trước khi người đàn ông được bác sĩ chữa chạy, tôi cần phải băng bàn tay bị thương lại đã.
Bá tước Dean Ellroy vẫn ngồi bên bàn làm việc. Ông thở nặng nề. Mồ hôi óng ánh trên mặt. Thỉnh thoảng, những ngón tay của bàn tay bị thương lại giật lên. Bàn tay kia nắm lại thành nắm đấm, có vẻ như ông muốn dùng cách đó tự khích lệ lòng dũng cảm của mình.
Tôi rút mảnh giấy ra, thấm máu, và nhìn thấy vết thương.
Nó không thật sâu như tôi đã e ngại. Đầu vũ khí đã ở lại trong tay, không xuyên qua nó mà đâm xuống mặt bàn.
- Ổn thôi, ông Dean Ellroy, tôi tạm băng tay ông lại, sau này ông phải tới chỗ bác sĩ.
- Vâng, chắc chắn vậy...
Người đàn ông đã nhắm mắt lại. Ông để yên cho tôi làm việc. Chỉ có một lần ông giật người lên khi tôi tẩy trùng cho vết thương. Dung dịch tẩy trùng cũng được tìm thấy trong phòng vệ sinh.
- Ông may đấy! – Tôi nói.
Người đàn ông gật đầu rồi thốt:
- Eireen chết rồi.
Tôi biết Eireen là ai, nhưng không nói lời chia buồn, bởi tôi có cảm giác ông không muốn nghe. Tôi tự hỏi có thể nhìn thấy xác bà ở đâu.
Nhưng Dean Ellroy đã chỉ đường cho tôi.
- Tôi sẽ quay lại ngay. – Tôi hứa với ông ta.
Vào đến phòng ngủ, tôi được đón tiếp bởi không khí tĩnh lặng và cả nét lạnh lùng của cái chết. Người ta luôn luôn có một cảm giác đặt biệt khi bước chân vào phòng có một người mới chết đang nằm. Người ta luôn có cảm giác là linh hồn của người chết vẫn còn vảng vất đâu đó, để chia tay với người còn sống.
Rèm cửa đã được kéo kín lại. Trong phòng là một làn ánh sáng dịu dàng gộp bởi phần nắng đã tìm được đường xuyên qua làn vải.
Người chết nằm trên giường. Đôi mắt khép kín.. Tôi nhìn thấy máu trên người bà bao quanh một vết thương. Tôi cần phải nhìn kỹ hơn.
Dù không phải là bác sĩ, nhưng tôi có thể phân biệt đâu là vết đâm và đâu là vết đạn, Eireen đã bị giết bởi một vết đâm. Một con dao đã đâm trúng ngực bà.
Tôi lại nhớ đến chồng bà, người có bàn tay cũng vừa bị một con dao đâm phải. Mặc dù ông không nói ra, nhưng tôi biết chắc như vậy.
Tôi nuốt khan. Đằng sau chuyện này là cái gì vậy? Pháp thuật khủng khiếp nào đã lộ mặt ra ở đây và ra đòn tàn nhẫn đến như thế? Tôi không tìm được câu trả lời.
Nhẹ nhàng, tôi rời phòng ngủ.
Tôi thấy Dean Ellroy vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng ông đã có đủ sức lực để đứng dậy, lấy một chai rượu whisky và rót cho mình một cốc nhỏ. Chiếc cốc được ông cầm bằng tay trái.
- Tôi cần phải uống một ngụm, ông John Singlair ạ. Đấy là tên ông phải không ạ.
Tôi gật đầu.
- Tôi cần một ngụm rượu, bởi tôi biết rằng nỗi đau sẽ quay trở lại và được nhân đôi. Nỗi đau cơ thể cũng như nỗi đau tinh thần. Xin ông đừng hỏi nỗi đau nào trầm trọng hơn. – Ông uống một nữa cốc.
Tôi đã phun chất lỏng gây tê lên vết thương. Nó chỉ giữ được khỏang chừng hai giờ đồng hồ, sau đó cảm giác đau sẽ quay trở lại với bàn tay.
Dean Ellroy đặt mạnh cốc lên bàn. Ở cử chỉ này, tôi có cảm giác ông đã lấy lại được một chút sức lực.
- Cảm ơn, John Singlair, cảm ơn ông. Nếu ông không tới đây, chắc tôi không còn sống nữa, mặc dù tôi đang tự hỏi, liệu chuyện đó có còn quan trọng nữa không.
- Giữ được mạng sống bao giờ cũng tốt.
- Ông nghĩ vậy sao?
- Tôi tin chắc như thế. – Tôi ngồi xuống, chênh chếch phía bên kia bàn. - Trước khi đưa ông đến gặp bác sĩ, tôi muốn ông kể lại cho tôi nghe mọi chi tiết, kể thật đầy đủ. Ông phải báo cáo cho tôi biết những gì vừa xảy ra ở đây.
Người đàn ông nhìn tôi chờ đợi.
- Một vụ giết người chưa thành. – Dean Ellroy nói hờ hững.
- Đúng thế. Ai đã muốn giết ông?
- Con dao găm!
- Ai sử dụng nó?
- Không ai hết. - Dean Ellroy thì thào. – Món vũ khí đó không có ai cầm cả…Nó đột ngột xuất hiện. Nó lao ra từ không khí, nó lao ra từ miền vô hình, hình như người ta gọi cái đó là vât chất hóa. Tôi chỉ biết con dao găm đột ngột có mặt ở đây. Đầu tiên nó đâm vào tay tôi, thế rồi nó muốn đâm xuyên qua cổ họng tôi, đúng lúc đó thì ông đến.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Nhìn chung thì chỉ có vậy.
Đối với tôi như thế là quá ít. Tôi yêu cầu ông kể lại các chi tiết rõ hơn. Ông phải báo cáo cho tôi bíêt tất cả những gì mà sự quan sát của ông đã thu lượm đụơc, chỉ sau đó tôi mới có thể hành động.
Vị luật sư hiểu điều cần thiết đó. Ông vừa kể, vừa nhìn xuống cái vũng máu trên mặt bàn cứ như thể đó là một điềm báo trước, cung cấp cho ông những thông tin quan trọng nhất.
Những gì ông kể cho tôi nghe thật khó tin. Chỉ có điều tôi đã có thói quen nghe và xử lý những chuyện khó tin, nên tôidễ dàng tin ngay câu chuyện của ông.
- Đấy, tòan bộ câu chuyện là như vậy. - Người đàn ông thì thào. - Yếu tố trầm trọng nhất đối với tôi là nó đã đâm chết Eireen. Cô ấy có liên quan gì đến tất cả những chuyện này đâu, khốn nạn thật !
- Liên quan đến những chuyện gì?
- Liên quan đến tôi. - Người đàn ông vừa nói vừ gật đầu. – Liên quan với tôi và với số phận bị nguyền rủa của tôi.
- Tôi phải biết về những chuyện đó.
Người đàn ông ngã đầu ra sau, mở miệng ra và hít một hơi thật lớn.
- Tôi biết, ông John Singlair, tôi hiểu rằng ông cần phải biết sâu và kỹ càng hơn về chuyện này. Tôi hiểu rõ như vậy.
- Rồi sao nữa?
- Nhưng tôi không nói được. – Ông lại cúi xuống, lắc đầu buồn bã.
- Tôi không hiểu. Tại sao ông không nói được? Ông muốn bảo vệ cho ai?
- Tôi không được phép.
Tôi không chấp nhận chuyện đó. Tôi đã tưởng tượng vị luật sư sẽ cộng tác thành tâm hơn thế này.
- Ông nghe tôi nói cho rõ đây. Vơ ông đã bị giết. Ông vừa thóat khỏi một vụ ám sát. Đó là những sự thật nặng nề. Điều gì ngăn cản ông thành thật với tôi?
- Nó là một lời thề.
- Hay thật. Có cần giữ lời thề không, một khi đã có chuyện giết người xảy ra? Kể cả khi bị đe dọa đến tính mạng, ông vẫn còn cố bám vào lời hứa của mình sao? Nếu thế, tôi chỉ có thể bó tay.
- Tôi biết, tôi biết là chuyện này khó hiểu.
- Mà ngòai ra, ông cũng đã bẻ gãy lời thề một lần rồi.
- Tôi hiểu, ông John Singlair. Tôi đã mời ông tới đây, vậy là tôi đã dẫn một người lạ vào việc này.
- Chính vậy.
Bá tước Dean Ellroy cân nhắc. Ông cân nhắc thật lâu. Tôi nhìn thấy rõ những suy nghĩ được biểu hiện qua nét mặt. Ông nuốt khan, ông nhăn trán, những thớ thịt trên má giần giật.
- Tôi không thể để lộ ra tổ chức của chúng tôi, ông John Singlair. Chúng tôi cần thống nhất ý kiến với nhau đã, sau đó mới có thể mở lòng ra được. Nhưng ông có lý khi nói rằng bản thân tôi đã bẻ gãy lời thề một lần rồi. Đúng là tôi đã để lộ ra một phần sự thật. Tôi đang trên con đường dẫn một người lạ nhìn vào trong nội bộ tổ chức của chúng tôi, bởi tôi không muốn những chuyện giết người tiếp tục xảy ra. Đã có một vài người bị giết rồi. Không phải ở đây mà ở nơi khác. Bởi tổ chức của chúng tôi rải rác trên tòan thế giới. Nhưng chúng tôi rất chung thủy với nhau. Chúng tôi muốn tìm cách làm gợi lại một vài những giá trị đạo đức đã có thời rất được coi trọng. Tất cả chúng tôi đều rất giàu có. Chúng tôi đã quyên góp tiền, chúng tôi đã ủng hộ cho những mục đích lớn lao, nhưng không bao giờ đưa tin ra công luận. Chúng tôi làm việc trong bí mật. Chúng tôi gặp gở nhau để cầu nguyện và để thảo luận..Nhưng cũng còn để nghiên cứu.
- Ông nghiên cứu chuyện gì, ông Ellroy?
Người đàn ông nhún vai.
- Tôi đã nói rồi, quá khứ đối với chúng tôi rất quan trọng.
- Nhưng quá khứ rất rộng. – Tôi phản lại.
- Tôi biết điều đó, chúng tôi biết điều đó. Vì thế mà chúng tôi cũng chỉ định nghiên cứu một phần của quá khứ. Nhưng chúng tôi cũng biết chúng tôi không đơn độc, cũng có những người khác, suy nghĩ tương tự, họ còn tiến hành nghiên cứu mạnh mẽ hơn, thậm chí họ đã tiến gần đến cuộc sống ngày xưa của nhóm đạo. Nhưng bên cạnh đó, cũng còn một nhóm thứ ba, đã sống sót qua rất nhiều thế kỷ. Một nhóm người chỉ muốn giết chóc, chỉ muốn gieo rắc những hạt giống của thù hận. Ông có hiểu không?
- Thậm chí rất hiểu. – Tôi đáp, không nén nổi một nụ cười lướt thóang qua mặt mình.
Dean Ellroy ngạc nhiên nhìn tôi.
- Ông nói cứ như thể ông đã được cung cấp thông tin.
- Tôi chỉ có thể đóan thôi, nhưng tôi tin là lời đóan chắc chắn sẽ đúng với sự thật.
- Thế thì ông nói đi!
- Nhóm đạo Templer. – Tôi nói ngắn.
Chương 10
Bá tước Ellroy không trả lời. Ông cũng không biểu hiện rằng có ngạc nhiên hay không. Ông ngồi đó, trầm ngâm suy nghĩ. Tôi để cho ông có thời gian.
- Phải không? – Tôi hỏi sau một lúc im lặng.
- Ông biết rất nhiều, ông John Singlair. Tôi rất ngạc nhiên về điều đó. Chỉ một số rất ít người có thể nghĩ ra cái tên đó. Suy cho cùng, những người theo dòng đạo Templer rất hiếm hoi và hầu như không bao giờ để lộ mình.
- Rất đúng, ông Dean Ellroy. Nhưng ông cứ yên tâm, tìm đến tôi là ông tìm đến đúng địa chỉ. Tôi biết nhóm đạo Templer. Tôi đã không ít lần gặp gỡ họ. Tôi biết những vấn đề xảy ra với nhóm đạo này. Tôi cũng là một người bạn của Templer, tôi có cả những người bạn thân đứng trong hàng ngũ Templer, hay trong số những người đang sống theo kiểu cách và tôn chỉ dòng đạo Templer thời trước. Nhưng tất cả chúng ta đều biết, ngòai nhóm đạo Templer chính thống còn có một nhóm thứ hai, nhóm này bao quanh con quỷ Baphomet. Chính bọn chúng đã tìm cách thâu tóm mọi quyền lực về tay mình, từ đó xuất hiện lực ép tạo thành một thế đối lập. Tôi không muốn nói đến những chi tiết cụ thể vì hôm nay không phải lúc. Nhưng ông cứ tin tôi, tôi đã trải qua rất nhiều sự kiện, bởi kể cả tôi cũng có một quá khứ nhất định.
- Thế mà tôi không biết. - Người đàn ông có vẻ nhẹ nhỏm hơn.
- Nhưng đó là sự thật.
- Vây là ông không xem tổ chức của chúng tôi là thù địch, hoặc thậm chí nghi ngờ chúng tôi?
- Tại sao tôi phải làm điều đó?
- Vâng. – Bá tước Dean Ellroy lơ đãng lẩm bẩm. - Tại sao lại phải làm điều đó nhỉ, ông John Singlair…
Người đàn ông vẫn chưa hòan tòan xử lý xong thông điệp mới, và ông nhắc đi nhắc lại rằng ông không biết truớc điều đó. Một thông điệp đơn giản là hết sức bất ngờ với ông.
Tôi đưa câu chuyện quay trở lại đề tài chính.
- Ai, ông Ellroy, ai là kẻ thù của ông?
- Nhóm kia.
- Bọn tay chân của Baphomet?
Người đà ông chần chừ rồi gật đầu.
- Dĩ nhiên không có bằng chứng thật chính xác, thật rõ ràng. Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó. Nhưng đối với chúng tôi, nó là hiện thân của quỷ Satan. Còn đối với nhóm Templer thứ hai, những kẻ lầm đường, thì bọn họ coi nó như thánh như thần.
- Bản thân tôi cũng có thể chứng thực điều này. Người ta gọi nó là “con quỷ mắt sáng”!
- Ông cũng biết tất cả những điều đó sao?
Tôi phầy tay.
- Thôi bỏ chuyện đó đi, ông Ellroy. Ông có thể tin rằng tôi hiểu tương đối kỹ đối tượng này. Thế còn con dao đã làm ông bị thương? Nó có liên quan gì đến tổ chức của ông? Nó muốn chia rẽ hàng ngũ của các ông bằng những vụ giết người, đúng không?
- Chính vậy.
- Phải có một nguyên nhân nhất định.
- Vâng, ông Singlair, có nguyên nhân. Nhưng nó nằm rất sâu, rất xa xôi trong quá khứ. Nếu nói về nó, tôi phải bắt đầu với khỏang thời gian khi những người theo dòng đạo Templer tìm cách cứu vớt những gì còn cứu vớt được. Bởi thời gian đó họ bị truy đuổi. Ông cũng biết, giáo hòang Clémens thứ năm cũng như vua Phillips của nước Pháp đều ráo riết tìm cách hủy diệt nhóm đạo Templer để chiếm lấy những của cải của họ., bởi cả nhà thờ và chính phủ thời gian đó đều đang kiệt quệ. Họ đã sa vào một cuộc khủng hỏang trầm trọng.
- Tất cả những điều đó tôi đều biết.
- Thế thì tôi có thể kể vắn tắt câu chuyện.
- Vâng, mời ông.
- Tốt, vậy ta đến chủ đề chính, nhưng cả chủ đề này cũng liên quan đến quá khứ. Kể cả nhà thờ lẫn nhà nước đều không thể bắt và truy lùng tất cả những người theo đạo Templer. Mặc dù người ta đã lôi những người cầm đầu ra thiêu đốt giữa công cộng, nhưng điều đó không ngăn cản việc nhiều người Templer đã trốn chạy thành công. Họ đã được cảnh báo trước đó. Họ đã nhận ra những dấu hiệu thay đổi của thời thế lật lọng và đã hành động như người ta cần phải hành động, tôi tin như vậy. Họ tụ tập tiền vàng mua tàu thuyền, đưa của cải của họ về nơi an tòan, dấu chúng sang những miền đất khác. Trong số đó có cả Tân Thế Giới.
- Tôi biết hết. – Tôi nói, lòng thầm nghĩ đến vụ việc mà tôi đã trãi qua ở Neufundland. Tôi thậm chí đã biết được châu báu của Templer được cất giấu ở đâu, tôi thậm chí còn là một trong những người có quyền thừa kế, chỉ có điều không phải người thừa kế chính. Thế nhưng tôi đã quyết định để kho báu đó tiếp tục ngủ yên dưới đáy biển. Đó là một gia tài khổng lồ và chắc chắn sẽ biến tôi trở thành người rất giàu có. Nhưng tôi biết kho báu này không thể làm một con người hạnh phúc, nó chỉ đẩy người ta vào bất hạnh mà thôi.
- Sao ông trầm ngâm thế, ông Singlair?
- Mời ông nói tiếp đi.
- Những người theo đạo Templer cũng đã tham gia rất tích cực những đợt Thập Tự Chinh. Họ đã ngã xuống ở miền đất thánh, và họ cũng đã tham gia cướp bóc ở đây. Họ quay trở về với những chiến lợi phẩm lấy được từ mảnh đất của đạo Hồi. Trong số đó cũng có những bức tranh, đồ nữ trang, những hiện vật hết sức quý giá từ thời bắt đầu đạo Thiên Chúa giáo. Nhưng tôi không muốn nói kỹ về chuyện này. Tôi muốn nói đến một kho báu khác.
- Có phải đó là con dao găm? – Tôi hỏi.
Bá tước Dean Ellroy ngạc nhiên nhìn tôi.
- Vâng, ông có lý, ông Singlair, chính tôi đang muốn nói đến nó.
- Và có lẽ là đến nguồn gốc của nó?
Bá tước gật đầu, nhìn xuống dưới làn băng đang quấn ngang tay mình và máu rịn thấm rộng ra. Có lẽ cảm giác đau đã lại bắt đầu đâm vào da thịt ông.
- Ta nói về nó. – Ông thì thào. - Chỉ về nó mà thôi. Nó là món vũ khí đã bị dìm ngập trong một lời nguyền khủng khiếp.
- Có phải nó là món vũ khí của người Templer?
- Không hẳn, ông Singlair, nó đã được mang trở về sau một cuộc Thập Tự Chinh.
- Thì ra đó là chiến lợi phẩm?
- Vâng, đúng thế.
- Thế khởi đầu con dao găm đó là của ai?
- Của một tên vô đạo, tên quốc vương đạo Hồi có tên là Harun El Basra. Gã nắm nó trong tay, nhưng người ta cướp được nó, đưa về Pháp và giữ thật kín, cho tới thời gian truy lùng những người Templer đạt tới đỉnh cao. Người ta đưa mọi đồ đạc của cải xuống đầy những chiếc tàu buồm, mang theo cả con dao găm đó, bởi người ta biết nó chứa đựng những nỗi nguy hiểm nào và người ta cũng đủ thông minh để không cho nó rơi vào những bàn tay kẻ lạ, bởi nó chắc chắn sẽ mang lại cho con người những thảm họa khủng khiếp. Giết chóc và tra tấn, cái chết và…
- Chuyện gì đã xảy ra với nó?
- Nó bị đánh cắp!
Tôi ngạc nhiên nhìn ông Ellroy.
- Kẻ nào đánh cắp nó? Sao lại có chuyện đó?
- Nó bị đánh cắp trên một con tàu. Những gì sau đó xảy ra hầu như dã bị thất lạc mọi dầu vết. Khó có thể tạo dựng lại được. Chúng tôi đóan rằng con tàu đã bị cháy và chìm xuống trước bờ biển Pháp. Như đã nói, đây chỉ là một lời ước đóan. Nhưng chẳng ai có thể nói được điều gì chính xác hơn. Con dao găm này không đứng về phía cái Thiện, và nó đã sống sót.
- Ông Dean Ellroy, ông nói rằng nó không đứng về phía cái Thiện. – Tôi vừa nói vừa đi đi lại lại trong phòng. - Nếu như vậy thì nó phải đứng về phía cái Ác. Nó phải đứng dưới một ảnh hưởng xấu xa độc ác, vậy thì món vũ khí này phải chứa đựng pháp thuật.
- Chính vậy.
- Và nó không bị hủy diệt suốt từng đấy thế kỹ?
- Không, nó lại tiếp tục giết chóc. Cái chết của vợ tôi và vết thương của tôi là những bằng chứng tốt nhất. Nó đang đứng ra chống lại nhóm đạo Templer, bởi quyền lực từ thời cổ xưa của nó vẫn còn. Một quyền lực mà gã Harun El Basra ngày xưa đã rầt tin tưởng.
- Gã Harun El Basra dĩ nhiên không còn nữa.
- Vâng, ông nói đúng, hắn không còn nữa.
- Thế bây giờ ai chỉ huy nó, ông Dean Ellroy? Tôi không thể tưởng tưởng tượng được rằng con dao lại có thể tiến hành một cuộc sống pháp thuật độc lập và riêng tư, lại có thể tự mình theo đuổi một kế họach giết chóc có mục đích.
- Đúng thế.
- Vậy thì hiện thực ra sao?
Dean Ellroy co mình lại. Tôi có cảm giác như ông đang đóng kín tâm hồn. Cử chỉ biểu hiện rất rõ và tôi không khỏi tự hỏi mình, người đàn ông này không thể nói hay là không muốn nói?
- Ông biết gì về món vũ khí đó?
Người đàn ông nhìn về hướng cửa sổ. Nhưng bầu trời xám xịt ngòai kia không dẫn ông sang được suy nghĩ nào khác.
- Rất khó nói, ông Singlair. Có lẽ chúng ta phải chấp nhận rằng con dao găm này có một cuộc sống riêng. Nó có thể tự hành động.
- Nó giết người?
- Vâng!
- Sau khi im lặng cả một khòang thời gian dài đến thế sao? Hay trong tất cả những thế kỹ vừa trôi qua đều có những vụ giết người đã xảy ra?
- Rất có thể như vậy, chỉ có điều đáng tiếc là chúng tôi không biết chính xác. Những vụ giết người có thể xảy ra, thế nhưng ai đã ghi chúng lại? Ai đã viết một bản báo cáo về chúng? Ai đã để lại bất kỳ một hình vẽ nào? - Người đàn ông nhìn trân trân vào khỏang trống trước mặt rồi nói tiếp. – Đúng là phải có một thế lực nào đó ẩn đằng sau nó, hướng dẫn cho nó chuyển động. Một thế lực rất mạnh mẽ.
- Baphomet sao? – Tôi hỏi và cúi mình về phía mặt ông. – Có thể là nhóm Templer kia hay không?
- Giờ thì chúng tôi tin là như vậy.
- Thế nhưng con dao đó đã có thời là của một tay quốc vương Hồi Giáo? Ông có biết Harun El Basra quan hệ với Baphomet ra sao không? Đã có bao giờ ông nghiên cứu chuyện này chưa?
- Chưa, ông Singlair, tôi chưa. Tất cả đã chìm xuốn trong bóng tối lịch sử. Chìm xuống, không để lại dấu vết. Nó đã đi mất, xóay theo dòng xóay của quên lãng.
- Thế nhưng dòng xóay đó bây giờ lại bị kéo lên.
- Chính xác!
- Chỉ bời bàn tay Baphomet?
- Tại sao?
- Tôi nghĩ rất có thể con quỷ đó còn nắm một vài kẻ khác trong tay nó.
Dean Ellroy cân nhắc.
- Dĩ nhiên, đó cũng là một khả năng. Nhưng kẻ nào đây? Ông có thể cho tôi một lời chỉ dẫn không?
Tôi lắc đầu cương quyết.
- Tôi biết quá ít. Tôi không thể nói điều gì với ông được cả. Nhưng tôi có một câu hỏi khác. Nếu ngày đó con dao đã bị đánh cắp, thì chắc chắn không phải một con ma đã làm chuyện đó. Thủ phạm phải là một con người. Ông có thể nói gì hơn về nhân vật đó? Ông đã điều tra về chuyện này chưa?
Bá tước Dean Ellroy lại quan sát bàn tay bị thương của mình, miệng lẩm bẩm.
- Chúng tôi cũng đã đi theo con đường này, ông Singlair. Chúng tôi đã cố gắng.
- Kết quả?
- Rất khó nói, ông Singlair. Chúng tôi biết gã Harun El Basra là một kẻ căm thù những người lính Thập Tư Chinh, căm thù đạo Thiên Chúa. Vào thời gian đó, chắc chắn con dao găm bí hiểm này đã gây ra không ít kinh hòang. Chính những người theo nhóm đạo Templer đã có công rút nó ra khỏi cuộc chiến, giấu nó vào một nơi kín đáo. Tôi biết tôi đang nhắc lạl những lời mình nói, nhưng những người Templer không muốn con dao rơi vào tay ai khác, kể cả nhà vua Pháp lẫn đạo Thiên Chúa. Nhưng nó đã bị đánh cắp khi đang trên đường trốn chạy. Nó biến mất và những dấu vết của nó hầu như tan biến đi.
- Chỉ là ‘hầu như” thôi mà.
- Vâng. Chúng tôi đã điều tra, nghiên cứu, và chúng tôi đã cố gắng tìm hiểu rất nhiều những tư liệu cũ. Chúng tôi chỉ muốn biết kẻ nào đã chiếm lấy món vũ khí. Chúng tôi muốn giảm bớt rất nhiều đau khổ, ví thế mà chúng tôi đã xúc tiến công việc điều tra rất mạnh mẽ.
- Có lẽ quá mạnh mẽ, tôi e như vậy.
- Vâng. - Ngưới đàn ông công nhận. – Bây giờ thì tôi chỉ có thể đồng ý với ông mà thôi. Chúng tôi đã nghiên cứu quá nhiệt tình và mãnh mẽ. Đơn giản là một chuyện kinh hòang. Nó xuất hiện và trở thành một nhu cầu của trái tim, nhưng có lẽ vì thế mà chúng tôi đã đánh thức dậy những thế lực nào đó, những thế lực đã ngủ yên trong suốt những thế kỷ qua.
- Đúng thế, bởi Baphomet cần rất nhiều thời gian và cơ hội để xây dựng lại quyền lực của nó. Nó đã im cả một khỏang thời gian rất dài, nhưng rồi cuối cùng nó cũng đã bám được một chân vào cuộc sống ngày nay. Nó đã tìm được nhóm đạo Templer thứ hai, những kẻ phản đạo và nó trao cho họ quyền lực của nó. Tôi chỉ không biết là trong tay nó lại có một con dao bí hiểm như vậy. Chắc chắn nhóm người đó và cả con quỷ Baphomet cũng không muốn thông tin này lan ra, vì thế mà chúng tìm cách phá hủy tổ chức của các ông, tìm cách giết chết các thành viên.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
- Nhưng con dao găm đã đi một con đường như thế nào, ông Ellroy? Ông có thể nói cho tôi biết không?
- Vâng, dĩ nhiên. Chúng tôi đã nghiên cứu, đã xem xét những tài liệiu cũ. Chúng tôi đã tìm tòi trong tất cả các thư mục cũ của nhà thờ Thiên Chúa Giáo, và kể cả trong những kho lưu trữ hồ sơ của chính phủ. Mọi việc được tiến hành rất tốt, bởi những mối quan hệ của chúng tôi đã mở ra mọi cánh cửa. Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn chỉ nhận được những mảnh thông tin rời rạc. Nó như một trò chơi đố chữ, chúng tôi cần thời gian để sắp xếp các mảnh lại với nhau. Nhưng rồi chúng tôi cũng đã thành công phần nào. Một nữa là sự thật, một nữa còn lại chỉ là những lời tiên đóan. Con dao găm đã bị một con người đánh cắp, một con người mà không ai biết tên thật. Con dao găm đã trao cho hắn một quyền lực rất mạnh. Trong tư cách thương gia, gã đã là một trong những tên tuổi lớn nhất của miền Địa Trung Hải.
- Hắn tên gì?
- Malraux!
Tôi cân nhắc một hồi, rồi đành thú nhận:
- Tôi không biết gã.
- Chúng tôi cũng không biết liệu đó có phải là tên thật của gã không. Nhưng Malraux đã chiếm được rất nhiều quyền lực chỉ trong một khỏang thời gian rất ngắn. Gã là một trong những thương gia cầm đầu đầt nước, thậm chí gã còn bẻ gãy được những lực lượng cạnh tranh người Italia. Chắc tôi không cần phải kể cho ông nghe, những gia tôc người Genua và Venedig hồi đó mạnh mẽ đến thế nào trên thương trường.
- Gã đã làm điều đó như thế nào?
- Những ai cạnh tranh với gã đều chết.
- Vì con dao găm, tôi đóan như vậy.
- Vâng, người ta tìm thấy họ trong vũng máu. Gã đến được tất cả những nơi nào gã muốn. Nhưng tại thời điểm những kẻ cạnh tranh với gã qua đời, bản thân Malraux đều đứng cách hiện trường nhiều dặm đường nên người ta không thể chứng minh một điều gì về tội lỗi của gã, chỉ còn lại những tin đốn dai dẳng. Người ta nói rằng gã đàn ông đó không phải là người trần mắt thịit như chúng ta, rằng gã thậm chí đang liên kết với những thế lực đen tối, và nhóm chúng tôi cũng tin như vậy. Chắc gã phải đứng ở phía bên kia.
Dean Ellroy nhắm mắt lại.
- Những lời tôi nói với ông bây giờ chỉ là lời tiên đóan, mặc dù mỗi ngày chúng một tỏ ra đúng hơn. Chúng tôi đã giả thuyết cho rằng bản thân gã và món vũ khí đó tạo thành một đơn vị thống nhất. Gã đàn ông đó có thể chỉ huy con dao găm mà không cần đụng vào nó. Ông hiểu ý tôi muốn nói gì không?
- Hiểu rât tốt là đằng khác, - Tôi khẳng định chắc như đinh. - Trường sinh học ở một thể trầm trọng và tồi tệ nhất.
- Chính xác!
- Nhưng Malraux không sống vĩnh cửu.
- Đúng vậy!
- Còn con dao găm? – Tôi hỏi. - Chuyện gì xảy ra với nó?
- Điều đó bây giờ là bài tóan chính! - Vị luật sư thì thầm. – Malraux đã chết, nhưng con dao găm còn tồn tại. Bản thân tôi đã nhìn thấy nó. Nó đã giết vợ tôi và cả một vài người anh em của tôi. Tôi cần phải nói gì nữa không…?
- Không, ông không cần phải nói gì thêm. – Tôi lại bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Những suy nghĩ nối đuôi nhau xuyên qua đầu óc. Tôi cố gắng tìm một giải pháp, nghĩ đến chuyện con dao găm vẫn còn tồn tại, nhưng nó không thể tự hành động một mình. Tôi không tin chuyện đó. Chắc chắn phải có một lực ẩn đằng sau nó, nhảy lên làm chủ nhân của nó. Nhưng kẻ nào đang ẩn đàng sau con dao kia? Baphomet chăng?
- Bối rối sao, ông Singlair? – Dean Ellroy hỏi nhỏ.
- Không, bối rối thì không. Tôi chỉ đang suy nghĩ. Ông có thể miêu tả thật kỹ con dao được không?
- Dĩ nhiên. Mặc dú lúc đó tôi bị ép rất dữ, nhưng chắc chắn tôi đã nhìn thấy nó đủ lâu.
Trong hai phút sau đó, vị luật sư cung cấp cho tôi một bản mô tả rất chi tiết, nhưng đó là những chi tiết không dễ hiểu.
Ông nhìn ánh mắt ngạc nhiên của tôi và phân vân hỏi trở lại:
- Chẳng lẽ ông không tin tôi?
- Có chứ, ông Ellroy, tôi tin ông. Chỉ có điều… - Tôi nhún vai. – Tôi cũng không phải là chuyên gia. Nhưng tôi đã nhìn qua rất nhiều con dao găm cổ, rất cổ. Chúng không chỉ hòan thành tốt chức năng, ngọai hình chúng cũng thật khác những con dao bình thường. Ông hiểu ý tôi muốn nói gì. Khi một kẻ cầm quyền, dù đó là vua chúa ở vùng đất nào chăng nữa, có trong tay một con dao găm thì tất cả những món vũ khí này đều rất đặc biêt và rất có giá trị. Chúng được làm riêng, thường bằng những chất liệu đắt tiền nhất. Chẳng hiếm khi chúng được dát vàng, dát ngọc và kim cương. Nhưng con dao này thì không. Theo như lời ông miêu tả, thì trông cán của nó cứ như thể được quấn bằng một lớp vải bình thừơng. Điều đó tôi không hiểu.
- Chính tôi cũng không hiểu.
- Nhưng ông tìm ra được nguyên nhân?
- Tôi hy vọng như vậy. Việc chiếc cán được quấn như thế mang một ý nghĩa nhất định. Chắc chắn ở đây phải là một chất liệu hết sức đặc biệt, không phải một lọai vải rẽ tiền, không phải một lọai giấy dầu bình thường, mà là một chất liệu khác hẳn. Tôi đóan chắc, chính qua làn vải quấn này mà con dao có được sức mạnh của nó. Tôi chỉ có thể nói được như vậy thôi.
- Đúng.
- Ông có sáng kiến gì nữa không?
Tôi kéo nhếch bở môi.
- Có đấy, nhưng có lẽ nó không hợp lòng ông.
- Ông cứ nói đi.
- Theo như cách ông mô tả cán dao, rất có thể nó được quấn bởi một chất liệu khác. Không phải vải, không phải giấy mà là da!
Vị luật sư không nói gì. Ông cứng đớ người ra, nhìn tôi và nuốt khan.
- Chẳng lẽ khả năng này kỳ quái quá sao? – Tôi hỏi.
Người đàn ông câm nín lắc đầu.
- Không, không, nhưng mà… - Dean Ellroy lấy hơi thật sâu. – Tôi chỉ không tưởng tượng được thứ da quấn quanh cán dao đó là thứ da gì.
- Đáng tiếc là cả tôi cũng chưa biết.
- Malraux chăng?
- Chính ông mới là người biết điều đó. Ông là người đã nghiên cứu kỹ về hắn.
- Đúng vậy. Chỉ có điều đáng tiếc là chúng tôi lại không tìm ra được những yếu tố có liên quan đến chuyện này. Ngòai ra, dù cái cán được quấn bằng chất liệu nào đi chăng nữa, rất có thể nó đã được quấn như thế trước khi rơi vào tay Malraux.
- Có khả năng.
- Vậy là hai chúng ta thống nhất với nhau. Chỉ có điều ta chưa đưa ra được kết quả nào cụ thể. Ta đang bị tắt đường.
- Ông có kế họach nào chăng?
Vị luật sư nhăn trán, tỏ vẻ khó nói. Cuối cùng, ông thú nhận:
- Tôi có kế họach, nhưng chỉ ngắn hạn.
- Mời ông, tôi…
- Ông Singlair, chuyện này đối với tôi rất khó khăn. Tôi phải đưa được ông vào trong tổ chức của chúng tôi đã.
- Chúng ta đang muốn giải quyết một vụ trọng án mà, hay là…?
Nói đến giữa câu, tôi đôt ngột nghe thấy một tiếng động lạ.
Phía trên đầu tôi, sát trần phòng.
Một tiếng cào!
Tôi bước một bước sang bên, quan sát bá tước Dean Ellroy, người đang định lên tiếng hỏi nhưng kịp thời nhìn thấy tôi đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Ông nghe lời.
Còn thời gian để rút cây thánh giá ra. Tôi thực hiện động tác đó thật nhanh, cầm nó xuống bàn tay phải và kiểm tra xem nó đã ấm lên chưa. Không, nó vẫn lạnh như bình thường.
Cả Dean Ellroy bây giò cũng nhìn lên cao. Ánh mắt ông thoắt thành đờ đẫn, mặc dù rõ ràng đôi con ngươi còn chuyển động.
Tiếng cào lập lại.
Vẫn chưa nhìn thấy gì cả.
Tôi nghe thấy một tiếng gừ khẽ, cứ như thể một con mèo đang tỏ vẻ bực tức vì một đụng chạm nho nhỏ nào đó.
Tiếng gừ vẳng xuống từ trên cao, và cả Dean Ellroy cũng đã nghe thấy nó, bởi ông nói thật nhanh qua kẽ răng.
- Nó cũng đã bắt đầu với tôi như vậy. Nó… Con dao sẽ lại xuất hiện trở lại, nó sẽ kết thúc những gì nó chưa làm được. - Người đàn ông ngưng lời. Nhìn như thể ông chỉ muốn chui vào trong lòng ghế bành.
- Giờ đã có tôi ở đây. – Tôi lẩm bẩm.
Thêm một tiếng gừ nữa.
Lần này ở một vị trí khác, nghe rất rõ ràng và cũng rất gần trần phòng.
Một nhịp tim sau, tôi nhìn thấy nó.
Đột ngột, nó trụ thẳng trên đầu tôi. Mũi dao chỉ xuống dưới, từ đầu thép đang có một vài giọt máu nhỏ ra.
Chương 11
Tôi tập trung tòan lực vào con dao găm, nghe tiếng thét của Dean Ellroy như đang vẳng lại từ rất xa. Trước khi một giọt máu kỳ quái đó kịp đáp xuống cơ thể, tôi nhanh chóng né sang bên.
Giọt máu rơi độp xuống nền phòng, sát bên tôi. Thế rồi đến mũi dao!
Con dao lao vọt xuống dưới, nó vừa lao vừa gừ lên trong kh6ng khí nó biến thành một lưỡi kiếm muốn hủy diệt tất cả. Bất chấp khỏang thời gian rất ngắn ngủi, tôi đã nhận thấy những lời mô tả mà Dean Ellroy cung cấp là rất chính xác.
Mũi dao đang muốn giết tôi.
Nó lao xuống rồi đột ngột xoay chiều. Đến ngang đầu tôi, nó xoay hướng, muốn đâm chênh chếch vào cổ. Nó đến rất nhanh, nhanh một cách quỷ quái, nhưng tôi đã lập tức giơ cây thánh giá lên cao. Chỉ là một thử nghiệm thôi, theo bản năng, không hòan tòan tin rằng cách này có thể ngăn được nó.
Tôi cũng không hẳn chận đứng được con dao quỷ quyệt, nhưng chuyến bay của món vũ khí ít ra cũng phải đổi hướng.
Lưỡi dao xoay đi chỗ khác, đâm xước qua một vách gỗ trên giá sách, dừng lại ở đó chỉ một tích tắc trong run rẩy, thế rồi nó tiếp tục bay, hướng về cánh cửa đang mở rộng rồi biến khỏi tầm nhìn. Tôi đuổi theo nó, lao ra ngòai hành lang, rồi dừng chân nhìn xem món vũ khí đã trốn vào đâu, nhưng tôi không nhìn ra nó nữa. Chắc nó đã tan vào không khí.
Hơi thất vọng, tôi quay trở lại phòng làm việc của Dean Ellroy và nhìn thấy luật sư đang ở trong một tư thế khác. Ôn đã cúi người về đàng trước, vòng cánh tay trái ôm lấy mặt mình.
Bá tước Ellroy chỉ ngẩng lên khi những bước chân của tôi đã vang lên sát bên ông.
- Tôi rất tiếc. – Tôi nói. - Nhưng nó nhanh hơn…
- Vâng. – Dean Ellroy thở hắt ra. – Vâng, khốn kiếp thật, nó nhanh hơn. Nó luôn luôn nhanh hơn bởi nó chứa sức mạnh siêu nhiên. Nó mạnh mẽ đến quỷ quái. Chúng ta không thể chống lại nó. Nó là một điều kỳ diệu khốn kiếp. Nó là một món vũ khí đảo ngược lại mọi trật tự bình thường. Nó sẽ không bao giờ ngưng tay, bỏ cuộc. Nó được hướng dẫn, rồi nó sẽ quay lại tấn công chúng ta lần nữa. Nó chỉ dừng lại khi tất cả chúng ta đều đã bị giết chết. Không thể khác.
Tôi biết làm thế này không thể an ủi được Dean Ellroy, nhưng tôi giữ thái độ yên lặng kiểu đồng tình.
- Vậy là ta vô phương? – Ông ta khẽ hỏi trong thất vọng ập đến.
- Không. – Tôi nhếch môi.
- Thế thì có lẽ tôi xin được chúc mừng ông.
- Tốt nhất là bây giờ chúng ta đừng nản chí, ông Ellroy, chúng ta phài…
- Nghe ông nói thì quá dễ, ông Singlair. Ông có biết điều đó có nghĩa là gì không?
- Vâng, tôi biết, tôi đang đòi hỏi quá nhiều ở ông. Nhưng mặt khác tôi vẫn thấy một tia hy vọng mỏng manh đối với các ông, bởi vừa rồi con dao đã tấn công tôi, nó không nhắm vào ông. Vậy là theo đó, tôi đã lọt vào danh sách chết của nó và hy vọng rằng tôi có thể phản kháng lại.
- Vậy ra ông muốn…?
- Ông không nhìn thấy là nó đã thay đổi hướng đi hay sao?
- Ông đã giơ một cây thánh giá về hướng nó.
- Chính xác. Chẳng phải một cây thánh giá bình thường, mà là một cây thánh giá có một không hai, đã có tuổi thọ trên một nghìn năm nay. Nhưng hiện giờ chưa phải lúc kể chi tiết chuyện này.
- Vâng, tôi hiểu.
- Mọi việc bây giờ là tùy thuộc vào ông. – Tôi nói mà súyt nữa bật lên cười khi nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của Dean Ellroy.
- Tại sao lại tùy thuộc vào tôi?
- Ông có thể tiếp tục hành xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra không, ông Ellroy? Tôi biết, tôi đang đòi hỏi ở ông rất nhiều, nhưng đó là cơ hội của chúng ta.
Người đàn ông cân nhắc.
- Cuộc đờicủa tôi đằng nào cũng đã thành vô nghĩa qua cái chết của Eireen, nhưng tôi muốn chúng ta tóm được kẻ giết người. Tôi muốn tuân lệnh ông, ông Singlair.
- Thế thì tốt lắm, bởi chúng ta phải tìm cách đưa con dao này vào nơi an tòan.
- Chuyện rất khó khăn đấy. Nó nghe thấy tất cả. Tôi có cảm giác nó không cô độc. Có kẻ đứng đằng sau nó, hướng dẫn nó, trao cho nó một sức lực cần thiết. Một thế lực nào đó, một con ma có khả năng kiểm sóat tất cả, nghe thấy tất cả và nhìn thấy tất cả. Tôi sợ cái viễn cảnh phải cư xử bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là thế lực kia đã biềt được mọi chuyện, kể cả những chuyện chúng ta vừa nói với nhau.
- Có lẽ. – Tôi trả lời cho qua.
- Nó đang ở gần đây và nó sẽ tiếp tục bám theo ta! - Luật sư thốt khe khẽ. Ông nhìn quanh phòng làm việc của mình như một người khách lạ. – Tôi thấy ở đây không an tòan nữa.
- Tôi rất hiểu ông. Kể cả tôi nếu vào trường hợp ông cũng sẽ cảm nhận như vậy. Ông có phiền lòng không, thưa ngài bá tước, nếu chúng ta rời khỏi nơi này?
- Rời nơi này để đi đâu?
- Xuống xe của tôi.
Dean Ellroy có vẻ suy nghĩ thận trọng.
- Thế thì tôi phải để vợ tôi ở đây à? – Ông ngước cái nhìn u ám.
- Tôi biết. Tôi biết là việc này rất khó với ông. Nhưng tình hình hiện thời, tôi không nhìn thấy khả năng an tòan khác. Tôi sẽ cho người đến đón xác vợ ông đi, nhưng hiện thời những việc khác quan trọng hơn, mặc dù nói như vậy có thể khiến ông khó chịu.
Đầu tiên, ông bá tước chỉ cọ quậy trên ghế. Thế rồi ông đẩy nó ra sau. Dean Ellroy đứng dậy, vừa run rẩy vừa nói nhỏ:
- Thôi được, ông Singlair. Ông có lý!
- Tốt!
Dean Ellrot kéo những bước chân nặng nhọc. Tôi nhìn xuống bàn tay ông. Mảnh băng cuốn bên ngòai dần dần chuyển đỏ. Đã nói chuyện xong, giờ tới lúc tôi đưa ông vào bệnh viện để vết thương được chữa trị tử tế hơn. Chỉ có điều tôi không được phép để ông ở lại đó, bởi tôi vẫn còn rất cần tới ông.
Vị luật sư nhìn quanh căn phòng làm việc của mình, ánh mắt như trong một buổi chia tay chung cuộc. Rõ ràng đây cũng là một sự chia tay, bởi bây giờ trở đi ông bắt đầu cô độc trên cõi đời này.
- Cho tôi đi lấy áo bành tô. Sau đó chúng ta có thể đi được.
- Đồng ý!
Người đàn ông rời phòng. Tôi nghe tiếng bước chân ông vang lên trong hành lang. Rồi không khí tĩnh lặng.
Bất chợt, tôi lạnh cả người khi chợt nhớ ra rằng không được phép để ông ở một mình. Phía bên kia vẫn còn nhắm giết ông. Đúng lúc tôi giơ chân muốn bước đi thì một tiếng động lạ kỳ giữ tôi ở lại, một tiếng rít, tiếng phun như xuất phát từ một ống dẫn gas bị hỏng.
Không phải ống gas, bởi tiếng rít dần dần tạo thành những từ ngữ, thậm chí tương đối rõ ràng và dễ hiểu, chỉ có điều tôi không phát hiện ra kẻ nói.
- Ta vẫn còn ở đây. - Kẻ bí mật kia rít lên. – Ta sẽ tóm được chúng mày. Cứ tin chắc như vậy! Chúng ta sẽ chiến thắng…
Im lặng - chấm dứt - kết thúc!
Tôi đứng đó như một hòn than nóng bỏng.Tôi nhìn quanh, nhìn lên trên cao, săm soi từng ngóc ngách, nhưng không phát hiện ra bất cứ vật gì. Chỉ một bầu không khí tĩnh lặng. Vị luật sư quay trở lại.
Tôi không kể cho ông nghe câu chuyện vừa xảy ra với mình. Người đàn ông này đã phải chịu đựng quá đủ rồi.
Trầm ngâm, tôi theo cầu thang đi xuống. Con dao găm là một việc, giọng nói là việc khác, và tôi tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, kẻ nào ẩn sau giọng nói ma quái hiện hình đó?...