 |

17-09-2008, 09:32 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Vưá»n thúy
Chương 1
Tôi không biết tất cả đã bắt đầu như thế nà ỠTôi không biết thần linh nà o đã an baì tôi và o câu chuyện kỳ dị nà ỵ Thế nhưng tất cả các việc đã phát sinh và đột nhiên đưa tôi và o má»™t thế giá»›i xa lạ, nó đã là m thay đổi cả định mệnh cuôc. Ä‘á»i tôi, mà tất cả những việc xảy ra Ä‘á»u là sá»± tháºt, không phải má»™t giấc mÆ¡, cÅ©ng không phải chuyện hoang đưá»ng. Tất cả đã bắt đầu như thế nà á»
Äó là thá»i gian ba tháng, sau khi tôi Ä‘oạt được mảnh bằng há»c sÄ© cá»§a trưá»ng Äại há»c. Ná»—i vui mừng phấn khởi cá»§a ngà y má»›i tốt nghiệp cÅ©ng đã qua, ba tháng nay, tôi đã gá»i Ä‘i mục Quảng cáo và tôi phát giác ra, mảnh bằng đại há»c không giúp tôi tìm được má»™t việc là m để kiếm cÆ¡m nuôi miệng. Buôỉ sá»›m, lúc ở trên lầu xuống dùng cÆ¡m là tôi cảm thấy vẻ mặt cá»§a Chú thÃm tôi má»—i ngà y má»™t lạnh nhạt. DÄ© nhiên tôi tuyệt đối không thể trách cứ hỠđược, vì chú tôi chỉ là má»™t ngưá»i chú há», ông không có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi lại cà ng không có cái nghÄ©a vụ cho tôi và o đại há»c, thế nhưng ông đã nuôi dưỡng tôi, lại cho tôi và o đại há»c. Ông đã má»™t trăm phần trăm không phụ lòng cha mẹ tôi ở chốn cá»u tuyá»n. Nay, tôi phải khó khăn lắm má»›i Ä‘oạt được mảnh bằng đại há»c. Ãt ra tôi phải có má»™t việc là m để giúp đỡ chú thÃm và các em tiếp tục việc há»c má»›i là phải đạỠNếu cứ ở nhà chú ăn không ngồi rồi, cả ngà y Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, chẳ ng là m má»™t việc gì, thì bảo sao chú thÃm không khó chịủ Ngay cả đến tôi, tôi cÅ©ng cảm thấy áy náy trong lòng. San'g nay, ngôì và o bà n ăn, không biết thÃm cố ý hay vô tình nói:
- Mỹ Hoà nh, có lẽ sá»± đòi há»i cá»§a cháu quá cao, Ä‘á»i bây giá» ngưá»i nhiá»u việc Ãt, tìm việc là m má»—i lúc má»™t khó, cháu cÅ©ng đừng hy vá»ng đồng lương quá cao, chỉ cần có nÆ¡i ăn chốn ở là khá lắm rồị
Lá»i xa ý gần, dÄ© nhiên ý thÃm là không muốn tôi tiếp tục ở trong nhà nà y nữa, tôi không phải trẻ con mà nghe không hiểu, trông chú có vẻ bất mãn. Ông xô ghế đứng lên, hằn há»c nói:
- Việc gì mà phải gấp? Äể cho Mỹ Hoà nh nó thong thả tìm, tìm mãi cÅ©ng sẽ có việc.
Tôi không thể nà o cứ nghiá»…m nhiên là m má»™t gánh nặng cho chú thÃm tôi nữa vì há» còn phải lo cho ba đứa em nhá» còn Ä‘ang ở trung há»c
Cầm tá» báo trên tay, không xem tin tức, xã luân. gì cả tôi láºt ngay sang trang quảng cáo, rao vặt. Tôi xem má»™t lượt ở mục tìm ngưá»i là m, gần như tất cả Ä‘á»u được tôi gá»i lý lịch Ä‘i từ hai ba hôm trước. Chỉ có má»™t mục tìm ngưá»i được lồng trong hai lằn gạch Ä‘en to nét đã là m cho tôi phải chú ý.
"Cần: Bà thư Hán văn phái nữ, từ 22 đến 25 tuổi, chưa có gia đình.
Trinh` độ: há»c xong chương trình trung há»c trở lên, viết chữ đẹp, yêu nghệ thuáºt. Xin viết tá»± thuáºt và kèm theo ảnh bán thân và toà n thân má»—i thứ má»™t chiếc, xin ghi rõ chiá»u cao, cân nặng và tuổi tác, cùng số lương yêu cầụ Gá»i vỠÔng Thạch Phong, Vưá»n Thúy, số ... ÄÆ°á»ng ..."
Má»™t mục cần ngưá»i tháºt quái gở, nó cho tôi cái ấn tượng là ông Thạch Phong nà o đó, không phải cần Bà thư Hán văn mà là tìm ý trung nhân. "Ảnh bán thân và toà n thân má»—i thứ má»™t chiếc, phải ghi rõ chiá»u cao, cân nặng và tuổi tác." Những Ä‘iá»u đó bắt buá»™c ngưá»i có khả năng là m việc cần phải ghi rõ và đÃnh kèm hay saá» Há» Ä‘ang cần ngưá»i cho việc là m hay là cần ngưá»i cho há»? Tôi vất tá» báo sang má»™t bên không có ý định gá»i phiếu lý lịch đị Thá»±c ra, nếu tôi có gá»i Ä‘i chăng nữa, thì cái hy vá»ng được chá»n lá»±a cÅ©ng quá má»ng manh, tôi đã có quá nhiá»u kinh nghiệm trong vấn đỠnà y rồị Ä‚n cÆ¡m sáng xong, tôi vẫn không sao thoát khá»i ná»—i buồn phiá»n nó Ä‘ang dằn vặt tâm can. Việc là m! Việc là m! Tôi lại vá»› vôị tá» báo lên tay, xem lại má»™t lần mục cần ngưá»i khi naỹ, tại sao không thá» má»™t lần nữa xem saá» Thêm má»™t cÆ¡ há»™i tức là thêm má»™t hy vá»ng! HÆ¡n nữa, mục cần ngưá»i nà y cÅ©ng có má»™t và i Ä‘iểm hấp dẫn. Ngoại trừ có nÆ¡i ăn chốn ở ra, hai chữ Vưá»n Thúy đã quyến rÅ© tôi không Ãt. Có lẽ nó là má»™t hoa viên rá»™ng lá»›n. Có cây to, có dây leo chằng chịt, có đủ kỳ hoa dị thảo! Và bên trong còn có những gì? Má»™t ngưá»i khổng lồ ư? Không hiểu sao, bá»—ng nhiên tôi nghÄ© cái tên "Vưá»n Hoa cá»§a Cư. Nhân", kể lại chuyện má»™t ngưá»i khổng lồ cô độc, sống buồn tênh trong má»™t vưá»n hoa to và đẹp. Thôi được! Cần ngưá»i cho ai mặt xác há», mình cứ gá»i má»™t phiếu lý lịch Ä‘i thá» thá»i váºn. Tôi thuáºn tay vá»› má»™t mảnh giấy và viết bức thư xin việc như sau:
"Ông sẽ phát giác ra, tôi là má»™t con ngưá»i rất tầm thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i khác trên thế gian nà y, cÅ©ng có hai tay, hai chân, má»™t cái mÅ©i, má»™t cái miệng và má»™t đôi mắt như há». Tôi còn có cả má»™t đầu óc chứa đầy những ươc' mÆ¡ và hoà i bão tầm thưá»ng, nhưng tôi Ä‘ang Ä‘i trên má»™t con đưá»ng bé nhá» gồ ghá», cÅ©ng như muôn ngà n ngưá»i tốt nghiệp đại há»c khác, ở trước mặt má»™t con đưá»ng không phải là má»™t đại lá»™ khang trang, song tôi có can đảm dá»n dẹp chông gai và san bằ ng chướng ngạị Chỉ cần có má»™t cÆ¡ há»™i, tôi nguyện sẽ Ä‘em những ước vá»ng tầm thưá»ng biến thà nh sá»± tháºt. Có lẽ ông không có hứng thú Ä‘i nghiên cứu tà i liệu vá» tôi, nhưng tôi thấy rất rõ rệt là tôi cân` phải tá»± thuáºt tất cả. Tôi mươì tuổi mồ côi mẹ, mưá»i lăm mất chạ Từ đó tôi sống bám và o gia đình chú thÃm. Chú thÃm tôi đã nuôi tôi đến hoà n thà nh đại há»c. Các em tôi chỉ vưa há»c xong tiểu há»c. Chú tôi chỉ là má»™t tiểu công chức nên gia cảnh rất đỗi thanh bac.h. Vì thế, ông có thể thấy rõ là má»™t việc là m đối vá»›i tôi rất cần thiết. Nhưng nói thế không phải để đòi há»i má»™t lòng thương hại trên thế gian nà y còn có rất nhiá»u ngưá»i đáng thương hại hÆ¡n tôị Tôi tin ở khả năng là m việc cá»§a tôi và tin rằng tôi không đến ná»—i ngu si lắm, và tôi cÅ©ng mong rằng tôi là m Ä‘*ợc chu đáo những việc mà ông sẽ giao phó cho tôị Tôi không dám đòi há»i số lương quá cao, việc là m cá»§a tôi đáng giá bao nhiêu thì ông có thể xem ở khả năng là m việc cá»§a tôi mà định Ä‘oạt nếu tôi có cái hân hạnh được ông tuyển dụng."
Tôi nghÄ©, lúc viết đơn xin việc trên tôi mang trong đầu Ãt nhiá»u thaà độ bỡn cợt. Tôi không tin là mình sẽ được tuyển dụng cÅ©ng không tin việc là m nà y thÃch hợp vá»›i tôi, vì váºy sau khi gá»i thư Ä‘i, tôi cÅ©ng không còn báºn tâm vá» nó nữa, thá»±c ra cái mục cần ngưá»i ấy được tiếp tục đăng suốt má»™t tuần lá»…. Lúc nó không còn xuất hiện trên mặt báo nữa, thì tôi cÅ©ng Ä‘em việc nà y ném lên táºn chÃn tầng mâỵ Cái thư xin việc khác có Ä‘i mà không có vá».
Tôi lại tiếp tục sống "Ä‘i đến đâu cÅ©ng va đầu và o tưá»ng" thêm má»™t tháng nữa, lòng tá»± tôn và ý chà phấn đấu đã bị thá»±c tế maì giuã đến tình trạng đáng thương. Tôi không còn đủ can đảm Ä‘i viét lý lịch nữa, cÅ©ng không muốn đối diện vá»›i bất cứ má»™t aị ThÃm không nói gì cả, nhưng bà bắt đầu cáºy ngưá»i giơà thiệu cho tôi má»™t bạn traị Tôi thấy rất rõ rệt bây giá», Ä‘ang trải trước mặt tôi không còn là con đưá»ng bé nhá» gồ ghá» nữa mà là má»™t cánh rừng âm u dà y dặc. Tôi sắp sưả nghÄ© đến việc láºp gia đình, đây là con đưá»ng duy nhất cá»§a phần đông phái nữ, rơì bá» nhà trưá»ng để bước và o xó bêp'. Nhưng mà khá» ná»—i, ngay đến má»™t ngưá»i có thể cùng tôi gầy chuyện trăm năm cÅ©ng chẳng biết tìm đâu rạ
Äang trong tình trạng tuyệt vá»ng nà y, tin tức từ "Vưá»n Thúy" đã đến, nó như má»™t ngá»n đèn lóe lên soi và o cánh rừng dầy dặc âm u! Äó là má»™t cánh thư mà u trắng vá»›i chất giấy tháºt tốt, bên trên là hai giòng chữ giản dị viết bằng má»±c vá»›i nét chữ tháºt đẹp"
Dư tiểu thơ!
Mơì cô vui lòng đến diện kiến tại địa Ä‘iểm Vưá»n Thúy và o lúc 9 giá» sáng ngà ỵ ...
KÃnh thư
THẠCH PHONG
Trong thư không có đỠcáºp đến đã tuyển dụng tôi hay không, nhưng bao nhiêu đó cÅ©ng đủ là m cho tôi phấn khởi rồị Tôi cầm chặt lấy phong thư, lòng nôn nóng muốn được gặp ngay chá»§ nhân Vưá»n Thúy và không há» nghÄ© má»™t tà gì vá» việc sẽ có má»™t định mệnh kỳ dị nà o sẽ đến vá»›i tôi trong tương laị Õ
Tôi tìm đến Vưá»n Thúy lân` đâù tiên và o má»™t buổi sáng muà thụ Nhưng sá»± dá»± Ä‘oán cá»§a tôi, nÆ¡i đây cách thà nh phố tháºt xạ Chân tôi giẫm trên má»™t con đưá»ng tráng nhá»±a tháºt đẹp con đưá»ng nà y đưa tôi thẳng lên núi, tuy lòng tôi có hÆ¡i hôì há»™p vá» việc "khẩu thÃ" sắp tá»›i đây, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi nhìn hai bên con đưá»ng nhá»±a ăn thông lên núi nà y, má»™t bên thì lại là má»™t rừng trúc xanh um xaò xac., còn má»™t bên thì lại là má»™t rừng thông thắm tươi hùng vÄ© vẻ mảnh mai óng ả cá»§a trúc và vẻ hùng dÅ©ng hiên ngang cá»§a thông là m thà nh má»™t so sánh khác biệt rõ rệt. Bên trong rừng trúc và rừng thông Ä‘á»u sạch sẽ, trên mặt đất phá»§ đầy những lá, nhưng lại không ẩm thấp. Trong rừng thông lại có cả những hòn nham thạch cao sừng sững, cà ng tăng khà phách cho thông. ÄÆ°á»ng nhá»±a tháºt rá»™ng, xe hÆ¡i có thể chạy thẳng lên núị "Vưá»n Thúy" cứ trong tên mà định nghÄ©a, nhất định phải ở giữa cánh rừng xanh biếc nà ỵ Tôi bị thông và trúc gợi cao hứng thú, tinh thần cÅ©ng được cổ võ bởi không khà trong là nh cá»§a buổi sáng núi rừng. Tôi nghe như niá»m vui rà o rạt khắp châu thân. Má»—i má»™t bước Ä‘i cá»§a tôi có mang theo niá»m hy vá»ng được tuyển dụng trong cong việc ở đâỵ
Cứ thế, tôi vưà đi vừa thong thả ngắm nhìn chung quanh, tình tháºt mà nói, tôi Ä‘ang suy nghÄ© vẩn vÆ¡, nghÄ© đến rất nhiá»u, rất nhiá»u những việc trong tương lai và chuyện việc là m trước mặt, vì thế, tôi hoà n toà n không nghe có tiếng động cÆ¡ cá»§a máy dầu Ä‘ang dùng hết tốc lá»±c từ dưới dốc núi leo lên, đợi đến lúc tôi phát giác ra thì chiếc xe ấy đã vụt đến bên ngưá»i tôị Vì đưá»ng rừng là m quanh theo chân núi nên khúc quanh rất nhiá»u, trước khi chuyển và o khúc quanh ngưá»i lái xe không trong thấy tôi; lúc ông ta trong thấy thì không còn thắng kịp nữa, hÆ¡n nữa, tôi lại Ä‘i ngay giữa lá»™. Sá»± việc xảy ra tháºt nhanh, tôi ngã xuống và chiếc xe lao qua, tôi lăn má»™t vòng trên đưá»ng mà không cảm thấy Ä‘au, chỉ nghe như ná»—i kinh hoà ng và phẫn ná»™ lên đầy lòng. Tôi gắng gượng ngồi lên, nhìn xuống chân, đầu gối bên phải bị xát trầy da, nhưng không nặng lắm, chiếc "Jupe" bị rách Ä‘i má»™t mảnh vuông nhá». Tôi nghÄ© có lẽ chiếc xe nó không đụng và o tôi, mà chỉ bị tay lái hay má»™t nÆ¡i nà o đó móc và o áỠTôi đứng thẳng ngưá»i lên, chiếc xe nỠđã quay lại và đến gần bên tôị Ngưá»i lái xe vẫn ngôì yên trên xẹ Hắn có gương mặt đâỳ vẻ ương ngạnh và rắn rá»i cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘an` ông khoảng 38, 39 tuổi gì đó.
- Tôi hy vá»ng rằng cô không bi thương?
Hắn nói lá»›n, gần như vá»›i giá»ng mệnh lệnh.
- Tôi hy vá»ng Ông chạy cháºm má»™t tý!
Tôi nói vá»›i giá»ng giáºn dữ và phẫn uất, lẽ ra thì hắn phải xuống xe và tá» vẻ biết lá»—i má»›i phảị
- Không bị thương là phúc cho cô, cô đã cản đưá»ng Ä‘i cá»§a tôị
Hắn lạnh lùng nóị
- ÄÆ°á»ng nà y đâu có phải cá»§a ông là m!
Hắn nhếch mép, khẽ cưá»i hì má»™t tiếng. Tôi trong thấy nét ngạo mạn và trêu cợt hằn rõ trên khóe môi cá»§a hắn.
- Con đưá»ng nà ỷ ChÃnh tôi là m ra đấy
Hắn nói bằng má»™t giá»ng không mấy rõ rệt, tiếp theo đó, hắn lại lá»›n tiếng nói:
- Cô không có hỠgì thì tôi đi đây!
Hắn sang số xe và vá»t nhanh lên dốc núị Tôi bá»±c tức đến cùng cá»±c và tá»± nhá»§: "Xui đến thế là cùng nên má»›i gặp phải ngưá»i sá»— sà ng như váºy" Tôi to tiếng nói vá»›i theo sau hắn:
- Tôi hy vá»ng ông lao đầu và o núi!
Xe hắn đã Ä‘i xa, chẳng biết hắn có nghe thấy không? Tôi dừng lại bên đưá»ng và i phút để vuốt lại nếp áo và đinh. tỉnh tinh thần. Äây chỉ là má»™t rá»§i ro nhá», tôi không bị thương hay trẹo chân tay chi cả. Tôi lại tiếp tục buá»›c Ä‘i rồi quên khuấy Ä‘i câu chuyện kém vui đó, vì rừng cây cá»§a buổi sáng có má»™t mà u xanh biếc và tiếng chim hót vang vang những nhịp khúc vui tươị
Mặt trá»i đã lên cao, Äà i loan và o thu, ánh nắng vẫn mang sức nóng như thiêu như đốt, tôi bắt đầu cảm thấy nóng bức và khát nước vô cùng. Äà ng trước có má»™t ngã ba đưá»ng, bên lá» có má»™t tà n cây to, bóng mát phá»§ trên mặt đất như hình dáng cá»§a cây dù. Tôi Ä‘i đến đó, dưới gốc có má»™t chiếc ghế đá, trên ghế có khắc má»™t hà ng chữ: "Vưá»n Thúy kÃnh tặng".
KÃnh tặng cho aỉ Äúng rồi! Tặng cho bất cứ ngưá»i khách Ä‘i đưá»ng nà o, để há» có được đôi phút nghỉ ngÆ¡i dưới bóng cây râm mát. Bây giá» thì nó "kÃnh tặng" cho tôi, tôi tá»± Ä‘uà và mỉm cưá»i vá»›i mình. Tôi ngôì xuống ghế và vuốt lại quần áo má»™t lần nữa, phuỉ sạch những vết bụi bám trên tay chân. Tôi ngồi yên đó, bất giác nghe má»™t chút gì thá»a mãn, thá»a mãn vá» việc gì? Tôi cÅ©ng không biết nữạ Tôi chỉ cảm thấy má»™t cách mÆ¡ hồ như cái danh từ "Vưá»n Thúy" không còn xa lạ đối vá»›i tôi, mà giữa nó và tôi đã có má»™t liên hệ nà o đó. Chung quanh tháºt yên tÄ©nh, rừng thông và rừng trúc nằm im lặng lẽ. Con đưá»ng nhá»±a chạy ngoằn ngoèo lên núi, có má»™t con đưá»ng lát đá nhá» khác ăn sâu và o cánh rừng ráºm,bên con đưá»ng đá có dá»±ng má»™t tấm bảng nhá» chỉ "ÄÆ°á»ng Ä‘i và o Vưá»n Thúy" Con đưá»ng đá nhá» cÅ©ng khá rá»™ng, ngồi ở đây có thể trông thấy thấp thoáng má»™t dãy tưá»ng và mái ngói Ä‘á». Tôi nhìn đồng hồ, thá»i giá» còn rá»™ng chán, tôi không cần vá»™i lên đưá»ng. Tôi ngồi chưng` mưá»i lăm phút, không thấy má»™t bóng ngưá»i khách Ä‘i đưá»ng nà o cả. Ãnh nắng tháºt đẹp nhưng đúng và o phút ấy, bá»—ng nhiên tôi có má»™t cảm giác dị thưá»ng, không biết vì giác quan thứ sáu hay vì má»™t lý do nà o khác, khiến tôi, đột nhiên rùng mình má»™t cáị Tôi cảm thấy má»™t cách rõ rệt là có ngưá»i Ä‘ang ở gần bên tôi, đằng sau má»™t gốc cây hay má»™t tảng đá nà o đó, có ngưá»i Ä‘ang rình ráºp tôị
Bá»—ng tôi cảm thấy á»›n lạnh, tóc đằng sau ót tôi đột nhiên dá»±ng lên. Không hiểu có má»™t nguyên do nà o là m tôi rùng mình, tôi đứng nhá»m lên và quay đầu lại, hoà n toà n do sá»± thúc đẩy cá»§a trá»±c giác. Sau lưng tôi là má»™t dãy rừng thông, có ba hòn nham thạch đứng sững ngang nhau như má»™t tấm bình phong che ngang phÃa trước, ánh nắng chói chang, và trong rừng thông chẳng có chi cả. Bất giác tôi phì cưá»i cho sá»± rối loạn thần kinh cá»§a mình. Bươc' chân trên con lá»™ đá, tôi nhắm hướng Vưá»n Thúy Ä‘i tá»›i, và không bao lâu, tôi đến gần địa Ä‘iểm ấỵ Tháºt là ngoà i sưc' tưởng tượng cá»§a tôi, nÆ¡i đây chỉ là má»™t mảnh đất rá»™ng được khai phá từ má»™t triá»n núi, có hÆ¡n mưá»i căn nhà được xây trên đó. Trông và o thì Vưá»n Thúy không quá cô độc như sá»± dá»± tưởng cá»§a tôị Äây hẳn là cư xá cao cấp hoặc những ngôi biệt thá»± cá»§a những kẻ già u sang nhà n hạ.
Vưá»n Thúy nằm ở cuối con lá»™, nó chiếm má»™t khoảng đất rá»™ng rãi, có tưá»ng trắng vây quanh. Má»™t cà nh cây phượng vÄ© từ trong vươn ra bên ngoà i và có nhiá»u cây si to cao hÆ¡n cả tưá»ng dâu, lá đã được cắt xén thà nh cung, hình tròn và hình dạng cá»§a chim. NÆ¡i đây là nÆ¡i nà Ỡ"Vưá»n Hoa cá»§a Cá»± Nhân" ư? Tôi đưa tay lên nháºn chuông trên cá»a, tấm bảng đồng đỠ"Vưá»n Thúy" phản chiếu ánh sáng chói chang và o tôị
Má»™t ngưá»i đà n ông gầy gầy và o khoảng trên dưới 30 tuổi ra mở cổng. Sau nà y tôi biết được gã là tà i xế cá»§a chá»§ nhân Vưá»n Thúy, và được gá»i là chú Lưụ Bên trong cánh cổng quả nhiên là má»™t vưá»n hoa vÄ© đại, trồng đầy những hoa hưá»ng, hoa cúc, thạch trúc và vạn niên thanh.
Vưá»n hoa có vẻ đã được hoạch định hẳn hoi, có má»™t hòn núi giả được xây bằng đá nằm ở giữa má»™t bồn nước có vòi phun cao, trong kẽ đá má»c đầy các loại hoa cá», má»™t cây xương rồng nở đầy hoa mà u hồng nhạt, có gần hai ba chục cây hoa hồng khác loại, mà u Ä‘á», mà u hồng, mà u và ng, mà u trắng Ä‘ang nở rá»™, khoe mà u dưới ánh nắng. Nhưng ở đây không hẳn la má»™t vưá»n cây rợp bóng. Ngoại trừ những cây phuá»ng và cây si được cắt xén quanh tưá»ng ra, trong vưá»n chỉ có và i cây hoa trà và cây dâu là có hình dạng to lá»›n, vì váºy cả má»™t vưá»n hoa trong tháºt sáng sá»§a, sạch sẽ vã đầy sinh khÃ. Ngôi biêt. thá»± trong vưá»n được xây hai tầng theo lối tây phương, bên ngoà i tưá»ng, sân nhà được lát gạch mà u Ä‘á», hai bên hiên rá»™ng rãi có xây những cá»™t trụ bằng xi măng có vân giản. Má»™t con đưá»ng đá nhá» chạy dà i từ ngoà i cổng và o đến gian chÃnh, gian bên canh. là nhà xẹ Cổng nha xe được mở rá»™ng bên trong có má»™t chiếc xe hÆ¡i kiểu nhá» mà u đỠthãm. Tôi được dẫn và o phòng khách. Äó là má»™t căn phòng rá»™ng lá»›n, sáng sủạ Ba mặt phong Ä‘á»u gắn cá»a kÃnh lá»›n, ánh sáng bên ngoà i lùa và o trà n ngáºp căn phòng. Ghế mây hình vòng cung, bà n tròn dà i nho nhá» là m bằng cây dầu và má»™t bá»™ sa-lon mà u xanh. Äồ váºt trong giản dị, nhưng nó biểu lá»™ cả má»™t thứ gì ....không giản dị trong ấỵ Cái vẻ đẹp đẽ, quà phái và tinh khiết, là m cho ngưá»i khách lạ, có má»™t mối thiện cảm không thể nà o diá»…n tả bằng lá»á»‹ Trên tưá»ng không treo tranh liá»…n, chỉ treo má»™t bó hoa hướng dương to bện bằng mâỵ Má»™t ngưá»i con gái giúp việc khoảng 18, 19 tuổi ra tiếp tôị Cô ta cưá»i lá»™ hà m răng trắng đẹp, mang cái tinh khiết tương tá»± vá»›i vưá»n hoa nhà naỵ
Cô ta niá»m nở há»i:
- Thưa, có phải cô là cô Mỹ Hoà nh không ạ? Ông chủ đang chỠcô đấỵ
- Vâng! Tôi đáp và cảm thấy hồi hộp.
- Hiện ông chá»§ ở trên lầụ Ông muốn tiếp cô ở phòng Ä‘á»c sách, mơì cô lên trên ấỵ
Tôi Ä‘i lên lầu, không còn tâm trà đâu để ngắm nhìn cách bà y biện trong nhà . Tôi bước và o má»™t căn phòng rá»™ng rãi, có ghế salon, có kệ sách, có tháºt nhiá»u sách là m ngưá»i nhìn hoa cả mắt, có má»™t chiếc bà n tháºt to, và .... má»™t ngưá»i đà n ông quay lưng vá» phÃa tôi Ä‘ang loay hoay tìm sách ở chiếc kệ cao ngất, chiếm trá»n má»™t bức tưá»ng. Cô ngưá»i là m đứng cạnh tôi lên tiếng:
- Thưa ông, Dư tiểu thơ đã đến rồi đây!
- Biết rồi! Ngưá»i đà n ông ná» nói không quay đầu lại
Tôi nghe tiếng đóng cá»a sau lưng, chỉ còn mình tôi đứng đó. Tôi nghe tim Ä‘áºp nhanh trong lòng ngá»±c, không hiểu sao tôi lại hồi há»™p đến thế, lòng bà n tay rịn ướt mồ hôị
Ngưá»i đà n ông ná» thong thả quay sang đối diện vá»›i tôi, tôi đứng thẳng ngưá»i lên, ước gì tôi chưa và o đến nÆ¡i đây và ước gì tôi được lui ngay ra tức khắc, nhưng muá»™n mất rồi, ngưá»i đà n ông ná» Ä‘ang nhìn tôi từ đầu đến chân, không ngạc nhiên cÅ©ng không lấy là m lạ, trong ánh mắt ông ta tiá»m tà ng má»™t nụ cưá»i trêu cợt, tương tá»± vơà thaà độ sau khi ông ta đụng tôi trên dốc núị Xong ông ta cháºm rãi nói:
- Chắc cô thất vá»ng lắm thì phảỉ Vì tôi đã không lao đầu và o núi!
- Tôi ...Æ¡.. - Tôi lưỡng lá»± định khiêu khÃch - nếu ... nếu lúc nãy tôi biết là ông thì ...
- Thì cô sẽ không nguyá»n rá»§a tôỉ
- Tôi nghĩ ...
- Tôi cảm thấy mình Ä‘ang bị trêu chá»c, dù cho tôi có cần thiết việc là m nà y đến đâu, cÅ©ng không thể vì thế mà quỵ lụy aị
Tôi thầm nghÄ©, tôi vẫn giữ ở trong lòng má»™t ná»—i bất bình mà chẳng tiện thốt ra! Tôi thẳng thắn nói, có lẽ lúc ấy sắc mặt tôi tháºt khó coi, việc là m nà y coi như Ä‘i Ä‘á»i má»™t trăm phần trăm. Ông ta nhìn tôi má»™t thoáng và cái vẻ trêu cợt ban nãy đã tiêu tan đâu mất. Ông ta Ä‘i đến chiếc ghế đối diện bảo tôi:
- Dư tiểu thư! Mơì cô ngồi, rồi chúng ta cùng nói chuyện được chứ?
Giá»ng ông vẫn có vẻ mệnh lệnh, nhưng tôi bắt buá»™c phải nhá»› rất có thể ông ta sẽ là chá»§ nhân cá»§a tôị Tôi bèn ngồi xuống. Ông lại nhìn tôi, ánh mắt ông ta nghiêm lại, tôi nháºn ra là ông ta Ä‘ang dò xét tôị
- Tôi có là m cô pháºt ý không?
Bá»—ng nhiên ông ta buông ra má»™t câu há»i đó và tôi vá»™i vã đáp:
- Ông muốn nói vỠviệc ở trên dốc núi, hay là ở đâỷ
Ông ta hÆ¡i mỉm cưá»i, nhưng lần nà y không mang vẻ trêu cợt mà lại ôn hoà , ông ta gáºt đầu nói:
- Theo tôi thấy thì, cả hai Ä‘á»u là m cô không được hà i lòng. Nhưng tôi hy vá»ng cả hai Ä‘iá»u đó không quan trá»ng.
Tôi mỉm cưá»i:
- Tháºt thế! Không quan trá»ng.
- Thế thì chúng ta có thể và o vấn đỠcâu chuyện chÃnh.
Ông ta mở ngăn kéo lấy ra má»™t xấp giấy, đó là hồ sÆ¡ xin việc cá»§a tôị Ông rút chiếc ảnh ra nhìn kỹ má»™t hồi, rồi lại nhìn tôi, hình như có ý so sánh ảnh và ngưá»i có phải cùng là má»™t không? Cuối cùng ông ta vưà ý, để chiếc ảnh xuống và nhìn tôi nói:
- Lần tuyển nữ bà thư nà y, tôi nháºn được hÆ¡n má»™t ngà n sáu trăm đơn xin việc, trong số đó tôi chá»n năm đơn, cô là ngưá»i thứ năm mà tôi tiếp kiến.
Tôi im lặng không nói gì nhưng chắc mẩm, có phần năm hy vá»ng rồi đấy! Phải chi lúc nãy tôi không nguyá»n rá»§a ông ta trên dốc núị
- Công việc là m tÃnh chất đơn giản, nhưng cÅ©ng không quá đơn giản. Phần cốt yếu là cô giúp tôi soạn lại má»™t má»› tà i liệu, tà i liệu nà y là má»™t cuốn gia phả cá»§a dòng há» Thạch nhà tôi, trong ấy gồm có những văn cảo, nháºt ký và thư từ cá»§a tổ phụ tôi, cần phải xắp xếp lại rồi căn cứ theo nháºt ký cá»§a tổ phụ tôi, dùng má»™t lối hà nh văn có hệ thống mà viết thà nh má»™t quyển "Truyện ký". Tôi xen và o nói:
- Tôi thiết tưởng, sao ông không mượn một nhà văn để là m công việc nà ỷ
- Cô muốn nói ...
Trông dáng ông ta có vẻ bất mãn:
- Cô không muốn là m việc nà y ư?
- Ồ! không! Tôi vội đáp. Có chứ ạ nhưng tôi e không có đủ khả năng.
- Cái đó phải đợi cô bắt tay và o việc mới rõ được
- À! Thưa vâng! Dĩ nhiên!
Bỗng tôi cảm thấy tôi đã bị khuất phục và trở nên thụ động.
- Là m xong tà i liệu cá»§a tổ phụ tôi, rồi đến lượt phụ thân và cá»§a ... má»™t ngưá»i khác. Tôi sẽ trao cho cô xem rất nhiá»u thứ, kế đến là cô giúp tôi xem các thư từ và trả lá»á»‹ Cô xem, liệu cô có thể là m được không?
- Vâng, tôi có thể là m được!
Tôi nói mà không khá»i nghi hoặc, có lẽ nà o cái công việc mà ông ta vừa nói, không thể không là m được? Hay là ông ta có mục Ä‘Ãch nà o khác?
- Cô cần phải ở lại đây, vì thơì gian có mặt ở nhà của tôi không nhất định, giỠlà m việc cũng không nhất định nốt. Mỗi tuần lễ cô có một ngà y nghỉ và những ngà y nghỉ nà y sẽ do tôi quyết định, được chứ?
- Thưa được!
Tôi tá»± nhá»§, có thể giảm bá»›t được gắng nặng cho chú thÃm tôi là được lắm rồi!
- VỠsố lương của cô ... - Ông ta trầm ngâm một lát - Tạm quyết định là hai ngà n một tháng.
- Dạ.
Tôi hÆ¡i kinh ngạc, vì số lương vượt quá xa dá»± liệu cá»§a tôi, tôi chần chá» chưa dám tin ở thÃnh giác cá»§a mình:
- Thưa thế nghĩa là ... ông ...ông đã bằng lòng tuyển dụng tôỉ
Tôi là nhà há»i
- Dĩ nhiên, hay là cô không muốn là m?
- Thưa không phải thế!
Tôi nói lớn và cảm thấy vui mừng khôn xiết.
- Thưa đến bao giỠtôi mới bắt đầu là m, thưa ông?
- Ngà y mai!
Ông ta nói một cách giản dị và xô ghế đưn'g lên:
- Cô haỹ vá» mang đồ đến đây, cần nhất là đến trước buổi trưa, vì chiá»u tôi báºn Ä‘i khá»á»‹ Ngay bây giá», cô có thể vá» nhà sá»a soạn đồ đạc.
Tôi cÅ©ng đứng lên nhìn ông ta vá»›i nghi ngá», đối vá»›i tôi, tất cả Ä‘á»u như má»™t giấc chiêm bao, không có vẻ gì là thá»±c cả. Tôi lại là nhà há»i:
- Nhưng mà , như thế nà y ... đã quyết định rồi ư?
Sắc mặt ông ta lộ vẻ khó chịụ
- Cô còn thắc mắc Ä‘iá»u chi nữả
DÄ© nhiên, còn có những vấn đỠnhư là , ngưá»i đà n ông nà y là aỉ Thạch Phong, má»™t cái tên hay là má»™t biệt hiệủ Nghá» nghiệp cá»§a ông ta là gì? Tất cả những Ä‘iá»u nà y không khác thưá»ng? Không đặt biệt ư? Trong ngôi biệt thá»± cá»§a ông ta còn có những con ngưá»i như thế nà ỠTrong tương lai tôi sẽ sống chung má»™t nhà vá»›i aỉ Việc thắc mắc thì hẳn là nhiá»u rồi, nhưng tôi không dám há»i tiếp, vì nét khó chịu cà ng lúc cà ng in rõ trên mặt chá»§ nhân tôị Tôi cần phải biết Ä‘iá»u má»™t tÃ! Trừ phi tôi không muốn là m việc ở đâỵ Vì váºy tôi đà nh nuốt á»±c và o lòng tất cả những câu há»i và khẽ nói:
- Thưa không! Không có chi thắc mắc cả.
- Thế thì, ngà y mai sẽ gặp lạị
Ông ta nói và quay ngưá»i sang tìm kiêm' sách. Tôi lẳng lặng rá»i khá»i căn phòng. Tôi không phải là khách, nên không có quyá»n buá»™c chá»§ nhân phải tiá»…n đưạ Tôi bước chân Ä‘i má»™t mình xuống chiếc thang lầu rá»™ng rãị Thế là tôi Ä‘em hà nh lý đến sống trong "Vưá»n Thúy"
Buổi sáng đầu tiên, chá»§ nhân đưa tôi đến má»™t căn phòng trang trà và bà y biện sẵn sà ng. Äây là má»™t trong sáu phòng ở trên lầu, cá»a phòng vừa mở, tôi hÆ¡i kinh ngạc, vì đồ váºt trong phòng rất đầy đủ bà n phấn, tá»§ áo, tá»§ sách, bà n viết, giưá»ng, đèn bà n và mà n treo cá»a sổ, thứ nà o cÅ©ng chuẩn bị tuyệt hảo, hÆ¡n nữa, đó hoà n toà n là má»™t căn phòng được trang bị cho phái nữ. Äồ váºt tuy không má»›i, nhưng rất tinh vi, mà n treo cá»a bằng vải Nylon mà u hồng nhạt, cùng má»™t mà u vá»›i tưá»ng, bên trên bà n phấn có gắn má»™t mặt kÃnh hình tròn chạm bằng cây có trổ hoạ Trong khuôn cá»a kÃnh cá»§a chiếc tá»§ sách, chất đầy ăm ấp sách. Tôi kinh ngạc nhìn chá»§ nhân như để há»i xem có phải căn phòng nay được chuẩn bị cho tôi không?
- Cô cứ ở căn phòng nay được rồi
Ông Thạch Phong nói, không biểu lộ một vẻ gì trên sắc mặt
- Căn phòng nay trước kia cá»§a má»™t cô gái khác, hiện giá» cô đã Ä‘i khá»i, bây giá» nó thuá»™c vá» cô. Các thứ sách vở hoặc tiểu thuyết, nếu cô thÃch, cô có thể Ä‘á»c. ÕDù sao Ä‘i nữa, những đồ váºt trong căn phòng nà y cô Ä‘á»u có thể dùng được. Hôm nay ta chưa bắt đầu là m việc, cô nghỉ ngÆ¡i trước đã, tôi phải Ä‘i ngay bây giá», ngà y mai ta sẽ tiếp tục bà n chuyện.
Ông Thach Phong không cho tôi cÆ¡ há»™i để há»i thêm câu nà o cả, ông cÅ©ng không tiếp tục giải thÃch gì cả. Ông quay gá»i chị trẻ tuổi hôm qua lên, và bảo tôi:
- Äây là Thu Cúc, cô có việc gì cần cứ bảo chị ấy là m há»™!
Rôì ông dặn dò Thu Cúc:
- Hãy phục vụ cẩn tháºn Dư tiểu thư, đừng để cô ấy thiếu thốn má»™t thứ gì!
- Vâng! Thu Cúc kÃnh cẩn trả lá»i
- Tôi đi nhé cô Hoà nh
Và ông quay ngưá»i bá» Ä‘i vá»›i những bước dà i
- Ợ..Khoan đã, ông Phong?
Ông Thạch Phong đứng lại và quay đầu nhìn chăm chú và o tôi
- Tôi ... tôi muốn nói, xin cam' Æ¡n ông. Tất cả Ä‘á»u quá tốt đẹp đối vá»›i tôị
Ông Thạch Phong nhun' vai, là m má»™t cá» chỉ có hÆ¡i đặc biệt rồi quay ngưá»i bá» Ä‘i không đáp lá»i tôị Tôi thừ ngưá»i ra mất mấy giây má»›i Ä‘i và o căn phòng ... cá»§a tôị Tôi nhìn ngắm tất cả những đồ váºt trong phòng vá»›i vẻ hiếu kỳ. Thu Cúc bước theo và o và mang chiếc valy quần áo cá»§a tôi để lên giưá»ng
- Có cần em sắp xếp đồ đạc giúp cô không Dư tiểu thơ?
Thu Cúc nóị
- á»’! Thôi khá»i, cứ để đây tôị Em Ä‘i là m công việc cá»§a em đị
- Vâng thưa cô!
Cúc lui ra khá»i phòng.
- À! Khoan chá» tÃ! Tôi gá»i giáºt Thu Cúc lại, nói:
- Tôi muốn há»i, trong ngôi nhà nà y còn có những ai nữa nhỉ?
- Hiện giỠthì chỉ có ông Phong, em và chú Lưu tà i xế.
- Hiên gi�
- Äôi khi cáºu hai cÅ©ng vỠđây!
- Cáºu haỉ
Tôi há»i má»™t cách hồ nghị
- Cáºu Hai là con cá»§a ông Phong ư?
- Không, là em cá»§a ông, nhưng chúng em quen gá»i như thế.
- Thế còn bà Phong?
Tôi há»i thế song không tin rằng Thạch Phong đã có vợ.
- Năm ngoái bà ấy có vá» má»™t lần, năm nay thì chưa vá»!
- Bà ấy ở đâủ
- Hình như là ở bên Mỹ thì phải, em cũng không rõ lắm!
- Thế à .
Tôi dừng lại một lát:
- Thôi được rồi, em có thể đi xuống dưới nhà .
Nhưng tôi lại chợt nhớ đến một thắc mắc khác:
- À còn một việc nữa, căn phòng nà y trước kia của ai nhỉ?
- Cá»§a ...
Thu Cúc do dự một lát xong lắc đầu nói:
- Em cÅ©ng không biết, lúc em lại là m, thì căn phòng nà y đã bá» trống, em chỉ quét dá»n nó hằng ngà ỵ
Có lẽ Thu Cúc biết rõ nhưng không muốn nói ra, tôi nghÄ© đã há»i hÆ¡i nhiá»u, mà thiệt tình tôi không ngăn được tÃnh tò mò. Tôi cưá»i nói vá»›i Thu Cúc:
- Thôi được, cám ơn em, Thu Cúc!
Cúc mỉm cưá»i mặt đỠlên và đi rạ Cô gái nà y tÃnh nết khá dịu dà ng, có thể dá»… cư xá». Tôi đóng cá»a lại, Ä‘i đến khung cá»a sổ và kéo mà n lên, vừa đúng lúc trong thấy chiếc ô tô mà u đỠban nãy từ con đưá»ng lát đó trong vưá»n chạy ra, chá»§ nhân cá»§a tôi đã Ä‘i khá»á»‹
Tôi bắt tay và o việc sắp xếp đồ đạc, Ä‘em quần áo mắc và o tá»§, soạn những văn cụ ra để trên bà n viết, tất cả việc sắp xếp chỉ mất có 30 phút, thá»±c ra đồ đạc cá»§a tôi quá giản dị. Tôi Ä‘i loanh quanh trong phòng, hết sá» váºt nà y đến ngắm váºt kiạ Trên bà n phấn không có phấn son chi cả, chỉ có má»™t cây lược là m bằng ruá»™t cây anh đà o, trên cán có chạm trổ. Trong tá»§ sách phần nhiá»u là tiểu thuyết, sách phiên dịch, lại có cả má»™t bản cô? Hồng Lâu Má»™ng và nguyên bản Tây Sương Ký, Äà o Hoa Phiến, Mẫu ÄÆ¡n Äình v ...v ... Ngoà i những loại sách văn nghệ nói trên còn có má»™t Ãt sách y há»c như Tâm trạng Di truyá»n, Bệnh thái Tâm Lý Há»c và Nguyên do cá»§a hiện trạng quái thai vv.. Cứ theo các pho sách đó, thì ngưá»i chá»§ trước cá»§a căn phòng nhất định phải há»c vá» y khoa hay văn khoạ Tôi rút má»™t quyển sách có cái nhan đỠcá»§a Zola là "Câu chuyện viết cho Nina", tôi chưa từng xem qua quyển nà ỵ Láºt trang bìa, có và i hà ng chữ đẹp nét viết trên trang để trong: "Loại sách lưu trữ thứ 124 cá»§a Tiểu Phà m" Tiểu Phà m? Tên ngưá»i chá»§ trước cá»§a căn phòng nà y ư? Thuáºn tay láºt sang trang kế, tôi phát giác cô ta là ngưá»i Ä‘á»c sách có táºt viết, vẽ báºy bạ trên sách. Má»™t con thá» vá»›i hai chiếc tai dà i là m che lấp cả mặt chữ, bên lá» trang sách cÅ©ng viết ngoằn ngoèo mấy han`g chữ:
"Nina, văn gia đỠtặng cho nà ng như váºy không kiêu hãnh saỠÔi! ÄÆ°á»ng đưá»ng má»™t Zola!- "Câu chuyện viết cho Nina" Có thể, má»™t ngà y nà o đó cÅ©ng có má»™t ngưá»i viết cho tôi má»™t quyển sách dầy dầy! "Câu chuyện viết cho Tiểu Phà m" Chẳng đẹp và tuyệt lắm ư? Ai sẽ viết? Äông ư? Äông, Äông, Äông! Anh có yêu em không? Yêu em không? Yêu em không? Mà y không biết thẹn à , Tiểu Phà m?" Trên đầu má»™t trang khác cÅ©ng viết: "Äông thì chỉ có thể là Äông, Äông cá»§a mình chứ không phải Äông cá»§a ngưá»i khác. Haỹ chỠđợi, có lẽ mình sẽ viết má»™t quyển "Câu chuyện viết cho Äông" Rồi má»™t trang khác: "Ô! Mình không bao giá» tin việc nà y đâu! Cái hạnh phúc nà y không thể có má»™t ám ảnh nà o được. Äông cÅ©ng sẽ không tin đâu, nhỉ Äông nhỉ" Lại má»™t trang khác: "Nina, ta không ghen ghét vá»›i nà ng đâu, ta cÅ©ng không ganh ghét vá»›i bất cứ má»™t ngưá»i nà ỠKhông ai sung sướng bằng ta cả, vì ta đã có Äông!" Lại má»™t trang khác: "Mình hy vá»ng sẽ đẹp hÆ¡n tà nữa, từ ngà y mình bắt đầu hiểu biết, thì mình chỉ vì Äông mà hy vá»ng mình đẹp hÆ¡n lên, Äông thưá»ng nói: "Tiểu Phà m, em đẹp lắm rồị" "Tháºt thế ư? Äông! Tháºt thế ư?" Cứ vá»›i những loại từ ngữ nà y, trên sách viết đầy dẫy cả những chữ, nà o là Äông, nà o là Tiểu Phà m, tôi đặt quyển sách nà y xuống và rút má»™t quyển khác: "Gia Äình Quý Tá»™c.", trên trang đầu cÅ©ng viết những chÅ© tương tá»±: "Loại sách lưu trữ thứ XXX cá»§a Tiểu Phà m" Bên trong cÅ©ng có đủ cả nét vẽ và chữ. Cái cô Tiểu Phà m rõ rà ng cô ta rất quen Ä‘em nhân váºt trong sách và bản thân mình há»—n hợp lẫn nhaụ
"Lisa Æ¡i! La Phu Æ¡i! Như thế thì tháºt là tà n nhẫn, mình không thÃch những câu chuyện tà n nhẫn như thế. Mình đã để rÆ¡i không biết bao nhieu là lệ. Cái tên Äồ Cách tháºt là đáng nguyá»n rủạ Nỡ nhẫn tâm chia rẽ tình há». Mình và Äông sẽ ra saá» Äông! Anh đừng cưá»i em! Em yêu anh đến Ä‘iên khùng mất! Anh đừng lìa bá» em nhé! Em sẽ ... Là m sao mình đủ can đảm viết tiếp?" Tôi để quyển sách xuống, ánh nắng buổi sáng từ ngoà i rÆ¡i và o, trong phòng sáng sủạ Tôi không muốn tiếp tục xem những thứ sách kia nữa, vì trong má»—i quyển Ä‘á»u có viết đầy cả chữ, tôi bá»—ng dưng cảm thấy bị ám ảnh Tiểu Phà m, Äông! Những ngưá»i nà y là aỉ Há» không liên can gì đến tôi cả, thế nhưng há» cứ ám ảnh tôi! Tôi đến bên bà n viết, lÆ¡ đãng mở má»™t chiếc ngăn kéo, trong đó có và i quyển nháºt ký dầy cÅ© kỹ, nhưng Ä‘á»u được bá»c bằng giấy đẹp, bên trên đỠmấy chữ: "Nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m năm Dân Quốc 48, 49 đến 50" Kế đó là năm 51- 52, bên dưới không còn nữa, má»—i năm má»™t quyển, tôi rất muốn láºt thá» má»™t quyển xem, nhưng tôi do dá»± má»™t hồi rồi lại đóng áºp ô kéo lại, đây là bà máºt cá»§a ngưá»i khác, tốt hÆ¡n hết là đừng nên tò mò. Hình ảnh cá»§a Tiểu Phà m đầy dẫy trong căn phòng nà y, khiên' tôi cảm thấy lo ngại và thầ trà nặng ná». Tôi mở má»™t ô kéo khác, bên trong có má»™t sợi dây chuyá»n bằng và ng vá»›i má»™t mặt hình traà tim bên trên có khắc mấy chữ: "Tặng Tiểu Phà m, Äông cá»§a em" Tôi vá»™i vã đóng áºp ô kéo lại, toà n thân á»›n lạnh, Tiểu Phà m nà y nhất định đã chết rồi, nếu không nà ng chẳng bao giỠđể chiếc dây chuyá»n cá»§a Äông mà không mang theá» Tôi Ä‘i đên bên giưá»ng, cảm giác á»›n lạnh gia tăng. Chiếc giưá»ng nà y, Tiểu Phà m đã nằm qua và căn phòng nà y Tiểu Phà m đã ở ... mà Tiểu Phà m có lẽ đã chết rồi ... Tôi lắc đầu không muốn nghÄ© đến Tiểu Phà m nữa, tôi Ä‘i đến bên cá»a sổ ngắm nhìn những bông hồng cùng vá»›i các đóa hoa khác Ä‘ang nở đầy vưá»n để khoe tươi, Ä‘ua thắm dưới ánh dương.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

17-09-2008, 09:34 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 2
Buổi sáng hôm đó cứ thế trôi qua, đến trưa Thu Cúc má»i tôi xuống ăn cÆ¡m. Ở bà n ăn, chỉ có má»™t mình tôi, chá»§ nhân vẫn chưa vá». Cả má»™t buổi chiá»u dà i dằng dặc, tôi rảnh rang chẳng có việc gì là m. Thạch Phong vẫn chưa vá». Tôi Ä‘i ra vưá»n hoa, đứng bên hồ phun nước, đà n cá lia thia bÆ¡i lá»™i qua lại, vưá»n hoa rất trống trải, không nÆ¡i nà o có thể dừng chân lâu được. Tôi không dám Ä‘i ra ngoà i, sợ Thạch Phong vá» thình lình tìm không được tôi, dù sao Ä‘i nữa hôm nay là ngà y là m việc đầu tiên cá»§a tôi kia mà ! Tôi trở vá» phòng và bắt đầu cảm thấy thì giá» Ä‘i quá cháºm, cái lối "Ä‘i là m" nà y là m tôi khó chịụ Từ bên khung cá»a nhìn ra xa, tôi có thể trông thấy những cánh đồng, những nha cá»a, đưá»ng xe lá»a và ruá»™ng lúa mà u xanh. Tôi thẫn thá» Ä‘i qua, Ä‘i lại, từ trưa đến chiá»u, bóng hoà ng hôn đã lùa và o trong phòng, tôi h tá»±a ngưá»i bên cá»a sổ, suy tư đến tÃnh chất cá»§a việc là m má»›i nà y cá»§a tôị Bá»—ng má»™t hồi chuông mõ từ xa vá»ng lại, từng tiếng, từng tiếng, ngân nga trầm bổng. Ở má»™t nÆ¡i nà o trên núi có chuà ư? Tiếng chuông mõ mang đến cho tôi má»™t cảm giác đặc biệt lạ lùng. Tôi lắng tai nghe mà thân trà như rÆ¡i và o cảnh hư vô. Hồi sau đó tiếng còi xe vang lên, cuối cùng chá»§ nhân tôi đã vá». Ông vẫn không cho ngưá»i lên gá»i tôị
Äến bữa cÆ¡m chiá»u, tôi má»›i gặp lại ông Thạch Phong. Ông nhìn tôi vá»›i ánh mắt sắc bén và há»i:
- Thế nà ỠCô đã là m quen được với cái nếp sống ở đây chưả
Tôi nhìn thẳng và o ông ta, và cứ tháºt tình nói:
- Tôi có cảm tưởng ... Ông không cần phải có một thư ký.
- Cần thiết hay không thuá»™c quyá»n quyết định cá»§a tôi chứ? Ông nhìn tôi và nói tiếp:
- Tôi không thÃch lãng phà tiá»n bạc đâu, song tôi cÅ©ng không muốn, Ä‘em quá nhiá»u công việc ra, là m cho vị thư ký còn bỡ ngỡ cá»§a tôi kinh hoảng trong ngà y đầu tiên.
- Việc là m quá Ãt cÅ©ng vẫn có thể là m cho ngưá»i ta kinh hoảng!
- Rồi cô sẽ rất báºn, nhưng cô hãy là m quen vá»›i hoà n cảnh ở đây trước đã ... có thÃch căn phòng cá»§a cô không?
- Dạ có, nhưng hình như có má»™t và i đồ váºt thuá»™c vá» Ä‘á»i tư cá»§a má»™t ngưá»i khác, ông đã quên cho mang đị
- Cô muốn nói đến đồ váºt cá»§a Tiểu Phà m hẳn thôỉ
Rồi ông ta không ngần ngại nói tiếp:
- Tôi thiết tưởng các váºt đó sẽ không là m phiá»n cho cô. Lúc nà o cô thÃch thì cứ xem, cÅ©ng chả sao!
- Tôi không thÃch Ä‘i khai thac' những bà máºt cá»§a ngưá»i tôi không quen biết.
- Thế ư?
Thạch Phong nhìn tôi với cặp mắt dò xét:
- Cô hÆ¡i khó tÃnh đấy nhá! Những đồ váºt ấy đâu có gì là m báºn lòng cô? Cô không thÃch xem thì thôi kia mà !
- DÄ© nhiên là những đồ váºt ấy không là m tôi phải báºn lòng song ...
Tôi hÆ¡i do dá»± má»™t tÃ:
- Nhưng thưa ông ... Tiểu Phà m là aỉ
Trong khóe mắt ông ta gợn lên má»™t nét cưá»i tinh nghịch, nhưng chỉ lóe lên má»™t thoáng rồi tan biến đâu mất, ông ta trầm ngâm má»™t hồi rồi nói:
- Hình như cô nên há»i tôi là ai trước đã chứ?
- Vâng thế thưa ông! Ông là ... aỉ
- Má»™t kiến trúc gia, hiện Ä‘ang là Tổng Giám Äốc cho má»™t công ty ná»!
- Ông cần tôi là m việc gì để giúp ông?
- Hình như tôi có nói qua với cô rồị
- Nhưng quả tình, tôi vẫn chưa hiểu được đến nơi đến chốn.
- Cô nóng tÃnh quá. Chỉ Ãt hôm nữa cô sẽ hiểu rõ.
Ông tự kết thúc câu chuyện và bắt đầu ăn cơm, gần như coi việc nà y là một việc không đáng phải đà m thoại thêm gì nữạ
Hai hôm nữa lại đã trôi qua, Thac.h Phong vẫn cứ sáng Ä‘i, chiá»u vá», rất khó găp. mặt ông tạ CÅ©ng không thấy ông dặn dò Ä‘iá»u gì! Ná»—i nghi ngá» cá»§a tôi cà ng ngà y, cà ng tăng gia, tôi không hiểu ông ta mượn tôi vỠđây để là m gì? Trong những ngà y dà i tẻ nhạt và những đêm vắng buồn tênh, chẳng có việc gì là m, tôi đà nh giở táºp nháºt ký thứ nhất cá»§a Tiểu Phà m ra Ä‘á»c để cho nhân váºt Tiểu Phà m là m bạn vá»›i tôị
Và o má»™t buổi tối, tôi nằm trên chiếc giưá»ng mà Tiểu Phà m đã từng nằm, láºt quyển sổ tay có ghi rõ "Năm Dân Quốc 48" ra xem. Nó lôi cuốn tôi ngaỵ Bên ngoà i cá»a sổ, có ánh trăng trong vắt, bên trong cá»a sổ má»™t ngá»n đèn má» mỠđưa tôi Ä‘i và o cái thế giá»›i mÆ¡ má»™ng cá»§a Tiểu Phà m.
"Ngà ỵ..Tháng ...
Không hiểu có má»™t lá»±c lượng vô hình nà o khiến tôi nhất định viết nháºt ký? Äối vá»›i tôi, Nghệ Tiểu Phà m, lại yên tâm Ä‘i viết má»™t cái gì, thì thá»±c là việc lạ, nhưng tôi phải viết, có như thế, nếu má»™t ngà y kia tôi ... á»’! Tháºt là đáng sợ! Có bá» nà o Ãt ra tôi cÅ©ng có cái gì để lại cho Äông! Äê? Äông tưởng nhá»› và hoà i niệm đến tôi sau nà ỵ Äông Æ¡i! Hình như em là m việc gì là cÅ©ng chỉ vì anh! Kể cả hÆ¡i thở và sá»± sinh tồn cá»§a em. Tất cả, tất cả những gì cá»§a em Ä‘á»u thuá»™c vá» anh. Äông Æ¡i Äông!
Ngà ỵ..Tháng ...
Hôm nay Äông đưa ra má»™t đỠnghị, anh bảo tôi đừng gá»i maÄ© tên Äông nữa, anh nói: Tiểu Phà m, em cứ gá»i anh là Äông đến bao giá» má»›i thôỉ Chả lẽ lúc chúng mình bảy tám mươi tuổi, thà nh cụ ông cụ bà cả rồi mà em vẫn cứ gá»i anh là Äông saá» Tôi nói: Vâng, vì anh là Äông cá»§a em! Anh ôm tôi và o lòng và nói: Tiểu Phà m, em nhắm mắt lại xem trong thấy những gì? Tôi nhắm mắt lại nói: Äông, vẫn là anh, em chỉ có thể trông thấy anh! Äông bảo tôi vẫn là cô bé thÆ¡ dại như lần đầu tiên má»›i gặp
Lần đầu tiên ư? Hôì đó tôi bao nhiêu tuổi nhỉ? Năm tuổi thì phải, tóc bện bÃn ngồi chÆ¡i dưới gốc cây ở chân núi,
Äông chợt xuất hiện đằng sau thân cây và chỉa đầu má»™t cây súng vá» phÃa tôi hô to: "Äung` Ä‘ung`!" Tôi òa lên khóc, Äông ôm lấy tôi dá»— dà nh: "Äừng khóc, đùng khóc, đùa vá»›i mà y đấy, tao đến chÆ¡i vá»›i mà y mà !" Tôi ngạc nhiên nhì Äông, đến chÆ¡i vá»›i tôi ư? Xưa nay có ai bằng lòng chÆ¡i vá»›i tôi đâủ Tất cả Ä‘á»u nhìn tôi như nhìn má»™t con rắn độc, tôi mỉm cưá»i qua hai hà ng nước mắt. Äông trêu tôi nói: "Vừa khóc vừa cưá»i, lêu lêu ..." thế là chúng tôi cùng cưá»i dòn tan.
Từ daỠấy, con tim tôi chỉ có Äông, anh con trai đã nói vá»›i tôi hai tiếng "đùng đùng" và từ đó tôi gá»i anh là "Äông"
Hôì đó anh mấy tuổi nhỉ? Hình như là chÃn! Có lẽ đúng. Tại sao tất cả những gì có liên quan vá» Äông, mình Ä‘á»u nhá»› má»™t cách rõ rà ng thế nhỉ?
Ngà ỵ.. Tháng ...(trên trang nà y có vẽ má»™t khuôn mặt đà n ông có vầng trán rá»™ng vá»›i nhiá»u nếp nhăn và miệng cưá»i toe toét trong tháºt khôi hà i). Äông, anh trông thấy chưả Äây là khuôn mặt cá»§a anh đó, thêm hai chiếc tai dà i và o là anh sẽ giống hệt như con thá» con mà ngà y xưa anh và em cùng nuôi chung vá»›i nhau đấy! Giống chứ? Anh bảo giống không Äông? ...Gần đây đầu óc tôi cứ nghÄ© vẩn vÆ¡ vá» thá»i thÆ¡ ấu, có lẽ vì viết nháºt ký nên má»›i nghÄ© nhiá»u như thế, chỉ có những gì thuá»™c vá» Äông và tôi má»›i đáng để tôi viết. Äông, em thá»±c có phúc má»›i được cha Ä‘em vá» quê, khiến em có thể gặp anh. Năm tuổi đầu đã quen biết anh và trá»n Ä‘á»i em, em chỉ biết có anh.
Ngà ỵ.. Tháng ...
Sáng nay nhặt được má»™t Ä‘oá hoa hồng cà i trên kẹt, chắc là cá»§a anh tặng em. DÄ© nhiên là cá»§a Äông! Tôi đưa nó lên môi hôn nhẹ từng cánh má»™t rồi cà i lên tóc. Lúc ở trên lầu xuống để dùng Ä‘iểm tâm, Äông nhìn tôi luôn mồm khen đẹp. Cái nhìn cá»§a anh má»›i thiết tha là m sao, tôi tháºt tình ước ao được chết Ä‘uối trong cái nhìn tha thiết ấy! Tôi xoay ngưá»i má»™t vòng trước mặt Äông há»i:
"Em đẹp không? Äẹp không Äông?" Äông gá»i "Tiểu Phà m! Tiểu Phà m!" Giá không có anh cả ở đó, có lẽ Äông đã chạy đến ôm hôn tôị Anh cả nhìn tôi vá»›i ánh mắt kỳ quặc là m sao, buồn thảm là m sao! Má»—i lúc nghÄ© đến ánh mắt cá»§a anh cả là tôi cảm thấy như là sẽ có má»™t ngà y nà o đó ...á»’! Äáng sợ quá đị Äông ạ!
Ngà ỵ.. Tháng ...
Hôm nay tôi thấy chiếc bóng hiện lên má»™t cách rõ rệt nó phá»§ xuống đầu tôi, rõ rệt quá! Kỳ quái! Sao Äông chẳng thấy chi cả. Äông Ä‘i há»c suốt ngà y, tôi vùi đầu trong sách vở. Tôi tìm xem tất cả những loại sách thuá»™c thuyết di truyá»n, tôi hoang mang đến cùng cưc. tôi không tìm hiểu rõ rệt được má»™t việc gì cả. Tôi soi gương và ngắm bóng mình, mưá»i bảy tuổi rồi, tôi đã đến cái tuổi 17. Lạy Thượng Äế! Tôi hy vá»ng được sống cÅ©ng chỉ vì Äông.
Ngà ỵ.. Tháng ...
Äông nói: "Anh phải hôn em, hôn cho em tan thà nh mây khói, hôn cho em chết từng thá»› thịt lóng xương." Cả ngà y chúng tôi chỉ quấn quÃt bên nhau, trưa đến anh Cả nổi tráºn lôi đình mắng cho Äông má»™t mách: "Mà y không thể cả ngà y cứ rúc trong phòng cá»§a Tiểu Phà m như thế được. ÕÄừng quên mà y còn có tương laị" Ô! Anh Cả, xin anh nhân từ má»™t tà cho chúng em nhá».
Ngà ỵ..Tháng ... Tôi và Äông Ä‘i chùa xin được má»™t quẻ xâm như sau:
Nhá»› thuở xa xưa há»p má»™t nhà .
Mà nay âm tình vẳng, đâu xạ "
Lòng thà nh những ước nên duyên nợ.
Nà o hay phong vũ mấy lần quạ"
Chẳng lẽ đây là viá»…n ảnh cá»§a tôi và Äông ư? Tôi lo sợ quá! Äông ôm tôi và o vòng tay, anh nói: "Mê tÃn! Tin dị Ä‘oan là m quái gì em." Äông xé nát mảnh giấy xăm mà u và ng và kéo tôi chạy vòng quanh từ đằng trước đến đằng sau chùạ Lúc hoà ng hôn xuống, tôi đứng trong ánh nắng chiếu phá»§ đầy trên núi, bá»—ng Äông hô lên: "Äứng yên, Tiểu Phà m! Em là mà u hoà ng kim, cô bé mà u hoà ng kim!" Mà u hoà ng kim? Má»™t linh cảm bất thưá»ng nà o đó chợt đến trong tôị Hôm nay tôi là mà u hoà ng kim! Thế ngà y mai! Ngà y mốt? Sẽ có má»™t ngà y tôi phải phai mà ụ Tôi ngả và o lòng Äông nói "Xin hôm nay dừng lại mãi mãi dừng lại!" "Thì hôm nay dừng lại đây!" Äông nói, giá»ng anh tháºt kỳ lạ "Hôm nay vÄ©nh viá»…n nằm trong tay cá»§a chúng ta!" "Tháºt ư? Tháºt ư? Äông!"
Ngà ỵ..Tháng ...
Tôi còn nhá»› ngôi nhà cá»§a giòng há» Thạch ở dưới quê và căn gác tối om dùng để đựng chiếc quan tà i mà u Ä‘en bóng, chiếc quan tà i đó để dà nh cho ông ná»™i cá»§a Äông. Ngưá»i còn sống đó sao lại chuẩn bị sẵn quan tà i nhỉ? Má»—i năm thợ sÆ¡n đến để sÆ¡n lại má»™t lần, lá»›p dầu sÆ¡n sợ còn dầy hÆ¡n lá»›p gá»— là khác. Có má»™t lần chúng tôi chÆ¡i cút bắt. Äông bắt tôi trốn trong quan tà i, sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như ông ná»™i cá»§a Äông nổi tráºn lôi đình la hét dưới lầu hay sao đó, tất cả Ä‘á»u sợ chạy tán loạn chẳng còn sót má»™t đứa! Chỉ có tôi kẹt nằm trong lòng chiếc quan tà i vì không leo ra được. Tôi nằm trong chiếc quan tà i hoảng sợ đến khóc thét lên. Không bao lâu Äông lại lẻn trở lên, đỡ tôi ra khá»i quan tà ị Äông khinh sợ đến sắc mặt anh tái nhợt: "Em có sao không? Tiểu Phà m, em còn sống chứ?" Tay Äông run run sá» lên mặt tôị Tôi oà lên khóc nói: "Em sợ quá! Sợ chết Ä‘i được!" Äông ôm chặt tôi và o lòng, tim anh Ä‘áºp liên hồi trong lồng ngá»±c. Anh nói không ngừng: "Äừng khóc, đừng khóc, Tiểu Phà m ngoan, Tiểu Phà m!" Rồi bá»—ng dưng Äông hôn tôị Äông đặt môi anh lên trán tôị Tôi im thin thÃt như bị ma nháºp và nÃn khóc luôn, tôi ngẩng đầu lên nói vá»›i Äông má»™t cách trịnh trá»ng "Lá»›n lên Tiểu Phà m sẽ lấy anh Äông" Hồi đó tôi lên bảy còn Äông 11, thế mà tôi biết trước là tôi sẽ thuá»™c vá» Äông, mãi mãi thuá»™c vá» Äông. Những ká»· niệm cá»§a thá»i thÆ¡ ấu má»›i đẹp là m saá» Äông, anh còn nhá»› rõ như em không?
Ngà ỵ..tháng ...
Äông lại Ä‘i há»c. Bên ngoà i kia trá»i Ä‘ang mưa, tôi ngồi tá»±a ngưá»i bên song cá»a sổ nhìn núi,
nhìn mây và trông mưa rÆ¡i, đầu óc tôi nặng trÄ©u, vắng Äông thì giá» dà i và vô nghĩạ Tôi không biết phải là m gì để giết thì giá». (Bên dưới vẽ hình hai quả tim nằm ká» bên nhau). Mưa, lúc nà o cÅ©ng là m cho tôi rét mướt, ngà y cất đám cha, trá»i cÅ©ng như thế nà ỵ Ngưá»i ta bắt tôi và anh tôi mặc tang phục và kéo anh tôi đến trước má»™ cha, anh chỉ biết cưá»i, không ngá»›t mân mê những sợi dây trên tang phục vá»›i Ä‘iệu bá»™ ngá» nghệch. Cha chết mà anh ấy cưá»i, còn tôi thì ôm lấy quan tà i không ngá»›t gá»i "Cha Æ¡i! Cha Æ¡i!" Ông ná»™i cá»§a Äông kéo tôi đứng lên và xoa đầu tôi bảo "Từ nay cháu vá» nhà ông ở, ông coi cháu như con cháu cá»§a ông váºy" Äông má»™t bên cÅ©ng khóc thút thÃt va dụi mắt nói "Phải đấy, Tiểu Phà m! Em hãy vỠở chung vá»›i anh. Äừng khóc nữạ Em không có cha mẹ, anh cÅ©ng không có cha mẹ váºy, nhá" Và ông ná»™i cá»§a Äông cÅ©ng khóc theo, chúng tôi khóc như mưa gió, chỉ có anh tôi cưá»á»‹ Hôm ấy tôi ở trong căn nhà cá»§a Äông và sau thì sống hẳn ở đó! Äêm đến Äông lẻn và o phòng tôi, tôi khóc, Äông cÅ©ng khóc theá» Ba năm sau ở Äaì Loan, ông ná»™i cá»§a Äông mất, tá»™i nghieP. ông không được nằm trong chiếc quan tà i đã được sÆ¡n lại mưá»i mấy lân` cá»§a ông ...Äêm đêm tôi cÅ©ng lẻn và o phòng Äông, Äông khóc tôi cÅ©ng khóc theá» á»’! Tại sao tôi lại nhá»› tá»›i toà n chuyện những việc Ä‘au lòng? Chỉ tại cái đêm mưa đáng ghét nà y!
Ngà ỵ..tháng ...
Há» Thạch và há» Nghệ, không thể nà o giải thoát nổi má»™t nghiệp chướng Ä‘á»i Ä‘á»i, kiếp kiếp. Ngà y trước những ngưá»i ở cố hương nói như thế, há» còn nói thêm và o má»™t câu: "VÄ©nh viá»…n không có thiện quả" Tháºt thế ư? Äông bảo đó là những lá»i nói ma quáị Nhưng tại sao trong dòng há» Thạch và Nghệ, má»—i Ä‘á»i Ä‘á»u có hai kẻ yêu nhaá»§ Và cÅ©ng Ä‘á»u bị ly tán và bất đắc thiện chung? Không lẽ tôi và Äông cÅ©ng ...A! Tôi sợ quá! Tôi sợ tất cả những Ä‘iá»u nà ỵ Äông! Äong Æ¡i! Em yêu anh đến thế, nếu má»™t ngà y nà o đó, cái ngà y đáng sợ ấy sẽ đến, em van anh, em van anh đừng bá» em, đừng bao giá» bá» em, nhá Äông?
Äây là má»™t bá»™ pháºn nháºt ký mà tôi đã độc đêm hôm đó. Äông! Tiểu Phà m! Tôi Ä‘i và o thế giơà tình yêu cá»§a há» Quyển nháºt ký đầu tiên Ä‘o tôi xem đến ná»a đêm. Äầu tôi nặng triÅ©, mắt tôi hoa lên. Cả đêm hôm đó, hình ảnh cá»§a Äông, và Tiểu Phà m cứ lởn vởn trước mắt tôi, không thể nà o xua Ä‘uổi Ä‘i được
Bắt đầu từ quyển nháºt ký đầu tiên nà y, tôi đã qui nạp được má»™t mẫu chuyện tình giản dị, nhưng tháºt cảm động. Tiểu Phà m và Äông, là má»™t đôi tình nhân gần gÅ©i nhau từ lúc còn thÆ¡ ấụ Giữa hai há» Thạch và Nghệ có má»™t mối thâm giao, nên khi cha mẹ cá»§a Tiểu Phà m mất Ä‘i, nà ng được há» Thạch nuôi dưỡng và trưởng thà nh trong gia đình há» Thạch, ngà y ngà y há» sống bên nhau nên tình yêu cÅ©ng cà ng ngà y cà ng nẩy nở trong tim há». Nhưng có má»™t ám ảnh huyá»n bà nà o đó cứ luôn luôn bao trùm lấy há» má»™t thứ ám ảnh mà cả hai Ä‘á»u không thể dùng năng lá»±c cá»§a hỠđể loại trừ. Nó vây chặt lấy há», là m há» hoang mang, Ä‘au khổ, hÆ¡n nữa, cuá»™c tình nà y còn bị má»™t trở ngại khác là ngưá»i "anh cả" thưá»ng xuyên xuất hiện trong quyển nháºt ký! Äây là má»™t mẫu chuyện mà tôi góp lại còn cái "ám ảnh" kia là gì, tôi không là m sao hiểu được. Äông và Tiểu Phà m là ai, tôi cÅ©ng không biết nốt. Nhưng má»—i lúc, tôi má»—i quen thuá»™c vá»›i há» hÆ¡n, trong hai ba ngà y rảnh rang vô sá»± kế tiếp. Cuối cùng tôi đã Ä‘á»c xong toà n bá»™ nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m. Thá»±c ra, trong quyển nháºt ký cuối cùng gần như không phải ghi lại những sá»± tháºt nữa, mà là những lá»i lẽ lảm nhảm, những câu văn không đầu không Ä‘uôi, không ý nghÄ©a giăng đầy cả má»—i trang giấỵ Lại còn những hình vẽ rùng rÆ¡n, như sá» ngưá»i, má»™t khuôn mặt dữ dằn được nhểu đầy má»±c đỠnhư những giá»t máu, những nét gạch ngoằn ngoèo và những khoảng giấy rách thá»§ng bởi ngòi viết máy! Thế nà y là thế nà ỠTôi chả biết. Láºt đến trang cuôà cùng có má»™t Ä‘oạn Tiểu Phà m viết hÆ¡i rõ rệt và suông sẻ như sau
"Những ý nghÄ© tháºt quái gở, những đôi mắt to, tháºt to Ä‘ang nhảy múa trong phòng tôị Tôi thù ghét chúng nó, suốt đêm tôi bị những con quỉ nhá» vồ lấy, chúng nó rút gân, lá»™t da tôi, lấy muôn ngà n mÅ©i kim đâm và o ngưá»i tôị Ôi! Ä‘au đớn quá!
Äông! Äông là aỉ Tôi dùng đủ cách để nghÄ© nhưng nghÄ© không rạ HỠđòi bắt tôi, tôi biết, có rất nhiá»u, rất nhiá»u ngưá»i há»i tôi rất nhiá»u chuyện há»i không ngừng. Há»i không thôị Trơì Æ¡i! Tôi phải ...Tôi phải là m thế nà o bây giá»!"
Äăn`g sau không còn nữa, từ trang nà y trở Ä‘i không có trang nà o Ä‘á»c được tôi ném quyển nháºt ký sang má»™t bên, đầu óc hoang mang kinh sợ. Tại sao lại có việc quái gở như thế nà ỷ Tôi đến đây để là m thư ký cho má»™t ngưá»i, nhưng ngưá»i nà y không có việc cho tôi là m, mà lại đặt tôi và o má»™t căn phòng chứa đầy huyá»n bà và chiếc bóng ám ảnh cá»§a Tiểu Phà m. Thế nà y là nghÄ©a là m saá» Tôi không thể nà o giải đáp được ná»—i thắc mắc giăng trước mặt tôị Chá»§ nhân tôi vẫn sáng Ä‘i chiá»u vá» và không đá động gì tá»›i việc là m cá»§a tôị Tôi cà ng nghÄ© cà ng cảm thấy tình trạng nà y có mòi không ổn. Cuối cùng tôi quyết định phải há»i thẳng chá»§ nháºn Thì cÅ©ng ngà y lúc ấy, chá»§ nhân lại cho má»i tôi "tiếp kiến" vá»›i ông. Sáu ngà y sau khi tôi đến "Vưá»n Thúy" và o má»™t buổi sáng mát trơì, Thu Cúc lên bao cho tôi biết là ông Thạch Phong cho mơì tôi đến phòng sách gặp ông.
Tôi và o đến nơi, Thạch phong đang ngồi ở bà n viết, trên bà n chất đầy cả những dụng cụ và bản đồ kiến trúc, tay Thạch Phong cầm cái "côm- ba" và một cái lượng giác quy hình như đang là m một baì toán tỷ mỉ lắm. Thấy tôi bước và o, ông chỉ một chiếc ghế đặt trước bà n nói:
- Mơì cô ngồi
Tôi ngồi xuống và đưa mắt dò xét nhìn Thạch Phong nhưng ông lại tiếp tục vùi đầu và o công việc tôi ngồi như thế một hồi lâụ Tôi ho lên một tiếng và nói:
- Ông Phong, Thu Cúc bảo ông cho gá»i tôi xuống?
- Vâng!
Ông nói nhưng không ngẩng đầu lên.
- Tôi muốn được biết, có phải ông đã có việc cho tôi là m không?
Lần nà y, Thạch Phong ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ rồi đưa cây côm- ba lên môi cắn, khẽ chau mà y ra chiá»u nghÄ© ngợi má»™t hồi lâu rồi má»›i nói:
- Tôi thiết tưởng đã đến lúc mà chúng ta phải ban vỠchuyện nà ỵ
- Tôi cũng nghĩ thế, thưa ông!
Ông ta khẽ liếc nhìn tôi, môi mỉm má»™t nụ cưá»i, xong ông ta ném cái côm- ba sang bên cạnh, ngồi ngay ngưá»i lại nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, Dư tiểu thư nà y! Cô đã xem song nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m rồi chứ?
- Æ ...
Tôi sá»ng sốt nhìn ông ta má»™t thoáng chẳng biết trong bụng ông ta Ä‘ang bà y cái trò gì đâỷ Ông ta cháºm rãi đốt má»™t Ä‘iếu thuốc, phà má»™t ngụm khói và nhoẻn miệng cưá»á»‹ Tôi phát giác ra rằng rất Ãt khi thấy ông ta cưá»i, nét mặt ông ta lúc nà o cÅ©ng lạnh lùng, nghiêm khắc. Nụ cưá»i cá»§a ông to mang nét gì khÃch lệ và an á»§i, không bắt buá»™c tôi trả lá»i, ông ta nhìn và o đốm lá»a trên đầu Ä‘iếu thuốc:
- Tôi biết cô đã xem qua, mấy hôm nay, cô rá»—i, chẳng có việc gì là m, cô lại có tÃnh hiếu kỳ, thế tất cô đã chấp nháºn Tiểu Phà m. Tôi Ä‘oán rằng cô đã quen thuá»™c vá»›i nà ng. Cô cÅ©ng đã xem những quyển sách đã được Tiểu Phà m viết loạn lên đó chứ?
- Tôị.. Tôi nghĩ ông đã âm thầm theo dõi tôỉ
Ông ta lại cưá»i:
- Quả đúng như thế, cô đoán không sai!
Tôi phẫn nộ nói:
- Tôi vẫn chưa hiểu, ông mướn tôi vỠđây để là m gì thưa ông?
- Äiá»u thứ nhất, tôi cần cô xem nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m, Ä‘iểm nà y cô đã là m xong.
- Nhưng mà ông cần gì phải bà máºt như thế, nếu đây là má»™t phần trong công việc là m cá»§a tôi, ông cứ việc giao thẳng cho tôi Ä‘á»c.
- Äằng nà y thì khác, nếu cô xem nó như là má»™t việc là m cô sẽ không thể nà o chấp nháºn Tiểu Phà m má»™t cách tá»± nhiên, và bây giá» Tiểu Phà m cÅ©ng không thể nà o được lạc ẩn trong tâm não cô. Xin cô cho tôi biết, cô có má»™t ấn tượng thế nà o vá» Tiểu Phà m?
- Nang` là má»™t cô gái khả ái, hoạt bát và si tình, và có đôi chút ngoan cố vá»›i bá»™ thần kinh thất thưá»ng.
Tôi nói
- Äúng thế, cô đã khám phá ra Tiểu Phà m má»™t cách rất chu đáá»
- Nhưng mà tôi vẫn không hiểu, nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m và việc là m cá»§a tôi có má»™t sá»± liên quan máºt thiết gì kia ạ?
Thạch Phong mở ô kéo bên trong hông bà n lấy ra một tấm ảnh và đặt ở trước mặt tôi, rồi nói:
- Xin cô nhìn cẩn tháºn hình bóng cá»§a ngưá»i nà y xem.
Tôi cầm lên, đó là má»™t chiếc ảnh cá»§a má»™t cô gái có đôi mà y đẹp vá»›i đôi mắt sáng quắc và đôi môi tháºt má»ng, hai bên má có lúm đồng tiá»n, chiếc miệng hÆ¡i mỉm cưá»i vá»›i vẻ tinh quáị Láºt qua sau lưng tấm ảnh có má»™t hà ng chữ "Tiểu Phà m, chụp và o mùa xuân năm Dân quuốc 50" Thạch Phong vừa há»i vừa nhìn tôi vá»›i ánh mắt khó hiểu:
- Cô có cảm thấy ngưá»i trong ảnh có hÆ¡i quen quen không?
Nghe Thạch Phong nhắc như váºy, tôi má»›i cảm thấy quả đúng như thế. Ngưá»i trong chiếc ảnh nà y quen thuá»™c, nhưng mà tháºt sá»± thì chưa gặp qua lân` nà ỠTôi nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy Thạch Phong Ä‘ang nhìn chăm chú và o tôị
- Cô không nháºn ra saá»
Ông há»i xong lại đưa ra và đặt ở trước mặt tôi tấm ảnh khác.
- Váºy cô hãy xem thêm chiếc ảnh nà ỵ
Tôi cầm chiếc ảnh thứ hai lên thì lại là chiếc ảnh cá»§a tôi, chiếc ảnh mà tôi kèm theo đơn xin việc, lúc Ä‘em hai ảnh so sánh vá»›i nhau tôi chợt hiểu ra đây là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy quen thuá»™c. Giữa tôi và Tiểu Phà m có nhiá»u nét tháºt giống nhau, nếu xem kỹ thì dÄ© nhiên là có rất nhiá»u nét khác biệt. Chỉ nhìn thoáng qua thìquả nhiên là có bốn, năm Ä‘iểm tương tá»± nhất là đôi mắt và khuôn mặt. Tôi nghi ngá» nhìn Thạch Phong nói:
- Tôi hao hao giống nà ng, phải không?
- Vâng, cô giống nà ng, nhưng không phải là kẻ giống nhất!
- Ông nói saá»
- Trong số hÆ¡n má»™t ngà n ngưá»i xin việc, còn có ngưá»i giống nà ng hÆ¡n cô. Sở dÄ© tôi chá»n cô, là vì cái đơn xin việc cá»§a cô, lá»i văn hoạt bát, tư tưởng sắc bén. Thêm và o đó, cô còn có má»™t chá»— rất giống Tiểu Phà m, đó là cô cÅ©ng mồ côị
- Tôi hiểu ra rồi!
Vá»›i hÆ¡i thở bá»—ng nhiên trở lên gấp rút,vì bị kÃch động quá mạnh, tôi há»i
- Theo tôi không phải ông cần má»™t ngưá»i thÆ¡ ký! đó chỉ là má»™t cách để che mắt thiên hạ, mà chÃnh là ông cần tìm má»™t ngưá»i để thay thế Tiểu Phà m, và nhân váºt Äông chÃnh là ông. Ông không có cách nà o là m cho Tiểu Phà m sống lại nên ông rắp tâm tìm má»™t Tiểu Phà m khác. Bởi váºy ông đã sắp đặt cho tôi ở phòng cá»§a Tiểu Phà m, để cho tôi Ä‘á»c nháºt ký cá»§a nà ng, và cái thâm ý cá»§a ông là ông muốn cho tôi thay hồn đổi xác, để trở thà nh Tiểu Phà m cá»§a ông. nhưng ông đã lầm, trong thiên hạ, không bao giá» có hai ngưá»i giống nhau cả vá» tâm hồn lẫn thể chất, tôi cÅ©ng không thể và không ưng biến thà nh Tiểu Phà m. Váºy tôi xin ông tôi thôị
- Xin cô hãy bình tĩnh một chút, Dư tiểu thơ!
Thái độ của ông ta bỗng trở nên thâm trầm và nghiêm túc, ông nói:
- Óc liên tưởng cá»§a cô tuy già dặn nhưng phần xét Ä‘oán không được chu đáo, vì lẽ thứ nhất, Tiểu Phà m vẫn còn sống! Thứ nhì tôi không phải là Äông.
- Ồ! Thế ư?
Tôi bà ng hoà ng há»i
- Cô thá» nghÄ© xem, Äông chỉ lá»›n hÆ¡n Tiểu Phà m có 4 tuổi mà Tiểu Phà m năm nay chẳng qua má»›i có 22, thì Äông cÅ©ng chỉ và o khoảng 27 gì đó. Con` tôi, tôi đã 37 rồi, đâu là má»™t bằng chứng khá rõ rệt
- Thế ...
Tôi dừng lại má»™t hồi, má»›i há»i
- Thế ông bảo tôi phải là m cái gì nếu Tiểu Phà m chưa chết. Tại sao ông phải tìm má»™t ngưá»i giống Tiểu Phà m?
Ông trầm ngâm giây lát, Ä‘iếu thuốc trên tay cháy má»™t Ä‘oạn dà i, đôi mắt ông nhìn ra ngoà i cá»a sổ trong có vẻ mÆ¡ mà ng, não ruá»™t. Trên vầng trán dưới mà y chứa đựng nét ưu tư, khiến gương mặt ông ta trở nên nghiêm trang, lạnh lùng như má»™t pho tượng sung mãn linh hồn và sinh khà cá»§a nhà điêu khắc vÄ© đại, khiến cho ngưá»i nhìn và o cảm thấy rung động.
- Câu chuyên cần phaỉ kể từ đầu, tôi hy vá»ng cô sẽ có đủ nhẫn nại để nghẹ
Thạch Phong cháºm rãi nói, tôi có thừa sức nhẫn nại vì thú tháºt, thần sắc cá»§a Thạch Phong là m tôi cảm động, giá»ng nói cá»§a ông ta là m tôi say sưạ Tôi lẳng lặng ngồi nghe Thạch Phong thuáºt lại câu chuyện:
- Trước khi bắt đầu câu chuyện, tôi cần phải nói rõ sự liên hệ giữa hỠThạch và hỠNghệ.
Ngà y xưa, ở quê tôi có hai há» Thạch, Nghệ, hai gia tá»™c lá»›n nhất vùng. Từ năm Ä‘á»i trước đây há» Thạch và há» Nghệ, già u có ngang nhau, vá»›i bao ruá»™ng vưá»n bát ngát và con cháu đầy đà n. Cả hai há» Ä‘á»u là dòng dõi nho gia lá»… giáo và cùng giữ nghiệp nông, trong há» Ä‘á»u có con cháu tà i ba, há» giá»i đổ cao, lại nữa hai há» vốn có tình giao hữu và đã là m sui gia vá»›i nhaụ Cứ thế, đến Ä‘á»i cá»§a tổ tiên tôi, đã có má»™t cuá»™c hôn nhân trắc trở xảy rạ Má»™t ngưá»i con trai há» Thạch, có thể là ông cổ hoặc ông sÆ¡ cá»§a tôi gì đó, để ý má»™t cô con gái cá»§a há» Nghệ. Nhưng có cái là vị nà y đã có vợ từ sá»›m, thanh danh cá»§a há» Nghệ lại không thể nà o gả con là m thiếp. Vì thế, ông sÆ¡ cá»§a tôi má»›i tìm đủ trăm phương ngà n kế Ä‘em ngưá»i vợ chÃnh thưc' trả vá» gia đình bên vợ. DÄ© nhiên là ông tìm cách nói xấu hoặc kiếm chuyện Ä‘uổi vợ Ä‘i để dá»… bá» cưới cô con gái há» Nghệ. Ngưá»i vợ chÃnh thức nà y uất ức phẫn háºn nên nuốt á phiện tá»± váºn. Lúc lâm chung, bà ta còn nghiến răng nguyá»n rá»§a: Há» Nghệ sẽ Ä‘á»i Ä‘á»i bất đắt thiện chung; nếu con cháu há» Nghệ và há» Thạch yêu nhau, Trá»i sẽ phạt há» phải chia lìa nhau!" Nghe đâu, cÅ©ng bắt đầu từ đó, há» Thạch và há» Nghệ mắc phải lá»i nguyá»n, không sao thoát khá»i những váºn mệnh ác nghiệt Ä‘eo Ä‘uổị DÄ© nhiên, đây chỉ là lá»i đồn, và những truyá»n thuyết không là m sao giải thÃch được. Nhưng quả tháºt là từ đó há» Nghệ cÅ©ng suy đồi lụn bại, và giữa há» Thạch và há» Nghệ bắt đầu những nghiệp chướng không giải thoát. Cà ng khó hiểu hÆ¡n nữa là cÅ©ng bắt đầu từ Ä‘á»i ấy vá» sau, hai há» Thạch, Nghệ cÆ¡ hồ như Ä‘á»i nà o cÅ©ng có hai kẻ yêu nhau, và cÅ©ng Ä‘á»u có má»™t kết cục, vô cùng bi thảm. Ngưá»i đầu tiên là Ông sÆ¡ tôị Sau khi vợ chết, ông cưới ngưá»i con gái há» Nghệ, là m kế thất, ba năm sau, ngưá»i con gái ấy mắc bệnh Ä‘iên mà chết, ngưá»i chồng vì hối háºn và đau khổ nên cÅ©ng lìa Ä‘á»i, giữa tuổi trẻ trung. Ngưá»i dân quê Ä‘á»u tin chắc rằng. lá»i trù êm' kia đã trỞ thà nh ác quá»· nó bám riết lấy con chau Nghệ giạ Và má»—i Ä‘á»i, há» Nghệ Ä‘á»u có má»™t ngưá»i mang bệnh Ä‘iên. Cứ thế, nhân số má»—i ngà y má»—i Ãt đị Äến Ä‘á»i ông ná»™i tôi thì chỉ còn má»—i má»™t ngưá»i con trai độc nhất. Ông ná»™i tôi và ông ná»™i Tiểu Phà m, từ nhỠđã là bạn thân vá»›i nhaụ Lá»›n lên hai ngưá»i đã từng há»c chung má»™t trưòng và kết là m anh em kết nghĩạ
CÅ©ng như Ä‘á»i trước, Ông ná»™i cá»§a Tiểu Phà m yêu bà tổ cô tôi, tức là em gái cá»§a ông ná»™i tôị Ông ná»™i tôi vì ghi nhá»› những truyá»n thuyết, nên không bằng lòng gả bà tổ, cô tôi vá» là m dâu bên nhà há» Nghệ. Rốt cục há» dắt nhau Ä‘i trốn, và o thá»i kỳ đó câu truyện nà y đã là nguyên nhân cá»§a không biết bao nhiêu bão tố và thảm cảnh. Ông ná»™i cá»§a Tiểu Phà m và bà tổ cô tôi sống vá»›i nhau được 10 năm thì ông ná»™i Tiểu Phà m chết, chết như thế nà o không ai hiểụ Bà tổ cô tôi bèn dẫn hai đứa con, má»™t trai và má»™t gái vá» quê. Ngưá»i con trai là cha cá»§a Tiểu Phà m, còn ngưá»i con gái rất xinh đẹp, nhưng đến năm 17 thì cÅ©ng chết vì bệnh Ä‘iên. Cha cá»§a Tiểu Phà m lá»›n lên, thì câu chuyện xưa lại tái diá»…n. Ông lại yêu ngưá»i cô tôi Lần nà y, bà tổ cô tôi nhất quyết phản đối cuá»™c hôn nhân, bà dùng giá»ng nói hãi hùng láºp Ä‘i láºp lại câu: "Há» Thạch và há» Nghệ tuyệt đối không thể kết hôn, không thể nà o kết hôn; không những lá»i nguyá»n xưa còn đó, mà huyết duyên cÅ©ng quá gần" Vì thế, cuá»™c hôn nhân cá»§a hai ngưá»i bị cản trở, cô tôi vì nhất thá»i quẩn trÃ, treo cổ tá»± váºn. Cha cá»§a Tiểu Phà m cùng vì quá đỗi Ä‘au lòng mà lìa bá» quê hương. Cả cái ngà y bà tổ tôi mất, ông cÅ©ng không vá» mai táng. Trước khi lâm chung, bà tổ cô tôi má»›i bảo vá»›i ông ná»™i tôi rằng:
- Hãy để cho con cái há» Thạch tránh xa há» Nghệ, huyết thống cá»§a há» Nghệ vừa mang bệnh táºt, vừa mắc phải lá»i trù ểm, nên không bao giá» con cái khá»e mạnh được.
Bà vẫn không nói đến cái chết cá»§a chồng bà . Sau nà y, chúng tôi nghe nói là ông vẫn chưa chết, mà bị giam cầm trong má»™t nhà thương Ä‘iên. Và rồi, không biết bao nhiêu năm nữa trôi qua, cha cá»§a Tiểu Phà m lại dắt ba anh em Tiểu Phà m trở vá» quê, nhưng không dắt theo mẹ cá»§a Tiểu Phà m. Nghe nói mẹ nà ng đã sá»›m qua Ä‘á»á»‹ Ba anh em Tiểu Phà m là má»™t ngưá»i anh và má»™t ngưá»i chị cá»§a Tiểu Phà m. Thạch Phong dừng lại má»™t lát, Ä‘iếu thuốc đã cháy gần đến đầu ngón tay, ông dụi tắt tà n thuốc và tiếp tục mồi má»™t Ä‘iếu khác, thần sắc ông ngưng Ä‘á»ng, ánh mắt hoang mang và đôi mà y chau lại, ông Ä‘ang suy tư, Ä‘ang hồi tưởng. Tôi không là m kinh động ông, mãi má»™t lát lâu sau, Thạch Phong lại tiếp tục kể:
- Ba ngưá»i con ấy, cô có thể tìm được má»™t Ãt yếu tố trong nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m. Ang cá»§a nà ng là má»™t gã khùng còn chị nà ng ... là má»™t cô gái đẹp má»™t cách kỳ dị, nhan sắc cá»§a Tiểu Phà m không bằng má»™t phần mưá»i nhan sắc cá»§a cô chị. Nhưng mà , tôi không biết phải nói là m sao bây giá»? Há» Nghệ mắc phải lá»i nguyá»n tháºt ư? Ngưá»i ta bắt nà ng nhốt trên má»™t căn gác nhá» tôi thưá»ng nghe thấy tiếng khóc và tiếng la cuồng loạn cá»§a cô tạ Năm 16 tuổi cô ta dùng má»™t cây kéo cắt đứt cuống há»ng rồi chết. Tôi bắt rùng mình, Thạch Phong nhìn tôi há»i:
- Cô còn muốn nghe nữa không?
- Dạ có, xin ông cứ kể vì tôi cảm thấy có lẽ từ đây trở đi, câu chuyện trở nên ly kỳ đặc biệt hơn.
- Còn các chuyện khác, cô có thể hiểu rõ qua nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m. Tôi là ngưá»i "anh cả" mà trong nháºt ký thưá»ng nhắc đến! Äông là em trai cá»§a tôị Tôi lá»›n hÆ¡n em tôi đúng 10 tuổi, tên cá»§a nó là Thạch Lỗị Anh em tôi từ bé đã mồ côi cả cha lẫn mẹ nên được ông ná»™i chúng tôi Ä‘em vá» nuôị Sau khi cha mẹ cá»§a Tiểu Phà m chết, ông ná»™i tôi nháºn nuôi dưỡng luôn Tiểu Phà m ... Nang` là giá»t máu cuối cùng cá»§a giòng há» Nghệ đấy! TÃnh ra thì cÅ©ng còn chút Ãt tình quyến thuá»™c. Còn ông anh khùng cá»§a Tiểu Phà m, chúng tôi đã đưa ông ấy và o má»™t bệnh viện thần kinh. Từ khi chúng tôi sang Äà i Loan thì không còn được tin tức gì vỠông ấy cả! Và rôì há» Thạch và há» Nghệ lại bắt đầu ghi thêm má»™t tấn bi kịch. Tiểu Phà m và Thạch Lỗị.. Tôi thưá»ng gá»i nó là Tiểu Lá»—i, nhưng Tiểu Phà m cứ gá»i nó là Äông. Tinh` yêu cá»§a há» bắt đầu rất sá»›m, gần như là từ lúc còn thÆ¡ dạị Ngà y trước, những ngưá»i ở quê thưá»ng gá»i há» Nghệ là "Dòng há» Ä‘iên" nên thưá»ng ngăn cấm con cái không cho chÆ¡i vá»›i Tiểu Phà m. Từ lúc bé Tiểu Phà m đã cô độc mà anh cá»§a Tiểu Phà m lại cà ng là đối tượng trêu cợt cá»§a bá»n trẻ Thạch Lá»—i đã vì Tiểu Phà m mà đánh nhau mấy lần. Nó bảo vê. Tiểu Phà m, thương yêu chiá»u chuá»™ng Tiểu Phà m. Tấm tình cá»§a nó đối vá»›i Tiểu Phà m thiệt là thá»§y chung như nhất. Còn Tiểu Phà m từ lúc bé đã chỉ biết có má»—i mình Tiểu Lỗị Äiá»u nà y cô đã thấy rõ trong nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m. Cái năm đến Äà i Loan, Tiểu Phà m chỉ má»›i lên 7. Không bao lâu, ông ná»™i mất. Trước khi nhắm mắt, ông gá»i tôi đến bên giưá»ng dặn dò đôi ba lượt là "Anh cả như cha", từ nay ta giao Tiểu Lá»—i cho con, nhưng tuyệt đối không nên cho nó tiếp cáºn vá»›i Tiểu Phà m. Sưc' khá»e con bé không được tốt lắm" DÄ© nhiên là tôi hiểu ý ông, nhưng mà tôi đã thất bạị Nháºn lãnh trách nhiệm nuôi dưỡng và giáo dục Tiểu Lá»—i, tôi đã từng trải qua má»™t giai Ä‘oạn hết sức khốn khổ. Hai anh em và Tiểu Phà m, sống nương tá»±a và o nhaụ Tiểu Lá»—i là má»™t đứa trẻ rất ngoan và có óc cầu tiến, tôi có thể là m cho nó hướng thượng, có thể nhìn thấy cái viá»…n ảnh tốt đẹp huy hoà ng cá»§a nó trong tương lai, nhưng mà nó đã yêu Tiểu Phà m má»™t cách quá sâu Ä‘áºm. Nó không tin những lá»i lẽ nà o có hại đến Tiểu Phà m nó cho đó là mê tÃn, là nói báºá»µ Tôi cà ng phản đối thì trái lại tình cảm cá»§a chúng no ' cà ng khắng khÃt hÆ¡n. Còn Tiểu Phà m thì .... Tháºt tôi không biết nói sao bây giá»?
Thạch Phong đưa tay lên chống lấy trán, ra chiá»u nghÄ© ngợi, gương mặt ông tháºt trầm lặng tháºt cảm động, dó là má»™t khuôn mặt nặng tình cảm già u suy tư. Rôì ông nói tiếp:
- Tiểu Phà m quả tháºt là má»™t cô bé dá»… thương. Năm nó 14 tuổi, tôi Ä‘em nó Ä‘i khám sức khá»e lần đầu tiên. Bác sÄ© chứng thá»±c mà ng óc và tâm lý cá»§a nó không được bình thưá»ng. Hay nói đúng hÆ¡n, dù cho nó vẫn bình thưá»ng từ trước đến nay, nhưng trong huyết quản cá»§a nó vẫn tiá»m phục những nhân tá» cá»§a bệnh táºt. Ngoại trừ vấn đỠấy ra, nó còn mang trong ngưá»i má»™t tâm bệnh. Bác sÄ© bảo Tiểu Phà m không thể sống lâụ Tôi không cho Tiểu Phà m biết vá» kết quả cuá»™c khám nghiệm nhưng nó vẫn thưá»ng lo sợ vì hoà i nghị Tôi đưa tá» kết quả cho Tiểu Lá»—i xem, nó vẫn không tin mà lại còn cho đó là những chuyện quái gở khôi hà ị Cứ như thế cho đến hai năm trước đây, bệnh cá»§a Tiểu Phà m đã bá»™c phát. Äáng thương hÆ¡n nữa là năm ấy Tiểu Lá»—i má»›i vừa tốt nghiệp đại há»c. Lòng Ä‘ang chứa chan hy vá»ng vá» cuá»™c lương duyên cá»§a nó vá»›i Tiểu Phà m; ná»—i Ä‘au buồn đó là m cho Tiểu Lá»—i đến bây giá» cÅ©ng không ngẩng đầu lên nổị
- Còn Tiểu Phà m, cô ấy ở đâủ Tôi ngắt lá»i há»i
Thạch Phong im lặng nhìn tôi, xong dụi tắt Ä‘iếu thuốc trong cái gạt tà n, cháºm rãi đáp:
- Ở tại nhà thương điên!
Tôi lại rùng mình nhìn Thạch Phong. Tôi không biết phải nói gì? Câu chuyện tháºt khá»§ng khiếp! Nó là m cho má»—i dây thần kinh cá»§a tôi bị chấn động và chuyển dịch từng hồi cảm trong tôị Nhất là tôi đã xem nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m, đã Ä‘á»c qua tiếng lòng cá»§a nà ng, biết đến tình yêu tha thiết cá»§a nà ng. Má»™t cô gái ngăn nắp và có tư tưởng như thế kia mà nay lại trở thà nh má»™t ngưá»i Ä‘iên. Lúc nà ng chaò Ä‘á»i, cao xanh đã tước Ä‘oạt ngay cái quuyá»n hạnh phúc cá»§a nà ng. Má»™t sinh mạng bất hạnh như thế mà còn bắt sinh ra cõi Ä‘á»i nà y tháºt là vô cùng oan khốc!
Tôi ngần ngại há»i:
- Cô ấỵ.. điên tới mất độ nà o, thưa ông?
- Nếu cô ưng ý để rồi, hôm nà o tôi sẽ đưa cô đi thăm nà ng. Nà ng không còn nhìn được ai nữa cả, cũng như chị nà ng hồi trước, nà ng cũng ca hát gà o thét cuồng loạn. Nêú cô gặp Tiểu Phà m của ngà y trước rồi bây giỠgặp lại trong cái trạng thái nà y thì ...
Thạch Phong lắc đầu và chau mà y,
- Tháºt là não lòng. Vì thế, tôi không muốn cho Tiểu Lá»—i Ä‘i thăm nà ng nhưng nó vẫn lén đị Má»—i lần Ä‘i thăm Tiểu Phà m vá», nó giam mình trong phòng, uống rượu, rồi khóc lóc rất thảm thiết.
- Thưa thế, bây giỠ... Tiểu Lỗi đâủ
- Trước kia, ở đại há»c nó há»c sinh ngữ, bây giá» lại nhảy và o Viện khảo cứu Văn há»c Trung Hoạ Nó thưá»ng ở lại trưá»ng, rất Ãt khi vỠđây, nÆ¡i đây gợi cho nó quá nhiá»u Ä‘au thương.
Tôi im lặng không nói gì, câu chuyện nà y tháºt là thê thảm, má»™t đôi tình nhân tha thiết yêu nhau mà phải bị chia lìa bởi má»™t định mệnh tà n khốc. Tôi như bị chim` đắm trong câu chuyện và cÆ¡ hồ như quên cả việc cá»§a chÃnh mình, Thạch Phong cÅ©ng không nó gì và cứ yên lặng hút thuốc. Má»™t lúc sau, tôi má»›i hợt giáºt mình ngẩng đầu lên há»i:
- Như thế thì ... tôi có thể là m được việc gì?
- Cứu vớt Tiểu Lỗi!
Tôi nghi hoặc nhìn Thạch Phong:
- Tôi không hiểu ý ông.
- Như thế nà ỵ..
Giá»ng Thạch Phong trầm xuống xót xạ
- Tiểu Lá»—i rất thá»±c tế, rất chịu khó và siêng năng, chúng tôi đã từng sống cÆ¡ cá»±c bên nhau cho mãi đến khi tôi có cÆ¡ sở ổn định vá» nganh` kiến trúc tình trạng má»›i bắt đầu thay đổị Äôà vá»›i Tiểu Lá»—i, tôi có rất nhiá»u hy vá»ng. Lúc ông ná»™i tôi còn sống, nó được ông cưng chiá»u nhất; lúc lâm chung ông giao nó lại cho tôi, tôi có thể khoe rằng nó là má»™t đứa em hoà n toà n nhất. Thế mà bây giá» ...
Thạch Phong đưa mắt nhìn ra ngoà i cá»a sổ, khói thuốc quyện tròn trước mặt ông.
- Tiểu Phà m đã phá hoại tất cả hy vá»ng và hoà i bão cá»§a tôi!
- Có nghĩa là , Tiểu Lỗi không còn có chi phấn phát như xưa nữả
- Trong vòng 2 năm nay, tôi đã dùng hết má»i cách ... Rồi ông nói tiếp:
- Không phải tôi mong Tiểu Lá»—i nhất định phải thà nh đại danh hay láºp đại nghiệp nhưng dẫu sao, tôi tuyệt đối không thể nà o để nó sa ngã. Bây giá», nó Ä‘i há»c chỉ là má»™t cái cá»›, như váºy nó không phải ở đây, lại không phải Ä‘i là m việc. Thá»±c ra bây giá» nó chẳng há»c hà nh chi cả, nó chỉ uống rượu chè, cá» bạc, phóng lãng ở chốn ăn chÆ¡i và tìm đủ má»i cách để mê hoặc mình, để chạy trốn thá»±c tế. Tôi không thể nà o tiếp tục nhìn nó tá»± há»§y, tá»± tiêu diệt như vâỵ
- Bởi thế ông má»›i nghÄ© ra cái cách tuyển dụng nữ thư ký nà y và để tìm ngưá»i thay thế Tiểu Phà m chứ gì?
- Vâng!
Tôi nhìn Thạch Phong với một vẻ mặt không có gì thiện cảm và nói:
- Tháºt là má»™t ý nghÄ© quá ư hoang đưá»ng thưa ông? Ông định bá» tiá»n ra để mua cho em ông má»™t ngưá»i yêu, nhưng thưa ông, tình cảm cá»§a con ngưá»i đâu có thể mua bằng tiá»n được
Thạch Phong ngẩng lên nhìn tôị Ãnh mắt cá»§a ông ta sắc bén lạ lùng. Tôi có cảm giác là hai luồng nhỡn tuyến ấy trá»±c tiếp chiếu và o ná»™i tâm sâu kÃn cá»§a tôị Cái con ngưá»i nà y, có lẽ đã lá»™t trần được tư tưởng và cảm giác cá»§a tôị
- Việc nà y đối với cô chẳng có gì bất công và quá lạm cả.
Thạch Phong bình tĩnh nói và trao cho tôi một tấm ảnh và nói:
- Äây là ảnh cá»§a Tiểu Lá»—i
Tôi nhìn qua và hiểu ngay ngụ ý cá»§a Thạch Phong vì ngưá»i trong ảnh có má»™t khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vá»›i đôi mà y ráºm, cặp mắt sáng mang vẻ ngang tà ng vá»›i đôi môi hÆ¡i mỉm cưá»i che lấp phần nà o ngang tà n ấy, và cÅ©ng là m gia tăng cái tÃnh chất thư sinh nho nhã. Äẹp hÆ¡n hẳn ông anh cá»§a ỵ Nếu Ä‘em tôi mà phối hợp vá»›i y thì e rằng có hÆ¡i quá pháºn má»™t tÃ.
Tôi "hừ" một tiếng lạnh nhạt rồi nói:
- Trông cáºu ấy lịch sá»± đấy
- Thưa thế ạ, Dư tiểu thư?
Thạch Phong cưá»i và có vẻ đắc ý vì cho rằng láºp trưá»ng cá»§a mình đứng vững. Ông ta nói tiếp:
- Dầu sao, tôi không dám nà i ép cô đâụ Cô có thể suy nghÄ© cho chÃn xem có bằng lòng tiếp tục công việc hay không.
Tôi nhìn Thạch Phong
- Hình như ông đã tin chắc rằng tôi sẽ ưng thuáºn
- Vâng!
Thạch Phong nhìn tôi, tôi há»i
- Vì saá»
- Vì tôi nháºn thấy cô có má»™t tÃnh tình đôn háºu, nhân từ và thứ nhất, cô cÅ©ng Ä‘ang ở trong cảnh cô đơn.
Tôi hơi bị xúc động và ngước nhìn Thạch Phong ánh mắt ông ta ôn hòa và thà nh khẩn ông tiếp tục nói:
- Cô cứ yên tâm đị Tôi không dám bắt buá»™c cô phải thay thế Tiểu Phà m. Nếu cô có thể chữa trị Tiểu Lá»—i, khiến nó không sa ngã, đó là sá»± thà nh công. Tùy cô dùng phương thức nà o cÅ©ng được, nếu việc nà y mà thà nh công, thì gia đình há» Thạch sẽ là nÆ¡i yên tin~h để cô nương tá»±a và sẽ không có ai bạc Ä‘aÄ© cô. Vả lại rồi cô sẽ rõ, Tiểu Lá»—i có rất nhiá»u ưu Ä‘iểm, nó .... rất xứng đáng được thương mến.
- Nhưng ...nhưng xin ông nhá»› cho, hy vá»ng thà nh công rất mong manh.
- Có nghĩa là ...đáng được thỠthách?
Thạch Phong há»i
- Ông là m thế nà o để biết được và khẳng định là Tiểu Lỗi sẽ để ý đến tôỉ
- Vì cô giống Tiểu Phà m
Thạch Phong hạ thấp giá»ng đáp má»™t cách thẳng thắn như váºy
Tôi cảm thấy bà ng hoà ng, cả má»™t việc đã xảy ra má»™t cách hết sức đưá»ng đột. Tôi đến đây để nháºn má»™t chân nữ thư ký, bay giá» hoá ra là ... là gì nhỉ. Má»™t ngưá»i trị bệnh tâm linh? kể cÅ©ng là có phần vẻ vang! Lòng tôi nhất thá»i rối tợ tÆ¡ vò, không biết nên chấp nháºn không? thì Thạch Phong lại cất tiếng:
- Saá» Hay là cô bằng lòng đợi đến mai sẽ trả lá»á»‰
- Ngoà i trừ cái Ä‘iểm giống Tiểu Phà m ra ông còn dá»±a và o nguyên do gì để chá»n lá»±a tôỉ Tôi há»i
- Äó là lý trà mẫn cảm cá»§a cô, cô thông minh lắm!
- Nhưng ông có biết không ... Tôi nhìn thẳng và o Thach Phong:
- Lý trà bắt buá»™c tôi phải thưa vá»›i ông là tôi xin từ chôÃ, việc là m nà y không thÃch hợp vá»›i tôi
- Còn tình cảm của cô?
- Không phải tình cảm
Tôi nói vá»›i giá»ng nghẹn ngà o và đượm buồn:
- Vì hiếu kỳ tôi sẽ bằng lòng găp. Tiểu Lá»—i má»™t lần, gặp "Äông" cá»§a Tiểu Phà m, nhưng đây chỉ là tôi giúp ông, chứ không phải là má»™t việc là m có tÃnh chức nghiệp, xin ông hiểu cho
- Vâng tuỳ cô.
Thạch Phong nó rất nhanh, trên mặt thoáng hiện một nét chiến thắng
- Nếu cô thấy có Ä‘iá»u chi không vừa ý cô có thể rá»i bá» nÆ¡i đây, lúc nà o cÅ©ng được
- Thưa, nhất định thế. Tôi nóị
- Vâng, nhất định thế. Thạch Phong đáp
|

17-09-2008, 09:35 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 3
Sáng chá»§ nháºt, hoa hồng nở đầy cả má»™t khu vưá»n từ lúc sáng sá»›m, tôi đã xách má»™t chiếc giá» nhá» ra vưá»n cắt hoa, tôi phải cắt đầy má»™t giỠđể cắm trong má»—i phòng cá»§a ngôi biệt thư. "Vưá»n Thúy" tôi vừa Ä‘i, vừa cắt, vừa ngân nga hát.
Có tiếng động cÆ¡ xe máy đâu nổ dòn ở cổng. Chuông vừa reo, chú Lưu đã đã ra mở cổng, tôi Ä‘ang đứng ở má»™t góc vưá»n. Ai nhỉ "Vưá»n Thúy" gần như không có khách, tôi quay đầu lại trên tay còn cầm má»™t cà nh hoa hồng má»›i cắt. Má»™t thanh niên Ä‘ang vịn chiếc xe mô tô đứng ngẩn ngưá»i nhìn chòng chá»c và o tôị Tôi hÆ¡i ngạc nhiên nhưng chợt hiểu ra ngay, đây là hắn, Thạch Lỗị Cả hai chúng tôi Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra mất má»™t lúc, Tiểu Lá»—i vì anh chà ng tưởng rằng Ä‘ang chìm đắm trong ảo giác, tôi vì Tiểu Lá»—i quả tháºt đẹp trai, đẹp hÆ¡n cả trong ảnh. Má»™t lúc lâu tôi má»›i chợt tỉnh và mỉm cưá»i chà o Tiểu Lỗị Tiểu Lá»—i trao xe cho chú Lưu và bước những bước dà i vá» phÃa tôi, đứng má»™t nÆ¡i cách tôi không xa và dùng ánh mắt như bốc lá»a nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhếch môi khẽ nói:
- Quái lạ!
Và rồi Tiểu Lá»—i há»i tôi:
- Thưa cô, cô là aỉ
- Dư Mỹ Hoà nh. Tôi trả lá»á»‹
- Còn ông có phải ông là Tiểu Lá»—i, không? Tôi đã được nghe anh ông nói đến ông nhiá»u lắm.
Tiểu Lá»—i dùng răng cắn lấy môi, trên mặt lá»™ nét bá»±c dá»c và bất mãn. Gã nhìn tôi má»™t lần nữa và nói:
- Cô ở đây là m gì?
- Cắt hoa hồng! Tôi nóị
- Tôi muốn há»i cô là m gì ở Vưá»n Thúy nà ỷ
- Tôi là thư ký của anh ông.
Rồi tôi mỉm cưá»i nhìn Tiểu Lá»—i và nói tiếp:
- Ông là m ơn cầm hộ tôi chiếc giỠnà y một t� Tôi còn phải cắt thêm mấy cà nh hoa nữa mới cắm đủ các bình.
Tôi không đợi Tiểu Lá»—i trả lá»i và cứ trao chiếc giá» cho gã, gã ngoan ngoãn cầm lấy vá»›i cặp mắt nhìn tôi, chòng chá»c không chá»›p. Äúng như sá»± dá»± Ä‘oán cá»§a Thạch Phong, dung nhan cá»§a tôi đã gây được sá»± chú ý cá»§a Tiểu Lá»—i, nhưng cái nhìn soi bói cá»§a gã là m tôi cảm thấy khó chịụ Äôn`g thá»i tôi có cái cảm giác là mạo dạng má»™t kẻ khác để mê hoặc ngưá»i thanh niên nà y, má»™t ná»—i buồn mang mác lướt qua tâm tư tôi, tôi buá»™t miệng nói, không kịp suy nghÄ©:
- Có phải xưa nay gặp bất cứ ai ông cÅ©ng nhìn chòng chá»c ngưá»i ta như thế không?
Gã hơi bối rối đáp:
- Æ , xin lá»—i, vì ... vì cô giống y như má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi ...
Trong đám hÆ¡n má»™t ngà n ngưá»i ứng tuyển mà được chá»n thì dÄ© nhiên là phải giống rồị Tôi nhìn gã, nét bá»±c dá»c đã tiêu tan trên gương mặt gã, thay và o đó la má»™t Ãt băn khoăn và và i nét bối rối, thẫn thá». Tôi bá»—ng cảm thấy thương hại gã thương hại má»™t cách sâu đâm.
"Äông" cá»§a Tiểu Phà m! Äã là con ngưá»i ai có thể thản nhiên nhìn cái thế giá»›i thÆ¡ má»™ng cá»§a mình bị tà n phá và há»§y diệt? Và má»™t khi nó bị tà n phá và há»§y diệt thì còn là m thế nà o để xây đắp lạỉ Không hiểu tại sao tôi bá»—ng thấy chua xót giùm gã, gã là m tôi cảm động, tôi trở nên ôn hòa và dùng má»™t giá»ng nhá» nhẹ bảo hắn:
- Thế à ! Giống lắm ư?
- Vâng ...Rồi gã cúi đầu nói như vừa để mất một cái gì:
- Cô đến đâu bao lâu rồỉ Không hiểu sao anh Cả tôi, anh ấy lại mượn thư ký?
Tiểu Lỗi lầm bầm tự nhủ rồi lại ngẩng lên nhìn tôị Trông thần sắc gã như kẻ mất hồn:
- Cô nên mặc áo hồng! Gã nói tháºt khẽ.
- Vì nà ng thưá»ng mặc áo hồng phải không?
Tôi há»i gần như bâng quÆ¡ và cắt thêm hai cà nh hoa hồng để và o chiếc giá» trên tay Tiểu Lỗị - Nà ng? Gã chau mà ỵ
- Vâng nà ng ... Tiểu Phà m, có đúng không?
- Tiểu Phà m ... Tiểu Lá»—i giá»±t bắn ngưá»i lên há»i:
- Là m sao cô biết được tên nà ng? Cô còn biết những gì nữả
- Câu chuyện nói vá» Tiểu Phà m và Äông, tôi vô tình biết được vì ông Thạch Phong đà để cái phòng trước đây cá»§a nà ng cho tôi dùng.
Nét âu lo cá»§a gã đã tiêu tan và nhưá»ng chá»— cho má»™t vẻ mÆ¡ mà ng não ruá»™t, gã nói:
- Chắc là cô đã Ä‘á»c xong nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m rồi thì phải
- Vâng!
Tôi đặt cà nh hoa cuối cùng vừa cắt và o chiếc giá». Ãnh nắng sáng tươi, gió thu thoang thoảng bất giác tôi đưa cao hai cánh tay lên nói:
- Cứ đến má»—i độ tiết trá»i tươi mát như thế nà y, tôi cảm thấy toà n thân thư tháị Chúng ta cứ tá»± nhiên chấp nháºn rất nhiá»u những sá»± đổi thay, nhỉ. Hoa nở, rồi tà n. Trá»i tạnh rồi mưa và còn biết bao sá»± biến thiên khác mà chúng ta cứ phải chấp nháºn. Tiểu Lá»—i nói xen và o:
- Nhưng cÅ©ng có sá»± đổi thay mà chúng ta không thể cam tâm chấp nháºn!
Tôi nhìn Tiểu Lỗi nói:
- Äúng! Äó là lúc mà những sá»± đổi thay có liên lac. máºt thiết vá»›i tình cảm
Tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i không khà rồi chuyển hướng câu chuyện:
- Äi, ta Ä‘i vá» Ä‘i ... À, ông có vui lòng giúp tôi cắm những Ä‘oá hoa nà y và o bình không?
Tiểu Lá»—i nhún vai không nói gì. Chúng tôi bước và o trong phòng khách, ở đây vừa rá»™ng vừa lá» má» tối và có vẻ là nh lạnh. Tôi đặt giá» hoa trên bà n. Thu Cúc biết ý đã thu tháºp tất cả những bình hoa lại má»™t chá»—. Tôi ngồi ở má»™t chiếc ghế sa- long trước bà n, cắc gá»n những nhánh hoa, rồi cắm và o bình.
Gian phòng tháºt yên tÄ©nh. Tiểu Lá»—i ngồi má»™t bên, buồn bã nhìn tôi cắm hoạ Không biết gã Ä‘ang nghÄ© gì? Má»™t lúc sau, khi tôi đặt má»™t bình hoa đã cắm xong sang má»™t bên và bắt đầu cắm má»™t bình khác, Tiểu Lá»—i bá»—ng khẽ ngâm:
Mưa tạnh trá»i quang, vưá»n rá»±c sáng
Hôm sớm đầu xuân lại sắp sang
Danh hoa tựa bóng rừng hoang
Phấn hương thoang thoảng, nhụy và ng sơ khaị..
Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Lá»—i rồi mỉm cưá»i ngâm tiếp Ä‘oạn sau:
Hái vỠnâng dấc trên tay
Cà ng nhìn, cà ng ngắm, cà ng say đắm lòng
Cánh hoa mơn mởn thức hồng
Tựa vòng tay áo lâng lâng thẹn thùng
Tiểu Lỗi nhướng mà y nhìn tôi:
- Äây là má»™t baì "Từ" Ä‘á»i Mãn Thanh mà cô cÅ©ng thuá»™c nhỉ?
- Thế còn ông?
Tôi mỉm cưá»i há»i lại Tiểu Lá»—i
- Ờ tôi, tôi há»c vá» văn há»c Trung- Hoa ở viện khảo cứu mà .
- Tôi cÅ©ng há»c vá» môn nà y ở Äại Há»c
Tôi nói, Tiểu Lá»—i trố mắt nhìn tôi cÅ©ng yên lặng nhìn lại gã. Ãnh mắt gã có vẻ trở nên thà nh thá»±c. Sau đó, gã ngồi dá»±a và o ghế yên lặng nhìn lên trần nha, tôi không nhìn gã, lo cắm hoa và o bình cho xong, má»™t lát sau tôi má»›i bảo gã:
- Tôi đi lên lầu, có lẽ anh ông cũng sắp vỠvà sẽ giao việc cho tôi là m, còn ông?
- Cô cứ để mặc tôi!
Gã nói cá»™c lốc vá»›i dáng Ä‘iệu bất cần, rõ là má»™t con ngưá»i tÃnh nết thay đổi thất thưá»ng, khó mà đối phó. Tôi mang hai bình hoa Ä‘i lên lầu, đến đầu cầu thang, tôi quay đầu lại nói:
- Thạch tiên sinh à , có lẽ ta không nên sống mãi mãi vá»›i dÄ© vãng! Có nhiá»u việc ta có thể khống chế được cÅ©ng có rất nhiá»u việc ta chịụ bất lá»±c trước nó. Chúng ta không là m sao có thể xoay chuyển được ý trá»i, có phải không? Dù sao Ä‘i nữa, nhân loại chúng ta quá bé nhá» quá yếu á»›t, không là m sao đương đầu được vá»›i những định mệnh ác nghiệt mà chúng ta không trông thấỵ Ông là m sao có thể đương đầu vá»›i những sá»± huyá»n bà và những sức mạnh vô hình? Äừng tá»± là m khổ mình, hãy quên đị Trong Ä‘á»i chúng ta, chúng ta còn phải quên Ä‘i rất nhiá»u, rất nhiá»u việc cÆ¡ mà !
Những lá»i nói cá»§a tôi tháºt là ngu ngốc. Từ lúc bắt đầu gặp Tiểu Lá»—i tôi đã thấy mình ngu ngốc, lẽ ra tôi phải giả vá» không biết má»™t tà gì vá» việc Tiểu Phà m. Tôi trong thấy vẻ giáºn dữ lá»™ hẳn trên mắt gã, gã đứng nhá»m lên, nói như hét:
- Cô là aỉ Cô lấy tư cách gì để nói vá»›i tôi những lá»i nà ỷ Cô tháºt là to gan lá»›n máºt, tốt hÆ¡n hết là cô nên cút lên lầu Ä‘i, cút Ä‘i!
Tôi bÆ¡ thá» bá» Ä‘i lên lầu, tôi nghe gã Ä‘ang mở tá»§ lấy rượu ra uống. Tôi là m gì? Mà tại sao tôi lại Ä‘i giây và o các việc nà y chứ? Tôi lên đến câù thang thì bắt gặp Thạch Phong hình như ông ta đứng đó lâu lắm rồi và đã nghe thấy tất cả, vừa chạm phải ánh mắt Ä‘iá»m nhiên cá»§a ông tôi nói ngay:
- Tôi xin ông cho tôi thôi việc
Bà n tay cá»§a Thạch Phong đặt trên vai tôi, ánh mắt ông ta ôn hòa như ánh nắng bên ngoà i cá»a sổ, ông khẽ nói:
- Không, tôi chả nghe thế, cô hãy cứ ở lại đây Dư Tiểu thư.
Không biết có phải giá»ng nói khẩn khoản cá»§a ông ta hay ánh mắt tha thiết cá»§a ông ta đã là m tôi cảm động mất hết tá»± chá»§ tôi đứng ỳ ra đó, ông ta lại khẽ nói thêm:
- Cô hãy ở lại đây, chúng tôi cần có cô.
Thế ư? Thế ư? Cả má»™t Ä‘á»i tôi đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ngưá»i khác nói "cầu" mình, má»™t sá»± kÃch động không thể nà o giải thic'h bá»—ng phát trong tôị Tôi nói:
- Vâng tôi sẽ ở lại!
Những đóa hoa hồng trên tay tôi toả hương ngà o ngat. Tôi ung dung, lần lượt mang hoa và o phòng của Thạch Phong và của Tiểu Lỗị
Äêm hôm ấy tôi mất ngá»§. Nằm trên giưá»ng, tôi không tà i nà o chợp mắt Ä‘i được. Tôi dùng đủ má»i cách để ru giấc ngá»§, nhưng vẫn không sao ngá»§ Ä‘i được Tôi báºt ngá»n đèn nhá» trên đầu giưá»ng và rút má»™t quyển nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m để Ä‘á»c tôi không thể không chú ý đến những nét chữ viết đá thaá» rất đẹp. Tôi Ä‘á»c
"Nếu quả tháºt là sẽ có cái ngà y khá»§ng khiếp đó. Äông sẽ ra saá» Dù mình có chết Ä‘i cÅ©ng chẳng saá» Nhưng còn Äông? Äông! Thượng đế Æ¡i! Nếu quả tháºt cái ngà y ấy sẽ đến, xin Ngaì hãy thương xót Äông và ban cho Äông có đủ nghị lá»±c để chà ng sống, để chà ng có thể tiếp tục yêu Ä‘á»i và tái tạo hạnh phúc ..."
Tôi bá» quyển nháºt ký sang má»™t bên, khoác chiếc áo choà ng và o và đi ra đứng bên cá»a sổ, ngoà i trá»i, vầng trăng sáng Ä‘ang treo lÆ¡ lá»ng trên không. Trong vưá»n, bóng hoa lay động, ánh sáng dìu dịu soi và o khung cá»a sổ, hương thÆ¡m thoang thoảng tá»a ngát trong không gian, đầy vẻ quyến rá»§. Tôi kéo cánh cá»a phòng và bước ra ngoà i khe khẽ Ä‘i dá»c theo hà nh lang vá» cuối dãy bên kia, ở đó có má»™t cánh cá»a kÃnh ăn thông lên sân thượng.
Tôi vừa để tay lên cánh cá»a kÃnh tôi bá»—ng khá»±ng lại có má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang đứng tá»±a bên lan can cá»a sân thượng vá»›i ánh lá»a trên đầu Ä‘iếu thuốc lóe lên trong bóng đêm. Ai thế nhỉ? Thạch Phong hay Tiểu Lỗỉ Tôi đẩy cá»a bước ra, ngưá»i ấy đứng dá»±a nghiêng nghiêng dáng ngưá»i dong dá»ng cao vá»›i đôi chân dà i đứng yên bất động. Lúc tôi đến gần y nhẹ nhà ng lên tiếng:
- Không khà vỠđêm tháºt trong là nh có phải không Dư tiểu thư?
Tôi nghe ra là giá»ng cá»§a Thạch Phong
- Vâng, không những trong là nh, mà còn đượm cả mùi thơm của hoa nữa
Tôi tá»±a ngưá»i và o lan can nhìn ra vưá»n hoa đắm dưới ánh trăng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng, nói:
- Khi còn bé, tôi cứ tin tưởng rằng có má»™t đêm nà o đó, sẽ có má»™t chiếc thang mà u ngà từ trên cung trăng thòng xuống và má»™t nà ng tiên hiện ra và ban cho tôi rất nhiá»u đồ váºt để tôi thá»±c hà nh tất cả những ước vá»ng cá»§a tôị
Thạch Phong hút má»™t hÆ¡i thuốc và há»i:
- Hồi đó, ước vá»ng cá»§a cô là những gì nhỉ - Là được yêu thương ...
Rồi tôi mỉm cưá»i nói tiếp:
- ÄÆ°á»£c tất cả lÅ© bạn bè, ai cÅ©ng mến yêu tôị
- Cô có quá tham lam không nhỉ?
Tôi không đáp, nhìn lên vầng trăng khẽ nói:
- Cho đến bây giỠvẫn chưa có nà ng tiên nà o hiện xuống cả.
- Có lẽ có rồi mà cô không để ý đấy thôị
- À á?
Tôi nhìn Thạch Phong trong bóng tối lá»má» gương mặt ông không quá nghiêm trang và khó tiếp xúc như lúc ban ngà y
- Nếu nà ng hiện xuống đây thì cÅ©ng vì ngưá»i khác mà xuống chứ còn tôi thì ...
- Theo tôi, có má»™t tÃnh tình cao ngạo và lòng tá»± tôn quá sâu Ä‘áºm đó là má»™t trở ngại lá»›n cho cô.
- Thế còn ông, ông đã chẳng như váºy saá»
Tôi nói, ánh trăng là m tôi trở nên bạo dạn, im lặng má»™t lúc rồi ông ta cưá»i nói:
- Có lẽ chúng ta Ä‘á»u nên gạt bá» những sá»± chướng ngại ấy Ä‘i thì hÆ¡n.
Tôi không nói gì nhưng cảm thấy hồi há»™p má»™t cách khó hiểu, câu nói nà y mang ý nghÄ©a gì? Tôi không thể nà o cân nhắc được Thạch Phong cÅ©ng không nói gì. Má»™t lúc lâu sau, ông ta má»›i cháºm rãi nói:
- Từ lúc bé, cô không có anh em, chị em saá»
- Thưa không!
- 10 tuổi mồ côi cha, 11 tuổi mồ côi mẹ?
- Vâng!
- Nếu thế cô cÅ©ng đã là m quen vá»›i sá»± cô độc đã từng bị sá»± tịch mịch áp bức cùng là nếm mùi vị cá»§a sá»± ức phẫn nó thôi thúc cô phải đạp tung những rà ng buá»™c ấy, để la hét vùng vẫy cho thá»a thÃch?
- Vâng, vâng đúng như váºy đấy! Ông cÅ©ng thế saá» Tôi nói má»™t hơị
- Trong má»™t thá»i gian khá lâu tôi là con má»™t, mãi lâu lắm sau, mẹ tôi má»›i sanh Tiểu Lá»—i, rồi cha mẹ nối tiếp nhau qua Ä‘á»i, kết quả tôi cÆ¡ hồ không phải là má»™t ngưá»i anh cả, mà gần như má»™t ngưá»i cha cá»§a Tiểu Lỗị
- Tuổi thÆ¡ cá»§a ông cÅ©ng không có lấy má»™t nụ cưá»á»‰
- Chỉ có cô đơn, vá»›i quá nhiá»u những chết chóc và bi thương. Äến lúc khôn lá»›n thì trách nhiệm lại đè nặng vai, nhưng mà ... CÅ©ng như cô nói đó, trong Ä‘á»i con ngưá»i cần phải quên rất nhiá»u cÆ¡ mà !
- Nhưng ...Những nỗi bi thương, ta không là m sao quên được.
Thạch Phong nhìn tôi, ánh mắt ngá»i lên trong đêm tốị
- Cô có nhiá»u ý nghÄ© nó vượt lên khá»i tuổi cá»§a cô.
- Thế ở cái tuổi cá»§a tôi, nên phải có thái độ như thế nà á»
- Mơ mộng, tuổi của cô là tuổi mơ mộng
- Lúc ở và o lứa tuổi của tôi, ông có mơ mộng không?
- Không, lúc ấy ông ná»™i tôi Ä‘ang Ä‘au, trên vai tôi là cả má»™t gánh nặng gia đình. Äi há»c Ä‘i là m và tìm việc là m ban đêm, tôi báºn quá đâu còn có thì giỠđể mÆ¡ má»™ng
- Äến lúc có thá»i giỠđể mÆ¡ má»™ng thì ông đã mÆ¡ má»™ng chưả
- Äã! Má»™t giấc má»™ng rất hoang đưá»ng.
Thạch Phong cắn môi, những đưá»ng nét trên mặt ông đột nhiên rắn lại
- Má»™t giấc má»™ng rá»±c rỡ đầy mà u sắc như má»™t cái cầu vòng, nó là m tôi ngất ngây cả ngưá»i nhưng rồi nó cÅ©ng tan Ä‘i và tiếp theo sau là đêm tối dà y đặc.
- Ông muốn ám chỉ ... Tôi buá»™c miệng há»i, bà vợ cá»§a ông ư?
Thạch Phong giáºt nẩy ngưá»i lên như vừa bị Ä‘iếu thuốc là m cháy tay, ông ta quay phắt ngưá»i lại nhìn tôi, sá»± an Ä‘iá»m tiêu tan đâu mất, nà ng tiên đã vụt trở lên cung trăng, giá»ng ông ta trở nên lạnh nhạt và đầy căm tức:
- Cô đừng tò mò tìm hiểu những việc cô không nên biết, Dư tiểu thư!
Lòng tôi bá»—ng giá lạnh hẳn đị Cái lạnh ở đâu từ ánh trăng, từ hương hoa và từ những viên gạch dưới chân truyá»n đến, tôi đứng ngay ngưá»i lên, giá»ng nói cá»§a tôi rắn lại Ä‘anh thép:
- Tôi sẽ nhá»› lá»i ông daỵ thưa ông Thạch Phong và tôi cÅ©ng sẽ không là m má»™t Ä‘iá»u gì quá pháºn nữạ
Tôi nói tháºt nhanh, đồng thá»i, quay lưng rá»i bá» sân thượng và đi vá» thẳng căn phòng cá»§a tôị
Tôi lại cà ng không thể nà o ngá»§ được nữạ Tôi ngồi trên chiếc ghế để ở cá»a sổ, đưa tay ôm lấy đầu, không biết có ma quái gì nháºp mà tại sao tôi lại Ä‘i đảm nháºn má»™t việc là m quái gở như thế nà ỷ Äịnh mệnh nà o dun dá»§i tôi đến đâỷ Äể rồi bị giây giưa và o cái câu chuyện kỳ quái cá»§a nhà nà y!
Chiếc đèn trên đầu giưá»ng tôi má» mỠảo ảo, tôi cứ ngồi yên như thế không động Ä‘áºá»µ Lâu lắm, cho đến lúc có má»™t loạt tiếng chân ngưá»i là m tôi kinh động, có ngưá»i Ä‘ang Ä‘i ở hà nh lang, tiếng bước nặng ná» không Ä‘á»u, ai váºy há? Tôi còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì cá»a phòng cá»§a tôi bị báºt mở, má»™t bóng Ä‘en bước và o, tôi suýt nữa đã hét lên, nhưng ngay lúc ấy tôi nháºn ra Tiểu Lỗị Gã quần áo xốc xếch, bước chân gã chệng choạng, nhất định gã đã uống quá nhiá»u rượụ Tôi đứng lên đến gần đưa tay đỡ gã.
- Ông say rồi! Tôi khẽ nói vì không muốn đánh thức cả nhà .
- Ông nên vỠphòng đi nghỉ đi!
Gã nhìn tôi vá»›i đôi mắt đỠngầụ Gã đưa tay lên, run run sá» và o mặt tôi, mồm là nhà gá»i Ä‘i gá»i lại:
- Tiểu Phà m! Tiểu Phà m! Tiểu Phà m!
Lòng tôi se lại, sá»± run rẩy gã hình như Ä‘ang truyá»n sang tôi, tôi cảm thấy gã thanh niên đó Ä‘ang bị tình yêu dằn vặt đến độ Ä‘ang Ä‘i dần và o cõi chết. Tôi nghe thấy tiếng kêu Ä‘au đớn, quằn quại và khao khát cá»§a gã, nhưng tôi không phải là Tiểu Phà m! Song tôi không nỡ nói trắng ra, không nỡ là m tan giấc má»™ng cá»§a gã.
- Tiểu Phà m
Gã lại gá»i và choà ng tay qua tôi, rồi trong má»™t thoan'g tôi bị gã ôm và o lòng, môi gã khao khát đặt lên môi tôị Äầu tôi choáng váng, nhưng tôi vẫn chưa mất hẳn lý trÃ. Äây là chiếc hôn đầu tiên trong Ä‘á»i tôi, lần đầu tiên tôi bị má»™t gã đà n ông ôm và o lòng, mà tôi lại là kẻ thay thế má»™t ngưá»i con gái khác!
Äá»™t nhiên gã buông tôi ra, ánh mắt gã trở nên hung hãn cuồng ná»™:
- Cô là aỉ Gã gằn giá»ng há»i
- Dư Mỹ Hoà nh! Giá»ng tôi vừa khô khan vừa chua chát. Khuôn mặt gã Ä‘anh lại và tái hẳn đị
- Không phải quỉ quái mà là ngưá»i! Tôi uể oải nóị
- Cô từ đâu đến đâỷ Tại sao, cô lại giả dạng là Tiểu Phà m? Cô nói đi! Cô nói đi!
Hắn gà o thét, tôi trấn tÄ©nh tinh thần Ä‘i báºt sáng ngá»n đèn lá»›n giữa phòng. Tôi biết, tôi cần phải đánh ngã gã, nếu cứ để cho gã tìm hình bóng Tiểu Phà m trên con ngưá»i tôi thì không thể nà o cứu được gã. Tôi quay phắt ngưá»i lại nhìn gã, dùng má»™t giá»ng nói ngoà i sá»± dá»± liêụ cá»§a tôi, tôi hét lên:
- Ông tháºt kỳ! Ông Lá»—i, tại sao ông lại và o phòng tôi giữa lúc đêm hôm tăm tối như thế nà ỷ Tôi không biết Tiểu Phà m nà o cả, tôi chẳng bao giá» quen biết Tiểu Phà m. Ông đừng nói năng nhảm nhÃ, tôi là thư ký cá»§a anh ông. Giữa đêm khuya như thế nà y, ông đến đây là nghÄ©a lý gì? Ông nói tôi nghẻ
Giá»ng nói cá»§a tôi quả tình là m gã sợ hãi, gã ngẩn ngưá»i ra trố mắt nhìn tôị Tiếp theo đó, gã thẫn thá» cúi mặt, giống như dáng Ä‘iệu lúc tôi gặp gã ở vưá»n hoạ Gã bối rối, loạng choạng mồm là nhà nói:
- Tôị.. Tôi xin lá»—i, tại tôi say quá. Tôi nhìn lầm ngưá»i, tôi ngỡ, tôi ngỡ ... Dù sao Ä‘i nữạ.. Tôi rất hối háºn. Tôi đã là m má»™t việc vô ý thức. Tôi xin lá»—i cô.
Gã lui vá» phÃa cá»a phòng, nét mặt thảm hại cá»§a gã là m tôi Ä‘au lòng, tá»± nhiên tôi Ä‘i theo gã ra đến cá»a vịn tay lên cánh cá»a nhìn gã ngã xiêu, ngã vẹo bước vá» phòng mình. Sau đó, tôi trong thấy Thạch Phong đứng ở hà nh lang, hai tay thá»c và o túi áo cá»§a bá»™ đồ ngá»§ yên lặng đứng nhìn tất cả. Chúng tôi 4 mắt nhìn nhau má»™t lúc tháºt lâu, Thạch Phong má»›i khẽ nói:
- Khá lắm! Dư tiểu thư!
Vá»›i ná»—i phẫn ná»™ đột nhiên bá»™c phát trong lòng, tôi không còn kiá»m chế được nữa, vá»›i giá»ng giáºn dữ và bất bình, tôi nói:
- Ông không nên đẩy tôi và o câu chuyện nà y, để tôi lùi không được mà rÆ¡i và o cạm bẫy cá»§a ông. Ông đừng tưởng rằng tôi thÃch là m công việc nà ỵ Tôi không Ä‘i, là vì tôi thương hại gã.
Thạch Phong đến gần tôi, ánh mắt linh động dừng lại ở gương mặt tôị
- SaỠTôi đã là m tổn thương đến lòng tự ái của cô ư?
- Tôị..
Bỗng nhiên, ánh mắt tôi bị một lớp lệ trà o lên phủ lấy! Tôi bị tổn thương đâu phải chỉ mỗi lòng tự ái mà thôỉ
- Tháºt má»™t trăm ngà n lần tôi không nên đến chốn nà y, không biết ma quỉ gì xui khiến tôi ưng thuáºn là m cái công việc nà ỵ
- Không phải ma quỉ gì đâu, mà là lòng thương ngưá»i cá»§a cô!
Ông ta nhại lại câu tôi nói vá»›i Tiểu Lá»—i khi nãỵ Tôi nhìn Thạch Phong má»™t thoáng chẳng biết nói gì hÆ¡n là lắc đầu cháºm rãi đóng cá»a phòng lạị Trá»i đã sắp sáng, ánh hồng đã ló dạng ngoà i đầu núi xa xạ
Ngà y thứ hai, Thạch Lá»—i không Ä‘i ra trưá»ng mà cứ ở lỳ trong Vưá»n Thúỵ
Thứ ba, thứ tư, thứ năm, má»™t tuần lá»… đã trôi quạ Gã không còn nhắc đến việc trở ra trưá»ng nữa, rồi chúng tôi đã trở thà nh má»™t đôi bạn. Thạch Phong vui mừng hiện trên nét mặt. Tiểu Lá»—i coi bá»™ trở nên sinh động, vui tươi hÆ¡n, chỉ có tôi là như bị chìm trong má»™t hố sâu vô táºn. Tôi không hiểu tôi đã là m được những gì cho anh em nhà há» Thạch. Tôi chỉ có má»™t thứ trá»±c giác là cảm thấy cả má»™t vấn đỠkhông được tá»± nhiên lắm, là tôi cần phải rá»i bá» nÆ¡i đây, và trong tình trạng yên lặng nà y Ä‘ang tiá»m ẩn những cÆ¡n giông tố phÅ© phà ng. Nhưng tôi vẫn không rá»i bá» nÆ¡i nà y được, cứ hình như có má»™t sá»± rà ng buá»™c vô hình nà o bấu nÃu tôi lại Tôi đã yêu "Vưá»n Thúy" và tất cả những gì cá»§a "Vưá»n Thúy" hay saá»
Hôm nay má»›i sáng sá»›m, Tiểu Lá»—i đã Ä‘i ra ngoà i, tôi không biết gã Ä‘i đâụ Äến chiá»u, gã và chiếc xe máy dầu chạy như gió đã trở vá». Và o đến nhà , gã ném bao tay và kÃnh Ä‘en ở phòng khách, chạy đến cạnh tá»§ lôi ra má»™t chai rượu, chưa bao giá» tôi thấy sắc mặt gã trắng nhợt như bây giá». Gã cầm chai rượu xông thẳng lên lầu, bất giác tôi chạy theo gã và kêu lên:
- Thạch Lỗi!
- Cút ...đi!
Gã gà o lên và tiếp tục xông lên, Thạch Phong từ phòng sách chạy ra và đứng ở đầu câù thang, chau mà y gá»i:
- Tiểu Lỗi!
- Cút Ä‘i, cút Ä‘i, các ngưá»i hãy cút cả Ä‘i!
Hắn gà o thét đến thất thanh, gã xô Thạch Phong sang má»™t bên và chạy và o phòng cá»§a gã. Äóng cá»a Ä‘an'h "rầm" má»™t cái, tiếp theo đó trong phòng vang lên tiếng gà o khóc, Ä‘au khổ đến cá»±c Ä‘iểm.
Tôi và Thạch Phong im lặng nhìn nhaụ Sắc mặt Thạch Phong đầy vẻ thảm não, má»™t lúc lâu chà ng má»›i cất giá»ng nói:
- Nó lại đi thăm Tiểu Phà m vỠđấy!
- Nà ng ở đâủ Tôi há»i
- CÅ©ng ở gần đây, trong má»™t dưỡng đưá»ng tư nhân mà vị bác sÄ© Giám Äốc là bạn cá»§a tôị
- Nà ng không có ... hy vá»ng chữa khá»i được saá» Tôi do dá»± há»i
- Nếu những bệnh loạn óc do những sá»± xuc' động gây nên, thì có hy vá»ng chữa khá»i nhưng bệnh cá»§a nà ng là do di truyá»n như cô biết.
Tôi biết, hay nói đúng hÆ¡n, đây là má»™t chứng bệnh bất trị. Tại sao trá»i gia ác nghiệt lại gieo cho con ngưá»i quá nhiá»u khổ não, Ä‘au thương?
Thạch Phong Ä‘i đến trước cá»a phòng cá»§a Tiểu Lỗị Trong phòng, Tiểu Lá»—i vẫn còn Ä‘ang thổn thức, má»™t giá»ng thổn thức thương Ä‘au cá»§a nam tÃnh, khiến ngưá»i ta không thể cầm lòng cho Ä‘áºá»¥ Thạch Phong gõ cá»a gá»i:
- Tiểu Lá»—i, Tiểu Lá»—i! Mở cá»a Tiểu Lá»—i!
- Xéo đi!
Tiểu Lá»—i gà o lên và tiếp theo, là tiếng thá»§y tinh bị Ä‘áºp vỡ, không biết gã đã Ä‘áºp vỡ váºt gì. Rồi tiếp theo đó, rất nhiá»u đồ váºt bị ném lên cá»a, lên tưá»ng, trong phòng vang lên những tiếng váºt bị ném và tiếng đổ vá»—, lẫn trong những tiếng ấy, có tiếng khóc, gà o cuồng loạn cá»§a hắn:
- Tại sao lại thế nà ỷ Tại saỠTại saỠTrên thế gian nà y, có thần linh không? có công bình không?
Sau má»™t lúc, tiếng kêu la yên hẳn, căn phòng trở nên tÄ©nh mịch. Nhất định là gã đã ném vỡ tất cả những gì có thể ném vỡ, rồi gã khóc lặng ngưá»i Ä‘i chăng?
Thạch Phong ngao ngán nhìn tôi nói:
- Chúng ta hãy đi chỗ khác để nó khóc một hồi cho đã.
Tôi đi theo Thạch Phong và o phòng sách tôi ngồi xuống ghế thở dà i rồi nói:
- Äây là má»™t câu chuyện bi thảm trên cõi Ä‘á»á»‹ Nhin` ngưá»i yêu mình bị định mệnh nghiệt ngã áp đảo còn bi thảm hÆ¡n thấy tình yêu cá»§a mình bị há»§y diệt!
- Không hẳn thế! Tình yêu cá»§a há» còn bị má»™t sức tiêu há»§y huyá»n bà cá»§a má»™t ngoại giá»›i, nó mãnh liệt hÆ¡n sá»± giao động cá»§a bản chất tình yêụ
- Ông muốn nóị..
Tôi không hiểu và chỉ nhìn Thạch Phong. Thạch Phong ngồi nghiêng mình bên chiếc bà n, một tay tỳ và o cằm, một tay để lên trán nói:
- Lúc Tiểu Lá»—i hồi tưởng đến Ä‘oạn tình nà y, dÄ© nhiên là ở đó có chá»— rất đẹp, rất cảm động; mối tình nà y sẽ mãi mãi tú lệ trong ký ức cá»§a nó, đó là má»™t sá»± an ủị Cái tình cảnh hiện tại tuy rằng tà n nhẫn nhưng cÅ©ng không tà n nhẫn bằng khi Tiểu Phà m thay lòng đổi dạ. Hoặc là Tiểu Lá»—i phát giác ra Tiểu Phà m không hoà n toà n là má»™t mẫu ngưá»i như sá»± phát há»a cá»§a lòng nó mà chỉ là má»™t ảo tượng, thì sá»± đổ vỡ sẽ tai hại không biết đến đâu mà kể.
- Một ảo tượng đỗ vỡ?
Tôi nhắc lại câu nói của Thạch Phong và nhìn chà ng.
Äá»™t nhiên Thạch Phong xúc động nói:
- Tôi có má»™t ngưá»i bạn, hắn yêu má»™t ngưá»i con gái và cho rằng nà ng là hiện thân cá»§a sá»± hoà n mỹ, cao thượng, thanh kiết và phi thưá»ng. Hắn đã tìm đủ má»i cách để Ä‘eo Ä‘uổi, và cuối cùng hắn cưới nà ng, thì lại phát giác ra nà ng là má»™t ngưá»i giả dối và cÅ©ng Ä‘ua đòi, ham danh vá»ng, tham tiá»n tà i, không có má»™t tà gì gá»i là cái đẹp ở bên trong. Cô có thể thấu hiểu sá»± đổ vỡ đó ra sao không?
- Cứ bình tÄ©nh mà nói, ngưá»i bạn cá»§a ông cÅ©ng có má»™t Ãt trách nhiệm. Tại sao nhà ông ta không dò xét cẩn tháºn trước khi cưới nà ng?
- Tình yêu rất dá»… là m cho ngưá»i ta mù quáng!
Tôi nói:
- Rất có thể ông ban cá»§a ông có má»™t óc tưởng tượng quá phong phú nên đã gán cho ngưá»i yêu những cái mà nà ng không há» có.
- Ừm! Thạch Phong nhìn chòng chá»c và o tôị
- Như váºy, không phải nà ng đã lừa dối ngưá»i yêu mà chÃnh ngưá»i yêu nà ng đã tá»± mình lừa dối mình.
- À thế à ?
Thạch Phong quay đầu Ä‘i nÆ¡i khác khẽ lẩm bẩm nói vÆ¡i hà m răng cắn chặt lấy đầu Ä‘iếu thuốc. Tôi đứng lên Ä‘i ra phÃa cá»a, nói:
- Tôi đi thăm Tiểu Lỗi một tý!
- Khoan đã!
Tôi đứng dừng lạị Thạch Phong Ä‘i đến bên tôi, nhìn tôi chằm chằm. Tâm chà tôi hÆ¡i mông lung. Thạch Phong đứng sát bên tôị Khuôn mặt ông ta rất nghiêm nghị. Tim tôi Ä‘áºp mạnh, hÆ¡i thở tôi gấp rút và thần trà tôi mê man. Ông ta nhẹ nhà ng đưa tay lên vuốt tóc tôi, ánh mắt ông như phá»§ nhẹ má»™t lá»›p sương mÆ¡ mà ng trông nó sâu thăm thẳm. Giá»ng nói ông nhè nhẹ êm êm, thoang thoảng bên tai tôi:
- Cô cÅ©ng có má»™t thứ tình cảm quá dồi dà o như tôi váºá»µ
Thế ư? Tôi không thốt nên lá»á»‹ Äá»™t nhiên Thạch Phong dùng hai tay nâng mặt tôi lên, tôi cảm thấy ngưá»i ông ta run run, tôi trong thấy ánh lá»a thiêu đốt trong đôi mắt ông, ông ta nghiêng đầu vá» phÃa tôi là nhà nói trong cổ hong.:
- Cô chẳng cần có má»™t nà ng tiên cá»§a cung trăng hiện xuống, vì cô, cô chÃnh là nà ng tiên ấy rồi!
Tôi chẳng hiểu thế là thế nà o, nhưng mà tay tôi Ä‘dã vòng sang lưng cá»§a Thạch Phong, ngưá»i tôi ghé sát và o ngưá»i ông ta, mắt tôi nhoà lệ. Tim tôi ứ nghẹn những cái gì Ä‘ang cần phải tuôn trà n ra nhanh chóng ... Tôi ngẩng nhìn lên, khuôn mặt cá»§a Thạch Phong cách tôi quá gần, hÆ¡i thở cá»§a ông phà lên mặt tôi nóng hổị Tôi chỠđợị.. ChỠđợị.. ChỠđợị Phút chỠđợi lâu như má»™t thế ká»·. Äá»™t nhiên Thạch Phong khẽ đẩy tôi ra và dùng giá»ng mÅ©i nặng ná» nói nhanh:
- Cô Ä‘i Ä‘i! Äi thăm Tiểu Lá»—i Ä‘i!
Tôi tiến ra phÃa cá»a, nhất thá»i, thấy thất ý và uất phẫn ... Bao nhiêu ná»—i tức giáºn dồn đến tâm não tôị Thạch Phong là cái thá gì? Chá»§ nhân cá»§a tôi ư? Còn tôỉ tôi là cái gì? Kẻ được hắn mướn vỠđể mua vui cho em hắn ư? Tại sao tôi lại cứ ở lỳ ở đây để nháºn lãnh cái công việc nhuc. nhã nà ỷ Tại sao tôi lại không thể khiết nhiên bá» lẫn Tiểu Lá»—i! Vì cái gì mà tôi lại lưu lại đâỷ Tiá»m thức tôi Ä‘ang mong má»i linh hồn tôi Ä‘ang chỠđợị Tôi biết ... Tôi hiểu là tôi Ä‘ang ... chỠđợi, tôi Ä‘ang mong má»i từ lúc tôi đặt chân đến Vưá»n Thúy, từ cái lần đầu tiên tôi đặt chân và o phòng sách cá»§a Thạch Phong, tôi đã mong má»i má»™t Ä‘iá»u gì. ChỠđợi má»™t cái gì. Nhưng mà , tôi đã nháºn Ä‘uợc những gì?
Tôi chạy ra khá»i phòng sách, không Ä‘i thăm Tiểu Lá»—i mà lại vá» thẳng phòng mình. Tôi cần phải bình tÄ©nh má»™t lúc, tôi cần phải suy nghÄ© cái đã! Tôi suy nghÄ© rất lâu, suy nghÄ© đến mãi khi trá»i tắt nắng, suy nghÄ© đến mãi xế bóng mà cÅ©ng chẳng suy nghÄ© được Ä‘iá»u gì Ä‘iá»u gì. Rôì bá»—ng tiếng chuông thu không cá»§a chùa trên núi vang lên "Boong! Boong! Boong!" vá»›i tất cả sá»± trang nghiêm, ninh tÄ©nh, những tiếng chuông chùa kia bá»—ng đánh ta hết bao ná»—i ưu tư, sầu háºn, uất kết ở trong tâm hồn tôị tôi có cái cảm giác như vừa được má»™t sức mầu nhiệm giải thoát và tôi tá»± nhá»: "tại sao ta lại Ä‘i đòi há»i ở kẻ khác những Ä‘iá»u quá pháºn? Ta đến đây chẳng qua như má»™t sứ giả để phá»§ úy má»™t linh hồn Ä‘au khô?" Bá»—ng có tiếng gõ cá»áº¡ Tôi cất tiếng há»i
- Ai đấỷ - Tôi, Tiểu Lỗi đây ạ!
Tôi mở cá»áº¡ Tiểu Lá»—i đứng sừng sững ở cá»a phòng, gương mặt tái nhợt vá»›i ánh mắt uể oaỉ mệt má»i, gã nhìn tôi nói như cầu cứu:
- Má»i cô hãy Ä‘i ra ngoà i vá»›i tôi má»™t lúc có được không ạ?
- ÄÆ°á»£c
Tôi nói nhanh và vá»›i vá»™i lấy chiếc áo khoác ngoà ị Tôi Ä‘i theo Tiểu Lá»—i xuống nhà dướị Ra khá»i Vưá»n Thúỵ NÆ¡i chân trá»i, ráng chiá»u đỠrá»±c sáng ngá»á»‹ Gió thu là nh lạnh, lá cá»§a hà ng cây phượng bên đưá»ng bay lả tả Chúng tôi Ä‘i dá»c theo con đưá»ng đó ra đến đầu con lá»™ tráng nhá»±a, nÆ¡i đây có má»™t cổ thụ, dưới gốc cây có má»™t chiếc ghế đá vá»›i hà ng chÅ© "Vưá»n Thúy kÃnh tặng" Äây tức là nÆ¡i tôi đã từng ngồi nghỉ chân trong lần đầu tiên đến chốn nà ỵ Chúng tôi cùng ngồi xuống chiếc ghế đá. Tiểu Lá»—i giá»ng rầu rầu nói:
- Ngà y trước, cứ mỗi buổi hoà ng hôn là tôi và Tiểu Phà m đi bách bộ ở nơi đây
Tôi mÆ¡ hồ nhá»› lại, lần đầu tiên ngồi ở đây, tôi đã từng cảm như thoáng có bóng ngưá»i rình ráºp. Có phải là giác quan thứ sáu cá»§a tôi linh cảm cho tôi là m quen vá»›i Tiểu Phà m không? tôi mÆ¡ hồ, không tin hẳn như thế và đưa tầm mắt ra mãi phÃa chân trá»i để ngắm dải ráng chiá»u còn đỠrá»±c và nhuá»™m hồng cả cá» cây ở ven núi đồị
- Chiếc ghế nà y do anh cả anh ấy là m ra đấy! Những ngôi nhà gần "Vưá»n Thúy" cÅ©ng là do anh ấy xây cất cả. Thạch Lá»—i nói như ôn lại chuyện xưa
- Hồi đó đất ở vùng nà y còn hoang vu, anh Cả anh ấy xây cất nhà rồi bán ra, nên nÆ¡i nà y má»›i trở thà nh đông đảo thế nà y, và cÅ©ng do đó, tôi má»›i có thể hoà n tất được việc há»c cá»§a tôị Lúc đầu sá»± kinh doanh tháºt vô cùng cháºt váºt khó khăn.
Tôi trầm ngâm nói:
- Thế con đưá»ng nà y cÅ©ng do ông ấy là m ư?
- DÄ© nhiên! Lúc trước ở đây chỉ toà n là rừng hoang và chỉ có độc má»™t con đưá»ng đá nhá» Ä‘i lên Miếu Ni Cô thôị
Tôi nhá»› lại lần đầu tiên gặp Thạch Phong và cuá»™c đấu khẩu giữa chúng tôi mà suýt nữa báºt lên cưá»á»‹ Tiểu Lá»—i còn Ä‘ang theo Ä‘uổi ý nghÄ© cá»§a hắn, hắn khẽ chau mà y nói:
- Trước kia, tôi và Tiểu Phà m thưá»ng dắt tay nhau Ä‘i bách bá»™ từ con đưá»ng nà y lên đến Miếụ Chúng tôi và o miếu thắp hương, khấn vái, và xin xăm. Tiểu Phà m thưá»ng gá»i con đưá»ng nay là "Thiên ÄÆ°á»ng Lô." ấy thế mà bây giá» ...
Mặt gã xịu xuống:
- Nà ng ở dưới địa nguc.!!!
- Không! Tôi nói: cái thế giá»›i hiện thá»i cá»§a nà ng, chúng ta không là m sao hiểu được. Nà ng không há» Ä‘au khổ ... Äau khổ chăng là chúng ta! Äối vá»›i má»™t ngưá»i thần chà thất thưá»ng thì hẳn là không' có tư tưởng, mà cÅ©ng không có tình cảm
- Là m sao cô biết được?
- Tôi đoán thế!
Chúng tôi đứng lên, cùng nhau bước theo con đưá»ng ấỵ Hai bên đưá»ng, rừng thông reo vi vu, lá trúc kêu xà o xạc. Chúng tôi yên lặng Ä‘i không nói gì. Gió mát hiu hiu, hoà ng hôn ngả bóng. Chúng tôi Ä‘i đến má»™t cái hang đá vá»›i những tảng đá to lá»›n khiếp ngưá»i, tôi kinh ngạc há»i:
- Những tảng đá to lớn thế nà y, là m sao mà đem lên được tới đâỷ
Tiểu Lá»—i phì cưá»i, nhìn tôi đáp:
- Ngay đến "Tôn Hà nh Giả cÅ©ng không sao khiêng nổi để Ä‘em lên tá»›i đây chứ đừng nóị Ngay từ khi khai thiên láºp địa đã có chúng rồi thì phảị Ngá»n núi nà y đầy dẫy những tảng đá khổng lồ.
- Thế ư? Tôi cứ ngỡ là nhân tạo
- Cô nà y tháºt vá»› vẩn quá!
Xuyên qua khá»i hang đá thì đến má»™t ngôi miếu nho nhá», trước miếu có má»™t cái sân, trong miếu có xây Ä‘iện Pháºt Bà Quan Âm và bái đưá»ng. Khói hương nghi nghút quyện nhị trong không gian và toả ra má»™t mùi thÆ¡m ngà o ngạt. Chúng tôi Ä‘i và o và dừng lại trước cá»a miếu má»™t lát. Má»™t thứ yên tÄ©nh dị thưá»ng lần lần trà n ngáºp cả tâm hồn tôị Tôi đứng yên lặng giá» lâu chiêm ngưỡng bức tượng cá»§a đức Pháºt Bà Quan Âm. Tiểu Lá»—i há»i:
- Cô là m chi thế?
- Tôi cầu đảo!
- Cô cầu Ä‘iá»u gì?
- Nếu quả có thần linh, xin các ngà i hãy phù hộ, độ trì cho chúng sinh.
Tiểu Lỗi chỉ nhìn tôi không nói gì. Qua một dãy hà nh lang bên hông miếu, chúng tôi đi đến một bãi trống, ở đây có ba cô bé và o khoảng 7,8 tuổi, đang nhảy dây, vừa nhảy vừa hát:
"Xe ba bánh, chạy như giông,"
"Trên xe có bà lão ngồi,"
"Xin năm cắc, trả một đồng,"
"Tụi bây bảo, có lạ không?"
Tôi quay đầu nhìn Tiểu Lỗi bắt chước lũ trẻ nói:
- Anh bảo, có lạ không?
Tiểu Lá»—i báºt cưá»i thà nh tiếng, cưá»i xong lại yên lặng nhìn tôị Tôi nói:
- Tiểu Lá»—i, đừng Ä‘au khổ vì Tiểu Phà m nữạ Nếu nà ng có tri giác, nà ng sẽ không muốn anh như thế, nếu nà ng không có tri giác thì sá»± Ä‘au khổ cá»§a anh cÅ©ng không giúp Ãch được gì cho nà ng, có phải thế không? Tiểu Lá»—i nhìn sững tôi giây lát, rồi đưa tay nắm lấy tay tôị
- Mỹ Hoà nh, tôi có thể gá»i cô bằng tên như thế không?
- Vâng, được! Tôi gáºt đầu
- Cô quả là má»™t ngưá»i "có lòng" Mỹ Hoà nh.
Vá»›i cặp mắt sáng ngá»i, nét mặt Tiểu Lá»—i như lắng xuống, bình tÄ©nh và an tưá»ng
- Tôi không hiểu anh Cả tôi đã tìm ở đâu được ra cô?
- Ông ấy đăng báo rao: Cần má»™t nữ bà thư và tôi là má»™t trong số hÆ¡n 1000 ngưá»i xin việc
- Cần một nữ bà thư?
Tiểu Lỗi hơi nhướng mà y rồi nói tiếp:
- Äây chỉ là má»™t cách để che mắt thiên hạ, chứ tháºt ra là Anh ấy vì tôi, có phải không?
Mặt tôi bắt đầu đỠ... Thì ra gã đã Ä‘oán biết tất cả, từ lúc đầụ Tôi thà nh tháºt nhìn và o mắt gã khẽ gáºt đầu:
- Vâng, đúng thế đấy! Äến sau nà y, tôi má»›i hiểu rõ dụng ý cá»§a ông ấy, nhưng mà tôi lưu lại đây không phải để tìm má»™t nÆ¡i nương thân
mà là ...
- Tôi biết!
Tiểu Lá»—i ngắt lá»i tôi:
- Cô đã Ä‘á»c nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m. Cô là má»™t kẻ có lòng biết mến thương những ngưá»i Ä‘au khổ, tôi cảm Æ¡n cô đã lưu lại đâỵ..
Tôi cảm thấy có rất nhiá»u Ä‘iá»u cần phải giải thÃch, song lại không biết giải thÃch như thế nà o cÅ©ng không biết giải thÃch những gì? Tôi lÃu lưỡi nói: - Nhưng mà ... Tiểu Lá»—i! Tôị.. Tôi nghÄ© ...
- Thôi Mỹ Hoà nh, Mỹ Hoà nh đừng nói gì thêm nữa, tôi đã hiểu cả rồi
Tiểu Lá»—i cắt ngang lá»i tôi, trong ánh mắt sáng quắc cá»§a gã có hà m ẩn má»™t nét cưá»i bà máºt, và gã ân cần bảo tôi:
- Cô ạ! Tôi cần phải phấn khởi lên má»›i được vì tôi có má»™t ngưá»i anh quá tốt, đã khổ tâm vì tôị
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, mặt tôi lúc ấy vẫn nóng bừng, tim tôi Ä‘áºp mạnh. Ngưá»i con trai nà y đã thấu hiểu tất cả lòng tôị
Bỗng Tiểu Lỗi kéo tay tôi nói:
- Chúng ta đi vỠthôi!
Äến Vưá»n Thúy, thì đèn Ä‘uốc đã sáng choang. Thạch Phong Ä‘ang ngồi trong phòng ăn đợi chúng tôị Bằng má»™t ánh mắt khác thưá»ng, ông xẵng giá»ng há»i:
- Hai ngưá»i Ä‘i đâu vỠđấỷ
- Chúng tôi Ä‘i bách bá»™. Thạch Lá»—i già nh trả lá»i trước.
- Äi thẳng má»™t hÆ¡i lên đến táºn miếu Ni Cô. Bên ngoà i trá»i tháºt đẹp, tốt, không khà thanh sảng là m cho con ngưá»i vô cùng phấn khởị Hừ em đói quá!
Ãnh mắt Thạch Phong dán chặt và o tôi, ông ta há»i tôi má»™t cách đột ngá»™t và mỉa mai:
- Vui lắm hả?
Tôi trả lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i hồn nhiên:
- Vâng, vui lắm!
Thạch Phong cắn môi, đột nhiên nói lớn:
- Bữa ăn nguội lạnh hết rồi!
Chúng tôi liá»n cùng ngồi xuống, bắt đầu dùng cÆ¡m.
|

17-09-2008, 09:41 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 4
Tuần lá»… kế tiếp, Thạch Lá»—i lại Ä‘i ra trưá»ng đại há»c nhưng cứ đến lúc không có giá» há»c hay là thứ bảy, chá»§ nháºt thì nhất định là gã trở vá» Vưá»n Thúỵ Chúng tôi cư xá» vá»›i nhau rất dung hòa vui vẽ. Tôi nghÄ©, cà ng ngà y tôi cà ng thấy yêu Vưá»n Thúy hÆ¡n lên, đồng thá»i tôi cÅ©ng tháºt sá»± bắt đầu sắp xếp những văn cảo và nháºt ký cá»§a Tổ phụ Thạch Phong.
Việc là m nà y gợi cho tôi rất nhiá»u hứng thú. Từ những văn tá»± linh tinh và rối loạn nà y, tôi đã Ä‘á»c được tư tưởng cá»§a thá»i đại ấy, cÅ©ng như những mùi vị và phong tục nông thôn truyá»n thống cá»§a Trung Quốc. Những loại văn cảo và thi từ Ä‘á»i ấy cÅ©ng rất đẹp, khiến tôi không muốn dừng taỵ Äiểm nà y cho tôi ý thức được há»c lá»±c cá»§a hai anh em Thạch Phong và Thạch Lá»—i, má»™t thì há»c kiến trúc, má»™t thì há»c sinh ngữ, nhưng cả hai Ä‘á»u có má»™t tầm hiểu biết sâu rá»™ng vá» văn há»c cổ truyá»n cá»§a Trung Quốc. Há» có má»™t ngưá»i ông Ä‘iển hình và lá»›n lên trong hoà n cảnh và sá»± ảnh hưởng giáo dục đó. Hoà n cảnh và giáo dục là hai yếu tố tạo nên con ngưá»i mà .
Tôi mê mãi vá»›i cái công việc Ä‘á»c và sắp xếp nà y, ngoà i ra tôi lại đặt mình trong cái tình hữu nghị má»—i ngà y má»™t gia tăng giữa tôi và hai anh em Thạch Phong. Ngà y tháng cứ thế trôi Ä‘i má»™t cách êm Ä‘á»m. Thạch Phong thưá»ng là m việc đến táºn khuya, tôi cÅ©ng thưá»ng Ä‘á»c sách đến khuyạ Có má»™t đêm, Thạch Phong đến gõ cá»a phòng tôi và bưng và o má»™t cáI khay trên có hai ly cà phê, má»™t cốc sữa và má»™t há»§ đưá»ng. Ông ta đứng dừng ở cá»a, mỉm cưá»i nói:
- Tôi thấy trong phòng cô còn có ánh đèn, tôi chắc cô sẽ vui lòng uống cà phê với tôị
Tôi niá»m nở mở rá»™ng cá»a phòng, Thạch Phong Ä‘i và o, chúng tôi ngồi đối diện nhau, vừa uống cà phê vừa nói chuyện, bắt đầu từ Ä‘á»i tổ phụ đến thá»i thÆ¡ ấu cá»§a anh em Thạch Phong, đến những ngưá»i con cháu Ä‘iên cá»§a giòng há» Nghệ và Tiểu Phà m ...Rồi tôi cÅ©ng kể cho Thạch Phong nghe cả cái thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi, cha mẹ tôi, chú thÃm tôi và sá»± cô độc cá»§a tôị Cà phê đã cạn, trăng chiếu đầu song cá»a, hÆ¡i thu lạnh lùa và o đầu phòng. Thạch Phong đứng lên vịn tay lên thà nh cá»a nhìn tôi e dè nói:
- Mỹ Hoà nh! Tôi ...Tôi muốn nói với cô nhưng thôi, để lần khác, chà o cô nhé!
Thạch Phong quay phắt ngưá»i bước tháºt nhanh. Tôi đứng thừ ngưá»i ra đó giây lâu, rồi cả má»™t đêm dà i tôi mất ngá»§.
Ngà y tháng cứ thế trôi qua, tôi và Thạch Lá»—i thưá»ng thưá»ng Ä‘i dạo và chuyện vãn vá»›i nhau trong rừng trúc, rừng thông, hoặc Ä‘i lên miếu ở trên núi để xin xăm, và nghe các Ni cô tụng kinh niệm Pháºt. Chúng tôi cÅ©ng rất thÃch nghe tiếng chuông tiếng mõ lúc hoà ng hôn.
Lúc nà o chuyện vãn vá»›i tôi, Thạch Lá»—i cÅ©ng luôn luôn nhắc tá»›i Tiểu Phà m và "anh cả" cá»§a gã, hình như đó là hai nhân váºt trung tâm trong Ä‘á»i gã. Những gì vá» Tiểu Phà m tôi đã biết gần như thuá»™c lòng tất cả. Còn vỠông anh cá»§a gã thì saá»
- Tám năm trước đây, anh cả anh ấy cưới vợ Thạch Lỗi nóị Chúng tôi đang đứng trong cánh rừng thông, một chân Thạch Lỗi gác trên phiến đá, trên tay cầm một nhánh thông vừa quét quét những chiếc lá và ng dưới đất vừa nói:
- Anh ấy đã dùng đủ má»i cách để Ä‘eo Ä‘uổi chị ấỵ Anh mê chị như Ä‘iếu đổ, nhưng cưới nhau không đầy má»™t năm thì há» trở thà nh địch thá»§. Má»™t cuá»™c chiến tranh lạnh kéo dà i rồi ai Ä‘i đưá»ng nấỵ Anh cả thì vẫn là anh cả, chỉ có má»™t Ä‘iá»u là anh ấy trở thà nh tiá»u tụy rõ rà ng. Còn chị ấy thì dùng tiá»n cá»§a anh cả để Ä‘i mua vui cho riêng mình.
- Tại sao hỠkhông ly dị?
Tôi lÆ¡ đãng há»á»‹
- Chị ấy buá»™c anh cả phải đưa ra má»™t số tiá»n lá»›n, không phải là anh cả không có nhưng anh ta không chịu thuạ Thế nên cứ kéo dà i mãi, nhưng theo tôi thấy thì vấn đỠnay sắp được giảI quyết.
- Như thế nà á»
- Có ngưá»i bạn từ bên Mỹ gá»i thÆ¡ vá» bảo chị ấy đã tìm được đối tượng khác.
Thạch Lá»—i mỉm má»™t nụ cưá»i khinh miệt:
- Má»™t hoa kiá»u sinh trưởng trên đất Mỹ có hai hiệu ăn ở Nữu Ước. Chị ấy đã không còn cần số tiá»n cấp dưỡng cá»§a anh cả nữa, có lẽ không đến cuối năm nay chị ấy sẽ vỠđể là m thá»§ tục ly dị.
- Chẳng lẽ nà o ông ấy đối vá»›i bà vợ lại không còn má»™t tà tình cảm nà o nữa hay saá»
Thạch Lá»—i nhìn tôi chá»›p mắt tháºt nhanh rồi nói:
- Chẳng những không có cảm tình mà thôi, có má»™t dạo anh ấy thù ghét tất cả đà n bà . Anh ấy bảo đà n bà toà n là những thứ động váºt giả trá, tình yêu dá»… thay đổi như mà u sắc cá»§a cầu vòng. Anh không tin tình yêu và đà n bà nữạ
Thạch Lỗi châu mà y:
- Ngay cả Tiểu Phà m, anh ấy cũng hoà i nghi nữạ
- Thế ư? Tôi trầm ngâm há»i:
- Vâng, nhưng bây giỠ...
Äá»™t nhiên Thạch Lá»—i ngừng nóị
- Bây giá» thì saá» Tôi há»á»‹
- Chả sao cả.
Gã vất nhánh thông đang cầm trên tay, phủi phủi áo nói:
- Ta vỠthôị
Chúng tôi vỠđến Vưá»n Thúy vừa và o lúc ráng chiá»u nhuá»™m đỠrá»±c cả má»™t bên cá»a kÃnh cá»§a phòng khách. Thạch Phong ngồi trên chiếc ghế mây tròn, tay cầm má»™t ly rượu nhá», thần sắc khác thưá»ng, yên lặng nhìn chúng tôị Ãnh hồng bên ngoà i á»ng đỠtrong khóe mắt ông ta như má»™t ánh lá»a kỳ dị.
Sáng nay, Thạch Lá»—i Ä‘i ra trưá»ng, tôi ở nhà sắp soạn những bút ký cá»§a ông ná»™i Thạch Phong. Cả má»™t khu Vưá»n Thúy yên lặng như tá». Hôm nay bầu trá»i u ám, mây kéo đầy, trong gió có mùi vị cá»§a mưạ Trong nhà có vẻ tối tăm, lạnh lẽỠTừ sáng sá»›m thức dáºy, tôi đã có má»™t cảm giác lo ngại, nó thuá»™c vá» giác quan thứ sáụ Nhưng và o khoảng 10 giá» hÆ¡n, Thạch Phong đẩy cá»a và o phòng tôi, sắc mặt trầm lặng, ánh mắt lo ngạị Vá»›i má»™t giá»ng đặc biệt ông nói:
- Mỹ Hoà nh, cô có vui lòng đi ra ngoà i với tôi một tà không?
- Thưa đi đâu ạ?
- Äi thăm Tiểu Phà m.
Tôi nghe á»›n lạnh xương sống. Ngưá»i con gái ấy có nét mặt giống tôi, tôi chưa há» gặp mặt. Cô ta loạn thần kinh, tôi muốn Ä‘i thăm cô ta vì bản tÃnh hiếu kỳ, nhưng có má»™t cái gì ...không được ổn lắm!
- Thưa, hiện cô ấy ra saá»
- Tôi cÅ©ng không được rõ. Bác sÄ© vừa gá»i Ä‘iện thoại lại bảo tôi phải đến ngay, tôi nghÄ© ...có lẽ cô ấy đã trở bệnh!
Tôi vừa lấy chiếc áo choà ng trong tủ ra vừa nói:
- Vâng, tôi xin đi với ông.
Chúng tôi xuống lầu, chú Lưu đã lái xe hÆ¡i đến trước cá»a phòng khách. Chúng tôi ngồi lên xẹ
Xe chạy vụt ra khá»i Vưá»n Thúy, Ä‘i hết con đưá»ng đá nhá», quẹo sang con đưá»ng nhá»±a rồi chạy thẳng xuống núị Không bao lâu, chiếc xe rẽ sang má»™t con đưá»ng khác rồi lại bắt đầu lên má»™t con đưá»ng núi khác. Tôi nhá»› lại Thạch Phong từng nói, bệnh viện cá»§a Tiểu Phà m ở cách Vưá»n Thúy không xa lắm. Quả nhiên, xe chạy không quá ná»a giá» chúng tôi đã đến nơị
Äây chỉ là má»™t bệnh viện tư nhân kiểu nhá». Có vưá»n hoa rá»™ng lá»›n có nhiá»u sân cá», ở giữa là má»™t nhà lầu hai tầng vuông vức. Trước cổng có má»™t tấm bảng Ä‘á»: "Bệnh viện Tâm an chuyên Ä‘iá»u dưỡng tinh thần".
Chiếc xe chạy thẳng và o vưá»n hoa và dừng trước cá»a bệnh viện, má»™t nữ y tá vá»›i bá»™ đồ mà u trắng ra đón tiếp chúng tôị Nà ng đưa ánh mắt hiếu kỳ và ngạc nhiên nhìn tôi má»™t thoáng và cung kÃnh gáºt đầu chà o Thạch Phong nói:
- Thạch tiên sinh, bác sĩ chúng tôi đang chỠông đấy ạ!
Chúng tôi Ä‘i và o phòng, ông ta trạc độ 40 ngoà i gì đó, mang đôi kÃnh cáºn trông rất uy nghiêm, đĩnh đạc dá»… mến.
Thạch Phong lo lắng nhìn ông ta và há»i ngay:
- Thưa Tiểu Phà m thế nà o ạ?
Ông trầm ngâm đáp:
- Kể vá» bệnh tình thì Tiểu Phà m hiện thá»i Ä‘ang ở tình trạng khả quan.
- Ông nóị..Thạch Phong châu mà y tỠvẻ không hiểụ
- Như ông đã biết, đối vá»›i chứng bệnh cá»§a Tiểu Phà m, tôi đã dùng đủ má»i phương pháp nên bệnh tình cá»§a nà ng đã khá nhiá»á»¥ Chắc ông còn nhá»›, lúc trước nà ng không chịu mặc quần áo, đụng tá»›i cái gì là xé cái đó, bây giá» nà ng đã bằng lòng báºn quần áo và không Ä‘áºp phá đồ đạc nữa, cà ng đáng mừng hÆ¡n nữa là má»™t sá»± việc không thể tưởng tượng được ...
- Thưa saá» Thạch Phong vá»™i vã há»á»‹
- Lúc nà y nà ng thưá»ng ngồi lặng lẽ má»™t mình, dưá»ng như là đang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì. Má»—i lúc như thế, nà ng ngồi đến hằng giá», không đánh ngưá»i cÅ©ng không Ä‘áºp đồ đạc. Chưa bao giá» nà ng ngoan ngoãn như váºá»µ Có má»™t hôm lúc tôi đến thăm nà ng, đột nhiên nà ng lại há»i má»™t câu: "Äông ở đâủ"
- Hả Thạch Phong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:
- Thế có nghĩa là trà nhớ của nà ng đang phục hồỉ
- Nhưng tôi má»i ông đến đây không phải vì việc nà ỵ
Thạch Phong trố mắt nhìn ông ta vá»›i vẻ nghi ngá».
- Vá» phương diện tinh thần, tuy Tiểu Phà m có vẻ đỡ nhiá»u, nhưng vá» phương diện sinh lý thì tôi đà nh bó taỵ Hôm qua, tôi có chiếu kÃnh và thăm mạch cho Tiểu Phà m má»™t lần nữạ Ông Thạch tôi sÆ¡. Tiểu Phà m không qua khá»i được mùa đông nà y!
- À á! Thạch Phong kêu lên.
- Nà ng thiên bẩm đã mắt chứng Ä‘au tim, thứ bệnh nà y còn đáng sợ hÆ¡n bệnh thần kinh di truyá»n nữa ông ạ! Nà ng có thể sống đến ngà y nay cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u may mắn lắm rồi!
Gương mặt Thạch Phong tái nhợt. Ông quay đầu đi nơi khác lẩm bẩm:
- Một giòng hỠbị trù ếm!
Bác sĩ hỠLý dừng lại một hồi rồi tiếp tục nói:
- Vì thế nên tôi má»i ông đến đây để già n xếp việc nà y, tiếp tục để nà ng ở lại đây, hay là chuyển đến má»™t bệnh viện chuyên khoa khác?
Thạch Phong im lặng không nói gì, chỉ ngồi rÃt những hÆ¡i dà i khói thuốc, lâu lắm ông ta má»›i ngẩng đầu lên, ánh mắt ông mang đầy vẻ Ä‘au xót:
- Thưa bác sÄ© ...Chứng bệnh cá»§a Tiểu Phà m không còn hy vá»ng chữa được saá»
Ông lắc đầu nói:
- Tôi nghÄ© là không còn hy vá»ng nhưng tôi không phải là má»™t bác sÄ© chuyên khoa vá» tim.
- Tôi hiểu ý ông! Thế thì ông có nháºn thấy cần phải mang Tiểu Phà m Ä‘i nhà thương khác không?
- Tôi không dám nói chắc. Ông đã biết lúc nà ng nổi cÆ¡n lên thì tháºt là đáng sợ, hại cho ngưá»i thì Ãt mà hại cho mình thì nhiá»u, trừ khi ông mướn ngưá»i trông coi nà ng từ sáng đến tốị
Thạch Phong trầm tư giây lát rồi nói vá»›i giá»ng quyết định:
- Xin ông hãy cứ đê? Tiểu Phà m ở lại đâỵ Ngà y mai tôi sẽ Ä‘i má»i má»™t bác sÄ© chuyên khoa vá» tim đến khám cho nà ng. Bây giỠông Ä‘ang chÃch thuốc trợ tim cho nà ng phải không?
- Vâng!
- Ông là má»™t vị bác sÄ© luôn luôn táºn tâm vá»›i bệnh nhân. Chúng tôi xin bái phục.
Ông mỉm cưá»i nói:
- Hai anh em ông là m tôi cảm động.
- Bây giỠchúng tôi đi thăm Tiểu Phà m.
Bác sÄ© đứng lên, chúng tôi bước theo ông ra khá»i phòng Ä‘i dá»c theo hà nh lang xuống phòng bệnh. Äây là lần đầu tiên tôI và o má»™t bệnh viện thần kinh. Hai bên hà nh lang là những phòng bệnh hình thức như cái chuồng. Những ngưá»i bệnh nhẹ Ä‘ang buồn bã xê dịch trong hà nh lang. Những kẻ Ä‘au nặng thì ngồi co ro trong phòng có cá»a khóa, còn những con bệnh khác, kẻ thì ngồi thu hình trong má»™t góc tưá»ng, ngưá»i thì năm` trên giưá»ng kêu la, gà o thét, trông tháºt tà n nhẫn. Tôi không thể đừng không há»i:
- Tại sao không cho chăn cho hỠđắp? HỠđã mắc phải chứng bệnh tinh thần, có lẽ không nên để hỠmắc thêm chứng bệnh của thể xác.
- HỠxé rách tất cả. Duy chỉ có thứ áo bằng bao gai nà y là hỠkhông thể xé rách được.
Con ngưá»i còn lầm than đến ná»—i nước nà y ư? Cái thế giá»›i cá»§a ngưá»i Ä‘iên thiệt là bi thảm đáng thương! Nhưng khi tôI thấy má»™t bệnh nhân Ä‘ang mân mê má»™t sợ dây bằng giấy trên tay và vui cưá»i hồn nhiên như má»™t đứa trẻ, tôi lại đổi ý. Có tháºt là há» bi thảm không?
Chúng tôi dừng lại trước má»™t phòng bệnh và đẩy cá»a và o, má»™t cô y tá Ä‘ang ngồi trong đó.
Ông bác sÄ© há»i cô y tá:
- Cô ấy hôm nay thế nà á»
- Cũng khá, thưa bác sĩ!
Thế là tôi đã trông thấy Tiểu Phà m, tôi cÆ¡ hồ như không tin ở mắt mình. Äây là Tiểu Phà m đó saá» Nà ng ngồi trên má»™t chiếc ghế, ngưá»i mặc chiếc áo trắng rá»™ng phùng thình cá»§a y viện. Nà ng gầy guá»™c đến chỉ còn da bá»c xương, mái tóc khô khốc bị bệnh viện cắt ngắn Ä‘i, ánh mắt nà ng cuồng loạn, sóng mÅ©i gầy nhô lên, và đôi môi không còn tà máụ..Nà ng chỉ là má»™t
vong linh, má»™t hồn ma, hay má»™t chiếc xác đã bị ép khô. Nà ng ngồi im lìm, không cỠđộng, mắt chòng chá»c nhìn và o chúng tôị Thạch Phong bước đến gần, khẽ đưa tay chạm và o vai nà ng và cất tiếng gá»i:
- Tiểu Phà m!!!
Nà ng nhảy đánh thót má»™t cái xong chạy vá» phÃa góc tưá»ng nhưđi trốn, rồi nép sát ngưá»i và o tưá»ng, trố mắt đối địch nhìn Thạch Phong.
- Äừng ông Phong, nà ng không được bình tÄ©nh, ta hãy để nà ng nghỉ, chúng ta Ä‘i thôị
Thạch Phong uể oải buông thõng tay xuống, chúng tôi im lặng lui ra phÃa cá»a, đột nhiên Tiểu Phà m xông ra, nhưng chúng tôi đã bước ra ngoà i rồị
Nà ng đưa tay nắm lấy chấn song nhìn chúng tôi buông má»™t giá»ng cưá»i quái gở, nghe như tiếng cú kêu đêm. Tôi nghe toát mồ hôi và chân lông dá»±ng hẳn lên. Gương mặt nà ng ép sát chấn song, má»™t gương mặt tái nhợt, khô đét, mồm há hốc. Không! Không! Äây không phải là Tiểu Phà m, đây không phải là cô gáI si tình, ngây thÆ¡, nghịch ngợm mà tôi đã quen biết trong nháºt ký cá»§a nà ng. Chúng tôi trầm mặc Ä‘i ra đến cá»a bệnh viện, sắc mặt Thạch Phong tháºt là thảm đạm. Ông ấy trao cho ông bác sÄ© má»™t số tiá»n và khẽ nói:
- Tôi cảm thấy cái chết đối với nà ng cũng chưa hẳn là một bi kịch.
- Tuy váºy, bệnh thần kinh cá»§a nà ng có hy vá»ng chữa khá»á»‹
Chúng tôi lên xe và vẫy tay chà o bác sÄ©. Chiếc xe nổ máy và chạy vá»t đị Tôi quay đầu Ä‘i nÆ¡i khác. Thạch Phong đưa tay sang nắm lấy tay tôi há»i:
- Cô là m sao thế?
- Tôi thấy hÆ¡i khó chịu trong ngưá»á»‹
- Kể ra hôm nay Tiểu Phà m đã khá hÆ¡n nhiá»u, chứ những lần trước còn tệ hÆ¡n nữạ
Rồi ông rẽ rá»t an uỉ tôi:
- Xin lỗi cô, đáng lý tôi không nên đưa cô đến đâỵ
Tôi đáp:
- Tuy cuá»™c gặp mặt nà y có là m tôi bị xúc động má»™t cách quá mãnh liệt, nhưng quả tình chÃnh tôi, tôi cÅ©ng muốn gặp Tiểu Phà m từ sau khi Ä‘á»c táºp nháºt ký ...Chỉ tá»™i nghiệp cho Thạch Lỗị
Tôi chưa nói hết lơì, hình như Thạch Phong Ä‘á»c được ý cá»§a tôi, ông thở dà i nói:
- Nó còn đáng thương hÆ¡n Tiểu Phà m nếu nó biết được sá»± tháºt ...
- Sá»± tháºt gì kia, thưa ông?
Thạch Phong lặng thinh, mãi một lúc sau mới nói:
- Tôi muốn nói, cô đừng Ä‘em việc Ä‘i thăm Tiểu Phà m hôm nay, và sá»± tháºt vá» tin nà ng không còn sống được bao lâu nữa nói cho Thạch Lá»—i biết.
- Vâng ...Tôi hiểu ...
Tuy tôi thốt ra: Tôi hiểu, nhưng kỳ thá»±c lòng tôi vô cùng áy náy, không biết còn có Ä‘iá»u bà ẩn gì khác mà Thạch Phong chưa chịu nói rạ
Chiếc xe lướt nhanh trong cÆ¡n gió lạnh cá»§a bầu trá»i ảm đạm vá»›i là n mưa bay lất phất.
Trá»i mưa mấy hôm liên tiếp, thá»i tiết thình lình trở lạnh, bên ngoà i cá»a sổ lúc nà o cÅ©ng giăng đầy mây mù, không khà trong phòng trở nên lạnh lẽo tiêu Ä‘iá»á»¥ Thu đã đến từ lúc nà o không ai hay biết.
Trong mấy ngà y qua, Thạch Phong rất đỗi báºn rá»™n, sáng Ä‘i tối vá», vỠđến nhà thì lại tá» ra rất mệt má»i và ưu sầụ Thá»I gian Thạch Lá»—i ở nhà lại má»—i ngà y má»™t gia tăng. Gã bắt đầu giúp tôi xếp lại bút ký cá»§a tổ phụ. Má»—i lúc nhìn gã, tôi lại nhá»› đến Tiểu Phà m. Tá»™i nghiệp Tiểu Phà m, cÅ©ng tá»™i nghiệp Thạch Lá»—i, tôi không là m sao nói lên được cái cảm tưởng cá»§a mình. Nhắm mắt lại tôi lại tưởng tượng đến cái thá»i thÆ¡ ấu cá»§a Tiểu Phà m và Thạch Lỗị Má»™t đôi trẻ thÆ¡ ngây Ä‘ang cùng nhau vui đùa ở chân đồi bên bá» suối, hồn nhiên chả hiểu gì đến định mệnh ác nghiệt cá»§a tương laị..Ôi! Äấng tạo hóa, xin hãy rÅ© lòng từ ái thương lấy chúng sinh.
Tối hôm nay, Thạch Phong lên phòng của tôi, ngồi trước bà n viết, ông bình tĩnh báo cho tôi biết:
- Tiểu Phà m không thể nà o cứu được nữa!
- Ông đã má»i bác sÄ© chuyên môn khám cho nà ng? Tôi há»á»‹
- Äã, mấy vị bác sÄ© đã đến khám, sinh mạng cá»§a nà ng chỉ còn duy trì được nhiá»u lắm là sáu tháng. Cái việc thương tâm nhất là Tiểu Phà m là ngưá»i cuối cùng cá»§a dòng há» Nghệ.
- Thế ra cả má»™t gia tá»™c cá»§a há» Ä‘á»u đã Ä‘oản mệnh. Tôi lẩm bẩm nói:
- Äây không phải là mắc lá»i nguyá»n, mà là di truyá»n.
Thạch Phong không nói gì nữa, trong phòng tháºt yên lặng, chỉ có tiếng mưa rÆ¡i ngoà i song. Lâu lắm, Thạch Phong má»›i thở dà i nói:
- Tôi không hiểu, sinh mệnh là cái gì? Tiểu Phà m đã là m nên tá»™i tình gì mà phải sinh ra ở cá»i Ä‘á»i nà ỷ Tôn giáo giải thÃch rằng thần linh Ä‘iá»u khiển sinh mệnh, thế thì vì lẽ gì mà thần linh lại an bà i má»™t cách khắc nghiệt má»™t sinh linh như Tiểu Phà m? Mỹ Hoà nh, cô bảo vì tôị tình chỉ
Tôi không trả lá»á»‹ Những giá»t mưa rÆ¡i trên mặt kÃnh vang lên những tiếng tà tách. Ãnh sáng cá»§a cây đèn cầu ở bà n chiếu sáng gương mặt Thạch Phong. Ông báºt diêm và mồi Ä‘iếu thuốc, đốm lá»a trên đầu Ä‘iếu thuốc cháy sáng láºp lòe, nhìn cảnh nà y, tôi mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng như là hiểu ra được cái gì.
Lâu lắm tôi mới nói:
- Tuy Tiểu Phà m chẳng sống được bao lâu trên cõi Ä‘á»i nà y, nhưng ta đừng quên rằng nà ng đã yêụ Con ngưá»i chỉ cần yêu má»™t lần là cuá»™c sống đã có đủ ý nghÄ©a rồi!
- Thế ư? Thạch Phong giương cặp mắt nghi ngỠnhìn tôị
- Chắc ông cÅ©ng đồng ý rằng: Má»—i sinh mệnh má»—i khác, má»—i ngưá»i trong chúng ta có má»™t cuá»™c sống riêng biệt, không ai giống aị Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có ở tâm não má»™t hà o quang, má»™t nhiệt lá»±c, đó là ái tâm. Ãi tâm có thể dà i hay ngắn, lâu hay mau, cái ấy không quan hệ; má»™t que diêm, má»™t cây nến, má»™t ngá»n đèn, má»™t lò than hay má»™t vầng thái dương cÅ©ng Ä‘á»u đã lóe sáng và tá»a ra sức nóng.
Tôi có cái ấn tượng là tôi đã hÆ¡i lạc Ä‘á», song Thạch Phong trái lại tá» ra rất hiểu tôị Ông nhìn tôi tháºt lâu không chá»›p mắt, rồi ông dùng giá»ng nói đặc biệt bảo tôi:
- Cô Mỹ Hoà nh, tôi không rõ là vô tình hay cố ý, cô đã tìm cách để huyển hoặc tôị
Mặt tôi bá»—ng nóng lên bừng bừng, tim tôi Ä‘áºp mạnh như Ä‘ang mong má»i và đợi chá» má»™t cái gì, má»™t cái gì khá quan thiết trong thâm tâm cá»§a tôị
Rồi Thạch Phong đột nhiên bước đến trước mặt tôi, một tay ông nắm lấy tay tôi, lòng bà n tay ông nóng hổi, mà tay tôi thì lại lạnh giá. Với ánh mắt lonh lanh, ông ta nhìn thẳng tôi và nói nhanh:
- Cô Mỹ Hoà nh, từ lúc xem bà i tá»± thuáºt cá»§a cô, từ cái giây phút đụng xe và o cô trên dốc núi, tôi ...tôi đã ...
Ông không nói được nên lá»i nữa, ông tha thiết gá»i tên tôi:
- Mỹ Hoà nh ...
HÆ¡i thở tôi ngưng hẳn laị, tâm linh tôi bá»—ng bay vụt ra ngoà i cá»a sổ để lướt theo là n mưa giữa núi rừng. Äá»™t nhiên Thạch Phong bá» tôi đó và đi ra đứng ở bên khung cá»a sổ, ông cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Vừa rồi chúng ta đang nói vỠTiểu Phà m phải không nhỉ.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dà i trên gò má, tôi cắn chặt hai hà m răng hồi lâu rồi mới đáp:
- Vâng, vá» Tiểu Phà m. Giá»ng tôi cÅ©ng cứng rắn và lãnh đạm chẳng kém:
- Ông có cho tôi biết nà ng không thể sống quá sáu tháng nữạ
- Cô hãy nhá»› giữ kÃn đừng cho Thạch Lá»—i biết nghe không cô?
- Vâng!
- Thôi, tôi xin kiếu cô, Dư Tiểu thư!
- Chà o ông, Thạch Tiên sinh.
Thạch Phong đã lui ra, và hai cánh cá»a kiên cố,dầy dặc, đã ngăn cách hai ngưá»i chúng tôị
Ngà y hôm sau tôi cùng Thạch Lá»—i Ä‘i lên Miếu, chúng tôi Ä‘i trong mưa bay, đầy vẻ thÆ¡ má»™ng, nà o rừng thông, nà o đá núị Lá trúc cà ng tăng vẻ nghiêm trang trong cÆ¡n mưạ Sau buổi hoà ng hôn, chúng tôi vá» Vưá»n Thúỵ Thu Cúc báo cho chúng tôi biết là ở nhà có khách, Ä‘ang ở trong phòng sách cá»§a Thạch Phong nói chuyện khá lâu rồi:
- Ai váºá»· Chị có nháºn ra không?
Thạch Lá»—i ngạc nhiên há»i như thế, vì thưá»ng rất Ãt khách tìm đến Vưá»n Thúỵ HỠđến thẳng văn phòng cá»§a Thạch Phong ở trong thà nh.
- Thưa ông Phương, luáºt sư Phương!
- À!
Chúng tôi đứng ở phòng khách trong khi tôi cởi chiếc aó mưa ra, Thạch Lỗi suy nghĩ giây lâu rồi nói:
- Cô đợi tà tôi đi xem coi!
- Gã vá»™i vã chạy lên lầụ Tôi hÆ¡i lấy là m lạ, đây là má»™t ngưá»i khách đặc biệt? Má»™t lát sau, Thạch Lá»—i trở xuống và hối hả gá»i tôi:
- Mỹ Hoà nh!
- Anh cả đã ly dị được với chị ấy rồị
Tôi ngẩn ngưá»i, tá» vẻ không hiểu biết gì vá» việc đó. Thạch Lá»—i nói tiếp:
- Ông Phương là luáºt sư cá»§a chị ấỵ Ong mang giấy á»§y quyá»n và giấy ly dị đến để anh Cả ký. Thế là dứt khoát từ nay anh cả đã lấy lại được tá»± do là m lại cuá»™c Ä‘á»á»‹
- À! Tôi nhìn ra ngoà i mưa, trá»i mưạ
- Tá»™i nghiệp anh cả. Thạch Lá»—i nói, giá»ng cá»§a gã vừa chân thiết vừa nồng nà n. Suốt Ä‘á»i anh ấy chỉ biết sắp đặt cho kẻ khác, lo lắng cho kẻ khác mà không biết sắp đặt ổn thá»a cho chÃnh mình.
Thạch Lỗi nhìn tôi, nói tiếp như để phân trần:
- Trong thâm tâm anh ấy không cứng cá»i như ngoà i mặt đâụ Anh hÆ¡i quá tá»± ái, đối vá»›i tình yêu, anh ấy còn bị tổn thương hÆ¡n tôi nhiá»á»¥
Tôi nhìn thẳng và o mặt Thạch Lỗị
- Lá»—i nói cho tôi biết những việc nà y để là m gì? Tôi há»á»‹
- Cô đã biết rồi phải không?
Tôi chỉ thẩn thỠnhìn gã, không đáp.
Gã lại há»á»‹
- Chúng ta Ä‘á»u hiểu lòng nhau, phải không Mỹ Hoà nh?
Gã ngừng lại một lát rồi lại nói:
- Tôi đang cố chấn áp lòng mình, rồi thể nà o tôi cũng sẽ thắng, Mỹ Hoà nh cứ yên tâm đi!
Tôi ngần ngại nhìn gã, gã đưa tay lên nắm lấy tay tôi nói:
- Tôi không biết nói gì hơn để cám ơn cô!
Giá»ng cá»§a gã thấp xuống ôn hòa:
- Tôi cũng không biết nói gì để tạ lại lòng quan?g đại bao dung của anh cả. Tôi cũng nghĩ như cô đả nói: Nếu Tiểu Phà m có hiểu được, nà ng cũng không muốn tôi sa ngã, và nếu Tiểu Phà m không hiểu được, thì sự đau khổ của tôi cũng không giúp được gì cho nà ng. Tôi cần phải tự cưỡng chế, vì cô vì anh cả.
- Thạch Lỗi, khóe mắt tôi như nhòa lê.
- Cô đừng nói gì cả, Mỹ Hoà nh, tôi hiểu, tuy cô còn trẻ hÆ¡n tôi, nhưng tôi vẫn coi cô như má»™t ngưá»i chị cả, vì lẽ sá»± nhá»› thương Tiểu Phà m đã chất chứa trong tim tôi quá đầỵ Cô cứ yên tâm, tôi không há» thất ý mà cô phải ái ngại cho tôị
Chúng tôi nhìn nhau, trong giây phút ấy, lòng tôi trà n trá» cảm động. Vâng, chúng tôi Ä‘á»u hiểu lòng nhaụ Thạch Lá»—i vẫn nắm chặt lấy tay tôị Chúng tôi đứng như thế bên khung cá»a sổ trong trá»i chiá»u Ä‘ang ngã bóng. Sau đó tôi bá»—ng nghe có tiếng chân ở thang lầụ Tôi và Thạch Lá»—i vừa toan buông tay nhau ra nhưng không kịp. Thạch Phong và ông khách đã đứng ở đầu cầu thang. Thạch Phong đã trông thấy chúng tôi "tay cầm tay, âu yếm bên nhaụ"
ÄÆ°a khách vá» xong, Thạch Phong trở và o, mặt lá»™ vẻ giáºn dữ và xẵng giá»ng hất hà m nói:
- Các ngưá»i không nên chá»n nÆ¡i phòng khách để biểu diá»…n cái trò âu yếm đó!
- Thế à , thưa anh? Tình yêu cÅ©ng cần phải chá»n nÆ¡i, chá»n chốn và chá»n thá»i gian nữa hay sao anh?
- Các ngưá»i đừng có ngụy biện để tìm cách che Ä‘áºy!
Thạch Phong châu mà y, sắc mặt ông ta rắn lại và đột nhiên trở nên tiá»u tụy, như già thêm hẳn Ä‘i đến 10 tuổị Bá»—ng ông to tiếng gá»i Thu Cúc bảo mang bữa ăn lên lầu cho ông và ông lại dặn thêm:
- Và mang luôn một chai Brandi lên cho tạ
Tôi nhìn Thạch Lỗi: Tại sao lại là m như thế? Tại sao lại đi lừa dối ông ấỷ
Thạch Lá»—i chỉ cưá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i đầy ẩn ý:
- Từ trước đến sau, bao giá» tôi cÅ©ng yêu kÃnh anh cả. Sở dÄ© tôi cố tình trêu tức anh ấy, là vì anh ấy là ngươì trong cuá»™c nên thiếu sáng suốt. Tôi bắt buá»™c phải tà n nhẫn, để anh ấy mở mắt ra mà ý thức cuá»™c lương duyên cá»§a mình ...Thưa vâng, tôi biết rõ anh tha thiết yêu chị. Chị Mỹ Hoà nh à ...còn vá» phần chị, chị thá» tá»± há»i lòng mình xem ...
Thạch Lá»—i nói đến đấy thì im lặng và vụt chạy thẳng vá» phÃa cầu thang để lên lầụ Tôi đứng thừ ngưá»i ra vá»›i trăm mối ngổn ngang trong lòng. Bóng tối tá»a và o căn phòng và vây chặt lấy tôị
Qua má»™t đêm gió mưa, đến sáng bầu trá»i lại trong sáng hẳn rạ Ãnh nắng rá»±c rỡ khiến cho lòng ngưá»i trở nên phấn khởị Tôi Ä‘i xuống thang lầu vá»›i cả má»™t niá»m vuị Tôi chạy thẳng ra vưá»n trong là n hương hoa ngà o ngạt. Trên má»—i đóa hoa hồng còn ngưng Ä‘á»ng những hạt mưa đêm. Tôi cắt má»™t má»› to hoa hồng, ôm trên tay, vui vẻ trở lên lầu, vừa Ä‘i vừa cất giá»ng hát ngân ngạ Äi ngang qua phòng sách cá»§a Thạch Phong tôi dừng lại, trong phòng yên lặng như tá», không má»™t tiếng động. Có lẽ ông ta còn ngá»§. Tôi biết hình như đêm qua ông ta đã uống rượu mãi đến khuyạ Nhìn những đóa hoa hồng trên tay, tôi do dá»± giây lát. Bá»—ng tôi vụt có ý định cắm hẳn má»™t bình hoa tươi trong phòng sách để tặng ông má»™t buổi sáng đầy hương thÆ¡m bất ngá». Tôi mỉm cưá»i đẩy cá»a phòng bước và o, nhưng ngay lúc ấy, tôi ngẩn ngưá»i rạ Thạch Phong Ä‘ang ngồi trong chiếc ghế, hai chân gác lên mặt bà n, trong chiếc khay bên tay ông còn có cả chai rượu và chiếc lỵ Trên bà n, tà n thuốc, tro thuốc chồng chất bừa bãị Chẳng biết ông đã uống biết bao nhiêu rượu, hút hết bao nhiêu Ä‘iếu thuốc? Äèn Ä‘iện trong phòng vẫn còn sáng trưng, nhưng dưới ánh mặt trá»i trà n đầy cá»a sổ, ánh Ä‘iện trở nên và ng vá»t đáng thương. Äầu Thạch Phong dá»±a ngữa trên lưng ghế, hai mắt mở to, tròng trắng đỠngầụ Sắc mặt tái xanh cá»§a ông chứng tỠông đã thức suốt đêm không ngá»§.
- Ồ, tôi ...tôi ngỡ không có ai ở đây!
- Khép cá»a lại, đến đây!
Thạch Phong lạnh lùng nói vá»›i cái giá»ng như ra lệnh lúc trước. Tôi khép cá»a lại má»™t cách máy móc, tay chân tôi có vẻ thừa thãI ngá» nghệch. Sắc mặt Thạch Phong cho tôi cái cảm giác sợ hãi, ông ta cứ nhìn tôi chòng chá»c rồi há»i:
- Cô từ đâu đến đâỷ Có phải từ cung trăng không?
- Không phải đâu!
Nói xong ba tiếng đó, tôi đã bình tĩnh trở lại và bước sang đặt bó hoa hồng trên bà n, thản nhiên nói thêm:
- Trên khung trăng là m gì có hoa hồng. Vả lại lúc nà y không có trăng, mặt trá»i đã lên tá»›i đỉnh đầu rồi!
Tôi Ä‘i kéo tấm mà n cho phân ná»a cá»a sổ, ánh nắng trà n và o sáng rá»±c. Tôi tắt hết đèn đị Mùi rượu và thuốc lá xông lên đầy phòng, tôi thâu tháºp tất cả ly, chai, gạt tà n lên chiếc khay Ä‘em ra để ở hà nh lang, đê? Thu Cúc sẽ Ä‘em Ä‘i rá»áº¡ Tôi báºn rá»™n quay trước quay sau để dá»n dẹp cho căn phòng gá»n ghẽ và để xua Ä‘uổi cái không khà ngá»™t ngạt. Thạch Phong nhìn tôi xê dịch trong phòng, yên lặng không nói gì, cho đến lúc tôi định lướt qua ông ta để vá»›i lấy chiếc bình hoa thì ông ta bá»—ng nắm lấy tay tôi gá»i:
- Mỹ Hoà nh!
- Dạ!
- Cô đã thà nh công rồi phải không?
HÆ¡i thở cá»§a Thạch Phong dồn dáºp, giá»ng ông không có vẻ gì thân thiện cả.
- Thà nh công, việc gì cÆ¡? Tôi bình tÄ©nh há»i lạị
- Lại còn việc gì nữả Cô đừng có giả bộ, việc chinh phục Thạch Lỗi ấy!
- Việc chinh phục Thạch Lỗỉ Lạ nhỉ.
- Chẳng lạ lùng gì cả, cứ trông cái vẻ thân cáºn cá»§a hai ngưá»i, ai chả hiểu cô đã yêu hắn rồị
- Tôi chả yêu ai hết!
- Tôi thì cho rằng, cô đến đây lúc nà y là để báo cho tôi biết cô sẽ kết hôn với Thạch Lỗỉ
- Ông lầm, tôi không có Ä‘iá»u gì để báo cho ông biết cả.
Những ngón tay cá»§a Thạch Phong ấn và o da thịt tôi là m tôi Ä‘au đớn, ánh mắt ông ta hừng há»±c đỠnhư lá»áº¡
- Cô xứng đáng được lên lương, Mỹ Hoà nh. Cô là m việc có hiệu quả ngoà i sự tưởng tượng của tôị À, nhân tiện để tôi phát lương cho cô.
Ông ta mở ngăn kéo lấy ra một xấp bạc vất trước mặt tôị
Tôi ngẩn ngưá»i ra mất mấy giây, và cảm thấy chung quanh tôi Ä‘á»u xầm lại, và sau đó, ngưá»i tôi bắt đầu run bắn lên không là m sao kiá»m chế được.
Nước mắt tôi trà o ra khiến tôi không còn trông thấy rõ váºt gì cả. Tôi há miệng định nói lên má»™t Ä‘iá»u gì đẹp đẽ, nhưng tôi chẳng thốt được nên lá»á»‹ Trong giây phút nà y tôi đã thấy rõ trước mắt tôi chẳng còn gì cả, chỉ có tình cảm và tá»± ái bị lăng nhục mà thôi!
Tôi vùng vẫy để gỡ khá»i tay Thạch Phong, quay ngưá»i Ä‘i ra cá»a, bước chân tôi quá nặng ná», thân thể tôi yếu Ä‘uối, đầu óc tôi mê man và tim tôi ...Ä‘au nhói như bị cấu xé. Trong nháy mắt, tất cả đã sụp đổ quanh tôi, tôi gục đầu lên cánh cá»a nghẹn ngà o thổn thức. Thạch Phong vá»™i và ng chạy đến bên tôi, ông ta nắm chặt lấy hai cánh tay tôi, bất giác ôm tôi và o lòng, và giá»ng nói gấp rút, hối háºn và đau khổ cá»§a ông vang lên bên tai tôi:
- Mỹ Hoà nh! Mỹ Hoà nh! Không phải tôi cố tình như thế. Cô tha lá»—i cho tôi, tôi đã uống quá nhiá»u rượụ..Sở dÄ© tôi nói lên những lá»i ấy là vì ...tôi quá thương cảm. Cô không hiểu được, không phải tôi cố tình là m khổ cá»™..
Tôi không nghe, tôi không nghe thấy chi cả, tôi vùng vẫy để thoát khá»i vòng tay ông ta, để Ä‘i ra ngoà i, Ä‘i tháºt xa, xa hẳn Vưá»n Thúy, để rồi không bao giá» còn trở lại nữa! Không bao giá»! Tôi đẩy Thạch Phong ra, vừa mở cá»a căn phòng vừa nói qua hai hà ng nước mắt:
- Ông tránh ra, tránh ra cho tôi đi!
- Không, Mỹ Hoà nh hãy nghe tôi ...Hãy nghe tôi ...
- Ông buông tôi ra! Tôi vừa la vừa vùng vẫy:
- Chúng ta đã có má»™t lá»i hẹn quân tá» là tùy tôi muốn rá»i bá» nÆ¡i đây lúc nà o cÅ©ng được, bây giỠđã đến lúc tôi phảI đị Ông hãy để cho tôi đị
- Không, Mỹ Hoà nh! Thạch Phong vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi:
- Tôi có việc cần nói vá»›i cô, cô không thể nà o bá» Ä‘i như váºy được. Tôi không bao giỠđể cho cô Ä‘i, không bao giá».
- Ông không có quyá»n cản trở tôị Tôi xin nói cho ông rõ, thá»i hạn mà ông muốn tôi là m việc đã kết thúc. Tôi không là m nữa!
- Cô nói thế thì tà n nhẫn quá. Thạch Phong kêu lên:
- Tôi xin nháºn lúc nãy tôi có hÆ¡i quá lá»i, cô hãy lưu lại đây, chúng ta mãi mãi là đôi bạn, có phải không?
- Không! Tôi gà o lên.
- Cô phải biết Ä‘iá»u má»™t tý!
- Biết Ä‘iá»á»§ Tôi phẫn ná»™ nhìn ông ta chòng chá»c rồi nói:
- Ông Thạch Phong, ông biết tôi cô độc, Ä‘au khổ, ông biết tôi nghèo nên ông đã tìm đủ má»i cách để lừa tôi vỠđây, yêu cầu tôi là m má»™t việc mà tôi không thể nà o chấp nháºn. Tôi lưu lại đây là vì ngỡ chúng ta thông cảm lẫn nhaụ TôI muốn giúp ông, tôi muốn táºn tâm để cứu vá»›t má»™t kẻ Ä‘au khổ, chứ không phải vì tiá»n! Tôi có nghèo khổ đến đâu Ä‘i nữa cÅ©ng chưa đến đỗi phải mang thanh xuân và tình yêu cá»§a mình Ä‘i bán. Ông còn có thể nhục mạ tôi đến thế nà o nữa không?
- Tôi đã hiểu rằng vì lẽ gì mà cô lưu lại đây, tôi đã rõ cô là má»™t ngưá»i nhân háºu, nhiệt thà nh ...
- Thế thì tại sao ông lại nỡ lòng nhục mạ tôỉ
- Vì ...tôi yêu cô. Tôi không muốn cô ngã và o lòng của Thạch Lỗị
Thạch Phong nói trong hÆ¡i thở dồn dáºp, tôi bà ng hoà ng ngẩn ngưá»i rạ Căn phòng đột nhiên trở nên yên lặng, mắt tôi mở to và chỉ nhìn thấy má»—i khuôn mặt cá»§a Thạch Phong. Tôi đăm đăm nhìn ông tạ Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, và rồi đột nhiên Thac.h Phong ôm ghì lấy tôi, từ cổ há»ng ông ta bá»™c phát ra tiếng gá»i nóng ran:
- Mỹ Hoà nh, anh yêu em!!!
Äồng thá»i môi cá»§a Thạch Phong cÅ©ng đặt lên môi tôi, tay tôi bất giác ôm lấy cô? Thạch Phong, trong giây phút ấy, ná»—i vui mừng từ đáy tim tôi bừng lên nóng ran cả ngưá»á»‹ Tôi không sao diá»…n tả nổi bao ná»—i đắng cay, ngá»t bùi trong lòng tôị Äây là mối tình mà tôi đã ước mÆ¡ chỠđợị Lúc Thạch Phong ngẩng đầu lên, nước mắt tôi nhá»… nhại trên gò má. Äôi mà y Thạch Phong chợt nhìn lại, Thạch Phong buông tôi ra và lảo đảo Ä‘i vá» phÃa bà n viết, mồm lẩm bẩm nói:
- Xin lá»—i, Mỹ Hoà nh, tôi lại gây nên má»™t lá»—i lầm nữa! Thôi bây giá» cô hãy Ä‘i Ä‘i ...tôi muốn nói cô hãy Ä‘i sang bên ấy vá»›i Thạch Lỗị Äi Ä‘i! Äi Ä‘i!
Tôi tá»±a lưng lên cánh cá»a, lòng tôi trà n ngáºp niá»m vui, tôI đứng yên nhìn Thạch Phong không nóị Má»™t lúc lâu sau, Thạch Phong quay sang trố mắt nhìn tôi:
- Sao cô còn chưa đỉ
- Äi đâủ
- Äi sang bên ấy vá»›i Thạch Lá»—i chứ còn Ä‘i đâủ
- Tôi sang bên ấy để là m gì? Tôi nhướng mà y rồi nói tiếp:
- Tôi đâu có yêu gã, gã cũng không là m sao dung nạp được tôi, vì trái tim gã đã quá đầy hình ảnh của Tiểu Phà m.
Thạch Phong nhìn tôi trong dáng Ä‘iệu tháºt đáng thương, trong đáy mắt có đầy vẻ khẩn cầu như má»™t đứa trẻ ngây thÆ¡ yếu Ä‘uối Ä‘ang đợi ngưá»i ta phù trì.
- Có phải cô nói thế là cô có ý muốn an ủi tôi phải không?
Tôi vội đáp:
- Không, ông không hiểu, sở dÄ© Thạch Lá»—i đã tá»± chấn tác được không phải vì có má»™t tình yêu khác, mà vì gã có má»™t ngưá»i anh đáng kÃnh.
- Thế ư? Thạch Phong kéo dà i giá»ng há»á»‹
- Vâng!
- Sao cô biết?
- Gã đã từng thà nh khẩn nói vá»›i tôi như váºá»µ
Chúng tôi nhìn nhau tháºt khá lâu, tháºt lâu và đôi mà y Thạch Phong không còn châu lại nữa, ánh mắt trong sáng hẳn lên. RồI Thạch Phong dang đôi cánh tay cho tôi ngả và o lòng chà ng, và o má»™t Thạch Phong cô độc, má»™t Dư Mỹ Hoà nh đơn chiết, không còn buồn khổ vì cảnh lẽ bạn nữạ Ngoà i kia, mặt trá»i Ä‘ang rá»±c rỡ chiếu xuống cả khu Vưá»n Thúỵ
Tối hôm ấy, trăng sáng vằng vặc. Tôi và Thạch Phong quấn quÃt bên nhau trên sân thượng. Chúng tôi tá»±a và o lan can dõi trông vá» phÃa xạ Cánh đồng trải dà i mông lung dưới ánh trăng và ng. Những dãy núi ẩn hiện ở phÃa chân trá»i, rồi rừng thông, rừng trúc gần đó khoe mà u xanh biếc như mặt nước đại dương. Chỉ có ở Vưá»n Thúy là có thể trông thấy rõ rệt, bao đóa hoa lung linh như được mạ má»™t lá»›p bạch ngân.
- Anh có trông thấy gì không? Tôi há»á»‹
- Không!
- Kia kìa! Từ cung trăng đang thòng xuống một chiếc thang, nà ng tiên của chúng ta đang từ trên đó bước xuống.
Chà ng cưá»i đáp:
- Em đâu còn phải cần có nà ng tiên nà o nữa, vì chÃnh em là nà ng tiên đó. Thạch Phong nói xong vòng tay qua lưng tôi, đầu tôI tá»± nhiên tá»±a lên vai chà ng, chà ng nghiên đầu hôn nhẹ lên trán tôi:
- Em là cô gái lÆ¡ đãng Ä‘i trên đưá»ng bị xe anh đụng phải và kêu la như con mèo nhá» sá»±ng lông sừng sá»™ vá»›i anh.
Tôi cưá»i nói:
- Còn anh, anh là gã đà n ông ngang tà ng, tá»± cao, tá»± đại nhưng lại giống như con ngá»±a hoang bị trói buá»™c bằng rất nhiá»u sợi dây và điên cuồng gà o hà vang trá»i!
- Ê, em lại cố ý trêu chá»c anh đó phải không?
- Thế còn anh, anh đừng quên là anh đã ngang nhiên trêu chá»c em từ trước đến nay thì saá»
- Anh trêu chá»c em?
- Chứ lại còn không ư? Anh đã giao cho em một việc là m khá ngộ ngĩnh!
- Không phải váºy đâu Mỹ Hoà nh!
Nụ cưá»i bá»—ng tan biến trên môi Thạch Phong, chà ng nghiêm trang bảo tôi:
- Thoạt đầu tiên, anh cứ nghÄ© rằng ...có thể dùng má»™t ngưá»i con gái khác thay thế Tiểu Phà m, để cứu vá»›t Thạch Lá»—i! Nhưng anh có ngỠđâu, em đã nhảy xổ và o trái tim anh. Quả tình từ trước đến nay, anh chưa từng gặp ngưá»i con gái nà o như em, lúc sắc bén thì như má»™t lưỡi dao, lúc nhu mì thì phẳng lặng như mặt nước hồ thụ Anh phải dùng hết cách tá»± kiá»m chế để che chở trái tim anh.
Thạch Phong áp má lên má tôi, tôi nhắm mắt dùng giá»ng mÅ©I hừlên má»™t tiếng nói:
- Anh tháºt là má»™t anh vÄ© đại, dám Ä‘em cả tình yêu nhưá»ng cho đứa em út cá»§a mình!
- Em lại hướng mÅ©i dao vá» phÃa anh rồi!
Tôi báºt cưá»i nép sát và o Thạch Phong. Lòng tôi rá»™n rã niá»m vuị Cho đến giá» phút nà y, tôi má»›i cảm thấy rõ rệt là tôi lưu lại Vưá»n Thúy không những do sức thu hút cá»§a Tiểu Phà m, không những vì Thạch Lá»—i, cÅ©ng không những vì câu chuyện cảm động kia, mà chÃnh là gã đà n ông bên cạnh tôị Tôi ngẩng mặt nhìn lên trá»i, vầng trăng sáng Ä‘ang ẩn mình trong má»™t lá»›p mây má»ng. Có phải nà ng tiên huyá»n ảo cá»§a tôi đã đưa tôi đến Vưá»n Thúy không? Tâm trà tôi bà ng hoà ng, tất cả tâm linh tôi Ä‘ang đắm chìm trong lá»›p sóng say sưa dà o dạt cá»§a tình yêụ
- Mỹ Hoà nh! Thạch Phong khẽ gá»á»‹
- Dạ.
Thạch Phong có vẻ không yên tâm nói:
- Em không có hảo cả đối vá»›i Thạch Lá»—i saá»
- Anh nói chỉ
- Thạch Lá»—i nó còn trẻ, lại đẹp trai, lại tà i ba hÆ¡n anh, em lại có thể không thương hắn được saá»
- Dĩ nhiên là em thương hắn vô cùng!
- À!
Thạch Phong như nghẹn ngà o rồi vội nói:
- Nếu thế thì em còn đợi gì mà không chá»n nó là m phối ngẫủ
- Không, anh lầm rồi, em thương hắn như má»™t ngưá»i chị thương má»™t đứa em ...
Tôi ung dung giải thÃch thêm:
- Äó không phải là tình yêu, có phải không anh? Vả lại em đâu có phải là Tiểu Phà m!
- Thì đã hẳn thế. Thạch Phong nói nhanh để công nháºn.
- Anh xem thưá»ng Thạch Lá»—i quá ...riêng em, em đã hiểu rõ, mối tình cá»§a Thạch Lá»—i thiệt là thá»§y chung như nhất và rất cao cả, bởi váºy không ai thay thế được Tiểu Phà m. Giả sá» sau nà y Thạch Lá»—i có má»™t tình yêu khác Ä‘i nữa, thì trong tâm khảm cá»§a nó vẫn còn có má»™t vị trà mãi mãi dà nh cho Tiểu Phà m.
Tôi thở dà i nói tiếp:
- Mối tình nà y rất đổi thê lương, nhưng cũng vô cùng mỹ lệ!
- Tháºt ra nó không đẹp như sá»± tưởng tượng cá»§a em đâu, Mỹ Hoà nh!
- Saá» Tôi ngạc nhiên nhìn Thạch Phong há»á»‹
- Tất cả những gì có cái đẹp ở bên ngoà i chưa hẳn là cũng có cái đẹp ở bên trong.
Tôi hơi châu mà y nói:
- Anh nói thế là vì anh có cái tâm trạng của một con chim bị bắn, đâm sợ cả là n cây cong. Anh đã nếm trải một cuộc tình duyên bất mãn, nên anh nghi ngỠTiểu Phà m chứ gì?
Thạch Phong vội cãi:
-Tiểu Phà m không thuần nhất như trong nháºt ký cá»§a nà ng đâu! Trước khi bị Ä‘iên, có má»™t Ä‘oạn thá»i gian nà ng không viết nháºt ký. ChÃnh thá»i gian nà y má»›i là khúc quanh đáng tiếc cá»§a cuá»™c Ä‘á»i nà ng.
- Em không hiểu anh muốn nói gì?
- Câu chuyện nà y chỉ có mình anh và Tiểu Phà m biết mà thôị Anh dùng đủ má»i cách để giấu Thạch Lỗị Cảm Æ¡n thượng đế, Thạch Lá»—i vẫn tin tưởng rằng trong tim cá»§a Tiểu Phà m chỉ có má»—i má»™t mình hắn. Anh chỉ mong cái sá»± bà ẩn nà y không bao giá» bị tiết lá»™.
- Em hiểu ra rồi, vì sau nà y Tiểu Phà m lại yêu anh, phải không?
Thạch Phong trố mắt nhìn tôi và sau đó châu mà y báºt cưá»i:
- Mỹ Hoà nh, em tưởng rằng ai cÅ©ng không có cặp mắt xanh như em, để dám yêu má»™t con ngá»±a hoang bị dây trói buá»™c như anh saá»
- Thế thì thế nà á»
- Là thế nà y, nếu không xảy ra việc ấy, thì Tiểu Phà m không đến nỗi bị điên cuồng, rồ dạị
Thạch Phong nghiêng ná»a ngưá»i và o lan can, ngá»a mặt nhìn lên trá»i, mặt chà ng bá»—ng sa sầm xuống và chà ng khẽ nói:
- Kể ra, anh cÅ©ng phải gánh lấy trách nhiệm trong việc nà y, cho đến bây giá» anh còn thấy ân háºn.
Tôi không nói gì. Thạch Phong đốt một điếu thuốc rồi tiếp tục nói:
- Tiểu Phà m theo há»c đến năm thứ hai ban trung há»c thì sau đó anh má»›i được biết nà ng mang chứng bệnh Ä‘au tim thiên bẩm và chứng loạn óc. Nà ng rất yếu Ä‘uối và không thÃch để tâm và o việc há»c. Vì thế nên từ năm 14 tuổi nà ng ở luôn nhà , không Ä‘i há»c nữạ Anh thì báºn rá»™n luôn nên Tiểu Phà m ngà y ngà y há»c chữ Trung-Hoa do Thạch Lá»—i dạy, ngoà i ra nà ng chỉ có má»™t thứ tiêu khiển là đá»c tiểu thuyết. Như váºy hoà n cảnh sinh hoạt cá»§a Tiểu Phà m rất đổi nhá» hẹp. Trừ anh và Thạch Lá»—i, nà ng không còn có ngưá»i thân hay bạn bè nà o khác. Nếu không có Thạch Lá»—i, có lẽ nà ng cÅ©ng không bao giỠđược Ä‘i xem phim hay dạo phố gì cả. Tình yêu giữa nà ng và Thạch Lá»—i thế tất đã do hoà n cảnh tạo nên. Äối vá»›i Ä‘á»i sống cá»§a Tiểu Phà m ...anh tháºt ân háºn. Bây giá» má»—i lúc hồi tưởng lại, anh vẫn cảm thấy mình có lá»—i, vì đã để cho nà ng chịu thiếu thốn rất nhiá»á»¥ Äối vá»›i sá»± giao du, sá»± vui tươi cần phải có ở cái tuổi thanh xuân cá»§a nà ng, cÅ©ng vì thế mà trước lúc nà ng Ä‘iên loạn, má»™t ngưá»i con trai đã Ä‘i và o cuá»™c Ä‘á»i nà ng.
Thạch Phong dừng lại rÃt má»™t hÆ¡i thuốc dà i nhìn tôi há»i:
- Em thưá»ng hay lên ngôi miếu nhỠở trên núi phải không?
- Vâng!
- Lúc ấy Thạch Lá»—i đã tốt nghiệp đại há»c và đang phục vụ tại Äà i Nam. Vì nó không có ở nhà , em có thể tưởng ra là Tiểu Phà m cô độc biết bao nhiêu, ngà y nà o nà ng cÅ©ng Ä‘i lên ngôi miếu ấy đà m đạo vá»›i các ni cô hay mang má»™t quyển sách và o rừng thông ngồi Ä‘á»c hoặc Ä‘i bách bá»™. Cứ thế, có má»™t lần, má»™t bá»n con trai sinh viên đại há»c tìm lên núi mở cuá»™c "picnic". Há» bắt gặp Tiểu Phà m và má»i nà ng gia nháºp cuá»™c vui cá»§a há». CÅ©ng nhân đó mà nà ng quen vá»›i má»™t thanh niên. Há» thưá»ng hẹn hò để gặp nhau tại ngôi miếu nhá» kiạ
Bắt đầu từ lúc bấy giá», thần trà cá»§a Tiểu Phà m có vẻ thẫn thá». Anh nghÄ©, nhất định là giữa Thạch Lá»—i và anh con trai nỠđã phát sinh má»™t sá»± xung đột trong tim nà ng, mà bản tÃnh hiá»n là nh cá»§a nà ng lại không cho phép nà ng phản bá»™i Thạch Lỗị Tóm lại đến lúc anh phát giác có ngưá»i con trai nà y thì nà ng đã giao du vá»›i hắn rất máºt thiết. Lúc ấy anh rất lo sợ, cÅ©ng không biết phải là m thế nà ỠÄiá»u thứ nhất, anh sợ khổ cho Thạch Lá»—i vì hắn tha thiết yêu nà ng, Ä‘iá»u thứ hai, anh sợ khổ cho Tiểu Phà m. Thá»±c tình mà nói, anh không tÃn nhiệm ngưá»i con trai kiạ Hắn là má»™t anh con trai nông cạn và xảo nguyệt, anh không tin rằng hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Tiểu Phà m. Tiểu Phà m được anh nuôi dưỡng từ tấm bé đến lá»›n khôn, anh vẫn coi nà ng như má»™t đứa em ruá»™t cá»§a mình. HÆ¡n nữa nà ng lại mang bệnh, anh không thể để cho ngưá»i nà o khác lừa dối nà ng, nên anh đã Ä‘i tìm gã con trai kiạ
Thạch Phong ngừng lại với những nếp nhăn trên trán và một vẻ mặt vô cùng đau khổ, chà ng nói tiếp:
- Anh kể hết cho hắn nghe, vá» gia đình cá»§a Tiểu Phà m. Anh bảo vá»›i hắn là nếu hắn tháºt tâm yêu Tiểu Phà m thì hắn phải chu toà n việc trăm năm vá»›i Tiểu Phà m, bằng không thì phải cắt đứt việc dan dÃu nà y đị Kết quả, ngưá»i con trai ná» từ đấy không tìm đến nÆ¡i hẹn hò nữạ Còn Tiểu Phà m những ngà y đầu, thần trà chỉ mê man như ngưá»i mất hồn. Anh má»i bác sÄ©, nhưng vẫn không thể chữa trị được cho nà ng. Từ đó nà ng bắt đầu Ä‘iên loạn.
Thạch Phong chăm chú nhìn tôi với ánh mắt bi ai và chua xót:
- Äó là câu chuyện mà anh vẫn giấu kÃn. Mỹ Hoà nh em nghÄ© xem có phải anh đã gây nên tá»™i ác không?
Tôi nhìn Thạch Phong, vẻ chân thà nh của chà ng có chứa đựng đầy sự phân vân nghi hoặc. Khuôn mặt chà ng dưới ánh trăng trở nên trang nghiêm. Tôi nắm lấy tay chà ng, khẽ lắc đầu nói:
- Không, anh không có tội gì cả, nhưng giá anh đừng nói cho nghe câu chuyện nà y thì hay hơn, vì nó quá tà n nhẫn. Nó phá hoại cả sự hoà n mỹ trong tim em, vì nó là m cho tình yêu của Tiểu Phà m không còn cảm động nữa!
- Thì cÅ©ng vì thế mà anh tìm đủ má»i cách để giữ kÃn. Nếu Thạch Lá»—i biết Tiểu Phà m đã Ä‘iên loạn thì chỉ là m cho nó cà ng thêm nát lòng vì tình yêu cá»§a nó đối vá»›i Tiểu Phà m tha thiết quá.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ. Có một áng mây che phủ vầng trăng, bỗng nhiên tôi cảm thấy là nh lạnh.
- Không, em tin rằng nà ng vẫn còn chung thá»§y vá»›i Thạch Lỗị Nà ng có thể viết lên những trang nháºt ký như thế kia thì không Ä‘á»i nà o nà ng lại đổi dạ thay lòng được.
Thạch Phong nhìn tôi mỉa mai nói:
- Mỹ Hoà nh em quá tin và o sự hoà n mỹ!
- Vâng, quả như thế. Tôi tá»±a đầu và o vai Thạch Phong, không muốn nghÄ© đến Tiểu Phà m nữạ Chúng tôi đứng như thế má»™t lúc rất lâụ Ãng mây che phá»§ mặt trăng giây lát bay qua, gió lạnh đêm khuya phảng phất thổị Sau đó, tôi khẽ ho lên má»™t tiếng rồi nói:
- Anh à !
- Gì em?
- Cái Ä‘iá»u nó là m cho em cảm động và khâm phục anh là lòng quảng đại và bao dung cá»§a anh! Tuy cái "viên ngá»c" Tiểu Phà m có mang đôi vết tỳ ố, nhưng anh đã rá»™ng lượng tha thứ, xóa bá» hết để cho vết thương lòng cá»§a Thạch Lá»—i khá»i rá»›m máu thêm. Không phải em có ý cung duy anh, nhưng quả tình anh là má»™t ngưá»I huynh trưởng có má»™t không hai ở Ä‘á»i nà ỵ
- Äối vá»›i anh không có Ä‘iá»u gì đẹp bằng lá»i khen ngợi cá»§a em!
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa anh!
- Äiá»u gì hả em???
- Anh tin tưởng nÆ¡i em, em sẽ là ngưá»i yêu thuần nhất cá»§a anh.
- Mỹ Hoà nh!!!
Thạch Phong kéo tôi và o lòng, nước mắt tôi già n giụa đầy trên bỠmị..Tôi khóc là vì trước hạnh phúc của mình mà chạnh lòng vỠnỗi bất hạnh của Tiểu Phà m và Thạch Lỗị
Äêm hôm ấy, khi trở vá» phòng riêng, tôi nhặt được má»™t mảnh giấy cà i trên kẹt cá»a, bên trong là nét chữ cá»§a Thạch Lá»—i, vá»›i những dòng: "Tình yêu đôi khi cÅ©ng cần có sá»± giúp đỡ cá»§a kẻ khác. Ghen tức chÃnh là má»™t phương tiện cá»§a sá»± giúp đỡ, vì váºy tôi đã phải lợi dụng cái thá»§ Ä‘oạn ấỵ Tôi tin rằng ai đó đã hiểu lòng tôị Xin cầu chúc cho hai ngưá»i trăm năm hạnh phúc."
Tôi cầm mảnh giấy áp lên ngá»±c, lẩm bẩm má»™t mình: "CáI cáºu bé Thạch Lá»—i nà y tháºt là dá»… thương!"
Sau khi biết rõ đầu Ä‘uôi vá» sá»± Ä‘iên loạn cá»§a Tiểu Phà m, tôi cảm thấy khó chịu mất mấy hôm. Tôi láºt quyển nháºt ký cá»§a Tiểu Phà m và o những trang cuối cùng, Ä‘á»c Ä‘i, Ä‘á»c lại, tìm mãi không thấy hình ảnh cá»§a má»™t ngưá»i con trai khác! Rõ rà ng nà ng đã chối bá» hắn, tháºm chà đến không thèm mang hắn viết và o nháºt ký. Tiểu Phà m cÅ©ng đã sùng kÃnh sá»± hoà n mỹ ư? Nhưng tôi cÅ©ng đã tìm ra chứng tÃch vùng vẫy, chống đỡ cá»§a nà ng. Chẳng hạn, có má»™t Ä‘oạn nà ng viết nguệch ngoạc như sau:
"Äông hãy trở vỠđây, em van anh trở vỠđâỵ Tại sao anh bá» em Ä‘i xa đến thế? Không có anh, ngà y tháng tối tăm, buồn thảm như bất táºn. Äông! Vá», hãy vỠđây cứu em!"
"Äông, em vì anh mà sống, thì cÅ©ng vì anh mà chết, dầu anh có Ä‘i đến đâu, em cÅ©ng ở bên anh. Äông, trái tim em chỉ có anh, chỉ có anh, chỉ có anh. Thượng đế biết rằng: trong tim em chỉ có anh thôi! Ãc quá»·! Ngươi hãy buông tha ta ra! Äông Æ¡i, hãy vỠđây, hãy ôm lấy em, dù cho có má»™t ngà y nà o đó em sẽ chết, em cÅ©ng cầu mong được chết trong lòng anh. Tháºt đấy! Äông Æ¡i Äông!"
Äá»c lại những mảnh Ä‘oạn nháºt ký nà y, tôi cà ng thông cảm Tiểu Phà m hÆ¡n. Nguyên nhân sá»± Ä‘iên loạn cá»§a nà ng không những chỉ do di truyá»n mà thôi, nà ng đã từng tranh đấu, đã từng Ä‘au khổ, và đã từng tá»± trách mình. Tôi mang quyển nháºt ký Ä‘i tìm Thạch Phong, tôi nói:
- Thạch Phong, anh đã lầm, Tiểu Phà m thủy chung, chỉ yêu có một mình Thạch Lỗị Gã con trai kia chưa hỠbao giỠchiếm được con tim nà ng. Nà ng chơi với hắn chỉ vì nà ng cô đơn!
Thạch Phong nhìn tôi mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i ôn hòa, và nâng cằm tôi lên âu yếm đáp:
- Mỹ Hoà nh, em quả là má»™t cô gái hiá»n lương. Em chỉ biết dệt nên toà n những giấc má»™ng và ng. Anh không thể không tin rằng em đã nói đúng!
Ngà y hôm ấy, tuy ánh dương vẫn rất đẹp, song trá»i đã trở lạnh. Mùa thu đã qua Ä‘i mau chóng và thá»i tiết đã bắt đầu sang đông.
Từ lúc sáng sá»›m, tôi đã lên đưá»ng trở vá» nhà chú thÃm. Tôi vá» vá»›i má»™t nhiệm vụ tháºt quan trá»ng là báo cho chú thÃm biết chuyện cá»§a tôi và Thạch Phong. ThÃm nhiệt liệt mừng cho tôi, còn chú thì há»i thăm vá» Thạch Phong rất nhiá»á»¥ Sau đấy, ông cho các em Ä‘i mua rượu, thịt vá» "ăn mừng" cho việc chung thân đại sá»± cá»§a tôị
Tôi ở lại nhà chú thÃm cho đến lúc ăn cÆ¡m chiá»u má»›i ra vá». Lúc ấy đã gần chÃn giá».
Tôi Ä‘i má»™t mình trên con đưá»ng nhá»±a dẫn lên núị Gió đêm thổi lùa, vang lên những tiếng xà o xạc. Trá»i tháºt lạnh, tôi quấn chặt khăn choà ng, thong thả Ä‘i lên dốc núị ÄÆ°á»ng không có Ä‘iện, nhưng may là trăng sáng như gương chiếu xuống trông rất rõ rệt.
Gió đông cà ng lúc cà ng lạnh như cắt. Những vách đá lá»›n trong rừng thông đứng sừng sững dưới ánh trăng nom có vẻ dữ tợn. Tôi vừa Ä‘i vừa suy nghÄ©, đột nhiên tôi nghe có tiếng xá»™t xoạt phát xuất từ cánh rừng thông. Má»™t là n gió lạnh lùa qua, tôi rùng mình đánh thót má»™t cáị Tôi quay đầu nhìn vá» cánh rừng thông. Tôi không trông thấy gì hÆ¡n là đá núi, cây thông và ánh trăng, nhưng tôi vẫn cảm thấy bồn chồn, tim tôi Ä‘áºp mạnh, tôi hồi há»™p và lo âu lạ thưá»ng.
Tôi rảo bước và đi tá»›i chá»— cái gốc cây có đặt ghế đá. Tôi dừng lại định ngồi nghỉ má»™t lát cho hÆ¡i thở bá»›t gấp rút vì Ä‘i quá nhanh. CÅ©ng trong lúc ấy, cái cảm giác cá»§a lần đầu tiên ở nÆ¡i đây lại đến vá»›i tôị NÆ¡i đây không phải chỉ có má»™t mình tôi, có ngưá»i Ä‘ang núp ở đâu đó để rình ráºp tôị Tôi quay phắt đầu lại, ba hòn nham thạch đứng sừng sững ra đó như má»™t tấm bình phong, hÆ¡i thở tôi ngưng lạị Dưới ánh trăng, tôi trông thấy rõ rệt má»™t chiếc bóng nhẹ nhà ng lướt quạ Sá»± sợ hãi là m tôi sá»ng sá» ra đó. Ãnh trăng, tiếng thông reo, tiếng trúc rì rà o, đá núi, và má»™t chiếc bóng ...hòa hợp thà nh má»™t thứ áp lá»±c kinh ngưá»á»‹ Nó là m tôi cảm thấy máu trong ngưá»i đông lại, tôi rùng mình và chạy nhanh vá» Vưá»n Thúỵ Tôi có cảm giác như chiếc bóng ấy Ä‘ang Ä‘uổi theo tôi, cảm giác nà y là m xương sống tôi á»›n lạnh. Tôi không dám quay đầu lạị Tôi chạy mãi đến lúc trông thấy những dãy nhà quanh Vưá»n Thúy và ánh đèn ấm áp tá»a ra từ trong má»—i ngôi nhà , tôi má»›i hoà n hồn thở má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhá»m.
Tôi Ä‘i cháºm lại, vừa Ä‘i vừa lắng tai nghe ngóng, đợi đến khi xác định là đằng sau không có ai theo dõi, tôi má»›i dám len lén quay đầu nhìn lạị Có lẽ bóng ngưá»i, tiếng động rõ rà ng đã phát xuất từ ảo giác cá»§a tôị
Tôi vỠđến cổng Vưá»n Thúy và cảm thấy ngay là có việc gì bất thưá»ng đã xảy rạ Cổng vưá»n mở rá»™ng, tôi Ä‘i và o, xe hÆ¡i cá»§a Thạch Phong không có đó, Vưá»n Thúy im lìm không lấy má»™t tiếng động. Việc gì thế nà ỷ Tôi cất tiếng gá»i:
- Anh Thạch Phong!!!
Không có tiếng trả lá»i, tôi lại tiếp tục gá»i:
- Thạch Lỗi!
Cũng lại vắng lặng. Tôi ngơ ngác chạy đến đầu cầu thang định lên lầu, Thu Cúc đã từ nhà sau chạy và o phòng khách, chợt thấy tôi, chị ta đặt tay lên ngực nói:
- May quá, Dư Tiểu Thư, cô đã vá». Má»™t mình em ở nhà , em sợ đến chết được!
- Ông và cáºu hai đâủ Còn chú Lưu nữả
- Äi hết cả rồi, có ngưá»i gá»i Ä‘iện thoại lại, ông Phong cuống quÃt cả lên, ông bảo cáºu hai Ä‘i tìm, rồi lại gá»i chú Lưu cùng đị
Tôi châu mà y kinh ngạc:
- Tìm aỉ
- Em nà o có biết! Äùng má»™t cái, cả nhà đá»u Ä‘i cả.
- Ãt ra em cÅ©ng phải nghe được má»™t tà gì chứ?
- Nà o em có hiểu gì đâu, cáºu hai vồ lấy chiếc xe là phóng Ä‘i ngay, em chỉ nghe mang máng hình như Ä‘iện thoại do bệnh viện hay Ä‘iá»u dưỡng viện gì đó gá»i đến.
Bệnh viện? Äúng rồi, Tiểu Phà m. Nhất định đã xảy ra việc gì cho Tiểu Phà m. Tôi ngồi xuống ghế. Tiểu Phà m Ä‘au nặng hÆ¡n hay đã chết rồi ư? Tôi đỠngưá»i hồi lâu má»›i bình tÄ©nh trở lại được.
- Việc xảy ra từ lúc mấy giá»? Tôi há»á»‹
- Lúc cả nhà vừa dùng cÆ¡m chiá»u xong.
Nếu thế thì đã cách đây mấy tiếng đồng hồ. Tôi đến bên cá»a sổ đăm chiêu nghÄ© ngợị Lòng tôi bứt rứt, tôi có linh cảm là má»™t tai nạn tan tát Ä‘ang xảy rạ Vừa lúc ấy, có tiếng mô tô chạy và o dừng lại trước cá»a phòng khách. Tôi chạy ra, chợt nhìn thấy Thạch Phong, tôi há»i:
- Có việc gì xảy ra thế hả anh?
Thạch Phong nhảy xuống xe, mặt tái nhợt, thần sắc ủ rủ, chà ng buồn bã đáp:
- Tiểu Phà m mất tÃch rồi!
- Anh nói saá» Tôi ngạc nhiên há»i thêm.
- Vì bệnh viện bất cẩn nên Tiểu Phà m đã trốn mất.
Rồi Thạch Phong quay sang há»i Thu Cúc:
- Cáºu hai và chú Lưu trở vá» chưả
- Thưa chưa thì phảị Tôi vội đáp.
- Nếu thế thì hỠchưa tìm được Tiểu Phà m!
Thạch Phong nói, trông chà ng vừa thiểu não vừa mệt mõị
- Có trá»i má»›i biết được nó Ä‘i đà ng nà o!
- Vừa rồi anh đã Ä‘i tìm nà ng ở đâủ Tôi há»á»‹
- Trên miếu và những cánh rừng gần đâỵ
- Äá»u không tìm thấy chi cả saá»
- Äến cả chiếc bóng cÅ©ng không thấy!
Chiếc bóng? Má»™t tia sáng lóe lên trong trà não tôi, chiếc bóng! Tôi đã từng trông thấy má»™t cái bóng ở đâủ Äúng rồi, ở dưới gốc cây cổ thụ ấy, nÆ¡i có ghế đá ...Tất cả những gì tôi đã thoáng trông thấy Ä‘á»u không phải là ảo giác. Nhất định là Tiểu Phà m nà ng nấp ở đằng sau hòn nham thạch giống tấm bình phong ná», những tiếng xá»™t xoạt và linh cảm cá»§a tôi ...Äúng rồi! ChÃnh là nà ng, tôi chụp lấy cánh tay Thạch Phong, hối hả nói:
- Äi, chúng ta Ä‘i tìm, em đã biết nà ng ở đâu rồi!
- Em biết? Thạch Phong nhÃu mà y há»á»‹
- Vâng, ở bên cánh rừng thông kia, lúc vá» em trông thấy có bóng ngưá»i ở đó. Lúc ấy em tưởng là mình hoa mă‘t, bây giá» má»›i hiểu rạ Äi, chúng ta Ä‘i tìm nà ng.
Thạch Phong hối hả ngồi lên xe, tôi ngồi ở yên sau vòng tay ôm lấy eo chà ng. Xe nổ máy ngay, phóng nhanh ra khá»i cổng Vưá»n Thúy, chạy thẳng vá» phÃa ngả ba đưá»ng. Chẳng bao lâu chúng tôi đã dừng lại dưới gốc cây cổ thụ. Sau thân cây, mấy hòn nham thạch cao lá»›n đứng sừng sững trang nghiêm.
- ChÃnh ở đây, đằng sao những hòn đá đó!
Thạch Phong dá»±ng xe rồi chạy và o rừng thông, má»™t lát sau từ phÃa bên kia trở ra, giÆ¡ tay nói vá»›i tôi:
- Chẳng thấy gì cả!
- Em Ä‘oán chắc là đã trông thấy má»™t bóng ngưá»i! Tôi nóị
- Có thê? Tiểu Phà m, nhưng cách đây ná»a giá», nà ng đã Ä‘i mất rồị
- Nhưng em chắc nà ng không đi xa đâụ Nữa giỠkhông đủ để nà ng đi xa lắm, nhất định là nà ng còn quanh quẩn gần đây!
- Thôi được, chúng ta tiếp tục lục soát má»™t hồi nữa xem saá»
Chúng tôi Ä‘i và o rừng thông, bóng cây thông ngả dà i ngổn ngang trên mặt đất, đằng sau má»—i má»™t cây thông Ä‘á»u có thể có ngưá»i ẩn trốn. Nhưng sau má»—i thân cây Ä‘á»u chẳng có má»™t ai cả. Chúng tôi Ä‘i được má»™t hồi lâu, bá»—ng Thạch Phong nhìn thấy được má»™t váºt ở trên mặt đất, má»™t chiếc khăn choà ng mà u hồng nhạt. Thạch Phong nói:
- Äây là chiếc khăn choà ng mà mấy hôm trước Thạch Lá»—i đã tặng nà ng, quả tháºt nà ng vừa Ä‘i qua đây!
Chúng tôi lục soát má»™t hồi nữa nhưng cuối cùng đà nh thất vá»ng trở lạị Thạch Phong nói:
- Cứ tìm mãi thế nà y chả có Ãch gì, chi bằng chúng ta trở vá» Vưá»n Thúy gá»i Ä‘iện thoại há»i bệnh viện xem, biết đâu bệnh viện đã tìm thấy nà ng chăng?
Chúng tôi vỠđến Vưá»n Thúy thì Thạch Lá»—i và Chú Lưu cÅ©ng vừa trở vá». Há» cÅ©ng chẳng tìm thấy gì cả. Thạch Lá»—i ngồi gục đầu trên chiếc bà n dà i gần tá»§ rượu, hai tay ôm đầu, vẻ tuyệt vá»ng. Thạch Phong bước sang đặt chiếc khăn choà ng mà u hồng lên bà n, Thạch Lá»—i hốt hoảng há»i:
- Anh tìm thấy nà ng!
- Không, anh chỉ lượm được chiếc khăn nà y thôị
- Ở đâu thưa anh?
- Trong rừng thông.
Thạch Lá»—i xông ra phÃa cá»a, vừa chạy vừa nói to:
- Em đi tìm nà ng!
Thạch Phong đưa tay kéo hắn lại nói:
- Vô Ãch! Anh đã tìm qua cả rồị
Thạch Lá»—i liá»n đứng dừng lại, uể oải lại bà n rót đầy ly rượu, ngá»a cổ uống cạn rồi đấm mạnh tay xuống bà n kêu lên:
- Chẳng lẽ chúng ta không có cách nà o nữa hay sao anh cả. Nà ng bây giá» chẳng còn má»™t tà năng lá»±c nà o cả, nà ng có thể bị ngã chết, bị lạnh chết, có thể bị rắn cắn chết, cái gì cÅ©ng có thể cả! Chúng ta đà nh chịu bó tay hay saá»
- Anh Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại há»i biệnh việ ...
- Äể em Ä‘i gá»i cho và nhân tiện em cởi đôi già y kẻo chân Ä‘au quá ...
Tôi ra đầu cầu thang, cúi trên lan can nói vá»ng xuống:
- HỠvẫn chưa tìm được nà ng!
Xong tôi Ä‘i vá» phòng riêng cá»§a tôị Tôi báºt đèn rồi ngồI bên thà nh giưá»ng cởi bỠđôi già y cao gót. Tôi đã Ä‘i bá»™ quá nhiá»u nên đôi chân Ä‘au buốt vô cùng. Tôi cúi xuống tìm đôi dép, nhưng có má»™t váºt gì thu hút lấy ánh mắt tôi, trên chiếc thảm trước giưá»ng Ä‘ang lấp lánh sáng ngá»á»‹ Tôi khom ngưá»i nhặt lên, thì ra đó là sợi dây chuyá»n có hình trái tim. Sợi dây chuyá»n nà y trước giá» vẫn được cất trong tá»§, tôi không hỠđộng đến nó, là m sao nó lại chạy ra nằm trên tấm thảm nà y được?
Tôi cầm sợi dây, ngồi ngẩn ngưá»i ra đó và bá»—ng tôi nghe thấy có tiếng động! Äá»™t nhiên, tôi hiểu ra, Tiểu Phà m! Chúng tôi tìm tất cả rừng thông nhưng lại quên cái địa Ä‘iểm cuối cùng là Vưá»n Thúỵ Tôi chưa kịp quay ngưá»i lại thì má»™t bà n tay không biết từ đâu thò ra giáºt phăng sợi dây chuyá»n trên tay tôị Tôi ngước nhìn lên, má»™t chiếc áo trắng cá»§a bệnh viện che ngang trước mặt tôị Tôi há hốc mồm định la lên, nhưng nà ng đã lao ngưá»i và o tôi, những ngón tay gầy đét, chịt lấy cổ tôi, đôi mă‘t to cuồng loạn nhìn chòng chá»c và o tôi, miệng lảm nhảm nói:
- Chà ng là của tao! Chà ng là của tao!
Móng tay cá»§a nà ng bấm sâu và o thịt tôị Tôi vùng vẫy kêu la, nhưng sức nà ng mạnh vô cùng. Chúng tôi ôm nhau váºt lá»™n ở trên giưá»ng. Nà ng lại hét to:
- Cái phòng nà y là chỗ ở của tao, mà y không thể cướp giựt được. Chà ng là của tao!
Mấy lá»i la hét đó rõ rệt biết bao! Tiếng kêu la cá»§a tôi là m cho những ngưá»i dưới lầu chú ý. Má»™t loạt tiếng chân chạy lên lầu, những ngón tay nà ng bóp lên cổ tôi là m tôi vô cùng Ä‘au buốt, và rồi có ngưá»i xông và o gỡ Tiểu Phà m rạ Tôi từ trên giưá»ng nhảy xuống thì chợt thấy Thạch Lá»—i đứng sau lưng Tiểu Phà m và nắm chặt lấy nà ng. Tiểu Phà m kêu hét, vùng vẫy loạn lên. Tôi được Thạch Phong ôm và o lòng, sắc mặt chà ng trắng bệch như tá» giấỵ
- Em có sao không, Mỹ Hoà nh?
Thạch Phong dun`g khăn tay đặt lên cổ tôi, hốt hoảng nói:
- Cổ em có rướm máu!
Tôi không còn thấy đau đớn gì cả, Tiểu Phà m vẫn gà o thét:
- Hãy để cho tôi đi, đừng nhốt tôi, đừng nhốt tôi!
Hai tay Thạch Lá»—i nắm chặt lấy nà ng, nà ng lồng lên như má»™t con thú dữ. Vì vùng vẫy không ra thoát được, nà ng cúi đầu xuống cắn và o cánh tay Thạch Lá»—i, Thạch Lá»—i vẫn không buông tay, chỉ luôn mồm gá»i lá»›n:
- Tiểu Phà m, Tiểu Phà m, anh là Äông đây mà ! Tiểu Phà m, em biết không? Tiểu Phà m! Tiểu Phà m!
Tiếng gá»i nà y là tiếng gá»i cá»§a sá»± yêu thương, nó có cái hiệu lá»±c là m cho tâm thần cá»§a ngưá»i mê sảng tỉnh lại chăng? Bá»—ng nhiên Tiểu Phà m ngừng kêu la, nà ng cháºm rãi ngẩng đầu lên, lắng tai nghe ngóng như Ä‘ang trong giấc má»™ng. Sau đó ánh mắt nà ng sáng hẳn lên, cháºm chạp quay ngưá»i lại đối diện vá»›i Thạch Lá»—i, trong đáy mắt nà ng như có linh tÃnh, sắc mặt nà ng như có tình cảm và sức sống. Äó là má»™t kỳ tÃch trong chá»›p mắt, nà ng đưa tay lên ngá» nghệch sá» soạng trên mặt Thạch Lỗị Má»™t nét vui mừng bao trùm lấy khuôn mặt nà ng, trông nà ng đẹp rá»±c rỡ hẳn lên. Nà ng khẽ mấp máy đôi môi lẩm bẩm nói:
- Äông! Anh đấy ư? Em tìm anh khắp nơị..
Má»™t nụ cưá»i hiện trên khuôn mặt nà ng, má»™t nụ cưá»i đầy vẻ hân hoan và thê thảm! Ngưá»i nà ng tá»±a và o cánh tay Thạch Lá»—i, nà ng ngá»a mặt đăm đăm nhìn ngưá»i yêu nức nở nói:
- Äông! Em muốn ...nói vá»›i anh, em chưạ..chưa há» yêu ai cả, em là cá»§a anh ...Äông Æ¡i, Äông!
Nà ng cưá»i đẹp như trong mÆ¡, sau đó thân nà ng má»m nhÅ©n và lã ngưá»i Ä‘i trong lòng Thạch Lỗị
- Tiểu Phà m!
Thạch Lá»—i thét lên má»™t tiếng và bế xốc nà ng lên, nhưng nà ng không còn tỉnh lại được nữạ Thượng đế đã ban cho nà ng má»™t thoáng thá»i gian kỳ diệu nà ỵ Bây giá» nà ng đã êm Ä‘á»m ra Ä‘i vá»›i má»™t nụ cưá»i tươi thắm trên môi, đôi mi cá»§a nà ng im lìm khép chặt như Ä‘ang trong giấc ngá»§. Thạch Lá»—i đứng yên không cỠđộng và chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Phà m.
Tôi úp mặt và o ngực Thạch Phong thổn thức. Tiếng Thạch Phong bình tĩnh nghiêm nghị nói:
- Mỹ Hoà nh! Em chá»› nên quá thương cảm ...Nà ng đã nói được những gì nà ng muốn nói, và đã hả lòng, hả dạ mà từ giã cõi Ä‘á»i trong vòng tay ngưá»i yêụ
Chúng tôi mai táng Tiểu Phà m và o má»™t buổi chiá»u đầu đông, trên mảnh đất gần ngôi chùa nhỠở trên núi, nÆ¡i mà nà ng đã từng cùng Thạch Lá»—i dắt tay nhau Ä‘i dạỠNgưá»i ta Ä‘ang vun đất lên, vùi nông má»™t nấm, để mặc dầu gió sương. Chúng tôi đứng im lìm trong là n gió lạnh vi vụ Tôi tá»±a đầu và o Thạch Phong, nghe lòng mình gợn lên bao ná»—i tiếc thương sầu muá»™n! Tiểu Phà m, ngưá»i con gái mà tôi chỉ gặp có hai lần, song lại có liên hệ rất máºt thiết đến cuá»™c Ä‘á»i tôị CÅ©ng vì nà ng mà tôi quen biết Thạch Phong. Tôi không thể nà o nói ra hết cảm tình cá»§a tôi đối vá»›i nà ng, nhất là bây giá», minh dương cách biệt, kẻ còn ngưá»i mất.
Thạch Lỗi lặng lẽ đứng yên, không hiểu gã đang suy nghĩ gì? Sau khi nấm mộ đã đắp xong, Thạch Phong nói:
- Chúng ta vỠthôi!
Chúng tôi cùng nhau Ä‘i trên con đưá»ng trở vá» nhà , gió đông giá buốt à o ạt lôi cuốn bao cá»ng lá và ng trải đầy trên mặt đất. Tôi Ä‘i đến bên Thạch Lá»—i gá»i:
- Thạch Lỗi!
Gã ngảng đầu nhìn tôi một thoáng, tôi nói một cách ngớ ngẩn:
- Äối vá»›i nà ng, như thế nà y là an hảo lắm rồị..
Thạch Lá»—i khẽ ngắt lá»i tôi nói:
- Quả thiệt tình tôi đâu có nỡ há»i gì hÆ¡n đối vá»›i cuá»™c tình duyên cá»§a chúng tôị Nà ng đã yêu tôi, thá»§y chung đến thế, thắm thiết đến thế.
Tôi cảm động và tá»± nhá»§ rằng tôi không cần phải nói gì thêm nữạ Chúng tôi cÅ©ng không cần lo lắng cho Thạch Lỗị Thá»i gian Ä‘au khổ đã qua, gã đã phấn khởi trở lạị Gã không còn sa ngã nữạ Dù sao thì gỡ chuông phải do nÆ¡i ngưá»i treo chuông, Tiểu Phà m khiến gã chìm đắm thì phải do Tiểu Phà m giải cứu gã. Chúng tôi Ä‘i vá» Vưá»n Thúy, bóng chiá»u đã ngã, mà n đêm đã bắt đầu buông xuống các đỉnh núi, lùm câỵ Bá»—ng Thạch Lá»—i khẽ cất giá»ng ngâm:
"Hoa xuân chưa nở đã tà n,
Gió chiá»u, mưa sá»›m, muôn và n nhá»› thương,
Cùng nhau giá»t lệ vương vương,
Hẹn nhau, em hỡi, ở phương trá»i nà á»
Tôi nối lá»i gã Ä‘á»c tiếp:
"Äông, Äông! Sống, em là cá»§a anh, chết em vẫn là cá»§a anh. Bất cứ anh ở đâu, lúc nà o chúng ta cÅ©ng ở bên nhau!"
Thạch Lá»—i hốt hoảng há»i tôi:
- Ô kìa, chị ngâm cái gì thế?
Tôi mỉm cưá»i đáp:
- Tôi ngâm má»™t câu cá»§a Tiểu Phà m viết trong tạp nháºt ký đó mà .
Gã nhìn tôi cúi đầu đị Mãi một lúc sau, gã mới ngước cặp mắt đầy lệ tha thiết nói: "Phải, Tiểu Phà m ạ, lúc nà o chúng ta cũng ở bên nhau!"
Vá» tá»›i Vưá»n Thúy, trăng đã lên cao trên ná»n trá»i xanh thẳm. Thạch Phong khoác vai tôi, đưa tôi ra ngoà i hà ng hiên, chà ng âu yếm nói:
- Em xem, đêm thanh, trăng sáng như nước, nước như trá»á»‹ Trăng cá»§a đôi ta!
Chúng tôi đắm đuối nhìn nhaụ Cho dẫu lúc ấy có thiên ngôn, vạn ngữ, chúng tôi cũng không cùng nhau thố lộ hết tấm chân tình.
Hết
|
 |
| |