  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:36 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Câu chuyện dòng sông - Hermann Hesse
			 
			 
			
		
		
		
			
			Câu chuyện dòng sông  
 
Tác giả: Hermann Hesse 
 
Giới thiệu 
 
 
  
 
Tác giả : Hermann Hesse: 1877-1962 
 
Giải Nobel Văn chương 1946 
 
Quyển “Câu chuyện dòng sông†dịch từ truyện “Siddhartha†trong táºp “Weg nach Innen†(ÄÆ°á»ng vá» ná»™i tâm) cá»§a Hermann Hesse. 
Hermann Hesse là má»™t nhà văn hào cá»§a văn há»c Äức ở thế ká»· XX, sống cùng má»™t thế hệ vá»›i Thomas Mann, Werfel, Wassermann và E. VI Salomon. 
Hesse sinh năm 1877, được giải thưởng Nobel vá» văn chương năm 1946, tác giả nhiá»u táºp thÆ¡ và nhiá»u cuốn tiểu thuyết bất há»§ như Peter Camenianl (1904), Demian (1919), Der Steppenwol (1927), Narziss und Goldmun (1930), Das Glaserlenspiel (1943). 
Tất cả tác phẩm cá»§a Hermann Hesse Ä‘á»u nói lên niá»m cô đơn tâm linh cá»§a con ngưá»i thá»i đại, ná»—i thao thức triá»n miên cá»§a những tâm hồn khát khao Ä‘i tìm má»™t chân trá»i má»›i cho Ä‘á»i mình và nhất là những ná»— lá»±c vô hạn để vươn lên má»i ràng buá»™c cá»§a thân pháºn làm ngưá»i. 
Trá»n tác phẩm cá»§a Hermann Hesse là lá»i thánh ca bay vút lên chÃn tầng trá»i, vá»ng lên ná»—i Ä‘au đớn vô cùng cá»§a kiếp sống, là lòng hướng vá»ng nghìn Ä‘á»i cá»§a con ngưá»i, dù bÆ¡ vÆ¡ bất lá»±c mà vẫn luôn luôn tha thiết Ä‘i tìm giải thoát ra ngoài má»i giá»›i hạn tầm thưá»ng cá»§a Ä‘á»i sống tẻ nhạt: 
“Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này†
Und allem Weh zum Trotze beib ich. 
Verliebt in die verrucki Welt. 
Khi viết dòng thÆ¡ trên phải chăng Hermann Hesse đã muốn nói lên tất cả ý nghÄ©a cá»§a sá»± nghiệp văn chương ông giữa cÆ¡n biến động phÅ© phàng cá»§a thá»i đại? à nghÄ©a thâm trầm ấy cÅ©ng bàng bạc trong quyển “Câu chuyện dòng sông†
Äá»c “Câu chuyện dòng sôngâ€, chúng ta sẽ thấy rằng cuá»™c Ä‘á»i đáng sống và chứa đựng muôn ngàn hương sắc tuyệt vá»i, mà chúng ta thưá»ng bá» quên và đánh mất giữa Ä‘á»i sống thưá»ng nháºt. “Câu chuyện dòng sông†là câu chuyện cá»§a má»—i ngưá»i trong chúng ta; đó cÅ©ng là hình ảnh muôn thuở cá»§a trần gian và cá»§a má»™ng Ä‘á»i bất tuyệt. 
Phùng Khánh, Phùng Thăng. 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:49 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:39 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Chương 1  
 
  Tất Äạt 
 
 
  
 
 Cạnh những con thuyá»n, dưới ánh nắng ven sông, trong bóng cây cổ thụ và trong khu rừng vàng nhạt, Tất Äạt, ngưá»i con trai Bà La Môn đĩnh ngá»™ ấy Ä‘ang lá»›n lên cùng bạn chàng là Thiện Hữu. Nắng nhuá»™m màu “bồ quân†đôi vai thon đẹp khi chàng tắm lá»… “thánh tẩyâ€. Mắt chàng thoáng những nét trầm tư má»—i lúc chàng dạo chÆ¡i trong khu rừng xoài, khi nghe mẹ hát, trong những buổi há»c vá»›i cha, hay khi chuyện trò cùng những ngưá»i thức giả. Tất Äạt từ lâu đã sá»›m dá»± phần trong các cuá»™c đàm luáºn cá»§a những báºc tri thức, thưá»ng tranh biện vá»›i Thiện Hữu và cùng bạn thá»±c táºp suy tư quán tưởng. Chàng có thể Ä‘á»c tiếng “Om†[1] trong im lặng – nói tiếng ấy trong tâm khi thở vào và thở ra, vá»›i tất cả tâm hồn, vầng trán chàng chói ngá»i tia sáng trà tuệ. 
Cha chàng rất sung sướng vì con thông minh và khát khao hiểu biết. Ông tin tưởng chàng sẽ lá»›n lên thành má»™t há»c giả, má»™t mục sư, má»™t hoàng tá» trong giá»›i Bà La Môn. 
Mẹ chàng đầy kiêu hãnh khi nhìn con Ä‘i, đứng, khá»e mạnh, xinh đẹp, dẻo dai. Tất Äạt chào mẹ vá»›i má»™t dáng Ä‘iệu nho nhã. 
Và má»—i khi Tất Äạt dạo bước qua phố phưá»ng, vá»›i vầng trán cao, đôi mắt vương giả, dáng Ä‘iệu thanh tao, thì những cô gái Bà La Môn bá»—ng nghe lòng rá»™n lên má»™t niá»m yêu thương rào rạt. 
Thiện Hữu bạn chàng, con má»™t ngưá»i Bà La Môn, yêu chàng hÆ¡n ai hết. Chàng yêu đôi mắt và giá»ng nói trong trẻo cá»§a Tất Äạt. Chàng yêu dáng Ä‘i cá»§a Tất Äạt, cỠđộng cá»§a chàng. Chàng yêu tất cả những Ä‘iá»u Tất Äạt làm và nói, và trên tất cả, chàng yêu kiến thức cá»§a Tất Äạt, những tư tưởng đẹp đẽ và đầy nhiệt tình, ý chà mạnh mẽ và thiên tÃnh cao vá»i cá»§a chàng. Thiện Hữu biết rằng chàng trai kia sẽ không trở thành má»™t ngưá»i Bà La Môn tầm thưá»ng, má»™t ngưá»i hành lá»… tế thần biếng nhác, má»™t kẻ ham nói phù chú, má»™t ngưá»i hùng biện khoác lác, má»™t mục sư xảo quyệt, hay chỉ má»™t con chiên ngoan ngá»› ngẩn giữa đàn chiên đông. Không, và chÃnh chàng, Thiện Hữu cÅ©ng không muốn trở thành má»™t Bà La Môn như trăm ngàn Bà La Môn khác. Chàng muốn theo Tất Äạt, con ngưá»i khả ái tuyệt vá»i kia. Vì nếu Tất Äạt có ngày trở thành má»™t vị chúa tể, nếu có má»™t ngày chàng bước vào cõi quang minh, thì lúc ấy Thiện Hữu muốn theo chàng như bạn chàng, như ngưá»i tôi tá»› cá»§a chàng, như cái bóng cá»§a chàng. 
Má»i ngưá»i Ä‘á»u yêu quà Tất Äạt như thế. Chàng làm cho há» vui vẻ hạnh phúc. Nhưng chÃnh chàng, Tất Äạt, lại không hạnh phúc. Lúc lang thang dá»c những con đưá»ng hồng trong vưá»n, khi ngồi trầm tư trong bóng xanh nhạt cá»§a cụm rừng, khi rá»a đôi chân trong buổi thánh tẩy vá»›i tư thái đầy trang nghiêm, đâu đâu chàng cÅ©ng được má»i ngưá»i quà trá»ng và là nguồn vui cho tất cả. Tuy thế thâm tâm chàng lại không được yên vui. Má»™ng ảo và những suy tư khắc khoải dồn vào tâm tưởng chàng từ khúc sông cuồn cuá»™n, từ những vì sao lấp lánh, từ ánh mặt trá»i chan hoà. Má»™ng tưởng và vá»ng động xâm chiếm chàng, dâng lên từ làn khói cá»§a những cuá»™c tế thần, phát ra từ những thánh thi tuôn tràn từ những giáo lý cá»§a các vị Bà La Môn. 
Tất Äạt bắt đầu thấy những hạt giống khổ Ä‘au trong chàng. Chàng bắt đầu cảm thấy tình thương cá»§a song thân cÅ©ng như tình thương cá»§a Thiện Hữu không thể cho chàng hạnh phúc bình an, không thể thá»a mãn chàng. Chàng bắt đầu ngá» rằng phụ thân đáng kÃnh cá»§a chàng và các sư phụ khác, những vị Bà La Môn thông thái đã truyá»n hết cho chàng những tri kiến cá»§a há» rồi, tất cả kiến thức cá»§a hỠđã trút vào túi khôn cá»§a chàng rồi. Nhưng túi khôn không đầy, trà năng chàng không thá»a mãn, linh hồn chàng không bình yên và con tim không an nghỉ. Nước tịnh thá»§y tắm hàng ngày tháºt tốt, nhưng đây cÅ©ng chỉ là nước, không thể rá»a sạch tá»™i lá»—i, không làm vÆ¡i bá»›t khổ Ä‘au cá»§a tâm hồn. Những cuá»™c tế thần và khấn nguyện cùng Thượng đế tháºt là tuyệt diệu, nhưng đấy phải chăng là tất cả? Và thần linh ấy là gì? Có phải tháºt là đấng sáng tạo ra thế giá»›i? Không phải rằng linh hồn duy nhất đã tạo ra vÅ© trụ hay sao? Và thần linh phải chăng là những hình thái được tạo dá»±ng như tôi và ngưá»i, những sinh váºt phù du? Và như thế phải chăng rất nên dâng lá»… cho các thần linh? Và ta phải dâng cúng lá»… váºt cho ai nữa, phải kÃnh nể ai nữa nếu không phải thần linh. Linh hồn duy nhất? Và linh hồn ở đâu, trái tim bất diệt ở đâu, nếu không phải Tá»± ngã, trong phần thâm sâu, bất diệt mà má»—i ngưá»i Ä‘á»u mang sẵn? Nhưng đâu là Tá»± ngã ấy, phần thâm sâu ấy? Äấy không phải là thịt xương, cÅ©ng không phải tư tưởng hay ý thức. Những ngưá»i trà thức Ä‘á»u dạy chàng như thế. Váºy thì nó ở đâu? Äi tìm Tá»± ngã, Linh hồn ấy, có nÆ¡i nào khác đáng đặt chân không? Không ai chỉ đưá»ng, vì không ai biết, từ cha chàng, thầy chàng, những báºc thức giả cho đến những bài thánh thi. Những ngưá»i Bà La Môn và những thánh kinh cá»§a há» biết hết vá» má»i sá»±, hỠđã Ä‘i sâu vào má»i vấn đỠ- sá»± tạo thiên láºp địa, nguồn gốc cá»§a ngôn ngữ, thức ăn, hÆ¡i thở vào, thở ra, sá»± sắp đặt cá»§a những giác quan, hành động cá»§a những thần linh. Há» thông thạo vô số vấn đỠ- nhưng có bá» công không, nếu há» không thấu hiểu vấn đỠquan trá»ng độc nhất? 
Nhiá»u câu thÆ¡ cá»§a thánh kinh nhất là Ão NghÄ©a Thư – có nói vá» cái thâm sâu ấy. Kinh chép rằng: “Linh hồn mi là cả vÅ© trụâ€. Khi má»™t ngưá»i ngá»§, ngưá»i ấy Ä‘i vào trong phần thâm sâu cá»§a mình va an trú trong linh hồn. Những câu thÆ¡ này chứa đựng má»™t trà tuệ tuyệt diệu, má»i hiểu biết cá»§a thánh hiá»n đã diá»…n tả đầy trong ngôn ngữ diá»…m lệ, trong trẻo như máºt hoa mà những con ong hút được. Không, vốn liếng tri thức to tát ấy, đã được bao thế hệ kế tiếp cá»§a những ngưá»i hiá»n triết Bà La Môn kết táºp duy trì, không thể nào dá»… khinh thưá»ng. Nhưng đâu là những ngưá»i Bà La Môn, mục sư, hiá»n triết đã thành công – không những trong sá»± nắm vững được tri thức sâu xa nhất này mà còn trong sá»± chứng nghiệm tri thức ấy? Äâu là ngưá»i đã được Ä‘iểm đạo để có thể, khi đạt đến linh hồn trong giấc ngá»§, giữ linh hồn ấy lại trong trà thức, trong Ä‘á»i sống, khắp nÆ¡i, trong ngôn ngữ và hành động hàng ngày? Tất Äạt quen biết rất nhiá»u vị Bà La Môn đáng kÃnh, nhất là cha chàng, má»™t ngưá»i thánh thiện, thông thái và được quà trá»ng. Cha chàng tháºt đáng kÃnh phục vá»›i phong độ trầm tÄ©nh uy nghi. Ông sống má»™t Ä‘á»i sống tốt đẹp, lá»i nói thì khôn ngoan, tư tưởng thì thanh cao, tế nhị - nhưng cả đến ông ta, ngưá»i biết nhiá»u như thế, ông ta sống có hạnh phúc chăng? Có được bình an chăng? Ông ta lại không là ngưá»i không ngá»›t tìm kiếm đó sao? Ông lại không liên tục tìm đến nguồn vá»›i cÆ¡n khát không bao giỠđược thá»a mãn, đến những cuá»™c tế thần, hay tìm đến sách vở và những cuá»™c luáºn đàm cá»§a dòng Bà La Môn đấy hay sao? Tại sao cha, ngưá»i không có lá»—i lầm ấy, phải rá»a sạch tá»™i lá»—i và ráng sức tẩy mình má»—i ngày? Thế thì linh hồn không có ở trong cha hay sao? Nguồn suối không có sẵn trong chÃnh tâm ông sao? Ngưá»i ta phải tìm thấy nguồn ở ngay trong tá»± thân mình, phải chiếm hữu nó. Má»i việc làm khác Ä‘á»u là mò mẫm sai lầm. 
Äấy là những suy tư cá»§a Tất Äạt, ná»—i khát khao cá»§a chàng, ná»—i sầu muá»™n cá»§a chàng. 
Chàng nhẩm lại vá»›i mình những lá»i trong quyển thánh kinh: “Tháºt ra tên cá»§a Äại ngã là chân lý. Tháºt váºy, ai biết Ä‘iá»u này sẽ Ä‘i vào thế giá»›i thần tiên má»—i ngàyâ€. Thế giá»›i thần tiên ấy có vẻ như gần, nhưng chưa bao giá» chàng hoàn toàn đạt đến nó tháºt sá»±, chưa bao giá» chàng thá»a mãn được ná»—i khát khao to lá»›n nhất. Và trong số những báºc hiá»n triết mà chàng quen biết và nghiá»n ngẫm lá»i dạy, cÅ©ng không có má»™t ai hoàn toàn đạt đến cõi ấy - thế giá»›i thần tiên. Không má»™t ai giải thÃch được niá»m khát khao tối háºu. 
- Thiện Hữu, Tất Äạt nói vá»›i bạn, bạn hãy Ä‘i cùng tôi lại cây bàng kia. Chúng ta hãy táºp thiá»n quán. 
HỠđến cây bàng và ngồi cách nhau hai chục bước. Khi chàng ngồi, sẵn sàng Ä‘á»c chữ “Omâ€, Tất Äạt lẩm nhẩm Ä‘á»c câu thÆ¡: “Om là chiếc cung, mà tên là linh hồn. Thượng đế, là Ä‘Ãch mÅ©i tên. Ở đó ngưá»i nhắm đến không lay chuyểnâ€. 
Khi giá» táºp tá»a thiá»n ấy đã qua, Thiện Hữu đứng dáºy. Trá»i đã vá» chiá»u. Ấy là giá» thánh tẩy buổi chiá»u. Thiện Hữu gá»i tên bạn, nhưng Tất Äạt không trả lá»i. Chàng ngồi đăm chiêu, đôi mắt chú mục như hướng vá» má»™t cõi xa xăm, đầu lưỡi hÆ¡i lá»™ ra giữa hai hàm răng bầu biếc. Chàng không có vẻ như Ä‘ang hô hấp; chàng ngồi như thể mất hút trong quán tưởng, nghÄ© “Omâ€, linh hồn như mÅ©i tên hướng vá» Äại ngã, Thượng đế. 
Má»™t ngày kia, vài vị Sa Môn Ä‘i qua thành phố cá»§a Tất Äạt. Là những ngưá»i khổ hạnh lang thang, há» gồm ba ngưá»i đã gầy mòn, không già không trẻ, đôi vai đầy bụi và rướm máu, gần như trần trụi, thân thể rám nắng, há» có vẻ cô đơn lạ lùng và tương phản vá»›i thế giá»›i loài ngưá»i. Xung quanh há» bao phá»§ má»™t làn không khà cá»§a lòng say mê táºn tuỵ và xã ká»· không chút tiếc thương. 
Chiá»u ấy sau giá» quán tưởng, Tất Äạt nói vá»›i bạn: “Ngày mai tôi sẽ Ä‘i theo những vị Sa Môn. Tất Äạt sẽ trở thành Sa Môn như há»â€. Thiện Hữu choáng váng khi nghe những lá»i nói ấy và Ä‘á»c niá»m cương quyết trên nét mặt cương nghị cá»§a bạn, má»™t niá»m cương quyết không chuyển hướng tợ mÅ©i tên phóng khá»i tầm cung. Khi nhìn nét mặt bạn, Thiện Hữu nháºn rõ ngay giỠđã đến; Tất Äạt sắp bước lên đưá»ng chá»n lá»±a; định mệnh chàng bắt đầu ló dạng và cùng vá»›i định mệnh Tất Äạt, định mệnh Thiện Hữu cÅ©ng theo cùng. Và mặt Thiện Hữu bá»—ng tái xanh như tàu lá, chàng kêu lên : 
- á»’! Tất Äạt! Liệu phụ thân anh có cho phép chăng? 
Tất Äạt nhìn bạn như má»™t ngưá»i tỉnh giấc. Nhanh như chá»›p chàng Ä‘á»c thấu tâm can bạn, ná»—i lo âu, lòng tùng phục. 
- Äừng phà lá»i, Thiện Hữu – Chàng khẽ nói - Ngày mai, lúc rạng đông tôi sẽ bắt đầu Ä‘á»i sống Sa Môn. Chúng ta đừng thảo luáºn chuyện ấy nữa. 
Tất Äạt bước vào phòng khi cha Ä‘ang ngồi trên má»™t tấm đệm. Chàng tiến đến sau lưng cha và đứng lặng cho đến khi cha biết có chàng. 
- Con đấy ư, Tất Äạt? - Ông há»i - Cứ nói lên cho cha nghe những gì con Ä‘ang nghÄ©. 
- Thưa cha, nếu cha cho phép, con đến thưa cha rằng con muốn rá»i nhà ngày mai, để Ä‘i theo những ngưá»i khổ hạnh. Con muốn trở thành má»™t vị Sa Môn. Con tin rằng cha sẽ không ngăn cản. 
Ngưá»i hiá»n triết Bà La Môn lặng im rất lâu, lâu quá đến ná»—i khi những vì sao đã lạc qua song cá»a nhá» và chuyển hướng, sá»± im lặng trong gian phòng má»›i được đánh tan. Ngưá»i con đứng lặng, hai vòng tay khép chặt. Ngưá»i cha cÅ©ng bất động ngồi trên chiếc thảm. Những ngôi sao băng qua ná»n trá»i. Rồi ông bảo : 
- Không lẽ cha, má»™t ngưá»i tu đạo lại thốt lá»i giáºn dữ hùng hổ, nhưng cha rất bất bình. Cha không muốn con lặp lại lá»i xin ấy má»™t lần nữa. 
Báºc hiá»n nhân từ từ đứng lên. Tất Äạt vẫn khoanh tay đứng lặng. 
- Tại sao còn đợi đấy? - Cha chàng há»i. 
- Cha cũng hiểu tại sao rồi. - Chàng đáp. 
Ngưá»i cha rá»i phòng, bất mãn và Ä‘i nằm. 
Khi đã má»™t giá» trôi qua không ngá»§ được, vị hiá»n nhân đứng dáºy, Ä‘i bách bá»™ ra khá»i nhà. Ông nhìn qua cá»a sổ nhá» và thấy Tất Äạt vẫn đứng khoanh tay bất động. Ông có thể thấy chiếc áo nhạt cá»§a chàng thấp thoáng. Tâm hồn bất an, ngưá»i cha trở vá» giưá»ng nằm. Má»™t giá» nữa lại trôi qua, ông không ngá»§ được, lại trở dáºy Ä‘i bách bá»™, ra khá»i nhà và thấy trăng đã lên. Ông nhìn qua cá»a sổ. Tất Äạt còn đứng đấy bất động, vòng tay vẫn khép; mảnh trăng chiếu sáng trên chân chàng. Ngưá»i cha Ä‘i ngá»§, lòng xao xuyến. 
Má»™t giá» sau ông trở ra và hai giá» sau ra lại, nhìn qua cá»a sổ thấy Tất Äạt vẫn còn đứng đó trong ánh trăng, trong ánh sao, trong đêm tối. Ông yên lặng trở lại hàng giá», và vẫn thấy Tất Äạt đứng đấy bất động. Lòng ông tràn ngáºp giáºn, lo, sợ và buồn. 
Vào giá» cuối đêm, trước bình minh, ngưá»i cha trở lại, Ä‘i vào phòng và thấy đứa con niên thiếu vẫn còn đứng. 
Ông trông thấy dáng chàng cao xa lạ vá»›i mình. Ông gá»i : 
- Này Tất Äạt, sao con còn đợi kia? 
- Cha đã biết tại sao. 
- Con có đợi được đến mai, trưa, chiá»u hay không? 
- Con sẽ đứng và đợi. 
- Con sẽ mệt má»i, Tất Äạt? 
- Con không mệt má»i. 
- Con sẽ buồn ngá»§, Tất Äạt? 
- Con sẽ không buồn ngủ. 
- Con sẽ chết, Tất Äạt? 
- Con sẽ chết. 
- Và con thà chết còn hÆ¡n là nghe lá»i cha con? 
- Con luôn luôn nghe lá»i cha. 
- Váºy thì con hãy bỠý định cá»§a con Ä‘i? 
- Con sẽ làm những gì cha dạy bảo. 
Ãnh sáng đầu tiên cá»§a ngày lan vào phòng. Ngưá»i Bà La Môn trông thấy hai đầu gối cá»§a Tất Äạt run nhẹ, nhưng gương mặt chàng bình thản, đôi mắt nhìn vô táºn. Ngưá»i cha nháºn ra rằng Tất Äạt không thể ở lại vá»›i mình lâu hÆ¡n - rằng Tất Äạt sắp rá»i bá» mình. Ông đặt tay lên vai Tất Äạt và bảo : 
- Con sẽ Ä‘i vào rừng làm thầy Sa Môn. Nếu con tìm thấy hạnh phúc trong rừng sâu, hãy trở vá» và chỉ lại cho ta. Nếu con thấy đấy chỉ là ảo tưởng, hãy trở vá», và chúng ta sẽ lại cúng tế các thần linh. Bây giá» hay hôn mẹ con và thưa lại cho mẹ hay nÆ¡i con đến. Còn ta đã đến giá» ra sông làm lá»… thánh tẩy. 
Ông buông vai Tất Äạt và ra Ä‘i. Tất Äạt lảo đảo bước. Chàng cố gượng cúi chào cha và tìm mẹ theo lá»i cha dặn. 
Khi Tất Äạt rá»i châu thành yên tÄ©nh Ä‘ang say ngá»§ vào lúc rạng đông vá»›i đôi chân tê cóng, má»™t bóng ngưá»i âm thầm xuất hiện từ căn lá»u cuối cùng và theo dõi chàng. Äó là Thiện Hữu. Tất Äạt mỉm cưá»i. 
- Bạn đến đấy à! 
- Tôi vừa đến. - Thiện Hữu trả lá»i. 
 
Xem tiếp chương 2
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:49 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:42 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Chương 2   
 
 Äoàn Sa Môn 
 
 
  
 
Chiá»u hôm đó gặp các vị Sa Môn và xin gia nháºp Ä‘oàn thể. Các vị Sa Môn chấp nháºn. Tất Äạt cho má»™t ngưá»i Bà La Môn nghèo khổ gặp trên đưá»ng quần áo cá»§a mình và chỉ giữ lại chiếc áo cừu và chiếc áo khoác rách vai màu đất. Chàng chỉ ăn má»—i ngày má»™t bữa và không bao giá» nấu đồ ăn. Chàng nhịn mưá»i bốn ngày - Rồi hai mươi tám ngày. Trên bắp chân và trên má, thịt biến Ä‘i đâu mất. Những giấc mÆ¡ lạ phản chiếu trên đôi mắt lá»›n cá»§a chàng. Móng tay chàng má»c dài trên đầu những ngón gầy, và má»™t chòm râu khô cứng xuất hiện dưới cằm. Cái nhìn cá»§a chàng trở nên lạnh giá khi tiếp xúc vá»›i đàn bà, đôi môi mÃm lại má»™t vẻ khinh thưá»ng khi chàng Ä‘i qua phố thị có đông ngưá»i ăn mặc xa hoa. Chàng nhìn những thương gia buôn bán, các ông hoàng Ä‘i săn, những ngưá»i tang chế khóc ngưá»i chết, những ngưá»i kỹ nữ bán thân, các bác sÄ© săn sóc bệnh, những tình nhân Ä‘ang tình tá»±, những ngưá»i mẹ Ä‘ang vá»— vá» con. Và tất cả không đáng má»™t cái nhìn thoáng qua, tất cả Ä‘á»u lừa dối: hạnh phúc và sắc đẹp Ä‘á»u là ảo ảnh cá»§a giác quan - tất cả Ä‘á»u đưa vá» há»§y diệt. Thế gian đượm vị đắng cay. Cuá»™c Ä‘á»i là ná»—i Ä‘au khổ. 
Tất Äạt chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch duy nhất là trở thành trầm tÄ©nh. Không khao khát, không ham muốn, không má»™ng mị, không vui và không buồn. Äể cho cái ngã tiêu diệt - không còn ngã nữa, chứng nghiệm được sá»± bình an cá»§a má»™t tâm hồn tịch mịch, chứng nghiệm tâm linh thuần tuý. Äó là mục Ä‘Ãch cá»§a chàng. Khi cái ngã bị nhiếp phục và há»§y diệt, khi má»i Ä‘am mê và dục vá»ng bị lắng xuống, thì thá»±c thể thâm cùng phải biểu lá»™ - không còn ngã nữa, nhưng là má»™t cái gì huyá»n nhiệm cao vá»i. Tất Äạt đứng lặng im trong ánh nắng dữ dá»™i, vừa Ä‘au rát vừa khát cháy, và đứng cho đến khi không còn cảm thấy Ä‘au, khát nữa. Chàng đứng lặng im trong mưa, nước từ mái tuôn xuống đôi vai cóng lạnh, xuống bắp vế và hai ống chân. Và ngưá»i khổ hạnh đứng cho đến khi đôi vai và hai chân hết giá buốt, cho đến khi chúng hết cảm giác, bất động. Chàng lặng lẽ ngồi trên gai nhá»n. Máu nhá» giá»t từ làn da quằn quại cá»§a chàng, ung nhá»t thành hình, và Tất Äạt vẫn bất động, kiên cố, cho đến khi máu ngừng chảy, cho đến khi hết nghe châm chÃch, hết nghe Ä‘au đớn. 
Tất Äạt ngồi thẳng và táºp tiết kiệm hÆ¡i thở, cố thở Ãt lại, nhịn thở. Chàng táºp lắng nhịp cá»§a tim khi thở vào, táºp làm tim Ä‘áºp Ãt lại - cho đến khi rất Ãt, rồi không còn nữa. Nhá» vị Sa Môn trá»ng tuổi nhất dạy bảo, Tất Äạt táºp sá»± quên mình và trầm tư theo những quy luáºt cá»§a Sa Môn. Má»™t con hạc bay qua rừng trúc và Tất Äạt thu nhiếp nó vào tâm, bay qua rừng núi, trở thành con hạc, ăn cá, đói cái đói cá»§a hạc, dùng ngôn ngữ hạc và chết cái chết cá»§a má»™t con hạc. Má»™t con chồn chết nằm trên bá» cát và hồn cá»§a Tất Äạt nháºp vào xác nó; chàng trở thành má»™t con chồn chết, nằm trên bãi, bị sình trương, hôi thối, bị báo ăn hết bốn chân, diá»u hâu rỉa thịt, trở thành má»™t bá»™ xương, trở thành cát bụi hòa vá»›i không khÃ. Và hồn Tất Äạt trở lại chết, há»§y hoại, thành cát bụi, thá»±c nghiệm vòng khổ Ä‘au cá»§a má»™t chu kỳ sống. Chàng đợi chá» vá»›i má»™t niá»m khát khao má»›i như má»™t ngưá»i Ä‘i săn đứng trên vá»±c thẳm, nÆ¡i mà chu trình sống kết liá»…u, ở đó không cần nguyên nhân và ở đó sá»± thưá»ng tại không Ä‘au khổ bắt đầu. Chàng tiêu diệt má»i cảm giác, tiêu diệt ký ức, Ä‘i ra khá»i cái ngã cá»§a mình dưới trăm nghìn hình hài khác nhau. Chàng quán mình là đá, gá»—, nước. Và sau má»—i lần chàng lại tỉnh dáºy, mặt trá»i hay mặt trăng vẫn chiếu, chàng lại là chÃnh chàng, Ä‘i vào chu kỳ sống, khát khao, chiến thắng khát khao, rồi lại có những khát khao má»›i. 
Tất Äạt há»c há»i rất nhiá»u từ các vị Sa Môn, chàng há»c được nhiá»u cách thức để diệt ngã. Chàng phiêu du qua các Ä‘oạn đưá»ng diệt ngã bằng khổ Ä‘au, qua đói khát và mệt nhá»c. Chàng phiêu lưu qua những con đưá»ng diệt ngã bằng trầm tư, bằng gạn lá»c khá»i tư tưởng hết má»i hình ảnh. Chàng đã há»c trải qua những con đưá»ng này và những con đưá»ng khác. Chàng diệt ngã được má»™t nghìn lần và có những ngày chàng đã sống trong phi ngã. Nhưng mặc dầu những con đưá»ng đưa chàng ra khá»i ngã, cuối cùng chúng luôn luôn đưa chàng trở lại ngã. Mặc dầu Tất Äạt rá»i bá» ngã má»™t ngàn lần, sống bằng phi ngã trong con váºt hay đá, đất, sá»± trở lại vẫn không thể tránh. Không thể tránh lúc chàng trở lại chÃnh chàng, trong ánh mặt trá»i hay trong ánh trăng, trong nắng hay dưới mưa, và trở lại Ngã hay Tất Äạt, trở vá» niá»m khắc khoải, vá» kiếp luân hồi nặng ná». 
Cạnh chàng Thiện Hữu sống như cái bóng cá»§a chàng; Thiện Hữu cùng phiêu lưu qua con đưá»ng cá»§a chàng, và cùng làm những cố gắng cá»§a chàng. Há» Ãt trò chuyện riêng vá»›i nhau trừ những Ä‘iá»u cần thiết vá» công việc hay thá»±c táºp. Má»™t đôi khi há» cùng Ä‘i qua các làng khất thá»±c. Má»™t lần Tất Äạt há»i Thiện Hữu : 
- Này Thiện Hữu, anh nghÄ© sao? Anh có nghÄ© rằng chúng ta đã tiến thêm bước nào chưa? Äã đạt được mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta chưa? 
- Chúng ta đã và Ä‘ang há»c táºp. Rồi anh sẽ trở thành má»™t Sa Môn cao cả, Tất Äạt. Anh đã há»c tháºt là nhanh các bài táºp, vị Sa Môn trưởng thưá»ng khen anh. Má»™t ngày kia anh sẽ là má»™t báºc thánh, Tất Äạt. 
- Không có việc ấy đâu bạn Æ¡i, những Ä‘iá»u tôi đã há»c vá»›i các vị Sa Môn cho đến nay, đáng lẽ tôi cÅ©ng có thể há»c mau hÆ¡n và dá»… dàng hÆ¡n trong bất cứ tá»u quán nào, trong xóm Ä‘iếm, vá»›i những phu khuân vác và những ngưá»i cá» bạc. 
- Nói đùa chứ. Làm sao anh có thể táºp thiá»n quán, nÃn thở và thản nhiên trước đói khát, đớn Ä‘au vá»›i những ngưá»i vô phúc đó? 
Tất Äạt trả lá»i nhá», như nói vá»›i chÃnh mình : 
- Thiá»n quán là gì? Bá» quên tá»± thân là gì? Nhịn đói là gì? Äiá»u hòa hÆ¡i thở là gì? Äó là sá»± vượt ra ngoài Tá»± ngã, đó là sá»± vượt ra ngoài dày vò cá»§a Tá»± ngã trong nhất thá»i, những viên thuốc tạm bợ chống lại Ä‘au khổ và Ä‘iên đảo cuá»™c Ä‘á»i: ngưá»i đánh xe bò cÅ©ng dùng lối thoát đó, phương thuốc nhất thá»i đó khi ông ta uống chén rượu nếp trong quán; ông ta không còn cảm thấy có mình nữa, không còn cảm thấy khổ Ä‘au cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, và như thế, ông chứng nghiệm sá»± thoát ly trong chốc lát. Gục trên chén rượu nếp, ông ta biết được cái mà Tất Äạt và Thiện Hữu tìm thấy khi chúng ta thoát khá»i tá»± thân bằng những táºp luyện và sống trong vô ngã. 
- Anh nói váºy nhưng anh cÅ©ng biết là Tất Äạt không phải là ngưá»i đánh xe bò và má»™t Sa Môn thì không uống rượu - ngưá»i uống rượu tất nhiên cÅ©ng tìm được thoát ly và an nghỉ, nhưng nó sẽ thức tỉnh trước ảo tưởng và tìm thấy má»i váºt như cÅ©. Nó không thể khôn ngoan, nó không tăng thêm trà thức, nó không trèo cao hÆ¡n chút nào. 
Tất Äạt trả lá»i vá»›i nụ cưá»i trên nét mặt : 
- Tôi không biết - Tôi chưa bao giá» uống rượu. Nhưng tôi chỉ tìm thấy má»™t an á»§i ngắn ngá»§i trong những thá»±c táºp vá» thiá»n quán cá»§a tôi, và tôi tháºt còn xa vá»i trà tuệ, giải thoát, như má»™t đứa trẻ còn trong lòng mẹ, và Ä‘iá»u này thì Thiện Hữu Æ¡i, tôi biết rõ lắm. 
Má»™t dịp khác khi Tất Äạt rá»i khá»i cánh rừng cùng Thiện Hữu Ä‘i khất thá»±c, Tất Äạt bắt đầu trò chuyện và há»i : 
- Này Thiện Hữu. Chúng ta đã Ä‘i đúng đưá»ng chưa? Chúng ta có tăng thêm tri thức không? Chúng ta đã gần đạt đến giải thoát? Hay chúng ta chỉ Ä‘ang Ä‘i trong những vòng luân hồi - trong lúc chúng ta Ä‘ang nghÄ© cách thoát khá»i? 
Thiện Hữu nói : 
- Chúng ta đã há»c nhiá»u Tất Äạt ạ. Chúng ta không ở mãi trong vòng luân hồi đó, chúng ta Ä‘ang Ä‘i ra ngoài. Con đưá»ng là má»™t đưá»ng xoáy ốc. Chúng ta vừa trèo xong nhiá»u báºc rồi. 
- Bạn nghÄ© vị thầy khả kÃnh cá»§a chúng ta chừng bao nhiêu tuổi. 
- Tôi nghÄ© nhiá»u nhất là vào khoảng sáu mươi. 
- Ngưá»i đã sáu mươi tuổi và chưa đạt đến Niết Bàn. Ngưá»i sẽ già bảy mươi, tám mươi và anh vá»›i tôi sẽ lá»›n lên và già như ngưá»i, táºp được nhịn đói và thiá»n quán, nhưng chúng ta sẽ không đạt đến Niết Bàn, ngưá»i cÅ©ng như chúng ta. Thiện Hữu Æ¡i, tôi tin rằng giữa các Sa Môn, có thể không được ai vào Niết Bàn cả. Chúng ta tìm thấy an á»§i, chúng ta há»c những mánh lá»›i tá»± lừa dối chúng ta, nhưng Ä‘iá»u cốt yếu - ChÃnh Äạo - ta không tìm thấy. 
- Äừng nói gở như thế Tất Äạt Æ¡i! Làm sao có thể tin rằng giữa bao nhiêu ngưá»i há»c thức, giữa bao nhiêu ngưá»i Bà La Môn, bao nhiêu Sa Môn xứng đáng và khắc khổ, giữa bao nhiêu ngưá»i Ä‘i tìm, bao nhiêu ngưá»i hy sinh cho Ä‘á»i sống ná»™i tâm, bao nhiêu ngưá»i thánh thiện ấy, lại chẳng có ai sẽ tìm ra ChÃnh Äạo? 
Tất Äạt vẫn nói bằng má»™t giá»ng chua chát pha lẫn chút phiá»n muá»™n. Có má»™t vẻ gì buồn bã, má»™t vẻ gì dà dá»m trong giá»ng nói cá»§a chàng : 
- Thiện Hữu, rồi bạn anh sẽ rá»i con đưá»ng cá»§a các Sa Môn mà trên đó nó đã du ngoạn vá»›i anh rất lâu. Tôi Ä‘au niá»m khao khát và trên bước đưá»ng Sa Môn dài, niá»m khao khát cá»§a tôi không há» thuyên giảm. Tôi luôn khao khát hiểu biết và luôn luôn tràn đầy những nghi vấn. Năm này qua năm khác tôi đã Ä‘i há»i các vị Bà La Môn, há»i những pho kinh thánh. Thiện Hữu ạ, có lẽ Ä‘i há»i má»™t chú lợn rừng hay má»™t chị vượn cÅ©ng đáng và cÅ©ng thiêng liêng bằng. Tôi đã phà rất nhiá»u năm tháng nhưng vẫn chưa xong, để há»c được má»™t Ä‘iá»u này là: ngưá»i ta không há»c được gì cả. Tôi tin rằng trong bản chất má»—i sá»± váºt, có má»™t cái gì mà chúng ta không thể há»c được. Thiện Hữu Æ¡i, chỉ có má»™t tri thức ở khắp nÆ¡i, là Äại ngã, trong tôi, trong anh và trong má»i sinh váºt, và tôi bắt đầu tin rằng tri thức ấy không có má»™t kẻ thù nào nghịch hÆ¡n là con ngưá»i tri thức, hÆ¡n sá»± há»c. 
Äến đây Thiện Hữu dừng lại trên đưá»ng, đưa hai tay lên và nói : 
- Tất Äạt, đừng làm bạn anh phiá»n muá»™n vá»›i những câu chuyện như váºy. Tháºt thế, những lá»i cá»§a anh làm tôi xao động. Hãy suy nghÄ© lại, những bài cầu nguyện cá»§a chúng ta, sá»± khả kÃnh cá»§a các vị Bà La Môn, sá»± thiêng liêng cá»§a các Sa Môn sẽ có nghÄ©a gì nếu không có há»c thức như lá»i anh nói? Tất Äạt, má»i sá»± sẽ trở thành gì trên trái đất này, còn cái gì thánh thiện nữa, còn cái gì thiêng liêng và quý giá nữa? 
Thiện Hữu lẩm nhẩm má»™t câu thÆ¡, má»™t câu kinh từ Ão NghÄ©a Thư, “Kẻ mà linh hồn trong sạch thấm nhuần Äại ngã sẽ hiểu thánh ân không thể diá»…n tả bằng ngôn từâ€. Tất Äạt im lặng. Chàng đắm chìm trong lá»i thÆ¡ mà Thiện Hữu vừa thốt ra. 
Phải - chàng đứng cúi đầu suy nghĩ - cái gì còn lại từ tất cả những gì mà chúng ta cho là thiêng liêng? Cái gì còn lại? Cái gì được bảo tồn? Và chàng lắc đầu. 
Lúc hai ngưá»i sống chung vá»›i các vị Sa Môn được chừng ba năm và cùng nhau tham dá»± những buổi thá»±c táºp, má»™t hôm, há» bá»—ng nghe má»™t tiếng đồn từ nhiá»u nguồn. 
Có má»™t ngưá»i đã xuất hiện, tên là Cồ Äàm, đức Như Lai, đức Pháºt. Ngưá»i đã nhiếp phục được ná»—i khổ cá»§a Ä‘á»i và làm ngưng được con đưá»ng sinh tá». Ngưá»i lang thang khắp xứ để giảng đạo, các đồ đệ vây quanh. Không cá»§a cải, nhà cá»a, vợ con. Ngưá»i mặc má»™t cái áo khoác màu vàng cá»§a nhà khổ hạnh, vừng trán cao và thánh thiện. Những ngưá»i Bà La Môn và các hoàng tá» nghiêng mình trước Ngưá»i và trở thành há»c trò cá»§a Ngưá»i. Tin ấy được đồn đãi ra xa và lan khắp. 
Những ngưá»i Bà La Môn bàn vá» tin ấy trong thành thị, những Sa Môn bàn trong núi rừng, dần dần đến tai đôi bạn trẻ, có khi nghe hoan nghênh, có khi nghe phỉ báng. CÅ©ng như khi má»™t miá»n bị bệnh dịch hoành hành, và có má»™t tin đồn rằng có má»™t hiá»n nhân, má»™t nhà thức giả, có thể dùng lá»i nói và hÆ¡i thở để chữa lành bệnh, khi tin ấy được bàn tán khắp nÆ¡i, sẽ có nhiá»u ngưá»i ngá» vá»±c, nhiá»u ngưá»i đến tìm vị thánh nhân ấy tức khắc, cÅ©ng như thế, lá»i đồn đãi vỠđấng Cồ Äàm, đức Pháºt, dòng há» ThÃch Ca lan khắp xứ. Ngưá»i có trà tuệ cao vá»i - ngưá»i ta bảo: Ngưá»i nhá»› được tiá»n kiếp, đã đạt đến Niết Bàn và không còn luân hồi sinh tá», không chìm đắm trong dòng hình hài vẩn đục. Nhiá»u Ä‘iá»u kỳ diệu và khó tin được đồn vá» Ngưá»i rằng, Ngưá»i đã làm phép thần thông, đã nhiếp phục được ma quá»·, đã chuyện trò vá»›i thần linh. Những đối thá»§ và những ngưá»i hoài nghi thì bảo rằng Cồ Äàm ấy chỉ là má»™t ngưá»i lừa bịp biếng nhác, ông sống xa hoa, khinh thưá»ng tế tá»±, không có há»c thức và cÅ©ng không biết gì vá» sá»± tu hành ép xác khổ hạnh. 
Tin đồn vỠđức Pháºt có mãnh lá»±c gây chú ý, hình như có phép lạ gì trong những lá»i đồn ấy. Thế giá»›i Ä‘ang bệnh hoạn, sá»± sống đầy khổ Ä‘au nên đâu đâu dưá»ng như cÅ©ng loé sáng má»™t niá»m hy vá»ng má»›i, má»™t sứ giả Ä‘em lại vá»— vá» an lạc, đầy hứa hẹn. Khắp nÆ¡i Ä‘á»u có tin đồn vỠđức Pháºt. Các thanh niên khắp xứ Ấn Äá»™ lắng nghe, cảm thấy má»™t niá»m khát khao hy vá»ng và trong làng mạc thành thị những ngưá»i con cá»§a các vị Bà La Môn đón tiếp nồng háºu má»—i khi có ngưá»i lạ mặt mang đến hoặc kẻ hành hương mang tin vỠđấng Giác Ngá»™, đức ThÃch Ca Mâu Ni. 
Tiếng đồn đến tai các vị Sa Môn trong rừng và Tất Äạt, Thiện Hữu nghe má»—i mẩu tin vá»›i niá»m hy vá»ng, vá»›i ná»—i hoài nghi. Há» Ãt bàn đến tin đồn ấy, vì vị Sa Môn trưởng không tán thành tin kia. Ông đã nghe rằng đức Pháºt ngưá»i ta nói đến, ngày xưa đã từng khổ hạnh và sống trong rừng sâu nhưng sau đó trở lại sống xa hoa vá»›i lạc thú thế tục và vì thế ông không tin Cồ Äàm. 
- Tất Äạt Æ¡i, Thiện Hữu má»™t hôm bảo bạn, sáng nay khi tôi vào làng, má»™t ngưá»i Bà La Môn đã má»i tôi vào nhà, và trong nhà có má»™t ngưá»i con trai Bà La Môn đã đến từ thành Thất La. Anh ta đã thấy táºn mắt đức Pháºt và nghe Ngài thuyết pháp. Tháºt tôi đã tràn đầy khát vá»ng và tôi nghÄ©: “Tôi mong sao cả Tất Äạt và tôi được sống đến ngày chúng ta có thể nghe lá»i dạy từ kim khẩu cá»§a đấng Vô Thượng Giácâ€. Bạn Æ¡i, chúng ta lại không đến đấy hay sao, để nghe chÃnh Ngài chỉ giáo? 
Tất Äạt bảo : 
- Tôi vẫn tưởng rằng Thiện Hữu sẽ ở lại vá»›i những vị Sa Môn. Tôi luôn luôn tin rằng bạn tôi sẽ sống sáu mươi, bảy mươi tuổi mà vẫn còn thá»±c hành những bà quyết cá»§a các Sa Môn dạy. Nhưng tôi đã hiểu bạn Ãt làm sao! Tôi đã chẳng hiểu gì trong thâm tâm bạn cả! Bây giá», bạn Æ¡i, bạn đã mong má»i vạch má»™t con đưá»ng má»›i và Ä‘i nghe lá»i Ngưá»i dạy. 
Thiện Hữu nói : 
- Anh vẫn thÃch thú để chế nhạo tôi. Không sao đâu, Tất Äạt. Nhưng chÃnh anh, anh không cảm thấy mong muốn khát khao được nghe lá»i dạy ấy hay sao? Và chÃnh anh đã không có lần nói vá»›i tôi rằng anh không Ä‘i theo con đưá»ng cá»§a những Sa Môn nữa đó sao? 
Tất Äạt cưá»i lá»›n và trong giá»ng chàng có lẫn vị ná»a buồn rầu ná»a châm biếm. Chàng bảo : 
- Äúng đấy, Thiện Hữu, bạn đã nhá»› rất giá»i. Nhưng bạn cÅ©ng nên nhá»› những Ä‘iá»u khác tôi đã nói cùng bạn - rằng tôi trở nên nghi ngá» sá»± dạy dá»— cÅ©ng như há»c hành và tôi không tin mấy vá» những lá»i mà những vị thầy nói ra. Nhưng tốt lắm bạn Æ¡i: tôi cÅ©ng sẵn sàng để nghe những lá»i chỉ giáo má»›i mẻ mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn tin rằng chúng ta đã nếm những quả tốt đẹp nhất cá»§a những lá»i giảng dạy ấy. 
Thiện Hữu trả lá»i : 
- Tôi rất sung sướng vì Tất Äạt đã bằng lòng. Nhưng hãy nói cho tôi nghe, làm sao những lá»i chỉ giáo cá»§a Cồ Äàm đã cho ta thấy những quả quà báu nhất khi mà ta chưa nghe lá»i Ngưá»i nói. 
Tất Äạt bảo Thiện Hữu : 
- Hãy thưởng thức trái ngon này và chỠđợi những trái sau. Trái ngon mà ta đã thừa hưởng cá»§a Cồ Äàm là sá»± kiện Ngài đã lôi kéo chúng ta ra khá»i những thầy Sa Môn. Còn có quả nào khác hÆ¡n và tốt lành hÆ¡n nữa, chúng ta hãy kiên tâm chá» xem. 
Cùng hôm đó, Tất Äạt báo tin cho vị Sa Môn trưởng rằng chàng quyết định rá»i bá» Ngưá»i. Chàng nói vá»›i vẻ khiêm tốn cá»§a má»™t môn đệ trẻ tuổi. Nhưng vị Sa Môn già tức giáºn khi thấy rằng cả hai ngưá»i há»c trò trẻ tuổi muốn bá» mình, và ông cao giá»ng rầy mắng há» kịch liệt. 
Thiện Hữu ngạc nhiên cá»±c độ nhưng Tất Äạt rỉ tai bạn: “Bây giá» tôi sẽ làm cho ông già thấy rõ rằng tôi đã há»c được Ãt nhiá»u vá»›i ông taâ€. 
Chàng đứng gần vị Sa Môn, táºp trung thần trÃ; chàng nhìn vào đôi mắt cá»§a ông lão và dùng nhãn lá»±c xâm chiếm ông ta, thôi miên ông, làm ông câm nÃn, thu phục ý chà ông và lặng lẽ sai bảo ông ta làm theo ý chàng. Ông già trở nên im lặng, đôi mắt long lên, ý chà kiệt quệ hẳn, cánh tay buông thõng. Ông ta bất lá»±c dưới bùa chú cá»§a Tất Äạt. à tưởng Tất Äạt nhiếp phục hết ý tưởng cá»§a thầy Sa Môn già, ông ta phải làm những gì chàng sai khiến và cứ thế ông cúi đầu nhiá»u báºn, ban phép lành và lẩm bẩm những lá»i chúc tụng chàng má»™t cuá»™c hành trình tốt đẹp. Äôi bạn trẻ cám Æ¡n ông ta, đáp lá»… và ra Ä‘i. Trên đưá»ng Thiện Hữu bảo : 
- Tất Äạt, anh đã há»c cá»§a những thầy Sa Môn nhiá»u hÆ¡n là tôi tưởng. Thôi miên được má»™t vị Sa Môn già rất khó khăn. Quả tháºt nếu anh ở lại, nhất định anh sẽ há»c được cách Ä‘i trên nước. 
- Tôi không muốn được Ä‘i trên nước, - Tất Äạt bảo - hãy để cho những Sa Môn tá»± mãn vá»›i những bà thuáºt như váºy. 
 
Xem tiếp chương 3
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:50 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:43 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Chương 3  
 
  Cồ Äàm 
 
 
  
 
Trong thành Thất La, má»i trẻ con Ä‘á»u biết đến đức Pháºt Äại Giác và má»i nhà sẵn sàng đồ cúng dưá»ng sá» dụng, để đổ vào bình bát cá»§a những đồ đệ Ngài lặng lẽ Ä‘i khất thá»±c. Gần thành phố có chá»— ưa thÃch cá»§a đức Cồ Äàm, rừng Lá»™c Uyển mà thương gia giàu có tên Cấp Cô Äá»™c, má»™t cư sÄ© đã táºn tuỵ cúng dưá»ng Ngài. Hai bạn trẻ khổ hạnh, khi Ä‘i tìm chá»— ở cá»§a đức Cồ Äàm đã được chỉ đến vùng này; và khi hỠđến Thất La lặng lẽ khất thá»±c trước cá»a nhà đầu tiên, thức ăn liá»n được dâng cúng. Há» chia nhau thá»±c phẩm, Tất Äạt há»i ngưá»i đàn bà cúng dưá»ng : 
- Thưa bà, chúng tôi rất muốn biết đức Pháºt, đấng Giác Ngá»™ hiện Ä‘ang ở đâu? Chúng tôi là Sa Môn từ rừng núi xuống và muốn Ä‘i gặp đấng Giác Ngá»™ để nghe những lá»i dạy từ miệng Ngài thốt ra. 
Ngưá»i đàn bà nói : 
- Các ngài đã đến đúng chá»—, thưa các vị Sa Môn hạ sÆ¡n. Äấng Giác Ngá»™ hiện Ä‘ang ở rừng Lá»™c Uyển. Các ngài có thể ngá»§ lại ở đấy, hỡi quà vị khất sÄ©, vì có đủ chá»— cho rất đông ngưá»i đến tụ táºp để nghe Ngài chỉ giáo. 
Thiện Hữu sung sướng nói : 
- Thế thì chúng ta đã đến Ä‘Ãch và hành trình đã xong. Nhưng hỡi bà mẹ quÃ, bà có biết đức Pháºt không? Bà có thấy Ngài táºn mắt không? 
Ngưá»i đàn bà đáp : 
- Tôi đã thấy đức Giác Ngá»™ nhiá»u lần rồi chứ. Nhiá»u hôm tôi thấy Ngài Ä‘i qua những đưá»ng phố, lặng lẽ khoác áo vàng, và im lặng chìa bát khất thá»±c trước cá»a các nhà rồi trở vá» vá»›i bát đầy. 
Thiện Hữu lắng nghe thÃch thú và muốn há»i nhiá»u, nghe nhiá»u nữa, nhưng Tất Äạt nhắc chàng phải Ä‘i. Há» cảm tạ rồi ra Ä‘i. Bấy giá» thì không phải há»i đưá»ng nữa, vì có má»™t số đồ đệ cá»§a đức Cồ Äàm Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i đến vưá»n Lá»™c Uyển. Khi hỠđến đấy vào đêm, còn có nhiá»u ngưá»i tiếp tục đến. Nhiá»u lá»i nói nổi lên nhao nhao từ những kẻ đến xin chá»— trá». Hai thầy Sa Môn nhá» quen Ä‘á»i sống núi rừng nên dá»… dàng tìm chá»— nghỉ và ở lại cho đến sáng. 
Khi mặt trá»i lên cao há» ngạc nhiên thấy số lượng khổng lồ những tÃn đồ và kẻ hiếu kỳ đã ngá»§ qua đêm tại đây. Những thầy tu váºn áo vàng Ä‘i bách bá»™ dá»c khắp các con đưá»ng nhá» trong khu rừng thâm u. Lác đác đây đó vài vị ngồi dưới bóng cây, mài miệt trầm tư hoặc luáºn đàm đạo lý. Khu vưá»n rợp bóng trông như má»™t thành phố đầy ong chen chúc. Phần đông những tu sÄ© ra Ä‘i vá»›i những bát khất thá»±c để xin thức ăn cho buổi trưa, buổi ăn độc nhất trong ngày. Cả đến đức Pháºt cÅ©ng Ä‘i khất thá»±c vá» ban sáng. 
Tất Äạt trông thấy Ngài và nháºn ra ngay, như thể má»™t vị thần linh nào đã chỉ cho chàng. Chàng thấy Ngài mang bình bát lặng lẽ rá»i chá»— ở. 
- Kìa! Äấy là đức Pháºt. - Tất Äạt khẽ bảo Thiện Hữu. Thiện Hữu chú mục nhìn vị tu sÄ© đắp y vàng, má»™t vị tu sÄ© khó mà phân biệt được giữa hàng trăm tu sÄ© khác, những Thiện Hữu cÅ©ng nháºn ra. Phải, đấy chÃnh là đức Pháºt, và há» Ä‘i theo chiêm ngưỡng Ngài. 
Äức Pháºt lặng lẽ Ä‘i, dáng đăm chiêu suy nghÄ©. Nét mặt bình an cá»§a Ngài không sung sướng cÅ©ng không buồn khổ. Ngài dưá»ng như hiá»n dịu mỉm cưá»i trong tâm vá»›i má»™t nụ cưá»i kÃn đáo không khác nụ cưá»i cá»§a má»™t trẻ thÆ¡ khá»e mạnh. Ngưá»i bước Ä‘i bình an, lặng lẽ. Ngài đắp y và Ä‘i bá»™ giống hệt các vị tỳ kheo khác nhưng nét mặt Ngài cùng bước chân Ngài, cái nhìn xuống trầm lặng và đôi tay buông thả, và má»—i ngón tay Ngài Ä‘á»u nói lên má»™t niá»m bình thản đầy đặn, không tìm kiếm gì, không há»c đòi má»™t cái gì, má»—i ngón tay phản chiếu má»™t sá»± bình lặng liên tục, má»™t ánh sáng không phai má», má»™t niá»m bình an bất khả tổn thương. 
Cứ thế đức Cồ Äàm Ä‘i vào thành thị để khất thá»±c, và hai ngưá»i Sa Môn nháºn ra Ngài chỉ nhá» tư thái tuyệt diệu cá»§a Ngài, sắc tướng vắng lặng cá»§a Ngài trong đó không có sá»± kiếm tìm, không có hiện diện cá»§a ý chà hay sá»± gắng công - chỉ thuần ánh sáng và niá»m bình thản. 
- Hôm nay chúng ta sẽ nghe lá»i dạy từ chÃnh kim khẩu cá»§a Ngài - Thiện Hữu bảo. 
Tất Äạt không trả lá»i. Chàng không thiết tha mấy tá»›i những lá»i chỉ giáo. Chàng không nghÄ© chúng sẽ dạy chàng Ä‘iá»u gì má»›i lạ. Chàng cÅ©ng như Thiện Hữu, đã nghe những tinh hoa cá»§a Pháºt pháp dù chỉ nghe những lá»i tưá»ng thuáºt qua hai ba lần kể. Nhưng chàng nhìn chăm chú vào đầu đức Pháºt, vào vai Ngài, vào chân, vào bàn tay buông thong thả và chàng tưởng như má»—i đốt tay cá»§a Ngài Ä‘á»u chứa đựng tri thức, chúng nói lên, thở ra, tuôn phát ra chân lý. Ngưá»i này, đức Pháºt này, quả là má»™t ngưá»i thánh thiện đến từng đầu ngón tay. Chưa bao giá» Tất Äạt thấy kÃnh trá»ng má»™t ngưá»i đến thế, chưa bao giá» chàng thương quà má»™t ngưá»i đến thế. 
Buổi chiá»u, không khà nóng ná»±c đã giảm và má»i ngưá»i trong trại đã thức dáºy tụ há»p, há» nghe Pháºt thuyết pháp. Há» nghe thấy tiếng Ngài, và tiếng ấy cÅ©ng tháºt tuyệt diệu, lặng lẽ và đầy thanh bình. Ngài nói vá» Khổ, nguồn gốc cá»§a Khổ, cách diệt Khổ. Sá»± sống là khổ Ä‘au, thế giá»›i đầy Ä‘au thương, song con đưá»ng thoát khổ đã tìm ra. Những ngưá»i theo đưá»ng cá»§a đức Pháºt sẽ được sá»± cứu rá»—i. Äấng Giác Ngá»™ vá»›i má»™t giá»ng dịu dàng nhưng Ä‘oan quyết, Ngài dạy vá» Tứ diệu đế, Bát chánh đạo; và cùng vá»›i phương pháp dạy thông thưá»ng Ngài kiên nhẫn thêm vào những và dụ và nhắc lại nhiá»u lần. Lặng lẽ và rõ ràng, giá»ng Ngài bay đến những thÃnh giả như má»™t ánh sáng, như má»™t vì sao từ thiên giá»›i. 
Khi đức Pháºt đã chấm dứt - trá»i đã vỠđêm - nhiá»u khách hành hương tiến lên xin được gia nháºp vào giáo há»™i, đức Pháºt nháºn lá»i và bảo : 
- Các ngươi đã nghe những lá»i cá»§a Như Lai. Hãy Ä‘i theo ta và Ä‘i vá»›i niá»m an lạc, chấm dứt má»i khổ Ä‘au. 
Thiện Hữu, con ngưá»i rụt rè, cÅ©ng bước lên nói : 
- Tôi cÅ©ng muốn xin theo đấng Giác Ngá»™ và lá»i chỉ giáo cá»§a Ngài. 
Chàng xin được nháºp vào tăng chúng và liá»n được chấp thuáºn. 
Khi đức Pháºt đã lui vá» nghỉ ban đêm, Thiện Hữu quay lại Tất Äạt và nói vá»›i vẻ nồng nhiệt : 
- Tất Äạt, tôi không quen chỉ trÃch anh. Chúng ta Ä‘á»u đã nghe đấng Giác Ngá»™. Tôi đã lắng nghe lá»i dạy và đã chấp thuáºn những lá»i ấy, nhưng còn bạn, bạn Æ¡i, bạn lại không đặt chân lên con đưá»ng giải thoát hay sao? Bạn còn trì hoãn gì nữa! Còn đợi gì nữa sao? 
Khi nghe lá»i Thiện Hữu, Tất Äạt bừng tỉnh như vừa ngá»§ dáºy. Chàng nhìn vào mặt Thiện Hữu má»™t lúc lâu. Rồi chàng nhẹ nhàng bảo - giá»ng không còn chế giá»…u : 
- Thiện Hữu, bạn Æ¡i, bạn đã bước chân Ä‘i và chá»n đưá»ng, bạn đã luôn luôn là bạn quà cá»§a tôi. Thiện Hữu, bạn đã luôn Ä‘i sau tôi má»™t bước. Tôi vẫn thưá»ng nghÄ©: “Thiện Hữu có bao giá» bước má»™t bước mà không cần đến tôi chăng? Má»™t bước Ä‘i từ sá»± tin tưởng vững vàng cá»§a chàng?â€. GiỠđây, bạn đã là má»™t ngưá»i đàn ông và đã chá»n con đưá»ng riêng cá»§a bạn. Ước mong sao bạn sẽ Ä‘i đến cùng. Thiện Hữu, ước mong bạn sẽ tìm được giải thoát. 
Thiện Hữu vẫn chưa hiểu rõ, lặp lại câu há»i má»™t cách nóng nảy : 
- Nói Ä‘i, bạn! Hãy nói rằng bạn cÅ©ng sẽ không làm gì khác hÆ¡n là nguyện theo gót đức Pháºt? 
Tất Äạt đặt tay lên vai bạn : 
- Bạn đã nghe tôi chúc lành cho bạn, hỡi Thiện Hữu. Tôi lặp lại: mong sao cho bạn đi cuộc hành trình cho đến cùng; cho bạn tìm ra giải thoát! 
Lúc ấy, Thiện Hữu má»›i nháºn ra rằng bạn chàng Ä‘ang bá» chàng. Chàng bắt đầu khóc. 
- á»’ Tất Äạt! Thiện Hữu nấc lên. 
Tất Äạt dịu dàng bảo : 
- Thiện Hữu Æ¡i, đừng quên rằng bây giá» bạn ở vào hàng đệ tá» cá»§a Pháºt. Bạn đã khước từ dòng dõi và tài sản, khước từ ý chà riêng, khước từ tình bạn hữu. Äấy là những gì giáo Ä‘iá»u giảng dạy, đấy là ý muốn cá»§a đấng Giác Ngá»™. Äấy cÅ©ng là những gì chÃnh lòng bạn muốn. Ngày mai, Thiện Hữu Æ¡i, tôi sẽ rá»i bạn. 
Má»™t lúc lâu, đôi bạn lang thang qua các khu rừng. Há» nằm xuống đất rất lâu nhưng không sao ngá»§ được. Thiện Hữu gạn há»i bạn nhiá»u lần tại sao Tất Äạt không muốn theo lá»i dạy cá»§a đức Pháºt, chàng đã thấy khuyết Ä‘iểm gì trong lá»i dạy ấy, nhưng má»—i lần Tất Äạt Ä‘á»u khoát tay : 
- Bạn hãy bình tÄ©nh, Thiện Hữu. Lá»i dạy cá»§a đấng Giác Ngá»™ tháºt chà lý. Làm sao tôi có thể tìm ra khuyết Ä‘iểm trong ấy? 
Sáng sá»›m, má»™t đồ đệ cá»§a đức Pháºt, má»™t trong những vị tỳ kheo già nhất, Ä‘i khắp khu rừng và triệu táºp tất cả những đồ đệ má»›i phát nguyện để khoác cho há» chiếc áo vàng và dặn dò những lá»i chỉ giáo đầu tiên vá» pháºn sá»± cá»§a há». Khi ấy Thiện Hữu chỉ chạy đến hôn ngưá»i bạn từ thá»i thÆ¡ ấu và khoác chiếc áo tăng lữ đầu tiên. 
Tất Äạt Ä‘i lang thang trong khu rừng, để tâm trà trong suy tư. Ở đấy chàng gặp Cồ Äàm, đấng Giác Ngá»™, và khi chàng kÃnh cẩn chào Ngài và thấy nét mặt Pháºt đầy thiện đức và bình an, chàng thu hết can đảm xin phép được nói chuyện cùng Ngài, đấng Giác Ngá»™ lặng lẽ gáºt đầu. 
Tất Äạt nói : 
- Bạch đấng Äại Giác, hôm qua tôi đã hân hạnh được nghe những lá»i chỉ giáo tuyệt vá»i cá»§a Ngài. Tôi từ xa đến vá»›i bạn tôi để nghe Ngài và bây giá» bạn tôi sẽ ở lại vá»›i Ngài, bạn đã nguyện theo Ngài. Còn tôi, tôi vẫn lại tiếp tục hành trình. 
- Ngưá»i cứ tá»± tiện - Äấng Giác Ngá»™ ôn tồn đáp. 
Tất Äạt tiếp lá»i : 
- Có lẽ những lá»i cá»§a tôi quá táo bạo nhưng tôi không muốn từ giã đấng Giác Ngá»™ mà không thành tâm trình bày cùng Ngài những thiển ý cá»§a tôi. Ngài có thể nghe tôi hầu chuyện má»™t lúc nữa chăng? 
Äức Pháºt lại lặng lẽ gáºt đầu. 
- Hỡi đấng Giác Ngá»™, trước hết tôi rất thán phục những Ä‘iá»u Ngài dạy bảo. Má»i sá»± Ä‘á»u được chứng minh đầy đủ rõ ràng. Ngài trình bày thế giá»›i như má»™t sợi dây xÃch liên tục không đứt Ä‘oạn, má»™t sợi dây bất tuyệt nối liá»n vá»›i nhau bởi nhân và quả. Chưa bao giá» vÅ© trụ được trình bày rõ ràng như thế, và chứng minh má»™t cách khúc chiết như thế. Chắc hẳn má»™t ngưá»i Bà La Môn phải giáºt mình kinh hãi, khi qua những lá»i giảng dạy cá»§a Ngài, há» nhìn thấy má»™t vÅ© trụ hoàn toàn máºt thiết vá»›i nhau đến không có má»™t lá»— hổng, trong suốt như pha lê, không phụ thuá»™c may rá»§i, không phụ thuá»™c thần linh. Thế giá»›i tốt hay xấu, sá»± sống tá»± nó là Ä‘au khổ hay khoái lạc, sá»± sống bất trắc hay không, Ä‘iá»u này không quan trá»ng nhưng sá»± nhất thể cá»§a thế giá»›i, lẽ tương quan tương liên cá»§a má»i sá»± váºt, lá»›n nhá» bao gồm nhau, sinh thành bao gồm trong há»§y diệt: những Ä‘iá»u Ngài dạy tháºt sáng lạng và phân minh. Nhưng theo những lá»i dạy ấy, sá»± nhất tÃnh và liên tục hợp lý cá»§a má»i sá»± có má»™t chá»— hở. Qua khe hở nhỠấy, má»™t cái gì lạ lùng bá»—ng tuôn trào vào trong thế giá»›i nhất thể này, má»™t cái gì má»›i mẻ, má»™t cái gì không có ở đấy trước kia và không thể chứng minh hay chứng nghiệm được: ấy là thuyết cá»§a Ngài vá» sá»± vươn lên trên thế giá»›i, thuyết cứu độ. Vá»›i khe hở nhá» này, chá»— gián Ä‘oạn bé bá»ng ấy, dù sao, luáºt vÅ© trụ duy nhất không tiá»n khoáng háºu lại bị sụp đổ. Xin Ngài tha thứ nếu tôi đưa ra sá»± đối chất này. 
Äức Cồ Äàm đã lắng nghe, lặng lẽ bất động. Và Ngài cất má»™t giá»ng nhã nhặn trong sáng : 
- Ngưá»i đã khá nghe những lá»i giảng dạy, hỡi ngưá»i thanh niên Bà La Môn, và tháºt quý hóa ngưá»i đã nghÄ© sâu xa vá» những lá»i ấy. Ngưá»i đã tìm thấy má»™t khuyết Ä‘iểm. Hãy nghÄ© kỹ lại vá» Ä‘iá»u đó. Ta chỉ khuyên ngưá»i, má»™t ngưá»i khao khát hiểu biết, hãy tránh xa rừng quan niệm và sá»± xung đột giữa các danh từ. Quan niệm không có nghÄ©a gì, chúng có thể đẹp hay xấu, khôn hay dại và bất cứ ai cÅ©ng có thể chấp nháºn hay bác bá». Giáo lý mà ngưá»i đã nghe, tuy váºy, không phải là quan niệm cá»§a ta, và mục Ä‘Ãch cá»§a nó không phải là để giải thÃch vÅ© trụ cho những ngưá»i ham hiểu biết. Mục Ä‘Ãch cá»§a nó hoàn toàn khác biệt. Mục Ä‘Ãch ấy là giải thoát khá»i khổ Ä‘au. Äấy là những gì Cồ Äàm dạy, không gì khác hÆ¡n. 
- Xin Ngài đừng giáºn tôi, hỡi đấng Giác Ngá»™, ngưá»i trẻ tuổi nói. Tôi không nói thế để tranh biện vá»›i Ngài vá» danh từ. Ngài rất hợp lý khi dạy rằng quan niệm không có nghÄ©a lý gì, nhưng xin Ngài cho tôi được nói thêm má»™t lá»i. Tôi không nghi ngá» rằng Ngài là đức Pháºt, rằng Ngài đã đạt đến Ä‘Ãch cao cả nhất mà ngưá»i ngưá»i Bà La Môn và con trai há» Ä‘ang ná»— lá»±c để đạt đến. Ngài đã đạt được nhá» sá»± tìm kiếm cá»§a riêng Ngài và bằng đưá»ng Ä‘i cá»§a chÃnh Ngài, bằng suy tư, bằng thiá»n quán, bằng hiểu biết và trà tuệ. Ngài bảo không há»c được gì từ những lá»i giảng dạy, và bởi thế, kÃnh bạch đấng Giác Ngá»™, tôi nghÄ© rằng không ai tìm được giải thoát qua những lá»i chỉ giáo. Ngài không thể, hỡi đấng Toàn Giác, truyá»n cho ai bằng danh từ và giáo lý những gì đã đến vá»›i Ngài trong giá» Ngài giác ngá»™. Lá»i chỉ giáo cá»§a đấng Giác Ngá»™ bao hàm rất nhiá»u, dạy rất nhiá»u, phải sống thế nào, phải tránh Ä‘iá»u ác như thế nào. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u mà giáo lý sáng sá»§a và giá trị ấy không chứa đựng, ấy là những gì huyá»n bà mà đấng Giác Ngá»™ đã chứng nghiệm - Ngài độc nhất giữa hàng trăm nghìn ngưá»i khác. ChÃnh vì lẽ thế mà tôi phải Ä‘i con đưá»ng cá»§a tôi, không phải để tìm thêm má»™t lý thuyết tốt đẹp hÆ¡n, vì tôi biết không có, nhưng để từ bá» tất cả lý thuyết và thầy dạy, để tá»± mình đạt đến Ä‘Ãch - hay chết. Nhưng tôi sẽ luôn luôn nhá»› lại hôm nay, hỡi đấng Toàn Giác, và giá» này, khi mắt tôi được chiêm ngưỡng má»™t báºc thánh nhân. 
Mắt cá»§a đức Pháºt hạ thấp xuống, nét mặt khôn dò cá»§a Ngài diá»…n tả má»™t niá»m bình an thuần tịnh. 
- Ta mong ngưá»i không lầm trong lối láºp luáºn ấy - Ngưá»i cháºm rãi nói - Mong sao cho ngưá»i đến Ä‘Ãch! Nhưng ngưá»i hãy nói ta nghe; ngưá»i đã thấy nhiá»u báºc thánh thiện tụ há»p quanh ta chưa? Những ngưá»i đệ tỠđã quy y theo giáo lý cá»§a ta ấy? Hỡi ngưá»i Sa Môn từ xa đến, ngưá»i có nghÄ© rằng tốt hÆ¡n há» nên hồi lại và trở vá» sá»± sống thế nhân vá»›i dục lạc? 
- Tôi không bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó? - Tất Äạt kêu lên - Ước sao cho há» Ä‘i đến Ä‘Ãch! Mong sao cho há» Ä‘á»u theo lá»i chỉ giáo! Không phải việc cá»§a tôi để Ä‘i phê phán cuá»™c Ä‘á»i khác. Tôi phải phê phán cho chÃnh tôi. Tôi phải lá»±a chá»n và gạt bá». Chúng tôi là những Sa Môn tìm kiếm sá»± giải thoát khá»i bản ngã. Nếu tôi là má»™t trong những đồ đệ cá»§a Ngài, tôi sợ rằng đấy chỉ là bá» mặt, rằng tôi sẽ tá»± lừa dối mình là tôi Ä‘ang bình an và đã giải thoát trong khi thá»±c ra cái ngã vẫn còn tiếp tục sống và tăng trưởng, vì nó sẽ được biến vào trong những lá»i chỉ giáo cá»§a Ngài, trong sá»± quy y cá»§a tôi và lòng thương mến cá»§a tôi đối vá»›i Ngài và Ä‘oàn thể tăng chúng. 
HÆ¡i mỉm cưá»i, sắc diện vẫn sáng ngá»i hào quang, đức Pháºt thân máºt nhìn ngưá»i khách lạ chăm chăm và Tất Äạt Ä‘oán rằng Ngài muốn từ giã chàng. 
- Hỡi Sa Môn, ông rất là khôn ngoan - Ngài nói - Ông biết ăn nói khôn khéo lắm, ông bạn. Nhưng hãy cẩn tháºn trước sá»± khôn ngoan quá mức. 
Äức Pháºt bá» Ä‘i và cái nhìn cá»§a Ngài, nụ cưá»i cá»§a Ngài khắc sâu trong ký ức cá»§a Tất Äạt mãi mãi. Ta chưa há» thấy má»™t ngưá»i nhìn, mỉm cưá»i, Ä‘i, đứng, ngồi như thế. Tất Äạt tá»± nhá»§: “Ta cÅ©ng muốn nhìn, cưá»i, Ä‘i, đứng như thế, tá»± tại làm sao, vừa dè dặt, vừa trong sáng hồn nhiên, vừa huyá»n bÃ. Má»™t ngưá»i chỉ nhìn và bước Ä‘i như thế má»™t khi hỠđã nhiếp phục được Tá»± ngã. Ta, ta cÅ©ng sẽ nhiếp phục được Tá»± ngã. Ta đã thấy má»™t ngưá»i, chỉ má»™t ngưá»i thôi, mà trước ngưá»i ấy ta phải cúi đầu†- Tất Äạt thầm nghÄ© - “Ta sẽ không bao giá» cúi đầu trước ngưá»i nào nữa. Không lá»i chỉ giáo nào khác sẽ quyến rÅ© ta đượcâ€. 
- “Äức Pháºt đã cướp cá»§a ta†- Tất Äạt suy nghÄ© - “Ngài đã cướp cá»§a ta tuy nhiên, Ngài đã cho ta má»™t giá trị khác cao hÆ¡n. Ngài đã cướp khá»i tay ta ngưá»i bạn đã tin tưởng nÆ¡i ta mà bây giá» tin theo Ngài, ngưá»i bạn ấy đã là cái bóng cá»§a ta nhưng bây giá» là cái bóng cá»§a Cồ Äàm. Nhưng Ngài đã Ä‘em lại cho ta chÃnh taâ€. 
 
Xem tiếp chương 4
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:50 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Chương 4   
 
 Thức tỉnh 
 
 
  
 
Khi Tất Äạt từ giã khu rừng trong đó có đức Pháºt, đấng Toàn Thiện ở lại, và bạn chàng cÅ©ng ở lại theo Ngài, chàng có cảm tưởng rằng chàng vừa từ bá» má»™t tiá»n kiếp lại sau lưng, trong cụm rừng. Khi chàng từ từ bước trên đưá»ng, đầu chàng nghÄ© miên man vá» những Ä‘iá»u ấy. 
Chàng nháºn ra rằng chàng không còn là má»™t ngưá»i con trai nữa, bây giá» chàng là má»™t ngưá»i đàn ông. Chàng trá»±c nháºn rằng má»™t cái gì đó từ bá» chàng, như má»™t con rắn vừa thay vá». Má»™t cái gì đó không còn ở trong chàng nữa, má»™t cái gì đã theo chàng từ tấm bé và đã là má»™t phần cá»§a ngưá»i chàng: lòng ham muốn có bổn sư và được nghe những lá»i chỉ giáo. Chàng đã từ giã báºc thầy cuối cùng chàng gặp, cả đến vị thầy cao cả nhất, khôn ngoan nhất, thánh thiện nhất: đức Pháºt. Chàng phải từ giã Ngài, chàng không thể chấp nháºn lá»i chỉ giáo cá»§a Ngài. 
Con ngưá»i suy tư ấy tiến bước cháºm rãi và tá»± há»i: ta muốn há»c cái gì từ những lá»i dạy và thầy há»c, và mặc dù há» dạy ta rất nhiá»u Ä‘iá»u, cái gì há» không thể dạy cho ta? Và chàng nghÄ©: chÃnh là sá»± Ngã, đặc tÃnh và bản chất cá»§a nó mà ta muốn biết. Ta muốn thoát khá»i Tá»± ngã, nhiếp phục nó nhưng ta không thể, ta chỉ có thá» lừa dối nó, trốn thoát nó, lẩn tránh nó. Quả thế, không gì trong vÅ© trụ xâm chiếm tư tưởng ta nhiá»u như Tá»± ngã, bài toán khó giải ấy, vấn đỠtôi tồn tại, tôi là má»™t và tách rá»i khác hẳn bao kẻ khác, rằng tôi là Tất Äạt... tháºt không có gì trong vÅ© trụ mà tôi biết Ãt hÆ¡n là vá» chÃnh tôi. 
Äang Ä‘i cháºm rãi trên đưá»ng, chàng bá»—ng đứng dừng lại, ý nghÄ© vừa rồi Ä‘áºp mạnh vào trà chàng, và má»™t ý nghÄ© khác theo sau. Ấy là: lý do vì sao tôi không biết gì vá» tôi, lý do vì sao Tất Äạt đã vẫn xa lạ, lạc loài đối vá»›i chÃnh mình chỉ do từ má»™t Ä‘iểm, má»™t Ä‘iểm độc nhất - là tôi sợ hãi chÃnh tôi, tôi Ä‘ang trốn chạy tôi. Tôi Ä‘ang tìm kiếm Äại ngã Tiểu ngã, tôi muốn tá»± há»§y mình, ra khá»i chÃnh mình, để mà tìm trong khu vá»±c thâm cùng xa lạ cái nhân cá»§a má»i pháp, linh hồn, sá»± sống, sá»± thiêng liêng, sá»± tuyệt đối. Nhưng khi làm thế, tôi tá»± đánh mất chÃnh tôi. 
Tất Äạt nhìn lên quanh chàng, nụ cưá»i thoáng nở trên mặt. Má»™t cảm giác tỉnh thức từ giấc trưá»ng má»™ng chạy khắp ngưá»i chàng. Chàng lại tiếp tục bước, nhanh nhẹn, như má»™t ngưá»i vừa biết mình phải làm gì. 
Chàng thở mạnh và suy nghÄ©: phải, ta sẽ thôi trốn chạy bản thân ta, ta sẽ thôi nghÄ© vá» Tiểu ngã và những ná»—i buồn nhân thế. Ta sẽ thôi há»§y hoại thân này để Ä‘i tìm má»™t màu nhiệm nào đằng sau sá»± há»§y diệt. Ta sẽ thôi há»c khổ hạnh hay bất cứ giáo lý nào khác. Ta sẽ há»c chÃnh ta, là ngưá»i há»c trò cá»§a chÃnh ta; ta sẽ há»c ngay trong ta cái màu nhiệm cá»§a Tất Äạt. 
Chàng nhìn quanh như má»›i thấy vÅ© trụ lần đầu. Thiên nhiên đẹp hẳn lên, kỳ lạ nhiệm màu. Äây là màu xanh, đây là màu vàng, đây là màu lục, trá»i và nước, cây và rừng, tất cả Ä‘á»u đẹp, tất cả Ä‘á»u huyá»n bà và quyến rÅ© và giữa tất cả các cái đó, chàng, Tất Äạt, kẻ vừa giác ngá»™, Ä‘ang tá»± tìm mình. Tất cả sá»± váºt, tất cả sắc xanh hay vàng, dòng sông hay rừng cây lần đầu tiên diá»…n ra dưới mắt Tất Äạt. Chúng không còn là phép lạ cá»§a thần Mara, chúng không còn là bức màn huyá»…n hoá, không còn là những bá» ngoài vô nghÄ©a mà các ngưá»i Bà La Môn khinh bỉ. Dòng sông là dòng sông, và nếu có cái Nhất thể thiêng liêng trong Tất Äạt Ä‘ang sống tiá»m tàng trong màu xanh kia và dòng sông ná», thì đấy là sá»± hiện hữu cá»§a sắc màu, trá»i và rừng cây, và Tất Äạt. à nghÄ©a mà thá»±c tại không ẩn núp đằng sau sá»± váºt, mà trong sá»± váºt, trong má»i sá»± váºt. 
Chàng Ä‘i nhanh hÆ¡n và suy nghÄ©, ta tháºt là ngu và Ä‘iếc. Khi má»™t ngưá»i Ä‘á»c má»™t bài để há»c thuá»™c, nó không khinh thưá»ng những từ ngữ và dấu chấm câu trong bài, không xem chúng là ảo tưởng, tình cá», chỉ là những cái vá» vô vị, mà trái lại, Ä‘á»c chúng, há»c và thÃch từng chữ. Còn ta thÃch Ä‘á»c quyển sách vÅ© trụ và sách bản thân ta, mà lại Ä‘i khinh thưá»ng những chữ và dấu hiệu. Ta gá»i thế giá»›i hiện tượng này là ảo ảnh, ta gá»i mắt và lưỡi là sá»± tình cá». Bây giỠđã hết: ta đã tỉnh thức. Ta đã giác ngá»™ và chỉ má»›i sinh ra ngày hôm nay. 
Nhưng khi những tư tưởng đó Ä‘i qua đầu Tất Äạt, chàng bá»—ng đứng lặng yên, như có má»™t con rắn Ä‘ang nằm chắn đưá»ng. Rồi bá»—ng nhiên Ä‘iá»u này khai thị trong chàng: chàng, mà quả tháºt là má»™t ngưá»i má»›i giác ngá»™ hay vừa sinh ra, phải bắt đầu cuá»™c Ä‘á»i lại từ khởi thuá»·. Khi chàng rá»i vưá»n Lá»™c Uyển sáng nay, khu vưá»n cá»§a báºc Toàn Giác, chàng có ý định trở vá» vá»›i phụ thân, vá»›i quê hương sau những năm dài khổ hạnh. Bây giá» khi đứng im lìm giữa đưá»ng, ý nghÄ© này đến vá»›i chàng: ta còn là ta thuở trước, má»™t ngưá»i Bà La Môn. Ta sẽ làm gì? Ở nhà vá»›i phụ thân ư? Há»c ư? Cúng tế ư? Ngồi thiá»n ư? Tất cả Ä‘iá»u ấy đối vá»›i ta đã hết rồi. 
Tất Äạt đứng bất động, và trong lúc ấy chàng cảm thấy lạnh cả ngưá»i. Tim chàng run lên, như má»™t con váºt nhá», má»™t con chim hay má»™t con thá», khi nháºn rằng chàng quá cô đơn. Chàng đã sống kiếp không nhà từ nhiá»u năm mà không cảm thấy như váºy. Nhưng giỠđây chàng lại có cảm giác ấy. Trước kia, trong những giá» trầm tư miệt mài nhất, chàng vẫn còn là con cá»§a phụ thân, là má»™t ngưá»i Bà La Môn thượng lưu, má»™t ngưá»i ngoan đạo. Bây giá» chàng chỉ là Tất Äạt, ngưá»i thức tỉnh; ngoài ra không còn là gì nữa. Chàng hÃt vào má»™t hÆ¡i dài và rùng mình trong má»™t lúc. Không ai cô đơn như chàng. Chàng không còn là ngưá»i quý phái, thuá»™c má»™t dòng há» quyá»n quà nào. Chàng không là ngưá»i Bà La Môn, sống cuá»™c Ä‘á»i Bà La Môn, không là má»™t ngưá»i thuá»™c dòng Sa Môn khổ hạnh. Äến cả kẻ ẩn tu trong rừng vắng cÅ©ng không cô đơn, vì kẻ ấy thuá»™c vào má»™t hạng ngưá»i. Thiện Hữu đã trở thành má»™t tu sÄ© và có hàng trăm tu sÄ© huynh đệ cá»§a chàng cùng mặc má»™t loại áo, cùng thuá»™c má»™t tÃn ngưỡng và nói cùng má»™t ngôn ngữ. Mà chàng, Tất Äạt, chàng thuá»™c vỠđâu? Chàng sống theo Ä‘á»i ai? Chàng dùng ngôn ngữ ai? 
Trong lúc đó, lúc vÅ© trụ quanh chàng tan rã, lúc chàng đứng cô đơn như má»™t ngôi sao trên ná»n trá»i, lòng chàng tràn ngáºp má»™t cảm giác thất vá»ng tái tê, nhưng chàng cÅ©ng cương quyết hÆ¡n bao giá». Äó là sá»± run rẩy cuối cùng trước khi tỉnh thức, những Ä‘au đớn cuối cùng cá»§a sá»± thoát hình. Láºp tức, chàng tiếp tục, và bắt đầu bước nhanh hối hả, không hướng vá» quê nhà, không trở lại thân phụ, không nhìn lui nữa. 
 
Xem tiếp chương 5
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:51 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |