Má»™t kho quân nhu và bốn cô gái náu mình dưới tán cây rừng Trưá»ng SÆ¡n. Bốn cô gái trẻ măng nhưng mái tóc chỉ còn là má»™t dúm xÆ¡ xác. Dòng nước khe mà u xanh Ä‘en thá»› lợ đã dần dà vặt trụi tóc cá»§a há».
Hôm đón Thảo – cô gái thứ năm vá», bốn ngưá»i cÅ© mừng rỡ khi nhìn thấy mái tóc óng mượt dà i chấm gót cá»§a cô. Há» cưng Thảo như và ng, nhất trà rằng không thể để rừng cướp mất mái tóc ấy cá»§a há». Nhưng rừng mạnh hÆ¡n.
Hai tháng sau, bất chấp đủ loại lá thÆ¡m mà đồng đội đã mang vá» cho gá»™i, tóc Thảo chỉ còn là má»™t túm sợi má»ng mảnh xÆ¡ xác.
Cả bố cô gái ôm nhau khóc cay đắng, còn Thảo thì cưá»i: “Các chị khóc là m gì. Äằng nà o thì em cÅ©ng đã có ngưá»i yêu. Ngưá»i yêu em chung thuá»· lắm nhá. Em thế nà y chứ giá như có bị trá»c đầu thì anh ấy vẫn yêu cÆ¡ mà .
Và thế là các cô gái nÃn khóc, tròn xoe mắt nghe Thảo kể vá» mối tình cá»§a cô vá»›i chà ng sinh viên Văn khoa Hà Ná»™i. Ngưá»i con trai ấy được khúc xạ qua bao lá»›p bụi và khói, cuối cùng đến lá»›p sương mù lung linh huyá»n ảo cá»§a ký ức Thảo, hiện lên như má»™t chà ng hoà ng tá» hoà hiệp thuá»· chung.
Cả bốn cô gái Ä‘á»u Ä‘em lòng si mê chà ng trai ấy, nhưng không phải cho há», mà là cho Thảo. Cái sá»± si mê ngưá»i khác ấy không hy vá»ng cắt nghÄ©a nổi trong thá»i bình, dưới những ánh đèn mà u huy hoà ng, mà chỉ những ai đã từng qua chiến tranh, trải qua ná»—i cô đơn đặc quánh, qua cảm giác Ä‘ang cá»±a quáºy giữa chốn giáp ranh, giữa địa ngục và trần gian má»›i hiểu nổi.
HỠở đây đã qua ba mùa mưa rầu rÄ© và đang ở giữa mùa khô thứ ba bá»ng rát. Kho quân nhu im lìm nép trong vòng tay ma quái cá»§a rừng sâu. Thỉnh thoảng má»›i có má»™t Ä‘oà n quân tạt qua lÄ©nh quân trang quân dụng rồi vá»™i và ng Ä‘i. HỠđến mang theo những câu bông đùa suồng sã, dăm ba cái cấu véo cá»§a những ngưá»i đà n ông sống xa thế giá»›i ngưá»i đà n lâu ngà y có xu hướng trở nên hoang dã. Thảng hoặc cÅ©ng có những ngưá»i lặng lẽ chiêm ngưỡng há» như những nữ hoà ng, chăng và o lòng những cô gái bé nhá» chút hy vá»ng mÆ¡ mà ng vương vấn như tÆ¡ nhện rồi thoắt biến cho các co gái cà ng thấm thÃa ná»—i cô đơn.
Mặt tráºn đã lùi vá» gần kho. Năm cô gái sống trong lo âu mà rừng thì cứ lầm lì trải đầy thảm lá rụng. ánh đỠcá»§a thảm lá hắt lên cả bầu trá»i ánh á»i, khiến cho đêm cá»§a há» cÅ©ng mang mà u Ä‘á».
Má»™t buổi trưa có ba ngưá»i lÃnh đến lÄ©nh quân trang. Cách kho má»™t quãng, há» bá»—ng chùn chân vì vẳng tiếng cưá»i man dại. Nghe ngóng má»™t chốc, ba ngưá»i lÃnh bước tiếp, thoáng nhá»› lại câu chuyện hoang đưá»ng vá» bữa tiệc cá»§a các mụ phù thuá»· trong rừng. Gần đến chòi canh kho, bá»—ng “soạtâ€rồi “huỵch†– hình như có con vượn trắng vừa nhảy từ chòi canh xuống và lẩn và o đám lá. Ba ngưá»i tản ra, má»™t ngưá»i chui và o bụi Ä‘uổi theo con vượn. Anh ta Ä‘ang ngÆ¡ ngác nhìn ngược nhìn xuôi thì “phốc†– má»™t đôi tay từ đâu đã ghì chặt lấy cổ và sau gáy anh vang lên tiếng cưá»i man dại lúc nãy. Vừa cố sức gỡ ra, vừa ngoái lại, anh kinh hoà ng thấy con vượn lúc nãy Ä‘ang ôm chặt lấy anh. Nhưng anh còn bà ng hoà ng gấp đôi khi nháºn ra rằng “con vượn trắng†ấy lạilà má»™t ngưá»i con gái hoà n toà n trần truồng tóc xoã, vẻ mặt bÆ¡ phá» và đang ngá»a cổ ra sau cưá»i khanh khách.
Anh ta lÃu cả lưỡi, gá»i không ra tiếng: “Hiên Æ¡i! Hiênâ€. Má»™t ngưá»i lÃnh cao cao, trông già dặn hÆ¡n, chạyv á»™i đến. Thấy anh bạn mình Ä‘ang đứng như trá»i trồng trong tay má»™t ngưá»i con gái loã lồ thì vừa sợ vừa buồn cưá»i. Anh đã từng nghe nói đến chứng bệnh mà các cô gái thưá»ng mắc phải trong những trưá»ng hợp tương tá»±. Anh bước tá»›i, ra hiểu cho anh bạn đừng cố sức gỡ tay cô gái ra là m gì mà cứ dịu dà ng vá»— vá» an á»§i, má»™t chốc, cô ta sẽ dịulại. Rồi anh nhảy ba báºc má»™t lên chòi canh kho.
Trên sà n chòi khấp khểnh, ba cô gái Ä‘ang vừa cưá»i vừa khóc, tay dứt tóc, và xé quần áo. Còn má»™t cô khác trẻ hÆ¡n Ä‘ang chạy tá»›i chạy lui ôm đầu tuyệt vá»ng. Cô chưa bị lây, nhưng vá»›i cung cách nà y, chẳng bao lâu, cô ta sẽ cÅ©ng không thoát khá»i.
Äã dạn dà y vá»›i cảnh chết ***c, mà giỠđây, khi đứng trước thân thể loã lồ căng đầy sức sống cá»§a những ngưá»i con gái, Hiên run bắn. Ngưá»i đà n ông đã ngá»§ quên trong anh giỠđây vùng vằng giẫy đạp. Trong phút chốc, Hiên muốn buông trôi, muốn quên hết.
Phải má»™t lúc sau, Hiên má»›i trấn tÄ©nh được. Anh nhá»› lại cách chữa bệnh nà y. Trước đây, hồi còn là má»™t cáºu bé, anh đã nghe kể là o phà o bên tai. Hiên khoá chốt an toà n, cầm ngang khẩu súng, đột ngá»™t lao tá»›i đạp mạnh và o cá»a chòi, gân cổ quát lá»›n:
-Mấy con Việt cá»™ng kia! Kho đâu? Chỉ mau, không tao bắn vỡ sá»!
Như có phép lạ, các cô gái Ä‘ang cưá»i sằng sặc bá»—ng im bặt, bà ng hoà ng rồi sá»±c tỉnh, vÆ¡ ngay lấy súng, nhảy vá»™i xuống đất chÄ©a và o Hiá»…n định bóp cò. May sao, ngưá»i bạn đứng tronglùm cây vá»™i la lên: “Äừng bắn! Quân mình đó!â€. Khi ấy các cô gái má»›i nhìn rõ ngôi sao trên mÅ© và bá»™ quân phục anh Ä‘ang mặc. Há» từ từ bá» súng xuống, bất chợt nhìn nhau rồi cúi xuống, thấy mình không má»™t mảnh vải hce thân trướcmặt ba ngưá»i đà n ông xa lạ. Các côkinh hoà ng chạy biến và o rừng, chúi và o gốc cây khóc không ra tiếng. Cả Thảo – cô gái duy nhất không mắc bệnh cưá»i, cÅ©ng chạy trốn. Cô thấy thương các chị đến quặn ruá»™t. Cô buồn tá»§i, tiếc cho lòng trinh bạch con gái. Äến tôi, năm chị em má»›i dám dìu nhau vá», nghe ngóng động tÄ©nh mãi má»›i lần lên chòi.
Ba ngưá»i lÃnh đã ra Ä‘i. Há» cà i lạimảnh giấy xé vá»™i và ng từ má»™t cuốn sổ nhá»:
“KÃnh chà o các đồng chÃ! Chúng tôi sẽ lấy quân trang ở kho khác và gá»i bác sÄ© đến. Các đồng chà thân yêu! Chiến tranh mà . Mong tha lá»—i! VÄ©nh biệtâ€.
Và i ngà y sau, cô y ta đến, cho các cô gái uống thứ thuốc gì đó mà u trăng trắng. Không thuốc thì cÅ©ng đã khá»i. Nhưng các cô gái trầm lặng hẳn và già thêm hai mươi tuổi.
Cánh rừng nà y được mang tên “Rừng cưá»i†từ đó. Từ đây, ngưá»i ta không gá»i tên kho ấy theo ký hiệu quy định nữa, mà bảo: “Hômnay, tôi vá» kho Rừng Cưá»i lấy quân trangâ€.
Và i tháng sau, kho Rừng Cưá»i nháºn được lệnh chuyển. Tiếng súng cá»§a những tráºn đánh nghe đã gần lắm. Chưa kịp Ä‘i thì địch đã đưa cả má»™t đại đội đến đánh chiếm chòi và năm côgái nhá». Lúc đó, Thảo Ä‘ang bị sốt mê man – những tráºn sốt rét nháºp môn cho ngưá»i ở rừng. Bốn chị kia đã dìu Thảo Ä‘i giấu ở má»™t hốc cây kÃn đáo rồi vá» cầm súng. Chuyện thần thoại cá»§a chiến trưá»ng không xảy ả ở đây. bốn cô gái không chống chá»i nổi đã dà nh những viên đạn cuối cùng cho mình để tránh ô nhục. Tên tuổi há», lẽ ra phải được in bằng chữ Ä‘áºm trên trang nhất cá»§a các báo như những anh hùng. Nhưng cÅ©ng chẳng có gì lạ. Há» nằm lặng lẽ dưới nấm mồ chung do bà n tay yếu á»›t cá»§a Thảo cố sức đắp sau cÆ¡n sốt: Khi cô từ hốc cây tỉnh lại thì địch đã rút.
Äầu Thảo như muốn nổ tung. Cô không khóc nổi. Nhá»› lại đêm trước tráºn đánh, cả năm chị em cùng linh cảm thấy má»™t Ä‘iá»u gì khác thưá»ng. Äêm oi ả, tù Ä‘á»ng. Mấy chị em nói chuyện bâng quÆ¡ rồi má»™t chị đòi Thảo kể vá» ngưá»i yêu. Và như má»i lần, Thảo vừa kể bằng chuyện thá»±c vừa bằng hoang tưởng, vẽ lân chà ng “hoà ng tá»â€. Ba chị kia mắt sáng ngá»i lắng nghe như nuốt lấy từng lá»i. Nhưng Thắm – chị tổ trưởng, trước lúc chui và o mà n đã đến vuốt tóc Thảo và bảo: “thảo Æ¡i! Liệu em có quá yêu ngưá»i ta không đấy, không hiểu sao, chị bá»—ng thấy sợ cho em. Em là ngưá»i duy nhất trong chúng ta Ä‘ang có hạnh phúc. Mai nà y, có trở vá», dù thế nà o, em cÅ©ng không được để đà n ông ngưá»i ta phải thương hại mình nghe!â€.
Lúc đó Thảo đã thoáng chút há»n giáºn chị. Thế mà giỠđây, Thắm và ba đồng đội cá»§a cô đã chết trong những tư thế rất khác nhau. Má»™t lưỡi lê cay cú đã đâm nát má»™t bên ngá»±c cá»§a Thắm. Trước đây má»—i lúc tắm chung dưới khe, Thảo thưá»ng thÃch ngắm trá»™m ngá»±c chị Thắm và thầm nghÄ©: “Ngá»±c thần Vệ nữ cÅ©ng có lẽ chỉ đẹp đến thế là cùng†và ước ao phải chi mình có bá»™ ngá»±c như thế. GiỠđây Thảo chỉ còn má»—i cách vần các đồng đội cá»§a mình xuống huyệt, rải lệ bốn thi thể con gái má»™t thảm lá tháºt dà y, rồi lấp đất. Cô trồng lên má»™ bốn cây bằng lăng nhá», rồi dốc nốt chá»— nước trong bi đông xuống tưới cho cây. Mặt đấtkhô khan kêu “xèo†má»™t tiếng, bốc hÆ¡i ngùn ngụt quẩn và o chân Thảo.
SAu nà y, khi Ä‘ang nằm Ä‘iá»u dưỡng ở quân y viện, Thảo được biết là Hiên – ngưá»i đã cứu há» trong cÆ¡n Ä‘iên loạn cÅ©ng đã chết trong má»™t tráºn đánh. Nghe rằng cấp trên đã nêu gương hy sinh anh dÅ©ng cá»§a anh, Ä‘ang là m giấy định gá»i ra Bắc truy tặng danh hiệu anh hùng thì chÃnh trị viên Ä‘á»c được những dòng nà y trong cuốn nháºt ký nhà u nát nhét dưới túi ba lô:
… “Sẽ không bao giá» mình quên được những ngưá»i đã nhìn thấy ở rừng Cưá»i. Có lẽ cảnh chết ***c còn dá»… chịu hÆ¡n! Ôi! Thế la sau chÃn năm ở chiến trưá»ng, tôi đã nhìn thấy ở Rừng Cưá»i cái cưá»i méo mó man dại cá»§a chiến tranh.
Việc chiến tranh lôi những ngưá»i phụ nữ và o cuá»™c chiến tháºt là khá»§ng khiếp. Tôi sẵn sà ng chết hai lần cho há» khá»i lâm và o cảnh ấy.
Tôi rùng mình khi nghÄ© rằng, ngưá»i yêu tôi, em gái tôi, cÅ©ng Ä‘ang cưá»i sằng sặc như thế, giữa má»™t khu rừng mênh mông nà o đóâ€.
Vì những dòng nà y , ngưá»i ta kết luáºn rằng Hiên có tư tưởng dao động, sặc mùi tiểu tư sản (anh vốn là sinh viên). Hà nh động anh hùng cá»§a anh chỉ là ngẫu nhiên, bá»™t phát. ChÃnh trị viên nói: “Anh ta không bị kiểm thảo là may rồiâ€.
Äó là chuyện cÅ©.
Hai năm sau, Thảo- ngưá»i sót lại cá»§a rừng Cưá»i - Ä‘ang há»c năm thứ nhất – Khoa Văn.
Thảo vẫn giữ được những đưá»ng nét bẩm sinh. Nhưng đôi mắt cô như mắt cá»§a ngưá»i Ä‘ang Ä‘i trong má»™t giấc má»™ng dà i. Là n da xanh tái vì những cÆ¡n sốt rừng. Khuôn mặt chỉ sinh động lên má»—i khi côcưá»i, mà những nụ cưá»i thưá»ng hiếm hoi.Cô thưá»ng so đôi vai gầy,nép mình trong góc giưá»ng tầng để viết nháºt ký. Trong những cuá»™c đối thoại, cô thưá»ng lÆ¡ đễnh.
Thảo thưá»ng qua đêm vá»›i hai loại giấc mÆ¡: má»™t loại giấc mÆ¡ thá»i thÆ¡ bé, cô thấy may mắn nhất là nhặc được cặp ba lá, khá nữa là nhặt được trứng vịt đẻ rÆ¡i. Còn trong giấc mÆ¡ tuổi thanh xuân, cô chỉ thấy tóc rụng như trút, rụng đầy khuôn ngá»±c đã bị đâm nát cá»§a chị Thắm, và từ trong đám tóc rối ấy lấy ra hai giá»t nước mắt trong veo và rắn câng như thuá»· tinh, Ä‘áºp mãi không vỡ. Äến đây, cô hét lên và tỉnh dáºy, nắm chặt lấy hai thà nh giưá»ng lạnh buốt.
Trong đêm Thảo nhìn suốt lượt – mưá»i má»™t cô gái Ä‘ang nằm ngá»§. Há» cÅ©ng Ä‘ang trong mÆ¡, nhưng môi cưá»i thanhthản, mặt á»ng hồng. Trông hỠđáng yêu là m sao. Giấc mÆ¡ cá»§a há» khác xa vá»›i giấc mÆ¡ cá»§a đồng đội cô hồi còn sống. Thảo thở dà i, biết rằng mình tháºt là quá»·nh, tháºt khó nháºp cuá»™c.
Ngưá»i yêu – chà ng hoà ng tá» cá»§a Thảo – cá»§a năm cô gái Rừng Cưá»i – giá» cÅ©ng Ä‘ang há»c năm cuối, cùng trưá»ng. Há» cÅ©ng hẹn hò, đưa nhau Ä‘i chÆ¡i má»—i tối thứ bảy trên con đưá»ng trồng ngáºp phi lao ngáºp đầy ánh trăng. Thà nh đã giữ lá»i thá» thốt yêu đương ngà y trước.Anh săn sóc Thảo chu đáo, ân cần. Nhưng há» Ãt có chuyện để nói vá»›i nhau. Há» thưá»ng im lặng đếm bước, nghe rõ cả tiếng cá»§a những con chim ăn đêm vá» tổ muá»™n hốt hoảng vẫy đôi cánh nhá». Thứ bảy nà y Thà nh cÅ©ng chá» Thảo ở hà nh lang để đưa Thảo Ä‘i chÆ¡i và vỠđúng chÃn giá».
Nhưng má»—i lần gặp nhau, cả hai Ä‘á»u ngượng ngáºp, như cảm thấy có lá»—i, như không còn chuyện gì để nói. Má»—i thứ bảy, Thảo lại vừa mong vừa sợ. Cô không còn thấy lại ánh mắt long lanh vụt sáng má»—i lần Thà nh gặp cô như ngà y xưa.
Thảo thưá»ng nhăn mặt má»—i khi nhá»› đến lần gặp lại đầu tiên sau mấy năm xa cách. Khi Thảo xuống tà u, vai Ä‘eo ba lô, Thà nh ra đón, anh ngỡ ngà ng đến không thốt nổi má»™t lá»i khi vừa nhìn thấy cô.
Äôi mắt anh lướt qua thân hình gầy gò trong bá»™ quân phục lạc lõng, qua là n má»—i nhợt nhạt, mái tóc xÆ¡ xác cá»§a cô rồi má»›i kêu lên: “Ô! Emâ€. Lúc đó Thảo cảm thấy như vừa có cÆ¡n sóng lạnh buốt trà n qua ngá»±c. Thoắt chốc, mắt cô Ä‘ong đầy nước tá»§i há»n. THà nh giáºt mình chợt tỉnh. Äể chuá»™c lá»—i, anh tá» ra vồn vã hÆ¡i quá đáng. Äiá»u đó cà ng là m Thảo chạnh buồn. Cô nhìn sâu và o đáy mắt Thà nh:
“Anh không nghÄ© rằng em sẽ như thế nà y, phải không?â€
“Anh không quan tâm đến hình thức. Chỉ cần em trở vá»â€.
“Không đúng. Em biết mình. Hôm nay, anh tháºt lòng mừng vì em đã trở vá», nhưng ngà y mai, anh sẽ thấy rằng yêu má»™t ngưá»i như em là hy sinh quá lá»›nâ€. “Äừng nói thế em. Anh đã chá» em ròng rã mấy năm!â€.
“Äúng thế, nhưng giÆ¡ đây em giải thoát cho anh khá»i lòng chung thá»§y cá»§a anhâ€.
“Äừng ác khẩu thế cô bé. Chưa chi chúng ta đã cãi nhau rồi. Lá»i đầu tiên em nói vá»›i anh sau những năm chỠđợi là như thế nà o?â€
Thà nh độ lượng và nắm tay Thảo. Lòng cô dịu hẳn. “Có lẽ mình trở nên cứng nhắc và hiếu chiến sau mấy năm ở chiến trưá»ng!…â€
Thá»i gian thấm thoát đã ná»a năm vá»›i những tối thứ bảy đến Ä‘á»u đặn như máy.
Má»™t hôm, Thảo có việc phải tìm đến táºn lá»›p Thà nh để gặp anh, tranh thá»§ mấy phút nghỉ giữa giá». Äang đứng nói chuyện vá»›i Thảo ngoà i hà nh lang, Thà nh bất giác ngừng bặt, mặt tái Ä‘i rồi đỠá»ng. Thảo ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy từ phÃa sau lưng mình má»™t cô gái có đôi môi mòng má»ng như nÅ©ng nịu, vá»›i là n da trắng hồng, tươi mắt, trẻ trung Ä‘ang Ä‘i đến. Cô nhìn thà nh qua vai Thảo bằng ánh mắt say mê ngưỡng má»™ hồn nhiên như trẻ thÆ¡. Cô gái ấy há»c cùng lá»›p Thà nh. Cô Ä‘i và o lá»›p rồi, Thà nh má»›i sá»±c nhá»› ra, nối lại câu chuyện cÅ©. Nhưng bà n tay rất đẹp đặt lên lan can cá»§a anh thoáng run rẩy. Bá»±c mình vì sá»± yếu Ä‘uối cá»§a mình, anh nắm tay đấm nhẹ và o thà nh lan can. Äôi mắt anh ngước nhìn trá»™m Thảo, vẻ có lá»—i.
Thảo chợt hiểu. Cô nhanh ***ng kết thúc câu chuyện ra vá». Thảo tá»§i thân và thấy thương Thà nh. Rõ rà ng là hai ngưá»i kia thầm yêu nhau. HỠđẹp đôi quá và lại ở gần nhau, là m sao không yêu được!
Thảo la váºt cản. Thà nh gắn bó vá»›i cô chỉ bằng nghÄ©a chứ không có tình. “Váºy mà nhiá»u lần mình bảo anh ấy Ä‘i yêu ngưá»i khác, anh ấy không chịu. Anh ấy không nỡ. Rồi đây, lấy nhau, cuá»™c sống sẽ hết sức tẻ nhạt…â€. Thảo chợt nhá»› lại lá»i dặn tưởng như vu vÆ¡ cá»§a Thắm đêm trước khi chị bị giết.
Sau nghỉ há»c kỳ, Thảo từ quê lên, bảo Thà nh rằng cô xin nói chuyện nghiêm túc vá»›i anh, rằng hai ngưá»i không hợp nhau, rằng cô đã có ngưá»i yêu khác, mong anh đừng nghÄ© tá»›i cô nữa. Thà nh nghe những lá»i Thảo nói vẻ thá» Æ¡: anh biết cô nói dối. Nhưng và i tháng sau, thấy cứ má»—i chiá»u thứ bảy, Thảo lại lên văn phòng khoa nháºn vá» má»™t phong thư dà y cá»™m vá»›i dòng chữ nắn nót đỠngoà i: “Thương yêu gá»i em Mạc Thị Thảoâ€.
Thà nh dần tin là tháºt. Anh thầm trách ngưá»i con gái phụ bạc, nhưng đồng thá»i thấy nhẹ nhõm như vừa cất được gánh nặng.
Má»™t tháng sau anh chÃnh thức ngá» lá»i vá»›i cô gái cùng lá»›p và sau hai tháng, há» cưới và o dịp nghỉ hè, để sắp sá»a ra trưá»ng.
Äêm tân hôn cá»§a Thà nh, Thảo chong ngá»n đèn dầu trên giưá»ng nhá», không dám báºt Ä‘iện, sợ là m mấy cô gái cùng phòng khó ngá»§. Từ khi Thảo nháºn được những lá thư và o thứ bảy, các cô gái đã lần lần xa lánh cô. Há» coi Thảo như má»™t ổ dịch.
Thảo tẩn mẩn giở những lá thư ra đếm… Có mưá»i sáu lá tất cả. Cả mưá»i sáu lá Ä‘á»u chưa há» bóc… Bốn tháng trôi qua. Äã bốn tháng, cô bị cả khoa chê trách dè bỉu vá» tá»™i phụ tình. Mà phụ ai chứ! Nỡ phụ bạc má»™t chà ng trai đẹp và chung thá»§y đến thế!… Thảo tần ngần bóc lá thư đầu tiên.
Thảo nghÄ© đến Thà nh. Chắc giỠđây, lòng thà nh thản và ngáºp trà n hạnh phúc, anh Ä‘ang mê đắm trong vòng tay ngưá»i vợ má»›i cưới. Ngà y ở Rừng Cưá»i cô đã khao khát đến cháy lòng ngà y ấy! Cái ngà y ấy là má»™t trong những đốm lá»a sáng nhất giục giã cô cố nhoà i ra khá»i cuá»™c sống hoang dã chốn rừng sâu.
Cái ngà y ấy…! Thảo thấy ngá»n đèn dầu nhoè dần, và đung đưa trước mắt cô má»™t quả cà chua chÃn đỠlịm hình trái tim cháºp chá»n, cháºp chá»n. Thảo đưa tay bắt, hình như nước cà chua vỡ ra, chạy dá»c theo cánh tay và táºn ngá»±c. Thứ nước đỠnhá»n nhợt như máu loãng. Không hiểu sao cô thấy buồn buồn ở nách như bị ai cù, cô báºt lên tiếng cưá»i. Trong má»™t trạng thái gần như vô thức, Thảo vung tay, mưá»i sáu phong thư dà y cá»™p vung vãi khắp giưá»ng.
Äang ngá»§, cô gái nằm cạnh Thảo bá»—ng mÆ¡ thấy ma cưá»i khanh khách. Cô choà ng tỉnh, tá»± giáºt giáºt tóc, vẫn nghe tiếng cưá»i và nhìn thấy bóng đèn dầu cháºp chá»n trên tưá»ng. Cô sợ hãi chồm dáºy, thấy Thảo Ä‘ang vừa cưá»i vừa khóc. Cả mưá»i má»™t cô gái trong phòng tỉnh dáºy. Há» cho rằng Thảo bị Ä‘iên. “Esteris đó mà †má»™t cô ra vẻ thà nh thạo giải thÃch. Há» xúm lại đưa Thảo xuống trạm xá cấp cứu. Thảo không Ä‘i “tôi không Ä‘iênâ€. Các cô gái cà ng sợ. Ngưá»i giữ chân kẻ giữ tay, lại có các bạn trai giúp sức, há» cõng Thảo xuống trạm xá. Ở đó, ngưá»i ta ép thảo uống những viên gácđênan mà u trắng. Cả ký túc xã huyên náo cả lên, đến lúc Thảo thiu thiu ngá»§ má»›i thôi.
Mưá»i má»™t cô gái trở vá» phòng. HỠđịnh thu dá»n và i thứ lặt vặt mang lên trạm xá cho Thảo thì thấy những bì thư nằm vung vãi trên giưá»ng. Há» tìm được má»™t phong bì thư đã bóc chỉ thấy vá»n vẻn mấy dòng:
“Từ nay, tôi sẽ viết cho tôi, và o má»—i tối thứ năm, để ngà y mai, đạp xe ra bưu Ä‘iện Ngã Tư Sở bá» thư và rồi chÃnh tôi lại nháºn được nó và o má»—i chiá»u thứ bảy.
Vô duyên quá! Nhưng không thế, Thà nh sẽ không yên tâm rá»i bá» tôi. Thắm Æ¡i! Em là ngưá»i sót lại cá»§a Rừng Cưá»i, nhưng hạnh phúc chẳng sót lại nÆ¡i em!
Thắm và các đồng đội cá»§a em! Cứ yên nghỉ ở Rừng Cưá»i! Em không là m cho vong hồn con gái cá»§a các chị phải tá»§i hổ. Em cÅ©ng sẽ khiến cho Thà nh mãi mãi vẫn là chà ng hoà ng từ hà o hiệp cá»§a chúng taâ€.
Các cô gái khoa Văn vốn nhạy cảm, lá» má» Ä‘oán ra sá»± việc. Há» khóc khi nhá»› lại những tháng qua, hỠđã xa lánh và dè bỉu chị Thảo đến thế nà o. Trá»i vừa chợt sáng, hỠđã chạy lên gác xép - phòng hạnh phúc cá»§a Thà nh ở tầng trên, báo cho Thà nh biết.
Nghe tiếng gá»i cá»a, Thà nh hÆ¡i bá»±c mình, cà u nhà u ra mở. Các cô gái không nói gì, dắt tay anh đến bên chiếc giưá»ng ngổn ngang mưá»i sáu phong thư. Thà nh Ä‘á»c lá thư đầu tiên, rồi láºp cáºp bóc tất cả. Hai phần ba số thư chỉ toà n là giấy trắng. Thà nh choáng váng như ngưá»i bước hụt.
Thà nh tức tốc chạy xuống trạm xá, nhưng Thảo đã Ä‘i rồi. Cá»a phòng bệnh khép hở. Chiếc giưá»ng trải ga trắng in vết lõm thân hình bé nhá» cá»§a Thảo nằm đêm qua, khi cô bị ép uống những viên thuốc an thần mà u trắng, khi má»i ngưá»i yên trà cô đã hóa Ä‘iên, và nhìn cô bằng ánh mắt chế giá»…u, lúc đó anh Ä‘ang táºn hưởng thú vui cá»§a đêm tân hôn vá»›i má»™t cô gái khác.
Thà nh bước ra hà nh lang, bước xuống đưá»ng. Gió bấc từng cÆ¡n thổi lạnh. Lá báng súng và ng vung đầy trá»i tÆ¡ tả như đà n bướm bị bão. Anh vừa Ä‘i vừa nhìn thấy chao qua chao lại trước mắt mình ngưá»i con gái đã bị cuá»™c Ä‘á»i nghiệt ngã tước Ä‘i sạch trÆ¡n đêm đêm ngồi viết thư tá»± gá»i mình trước ngá»n đèn dầu đỠquạch. Anh chợt nghÄ© đến huyá»n thoại vá» loà i yến huyết ngoà i biển khÆ¡i đã nhả từng hạt máu để dệt nên chiếc tổ mà u hồng quý giá. Rồi khi sức tà n lá»±c kiệt, chim yến bay vút lên không trung, lao mình và o vách đá nhá»n hoắt cho ngá»±c vỡ nát.
Äôi chân lang thang dẫn Thà nh vá» bến tà u quen thuá»™c. Ở đây, đã nhiá»u lần, bằng những đồng há»c bổng Ãt á»i, anh mua tặng Thảo những quả máºn chÃn đỠđầy nước chua và chát. Thế mà Thảo đã ăn nó má»™t cách nhiệt thà nh, cố không nhăn mặt, để cho anh yên lòng đến thế.
Thà nh há»i bà bán máºn Ä‘ang ngá»§ gáºt, tì cái mÅ©i và o lòng bà n tay để ngá»§:
-Bà ơi! Bà có thấy cô gái hay mặc bộ quần áo bộ độ cũ đi qua đây không?
Bà bán máºn chợt tỉnh. Bà véo véo mÅ©i cho qua cÆ¡n buồn ngá»§:
-Không, á» mà có. Cái cô ngà y xưa hay qua đây ăn máºn cùng anh chứ gì? Cô ấy xuôi tà u rồi!
Thà nh cÅ©ng xuôi tà u, Thà nh Ä‘i tìm Thảo táºn quê, tìm khắp nÆ¡i, mà không thấy. Anh vá» sống vá»›i ngưá»i vợ má»›i cưới, rồi nháºn công tác ở ngay Hà Ná»™i. Cuá»™c sống trôi Ä‘á»u Ä‘á»u. Nhưng trong óc anh vẫn chá»›p chá»›i đôi cánh bé nhá» cá»§a loà i yến huyết.
***
Năm năm sau, há»™i trưá»ng Tổng Hợp. Những cá»±u sinh viên từ các miá»n vỠđây. Há» tìm vá» má»™t thá»i lãng mạn.
Trong bữa tiệc cá»§a các cá»±u sinh viên khoa Ngữ Văn, Thà nh chá»n má»™t góc ngồi cạnh cá»a sổ, mặc dù trá»i Ä‘ang lạnh.
Biết đâu, sẽ có phép lạ, và Thảo cá»§a anh sẽ bất ngá» xuất hiện. Nếu phép lạ đến, cô sẽ hiện ra trước mặt anh vá»›i hình dáng ra sao đây? Vá»›i má»™t thân hình tà n tạ bÆ¡ phá», mắt má»™ng du tay cầm cà nh liá»…u? Hay bá»™ quần áo nâu sồng, tay chắp trước ngá»±c: “A di đà Pháºtâ€? Hay má»™t bà chá»§ sang trá»ng, tay đầy xuyến và nhẫn? Hay má»™t phóng viên đầy tà i năng từ Sà i Gòn vừa bay ra?
Bữa tiệc ồn à o, huyên náo. Gió qua lại như tiếng chân chạy. Thà nh vẫn đăm đắm ngóng ra cổng trưá»ng. “Rừng Cưá»i Æ¡i! Äã no nê máu và nước mắt, lẽ nà o ngươi cướp nốt cá»§a ta con chim yến nhá» nhoi!â€.