 |
|

17-09-2008, 09:12 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
điệp khúc tình yêu
Lần đầu tiên Linh San gặp Sở Sở. Äó là má»™t buổi chiá»u tháng mưá»á»‹
Nếu không gặp Sở Sở, có lẽ cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Linh San đã phẳng lặng không sóng gió như hai mươi năm đã quạ Bình thưá»ng nhưng vui vẻ, đầy đủ, thoải mái và rồi sẽ lấy chồng đẻ con như bao nhiêu ngưá»i bình thưá»ng khác. Váºy mà ....như má»™t đệnh mệnh nà ng đã gặp Sở Sở
Buổi chiá»u hôm ấy đối vá»›i Linh San cÅ©ng giống như những chiá»u khác. Sau buổi ăn trưa, đến trưá»ng "Bé Ngoan" vá»›i những há»c trò nhá» dạy hát, nhảy muá, chÆ¡i trò chÆ¡i, kể truyện ....Mãi đến năm giá» chiá»u tan dạy, má»›i trở vá» nhà , nà ng sống vá»›i cha mẹ trong khu chung cư.
Từ ngà y thà nh phố Äà i Bắc mở rá»™ng, các cao ốc phát triển nhanh chóng, chung cư trở thà nh nÆ¡i ở hợp lý cho nhữn g ngưá»i có lợi tức bình thưá»ng. Và gia đình cá»§a Linh San cÅ©ng ở trong vòng thông lệ đó. Lúc má»›i đến đây, Linh San vưà tròn mưá»i tám. Bốn năm ở đây là cả má»™t sá»± suy nghÄ©. Trước kia, tuy nhà không đồ sá»™ nhưng nhà nhà qua lại thoải máị Tình láng giá»ng khắng khÃt, ai cÅ©ng có thể là bạn bè, giúp đỡ nhaụ Còn ở chung cư nà y, chỉ nhau má»™t vách ngăn,sống gần nhau mấy năm trá»i mà sao vẫn xa lạ. Và dụ như nhà cá»§a Linh San nằm ở tầng thư tư nà ỵ Tổng cá»™ng có năm căn cùng tầng, váºy mà Linh San không biết nhừng ngưá»i láng giá»ng cá»§a mình há»sống bằng nghá» gì, gia đình có bao nhiêu ngưá»á»‹ Thỉnh thá»ang San má»›i nghe cô giúp việc kể lại là căn E má»›i dá»n Ä‘i, Căn A đổi chá»§ .....
Chiá»u hôm ấy, từ trưá»ng vá» vá»›i chồng vở Mẫu giáo trên tay, Linh San bước và o cổng chung cư. Nà ng nhìn vá» phÃa thang máỵ Äèn Ä‘ang cháy ở nút tầng thứ mưá»á»‹ Linh San có táºt Ãt chịu chỠđợi và nà ng vá»™i vòng qua cầu thang thưá»ng. Lên tầng hai, rồi tầng bạ..Chợt nhiên Linh San nghe thấy có tiếng Ä‘uổi bắt nhaụ Chuyện gì xảy ra thế? Tòa chung cư nà y tổng cá»™ng có trên saú mươi căn nhưng từ xưa đến nay, phải nói là rất yên tÄ©nh. Linh San vưà đặt chân đến chân thang lầu tư thì má»™t bé gái Ä‘ang sồng sá»™c xông xuống, súyt đâm sầm và o ngưá»i nà ng. Phiá sau là tiếng cô gái Ä‘uổi theo:
-Sở Sở đứng lại, đứng lại không?
Linh San còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì cô gái đã Ä‘uổi kịp, chụp lấy bé gaÃ. Bé gaà cÅ©ng không vừa, vưà quay lại cắn, đánh vừa cố thoát thân. Linh San kéo cô bé vá» phÃa mình.
-Sao, sao thế, chuyện gì thế?
-Cha nó bảo là ở nhà há»c bà i, nó không nghe lá»i, phá phách còn bá» chạy xuống lầu chơị
Linh Ssn nhìn thiếu nữ. Vá»›i cách ăn mặc, nà ng Ä‘oán ra cô gái là ngưá»i là m. Trong khi con bé không vừa, nó cố vùng vẫỵ
-Tôi là m gì mặc tôi, chị không có quyá»n cản
Con bé tháºt hung dữ, đôi mắt nó long lên. Má»™t đôi mắt đẹp vá»›i những sợi mi dà ị
-Cáºu bảo mà y ở nhà , chạy ra phố rá»§i lạc là m saá»
-Mặc tôi
Cô bé vẫn cố vùng khá»i tay cô gaÃ. Linh San can thiệp:
-Thôi em lên lầu, coi chừng cha vỠsẽ bị đòn đấy
-Kệ tôi
Nó lại sừng sá»™, và cắn ngay và o tay cô gaÃ, thế nà y là không được rôì, Linh San nghÄ© và quyết định.
-Ãể tôi phụ cô mang nó lên lâù.
Và Linh San kẹp chồng vở và o nách, tay giừ chặt tay con bé. Khiêng nó lên lâù. Rất khó khăn má»›i khiêng nó tá»›i chân cầu thang. Nhưng vưà tá»›i nÆ¡i, con bé cÅ©ng thưà lúc rút tay ra được và cấu mạnh và o tay Linh San má»™t cáị Ngón tay nó nhá»n và dà i, láºp tức nÆ¡i bắp tay Linh San má»™t vệt đỠrá»›m máu hiện rạ Linh San cố chịu Ä‘au há»i:
-Nhà số mấy thê?
Cô gái bối rối:
Äạ 4A ạ.
À thì ra cái nhà mà cô gái giúp việc ở nhà nà ng ban sáng bảo là mới đổi chủ. Linh San cùng cô gái đưa con bé và o nhà .
-Nó tên gì váºá»·
Cô gái nói;
Äạ bé Sở Sở ạ. Còn em là Hương, ngưá»i là m ở đâỵ
Linh San nói:
-Sở Sở, được rồị Hãy nhốt nó và o phòng.
Con bé giáºt mạnh tay ra, nó xô Linh San ngã xuống đất. Chồng táºp trên tay nà y cÅ©ng rÆ¡i vung vãị Rồi bá» chạy vá» phÃa sau ghế sa lông vá»›i tư thế sẵn sà ng chống đốị Cô Hương vá»™i cúi xuống nhặt táºp cho Linh San trong khi Linh San má»™t mình ngồi dâỵ
-Thưa cô, đây là vở của cô
Linh San Ä‘ang phá»§i ngưá»i, chưa kịp lấy chồng vở thì con bé lại phóng ra như mÅ©i tên, nó lá»§i đầu và o bụng cô Hương là m chồng vở lại đổ tung toé. Cô Hương đỠmặt:
-Sở Sở, mi điên rôì ư?
Linh San đã đứng vững, nà ng nhìn bé Sở Sở. Nó cÅ©ng đưa mắt ứng chiến vá»›i cô. Không chịu thua, chỉ cô Hương đáng thương là phải cúi xuống lượm vở lần nữạ Linh San đưa mắt nhìn khắp phòng. Gian phòng bà y biện chứng tá» chá»§ nhân nó già u có. Ghế sa lông mà u cà phê sữa loại đắt tiá»n. Thảm trải nhà mà u sữạ Tá»§ bà n bằng gá»— quý. Bên trong là phòng ăn vá»›i quầy rượu đầy ắp rượu ngoại quốc cho thấy chá»§ nhân nó đã bị Âu hoá. Những đứa con duy nhất cá»§a nhà già u dá»… hư há»ng vì dư dả thá»i gian. Nhưng đâu phải cứ ai con nhà già u cÅ©ng mất dạy như con bé nà ỵ Linh San trừng mắt:
-Em mà không ngoan, tôi đánh em chết
-Tôi thách đấỵ
Linh San giáºn dữ nói:
-Em tưá»ng tôi không dám ư?
Và nà ng bước nhanh tá»›i, trong lúc bé Sở Sở chưa kịp phản ứng, nà ng đã ấn được nó xuống ghế, vá»— mấy cái và o Ä‘Ãt. Bé Sở Sở vưà hét vưà vùng vẫy, nó quÆ¡ tay vá» phÃa mặt Linh San. Linh San đã biết những ngón tay vưà bẩn vưà nhá»n, nà ng quay mặt Ä‘i, nhưng không kịp má»™t vết sượt rát bá»ng lên cổ. Linh San Ä‘iên tiết lên, quay sang cô Hương:
-Chị Hương, chị lấy dây lại cho tôi
-Ãừng, đừng..
Bé Sở Sở hét, cô Hương do dá»±, Linh San Biết là cô Hương không dám nhưng lòng đã quyết nên lấy sợi dây buá»™c tóc trên đầu xuống, trói hai tay bé lạị Nó hét như bị chá»c tiết, và nhảy như khỉ khắp phòng. Linh San thấy chưa đủ, nên lại gá»i:
-Cô Hương, tôi bảo cô mang dây lại mà ?
Cô Hương sợ hãi, không dám chống đốim vội và o trong lấy ra dợi dây phơị bé Sở Sở vưà thấy lại hét
-Ãừng, đừng trói tôi
-Em có còn dám cắn, dám đánh, dám cà o ngưá»i nữa không? Äứng yên đó cho tôi
Bé Sở Sở đã đứng yên. Nó sợ hãi nhìn Linh San. Nó đã biết sợ vì ngưá»i đứng trước mặt nó không phải dá»… bắt nat. Nó cúi đầu xuống. Linh San ra lệnh:
-Lại ghê sa lông ngồi xuống.
Cô bé do dá»± rồi cháºm chạp bước tá»›i ghế
-Chị Hương, chị hãy lấy cho tôi cây lược, một cái khăn và cái bấm ngón taỵ
-Vâng
Mưá»i phút sau Linh San đã lau mặt, chải tóc và cắt móng tay cho con bé tươm tất. Con bé bây giá» không còn la hét, nó ngoan ngoãn má»™t cách khuất phục trong lòng ghế. Nhưng đôi mắt không giấu được nét thù hằn.
Là m xong, Linh San cởi trói cho Sở Sở, nà ng ôm chồng táºp đứng dáºy, quay sang nói vá»›i cô Hương.
-Nó bao nhiêu tuổi rồi
-Em cũng không biết
-Vì em mới là m cho nhà nà y hơn một tháng
Linh San gáºt gù:
-À! Nhưng cô cÅ©ng nên nói vá»›i cha nó là nó cần đến trưá»ng há»c
Rồi nà ng bỠra ngoà i phòng. Bé Sở Sở nhìn theo, doạ:
-Tôi bảo ba tôi sẽ giết cô
Linh San nghe được, quay lạị Con bé có đôi mắt to, đôi môi nhá». Má»™t cô bé đẹp. Cái nét thù háºn, chống đối chưa tan. Linh San lắc đầu vá»›i nụ cưá»i:
-ÃÆ°á»£c rồi cứ bảo ba bé sang giết cô nhé
Và Linh San bước ra cá»áº¡ Chỉ cách hai căn, má»™t hà nh lang nhá» là đến cá»a nhà nà ng. Linh San lấy chià khoá riêng mở cá»áº¡ Äứa bé kia, Linh San cÅ©ng không ngá» sau đó lại đảo lá»™n cuá»™c Ä‘á»i bình lặng cá»§a nà ng.
Chương 2
Buổi tối
Linh San ngồi trước bà n cháºm rãi sá»a bà i cho các há»c trò mẫu giáo, tiếng cưá»i nói từ phòng khách vá»ng vaò. Rõ nhất là giá»ng cá»§a chị Linh Trân và bạn trai là Láºp Caá» Linh San chống tay dưới cằm nhìn ngá»n đèn trên bà n, nà ng nghÄ© đến bà chị hÆ¡n mình hai tuổi, từ nhá» sống chung, ăn chung, ở chung, ngá»§ chung váºy mà má»›i đây có hình bóng cá»§a Trương Láºp Cao chen và o thì cÅ©ng thay đổi nhanh chóng. Linh Trân chỉ cưá»i tươi khi có sá»± hiện diện cá»§a Láºp Cao bên cạnh. Nhiá»u lúc San thấy mình phát ganh, nà ng đã nói vá»›i mẹ.
-Mẹ Æ¡i , không lẽ mẹ nuôi má»™t đứa con 24 năm, là chỉ nuôi dùm cho anh Caá» Tại sao lúc nà o chị Trân cÅ©ng có biết anh Cao không váºá»·
Bà Lưu không những không giáºn mà còn cưá»i nói:
-á»’, việc nuôi con gái bao giá» chẳng là nuôi dùm cho ngưá»i khác? Ngà y nà o khi tim con bị chinh phục bởi má»™t bóng hình nà o đó thì con cÅ©ng váºy thôi, không phải chỉ con mà cả thằng em trai cÅ©ng váºy, nó sẽ có bạn gáị Con ngưá»i là thế con ạ, tất cả là chuá»—i tuần hoà n, lúc nhá» chỉ có mẹ cha, lá»›n lên là chồng vợ, khi già chỉ biết con cáị
-Mẹ ơi, mẹ có cho chị Trân đi lấy chồng không?
-Có chứ sao không? vả lại rể cũng là con của mình, khi Trân lấy chồng mẹ không những không mất con, mà còn có thêm một thằng rể
Bà Lưu cưá»i má»™t cách thá»a mãn. Linh San Tròn mắt nhìn mẹ.
-Mẹ Æ¡i, mẹ có biết không mẹ là ngưá»i hiểu con và cảm thông cho tuổi trẻ nhất, có Ä‘iêù ....
-Có Ä‘iá»u gì sao con?
-Ãó là mẹ không là m sao để con có thể nói vá»›i chúng bạn là me tao khắt khe chuyên chế, há»§ láºu, hay kiếm chuyện, những Ä‘iá»u mà con thưá»ng nghe chúng bạn kể vá» mẹ mình.
Bà Lưu cưá»i xoà vuốt tóc con.
-Con có biết không? Khi mẹ còn bé bà ngoại con giữ me như giữ phạm nhân, mãi đến lúc mẹ lá»›n yêu cha con, ngoại đã phê bình đủ thứ, từ gia thế, nhân phẩm há»c lá»±c đến tướng mạo cá»§a cha, tất cả không đáng đồng xu, mãi đến khi lấy chồng, mẹ đã tá»± hứa vá»›i lòng bao giá» con cái lá»›n lên, mẹ sẽ không để chúng con phải gặp cảnh khổ như mẹ
Linh San cưá»i nói:
-Con thì coi cái Ä‘iá»u ngoại khắt khe vá»›i mẹ là má»™t sá»± may mắn
-Sao váºá»·
-Nếu không thế thì là m sao bây giá» con có được má»™t ngưá»i mẹ cảm thông vá»›i con cái như thế nà ỷ
Bà Lưu cưá»i, bẹo má con.
-Nói như con thì mẹ phải cảm Æ¡n ông bà ngoại con nhiá»u hÆ¡n nữa
ÄÄ© nhiên rồi, chúng con cÅ©ng váºy
Hai mẹ con nhìn nhau cùng cưá»i
Bây giá» tiếng cưá»i nói từ phòng khách vang có cả tiếng Ä‘uà cả cha vá»›i mẹ Linh San cảm thấy gia đình mình rất hạnh phúc. Bên cạnh đó Linh San còn nghe đươc cả tiếng nhạc. Chắc chắn Linh VÅ© Ä‘ang mở nhạc ở phòng riêng, nhưng tiếng nhạc rất dá»… thương, bất giác Linh San đứng dáºy, nà ng Ä‘i vá» phÃa phòng khách, vưà lúc Linh VÅ© từ phòng riêng bước rạ
-Chị Ba lạc quyên đi
-Sao váºá»· Kiếm tiá»n mua dÄ©a hát nữa phải không?
-Ãúng qúa!!
-Tao đâu có tiá»n
Anh chà ng Linh Vũ 15 tuổi nhướng mà y nói:
-Ãừng keo kiệt!! Cả nhà ai cÅ©ng là m ra tiá»n chỉ có em là giai cấp chià tay thôi
Linh San nói:
-Tao chỉ maỳ cách là m tiá»n nhé. mà y có thấy anh chà ng công tá» há» Trương ngồi ở phòng khách đó không? Äến đấy là có tiá»n ngaỵ
Linh Trân đã nghe đươc, lá»›n giá»ng:
-Linh San nà y, mà y dạy em không đà ng hoà ng váºy, mà y táºp nó xin tiá»n.
Linh San bước và o cưá»i vá»›i Linh Trân
Äù sao thì em cÅ©ng chưa có ngưá»i để bị lá»™t
-Có chắc không? Còn cái đuôi kia để đâủ
-Cái đuôi naò? Chị muốn nói anh Nhiếp Sanh à ?
Linh Trân kỠmôi rồi quay sang Linh Vũ nói:
-Còn ai vô đây nữạ Linh VÅ©, chị chỉ cho em nè, ngà y mai em đến đứng trước cá»a trưá»ng Mẫu giáo, đợi đến khi nà o cái Ä‘uôi cá»§a chị Ba đến thì em cứ vòị
-Ãừng tầm báºy nha, ngưá»i ta chưa có gì hết đó
Linh Trân nói:
-Chưa có gì má»›i dá»… kiếm tiá»n, cà ng quen lâu cà ng khó nói
Ông Lưu Tư Khiêm quát:
-Tụi bây hai chị em Ä‘á»u ở ngà nh sư phạm, giáo dục em út như váºy đó à ?
Linh San vá»t miệng
-Ãó là môn giáo dục cÆ¡ há»™i cha ạ!!
Cả nhà cùng cưá»á»‹ Linh VÅ© thưà cÆ¡ há»™i đến đứng kế bên Trương Láºp Cao, vá»›i nụ cưá»i cầu taì.
-Anh Cao!
Linh San tiếp hơi:
-Ngu quá!! Sao lại kêu bằng anh Caá» Thế nà y thì đáng đươc có 100 đồng thôi, nếu em chịu kêu bằng anh rể thì được nhiá»u tiá»n hÆ¡n
Linh Trân đỠmặt
-Linh San!
-Ô kỳ chưa, muốn lấy chồng thấy mồ mà nghe ngưá»i ta kêu ngưá»i yêu mình là anh rể lại đỠmặt
Linh San nói và quay vá» phiá Láºp Cao:
-Anh Cao nà y, nói tháºt Ä‘i, anh có thÃch là m anh rể tôi không chứ?
Trương Láºp Cao tháºt thÃ
-Còn mong gì hơn
Linh Trân đỠmặt lưá»m
-Cái ông quỷ nà ỵ, ông ...
Cả nhà lại cưá»i ồ. Trong không khà vui vẻ đó đột nhiên có tiếng chuông cá»a reá» Cô ngưá»i là m Thúy Liên ra mở cá»a rồi quay và o nói:
-Cô Ba Æ¡i có ngưá»i kiếm cô. Tôi Ä‘oán như váºy vì cô ấy nói là tìm cô tóc dà ị
Ở nhà chúng tôi chị Trân cắt tóc ngắn, chỉ có tôi là để tóc dà i thôị Chị Trân nói:
-Linh Vũ nà y coi ai đấy, có cái đuôi của Linh San theo không?
Thúy Liên Ä‘Ãnh chÃnh ngay:
-Không phải đâu, cô ngưá»i là m ở gần đây tên Hương đến kiếm đấy,
Bất giác Linh San đưa tay sá» vết thương nÆ¡i cổ,cái vết cà o ban nãy vẫn còn Ä‘au, nà ng bước ra cá»áº¡ Cô Hương Ä‘ang đứng đấy có vẻ thấp thá»m.
-Thưa cô, ông chá»§ nhà tôi má»i cô qua nói chuyện
Linh San hơi ngạc nhiên:
-Há»?
-Có lẽ cô Hương đã Ä‘em chuyện ban nãy kể hết cho cha cá»§a Sở Sở nghe, nên ông ấy định má»i qua để cảm Æ¡n. Nhưng như váºy thì cÅ©ng kỳ cục, muốn cảm Æ¡n sao không Ä‘Ãch thân tá»›i nhà mà lại sai ngưá»i là m đến má»á»‰ Má»™t thái độ quan liêu hách dịch. Linh San không muốn Ä‘i, nhưng cô Hương đã nhìn nà ng vá»›i đôi mắt cầu khẩn.
-Cô là m ơn qua một chút đị
-Thôi được
Linh San nói rồi quan và o trong nhà :
-Mẹ ơi con đi một chút nhé.
Linh San theo chân cô Hương bưỚc ra cá»a, thuáºn tay khép lại, nà ng vẫn còn nghe tiếng cưá»i từ trong vá»ng rạ Chắc là Linh Trân và Láºp Cao lại pha trò nữa rôì. Linh San cưá»i cảm thấy cuá»™c sống trà n ngáºp niá»m vuị
Tá»›i trước cá»a căn nhà 4A, Linh San theo chân cô Hương và o nhà . Phòng khách vắng lặng. Má»™t sá»± im lặng lạnh lùng. Tấm thảm dà y dưới chân tháºt ấm. Äèn không mở sáng, chỉ có má»™t bóng tròn ở góc nhà . Linh San cảm thấy má»™t sá»± bứt rức khó chịụ Từ má»™t phòng khách trà n ngáºp tiếng cưá»i cá»§a mình bước tá»›i má»™t căn phòng hoà n toà n yên lặng như bước sang má»™t thế giá»›i khác. Linh San không nhìn thấy ngưá»i, chỉ nghe cô Hương nóị
-Ông chá»§, cô ban chiá»u đến đây nà ỵ
Linh San mở to mắt tìm kiếm, má»›i trông thấy má»™t ngưá»i đà n ông dáng dấp to lá»›n Ä‘ang đứng tưạ ngưá»i và o khung cá»a sổ. Nà ng chỉ nhìn thấy phần lưng. Ão trắng, quần xám trá» Ngưá»i đà n ông láºp tức quay lạị Má»™t tay vịn khung cá»a, tay kia vá»›i chiếc cốc có rượu hình như ông ta Ä‘ang nghÄ© ngợi Ä‘iá»u gì. Linh San thấy bất mãn, giả vá» ho má»™t tiếng, ông ta má»›i quay ngưá»i lạị
Bá»—ng Linh San bối rốị Khuôn mặt ông ra rất trẻ. Hà m rá»™ng, mắt to, xa xăm, lông mi dà y, mÅ©i thẳng, môi má»ng và khép kÃn tạo cho khuôn mặt dáng dấp lạnh lùng, cao ngạỠNhìn ông Linh San không dám tin là vá»›i khuôn mặt không trên 30 kia lại có đứa con lá»›n như Sở Sở.
-Cô dùng một tà rượu nhé!
Ngưá»i đà n ông lên tiếng, phá tan cái không khà yên lặng. Linh San vá»™i nói:
-Cảm Æ¡n, tôi còn rất à Äông.
Gã đà n ông nhÃu mà y, rồi ra lệnh cho cô Hương.
-Chị Hương, cho một tách trà .
Linh San nói:
-Không cần ông ạ, tôi sẽ vỠngay đâỵ
Ông chá»§ nhà nhìn Linh San chăm chú. Äặt ly rượu trên bà n, rút má»™t Ä‘iếu thuốc, thở khói, rồi tá»± giá»›i thiệu vá»›i Linh San
-Tôi hỠVỹ, tên là Bằng Phi
San gáºt đâù
-Còn tôi là Linh San- Lưu Linh San
-Tôi biết rồi
Ông chủ nhà nói ngay
-Sao ông biết?
-Ãâu có gì khó đâủ Ở dưới phòng quản trị chung cư cho tên há» và lý lịch cô cÆ¡ mà .
Giá»ng nói ông ta lạnh lùng không má»™t chút tình cảm. Linh San thắc mắc. Tại sao lại phải xuống phòng quản trị để Ä‘iá»u tra tên tuổị Có đáng gì đâủ Cô Hương đã mang trà rạ Linh San đỡ lấy tách trà phá tan cái không khà yên lặng:
-Ủả con gái của ông đâu rồỉ
-Sở Sở ư? Nó ngủ rôì.
-À.
Phòng khách lại chìm trong yên lặng. Bằng Phi vưà há»›p miệng rượu vưà hÃt má»™t hÆ¡i thuốc, rồi lại ngồi yên. Linh San chúa ghét cái không khà nhạt nhẽo thế nà ỵ Nà ng cố tìm để lên tiếng. Nhưng Bằng Phi đã nói trước:
-Nghe nói, hình như chiá»u nay cô đã dạy con tôỉ
Linh San ngẩng lên
-Nói dạy thì không đúng mà là chúng tôi đã quần nhau má»™t tráºn
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San
-Nghe nói cô tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, hiện dáºy ở má»™t trưá»ng mẫu gÃáỠCô rất biết cách để giáo dục?
Linh San nhìn ông chủ nhà trẻ tuổi, không lắm ý ông tạ
-Tôi há»c sư phạm tháºt, nhưng giáo dục thì không rà nh lắm. Nhất là vá»›i những đứa bé vưà ngang vưà ngá»— nghịch như con ông.
Bằng Phi nói vá»›i giá»ng khó chịu:
-Cám Æ¡n lá»i phê bình cá»§a cô. Mong rằng từ đây vá» sau, cô chỉ táºp trung và o việc dạy dá»— há»c sinh cá»§a cô, đừng lo việc nhà tôi nữạ ÄÆ°á»£c chứ? Con tôi, tôi đánh, tôi yêu, tôi chá»i nó, cÅ©ng là việc cá»§a tôi, tôi không muốn má»™t ai khác nhúng tay và o, cÅ©ng không thÃch ai chá»i mắng hay dùng dây cá»™t nó.
Linh San kinh ngạc. Bây giá» má»›i biết. Thì ra ông chá»§ nhà cho mÆ¡i nà ng đến không phải để cảm Æ¡n, mà chỉ để há»i tộị Má»™t con ngưá»i ngang ngược đến mức lạ lùng. Lá»a như bốc lên trong lòng. Linh San thấy nóng mặt, giáºn run. Nà ng nhìn chằm chằm ngưá»i đà n ông trước mặt, gằn từng tiếng má»™t.
-Bây giá» tôi má»›i biết. Cha naò thì con nấy, con ông há»—n láo, ngang ngược như váºy là do di truyá»n.
Linh San đứng báºt dáºy lá»›n tiếng:
-Ông đừng tưởng là tôi thÃch là m chuyện bao đồng tà y lay, nếu tôi sá»›m biết con bé đó có má»™t ngưá»i cha như ông, thì mặc kệ nó. Äể nó văng tục, để nó tá»± ý hiếp đáp kẻ ăn ngưá»i ở trong nhà , để nó như má»™t con thú dữ ....Và tôi bảo đảm vá»›i ông là 10 năm sau thôị là ông có quyá»n đến trại giáo háo trẻ phạm pháp thăm nuôi mệt nghỉ.
Nói xong, Linh San quay lưng, bưỚc nhanh ra ngoà ị
-Ãứnglại!
Giá»ng nói sau lưng ra lệnh. Linh San khôn dám tin ở tại mình. Äứng lại! Gã là cái gì mà ra lệnh? Gã quen sá» dụng thái độ đó lắm ư? Còn lâu!
-Tôi bảo cô đứng lại
Linh San vẫn tiếp tục bước. Äá»™t nhiên, gã đứng dáºy xông ra cháºn ngang trước mặt Linh San. Äôi mắt lạnh lùng chợt có vẻ Ä‘au xót, gã nói như nà i nỉ
-Cô đừng đi!
Linh San chau mà y:
-Tại sao váºá»· Buổi chiá»u ở đây, tôi đã bị con ông cà o cấu, bây giá» tá»›i ông kiếm chuyện nữa ư? Không cần biết ông là m to đến cỡ naò, lưu ý ông, tôi không phải là thuá»™c hạ. Nếu có phải chăng Ä‘i nữa thì tôi không dá»… dà ng để ông muốn bắt nạt ra sao cÅ©ng được đâu
Bằng Phi vẫn cháºn ngang, đối mắt bối rối:
-Tôi ngang ngạnh và thô lỗ lắm ư?
-Giống hệt con gái ông.
-Nó hư thế à ?
Linh San kéo cao tay aó, cho thấy vết cà o ở tay mình:
-Ông không biết Ỡđây là chứng tÃch, nó cà o đấỵ Nó là con quá»·, má»™t thứ ranh ma, ức hiếp má»i ngưá»á»‹
Linh San ngừng một chút, nhìn Bằng Phi tiếp:
-Ông Phi, tôi biết ông già u có, nhưng cô Hương là con ngưá»á»‹ Cố ấy cÅ©ng bình đẳng như ông, cÅ©ng có nhân cách phẩm chất. Chứ không phải vì chú tđồng tiá»n mà ai muốn chá»i muốn mắng sao cÅ©ng được. Mong cha con ông xem cô ấy như con ngưá»á»‹ Bên nhà tôi cÅ©ng có ngưá»i là m. Nhưng Thúy Liên vá»›i chúng tôi như chị em. Cha mẹ tôi cÅ©ng rất tốt vá»›i cô ấỵ
Bằng Phi trừng mắt:
-Cô dạy tôi à ?
-Tôi không dám dạy ai hết, thôi chà o ông.
Linh San lách qua, định bước ra cá»áº¡
-Nếu tôi mang cháu Sở Sở đến trưá»ng "Bé Ngoan", cô nháºn dạy cháu không?
-Tôi không phải là hiệu trưá»ng cá»§a trưá»ng, nếu ông mang cháu đến, chắc chắn có thầy cô nháºn
-Tôi muốn há»i là cô ...cô có chịu dạy nó không?
-Nếu cháu đươ.c đưa tới lớp tôi thì đương nhiên tôi phải dạỵ
Bằng Phi do dự một chút nói:
-Và dụ như ...Tôi má»i cô vá» dạy chaú tại nhà thì saá»
Linh San đứng ở cá»a quay đầu lại:
-Ban nãy ông đã bảo là đừng chen vaò việc của ông cơ mà ?
-Nhưng bây giỠtôi đổi ý
Linh San suy nghÄ© má»™t chút, noÃ:
-Nhà ông có má»™t cô Hương chịu đựng đủ rồị Tôi cÅ©ng không cần tiá»n lắm, không dám dạy tiểu thÆ¡ nhà ông đâu
Mắt Bằng Phi lóe lên tia giáºn, mặt ông ta Ä‘anh lại:
-Trên Ä‘á»i nay đâu phải chỉ có má»™t mình cô là cô giáo đâủ Tại tôi thấy cô ở gần đây thôi
-Bá» thêm tà tiá»n xe, là biết bao nhiêu cô đến xin việc
Linh San nói và đẩy cá»a bước ra ngoà ị Hôm nay đúng là má»™t ngà y xui quẩy!! Linh San nghÄ©
Trở vá» nhà , đưa tay lên bấm chuông. Linh San nghe thấy tiếng cưá»i dòn từ trong vá»ng rạ Nà ng thở phà ỠVá»›i cái cảm giác cá»§a ngưá»i vưà từ vùng bắc cá»±c lạnh giá trở vá», nôn nả tìm thấy nắng ấm đầu xuân trong nhà cÅ©.(Hết Chương 1 ... Xin xem tiếp Chương 2)
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

17-09-2008, 09:13 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 2
Mấy ngà y kế tiếp, Linh San chẳng biết tà gì vá» căn nhà số 4 C ng má»™t tầng nhưng căn nà y cứ đóng cá»a im lìm. Linh San không thấy cô Hương lẫn bé Sở Sở. Ngà y ngà y lên lá»›p, không hiểu sao Linh San lại mãi ở trạng thái trông ngóng chỠđợị Vá»›i Linh San, thì ở vai trò là m cha, đúng ra Bằng Phi phải mang con gái đến đâỵ Vì đây là trưá»ng mẫu giáo lá»›n nhất ở khu vá»±c nà y cÆ¡ mà ? Nhưng chẳng thấy bé Sở Sở đến.
Rồi những công việc báºn rá»™n kế tiếp. Tuổi trẻ vá»›i bao nhiêu chuyện, bao nhiêu thú vui, Linh San như quên bẳng Ä‘i chuyện cá»§a Sở Sở và ngưá»i cha ngang ngạnh. Chiá»u nà o gần như Nhiếp Sanh cÅ©ng đến đón. Chuyện cá»§a Nhiếp Sanh là Linh San cÅ©ng không có gì là ly kỳ bà hiểM. Sanh là anh cá»§a bạn anh Sang, biết Linh San năm còn ở sư phạm và đeo theo từ đó. Giống như bao nhiêu đứa con gái khác có nhiá»u mÆ¡ ước, má»™ng tưởng. Ngưá»i yêu phải là má»™t cái gì cao hÆ¡n, giá»i hÆ¡n, đủ sức thuyết phục hÆ¡n, để ta phục tùng nương tưạ Sanh đối vá»›i Linh San chưa đủ tiêu chuẩn đó. Sanh tốt nghiệp khóa chÃnh trị, nhưng kém hùng biện, lại rụt rè, chỉ là nhân viên ở phòng tổ chức nhân sá»± cá»§a công ty X. Má»™t thanh niên như váºy rất khó tiến thân trong Ä‘á»á»‹ Nhiá»u lúc Linh San nghÄ© , ngay ch'inh chuyện giữa Linh San vá»›i Sanh, Sanh cÅ©ng có vẻ lỠđỠlà m sao, chứ không tấn công tá»›i tấp như bao nhiêu chà ng trai khác. Sanh "lụm cụm" như má»™t ông già . Linh San nghÄ© dù anh ta cÅ©ng đẹp trai, tháºt thà , hiá»n là nh. Nhiá»u lúc bị Linh San cá»± ná»±, Sanh vẫn không giáºn. Nhưng Sanh thiếu má»™t thứ, má»™t thứ rất quan trá»ng. Ãó là sá»± hấp dẫn phụ nữ.
Mặc dù Sanh không há»™i đủ Ä‘iá»u kiện, nhưng vá»›i ngưá»i chưa có yêu như Linh San thì há» vẫn có thể là bạn cá»§a nhaụ váºy mà đã ba năm. Ba năm vá»›i tình bạn thuần túy, Sanh không đòi há»i tiến xa hÆ¡n. Thỉnh thoảng cùng dạo phố, ăn cÆ¡m, hay má»™t xuất hát.
Tối hôm ấy, Linh San Ä‘i xem hát vá»›i Sanh. Trở vá» chung cư đã 11:30 pm. Như thưá»ng lệ, Sanh đưa Linh San tá»›i cổng là quay vá». Bản tÃnh rụt rè là m Sanh ngại tiếp xúc vá»›i ngưá»i nhà cá»§a Linh San. Nhất là vá»›i Linh Trân là Linh VÅ©.
Má»™t mình Linh San Ä‘i và o cư xá, và như thói quen nà ng Ä‘i ngả cầu thang thay vì thang máỵ Bấy giá» là muà thụ Ban ngà y có má»™t tráºn mưa, nên trá»i rất mát. Phải nói là mát lạnh. Linh San lầm lÅ©i bước lên báºc thang. Cuá»™c sống qúa đơn Ä‘iệụ ÄÆ¡n Ä‘iệu như nước trong hồ tù, không má»™t con sóng nhá» dù nhá» ... ...Từng bước, từng bước lên báºc. Äá»™t nhiên Linh San dừng lạị
Ở má»™t góc cầu thang, có má»™t bóng Ä‘en nằm co rá» Linh San giáºt mình nhìn kỹ. Äó là bé Sở Sở, con bé có vẻ cô độc, yếu Ä‘uối, tóc tái rối bá»i vá»›i những giá»t nước mắt. Aỉ Ai đã khiến con bé ngang ngạnh nà y khóc được? Bất giác Linh San cúi xuống.
-Tại sao em lại ngồi đây một mình?
Bé Sở Sở nhìn lên, với chút nghi ngạị Vẻ ngang bướng của nó biến đâu mất.
-Em không dám vô nhà , vì tối hù à .
-Sao váºá»·
-Cha Ä‘i là m từ sáng, giá» chưa vá»
-Còn cô Hương?
Bé Sở Sở do dự một chút
-Chị ấy đi rồị
-Tại sao cô ấy đỉ
San nhìn bé Sở Sở, thắc mắc. Bé Sở Sở cúi nhìn xuống.
-Con cÅ©ng không biết. Chị ấy nói không là m nữa và xách đồ Ä‘i rôì. Chị ấy hư lắm, chị ấy chá»i con, mắng con.
Linh San gáºt gù. Bây giá» nà ng hiểu tại sao Sở Sở ra đây
-Em đã là m gì cô ấỷ
-Không có.
Linh San quắc mắt:
-Không thể không có. Em lại đánh cô ấy, phải không?
Bé Sở Sở lắc đầụ
-Hoặc cà o cấu, cắn cô Hương?
Bé Sở Sở lại lắc đầu, Linh San noÃ:
đdược rôì, nếu em không nói, tôi sẽ để mặc em nằm đâỵ
Linh San đứng dáºy như định bá» Ä‘i, nhưng không quên nói thòng má»™t câu:
-Cẩn tháºn đấy, coi chừng chuá»™t nó bò ra cắn, chuá»™t nó rất thÃch cắn những đứa bé không ngoan, thÃch nói dốị
Bé Sở Sở đứng dáºy nó hốt hoảng thú tháºt.
-Con..con lấy quẹt ra đốt quần áo cá»§a chị ấy, và chị Hương giáºn bỠđị
Linh San giáºt mình
-Em đốt quần áo cô Hương?
đạ ...con không biết đốt như váºy là m chị ấy Ä‘au
-SaỠEm đốt quần áo cô ấy đang mặc?
đẠ..con đốt ngay Ä‘Ãt chị ấy, là m thá»§ng mất má»™t lá»—, chị ấy vưà khóc vưà chá»i con rồi đị
Linh San nhìn bé Sở Sở. Nà ng không dám tin Ä‘iá»u vừa nghe thấy trong khi bé Sở Sở nép mình và o lang cang cầu thang. Ai bảo trẻ con là thiên thần, vô tư? Ai bảo trẻ con là ngây thÆ¡? "Nhân chi sÆ¡ tÃnh bản thiện?" Có đúng không? Linh San lắc đâù. Con bé mất dạy đến nước không thuốc chữạ Nà ng chợt thấy tức giáºn, quá quắt lắm!! Và định bá» Ä‘i nhưng đột nhiên bé Sở Sở ách xì hai cái, nó kéo lấy vạt aó San, nói:
dì ơi, dì!
Tim Linh San Ä‘áºp manh. Hai tiếng "dì" cá»§a nó tháºt ngá»t, tháºt nhẹ nhà ng. Bản tÃnh phụ nữ yêu trẻ dâng đến trong lòng Linh San, nà ng thở dà i cúi xuống?
-Em cần phải đi ngủ!
Và Linh San bế nó tá»›i trước cá»a căn nhà 4ẠCá»a căn nhà chỉ khép há». Thế nà y mà có trá»™m là kể như khôgn còn má»™t món. Lấy chân đẩy nhẹ cá»áº¡ Bên trong vắng tanh, hoà n toà n lạnh lẽỠLinh San đặt bé Sở Sở lên ghế sa lông. Nà ng đưa mắt nhìn quanh. Vá»›i cái không khà thế nà y, ngay ngưá»i lá»›n cÅ©ng thấy ngá» ngợ, đừng nói chi trẻ con. Linh San chưa biết phải là m gì tiếp theo, bé Sở Sở đã rụt rè nói:
dì ơi, dì hãy ở đây với con, đừng đi đâu hết nghe dì!
-Thế bao giỠba em v�
-Con cÅ©ng không biết, nhưng Ãt khi ông ấy vỠđây ngá»§
Thế nà thì không được. Linh San chau mà y, nà ng quyết định và lấy trong và ra một cây viết, xé mảnh giấy trắng, viết nhanh
"Thưa ông,
Cô Hương bị bạc đãi quá chịu không nổi bá» Ä‘i rôì. Con ông hiện ở nhà tôi, xin ông sang đấy rước cháu vá».
Linh San"
San đặt mảnh giấy lên bà n, lấy gạt tà n thuốc cháºn lên, xong nắm tay bé Sở Sở nói:
-Naò qua nhà dì đi!
BÉ Sở Sở ngoan ngoãn đứng lên. Có lẽ, nó cÅ©ng ý thức được sá»± sai trái cá»§a nó. Vả lại nếu bị nhốt má»™t mình trong nhà tối thế nà y là điêù khá»§ng khiếp. Nó theo Linh San ra khá»i nhà , Linh San khép cá»a cẩn tháºn má»›i vá» nhà mình.
Linh San mở cá»a, phòng khách vắng vẻ. Có lẽ má»i ngưá»i đã Ä‘i ngá»§. Linh San không dám quấy rầy cha mẹ. Cha nà ng phải dáºy sá»›m Ä‘i là m má»—i ngà ỵ Linh San đưa tay là m hiệu vá»›i Sở Sở.
đdừng ồn nhé!
Bé Sở Sở gáºt đâù. Linh San đưa nó vá» phòng nà ng và chị Linh Trân ở chung. Chị Trân chưa ngá»§, Ä‘ang Ä‘á»c "AnnaKa Kaleniana" thấy Linh San đưa Sở Sở và o, đặt quyển sách xuống, ngạc nhiên:
-Là m gì thế?
Linh San nói:
-Em nhăt. được con bé nà y ở câù thang. Tối nay nó sẽ ngủ lại đây một đêm.
-Chị biết tÃnh em, lúc nhá» thÃch nhặt các con thú hoang vá» nuôi, lần nà y em nhặt đưỢc má»™t cô bé trông cÅ©ng dá»… thương chứ?
Linh Trân nói và đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Sở Sở:
-Chị đừng đụng coi chừng nó cắn chị bây giá»
-Cái gì? Cắn ư?
-Nó là con nhÃm mình mẩy đầy gai
-Váºy mi Ä‘em con nhÃm nà y vỠđây là m gỉ
Linh San nhún vai, má»™t thái độ bất đắc dÄ© rôì đưá bé Sở Sở vaò phòng tắm lau mặt muÄ© cho nó. Con bé co rúm lại như sợ lạnh. Linh San lại chải đâù sá»a lại áo ngá»§ cho thẳng nếp rôì đưa nó ra ngoà ị Trân tò mò há»i:
đdịnh để nó ngủ ở đâủ
-Cùng giưá»ng vá»›i em
Linh San đưa bé Sở Sở lên giưá»ng đắp chăn cho nó, chỉ má»™t lúc sau là nó ngá»§ ngon, khuôn mặt bầu bÄ©nh, dá»… thương.
-á»’ Linh San, mi bị con bé thuốc mê rồi phải không? Nó là con ai váºá»·
-Con nhà số 4A
-4Ả Ai thế?
Linh San quay lại, nà ng vưà chải tóc vưà kể lại tất cả cho Linh Trân nghẹ Linh Trân suy nghĩ một chút nói:
-Chị có linh cảm em sắp gặp rắc rối rôì.
Linh San nói:
-Em không tạo ra rắc rối mà rắc rối tìm kiếm em. Em nghĩ trong hoà n cảnh đó chị cũng là m như em mà thôị
Linh Trân nói:
-Không bao giá» có chuyện đó. Chị mà gặp những đứa bé laó như váºy thì chị sẽ nhốt nó và o nhà trống má»™t mình, để nó sợ nó chưà táºt, nó má»›i không dám há»—n láo và ức hiếp ngưá»i là m nữạ
Linh San nghÄ© Trân nói cÅ©ng có lý. Nhưng bé Sở Sở chỉ má»›i sáu tuổi, là m như váºy có tà n nhẫnlắm khÔng? Linh San và o phòng tắm thay áo ngá»§, nà ng trở ra nhìn Sở Sở bất giác Linh San thấy báºt mình, chiếc giưá»ng thì nhá» mà tối nay phải ngá»§ hai ngưá»á»‹ Nhưng tá»™i nghiệp con bé. Linh San leo lên giưá»ng và tắt đèn.
Nằm tháºt lâu Linh San vẫn không ngá»§ được , nà ng cÅ©ng không dám cỠđộng phá giấc ngá»§ cá»§a bé, sau cùng mệt quá Linh San má»›i chợp mắt đưỢc, nhưng vưà nhắm mắt má»™t chút thì lại giât. mình vì tiếng chuông cá»a reá»
Linh San ngồi dáºy, mở đèn, nhìn đồng hồ má»›i hai giá» sáng, nà ng lại sợ quấy rầy cha mẹ nên khoác áo chạy ra phòng khách, nhưng cÅ©ng vừa kịp lúc thấy mẹ thò đâù ra:
-Cái gì đấy con? Ai đến váºá»·
-Không có gì cả, mẹ đi ngủ đị
Linh San mở cá»a, bên ngoà i là Bằng Phi vá»›i muì rượu nồng nặc, nhưng giá»ng nói cá»§a ông còn tỉnh
-Cô Linh San, con gái tôi lại là m việc gì nữa váºá»·
-Nó đốt cô Hương là m cô ấy sợ quá bỠđi rôì.
-Ãốt!!
-Vâng! Nó dùng hộp quẹt đốt cô ấỵ Ông đứng đây đợi nhé, tôi sẽ bế nó ra, nó đã ngủ.
Linh San quay và o trong, mẹ nà ng đã bước ra khá»i phòng riêng nhìn con gái:
-Con là m gì thế?
-Không có gì me cả, lối xóm hỠđến rước con cá»§a há».
Linh San bồng bế Sở Sở ra cá»a giao cho Bằng Phi:
-Ông bế cháu vỠđị
Bằng Phi đỡ lấy con gái nhưng không bế ma ` lại bá» nó xuống đất. Bé Sở Sở giáºt mình thức dáºy, nó còn chưa tỉnh ngá»§ thì đã bị Bằng Phi cho má»™t tát tai tóe lá»áº¡
-Ãi vá» rồi mà y sẽ biết taỵ
Bé Sở Sở loạng choạng suýt té. Bằng Phi túm lấy cổ lôi đị Linh San nhìn theo hốt hoảng:
-Sao ông đánh nó nhiá»u váºá»· Nó ngá»§ má»›i thức mà ?
Bằng Phi quay lại trừng mắt với Linh San
-Cái gì cÅ©ng cô, cô quên là cô đã từng bảo tôi mưá»i năm sau tôi phải đến trại cải huấn thiếu nhi để thăm nuôi nó, nếu váºy tôi giết nó bây giá» khá»e hÆ¡n.
Bé Sở Sở bị lôi Ä‘i vưà đau vưà sợ, nó oà lên khóc, Bằng Phi giáºn dữ:
-Mà y có im không? mà y dám châm lá»a đốt ngưá»i váºy mà còn dám khóc nữa à , bữa nay tao phải giết mà ỵ
Bé Sở Sở bị kéo sệch vỠphòng, Linh San nhìn theo không đà nh lòng nói:
-Anh Bằng Phi nè, nghe tôi nói nè, dù sao nó cÅ©ng là đứa con nÃt ....
Linh San chưa kịp nói hết thì mẹ đã bước ra:
-Linh San con có Ä‘iên không? Sao mặc áo ngá»§ mà lại Ä‘i và o nhà ngưá»á»‰
Linh San nhìn lại mình nhưng rồi nghe tiếng hét cá»§a Sở Sở trong nhà 4A vá»ng ra, Linh San vá»™i nói vá»›i me:
-Aó ngá»§ nà y cÅ©ng kÃn lắm, không sao đâu mẹ để con và o cứu con bé, bằng không cha nó sẽ giết chết nó.
Linh San xông và o nhà 4A, nà ng nghe có tiếng rÃt cá»§a roi da và tiếng hét cá»§a Sở Sở. Thấy Linh San Bằng Phi trừng mắt
-Cô và o đây là m gỉ
Linh San không nói, nà ng nhoà i tới ôm xốc lấy bé Sở Sở đang nằm trên sà n nhà .
CHÆ¯Æ NG 4
Khi Linh San nhoà i ngưá»i đến cạnh bé Sở Sở thì con bé Ä‘ang nằm khoanh tròn trên thảm, nước mắt rà n rụạ Linh San quỳ xuống bên cạnh, trên chiếc đùi trắng nõn cá»§a nó những vết roi đỠngang dá»c. Linh San chợt thấy tức giáºn.
-Ông Bằng Phi, sao ông tà n bạo như váºá»· Con ruá»™t ông mà ông đánh như kẻ thù váºá»·
Bằng Phi Ä‘ang tá»±a ngưá»i bên cá»a, đôi mắt chưa hết giáºn, nghe Linh San trách, ông nhìn vá» phÃa bé
-Con mất dạy là tại cha
Bằng Phi noÃ. Linh San hiểu thái độ cá»§a Bằng Phi đã bá»›t hung hãn. San quay lại nhìn cô bé, nó Ä‘ang run rẩy, rõ rà ng là nó sợ đến ná»—i không khóc được thà nh tiếng. San định đứng dáºy để tìm thuốc mỡ thoa lên vết roi cá»§a con bé, nhưng nó đã giữ chặt lấy chân nà ng.
Äì Æ¡i, dì đừng bá» con nghe dì?
Linh San ôm lấy Sở Sở vỗ nhẹ lên vai nó an ủi
-Ờ
-Yên tâm đi, dì sẽ ở lại với con. Thế phòng ngủ con ở đâủ
Bé Sở Sở chưa lên tiếng thì Bằng Phi bước đến mở cá»a căn phòng nhá» bên trong bà i trà rất đẹp mắt, rõ rà ng là để dà nh riêng cho trẻ con, tất cả Ä‘á»u mà u hông, cả chiếc tá»§ đựng đồ chơị Linh San đặt con bé lên giưá»ng rôì quay lại há»i Bằng Phi
-Nhà có thuốc mỡ chứ!
-Có
-Trong phòng rá»a mặt
đdược rồi để tôi lấy
Linh San bước và o phòng rá»a mặt, mở tá»§ lấy bông thấm nước và nước rá»a cùng thuốc mỡ, rôì trở vá» phòng cá»§a cô bẹ Bằng Phi ngôì ở đâù giưá»ng, San khó chịu nói vá»›i Bằng Phi:
-Ông đi ra ngoà i đi để tôi lo cho nó.
Phi nhìn San lặng lẽ bưỚc rạ Chà ng lấy má»™t cái cốc rót đầy rượu, rôì Ä‘i vá» phiá cá»a sổ nhìn ra ngoaì. ÄÆ°á»ng vắng lặng, thỉnh thoảng má»›i có má»™t chiếc xe chạy quạ Phi há»›p má»™t há»›p rượu, tưạ cái đâù nhức như buá bổvà o thà nh khung cá»áº¡
Không biết Phi đứng váºy bao lâụ Bên tai, văng vẳng có tiếng hát hình như ở phòng cá»§a bé Sở Sở. Tiếng hát nhá» nhưng rất trong. Phi cảmđộng vá»›i má»™t chút Ä‘au xót, má»™t chút tá»§i thân. Tiếng hát như lá»i ru đánh thức từng tế bà o đã ngá»§ yên. Phi nốc cạn lỵ Ãnh trăng treo cao trên trá»i, ánh trăng lạnh. Phi để lòng lắng xuống, chà ng nghe giá»ng nói cá»§a Linh San từ phòng Sở Sở vá»ng ra:
- ...Vì váºy nếu em muốn ngưá»i khác yêu mình thì mình yêu ngưá»i ta trước .....Cha đánh em nhưng cha còn Ä‘au hÆ¡n em ... ...Bao giá» em lá»›n, em sẽ hiểu Ä‘iá»u đó.
Bằng Phi nhắm mắt lại mắt chợt ướt. Bao nhiêu ná»—i Ä‘au giấu kÃn trong lòng nay như sẵn sà ng sống lại, chà ng lại rót rượu uống ... ...có tiếng hát ...á»’ giá»ng hát cá»§a Linh San, giống hệt như ru ngá»§.
Trăng má»,chim bay xa
Äom đóm đã láºp loè
Núi mỠsương bao phủ,
Côn trùng khóc nỉ non,
Trăng mỠhoa lá bay, gió đêm nghe sao lạnh
Äèn nhà ai không sáng, ngưá»i hỡi ngưá»i có hay
Bằng Phi lắng tai nghẹ Tiếng hát nhá» dần, nhá» dần. Chà ng vẫn đứng bất động. Tiếng hát như những tâm sá»± thì thầm. Chợt nhiên Phi thấy má»™t bóng ngưá»i trước mặt, ly rượu trên tay chà ng đã bị cướp mất. Phi giáºt mình?
-À cô Linh San
-Chaú nó ngủ rôì!
Linh San đặt ly rượu của Phi lên bà n rồi nói:
-Ông uống rượu nhiá»u quá. Chỉ có những ngưá»i yếu Ä‘uối má»›i mượn rượu giải sâù.
Bằng Phi chợt thấy giáºn:
-Sao cô nói váºá»· Tôi chẳng có buồn đến độ phải mượn rượu giải sâù.
Linh San quay lại nhìn Bằng Phi lắc đâù:
-Tháºt ư! Anh đừng lừa dốị Nhìn anh, tôi biết là anh Ä‘ang buồn.
Bằng Phi giáºt mình, chà ng nhìn thẳng Linh San. Chiếc áo ngá»§ mà u trắng, tóc dà i, gương măt. thanh, đôi mắt să"c, cương nghị Ngay từ lần gặp đầu tiên Bằng Phi đã nhìn thấy cái vẻ rắn rá»i đó. Nhưng má»™t cô gái rắn rá»i mà có thể hát những bản nhạc ru nhẹ nhà ng váºy được saá»
Linh San tảng lá» nhìn ra khung cá»a sô?
-Anh đừng nhìn tôi như váºá»µ Aó quần tôi xốc xếch lắm phải không?
Bằng Phi nói:
-Không phải chuyện đó. tôi có cảm tưởng cô là cả má»™t sá»± tổng hợp cá tÃnh ưu việt
Linh San đỠmặt:
-Tôi thấy trình độ chá»i xéo và tâng bốc cá»§a anh Ä‘á»u ngang như nhau
-Cô cũng thế.
Há» nhìn nhau rồi cùng cưá»á»‹ Linh San nghiêm trang:
-Tôi đỠnghị như thế nà y nhé. Anh hãy tìm lại cô Hương trở vá», tôi thấy cha con anh hoà n toà n có lỗị Sau đó bằng má»i cách đưa cháu Ä‘i há»c. Ở tuổi cá»§a cháu cần có bạn bè, cần được dạy dá»— và nô Ä‘uà vá»›i đứa cùng trang lứạ
-Vâng tôi hứa sẽ là m theo lá»i cô.
Linh San suy nghÄ© rôì noÃ:
-Lúc nà o anh cần, anh có thể cho cháu sang nhà tôị Tôi không nháºn là m cô giáo kèm trẻ, nhưng tôi sẵn sà ng giúp anh trông chừng cháụ Ngay cả lúc không có tôi ở nhà , anh cÅ©ng có thể mang cháu qua, vì mẹ và chị tôi Ä‘á»u yêu trẻ.
-Biết là m sao cảm ơn cô!
San nói:
-Tôi không phải là m để cám Æ¡n. Chẳng qua tôi chỉ muốn giúp má»™t đứa bé không mẹ. Thế, Mẹ ch'au qua Ä‘á»i từ bao giá»?
Mặt Bằng Phi chợt đổi sắc, nét tươi ban nãy biến mất thay và o đó là sá»± giáºn dữ.
-Ai bảo cô là mẹ cháu đã mất?
Linh San tròn mắt:
-á»’! Thế mẹ cháu chưa qua Ä‘á»i á» váºy thì xin lồi, xin lỗị.
-Ai nói vá»›i cô Ä‘iá»u đó.
-Bé Sở Sở nói
Bằng Phi như chiếc bóng xì hÆ¡i, chà ng tá»±a ngưá»i và o cá»a mệt má»i, San tò mò:
-Như váºy có nghÄ©a là bà ấy còn sống? Hiện ở đâủ
Bằng Phi nhìn lên
-Tôi có nói cô ấy còn sống ư?
Linh San bối rốị Thế nà y là thế naò? Nà ng đứng thẳNg lưng.
-Xin lá»—i, tôi báºy quá. Từ rà y vá» sau tôi sẽ không tò mò chuyện gia đình riêng cá»§a ông nữạ
-Khoan, cô hãy đợi tÃ
Linh San quay lại định bá» vá»
-Thôi tôi không muốn nghe gì hết.
Bằng Phi vá»›i má»™t giá»ng chắc nịch, cưỡng bức:
-Nhưng tôi muốn cô nghẹ Cô cần nghe để hiểu tại sao !! Tại sao gia đình tôi lại bối rối thế nà ỵ
Bằng Phi đố t một điếu thuốc, không cần biết Linh San nghe không, chà ng kể:
-Tôi quen vá»›i mẹ cá»§a bé Sở Sở từ năm là sinh viên năm thứ nhất, lúc đó cô ấy chỉ má»›i 15 tuổị NghÄ© cÅ©ng lạ, tôi đã yêu Ä‘iên cuồng má»™t cô bé má»›i lá»›n. 15 phải chá»i đợi, đợi cố ấy lá»›n lên. Năm tôi ra trưá»ng. Mẹ Sở Sở má»›i 18, lúc đó tôi 22. Chúng tôi quyết định lấy nhaụ Là m chồng khi tuổi má»›i 22 rõ quá trẻ. Nhưng chỠđợi qúa lâu rôì, không thể chỠđợi thêm nữạ Phải lấy nhau trước khi thi hà nh quân dịch. Thế là chúng tôi là m đám cướị Sau lá»… thà nh hôn ba tháng lệnh gá»i nháºp ngÅ© đưa tớị Và má»™t năm sau, trước khi mãn hạn, bé Sở Sở ra Ä‘á»á»‹ Vợ tôi là m mẹ quá trẻ. 19 tuổị Cái tuổi mà bao nhiêu ngưá»i khác còn chưa biết tình yêu là gì? Tôi mãn hạn quân dịch vá». Cha mẹ chỉ hy vá»ng có má»™t mình tôị Và thế là tôi lại lên đưá»ng. Ra nước ngoà i 3 năm, lấy được mảnh bằng thạc sÄ© trở vá». Tôi chỉ còn lại đứa con gáị Còn vợ ....đã mất.
Bằng Phi đốt một điếu thuốc, thở khói nói tiếp:
-Ở nhà , tìm đủ má»i cách để che giấu sá»± tháºt ...Mãi đến lúc tôi không nháºn được thư, tôi nghi ngá» thì nháºn được thư nhà , nói là cô ấy bệnh ....nghÄ© lạo bao năm xa c'ach nhá»› nhung ....Tôi định sẽ Ä‘á»n bù ...Không ngá» cô ấy lại bá» Ä‘i luôn ..bá» Ä‘i luôn.
Bằng Phi thở dà ị Linh San đứng đấy lắng nghẹ Câu chuyện tháºt đơn giản, chẳng có gì là gút mắc, gay cấn. Nhưng có cái gì không phải trong ấỵ Ngưá»i đà n ông trước mặt Ä‘ang buồn. Anh ta có tâm sá»± gì ẩn kÃn. Linh San muốn nói cái gì để an á»§i, nhưng lại không biết phải mở đâù ra saá» Nà ng ngáºp ngừng, Bằng Phi bá»—ng nói:
-Thôi được rồi, tôi đã kể hết, cô có quyá»n Ä‘Ã
Linh San quay lại:
-Thế cha mẹ anh đâủ
Ä‘dá»u ở phÃa Nam cả, cha tôi là m việc tại xà nghiệp lá»c dâù.
-Tại sao không đưa bé Sở Sở cho nội nó lo
Bằng Phi nhÃu mà y:
-Tôi đã mất vợ, bây giá» không lẽ không có quyá»n sống vá»›i con? Tôi là cha, tôi không giao con tôi cho ai hết.
Và Phi bước tới bà n, định lấy cốc rượu nhưng Linh San đã dằn tay lên miệng ly
-Bé Sở Sở cần má»™t ngưá»i cha tỉnh táo
Linh San nóị Bằng Phi buông thõng tay, và bước vá» phÃa ghế ngồi xuống vá»›i vẻ mêt. má»i, căn phòng như chìm trong im lặng, bầu trá»i bên ngoà i đã xuất hiện vết sáng đâù tiên. Linh San giáºt mình, Ta Ä‘ang là m gì đâỷ Linh San định quay lại định cáo từ nhưng đã thấy Bằng Phi ngá»§ tá»± bao giá». Buổi sáng muà thu trá»i lạnh. Linh San lặng lẽ bá» sang phòng bên, nà ng định lấy dùm chăn cho Bằng Phi, chợt phát hiện trên đầu giưá»ng có má»™t khung ảnh, đó là hình má»™t thiếu nữ đứng trên má»m đá cao vá»›i mái tóc dà i bay theo gió. Thiếu nữ có nụ cưá»i, nụ cưá»i tháºt ngá»t. Linh San hiểu ngay là mẹ Sở Sở. Cô ấy tháºt đẹp. Linh San lặng lẽ đặt tấm ảnh xuống vị trà cÅ© rôì lấy chăn Ä‘em ra phòng khách đắp cho Bằng Phi, xong má»›i ra ngoà i, khép cá»a lạị
Trá»i đã sáng, Linh San gần như thức trá»n đêm. Nà ng không thấy mệt má»i, cá»a nhà còn khép kÃn. Linh San nghÄ© thế nà o mẹ cÅ©ng mắng vì chuyện là m không đâu cá»§a mình.(Hết Chương 2 ... Xin xem tiếp Chương 3)
|

17-09-2008, 09:14 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 3
Tiếp nối má»™t tuần lá»…, vì bạn đồng nghiệp là m lá»… cưới, Linh San phải dạy choà ng nên rất báºn rá»™n, nói là báºn rá»™n chứ việc dạy lại cho đám trẻ ca hát vui, chÆ¡i, vẽ hoặc xếp hình cÅ©ng là công việc rất nhà n hạ. Sáng thứ hai Bằng Phi đã đưa bé Sở Sở đến trưá»ng " Bé Ngoan". Äây là lần đầu tiên Bằng Phi giữa ban ngà y, bá»™ complet mà u cà phê sừa, chiếc sÆ¡ mi lót mà u trắng khiến Bằng Phi trông tháºt mát mắt. Còn bé Sở Sở gá»n gà ng trong chiếc áo hồng, vaý đỠtrông giống như cô bé quà ng khăn đỠtrong chuyện cổ tÃch.
Bằng Phi đứng giữa vưá»n trưá»ng vá»›i nụ cưá»i, vói vá»›i Linh San:
-Tôi đã xin lá»—i và má»i cô Hương trở vá». Bây giá» tôi bé Sở Sở đến đây, tất cả đã là m đúng theo ý cô nóị
Linh San cÅ©ng cưá»i, những tia nắng long lanh trong mắt nà ng.
-Nhưng Ä‘iá»u tôi nói cÅ©ng đúng chứ!! Mong là từ đây vá» sau, con cá»§a anh sẽ chăm sóc tá» tế.
-Tôi mong là như váºy
-Anh phải tin ná»n giáo dục cá»§a chúng ta chá»›.
-Ãừng Ä‘em những vấn đỠđao to buá lá»›n ấy nói vá»›i tôi
Linh San ngạc nhiên:
-Anh tháºt là mâu thuẫn, anh đã từng hấp thụ ná»n giáo dục cao đẳng đó cÆ¡ mà .
-Và tôi đã bị hy sinh vì ná»n giáo dục đó
-Nghe nói hình như anh là trưởng phòng sản xuất của công tỷ
-Vâng rồi saá»
-Nếu không có há»c là m sao anh được là m tá»›i trưởng phòng.
-Không là m trưởng phòng thì nghèo hÆ¡n má»™t chút, Ä‘á»i sống khó khăn hÆ¡n má»™t chút, nhưng có khi cuá»™c sống lại thoải mái và hạnh phúc hÆ¡n.
-Tại sao anh cứ đêm cái chuyện bá»±c mình cá»§a mình ra đổ lá»—i cho ná»n giáo dục? Cái khó khăn cá»§a anh là cái khó khăn chung cá»§a con ngưá»á»‹ Vì con ngưá»i là con váºy thÃch bất mãn và đổ lá»—i cho ngưá»i khác.
Bằng Phi cưá»i:
-Cô có vẻ là một triết giả
Linh San không muốn đôi co nhiêù, nà ng nắm lấy tay bé Sở rôì nói;
-Anh là m thá»§ tục nháºp há»c cho chaú chưả
-Xong rồi
-Váºy thì để tôi đưa cháu và o lá»›p
Và quay sang bé Sở Sở, Linh San nói:
-Chà o cha đi em.
Chuông reo và o há»c, bé Sở Sở vẫy tay chà o cha rồi Ä‘i và o lá»›p. Bằng Phi nhìn theo, mãi lúc bóng con khuất sau cá»a má»›i bỠđị Trồi muà thu nắng nhạt. Nắng không nóng mà chỉ là m ngưá»i lâng lâng. Có mùi hoa thÆ¡m lãng đãng trong không khÃ. Má»™t cây quế bên đưá»ng trổ hoa, đã đến muà hoa quế nở. Phi cúi xuống định ngắt hoạ Tiếng hát cá»§a lÅ© trẻ từ trong vưá»n vá»ng ra:
-"Em không sợ sóng to, em nắm vững tay chèá»
cho cá và o đầy lưới, những con cá tháºt to
La la a lalllalallala"
Má»™t cảm xúc lạ lùng đặc biệt má»›i mẻ. Bằng Phi chợt hiểu rạ Lâu lắm rồi cuá»™c sốgn không có tiếng hát, không có ánh nắng, cÅ©ng không có hương hoạ Phi cầm Ä‘oá hoa Ä‘i ra đưá»ng lên xe, lái thẳng vá» phÃa nhà maý. Nhà máy cách nhà má»™t tiếng đồng hồ. Má»i khi Phi thấy con đưá»ng rất daì, tháºt xạ váºy mà hôm nay vá»›i hương quế, vá»›i ná»—i vui lạ lùng Phi thấy nó ngắn hẳn đị
Vá» phÃa Linh San thì saá» Linh San cÅ©ng thấy có cái gì khác biệt. Bé Sở Sở lần đâù Ä‘i há»c, nó có vẻ ngoan hẳn không đánh lá»™n không la hét, cắn ngưá»á»‹ ....Nó chỉ ngồi nhìn hết cái nà y đến cái khác. Nó có vẻ xa cách má»™t chút vá»›i những đứa khác. Cái đó cÅ©ng không gì ngạc nhiên vì nó chưa thÃch ứng được vá»›i môi trưá»ng mớị Từ từ rồi nó sẽ quen.
Bé Sở Sở há»c lá»›p sáng. Buổi trưa cô Hương đến rước. Còn Linh San tan lá»›p chiá»u, vưà ra tá»›i cổng đã có Sanh đón.
-Linh San, hôm nay trá»i lạnh chúng ta cùng Ä‘i ăn tối nhe! Hôm nay nên ăn lẫu cho nóng.
Nhưng Linh San lắc đâù
-Hôm nay em báºn việc
Sanh suy nghĩ một chút:
-Lúc nà o cÅ©ng nghe em báºn. Báºn gì mà đến ná»—i không ăn tối được?
-Báºn lắm chứ
Anh chà ng Sanh rất tháºt thà , nghe tin ngay
-Vây thì ...mai váºá»·
-Mai cÅ©ng báºn
-Mốt
-Báºn nốt
-Váºy bao giá» em má»›i rảnh?
Nhìn thái độ hiá»n là nh cá»§a Sanh, Linh San chợt thấy tá»™i nghiệp, nà ng vưà cưá»i vưà nói:
-ÃÆ°á»£c rôì, chúng Ä‘i ăn, nhưng chỉ là bữa ăn bình thưá»ng thôi nhạ
"CÆ¡m tối bình thưá»ng" là thuáºt ngữ chị em Linh San hay dùng, có nghÄ©a là bữa cÆ¡m no bụng chứ không kèm theo "má»™t cái gì khác". Nhưng Sanh là m sao hiểu được. Anh chà ng không buồn hiểụ Chỉ cần Linh San đồng ý là đủ
Sau bữa cÆ¡m, Linh San và Sanh cùng dạo phố, mua má»™t và i quyển sách. Vá» tá»›i nhà đã hÆ¡n mưá»i giá» khuyạ Như má»i khi Sanh cÅ©ng chỉ đưa Linh San tá»›i trước cổng. Nhưng hôm nay không hiểu sao, lại há»i:
-Linh San nà y, không lẽ chúng ta cứ để tình trạng nà y kéo dà ỉ
-Anh nói thế là thế nà á»
Sanh vội nói:
-Không gì cả. Tôi chỉ định nói vá»›i em là tÃnh tôi rất kiên nhẫn, tôi sẽ chá» ....
Và Sanh bỠđị Linh San bà ng hoà ng. Thế nà thì ....có nghĩa là ....Linh San vưà suy nghĩ vừa bước và o cầu thang không haỵ.
Chợt nhiên có mùi thuốc lá, rôì má»™t bóng dáng cao lá»›n đứng chặn trước mặt. San giáºt mình nhìn lên. À Bằng Phi
-À thì ra là anh, anh đứng đây là m gỉ
-Ãi dạo, ngắm trăng
Phi đáp gá»n. Linh San cưá»i
-Rảnh rổi như váºy thì tuyệt
Nà ng định lên lâù thì Phi nói
-Ở gần suối Ngoại Song có một quán ăn rất nên thơ, có cả món thịt nướng. Chúng ta sẽ đến đó, được chứ!
Linh San cưá»i:
-À tôi má»›i dùng cÆ¡m vá»›i bạn, bây giá» anh má»i thịt nướng, bụng đâu chứa
Mặt Phi sa sầm xuống:
-Xin lá»—i, tháºt xui xẻo
Linh San suy nghĩ
-Anh có xe chứ?
-Vâng
-Hay là chúng ta chạy vòng vòng một lúc cho mát thôỉ
Mắt Phi sáng lên
-Vâng
Phi vá»™i và ng vá» phÃa bãi xẹ Xe nổ máy chạy thẳng. Ngồi trong xe, Linh San chợt há»i:
-Tối naò, anh cũng hay bách bộ ngắm trăng lắm ư?
-Không chỉ bữa nay thôi
-Sao váºá»·
Phi yên lặng không đáp. Xe hướng vá» phÃa xa lá»™. Phi dụi tà n thuốc rôì quay sang Linh San
-Ban nãy tôi qua nhà cô
-À.
-Cáºu em trai cá»§a cô nói là cô báºn Ä‘i phố vá»›i bạn traị Tôi có nói chuyện vá»›i hai bác. Chị cô tháºt vuị Nhà cô rất hạnh phúc. Không hiểu sao, nói chuyện xong, tôi không là m sao trở vá» nhà mình được. Tôi Ä‘i lang thang dưới sân tháºt lâu và bá»—ng ao ước được nhìn thấy ngưá»i bạn trai cá»§a cô
-Anh thấy rôì chứ!
-Vâng
-Thấy thế naò?
-Không xứng với cô lắm
-Tại saá»
Phi yên lặng không đáp. Tay cầm lái, mắt nhìn thẳng, anh chà ng có vẻ suy nghĩ. Linh San quay nhìn quanh cảnh hai bên đang thụt lùi ra sau, nà ng chợt bối rối
-Anh định đưa tôi đi đâu đâỷ
-Ãến Cá»u Luân
-Ở đâu thế?
-Ở đó có một xưởng đúc lớn
-Chi váºá»·
-Ãó là nÆ¡i tôi là m việc
-Ãể là m gì?
Phi nói:
-Tôi muốn em biết. Tối nay tôi có ca đêm. Tôi muốn đưa em đến để hiểu công việc của tôi
-Tại sao tôi phải hiểu anh?
Linh San há»á»‹ Nà ng bối rốị Nhưng đồng thá»i nà ng cÅ©ng nghe thấy tiếng rÃt cá»§a bánh xẹ Chiếc xe quay đâù lại, khuôn mặt Phi không rõ.
-Anh là m gì váºá»·
Linh San há»i
-Tôi cho xe quay lại
-Không đến nhà máy anh ư?
Phi nói:
-Không cần. Tôi là một thằng ngu, tôi tà i khôn, tôi tưởng là ....
Linh San quay đầu lại nhìn Phị Trong ánh mắt kia nà ng thấy vẻ tuyệt vá»ng. Linh San nói:
-Anh không phải ngụ Anh là con ngưá»i nhạy cảm, dá»… xúc động. Anh yếu Ä‘uối lắm. Nhiá»u ngưá»i dá»… lầm khi nhìn cái vá» cứng rắn, bất cần cá»§a anh, tháºt ra chỉ đụng nhẹ là nó vỡ rạ
Phi trừng mắt:
-Thôi đừng cả đóan thế, cô đừng tưởng là mình thông minh nhé!
Linh San chẠm rãi:
-Tôi không cả Ä‘oán, cÅ©ng không cho mình là thông minh. Anh đừng lá»›n tiếng. Cái hùng hổ cá»§a anh là m ngưá»i đối diện sợ, anh hay nổi giáºn và tôi thì không biết anh giáºn lý do gì, xin lỗị Thôi được rôì anh hãy cho tôi Ä‘i vá» nhà đị
Bằng Phi chợt như quả bóng xì hÆ¡i, anh ta có vẻ bối rối cho xe chạy cháºm má»™t chút.
-Xin lỗị Cô Linh San nà y, tại tôi không hiểụ Nhiêù lúc tôi cũng không hiểu mình đã là m gì.
Phi thấp giá»ng, thái độ mệt má»i má»™t cách tá»™i nghiệp. Linh San nhìn Phị Nà ng muốn nói để an á»§i, nhưng lại sợ hiểu lầm. Vị trà con gái không cho Linh San tiến xa hÆ¡n. Xe lao vá» vịtrà cÅ©. Cả hai yên lặng.
CHÆ¯Æ NG 6
Có má»™t thá»i gian dà i, Linh San cảm thấy không vuị Chẳng hiểu sao nà ng hay buồn vô cá»›. Chị Trân nói có lẽ vì Linh San mất ngá»§, cha thì bảo tại San là m việc nhiá»u, thiếu những cuá»™c vui tuổi trẻ. Chỉ có mẹ là yên lắng suy nghÄ©. Và tối hôm ấy, khi cha báºn dá»± tiệc, chị Linh Trân và Anh Cao xem hát. Linh VÅ© giam mình trong phòng riêng là m bà i, nhà trở nên vắng vẻ. Linh San vá»›i cây bút và mảnh giấy trước mặt, nhưng chẳng viết được gì. Mẹ đã lặng lẽ Ä‘i và o
Linh San thấy mẹ bước và o, cúi nhìn xuống, bà Lưu cầm mảnh giấy trên bà n lên.
"Nỗi buồn vô cớ, lòng buồn phải chăng vì muà thủ "
Bà Lưu đặt giấy xuống bà n
-Vì ai thế?
-Không ai cả
Mẹ Linh San há»i và vuốt tóc con gái:
-Cái thằng Nhiếp Sanh ư? Mấy năm rồi chẳng Ä‘i đến đâu cả à ? Vá»›i đà n ông con trai, tốt nhất là ta đừng chá»§ động tấn công. Äà n ông há» có nhiá»u loại lắm, lại phản ứng khác nhaụ Nhiếp Sanh theo mẹ thì nó trung háºu, tháºt thà có cái hÆ¡i cháºm lụt thôị
Linh San hơi bất mãn:
-Sao mẹ vá»›i má»i ngưá»i, động tà là ghép con vá»›i Nhiếp Sanh hoà i váºá»· Không lẽ ngoà i Nhiếp Sanh ra, con không thể có ngưá»i bạn trai nà o khác ư? Trên Ä‘á»i nay không còn đà n ông khác ư?
Bà Lưu tò mò:
-Ai váºá»· Bạn trai cùng trưá»ng hay má»›i quen?
-Không ai cả
Bà Lưu có vẻ suy nghĩ:
-Mẹ hiểu rôì. Có lẽ con không hà i lòng Nhiếp Sanh, nhưng cũng chưa vưà ý với một ai khác, nên con .....
-Mẹ. Xin mẹ đừng đóan mò.
-Nhưng mẹ biết con đang có tâm sư.
-Không, con rất vui, rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, con cũng không có tâm sự gì hết.
Bà Lưu vừa vuốt tóc San vưà nói:
-Nói cho mẹ nghe đi, con không thể qua mắt mẹ được.
Linh San ngước lên nhìn bà Lưu:
-Mẹ cứ để mặc con, nghe mẹ. Con không muốn ai quấy rầỵ Chỉ tại thá»i tiết
-Thá»i tiết là m saá» Trá»i đẹp thế nà y còn gì hÆ¡n?
-Nhưng vá»›i con không đẹp, mẹ đừng chá»c con khóc nhé.
Bà Lưu nói:
-ÃÆ°á»£c rôì, được rôì..Con đừng khóc, coi chừng Linh VÅ© nó cưá»i đâý
Äá»™t nhiên Linh San muốn khóc:
-Cũng tại mẹ cả. Khi không rôì mẹ là m con buồn.
Bà Lưu nói:
-Thôi đừng khóc. Mẹ xin lỗị Lau nước mắt Ä‘i, chuông cá»a reo kià , chắc Linh Trân đã vá», là m cô giáo rồi mà còn khóc. Coi chừng ngưá»i ta thấy cưá»i chết.
Linh San vá»™i và o phòng vệ sinh rá»a mặt. Khi trở ra, thấy Thuý Liên đứng trước cá»a vá»›i nụ cưá»á»‹
-Cô Linh San, Hương nó mới qua đây tìm cô nói là cô chủ nó không chịu viết chữ
Linh San nhÃu mà y:
-Thế bố nó đâu
-Cô Hương nói là chưa vá»
Linh San có vẻ không vui:
-À! để tôi sang đấy xem
Và Linh San ra cá»a, bà Lưu nhìn theá» HÆ¡i bối rối, trá»±c giác cho bà thấy có má»™t ná»—i lá» Gương mặt cá»§a ngưá»i đà n ông kiạ Mắt sâu, mà y ráºm. Không lẽ đó là nguyên nhân là m Linh San âu sầụ bà ngồi xuống ghế thở dà ị
Linh San bước và o nhà bé Sở Sở
Bé Sở Sở dang ngồi cạnh bà n. Má»™t quyển táºp viết mở trước mặt, tay cầm viết. Nhưng thấy Linh San và o, nó vá»™i nói:
Äì Æ¡i, con không thÃch viếtt tên con đâu
-Sao váºá»·
Linh San ngồi xuống, cầm quyển táºp lên. Má»±c dÃnh tèm lem không có lấy má»™t chữ.
-Con phải táºp viết tên mình chứ. Nếu không biết viết ngưá»i ta sẽ cưá»i chá»
Bé Sở Sở phũng phịu:
-Tên khó viết qúa à , dì cho con một tên khác đi!
-Sao lại đổi tên được? Tên con cÅ©ng đẹp quá mà , đẹp giống như khuôn mặt con váºy
Bé Sở Sở nói:
-Không phải đâụ Chị Hương bảo con là quá»· phá nhà chay, còn cô ngưá»i là m trước nói con là quá»· con, tối qua cha say rượu vá» bảo con là quá»· báo Ä‘á»i, nếu váºy con là quá»· thì đương nhiên con phải xấu xà lắm chứ?
Linh San nắm lấy tay bé Sở Sở nói:
-Nếu con không ngoan thì đương nhiên con sẽ xấu xÃ. Nhưng dì thấy con bây giá» chăm há»c nè, ngoan nè ....Mà bé ngoan thì đứa nà o cÅ©ng đẹp. Naò đến đây, dì cầm tay con viết nhé!!
Bé Sở Sở nhìn Linh San, rôì cầm bút lên. Linh San cầm tay bé đồ từng nét một, nhưng vưà viết được mấy chữ, bé lại nói:
-Sao tay con nó nhức quá à ?
Viết thêm mấy chữ, nó lại nói:
-Mắt con má»i quá dì Æ¡i
Thấy Linh San vẫn im lặng. Môt. chút nó lại nói:
-Chân con đau quá, dì ơi
Linh San không nhịn được cưá»i, nhìn bé Sở Sở.
-Con viết bằng tay, sao lại đau chân?
Bé Sở Sở tháºt thÃ
-Tại vì lúc viết chữ, ngón chân con nó không chịu ở yên
-Sao lạ váºá»·"
-Vì nó muốn phụ nó thấy tay má»i quá
Con bé tháºt dá»… thương. Linh San keó cô bé và o lòng, nà ng hôn lên trán nó:
-Con ngoan lắm
Bé Sở Sở ngẩng lên, nó có vẻ ngạc nhiên như chưa há» nghe ai nói vá»›i nó như váºá»µ Rồi tá»±a và o ngá»±c Linh San
Äì Æ¡i, con thương dì quá
Linh San chợt thấy mắt ướt, nà ng bế bé Sở Sở lên, Ä‘i vá» phÃa phòng riêng cá»§a nó.
-Thôi hôm nay viết bao nhiêu đủ rôì, bây giỠcon đi ngủ, dì sẽ ru con ngủ nhé!
Sở Sở không đáp chỉ ôm chặt Linh San. Linh San há»i;
-Nhưng con tắm chưả
Sở Sở gáºt đâù
-Thế aó ngủ đâủ
Äạ trong tá»§
Linh San đặt bé Sở Sở ngồi ở mép giưá»ng, nà ng mở tá»§ lấy áo tha6 cho con bé. Cô Hương có vẻ aý naý
-Cô để em thay cho nó chá»
Nhưng bé Sở Sở lại lắc đâù
-Con lại muốn dì thay cho con kiÃ
Linh San cưá»i vá»›i cô Hương:
-ÃÆ°á»£c rôì, cô Ä‘i ngá»§ đị tôi thay áo cho nó cÅ©ng được
Cô Hương rút luị Linh San đã thay áo cho bé Sở Sở. Nà ng đặt nó nằm ngay ngắn trên giưỜng, keó chăn đắp tỠtế. Nó yên lặng nhìn nà ng:
-Thôi con ngủ đi
Giá»ng Sở Sở nÅ©ng nịu:
Äì ơị Lần trước dì hát ru, sao bây giá» dì lại không hát?
Linh San cưá»á»‹ Nà ng ngồi xuống bên mép giưá»ng:
"Trăng má», chim bay xa
Äom đóm đã láºp lòẹ ...."
Linh San hát Ä‘i hát lại mãi đến lúc bé Sở Sở ngá»§ yên, nhìn khuôn mặt ngây thÆ¡, San nhá»› tá»›i buổi tối hôm nà o, con bé hung dữ, vưà cà o vưà cấu, là m sao tin được đây chỉ là má»™t. Linh San đứng dáºy tắt ngá»n đèn trên đâù giưá»ng, rôì má»›i Ä‘i ra ngoà i khép cá»a lạị Äến phòng khách, Linh San giáºt mình. Bằng Phi đã trở vá» tá»± bao giá», và đang ngồi trong ghế hút thuốc. Linh San bối rối
-Anh vỠtừ bao giỠthế?
-Nãy giá»
-Hình như mỗi ngà y tan sở xong là anh không vội vỠnhà ?
-Ờ
-Má»—i tối anh Ä‘á»u Ä‘i uống rượu ?
-Ờ
-Ngoà i rượu ra anh còn là m gì khác nữa không?
Bằng Phi trừng mắt nhìn Linh San
-Tôi đâu phải là há»c trò mẫu giáo đâủ
Linh San chợt thấy tức giáºn
-Vâng tôi chỉ đủ khả năng chăm há»c sinh mẫu giáo
Bằng Phi dụi tà n thuốc rôì đứng dáºy quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác:
-Thôi cô đi vỠđi
-Vâng
Linh San đáp nhưng không cỠđộng. Bằng Phi thở dốc:
-Tôi bảo cô đi vỠcho nghe không?
Äá»™t nhiên Bằng Phi ôm lấy đâù:
-Từ ngà y vợ tôi bá» Ä‘i tôi sống như váºy đó, truỵ lạc và sa Ä‘á»a, tôi như má»™t kẻ mắc bệnh dịch, đáng ghê tởm, cô đừng đến gần, cô hãy Ä‘i đị Tôi bảo cô Ä‘i cô có nghe không?
Linh San lặng lẽ bước đến cạnh Bằng Phi nói vá»›i giá»ng rất dịu dà ng:
-Chị ấy tên gỉ
-Aỉ
-Vợ của anh đấy
-Cô là m ơn đừng nhắc đến cô ấy nữạ
Bằng Phi có vẻ giáºn dữ, Linh San lắc đâù
-Thôi được tôi vá»
Nà ng quay đi, nhưng Bằng Phi đã giữ lại
-Linh San, tôi còn đủ tư cách để yêu một lần nữa không?
Linh San quay nhanh lại, mắt cá»§a Bằng Phi cuồng nhiệt như hai bó Ä‘uốc. Phi kéo Linh San và o lòng, cúi xuống, thá»i gian như ngừng lại, chỉ có tiếng tim Ä‘áºp, tiếng thở. Bằng Phi nói, giá»ng nói yếu Ä‘uối như cá»§a má»™t đứa trẻ
-Em đừng bỠđị Như em nói, anh chỉ có cái vá» cứng bên ngoà i, còn bên trong chỉ như má»™t cá»ng lau
Linh San ngẩng lên sá» lấy cằm cá»§a Phị Mắt chà ng ướt. Linh San há»i:
-Anh sợ gì?
-Anh sợ là ....anh như chiếc túi há»ng, chiết túi đó không còn đủ tư cách để chứa má»™t hạt trân châu như em.
Linh San tựa đầu và o vai Phị
-Em sẽ vá là nh chiếc túi ấy
Linh San nói, và nà ng thấy hình như Bằng Phi đang rùng mình.(Hết Chương 3 ... Xin xem tiếp Chương 4)
|

17-09-2008, 09:16 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 4
-Linh San, em đừng có điên
Linh Trân ngồi xuống mép giưá»ng, nhìn Linh San vá»›i đôi mắt ngạc nhiên
-Nếu chỉ để đuà chơi cho vui thì em muốn là m gì thì là m, nhưng nếu đây là tình yêu thì chị cương quyết phản đốị
Linh San ngồi im trên ghế
-Chị Linh Trân, giữa hai chị em chúng ta không có gì phải giấu diếm, em kể hết má»i sá»± cho chị chẳng qua để chị phụ em suy nghÄ©, chúng ta Ä‘á»u còn trẻ, đương nhiên tư tưởng không bảo thá»§ cứng ngắc như ngưá»i lá»›n.
Linh Trân cắt ngang:
-Vấn đỠkhông phải là bảo thá»§. Ngay chÃnh cha mẹ chúng ta, tuy lá»›n tuổi nhưng tư tưởng cÅ©ng rất thoáng.. Xưa tá»›i giá» ngưá»i có bao giá» can thiệp và o chuyện yêu đương cá»§a chúng ta đâu, chúng ta muốn là m sao cÅ©ng được, mẹ chỉ nhắc nhở mong là các con sẽ phân biệt giữa tốt và xấu để khá»i hối háºn sau naỳ.
Linh San nhìn chi:
-Ãó là vì mẹ đã trải qua những kinh nghiệm gò bó ngà y xưạ Chuyện giữa em vá»›i Bằng Phi cÅ©ng là má»™t chuyện đứng đắn
Linh Trân buột miệng
-Theo chị nghÄ© Bằng Phi cÅ©ng không phải là ngưá»i đứng đắn
Linh San chau mà y:
-Sao chị nói váºá»·
-Có thể chị cũng không được kkhách quan nhưng Linh San, em hãy nghĩ kỹ xem, em biết vỠông ta bao nhiêu chứ?
-Nhiá»u lắm
-Nhiá»u ư? Em chỉ biết cái bá» ngoà i không,phải không? Naò ông ta có há»c cao, có Ä‘iạ vị cuá»™c sống khá giả ... ...Nhưng còn những cái khác? Và dụ như tÃnh tình, cha em ông ta là ai, vợ ông ta chết trong trưá»ng hợp nà o , em có biết không?
-Vâng em không biết
-Tại sao em lại không biết những chuyện đó
-Vì má»—i lần nói đến chuyện đó, em không đà nh lòng, em nghÄ© là đến bây giá» Bằng Phi vẫn chưa quên được niá»m Ä‘au cÅ©
Linh Trân vẻ xúc động
-Há». Thế cÅ©ng nóị Äá» cáºp đến chuyện vợ cÅ© em không nhẫn tâm, thế không đỠcáºp đến thì em lại cảm thấy yên tâm đưỢc ư? Äừng có ngu, trên Ä‘á»i nay, đà n bà không có giản dị như váºy
Linh San rùng mình. Linh Trân lại tiếp:
-Mẹ chúng ta thưá»ng nói, con ngưá»i thưá»ng có táºt xấu là bất cứ má»™t váºt gì khi mất Ä‘i hay không đạt được Ä‘á»u trở nên vô giá. San nà y, em phải suy nghÄ© kỹ, chị khôgn phản đối chuyện em là m quen vá»›i anh ta, nhưng em cÅ©ng đừng dá»… dà ng quá, vì trá»±c giác chị thấy Bằng Phi là ngưá»i nguy hiểm
Linh San cố biện minh cho Bằng Phi:
-Em không nghÄ© là Bằng Phi là thuá»™c loại sở khanh. Tháºt ra thì anh ấy tìm má»i cách để trốn lánh em
-Lùi một bước để tiến hai bước đó là thủ đoạn của những tay cao thủ
-Taị sao chị nghÄ© váºá»· Chị hay nghÄ© xấu cho ngưá»i khác!
-Chị nghĩ xấu ư?
-Vâng
-Nếu ông ta vẫn còn yêu vợ mình thì chị chắc là ông ấy sẽ không tìm má»i cách để quyến rÅ© em
-Anh ấy không hỠquyến rũ em
-Không lẽ em quyến rũ anh ấỷ
-Chị Trân!
Linh Trân gác tay là m gối, nhìn lên trần nhà :
-Thôi được rôì, chị sẽ không nói nữạ Có Ä‘iêù chị thấy trong câu chuyện cá»§a Bằng Phi có cái gì vô lý. Äó là , và dụ như lúc ở nước ngoà i vá», nghÄ©a là má»›i đây thôi, phát hiện ra vợ mình đã chết ....Nếu có chết thì mồ cÅ©ng chưa xanh cá» .....Nếu tháºt sá»± yêu vợ, thì tại sao má»›i đây lại có thể yêu ngay ngưá»i khác được?
Linh San nói:
-Em hiểụ Chị muốn nói Bằng Phi không yêu vợ?
-CÅ©ng có thể, San ạ, chị không phản đối chuyện đà n ông mất vợ tục huyá»n, nhưng phải cháºm má»™t chút, cháºm má»™t chút má»›i ngưá»i yêu được ngưá»i khác.
-Chị cho là Bằng Phi giả dốỉ
-Chị không phê bình Phi, chị không muốn tình cảm chị em ta bị sứt mẻ. Chị chỉ muốn khuyên em, là m gì đầu óc phải tỉnh táo má»™t chút, mắt mở to má»™t chút, em là ngưá»i trong cuá»™c có thể bị mê hoặc, còn chị là kẻ đứng bên ngoà i, chị khách quan hÆ¡n em. Theo chị thấy Bằng Phi khôgn đơn giản, nếu chỉ để quen biết cho vui thì khôgn nói gì, chỉ sợ yêu tháºt thôị Em khác chị, chị đã từng yêu, chị có kinh nghiệm hÆ¡n em
Linh San nhìn chị yên lặng. Lá»i cá»§a Linh Trân không phải là không phải là không có lý, mặc dù nó rất nhức nhối, nhưng nó là lá»i cá»§a má»™t bà chị yêu em. Linh Trân nhìn em rôì thăm dò tiếp:
-San, chị há»i tháºt nhé, tình cảm giữa em vá»›i Bằng Phi đến mức độ nà o rồỉ
Linh San lắc đầu
-Chưa có gì cả
-Váºy thì tốt, vá»›i đà n ông chúng ta nên có má»™t khoảng cách an toà n.
-Nói như chị đà n ông chúng ta nên có một khoảng cách an toà n
-Nói như chị đà n ông Ä‘á»u nguy hiểm?
Linh Trân vỗ nhẹ vai Linh San:
-Hầu như váºá»µ Theo chị thấy, Nhiếp Sanh khù khá» váºy mà tháºt thà , quen hắn đã ba năm rồi sao em chẳng có tình cảm gì vá»›i Sanh cả váºá»·
-Vì hắn là váºt cách Ä‘iện
Linh Trân cưá»i:
-Váºt cách Ä‘iện dù sao cÅ©ng đỡ hÆ¡n là dẫn Ä‘iện để bị Ä‘iện giáºt
-Nhưng em thà là để Ä‘iện giáºt còn hÆ¡n phải sống má»™t cuá»™c sống phẳng lặng như tá».
Linh Trân nói:
-Ãừng có ảo tưởng như thế!! Linh San, Noel sắp đến nÆ¡i rôì, em không thể là m khác vá»›i kế hoạch đã định, anh Cao cÅ©ng đã đặt, anh Cao đã đặt bà n ở nhà hà ng Trung Ương, em vá»›i Nhiếp Sanh còn chị vá»›i anh Cao, chúng ta lại có má»™t đêm vui vẻ như những năm trước.
-Tại sao chị cá»™t chặt em vá»›i Nhiếp Sanh váºá»· Em nhá»› có lần chị phê bình là Sanh giống như bức tượng gá»— kia mà .
Linh Trân vá»™i noÃ:
-Nhưng gần đây chị thấy câụ ta tiến bá»™. Mấy hôm trước cáºu ta lại mua má»™t dÄ©a hát cho Linh VÅ©
-Em thấy lúc nà y chị có vẻ ca Nhiếp Sanh lắm đấỷ Từ bao giá» váºá»·
-Mới bắt đầu hôm nay
Linh San trừng trừng nhìn Linh Trân, rồi thở dà i:
-Chị Trân, Bằng Phi đáng sợ như váºy saá»
-Chị cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u chị thấy không ổn cả hắn lẫn cả con gái nghịch ngợm cá»§a hắn. Linh San, em nghe chị nói nè, chị không ép em Ä‘oạn giao vá»›i hắn mà chị chỉ muốn em giữ má»™t khoảng cách vá»›i hắn
Linh San cắn nhẹ môị
-ÃÆ°á»£c rồi em sẽ nghe lá»i chị
-Nghĩa là kế hoạch Noel vẫn như cũ
-Vâng
-Váºy má»›i là em gái cá»§a chị chứ
Linh San nhìn Linh Trân
-Chị đừng đem chuyện nà y nói lại với bố mẹ nha
ÄÄ© nhiên đây là bà máºt giữa chị em mình, cho ba má biết là m chị Và chị nghÄ© rằng chuyện tình cá»§a em chỉ ba tháng là đi và o "quá khứ"
Linh San bước tới nằm kế chị;
-Em cÅ©ng mong được như váºy
Tháºt ra lá»i nói cá»§a Linh Trân cÅ©ng phần nà o là m rung chuyển Linh San. Ngay từ nhá» giữa hai chị em đã có má»™t thứ tình cảm khắn khÃt, đối vá»›i chị Linh San không chỉ yêu mà còn kÃnh. San rất nghe lá»i chị vì váºy lá»i cá»§a Linh Trân phê bình Bằng Phi đã khiến Linh San Ä‘au khổ, bối rối, mâu thuẫn và hoà i nghị Bằng Phi thá»i gian gần đây, Phi dã bá» hết má»i thói quen, chà ng không Ä‘i quán rượu, không dá»± tiệc tùng mà tan sở là vá» nhà ngaỵ Phi đã nói vá»›i Linh San:
-Anh biết em không thÃch có ngưá»i yêu say sưa, anh đã bá» rượu, anh là m lại cuá»™c Ä‘á»á»‹
Lá»i cá»§a ngưá»i tình lúc naò cÅ©ng máºt ngá»t, cÅ©ng êm Ä‘á»m. Nghe Phi nói, rồi nghÄ© tá»›i lá»i cá»§a Linh Trân. Linh San thấy má»™t trạng thái mâu thuẫn đầy Ä‘au khổ. Anh ấy nguy hiểm ư?
Chiá»u hôm ấy vì là ngà y thứ bảy nên Linh San nghỉ dạỵ Bằng Phi thì vì là m thêm ca nên chưa vá», chà ng chỉ Ä‘iện thoại vá» vá»›i Linh San:
-Em ở yên trong nhà đợi anh, saú giỠanh sẽ vỠđến rôì chúng ta đi ăn cơm.
-Hôm nay là ngà y cuối tuần, là m sao anh biết em không có hẹn mà phải đi dùng cơm với anh?
Bằng Phi yên lặng một chút rôì nói:
-Anh không cần biết chuyện đó, chỉ báo cho em biết là 6 giá» anh vá», còn đợi hay không là tùy em
-Nếu em không chá» thì saá»
-Anh sẽ không ăn cơm
Phi nói và gác ống Ä‘iện thoạị Linh San ngẩn ngÆ¡, nà ng không biết phải xá» trà ra saá» Bé Sở Sở từ khi Ä‘i há»c đã trở nên rất ngoan, nhất là khi đứng trước mặt San
Äì Æ¡i, bút chì cá»§a con gãy rôì
-Thế còn dao chuốt đâủ
-Mất rồi
-Lúc nà o con cÅ©ng là m mất. Váºy thì con Ä‘i kiếm chị Hương Ä‘i, mượn chị ấy chuốt cho
-Chị Hương đã đi mua bánh mì.
-Thế ư?
Linh San đứng dáºy định Ä‘i kiếm dao chuốt.
Äao chuốt ở trong phòng cá»§a cha đó.
Linh San bước và o thư phòng cá»§a Bằng Phị Äây là căn phòng Linh San chưa đặt chân đến, gian phòng không rá»™ng cạnh cá»a sổ có chiếc bà n tá» San hiếu kỳ ngắm nghÃạ Sách rất nhiêù. Trên bà n quản bút, thước, máy đóng sách. Phần lá»›n là loại sách công nghiệp, cÅ©ng có tiểu thuyết. Linh San bước tá»›i tìm dao chuốt ở há»™p đựng viết. Trong lúc tìm câu nói cá»§a Linh Trân hiện ra trong đâù Linh San: "Mi biết vỠông ấy bao nhiêủ" San quay lại bà n, rụt rè keó ngăn tá»§ tò mò. Bên trong, đồ đạc lá»™n xá»™n: danh thiếp, há»™p compạ. Kéo ngăn kế cạnh: đồ án thiết kế. Ngăn kế tương tá»±.Tất cả là tà i liệu chuyên môn cá»§a Phị
Linh San quay ngưá»i định bá» ra ngoà i, nhưng không hiểu sao, nà ng quay lại kéo ngăn cuối cùng. Không phải là taì liệu chuyên môn nữa, mà là thư từ và nháºt ký. Linh San ngẩn ra, đúng là những thứ nà ng Ä‘ang cần. Do dá»± má»™t chút, Linh San bắt đầu láºt. Những cánh thư nhà . Äây là những bức thư cá»§a ba mẹ Phi gởi cho Phi, trên thÆ¡ đỠnÆ¡i xuất xứ, Cao Hùng. Tò mò, Linh San bóc má»™t lá ra xem.
"Bằng Phi con,
Äã nháºn được thư và o ngà y 18. Biết được công việc cá»§a con thuáºn lợi, cha rất mừng. Cháu Sở tÃnh ngang ngược, con đừng cho là nó mất mẹ rôì không ai dạy bảo"
Không có gì lạ, giá»ng thư cho thấy cha Phi rất hiá»n, rất thương con. San bá» thư và o bì thư cÅ©. Linh San láºt chồng sách chợt thấy má»™t quyển sổ nhá», buá»™c chỉ hồng, trên có mấy hà ng "Tạp ký vá» Äồng yêu"
Äồng yêủ Tên vợ anh ấy chăng? Tạp ký hay nháºt ký?
Tại sao lại nét chữ cá»§a Phị Linh San láºt ra, mấy dòng đầu:
"Chia tay trong muà cúc và ng nở. Bấy giá» ai đã thá» nguyá»n? Hẹn sẽ gặp lại ngà y maỉ
Ná»—i nhá»› mang theo ra nước ngoà i, lòng báºn rá»™n, nhá»› em định viết thư. Nhưng giấy trắng vưà bà y ra, là mắt lại tuôn traò ướt giấy"
Nét chữ cá»§a Phị Có lẽ lúc viết những hà ng chữ nay, tim Phi Ä‘ang rướm máụ Phi đã viết khi naò? Khi vợ đã mất ư? San chợt thấy lòng Ä‘au nhóị Rôi nhá»› tá»›i lá»i chị Linh Trân
-Trên Ä‘á»i nà y không có má»™t ngưá»i đà n bà nà o lại ganh tị vá»›i ngưá»i đã chết?
Linh San thở dà i, láºt qua trang khác. Phải nói đây là bút ký đúng hÆ¡n. Có chá»— là nháºt ký, có chá»— tạp ký:
"Má»›i quen Khâm Ãồng, cái nhá»› đâù tiên là đối mắt. Chưa thấy mắt ai đẹp như mắt nà ng. Má»—i lần trông nà ng cưá»i là ta bị rung động. Ngưá»i xưa và cặp mắt như hồ thụ "Nhất tiếu khuyn nhân thà nh, tái tiếu khuynh nhân quốc". (Nụ cưá»i đầu là m sụp thà nh lÅ©y, nụ Cưá»i nhì là m đổ cả nước) không cưá»ng Ä‘iệu tà nà ỠMình cứ mãi quên tuổi cá»§a nà ng, có má»™t lần nói:
-Khâm Ãồng, đợi em lá»›n lâu qúa, mệt quá!
Äồng thản nhiên:
-Váºy thì đừng đợi nữa, em sẽ là cá»§a anh ngay!
Lúc bấy giỠnà ng mới 15 tuổi
Khâm Äồng rất yêu âm nhạc, thÃch ôm đà n guitar vừa đà n vưà hát. Giong hát kim lẫn thổ, rất lôi cuốn. Có má»™t hôm nà ng bảo:
-Sẽ hát cho anh nghe một bản nhé!
Mình thÃch quá, tưởng bở lắng nghe:
"Em yêu má»™t ngưá»i Ä‘iên
Ngưá»i cao lá»›n nhưng đại Ä‘iên Ä‘iên
Không biết nói gì chỉ biết nhìn như điên?"
Khâm Äồng như váºy đó. ThÃch đùa, thÃch bỡn cợt, thông minh. Bây giá» nà ng đã Ä‘i rồị Tôi không bao giá» tìm được ngưá»i hát cho tôi nghe bản nhạt tương tá»± nữạ Cuá»™c Ä‘á»i quả vô tình, chỉ là những ngà y sinh ly tá» biệt..
Linh San khép vở lại, tim Ä‘áºp mạnh. Nước mắt rưng rưng. Chà ng chỉ yêu say đắm Khâm Äồng thôị Còn ta chỉ là má»™t sá»± phiêu lưu tình cảm. Lá»i tá» tình chỉ là những xúc động nhất thá»i, đầu môi chót lưỡị Linh San khép vo8? lại nhét vaò ngăn tá»§, đứng dáºy định bá» Ä‘i nhưng nghÄ© sao lại ngồi xuống, mở tá»§ lấy vở ra xem tiếp.
"Khâm Äồng thÃch mặc loại vải lụa má»m, nhất là mà u trắng mùa hè. Ãồng rất thÃch áo may rá»™ng vá»›i má»™t thắt lưng lụa, vá»›i dáng dấp thon gầy, trông tháºt mát. Má»—i lần nắm tay má»m cá»§a nà ng, minh lại nhá»› đến thÆ¡ ngưá»i xưạ "mai cốt cách, tuyết tinh thần..mồi ngưá»i má»™t vẻ Mưá»i phân vẹn mưá»i"
Má»—i năm và o muà đông, Khâm Äồng cÅ©ng không mặc áo lông ấm, nà ng như không sợ lạnh. Nà ng bảo mặc thế nặng qúạ chỉ cần má»™t chiếc aó len, váy tÆ¡ nhân tạo là xong. Äi ngoà i đưá»ng, giữa gió lạnh, Äồng thÃch hà hÆ¡i, để hÆ¡i thở biến thà nh khói, Äồng nói:
-Anh Phi, anh yêu em, sao không giữ hơi của em lạỉ
Mình cÅ©ng khùng khùng chụp lấy hÆ¡i thở đó. Khâm Äồng thÃch thú ngã và o lòng mình, hai tay nà ng xoa xoa lên lưng mình.
-Anh tháºt là điên, và em yêu cái Ä‘iên Ä‘iên cá»§a anh vô cùng.
Thế bây gjá»? Tối nay anh rất muốn được Ä‘iên đê? ÄÆ°á»£c Khâm Äồng trở vá». Cuá»™c Ä‘á»i nà y, không còn ngưá»i đà n thứ hai nà o là m cho mình rung động như Khâm Äồng. Không còn vì Thượng Äế chỉ tạo ra được má»™t Khâm Äồng duy nhất, duy nhất thôị
Linh San không đủ can đảm Ä‘á»c tiếp, nà ng bá» vở và o há»™c tá»§ và đóng mạnh lạị San bước nhanh ra phòng khách vá»›i mắt đẫm lê. Bé Sở Sở không hiểu há»i:
Äì Æ¡i, tìm được dao chuốt cho con chưả
-Ãợi cô Hương vá» chuốt cho con
Linh San nói và xông ra khá»i nhà há» Vỹ. Bây giá» Linh San má»›i hiểu thế nà o là "ghen" thế nà o là "Ä‘au khổ" thế nà o là "trái tim tan nát"
VỠđến nhà , láºp tức Linh San quay số Ä‘iện thoại cho Nhiếp Sanh.
-Ãến ngay nhé, chúng ta cùng Ä‘i ăn cÆ¡m
CHÆ¯Æ NG 8
Tháºt ra thì Nhiếp Sanh không phải là khá» khạo, châm chạp, chỉ tại Linh San không thÃch nên nghÄ© váºy chứ Nhiếp Sanh bản tÃnh rất tế nhị. Dáng dấp cao lá»›n sáng sủạ Linh San cÅ©ng biết là má»—i lần Nhiếp Sanh đến trưá»ng Mầu Giáo đón Linh San mấy cô bạn đồng nghiệp chưa chồng cÅ©ng từng ao ước, trầm trồ sá»± tốt phước cá»§a Linh San. Vá»›i Linh San, thì ưu Ä‘iểm nhất cá»§a Nhiếp Sanh là tÃnh nhẫn nại, Ãt nóị
Hôm ấy, há» cùng Ä‘i ăn cÆ¡m tốị Món thÃch nhất cá»§a Linh San là đáºu hÅ© dồn thịt vá»›i món kem mè Ä‘en. Nhiếp Sanh gá»i đúng đúng những thứ đó. Nhìn nét mặt khôg vui cá»§a Linh San, Nhiếp Sanh há»i:
-Em còn cần chi tôi gá»á»‰
Linh San nhắc đầu nói:
-Thôi đủ rôì
Linh San thấy tháºt buồn cưá»á»‹ Tại sao lại giáºn Phi rồi là m Sanh mất vuị Linh San cưá»i, nụ cưá»i cá»§a Linh San là m Nhiếp Sanh thấy vui lên:
-Tôi cảm thấy, hình như Ä‘á»i tôi không thể thiếu em. Mẹ nói sống trên Ä‘á»i, ngưá»i nà y mắc nợ ngưá»i kia nếu ta không nợ ngưá»i khác, thì ngưá»i khác sẽ nợ tạ
Linh San ngẩn rạ Nếu váºy thì Nhiếp Sanh đã nợ ta và ta thì ta nợ Bằng Phị Còn Bằng Phỉ Phi hẳn nợ Khâm Äồng. Khâm Äồng, Linh San thấy tim Ä‘au nhóị Còn Khâm Äồng? Khâm Äồng nợ aỉ Nợ thần chết ư? Nếu chưa chết? cục diện nà y thay đổi thế naò?
Sau bữa cÆ¡m, còn sá»›m Linh San chẳng muốn vá» chung cư vá»›i má»™t tâm trạng rối rắm như váºy, nà ng không muốn gặp lại Bằng Phi, nên đỠnghị vá»›i Nhiếp Sanh Ä‘i phòng trà nghe nhạc. Há» chá»n quá cà phê "Muà thu" đây là má»™t qúan má»›i mở, bà n sắp má»™t cách rất nghệ thuáºt, rất thÃch hợp cho lứa đôi, nên qúan rất đông khách. Nhạc rất hay, nhưng San không là m sao thưởng thức nổi, vì trong đâù nà ng Ä‘ang có hình ảnh cá»§a Bằng Phi ngồi má»™t mình trong phòng khách vá»›i Ä‘iếu thuốc. Má»™t ca sÄ© nổi tiếng bước ra, vá»›i má»™t bản nhạc buồn:
"Nhìn nhau khôgn muốn, xa nhau không đà nh, chỉ có nướ cmắt
Gặp nhau chẳng dá»…, xa nhau lại buồn, cuá»™c Ä‘á»i lại Ä‘uổi bắt nhau thôỉ
Lắng nghe lá»i hát, Linh San chợt thấy xúc động, cô ca sÄ© trẻ chỉ khoảng trên hai mươi, có thân hình tuyệt mỹ.
" Xuân đến chẳng có tin, xuân Ä‘i hoà i mong đợi, gởi lá»i ngưá»i tình, nhá»› chăng lá»i hẹn cá»§"
Cà ng nghe Linh San cà ng thấy bối rốị Tại sao ta lại ghen với đoá hoa đã tà n. Linh San quan sang nhìn Nhiếp Sanh
-Mấy giỠrồi anh?
Nhiếp Sanh nhìn đồng hồ
-Gần 12 giỠkhuya
Linh San đứng bât. dáºy
-Khuya qúa em phải vá»
Nhiếp Sanh đứng dáºy tÃnh tiá»n xong, cùng Linh San ra khá»i phòng trà , há» yên lặng Ä‘i bên nhau mãi đến lúc vỠđến chung cư Linh San má»›i nói:
-Thôi chà o anh nhé
Và nà ng vá»™i vã bước và o cầu thang máy nhấn nút lầu tư. Linh San chợt thâý mình có lá»—i rất nhiá»u vá»›i Nhiếp Sanh. Nhưng sá»± hối háºn chỉ thóang qua, rồi lòng Linh San lại nóng như lá»a đốt, tiếng nhạc cô ca sÄ© ban nãy vang lá»i trách móc. Thang ngừng lại, Linh San vá»™i vã bước ra, nà ng nhìn cá»a sổ 4A rồi cá»a sổ 4D, cả hai Ä‘á»u khép kÃn. Linh San phân vân, nà ng không biết chá»n cánh cá»a naò, nhưng cuối cùng tình cảm đã chiến thắng.
Äứng trước cá»a 4ẠLinh San chừng chá» má»™t chút rồi má»›i bấm chuông. Cá»a mở Bằng Phi đối diện vá»›i Linh San. Äôi mắt buồn lặng lẽ
Linh San nói một cách yếu ớt:
-Anh? anh không má»i em và o nhà ?
Bằng Phi không nói chỉ đứng nép qua má»™t bên. Linh San bước và o nghe thấy tiếng Bằng Phi khép cá»a lại, nà ng quay sang. Phi không Ä‘i vá» phÃa nà ng mà đi vá» phiá tá»§ rượu, chai rượu đã cạn, chứng tỠđây không phải là ly rượu thứ nhất.
-Anh lại uống rượủ
Phi không trả lá»i bưng ly rượu Ä‘i vá» phÃa sa lông ngồi và o ghế má»›i há»i:
-Chơi có vui không?
Linh San ngồi ghế đối diện
-Em không định thất hẹn, chỉ vì gặp một điêù ngoà i ý muốn.
Bằng Phi đặt mạnh ly rượu xuống bà n, nước rượu văng tung toé.
-Em khá»i giải thÃch vá»›i anh, cái vị trà cá»§a anh, hiểu rất rõ, lúc nà o em buồn thì em dùng anh để lấp khá»ang trống, bao giá» em vui thì lại ném anh và o tá»§ lạnh, anh chỉ là má»™t trong số ngưá»i bạn trai cá»§a em, anh biết em rất coi thưá»ng anh, em chỉ coi anh như má»™t thứ thú tiêu khiển
Linh San mở to mắt mắt kinh ngạc nhìn Phị Má»™t sá»± hiểu lầm Ä‘au đớn nà ng nghẹn lá»i:
-Anh đừng vá»™i nói váºy hãy nghe em nói, không giống như Ä‘iá»u anh tưởng đâu, em không bao giá» Ä‘em anh ra là m trò Ä‘uà ?
Bằng Phi nốc cạn ly rượu rồi tiếp:
-Thôi đừng giải thÃch anh không muốn nghe đâụ Em có biết không, hôm nay hãng tăng ca năm saú trăm công nhân Ä‘ang vất vả vá»›i công việc, có má»™t chiếc nồi hÆ¡i bị hư, đúng ra anh phải đưa kỹ sư đến đây sữa chữa, nhưng vì nhá»› em, nhá»› cái hẹn lúc 6 giá» suýt tà anh đã bị Ä‘iện giáºt chết, lúc năm giá» lò chưa sữa chữa xong, phòng nghiệp vụ lại cho biết nếu không hoà n tất việc trong ngà y hôm nay thì sẽ bị thiệt hại má»™t triệu đô la, nhưng anh nói vá»›i há» anh có việc cần gấp má»™t công việc quan trá»ng hÆ¡n cả trong Ä‘á»i mình, anh phải vá». Thế là anh lái xe chạy như bay vỠđây, bé Sở Sở nói cho anh biết khoảng gần 6 giá» em đã bá» vá», anh bảo cô Hương qua nhà em thì nghe Thúy Liên nói em đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn em và anh đợi mãi đến ná»a đêm như thế nà y, hẳn em Ä‘i chÆ¡i vui lắm? Hoặc là chưa đủ vui nên em phải đến đây tìm anh khuây khá»áº¡
Linh San yên lặng nhìn Bằng Phi, nà ng ngỡ ngà ng như bị tát má»™t gáo nước lạnh và không biết phải nói hay Ä‘Ãnh chánh thế naò. Bằng Phi đứng lên bước tÆ¡i tá»§ rượu rót thêm rượụ Linh San vá»™i vã chạy theo giá»±t cái ly:
-Anh không có quyá»n uống thêm, anh đã uống nhiá»u lắm rôì,
-Chuyện đó có dÃnh dáng tá»›i em đâủ
Linh San nói mà mắt nhoà lệ:
-Sao lại không? Anh uống rượu chỉ tá»± dằn vặt mình, chỉ để là m nư vá»›i em, anh tưởng lúc nà o anh cÅ©ng hay cÅ©ng giá»á»‹ Tại sao anh không há»i nguyên nhân tại sao em không đợi anh mà bá» Ä‘i như váºá»·
Bằng Phi nhướng mà y noÃ:
-Tôi cần gì phải há»á»‰ Tôi bị ngưá»i ta bá» rÆ¡i thế nà y chưa đủ saá» Còn phải há»i cho quê mặt? Tránh ra cho tôi rót rượu và á»
Linh San vẫn cố chấp giữ lấy miệng ly:
-Không, anh phải nghe tôi giải thÃch. Anh phải nghẹ
Bằng Phi đỠmặt hét:
-Tôi không muốn nghẹ Trước kia tôi đã từng đợi má»™t ngưá»i con gái
Linh San tiếp lá»i khôgn để cho Bằng Phi nói tiếp:
-Lúc cô ta vưà má»›i 15 tuổi, đợi đến lúc cô ấy lá»›n. Anh đã đợi bao nhiêu năm thì được, váºy mà buổi tối nay chỉ đợi có mấy tiếng đồng hồ mà anh nổi nóng.
Mắt Bằng Phi trừng lớn:
-Em nói cái gì? Em nói thế là saá» Em vẫn muốn tôi đợi, em muốn hà nh hạ tôi, em muốn là m ngưá»i yêu cÅ© cá»§a tôi ư?
Linh San cũng lớn tiếng::
-ÃÆ°Æ¡ng nhiên là em không thể so sánh vá»›i cô ấỵ Tại sao tôi phải Ä‘i so sánh như váºá»· tôi là m sao bằng, tôi không biết đà n guitar, tôi không biết hát, không đẹp như ngá»c như tranh?
Mặt Bằng Phi đổi sắc:
-Em? Tại sao em biết những Ä‘iá»u đó? Tại saá»
Linh San nói luôn:
-Thì trong quyển "Tạp ký đồng yêu"". Nếu trên Ä‘á»i nay chỉ có má»™t Khâm Äồng, chỉ có má»™t ngưá»i con gái duy nhất thì tại sao anh lại còn có thể yêu thêm được má»™t Linh San, anh phải thá»§y chung, phải chôn chặt tình cảm cá»§a anh vá»›i nà ng má»›i phải chứ
-Im ngay!!
-Anh sợ à !! anh sợ nghe tôi nói ư? Tôi biết anh yêu nà ng thắm thiết, má»™t nữ thiên thần áo trắng, da thịt mát rượi không biết sợ muà đông, anh chỉ yêu duy nhất có Khâm Äồng, má»™t ngưá»i đà n bà duy nhất trong Ä‘á»i!!
Linh San cà ng nói cà n giáºn dữ, nà ng cà ng bóp chặt lấy cốc rượụ "Cốp!". Ly rượu chợt bể ra những mảnh pha lê rÆ¡i xuống đất, bà n tay cá»§a Linh San đẫm maú. Linh San lặng ngưá»i Ä‘i không nói được gì, nà ng như chết đứng. Bằng Phi nhoà i tá»›i chụp lấy tay cá»§a Linh San gỡ lấy những mảnh thá»§y tinh bám trên thịt, mặt chà ng tái hẳn. Bằng Phi chạy thẳng và o phòng vệ sinh lấy chiếc khăn trắng bó tay Linh San lại và nói:
-Ãừng cỠđộng gì cả. Anh sẽ đưa em và o bệnh viện ngaỵ
Linh San lặng lẽ Ä‘i và o phòng rá»a tay và nói:
-Ãừng là m lá»›n chuyện như váºy
Bằng Phi mở tá»§ thuốc ra lấy thuốc đỠvà băng vải cho Linh San. Linh San mở nước rá»a sạch máu trên tay, có mấy vết thương ngang dá»c. Bằng Phi nhìn vá»›i đôi mắt Ä‘au khổ, đột nhiên Linh San thấy buồn, nà ng khóc, và ngã và o lòng Bằng Phị
-Tại em hết. Äúng ra em không nên so sánh vá»›i chị ấy, em chỉ cần biết anh yêu em, chỉ mong có được má»™t phần mưá»i tình yêu anh dà nh cho chị ấỵ
Phi nâng cằm cá»§a Linh San lên, hôn lên những giá»t nước mắt.
-Em không hiểu gì cả Linh San à , em không nên so sánh vá»›i cô ấy, anh đã nói vá»›i em rôì. Anh sẽ cố là m lại cuá»™c Ä‘á»i vì em. Äó là lá»i nói tháºt, em hãy tin anh.
Linh San đưa tay cháºn môi Phi:
-Thôi đừng nói nữa em ấu trĩ trẻ con.
Phi nắm lấy bà n tay bị thương cá»§a Linh San, maú vẫn còn rịn ra, chà ng cẩn tháºn lau sạch vết máu, xức thuốc, rồi băng lạị Phi cầm cánh tay kia, ká» sát và o mặt và nói:
-Trước khi anh đến vá»›i anh, Linh San Æ¡i! Anh chỉ là má»™t xác chết biết Ä‘i, cuá»™c Ä‘á»i trống vắng, sống như má»™t cái máỵ Không tình yêu, không má»™t niá»m vui, ngay lúc viết tạp ký cho Khâm Äồng, anh đã nghÄ© là sẽ không bao giá» anh có tình yêu nữạ Nhưng em đã đến, em đã mang lại cuá»™c sống tình yêu niá»m hy vá»ng cho anh. Anh đã gượng dáºy, anh đã bắt đầu mÆ¡ ước. Em có biết là từ khi em xuất hiện là m anh má»—i ngà y tan sở là lên xe phóng như bay, cố vá» nhà cà ng sá»›m cà ng tốt, chỉ vá»›i mục Ä‘Ãch là thấy được em. Em hiểu không?
Linh San nắm lấy tay Phi
-Em là m gì đâý! Coi chừng bị động vết thương
Phi nói, nhưng Linh San lắc đầu
-Ãau cÅ©ng không sao, em chỉ muốn biết những Ä‘iá»u anh nói là tháºt hay giả, em tỉnh hay mÆ¡
Mắt Phi đỠngầụ
-Linh San sao em ngu như váºá»·
Phi bế xốc Linh San lên đặt và o sao lông ở phòng khách, chà ng quì xuống bên cạnh hôn lên môi San.
-Linh San, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t qúa khứ, nhưng mong rằng em đừng nghÄ© đến nó nữa, em hãy nằm yên đợi anh
Phi đứng dáºy và đi và o thư phòng. Linh San chưa hiểu Phi định là m gì, thì đã thấy Phi trở ra vá»›i quyển "Tạp Ký Äồng yêu". Phi đến trước mặt San và lấy quẹt máy rạ Linh San hoảng hốt giáºt lấy quyển vở
-Ãừng anh, đừng anh? anh có đốt nó cÅ©ng không đốt được quá khứ
Phi nhìn thẳng Linh San
-Em đã Ä‘á»c hết rôì à ?
-Chưa em chỉ Ä‘á»c hết có hai trang
-Như váºy anh đốt nó tốt hÆ¡n
-Ãừng, đốt hay không quá khứ vẫn còn đó, chẳng giải quyết được gì, chẳng xoá được hình bóng Khâm Äồng anh hãy nghe em.
Phi ngẩn rạ Lá»i cá»§a Linh San rất có lý.(Hết Chương 4 ... Xin xem tiếp Chương 5)
|

17-09-2008, 09:19 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 5
Thoắt cái mà đêm Noel đã đến.
Tối hôm ấy trong phòng riêng, Linh Trân và Linh San đang trang điểm. Linh San vưà đeo bông tai vưà nói với chị:
-Chị Trân em phải vỠtrước 12 giỠkhuya đấy nhé!
Linh Trân nói:
-Nhà hà ng Trung Ương chỉ mở cá»a đến 12 giá». Nhưng nếu em muốn trước 12 giá» em vá», thì chị không tin là em vá» nhà mà chắc chắn đến nhà 4A
-Chị có biết đêm nay em đi với chị một cách miễn cưỡng không?
Linh Trân chăm chú nhìn em:
-Em không nói chị cÅ©ng biết. Chị biết ngay bây gjá» em Ä‘ang hối háºn vì hôm trước lỡ nháºn lơì vui Noel vá»›i chị, có Ä‘i chắc chắn em cÅ©ng không vui, vì trái tim cá»§a em Ä‘ang ở nhà 4
Linh San th daì noÃ:
-Nhưng mà chị nghÄ© xem giữa lúc chúng ta Ä‘ang vui chÆ¡i thì có ngưá»i cô độc trong phòng? là m gì thì là m em cÅ©ng phải vá» trước 12 giá».
Linh Trân nói:
-Em muốn vỠmấy giỠtuỳ ý em. Nhưng Linh San à , em phải suy nghĩ cho kỹ, phải phân biệt rõ rà ng tình yêu với thương hại là hai việc hoà n toà n khác nhau
-Thôi chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa
Linh San bá»±c dá»c. Linh Trân bước ra tá»›i cá»a quay lại nóị
-Chị cÅ©ng không có thá»i giá», chị phải ra phòng khách nói chuyện vá»›i anh Cao và Nhiếp Sanh, nhưng em cÅ©ng nhá»› rằng em đã là m sai Ä‘iá»u em hứa, em đã hứa vá»›i chị là giữ khoảng cách vá»›i Phi nhưng em lại ngưá»i chá»§ động tiến tớị
Linh San nói:
-Em không hỠhứa chuyện đó nhé. Lúc nói chuyện với chi, chị có biết là em đã. Thôi hôm nà o rảnh em sẽ nói rõ hơn, chỉ biết đến bây giỠchị quan tâm em đã quá muôn.
Linh Trân quay lại, nắm lấy bà n tay đau còn băng vải của Linh San.
-Linh San, em đừng có điên, em mới 22 tuổi cơ mà ?
-Anh ấy cũng chỉ mới 29 tuổi
-Vấn đỠkhông phải là tuổi tác của ông ấy, mà là của em. 22 tuổi là m kế mẫu, không phải là qúa trẻ ư?
-Miá»…n là bé Sở Sở chấp nháºn?
Linh San chưa dứt lá»i thì ngoà i cá»a có tiếng gá»i, Láºp Cao lá»›n tiếng:
-Nhị vị Tiểu thÆ¡ ơị Thá»i giá» hôm nay là và ng bạc, quà vị có biết không? Äứng chải chuốt mãi tá»›i sáng là coi như đêm Noel cá»§a chúng tôi Ä‘i đứt nhé.
-Xong rôì, xong rôì
Linh Trân nói, vội bước rạ Cao giục:
-Nhanh lên Ä‘i chá»›, mấy ngưá»i là m mất thá»i gian
Linh San miá»…n cưỡng đứng dáºy, bước ra phòng khách. Mẹ nà ng đã đứng ở đấy từ bao giá», nhìn hai đứa con gái vá»›i nụ cưá»i rạng rỡ. Linh Trân hôm nay mặc áo đầm maù hồng, còn Linh San mà u mỡ gà . Cả hai Ä‘á»u đẹp rạng rỡ. Bà Lưu nhìn sang hai chà ng rá»… tương lai, Láºp Cao đẹp trai, sang trá»ng, còn Nhiếp Sanh cÅ©ng không kém. Có hai chà ng rá»… như váºy là quá quà rôì, còn mÆ¡ ước gì hÆ¡n. Bà vui vẻ nói vá»›i các con:
-Ãêm nay Ä‘i khuya má»™t chút cÅ©ng không sao, Mẹ biết Noel là dịp cho tuổi trẻ chÆ¡i đùa thá»a thÃch, mẹ không giống những ngưá»i là m mẹ cổ lá»— đâụ Vá» trá»… cÅ©ng không ăn đòn đâu, đừng ngại
-Bác Æ¡i, hôm nay mà bác có muốn đánh đòn cÅ©ng không tìm được chúng con đâụ Con đã tÃnh rồị Khiêu vÅ© xong, chúng con sẽ kéo đến nhà bạn dá»± tiếp cuá»™c vui khác cho đến sáng.
Linh San nghe nói, kéo áo Linh Trân:
-Chị Trân!
-Lo gì? Chân em ở ngưá»i em chứ đâu phải ở ngưá»i khác?
Khi bước tá»›i cầu thang máy, Linh San liếc nhanh vá» phÃa há»™ 4ẠCá»a đóng im lìm. Bên trong có ánh đèn. Linh San chợt muốn dừng lạị Mặc kê. Äêm Noel. Mặc kê. Tất cả. Nhưng khi quay lại nhìn những khuôn mặt phấn khởi cùng đị Linh San biết, vấn đỠlà ở chá»— sÄ© diện. Không được, nếu bá» cuá»™c, tình cảm chị em sẽ sứt mẻ. Vá»›i tâm trạng rối ren, Linh San bước và o nhà hà ng Trung Ương. Khách rất đông, há» chen chân nhau, đổ dồn như sóng cuồn nước chảỵ Má»—i năm đến muà Noel, Linh San má»›i cảm nháºn sá»± đông đúc cá»§a dân số đà i Bắc. Ai cÅ©ng đổ dồn đến há»™p đêm, qúan rượu, đến tụ Ä‘iểm vui chơị Má»™t cÆ¡ há»™i để chen lấn. Và khi đến được chá»— ngôì thì mồ hôi đã đỗ như tắm.
Nhiếp Sanh mua má»™t đóng nói giấy, mặt nạ, giấy bông chia cho ba ngưá»á»‹ Linh San nhìn và o sà n nhảỵ Ngưá»i đông á»› ngá»›. Anh chà ng ca sÄ© Ä‘ang gắng cổ hát bản "Chá»§ Nháºt đẹp tươi hồng". Linh San ngạc nhiên không hiểu vá»›i lượng ngưá»i lá»›n như váºy, há» chỉ dáºm chân tại chá»— hay là nhảỵ Tiếng hét, tiếng cưá»i, trà n ngáºp căn phòng. Bản nhạc dứt, khách lại tung hoa, tung nón lên.
Không khà tháºt vui nhá»™n. Nụ cưá»i hay lâỵ Äám đông quay cuồng. Nhiếp Sanh kép Linh San xuốgn sà n nhảỵ Linh San nháºp cuá»™c. Má»™t bản tiếp nối má»™t bản. Cặp Linh Trân và Láºp Cao biến đâu mất. VÅ© trưá»ng vá»›i tiếng nhạc, tiếng cưá»i như muốn nổ tung. Cả thà nh phố Äà i Bắc như muốn nổ tung. Ai cÅ©ng vui, cÅ©ng vuị Thế còn chà ng?
Linh San chìm trong suy nghĩ, mãi đến lúc Sanh hét:
-Linh San!
Linh San má»›i giáºt mình
-Chỉ
-Chị Trân của em gặp bạn cũ
-Ở đâủ
Linh San nhón chân lên vẫn không thấy
-HỠđã vỠbà n.
Linh San nói:
-Váºy chúng ta cÅ©ng vỠđị Chân em má»i và thân em ướt đẫm mồ hôi rôì.
-Anh chưa muốn
-Sao váºá»·
-Bây giá» xông ra khá»i vòng vây rôì má»™t hồi quay lại mêt. lắm
-Nhưng em đang khát, em phải vỠbà n
-Anh gá»i Champagne nhé?
-Chi váºá»·
-Hôm nay phải uống Champagne, vì hôm nay kỷ niệm ta quen nhau ba năm rôì.
-Ãúng ba năm rôì ư?
-Vâng, anh quen em cũng đúng và o ngà y Noel ba năm trước.
-Lạ tháºt
Linh San nói, Sanh không hiểu:
-Em nói gì thê? Thôi chúng ta xông ra vòng váºy
-Em nói lạ tháºt
-Sao lạ?
-Quen nhau ba năm mà không bằng ba tháng. Äiá»u đó cho thấy sá»± quen nhau khôgn thể căn cứ và o thá»i gian. Má»™t phút bị chóang váng hÆ¡n mưá»i năm vô tình.
-Em nói gì anh không hiểủ
Sanh nhìn Linh San, nhưng Linh San lắc đâù:
-Thôi anh không cần hiểu là m gì
Há» trở vá» bà n. Thấy Linh Trân Ä‘ang ngồi nói chuyện vui vẻ vá»›i bốn ngưá»i lạ. Có lẽ hỠđến trá»… không còn bà n. Thấy Linh San và Sanh vá», Linh Trân đứng dáºy giá»›i thiệụ
-Còn nhớ ai đây không? Bạn cũ của chị, anh Giang đấỵ
Linh San nhìn sang, gã thanh niên có nước da ngâm Ä‘en vá»›i thuốc lá trên môị Ngưá»i mà những năm trung há»c đã má»™t thá»i cùng Linh Trân yêu say đắm. Sau đó không hẹn mà chia taỵ Bên cạnh Giang là má»™t cô gái rất đẹp và má»™t cặp nam nữ khác. Giang giá»›i thiệu
-Ãây là vợ sắp cưới cá»§a tôi
Linh Trân cưá»i
-Ai lại giá»›i thiệu đơn giản như váºá»·
Giang noÃ:
-Sao không được. Bây giá» sao LinhTrân lại thÃch nghi lá»… như váºá»· Chúng ta hôm nay gặp nhaụ Má»™t sá»± tình cá» mai lại má»—i ngưá»i má»—i ngã. Giá»›i thiệu cặn kẽ, liệu có nhá»› không, hay lại là m mặt lạ.
Linh San cảm thấy thú vị, ngồi xuống bà n. Tối hôm nay chị Linh Trân có má»™t đêm Noel đáng nhá»›. Gặp lại ngưá»i yêu cÅ©. Không hiểu chị có cảm giác thế naò? Giang lại tiếp tục giá»›i thiệu:
-Còn đây là Lục Siêu và cô Bùi
Lục Siêủ Cái tên có vẻ quen thuá»™c, Linh San liếc nhanh ngưá»i đà n ông trẻ có gương mặt rất quen thuá»™c, khuôn mặt không đẹp trai nhưng thu hút, mái tóc dà i, chân mà y sáºm vá»›i đôi mắt lúc nà o cÅ©ng suy tư, San chợt nhá»› ra hình như mình đã gặp đâu đấỵ Còn cô Bùi rõ rà ng lại quen thuá»™c hÆ¡n nữa, hay là cô trong ngà nh Ä‘iện ảnh? Linh San cố moi móc, ngưá»i con gái dá»±a lưng và o ghế có đôi mắt như mÆ¡, ngoà i đôi môi có bôi tà son Ä‘á», cô ta không có trang Ä‘iểm gì hết.
-Rất hân hạnh được quen biết bạ bạn
Nhiếp Sanh đưa tay bắt lấy tay cá»§a Lục Siêụ Trong lúc hai ngưá»i đà n ông bắt tay nhau thì cô Bùi lại cháºm rãi lấy trong và ra Ä‘iếu thuốc, má»™t há»™p quẹt ga Ä‘á», đốt lên và thở khói, không hiểu sao Linh San như bị cuốn hút, nà ng chăm chú nhìn cô Bùi từng cá» chỉ má»™t, cái thái độ khoan thai cá»§a cô ấy như trong mÆ¡. Nhiếp Sanh ngồi cạnh nói:
-Linh San chúng ta tiếp tục nhảy nhé!
Linh San nói:
-Không
Há»›p lấy ngụm Champagne, Linh San há»i cô Bùi:
-Cô uống tà nhé!
Cô Bùi nhìn cô Sang vá»›i nụ cưá»i nhẹ. Nhiếp Sanh đưa má»™t ly khác rót đầy rượu cho cô Bùị
-Hôm nay là ngà y kỷ niệm tôi và Linh San quen nhau tròn ba năm
Cô gái há» Bùi nâng cốc rượu lên chạm nhẹ Và o ly cá»§a Linh San vá»›i nụ cưá»i:
-Xin chúc mừng ba năm quen nhaụ
Giá»ng nói cá»§a cô ta không lá»›n, thuá»™c loại giá»ng thổ nên nghe rất rõ, má»™t tia sáng lóe lên trong đâù cá»§a Linh San, cô Bùi trong bá»™ áo rá»™ng bằng tÆ¡ mà u xám bạc, Linh San buá»™t miệng:
-Chị Bùi hình như tôi đã nhìn thấy chị
Cô Bùi nhÃu mà y:
-Chị gặp em ở đâủ
-Mấy ngà y trước hình như ở nhà hà ng "Muà thu", hôm ấy chị hát một bà i hát rất haỵ
Cô gái há» Bùi vưà thở khói vưà cưá»i:
-Vâng em hát ở đó được một tuần.
-Thế tối nay sao chị không hát?
-Vì anh Lục Siêu nghỉ là m nên em cũng không hát.
À thì ra há» là ca sÄ©. Linh San liếc nhanh vá» phÃa Lục Siêu, anh chà ng như không để ý đến chuyện cá»§a hai ngưá»i con gáị
-Thế chị không biết Lục Siêu ư?
Cô gái há» Buì há»i Linh San vá»›i vẻ ngạc nhiên.
Äạ không vì em không để ý lắm giá»›i âm nhạc ca sÄ©.
-Anh ấy là tay trống cá»§a ban hợp ca "Lá»a Rừng" đấỵ Anh ấy vưà chÆ¡i Guitar, đánh trống vừa có thể chÆ¡i cả Organ
-À!
Linh San há»›p thêm rượu, nhìn vá» phiá thiên taì vừa được ca ngợi, anh chà ng thiên taì kia có ve/ mặt lạnh lùng không để ý đến sá»± ca ngợi aà má»™ cá»§a ngưá»i chung quanh. Linh San không dám nói cho Buì biết mình cÅ©ng không há» nghe qua cái ban hợp ca "Lá»a Rừng" bao giá»
Ly rượu vừa cạn, Nhiếp Sanh lại rót đầy ly khác. Cô Bùi há»i:
-Anh tên gì váºá»·
Äạ. Tôi là Nhiếp Sanh
Cô Bùi nói một cách thản nhiên.
-Anh cũng đẹp trai lắm, anh có một khuôn mặt rất lôi cuốn.
-Thế ư?
Nhiếp Sanh đỠmặt, anh chà ng không uống lấy một hớp rượu mà có vẻ như saỵ
Linh San nghe cô Buì nói liếc nhanh vá» phÃa nhà thiên taì, nà ng lại nốc cạn ly rươụ Chợt nhiên Lục Siêu quay lại:
-Ai đỠnghị chúng ta đến đây thế?
Cô Bùi nói:
-Anh Giang đấy!
-Em không thấy ở đây vừa ồn aò vừa loạn ư? Cái gì cũng không ra cái gì cả
-Vâng hay là chúng ta di một nơi khác đi
-Tụi mình Ä‘i qua nhà hà ng "Quốc Hoa " váºy
Cô Bùi nói:
-Ở đấy chưa chắc hơn ở đâỵ Sao chúng ta không đến nhà chị Thu, hỠcũng có tổ chức.
-Nhưng anh có thÃch đến đấy không? Anh thÃch thì em má»›i đị
-Ãợi má»™t chút váºá»µ Äợi Giang từ sà n nhảy trở vá» chúng ta Ä‘i cùng má»™t thể. ÄÆ°á»£c không ngưá»i yêu Bùi Khâm Äồng cá»§a tôỉ
Bùi Khâm Äồng? Linh San chợt bà ng hoà ng, cái tên nghe quá quen thuá»™c. Äúng rôì? Nhưng không lẽ?..Linh San nhìn thẳng vá» phÃa cô Buì nà ng há»i vặn:
-Chị là Bùi Khâm Äồng ư?
Cô Buì cưá»i nói:
-Vâng. Cái tên nghe kỳ cục lắm hở? Äó là tên tháºt cá»§a tôi, còn khi lên sân khấu tôi lấy tên khác.
Linh San vá»— nhẹ lên trán. Không! Không thể đươc, ta say rôì, khuôn mặt cô Bùi trước mắt trở nên mông lung, như chiếc bóng dao động trong nước. Äúng là ta đã say, không thể có má»™t sá»± trùng hợp lạ lùng như váºá»µ
CHÆ¯Æ NG 10
Tiếp nối là những hình bóng dao động đảo lá»™n, Linh San đã say nhưng say chưa đến đô. Mất hết tri thức. Nà ng còn nhá»› là mình đã cưá»i, đã nói đã dưạ và o ngá»±c cá»§a Nhiếp Sanh, đã nói rất nhiá»u vá»›i cô gái há» Buì, và nà ng cÅ©ng nhá»› Nhiếp Sanh đã cản ngăn nà ng khi há» rá»i khá»i nhà hà ng "Trung Ương"
-Linh San à , thôi em đừng đi, anh sẽ đưa em vỠnhà .
-Không em không muốn vỠnhà .
Linh San nói, nà ng như bị cuốn hút bởi cô Bùi trong cảm giác cháºp chá»n, nà ng đã Ä‘i theo cô gái đầy lôi cuốn đó. Thế rồi hỠđến má»™t tụ Ä‘iểm khác, má»™t ngôi nhà riêng sang trong. Ở đấy có rất nhiá»u ngưá»i trẻ, có cả nhạc, khiêu vÅ© , thuốc lá và rượụ Linh San táºp tà nh hút thuốc, khiêu vÅ© nà ng nhảy liên tục vá»›i những thanh niên trẻ khác nhưng vẫn nhá»› đến cô Buì, nà ng nhá»› hình như mình có há»i:
-Chị Bùi năm nay chị bao nhiêu tuổi mà trông trẻ như thế?
-Tôi không còn trẻ đâụ Hai mươi lăm rôì đấỵ
Linh San không tin
-Là m gì 25, tôi thấy chị cao nhất khoảng 20 thôị
-Không tin ư? Tôi không bao giá» giấu cái số tuổi tháºt cá»§a mình.
25 tuổỉ Linh San nốc cạn ly rươu, cái vị ngá»t ngá»t chua chua cá»§a rượu Champagne và cái nóng cá»§a rượu như đốt cháy cả ngưá»i nà ng, Linh San vẫn còn nghe được tiếng lằn nhằn cá»§a Nhiếp Sanh bên cạnh:
-Linh San nà y, tối nay em là m sao thê? Äừng uống rượu nữa, em say rôì, còn phải vá» nhà đấy!
Linh San lắc đâù
-Anh Sanh, ở đây có nhiá»u con gái lắm, sao anh không quáºy má»™t bữa cho đã Ä‘i, anh Ä‘eo theo tôi hoà i chi váºá»·
-Vì tôi có trách nhiệm với Linh San
Linh San cưá»i lá»›n:
-Trách nhiệm gì?
Rôì vuì đầu và o ngực của Sanh nói:
-Ở đây không có trách nhiệm gì hết, chỉ có nợ với nhau thôị
-Nợ? Linh San, cô nói thế, là thế naò?
-Câu đó là cá»§a anh đấỵ Anh bảo má»i ngưá»i Ä‘á»u mắc nợ nhau, anh hãy Ä‘i chÆ¡i Ä‘i, hãy tán tỉnh mấy cô kia Ä‘i, tôi không muốn anh mắc nợ tôi, cÅ©ng không muốn mắc nợ ngưá»i kh'ac, anh Ä‘i đị
Nhiếp Sanh vẫn không bỠđị Hình như anh chà ng vẫn lẩn quẩn chung quanh. Ngưá»i nữ chá»§ nhân cá»§a buổi tiệc xuất hiện, ngưá»i con gái có tên Thu hình như là má»™t ca sÄ© hay má»™t taì tá» nổi tiếng. Cô ta mặc chiếc áo bó sát ngưá»i mà u và ng trông giống như con rắn và ng. Linh San thấy tháºt choá mắt, đúng nà ng đã saỵ Những âm thanh chói tai, tiếng trống, tiếng kèn tiếng hát như mưa sa như sấm sét, bóng ngưá»i cháºp chá»n hình như cô Bùi lên hát, má»™t bản nhạc thất ướt át rồi Lục Siêu hát, cả nữ chá»§ nhân cÅ©ng hát, không biết Linh San đã uốgn hết bao nhiêu rượu, nà ng còn nhá»› cuối cùng nà ng đã keó aó cô Buì nói:
-Mắt chị đẹp như ánh trăng.
Cô Buì nhìn Linh San
-Như ánh trăng ư? Nhưng ánh trăng trong ngà y nà ỠTrăng khuyết,, trăng lưỡi liá»m hay trăng tròn. Như váºy tôi là má»™t ngưá»i đà n bà xấu xÃ.
-Không, chị không xấu đâu, chị là "Mai cốt cách, tuyết tinh thần." tôi biết chị là linh hồn cá»§a anh ấy, chị có tin con ngưá»i khi chết Ä‘i rồi vẫn còn linh hồn không?
Hình như Linh San còn nói nhiá»u thứ hÆ¡n thế nữa, nhưng bây giá» nà ng không nhá»› gì nữa cả
Lúc tỉnh dáºy, Linh San thấy mình nằm ở trên giưá»ng, những hình bóng nữ chá»§ nhân mặc aó và ng, cô Bùị Lục Siêu, tiếng hát, "ánh trăng" còn quay cuồng trong trÃ. Nhưng bây giá» Linh San đã tỉnh hÆ¡n, ánh đèn tháºt chói mắt, nà ng nghe thấy tiếng cá»§a Linh Trân nói:
-Nó đã tỉnh rôì
Linh San mơ? Mắt, hình ảnh trước mặt vẫn còn mông lung.
-Tôi hiện đang ở đâu đâỷ
-Ở nhà .
Nghe tiếng mẹ nói, Linh San quay qua, mẹ Ä‘ang ngồi cạnh giưá»ng vá»›i chiếc khăn ướp đá đắp trên trán nà ng.
-Sao con lại uống đến say như váºá»· Không biết uống rượu mặc dù Noel nhưng cÅ©ng phải biết giữ gìn má»™t chút chứ!
Chị Linh Trân ngồi cạnh nói tiếp:
-Thằng Nhiếp Sanh tháºt chết tiệt
Linh San quay lại nhìn chị
-Phải anh Nhiếp Sanh đưa em vỠkhông?
Chị Linh Trân nói:
-Ngoà i hắn còn có aỉ Hắn còn bảo em Ä‘iên, uống rượu như uống nước. Linh San em tháºt là hồ đồ. Tại sao em lại Ä‘i vá»›i đám cá»§a Giang. Em biết há» thuá»™c hạng ngưá»i gì không? Toà n là má»™t lÅ© tà giáo, Ä‘i vá»›i há» có má»™t đêm mà em say khướt như váºy
Linh San nhìn ánh đèn suy nghĩ:
-Bây giỠlà mấy giỠhả chị?
Linh Trân nói:
-ChÃn giá» tối ngà y 25. Mãi đến 6:00 sáng hôm nay, Sanh má»›i đưa em vỠđấy, trông hắn cÅ©ng có vẻ say, hắn nói là em bị má»™t ngưá»i đà n bà mê hoặc?
Linh San tròn mắt::
-Như váºy có nghÄ©a là tôi không nằm mÆ¡, rõ rà ng là có ngưá»i đà n bà đó trong đêm quả
Bà Lưu lấy khăn lau mặt cho San há»i:
-Con là m sao thế? Mẹ thấy con chưa được tỉnh.
Linh San suy nghÄ© má»™t chút, há»i:
-Chị Trân, tối qua lúc ở nhà hà ng "Trung Ương" có ngưá»i con gái nà o há» Buì không?
-Em muốn nói là trong đám bạn bè cá»§a Giang đó phải không? Chị cÅ©ng không biết cô ta tên gì, chị không nhá»›, lúc chị vá»›i Cao nhảy xong trở vá» bà n, thì không thấy tụi em nữạ Lúc đầu chị tưởng là tụi em cÅ©ng ra sà n nhảy, không ngá» khi nhà hà ng đóng cá»a vẫn không thấy bóng dáng cá»§a em, tụi chị má»›i biết là em Ä‘i theo đám cá»§a Giang.
Linh Trân quay sang Linh San trách móc:
-Em đã nói là vá» trước 12 khuya, váºy mà 6:00 sáng má»›i vá». Lại say má»m đến bây giá»?
Linh San nhìn Trân ngồi nhá»m dáºy:
-Em phải đi một chút.
Bà Lưu giữ con lại:
-Con Ä‘i đâủ Äến nhà số 4A à ?
Linh San bối rối:
-Mẹ! Sao mẹ Cũng biết chuyện đó?
Bà Lưu thở dà i:
-Có chuyện gì con qua mắt mẹ được đâụ Vả lại buổi chiá»u ông ấy cÅ©ng có đến đâỵ
Linh San tròn mắt:
-Ồ! Mẹ đã nói gì với anh ấỷ
-Không có gì cả, chỉ nói chuyện bình thưá»ng, ông ta muốn biết tình trạng cá»§a con, mẹ nói con vui suốt đêm nên bây giá» còn ngá»§, ông ấy có vẻ không vui, ngồi má»™t chút bá» vá».
Linh San cắn nhẹ môi suy nghÄ©. Nà ng định đứng dáºy nhưng lại loạng choạng muốn te:
-Mẹ để con sang đấy một chút.
Bà Lưu chau mà y:
-Linh San, con muốn đi mẹ không cản, nhưng bây giỠkhuya rôì, con cũng chưa tỉnh hẳn rượu, muốn gì mai đị
Linh San cố chấp nói:
-Không được mẹ ạ, có phải đi đây nếu không chịu nổi
-Con nói gì thế?
-Con van mẹ, mẹ hãy để con Ä‘i nói chuyện , con muốn là m rõ má»™t vấn Ä‘á».
-Nhưng con đứng còn không vững mà đi đâủ
-Con đứng vững lắm chứ
Linh San nói, vịn lấy bà n nhưng đôi chân nà ng như nhũn rạ Trân phải bước tới đỡ. Bà Lưu nói:
-Ãấy con thấy không? Con nằm má»™t chá»— tốt hÆ¡n.
Linh San cố nén xúc động trong lòng, nà ng cương quyết
-Mẹ hãy để con đi, nếu không con sẽ chết mất.
-Linh San!
Linh Trân nói:
-Me, để con đưa nó sang đấy, nếu không cho nó Ä‘i, nó sẽ không yên tâm. Con chỉ cho nó nói hai tiếng xong rôì rước nó vá», nhưng trướ chết nó phải thay áo rồi tÃnh.
Linh San gáºt đâù. Bà Lưu đà nh nhượng bá»™, Linh Trân lấy áo len mà u xanh và chiếc quần jean cho Linh San.
-Em say thế nà y biết em có bình tĩnh không?
-Em đã khá»e lắm rồi!!
-Khá khuya rồi đấỵ Nói một tà là vỠngay nhé.
Thế là Linh San cùng Linh Trân sang nhà 4ẠCá»a mở Bằng Phi Ä‘Ãch thân ra đón, Linh Trân chỉ nói đơn giản.
-Em gái tôi muốn sang đây nói chuyện với anh. Tôi đưa nó qua và hai giỠsau tôi sẽ sang đón.
Và Linh Trân bỠvỠngaỵ
Linh San tá»±a ngưá»i và o tưá»ng, đầu vẫn choáng, tay chân rã rá»á»‹ Bằng Phi liếc nhanh vá» phÃa nà ng, xong khép cá»a lại, và bế Linh San lên ghế.
-Nghe nói em uống rượu say mèm phải không? Trước kia có bao giá» em uống rượu đâủ Phải em bị ngưá»i ta chuốc rượu không?
Linh San lắc đâù, thẫn thỠnhìn Bằng Phi:
-Em không bị chuốc, tự em uống
-Sao váºá»·
Linh San không đáp, nà ng nhiú mà y:
-Em muốn há»i anh
Phi vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán Linh San:
-Há»i gì? Em có thấy chóang không? Hình như em vẫn còn nhức đâù, em có thấy khát nước không? Anh rót cho em ly nước lá»c nhé!
Linh San đưa tay cháºn lại:
-Anh ở đây, đừng đi đâu cả.
Bằng Phi ngạc nhiên, dừng lại nhìn Sang:
-Em đã nhìn thấy cô ấỵ
-Aỉ
Linh San nói, giá»ng run rẩỵ Bà n tay giữ chặt chéo áo cá»§a Phi:
-Ngưá»i ta gá»i cô là Buì. Buì Khâm Äồng. Anh nói Ä‘i tại sao anh lừa dối tôỉ Tại saá» Anh bảo là cô ấy đã chết, chết rôì, không lẽ đó là oan hồn hiện vá»? Anh nói Ä‘i!
Phi có vẻ sá»ng sốt, chà ng đứng thừ ngưá»i ra, chà ng choáng suýt ngã. Hai tay Phi nắm chặt lại
-Em đã gặp cố ấỷ Gặp Khâm Äồng?
Nước mắt tuôn traò xuốgn má, San nghẹn lá»i:
-Vâng. Bùi Khâm Äồng. Như váºy là cô ấy há» Bùi phải không? Äúng váºy chứ!! Tôi không nằm mÆ¡, không tưởng tượng. Äây là sá»± tháºt!
Linh San ngồi ngay ngắn lại:
-Tôi biết anh có tấm ảnh của nà ng, anh đem ra đây, để tôi nhìn xem.
Bằng Phi đặt tay lên vai Bằng Phị
-Ãừng xem em ạ. Tấm ảnh đó không còn
Linh San run rẩy:
-Như váºá»· Ãúng là cố ấy rồi chứ?
Bằng Phi cúi đầu đau khổ:
-Ãúng, đúng là cô ấy, nhưng anh cÅ©ng đâu có gạt em đâủ Linh San, anh không há» nói vá»›i em là cô ấy chết. Anh chỉ nói vá»›i em, cô ấy không còn, cô ấy đã mất. Mà rõ rà ng là cô ấy đã vuá»™t khá»i tay anh. Äã nhiá»u lúc, nhiá»u lần anh định nói hết má»i sá»± tháºt, nhưng anh không biết phải mở lá»i như thế naò?. Linh San, em biết không anh phải nói sao khi bị vÆ¡. Bá» rÆ¡i, khi vợ anh phản bá»™i tình anh để chạy theo má»™t tay trống, má»™t tay trống tầm thưá»ng cá»§a má»™t Ä‘oà n hát? Anh phải giải thÃch sao chuyện đó?
Khi gặp em, anh đã đánh mất niá»m tin, anh thù phụ nữ, anh sợ đà n bà . Anh muốn yêu, lại không dám yêu, chỉ tại vì..Tại vì lần yêu đó, là m vỡ cả tình cảm và lòng tá»± trá»ng cá»§a anh. Linh San em nói là anh lừa dối em, Ä‘iêù đó không đúng đồng ý là anh mong cô ta chết. Mong cô ấy không còn trên cõi Ä‘á»i nà y để xoá tan sư. Thất bại cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình, nhưng anh là m không được, và anh không há» nói vá»›i em nà ng đã chết. ..Anh là má»™t ngưá»i đà n ông yếu Ä‘uốỉ
Linh San cảm động. Nà ng đưa tay lêm ôm lấy đầu Phi keó và o lòng mình.
-Thôi đừng nói nữa, đừng nói gì hết.
Phi ngẩng đầu lên nhìn Linh San:
-Không được, chẳng nói thì thôi, mà nói thì phải nói cho hết. Cõi Ä‘á»i nà y quá chặt hẹp, sá»›m muá»™n gì em cÅ©ng sẽ gặp nà ng, đúng ra anh phải nói sá»›m cho em biết? có phải lúc gặp Khâm Äồng em thấy nà ng Ä‘ang ở cạnh tay đánh trống phải không?
Linh San yên lặng, Phi cắn môi, nói:
-Má»™t câu chuyện tà n nhẫn. Em đã Ä‘á»c qua "Tạp ký Äồng yêụ" Em hiểu tình anh dà nh cho cô ấy ra saá» Lúc ở nước ngoà i trở vá», anh đã khôgn còn Khâm Äồng, nà ng đã bá» theo tay trống, tà n nhẫn đến đô. Bá» mặc đứa con hai tuổị Em biết bấy giá» anh đã xá» sá»± ra sao không? Anh đã tìm Khâm Äồng, anh van xin, năn nỉ, anh đã dẹp hết má»i tá»± ái, chỉ mong nà ng trở vá» tha thứ hết những lầm lẫn?.Em biết tại không? Vì anh quá yêu nà ng?..váºy mà ?..Khâm Äồng không chịu, không chịu trở vá». Anh vẫn không giáºn. Anh còn viết tạp ký ghi lại tình yêu cá»§a mình vá»›i nà ng, anh tá»± trách mình không có cách bảo vệ nà ng, che chở nà ng khá»i má»i quyến rÅ©. Anh trách mình ham chi chuyện ra nước ngoà ị
Phi thở daì:
-Còn cô ấỷ Cô ấy lại đòi ly dị, cô ấy không cần bất cứ má»™t cái gì cảTaì sản, danh dư, con cái cuá»™c Ä‘á»i vì bây giá» trong mắt cá»§a Khâm Äồng chỉ có má»™t thứ duy nhất đó là tay trống kiả.
Bằng Phi ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy đâù.
-Có má»™t lúc, anh Ä‘au khổ qúa, anh muốn phát Ä‘iên lên, anh định tá»± sát?..Rồi sau cùng anh cÅ©ng hiểu ra, anh ý thức được là anh đã vÄ©nh viá»…n mất Khâm Äồng, khôgn thê? Keó Khâm Äồng trở vỠđược nữả Có kéo nà i, năn nỉ, chỉ tổ là m cho Khâm Äồng khinh bỉ, coi rẻ thêm thôị ChÃnh Khâm Äồng cÅ©ng đã bảo anh: "Anh là đà n ông, anh phải dứt khoát, đừng lằng nhằng, chẳng giống aị".
Bằng Phi mắt Ä‘á», chà ng như cố nén lòng, Linh San nói:
-Thôi đủ rôì, anh đừng nói nữạ
-Sau đó, anh đã ký giấy ly dị. Hôm ký giấy anh đã say không còn biết trá»i trăng, và tối hôm ấy, anh đã ngá»§ vá»›i con Ä‘iếm. Từ đó ngà y anh Ä‘i là m, còn tối đến anh như má»™t xác chết biết đị Anh say rượu, anh trụy lạc, anh đứng bên lá» vá»±c thẳm, anh không còn là ngưá»i đà n ông, má»™t ngưá»i đà n ông đúng nghĩả
-Ãá»§ rôì, thôi anh đừng nói nữạ
Phi nói:
-Cố ấy ốm yếu như váºy, nhưng rất tà n nhẫn. Mãi đến bây giá» anh vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại vô tình như váºy, nhẫn tâm dồn anh xuống địa ngục như váºy
Linh San bịt tai lại:
-Em đã nói đủ rôì, anh đừng nói nữạ Nếu anh nói nữa chứng tá» Khâm Äồng vẫn còn sống trong tim anh, anh không quên được cô ấỵ
Linh San đứng lên, nhưng lại loạng choạng suýt ngã. Phi ôm lấy San
-Em là m sao thế? Linh San
Linh San tựa và o ngực Phi
-Em thấy không được khá»áº¹
-Váºy thì em nằm xuống, anh lấy cho em cốc nước nhé!
Linh San ôm chặt Phi
-Em bây giá» không cần nước, em chỉ muốn há»i anh má»™t Ä‘iêù.
-Ãiá»u gì?
-Anh có đủ can đảm để tiếp tục chiến đấu không?
-Chiến đấủ
-Vâng, trong một cuộc chiến khác; Lấy vợ một lần nữả
Bằng Phi ngẩn rạ Chà ng không dám tin những gì vừa nghe, nâng cằm Linh San lên. Khuôn mặt xanh xao của nà ng không che được ánh mắt thẹn thùng và Phi cúi xuống.(Hết Chương 5 ... Xin xem tiếp Chương 6)
|
 |
|
| |