15-03-2008, 08:59 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 18
Thá»i gian online: 2 giá» 3 phút 27 giây
Thanks: 3
Thanked 7 Times in 3 Posts
Bá» Vai Nghiêng Nắng - Nguyá»…n Nháºt Ãnh
BỠVai Nghiêng Nắng
Nguyá»…n Nháºt Ãnh
Chương 1
Buổi chiá»u thả những giá»t nắng yếu bên ngoà i cá»a sổ, má»™t khoảng trá»i nhá», vá»›i và i đám mây trắng lỠđỠbay ngang qua đỉnh cây nhạc ngá»±a. Tôi thức giấc giữa tiếng reo nhá», mÆ¡ hồ, cá»§a hà ng nhạc ngá»±a say gió bên ngoà i con đưá»ng im vắng chạy ngang trước nhà . Ngôi nhà nằm cách lỠđưá»ng má»™t con ngõ, khuất trong vưá»n cây thấp có nhiá»u hoa. Nằm ở đây, tôi có thể nhìn thấy má»™t khoảng lối Ä‘i trải sá»i vụn dẫn ra cánh cổng có dây leo um tùm trổ má»™t thứ hoa mà u tÃm lấm tấm.
Ngà y xưa khi má»›i tá»›i đây, tôi đã sung sướng vô cùng vì không ngá» mình lại được ở trong má»™t ngôi nhà đẹp đẽ và yên tÄ©nh như váºy. Dì Hạnh mở cổng cho tôi vá»›i đôi mắt mở lá»›n tròn xoe, đầy ngạc nhiên. Lúc đó tôi hoà n toà n rÆ¡i và o má»™t trạng thái sững sá» và ngượng, vì tôi không biết gá»i dì Hạnh bằng gì và ngược lại, hình như chÃnh dì Hạnh cÅ©ng rÆ¡i và o má»™t trạng thái như thế. Dì Hạnh nhá» hÆ¡n tôi hai tuổi, há»c dưới tôi hai lá»›p, nhưng lại được tôi gá»i bằng dì, vì giữa tôi và dì Hạnh có liên hệ bà con sao đó. Tiếng "dì" ngượng nghịu đó là m sao tôi thốt ra được khi tôi Ä‘ang đứng trước má»™t ngưá»i con gái nhá» hÆ¡n mình, xinh đẹp và có lẽ rất thông minh. Lúc đó tôi cÅ©ng nháºn ra trên gương mặt dì Hạnh má»™t nét u buồn vừa nhìn thấy trong đôi mắt ngạc nhiên cá»§a dì. Nhưng sau má»™t tuần,
tôi cÅ©ng quen dần và tôi cÅ©ng bỠđược lối xưng hô trống không khi nói chuyện vá»›i dì Hạnh. Äó cÅ©ng là ngà y đầu tiên tôi và o trưá»ng, chá»n lá»›p, là m quen vá»›i bá»™ mặt má»›i cá»§a tỉnh lẻ.
Tôi yêu cái vẻ êm Ä‘á»m đến dá»… thương cá»§a tỉnh lỵ. Những con đưá»ng trÆ¡n bóng, rá»™ng lá»›n vá»›i hai hà ng me chạy dà i thả lá bay trong gió suốt mùa. Gió cá»§a tỉnh lỵ không à o ạt, lạ lùng như gió biển ở quê hương tôi. ở đây gió nhẹ và có
lẫn hương thÆ¡m hòa và o tiếng chim rÃu ran gá»i nhau trên các mái ngói. Thà nh
phố không lá»›n, nhưng lại được vây quanh bằng dòng sông tươi mát êm Ä‘á»m, được che mát bởi cây lá, được xông bởi hương hoa, được tô Ä‘iểm bởi những ngôi nhà mái ngói cổ xưa. Sau má»™t năm tôi đã quen thuá»™c vá»›i tỉnh lỵ, quen thuá»™c cả đến những viên sá»i vô tâm trong khu vưá»n nhá» nhà dì Hạnh. Mùa hè, được báo trước bằng những ngà y há»c thi bù đầu. ở những con đưá»ng tỉnh lỵ đã thấy lác đác bông phượng nở. Và mưa. Mùa hè và mùa mưa, là m xao xuyến tỉnh lỵ, xao xuyến những ngưá»i há»c trò ở và o tuổi má»›i lá»›n, má»™t tuổi Ä‘á»i mÆ¡ hồ sương khói nhất. Ná»—i xao xuyến cÅ©ng thả dà i theo hà ng nhạc ngá»±a trước nhà , mà tôi nghe được tiếng reo cá»§a nó trong gió và o những buổi chiá»u tuyệt đẹp.
Dì Hạnh ở má»™t góc phòng dưới nhà , vá»›i má»™t ngưá»i giúp việc, tôi ở má»™t phòng trên lầu. Ba má cá»§a dì Hạnh. (Tôi vẫn còn bối rối không biết gá»i bằng gì) có cÆ¡ sở là m ăn ở Sà i-gòn. Ná»a tháng hoặc đầu tháng ông bà má»›i vá» má»™t lần, đưa cho dì Hạnh má»™t khoản tiá»n tiêu trong tháng, trả lương ngưá»i giúp việc, tiá»n há»c phà và chi tiêu, linh tinh đủ má»i chuyện. Tôi vẫn như má»™t ngưá»i ở trá», nhưng không phải đóng tiá»n nhà , tiá»n cÆ¡m, chỉ lo tiá»n sách vở. Äôi khi những thứ nà y dì Hạnh cÅ©ng mua luôn cho tôi.
Nhà tôi ở má»™t quáºn hẻo lánh, trưá»ng trung há»c chỉ dạy đến lá»›p đệ tứ. Hết lá»›p đệ tứ tôi phải lên tỉnh để há»c đệ tam. Ba tôi hy sinh trong thá»i kháng chiến không để lại được gì. Má»i thứ má tôi Ä‘á»u xoay xở lấy. Nhà tôi nghèo, chỉ có má»™t thá»a vưá»n nhá». Äó là nguồn lợi tức hà ng năm mà má tôi cho tôi theo Ä‘uổi việc há»c. Năm tôi lên tỉnh dì Hạnh má»›i há»c đệ ngÅ©, bây giá» dì đã lên đệ tứ và cÅ©ng Ä‘ang sá»a soạn cho ngà y thi sắp tá»›i như tôi. Năm nay tôi thi tú tà i má»™t, những ngà y há»c thi tôi thức rất khuya, cÅ©ng như dì Hạnh thức rất khuya dưới nhà . Và trong căn nhà vắng vẻ nà y dì Hạnh và tôi như hai chiếc bóng loanh quanh đến hết ngà y tháng. Dì thưá»ng kêu buồn trong những ngà y mưa, hay khi nghe tiếng ve kêu ran trên đưá»ng Ä‘i há»c vá». Nhưng đôi khi dì bảo rằng dì chỉ thÃch thú khi ở trong má»™t ngôi nhà vắng vẻ như thế nà y. Tôi và dì hợp nhau ở Ä‘iểm đó. Tôi yêu hà ng cây nhạc ngá»±a reo say trong gió, khi con sông lồng lá»™ng nước sau nhà . Bên kia là vưá»n cây ăn trái, tôi vẫn thưá»ng bÆ¡i qua sông ăn cắp trái cây đầu mùa mang vá» chia cho dì Hạnh, cả hai vừa ăn vừa cưá»i thÃch thú.
Dì cÅ©ng thÃch được bÆ¡i qua sông. Con sông không lá»›n lắm, tôi hứa hôm nà o sẽ dạy dì bÆ¡i. Nhưng chắc chắn má»™t Ä‘iá»u là dì sẽ không bao giá» biết bÆ¡i vì có má»™t ông thầy huấn luyện như tôi.
PhÃa sau nhà dì Hạnh, trước khi tá»›i bá» sông phải băng ngang qua con đưá»ng sắt. Tôi vẫn thưá»ng ra đó đứng ngóng suốt con đưá»ng chạy ngoằn ngoèo và o trong những ngôi nhà thuá»™c má»™t khu phố mang cái vẻ buồn bã mÆ¡ hồ. Những buổi sáng sá»›m, khi nghe tiếng còi xe hú dà i trong sương, hay nhìn ánh sáng đèn nÆ¡i đầu máy xe lá»a quét sáng má»™t vùng cây cá» im ngá»§, tá»± nhiên tôi thấy yêu quà tỉnh lỵ hÆ¡n bao giá», đồng thá»i cÅ©ng nhá»› rưá»i rượi má»™t hình ảnh nà o đó rất mÆ¡ hồ ở quê nhà tôi. Phải chăng từ lúc đặt chân lên con đưá»ng thứ nhất trong tỉnh lỵ, nhìn thấy chiếc lá đầu tiên long lanh trong nắng, nhìn thấy đôi mắt mở lá»›n, tròn xoe như mắt chim khuyên cá»§a dì Hạnh, những gì đến vá»›i tôi Ä‘á»u trở thà nh ká»· niệm, trở thà nh má»™t thứ mùi hương không phai nhạt. Ngôi nhà nà y có những âm thanh tháºt lạ lùng cá»§a nó, gần như sá»± rung động, và ngà o ngạt hương thÆ¡m. Không ngá»›t ngân lên vá»›i những ngà y những tháng cùng vá»›i má»™t tuổi Ä‘á»i nà o đó vừa tá»›i vá»›i dì Hạnh, vá»›i tôi. Hôm qua, trong lúc ra vưá»n, tôi bắt gặp đôi mắt dì Hạnh tháºt buồn. Lúc đó dì ôm con mèo nhá» trong tay, còn
tay kia thì dì cầm má»™t cái hoa xoay xoay. Khi tôi há»i, dì cố tạo má»™t nụ cưá»i. Dì đã là má»™t thiếu nữ, má»™t ngưá»i con gái. Tôi hiểu Ä‘iá»u đó. Và có gì khó hiểu trong đôi mắt cá»§a má»™t ngưá»i con gái mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi đó?
Tôi nghe tiếng chân ai Ä‘i vá» phÃa phòng mình. Tiếng chân chỉ có thể là dì Hạnh, hoặc ngưá»i giúp việc. Tôi nằm yên lắng nghe. Và rồi có tiếng gõ cá»a phòng tôi, và giá»ng cá»§a dì Hạnh, giá»ng nói quen thuá»™c trong suốt như tiếng chim gá»i má»—i buổi sáng ngoà i vưá»n. Tôi đợi dì gá»i hai ba tiếng, để lắng nghe cho đầy cái âm thanh mà tôi thương mến ấy, má»›i lên tiếng đáp lại.
Dì Hạnh há»i:
- Äông vừa ngá»§ dáºy phải không? Tôi trả lá»i từ bên trong:
- Không ngủ được, chỉ nằm thiếp một lúc thôi.
- Như thế là ngủ rồi đấy.
- Dì và o không? -Tôi vụt há»i lá»›n. Dì Hạnh cưá»i khúc khÃch:
- Mở cá»a Ä‘i, và o nói cái nà y nghe hay lắm.
Tôi bước xuống giưá»ng và mở cá»a. Dì Hạnh bước và o vá»›i cuốn sách cầm ở tay, tay kia dì cầm má»™t nhúm chùm ruá»™t. Tóc dì Hạnh cá»™t thà nh hai bÃm, đưá»ng ngôi rẽ ở giá»a. Tôi ngồi lá»t thá»m trong ghế ngắm dì. Tôi khen:
- Chà , dì Hạnh chiá»u nay xinh như má»™t con búp bê.
Dì ngượng, mặt đỠlên, vá»™i đưa nhúm chùm ruá»™t vá» phÃa tôi cưá»i, bảo:
- Ä‚n không, ngá»t lắm Äông ạ.
- Chưa chi đã quảng cáo.
-Ngon tháºt chứ không quảng cáo. Cá»§a thằng nhỠở nhà bên cạnh má»›i hái cho đó.
Tôi trêu dì:
-Thằng đó mà còn nhá», nó lá»›n hÆ¡n dì Ãt nhất là bốn tuổi. Nó cho dì chùm ruá»™t vá»›i má»™t dụng ý, dì đừng có mắc mưu nó.
-Dụng ý gì, Äông cứ hay bịa chuyện nà y chuyện ná» không hà . Tôi cãi ngay:
- Chứ nếu không thì nó đâu có tỠtế gì mà cho.
-Nó trèo lên cây hái, sẵn thấy dì đứng trong sân, nó thẩy luôn qua cho, chứ bộ.
Tôi cưá»i dòn:
- Äó, thấy không, đã bảo mà , cái thằng đầy dụng ý.
- Dụng ý gì, Äông nói Ä‘i?
- Ai biết, Äông chỉ Ä‘oán thôi. Chắc há»i nó thì biết. Dì Hạnh lưá»m tôi bằng hai Ä‘uôi mắt dà i. Dì há»i:
-Có ăn không ngưá»i ta chia cho, tá» tế thế còn bà y đặt bịa chuyện. Äông nhiá»u chuyện như con gái váºy.
Tôi cưá»i, ngắt mấy trái chùm ruá»™t bá» và o miệng nhai lốp bốp. Dì Hạnh Ä‘i qua Ä‘i lại trước mặt tôi, nhìn mấy cuốn sách để bừa bãi trên bà n há»c. Tôi biết dì sắp sá»a trách tôi vì cái táºt bừa bãi cá»§a con trai không bỠđược. Rồi sau đó dì Ä‘uổi tôi ra khá»i phòng mưá»i lăm phút khi tôi trở vô sẽ thấy má»™t thiên đưá»ng má»›i. Äó là căn phòng được dá»n dẹp sạch sẽ, tươm tất, sách vở ngay ngắn đâu và o đó.
- Äông tháºt... Tôi cưá»i.
- Thôi, biết rồi, khổ lắm nói mãi...
-Biết rồi mà vẫn bê bối. Con trai bộ ở sạch sẽ ngăn nắp một ngà y không được sao?
-ÄÆ°á»£c chứ.
- Ngà y nà o đâu, bao giá»? Dì chỉ toà n thấy phòng Äông đầy sách vở vá»›i báo chÃ, giấy vụn. Äá»§ thứ hết. Nhìn bắt mệt.
Và dì sắp sá»a Ä‘uổi tôi ra khá»i phòng cho dì dá»n dẹp. Tôi biết thế nên cưá»i:
- Ngà y mai sẽ xong tất cả, đâu và o đó.
- Äông nói rồi để đó như nước chảy lá môn thì lúc nà o má»›i xong được?
- Ngà y mai nghỉ há»c Äông sẽ tổng vệ sinh, xin hứa.
-Äông chỉ toà n hứa cuá»™i. Tại sao lúc trước Äông không là chú cuá»™i ngồi canh gốc Ä‘a nhỉ?
-Tại vì Äông không có mÆ¡ lá»›n lên sẽ cưới chị Hằng. Dì Hạnh bá»—ng reo lên:
- à nhá»› rồi, có chuyện nà y hay lắm muốn nói vá»›i Äông lúc nãy cÆ¡.
-Chuyện thằng nhá» bên nhà cho dì chùm ruá»™t và cưá»i mÃm chi cá»p hoà i chứ gì?
-Lại vẽ chuyện, lần nà y dì nói chuyện cá»§a Äông mà .
-Chuyện cá»§a Äông?
-ừ.
-Chuyện gì thế, có "gay go" lắm không?
- Gay go lắm, nhá» bạn cá»§a dì thấy Äông tá»›i trưá»ng sáng hôm qua, đứng dưới gốc me trước cổng trưá»ng để đón cô nà o đó. Phải không?
-Bạn của dì là ai thế?
- Biết là nhá» bạn được rồi cần gì phải khai tên. Nhưng quan trá»ng là chuyện Äông có đến trưá»ng Lê Ngá»c Hân không?
- Bạn cá»§a dì là chúa ba xạo, tương lai sẽ là m thầy bói. Sáng hôm qua ngưá»i ta ở nhà , vả lại Äông không có quen vá»›i ai đằng Lê Ngá»c Hân hết.
-Không tin, nhỠbạn dì thấy rõ rà ng. Chẳng lẽ nó đi nói dối.
-Nhá» bạn dì là ai, dì có nhiá»u bạn thấy mồ, ai mà biết được.
-Nó yêu cầu giấu tên. Tôi Ä‘iá»u tra:
- Có đến đây lần nà o chưa?
- Chưa.
-Dì bảo cô bé ấy nghỉ há»c Ä‘i, vá» ra chợ trải chiếc chiếu, mua má»™t bá»™ bà i tây rồi là m thầy bói kiếm ăn.
Dì cưá»i:
- Con gái ai Ä‘i là m thầy bói. Äông định lảng chuyện hả?
- Chứ biết là m gì bây giá», Äông có nói gì dì cÅ©ng không tin.
- Äông giấu.
- Có nói ngay, không giấu.
- Hôm qua Äông ở nhà tháºt hả -Dì Hạnh nghi ngá».
- Tháºt, lúc dì vá» gặp Äông trước cổng, bá»™ không nhá»› sao?
- Äông vá» nhà trước chứ bá»™. Tôi ngó dì Hạnh cưá»i nói:
-Dì Ä‘a nghi như Tà o Tháo. Äã bảo không là không, Äông có quen vá»›i ai đằng Lê Ngá»c Hân đâu mà nói đón vá»›i đưa.
Dì Hạnh nhìn ra đỉnh cây còn tôi nhìn những sợi tóc cá»§a dì, những sợi tóc mai non ná»›t kỳ diệu đó đã là m hồn tôi lâng lâng trong má»™t ná»—i xúc động. Äôi mắt dì trong Ä‘en như hai hạt huyá»n. Tôi tưởng đâu hà ng nhạc ngá»±a bên ngoà i cùng ngả nghiêng theo mắt dì nhìn, tiếng reo cá»§a nó ngưng bặt vì tóc dì thÆ¡m ngất trong gió, và mà u hoa cá»§a nó nở rá»±c rỡ trong đôi mắt dì. Bá»—ng dì Hạnh báºt cưá»i:
- Chiá»u nay nhá» bạn dì tá»›i chÆ¡i, Äông có muốn đối chứng không?
- Sẵn sà ng.
-Nhá» bạn dì dữ lắm à , cái miệng cá»§a nó lanh lắm, Äông cãi không lại đâu.
-Ä‚n nhằm gì, Äông chả sợ con gái. Bạn cá»§a dì lại cà ng dá»… bắt nạt hÆ¡n.
- Nói ngon lắm, chừng gặp Äông sẽ lánh mặt giả vá» báºn há»c bà i nà y ná»
rồi chuồn ra phố ở mãi đến tối má»›i chịu vá». Cái quán cà phê gì ngoà i bá» sông Ä‘ang chá» Äông vá»›i má»™t chiếc ghế trống đó.
Tôi đỠmặt cãi:
- Rồi dì xem. Bạn dì có lớn hơn dì không?
- Nó bằng tuổi dì, xinh nhất lớp.
-Nhưng không xinh hÆ¡n dì đâu. Dì xinh nhất lá»›p, nhất trưá»ng, nhất tỉnh lỵ.
-Dì Hạnh ngượng ngùng trước câu nịnh ná»t hoa hoè cá»§a tôi. Nhưng quảtháºt, tôi không nịnh dì chút nà o hết. Dì cưá»i nói:
-Dì không có tiá»n đâu nhé, nịnh dì chỉ uổng công thôi.
-Ai thèm nịnh.
-Như váºy có nghÄ©a là Äông nói tháºt à ?
-Sá»± tháºt.
-Dì xấu như con nhỠLỠLem.
-Con nhỠLỠLem vỠsau đội lốt thà nh một nà ng công chúa đẹp mê hồn.
-Dì mang cái lốt xấu xà suốt Ä‘á»i.
-Mai mốt Äông mua tặng dì má»™t chiếc gương soi. Dì sẽ tin lá»i Äông nói. Bạn Äông đứa nà o cÅ©ng nói như thế. Có đứa còn "mê" dì nữa đấy.
-Bạn cá»§a Äông là những ai?
Hầu hết, nói tên dì cũng không biết đâu.
Dì Hạnh đỠmặt, chớp mắt mấy cái. Bây giỠtôi biết dì đang cố ý hướng mắt ra đỉnh cây nhạc ngựa. Tôi cà ng trêu dì:
- Trong đám bạn cá»§a Äông có má»™t đứa Ä‘ang hấp hối.
- Bệnh nặng hả?
- ừ, nó bệnh sắp chết, nhưng lại không chịu và o bệnh viện.
- Sao kỳ váºy, bệnh nặng phải và o bệnh viện cho ngưá»i ta chữa chứ.
- Nhưng bệnh nà y lại không trị được, thế mới khổ.
- Dì Hạnh ngây thơ:
- Bệnh nan y à ?
- Hơn thế nữa.
- Rồi ở nhà đà nh bó tay sao?
- Bó tay là cái chắc . Dì Hạnh lo lắng há»i:
- Ngưá»i bạn cá»§a Äông tên gì, nhà ở đưá»ng nà o?
-Nó ở bên kia sông. Má»—i ngà y Ä‘i há»c phải qua má»™t chuyến bắc. Nó nghỉ há»c rồi, chá» ngà y mặc áo má»›i.
-Nghỉ há»c chá» ngà y mặc áo má»›i. Gì kỳ váºy?
-Dì không biếtt áo mới à ?
-Nếu đã biết dì không há»i.
Äông cưá»i phá lên:
- Äó là chiếc quan tà i đấy. áo sÆ¡mi gá»—. Hay là sÆ¡mi Tobia. Nó sẽ chết. Dì Hạnh lưá»m Äông:
- Ngưá»i ta bệnh nặng sắp chết mà Äông nỡ đùa.
- Tại nó chứ bộ.
-Bệnh là má»™t Ä‘iá»u bất hạnh, không ai muốn thế bao giá» cả. Äông đừng nói như váºy. Nếu trưá»ng hợp Äông bệnh, Äông có muốn như thế không?
- Muốn, bệnh nà y "đã Ä‘á»i" lắm. Không Ä‘au nhức, không ho hen, chỉ buồn thôi, buồn nhè nhẹ, nhá»› bâng khuâng, nghe mùa thu chết, rÆ¡i theo lá và ng...
Dì Hạnh ngẩn ngÆ¡ không hiểu gì cả. Äông cà ng cưá»i, cà ng cố ý trêu dì. Má»™t lúc dì có vẻ giáºn:
- Äông hôm nay là m tà ng quá.
- Dì có muốn biết bệnh của thằng bạn bất hạnh đó không.
- Một chứng bệnh ghê gớm lắm phải không.
-Nói ra dì sẽ đầy lòng thương cảm mà té xỉu mất. Và dĩ nhiên, đó phải là một chứng bệnh ghê gớm.
-Nói dì nghe.
-Äó là bệnh tương tư, nó tương tư dì rồi đó.
Dì Hạnh đỠmặt. Tôi Ä‘oán dì vừa giáºn, vừa ngạc nhiên và ngượng ngùng. Tôi ngó dì, tỉnh bÆ¡:
- Chỉ có dì mới cứu nó nổi, không thì nó đi đứt cuộc đợi
- Äông còn đùa nữa à ?
Dì trừng mắt nhìn tôi, chưa bao giá» dì tá» vẻ giáºn dữ vá»›i tôi như thế. Äôi mắt dì trong lúc giáºn cà ng là m cho tôi Ä‘iêu đứng. Tôi muốn má»m nhÅ©n ra như má»™t cá»ng bún, và tôi ngồi bất động. Dì Hạnh cÅ©ng im lặng không nói gì. Bây
giá» cánh cá»a sổ, những đỉnh cây bên ngoà i được cả tôi và dì chú ý hÆ¡n lúc nà o hết. Tôi muốn xin lá»—i dì Hạnh, nhưng tôi ngượng ngùng đỠmặt, không là m sao
nói được. Một lúc lâu dì bỗng nói:
- Trá»i chiá»u nay đẹp quá Äông nhỉ?
Tôi sung sướng thầm. Dì Hạnh há»i thế tức là dì đã hết giáºn tôi, hay Ãt ra dì cÅ©ng không muốn nhá»› câu chuyện tôi trêu đùa dì lúc nảy. Nhưng tôi lại cứ hay thắc mắc:
- Dì hết giáºn rồi ha??
Câu há»i cá»§a tôi chắc vô duyên nên là m cho dì Hạnh buồn cưá»i. Dì bảo:
-Dì Ãt khi giáºn ai được lâu, nhưng Äông cÅ©ng không nên đùa dai như thế nữa.
-Tại sao dì không nghĩ đó là sự thât.
-Dì không tin có chuyện đó. Äông chỉ phịa ra thôi.
-ChÃnh vì dì không tin nên má»›i là sá»± tháºt. Không phải chỉ lá»›p Äông thôi, còn những lá»›p khác nữa, tụi nó chỉ chá» giá» tan há»c, giá» ra chÆ¡i là kéo sang dà n chà o Lê Ngá»c Hân để được nhìn dì.
-Sao dì không thấy ai hết?
-Hay thấy mà dì không để ý - Tôi cưá»i. Dì Hạnh cÅ©ng cưá»i:
- Tưởng hỠđứng chÆ¡i thôi, ai ngá»...
-Tại dì không để ý nên dì tưởng thế chứ ai cũng biết hết. Không chừng những cô bạn của dì cũng biết.
-Sao dì chả nghe tụi nó nói bao gi�
-Hôm nà o dì há»i bạn dì xem, nhất là cô bạn gì mà dì vừa quảng cáo đó. Cô bạn nà y chắc biết rà nh.
Dì Hạnh cưá»i:
- NhỠThục hả?
- Äông có biết tên bạn cá»§a dì đâu.
- Nhá» Thục đó, chiá»u nay nó đến đây nà y.
Thế là tôi đã biết tên ngưá»i bạn quà cá»§a dì Hạnh, chỉ cần và i ba câu há»i dò, và i tiểu xảo nhá» nhặt, dì Hạnh đã khai ra hết trÆ¡n. Dì Hạnh ngây thÆ¡ như em bé. Hình như trong đầu óc dì chả có má»™t tà mưu mẹo nà o. Ai nói gì dì cÅ©ng tin, chuyện mà dì bảo cố giấu nhưng tháºt ra há»i dò và i ba câu dì khai hết, má»™t cách hồn nhiên đến tá»™i tình. Dì Hạnh như má»™t bức tranh quý báu treo trên đầu tưá»ng, dì giống như má»™t viên ngá»c trong suốt, xanh biếc không gợn má»™t tà bụi.
Thấy tôi ngồi im lặng tá»§m tỉm cưá»i, dì Hạnh hoảng hốt khám phá ra Ä‘iá»u mình vừa tiết lá»™ thay vì phải giấu kÃn, dì la lên:
- Thôi chết rồi, dì đã nói tên nhá» Thục cho Äông biết.
- Ä‚n nhằm gì, trước sau gì Äông cÅ©ng biết thôi.
- Chút nữa nó đến Äông đừng nói dì nói nhé. Nó la dì chết.
- Sao không cho ngưá»i ta biết tên mình nhỉ? Tên Thục bá»™ đẹp lăm sao?
-Tại lúc trước chả hiểu sao có mấy ngưá»i bên trưá»ng Äông biết tên dì và Thục, giá» chÆ¡i Ä‘i uống nước gặp, mấy ngưá»i đó gá»i rối rÃt là m như quen thuá»™c lắm. Dì ngượng, Thục ngượng, nên nó dặn dì giữ kÃn tên đừng cho ai biết.
- Trước sau gì ngưá»i ta cÅ©ng biết. Con gái có tên đẹp ngưá»i ta má»›i kêu chứ.
-Tên xấu cÅ©ng bị kêu như thưá»ng.
Con trai là chúa phá đám con gái, nhất là bên trưá»ng Äông đó.
- Nhưng Äông thì hiá»n lắm, như dì đã biết.
- Thôi đi ông, nói nghe mà tội.
Tôi cưá»i. Dì Hạnh láºt mấy trang sách. Nhúm chùm ruá»™t đã hết nãy giá». Tôi nhá»› như in, mấy chiếc răng ngá»c ngà cá»§a dì cắn khẽ và o trái chùm ruá»™t và ng á»ng. Tôi muốn có cả cây chùm ruá»™t cho dì ăn để tôi ngồi nhìn cái miệng xinh xắn cá»§a dì vá»›i mấy chiếc răng ngá»c thạch đó thôi. Cây chùm ruá»™t bên nhà thằng Hùng sữa sai trái, nó có đủ Ä‘iá»u kiện để là m thân vá»›i dì Hạnh. Và xem chừng nó cÅ©ng "mết" dì Hạnh lắm. Thằng đó hình như lúc nà o cÅ©ng chá»±c sẵn
ngoà i cây chùm ruá»™t, thấy dì Hạnh ra là cưá»i tháºt tươi, há»i mấy câu vá»› vẩn rồi ném cho dì má»™t nhúm chùm ruá»™t vá»›i cả má»™t sá»± sung sưóng trên gương mặt đầy thịt, tròn lẳn như há»™p sữa Babilắc cá»§a nó.
- Dì ăn chùm ruột nữa không?
- Äâu?
-Bên nhà thằng Hùng sữa. Dì gá»i nó má»™t tiếng, nó dám đốn cả cây mang sang lắm à .
Dì cưá»i:
- Tá»± nhiên Äông đặt cho ngưá»i ta cái tên Hùng sữa, Äông ghét nó lắm hả?
-Dĩ nhiên.
-Nó tốt lắm mà , gặp dì lúc nà o cÅ©ng cưá»i.
-ChÃnh cái cưá»i cá»§a nó má»›i đáng ghét.
-Äông khó tÃnh quá trá»i.
Dì Hạnh tiếp tục láºt mấy trang sách. CÆ¡n gió lá»›n thổi đùa trên hà ng cây nhạc ngá»±a mang những tiếng reo vui cá»§a chúng và o phòng. Dì Hạnh ngẩng lên nghe ngóng. Dì như má»™t con chim nghiêng chiếc cổ xinh xắn hướng mắt nhìn những đám mây trá»i bay qua sau má»™t cÆ¡n mưa bụi nhá».
- Tại sao lại có loà i cây reo như tiếng nhạc ngựa nhỉ?
- Có loà i cây biết đà n, biết hát, biết hoà tấu, và tân cổ giao duyên nữa. Dì cưá»i:
- Äông lúc nà o cÅ©ng đùa được.
- Äùa gì, cây thông nà y, cây dương liá»…u chẳng reo chẳng đà n hát là gì
- Nhưng có cây nà o... tân cổ giao duyên đâu?
- Cây sóng rắn và cây sầu đâu, dì nghe chúng hoà tấu lần nà o chưa?
- Chưa.
Thế thì bất hạnh quá.
- Sao lại bất hạnh.
-Bởi vì đó là má»™t khúc hát thần tiên cá»§a tuổi nhỠở quê nhà . Ai không nghe được là bất hạnh cả má»™t Ä‘á»i.
-Nhưng dì đâu có quê nhà .
- Lại thêm má»™t cái "vạn bất hạnh" nữa. Nghỉ hè, Äông sẽ má»i dì vá» quê nhà cá»§a Äông, dì sẽ mê từng cá»ng cá», viên sá»i, cho tá»›i con lạch nhá».
-Dì chỉ thÃch nghe tiếng chim hót trong vưá»ng cây buổi sáng sá»›m.
-Dì sẽ nghe cả má»™t Ä‘á»i cÅ©ng chưa hết.
Dì Hạnh mỉm cưá»i. Äôi mắt dì long lanh ngó tôi. Dì đâu biết rằng má»—i lần dì ngó tôi như thế là tâm hồn tôi muốn chết ngá»™p, muốn lịm tắt, muốn tan như mưa và muốn và ng như nắng.
- Dì có đôi mắt chết ngưá»i.
- LÃ sao?
-Là ai nhìn và o đấy sẽ chết đứng, chết không kịp ngáp, chết không má»™t lá»i trăn trối.
Biết tôi khen khéo, dì Hạnh đỠmặt nhìn mấy trang sách. Hà ng nhạc ngá»±a vẫn reo bên ngoà i. Tôi di tá»›i cá»a sổ nhìn ra má»™t khoảng không bát ngát, những mái nhà ngói cÅ© lô nhô trong cây lá và chạy dà i như những đồi đất Ä‘á». Dì Hạnh cÅ©ng ra đứng bên ngoà i hà nh lang, tôi nhìn thấy những sợi tóc cá»§a dì bay lòa xòa và mầu áo cá»§a dì là m rá»™n rà ng cả má»™t buổi chiá»u. Tôi ra theo, và đứng kế bên dì. Từ đây ngó xuống tôi thấy má»™t vuông sân xanh mướt cá» non và đám dây
leo trổ hoa tÃm ven chân rà o.
Tôi cưá»i:
- Căn nhà nà y nhìn và o như một biết thự bỠhoang trong những cuốn truyện ma quái.
-Dì thÃch ở nhừng căn nhà như váºy.
-Nhưng má»™t mình thì không thÃch chút nà o.
-Äông có nghe trong mấy đêm mưa, có tiếng cá»§a những tà u lá vẫy mạnh bên ngoà i không?
-Có, buồn chết đi được.
- Lúc ấy dì không sợ, cũng không buồn, chỉ có cảm tưởng mình đang ở trong một lâu đà i hoang vu xưa cổ.
-Dì nhiá»u tưởng tượng quá.
- Con gái vốn vẫn thế, có nhiá»u khi tưởng tượng những Ä‘iá»u kinh khá»§ng lắm.
-Gì mà kinh khủng?
Dì Hạnh chỉ trả lá»i bằng má»™t nụ cưá»i. dì chỉ cho tôi mấy cái hoa và ng rất nhá» nằm dưới lối Ä‘i trong sân.
Tiếng chuông ngoà i cổng bá»—ng reo vang má»™t hồi dà i, dì giáºt mình nói:
- Chết, nhỠThục tới. Tôi nói nhanh:
-Äể Äông mở cá»a cho, dì giả vá» Ä‘i vắng, mình trêu cô ấy má»™t vố chÆ¡i, dì đồng ý không?
Dì Hạnh cưá»i:
- ÄÆ°á»£c, nhưng nó chá»i Äông ráng mà nghe, dì không biết đâu.
-Äừng lo, Äông sẽ lấy bông gòn nhét lá»— tai lại, tha hồ cho cô ấy chá»i.
Dì Hạnh cưá»i, và o trốn trong phòng tôi. Còn tôi thì chạy nhanh xuống mở cổng cho Thục.
- Có Hạnh ở nhà không Äông?
Tôi cưá»i, có ý nhưá»ng cho Thục bước và o. Nhưng hình như Thục muốn nghe tôi trả lá»i tức khắc để quyết định và o hay không. Tôi nói gá»n:
- Xui quá, dì Hạnh đi vắng.
-Äi vắng, vô lý?
-Äi vắng thì có gì là vô lý?
-Tụi nà y có hẹn.
- à , như thế là vô lý tháºt. Nhưng Ãt ra "chị" cÅ©ng và o nhà viết má»™t mảnh giấy để lại chứ.
-Hạnh có nói đi đâu không?
-Dì ấy Ä‘i đâu Ãt khi cho biết lắm.
-Lạ nhỉ, trong nhà có hai ngưá»i, Ä‘i đâu không nói cho Äông biết rồi là m sao?
-Äi đâu rồi cÅ©ng vá». Chừng vá» cho biết cÅ©ng không muá»™n chi.
-Äông đùa hoà i.
Tôi cưá»i, Thục đá những viên sá»i đưới chân. Má»™t lúc Thục ngẩng lên nói:
- Thôi tôi vá», Hạnh kỳ quá, hẹn rồi không nhá»› gì hết.
- Hay là dì ấy sắp sá»a vá»?
- Có thể như thế không? Thục ngó tôi nói.
- Có thể lắm chứ, chị Thục và o nhà chơi đợi một chút đi nhé.
- Má»i khi Hạnh vẫn đúng hẹn.
- Lâu lâu sai hẹn má»™t tà cho vui. Thục lưá»m:
- Vui là m sao mà vui.
-Tôi bị cho leo cây hoà i. Mấy thằng bạn hẹn ngon là nh lắm, nhưng Ãt khi tụi nó đúng hẹn. CÅ©ng đà nh cưá»i chứ biết là m sao bây giá».
-Con trai khác, con gái khác. Con gái hẹn là có chuyện quan trá»ng. Con trai hẹn nhau để Ä‘i chÆ¡i. Không đúng hẹn cÅ©ng huá», chẳng ăn nhằm gì. Bạn Äông hầu hết Ä‘á»u nghịch phá như gì ấy. Có phải mấy cái ông hôm Thục gặp ngoà i xe nước đá.
-Tụi nó hiá»n lắm.
-Hiá»n mà gặp ngưá»i ta kêu ầm lên.
-Kêu để trở thà nh ngưá»i quen ấy mà .
-Ai thÃch là m quen bao giá».
-Nhưng rồi sẽ quen, kêu riết ngưá»i lạ cÅ©ng thà nh quen, đồng ý không? Thục lắc đầu quầy quáºy. Tôi cưá»i:
-Có má»™t thằng nó vác ở đâu được cái máy chụp hình. Hôm chị Thục vá»›i dì Hạnh Ä‘i uống nước đá chanh muối nó lén chụp được. Nó bảo hôm nà o mang đến đòi tiá»n chuá»™c.
Thục tròn xoe mắt:
- Trá»i Æ¡i, có tháºt sao?
- Chuyện chụp hình là chuyện nghiêm chỉnh ai nói dối nó là m gì?
- Ông bạn cá»§a Äông tên gì mà gan cùng mình váºy?
-Xin giấu tên, hôm nà o nó vác hình đến chị sẽ biết. Vui lắm, trong hình chị và dì Hạnh đang... dà nh nhau ly chanh muối.
Thục đỠmặt và có vẻ bứt rứt chuyện tôi phịa ra. Con gái ai nói gì cÅ©ng tin. Tôi cưá»i thầm. Thục có vẻ như muốn ở lại chứ không đòi vá» nữa. Thục nói:
- Bạn cá»§a Äông chÆ¡i ác quá, chụp lén hình cá»§a ngưá»i ta chi thế.
- Nó sang ra nhiá»u tấm, đòi tiá»n chuá»™c, kiếm khá bá»™n tiá»n.
- Như thế thì mắc cỡ chết.
Tôi nhìn thấy đôi gò má Thục đỠá»ng vì ngượng. Hình như Thục cÅ©ng biết bị tôi nhìn, nên ngượng ngùng tìm cách há»i chuyện:
- Chiá»u nay Äông ở nhà ? Tôi gáºt đầu. Thục cưá»i:
- Không có chỗ nà o đi chơi hết sao?
- Có chứ, thiếu gì chỗ để đi.
- Váºy mà ở nhà được cÅ©ng hay ghê. à , Äông gạo bà i thi hả, siêng dữ.
- Tôi lưá»i há»c lắm, tôi không ở nhà để gạo bà i như Thục tưởng đâu.
- Bị "dì Hạnh" bắt coi nhà :
- Không phải như thế, chỉ vì tôi thÃch ở nhà .
- Buồn chết.
- Nhưng tôi hết buồn rồi.
- Từ bao gi�
- Từ lúc có tiếng chuông reo ngoà i cổng.
-Ai đến chÆ¡i vá»›i Äông thế, má»™t ông bạn nà o đó cá»§a Äông vừa má»›i tá»›i đây chăng?
Tôi cưá»i dòn:
- Không phải ông bạn mà là cô bạn. Thục biết ai không?
- Dĩ nhiên là không biết.
- Ngưá»i đó đứng bên cạnh tôi đây.
- Thục?
- Dĩ nhiên. Thục tròn mắt:
- Thục là bạn cá»§a Äông.
-Bạn nãy giá», mình quen nhau từ lúc tiếng chuông reo ngoà i cổng. Tiếng chuông báo hiệu cho hai ngưá»i sắp sá»a quen nhau vì má»™t ngưá»i thứ ba Ä‘i vắng.
-Khá»i Ä‘i, Thục đáng là "chị" cá»§a Äông.
-Mấy tuổi?
- Bằng tuổi vá»›i bà Hạnh. à , nếu theo phép lịch sá»± tối thiểu đây cÅ©ng lÃ
"dì" cá»§a "cáºu".
Tôi đỠmặt:
-Dì Hạnh còn nhá» hÆ¡n tôi hai tuổi. Thục vai em tôi chứ chưa đáng gá»i lÃ
bạn, còn bắt tôi kêu "dì" thì còn khuya...
Thục mỉm cưá»i:
- Nhưng tôi chÆ¡i vá»›i dì Hạnh, tôi phải vai lá»›n. Äông nên ngoan ngoãn kẻo bị đòn.
-Tôi rất ghét ai nói giá»ng đó
- Tôi không dá»… thương, nên luôn luôn phải có cái giá»ng đáng ghét chứ sao.
-Thục, nên nhá»› rằng tôi há»c trên Thục hai lá»›p.
-Mưá»i lá»›p cÅ©ng chả ăn nhằm gì.
Thục trả lá»i tôi bằng cái hỉnh mÅ©i, rồi đá mấy viên sá»i văng và o bãi cá».
Tôi biết Thục Ä‘ang dá»—i. Thục dá»—i cÅ©ng như dì Hạnh hay dá»—i. Và có phải con gái hầu hết Ä‘á»u hay dá»—i. Tôi nghe tiếng chân cá»§a Thục bước nhè nhẹ. Những viên sá»i hình như cÅ©ng không thấy Ä‘au dưới đôi bà n chân son đỠấy. Tôi nhìn xuống hai chân Thục. Nhưng Thục lại Ä‘i giầy. Tôi chỉ được nhìn má»™t khoảng gót chân trắng hồng cá»§a Thục dưới hai ống quần Ä‘en rá»™ng.
- Tôi vỠ-Thục nói. Tôi quay lại:
- Dì Hạnh sắp vỠrồi, đợi thêm một tà nữa không được sao "chị" Thục.
Má»i Thục và o nhà .
-Tôi chỉ thÃch đứng ngoà i thá»m.
Cả tôi và Thục Ä‘á»u bước lên thá»m. Thục bất ngá» nhắc lại:
- Rồi vụ hình đó ra sao?
- Thằng bạn tôi giữ, nó Ä‘ang rá»a.
- Nhá» Äông má»™t chuyện, bằng lòng không?
- Chuyện gì mới được chứ? -Tôi nói.
- Nhưng có bằng lòng không tôi mới nói được.
Tôi gáºt đầu, Thục cưá»i:
- Xin lại cuá»™n phim cá»§a ngưá»i bạn Äông chụp.
- Khó.
- Äông cố gắng chắc được.
- Nó giữ như giữ của gia bảo, tôi không dám hứa gì cả.
-Nhưng Äông ráng thì chắc được. Mấy ngưá»i bạn cá»§a Äông ác quá, năm nay coi chừng rá»›t cả đấy.
-Tụi nó há»c giá»i lắm, Thục đừng lo.
Thục bặm môi. Tôi nghÄ© là không nên chá»c cho Thục giáºn nữa. Tôi nói:
- Chỉ có cách nà y thì may ra...
- Cách nà o?
-Tôi sẽ lén là m cho cuá»™n phim bị hư, không rá»a ra hình được. Cách nà y chắc không khó lắm đâu.
Thục sáng mắt:
- Phải đó, Äông là m nhanh lên nhé.
- Ngà y mai tôi lại nhà nó và thi hà nh mưu kế.
- Cám Æ¡n Äông trước.
Tôi cưá»i. DÄ© nhiên tôi sẽ chẳng bao giá» có cái công việc kỳ cục đó để lạm Nhưng từ đây tá»›i chiá»u mai Thục sẽ sống trong lo lắng bồn chồn và luôn luôn nhá»› vá» tôi. Có thể nhá»› tôi trên những trang sách mà Thục phải há»c ngấu nghiến cho kỳ thi sắp tá»›i. Tôi nhìn Thục Ä‘ang tin tưởng rạng rỡ trên nét mặt:
- Chiá»u mai tôi ghé nhà Thục, đưa luôn cho Thục cuá»™n phim hư đó nhé
Thục mừng rỡ gáºt đầu.
- Phải đó, Äông ghé nhà đi. Chiá»u mai, mấy giá»?
- GiỠnà o Thục rảnh?
- 6 giá» còn há»c bà i, 7 giỠăn cÆ¡m tối, 7 giá» rưỡi Äông lại thì rảnh.
- Nói chuyện tá»›i mấy giá».
- 8 giá».
- Ãt quá. Thục cưá»i:
- 8 giá» phải há»c bà i để mưá»i giá» Ä‘i ngá»§.
- Thức khuya một đêm không được sao?
- ÄÆ°á»£c chứ, nhưng ngồi nói chuyện chi nhiá»u váºy?
- Thiếu gì chuyện để nói.
- Äể xem lại nhé.
Tôi cưá»i cưá»i. Äúng lúc đó dì Hạnh tá»›i đứng sau lưng Thục. Thục, dì hù má»™t tiếng lá»›n là m Thục gần như rÅ© ngưá»i ra sau má»™t tiếng thét kinh hoà ng. Dì Hạnh cưá»i ngặt nghẻo Thục mặt tái mét vì sợ hãi, đôi mắt nguýt dà i:
- Hẹn như thế đó hả? -Thục giáºn dá»—i há»i.
- Thục chá» có lâu không? -Dì Hạnh cưá»i. Tôi cưá»i nói:
- ChỠdì sơ sơ khoảng hai tiếng đồng hồ thôi.
- Hạnh hù như thế có ngà y Thục chết giấc, Thục yếu tim, Hạnh không biết sao?
-Biết, nhưng không phải Thục yếu tim mà tim cá»§a Thục lá»›n. Tôi ngó Thục, cưá»i:
-Tim lá»›n, cÅ©ng là má»™t thứ yếu tim. Vì trái tim như thế phải chứa nhiá»u hình ảnh quá.
Äông nói cái gì ẩu tả vẩy -Thục cá»±.
- Nói theo kinh nghiệm.
- Äông mà kinh nghiệm gì, xạo thì có.
Dì Hạnh lưá»m tôi, kèm theo vá»›i má»™t cái háy mắt. Tôi biết, nên ngồi im.
Dì Hạnh nói với Thục:
- Bây giỠmình đi chứ Thục?
-Giáºn quá Ä‘i là m sao được.
-Tôi.. vuốt giáºn, cho trái tim nhá» lá»›n thêm.
Dì Hạnh choà ng tay qua vai Thục. Và hai ngưá»i con gái nhìn nhau cưá»i.
Dì Hạnh quay lại dặn tôi:
-Äông trông nhà nhé. Có Ä‘i đâu nhá»› khóa cá»a, đừng đãng trà như hôm ná».
-Hai ngưá»i Ä‘i chÆ¡i hả? -Tôi cao giá»ng há»i.
Thục quay nhìn tôi, gáºt đầu. Tôi cưá»i:
-Nhớ để ý coi chừng bị chụp hình. Tôi không có giúp là m cho hư phim nữa đâu đấy nhé.
Thục đỠmặt:
- Chuyện lúc nãy như thế nà o hả Äông?
- Coi như xong.
- Bảy giá» chỠở nhà rồi Äông tá»›i hả?
Tôi gáºt đầu. Dì Hạnh ngạc nhiên ngó tôi và Thục. Tôi cưá»i tháºt tươi, nheo mắt. Dì Hạnh ngẩn ngÆ¡ và bị Thục kéo Ä‘i. Tiếng chân hai ngưá»i con gái rÆ¡i dà i trên lối sá»i. Há» Ä‘i ra cổng. Buổi chiá»u đã tắt hết những vạt nắng trên cao.
Chương 2
Tiếng chuông reo ngoà i cổng, tôi biết dì Hạnh vá». Ngá»n đèn ngoà i cổng đã báºt, tôi ra bao lÆ¡n nhìn xuống và thấy bóng cá»§a dì Hạnh loáng thoáng qua mà u lá xanh. Má»™t khoảng vưá»n chìm trong bóng tối. Tôi chạy xuống nhà . Cái
lối Ä‘i bá»—ng dá»… thương như chỠđón những bước chân ngưá»i Ä‘i xa vá». Tôi mở cổng. Dì Hạnh bước và o vá»›i má»™t nụ cưá»i. Dì dúi và o tay tôi má»™t gói giấy nói:
- Kem dừa đó, món mà Äông thÃch.
- Quà cho kẻ giữ nhà đấy phải không? Dì tiếp tục cưá»i:
- Äúng, nhưng không phải dì mua cho Äông đâu. Thục nó mua đấy.
- Cha cô bé tỠtế dữ. Tôi kêu lên đầy ngạc nhiên. Dì Hạnh tròn mắt:
- Sao gá»i ngưá»i ta là cô bé?
- Lý do rất dá»… hiểu, Thục nhá» hÆ¡n Äông.
- Nhưng Thục là bạn dì, Äông phải lịch sá»±.
- Dì khác, bạn dì khác. Nếu mình không bà con há» hà ng, Äông cÅ©ng không ngần ngại gì mà chẳng gá»i dì bằng hai tiếng "cô bé". Bởi hai tiếng ấy rất dá»… thương như má»™t đóa hoa nở trong vưá»n nhà mình và o buổi chiá»u tối.
Dì Hạnh thoáng nét bối rối và ngó quanh quất khu vưá»n. Tôi cưá»i:
- Dì có nghe mùi hương cá»§a hoa trong vưá»n má»›i nở không?
- Có.
- Khi hoa nở là lúc Ä‘á»i sống có mùi hương đấy.
-Gá»›m, sao hôm nay Äông văn chương thế. Thục nó bảo Äông giống như má»™t thi sÄ©, tha hồ mà lên mặt nhé!
-Má»—i ngưá»i con trai lá»›n lên Ä‘á»u là má»™t thi sÄ©. -Tôi đáp tỉnh rụi.
- Khi cáºu ta biết nghe mùi hương hoa trong vưá»n và biết nhìn má»™t tà áo dà i con gái, đúng không?
-Dì Hạnh hôm nay cÅ©ng là má»™t thi sÄ©, nói chuyện văn há»c quá trá»i.
Tôi và dì cùng cưá»i. Hình như có má»™t ánh trăng vừa nhô lên trong bầu trá»i chưa tối hẳn. Hà ng nhạc ngá»±a vẫn reo bên ngoà i, con đưá»ng chạy qua nhà luôn luôn có tiếng hát. Má»™t chút nữa, khu vưá»n nhá» sẽ nhuá»™m và ng ánh trăng. Cây cá», hoa lá là trăng, những bức tưá»ng xám xanh, rêu mốc, cÅ©ng là trăng. Chút nữa tôi vá», dì Hạnh sẽ ra mở cổng, cÅ©ng vá»›i má»™t dáng ngưá»i nhuá»™m và ng, thÆ¡m ngát ánh trăng lên. Có phải như thế không?
- Ä‚n kem cá»§a ngưá»i ta cho Ä‘i Äông. -Dì Hạnh cưá»i nói.
Tôi ngồi xuống báºc thá»m, mở túi nilon lấy kem ra ăn. Tôi má»i dì Hạnh:
- Dì ăn nữa chứ?
- Không, lạnh tê cả răng rồi.
- Thục có nói gì Äông không?
- Nhiá»u lắm, nó bảo hôm nay Äông có vẻ ngưá»i lá»›n.
- Äông lúc nà o mà chả ngưá»i lá»›n. Dì Hạnh cưá»i khúc khÃch:
-Ngà y trước Thục bảo trông Äông như má»™t cáºu bé con, chắc cáºu phải Ä‘i há»c, có há»c, má»›i nên khôn.
-Thục là m tà ng quá.
-Hai ngưá»i bắt đầu "kình" nhau rồi -Dì Hạnh trêu.
-Chả đáng gì, Thục như má»™t cô bé. Chắc cô bé phải há»c thêm nữa, vì Ä‘i há»c thêm nữa má»›i khôn.
Câu nói cá»§a tôi có vẻ gay gắt, cay đắng và ... Ä‘au thấu tim thấu óc, là m dì Hạnh cưá»i hoà i. Và dì ngước lên trá»i, thốt ra tiếng reo vui vẻ:
- ồ, đêm nay có trăng?
-Má»™t đêm rằm, trăng đẹp tuyệt vá»i. Trăng hồn nhiên sáng và hồn nhiên cho ta má»™ng tưởng.
-Bây giá» Äông là má»™t văn sÄ©.
Tôi ăn hết kem, ném mấy chiếc há»™p giấy lăn trên sá»i. Dì Hạnh cưá»i:
- Hình như tối nay Äông có hẹn? Tôi hÆ¡i ngượng:
- Cũng không phải là một cái hẹn.
- Nhưng chắc chắn phải đến, vì khi mình sai hẹn mình sẽ xót xa lắm.
- Dì chỉ đoán thế thôi chứ là m gì đến nổi.
- Nhìn và o mắt Äông thì thấy ngay, không giấu được đâu.
- Dì là m thầy tướng?
-Không, nhưng biết đâu rồi ngưá»i ta sẽ nhá» dì là m bà mai. ối dà o, nghe to Æ¡i là to.
Tôi đỠmặt đứng lên. Dì Hạnh vẫn trêu tôi:
- Tới giỠrồi hả?
- Còn lâu lắm, vả lại dì đâu có biết Äông hẹn mấy giá»?
- Sao không, Äông nên nhá»› ngưá»i ta là bạn chân tình vá»›i nhau, nguy hiểm lắm à .
-Chả ngán.
- Cũng nên thỠlại trái tim mình xem có lớn không. Chỉ sợ ngoà i miệng nói như thế, chứ trong lòng đã run.
-Hôm nay dì ăn kem dừa nhiá»u hay sao mà miệng trÆ¡n quá váºy?
Dì Hạnh bá»—ng gục mặt xuống. Tôi biết dì bị chạm tá»± ái. Tôi biết dì không thÃch cái lối nói đùa độc ác cá»§a tôi như thế, nhưng tôi cứ nói, thÃch thú để nói, và để nhìn dì giáºn dữ. Cho nên tôi cưá»i, tỉnh bÆ¡.
- Äông Ä‘i nhé, chút nhá»› mở cá»a giùm.
Dì Hạnh im lặng dà dà những bước chân cá»§a mình. Khi tôi dắt chiếc xe đạp ra trên lối sá»i, dì cÅ©ng không nhìn lên. Dì nhìn ở đâu đó trên những đỉnh cây, hay ở má»™t khoảng trá»i Ä‘ang và ng ánh trăng. Và dì cÅ©ng có vẻ như lắng nghe tiếng reo cá»§a hà ng cây nhạc ngá»±a ngoà i đưá»ng. Tôi cưá»i cưá»i leo lên xe đạp thẳng ra cổng. Tôi co chân đá cánh cổng văng ra má»™t bên, vá»t thẳng. Tôi biết dì Hạnh Ä‘ang ức tôi lắm và có lẽ má»™t chút dì sẽ ngồi khóc má»™t mình.
Tôi tá»›i nhà Thục lúc đứa em nhá» cá»§a Thục Ä‘ang đứng nhai kẹo ngoà i cổng. Má»™t đứa bé gái khoảng mưá»i hai tuổi, có hà m răng tháºt đẹp, tóc ngắn chấm vai, vừa nhai kẹo vừa nhìn tôi tắp xe và o cổng rà o. Tôi ngồi trên xe, vịn song rà o há»i:
- Có chị Thục ở nhà không bé?
Cô bé hơi nhướng mắt, nhưng vẫn không ngừng nhai, đáp:
- Có, ở trá»ng.
- Và o bảo với chị Thục có tôi tới tìm.
- "Tôi" là ai? Tôi cưá»i:
- Tôi là Äông, nói thế, Thục biết liá»n.
- Nếu không biết thì sao?
- Cô bé cứ việc tả hình dáng của tôi cho Thục biết.
Cô bé có vẻ thÃch thú khi nghe tôi nói như váºy. Cái miệng đã có vẻ ngừng nhai để tham gia và o câu chuyện má»™t cách hăng hái hÆ¡n.
- Tả ông à , khó thấy mồ.
-Cứ tả như lần nà o cô bé là m luáºn văn tả ngưá»i váºy... nhưng mà lần nà y, ngừng nhai thì má»›i tả được, nhai hoà i biến thà nh con thá» không sợ sao?
Cô bé ngượng, bá» chạy và o nhà . Tôi vẫn ngồi trên xe đạp vịn cổng rà o chá» Thục ra. Hà ng rà o nhà Thục trồng toà n má»™t loại cây gá»— tôi không biết tên, lá xanh mượt. Tôi nghe thoảng má»™t mùi hương quen thuá»™c nồng nà n cá»§a má»™t thứ hoa dại nép dưới chân rà o. Cổng nhà Thục không thắp đèn. Tôi yên tâm không sợ ngượng ngáºp và yên lặng lắng nghe lÅ© vạt sà nh kêu rúc trong chân rà o. Má»™t lúc Thục Ä‘i ra vá»›i mái tóc búi cao bằng má»™t chiếc khăn có hoa trắng lấm tấm. Thấy tôi, Thục mỉm cưá»i. Tôi nói:
- ChỠhơi lâu ấy nhé!
- Ai bảo Äông không chịu và o nhà .
- Có ai má»i đâu mà và o.
- NhỠem không nói gì cả sao?
- Nhá» nói nhiá»u lắm, nhưng chuyện ấy thì quên.
Thục cưá»i to hÆ¡n. Tôi xuống xe và bước và o sân. Thục đứng dưới những chùm lá xanh khuất dưới bóng đèn từ nhà hắt ra. Tôi đứng cạnh, nhưng dưới mấy báºc thá»m.
- Äông và o nhà chÆ¡i.
- Nếu được ở ngoà i nà y thì thÃch hÆ¡n.
- Ngoà i nà y không có chá»— nà o cho Äông ngồi cả.
- Mấy báºc thá»m nà y cÅ©ng là má»™t chá»— ngồi tốt chứ, có sao đâu.
- Sợ khách vá», rồi khách rá»§a cả năm vì cho khách ngồi ngoà i sân.
Tôi cưá»i:
-Khách nà y dá»… tánh và hiá»n khô. Chắc chắn không bao giá» dám như thế đâu.
- Nhưng dù sao cÅ©ng nên và o nhà . Có ông già ở trá»ng, ngồi ngoà i nà y ông ấy "gõ" chết.
-Thục sợ à ?
-Sợ chứ, cây roi của ông lúc nà o cũng sẳn sà ng trên đầu tủ.
Tôi cưá»i, bước và o nhà theo Thục. Lúc ngồi xuống ghế tôi há»i:
- NhỠem tên gì?
- Hiá»n.
- Chả có vẻ gì là Hiá»n cả.
Thục cưá»i. Những ngón tay Thục vân vê mép bà n. Phòng khách nhà Thục khá rá»™ng. Trên cái máy may để ở má»™t góc phòng có bình hoa cắm đầy hoa bất tá». Tôi biết loại hoa nà y rất hiếm ở đây, không biết Thục tìm đâu ra. Những cà nh hoa đã khô, nhưng bông thì vẫn còn tươi. Tôi thÃch những cánh hoa mà u tÃm. Nó là m nổi báºt những tấm voan cá»a và là m tươi tắn thêm má»™t chút cái mà u áo xanh da trá»i cá»§a Thục. Bây giá» tôi má»›i biết Thục có má»™t chiếc áo mặc ở nhà rất đẹp, và đúng là mà u tôi thÃch. Thục búi tóc cao, trông gương mặt khác lạ, tròn, bầu bÄ©nh như gương mặt ngưá»i thiếu nữ Nháºt.
- Xong chưa Äông?
- Cái gì xong? -Tôi ngạc nhiên.
- Chuyện nhá» Äông đó.
Tôi là m bá»™ kêu à lên má»™t tiếng đầy vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Äông Æ¡i mi phải đóng kịch cho khéo, cho tà i. Không thì lá»™ tẩy, mi chỉ có nước vá» quê mò ốc mà ăn. Tôi nói:
-Xong rồi, phá cho cuốn phim nó hư, trắng bóc, không rá»a ra được má»™t cái hình nà o.
Má»™t thoáng vui mừng hiện ra trong đôi mắt chá»›p nhanh cá»§a Thục. Nhưng Thục há»i:
- Phim hư đâu?
Câu há»i là m tôi rợn ngưá»i. Nhưng tôi bình tÄ©nh được ngay.
- Phim hư thì quăng đi, giữ là m gì.
Tôi thấy ngay câu nói của mình không được ổn. Tôi vội nói thêm cho chắc ăn:
- Tôi quăng đại trong góc nhà , chắc hắn không tìm được.
- Nếu ngưá»i bạn cá»§a Äông tìm được sao?
- Dĩ nhiên không có hình cho hắn rữa.
Tá»± nhiên tôi thấy câu chuyện có vẻ ngá»› ngẩn, buồn cưá»i. Tôi lá» má» Ä‘oán biết Thục cÅ©ng hiểu đó chỉ là má»™t cái cá»› để có má»™t buổi tối hôm nay ngồi nói chuyện riêng vá»›i Thục mà không có dì Hạnh ngồi bên cạnh. Tôi đưa mắt nhìn quanh, má»™t tiếng động nhá» cÅ©ng là m tôi e ngại. Tôi Ä‘ang thắc mắc vá» má»™t ngưá»i đà n ông trong nhà nà y, thắc mắc vá» ba cá»§a Thục. Ông là má»™t ngưá»i đà n ông tóc muối tiêu, gương mặt dữ dằn hay hiá»n hòa vui vẻ. Nhưng ngồi má»™t lúc lâu tôi vẫn không thấy có ai ngang qua phòng khách. Hiá»n cÅ©ng biến đâu mất, nhưng tôi hình dung được cái miệng nhai kẹo cá»§a cô bé. Tôi há»i má»™t câu tháºt vô duyên:
- Thục có thÃch nhai kẹo không?
- ThÃch.
- Không sợ sâu răng à ?
- Không.
- Thục gan nhỉ?
Hiá»n bá»—ng bưng lên cho tôi má»™t ly nước lá»c có những vụn đá nhá». Tôi nói cám Æ¡n và nhìn Hiá»n cưá»i. Hiá»n chạy vụt Ä‘i, cái vẻ bướng bỉnh biến mất. Tôi nghÄ© đến những viên kẹo ngá»t trong chiếc miệng xinh xắn cá»§a Hiá»n.
- Hiá»n nó khôn hÆ¡n Thục nhiá»u.
- Thục mà khỠthì thiên hạ ở thế gian nà y chết hết.
- Tháºt đấy, Thục hiá»n khô.
- Cứ nói như dì Hạnh. Hai ngưá»i mà hiá»n tôi không hiểu nổi.
- Hạnh ở nhà ?
- ở nhà và đang khóc. Thục ngạc nhiên:
- Sao lại khóc?
- Äã bảo, tôi không hiểu nổi.
- Sống chung trong má»™t căn nhà chắc Äông hay ăn hiếp Hạnh lắm nhỉ?
- Trá»i đất, ai bảo Thục thế?
- Thục nghĩ thế. Con trai bao giỠcũng ưng là m tà ng một chút.
- Một chút thôi thì có sao đâu.
- Nhưng con gái thì vẫn hay tủi thân.
-Con gái sinh ra là để khóc. Trá»i còn thừa nước mắt sau những cÆ¡n mưa cá»§a trần gian nên cho hết và o mắt con gái.
-Äông nói chuyện hay ghê.
Tôi đỠmặt. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i má»›i được má»™t ngưá»i con gái khen ăn nói có duyên. Trong khi dì Hạnh vẫn bảo là tôi vô duyên nhất thế giá»›i. Tôi sung sướng ngó Thục. Bây giá» tôi thấy Thục hiá»n, xinh xắn như má»™t con cánh cam.
- Buổi tối Thục có thưá»ng Ä‘i chÆ¡i đâu không?
- Ãt lắm, buổi tối thưá»ng buồn ngá»§, do đó Thục thÃch ở nhà .
- Ngủ tới sáng? Thục cong môi:
-Là m gì được như thế. Sáng sá»›m đã phải thức dáºy pha cà phê cho ba, rồi há»c bà i, á»§i quần áo, sá»a soạn Ä‘i há»c.
-Có bao giỠquên không?
- Không, ba kêu. Mà nà y, lạ lắm cÆ¡. ở ngoà i cá»a sổ phòng Thục có má»™t khóm chuối, má»—i buổi sáng sá»›m khoảng năm giá» những tà u lá chuối hình như Ä‘á»u Ä‘áºp và o nhau tạo thà nh má»™t âm thanh vừa đủ đánh thức Thục dáºy. Nhá» Hiá»n bảo đó là cái đồng hồ. Äông nghÄ© có lạ không?
-Lạ, nhưng rồi tà u chuối ấy sẽ già đi và sẽ rụng chứ?
-Hôm qua Thục đã thấy chúng và ng cả rồi. Tự nhiên thấy buồn.
-NghÄ©a là Thục đã biết thương Ä‘á»i lá.
-Có sao không Äông?
-Như váºy đã biết thương thêm má»™t chút Ä‘á»i mình.
-Mình đáng ghét lắm, có gì đâu mà thương?
Nụ cưá»i cá»§a Thục là m cho câu nói thêm tá»™i nghiệp má»™t chút. Tôi uống ly nước. Và biết mình sắp sá»a phải ra vá» khi nhìn lên chiếc đồng hồ gắn trên bức tưá»ng nhà Thục.
Tôi đứng lên nói:
- Tôi vỠnhé!
- Äông vá» nhà ăn cÆ¡m à ? Tôi cưá»i:
- Tôi ăn tới hai cái kem, no rồi. Chắc nhịn đói đến cuối năm được.
Thục đỠmặt đứng lên tiá»…n tôi ra tá»›i cổng. Tôi muốn đứng lại ở đây nói chuyện vá»›i Thục suốt cả đêm vì những chiếc lá đáng yêu như có cùng má»™t hÆ¡i thở vá»›i tôi. Thục cÅ©ng không có vẽ gì muốn tôi phải ra vá». Thục vẫn cưá»i, vẫn như ngại ngùng dưới những chùm lá khuất lấp ánh đèn từ bên trong hắt ra. Tôi
leo lên chiếc xe đạp, lòng hối tiếc má»™t chút. Tôi quay lại cưá»i, và nói:
- Nhà Thục có những cái hoa mới nở trong buổi tối thơm ghê.
- Sao Äông biết những cái hoa má»›i nở?
-Lúc nãy khi đến đây tôi không nghe mùi hương thơm lạ lùng như thế nà y.
-Biết đâu bây giá» khi Äông ra vá» hoa má»›i có mùi hương thÆ¡m.
Tôi cưá»i, ngỡ ngà ng. Tôi cÅ©ng muốn hiểu như thế lắm Thục ạ. Tôi đưa mắt tìm kiếm những cái hoa kia nhưng tôi không thấy được. Chắc chúng còn ẩn mình trong lá. Tôi nhìn quanh căn nhà như tìm cái vẻ quen thuá»™c để tạm biệt. Thục vẫn yên lặng nhìn tôi. Mắt Thục to, Ä‘en nhánh trong bóng tối. Tôi cưá»i:
- Cho gởi lá»i chà o Hiá»n nhé... Nhá»› nói mai mốt tôi sẽ mua kẹo nhiá»u nhiá»u đến cho Hiá»n nhai.
-Chỉ có mình Hiá»n thôi sao?
-Cho cả Thục, nếu tôi nhớ ra.
Tôi thấy Thục bặm môi há»n dá»—i. Tôi cưá»i, đạp xe ra đưá»ng. Tôi Ä‘i hướng bá» sông, nhìn công viên vá»›i những hà ng cây dương liá»…u cao vút trong bóng đêm. Tiếng sóng nghe âm u xa vá»i. Tôi vẫn hay ra ngồi ở bá» sông má»™t mình nhìn những ngưá»i câu cá. Và ngó qua bên kia má»™t cái cồn xanh um cây cối. Tôi quen thuá»™c vá»›i những tấm bảng quảng cáo, những tấm bảng vẽ hình thiếu nữ Ä‘ang cưá»i, những hà ng chữ nhiá»u mà u sắc bao giá» cÅ©ng trông vui mắt, là m cho tôi đỡ buồn. "Mình vá» mình nhá»› ta chăng, ta vá» ta nhá»› hà m răng mình cưá»i".
Äó là hai câu thÆ¡ quảng cáo kem đánh răng, bên cạnh má»™t cô nữ sinh ôm cặp cưá»i tháºt tươi vá»›i hà m răng Ä‘á»u và bóng. Tôi lẩn thẩn không biết hằng ngà y có bao nhiêu nữ sinh từ phÃa bên kia sông qua phà nhìn thấy hai câu thÆ¡, thuá»™c lòng, và vá» nhà mua kem đánh răng. Tôi cÅ©ng bất ngá» nhá»› những chuyến phà buổi sá»›m, đưa những tà áo trắng cả mặt sóng sang bên nà y. LÅ© con trai chúng tôi yên lặng theo sau những tà áo trắng, đó là má»™t cái thú cá»§a há»c trò má»›i lá»›n. Những đứa bạn cùng tuổi vá»›i tôi tha thiết chá»n cho mình má»™t buổi sáng và má»™t tà áo để đưa đón nhau vá» trưá»ng rồi lặng lẽ vá»›i niá»m vui. Thá»i gian vá»›i những mùa và thá»i tiết bắt gặp được trong tỉnh lỵ bình thản, u buồn và tôi thưá»ng nằm nghe tiếng sóng vá»— và o bỠđá những ngà y nước lá»›n. Tôi không rõ mình đã lá»›n hay chưa. Năm nay tôi thi Tú Tà i. Tôi mÆ¡ hồ thấy kỳ thi không Ãt thì nhiá»u cÅ©ng là m cho tôi khác hÆ¡n bây giá». NghÄ©a là tôi có những lo lắng, ưu tư. Sau ngà y thi, chắc chắn tôi phải có nhiá»u thay đổi.
- Ê! Äông.
Tôi quay lại nhìn sang bên kia đưá»ng. ẩn Ä‘ang đứng cưá»i, đưa tay ngoắt. Tôi quanh xe lại phÃa ẩn. Nó tiến lại vịn ghi đông xe, nhìn tôi cưá»i há»i:
- Äi đâu đây?
- Tới đằng kia.
- Chỗ nà o mới được chứ bạn?
- Nhà má»™t ngưá»i quen. Hẩn cưá»i khúc khắc:
- Biết rồi.
- Biết cái gì?
- Và o đây uống cà phê nói cho nghe. Rảnh không? Tôi láºt ngá»a hai bà n tay, biểu lá»™ má»™t cá» chỉ nhà n rá»—i:
- Rảnh, không biết đi đâu đây.
- Tốt, và o đây, tao đang ngồi một mình.
Tôi dắt chiếc xe đạp và o dá»±ng trước cá»a quán. ẩn ngồi ở chiếc bà n trong góc khuất, dưới má»™t cái đèn bóng gắn trong chụp tre. ẩn Ä‘ang châm má»™t Ä‘iếu thuốc. Tôi bước tá»›i ngồi ghế đối diện:
- Uống gì?
- Cà phê sữa đá.
- Tiến bộ, cứ tưởng là một ly sữa nước sôi.
Tôi cưá»i, ẩn gá»i cà phê cho tôi. Nó đưa bao thuốc. Tôi kéo lấy má»™t Ä‘iếu, châm lá»a. Tôi hình dung ra gương mặt cá»§a dì Hạnh. Chắc dì Hạnh Ä‘ang nhăn mặt.
- Nói chuyện nghe đi ẩn?
- Chuyện gì?
- Lúc nãy mà y nói cái gì?
ẩn cưá»i, gõ gõ cái máy quẹt xuống bà n:
- à , biết cáºu tá»›i nhà ai rồi.
- Nhà ai?
- NhỠPhiến.
- Không dám, nhá» Phiến nếu tao không lầm thì có má»™t cây si bén rá»… ở trước cá»a.
-Ai.
-Không phải là tao. ẩn đỠmặt:
- Cáºu vừa má»›i tá»›i nhà nó.
-Phá»ng Ä‘oán, lầm to rồi ẩn Æ¡i. Tao tá»›i nhà khác. Phiến sức mấy mà chịu mở cổng tiếp tao trừ khi tao lãnh nhiệm vụ đưa thư giùm mà y.
-Sao không?
-Äừng có đùa mà trong bụng như có mấy con dao đâm. Bạn bè, biết hết mà .
ẩn đà nh phải cưá»i, há»i:
- Chứ mà y tới nhà ai, có thể cho anh em biết tà được không?
- Không.
- Sao thế?
- Chưa cần, từ từ, với lại cũng chưa có gì.
- Mà y lúc nà o cÅ©ng có vẻ bà máºt.
- Mồm miệng tụi mà y cũng không vừa.
Cà phê mang lên. Tôi ngồi xoay xoay cái phin, chú ý tá»›i những giá»t cà phê Ä‘en quánh rÆ¡i xuống bên trong thà nh ly. Quán cà phê quen thuá»™c cá»§a bá»n há»c trò Ä‘i thi ở tỉnh lỵ. Nó không sang trá»ng, nhưng ngon, nhạc kha khá. NghÄ©a là có những bản nhạc nghe được. Quán không mang bảng hiệu chi cả.
Trong nhà có mấy cô con gái Ä‘i há»c rải rác các trưá»ng trong tỉnh. Và má»—i anh thÃch cô nà o đặt tên cho quán cà phê bằng tên cá»§a cô chá»§ mà hắn ưa thÃch nhất. Tôi quen vá»›i Thá»§y, cô em giá»a. Hôm nay lại không phải phiên Thá»§y bưng
cà phê. Tôi Ä‘oán chắc Thá»§y Ä‘ang há»c trên lầu.
- Ê! Thá»§y nó má»›i nhắc mà y đó Äông Æ¡i. ẩn nói:
- Nhắc gì?
-Nó há»i thăm tao trả lá»i không kịp. Nó bảo nó biết nhà mà y. Hôm nà o má»i tá»›i nhà chÆ¡i chứ?
-Tao chưa nghÄ© ra Ä‘iá»u đó.
-Sợ dì Hạnh của mà y à ?
Tôi không trả lá»i câu há»i cá»§a ẩn. Nó là m tôi buồn cưá»i quá. Nhìn phin cà phê Ä‘ang nhá» từng giá»t xuống ly, tôi nhá»› những phin cà phê đã uống vá»›i dì Hạnh trong những đêm rất khuya thức há»c bà i. Chá» cà phê xuống hết dưới đáy ly, tôi lấy phin ra, đặt xuống mặt bà n, dùng muá»—ng quáºy Ä‘á»u rồi bá» từng cục đá và o. ẩn yên lặng thở khói thuốc nhìn tôi. Trong lá»›p tôi không thân lắm vá»›i ẩn, nhưng cÅ©ng không có gì để phản đối nhau. ẩn sống vá»›i ngưá»i bà con bên nà y để Ä‘i há»c. Nhà ẩn ở má»™t quáºn lỵ cách xa tỉnh khoảng ba mươi cây số. Cuối tuần, thứ bảy ẩn vá» nhà , chiá»u chá»§ nháºt lại trở lên. Nhà ẩn có vưá»n trái cây, nó rá»§ hôm nà o cùng Ä‘i vá» vưá»n nhà nó ăn trái cây Ä‘ang mùa. Tôi bá»—ng nhá»› tá»›i Ä‘iá»u đó, và nói:
- Tao nhớ ra cái nà y, ẩn. ẩn nhướng mắt:
-Nhớ gì?
-Hôm nà o vá» vưá»n nhà mà y ăn trái cây?
-Äi.
-Hôm nà o?
-Thứ bảy tới.
-Không. Chá»§ nháºt Ä‘i. ở cả ngà y, chiá»u vá» chắc lá»±c lượng hÆ¡i Äông.
-Khá»i lo, cà ng đông cà ng vui. Nhưng có những ai?
-Không đông lắm, chỉ có và i ngưá»i, mình tao vá»›i mà y thì buồn quá. Phải không?
-Dĩ nhiên, mà y cho tao danh sách đi.
Tôi nghÄ© đến dì Hạnh và Thục, rất có thể thêm và i ngưá»i bạn cá»§a dì Hạnh nữa. Tôi nói vá»›i ẩn, nó cưá»i. Má»™t lúc nó là m tôi bất ngá».
- Mà y "mết" nhỠThục rồi, phải không?
-Tôi bối rối, dụi Ä‘iếu thuốc và o cái gạt tà n không trả lá»i. Tôi đánh trống lảng:
-Như thế được không?
- Cái gì mà không được. Chỉ có Ä‘iá»u "phe ta" hÆ¡i yếu. Có hai mống, trong khi phe "địch" khá đông, mà gồm toà n những cái miệng đáo để cả.
-Mà y khá»i lo, không ai dám bắt nạt mình đâu.
-Sao không kêu thằng Khôi?
-Nó đang có chuyện buồn, sợ không đi.
-Mà y kêu chắc nó đi, tao nghĩ hai đứa mà y thân nhau.
-Äể xem, nhưng Ä‘i bằng cái gì?
-Không xa lắm, có thể đi bằng xe đạp cho vui.
-ý kiến hay lắm, nhưng Ä‘i bằng xe gắn máy thì đỡ má»i chân hÆ¡n. ẩn đùa:
-Lâu lâu mình táºp thể thao má»™t bữa. Biết đâu mai mốt thi rá»›t, mình là m cua rÆ¡ xe đạp.
Tôi cưá»i. Ngà y thi đối vá»›i tôi chỉ đáng lo âu má»™t chút. Trong khi dì Hạnh ngà y nà o cÅ©ng thắt thá»m. Dì thức khuya hÆ¡n tôi nhiá»u: Có đêm tôi Ä‘i ngá»§ dì còn thức và đến khi tôi thức vẫn thấy dì còn ngồi há»c bà i vá»›i bóng đèn là m nồng ấm khung cá»a sổ lạnh. Tôi nghÄ© những chấn song cá»a sổ kia chắc bám nhiá»u hÆ¡i sương lắm, và cả hương hoa má»›i nở trong vưá»n nhà nữa. Tôi chỉ Ä‘i loanh quanh bên ngoà i phòng, nhìn ánh sáng đèn phòng cá»§a dì Hạnh bên dưới rồi và o giưá»ng ngá»§ trở lại. Lúc đó tôi thấy nao nao buồn. Äêm mênh mông quá. Mênh mông như má»™t chá»— nằm, mênh mông như ngà y tháng. Tôi nói vá»›i ẩn:
- Chút nữa tao lại thằng Khôi, mà y đi không?
- Không, chút nữa tao vỠnhà . VỠkhuya phải leo cổng chán lắm.
Tôi và ẩn im lặng nhấm nháp cà phê. Tỉnh lỵ nà y buồn tẻ quá. Nếu không có bá»n há»c trò chắc là đìu hiu hÆ¡n nữa. Tôi nhìn những cục đá nhá» tan dần, ly cà phê cÅ©ng vÆ¡i cạn theo. Tôi ra mắt cho ẩn, nó bảo:
- Mà y cứ vỠtrước.
Tôi gáºt đầu đứng lên. Vừa lúc Thá»§y ra đứng trước quầy ngó tôi cưá»i. Tôi bối rối vá»›i nụ cưá»i đáp lại. Hình như Thá»§y định nói gì đó, nhưng tôi đã ra tá»›i đưá»ng. Chiếc xe đạp đưa tôi Ä‘i lại má»™t và i con đưá»ng cá»§. ÄÆ°á»ng vắng, bóng tối trà n đầy, lấn át ánh sáng thấp thoáng cá»§a và i ngá»n đèn ở xa. Hương thÆ¡m cá»§a má»™t con đưá»ng vắng hay là hương thÆ¡m cá»§a các thứ hoa trong vưá»n nhà hai bên đưá»ng tôi cÅ©ng không rõ. Tôi đạp xe cháºm chạp vòng theo bá» hồ, và o má»™t con ngõ đầy cây xanh để tá»›i nhà Khôi. Tôi phải xuống xe, dắt qua má»™t cây cầu nhá», bắc qua má»™t mương nước, rồi Ä‘i dưới những chòm cây máºn, cây sa bô chê tháºt thấp.
Khôi đứng ngoà i thá»m vá»›i ly nước. Trong khi Xuyên ôm con mèo nhá» tá»±a cá»a nhìn ra. Khôi lên tiếng khi thấy tôi:
- Äông hả, Ä‘i đâu mà tối thế?
Tôi dá»±ng xe đạp ngoà i gốc cây bước lên thá»m đứng bên cạnh Khôi. Xuyên gáºt đầu chà o tôi vá»›i nụ cưá»i. Tôi cưá»i há»i:
- Chưa ngủ sao cô bé?
Xuyên há»n dá»—i, kéo dà i giá»ng nói:
- Anh Äông tưởng em ngá»§ như gà sao?
- Ai biết, hình như cô bé cũng tuổi con gà gì đó.
- Không chơi với anh nữa.
Và Xuyên ôm con mèo chạy luôn và o trong. Tôi cưá»i quay lại vá»›i Khôi:
- Hôm nay đã hết buồn chưa, bạn?
Khôi cưá»i nhẹ. Tôi hiểu Khôi không muốn nói gì thêm vá» chuyện đó. Tôi nói:
- Có cái nà y, mà y đi chơi không?
- Äi đâu?
- Chá»§ nháºt lên thăm vưá»n trái cây nhà thằng ẩn. Khôi nói ngay:
- Tao đang cần đi.
-Váºy có thêm mà y nữa, nhưng Ä‘i chÆ¡i phải vui. Äừng mang cái mặt đưa đám chiếc lá và ng ấy nữa.
- Tao hết buồn rồi. HÆ¡i đâu mà buồn. Sinh ra là phải chấp nháºn những Ä‘iá»u xảy tá»›i cho mình.
-Äồng ý lắm. Khôi thở hắt ra:
- Và o nhà chơi, mà y:
-ThÃch đứng ngoà i nà y. Tao má»›i vừa gặp ẩn xong, nó ngồi ngoà i quán cà phê.
-Sao không kêu tao?
-Tưởng mà y đóng cá»a gạo bà i. Và ấp á»§ ná»—i buồn cá»§a mà y như con gà ấp trứng.
-Có thể như thế, nhưng tao cũng khoái ngồi quán tán chuyện không đầu không đuôi cho đỡ sầu.
Tôi rá»§ Khôi Ä‘i bá»™ trong vưá»n. Tay tôi nắm rồi buông những nhánh cây má»m trong đêm. Má»™t lúc tôi nói:
- VỠthôi.
- Sao má»›i má»™t chốc rồi vá», tưởng mà y ở chÆ¡i khuya chứ.
- Thôi vá» Ä‘i, bữa khác. Nhá»› chá»§ nháºt, sẽ gặp lại sau.
Khôi còn đang ngỡ ngà ng, tôi đã dắt xe ra cổng. Tôi đấm Khôi một cái, nheo mắt nói:
- Äừng có buồn nữa, bạn hiá»n.
- Buồn gì đâu?
- Nhìn và o mắt mà y tao thấy nhiá»u sao trá»i quá. Chối gì được.
Khôi cưá»i. Tôi cÅ©ng cưá»i. Tôi đạp xe rè rè qua khá»i con ngõ nhà Khôi. Tôi không biết Xuyên là m gì bên trong vá»›i con mèo nhá». Tôi quên gởi lá»i chà o cô bé, chắc mai mốt tá»›i lại giáºn. Tôi thân vá»›i Khôi và thân luôn vá»›i em gái cá»§a Khôi. Cô bé có má»™t chiếc răng khểnh, cưá»i hay nheo mắt, há»c cùng trưá»ng vá»›i dì Hạnh. Khôi vẫn thưá»ng khoe Xuyên lo cho nó được nhiá»u việc, như Ä‘i mua bao thuốc lá ngoà i đầu phố, á»§i giùm quần áo, dá»n dẹp bà n há»c, đưa thư cho Nhà n. Tôi muốn báºt cưá»i. Nhà n, đứa con gái đã là m Khôi Ä‘iêu đứng từ năm đệ tam. Tưởng đâu Khôi không đủ Ä‘iểm để lên lá»›p, không ngá» nó ráng bò được đến năm nay thì hết hÆ¡i. Nhà n đã vá» quê, bá» vá» quê năm nay để theo chồng. Trong khi Khôi Ä‘ang hứa hẹn đạp nhằm vá» chuối. Äứa con gái chưa kịp thi tú
tà i đã theo chồng có quá sá»›m không? Nhà n hãy còn bé lắm trước mắt tôi, và chắc chắn trước mắt cá»§a Khôi. Nhưng Nhà n đã lá»›n vụt hồi nà o không ai hay. Nhà n theo chồng, cả trưá»ng ngẩn ngÆ¡ chứ không phải vá»›i và i đứa bạn bè và Khôi đâu. Tôi không hiểu gì vá» câu chuyện đó cả. Nhưng tôi biết Khôi Ä‘au buồn. Ai mà chẳng Ä‘au buồn, nếu má»™t ngà y nà o đó tôi cÅ©ng phải đưa tiá»…n âm thầm má»™t ngưá»i con gái bá» trưá»ng mà đi, không vì ai hết, chỉ vì má»™t ngưá»i xa lạ phất phÆ¡ nà o đó tá»›i từ ngoà i cổng trưá»ng, tá»›i từ ngoà i cá»a lá»›p. Tôi muốn khuyên Khôi hãy quên nhanh, để lo kỳ thi. Nhưng tôi chả biết khuyên Khôi thế nà o. Lắm lúc vá»›i ý nghÄ©, tôi có cảm tưởng mình là má»™t ông già . Äêm nay tôi vá» vá»›i cái bóng cá»§a Thục lỠđỠphÃa trước mặt. Chắc chắn dì Hạnh sẽ Ä‘iá»u tra tôi kỹ, nhưng tôi sẽ không nói gì cả. Tôi muốn im lặng để nghÄ© rằng Thục đã thân thiết vá»›i tôi.
Hai bên đưá»ng cây lá như im ngá»§. Nhà phố đóng cá»a. Tôi đạp xe má»™t mình. Những con đưá»ng tối, khuất ánh đèn. Tôi nhá»› tá»›i trưá»ng há»c, những giá» há»c trò Ä‘i há»c vá», trên những con đưá»ng nà y, mù lá me tưới và ng từng góc phố. Nhuá»™m lên những tà áo trắng cá»§a đám há»c trò con gái. Tỉnh lỵ rồi má»™t ngà y nà o đó sẽ tiá»…n đưa hết thảy những tà áo đó vá» những nÆ¡i xa lạ, để lại những gương mặt đầm đìa như Khôi. Tôi mỉm cưá»i. Äêm nay tôi trở vá» nhà , gá»i cá»a, dì Hạnh ra mở cổng sẽ thấy tôi là má»™t ngưá»i đà n ông, má»™t gã thanh niên chứ không còn là má»™t cáºu bé. Tôi đã biết những gì sâu kÃn nhất trong đôi mắt Thục. Tôi thấy cuống quýt khi nhìn và o đôi mắt đó.
Chương 3
Buổi Ä‘i chÆ¡i cuối cùng rồi cÅ©ng có những ngưá»i còn lại trong danh sách cá»§a ẩn sau khi Äông đã tẩy xóa thêm bá»›t. Khôi, ẩn, Äông, Thục, Hạnh, Kim, Thá»§y, Uyển. Phương tiện di chuyển bằng xe đạp như đã dá»± Ä‘inh. Nhưng tháºt không ai ngá» phÃa con trai chỉ có ba mống, phÃa con gái những năm ngưá»i. ẩn cưá»i bảo Äông:
-Như thế thì mình yếu cÆ¡ hÆ¡n rồi mà y à . Âm thịnh dương suy, má»™t Ä‘iá»u đáng lo ngại.
Tôi cưá»i ngó má»™t vệt máy bay qua đầu nói:
- Chưa hẳn.
- Tao lo quá, phải kêu thêm mấy đứa nữa may ra mới đủ lực lượng.
-Như thế nà y vui vẻ rồi.
Khôi đứng dựa chiếc xe đạp của mình:
- Như thế nà y vừa rồi, đông quá tao không thÃch. Tôi cưá»i:
-Tụi nó hiá»n, trong đó có dì Hạnh tao hiá»n nhất. Tao xá» như thế nà y nhé, Khôi chở dì Hạnh, ẩn chở "cà phê" Thá»§y, tao chở Thục, Kim chở Uyển, được không?
ẩn nhăn mặt:
- Tại sao tao lại chở "cà phê" Thủy, mà y chứ?
- Tao hết thÃch uống cà phê Thá»§y rồi. Mà y ra đó hoà i, nhưá»ng lại cho mà y.
-Bắt nạt anh em hả?
Tôi cưá»i:
-Thá»§y cÅ©ng có vẻ thÃch mà y. Thôi, là m công việc cá»§a má»™t ngưá»i sắp sá»a vì má»™t ngưá»i Ä‘i. Than thở hoà i, mai mốt gặp nhau lại cưá»i bẽn lẽn.
Quay qua Khôi, tôi há»i:
- Còn mà y, phản đối không?
- Tao Ä‘ang chán Ä‘á»i, sao cÅ©ng được..
-Dì Hạnh tao hiá»n lắm, trông buồn buồn. Hai ná»—i buồn gặp nhau thà nh má»™t ná»—i vui lá»›n chăng?
Khôi cưá»i đấm tôi má»™t phát. Tôi nhìn những chiếc xe đạp được đánh bóng sạch sẽ từ hôm qua mà tức cưá»i. Bình thưá»ng chẳng đứa nà o chăm sóc tá»›i. Bây giá» chiếc nà o chiếc ấy trông như má»›i, bóng loáng, mấy con ốc sút được vặn chặt, cái gì cÅ©ng được thay ngay. Äoạn đưá»ng ba mươi cây số nếu chỉ có ba đứa Ä‘i chạy vèo là tá»›i, nhưng hôm nay chở thêm mấy vị con gái ở phÃa sau, bắt buá»™c phải chạy cháºm. Äông đỠnghị khởi hà nh sá»›m, lúc tám giá». Và bây giá» má»i ngưá»i lần lượt tá»›i chá»— hẹn, má»™t quán phở gần chân cầu dẫn và o thà nh phố.
Thục, dì Hạnh, Thá»§y Ä‘i bá»™ từ hướng bá» hồ tá»›i. Kim chở Uyển trên chiếc xe đạp sÆ¡n hai mà u qua cầu vồng xuống. Tôi nhìn đồng hồ cưá»i:
- Cũng khá đúng hẹn đấy. Kim còn ngồi trên xe đạp kêu:
- Kiến bò trong bụng tôi Äông Æ¡i.
- Kiến lớn hay kiến nh�
- Kiến lớn.
- Uyển có bị không?
Uyển cưá»i:
- Uyển bị cua kẹp bao tá» chứ kiến bò thì nói chi. ẩn chạy ra, cưá»i tươi nói:
-Thôi, dá»±ng xe đằng gốc cây kia và o trong nà y giải quyết nạn đói má»™t chút. Tụi nà y cÅ©ng kiến bò trong bao tá» nãy giá».
Kim cưá»i, trêu lại:
- Kiến lớn hay kiến nh�
- Má»™t tổ kiến lá»a.
Cả bá»n cưá»i ầm. Kéo nhau và o quán phở. Quán nà y mang tên "Phở TÃm" còn má»™t tên thÆ¡ má»™ng và thông dụng hÆ¡n nữa là "Phở dưới chân cầu". Thu hút phần lá»›n cÅ©ng là há»c trò trong tỉnh. ở đây "chuyên trị" má»™t món tái sụn, bá»n tôi đùa là tái sún. Quán phở nà y có lẽ là ngon nhất trong tỉnh hay ngon nhất đối vá»›i bá»n há»c trò cÅ©ng không biết. Ngưá»i ta tá»›i đây trong những buổi sáng, những buổi tối, ăn phở và nhìn nhau, những đôi mắt là những cá»ng rau thÆ¡m, những cá»ng ngò gai, những múi chanh đầy nước. Quán phở TÃm hay là quán phở thân tình nhất cá»§a há»c trò. Ngưá»i ta có thể vì má»™t hôm ngẫu nhiên tá»›i ăn phở rồi quen nhau, yêu nhau, những bá»™ đồng phục mà u nà y rồi sẽ nhá»› thương những bá»™ đồng phục mà u kia. Những cổng nhà xa lạ trở thà nh thân quen, nở rá»™ rã má»™t mùa hoa nhá»› Ä‘á»i, thương Ä‘á»i và ... chán Ä‘á»i.
Tám ngưá»i kéo nhau và o chiếm gá»n hai chiếc bà n. May quá, chá»§ nháºt há»c trò nghỉ há»c nên không gặp ngưá»i quen nhiá»u. Tuy váºy mấy vị con gái cÅ©ng gặp lại lai rai những ngưá»i quen. Há» há»i thăm nhau, cưá»i đùa, quên cả gá»i thức ăn khiến ẩn sốt ruá»™t phải nhắc:
- Ä‚n gì cho biết Ä‘i quý vị? Kim cưá»i:
- Như thưá»ng lệ.
- Nghĩa là gì?
Tôi phất và o vai ẩn:
- Tái sún mà y ơi, tái những chiếc răng sún ấy. Kim đỠmặt kêu:
- Æ , ngưá»i ta không có chiếc răng sún nà o hết đấy nhé.
- Tôi có, ai mượn cho đấy.
Và tôi quơ một bà n tay của mình quanh miệng, điệu bộ như lấy mấy chiếc răng ra bỠtrên bà n khiến Uyển la:
- Äông là m gì thấy mà ghê.
Thục ngưng nói chuyện vá»›i bạn, quay qua há»i:
- Cái gì mà vui vẻ váºy, hả?
- Thục xòe tay ra thì biết.
Thục cưá»i ngó tôi, xòe bà n tay cá»§a mình ra. Tôi đặt bà n tay cá»§a mình và o đó. Thục hốt hoảng rụt tay vá» kêu:
- Cái gì thế?
- Cho Thục mấy cái răng sún.
- Lãng òm, Äông dị ghê.
Mặt Thục đỠlên, cả bá»n cưá»i khúc khÃch. ẩn nhắc lại:
- Quý vị ăn gì cứ việc tá»± do gá»i.
- Má»—i ngưá»i ăn mấy tô, phải nói rõ ạ.
- Bao nhiêu cũng được, nhưng liệu Kim ăn được mấy tô?
- Ãt nhất là ba tô.
- Rồi, gá»i cho Kim má»™t lúc ba tô nhé. Kim cuống lên:
- ấy ngưá»i ta nói đùa, gá»i thế chắc Kim chết trước khi ăn.
Tôi nói:
- Bây giá» nói tổng quát, tám ngưá»i ăn cùng má»™t thứ cho tiện sổ sách. Nhưng nhanh để mình còn lên đưá»ng nữa chứ.
-Äồng ý.
-Äông gá»i cả Ä‘i. Thục bá»—ng nói:
- Riêng Thục thì khác nhé. Thục không ăn sụn được, ăn tái thôi.
Tôi quay và o trong gá»i lá»›n bảy tô tái sụn và má»™t tô tái. Khi quay lại má»i ngưá»i đã dà nh nhau từng chiếc muá»—ng, từng miếng chanh, tôi cưá»i:
- Tôi không có gì hết sao?
- Có ngưá»i lo, yên chà lá»›n.
Nụ cưá»i hóm hỉnh cá»§a Kim là m tôi chá»™t dạ. Má»™t chiếc muá»—ng và đôi đũa được lau sạch trao từ tay Kim qua cho tôi. Kim há»i:
- Äố biết ai lo cho Äông những thứ nà y?
- Ai lo cÅ©ng được hết, bổn pháºn đối vá»›i nhau, chứ bá»™.
- Nói thế cÅ©ng nghe được. Má»™t ngưá»i thôi, má»™t ngưá»i có bổn pháºn vá»›i má»™t ngưá»i.
-Ai?
-Phải Ä‘oán biết, khá» quá Äông ạ.
Tôi dụm đầu trước mặt Kim há»i nhá»:
- Ai thế Kim, nói nhỠnhỠnghe thôi.
- Không có nói gì hết trơn.
Tôi tức quá muốn cốc lên đầu nhá» Kim nà y má»™t cái. Dì Hạnh ngó tôi cưá»i. Nãy giá» dì Hạnh không nói gì, Khôi cÅ©ng không nói gì. Há» ngồi trong đám đông mà như ở đâu. Khôi im lặng hoà n toà n, còn dì Hạnh chỉ góp chuyện bằng nụ cưá»i cá»§a mình. Tôi bá»—ng bà ng hoà ng nháºn ra sáng hôm nay tất cả các
cô gái Ä‘á»u đẹp. Má»—i ngưá»i đẹp má»™t cách, má»™t nét riêng và má»™t mà u áo để là m chìm mất mà u trá»i. Tá»± nhiên rồi tôi vá»›i Thục cÅ©ng nhìn nhau. Trong đáy mắt cá»§a Thục tôi biết rõ cả những Ä‘iá»u Kim nói. Bữa ăn sáng kết thúc vá»›i những cây tăm xỉa răng và những cốc nước. Tôi dồn hết ống tăm xỉa răng và o túi ẩn bảo:
- Cất Ä‘i, trưa có chá»— dùng, quà lắm đấy. ẩn cưá»i, Kim thêm:
- Cho nhá» nà y gá»i chiếc muá»—ng.
Chiếc túi cá»§a ẩn lại có thêm má»™t chiếc muá»—ng cà phê xinh xắn. Tôi gá»i tÃnh tiá»n trong khi tất cả má»i ngưá»i kéo hết ra cá»a đứng chá». Như tôi sắp đặt, má»—i ngưá»i chở má»™t ngưá»i ngồi phÃa sau. Tôi nhìn đồng hồ lúc qua cầu: tám giá» mưá»i bảy phút. Tôi quay lại nói cho Thục biết, Thục cưá»i:
- Sao không tám giá» mưá»i lăm mà lại tám giá» mưá»i bảy phá»§t?
- Thá»i gian luôn luôn có con số lẻ.
- Tình thương có con số lẻ không?
-Chắc có, nhưng vá»›i tôi, không có con số nà o gá»i là con số lẻ. Tôi thÃch trà n đầy, tròn trịa và chẵn chòi, không dư cÅ©ng không thiếu.
-Như váºy trái tim cá»§a Äông chắc đầy trà n.
-Äầy trà n những gì?
-Những hình bóng.
Thục cưá»i phÃa sau. Bốn chiếc xe đạp giăng hà ng ngang gần hết con đưá»ng. Mấy chiếc xe đò ra khá»i bến nôn nóng bóp kèn inh á»i. Cả bá»n không thèm tránh, Ä‘ua nhau cưá»i khi chiếc xe leo lá» trái vượt qua. Khôi chở dì Hạnh Ä‘i phÃa trong cùng. Hai ngưá»i không nói gì, dì Hạnh nhìn cây lá hai bên đưá»ng. Kim vá»›i Uyển cưá»i luôn miêng. ẩn và Thá»§y còn e ngại. Con đưá»ng còn xa lắm, rồi sẽ quen nhau, nói chuyện vá»›i nhau đến không còn lá»i.
Thục bỗng ấn ngón tay và o lưng tôi:
- Nói nghe, sao lại có buổi đi chơi nà y?
ẩn rủ.
- Biết không, Thục sợ nhất những cuộc vui.
- Sao thế?
- Vui rồi buồn, không mấy hồi rồi chán.
- Sao không nói hợp rồi tan luôn cho đủ nghĩa.
- Trêu ngưá»i ta, phải không?
-Kẻ thấm nhuần triết lý nhà Pháºt mà . ở hiá»n thì gặp là nh. Ai ác độc kỳ thi nà y trợt vá» chuối đấy.
-Trù ngưá»i ta trợt vá» chuối hả, Thục đã thi Ä‘áºu vì đã coi bói rồi.
-Các cô chỉ là m già u cho các ông thầy bói, các ông đạo không biết xuất thân từ núi nà o?
-Con gái ngoà i công dung ngôn hạnh, còn có một môn nữa là coi bói.
-Sao Äông bôi bác mấy ông thầy bói thế?
Thục biện minh hăng hái và tôi biết không nên xen và o chuyện "coi bói" cá»§a con gái. Tôi không dại gì là m Thục giáºn và nhảy khá»i xe để tôi phải Ä‘i cu ky má»™t mình.
Tôi cưá»i:
- Con trai Ãt khi tin thầy bói.
- Con trai mà mê coi bói thì còn gì là con trai.
- Tôi lại không tin ai ngoà i tin tôi.
- Như thế là Äông yêu mình hÆ¡n yêu ngưá»i khác.
- Cũng có thể như thế.
- Lá»›n lên Äông sẽ bạc tình. Tôi lắc đầu cưá»i:
- Không bao giá». Tôi rất thÃch được chung tình cho tá»›i chết.
- Chung tình vá»›i má»™t ngưá»i hay từng ngưá»i?
- Má»™t ngưá»i hay từng ngưá»i, cái tình nó cÅ©ng vẫn thế mà thôi.
- Khéo lắm.
-Tôi còn vụng vá» lắm. Chắc hôm tá»›i nhà , chị em Thục tha hồ mà cưá»i, phải không?
- Không ai dám cưá»i Äông đâu.
Tôi vá» ngá»§ không yên, nhảy mÅ©i cả triệu cái. Thế nà o hai chị em cÅ©ng Ä‘em tôi ra luáºn bà n, phân tÃch, bình giảng.
- Ai là m như thế bao giá».
- Tôi nghi quá. Thục cưá»i nhá»:
- Äông Ä‘a nghi như thế sao?
- Äã bảo không tin ai hết, chỉ tin má»™t mình mình thôi.
Kim chở Uyển sắp tá»›i. Uyển dúi và o tay Thục mấy cái hoa mắc cỡ hái ven đưá»ng. Uyển há»i:
- Mắc cỡ chưa? Thục đáp:
- Rồi.
- Váºy mi chết, bắt đầu chết.
- NghÄ©a là gì? Uyển cưá»i lá»›n:
-Má»i ngà y mi thông minh, là m toán nhanh như chá»›p, sao hôm nay ngá» nghệch thế?
Kim nhìn trá»i bảo:
- Tại hôm nay nó bị mây ám. Thấy không, mây nhiá»u quá.
- Hai đứa nói cái gì váºy? Uyển và Kim cùng cưá»i:
- Thôi mai mốt rồi hiểu?
Kim bá»—ng vá»t xe nhanh vá» phÃa trước. Tôi lái xe lại gần Khôi. Dì Hạnh nói chuyện vá»›i Thục và bá»—ng dì Hạnh cưá»i khi bắt gặp má»™t chiếc xe bò chở đầy rÆ¡m, đứa trẻ con ngồi lá»t trên đó như má»™t con chim nhá» ló đầu ra khá»i tổ.
- Liệu mưa không Äông?
Dì Hạnh há»i tôi. Nhưng Khôi đã đáp:
- Không mưa đâu. Tôi cưá»i:
- Mưa cà ng thÃch chứ sao đâu.
- Mưa mất vui, mình sẽ bị ướt hết và lạnh run.
- Không ai mang áo mưa cả sao?
- Hình như không ai cả.
- Váºy là thiếu sót lá»›n. Khôi nói nhanh:
- Nhưng trá»i không có mưa, tin Ä‘i.
ẩn Ä‘i khoảng giữa, Thá»§y nói gì đó và hai ngưá»i cùng cưá»i. Thục ném những cái hoa mắc cỡ xuống đưá»ng. Có những cánh đồng đã xong vụ gặt. CÅ©ng có những cánh đồng lúa còn xanh. ở đây ngưá»i ta trồng lúa hai mùa. Có ra ngoại ô má»›i biết xung quanh ta còn má»™t khoảng trá»i rá»™ng, còn má»™t bầu không khà bao la muôn trùng. Buổi sáng nắng thả dà i trên lá cây, trên cỠướt. Sương lóng lánh Ä‘áºu trên những cá»ng lúa xanh chưa tan hết. Hương đồng ná»™i thÆ¡m ngát. Hương trá»i đất phả lên từng sợi tóc dạt theo chiá»u gió cuốn. Tôi nói vá»›i Thục:
- Thục có nghe thấy mùi hương.
- Vâng, Thục đang nghe đây.
-Ngoại ô đẹp hÆ¡n thà nh phố nhiá»u. Nhưng quê cá»§a tôi còn đẹp hÆ¡n nữa. Trá»i đất còn thÆ¡m hÆ¡n thế nà y nữa.
-Bao giá» Äông vỠđó?
- Mùa hè, mùa hè của những năm đó đã qua rồi. Bây giỠkhông còn vỠđược nữa.
-Tại sao?
-Có phải tại bây giá» mình đã lá»›n? -Tôi cưá»i. Giá»ng Thục như sắp khóc:
- Không phải đâu, Äông đừng nghÄ© như thế.
Tá»± nhiên tôi thấy ngáºm ngùi. Äã mấy mùa hè trôi qua tôi không còn được trở vá» quê nhà nữa. Nhiá»u lúc tôi nhá»› như Ä‘iên, hà ng phượng thả bông đỠối trên đưá»ng. Má»™t con sáo nhá» ngÆ¡ ngác bay qua cánh đồng lúa chÃn vá»›i má»™t trà ng kêu êm Ä‘á»m. Rồi bóng dừa xanh, bóng cây cau oằn trong nắng chiá»u và ng, những đám bụi mù mịt khuất mấy bá» tre gai. Tiếng gà nghe tháºt xa xôi trong xóm vắng. Tôi muốn nghỉ há»c bay vỠđó, sống lại những buổi chiá»u trong vưá»n, những buổi sáng lang thang, những buổi trưa đầy tiếng ve sầu và hoa phượng Ä‘á». Tôi thấy tuổi nhá» tôi bay bằng cánh lá»›n, bay bá»—ng, đẹp ngà n trùng.
Và tuổi nhá» cÅ©ng mất Ä‘i là những ngà y không thể kéo lại. Bây giá» tôi Ä‘ang lá»›n, Ä‘ang sống Ä‘á»i sống cá»§a má»™t gã thanh niên, rồi tôi cÅ©ng từ giã bà n tay rẽ những sợi tóc bay trước cổng trưá»ng. Tôi cÅ©ng cởi áo há»c trò má»™t ngà y nà o đó. Tôi bước xuống Ä‘á»i. Tôi buồn quá.
-Thục vừa trông thấy má»™t con bướm và ng tháºt đẹp, nhá» bé quá, nó bay ngang qua nhưng Thục không bắt được..
-Loà i bướm cái đấy. Quê nhà tôi thiếu gì bướm nà y.
-ở đây là quê ai, Äông?
Câu há»i cá»§a Thục là m tôi tức cưá»i. Tôi bảo:
- Chắc là quê của ẩn.
- Không, cá»§a những ngưá»i Ä‘i ăn trái cây đầu mùa.
Câu nói cá»§ Thục là m tôi rá»™n rà ng. Tôi nghe tiếng hát từ trong những cÆ¡n gió lồng lá»™ng. Tiếng còi xe bóp tháºt vui lúc vượt qua. Không còn những chuyến xe đò nà o đưa tôi trở lại quê nhà cả.
- Äông chạy sát và o lá» Ä‘i . Thục sợ quá.
- Sợ gì?
- Những chiếc xe đò kia, hỠchạy như bay.
Tôi tấp xe sát và o lá». Bây giá» những chiếc xe đạp nối nhau thà nh má»™t hà ng dà i chạy dá»c theo đưá»ng. Khôi chở dì Hạnh chạy phÃa trước. Thục thúc và o lưng tôi há»i:
- Tại sao Äông là "cháu" cá»§a Hạnh?
- Tại hỠhà ng lớn từ hồi nà o, ai biết được.
- Äông có thương "dì" Hạnh không?
- Thương.
- Hai ngưá»i sống trong má»™t căn nhà như váºy có thưá»ng gây gá»— nhau không?
Tôi cưá»i:
- Dì Hạnh chỉ thấy toà n nước mắt.
- Còn Äông là m tà ng lắm hả?
- Sao Thục nói thế?
- Hạnh nói.
Tá»± nhiên tôi thấy tá»™i nghiệp dì Hạnh. Những lần xÃch mÃch vá»›i nhau những chuyện nhá» nhặt tôi thưá»ng Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y và tôi biết dì Hạnh ở nhà vá»›i những giá»t nước mắt. Căn nhà đó êm Ä‘á»m quá. Nếu má»™t ngà y nà o đó tôi hay dì Hạnh phải bá» nó mà đi hay ngưá»i nà y Ä‘i bá» ngưá»i kia ở lại, chắc là buồn lắm. Tôi đạp xe nhanh hÆ¡n má»™t chút để Ä‘uổi theo Khôi. Khi sát tá»›i phÃa sau dì Hạnh, tôi há»i lá»›n:
- Vui không?
Dì cưá»i, gáºt đầu. Tôi cÅ©ng cưá»i:
- Vui mà sao thấy mắt dì buồn quá váºy?
Thục cưá»i khúc khÃch:
- Tại có khói bốc lên, khói lam cuộc tình đấy. Tôi thấy dì Hạnh ngượng, đỠmặt. Dì trả đũa.
- Thấy mắt ai hay là thấy mắt mình đấy Thục.
- Mắt ngưá»i ta không có khói, bồ Æ¡i.
- Không có khói, nhưng có mà u.
- Mà u gì?
- Mà u của tình yêu vừa chớm. oOo
Tôi há»i lá»›n:
- Có ai khát nước?
- Nước đâu mà uống bây gi�
Tôi đưa mắt há»i ẩn, nó chỉ tay vá» phÃa trước.
- Chịu khó chạy một khoảng nữa, trên đó có quán nước.
- Phải tốn bao nhiêu calori nữa mới được uống nước?
- Phải hy sinh thêm mấy lÃt mồ hôi, bà con Æ¡i.
- Äi chÆ¡i thì đừng có than.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Thục. Những cá»ng cá» trổ bông trắng lÆ¡ thÆ¡ giữa đám cây dại xanh mượt. Tôi nghe má»™t mùi thÆ¡m dịu dà ng cá»§a đất. Thục ngắt má»™t bông cá» há»i:
- Äông biết tên không?
Tôi lắc đầu, ngó giá»t mồ hôi Ä‘ang rịn ra trong chân tóc Thục. Những sợi tóc mai non ná»›t ấy có vẻ tá»™i tình khi ướt những giá»t mồ hôi. Tôi muốn dùng khăn cháºm cho Thục, nhưng tôi biết, tôi chưa có đủ can đảm để là m việc đó.
Tôi há»i nhá»:
- Thục mệt không?
Thục lắc nhẹ đầu, mỉm cưá»i. Kim và Uyển bây giá» má»›i tá»›i. Kim dừng xe thở dốc. Uyển nhảy xuống xe ngồi bệt xuống đất ôm lấy ngá»±c thở phì phì. Kim cá»±:
- Mấy ông mấy bà chạy Ä‘i đâu mà lắm thế. Nhắm mắt nhắm mÅ©i mà chạy chả chịu chá» ngưá»i ta.
-Kim khoẻ lắm mà .
-Ngưá»i ta là con gái.
ẩn lè lưỡi trêu Kim. Uyển dáo dác há»i:
- Nước, khát nước quá trá»i.
- Nhịn một chút nữa, lên kia tha hồ uống.
- Còn xa không?
- Không xa lắm đâu.
Uyển thất vá»ng ôm lấy vai Thục. Kim lững thững xuống xe, dắt và o đứng trong bóng mát. ẩn nói:
- Nghỉ năm phút rồi lên đưá»ng.
- Mệt quá. Nghỉ tá»›i chiá»u cÅ©ng được.
- Chiá»u chỉ có nước quay vá».
- Lên đó ăn trả thù, có bao nhiêu trái cây trong vưá»n ẩn váºy?
- Nhiá»u lắm.
- Tụi nà y sẽ ăn hết. Ăn no hái bỠvô bao đem vỠbạn.
Kim lại pha trò. Tôi nhìn mặt Kim đỠrần vì nắng, cái vẻ mặt mệt má»i ngÆ¡ ngác đến tức cưá»i. Uyển đưa cho Thục chiếc khăn cháºm mấy giá»t mồ hôi.
Dì Hạnh và Khôi nói gì đó tôi không nghe rõ. Tôi đứng lên nhình những bóng cây cao lừng lững trong bầu trá»i. Thá»§y Ä‘i tá»›i há»i:
- Còn xa không Äông?
- Gần tới rồi.
Thá»§y im lặng. Tôi cưá»i:
- ẩn nó mến Thủy lắm đấy.
- Äông ác quá.
- Tôi lại nghÄ© tôi hiá»n nhất thế giá»›i.
- Äông ác theo nghÄ©a khác cÆ¡.
- Nghĩa nà o mới được chứ, Thủy?
- Trong tình cảm.
Nói xong Thá»§y quay vá» vá»›i ẩn. Tôi nhìn cái bóng cá»§a Thá»§y ngã xuống mặt cá». Cái bóng nhá» nhoi, mà u xám. Thá»§y đứng u buồn như má»™t con chim đứng nhìn trá»i mưa bụi. Tôi biết là m sao hÆ¡n. Những cÆ¡n gió thở dà i phÃa sau lưng tôi, là m rì rà o hà ng cây bên đưá»ng. Tôi Ä‘i loanh quanh má»™t lúc.
Dì Hạnh bá»—ng há»i:
- Äông mệt à ?
- Không, chỉ có nắng là m chói mắt thôi.
- Äông quên mang theo kÃnh.
- Quên.
- Cho Äông cái nà y.
Dì Hạnh thảy cho tôi những trái muối chÃn đỠdì má»›i hái được. Những trái muối trông ngon là nh nhưng ăn chát đắng. Tôi nói:
- Nếu có Ãt muối chấm ăn thì ngon hÆ¡n.
- Tưởng Äông khá»i cần muối.
- Ngưá»i ta vẫn thÃch ngá»t, chứ bá»™.
Khôi hái ở đâu được mấy trái nhãn lồng tá»›i cho dì Hạnh. Những trái nhãn lồng đỠtrông ngon là nh. Tôi há»i:
- Dì Hạnh nhớ câu hát ru em không?
- Nhiá»u lắm, nhá»› là m sao nổi.
- Câu hát có nói tới trái nhãn lồng.
- Äông nhắc lại xem? Tôi cưá»i, Ä‘á»c:
-Chim khuyên ăn trái nhãn lồng, lia thia quen cháºu, vợ chồng quen hÆ¡i.
-Như váºy dì không ăn nhãn lồng nữa.
Dì Hạnh bối rối ném những trái nhãn lồng vá» phÃa tôi. Tôi bắt hết, bóc vỠăn ngon là nh. Bây giá» dì Hạnh má»›i biết tôi lừa dì để dà nh ăn những trái nhãn lồng đó. Dì tiếc:
- Äông chuyên lừa ngưá»i ta.
- Tại dì sợ ăn nhãn lồng chứ bộ. Dì đỠmặt, quay đi. ẩn la lớn:
- Thôi lên đưá»ng bà con Æ¡i.
- Äạp xe không nổi nữa.
Mặt Kim thểu xuống. Nhưng khi má»i ngưá»i leo lên xe Kim cÅ©ng lên theo. ẩn dá»— dà nh:
- Ráng lên trên kia có quán nước. Cho Kim uống hai trái dừa.
Kim cưá»i. Tôi vá»›i Thục Ä‘i sau cùng. Tôi muốn ở riêng vá»›i Thục trên má»™t khoảng đưá»ng. Và buổi sáng con đưá»ng như còn hương thÆ¡m bay mãi trong gió.
Chương 4
Tôi và dì Hạnh ngồi uống cà phê trong vưá»n. Äêm nay trăng lên sá»›m, cùng lúc vá»›i gió từ mạn sông thổi vá» mát rượi. Những giá»t cà phê Ä‘en sáºm từ từ nhá» xuống đáy ly. Mùi hương cà phê thÆ¡m ngát quanh mÅ©i. Dì Hạnh cầm chiếc muá»—ng nhá» xoay xoay trong lòng bà n tay. Tôi hút thuốc, nhìn ánh trăng tá»a khắp khu vưá»n nhá». Những cái hoa lấp lánh, những chiếc lá rÅ© buồn. Äêm chưa khuya nhưng đêm yên tịnh. Ngôi nhà cách xa mặt đưá»ng, nằm khuất trong bốn phÃa rà o cây xanh như má»™t nÆ¡i chốn riêng biệt. Không ai ngoà i đó hay tôi và dì Hạnh ở trong nà y. Và đêm như có hương thÆ¡m ngá»t ngà o. Dì Hạnh bá»—ng thở dà i nói:
- Mưá»i bốn rồi Äông nhỉ. Còn bao lâu nữa mình Ä‘i thi?
- Äông còn má»™t tuần, dì còn hai tuần.
- Biết Ä‘áºu hay rá»›t?
- Chắc là phải Ä‘áºu. Äi thi không ai muốn rá»›t cả.
- Dì sợ quá.
- Äông chả sợ.
- Rá»›t thì sao, Äông nhỉ?
Tôi cưá»i, ngó mông lung trong khu vưá»n:
- Rớt thi lại, thua keo nà y ta bà y keo khác.
- Nói thế mà cũng nói.
-ừ nhỉ, Äông thấy chả lo lắng mấy. Thi khác vá»›i không thi má»™t chút thôi.
-Äông nói như giỡn chÆ¡i. Ngưá»i ta lo gần chết, thi rá»›t chắc khóc sưng cả mắt.
-Dì há»c nhiá»u quá coi chừng thi rá»›t. Há»c Ãt thôi.
-Lúc sau nà y Äông hay Ä‘i chÆ¡i quá. Má»™t tuần nữa, nhanh lắm.
- Äông chỉ há»c bà i trước má»™t tuần rồi Ä‘i thi. Äông há»c cả năm nay rồi. Dư sức.
Dì Hạnh hầu như đêm nà o cÅ©ng thức rất khuya, ngá»§ má»™t chút rồi dáºy rất sá»›m. Gần ngà y thi trông dì gầy hẳn Ä‘i. Äôi mắt tối lại, sâu, và vì thế nên ngó dì thấy má»™t ná»—i buồn khôn nguôi. Dì không rá»i bà n há»c, không rá»i cá»a sổ, không rá»i quyển sách. Những ly cà phê là m da mặt dì nổi mụn. Tôi không có gì để khuyên dì, ngược lại dì hay khuyên tôi. Ngà y thi gần ká» tôi vẫn tỉnh bÆ¡. Chán há»c tôi quăng sách Ä‘i loanh quanh ra phố. Gặp bạn bè Ä‘i chÆ¡i tá»›i khuya má»›i vá». Dì Hạnh mở cổng cho tôi vá»›i má»™t cặp mắt lo âu. Tôi thấy mắt dì như hai chiếc lá trong đêm tối.
- Cà phê xuống hết rồi, Äông. -Dì Hạnh nói.
Tôi lấy phin ra, dùng muá»—ng quáºy Ä‘á»u. Tôi uống cà phê sữa, trong khi dì Hạnh uống cà phê Ä‘en. Dì bảo cần thức khuya để há»c bà i. Tôi múc muá»—ng đưá»ng bá» và o ly dì, quáºy Ä‘á»u. Tôi nói:
- Dì cần ngá»t hÆ¡n ná»a? Dì nếm thá», lắc đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi, ngá»t quá, không ngon.
- Äông mà uống ly cà phê cá»§a dì chắc thức tá»›i sáng mai luôn. Dì cưá»i:
- Thế mà dì vẫn cứ buồn ngủ. Khuya phải uống thêm một ly nữa mới thức nổi.
-Dì có soi gương không?
-Äể là m gì, Äông?
-Con gái há»c thi xấu Ä‘i nhiá»u.
-à , da mặt dì nổi nhiá»u mụn. Kệ nó, thi xong đã.
-Thấy dì há»c phát sợ. Äông là m Bá»™ trưởng giáo dục, Äông cho dì Ä‘áºu tối ưu.
-Há»c dở phải lo chứ, dì há»c dở hÆ¡n Thục.
-Trong khi Thục bảo Thục há»c dở hÆ¡n dì. Con gái khiêm nhượng quá, và cÅ©ng kiêu hãnh không ai bằng.
-Dì há»c dở tháºt mà .
-Dì sẽ Ä‘áºu.
-Tháºt không Äông.
-Vì không ai nỡ để dì rá»›t cả. Dì rá»›t, tỉnh lỵ sẽ ngáºp trà n nước mắt. Dì Hạnh cưá»i:
-Chưa chắc, bây giá» ngồi tưởng tượng thi rá»›t sẽ buồn chết được. Sẽ khóc tỉ tê, nhưng chừng đó chưa chắc đã khóc được. Ngưá»i ta lạ lắm Äông ạ.
Tôi xoay chuyện:
- Lúc chiá»u dì nháºn được Ä‘iện tÃn phải không? Dì im lặng. Tôi lo ngại:
- Äiện tÃn có gì buồn?
- Không.
- Äông nghÄ© là má»™t tin buồn. Dì cưá»i:
- Ba dì bảo lên Sà i gòn gấp trong Ãt ngà y rồi vá». Có chuyện cần.
Tôi pha trò:
- Biết ngay, dì lên Sà i gòn cho ngưá»i ta xem mắt đấy. Mau mau cho Äông uống rượu mừng Ä‘i.
Dì Hạnh ngượng, la tôi:
-Äông toà n nói mò, dì chưa biết chuyện cần là chuyện gì, nhưng không phải chuyện đó đâu.
-Con gái, lấy chồng bất ngỠlắm.
- Dì còn Ä‘i há»c. Vá»›i lại chả ai ngó mặt dì. Con nhá» ma lem nà y là m cả tỉnh lỵ buồn lây đấy.
-Dì đi không?
-Chắc sẽ phải đi. Nhưng dì lại không muốn đi chút nà o.
-Bao giỠthì đi?
-Ngà y mai, sáng sớm. Tôi ngạc nhiên:
- Sao dì không cho biết trước?
- Äịnh khi Ä‘i sẽ nói vá»›i Äông, đã bảo dì không muốn Ä‘i cÆ¡ mà .
- Nên Ä‘i dì à , Ä‘i Ãt ngà y vá» sẽ thấy thoải mái hÆ¡n.
- Bá» mấy ngà y há»c bà i, dì lo lắm. Hay là dì không Ä‘i?
-Äã có Ä‘iện tÃn chắc là chuyện cần, dì nên Ä‘i sáng ngà y mai. Äông đưa dì ra bến xe.
Dì Hạnh im lặng nhấp từng ngụm cà phê nhá». Tôi cúi nhặt má»™t hòn sá»i ném vá» phÃa bãi cỠđể nghe tiếng động cá»§a hòn sá»i rÆ¡i.
Trăng sáng quá, mÆ¡ hồ huyá»n hoặc quá. Tôi hát nhá» má»™t bà i hát mà dì Hạnh rất thÃch. Dì Hạnh chú ý nghe bằng cả tâm hồn. Má»™t con dÆ¡i xám bay ngang và khuất trong bóng lá râm. PhÃa sau nhà là đưá»ng rầy xe lá»a, sao không có chuyến xe lá»a nà o vá» trong đêm khuya?
Tôi bá»—ng nhá»› ra, há»i dì:
- Dì đi xe hơi hay xe lữa?
- Xe hơi.
-Äi xe lá»a thú hÆ¡n. Ngà y xưa Äông Ä‘i xe lá»a đứng đếm cá»™t đèn và ước mÆ¡ hái trái cây ven đưá»ng.
-Äi xe lá»a mệt lắm, dì muốn Ä‘i nhanh vá» nhanh.
Tôi gõ gõ chiếc muỗng xuống cạnh bà n. Dì ngó tôi, nheo mắt:
- Äông không hát tiếp?
- Buồn quá, hát không nổi.
- Äông mà cÅ©ng buồn nữa sao? Tưởng Äông Ä‘ang vui.
- Äá»i sống nhiá»u ná»—i buồn hÆ¡n niá»m vui.
- Äêm nay Äông hát hay lắm. Nếu bây giá» có Thục tá»›i chÆ¡i thì vui nhỉ.
- Thục bây giá» chắc Ä‘ang ngồi há»c bà i.
- Mình uống cà phê, nhà n rỗi quá nhỉ.
Tôi và dì cùng cưá»i. Buổi Ä‘i chÆ¡i xa là má»™t cÆ¡ há»™i để tôi thân thiết thêm vá»›i Thục. Bây giá» tôi biết tình cảm cá»§a tôi đối vá»›i Thục và ngược lại. Tuy nhiên chưa ai nghÄ© sẽ viết cho ngưá»i kia má»™t bức thư. Hãy nuôi tình cảm lá»›n dần đã. Tôi nghÄ© thế và hình dung ra má»™t bức thư ngà y kia tôi sẽ trao táºn tay Thục. Bức thư chắc sẽ dà y, và trà n đầy những dòng chữ thương yêu. Dì Hạnh nói đúng. Tôi Ä‘ang vui. Nhưng niá»m vui không lá»›n như dì tưởng. Trong ná»—i vui có ná»—i buồn. Và ngà y tháng đối vá»›i tôi là như thế đó. Mấy hôm nay tôi có ý chá» Thục tá»›i chÆ¡i, nhưng hình như Thục ngượng trước dì Hạnh. Ngà y xưa Thục tá»± nhiên bao nhiêu, bây giá» Thục ngượng ngáºp bấy nhiêu. Gặp tôi đứng ngoà i đưá»ng Thục há»i dì Hạnh có biết? Tôi nghÄ© dì Hạnh có ngu má»›i chưa biết tình cảm giữa tôi và Thục. Dì Hạnh lại là má»™t ngưá»i thông mình. Tôi chắc dì biết từ lúc Thục má»›i tá»›i nhà , nhìn tôi bằng đôi mắt ngÆ¡ ngác. Ngưá»i ta yêu nhau trong đôi mắt, tìm nhau bằng đôi mắt. Tôi mong ngà y mai Thục sẽ tá»›i. Tôi bá»—ng bà ng hoà ng nháºn ra từ bây giá» tôi có má»™t khoảng thá»i gian lá»›n để nhá»› tá»›i Thục. Ngưá»i con gái ấy, tháºt sá»± bước và o tình yêu đầu Ä‘á»i cá»§a tôi bằng những bước chân nồng nà n nhất.
- Mấy ngà y nay không có mưa Äông nhỉ?
- Không mưa, trăng mới sáng.
- Äêm đẹp quá. Ước gì không gặp kỳ thi, tha hồ mà thức, ngắm trăng.
- Lại thi.
Dì Hạnh cưá»i, ly cà phê cá»§a dì đã hết. Bao thuốc cá»§a tôi cÅ©ng hết. Tôi nói:
Äông Ä‘i mua bao thuốc.
- Gần hay xa.
- Ra phố.
- Có chá» Äông không?
- Sáng mai dì Ä‘i, cần ngá»§ sá»›m. Äông vá» mở cổng má»™t mình.
- Uống hết cà phê đi đã.
Tôi cưá»i, uống hết cà phê trong ly rồi lấy xe đạp ra cổng. Con đưá»ng vắng xe, chỉ nghe tiếng những đôi guốc gõ ở đầu má»™t ngã tư và tiếng cưá»i vá»ng lại. Hà ng nhạc ngá»±a lặng im trong bóng đêm. Hương hoa trong chân rà o nhà ai tá»a hương thÆ¡m ngát. Tôi vừa đạp xe vừa huýt sáo. Tôi thấy hình bóng Thục lởn vởn trước mắt và những gì còn giữ lại cá»§a má»™t buổi Ä‘i chÆ¡i xa. Tôi mua bao thuốc ở hà ng thuốc lá ngoà i bá» sông. Những quán kem thắp đèn mầu vá»›i tiếng nhạc vá»ng ra. Lâu quá, tôi không và o đó như trước kia tôi vẫn thưá»ng và o vá»›i dì Hạnh, hay mấy đứa bạn. Bây giỠđã lá»›n hết rồi chăng, và cà phê là thú vui ngồi quán hÆ¡n là những cốc kem lạnh, ngá»t xá»›t mùi nước dừa. Tuy nhiên tôi yêu chá»— ngồi trong quán đó. Vì ngồi ở đó có thể nhìn xuống cả má»™t khúc sông. Äêm trăng sông có sóng bạc đầu. Bóng trăng lồng trong bóng nước, đẹp não nùng. Tôi ngồi má»™t mình, nghÄ© vá» chung quanh. Những ngà y tháng vá» phÃa trước nghe xa xôi, cổ tÃch. Tôi bây giá» là má»™t gã thanh niên. Sau kỳ thi, tôi hoặc tiếp tục há»c nữa hoặc sẽ là m gì. Tôi thấy dá»ng dưng. Tá»± nhiên đêm nay tôi yêu thÃch cái tỉnh lỵ trầm lặng u buồn nà y quá đổi. Tôi sắp rá»i bá» nó chăng, hay nó sắp từ bá» tôi. Má»™t gã há»c sinh lang thang trên những con đưá»ng phố và o những ngà y thi tá»›i gần.
Bất ngá» tôi thấy Thục trong quán kem. Thục cÅ©ng vừa trông thấy thôi. Thục vẫy gá»i:
- Äông, Äông.
Tôi dá»±ng xe dá»±a gốc cây bước và o. Thục Ä‘ang ngồi vá»›i và i ngưá»i bạn.
Bạn Thục má»i tôi ngồi. Tôi ngồi chiếc ghế bên kia Thục. Nhưng tôi không ăn kem. Tôi khui bao thuốc lá má»›i và hút má»™t Ä‘iếu. Thục và mấy ngưá»i bạn nói chuyện vá»›i nhau sau khi Thục giá»›i thiệu tôi. Hình như mấy ngưá»i bạn Thục cÅ©ng quen, tôi có gặp và i lần, và hình như há» cÅ©ng biết tôi. Má»™t lúc, tôi bảo nhá» Thục:
- VỠđược chưa?
- Thục đi với tụi nó.
- Muốn đưa Thục vá», có chuyện muốn nói.
- Äể xem.
- Quyết định ngay đi, còn xem gì nữa.
- Tụi nó chá»i chết.
- Chia là m hai, nghe chung. Ä‚n nhằm gì. -Tôi cưá»i.
Thục cÅ©ng cưá»i và đá chân tôi phÃa dưới gầm bà n. Tôi châm má»™t Ä‘iếu thuốc nữa, và hút cháºm rãi chỠđợi Thục. Má»™t lúc, Thục ghé và o tai tôi nói nhá».
- Äông ra trước rạp hát chiếu bóng chá». Có Äông ở đây khó nói quá.
- Rạp chiếu bóng giỠnà y đông lắm, là m sao nhìn thấy nhau.
- Äông đứng chá»— hà ng thuốc lá. Tôi cưá»i:
-Không mua mà đứng kỳ lắm. Hà ng thuốc lá đó lại cá»§a con nhá» há»c đệ ngÅ© Lê Ngá»c Hân. Nó tưởng Äông chá»c nó thì nguy.
-Không có giỡn.
-Tháºt chứ, ai giỡn chi chuyện tình cảm.
-Äông Ä‘i nhanh Ä‘i, tụi nó sắp vá» rồi. Thục sẽ tá»›i ngay đằng đó.
-ở gốc đa đằng công viên được không.
-ở đó có nhiá»u ngưá»i quen.
-Giá» nà y ngưá»i quen ngá»§ hết rồi, chỉ còn có ngưá»i lạ không. Thục đừng lo.
-Cũng được.
Tôi đứng dáºy chà o mấy ngưá»i bạn cá»§a Thục. Há» nhìn tôi bằng những cặp mắt kỳ lạ chưa từng thấy. Tôi bước ra khá»i quán, nhún vai đạp xe tá»›i thẳng công viên. May quá, giá» nà y công viên thưa ngưá»i, nhất là gốc Ä‘a già thÆ¡ má»™ng kia không có má»™t cặp tình nhân nà o chiếm ngá»± trước. Tôi dá»±ng xe, tá»›i ngồi xuống băng đá, chân dẫm lên những chiếc lá Ä‘a rụng từ bao giá». Tôi ngạc nhiên thấy từ khi quen Thục tôi hút thuốc nhiá»u. Äêm nay sóng vẫn đánh dưới sông, cây lá vẫn xanh thẳm mấy hà ng bên kia cồn cát. Những ngá»n đèn ở xa, phả xuống mặt sông cho thấy những lượn sóng Ä‘ang cuá»™n chảy. Tuy nhiên chá»— tôi ngồi sóng vá»— nhé. như tiếng ru và o bỠđá xanh. Công viên không đẹp, chỉ lưa thưa những bóng cây, thiếu những con đưá»ng sá»i. Công viên chỉ toà n cá», và má»™t cái cổng rà o quanh bá» hồ bằng bông giấy Ä‘á». Nhưng tôi yêu những bóng cây lẻ loi trong công viên nà y. Nhất là má»™t cây dương liá»…u nằm bên bỠđá xanh thả bóng xuống mặt nước. Má»™t ngưá»i câu cá ngồi phÃa kia. Bóng ông ta đổ dà i như má»™t thân cây chết khô lâu Ä‘á»i trên mặt nước. Hút vừa hết Ä‘iếu thuốc thì Thục tá»›i. Tôi nhìn chân Thục bước nhé. trên cá», nghÄ© tá»›i bà i thÆ¡ nói vá» mùa thu cá»§a má»™t thi sÄ©, có những bước nai và ng trên lá khô. Chân Thục bước còn nhé. hÆ¡n như thế nữa. Tôi cưá»i. Thục đứng ở má»™t đầu ghế đá há»i:
- Chuyện gì Äông, tại sao lại hẹn ra đây kỳ quá.
- Gì mà kỳ?
-Ngưá»i quen thấy được thì chết. Ông già sẽ đánh bằng búa tạ, cạo đầu như chÆ¡i.
-Không gặp ai hết, có gặp mình cũng lỠđi.
-Nói như thế mà cũng nói.
-Thục ngồi xuống được không.
Thục lắc đầu cưá»i. Nà ng ngó ra sông:
- Không ngồi được.
- Tại sao?
- Không tại sao hết.
- Ghế đá có kiến à ? Thục ngó tôi:
- Äông đừng há»i, ai lại ngồi ngoà i nà y nói chuyện bao giá».
-Không nói chuyện bao giá» nhưng nói chuyện bây giá» -Tôi cưá»i, pha trò
-Mình mở một kỷ nguyên hẹn hò cho những cặp tình nhân.
Thục nhăn mặt:
- Äông ăn nói chi kỳ váºy, mình đâu phải là há».
- ừ, thì chưa.
- Váºy đừng ngồi.
- Không ngồi ngưá»i ta tưởng Äông Ä‘ang tán Thục, còn kỳ hÆ¡n nữa.
Thục ngần ngừ một lát rồi mới chịu ngồi xuống. Cái băng đá dà i, Thục ngồi đằng đầu bên nà y. Hai đứa phải nói chuyện lớn mới nghe được. Tôi bảo Thục:
- Thục ngồi xÃch lại má»™t tÃ, chừa khoảng giữa nà y cho ma ngồi hả? Thục ngó dáo dác nói:
- Äông đừng nói gỡ. Cây Ä‘a nà y có ma đó.
- Thì Thục ngồi xÃch lại cho con ma không có chá»— ngồi.
- Ngồi như váºy được rồi.
- Nói chuyện lá»›n má»›i nghe được. Ngưá»i ta lại tưởng hai đứa gây lá»™n.
- Ai mà tưởng gì kỳ váºy?
- Sao không.
- Kỳ chết.
- Ngưá»i ta vẫn ngồi như thế.
- Ngưá»i ta khác, mình khác.
- Như váºy không nói chuyện nữa.'
Thục nhăn mặt có vẻ khổ tâm. Tôi phì cưá»i:
- Ngồi xÃch và o Thục mất mấy ký lô mà có vẻ khổ não thế?
- Äông kỳ quá, ngưá»i ta thấy được thì chỉ có nước trốn nhà mà đi.
- Mình ngồi nói chuyện, ăn nhằm gì. Bộ không thể và o đây ngồi nói chuyện được sao?
Ngồi đây như ngồi trong quán nước, quán kem, trong phòng khách ở nhà .
- Khác chứ, ở đây là công viên, là chốn công cộng. Tôi bực bội dẫm nát mấy xác lá vô tội dưới chân:
- ừ, thì công viên.
- Äông nói gì nói nhanh lên rồi Ä‘i vá», Thục chưa há»c bà i gì hết.
- Bá»™ nghỉ há»c bà i má»™t hôm rồi chết sao?
- Không chết, nhưng trợt vỠchuối đau ghê lắm, trợt té không ai đỡ.
-Thiếu gì ngưá»i đỡ, Thục mà té khối anh chà ng tình nguyện đỡ không công.
-Äông nói báºy quá trá»i.
-Nói đúng.
-Nói báºy.
Tôi ném má»™t hòn sá»i ra bá» sông. Cả hai im lặng, không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o. Thục hình như cÅ©ng giáºn dá»—i. Tôi nghe những cÆ¡n gió lạnh cuốn lá khô bay, là m dạt những cá»ng tóc mình. Thục ngồi im bất động như má»™t pho tượng dá»±ng trong công viên. Má»™t lúc sau tôi quay qua há»i nhá»:
- Thục giáºn hả?
- Äông nói báºy ghê, muốn không giáºn cÅ©ng không được.
- Thục ngồi gần và o trong nà y đi.
- Không ngồi được.
- Sao bữa di chÆ¡i Thục ngồi trên xe đạp dá»±a sát và o Äông được?
- Bữa đó khác, bây giỠkhác.
- Thá»i gian thay đổi chóng nhỉ?
Thục im lặng một lúc rồi ngượng nghịu nói:
- Tại bữa đó Thục sợ té, xe cán chết chứ bộ.
- Như váºy là Thục dối lòng mình.
- Không biết nói dối đâu à nghe.
Thục ngó tôi cưá»i. Nụ cưá»i là m tôi ứa gan thêm. Tôi đá mấy hòn sá»i lăn lung tung dưới chân. Tôi ước chi có má»™t con chó nà o đó chạy ngang tôi sẽ đá cho nó má»™t cái mạnh. Nhưng chân tôi vô tình đá nhẹ và o băng đá, chân tôi thấm Ä‘au. Thục cưá»i khúc khÃch:
- ở nhà Äông hay giáºn Hạnh lắm hả?
- Ãt khi, không bao giá»...
- Äông mà không giân. Äông trẻ con lắm.
Tôi tức Thục quá. Nãy giá» Thục hoà n toà n tấn công tôi, kê tôi những đòn tháºt Ä‘au. Tôi nghèn nghẹn trong cổ há»ng. Tuy nhiên Thục cÅ©ng hÆ¡i xÃch và o gần má»™t chút. Tôi bá»—ng tức cưá»i:
- Thục có biết bà i thơ nà y không?
- Bà i gì?
- Äá»c cho nghe nhé.
Thục áºm ừ trong miệng. Tôi Ä‘á»c:
- Có má»™t báºn em ngồi xa anh quá...
Thục bịt hai tai lại, lắc đầu lia lịa:
- Thôi, biết rồi, đừng Ä‘á»c nữa.
Tôi nhìn sang thấy mặt Thục đỠrừ, và ngượng. Tôi không Ä‘á»c nữa, nhưng sung sướng cưá»i má»™t mình. Thục bảo:
- Thôi, ngồi ở đây được rồi. Äông nói chuyện Ä‘i.
- Thế hãy còn xa lắm đấy.
- ÄÆ°á»£c rồi, Äông. Äừng bắt Thục phải khổ sở hÆ¡n nữa.
Thục luống cuống thá»±c sá»±. Äôi mắt to Ä‘en ấy cứ láo liên ngó chung quanh như sợ ai nhìn thấy. Tôi thương Thục quá. Tôi cưá»i:
-ừ, như váºy cÅ©ng được. Nhưng mai mốt nhá»› xÃch lại gần hÆ¡n chút nữa nhé. Bây giá» thì ráng mà nghe. Ngưá»i ta khan cả cổ vì gây lá»™n nãy giá» rồi nên nói nhá» lắm.
Thục cúi mặt ngó xuống hai bà n chân mình cưá»i nụ. Tôi biết nói gì vá»›i thục bây giá». Tôi ngồi im nhìn sóng trôi. Những gợn sóng pha ánh đèn cá»§a khu bến tà u ngầu đục. Ngá»n dương liá»…u la đà theo gió lạnh và tóc Thục dạt vá» má»™t bên. Tôi há»i:
- Thục có lạnh không?
- Chưa.
- Chừng nà o lạnh mình vá».
- Thế thì lạnh rồi.
- Xạo, má»›i bảo chưa bây giá» bảo rồi. Thục cưá»i trong miệng. Tôi nói bâng quÆ¡:
- Bây giá» Thục vá» cÅ©ng không chắc gì há»c được. Thục ngá»§ má»™t giấc, sáng dáºy sá»›m há»c cÅ©ng kịp chán. Thục còn hai tuần nữa. Äông chỉ còn má»™t tuần nữa thôi, còn không sợ nữa là ...
-Tại Äông há»c giá»i.
-Äâu có, há»c dở nhất lá»›p.
-Bạn Äông bảo Äông há»c giá»i.
-Tụi nó xạo.
-Nếu Äông rá»›t thì sao?
-Nghỉ há»c ở nhà đi câu cá, như ông câu cá ngồi phÃa tay trái mình đó. Thục cưá»i:
- Äông đùa hoà i .
-Tháºt chứ. Câu cá là má»™t nghá» nhà n du nhất trên Ä‘á»i nà y. Nhiá»u ngưá»i câu cá chá» thá»i như Khương Tá» Nha ngà y xưa bên Tà u váºy.
- Nói chuyện Việt Nam Ä‘i, đừng nói chuyện bên Tà u. Chuyện Việt Nam có gì đáng nói. chỉ quanh Ä‘i quẩn lại có hai ngưá»i Ä‘ang giáºn nhau. Má»™t ngưá»i ngồi đầu băng đá kia còn má»™t ngưá»i ngồi đầu nà y. Chán phèo.
Thục cưá»i khúc khÃch:
- Không có đùa à .
Tôi kiếm hết chuyện nà y chuyện nỠđể nói cho Thục nghe, nhưng không hiểu sao tôi mù tịt. Bình thưá»ng tôi vẫn có tà i phịa chuyện nhanh. Dì Hạnh bảo tôi nên há»c Luáºt. Tôi có thể Ä‘i xa trong tương lai vá»›i nghỠđó. Hoặc là là m ký giả. Tôi bẻ đốt ngón tay mình kêu răng rắc. Thục liếc nhìn tôi, láºp lại câu há»i:
- Thi rá»›t Äông là m gì?
Tôi biết là m gì bây giá». Tôi cưá»i:
- Chắc là vỠquê nuôi gà .
- Äông nuôi gà chẳng mấy chốc Äông là m thịt hết.
- Có lý.
- Äông nóng tánh quá, lại hay há»n mát.
- Ngà y xưa Äông giáºn mẹ bỠăn má»™t tuần lá»…. Thục trợn mắt:
- Äông tuyệt thá»±c hả?
- Không ăn uống gì là tuyệt thực chức sao.
- Äông ghê tháºt, Äông có bị sút mấy ký lô không?
-Không, ngà y nà o cÅ©ng nằm trong vưá»n ăn trái cây, uống nước dừa, sụt ký lô sao được. Thục không biết chứ và o vưá»n ăn trái cây mình phải tranh vá»›i những con chim vui lắm. Chúng nghe mùi trái cây chÃn là bay tá»›i. Äông có má»™t cái ná, chá» chúng tá»›i thì bắn rồi lại leo lên hái trái ăn. LÅ© chim nó thù Äông tá»›i táºn xương tủỵ
-Äông khôi hà i quá.
-Kể chuyện tháºt đấy.
- Thôi, Äông nói chuyện cá»§a Äông Ä‘i. à , mà Äông chắc thi Ä‘áºu, không rá»›t đâu. Mấy hôm Thục và Hạnh có Ä‘i xin xăm. Xin luôn cho Äông chắc chắn thi Ä‘áºu kỳ nà y.
Tôi cưá»i:
- Còn Thục và dì Hạnh?
- Hạnh đâu. Thục rớt. Thế mới lo.
- Hơi đâu mà tin xăm với quẻ.
- Phải tin chứ, nhiá»u ngưá»i bảo đúng ghê lắm. Tôi bá»—ng thở dà i:
- Rá»›t Äông sẽ không há»c lại tỉnh nà y nữa. Äông sẽ lên Sà i gòn, ở đây "quê" chết.
-Còn Thục rớt, chắc là phải cạo đầu đi tu.
-Tu chùa nà o cho Äông tu vá»›i.
-Äừng có nói báºy.
Tôi cưá»i. Con gái vẫn hay bi thảm má»i chuyện, nhất là chuyện thi cá». Là m như thi rá»›t má»™t lần là không còn dịp để thi lại. Tôi bảo Thục:
-Ngà y xưa ông Nguyễn Công Trứ tới bốn mươi tuổi mới thi đỗ Tú Tà i. Mình còn trẻ chán.
-Ngà y xưa khác bây giá».
-Thì khác, nhưng so sánh mình vẫn còn rá»™ng thá»i giá». Nhất là con gái thi Ä‘áºu hoà i kỳ chết. Phải rá»›t má»™t hai lần má»›i là há»c trò con gái.
-Rá»›t cay đắng lắm Äông Æ¡i, khóc không khô nước mắt.
-Khóc là m gì, mình cưá»i có phải vui hÆ¡n không.
-Cưá»i sao nổi mà cưá»i. Có ai thi rá»›t mà cưá»i đâu?
-Bởi thế mình má»›i cưá»i, nên cưá»i nhiá»u cà ng tốt.
-Ông già nện búa lên đầu mà cÅ©ng cưá»i được à ?
Thục bá»—ng giáºt mình bắt tôi xem đồng hồ. ChÃn giá». Nhưng tôi nói vá»›i Thục:
- Mới tám rưỡi, còn sớm.
- Vá» thôi Äông, sợ bị la quá.
- Chưa nói hết chuyện mà vỠsao được.
Nãy giá» sao Äông không nói?
-Bây giá» nói. Nãy giá» Thục cứ há»i chuyện thi rá»›t thi đỗ, bá» qua má»™t bên Ä‘i. Nói Thục nghe chuyện nà y. Ngà y mai dì Hạnh Ä‘i Sà i Gòn. Thục có rảnh lại nhà chÆ¡i. Thục run rẩy:
- Không đi được đâu.
- Sao váºy?
- Không được, có Hạnh ở nhà may ra.
- Có dì Hạnh ở nhà Thục bảo ngại, Thục khó hiểu quá.
- Nhà Thục khó lắm. Nhá» Hiá»n sẵn sà ng mách ba. Mấy hôm nay nhá» Hiá»n nghi nghi cái gì đó. Nó há»i Thục hoà i . Không biết trả lá»i là m sao.
-Nhá» tên Hiá»n sao mà dữ quá váºy. Hôm nà o nấu chè đặt tên lại cho nó Ä‘i.
-Thục sợ nó, ngà y xưa không sợ. Bây giỠphải sợ.
-Tại sao lại sợ?
-Äông biết rồi còn là m bá»™ ngây thÆ¡ nữa.
-Biết gì, chuyện chị em Thục mà ăn nhằm gì tá»›i Äông.
Thục mÃm môi không trả lá»i. Tôi ngạc nhiên vì nãy giá» cứ tìm cách chá»c cho Thục giáºn, trong khi tôi vẫn nghÄ© và biết quà thá»i giá» ngồi gần nhau. Thục Ä‘ong đưa hai chân lướt trên mặt cá». Nà ng nghiêng đầu để nghe tiếng sóng đánh từ xa.
- Thục nghe tiết sóng hả?
- Nghe nhiá»u thứ lắm chứ không phải má»™t mình tiếng sóng.
- Kể xem.
- Không kể được.
- Thục vẫn giá»i Việt Văn mà .
- Dở nhất lớp môn nà y.
- Bây giỠThục là m gì?
- Im lặng và chá» nghe Äông nói chuyện quan trá»ng.
Tôi lại bối rối. Có chuyện gì quan trá»ng đâu. Lúc nãy hình như có chuyện quan trá»ng tháºt. Tôi cảm thấy như thế thôi, nhưng ngồi gần Thục tôi không thấy có gì quan trá»ng để nói. Tôi bối rối tháºt, và tá»± nhiên cÅ©ng rÆ¡i và o sá»± im lặng. Tôi nói:
- Má»i Thục tá»›i nhà chÆ¡i, Thục không thèm tá»›i. Hết chuyện nói rồi.
- Lúc nãy trong quán kem Äông đâu có nói như thế.
- Bây giỠnói.
- Tới nhà không được đâu, Thục sợ.
- Sợ gì?
-Nhiá»u thứ, mấy đứa con trai bên nhà Äông đó, nó trêu chết. Thục quen vá»›i tụi nó.
Tôi bực tức:
- Thục sợ tụi nó lắm phải không?
- Không sợ, nhưng e dè một chút.
- Mấy thằng đó oắt con, ăn nhằm gì. Mình ngưá»i lá»›n.
- Oắt con má»›i đáng sợ. Thục nhìn tôi cưá»i:
- Và Äông nữa, Äông cÅ©ng trẻ con chứ lá»›n vá»›i ai.
Tôi muốn nghiá»n nát mấy hòn sá»i dưới chân. Thục cứ luôn luôn bảo tôi là trẻ con, trong khi tôi muốn lá»›n hÆ¡n Thục, lá»›n cao vút, lá»›n bát ngát trong hồn nà ng. Tôi lầm lì không nói. Äiá»u nà y là m Thục e ngại. Thục há»i:
- Bá»™ nói váºy rồi Äông giáºn hả?
- Giáºn hoà i mệt lắm.
- Không giáºn sao lầm lì trông dá»… sợ thế?
- Chứ là m sao cho Thục đừng sợ bây giá».
- Cưá»i.
-Cưá»i không vô rồi. Thục cứ luôn kê ngưá»i ta. Hôm nay Thục lên mặt đấy.
Thục cưá»i. Nụ cưá»i là m sáng long lanh hà m răng Ä‘á»u đặn, trắng như ngá»c cá»§a nà ng. Tôi nhìn ná»a gương mặt Thục khuất trong bóng tối. Gương mặt ấy như má»™t vầng trăng, mãi mãi tròn, mãi mãi nằm trong hồn tôi. Thục có biết như thế không. Chắc Thục không há» biết, hay chưa thể biết được. Hình như
Thục còn ngây thơ trong tình cảm của tôi đối với nà ng.
- Không nói chuyện thôi mình vá» Äông-Äòi vá» hoà i .
- Chứ Äông ngồi im, không chịu nói gì hết.
- Nói ra bị Thục kê là trẻ con. Thục cưá»i rạng rỡ:
- Thôi từ bây giá» cho Äông là ngưá»i lá»›n nghe?
- Lớn sẵn rồi, không cho cũng không được.
- Chưa chi đã lên mặt.
- Con trai phải hơn con gái.
- VỠphương diện nà o?
Tôi giÆ¡ cả hai tay ra trước mặt: VỠđủ cả má»i phương diện.
- Chưa chắc.
- Không còn nghi ngỠgì nữa.
-Váºy tại sao ngà y xưa ông Adam bị mắc lừa ăn phải trái cấm. Ông Adam khá» hÆ¡n bà Evà , phải không?
Tôi cãi:
- Ông Adam không khá», ông ấy ăn trái cấm để chứng tá» tình yêu chân thà nh cá»§a mình. Yêu nhau uống thuốc độc cÅ©ng uống chứ đừng nói ăn trái cấm.
-Thì Ãt ra con trai cÅ©ng khá» hÆ¡n con gái trên phương diện tình yêu.
-Thục lầm to rồi, thà dụ như ngà y xưa tôi yêu Thục mà Thục đâu có biết? Thục ngạc nhiên, tròn mắt:
- Äông nói gì?
- Thục nghe rồi mà .
- Nghe không rõ, Äông vừa nói gì nghe kinh khá»§ng quá sức.
- Không nghe rõ mà bảo kinh khủng.
Thục ngượng, cúi đầu di di chân mình trên đám lá chết. Tôi không biết Thục nghÄ© gì. Tôi vừa nói má»™t Ä‘iá»u gì quá kinh khá»§ng vá»›i nà ng chăng? Câu chuyện đột nhiên ngưng lại như khoảng không gian, thá»i gian im lắng xuống như mặt sông không còn tiếng sóng. Tôi nghe trong kẽ đá xanh có tiếng dế mèn, trong bãi cỠđám vạt sà nh nỉ non. Thục là m tôi sợ. Tôi nghi mình vừa đánh rá»›t Ä‘i má»™t váºt gì quý giá. Tiếng vỡ tan nát u hoà i cá»§a má»™t thứ tình cảm nà o đó.
Tôi há»i nhá»:
- Thục nghĩ gì?
- Thục sợ.
- Có nhiá»u cái đáng sợ.
-Äiá»u Äông vừa nói. Thục không nghe rõ lắm. MÆ¡ hồ lắm. Nhưng Thục cÅ©ng Ä‘oán biết được nó quá lá»›n lao, mênh mông như sông biển.
-Sông biển ở gần với ta mà . Nó ở trước mặt kìa.
-Gần như thế nhưng xa cách ngà n trùng. Thục sợ quá.
Và Thục ôm lấy mặt mình, lắc đầu, như sợ hãi tiếng sóng Ä‘ang ầm Ä© đổ ngoà i khÆ¡i cho má»™t cÆ¡n nước lá»›n vá» ban đêm. Tôi cÅ©ng ngồi im nghe gió nổi bên kia cồn. Ngưá»i đà n ông câu cá bá» Ä‘i từ lúc nà o. BỠđá xanh vắng ngắt không má»™t bóng ngưá»i, chỉ có ánh đèn từ trên hắt xuống, rÅ© rượi.
- Mấy giá» rồi Äông? -Thục há»i.
- Thục muốn vỠà ?
- Thục gáºt đầu. Tôi nói:
- Thục vá», Äông đưa Thục vá», được chứ?
- ÄÆ°á»£c, nhưng đừng chở tá»›i nhà , ngừng xa xa má»™t chút. Nhá» Hiá»n mà thấy thì chết.
Tôi dắt xe, Thục Ä‘i bá»™ cháºm cháºm ra đưá»ng. Lúc Thục ngồi phÃa sau, tôi nói:
- Thục còn sợ nữa không?
- Vẫn còn. Tôi đùa:
- Trái tim của Thục là trái tim của con thỠđế.
- Thục nhát lắm. Ai là m cho Thục sợ, có thể Thục chết giấc.
- Thục nên uống thuốc trợ tim đi.
- Khá»i cần, miá»…n là Äông đừng là m cho Thục sợ như lúc nà y. Tôi đạp xe Ä‘i. Thục thúc và o hông tôi dặn:
Äi đưá»ng vắng nghe Äông. Thục sợ gặp ngưá»i quen.
- Tỉnh lỵ nà y nhá» bé lắm, ngưá»i quen thiếu gì. Nhưng Thục yên chÃ, giá» nà y ngưá»i ta ngá»§ hết rồi. Chỉ còn hai đứa mình ngoà i đưá»ng thôi.
- Ngưá»i ta còn đông quá, Äông xạo hoà i.
- Nhưng toà n ngưá»i lạ. Há» chẳng để ý gì tá»›i mình đâu.
Tuy nói thế nhưng tôi cÅ©ng tìm những con đưá»ng vắng để đưa Thục vá» nhà . Những con đưá»ng vắng thưá»ng có rất nhiá»u bóng cây, khuất ánh đèn. Không ai biết rằng tôi Ä‘ang chở Thục, dù ngưá»i quen gặp cÅ©ng thế. Tôi đạp xe chầm cháºm, Thục ngồi phÃa sau không nói gì. Hình như cả hai Ä‘á»u theo dõi cảm giác và ý nghÄ© cá»§a mình khi ngồi gần nhau, trên má»™t chiếc xe đạp Ä‘i qua những con đưá»ng vắng, và đêm dần sẽ vá» khuya. Tôi há»i Thục:
- Thục có nghe tiếng vạt sà nh rúc trong chân rà o nhà ngưá»i ta không?
- Nghe. Sao chúng kêu buồn bã quá Äông nhỉ?
-Tại mình buồn nghe cái gì cũng buồn. Chứ biết đâu chúng đang hát một bà i hát vui.
-Vui gì mà nghe muốn khóc.
-Thục có nghe hương hoa nở không?
-Hoa gì đấy Äông?
-Tôi nói đại:
-Hoa Ngá»c Lan.
Tôi biết đưá»ng nà y có má»™t nhà toà n trồng hoa Ngá»c Lan, đêm có hương thÆ¡m ngát cả má»™t vùng.
- Äông thưá»ng Ä‘i chÆ¡i khuya lắm sao mà rà nh đưá»ng nà y quá váºy?
-Lúc trước Äông vẫn hay Ä‘i vỠđưá»ng nà y. Bây giá» má»—i đêm sau khi há»c bà i thưá»ng thì Äông phải xách xe Ä‘i dạo má»™t vòng rồi má»›i vá» ngá»§ được.
Thục cưá»i:
- Äông ngá»§ có hay nằm mÆ¡ không?
- Mơ hoà i .
- Mơ thấy gì?
- Thấy Thục.
Tôi nghe Ä‘au nhói má»™t khoảng da thịt vì mấy ngón tay Thục vừa nhéo và o đó. Tôi sung sướng nghe cảm giác tê Ä‘iếng chạy dà i trong mấy phút má»›i tắt hết sau tiếng cưá»i khúc khÃch cá»§a Thục.
- Nhéo ngưá»i ta Ä‘au gần chết rồi cưá»i.
- Äông xạo quá trá»i.
-Tháºt. Khi nà o Thục thá» nằm mÆ¡ xem sẽ biết Äông nói tháºt hay nói đùa.
-Thục nằm mÆ¡ thấy toà n chuyện buồn cưá»i không.
-Chắc là có khi mơ thấy một cái đám cưới mà Thục là cô dâu chớ gì?
-Ai mÆ¡ kỳ váºy.
-Con gái thưá»ng hay mÆ¡ như thế lắm. Thục bá»—ng hốt hoảng nói:
- Ngừng, ngừng Ä‘i Äông. ở đây được rồi. Nhà kia kìa.
- Tắt đèn tối om ai mà thấy. Thục Ä‘i bá»™ xa má»i chân chết.
- Ăn nhằm gì ngà y nà o Thục cũng đi bộ.
- Ngồi yên Äông đưa tá»›i gần nhà má»™t chút.
Nhưng Thục đã nhảy xuống, di khép nép bên đưá»ng. Tôi không kịp nói gì cả, Thục Ä‘i nhanh như chạy. Tôi thấy Thục thấp thoáng trong bóng tối vượt qua những bóng cây tá»›i gần cổng nhà . Thục ngó lại phÃa tôi rồi lẻn và o, biến mất trong sân. Tôi đạp xe ngang qua nhà Thục thá» nhìn và o nhưng không thấy Thục đâu. Má»™t khoảng đưá»ng im vắng phÃa trước mặt. Và bóng tối che ngáºp mắt tôi. Con đưá»ng thÆ¡m ngát hương hoa và là nh lạnh sương đêm Ä‘ang xuống. Tôi móc túi tìm bao thuốc, dừng xe lại châm thuốc hút, thở khói, rồi tiếp tục đạp xe chầm cháºm hết con đưá»ng. Tôi hình dung ra Thục Ä‘ang ngồi trước bà n há»c, nhưng Thục không há»c bà i, Thục vẽ má»™t chữ Äông bằng bút chì trên trang vở trắng. Tôi mỉm cưá»i má»™t mình trong đêm khuya.
Chương 5
Chuyến xe lá»a đầu tiên hú còi chạy ngang qua nhà trong lúc tôi và dì Hạnh Ä‘ang ăn sáng. Bữa ăn đượm má»™t chút buồn như hương khói cà phê Ä‘ang bốc lên. Tôi nhìn thấy vệt đèn pha sáng quắc cá»§a đầu máy xe lá»a quét lia má»™t khoảng bóng tối. Những đỉnh cây, những cái mái nhà lóng lánh sáng, rồi chuyến xe lướt qua, tiếng máy dáºp dình má»™t lúc. Xe qua khá»i, tôi nói vá»›i dì Hạnh:
- Nếu dì Ä‘i xe lá»a , dì đã Ä‘i qua khá»i rồi.
- Äi bây giá» chắc lạnh lắm.
Dì vừa ngó vừa mÃm môi, ngó tôi, má»™t nụ cưá»i nở ra. Äôi môi dì Hạnh không thoa má»™t tà son nà o nhưng vẫn đỠhồng. Gương mặt dì sáng long lanh dưới bóng đèn và trông mát như buổi sáng pha đầy sương. Mái tóc dì Hạnh chảy xuống má»™t khoảng lưng. Hôm nay dì Hạnh mặc chiếc áo dà i mà u tÃm than, cổ tay dì trắng như những cái hoa sứ trắng nở ngoà i vưá»n. Tôi nhìn là m dì ngượng. Dì quay Ä‘i, rót nước nóng và o cà phê. Tôi nhắc:
- Dì có mang theo đồ nhiá»u không, Ä‘i Ãt ngà y cÅ©ng mang theo chứ?
- Má»™t cái túi xách đựng mấy bá»™ quần áo và mấy cuốn sách cần há»c.
- Dì đi chuyến mấy gi�
- Sáu giỠruởi.
- Lúc đó mặt trá»i vẫn chưa lên.
- Dì thÃch Ä‘i như váºy.
Tôi buông thõng:
-Hình như ai cÅ©ng Ä‘á»u thÃch Ä‘i như váºy hết. Những chuyến xe trong buổi sáng sá»›m có má»™t cái gì mÆ¡ mà ng đối vá»›i Ä‘á»i sống quá hiển nhiên.
Dì Hạnh cưá»i:
-Äông ở nhà mấy bữa nhá»› là m thÆ¡ cho dì Ä‘á»c nghe. Lúc nà y thấy Äông vui.
-Gần thi, buồn là cầm chắc cái rá»›t. Äông không thÃch rá»›t trong khi mấy thằng bạn Ä‘á»u có tên trên bảng và ng.
-Äông có gặp Thục?
-Có.
-Thục có biết dì Ä‘i Ãt hôm chứ?
-Hình như biết.
-Äông nói?
-Hình như váºy.
-Hai ngưá»i vẫn thân thiết vá»›i nhau?
-Hình như thế.
Dì Hạnh cưá»i lá»›n tiếng:
-Coi chừng. Dì sắp mất hai ngưá»i thân. Má»™t đứa là bạn và má»™t ngưá»i bà con.
-Tôi cÅ©ng cưá»i, trêu lại dì:
-Không chừng thi xong Äông mất dì. Lại phải tốn tiá»n mua quà cho má»™t ngưá»i vá» nÆ¡i xứ lạ.
-Ai vỠxứ lạ?
-Còn ai và o đây nữa, dì theo chồng vỠnơi xứ lạ.
Dì Hạnh đỠmặt, uống vá»™i ngụm cà phê để đỡ ngượng. Dì lắc đầu quầy quáºy:
- Dì còn Ä‘i há»c, Ä‘i há»c hoà i, không lấy chồng đâu.
-Nhưng ngưá»i ta sẽ dẫn dì Ä‘i lúc nà o không hay. Äối vá»›i Äông con gái không cần há»c cao. Há»c cao trông con gái kỳ lắm, chỉ cần há»c vừa vừa, thông minh, hiểu biết má»™t chút là được.
-Dì chưa được má»™t trong những cái mà Äông thÃch. Dì chưa lá»t mắt xanh cá»§a ai hết.
Tôi cưá»i, uống cà phê sá»a. Ly cà phê buổi sáng hôm nay uống ngon lạ lùng.
-Thục có tá»›i chÆ¡i, Äông nói chá» dì Ä‘i SaiGòn vá» sẽ có quà . Dì Ä‘i bất ngá» không nói trước được, Thục đừng giáºn nhé.
-Äông sẽ nhắn lại đầy đủ lá»i dì. Dì Hạnh bá»—ng ngó tôi cưá»i:
Mà bây giá» Thục đâu có nhá»› Hạnh nữa mà giáºn. Thục chỉ nhá»› má»™t ngưá»i. Giáºn ngưá»i khác, dì đã ra đứng ngoà i lá» rồi, buồn chết được.
Biết dì trêu, tôi vẫn tỉnh nói:
- Chắc Thục không giáºn dì đâu.
- Còn Äông, thÃch quà gì?
-Uống dùm nước mÃa Viá»…n Äông. Nước mÃa nó ngá»t lắm, ngá»t như máºt.
-Uống dùm mấy ly?
-Năm ly.
-Biết tại sao nước mÃa ấy ngá»t không?
-Không, Äông uống từ nhá», bây giá» không là m sao nhá»› nổi. Dì Hạnh cưá»i:
- Vì các cô há»c trò Trưng Vương vá», má»—i buổi trưa trá»i nắng ghé Viá»…n Äông uống nước mÃa. Những cặp mắt ấy ngá»t, những đôi môi ấy ngá»t phải không Äông?
Tôi cưá»i, dì Hạnh chiên trứng tháºt ngon, những mẩu bánh mì nguá»™i được dì nướng lại, vừa thÆ¡m lại vừa dòn. Bữa ăn sáng trong hÆ¡i lạnh, và má»™t ngưá»i sắp ra Ä‘i. Chuyến xe sáu giá» rưỡi sáng. Dì Hạnh Ä‘i rồi vá», nhưng không hiểu sao tôi hÆ¡i buồn, như có má»™t cuá»™c tiá»…n đưa. Dì Hạnh dá»n dẹp bà n ăn. Tôi ngồi yên lặng lắng nghe tiếng gió bên ngoà i. Tiếng gió rÃt trong buổi sáng sá»›m mÆ¡ hồ, buốt lạnh hÆ¡i heo may. Dì Hạnh bảo:
- Sẽ mua quà cho Äông.
Tôi báºt cưá»i, đứng lên Ä‘i ra ngoà i thá»m, bóng tối vẫn còn đầy ngoà i vưá»n cây. Những con chim thức sá»›m kêu lÃu lo trên cây lá. Hương hoa thÆ¡m ngát dưới thá»m. Lúc tôi quay và o dì Hạnh đã dá»n dẹp xong. Dì Ä‘ang ngồi trong ghế vá»›i cái xách để dưới cháºn Tóc dì cá»™t bằng má»™t mảnh vải mà u có hoa trắng lá»›n.
Dì ngồi yên lặng chỠgiỠra bến xe. Tôi đi loanh quanh chỗ ngồi của dì một lúc. Tôi nói:
- Nghe nhạc chứ?
Dì Hạnh gáºt đầu. Tôi mở máy. Tiếng hát vút lên, lướt Ä‘i, như hÆ¡i gió sá»›m. "Ai lướt Ä‘i ngoà i sương gió, không dừng chân đến bên em bẽ bà ng..."
Tôi tới ngồi xuống bên chiếc ghế đối diện với dì Hạnh. Dì nói:
- Bản nhạc buồn quá Äông nhỉ?
- Dì thÃch? Dì gáºt đầu:
- Nhạc hay là nhạc buồn, luôn luôn là những bản nhạc buồn.
- Cũng như những bà i thơ.
Dì ngó cái bình hoa trên mặt bà n đã không còn cà nh hoa nà o. Dì nói:
- Äông ở nhà thay hoa nhé.
- Hoa gì?
-Hoa ở ngoà i vưá»n nhà mình. Äể chiếc bình trÆ¡ trá»i trông buồn quá. Bây giá» còn sá»›m mà dì sắp Ä‘i, không thôi dì ra vưá»n hái hoa và o cắm. Chiá»u hôm qua Äông không nhắc dì.
-Äông không để ý.
-Váºy thì ráng tìm hoa mà cắm và o Ä‘i, đừng có lưá»i biếng như váºy.
Tôi cưá»i, dì Hạnh cÅ©ng cưá»i. Äồng hồ trên tưá»ng gõ Ä‘á»u như những tiếng chuông. Dì Hạnh bảo:
- Äi vừa rồi Äông ạ.
- Dì lạnh không?
- Không?
-Tưởng dì cÅ©ng nên mặc áo ấm ra bến xe. Buổi sáng sá»›m sương có vẻ nhiá»u, lạnh lắm đấy.
-Không ăn nhằm gì, mặc áo len mùa nà y ngưá»i ta cưá»i.
Tôi nhá»› tá»›i những ngà y cáºn tết. Há»c trò con gái tỉnh lỵ ai cÅ©ng mặc áo len. Buổi sáng Ä‘i há»c, áo len đủ mà u sắc là m rá»±c rỡ những con đưá»ng có nhiá»u cây lá xanh. Dạo đó trá»i lạnh, bầu trá»i ngả thấp, hiu hắt những cánh én từ xa bay vá» sá»a soạn cho má»™t mùa xuân êm Ä‘á»m. Há»c trò con gái diện áo má»›i. Dì Hạnh và Thục cÅ©ng có áo len. Ngà y xưa đó, tôi đã đứng nhìn Thục trong chiếc áo mà u xanh Ä‘áºm nổi báºt trên những cái hoa giấy đỠtrước cổng nhà những hôm Thục tá»›i rá»§ Hạnh Ä‘i há»c. Những ngưá»i con gái gần tá»›i Tết trông bà ng bạc má»™t thứ mây trá»i, hai má chÃn á»ng mà u hoa đà o, và đôi mắt long lanh, tóc buông dà i Ä‘en mượt như suối chảy.
- Äi chứ, mÆ¡ má»™ng gì thế.
- Mơ mộng gì đâu.
- Sao ngẩn ngưá»i ra thế.
Tôi cưá»i, dắt xe ra cổng. Dì Hạnh Ä‘i theo phÃa sau. Tôi lắng nghe thấy tiếng chân dì bước nhẹ trên sá»i.
- Lạnh quá Äông nhỉ?
- Äã bảo mà .
-Hôm nay sương nhiá»u, chắc ướt hết cả cá». Lạ tháºt, chưa tá»›i tết mà sao giống Tết quá.
-Sắp sá»a mùa thu, thá»i tiết thay đổi má»™t chút.
-Và má»™t chút đó thôi cÅ©ng tha hồ cho Äông là m thÆ¡.
Ra đưá»ng, dì Hạnh khép cánh cổng lại, rồi dì ngồi phÃa sau, cái xách cá»§a dì tôi móc và o tay cầm xe. Äèn đưá»ng hiu hắt đổ dà i xuống mặt nhá»±a. Bóng tôi và bóng cá»§a dì Hạnh nhá» bé, cụt ngá»§n, thu ngắn trên mặt đưá»ng.
- Äông xem phòng thi giúp dì nhé.
- ở đâu?
- Hùng Vương.
- Còn Thục?
- Hình như Tiá»n Giang.
- Phòng dì số mấy?
- Số 6.
-Vần H và T gần nhau sao hai ngưá»i lại khác trưá»ng nhỉ, Äông cứ Ä‘inh ninh là hai ngưá»i thi cùng má»™t trưá»ng chứ.
-Dì nhớ số phiếu báo danh của Thục không?
-Dì có biên, nhưng quên, không nhá»› được. Äông tá»›i Thục há»i Ä‘i.
-Ai há»i thế, quê chết.
-Quê gì mà quê.
BỠhồ buổi sáng sớm cỠxanh mướt lóng lánh sương. Một chút ánh sáng đã xua đuổi bóng tối. Và mặt hồ phẳng lặng như láng bạc. Gió từ hồ thổi lên mát lạnh, không có sương mù giăng trên hồ nhưng lại đổ đầy trên mặt đất, mặt
cá». Qua khá»i hồ tá»›i bến xe, dì Hạnh Ä‘i xe nhá». Những chiếc xe du lịch hiệu Minh Chánh sắp thà nh hà ng dà i vá»›i nhau. Tôi mua vé xe cho dì Hạnh xong, đứng nói chuyện vá»›i dì chá» giá» xe chạy.
Con sông chạy cặp khu bến xe. PhÃa bên kia là vưá»n cây ăn trái. Những đống đá xanh cao ngất cá»§a má»™t công trưá»ng xây cất nà o đó che lấp hết má»™t khoảng sông. Những cÆ¡n sóng buổi sáng đầu gió đánh ầm ì và o bá». Dì Hạnh co hai vai lại, mÃm môi nói:
- Lạnh ghê.
- Äứng xÃch và o trong nà y má»™t chút tránh gió.
Dì Hạnh xÃch và o trong. Tôi châm má»™t Ä‘iếu thuốc hút cho ấm. Dì nói:
- Äông bà y đặt hút thuốc, lại hút nhiá»u nữa.
- Con trai không hút thuốc yếu lắm. Thục nói thế đấy.
- Và Äông bèn hút thuốc? Tôi cưá»i:
-Äông lá»›n rồi chứ bá»™. Con trai lá»›n phải biết má»™t tÃ. Không biết ngưá»i ta chê mình công tá» sá»a. Cái tên nghe không hay ho tà nà o.
-Nhưng hút thuốc nhiá»u quá có hại.
-Äông chỉ hút được thuốc nhẹ.
-Rồi mai mốt Äông ghiá»n, Äông sẽ hút thuốc nặng. Tay Äông và ng khói thuốc, môi Äông thâm Ä‘en, phổi Äông lá»§ng từng lá»— nhá».
-Và o nhà thương nằm lo gì.
Dì Hạnh nhăn mặt, không hiểu vì lạnh hay vì câu tôi nói. Những ngưá»i phu khuân vác cá»§a bến xe là m việc trong sương má», trong ánh sáng cháºp choạng cá»§a má»™t ngà y đầu ló dạng. Há» di chuyển loáng thoáng bằng những cái bóng Ä‘en. Tôi bá»—ng yêu không khà cá»§a bến xe, cá»§a những chuyến xe chá» giá» khởi hà nh.
- ThÃch ghê, phải chi Äông được Ä‘i vá»›i dì.
- Äông phải ở nhà .
- Khóa cá»a.
-Tụi trẻ con nó qua phá hết.
-Äùa chứ Äông không Ä‘i đâu. Äứng ở đây nhìn dì Ä‘i thÃch hÆ¡n. Ngưá»i Ä‘i
có buồn?
-Má»™t tÃ.
-Sao trông dì như săp khóc?
-Hồi nà o, Äông xạo thấy mồ.
Tôi cưá»i, dì Hạnh cÅ©ng ngây thÆ¡ dụi mắt mình. Không có nước mắt, nhưng trông mắt dì Hạnh tháºt buồn. Dì nói:
- Dì thÃch tỉnh lỵ hÆ¡n Sà i Gòn.
- Sợ rồi dì sẽ theo ngưá»i ta vá» Sà i Gòn.
- Lại nói ẩu nữa.
Tôi thở má»™t hÆ¡i khói tròn, nhìn khói bay tá»a lên trần nhà đợi cá»§a hà nh khách. Má»i ngưá»i lên xe. Ông tà i xế bóp kèn tin tin vang cả bến, là m rá»™n rã cả buổi sáng yên lặng. Tôi bá»—ng nhá»› ra và chạy vá»™i Ä‘i mua cho dì Hạnh má»™t lá» dầu. Tôi đứng bên cá»a xe nói chuyện vá»›i dì cho đến lúc xe chạy Ä‘i. Dì Hạnh cưá»i như mếu.
Tôi đạp xe quay vá» nhà , nghe tiếng nhạc ở trong, tôi má»›i nhá»› lúc Ä‘i quên tắt máy. Tôi và o ngồi ở ghế tưởng tượng ra căn nhà sẽ vắng dì Hạnh Ãt nhất là ba ngà y. Tôi phải Ä‘i ăn cÆ¡m tiệm. Hay tôi tá»›i nhà Khôi ăn nhá». Tôi bắt đầu bối rối. Nhà vắng quá. Dì Hạnh vừa Ä‘i như là đã Ä‘i lâu, Ä‘i không vá». Tôi Ä‘i loanh quanh, hết ngoà i thá»m rồi và o trong phòng chá» sáng. Äến khi tiếng chim kêu nhiá»u ngoà i cây và nắng á»ng má»™t chút trá»i tôi biết trá»i đã sáng hẳn. Tôi ra vưá»n cắt hoa theo lá»i dì Hạnh. Tôi chá»n hoa lung tung, thấy cái nà o đẹp tôi cắt. ÄÆ°á»£c tháºt nhiá»u tôi má»›i mang cắm và o bình rồi ngồi nhìn. Tôi có ý định sẽ biên má»™t bức thư cho Thục ngay trong buổi sáng nay. Hà ng nhạc ngá»±a bắt đầu reo bên ngoà i, và chuyến xe lá»a thứ nhì cÅ©ng là chuyến cuối cùng vừa rá»i tỉnh. Tôi nghe tiếng máy nổ, lướt qua nhà rồi mất hút.
Tôi lên phòng ngồi và o bà n viết thư cho Thục. Nhưng bức thư chỉ ghi được ngà y tháng và má»™t chữ "Thục mến" rồi tôi thấy ngại ngùng. Nói chuyện thì nói gì cÅ©ng được Thục nghe, hay không nghe cÅ©ng chả ăn nhằm gì, nhưng biên thư mà Thục không nháºn thì tôi quê chết, có nước bá» trưá»ng mà đi, bá» tỉnh
mà trốn. Tôi ngồi nhìn qua cá»a sổ thấy nắng lên ấm áp trên các lá cây xanh, trên mái nhà , trên những sợi dây Ä‘iện. Tôi cÅ©ng thấy ấm áp trong lòng má»™t chút. Dù sao Thục cÅ©ng đã hiểu tình cảm cá»§a tôi đối vá»›i Thục. Bây giá» là lúc tôi phải yên lặng, cà ng yên lặng cà ng tốt. Có nên chăng? Tôi lo sợ tiếng nói cá»§a mình quá cháºm. Thục nghe ngưá»i khác nói như thế rồi. Và Thục có bồ. Tôi tưởng tượng ra cảnh bồ Thục dắt Thục Ä‘i ciné, Ä‘i ăn kem, Ä‘i dạo, hẹn hò trong công viên gặp tôi chắc tôi ngượng và xấu hổ lắm. Tôi nghe Ä‘au nhói trong trái tim mình. Tôi yêu Thục tháºt? Chắc là tháºt đứt Ä‘uôi rồi. Bây giá» tôi thấy nhá»› Thục. Nhá»› lại hồi đêm ngồi vá»›i Thục trên băng đá công viên, nhá»› lúc chở Thục vá». Nhá»› bóng Thục băng qua bóng cây và o nhà . Nhá»› con đưá»ng thÆ¡m ngát như hương cá»§a má»™t thuở ban đầu biết yêu ngưá»i. Thấy tình yêu cá»§a mình là m má»m cây lá, má»m trá»i đất.
Nắng đã lên cao bên ngoà i vưá»n. Hà ng nhạc ngá»±a bắt đầu reo trong gió sá»›m. Má»™t ngà y đẹp trá»i, mây ở cao trên đầu, xanh biếc. Cuối cùng tôi bá» dở bức thư, tá»›i đứng bên cá»a sổ, nhìn nắng lên mang theo hương đất và sương khói bốc. Tiếng chim hót nhiá»u trong cây lá, tiếng hót gợi lên những tình cảm êm Ä‘á»m. Tôi cÅ©ng êm Ä‘á»m nghÄ© tá»›i Thục. Tỉnh lỵ chứa chan những ngà y tháng má»›i, những con đưá»ng, những góc phố, những khoảng sông, rồi cÅ©ng sẽ rá»™n rà ng má»™t thứ tiếng hát chỉ có hai ngưá»i nghe thấy. Hiểu được và say sưa. Tôi và Thục. Tình yêu vừa chá»›m nở, vừa bắt đầu. Thá»i gian êm êm trôi, vá»— nhẹ và o lòng như tiếng sóng. Còn hai tuần nữa tôi Ä‘i thi. Tôi nhá»› ra Ä‘iá»u đó trong sáng hôm nay. Và dù sao tôi cÅ©ng thấy má»™t chút e ngại. Tôi trở và o soạn lại má»™t số sách, thấy có nhiá»u cái mình chưa ngó đến. Tôi cưá»i, trên những trang sách má»›i tinh tôi thấy loang loáng bóng Thục. Tôi sẽ ôn lại bà i và sẽ đến trưá»ng vá»›i má»™t chút yên tâm. Tôi mang má»™t quyển sách ra ngoà i bao lÆ¡n, bắt ghế sÃch Ä‘u nằm Ä‘á»c nhẩn nha. Những cánh mây bay qua những trang vở, những cánh mây trong bầu trá»i sáng hôm nay đẹp quá.
Tiếng chuông reo là m tôi giáºt mình. Tôi đứng báºt dáºy nhìn ra cổng thấy Khôi Ä‘ang đứng đợi. Tôi chạy vá»™i xuống mở cổng cho Khôi. Tôi má»i nó và o nhà . Khôi há»i:
- Không đi đâu à ?
- Coi nhà .
- Còn Hạnh đâu?
- Äi Sà i Gòn Ãt hôm.
- ở nhà một mình?
- Một mình.
Tôi báºt cưá»i bảo Khôi:
- Chứ với ai mà không một mình.
- Buồn chết.
- Không những buồn mà còn sợ đói nữa. Äang nằm lo không biết trưa nay ăn cÆ¡m đâu. Chắc là ra tiệm.
Khôi ngó quanh quất, đùa:
- Sợ ma không?
Tôi cưá»i. Hai đứa nói chuyện trên lối Ä‘i thay vì và o nhà . Khôi di di chân mình trên sá»i. Tôi há»i:
- Äi đâu sá»›m váºy?
- Buồn, định tới rủ mà y đi lòng vòng.
- Thì đi, có gì để không đi được đâu.
- Mà y há»c bà i hết chưa.
-Còn và i môn chưa há»c, nhưng không sao. Thức khuya và i đêm là xong.
-Có đứa đã thảnh thÆ¡i rồi đó, mình như váºy là hÆ¡i bê bối.
-Thi Ä‘áºu mà y là m gì, Khôi? -Tôi há»i.
-Há»c nữa.
- DÄ© nhiên nhưng tao muốn há»i Ä‘á»i sống có gì khác, tình cảm sẽ có gì khác.
-Chắc vẫn váºy.
- Tao mÆ¡ hồ thấy rồi sẽ đổi khác nhiá»u. Nhiá»u chứ, tao không nói rõ
được, nhưng cảm thấy như váºy.
-Còn rớt?
-Äáºu hoặc rá»›t, cÅ©ng là má»™t chuyện thay đổi. Vui hay buồn, thế thôi.
-Mong đừng đưa
nà o rớt.
-Mà y chỠtao một chút.
Tôi và o lấy xe, mặc bá»™ đồ má»›i. Rồi trở ra. Tôi ngạc nhiên thấy lần đầu tiên trước khi ra phố tôi má»›i để ý đến cách ăn mặc, nhất là chải tóc. Ngà y xưa tôi không để ý tá»›i. Äi là đi. Tóc tai như thế nà o mặc kệ, chỉ cần đưa bà n tay lên vuốt má»™t cái, năm ngón tay thay chiếc lược gỡ tóc. Bây giá» tôi đã khác, Khôi ngó tôi:
- Diện dá».
Tôi cưá»i, huýt sáo. Hai đứa dắt xe ra cổng. Tôi khóa cổng lại bá» chìa khóa và o túi. Hai đứa lên xe và đạp Ä‘i. Tôi há»i Khôi:
- Äi những đâu?
- Äi lòng vòng má»™t chút đã, rồi tÃnh. Mà y còn tiá»n ngồi quán.
- Còn, má»™t Ãt.
-Thế được rồi. Tao cũng muốn hút thuốc. Việc trước tiên mà y mua một bao thuốc mới, một hộp diêm đầy.
-Sẽ có.
-Rồi tao nói cho mà y nghe một chuyện.
-Quan trá»ng?
-Có vẻ như quan trá»ng.
-Của mà y?
-Tình cảm cá»§a tao thì đúng hÆ¡n. Tôi cưá»i:
-Vấn kế, nhá» tao gỡ rối tÆ¡ lòng hả? Äừng hy vá»ng gì nhé. Bởi vì tÆ¡ lòng
cá»§a tao cÅ©ng Ä‘ang rối bá»i mà không biết là m sao gỡ ra đây.
- Không, tao muốn tâm sá»± má»™t chút vá»›i mà y. Hai đứa nghe, biết rồi bá»
qua, mình còn mấy ngà y thi sắp tá»›i. Và Ãt nhất má»™t năm nữa để ra khá»i trưá»ng. Sau đó hoặc còn ở đây hay Ä‘i nÆ¡i khác.
Hai đứa Ä‘i lòng vòng ra công viên. Khôi bảo tôi đứng chá» nó Ä‘i mua bao thuốc rồi trở vá». Tôi nói:
- Bao thuốc trong túi tao còn.
- Äợi và o quán hãy khui bao má»›i.
Tôi và Khôi đứng hút thuốc giữa những ngưá»i Ä‘i dạo buổi sáng trong công viên. Hôm nay trông Khôi có vẻ đứng đắn, quan trá»ng và gương mặt đượm buồn. Tôi và nó thân nhất trong lá»›p. Chuyện tôi nó biết, chuyện nó tôi cÅ©ng biết.
- Xuyên nó nhắc mà y hôm qua, mà y còn nợ nó cái gì phải không? Tôi cưá»i:
- Không nhá»› được, nhưng sắp trừ được nợ rồi. Mai mốt đợi dì Hạnh vá».
- Nó là bạn cá»§a con Hiá»n đấy, mà y liệu mà giữ hồn.
- Hiá»n, em cá»§a Thục?
- Còn giả vá» há»i nữa, mất hồn chưa bạn? Tôi cưá»i:
-Thế thì tao phải có quà cho Xuyên mất rồi. Chết cha, từ trước giá» tao đâu có biết, ăn nói báºy bạ quá, nó há»c lại con Hiá»n, rồi nhá» nà y há»c lại chị nó. Chết tao.
-Hiá»n vẫn ghé nó chÆ¡i hoà i.
-Sao không nói với tao?
-Chuyện của mà y ai mà biết được. Tôi đấm Khôi:
-Mà y xạo, định hại tao thì nói.
- Coi bá»™ mà y luống cuống dá». Thục nó nghiá»n nát trái tim mà y ra trăm mảnh chưa?
-Chưa.
-Liệu mà đi bá»c sắt trái tim thì vừa. con gái khôn lắm mà y à .
Kim chở Uyển từ đâu chạy tá»›i ngang trước mặt tôi và Khôi thì thắng xe lại. Chiếc xe solex thắng gấp, bánh chao Ä‘i như sắp ngã. Kim cưá»i, tắt máy há»i:
- Hai ông là m gì đứng đây? Ngắm mà u áo nà o?
- Äừng hiểu lầm.
-Không đứng ngắm các cô đi đò bên sông qua chứ ngắm ai, ngắm cây cối à ?
-Ngắm cây cối, cÅ©ng thÆ¡ má»™ng chán. Cần gì phải ngắm các cô há»c trò? Uyển nheo mắt:
- Thục đâu anh Äông?
- Thục ở nhà Thục.
- Trả lá»i thế mà cÅ©ng trả lá»i. Anh Äông quê má»™t cục.
- Chứ biết trả lá»i sao bây giá», là m như ngưá»i ta bá» Thục trong túi áo.
- Biết đâu. Khôi há»i:
- Còn hai cô, đi đâu đây?
- Tụi nà y vừa má»›i ăn phở chân cầu xong. Äi lang thang.
- Sướng nhỉ?
- Hơi sức đâu mà buồn như anh, chỉ khổ thân.
- Sao biết ngưá»i ta buồn?
- Mắt anh khói bốc lên nghi ngút thế kia, dấu sao được.
-Nói ẩu, có rảnh Ä‘i uống cà phê vá»›i tụi nà y. Tôi má»i. -Gì chứ ăn uống lúc nà o tụi em cÅ©ng sẵn sà ng.
Tôi cưá»i:
- Uống thôi, chứ không có ăn. Tới cà phê Thủy đi.
- Uống chịu hả?
- Trả tiá»n đà ng hoà ng, yên tâm.
Kim và Uyển cưá»i rúc rÃch. Tôi và Khôi lấy xe chạy theo xe Kim. Bốn ngưá»i và o quán chá»n chiếc bà n gần quầy cá»§a Thá»§y. Kim ngó tôi nheo mắt nói:
- Hôm nay Thá»§y ngồi "két", tha hồ cho anh Äông thiếu nhé.
Thá»§y chạy ra, ba ngưá»i con gái quay nói chuyện vá»›i nhau. Chuyện dòn như bắp rang.
Trong lúc tôi và Khôi ngồi yên lặng hút thuốc. Má»™t lúc Thá»§y má»›i nhá»› ra, quay lại há»i:
- ấy chết, quà vị uống gì? Khôi cưá»i:
- Tôi chết khát nãy giỠrồi.
- Xin lỗi anh Khôi nhé, mải lo chuyện nên em quên.
- Một mình tôi sao, còn tên kia nữa chứ? Thủy bẽn lẽn:
- Xin lá»—i luôn Äông, kỳ quá, anh Khôi cứ trêu ngưá»i ta. Khôi bảo:
- Thôi, ngượng là m gì cô chá»§ quán, cho tôi ly cà phê sữa đá Ä‘i, nhiá»u nhiá»u nước đá, Ä‘áºp nhá» ra nhé. Còn hai cô kia uống gì. Äông nữa.
Tôi nói:
- Cà phê sữa đá. Kim gáºt đầu:
- Kim và Uyển cũng thế.
- ChỠmột chút, các bạn nhé.
- Yên chÃ, cô chá»§ dá»… thương.
Thủy ngượng bỠchạy đi. Kim nhăn mặt:
- NhỠThủy để nhạc quê ba cục. Thay băng khác đi Uyên.
- Biết thay gì bây giá».
- Ta đi thay cho.
Kim và o trong, băng nhạc được ngắt giữa chừng để Kim thay băng khác. Kim trở ra, tươi cưá»i:
-Nghe được không quà vị, toà n nhạc êm dịu. Vừa uống cà phê vừa nghe, rất thÃch.
- Kim có tà i quảng cáo. Mai mốt đi theo quảng cáo sơn đông chắc đông khách hà ng chiếu cố lắm.
Kim nguýt tôi bằng Ä‘uôi mắt dà i. Thá»§y mang cà phê ra. Bốn chiếc phin và bốn cái ly sẵn đá. Cà phê Ä‘ang nhá» từng giá»t xuống. Khói quyện thÆ¡m thÆ¡m. Tôi khui bao thuốc má»›i, Khôi hút liên miên. Có hai cô gái nên cà phê không nói chuyện gì được vá»›i tôi. Khôi bảo để vá» nhà . Thá»§y cÅ©ng ngồi xuống nói chuyện vá»›i chúng tôi vá» chuyện thi cá». Cả ba Ä‘á»u mong ngà y bãi trưá»ng. Tôi chợt nhá»› ra mùa hè vẫn còn. Những cà nh phượng vẫn còn đỠmá»™t cách vô tình trong trà nhá»› tôi.
Khôi bảo:
- Còn mùa hè thì sao?
Kim cưá»i, cắn chiếc muá»—ng bao cà phê:
- Anh Khôi ngủ mơ chắc.
- Lúc nà o mà chẳng ngá»§ mÆ¡, Ä‘á»i là má»™t cÆ¡n mÆ¡ dà i mà .
Cả bá»n cùng cưá»i. Tôi lấy đá bá» và o ly cho Kim và Uyển. Những viên đá nhá» tan rất nhanh. Tôi nói vá»›i Thá»§y:
- Cho thêm đá chứ cô chủ quán.
- Có ngay.
Uyển nheo mắt:
- Nhưng anh đừng có "đá" ngưá»i ta đấy nhé.
Tôi lưá»m Uyển:
-Giữ mồm giữ miệng một chút. Ăn nói như thế có ế chồng thì đừng có khóc.
-Ai thèm, yêu thương chi cho khổ. Äể ngưá»i ta yêu mình thôi, trong khi mình tỉnh bÆ¡ đá lông nheo vá»›i ngưá»i khác, thảnh thÆ¡i và vui vẻ hÆ¡n.
-Nghe cô ăn nói thấy mà ghê.
-Thục cá»§a anh bá»™ không ghê sao, là m như chỉ có mình Thục là hiá»n. Kim chanh chua:
-Phải rồi, khi ngưá»i ta phải lòng nhau ngưá»i ta Ä‘á»u hiá»n cả. Những ngưá»i dữ không có tình yêu.
Khôi nói:
- Có chứ, phải có thêm hai cái búa chẻ củi nữa.
- Anh không có búa nên Nhà n của anh bay mất. Uyển trêu:
- Con sáo sang sông rồi.
- Con sáo sổ lồng rồi, anh Khôi chắc đang cần một tạ gừng. Tôi bảo:
-Äừng động chạm tá»›i tình cảm riêng tư cá»§a ngưá»i ta chứ. Äừng nên đùa trên ná»—i Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i khác.
-Anh Khôi sức mấy mà đau khổ, anh chỉ Ä‘au khổ giả vá».
-Tháºt hay giả vá» ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘ang Ä‘au khổ.
-Tháºt thì được, giả vá» không thể tha thứ được. Äau khổ cho đến chết má»›i tháºt sá»± yêu thương nhau.
Khôi thở dà i não ruột:
- Tôi đang chết đây.
- Chết vì má»™t ngưá»i khác thì có.
- Ai thế Kim?
- Suỵt, bà máºt, chiá»u ta nói cho mi nghe. Chỉ có mình khám phá ra thôi. Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Khôi. Kim cưá»i:
-Anh Äông cÅ©ng mù tịt luôn. Chuyện nà y anh thua Kim rồi. Anh Khôi
muốn giữ bà máºt thì hối lá»™ nhá» nà y Ä‘i, không thôi anh khó là m ăn à .
Khôi cưá»i:
- Không sợ, chả có gì hết.
- Rồi anh đừng hối háºn nhé.
- Cho Kim dá»a suốt năm luôn. Thá»§y nói:
- Thủy chả hiểu gì hết.
- Uyển cũng mù luôn.
Tôi Ä‘ang lắng nghe má»™t Ä‘oạn nhac. Nhạc ở đây không chá»n lá»c. Có những bản khá xen và o đó có những bản quá tồi. Tôi thÃch nghe nhạc ở nhà , trong phòng khách lúc đêm tháºt khuya và tắt hết đèn. có má»™t lần dì Hạnh suýt chết giấc vì không ngá» có tôi Ä‘ang ngồi trong bóng tối. Khi dì báºt đèn lên thấy
tôi ngồi lù lù trong ghế rá»™ng, dì kêu thét lên. Tôi hoảng hồn chạy tá»›i đỡ cho dì khá»i té xỉu. Dì Hạnh nghe nhạc bằng má»™t bóng đèn nhá», và ng, đủ soi bóng dì trong đêm tối. Dì thưá»ng nằm trên ghế dá»±a, Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn sách, vừa nghe nhạc. Nghe nhạc ở đây không thÃch thú chút nà o. Nhưng tôi vừa nghe được má»™t Ä‘oạn nhạc hay. Khôi nói:
- Trưa nay nhà nà o còn dư cÆ¡m cho Äông nó ăn nhá» má»™t bữa.
- Bộ dì Hạnh bỠđói à ?
- Không, Hạnh đi Sà i Gòn.
Kim tròn mắt:
- á»§a, Ä‘i Sà i Gòn gì bất tá» váºy, bao giá» Hạnh vá», anh Äông?
- Và i hôm.
- Rồi anh đi lang thang à ? Khôi bi thảm giùm tôi:
- Nó không có cơm ăn, áo mặc. Ai dám nuôi nó không?
Uyển ngó Thủy:
- Chắc chỉ có Thủy là đầy đủ can đảm đó.
- Tôi không uống cà phê sữa trừ cơm đâu đấy nhé.
Cả bá»n phá ra cưá»i là m Thá»§y ngượng cứng không nói được lá»i nà o, Uyển nói:
-Anh Äông không nấu cÆ¡m được mà ăn sao. Năn nỉ tụi nà y đến nấu cho,nhưng anh Ä‘i chợ.
- Anh Khôi nữa, hai ngưá»i xách giá» Ä‘i chợ thì tụi nà y tá»›i nấu cÆ¡m liá»n, tình nguyện và vui vẻ để đức lại cho con cháu.
Khôi cưá»i:
- Äồng ý, thá» coi ai can đảm hÆ¡n ai.
- Bằng lòng không Uyển, cả Thủy nữa. Uyển nói:
-Bằng lòng, anh Äông vá»›i anh Khôi thua là cái chắc. Hai anh xách giá» Ä‘i chợ, ngà y mai cả tỉnh Ä‘á»u biết. Thá»§y đồng ý Ä‘i Thá»§y, mình thắng là cái chắc.
Thủy e thẹn, nhìn tôi nói:
- Thủy thua trước, ngượng lắm.
Váºy thì để hai đứa nà y, nhưng kẻ thua phải mất cho ngưá»i thắng cái gì?
- Một chầu kem, một chầu cine?
- Ãt lắm.
- Thôi đừng có đùa, lỡ mình thua tháºt thì khổ.
- Mà y không dám đi chợ à ?
DÄ© nhiên là dám, nhưng tao sợ gặp mấy con nhá» quen bán thịt bò. Nó cưá»i bể chợ.
Khôi cũng chợt nhớ tới đứa em gái của Nhà n cũng có một sạp hà ng trong chợ. Khôi đà nh chịu thua:
Thôi, chịu thua trên nguyên tắc. Con trai không nên xách giá» Ä‘i chợ, nhiệm vụ thiêng liêng đó là cá»§a con gái. Con trai không nên xÃa vô, chỉ nằm ngá»§ chỠđánh thức dáºy ăn thôi.
Uyển cong môi:
- Váºy anh Äông chịu khó ăn cÆ¡m tiệm chá» ngà y Hạnh vá». Kim bảo:
- Äá» nghị anh Äông tá»›i nhà má»™t ngưá»i. Uyển ngó Thá»§y, rồi thúc và o hông Kim nói:
- Không nên nói ở đây, nguy hiểm.
Bốn ly cà phê cạn khô. Thủy và o trong mang ra một bình trà . Nhưng Kim và Uyển đứng lên xin vỠtrước. Tôi và Khôi còn ngồi lại. Thủy bỠvà o ngồi trong quầy. Khôi nói:
- Thủy có vẻ buồn.
- Biết là m sao bây gi�
- Mà y cÅ©ng nên nói gì cho tao còn tá»›i đây uống cà phê thiếu nợ chứ? Tôi cưá»i:
- Äá»i là má»™t ná»—i buồn lá»›n mà .
Tôi nhìn Thá»§y, nà ng quay vá»™i Ä‘i tránh cái nhìn cá»§a tôi. Äôi mắt Thá»§y buồn quá, cái dáng ngồi cÅ©ng buồn. Thá»§y chỉ dám nói chuyện vá»›i tôi khi có đông đủ bạn bè. Má»™t mình Thá»§y không dám nói gì hết. Và tôi cÅ©ng không có gì
để nói với Thủy. Tôi thở dà i. Khôi bỗng nói:
- Bây giỠnói mà y nghe chuyện tao. Lúc nãy không nói được.
- Nói đi.
- Mà y sẽ không ngá».
-Nói đi, dĩ nhiên chuyện bất ngỠrồi, nếu tao biết thì đâu có cần mà y nói. Khôi ngần ngại một lúc rồi mới nói:
-Phiến vừa biên thư cho tao, một bức thư đầy tình cảm. Tao bối rối quá, mà y thấy thế nảo
-Nội dung bức thư?
-Äại khái Phiến chia buồn chuyện tao vá»›i Nhạn Nhưng đó chỉ là má»™t cái cá»›. Phiến nói rất quà mến tao, từ lâu, từ trước khi có chuyện tao vá»›i Nhạn. Phiến cÅ©ng được, tá»™i gì mà y phải Ä‘au khổ vá»›i Nhạn. Ngưá»i Ä‘i qua Ä‘á»i tôi rồi.
-Tao đang phân vân một chuyện.
-Chuyện gì?
-ẩn.
Tôi chợt nhớ tới ẩn:
- à , rắc rối nhỉ?
Vì thế, tao chỉ nói cho mà y nghe biết rồi bá» qua. Tao không muốn ẩn buồn, tình bạn đáng quÃ, đáng giữ hÆ¡n.
-Nhưng mà y không thể là m gì khác hÆ¡n được, mà y cÅ©ng quà mến Phiến váºy?
-Dĩ nhiên.
-Thế, là m sao tránh được. Chuyện tình cảm mà .
Khôi dụi thuốc, uống một ngụm nước trà , buông thõng:
- Thôi, bá» qua, kỳ thi nà y tao phải Ä‘áºu.
Tôi không biết khuyên Khôi thế nà o. Tá»± nhiên rồi gần kỳ thi đứa nà o cÅ©ng dÃnh và o chuyện tình cảm. Tôi cÅ©ng váºy, kỳ thi nà y tôi phải Ä‘áºu. Tôi vừa thoáng thấy bóng mẹ tôi. Äôi mắt hiá»n từ cá»§a bà , gương mặt khắc khổ ấy. Tôi rá»›t, ngưá»i buồn nhất có lẽ là mẹ tôi.
- Tao cÅ©ng váºy, tao cÅ©ng phải Ä‘áºu. Rá»›t mẹ tao sẽ khóc.
Khôi bảo tôi tÃnh tiá»n. Tôi ngại gặp Thá»§y, tôi đưa tiá»n cho Khôi và o quầy. Nó đứng nói chuyện vá»›i Thá»§y má»™t lúc lâu trong khi tôi ra đứng đợi bên ngoà i. Lúc ra, Khôi nói:
- Thá»§y nó buồn tháºt, nói chuyện vá»›i tao như sắp khóc.
- Chuyện gì?
- Nó bảo nghỉ hè xong nó bá» trưá»ng.
- Theo chồng à ?
- Mà y nói ác, nó sang tỉnh khác há»c.
Tôi yên lặng đạp xe bên cạnh Khôi. Hai đứa không nói gì thêm. Tá»›i ngã rẽ Khôi vá» má»™t mình, tôi vá» nhà . Tôi có ý định ghé Thục nhưng rồi đổi ý. Suốt mấy ngà y dì Hạnh Ä‘i vắng tôi muốn nằm nhà ôn lại bà i. Buổi trưa, tôi nghÄ© tá»›i bữa cÆ¡m vá»™i và ng ngoà i quán, tá»± nhiên tôi thấy buồn, và có cảm giác như dì Hạnh đã rá»i khá»i căn nhà nà y mãi mãi. Tôi chỉ còn lại có má»™t mình, lẻ loi như chiếc bóng đổ dà i trên thá»m cá»a cÅ©.
Chương 6
Ngà y thứ hai dì Hạnh vắng nhà , tôi Ä‘ang nghÄ© tá»›i bữa ăn trưa ngoà i phố. Buổi trưa nắng sá»ng sốt mà đạp xe ra mãi tá»›i chợ để ăn cÆ¡m rồi đạp xe vá» tôi thấy nản. Buồn quá, tôi buông quyển sách, xuống nhà nghe nhạc. Tiếng chuông là m tôi sững ngưá»i ngỡ dì Hạnh vá» sá»›m, nhưng ngưá»i gá»i cổng lại là Kim. Tôi ngạc nhiên há»i:
- Äi đâu váºy.
Kim cưá»i, chìa cho tôi mảnh giấy:
-Cá»§a nà ng đưa cho chà ng đó, chà ng Ä‘á»c Ä‘i. Thông Ä‘iệp gay cấn nhất thế giá»›i.
Kim lúc nà o cÅ©ng đùa được, trong lúc tôi Ä‘á»c mảnh giấy gấp là m bốn thì Kim đã vá»™i chạy Ä‘i. Tôi không kịp gá»i. Kim cÅ©ng không chịu nói gì thêm. Tôi nghÄ©, Thục viết cho tôi chắc có chuyện gì cần thiết:
"Äông,
Nghe Kim bảo Äông phải ăn cÆ¡m ngoà i phố không ngon, lại xa quá, nắng dữ dá»™i cả buổi trưa. Thôi, trưa nay Äông ăn cÆ¡m nhà . Kim và Thục bà n nhau rồi, bây giá» Ä‘i chợ, rồi tá»›i nhà nấu cÆ¡m Äông ăn. Bà i vở há»c hết rồi nghe, bây giá» chỉ còn ngà y ứng thị. Thôi Äông đợi ở nhà . Kim cÅ©ng dá»… thương chứ, đừng có ghét ngưá»i ta nữa. Có Kim, Thục má»›i dám tá»›i nhà Äông, không sức mấy dám tá»›i. Thục"
Tôi sung sướng bá» mảnh giấy và o túi áo. Chữ Thục đẹp quá, những lá»i Thục viết tháºt dá»… thương. Dá»… thương như buổi trưa nay, dá»… thương cả ngà y nay. Tôi không còn khó chịu vá»›i tánh vui đùa đôi khi hÆ¡i quá lố cá»§a Kim nữa, Ãt ra Kim cÅ©ng thấu hiểu tình cảm và tình cảnh cá»§a tôi và Thục. Tôi nghÄ© rằng chuyện Thục tá»›i nhà nấu cÆ¡m, Ä‘i chợ là do Kim bà y ra chứ Thục không bao giá» dám nghÄ© tá»›i. Kim dá»… thương vô cùng, váºy mà lúc nãy chả chịu nói trước để tôi cám Æ¡n, khen ngợi Kim. Tôi chạy và o phòng mở nhạc lá»›n rồi chạy ra ngoà i thá»m đứng nghe. Trong khu vưá»n nhá» tá»± nhiên tôi có cảm tưởng chim bướm sẽ bay đầy, hoa nở hết những nụ búp. Khi thục xách giá» và o nhà . Cây lá sẽ vẫy mừng, và lòng tôi bát ngát như biển xanh. Tôi nghe máu trong thân thể mình chạy những nhịp mạnh nhất, trái tim nồng nà n nhất. Buổi sáng hôm nay đẹp nhất. Tôi lên phòng ôn lại bà i. Tôi thấy những dòng chữ như múa reo, nhảy nhót vui đùa trước mắt. Nhưng rồi tôi cÅ©ng hồi há»™p để lắng nghe tiếng chuông gá»i cổng. Nếu trưá»ng hợp gì xảy ra khiến Thục không đến được mà ngưá»i đến lại là Kim thì chắc Kim hết dá»… thương. Tôi cÅ©ng buồn bã chết được. Tôi nhìn đồng hồ từng cháºp, nghe nhịp tim mình Ä‘áºp loạn theo từng trang sách tôi Ä‘á»c qua. Tiếng chim kêu ngoà i cây lá cÅ©ng nôn nả thúc bách. Hà ng nhạc ngá»±a say gió cÅ©ng như muốn kéo thá»i gian cháºm lại. ÄÆ°á»ng từ nhà Thục tá»›i chợ, rồi từ chợ vỠđây tưởng như xa ngà n dặm. Tôi cố nhắm mắt để không nghÄ© ngợi gì thêm, để tin rằng rồi Thục sẽ đến, cuối cùng em sẽ đến.
Thục tá»›i tháºt, tôi nghe tiếng chuông gá»i cổng là phóng xuống cầu thang. Tôi vừa chạy vừa trách mình quá lo xa. Những kẻ lo xa là những kẻ tá»± là m khổ mình trước tiên. Thục đến đó, xinh tươi trong mà u áo, rá»±c rỡ nụ cưá»i dưới dà n hoa giấy đỠthắm. Bên cạnh là Kim, Kim ôm lỉnh kỉnh những gói giấy. Kim dá»… thương vô cùng. Tôi mở cổng, Thục và Kim và o. Mặt Thục đỠá»ng, ngại ngùng nói:
- Nếu bạn Äông đến chÆ¡i thì sao? Tôi tươi cưá»i:
- Không mở cổng, nó tưởng Ä‘i vắng, nó bá» vá».
- Sợ quá.
- Äừng sợ Thục, không có gì hết, cứ xem... như ở nhà . Kim thúc hông bạn:
-Phải liá»u, cứ sợ mãi rồi là m sao. Khi ngưá»i ta yêu nhau ngưá»i ta liá»u dá»…
sợ. Nhảy qua năm bảy ngá»n núi, trèo qua cả chục trái đồi, bÆ¡i qua hai mươi mấy cái biển cÅ©ng dám nữa là .
Tôi suỵt Kim. Thục cà ng đỠmặt khi nghe Kim nói. Tôi đà nh phải đánh trống lãng.
- Kim nói nghe ghê, chứng tá» con ngưá»i đầy kinh nghiệm.
- Kinh nghiệm gì, đừng có hiểu lầm tai hại nhé.
- Chứ sao Kim rà nh quá váºy.
- Thấy ngưá»i ta.
Kim và Thục và o nhà sá»a soạn thức ăn ra bà n. Hai ngưá»i bà n nhau nấu món nà y món kia. Tôi đứng cưá»i. Có cảm tưởng như hôm nay hai ngưá»i cho tôi ăn giá»—, má»™t cái giá»— cá»±c lá»›n. Kim há»i:
- Äông muốn ăn món gì?
- Món gì cũng muốn ăn hết.
- Ngưá»i ta dá»… tánh nhỉ, thế thì Thục cứ yên tâm mà trổ tà i Ä‘i. Thục nói:
- Miệng thì nói váºy chứ khi ăn thì tha hồ chê. Kim Ä‘uổi:
Thôi, Äông lên nhà há»c bà i Ä‘i. Khi nà o xong kêu xuống ăn. Äừng đứng lạng quạng ở đây ngưá»i ta khó nấu nướng.
- Äứng nhìn thôi chứ bá»™.
- Không được.
- Kim hôm nay là m tà ng nhỉ.
- Lâu lâu má»›i được lên mặt má»™t bữa, dại gì không là m tà ng. Äông lên nhà há»c bà i Ä‘i.
Thục ngó tôi cưá»i. Thục chắc cÅ©ng đồng ý vá»›i Kim Ä‘uổi tôi Ä‘i chá»— khác chÆ¡i.
- Äi ra ngoà i vưá»n được không Kim?
- Äi đâu tùy ý, miá»…n đừng xá»› rá»› ở đây thì được.
- Äi má»™t chút trở và o được không?
- Xong rồi, nghe kêu mới và o.
- Khó quá.
Tuy thế, tôi cÅ©ng Ä‘i chá»— khác. Tôi Ä‘i dạo trong khoảng vưá»n nhá», Ä‘i hết lối Ä‘i trải sá»i rồi ra cổng, rồi từ cổng trở và o, hút hết cả ná»a bao thuốc vẫn chưa thấy Kim gá»i và o. Buổi trưa đã tá»›i, nắng gắt và bóng tôi cụt ngá»§n in dưới mặt đất. Tiếng má»™t con chim cu gáy ở đâu xa vá»ng tá»›i nghe buồn buồn.
Rồi Kim cÅ©ng gá»i tôi và o. Bữa cÆ¡m được dá»n sẵn. Tôi thấy nhiá»u thức ăn trên bà n. Trong những chiếc dÄ©a lá»›n toà n những mà u sắc cá»§a rau, món ăn. Tôi sung sướng vì trưa nay Thục và Kim cùng ở lại. Bữa cÆ¡m bắt đầu vá»›i tiếng nhạc vặn nhá». Thục và Kim từ trong bếp ra nên mặt ngưá»i nà o cÅ©ng đỠá»ng. Kim há»i:
- Nội trợ như vầy được chưa?
- Giá»i rồi, hai mươi trên hai mươi má»—i ngưá»i.
- Äừng có nịnh.
- Tháºt chứ, giá»i quá, bữa ăn ngon, nhìn không cÅ©ng đủ thấy ngon.
Tôi nhìn thấy mắt Thục mở lá»›n, sung sướng. Chúng tôi ăn cháºm, nói chuyện. Phải thà nh tháºt mà nói rằng, chưa bao giá» tôi ăn thấy ngon như váºy. Kim luôn luôn pha trò trong bữa ăn để trêu tôi và Thục. Tôi sung sướng ngắm niá»m vui cá»§a Thục, nghe cả niá»m vui cá»§a mình nhảy quanh, như những bước chân chim. Ä‚n xong, Thục và Kim dá»n dẹp dưới bếp. Tôi ngồi ghế nghe nhạc, thấy má»™t ngà y sắp sá»a trôi qua, nhanh chóng quá. Hình như hạnh phúc thì trôi nhanh còn khổ Ä‘au thì đứng lại. Má»™t lúc Kim và Thục lên. Tôi nói:
- Chiá»u nay là m gì? Kim đáp:
-Chút Kim và Thục vá». Chiá»u Äông tá»± hâm lấy thức ăn và ăn má»™t mình. Ngà y mai Hạnh vá» rồi.
-Äã chắc gì.
-Thế nà o Hạnh cũng vỠmà . Còn lo ôn bà i thi nữa.
Tôi nhá»› tá»›i ngà y thi cá»§a Thục, tôi há»i phòng và số ký danh. Thục há»i:
- Äông biết để là m gì?
- Äể Ä‘i xem bảng cho Thục.
- Ngưá»i ta không biết Ä‘i xem sao?
- Äông lắm, con trai mạnh khoẻ má»›i chen và o xem được, con gái chỉ đứng ngoà i.
-Thôi, sợ rớt lắm.
Tuy nói thế nhưng rồi Thục cũng ghi số ký danh cho tôi và o trong một mảnh giấy. Tôi bỠvà o túi áo nói:
- ở chÆ¡i cả buổi chiá»u không được sao? Thục le lưỡi:
-Xin ông già chỉ có buổi sáng cũng là may rồi, nhỠKim nói đó. ở lại có
nước đi luôn.
-Chiá»u nay định kêu Thục và Kim Ä‘i ciné, có phim má»›i.
- Gan nhỉ, Äông Ä‘i má»™t mình. Thục chả dám đâu, gặp ngưá»i quen thì chết.
-Có Kim mà sợ gì.
Kim nhìn tôi, cưá»i:
-Kim cÅ©ng chả dám, Kim vá»›i Thục thì Ä‘i được. Có Äông má»i chuyện sẽ khác ngay.
-Có gì khác?
-Ngưá»i ta sẽ hiểu lầm.
-Ai muốn hiểu sao thì hiểu, mình Ä‘i chÆ¡i cÅ©ng sợ ngưá»i ta nữa sao?
-Không phải sợ.
Thục ngồi cúi mặt nhìn những ngón tay mình. Kim đã hết dá»… thương từ giá» phút nà y. Lẽ ra Kim phải bắt Thục Ä‘i, nói và o má»™t tiếng. Äằng nà y Kim cÅ©ng có vẻ vá» phe vá»›i Thục. Tôi không biết nói sao hÆ¡n, đà nh ngồi im. Kim bá»—ng há»i:
- Äông có sách nà o má»›i không?
- Có mấy cuốn.
- Không phải sách há»c đâu à nhà . Ngưá»i ta há»i tiểu thuyết.
- Há»c bà i không lo, thi tá»›i nÆ¡i rồi mà đá»c tiểu thuyết.
-Äừng có giở giá»ng anh cả ngưá»i ta. Há»c bà i lúc nà o chả được. Lâu lâu phải Ä‘á»c sách để mở mang trà óc chứ. Há»c bà i hoà i riết "mát" thần kinh sao?
Tôi cưá»i:
- Lên phòng mà lấy, có cuốn "Chuyện Tình" tha hồ mà khóc.
- Cảm động lắm hả?
- Bảo đảm, khóc không vơi nước mắt. Kim bảo Thục:
- Hai ngưá»i ngồi đó tâm tình nhé, ta Ä‘i kiếm sách Ä‘á»c. Buồn quá rồi.
Tôi cám Æ¡n Kim. Cám Æ¡n âm thầm. Tôi mong Kim sẽ nghiá»n ngẫm cuốn
"Chuyện Tình" tới bảy giỠtối. Và đừng trở xuống nhà nữa. Kim vừa khuất, tôi nói với Thục:
- Äịnh biên cho Thục má»™t cái thư, nhưng cuối cùng không viết.
- Tại sao không viết?
- Thấy là m sao, kỳ kỳ...
- Äông viết thư chắc hay lắm, Hạnh khen Äông hoà i.
- Má»™t bức thư, bây giá», có nên chăng?
Thục cưá»i:
-Biên thư thì ngưá»i ta Ä‘á»c, không biên thì thôi. Há»i như thế là m sao trả lá»i được.
-Thục không biết gì hết.
-Biên thư mới biết được chứ.
Tôi bá» chá»— ngồi, tá»›i gần Thục, nhưng Thục xÃch ra. Tôi cưá»i thầm, nếu bây giá» tôi nắm tay Thục chắc có nước Thục bá» chạy. Thục cá»±:
- Äông là m váºy Kim thấy thì sao?
- Ngồi gần thì có gì?
-Kim cưá»i chết.
-Kim cưá»i khá»i lo, chỉ lo Kim khóc thôi.
-Không giỡn à .
Tôi nhìn thẳng và o mắt Thục. Khiến Thục phải quay đi. Thục nói:
- Äông nhìn gì dữ váºy, mắt Äông to quá.
- Nhìn để xem thấy gì trong mắt Thục.
- Thế Äông đã thấy gì?
- Chưa nhìn rõ.
- Nhìn như nuốt ngưá»i ta mà bảo không rõ. Tôi cưá»i:
- Nhìn giữa chừng Thục quay đi.
Thục cưá»i khúc khÃch. Tôi nghe hÆ¡i thở Thục rõ rà ng trong lồng ngá»±c. Tôi cÅ©ng nghe hÆ¡i thở dồn dáºp trong ngá»±c mình như khi tôi chạy lên má»™t con dốc cao. Thục nép sát ngưá»i và o thà nh ghế, nếu không có thà nh ghế ngăn lại, chắc Thục rÆ¡i xuống đất. Tôi phì cưá»i:
- Thục là m gì mà cá»±c khổ như thế, ngồi bình thưá»ng không được sao?
- Tại Äông.
- Có là m gì đâu.
- Äông lấn ngưá»i ta và o sát thà nh ghế, ngồi xÃch ra Ä‘i.
- Ghế cháºt, có bao nhiêu thôi.
- Äông trở vá» ngồi ghế cá»§a Äông Ä‘i.
- Ngồi đây một chút không được sao? Thục ngó tôi:
-Äã hết má»™t chút rồi, Kim ở trên lầu Kim xuống thấy ngồi gần nhau Kim hiểu lầm.
-Còn gì nữa mà hiểu lầm.
-Äông kỳ quá.
-Thục cũng kỳ quá. Cái gì cũng sợ hết. Không biết còn những gì Thục sợ nữa.
-Thục sợ suốt Ä‘á»i.
Thục vẽ những vòng tròn trên bà n. Tôi nhìn tóc Thục buông xuống vai. Tôi yêu những sợi tóc Ä‘en nhánh cá»§a Thục, nhưng không biết là m sao. Thục ngồi gần, nhưng xa cách quá. Giữa tôi và Thục chưa ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o. Chưa nói gì, toà n những câu mưa nắng chưa ăn nháºp và o đâu. Tôi biết trong mắt Thục, bây giỠđã có má»™t vệt khói má», những hạt ngá»c long lạnh cho tình cảm. Nhưng Thục e dè quá đổi. Thục như con thá» bạch. Tôi chỉ dám đứng xa mà nhìn, nếu tôi ôm nó và o lòng, con thá» bạch sẽ chết. Chết vì vỡ trái tim. Tôi thở dà i:
- Thi Ä‘áºu, Thục là m gì?
- Há»c nữa.
- Chỉ biết há»c thôi sao?
- Chứ biết là m gì bây giá», à , tìm thÆ¡ cá»§a Äông đăng trên báo Ä‘á»c.
- Tôi không có gởi đăng báo.
- Äông giấu à ?
- Tôi chép và o má»™t cuốn sổ, chỉ đưa cho má»™t ngưá»i Ä‘á»c.
- Ai mà được Äông dà nh đặc biệt quá váºy.
- Thục.
Thục tròn xoe đôi mắt:
- Thục?
- Äúng, Thục có thể Ä‘á»c bất cứ giá» phút nà o Thục muốn.
- Sợ Thục không cảm nổi thơ, Thục ngu dại lắm.
- Nhưng tôi thÃch thế.
- Hạnh được Ä‘á»c chưa?
- Chưa
- Sao không đưa cho Hạnh Ä‘á»c?
- Không, dì Hạnh phải Ä‘á»c sau Thục. Thục nhìn tôi, chá»›p mắt:
- Cho Thục mượn bây giỠđược không?
- Bất cứ giỠphút nà o.
- Cho Thục mượn tối nay vá» nhà đá»c.
Tôi gáºt đầu. Phải chi tôi đã viết xong bức thư gá»i cho Thục kèm luôn trong táºp thÆ¡ thì không còn gì hÆ¡n. Tôi khá» quá, bây giá» tôi biết Thục sẽ nháºn bất cứ cái gì tôi đưa. Váºy mà tôi cứ lo sợ. Tôi muốn đấm và o mặt mình. Tại sao tôi có thể khỠđến như thế. Thục cưá»i:
- Thi Ä‘áºu Äông là m gì?
- Há»c thêm.
- Chỉ có há»c thôi sao?
- à , viết thư cho Thục nữa chứ.
Thục cưá»i:
- Có bao giá» Äông nghÄ© tá»›i má»™t ngà y nà o phải xa tỉnh lỵ nhá» bé nà y không?
-Chưa. Dù sao, cũng còn một năm nữa sống ở đây. Tỉnh lỵ nà y đáng yêu quá. Nó êm đẹp như một giấc mơ và ng.
- Rồi sẽ có má»™t ngà y Äông ghét nó. Con trai như má»™t thứ thá»i tiết, thay đổi bất thưá»ng.
-Còn con gái?
-Con gái như bức tượng, muôn Ä‘á»i vẫn váºy.
- Con gái là má»™t mùa, không phải là má»™t bức tượng. Mùa cÅ©ng có mùa nà y mùa khác. Nhưng tôi nghÄ© mùa đẹp nhất là mùa ngưá»i con gái tá»›i tuổi biết yêu thương.
-Không ai nói như Äông cả.
-Chưa chứ không phải không. Tôi yêu tỉnh lỵ u hoà i nà y, nếu phải xa nó chắc tôi buồn lắm.
- DÄ© nhiên, nhưng con trai thay đổi tình cảm nhanh như mưa rồi chợt nắng. Ngà y nà o đó Äông sẽ không nói như váºy nữa, Äông sẽ nói khác.
-Ngà y đó không có đâu.
-Tỉnh lỵ nà y cá»§a Thục đó, ngưá»i nà o ghét nó Thục cÅ©ng ghét luôn ngưá»i đó.
-Tôi yêu tỉnh lỵ nà y suốt Ä‘á»i.
-Äông khôn quá.
Kim trở xuống vá»›i quyển sách cầm ở tay. Kim thoáng nhìn chúng tôi, rồi cưá»i nói:
- Sách dầy quá, phải vá» nhà đá»c. Vá» chưa Thục?
- Vá».
- Vá» tháºt à ?
Kim nheo mắt:
- Nãy giá» năn nỉ không được sao. Vá» tháºt chứ đùa gì nữa, trưa quá rồi Thục Æ¡i. Vá» há»c bà i.
Tôi liếc Kim:
- Là m như siêng há»c dữ.
-Không siêng trợt vỠchuối ai khóc dùm cho đây. Thôi vỠThục ơi, mi không vỠta bỠlại à .
Tôi bảo Thục:
- Äể Kim vá» má»™t mình.
- Nó chá»i chết.
Tôi ức Kim không thể tả. Nhưng Kim đã dẫn xe ra đứng chỠThục. Tôi ngó Thục, chỠđợi Thục thay đổi ý kiến, Thục bối rối nói:
- Thôi để Thục vá», tối Äông có ghé nhà chÆ¡i cho mượn táºp thÆ¡ nhé.
Thục nói như má»™t lá»i hẹn. Tôi không biết là m sao hÆ¡n để Thục lên ngồi cho Kim chở vá». Lúc đóng cổng, Kim quay nói vá»›i tôi, nheo mắt:
- Xin lá»—i Äông nhé, ghét lắm, nhưng rồi mai mốt sẽ cám Æ¡n nhá» nà y.
Tôi không thèm nói gì vá»›i Kim mà quay và o nhà . Tôi muốn nằm hoà i, mắt nhắm nhưng tai vẫn cứ dõi nghe những tiếng động ngoà i trá»i. Nghe hà ng nhạc ngá»±a reo say trong gió lá»›n buổi trưa. Tôi yêu Thục mất. Thục vá» tôi thấy quay quắt trong lòng. Như vừa đánh rÆ¡i mất trái tim mình trong má»™t cÆ¡n mưa. Tôi phải là m gì cho hết buổi chiá»u nay, rồi còn những ngà y tháng tá»›i. Chuyến xe lá»a vá» ngang qua nhà . Tiếng bánh xe nghiến trên đưá»ng sắt, tiếng còi hú vang, chạy dà i qua các đỉnh cây. Tôi chồm dáºy tá»›i bên cá»a sổ nhìn xuống đưá»ng. Cái toa xe lá»a cuối cùng vừa vụt qua, những ngá»n cây khua động trong nắng trưa gay gắt và những đám mây trá»i bay trên cao. Tôi lấy quyển sách, ôn lại những trang đã há»c ban sáng. Cuối cùng tôi thiếp Ä‘i lúc nà o không hay.
Khi tôi thức dáºy trá»i Ä‘ang có cÆ¡n mưa. Không khà thấm lạnh và gió vút Ä‘i ngoà i vưá»n. Tôi nằm yên lắng nghe mưa đổ. Tiếng những con chim vỡ tổ gá»i nhau trên mái ngói. Lâu quá, trá»i má»›i có cÆ¡n mưa. Sau cÆ¡n mưa nà y thá»i tiết sẽ thay đổi. Tôi vẫn không hiểu được, hay là rất mÆ¡ hồ trước thá»i tiết ở đây. Mùa hè còn chưa tá»›i, hay đã hết khi mưa đến. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u sau má»—i tráºn mưa, sáng sá»›m ra đưá»ng nghe cây lá thay đổi, những bông phượng như nở to hÆ¡n, đỠthắm hÆ¡n. Trưa nắng, nghe ve kêu nhiá»u và ròn rã hÆ¡n. Tôi nằm nghe và nhá»› những cái đâu đâu, từ xa xưa lắm trở vá». Và khi tôi nhá»› tá»›i Thục thì có tiếng gá»i cổng. Tôi chạy vá»™i xuống nhà không kịp lấy áo mưa. Khi mở cổng tôi muốn run lên vì ngưá»i gá»i cổng không phải là dì Hạnh, mà là Thục. Tôi dà nh lấy chiếc xe
đạp của Thục dắt và o sân. Thục mặc áo mưa. Trên chiếc giỠnhỠcủa chiếc xe đạp tôi thấy mấy cuốn vở mới tắm đẫm nước mưa. Tôi lấy mang và o nhà , mấy cuốn vở ướt hết không còn trang nà o khô. Thục cởi áo mưa ra máng và o thà nh ghế. Thục có vẻ lạnh. Thục đứng co ro bảo:
- Thục ra phố mua mấy cuốn sổ vá» là m nháp, không ngá» lúc vá» ngang đây mưa to quá, phải gá»i cổng. Äông Ä‘ang là m gì?
-Ngủ mới dây.
-Sướng nhỉ, váºy mà ngưá»i ta tưởng Ä‘ang há»c bà i.
-Äịnh dáºy rồi há»c, há»c bà i trong buổi chiá»u thú hÆ¡n.
-Thôi Äông lên há»c bà i Ä‘i. Thục hÆ¡ khô mấy cuốn vở rồi vá».
-Tôi nói:
- Quăng đi chứ còn xà i được gì, nó rách tả tơi thế nà y, Thục không thấy sao?
-Rồi là m sao, mai mốt chẳng lẽ lại xin tiá»n ba mua nữa.
-Ngà y mai Thục có vở mới đừng lo.
-Quăng uổng lắm.
-Chứ xà i không được, tiếc là m gì.
Tôi không cho Thục hÆ¡ khô mấy quyển vở. Tôi lấy khăn mặt cá»§a dì Hạnh cho Thục lau nước mưa bám trên mặt. Nhìn hai cổ tay tròn, trắng hồng cá»§a Thục đưa cao lên tôi nghÄ© là hai cổ tay xinh xắn cá»§a con búp bê. Những cá»ng tóc mai bám hai bên thái dương Thục, ướt nước. Gương mặt Thục hÆ¡i xanh vì mưa lạnh, tôi há»i:
- Thục lạnh không?
Thục gáºt đầu, mỉm môi cưá»i. Tôi nói:
- Lên phòng cho khá»i lạnh.
Thục ngoan ngoãn theo tôi lên phòng. Không có Kim. Thục bá»›t e dè và dạn dÄ© hÆ¡n má»™t chút. Tôi đóng cá»a sổ lại cho gió đừng lùa và o, mưa dừng tạt những hạt bụi nhá» qua cá»a. Thục ngồi trên mép giưá»ng tôi ngó loanh quanh.
- Phòng cá»§a Äông đẹp quá.
-Thế mà bị dì Hạnh la hoà i, lâu lâu dì Hạnh phải lên dá»n dẹp má»›i ngăn nắp được.
-ừa nhỉ, Äông không quét phòng sao giấy vụn nhiá»u quá, bị la là phải.
- Trước kia có bà giúp việc. Bà đổ dùm giá» giấy rồi quăng Ä‘i đâu mất tiêu. Äịnh nhá» bà ấy mua cái khác thì bà nghỉ.
-ừa, sao lại nghỉ? Bà ấy đau à ?
-Không, con bà đau, bà xin vá» quê nghỉ Ãt lâu.
-Rồi bà có lên không?
-Chắc có, nhưng không biết bao giá». Thục ngó quanh tìm cái gì. Tôi há»i:
- Thục tìm gì?
- Äông có cây chổi không?
- Dưới nhà .
-Lấy lên Thục quét phòng dùm cho. Rác vá»›i giấy vụn nhiá»u quá thế nà y Äông ăn ở tháºt bê bối.
Tôi cưá»i:
- Má»—i tuần má»›i dá»n má»™t lần.
- Hôm nay cÅ©ng cuối tuần rồi, còn gì. Äể tuần sau hả?
- Dám lắm, vì cÅ©ng còn tùy siêng hay chưa siêng nổi. Äông cưá»i.
- Con trai bê bối ghê.
- Lúc nãy Thục vừa mới khen phòng đẹp, sao giỠlại chê.
- Bây giá» chê rồi, đẹp mà nhiá»u giấy vụn quá rối mắt. Tôi ngồi cưá»i, lấy thuốc hút. Thục nhăn mặt:
- Äông hút thuốc nhiá»u không?
- Buồn hút chơi mấy điếụ
-Tá»›i mấy Ä‘iếu láºn, đừng có hút nhiá»u nghe, không tốt, lá»§ng phổi à . Thục có má»™t ông anh há» hút thuốc gì mà đến và ng tay, trông kỳ lắm. Äông đừng có giống như váºy.
Tôi sung sướng nghe Thục dặn Ä‘iá»u nà y Ä‘iá»u ná». Như thế Thục đã để ý tá»›i Ä‘á»i sống hà ng ngà y cá»§a tôi. Thục như má»™t ngưá»i tình lo lắng cho ngưá»i yêu cá»§a mình. Tôi ngắm Thục. Bây giá» gương mặt Thục đã bá»›t xanh. Trong bóng tối cá»§a căn phòng không báºt đèn, gương mặt Thục trắng và đẹp như má»™t thiếu nữ trong tranh. Thục ngồi đó. Ké né trên mép giưá»ng, hai bà n tay vòng để lên đầu gối, mái tóc dà i buông rÅ© xuống che ná»a gương mặt, thỉnh thoảng Thục đưa tay vén mái tóc qua má»™t bên, cổ tay tròn vá»›i chiếc vòng ngá»c thạch xanh biếc. Chiá»u nay Thục mặc áo dà i mà u tÃm than, mà u áo chìm trong bóng tối. Tôi nghÄ© tá»›i bà i hát trong đó có mấy câu Ä‘au đớn nói vá» mà u áo tÃm. Từ lâu tôi chưa mua nổi cây đà n. Nếu lúc nà y có đà n tôi sẽ không ngần ngại gì mà không ngồi đà n,
hát cho Thục nghe bà i hát đó.
- Äông há»c bà i Ä‘i.
- Không há»c được. Thục ngồi đó không cách nà o há»c được.
- Thế để Thục vá».
-Thục vá» lại không há»c được, như lúc trưa đó, Thục vá» tôi phải ngá»§ liên miên cho hết buổi trưa buồn bã.
-Äông phải há»c bà i chứ, Äông sắp thi rồi. Äừng thi rá»›t, buồn lắm.
-Sẽ há»c, con trai không sợ rá»›t.
-Gan tháºt.
- Rá»›t há»c lại. Äáºu thì được lên lá»›p, rá»›t ngồi lại há»c thêm má»™t năm, lăn lá»™n quá chỉ thêm khổ.
-Äông ngược Ä‘á»i ghê đó.
Tôi cưá»i. Thục vá»›i lấy chiếc gối dà i ôm trong lòng. Chân Thục Ä‘u đưa má»™t cách hồn nhiên. Tôi ngồi im lặng ngắm Thục đến khi Thục ngượng phải quay mặt Ä‘i. Bây giá» Thục đã hiểu, hay là cả hai đứa Ä‘á»u hiểu rõ tình cảm cá»§a ngưá»i nà y đối vá»›i ngưá»i kia. Tôi muốn nói vá»›i Thục nhiá»u lắm, cho đến hết cÆ¡n mưa cá»§a buổi chiá»u nay. CÆ¡n mưa đã đưa Thục đến, là m ấm lại căn phòng nhá» trÆ¡ trá»i cá»§a tôi. Là m mưa bên ngoà i nồng nà n, ngá»t xá»›t từng phiến. Äồng thá»i tôi cÅ©ng muốn im lặng, ná»—i im lặng tuyệt vá»i giữa tôi và Thục.
Tôi gá»i nhá»:
- Thục.
Thục ngước nhìn tôi, nhưng tôi im lặng. Thục nói:
- Gì thế Äông?
- Sao Thục lại ghé và o trong cơn mưa.
- Sợ lạnh.
- Thục có nhớ gì không?
- Nhớ, một chút thôi.
- Äông nhá»› Thục quá.
Tôi ngạc nhiên thấy mình nói ngon là nh mà không ngượng ngâp. Có lẽ tại tôi Ä‘ang xúc động tháºt tình. Tôi cÅ©ng nháºn ra lối xưng hô cá»§a mình lá»™n xá»™n, khi thì xưng tên, lúc xưng tôi. Thục cÅ©ng luống cuống:
- Thục có gì để nhớ đâu.
- Thục hiá»n lắm, xinh lắm.
- Nhiá»u ngưá»i khác hiá»n, xinh hÆ¡n Thục nữa, rồi Äông sẽ gặp.
- Không còn ai hơn Thục.
Thục sợ lắm, sợ tình cảm sẽ là một cái gì tan nát, thà đừng thân thiết với nhau đỡ đau buồn hơn. Thục yếu đuối trước đau buồn.
- Có gì đau buồn?
- Rồi sẽ có, biết bao nhiêu nỗi buồn.
- Thục quá lo xa.
-Hình như nó thấp thoáng đâu đây chứ Thục không lo xa. Tình cảm ai mà đoán được, phải không Äông?
-Äoán được chứ, không Ä‘oán được sao có cÆ¡n mưa kỳ diệu như thế nà y. CÆ¡n mưa đã đưa Thục tá»›i, xui Thục ghé lại.
-ừ nhỉ, Thục không biết đi đâu, lẽ ra Thục tới nhà Kim.
- Äó, thấy không. Chúng ta đã có má»™t mối dây vô hình rà ng buá»™c khiến Thục phải và o đây.
-Äông đừng nói vá»›i ai nghe. Ngượng lắm.
Tôi sung sướng tá»›i ngồi cạnh bên Thục. Tôi sung sướng thấy Thục không ngồi xa tôi nữa. Và tôi nắm lấy bà n tay nhá» bé lạnh giá cá»§a Thục, khiến Thục run lên, sợ hãi. Tôi yên lặng nghe hạnh phúc tuyệt vá»i cá»§a mình thà nh sóng, vá»— dà o dạt trong lòng. Tôi ngá»i thấy mùi thÆ¡m trên tóc Thục, hương thÆ¡m ban đầu ngà o ngạt hÆ¡n bất cứ hương thÆ¡m nà o. Thục rụt bà n tay lại, và tôi ngạc nhiên thấy Thục khóc.
Tôi há»i:
- Sao váºy Thục?
Thục lắc đầu, nhưng những giá»t nước mắt vẫn lăn xuống má. Tôi luống cuống dá»— dà nh Thục, má»™t lúc Thục nói:
- Thục sợ lắm.
- Có gì Thục sợ.
- Ngà y mai, ngà y kia, biết Äông có còn thân thiết vá»›i Thục không?
- Tôi yêu Thục suốt đợi
- Thục đưa tay bịt miệng tôi. Thục gáºt đầu, mÃm môi nói:
- Thục biết.
- Sao Thục còn sợ?
- Không hiểu sao Thục vẫn cứ sợ.
- Thục.
Tôi áp bà n tay Thục lên ngá»±c tôi. Tiếng khóc cá»§a Thục như vỡ ra, à o lên, tan lẫn và o trong tiếng mưa đổ lá»›n bên ngoà i. Tôi đặt trên trán Thục má»™t chiếc hôn là m Thục sợ hãi rụt bà n tay vá». Tôi nói:
- Chỉ hôn trên trán Thục thôi.
- Äông đừng là m Thục sợ.
- Không có Ä‘iá»u gì là m Thục sợ cả. Thục tin không?
Thục gáºt đầu. Tôi nghÄ© Thục khóc bằng những giá»t nước mắt hạnh phúc nhất. Những giá»t nước mắt nồng nà n. Tôi hứng cả trên vai áo, như hứng cả má»™t thá»i thÆ¡ dại cá»§a Thục, má»™t thá»i thÆ¡ dại cá»§a tôi. Và má»™t thá»i để chúng tôi yêu nhau, thương nhau nồng nà n hÆ¡n mưa, ngà o ngạt hÆ¡n hương mái tóc. Tôi lấy khăn lau nước mắt cho Thục, nà ng ngượng, quay mặt Ä‘i. Căn phòng ấm áp hÆ¡n bao giá». Chúng tôi ngồi im lặng má»™t lúc lâu, tưởng như thá»i gian dừng lại dưới chân. Mưa vẫn đổ lá»›n, và tôi mong mưa đừng bao giá» tạnh. "Em đến thăm anh má»™t chiá»u mưa, mưa dầm dỠđưá»ng trÆ¡n ướt tiêu Ä‘iá»u, em đến thăm anh trá»i mưa gió, đưá»ng xa lạnh đầy. Mặt nhìn mặt cầm tay bâng khuâng không nói má»™t câu..." tôi nghÄ© miên man tá»›i mấy câu trong bà i hát tình nhân đó. Tôi há»i:
-Thục biết hát bà i hát dà nh để hát trong chiá»u mưa tá»›i thăm nhau không?
-Bà i "Em đến thăm anh má»™t chiá»u mưa"?
-Giá»i quá.
-Äông hát nghe Ä‘i.
-Không có đà n, hôm nà o Äông mua cây đà n và sẽ hát cho Thục nghe bà i hát đó.
-Còn những câu gì nữa Äông?
Tôi hát nhá»:
- Mặt nhìn mặt cầm tay bâng khuâng không nói má»™t câu. Lòng nghẹn ngà o hồn anh như say như ngây gì đâu. Gió đưa cánh chim trá»i, đó đây cách xa vá»i...
-Không phải, mấy câu chót cơ.
- Ta ước mÆ¡ má»™t chiá»u thêu nắng, em đến chÆ¡i quên niá»m cay đắng và quên đưá»ng vá»...
-Äông giá»i ghê, thuá»™c cả bà i.
-Mong như thế, mong Thục quên đưá»ng vá». Thục cưá»i, tròn mắt:
-Không quên được đâu, ông già với cây chổi lông gà vẫn nhớ hơn, dù rất
muốn quên đưá»ng vá».
-Äông đưa Thục Ä‘i thi?
-Thôi, Thục đi với Hạnh, được rồi.
-ChỠThục v�
-ở đâu?
-Trước cổng trưá»ng.
-Không được, chỠở xa xa, cà ng xa cổng trưá»ng cà ng tốt. Tôi ngẫm nghÄ© má»™t lát, nói:
- Quán nước ở đầu ngã tư đưá»ng.
- Chỗ đó cũng đông.
- Thôi, ngồi đợi Thục trong công viên váºy, Thục vá» ngang nhá»› kêu.
Thục gáºt đầu cưá»i. Tôi nhá»› số phòng, số ký danh cá»§a Thục hÆ¡n nhá»› ngà y sinh tháng đẻ cá»§a tôi. Thục thi trưá»ng Tiá»n Giang, bên kia cầu, phòng số 9, số ký danh 18753. Từ đó vá» ngang công viên hÆ¡i xa. Phải nói là xa quá vá»›i sá»± chỠđợi, nhưng Thục muốn thế, tôi đà nh chìu nà ng:
- Mấy giá» rồi Äông?
- Mưa còn lớn Thục chưa vỠđược đâu.
- Tối quá vỠbị la đấy nhé.
- Nói trú mưa nhà nhỠbạn..
- Lúc nà y Thục nói dối Ä‘á»u Ä‘á»u.
- Äừng lo, chưa bao giá» Thục nói dối dá»… thương như lúc nà y.
- Còn xúi ngưá»i ta nói dối nữa hả?
Tôi cưá»i. Thục dÄ© nhiên là không muốn vá» chút nà o, nhưng đôi mắt cÅ©ng cứ nhìn ra mưa vẻ lo ngại. Tôi ngồi gần Thục, nghe trái tim mình Ä‘áºp loạn lên, nghe chung quanh trà n ngáºp những yêu thương thân ái từ đâu má»›i kéo vá», má»›i nháºn ra, như là không khà cá»§a căn phòng, lÅ© bà n ghế. Thục ké né bám lấy mép giưá»ng, tay Thục run láºt báºt, hÆ¡i thở Thục bà ng hoà ng. Tôi thấy tá»™i nghiệp Thục, nà ng như con sóc con trước đôi mắt cá»§a ngưá»i thợ săn. Tôi báºt cưá»i:
-Thục giống như một chú sóc con. Thục tròn mắt:
- Ngưá»i ta như vầy mà là sóc?
- ừ, má»™t chú sóc con ngÆ¡ ngác, run rẩy trong tay ngưá»i lạ.
- Run bao giá».
- Nhìn xuống tay coi.
Thục nhìn xuống. Quả nhiên bà n tay Thục run từng hồi trong tay tôi. Thục ngượng quá giá»±t vá»™i ra, mặt đỠbừng quay Ä‘i chá»— khác. Tôi sung sướng cưá»i thầm. Nhá»› tá»›i má»™t Ä‘oạn truyện nà o đó tôi đã Ä‘á»c. Äoạn truyện tả má»™t ngưá»i con gái và má»™t ngưá»i con trai má»›i biết yêu nhau. Anh con trai muốn hôn ngưá»i con gái nhưng không dám bèn bảo ngưá»i con gái ngây thÆ¡ tin lá»i nhắm mắt lại. Và bất ngá» nháºn được chiếc hôn nÆ¡i môi. Tôi muốn bảo Thục nhắm mắt lại lắm, nhưng tôi không dám.
- Thôi Thục vỠnhé.
- Äòi vá» hoà i, trá»i Ä‘ang mưa lá»›n không thấy sao?
- Nhưng biết chỠchừng nà o mưa mới tạnh.
- Từ từ nó tạnh.
- Như thế tối mất.
- Äông đưa Thục vá», lo gì?
- Thôi, Thục vỠmột mình được mà .
Tôi nắm tay Thục, bà n tay đã bá»›t run, đồng thá»i hÆ¡i ấm cÅ©ng nồng nhiệt thêm. Tôi vuốt ve lên những ngón tay tròn, thon như đầu mÅ©i viết. Thục e thẹn nói:
- Tay Thục chỉ để rá»a chén, giặt bao bố, quét nhà , không đẹp đâu.
Tôi không nói gì, cứ để mặc cho Thục tha hồ nói. Tôi vuốt ve bà n tay, thương yêu nó, như sợ nó sắp mất. Thục há»i:
- Tay Thục xấu nhất trần gian, phải không? Tôi lắc đầu. Thục tiếp tục nói:
- Tay Thục là bà n tay voi, to lá»›n, xấu xÃ.
- Nhưng Äông thương bà n tay như thế.
- Äông xạo.
- Tháºt.
- Không tin.
- Thục muốn tin không?
Tôi không để Thục trả lá»i, kéo ngay bà n tay cá»§a nà ng đưa lên môi hôn. Thục ngượng quá, giá»±t bà n tay vá» và giấu luôn không cho tôi nắm nữa. Thục giáºn dá»—i ngồi im không thèm nói chuyện vá»›i tôi. Con gái tháºt kỳ lạ, đã cho ngưá»i ta nắm tay, nghÄ©a là cho luôn bà n tay mình rồi. Tôi hôn hay để dà nh cÅ©ng được. Khi hôn lại giáºn, khi nắm trong tay vuốt ve thì cho. Kỳ lạ. Tôi nghiêng mặt ngó Thục. Nà ng giấu mặt sau mái tóc. Tôi nói:
- Thục giáºn hả?
- Dĩ nhiên rồi.
- Tại sao giáºn kỳ váºy.
- Tại sao hôn tay ngưá»i ta?
- Tại vì Thục cho ngưá»i ta nắm tay.
- Cho nắm tay thôi, biết không?
- Tôi cưá»i:
-Thục không chịu nói trước, tưởng Thục cho bà n tay ấy luôn. Muốn là m gì thì là m.
Thục cong môi:
- NghÄ©a là Äông chặt nó quăng vô thùng rác cÅ©ng được hả?
- Ai là m thế, ngưá»i ta giữ lấy mà hôn chứ.
- Bộ hôn mới được sao?
- Chứ để dà nh mai mốt hôn cÅ©ng váºy.
- Äể dà nh Ä‘i. Tôi cưá»i:
- Từ bây giỠđể dà nh.
Thục không thể giáºn lâu được, rồi bà n tay nà ng cÅ©ng ở trong tay tôi. Bà n tay Thục cà ng má»m, và ng ấm sau những hồi cãi vã. Tôi không hiểu sao hai đứa hay gây lá»™n, trong khi tôi vẫn thương Thục má»—i phút má»—i giá». Và chắc Thục cÅ©ng thế.
- Mưa sắp tạnh rồi à nha.
- Chừng nà o tạnh hẳn Thục má»›i được vá».
-Ngưá»i ta có chân, muốn vá» lúc nà o cÅ©ng được chứ không xin phép ai cả.
Tôi cà o nhẹ trong gan bà n tay của Thục khiến Thục nhột vùng vẫy bà n tay định thoát ra, nhưng tôi nắm chặt quá, Thục cự nự:
- Là m tà ng hả?
- Thua Thục xa, Thục dữ quá.
- Rồi còn kinh khá»§ng hÆ¡n nữa. Ngưá»i ta còn mát thần kinh nữa cÆ¡. - Thục cưá»i.
-Có thuốc chữa, đừng lo. Khi nà o mát cốc lên đầu mấy cái thì hết ngay tức khắc.
Thục bá»—ng vùng chạy tá»›i cá»a sổ nhìn ra má»™t hướng trá»i và mừng rỡ nói:
- Mưa tạnh rồi, Thục vá».
- Còn nước trên cây đổ xuống, cũng ướt hết áo chứ bộ.
-Có áo mưa, Thục phải vá», trá»i sá»a soạn tối rồi, Äông cÅ©ng phải ăn cÆ¡m nữa chứ.
-Không ăn cũng chả thấy đói.
-Váºy Äông nhịn tá»›i khi Hạnh vá» nghe.
Thục chạy vội xuống nhà . Tôi rượt theo Thục hai đứa như đuổi bắt nhau trên cầu thang. Nhưng Thục tới trước tôi, nà ng khoác áo mưa và o. Tôi nắm tay Thục lại:
- Tối nay Thục là m gì? Thục nhắm mắt:
- Như thế đó.
- Nghĩa là gì?
- Ngá»§, trá»i Æ¡i, ngưá»i ta đã nhắm mắt mà không biết.
Tôi cưá»i. Thục vén lại má»› tóc. Thục ngó mấy cuốn vở tả tÆ¡i trên bà n. Tôi nói:
- Tối Thục chá» Äông mang vở tá»›i Ä‘á»n cho nhé.
- Thôi Äông đừng ghé nhà buổi tối, sợ ông già lắm.
- Chứ là m sao, vở mới của Thục đã ướt hết?
- Ngà y mai Thục ghé.
- Trưa, sáng, chiá»u hay tối?
- Trưa, chừng nà o Hạnh vá».
- Sáng sớm không được sao? Thục nhăn mặt:
-Sáng sá»›m là m sao được, phải dá»n dẹp nhà cá»a nữa chứ bá»™. Còn Ä‘i chợ, nấu cÆ¡m.
-Nhá» Hiá»n không biết là m gì hết ả
-Biết chứ. Nó biết ngồi cưá»i, ăn và chê đủ thứ. Nó chê Äông cù lần đó. Thục bước ra cá»a. Tôi dắt xe tá»›i cho Thục. Mưa chưa tạnh hẳn, còn những hạt nước nhá», nhưng không là m sao giữ Thục được. Thục ngồi lên xe. Chiếc xe nhá». Thục nhá», dá»… thương trong má»™t buổi chiá»u trá»i sẫm tối. Tôi nghe những tiếng động trong bầu trá»i thấp, nặng ná» hÆ¡i nước. Thục đạp xe chầm cháºm ra cổng. Tôi dặn Thục:
- Nhớ mai tới nhé?
- Quên thì sao?
- Không có chuyện quên.
Thục cưá»i. Tôi đẩy đằng sau xe Thục. Nà ng cuống quÃt la tôi và đạp thẳng xuống đưá»ng. Chạy má»™t khoảng xa biết tôi còn đứng nhìn theo phÃa sau lưng, Thục dừng lại đưa tay vẩy. Con đưá»ng vắng, mưa mù, hai bên đưá»ng cây lá xanh ngát, như muốn che lấp bóng Thục. Tuy nhiên tôi vẫn nhìn thấy nụ cưá»i
cá»§a Thục rạng rỡ trong những sợi mưa nhá».
Chương 7
Chiá»u hôm nay chấm dứt mấy ngà y thi cá»§a Thục. Tôi tá»›i chá»— hẹn đón Thục trước ná»a tiếng, vừa lúc cÆ¡n mưa đổ ụp xuống, à o ạt như chưa bao giá» có má»™t cÆ¡n mưa nà o lá»›n như váºy. Tôi và o ngồi trong quán nước hút thuốc nhìn mưa và chá» Thục. Bên ngoà i mưa mù mịt không còn thấy rõ những đỉnh cây và những căn nhà phÃa trước mặt quán. Mấy hôm Thục buồn, bà i là m không yên táºm Chiá»u nay Thục thi sinh ngữ, tôi mong Thục ra vá» vá»›i má»™t nụ cưá»i nở trên môi. Chiếc xe đạp dá»±ng ngoà i gốc cây trước cá»a quán lấp lánh những giá»t nước bám. Con đưá»ng chạy ngang hiu hắt không bóng ngưá»i Ä‘i, không má»™t bóng xe nà o vượt qua vá»›i tiếng rè rè cá»§a nước bắn tung ra hai bên đưá»ng. Tôi đốt thuốc liên miên, ly cà phê đã cản và được đổi bằng má»™t ly nước trà nhạt thếch.
Gần giá» tan, mưa ngÆ¡i bá»›t. Từ trưá»ng Thục thi tá»›i đây cÅ©ng cách má»™t khoảng xa. Chiá»u nay tôi không giữ lá»i hứa vá»›i Thục được. Tôi phải tá»›i táºn cổng trưá»ng đón nà ng. Con đưá»ng mưa trÆ¡n, những bước chân Thục vá», tôi không yên tâm. Chá» má»™t lúc mưa tạnh hẳn chỉ còn là những hạt nước nhá», tôi trả tiá»n và đạp xe chạy nhanh tá»›i đón Thục cÅ©ng vừa kịp lúc Thục Ä‘i ra. Tôi gá»i là m Thục giáºt mình. Thục hoảng sợ tháºt sá»±. Nà ng Ä‘i sát và o lỠđưá»ng như trốn má»i ngưá»i, tôi chạy xe theo phÃa sau. Thục cá»±:
- Bảo Äông chỠđằng chá»— cÅ© sao Äông không chịu?
- Trá»i mưa to quá, thấy không?
- Mưa thì mưa, ăn nhằm gì.
- Sợ Thục bị ướt lạnh.
- Có áo mưa mà .
- Thục lên xe đi, định đi bộ luôn vỠnhà sao.
- Chút nữa.
- Xa rồi, tụi bạn Thục không đứa nà o thấy hết.
- Rá»§i ông già bất tá» Ä‘i đón Thục chiá»u nay đứng lẩn quẩn đâu đây thì chết mất xác.
- Không có đâu. Trá»i mưa lá»›n như thế nà y mấy ông già là m biếng Ä‘i ra đưá»ng lắm.
Thục dừng lại, ngó trước ngó sau. Mặt sợ hãi khuất trong chiếc nón đi mưa.
- Lên xe Ä‘i, là m gì mà đứng ngó hoà i váºy?
- Äông bị ướt hả?
- Ä‚n nhằm gì, lạnh chút xÃu thôi.
- Có thể bị cảm mưa.
- Tối vỠmượn dì Hạnh đánh dầu, uống thuốc, không sao đâu.
Thục lên xe. Tôi đạp vá»™i. Vượt qua những đôi mắt tò mò có thể là m Thục thêm hoảng sợ. Tôi tức cái tánh hay sợ cá»§a Thục. Tháºt ra tôi nghÄ©, chẳng ai để ý là m gì. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo bà n tán đỠthi, bà i là m. Những gương mặt tươi vui hay những gương mặt buồn rầu chảy dà i cÅ©ng chẳng dÃnh dáng gì tá»›i tôi và Thục. Váºy mà Thục cứ sợ. Thục thúc và o lưng tôi:
- Chạy đưá»ng khác Ä‘i Äông.
- ÄÆ°á»ng nà o?
- ÄÆ°á»ng nà o vắng vắng.
- Không vỠnhà à ?
- Bữa nay có thể vỠtrễ một chút.
Tôi mừng quá, quanh xe vá»™i, suýt nữa đụng phải ngưá»i chạy xe trá» tá»›i phÃa sau. Thằng nà y chắc là m bà i không được nên mặt buồn rưá»i rượi, khó khăn như chim cú. Nó định gây lá»™n vá»›i tôi, nhưng Thục nhéo tôi má»™t cái Ä‘au Ä‘iếng
bảo chạy nhanh tá»›i. Tôi đà nh phải nghe theo. Con đưá»ng nà y vắng ngắt, mưa lại còn vắng hÆ¡n. Hình như chỉ có mình tôi và Thục. Nà ng có vẻ yên lòng, và tôi có thể đạp xe cháºm lại, rất cháºm. Tôi há»i:
- Là m bà i được chứ?
- Tà m tạm.
- Nghĩa là khá hơn mấy hôm trước.
- Hy vá»ng như thế.
- Chắc chắn Thục đâu.
Tôi nói câu đó nhưng không tin tưởng lắm. Tuy nhiên không còn câu nói nà o khác cho Thục yên lòng hÆ¡n nữa. Äối vá»›i ngưá»i quá lo xa như Thục, cách tốt nhất là tạo ra những hy vá»ng. Thục cÅ©ng nói:
- Hy vá»ng môn nà y vá»›t Ä‘iểm cho môn kia.
- Không buồn nữa chứ?
Thục trả lá»i tôi bằng mây tiếng cưá»i nhá». Tôi nghe hÆ¡i ấm cá»§a bà n tay Thục sá» lên lưng tôi, chá»— áo ướt. Thục có vẻ lo lắng:
- Äông lạnh không?
- Sơ sơ.
- Không mang theo áo mưa à ?
- Quên.
- Chứ thưá»ng nhá»› cái gì?
- Thục.
Tôi lại bị ăn má»™t cái nhéo Ä‘au Ä‘iếng. Tôi rướn ngưá»i, chiếc xe loạng choạng là m Thục sợ hãi. Tôi cưá»i:
- Coi chừng ngã nhà o cả hai đứa.
- Äông xạo quá trá»i.
- Nhớ mà cũng xạo nữa sao?
- ừ, Äông mà nhá»› ai.
- Không tin tháºt hay không tin giả vá»?
- Không tin tháºt.
Tôi muốn quay lại cốc lên cái đầu bướng bỉnh cá»§a Thục. Lúc nà o cÅ©ng nói cái giá»ng là m tôi tức muốn Ä‘iên lên. Tôi im lặng đạp xe không thèm nói gì nữa. Thục thấy tôi im lặng lâu quá, Ä‘oán tôi giáºn nên thúc và o hông há»i:
- Giáºn hả?
- Giáºn là m gì cho mệt.
- Sao im lặng như pho tượng thế.
- Không tin thì nói là m gì nữa, bây giỠđưa Thục vỠnhé? Thục muốn khóc.
- Cũng được.
- Cũng được nghĩa là sao?
Không nghe Thục trả lá»i. Như thế đấy, há»… má»—i lần tôi giáºn Thục thì bị Thục giáºn lại. Tôi sắp sá»a thua đến nÆ¡i, đà nh pha trò:
- Chăc tụi mình không hợp. Thục im thin thÃt. Tôi cưá»i:
-Hôm nà o đi xem thầy bói, dưới chợ có ông thầy bói mù, bói hay lắm, xem tại sao hai đứa mình khắc khẩu.
Thục vẫn mÃm môi. Tôi chá»c Thục tiếp:
- Bữa trước Ä‘i coi, ông bảo Thục có bồ rồi. Thục báºt lên má»™t tiếng ngạc nhiên:
- Hả?
Tôi la lớn:
- Ông thầy bói mù ấy bảo Thục có bồ rồi.
- Nói ẩu.
- Thục giấu hoà i. Thôi bữa nay đưa Thục vá» má»™t lần cuối, mai mốt bồ Thục sẽ đưa Thục vá». Không chịu nói trước để ngưá»i ta "de" mai mốt đụng độ
kỳ lắm.
Tới phiên Thục la lớn:
- Äông phịa chuyện vừa chứ.
- Ông thầy bói mù bảo như thế chứ ai biết gì mà phịa.
- ừa, có bồ, rồi sao?
- Thì trả Thục vỠvới bồ của Thục.
Tôi dừng xe lại giữa đưá»ng, bắt chước má»™t tà i tá» trong phim, giá»ng sắc như dao:
- Thục xuống xe đi.
Thục nhảy xuống xe Ä‘i ngay và o lá».
Má»™t tráºn gió lá»›n thổi qua là m rung chuyển những ngá»n cây, nước mưa rÆ¡i xuống lạnh buốt. Thục không nói gì, cúi mặt lầm lÅ©i Ä‘i. Tôi chá» cho Thục Ä‘i má»™t khoảng xa má»›i đạp xe nhanh theo, thắng lại cháºn trước mặt Thục.
- Thục, lên xe.
Thục trừng mắt nhìn xe. Äôi mắt giáºn dữ nhưng nước mắc cÅ©ng rà n rụa long lanh. Thục nói :
- Äông ác lắm, Äông vá» má»™t mình Ä‘i.
- Äùa mà .
- Không có đùa gì hết.
- Lên xe đi Thục.
- Äông chạy má»™t mình ra chợ chở ông thầy bói mù đó Ä‘i chÆ¡i. Thục không Ä‘i nữa đâu.
Thục chạy băng qua con đưá»ng trước mặt, nà ng ngoắc lia lịa ông xÃch lô Ä‘ang Ä‘áºu xe dưới má»™t gốc cây. Ông xÃch lô đạp xe tá»›i, Thục trèo vá»™i lên. Tấm bạt che bÃt bùng giữ kÃn mặt Thục ở trong. Tôi gá»i Thục mấy tiếng nhưng Thục im lặng. Ông xÃch lô ngạc nhiên ngó tôi, rồi đạp xe Ä‘i theo tiếng gắt cá»§a Thục. Tôi chạy cặp theo xe, há»i lá»›n:
- Thục vá» tháºt à ?
Má»™t lúc sau má»›i trả lá»i:
- Äông ra chợ chÆ¡i vá»›i ông thầy bói mù, tin ổng chứ tin Thục là m gì.
- Äùa mà , đâu có ngá» Thục giáºn dữ như váºy.
- Không có đùa như thế.
Hình như Thục khóc. Mưa đột nhiên trở lá»›n. Những giá»t mưa đổ nhanh, tá»›i tấp bắn và o mặt xe. Ông xÃch lô đạp nhanh, tôi đạp nhanh theo. Ông đạp nhanh hÆ¡n nữa, tôi cÅ©ng ráng sức đạp cho kịp. Thục hé tấm bạt ra nhìn tôi lại đóng kÃn. Má»™t lúc Thục lại hé ra, lần nà y Thục nói, giá»ng lo lắng:
- Äông chạy theo là m gì, ướt hết. Tối vá» bị cảm.
- Chết cũng được, cảm mà ăn nhằm gì.
- Äông liá»u quá.
Còn hơn thế nà y nữa.
- Rồi Äông chạy hoà i như váºy sao?
- Tới nhà Thục thì thôi.
Thục lại che tấm bạt. Ông xÃch lô già nhưng khoẻ hÆ¡n tôi nhiá»u. Ông đạp xe bon bon như không biết mệt. Tôi phải gắng sức đạp theo sợ bị ông bá» rÆ¡i. Tôi vừa mệt vừa lạnh, và tôi muốn khóc. Chắc ông ta nghÄ© tôi hóa Ä‘iên. Xe quẹo sang đưá»ng khác. Tôi gắng sức đạp nhanh lên để bắt kịp Thục. ÄÆ°á»ng trÆ¡n như mỡ, mưa lá»›n đổ tối tăm mặt mÅ©i. Tôi nghe Ä‘au xót hai mắt, nước mắt rà n rụa. Thục bá»—ng mở tung tấm bạt che phÃa trước bảo ông xÃch lô dừng lại. Rồi Thục nhảy xuống đưá»ng chạy và o lỠđứng. Tôi cÅ©ng dừng xe lại móc tiá»n
trả cho ông xÃch lô. Tiá»n ướt hết tôi cÅ©ng không biết là bao nhiá»u. Cứ móc tiá»n trả cho ông già và dắt xe chạy và o chá»— Thục. Ông xÃch lô ngÆ¡ ngác má»™t hồi rồi đạp xe Ä‘i. Tôi lạnh quá, như bị ướp trong nước đá. Tôi bắt đầu run. Thục lo ngại
nhìn tôi, nước mắt Thục bá»—ng chảy xuống má. Tôi sung sướng vá»›i cái lạnh cá»§a mình, cá»§a gió mưa bên ngoà i trá»i. Thục nức nở nói:
- Tại sao Äông liá»u như váºy?
- Vì sợ Thục giáºn.
- Mai mốt Thục sẽ hết giáºn.
- Mai mốt là má»™t thế ká»· dà i. Äông sẽ nhá»› Thục đến chết mất, nhá»› lịm hồn, nhá»› đứng, nhá»› ngồi không yên.
- Thục cÅ©ng thế, nhưng phải giáºn Äông má»™t lần tháºt lâu Äông má»›i hết bịa chuyện.
-Bây giá» còn giáºn không?
Thục im lặng cúi đầu. Tôi không nhìn rõ giữa những giá»t nước mắt Thục và những giá»t mưa. Gương mặt Thục toà n nước, nước rà n rụa, má» tối, tôi rút khăn tay ra định lau cho Thục nhưng khăn tay tôi cÅ©ng đã ướt. Tôi run láºp cáºp. Hai đứa đứng nép sát và o cái mái che cá»§a má»™t ngôi ngà lạ. Thục cÅ©ng lạnh, bà n tay cá»§a Thục tái xanh. Tôi nắm lấy. Thục rụt vá» nói:
- Ngoà i đưá»ng, Äông.
- Không có ai cả. Chỉ có mưa.
- Mưa cũng ngó thấy nữa, chứ bộ.
Thục cưá»i, tôi thương Thục quá. Tóc tôi ướt đẫm nước, bây giá» tôi má»›i hay Ä‘iá»u đó, những cá»ng tóc rối bá»i, bê bết trên mặt tôi nghe vị mặn cá»§a những giá»t nước thấm qua môi. Tóc Thục cÅ©ng ướt. Tôi bá»—ng có cảm tưởng hai đứa như hai con chim bị mưa.
- Bao giá» mưa tạnh hả Äông?
- Là m sao biết được.
- Chắc Thục rớt quá.
- Lúc nãy hy vá»ng Ä‘áºu, bây giá» bao rá»›t. Chắc tại mưa.
Hai đứa ngó nhau cưá»i. Mấy đứa con trai dầm mưa đạp xe ngang qua chá»— chúng tôi, chúng nhìn và o. Hình như Thục nháºn ra trong bá»n có má»™t đứa quen. Thục bà ng hoà ng nép sâu và o trong, sợ hãi nói:
- Có một đứa quen, sợ nó thấy Thục rồi.
- Kệ nó.
- Thằng ở trước nhà , nó thấy thì chết.
- Nó thấy chỉ khổ Ä‘au thêm cho nó chứ Ãch gì. Thục ngạc nhiên:
- Sao lại khổ đảu
- Biết đâu nó cũng "mết" Thục.
- Lại nói báºy nữa, Äông không bịa chuyện không được sao?
Tôi cưá»i, dì Hạnh bây giá» chắc cÅ©ng đã vá» nhà . Tôi không biết chiá»u nay dì là m bà i được không. Mấy hôm Ä‘i thi, không nghe dì nói gì. Từ hôm Ä‘i Sà i Gòn vá» tôi nháºn thấy dì đổi khác. Äôi mắt như buồn hÆ¡n, xa vắng hÆ¡n. Và dì thưá»ng im lặng. Tôi mong những ngà y thi trôi qua sẽ Ä‘em lại cho dì Hạnh những ngà y thảnh thÆ¡i. Mùa hè còn đó, trên những hà ng phượng chưa già . Mà u đỠcá»§a phượng còn tươi thắm dì sẽ nghe ve kêu ròn rã trong cây lá, trong trá»i cao nhẹ mây. Äồng thá»i mưa cÅ©ng xoa dịu hết ná»—i bức rứt, ná»—i buồn chán má»™t thá»i con gái cá»§a dì. Tháºt ra, tôi cÅ©ng không hiểu sao dì Hạnh buồn, và tháºt sá»± dì có buồn như tôi tưởng không. Sống trong ngôi nhà yên lặng đó dá»… cảm thấy cô đơn, cảm tưởng như không còn ai bên ngoà i. Tôi sẽ khuyên dì Hạnh chÆ¡i nhiá»u, Ä‘i vá» quê tôi chẳng hạn.
- Äông lạnh lắm phải không?
Tiếng há»i bất ngá» cá»§a Thục là m tôi giáºt mình. Tôi lạnh tháºt. Gió từ hướng sông thổi lên, những cÆ¡n gió mang theo hÆ¡i nước lùa và o da thịt ướt. Tôi nói vá»›i Thục:
- Lạnh tháºt.
- Äông vá» nhà thay quần áo khô, không thôi bị cảm.
- Cảm mấy ngà y?
- Lâu lắm, nhẹ cÅ©ng ba hôm má»›i khá»i.
- Thục có tới thăm không?
- Rảnh mới tới được.
- Thi xong rảnh chứ còn là m gì nữa.
- Sợ Ä‘i vá» quê bất nghá».
- Äừng thèm vá». ở đây vui hÆ¡n. Thục ngước mắt nhìn tôi:
- Lúc nãy Äông nghÄ© gì mà thừ ngưá»i váºy?
- Nghĩ tới dì Hạnh.
- Mong Hạnh là m bà i được.
-Hai ngưá»i sẽ Ä‘áºu hết. Lúc đó tha hồ ăn khạo Phải ăn khạo lá»›n đấy nhé.
-Nếu rớt?
-Rớt cũng ăn khạo cho đỡ buồn.
Thục cưá»i khúc khÃch. Tôi kiếm đủ chuyện để chá»c cho Thục cưá»i, và quên lạnh. Nếu bây giá» có má»™t Ä‘iếu thuốc hút chắc thú vị lắm. Gói thuốc cá»§a tôi đã bị ướt hết từ lúc nãy. Tôi cÅ©ng không nhá»› là ném nó từ lúc nà o. Thục đứng co ro trong lá»›p áo mưa rá»™ng thùng thình. Tôi khoanh hai tay trước ngá»±c, chân khép lại, bám chặt dưới đất để khá»i run. Mưa có vẻ dịu lại, và má»™t lúc sau tạnh dần. Tôi kéo Thục chạy vá»™i ra, trèo lên xe đạp tháºt mạnh cho hÆ¡i nóng bốc trong ngưá»i Ä‘uổi bá»›t hÆ¡i lạnh. Thục cưá»i:
- Rồi Äông sẽ thà nh má»™t cua - rÆ¡ xe đạp.
- Lúc nãy chạy Ä‘ua vá»›i ông xÃch lô vui ghê.
- Ai thắng?
- Äông thắng. DÄ© nhiên. Nếu không Thục đã vá» nhà . Thục cưá»i nhá»:
- Äông liá»u ghê. Nếu Thục giáºn vá» tháºt thì sao?
-Äông sẽ tá»›i trước nhà Thục đứng cho hết cÆ¡n mưa rồi sáng mai và o nhà thương nằm ca bà i "Tình Ä‘á»i thay trắng đổi Ä‘en" chứ còn sao nữa.
-Ai mà thay trắng đổi Ä‘en, tại Äông bịa chuyện nói báºy thì có.
Chúng tôi vui vẻ nói chuyện vá»›i nhau trên khắp mấy con đưá»ng dẫn vá» nhà Thục. Trá»i mù mù, lạnh căm. Nhưng áo tôi khô dần, cái lạnh cÅ©ng ngÆ¡i Ä‘i. Mưa xong má»™t tráºn lá cây rụng dà i trên đưá»ng, bông phượng rụng đỠmặt cá». Trước má»™t ngã ba dẫn vá» nhà Thục có má»™t cây phượng già , trong cÆ¡n mưa lá»›n đã trốc gốc nằm bẹp má»™t bên đưá»ng. Thục thấy váºy kêu lên:
- Chết rồi, cây phượng quen thuộc đã ngã.
- Chắc nó lạnh.
-Hết mùa mưa Ä‘i vá» khoảng đưá»ng nà y sẽ thấy trống. Ngà y xưa có cây phượng ngó rá»±c rỡ cả má»™t góc trá»i, buồn ghê.
-Chắc lÅ© ve cÅ©ng mang há»a và o thân.
-Äông nói gì?
Tôi cưá»i lá»›n, biết chắc là Thục sẽ không hiểu câu tôi vừa nói. Còn cách nhà Thục má»™t khoảng. Thục nói:
- Xuống ở đây Ä‘i Äông.
- Chút nữa còn xa quá mà .
-ÄÆ°á»£c rồi. Äông chạy nhanh vá» nhà thay quần áo khô. Chạy đưá»ng khác, đừng chạy ngang qua nhà nhá» Hương thấy. Lần trước nó thấy rồi đó.
Thục nhảy đại xuống đất, Ä‘i vá»™i và ng như lẩn trốn ai. Tôi lại đứng nhìn theo Thục cho đến khi Thục khuất hẳn sau cánh cổng đầy hoa giấy đỠmá»›i quay xe lại đạp xe nhanh vá» nhà . Lúc gá»i cổng tôi má»›i thấy lạnh. Cái lạnh như kéo áºp tá»›i là m tê dại hết những sợi máu trong ngưá»i. Tôi run láºp cáºp, dì Hạnh khoác áo mưa ra, mở cổng cho xe. Dì ngạc nhiên khi thấy tôi ướt sÅ©ng như chuá»™t. Dì nói:
- Äông dầm mưa à ?
Tôi dắt xe và o, không kịp trả lá»i dì. Tôi muốn nằm lăn ngay ra trước thá»m. Dì Hạnh chạy xốc tá»›i. Giá»ng dì hốt hoảng:
- Äông là m sao thế?
- Bị nguyên một đám mưa, bây giỠthấy rét cóng tay chân.
- Mau thay quần áo khô, dì đốt lá»a lên rồi ngồi xuống hÆ¡, nghe!
- Tôi chạy vá»™i lên phòng thay quần áo. Khi trở xuống dì Hạnh đã đốt xong lá»a trong cái lò than. Những cục than cháy đỠnổ lốp bốp. Dì để nó dưới chân ghế và nói:
-Äông hÆ¡ Ä‘i, không bị cảm thì nguy. Uống viên thuốc nà y.
Dì Hạnh trao cho tôi viên thuốc cảm và ly nước. Tôi bá» viên thuốc và o miệng, á»±c nước. Xong ngồi cúi ngưá»i hÆ¡ hai bà n tay trong ngá»n lữa. Bên ngoà i gió rì rà o, mưa trở lại và kéo dà i chắc tá»›i đêm. HÆ¡ má»™t lúc, hÆ¡i ấm chuyá»n và o ngưá»i, tôi đã bá»›t lạnh. Dì Hạnh đã sá»a soạn xong bữa cÆ¡m sau khi thi vá». Dì đưa mắt nhìn tôi:
- Äã đỡ lạnh chưa Äông? Tôi gáºt đầu.
- Äón Thục hả?
Tôi ngượng ngùng giải thÃch:
-Chá» lâu quá, khi vá» lại bị mưa, ướt hết. Thục cÅ©ng ướt. Lại giáºn nhau ngoà i đưá»ng. Dì là m bà i được không?
-Tạm.
-Hy vá»ng Ä‘áºu ưu chứ? Dì Hạnh cưá»i, lắc đầu:
- Trêu dì đấy hả, Ä‘áºu không biết đã nổi chưa mà đòi Ä‘áºu ưu.
-Thục chiá»u nay là m bà i cÅ©ng tạm được. Mấy hôm vá» cái mặt như méo xệch Ä‘i.
Dì Hạnh nhìn ra ngoà i trá»i, thở nhẹ:
-Hôm nay thì thảnh thơi rồi. Hết lo, hết thức khuya. Dì thấy khoẻ hẳn ra.
-Trong khi đó Äông bắt đầu mệt.
-Dạo nà y Äông Ä‘i chÆ¡i nhiá»u.
- Từ hôm nay bắt đầu há»c. Không Ä‘i chÆ¡i nữa, rá»›t cÅ©ng buồn lắm, dì Hạnh nhỉ?
Dì cưá»i. Tôi khá»u những cục than, tiếng than nổ lốp bốp lại nổi lên.
Dì Hạnh Ä‘i mở nhạc. Tôi nghÄ© tá»›i Thục, giá» nà y chắc Thục đã ăn cÆ¡m xong, Ä‘ang ngồi nhìn mưa bên cá»a sổ. Tôi áp hai bà n tay và o má, tóc đã bắt đầu khô. Dì Hạnh há»i:
- Äói chưa Äông?
- Äói lắm rồi, chạy Ä‘ua vá»›i Thục ngoà i đưá»ng mệt ngất. Vừa mệt, vừa đói.
-Sao lại chạy đua, Thục đi bộ mà ?
-Thục Ä‘i xe xÃch lô.
Tôi kể lại cho dì Hạnh nghe chuyện tôi và Thục giáºn nhau ngoà i đưá»ng.
Dì lắc đầu cưá»i:
- Mai mốt Thục tới dì trêu Thục cho biết tay.
- Trá»i đất, nói dì nghe thôi, dì nói lại Thục cá»± Äông chết.
- Sợ lắm hả?
- HÆ¡i sợ sợ. - Tôi cưá»i.
Dì Hạnh thÃch thú cưá»i lá»›n. Bữa cÆ¡m bắt đầu chỉ có hai ngưá»i. Từ ngà y bà giúp việc nghỉ vá» quê, không khà cá»§a má»—i bữa cÆ¡m quanh quẩn cÅ©ng chỉ như thế. Hôm nay dì Hạnh Ä‘i thi vá», ghé chợ mua thêm thức ăn nên bữa cÆ¡m có vẻ nhiá»u mà u sắc. Ngà y thưá»ng ăn qua loa, nhất là những ngà y dì Hạnh lo há»c thi.
Dì Hạnh ngồi ăn cháºm chạp. Tôi đói nên ăn thấy ngon. Tôi định há»i những ngà y dì Hạnh lên Sà i Gòn có gì lạ. Nhưng thấy dì không nhắc tá»›i tôi ngại ngùng nên không há»i. Hình như có má»™t chuyện gì đó khá quan trá»ng mà dì giấu tôi, chưa chịu nói. Dì Hạnh bá»—ng ngước lên nhìn tôi nói:
-Và i hôm nữa bà giúp việc sẽ trở lên là m lại. Äông chắc được những bữa ăn ngon.
-Bao giá» váºy dì?
-Khoảng cuối tuần nà y.
-Như thế dì cũng rãnh. Thi xong dì định đi đâu chơi, lên Sà i Gòn lại?
-Dì không lên Sà i Gòn, cũng không định đi đâu, nhưng nếu Thục vỠquê ngoại Thục, thì dì đi theo.
-Äi Sà i Gòn vá» dì có gì buồn?
-Có gì đâu Äông, bình thưá»ng.
-Xem dì có vẻ lo âu.
- Chắc tại dì thức khuya há»c bà i cho kỳ thi nên mặt mà y nhăn nhó. Dì vừa soi gương, phải nghÄ© tá»›i gương mặt mình má»™t chút chứ.
Tôi cưá»i, không nói gì. Bữa cÆ¡m có hai ngưá»i thấy lạnh băng như cái rét còn ê ẩm trong ngưá»i tôi. Dì Hạnh nhắc tôi phải ăn nhiá»u, uống sữa, dù sao những ngà y tá»›i cÅ©ng là những ngà y lo âu cá»§a tôi, mà tôi đã gầy còm, có thể sẽ gầy thêm. Tôi cưá»i, lấy má»™t cây tăm xỉa răng Ä‘i ra ngoà i thá»m. Bầu trá»i thấp hẳn xuống để sá»a soạn tối. Theo vá»›i ánh đèn từ trong hắt ra tôi thấy những ngá»n cây xanh Ä‘en, đứng thầm lặng u buồn. Chuyến xe lá»a cuối cùng trong ngà y vá» vá»›i cÆ¡n mưa rả rÃch. Tiếng còi hú nghe u uồn như má»™t cuá»™c tiá»…n đưa nà o trên sân ga. Chuyến xe lá»a qua khá»i, tôi tiếp tục nghe lại những giá»t mưa gõ nhịp nhà ng trên mái ngói, những giá»t nước rÆ¡i xuống bên thá»m. Loà i cá» má»›i má»c đêm qua đã trổ bông, những cái bông trắng lấm tấm không hương thÆ¡m. Tiếng những con chim bị lạnh trong hà ng cây trước nhà kêu chiêm chiếp. Dì Hạnh Ä‘ang dá»n dẹp bà n ăn và lục đục dưới bếp. Cái lò than cháy âm ỉ lúc nãy dì đã cất. Tôi ngồi xuống ghế nghe nhạc. Cánh cá»a mở vá»›i bóng những giá»t mưa kéo xuống trong ánh sáng đèn. Má»™t lúc dì Hạnh trở lên mang cho tôi ly cà phê sữa.
Dì cÅ©ng có má»™t ly để trước mặt. Dì Hạnh mặc áo choà ng tránh lạnh, cái áo choà ng có những hoa lá»›n mà u trắng. Trông dì Hạnh xinh xắn như công chúa trong phim cổ tÃch.
- Dì lạnh à ?
Dì gáºt đầu cưá»i, tay dì cầm chiếc muá»—ng nhá» quáºy trong ly. Tiếng chạm cá»§a chiếc muá»—ng và o thà nh ly nghe quen thuá»™c như những đêm khuya tôi và dì ngồi uống cà phê ngoà i vưá»n.
- Dì xinh quá giống như một công chúa - tôi bảo.
- Äông kỳ.
Dì Hạnh ngượng ngùng cúi mặt. Tôi không rõ tình cảm cá»§a dì ra sao. Tôi thấy dì rất Ãt bạn trai, hầu như trong nhà nà y, dì chưa tiếp xúc vá»›i ngưá»i bạn trai nà o. Dì Hạnh kÃn đáo như má»™t thiếu phụ sống biệt láºp trong má»™t ngôi nhà không ai lui tá»›i. Äôi khi tôi thấy dì nháºn thư, lẫn trong xấp thư cá»§a tôi có thư cá»§a dì, bức thư là m mừng rỡ hay buồn rầu. Äi Sà i Gòn vá» dì đượm má»™t chút lo âu trên gương mặt, trong đôi mắt, tôi hiểu có má»™t diá»u gì đó là m dì khó nghÄ©. Nhưng dì chưa chịu nói. Rồi dì sẽ nói. Bởi từ trước tá»›i giá» dì chưa dấu tôi chuyện gì. Tôi không há»i, nhưng chỠđợi ở dì. Tôi lÆ¡ mÆ¡ nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u dá»± Ä‘oán cá»§a mình. Có thể lắm, nhưng tôi nghÄ© là dì Hạnh hãy còn bé. Dù sao dì cÅ©ng phải đỗ xong Tú tà i. Äi Sà i Gòn vá» dì mua cho tôi cây đà n. Tôi ao ước mãi mà chưa được. Món quà dì là m tôi cảm động cả ngà y. Tôi đã hát cho dì nghe suốt
cả buổi chiá»u những bản mà dì thÃch. Dì là m tôi bất ngá» quá, món quà dì cho mà tôi không bao giá» Ä‘oán ra. Khoảng thá»i gian sau nà y hình như giữa tôi và dì có má»™t cái gì ngượng ngùng khó giải thÃch. Sá»± thân thiết cảm thấy như là vÆ¡i Ä‘i.
Có lẽ tôi đã yêu Thục, tình cảm tôi đã dà nh hết cho má»™t ngưá»i con gái khác, dù ngưá»i đó là bạn thân nhất cá»§a dì. Tháºt ra trong căn nhà vắng, hai ngưá»i sống vá»›i nhau qua những ngà y tháng lặng lẽ trôi Ä‘i, sá»± thay đổi rất dá»… nháºn biết. Tôi không muốn như thế, nhưng rồi sá»± việc xảy ra. Tôi yêu Thục, đồng thá»i cÅ©ng rất quý mến dì Hạnh, nhưng có má»™t cảm tưởng xa cách nà o đó giữa tôi và dì Hạnh. Cả hai không ai nói gì, nhưng Ä‘á»u cảm thấy má»™t cách rất mÆ¡ hồ như thế.
- Äông hát Ä‘i.
- Nghe ngưá»i ta hát hay hÆ¡n.
- Dì tắt máy để Äông hát. Dì muốn nghe Äông hát hÆ¡n. Dì vừa tắt máy và đưa tôi cây đà n. Tôi cưá»i:
- Vừa cho ăn no bắt hát. Bà i gì đây công chúa?
- Äông kỳ, gá»i dì như thế đấy phải không?
- Hôm nay dì xinh xắn như một cô công chúa.
- Dì không thể nà o là công chúa được. Thục mới là công chúạ
- Thì hai cô công chúa cùng ở trong má»™t thá»i.
- Thôi hát đi ông.
- Bà i gì?
- Bà i gì Äông thÃch.
Tôi vừa đệm đà n vừa hát. Dì Hạnh im lặng nghe. Äôi mắt xa vá»i mông lung vá»›i những bà i hát buồn. Tôi hát không hay lắm. Hát liên tiếp theo lá»i yêu cầu cá»§a dì đến khi tôi mệt ngất, buông đà n. Dì bá»—ng nói:
- Nếu má»™t mai dì không còn ở đây, buồn không Äông?
- Dì đi đâu?
- Nói đùa thế.
- Dĩ nhiên là buồn.
Dì không muốn Ä‘i đâu hết. ở đây, Ä‘i há»c tiếp tục, há»c cho đến bao giá» chán há»c thì thôi. Cứ tưởng là m má»™t kẻ bá» trưá»ng mà đi dì chỉ chá»±c khóc. Dì nhá»› hai cây me ngoà i cổng trưá»ng. Nhá»› mùi xà o nấu cá»§a mấy ngôi nhà sau dãy lá»›p dì, nhá»› đủ thứ hết.
- Dì còn mấy năm nữa mới hết lớp kia mà ?
- Nhưng sợ dì phải bá» trưá»ng bất ngá».
- Theo chồng vỠxứ lạ à ?
Tôi nhìn dì cưá»i. Câu nói đùa cá»§a tôi là m dì cúi mặt. Tôi Ä‘á»c thấy ở mắt dì má»™t Ä‘iá»u bất ngá», tương tá»± như ý nghÄ© đùa bỡn cá»§a tôi. Tôi báºt cưá»i lá»›n:
- à , váºy mà dì dấu.
- Không phải đâu Äông.
Dì có vẻ hốt hoảng. Rồi dì lại nói tiếp, giá»ng bà ng hoà ng hÆ¡n:
-Nhưng cÅ©ng gần như váºy, dì đã được ngưá»i ta xem mắt. Ba dì kỳ quá, không hiểu rằng dì hãy còn bé lắm sao?
-Dì lớn rồi chứ.
-Äông xạo.
-Con gái thi trung há»c là đã lá»›n. Có ngưá»i tuổi dì đã có chồng, đẻ con.
-Dì ngượng quá, dì đâu có quen ông Ä‘o. Tôi há»i:
- "Anh ta" quen với ba dì trên đó à ?
-Quen thân má»›i chết chứ. Hai bên đã định dì từ lúc nà o dì đâu có biết. Khi lên má»›i vỡ lẽ ra. Ông ta há»c y khoa, tá»›i xem mắt dì là m dì ngượng đến khóc được.
-Rồi dì tÃnh thế nà o?
-Dì không tÃnh gì hết, ba dì tÃnh. Dì chán quá.
-Nhưng dì phải có phản ứng chứ.
- DÄ© nhiên dì không bằng lòng. Vá»›i lý do dì còn Ä‘i há»c, không muốn bá» há»c. Bên kia bảo chỉ cần má»™t lá»i hứa, rồi chá» dì bao giá» cÅ©ng được.
-Váºy thì có gì khó khăn đâu? Vui vẻ nữa là đằng khác.
-Äông mà cÅ©ng nói như váºy nữa sao?
- Như thế Äông sắp có thêm ngưá»i bà con từ trên trá»i rÆ¡i xuống. Không đồng ý cÅ©ng uổng.
- Äông ác lắm, tưởng nói Äông nghe để có ý kiến gì, ai ngá» Äông nói theo ngưá»i ta.
-Chứ Äông biết là m sao bây giá».
-Ãt nhất Äông cÅ©ng có ý kiến.
-ý kiến cá»§a Äông nhiá»u lắm.
-Thì nói đi.
-Theo chồng là thượng sách.
Dì Hạnh lưá»m tôi. Dì giáºn thiệt tình. Tôi không hiểu vì sao chuyện dì được ngưá»i ta coi mắt xem lại có vẻ quan trá»ng như thế. Nếu không bằng lòng dì cứ nói thẳng ra, có sao đâu. Tôi nói:
-Không đùa nữa, ý kiến cá»§a Äông như thế nãy. Nếu dì muốn há»c nữa thì cứ từ chối khéo.
-Nói như Äông dá»… quá, ba dì bằng lòng rồi, dì hết ý kiến.
-Äùa, chứ dì không chịu ai bắt ép dì được.
-Dì sẽ đi tu.
Tôi thấy hai giá»t nước mắt lăn xuống má dì Hạnh. Tôi Ä‘iếng ngưá»i. Không ngá» câu chuyện tưởng đùa thế mà là m cho dì khổ sở tháºt sá»±. Tôi há»i:
- Bá»™ quan trá»ng tháºt sao dì?
- Không quan trá»ng thì nói là m gì.
-Tôi báºt cưá»i. Dì Hạnh tháºt là trẻ con. Như thế nà y mà có chồng chắc chỉ là m cho ông chồng tốn kẹo dá»— tối ngà y thôi. Tôi há»i:
-Ông chồng tương lai của dì "bô trai" không?
-Dì "quê" quá, không có nhìn mặt anh ta.
-Trá»i đất.
- Mai mốt ba dì dám đưa xuống dưới nà y chơi lắm à . Dì phải đi vỠquê với Thục gấp mới được.
Tôi không biết nói sao vá»›i dì Hạnh. Câu chuyện có vẻ đùa bỡn quá. Nếu dì Hạnh có chồng cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u bất ngá» tháºt. Căn nhà rồi cÅ©ng chỉ còn có má»™t mình tôi vá»›i bà giúp việc. Nếu dì Hạnh Ä‘i tháºt, chắc tôi cÅ©ng bá» Ä‘i luôn. Nhưng tôi vẫn nghÄ© chuyện vẫn là má»™t trò đùa. Anh chà ng nà o đó chắc là thÃch chÆ¡i búp bê. Tôi đứng lên Ä‘i ra ngoà i thá»m. Tôi muốn cưá»i lá»›n khi nghÄ© mai mốt dì Hạnh sẽ lấy chồng.
Tôi trở và o, dì Hạnh ngước mắt há»i:
- Mấy giá» rồi Äông?
Tôi xem đồng hồ, đáp:
- Gần tám giá».
- Váºy mà tưởng khuya rồi, dì có cảm tưởng thá»i gian Ä‘i nhanh trong những cÆ¡n mưa tối.
- Hôm nay sao lại mưa kỳ thế dì nhỉ, mưa à o ạt, rồi tạnh, rồi mưa tiếp, cơn mưa nà o cũng to, như có bão ở đâu.
-Có thể lắm, gió mạnh hÆ¡n những cÆ¡n mưa thưá»ng.
-Lúc chiá»u có má»™t cây phượng ngã trước nhà Thục.
-Cây phượng đó chết rồi sao, nó hãy còn tươi tốt lắm kia mà .
-Tại có gió lốc. Lúc chiá»u chạy xe ngang qua bá» sông mà gió thổi Äông muốn bay.
Dì Hạnh thở ra:
- Như thế chắc là có bão rồi. Tôi nói:
-Lâu lâu bão má»™t tráºn cÅ©ng thú, sống trong thà nh phố nắng lá»a nà y hoà i cÅ©ng Ä‘iên đầu.
-Nếu có bão tháºt, Äông là m gì?
-Ngồi nhà há»c bà i, Ä‘á»c sách, nghe nhạc, hát hò, nhìn mưa bão ngoà i trá»i.
-Bão là m dì sợ muốn chết.
Dì kể cho tôi nghe tráºn bão năm Thìn, theo lá»i mẹ dì thuáºt lại. Dì hình dung ra má»™t tráºn bão lụt kinh khiếp chưa từng thấy. Nhà cá»a, cây cối, ngưá»i chết, súc váºt trôi lỠđỠtrên dòng nước lÅ©. Mưa gió đầy trá»i, ngà y cÅ©ng như đêm, thá»i gian không còn có ý nghÄ©a nữa. Dì có vẻ bị ám ảnh câu chuyện trên. Tôi cưá»i:
- Chắc không có má»™t tráºn bão nà o dữ dá»™i như thế đâu. Chúng ta Ä‘ang ở giữa mùa hè.
-Nhưng mùa hè lại ở trong mùa mưa.
-Mưa lớn thôi, chứ là m gì có bão lụt dữ dội.
-Äông không biết chứ tỉnh nà y có những cÆ¡n mưa là m cho nước sông lên ngáºp hết những con đưá»ng phố.
-Như váºy thú lắm, dì sẽ Ä‘i chợ bằng thuyá»n.
- Cá»±c lắm Äông Æ¡i. Nhà cá»a mình cÅ©ng ngáºp nước. Rét cóng chân tay. Có ngưá»i đói nữa là .
- Không có dữ dá»™i như váºy đâu. Mưa rồi sẽ tạnh kia mà . Mình Ä‘ang ở trong mùa mưa dầm. Có khi mưa suốt cả đêm cả ngà y. Nhưng rồi sẽ tạnh.
-Mưa to, gió lớn là m dì sợ.
Tôi cưá»i, uống cạn ly cà phê. Dì Hạnh ngồi thu mình trong ghế rá»™ng, hai tay vòng trước ngá»±c. Dì có vẻ lạnh, tôi ra đóng cá»a lại. Tiếng mưa và tiếng gió Ä‘áºp mạnh nghe bồi hồi. Dì dáo dác há»i:
- Äông có nghe những tà u chuối Ä‘áºp không? Tôi lắng nghe rồi gáºt đầu. Dì nói:
- Nghe ghê, chắc dì không dám ngủ.
- Có gì đâu, đó là những cơn gió.
- Äông lạnh không?
- Lạnh chứ.
- Dì rét cóng. Bây giá» có cho nhiá»u tiá»n dì cÅ©ng không dám ra ngoà i.
Tôi cưá»i, ly cà phê dì Hạnh cÅ©ng vÆ¡i cạn. Mặ dì tái xanh không còn rạng rỡ như lúc tôi vừa vá» nữa, dì lạnh tháºt sá»±. Tôi nói:
-Dì nên đi ngủ sớm, và o phòng trùm chăn chắc ấm. Mưa có vẻ kéo dà i tới sáng đêm nay.
-Sáng mai có gì?
-Bình thưá»ng, mưa tạnh mặt trá»i lại lên.
-Dì sợ là m sao?
- Dì cần hÆ¡ không, Äông mang lò than lên. Bây giá» ngưá»i lạnh lại là dì rồi. Äông không sao cả.
Tôi chạy xuống bếp mang lò than lên, quạt than cháy Ä‘á», khi than bén lá»a, tôi đẩy tá»›i chân dì Hạnh. Dì bắt đầu hÆ¡ hai bà n tay, áp lên má. Tôi nhìn hai cổ tay dì tròn lẵn, trắng muốt. Con gái vẫn hay sợ vẩn vÆ¡. Tôi thÃch má»™t đêm mưa dà i, ngá»§ ngon. Nếu đêm nay tôi không há»c bà i tôi sẽ đánh má»™t giấc tá»›i sáng.
- Äông không há»c bà i à ?
- Sắp há»c, dì Ä‘i ngá»§ chưa?
- Dì chưa buồn ngủ.
- Äông mang bà i xuống đây há»c.
Tôi vá» phòng. Lúc chiá»u quên gà i cá»a sổ nên mưa tạt hết và o phòng. Những cuốn sách ướt sÅ©ng nước. Tôi lấy khăn khô, loay hoay dá»n dẹp má»™t lúc lâu rồi đóng cá»a sổ lại, để ngá»n đèn nhá» gần kệ sách. Tôi Ä‘i qua khoảng hà nh lang đầy bụi mưa và gió lạnh. Hà ng nhạc ngá»±a à o ạt dưới mưa. Äêm mù mịt. Tôi nhá»› Thục, má»™t buổi chiá»u nà o tá»›i đây, nà ng cÅ©ng Ä‘i qua khoảng hà nh lang nà y. Căn phòng cá»§a tôi như còn hÆ¡i ấm, tôi ngâm khẽ mấy câu thÆ¡ nói vá» má»™t ngưá»i tình đã mất. Tôi chưa nói gì vá»›i Thục. Nhưng tôi yêu Thục hÆ¡n những lá»i
ấy. Tôi cầm mấy cuốn sách trên tay, Ä‘i dá»c khoảng hà nh lang trống xuống nhà . Dì Hạnh vẫn ngồi hÆ¡ trên ngá»n lá»a Ä‘á». Những cục than hồng là m á»ng đôi má dì.
- Sao lâu thế Äông?
- Căn phòng bị mưa tạt ướt hết, ngà y mai phải phơi sách.
- Mưa là m sao tạt và o được?
- Lúc chiá»u Äông quên đóng cá»a sổ.
- Äông đãng trà ghê.
Tôi cưá»i và ngồi trong ghế ôn bà i. Tiếng than nổ lốp bốp trong lò nghe vui tai. Tôi nhá»› tá»›i những ngà y cáºn tết ở quê nhà , trá»i lạnh, rét cóng như bây giá». Mẹ tôi cÅ©ng thổi cho tôi má»™t lò lá»a để hÆ¡ tay. Mùi thÆ¡m cá»§a lá bị đốt nghe thoang thoảng trong gió có hương cây bông gòn đổ xuống. Tôi lần giở những trang sách, Ä‘á»c mà trà óc phiêu du táºn đâu đâu. Thục giá» Ä‘ang là m gì. Không há»c bà i chắc nà ng ngá»§ sá»›m. Tôi tưởng tượng phòng Thục ngá»§ có má»™t cái cá»a sổ mở ra khu vưá»n, trong khu vưá»n có má»™t cây bông trang, mưa là m cây bông trang rụng bông hết, sáng ra Thục sẽ thấy những cánh bông trang rụng trắng mặt đất. Nhưng biết đâu giá» Thục chưa ngá»§, nà ng vẫn ngồi bên cá»a sổ nhìn mưa bão, lo âu, sợ hãi như dì Hạnh.
- Äông nghe nhạc không?
- Dì mở nhá» thôi, khó há»c bà i quá.
- Dì không há»c bà i, nhưng cÅ©ng khó ngá»§. Cho dì mượn má»™t cuốn sách. Tôi nói:
- Toà n sách há»c.
- Tiểu thuyết cơ.
- Trên phòng.
- Äông lên lấy cho dì cuốn sách, bây giá» dì chỉ có nước ngồi đây, chả dám Ä‘i đâu.
Tôi lại trở lên phòng tìm cho dì cuốn tiểu thuyết, lúc trở xuống tôi nghe dì vặn nhạc nhá». Dì cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c chưa?
Tôi gáºt đầu, ném cho dì cuốn sách. Hai ngưá»i im lặng vá»›i công việc cá»§a mình, trong lúc tiếng nhạc như lướt Ä‘i trong căn phòng rá»™ng. Tôi há»c má»™t lúc, cầm quyển sách đứng lên Ä‘i lòng vòng. Mưa vẫn không thấy ngá»›t chút nà o, hÆ¡i lạnh cà ng trà n ngáºp căn phòng. Dì Hạnh ngẩng lên nói:
- Bão tháºt rồi Äông à .
- Không đâu, chỉ mưa lớn thôi.
- Dì nghe cả tiếng cà nh cây gãy nữa kia.
-Gió mạnh, những cà nh cây khô Ä‘á»u gãy. Trước nhà mình thiếu gì cà nh cây khô.
-Bão tháºt rồi.
-Dì Ä‘ang Ä‘á»c tá»›i Ä‘oạn nà o trong quyển sách đó?
-Äoạn "chà ng" Ä‘ang dá»± định biên má»™t bức thư cho "nà ng" .
Tôi buồn cưá»i, nghÄ© tá»›i trưá»ng hợp cá»§a mình. Dá»± định biên má»™t bức thư cho Thục mà vẫn chưa biên được. Chưa có má»™t lý lẽ nà o, chưa má»™t nguyên cá»› nà o. Tại sao lại không biên thư trong đêm mưa nà y. Tôi há»i dì:
- Liệu anh chà ng đó có thà nh công không dì?
- DÄ© nhiên, vì hai ngưá»i sẽ yêu nhau.
- NhỠmột bức thư?
- Không, nhá» bức thư là m cái cá»›. Dì Hạnh ngước nhìn tôi cưá»i:
-Äông cÅ©ng liệu mà biên má»™t bức thư cho "nà ng" Ä‘i. Thục có nhiá»u anh chà ng để ý lắm đấy, coi chừng trá»… tà u.
Tôi cưá»i, cầm cuốn sách trong tay, vừa Ä‘i vừa há»c. nãy giá» tôi vẫn không nhá»› được gì. Tôi chỉ nhá»› má»—i đôi mắt Thục. Tôi trở lại ngồi xuống ghế, ném cuốn sách trên bà n, thở hắt ra:
- Há»c không vô.
- Tại mưa phải không?
- Tại nhiá»u thứ.
- Chuyện hai ngưá»i Ä‘i tá»›i đâu rồi, Äông?
- Thân nhau má»™t chút, há»n giáºn Ä‘á»u Ä‘á»u.
- Vui không?
-Vui lắm, nhưng mà cÅ©ng buồn lắm. Nhất là buổi chiá»u nay. Hai đứa đã rượt Ä‘uổi nhau dưới trá»i mưa tầm tả.
-Có bắt được nhau không?
- May quá, gặp anh xÃch lô già . Äạp xe không nổi, cÅ©ng đỡ. Bây giá» thì huá».
-Tối nay ngủ được không?
-Chắc được.
Dì Hạnh trêu tôi. Äôi mắt dì tháºt tinh nghịch. Như thế, dì Hạnh có những lúc buồn rồi đột nhiên vui vẻ, nghịch ngợm bất ngá». Mắt dì lại lướt qua những trang sách. Tôi không hiểu dì Ä‘á»c những gì. Truyện nà y tôi chưa Ä‘á»c, nhưng cÅ©ng biết sÆ¡ ná»™i dung. Má»™t câu chuyện tình chả lấy gì là m xuất sắc. Tôi thi xong, sẽ tuyển lại kệ sách cá»§a mình, những cuốn nà o hay giữ lại, những cuốn nà o dở cân bán kà lô. Nhìn những cuốn sách èo uá»™t nằm trong kệ Tôi bắt bá»±c mình.
- Thục Ä‘áºu, Äông thưởng gì?
- Chưa nghĩ ra.
- Dì Ä‘áºu?
- Cũng chưa nghĩ ra.
-Phải nghÄ© từ bây giá» Ä‘i chứ. Là m con trai đôi khi cÅ©ng phải biết để ý tá»›i phương tiện giao tế má»™t chút. Con gái thÃch những cái săn sóc nhá» nhặt dà nh cho há».
Tôi cám Æ¡n thầm dì Hạnh, dì đã gián tiếp nhắc nhở tôi nghÄ© tá»›i Thục. Quả tháºt tôi chưa bao giá» nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u dì Hạnh nói. Những món quà tặng nhau đối vá»›i tôi là má»™t Ä‘iá»u thừa, là m dáng, và mất nhiá»u thì giá». Tôi tưởng khi ngưá»i ta thân thiết vá»›i nhau chỉ cần nói chuyện nhìn nhau thôi cÅ©ng đủ. Con trai quả tháºt là dá»ng dưng, lÆ¡ đãng.
- Sẽ nghiên cứu vấn đỠdì vừa nói.
- Coi chừng muá»™n đấy nhé. Äừng có nghệ sÄ© quá ông Æ¡i.
Dì Hạnh mỉm cưá»i, tiếp tục Ä‘á»c cuốn sách. Tôi ngồi nhìn lò lá»a âm ỉ cháy, những cục than hồng gây cho tôi cảm tưởng hÆ¡i ấm còn đầy trong căn phòng. Bây giá» tôi má»›i ngạc nhiên vá» cÆ¡n mưa khác thưá»ng, nó dai dẳng, kéo theo những tráºn gió mạnh lạnh buốt. Tôi bắt đầu lo ngại má»™t cÆ¡n bão lá»›n.
- Liệu có bão không dì Hạnh?
- Có thể lắm. CÆ¡n mưa kéo dà i có vẻ khác thưá»ng.
Tôi không há»c được. Äêm mưa thưá»ng là m cho tôi bà ng hoà ng nhá»› những cái không đâu. Những ká»· niệm má»™t thuở ấu thÆ¡ xa xưa nà o hình như cÅ©ng trở vá» bằng những chiếc bóng Ä‘en Ä‘áºm, hằn lên trà não. Äêm nay, tôi lại thấy nhá»› vu vÆ¡, buồn man mác theo những giá»t mưa gõ trên mái ngói. Tôi Ä‘i lòng vòng trong căn phòng rá»™ng. Dì Hạnh cúi đầu và o quyển sách. Lò than dưới chân dì sắp tan. Tôi cÅ©ng bắt đầu thấy lạnh. Tôi co hai vai, nghe ngóng mưa bên ngoà i. Những cÆ¡n gió vi vút như thổi qua má»™t rừng thông.
- Äông lạnh rồi à ?
- Thấm lạnh, mưa và gió lớn quá. Dì nghe thấy không?
- Nghe. Nếu có một mình dì chắc dì không dám ở trong nhà nà y.
- Dì sẽ đi đâu?
-Tới Thục. à , ước gì có Thục tới, hai đứa sẽ ngủ với nhau, tha hồ tâm sự suốt đêm mưa, thú vị lắm.
Dì Hạnh ngó tôi. Äôi mắt dì Ä‘en sâu như má»™t ná»—i buồn. Tôi cÅ©ng nhá»› Thục quá. Tôi bá»—ng có ý định xách xe chạy tá»›i nhà Thục, nhưng tôi biết dù có kêu rát cổ há»ng, Thục cÅ©ng không dám mở cá»a cho tôi và o. Biết đâu, giá» nà y Thục đã ngá»§ ngon là nh. Tôi bá» dì Hạnh ngồi má»™t mình, Ä‘i lên lầu. Tá»± nhiên tôi thÃch đứng ngoà i bao lÆ¡n nhìn xuống khu vưá»n trong khi mưa to gió lá»›n như thế nà y.
Chương 8
Mưa bão kéo dà i hai hôm liá»n. Nước sông dâng lên ngáºp hết tất cả các con đưá»ng trong tỉnh lỵ. Bây giá» tôi biết là tráºn lụt bắt đầu vì những cÆ¡n mưa lá»›n và gió to. Buổi sáng sá»›m không nghe tiếng còi xe lá»a hú, tiếng máy nổ dáºp dình và ngá»n đèn pha sáng hoắc bao quát má»™t vùng sương mù Ä‘á»ng trên cây lá
tá»± nhiên tôi nghe nao nao buồn. Tôi nằm yên lắng nghe mưa gió ngoà i trá»i, cái rét căm căm ngấm sâu và o da thịt. Các con đưá»ng bắt đầu ngáºp từ chiá»u tối qua, lúc xe phóng thanh cá»§a Ty thông tin tỉnh chạy khắp nÆ¡i loan báo tráºn lụt Ä‘ang vá» trong tỉnh lỵ, và yêu cầu má»i ngưá»i đỠphòng lụt. ÄÆ°á»ng phố từ tối đã thưa ngưá»i Ä‘i, vắng xe cá»™, hà ng quán đóng cá»a. Tôi không biết tôi Ä‘ang là m gì, cảm tưởng như những ngà y mưa gió nước dâng lên có thể kéo dà i đến má»™t thế ká»·. Trong khi dì Hạnh bảo đây là tráºn lụt thưá»ng lệ má»—i năm và mưa lÅ© nếu có, năm đó có mưa to gió lá»›n và o đúng dịp nước dưới sông dâng cao. Tráºn lụt không kéo dà i quá ba ngà y, mưa tạnh nước sông bắt đầu rút, tỉnh lỵ sẽ trở lại sinh hoạt bình thưá»ng. Tôi thấy ba ngà y không gặp Thục cÅ©ng là ba thế ká»· dà i. Hai hôm
rồi tôi Ä‘i ra, Ä‘i và o nhìn nước trắng xóa các con đưá»ng. Dì Hạnh cẩn tháºn mang các đồ đạc thức ăn lên để trên những chá»— cao khi nước bắt đầu ngáºp và o đến nhà . Hôm nay, dì dá»n hẳn lên trên lầu. Tôi và dì ngá»§ chung má»™t phòng. Tôi nhưá»ng giưá»ng tôi cho dì, xách tấm nệm cá»§a dì nằm dưới đất.
Tôi nghe dì há»i:
- Äông thức rồi hả?
- Thức.
Tôi thấy dì Hạnh ngôi bó gối trên giưá»ng. Chiếc áo choà ng hoa trắng rá»™ng thùng thình là m dì giống con mèo Ä‘ang trùm chăn. Dì co ro trong hÆ¡i lạnh.
- Thấy nước đã rút bá»›t chưa Äông?
- Mưa còn dai dẳng thế kia sức mấy mà nước rút được.
- Chắc cũng phải hết một hôm nữa.
- Má»™t thế ká»· dà i. Dì cưá»i khúc khÃch:
- Mưa bão là m ngăn cách hả, buồn không?
-Tôi ngồi báºt dáºy. Căn phòng còn mù trong bóng tối mấy ngà y qua Ä‘iện cúp, nhà cÅ©ng hết đèn cầy nên chúng tôi sống trong bóng tối. Má»™t thùng quẹt cá»§a tôi đã hết không còn que diêm nà o. Sáng nay tôi thèm Ä‘iếu thuốc, má»™t hÆ¡i khói, nhưng đà o đâu ra que diêm báºt lá»a bây giá». Tôi kêu:
-Chết rồi, hết diêm là m sao hôm nay Ä‘i nhúm lá»a?
-Chút qua nhà bên cạnh xin. Tôi nổi sùng:
- Cái thằng bé con ấy hả? Nó ăn cắp ở đâu được chiếc xuồng nhỠbơi tung tăng ra vẻ khoái chà lắm. Sao dì không nhỠnó chở ra chợ luôn.
-Nó đỠnghị chở dì đi chợ hôm trước cơ, dì chưa đồng ý.
-Äồng ý gấp Ä‘i chứ. ÄÆ°á»£c ra phố bằng xuồng, có ngưá»i chèo, dung dăng dung dẻ, khoái chết được.
-Äông có vẻ không ưa ngưá»i ta.
-Thằng đó công tá» sữa, bạn Äông không đứa nà o ưa.
-Nó tốt với dì lắm.
Tôi muốn nói nó "mê" dì nên nó má»›i tốt, nhưng tôi thấy kỳ quá. Thằng bé con ấy mà trò trống gì khiến tôi phải báºn tâm. Tôi cưá»i:
- Hôm nay cũng hết thức ăn.
- Äông Ä‘i chợ má»™t bữa nhé.
- Trá»i đất.
Con trai Ä‘i chợ thiếu gì, nhất là trong trưá»ng hợp nà y. Con gái không biết lá»™i, lỡ rÆ¡i tõm xuống nước thì sao?
- Nước đâu có cao khá»i đầu mà dì lo.
-Nhưng rớt xuống dưới cũng đủ chết vì sợ lạnh rồi. Dì sợ nhất là nước, nhìn nước chảy dưới chân cầu dì cũng đủ thấy chóng mặt muốn té nhà o xuống.
-Äông bÆ¡i ra chợ ha?
Dì Hạnh cưá»i:
- Tôi há»i.
-Sẽ mượn thằng bé bên nhà cho Äông chiếc xuồng. Äông có quyá»n tá»›i thăm "nà ng". Nhưng nhá»› Ä‘i chợ mua thức ăn, đèn cầy, diêm quẹt. Tối nay phải có đèn, dì sợ ma gần chết. May mà có Äông ngá»§ chung phòng, nếu không, chắc dì đứt tim từ mấy hôm nay rồi.
Tôi không còn lý do gì để khá»i Ä‘i chợ nữa. Tôi nhá»› Thục quá rồi. ÄÆ°á»ng chỉ Ä‘i được bằng xuồng thôi, mấy ngà y qua tôi mong mượn được chiếc xuồng để tá»›i thăm Thục, nhưng không biết mượn ở đâu. Bây giá» dì Hạnh đỠnghị như váºy tôi mừng như mở cá» trong bụng. Nhưng tôi cÅ©ng là m bá»™ nói:
-Äi chợ, trá»i Æ¡i. Äông biết mua cái gì bây giá».
- Dì biên cho miếng giấy, mua y theo đó là có thể dùng tới mấy hôm. May bà giúp việc chưa lên kịp, bà lên chắc bà ớn cảnh nước chảy trà n và o nhà như một con sông như thế nà y.
Dì Hạnh tụt xuống giưá»ng chạy ra ngoà i bao lÆ¡n hứng nước mưa rá»a mặt.
Dì kêu:
- Äông Æ¡i Äông.
Tôi chạy ra. Dì Hạnh nói:
-Äông xuống nhà lấy cho dì cái bà n chải vá»›i ống kem. Hôm qua dì bá» quên trong phòng tắm.
- Trá»i Æ¡i bây giá» lá»™i nước xuống nhà , rồi lên thay đồ khô, rét lắm, dì xà i bà n chải và kem cá»§a Äông Ä‘i.
Tôi lấy kem và bà n chải đánh răng cá»§a tôi đưa dì. Những giá»t nước mưa bị gió cuốn hắt và o mặt tôi lạnh buốt. Dì Hạnh nhoà i ngưá»i ra bao lÆ¡n đánh răng, những giá»t nước mưa bắn tá»›i tấp và o mặt dì, những giá»t nước như những giá»t sương. PhÃa dưới đưá»ng nước trà n ngáºp, khu vưá»n chìm sâu dưới đáy nước, chỉ còn những cây cao lú ngá»n qua má»™t khoảng không gian, những đám lá tiêu Ä‘iá»u trông tháºt tá»™i nghiệp. Mưa giăng mù ngoà i trá»i, gió à o ạt trên những đỉnh cây. Hà ng nhạc ngá»±a rung chuyển mạnh nhưng không có tiếng hát. Tôi thấy những chiếc xuồng bÆ¡i xuôi ngược từ đằng xa, những ngưá»i mặt áo Ä‘i mưa đội nón lá trùm kÃn như những chiếc bóng Ä‘uổi chim trên ruá»™ng lúc và o mùa gặt.
Thằng bé bên cạnh nhà như thưá»ng lệ, há»… thấy dì Hạnh thức dáºy ra đứng ngoà i bao lÆ¡n là nó chèo xuồng tá»›i. Tôi nghÄ© chắc nó đứng rình đâu đó, và chỠđợi má»™t cách táºn tâm. Dì Hạnh ngó tôi cưá»i. Tôi nói:
- Bạn thân của dì tới, đúng hẹn ghê. Dì Hạnh cự:
- Ai là bạn thân vá»›i nó, Äông nói ẩu không.
-Chứ Ãt khi thấy dì nói chuyện vá»›i ai ngoà i thằng công tá» sữa đó. Hôm nay "chà ng" diện ác.
Thằng bé mặc áo len cổ cao, khoác ngoà i cái áo mưa đắt tiá»n, đầu đội nón rá»™ng và nh. Nó cặp xuồng và o cưá»i duyên vá»›i dì Hạnh:
- Mới thức hả?
Dì Hạnh còn ngáºm má»™t ngụm nước trong miệng, dì ư ư rồi gáºt đầu. Nó há»›n hở há»i:
- Ăn sáng chưa? Tôi nói:
- Nhà hết thức ăn từ hôm qua, chưa đi mua được.
Nó há»i tôi:
- Bạn đói không?
- Chưa.
Phải ăn chứ, nước còn dâng cao nữa chưa chắc ngà y mai đã rút đâu.
Nó nói chuyện nhát gừng vá»›i tôi. Tôi cÅ©ng nói chuyện nhát gừng vá»›i nó. Tá»± nhiên tôi ghét thằng nà y kinh khá»§ng, có lẽ tại cái bá» ngoà i hà o nhoáng cá»§a nó. Con trai mà lúc nà o cÅ©ng diện như con gái. Nó mê dì Hạnh như Ä‘iếu đổ rồi, không còn nghi ngá» gì nữa. Nó chá» cho dì Hạnh súc miệng đánh răng xong, cưá»i rất tươi há»i:
- Có bánh mì với trứng chiên, Hạnh ăn không? Dì Hạnh ngó tôi. Tôi nói khẽ với dì:
-Bắt nó cho năm ổ bánh mì, má»™t chục cái trứng. ở nhà có chuối già mang tá»›i má»™t nải. Há»i xin nó mấy cái há»™p quẹt luôn.
-Chi váºy?
-Äông hút thuốc.
Dì Hạnh quay lại đáp lá»i thằng bé:
- Ăn chứ.
- ChỠmột chút nhé, tớ vỠnhà lấy mang qua ngay.
Dì Hạnh dặn theo thằng bé đúng những lá»i tôi nói vá»›i dì. Thằng bé có vẻ sung sướng khi được dì Hạnh nói chuyện nhiá»u vá»›i nó. Quả nhiên má»™t lúc nó mang qua hai ổ bánh mì lá»›n, má»™t đĩa trứng chiên, ná»a chai xì dầu và ná»a nải chuối già to tướng. Nó cưá»i bảo:
- Còn bao nhiêu đó ăn đỡ. Ngà y mai sẽ có nhiá»u hÆ¡n. Tôi nhắc dì Hạnh:
- Dì há»i mượn nó chiếc xuồng Ä‘i.
Dì Hạnh kiếm chuyện há»i thăm thằng bé má»™t lúc rồi há»i mượn nó chiếc xuồng. Nó ngạc nhiên.
- Hạnh đi xuồng được hả?
- Không, Äông Ä‘i.
- Hạnh cần gì tôi chở đi cho.
-Äông phải ra phố có việc, vá»›i lại ra chợ để mua thức ăn. Nhà hết thức ăn rồi.
Tôi gãi đúng chỗ ngứa của nó:
- Bạn lên đây chơi, tôi mượn đi một lát rồi vỠtrả.
- Biết chèo không? Nó vênh mặt há»i tôi.
-Yên chÃ, tôi từng biểu diá»…n cho xuồng láºt ngá»a giữa sông rồi xốc nước chạy lại như thưá»ng.
-Ngay bây giỠhả?
-Ngay bây giá».
Nó quăng dây cột xuồng rồi đu theo nhánh cây để lên lầu. Tôi và dì Hạnh ăn bánh mì với trứng. Tôi còn bỠthêm mấy trái chuối trong túi áo mưa. Dì Hạnh biên cho tôi những thứ cần mua trong một mảnh giấỵ Dì dặn:
- Äông thấy cần gì nữa có thể mua thêm.
- Bao nhiêu đây cũng ứ hơi rồi.
-Nhá»› mua đèn cầy và há»™p quẹt nhé. Quên thì ngá»§ thầm tối nữa, và nhịn đói má»™t ngà y. Cho dì gởi lá»i thăm nhá» Thục, bảo rằng dì nhá»› Thục quá.
Tôi chà o thằng bé, bảo nó ở chÆ¡i chá» tôi vỠđừng ngại gì cả. Tôi biết nó chẳng mong tôi vá» sá»›m đâu và bao giá» trả xuồng cho nó cÅ©ng được, cà ng lâu cà ng tốt. Tôi nheo mắt cưá»i vá»›i dì Hạnh rồi tuá»™t xuống theo nhánh cây thằng bé Ä‘u lên. Tôi mở dây cá»™t, cầm mái dầm và chèo xuồng ra đưá»ng.
Trên con đưá»ng thưá»ng ngà y xe cá»™ Ä‘i lại bây giỠđầy những chiếc xuồng xuôi ngược. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng trên lầu nhìn xuống đưá»ng, nhà nà o không có lầu thì di chuyển theo mức nước má»™t bá»™ ván cao nhất trong nhà cÅ©ng là chá»— trú
ẩn của một gia đình. HỠở đó như ở giữa một hòn đảo. Ăn uống nấu nướng trên đó, tiếp xúc đi lại bằng xuồng, chỠcho mực nước rút và mưa gió tạnh. Tôi tới thẳng nhà Thục. Nà ng ngồi bó gối trên bộ ván cao nhìn ra mưa. Tôi đến là m
Thục ứa nước mắt. Tôi cá»™t xuồng và o chân bá»™ ván há»i Thục:
- Nhà đi đâu hết váºy Thục?
- Äi qua sông thăm bà ná»™i rồi.
- Sao ngồi buồn quá váºy?
- Sợ.
- Sợ gì? Có gì mà Thục phải sợ.
- Bao giá» nước rút Äông nhỉ?
- Chừng và i hôm nữa.
- Sao lâu váºy? - Thục há»i vá»›i vẻ lo lắng. Tôi nhìn ra mưa, chép miệng:
- Mưa gió coi bộ không vơi được. Nước cà ng ngà y cà ng dâng cao chứ chả chịu rút xuống một tà nà o.
Thục mặc áo len, nhưng hai ống quần ướt sÅ©ng nước, đầu không chải, tóc tai rÅ© rượi che cả khuôn mặt buồn. Xung quanh Thục là nồi niêu soong chảo, quần áo mùng má»n, túm trong những bá»c vải to tướng. Thục nói như khóc:
-Tự nhiên mưa lớn, rồi nước dâng trà n và o nhà . Mấy hôm ngồi mãi trên bộ ván nà y không đi đâu được.
- Nhớ Thục kinh khủng, bữa nay mới mượn được chiếc xuồng của thằng bé si tình nhà bên cạnh nên tới thăm Thục.
Tôi thấy trên cái lò than có má»™t nồi cÆ¡m, khói lên nghi ngút. Tôi há»i Thục:
- Là m gì váºy?
- Nấu cơm.
- Sá»›m váºy, Thục Ä‘i chợ chưa?
-Má Ä‘i chợ từ sáng rồi cùng vá»›i ba và Hiá»n sang thăm bà ná»™i, giao nhà cho Thục giữ.
-Thục muốn đi chơi không?
Thục chá»›p nhanh mắt nhìn ra ngoà i trá»i. Trong má»™t thoáng, gương mặt Thục sáng lên rồi Thục nói, hết sức buồn:
- Thục phải coi nhà , nấu cơm. Trưa Thục mới rảnh được.
- BỠnhà một lát không được sao?
- Ba vỠthấy bỠnhà đi ông la chết.
-Tôi ngồi cầm mái chèo quáºy nước. Thục chống cằm nhìn mưa, hai giá»t lệ còn Ä‘á»ng quanh khoé mắt. Tôi biết là Thục xúc động lắm khi thấy tôi tá»›i, cÅ©ng như tôi mừng rỡ khi thấy Thục ngồi trên bá»™ ván nhìn mưa. Tôi chỉ sợ Thục phải dá»n nhà đi đâu, hay qua bên kia sông ở nhá» nhà bà ná»™i tôi sẽ không là m sao tìm ra Thục được. Bây giá» Thục ngồi đây trên bá»™ ván cao lè tè ngang vá»›i má»±c nước. Thục ngồi đó, tóc tai rÅ© rượi, gương mặt bÆ¡ phá» canh chừng nồi cÆ¡m Ä‘ang sôi. Tôi bảo Thục:
- Ngồi đây má»™t lát nhé. Äông sẽ trở lại. Tôi chèo xuồng Ä‘i tìm mua cho Thục mấy ổ bánh mì, má»™t há»™p cá, má»™t há»™p bánh Tây, vá»›i chuối. Tôi mang vá» cho Thục. Trong lúc Thục ngạc nhiên thì tôi khui há»™p cá mòi bắt Thục ăn vá»›i bánh mì. Tôi cÅ©ng ăn vá»›i Thục, hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện.
-Hạnh là m sao hả Äông? - Thục há»i.
-Äang ở nhà nói chuyện vá»›i thằng bé si tình.
-Ai thế?
- Thằng bé con, công tỠsữa bên cạnh nhà , có cây chùm ruột sai trái. Thục biết nó mà .
Thục nheo mắt:
- Hùng phải không?
- Gá»i nó là thằng bé nên quên mất tên cá»§a nó rồi. Hình như Hùng hay "Hiếc" gì đó. - Tôi cưá»i.
-Äông có vẻ không ưa ngưá»i ta.
-Ưa mỗi một chuyện, mượn được chiếc xuồng tới thăm Thục.
-Mấy hôm Äông là m gì?
-Äi tá»›i Ä‘i lui như ngưá»i sống trên hoang đảo. Nhá»› Thục muốn chết. Nếu không có chiếc xuồng, chắc thế nà o Äông cÅ©ng bÆ¡i tá»›i đây.
Thục cưá»i khúc khÃch. Tôi nhìn mấy cái vá» chuối trôi lỠđỠdưới nước rồi chìm mất. Giòng nước ngầu Ä‘uc. Từ đây nhìn ra thấy trắng xóa má»™t vùng. Mưa giăng mù, gió thổi lạnh buốt.
Thục ăn nhá» nhẹ như con mèo nhá». Thục ngượng trước mặt tôi. Ä‚n xong Thục Ä‘i tìm cái lược gỡ tóc. Nồi cÆ¡m cÅ©ng đã chÃn trên lò than. Tôi bảo Thục:
-Nhà như thế nà y còn coi là m gì. Bá» không cÅ©ng chả ai và o. Thục Ä‘i má»™t vòng, vui lắm những con đưá»ng trà n ngáºp ghe xuồng xuôi ngược như lá»… há»™i trên sông váºy.
Thục có vẻ xiêu lòng. Tôi nói tiếp:
- Chả có ai ngó ngà ng gì đâu, Äông phải Ä‘i chợ Mua thức ăn, chả biết mua và trả giá cao. Thục phải mua giùm thôi.
-Lỡ gặp ngưá»i quen thì sao?
- Ai để ý là m gì, gặp ngưá»i quen cÅ©ng chả sao. Thục có thể nói Ä‘i nhá» xuồng ra chợ. Thiếu gì cách nói.
Thục cưá»i:
- Chắc Äông nói dối tà i lắm.
- Mấy ngưá»i yêu nhau nói dối tà i nhất thế giá»›i.
Thục đỠmặt quay Ä‘i tìm gì trong đống đồ cao như má»™t quả núi. Má»™t lúc Thục moi ra cái áo mưa khoác và o ngưá»i, đầu đội nón lá, và không quên cầm theo cuốn sách. Lúc Thục bước qua xuồng. Thục đưa cuốn sách cho tôi và nói:
- Cuốn sách cá»§a Äông, Kim nhá» trả đấỵ
Tôi láºt cuốn sách được và i trang rất vô tình và thấy má»™t bì thư kẹp và o gáy sách. Tôi ngạc nhiên:
- Có một bức thư? Thục bối rối:
-Sáng hôm qua ở nhà má»™t mình biên thư cho Äông đó, định không gá»i, nhưng bất ngá» Äông tá»›i.
-Äá»c ngay bây giá» nhé?
-Thôi, vá» nhà hẵng Ä‘á»c.
Tôi sung sướng nhét cuốn sách và o trong túi áo mưa. Thục ngồi trước mÅ©i xuồng, tôi mở dây cá»™t, chống xuồng ra ngoà i. Thục có vẻ thÃch thú khi được Ä‘i ra ngoà i. Nà ng ngồi ngước mắt nhìn khắp nÆ¡i. Mưa rá»›t trên chiếc nón lá cá»§a Thục lá»™p bá»™p. Thục mỉm cưá»i há»i:
- Äông có lạnh không?
Tôi lắc đầu, cho xuồng Ä‘i lướt lên các ngá»n cây khiến Thục hốt hoảng:
- Coi chừng, ở đây có mấy cây cao lắm, vướng xuồng à .
- Ä‚n nhằm gì, Äông chèo xuồng từ năm còn há»c tiểu há»c ở trưá»ng là ng.
- Äông giá»i ghê nhỉ.
- Thục cứ ngồi yên, đừng sợ chi cả.
- Lỡ xuồng chìm thì sao?
- Chìm sao được mà chìm.
- Äông biết lá»™i không?
- Lội từ đây ra chợ trong nháy mắt.
Thục thÃch thú cưá»i. Tôi nhìn nụ cưá»i cá»§a Thục như tan trong mưa. Chiếc xuồng lướt trên mặt nước, thà nh phố bây giá» như má»™t con sông lá»›n. Nước muôn trùng, chỉ Có những ngá»n cây và nhà cá»a thì vươn cao trên mặt nước còn công viên đưá»ng phố, những nÆ¡i chốn quen thuá»™c hà ng ngà y Ä‘á»u chìm sâu dưới đáy nước. Những tấm bảng chỉ tên đưá»ng buồn bã mắc trên trụ Ä‘iện ở má»—i ngã tư cÅ©ng lem ố nước mưa. Tôi nhắm hướng chợ chèo xuồng vá» phÃa đó trong khi tất cả má»i ngưá»i xê dịch qua lại, dong xuồng như những con thoi.
- Äông nhá»› chợ ở đâu không?
- Nhớ chứ.
-Coi chừng Ä‘i lạc, nước mênh mông, Thục chả nháºn ra chợ ở hướng nà o.
-Äi lạc lại còn vui hÆ¡n nữa lo gì.
- Phải vá» nhà , không sẽ bị ăn đòn. Ông già giáºn dám trói gô lại ném xuống sông lắm à .
Tôi báºt cưá»i sau câu nói cá»§a Thục. Nước mưa rà n rụa quanh mặt, nhưng tôi không cảm thấy lạnh. Thục nghịch nước bằng cách thòng hai chân xuống quáºy cho mặt nước nổi sóng. Hai chân Thục trắng hồng giữa đám lục bình xanh trôi lÆ¡ ngÆ¡ vá»›i đủ đồ váºt vô chá»§. Thục quay lại cưá»i:
- Có khi nà o nước cuốn mình trôi luôn ra biển không Äông?
- Có chứ, nếu mình muốn.
- Trôi ra biển rồi vỠđược không?
- Vá» là m gì, tìm má»™t hòn đảo nà o đó sống tá»›i già . - Tôi cưá»i.
- Ghê quá, Thục không dám đâu.
- Bây giỠmình chèo ra biển nhé.
Thục tưởng tháºt, hốt hoảng -Äông đừng có đùa, nó trôi tháºt thì chết luôn.
- Thục không dám trốn à ?
- Là m gì mà phải trốn?
- Thương nhau cha mẹ không gả thì Ä‘i trốn chứ còn sao nữa. Thục tạt nước vá» phÃa tôi, ngượng ngùng nói:
- Äông không nói báºy thì sống không được sao?
- Không, nhưng đó đâu phải nói báºy.
- Còn gì nữa mà không báºy.
Tôi dùng mái chèo búng nước lên cao như má»™t cây pháo bông vừa nổ tung ra giữa trá»i cho Thục lác mắt chÆ¡i. Và tôi buông ra má»™t câu triết lý:
- Tình yêu bao giỠcũng đúng.
- Nhưng ai yêu ai.
- Thục ngó xuống dòng nước sẽ thấy ai yêu ai.
Thục giả vá» cúi xuống nhìn dòng nước rồi cúi gầm mặt luôn không ngước lên vì Thục ngượng khi phải nhìn tôi. Mưa bão không lá»›n, nhưng cứ ray rắt suống nà y nà y qua ngà y khác. Chợ há»p dưới mưa gió và trong má»™t bầu trá»i rét căm căm. Những chiếc xuồng lá»›n nhá» neo lại, Ä‘áºu ká» sát nhau. Ngưá»i mua cÅ©ng như ngưá»i bán Ä‘á»u Ä‘i xuồng, tiếng nói tiếng cưá»i, tiếng cãi vã nhau trong trưá»ng hợp đặc biệt nà y lại là điá»u thÃch thú. Tôi cho xuồng và o đám đông, móc túi lấy mảnh giấy dì Hạnh biên đưa cho Thục. Tôi và Thục lá»±a thức ăn, trả giá. Tôi cưá»i nói nhá» bên tai Thục:
-Mong cho nước ngáºp mãi như thế nà y để má»—i ngà y tá»›i kêu Thục Ä‘i chợ. Thục ứ ứ trong miệng. Mặt tôi bị vướng bởi những cá»ng tóc cá»§a Thục. Tóc Thục vẫn thÆ¡m, cà ng ướt cà ng có mùi hương đặc biệt. Tôi nói để trêu Thục:
- Tóc Thục thơm quá, chắc trong mưa có nước hoa. Thục nguýt tôi nói:
- Äông đừng có đùa giữa chợ là m ngưá»i ta trông thấy đấy.
Thục ngượng ngùng mua nhanh má»™t món đồ rồi kêu tôi chèo xuồng sang chá»— khác. Quanh quẩn má»™t lúc Thục cÅ©ng mua xong những thứ dì Hạnh dặn. Tôi đưa Thục vá» ngang qua công viên. Cây Ä‘a già đã trốc gốc chìm mất trong nước. Công viên chỉ còn thấy được cái cổng cao. Mấy cây dương liá»…u cÅ©ng không còn. Thục kêu lên mấy tiếng ngạc nhiên rồi nhìn quanh vá»›i đôi mắt u buồn khuất dưới chiếc nón lá. Tôi không muốn thấy Thục buồn chút nà o. Tôi mong được chèo xuồng đưa Thục Ä‘i mãi như thế nà y, dưới trá»i mưa.
-Tại sao cây Ä‘a già và mấy cây dương liá»…u biến mất trong công viên hả Äông?
-Chúng bị nước cuốn, gió đưa là m cho trốc gốc.
-Rồi công viên đâu còn gì nữa.
- Còn những cái ghế đá, chỗ ngồi cũ của mình. Những thứ ấy thì không trôi đâu được.
Thục bá»—ng cưá»i há»i:
-Äông nhá»› ông xÃch lô không. Bữa trá»i mưa lần đầu tiên Äông rượt theo xe cá»§a ổng đó!
-Nhá»› chứ, ông ấy già rồi mà khoẻ ghê, Äông đạp muốn đứt hÆ¡i má»›i theo kịp ổng.
- Bữa đó chắc ông xÃch lô cho là hai đứa Ä‘iên nặng. NghÄ© lại buồn cưá»i ghê.
Tá»›i nhà Thục, ba má Thục vẫn chưa vá». Tôi và Thục ngồi nói chuyện trên bá»™ ván. Thục kêu lạnh khi bỠáo mưa ra. Thục đốt than trong lò để trước mặt, hÆ¡ tay áp và o má xua cái lạnh. Tôi ngồi nhìn Thục, nhìn những sợi tóc mai ướt nước cá»§a Thục mà cảm thấy má»™t niá»m thương yêu trà n ngáºp dâng lên. Tôi nói:
-Dì Hạnh bảo nếu trưá»ng hợp nước mưa chưa rút trong ngà y mai, Thục hãy tá»›i đằng ấy ở.
-Bá» ba má vá»›i nhá» Hiá»n ở đây à ?
-Nói như váºy là nói chung đấỵ Thục có thể Ä‘i vá»›i cả gia đình Thục.
-Äồ đạc mang Ä‘i là m sao được.
-Äông mượn xuồng thằng bé chở trong má»™t buổi sáng là xong ngay.
Thục ngồi cưá»i. Hai má Thục dần dần á»ng hồng lên vì hÆ¡i nóng từ lò than bốc ra.
- Sao mà ngồi cưá»i hoà i váºy? -Tôi há»i.
- Äể Thục vá» há»i ý kiến ba má Thục xem sao.
- Sáng mai Äông tá»›i nữa nghe.
Thục nhìn tôi chớp mắt chứ không nói. Tôi nhảy xuống xuồng. Trước khi ra vỠtôi nói với Thục:
- ÄÆ°a tay cho nắm má»™t chút.
Thục tròn mắt:
- Chi váºy?
- Xem coi ấm chưa.
- Äông kỳ quá hà .
Thục giấu hai bà n tay vá» phÃa sau, cưá»i:
- ấm rồi, khá»i phải xem nữa.
- Nhưng Äông muốn nắm hai bà n tay chứ không tin.
- Tin Ä‘i. Tháºt mà .
- Không nắm tay, Äông sẽ không bao giá» tin.
Thục ngượng ngùng đưa hai bà n tay ra phÃa trước mặt, rụt rè nói:
- Äông nắm má»™t tà nhé.
- ừ.
Nhưng khi nắm được bà n tay cá»§a Thục xong, Äông lại há»i:
- Nắm lâu không được à ?
- Äã bảo má»™t tà thôi, nắm lâu là m gì?
Tuy nhiên Thục vẫn để yên hai bà n tay cho tôi nắm. Mặt Thục đỠnhư gấc chÃn, đồng thá»i hai mắt Thục nhắm lại. Tôi cầm hai tay Thục, hai bà n tay má»m mại và ấm áp vô cùng. Tôi nhìn rõ gương mặt Thục trước mặt tôi, bá» môi đỠướt, hai mắt nhắm dưới hai viá»n mi dà i, Ä‘en láy, mÅ©i Thục thở nhẹ, cánh mÅ©i pháºp phồng. Bá»—ng Thục mở bừng mắt ra, rụt hai bà n tay vá»:
- Äông nắm lâu quá. Tôi lúng túng cưá»i:
- Thục mở mắt sớm quá.
- Chứ nhắm hoà i để Äông nắm hoà i sao. Khôn hả?
- Thôi vá».
- Coi chừng lạc đưá»ng đấỵ
Thục ngồi trên bá»™ ván ngó theo tôi. Mưa tá»›i tấp bắn tung và o mặt tôi lạnh buốt. Bây giá» ra khá»i nhà Thục, rá»i hai bà n tay ấm áp cá»§a Thục tôi má»›i thấy lạnh. Cái lạnh như từ đâu kéo áºp tá»›i, lướt trên da thịt. Tôi phải chèo tháºt mạnh cho xuồng Ä‘i nhanh. Gió váºt những ngá»n cây ngả nghiêng, tôi quay lại nhìn thấy ngồi nhà Thục nằm trên mặt nước bao la muôn trùng.
Vá» nhà tôi ngạc nhiên vì thấy Khôi Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i dì Hạnh trước bao lÆ¡n. Thằng bé Hùng mặt mÅ©i buồn xo Ä‘i qua Ä‘i lại có vẻ nôn nóng. Tôi cưá»i đưa tay vẫy Khôi rồi gá»i thằng bé trả xuồng. Tôi nói cám Æ¡n nhưng Hùng chả buồn đáp lại. Nó chỉ khẽ liếc dì Hạnh rồi bá»±c tức nhảy xuống xuồng chèo vá» nhà . Tôi cưá»i lá»›n. Chiếc xuồng cá»§a Khôi buá»™c dây tròng trà nh trên mặt nước và những giá»t mưa lạnh buốt. Tôi mang thức ăn lên cho dì Hạnh và há»i không:
- Tới bao giỠđấy bạn?
- Mới tới được một lúc.
- Có gì lạ không?
-Nước và nước bao la trong tỉnh lỵ, thế thôi. à , tao không thấy thằng ẩn đâu cà .
- Sợ nó vá» nhà nó trên vưá»n. Lụt như thế nà y chắc vưá»n trái cây cá»§a nó tiêu tan.
-Mình hết Ä‘i ăn trái cây nữa được rồi. Hôm qua tao gặp Kim, Uyển, chả hiểu hai bà mượn đâu được chiếc xuồng chèo cà khêu trước nhà tao, chút xÃu nữa là trôi luôn ra sông.
-Mà y có ghé cà phê Thủy không?
-Äóng cá»a cả ngà y, mà y ở nhà Thục vá» hả?
-Tao đi chợ.
-Äừng giấu bạn. Hạnh nói cho tao nghe rồi.
Tôi đưa mắt cho dì Hạnh, dì tỉnh bÆ¡ cưá»i tôi nói:
- Tại Äông mượn xuồng ngưá»i ta Ä‘i lâu, chứ còn tại sao nữa.
-Äó là má»™t cái cá»› nhá». Nó thấy dì đứng nói chuyện vá»›i Khôi, phen nà y nó ức bể bụng mất.
-Thằng bé nà o Äông? - Khôi cưá»i há»i. Tôi đáp:
-Thằng bé vừa vỠđó, nó mê dì Hạnh như Ä‘iếu đổ. Bạn không tế nhị chút nà o, nó đón đưá»ng bạn cho ăn dao đấy, coi chừng.
Khôi cưá»i trách dì Hạnh:
- Ai kêu Hạnh không nói trước.
-Ä‚n nhằm gì, Äông phịa chuyện, đã chắc gì đúng như thế mà Khôi tin. - Phịa sao mà phịa. Nó tức dì tháºt mà . Nó hầm hầm bá» vá» dì không thấy sao?
-Nó tức Äông thì có.
-Nó háºn dì. Anh chà ng vá» nhà ca má»™t ngà n lần bản "Háºn tình Ä‘en bạc". Dì bên nà y thá»§ sẵn mấy viên thuốc cảm kẻo nhảy mÅ©i cả ngà y.
- Äông phịa chuyện quá trá»i. Nó còn bé mà biết gì. Nó rất tốt bụng, thế thôi.
-Nó mê dì, không đúng Äông sẽ Ä‘i bằng đầu.
Tôi và Khôi ngó nhau cưá»i là m dì Hạnh ngượng. Dì bê thức ăn Ä‘i chá»— khác. Bảo tôi mang cho dì con dao. Dì lui cui là m thức ăn để sá»a soạn bữa cÆ¡m.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hÆ¡n mưá»i giá». Thá»i gian Ä‘i nhanh ghê. Tôi và Khôi đứng nói chuyện nhìn ra mưa. Khôi chép miệng:
- Chả biết bao giỠnước rút.
- Hình như cà ng ngà y nước cà ng dâng cao thêm. Nhà mà y ra sao?
- Di chuyển sang ở nhỠnhà bên cạnh.
- Có cháºt chá»™i lắm không?
- Vừa.
- Mà y sang ở đây với tao.
-Không được, đi thì phải đi cả, tao bỠđi nếu có chuyện gì bất ngỠthì sao?
-Äi cả nhà cÅ©ng được. ở đây còn phòng trống mà y thấy không. Tao và dì Hạnh mấy hôm ngá»§ chung phòng, dì Hạnh sợ ma không dám ngá»§ riêng.
-Nếu được ở đây chắc nhá» Xuyên thÃch lắm. Nó ở đằng đó tá»™i ghê. Con trai như mình ở đâu chả được.
- Mà y đưa cả nhà sang đây đi. Mấy hôm định ghé mà y mà không biết là m sao đi được. Chả lẽ lấy chiếc xe đạp ra là m xuồng bơi.
Khôi cưá»i. Tôi nói:
- Thục cÅ©ng cá»±c lắm. Sáng nay tao má»›i đưa nà ng ra chợ, Ä‘i lòng vòng mua thức ăn. Mấy hôm Thục bảo không há» ra khá»i bá»™ ván. Trông Thục như con mèo ướt.
-Sao không bảo Thục tới ở với Hạnh?
-Thục chưa có quyết định, còn phải xin ông già .
Khôi đưa tôi Ä‘iếu thuốc. Hai đứa mồi lá»a, rÃt khói. Tôi thèm má»™t ly cà phê sữa nóng vô cùng. Tôi và o phòng mình mang cây đà n ra. Khôi đà n hay hÆ¡n tôi nhiá»u. Tôi giao đà n cho Khôi rồi bảo dì Hạnh:
- Dì muốn nghe bản nà o Khôi hát cho nghe.
- Cà nh hoa trắng.
- Dì chỉ có bản ruột là "Cà nh hoa trắng". Khôi hát đi - Tôi bảo Khôi.
Khôi ghếch chân và o lan can. Tay búng mấy sợi dây đà n, hát. Giá»ng Khôi trầm ấm, tan và o trong tiếng mưa rÆ¡i nghe tháºt buồn. Khôi hát liên tiếp mấy bà i mà không biết chán. Dì Hạnh khen Khôi hát hay và hứa nếu Khôi ở lại ăn cÆ¡m sẽ được thưởng má»™t chầu cà phê. Tôi nói:
- ở lại chứ sợ gì, Khôi!
- Thì ở lại.
Tôi bảo dì Hạnh:
- Nhưng dì phải nấu cơm nhanh lên chứ, đói bụng đến nơi rồi.
- Äông phải phụ má»™t tay má»›i nhanh được. à , sao không bảo Thục tá»›i chÆ¡i?
-Thục phải coi nhà .
-Sợ cái nhà trôi đi mất hay sao?
-Thục sợ bị ba la. NhỠấy cái gì cũng sợ.
Tôi nhảy tá»›i phụ vá»›i dì Hạnh lặt rau. Khôi vẫn ôm đà n đứng hát. Dì Hạnh thoăn thoắt trong công việc, còn tôi vụng vá» bên những cá»ng rau không biết ngắt Ä‘oạn nà o. Dì Hạnh chê tôi:
-Äông dở quá, ngắt lấy những lá gần ngá»n thôi. Những lá dưới gốc bá» Ä‘i. Äúng là con trai, chả biết gì hết.
Tôi cưá»i:
- Không biết khá»i phải lo. Công việc nà y cá»§a con gái mà .
- Lo lần, nữa vỠphụ với vợ chứ.
- Con trai chỉ biết là m kiếm tiá»n mang vá» cho vợ thôi. Vá» nhà phải có cÆ¡m ăn, không thì chết.
-Chà nói nghe ghê, nhưng ngó Äông thấy phát ra tướng... sợ vợ rồi.
Tôi và Khôi báºt cưá»i. Dì Hạnh thấy tôi là m chả nên việc gì bèn Ä‘uổi tôi Ä‘i chá»— khác. Tôi rá»§ Khôi và o phòng. Hai đứa ngồi hút thuốc tán gẫu chá» dì Hạnh sá»a soạn bữa cÆ¡m. Tôi bá»—ng nhá»› tá»›i ẩn:
- Tại sao ẩn lại đi mất nhỉ?
- Tao cũng đang ngạc nhiên vỠchuyện nà y.
- Có thể nó vá» nhà nó tháºt.
- Hình như nó Ä‘ang buồn. Tôi cưá»i:
-Nó mà biết buồn, há»a chăng trá»i sáºp đến nÆ¡i. à , mấy hôm trá»i mưa bão, nước ngáºp lụt, chắc tại nó. Khôi không cưá»i được. Nó thở ra má»™t ngụm khói:
- Không khéo, nó hiểu lầm tao.
- Chuyện gì?
-Chuyện của Phiến. Tao vừa gặp Thủy, nó bảo có gặp ẩn trước hôm mưa bão ở quán cà phê. ẩn than buồn và định đi xa rất lầu.
-Nó bỠthi à ?
-Có thể lắm.
-Không thi thì nó là m cái gì?
- Äối vá»›i má»™t kẻ chán Ä‘á»i, có nhiá»u chuyện để là m lắm. Hoặc sẽ không là m gì cả.
-ẩn nó không tệ đến hiểu lầm bạn bè đâu.
-Tình cảm là má»™t Ä‘iá»u không thể Ä‘oán trước được.
- Nhưng ẩn nó không đến nỗi tệ là hiểu lầm mà y. Chuyện chỉ do Phiến gây ra mà thôi.
-Tao nghĩ là không do ai cả.
-Phải tìm cho ra ẩn, khuyên nó đừng bỠthi.
-Nó đi Sà i Gòn thì biết đâu mà tìm?
Tôi cảm thấy có má»™t cái gì Ä‘ang tan vỡ giữa Khôi và ẩn tháºt. ẩn yêu Phiến ngấm ngầm, trong khi Phiến chỉ xem ẩn như má»™t ngưá»i bạn trai, há»c cùng lá»›p. Từ lúc Nhà n bá» Ä‘i lấy chồng giữa năm đệ nhị, Khôi như má»™t ngưá»i mất hồn, nó cúp cua liên miên, tưởng đâu nó phải ra khá»i trưá»ng, may Khôi há»c khá trong lá»›p nên được má»™t và i giáo sư đỠnghị giữ lại. Và Khôi sau những ngà y lang thang chán nản đã trở lại trưá»ng sá»a soạn cho kỳ thi. Phiến yêu Khôi qua mối tình khói sương tan vỡ đó. Khôi không biết, hoà n toà n không biết cho đến khi nháºn được bức thư đột ngá»™t cá»§a Phiến. Bức thư không có gì quan trá»ng, nhưng từ đó Khôi hiểu Phiến đã yêu mình. Khôi còn Ä‘ang phân vân không biết phải đôi xá» ra sao thì có lẽ ẩn biết chuyện. Tôi chÆ¡i thân vá»›i Khôi hÆ¡n ẩn, nhưng trước má»™t sá»± rạn nứt giữa tình bạn như thế quả là điá»u đáng buồn. Tôi
muốn gặp ẩn, ngà y thi đã gần ká». Chúng tôi có mấy đứa chÆ¡i vá»›i nhau. Năm nay tôi không muốn có má»™t đứa nà o bá» thi vì chuyện tình cảm cá»§a má»™t thá»i má»›i lá»›n.
- Mà y tÃnh sao, Äông?
- CÅ©ng chỉ còn má»™t cách là gặp ẩn giải thÃch cho nó biết thôi.
- Rồi đối phó với Phiến ra sao?
- Bình thưá»ng.
- ừ, có lẽ má»i chuyện Ä‘á»u phải bình thưá»ng má»›i sống được. Nhưng ta buồn quá. Thi xong chưa chắc đã há»c nổi nữa.
Tôi đùa:
- Cưới vợ chăng?
- Không bao giá». Nhưng buồn quá sẽ Ä‘i lang thang.
Tôi không nói gì, trong lá»›p những đứa cùng tuổi vá»›i tôi và Khôi Ä‘á»u thốt ra má»™t câu tương tá»± như thế khi chán nản, hay khi bị phạt. Tôi không nghÄ© đó là má»™t cách giải quyết Ä‘á»i sống. Con trai có nhiá»u chuyện để là m. Và má»—i đứa có
thể nhìn xuống cuá»™c Ä‘á»i bằng má»i cách. Tôi không có ý định như Khôi. Tôi chỉ mong, nếu không tiếp tục há»c nữa thì xin và o táºp sá»± trong má»™t tòa soạn báỠTôi không nghÄ© mình sẽ thà nh má»™t nhà văn, nhà thÆ¡, nhưng được cầm viết sẽ sung sướng hÆ¡n khi được diá»…n tả má»™t cách thà nh tháºt những Ä‘iá»u mình nghÄ©.
- Rồi không biết bá»n mình sẽ ra sao?
- Lá»›n lên má»™t chút, thấy Ä‘á»i sống buồn như má»™t câu thÆ¡. Tôi ngó Khôi:
- Äá»i sống ôi buồn như cá» khô chăng?
- Như thế đấỵ
Tôi nhìn ra ngoà i mưa. Mấy ngà y liá»n mưa cứ à o ạt má»™t lúc rồi vÆ¡i dần, chỉ còn những hạt nước nhá» kéo dà i xuống lất phất trong má»™t khoảng không gian mù đục. Gió lạnh buốt thổi lồng lá»™ng trên các hà ng cây, nước không thấy rút xuống trên những con đưá»ng mênh mông trắng xóa. Tỉnh lỵ chỉ vui mắt khi có những phiên chợ há»p bằng xuồng vá»›i đám ngưá»i áo tÆ¡i nón lá, những cảnh xuồng xuôi ngược thay cho xe cá»™ ngà y xưa. Còn thì buồn rÅ© rượi như cây lá nghiêng đổ, nhà cá»a xiêu vẹo, nước ngáºp trước mắt ngưá»i, cuốn súc váºt trôi lên đênh. Tôi không biết Thục Ä‘ang là m gì. Tôi hình dung ra khuôn mặt u sầu cá»§a Thục, dáng ngồi bó gối nhìn ra ngoà i trá»i trên bá»™ ván ngấp nghé nước đục ngầu. Tôi nhá»› Thục quá. Nhá»› như chưa bao giỠđược nhá»› thương như váºy.
- Chuyện mà y và Thục như thế nà o rồi?
- Vui lắm.
- Vui tá»›i bao giá»?
-Vui mãi, sáng hôm nay tao đưa nà ng đi vòng quanh tỉnh lỵ. Bây giỠthì Thục chắc đang ngồi bó gối nhìn mưa.
Tôi cưá»i, ném mẩu thuốc tà n qua cá»a sổ. Äốm sáng lướt và o trong những giá»t mưa giăng đầy rồi mất hút. Tôi thấy những đỉnh cây à o à o trút lá xuống, gió đưa lá bay tan nát khắp má»™t khoảng không. HÆ¡i lạnh như rúc và o cổ áo. Tôi rùng mình:
- Thèm ngồi quán quá Khôi à .
- Chiá»u nay tìm môt quán nà o còn mở cá»a mà tá»›i.
- Quán nà o?
- Chắc có chứ, uống cà phê trong hoà n cảnh nà y mới thú.
- Sáng mai hy vá»ng nước sẽ rút bá»›t.
- Mà y sẽ thấy vẻ mặt cá»§a tỉnh lỵ tiêu Ä‘iá»u như má»™t thà nh phố chết.
Tôi im lặng vá»›i nụ cưá»i cá»§a mình. Mưa bá»—ng tạt và o cá»a sổ, những giá»t nước bắn và o mặt tôi lạnh buốt.
Tôi bảo Khôi đóng cá»a sổ lại, báºt đèn trong phòng lên. Nhưng tôi bá»—ng nhá»› ra là mấy ngà y nay tôi và dì Hạnh sống trong bóng tối. Äiện đã cúp, tôi báºt cưá»i nói vá»›i Khôi:
- Tao há»c bà i không vô vì trà nhá»› quá tồi.
- Mà y chỉ nhớ một thứ, một cái tên là Thục. Thục đầy cả trong tâm trà mà y rồi còn nhớ gì được nữa.
Tôi cưá»i lá»›n, báºt diêm châm và o cây đèn cầy gắn trên bà n. Những cuốn sách báºp bùng dưới ánh nến tù mù chao ngã. Tôi thấy á»›n đến táºn cổ những môn há»c. Rồi và i hôm nữa tôi Ä‘i thi. Thấy mÆ¡ hồ nhiá»u biến đổi như sáng ra nhìn má»±c nước dâng cao trên những con đưá»ng. Khôi lại ôm lấy cây đà n. Bây giá» giá»ng Khôi nghe như nó sắp khóc. Tôi nằm lăn xuống giưá»ng im lặng nghe Khôi hát. Ngá»n nến báºp bùng soi bóng Khôi ngã dà i trên bức tưá»ng, gương mặt Khôi hồng lên, mái tóc rÅ© xuống. Tôi nghÄ© con trai lá»›n lên đứa nà o cÅ©ng có má»™t
nỗi khổ riêng. ở tôi và Khôi, nỗi khổ có lẽ gần gũi nhau nhất.
Mưa rÆ¡i từ nghìn xưa. Mưa rÆ¡i vá» nẻo má»
Mưa đem sầu thiên thu đến cho ta.
Mưa đi từ tuổi thơ. Mưa theo cuộc tình tơ. Mưa rơi bạc đầu ai mong nhớ mưa...
Dì Hạnh bá»—ng đứng trước cá»a phòng gá»i lá»›n:
- CÆ¡m xong rồi, má»i hai nhà nghệ sÄ©.
Tôi nhìn Khôi, nó buông đà n ngưng vá»™i tiếng hát chạy ra. Dì Hạnh trải chiếu dưới gạch dá»n cÆ¡m tháºt ngon mắt vá»›i những thứ rau tôi lặt lúc nãy. Ba ngưá»i ngồi và o cùng ăn vá»›i nhau. Dì Hạnh từ trong bếp ra nên gương mặt á»ng đỠvì lữa. Tôi nói:
- Chiá»u nay dì Ä‘i uống cà phê không?
- Trá»i mưa bão ngáºp lụt thế nà y quán nà o mở cá»a.
- Khôi bảo có. Khôi nói:
-Thế nà o cÅ©ng có, phÃa bên cầu. Nước bên đó dâng Ãt hÆ¡n, có má»™t và i nhà không bị ngáºp.
-Äi bằng gì?
-Xuồng của Khôi.
Dì Hạnh thÃch thú nói:
- Tá»›i rá»§ Thục Ä‘i vá»›i. Khôi ngó tôi cưá»i:
- Hạnh khá»i phải dặn Äông, bổn pháºn cá»§a "chà ng" mà .
Chúng tôi ăn cÆ¡m trong tiếng mưa rả rÃch. Gió vi vút ngoà i hà ng cây. Gió đầy hÆ¡i nước và buồn như những ngà y mùa đông tháºt sá»±. Thằng bé có lẽ hết giáºn dì Hạnh nên chèo xuồng qua đứng dưới lan can gá»i Æ¡i á»›i. Dì Hạnh nhổm dáºy, há»i vá»ng xuống:
- Gì thế?
- Hạnh ăn chùm ruột không?
- Ăn.
- Tôi ném lên nhé.
- ừ, ném đi.
Thằng bé ném má»™t túi chùm ruá»™t và muối á»›t lên. Tôi ngó Khôi nheo mắt cưá»i. Dì Hạnh há»i:
- Sao cho nhiá»u thế, bá»™ đốn nguyên cây hả?
-Cây chùm ruá»™t bị gió là m gãy ngang rồi. Bây giá» chìm trong nước mất tiêu, nhưng tôi hái được nhiá»u trái lắm.
-Thôi bao nhiêu đây đủ rồi.
-Hạnh rảnh không?
-Äang ăn cÆ¡m.
-Ä‚n xong tôi đưa ra phố chÆ¡i nhé. Dì Hạnh cưá»i:
- Trá»i mưa bão mà đi chÆ¡i là m gì, lạnh cóng tay chân hết.
- Không ăn nhằm gì đâu, đi dưới mưa vui lắm.
- Không đi được đâu.
Thằng bé có vẻ buồn, nó im lặng không nói gì nữa. Dì Hạnh cÅ©ng ngồi xuống tiếp tục bữa cÆ¡m. Tôi Ä‘oán thằng bé đã chán nản bá» vá».
Tôi trêu dì Hạnh:
- Ngưá»i bạn láng giá»ng cá»§a dì Hạnh tốt bụng quá.
- Ngưá»i ta cho ăn mà còn trêu.
- Cây chùm ruột gãy chắc nó buồn lắm.
Bữa cÆ¡m xong, dì Hạnh rá»a chén. Dì vấn tóc lên cao bằng má»™t mảnh vải lụa mà u tÃm. Dì tươi mát trong những giá»t mưa đùa bên ngoà i cái bao lÆ¡n rá»™ng. Tôi và Khôi ngồi hút thuốc. Dì Hạnh rá»a chén xong pha cà phê. Ba ngưá»i ngồi xung quanh cái bà n nhá» trước cá»a phòng. Dì Hạnh lại bắt Khôi hát. Khôi nhăn mặt cưá»i:
- Vừa cho ăn no lại bị đà y.
-Khôi hát hay quá, khối cô mê đấy. Hôm nà o Hạnh giá»›i thiệu cho. Khôi cưá»i cưá»i. Dì Hạnh bảo:
-Hát bà i "Thuyá»n viá»…n xứ" Khôi nhé. Bà i nà y Hạnh nghe Khôi hát từ kỳ hè năm ngoáị
-Hạnh nhớ dai ghê.
-Nhá»› chứ, ngưá»i nà o nhá»› dai chắc khổ lắm phải không? Tôi cưá»i:
- Nhớ dai là biểu lộ sự chung tình. Con gái cần phải nhớ dai.
- Còn con trai thì cần phải mau quên hả?
Tôi tránh cái nhìn cá»§a dì Hạnh. Khôi dạo đà n và hát bản mà dì Hạnh thÃch:
Chiá»u nay sương khói lên khÆ¡i
Thùy dương rá»§ bóng tÆ¡i bá»i
Là n mây hồng pha dáng trá»i
Sóng Äà Giang thuyá»n qua xứ ngưá»i
Thuyá»n Æ¡i viá»…n xứ xa xưa Má»™t lần qua dạt bến lau thưa Hò Æ¡i giá»ng hát thiên thu
Suối nguồn xa vắng chiá»u mưa ngà n vá»...
Giá»ng hát cá»§a Khôi như hòa lẫn và o trong tiếng mưa. Buổi chiá»u buồn quá, không ai thấy được nắng trong má»™t bầu trá»i đầy mưa bão thế nà y. Và má»™t ngà y nữa sắp sá»a chấm dứt. Tôi mong nhìn thấy má»±c nước rút dần xuống và thèm nghe lại tiếng reo cá»§a hà ng nhạc ngá»±a trong những buổi trưa lồng lá»™ng gió mùa hè. Những con đưá»ng thênh thang trong tỉnh lỵ nà y, những con đưá»ng cá»§a há»c trò đó, sau cÆ¡n bão dữ, phượng có còn tươi trên cà nh hay rụng rÆ¡i tan nát trên xác nắng. Khôi hát buồn quá Khôi ạ, tôi muốn quay Ä‘i để đừng nghe tiếng hát, để đừng nhá»› Thục. Nhưng tôi biết rõ hÆ¡n bao giá», tôi Ä‘ang nhá»› Thục đến lịm ngưá»i.
Chương 9
Mưa bão rồi cÅ©ng dứt, nước rút khá»i tỉnh lỵ từ bao giá» tôi không hay. Những hôm Ä‘i thi qua và i con đưá»ng cây cối ngả nghiêng buồn thê thảm tôi cÅ©ng không đủ thì giá» chú ý tá»›i. Khôi cÅ©ng Ãt nói chuyện vá»›i tôi, hai đứa thi khác trưá»ng. Tôi cÅ©ng không gặp ẩn, chỉ gặp những đứa cùng lá»›p tình cá» thi cùng phòng. Rồi những ngà y thi cÅ©ng qua trong mệt má»i và lo âu. Tôi gãy bà i toán hóa há»c má»™t cách oan uổng nên không hy vá»ng nhiá»u. Sáng nay, má»™t ngà y má»›i. Tôi thức dáºy và nhá»› ra những ngà y thi héo hon đã qua. Tôi có thể đứng bên cá»a sổ nhìn ra hà ng nhạc ngá»±a, nhìn thấy bóng mặt trá»i lên á»ng đỠmá»™t phÃa trá»i. Chuyến xe lá»a đã vừa chạy qua xong, tiếng còi cá»§a nó như còn vang mãi trong buổi sáng rÆ¡i rắc những giá»t sương mù chưa tan trên cây lá xanh biếc. Má»™t ngà y cá»§a đầu tuần lá»…. Và hình như đã sang má»™t tháng khác rồi. Tôi thảnh thÆ¡i dõi lại trong trà nhá»›, và thảnh thÆ¡i nghÄ© má»™t chút vá» ngà y mai. Tôi không dá»ng dưng lắm, mà cÅ©ng không lo âu lắm vá»›i kỳ thi. Nếu tôi Ä‘áºu thì lên lá»›p để sá»a soạn cho má»™t năm thi khác, rồi rá»i trưá»ng, rá»i tỉnh lỵ trầm lặng u buồn nà y để Ä‘i nÆ¡i khác. Nếu tôi rá»›t (dù sao cÅ©ng thấy nhói trong lòng má»™t chút) có thể tôi sẽ ngồi lại lá»›p cÅ© má»™t năm nữa. CÅ©ng có thể rồi tôi chẳng Ä‘i đâu hết. Tôi ở đây, tỉnh lỵ nhá» bé đầy trà n ká»· niệm nà y cho tá»›i má»™t ngà y không còn ai, không còn ngưá»i quen thuá»™c nà o. Tôi nghÄ© tá»›i dì Hạnh và Thục. Dì Hạnh, có lẽ là ngưá»i bá» Ä‘i trước nhất.
Tôi xuống nhà , dì Hạnh đã lo xong bữa ăn sáng. Lúc tôi rá»a mặt trong phòng tắm dì nói ở bên ngoà i:
- Hôm nay Äông thảnh thÆ¡i rồi đó.
Tôi cưá»i nhá», lắng nghe tiếng con chim nà o hót trong khóm lá phÃa sau nhà . Tiếng chim trong như tiếng những giá»t sương rÆ¡i. Dì Hạnh mở nhạc và nói lá»›n:
- Äông thÃch ăn gì ngà y hôm nay?
- Dì cho ăn thứ nà o cũng được.
-Hôm nay phải đãi Äông chứ. à , chiá»u nay bà giúp việc lên đây. Mai mốt mình có những bữa ăn đà ng hoà ng hÆ¡n.
-Dì nấu ăn cũng ngon chán.
-Dì đâu sánh được vá»›i bà giúp việc dì còn há»c ở bà ấy mà . Tôi ra đứng trước mặt dì Hạnh cưá»i:
- Äể sá»a soạn theo chồng hả?
Dì đỠmặt:
-Äông cứ nhá»› mãi má»™t chuyện đó. Coi chừng sáng hôm nay Thục đến chÆ¡i đấy, liệu mà giữ mồm giữ miệng.
Tôi ngồi xuống ghế. Tôi và dì Hạnh ăn một bữa ăn sáng vui vẻ và thảnh thơi nhất trong những ngà y sau kỳ thi. Dì nói:
- Hôm nay má»›i thấy được mặt trá»i. Chắc má»™t ngà y đẹp. Tôi nói:
- Hôm nay Khôi bao chúng ta đi cine. Ngon chưa?
- Bao giá».
- Buổi chiá»u.
- Khôi hy vá»ng hÆ¡n Äông không?
-Khôi là m hoà n toà n cả, không gãy môn nà o. Phải nói là Khôi nắm chắc mảnh bằng trong tay. Äông hy vá»ng năm mươi phần trăm. Coi như là tuyệt vá»ng.
-Như thế cũng có thể đỗ lắm chứ, điểm mấy môn kia bù qua.
- Äông chả chán Ä‘á»i đâu, dì đừng an á»§i. Rá»›t hay Ä‘áºu cÅ©ng chỉ thay đổi má»™t chút thôi, dì ạ.
Tôi lấy phin ra khá»i ly để quáºy cà phê. Hôm nay có cà phê má»›i, mùi thÆ¡m nghe thấy lạ. Dì Hạnh cưá»i nói:
- Äông uống thá» xem cà phê má»›i có ngon không? Tôi uống thá» má»™t ngụm, khen:
- Ngon tuyệt, nghe mùi cũng biết ngon rồi.
- Äố Äông ở đâu đấy?
- Dì mua ngoà i chợ chứ đâu?
- Sai, chợ Nà y không có cà phê ngon như váºy.
- Chứ ở đâu?
- Uống thêm và i ngụm nữa rồi cho nói thêm một lần nữa xem có đúng không?
Dì Hạnh cÅ©ng cho đưá»ng và o ly mình. Dì uống cháºm chạp và nhìn tôi cưá»i mỉm. Tôi uống thêm và i ngụm cà phê theo lá»i dì nhưng không Ä‘oán ra được cà phê ở đâu. Dì là m tôi bất ngá»:
- Thục mang tới đấy.
- Thục.
- Thục có ngưá»i quen Ä‘i Buôn Mê Thuá»™t. Thục gá»i mua và dà nh cho Äông cả ký lô, tha hồ mà uống tá»›i chết.
-Thục tá»›i đây bao giá», dì?
- Chiá»u hôm qua, lúc Äông chưa vá». Thục nói sáng nay có thể Thục sẽ tá»›i chÆ¡i.
Tôi nhá»› lại bức thư đã gá»i cho Thục trước ngà y thi. Bức thư tá»›i hôm nay vẫn chưa được Thục trả lá»i. Tuy nhiên tình cảm cá»§a Thục đối vá»›i tôi cÅ©ng không có gì thay đổi. Thục thưá»ng tá»›i đây chÆ¡i vá»›i dì Hạnh trong những hôm tôi Ä‘i thi, nhưng tôi chưa nghe Thục nói gì. Má»™t sá»± im lặng là m tôi e dè.
- Thục cứ há»i thăm Äông xem là m bà i được không.
- Dì cứ bảo là cầm chắc cái rơt trong tay. Thục không tin.
Tôi cưá»i, lên phòng thay quân áo vá»›i ý định ra phố xem gặp đứa nà o để há»i thăm ẩn. Lúc trở xuống dì Hạnh ngạc nhiên há»i:
- Äông định Ä‘i đâu?
-Äi má»™t vòng, lâu quá không Ä‘i phố.
-ÄÆ°a dì Ä‘i chợ luôn. Nhưng Äông vá» sá»›m nhé, sợ Thục sẽ tá»›i trong lúc mình Ä‘i vắng đó.
Dì Hạnh sá»a soạn, trong lúc tôi dắt xe ra ngoà i cổng. Tôi đưa dì tá»›i chợ và ra ngay quán cà phê cá»§a Thá»§y. Tôi gặp Phiến ở đây má»™t cách bất ngá». Phiến Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i Thá»§y, thấy tôi Phiến cÅ©ng ngạc nhiên. Phiến há»i:
- Äông, Ä‘ang nhắc vá» Äông đây. Thi thế nà o?
- Rá»›t.
- Chưa có kết quả mà rớt nỗi gì.
- Là m bà i không được thì rá»›t chứ Ä‘áºu sao nổi.
Thá»§y nhìn tôi. Vẫn cái nhìn e dè như ngà y nà o. Phiến cưá»i:
- Hai đứa định Ä‘i vá» quê chÆ¡i Ãt hôm. Tỉnh lỵ bắt đầu có những ngà y buồn thảm rồi đó.
-Mấy cô cũng biết buồn nữa sao?
-Buồn muốn khóc được váºy.
Tôi ngồi xuống ghế. Thá»§y có vẻ buồn tháºt sá»±. Bây giá» Thá»§y đã biết rõ tình cảm giữa tôi và Thục. Thá»§y há»i, má»™t cách ngượng ngùng.
- Thục ra sao anh Äông?
- Lâu, tôi cũng không gặp Thục.
- Thá»§y cÅ©ng váºy, từ hôm bão và o tỉnh cho đến bây giá».
Tôi châm Ä‘iếu thuốc, mồi lá»a trong lúc há»i Thá»§y:
- Thá»§y có vẻ buồn, định vá» quê tháºt à ?
- Tháºt chứ, hai đứa Ä‘ang bà n vá»›i nhau thì Äông tá»›i. Tôi cưá»i:
- Có tôi tháp tùng theo không?
- Không, anh vá» quê rồi bá» ngưá»i đẹp lại cho ai. Thục giáºn tụi nà y chết.
-Äông đùa đó Thá»§y, xa là m sao được nhau, vắng má»™t chút đã tưởng trái đất nà y đảo lá»™n ngay mà nói nghe gay go lắm.
Tôi nheo mắt bảo Phiến:
-Äừng tưởng suy bụng ta ra bụng ngưá»i. Trưa nay Khôi tá»›i nhà tôi đây. Chả hiểu hứng ná»—i gì anh chà ng đòi bao tất cả Ä‘i cine.
-Chắc là hy vá»ng Ä‘áºu.
-Ư, Khôi là m cáºu tú là cái chắc.
Phiến chá»›p mắt khi nghe nhắc tá»›i Khôi. Tôi bá»—ng nhá»› ra ẩn. Tôi há»i Phiến:
- Có gặp ẩn không?
Phiến lắc nhẹ đầu. Thủy bỗng phá tan bầu không khà im lặng đang chực đè xuống khi tôi nhắc đến ẩn:
- Hai ngưá»i uống gì chứ, nói chuyện mãi sao? Tôi lắc đầu cưá»i:
-Má»›i uống ở nhà , ghé đây định há»i thăm ẩn. Không ngá» gặp cả Phiến. Lâu quá, cô biến Ä‘i đâu mất tiêu.
- Muốn tan thà nh bui mà không được, đà nh phải sá»a soạn biến khá»i tỉnh lỵ.
-Äi và i ngà y thôi à ?
-Có thể sẽ ở lâu hơn, hết mùa hè cũng nên.
-Phượng tà n hết rồi, sau cÆ¡n bão và tráºn lụt những con đưá»ng nó xÆ¡ xác quá.
-Cây lá cÅ©ng buồn như ngưá»i, Äông nhỉ?
-Cần gặp Khôi không?
-Không.
Sau khi trả lá»i ngắn gá»n, Phiến cúi mặt. Như thế Phiến cÅ©ng không biết ẩn Ä‘i đâu. Tôi Ä‘oán kỳ thi nà y chắc ẩn đã bá».
Thá»§y há»i:
- Không uống gì tháºt à ?
- Tôi vá» ngay đây, vá» quê nhá»› khi lên có quà đấy nhé cô chá»§ quán? Thá»§y gượng cưá»i:
- Còn anh Äông Ä‘áºu nhá»› khao tụi nà y nhé, đừng quên. Tôi nói vá»›i Phiến:
- Có thể ẩn nó đã đi xa rồi.
Phiến thở nhẹ. Tôi bước ra khá»i quán đạp xe vá» nhà . Tôi quên không ghé chợ rước dì Hạnh, và dì cÅ©ng không dặn, vá» nhà tôi gặp Thục Ä‘ang đứng trước cổng, vẻ lóng ngóng. Thục cá»±:
- Äi chÆ¡i ghê há? Tôi cưá»i:
- ÄÆ°a dì Hạnh Ä‘i chợ, chứ bá»™.
- Chứ không phải ghé cà phê Thủy? Tôi là m bộ ngạc nhiên:
- á»§a, sao Thục rà nh quá váºy?
- Sao không, nhá» Hiá»n bảo thấy anh Äông ngồi vá»›i hai chị nà o. Tôi đáp nhanh:
- Äó là Thá»§y và Phiến, lâu quá má»›i gặp Phiến.
- Vui không?
-Äâu có nói chuyện lâu, phải vá» ngay vì sợ Thục tá»›i. Thục tá»›i lâu chưa? Thục cong môi:
- Má»›i có ná»a tiếng.
-Äừng nói xạo, ngưá»i ta Ä‘i chưa đầy mưá»i lăm phút mà bảo tá»›i ná»a tiếng rồi.
-Sao không Ä‘i luôn chiá»u rồi hẳn vá». Thi xong vui quá nhỉ?
Tôi mở cổng, kêu Thục và o. Tôi nói nhỠbên tai Thục.
- Trả lá»i thư chưa?
Thục nhăn mặt, là m bá»™ chưa nghe. Rồi Thục cưá»i chạy luôn và o nhà . Tôi dắt xe và o.
Thục ngồi im trong ghế. Tôi tá»›i đứng bên cạnh há»i:
- Trả lá»i thư chưa, hồi há»™p quá rồi đó. Thục đỠmặt, lắc đầu:
- Quên bức thư ấy rồi.
- Sao quên?
- Tại vì không có Ä‘á»c hết.
- Sao không Ä‘á»c hết?
- Äông viết kỳ thấy mồ.
Thục cúi mặt giấu nụ cưá»i cá»§a mình. Tôi Ä‘i loanh quanh chá»— ngồi cá»§a Thục. Má»™t lúc lâu Thục má»›i ngẩng lên há»i:
- Bá»™ mong trả lá»i lắm hả?
- Viết thư, ai không mong được trả lá»i. Thục rúc rÃch cưá»i:
-Mai mốt Ä‘i, mấy hôm nay ngưá»i ta phải dá»n dẹp nhà cá»a. Mãi đến hôm nay má»›i được rãnh. Nà y, ông già đã lấy bức thư rồi đó.
Tôi thót cả ruột:
- Äể đâu mà ông lấy được?
- Äể quên trong quyển vở trên bà n,
- Ông coi chưa?
- Không biết.
- Trá»i Æ¡i, sao Thục vô ý quá váºy?
-Tại Äông để thư trong quyển vở rồi vá» không nói gì Thục đâu có biết. Vái trá»i cho ông già không Ä‘á»c.
-Rồi có gì không?
-Ông im lặng, bình thưá»ng. Tôi thở phà o:
- Váºy chắc ông không có Ä‘á»c. Thục là m Äông muốn thót trái tim ra ngoà i.
- Mấy hôm ngưá»i ta cÅ©ng lo muốn chết. Ä‚n ngá»§ không yên, lần sau có biên thư thì nói rõ trước khi vá» Ã .
Tôi nói gá»n:
- Không biên thư nữa.
- Tại sao?
- Thục có trả lá»i đâu mà biên.
- Mai mốt trả lá»i.
Tôi ấm ức, đè nặng những bước chân trên ná»n gạch. Thục ngồi chống hai đầu gối bưng cằm ngó tôi cưá»i.
- Äông giáºn trông kỳ khôi lắm. Biết không?
- Không giáºn.
- Không giáºn mà mặt mà y như sắp giết ngưá»i tá»›i nÆ¡i.
Tôi ngó Thục, tá»± nhiên tôi phì cưá»i. Gương mặt nà ng ngây thÆ¡ như gương mặt con búp bê. Sáng nay Thục mặc chiếc áo dà i mà u tÃm than, tóc cá»™t bằng má»™t mảnh vải mà u có bông trắng lá»›n. Thục diện bằng má»™t chiếc vòng ngá»c thạch Ä‘eo ở cổ tay xanh biếc. Mắt Thục mở lá»›n trêu tôi và nụ cưá»i như má»™t cÆ¡n gió mát rượi. Tôi tá»›i gần Thục, đứng sau lưng nà ng, Thục nói nhanh:
- Cấm hôn lên tóc ngưá»i ta.
Nhưng tôi không nghe Thục. Tôi đã hôn. Mái tóc Thục thơm mùi bồ kết. Chắc Thục mới gội tóc hôm qua. Thục xô tôi đứng qua một bên, trợn mắt:
- Ai cho phép hôn tóc ngưá»i ta, đã cấm rồi mà ?
- Cái mùi thơm phưng phức của hương bồ kết cho phép.
- Hôn má»™t cái là cháºm trả lá»i thư má»™t ngà y đó.
- Váºy cho hôn mưá»i cái.
Tôi dá»a là m Thục sợ, nà ng nhảy qua ngồi bên ghế khác. Và chúng tôi cứ rượt Ä‘uổi nhau khắp các ghế. Cuối cùng tôi dừng lại cưá»i:
- Bây giá» không cần thư trả lá»i nữa, biết rồi.
- Biết cái gì?
- Thục đã chấp nháºn.
- Äừng có nói ẩu, chưa chấp nháºn chuyện gì hết. Tôi xòe bà n tay ra trước mặt Thục:
- Váºy trả chiếc hôn lúc nãy đây.
Thục đỠmặt ngồi im. Tôi tá»›i ngồi xuống gần bên Thục. Tiếng thở cá»§a Thục nghe nhanh trong lồng ngá»±c nà ng. Tôi nhìn hai cánh mÅ©i pháºp phồng cá»§a Thục, hai cánh mÅ©i xinh xắn trên bá» môi tròn đầy, hình như lúc nà o cÅ©ng bÄ©u
ra. Thục ngó tôi:
- Cấm nhìn.
- Không nhìn sao biết ngưá»i ta nhìn mà cấm.
Thục giáºn kêu "ứ" má»™t tiếng trong miệng. Tôi nắm tay Thục vuốt ve những ngón tay thon má»m cá»§a nà ng. Thục bà ng hoà ng nói:
- Coi chừng Hạnh vá», Äông kỳ quá.
- Dì Hạnh Ä‘i chợ trưa lắm. Hôm nay chắc mua thức ăn nhiá»u.
- Ai cho Äông nắm tay
- Äôi mắt cá»§a Thục.
- Äôi mắt không biết nói.
- Nhưng một lúc nà o đó đôi mắt nói, và biểu đồng tình.
- Äông xạo quá trá»i.
Má»—i lần Thục nói như thế nghÄ©a là nà ng không cãi lại tôi nữa, nà ng chịu thua. Nhưng tôi chỉ có thể nắm bà n tay Thục, nghe trái tim mình Ä‘áºp loạn như muốn vỡ tung cả lồng ngá»±c. Yêu Thục quá đỗi, tôi chỉ hôn lên mái tóc, hÃt lấy mùi hương bồ kết sau má»™t ngà y Thục gá»™i đầu và nhìn Thục đỠmặt mắc cỡ ngượng ngùng giấu Ä‘i. Tôi không dám ôm lấy Thục, dù chúng tôi ngồi gần nhau dù bá» vai Thục tròn, dáng ngồi nghiêng hẳn như sắp rÆ¡i và o vòng tay tôi. Cả hai đứa Ä‘á»u hiểu rằng tình yêu đã chÃn. Và lắng nghe mùa cây trái Ä‘ang ướp ngá»t trong hồn mình. Tôi không quên Thục còn Ä‘i há»c và chắc Thục không quên tôi vừa xong kỳ thi.
Tôi bỗng thở hắt, nói bên tai Thục:
- Những ngà y thi nhớ Thục quá.
- Ai bắt nhớ.
- Äôi mắt Thục, nụ cưá»i cá»§a Thục và mùi hương trên mái tóc.
Thục cưá»i, đôi mắt chá»›p nhanh trong cái cúi đầu ngượng ngùng. Tôi nắm lấy cả hai bà n tay Thục ấp trong hai bà n tay mình bóp chặt khiến Thục nhăn mặt Ä‘au đớn. Tôi nói nhanh:
- Anh yêu em.
Thục hoảng hốt rụt bà n tay vá», nhưng bà n tay còn lại bị tôi giữ chặt. Tôi nghe Thục thở mạnh hÆ¡n và quay mặt. Tôi bá»—ng can đảm choà ng tay qua ôm lấy vai nà ng kéo vá» phÃa tôi. Thục run rẩy chống cá»± và hoảng hốt nói:
- Äừng Äông Æ¡i, Thục sợ lắm.
- Anh yêu em. Thục gáºt đầu:
- Em biết, nhưng em sợ lắm. Em còn Ä‘i há»c.
- Nhắm mắt lại anh cho cái nà y.
Thục nhắm nghiá»n mắt lại, run rẩy trong vòng tay tôi. Gương mặt Thục bừng sáng rá»±c rỡ. Tôi nâng cằm Thục lên khi Thục cúi mặt. Thục lắc đầu quầy quáºy nhưng tôi đã đặt nhanh lên bá» môi Thục má»™t chiếc hôn. Khi buông Thục ra tôi thấy Thục khóc, những giá»t nước mắt lăn dà i xuống má Thục. Tôi lịm cả ngưá»i. Tôi lau nước mắt cho Thục trong khi Thục vẫn nấc lên từng tiếng ngắn.
Cả hai Ä‘á»u im lặng. Tôi vụng vá» không dá»— dà nh được Thục. Nà ng không nói vá»›i tôi lá»i nà o. Cho tá»›i khi tiếng chuông gá»i cổng reo lên. Tôi biết dì Hạnh vá» và chạy ra mở cá»a.
Dì Hạnh xách má»™t giá» nặng đầy thức ăn, dì cưá»i há»i:
- Thục tới chưa?
Tôi gáºt đầu, ngượng ngùng Ä‘i bên cạnh dì. Hình như tôi lo ngại dì Hạnh sẽ biết tôi vừa hôn Thục. Tôi cố nói nhanh:
- Dì mua thức ăn nhiá»u quá.
-Hôm nay thức ăn rẻ, và phải cho Äông ăn bù những hôm vá»™i và ng trong kỳ thi chứ.
-Còn dì thì sao, dì có vẻ gầy.
-Con gái gầy tốt hÆ¡n, dì cÅ©ng sợ máºp váºy chứ bá»™.
Thục hiện ra ở cá»a, những giá»t nước mắt biến mất. Nhưng tôi ngó thấy được vẻ không tá»± nhiên trên gương mặt Thục. Tôi lo dì Hạnh biết cá» chỉ khác lạ nÆ¡i ngưá»i bạn thân cá»§a mình. Nhưng dì Hạnh vẫn hồn nhiên như không để ý gì. Hai ngưá»i nói chuyện và cưá»i đùa vá»›i nhau. Tôi đứng bên ngoà i thá»m nhìn những cánh hoa còn sót lại sau cÆ¡n bão và má»›i nở trong vuá»n. Tôi bà ng hoà ng như vừa uống xong má»™t cốc rượu mạnh. Thục bá»—ng bước ra đứng phÃa sau lưng tôi. Äợi tôi quay lại Thục dúi và o tay tôi má»™t quyển táºp rồi bước nhanh và o nhà . Tôi ngạc nhiên thấy má»™t bức thư. Tôi sung sướng ngồi ngay xuống báºc thá»m. Những trang giấy vở đầy chữ cá»§a Thục, những dòng chữ xinh xắn reo múa trước mắt tôi. Giấy thÆ¡m và chữ cÅ©ng thÆ¡m. Thục trả lá»i thư tôi bằng những ý nghÄ© e dè nhưng tôi hiểu rằng Thục đã yêu tôi.
Thục là m tôi ngạc nhiên đến bà ng hoà ng. Bức thư Thục viết ngay sau khi nháºn được thư tôi, nghÄ©a là trước những ngà y thi cá»§a tôi nữa, thế mà Thục không chịu đưa, tôi hiểu Thục muôn những ngà y thi cá»§a tôi qua Ä‘i, sợ là m tôi xúc động và báºn rá»™n. Thục tuyệt vá»i quá, Thục ạ. Tôi Ä‘á»c bức thư hai ba lần mà không thấy chán, tôi muốn thuá»™c luôn từng chữ, từng câu Thục viết, và sung sướng lịm ngưá»i nhìn thấy là n cây xanh biếc vươn cao trong má»™t bầu trá»i rá»± rỡ ánh nắng. Tôi mang thư Thục vá» phòng. Thục đứng má»™t mình trên bao lÆ¡n từ bao giá». Thục nhìn tôi cưá»i. Tôi nói:
- Thục xấu nhỉ?
Thục lại cưá»i lá»›n. Tôi và o phòng ngồi nhìn Thục vá»›i tà áo tÃm bay trong gió sá»›m. Gió hình như cÅ©ng mang hương hoa ngoà i đưá»ng và o, hương cá» máºt dưới vưá»n lên. Thục và o phòng cầm cây đà n tá»›i đưa cho tôi. Thục nói:
- Hát cho em nghe một bà i.
- Anh không biết hát.
- Lại xạo, Hạnh bảo anh hát hay lắm.
-Anh chỉ muốn nhìn em thôi. Thục ra đứng ngoà i kia như lúc nãy cho anh nhìn.
Thục ngượng ngùng:
- Äừng có khôn, nhưng em xấu lắm nhìn má»™t hồi rồi sẽ tìm ra những Ä‘iểm xấu cá»§a em.
-Không có gì xấu khi hai ngưá»i yêu thương nhau.
-Nhưng anh sẽ xấu nếu không hát cho em nghe.
Tôi cưá»i:
- Chìu em, nhưng em nghe bà i gì?
- Bà i nà o anh thÃch nhất.
-Lại ngồi đằng kia anh mới hát, có em trước mặt, anh không bao giỠhát được.
Thục mỉm cưá»i Ä‘i vòng ra phÃa sau lưng tôi. Nà ng ngồi xuống mép giưá»ng. Tôi dạo nhạc và hát bà i, "Ngà y đó chúng mình".
Ngà y đó có em Ä‘i nhẹ và o Ä‘á»i và mang theo ánh trăng sao đến vá»›i lá»i thÆ¡ nuối.
Ngà y đó có anh mÆ¡ lại má»™ng ngá»i và se tÆ¡ kết tóc giam em và o lòng thôi...
Tôi bá»—ng ngừng lại há»i Thục:
- Em có nghe tiếng reo cá»§a hà ng nhạc ngá»±a ngoà i kia không? Thục mỉm cưá»i, gáºt đầu. Tôi cưá»i:
- Hà ng nhạc ngá»±a hát hay hÆ¡n mình nhiá»u.
- Nhưng anh hát tiếp đi.
Tôi buông đà n, ngồi nhìn Thục:
- Không còn tiếng hát nà o ý nghĩa nữa. Ngồi nhìn em thấy vui thú hơn.
- Em xấu lắm, phải không?
- Em đẹp nhất trần Ä‘á»i.
Câu nói có vẻ sáo rá»—ng nhưng tôi không tìm được câu nà o ý nghÄ©a hÆ¡n như váºy. Thục ngượng quay mặt chá»— khác không dám nhìn tôi.
- Nhá» Hiá»n nó nghi rồi đó.
-Tha hồ cho nó nghi. Nó biết cũng chả sao nữa chứ đừng nói nghi, em sợ à ?
- Không đâu anh, nhưng kỳ lắm. Nó bắt nạt em vỠchuyện nà y hoà i. Không quen với anh, sức mấy nó bắt nạt em được.
-Hôm nà o kêu nhỠấy tới đây.
-Chi váºy?
-Anh nói chuyện.
Thục cưá»i khúch khÃch:
- Chưa chi đã lên mặt, nó chả sợ anh đâu.
- Rồi sẽ sợ anh.
-Thôi, nó mới nghi ngỠthôi chứ chưa biết rõ. Thế mà đã hăm nói lại với ông già . Em đang lấy lòng nó đây.
Thục bỗng hốt hoảng:
- Thôi, em xuống phụ là m cơm với Hạnh. à , Hạnh có nghi gì chưa anh?
- Biết rõ rồi chứ không có nghi.
- Tại anh hết, ngượng với Hạnh chết.
- Dì ấy cũng có " bồ" rồi chứ bộ.
- Ai thế? sao chả nghe Hạnh nói.
- Dấu đấy.
Thục thÃch thú chạy xuống nhà . Tôi cÅ©ng không biết mình phịa như thế có đúng má»™t phần nà o không. Dì Hạnh kÃn đáo ghê quá khó mà biết được. Tuy nhiên tôi Ä‘oán thế nà o dì Hạnh cÅ©ng có bồ rồi. Má»™t ngưá»i con gái xinh đẹp như váºy phải có má»™t mùa để nhan sắc mãi còn tươi. Tôi Ä‘i loanh quanh trong phòng. Chợt nhá»› tá»›i cái kệ sách cá»§a mình. Còn mấy ngăn sách chưa Ä‘em phÆ¡i được. Bây giá» trở Ä‘i là những ngà y thảnh thÆ¡i, tôi sẽ có dịp Ä‘á»c sách. Những cuốn sách suốt má»™t năm qua tôi chưa há» rá»› tá»›i. Tôi tá»›i soạn lại má»™t và i cuốn sách, bất ngá» thấy rÆ¡i ra những trang giấy vở. Tôi ngạc nhiên thấy nét chữ quen thuá»™c cá»§a dì Hạnh kẹp và o những trang sách Ä‘á»c trong lúc nhà n rá»—i rồi bá» quên. Äó là những dòng nháºt ký ghi vá»™i không ngà y tháng và không đầu không Ä‘uôi. ở má»™t
trang tôi Ä‘á»c được:
"Äông đã tá»›i ở được ba tuần lệ
Căn nhà tá»± nhiên như có tiếng hát và những bông hoa ngoà i vưá»n biết cưá»i. Tôi cÅ©ng vừa nháºn thấy mình biết mÆ¡ má»™ng. Kỳ lạ quá đôi mắt ấy, biết không? Hôm nay tôi cÅ©ng vừa tròn mưá»i lăm tuổ.i Không ai biết, ngoà i tôi".
Một trang khác:
"Nói chuyện vá»›i Äông tá»›i khuya, sợ ma quá mà cÅ©ng phải xuống nhà ngá»§. Trá»i Æ¡i khoảng hà nh lang vắng tanh và mưa lạnh buốt.
Những giá»t cà phê chưa tan. Nó còn Ä‘á»ng đâu trong lòng.
Tôi sắp mưá»i sáu tuổi. Lại có thêm má»™t ngà y sinh nháºt không ai hay.
Buổi sáng ra vưá»n ngắt hoa hồng. Tôi muốn cho Äông má»™t đóa hoa nhưng âm thầm thôi. Và tôi đã bá» và o ngăn kéo bà n há»c cá»§a Äông.
Tôi vừa nghĩ tới tình yêu khi xem đến trang sách nà y.
Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm và o cơ thể tôi là m mạch máu tôi như tê dại hẳn.
Tôi bà ng hoà ng quá. Có phải tôi đã Y. Äông không?"
Chữ Yêu dì Hạnh đã viết tắt bằng má»™t chữ Y. Tôi sững sá» cầm những trang giấy trong tay Ngưá»i tôi như tê dại hẳn, mất hết phản ứng.
Thục bá»—ng lên đứng trước cá»a phòng nói:
- Em vá». Tôi bảo:
- Chiá»u nay Khôi tá»›i má»i Ä‘i cine đấy.
- Chiá»u em sẽ ghé lại.
Tôi đưa Thục ra cổng. Nắng đã lên cao và bầu trá»i có nhiá»u mây trắng bay. Thục vá» rồi, khuất bóng áo Thục ở má»™t ngã ba đưá»ng quen thuá»™c. Tôi vẫn còn đứng ngÆ¡ ngác vá»›i những dòng nháºt ký cÅ© cá»§a dì Hạnh. Tôi không biết bây giỠý nghÄ©a cá»§a dòng nháºt ký ấy đã đổi khác chưa. Tiếng chim hót trên đỉnh
cây, những cái hoa nhạc ngá»±a má»›i nở đỠrá»±c. ở má»™t góc đưá»ng xa tôi nhìn thấy cây phượng nà o đó còn sót lại những bông đỠối. Con đưá»ng đó chắc Thục Ä‘ang Ä‘i ngang qua. Tôi thấy có má»™t cái gì ngượng ngáºp giữa tôi và dì Hạnh sau khi thấy được mảnh giấy kia. Dì kÃn đáo quá, phải chi tôi được Ä‘á»c những dòng nháºt ký ấy sá»›m hÆ¡n.
Dì Hạnh Ä‘i ra há»i:
- Thục vá» rồi à ? Tôi gáºt đầu. Dì nói:
- Sao Thục vá», tưởng Thục ở lại chÆ¡i trưa nay chứ. Bá»™ hai ngưá»i giáºn nhau à ?
-Chiá»u Thục trở qua.
-Äông đói bụng chưa?
-Äói.
-Và o ăn Ä‘i, dì dá»n xong rồi. Äông là m sao thế?
Tôi lắc đầu, cưá»i. Dì Hạnh sẽ chẳng bao giá» nghÄ© rằng tôi đã Ä‘á»c được những dòng nháºt ký ấy. Và biết đâu dì đã quên sau khi viết trong má»™t lúc xúc động nà o đó cá»§a má»™t thá»i con gái. Dì nhắc tôi:
-Chiá»u nay bà giúp việc lên. Có bà chắc Äông thảnh thÆ¡i hÆ¡n. Äông có quyá»n Ä‘i chÆ¡i cả ngà y.
-Từ trước tá»›i giá» Äông vẫn Ä‘i chÆ¡i hoà i như thế.
- Nhưng bây giá» khác. Äông có nhiá»u thì giá» hÆ¡n. Không phải coi nhà cho dì Ä‘i chợ nữa. Dì cÅ©ng thảnh thÆ¡i trong những ngà y tá»›i. Chúng ta đã quên mùa hè rồi.
-Dì không định Ä‘i vá»›i Thục vá» quê ngoại cá»§a Thục sao. Ãt ra mùa hè vẫn còn mấy ngà y. Äông gặp Phiến lúc sáng. Phiến và Thá»§y cÅ©ng sắp vê quê nghỉ hè.
Dì Hạnh ngạc nhiên:
- Gặp Phiến, bây giỠPhiến ra sao?
- Buồn.
- Phiến yêu Khôi?
- Hình như váºy, còn ẩn thì Ä‘i đâu mất hình như kỳ thi nà y nó bá». Dì Hạnh thở nhẹ, há»i tôi:
- Còn Äông không vá» quê.
- Không muốn vá».
- Sao thế?
- Thấy Ä‘i đâu cÅ©ng buồn, thà ở đây vá»›i ná»—i buồn cá»§a mình còn hÆ¡n. Nhưng có thể Äông sẽ vá» quê sau khi có kết quả.
-Äông mà buồn sao, tưởng Äông Ä‘ang vui?
Bữa ăn tẻ nhạt vì ngưá»i nà o cÅ©ng im lặng. Tôi không biết nói gì vá»›i dì Hạnh. Và hôm nay dì Hạnh buồn như chưa bao giá» thấy dì buồn. Ä‚n xong tôi vá» phòng đốt những mảnh giấy cá»§a dì Hạnh viết. Tôi không thể để nó trong ngăn kéo. Tôi mong rằng dì Hạnh đã quên có má»™t lần mình viết những dòng nháºt ký như thế. Tôi ra đứng ngoà i bao lÆ¡n nhìn ra má»™t khoảng trÆ¡i rá»±c nắng. Tỉnh lỵ vẫn bình lặng u buồn dưới mà u xanh cá»§a cây, mà u nâu cá»§a ngói và mầu đỠcá»§a những cây phượng già nua tà n tạ gần hết mùa hè. Những ngà y chá» kết quả thi là những ngà y thảnh thÆ¡i nhất cá»§a há»c trò. Tôi lại cà ng thảnh thÆ¡i hÆ¡n vì không quan tâm đến nó nữa. Nhưng tình cảm tôi lúc đó đã nặng xuống, mênh mông như má»™t con sông. Tôi nghe có tiếng sóng vá»— trong lòng mình. Tiếng sóng khuya khoắt lặng buồn. Tôi bối rối thá»±c sá»± trước tình cảm cá»§a dì Hạnh. Nếu nó vẫn còn nguyên vẹn như những dòng nháºt ký có lẽ tôi cÅ©ng phải bá» trưá»ng bá» tỉnh lỵ mà đi như ẩn. Tôi sẽ không bao giá» nói cho Thục biết chuyện nà y. Và tôi mong hÆ¡n bao giá» hết, dì Hạnh sẽ đổi khác. Äồng thá»i tôi cÅ©ng buồn biết bao nhiêu khi nghÄ© rằng từ bây giá» tôi đã mất Dì Hạnh. Hình như tôi cÅ©ng đã Y. dì trong tình yêu cá»§a Thục. Tôi bà ng hoà ng khi nghÄ© ra Ä‘iá»u đó. Tôi bá»—ng có ý định Ä‘i dạo má»™t vòng tỉnh lỵ, qua những con đưá»ng phượng bay gần hết mùa hè. Tôi xuống nhà lấy xe đạp ra phố. Mùa hè ở đây buồn quá. Phượng tà n tạ bay, ve nỉ non kêu và tỉnh lỵ ngó man mác như má»™t khúc sông dà i.
Hết
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của quichimw
Last edited by khungcodangcap; 26-11-2008 at 10:54 AM .