CHÙA THIẾU LÂM VÀ VÕ THUẬT TRUNG HOA
Võ thuáºt là má»™t sản phẩm văn hóa đặc trưng chỉ con ngưá»i má»›i có, nghÄ©a là sức mạnh cá»§a chúng ta không ngừng lại ở giá»›i hạn bẩm sinh như các loà i cầm thú mà có thể táºp luyện cho tiến triển hÆ¡n, thu nháºp kinh nghiệm và kiến thức, kỹ thuáºt từ ngưá»i khác rồi lại biết gia giảm chế biến cho phù hợp vá»›i hoà n cảnh cá»§a má»—i ngưá»i. Võ thuáºt lại biến chuyển theo từng nÆ¡i, từng thá»i đại nhưng tá»›i nay rất Ãt tà i liệu viết má»™t cách khoa há»c và đầy đủ như những bá»™ môn khác. Thà nh thá» việc viết vá» võ thuáºt sẽ rÆ¡i và o má»™t trong hai thái cá»±c, má»™t bên huyá»n thoại hóa công phu quyá»n cước thà nh những dáºt sá»± ly kỳ, má»™t bên lại gần như phá»§ nháºn triệt để không còn giá trị gì bao nhiêu.
Cứ như các nhà nghiên cứu, nguyên thá»§y cá»§a võ thuáºt có thể bắt nguồn từ những động tác múa may cá»§a các chiến sÄ© khi ăn mừng chiến thắng hay trong các dịp tế lá»…. Những động tác đó có thể có cầm binh khà và thưá»ng xuất hiện trong những hình vẽ thá»i thái cổ. Trên trống đồng Ngá»c LÅ© tìm thấy tại miá»n Bắc Việt Nam cÅ©ng có những hình ngưá»i đầu đội mÅ© lông chim, tay cầm giáo trong má»™t buổi lá»… mà ngưá»i ta cho rằng để cầu mưa vì trống đồng chÃnh là má»™t nhạc khà dùng trong dịp đảo vÅ© (rain dance).
VÕ LÀ GÌ?
Cứ theo từ nguyên chữ Hán, Thuyết Văn Giải Tá»± cá»§a Hứa Tháºn Ä‘á»i Háºu Hán đã định nghÄ©a là :
“Võ giả, vÅ© dã, chỉ qua dã, nãi chấn vÅ© há»a loạn, bình định há»a loạn chi háºu, khôi phục nhân đạo chi căn bản, ái vÅ© thống nhất địch nhân, thá»±c vi võ chi bản nghÄ©a.â€
(Võ là vá»— vá», ngừng chiến tranh, sau khi loạn lạc được bình định rồi quay vá» vá»›i căn bản cá»§a con ngưá»i, yêu thương thân ái vá»›i kẻ địch chÃnh là nghÄ©a gốc cá»§a võ váºy)
Chữ Hán viết Võ bao gồm má»™t bên chữ Chỉ (ngừng lại), má»™t bên chữ Qua (giáo mác) nghÄ©a là ngừng chiến đấu, ngừng tấn công. Äịnh nghÄ©a đó là do ngưá»i Ä‘á»i sau nâng cao ý nghÄ©a cá»§a chữ Võ chứ thá»±c tế chữ Võ nguyên thá»§y là hình ngưá»i cầm vÅ© khÃ, võ nghệ là để chiến đấu và trong chiến đấu, khởi đầu luôn luôn là do cái tâm hiếu thắng. ChÃnh vì thế ngưá»i ta vẫn tá»± há»i tại sao võ thuáºt lại phát triển nÆ¡i các chùa chiá»n, đạo quan, tu viện vốn dÄ© là nÆ¡i mà con ngưá»i truy cầu bình an, xa lánh thế tục, cố gắng dứt bá» lục dục thất tình?
Khi truyá»n qua Âu Mỹ, võ thuáºt được dịch thà nh martial arts hay Kungfu dịch âm hai chữ công phu cá»§a Tà u. Công phu thì Việt Nam ta ai cÅ©ng biết là má»™t ná»— lá»±c, cố gắng trưá»ng kỳ, liên tục (something which takes a great deal of time and efforts to accomplish) và có thể áp dụng và o má»i ngà nh, má»i việc nếu muốn là m cho đến nÆ¡i đến chốn.
Còn ngưá»i Việt chúng ta thì định nghÄ©a võ (hay vÅ©) rất đơn giản. Theo Việt Nam tá»± Ä‘iển cá»§a há»™i Khai Trà Tiến Äức (Trung Bắc Tân Văn Hà Ná»™i 1931) VÅ© (võ) là dùng uy lá»±c mà là m cho ngưá»i ta phục, trái vá»›i văn (tr. 641). Äại Từ Äiển tiếng Việt cá»§a Bá»™ Giáo Dục và Äà o Tạo (Nhà Xuất Bản Văn hóa Thông tin Hà Ná»™i 1998) thì định nghÄ©a là “lối đánh nhau bằng tay không hoặc có côn, kiếm ...â€(tr 1820).
VÕ THUẬT TRUNG HOA, HÃŒNH THÀNH VÀ PHÃT TRIỂN
Cứ theo sách vở còn ghi lại, võ thuáºt Trung Hoa ở thá»i xa xưa rất mÆ¡ hồ và má»—i ngưá»i lại hiểu theo má»™t cách. Phần lá»›n những dáºt sá»± Ä‘á»u do khẩu truyá»n từ Ä‘á»i ná» sang Ä‘á»i kia, mà việc truyá»n miệng đó rất dá»… dà ng thêm bá»›t, bóp méo, tô Ä‘iểm hay dấu diếm nên mưá»i phần không tin được má»™t.
Võ thuáºt Trung Hoa sau khi đã Ä‘i qua giai Ä‘oạn thá»±c dụng cá»§a nó là để tá»± vệ, sinh tồn cÅ©ng trở thà nh má»™t phần bá»™ cá»§a văn hóa vá»›i tất cả những di sản và tương quan xa gần cá»§a Ä‘á»i sống. Ngưá»i ta đã Ä‘em thuyết âm dương, ngÅ© hà nh, tam tà i, bát quái cá»§a Dịch lý, cá»™ng thêm những phép thở hút cá»§a khà công Äạo gia, Pháºt gia, rồi kinh mạch huyệt đạo, các loại thuốc men, xoa bóp, tẩm luyện cá»§a y khoa và o là m già u cho võ thuáºt. Äó là chưa kể má»™t số ma thuáºt, bùa chú cÅ©ng được sá» dụng trong má»™t số môn phái. Xa hÆ¡n nữa, ngưá»i ta còn thêm và o những tráºn pháp, lấy má»™t chống đông hay lấy đông ngưá»i chống đông ngưá»i. Má»—i má»™t công phu luyện táºp lại được kỳ bà hóa để trở thà nh má»™t “tuyệt kỹ†mà chúng ta thưá»ng thấy trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Thá»±c tế võ thuáºt như thế nà o là má»™t câu há»i mà nhiá»u ngưá»i vẫn còn Ä‘ang Ä‘i tìm. Võ thuáºt sẽ Ä‘i vỠđâu, võ ngà y nay hay hÆ¡n hay kém hÆ¡n ngà y xưa? Có còn Ãch lợi gì nữa không ngoà i việc váºn động cho thân thể dẻo dai, khá»e mạnh?
Má»™t cách tổng quát, võ thuáºt là sản phẩm cá»§a văn hóa và văn minh không thể tách rá»i vá»›i Ä‘á»i sống thá»±c tế bị giá»›i hạn trong những thà nh tá»±u mà con ngưá»i có thể đạt tá»›i mà thôi. HÆ¡n nữa, võ thuáºt cÅ©ng là má»™t má»› kiến thức và kinh nghiệm cho nên chỉ có thể truyá»n thụ mà không thể thừa hưởng tÃch lÅ©y như tà i sản. Äể có má»™t cái nhìn nghiêm chỉnh vá» vấn đỠnà y, chúng ta trước hết phải sáng suốt dặt má»™t số câu há»i và đừng để rÆ¡i và o những khẳng định vô căn cứ.
Nhiá»u câu há»i được đặt ra cho bất cứ ai muốn tìm hiểu võ Tà u:
- Có những công phu thần kỳ như tiểu thuyết miêu tả không?
- Thá»±c sá»± môn phái được xây dá»±ng như thế nà o? Có những kỳ kinh bảo cấp táºp luyện và i năm sẽ thà nh cao thá»§ hay không?
- Bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm như thế nà o?
- Nội công, công lực, nội kình ... ra sao? Nội ngoại công có giới hạn hay vô hạn?
- Có thá»±c sá»± cà ng già thì ná»™i công cà ng tinh thâm, cà ng khá»e hÆ¡n ngưá»i còn trẻ?
- Võ Tà u và võ Việt Nam có liên hệ gì chăng? Việt Nam có những môn phái nà o?
- Võ thuáºt và chiến đấu trong quân sá»± có khác biệt gì? Các loại kiếm tráºn, quyá»n tráºn có hay không?
Lịch sá»:
Việc con ngưá»i tìm cách bảo vệ mình trong việc chiến đấu chống dã thú hay kẻ thù là má»™t chuyện hiển nhiên nhưng những phương thức chiến đấu ấy được hệ thống hóa thà nh má»™t tiến trình chắc phải mất má»™t thá»i gian lâu và tá»›i khi con ngưá»i có đủ trình độ để thêm bá»›t, lưu truyá»n chắc phải cần cả những tiến bá»™ khác cá»§a xã há»™i.
Trong thá»i thái cổ, những ngưá»i được kÃnh trá»ng nhất là những đồng cốt, thầy bùa, thầy pháp ... là ngưá»i coi như có liên hệ vá»›i thần linh. Những “thầy pháp†đó thưá»ng có nhiá»u pháp thuáºt, kể cả việc bà o chế thuốc men, chữa bệnh, cầu cúng và thưá»ng thưá»ng là má»™t đạo sÄ©, tu sÄ©. Những nghi thức chữa bệnh thưá»ng kèm theo những động tác nhảy múa để trừ tà mang má»™t hình thái đặc biệt và cÅ©ng phải táºp luyện cho thuần thục, nhịp nhà ng, Ãt nhiá»u liên quan đến vÅ© nhạc để biến thái thà nh võ nghệ.
Thá»i Xuân Thu, Chiến Quốc nho gia đã đỠcáºp đến lục nghệ (lá»… nhạc xạ ngá»± thư số) trong đó việc bắn cung và cưỡi ngá»±a là hai bá»™ môn liên quan đến chiến đấu. Sá» sách cÅ©ng ghi chép những truyện vá» những “gia kháchâ€, má»™t loại ngưá»i Ä‘i lang thang khắp nÆ¡i, ai dùng thì ở, sá» dụng như má»™t thứ lÃnh đánh thuê. Những ngưá»i đó dÄ© nhiên phải có sức khá»e hÆ¡n ngưá»i nhưng kỹ thuáºt chiến đấu thế nà o, do thiên bẩm hay được truyá»n thụ thì vẫn còn là má»™t vấn Ä‘á».
Thá»i Bắc Ngụy, nhà sư Äạt Ma từ Thiên Trúc sang truyá»n đạo có dạy Ãt nhiá»u kỹ thuáºt chiến đấu và phương pháp là m cho thân thể khá»e mạnh để đủ sức tu táºp chống vá»›i giá rét. Những phương pháp đó có Ãt nhiá»u phát nguồn từ phép Du Già (Yoga) cá»§a Ấn Äá»™ mà ngà y nay còn thịnh hà nh. Thá»i Nam Bắc Triá»u, dưới Ä‘á»i Lương Võ Äế ở Giang Nam có Trình Linh Tẩy dạy Thái Cá»±c Công.
Tá»›i Ä‘á»i ÄÆ°á»ng các nhà sư chùa Thiếu Lâm giúp Tần Vương chống vá»›i Vương Thế Sung và chÃnh từ đó danh tiếng chùa chiá»n má»›i vang dá»™i, coi như nguồn gốc cá»§a võ há»c.
Tương truyá»n Tống Thái Tổ sau khi bình định các nÆ¡i, thống nhất đất nước, coi trá»ng các hiệp khách nên gia tâm phổ biến võ nghệ. Bà i trưá»ng quyá»n được lưu truyá»n đã coi ông như tổ sư nên được gá»i là Thái Tổ Trưá»ng Quyá»n. Cuối Ä‘á»i Nam Tống, Nhạc Phi (VÅ© Mục) cÅ©ng dùng võ thuáºt huấn luyện binh sÄ© nên cÅ©ng được coi là tổ sư cá»§a Hình à Quyá»n. Ngoà i ra còn có Trương Tam Phong, má»™t đạo sÄ© nổi danh giúp quan binh giết giặc cá» chặn đưá»ng khi vá» triá»u chầu vua Huy Tông nên cÅ©ng thà nh tổ sư phái Võ ÄÆ°Æ¡ng.
Sang Ä‘á»i Minh, danh tướng ThÃch Kế Quang Ä‘em võ Thiếu Lâm dạy cho binh lÃnh bình định được đám giặc cướp miá»u duyên hải (oải khấu, giặc lùn tức ngưá»i Nháºt là m cướp biển), để lại bá»™ Kỹ Hiệu Binh Thư. Khi nhà Minh bị thua trong dân gian cÅ©ng có những ngưá»i táºp võ mong dùng là m phương tiện để Ä‘uổi ngoại xâm nhưng không Ä‘i đến đâu. Äó cÅ©ng là nguyên nhân tại sao thá»i Thanh sÆ¡ phong khà võ thuáºt lại thịnh hà nh.
Äá»i Thanh có Cam Phượng Trì, Thạch Äạt Khai được triá»u đình sai thà nh láºp Thiện Phác Cung, táºp hợp hÆ¡n hai trăm giáo đầu chuyên vá» chiến đấu, đánh váºt vá»›i các võ sÄ© Mông Cổ.
Äá»i Dân Quốc võ thuáºt cÅ©ng má»™t thá»i phát đạt. Danh gia võ thuáºt ở Thiên Tân là Thôi Nguyên Giáp đứng ra thà nh láºp Tinh Võ Thể Dục Há»™i tại Thượng Hải rồi lan ra có các phân há»™i ở Hán Khẩu, Quảng Châu, Hạ Môn. Năm 1918, Trung Hoa Võ Thuáºt Há»™i thà nh láºp ở Thượng Hải và cùng năm đó Bá»™ Giáo Dục chÃnh quyá»n Dân Quốc ra thông tư kêu gá»i các trưá»ng há»c phải thêm và o môn huấn luyện võ thuáºt. Năm 1924, tại đại há»™i giáo dục ở Võ Xương có biểu diá»…n võ thuáºt. Năm 1928, Nữu VÄ©nh Kiến, Trương Chi Giang thà nh láºp Trung Ương Quốc Thuáºt Quán ở Nam Kinh. Năm 1920, má»™t lần nữa bá»™ Giáo Dục lại yêu cầu các trưá»ng tăng thêm má»™t giá» võ thuáºt và vì thế tỉnh nà o cÅ©ng có Võ Thuáºt Quán, táºp hợp các võ sư trong vùng để nghiên cứu và phổ biến.
Khi Trung Cá»™ng chiếm được chÃnh quyá»n, các bá»™ môn võ thuáºt không được lưu tâm, những nÆ¡i mang danh nguồn gốc võ há»c như Võ ÄÆ°Æ¡ng, Thiếu Lâm còn bị cấm Ä‘oán vì thà nh phần tăng lữ, đạo sÄ© bị coi là phi sản xuất, ăn bám xã há»™i, truyá»n bá mê tÃn dị Ä‘oan. Chùa Thiếu Lâm to lá»›n là thế mà đến tháºp niên 80’s chỉ còn độ mươi nhà sư già sống hầu như không ai biết đến[1]. Ở Äà i Loan và các cá»™ng đồng ngưá»i Hoa hải ngoại thì phong khà võ thuáºt trở nên thịnh hà nh nhất là những tháºp niên 60, 70 khi có phong trà o tiểu thuyết kiếm hiệp, phim ảnh võ thuáºt rầm rá»™ khiến thanh niên chuyên tâm nghiên cứu nhiá»u và phong trà o táºp võ lan rá»™ng ra cả các nước Âu Mỹ.
Võ thuáºt Trung Hoa như thế nà o?
Cứ như suy Ä‘oán cá»§a những nhà nghiên cứu, võ thuáºt Trung Hoa bắt đầu bằng táºp hợp những kinh nghiệm trong chiến đấu vá»›i thú dữ và vá»›i các bá»™ lạc khác để sinh tồn. Việc tÃch lÅ©y kiến thức cá»§a nhiá»u Ä‘á»i, trong đó việc bắt chước muông thú đóng má»™t vai trò đáng kể chứ không phải chỉ do má»™t tổ sư nà o đó nghÄ© ra rồi truyá»n lại. Từ chân tay đến sá» dụng binh khà và nương theo những phương tiện chiến đấu như xe, ngá»±a cà ng ngà y cà ng thêm phát triển.
Vá» phương diện quyá»n lý, ngoà i công phu cá»§a đạo gia và thiá»n gia, võ thuáºt Trung Hoa cÅ©ng là má»™t chi lưu cá»§a văn hóa, thà nh thá» lại gắn chặt vá»›i thuyết âm dương ngÅ© hà nh, tam tà i bát quái phối hợp thêm kỹ thuáºt luyện gân xương và huyệt đạo trong y há»c. Do đó ngưá»i võ sinh lại phải biết Ãt nhiá»u vá» kinh mạch, vinh khà vệ khà để nắm vững biến chuyển cá»§a con ngưá»i. Má»™t bá»™ môn đả huyệt gá»i là Nham Thần còn tÃnh toán cả thá»i khắc để quyết định mục tiêu tấn công vì trong mưá»i hai giá» thì khà lá»±c ở mưá»i hai kinh mạch khác nhau.
Khi nghiên cứu vá» võ Tà u, ngưá»i ta thưá»ng phân chia theo những sắp đặt sau đây:
* Bắc phái – Nam phái
Nước Trung Hoa có địa bà n rất rá»™ng nhưng ngưá»i ta thưá»ng lấy hai con sông lá»›n Dương Tá» và Hoà ng Hà là m ranh giá»›i thiên nhiên phân chia hai vùng Bắc và Nam. Hai con sông chia ra miá»n bắc vá»›i khà háºu đại lục, nhiá»u cao nguyên và sa mạc, có những đồng cá» rá»™ng rãi, miá»n nam lắm sông ngòi, núi non và đồng ruá»™ng và vì đặc tÃnh địa lý trên ngưá»i Tà u có câu tục ngữ “Nam Ä‘i thuyá»n, Bắc Ä‘i ngá»±aâ€[2]. Miá»n bắc ăn lúa mì, miá»n nam ăn lúa gạo, vá» nhân dáng ngưá»i miá»n bắc cao to, chân dà i còn ngưá»i miá»n nam thấp bé, chân ngắn hÆ¡n. Thà nh thá» võ thuáºt phương bắc thiện vá» cước (dùng chân), trong khi miá»n nam giá»i vá» quyá»n (dùng tay)[3]. Miá»n nam vì nhiá»u sông rạch, đầm hồ dùng thuyá»n bè để di chuyển và sinh nhai nên chú trá»ng đến các bá»™ tấn thấp và kỵ việc đá cao dá»… mất thăng bằng nên luôn luôn cố giữ cho thân hình không xa rá»i mặt đất (túc bất ly địa). Miá»n bắc thiên vá» tấn công từ xa trong khi miá»n nam chú trá»ng đến cáºn chiến mà ngưá»i ta gá»i là nháºp ná»™i, nhất là những đòn tấn công bằng khuá»·u tay (cùi chá») và cầm nã thá»§ (bắt, nắm, bẻ, bóp). Tiêu biểu cho Bắc phái có Trưá»ng Quyá»n, Äại Thánh Phách Quải, Tra Quyá»n, La Hán, Ưng Trảo, vÃ ÄÆ°á»ng Lang Quyá»n (Bắc Tông). Nam Quyá»n có thể kể Bạch Hạc, Mạc Gia, Sái Lý Pháºt, Long Hình, Hồng Gia, Bạch Mi, Hầu Quyá»n, Hổ Quyá»n, Nam ÄÆ°á»ng Lang, Vịnh Xuân.
Chùa Thiếu Lâm ở Hà Nam nằm giữa hai con sông thà nh thá» bao gồm nhiá»u thá»§ pháp kiêm bị hai đặc tÃnh bắc và nam bao gồm sở trưá»ng cá»§a cả hai miá»n.
* Nội gia – Ngoại gia
Có ba yếu tố chÃnh yếu há»— trợ lẫn nhau trong chiến đấu: tốc độ, kình lá»±c và kỹ thuáºt mà tốc độ quan trá»ng hÆ¡n cả. Vá»›i tốc độ nhanh, má»™t võ sinh có thể tấn công và o những yếu huyệt cá»§a địch thá»§ mà đối phương không kịp trả đòn. Dù cho kỹ thuáºt có kém và sức yếu chăng nữa, tốc độ cao cÅ©ng có nhiá»u ưu Ä‘iểm và dá»… dà ng tấn công được và o những chá»— hiểm như mắt, hạ bá»™, bụng dưới, yết hầu, mà ng tang để đánh bại địch thá»§. Quyá»n anh là má»™t môn võ chú trong và o tốc độ và má»™t võ sÄ© quyá»n anh chuyên nghiệp biết chỉ má»™t và i miếng vẫn có thể đánh ngã má»™t đối thá»§ táºp luyện hà ng trăm bà i bản nhưng không tinh vi.
Yếu tố thứ hai là sức mạnh. Kình lá»±c có thể thay thế cho kỹ thuáºt trong nhiá»u trưá»ng hợp nhất là để “chịu đấm ăn xôiâ€, hai bên Ä‘á»u trúng đòn cá»§a đối phương nhưng bên nà o có sức chịu đựng hÆ¡n, vóc dáng mạnh mẽ hÆ¡n sẽ thắng. Nhiá»u ngưá»i có sức khá»e trá»i cho không biết võ mà có thể đánh ngã má»™t ngưá»i tuy tinh tưá»ng kỹ năng nhưng ốm yếu nhá» bé.
Yếu tố thứ ba là kỹ thuáºt bao gồm đòn thế, các loại cước pháp thá»§ pháp, những nguyên tắc và kinh nghiệm chiến đấu. Những môn võ má»›i cá»§a Äại Hà n và Nháºt Bản nắm rất vững ba yếu tố nà y và thưá»ng táºp luyện rất có lá»›p lang và chu đáo. Trong khi đó võ Trung Hoa có rất nhiá»u bà i bản, đòn thế và nhưng cÅ©ng vì thế mà nhiá»u môn phái chỉ táºp luyện hoa quyá»n nghÄ©a là những chiêu thế hoa mỹ để Ä‘i bà i hÆ¡n là để dùng trong chiến đấu.
Từ ba yếu tố trên, ngưá»i Trung Hoa đã chia ra hai phương pháp táºp luyện khác nhau. Má»™t bên chá»§ trương phát triển khà lá»±c trước (ná»™i công) rồi sau đó sẽ dùng sức mạnh đó áp dụng và o việc gia tăng sức mạnh, tốc độ. Cứ theo sá» sách quan Ä‘iểm nà y có và o khoảng thế ká»· thứ 6 và chúng ta có thể suy Ä‘oán rằng đã do ảnh hưởng cá»§a phép Du Già (Yoga) từ Thiên Trúc do Bồ đỠÄạt Ma truyá»n qua, phối hợp vá»›i thuyết kinh mạch cá»§a Äông Y mà thà nh. Tẩy Tá»§y Kinh và Dịch Cân Kinh vá» sau đã được dùng để áp dụng và o việc luyện khà cá»§a các võ sư thuá»™c phái ná»™i gia. Hai môn phái sá»›m sá»§a nhất mà ngưá»i ta còn ghi nháºn là Háºu Thiên Pháp và Tiểu Cá»u Thiên được hình thà nh và o khoảng 550 – 600 sau T.L. và ngưá»i ta cho rằng đã ảnh hưởng đến việc phát minh ra Thái Cá»±c Quyá»n cá»§a Trương Tam Phong Ä‘á»i Nam Tống. Những bà i quyá»n vẫn được coi đại Ä‘iện cho ná»™i gia là Thái Cá»±c, Hình Ã, Bát Quái, Lục Hợp Bát Pháp.
Ngược lại bên ngoại gia thì chá»§ trương táºp luyện quyá»n pháp cho mau thà nh công và từ công phu bên ngoà i mà gia tăng khà lá»±c. Luyện ngoại công thÃch hợp cho những ngưá»i có thân thể tráng kiện và thưá»ng mau thà nh đạt kết quả để Ä‘em ra biểu diá»…n và phô trương tà i nghệ. Tuy hai bên có trái ngược nhau thá»±c nhưng ngưá»i ta vẫn cho rằng rốt ráo thì vẫn phải tu táºp cả hai, ná»™i và ngoại.[4]
Má»™t câu há»i mà nhiá»u ngưá»i thưá»ng đặt ra là “kình lá»±c†là gì vì chÃnh việc luyện kình là cÆ¡ sở chÃnh yếu cá»§a võ thuáºt Trung Hoa. Trước đây việc luyện kình vẫn thưá»ng được coi như bà truyá»n cá»§a má»—i môn phái tuyệt đối không truyá»n ra ngoà i và chỉ những đệ tá» tâm đắc má»›i được dạy tá»›i. Kình lá»±c chÃnh là phương pháp “táºp trung tinh thần và khà lá»±c và o bắp thịt để thi triển tối Ä‘a sức mạnh cá»§a mìnhâ€[5]. Những phương pháp khác nhau khiến ngưá»i ta đã phân biệt ra dương kình, âm kình, nhu kình, cương kình, ná»™i kình, ngoại kình. Hổ Trảo Công sá» dụng cương kình trong khi Bạch Hạc Công, Long Thá»§, Xà Quyá»n dùng nhu kình để thi triển. Nếu không nắm vững cÆ¡ sở kình lá»±c và chiêu thức, má»™t võ sinh dù có sức mạnh cÅ©ng vẫn bị rÆ¡i và o phần hình thức, trông bá» ngoà i hoa mỹ lòe loẹt nhưng thá»±c chất lại không và o đâu[6]. Nếu chỉ luyện quyá»n mà không luyện công thì tuy lúc đầu có những thà nh tá»±u nhưng vá» sau cà ng lá»›n tuổi cà ng suy yếu nếu không nói rằng có khi còn có hại. Những ai táºp ngạnh công nếu không có những bà i thuốc riêng và có minh sư chỉ dẫn thưá»ng hay bị những chứng thuá»™c vá» gân xương và ná»™i tạng khi vá» già [7].
Äến nay nhiá»u võ sư há»c giả đã tiếp tục dùng những khám phá khoa há»c má»›i nhất để giải thÃch và biện chÃnh lại các cÆ¡ sở vá» kình lá»±c để hoà n thà nh má»™t lý thuyết ngõ hầu có thể bổ túc cho những thiếu sót mà trước đây ngưá»i ta đã phạm phải[8].
* Ngạnh công – Nhuyễn công
Ngạnh công là những võ phái chá»§ yếu dùng sức mạnh cá»§a bắp thịt còn nhuyá»…n công chú trá»ng vá» việc sá» dụng sức báºt cá»§a các sợi gân. Kình lá»±c trong ngạnh công được bắp thịt tung ra còn trong nhuyá»…n công sức ra tá»›i nÆ¡i liá»n được giữ lại để sá»± phản chấn không ảnh hưởng và o những đầu xương. Má»™t cách tổng quát, ngạnh công và ngoại gia có rất nhiá»u tương đồng trong khi ná»™i gia thưá»ng thì sá» dụng âm kình hay nhuyá»…n công. Những võ phái Tae-Kwon Do cá»§a Äại Hà n hay Karate cá»§a Nháºt Bản là ngoại gia thuá»™c vá» ngạnh công chuyên táºp luyện công phá, chặt gạch, ngói hay ván gá»—. Trong võ Trung Hoa cÅ©ng có rất nhiá»u môn ngạnh công được táºp luyện rất hung hãn chẳng hạn như Chu Sa Chưởng, Nhất Chỉ Thiá»n, Long Trảo Công, Bạt SÆ¡n Công, Thiết Ngưu Công, Thiết Bố Sam...
Vá» việc tu táºp, võ Tà u nguyên thá»§y cÅ©ng chỉ là những động tác chiến đấu nhưng vá» sau du nháºp thêm những môn táºp luyện khác cá»§a Äạo gia, Pháºt gia và cà ng ngà y cà ng thêm nhiá»u loại kỳ môn phức tạp. Những kết quả Ä‘i đến đâu, có Ãch lợi gì thá»±c sá»± cÅ©ng còn là má»™t vấn nạn chưa giải quyết được. Trong bà i viết nà y chúng tôi không Ä‘i sâu và o những vấn đỠđó.
CHÙA THIẾU LÂM
Chùa Thiếu Lâm là nÆ¡i nổi tiếng nhất vá» võ thuáºt, nói đến võ Tà u hầu như ai cÅ©ng nghÄ© ngay đến võ Thiếu Lâm. Kim Dung đã dùng hai chương đầu cá»§a bá»™ á»¶ Thiên Äồ Long Ký để nói vá» chùa Thiếu Lâm khiến cho nhiá»u ngưá»i lưu tâm đến ngôi cổ tá»± nà y.
Theo má»™t trong những cuốn sách cổ nhất mà chúng ta còn thấy được là Äăng Phong huyện chà thì má»™t nhà sư tên là Batuo (âm Hán Việt dịch là Bạt Äà ) từ Ấn Äá»™ sang Trung Hoa để thuyết pháp năm 464 T.L. ở huyện Äăng Phong, tỉnh Hà Nam. Ba mươi mốt năm sau, chùa Thiếu Lâm được xây lên do lệnh cá»§a Hiếu Văn Äế nhà Ngụy (471- 500 T.L.) để nhà sư nà y có nÆ¡i tu hà nh và chÃnh vì thế, Bạt Äà thiá»n sư có thể coi như nhà sư đầu tiên trụ trì chùa Thiếu Lâm. Bạt Äà có hai ngưá»i đệ tá» là Tuệ Quang và Tăng Trù Ä‘á»u giá»i võ. Tuệ Quang có thể đứng trên miệng giếng đá cầu má»™t lần 500 lần, còn Tăng Trù thì có thể Ä‘i trên tưá»ng, nhảy má»™t cái lên mái nhà . Tuy nhiên há» há»c ở đâu thì không thấy nói đến nhưng xem như thế, việc sư sãi táºp luyện võ nghệ rất có thể có từ trước thá»i kỳ chùa Thiếu Lâm được thà nh láºp.
Thế nhưng ngưá»i nổi danh nhất, vừa là sÆ¡ tổ cá»§a Thiá»n Tông và cÅ©ng là sư tổ cá»§a võ Thiếu Lâm chÃnh là Bồ Äá» Äạt Ma (Da Mo hay Bodhidharma). Äạt Ma cÅ©ng là má»™t nhà sư từ Thiên Trúc, hiện nay tranh ảnh và điêu tượng vẫn được nhiá»u ngưá»i thá» phụng, mắt lồi, râu ráºm trông rất dữ dằn. Ông tên thá»±c là Sardili, vốn là má»™t vương tá» cá»§a má»™t tiểu quốc ở Nam Ấn. Theo truyá»n kỳ ông đã đắc đạo nhưng chưa nháºp Niết Bà n mà còn ở lại trần thế để phổ độ chúng sinh, qua Trung Hoa láºp nên Thiá»n Tông và là tổ sư Ä‘á»i thứ nhất cá»§a Thiá»n Tông Trung Quốc. Thiá»n tông vá» sau truyá»n bá qua Äại Hà n, Nháºt Bản và cả Việt Nam ta. Cứ như sá» sách thì ông sinh và o khoảng năm 483 T.L.
Äạt Ma tá»›i Quảng Äông năm 527 theo lá»i má»i cá»§a Lương Võ Äế. Nhà sư và o triá»u nói chuyện vá»›i nhưng không hợp ý nhà vua[9] nên không được trá»ng dụng. Äạt Ma lui vá» chùa Thiếu Lâm tu hà nh và tương truyá»n ông đã quay mặt và o vách núi tÄ©nh tu chÃn năm liá»n.
CÅ©ng theo truyá»n thuyết, ông thấy sư sãi trong chùa ngưá»i nà o cÅ©ng yếu Ä‘uối, run rẩy co ro vì giá lạnh nên đã truyá»n thụ cho há» hai phương pháp thể dục, sau được ghi lại thà nh hai bá»™ Dịch Cân Kinh và Tẩy Tá»§y Kinh. Äạt Ma viên tịch và o khoảng năm 539 sau T.L. Tẩy Tá»§y Kinh vốn là má»™t phương pháp nhằm khai mở trà huệ bát nhã cá»§a Pháºt giáo, còn chÃnh Dịch Cân Kinh má»›i là phương pháp táºp luyện thân thể và gia tăng khà lá»±c. Dịch Cân Kinh cÅ©ng tương tá»± như phép thở trong phương pháp Yoga cÅ©ng là má»™t sản phẩm đặc biệt cá»§a văn minh Thiên Trúc. ChÃnh vì thế những nhà sư Ä‘á»i sau chỉ chăm chú và o Dịch Cân Kinh mà xao lãng việc thá»±c hà nh Tẩy Tá»§y Kinh và đến bây giá» không còn ai biết phương pháp Tẩy Tá»§y Kinh thá»±c sá»± như thế nà o[10].
Từ công phu táºp luyện ná»™i ngoại công căn bản đó, những nhà sư chùa Thiếu Lâm đã nghiên cứu thêm vá» những phương pháp võ thuáºt trước đây vốn chỉ dùng trong dân gian để chiến đấu tá»± vệ. CÅ©ng nên thêm má»™t Ä‘iá»u là sau Ä‘á»i Tùy ÄÆ°á»ng chùa Thiếu Lâm đã trở nên già u có khiến cho những kẻ thảo khấu lục lâm dòm nhó khiến cho sư sãi cÅ©ng phải gia tăng táºp luyện ngõ hầu chống trả được vá»›i cướp bóc. Thà nh thừ các nhà sư Thiếu Lâm ngà y cà ng tÃch lÅ©y được má»™t số kiến thức và kỹ thuáºt quan trá»ng cÅ©ng như phát triển thêm để trở thà nh má»™t trung tâm võ thuáºt nổi tiếng cá»§a Trung Hoa.
Tuy nhiên chỉ và i mươi năm sau khi Äạt Ma tổ sư lìa trần, má»™t số nhà sư không giữ thanh qui giá»›i luáºt lại bá» chùa Ä‘i ra cướp bóc nhÅ©ng nhiá»…u khách thương Ä‘i ngang qua. ChÃnh vì thế mà tá»›i thá»i Bắc Chu (557-581) thì chùa Thiếu Lâm bị triá»u đình bắt phải đóng cá»a. Mãi tá»›i khi nhà Chu diệt vong, nhà Tùy (581-618) lên thay chùa Thiếu Lâm má»›i được mở lại. Kể từ đó các vị sư trụ trì phải đưa ra giá»›i luáºt rất nghiêm khắc và truyá»n thống táºp võ cá»§a chùa Thiếu Lâm trở thà nh má»™t thứ qui cá»§ cho nhiá»u nÆ¡i khác noi theo. Tình sư đệ (thầy trò) trở thà nh căn bản quan trá»ng nhất và ngưá»i thầy phải chịu trách nhiệm vá» hà nh vi và đạo đức cá»§a há»c trò mình đà o tạo.
Äến thá»i kỳ biến loạn giữa Ä‘á»i Tùy và đá»i ÄÆ°á»ng, Tần Vương Lý Thế Dân đánh vá»›i Trịnh Äế Vương Thế Sung. Khi Tần Vương gặp nguy nan, ông đã yêu cầu tăng lữ chùa Thiếu Lâm giúp đỡ. Mưá»i ba nhà sư đã đứng trong hà ng ngÅ© cá»§a Lý Thế Dân để đánh vá»›i Vương Thế Sung, thà nh thá» khi Lý Thế Dân lên ngôi vua nhÃ ÄÆ°á»ng, chùa Thiếu Lâm đã được ban cho 600 mẫu ruá»™ng và cho phép sư sãi được táºp luyện và chiêu má»™ binh lÃnh. ChÃnh vì thế việc táºp võ để chống vá»›i giặc giã cướp bóc trở thà nh má»™t truyá»n thống cá»§a chùa Thiếu Lâm. Những nhà sư táºp võ đó được gá»i là “tăng binh†và việc luyện võ gần như bắt buá»™c song song vá»›i tu hà nh.
Chùa Thiếu Lâm vì thế má»™t mặt phát triển võ công riêng cá»§a mình, mặt khác Ä‘i thâu nhặt võ công trong dân gian Ä‘em vá» nghiên cứu và biến cải. Những bổ sung và phát triển cá»§a võ Thiếu Lâm được duy trì liên tục kéo dà i hà ng nghìn năm suốt qua các Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, Tống, Nguyên, Minh tá»›i mãi táºn thế ká»· thứ 17 khi Trung Hoa rÆ¡i và o vòng thống trị cá»§a ngưá»i Mãn Châu (triá»u Thanh). Các bá»™ môn ná»™i công, ngoại công, quyá»n pháp, binh khÃ, án ma (xoa bóp), Ä‘iểm huyệt, châm cứu, thảo dược y... cà ng ngà y cà ng thêm phức tạp và cái danh hiệu Thái SÆ¡n Bắc Äẩu cá»§a võ lâm chÃnh là nói vá» sá»± huy hoà ng cá»§a giai Ä‘oạn nà y. Hà ng chục chi nhánh khác nhau có liên quan đến chùa Thiếu Lâm được xây dá»±ng mặc dầu chỉ có bốn ngôi chùa chÃnh yếu mang tên Thiếu Lâm mà thôi. Võ Thiếu Lâm cÅ©ng được lan truyá»n qua những quốc gia lân cáºn như Hà n Quốc (Triá»u Tiên), Nháºt Bản, Việt Nam và các quốc gia Nam à khác. Tuy má»—i quốc gia lại phát huy theo bối cảnh riêng cá»§a mình nhưng tá»±u trung Ãt nhiá»u cÅ©ng từ võ Tà u mà ra cả.
Äến Ä‘á»i Nguyên, và o năm 1312 Äại Trà thiá»n sư từ Nháºt Bản đến chùa Thiếu Lâm ở lại há»c võ 13 năm đã trở vá» Nháºt truyá»n bá. Äến năm 1335, má»™t nhà sư Nháºt Bản khác là Thiệu Nguyên thiá»n sư cÅ©ng từ Nháºt Bản qua chùa Thiếu Lâm há»c thư pháp, há»a pháp, Thiá»n tông và võ thuáºt và trở vá» Nháºt năm 1347 để phổ biến những sở đắc cá»§a mình.
Sang Ä‘á»i Minh, má»™t nhà sư nổi danh là Giác Viá»…n đã Ä‘i khắp nÆ¡i để sưu tầm, há»c há»i các loại võ công. Giác Viá»…n đến Lan Châu gặp má»™t quyá»n sư nổi danh là Lý Tẩu rồi gặp cha con Bạch Ngá»c Phong. Cả bốn ngưá»i quay vá» chùa Thiếu Lâm cùng nhau nghiên cứu võ há»c. Sau mưá»i năm cần tu, Lý Tẩu xuống núi còn cha con Bạch Ngá»c Phong ở lại chùa qui y thà nh sư. Bạch Ngá»c Phong tức Thu Nguyệt thiá»n sư là ngưá»i nổi tiếng vá» quyá»n và kiếm. Theo Thiếu Lâm tá»± chà thì chÃnh ông đã phát triển La Hán tháºp bát thức thà nh 173 chiêu. Ngoà i ra ông còn tổng kết các võ công cá»§a chùa Thiếu Lâm viết thà nh bá»™ NgÅ© Quyá»n Tinh Yếu, trong đó đỠcáºp đến năm loại quyá»n pháp, Long, Hổ, Xà , Báo, Hạc. Như thế đủ biết ngÅ© quyá»n pháp đã được táºp luyện trong chùa Thiếu Lâm từ lâu.
Sau khi ngưá»i Mãn Châu chiếm được Trung Hoa (nhà Thanh), để ngăn ngừa những vụ nổi dáºy bà i Mãn phục Hán, triá»u đình ngăn cấm không cho há»c võ nên chùa Thiếu Lâm má»›i bắt đầu bà máºt dạy võ cho má»™t số đệ tá» tục gia và cư sÄ©, thà nh phần tăng binh cÅ©ng giảm sút nhiá»u. Và khoảng 1760, triá»u đình đã Ä‘em quân tấn công chùa Thiếu Lâm giết chết má»™t số lá»›n sư sãi và thiêu há»§y hầu hết các dinh thá»±, Ä‘á»n đà i. Má»™t số các nhà sư chạy thoát được sống lẩn lút trong dân chúng hay lưu lạc ra nước ngoà i mang theo những công phu luyện táºp phổ biến rá»™ng rãi, lúc đầu chỉ trong giá»›i Hoa kiá»u nhưng dần dần lan tá»›i cả dân bản xứ. ChÃnh vì võ thuáºt tùy thuá»™c rất nhiá»u và o ngưá»i há»c nên tuy cùng má»™t thầy, cùng má»™t chương trình huấn luyện nhưng má»—i ngưá»i sở đắc má»™t khác và khi truyá»n ra má»—i Ä‘á»i lại thay đổi Ãt nhiá»u tùy theo ngưá»i dạy và ngưá»i há»c. ChÃnh vì thế cà ng ngà y cà ng có thêm nhiá»u chi nhánh được đặt tên khác nhau nhưng truy nguyên cÅ©ng cùng ở má»™t nguồn gốc.
Và o đầu Ä‘á»i Thanh, nhiá»u ngưá»i tin rằng dưới chiêu bà i võ thuáºt và liên hệ thầy trò, huynh đệ đồng môn, ngưá»i Trung Hoa có thể bà máºt qui tụ anh hùng nghÄ©a sÄ© để đứng lên láºt đổ ngưá»i Mãn Châu. Bang phái quan trá»ng nhất thá»i kỳ đó là Thiên Äịa Há»™i vá»›i danh nghÄ©a phản Thanh phục Minh đã dùng hai biểu tượng mặt trá»i (nháºt) và mặt trăng (nguyệt) là m ký hiệu nháºn nhau[11]. Trong chữ Hán, Nháºt đứng bên Nguyệt thà nh chữ Minh (nhà Minh) và vì thế má»—i khi Ä‘i bà i hay giao đấu, ngưá»i há»c trò thưá»ng khởi thức bằng cách vòng tay phải thà nh quyá»n (nháºt), tay trái xòe ra đè lên tay phải (nguyệt) để tỠý nghÄ©a quyết tâm khôi phục giang sÆ¡n. Cho đến nay đây vẫn là cách bái tổ thông dụng hÆ¡n cả khi há»c võ Tà u.
Tá»›i cuối Ä‘á»i Thanh khi Trung Hoa bị liệt cưá»ng xâu xé, ngưá»i Tà u bị mất niá»m tin ở văn hóa cá»§a mình, nổi lên những phong trà o phá»§ nháºn truyá»n thống để canh tân theo Âu Mỹ khiến cho võ thuáºt cÅ©ng như nhiá»u ngà nh khác bị lãng quên và mai má»™t.
Sau khi nhà Thanh bị láºt đổ, đầu thá»i Dân Quốc phong khà táºp luyện võ nghệ lại quay trở lại và trong tháºp niên 1920’s và 1930’s má»™t số sách dạy võ được xuất bản. Tuy nhiên má»™t biến cố quan trá»ng đã xảy ra trong thá»i quân phiệt đầu Dân Quốc.
Cứ theo sách vở để lại từ khi chùa Thiếu Lâm được dá»±ng lên cho tá»›i cuối Ä‘á»i Thanh, ngôi chùa to lá»›n nà y đã nhiá»u lần bị những nhóm lục lâm, thảo khấu tấn công để cướp và ng bạc châu báu. Tuy nhiên lần tổn hại sau cùng lại chỉ má»›i cách đây hÆ¡n 70 năm do quân đội cá»§a chÃnh quyá»n Dân Quốc. Và o năm 1926, Thống chế Tưởng Giá»›i Thạch tiến hà nh cuá»™c thống nhất Trung Hoa và tung ra cuá»™c hà nh quân Bắc Phạt (Northern Expedition) để tiêu diệt các sứ quân lúc đó chia cắt các nÆ¡i, má»—i ngưá»i hùng cứ má»™t phương. Tướng Phùng Ngá»c Tưá»ng được chỉ định tấn công khu vá»±c Hà Nam là nÆ¡i có chùa Thiếu Lâm để tiá»…u trừ quân phiệt Phà n Chung Tú. Khi bị phụ tá cá»§a Phùng Ngá»c Tưá»ng là tướng Thạch Hữu Tam (Shi You-San) bao vây, Phà n Chung Tú đã chạy và o nương náu trong chùa Thiếu Lâm cùng vá»›i phương trượng Diệu Hưng[12] (vốn dÄ© là má»™t ngưá»i quen cá»§a quân phiệt nà y) Ä‘iá»u động tăng chúng đứng ra chống trả quân đội Dân Quốc. Lẽ dÄ© nhiên, võ nghệ – dù là võ Thiếu Lâm – cÅ©ng không thể nà o có thể đương cá»± được vá»›i súng đạn nên quân đội đã tiến chiếm chùa Thiếu Lâm má»™t cách dá»… dà ng. Äể trả thù thái độ bất hợp tác cá»§a nhà chùa, tướng Thạch Hữu Tam đã ra lệnh há»a thiêu Thiếu Lâm tá»±, lá»a cháy 40 ngà y má»›i tắt, bao nhiêu ốc vÅ© Ä‘á»n đà i Ä‘á»u thà nh tro trong đó đáng kể nhất là Tà ng Kinh Các chứa rất nhiá»u tà i liệu võ thuáºt vô giá bị thiêu há»§y. Phương trượng Diệu Hưng tá» nạn.
Sau biến cố nà y, Thống chế Tưởng Giá»›i Thạch đã thà nh láºp Nam Kinh Trung Ương Quốc Thuáºt Quán, chiêu má»™ các danh gia và quyá»n sư để nghiên cứu và phát huy võ Tà u nay dưới cái tên má»›i là Trung Quốc Võ Thuáºt hay Quốc Thuáºt. Äây cÅ©ng là lần đầu tiên việc nghiên cứu võ thuáºt được chÃnh quyá»n yểm trợ để cho các quyá»n sư được ngồi lại chia xẻ kinh nghiệm và phương pháp táºp luyện. Khi Thế Chiến thứ hai bùng nổ, công
tác nà y bị đình chỉ.
Sau khi Mao Trạch Äông lên nắm quyá»n, các chùa chiá»n bị cấm Ä‘oán, nhà cầm quyá»n tuy có thiết láºp má»™t Quốc Gia Thể Dục Há»c Viện để huấn luyện thể thao, trong đó có bá»™ môn võ thuáºt nhưng há» chỉ chú trá»ng đến những mà n nhà o lá»™n (acrobatic) và hoa mỹ (aesthetic) để cuốn hút ngưá»i xem ngõ hầu tạo tiếng vang khi đưa ra nước ngoà i biểu diá»…n, còn phần võ thuáºt chân chÃnh thì ngà y cà ng mai má»™t. Tá»›i thá»i kỳ Cách Mạng Văn Hóa lại cà ng bị trấn áp và phá há»§y, đất Ä‘ai cá»§a chùa Thiếu Lâm bị tịch thu để tái phân cho nông dân canh tác và hầu hết sư sãi phải hoà n tục hoặc bá» Ä‘i nÆ¡i khác khiến cho trong cao Ä‘iểm và o tháºp niên 1970s cả chùa chỉ còn có 4 ngưá»i. Sau khi cuá»™c Cách Mạng Văn Hóa chấm dứt – đồng thá»i vá»›i cái chết cá»§a Mao Trạch Äông – và o năm 1976 khoảng 13 nhà sư trước đây đã bá» chùa trốn tránh nay quay trở vá».
Mãi tá»›i tháºp niên 1980 sau khi có những cải cách cá»§a Äặng Tiểu Bình, võ thuáºt Trung Hoa má»›i được khôi phục. Tuy nhiên, phần lá»›n những võ sư có khả năng đã chết vì tuổi tác hay bị hà nh hạ nên việc phục hồi chưa được bao nhiêu. Má»™t số khác không tin tưởng và o thiện chà cá»§a nhà cầm quyá»n nên không hoà n toà n hợp tác. Äể có thể đưa võ Tà u và o trong những bá»™ môn tranh tà i tại Thế Váºn Há»™i Olympic, há» cÅ©ng đã cố gắng nâng cao giá trị cá»§a ngà nh nà y và chùa Thiếu Lâm được giúp đỡ để biến đây thà nh má»™t thánh địa cá»§a võ Trung Hoa và là má»™t địa Ä‘iểm thu hút khách du lịch. Từ năm 1989, chÃnh quyá»n đã trá»±c tiếp đứng ra quản lý chùa Thiếu Lâm mở những võ quán để dáºy võ thu hút ngoại tệ. Những nhà tu chân chÃnh được qui định má»™t khu vá»±c riêng để lo Pháºt đạo, còn những ngưá»i chuyên luyện võ để biểu diá»…n chiếm đóng hầu hết các khu còn lại. ChÃnh quyá»n cÅ©ng trùng tu lại những ốc vÅ© bị đốt, bị phá há»§y trong mấy chục năm qua, thu nhặt những kinh Ä‘iển võ há»c nhưng rất nhiá»u bảo tà ng đã bị mất nay không thể nà o khôi phục được. Má»™t bá»™ pháºn chuyên vá» việc tìm kiếm lại những bá»™ môn bị thất truyá»n dưới cái tên Võ Thuáºt Oát Quáºt Tiểu Tổ (Martial Arts Investigation Team), quay phim và ghi chép lại thà nh sách vở những gì há» coi là quà báu.
Có bao nhiêu ngôi chùa Thiếu Lâm?
Chưa kể hà ng chục ngôi chùa cÅ©ng do các sư sãi ra ngoà i thiết láºp và dạy võ, sách vở chép có đến bốn ngôi chùa chÃnh thức mang tên Thiếu Lâm, má»—i nÆ¡i có má»™t số truyá»n thống khác biệt. Ngôi chùa thứ nhất như đã miêu tả là trụ sở chÃnh ở trên núi Thiếu Thất, dãy Tung SÆ¡n thuá»™c tỉnh Hà Nam kiến tạo từ thế ká»· thứ 5, có thể nói là chùa Thiếu Lâm chÃnh yếu và là nÆ¡i nổi tiếng nhất. Ngôi chùa thứ hai tại tỉnh Phúc Kiến nhưng được đổi tên và o khoảng năm 650 và coi như ngôi chùa Thiếu Lâm nam phái, khang trang qui mô hÆ¡n cả ngôi chùa ở Hà Nam thay thế cho ngôi chùa chÃnh má»—i khi bị phá há»§y. Ngôi chùa Thiếu Lâm thứ ba nằm tại ranh giá»›i Mãn Châu và Hà n Quốc được cải danh thà nh chùa Thiếu Lâm và o khoảng thế ká»· thứ 9 T.L. và ngôi chùa thứ tư nằm ở Tứ Xuyên nhưng chuyên vá» các công phu trị bệnh và tà ng trữ sách vở. Chùa Thiếu Lâm nà y cÅ©ng sưu tầm sách vở các nÆ¡i nhất là các loại kinh sách cá»§a Tây Tạng, cổ thư. CÅ©ng theo truyá»n thuyết, má»—i khi ngưá»i nà o xuống núi, má»™t khi qua được mưá»i tám gian phòng má»™c nhân má»™c tượng hai cánh tay sẽ in hình hai con hạc thay vì hai con rồng.[13]
Chùa Thiếu Lâm nổi tiếng nhất vẫn là cổ tá»± tại Hà Nam vá»›i biển ngạch Thiếu Lâm Tá»± ba chữ và ng là ngá»± bút cá»§a vua Khang Hi nhà Thanh treo trước cổng chùa. Hiện nay ngôi chùa nà y đã được biến thà nh má»™t trung tâm huấn luyện võ nghệ mang nhiá»u phô trương và thương mại nhằm thu hút du khách và những ngưá»i Tây phương hiếu kỳ. Ngoà i số tăng chúng xuất gia khổ luyện còn có nhiá»u võ quán được thà nh láºp chung quanh để dạy cho những ngưá»i muốn há»c võ Tà u qua những chương trình huấn luyện riêng[14]. Trẻ em từ 4 tuổi đã được dạy võ, kể cả Ä‘ao thương quyá»n kiếm và nhiá»u ngưá»i hi vá»ng con mình mai nà y sẽ thà nh má»™t minh tinh Ä‘iện ảnh, nhất là sau khi phim Ngá»a Hổ Tà ng Long (Crouching Tiger, Hidden Dragon) đã vang dáºy khắp nÆ¡i.[15]
Trong chùa nhiá»u chú tiểu còn rất nhỠđã phải “khổ luyện†ngà y đêm bằng đủ má»i loại hà nh xác như công phá gạch đá, húc đầu và o tưá»ng, dùng long trảo chá»™p và o cây, liếm xẻng nung nóng ... Những công phu đó rõ rà ng chỉ nhằm mục Ä‘Ãch biểu diá»…n chứ thá»±c sá»± giá trị nghệ thuáºt không bao nhiêu và chưa Ä‘o lưá»ng được những háºu quả dà i lâu cá»§a nó. Có nhà sư còn luyện những môn võ công quái dị như Thiết Äang Công, Thiên Cân Trụy dùng bá»™ pháºn sinh dục để kéo những tảng đá.
Phương trượng chùa Thiếu Lâm hiện nay là Äức Thiá»n đại sư, đệ tá» Ä‘á»i thứ ba mươi mốt, dòng Tà o Äá»™ng cá»§a chùa Thiếu Lâm Tung SÆ¡n. Hiện nay chùa Thiếu Lâm đã có những ngưá»i mang chữ Thưá»ng tức là đệ tá» Ä‘á»i thứ ba mươi tám và cÅ©ng còn cả những ngưá»i chữ Tố là vai sư thúc cá»§a phương trượng. Sau đây là bà i thÆ¡ tÃnh phổ hệ kể từ sÆ¡ tổ Tà o Äá»™ng là đệ tá» cá»§a Huệ Năng thiá»n sư (tức là tổ Ä‘á»i thứ sáu tÃnh từ Äạt Ma):
Phúc Tuệ Trà TỠGiác
Tá»[16] Bản Viên Khả Ngá»™
Chu Hồng Phổ Quảng Tông
Äạo Khánh Äồng Huyá»n Tổ
Thanh Tĩnh Chân Như Hải
Trầm Tịch Thuần Trinh Tố
Äức Hạnh VÄ©nh Diên Hằng
Diệu Thể Thưá»ng Kiên Cố
Tâm Lãng Chiếu Sơn Thâm
TÃnh Minh Giám Sùng Tác
Trung ChÃnh Thiện Hỉ Tưá»ng
Cẩn Chà Nguyên Tế Äá»™
Vân Äình Vi Äạo Sư
Dẫn Nhữ Qui Minh Lộ[17]
VÕ VIỆT NAM ???
Tà i liệu vá» võ Việt Nam hầu như không còn gì để lại. Ngưá»i ta thưá»ng cho rằng giai Ä‘oạn Pháp thuá»™c vá»›i chá»§ tâm tiêu diệt những mầm mống chống đối cá»§a thá»±c dân đã đưa đến việc suy tà n cá»§a võ Việt Nam. Tuy nhiên, chúng ta phải thà nh thá»±c mà nhìn nháºn má»™t số vấn Ä‘á»:
Cứ như sá» sách việc binh bị táºp luyện để chiến đấu cá»§a ta có đã từ lâu, ắt hẳn có từ khi con ngưá»i biết tá»± bảo vệ để sinh tồn và như thế võ nghệ tồn tại song song vá»›i thá»i kỳ láºp quốc. Những bá»™ lạc đầu tiên có mặt trên giải đất Việt Nam cÅ©ng còn để lại nhiá»u di chỉ vá» khà giá»›i như đá mà i nhá»n, đầu mÅ©i tên bằng đồng... Trên mặt trống đồng còn nhiá»u hình ngưá»i cầm giáo, cầm rìu chứng tá» thá»i thái cổ con ngưá»i ở trên đất nước ta đã có những kỹ thuáºt sá» dụng binh khà để chiến đấu. Trên những thống gốm Ä‘á»i Lý Trần chúng ta cÅ©ng thấy có những hình chiến sÄ© cầm khiên, kiếm đấu vá»›i nhau. Tuy nhiên những biểu tượng đó cÅ©ng có thể chỉ là những vÅ© Ä‘iệu cá»§a ngưá»i thá»i xưa dùng trong những cuá»™c tế lá»… bị khÃch động bởi chiêng trống như bất cứ má»™t bá»™ lạc nà o trên trái đất nà y. Những động tác đó chưa hẳn đã là võ thuáºt.
Má»™t Ä‘iểm đáng lưu ý là tuy ngưá»i Việt Nam thá»i xa xưa tuy có luyện táºp nhưng sức mạnh quân sá»± vẫn chá»§ yếu khai thác các sở trưá»ng cá»§a ngưá»i mình, hoà n cảnh xã há»™i và thiên nhiên chứ không phải chỉ dá»±a và o công phu cá nhân. Việc đặt ra việc táºp luyện võ nghệ thà nh má»™t ngà nh riêng để truy cầu những tuyệt kỹ gần như chúng ta không có và tuy ngưá»i mình cÅ©ng có những bà i bản vá» quyá»n pháp và binh khÃ, nhưng mô thức đó có lẽ đã sao chép lại cá»§a ngưá»i Tà u. Những bà i thiệu (tức những tên thế đặt ra thà nh bà i cho dá»… nhá»› đễ táºp) Ä‘á»c lên thấy không mấy văn vẻ, lắm khi ngô nghê đủ biết những ngưá»i táºp võ cá»§a chúng ta trình độ chữ nghÄ©a không lấy gì là m cao. Äiá»u đó cÅ©ng là má»™t chuyện tá»± nhiên vì nước ta vẫn có truyá»n thống trá»ng văn khinh võ, quan võ cá»§a chúng ta ngà y xưa thi cá» chú trá»ng nhiá»u đến sức khá»e chứ không đặt nặng kiến thức quân sá»± nên không mấy ai được gá»i là văn võ kiêm toà n. Ngay cả thá»i chiến, những ngưá»i cầm quân đánh giặc cÅ©ng Ä‘á»u là văn quan được chỉ định là m tiết chế còn ngưá»i gốc võ quan thưá»ng cÅ©ng chỉ là m tùy tướng mà thôi[18]. Tuy trong chương trình có phần võ kinh nghÄ©a là há»i vá» binh thư đồ tráºn nhưng không bắt buá»™c[19].
Theo Toan Ãnh trong Nếp CÅ© (Con Ngưá»i Việt Nam) thì việc táºp luyện cá»§a ngưá»i Việt Nam bao gồm tám bá»™ môn: táºp xách tạ, táºp Ä‘u, luyện chân tay, táºp nhẩy, táºp quyá»n thuáºt, táºp khà giá»›i, táºp bắn cung và táºp đánh váºt. Thi cá» ngoà i việc trình diá»…n mưá»i tám món binh khà còn phải đấu quyá»n, đấu roi, đấu côn và đối sách (thi viết)[20].
Má»™t Ä‘iểm đáng lưu ý là ngà y xưa việc táºp võ nếu có chỉ nhằm phòng thân, chiến đấu vá»›i cướp bóc và giá»›i hạn trong khu vá»±c địa phương. Nếu có ai thá»±c sá»± quan tâm đến võ nghệ thì không ngoà i những đòi há»i mà thi cá» qui định vì mục tiêu cá»§a táºp võ là đỗ đạt để ra là m quan. Cho đến gần đây má»™t số ngưá»i có lòng đã cố gắng truy cầu xem võ Việt Nam có những đặc Ä‘iểm gì để xây dá»±ng má»™t chương trình quốc thuáºt riêng không phải vay mượn cá»§a võ Tà u, Äại Hà n hay Nháºt Bản nhưng công việc đó còn nhiá»u khó khăn và chúng ta không thể che Ä‘áºy má»™t số sá»± thá»±c, dẫu rằng những sá»± thá»±c đó không hoà n toà n như ý.
Trước hết, võ ta thưá»ng chỉ là những thế, miếng rá»i rạc được lưu truyá»n trong dân gian nặng vá» tÃnh địa phương chứ không có tÃnh môn phái hay gia tá»™c. Môn váºt cá»§a miá»n Bắc, đấu côn, đấu roi cá»§a miá»n Trung và miá»n Nam ở trong trưá»ng hợp nà y. Má»™t số vùng nổi danh như Bình Äịnh, Bà Trà , Tân Khánh... cÅ©ng chỉ có truyá»n thống táºp võ gần đây mà thôi. Tuy cÅ©ng có má»™t số bà i bản nhưng ngoà i những bà i để Ä‘i thi trong chương trình chÃnh thức, nhiá»u bà i thiệu Ä‘á»c lên chỉ như má»™t bà i vè, hoà n toà n không giống như những thế võ thà nh thá» khó có thể biết được những động tác đó quả thá»±c là má»™t bà i hay chỉ là những thế rá»i được chắp nhặt. Võ ta nặng vá» phần chiêu thức cụ thể nghÄ©a là chuyên luyện má»™t số miếng và dùng những miếng đó áp dụng và o việc chiến đấu. Có thể nói võ Việt Nam không phong phú vá» số lượng nhưng cÅ©ng đầy đủ những chiêu thế căn bản nên nếu được luyện táºp má»™t cách bá»n bỉ và tinh tưá»ng võ ta có thể đạt được nhiá»u thà nh tÃch đáng kể trên võ đà i cÅ©ng như thá»±c dụng ngoà i Ä‘á»i sống. Sá» sách còn nhắc đến nhiá»u ngưá»i như Lê Phụng Hiểu Ä‘á»i Lý, Phạm NgÅ© Lão Ä‘á»i Trần, Mạc Äăng Dung Ä‘á»i Lê, Lê Văn Khôi Ä‘á»i Nguyá»…n vừa có sức khá»e trá»i cho, vừa tinh thông võ nghệ. Gần đây ngưá»i ta cÅ©ng truyá»n tụng nhiá»u võ sư chỉ vá»›i má»™t cây roi và dăm miếng “nghá»â€ đã có thể đánh chết hổ, heo rừng má»™t cách mau lẹ và chÃnh xác[21].
Tại miá»n Bắc, môn váºt cá»§a Việt Nam rất phổ thông và thưá»ng dùng để tranh giải trong những ngà y tết lá»… tuy dÅ©ng mãnh nhưng không sát phạt và cÅ©ng Ãt khi nà o gây thương tÃch cho ngưá»i tham dá»±. Có thể nói đánh váºt là má»™t mỹ tục và vì thế còn để lại nhiá»u hình tượng khắc chạm, tranh treo tưá»ng như má»™t nhắc nhở tá»± nhiên. Tuy chưa có ai so sánh môn váºt cá»§a ta vá»›i môn váºt cá»§a các nước khác (Mông Cổ, Nháºt Bản ... ) nhưng theo sá» sách còn để lại, dân tá»™c chúng ta cÅ©ng có những đòn thế rất hiểm ác, Ä‘iển hình là VÅ© Phong Ä‘á»i Lê đã thắng những võ sÄ© từ bên Tà u qua thách đấu nên được phong là m Trạng Váºt. Trong dân gian còn truyá»n tụng nhiá»u câu ca dao nói lên những vùng nổi tiếng chẳng hạn:
Côn quyá»n La Hán, La Hà o,
Còn như váºt võ thì và o Liá»…u Äôi[22]
Hay là :
Là ng Äăm[23] có há»™i bÆ¡i thuyá»n,
Có lò đánh váºt lưu truyá»n từ lâu.
Riêng miá»n Trung, hầu như ai ai trong chúng ta cÅ©ng nhá»› đến câu:
Ai vá» Bình Äịnh mà coi,
Con gái Bình Äịnh múa roi Ä‘i quyá»n.
Thứ hai võ thuáºt Việt Nam gắn liá»n vá»›i sinh hoạt dân gian. Những món binh khà thông dụng nhất Ä‘á»u dá»… kiếm, dá»… là m như côn, roi (má»™t loại gáºy má»™t đầu nhá» hÆ¡n dùng vừa như côn lại vừa như thương, còn gá»i là trung bình tiên) và đao kiếm (hay quất) thông dụng hÆ¡n cả. Các binh khà khác như thiết lÄ©nh, “bút chì†(má»™t cuá»™n dây thừng buá»™c và o cán má»™t cái mai đà o đất để phóng ra rồi lại thu vá» rất lợi hại) cÅ©ng thưá»ng có sẵn trong khi canh tác. Sau đây là má»™t Ä‘oạn rất linh hoạt vá» lối sá» dụng “bút chì†cá»§a những tay ăn cướp trÃch trong Vang Bóng Má»™t Thá»i cá»§a Nguyá»…n Tuân:
“... Phó Kinh đã nóng mặt, sắn tay áo, ngồi chá»i đổng:
- Nà y phải biết, má»™t cây bút chì cá»§a em, em dám chấp cả má»™t ấp ngưá»i. Có má»™t cây bút chì mà đánh cho sát đòn, thì đây nhất nhân địch vạn nhân, à , phải biết thế má»›i được.
Nói xong, Phó Kinh nhảy xuống đất, quÆ¡ trong gầm giưá»ng lấy cái mai, tháo cuá»™n dây thừng quấn trong ngưá»i thay thắt lưng, bá»™c má»™t đầu mối dây và o cán mai có tiện đưá»ng rãnh từ hôm ná». Cả bá»n Ä‘ang vui câu chuyện, Ä‘á»u ùa theo Phó Kinh ra mặt sau nhà , đứng má»™t loạt đối diện vá»›i bụi chuối tiêu phất phÆ¡ tà u lá ở bá» rà o xa. Phó Kinh cuá»™n mấy vòng dây thừng dà i đến mấy sải và o cánh tay trái. Bà n tay trái y nắm chắc cổ cán mai, bà n tay phải y giữ vững đốc ngá»n mai.
- Äà n anh thá» xem em hạ cây chuối phÃa bên trái.
Bá»—ng sau má»™t tiếng pháºp, thân trên cây chuối đã gục xuống mặt đất, kêu đánh roạt. Và Phó Kinh Ä‘ang cưá»i há» há», cuốn vòng dây thừng và o cánh tay trái và , đã giáºt được vá» từ lúc nà o, cái mai đã ở gá»n trong hai bà n tay y.
- Bây giỠđà n anh lại xem em lấy buồng chuối chÃn cây xuống để chút nữa lá»… thánh.
Lưỡi mai sén qua cuống buồng chuối, Ä‘i quá Ä‘Ãch, chạm đến quá ná»a thân cây chuối. Cả bá»n cưá»i vang. Lý Văn dè dặt lá»i khen:
- Ngá»n “bút chì†cá»§a chú hay đấy. Nhưng cÅ©ng còn nặng tay. Chưa được ngá»t đòn lắm. Có nhiá»u khi mình chỉ nên đánh dá»a ngưá»i ta thôi. Nếu không cần đến thì chá»› nên là m tổn hại đến nhân mạng.
Sẵn có đà n gà đang Ä‘i trong luống khoai lang, Lý Văn mượn Phó Kinh đưa cho mình cây “bút chìâ€, buá»™c thòng lá»ng múi dây và o cổ tay trái và nói vá»›i anh em:
- Chú nà o ném hộ tôi hòn đất.
Tiếng hòn đất đụng đất kêu đánh bá»™p. Mấy con gà bay tà tà khá»i mặt vưá»n, Ä‘áºp cánh bồm bá»™p. Tiếng lưỡi mai ở tay Lý Văn phóng ra kêu đánh vụt. Má»™t tiếng gà kêu oác.
Cả bá»n chạy ra luống khoai, giÆ¡ cao con gà gẫy mất hai chân. Vết thương gá»n gà ng vừa đúng quãng đầu gối và cặp giò chưa lìa hẳn, vẫn còn dÃnh và o đùi bởi lần da hoen máu.
Lý Văn gác mai nói vá»›i cả bá»n:
- Nếu mình ném mạnh tay quá và không biết tÃnh sức Ä‘i cá»§a “bút chì†là nát mất gà . Các chú không phải đánh những “tiếng bạc†và o sinh ra tá», các chú không biết, chứ đòn “bút chì†khó khiến lắm. Và má»™t cây “bút chì†ngang tà ng như thế mà phải lụy má»™t cà nh tre đấy. Chú nà o hay sá» cây bút chùng ở các đưá»ng độc đạo, nên cẩn tháºn khi thấy bên địch tung cà nh tre ra để phá “bút chìâ€. Äể hôm nà o rảnh, anh sẽ dạy cho các chú táºp đánh cái lối đòn bÆ¡i chèo bằng gá»— cau. Äánh đến đòn há»—n chiến ấy thì đầu ngưá»i rụng cứ như sung.[24]â€
Tuyệt nhiên chúng ta không có những loại binh khà lạ lùng như cá»§a Trung Hoa. Ngoại trừ những ai táºp võ để Ä‘i thi, những loại binh khà như siêu, Ä‘ao, thương, kÃch... Ãt khi táºp đến. Thà nh thá», táºp võ nếu không dùng và o mục Ä‘Ãch thi cá» thì chỉ là má»™t thú tiêu khiển trong dân gian, để biểu diá»…n má»—i khi có há»™i hè đình đám chứ không được tổ chức thà nh bang há»™i, môn phái như tại những quốc gia khác.
Thứ ba, má»™t cách thà nh thá»±c thì võ Việt Nam bị ảnh hưởng rất nặng cá»§a võ Tà u nhất là các võ phái ở miá»n nam Trung Hoa. Äiá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu vì địa lý và thổ ngÆ¡i chúng ta có những đặc tÃnh tương tá»± vá»›i đất Tà u và trong sinh hoạt tiếp cáºn nhau nhiá»u nghìn năm, ảnh hưởng giao lưu văn hóa là chuyện đương nhiên. Nhiá»u ngưá»i đã cho rằng võ cá»§a ta cÅ©ng là má»™t sản phẩm được du nháºp trong những thá»i kỳ bị đô há»™ hay gần đây nhất khi ngưá»i Trung Hoa chạy sang nước ta lánh nạn Mãn Thanh. Thà nh thá» võ nghệ có lá»›p lang hÆ¡n cả nằm ở miá»n Trung và miá»n Nam là nÆ¡i có nhiá»u di dân Hoa kiá»u chứ không thấy có ở miá»n Bắc. Trong thá»i Pháp thuá»™c má»™t số môn phái được thà nh láºp ở Bắc Việt cÅ©ng do những ngưá»i Ä‘i há»c từ bên ngoà i mang vá» chứ không phải tổ truyá»n hay cố hữu ở trong nước. Ngay cả những bà i bản chÃnh gốc trước đây vẫn được dùng để huấn luyện trong các kỳ thi nay còn truyá»n dạy[25] và má»™t số binh khà mà nhiá»u ngưá»i nháºn định rằng là tà i sản văn hóa riêng cá»§a Việt Nam, việc phân biệt cÅ©ng không có gì rõ nét. Các tấn pháp, bá»™ pháp, thá»§ pháp cá»§a ta gần giống như cá»§a Trung Hoa mặc dầu cách váºn dụng, cách thi diá»…n hay tên gá»i có khác biệt đôi chút.
Miá»n nam Việt Nam cÅ©ng có nhiá»u vùng dân chúng ưa chuá»™ng võ nghệ nhất là những địa phương giáp giá»›i núi rừng vì thưá»ng phải đối phó vá»›i thú dữ ra quấy phá. Những kỹ thuáºt đó thưá»ng được truyá»n dạy trong vòng thân thuá»™c, ngưá»i trong gia đình chỉ lại cho nhau chứ Ãt khi Ä‘i há»c thầy vì má»™t phần võ nghệ bị cấm Ä‘oán và việc mướn thầy vá» dạy cÅ©ng rất tốn kém. Thà nh thá» ngưá»i ta đã có câu, nhà nghèo há»c văn, nhà già u há»c võ vì ngoà i khả năng thiên phú, ngưá»i táºp cÅ©ng cần có sức khá»e và thì giỠđể trau giồi. Tá»›i thá»i đệ Nhất Cá»™ng Hòa, má»™t số võ đưá»ng được mở ra nhưng phần lá»›n dáºy quyá»n Anh hay võ tá»± do để đà o tạo ngưá»i đưa lên võ đà i tranh giải nên thưá»ng được gá»i bằng cái tên nôm na là “lò võâ€.
Có nhiá»u ngưá»i lầm lẫn giữa võ nghệ và khả năng quân sá»±, thá»±c ra võ nghệ chỉ đóng má»™t vai trò không mấy quan trá»ng trong cách Ä‘iá»u binh và những công lao chiến tÃch cá»§a dân tá»™c chúng ta là do ở tà i tổ chức, khai thác địa hình, thổ ngÆ¡i và tinh thần Ä‘oà n kết cá»§a dân tá»™c hÆ¡n là nhá» và o những hổ tướng hay những ngưá»i biết võ công. Trong những cÆ¡n quốc biến, thanh niên có sức khá»e được xung quân và táºp luyện qua loa đã đủ thà nh má»™t ngưá»i lÃnh giá»i nếu có được ngưá»i chỉ huy khôn ngoan biết váºn dụng há» và o tác chiến. Theo truyá»n thống kẻ võ biá»n luôn luôn bị xem nhẹ và quan võ dù trong là ng hay ngoà i nước cÅ©ng vẫn bị coi thưá»ng và chưa bao giỠđược coi như má»™t giai tầng quyá»n quà như những hiệp sÄ© cá»§a Âu Châu hay tầng lá»›p võ sÄ© đạo cá»§a Nháºt Bản.
Gần đây vì những phong trà o tiểu thuyết kiếm hiệp, phim ảnh nên Việt Nam cÅ©ng như nhiá»u nÆ¡i khác trên thế giá»›i có phong trà o táºp võ má»™t số thầy võ má»›i có chá»— đứng trong xã há»™i mặc dầu không lấy gì là m cao. Các võ đưá»ng theo thá»i đại má»c ra như nấm, phần lá»›n do chá»§ trương thương mại và má»™t số võ sư đã phóng đại sở há»c cá»§a mình đồng thá»i dá»±ng nên má»™t số tổ sư Việt Nam, những Ä‘iá»u đó hoà n toà n không có thá»±c. Ngoại trừ những võ phái như Nhu Äạo, Hiệp Khà Äạo, Äà i Quyá»n Äạo (Tae-Kwon Do) ... từ bên ngoà i truyá»n và o tương đối qui mô và có hệ thống tổ chức, những võ phái cá»§a Trung Hoa hay cá»§a Việt Nam vẫn còn trong vòng dò dẫm, phần nhiá»u chắp vá và không tinh thuần, “danh quá kỳ thá»±c†huyá»n thoại hóa môn phái mình vì mục Ä‘Ãch tá»± đỠcao hay vì nhu cầu quảng cáo nên không phát triển được bao nhiêu.
Những võ sư (???) cÅ©ng lại không chịu ngồi lại vá»›i nhau để chia xẻ kinh nghiệm và tà i nghệ, phần lá»›n thiếu trình độ quản trị và tổ chức nên trước sau vẫn chỉ nằm trong tương quan thầy trò theo kiểu lá»›p dạy tư dẫu rằng nhiá»u ngưá»i tá»± phong cho mình má»™t cái danh hiệu rất vang dá»™i. Thà nh thá» má»™t khi cái liên hệ ngưá»i mua và kẻ bán, cho và nháºn chấm dứt thì tình nghÄ©a lại cÅ©ng ra Ä‘i khiến cho tình đồng môn, nghÄ©a sư đệ trở nên nhạt nhòa không còn thắm thiết nữa. Do đó việc cố gò ép má»™t võ đạo Việt Nam để Ä‘em truyá»n thống cá»§a ngưá»i mình so sánh vá»›i các quốc gia khác như Äại Hà n hay Nháºt Bản không hợp lý. Trên thá»±c tế, nếu muốn xây dá»±ng má»™t tinh thần thượng võ chúng ta còn mất má»™t thá»i gian dà i và võ đạo thì lại cà ng xa xăm nếu quả thá»±c từ đó ngưá»i ta có thể rút tỉa ra được má»™t triết lý sống có những nét độc đáo cho riêng mình.
Trong thá»i đại má»›i ngà y hôm nay, má»™t môn võ gá»i là cá»§a Việt Nam không nhất thiết phải cổ truyá»n[26] mà cần được nghiên cứu kỹ lưỡng để thà nh má»™t bá»™ môn thể thao sao cho thÃch hợp vá»›i thể tạng, vá»›i thá»±c tế và nhất là đáp ứng được những nhu cầu rèn luyện thể lá»±c và tâm hồn cho từng lứa tuổi. Những chương trình đó phải được nghiên cứu má»™t cách khoa há»c, loại trừ những đòn thế hư cấu và giả tạo để có thể phổ biến đồng nhất và triệt để vá»›i má»™t mục tiêu rõ rệt. Äã có nhiá»u ngưá»i có tâm nguyện là m việc nà y và nhiá»u tổ chức cÅ©ng Ä‘ang tìm cách thu góp những sở đắc và đặc thù cá»§a dân tá»™c Việt Nam để đưa ra má»™t chương trình huấn luyện căn bản nhưng cho tá»›i nay những thà nh quả cÅ©ng chưa có gì rõ rệt. Cùng vá»›i những biến chuyển cá»§a thá»i đại và những phong trà o thể thao cá»§a thế giá»›i, thanh niên hiện nay quay sang những bá»™ môn Ä‘iá»n kinh có luáºt lệ và chÃnh thức như bóng tròn (đá), bóng rổ, Ä‘ua xe ... nên cÅ©ng không còn mấy ai quan tâm đến võ thuáºt. Thà nh thá» những phong trà o cÅ©ng lên xuống theo phong khà cá»§a từng lúc, từng nÆ¡i và rất Ãt ai coi đó là má»™t mục tiêu theo Ä‘uổi cả cuá»™c Ä‘á»i.