Em như một dòng sông
Ta là gã khờ đứng bên dòng sông ấy
Một gã khờ và nhát tim đến vậy
Làm sao dám bơi qua khoảng biếc ngỡ rất hiền
Ta sợ bị nhấn chìm
Vào lòng sâu của dòng sông mềm mại
Ta sợ sóng từ lòng sông hoang dại
Không nhận ta đem trả lại lên bờ
Em mãi là em huyền hoặc nguyên sơ
Tim ta chưa phủ rêu, thân chưa thành tượng đá
Chưa dám mơ đến bến bờ xa lạ
Chưa dám đến bên sông đã bị nhấn chìm rồi...!