Hồi 13
Tri diện bất tri kiến
Tống Thừa Ân cháºm rãi tiến theo con đưá»ng rãi sá»i. Ãnh đèn lồng xa xa trong gian phòng xá Ä‘áºp và o mắt Thừa Ân. Cùng vá»›i ánh đèn lung linh từ gian phòng xá đó, là những âm vá»±c vi vu từ những tán cây dương hai bên đưá»ng vá»ng đến, rì rì trút và o thÃnh nhÄ©.
Thừa Ân dừng bước khi trước mặt có má»™t ngưá»i đứng dạng chân chặn ngang đưá»ng mình.
Nhìn ngưá»i đó, Thừa Ân ôm quyá»n thá» lá»… từ tốn nói :
- Tại hạ đến gặp Tôn Thi Nhã phu nhân.
Ngưá»i nỠáp hai tay và o hai bên hông, hÆ¡i khom ngưá»i xuống, rồi ngẩng lên. Y từ tốn nói :
- Nếu túc hạ đúng là Tống Thừa Ân, đệ nhất cao thá»§ đại ná»™i, thì phải vượt qua được Äông Ngạt.
Tống Thừa Ân nhìn Äông Ngạt, ôn nhu há»i :
- Nghe giá»ng nói cá»§a Äông Ngạt túc hạ, tại hạ Ä‘oán túc hạ không phải ngưá»i Trung Thổ.
- Äông Ngạt là ai không quan trá»ng. Chỉ có Ä‘iá»u nếu túc hạ đúng là Tống Thừa Ân thì phải vượt qua cá»a ải cá»§a Äông Ngạt, không chỉ có Äông Ngạt, mà còn có nhiá»u cá»a ải nữa Ä‘ang chá» túc hạ phÃa trước.
Tống Thừa Ân mÃm hai cánh môi rồi gáºt đầu :
- Tại hạ đồng ý.
Thừa Ân vừa dứt lá»i thì trưá»ng kiếm cÅ©ng được Äông Ngạt rút ra. Y thá»§ kiếm bằng hai tay, nâng qua khá»i bá» vai mình.
Y nhìn Tống Thừa Ân :
- Äá»™ng Ngạt đã sẵn sà ng.
- Rất mong Äông Ngạt túc hạ nương tay cho Tống Thừa Ân.
- Kiếm cá»§a Äông Ngạt rất vô tình.
- Kiếm vô tình tất buộc Thừa Ân phải vô tình.
Thừa Ân chăm chăm nhìn và o mắt Äông Ngạt nói tiếp :
- Äông Ngạt túc hạ có thể xuất thá»§ trước.
- Cung kÃnh không bằng phụng mạng.
Y nói dứt câu rống lên một tiếng :
- Dạ.
Tiếng rống cá»§a Äông Ngạt là m náo động cả má»™t vùng không gian tÄ©nh lặng. Liá»n theo tiếng rống dó, chá»›p kiếm sáng ngá»i cắt má»™t đưá»ng vòng cung bổ thẳng tá»›i Tống Thừa Ân. Thừa Ân không đón thẳng đỠthẳng lấy kiếm chiêu cá»§a Äông Ngạt mà lách bá»™ né tránh.
Tiếng rÃt gió cá»§a lưỡi liếm lướt vụt qua hông Thừa Ân. Thừa Ân cảm nháºn sát liếm đó ngáºp trà n sát khÃ, Ä‘an tua tá»§a xuyên qua trang phục mình. Công hụt Thừa Ân má»™t chiêu kiếm, Äông Ngạt tráng bá»™ biến chiêu, phạt ngang lưỡi kiếm chá»±c cắt qua thắt lưng, nhưng má»™t lần nữa lưỡi kiếm cá»§a y vẫn không thể đạt được mục Ä‘Ãch. Lưỡi kiếm lướt sát qua bên ngá»±c. Khi Thừa Ân ngã ngược ngưá»i vá» sau, lưỡi kiếm vừa lướt qua ngá»±c thì Thừa Ân báºt ngưá»i như má»™t cánh cung nhanh không thể tưởng. Cùng vá»›i cái báºt ngưá»i đó, chỉ pháp như má»™t mÅ©i dùi Ä‘iểm tá»›i tay kiếm cá»§a Äông Ngạt.
- Chát...
Äông Ngạt thối liá»n hai bá»™. Y thả trưá»ng kiếm buông thõng thân ngưá»i rồi cúi gáºp lưng, ôn nhu nói :
- Túc hạ đã thắng... đã vượt qua Äông Ngạt.
Thừa Ân ôm quyá»n :
- Äa tạ Äông Ngạt kiếm thá»§ đã nhưá»ng đưá»ng.
Thừa Ân bước qua mặt Äông Ngạt, y vẫn giữ thái độ tôn kÃnh vá»›i chà ng. Thừa Ân Ä‘i được năm trượng, chợt dừng bước.
Trá»±c giác báo cho chà ng biết có cái gì Ä‘ang rình ráºp phÃa trước.
Äôi uy nhãn cá»§a Thừa Ân sáng hẳn lên.
Từ má»™t gốc cây dương, má»™t ngưá»i lừng lá»ng bước ra. Y cung khép hai tay theo hai bên hông, hÆ¡i khom ngưá»i xuống, rồi ôn nhu nói :
- Vũ Liệt đã chỠTống Thừa Ân túc hạ.
- VÅ© túc hạ cÅ©ng buá»™c Tống Thừa Ân hà nh xá» như đối vá»›i Äông Ngạt túc hạ.
- Vũ Liệt rất mong Tống túc hạ chỉ giáo cao chiêu.
Miệng thì nói, VÅ© Liệt vừa vung hữu thá»§, ba ánh chá»›p sáng ngá»i lướt tá»›i Thừa Ân như ba ánh tinh sa. Cả ba ánh chá»›p đó Ä‘á»u và o những tá» huyệt cá»§a Thừa Ân.
Lần nà y Thừa Ân không né tránh mà phát dựng chưởng kình đón lấy ba ánh chớp sáng ngơi đó.
- Chát...
Chưởng kình của Thừa Ân đánh bạt cả ba ánh chớp lệch hướng, ghim và o một cây dương.
Má»™t tiếng nổ như há»a pháo vang ra ngay cho VÅ© Liệt đứng, tạo ra má»™t mà n khói trắng. Khi mà n khói trắng đó tan mất thì chẳng còn thấy nhân dạng cá»§a VÅ© Liệt đâu nữa cả.
Äôi chân mà y cá»§a Tống Thừa Ân nhÃu lại. Sá»± biến hóa cá»§a VÅ© Liệt khiến cho Thừa Ân cÅ©ng phải ngạo nhiên. Äối vá»›i Thừa Ân, tất cả những môn công phu trên giang hồ, thay Ä‘á»u đã kinh qua nhưng vá»›i sá»± biến hóa cá»§a công phu do VÅ© Liệt thi triển thì đúng là lần đầu tiên Thừa Ân chiêm nghiệm.
Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Tống phu nhân đà tìm ra những cao thá»§ nà y ở đâu?â€.
Vừa nghÄ© Thừa Ân vừa rÃt má»™t, luồng chân khà căng phồng lồng ngá»±c, rồi thả bước cháºm rãi vá» phÃa trước, vừa Ä‘i được ba bá»™, thì bất thình lình VÅ© Liệt như từ trong má»™t gốc cây dương bước ra. Y vừa bước ra liá»n phóng má»™t ngá»n ám tiêu công và o yết hầu cá»§a Thừa Ân.
Tiếng rÃt gió cá»§a chiếc ám tiêu nghe buốt cả cá»™t sống, Thừa Ân chỉ kịp lạng ngưá»i qua trái tránh ngá»n ám tiêu đó. Vừa tránh ngá»n ám tiêu, Thừa Ân toan phát động chỉ khà phản kÃch, nhưng nhân dạng cá»§a VÅ© liệt nhanh chóng tan biến và o tán cây dương. Hiện tượng đó khiến Thừa Ân phải sững sá».
Thừa Ân miá»…n cưỡng há»i :
- Tại sao cắc hạ không xuất đầu lộ diện giao thủ trực diện với Tống Thừa Ân.
Má»™t giá»ng nói vi vu khởi phát từ cõi hư vô rót và o thÃnh nhÄ© :
- Công phu cá»§a tại hạ là ẩn thuáºt, túc hạ có bản lÄ©nh má»›i hóa giá»›i được ẩn thuáºt cá»§a tại hạ.
Thừa Ân cau mà y, lia mắt nhìn qua bốn hướng, nhưng tuyệt nhiên Thừa Ân không phát hiện ra hà nh tung của Vũ Liệt Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Những cao thá»§ nà y quả lợi hạiâ€
à niệm đá còn Ä‘á»ng trong đầu Thừa Ân thì bất thình lình VÅ© Liệt xuất hiện từ sau lưng. Y vừa xuất hiện vừa liệng thá»§ phóng ra hai chiếc ám tiêu hình cánh sao và o hai đại huyệt VÄ© Lư và Thiện Linh cá»§a Thừa Ân.
CÅ©ng vẫn âm thanh xé gió cá»§a những ám tiêu Ä‘áºp và o thÃnh nhÄ© cá»§a Thừa Ân. MÅ©i già y Thừa Ân Ä‘iểm mạnh xuống đất, nhấc mình lên cao ba trượng vá»›i thế Hoà i Long quá bá»™, lá»™n ngược trở lại, đồng thá»i vươn trảo bắt lấy hai chiếc ám tiêu.
Vừa bắt được hai chiếc ám tiêu thì nhân dạng cá»§a VÅ© Liệt cÅ©ng biến mất và o má»™t cây tán dương trước khi Thừa Ân kịp phản kÃch.
Thừa Ân trụ bộ lại.
RÃt má»™t luồng chân khÃ, Thừa Ân nhạt nhẽo nói :
- VÅ© Liệt các hạ dụng ẩn thuáºt chỉ để đánh lừa đối phương sao?
Không có ai đáp lá»i Thừa Ân.
Tinh nhãn cá»§a Tống Thừa Ân lại lia qua bốn hướng đỠtìm tung tÃch cá»§a đối phương, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng ngưá»i nà o, Thừa Ân nghÄ© thầm :
- “Tôn Thi Nhã phu nhân đã tìm đâu ra những hảo thá»§ kỳ tuyệt nà y nhỉ?â€
Vừa nghÄ© Thừa Ân vừa từ từ nhắm mắt lại. ThÃnh nhÄ© cá»§a Thừa Ân khẽ khÃch động thì ngay láºp tức hai chiếc ám tiêu hình cánh sao vừa Ä‘oạt được cá»§a VÅ© Liệt cắt thẳng vá» phÃa má»™t tán dương.
Vừa phát triển hai chiếc ám tiêu hình sao, Thừa Ân vừa lạng bộ vươn tráo chụp và o tán cây thứ hai bên phải mình. Thủ pháp lẫn bộ pháp của Thừa Ân nhanh ngoà i một cái chớp mắt.
Vũ Liệt đứng thừ ra trước mặt Thừa Ân. Hữu trảo của Thừa Ân đã hướng đúng và o đại huyệt chân tâm gã.
Vũ Liệt nhìn Thừa Ân gần như không chớp mắt. Y từ từ cúi đầu nhìn xuống đất từ tốn nói :
- Túc hạ đã hóa giải được ẩn thuáºt.
Thừa Ân mỉm cưá»i.
Vũ Liệt nói tiếp :
- Tống Thừa Ân tức hạ đã dụng võ công gì mà phát hiện được ẩn tÃch cá»§a VÅ© Liệt, rất mong túc hạ chỉ giáo.
- ThÃnh nhÄ© cá»§a tại hạ linh nghiệm hÆ¡n nhãn quang.
Nói rồi Thừa Ân ôm quyá»n :
- Äa tạ túc hạ đã nhưá»ng đưá»ng. Rất mong gặp lại.
Nồi rồi Thừa Ân ôm quyá»n xá, tiếp tục rảo bước Ä‘i.
Äi gần tá»›i tòa phong xá trên đỉnh đồi vây bá»c là những thảm cá» xanh mượt thì Thừa Ân gặp ngưá»i thứ ba. Ngưá»i nà y có má»™t nhân dạng rất kỳ quặc. Äầu chẳng có tóc, cÅ©ng chẳng có lông mà y hay má»™t sợi râu nà o cả. Thá»§ cấp cá»§a y chẳng khác nà o má»™t quả dừa khô bị gá»t sạch chẳng còn chừa má»™t cá»ng sÆ¡. Y ngồi chồm hổm chặn ngang đưá»ng Thừa Ân.
Nhìn Thừa Ân, y nói :
- Tại hạ là Sư Viễn.
Thừa Ân nhìn Sư Viễn.
- Sư Viễn túc hạ không cần phân giải cứ thực hiện võ công kỳ tuyệt của mình.
- Sư Viễn Ngưỡng mộ Tống Thừa Ân.
Sư Viễn nói dứt câu thì đất chung quanh y chẳng khác nà o đống bùn nhùn trồi lên.
Thân ảnh của Sư Viễn mất hút ngay và o lòng đất.
Thừa Ân cau mà y :
- Ngưá»i nà y dụng thuáºt độn thổ.
à niệm đó vừa lướt qua thì Sư Viễn từ dưới đất vươn tay lên thộp lấy đôi cước pháp của Thừa Ân. Thừa Ân đâu để cho y thộp được và o chân mình mà liên tục di bước tránh né những cái thộp không ngừng của Sư Viễn.
Mặt đất sôi sùng sục, cứ như muốn nhà o ra thà nh bùn.
Sau khi thá»™p Thừa Ân nhưng không trúng, Sư Viá»…n lại mất hút và o lòng đất. Thừa Ân nhÃu mà y.
Tịnh nhãn chú ý xuống lòng đất, chÃnh và o lúc Thừa Ân chú tâm quan sát dưới chân thì má»™t sợi tÆ¡ óng ánh vá»›i vòng thòng lá»ng từ trên cao chụp xuống đầu.
Chiếc vòng thòng lá»ng được tạo ra bằng những sợi tÆ¡ nhuyá»…n như tÆ¡ tầm chẳng há» tạo ra má»™t âm thanh nà o. Khi Thừa Ân phát hiện được Ä‘iá»u đó thì vòng thòng lá»ng chết chóc đã ở ngay đỉnh đầu chà ng chụp xuống. Sá»± xuất hiện bất ngá» cá»§a chiếc vòng thòng lá»ng chết ngưá»i, khiến Thừa Ân và o tình huống ngà n cân treo sợi tóc. Thừa Ân vừa phát hiện ra sá»± biến đổi thì đôi trảo cá»§a Sư Viá»…n từ trong lòn đất lại trôi lên chụp và o cước pháp chà ng.
NgỠđâu Thừa Ân đã thất thá»§ trong tình huống nà y, nhưng bằng má»™t thá»§ pháp cá»±c kỳ ảo diệu, thân ảnh Thừa Ân quay tròn như chiếc bông vụ, lướt vụt qua vòng thòng lá»ng kéo theo cả Sá» Viá»…n dưới chân mình. Chiếc vòng thòng lá»ng thắt lại là Sư Viá»…n chứ không phải Thừa Ân.
Sư Viá»…n rÆ¡i huỵch xuống đất, còn Tống Thừa Ân thì phát động trảo công thá»™p tá»›i ngưá»i sá» dụng sợi tÆ¡.
Trảo của Thừa Ân bổ và o đúng yết hầu gã thứ tư, nhưng không giết gã.
Ngưá»i thứ tư không biểu lá»™ má»™t chút gì gá»i là sợ hãi trước cái chết, nếu như trảo công cá»§a Thừa Ân giáºt đứt yết hầu y. Y chắp hai tay theo hai bá» hông, cúi mặt nhìn xuống từ tốn nói :
- Tại hạ Nhân Chữ.
Thừa Ân rút trảo công lại.
- Công phu cá»§a túc hạ quả là lợi hại khó lưá»ng.
- Vẫn không thể bằng Tống Thừa Ân, để nhất cao thủ đại nội.
- Váºy Thừa Ân có thể có thể Ä‘i được rồi chứ?.
Nhân Chữ bước lùi lại một bộ.
- Môn chủ Tôn Thi Nhã đang ở trong chỠTống túc hạ.
Thừa Ân ôm quyá»n :
- Äa tạ.
Chà ng rảo bước cháºm rãi tiến vá» phÃa gian phòng xá. Trong gian phòng xá Tôn Thi Nhã trong bá»™ cánh trắng toát được Ä‘iểm xuyến bằng những viên ngá»c dạ minh châu, óng ánh phản chiếu ánh sáng từ dãy hoa đăng bao quanh mái hiên.
Thi Nhã đứng ngay trong gian phòng xá nhìn Thừa Ân. Nhân dạng nhá» nhắn đà i các yếu Ä‘uối cá»§a Thi Nhã lá»t và o hai con ngươi Thừa Ân. Nà ng nhá» nhẹ nhẹ nói :
- Thi Nhã chỉ sợ Tống Thừa Ân không đến.
Thừa Ân bước và o gian phòng xá, nhìn Thi Nhã, Thừa Ân từ tốn nói :
- Tại hạ sẽ không gặp Tôn phu nhân, nếu như không vượt qua những hảo thủ kỳ tuyệt trên dốc đạo dẫn và o tòa phong xá nà y.
- Thi Nhã nghĩ không ai có thể ngăn được bước chân của Tống Thừa Ân một khi Thừa Ân muốn đến.
- Phu nhân quá khen.
Thi Nhã mỉm cưá»i. Nụ cưá»i rất đôn háºu, pha trá»™n trong đó là những nét á»§ mị cá»§a má»™t ngưá»i an pháºn.
Thi Nhã nhỠnhẹ nói :
- Tống túc hạ... Má»i ngồi.
Thừa Ân ngồi xuống chiếc đôn.
Thi Nhã trịnh trá»ng chuốc rượu chén, rá»—i bưng lên đưa đến táºn tay Tống Thừa Ân.
- Thi Nhã dùng chén rượu nà y tạ lá»—i vá»›i Tống túc hạ. Chén rượu nà y mong túc hạ miá»…n thứ cho Thi Nhã vì đã buá»™c túc hạ phải nhá»c sức má»›i đến được tá»›i phong xá nà y.
Thừa Ân đón lấy chén rượu, nhìn Thi Nhã.
- Äa tạ Tôn phu nhân.
Thừa Ân dốc chén rượu uống cạn.
Rượu ấm lan nhanh khắp cơ thể chà ng.
Äặt chén rượu xuống bà n, Thừa Ân từ tốn há»i :
- Những hảo thá»§ mà Tôn phu nhân có là ai váºy?
- HỠlà những bằng hữu của tướng công, hỠđến để giúp Thi Nhã.
Thừa Ân gáºt đầu :
- Hóa ra là váºy.
Thừa Ân vừa nói vừa lấy trong ngá»±c áo ra chiếc tráp đặt lên bà n. Äẩy chiếc tráp vá» phÃa Tôn Thi Nhã, Thừa Ân há»i :
- Tôn phu nhân gởi cho tại hạ những thứ trong chiếc tráp nà y với ý nghĩa gì?
Thi Nhã từ từ đứng lên, bất ngỠbuông một tiếng thở dà i, nhìn Thừa Ân Thi Nhã từ tốn nói :
- Một đóa hoa huệ trắng, một nén bạc. Những thứ đó Thi Nhã đã lấy được trên thi thể của tướng công Chung TỠKiến.
Nà ng ngưng lá»i má»™t lúc rồi nhìn Thừa Ân nói tiếp :
- Hẳn tân nương của Tống cũng chết bởi những thứ mà Thi Nhã gởi cho Tống túc hạ.
- Tại hạ cÅ©ng nháºn được cánh hoa huệ và má»™t nén bạc trên xác Dương Äình Tuyết Anh.
Thi Nhã buông tiếng thở dà i. Nà ng từ tốn nói :
- Tướng công Chung Tá» Kiến chết bởi Sát thá»§ vô Ä‘iện. Tân nương cá»§a Tống túc hạ cÅ©ng bị chết bởi Sát Thá»§ Vô Diện. Cả Thi Nhã lẫn Tống Thừa Ân Ä‘á»u không biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai...
Thừa Ân cướp lá»i Tôn Thi Nhã :
- Tại hạ không biết Sát Thá»§ Vô Diện, phu nhân cÅ©ng không biết, tháºm chà cả võ lâm cÅ©ng chẳng há» biết y là ai. Sát Thá»§ Vô Diện chỉ để lại má»—i cà nh hoa huệ trắng và má»™t nén bạc sau khi giết ngưá»i.
- Phu nhân hẹn tại hạ đến đây có ý chỉ giáo gì?
Thi Nhã ngồi xuống đối mặt Thừa Ân. Nà ng bưng tịnh rượu chuốc đầy chén rượu của Thừa Ân.
- Tống túc hạ có nghi đến chuyện báo thù cho Dương Äình Tuyết Anh không?
- Ân có chá»§, nợ có ngưá»i. Tại hạ Ä‘i tìm Sát Thá»§ Vô Diện, buá»™c y phải trả nợ và còn muốn biết vì cái gì y lại sát thá»§ má»™t ngưá»i con gái yếu Ä‘uối, không biết võ công như Dương Äình Tuyết Anh.
Thừa Ân ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Thế còn Tôn phu nhân.
- Mạng của Tôn Thi Nhã giỠđây như chỉ mà nh trẻo sợi tóc. Không biết lúc nà o Sát Thủ Vô Diện sẽ tìm đến mình.
- ChÃnh vì váºy mà phu nhân má»›i nhỠđến những hảo thá»§ Äông Äảo kia.
- Há» là những bằng hữu cá»a tướng công, được tướng công nhỠđến giúp Thi Nhã má»™t khi ÄÆ°á»ng Lang môn có sá»± biến.
- HỠđúng là những hảo thủ khó tìm.
Thi Nhã cưá»i gáºt đầu, nà ng ôn nhu nói :
- Khi phu tướng bị sát tá», ngưá»i đã trao lại chức quyá»n chá»§ Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn cho Thi Nhã. Äể đảm đương được chức vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Thi Nhã phải có võ công. Nhưng rất tiếc từ trước đến nay Thi Nhã chưa từng thụ há»c võ công ÄÆ°á»ng Lang. ChÃnh vì thế má»›i có nhiá»u sá»± biến xảy ra. Không chỉ ngoà i ÄÆ°á»ng Lang môn, mà ngay trong ÄÆ°á»ng Lang môn cÅ©ng có xảy ra sá»± biến không ngừng. Ai cÅ©ng muốn Ä‘oạt quyá»n chá»§ Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn từ tay Thi Nhã nên những vị bằng hữu đó má»›i có mặt ở đây.
- Thừa Ân hiểu cho tình cảnh cá»§a phu nhân. Má»™t mình phu nhân khó gánh vác được trá»ng trách Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn.
Thừa Ân bưng chén rượu đứng lên xoay chén rượu má»™t vòng trong lòng bà n tay mình, Thừa Ân nhìn Thi Nhã từ tốn há»i :
- Thừa Ân giúp được gì cho Tôn phu nhân?.
Thi Nhã cÅ©ng đứng lên. Má»™t là n gió thổi qua ngưá»i Thi Nhã xua là n xạ hương thoang thoảng hướng và o mÅ©i Thừa Ân.
Nà ng nhìn Thừa Ân bằng đôi mắt vá»›i hai con ngươi Ä‘en láy, long lanh nét mÆ¡ hồ, huyá»n hoặc. Tôn Thi Nhã nhá» nhẹ nói :
- Trước khi Phu tướng gặp kiếp há»a diệt vong, dẫn đến cái chết oan nghiệt có nói lại vá»›i Thi Nhã.
Thừa Ân nghiêm mặt.
- Chung TỠKiến Môn chủ nói gì?
- Sát Thá»§ Vô Diện là má»™t ngưá»i thần bÃ. Y có thể là má»™t ngưá»i cÅ©ng có thể là má»i ngưá»i. Không má»™t ai biết được chân tướng cá»§a y.
Thừa Ân dốc chén rượu lên miệng uống cạn, rồi nói :
- Tại hạ biết Ä‘iá»u đó.
Thi Nhã nhìn và o mắt Tống Thừa Ân.
- Không ai biết Sát Thá»§ Vô Diện nhưng trong giang hồ thì lại có má»™t ngưá»i có thể biết Sát Thá»§ Vô Diện.
Thừa Ân nghiêm hẳn mặt lại.
- Phu nhân nói ngưá»i đó là ai?
- Phu tướng nói lại... Ngưá»i duy nhất biết được Sát Thá»§ Vô Diện chỉ có thể là Äạo Soái Dương Châu.
- Äạo Soái Dương Châu?
Tôn Thi Nhã gáºt đầu :
- Phu tướng nói chỉ có Äạo Soái Dương Châu má»›i biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai. Nhưng ngay cả Äạo Soái Dương Châu thì cÅ©ng không má»™t ai biết ngoại trừ má»™t ngưá»i.
Thừa Ân chau mà y nhìn Tôn Thi Nhã :
- Lại thêm má»™t ngưá»i nữa à ?
- Ngưá»i biết Äạo soái Châu Dương không phải ai xa lạ mà chÃnh là Tống Thừa Ân túc hạ.
Thừa Ân phá lên cưá»i khanh khách.
Vừa cưá»i Thừa ăn vừa đặt chén rượu xuống bà n. Nhìn Tôn Thi Nhã, Thừa Ân há»i :
- Sao phu nhân khẳng định tại hạ biết Äạo Soái Dương Châu.
- Phu tướng nói vá»›i Thi Nhã như váºy.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Có lẽ tướng công cá»§a Tôn phu nhân võ Ä‘oán thôi. Không chừng Äạo soái Châu Dương cÅ©ng là Sát Thá»§ Vô Diện.
- CÅ©ng có thể đúng như Tống túc hạ nghÄ©, Äạo soát Cháºu Dương có thể là Sát Thá»§ Vô Diện.
Thừa Ân nheo mà y suy nghĩ rồi nói :
- Tôn phu nhân nói vá»›i tại hạ Ä‘iá»u đó vá»›i dụng ý gì?
- Thi Nhã muốn cùng Tống túc hạ Ä‘i tìm Äạo Soái Dương Châu.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Phu nhân cũng có ý trả thù cho phu tướng của mình à ?
- Nếu như Thi Nhã cùng mục Ä‘Ãch vá»›i Tống túc hạ. Tống túc hạ có cho Thi Nhã Ä‘i cùng không?
Thừa Ân lơ đễnh nhìn ra ngoà i khoảng không thinh lặng bên ngoà i gian phòng xá.
- Äiá»u thỉnh cầu cá»§a Tôn phu nhân, Thừa Ân phải suy nghÄ© lại :
Tống túc hạ sợ Tôn Thi Nhã sẽ là gánh nặng cho túc hạ.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Có thể Tôn phu nhân là má»™t gánh nặng cho tại hạ, nhưng còn má»™t lý do khác Tôn phu nhân Ä‘ang trong thá»i gian tang chế, không tiện Ä‘i cùng vá»›i Tống Thừa Ân.
Huống chi đi tìm Sát Thủ Vô Diện không phải là một cuộc du lãm.
Tôn Thi Nhã buông tiếng thở dà i, nà ng nhìn Thừa Ân :
- Nếu Tống túc hạ thấy bất tiện, Thi Nhã không theo chân túc hạ nữa.
Thừa Ân nhìn Thi Nhã gượng cưá»i.
- Nếu biết Sát Thủ Vô Diện là ai, Tống Thừa Ân sẽ báo lại cho phu nhân.
Thi Nhã ôm quyá»n :
- Äa tạ Tống túc hạ.
Thi Nhã bưng tịnh rượu chuốc ra chén thì Thừa Ân ngăn lại.
- Tôn phu nhân, tại hạ không uống nữa đâu.
Nhìn Thi Nhã, Thừa Ân nói tiếp :
- Tôn phu nhân còn Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i Thừa Ân không?
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u duy nhất, Thi Nhã muốn nói vá»›i Tống Thừa Ân.
Thừa Ân gượng cưá»i :
- Phu nhân chỉ giáo.
- Tống công tá» bảo trá»ng.
Thừa Ân thở ra từ từ, nhìn Thi Nhã nhỠnhẹ nói :
- Tại hạ cÅ©ng mong Tôn phu nhân bảo trá»ng. Hy vá»ng những vị bằng hữu kia có thể bảo vệ cho Tôn phu nhân khá»i cảnh giá»›i tá» vong trùng Ä‘iệp.
- Thi Nhã không quan tâm đến cái sống và cái chết.
Thừa Ân khẽ gáºt đầu ôm quyá»n thá»§ lá»… Thừa Ân nói :
- Tôn phu nhân tại hạ cáo từ.
Thi Nhã gáºt đầu. Thừa Ân nhìn lại Thi Nhã má»™t lần nữa rồi má»›i quay bước rá»i gian phòng xá. Thi Nhã tiá»…n Thừa Ân ra táºn cá»a gian phòng xá. Thừa Ân quay lại nói vá»›i Thi Nhã :
- Tôn phu nhân đừng tiễn tại hạ.
Thi Nhã mỉm cưá»i :
- Thi Nhã rất mong gặp lại Tống công tá».
- Có cÆ¡ há»™i Thừa Ân sẽ đến vấn an Tôn phu nhân. Nhưng nếu có lần sau, Tống Thừa Ân không muốn phải Ä‘i qua những cá»a ải cá»±c nhá»c như lần nà y.
Thi Nhã gáºt đầu :
- Lần sau Tống công tỠđến sẽ không cá»±c nhá»c như lần nà y đâu.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Cáo từ.
Chà ng quay bước theo lối cÅ© rá»i gian phòng xá tá»a lạc trên ngá»n đồi trải thảm cá».
Thi Nhã đứng trong gian phòng xá nhìn Thừa Ân cho đến khuất dạng hẳn. Mặc dù Thừa Ân vừa khuất dạng, đôi thu nhãn của nà ng với ánh nhìn mơ hồ, mông lung dõi vỠmột cõi không thực nà o đó.
Tống Thừa Ân đã đi rồi, phu nhân vẫn còn nhìn theo sau.
Giá»ng nói tháºt trầm ấm rót và o tai Thi Nhã, nhưng Thi Nhã lại giáºt mình. Nà ng giáºt mình bởi giá»ng nói trầm ấm khi thoát rả khá»i những ý niệm viá»…n vông mà quay lại Vá»›i thá»±c tại.
Thi Nhã quay lại.
Äôi chân mà y vòng nguyệt nhướng cao hết cỡ vá»›i đôi thu nhãn to tròn nhìn chăm chăm và o ngưá»i đối diện. Thi Nhã không tin và o mắt mình mà buá»™t miệng há»i :
- Thi Nhã có bi hoa mắt không?
Nà ng phải buá»™c ra câu nói đó bởi Ä‘áºp và o mắt Thi Nhã là nhân dạng cá»§a Môn chá»§ Chung Tá» Kiến. Nà ng nhìn Chung Tá» Kiến vừa hồi há»™p vừa lo lắng vá»›i ná»—i bất an.
Chung Tá» Kiến mỉm cưá»i.
Nụ cưá»i cá»§a y hiện trên hai cánh môi, Thi Nhã nghiệm ra ngay y không phải là Chung Tá» Kiến.
Chung TỠKiến từ tốn nói :
- Phu nhân đừng quá ngạc nhiên như váºy. Ta mang nhân dạng cá»§a Chung Tá» Kiến nhưng Tôn phu nhân biết ta là ai.
- Chủ nhân TỠVong bà i.
- Sao phu nhân có thể nháºn ra được ta nhỉ. Trong nhân dạng cá»§a Chung Tá» Kiến, ta có gì khác biệt không?
- Tôn giá không có gì khác biệt cả nếu không muốn nói là giống Chung Tá» Kiến như hai giá»t nước, mà không má»™t ngưá»i nà o phân biệt được. Nhưng Chung Tá» Kiến thì không có nụ cưá»i như tôn giá. Tá» Kiến cưá»i bằng tất cả sá»± kiêu hãnh cá»§a mình.
- Dù sao thì Chung TỠKiến đã chết rồi.
Thi Nhã cúi mặt nhìn xuống :
- TỠKiến chết bởi Thi Nhã.
- Phu nhân không được vui à ?
Thi Nhã nhìn lên, Thi Nhã là m sao vui được.
Nụ cưá»i mỉm lại nở trên miệng chá»§ nhân Tá» Vong bà i.
- Phu nhân, hay phu tướng chẳng qua cũng chỉ là một khuôn mặt mà thôi. Ta cũng có thể là m Chung TỠKiến kia mà . Nếu nà ng nhớ đến Chung TỠKiến thì hãy xem ta là Chung TỠKiến có sao đâu.
Vừa nói chủ nhân TỠVong bà i vừa nắm lấy tay Thi Nhã.
Thi Nhã vội rút tay lại.
Gương mặt của Chung TỠKiến hơi sa sầm lại.
Thi Nhã miễn cưỡng nói :
- Thi Nhã nói vỠnghĩa phu thê với Chung TỠKiến nhưng tình của Thi Nhã với TỠKiến đã không còn từ lâu rồi.
- Ta biết Ä‘iá»u đó.
Thi Nhã buông tiếng thở dà i rồi nhìn lên ôn nhu nói :
- Tôn giá phải chăng chÃnh là Sát Thá»§ Vô Diện.
- Nếu ta là m Sát Thủ Vô Diện thì sao nà o?
- Tôn giá có thể cho Tôn Thi Nhã thấy chân diện của tôn giá được chứ?
Chủ nhân TỠVong bà i chắp tay sau lưng, quay mặt nhìn ra ngoà i gian phòng xá nhạt nhẽo nói :
- Tôn phu nhân nên biết Ä‘iá»u nà y...
Y ngưng lá»i suy nghÄ© má»™t lúc rồi quay lại đối nhãn vá»›i Tôn Thi Nhã trang trá»ng nói tiếp :
- Bất cứ ai biết được chân diện cá»§a ta Ä‘á»u phải chết.
Nụ cưá»i mỉm lại nở trên hai cánh môi cá»§a Vô diện chá»§ nhân Tá» Vong bà i :
- Nà ng còn muốn chứng nghiệm chân diện của ta không?
Thi Nhã im lặng không đáp lá»i y.
Chủ nhân TỠVong bà i nói tiếp :
- Nếu như nà ng không thÃch bá»™ mặt nà y, ta sẽ mang bá»™ mặt khác.
Nói dứt lá»i, chá»§ nhân Tá» Vong bà i đưa tay lên từ từ vuốt râu xuống rất cháºm. Thao tác cá»§a y tháºt cháºm như nắn khuôn mặt mình. Khi tay y rá»i khá»i chân diện thì má»™t bá»™ mặt khác hiện ra Ä‘áºp và o mắt Tôn Thi Nhã, nhưng đó là khuôn mặt Tống Thừa Ân.
Thi Nhã há hốc miệng :
- Thi Nhã không tin và o mắt mình.
- Phu nhân thÃch bá»™ mặt nà y chứ?
Thi Nhã im lặng.
Y đặt tay lên vai Thi Nhã :
- Thừa Ân có cho nà ng biết Äạo Soái Dương Châu là ai không?
Thi Nhã nhìn lên. Nà ng cố tìm nét khác biệt trên khuôn mặt Tống Thừa Ân của chủ nhân TỠVong bà i, nhưng chẳng tìm ra được nét khác biệt nà o.
Thi Nhã lắc đầu :
- Thừa Ân cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i tìm Äạo Soái Dương Châu.
- Y có bao giỠnhắc đến Ngạn Kim Tiêu.
Thi Nhã lắc đầu :
- Không.
- Lạ tháºt..
Vừa nói chá»§ nhân Tá» Vong bà i rút tay khá»i bá» vai Tôn Thi Nhã. Y nhìn nà ng.
- Nà ng hãy đặt mình và o cương vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn.
Vừa nói Tá» Vong bà i chá»§ nhân vừa để và o tay Tôn Thi Nhã má»™t chiếc túi gấm. Y mỉm cưá»i :
- Nà ng sẽ hiểu ý của ta khi mở túi gấm nà y.
Y nói rồi quay bước bỠđi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Cầm chiếc túi gấm trong tay, Tôn Thi Nhã dõi mắt nhìn theo cho đến khi nhân dạng cá»§a con ngưá»i thần bà nà y mất hút. Nhìn lại chiếc túi gấm, Thi Nhã lưỡng lá»± má»™t lúc rồi má»›i mở ra xem trong đó có gì.
Trong túi gấm của TỠVong nhân để lại là một con bỠngựa cái với cái xác của một con bỠngựa đực.
Con bá» ngá»±a cái chui ra khá»i túi gấm, bò lên tay Thi Nhã.
Nà ng ngắm nhìn con bỠngựa cái vương hai chiếc đao đưa qua đưa lại, như tỠthị uy trước nà ng.
Thi Nhã nhìn con bỠngựa cái một lúc và chẳng biết tự bao giỠnó cuốn lấy những suy nghĩ của mình.
Thi Nhã đưa con bỠngựa cái đến gần rồi buột miệng nói :
- Äây là Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn ư?
Con bá» ngá»±a cái xòe cánh bay vụt ra khá»i gian phòng xá.
Thi Nhã cảm nháºn má»™t sá»± phấn khÃch Ä‘ang lan tá»a khắp trong tâm tưởng vì nhìn thấy sá»± tá»± do cá»§a con bá» ngá»±a cái kia.
Nà ng trút cái xác con bá» ngá»±a đực ra khá»i túi gấm để nó rÆ¡i xuống ngay trước mÅ©i hà i nà ng.
Thi Nhã bất giác nhá»› đến cái chết lõa lồ cá»§a Chung Tá» Kiến. Sá»± liên tưởng đó thôi thúc nà ng là m má»™t Ä‘iá»u gì đó và cuối cùng Thi Nhã dà mÅ©i hà i đè lên xác con bá» ngá»±a đực.
- Chung TỠKiến cũng như ngươi mà thôi.
Hồi 14
Hoạt náo Äổng gia
Nằm cách Trưá»ng An hai mươi dặm vá» hướng Äông, tá»a lạc trên má»™t khu đất vá»›i phong thá»§y tá»±a má»™t bức tranh thá»§y mặc. Bao bá»c quanh Äổng phá»§ là má»™t con kênh vá»›i những hà ng liá»…u soi mình xuống dòng nước trong vắt tá»±a như má»™t tấm gương. Ngay cả những tầng mây bá»nh bồng trôi trên trá»i cÅ©ng được dòng kênh in bóng.
Má»™t khung cảnh tháºt thÆ¡ má»™ng và hữu tình.
Bốn chiếc cầu kiệu, vá»›i những trụ đá khắc há»a văn tinh tế được qua con kênh theo bốn hướng Äông, Tây, Nam, Bắc. Qua con kênh là má»™t khu trang viên vá»›i những hòn non bá»™ khổng lồ nối tiếp, cùng vá»›i những khóm hoa bạt ngà n.
Tòa dịch lầu nguy nga tráng lệ được dá»±ng ngay bên ngoà i “Äổng phá»§â€. Äể và o trong Äổng phá»§ còn phải Ä‘i qua má»™t vòng tưá»ng cá»±c kỳ kiên cố, nếu không phải là ngưá»i cá»§a Äổng gia thì chẳng ai được và o. Ngưá»i và o được “Äổng phủ†nhất định phải là ngưá»i cá»§a Äổng gia, hoặc là những thượng môn khách thân tÃn cá»§a “Äổng giaâ€.
Trong tòa dịch lầu cá»§a “Äổng giaâ€, Ngạn Kim Tiêu đứng bên cá»a sổ chắp tay sau lưng, ngắm cảnh trà bên ngoà i.
Chà ng nhủ thầm trong đầu :
- “CÆ¡ nghiệp cá»§a “Äổng gia†đồ sá»™ thế nà y, há»i sao ngưá»i thiên hạ lại không muốn trở thà nh môn khách cá»§a Äổng gia. ÄÆ°á»£c là m môn khách cá»§a Äổng gia đã là vinh dá»± lắm rồi. Thảo nà o mà Äổng Ngá»c Lan không kiêu kỳ, tá»± mãn vá»›i bản thân mình. Ngá»c Lan xem ra cÅ©ng tốt phúc hÆ¡n ngưá»iâ€.
Má»™t cánh bướm vá»›i sắc mà u sắc sở Ä‘áºu trên má»™t cánh hoa hồng. Ngạn Kim Tiêu ngắm nhìn cánh bướm, thỉnh thoảng nó lại Ä‘áºp cánh. Chà ng bất giác cưá»i thà nh tiếng bởi ý niệm mông lung, vừa chảy qua tâm tưởng. Tiếng tằng hắng cất lên.
Nghe tiếng tằng hắng, Ngạn Kim Tiêu quay lại. Äứng ngay ngưỡng cá»a dịch lầu là má»™t lão nhân chạc ngoà i ngÅ© tuần, váºn phục trang quản gia. Lão bước đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn công tá» muốn là m môn khách cá»§a Äổng gia?
Kim Tiêu ôm quyá»n.
Chà ng Ä‘iểm nụ cưá»i cầu tình rồi giả lã nói :
- Nếu nói vãn sinh muốn là m môn khách cá»§a “Äổng gia†thì quá thất lá»… vá»›i Äổng gia. Bởi vãn sinh chỉ là má»™t ngưá»i vô danh tiểu tốt, không có danh pháºn gì. Cà ng không có được những báu váºt, hay thi tứ, hoặc bất cứ thứ gì để tá» lòng muốn là m môn khách vá»›i Äổng gia. Còn nói vãn sinh không muốn cÅ©ng không được. Ai cÅ©ng muốn trở thà nh môn khách cá»§a Äổng gia.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Kim Tiêu lại rất gần vá»›i Äổng gia.
- Rất gần vá»›i Äổng gia?
Kim Tiểu gáºt đầu.
- Äiá»u đó thì Äồng Ngá»c Lan tiểu thư biết à . Vãn sinh là bằng hữu cá»§a Äổng Ngá»c Lan tiểu thư. Váºy có được xem là môn khách cá»§a Äổng gia không?
- Công tỠlà bằng hữu của tiểu thư ư?
Lão tổng quản Äổng gia vừa nói vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu bằng ánh mắt lạ lẫm pha trá»™n những nét hoà i nghi.
Kim Tiêu nháºn ra ánh mắt cá»§a lão.
Chà ng giã la nói :
- Tiá»n bối hoà i nghi vãn bối à ?
- Lão Tá» Quảng nà o dám hoà i nghi công tá».
Kim Tiêu bặm môi nhướng mà y :
- Hây... vãn bối nhìn thấy sá»± hoà i nghi trong ánh mắt lẫn lá»i nói cá»§a Từ tiá»n bối.
Lão Từ Quảng vuốt râu :
- Lão phu phải nói vá»›i công tá» rằng chưa bao giá» lão phu nghe tiểu thư Ngá»c Lan nói vá» Ngạn công tá». Phà m những mối quan hệ cá»§a Ngá»c Lan, lão phu Ä‘á»u biết. Bất cứ chuyện gì Ngá»c Lan tiểu thư cÅ©ng Ä‘á»u tâm sá»± vá»›i lão phu.
Kim Tiêu vuốt cằm, mỉm cưá»i nhìn lão Từ Quảng :
- Váºy vãn bối há»i tiá»n bối, có bao giá» Ngá»c Lan tiểu thư thế lá»™ vá»›i tiá»n bối vá» những chuyện thầm kÃn cá»§a tiểu thư không?
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu. Lão ngáºp ngừng má»™t lúc rồi nói :
- à công tá» nói chuyện thầm kÃn là gì?
- Thà dụ như nà ng yêu ai đó.
- Æ ... chuyện nà y thì lão phu không tiện há»i tiểu thư Ngá»c Lan.
Kim Tiêu nhún vai.
- Từ tiá»n bối hiểu ra rồi đó. Äối vá»›i nữ nhân không phải chuyện gì ngưá»i ta cÅ©ng thổ lá»™ vá»›i mình. Có những chuyện thầm kÃn mà nữ nhân không bao giá» thể lá»™ ra. Và như chuyện cá»§a vãn bối và Ngá»c Lan tiểu thư váºy.
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt bán tÃn bán ngá».
Kim Tiêu chắp tay sau lưng.
- Chỉ cần tiá»n bối há»i Ngá»c Lan tiểu thư sẽ biết ngay vãn bối là ai. Nhưng có Ä‘iá»u nà y, vãn bối không há» có ý là m phiá»n Äổng gia, hay trở thà nh môn khách gánh nặng cho Äổng gia. Vãn bối chỉ lưu lại “Äổng gia†má»™t thá»i gian ngắn. để thăm thú tiêu khiển ở Trưá»ng An.
Khi nà o vãn bối không còn hứng thú gì ở Trưá»ng An sẽ rá»i khá»i đây ngay.
- Ngạn công tá»... “Äổng gia†không tiếc gì vá»›i Ngạn công tá», nhưng để được trở thà nh môn khách cá»§a Äổng gia không phải ngưá»i nà o cÅ©ng có thể là môn khách cá»§a Äổng gia.
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Vãn bối có muốn trở thà nh môn khách cá»§a Äổng gia đâu.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nói tiếp :
- Danh tiếng cá»§a Äổng gia lẫy lừng khắp Trung Thổ, chẳng lẽ không có má»™t chá»— cho vãn bối trú ngụ sao. Nếu như vãn bối rá»i khá»i đây, Ä‘i ra ngoà i nói vá»›i má»i ngưá»i, ngay cả má»™t chá»— dừng chân, Äổng gia cÅ©ng không lo được cho vãn bối. E rằng Ä‘iá»u đó sẽ khiến uy danh cá»§a Äổng gia suy giảm phần nà o đó.
Lão Từ Quảng nhìn chà ng.
Kim Tiêu giả lả cưá»i nói tiếp :
- Từ tiá»n bối hẳn không muốn danh tiếng tăm cá»§a Äổng gia bị suy giảm chứ?
- Æ .. thôi được rồi... lão phu sẽ sắp xếp cho Ngạn công tá» má»™t chá»— trong dịch quán nà y. Nhưng công tỠđừng bao giá» mạo nháºn mình là bằng hữu cá»§a tiểu thư Ngá»c Lan.
Kim Tiêu nhướng nà y :
- Tại sao váºy.
Lão Từ nhìn chà ng, miễn cưỡng nói :
- Thân pháºn cá»§a Ngạn công tá» không rõ rà ng, nếu công tá» cho mình là bằng hữu cá»§a tiểu thư Ngá»c Lan, chẳng khác nà o mạo phạm đến tiểu thư.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- à cá»§a tiá»n bối cÅ©ng rất hay. ÄÆ°á»£c rồi... Ngá»c Lan tiểu thư là trang anh thư lá ngá»c cà nh và ng, đâu phải ai cÅ©ng có thể nháºn là m bằng hữu được.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Vãn bối sẽ nghe theo chỉ huấn cá»§a tiá»n bối.
Lão Từ Quảng gáºt. đầu :
- Má»i Ngạn công tá» theo lão phu.
- Tại hạ không lưu bước trong tòa dịch lầu nà y à ?
Lão Từ vuốt râu :
- Tòa dịch lầu nà y chỉ để dùng tiếp những môn khách cá»§a Äổng gia. Công tá» chưa phải là môn khách cá»§a Äổng gia sao lưu lại đây được.
- Thế thì vãn bối ở đâu?
- Má»i công tá» theo lão phu.
Kim Tiêu gáºt đầu.
Lão Từ Quảng đưa chà ng đến ngôi má»™c xá tá»a lạc táºn sau háºu viên cá»§a Äổng phá»§.
Lão Từ Quảng nói :
- Ngạn công tá» sẽ lưu lại đây trong những ngà y lưu bước tại Trưá»ng An.
- Xem ra không có danh pháºn gì cÅ©ng khiến ngưá»i ta xem thưá»ng, nhưng khó cáo từ.
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Äa tạ Từ tiá»n bối đã cho vãn bối lưu ngụ trong má»™c xá nà y. Nếu như vãn bối muốn rá»i khôi đổng gia thì nói vá»›i ai?
Lão Từ quảng nhìn chà ng ôn nhu nói :
- Gian má»™c xá nà y dùng để dà nh cho những kẻ không chá»— nương thân: Khi nà o Ngạn công tá» không thÃch thì cứ bá» Ä‘i, không cần thiết phản báo vá»›i ai cả.
- Vãn bối đã hiểu rồi.
Lão Từ Quảng vuốt râu cưá»i khẩy :
- Công tá», lão phu cáo từ.
- Kẻ vô danh tiểu tốt không chốn nương thân, không dám giữ chân tiá»n bối. Nếu như tiá»n bối có gặp tiểu thư Ngá»c Lan thì nói vá»›i tiểu thư rằng bằng hữu cá»§a tiểu thư không được ngưá»i cá»§a Äổng gia coi trá»ng lắm.
Lão Từ Quảng sa sẫm mặt nhưng vẫn miá»…n cưỡng trả lá»i Kim Tiêu :
- ÄÆ°á»£c rồi, có cÆ¡ há»™i, lão phu sẽ nói vá»›i Ngá»c Lan tiểu thư, cáo từ.
Lão Từ Quảng bước thẳng ra khá»i cá»a má»™c xá.
Lão Từ Quảng Ä‘i rồi, Ngạn Kim Tiêu Ä‘i quẩn quanh gian má»™c xá. Mặc dù chỉ là gian má»™c xá dà nh cho những kẻ thất cÆ¡ lỡ váºn nhưng cÅ©ng không thiếu bất cứ thứ gì, trên kệ vẫn có những vò rượu đầy ắp dà nh cho những con sâu rượu.
Kim Tiêu nhÃu mà y dừng bước khi nghe tiếng ngáy ò ò từ dưới sà n giưá»ng phát ra.
Chà ng nhủ thầm :
- “Không ngá» có má»™t ngưá»i chung nhà vá»›i taâ€.
Chà ng vá»— tay xuống giưá»ng.
Bốp... bốp... bốp...
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu vá»— ba cái, nhưng ngưá»i nằm dưới sà n vẫn cứ ngáy Ä‘á»u không đáp lá»i chà ng.
Kim Tiêu tà ng hắng, tiếng ngáy cá»§a ngưá»i nằm dưới sà n giưá»ng vẫn không có biểu hiện gì khác thưá»ng.
Kim Tiêu cúi xuống, nhưng nhăn mặt nhá»m hẳn ngưá»i lên bởi mùi xú khà nồng nồng phát ra từ dưới gần giưá»ng.
Kim Tiêu quay lại bà n, chà ng nghĩ thầm :
- “Ngưá»i cá»§a Äổng gia coi khinh Ngạn Kim Tiêu nà y quá. Lão Từ đã xếp ta và o ngá»§ chung vá»›i má»™t lão Cái Bang mà hình như trăm năm nay chưa há» tắm gá»™i, nên má»›i bốc mùi xú uế như thế nà yâ€.
Kim Tiêu lấy vò rượu, mở nắp chá»±c chuốc ra chén thì nghe giá»ng nói nhừa nhá»±a.
- Tiểu tá»... Rượu cá»§a ta sao ngươi uống?
Kim Tiêu quay lại. Äáºp và o mắt chà ng là má»™t lão Cái Bang, đầu tóc rối bá»i, mà đúng là má»™t đôi hà i bám bụi lâu ngà y, khô cứng.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Vãn bối không biết đây là rượu cá»§a tiá»n bối mà cứ ngỡ là rượu cá»§a Äổng gia.
- Äổng gia cái con khỉ. Rượu cá»§a lão hÅ© đó.
- Váºy gian má»™c xá nà y là cá»§a tiá»n bối ư?
Lão ăn mà y vuốt chòm râu bệu dạt khô cứng. Lão giả lã nói :
- Căn má»™c xá nà y là cá»§a Äổng gia.
- Váºy còn rượu.
- CÅ©ng cá»§a Äổng gia.
- Váºy cái gì cá»§a tiá»n bối.
- Æ ... lão phu đã ở đây trên năm năm rồi, nên tất cả má»i thú Ä‘á»u là cá»§a lão chá»§ cả đó. Tiểu tá» hẳn biết câu sống lâu lên lão là ng chứ?
- Câu nà y thì vãn bối biết rà nh à .
Nói rồi Kim Tiêu ôm quyá»n, giả lả nói tiếp :
- KÃnh gia chá»§. KÃnh gia chá»§.
Lão ăn mà y vuốt râu nhìn chà ng :
- Tốt tốt, biết trước biết sau là tốt, biết kẻ trên ngưá»i dưới cà ng tốt hÆ¡n.
Lão bước đến bên Ngạn Kim Tiêu. Mặc dù lão đứng cách Kim Tiêu hÆ¡n má»™t bá»™ nhưng chà ng vẫn ngá»i mùi xú khà từ ngưá»i lão phả ra xông và o mÅ©i.
Lão ăn mà y phủi trang phục mình.
Một lớp bụi tuôn ra từ quần áo lão.
Lão nhìn Ngạn Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tục danh của tiểu tỠlà gì?
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu, còn tiá»n bối.
- Lão chẳng có tên há» gì cả, nhưng bá»n cái bang thì gá»i lão là Ngoan Äồng Nhi.
- Cái tên nghe cũng hay đó.
- Lão há»§ cÅ©ng thÃch cái tên nà y.
Lão Ngoan Äồng Nhi vừa nói vừa chùi hai tay và o quần.
Lão nhìn Kim Tiêu nói :
- Tiểu tá», ngươi cÅ©ng muốn là m môn khách cá»§a Äổng gia à ?
- Ai mà chẳng muốn trở thà nh môn khách cá»§a Äổng gia, nhưng vãn bối thì chỉ quá vãng qua đây mà thôi.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt chòm râu bện cứng, nhướng mà y nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Hê... ngươi nói tháºt đó chứ?
- Tháºt là như. Váºy Vãn bối chỉ quá vãng qua mà thôi.
Lão Ngoan Äồng Nhi khẽ gáºt đầu :
- Thế thì được. Nếu như tiểu tá» có ý muốn trở thà nh môn khách cá»§a “Äổng giaâ€, lão khuyên ngươi bỠý niệm đó.
- Tại sao tiá»n bối lại có ý khuyên vãn bối bỠý niệm trở thà nh môn khách cá»§a “Äổng giaâ€. Ai cÅ©ng muốn trở thà nh môn khách cá»§a Äổng gia mà .
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt chòm râu, nhìn Kim Tiêu nói tiếp :
- Tiểu từ nhìn lão phu nè, lão há»§ đã ở gian má»™c xá nà y suốt năm năm trá»i nhưng có ngưá»i nà o cá»§a Äổng gia để mắt đến lão đâu.
- ChÃnh vì váºy mà đâu phải ai cÅ©ng có thể là m môn khách cá»§a Äổng gia.
Lão Ngoan Äồng Nhi bước đến bên bà n, lão bưng vò rượu khui niệm, chuốc ra hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Lão há»§ xem phong thái cá»§a tiểu tỠđâu phải hạng ngưá»i bần cùng như lão mà lão Từ Quảng lại đưa ngươi và o đây ngụ cùng vá»›i lão.
Lão nhìn lại Kim Tiêu :
- Xem chừng lão Từ Quảng có ý muốn đuổi ngươi rồi đó nên mới sắp tiểu tỠvà o ở chung với lão hủ.
- Vãn bối ở đâu cÅ©ng được mà . Nếu tiá»n bối có thể ở trong gian má»™c xá nà y năm năm, thì Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng có thể lưu bước năm con trăng, đâu có gì chứ.
Kim Tiêu bưng chén rượu :
- Ma má»›i má»i ma cÅ©.
Nghe chà ng thốt ra câu nà y Lão Ngoan Äồng Nhi phấn khÃch phá lên cưá»i sang sảng. Tiếng cưá»i cá»§a lão rất đắc ý, và thÃch thú vá»›i lá»i nói cá»§a Kim Tiêu.
Lão bưng chén :
- Ma cÅ© kÃnh lại ma má»›i.
Cả hai ngưá»i cùng cạn chén.
Lão Ngoan Äồng Nhi đặt chén xuống bà n nhìn Kim Tiêu nói :
- ở khu vá»±c má»™c xá cá»§a lão và tiểu tá» mặc dù không sánh bằng vá»›i khu dà nh cho những gã môn khách có danh có pháºn, nhưng chẳng thiếu gì đâu. Chúng ta đã không thiếu gì ngược lại tránh được những kẻ vá»n giỡn khó chịu nữa.
Lão nới rồi bưng vò rượu chuốc ra chén.
- Uống thêm một chén nữa nà o.
- Cung kÃnh không bằng tuân lệnh.
Hai ngưá»i lại cạn chén.
Kim Tiêu uống xong chén rượu, vừa đặt chén xuống bà n, chà ng vừa há»i lão ăn mà y Ngoan Äồng nhi :
- Tiá»n bối lưu ngụ ở “Äổng gia†năm năm trá»i hẳn biết rà nh vỠ“Äổng gia†và những vị môn khách cá»§a Äổng gia.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt chòm râu bện đất cứng ngắt.
- Hê... tiểu tá» há»i ta câu nà y có ý gì?
- Ngạn Kim Tiêu chỉ tò mò thôi.
- Tò mò thôi ư. Nếu tiểu tá» tò mò thì Lão Ngoan Äồng Nhi sẽ nói cho tiểu tá» biết.
Mặc dù lão chỉ là kẻ bần hà n được lưu chân trong má»™c xá nà y nhưng vá»›i bá»n môn khách cá»§a “Äổng gia†lão biết rà nh cả đó.
Lão Ngoan Äồng Nhi xòe bà n tay phải.
- Lão rà nh như chÃnh chỉ tay cá»§a mình váºy. Có thể má»›i gá»i là sống lâu lên lão là ng chứ.
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Lão tiá»n bối đúng là _ sống lâu lên lão là ng. Chà lý, chà lý. Thế vãn bối há»i tiá»n bối nhé.
- Tiểu tá» há»i gì?
- Tiá»n bối sống lâu ở khu vá»±c nà y, váºy có biết chá»— nà o chứa nước không?
- Nước? Ngươi há»i đến nước để là m gì?
- Há»i cho biết đó mà .
- Äi theo lão Lão Ngoan Äồng Nhi dẫn Kim Tiêu đến má»™t hồ nước. Lão chỉ xuống nước rồi nói :
- Äấy nước đó. Tiểu tá» muốn uống bao nhiêu thì uống.
- Vãn bối không uống, mà chỉ muốn tắm thôi.
Nói rồi Kim Tiêu bất ngá» nắm tay Lão Ngoan Äồng Nhi cùng kéo lão nhảy và o trong hồ.
Lão Ngoan Äồng Nhi giẫy nẩy lên :
- Tiểu tá», ngươi là m cái con khỉ gì váºy?
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi ghì vai Lão Ngoan Äồng Nhi nhấn xuống nước.
Lão Ngoan Äồng Nhi Ä‘áºp chân trồi lên, lão trợn mắt gắt giá»ng nói :
- Tiểu tỠngươi định sát tỠlão ăn mà y nà y à . Ngươi định chiếm mộc xá một mình à .
Ma mới ăn hiếp ma cũ à ?
Kim Tiêu chồm mặt tới.
- Vãn bối phải tắm cho tiá»n bối. Không dá»… gì được Ngạn Kim Tiêu tắm rá»a đâu.
Vãn bối muốn ở chung vá»›i tiá»n bối trước tiên thì phải dá»n dẹp sạch cái mùi xú khà tá»a ra từ ngưá»i cá»§a tiá»n bối, may ra má»›i ở được. Còn để cái mùi xú khà nồng nặc nà y là m sao mà ở.
Lão Ngoan Äồng Nhi giẫy nẩy lên.
Lão vừa giẫy nẩy vừa nói :
- Lão dơ thì mặc xác lão... cớ gì tiểu tỠlại bắt ta tắm chứ.
Kim Tiêu nhăn mặt.
- Tiá»n bối hổng tắm thì sao Ngạn công tỠở chung vá»›i tiá»n bối được. Bá»™ muốn Ngạn công tá» tắm là dá»… lắm ư. Äừng có giẫy nấy lên nữa, đứng yên nà o, bằng không Kim Tiêu lại trấn nước lão đó.
Lão Ngoan Äồng Nhi rống lên :
- Lão muốn ở dơ mà ?
- Nhưng vãn bối thì lại không muốn.
Tắm cho Lão Ngoan Äồng Nhi xong, Kim Tiêu dẫn lão quay vá» má»™c xá.
Lão Ngoan Äồng Nhi xụ mặt nhá» nhẹ nói :
- Tắm rồi, trang phục lão ướt sủng, lấy gì mà thay.
- Váºy trong má»™c xá không có phục trang.
- Rượu thì có, gạo cũng có, nhưng trang phục thì không, mộc xá nà y dà nh cho những kẻ cơ hà n như lão và tiểu tỠthì ai đoái hoà i đến chứ.
- Không sao, không có trang phục thì cởi đồ ra phơi cho khô.
- Váºy trong lúc lão và tiểu tá» phÆ¡i đồ, lão và ngươi váºn cái gì?
- Váºn trang phục gì à ?
Lão Ngoan Äồng Nhi gáºt đầu.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Cởi truồng.
Lão tròn mắt nhìn chà ng :
- Cởi truồng.
- Äúng... không sai. ở đây chẳng ai để mắt đến kẻ hà n vi bần khổ thì sợ gì chứ.
Bá»n môn khách có trang phục bằng gấm, bằng lụa khi cởi ra thì cÅ©ng truồng như vãn bối và tiá»n bối thôi.
Chà ng chồm tới trước :
- Nếu như có ngưá»i tò mò thì tiá»n bá»i cứ nghÄ© như vãn bối.
- Nghì gì?
- Tốt thì khoe, xấu thì che, có gì mà ngại.
Lão Ngoan Äồng Nhi lưá»m chà ng.
Lão bất chợt phá lên cưá»i sang sảng.
- Hảo hảo... tốt khoe xấu che.
Kim Tiêu và Lão Ngoan Äồng Nhi cùng cất trà ng tiếu ngạo thÃch thú vá»›i những ý nghÄ© cá»§a hai ngưá»i.
* * * * *
Vầng trăng tròn trên cao hắt ánh sáng nhà n nhạt xuống Äổng phá»§, kiến tạo nên má»™t không gian tháºt thÆ¡ má»™ng và hữu tình. Cảnh trà đẹp nhất thÆ¡ má»™ng nhất lại thuá»™c vá» khu “Äà o Hoa viênâ€.
Cả má»™t khu vưá»n đà o bạt ngà n vá»›i những khóm hoa đà o, cùng vá»›i nhưng quả đà o nặng trÄ©u, bao bá»c chung quanh tòa biệt lầu “Nghinh Vân Vá»ng Nguyệtâ€. Ngoà i tòa khu vưá»n đà o xinh tươi bạt ngà n, bao bá»c chung quanh tòa biệt lầu Nghinh Vân Vá»ng nguyệt, còn là những dãy hoa đăng kết thà nh chùm treo khắp má»i nÆ¡i quanh tòa lầu, kiến tạo nên má»™t bức tranh tráng lệ mà chẳng tòa lầu nà o trong Äổng phá»§ sánh bằng.
Chỉ nhìn tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu ngưá»i ta phải nghÄ© đến đây là nÆ¡i ngụ cá»§a Äổng chá»§ nhân, hoặc cá»§a Äổng Ngá»c Lan, nhưng không, tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu lại thuá»™c vá» ngưá»i khác. Äó là má»™t trang mỹ nhân vá»›i sắc đẹp khuynh nước khuynh thà nh mà bất cứ môn khách nà o cá»§a “Äổng gia†gặp thảy Ä‘á»u mÆ¡ má»™ng, có lẽ nhan sắc siêu phà m bất tuyệt cá»§a nà ng, nên má»›i được “Äổng gia†ưu ái cho ở trong tòa biệt lầu nà y như má»™t thượng môn khách độc nhất vô nhị.
Trong không cảnh đêm trăng huyá»n hoặc và thÆ¡ má»™ng đó, Ngạn Kim Tiêu từ sau má»™t khóm hoa đà o bước ra. Chà ng hoà n toà n khác hẳn trong bá»™ trang phục thư sinh bằng gấm, vá»›i vẻ phong lưu cá»§a má»™t trang nam tá».
Kim Tiêu chắp tay sau lưng ung dung tiến vá» phÃa tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Chà ng dừng bước khi nghe tiếng nhạc du dương từ trong tòa lầu đó vá»ng ra. Những khúc nhạc vừa êm ái, vừa réo rắt, mà Kim Tiêu nghe phải nghÄ© đến má»™t khúc nghê thưá»ng dà nh cho những báºc vương hầu thưởng lãm.
Những âm vá»±c réo rắt kia ngưng bặt, Kim Tiêu má»›i thả bước tiếp vá» phÃa tòa Nghinh Vân Vá»ng nguyệt. Phá»§i hai ống tay áo, Kim Tiêu má»›i quyết định bước và o Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Sự hiện diện đột ngột của Ngạn Kim Tiêu khiến tám nà ng vũ công đang múa đồng loạt đứng lại hướng mắt nhìn.
Ngay chÃnh diện đại sảnh, chăng ngang má»™t tấm rèm lụa mà u hồng nhạt, sau bức rèm đó có ngưá»i nằm trên trà ng ká»· trong tư thế ná»a nằm ná»a ngồi. Ãnh sáng từ hai hà ng chân đèn rá»i xuyên qua tấm mà n lụa. Kim Tiêu thấy lá» lá» má»™t chiếc bóng vá»›i những đưá»ng cong mỹ nhân. Mặc dù chỉ là má»™t chiếc bóng, những đưá»ng cÅ©ng kia vẫn toát ra má»™t hấp lá»±c quyến rÅ© lạ thưá»ng.
Kim Tiêu nặn má»™t nụ cưá»i sởi lởi tiếp bước vá» phÃa tấm rèm lụa chăng ngang.
Tám ả vÅ© công ngưá»i nà o cÅ©ng có nhan sắc hoa nhưá»ng nguyệt thẹn nhìn chà ng bằng ánh mắt tò mò. Vá»›i há», đây là lần đầu tiên có má»™t ngưá»i xa lạ bước và o Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Ngưá»i ngồi sau bức rèm hÆ¡i chá»i tay ngồi lên.
Ngạn Kim Tiêu dừng bước trước tấm rèm lụa.
Mỹ nhân ngồi sau tấm rèm cất tiếng nhá» nhẹ, má»™t giá»ng nói mà ngưá»i nghe phải mê hoặc bởi chất giá»ng nhu nhã đó.
- Công tỠlà ai?
Kim Tiêu ôm quyá»n từ tốn nói :
- Tại hạ là ngưỡng má»™ quà nương. Má»™t kẻ ngưỡng má»™ nhất trong những ngưá»i ngưỡng má»™ quà nương.
- Công tỠbiết Mộng Di Hoa à ?
- Nếu nói tại hại biết cũng không đúng, không biết cũng không đúng. Tại hạ nghe tiếng quà nương, nên mới mạo muội đến viếng quà nương.
- Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu chỉ có ngưá»i cá»§a Äổng gia má»›i được phép đến thôi, ngay cả những thượng môn khách được Äổng gia ưu ái kia cÅ©ng không được đến, chỉ khi nà o có sá»± cho phép cá»§a Má»™ng Di Hoa. Sao công tá» lại có thể đến được?
Kim Tiêu ôm quyá»n từ tốn nói :
- Có những ngưá»i ngưỡng má»™ quà nương, nhưng tại bị ngăn cản bởi những vòng rà o nên há» có ngưỡng má»™ cÅ©ng không được. Sá»± ngưỡng má»™ đó tại hạ cho rằng chưa phải là ngưỡng má»™. Còn vá»›i tại hạ, sá»± ngưỡng má»™ mó đã vượt quà hà ng rà o ngăn cản vô hình, đó má»›i là sá»± ngưỡng má»™ Ä‘Ãch thá»±c cá»§a má»™t ngưá»i biết ngưỡng má»™.
- Công tỠnói hay lắm.
Má»™ng Di Hoa nói dứt câu báºt ra tiếng cưá»i nghe như ngá»c lưu ly va và o nhau.
Nà ng vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Công tá» có biết đâu, nếu không có sá»± cho phép cá»§a Má»™ng Di Hoa, hoặc cá»§a “Äổng gia†thì hà nh vi cá»§a công tá» là sá»± mạo phạm, hà nh vi mạo phạm nà y có thể khiến cho ngưá»i cá»§a “Äổng gia†phẫn ná»™, và cả những môn khách cÅ©ng phẫn ná»™. Sá»± phẫn ná»™ cá»§a Äổng gia và những vị môn khách kia sẽ gây ra háºu quả khó lưá»ng vá»›i công tỠđó.
- Tại hạ biết Ä‘iá»u đó nhưng vẫn vượt qua hà ng rà o cản vô hình. Bởi sá»± ngưỡng má»™ cá»§a tại hạ là sá»± ngưỡng má»™ duy nhất mà những ngưá»i kia không có.
Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Nếu chỉ được nghe thôi mà đã ngưỡng mộ thì thấy hẳn cà ng ngưỡng mộ hơn.
Nếu chỉ nghe mà đã biểu thị lòng ngưỡng má»™ nhưng lại không dám tìm đến ngưá»i mình ngưỡng má»™, quà tiểu thư hiểu sá»± ngưỡng má»™ đó rằng có cái gì đó khiếm khuyết và không tháºt.
- Nghe công tỠnói, Mộng Di Hoa cảm thấy cởi mở và cởi cả cõi lòng đó, nhưng Mộng Di Hoa có gì mà công tỠngưỡng mộ?
- Tại hạ chỉ nghe các môn khách nói vá» quà tiểu thư đã ngưỡng má»™ rồi. Nghethì không đủ nên tại hạ má»›i mạo muá»™ivượt qua những ngăn cách vô hình mà tìm đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu để được táºn mục sở thị ngưá»i mà mình ngưỡng má»™.
- Công tá» không sợ háºu quả à ?
- Tại hạ thể hiện sự ngưỡng mộ của mình thì có gì mà sợ chứ.
- Má»™ng Di Há»a thÃch thú vá»›i lá»i nói nà y cá»§a công tá».
Kim Tiêu mỉm cưá»i nhìn và o tấm rèm lụa :
- Phà m hoa đẹp thì muốn cho ngưá»i chiêm ngưỡng, tại hạ tin quà tiểu thư cÅ©ng là đóa hoa đẹp nhất trong nhưng đóa hoa đẹp. ChÃnh vì thế tại hạ phải chiêm ngưỡng. Quà tiểu thư hẳn cÅ©ng muốn cho ngưá»i ta thấy vẻ đẹp kiêu sa cá»§a mình, cho Kim Tiêu ngắm nhìn. Quà tiểu thư chắc không để tại hạ thất vá»ng vá»›i lần tao ngá»™ nà y.
- Công tỠcó khi nà o nghĩ đến cái chết không?
Kim Tiêu chau mà y, lưỡng lá»± rồi gáºt đầu :
- Ai cũng nghĩ đến cái chết. Tại hạ không phải là thần thánh, hay kẻ bất tỠtất cũng có nghĩ đến cái chết.
- Nếu váºy Má»™ng Di Hoa nói cho công tá» biết có những ngưá»i gặp mặt Má»™ngDi Hoa thảy Ä‘á»u nháºn lấy những cái chết bà ẩn kỳ lạ đó.
- Nhưng vẫn có ngưá»i muốn diện kiến Má»™ng Di Hoa, để chiêm ngưỡng dungnhan cá»§a Má»™ng Di Hoa mà không nghÄ© đến cái chết. Há» chỉ bị ngăn cản bằng những qui lệ cá»§a Äổng gia và tiểu thư.
- Nếu như công tá» không muốn chết thì cứ đến “Mỹ Nhân cácâ€, nÆ¡i đó có những bức tranh há»a chân dung cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Kim Tiêu nhướng mà y :
- Nếu chỉ ngắm thì cÅ©ng là váºt là tranh. Nếu tìm má»™t bức tranh mỹ nữ xinh đẹp như hằng nga giáng thế tại hạ có thể ra ngoà i chợ Dương Châu tìm, không thiếu. Chiêm ngưỡng má»™t trang mỹ nhân bằng da bằng thịt má»›i cảm được hết vẻ đẹp cá»§a tạo hóa ban cho nhi nữ.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© đến cái chết, nhưng tuyệt nhiên không mà ng đến nó nếu như mình có được sá»± may mắn thá»a mãn sá»± tưởng tượng và lòng ngưỡng má»™ cá»§a mình.
Má»™ng Di Hoa báºt cưá»i thà nh tiếng.
Tiếng cưá»i cá»§a nà ng khắc tạo thà nh má»™t thứ âm vá»±c nghe vừa ngá»t ngà o, vừa khiến ngưá»i ta phải mÆ¡ má»™ng và hoang tưởng đến má»™t cái gì đó vượt ra ngoà i trà tưởng tưởng.
Di Hoa nói :
- Công tỠlạ lắm.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, ngá»c thá»§ cá»§a Má»™ng Di Hoa thò ra khá»i tấm rèm lụa.
Chỉ vá»›i đôi ngá»c thá»§ vá»›i những ngón tay thanh mảnh, má»™t là n da trắng má»m mại mà ngưá»i ta không thá» dùng thứ gìcó trên thế gian nà y so sánh được cho dù đó là bông bưởi, hay gấm nhung.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Äôi ngá»c thá»§ cá»§a nà ng đẹp quá.
- Công tỠthấy bao nhiêu đó đủ rồi chứ?
Kim Tiêu nhướng mà y :
- Nếu quà tiểu thư chỉ có một bà n tay đẹp, thì chả thế là một trang mỹ nữ vẹn toà n.
Mỹ nữ vẹn toà n tất phải có được tất cả sự ưu ái của tạo hóa ban phát cho mình.
- Công tỠtham lam quá.
- Quà tiểu thư miá»…n thứ cho tại hạ. Äã sinh ra là m má»™t con ngưá»i thì ai cÅ©ngcó lòng tham cả, tại hạ cÅ©ng có lòng tham... Nếu như tại hạ đã vượt qua rà o cản vô hình.
đến được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu mà chỉ để ngắm được đôi ngá»c thá»§ cá»§a quà tiểu thư thôi, quá thiệt thòi cho tại hạ đó. Có thể tại hạ nháºn má»™t sá»± trừng phạt cá»§a Äổng gia, hoặc những môn khách thanh danh trong võ lâm giết chết bởi sá»± mạo phạm nà y chỉ vì thấy đôi ngá»c thá»§ cá»§a quà tiểu thư.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Tại hạ chắc không đầu thai được quá.
Má»™ng Di Hoa phá lên cưá»i. Nà ng vừa cưá»i vừa nói :
- Những lá»i phân trần cá»§a công tá» khiến Má»™ng Di Hoa phải chạnh lòng đó. Má»™ng Di Hoa không nỡ để công tá» thiệt thòi đâu.
Kim Tiêu thở hắt ra má»™t tiếng rồi ôm quyá»n :
- Tại hạ được tạo ban phước là nh... được tạo ban phước là nh.
Chà ng nội dứt câu thì Mộng Di Hoa dùng hai bà n tay vén cao tấm rèm lụa mà u hồng nguyệt.
Nà ng nằm trên trà ng ká»· trá»ng tư thế ná»a nằm ná»a ngồi, bá»™ cánh trắng toát được may bằng những đưá»ng chỉ tinh tế sắc xảo phối hợp vá»›i chiếc vương miện đội trên đầu có Ä‘Ãnh những hạt dạ minh châu, tô Ä‘iểm tôn tạo thêm dung diện vốn đã là má»™t mỹ nữ có má»™t không hai trong thế gian nà y. Kim Tiêu đã từng được biết đến nhan sắc cá»§a Tiêu Dao Mẫn, chá»§ nhân Äại hà viện Dương Châu, nhưng nếu Ä‘em so sánh Dao Mẫn vá»›i Má»™ng Di Hoa, chỉ có thá» nói rằng Di Hoa là vầng trăng đầy trên cao còn Dao Mẫn chỉ là ánh Ä‘om đóm láºp lòe.
Xiêm y Má»™ng Di Hoa được chẻ dá»c má»™t đưá»ng dà i từ dưới lên cao, trong tư thế ná»a nằm ná»a ngồi, chân phải nà ng phÆ¡i ra, kết tinh hoà n hảo cá»§a tạo hóa được đúc thà nh qua chiếc chân đó. Có lẽ nà ng sinh ra đã được ưu ái hay đúng hÆ¡n là sá»± phô diá»…n cá»§a tạo hóa qua cái đẹp cá»§a nà ng.
Ngạn Kim Tiêu ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»i khi táºn mục sở thị nhân dạng cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Nà ng như hiểu được ánh mắt cá»§a Kim Tiêu mà điểm nụ cưá»i mỉm :
- Công tá» thá»a mãn rá»—i chứ?
- Tại hạ chỉ có thể nói với quà tiểu thư... đêm nay tại hạ chắc không thể nà o ngủ được.
- Tại sao?
- Tại hạ sẽ nằm mộng, và giấc mộng từng đêm không ngoà i nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu bước đến bên trà ng kỷ.
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu bước đến gần bên trà ng kỷ, nhưng Mộng Di Hoa vẫn không biểu lộ chút gì ngượng ngùng, và cũng không thay đổi thế nằm của mình.
Một tư thế vừa khêu gợi vừa khinh động nam nhân khi chiêm ngưỡng nà ng.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Tại hạ mạo phạm vượt qua những rà o cản vô hình, thế mà may mắn được diễm phúc kỳ tuyệt nà y.
- Nếu có chết công tá» cÅ©ng không hối háºn chứ?
- Äã được thá»a mãn thì còn gì hối háºn nữa.
Nà ng liếc mắt qua Kim Tiêu. Má»™t cái liếc mắt biểu thị tất cả những tÆ¡ tình mà nà ng muốn ban phát cho Kim Tiêu. Cái liếc mắt cá»§a Má»™ng Di Hoa, tạo ra vẻ phấn khÃch trên khuôn mặt ngây ngô cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Nà ng nhỠnhẹ nói :
- Lá»i nói cá»§a công tá» khiến Di Hoa hoan há»· vô cùng.
Mộng Di Hoa vừa nói vừa rút chiếc khăn đặt và o tay Kim Tiêu.
- Di Hoa tặng cho Kim Tiêu đó.
Cầm lấy chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa, Kim Tiêu đưa lên mÅ©i ngá»i, mùi xạ hương thoang thoảng phả ra từ chiếc khăn khá»a lấp khứu giác chà ng.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Äêm nay Ngạn Kim Tiêu sẽ đắp chiếc khăn lên mặt để tương tư vá» Má»™ng Di Hoa.
Nà ng mỉm cưá»i vá»›i câu nói nà y cá»§a chà ng.
Nụ cưá»i trên miệng nà ng vụt tắt cùng vá»›i lá»i nói :
- Lão Từ Quảng đang đến đó.
Nà ng vừa nói dứt câu thì Ngạn Kim Tiêu đã nhảy thót qua ngưá»i nà ng, rồi nấp và o sau lưng Di Hoa.
Di Hoa lên cưá»i khanh khách bởi hà nh động cá»§a Kim Tiêu. Nà ng giả lả nói :
- Công tỠlợi dụng tình huống nà y để chung chạ với Mộng Di Hoa à ?
Kim Kim nhỠnhẹ nói :
- Tại hạ nà o dám nghi đến Ä‘iá»u đó. Tại hạ chỉ buá»™c phải nhá»› đến Má»™ng Di Hoa tiểu thư thôi. Di Hoa tiểu thư hẳn không muốn má»™t ngưá»i ngưởng má»™ mình bị chết oan uống. Huống chi tại hạ còn chưa qua được má»™t đêm má»™ng mị vá»›i chiếc khăn cá»§a tiểu thư.
- Công tỠkhôn lắm.
Nà ng nói rồi cưá»i khẩy má»™t tiếng.
Lão Từ Quảng bước và o Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu, ôm quyá»n cúi khom ngưá»i xuống từ tốn nói :
- Quà nương... đại yến đã chuẩn bị xong rồi, má»i quà nương thưởng lãm.
Di Hoa khoát tay :
- Hôm nay ta đổi ý, không dụng đại yến. Lão có thể lui ra.
Lão Từ có vẻ ngÆ¡ ngác bởi câu nói cá»§a Má»™ng Di Hoa, nhưng rồi lẳng lặng lui ra khá»i Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Di Hoa nhìn lại Kim Tiêu.
- Công tỠcó thể ra được rồi.
Kim Tiêu rá»i khá»i chá»— ẩn nấp sau lưng nà ng, bước xuống trà ng ká»·, chà ng ôm quyá»n :
- Äa tạ tiểu thư đã bao che cho tại hạ, phải cho cái lão Từ Quảng đó ở lâu má»™t chút thì hay biết mấy.
Má»™ng Di Hoa lại lưá»m Kim Tiêu.
- Công tỠđúng là kẻ tham lam.
- Nếu kẻ khác được như tại hạ có lẽ còn tham lam hơn.
Kim Tiêu nhìn Mộng Di Hoa nhỠnhẹ :
- Tại hạ vô cùng cảm kÃch, rất mong được gặp lại nà ng, cáo từ.
Kim Tiêu dợm bước ra cá»a, Má»™ng Di Hoa gá»i lại :
- Công tỠkhoan đi.
Kim Tiêu dừng bước.
Di Hoa thả chân xuống trà ng ká»·, Ä‘i đến trước mặt chà ng, má»™t bước Ä‘i cá»§a Di Hoa, Kim Tiêu ngỡ như gạch trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu biến thà nh những cánh hóa vô tình đỡ lấy hà i cá»§a nà ng.
Kim Tiêu nhá» nhẹ há»i :
- Di Hoa có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i tại hạ?
- Công tỠở tòa lầu môn khách nà o?
Kim Tiêu vuốt cằm, bối rối, chà ng nhìn lại nà ng giả lả cưá»i rồi nói :
- Nếu Kim Tiêu nói ra sợ nà ng sẽ bất ngỠvà ngạc nhiên lắm đó.
- Công tá» hắn là thượng môn khách cá»§a Äổng gia?
Kim Tiêu nhăn mặt, vuốt cằm :
- Nếu tại hạ được váºy thì chẳng nói là m gì.
- Váºy công tá» thuá»™c môn khách nà o.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
- Tại hạ được lão Từ Quảng xếp ở trong má»™t má»™c xá, phÃa sau hoa viên dịch lầu Äổng gia.
Di Hoa trố mắt nhìn chà ng :
- Nơi đó...
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tại hạ lưu bước ở đâu cÅ©ng được. Nếu ở khu má»™c xá dà nh cho kẻ hà n vi mà được diá»…m phúc như hôm nà y. Tại hạ nghÄ© các thượng môn khách cá»§a Äổng gia có nằm mÆ¡ cÅ©ng không tưởng tượng được.
Má»™ng Di Hoa mỉm cưá»i. Nụ cưá»i cá»§a nà ng đẹp như má»™t, đóa hoa hà m tiếu trong ngà y đầu xuân, nụ cưá»i mà bấtcứ chứng nghiệm cÅ©ng phải say đắm cả cõi lòng.
Nà ng nhỠnhẹ nói :
- Má»™t ngưá»i ở má»™c xá mà có thể đến được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu, chuyện khó tin tháºt.
- Bởi vì lòng ngưỡng má»™ cá»§a tại hạ vượt qua những bức tưá»ng ngăn cáchngoà i kia.
Nếu có dịp tại hạ sẽ quay lại.
Kim Tiêu nói rồi thò tay và o trong ống tay áo thư sinh. Chà ng lấy ra một chiếc tráp đặt và o tay Mộng Di Hoa.
- Rất mong tiểu thư nháºn món quà má»n nà y cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Nà ng liếc mắt qua chà ng.
- Di Hoa chỉ mong công tỠquay lại thôi.
Kim Tiêu nhìn nà ng một lần nữa rồi mới quay bước.
Rá»i khá»i tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu, trong tâm thức Kim Tiêu vẫn còn Ä‘á»ng nhân dạng cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Chà ng nghĩ thầm :
- “Má»™ng Di Hoa không tá»± thố lá»™ thân pháºn cá»§a nà ng là tà i nhân trong ná»™i cung. Nà ng đâu biết được, mình tìm đến nà ng là có chá»§ Ä‘Ãch. Buổi sÆ¡ kiến hôm nay... Kim Tiêu... ngươi đã có hy vá»ng rồi.â€
à niệm kia còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng chà ng thì má»™t tiếng chim đêm vút trên không trung. Trong cánh đêm trăng tÄ©nh lặng cá»§a khu Äà o Viên, tiếng chim đêm nghe tháºt lạc lõng, nhưng nó lại kết tạo trong trá»±c giác cá»§a Ngạn Kim Tiêu má»™t Ä‘iểm gì đó rất mÆ¡ hồ, nhưng lại cảm nháºn rõ cái chết Ä‘ang khởi nguồn từ đâu đó qua tiếng chim lạ thưá»ng đó.
Chà ng dừng bước nhìn lên bầu trá»i.
Trá»i có vầng trăng đêm Ä‘áºp và o mắt chà ng cùng vá»›i không gian tÄ©nh lặng êm Ä‘á»m.
Kim Tiêu nhìn lại tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu rồi má»›i lẫn và o khu vưá»n đà o.
Tiếng chiến đêm lại rÃt lên má»™t lần nữa. Tiếng chim đêm lạ thưá»ng đó nghe tá»±a tiếng kêu ai oán cá»§a má»™t oan hồn nà o đó. Kim Tiêu dừng bước nấp và o má»™t tán đà o khi thấy có ngưá»i Ä‘ang vác má»™t ngưá»i. Dưới ánh trăng sanh, Kim Tiêu nháºn ra ngưá»i Ä‘ang vác xác chết chÃnh là lão Từ Quảng.
Khác hẳn vá»›i tuổi tác cá»§a lão Từ, nhưng bước chân cá»§a lão bước Ä‘i thoăn thoắt mà chẳng gây ra tiếng động nà o. Tháºm chà những nhánh đà o chẳng thể chạm được và o ngưá»i lão. Chứng tá» lão Từ là má»™t cao thá»§ khinh công thượng thừa.
Lão từ vác xác chết đến một gốc đà o, bỠxuống lỗ huyệt đà o sẵn rối lắp đất lại. Lão lấp đất rồi lại bỠđi, như đây là việc là m hà ng ngà y quá quen với lão.
Lão Từ Ä‘i rồi, Kim Tiêu bước đến gốc đà o. Äất đã được lão Từ phả lại phẳng lì như cÅ©, không có dấu tÃch để gá»i là có hố huyệt chôn ngưá»i. Kim Tiêu suy nghÄ© má»™t lúc rồi quyết định bá»›i đất để xem xác chết là ai. Ngưá»i bị giết là má»™t đạo đồng thuá»™c Võ Äang phái chỉ trạc ngoà i đôi mươi. Trên cổ gã còn dấu trảo công tÃm bầm.
Kim Tiêu nheo mà y.
Chà ng nghĩ thầm :
- “Tại sao lão Từ lại giết gã đạo đồng Võ Äang nà y nhỉ. Chẳng lẽ gã đạo đồng Võ Äang cÅ©ng vì ngưỡng má»™ Má»™ng Di Hoa mà phá vỡ những giá»›i hạn mà Äổng gia đặt ra, đến diện kiến Má»™ng Di Hoa, cuá»™i cùng phải chịu cái chết nà yâ€.
Ngạn Kim Tiêu lắp đất, phả lại như cũ.
Chà ng nhìn qua khu vưá»n đà o.
Chà ng nhẩm nói :
- “Nếu gã đạo đồng Võ Äang nà y bị bón phân cho tán đà o nà y thì những tán đà o kia dám cÅ©ng có xác ngưá»i để bón phân.â€
Chà ng lắc đầu nghĩ thầm :
- “Äổng gia nổi tiếng trên Trung Thổ, vang danh kháp nÆ¡i, ai ai cÅ©ng muốn là m môn khách, chẳng lẽ lại dung túng chá»— má»™t lão quản gia giết ngưá»i không gá»›m tay sao?â€
Kim Tiêu nheo mà y :
- Không biết chuyện nà y Äổng Ngá»c Lan tiểu thư có biết không. Nếu Ngá»c Lan biết mà nà ng không ngăn tay lão Từ... nà ng ta đúng là má»™t tiểu ma ghê tởm. Mình phải gặp Ngá»c Lan nói má»›i được. Nếu nà ng ta là má»™t ma nữ thì Äổng gia cÅ©ng là má»™t ổ tà nhân bá đạo, Tống Thừa Ân huynh đã lầm Ngá»c Lan rồi.
Kim Tiêu buông tiếng thở dà i khi nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.
Chà ng còn Ä‘ang bâng khuâng bồi hồi vá»›i những ý niệm trong đầu mình, bất ngá» giá»ng nói khà n khà n cá»§a lão Từ cất lên sau lưng Kim Tiêu.
- Ngươi là ai?
Nghe giá»ng nói cá»§a lão Từ Quảng, Kim Tiêu không quay mặt nhìn lại vì sợ lão sẽ nháºn ra mình. Chà ng giả lả và sá»a giá»ng the thé :
- Lão không biết ta, nhưng ta thì biết lão.
Chà ng nói rồi lắc vai thi triển “Bách Bộ Hư Tướng†lướt đi.
Lão Từ rÃt giá»ng nói :
- Ngươi không thoát khá»i tay lão Từ đâu.
Kim Tiêu không mà ng đến lá»i nói cá»§a lão Từ mà váºn công thi triển “Bách Bá»™ Hư Tướng†lướt Ä‘i. Chà ng hoà n toà n bất ngá» khi lão Từ vẫn có thể bám theo sau lưng mình, cho dù chà ng dã dụng đến tuyệt há»c sở trưá»ng di thân cá»§a Giác Chấn đại sư.
Ngưá»i chạy, kẻ Ä‘uổi trong khu vưá»n đà o thế mà tuyệt nhiên lại chẳng tạo ra má»™t tiếng động nà o. Cả hai như những bóng ma quá»· dị, lúc hiện lúc mất, mà ngay cả những nhánh đà o cÅ©ng không chạm được và o trang phục cá»§a hai ngưá»i.
Nháºn ra lão Từ Quà ng có khinh công cao siêu như váºy, Kim Tiêu không khá»i giáºt mình, bồn chồn mặc dù lão Từ Quảng không rút ngắn được khoảng cách giữa Kim Tiêu vá»›i lão, nhưng vá»›i khinh thuáºt phi thưá»ng lão cÅ©ng không để cho Ngạn Kim Tiêu đà o thoát khá»i sá»± truy Ä‘uổi cá»§a mình.
Kim Tiêu băng ra khá»i vưá»n đà o, chà ng nghÄ© thầm :
- “Ta không thể nà o quay vá» chá»— cÅ© được. Nếu tìm vá» má»™c xá chẳng khác nà o lạy Từ Quảng, Ngạn Kim Tiêu Ä‘ang ở bụi nà yâ€.
Má»™t vòng tưá»ng chắn ngang trước mặt Kim Tiêu.
Chà ng chẳng chút ngần ngại lướt vụt qua bá» tưá»ng cao đó.
Trong bá» tưá»ng cao đó là má»™t ngôi biệt lầu, không nguy nga như Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu cá»§a Má»™ng Di Hoa, nhưng cÅ©ng tháºt đồ sá»™ vá»›i kiến trúc tinh xảo.
Kim Tiêu liếc nhìn sau lưng, lão Từ Quảng đã băng lên bá» tưá»ng và đứng lại trên bá» tưá»ng đó như ngần ngại Ä‘iá»u gì.
Kim Tiêu lướt nhanh thân ảnh lên mái vòm.
Kim Tiêu chợt nghe lão Từ thét lớn :
- ThÃch khách...
Tiếng thét của lão như đánh động sự tĩnh lặng của khung cảnh nơi nà y.
Tiếng thét cá»§a lão Từ, buá»™c Kim Tiêu phải có sá»± lá»±a chá»n, chà ng không còn sá»± lá»±a chá»n nà o khác phải băng và o tòa biệt lầu. Bởi chỉ có tòa biệt lầu kia má»›i là chá»— ẩn nấp duy nhất còn chung quanh là những thảm cá» chẳng có lấy má»™t chá»— nà o để chà ng dụng thuáºt “Túc Hóa Cốtâ€. Kim Tiêu vừa lướt và o biệt lầu vừa nghÄ© thầm :
- “Ông trá»i không nỡ hại Ngạn Kim Tiêu mà â€.
Hồi 15
Giải câu thừa tế hội
Kim Tiêu mở cá»a số lẻn và o, chà ng hoà n toà n bất ngừ khi nháºn ra gian phòng mình lẻn và o lại là gian hoà ng thi sảnh. Ngay giữa gian hoà ng thi sảnh là má»™t bể nước bằng cây, trong bể nước có má»™t nữ nhân Ä‘ang ngâm mình phÆ¡i bá» lưng trần ra trước mắtKim Tiêu.
Nà ng không phát hiện ra Kim Tiêu và đang mải mê vá»›t những cánh hoa bá»nh bồng trên mặt nước.
Kim Tiêu bối rối toan quay trở lại cá»a sổ, nhưng bên ngoà i đã có vô số những ánh Ä‘uốc Ä‘ang hướng vá» phÃa tòa biệt lầu. Kim Tiêu nghÄ© thầm :
- “Mình phải là m gì bây giá»?â€
Trong lúc bối rối, vô hình Ngạn Kim Tiêu tạo ra tiếng động.
Thiếu nữ đang ngâm mình trong bể nước quay mặt nhìn lại.
Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau.
Kim Tiêu quá đỗi sừng sá» khi nháºn ra Äổng Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan cÅ©ng mở to mắt hết cỡ nhìn chà ng.
Hai cánh môi nà ng lắp bắp nhưng không thốt được ra lá»i.
Kim Tiêu bối rối ôm quyá»n nói :
- Kim Tiêu không cố ý... quả tháºt Kim Tiêu không cố ý.
Ngá»c Lan dùng tay ôm vùng thượng đẳng.
- Sao lại là ... sao. lại là ... sao Ngạn Kim Tiêu lại và o đây?
Kim Tiêu khoát tay :
- Kim Tiêu sẽ nói sau... nhưng lúc nà y Kim Tiêu phải có một chỗ trốn.
- Kim Tiêu trốn...
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Äúng rồi... phải trốn.
Sắc diện Ngá»c Lan đỠá»ng. Nà ng miá»…n cưỡng nói :
- Kim Tiêu trốn... là m sao phải trốn. Sao Kim Tiêu có thể và o gian hoà ng thi sảnh cá»§a Ngá»c Lan... và lại phải trốn.
- Hây.... Nâng phải giúp ta. Nếu như nà ng không giúp Ngạn Kim Tiêu, thì không chỉ ta mất mạng mà ngay cá»§a Äổng Ngá»c Lan cÅ©ng không có được má»™t tấm chồng nâng khăn sá»a túi.
Ngá»c Lan lắc đầu :
- Ngá»c Lan không hiểu ý cá»§a ngươi.
- Tá»± dưng ngươi và o gian hoà ng thi sảnh cá»§a Ngá»c Lan, rồi nhá» Ngá»c Lan giúp ngươi trốn. Ngươi định bỡn cợt Ngá»c Lan. Kim Tiêu đã bỡn cợt Ngá»c Lan rồi chưa đủ hay sao giỠđịnh trêu chá»c ta nữa chứ. Ngươi ác lắm.
Kim Tiêu nhăn mặt khoát tay :
- Hây. Äừng có nổi nóng như váºy... Kim Tiêu sẽ giải thÃch cho nà ng biết sau... Bây giá» thì phải giúp ta trốn má»›i được kẻo má»™t lÅ© mèo kéo đến cà o cấu Ngạn Kim Tiêu. Ta là m sao mà chống đỡ nổi.
- Lũ mèo là sao?
Kim Tiêu chắc lưỡi.
- Tại vì cái chuyện ở kỹ lầu Dương Châu đó.
Mặt Ngá»c Lan nóng bừng thẹn thùng. Nà ng gắt giá»ng nói :
- Chuyện kỹ lâu thì có liên can gì đến chuyện nà y?
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Hây... khi nà o qua tình cảnh nà y rồi, Ngạn Kim Tiêu sẽ cho nà ng biết mà . Bây giá» lá»a cháy đến chân rồi, còn giải trình cái gì nữa chứ. Giúp Ngạn Kim Tiêu Ä‘i nà o.
- Ngá»c Lan giúp ngươi ư... giúp thế nà o đây?
- Một chỗ trốn.
Nà ng trố mắt nhìn Kim Tiêu.
- Sao Kim Tiêu không tìm chỗ nà o trốn mà lại chui và o đây?
- Nếu có chá»— trốn thì Kim Tiêu đã không chui và o trong nà y đâu. Nếu nà ng không giúp Kim Tiêu má»™t chá»— trốn, thì cà ng khó sứ cho nà ng và cho cả Kim Tiêu. Thiên hạ đã biết Ngạn Kim Tiêu và Ngá»c Lan đã và o kỹ lầu, nếu như há» bắt gặp cược Ngá»c Lan và Kim Tiêu ngay trong gian phòng nà y thì chẳng còn gì để nói, để giải thÃch vá»›i há» nữa.
Tình ngay lý gian khó nói vô cùng... khó nói vô cùng.
- Nhưng ở đây trống hoác thế nà y, Kim Tiêu trốn ở đâu, Kim Tiêu độn thổ hay thăng thiên được chứ.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Nếu ta biết thuáºt độn thổ hay thăng thiên thì Ngạn Kim Tiêu đâu cần đến nà ng.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì chợt nghe có tiếng động ngoà i cá»a.
Khi tiếng động vừa dứt thì má»™t, giá»ng nói cất lên :
- Ngá»c Lan xá muá»™i... có thÃch khách vừa đột nháºp, và o biệt lầu cá»§a muá»™i.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu rồi quay mặt ra cá»a :
- Muá»™i Ä‘ang tắm. Muá»™i có thấy gã thÃch khách nà o đâu.
- Từ Quảng lão nói có thÃch khách và o biệt lầu muá»™i mà .
- Äại ca thá» tìm bên ngoà i coi.
- Má»i ngưá»i đã sục sạo bên ngoà i nà y rồi nhưng không thấy ai.
- Không thấy tất lão Từ trông gà hóa cuốc, chứ tuyệt nhiên trong phòng tắm của muội chẳng có ai cả.
Nà ng nói ra câu đó mà sắc diện á»ng hồng nóng bừng lên.
Giá»ng nói bên ngoà i lại vá»ng và o :
- Lạ tháºt. Từ Quảng khẳng định y và o trong sảnh phòng cá»§a muá»™i mà .
- Trong nà y chỉ có một mình muội thôi.
- Xá muội có thể cho huynh và o xem qua được không.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiểu nhăn mặt. Nà ng quay lại phÃa cá»a lúc đầu, gắt giá»ng nói :
- Không được... không được. Lúc nà y muội đang tắm đâu thể ai và o được.
- Khi nà o muá»™i tắm xong, huynh sẽ và o trong đó váºy.
Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan, rồi bất ngá» bước và o bồn tắm cá»§a nà ng.
Ngá»c Lan khoanh tay che ngá»±c, trừng mắt nhìn chà ng :
- Ngươi...
Nà ng định la toáng lên nhưng Kim Tiêu đã ôm chặt lấy nà ng :
- Äừng la. Nếu nà ng la lá»›n, ngưá»i ta xông và o đây sẽ thấy cảnh nà y đó. Lúc bấy giá» Kim Tiêu chỉ còn má»—i má»™t lần giải thÃch nà ng là cục mỡ cá»§a ta mà thôi.
Ngá»c Lan chau mà y nhìn Kim Tiêu :
- Sao ngươi... Bước và o đây... Nam nữ thỠthỠbất thân kia mà .
- Vạn bất đắc dÄ© ta phải là m như váºy.
Ngá»c Lan mÃm môi nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Kim Tiêu sẽ trốn trong nà y cùng vá»›i nà ng. Cứ để cho đại ca cá»§a nà ng và o thẩm tra. Huynh trưởng cá»§a nà ng không thấy sẽ cho má»i ngưá»i rút lui. Còn như nà ng tấm xong, thì Kim Tiêu coi như không còn chá»— để trốn rồi.
Chà ng nắn vai Ngá»c Lan.
- Nà ng giúp ta đi mà . Ta xin nà ng đó. Sau nà y có cơ hội ta sẽ giúp nà ng có được Tống Thừa Ân mà .
Ngá»c Lan lưỡng lá»±.
Kim Tiêu năn nỉ.
- Ngá»c Lan đừng từ chối lá»i thỉnh cầu cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Bên ngoà i kia có biết bao nhiêu ngưá»i. Nếu như chuyện vỡ lở Ngạn Kim Tiêu tìm được má»™t chốn dung thân, giúp Ngạn Kim Tiêu Ä‘i mà .
Ngá»c Lan buông tiếng thở dà i rồi nói :
- Kim Tiêu hụp đầu xuống đi.
Kim Tiêu gáºt đầu rồi hụp đầu xuống bồn nước..
Ngá»c Lan mÃm môi nghÄ© thầm.
- “Ngươi dám mạo phạm bổn cô nương chẳng coi gia huấn ra gì. Bổn cô nương sẽ trấn nước ngươi.â€
Cùng với ý nghĩa đó, nà ng đặt tay lên đầu Kim Tiêu, nhấn xuống rồi nói :
- Äại ca... Huynh và o được rồi đó.
Cá»a phòng tắm dịch mở, Äổng Kỹ Thượng bước và o.
Ngá»c Lan nhìn Äổng Kỹ Thượng giả lả cưá»i.
Äổng Kỹ Thượng cau mà y.
- Muội chưa tắm xong à ?
- Muội tắm lâu lắm... nên mới cho đại ca bước và o thẩm tra chỗ tắm của muội đó.
Nếu là ngưá»i khác, muá»™i không chấp nháºn đâu và cÅ©ng không tha nữa.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i.
- Äại ca lo cho muá»™i đó.
- Äại ca thấy rồi đó, đâu còn ai.
Kỹ Thượng gáºt đầu :
- Xá muá»™i cẩn tháºn.
Kỹ Thượng quay bước trở ra đóng sầm cá»a lại.
Mặc dù Kỹ Thượng đã đóng cá»a nhưng Ngá»c Lan vẫn nhấn đầu Kim Tiêu xuống bồn tắm. Kim Tiêu bị nà ng nhấn đầu ngợp thở không chịu nổi buá»™c cắn Ngá»c Lan má»™t cái.
Ngá»c Lan rú lên :
- A...
Nà ng đứng sá»ng lên.
Kim Tiêu đứng lên theo nà ng. Thể pháp cá»§a Ngá»c Lan gần như nằm trá»n trong hai còn ngươi cá»§a Kim Tiêu.
Sắc diện Ngá»c Lan vá»›i những nét ngượng ngùng, vừa thẹn vừa giáºn.
Nà ng bối rối quay lưng lại Kim Tiêu.
Kim Tiêu không khá»i ngượng ngừng, bối rối vá»›i tình cảnh nà y.
Giá»ng cá»§a Äổng Kỹ Thượng lại cất lên :
- Xá muá»™i, có chuyện gì váºy?
Ngá»c Lan miá»…n cưỡng nói :
- Không có chuyện gì muội chỉ thấy một con gián thôi.
- Trong biệt lầu của muội có cả gián nữa à ?
- Muá»™i cÅ©ng không biết, nhưng quả tháºt có má»™t con gián. Huynh biết rồi đó, muá»™i rất ghét gián. Con gián khốn kiếp nà y là m cho muá»™i sợ.
- Võ công cá»§a muá»™i cao cưá»ng thâm háºu thế mà sợ má»™t con gián à ?
- Äại ca bảo má»i ngưá»i rá»i khá»i đây Ä‘i để muá»™i còn ra ngoà i.
- ÄÆ°á»£c, đại ca sẽ cho má»i ngưá»i rá»i khá»i đây. Nếu phát hiện ra Ä‘iá»u gì khác thưá»ng muá»™i nhá»› báo vá»›i lão Từ.
- Muá»™i sẽ đánh động má»i ngưá»i truy tìm gã thÃch khách khốn nạn, bỉ ổi xấu xa và đê tiện kia.
Kim Tiêu bước ra khá»i bồn tắm, nhón chân đến bên cá»a sổ. Chà ng ghé mắt nhìa ra ngoà i, thấy bá»n môn khách lần lượt rút lui, cuối cùng chẳng có má»™t ngưá»i nà o.
Chà ng miễn cưỡng nói :
- Äa tạ Ngá»c Lân tiểu thư, Kim Tiêu sẽ bồi đáp sau nà y.
Kim Tiêu vừa toan mở cá»a sổ rá»i khá»i phòng tắm, nhưng Ngá»c Lan lại gá»i.
- Kim Tiêu chưa đi được đâu.
- Nà ng muốn Kim Tiêu ở lại đây nữa à . Lại muốn Kim Tiêu trầm mình và o bồn nước nà ng tấm ư?
Mặt Ngá»c Lan Ä‘anh lại :
- Ngươi phá»§i Æ¡n bổn cô nương như váºy à . Ngá»c Lan sẽ la lên đó. Ngá»c Lan đánh động má»i ngưá»i xem ngươi có trốn được Ä‘i đâu không?
- Kim Tiêu biết tình cảnh của mình, nà ng muốn ta là m gì.
- Ra ngoà i kia đợi bổn cô nương.
- Rủi huynh trưởng của nà ng quay lại thì sao?
- Äại ca cá»§a ta không quay lại đâu. Ngá»c Lan biết tÃnh khà cá»§a Äổng đại ca huynh y rất hởi hợt.
- Kim Tiêu tin nà ng.
Chà ng bước đến cá»a, cẩn tháºn mỡ cá»a,và bá» ra bên ngoà i. Äúng như Ngá»c Lan nói, bên ngoà i chẳng có lấy má»™t bóng ngưá»i nà o.
Kim Tiêu bước đến lấy chiếc chăn choà ng qua vai mình. Chà ng không phải đợi lâu, Ngá»c Lan từ trong sảnh phòng bước ra. Nà ng váºn bá»™ trang phục ở nhà .
Ngá»c Lan tiến thẳng đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu. Nà ng không nói má»™t lá»i nà o mà thẳng tay tát và o mặt chà ng má»™t cái.
Bốp...
Nháºn trá»n má»™t cái tát cá»§a Ngá»c Lan, Kim Tiêu thối lại má»™t bá»™.
- Ôi cha...
Kim Tiêu vừa xoa má, vừa nói :
- Sao Ngá»c Lan lại đánh Kim Tiêu?
Nà ng chìa mặt tới :
- Tại sao ngươi cắn bổn tiểu thư chứ. Ngươi lại cắn ngay bắp chân cá»§a Ngá»c Lan nữa. Ngươi trả ân cho bổn tiểu thư như thế à ?
Kim Tiêu bối rối :
- Æ ... Æ ... Nếu như Kim Tiêu không cắn nà ng thì ta đã là con cá chết sình trong bồn nước cá»§a nà ng rồi. Thá» há»i coi, Ngạn Kim Tiêu có sống được không khi nà ng nhấn đầu xuống nước chứ. Ta là ngưá»i chứ đâu phải là cá mà thở được trong nước. Thôi được rồi, xem như cái tát nà y cá»§a Ngá»c Lan, Kim Tiêm trả nợ nà ng cái cắn vừa rồi đó.
Ngá»c Lan nghiêm mặt trang trá»ng nói :
- Tại sao ngươi lại thÃch cắn?
- Hà nh tung cá»§a Ngạn Kim Tiêu giống như má»™t thÃch khách. Nếu không phải thÃch khách, sao Kim Tiêu phải ẩn nấp và o biệt lầu cá»§a Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan vừa nói vừa bất ngá» vươn trảo thá»™p lấy yết hầu Ngạn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu không giải thÃch được, ta sẽ giết ngươi.
- Nà ng đừng giết Kim Tiêu. Kim Tiêu sẽ giải thÃch mà .
- Nói!
- Nà ng phải buông trảo ra trước đã. Nếu nà ng bóp chặt thanh quản chẳng may vô tình giết chết Kim Tiêu, thì nà ng giúp đỡ cho Kim Tiêu cÅ©ng như không. Xác chết lại chẳng thể nà o giải thÃch được.
Ngá»c Lan rút trảo lại.
Ngá»c Lan nghiêm giá»ng nói :
- Nếu như Ngạn Kim Tiễu ngoa ngôn đừng trách bổn tiểu thư đó.
Vừa nói Ngá»c Lan vừa lưá»m Ngạn Kim Tiêu.
Nà ng bất ngỠđổi giá»ng :
- Ngạn Kim Tiêu lạnh lắm à ?
- Ướt sủng như thế nà y không lạnh sao được.
Ngá»c Lan mỉm cưá»i, nà ng soạn má»™t bá»™ trang phục cá»§a mình rồi nói :
- Kim Tiêu và o trong sảnh phòng thay trang phục Kim Tiêu nhăn mặt :
- Ta váºn trang phục nữ nhân à ?
- Chứ phục trang nam nhân ở đây là m gì có. Hay Kim Tiêu muốn chịu lạnh.
Kim Tiêu lắc đầu.
- Ta không muốn đâu.
Kim Tiêu ôm má»› trang phục và o sảnh phòng. Khi chà ng quay trở ra thì thấy Ngá»c Lan ngồi bên bà n. Nà ng đã bà y sẵn má»™t tịnh rượu cùng hai chiếc chung bằng ngá»c.
Ngá»c Lan bụm miệngnện tiếng cưá»i khi nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu bước đến bên bà n :
- Nà ng cưá»i Kim Tiêu đó à ?
- Kim Tiêu váºn trang phục giống Ngá»c Lan quá.
- Nà ng nói Kim Tiêu giống cái gì?
- Giống một gã thái giám.
- Không, không, Ngạn Kim Tiêu không phải là thái giám đâu. Kim Tiêu đâu muốn biến thà nh thái giám. Thái giám thì còn gì là Ngạn Kim Tiêu nữa. Giống như mấy con gà trống thiến, ục à ục ịch nhưng chẳng nên tÃch sá»± gì.
Äôi lưỡng quyá»n cá»§a Ngá»c Lan á»ng hồng, nà ng lưá»m Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đừng nói sà m nữa.
- Tại nà ng nói Kim Tiêu mới nói chứ. Nà ng không nói ta đâu có nói là m gì.
Ngá»c Lan chỉ chiếc đôn đối diện :
- Ngồi xuống đi.
Kim Tiêu nặn nụ cưá»i giả lả, rồi Ngá»c Lan chiếc rượu ra hai chén. Nà ng vừa chuốc rượu vừa nói :
- Bây giá» thì nói cho Ngá»c Lan biết, vì sao Ngạn Kim Tiêu bá»—ng dưng trở thà nh thÃch khách cá»§a Äổng gia mà bị má»i ngưá»i truy Ä‘uổi. Nếu ngươi là thÃch khách, thì ngưá»i Kim Tiêu muốn lấy mạng là ai. Nói cho Ngá»c Lan biết.
- Tại sao nà ng cứ khăng khăng cho ta là thÃch khách.
- Äổng huynh không bao giá» vu oan cho ngưá»i. Äổng đại ca và ngươi đâu có biết ngươi mà vu oan cho ngươi.
- Hây... có sự hiểu lầm thôi.
- Nếu đây là hiểu lầm, Kim Tiêu phải giải trình cho Ngá»c Lan rõ. Nhất nhất không được ngoa ngôn vá»›i Ngá»c Lan đó.
- Kim Tiêu thà nh tháºt vá»›i nà ng mà . Nếu như nà ng không giúp Ngạn Kim Tiêu, chẳng biết bây giá» ta đã như thế nà o, chắc chắn không còn được ngồi đây đối ẩm vá»›i nà ng.
Ngá»c Lan lưá»m Kim Tiêu nhưng lại mỉm cưá»i.
Kim Tiếu bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan chau mà y, mặt đỠbừng vì nghÄ© tá»›i những chuyện xảy ra trong sảnh phòng. Nà ng buá»™t miệng nói :
- Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan cái gì váºy?
- Nhìn nà ng đế tá» bà y. Nếu Kim Tiêu nhìn chá»— khác nà ng lại nói ta là ngưá»i không biết thà nh tháºt. Phà m ngưá»i gian trá thì chẳng bao giá» nhìn thẳng và o mặt ngưá»i khác.
Ngá»c Lan gáºt đầu :
- CÅ©ng được. Váºy Kim Tiêu giải trình cho Ngá»c Lan biết Ä‘i.
Kim Tiêu vuốt cầm, gượng cưá»i rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng giống như Äổng Ngá»c Lan.
Äá»™i chân mà y Ngá»c Lan nhÃu lại :
- Kim Tiêu nói cái gì váºy, sao Kim Tiêu lại giống Äổng Ngá»c Lan.
- Kim Tiêu chưa giải trình mà nà ng đã nhảy và o miệng Ngạn Kim Tiêu rồi.
- Kim Tiêu đừng có sà m ngôn đó.
- Kim Tiêu không sà m ngôn vá»›i nà ng đâu. Äến lúc nà y nà ng còn hoà i nghi Ngạn Kim Tiêu, ta biết giải trình thế nà o vá»›i nà ng đây.
Nà ng im lặng nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu chuốc thêm má»™t chung rượu. Chà ng nhìn Ngá»c Lan từ tốn nói :
- Kim Tiêu không hiểu giữa Kim Tiêu và Ngá»c Lan có duyên pháºn gì hay không. Có chung má»™t số pháºn hay không. Có sinh cùng ngà y, cùng khắc hay không mà sao số pháºn giống nhau quá.
- Sao Kim Tiêu cứ nói vòng vo quanh quẩn váºy nhỉ. Kim Tiêu nói rõ coi. Tại sao Kim Tiêu lại là thÃch khách và Kim Tiêu định giết ai. Nhất định không định giết Ngá»c Lan chứ?
Kim Tiêu đưa tay qua khá»i đầu :
- Kim Tiêu mà có ý định giết Äổng Ngá»c Lan cho trá»i tru đất diệt Ngạn Kim Tiêu Ä‘i.
Ngá»c Lan nạt ngang :
- Kim Tiêu u đừng có thá», trá»i tru đất diệt Kim Tiêu à .
- Nến như Ngạn Kim Tiêu có ý giết nà ng thì trá»i má»›i tru, đất má»›i diệt chứ. Äằng nà y Ngạn Kim Tiêu đâu có ý đó.
Nói rồi Kim Tiêu bưng chung rượu uống cạn. Ngá»c Lan nhìn chà ng :
- Váºy ngươi muốn giết ai trong Äổng gia nà o?
- Chẳng có giết ai cả. Chẳng qua Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng giống như Äổng Ngá»c Lan.
Nếu nà ng đi tìm con mèo Tống Thừa Ân cho mình thì Ngạn Kim Tiêu cũng đi tìm cục mỡ cho bản thân.
Ngá»c Lan nhÃu mà y :
- Kim Tiêu nói váºy có ý gì. Thế nà o là con mèo, thế nà o là cục mỡ. Äừng có nói mèo mỡ trước mặt Ngá»c Lan nữa.
- Ừ... tại vì Kim Tiêu quen nói như váºy rồi, giá» ta nói thế nà y nà ng hiểu ngay.
Ngá»c Lan lưá»m chà ng :
- Nói rõ ra đó, đừng có mèo với mỡ.
- Thế nà y nhé, nà ng vì có ý có tình vá»›i Tống Thừa Ân nên má»›i Ä‘i tìm huynh ấy để chia sẻ trong khi huynh ấy có chuyện muá»™n phiá»n. Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng Ä‘ang có chuyện muá»™n phiá»n nên cÅ©ng Ä‘i tìm ngưá»i để chia sẻ.
- Ngươi tìm ngưá»i trong Äổng gia sao?
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Äúng rồi, Kim Tiêu Ä‘i tìm cục mỡ...
Ngá»c Lan khoát tay :
- Cục mỡ là gì?
- Æ ... là ngưá»i chia sẻ vá»›i Ngạn Kim Tiêu đó. Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu có trang giai nhân tuyệt đẹp nên mò và o.
- Kim Tiêu định tìm ngưá»i chia sẻ trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu...
Ngá»c Lan cướp lá»i Kim Tiêu :
- Kim Tiêu nói cục mỡ của Kim Tiêu là Mộng Dì Hoa?
- A... nà ng há»c nhanh ghê. Hóa ra nà ng cÅ©ng hiểu thế nà o là cục mỡ, thế nà o là cÆ¡n mèo.
Sắc diện Ngá»c Lan đỠá»ng.
Nà ng ngáºp ngừng rồi nói tiếp :
- Ngá»c Lan chỉ há»c theo cách nói cá»§a Kim Tiêu mà thôi.
Kim Tiêu báºt cưá»i thà nh tiếng.
Chà ng vừa cưá»i vừa nói :
- Tống Thừa Ân là con mèo của nà ng, còn Mộng Di Hoa là cục mỡ của ta. Ta giống nà ng chỗ đó đó.
- Như váºy có gì giống Ngá»c Lan nà o?
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Không giống ư? Nà ng Ä‘i tìm Tống Thừa Ân huynh gặp bất trắc đến lượt Ngạn Kim Tiêu Ä‘i tìm cục mỡ cÅ©ng gặp nhiá»u bất trắc, chẳng may Kim Tiêu bị ngưá»i ta phát hiện nên má»›i trốn và o biệt lầu cá»§a nà ng.
Chân diện Äổng Ngá»c Lan sa sầm, nà ng đứng lên, trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
- Biết váºy, Äổng Ngá»c Lan không cứu ngươi.
- Kim Tiêu và Ngá»c Lan đồng cảnh ngá»™ sao nà ng không cứu Kim Tiêu.
- Ngá»c Lan không cứu ngươi mà để cho ả Má»™ng Di Hoa cứu ngươi. Kim Tiêu Ä‘i tìm ả mà gặp bất trắc thì để cho ả cứu ngươi chứ Ngá»c Lan cứu Kim Tiêu là m gì...
Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan :
- Hình như nà ng không thÃch Má»™ng Di Hoa?
- Không thÃch.
- Tại sao váºy? Bá»™ nà ng ganh vá»›i Má»™ng Di Hoa à ?
- Không thÃch thì không thÃch chứ là m gì ganh. Má»™ng Äi Hoa cứ như là chá»§ nhân cá»§a Äổng gia váºy. Äổng huynh nhất nhất Ä‘á»u chìu theo ý cá»§a ả.
- Không chừng Äổng đại ca cá»§a Ngá»c Lan cÅ©ng bị si mê bởi nhan sắc cá»§a Di Hoa nên má»›i ưu ái như váºy.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu cũng mê nhan sắc của ả.
- Gã nam nhân nà o gặp Má»™ng Di Hoa mà không mê nhan sắc cá»§a Di Hoa thì gã đó Ä‘Ãch thá»±c là bị mù. Nếu không mù hẳn cÅ©ng đã bị thiến hoặc là má»™t tên biến thái hay gã thái giám không chừng.
Ngá»c Lan sầm mặt :
- Bá»n nam nhân cá»§a các ngươi là như váºy đó. Cùng má»™t lÅ© tiểu nhân như nhau.
Thấy mỹ nhân là cứ như mèo thấy mỡ.
- Hây... thế mới có chuyện mèo và mỡ.
Ngá»c Lan đỠbừng mặt.
Nà ng trừng mắt nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu gượng cưá»i nói :
- Nà ng đừng nhìn Kim Tiêu bằng con mắt như váºy. Nam nhân thì ai cÅ©ng váºy thôi mà . Kim Tiêu cÅ©ng là má»™t nam nhân.
Hai cánh môi Ngá»c Lan mÃm lại.
Nà ng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Bá»—ng dưng Ngá»c Lan ghét Kim Tiêu quá.
- Sao váºy?
- Bởi vì Kim Tiêu mê Mộng Di Hoa.
- Hê... bộ nà ng ghen hả.
Ngá»c Lan trố mắt nhìn Kim Tiêu :
- Bổn tiểu thư mà ghen. Lại ghen với Ngạn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu đâu có nói Ngá»c Lan ghen vá»›i Kim Tiêu mà ghen vá»›i Má»™ng Di Hoa kìa.
- Ngá»c Lan ghét ả thì có chứ ghen cái gì.
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Ghét đồng nghĩa với ghen đó.
- Chỉ có Kim Tiêu má»›i nghÄ© như váºy.
- Thế Ngá»c Lan không nghe câu nói nà y sao?
- Câu nói gì.
- Nữ nhân chỉ yêu má»™t ngưá»i, nhưng lại thÃch nhiá»u ngưá»i yêu há».
- Má»™t lá»i nói sà m cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
- Mà thôi bá» quà chuyện đó Ä‘i. Chỉ cần Ngá»c Lan hiểu Kim Tiêu không phải là thÃch khách được rồi.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhướng mà y nhìn nà ng :
- Nà ng không hoà i nghi Ngạn Kim Tiêu chứ?
Ngá»c Lan thở ra rồi miá»…n cưỡng gáºt đầu :
- Tạm tin. Nhưng kể từ hôm nay Kim Tiêu đừng mò đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu đó.
- Æ ... Kim Tiêu phải bá» cục mỡ cá»§a mình ư? Tại sao váºy?
- Ngá»c Lan sẽ không cứu Ngạn Kim Tiêu lần thứ hai đâu.
- Nếu không có háºu thuẫn từ Äổng Ngá»c Lan, Kim Tiêu khó và o Äổng gia rồi.
Chà ng buông má»™t tiếng thở dà i Ngá»c Lan nhÃu mà y.
- Sao Kim Tiêu thở dà i.
- Không có Ngá»c Lan háºu thuẫn, Kim Tiêu là m sao có được cục mỡ Má»™ng Di Hoa.
- Bên ngoà i thiếu gì mỡ, Kim Tiêu cần chi cục mỡ Mộng Di Hoa.
- Váºy bên ngoà i cÅ©ng thiếu gì mèo, sao Ngá»c Lan cứ khư khư Ä‘i tìm con mèo Tống Thừa Ân.
Sắc diện Ngá»c Lan lại á»ng hồng, thẹn chÃn vá»›i những nét sượng sùng khi phải nghe lá»i nói nà y cá»§a Kim Tiêu. Nà ng lưá»m Kim Tiêu rồi nói :
- Ngá»c Lan nói Tống huynh là con mèo cá»§a Ngá»c Lan hồi nà o.
- Nà ng không nói nhưng Tiêu nhìn thấy.
Ngá»c Lan khoanh tay trước ngá»±c chăm chăm nhìn Ngạn Kim Tiêu. Nà ng gằn giá»ng nói tháºt cháºm :
- Nếu như Ngá»c Lan yêu Tống Thừa Ân huynh thì Ngạn Kim Tiêu đã mất mạng rồi.
Kim Tiêu hơi ngỡ ngà ng với câu nói nà y của nà ng.
Ngá»c Lan Ä‘i vá» phÃa cá»a biệt lầu, nà ng hé mở nhìn ra ngoà i.
Bên ngoà i vắng lặng không bóng ngưá»i nà o. Nà ng quay lại nói vá»›i Ngạn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đi được rồi đó.
Kim Tiêu nhìn nà ng :
- Kim Tiêu Ä‘a tạ Ngá»c Lan đã cưu mang, sau nà y có cÆ¡ há»™i Ngán Kim Tiêu sẽ báo đáp.
Ngá»c Lan lưá»m Kim Tiêu :
- Äừng có khách sáo như váºy. Chỉ cần Ngạn Kim Tiêu đừng là m phiá»n đến Äổng Ngá»c Lan là được rồi.
- Chỉ có lần nà y thôi. Ngạn Kim Tiêu không dám là m phiá»n lần thứ hai.
Chà ng ôm quyá»n xá Ngá»c Lan rồi thả bước Ä‘i vá» phÃa cá»a.
Ngá»c Lan nói vá»›i theo Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đừng đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu đó.
Kim Tiêu dừng bước quay lại :
- Nà ng lại sợ Ngạn Kim Tiêu rơi và o tình huống khó xỠnhư vừa rồi?
- Không phải.
- Váºy vì cái gì?
Ngá»c Lan lưỡng lá»± rồi nói :
- Cục mỡ Má»™ng Di Hoa là cá»§a Äổng đại ca Ngá»c Lan, đại ca rất yêu Má»™ng Di Hoa.
- Nếu huynh trưởng nà ng yêu Má»™ng Di Hoa thì Kim Tiêu chỉ còn biết đứng từ xa ngắm nhìn giai nhân mà nhiá»…u nước bá»t.
- Kim Tiêu nói ghe khó lá»t lá»— tai quá à .
- Má»™t Ngạn Kim Tiêu vô danh tiểu tốt là m sao sánh được vói huynh trưởng nà ng, đà nh phải nói như thế thôi, xem ra Ngạn Kim Tiêu và nà ng cùng má»™t số pháºn, tìm mỡ cÅ©ng khó, tìm mèo cÅ©ng không xong.
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Äêm nay nà ng suy ngẫm coi sẽ hiểu lá»i nói cá»§a Kim Tiêu không sai mà . Bảo trá»ng!
Kim Tiêu nói rồi lẻn ra khá»i biệt lầu.
Kim Tiêu Ä‘i rồi, Ngá»c Lan còn lại má»™t mình. Nà ng lắc đầu nhẩm nói :
- Ngạn Kim Tiêu, Ngá»c Lan ghét ngươi.
Nà ng và o sánh phòng, bá»™ trang phục cá»§a Kim Tiêu Ä‘áºp và o mắt nà ng. Ngá»c Lan bước đến. Nà ng lục trong má»› trang phục, phát hiện ra chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Nà ng vò chiếc khăn ướt sá»§ng trong lòng bà n tay mình. Ngá»c Lan nghÄ© thầm :
- “Hóa ra là váºy. Kim Tiêu... Ngươi đến “Äổng gia†là m gì chứ? Ngá»c Lan ghét ngươiâ€.
Hồi 16
Bà ẩn trùng trùng
Ngạn Kim Tiêu thả chân xuống giưá»ng. Chà ng vừa chá»i tay ngồi lên thì chạm mặt ngay vá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi. Trá»i vừa sáng tinh mÆ¡, trong ánh sáng mình còn phá»§ sương, thế mà Lão Ngoan Äồng Nhi đã ngồi uống rượu má»™t mình lão bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn rồi đặt chén xuống bà n.
Lão lại nhìn Ngạn Kim Tiêu với ánh mắt tò mò.
Kim Tiêu bước đến bên lão :
- Con sâu rượu cá»§a lão huynh thức dáºy sá»›m như váºy à ?
Lão Ngoan Äồng Nhi chuốc rượu ra chén, giả lả nói :
- Ta đã thức lâu rồi, thức để canh cho ngươi đó.
Lão đặt chén rượu xuống bà n nhìn Kim Tiêu.
- Äêm qua ngươi Ä‘i đâu?
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Lão huynh há»i đệ là m gì?
Kim Tiêu thuáºn tay bưng chén rượu dốc và o miệng, rồi bước đến bên cá»a sổ phun ra.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu mà y :
- Rượu của ta để ngươi súc miệng à ?
- Kim Tiêu và lão huynh đã là ngưá»i ở chung má»™t nhà rồi.
Chà ng quay lại bên bà n.
Lão Ngoan Äồng Nhi lại chuốc rượu tiếp ra chén. Lão vừa chuốc vừa nói :
- Äêm qua ngưá»i Ä‘i đâu.
Không trả lá»i.
Äôi chân mà y Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu lại.
- Ngươi không trả lá»i thì Lão Ngoan Äồng Nhi nà y cÅ©ng biết. Äêm hôm qua trong “Äổng phủ†có thÃch khách. Phải chăng gã thÃch khách là m náo động đêm hôm qua là Ngạn Kim Tiêu.
Lão Ngoan Äồng Nhi bưng chén rượu uống cạn, rồi nhìn Kim Tiêu nhÃu mà y :
- Có đúng váºy không?
Chà ng vừa cưá»i vừa nói :
- Gã thÃch khách đột nháºp và o Äổng phá»§ cÅ©ng có thể là lão huynh.
Chân diện lão nhÃu lại :
- Sao lại là ta?
- Bởi đêm hôm qua, lão huynh cũng bỠmộc xá mà đi. Lão huynh đi đâu?
Lão trố mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ngươi biết ta đi à ?
- Tất nhiên. Ngạn Kim Tiêu thì có chỗ để đến, còn lão huynh không biết đi chỗ nà o.
Vẻ bối rối lá»™ ra mặt Lão Ngoan Äồng Nhi. Lão nhìn Kim Tiêu miá»…n cưỡng nói :
- Ta cÅ©ng có chá»— đến như ngươi. Nhưng ta không đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu tìm mỹ nữ như Ngạn Kim Tiêu.
- Hóa ra lão huynh đã biết Ngạn Kim Tiêu đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu tìm trang giai nhân sắc nước hương trá»i Má»™ng Di Hoa. Thế mà còn há»i Ngạn Kim Tiêu. Váºy còn lão huynh Ä‘i đâu nà o.
- Æ ... ta đến chá»— cá»§a ta.
- Chỗ nà o?
- Ta không nói vá»›i ngươi được. Tại sao Lão Ngoan Äồng Nhi phải nói vá»›i ngươi chứ.
- Nếu không nói, thì sau nà y đừng có há»i Ngạn Kim Tiêu Ä‘i đâu đấy nhé. Tò mò và o việc cá»§a ngưá»i khác không tốt đâu.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn thẳng và o mắt Ngạn Kim Tiêu.
- Ta thấy lạ nên má»›i há»i :
- Lạ cái gì?
- Ta biết ngươi đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt bởi bá»™ trang phục nữ nhân mà ngươi Ä‘em vá» còn lạ là chuyện khác.
- Chuyện gì nà o?
- Ngạn Kim Tiêu chỉ là má»™t môn khách bình thưá»ng cá»§a Äổng gia. Lão gượng cưá»i nói tiếp :
- Nếu như không muốn nói ngươi chỉ là má»™t kẻ du thá» du thá»±c, nên má»›i bị lão Từ Quảng xếp và o ngụ trong má»™c xá nà y vá»›i lão. Má»™t kẻ tầm thưá»ng như váºy mà vẫn có thể vượt qua những vòng rà o tưá»ng được canh phòng nghiêm ngặt, và o táºn Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu kiến diện Má»™ng Di Hoa. Ãi chà ... thế mà còn được Má»™ng Di Hoa tà i nhân cho mượn trang phục váºn vá» nữa chứ.
Lão vuốt râu.
- Tháºt ra ngươi là ai?
- ChÃnh vì thế mà lão huynh thấy lạ phải không?
Lão Ngoan Äống Nhi gáºt đầu :
- Là m sao không lạ chứ. Má»™t ngưá»i có võ công kỳ tuyệt cÅ©ng khó mà và o được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt, thế mà má»™t hạ môn khách du thá», du thá»±c lại và o được.
Không lạ à . ChÃnh vì thế ta thắc mắc và tò mò muốn biết ngươi là ai.
- Thì Ngạn Kim Tiêu là Ngạn Kim Tiêu. Còn tại sao Kim Tiêu và o Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu thì do lão huynh đó. Lão huynh nói cho Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt là ai, do đó Kim Tiêu má»›i mò và o.
- Váºy là m cách nà o ngươi và o được trong đó.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Kim Tiêu và o được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu bởi má»™t môn công phu mà ngưá»i võ lâm, hay đúng hÆ¡n là ngưá»i như lão huynh không bao giá» luyện thà nh.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu mà y :
- Äó là công phu gì?
- Æ ... Æ ... tên công phu đó là gì nhỉ.
- Ngươi dụng công phu đó mà ngươi không biết, công phu đó tên gì ư?
- Äể Kim Tiêu suy nghÄ© đã.
- Ngươi phải suy nghĩ để nói ra...
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Công phu đó khởi phát từ trái tim, khi nà o tim cá»§a lão huynh Ä‘áºp thình thịch thì ngưỡng má»™ trang giai nhân nà o đó thì sẽ dụng được công phu cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Cứ gá»i công phu đó là Ngưỡng Má»™ Tình Công.
Lão Ngoan Äồng Nhi buá»™t miệng nói :
- Cái con khỉ... Lão Ngoan Äồng Nhi trá»—i dáºy mấy mươi năm trên võ lâm giang hồ chưa từng nghe đến công phu vá»›i cái tên quá»· quái “Ngưỡng Má»™ Tình Côngâ€.
- Hây... là m sao lão huynh nghe và biết được. “Ngưỡng Má»™ Tình Công†là do Ngạn Kim Tiêu chế tác ra, lão huynh vừa má»›i gặp Ngạn Kim Tiêu lại chưa được Kim Tiêu truyá»n thụ thì sao biết được công phu “Ngưỡng Má»™ Tình Côngâ€.
Kim Tiêu thối lại má»™t bá»™ nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi từ đầu đến chân. Chà ng lắc đầu.
- Xem chừng Ngạn Kim Tiêu có muốn truyá»n thụ cho lão huynh võ công tối thượng ngưỡng má»™ tình công e rằng lão huynh cÅ©ng không thá»± giáo được.
- Tại sao?
- Lão huynh vừa già , vừa xấu còn đâu cảm xúc dạt dà o cá»§a tuổi đôi mươi để luyện Ngưỡng má»™ tình công. Thôi Ä‘i nhé... đừng có má»™ng tưởng mÆ¡ há»c “Ngưỡng Má»™ Tình Công†cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
- Ta biết ngươi sẽ nói thế để lảng tránh thôi mà .
Lão bưng chén rượu uống cạn rồi há»i :
- Ngươi có gặp Mộng Di Hoa không?
- Tất nhiên có gặp. Tháºm chà Má»™ng Di Hoa còn tặng cho Kim Tiêu chiếc khăn tay cá»§a nà ng.
- Thế ư?
- Lão huynh không tin à ?
Vừa nói Kim Tiêu vừa bước đến sục sạo và o má»› trang phục mà Ngá»c Lan cho chà ng mượn. Kim Tiêu nhÃu mà y, chà ng nhìn lại Lão Ngoan Äồng Nhi, Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu mà y.
- Ngươi đừng nói ta lấy đồ của ngươi đó.
Lão bưng cả vò rượu đổ lên miệng tu luôn má»™t hÆ¡i dà i. Äặt vò rượu xuống bà n, Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu.
- Xem chừng lá»i nói cá»§a ngươi khó tin rồi, là m gì có chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa tặng cho ngươi.
- Tháºt mà ...
Kim Tiêu vuốt cằm nghĩ thầm :
- “Có lẽ mình đã để quên chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa tại biệt lầu cá»§a Ngá»c Lan rồiâ€.
Kim Tiêu nghÄ© váºy liá»n chắc lưỡi.
Chà ng nói vá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi :
- Lão huynh tin hay không tin thì tùy lão huynh. Sá»± tháºt thì vẫn là sá»± tháºt. Còn nếu lão huynh có gặp Má»™ng Di Hoa thì cứ há»i nà ng. Ãi chà ... mà lão huynh thì là m gì được tiếp kiến Má»™ng Di Hoa mà há»i. Má»™ng Di Hoa vừa thấy lão huynh thì đã cho ngưá»i Ä‘uổi lão huynh rồi.
Lão Ngoan Äồng Nhi dốc vò rượu uống má»™t hÆ¡i dà i, rồi nhìn Ngạn Kim Tiêu nói :
- Ta nói cho Ngạn Kim Tiêu biết, không chừng ta chưa bị Ä‘uổi khá»i đây thì ngươi đã bị Ä‘uổi trước rồi đó. Nếu ngươi không bị ngưá»i cá»§a “Äổng gia†đuổi Ä‘i thì ta cÅ©ng khuyên ngươi hãy bá» trốn khá»i đây trước khi quá muá»™n mà ân háºn không kịp đấy.
Kim Tiêu nhướng mà y nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi :
- Tại sao Ngạn Kim Tiêu lại phải bỠtrốn?
- Bởi cái tá»™i chưa được phép cá»§a “Äổng giaâ€, Ngạn Kim Tiêu đã dám mò và o Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu diện kiến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cá»§a Äổng gia. Ngạn Kim Tiêu đã mạo phạm Äổng gia rồi, chắc chắn ngươi sẽ bị trừng phạt.
Kim Tiêu nhÃu mà y, thở hắt ra má»™t tiếng, rồi ôn nhu nói :
- Kim Tiêu mạo phạm Äổng gia thì đã mạo phạm rồi, lần nà y chỉ tò mò muốn biết trang giai nhân tuyệt sắc kia là ai thôi, có gì là mạo phạm. Mỹ nữ thì phải để cho nhiá»u ngưá»i ngắm chứ, chẳng lẽ Äổng gia là m cá»§a riêng cho mình.
- Xem chừng ngươi chẳng biết tục lệ gì cá»§a Äổng gia hết.
- Mới đến thì là m sao mà biết.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu mà y nhìn Kim Tiêu.
- Nháºp gia tùy tục... ngươi đúng là gã khù khá».
Kim Tiêu báºt cưá»i thà nh tiếng.
Chà ng vừa cưá»i vừa nói :
- Lù khù có ông gù hộ mạng.
- Cái con khỉ, miệng lưỡi của ngươi giảo hoạt, nói gì cũng được.
Kim Tiêu bước đến bên Lão Ngoan Äồng Nhi. Chà ng trang trá»ng nói :
- Có chuyện nà y Kim Tiêu muốn nói với lão huynh.
Thấy vẻ mặt chà ng trang trá»ng, Lão Ngoan Äồng Nhi cÅ©ng trang trá»ng theo.
Lão giả lả há»i :
- Phải chăng ngươi đã có được trái tim của Mộng Di Hoa rồi?
- Chưa phải là chuyện mà Kim Tiêu quan trá»ng muốn nói vá»›i lão huynh. Nếu như Ngạn Kim Tiêu có gì vá»›i Má»™ng Di Hoa thì cÅ©ng không bao giá» thố lá»™ vá»›i lão huynh đâu.
- Váºy Kim Tiêu muốn nói vá»›i ta chuyện gì?
Kim Tiêu nhÃu mà y suy nghÄ© rá»—i nói :
- Chuyện giết ngưá»i.
Chà ng kéo Lão Ngoan Äồng Nhi đến bà n, Lão Ngoan Äồng Nhi dốc vò rượu tu luôn má»™t hÆ¡i dà i.
Chá» cho Lão Ngoan Äồng Nhi đặt vò rượu xuống bà n, Kim Tiêu má»›i há»i :
- Lão huynh đã lưu ngụ ở “Äổng gia†năm năm trá»i, váºy lão huynh đánh giá lão Từ Quảng bá»™c gia như thế nà o?
Lão Ngoan Äồng Nhi nhá»›n mà y vuốt râu :
- Ngươi muốn há»i tại hạ vá» Từ lão bá»™c à ?
Kim Tiêu gáºt đầu.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn chà ng. Kim Tiêu từ tốn nói :
- Chuyện quan trá»ng mà Kim Tiêu sắp nói vá»›i lão huynh đây có liên quan đến Từ Quảng lão bá»™c trong Äổng gia, nhưng trước khi Kim Tiêu nói, muốn lão huynh nói rõ vá» Từ Quảng lão bá»™c.
Lão Ngoan Äồng Nhi dốc vò rượu tu má»™t ngụm dà i, Kim Tiêu giáºt lấy vò rượu ôm khư khư trước ngá»±c. Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu mà y :
- Ngươi là m cái con khỉ gì váºy?
- Lão huynh chả nói mà đã uống hoà i, đến khi lão huynh muốn nói gì thì đã ngã lăn ra ngáy như sấm rồi. Lão huynh nói trước Ä‘i, rồi Kim Tiêu sẽ cho huynh uống thá»a thÃch.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt râu nhìn chà ng :
- Chuyện có quan trá»ng không?
- Rất quan trá»ng.
- Ngươi chắc chứ?
- Chắc. Nếu không quan trá»ng Kim Tiêu chẳng thèm há»i lão huynh là m gì.
- ÄÆ°á»£c! Ta sẽ nói! Xét vá» bá» ngoà i, đúng là Từ Quảng lão bá»™c rất nguyên tắc, lại rất má»±c trung thà nh vá»›i Äổng gia. Lão nhất nhất là m theo tất cả những giá»›i luáºt mà Äổng gia đặt ra. Nhưng tháºt ra Từ Quảng lão bá»™c cÅ©ng là m ngưá»i tốt.
Kim Tiêu cau mà y.
- Lão huynh cho Từ Quảng lão bá»™c là ngưá»i tốt..
- Nếu không có Từ Quảng lão bá»™c thì chẳng có cái khu má»™c xá dà nh cho bá»n hà n nhân du thá» du thá»±c như ta và ngươi đâu. ChÃnh nhá» Từ Quảng lão bá»™c mà Äổng gia má»›i láºp ra khu vá»±c nà y dà nh cho những hạng ngưá»i như ta vá»›i ngươi. Tháºm chà Từ Quảng còn táºn tâm đến không cho bá»n du thá» du thá»±c cá»§a chúng ta thiếu thốn nữa, ngươi nên mang ân lão Từ thì đúng hÆ¡n.
Kim Tiêu nhÃu mà y đứng lên.
Chà ng nhìn chăm chăm Lão Ngoan Äồng Nhi.
- Kim Tiêu còn má»™t câu há»i nà y nữa, muốn há»i lão huynh.
- Ngươi há»i gì nữa?
- Kim Tiêu cÅ©ng há»i vá» Từ Quảng gia.
- Ta đã trả lá»i ngươi rồi... không tin lá»i cá»§a ta ư, nếu không tin thì mai mốt ngươi đừng há»i gì, Lão Ngoan Äồng Nhi sống trong má»™c xá nà y từng ấy thá»i gian đủ biết từng ngưá»i trong Äổng gia và kể cả bá»n môn khách hữu danh vô thá»±c kia nữa đó.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Ngạn Kim Tiêu không tin lão huynh thì tin ai. Chúng ta là ngưá»i ở chung má»™t nhà mà .
- Thế ngươi muốn há»i gì?
- Kim Tiêu muốn biết võ công của lão bộc Từ Quảng.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu mà y nhìn chà ng.
- Ngươi có vẻ quan trá»ng quá váºy.
- Chuyện Kim Tiêu sắp nói vá»›i lão huynh rất quan trá»ng.
- Nếu váºy ta sẽ nói, trong Äổng gia bất cứ ngưá»i nà o cÅ©ng có võ công cao siêu kỳ tuyệt. Ngay như tiểu thư Äổng Ngá»c Lan cÅ©ng là trang anh thư mà ngưá»i trong võ lâm phải nể mặt. Ta không nói đến bá»n môn khách cá»§a Äổng gia.
- Kim Tiêu cÅ©ng không há»i vá» Ngá»c Lan tiểu thư và bá»n môn khách cá»§a Äổng giã.
Kim Tiêu há»i vá» Từ quảng lão bá»™c.
- Nếu nói vá» võ công, Lão Ngoan Äồng Nhi nà y dám khẳng định vá»›i ngươi trong Äổng gia có hai ngưá»i không biết võ công. Không biết má»™t chút gì vá» võ công, đó là đại ca cá»§a Äổng Ngá»c Lan tiểu thư, Äổng Kỹ Thượng đại thiếu gia, ngưá»i thứ hai chÃnh là lão Từ Quảng bá»™c nhân.
Mặt Kim Tiêu đanh lại.
- Lão huynh khẳng định chứ?
- Ta khẳng định và đoán chắc với ngươi đó.
- Quái lạ tháºt.
- Cái gì là quái lạ?
Kim Tiêu nheo mà y. Chà ng nghÄ© đến chuyện hồi đêm. Mặc dù chà ng sá» dụng “Bách Bá»™ Hư Tướngâ€, má»™t bá»™ pháp tuyệt kỹ cá»§a Giác Chân đại sư, có thể sánh ngang Lăng ba hư bá»™, tháºm chà còn há»a diệu hÆ¡n, thế mà lão Từ Quảng vẫn bám theo chà ng như hình vá»›i bóng, nếu như lão Từ Quảng không có võ công là m sao bám theo chà ng được.
Thấy Kim Tiêu có vẻ trầm mặc Lão Ngoan Äồng Nhi há»i :
- Chuyện gì liên can đến Từ Quảng lão bá»™c mà ngươi quan trá»ng quá váºy, có thể nói cho ta biết được không.
Kim Tiêu nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi nghÄ© thầm :
- “Nếu mình thố lá»™ chuyện hồi đêm vá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi chưa chắc lão đã tin lá»i nói cá»§a mình, lão đã khẳng định Từ Quảng lão bá»™c không có võ công thì câu chuyện mình muốn thố lá»™ vá»›i lão, là m sao lão có thể tin và o lá»i cá»§a mình đượcâ€.
Kìm Tiêu thở hắt ra nhưng gượng Ä‘iểm nụ cưá»i.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt râu :
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi cưá»i cái gì, xem chừng ngươi muốn giấu ta Ä‘iá»u gì phải không, tháºt ra chuyện liên quan đến Từ Quảng lão bá»™c là chuyện gì.
- Æ ...
Lão Ngoan Äồng Nhi trang trá»ng cướp lá»i chà ng :
- Ngươi phải nói.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
- Vì... vì... Lão Từ Quảng muốn tranh tình với Ngạn Kim Tiêu.
Chà ng vừa thốt dứt lá»i thì Lão Ngoan Äồng Nhi gắt giá»ng nạt ngang :
- Cái con khỉ. Lão Từ đã ngoà i thất tuần mà tranh tình với ngươi.
Kim Tiêu nhún vai :
- Tin hay không tin thì tùy lão huynh.
Có tiếng gõ cá»a, Lão Ngoan Äồng Nhi và Kim Tiêu nhìn nhau.
Lão Ngoan Äồng Nhi nói :
- Ai?
- Lão phu đây.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
- Ngươi vừa nhắc đến lão Từ Quảng thì lão lại đến sá»›m như váºy.
Lão nói dứt câu không quên quẳng cho Kim Tiêu má»™t cái liếc mắt rồi bước ra mở cá»a má»™c xá. Lão Từ Quảng hai tay ôm hai vò rượu, khệ nệ bước và o lão đặt vò rượu xuống bà n nhìn Ngạn Kim Tiêu và Lão Ngoan Äồng Nhi từ tốn nói.
- Lão Ä‘em rượu đến cho Lão Ngoan Äồng Nhi và Ngạn cò công tá».
Lão Từ Quảng nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Công tỠngủ trong mộc xá nà y được chứ?
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Vãn bối thấy rất thoải mái à ?
Lão Từ Quảng vuốt râu :
- Thế thì tốt. Lão đưa đến cho Lão Ngoan Äồng Nhi và Ngạn công tá» hai vò Thiên Nữ Nhi Hồng để hai ngưá»i thưởng lãm, nếu ở ngoà i kia hai vị không có được hảo tá»u Thiên Nữ Nhi Hồng đâu.
Kim Tiêu nhìn lão nghĩ thầm :
- “Nếu ở ngoà i kia Kim Tiêu không chỉ có Thiên Nữ Nhi Hồng mà còn có cả Vương tá»u để uống nữa. Tại lão không biết Ngạn Kim Tiêuâ€.
Chà ng vừa nghĩ vừa quan sát chân diện lẫn đôi thủ pháp của lão Từ.
Má»™t khuôn mặt đôn háºu má»™t là n da nhăn nheo chẳng biểu hiện gì cá»§a má»™t đại cao thá»§ vá»›i ná»™i lá»±c thượng thừa, lão Từ Quảng nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi.
- Khi nà o hết rượu, lão Từ sẽ đem đến cho lão huynh.
Lão ôm quyá»n nói :
- Lão cáo từ... hai ngưá»i cứ tá»± nhiên.
Lão từ toan dợm bước thì Lão Ngoan Äồng Nhi cản lại :
- Từ lão huynh... lão có Ä‘iá»u muốn há»i lão huynh.
Lão Từ Quảng quay lại :
- Lão Ngoan Äồng Nhi muốn há»i lão Ä‘iá»u gì?
Lão Ngoan Äồng Nhi chưa kịp lên tiếng thì Ngạn Kim Tiêu cướp lá»i.
- Vãn bối và Lão Ngoan Äồng Nhi vừa bà n vá» tiá»n bối. Lão Ngoan Äồng Nhi nói tiá»n bối là ngưá»i không có võ công, nhưng vãn bối nghÄ© khác, vì ngưá»i cá»§a Äổng gia cÅ©ng có võ công kỳ tuyệt cả.
Lão Từ vuốt râu nhìn Kim Tiêu nói :
- Ngạn công tá» nói đúng nhưng chỉ đúng má»™t phần thôi. Ngưá»i cá»§a Äổng gia ai cÅ©ng có võ công cao siêu kỳ tuyệt, nhưng chỉ có lão phu và Äổng Kỹ Thượng đại công tá» là không có võ công. Äổng Kỹ Thượng đại thiếu gia thì ham thÃch văn thÆ¡, còn lão thì là kẻ bất tà i vô dụng.
Kim Tiêu gượng cưá»i :
- Tại tiá»n bối khiêm tốn không muốn bá»™c lá»™ mình.
- Sá»± tháºt là như váºy đó. Trong Äổng gia ai cÅ©ng biết, chứ không cần lão phải khiêm tốn.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu, rồi quay lại lão Từ Quảng.
- Lão huynh có phải là tình địch của Ngạn Kim Tiêu không.
Lão Từ trố mắt nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi rồi vuốt râu cưá»i thà nh tiếng. Lão vừa cưá»i vừa lắc đầu.
- Lão Ngoan Äồng Nhi bỡn cợt lão đó à . ở cái tuổi thất tháºp cổ lai hy gần đất xa trá»i mà là tình địch cá»§a Ngạn công tá». Vá»›i tuổi tác nà y mà lão còn yêu ư. Lão không muốn ngưá»i cá»§a “Äổng gia†cưá»i và những môn khách cưá»i lão. Vá»›i lại lão đã không còn tÆ¡ tình từ rất lâu rồi.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
- Ngạn Kim Tiêu ngươi nghe rồi chứ?
Kim Tiêu ngượng ngùng. Chà ng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu chưa nói hết ý thì lão huynh há»i nên lão huynh hiểu lầm Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi nói cái gì mà ta hiểu lầm.
- Kim Tiêu nói, nếu như Từ lão tiá»n bối còn trẻ tuổi như Kim Tiêm, thì ngưá»i sẽ là tình địch cá»§a Kim Tiêu, lão huynh thấy đó, mặc dù tuổi đã cao nhưng trong Từ tiá»n bối vẫn có nét phong lưu cá»§a tuổi thanh xuân.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhÃu mà y, há hốc miệng, mãi má»™t lúc má»›i thốt ra lá»i :
- Ngươi... cái lưỡi ngươi đúng là lưỡi không xương cái gì cũng tráo trở được.
- Nếu lưỡi có xương thì lão huynh lẫn Kim Tiêu Ä‘á»u nói ngá»ng cả rồi.
Kim Tiêu nhìn lại lão Từ Quảng, giả lả nói :
- Vãn bối Ä‘a tạ tiá»n bối đã tặng hai vò rượu ngon.
- Không có gì, có còn gì cứ nói lão phu, cáo từ.
Lão Từ Quảng quay bước Ä‘i ra cá»a, Kim Tiêu Ä‘i theo. Chà ng nhìn sau lưng lão Từ Quảng để quan sát từng bước cá»§a lão. Lưng lão Từ đã còm xuống và những bước chân khá cháºm chạp.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Không thể nà o như váºy được. Má»›i hồi hôm lão khác, bây giá» lão khácâ€.
Cùng với ý nghĩ đó chà ng sực nghiệm ra mà buột miệng nói :
- Sát Thủ Vô Diện. Chẳng lẽ cái gã sát thủ máu lạnh đó có mặt ở đây.
Kim Tiêu quay và o trong má»™c xá nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi Ä‘ang chuốc rượu ra chén.
- Lão huynh, Kim Tiêu muốn há»i...
Lão Ngoan Äồng Nhi khoát tay :
- Äừng há»i gì nữa. Bất cứ câu há»i nà o cá»§a ngươi, Ngoan Äồng Nhi cÅ©ng không có câu trả lá»i.
Kim Tiêu gượng cưá»i, chống tay lên bà n.
- Lão huynh đừng giáºn mà ... dù sao Kim Tiêu và huynh cÅ©ng là ngưá»i ở chung má»™t nhà .
Lão Ngoan Äồng Nhi gắt giá»ng nạt ngang :
- Không là không. Ngươi muốn biết gì thì tá»± Ä‘i tìm ngưá»i cá»§a Äổng gia mà há»i.
Chân diện cá»§a Ngạn Kim Tiêu Ä‘anh lại. Bất ngá», chà ng thá»™p lấy hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng.
Lão Ngoan Äồng Nhi mở to mắt hết cỡ nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi là m gì váºy?
- Lão huynh muốn uống rượu không?
- Sao ngươi há»i ta câu đó. Ngươi biết ta là con sâu rượu mà .
- Váºy lão huynh phải trả lá»i Ngạn Kim Tiêu câu há»i nà y, nếu không hai vo rượu Thiên Nữ Nhi Hồng sẽ vỡ tan, chẳng còn giá»t nà o cho huynh hầu phục con sâu rượu trong bụng cá»§a huynh đâu.
- Ngươi định ép ta đó à ?
- Kim Tiêu luôn có cách để bức ép ngưá»i khác mà .
Lão Ngoan Äồng Nhi trừng trừng nhìn chà ng. Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Lão huynh đừng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt đó.
Lão Ngoan Äồng Nhi cúi mặt nhìn xuống. Lão là nhà nói :
- Kim Tiêu muốn biết trong “Äổng gia†ai là ngưá»i có võ công cao thâm nhất.
- Ngạn Kim Tiêu. Ngươi há»i để là m gì.
- Lão huynh chỉ nên trả lá»i thôi đừng có há»i nếu muốn uống hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng nà y.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu, từ tốn nói :
- Trong “Äổng gia†ai cÅ©ng là ngưá»i có võ công cao thâm cả, nhưng ngưá»i có võ công cao thâm hÆ¡n tất cả chÃnh là “Äổng Thừa Tá»±â€.
- Äổng Thừa Tá»±. Váºy còn trong hà ng môn khách cá»§a Äổng gia.
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi nghĩ ta là vạn sự thông, biết tất cả chắc.
Vừa nói Lão Ngoan Äồng Nhi vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Thôi được, ta cÅ©ng cho ngươi câu trả lá»i nà y. Trong những môn khách cá»§a Äổng gia thì chỉ có những môn khách thuá»™c bà ng thượng nhân, ngá»± trong dãy biệt lầu ở hướng tây là nhưng đại cao thá»§ cá»§a võ lãm. Trong dãy biệt lầu đó có tất cả mưá»i ngưá»i, trong mưá»i ngưá»i đó có hai ngưá»i đáng gá»i là đệ nhất cao thá»§ trong môn khách cá»§a Äổng gia.
Kim Tiêu buá»™t miệng há»i :
- Ai?
- Lão gù Thất Thà nh Nhân vá»›i ngoại hiệu Hoạt Hồn sứ giả. Ngưá»i thứ hai là La Sát Ngá»c Nữ Nghiêm Thục.
Kim Tiêu đặt hai vò rượu xuống bà n, Lão Ngoan Äồng Nhi nói :
- Ngạn Kim Tiêu. Tháºt ra đã có chuyện gì xảy ra mà ngươi muốn giấu. Ngươi không tin và o Lão Ngoan Äồng Nhi nà y à ?
- Không phải không tin Ngoan lão huynh, nhưng chẳng có chuyện gì bà máºt để nói cả, thì biết nói gì.
Chà ng vừa nói hết câu thì nghe những bước chân ráºm rạp hướng vá» phÃa má»™c xá.
Lão Ngoan Äồng Nhi như cÅ©ng nghe được những bước chân nà y, lão ôm lấy má»™t vò rượu, chui tá»t xuống gầm giưá»ng, lão Ngoan nói vá»›i Kim Tiêu.
- Lão phu không muốn sinh chuyện như ngươi đâu.