 |

08-09-2008, 12:29 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Má»™t mình tôi bước Ä‘i_ Từ Kế Tưá»ng
Chương 1
Thục dắt xe đạp còn tôi Ä‘i bá»™. Hai đứa Ä‘i và o cá»a chÃnh cá»§a công viên rồi má»›i quẹo tay phải vòng lên phÃa trên. Lối Ä‘i đầy sá»i và cát vụn, bước chân cá»§a hai đứa là m vang nhẹ má»™t thứ âm thanh rì rà o giống như những cÆ¡n gió dưới sông thổi đùa qua các khóm lá.
Thục nói :
- Tá»± nhiên cái Ä‘i. Äừng có đùa dai, Ä‘au tim ta lắm đó. Mi biết không?
Giá»ng con nhá» bạn thân từ năm tiểu há»c đầy há»n trách là m tôi thấy lòng mình chùng lại như sợi dây đà n. Tôi cố nói má»™t cách vui đùa, chứ không biết là m sao khác :
- Tự nhiên sao được. Hai đứa ở gần nhau lâu quá. Chơi với nhau đến phát ngấy thì phải có lúc chia tay.
- Coi váºy chứ xa nhau nhá»› lắm mi Æ¡i.
- Nhớ ráng chịu.
- Nhá»› mi má»—i chiá»u tao ra ngồi ở bá» sông tao khóc.
- Khóc nước mắt của con cá sấu hả?
- Tao khóc ngáºp sông, ngáºp Cồn Phụng, trà n lên bá», ngáºp lụt luôn cả cái đất Mỹ Tho nhá» bé nà y.
- Như thế trôi mất anh chà ng lÃnh biển cá»§a mi rồi sao?
Thục cưá»i mấy tiếng giòn như kẹo gương. Con nhá» chắc là đang đỠmặt. Mấy hôm không biết từ đâu đưa tá»›i má»™t anh chà ng lÃnh biển cứ lóng ngóng trước cổng trưá»ng chá» giá» tan há»c. Rồi má»™t buổi chiá»u anh chà ng nhè ngay nhá» Thục há»i thăm. Chả biết há»i thăm gì mà chà ng lẽo đẽo theo Thục má»™t khúc đưá»ng là m ai cÅ©ng đồn um lên là nhá» Thục có bồ là lÃnh biển. Thục chối phăng, cải chÃnh loạn cà o cà o nhưng chả nhá» nà o chịu tin. Tôi biết Thục bị ná»—i oan... ông Äịa. Nhưng anh chà ng lÃnh biển kể cÅ©ng bô trai. Bá»™ đồ xanh hÆ¡i bạc má»™t chút, cặp kÃnh cáºn gá»ng Ä‘en trên gương mặt sáng sá»§a thông minh. Con nhá» chắc ngượng lắm khi tôi nhắc chuyện nà y.
Thục cưá»i :
- Là lÃnh biển phải trôi theo biển chứ.
- Tình nhỉ?
Thục bá»—ng chỉ tay xuống những chiếc tà u xám Ä‘en Ä‘ang Ä‘áºu trong căn cứ Hải Quân, nói :
- Một hôm, tao gặp chà ng ở trong đó đi ra. Chắc anh chà ng đóng ở đây.
- Rồi sao?
- Sao gì? Tao ở bên nà y đưá»ng. Chà ng ở bên kia đưá»ng. Và đưá»ng ai nấy Ä‘i chứ sao.
- Ãt ra cÅ©ng nháºn ngưá»i quen chứ. Äã từng... quen nhau trước cổng trưá»ng mà .
- Thôi, cụt cái lưỡi chua lè nhá»n hoắt cá»§a mi Ä‘i. Hãy nói tá»›i chuyện chia tay ngà y mai. Bá»™ mi không biết buồn hả con nhá» ma trÆ¡i?
Tôi khịt mũi :
- Buồn chứ.
- Sao cái mặt mi tỉnh bÆ¡ ra váºy?
- Chứ không lẽ khóc ở trong công viên? Ngưá»i ta tưởng hai con nhá» khùng nà o vừa trốn ra khá»i nhà thương Ä‘iên.
Thục lưá»m tôi :
- Ai biểu mi khóc, nhưng Ãt ra cÅ©ng nói vá»›i ngưá»i ta câu nà o Ä‘áºm đà tình thân ái trước khi chia tay chứ. Mi không sợ ta giáºn mi à ?
- Cho giáºn tá»›i Tết. Ngà y mai ta Ä‘i rồi. Ngưá»i Ä‘i thảnh thÆ¡i. Kẻ ở lại má»›i đầy má»™t bụng tÆ¡ lòng.
- Tại sao hôm nay mi biến thà nh má»™t cục nước đá váºy nhỉ?
Tôi cưá»i cưá»i. Quả tháºt tôi không biết trả lá»i con nhá» bạn ra sao. Giữa niên há»c bất ngá» mẹ tôi cho hay là tôi có thể lên Sà igòn há»c ở ngôi trưá»ng lá»›n nhất, nổi tiếng nhất cá»§a thà nh phố. Dì Phương, em ruá»™t mẹ tôi có chồng là m lá»›n, uy tÃn. Có thể gởi tôi và o đó giữa niên há»c. Tôi sẽ ở trong má»™t ngôi nhà sang trá»ng. Má»™t biệt thá»± nằm trên đưá»ng Tú Xương. Ngôi nhà ngà y xưa, tôi có lên chÆ¡i má»™t hai lần. Bây giá» không nhá»› rõ lắm nhưng hình như ở đó có vưá»n cây, có đất rá»™ng thênh thang vá»›i bãi cá» xanh xén tỉa đẹp. Mẹ tôi bảo tôi phải chá»n lá»±a giữa hai trưá»ng hợp, hai hoà n cảnh. Hoặc là ở đây cho tá»›i khi không còn đủ phương tiện Ä‘i há»c nữa rồi sẽ ở nhà lấy chồng. Hoặc sẽ được ở trong má»™t hoà n cảnh khác mà tương lai sẽ được đảm bảo hÆ¡n. DÄ© nhiên, vá»›i lòng thương con cá»§a má»™t ngưá»i mẹ, dù ngưá»i mẹ ấy bây giỠđã có má»™t ông chồng khác, đã có những đứa con khác, tôi cÅ©ng biết mẹ tôi muốn cho tôi lên ở vá»›i dì Phương.
Tháºt ra, ở đây cÅ©ng không có gì quyến luyến đến độ không bá» Ä‘i được. Ngoại trừ không khà êm Ä‘á»m cá»§a tỉnh lỵ, ngôi trưá»ng, những đứa bạn dá»… thương và nhiá»u ká»· niệm vụn vặt cá»§a thá»i thÆ¡ ấu. Ngôi nhà nà y không phải cá»§a mẹ tôi mà là cá»§a dượng Tư, ba ghẻ cûa tôi. Ngôi nhà gạch, lợp ngói, ở trong má»™t xóm công chức, ngõ và o hai bên trồng những cây dừa trái Ä‘á», những con mương đầy nước, cây cầu gá»— bắc qua má»™t cái ao lá»›n nuôi cá, trồng rất nhiá»u sen mà ngà y xưa tôi đã té xuống dưới đó má»™t lần. Dượng Tư không khó khăn lắm, nhưng cÅ©ng không phải là má»™t ngưá»i dá»… dãi. Và tôi, tôi cÅ©ng phải biết rằng đến má»™t lúc nà o đó, tôi không còn sống nhá» và o tiá»n cûa ông nữa. Sau nhiá»u đêm dà i ngẫm nghÄ©, suy tÃnh, chá»n lá»±a, tá»± quyết định lấy con đưá»ng mình Ä‘i, nghÄ©a là tá»± định Ä‘oạt lấy tương lai cuá»™c Ä‘á»i mình, tôi đã chá»n con đưá»ng sống xa mẹ tôi, rá»i bá» ngôi nhà nà y để lên Sà igòn ở vá»›i dì Phương là em ruá»™t cá»§a mẹ. Má»™t ngưá»i dì ruá»™t chắc hẳn phải hÆ¡n má»™t ông bố dượng... HÆ¡n nữa, dì Phương đã đỠnghị vá»›i mẹ tôi như váºy. Khi tôi nói ra Ä‘iá»u chá»n lá»±a cá»§a mình, tôi thấy mẹ tôi khóc. Những giá»t nước mắt cá»§a bà là m tôi má»§i lòng. Lúc đó, tôi cÅ©ng muốn ôm chầm lấy mẹ tôi để hai mẹ con cùng khóc cho thá»a lòng, nhưng tôi đã gượng được. Nếu không thể vượt qua những Ä‘iá»u nhá» bé đó là m sao tôi chịu đựng nổi bao nhiêu chông gai trên con đưá»ng Ä‘i sau nà y? Vì thế tôi đã khuyên mẹ tôi đừng khóc. Äôi mắt tôi ráo hoảnh, gương mặt tôi bình thản dá»ng dưng đến độ là m cho mẹ tôi phải ngạc nhiên.
Buổi tối, công viên đông nghẹt ngưá»i ra hóng gió. Những cặp tình nhân âu yếm ôm nhau trên băng đá khuất trong bóng tối. Những đám thanh niên nói cưá»i tá»± nhiên, há» là m ồn à o má»™t góc công viên và có lẽ là m cho tôi và nhá» Thục ngượng nhất khi có ý định và o đây. Công viên có má»™t cây Ä‘a già cằn cá»—i. Ngưá»i ta nói nó đã sống đến hÆ¡n má»™t trăm năm. Nhá»› má»™t và i lần hồi năm tiểu há»c, tôi, nhá» Thục và và i đứa bạn nữa và o đây, ném cặp trên bãi cá», rồi má»—i đứa nắm má»™t chiếc rá»… dà i lòng thòng từ trên ngá»n xuống... Ä‘u dây. Tôi nhá»› những tổ chim trên cà nh lá ráºm rạp và o mùa hè, những chiếc lá chết bay vá»n trên mặt sông mùa thu. Cái vòm cây xanh biếc đó đã thay lá trong má»™t buổi sáng mùa xuân, hay chỉ còn trÆ¡ lại những cà nh khô mốc và o mùa đông, khi những cÆ¡n gió tháng chạp là nh lạnh gợn trên mặt sông thà nh những con sóng và thoát bay len lá»i và o những đưá»ng phố ban mai thưa vắng bóng ngưá»i.
TÃŒnh lỵ nà y cá»§a tôi, cá»§a má»™t mùa thÆ¡ ấu tôi nâng niu cất giữ trong chiếc há»™p quá khứ nạm và ng. Nếu tôi có rá»i bá» tỉnh lỵ, tôi phải mang theo chiếc há»™p, hoặc là tôi ném nó xuống dòng sông hiá»n hòa bát ngát nà y.
Tôi bá»—ng nhá»› tá»›i má»™t câu thÆ¡ đã Ä‘á»c được cá»§a ai đó rất lâu, vẫn là m tôi bùi ngùi :
“Con sông chẻ Ä‘á»i ra những dòng thương nhá»›...â€
Con sông nà y cá»§a tôi cÅ©ng thế. Nó cÅ©ng chẻ Ä‘á»i ra những vùng để thương nhá»›. Má»™t nhánh chạy dá»c theo bỠđá xanh ôm lấy tỉnh lỵ thà nh ná»a vòng tròn. Má»™t nhánh thẳng vá» Phú Vang, quê ngoại cá»§a tôi. Má»™t nhánh ngược vỠđâu xa lắm tôi không biết. Má»™t nhánh ôm lấy cái cồn nhỠđầy cây lá xanh rá»n, mà má»—i ngà y tôi có thể trông thấy những ngược xuôi trên những chiếc đò máy ì ạch vượt con sông bát ngát từ bên kia sang hay từ bên nà y vá».
Công viên nằm sát bá» sông. PhÃa trên là căn cứ Hải Quân vá»›i những chiếc tà u xám Ä‘en Ä‘áºu trong bóng tối. Má»™t nhà hà ng sang trá»ng trên mặt sông sáng choang ánh Ä‘iện. PhÃa dưới, chạy dá»c theo bá» sông đá xanh là những quán ăn, quán kem, giải khát. Äối diện vá»›i những thứ đó là những quán cà phê, rạp chiếu bóng, tiệm chụp hình. Má»™t thá»i, tỉnh lỵ nà y cÅ©ng ồn à o vá»›i những ngưá»i ngoại quốc đổ xô vỠđây, những quán cà phê, quán kem giải khát biến dạng thà nh những cái bar ồn à o lòe loẹt. Bây giá» không khà tỉnh lỵ trở nên bình thưá»ng như những ngà y xưa. Ngưá»i ta có thể yêu bóng trăng và ng má»™t đêm rằm nà o đó trải xuống mặt sông. Trăng nước đẹp mÆ¡ hồ huyá»n ảo vá»›i những chiếc đò máy Ä‘áºu im lìm thà nh dãy, những ngôi nhà sà n in bóng xuống mặt nước, rừng cây phÃa bá» xa xa như trong cảnh thần tiên. Váºy mà tôi bá» hết để ra Ä‘i sao? Không. Chắc chắn là tôi sẽ phải mang theo trong trà nhá»› mình ngần ấy thứ.
Thục dá»±ng chiếc xe đạp cá»§a nó trước má»™t băng đá trống và bắt tôi ngồi xuống bên cạnh. Hai đứa nhìn ra mặt sông, phóng tầm mắt qua má»™t vùng tối Ä‘en. Tôi nghe thấy tiếng gió vù vù và tiếng sóng vá»— ì ầm và o bỠđá. Tóc hai đứa bay tung vá» phÃa sau. Thục mặc chiếc áo pull sợi trắng, ngắn tay, cổ tròn, chiếc quần tây mà u sẫm. Còn tôi mặc áo dà i. Tôi phải giữ cho hai vạt áo cá»§a mình đừng bay tung lên. Thục nhìn tôi cưá»i, hà m răng nó Ä‘á»u, trắng muốt. Con nhá» xinh xắn tươi ngon như má»™t trái táo xanh. Còn tôi? Chắc tôi má» nhạt bên cạnh Thục? Tôi có cảm tưởng mình bị nhòa lấp và o cùng vá»›i bóng đêm. Hết má»™t thá»i thÆ¡ ấu ở tiểu há»c, nối tiếp những tháng năm dà i ở báºc trung há»c, tôi vẫn mang mặc cảm là má»™t đứa con gái nhà nghèo, xấu xÃ, trÆ¡ trá»i, không cha, sống vá»›i ngưá»i dượng ghẻ. Mặc cảm ấy là m tôi chÆ¡i rất Ãt bạn. Nhưng được cái may mắn là những ngưá»i bạn cá»§a tôi chÆ¡i Ä‘á»u hiểu và thương tôi. Chúng thân thiết vá»›i tôi vì nhiá»u thứ. Nhất là nhá» Thục nà y, nó thân vá»›i tôi đến ná»—i tụi bạn trong lá»›p gá»i đùa chúng tôi là “vợ chồngâ€.
Từ tiểu há»c lên trung há»c hai đứa Ä‘á»u tìm hết cách để được ngồi chung má»™t lá»›p, má»™t bà n, bên cạnh nhau.
Thục nói :
- Ngồi ở đây một chút để không bao giỠngồi với nhau nữa.
Tôi tưởng con nhá» khóc cùng vá»›i câu nói. Tôi bá»—ng hóa ra ngưá»i an á»§i Thục, thay vì nhỠấy phải an á»§i tôi trước khi tôi Ä‘i xa :
- Sao không? Tao còn vá» nữa mà . Và thiếu gì dịp để mình và o công viên, ngồi lại trên băng đá nà y như bây giá», như ngà y xưa.
Thục kêu than :
- Thá»i gian lạ lùng lắm mi Æ¡i. Ngà y mai là má»™t ngà y không thể nà o biết được.
Tôi cưá»i :
- Biết chứ. Ngà y mai là má»™t ngà y tao lên xe, rá»i thà nh phố, má»™t mình.
- Tao đưa mi đi.
- Thôi, hãy ở nhà ngủ cho ngon.
- Mi Ä‘i giá» nà o mà bắt ngưá»i ta ở nhà ngá»§?
- Chuyến xe sớm nhất.
- Vá»™i gì mà đi sá»›m váºy? Mỹ Tho Sà igòn chưa đầy má»™t trăm cây số mi Æ¡i. Hãy Ä‘i chuyến xe chiá»u. Hai giá» sau mi dư sức tá»›i Sà igòn.
- Tao muốn Ä‘i sá»›m. Rá»i thà nh phố lúc mặt trá»i chưa lên để khá»i nghÄ© ngợi lung tung.
- ÄÆ°á»£c. Äi sá»›m tao cÅ©ng đưa. Nhưng chuyến mấy giá»?
- Năm giá».
- Trá»i ạ! Sá»›m quá, mi biết không?
- Nhưng như váºy thÃch hÆ¡n. Ở lại tá»›i trưa hay chiá»u là m gì? Äằng nà o rồi cÅ©ng phải Ä‘i. Thà đi sá»›m.
Thục bỗng cầm lấy tay tôi. Chắc con nhỠđang xúc động. Nhưng tôi là m thinh. Thục nói :
- Sáng mai chá» Thục nhé, mình sẽ tá»›i đưa Phiến Ä‘i. Äừng bắt ngưá»i ta ở nhà ngá»§. Là m sao mà ngá»§ được, đêm nay?
Hai đứa chÆ¡i thân đến độ mà y tao loạn, nhưng thỉnh thoảng trong những trưá»ng hợp cảm động lại xưng tên vá»›i nhau, là m ra vẻ long trá»ng. Tôi thấy tức cưá»i, nhưng là m sao cưá»i được khi gương mặt nhỠấy như méo xệch, có lẽ nó sắp khóc tháºt.
Tôi nói :
- Ừ thì đưa. Nhưng ra bến xe đừng có khóc nhé, hai đứa mà khóc ồ ồ ngoà i bến xe thì thiên hạ cưá»i chết đấy.
Thục chống chế :
- GiỠđó có ai đâu mà sợ?
- Vẫn có đông ngưá»i Ä‘i như thưá»ng.
- Rồi. Không khóc.
Tôi cưá»i vá»›i Thục :
- Tao sẽ cố gắng không khóc nhưng sợ mi khóc ẩu buộc tao phải khóc theo. Kỳ lắm.
- Lên trên đó biên thư vá» liá»n nghe. Kể chuyện trên đó cho tao nghe. Nhất là khi và o trưá»ng, có bạn má»›i.
- Sẽ biên thư tức khắc.
- Sợ mi quên quá à .
- Nhá»›.
- Nếu quên thì ráng bứt đứt một sợi tóc để nhớ nhé...
Tôi cưá»i. Mấy đứa chÆ¡i vá»›i nhau, con gái thưá»ng chỉ lăng xăng được cái miệng, lại chúa nghi ngá» kẻ khác nên thỉnh thoảng vẫn bắt đứa kia thá» bằng cách bứt đứt má»™t sợi tóc thá» cûa mình là m bằng chứng cho bạn tin. Kể ra, má»—i đứa cÅ©ng đã bứt đứt cá»§a mình Ãt ra và i sợi tóc. Thục sinh cùng năm vá»›i tôi nhưng khác ngà y tháng. TÃnh ra Thục nhá» hÆ¡n tôi và i tháng. Nhưng nó không gầy như tôi. Nước da Thục trắng hồng, khổ ngưá»i vừa vặn, mắt to Ä‘en, tóc dà i óng ả. Con nhá» hình như được tụi nó bầu là m hoa khôi trưá»ng Lê Ngá»c Hân năm nay. Con trai Nguyá»…n Äình Chiểu nhiá»u đứa lóng ngóng chá» Thục trước cổng trưá»ng. Kể luôn và i ngưá»i lÃnh biển ở đây nhưng không biết nhá» Thục có “dÃnh†vá»›i má»™t ông nà o chưa. ChÆ¡i thân vá»›i nó mà tôi vẫn không biết rõ. Còn những chuyện để trêu chá»c nhau thì không thiếu gì, như chuyện anh chà ng lÃnh biển bữa nà o, chẳng hạn. Những chuyện ấy cứ xếp dà i theo những ngà y tháng quanh Thục. Còn Thục có bồ chưa thì chỉ có trá»i má»›i biết được. Con nhá» bình thưá»ng chuyện gì cÅ©ng lăng xăng như ruá»™t để ngoà i da, nhưng chuyện “tâm tình†xem bá»™ cất kỹ lắm. Thục có má»™t ông anh há» (liên hệ gia tá»™c đà ng hoà ng) nghe nói đã há»c Y khoa Sà igòn. Ông anh nà y tên gì tôi quên mất, nhưng nhá»› có lần gặp ở nhà Thục. Con nhá» không có anh trai, chỉ có hai đứa em trai kế và má»™t đứa em gái út. Bố mẹ Thục còn trẻ, rất cởi mở. Gia đình Thục khá giả. Con nhá» tháºt may mắn được sống trong má»™t gia đình đầy đû bố mẹ, được thương yêu chiá»u chuá»™ng dù là con gái lá»›n. Trái ngược vá»›i tôi, chỉ có má»™t mình.
Nhiá»u khi tá»›i nhà Thục chÆ¡i, hai đứa ở trong phòng riêng, nằm bên nhau tôi hay so sánh chỉ tay cûa Thục vá»›i chỉ tay cá»§a tôi. Con nhá» có những chỉ tay tháºt thanh thản, còn tôi, bà n tay toà n những đưá»ng rối rắm, khúc mắc. Tôi cÅ©ng tá»± so sánh mình vá»›i Thục. Nước da tôi không trắng như nước da cá»§a Thục. Mắt tôi cÅ©ng to Ä‘en nhưng buồn quá, không sáng long lanh như mắt Thục. Tóc tôi cÅ©ng dà i, Ä‘en mượt như tóc Thục, nhưng thỉnh thoảng sau má»™t đêm ngá»§ dáºy tôi nhìn thấy những sợi tóc bị đứt rÆ¡i dÃnh trên gối. Tôi cứ cầm mãi những sợi tóc đó ngắm nghÃa, tiếc nuối vu vÆ¡. Tôi gầy hÆ¡n Thục và cao hÆ¡n nhỠấy má»™t chút xÃu nên đôi lúc hai đứa mặc lẫn áo cá»§a nhau được tháºt là vui. Thục có nhiá»u quần áo. Äá»§ thứ, đủ kiểu. Quần áo cá»§a nhá» Thục cả má»™t tá»§ tháºt đầy thấy mê. Còn tôi chỉ vá»n vẹn và i ba chiếc áo dà i thay đổi. Nhiá»u khi tụi nó tổ chức Ä‘i chÆ¡i Ä‘i sinh nháºt, há»™i hè, tôi thiếu Ä‘iá»u phải trốn vì ngượng khi phải mặc mãi mấy chiếc áo cÅ©. Thục có căn phòng riêng, tá»§ áo, bà n há»c, tá»§ sách, máy hát, bà n trang Ä‘iểm và những con búp bê xinh xắn bà y ở những nÆ¡i nà o Thục thấy thÃch. Còn tôi phải ngá»§ chung vá»›i mấy đứa em. Bà n há»c là bà n ăn cÆ¡m. Tá»§ áo là má»™t cái rương cÅ©... Tôi có phải là đứa con gái bất hạnh không? Nhiá»u khi tôi nghÄ© tá»›i ba tôi. Ông là ai? Mẹ tôi chưa từng nói gì vá» ba tôi cả. Nhưng tôi vẫn có cảm tưởng là ông vẫn còn sống và ở đâu đó gần vá»›i tôi lắm, hay Ãt ra cÅ©ng không xa như má»™t cái chết chẳng hạn.
- Lên trên đó chắc Phiến sung sướng hơn. Phải không?
Tôi dá»ng dưng :
- Không rõ lắm.
- Dì Phương chắc là thương Phiến lắm má»›i đỠnghị như váºy?
- Có khi vì một nguyên do nà o khác, biết đâu.
- Còn nguyên do nà o nữa ngoà i tình thương? Chưa chi Phiến đã bi quan rồi. Ãt ra, trên đó, Phiến biết chắc tương lai cá»§a mình.
- Má»i chuyện Ä‘á»u có sá»± xếp đặt cá»§a định mệnh. Mi tin định mệnh không Thục?
- Không hẳn. Những lúc gặp bế tắc, tao cho là tại “cái sốâ€...
- Bây giá» ta Ä‘ang tin và o định mệnh. Cứ nhắm mắt như ngưá»i ngá»§ trong rừng. Khi mở mắt ra, định mệnh sẽ ở trước mặt.
Thục cưá»i giòn :
- Một ông hoà ng tỠchăng?
- Ta không mơ ước chuyện đó đâu, nhỠạ.
Thục lại dắt xe. Hai đứa Ä‘i dá»c theo bá» sông. Có lúc tôi nghe như da mặt mình có những bụi nước li ti bám và o là nh lạnh. Có lẽ gió mang tá»›i. Ãnh đèn từ trên cao tá»a xuống má»™t khoảng sông, mặt nước đục lá». Những bóng cây chao đổ, thả dà i, Hai chiếc bóng cá»§a tôi và Thục cứ lướt tá»›i cháºm chạp theo từng bước chân Ä‘i. Nếu Thục không tá»›i kéo tôi Ä‘i, có lẽ giá» nà y trong ngôi nhà cháºt hẹp đó, tôi Ä‘ang tìm má»™t góc nà o để ngồi khóc má»™t mình, không để ai thấy. Hoặc tôi Ä‘ang sắp xếp lại va ly, những cuốn sách, những đồ dùng lặt vặt. Hay là tôi ra ngoà i bá» mương ngồi nghe mùi đất ẩm xông lên, mang theo mùi hương hoa nhà i thÆ¡m ngát cùng vá»›i mùi cá»§a những chiếc lá mục chung quanh. Ngà y mai tôi má»™t mình lên xe vá» thà nh phố khác, sẽ sống má»™t hoà n cảnh khác, má»™t Ä‘á»i sống khác. Tôi có cảm tưởng chỉ ngà y mai thôi, má»i thứ sẽ thay đổi hết. Và cảm tưởng nà y là m lòng tôi bâng khuâng chen lẫn vá»›i má»™t chút cuống quýt, bà ng hoà ng. Ngay bây giá», tôi muốn có má»™t giấc ngá»§ bình yên, để sáng mai trở dáºy, lên đưá»ng.
- Tiá»…n Phiến bằng má»™t ly nước dừa quay vá»›i Ä‘áºu xanh nhé. Mình Ä‘i tá»›i quán kem đằng kia Ä‘i.
Tôi lẳng lặng Ä‘i theo Thục ra khá»i cổng công viên. Hai đứa băng ngang con đưá»ng. Tôi bá»—ng bồi hồi như thấy được những con sông Ä‘ang lặng lẽ chìm khuất phÃa sau lưng.
Chá»n chiếc bà n trong góc quán, hai đứa ngồi nhìn qua cánh cá»a chắn bằng lưới mắt cáo để thấy mặt nước lóng lánh ánh đèn bên dưới. Ngưá»i hầu bà n Ä‘em hai ly nước tá»›i đặt trước mặt hai đứa.
Thục ngáºm và o ống hút, tá»§m tỉm cưá»i :
- Uống đi mi, để nhớ.
- Có khi nà o uống để quên không?
- Có chứ. Nếu Sà igòn biến mi thà nh con ngưá»i bá»™i bạc.
- Ta sẵn sà ng ca bà i “sang ngang†ướt át cho mi nghe.
Hai đứa vừa ngáºm ống hút hút nước dừa, vừa cưá»i. Quán kem nà y quen thuá»™c vá»›i bá»n há»c trò chúng tôi. Kem ở đây luôn luôn có nước cốt dừa, những thìa kem lạnh, béo ngáºy nước cốt dừa và thÆ¡m mùi trái cây, chắc chắn sẽ là m tôi nhá»› chết được. Nhạc trong quán Ä‘ang phát ra những lá»i buồn nhắc nhở ká»· niệm. Tuy váºy, không là m tôi buồn bằng khi nhìn và o đôi mắt Thục. Mặc dù hai đứa vẫn cưá»i nói huyên thuyên, nhưng mắt đứa nà o cÅ©ng long lanh chá»±c khóc. Tại sao không? Khi hai đứa đã có nhiá»u những năm tháng để sống vá»›i nhau hÆ¡n cả ai khác trong gia đình. Tôi quyết định bất ngá» tháºt, đúng như Thục nói. Bây giá» ngồi đây nhìn xuống mặt sông, phÃa bên kia là những ngôi nhà sà n in bóng rồi má»™t đêm nà o đó trăng thả ánh và ng xuống đầy mặt nước. Ôi chao là thương nhá»›. Có lẽ tôi cÅ©ng Ä‘ang hối tiếc và se lòng má»™t chút khi nghÄ© rằng từ ngà y mai tôi đã rá»i khá»i nÆ¡i đây.
- Mai mốt có phim mới nhớ đi xem giùm tao, Thục nhé? - Tôi nheo mắt nói.
- Tao sẽ mua hai vé, dà nh cho mi một chỗ ngồi.
- Chắc không? Hay có anh chà ng nà o ngồi thế và o đó?
- Tao chung tình lắm mi ạ. Mi đi rồi ta nhớ mi bắt ốm tương tư.
- Nhặt lá me trước cổng trưá»ng biên thư cho ta nhé.
- Sẽ gởi cho mi má»™t mùa lá me bay và ng mặt đưá»ng.
- Cho gá»i lá»i chà o những ngưá»i quen cá»§a mi trước cổng trưá»ng má»—i tối. Khi nà o “có gì†nhá»› biên thư cho ta biết vá»›i.
Thục trầm mgâm :
- Năm nay, mùa hè, ai Ä‘i vá»›i ta và o vưá»n thăm mùa trái cây?
- Khối đứa đi với mi, Thục ạ.
- Nhưng là m sao có đứa nà o thay thế được mi?
- Ta sẽ cố gắng vỠtrong mùa hè. Cố gắng vỠkịp mùa trái cây.
- Chá» hoà i không thấy mi vá», ta sẽ ra bến xe má»—i chiá»u ngồi khóc.
Hai đứa lại cưá»i khúc khÃch như chỉ là chuyện đùa má»—i ngà y. Uống hết ly nước dừa to lá»›n, tôi no như ná»—i buồn đầy trà n trong trái tim nhá» bé cá»§a mình. Thục trả tiá»n rồi bắt tôi ngồi lên phÃa sau cho nó chở. Hai đứa Ä‘i lòng vòng quanh thà nh phố, qua cầu, chạy thẳng xuống má»™t con đưá»ng đầy bóng tối. Thục lại quay xe vá». Ngang trưá»ng há»c cá»§a hai đứa. Lê Ngá»c Hân nằm đó, im lìm dưới những tán me già . Khu nhà phÃa sau trưá»ng má»—i buổi trưa bay sá»±c nức mùi thức ăn là m đứa nà o cÅ©ng đói bụng, hÃt mÅ©i lia lịa. Dãy lá»›p nà o có “maâ€, cầu thang nà o lạnh tanh má»—i buổi sáng sá»›m. Nhà để xe, ông gác dan già quen thuá»™c tóc muối tiêu ngồi ngá»§ gục giữa hai cánh cổng. Những gương mặt bạn bè, tình thân thiết giữa các cô thầy giáo và lá»›p há»c. Những mùa há»™i diá»…n, những đêm thức khuya là m bÃch báo, những kỳ thi gian nan. Tất cả, ngà y mai tôi sẽ bá» lại hết sau má»™t chuyến xe lên đưá»ng.
Thục đưa tôi vỠtới nhà . Nó không và o. Hai đứa chia tay bên hai đầu cầu. Thục dặn :
- Sáng mai nhá»› chá» tao tá»›i rồi hãy Ä‘i nhé. Có biên thư cho tao thì biên sẵn Ä‘i, má»™t bức thư tháºt dà i nhé.
Tôi cưá»i :
- Là m như mi là ngưá»i yêu cá»§a ta không bằng. Hở ra má»™t bước là biên thư. Miá»…n.
Thục yên lặng quay Ä‘i. Tôi thấy nhỠấy lên xe đạp Ä‘i vá»›i cái bóng thấp thoáng giữa hai dãy rà o dâm bụt bông đỠvà dưới những tà u lá dừa Ä‘ong đưa. Tôi lá»§i thá»§i và o nhà , bất chợt ngá»i thấy mùi hoa sen trong đêm thoang thoảng.
Tôi thức dáºy rất sá»›m, loay hoay mãi vá»›i cái va ly nhá» và trăm thứ lặt vặt ngổn ngang. Tại sao tôi tham lam thế? Tôi chỉ muốn Ä‘em theo hết từ đôi guốc đứt quai cho tá»›i chiếc gối nằm đẫm nước mắt má»—i đêm.
Mẹ tôi thấy váºy nói :
- Con chỉ mang theo quần áo, sách vở há»c, những đồ dùng tháºt cần thiết thôi. Còn thì phải bá» lại. Lên đó, dì Phương sẽ mua sắm cho con những thứ khác. Mang theo là m gì cho cháºt chá»™i và nặng ná»?
Tôi cưá»i buồn :
- Con còn muốn mang theo cả đôi guốc đứt. Nó là m cho con bùi ngùi khi nghĩ rằng con phải bỠlại những gì đã gần gũi quen thuộc quá với con.
- Rõ lẩn thẩn. - Mẹ tôi chép miệng nói.
Bà đâu có hiểu tâm trạng cá»§a tôi bây giá», đứa con gái lần đầu tiên rá»i gia đình vá» má»™t nÆ¡i ở lạ. Những váºt gì cho dù là tầm thưá»ng nhất trong ngôi nhà nà y cÅ©ng đầy vẻ quen thuá»™c trìu mến mà tôi cần có. Nếu tôi có thể hái theo những cái hoa sen dưới ao kia, tôi cÅ©ng sẽ không ngại ngùng gì mà chẳng mang Ä‘i.
Mẹ tôi nấu nước pha cho tôi ly cà phê sữa. Bà nướng lại bánh mì và bắt tôi ăn. Vừa ăn tôi vừa nghe bà nói chuyện vá» dì Phương. Căn dặn tôi đủ Ä‘iá»u khi lên trên đó. Tôi nghe mà tưởng chừng mình sắp khóc đến nÆ¡i. Miếng bánh mì Ä‘ang nhai bá»—ng nghẹn ngang cổ. Có nghe những lá»i dặn dò cá»§a mẹ trong buổi sáng hôm nay tôi má»›i biết bà thương tôi nhiá»u lắm. Giữa mẹ tôi và tôi, cho đến lúc nà y má»›i thể hiện được hết tình mẹ con cốt nhục. Bà nói nhiá»u, nhưng tai tôi lùng bùng và mắt nhòa Ä‘i. Tôi cắn môi ngăn những giá»t nước mắt sắp trà o ra. Thế là từ đây tôi như con chim nhá» bay ra Ä‘á»i má»™t thân má»™t mình, xa khá»i sá»± chăm chút cá»§a mẹ tôi rồi sao?
Dượng Tư còn ngá»§, các đứa em cá»§a tôi cÅ©ng váºy. Ngôi nhà nà y sáng hôm nay tá»± nhiên vắng lặng lạ thưá»ng. Chỉ có hai mẹ con tôi ngồi ở chiếc bà n ăn cÆ¡m dưới ngá»n đèn xanh mướt. Bên ngoà i có tiếng gió thổi luồn qua vưá»n cây, trá»i là nh lạnh. Tôi đã sá»a soạn xong, chỉ còn chá» Thục tá»›i đưa tôi ra bến xe. Tôi nhìn quanh căn phòng lần cuối, như muốn thu hết và o trà nhá»› những đồ váºt sắp sá»a bá» lại. Tôi thu cả hình ảnh cá»§a mẹ tôi và o tim óc.
- Bạn con bao giỠtới?
- Dạ, chắc nó cũng sắp tới.
- Mới đầu mẹ định đưa con ra bến xe.
- Con đi một mình cũng được mà mẹ. NhỠbạn sẽ đưa con đi.
Mẹ tôi chép miệng :
- Ừ, như thế cÅ©ng được. ÄÆ°a con Ä‘i mẹ cÅ©ng chẳng biết nói gì hÆ¡n. Khi nà o có được nghỉ thì xin phép dì Phương vá» chÆ¡i vá»›i mẹ. Mấy đứa nhá» chắc nhá»› con.
Tôi cắn môi cho khá»i báºt khóc. May quá, lúc đó Thục lại tá»›i. Tôi nghe tiếng xe cá»§a nó dắt rè rè trong sân vá»™i chạy ra mở cá»a. Thục giúi và o tay tôi má»™t gói giấy có thắt nÆ¡ hồng cẩn tháºn. Nó nói :
- Qùa cho Phiến đó. Hãy bỠvà o va ly. Khi nà o vỠđến trên đó hãy mở ra nhé.
Thục và o nhà chà o mẹ tôi. Trong lúc đó tôi bá» món quà cûa Thục và o valy. Không còn chá»— nà o cho cái gói giấy nữa nhưng rồi, cuối cùng, tôi vẫn tìm được cho nó má»™t góc trong bao nhiêu thứ vụn vặt riêng tư. không biết nhá» Thục gá»i cho tôi cái gì? Con nhá» hay có những món quà bất ngá» như thế. Từ xưa tá»›i giá» Thục vẫn hay gá»i cho tôi những món quà nho nhá», như cây viết tôi Ä‘ang có chẳng hạn, đó là má»™t cây viết máy có khắc tên Thục. Nó là m quà cho tôi hôm sinh nháºt năm mưá»i bảy tuổi.
Thục há»i :
- Äi bây giá» chưa mi?
Tôi nhìn mẹ tôi. Bà nói :
- Thôi con đi đi.
- Con phải chà o Dượng Tư.
Mẹ tôi nhìn và o trong buồng, lắc đầu :
- Thôi để mẹ nói lại.
Tôi tới giở mùng mà nhìn lại từng đứa em cùng mẹ khác cha với mình, trong số đó có một đứa em gái tôi thương nhất. Nó còn ngủ say. Tôi cúi xuống nhè nhẹ hôn lên má nó và tự nhiên thấy ngượng với mình.
Tôi chà o mẹ tôi lần nữa, rồi cúi xách chiếc va ly nhá» Ä‘i theo Thục. Mẹ tôi đưa tôi ra cá»a. Bà đứng lại trong sân. Cuối cùng bà chỉ dặn má»™t câu được lặp Ä‘i lặp lại nhiá»u lần :
- Lên trên đó nhớ biên thư vỠcho mẹ nghe.
Tôi dạ nhá», Ä‘i nhanh theo Thục. Tôi không dám nhìn lại phÃa sau. Ở đó, hình ảnh cá»§a mẹ tôi má» nhạt trong bóng tối. Ngôi nhà tôi đã từng sống - Dù tạm bợ, trong những ngà y thÆ¡ ấu. Cây trứng gà đang mùa trái, ao sen thÆ¡m ngát, khoảng sân tôi đã trồng nhiá»u hoa mưá»i giá». Tôi cắn môi cố bảo vá»›i mình: đừng khóc Phiến ạ, mi khóc là mi chùn bước. Tôi đưa tay đỡ má»™t tà u lá chuối non khi bước qua cầu. Tà u lá sÅ©ng nước là m bà n tay tôi lạnh giá. Sương đêm còn Ä‘á»ng nhiá»u trên lá cây. Không khà lạnh gây gây mùi cá».
Thục ngồi lên xe. Tôi ngồi phÃa sau nó, va ly ôm nghiêng má»™t bên. Nó quay lại dặn :
- Khi nà o má»i tay thì nói mình ngừng xe, đổi va ly sang tay khác.
Tôi nói :
- Không má»i đâu. Mi chạy Ä‘i.
- Mi đem theo những gì mà xem chừng cái va ly nặng trịch thế kia?
Tôi cưá»i buồn :
- Gần hết.
- Chỉ khéo lo. Lên trên đó mi sẽ có đầy đủ những gì mi muốn.
Ai cÅ©ng nói vá»›i tôi như thế. Nhưng biết đâu được. Những món đồ yêu dấu đầy ká»· niệm cá»§a tôi là m sao tôi bá» lại được... Thục đạp xe ra đưá»ng. Tôi đã bá» xa con ngõ và o nhà vá»›i những cây dừa trái Ä‘á», hai dãy rà o dâm bụt bông đỠthắm buông rÅ© xuống thà nh những quả chuông dá»… thương. Hồ chứa nước cá»§a tỉnh lỵ nằm phÃa bên tay mặt tôi. Cái hồ rá»™ng lá»›n, nước xanh rá»n và o buổi trưa, bây giá» hãy còn chìm trong bóng tối. PhÃa sau tôi là phi trưá»ng, má»™t và i khi tôi thấy những chiếc trá»±c thăng Ä‘áºu trong đó. Và hướng trước mặt tôi là bến xe. Con đưá»ng không được tráng nhá»±a và những viên đá xanh nhá»n hoắt là m tôi ghê gai và là m chiếc xe đạp cûa Thục nhảy chồm chồm mấy lần suýt ngã. Con đưá»ng mãi tá»›i đầu ngã ba má»›i có đèn. Nhưng tôi nhắm mắt cÅ©ng nhá»› từng cục đá, từng gốc cây, từng ngôi nhà quen đã bá» lại.
Thục nói :
- Sáng nay trá»i lạnh ghê.
Tôi cưá»i khúc khÃch :
- Váºy mi có quyá»n... viết nháºt ký nói ta đưa nhá» Phiến Ä‘i trong má»™t buổi sáng còn đầy hÆ¡i sương.
Thục thêm và o :
- Sương thu và gió lạnh?
- Bao giá» viết nháºt ký nhá»› xé ra má»™t tá» gá»i lên cho tao xem, mi nhé.
- Ở đó mà thèm xem. Thiếu gì ngưá»i tán hươu tán vượn là m mi quên ta.
Tôi cưá»i :
- Ma lem ai mà thèm tán. Tao sẽ cô đơn suốt Ä‘á»i để gá»i là chung thá»§y vá»›i mi đó Thục ạ!
- Nghe tin mi... có bồ, chắc tao nhảy xuống sông tá»± tá». Hay qua Cồn Phụng ăn chén cÆ¡m chay, uống nước sông giải oan lá»i thá».
- Ã, à nhá»› qua thăm hà ng gá»i cuốn bên đó giùm tao.
- Bây giá» có nhá» nà o rá»§ qua đó chụp hình ta nhá»› mi chết thôi. Nụ cưá»i cá»§a mi đó, chiếc răng khểnh đâu bẻ đưa đây cho ta là m ká»· niệm.
Hai đứa cưá»i vang. Chỉ khi tá»›i ngá»n đèn đầu đưá»ng tiếng cưá»i má»›i im được. Cứ váºy Ä‘i Thục. Hãy nói vá»›i nhau những chuyện vui, chá»c cho nhau cưá»i. Bây giá» mà nói chuyện buồn và hai cái mặt đưa đám buổi sáng thì chỉ có nước... khóc mà thôi.
Thục nói :
- Mi đi chuyến sau để hai đứa còn đứng với nhau thêm một chút nữa chứ?
Tôi gáºt đầu.
Thục nói :
- Và o quán ăn phở.
- Ä‚n sáng rồi. Mẹ bắt ăn. Nhưng mi má»i chẳng lẽ ta từ chối. Nhưng ăn há»§ tiếu Mỹ Tho Ä‘i, kẻo lên đó thèm bắt nhá»›.
Hai đứa và o má»™t ngôi quán bên cạnh bến xe. Còn sá»›m nên quán chỉ lưa thưa và i ngưá»i đà n ông đạp xÃch lô ngồi nhấm nháp cà phê, tán gẫu, vẻ nhà n hạ thong thả.
Thục dá»±ng xe ngoà i cá»a. Tôi xách va ly theo nó Ä‘i và o trong. Chúng tôi thÃch ngồi chiếc bà n trong góc quán. Ở đây đặc biệt chỉ có há»§ tiếu Mỹ Tho. Thỉnh thoảng bá»n tôi vẫn rá»§ nhau ra đây ăn. Cả bá»n bao quanh má»™t chiếc bà n tròn lá»›n, những cái miệng Ä‘ua nhau nói, những bà n tay già nh giá»±t mấy dÄ©a giá sống, rau cần, ngò tây... con gái há»p lại vá»›i nhau đúng là cái chợ, nhưng tách riêng rẽ từng đứa má»™t thì ngáºm im như tảng băng trôi. Giã từ Lê Ngá»c Hân, những đứa bạn nhỠáo dà i trắng, guốc gá»— kéo lê trên đưá»ng, những quán ăn thưá»ng lui tá»›i, nÆ¡i nà o có gì ngon, lạ, những chá»§ nháºt lang thang trong vưá»n hoặc xuôi đò sang Cồn Phụng. Những giá» nghỉ bất thưá»ng cá»§a má»™t ông giáo sư nà o đó, cả bá»n kéo nhau và o vưá»n ông Khánh, má»™t sở thú bá» túi, nhìn những con thú nuôi trong chuồng, nhìn hoa kiểng, cây trái. Những buổi tối Ä‘i ăn chè vá» ngang má»™t cây vú sữa trÄ©u cà nh, cả bá»n tìm cách hái trá»™m chia nhau ăn, nói cưá»i rá»™n rã. Há»c trò tỉnh lỵ đó. Thá»i con gái cá»§a tôi đã vang những bước chân nÆ¡i đây, những mùa mưa Ä‘i qua, những chiá»u nắng muá»™n. Ão trắng qua đưá»ng thắp sáng những khu phố đìu hiu, quạnh quẽ. Bạn bè cá»§a tôi ở Lê Ngá»c Hân chắc sẽ nhá»› tôi từng ngà y và tôi cÅ©ng từng ngà y nhá»› vá» nÆ¡i đó.
Thục bỗng nói :
- Mi Ä‘i, nhóm mình chắc cầm đèn đỠmá»i môn. Cho rã là vừa.
- Äừng quan trá»ng hóa má»™t ngưá»i như váºy, nhỠạ.
- Không ai ăn nói khôn khéo, có duyên như mi để bắt tụi Nguyá»…n Äình Chiểu mua báo xuân cá»§a tụi mình nữa.
- NhỠPhúc.
- Thiếu mi là thiếu tất cả. Mi là linh hồn cá»§a lá»›p, cá»§a trưá»ng mình.
- Trá»i ạ, sáng nay mi thổi bay ta lên cao như cái bong bóng mà u váºy?
- Tháºt đó. Nhiá»u cái mất mát chứ không phải chỉ má»™t chá»— ngồi bá» trống.
- Sẽ có nhỠkhác thế và o. Rồi thà nh bạn thà nh nhóm. Biết đâu nhỠkhác dễ thương hơn ta.
- Không và không bao giỠcó nhỠnà o dù dễ thương đến đâu thay thế được mi, Phiến ơi.
- Là m ta cảm động quá đi Thục ạ.
Hai đứa cắm cúi ăn để khá»i phải nghÄ© ngợi lung tung. Tôi không đói nên chỉ ăn qua loa rồi gác đũa. Thục nhìn tôi, há»i uống gì, tôi nói chanh muối là m nó có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nó cÅ©ng gá»i hai ly chanh muối cho tôi và nó. Ngồi nhăn nhăn cái vá» chanh nâu nâu vá»›i vị đắng nÆ¡i đầu lưỡi (tôi nghÄ© thầm rằng mình cÅ©ng sắp sá»a bá» Ä‘i những ngà y tháng êm Ä‘á»m máºt ngá»t Ä‘ang có để lao và o chuá»—i ngà y cay đắng sắp tá»›i). Ở thà nh phố đó tôi sẽ là con bé lÆ¡ ngÆ¡, quê mùa chưa biết gì. Trong ngôi nhà đó tôi hoà n toà n xa lạ ngỡ ngà ng. Phải mất bao nhiêu ngà y để là m quen? Rồi những đứa bạn má»›i cá»§a tôi ở trưá»ng. Những giáo viên lạ, những con đưá»ng Ä‘i, vá» cả chá»— ngồi, khung cá»a lá»›p? Tôi luống cuống nghÄ© tá»›i chuyện má»›i mẻ ấy. Quả tháºt, Ä‘á»i sống từ hôm nay đối vá»›i tôi đã trở thà nh má»›i mẻ xa lạ.
- NghÄ© gì mà thừ ngưá»i váºy Phiến?
- Ta Ä‘ang nghÄ© không biết trưá»ng má»›i có đẹp bằng trưá»ng mình không?
- Chắc chắn là đẹp hơn rồi.
- Nhưng có dá»… thương được như trưá»ng mình không?
- Rồi mi cÅ©ng sẽ thương nó như đã thương Lê Ngá»c Hân.
- Không. Nếu có thương thì tình thương đó sẽ khác. Hai tình thương ở hai ngăn tim.
- Anh Thưá»ng bảo trưá»ng đó đẹp lắm. Con gái ở đó nổi tiếng.
Bây giá» tôi má»›i nhá»› ông anh há» cá»§a Thục. Ông ta tên Thưá»ng, cái tên... thưá»ng như thế mà tôi lại không nhá»› được.
Tôi nheo mắt há»i :
- Ông anh cá»§a mi sắp ra trưá»ng chưa?
- Hai năm nữa. Hiện giỠông ấy đã Ä‘i thá»±c táºp ở các bệnh viện. Coi chừng hôm nà o mi cảm gió phải và o nhà thương sẽ gặp ổng.
- Ông ấy mà thà nh bác sĩ kể cũng lạ lùng như chuyện thần tiên.
- Mi chê ông Thưá»ng à ?
- Không phải chê nhưng cái nghỠthầy thuốc có vẻ không hợp với ổng.
- Chứ mi bắt ổng là m nghỠgì?
- Cũng có một chữ sĩ đằng sau nhưng không phải là bác sĩ.
- Ca sĩ à ?
- Không. Thi sÄ© hay văn sÄ©. Ông Thưá»ng trông ngẩn ngÆ¡ con cá và ng quá. Tao gặp ông ta má»™t lần... Nà y Thục, ổng bốn mắt phải không?
- Mi nhá»› tà i quá. Nhá»› rõ váºy còn là m bá»™ há»i. Thôi nhá» Æ¡i. Có gì ta giúp cho.
- XÃ m.
- Ta đã có ý định biên thư cho ông Thưá»ng nhá» săn sóc cho mi đó. Chắc là mi sẽ cảm thấy bÆ¡ vÆ¡ nÆ¡i xứ ngưá»i?
- Nhưng không đến nỗi cần tới ông anh hỠcủa mi giám hộ đâu.
- Mặc kệ. Ta vẫn cứ nhá». Khi nà o được thư mi là ta sẽ biên thư cho ông ấy ngay. Hứa hẹn má»™t ngà y đẹp trá»i anh chị gặp nhau mà không hiểu... tại sao. Yên chÃ, đừng có ngạc nhiên quá lắm.
Tôi không nói gì thêm chỉ cúi nhìn chiếc đồng hồ cũ kỹ mẹ tôi cho. Sáu giỠkém hai mươi. Tôi nói với Thục :
- Äi thôi, muá»™n rồi. Ta sợ phải nhìn thấy trá»i sáng.
Thục đồng ý, nó gá»i ngưá»i tÃnh tiá»n rồi đứng lên vá»›i tôi. Hai đứa ra chá»— chiếc xe Ä‘ang sá»a soạn chạy. Má»™t và i ngưá»i ngồi trên đó. Thục dá»±ng xe đạp chạy và o mua cho tôi mấy gói kẹo chuối, nó bắt tôi phải cầm lấy. Ngượng ghê, nó cứ là m như chị tôi không bằng. Nó còn mua vé xe cho tôi nữa. Chiếc xe xanh. Ngưá»i lÆ¡ xe chỉ chá»— cho tôi ngồi nhưng tôi cứ đứng im má»™t chá»— nói chuyện vá»›i Thục. Má»™t lúc, xe đủ ngưá»i, sắp chạy tôi phải lên ngồi. Bây giá» chỉ còn mình Thục đứng dưới đất, ngoà i cá»a xe. Ãnh đèn soi nghiêng gương mặt nó đẫm nước mắt. Tôi biết, Thục khóc, tôi phải vá» cúi xuống soát lại mấy bao kẹo Thục cho để khá»i phải khóc theo. Nhưng nước mắt tôi cÅ©ng ứa ra. Xe chạy. Thục hấp tấp dặn vá»›i theo vá»›i giá»ng má»m nước mắt :
- Nhá»› biên thư vá» liá»n nghe nhá».
Tôi gáºt đầu đáp lá»i Thục. Chiếc xe lao ra khá»i bến. Tôi không dám nhìn lại phÃa Thục nên không biết nó lá»§i thá»§i đạp xe vá» hay chưa?
Tôi sợ ngưá»i khác nhìn thấy mình khóc nên vá»™i lấy kÃnh râm ra mang và o. Trá»i rá»±ng sáng, hà ng cây bên đưá»ng rõ dần vá»›i những bông hoa Ä‘á». Những ngôi nhà còn thiếp ngá»§ trong sương. Xe qua cầu, rá»i ranh giá»›i tỉnh lỵ. Tôi nghe những cÆ¡n gió mạnh thổi lá»™ng và o xe, đùa mái tóc tôi qua bên ngưá»i lÃnh ngồi hút thuốc bên cạnh. Tôi hÆ¡i nghiêng đầu dá»±a và o cá»a xe hình dung ra mẹ tôi ở nhà , rồi dượng Tư và những đứa em. Sau đó là hình bóng Thục Ä‘ang lặng lẽ má»™t mình đạp xe trở vá» nhà bằng con đưá»ng cÅ©, giỠđã không còn tôi.
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i lÃnh là m tôi giáºt mình :
- Tại sao cô khóc?
Tôi lắc đầu, cưá»i nhẹ rồi quay vá»™i Ä‘i vì sợ phải trả lá»i. Xe ra quốc lá»™, nó chạy tháºt nhanh. Tôi thấy lá» má» những cánh đồng, những hà ng cây, những ngôi nhà lá» má» hiện ra rồi mất hút.
Bến xe Sà igòn hiện ra trong mắt tôi dưới mà u nắng chói chang. Chiếc xe và o chá»— Ä‘áºu. Tôi xuống theo má»i ngưá»i. Má»™t cÆ¡n chóng mặt nhá» là m tôi lao Ä‘ao chấp chá»›i mất mấy phút má»›i khá»i. Má»™t ngưá»i đà n ông đạp xÃch lô tiến tá»›i ra dấu há»i. Tôi không biết từ bến xe vỠđưá»ng Tú Xương có xa lắm không. Ngưá»i đạp xÃch lô có đạp nổi không. Dù sao, Ä‘i xÃch lô đạp tôi cÅ©ng quen hÆ¡n là các loại xe khác. Mỹ Tho chỉ toà n xÃch lô đạp, gần như không có má»™t chiếc taxi nà o. Ở đó Ä‘i xÃch lô đạp tháºt thú, vì đưá»ng gần, lại được bóng me hai bên che mát chứ không bị nắng chói chang như ở đây.
Ngưá»i lÃnh lúc nãy cÅ©ng há»i tôi :
- Cô đi vỠđâu?
Tiện dịp, tôi cưá»i, há»i luôn :
- Äây vỠđưá»ng Tú Xương xa hay gần, ông?
- Xa. Cô phải đi taxi mới được.
Rồi ngưá»i ấy cưá»i, há»i thêm :
- Cô mới lên lần đầu à ?
Tôi xấu hổ không dám trả lá»i. Gần mưá»i chÃn tuổi, ra vẻ ngưá»i lá»›n mà không biết Sà igòn là chốn nà o, quả tháºt tôi quê hết sức. Nhưng ký ức trong tôi vá» má»™t hai lần theo mẹ lên chÆ¡i nhà dì Phương cÅ©ng không giúp tôi nhá»› gì hÆ¡n ngoà i hình dáng ngôi nhà , mà có thể bây giỠđã đổi khác hết. Còn Sà igòn đối vá»›i tôi là má»™t thà nh phố quá rá»™ng lá»›n. Những con đưá»ng dà i mút mắt, tôi như bị rÆ¡i và o trong đó vá»›i cảm tưởng mình bé nhá», lạc lõng như ngà y xưa. Mẹ tôi vẫn thưá»ng nói: đưá»ng Ä‘i ở trong miệng mình. Tôi không sợ lắm, nhưng vẫn phải nháºn rằng có chút bối rối khi nghe ngưá»i lÃnh há»i tôi câu đó.
- Tôi đón cho cô một chiếc taxi nhé?
Và ngưá»i lÃnh ấy đón cho tôi má»™t chiếc taxi tháºt. Ông ta nói vá»›i ngưá»i tà i xế lúc tôi leo lên xe ngồi :
- Chạy vỠđưá»ng Tú Xương.
Rồi ngưá»i lÃnh cưá»i thiện cảm, há»i tôi :
- Cô có biết nhà không?
Tôi hấp tấp gáºt đầu và cÅ©ng hấp tấp nói cám Æ¡n ông ta trước khi xe vụt chạy. Tôi ngồi nhìn ra hai bên đưá»ng. Khu bến xe đã ở lại phÃa sau. Bây giá» xe Ä‘ang chạy trên má»™t con đưá»ng rá»™ng lá»›n, má»™t chiá»u. Tôi hÆ¡i chóng mặt vì ngưá»i và xe cá»™ ở đây quá đông. Nhà cá»a thì san sát và tiếng động ồn à o nữa. Cái nắng chói chang, nhưng đồng hồ còn kém mưá»i phút nữa má»›i chÃn giá». Tôi tá»›i Sà igòn và o buổi sáng. Giá» nà y rất nhiá»u ngưá»i còn Ä‘ang ngá»§, nếu há» không báºn việc. Tôi ngồi nhá»› lại vị trà ngôi nhà cá»§a dì Phương, số nhà tôi có biên và o mảnh giấy nhỠđể há» khi mình quên. Nhưng là m sao tôi có thể quên má»™t việc quan trá»ng như váºy.
Ông tà i xế quẹo loanh quanh mấy ngã đưá»ng, tôi cố tìm Ä‘á»c tên đưá»ng nhưng không là m sao Ä‘á»c được vì xe chạy quá nhanh. Má»™t lúc, ông ta nói :
- Äây là đưá»ng Tú Xương. Khi nà o tá»›i nhà cô nói tôi ngừng nhé?
Nghe váºy, tôi lóng ngóng nhìn ra hai bên đưá»ng, má»™t lúc, tôi biết số nhà cá»§a dì Phương ở bên tay phải. Và tôi cÅ©ng nhìn thấy tấm bảng số ấy ở trước mặt mình. Tôi láºt Ä‘áºt nói vá»›i ông tà i xế :
- Cho xuống đây, bác ơi.
Chiếc taxi dừng lại đúng ngay cổng. Tôi bước xuống, đặt chiếc va ly dưới chân, lấy tiá»n trả cho ông tà i xế. Chiếc xe khuất ở đầu đưá»ng tôi má»›i quay nhìn cánh cổng đóng kÃn. Ngôi nhà vẫn như trong trà nhá»› cá»§a tôi, chỉ khác, đám hoa giấy dưá»ng như đã um tùm hÆ¡n, nó leo cả ra ngoà i những song sắt rà o và dưá»ng như không được cắt tỉa ngay ngắn. Tôi ngần ngại má»™t lúc rồi đưa tay ấn nút chuông Ä‘iện. Tôi không phải chỠđợi lâu, ở trong nhà đã có ngưá»i Ä‘i ra phÃa cổng. Có lẽ đấy là ngưá»i giúp việc, chị ta nhìn qua cá»a há»i :
- Cô tìm ai?
Tôi mỉm cưá»i, há»i :
- Dì Phương có nhà không chị? Tôi là cháu của dì ở Mỹ Tho lên.
Chị nói :
- Bà đi vắng rồi. Chỉ có cô Thư và cáºu Huy ở nhà .
Vừa nói chị vừa mở cánh cá»a nhá» bên cạnh cho tôi bước và o. Tôi thoáng trông thấy Thư ra đứng trước thá»m. Thư là con gái lá»›n cá»§a dì Phương, chị cá»§a Huy. Hình như Thư nhá» hÆ¡n tôi má»™t tuổi. Chẳng biết nó còn nhá»› tôi không.
Tôi theo chị ngưá»i là m Ä‘i và o, qua vuông sân rá»™ng. Bước chân cá»§a tôi ném trên sá»i không giấu được ná»—i ngại ngùng bối rối. Thư cÅ©ng nhìn tôi, con nhỠđẹp quá và khác xưa nhiá»u quá. Nó mặc bá»™ đồ ngá»§ mà u hồng có những cái hoa trắng lá»›n, trên tay có cầm cuốn sách.
Chợt Thư reo lên :
- A, chị Phiến. Phải chị Phiến không?
Tôi mỉm cưá»i vá»›i nó, gáºt đầu. Thư nhảy xuống thá»m nắm lấy tay tôi. Nó cưá»i khúc khÃch :
- Trá»i Æ¡i, chị lạ ghê, nhìn mãi má»™t lúc má»›i nháºn ra. Sao chị lên chÆ¡i mà không cho hay trước váºy?
- Tại đi gấp quá không cho hay kịp.
- Chị và o nhà đi. Mẹ Thư Ä‘i vắng trưa má»›i vá». Ở nhà chỉ có mình Thư và thằng Huy.
Chị ngưá»i là m định xách va ly cho tôi nhưng tôi già nh lấy. Thư dắt tôi và o nhà . hai đứa ngồi trong phòng khách. Thư nói :
- Tưởng cÅ©ng má»™t tuần nữa chị má»›i lên chứ? Mẹ Thư có nói chị sẽ lên ở trên nà y. Trá»i Æ¡i, tụi em mừng ghê. Có thêm chị thì vui biết bao nhiêu. Ở nhà chỉ có hai đứa nhiá»u khi buồn ghê gá»›m.
Tôi ngó quanh căn phòng khách sang trá»ng, rá»™ng gấp năm lần ngôi nhà cá»§a dượng Tư. Chị ngưá»i là m mang nước lên. Tôi không khát lắm nhưng vì Thư tôi cÅ©ng uống má»™t ngụm.
Thư há»i :
- Chị Ä‘i chuyến mấy giá» mà lên sá»›m quá váºy?
- Sáu giá».
- Lúc đó Thư còn ngủ khò. Sao không có dì cùng lên?
- Mẹ chị báºn. Bà Ãt khi Ä‘i đâu xa được.
- Phải có dì cùng lên chắc là vui hÆ¡n nữa. Chắc dì có thêm nhiá»u con, Thư chẳng biết gì hết.
Tôi cưá»i gượng :
- Chị có một lũ em đông như bầy chim. Mẹ chị phải quây với chúng suốt ngà y như cái chong chóng.
- Tội nghiệp dì ghê. Chắc dì già lắm nhỉ?
- Có lẽ.
- Lâu quá Thư không gặp dì.
- Bây giỠThư lớn và xinh quá. Chắc mẹ chị có gặp cũng nhìn không ra.
- Chị nhìn ra không?
- Ngá» ngợ, nhưng sau đó thì nháºn ra ngay.
Thư cưá»i giòn, nó láºt cuốn sách nhưng không nhìn và o. Tôi bối rối không biết nói gì thêm hÆ¡n là ngồi nhìn Thư chỠđợi. Má»™t lúc Thư nói :
- Bây giá» chị Phiến và o phòng Thư để va ly ở đó, thay quần áo. Trưa mẹ vá» sẽ tÃnh. Thư mở nhạc cho chị nghe nhé?
Thư dắt tôi vá» phòng nó. Căn phòng tháºt đẹp, đầy đủ tiện nghi gần như không thiếu má»™t thứ gì. Tá»§ áo, tá»§ sách, bà n há»c, bà n phấn. Máy nghe nhạc. Chiếc giưá»ng nệm trải drap trắng tinh. Cái tá»§ gá»n gà ng xinh xắn để ở góc phòng, trên đầu tá»§ lạnh là chiếc máy ti vi cỡ nhá». Thư chỉ cho tôi phòng thay đồ. Nó há»i :
- Chị thÃch ngh nhạc gì nhỉ?
- Nhạc tiá»n chiến.
- Còn nhạc ngoại quốc?
- Nhạc tình cảm êm dịu.
- Chị không ưa nhạc kÃch động à ?
- Không thÃch lắm.
Thư khoe :
- Thư có đủ hết.
Và nó Ä‘i thay và o má»™t băng nhạc tiá»n chiến cho tôi nghe. Cuốn băng nà y thu lại chương trình nhạc chá»§ đỠcá»§a Äà i phát thanh và o những tối thứ năm mà tôi và nhá» Thục vẫn thưá»ng nghe mê đến ná»—i quên há»c bà i. Giá»ng ngưá»i xướng ngôn viên nhẹ, êm, ngá»t ngà o tôi thÃch nhất, bây giá» lại được nghe bằng má»™t máy nghe nhạc tối tân không má»™t tiếng rè dù nhá» như trong radio, lại cà ng trở nên thu hút và là m tôi sung sướng như sống trong má»™t thứ hạnh phúc. Äây là cuá»™n băng thu lại những bà i hát trữ tình, được nhiá»u ngưá»i yêu thÃch cá»§a má»™t tác giả nổi tiếng chuên viết tình ca. Kể ra nhá» Thư cÅ©ng sà nh nghe nhạc, biết chá»n và biết thưởng thức. Nó là m tôi hà i lòng và thoải mái khi nằm thong thả trên chiếc giưá»ng rá»™ng êm ái thÆ¡m nhẹ mùi nước hoa cá»§a nó.
Thư bỗng nói :
- Quên nữa. Phải gá»i nhóc Huy sang cho nó biết chị lên chứ. Mấy hôm nó nhắc chị mà không hiểu nó có nhá»› không nữa. Cái thằng đó là vua đãng trÃ. Ba nói sau nà y nó sẽ là nhà thông thái. Nhóc Huy ức lắm. Chị xem nó giống y như... má»™t nhà hiá»n triết.
Thư cưá»i bá» Ä‘i. Má»™t lúc, có cả Huy và o. Tôi ngồi dáºy bối rối vuốt lại mái tóc khi Thư giá»›i thiệu. Huy lúng túng nói gì đó tôi không nghe rõ. Cáºu bé đỠmặt chà o tôi, lá»› ngá»› má»™t chút rồi lẻn mất. Thư cưá»i giòn nói :
- Nó mắc cỡ. Nó như con gái, chị thấy không?
Tôi nói :
- Nó cÅ©ng lá»›n quá. Gặp ngoà i đưá»ng chắc chị nhìn không ra đâu.
- Coi hiá»n váºy chứ Ä‘i chÆ¡i ghê lắm. Gồ ghá» nhất nhà đấy. Ba Thư la hoà i. Nó có mấy đứa bạn “quái chiêu†dá»… sợ.
- Anh chà ng để tóc dà i quá. Thêm cặp mắt kiếng cáºn to Æ¡i là to. Nước da trắng xanh, trông như là con gái.
- Nhà hiá»n triết Ai Cáºp đấy.
Tôi và Thư cùng cưá»i. Thư nằm xuống bên cạnh tôi. Sá»± thân máºt cá»§a nó là m tôi đỡ ngượng khi nằm trên má»™t chiếc giưá»ng lạ. Nó bá»—ng há»i tôi :
- Chị thÃch phòng Thư không?
Tôi gáºt đầu. Thư nói :
- Coi đầy đủ tiện nghi đấy. Nhưng có lúc Thư chán tất cả. Nhiá»u khi chỉ muốn bá» nhà đi.
Tôi thấy run sợ trước ý nghÄ© cá»§a Thư. Quả thá»±c từ xưa tá»›i giá», sống trong ngôi nhà cá»§a dượng Tư, tuy tá»§i thân ghê gá»›m nhưng chưa bao giá» tôi có ý định bá» nhà đi. Tôi quay nhìn sang đứa em há». Tôi ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u gì đã xui Thư có ý định đó. Thư còn bé quá, sống trong má»™t ngôi nhà sang trá»ng, được má»™t căn phòng riêng tiện nghi như thế nà y, tôi nghÄ© nó phải sung sướng. Ãt ra nó sung sướng hÆ¡n cả Thục.
Có tiếng chuông reo ngoà i cổng. Thư nhá»m dáºy ngó qua cá»a sổ nói :
- Có lẽ mẹ Thư vỠđấy.
Tôi lại cuống quÃt khi nghÄ© chút nữa đây sẽ gặp dì Phương. Quả tháºt tôi đã xa lìa tỉnh lỵ Mỹ Tho êm Ä‘á»m nhá» bé cá»§a tôi rồi. GiỠđây tôi Ä‘ang ở trong má»™t ngôi nhà lạ. Tất cả trước mắt Ä‘á»u xa lạ. Tôi bá»—ng nhá»› đến mẹ tôi và ứa nước mắt. Tôi tháºt sá»± xa mẹ rồi sao?
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

08-09-2008, 12:31 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Dì Phương nhá» hÆ¡n mẹ tôi hai tuổi, nhưng trông dì còn trẻ như má»™t ngưá»i đà n bà má»›i có con lần đầu. Äiá»u rất dể hiểu vì dì không ở trong trưá»ng hợp cá»§a mẹ tôi. Ngoại tôi sinh được ba ngưá»i con tất cả. Mẹ tôi, dì Phương, và cáºu Khiêm. Nhưng cáºu Khiêm chết lúc hai mươi tuổi vì má»™t cÆ¡n bạo bệnh. Còn lại hai chị em, dì Phương lại lấy chồng già u, hưởng sá»± sung sướng ngay từ hồi còn con gái má»›i bước vá» nhà chồng. Trái lại, mẹ tôi có gia đình là lao và o khó khăn vất vả. Ba tôi, ngưá»i đà n ông tôi chưa há» biết mặt, ngoà i và i ba lần nghe mẹ tôi kể lại má»™t cách mÆ¡ hồ, giản lược như má»™t câu chuyện không cần thiết. Bên ná»™i tôi còn và i ngưá»i bà con, há» già u có sang trá»ng, sống ở đây và ở tỉnh khác. Nhưng tôi không được biết gì hÆ¡n là những Ä‘iá»u đã biết rất vụn vặt mÆ¡ hồ.
Có lẽ mẹ tôi không muốn cho tôi biết. Bởi có cho biết cÅ©ng không là m sao hÆ¡n được khi tôi vẫn là đứa con gái mồ côi cha từ lúc nhá», ngoà i mẹ tôi, dì Phương, bà ngoại ở dưới quê, tôi không còn ai thân thuá»™c gần gÅ©i nữa. Mẹ tôi cÅ©ng còn trẻ, nhưng vẻ khắc khổ đã biến mẹ tôi thà nh má»™t ngưá»i khác dưới mắt nhìn cá»§a tôi, khi so sánh vá»›i dì Phương. Mẹ tôi là bức tượng đồng Ä‘en. Còn dì Phương lại là pho tượng thạch cao sang trá»ng, xinh xắn.
Trong một bữa ăn, dì nói với tôi :
- Ngoà i việc muốn cho con có má»™t tương lai sáng sá»§a hÆ¡n, má»™t Ä‘á»i sống sung sướng cá»§a má»™t đứa con gái lá»›n, có liên hệ máu má»§, dì còn có bổn pháºn vá»›i con.
Phải nói tháºt rằng bữa đó tôi hÆ¡i mếch lòng khi nghe dì Phương nói như váºy. Bổn pháºn? Dượng Tư há không có bổn pháºn cá»§a má»™t ngưá»i cha ghẻ đối vá»›i tôi sao? Tôi ghét hai tiếng ấy vô cùng. Bữa cÆ¡m đó tôi gần như bị nghẹn ở cổ, tôi phải nhìn xuống chân mình để dằn ná»—i ấm ức có thể là m cho tôi báºt khóc. Có thể là dì Phương vô tình, nhưng cÅ©ng có thể tôi chỉ là đứa ăn bám từ nhà nà y đến nhà khác. Bản tÃnh tôi không thÃch là m buồn lòng ngưá»i khác nên tôi âm thầm chịu đựng ná»—i tá»§i thân cá»§a mình như từ lâu tôi đã từng chịu dá»±ng. Nhưng phải công nháºn rằng dù sao sống ở đây tôi cÅ©ng thoải mái hÆ¡n. Tôi sống sung sướng đủ má»i thứ nếu gạt bỠđược mặc cảm cá»§a má»™t đứa con gái xấu xÃ, bÆ¡ vÆ¡, lạc loà i.
Nhà không đông ngưá»i. Rất vắng nữa là khác. Chồng dì Phương, dượng Qúy, tôi cÅ©ng gá»i là dượng Ba, theo thứ cá»§a dì Phương, thưá»ng rất báºn việc. Dượng chỉ ở nhà và o má»™t buổi sáng chá»§ nháºt. Còn các ngà y khác thì dượng Ä‘i vá» bất thưá»ng. Dượng có xe nhà riêng, má»™t chiếc xe du lịch mà u Ä‘á», kiểu thể thao rất xinh xắn. Ngà y nà o dượng cÅ©ng ăn mặc chỉnh tá», sang trá»ng, com lê, cà vạt, xách cặp da và vá»™i và ng như Ä‘i dá»± má»™t buổi há»p quan trá»ng. Dì Phương cÅ©ng thưá»ng vắng nhà luôn, dì cÅ©ng có xe riêng, má»™t chiếc mà u trắng. Chiếc P.404 vá»›i má»™t ông tà i xế, xe nà y dùng để đưa Thư và Huy tá»›i trưá»ng và đón vá». Và để dì Phương Ä‘i công việc cá»§a dì. Ngưá»i giúp việc là chị Cúc. Chị cÅ©ng đã quen vá»›i tôi. Tôi cÅ©ng thưá»ng xuống nói chuyện vá»›i chị cho đỡ buồn những khi ở nhà đi vắng hết.
Tôi đã ở riêng trong má»™t căn phòng, bên cạnh phòng cá»§a Thư. Căn phòng cÅ©ng khá xinh xắn, cÅ©ng có tá»§ áo, bà n há»c, bà n phấn, bà n viết. Nhưng Ä‘iá»u là m tôi sung sướng nhất là được ngá»§ riêng má»™t mình, không còn chung đụng vá»›i những đứa em nghịch phá, ngá»§ mÆ¡ la hét chòi đạp lung tung là cả má»™t mÆ¡ ước lá»›n đối vá»›i tôi rồi. Dì Phương nói sẽ mua cho tôi chiếc máy cassette để nghe nhạc nhưng tôi không thÃch. Vả lại, nếu cần, sang phòng Thư nghe ké cÅ©ng được. Bà n phấn tôi bà y những lá» nước hoa Thư cho, hay dì Phương cho, thêm má»™t bình hoa và con búp bê da đỠtóc hung Ä‘ang nghe Ä‘iện thoại, chiếc ghế thấp để ngồi ngắm mình trong gương chải tóc. Những thứ phấn son tôi chỉ ngắm chứ chưa há» dùng bao giá». Tất cả Ä‘á»u đắt tiá»n đến ná»—i là m tôi xót ruá»™t. Tôi đã hoà n toà n sống riêng rẽ, có sá»± tá»± do cá»§a má»™t đứa con gái lá»›n. Ngồi nghÄ© lại lúc còn ở trong ngôi nhà cá»§a dượng Tư, tôi phải sống chung đụng vá»›i những đứa em tháºt là bất tiện và ngượng. Nhưng ở đó tôi có niá»m vui riêng. Ở đây tôi hoà n toà n má»™t mình. Nhiá»u khi Ä‘i, đứng, nằm ngồi ngắm căn phòng cá»§a mình, tôi tưởng Ä‘ang sống trong mÆ¡. Tôi đã trổ tà i bà y biện căn phòng, nhá» Huy phụ sắp xếp lại từng thứ đồ vặt, căn phòng trở nên khác lạ, đẹp mắt, gá»n gà ng hÆ¡n trước, khiến Thư và Huy phải ngạc nhiên.
Dượng Qúy đã nạp hồ sÆ¡ xin chuyển trưá»ng cho tôi. Hôm qua dượng báo tuần tá»›i sẽ Ä‘i há»c. NghÄ©a là ngà y đầu tuần, thứ hai. Tôi há»c trưá»ng Trưng Vương, thay vì trưá»ng Minh Khai như lúc đầu đã định. Như váºy, tôi còn đúng má»™t tuần để sá»a soạn, và chuẩn bị tinh thần để và o trưá»ng má»›i, lá»›p má»›i, bạn bè Ä‘á»u má»›i.
Sáng nay trước khi Ä‘i vắng, dì Phương đã cho tôi má»™t khoản tiá»n và dặn tôi Ä‘i xuống phố mua sắm. Cầm món tiá»n lá»›n trong tay tôi ngỡ ngà ng đến lúng túng không biết chá»— nà o mà cất. Chiếc bóp nhá» cá»§a Thục cho tôi hôm chia tay đã căng đầy vá»›i những tá» giấy bạc xanh đỠvui mắt. Sách vở tôi chỉ mua thêm và i cuốn thiếu từ đầu năm. Quần áo hôm Thư dẫn tôi Ä‘i may, hay mua sắm cÅ©ng đã tạm đủ. Những chiá»c áo dà i trắng má»›i tinh treo trong tá»§ áo má»›i là m tôi sung sướng ngắm hoà i. Những bá»™ đồ tây chưa dám mặc, rồi già y dép nhiá»u kiểu cÅ©ng là m tôi khá lúng túng. Bao nhiêu thứ đó cÅ©ng là m tôi chóng mặt, loay hoay không chá»n lá»±a nổi mà dì Phương còn bảo mua sắm thêm. Tôi đã muốn từ chối khi dì cho tiá»n nhưng sợ là m dì buồn giáºn. Tôi há»i ý kiến Thư, nó bảo thiếu gì thứ để mua. Tôi quả tháºt không biết mua sắm những gì khi thấy như thế cÅ©ng là quá đầy đủ. Tôi có vẻ như là má»™t đứa con gái nhà già u chÃnh hiệu.
Khi thay đồ Ä‘i phố, Thư nhìn thấy tôi mặc áo dà i liá»n kêu lên ngạc nhiên :
- Cũng lại áo dà i! Quần tây và áo pull của chị đâu không mặc?
Tôi cưá»i, đỠmặt :
- Không quen, kỳ quá.
- Phải mặc thá» Ä‘i chứ. Äi phố Thư chỉ mặc đồ tây cho tiện. Ão dà i chỉ mặc khi Ä‘i há»c thôi.
- Như thế nà y được rồi. Chiếc áo dà i má»›i cÅ©ng là m mình ngượng cứng ngưá»i.
Thư cương quyết chối bỠý kiến tôi :
- Không được. Chị phải mặc đồ tây.
Hai đứa chẳng lẽ má»™t đứa theo cổ má»™t đứa theo kim. Cái mà n cổ kim hòa Ä‘iệu nà y ra đưá»ng không hấp dẫn tà nà o. Và Thư mở tá»§ lấy đồ tây ra bắt tôi phải thay liá»n. Phải nói là tôi đứng hà ng giá» trong phòng cÅ©ng chưa dám ló mặt ra, đợi đến khi Thư nhà o và o phòng lôi tôi ra, tôi má»›i miá»…n cưỡng bước ra. Nó bắt tôi đứng, Ä‘i qua, Ä‘i lại, lui tá»›i và i báºn cho nó ngắm nghÃa và khen loạn xạ là m tôi muốn độn thổ.
Nó bảo :
- Chị mặc áo dà i cũng nhất mà đồ tây cũng gồ ghỠnhư ai. Nước da chị không trắng nhưng đó là mơ ước của mấy con nhỠở đây. Tụi nó đi tắm hồ, tắm biển phơi nắng cho da đổi mà u, nhưng là m sao bằng nước da tự nhiên của chị.
Tôi áp hai bà n tay lên mặt mình để nghe mạch máu nóng ran :
- Da bánh máºt.
Thư lắc đầu :
- Không phải. Da nâu và ng kiểu các cô đà o chiếu bóng in hình trong lịch. Tụi nó mơ ước nước da nà y lắm.
Tôi há»i Thư cho đỡ ngượng :
- Mang già u kiểu nà o đây Thư?
Thư lôi đôi già y đế cao năm phân mà u nâu ra bắt tôi xá» chân và o. Nó ngắm nghÃa rồi tươi cưá»i nói :
- Ão pull sợi trắng ngắn tay, quần tây Ä‘en, già y da nâu, được rồi.
- Ão dà i vẫn hÆ¡n.
Tôi vừa nói vừa cưá»i nhìn chiếc áo dà i mà u hoà ng háºu có những hoa tròn chìm được Thư mắc trả và o trong tá»§ áo. Chiếc áo dà i nà y may ngắn, cÅ©ng mốt lắm chứ bá»™. Như thế đã là quá má»›i vá»›i tôi rồi, huống gì mặc đồ tây. Tôi vừa Ä‘i vừa há»i Thư cho đỡ ngượng :
- Coi chị có nhà quê lắm không?
Thư gạt phăng :
- Nhất. Nhiá»u đứa nhà quê gấp trăm ngà n lần chị.
Thư cÅ©ng mặc patte và áo pull như tôi, nhưng khác mà u. Con nhá» trẻ trung tươi mát như má»™t trái chanh cốm. Ão mà u rêu non, quần mà u tÃm thẫm. Già y cá»§a nó cùng mà u áo. Thư đẹp chói chang lá»™ng lẫy bên cạnh tôi. Con nhá» hồn nhiên tung tăng như má»™t con chim dẫn tôi xuống phố.
Lúc Thư dắt chiếc xe Honda ra sân, Huy từ trong nhà chạy ra há»i :
- Äi đâu mà vui vẻ thế chị?
Tôi đáp :
- Äi phố.
- Cho tháp tùng với.
Thư nhăn mặt chỉ và o chiếc giá» phÃa trước đầu xe nói :
- Mi ngồi lên đây nè nhóc.
Huy cưá»i :
- Có đi ciné không?
- Chưa biết. Phim gì hay?
- Em hướng dẫn đi.
- Còn khuya.
Thư nhăn mÅ©i vẫy tôi. Äợi tôi ngồi xong xuôi, Thư đạp số vừa vá»t xe ra cổng, vừa quay lại nói :
- Ở nhà tụng Ä‘i nhà hiá»n triết Ai Cáºp, ta sẽ mua cho cái kem cốc.
Thư mạnh dạn. Nó chạy xe nhanh khiếp đảm là m tôi phải kêu lên :
- Vừa thôi. Không sợ té gãy răng sao?
- Như thế cũng chưa nhanh đâu chị. Nếu có một đứa con trai nà o kè theo. Thư còn chạy nhanh hơn nữa. Nó theo không kịp thì thôi.
- Chị sợ quá.
- Chị phải chạy xe nhanh như thế má»›i được, không thì con trai nó Ä‘eo dÃnh, bá»±c lắm. Mà chị biết chạy Honda chứ?
Tôi cưá»i :
- Chị chỉ biết chạy... xe đạp.
- Bây giỠcũng có một loại xe đạp xinh lắm. Hôm nà o Thư kêu mẹ mua cho mỗi đứa một chiếc.
- Mua là m chi nhiá»u váºy. Má»™t chiếc để mình Thư Ä‘i thôi, có Ä‘i đâu chị Ä‘i nhá».
- Mỗi đứa một chiếc đi mới vui.
Thư vừa chạy xe vừa chỉ đưá»ng cho tôi. Ngồi phÃa sau tôi cố nhá»›, nhưng chắc phải còn lâu lắm má»›i thuá»™c tên những con đưá»ng mà Thư đã chạy xe qua. Tôi yêu con đưá»ng có hai hà ng me Ä‘an ngá»n trên đầu che gần hết nắng cho con đưá»ng mát rượi, Ä‘en bóng trước mắt. Ở tỉnh tôi, ÄÆ°á»ng lá»›n quá nên me không Ä‘an ngá»n vá»›i nhau được. Ở đây đưá»ng không lá»›n lắm nhưng dà i, có lúc tưởng Ä‘i hoà i không tá»›i. Tôi ngồi phÃa sau tha hồ ngắm nhà cá»a hai bên đưá»ng, những chiếc xe Ä‘i ngược chiá»u hay chạy cặp phÃa sau. Có lẽ cÅ©ng còn lâu lắm tôi má»›i dám chạy xe trên những con đưá»ng như thế nà y.
Thư nói :
- Äi ciné không chị Phiến?
Tôi trả lá»i lÆ¡ đễnh :
- Tùy Thư.
- Äi ciné xong ra dạo má»™t vòng các thương xá. Hôm nay hình như Rex chiếu phim hay.
- Nhưng có vỠnhà trễ lắm không?
- Trễ thì trễ chứ ăn nhằm gì?
- Dì rầy hai đứa.
Thư cưá»i khúc khÃch :
- Không có chuyện đó đâu. Tụi nà y được tá»± do Ä‘i chÆ¡i, Ä‘i há»c. Äi bao gìỠvá» cÅ©ng được nhưng đừng muá»™n quá.
- BIết thế nà o là muộn quá?
- Nghĩa là đừng đi đến khuya hay cả đêm.
Tôi há»i :
- Có khi nà o Thư Ä‘i như váºy chưa?
- Có, má»™t lần. Bị la quá là m con nhá» rét. Lần đó Thư giáºn mẹ, bá» Ä‘i lang thang vá»›i con nhá» bạn. Äi ăn, Ä‘i ciné lòng vòng chán tá»›i khuya vá» nhà nó ngá»§ luôn. Tỉnh bÆ¡.
- Dì có đi kiếm không?
- Có, nhưng Thư nhiá»u bạn quá, tìm sao ra. Sáng Thư mò vá».
- Có bị ăn đòn?
- Không. Bị “dÅ©a†má»™t tráºn tÆ¡i bá»i. La xong, mẹ ngồi khóc. Thư cÅ©ng khóc theo. Chả hiểu là m sao, nhưng thà mẹ đánh còn chịu được chứ mẹ khóc Thư chịu hết nổi. Từ đó nhá»› tá»›i những giá»t nước mắt cá»§a mẹ khóc là Thư chùng bước.
- Thư cÅ©ng quá trá»i.
- Nhiá»u lúc chán, Thư muốn phá phách tưng bừng, chị có như váºy không?
- Có, nhưng chị không giống như Thư, nghĩa là chị không phá phách hay đi lang thang.
- Thế chị là m gì?
- Im lặng chịu đựng. Hoặc ngồi khóc.
Kiếm một chỗ nà o đó ngồi khóc một mình không cho ai hay.
- Váºy là chị hay quá. Thư không là m như thế được.
- Nhưng tại sao Thư lại buồn chán?
Thư cưá»i giòn :
- Không biết nữa.
Thư gá»i xe và o chá»— giữ xe. Nó dẫn tôi Ä‘i bá»™ dá»c vỉa hè đông nghẹt ngưá»i.
Tôi nói :
- Äông quá.
- Thiên hạ ở đây vẫn dung dăng dung dẻ vá»›i nhau. Thư thÃch Ä‘i phố để ngắm thiên hạ.
Má»™t và i ông con trai nhìn tôi và Thư bằng cặp mắt háo hức. Äiá»u nà y là m tôi thấy vui má»™t chút vì Ãt ra mình cÅ©ng không đến ná»—i nà o bị lạc mất giữa thiên hạ. Con nhá» ma lem quê mùa cá»™c kệch nà y cÅ©ng có ngưá»i nhìn đấy chứ. Thư thúc nhẹ và o hông tôi, cưá»i tinh nghịch :
- Tụi nó đá lông nheo với chị đấy.
- Chỉ sợ có ông rớt cặp mắt kiếng.
Thư cưá»i giòn, tiếng cưá»i cá»§a nó đẩy tôi cưá»i theo. Tôi thấy vui khi Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thư. Con nhá» buồn vui, giáºn há»n Ä‘á»u để ngoà i da. Nó không là m bá»™ như những đứa con gái khác - những đứa con gái nhà già u mà tôi thưá»ng gặp.
- Chị sợ đám đông, Thư ạ. Äi mãi giữa thiên hạ mình bị chóng mặt mất.
- Mình có Ä‘i mãi đâu. Dẫn chị Ä‘i giá»›i thiệu... vá»›i thiên hạ má»™t tÃ. Váºy chứ cÅ©ng có khối ngưá»i đêm nay vá» ngá»§ nằm mÆ¡ rồi đấy nhé.
Tôi ngượng, cấu khẽ cưá»m tay nó. Thư nói :
- Thư cũng ghét diễu ngoà i phố.
- Thế mà thÃch nhìn thiên hạ?
- ThÃch ngồi trong má»™t quán nước có cá»a kiếng cÆ¡. Ở đó mà chiêm ngưỡng thiên hạ chÆ¡i.
- Thư dám ngồi quán một mình à ?
- Khùng lên Thư dám như thưá»ng, chứ ngán ai?
Nhưng Ãt khi lắm. Khi thì kéo và i nhá» bạn há»™ tống. Khi bắt thằng nhóc Huy, nhà hiá»n triết Ai Cáºp đó. Äi má»™t mình sẽ là cái Ä‘Ãch để thiên hạ gá»i con mắt và o. Sợ lắm. Khiếp đảm lắm.
Thư rùn vai. Con nhá» có Ä‘iệu bá»™ là m dáng cố tình má»™t cách hết sức dá»… thương. Tôi hiểu tôi đã qua cái thá»i cá»§a Thư, hay Ãt nhất tôi cÅ©ng không thể bắt chước Thư. Con nhá» mi nhon quá.
Tôi bỗng vui vẻ đùa nghịch với Thư :
- Tụi con trai có đứa nà o héo tim vì cái vẻ tươi mát của Thư chưa? NhỠnhư một trái táo ấy.
- Em là trái chanh muối. - Thư cưá»i.
- Không. Chị mới là trái chanh muối.
- Chanh muối là m mát cổ, thấm giá»ng, Ä‘áºm đà lắm à .
Hai đứa cưá»i giòn. Thư dắt tôi và o rạp chiếu bóng. Tôi biết rạp nà y là rạp sang trá»ng nhất. Rạp rá»™ng mênh mông. Từ ngoà i cái nắng hâm hấp nóng cá»§a buổi sáng bước và o, tôi thấy mát hẳn vá»›i hÆ¡i lạnh từ trong rạp tá»a ra. Tôi đứng lÆ¡ ngÆ¡ ngó lên những bức hình tà i tá» treo trên tưá»ng cao. Phim sắp chiếu. Tôi không rà nh lắm vá» các tà i tá». Phim tôi cÅ©ng không rà nh. Phim nà o hay thì Ä‘i. Xem xong là quên. Các tà i tá» tôi không thuá»™c nằm lòng như những bà i há»c. Thư thì rà nh hÆ¡n. Nó chỉ cho tôi những tấm hình tà i tá», ngưá»i nà o phim nà o, còn sống hay đã chết. Cuá»™c Ä‘á»i há» ra sao, hình như con nhá» biết hết.
Tôi cưá»i :
- Chị nhà quê lắm.
Thư nói :
- Chị khiêm nhưá»ng quá trá»i.
Rồi nó Ä‘i tá»›i chá»— mua vé. Má»™t lúc sau nó mang tá»›i hai cái vé mà u Ä‘á». Nó quay quay hai cái vé trong tay và kéo tôi tá»›i chá»— bán kem. Thư mua hai cái kem ốc. Phải nói là tôi hÆ¡i ngượng khi phải mút kem trước mặt thiên hạ, mặc dù ở dưới Mỹ Tho tôi vẫn thưá»ng ăn kiểu đó khi Ä‘i vá»›i lÅ© bạn cá»§a mình. Ở đây lạ đất, lạ ngưá»i. Tôi nghÄ© như thế và cưá»i má»™t mình. Thư mút kem ngon là nh. Tôi cÅ©ng phải là m theo nó khi đã bước qua khá»i ông soát vé Ä‘en đủi, to lá»›n, mặc bá»™ đồ ka ki trắng.
Thư dắt tay tôi lên lầu. So vá»›i rạp chiếu bóng nà y, mấy cái rạp ở dưới tỉnh tôi giống như cái há»™p bá» túi. Chiếc há»™p dế cá»§a trẻ con chÆ¡i thì đúng hÆ¡n. Thư nắm tay tôi, hai đứa bước lên những báºc thang trÆ¡n trợt bóng loáng dưới ánh đèn mỠảo trên tưá»ng lạnh băng. Chúng tôi và o kịp xuất, trên mà n ảnh Ä‘ang chiếu phim quảng cáo.
Ngưá»i dẫn ghế rá»i đèn pin đưa chúng tôi và o chá»— ngồi. Má»™t lúc sau tôi má»›i nhìn rõ chung quanh. Rạp không đông lắm, vẫn có những hà ng ghế trống. Tôi thấy thoải mái khi rá»i bỠđược cái ồn à o bụi bặm cá»§a thà nh phố bên ngoà i. Tiếng máy lạnh chạy rì rì là m tôi cứ tưởng bên ngoà i trá»i mưa. Tôi không hiểu sao như váºy. Tôi vẫn thưá»ng há»i Thục khi Ä‘i vá»›i nó và o rạp chiếu bóng. Nhá» Thục cưá»i bảo tôi “mi sống vá»›i ảo tưởng đóâ€. Tôi ngạc nhiên, bởi vì tôi nghÄ© tôi thá»±c tế hÆ¡n ai hết. Ãt nhất là hÆ¡n Thục.
Rá»i khá»i rạp chiếu bóng trá»i đã trưa. Thà nh phố mang cái vẻ thiếu vắng giả tạo. Má»™t vẻ nghỉ ngÆ¡i có sắp đặt cá»§a má»™t cá»— máy chạy thưá»ng xuyên. Bầu trá»i cao nhiá»u mây, và nắng chói gắt rá»i qua bóng cây xuống mặt đưá»ng như cÅ©ng muốn bốc lá»a. Tôi lấy kiếng râm Ä‘eo và o mắt, còn Thư vẫn tỉnh bÆ¡. Tôi bị cáºn nhẹ cÅ©ng cần Ä‘eo kÃnh rồi nhưng vì lưá»i biếng Ä‘i Ä‘o mắt, chá»n kÃnh, nên cứ bá» qua mãi. Tôi hiểu chẳng mấy chốc mắt tôi sẽ lên độ. NghÄ© tá»›i lúc phải mang má»™t cặp kÃnh cáºn sáng loáng như tấm gương soi, tôi ngại vô cùng. Mặt tôi có cặp kÃnh cáºn trang Ä‘iểm, trá»i ạ, rồi chẳng hiểu nó giống ai?
Thư dắt tay tôi qua đưá»ng. Tôi vẫn sợ những chiếc xe phóng bất tỠở thà nh phố nà y. Há» chạy như biểu diá»…n xiếc và như sắp đâm sầm và o bất cứ ai. Buổi trưa, đưá»ng vắng, nhưng nếu không có Thư chắc chưa biết khi nà o tôi má»›i qua được cái chiá»u ngang không lá»›n lắm ấy cá»§a con đưá»ng trước mặt.
Thư cưá»i há»i tôi :
- Phim hay chứ?
Tôi trả lá»i lấy có :
- Cũng được.
- Như váºy là khá nhất trong tuần nà y rồi đó.
Tôi đùa :
- Khá nhất trong năm má»›i thú. Chị sợ xem phim dở hay trung bình chỉ là m mất thá»i gian cá»§a mình.
Thư chắc lưỡi nhìn tôi :
- Chị khó tÃnh ghê.
Tôi là m ra vẻ ngưá»i lá»›n :
- Äôi khi phải táºp khó tÃnh vá»›i mình, nhỠạ.
Hai đứa vòng vòng thương xá Tax. Những cá»a hà ng lấp lóa ánh đèn. Những món hà ng bà y biện đẹp mắt trong tá»§ kÃnh sáng choang. Má»™t và i cá»a hà ng vải. Thư cứ dắt tôi vô hết chá»— ná» tá»›i chá»— kia. Tôi bảo Thư :
- Chị không mua vải nữa đâu. Quần áo như thế đủ rồi. Mua thêm để đắp hay chi?
Thư nói tỉnh :
- Cái gì hay thì mình mua.
- Nếu thế thì cái gì với chị cũng hay hết.
Thư quơ tay :
- Thì mua hết.
- Trá»i ạ.
Thư ngó tôi, con nhá» nheo mắt đùa nghịch. Äi lung tung mà tôi chẳng biết mua gì. Thư bắt tôi chá»n và i thứ nhưng tôi chỉ lắc đầu quầy quáºy. Nó mua cho tôi chiếc gương nhá», cái lược mịn để gỡ tóc. Coi ra, tôi thÃch những món lặt vặt nà y hÆ¡n. Và tôi cÅ©ng vừa nghÄ© đến má»™t món quà cho nhá» Thục. À, không nói gì hết, mua rồi bá» và o chiếc há»™p gói giấy hoa đẹp mắt, gá»i bằng đưá»ng bưu Ä‘iện. Con nhá» phải ngạc nhiên trố mắt ra khi nháºn. Tôi sung sướng quá. Thục Æ¡i, lúc nà y ta nhá»› mi ghê. Có hiểu cho không?
Tôi nói với Thư :
- Chị muốn mua một hộp phấn, thứ dễ thương nhất để tặng một nhỠbạn. Thư chỉ chỗ chị mua đi.
- Sao không cho chị mà cho bạn?
- Chị có phần cá»§a Thư, cá»§a dì cho, dư sức xà i đến... Tết. Chị có nhá» bạn dá»… thương lắm. Nó cÅ©ng Ãt khi dùng phấn nhưng con gái nháºn quà nà y chắc thÃch lắm.
- Äến đây.
Thư dắt tôi tá»›i hiệu mỹ phẩm quen. Có lẽ là quen cả Thư lẫn dì Phương nên há» niá»m nở lắm. Lại là hai ông... Chà Và còn trẻ măng má»›i chết. Hai ông nà y ngó tôi hÆ¡i kỹ là m tôi cứ cúi mặt nhìn và o tá»§ kÃnh miết. Tôi lạ lắm sao? Thư nói chuyện lăng xăng vá»›i hai ông Chà Và . Giá»ng há» nói tiếng Việt Nam lÆ¡ lá»› tháºt buồn cưá»i. Thư chỉ cho tôi xem má»™t hiệu phấn. Äó là má»™t há»™p phấn nhá» hình tròn, bằng gá»— Ä‘en bóng, mà u hồng phá»›t nhẹ, mùi thÆ¡m dịu, tháºt dá»… thương. Nó há»i tôi :
- Hiệu nà y được chưa?
Tôi cầm há»™p phấn nhá» nghiêng qua ngiêng lại ngắm nghÃa, cưá»i :
- ÄÆ°á»£c. Thư chá»n là nhất rồi.
- Nhưng chị phải thÃch má»›i được chứ.
- Chị đồng ý và chắc nhá» bạn chị cÅ©ng thÃch.
Thư kêu ngưá»i bán hà ng gói giấy cadeau cho tôi. Há»™p giấy được thắt chiếc dây nÆ¡ mà u đỠđẹp mắt. Tôi trả tiá»n. Hai đứa lại Ä‘i nÆ¡i khác.
Tôi bảo với Thư :
- Tá»›i nhà sách chị mua và i cuốn, mua chi đồ dùng lặt vặt phà tiá»n.
Thư cưá»i :
- ÄÆ°á»£c. Chị là công chúa... hà tiện đấy nhé.
Hai đứa lại tá»›i nhà sách. Trong lúc tôi lá»±a mua và i cuốn truyện để Ä‘á»c, Thư đứng bên ngoà i. Má»™t lúc mua xong, trở ra tôi thấy Thư đứng nói chuyện vá»›i má»™t ông con trai có ria mép giống tà i tá» nà o đó tôi quên mất tên. Tôi định tránh Ä‘i, nhưng Thư đã nhìn thấy, gá»i tôi lại để giá»›i thiệu. Thư cưá»i :
- Chị Phiến cá»§a Thư, con ngưá»i dì. Và anh Trâm, bạn cá»§a Thư.
Tôi chà o cái ông Trâm đó mà không giấu được nụ cưá»i cá»§a mình. Con trai gì mà tên như con gái. Lại để râu mép. ÄÆ°á»£c má»™t cái là anh chà ng cÅ©ng cao ráo sạch sẽ, không để tóc quá dà i như nhà hiá»n triết Ai Cáºp Huy cá»§a chúng tôi.
Anh chà ng Trâm ngó tôi dè chừng như đã thấy nụ cưá»i cá»§a tôi rồi váºy. Nhưng không biết anh chà ng có hiểu nổi ẩn ý cá»§a nụ cưá»i đó?
- Hai cô bé đi đâu đây?
- Còn Ä‘i đâu nữa? Ở trong nhà sách thì chỉ Ä‘i mua sách. Thư ranh mãnh trả lá»i.
- Tiểu thuyết?
- Anh Ä‘oán sao? Tụi nà y ghiá»n tiểu thuyết hả?
Trâm cưá»i như xin lá»—i :
- Thì Ä‘oán váºy.
- Äoán ẩu. Ngưá»i ta mua sách há»c võ. Má»™t ngà n lẻ má»™t thế tá»± vệ và nháºp môn... Hiệp khà đạo đấy.
Thư đùa quả là ác. Tôi cưá»i khúc khÃch. Anh chà ng Trâm có vẻ quen vá»›i lối đùa nghịch cá»§a Thư nên cÅ©ng cưá»i theo :
- Chắc Thư ném tôi một cái thì tôi bay.
- Chẳng những thế, anh còn tan ra thà nh bụi.
- Tôi cũng muốn tan ra thà nh bụi lắm.
Kể ra anh chà ng Trâm nà y nói chuyện cÅ©ng được. Nhưng tôi Ä‘oán anh kém thông minh. Tôi có kiêu không khi nháºn xét ngưá»i ta như váºy? Khi ngưá»i ta nói thế thì ngược lại mình thông minh ư? Tôi đã từng được và i nhá» bạn cho cái chức đó. Nhưng con gái thông minh quá cÅ©ng không được. Thông minh vừa thôi. Tôi chỉ dám nháºn như váºy. Nhưng cÅ©ng có lúc tôi cÅ©ng nghÄ© là mình ngu lắm. Nhất là xá» sá»± trong tình cảm. Tôi thưá»ng thua thiệt bạn bè mặt nà y. Và chỉ có nước khóc cho đỡ ấm ức.
- Phiến mua sách xong chưa?
- Dạ xong rồi.
- Hai ngưá»i còn Ä‘i đâu nữa không?
Thư cưá»i :
- Chắc là đi... vá». Trưa rồi.
- Có ý kiến gì khi tôi má»i uống nước. Cả hai?
Thư ngó tôi. Có lẽ nó muốn há»i ý kiến cá»§a tôi. Nhưng tôi cÅ©ng chả biết mình nghÄ© gì. Há» quen nhau, có vẻ thân. Phải để Thư quyết định. Tôi im lặng. Thư hiểu ý. Nó trả lá»i :
- Tiện anh má»i hay có ý định má»i?
- Có ý định má»i, Thư còn là m bá»™ khó nữa.
- Khó chứ. Vì còn chị ngưá»i ta nữa.
Trâm ngó tôi cưá»i. Nụ cưá»i tá» vẻ thân thiện.
Tôi nói :
- Äôi khi, chị chả ăn nhằm gì.
Cả ba cùng cưá»i vá»›i nhau. Tôi Ä‘i bên cạnh Thư, nhưá»ng cho nó Ä‘i giữa, cạnh anh chà ng Trâm.Tôi chưa biết anh chà ng cho chúng tôi uống nước ở đâu. Tôi ngại và o má»™t cái quán đông nghẹt ngưá»i, mặc dù cÅ©ng Ä‘ang khát nước. Nếu không có anh chà ng Trâm má»i, tôi cÅ©ng định rá»§ Thư và o má»™t cái quán nà o đó, trước khi vá» nhà .
Thư và anh chà ng Trâm nói chuyện vá»›i nhau. Tôi chỉ im lặng Ä‘i theo bên cạnh, không báºn tâm lắm. Những cuốn sách và chiếc há»™p quà cá»§a Thục là m hai tay tôi nghe nặng. Nắng giữa trưa nóng gắt, những sợi tóc như hÆ¡ trên lá»a. Tôi muốn tách ra khá»i má»i ngưá»i chung quanh để được Ä‘i má»™t mình, má»™t con đưá»ng, dưới bóng râm cá»§a những hà ng me Ä‘an ngá»n. Nhưng còn Ä‘i đâu nữa, cái nắng trưa và không gian ngá»™t ngạt cá»§a thà nh phố nà y là m tôi mệt nhoà i. Tôi nhá»› cái thoáng đãng và ngá»n gió thổi từ triá»n sông quê mình xưa và ngáºm ngùi. Ôi quê nhà tôi xa lắc rồi sao?
- Mình và o đây.
Tôi giáºt mình nháºn ra ngôi quán lúc nãy tôi và Thư đã Ä‘i qua. Nó nằm ở góc thương xá. Cá»a kiếng. Tôi hÆ¡i yên tâm khi nhìn và o thấy quán vắng tanh. Má»™t và i ngưá»i ngồi đó ngó ra đưá»ng vá»›i vẻ lÆ¡ đãng, mệt má»i. Trâm đẩy cá»a cho chúng tôi bước và o. Thư chá»n bà n. Cả ba ngồi xuống. Tôi nhìn ra con đưá»ng Nguyá»…n Huệ trước mặt, mấy cái kiosque thu băng nhạc Ä‘ang và o giá» nghỉ trưa. Chỉ còn tiếng nhạc trong quán rá»i rạc, buồn bã.
- Thư và Phiến uống gì?
Thư nói :
- Nước ngá»t Ä‘i anh.
Tá»± nhiên tôi há»i :
- Ở đây có chanh Rhum không?
- Có chứ.
- Anh cho ly đá chanh, nhá» và i giá»t Rhum.
Trâm gá»i chai bia cho anh chà ng và thức uống riêng biệt cho tôi và Thư.
Lúc ngưá»i hầu bà n mang thức uống ra đặt trước mặt má»i ngưá»i, tôi nghÄ© có lẽ tôi hÆ¡i khùng khi gá»i nước chanh có pha rượu.Tôi chá» má»™t biểu hiện ngạc nhiên ở anh chà ng Trâm, nhưng hình như anh chà ng không để ý, cứ rót bia và o ly, uống má»™t hÆ¡i rồi ngó tôi. Thư quay viên đá chạy vòng vòng miệng ly. Tôi ngáºm chiếc muá»—ng thầm Ä‘o nồng độ cá»§a rượu. May quá, chả ai dại gì pha nhiá»u rượu và o cho tôi.
Thư nói :
- Thư không uống được chanh Rhum. Ai ngỠchị uống được thứ nà y.
Tôi cưá»i :
- Má»™t hôm Ä‘i uống cà phê vá»›i nhá» bạn, nó kêu thứ nà y uống thá». Thấy ngon và thÃch luôn.
Trâm nói :
- Nhá» em tôi cÅ©ng ghiá»n nữa là khác. Nó thưá»ng lên cắp rượu cá»§a ông già pha và o ly chanh muối mà pha Ä‘áºm nữa.
Tôi cưá»i, uống má»™t chút nước thÆ¡m thÆ¡m mà đắng tê ở đầu lưỡi đó. Và má»™t lúc sau khi gần hết ly nước tôi thấy đỡ mệt khi nghÄ© tá»›i cái nắng ở ngoà i đưá»ng. HÆ¡i lạnh trong quán vừa phải. Má»™t chá»— ngồi yên tÄ©nh. Như thế được lắm. Và tôi không còn đói bụng nữa.
Vừa thức dáºy, chị Cúc gõ và o cá»a phòng trao cho tôi má»™t bức thư. Nhìn nét chữ tôi biết ngay là thư cá»§a Thục. Con nhá» kể váºy mà cÅ©ng siêng đáo để. Nó chịu khó biên thư cho tôi má»—i tuần. Thư nà o cÅ©ng dà i ngoằng, Ãt nhất cÅ©ng bằng đưá»ng từ đây vá» Mỹ Tho. Thục bảo nhá»› mi như Ä‘iên. Tôi không nói thẳng vá»›i nó như váºy nhưng bảo vá»›i nó Ä‘i lượm lá me trước cổng trưá»ng Lê Ngá»c Hân Ä‘i rồi xếp lại bá» và o há»™p, khi nà o rảnh khui ra mà đếm, có bao nhiêu lá me thì biết có ngưá»i thương nhá»› mi chồng chất như váºy.
Thư nà y Thục viết ngắn thôi nhưng cÅ©ng đầy má»™t tá» pelure không chừa má»™t hà ng nà o trống, Thục bảo cái chá»— ngồi cá»§a tôi đã có má»™t nhá» khác thế và o. Con nhá» chả dá»… thương bằng tôi má»™t tà nà o, tháºt là ngược vá»›i cái tên cá»§a nó là Nga My. Tôi cưá»i cho nhá» Thục, tÃnh nết lúc nà o cÅ©ng độc Ä‘oán. Tôi nghÄ© là con nhá» tên Nga My ma má»›i cá»§a lá»›p Thục chắc cÅ©ng dá»… thương như cái tên cá»§a nó, chỉ tại Thục quá thương tôi nên rồi thấy ai khác tôi má»™t Ä‘iểm nhá» nà o đó cÅ©ng ghét. Má»™t ấn tượng lá»›n lao không dá»… gì đánh tan Ä‘i được. Tôi định biên thư cho Thục bảo vá»›i nó rằng: “Thôi mi ạ, vừa vừa má»™t tÃ. Dù sao ta cÅ©ng “dông†mất rồi. Kẻ Ä‘i... không hẹn gì, chỉ còn là cái bóng vất vưởng mÆ¡ hồ chao đổ trên cây phượng vÄ© trổ bông đỠối mùa hè sau trưá»ng, chá»— nhà để xe mà thôi. Váºy hãy là m bạn và thương nhá» Nga My ấy Ä‘i. Cho ta rÆ¡i từ từ. Äằng nà o rồi cÅ©ng mất tiêu cho mà coiâ€.
Tôi bá» bức thư cá»§a Thục và o phong bì, cất trong ngăn kéo. Và tôi Ä‘i tắm. Sau khi ở nhà tắm ra vá»›i những sợi tóc còn ướt hai bên thái dương và sau gáy, tôi ngồi viết thư cho Thục để ngà y mai Ä‘i bá» luôn. Tôi sẽ gá»i riêng thư và cả quà cho Thục, bắt nó ngạc nhiên chÆ¡i. Má»›i ngồi và o bà n tôi tưởng là sẽ viết cho Thục má»™t bức thư dà i, không ngá» chỉ viết được ná»a tá» giấy thì tắc tị. Cuối cùng để cho có chuyện nói, và kéo dà i cho đầy bức thư, tôi kể chuyện anh chà ng Trâm là m quen vá»›i tôi qua nhá» Thư. Cuá»™c gặp gỡ má»›i toanh như vừa khui thùng sữa Meji váºy. Không hiểu anh chà ng định gì đây mà dá»a khi nà o tôi Ä‘i há»c sẽ giả vá» Ä‘i ngang... xem có gặp tôi không. Nhá»› lại buổi trưa hôm đó trong quán nước có cá»a kiếng. Äôi mắt khi chia tay cá»§a anh chà ng. Äôi mắt nhiá»u hứa hẹn quá khiến Thư phát giác ra ngay. Thư đùa vá»›i tôi cả buổi là m tôi ngượng phát khóc. Anh chà ng ấy thì có má»™t tà gì để tôi chú ý đâu. Má»™t con số không to lá»›n.
Chuyện anh chà ng có cái tên liá»…u yếu đà o tÆ¡ ấy váºy mà khá ghê, kéo dà i được bức thư cho Thục khá»i trách. Tôi bá» bức thư và o phong bì, dán tem. Dằn trên gói quà đã ghi sẵn tên và địa chỉ nhà Thục. Tôi ngồi nhìn qua cá»a sổ lòng trống không như mà u nắng nhạt trên những cái hoa trắng nở và o buổi chiá»u. Tôi không biết Thư dáºy chưa? Không nghe thấy tiếng nhạc bên phòng Thư vá»ng qua. Bây giỠđược nghe và i bà i hát cÅ©ng bá»›t trống trải Ä‘i.
Tôi định qua gõ cá»a phòng Thư xem nó đã thức hay còn ngá»§. Bá»—ng có tiếng gõ cá»a phòng tôi rồi giá»ng cá»§a Huy há»i :
- Chị Phiến đã thức rồi hả?
Tôi đáp. Rồi mở cá»a cho Huy và o. Nó cưá»i cưá»i nhìn tôi rồi Ä‘i thẳng tá»›i bà n há»c dá»±a lưng và o tưá»ng há»i :
- Thư cá»§a ai gá»i chị mà bay bướm thế?
Tôi cưá»i :
- Sao Huy biết bay bướm?
- Chữ viết. Bì thư mà u trắng. Giấy mà u xanh lÆ¡. Mà u xanh hy vá»ng.
Huy hÃt mÅ©i và cưá»i. Tôi nheo mắt :
- Cáºn bao nhiêu độ mà kèm nhèm quá váºy cáºu?
- Bộ không phải sao?
- Thư cá»§a nhá» bạn. Chữ viết con gái đà ng hoà ng, nhìn sao mà biến nhỠấy thà nh... đà n ông rồi Ä‘oán lung tung. Äúng là má»™t nhà thông thái.
Huy đỠmặt :
- Chữ váºy mà chữ con gái?
Tôi muốn trêu Huy nên lấy lá thư của Thục gà sát và o mặt nó. Anh chà ng ngẩn ngơ một hồi rồi phê bình :
- Bạn chị viết chữ giống con trai ghê.
- Nó đẹp nhất mỹ Tho đấy.
- Giới thiệu cho Huy đi.
- Là m gì?
- Xin má»™t chữ ký. Viết chữ giống con trai chắc há» võ đánh quyá»n ghê lắm nhỉ?
- Huy sợ nhỠấy bóp mũi hả?
Huy đẩy mắt kiếng cá»§a nó ngay ngắn trên sóng mÅ©i. Tôi vẫn thưá»ng thấy các anh chà ng cáºn thị là m dáng kiểu như thế. Tôi cưá»i, tìm mảnh vải buá»™c tóc. Tôi ngồi trong ghế và nói :
- Mai mốt Huy qua phòng chị phải mang theo ghế để ngồi.
Huy há»i :
- Chiá»u nay chị không Ä‘i đâu à ?
- Không. Sá»a soạn Ä‘i há»c nữa chứ.
- Thứ hai mà lo nỗi gì.
- Trưá»ng má»›i lá»›p má»›i, bạn bè má»›i. Cái gì cÅ©ng má»›i toanh không lo sao được.
- Thà dụ tối nay có ai má»i chị Ä‘i xem trình diá»…n nhạc trẻ chị có Ä‘i không?
- Ai?
- Má»™t ngưá»i nà o đó chẳng hạn.
Tôi cưá»i :
- Huy hả?
- Thà dụ như váºy. Và mấy ngưá»i bạn cá»§a Huy nữa. Ngồi ghế danh dá»± đà ng hoà ng chứ không có đứng lóp ngóp ở dưới chót đâu à .
Tôi cưá»i giòn :
- Cho chị ngồi tuốt trên sân khấu chị cũng không ham. Ồn lắm.
- Chị không thÃc nhạc trẻ?
- Không. Không thÃch những ngưá»i chÆ¡i nhạc trẻ đúng hÆ¡n. HỠồn à o bắt chước ngưá»i ta quá. Từ cách nhún nhảy, Ä‘iệu bá»™, giá»ng ca đến ăn mặc.
- Nhạc trẻ mà .
- Nhưng tại sao không tìm cái độc đáo cá»§a mình. Bắt chước ngưá»i ta là m gì. Lại không đẹp đẽ chi hết.
- Tại chị không thÃch nên nói váºy.
- Huy có chơi nhạc trẻ không?
- Không. Huy chỉ có và i ngưá»i bạn trong má»™t băng nhạc trẻ.
- Huy thÃch không?
- Thấy cũng hay hay.
Tôi nói :
- Qua rá»§ Thư Ä‘i, chị còn phải soạn lại sách vở để Ä‘i há»c. Mấy bữa nay cứ lu bu mất cả thì giá». Từ hôm nay không Ä‘i đâu nữa hết. Có kéo chị cÅ©ng không Ä‘i.
- Có chị đi mới vui. Huy với bà Thư đi hoà i.
- Chị sợ chỗ ồn à o. Có lẽ chị già mất rồi.
Huy Ä‘áºp nhẹ tay lên mặt bà n :
- Chị mà già . Chị khó tÃnh thì có.
Tôi cưá»i. Huy Ä‘i vòng vòng quanh tôi. Nó châm má»™t Ä‘iếu thuốc Tôi nghe hÆ¡i khói thÆ¡m vừa bay tá»›i trước mÅ©i liá»n la nó :
- Trá»i đất, còn hút thuốc?
- Chị chịu không nổi khói thuốc hả?
Tôi lắc đầu :
- Không phải như váºy. Nhưng Huy chưa tá»›i tuổi hút thuốc.
Nó giáºn, há»i lại :
- Bao nhiêu tuổi mới được hút thuốc lá?
- Trên hai mươi.
- Già rồi.
- Huy hút nhiá»u không?
- Một ngà y hai gói.
- Hút Ãt thôi, coi chừng cái phổi đó.
Huy cưá»i :
- Má»™t ngà y hai gói là Ãt. bạn Huy có đứa hút má»™t ngà y ba gói. Chả sao cả.
- Chừng nà o phổi lủng nát bấy như cái tổ ong mới có sao phải không?
- Chừng đó hãy hay. Con trai mà không hút thuốc lá thì yếu quá sá.
- Và để tóc dà i?
Huy hơi ngượng khi bị tôi kê cho một câu. Nó lúng túng mãi mới nói được :
- Tóc dà i cũng đẹp chứ bộ.
- Nhưng dà i quá nó biến thà nh tóc con gái mất. Nhưng lúc con trai để dà i chắc chắn không đẹp bằng tóc con gái rồi. Chị đỠnghị Huy cắt bớt đi, để dà i vừa phải thôi, đẹp hơn.
Huy cưá»i cưá»i :
- Cái gì vá»›i chị cÅ©ng quá hết. Ngưá»i có tâm hồn... phóng đại. Tuy nhiên sẽ nghe lá»i chị há»›t tóc ngắn. Nhưng phải đợi lúc có cảm tình vá»›i ông thÆ¡ há»›t tóc đã.
Tôi cưá»i :
- Khi nà o Huy há»›t tóc ngắn rá»§ chị Ä‘i chÆ¡i, chị Ä‘i liá»n.
Huy rÃt má»™t hÆ¡i thuốc dà i, nó thả khói bay lên trần. Tôi nhìn thấy Huy thoáng má»™t chút vui mừng trên gương mặt. Nó bước ra khá»i phòng vá»›i má»™t câu nói ná»a giáºn há»n, ná»a... dá»… thương :
- Chi là ngưá»i khó tánh nhất thế giá»›i. Sau nà y anh nà o vá»› phải chị chắc tà n Ä‘á»i.
Tôi nghe tiếng chân Huy mất dần ngoà i cá»a. Tôi mỉm cưá»i. Tôi không nghÄ© ngợi lôi thôi những Ä‘iá»u nhóc Huy vừa nói, nhưng tôi thắc mắc không hiểu có phải mình khó tánh hay không? Mưá»i mấy năm sống vá»›i mẹ tôi, bà chư dạy tôi Ä‘iá»u gì vá» má»™t đứa con gái sắp lá»›n, hay phải đối phó ra sao vá»›i cuá»™c Ä‘á»i bên ngoà i, trong khi gia đình chỉ là má»™t mái nhà tạm bợ cá»§a tôi thôi. Có lẽ bà nghÄ© đơn giản rằng lá»›n lên tôi sẽ lấy chồng, má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó, rồi cÅ©ng có con cái, có cuá»™c sống riêng và cÅ©ng phải tá»± đối phó và tìm kiếm kinh nghiệm như bà hiện giá». Mẹ Æ¡i, nếu chỉ có như váºy thì tháºt là tá»§i thân cho con. CÅ©ng có thể là bà quá báºn rá»™n trong công việc má»—i ngà y, đám con nhá» nheo nhóc, ông chồng cau có, keo kiệt lại rượu chè say sưa. Những lần dượng Tư say vỠđánh mẹ tôi, lúc đó tôi chỉ muốn chết. Nước mắt cá»§a bà là m sao mặn nồng bằng nước mắt cá»§a tôi? Nhiá»u lúc tôi nói vá»›i nhá» Thục là tôi như má»™t con chim nhá» chưa đủ lông cánh đã bị ném ra ngoà i tổ ấm. Dưới bầu trá»i đầy mưa bão tôi có chống đỡ được hay không, có rÆ¡i xuống bùn nhÆ¡ cuá»™c Ä‘á»i hay không là do kinh nghiệm cá»§a mình. Nhưng con bồ câu bé nhá» kia là m gì có kinh nghiệm?
Bây giá» sống xa mẹ tôi, sá»± việc cÅ©ng như váºy chứ không hÆ¡n gì, nhưng sao tôi vẫn thấy lo âu, như thiếu vắng má»™t sá»± che chở nà o đó. Tôi hiểu rõ rằng chẳng còn lần nà o tôi trở vá» sống trong ngôi nhà cá»§a dượng Tư. Tôi đã xa hẳn mẹ tôi rồi.
Tôi định sẽ nhá» chị Cúc Ä‘i chợ mua cho tôi má»™t con heo đất. Tiá»n cá»§a dì Phương cho tôi nếu không cần thiết phải mua sắm gì tôi sẽ bá» và o con heo đất. Lâu dần chắc có được má»™t khoản tiá»n nhá», gá»i vá» cho mẹ tôi... Nhưng hà nh động dà nh tiá»n như váºy có con nÃt quá không? Tôi thấy Thư có má»™t quyển sổ tiết kiệm ở ngân hà ng. Nó gá»i tiá»n ở đó. Má»™t khoản tiá»n không lá»›n, nhưng hà nh động ấy hay, cÅ©ng là má»™t cách để dà nh thay vì phải chÆ¡i hụi như tụi bạn trong lá»›p tôi dưới tỉnh. Chúng nó chÆ¡i hụi má»—i tuần, má»—i phần và i trăm, hốt vỠăn quà , Ä‘i ciné, mua những thứ vặt vãnh. Tôi nghÄ© nếu tôi cÅ©ng có má»™t quyển sổ tiết kiệm ở ngân hà ng như Thư, chắc chắn tôi sẽ để dà nh được nhiá»u tiá»n và giúp đỡ cho mẹ tôi phần nà o.
Tôi sang phòng Thư. Con nhá» vẫn chưa thức dáºy. Tôi phải Ä‘áºp cá»a đến hai ba lần nó má»›i mở cá»a cho tôi.
Tôi cưá»i, nói :
- Nhóc Huy má»i chị Ä‘i xem chương trình nhạc trẻ cá»§a nó.
Thư hất mái tóc, gương mặt còn thoáng vẻ mệt má»i vì giấc ngá»§ trưa bị đánh thức ná»a chừng. Nhưng Thư cÅ©ng cưá»i nói vá»›i tôi :
- Thôi chị đừng đi. Chương trình của bạn nó như bò nhai lại, chán như cơm nếp nát.
- Có hay chị cũng không đi chứ đừng nói gì đến chán.
Tôi và o ngồi bên cạnh bà n há»c cá»§a Thư, coi váºy mà con nhá» cÅ©ng ngăn nắp, sạch sẽ hÆ¡n tôi tưởng. Tay cầm con gà bằng nilon thảy thảy trong lòng bà n tay, Thư Ä‘i và o phòng tắm, nó vừa nói vừa xối nước à o à o :
- Chị có nghe nhạc không. Mở ra mà nghe.
Tôi không trả lá»i nhưng đứng lên đến bên máy chá»n băng để và o, mở máy. Những bà i hát tôi đã nghe nhiá»u lần, buồn buồn. Dù sao tôi vẫn muốn có cái gì để lấp và o thá»i gian trống trải cá»§a buổi chiá»u. Tôi nôn nao chỠđợi má»™t sá»± thay đổi hoà n toà n. Äó là hôm tôi tá»›i trưá»ng má»›i. Còn xa gì nữa đâu. Thứ hai đầu tuần. Chỉ ba hôm nữa.
Thư trở ra vá»›i gương mặt tươi rói. Nó có những bá»™ quần áo mặc nhà tháºt đẹp. Vóc ngưá»i cá»§a Thư tương xứng vá»›i tôi, mặc dù hÆ¡i thấp má»™t chút, nhưng Thư không gầy lắm. hai đứa có thể mặc chung đồ cá»§a nhau đây.
Tôi nheo mắt :
- Công chúa ngá»§ dáºy xinh nhỉ!
Thư là m một cỠchỉ hết sức dễ thương, nó cong môi :
- Chị ngạo em hả?
- Coi bộ cái anh chà ng Trâm con gái ấy “mết†em phải không?
- á»i cái anh chà ng đó... - Thư nhe răng cưá»i.
- Thân nhau lâu chưa?
- Lâu rồi. Từ Ä‘á»i xá»a Ä‘á»i xưa. Nhưng em không để ý tá»›i hắn.
- Chuyện vẫn xảy ra như thế luôn. Mình không để ý, nhưng ngưá»i ta để ý tá»›i mình.
- Trước kia thì có. Bây giỠthì không.
Tôi ngạc nhiên :
- Sao lạ váºy?
- Chị không biết à ?
- Không.
- Vì em không còn nằm trong con mắt hắn nữa. Má»™t ngưá»i khác.
- Bạn em?
- Không. Chị...
Tôi hÆ¡i hoảng. Nhưng vẻ mặt Thư không chút gì đùa cợt. Nó nhìn thẳng tôi, nghiêm trang, và mặt dù nó cưá»i, tôi cÅ©ng thấy nó không nói đùa.
- Chị mới quen sơ hắn.
- Nhưng hắn đã mết rồi. Và tiếng sét ái tình đâu có đợi thá»i gian. Nó đánh là trúng ngay.
- Chị tưởng...
- Anh chà ng Lâm là bồ em hả?
- Ãt nhất lần đầu chị cÅ©ng tưởng như váºy.
Thư tỉnh queo :
- Em không có đứa bồ nà o hết. Chị tin không?
- Khó tin. Äẹp. Xinh xắn như em. Và nhấ là ở tuổi em bây giá», nói không có bồ ai tin?
Thư cưá»i giòn :
- Chị cứ tin em Ä‘i. Em nói tháºt. Thư chỉ có bạn chứ chưa có bồ.
- Không thÃch hay không có?
- Cả hai.
- Chị ngạc nhiên. Chuyện nà y chị chịu. Không hiểu nổi Thư.
- Thư khùng mà .
Thư cÅ©ng lấy má»™t chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi. Hai đứa ngồi nói chuyện mông lung, nghe nhạc. Mt lúc, Thư tá»›i chiếc tá»§ lạnh nhá» cá»§a mình lấy hai ly nước lá»c. Nó mang nước và bóc má»™t trái cam chia tôi má»™t ná»a. Hai đứa ăn cam vá»›i nhau. Tôi nói :
- Hôm nà o dẫn chị đi mở một trương mục tiết kiệm nghe Thư.
Thư cưá»i :
- Chị cÅ©ng thÃch nữa à ?
- ThÃch chứ. Có tiá»n để dà nh không thÃch sao được?
- Em gá»i cho vui.
- Chị để dà nh tháºt. Tiá»n cá»§a dì, dượng cho, chị tiêu không hết phải để dà nh lại.
- Hôm nà o Ä‘i vá»›i Thư. Chị định gá»i bao nhiêu?
- Có bao nhiêu gá»i hết. Rồi lần sau gá»i thêm.
- Chị không xà i gì à ?
- Không.
- Chị hay tháºt. Em không xà i chắc chết quá.
Tôi chỉ cưá»i. Tôi vừừa cắn trúng má»™t cái há»™t cam, lưỡi tôi đắng tê lên. Äiá»u nà y nhắc nhở tôi vá» cuá»™c sống mở ra trước mắt và cuá»™c Ä‘á»i tôi diá»…n ra mai sau. Tôi sẽ phải cắn vỡ nhiá»u há»™t cam đắng chát tê lưỡi như váºy. Tôi vẫn bà ng hoà ng tá»± há»i sao tôi lại ở trong ngôi nhà nà y, là chị bà con cá»§a Thư, là ... đủ thứ hết. Tôi còn nghÄ© vá»› vẩn đến lúc chết Ä‘i mình sẽ ra sao.? Có còn má»™t con nhá» Phiến khác nà o sống lại trên Ä‘á»i nữa không? Ai sẽ ngồi và o chá»— tôi Ä‘ang ngồi... Nhiá»u khi nghÄ© lung tung tôi bị nhức đầu. Con nhá» Thục vẫn la tôi hoà i.
- Chắc chị Phiến há»c giá»i lắm nhỉ?
- Tạm được thôi. Không xuất sắc.
- Như váºy là hÆ¡n Thư rồi. Thư dốt như con ốc.
- Chị nghÄ© là Thư há»c khá đấy chứ.
- Chị đùa?
- Không đùa đâu. Chị có xem những cuốn vở của Thư mà . VỠsinh ngữ chắc chị thua Thư rồi.
- Sinh ngữ em khá là phải. Nhưng Toán em hơi dốt. Môn Văn em quê một cây.
- Tại vì em há»c trưá»ng Pháp.
- Em phải nhỠchị chỉ thêm môn Văn.
- Chị phải nhỠThư kèm thêm sinh ngữ.
- Huá».
Hai đứa cưá»i giòn. Nhạc đã hết. Thư chạy lại máy thay cuá»™n băng khác. Äó là má»™t cuá»™n băng thu những bản nhạc ngoại quốc phổ lá»i Việt. Má»™t hai bản cÅ©ng dá»… thương qua giá»ng hát Thanh Lam. Buổi chiá»u ngả bóng trong sân. Những cái hoa rung rung trong cÆ¡n gió thoảng. Tôi định rá»§ Thư Ä‘i dạo trong sân má»™t chút nhưng thình lình có tiếng chuông ngoà i cổng kêu vang.
Thư nhìn tôi dò há»i :
- Ai nhỉ?
Tôi thấy chị Cúc ra mở cổng. Tôi đáp :
- Chắc là dì v�
- Không. Phải có tiếng kèn xe cơ.
- Ừ nhỉ, chị quên chi tiết đó.
Nhưng tôi không phải hồi há»™p lâu. Chị Cúc đã mở cổng. Ngưá»i Ä‘ang há»i chị Cúc có cái dáng quen thuá»™c mà thoạt đầu tôi chưa nháºn ra. Có lẽ tại mắt tôi cáºn chăng?
Thư cưá»i :
- Má»™t anh chà ng lạ mặt. Lạ nhỉ? Äi lạc chắc.
Tôi không dám nói cho Thư biết, tôi Ä‘ang ngá» ngợ anh chà ng đó là má»™t ngưá»i quen.
Nhưng khi chị Cúc dẫn anh chà ng đó và o nhà , lúc anh chà ng lúi húi dá»±ng chiếc xe lam hai bánh mà u cà phê sữa còn khá má»›i thì tôi đã nhìn rõ mặt. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Có thể nà o ănh chà ng Thưá»ng lại tá»›i tìm tôi? Sao lại nhanh kinh khá»§ng váºy?Tôi vẫn biết chắc là Thục sẽ nói cho Thưá»ng biết và thế nà o nó cÅ©ng nhá» Thưá»ng tá»›i tìm gặp thăm tôi, nhưng Ãt ra cÅ©ng phải đợi tôi Ä‘i há»c, má»™t và i tuần lá»… trôi qua đã, đằng nà y má»›i có má»™t tuần, chưa đầy tuần nữa là đằng khác, Thưá»ng đã lù lù dẫn xác tá»›i. Tôi luýnh quýnh không biết phải đối phó ra sao.
Thư nói :
- Ngưá»i quen cá»§a chị hả?
Tôi chưa kịp đáp lá»i Thư, chị Cúc đã và o nói :
- Có một ông khách lạ tới tìm cô.
- Chị nói ông ấy ngồi chỠmột chút.
Chị Cúc bước ra, tôi ngó Thư. Vẻ bối rối trên mặt tôi là m Thư phì cưá»i. Nó đùa :
- Coi bộ chị run quá sá. Liệu có cần nhỠem nà y ra tiếp giùm không?
- Cần lắm, cần lắm...
- Ủa, bộ không có gì với chị hết à ?
- Có gì? Anh chà ng còn lạ hoắc mà .
Tôi hấp tấp giải thÃch cho Thư biết liên hệ giữa tôi và anh chà ng Thưá»ng nà y ra sao. Thư cưá»i và nháºn lá»i ra ngoà i phòng khách cùng vá»›i tôi. hai đứa trang Ä‘iểm má»™t chút xÃu, nghÄ©a là cÅ©ng gỡ lại mái tóc, nhìn qua khuôn mặt cá»§a mình rồi má»›i Ä‘i ra.
Chị Cúc đã mang cho anh chà ng má»™t ly nước lá»c. Thấy tôi Ä‘i cùng Thư, Thưá»ng hÆ¡i ngạc nhiên nhưng là m tỉnh ngay. Tôi cÅ©ng không muốn chứng tá» sá»± ngạc nhiên cá»§a mình là m gì, nên chỉ cưá»i, khẽ chà o Thưá»ng và giá»›i thiệu Thư vá»›i Thưá»ng. Sau đó kéo Thư ngồi xuống cạnh tôi.
Thưá»ng nói :
- Chỉ sợ Phiến không có nhà .
- Anh Thưá»ng tìm nhà hay quá. Chắc là Thục chỉ?
Thưá»ng cưá»i :
- Không cần Thục chỉ tôi cũng biết. Nhà nà y tôi đi ngang hoà i. Không ngỠcó ngà y tìm Phiến ở đây.
Tôi cÅ©ng cưá»i nói :
- Phiến cÅ©ng không ngá» có ngà y gặp lại anh Thưá»ng.
- Tôi nghÄ© là Phiến chả thèm nhìn ngưá»i quen. Tôi hÆ¡i lo đấy.
- Má»›i đầu, vì bất ngá», Phiến chưa nháºn ra anh ngay. Nhưng lúc anh dá»±ng xe, tá»›i gần thì Phiến nháºn ra. Anh Thưá»ng không khác trước mấy.
- Phiến hôi gầy má»™t chút xÃu.
- Tại vì Phiến có cùng hỠhà ng với cây tăm xỉa răng mà anh.
Thưá»ng cưá»i, uống má»™t ngụm nước. Quả tháºt, Thưá»ng khác trước lắm so vá»›i trà tưởng tượng cá»§a tôi khi nghe Thục nói là sẽ cho biết chá»— ở cá»§a tôi và Thưá»ng tá»›i tìm để săn sóc tôi. Nước da Thưá»ng ngăm ngăm, kiếng cáºn, dáng cao ká»u, gương mặt xương xương, má»™t hà ng ria mép tạo cho Thưá»ng cái vẻ cứng cá»i cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông chứ không như những chà ng thanh niên có vẻ thư sinh bạch diện. Thưá»ng ăn mặc đẹp, hÆ¡i mốt đấy. Tôi quan sát Thưá»ng ngấm ngầm má»™t lúc để so sánh Thưá»ng bây giá» và Thưá»ng ngà y xưa. Không khác lắm. Chỉ bây giá» Thưá»ng ra vẻ ngưá»i lá»›n, già dặn hÆ¡n ngà y tôi gặp ở nhà Thục khi xưa.
- Thục có biên thư cho tôi. Má»›i đầu tôi ngạc nhiên vì không tin Phiến lên há»c trên nà y. - Thưá»ng nhìn tôi nói.
- Quả là má»™t bất ngá». - Tôi cưá»i.
- Cũng vui. Lâu quá mới có dịp gặp lại Phiến.
- Con nhỠma lem mà anh.
- Phiến lớn và ...
- Ma lem hơn phải không anh?
- Äẹp hÆ¡n ngà y xưa nhiá»u chứ.
Thư đá chân tôi dưới gầm bà n. Tôi cÅ©ng Ä‘oán là Thưá»ng nịnh tôi má»™t chút. Nhưng con gái thưá»ng dá»… bị xúc động trước ngưá»i khen mình.
- Anh Thưá»ng ở gần đây không?
- Không gần, nhưng cũng không xa lắm.
- Cái gì mà bà máºt váºy anh?
- Nghĩa là ngà y nà o tôi cũng đi ngang qua đây.
Tôi sá»±c nhá»› lại lá»i Thục nên há»i :
- Anh Ä‘i há»c hay Ä‘i thá»±c táºp ở bệnh viện?
- Cả hai.
- Phiến sợ nghá» bác sÄ©. Thấy bác sÄ© là thấy cả má»™t bầu trá»i Ä‘en tối bệnh hoạn.
Thưá»ng đùa :
- Bởi thế bác sÄ© thưá»ng mặc áo choà ng trắng cho bầu trá»i bá»›t Ä‘en tối Ä‘i.
Thư chen và o :
- Anh Thưá»ng sắp ra trưá»ng chưa nhỉ?
- Còn hai năm nữa, lâu quá. Tôi cứ nghĩ mình bỠcuộc giữa chừng.
- Sao thế anh?
- Sốt ruá»™t. Bảy năm trá»i. Äếm lại từng ngà y mà nghe á»›n xương sống. Tôi thÃch rảnh rang, mà nghá» nà y thì báºn bù đầu. Nhiá»u khi không có thì giá»... uống nước.
- Nhưng ra trưá»ng xong sướng thấy mồ. Tiá»n bạc vô à o à o.
Thưá»ng nhìn tôi :
- Ai bảo thế?
- Mấy ông bác sÄ© vẫn thưá»ng hái ra tiá»n hÆ¡n ngưá»i khác.
- Không có đâu.
- Nhưng Ãt ra bác sÄ© cÅ©ng hách xì xằng lắm.
- Tôi không ham. Chẳng qua lỡ chá»n lầm nghá» phải ráng chạy theo cho tá»›i lúc nà o không chạy nổi nữa.
- Nghe anh nói mai mốt ai dám há»c Y khoa nữa. Nhất là Phiến.
- Phiến cũng có ý định ấy à ?
Tôi cưá»i, gáºt đầu. Thưá»ng nói :
- Con gái không nên há»c Y khoa, mau già lắm.
- Phiến thÃch già .
Thưá»ng châm thuốc. Có lẽ Thưá»ng Ãt hút thuốc, từ lúc nãy đến giá» má»›i thấy Thưá»ng hút lần đầu. Tôi sợ ngưá»i hút thuốc nhiá»u, hút liên tiếp từ Ä‘iếu nà y sang Ä‘iếu khác, chỉ nhìn cÅ©ng đủ thấy nóng ran hai lá phổi.
Thưá»ng há»i :
- Phiến đã đi khắp Sà igòn chưa?
- Chưa.
- Sao không đi?
Tôi cưá»i :
- Äể là m gì anh? Phiến không chá»n nghá» phát thư đâu.
- Nhưng cũng phải biết Sà igòn có cái gì khác Mỹ Tho chứ.
- Cái nà y thì dá»… rồi. hai chữ đó đã khác nhau má»™t trá»i rồi.
Thưá»ng cưá»i, nheo mắt :
- Bây giá» Phiến lại có tà i khiêng tá»§ đứng kê và o miệng ngưá»i ta nữa hả?
- Äâu có. Phiến vẫn hiá»n như xưa.
Câu chuyện dần dà trở nên cởi mở, vui vẻ hÆ¡n. Thưá»ng cÅ©ng tạo được sá»± thân thiện vá»›i Thư. Cả ba ngồi nói chuyện vá»›i những tiếng cưá»i chứ không e dè như lúc đầu. Thưá»ng vẫn lừng khừng như ngà y nà o. Cái cách nói, Ä‘iệu bá»™ dụi tà n thuốc cá»§a Thưá»ng có cái gì cháºm rãi, buồn buồn chứ không nhanh nhẹn. Tôi nghÄ© có lẽ Thưá»ng chá»n lầm nghá» tháºt đúng chứ không phải Thưá»ng nói đùa đâu. là m bác sÄ© phải nhanh nhẹn vui tươi, đằng nà y Thưá»ng cháºm chạp u buồn như má»™t ông văn sÄ© mãi miết suy tư thì tháºt khác biệt.
- Phiến cần tôi hướng dẫn... vòng quanh Sà igòn tôi sẽ bá» ra má»™t ngà y chá»§ nháºt là m tà i xế. Thục nó bắt thế đấy.
Tôi cưá»i :
- Cám Æ¡n anh Thưá»ng. Phiến không thÃch Ä‘i nhiá»u. Mấy hôm Thư có đưa Phiến Ä‘i vòng vòng. PHiến vẫ nchưa yêu được thà nh phố nà y. Mỹ Tho vẫn nằm trong tim.
- Chung tình nhỉ?
Tôi cũng đùa :
- Thục nó bắt buộc như thế.
- Con nhỠấy tối ngà y cứ bắt ngưá»i ta phải cái nà y cái ná». Con nhỠđộc tà i.
Tôi cưá»i há»i Thưá»ng :
Anh Thưá»ng không sợ Thục giáºn sao?
- Tôi hết sợ nhỠấy rồi.
Nhá»› lại ngà y ở nhà Thục. Thưá»ng không có cái vẻ già dặn như bây giá». Lúc đó Thưá»ng cÅ©ng trêu đùa Thục và tôi nhưng anh vẫn chưa phải là ngưá»i lá»›n, cÅ©ng như tôi và Thục hãy còn là hai con nhá» loắt choắt, lanh chanh. Thá»i gian váºy mà đi nhanh khiếp sợ, má»›i ngà y nà o... cứ nghÄ© thế mà chẳng mấy chốc mình già còm lúc nà o không hay.
- Bao giá» Phiến Ä‘i há»c?
- Thứ hai nà y, anh. - Tôi nói.
- Äi há»c má»™t mình?
Äi cùng vá»›i Thư. Muốn Ä‘i má»™t mình thì Ãt nhất má»™t tháng sau Phiến má»›i nhá»› nổi đưá»ng.
- Tôi sẽ tá»›i đây chÆ¡i và o những ngà y chá»§ nháºt, được chứ?
- Dạ, nếu anh rảnh. - Tôi cưá»i.
Tôi phải là m theo lá»i dặn cá»§a má»™t ngưá»i.
- Anh bị bắt buộc?
- Má»›i đầu là thế. Nhưng tôi thấy vui khi gặp lại Phiến. Chá»§ nháºt Phiến có Ä‘i chÆ¡i đâu không?
Tôi đưa mắt cho Thư. Con nhá» muốn trêu Thưá»ng đây, nó cưá»i tươi nhưng nói má»™t câu héo khô như dây dưa gang tá»›i ngà y tà n rụi :
- Chá»§ nháºt nà o chị Phiến vá»›i Thư cÅ©ng Ä‘i bÆ¡i ở hồ tắm.
Tôi hoảng. Trá»i ạ, con nhá» phịa ra má»™t chuyện ngon Æ¡. Tôi chưa có ý định Ä‘i bÆ¡i ở hồ tắm vá»›i nó bao giá», dù nó có rá»§. Giá» nà y nó nói vá»›i Thưá»ng như má»™t chuyện đương nhiên, như má»™t thói quen cá»§a hai đứa. Thưá»ng có vẻ buồn vì câu báo trước đó. Nhưng anh là m tỉnh, nhìn tôi nói :
- Khi nà o Ä‘i vắng, Phiến biên cho tôi cái giấy. Tôi tá»›i, không có Phiến thì nháºn giấy rồi vá». ÄÆ°á»£c chứ?
Không hiểu sao tôi thấy ái ngại, nên nói :
- Phiến cÅ©ng Ãt Ä‘i, anh cứ tá»›i, có khi gặp.
Thư đá chân tôi. Nhưng tôi là m bá»™ không biết. Thưá»ng uống cạn ly nước, dụi tắt ngấm mẩu thuốc rồi đứng lên ra vá». Tôi và Thư đưa Thưá»ng ra cá»a, Thư dừng lại trên thá»m ngó theo cưá»i cưá»i vá»›i tôi. Con nhá» chắc nghÄ© gì trong đầu đây. Nụ cưá»i cá»§a nó là m tôi đỠmặt. Tôi đưa Thuòng ra táºn cổng. Khi anh đã nổ máy xe, tôi đứng giữa hai cánh cổng nói :
- Cám Æ¡n anh Thưá»ng nhé. Phiến sẽ biên thư nói cho Thục biết là anh đã là m tròn nhiệm vụ.
Thưá»ng cưá»i :
- Äi há»c vui nhé. Tuần tá»›i sẽ có quà cho cô bé.
Và Thưá»ng cho xe vá»t Ä‘i. Trong bóng nắng hanh hanh trên đưá»ng, dáng Thưá»ng xa khuất dần ở má»™t ngã tư. Tôi đóng cổng, trở và o. Tại sao Thưá»ng lại tìm tôi là m gì? Tôi cắm cúi Ä‘i, chân dẫm nhẹ trên sá»i. Thứ hai tôi Ä‘i há»c rồi.
Bữa cÆ¡m tối chỉ có tôi và Thư. Nhóc Huy vừa má»›i Ä‘i vá»›i chương trình nhạc trẻ gì đó cá»§a nó. Dì Phương vá»›i dượng Quà chưa vá». Tôi đã quen vá»›i không khà cá»§a gia đình nà y qua những bữa cÆ¡m. KHông ai chỠđợi ai. Bởi má»—i ngưá»i hình như có má»™t giá» khắc riêng biệt, không lệ thuá»™c và o ngưá»i khác. Bữa cÆ¡m do chị Cúc lo xong, ngưá»i nà o đói, có mặt ở nhà cứ ăn, ngưá»i khác vá» sau ăn má»™t mình hoặc vá»›i ngưá»i vá» cùng giá». Thỉnh thoảng má»›i có má»™t bữa cÆ¡m đông đủ.
Ngồi ăn cÆ¡m, tôi há»i Thư :
- Ä‚n như váºy có buồn không?
Thư cưá»i :
- Quen rồi. Nhiá»u khi chỉ có má»™t mình Thư thôi. Buồn quá, Thư bắt chị Cúc cùng ăn cho vui.
Tôi nhá»› những bữa ăn trong ngôi nhà cá»§a dượng Tư, chung quanh tụi nhỠồn à o như má»™t bầy ong. Má»—i nÆ¡i có má»™t cái vui riêng, má»™t ná»—i buồn riêng. Bây giá» ngồi ăn vá»›i Thư trong má»™t phòng ăn rá»™ng, vắng lặng, tôi đâm nhá»› tiếng cưá»i đùa ồn à o, sá»± già nh giá»±t nhau cá»§a lÅ© trẻ con. Tôi nhá»› lại từng gương mặt cá»§a mấy đứa em khác cha đó. Tá»± nhiên tôi thương chúng như thương chÃnh tôi bây giá».
- Nhóc Huy hồi nãy có rá»§ Thư nhưng bị Thư cưá»i và o mÅ©i, nó lá»§i mất.
- Chắc khuya lắm nó mới v�
- Nó bất thưá»ng lắm chị à . Nhiá»u khi ra khá»i cá»a đã quay vá». Nhiá»u khi Ä‘i mút chỉ luôn.
- Dì và dượng bữa nay chắc có tiệc?
- Ba má em tiệc tùng liên miên. Hôm nay ông bà đi ăn nhà hà ng.
- Ăn xong mình là m gì Thư?
Tôi há»i nó và cưá»i. Bởi tá»± nhiên tôi thấy buổi tối hôm nay trống trải lạ lùng. Sá»± chỠđợi là m cho tôi cảm thấy thá»i gian dà i và rá»™ng mênh mông vá»›i những buổi tối không có bà i há»c má»›i. Tôi đã xem gần hết mấy cuốn tiểu thuyết mua hôm trước. Có cuốn là m cho tôi muốn khóc vì nhân váºt trong đó là má»™t cô gái giống tôi.
- Chị muốn đi đâu?
- Biết đi đâu. Ở nhà vẫn hơn.
- Thư đưa chị Ä‘i ăn bò viên ở Cao Thắng nhé. Ở đó buổi tối có nhiá»u món ăn trứ danh.
- Ăn à ? Nghĩ tới là chị đã thấy no ứ ở cổ.
- Hay đi xuống bến tà u?
- Là m gì ở dưới đó?
- Nhìn qua bên kia Thá»§ Thiêm thấy rừng cây xanh Ä‘en lá» má» những ngá»n đèn. Nhìn sông, những chiếc đò chạy đêm đầy ngưá»i qua lại. Thư vẫn hay Ä‘i má»™t mình như thế.
Tôi nhá»› con sông và Cồn Phụng dưói Mỹ Tho. Buổi tối trước khi Ä‘i, nhá» Thục cÅ©ng có ý định cho tôi nhìn cây lá, nước sông, bóng đêm. Tôi bá»—ng cưá»i :
- CÅ©ng được. Äi chÆ¡i má»™t lúc rồi vá». Nhưng há» có tưởng lầm mình sắp tá»± váºn không?
- Ở dưới đó đông nghẹt ngưá»i. Ai hÆ¡i đâu để ý tá»›i mình mà chị lo.
Thế là ăn cÆ¡m xong, tôi vá»›i Thư đèo nhau trên chiếc xe chạy má»™t mạch. Cả hai mặc đồ ngắn ở nhà , không sá»a soạn gì hết. Và cứ thế mà qua hết con đưá»ng nà y tá»›i con đưá»ng kia. Tôi nháºn ra khu phố chÃnh, rạp chiếu bóng. Cái bồn nước lá»›n pÃa trước công viên phun những vòi nước nhá» mỠđục trong ánh đèn tháºt đẹp mắt. Con đưá»ng lá»›n lá»™ng gió. Tôi và Thư xuống khu vá»±c bến tà u. Thư chạy thẳng và o đám đông chen giữa má»™t lối Ä‘i có nhiá»u dãy ghế thấp xanh đỠbà y dầy đặc, hai đứa ra táºn bá» sông. Thư dá»±ng xe, hai đứa đứng ngắm mặt nước Ä‘en ngòm chá»n vá»n. PhÃa bên kia sông giống như dưới tỉnh lỵ cá»§a tôi, cây đèn má» má» vá»›i những ngá»n đèn cháºp choạng xa tÃt. Những chiếc tà u xám ngoét, im lìm bất động trên mặt nước. Và i ngưá»i câu cá trầm ngâm. Những đứa trẻ con nô đùa, những cặp tình nhân âu yếm bên nhau. Gió thổi lồng lá»™ng khiến tóc hai đứa bay rối tung.
Tôi nói :
- Gió quá.
- Mát lạnh, thấy không?
Hai đứa cưá»i khúc khÃch. Tôi nhá»› Thục ghê gá»›m. Nếu bây giá» có nhỠấy bên cạnh như Thư chắc vui lắm. Tôi nghÄ© mông lung và tá»± há»i không biết giá» nà y Thục có ra đứng ngoà i bá» sông và có nhá»› tôi?
Má»™t và i ngưá»i đà n ông Ä‘i qua lại nhìn ngó là m tôi e ngại. Tôi nắm tay Thư. Nhưng nhá» vẫn tỉnh bÆ¡ chỉ cho tôi coi má»™t chiếc đò máy từ bá» bên kia chạy qua. Tiếng máy nổ xoà nh xoạch trên mặt nước kéo dần tá»›i. Má»™t ngá»n đèn láºp lòe trên mặt sông và những ngưá»i ngồi đứng ngó thấy phÃa trước.
Thư cưá»i :
- Mình qua bên đó chơi không?
- Khùng hả?
- Biết đâu lại vui.
- Nhảy xuống sông bây giá» cho ngưá»i ta cứu may ra còn vui hÆ¡n.
- Chị dám nhảy?
Tôi cưá»i, thúc nhẹ và o hông Thư. Hai đứa bá» Ä‘i, dắt theo xe dà i xuống phÃa dưới. Ở đây tương đối Ãt ngưá»i. Nhưng có hai chà ng mặt mÅ©i tối thui lò dò Ä‘i theo là m tôi không còn thấy thÃch thú chút nà o. Tôi kêu Thư vá». Thư há»i :
- Äã chán rồi sao?
- Có hai con kỳ đà chầu rìa phÃa sau. Chán ngấy.
- Kệ, cho nó đi theo. Thư nổi khùng dám cho tụi nó bay xuống sông lắm à .
Tôi biết Thư đùa. Con nhá» kênh kênh hai anh chà ng mặt mÅ©i tối thui đó và kêu tôi lên xe. Thư chạy ra đưá»ng, vượt qua những đám ngưá»i ngồi lố nhố ăn uống. Hai gã con trai cÅ©ng phóng xe theo là m tôi thúc và o hông Thư nói :
- Nó theo mình, Thư ạ.
- Kệ, cứ tà tà đưá»ng mình mình Ä‘i.
Hai gã con trai giữ má»™t khoảng cách ngắn. Nhưng gã lái xe nhìn tôi cuòi duyên. Tôi có cảm tưởng là Ãt nhất anh chà ng cÅ©ng có tá»›i bốn cái răng và ng. Äến má»™t lúc gã vá»t xe nhanh tá»›i há»i bông lÆ¡n :
- Äi đâu mà vá»™i váºy, cô bé?
Tôi bá»—ng ghét cay ghét đắng cái tiếng “cô bé†cá»§a gã nà y. Ngưá»i ta vẫn gá»i tôi là cô bé như Thưá»ng chẳng hạn, nhưng tiếng nói ấy cá»§a Thưá»ng dá»… thương, không mang vẻ trân tráo vô duyên như gã nà y. Tôi quay mặt Ä‘i không thèm ngó.
Thư nói :
- Ghé bưu Ä‘iện ăn bò bÃa.
Thư chở tôi và o má»™t con đưá»ng vắng, hai hà ng cây thả bóng dà i. Hai gã con trai bám sát theo.
Thư chở tôi và o má»™t con đưá»ng vắng, hai hà ng cây thả bóng dà i. Hai gã con trai bám sát theo. Tôi bảo Thư chạy nhanh, nhưng con nhá» cứ tà tà là m tôi cuống lên.
Tụi nó vẫn chạy theo phÃa sau mình.
Thư cưá»i :
- Há»i tụi nó có tiá»n bao mình ăn bò bÃa không. Tụi nó de ngay.
Tôi cưá»i thôi chứ ai Ä‘i nói lại lá»i nhá» Thư, kỳ chết. Nhưng Thư có vẻ muốn trêu hai gã con trai nà y nên nó chạy xe cháºm lại, chá» cho hai gã vừa trá» tá»›i, nó há»i lá»›n :
- Ê, có tiá»n ăn bò bÃa không mà chạy theo hoà i váºy?
Hai gã con trai ngẩn ngÆ¡ không có phản ứng trước sá»± bất ngá» do Thư gây ra. Thư thÃch chà cưá»i là m tôi cÅ©ng cưá»i theo.
Gã con trai lái xe cưá»i nói :
- Ăn bao nhiêu cuốn?
- Nguyên xe, ăn không hết Ä‘em vá». Can đảm trả tiá»n không?
- Sợ gì chứ?
- Coi cái mặt anh chả có một đồng trong túi.
Nói xong, Thư cho xe chạy nhanh. Hai gã thanh niên coi bá»™ tức lắm vẫn Ä‘uổi theo phÃa sau, nhưng khi Thư ghé lại hà ng bò bÃa thì hai chà ng lá»§i mất. Thư ngó tôi cưá»i. Tôi cÅ©ng không ngá» con nhá» dạn dÄ© đến thế, nếu tôi, có lẽ chỉ có cách lặng thinh chá» hai gã theo chán rồi bá» cuá»™c.
Thư mua môt gói lá»›n bá» và o giá» xe phÃa trước, nó há»i tôi :
- Äi đâu nữa?
- VỠthôi.
Tá»›i nhà , chị Cúc ra mở cổng. Tôi tưởng dì Phương và dượng Quà vá» rồi nhưng cÅ©ng chưa thấy. Thư Ä‘em cất xe rồi hai đứa ra ngồi trước thá»m ăn những cuốn bò bÃa. Thư nhái lại guong mặt hai đứa con trai lúc nãy. Nó là m tôi cưá»i đến Ä‘au bụng.
Thư nói :
- Em ghiá»n bò bÃa bưu Ä‘iện.
- Mỹ Tho chả có món nà y.
- Như váºy là mất hết ý nghÄ©a vá»›i con gái.
- Nhưng có kem dừa béo ngáºy.
- Khi nà o chị dắt em vá» Mỹ Tho. Em thÃch mấy cái cồn bên kia sông như chị nói. Mùa trái cây tha hồ và o vưá»n hái trá»™m.
Hai đứa cưá»i. Buổi tối trong khu vưá»n nhà Thư là má»™t buổi tối êm Ä‘á»m. Ngồi má»™t lúc tôi nháºn ra ánh trăng vừa nhô lên, chiếu sáng những vòm cây vẫn ngâm mình trong đêm.
Tôi sung sướng kêu lên :
- Kìa Thư, có trăng.
Thư nhìn theo tay tôi, nó nói :
- Trăng chưa tròn nhỉ. Nó cũng là m Thư ngạc nhiên. Không ngỠđêm nay có trăng.
- Trăng đẹp quá. Trăng là m cho cây cối trong tối đẹp mÆ¡ hồ huyá»n diệu thêm.
- Chị có vẻ muốn là m thơ.
Tôi đùa :
- Ngà y xưa chị là thi sĩ.
Nhá»› lại hồi năm há»c đệ tứ, tôi cÅ©ng nặn óc là m thÆ¡ đăng bÃch báo tưá»ng. Những bà i thÆ¡... thẩn được nắn nót viết tháºt đẹp, tháºt trang trá»ng rồi bắt Thục vẽ vá»i hoa lá trang Ä‘iểm cho bà i thÆ¡ ở môt vị trà riêng. Thục có hoa tay nên vẽ khá đẹp. Nó bảo tôi có tương lai trở thà nh thi... sởi tháºt lắm và ngâm nga bà i thÆ¡ tôi. Thục còn khuyến khÃch tôi gá»i thÆ¡ đăng báo. Tôi hoảng và rồi không hiểu tôi bá» là m thÆ¡ từ lúc nà o. Nếu bây giá» tôi cÅ©ng là m thÆ¡ thì sao nhỉ? Nhá»› lại những câu thÆ¡ cÅ© mà buồn cưá»i. Phải chi tôi chịu khó chép và o táºp, bây giá» rảnh rang ngồi Ä‘á»c lại chắc vui lắm. Con gái có nhiá»u thá»i quá. Thá»i lượm lá ép và o táºp, thá»i là m thÆ¡ thẩn, thá»i viết nháºt ký...
Nhạc từ phòng Thư vẳng ra. Má»™t bà i hát tôi thÃch ghê gá»›m. Bà i Dạ Lai Hương đó.
Äêm thÆ¡m như má»™t giòng sữa.
lúc chúng em êm Ä‘á»m rá»§ nhau ra trước nhà ...
Tôi cưá»i bảo Thư :
- Hai đứa mình là em bé Thư nhỉ?
- Em bé tà tẹo hay bé vừa vừa?
- Bé vừa vừa. Bé tà tẹo đã biết gì. Bé vừa vừa thôi để biết đêm thÆ¡m như má»™t giòng sữa chứ. Bà i hát thÆ¡ má»™ng tuyệt vá»i.
- Ngà y xưa có một anh chà ng tặng em bản nhạc nà y.
- Rồi sao?
- Bây giỠkhông ai còn bé nữa.
Thư trả lá»i má»™t câu tháºt hay, vừa buồn vừa mang nhiá»u ý nghÄ©a. Äó là má»™t sá»± tan vỡ trong tình cảm đẹp cá»§a má»™t thá»i và ng son con gái. Ngưá»i ta chỉ yêu thương nhau lúc còn bé thôi sao?
Tôi cưá»i nói :
- Bởi thế nên chị muốn mình còn bé hoà i.
Dượng Qúi vá». Có lẽ dượng say rượu. Tôi thấy gương mặt dượng á»ng Ä‘á». Dượng cưá»i vá»›i tôi, nụ cưá»i lệch lạc cá»§a ngưởi say. Dượng xoa đầu Thư, con bé rụt cổ lại kêu :
- Ba sặc mùi rượu.
- Uống rượu mà không bay mùi rượu sao được con nhá».
Dượng Qúi cưá»i lá»›n, đứng trên thá»m nhìn chị Cúc Ä‘i và o. Dượng ngần ngừ má»™t thoáng, ná»›i lá»ng chiếc cà vạt rồi há»i Thư :
- Mẹ con chưa vỠà ?
Thư nói :
- Tưởng mẹ đi với ba chứ.
- Äi riêng. Mẹ con há»™i há»p gì vá»›i các bà . Ba Ä‘i ăn nhà hà ng má»™t mình thôi.
Dượng Qúi xách cặp và o nhà . Chiếc xe dượng còn Ä‘áºu dưới thá»m. Thư quay há»i tôi :
- Ủa tưởng hai ông bà đi với nhau, bây giỠông đi một nơi, bà đi một nơi. Ly kỳ chưa?
Tôi cưá»i trong bóng trăng. Äêm có những con chim lÃu rÃu kêu trong vòm cây phÃa trước cổng.
|

08-09-2008, 12:32 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Giá» chÆ¡i, tôi không ra ngoà i. Trong lá»›p cÅ©ng có và i đứa ở lại vá»›i những món ăn cá»§a mình. Tụi nó vừa ăn vừa nheo mắt cưá»i vá»›i nhau là m tôi nhá»› Thục đến phát khóc lên được. Ngà y đầu tiên tôi bị lạc lõng trong không khà má»™t lá»›p há»c má»›i. Hai giá» Toán nặng ná» trôi qua, tiếng chuông reo như ná»—i vui mừng bay nhảy trong tâm hồn những đứa há»c trò áo trắng. Tôi thầm lặng, im lìm giữa đám đông. Má»™t và i đứa ngó tôi, nhưng có lẽ chúng ngạc nhiên tá»± há»i tại sao ở đâu tôi lù lù tá»›i hÆ¡n là vì có má»™t khuôn mặt lạ trong lá»›p há»c. Hai giá» sau là hai giá» Văn. Ông thầy bốn mắt còn trẻ măng. Tôi nghe loáng thoáng tụi nó nói vá»›i nhau như váºy.
- Bồ không ra ngoà i à ?
Tôi giáºt mình ngó lại. Con nhá» ngồi cạnh Ä‘ang tươi cưá»i há»i tôi. Chẳng biết nó đứng sau lưng tôi từ lúc nà o. Con nhá» có gương mặt hiá»n như mặt Äức Mẹ, trắng hồng, chiếc mÅ©i thanh tú, cặp môi phá»›t đỠnhư lúc nà o cÅ©ng có thoa son. Nó mặc chiếc áo dà i ngắn hÆ¡n tôi, khá»e mạnh và nhanh nhẹn. Chữ nhá» nà y viết cÅ©ng khá đẹp. Không hiểu sao tôi có cảm tình vá»›i nhá» nà y hết sức.
Tôi cưá»i ngay :
- Ngoà i đó ồn quá. Tôi thÃch ngồi lại trong lá»›p hÆ¡n.
- Ra bên ngoà i đưá»ng, vui ghê lắm.
Tôi chỉ cưá»i. NhỠấy tá»›i đứng trước mặt tôi. Hai bà n tay nó trắng hồng, cổ tay tròn lẳn, chiếc vòng ngá»c thạch mà u xanh trắng Ä‘iểm những vân nâu đỠrất đẹp. Tôi chưa thấy má»™t chiếc vòng nà o đẹp đến mức như váºy. Chắc rất đắt tiá»n. NhỠấy cưá»i, nói :
- Tôi là Uyển Nhi. Xưng tên vá»›i nhau Ä‘i. Nhi muốn má»i bồ má»™t ly Ä‘áºu xanh bá»™t lá»c nước dừa. Äồng ý không?
Tôi cưá»i lại thân máºt :
- Tôi là Phiến.
Tôi đứng lên theo Uyển Nhi. Tháºt ra tôi cÅ©ng muốn biết không khà bên ngoà i như thế nà o trong giá» chÆ¡i. Nhưng Ä‘i má»™t mình ra ngoà i ấy, giữa những tiếng cưá»i đùa tôi lại cà ng cảm thấy mình quá bÆ¡ vÆ¡ lạc lõng. Phải chi có Thư há»c chung vá»›i tôi má»™t trưá»ng? May mắn sao, nhá» Uyển Nhi nà y là m quen vá»›i tôi.
- Bồ chuyển trưá»ng à ?
- Dưới tỉnh lên.
- Trưá»ng nà o?
- Lê Ngá»c Hân.
- Trưá»ng ấy đẹp lắm phải không?
- Äẹp.
- Gia đình bồ chuyển lên đây?
- Không. Phiến đi có một mình.
Nhá» Uyển Nhi ngạc nhiên đến tròn mắt. Nó há»i :
- Bồ ở trỠà ?
- Ở nhỠmột nhà bà con.
- Không buồn sao?
- Buồn chứ. Nhưng biết là m sao hơn.
Hai đứa ra khá»i trưá»ng. Con đưá»ng Nguyá»…n Bỉnh Khiêm đầy bóng mát cá»§a hai hà ng me chạy dà i nối nhau tá»›i cuối đưá»ng. CÅ©ng là cuối tầm mắt cá»§a tôi. Con đưá»ng nà y chỉ có há»c trò hai trưá»ng Võ Trưá»ng Toản và Trưng Vương Ä‘i thôi, các xe cá»™ khác cấm chạy và o. Vì thế con đưá»ng và o giá» chÆ¡i toà n là áo trắng. Ão trắng rợp cả mà u nắng hanh hanh chiếu rá»i lÆ¡ lá»ng qua các ngá»n me lá và ng úa. Võ Trưá»ng Toản phÃa trên. Trưng Vương dưới nà y, độc chiếm cả má»™t khoảng đưá»ng dà i vá»›i hà ng dãy xe nước đá, bò bÃa, cóc ổi dầm, bánh cuốn... Con đưá»ng sạch bóng, mát rượi. Những xe bán thức ăn má»i gá»i hấp dẫn như những cái hoa và ng cao chót vót trong vòng rà o Thảo cầm viên và được vây quanh bởi từng bầy áo trắng không ngá»›t tiếng cưá»i.
Uyển Nhi đưa tôi tá»›i má»™t xe bán nước đá. Ngưá»i bán là má»™t ông Tà u già đội chiếc nón rÆ¡m rá»™ng và nh tạo thà nh cái bóng mát nhá» dưới chân lão. Chiếc xe Ä‘áºu dưới má»™t bóng me lá»›n, trên lỠđưá»ng, sát vòng rà o Thảo cầm viên. Ông Tà u già nà y bán đủ thứ thức uống. Nhưng hấp dẫn nhất chỉ có hai món Ä‘áºu đỠvà đáºu xanh bá»™t lá»c nước dừa. Ông ta múc không nghỉ tay vá»›i sá»± phụ giúp cá»§a bà vợ và dứa con trai nhá».
Những chiếc ghế đã có ngưá»i ngồi. Tụi nó bắt ghế xung quanh xe nước đá đến ná»—i ghế ngồi cá»§a hai vợ chồng ngưá»i Tà u cÅ©ng bị lấy. Cả hai cùng đứng bán và đứa con trai nhá» thì chạy lăng xăng thu dá»n ly muá»—ng vá»›i những lá»i thúc gá»i không ngá»›t.
Tôi nói :
- Äông quá.
Uyển Nhi cưá»i :
- Chịu khó chỠmột chút. Ở đây bán ngon nhất nên lúc nà o tụi nó cũng chiếu cố kỹ. Từ xưa tới giỠNhi chưa một lần nà o... được ngồi ghế. Toà n đứng. Tụi nó nhanh chân trước, chiếm mất.
Tôi cưá»i cưá»i nhìn Uyển Nhi chen và o đám đông. Nó nắm tay đứa trẻ con cưá»i nói gì đó, xong trở ra đứng cạnh tôi.
- Ông Tà u già nà y kinh nghiệm ba mươi lăm năm bán nước đá. Äáºu xanh cá»§a ổng là m ngon tuyệt vá»i. Nước dừa béo ngáºy, bá»™t lá»c tháºt dai, dòn.
Tôi nhá»› lại ngưá»i đà n bà bán nước đá trước cá»a trưá»ng tôi dưới tỉnh. Bà ta cÅ©ng có món Ä‘áºu Ä‘á», bá»™t lá»c trứ danh không ai bì kịp. Chút nữa tôi sẽ so sánh tà i ba cá»§a hai ngưá»i xem ai hÆ¡n ai.
- Nhà bồ ở xa không?
Tôi nói :
- ÄÆ°á»ng Tú Xương.
- Như váºy khá xa rồi đó. Nhà Nhi ở Äa Kao, đưá»ng Nguyá»…n Phi Khanh.
- ÄÆ°á»ng nà y có nhà bán ô mai Bắc Hà , ô mai ngon tuyệt vá»i phải không?
- Sao bồ biết tà i váºy??
- Nghe nhỠem bà con nói.
- Hôm nà o sẽ là m quà cho bồ một gói, ô mai ở đó nhất hạng.
Äứa nhá» mang tá»›i đưa cho tôi và Uyển Nhi má»—i đứa má»™t ly nước đá Ä‘áºu xanh bá»™t lá»c nước dừa. Tôi quáºy chiếc muá»—ng kêu leng keng như ná»—i vui mừng trong lòng tôi lúc đó. Uyển Nhi ngó tôi cưá»i nói :
- Bồ ăn thỠxem Nhi quảng cáo có đúng không?
Tôi cưá»i, uống má»™t ngụm nước và múc Ä‘áºu xanh trong chiếc muá»—ng nhá» ngáºm để nghe nước dừa và chất ngá»t cá»§a Ä‘áºu xanh thấm qua đầu lưỡi. Quả tháºt là ngon. HÆ¡n cả xe nước đá cá»§a ngưá»i đà n bà bán trước cá»a trưá»ng tôi dưới tỉnh.
Tôi nói với Uyển Nhi :
- Ngon tuyệt. Nhi quảng cáo không sai tà nà o.
- Tháºt hả?
Tôi thấy mặt con nhỠđỠlên, vẻ vui mừng sung sướng là m gương mặt rạng rỡ, hồng hà o thêm. Con nhá» có nước da là m ngưá»i khác muốn cắn má»™t cái.
- Không khen để lấy lòng bạn mới chứ?
Tôi cưá»i :
- ThỠđứt râu con kiến đấy.
Hai đứa phá ra cưá»i. Uyển Nhi cÅ©ng quáºy chiếc muá»—ng leng keng má»™t cách vui thú. Hai đứa như bị chìm ngáºp trong đám đông. Tiếng cưá»i đùa, tiếng gá»i nhau à ới vang khắp khoảng đưá»ng dà nh riêng cho mà u áo trắng.
Tôi vừa ngáºm từng muõng Ä‘áºu xanh ngá»t lịm, mát lạnh vừa ngước nhìn hà ng cây phÃa bên kia đưá»ng. Trong má»™t thoáng tôi nghe có tiếng ve kêu. Tôi tưởng mình nghe lầm nhưng khi tôi há»i Uyển Nhi con nhá» xác nháºn Ä‘iá»u đó đúng. Con đưá»ng nà y lúc nà o nắng lên cÅ©ng có tiếng ve kêu. Tôi nhìn những chùm hoa và ng ở xa, rưng rưng trong nắng và bá»—ng nhá»› hai câu thÆ¡ đã Ä‘á»c được :
Lần đầu tôi ghé môi hôn
Những con ve nhỠhết hồn kêu vang...
Tôi muốn sá»a hai câu thÆ¡ ấy lại là :
Lần đầu tôi tới nơi đây
Những con ve nhỠđầu ngà y kêu vang...
Tôi cưá»i thầm vá»›i ý nghÄ© cá»§a mình. Trong má»™t bức thư sắp viết cho Thục, chắc chắn tôi sẽ viết vỠý nghÄ© buồn cưá»i nà y, và tả cảnh giá» chÆ¡i trước cá»a trưá»ng, quảng cáo vá»›i Thục ông già Tà u có hà ng nước đá trứ danh. Chắc con nhá» tiếc, oai oái bảo mi phải ăn giùm ta má»™t ly. Tôi cÅ©ng sẽ nói cho Thục biết tôi có ngưá»i bạn má»›i tháºt dá»… thương tên Uyển Nhi. Chắc con nhá» cÅ©ng kêu ầm lên vá»›i cái tánh “ghen tuông†cá»§a nó. Nhưng tôi sẽ hứa vá»›i nó rằng: Thục Æ¡i, dù có má»™t nhá» bạn nà o dá»… thương đến đâu, đáng yêu đến đâu ta sẽ hứa cÅ©ng không thương, không yêu bằng mi đâu. Mi là “ngưá»i tình tuyệt vá»i†muôn thuở cá»§a ta mà . Tôi hình dung ra gương mặt, cái chá»›p mắt cảm động và nụ cưá»i tươi rói cá»§a nhá» Thục. Bây giá» nhá»› lại buổi sáng đưa tôi ra bến xe mà tôi hãy còn nhá»› Thục đến muốn khóc.
Uyển Nhi bỗng cà o nhẹ tay tôi nói :
- Phiến biết không, ông thầy Văn cá»§a mình giá» tá»›i tên là Äại. Nhưng ngưá»i thì rất nhá» con. Cáºn nặng đâu gần mưá»i độ. Bởi thế tụi nó đặt là Äại mù. Ông ta dá»… ợt, có giá»ng ngâm thÆ¡ tháºt mùi, không thua gì Hoà ng Thư trên Äà i phát thanh đâu.
Tôi cưá»i :
- á»”ng ngâm... Phiến Ä‘á»n Nhi đà n hả?
- Äá»§ thứ. Từ tiá»n chiến cho tá»›i hiện đại, thÆ¡ cÅ© thÆ¡ má»›i, thÆ¡ tá»± do và cả thÆ¡ không tá»± do nữa.
Tôi cưá»i :
- Váºy ông ta là tá»§ thÆ¡ rồi.
Uyển Nhi cưá»i :
- CÅ©ng như ông thầy dạy sinh váºt, ông ta là má»™t tá»§ thuốc. Äứa nà o Ä‘au gì ông ta cÅ©ng bà y thuốc vẽ toa như là má»™t bác sÄ© chÃnh cống. Trong lá»›p có nhiá»u tá»§ lắm. Tá»§ thuốc, tá»§ thÆ¡... chỉ thiếu má»™t ông có tá»§ tiá»n thôi.
Con nhá» Uyển Nhi nói chuyện cà tà ng tháºt vui. Nó là m tôi cưá»i luôn miệng. Nó bá»—ng nhá»› ra cái chuyện gì cưá»i phá lên :
- À, cái ông Äại mù mà diá»…n ngâm cái bà i “Äi chùa Hương†cá»§a Nguyá»…n Nhược Pháp thì Phiến cưá»i bò. Ông ta giả giá»ng và giả bá»™ má»™t cô bé Bắc kỳ ngà y xưa, mưá»i lăm tuổi theo bố mẹ lên chùa và ... si má»™t văn nhân là nhất. Cả lá»›p cưá»i bò ra thôi.
- Có táºt thì hay có tà i.
- Tháºt đấy. Ông Äại mù còn nhá»› dai tháºm tệ. Trong lá»›p đứa nà o ổng cÅ©ng biết tên không sai. Gặp ổng ngoà i đưá»ng thì chỉ có trốn thôi. Hôm nay ổng gặp Phiến nhé, hai giá» sau ổng nhá»› tên và hai giá» sau tên cá»§a Phiến sẽ nằm trong trà nhá»› ổng.
- Ghê quá. Nếu lỡ Ä‘i chÆ¡i ngoà i đưá»ng, Ä‘ang ăn kem mà gặp ổng thì sao?
- Äã bảo, chỉ chạy trốn.
Nghe Uyển Nhi nói vỠông thầy Văn sắp há»c hai giá» sau mà tôi cÅ©ng nóng lòng muốn biết mặt. Hình như tôi Ä‘ang mong có tiếng chuông reo trở và o lá»›p há»c. Trên vòm cây cao phÃa trên đầu, tôi vừa thấy tiếng chim kêu. TIếng chim rá»™n rịp vui tươi như khung cảnh ngôi trưá»ng má»›i choáng ngợp tâm hồn và trước mặt tôi Uyển Nhi có phải là ngưá»i bạn tốt cá»§a tôi không?
Con nhá» vui vẻ hồn nhiên quá. Nó có vẻ khác vá»›i tôi má»i chuyện. Nó hay nói chuyện cà tà ng, khôi hà i, nước da trắng hồng khác vá»›i nước da cá»§a tôi. Tóc ngắn kiểu con trai và khá»e mạnh đến độ tôi có cảm tưởng nếu giáºn nhau chuyện gì sau nà y nó nổi hứng “uýnh†tôi má»™t cái thì tôi ngã chúi mÅ©i chẳng chÆ¡i.
Uyển Nhi há»i tôi :
- Phiến đã và o Sở thú chưa?
Ừ nhỉ. Sở thú. Hình như hồi còn bé lắm thì phải, tôi có được mẹ tôi cho Ä‘i chÆ¡i má»™t lần, cÅ©ng trong dịp lên thăm dì Phương. Bây giá» tôi đâu còn nhá»› gì nữa ngoà i mấy con sấu dà i da sần sùi thấy ghê, vẻ mặt hung dữ cá»§a con cá»p, cái Ä‘uôi đẹp đầy mà u sắc cá»§a má»™t con công xòe mà u. Bây giá» tôi biết trong đó có nhiá»u cây cá», những cây cổ thụ, những vưá»n hoa xinh xắn...
Tôi lắc đầu cưá»i vá»›i Uyển Nhi. Con nhá» nói :
- Hôm nà o nghỉ mình chui rà o và o trong đó chÆ¡i. Uyển Nhi và tụi nó Ä‘i hoà i, toà n bằng má»™t lối chui rà o. Khá»i cần Ä‘i cá»a chÃnh.
Và nhỠấy kể những cuá»™c đột nháºp Sở thú bằng lối chui rà o đó má»™t cách thÃch thú. Tá»± nhiên tôi cÅ©ng muốn lây cái tÃnh nghịch ngợm cá»§a Uyển Nhi, mong má»™t hôm nà o có giá» nghỉ bất thình lình sẽ nháºp bá»n, chui rà o và o Sở thú vá»›i Uyển Nhi. Nhưng để là m gì?
Tôi há»i Nhi :
- Và o trong đó để là m gì, Nhi?
Uyển Nhi cưá»i nhăn nhăn :
- Chắc chắn là không phải để xỉa răng cá»p rồi. Mình và o trong ấy ngao du cho qua buổi há»c. Trong ấy có những loà i cây trổ hoa đẹp lắm. Bãi cá» xanh mướt. Những con cá đủ mà u nhởn nhÆ¡ lá»™i dưới cái hồ có cây cầu Lương SÆ¡n Bá.
Tôi cưá»i giòn :
- Äể mÆ¡ là m Chúc Anh Äà i hả?
- Má»—i đứa mÆ¡ má»™t cách. Có đứa nằm vắt vẻo trên má»™t nhánh cây mÆ¡ có bà phù thá»§y nà o cỡi chổi bay ngang xá»›t Ä‘i. Và được má»™t Hoà ng tá» tá»›i cứu. Có đứa nằm trên cá» mÆ¡ thà nh hoa, thà nh bướm. MÆ¡ nhiá»u lắm. Má»—i đứa Ä‘á»u có má»™t giấc mÆ¡.
Tôi nói :
- Phiến sẽ mơ thà nh con dế mèn... phiêu lưu ký.
Nhưng có má»™t trò chÆ¡i vui hÆ¡n những giấc mÆ¡ nhiá»u.
Và Uyển Nhi kể cho tôi nghe cách lượm đá núp rình ném và o những cặp tình nhân ngồi tình tá»± mùi mẫn dưới những lùm cây ráºm rạp khuất lánh mà chỉ có những cô nà ng há»c trò Trưng Vương chuyên chui rà o má»›i khám phá ra. Uyển Nhi vừa kể lại thà nh tÃch vừa cưá»i là m tôi cÅ©ng cưá»i theo. Trò chÆ¡i nà y có vẻ hấp dẫn nhưng tôi không dám dá»± và o đâu.
Tôi há»i :
- Lỡ ngưá»i ta thấy rồi sao?
- Thấy cÅ©ng ráng vá» như không thấy. Sợ tụi nà y cưá»i.
- Nhưng lá»›n rồi ai chÆ¡i dại váºy?
- Lớn gì. Chúng mình hãy còn bé hết đấy chứ.
Con nhá» nói má»™t câu ngon Æ¡ là m tôi ngẩn ngÆ¡. Ừ nhỉ, Uyển Nhi và tôi tại sao lại già ? Phải thôi, còn bé. Tôi nhìn và o bên trong Sở thú. Qua má»™t vòng rà o dây kẽm gai và cây sống li ti xanh mướt lá tôi nháºn ra con đưá»ng vắng ngắt bên trong. Con đưá»ng nà y chắc Ãt ai Ä‘i tá»›i. Tôi không hiểu vòng rà o kẽm gai như thế là m sao mà Uyển Nhi chui và o được? Nhưng tôi không há»i... Trò chÆ¡i nà o cÅ©ng dà nh cho sá»± khám phá. Tôi chẳng mong ước có má»™t hôm nà o được cùng Uyển Nhi nháºp bá»n đó sao?
Uyển Nhi trả tiá»n cho đứa trẻ con. Hai đứa băng qua đưá»ng. Bá»—ng có ngưá»i gá»i Uyển Nhi. Tôi và nó quay lại bắt gặp những khuôn mặt Trưng Vương đỠá»ng vì nắng. Những nụ cưá»i tinh quái, những đôi mắt nheo nheo đầy ám hiệu, những sợi tóc mai ướt mồ hôi. Cả bá»n kéo lại vây lấy Uyển Nhi.
- Äi đâu, tụi ta tìm mi nãy giá» quá sá?
- Rẽ bước sang ngang rồi hả?
- Có bồ mới rồi à ?
- Cho ta de hồi nà o váºy?
Uyển Nhi cưá»i giòn dã giá»›i thiệu tôi vá»›i mấy đứa bạn bu quanh. Trong đám đó có má»™t đứa ngồi kế bên Uyển Nhi, nghÄ©a là cùng bà n vá»›i tôi. Nhá» tên Thanh Trà . Tôi mê cái tên nà y ngay. Sao tụi nó đứa nà o cÅ©ng có cái tên nghe hay tháºm tệ. Tôi đưá»c biết thêm những đứa như: SÆ¡n Ca, Tưởng Phố, Hồng Mai, Kim Uất. Tụi nó cÅ©ng là m quen vá»›i tôi ngay bằng lá»i chà o, bằng những nụ cưá»i, bằng những cái nheo mắt đầy hứa hẹn.
Thanh Trà bảo :
- Bồ ngồi đầu bà n đây mà . Thế chá»— con Cúc Hoa chuyển trưá»ng theo bố mẹ lên Äà Lạt rồi.
Sơn Ca cầm tay tôi :
- Bồ ở đâu tá»›i nháºp tịch và o Trưng Vương váºy?
- Lê Ngá»c Hân
Kim Uất nheo mắt :
- Lê Ngá»c Hân ở chá»— mô?
- Mỹ Tho.
Tưởng Phố cưá»i :
- Äố Kim Uất biết Mỹ Tho ở đâu?
- Dễ ợt, Mỹ Tho... ở trên tấm bản đồ đó.
Cả bá»n cưá»i ầm Ä©. Hồng Mai ngây thÆ¡ con cá và ng :
- Phải Mỹ Tho có lúc gá»i là Äịnh Tưá»ng không?
- Äúng rồi. Sao Hồng Mai giá»i rứa? Mai mốt thi trắc nghiệm chắc Ä‘áºu.
- Váºy ta biết Äịnh Tưá»ng rồi.
SÆ¡n Ca há»i tôi :
- Sao bồ bá» Lê Ngá»c Hân mà nháºp tịch Trứng Vịt?
- Ngá»c Hân theo vua Quang Trung Ä‘i rồi nên bồ bá» là phải.
Uyển Nhi đáp thế tôi :
- Bồ ấy có lý do riêng.
- Mình là bạn... nha. Cấm đứa nà o bắt bồ lẻ với nhỠPhiến đấy.
Uyển Nhi la lên :
- Phiến là của riêng ta.
Thanh Trà cưá»i :
- Hai tên nà y “mê†nhau hồi nà o mà nhanh váºy?
- Hai tên bị “tiếng sét ái tình†đánh gẫy răng kểnh rồi.
- Bồ Nhi có. Ta vừa khám phá ra nhá» có tá»›i hai chiếc răng khểnh láºn.
Uyển Nhi cưá»i to :
- Váºy nhưá»ng cho mi má»™t chiếc.
Tôi được đám bạn má»›i bao vây. Chúng nó há»i tôi đủ thứ chuyện. Có đứa còn cù cho tôi cưá»i nữa, vì thấy tôi Ãt cưá»i. Tiếng chuông bất ngá» reo vang. Cả bá»n nhao nhao chạy và o cá»a. Tôi thấy con đưá»ng đột nhiên như bừng sáng, bung ra bởi là n sóng áo trắng đổ dồn vá» phÃa cổng.
Uyển Nhi ghé và o tai tôi cưá»i khúc khÃch :
- Hôm nay Phiến ra mắt ông Äại mù nhé. Vòi ổng ngâm “Äi chùa Hương†nhé.
Và uyển Nhi cặp tay tôi Ä‘i giữa đám đông và o trưá»ng. NhỠấy còn hát nho nhá» :
Hôm nay đi chùa Hương
Hoa cỠmỠhơi sương
Cùng thầy me em dáºy
Em vấn đầu soi gương...
Hai giá» Văn cá»§a ông Äại mù qua nhanh trong tiếng cưá»i ầm Ä© cá»§a lá»›p há»c. Äến ná»—i bà Giám thị phải tạt ngang qua ghé và o. Nhưng khi thấy thầy đồng lõa vá»›i há»c trò, bà ấy chỉ đảo đôi mắt sắc như dao rồi Ä‘i. Tuy nhiên cả bá»n cÅ©ng dè dặt không dám cưá»i đùa ầm Ä© nữa.
Tiếng chuông reo cắt đứt buổi há»c. Tôi vá»›i Uyển Nhi sánh bước ra đưá»ng. Nắng chang chang trên mà u lá, chói mắt má»™t chút. Äứa nà o cÅ©ng đỠá»ng như uống rượu. Tôi như vừa uống chanh Rhum.
Uyển Nhi há»i :
- Phiến vá» bằng gì? Tôi lóng ngóng nhìn ra cá»a trưá»ng.
- Chắc là có xe nhà tới đón.
- Xe hơi?
Tôi lưỡng lá»± rồi gáºt nhẹ đầu. Uyển Nhi trố mắt há»i :
- Nhà già u quá ta?
Tôi chống chế :
- Có phải của Phiến đâu. Của dì Phiến mà , Phiến đi chung với nhỠem.
- NhỠấy hách nhỉ?
- Nó thương Phiến lắm.
- Trong lớp mình có hai ba nhỠcó xe nhà tới đón. NhỠSơn Ca là một. Mấy đứa kia Uyển Nhi không chơi. Tụi nó hách lắm.
Tôi cưá»i :
- Äi xe hÆ¡i có gì đâu mà hách?
- Thế mà tụi nó hách má»›i buồn cưá»i chứ. Mặt đứa nà o cÅ©ng kênh kênh lên. Chỉ có nhá» SÆ¡n Ca là hiá»n. NhỠấy tốt lắm. Nhà tháºt già u mà cÅ©ng tháºt hiá»n.
- Cái tên nghe bắt mê. NhỠKim Uất nữa. Uyển Nhi tên cũng đẹp. Thanh Trà cũng xinh xắn như... quả Thanh Trà . Chỉ có Phiến là nhà quê.
- Phiến dá»… thương ghê nÆ¡i chứ. Phiến có nước da là m ngưá»i ta bắt mê.
- Da cột nhà cháy?
- Trái rám, sắp chÃn. Nước da khá»e mạnh. Nước da thu hút.
- Thế mà Phiến gầy, chả có vẻ... thể thao chút nà o.
- Gầy như váºy đâu có sao. Gầy cho mấy chà ng thi sÄ© gốc me là m thÆ¡ ca tụng Trứng Vịt chứ.
Mấy nhá» kia cÅ©ng vây quanh tôi nói chuyện như là không muốn vá». SÆ¡n Ca Ä‘i xe nhà , còn lại là xe đạp hoặc xe Honda. Tôi thấy Thư vẫy tôi từ trong xe, dưới má»™t bóng mát. Uyển Nhi cÅ©ng ngó thấy. Nhá» bảo tôi :
- Kìa. Phiến có ngưá»i gá»i.
- NhỠem hỠđó.
Tôi chà o mấy nhá» bạn má»›i. Uyển Nhi theo tôi băng qua đưá»ng, tá»›i chá»— xe Ä‘áºu má»›i chịu để tôi lên xe. Tôi cưá»i vá»›i Uyển Nhi má»™t nụ cưá»i tháºt tươi. NhỠấy giÆ¡ tay vẫy tôi và hẹn buổi há»c ngà y mai. Thư đóng cá»a xe. Bác tà i xế cho xe chạy. Con đưá»ng Nguyá»…n Bỉnh Khiêm rợp trong mà u áo trắng Trưng Vương. Những tốp Ä‘i vá»›i nhau xe đạp hoặc xe gắn máy. Tiếng cưá»i đùa ầm Ä© vá»›i nhiá»u giá»ng nói, nhiá»u nét mặt. Con đưá»ng nhiá»u bóng mát nhưng cÅ©ng óng ánh mà u nắng.
Thư mặc đồng phục cá»§a trưá»ng. Chiếc rốp xanh Ä‘áºm gấp nhiá»u pli. Ão sÆ¡ mi ngắn tay trắng, tên thêu chỉ xanh nÆ¡i ngá»±c áo. Nhá» cưá»i há»i tôi :
- Sao chị Phiến, vui chứ?
Tôi nói :
- Vui lắm. Có mấy đứa bạn mới rất dễ thương.
- Chúng nó có... ăn hiếp chị không?
- Không. Tụi nó là m quen vá»›i chị, tháºt vui.
- Mấy nhỠvây lấy chị lúc nãy đó hả?
- Äó. Nhá» Uyển Nhi theo chị sang đưá»ng.
Thư dúi cho tôi má»™t cái kem ốc. Tôi cưá»i, thoáng ngạc nhiên nhưng cÅ©ng cầm lấy. Hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện. Kem là m răng tôi mát tê. Xe có máy lạnh nên cá»a kiếng quây kÃn. Tôi chỉ thấy bóng nắng chói chang trên đưá»ng khi xe quẹo và o con đưá»ng lá»›n. Không hiểu sao khi ngồi trên má»™t chiếc xe như vầy tôi lại bối rối, ngượng ngáºp trước đám bạn má»›i.
Tôi há»i Thư :
- VỠnhà hả?
- Ghé trưá»ng đón nhóc Huy.
Trưá»ng cá»§a Huy nằm trên đưá»ng Cưá»ng Äể cạnh Văn Khoa và Dược. Ngôi trưá»ng đúng như tên gá»i cá»§a nó, có tháºt nhiá»u cây trồng là m mẫu. Tôi thấy Huy băng qua đưá»ng, Huy cầm trong tay cái cây con Ä‘ang ươm trong cái giò lá có phân. Huy định mở cá»a sau lên, nhưng Thư quây kÃnh hét :
- Mi ngồi băng trước. Con trai không chen và o chỗ con gái.
Và Thư quây kÃnh lên. Huy tiu nghỉu mở cá»a trước lên ngồi cạnh bác tà i xế. Thư há»i :
- Mi Ä‘em cái cây đó vá» là m gì váºy?
- Trồng.
- Tết... Marốc mới sống nổi.
- NghỠcủa Huy mà .
Thư chìa cho Huy cây kem. Nó sáng mắt chá»™p lấy và cưá»i duyên :
- Chị Thư Ä‘iệu quá ta. Äang khát nước có kem là nhất.
- Thương mi lắm mới để dà nh, không thì xơi hết rồi.
- Mai mốt cái cây nà y nó lớn, chị sẽ thấy khối anh chà ng leo cây và o nhà mình.
Thư cưá»i :
- À, triết lý. Biết rồi, nhà hiá»n triết Ai Cáºp.
Huy đỠmặt im thin thÃt. Tôi mỉm cưá»i vì sá»± đùa nghịch vô tư cá»§a chị em Thư. Như váºy là nõi lo sợ cá»§a tôi trong ngà y đầu và o ngôi trưá»ng má»›i đã trôi qua. Tôi vui mừng nháºn thấy trong sá»± thay đổi cá»§a mình ngấm ngầm mang chút hạnh phúc. Ãt nhất, tôi cÅ©ng đã ra khá»i nhà cá»§a dượng Tư, ra khá»i ná»—i bất hạnh cá»§a đứa con gái không cha. Tôi không bằng lòng vá»›i hiện tại cá»§a tôi đâu, nhưng dù sao sống vá»›i dì Phương, tôi cÅ©ng thấy má»™t Ä‘á»i sống thoải mái hÆ¡n, tôi đã tin tưởng và o việc há»c cá»§a mình. Tôi sẽ không bá» dở nó ná»a chừng. Tôi bắt đầu nuôi hy vá»ng. Tôi biết cuá»™c Ä‘á»i tôi bắt đầu từ phút nà y, tương lai nằm trong tay tôi. Tôi có đánh mất nó không là do sức chịu đựng và sá»± khôn khéo nÆ¡i mình. Không ai mang tương lai tươi đẹp cho mình cả, nhất là tôi, má»™t đứa con gái nghèo khổ bất hạnh, tôi phải tá»± là m lấy Ä‘á»i tôi bằng má»™t chút may mắn nà o đó còn có được trong Ä‘á»i.
- Chị được xếp ngồi ở đâu?
- Äầu bà n thứ hai, may quá, chỉ sợ mình ngồi sau chót.
Và tôi kể lại cho Thư nghe chuyện ông thầy Văn. Con nhá» cÅ©ng cưá»i bò. Tôi hình dung lại những gương mặt bạn bè má»›i. Những Uyển Nhi, Thanh Trà , SÆ¡n Ca, Hồng Mai, Kim Uất, Tưởng Phố. Tôi thấy nôn nóng buổi há»c ngà y mai.
Vá» tá»›i nhà tôi nháºn ngay ra sá»± khác lạ, dãy rà o được cắt xén gá»n ghẽ, bằng phẳng. Mùi lá cá» bị dáºp gãy lẫn vá»›i mùi đất ẩm má»›i tưới nồng nà n quá. Dượng Qúi cÅ©ng đã vá». Má»—i đứa và o phòng cá»§a mình. Nghỉ má»™t chút được chị Cúc gá»i ra ăn cÆ¡m.
Bữa cÆ¡m hôm nay có đủ mặt má»i ngưá»i. Dượng Qúi, dì Phương,Thư, Huy và tôi. Bác tà i xế đã vá» nhà chiá»u má»›i trở lại. Tôi má»i dượng Qúi và dì Phương ăn cÆ¡m, dượng cưá»i há»i tôi :
- Äi há»c vui không?
Tôi đáp :
- Dạ vui.
- Có gì trở ngại cho dượng biết nhé.
Tôi gáºt nhẹ. Dì Phương cÅ©ng há»i thăm tôi qua loa, rồi má»i ngưá»i bắt đầu ăn. Bữa ăn tháºt lặng lẽ. Tôi thôi trước nhất và bá» vá» phòng.
Một lúc, Thư và o. Nó ngồi cạnh tôi, nói :
- Ông bà cãi nhau.
Tôi ngạc nhiên :
- Lúc nãy chị đâu thấy gì?
- Ngấm ngầm đó. Bây giỠđang cãi nhau kịch liệt trong phòng riêng.
- Chuyện gì nhỉ?
- Có trá»i mà biết được.
Tôi há»i :
- Có nghiêm trá»ng không?
- Bao giá» cãi nhau cÅ©ng nghiêm trá»ng hết.
- Dượng có hay đánh dì?
- Ãt lắm. Gần như không có. Chỉ cãi nhau rồi mạnh ai nấy bá» Ä‘i.
- Cãi nhau thì buồn quá.
Thu rơm rớm nước mắt :
- Má»—i lần cãi nhau ông bà bá» Ä‘i. Thư và nhóc Huy ở nhà buồn muốn chết. Sau đó hai đứa cÅ©ng tìm cách ra khá»i nhà luôn. Ngôi nhà mênh mông nà y chỉ còn má»™t mình chị Cúc.
Tôi cÅ©ng đã từng chứng kiến những tráºn cãi nhau cá»§a dượng Tư và mẹ tôi. Má»—i lần uống rượu say, dượng Tư lè nhè chá»i bá»›i, đánh Ä‘áºp mẹ tôi, xung quanh đó là những đứa em kêu khóc. Tôi không khóc nhưng trà óc lÆ¡ láo như không thuá»™c vá» mình nữa. Tôi nằm má»™t xó hay bá» chạy tá»›i nhà Thục. Chỉ khi đó tôi muốn khóc, khóc ngon là nh vá»›i Thục.
- Thư sợ lấy chồng, lấy chồng hay cãi nhau quá.
Tôi cưá»i :
- Tháºt không?
- Tháºt. Bởi thế nên Thư không thèm có bồ.
Tôi không nghe tiếng cãi nhau cá»§a dì Phương và dượng Qúi. Nhưng lúc sau tôi thấy dượng hối hả lái xe Ä‘i. Thư đứng ở cá»a sổ và nói :
- á»”ng Ä‘i Ãt nhất là hai ngà y má»›i vá».
- Lần nà o cÅ©ng váºy sao?
- Có khi cả tuần lá»…. Không biết Ä‘i đâu. Má phải Ä‘i tá»›i những nÆ¡i quen biết tìm. Không gặp. Cuối cùng má»›i nháºn được Ä‘iện tÃn cá»§a ổng ở táºn... Äà Lạt, báo tin sắp vá» má»›i buồn cưá»i.
Tôi cưá»i há»i Thư.
- Mỗi lần cãi nhau Thư theo phe nà o?
- Thư trung láºp. Không theo ba mà cÅ©ng không theo má.
- Nhóc Huy?
- Nó trầm ngâm. Có trá»i má»›i biết nó nghÄ© gì. Nhà hiá»n triết Ai Cáºp mà chị.
- Chị cũng sợ cãi nhau lắm. Sau nà y nếu có chồng chị sẽ nhất định không cãi nhau.
- Biết đâu sao nà y lấy chồng chị sẽ trở thà nh má»™t bà chằn lá»a?
Thư cưá»i, tôi cÅ©ng cưá»i. Ừ biết đâu đó. Con gái có chồng là thay đổi hoà n toà n. Tôi không thể hình dung ra tôi ở ngà y mai ấy. Nhưng câu nói cá»§a Thư là m tôi thấy xao xuyến má»™t chút.
Thư chép miệng :
- Buồn quá.
- Ngá»§ má»™t giấc, thức dáºy sẽ quên hết.
- Chị có thÃch Ä‘i bÆ¡i ở hồ tắm không?
- Trá»i Æ¡i, chi mà đi bÆ¡i? PhÆ¡i nước da như thế nà y cho ngưá»i ngắm, kỳ chết.
Thư vung tay :
- Nhiá»u đứa mê nước da như chị lắm.
- Nhưng chị chưa bÆ¡i ở hồ tắm bao giá», là m sao dám? Mắc cỡ chết.
- Nhưng sẽ quen.
- Chị không quen nổi đâu.
- Äi má»™t mình Thư cÅ©ng chán lắm.
- Chị đến đó chÆ¡i thôi nhé, nhìn Thư bÆ¡i. Cho chị đứng trên bá».
Thư cưá»i khanh khách, nó lắc đầu :
- Như váºy thà chị đừng Ä‘i còn hÆ¡n.
- Thôi ngá»§ má»™t giấc Ä‘i, dáºy sẽ tÃnh. Bây giá» chỉ má»›i là buổi trưa.
- Chị là m gì?
- Cũng thỠngủ một chút. Hay soạn bà i.
- Em nằm đây với chị.
Con nhá» nhảy lên giưá»ng tôi và bắt tôi nằm cạnh nó. Bây giá» tôi thấy Thư như đứa trẻ con. Gương mặt Thư trong lúc nằm nhìn lên trần nhà , trông hồn nhiên và trong sáng là m sao. Tôi thấy thương nó và không hiểu mình phải là m gì. Má»™t lúc Thư ngá»§ thiếp Ä‘i trong má»™t giấc ngá»§ dá»… dà ng. Tôi rón rén trở dáºy, và o phòng rá»a mặt và tá»›i ngồi trước bà n há»c. Nhưng tôi không há»c được chữ nà o. Mắt tôi dán chặt cùng ánh nắng ngoà i vưá»n. Những chùm hoa đỠtrên mà u xanh cây trước con dưá»ng ngang nhà . Tiếng chim tÃu tÃt trong các khóm cây trong vưá»n. Dãy rà o má»›i cắt tỉa bằng phẳng. Tôi nghÄ© lung tung chuyện cãi vã cá»§a vợ chồng dì Phương. Hai ông bà coi hạnh phúc váºy mà cÅ©ng có lúc cãi nhau ư? Tôi tưởng chỉ ở những gia đình túng thiếu, lo lắng vá» sinh kế má»›i thưá»ng xảy ra chuyện cãi nhau giữa hai vợ chồng. Như gia đình cá»§a mẹ tôi đó. Tôi đã sống trong không khà nặng ná» và nhìn xem thảm kịch ấy thưá»ng xuyên. Mẹ tôi bây giá» ra sao? Tôi đã viết hai lá thư vá» cho mẹ tôi và chỠđợi thư trả lá»i. Có thể bà không có thì giỠđể trả lá»i thư. Hoặc cÅ©ng không có gì để nói thêm. Coi như tôi đã ở yên trong má»™t nÆ¡i chốn mà mẹ tôi mong ước. Và ở đó, bà vô cùng yên tâm. Tôi đã là con chim rá»i khá»i tổ. Tôi muốn khóc khi nhá»› đến mẹ tôi và những gì bà phải chịu đựng thêm trong ngôi nhà đó. Nhưng tôi biết mẹ tôi không khổ như tôi. Ãt nhất, bà cÅ©ng đã chá»n lá»±a, và bà có những đứa con để thương yêu. Dưới mắt bà tôi đã lá»›n. Nhưng má»™t đứa con gái chưa chồng dù bao nhiêu tuổi vẫn không thể là ngưá»i lá»›n nếu sống xa mẹ. Nhưng như thế mà tôi đã lá»›n phải lá»›n thêm.
Có lẽ dì Phương đã ngá»§ trưa. Ngôi nhà vắng vẻ quá. Không má»™t tiếng động nà o. Không má»™t bước chân. Má»—i ngưá»i ở trong phòng riêng cá»§a mình. Quái lạ, trưa nay tôi không buồn ngá»§. Nếu ngay bây giá» tôi có thể ngá»§ được, chắc sau đó sẽ có má»™t buổi chiá»u yên tÄ©nh, thoải mái hÆ¡n, đến vá»›i tôi. Nhá» Phiến ạ, cái Ä‘au cá»§a mi đó, đừng bắt nó vẩn vÆ¡ nhiá»u kẻo uống thuốc không kịp.
Tôi bá» Ä‘i ra ngoà i. Vưá»n cây có những khoảng bóng mát. Tôi Ä‘i dạo qua các khoảng cây nghe những chiếc lá Ä‘ung đưa nhè nhẹ và nghe những bước chân mình vang trên sá»i. Những con ve ở trên cây cao bên ngoà i con đưá»ng kêu râm ran, má»™t âm thanh buồn rưá»i rượi vá»›i má»™t buổi chiá»u sắp tá»›i. Những chiếc hoa đỠnở bung cánh phÆ¡i mình trong nắng báo hiệu mùa hè sắp tá»›i rồi chăng? Tôi ngước nhìn lên má»™t trái phong Ä‘u theo gió cuốn lên trá»i, hay dạt vá» phÃa xa mất hút. Bóng tôi ngả trên mặt cá» mịn, tôi muốn nằm ở đây, dưới những bóng lá để nhá»› tưởng những buổi trưa trong vưá»n nhà dượng Tư, cây trứng gà sai trái chÃn và cho bóng mát lá»›n quanh chiếc võng kẽo kẹt cá»§a tôi. Ôi hình bóng ấy êm dịu quá. Bây giá» tôi má»›i biết những cái đó trong tay mình sắp sá»a trở thà nh ná»—i nhá»› tiếc khôn nguôi.
Huy Ä‘i ra từ lúc nà o. Nó há»i tôi từ phÃa sau lưng là m cho tôi giáºt mình :
- Chị Phiến không ngủ trưa à ?
Tôi quay lại cưá»i :
- Chị Ãt ngá»§ trưa.
- Bà Thư thì trưa nà o cÅ©ng đánh má»™t giấc tá»›i chiá»u.
- Ngá»§ má»™t chút cÅ©ng tốt. Không ngá»§ được chị má»›i Ä‘i loanh quanh ngoà i vưá»n.
- Huy cũng chịu. Không ngủ được. Bây giỠcó thể chui và o ciné nhỉ?
- Sao không? Huy có quyá»n mà .
- Äi má»™t mình chán ngấy. Nhiá»u khi lầm lÅ©i và o rạp má»›i hay phim nà y mình xem rồi. Äà nh nằm ngá»§ khoèo bù lại tiá»n mua vé.
Tôi cưá»i :
- Dẹp bớt cái tánh đãng trà đi.
- Vẫn cứ quên luôn.
- Chị muốn quên nhiá»u thứ mà vẫn cứ nhá»›. Phải đổi được vá»›i Huy thì thú vị biết mấy.
Huy cưá»i cưá»i cưá»i, nó Ä‘u quanh má»™t thân cây. Cặp mắt kiếng cá»§a nó nặng quá, có những đưá»ng vòng trông đến nhức đầu, là m tôi nhá»› đến đôi mắt sắp sá»a mang kiếng cá»§a tôi. Trá»i ạ, nếu tôi mang kiếng cáºn và o lá»›p chắc rùng rợn lắm. Không thể Ä‘oán nổi chuyện gì sẽ xảy ra vá»›i những đứa bạn má»›i cùng lá»›p. Tá»± nhiên bây giá» tôi nhá»› con nhá» Uyển Nhi. Con nhá» nói chuyện vui đáo để.
- Bà Thư có rủ chị đi tắm ở hồ tắm không?
- Có.
- Chị đi không?
- Không, mắc cỡ chết được.Chị chưa tắm ở hồ tắm bao giá». Cứ tưởng tượng trước con mắt bao nhiêu ngưá»i nhìn mình. Chao Æ¡i là rùng rợn, nổi da gà .
- Huy cũng ghét cái trò đó.
- Chị không ghét nhưng cũng không ham. Chị... trung dung.
- Bá»™ tắm ở nhà không được sao phải tá»›i những nÆ¡i đó. Hồ tắm dÆ¡ bẩn đủ thứ vi trùng cá»§a đủ thứ hạng ngưá»i. Nhá»› ngà y xưa bà Thư má»›i Ä‘i bÆ¡i lần đầu bị sưng hai con mắt đỠau phải nhá» thuốc cả tuần lá»… má»›i khá»i. Tưởng đâu bà ấy bị mù luôn rồi chá»›.
Huy nói xong cưá»i dòn. Nó đá má»™t viên sá»i lăn và o bãi cá». Tôi không công kÃch như Huy, nhưng chắc chắn còn lâu lắm tôi má»›i dám nghÄ© rằng mình cÅ©ng có thể phÆ¡i mình trên bá» hồ tắm trước bao nhiêu con mắt ngưá»i lạ sẵn sà ng nhìn mình. Tôi vẫn là con nhá» nhà quê, nhút nhát và run lẩy bẩy trước ngưá»i lạ như con chim sẻ trước đôi mắt loà i rắn lục.
- Ba má Huy cãi nhau hồi trưa, chị hay không?
- Có. Thư có cho chị biết.
- Tại sao lại cãi nhau, chị nhỉ?
- Không lẽ... Ä‘áºp nhau à ?
- Thà như váºy còn hÆ¡n cãi nhau. Chán Ä‘á»i. Huy ghét cãi nhau.
- Rồi Huy sẽ cãi nhau.
- Không bao giá». Nhất là vá»›i con gái. Im lặng là chiến thắng, chỉ những ngưá»i nà o nói nhiá»u má»›i thua.
- À, triết lý.
- Không phải triết lý nhưng cÅ©ng gần như váºy.
Tôi há»i Huy cùng má»™t câu há»i vá»›i Thư :
- Huy vá» phe ai?
- Vá» phe ba. Äúng hÆ¡n, bao giỠđà n ông cÅ©ng có lý.
Tôi cưá»i :
- Nói thế coi chừng ế vợ đấy nhé, ông hiá»n triết.
Huy cưá»i, nheo mắt :
- Chả ngán. Tại đà n bà nên mới có chiến tranh.
- Trá»i ạ. Ä‚n nói chi mà ẩu tả váºy cáºu bé?
- Chị nghĩ xem. À quên, chị là đà n bà , chị phải bênh vực thế giới của mình.
- Không lẽ chị cãi nhau với Huy?
Huy ngáºp ngừng đỠmặt và cưá»i. Tôi ngồi xuống bãi cá», nhưng không biết là m gì hÆ¡n là bó gối nhìn ra đưá»ng. Huy Ä‘i lại phÃa trước mặt tôi. Nó cưá»i há»i :
- Phải chi có cốc kem bây giỠthì ngon tuyệt.
- Chị cũng đang khát nước. Nếu có một ly chanh Rhum thì tuyệt.
- Ra phố?
- Äiên. Äi giữa trưa vầy sao?
- Ä‚n nhằm gì. Ngưá»i ta vẫn Ä‘i, nhưng có ai Ä‘iên đâu.
- Äiên cho cái ý nghÄ© cá»§a mình kìa.
Má»™t ngưá»i vừa dừng xe lại trước cổng nhà cắt đứt chuyện giữa tôi và Huy. Tôi hÆ¡i ngạc nhiên trước vẻ quen thuá»™c cá»§a ngưá»i đó và tôi hÆ¡i hốt hoảng khi nháºn ra anh chà ng Trâm, bạn cá»§a Thư. Tôi chỉ Huy xem. Nó nói :
- Cái anh chà ng nà y trưa nắng mò tá»›i nhà ngưá»i ta là m gì? Äiên chăng?
Tôi cưá»i :
- Mới mát thôi.
- Mở cổng không?
- Anh ta thấy mình rồi. Không mở cổng là mất lịch sự.
- Chị mở đi.
- Huy mở.
- Bảo bà Thư đi vắng nhé?
- Tùy Huy. Chị không biết.
Huy tiến ra mở cổng cho anh chà ng có cái tên con gái đó. Trâm dắt xe và o tìm chỗ dựng. Huy nói nhỠvới tôi :
- Anh chà ng trở chứng, không há»i bà Thư mà há»i chị.
- Há»i chị là m gì?
- Ai biết.
Huy cưá»i tinh nghịch rồi lẻn và o nhà . Tôi không kịp bảo Huy đánh thức Thư dáºy tiếp Trâm. Trâm hÆ¡i gà n khi thản nhiên tiến tá»›i trước mặt tôi, há»i :
- Phiến không ngủ trưa sao?
Tôi hÆ¡i bá»±c vì thái độ cá»§a Trâm nên xẵng giá»ng :
- Không.
Nhưng hình như Trâm không để ý vẻ mặt cá»§a tôi, anh chà ng cưá»i :
- ThÆ¡ thẩn ngoà i vưá»n thÃch nhỉ?
Tôi đứng lên khoát tay, nói :
- Thư nó ngá»§, để tôi và o đánh thức Thư dáºy.
Nhưng Trâm thản nhiên :
- Äể Thư ngá»§.
- Thế Trâm tá»›i đây là m gì mà không cho gá»i Thư dáºy?
Tôi cáu kỉnh gá»i Trâm bằng tên thay vì phải gá»i là “anh†như thưá»ng lệ. Äó là phép lịch sá»±. Nguyên tắc, Trâm là bạn Thư, Trâm phải gá»i tôi bằng “chị†má»›i phải. Không ngá» bị tôi gá»i bằng tên, Trâm đâm ra lúng túng không biết nên trả lá»i tôi qua cách xưng hô như thế nà o. Nhưng rồi, anh chà ng cÅ©ng gá»i tôi bằng tên như cÅ©.
- Tôi có là m phiá»n gì Phiến không?
- Không biết. Nhưng Trâm đến thì và o nhà nói chuyện với Thư. Tôi nghĩ thế.
- Nhưng Thư ngủ?
- Thì tôi kêu dáºy.
- CÔ bé ấy khó tÃnh, bị kêu dáºy sẽ có cái mặt bánh bao chiá»u. Tôi nói chuyện vá»›i Phiến cÅ©ng được chứ?
- Có quan trá»ng không?
Trâm hÆ¡i nhăn mặt. Tôi thÃch như váºy.Và không hiểu sao tôi cÅ©ng muốn chá»c tức anh chà ng nà y thêm nữa.
Trâm nói, vẻ phân trần :
- Có gì quan trá»ng đâu. Bình thưá»ng tôi vẫn tá»›i đây chÆ¡i, nói chuyện vá»›i Thư. Hôm ná» gặp Phiến Ä‘i cùng vá»›i Thư trên phố,chúng ta quen nhau. Bữa nay ghé nhà chÆ¡i, nếu không có Thư thì tôi nói chuyện vá»›i Phiến. Tá»± nhiên váºy thôi.
Tôi nổi sùng muốn gây vá»›i Trâm má»™t tráºn. Nhưng chợt dằn ngay. Tôi ngại dì Phương sẽ nhìn thấy tôi ở ngoà i nà y nói chuyện vá»›i ngưá»i ta.
Tôi cưá»i cưá»i :
- Váºy má»i Trâm và o nhà .
Trâm theo tôi và o phòng khách. Tôi lấy lý do Ä‘i rót nước để đánh thức Thư dáºy.
Con nhá» còn ngái ngá»§ nên há»i má»™t câu là m tôi ngạc nhiên :
- Trâm nà o?
- Trâm, bạn của Thư chứ ai và o đây?
- Anh chà ng ấy đến là m gì giỠnà y? Chị bảo Thư hãy còn đang ngủ.
- Nhưng chả lẽ Thư để ngưá»i ta “ngồi đồng†ngoà i đó à ? Chị đâu biết gì mà nói?
Thư ôm cái gối dà i mỉm cưá»i, rồi quay và o tưá»ng nói vói lại :
- Anh chà ng mết chị rồi.
Và con nhá» là m như ngá»§ tiếp. Tức tháºt. Tôi đà nh phải mang tách nước ra để lên bà n vá»›i cái mặt đưa đám.
Anh chà ng cưá»i :
- Cám ơn Phiến. Tôi uống tách nước nà y chắc cháy ruột.
- Xin lỗi. Tôi quên lấy cho Trâm một ly nước mát.
- Nước mát cũng cháy ruột luôn.
- Sao thế?
Bởi ngưá»i có ý đãi khách Ä‘ang bốc lá»a.
Tôi báºt cưá»i vì lá»i pha trò cá»§a Trâm.
- Tôi nguá»™i ngắt. Chả có tà lá»a nà o đâu.
- Phiến giáºn tôi?
- Có gì đâu mà giáºn. Chút nữa Thư ra tá»›i tha hồ mà nói chuyện.
Hình như anh chà ng không thèm để ý thái độ cá»§a tôi. Trâm ngồi ngả ngưá»i trên ghế vá»›i Ä‘iếu thuốc nhả khói dịu dà ng há»i :
- Äi há»c vui không?
- Vui.
- Trưá»ng đó có nhiá»u cô gái đẹp và nghịch lắm.
Tôi đáp nhát gừng vá»›i Trâm. Cụt hứng, anh chà ng cÅ©ng im lặng, ngó lên trần nhà như Ä‘ang nghiên cứu má»™t cái gì chăm chú ghê lắm. Tôi cưá»i thầm, có cái gì hay trên đó mà ngó. Tôi cÅ©ng im lặng, và gương mặt tôi lúc đó trông buồn cưá»i lắm thì phải?
Tôi Ä‘ang mong nhá» Thư bước ra tiếp chuyện vá»›i Trâm để tôi được thảnh thÆ¡i lăn ra giưá»ng hay chạy Ä‘i tắm. Tôi lo sợ con nhỠđó ngá»§ lại thì không biết đối xá» vá»›i anh chà ng nà y ra sao. Tôi lo sợ dì Phương tình cá» Ä‘i ra bắt gặp. Tôi không muốn cho dì hiểu lầm vá» tôi. Má»™t lúc, có lẽ thấy sá»± im lặng kéo dà i có vẻ nặng ná» quá. Trâm kiếm chuyện để nói :
Tôi biết Phiến đang bực mình.
- Hình như váºy.
- Tại tôi?
- Tùy. Trâm muốn hiểu sao thì hiểu.
- Tôi ngạc nhiên ghê gá»›m. Hôm gặp nhau trên phố Phiến đâu có thái độ như váºy.
- Tụi bạn bảo tôi là con nhỠmát dây.
Trâm cưá»i, tôi há»i :
- Trâm không tin?
- Không.
- Váºy thì tôi như thế nà o?
- Phiến không thÃch tôi. Và tôi biết vì sao rồi.
Câu nói cá»§a Trâm mang má»™t âm Ä‘iệu nà o đó là m tôi cảm thấy có má»™t nổi buồn trà n ngáºp trong hồn anh chà ng. Bất giác tôi thấy mình vô lý trước Trâm. Nhưng tánh tôi vốn váºy không thay đổi được. Tôi vốn độc Ä‘oán trong tình cảm. Tôi vẫn nghÄ© là Trâm yêu Thư, tình yêu ấy phải vững bá»n vá»›i hai ngưá»i, Ãt nhất vá»›i ngưá»i con trai. Tôi đã là m Trâm chuyển hướng tình cảm cá»§a mình? Tôi ghét Trâm vì lẽ đó ư? Tại sao tôi cứ thÃch ngưá»i ta má»™t má»±c chung thá»§y vá»›i nhau nếu có Ä‘iá»u gì đó không hợp vá»›i nhau được nữa?
Äá»™t ngá»™t tôi há»i Trâm :
- Sao Trâm bảo không phải tới tìm Thư?
- Tại Thư còn ngủ.
- Không phải như thế. Trâm ngụy biện. Trâm có ý định ấy từ ngoà i cổng, lúc chưa biết Thư còn ngủ.
Trâm ấp úng ngó tôi. Äôi mắt cá»§a ngưá»i con trai nà y có cái gì dối trá chứ không phải là má»™t đôi mắt cuốn hút ngưá»i ta. Tôi cưá»i giòn :
- Tôi là chị của Thư.
- Nhưng Phiến nhỠtuổi hơn tôi là chắc.
Bất ngá» tôi nghe tiếng xe gắn máy nổ giòn và nhìn thấy Thư phóng xe ra cổng. Tôi nhìn thấy nhưng không biết cách nà o gá»i Thư lại. Tôi Ä‘oán là Thư Ä‘i bÆ¡i ở hồ tắm. Nhưng có trá»i má»›i hiểu nổi là con nhá» nghÄ© gì trong lúc nà y.
- Thư đi rồi.
Tôi nói và nhìn xem thái độ cúa Trâm. Trâm nói thản nhiên :
- Cô bé ấy vẫn thế. Nhiá»u khi thấy tôi tá»›i cô bé ấy bá» Ä‘i. CÅ©ng có khi vui vẻ bắt tôi ngồi lại nói chuyện. Rất vui vẻ nữa là khác. Nếu ngưá»i nà o bị mát dây thì ngưá»i đó là Thư chứ không phải Phiến.
Tôi cưá»i :
- Những khi Thư bỠđi Trâm là m gì?
- Tôi Ä‘i vá».
- Không giáºn Thư?
- Không. Hôm gặp Phiến cùng Ä‘i vá»›i Thư dưới phố, trước đó tôi đã có ý định giáºn Thư vì tôi tá»›i chÆ¡i mà Thư cÅ©ng bá» Ä‘i đâu mất biệt.
Tôi nói, hơi cay đắng :
- Kể ra Trâm cũng chịu khó.
- Sá gì. Còn trẻ con.
Có lẽ tôi phải thay đổi thái độ vá»›i anh chà ng nà y mất. Tôi bá»—ng đâm ra gá»m gá»m Trâm. Có tháºt Trâm không như tôi tưởng? Giữa lúc đó, Trâm cưá»i nói rất thản nhiên :
- Tôi cÅ©ng không giáºn Phiến.
- Tôi không trẻ con như Trâm nghĩ đâu nhé.
- Dĩ nhiên. Phiến khác xa Thư chứ. Tôi thấy Phiến có gì là lạ hay hay.
Tôi đỠmặt. Dù sao Trâm cÅ©ng là m tôi bá»›t giáºn, bá»›t bá»±c tức vá»›i thái độ gần như ngang nhiên, gà n dở cá»§a anh chà ng. Tôi chỉ bối rối tại sao Thư đột ngá»™t bá» Ä‘i trong khi biết có Trâm ở đây và tôi là kẻ bất đắc dÄ© phải tiếp chuyện dùm Thư. Con nhá» cà tà ng tháºt.
- Bây giỠThư đi rồi.
Trâm dụi mẫu thuốc và o cái gạt tà n :
- Tôi vá». Nếu Phiến cho là tôi chỉ được tiếp chuyện vá»›i Thư.
Tôi hơi tội nghiệp Trâm nhưng cũng đứng lên nói :
- Thôi, hôm khác có Thư ở nhà má»i Trâm tá»›i chÆ¡i.
- Cám ơn Phiến.
Và Trâm cưá»i. Nụ cưá»i tháºt tươi không biểu lá»™ chút há»n giáºn nà o rồi ra lấy xe, nổ máy, thản nhiên ra vá». Trâm là m tôi chá»™t dạ. Cái anh chà ng nà y lạ kỳ quá. Nếu má»™t đứa con trai khác bị tôi đối xứ như váºy hay Thư đối xá» như váºy chắc đã đùng đùng nổi giáºn. Tôi bá»±c bá»™i xua Ä‘uổi hình ảnh Trâm ra khá»i đầu óc mình. Cần quái gì phải chú ý đến má»™t ngưá»i con trai có cái khác vá»›i những ngưá»i con trai kia chứ? Có thể anh chà ng nà y cÅ©ng mát dây thì sao?
Huy Ä‘i ra há»i :
- Anh chà ng kỳ đà ấy vỠrồi à ?
VỠrồi. Thản nhiên vỠmới ly kỳ chứ.
Huy cưá»i :
- Anh chà ng ấy ly kỳ lắm. Bây giỠchị mới biết?
- Chị mới quen anh ta mà .
- Kép độc của bà Thư đấy chị ạ.
- Không có đâu. Anh chà ng ấy Thư nó đâu đế ý tới. Thư nó không có bồ.
- Trá»i má»›i biết.
Tôi cưá»i :
- Nếu bây giá» có ai lá»™t mắt kiếng cá»§a Huy, Huy có thấy đưá»ng không?
- Thấy chứ. Nhưng ở xa không thấy rõ. Ở gần thấy má» má». Cáºn chứ đâu có bị mù.
- Coi chừng Thư nó lá»™t mắt kiếng Huy đấy. Huy cưá»i khúc khÃch, chị Cúc và o nói dì Phương gá»i Huy nên câu chuyện dừng lại giữa chừng. Tôi nhìn nó Ä‘i theo chị Cúc ra ngoà i thầm há»i mình, có chuyện gì đấy nhỉ?
|

08-09-2008, 12:33 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Tôi không ngá» Thưá»ng tá»›i trong buổi chiá»u chá»§ nháºt nà y. Dù trước đó, Thưá»ng có nói rằng sẽ tá»›i dù cho tôi có Ä‘i vắng. Tôi mở cổng cho Thưá»ng và o. Anh cưá»i vá»›i tôi và nói như reo trong lúc tìm chá»— dá»±ng xe :
- May mắn là m sao. Tưởng lại phải thui thủi ra vỠvì Phiến đi vắng.
Tôi muốn xõa mái tóc cá»§a mình xuống hết sức nhưng ngại phải đưa tay lên, nên cứ để tóc cá»™t cao vá»›i má»™t sợi dây thun. Tôi Ä‘ang há»c bà i mà . Và chiá»u hôm nay trá»i nóng như thể là mùa mưa sắp sá»a tá»›i.
Tôi nhẹ áp hai bà n tay che cái gáy cá»§a mình, và cưá»i vá»›i Thưá»ng
- Ngưá»i ta siêng năng lắm chứ bá»™. Chiá»u chá»§ nháºt vẫn ở nhà há»c bà i như thưá»ng.
- Ngoan.
Thưá»ng đã dá»±ng xong xe. Anh tá»›i đứng gần tôi. Dáng anh cao lêu nghêu. A, hình như anh Thưá»ng má»›i đổi gá»ng kiếng má»›i. Cái gá»ng kiếng đồi mồi có vân thiệt đẹp. Tôi định chá»c anh nhưng không hiểu sao tôi cứ đứng cưá»i hoà i.
Thưá»ng há»i :
- Gì mà cưá»i hoà i há»§y thế?
- Lạ.
- Nghĩa là sao?
- Anh đó. Anh Thưá»ng má»›i đổi gá»ng kiếng khác hả?
Thưá»ng thoáng ngượng ngáºp, lấy ngón tay ấn nhẹ và o gá»ng kiếng chá»— sống mÅ©i :
- À, lên độ nên phải thay.
- Äẹp quá nhỉ? Thảo nà o nhìn anh Thưá»ng hôm nay cứ thấy là lạ.
- Bộ cô bé hôm nay không lạ sao?
- Phiến mà có gì lạ hở anh?
- Cái sợi thun đó. Mái tóc cột cao là m Phiến lạ hẳn đi.
Tôi biết anh Thưá»ng ngắm tôi kỹ lắm nhưng là m sao tôi dám ngó thẳng và o mắt anh. Tôi chỉ cưá»i, di di bà n chân trên sá»i. Tôi má»i anh Thưá»ng và o nhà .
Anh há»i tôi :
- Nhà có ai không?
- Äi vắng hết rồi anh. Chỉ có Phiến và chị ngưá»i là m ở nhà thôi.
Thưá»ng có vẻ bạo dạn hÆ¡n khi nghe tôi nói như thế. Anh châm má»™t Ä‘iếu thuốc lúc bước lên thá»m. Tôi bước xéo vá» phÃa sau nhá» chị Cúc pha cho ly chanh muối. Lúc trở lên tôi há»i Thưá»ng :
- Anh Thưá»ng thÃch uống chanh muối không?
Thưá»ng há»›n hở :
- Trá»i Ä‘ang nóng, khát nước, có chanh muối để uống thì khác gì uống nước suối tiên.
- Chiá»u nay anh không Ä‘i đâu chÆ¡i?
- Thì đang đi chơi.
- Không phải. Phiến há»i những nÆ¡i khác kia.
- Không. Chả có nÆ¡i nà o để Ä‘i. Äịnh đến rá»§ Phiến nếu là m siêng thì Ä‘i phố chÆ¡i. Không ngá» cô bé siêng hÆ¡n, chỉ ở nhà há»c bà i.
- Ngoà i đó có gì vui đâu anh?
- Vui lắm chứ. Chiá»u chá»§ nháºt mà .
- Äi mệt thấy mồ. Ngưá»i ta Æ¡i là ngưá»i ta. Äông sao mà đông, như kiến, chen hụt hÆ¡i.
- Ai biểu Phiến cứ thÃch chen và o đám đông rồi kêu.
- Ai thÃch váºy bao giá». ÄÆ°á»ng nà o cÅ©ng đông nghẹt ngưá»i thôi.
- Có và i con đưá»ng vắng mà Phiến chưa biết.
Tôi cưá»i :
- Ê, đừng chê con nhá» nà y nhà quê nữa nghe, ngưá»i ta đã Ä‘i gần hết đưá»ng phố Sà i Gòn. Cái bản đồ ở trong bụng Phiến đây nà y.
- Nhưng cÅ©ng có những con đưá»ng mà Phiến chưa biết.
Tôi đùa :
- ÄÆ°á»ng... mang tên em chắc?
- Tháºt. Không đùa đâu.
- Anh có vẻ kiêm thêm nghỠcủa Bộ Công Chánh nhé?
Thưá»ng cưá»i, nhả từng sợi khói vu vÆ¡. Chị Cúc mang nước đến đặt trên bà n và Thưá»ng nhấc chiếc ly uống má»™t ngụm ngay sau đó. Thưá»ng khen chanh muối ngon. Tôi chỉ cưá»i.
- Thế nà o. Có nháºn lá»i?
- Chuyện gì anh?
- Äi chÆ¡i má»™t chút. Ở nhà hoà i con má»t nó kiện Phiến tranh nghá» gặm giấy đó.
Tôi vỠdỗi :
- Rá»§ ngưá»i ta mà chưa chi đã khÃch bác đủ thứ váºy đó hả?
Thưá»ng cưá»i nhá» nhẹ :
- Äùa chứ muốn rá»§ Phiến Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng. Nếu Phiến không thÃch chá»— đông ngưá»i thì ta Ä‘i ciné rồi sau đó tìm má»™t quán cà phê.
- Ciné cũng chán. Chả có phim nà o hay.
- Có một phim xem được. Bảo đảm.
- Äể suy nghÄ© năm phút.
Thưá»ng im lặng ngồi hút thuốc chá» tôi quyết định. Tháºt ra, chiá»u nay tôi cÅ©ng muốn Ä‘i đâu đó. Có thể là tá»›i nhà Uyển Nhi. Hoặc Ä‘i ra phố mua mấy thứ lặt vặt. Nhưng Ä‘i má»™t mình thì tôi ngại ghê lắm, đà nh ở nhà há»c bà i. Thưá»ng đến rá»§, tôi cÅ©ng muốn Ä‘i nhưng tôi cứ sá» sợ là m sao. Bởi tôi chưa há» Ä‘i chÆ¡i vá»›i ai hết, má»™t ngưá»i khác phái, cho dù ngưá»i đó thân thiết vá»›i tôi như thế nà o. Vẫn biết là không có gì trong má»™t buổi Ä‘i chÆ¡i nhưng tôi cứ sá» sợ. Tôi quá nhút nhát chăng?
- Anh có thể đưa Phiến Ä‘i phố mua Ãt thứ lặt vặt rồi sau đó sẽ tÃnh chăng?
- Cũng được. Nhưng Phiến đừng có và o chợ mua cá đấy nhé.
Tôi cưá»i :
- Lỡ Phiến mua cá anh Thưá»ng có dám xách không?
- Äà nh phải ráng chứ biết là m sao bây giá».
- Äùa chứ Phiến Ä‘i mua má»™t há»™p viết mà u.
- Mua chi tá»›i má»™t há»™p láºn?
- Phiến có cái táºt ưa dùng viết mà u gạch dưới những gì đáng lưu ý cho dá»… nhá»›.
- Sá»a soạn rồi Ä‘i, cô bé.
- Anh Thưá»ng chá» Phiến... mưá»i lăm phút nhé?
Tôi bá» anh Thưá»ng ngồi lại ở phòng khách vá»›i ly chanh muối, và đi nhanh vá» phòng mình để sá»a soạn. Nói mưá»i lăm phút để phòng há» chứ tôi chẳng phải sá»a soạn gì. Phấn son tôi chưa há» sá» dụng dù rằng nó đầy trong ngăn kéo bà n trang Ä‘iểm. Tôi chỉ chá»n má»™t chiếc áo dà i, mà u nà o nhỉ? Äảo mắt má»™t vòng khắp tá»§ áo, tôi dừng lại chiếc áo dà i mà u và ng. Có má»™t chiếc mà u đỠhoa mưá»i giỠđẹp lắm nhưng tôi không dám mặc vì nó... quá má»›i. Chiếc áo và ng là m tôi rá»±c rỡ trước tấm gương. Và tôi thẹn thùng có tá»›i năm phút má»›i dám bước ra phòng khách vì sợ anh Thưá»ng đợi lâu mà thôi. Tôi đã bá» sợi thun cá»™t tóc, để mái tóc thả dà i phá»§ xuống vai. Anh Thưá»ng ngắm tôi từ chá»— ngồi cá»§a anh và buông má»™t câu phê bình :
- Xinh quá, như một chú bướm và ng lộng lẫy.
- Một cô chứ sao lại một chú?
- Thì một cô. Bắt bẻ hả?
Tôi nói vá»›i chị Cúc nếu dì Phương có vá» nhắn dùm lại lá»i xin phép cá»§a tôi. Và theo anh Thưá»ng ra sân. Anh đạp máy xe rồi bảo tôi lên ngồi phÃa sau. Tôi run ghê. Lần đầu tiên ngồi chung xe vá»›i má»™t ngưá»i con trai, tôi không biết phải nắm tay và o chá»— nà o để vịn. Hai bà n tay tôi luống cuống nắm hết chá»— nà y đến chá»— kia, đến độ anh Thưá»ng phải quay lại chỉ chá»— cho tôi. Tôi đỠmặt. May mà anh Thưá»ng không trêu tôi. Anh chỉ im lặng cho xe chạy. Chị Cúc đứng ở cổng nhìn theo. Tôi không biết chị nghÄ© sao. Lúc nãy tôi có bảo vá»›i chị, anh Thưá»ng là anh cá»§a nhá» bạn tôi, hai gia đình có bà con, há» hà ng gần gần. Chẳng hiểu sao tôi phải giải thÃch vòng vòng như váºy.
Anh Thưá»ng chợt quay lại nói :
- Äừng có buông tay, té đấy nhé. Không ai chạy theo phÃa sau lượm lên đâu đó.
- Ngưá»i ta nắm chặt cứng chá»› bá»™.
- Biết đâu, run quá ngưá»i ta cÅ©ng vẫn buông như thưá»ng.
Tôi tức quá không thèm run nữa. Tôi cắn môi mình. Việc gì phải run sợ chứ? Hãy xem anh Thưá»ng như là Thư, như là con nhá» Thục, như là Uyển Nhi khi chở mình váºy. Và tôi muốn quên run chỉ có má»™t việc duy nhất là nhìn hà ng cây chạy lùi vá» phÃa sau xe. Anh Thưá»ng không chạy nhanh, có lẽ để cho tôi dá»… ngắm cây cối hay sao đấy. Tôi đã nháºn ra những con đưá»ng quen thuá»™c đưa tôi xuống phố.
- Mua viết mà u ở đâu váºy?
- Nhà sách đó anh.
- Gá»i xe không?
- Tùy anh Thưá»ng chứ Phiến đâu có biết.
Anh Thưá»ng ừ ừ gì đó. Lúc tá»›i trước má»™t nhà sách ở đưá»ng Lê Lợi. Nhà sách tôi vẫn thưá»ng mua sách, anh Thưá»ng dừng xe lại và bảo tôi, anh chá» bên ngoà i. Tôi cÅ©ng muốn như váºy vì có anh Ä‘i kèm má»™t bên, tôi khó mua lắm. Má»™t mình tôi tá»± do lá»±a chá»n, tìm cái nà y cái kia. Tôi cưá»i vá»›i anh và bảo anh chá» tôi má»™t chút. Tôi thấy anh Thưá»ng rút bao thuốc ra khá»i túi áo. Anh hút thuốc để chá» tôi.
Tôi mua má»™t há»™p viết mà u cá»§a Nháºt. Mấy quyển sách và thêm năm cuốn vở. Äồ chuốt viết chì, compa, gôm, má»™t cây thước dà i cá»§a thợ may... tất cả, ngưá»i bán hà ng gói chung và o má»™t gói lá»›n. Cây thước tôi cầm riêng ở tay. Lúc Ä‘i ra, anh Thưá»ng nhìn thấy cưá»i há»i :
- Mua hết tiệm sách hay sao?
- Có mấy thứ. Còn định mua nhiá»u nữa, nhưng sợ không có tay mà ôm.
- BỠvà o đây xem.
Anh Thưá»ng cầm lấy cái gói giấy thá» bá» và o cái túi da vẫn treo dưới chân anh. May quá, cái gói trót lá»t. Cây thước được anh dắt luôn và o đó.
- Còn gì nữa?
- Thôi anh, để hôm khác. Chiếc xe của anh coi bộ không chở nặng được đâu. Lúc nãy Phiến thấy nó gầm gừ như muốn đứ hơi rồi.
- À, chê hả?
- Äâu có phải. Phiến chỉ sợ nó chở nặng mà chết máy thôi.
- Xe nà y đi vỠMỹ Tho trong nháy mắt đó cô bé ơi.
Hai ngưá»i cưá»i vui vẻ. Anh Thưá»ng cho xe chạy và há»i :
- Quyết định ra sao cô bé?
- Cái gì anh?
- Trá»i Æ¡i, cứ giả vá» hoà i.
- A, chuyện mình sẽ đi đâu đấy à ?
- Äúng rồi, may quá, vẫn còn trà nhá»› tốt đấy.
- Trà nhớ của Phiến tốt lắm. Con nhỠThục sợ mà .
- BỠnhỠấy sang bên đi.
- Phiến sẽ biên thư mách nó nhé?
- Không ngán đâu.
Anh Thưá»ng phải cho xe chạy vòng vòng trên cùng má»™t con đưá»ng để cho tôi vừa ngắm thiên hạ lượn phố buổi chiá»u vừa tìm má»™t quyết định... sáng suốt. Hình như anh cố ý chạy ngang rạp chiếu bóng để cho tôi nhìn thấy phim má»›i Ä‘ang chiếu.
- Sao?
Tôi cưá»i nhá» :
- Phim được đấy anh. Có anh chà ng tà i tá» Jean Paul Belmondo Phiến thÃch.
- Nhưng không phải là má»™t phim tình cảm chÃnh thống đâu nhé. Tình cảm có pha tà trinh thám. Phim có chà ng nà y từ xưa tá»›i nay vẫn váºy.
- Phiến cÅ©ng thÃch.
- Váºy anh gá»i xe nhé.
Tôi ngạc nhiên khi thấy Thưá»ng vừa xưng “anh†vá»›i mình. Có cái gì váºy? Tôi còn Ä‘ang bâng khuâng thì Thưá»ng đã dừng xe lại. Tôi nháºn ra là chá»— giữ xe. Gá»i xe xong. Thưá»ng dắt tôi Ä‘i bá»™ trên vỉa hè đưá»ng. Nắng và ng trải nhẹ lên mà u xanh cá»§a các vòm cây. Gió xao xác lòng con đưá»ng và trên gương mặt ngưá»i qua lại có má»™t cái gì đó vừa nhà n hạ vừa gấp rút.
Äó là sá»± tương phản khá đặc biệt cá»§a ngưá»i ở thà nh phố nà y chăng? Tôi ngắm những cá»a hà ng có ngưá»i mẫu xinh xắn đứng trong tá»§ kiếng.
Thưá»ng chẳng nói chẳng rằng, mua cho tôi má»™t cái kem dúi và o tay bảo đứng chá». Thưá»ng Ä‘i tá»›i chá»— bán vé. Má»™t lúc trở lại, há»i :
- Sao không ăn cái kem đó đi cô bé?
- Anh mua có một cái hả?
- Một cái thôi, cho cô bé.
- Ai ăn thế, kỳ chết.
- Ngưá»i ta vẫn ăn đó, nhìn xem.
DÄ© nhiên trong khi chá» Ä‘dợi và o rạp ngưá»i ta cÅ©ng có ăn kem. Phần nhiá»u là các cô con gái Ä‘i cạnh các ông con trai. Nhưng tôi vẫn ngượng khi ăn má»™t cái kem như thế bên Thưá»ng. Cuối cùng, tôi bắt Thưá»ng phải mua thêm má»™t cái nữa để cùng ăn vá»›i tôi.
Tôi vừa ăn kem vừa nói :
- Nhá»› nhá» Thục ghê anh Thưá»ng Æ¡i.
- Anh má»›i nháºn được thư cá»§a Thục sáng hôm qua.
- NhỠấy viết gì thế anh. Có vui không?
- Thục há»i thăm anh xem Phiến có máºp thêm được chút nà o không?
- Anh định trả lá»i sao?
- Bảo Phiến vẫn gầy.
Tôi vui vẻ cưá»i, nói :
- Ngưá»i ta đã lên được hai ký rồi nhé. Bữa trước Ä‘i cân ở nhà thuốc tây vá»›i nhá» Thư đấy.
- Thục còn há»i anh đã đưa Phiến Ä‘i những đâu rồi.
- Anh định trả lá»i sao?
- Äịnh trả lá»i là má»›i đưa Phiến tá»›i... rạp chiếu bóng.
Tôi và anh Thưá»ng cùng cưá»i. Ä‚n hết cái kem cÅ©ng vừa mãn xuất hát. Ngưá»i trong rạp chen chúc nhau tuôn ra. Ngưá»i bên ngoà i chá»™n rá»™n sá»a soạn và o. Buổi chiá»u chá»§ nháºt tháºt đông ngưá»i tá»›i đây. Dù là má»™t phim không hay lắm, ngưá»i ta vẫn nối Ä‘uôi nhau mua vé như thưá»ng.
Tôi nói :
- Äông quá, anh Thưá»ng thấy không?
- Chiá»u chá»§ nháºt nà o mà không váºy. Phim hay dở gì cÅ©ng đông ngưá»i xem. Há» còn biết Ä‘i đâu hÆ¡n.
- Bộ Sà i Gòn không có chỗ đi chơi sao anh?
- Chả có chỗ nà o.
- Con trai như anh mà còn nói thế. Con gái như Phiến còn biết Ä‘i đâu hÆ¡n là nằm nhà há»c bà i.
Rồi ngưá»i ta cÅ©ng kéo nhau vô rạp. Tôi theo anh Thưá»nh và o. Anh mua vé trên lầu. Lúc lên cầu thang anh tìm nắm tay tôi. Chẳng hiểu sao tôi rụt tay mình, né tránh, dù rằng giữa đám đông tôi có thể lạc anh Thưá»ng và trong bóng tối khó mà tìm ra nhau được.
May quá, đèn lại má» mỠđủ cho tôi thấy đưá»ng bước theo anh và ngưá»i dẫn ghế. Lúc ngồi yên chá»—, anh Thưá»ng há»i tôi :
- Phiến không sợ bị lạc hả?
Tôi biết anh nhắc khéo chuyện lúc nãy. Tôi giả vá» không hiểu bằng má»™t nụ cưá»i, rồi quay nhìn Ä‘i nÆ¡i khác để khá»i trả lá»i anh.
Ngưá»i ta đã ngồi đông nghẹt chung quanh. Những cặp tình nhân ngồi sát và o nhau, âu yếm như đôi chim. Tôi đỠmặt khi nghÄ© rằng mình cÅ©ng Ä‘ang ngồi cạnh anh Thưá»ng nà o khác há», và hoang mang tá»± há»i trước tình cảm mà anh Thưá»ng dà nh cho tôi. Từ hà ng ghế tôi ngồi, nhìn lên mà n ảnh cách má»™t khoảng khá xa. Lúc nãy quên bảo anh Thưá»ng mua ghế gần phÃa trên để đôi mắt tôi đỡ mệt. Tôi Ä‘oán chắc, tôi chẳng thấy hình ảnh rõ rà ng đâu, nhưng tôi ngại nói anh Thưá»ng đổi ghế. Tôi Ä‘ang nghe má»™t bản nhạc hòa tấu phát ra trong rạp. Tiếng nhạc nhè nhẹ cùng vá»›i hÆ¡i lạnh thấm dần, tạo cho tôi má»™t cảm giác dá»… chịu.
- Phiến Ä‘i há»c vui không?
- Vui chứ anh. Phiến có mấy nhá» bạn má»›i dá»… thương ghê nÆ¡i. Anh Thưá»ng có muốn là m quen không, Phiến sẵn sà ng gìới thiệu cho.
Anh Thưá»ng cưá»i, lưá»m tôi má»™t cái. Tôi cÅ©ng cưá»i :
- Nói tháºt chứ bá»™.
Anh lảng chuyện :
- Hôm nà o đón Phiến ở trưá»ng đó. Giá» tan há»c.
- Äể là m chi?
- Không là m chi hết. Xem Phiến có dám gặp không?
- Chắc là không rồi. Mấy nhỠbạn của Phiến ghê lắm. Nó trêu chết luôn.
- Trêu gì? Bá»™ không có con trai đến đón con gái há»c ở đó sao? Ngưá»i ta là ...
Tôi cưá»i nói :
- Má»™t ông anh bác sÄ© gồ ghá» chá»› bá»™. Yên chà đi anh Thưá»ng, sẽ có ngà y Phiến giá»›i thiệu nhá» bạn xinh nhất cho anh. NhỠấy dá»… thương hết ý.
Chẳng hiểu sao anh Thưá»ng phóng má»™t câu :
- Phiến xạo.
Tôi ngạc nhiên không hiểu anh nói gì. Má»™t lúc sau má»›i hiểu ra. Tôi cưá»i thầm vá»›i má»™t niá»m vui nhè nhẹ trong lòng. Con gái ai mà chả thế. Nhưng biết để mà biết thế thôi, chứ tôi cÅ©ng hoang mang trước tình cảm cá»§a anh Thưá»ng lắm. Và hiện tại, tôi chẳng nghÄ© gì vá» anh ngoà i việc nháºn ở anh tình cảm má»™t ngưá»i thân, ở nÆ¡i tháºt nhiá»u ngưá»i lạ nà y.
- Bữa nà o, Phiến biên cho anh cái thá»i dụng biểu Ä‘i.
- Chi anh?
- Xem Phiến há»c những giá» nà o, nghỉ những giá» nà o trong tuần.
- Biết chi kỹ váºy?
Tôi cưá»i, há»i anh Thưá»ng vá»›i sá»± tinh nghịch bất ngá» cá»§a mình. Tôi muốn trêu anh má»™t chút nhưng bất ngỠđèn trong rạp tắt phụt. Trên mà n ảnh hiện ra những Ä‘oạn phim quảng cáo mà u sắc nhấp nháy. Tôi quay vá» vá»›i sá»± im lặng vốn có ở mình và nhìn lên mà n ảnh để khá»i nghÄ© ngợi vu vÆ¡.
* * * * *
Mưa rắc những hạt nhá» là m trá»i trở lạnh má»™t cách thÃch thú. Anh Thưá»ng vá»›i Ä‘iếu thuốc cháy đỠláºp lòe trên môi. Tôi nghe được mùi khói thÆ¡m bay vá»n bên mình.
- Sao lại mưa hả anh Thưá»ng?
- Trá»i biết.
Nhưng anh cưá»i, nói liá»n sau đó :
- Có lẽ một cơn mưa đi lạc. Mưa không ướt áo.
- Sao không? Phiến vừa đưa bà n tay ra thấy những giá»t nuóc mưa rÆ¡i xuống.
- Nhưng bảo đảm ướt tóc thôi chứ không ướt áo.
Tôi cưá»i cưá»i đón những cÆ¡n gió mang theo hÆ¡i mưa lướt qua da mặt. Äèn đưá»ng sáng mÆ¡ hồ lung linh vá»›i những bóng lá chao đổ trên mặt đưá»ng bóng nhẫy nước. Rá»i khá»i đám đông, anh Thưá»ng đưa tôi tá»›i chá»— gá»i xe. Má»™t cÆ¡n mưa đầu mùa chăng? Hình như tôi chá» Ä‘á»i nó từ mấy hôm rồi, khi và o buổi chiá»u bầu trá»i thưá»ng ngả thấp xuống, mà u mây u ám nặng ná» kéo qua thà nh phố.
Äêm thà nh phố có hÆ¡i mưa mang tá»›i những cảm xúc tuyệt vá»i. Tôi muốn reo lên trong niá»m hạnh phúc như thế. Tôi nhìn thấy bóng mình ngả dưới đưá»ng. Tôi nghe những sợi tóc ướt nước. Hai bà n tay tôi là nh lạnh thèm má»™t hÆ¡i ấm. Và khói thuốc cá»§a anh Thưá»ng thÆ¡m thÆ¡m là m sao.
Anh Thưá»ng dẫn xe xuống đưá»ng. Tôi ngồi lên phÃa sau. Tiếng máy xe nổ dòn, nhẹ. Anh Thưá»ng quay sang há»i :
- Äi uống cà phê Phiến nhé?
- Tùy anh. Nhưng đừng vỠkhuya quá.
- Không để Phiến Ä‘i khuya đâu. Má»™t lúc thì vá».
Tôi nhìn trá»i :
- Không khéo mưa lớn, ướt hết.
- Trá»i như thế nà y chả bao giá» mưa lá»›n.
- Anh Thưá»ng thÃch mưa chứ?
- Mưa như thế nà y thì thÃch. Äừng mưa tầm tã, tà n bạo Ä‘iên cuồng thì thôi.
- Phiến thÃch thà nh phố nà y vá» ban đêm có mưa.
Anh Thưá»ng cho xe chạy. Con đưá»ng ban đêm như rá»™ng ra, Ãt xe cá»™, thoải mái nằm giữa hai lá» phố trà n ngáºp ánh đèn. Những song rà o sÆ¡n hai mà u trắng đỠnổi báºt lên trong mà u lá cây chìm xuống.
- Phiến lạnh không?
- HÆ¡i lạnh má»™t chút. Nhưng là cái lạnh thú vị sau những ngà y chỠđợi nóng bức. Hình như mùa hè tá»›i cùng má»™t lúc vá»›i những cÆ¡n mưa đổ xuống thà nh phố phải không anh Thưá»ng?
- Má»™t câu há»i đầy văn chương nghệ thuáºt.
Nếu là con nhá» Thục chắc chắn nó đã bị tôi nhéo cho má»™t cái Ä‘au Ä‘iếng, nhưng anh Thưá»ng tôi tha. Hay đúng hÆ¡n chưa đủ thân thiết để là m như thế.
- Anh Thưá»ng có thêm nghá» trêu chá»c ngưá»i ta nữa sao?
- Coi váºy mà vẫn chịu thua Phiến.
- Ừ. Hình như váºy.
- Anh thÃch mùa hè chứ?
- ThÃch. ÄÆ°á»£c nghỉ ngÆ¡i tà xÃu ai mà không thÃch.
- Thá»±c tế quá váºy?
- Phải thá»±c tế chứ. Là m nghá» thầy thuốc mà mÆ¡ má»™ng có ngà y mổ cho ngưá»i ta rồi bá» quên con dao hay cái kéo trong bụng thì sao?
Tôi trêu lại anh Thưá»ng :
- Tại sao không phải là má»™t thi sÄ© hay văn sÄ© mà anh lại chá»n cái nghá» bác sÄ© váºy? Phiến không thÃch bác sÄ©.
- Sẽ ráng là m thi sĩ cho Phiến vui lòng.
Tôi cưá»i dòn dã sau lưng anh Thưá»ng. Äúng như anh Thưá»ng nói, trá»i không mưa lá»›n được. Chỉ có gió, hÆ¡i lạnh và những hạt nước nhá» rắc xuống Ä‘á»u đặn. Tôi đưa bà n tay cá»§a mình ra hứng nhẹ nhà ng từng giá»t nước phá»›t qua. Má»™t con đưá»ng vắng ngắt và đầy bóng tối.
Anh Thưá»ng há»i tôi :
- Có sợ không?
Tôi không đáp lá»i anh, chỉ nhìn ánh đèn yếu á»›t cá»§a chiếc xe dá»i xuống mặt đưá»ng. Tôi thấy những giá»t nước mưa Ä‘an trước ánh đèn.
- Cà phê chi xa váºy anh?
- Má»™t nÆ¡i hoà n toà n yên lặng. Cam Ä‘oan Phiến sẽ thÃch. Uống cà phê ngon phải Ä‘i tìm quán xa.
- Châm ngôn của anh hả?
- Cá»§a những ai ghiá»n cà phê và thÃch yên tịnh.
- Nhưng có vẻ giống đưá»ng Ä‘i vá» Mỹ Tho quá.
- Còn qua một chiếc cầu nữa cô bé ơi.
- Tháºt là ... Ä‘oạn trưá»ng.
- Äoạn trưá»ng ai có qua cầu má»›i hay.
Tôi cưá»i nhá». Con đưá»ng cà ng lúc cà ng đầy bóng tối. Và xa hun hút. Hai bên đưá»ng chỉ toà n cây, vưá»n nhà ngưá»i ta um tùm. Má»™t và i trạm gác có cảnh sát. Những khúc đưá»ng ổ gà là m tôi luýnh quýnh thêm. Mấy lần định kêu anh Thưá»ng quay vá» nhưng tôi không nói được.
- Tá»›i chưa anh Thưá»ng?
- Qua cầu mới tới. Chưa qua cầu chưa tới.
- Äi ra khá»i Sà i Gòn hả?
- Yên chÃ, đây là ... Gia Äịnh.
- Trá»i ạ, sao anh không nói trước? Gia Äịnh có xa Sà i Gòn lắm không?
- Gần xịt à .
- Váºy mà đi hoà i chả thấy tá»›i. Anh gạt Phiến hả?
- Äi uống cà phê mà lừa gạt ná»—i gì?
- Gạt ngưá»i ta Ä‘i xa như thế nà y.
Rồi anh Thưá»ng cÅ©ng đưa tôi tá»›i cái quán cà phê cá»§a anh. Äó là khu vưá»n riêng biệt cá»§a má»™t ngôi biệt thá»± được mở quán cà phê. Những cái bà n thấp và ghế nhỠđược bà y dưới những gốc cây to lá»›n, um tùm. Không khà sá»±c nức mùi đất ẩm và mùi lá cây mục vì cÆ¡n mưa vừa là m má»m Ä‘i. Những ngá»n đèn nhá» xÃu như trái á»›t đủ mà u sắc mỠảo giăng qua các cà nh cây không đủ ánh sáng nên khu vưá»n tối om. Äứa nhá» mang cà phê cho khách phải bấm má»™t cái đèn pin nhá» như cây viết má»›i thấy đưá»ng Ä‘i. Trá»i mưa, quán Ãt ngưá»i. Nhạc mở vừa đủ nghe, âm thanh như rÆ¡i xuống từ những tà n cây lãng đãng quanh chá»— tôi và anh Thưá»ng.
Gá»i cà phê xong, anh Thưá»ng há»i tôi :
- Hà i lòng chưa, cô bé khó tÃnh?
- Tạm được. Äây là má»™t khu vưá»n hả anh?
- Khu vưá»n nà y không có trái cấm đâu.
- Vưá»n địa đà ng?
- Không. Vưá»n má»™ng tưởng. Cho những ai thÃch mÆ¡ má»™ng như cô bé.
- Phiến đâu có mơ mộng.
- Ngưá»i nà o nói thế, ngưá»i đó mÆ¡ má»™ng chúa tể, mÆ¡ má»™ng không ai bằng.
Tôi cưá»i, cầm lấy chiếc há»™p diêm cá»§a anh Thưá»ng tìm những cây diêm quẹt vu vÆ¡ để nhìn ánh lá»a bùng lên rồi tắt ngúm. Mùi diêm sinh có vẻ hợp vá»›i mùi thuốc lá. Tôi thấy ngây ngất.
Một lần ngồi gần nhau, tay nắm tay nhau.
Giấc mơ đã đến buổi ban đầu
Như tiếng chim ca trong vưá»n hoa ngâu
Trá»i và ng những giấc má»™ng
Thơm ngát hương vỠsau...
Bản nhạc tôi má»›i nghe lần đầu có những câu như thế là m tôi thÃch và cố thuá»™c lòng. Tôi hay có táºt lẩm cẩm là cứ thÃch nhá»› má»™t và i câu hát, hay má»™t và i câu thÆ¡ nghe được ở đâu đó rồi vá» chép lại trong má»™t cuốn táºp riêng. Nhiá»u khi Ä‘á»c lại cÅ©ng buồn cưá»i.
- Mơ mộng rồi phải không?
Tôi cưá»i nhẹ. Äứa nhá» mang cà phê ra. Tôi vẫn chỉ uống được cà phê sữa đá. Anh Thưá»ng uống cà phê Ä‘en. Trong lúc ngồi chá» nhìn cà phê chảy, tôi cầm chiếc muá»—ng nhá», là nh lạnh, xoay trong lòng bà n tay.
Anh Thưá»ng nối má»™t Ä‘iếu thuốc khác. Và anh kể cho tôi nghe những hôm phải trá»±c ở bệnh viện. Tôi phải nói vá»›i anh rằng như thế cÅ©ng thú vị nhưng tôi không mê nổi không khà cá»§a bệnh viện đâu. Tôi sợ nữa là khác. Anh bảo tôi con gái thiếu gì ngưá»i há»c nghá» thuốc, phải mổ cả xác chết để thá»±c táºp nữa. DÄ© nhiên trong số ngưá»i ấy chả bao giá» có nhá» Phiến nhát gan nà y đâu.
- Rồi Phiến sẽ há»c gì?
- Chưa quyết định được. Nhưng nếu thi Ä‘áºu, lên đại há»c Phiến sẽ chá»n nghá» dạy há»c hoặc nghá» buôn bán.
- Sư phạm và kinh tế à ?
- Có lẽ.
- Sao không há»c những thứ khác?
- Thá»±c tế mà anh. Äể anh bảo nhá» nà y chỉ toà n mÆ¡ vá»›i má»™ng.
Anh Thưá»ng cưá»i. Tôi nhấc phin lên thăm chừng cà phê. Tôi để anh Thưá»ng quáºy ly cà phê cho mình, bá» và o những viên đá nhá» rồi bảo tôi uống.
- Anh uống cà phê đen sao mà ngủ được?
- Quen rồi. Thức đêm ở bệnh viện phải uống cà phê mới chịu nổi.
- Cực nhỉ?
- Cực lắm, bù đầu.
- Nhưng mai sau hái được nhiá»u tiá»n nuôi bà xã. Äừng than, anh Thưá»ng Æ¡i.
- Anh đâu có mục Ä‘Ãch đó. Ai há»c là m bác sÄ© cÅ©ng có mục Ä‘Ãch như váºy hết sao?
- Phiến đùa. Nhưng ai biết gì anh đâu.
- Anh chá»n lầm nghỠđấy. Bây giá» chán rồi, chỉ muốn rảnh rang thôi.
Tôi an ủi anh :
- Ráng Ä‘i anh Thưá»ng, còn hai năm nữa thôi.
Trong vưá»n cây có chim. Thỉnh thoảng tôi nghe có tiếng Ä‘áºp cánh cá»§a má»™t con chim ở đâu đó bay vá», hay từ má»™t cây nà o vừa bay Ä‘i. Không khà mát lạnh, cho tôi có cảm giác đêm mênh mông, mÆ¡ hồ. Và thá»i gian như ngừng lại không trôi nữa.
Tôi nói :
- Anh Thưá»ng gầy nhom, sao anh không ăn nhiá»u cho máºp máºp thêm má»™t chút.
- Phiến chỉ đùa và o những lúc ngưá»i ta thÃch nói tháºt.
- Có gì phải nói tháºt đâu anh?
- Chẳng hạn như Phiến không chịu trả lá»i câu há»i cá»§a anh lúc nãy.
- Anh cÅ©ng trốn câu trả lá»i cá»§a Phiến.
- Nói như váºy sáng đêm cÅ©ng chưa ai chịu trả lá»i.
- Huá».
Tôi cưá»i nhá». Anh Thưá»ng rÃt dà i má»™t hÆ¡i thuốc. Tôi nhìn thấy cái đầu lá»a đỠtháºt lâu trong bóng tối. Có lẽ tôi bị lạnh. Má»™t cảm giác Æ¡n á»›n chạy qua ngưá»i là m tôi chợt rùng mình, co ro ôm hai tay trước ngá»±c. Tóc tôi có những sợi ướt đẫm nước.
- Phiến sao váºy?
- Lạnh. Có lẽ nên vỠsớm thôi anh.
- Phiến uống hết cà phê đi.
Tôi nghe lá»i anh uống vÆ¡i ná»a ly cà phê. Anh Thưá»ng gá»i đứa trẻ con tá»›i trả tiá»n. Tôi im lặng đứng lên theo anh. Lúc ngồi lên xe, tôi há»i :
- Mấy giá» rồi anh Thưá»ng nhỉ?
- Còn sớm.
- Rất tiếc không ngồi chÆ¡i vá»›i anh lâu hÆ¡n được. Quán cà phê nà y thÃch tháºt.
- Hôm khác.
- Anh tá»›i thưá»ng không?
- Thỉnh thoảng thôi.
- Vá»›i ai, má»™t cô bạn tháºt dá»… thương phải không?
- Äoán sai hết. Anh Ä‘i vá»›i và i ngùi bạn trai.
- Không tin nổi.
- Äà nh chịu váºy.
Và anh cho xe chạy. Bây giá» quả tháºt tôi bị lạnh rồi. Ngồi phÃa sau mà tôi nghe hÆ¡i lạnh vút qua. Không khéo tôi bị cảm mất. Anh Thưá»ng chạy xe nhanh nhưng tôi bắt anh Thưá»ng chạy cháºm lại vì tôi không chịu lạnh nổi.
Tá»›i ngang má»™t tiệm tạp hóa còn mở cá»a, anh Thưá»ng dừng xe lại ghé mua cho tôi chai dầu. Anh bắt tôi xức, thoa hai bên thái dương. Và còn bắt hÃt và o Ãt hÆ¡i cho ấm. Tôi ngoan ngoãn là m theo lá»i anh như má»™t đứa trẻ con. Tôi lại nhá»› tá»›i mẹ tôi và những ngà y thÆ¡ ấy trong cÆ¡n Ä‘au bà cÅ©ng thưá»ng bảo tôi xức dầu, thoa hai bên thái dương, hÃt và o bụng cho ấm. Bây giá» tôi ở cách xa mẹ tôi quá, Không phải chỉ ở xa má»™t trăm cây số đưá»ng mà còn có ý nghÄ©a thá»i gian, không gian và tình cảm nữa. Má»™t lúc nà o đó tôi nghÄ© là mẹ tôi đã quên tôi, khiến tôi muốn khóc vì tá»§i thân. HÆ¡i dầu là m cay tôi ứa nước mắt hay chÃnh tôi Ä‘ang khóc?
Anh Thưá»ng chạy xe mà cứ quay lại há»i tôi :
- Phiến đã đỡ chưa?
Tôi đáp lá»i bằng cái cưá»i nhẹ. Anh nói thêm :
- Nếu bị bệnh đừng giáºn anh nhé?
- Sao lại giáºn anh?
- Rủ Phiến đi chơi.
- Phiến không giáºn anh đâu, và Phiến cÅ©ng không Ä‘au nữa.
Vá» tá»›i nhà , anh Thưá»ng dừng xe ngoà i cổng. Anh và tôi không biết nói gì vá»›i nhau. Mãi má»™t lúc anh má»›i dặn :
- Nhớ uống thuốc ngừa cảm.
Tôi nheo mắt :
- Lá»i khuyên cá»§a bác sÄ© hả?
- Không. Lá»i khuyên cá»§a má»™t ngưá»i sợ Phiến Ä‘au.
Tôi cưá»i, dặn lại anh :
- Nhá»› biên thư cho nhá» Thục kẻo nó giáºn anh đấy.
- Nhớ chứ, nà o dám quên đâu.
Anh Thưá»ng chạy mất ở cuối đưá»ng. Tôi và o ấn chuông vá»›i má»™t ná»—i lo sợ vu vÆ¡. Nhưng may quá, dì Phương và dượng Qúi chưa ai vá». Thư mở cổng cho tôi. Con nhá» cưá»i bắt ná»n :
- Äi vá»›i bồ nhé?
- Bồ nà o. Anh Thưá»ng chở Ä‘i mua sách. Tá»›i đây tôi má»›i biết là mình đã để quên những thứ đã mua trong túi xe cá»§a anh Thưá»ng. Tôi kêu lên, bá»±c bá»™i cho trà nhá»› mình. Chuyện cần nhá»› lại quên. Chuyện cần quên lại nhá»› mãi. Thư cưá»i dòn :
- Lý do để anh Thưá»ng trở lại mà không phải đợi đến cuối tuần.
Tôi than thở :
- Công trình đi mua lại bỠquên.
- Chị ăn cơm chưa?
- Chưa, nhưng chị không đói đâu. Chị uống cà phê no bụng.
- Có mùi dầu nhị thiên đưá»ng ở đâu váºy?
Tôi cưá»i :
- Chị xức đây nà y. Tưởng là nằm quỵ giữa đưá»ng rồi chứ. Bị cảm mưa đấy.
- Mưa có tà xÃu.
- Nhưng thá»i tiết đã thay đổi. Mùa mưa rồi. ThÃch ghê.
Thư cưá»i lém lỉnh :
- Anh Thưá»ng cÅ©ng dá»… thương đấy chứ?
- Anh gá»i lá»i há»i thăm Thư đó. Cảm động chứ?
- Cám ơn.
Thư kéo tôi và o nhà bắt tôi nghe cuá»™n băng nó má»›i vừa thâu. Tôi nháºn ra bản nhạc lúc nãy má»›i nghe ở quán cà phê vá»›i anh Thưá»ng. Tôi phục con nhá» ghê. Má»›i đó mà đã biết để Ä‘i thâu cho bằng được.
Tôi nói :
- Bản nhạc có những câu dễ thương ghê.
- Chị nghe rồi à ?
- Rồi. Lúc nãy ở quán cà phê. Không ngỠThư cũng biết.
- Gì chứ nhạc là Thư lùng hay lắm. Ở đâu cũng lùng cho ra để thu.
- Nhóc Huy đã vỠchưa?
- Chưa. Chả biết nó đi đâu. Hai đứa mình đi ăn cơm trước.
- Chị phải nằm một lát. Phải uống hai viên thuốc ngừa cảm sốt nữa.
Tôi vá» phòng mình, nhưng đầu óc tôi không yên tÄ©nh nghÄ© ngÆ¡i như ước muốn. Trái lại nó cứ bị quay cuồng bởi buổi Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh Thưá»ng. Bóng tối rạp chiếu bóng, cuốn phim đã xem, quán cà phê có vưá»n cây êm Ä‘á»m lặng lẽ vá»›i tiếng nhạc tình tứ như chỉ dà nh riêng cho hai ngưá»i. Tôi đã hiểu lá» má» tình cảm cá»§a anh Thưá»ng. Còn vá» phần tôi, quả tháºt tôi không nghÄ© gì xa hÆ¡n được.
Tôi trở dáºy khi có tiếng gá»i cá»§a chị Cúc. Trước lúc và o bà n ăn tôi tìm hai viên thuốc uống vá»›i nước trà nóng. Bữa cÆ¡m đầy đủ má»i ngưá»i nhưng không khà có vẻ trầm lặng và tôi chỉ ăn qua loa rồi lấy cá»› Ä‘au để vá» phòng mình. Tôi không hiểu dì Phương và dượng Quà đã hòa thuáºn vá»›i nhau chưa.
Thư và o theo, há»i tôi :
- Chị Ä‘au tháºt hả?
- Hình như muốn đau. Chị cố gắng để không bị đau. Sợ đau lắm.
Không còn gì buồn chán hơn là nằm một mình với cơn sốt.
- Nằm một mình không sợ. Chỉ sợ thấy ác mộng thôi.
- Chị thưá»ng nằm mÆ¡ lắm hả?
- Những lúc Ä‘au thưá»ng nằm mÆ¡. Toà n ác má»™ng.
- Ghê tháºt.
Tôi bảo Thư vá» phòng vặn nhạc cho tôi nghe. Con nhá» chiá»u ý. Tôi im lặng trùm má»n, nhắm mắt. Hình như cÆ¡n mưa trở lại bên ngoà i vá»›i những hạt nước nặng đổ xuống.
Thư trở qua ngồi xuống bên cạnh tôi, nói :
- Äêm nay dám có mưa lá»›n.
- Mưa đầu mùa Thư nhỉ?
- Äúng là mưa đầu mùa. Chị thÃch không?
- Thá»i tiết êm dịu Ä‘i, Ä‘á»i sống cÅ©ng có vẻ đổi khác như lá cây thay mùa.
- Mưa giúp ngưá»i ta dá»… ngá»§.
Tôi cưá»i. Hình như nhá» Thục cÅ©ng nói vá»›i tôi như váºy. Nhưng tôi lại khác. Tôi nghe hoà i tiếng mưa đổ tiếng gió đùa mà thả hồn táºn đâu đâu. Äêm mưa tôi khó ngá»§ và chỉ có nước ngồi há»c bà i để quên thá»i gian trải rá»™ng ra dưới chân mình. Äêm mưa là hình ảnh bao la nhất cá»§a không gian thá»i gian đối vá»›i tôi.
- Một chút chị ngủ nhớ tắt đèn giùm chị, Thư nhé?
Tôi thấy bóng Thư loáng thoáng đứng lên, và nghe tiếng cá»a sổ đóng lại. Bên phòng Thư tiếng nhạc vẫn là má»™t âm thanh êm ả ve vuốt tâm hồn tôi. Những bà i hát ngá»t ngà o ấy đã ru tôi và o giấc ngá»§ đêm nay.
|

08-09-2008, 12:34 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Tôi nháºn được Ä‘iện tÃn cá»§a Thục và o khoảng bốn giá». Lúc đó cả nhà đi vắng. Tôi nhá»§ mình không nên khóc lóc là m gì mà hãy cố bình tÄ©nh biên cho dì Phương má»™t lá thư ngắn nói vắn tắt vá» cái chết cá»§a mẹ tôi và xin phép dì vá» Mỹ Tho ngay. Nhưng cuối cùng rồi tôi cÅ©ng vừa khóc vừa biên thư. Tá» giấy vở xé vá»™i và ng, nhem nhuốc những giòng chữ và nước mắt cá»§a tôi rÆ¡i xuống.
Tôi đưa lá thư cho chị Cúc nhá» trao lại cho dì Phương khi dì vỠđến. Tôi không kịp biên cho Thư chữ nà o. Nhưng chắc Thư cÅ©ng thông minh để hiểu rằng tôi cần nghỉ há»c Ãt hôm và nó sẽ tá»›i trưá»ng xin phép giùm tôi hoặc nhá» dượng Qúi viết đơn xin phép. Chị Cúc nhìn tôi ái ngại. Hình như chị cÅ©ng khóc khi phụ tôi nhét và i thứ và o chiếc va ly nhá». Sau đó, má»™t mình tôi Ä‘i xÃch lô ra bến xe đò. Äó là má»™t buổi chiá»u trá»i im gió, cây cối đứng bóng hai bên đưá»ng, không khà ẩm thấp, nóng bức như báo hiệu cho má»™t cÆ¡n mưa sắp tá»›i.
Ngồi trên chiếc xe sá»a soạn chạy, tôi cố ngăn nước mắt. Tôi nhìn quang cảnh bên đưá»ng và cắn môi đến rướm máu. Má»i thứ trước mắt tôi như chìm ngáºp trong mà u nắng nhưng là thứ nắng nhạt thếch vô hồn. Tôi không hiểu rõ vá» cái chết cá»§a mẹ tôi. Äúng hÆ¡n là tôi không tin Ä‘iá»u đó. Nhưng bức Ä‘iện tÃn cá»§a Thục dÄ© nhiên không phải là má»™t trò đùa. Ừ nhỉ, tôi Ä‘ang hy vá»ng biết bao là Thục đùa tôi. Nó quá nhá»› thương tôi nên tìm cách bắt tôi vá» chÆ¡i cấp tốc. Trá»i ạ, nếu như váºy thì tôi phải la con nhá» má»™t tráºn tÆ¡i bá»i.
Nhưng hy vá»ng trẻ con cá»§a tôi lóe lên trong má»™t ná»—i tuyệt vá»ng khốn cùng, như má»™t kẻ đắm tà u mÆ¡ má»™t tấm ván má»ng manh trên sóng lá»›n. Cuối cùng, tôi vẫn nghÄ© vá» cái chết cá»§a mẹ tôi. Từ bây giá» tôi không còn ai thân thiết nữa. Tôi như má»™t kẻ sống sót giữa thà nh phố chết không ngưá»i.
Tôi không giấu ná»—i những dòng nước mắt cá»§a mình. Quái lạ là m sao cứ nhìn má»™t ngá»n cây cÅ©ng có thể khóc được. Má»™t cái hoa đỠlêu nghêu giữa trá»i cÅ©ng là m nên ná»—i tá»§i thân.
Má»™t giá»ng nói ôn tồn nhá» nhẹ và đầy ái ngại vang lên bên cạnh tôi :
- Cô là m rớt cái khăn.
Và ngưá»i đà n ông nói câu ấy lượm lên cho tôi. Bối rối má»™t thoáng, tôi cầm lấy chiếc khăn tay trắng cá»§a mình. Chiếc khăn ướt nước mắt trong lúc vô ý tôi là m rá»›t xuống chân, trước ngưá»i đà n ông vừa bước lên ngồi cùng băng vá»›i tôi.
- Tại sao cô khóc?
Tôi là nhà nói mà không hiểu mình đã giải thÃch thế nà o vá»›i ông ta. Nhưng chắc chắn là ngưá»i đà n ông không nghe rõ gì cả. Ông cưá»i nhẹ nhà ng :
- Xa mẹ hả?
Câu nói đùa trong phút chốc cá»§a ông mà đúng ngay và o tâm sá»± cá»§a tôi là m tôi nấc lên trong chiếc khăn tay. Ngưá»i đà n ông có vẻ hÆ¡i hoảng trước lá»i nói cá»§a mình. Ông ta ngây ngưá»i má»™t lúc, nhìn tôi khóc rồi sau đó má»›i tìm cách nói :
- Xin lỗi. Tôi đùa cho cô vui không ngỠlà m cô khóc thêm.
Tôi chỉ có thể đáp lá»i ông ta bằng sá»± im lặng. Tôi không nói được gì. Ngay cả những ý nghÄ© trong đầu mình hình như cÅ©ng biến mất. Má»™t khối trống rá»—ng, má»™t tâm hồn má»m yếu như miếng bánh tráng nhúng nước. Tôi rÅ© rượi trong mái tóc xõa che gương mặt cá»§a mẹ tôi. Hình bóng cá»§a bà bay vá»n trên con sông ấy.
Xe chạy. Chỉ bây giá» tôi má»›i nÃn khóc được nhưng nước mắt hình như Ä‘ang ứ nghẹn, chỉ chỠđể tuôn ra nữa thôi.
Tôi lấy khăn khá»i mắt và mang kiếng râm và o. Tôi thấy dá»… chịu má»™t chút vá»›i chung quanh vì nãy giá» hình như má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn tôi soi mói. Tôi nhìn lại ngưá»i đà n ông bên cạnh. Ông ta đứng tuổi, khá»e mạnh, gương mặt xương xương, tóc há»›t cao. Ão sÆ¡ mi ngắn tay mà u xám tro, quần tây Ä‘en. Ông ta xách má»™t cái cặp như dượng QuÃ, và thắt cà vạt mà u xanh nhạt có những hoa trắng lá»›n. Ông ta không mang kiếng râm, cặp chân mà y to, xếch. Äôi mắt sáng đầy vẻ thu hút, ông còn có nụ cưá»i là m vui lòng ngưá»i khác, dù há» không biết mình vui lòng vì lẽ gì. Ông ta Ä‘ang nhìn lại tôi vá»›i nụ cưá»i như thế.
- Cô đã nÃn khóc rồi à ?
Tôi hơi xấu hổ cúi mặt. Ông tiếp tục nói :
- Nước mắt là m cho ngưá»i ta vÆ¡i bá»›t ná»—i khổ tâm. Nếu còn khóc được cô cứ khóc.
- Tôi không khóc được nữa.
- Có nghĩa là cô đã hết khổ tâm?
- Dạ còn. Nó còn hoà i. Äó là má»™t ná»—i khổ Ä‘au lá»›n.
Ngưá»i đà n ông vẫn Ä‘oán :
- Cô vừa chia tay vá»›i má»™t ngưá»i thân thiết?
- Hơn thế nữa. Chia tay vĩnh viễn.
- Ngưá»i đó bá» Ä‘i?
- Mẹ tôi chết.
Ngưá»i đà n ông thoáng bối rối khi nghe tôi nói và không hiểu sao ông ta ngồi im. Tôi cÅ©ng không hiểu sao tôi lại có thể nói tháºt hoà n cảnh cá»§a mình cho ông ta nghe vá»›i cái giá»ng như thế. Ông ta chỉ là ngưá»i khách lạ. Má»™t ngưá»i tình cá» cùng chuyến xe vá»›i tôi. Tuy nhiên hình như tôi cảm thấy lòng nhẹ Ä‘i má»™t chút khi nói ra được Ä‘iá»u nà y. Nếu ngay bây giỠông ta há»i tôi vá» hoà n cảnh, chắc chắn tôi sẽ nói hết cho ông ta nghe. Nhưng ông ta không há»i.
Một lúc tôi thấy ông ta thở nhẹ một hơi dà i và nói như tìm cách an ủi tôi :
- Xin lỗi cô. Tôi không biết. Tôi vô tình là m cô khổ thêm. Cô thương mẹ cô lắm phải không?
Tôi mÃm môi lại, gáºt đầu đáp lá»i ngưá»i đà n ông.
- Tôi cÅ©ng vô duyên. Ai lại không thương mẹ trên Ä‘á»i nà y. Cô đừng giáºn tôi nhé.
Tôi lắc đầu. Ông ta nhìn tôi rồi nói :
- Mắt cô đỠhoe.
- Tôi yếu Ä‘uối nên không ngăn nổi những giá»t nước mắt. Lẽ ra tôi không nên khóc trên xe.
- Ä‚n nhằm gì. Mình khóc thì cứ khóc. Mặc kệ những ngưá»i chung quanh.
- Ông không thấy khóc giữa đám đông là kỳ cục lắm sao?
- Không. Tôi lại thấy đó là má»™t Ä‘iá»u tá»± nhiên.
Tôi có cảm tình vá»›i ngưá»i đà n ông. Tôi thấy ông ta có vẻ gì là lạ nhưng tôi chưa nghÄ© ra nổi. Từ phút đó tôi ngồi im lặng, nhìn vá» phÃa trước. Xe đã ra ngoại ô, quốc lá»™ thênh thang mở rá»™ng trước mặt. Buổi chiá»u trải nhẹ nắng trên những cánh đồng mùa hạ đất khô. Mà u ra. nâu và ng kéo dà i bất táºn vá»›i những ngôi nhà chÆ¡ vÆ¡, những vưá»n cây xanh lạc lõng. Hoa dại hai bên đưá»ng toà n mà u trắng, chúng bay dạt theo gió, buồn bã trong vẻ đẹp hoang dại tá»™i tình. Chiếc xe lao Ä‘i vá»›i tốc độ tháºt nhanh. Tôi nghe tiếng gió vút ngoà i cá»a xe, và gió cÅ©ng trà n và o là m tung bay mái tóc tôi.
Ngưá»i đà n ông chép miệng thà nh má»™t câu nói :
- Trá»i sắp sá»a mưa.
Tôi tá»± nhá»§ là hãy mưa Ä‘i. Mưa má»™t tráºn tháºt lá»›n. Má» mịt tất cả những gì trước mắt tôi.
Nhưng suốt con đưá»ng, cho đến khi vá» tá»›i bến xe, trá»i vẫn không mưa được. Äúng hÆ¡n là chỉ có má»™t cÆ¡n gió mang theo những bụi nước rải nhẹ qua má»™t lần rồi tạnh. Thà nh phố vẫn bình thản trong má»™t buổi chiá»u sắp tắt.
Tôi xuống xe ở phÃa sau ngưá»i đà n ông. Tôi nghÄ© là Thục sẽ đón tôi nhưng ngó quanh quất tôi không thấy bóng dáng quen thuá»™c cá»§a nó. Cuối cùng tôi nghÄ© là m sao Thục biết tôi vá» trên chuyến xe nà o mà ra đón. Tôi lẩn thẩn tháºt. Ngưá»i đà n ông quay lại há»i tôi :
- Cô vỠđâu?
- VỠnhà mẹ tôi.
- Mẹ cô vừa mất phải không?
- Dạ. Nháºn được Ä‘iện tÃn tôi vá» ngay.
- Tôi cÅ©ng có má»™t ngưá»i quen vừa mất.
- Ông vỠđâu?
- Vá» nhà ngưá»i quen đó.
Tôi không hiểu ngưá»i đà n ông nói gì. Tôi cÅ©ng không buồn tìm hiểu thêm.
Tôi vẫy má»™t chiếc xÃch lô và bảo ngưá»i đà n ông đạp xe nhanh lên. Và bây giá» tôi bắt đầu khóc. Má»™t hồ nước xanh nhòe nhoẹt trước mắt tôi. Con đưá»ng lởm chởm đá quen thuá»™c dẫn vá» nhà đây rồi. Khung cảnh xưa, bóng những cái cây bên đưá»ng. Chỉ có mùi hoa má»›i nở rưng rưng trong mà u trá»i là chút thay đổi.
Chiếc xÃch lô dừng lại ngoà i đầu ngõ. Tôi Ä‘i bá»™ và o. Nước mắt tôi đầy ứ. Những bước chân tôi như muốn rÅ© ra không bước nổi nữa. Cái gì cÅ©ng có thể là m tôi khóc òa lên được. Bóng những cây dừa tà u lá Ä‘ung đưa. Hà ng bông bụp Ä‘á», mương nước đầy vá»›i những bá»t nước lá» Ä‘á». Má»™t và i con há»c trò bò trên đám bùn non thấy ngưá»i vá»™i lẻn mất. Má»™t và i ngưá»i trong xóm ngó tôi không nói gì. Tôi biết há» nhìn tôi vá»›i đôi mắt ái ngại sau lưng.
Nhà tôi đầy ngưá»i. Những đứa em tôi đã mặc áo tang. Trông chúng trắng toát. Tôi bước và o trước đôi mắt ngạc nhiên cá»§a má»i ngưá»i. Tôi ôm má»™t đứa em nhá» nhất, nó nhìn tôi cưá»i toe nhưng tôi thì khóc ngon là nh, mùi mẫn.
Dượng Tư bước ra. Tôi chà o dượng. Tôi thấy dượng đứng lặng má»™t lúc, đôi mắt đỠhoe. Äây là lần đầu tiên tôi thấy dượng nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dà ng, thân máºt. Gương mặt dượng hốc hác, lem ố. Có lẽ dượng cÅ©ng Ä‘au đớn như tôi. Và hai ngưá»i cùng chung má»™t ná»—i Ä‘au thương thông cảm và gần gÅ©i nhau hÆ¡n.
Dượng ôn tồn há»i tôi :
- Con mới vỠhả?
Tôi muốn òa khóc lá»›n vì tiếng “con†êm Ä‘á»m dượng gá»i tôi.
Tôi nói :
- Dạ. Nháºn được Ä‘iện tÃn con vá» ngay.
Dượng chỉ và o trong nhà :
- Mẹ con vẫn còn nằm đó. Dượng chá» con vá» nhìn mặt má»›i sá»a soạn thá»§ tục tẩm liệm.
Tôi không biết nói sao, chỉ đứng chôn chân nhìn và o cá»a buồng mà khóc. Má»™t bà n tay êm ái đỡ lấy chiếc va ly cho tôi. Quay lại, tôi nháºn ra Thục. Hình như Thục dìu tôi Ä‘i và o vá»›i những lá»i nói loáng thoáng tôi nghe mà không còn biết gì nữa.
Sáng hôm sau mẹ tôi được mang Ä‘i chôn ở má»™t nghÄ©a trang ngoà i tỉnh lỵ. Äó là má»™t nghÄ©a trang cá»§a há»™i gì đó tôi không rõ. Chỉ biết là mẹ tôi được lo lắng khá chu đáo. Tôi đã đưa cho dượng Tư tất cả số tiá»n tôi dà nh dụm được để dượng lo cho mẹ tôi lần sau cùng. Tôi cứ nghÄ© mẹ tôi chết má»™t cách buồn thảm. Nhưng cuối cùng mẹ tôi cÅ©ng được liệm trong má»™t cá»— quan tà i khá tốt, lúc đưa Ä‘i còn có tiếng kèn, tiếng trống và tiếng tụng kinh nối dà i êm ả cá»§a đêm trước đó. Tôi chắc vá»›i những hồi kinh, và sau cùng vá»›i mẹ tôi đã yên nghỉ vÄ©nh viá»…n vá»›i Ä‘á»i sống má»›i cá»§a mình. Có phải ngưá»i ta chết Ä‘i là tiếp tục bước sang má»™t Ä‘á»i sống khác? Nếu tháºt váºy, ở đó, chắc mẹ tôi sung sướng hÆ¡n.
Chỉ có dì Phương và Thư đưa mẹ tôi ra nghÄ©a trang. Tôi không thấy dượng Quà và Huy. Thưá»ng cÅ©ng vá» trước giỠđưa mẹ tôi. Anh tìm tôi nói những lá»i chia buồn là m tôi cảm động. Tôi Ä‘i bên cạnh Thục và Thư. PhÃa sau là Thưá»ng và dì Phương. Äoà n ngưá»i không đông lắm. Phần lá»›n là bạn bè trong sở cá»§a dượng Tư và hà ng xóm, má»™t số rất Ãt bạn há»c cá»§a tôi ở Lê Ngá»c Hân. Chúng nó đứa nà o mắt cÅ©ng đỠhoe. Tôi thì hình như không khóc được nữa, nước mắt như đã khô. Bây giỠđầu óc cá»§a tôi trở nên khô cứng, tỉnh táo trong má»™t cảm giác trÆ¡ tráo lạ lùng. Äoà n ngưá»i Ä‘i theo đưá»ng xe chạy. Buổi sáng nắng lên và ng á»ng cánh đồng. Tôi nghe như mùi thÆ¡m cá»§a cá» hoa hai bên đưá»ng phảng phất trong gió. Mùi hương trầm quanh chiếc quan tà i cá»§a mẹ tôi. Chiếc khăn tôi chÃt trên đầu. Những đứa em cùng mẹ, khác cha trắng toát trong đồ tang. Hình ảnh khổ sầu cá»§a dượng Tư. Tiếng kèn ảo não... Chỉ khi đó tôi má»›i tin rằng mẹ tôi đã chết. Äã cách xa tôi nghìn trùng để đến vá»›i má»™t thế giá»›i khác. Mẹ tôi, Ä‘au và i ngà y và chết rất lặng lẽ, theo lá»i Thục kể. Cái chết nhanh đến ná»—i Thục không kịp viết thư báo tin là mẹ tôi Ä‘au. Cuối cùng là bức Ä‘iện tÃn chấm dứt má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Chấm dứt con đưá»ng vá» cá»§a tôi vá»›i ngôi nhà cá»§a dượng Tư và tỉnh lỵ êm Ä‘á»m nà y. Ãt ra là tôi nghÄ© như thế.
Tá»›i nghÄ©a trang. Sau những hồi kinh và tiếng chuông mõ dồn dáºp thê thiết, tất cả trở vá» im lặng. Tôi biết là mẹ tôi sắp được nằm yên dưới tầng sâu đất lạnh. Giữa lúc ngưá»i ta khiêng quan tà i cá»§a mẹ tôi Ä‘em đặt xuống huyệt, bất ngá» là m sao, tôi trông thấy ngưá»i đà n ông đã Ä‘i cùng chuyến xe vá»›i tôi trước đây. Ông ta mang kiếng râm, nhưng gương mặt buồn bã thấy rõ. Tôi nhìn ông ta chăm chú vá»›i tất cả ngạc nhiên cá»§a mình và quên Ä‘i những lá»›p đất đầu tiên ngưá»i ta lấp quan tà i mẹ tôi. Tôi tá»± há»i ngưá»i đà n ông ấy có liên hệ gì đến cái chết cá»§a mẹ tôi. Ông ta là ai? Má»™t ngưá»i bà con quen thuá»™c hay vô tình Ä‘i theo má»™t đám tang? Tụi bạn tôi khiêng vòng hoa cá»§a trưá»ng Lê Ngá»c Hân tá»›i đặt trên má»™ cá»§a mẹ tôi. Rồi những vòng hoa khác chồng chất lên. Những đứa em tôi khóc ngất trong khi dượng Tư sụt sịt như như ngưá»i bị cảm. Tôi rÅ© ra trên vai Thục.
Nhưng tôi không khóc. Nước mắt dưá»ng như đã chảy ngược và o tim và o trà nhá»› tôi. Tôi chỉ còn lại má»™t đôi mắt vô hồn, trân trân nhìn những ngưá»i phu xúc từng xẻng đất đắp má»™ mẹ tôi cao dần lên. Mùi đất má»›i xông lên, nồng ấm. Cuối cùng má»i ngưá»i ra vá» khi ngôi má»™ đã được đắp xong dù rất sÆ¡ sà i. Tôi và Thục còn đứng lại, cả anh Thưá»ng nữa.
Ngưá»i đà n ông bá»—ng tiến vá» phÃa tôi nói :
- Tháºt bất ngá» cho tôi, khi gặp cô ở đây.
- Ông quan hệ với mẹ tôi ra sao?
- Không có ai thân bằng tôi và mẹ cô trên Ä‘á»i nà y, cả khi sống lẫn khi chết.
Tôi không hiểu gì hết. Tôi ngó Thục. Anh Thưá»ng và Thục cÅ©ng ngạc nhiên nhìn ngưá»i đà n ông chăm chú. Ông ta nói, như là má»™t ná»—i bà ng hoà ng còn choáng ngợp hồn ông.
- Tôi không ngá», chúng ta cùng mất má»™t ngưá»i thân.
- Mẹ tôi chết rồi.
Tôi buá»™t miệng nói má»™t câu vô nghÄ©a. Ngưá»i đà n ông nhìn tôi chăm chú. Ông ta đứng lặng má»™t lúc lâu rồi há»i tôi :
- Bao giỠcô vỠSà i Gòn lại?
- Dạ, có lẽ ngay trong chiá»u hôm nay.
- Là m sao tôi gặp cô chiá»u nay?
- Äể là m gì, thưa ông?
Ngưá»i đà n ông có vẻ bối rối trước câu há»i cá»§a tôi. Ông ta ấp úng định trả lá»i, nhưng không hiểu sao ông ta im lặng mở cặp rút đưa cho tôi má»™t tấm hình cỡ lá»›n. Ông nói :
- Ở phÃa sau tấm hình có địa chỉ cá»§a tôi. Cô hãy xem kỹ tấm hình và bất cứ khi nà o thuáºn tiện, cô có thể tá»›i tìm tôi ở địa chỉ đó.
Tôi ngạc nhiên là m sao. Tôi láºt tấm hình ra phÃa trước để xem. Bức hình chụp má»™t ngưá»i đà n ông, má»™t ngưá»i đà n bà , và đứa trẻ con đứng giữa cưá»i toe toét. Bức hình đã cÅ©, mà u và ng xâm chiếm là m má» nhạt những gương mặt trong hình nhưng tôi cÅ©ng mÆ¡ hồ nháºn ra ngưá»i đà n bà là mẹ tôi ngà y còn trẻ. Tôi bà ng hoà ng quay tìm ngưá»i đà n ông, nhưng lúc đó ông ta đã Ä‘i mất. Tôi chỉ kịp nhìn thấy ông ta bước lên má»™t chuyến xe ngược thà nh phố. Tôi nhìn lại tấm hình má»™t lần nữa. Thục há»i tôi :
- Ông ta là ai váºy?
Tôi lắc đầu. Nhưng nước mắt tôi ở đâu trà o ra. Và tôi khóc òa là m Thục và anh Thưá»ng ngạc nhiên không hiểu nổi. Và là m sao há» hiểu nổi những gì Ä‘ang quay cuồng trong tôi?
Dì Phương và Thư chá» tôi ở ngoà i xe. Dì há»i :
- Bao giỠcháu v�
- Dạ ngay trong chiá»u nà y.
- Dì cÅ©ng định bảo như thế. Bây giá» cháu không còn gì lưu luyến trong ngôi nhà đó nữa. Dì đã gá»i cho dượng Tư má»™t số tiá»n. Cháu có vá» thì sá»a soạn vá» vá»›i dì luôn.
Nhưng tôi nói :
- Dì và Thư vá» trước. Chiá»u cháu sẽ lên chuyến xe chót.
- Cũng được.
Rồi như nhá»› ra Ä‘iá»u gì, dì Phương há»i tôi vá»›i giá»ng nhá» nhẹ hÆ¡n :
- Cháu còn tiá»n Ä‘i xe không đấy?
- Dạ còn.
Thư chồm ngưá»i vá» phÃa tôi :
- Em vỠtrước, đợi chị ở trên nhà , chị Phiến nhé.
- Ừ, em vá».
Dì Phương há»i má»i ngưá»i có muốn dì đưa vá» nhà không. Tôi trả lá»i :
- Tụi con đi xe đò được mà .
Có lẽ anh Thưá»ng và Thục cÅ©ng đồng ý như váºy. Dì Phương lên xe, và ngưá»i tà i xế cho xe chạy vụt Ä‘i, tôi thấy nhá» Thư vẫy tay từ phÃa trong.
Anh Thưá»ng vẫy má»™t chiếc xe đò từ hướng Sà igòn vá». Chúng tôi lên xe, ngồi cùng băng vá»›i nhau. Tôi tá»±a và o vai Thục, mắt nhắm nghiá»n. Tôi nghe Thục há»i :
- Hình cá»§a ai váºy Phiến?
Tôi đưa tấm hình cho Thục :
- Thục nhìn xem đứa bé con Ä‘ang cưá»i toe ấy là ai?
Nhìn tấm ảnh lúc lâu với vẻ chăm chú, sau đó Thục nói :
- Là Phiến. Phải là Phiến không?
- Còn ngưá»i đà n ông trong hình?
- Hao hao giống ngưá»i đà n ông lúc nãy.
- Thục đoán xem.
- Không biết. Nhưng chẳng lẽ...
Tôi biết Thục định nói “chẳng lẽ đó là ba ruá»™t cá»§a tôi†nhưng... nó hiểu sẽ là m tôi Ä‘au đớn. Tôi cÅ©ng thấy rõ Ä‘iá»u đó. Ngưá»i đà n ông lúc nãy chÃnh là Ba cá»§a tôi. Ngưá»i đà n ông trong hình. Ngưá»i đà n ông trong trà nhá»› mòn má»i cá»§a mẹ tôi và trong ná»—i dằn vặt khôn nguôi cá»§a tôi đó sao?
Thục đưa trả cho tôi tấm hình. Tôi bá» nó và o chiếc và nhá». Tôi lẩm nhẩm cái tên cá»§a ngưá»i đà n ông và địa chỉ. Sao cho tá»›i phút nà y tôi vẫn không muốn tin ngưá»i đà n ông ấy là ba cá»§a tôi. Như váºy là ba tôi còn sống? Nhưng lâu nay ông là m gì ở đâu? Tại sao không cho tôi biết? Chỉ đợi đến khi mẹ tôi chết, ông má»›i vá». Nhưng ai cho ông hay? Bao nhiêu câu há»i dồn dáºp trong óc tôi, nhưng là m sao tôi giải đáp hết được lúc nà y?
Xe vỠđến bến. Anh Thưá»ng và Thục chia tay vá»›i tôi và nói sẽ trở lại tìm tôi trước khi tôi trở vá» Sà igòn.
Anh Thưá»ng mạnh dạn nói :
- Äể anh đưa Phiến Ä‘i. Bây giá» Phiến má»™t mình rồi.
Câu nói cá»§a anh Thưá»ng lại là m tôi tá»§i thân ứa nước mắt. Thục kéo anh Thưá»ng. Tôi nhìn theo há» má»™t lúc rồi lững thững bước vá» nhà . Ngôi nhà đã thà nh ká»· niệm Ä‘au xót cá»§a tôi từ đây.
Thấy tôi vá», dượng Tư dừng tay dá»n dẹp, Ä‘i đến gần tôi, há»i :
- Bao giỠcon đi?
- Chiá»u nay.
- Không ở lại chơi với các em một hai hôm nũa sao?
- Ở lại chỉ thêm nhớ mẹ con.
- Như váºy chắc không bao giá» con trở vá» ngôi nhà nà y nữa?
Tôi không biết trả lá»i dượng Tư ra sao. Tôi đứng im nhìn quanh ngôi nhà . Mẹ tôi mất rồi, ngôi nhà như tiêu Ä‘iá»u quạnh vắng hÆ¡n. Mấy đứa em nhá» vẫn vô tư chạy chÆ¡i quanh nhà , những chiếc khăn trắng trên đầu chúng nhắc tôi nhá»› má»™t Ä‘iá»u không thay đổi được. Cái ao sen trước nhà ngó như úa tà n sắp chết. Tiếng gió rà o rà o ngoà i vưá»n cây, những trái trứng gà và ng tươi sắp chÃn. Không bao giá» còn thấy mẹ tôi quanh quẩn đâu đây nữa sao? Tôi chợt nghÄ© tá»›i ngưá»i đà n ông có thể là ba tôi đó. Ông ta có phải là ngưá»i thân thiết duy nhất cá»§a tôi không? Tại sao mẹ tôi vẫn giấu tôi vỠông? Mẹ tôi biết ông còn sống hay Ä‘inh ninh rằng ba tôi đã chết?
Dượng Tư bỗng nói như dặn dò tôi :
- Dù sao, nếu có dịp con cũng nên vỠđây thăm dượng và các em chứ.
- Con nhá»›.
Dượng Tư bảo tôi ăn cÆ¡m và nằm má»™t chút cho khá»e rồi hãy vá». Nhưng tôi là m sao ăn uống cho được? Tôi chỉ và o nhà nằm má»™t chút, nghe tiếng gió lùa ngoà i vưá»n cây mà chạnh lòng nhá»› mẹ tôi hÆ¡n, nhá»› nhất là buổi sáng mẹ thức chuẩn bị cho tôi lên Sà igòn Ä‘i há»c. Và tôi khóc. Có lẽ bây giá» tôi má»›i tháºt sá»± khóc vì ná»—i mất mát lá»›n lao sau cái chết cá»§a mẹ tôi. Tôi muốn khóc má»™t lần cuối cùng trong ngôi nhà nà y trước khi tháºt sá»± rá»i bá» nó, vÄ©nh viá»…n. Trong lúc khóc, tôi vẫn nhá»§ hay là mẹ tôi Ä‘ang ở ngoà i vưá»n hoặc bà đang là m gì ở sau bếp và vẫn nhẹ nhà ng ra và o thăm chừng giấc ngá»§ cá»§a những đứa con?
Buổi chiá»u Thục và anh Thưá»ng tá»›i. Lúc đó tôi đã dáºy rá»a mặt tỉnh táo và chuẩn bị vá» Sà igòn. Tôi ngồi nhìn đứa em nhá» chạy chÆ¡i trong sân Ä‘ang Ä‘uổi bắt con bướm và ng bay cháºp chá»n bên hà ng cây dâm bụt.
Dượng Tư nhìn tôi tháºt buồn. Dượng há»i :
- Bây giỠcon đi hả?
Tôi đáp khẽ, như sợ mẹ tôi thức giấc :
- Dạ thưa dượng con đi
Những đứa em lúc đó má»›i chạy và o vây lấy tôi. Tôi vuốt tóc và ôm hôn từng đứa trong im lặng rồi xách valy theo Thục vá»›i anh Thưá»ng ra khá»i nhà .
Ba ngưá»i và o má»™t quán nước trong lúc chá» xe. Thục há»i tôi :
- Phiến đã ăn gì chưa?
Tôi quay nhìn Thục, lắc đầu. Mà quả tháºt tôi cÅ©ng không thấy đói. Hai ngà y nay tôi chả có miếng gì trong bụng nhưng tôi no ứ vì nước mắt.
Anh Thưá»ng lo lắng bảo tôi :
- Phiến nên ăn chút gì chứ không sẽ ngã đấy.
- Là m sao ăn được hở anh?
- Cũng phải ráng mà ăn chứ?
- Phiến chỉ thấy khát thôi. Không đói.
Thục nói :
- Váºy Phiến uống cam tươi nhé?
Tôi gáºt đầu. Anh Thưá»ng gá»i cho tôi và Thục hai ly cam tươi. Anh Thưá»ng uống cà phê đá. Những ngụm nước cam ngá»t là m cho tôi bá»›t khô khát. Tôi cố không nghÄ© gì nữa. Và đưa mắt nhìn buổi chiá»u dần xuống vá»›i vẻ thá» Æ¡ cố tình mà tôi biết đó là sá»± lừa dối cá»§a chÃnh mình. Là m sao mà tôi quên được mẹ tôi khi còn lẩn quẩn trong thà nh phố nhá» nà y?
Thục há»i :
- Rồi Phiến quyết định thế nà o?
- Chưa biết. Phiến sẽ há»i ý kiến dì Phương.
- Nếu dì Phương bảo đó là ba của Phiến và cho phép Phiến đi tìm?
- Phiến sẽ đi.
- Dù sao như váºy cÅ©ng vui hÆ¡n. Mất mẹ còn ba. Cứ tưởng rằng ba mình đã chết hay không bao giá» biết mặt cÅ©ng buồn lắm.
Tôi nhìn Thục. Tôi biết Æ¡n ngưá»i bạn thân nhất Ä‘á»i tôi. Äó là má»™t câu nói đầy thương yêu mà Thục muốn an á»§i tôi lúc nà y. Tôi cÅ©ng nghÄ© như Thục, dù sao, mất mẹ còn ba vẫn hÆ¡n là không biết, không có ba trên Ä‘á»i. Bây giá» tôi hình dung lại gương mặt ngưá»i đà n ông ấy. Ba tôi đó. Ông có vẻ già hÆ¡n so vá»›i trong tấm hình. DÄ© nhiên thôi, vì bức hình chụp từ ngà y tôi còn bé. Nhưng tôi không hiểu vì sao tấm hình chụp chung má»™t cách hạnh phúc như thế lại Ä‘i tá»›i má»™t kết cuá»™c chia ly buồn thảm. Mẹ tôi có chồng khác. Còn ba tôi, ông cÅ©ng có vợ khác hay sống má»™t mình?
Thục nhìn tôi như sắp khóc :
- Äừng bao giá» quên Thục và quên Mỹ Tho nhé Phiến?
Tôi ứa nước mắt, cầm tay Thục hồi lâu :
- Không bao giỠđâu.
- Khi nà o vỠchơi với Thục? Mùa hè đi?
- Không dám hứa. Nhưng khi nà o vỠđược, Phiến sẽ vỠngay. Chúng ta vẫn biên thư cho nhau mỗi tuần mà .
Anh Thưá»ng pha trò :
- Hai cô bé nà y là m cho tôi cũng muốn khóc theo.
- Anh không hiểu ngưá»i ta thương nhau như thế nà o à ?
- Thương nhau như mèo với chuột. Phải không?
Thục ném cho anh Thưá»ng má»™t cái nhìn sắc như dao. Tôi không ngá» ngà y mình có dịp vá» Mỹ Tho bất ngá» lại là ngà y buồn bã nhất trong Ä‘á»i. Tôi không Ä‘em niá»m vui nà o vá» cho Thục. Không Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thục qua những con đưá»ng xưa, hay ra bá» sông và đến ăn má»™t ly kem nước dừa béo ngáºy. Tôi Ä‘i lần nà y có lẽ để rồi xa mãi. Nhưng tôi nà o dám nói vá»›i Thục như thế.
Anh Thưá»ng há»i tôi :
- Ngưá»i đà n ông lúc sáng là ba Phiến đấy hả?
- Có thể như váºy.
- Trá»i đất. Ba mình mà nói có thể hoặc không.
- Là m sao Phiến dám nói chắc? Phiến còn chưa biết gì kia mà .
Anh Thưá»ng nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nà n, dưá»ng như anh muốn vá»— vá» che chở cho tôi bằng ánh mắt ấy. Có lẽ hÆ¡n lúc nà o hết, tôi Ä‘ang cần tình thương và sá»± âu yếm cá»§a tất cả má»i ngưá»i. Dù tất cả không thể thay thế được mẹ tôi.
Anh Thưá»ng nhắc tôi :
- Uống nước đi, xe sắp chạy.
Tôi vá»™i và ng uống hết ly nước. Anh Thưá»ng trả tiá»n rồi ba ngưá»i cùng đứng lên ra chá»— chiếc xe. Thục mua cho tôi mấy bịch kẹo chuối. Nó bắt tôi phải cầm lấy. Tôi giẫy nẩy mãi, nó phải già nh lấy cái valy cá»§a tôi và bá» và o trong đó. Con nhá» nà y hay có những cái lẩm cẩm. Nó biết đâu được, là m như thế chỉ khiến tôi thêm tá»§i thân.
Anh Thưá»ng đã mua vé xong. Hai chiếc vé cho tôi và anh. Ngưá»i lÆ¡ xe giục má»i ngưá»i ngồi và o chá»— vì xe sắp chạy. Tôi theo anh Thưá»ng lên xe. Thục cuống quýt dặn tôi đủ thứ chuyện. Tôi chỉ biết gáºt đầu chứ không trả lá»i nó được. Thục khóc. Tôi cÅ©ng khóc. Xe lăn bánh, bá» lại trên bến dáng Thục đứng chÆ¡ vÆ¡ má»™t mình, nhìn theo.
Anh Thưá»ng đưa cho tôi chiếc khăn cá»§a anh. Tôi cầm lấy nhưng không cháºm nước mắt. Tôi nhá»› lá»i ba tôi - ông đã nói vá»›i tôi trên chuyến xe vá» Mỹ Tho ngà y hôm đó, hãy khóc khi cần phải khóc.
Anh Thưá»ng lặng im hút thuốc, những sợi khói thÆ¡m nồng nhắc tôi nhá»› có anh bên cạnh. Tôi vẫn thầm há»i có định mệnh không? Tại sao tôi gặp ba tôi đúng và o ngà y hôm đó, trên chuyến xe không hẹn trước đó? Chuyến xe nà y là chuyến cuối cùng rá»i tỉnh lỵ. Nó mang cái vẻ gấp gáp thưá»ng lệ khi thá»i gian không còn nhiá»u. Nhưng tôi, lòng chợt tê dại, dá»ng dưng trước má»i Ä‘iá»u. Tôi không muốn ở lại mà cÅ©ng không muốn vá». Bởi nÆ¡i nà y bây giá» tôi cÅ©ng chỉ là con chim không tổ, lạc bầy.
- Phiến mệt không?
Anh Thưá»ng dịu dà ng nhìn tôi và há»i như thể sợ tôi gục xuống tháºt. Tôi đáp lá»i anh :
- Hơi mệt.
- Phiến có ăn uống ngủ nghê gì đâu mà không mệt.
- Bây giỠbuồn ngủ đây. Anh.
- Có thể tựa và o vai anh mà ngủ.
Anh nắm nhẹ bà n tay tôi. Không nói gì. Nhưng tôi hiểu đó cÅ©ng là má»™t cách nói. Tôi khẽ rùng mình. Nhưng tôi không rụt tay vá» như lần đầu anh Thưá»ng nắm tay tôi dẫn và o rạp chiếu bóng. Tôi chỉ liếc nhìn bà n tay mình, bà n tay xanh mướt. Những ngón tay anh dà i, má»m mại Ä‘ang âu yếm vá»— vá» những ngón tay tôi. Gió lướt và o trong xe là m đôi mắt tôi rÃu lại, buồn ngá»§. Nhưng tôi cố gắng để đừng ngá»§. Bởi vì nếu tôi nhắm mắt lại ngá»§ yên trên vai anh Thưá»ng suốt cuá»™c hà nh trình thì cÅ©ng có nghÄ©a là tôi ngá»§ ngoan trong cuá»™c tình vừa chá»›m.
Tôi cảm thấy những ngón tay cá»§a anh Thưá»ng siết nhẹ những ngón tay mình. Không hiểu sao tôi hoảng hốt rút tay vá» và giấu mặt trong mái tóc dà i buông xõa. Anh Thưá»ng không nói gì. Chỉ lúc lâu sau, anh má»›i há»i :
- Phiến không ngủ sao?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Và hướng mắt nhìn ra cánh đồng mà u nâu xám trải rá»™ng tá»›i chân trá»i. Nắng không còn nữa. Tôi hiểu rằng tôi sẽ còn chịu đựng nhiá»u hÆ¡n nữa qua cái chết và hình bóng cùng những lá»i khuyên nhá»§ cá»§a mẹ tôi. Tôi không được để lòng má»m yếu. Tôi phải như má»™t cái cây đứng giữa trá»i, dù tôi có tìm gặp được ba tôi hay không bao giỠđược ông ấy nhìn nháºn. Sinh là m con gái, sống vá»›i cha mẹ ghẻ là má»™t Ä‘iá»u bất hạnh, sống trÆ¡ trá»i má»™t mình lại cà ng bất hạnh hÆ¡n. Dẫu sao tôi vẫn phải sống, phải khôn ngoan hÆ¡n để sống. Bởi vì mất mẹ, bất cứ con đưá»ng nà o tôi cÅ©ng Ä‘i má»™t mình, má»™t mình tôi lặng lẽ váºy thôi.
HẾT
|
 |
| |