Ngà y xưa, có má»™t ngưá»i sinh được bảy con trai, nhưng không có con gái, cầu cÅ©ng chẳng được. Mãi vá» sau, vợ có mang, bác ta chứa chan hy vá»ng, quả nhiên đứa con ra Ä‘á»i là gái. Hai vợ chồng mừng lắm, nhưng đứa con lại bé quá. Vì thấy con yếu á»›t, bố mẹ định là m phép rá»a tá»™i gấp cho con. Bố vá»™i sai má»™t đứa con trai chạy ra suối lấy nước.Sáu đứa kia cÅ©ng Ä‘i theo. Bảy đứa tranh nhau múc nước, cái bình lăn xuống nước. Chúng không biết là m thế nà o, không đứa nà o dám vá» nhà . Thấy con mãi không vá», bố sốt ruá»™t, nói:
- Mấy thằng ranh lại mãi chơi quên múc nước rồi.
Bố sợ con gái nhỡ chết không được chịu phép rá»a tá»™i, phát cáu, rá»§a con:
- Ước gì cả bảy thằng hoá ra quạ tất!
Vừa nói buông lá»i thì nghe thấy tiếng vá»— cánh trên đầu và bảy con quạđen như than bay liệng. Bố đã trót rá»§a rồi, hối lại không kịp nữa. Hai vợ chồng buồn vì mất bảy đứa con, nhưng được an á»§i đôi phần vì thấy đứa con gái quý má»—i ngà y má»™t khoẻ lên và đẹp ra. Bố mẹ giữ kÃn, giấu không cho cô biết chuyện. Mãi sau cô nghe thấy láng giá»ng xì xà o rằng cô đẹp tháºt, nhưng vì cô mà bảy anh cô phải khổ, thì cô má»›i biết rằng mình có anh. Bố mẹ không thể giấu con được nữa, nói tránh ra rằng đó là lòng trá»i, và cô sinh ra chẳng có tá»™i gì.
Nhưng cô em hằng ngà y vẫn bị lương tâm cắn rứt và quyết tâm giải thoát các anh khá»i phù phép. Cô bứt rứt lắm, trốn nhà ra Ä‘i khắp nÆ¡i mong tìm ra tung tÃch các anh để giải thoát các anh bằng má»i cách. Cô chỉ mang theo má»™t chiếc nhẫn nhá» là m váºt ká»· niệm cá»§a cha mẹ, má»™t cái bánh mì để ăn, má»™t bình nước nhỠđể uống và má»™t cái ghế con để ngồi cho đỡ má»i.
Cô Ä‘i mãi, Ä‘i mãi, Ä‘i đến táºn cùng thế giá»›i. Cô Ä‘i tá»›i mặt trá»i, nhưng mặt trá»i nóng quá. Cô vá»™i rá»i mặt trá»i và chạy tá»›i mặt trăng, nhưng mặt trăng lạnh lẽo qúa. Cô bé vá»™i quay gót, Ä‘i tá»›i các vì sao. Các vì sao tiếp cô niá»m nở, vị nà o cÅ©ng ngôì trên má»™t cái ghế con. Sao Mai đứng dáºy, cho cô má»™t cái xương nhá» và bảo cô:
- Không có cái xương nhỠnà y thì con không thể nà o mở được núi Thuỷ Tinh là chỗ ở của các anh con.
Cô bé cầm cái xương, lấy khăn bá»c cẩn tháºn, rồi Ä‘i mãi đến núi Thuá»· Tinh. Cá»a núi đóng. Cô cởi khăn tay ra để lấy cái xương, nhưng không thấy nữa. Thế là cô đã đánh mất món quà cá»§a vì sao tốt bụng. Là m thế nà o bây giá»? Cô muốn cứu các anh mà chìa khoá núi đã mất rồi. Cô bèn rút dao ra, cắt má»™t mẩu ngón tay đút và o ổ khoá, thì mở được khoá. Cô bứơc và o, thấy má»™t ngưá»i lùn ra há»i:
- Con đến tìm gì ở đây?
- Con tìm các anh con là bảy con quạ.
- Bây giỠcác ông quạ đi vắng, nhưng nếu con muốn chỠcác ông vỠthì con và o đây.
Ngưá»i lùn sắp món ăn tối cho bảy ông quạ và o bảy cái đĩa nhá» và đặt bảy cái cốc nhá». Cô bé ăn ở má»—i đĩa má»™t miếng và ở má»—i cốc má»™t há»›p. Cô thả cái nhẫn mang theo và o cốc cuối cùng. Chợt cô nghe thấy ở trên không có tiếng vá»— cánh.
Ngưá»i lùn liá»n nói:
- Các ông quạ đã vỠđó!
Các ông quạ vá» tháºt. Má»—i ông Ä‘i tìm cốc đĩa cá»§a mình để ăn uống. Hết ông nỠđến ông kia há»i:
- Ai đã ăn ở đĩa cá»§a tôi? Ai đã uống ở cốc cá»§a tôi? Nhất định có ngưá»i đụng đến cốc đĩa nà y.
Khi con quạ thứ bảy uống hết cốc, thì nó thấy cái nhẫn. Nó nhìn nhẫn chằm chằm và nháºn ra là cái nhẫn cá»§a mẹ, bèn nói:
- Cầu chúa cho em chúng ta ở đây thì chúng ta được giải thoát.
Qụa vừa nói xong, cô bé Ä‘ang đứng sau cá»a liá»n bước và o. Tức thì đà n quạ lại hoá ra ngưá»i. Anh em ôm chặt lấy nhau hôn nhau mãi, rồi vui vẻ cùng nhau lên đưá»ng vá» nhà .