18-09-2008, 09:44 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mùa thu lá bay
Chương 1
Má»™t buổi chiá»u mùa đông tại thị xã Äà i Bắc.
Mẫn Vân Lâu thẫn thá» lê bước. Mưa rÆ¡i trên mái tóc, trên mặt, trên áo, thấm qua là n vải tê buốt thịt da. Những bước chân hoang bất định, chà ng không muốn nghÄ© đến bất cứ má»™t cái gì! Những vÅ©ng nước dưới chân, những chiếc xe phóng vút qua, tiếng còi, tiếng ngưá»i chá»i rá»a... Mặc, đầu óc chảng bây giá» là má»™t khoảng trống tối mò!
Gió rÃt bên tai, ánh đèn mà u chói chang trước mắt... Tất cả Ä‘á»u vô nghÄ©a trước má»™t bóng dáng, má»™t tiếng gá»i buồn buồn Hà n Ni và tiếng dương cầm không bao giá» dứt...
Äôi tay thon gầy trắng xanh khẽ nhấn phÃm đà n, âm thanh trong sáng nhẹ nhà ng, nhạc khúc "Ngưá»i Thợ Rèn" cá»§a Handel. "U Mặc Khúc" cá»§a Tchaikovsky, "Ngưá»i Thiếu Nữ Tóc Nâu†cá»§a Debussy, và "Bi Khúc" cá»§a Mozart... Những âm thanh lúc vá»™i vã, lúc trầm buồn, khi mÆ¡ má»™ng, như khuôn mặt cá»§a Hà n Ni, như tiếng hát, như những lá»i thì thầm tình tá»± Hà n Ni, Hà n Ni! Những âm thanh há»—n độn, những tiếng gá»i má»i, những lá»i thương nhá»› chất ngất Hà n Ni!
Mẫn Vân Lâu cắn môi, bao âm thanh há»—n độn như xoắn lấy óc chà ng, Hà n Ni! Hà n Ni! Vân Lâu đụng và o má»™t ngưá»i khách qua đưá»ng. Láºp tức có tiếng hét bên tai chà ng:
- Có say chưa mà đi đứng chẳng trông thấy ai hết váºy!
Äúng, Vân Lâu có uống rượu tháºt, nhưng chà ng thấy mình đâu có saỵ Ta chưa say mà , hình bóng cá»§a Hà n Ni vẫn ngá»i ngá»i trong trà ta mà ! Hà n Ni, Hà n Ni, Hà n Ni em! Vân Lâu loạng choạng bước, chà ng không còn thiết đến gì ngoà i tiếng gá»i tuyệt vá»ng như vang bên tai. Hà n Ni! Hà n Ni! Hai ngá»n đèn tháºt sáng, rồi có tiếng xe thắng gấp. Vân Lâu ngỡ ngà ng đứng lại, nhìn và o xe, tên tà i xế nà y lải nhải cái gì thế? Mặc, ta không cần nghe, không cần biết, vì đầu óc chà ng ngáºp đầy bóng dáng Hà n Ni và tiếng đà n... Hình như có đám ngưá»i bu quanh, có ngưá»i giữ lấy chà ng.
- Hắn say mèm rồi, đưa hắn đến bót đi!
A, hỠđịnh là m gì thế? Vân Lâu vùng vẫy cố thoát ra. Chà ng đẩy đám đông sang má»™t bên, rồi cắm đầu cắm cổ chạy, mặc cho tiếng hét phÃa sau Ä‘uổi tá»›i:
- Bắt lấy hắn! Bắt thằng say rượu lại đi!
Có những bước chân dồn dáºp Ä‘uổi theo, Vân Lâu chạy bán sống bán chết. Có tiếng còi xe cảnh sát, tiếng còi inh á»i, tiếng ngưá»i... Tất cả như má»™t bản nhạc đại hợp tấu vá»›i những nhịp trống dồn dáºp. Äúng rồi đây là khúc nhạc cuồng nhiệt cá»§a Hung Gia Lợi. Những ngón tay lướt nhẹ trên phÃm ngà ! Vân Lâu vẫn chạy, chà ng có cảm tưởng như mình Ä‘ang Ä‘uổi theo khúc nhạc. Äá»™t nhiên, má»™t bức tưá»ng chắn ngang trước mắt, Vân Lâu tối sầm mặt mÅ©i. Như chiếc bóng xì hÆ¡i chà ng ngã nhà o xuống. Mặt chà ng úp xuống mặt đất lạnh!... Mưa vẫn rÆ¡i nhưng lòng Vân Lâu có những ánh lá»a cháy sáng không bao giá» bị dáºp tắt. Chà ng mở mắt ra, đất Ä‘en và ẩm ká» bên môi, ánh đèn mà u phản chiếu trên giòng nước lấp lánh! Äẹp tuyệt, Vân Lâu hé miệng ra vá»›i nụ hôn đầm ấm.
- HÃ n Ni em!
Hà n Ni. Nhưng Hà n Ni bây giỠở đâu? Hình như... Äầu chà ng Ä‘au như búa bổ. Vân Lâu cố gắng đừng lên, tá»±a ngưá»i và o tưá»ng. Rồi chà ng thảng thốt gá»i lá»›n:
- HÃ n Ni!
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:08 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 2
Mùa hè năm dân quốc thứ 52 (1963). Sau khi được khám xét hà nh lý, hoà n tất thá»§ tục nháºp cảnh, Mẫn Vân Lâu bước ra hà ng rà o kiểm soát, theo chuyến xe chở hà nh lý tá»›i phi trưá»ng. Äám ngưá»i đưa tiá»…n nhau đứng cháºt cả lối Ä‘i trong phòng đợi. ÄÆ°a mắt nhìn quanh, chà ng vẫn không tìm thấy má»™t khuôn mặt quen thuá»™c. NgÆ¡ ngác giữa khung cảnh xa lạ, Lâu nghÄ© đến má»™t tiếng đồng hồ trước đây nÆ¡i phi trưá»ng Khải Äức (Hương Cảng) bao nhiêu bạn bè quyến thuá»™c vây quanh. Khuôn mặt mếu máo cá»§a mẹ vá»›i những giá»t lệ xa con và bao lá»i cha dặn dò. Chà ng còn như nghe rõ giá»ng nói cá»§a cha ban nãy:
- Là m gì kỳ váºy? Con nó sang Äà i Loan há»c, chá»› có gì đâu mà khóc? Hè nó vá». Nếu bà muốn chỉ cần má»™t tiếng đồng hồ là sẽ gặp mặt con ngaỵ Hừ! là m như con nó lên cung trăng không bằng.
Mẹ vừa mếu máo nói:
- Em biết, em biết! Nhưng con cái sống gần gũi bên mình luôn trong hai mươi năm, lần đầu tiên xa gia đình em không lo sao được?
- Con cái lá»›n phải xa nhà má»›i nên ngưá»i, không lẽ bà định nhốt nó suốt ngà y trong nhà sao?
- Em biết! Nhưng em không nén nổi xúc động.
- Bà quả tháºt má»™t là ngưá»i đà n bà á Äông, chỉ có nước mắt, lúc nà o cÅ©ng thấy nước mắt.
Lâu đứng một bên, chà ng thấy tay chân thừa thãi, bối rối không biết phải là m sao. Trong khi đó Vân Nhi, cô em gái của chà ng đứng bên trêu:
- Sang bên ấy anh nhá»› lo giấy nháºp ná»™i cho em để năm sau em đưa chị Mỹ Tuyên qua nhé.
Mỹ Tuyên, ngưá»i con gái xinh xắn, nụ cưá»i lúc nà o cÅ©ng nở trên môi. Nà ng đến tiá»…n mà không má»™t lá»i chúc tụng. Lâu không hiểu tại sao ở gần bên nhau suốt hai năm trá»i mà chẳng có má»™t tình cảm đặc biệt nà o nảy sinh. Hôm nay, chà ng chỉ thấy có má»™t sá»± xúc động nhá» trước giá» chia tay như giữa hai ngưá»i bạn sÆ¡.
- Nhá»› viết thư vá» cho nhà luôn nhé, con phải chăm há»c và phải giữ lá»… độ vá»›i gia đình bác Dương, đừng để ngưá»i ta coi thưá»ng mình.
Trước lá»i dặn dò cẩn tháºn cá»§a cha, Lâu thấy khó chịu vì chà ng đâu phải là thằng bé lên ba!
Nước mắt cá»§a mẹ, lá»i dặn dò cá»§a cha, tất cả khiến cho Lâu bồi hồi pha lẫn ngượng nghịu. Lên ngồi phi cÆ¡ rồi chà ng má»›i thở ra nhẹ nhõm.
Bây giỠđứng dưới cái nắng chói chang cá»§a buổi chiá»u tháng chÃn, thà nh phố Äà i Bắc nóng như lá»a. Tá»±a lưng và o cổng phi trưá»ng, chà ng lấy bức thư cá»§a cha để tìm địa chỉ cá»§a bác Dương. ÄÆ°á»ng Nhân ái? ÄÆ°á»ng Nhân ái ở nÆ¡i nà o? Không rõ gia đình bác Dương có sẵn sà ng đón nháºn mình không đây chứ? Lâu ngại ngùng. Tuy rằng chà ng thưá»ng biết là bác Dương những chuyến Ä‘i Hương Cảng, bác Dương Ä‘á»u thưá»ng xuyên ở nhà chà ng. Nhưng đấy là những cuá»™c tạm trú và i ba hôm chứ đâu có như chà ng ở trá» Ä‘i há»c, là cả má»™t vấn Ä‘á». Thá»i buổi nà y đâu phải là thá»i hoà ng kim cá»§a tình bằng hữu, nó mong manh như tá» giấy lụa dá»… rách. Còn bác gái nữa? Bà ta sẽ đối đãi vá»›i chà ng ra sao? Xếp phong thư lại, Lâu đứng thẳng lưng. Mặc, đến nÆ¡i háºu xét.
Vừa định cho va li và o taxi, thì một chiếc xe du lịch mà u đen từ xa chạy như bay tới.
Cá»a vừa mở, Lâu đã thấy ngay bác Dương.
- Lâu, tôi đến trễ quá phải không, may là cháu chưa đi mất!
- Dạ chà o bác, cháu không ngỠđược bác đến đón thế nà y!
Lâu khẽ cúi đầu, ná»—i vui mừng hiện trên nụ cưá»i, chà ng có cảm giác cá»§a má»™t kẻ may mắn. Dù sao có ngưá»i đến đón còn hÆ¡n là phải lang bang tìm nhà . Bác Dương vồn vã:
- Không đến đón cháu sao được. Lần đầu tiên đến Äà i Bắc, lạ nÆ¡i lạ chốn bác sợ cháu lạc đưá»ng. à nà y, cháu mau lá»›n quá, trông cÅ©ng ra vẻ lắm.
Vân Lâu cưá»i:
- Thì bây giỠcháu đã hai mươi tuổi rồi!
Tại sao ngưá»i lá»›n lúc nà o cÅ©ng muốn coi kẻ ra sau mình là trẻ con mãi thế? ông Dương phụ mang hà nh lý cá»§a Lâu lên xe và bảo:
- Lên xe đi chứ!
Vân Lâu quay sang ngưá»i bạn già cá»§a cha:
- Bác lái xe lấy à ?
- Ờ, cháu biết lái xe không?
Vân Lâu được cơ hội trổ tà i, vội khoe:
- Cháu có cả bằng lái xe quốc tế, bác muốn cháu thỠkhông?
- Thôi hôm khác Ä‘i, bao giá» cháu rà nh đưá»ng Ä‘i nước bước bác sẽ để cháu trổ tà i. Vả lại bây giá» sá»± lưu thông ở thà nh phố nà y không được khá mấy, lái không quen dá»… gặp tai nạn lắm.
Ngồi trên xe, Lâu thÃch thú nhìn qua khung kÃnh. Xe be, xe ba bánh, xe đạp, xe gắn máy... đủ loại đủ kiểu chạy như mắc cá»i. Thế nà y chả trách ông Dương không dám đưa xe chà ng lái. Phố xá hai bên có lối kiến trúc hoà n toà n khác biệt vá»›i Hương Cảng, những ngôi biệt thá»± xinh xắn nằm dá»c bên đưá»ng trông tháºt thoải mái.
ông Dương vừa lái xe vừa đưa mắt dò xét chà ng thanh niên ngồi bên cạnh mình. Chiếc trán rá»™ng, đôi mắt to suy tư, nhưng nụ cưá»i vẫn còn trẻ thợ Ông Mẫn váºy mà vẫn có được thằng con trai dá»… thương thế nà y! Má»™t thứ tình cảm phức tạp hiện trong tim, đột nhiên ông linh cảm như có má»™t Ä‘iá»u bất hạnh Ä‘ang chá»±c chá». Cho nó ở trong nhà là tốt hay xấu đây? Äá»™t nhiên ông Dương nghÄ© đến câu nói mà đúng ra phải há»i Lâu từ đầu:
- Cha mẹ cháu lúc nà y ra sao? Mẹ cháu bằng lòng để cháu sống xa gia đình thế nà y à ?
Vân Lâu đáp không nghĩ ngợi:
- Dạ mẹ cháu khóc lu bù chứ đâu có buông cháu đi dễ dà ng được!
Từ lâu rồi, tình mẹ đã trở thà nh một sợi giây rà ng buộc chà ng và o gia đình, nhưng sao mẹ không chịu nghĩ đến việc đó? Lâu lơ đãng tiếp:
- Sang năm Vân Nhi nó cũng định sang đây!
ông Dương nhìn thẳng con đưá»ng trước mặt:
- Vân Nhi à ? ÄÆ°á»£c mà , sang năm cô ấy đến Äà i Bắc, bảo cô ấy cứ đến nhà tôi ở Ä‘i. Nhà chúng tôi rá»™ng lại Ãt ngưá»i. Có tiếng cưá»i nói cá»§a các cô các cáºu chắc sẽ vui lắm.
- Nhưng hình như bác cũng có một chị mà .
Äôi mà y ông Dương khẽ chau, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt đã biến mất.
- Cháu muốn nói đến Hà n Ni của bác à ? Nó...
ông Dương ngáºp ngừng. Vân Lâu lạ lùng quay sang, vẻ thắc mắc. Ta đã nói gì khiến ông buồn? ông Dương không nói thêm má»™t tiếng nà o cả, như không có gì để nói. Ông nghÄ© khách má»›i đến nhà , không nên để ngưá»i ta buồn ná»—i buồn riêng cá»§a mình. Cắn nhẹ môi ông để cho bao nhiêu câu trả lá»i biến thà nh tiếng thở dà i. Xe quẹo qua khúc quanh, tiến và o con hiểm rá»™ng và thoáng, ngừng trước đôi cánh cổng to sÆ¡n mà u Ä‘á».
- Äến nhà rồi, cháu và o trước Ä‘i, bác cho xe và o nhà xe.
Lâu bước xuống, tiếng còi xe kêu vang.
Chà ng nhìn bức tưá»ng cao trước mặt, những cà nh phù dung vươn mình nhìn ra ngoà i tưá»ng. Äá»i sống cá»§a gia đình nà y có vẻ phong lưu quá.
Cá»a mở, má»™t cô tá»› khoảng mưá»i tám, mưá»i chÃn tuổi ló ngưá»i ra. Tiếng ông Dương gá»i:
- Tú Lan, cô má»i cáºu Lâu và o phòng khách ngồi chÆ¡i, rồi ra mở cá»a nhà xe cho tôi nhanh lên.
- Dạ thưa cáºu.
Ngưá»i Äà i Loan gá»i chá»§ bằng cáºu chứ không bằng ông chá»§ như ở Hương Cảng. Chà ng theo Tú Lan, vựợt qua vưá»n hoa rá»™ng, hai bên con đưá»ng trải sá»i là những cụm hoa hồng. Äằng kia, bên vách tưá»ng cao những cà nh phù dung và trúc má»c xen kẽ, bên trái ngôi nhà hai tầng là má»™t cái ao sen có má»™t cây cầu sÆ¡n đỠbắc ngang. Dương liá»…u và má»™c cần má»c rải rác. Cảnh đẹp như thợ Lối kiến trúc là má»™t sá»± tổng hợp giữa đông và tây. Qua khá»i con đưá»ng trải đá, Vân Lâu bước và o phòng khách rá»™ng có cá»a kÃnh. Ngồi xuống ghế sa lông, Lâu quan sát khắp phòng. Má»™t mà u xanh độc nhất được bà i trÃ, từ tấm mà n cá»a đến vải bá»c nệm ghế. Khung cảnh mát dịu và yên lặng má»™t cách hÆ¡i khác lạ là m chà ng thấy lòng rá»™n rà ng.
Ngưá»i tá»› gái đã Ä‘i ra từ bao giá». Cả gian phòng to lá»›n không má»™t tiếng động, Vân Lâu bị lạc lõng. Trước mặt chà ng là cầu thang dẫn lên lầu, bên chân thang bà y má»™t cháºu kiểng đẹp mà Lâu chẳng rõ tên. Góc đằng kia chiếc đà n dương cầm nằm im, má»™t cái khăn bằng nỉ mà u xanh phá»§ kỹ, trên có má»™t ngá»n đèn bà n và má»™t bình hoa cô độc. Bình không phải để cắm hoa mà chỉ để cắm những sợi lông công đủ mà u kim tuyến.
Äẹp tháºt! Äẹp lại trang nhã, không khà có vẻ thần tiên, cao quà chứ không trần tục như ở Hương Cảng. Vân Lâu không dám tin rằng chỉ má»›i có má»™t tiếng đồng hồ mà chà ng đã từ má»™t nÆ¡i ồn à o đầy tiếng ngưá»i, đầy xe cá»™, thoát đến má»™t vùng đất bình yên thế nà y.
Có tiếng mở cá»a, bác Dương bước và o, sau lưng là cô Tú Lan khệ nệ mang hai cái va-li cá»§a Lâu.
- Cô mang hà nh lý cá»§a cáºu Lâu lên phòng mà mấy hôm trước tôi đã bảo sá»a soạn sẵn đấy, xong má»i mợ xuống ngay nhé!
Vân Lâu vội bước tới đỡ lấy va-li:
- Äể tôi mang cho!
Dù Tú Lan là ngưá»i là m trong nhà , nhưng chà ng không nỡ để ngưá»i con gái là m má»™t việc nặng ná» chẳng hợp vá»›i khả năng mình. Ông Dương can và nói ná»a đùa ná»a tháºt:
- Thôi, để cô ấy mang lên cho, cháu ngồi nghỉ cho khá»e. Äừng khác sáo quá tôi không bằng lòng đâu nhé!
Vân Lâu ngồi xuống, ông Dương tá»± nhiên đốt Ä‘iếu thuốc, nhả khói, xong nhìn lên lầu, đôi mà y ông khẽ chau lại. Có chuyện gì thế mà sao bà Dương lại chưa xuống? ông Dương gá»i to:
- Nhã ơi!
Trên lầu có tiếng chân bước nhè nhẹ, Vân Lâu ngẩng mặt lên, má»™t ngưá»i đà n bà đứng tuổi Ä‘ang bước xuống. Trong chiếc áo dà i mà u Ä‘en, mái tóc búi gá»n ra sau, má»™t Ãt phấn hồng trên má, trông bà tháºt quà phái. Bất giác Lâu cảm thấy tôn kÃnh bà lạ lùng. Chà ng chắc chắn đây là bác Dương gái. Tuy đã được nghe nói tá»›i bà nhiá»u lần, nhưng Lâu vẫn không là m sao ngỠđược bác lại đà i các đến thế. Hèn gì căn phòng chẳng lịch sá»±, trang nhã.
Tiếng giới thiệu của ông Dương:
- Nhã, em xem, con trai của anh Mẫn, cháu Lâu đây cũng đã lớn nhanh quá nhỉ?
Vân Lâu đứng dáºy. Tia mắt bà Dương liếc nhanh vá» phÃa ông chồng, giá»ng trách nhẹ:
- Anh nói nhá» má»™t tÃ, nó má»›i ngá»§ đấy!
Mắt ông Dương thoáng buồn:
- Nó lại thấy khó chịu trong ngưá»i nữa à ?
- Vâng.
Bà Dương đáp xong má»›i cháºm rãi quay sang Vân Lâu vá»›i cái nhìn thăm dò. Trên khuôn mặt bà má»™t thoáng lạ lùng ẩn hiện. Vân Lâu ngÆ¡ ngác, chuyện gì thế nà y? Chà ng ngáºp ngừng cúi đầu vá»›i má»™t dấu há»i to trong đầu:
- Thưa... có phải bác gái không ạ?
Bà Dương không để ý đến câu há»i cá»§a Vân Lâu, bà quay sang chồng nói:
- Nó trông cũng bô trai như anh Mẫn lúc còn trẻ, hở anh?
ông Dương áºm á», bà Dương lại quay sang Lâu cưá»i tháºt tươi, đôi mắt sáng tháºt nồng nà n:
- Rất sung sướng được nháºn cháu ở đây. Cháu Lâu, cháu cứ ở đây như ở nhà , thá»a mẹ cá»§a cháu còn mang cháu trong ngưá»i, bà đã cho cháu cho bác là m con nuôi rồi đấy nhé. Bà Dương lại cưá»i, bà quay sang nói vá»›i chồng. Anh xem tôi thấy nó còn bô trai hÆ¡n anh Mẫn nữa là khác, không như ông bố gà n gà n ương ương.
ông Dương cưá»i theo:
- Em đừng có phê bình cháu nó mãi như thế. Ngồi, ngồi xuống Ä‘i cháu, đừng ngại ngùng gì cả nhé, đà n bà há» thăm há»i ồn à o như thế đó.
Bà Dương nói đùa:
- Ông định nói xấu tôi đấy à ?
ông Dương vội vã chạy:
- Thôi, được rồi, tôi xin chịu thua.
Bà Dương cưá»i, ông Dương cÅ©ng cưá»i theo. Lâu vui lây vái vui đầm ấm cá»§a gia đình nà y. Ở nhà chà ng, cha mẹ chà ng là m gì có cái cảnh thân máºt thế nà y. Cha chà ng bao giá» cÅ©ng giữ vẻ nghiêm nghị, mẹ thì chỉ biết phục tùng. Má»™t khung cảnh gia đình Ä‘iển hình cá»§a luân lý Trung Hoa cổ há»§. Chồng là ông trá»i, là vua, là vÅ© trụ, là biểu tượng quyá»n uy, Lâu không bao giá» nghe được tiếng cưá»i đùa cá»§a cha mẹ. Không khà gia đình lúc nà o cÅ©ng khô khan, không đầm ấm, không tình cảm như ở đây. Chà ng thấy có má»™t chút cảm phục lẫn thân thiện. Vân Lâu bắt đầu thấy thÃch ngưá»i đà n bà nà y, má»™t ngưá»i đà n bà tế nhị đầy tình cảm, tươi mát như gian phòng nà y..
- Thôi được rồi, tôi không dám là m phiá»n các ông nữa đâu. Anh Dương, anh đưa Lâu lên phòng xem có còn thiếu gì không, để em xuống bếp lo liệu mấy thứ. Cháu má»›i đến, chúng ta cÅ©ng nên chá»n thức ăn đặc biệt má»™t chút chứ.
Vân Lâu vội cản ngăn:
- Thưa bác, xin bác đừng nhá»c lòng như váºy.
Bác Dương vẫn giữ nụ cưá»i dá»… mến:
- Cháu đừng ngại, tháºt ra hôm nay bác muốn ăn ngon nhưng không lẽ nói ra ký quá, má»›i lợi dụng danh nghÄ©a cá»§a cháu đấy mà .
ông Dương chen và o:
- Äừng có ham, thức ăn cá»§a nhà Lâu nổi tiếng ở Hương cảng, bà coi chừng đừng múa rìu qua mắt thợ đấy nhé.
Bà Dương cưá»i:
- Nháºp gia tùy tục mà . Äến nhà chúng ta, thức ăn bảo ngon là phải ngon chứ đâu thể Ä‘em so sánh ở đây vá»›i ở nhà được phải không cháu Lâu?
- Vâng, vâng. Thức ăn hằng ngà y mẹ cháu là m cÅ©ng thưá»ng thôi. Có lẽ hôm nay cháu sẽ được bữa cÆ¡m ngon.
- Äó ông có nghe ra chưa?
Bà Dương liếc chồng tháºt bén. Ông Dương cưá»i xòa, nhìn Vân Lâu nói:
- Tôi không ngỠcháu lại khéo nói như thế. Cha mẹ cháu đâu có như cháu? Cháu giống ai thế?
Vân Lâu cưá»i không đáp, bà Dương quay lưng bước xuống bếp.
- Thôi, chúng ta đi xem phòng nà o!
Theo chân ông Dương. Lâu lên lầu. Chiếc phòng ngá»§ dà nh cho chà ng tuy nhá» nhưng tháºt xinh, bên trong có má»™t bá»™ ghế mây. Phòng có ba cá»a ra và o. Má»™t cá»a đưa đến những chiếc phòng bên cạnh, má»™t cá»a đưa ra hà nh lang và má»™t cá»a đưa thẳng đến cầu thang, ông Dương nhìn Lâu nói:
- Mong gian phòng nà y sẽ hợp ý cháu.
Quả tháºt Vân Lâu rất ưng ý, gian phòng ngáºp đầy ánh sáng và đầy đủ tiện nghị Cá»a sổ được mắc mà n mà u trắng đục, chiếc bà n viết rá»™ng, trên có ngá»n đèn bà n, lịch sách, má»±c viết đầy đủ. Ông Dương bảo thêm:
- Mấy thứ nà y Ä‘á»u do bác gái sắm sá»a cả đấy.
- Cháu không biết phải nói với hai bác thế nà o mới phải.
ông Dương khoát tay:
- Thôi cháu nghỉ Ä‘i, bây giá» tôi phải đến sở. Äến bữa cÆ¡m tối tôi sẽ bảo cô Lan lên gá»i cháu.
- Vâng, cảm ơn bác.
- ÄÆ°á»£c rồi chiá»u gặp lại nhé. à quên, phòng tắm ở bên kia hà nh lang đấy.
ông Dương đưa tay chỉ vá» phÃa hà nh lang, hà ng cá»a hai bên cho thấy rõ hà nh lang sâu hút.
- Dạ, xin cảm ơn bác.
ông Dương Ä‘i xong. Vân Lâu cà i cá»a phòng lại, chà ng ngắm nghÃa gian phòng lại má»™t lần nữa. Cảm Æ¡n tháºt nhiá»u cho sá»± săn sóc nà y, nhưng Lâu không biết phải nói thế nà o, hình như khoảng cách giữa hai thế hệ quá rá»™ng là m chà ng ngại ngùng.
Ngồi lên cái ghế xoay, chà ng nhìn ra song cá»a. Bên ngoà i là má»™t hồ sen. Bây giá» là mùa hạ, những đóa hoa sen rá»™n rã bên bá» lá xanh. Vân Lâu bá» và o trong, mở va li lấy quà cha mẹ gói tặng gia đình bác Dương. Chà ng định lúc ăn cÆ¡m tối sẽ mang xuống. Hai món quà cho hai ngưá»i lá»›n tuổi, và má»™t cho cô con gái. Dương Hà n Ni! Nhưng cô ấy bây giỠở đâu? Äúng rồi, hôm nay không phải chá»§ nháºt, có lẽ cô ấy ở ná»™i trú. Cô ta bao nhiêu tuổi nhỉ? tại sao mình lại báºn tâm thế, lúc dùng cÆ¡m sẽ thấy mặt ngay mà .
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, chà ng thấy mệt. Cả ngà y qua không chợp mắt được má»™t chút. Vân Nhi lại bà y trò tiá»…n đưa rắc rối, rồi mẹ lại dặn Ä‘i dò lại cả má»™t đêm, là m sao ngá»§ được! Cái mệt thấm và o ngưá»i, Vân Lâu nằm xuống, gối đầu nhìn lên trần nhà nghÄ© đến cha mẹ, Vân Nhi, Mỹ Tuyên và đá»i sống má»›i sắp đến. Hai vợ chồng bác Dương, có con gái - Hà n Ni, cái tên đẹp tháºt, không hiểu ngưá»i có đẹp như cái tên không? Xoay lưng lại, chiếc giưá»ng nệm tháºt êm, mùi thÆ¡m vải má»›i cá»§a chăn má»n là m chà ng dá»… chịu, chà ng nhắm mắt lại.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:09 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 3
Tiếng gá»i cá»a đồn độp là m Vân Lâu giáºt mình tỉnh giấc. Nắng đã tắt bên ngoà i song tá»± bao giá», bóng tối che má» cả phòng. Vân Lâu ngồi ngay ngưá»i lại, đưa tay dụi mắt, vươn vai, ngáp má»™t cái tháºt dà i, giấc ngá»§ ngon tháºt! Bên ngoà i tiếng gá»i cá»a cá»§a cô Lan tiếp tục:
- Câu Lâu Æ¡i, thức dáºy dùng cÆ¡m!
- Tôi thức rồi đây.
Vân Lâu nói xong nhảy xuống giưá»ng, đưa tay vuốt mái tóc rối. áo quần nhăn nếp, nhưng giá» nà y mà còn thay quần áo thì phiá»n quá, Vân Lâu mở cá»a bước nhanh ra ngoà i, nhảy vá»™i trên báºc thang khi thấy vợ chồng ông Dương chỠđợi. Ngồi và o bà n ăn Vân Lâu ngượng ngùng:
- Cháu ngủ ngon quá quên cả giỠcơm là m hai bác phải đợi...
Bà Dương nhìn Lâu vá»›i cái nhìn tháºt dịu dà ng:
- Ngủ ngon không cháu?
Nụ cưá»i ngượng ngáºp như trẻ thÆ¡ cá»§a Lâu, đôi mắt sáng sau giấc ngá»§ đầy đủ, thân thể trà n đầy sinh lá»±c, tất cả những Ä‘iá»u đó là m bà thấy mến Lâu vô cùng. Lòng bà nhen nhúm má»™t thứ tình mẫu tá» dà nh cho Lâu.
Vân Lâu hÃt má»™t hÆ¡i dà i, gian phòng đầy mùi thức ăn, chà ng thấy đói. Nhìn nhanh quanh bà n, bấy giá» Lâu má»›i trông thấy má»™t thiếu nữ Ä‘ang ngồi trên ghế nhìn chà ng bình thản. Có lẽ đây là Hà n Ni! Vân Lâu nghÄ©. Äứa con gái duy nhất cá»§a vợ chồng ông Dương mà má»—i lần Ä‘á»c tên lên là lòng thấy mát lạnh. Sá»±c nhá»› đến những món quà , không suy nghÄ© gì nữa, Vân Lâu quay lưng lại chạy bay lên lầu, tiếng bà Dương Ä‘uổi theo:
- Lâu, cháu đi đâu thế?
- Mang quà xuống. Qùa của cha con gởi biếu hai bác, con quên để trên phòng.
Gì mà vội thế? Ăn cơm cái đã, thức ăn nguội lạnh cả rồi.
Vân Lâu đứng lại, bà Dương quay sang cô gái ngồi cạnh giới thiệu:
- Nãy giỠquên giới thiệu...
Bà Dương chưa nói hết câu thì Vân Lâu đã nhanh mồm:
- Cháu biết rồi, đây là ... Hà n Ni.
Không phải sao? Ngưá»i con gái có đôi mắt Ä‘en, đôi môi dầy, chưa hÆ¡n hai mươi tuổi thì còn ai và o đây. Nà ng không đẹp lắm, nhưng thân hình cân đối, ở lứa tuổi yêu Ä‘á»i, dá»… gây lòng thiện cảm.
- Trá»i Æ¡i! Ngưá»i con gái đột nhiên cưá»i to, nét tinh quái hiện lên mắt. Tôi mà là Hà n Ni à ?
Bà Dương quay sang thiếu nữ trách yêu:
- Thôi đừng đùa con, quay lại Vân Lâu, bà giá»›i thiệu. Con bé nà y không phải là Hà n Ni, nó là cháu gá»i tôi bằng dì, tên là Thúy Vi đấy!
Quê tháºt! Vân Lâu nóng cả mặt, khuôn mặt ngưá»i con gái trông như trêu chá»c Lâu, tháºt quê! Vân Lâu lắp bắp:
- Xin lỗi cô nhé!
ông Dương giảng hòa:
- Có gì đâu mà lá»—i vá»›i phải, ngồi xuống ăn cÆ¡m Ä‘i, hôm nay bác gái con Ä‘Ãch thân xuống bếp đấy. Ä‚n thá» xem sao?
Vân Lâu ngồi xuống nhìn quanh. Trên bà n ngoà i hai vợ chồng bác Dương và Thúy Vi ra không còn má»™t ai khác. Bưng chén cÆ¡m lên, do dá»± má»™t chút, Vân Lâu há»i:
- Còn... còn Hà n Ni đâu bác?
- Hà n Ni à ? Bà Dương có má»™t chút gì không thoải mái, đôi mà y chau lại. Nó... nó không được khá»e, nên bác cho mang cÆ¡m lên phòng nó rồi.
Vân Lâu không há»i thêm gì nữa, chuyện Hà n Ni xuống hay không xuống dùng cÆ¡m chẳng có má»™t liên hệ nà o vá»›i chà ng. Những món ăn trên bà n Ä‘ang hấp dẫn dạ dà y. Chiếc bụng đói cần phải là m việc. Vân Lâu nâng chén lên, vừa ăn vừa khen ngon.
Vẻ tá»± nhiên cá»§a chà ng khiến bà Dương hà i lòng. Bà cảm thấy tháºt không phà má»™t buổi chiá»u mệt nhá»c nÆ¡i nhà bếp. Thúy Vi ngồi cạnh thỉnh thoảng nhìn lên. Không có gì để nói. Bữa cÆ¡m tá»± nhiên và trầm lặng. Bà Dương lên tiếng:
- Tháng chÃn má»›i tá»±u trưá»ng, cháu còn mưá»i mấy hôm rảnh rá»—i nên Ä‘i chÆ¡i để biết thêm xứ Äà i Loan nà y. Lâu muốn Ä‘i đâu nà o? Hồ Nháºt Nguyệt, núi A Lý, xa lá»™ xuyên tỉnh? Tiếc là bác không rảnh để đưa cháu Ä‘i...
Vân Lâu vội nói:
- Cám Æ¡n bác, cháu còn ở Äà i Loan bốn năm mà , thiếu gì thá»i giá» Ä‘i thăm viếng.
- Hay là để tôi nhá» Thúy Vi đưa cháu đến các vùng lân cáºn thà nh phố chÆ¡i nhé? gần đây có hồ BÃch Äầm, núi Dương Minh, Dã Liá»…u... Phải rồi còn bá» biển Kim SÆ¡n đẹp lắm. Lâu có biết lá»™i không?
Vân Lâu cưá»i:
- Dạ biết, con bơi cũng khá.
Bà Dương quay sang Thúy Vi:
- Thúy Vi ở thêm mấy hôm nữa để đưa cáºu khách cá»§a tôi Ä‘i chÆ¡i được không?
Thúy Vi cưá»i tháºt tươi:
- Äối vá»›i cháu thì không thà nh vấn Ä‘á», chỉ sợ Hà n Ni...
Hà n Ni à ? Nét cưá»i trên khuôn mặt bà Dương biến tháºt nhanh, đôi mi chá»›p nhanh mấy cái, bà tiếp, nhưng giá»ng nói thấp hẳn xuống. Cháu ở chÆ¡i vá»›i Hà n Ni cÅ©ng được, nó buồn cÅ©ng tá»™i.
ông Dương chau mà y, sá»± vui vẻ trên bà n ăn đột nhiên mất hẳn. Vân Lâu hết nhìn ông Dương lại sang nhìn bà Dương. sao lạ váºy? Sá»± hiện diện cá»§a ta đã là m xáo trá»™n tráºt tá»± gia đình nà y à ? Do dá»± má»™t lúc chà ng nói:
- Hai bác đừng quá báºn tâm, cháu có thể tá»± lo liệu được. Ngà y mai cháu ra phố má»™t mình cÅ©ng được, cháu lá»›n rồi mà !
Sự vui vẻ trên gương mặt bà Dương:
- Chúng tôi đâu có lo lắng gì đâu, chỉ tại... Thôi được rồi, chuyện ngay mai thì để ngà y mai tÃnh.
Thúy Vi chen và o:
Tháºt ra thì cháu có thể hướng dẫn anh Vân... Vân gì nhỉ?
Cô bé ngước đôi mắt to nhìn Lâu, Vân Lâu cưá»i xòa:
- Vân Lâu!
Thúy Vi quay sang bà Dương:
- Con sẵn sà ng hướng dẫn anh Lâu Ä‘i phố, vá»›i Ä‘iá»u kiện là Hà n Ni không cần con. Tháºt ra, con biết Hà n Ni chắc cÅ©ng không cần con lắm đâu, nó có Ä‘á»i sống riêng, thế giá»›i riêng cá»§a nó.
Bà Dương buồn buồn thở dà i:
- Nó có cần con đến mấy đi nữa nó cũng không nói ra cho con biết đâu.
Vân Lâu nhìn bà Dương không hiểu, Hà n Ni, Hà n Ni sao thế? Tại sao tất cả những ngưá»i ở đây ai cÅ©ng muốn Ä‘em cô nà ng dấu kÃn cả váºy? Gia đình nà y có gì bà máºt? Dù có hay không, Lâu cÅ©ng nhìn thấy má»™t sá»± khác lạ trong không khà bà ng bạc nà y. Mặc há», chà ng ăn tháºt nhanh, can hệ gì mình. Bản tÃnh phóng khoáng khiến chà ng thoát ngay khá»i ý quẩn. Nhìn Thúy Vi chà ng nghÄ©: may tháºt, má»›i đến Äà i Bắc lần đầu tiên, mà đã có ngưá»i đẹp tình nguyện Ä‘i phố thế nà y là nhất rồi! Vân Lâu há»i Thúy Vi:
- Cô há»c ở đâu?
- Tôi không há»c ở đâu cả. Thúy Vi trả lá»i, vẻ tinh nghịch lại hiện lên khuôn mặt xinh xắn. Tôi đã thi rá»›t đại há»c, thế nên suốt ngà y không có việc gì là m dì Dương má»›i bảo tôi đến đây chÆ¡i vá»›i Hà n Nị Vả lại, cha tôi dữ lắm, ông ấy cứ đánh tôi mãi, nên tôi phải chạy đến đây trốn đó chứ. Còn anh? Anh sang đây há»c gì?
- Dạ há»c môn Mỹ Thuáºt ở đại há»c sư phạm.
Mỹ Thuáºt à ? Cô gái nhướng mà y. Tôi cÅ©ng thÃch môn đó lắm nhưng ông bố tôi không chịu, bảo há»c kiến trúc hay hóa lợi hÆ¡n. Kết quả là tôi thi rá»›t?
- Tại sao mà rớt!
Thì tại kẹt! Thúy Vi nhún vai. Ngưá»i lá»›n bao giá» cÅ©ng thá»±c tế quá, phải không?
ông Dương cưá»i:
- Cô muốn phê bình ai cũng được, nhưng đừng kéo tôi và o trong là được.
Vân Lâu cưá»i. Ông bố cá»§a cô ta sao giống ông bố ta quá. Nhìn Thúy Vi, chà ng không biết phải nói cái gì nữa. Bà Dương gắp thức ăn đầy chén cho Lâu, thừa cÆ¡ há»™i Vân Lâu ăn nhanh để đỡ ngượng.
Sau buổi cÆ¡m, bà Dương pha má»™t ấm cà phê mang ra, má»i ngưá»i quây quần trong phòng khách, bắt đầu chuyện phiếm.
Há»›p từng há»›p cà phê, má»i ngưá»i ngồi yên lặng giữa ánh sáng má» tá»a. Má»™t thứ hạnh phúc tuyệt vá»i là m ấm hẳn gian phòng. Äối vá»›i bà Dương, Vân Lâu thấy tình cảm mình sâu Ä‘áºm nhất. Má»™t ngưá»i đà n bà tế nhị dá»… mến. Ông Dương quả tháºt là ngưá»i đà n ông có phước lá»›n má»›i gặp được ngưá»i đà n bà như váºy. Cà phê ngon tháºt, vị ngá»t lại thÆ¡m. Muốn pha cà phê ngon phải xem nó là má»™t nghệ thuáºt má»›i thà nh công được.
Thúy Vi ngã dà i ngưá»i trên ghế, đôi chân thon dà i, chiếc áo mà u đỠsá»c trắng, trông nà ng tháºt tươi mát. Nhìn nà ng, Vân Lâu thấy ngay sá»± sung túc cá»§a gia đình nà y. Gian phòng toà n má»™t mà u xanh mà cô ta thì mặc áo đỠtrông như chú mèo nghịch ngợm. Không khà yên lặng cá»§a gian phòng biến mất khi Thúy Vi lên tiếng:
- Dì ơi, dì nên mua thêm một chiếc máy hát!
Bà Dương mỉm cưá»i bảo cô cháu:
- Nhà đã có rồi mua thêm là m gì?
Thúy Vi nhìn sang Vân Lâu:
- Äâu có đủ, phải không anh Lâu? Anh biết khiêu vÅ© chứ?
- Tạm được, miễn cưỡng và i ba bước cũng được.
Ngưá»i con gái nhướng cao đôi chân mà y:
- Tôi không tin chuyện con trai Hương Cảng mà không biết nhảy bao giỠcả.
Vân Lâu cưá»i:
- Äâu phải là con trai Hương Cảng nà o cÅ©ng ăn chÆ¡i cả đâu? Em gái tôi thưá»ng cưá»i tôi việc đó.
- Anh nên há»c khiêu vÅ©, bổ Ãch lắm, ở dây có mấy cái vá»§ trưá»ng cÅ©ng khá lắm. Nếu anh thÃch tôi sẽ đưa anh Ä‘i khắp Äà i Bắc xem có thua kém gì Hương cảng không?
ông Dương ngồi yên lặng, Ä‘iếu thuốc trên taỵ Hình như ông có Ä‘iá»u gì lo nghÄ©. Thỉnh thoảng Lâu thấy ông đưa mắt nhìn vá» phÃa thang lầu. Ông buồn chuyện gì thế? Vân Lâu tò mò. Nhá»› đến quà cáp, chà ng vụt đứng dáºy, Ä‘i vá» phÃa cầu thang. Ông Dương há»i:
- Cháu đi đâu đấy?
Vừa bước lên nấc thanh Vân Lâu vừa đáp:
- Cháu đi lấy quà .
Bà Dương cưá»i nhẹ:
- Cháu tháºt...
Lên trên lầu, bước và o phòng lấy quà , vừa ra và cà i cá»a lại chà ng đã thấy ngay dưới bóng đèn má» bên khung cá»a sổ má»™t bóng ngưá»i. Má»™t ngưá»i mặc áo trắng, vừa nghe tiếng động đã bước nhanh vá» phÃa hà nh lang như bá» trốn. Vân Lâu chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dà i buông xõa trên thân áo trắng thướt thạ Ai váºy? Tại sao lại chạy trốn? Hà n Ni chăng? Chà ng lắc đầu. Gian nhà to lá»›n nà y sao có Ä‘iá»u đáng nghi ngá». Mặc! ôm mấy gói quà xuống lầu, má»›i bước xuống ná»a cầu thang Vân Lâu đã nghe tiếng ông Dương nói:
-... Em phải bảo nó ra ngoà i chứ, thế nà y mãi không tốt!
Tiếng bà Dương:
- Nó nhút nhát quá, thôi mặc nó đi!
Khi nhìn thấy Vân Lâu bước xuống, há» chợt ngưng bặt. Sao lạ váºy? Vân Lâu mang quà đến trước mặt hai ngưá»i. Chà ng biết hai vợ chồng ông Dương chắc không mấy ưng ý vá»›i món quà nà y. Cha chà ng đã tặng quà theo ý thÃch cổ há»§ cá»§a ông. Má»™t đôi bút máy sang trá»ng cho ông Dương, má»™t sấp vải may áo cho bà Dương. Riêng Hà n Ni cha đã chá»n má»™t xách tay cẩn đá.
Bà Dương cầm xách tay lên ngắm nghÃa:
- Xách tay đẹp quá, nhưng tháºt tá»™i cho Hà n Ni, con bé không xà i được! Quay sang Thúy Vi, bà bảo. Thôi tặng cho con nà y chịu không?
Thúy Vi do dự một chút:
- Cho con? Còn Hà n Ni thì...
Nụ cưá»i, bà Dương có vẻ thoáng buồn:
- Hà n Ni à ? Nó là m gì chứ?
Vân Lâu lạ lùng, Hà n Nỉ Hà n Ni là m sao? Cô bé còn sống hay chỉ là má»™t bóng ma lãng đãng? Tại sao? Hà n Ni là ngưá»i thế nà o?
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:10 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 4
Buổi tối Vân Lâu không ngá»§ được. Suốt buổi chiá»u nằm say như chết, rồi ly cà phê Ä‘áºm sau bữa cÆ¡m, thêm hoà n cảnh má»›i chưa thÃch ứng được khiến chà ng không sao chợp mắt.
Nằm trên giưá»ng, tay gối đầu, nhìn bầu trá»i xám đục ngoà i song cá»a, lòng chà ng tháºt bình thản. Trong không khà chìm đắm nà y, con ngưá»i thưá»ng hay nghÄ© ngợi vu vÆ¡.
Nằm bâng khuâng trong bóng tối, không biết đã bao lâu, Vân Lâu yên lặng thụ hưởng cái đẹp cá»§a đêm. Äá»™t nhiên, chà ng cảm thấy có tiếng đà n văng vẳng. Äúng là tiếng đà n. Vân Lâu nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng đà n vá»ng lại từ bên ngoà i. Giữa đêm khuya khoắt, tiếng đà n như sống động hẳn. Chà ng tiếp tục lắng nghe, âm thanh chợt tắt. Mùi thÆ¡m cá»§a hoa là i, hoa hưá»ng nở trong đêm ngà o ngạt đưa hương. Äêm tháºt yên, tháºt bình thản, tháºt đẹp. LÅ© côn trùng cÅ©ng tấu khúc nhạc êm dịu như ru ngá»§. Vân Lâu xoay ngưá»i qua bên vùi đầu và o gối, chà ng tiếp tục dá»— giấc ngá»§. Nhưng, những âm thanh thánh thót lại vang lên. Äầu óc Vân Lâu lại bị cuốn hút theo tiếng nhạc. Chà ng nghi ngá», giữa đêm khuya vắng là m gì có những âm thanh đó? Tiếng đà n dương cầm thánh thót như những giá»t nước trong đêm. Vân Lâu ngồi dáºy, chăm chú lắng tai nghe. Ở nhà , tuy chà ng không được liệt kê và o hạng mê nhạc cổ Ä‘iển, nhưng không phải vì thế mà Lâu không yêu loại nhạc nà y, má»—i lần nghe độc tấu dương cầm, dù không nức nở như tiếng vÄ© cầm, nhưng cÅ©ng đủ là m cho Vân Lâu xúc cảm. Nhất là những tiếng đà n trong đêm. Tất cả bóng tối như say theo tiếng nhạc... Bản "Tiểu Tấu Khúc" cá»§a Stravinsky vá»›i những nốt nhạc tháºt êm, lướt nhanh, khi vui, khi rã rá»i... Bản nhạc vừa dứt, má»™t bản khác nối tiếp. Bản dân ca Anh Quốc "Äóa Hoa Hồng Cuối Cùng Cá»§a Mùa Hè". Không dằn được tÃnh hiếu kỳ, Vân Lâu cháºm rãi đứng lên, khoác chiếc áo rồi Ä‘i nhẹ ra cá»a.
Tiếng nhạc cà ng lúc cà ng rõ. Lâu nghe thấy nó phát ra từ dưới nhà . Chà ng sá»±c nhá»› đến chiếc đà n dương cầm nÆ¡i góc phòng khách. Ai đà n thế? Bà Dương? Thúy Vi hay ngưá»i con gái bà máºt, Hà n Nỉ Ra khá»i phòng, bước xuống thang lầu như kẻ má»™ng du, bước chân chà ng tháºt nhẹ, không phát ra má»™t tiếng động nà o khiến kẻ Ä‘ang đà n phải giáºt mình.
Tháºt xúc động khi nhìn thấy ngưá»i ngồi ở dương cầm là thiếu nữ mặc áo trắng ban chiá»u. Vân Lâu đứng nÆ¡i cầu thang nên chỉ trông thấy phần lưng và má»™t bên mặt cá»§a thiếu nữ. Chiếc đèn bà n có chụp mà u xanh Ä‘ang tá»a ánh sáng mát dịu cho cả gian phòng rá»™ng. Mái tóc Ä‘en xõa dà i trên chiếc áo ngá»§ mà u trắng, những ngón tay lướt nhanh trên phÃm ngà tạo nên những âm thanh thánh thót. Thiếu nữ say đắm trong tiếng đà n như má»™t bức tranh tuyệt đẹp trong mÆ¡.
Äứng má»™t lúc tháºt lâu, Vân Lâu má»›i cháºm rãi ngồi xuống. Tay chồng cằm, yên lặng thưởng thức. Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc nà y khúc nhạc khác lại tiếp nối. "Má»™ng ảo khúc" cá»§a Schumann. Rồi "Äiệu VÅ© dưới trăng" cá»§a Chopin. Bà i "Chim vÅ©" cá»§a tchaikovsky... Ngưá»i đà n say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đà n. Không còn biết đến thá»i gian. Bây giá» chỉ có tiếng đà n. Không còn biết đến thá»i gian. Bây giá» chỉ có tiếng đà n vá»›i ngưá»i con gái Ä‘ang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngá»§ rá»™ng. Má»™t thứ tình cảm nhẹ lâng lâng. Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, ngưá»i con gái ngưng đà n. Má»™t tiếng thở dà i vừa luyến tiếc vừa mãn nguyện. Bà n tay thiếu nữ vuốt ve trên thà nh đà n. Nà ng Ä‘áºy nắp lại, mệt má»i đứng dáºy.
Vân Lâu chợt tỉnh, chà ng luống cuống vá»›i sá»± hiện diện không đúng chá»— cá»§a mình. Äứng dáºy định lánh Ä‘i, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện vá»›i chà ng. Má»™t phút bà ng hoà ng, không kịp cảm nháºn thái độ cá»§a mình, Vân Lâu nhìn thẳng và o mặt thiếu nữ. Äó là má»™t khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt cá»§a ngưá»i thiếu nữ trong truyện liêu trai... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dưới ánh đèn má» trong như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thá».
Ngưá»i thiếu nữ vừa nhìn thấy Vân Lâu là vẻ hoảng hốt hiện lên mặt ngaỵ Nà ng đưa tay lên cháºn ngá»±c và lui dần ra sau, nhưng chiếc đà n dương cầm đã chắn lối Ä‘i cá»§a nà ng. Má»™t khoảng thá»i gian ngưng Ä‘á»ng và sau cùng nà ng như lấy lại bình tÄ©nh:
- Ông là ai?
- Tôi là Vân Lâu.
Mẫn Vân Lâu đáp, chà ng nói tháºt nhá» như sợ là m nà ng hoảng hốt.
- à , có phải anh là ngưá»i từ Hương Cảng sang đây há»c không?
- Vâng, còn cô?
- Tôi là Hà n Ni.
Hà n Nỉ Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên ngưá»i con gái trong miệng. Tháºt ra chà ng đã Ä‘oán đúng tên nà ng ngay từ đầu. Hà n Ni, cái tên nghe quen thuá»™c là m sao?
- Anh là m gì ở đây?
Bây giỠHà n Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt dầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu. Nà ng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò.
Vân Lâu thong thả đáp:
- Tôi ngồi nghe cô đà n.
- Anh ngồi lâu lắm rồi à ?
- Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu.
Vân Lâu vừa đáp vừa nhìn thẳng và o mặt ngưá»i con gái.
Thế à ? Äôi mắt Hà n Ni đỠlên vì thẹn, nà ng rụt rè nói. Chắc anh cưá»i tôi dữ lắm phải không? Có mấy chá»— tôi đà n sai.
- Váºy sao? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm.
Vân Lâu thà nh tháºt, đối vá»›i âm nhạc, chà ng là ngưá»i biết nghe chứ không hiểu rõ nhạc lý cho lắm. Hà n Ni cưá»i, nụ cưá»i pha lẫn thẹn thùng.
- Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đà n khá hÆ¡n... mà nếu biết có ngưá»i nghe trá»™m chắc tôi cÅ©ng không đà n.
- Tại sao váºy?
Trên môi Hà n Ni ẩn nụ cưá»i ngây thÆ¡:
- Tôi không thÃch đà n cho ai nghe hết, nhất là ngưá»i ấy là khách.
- Tôi không phải là khách. Vân Lâu vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh, chà ng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình cá»§a ngưá»i thiếu nữ. Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm.
Ngưá»i con gái cưá»i, mắt vẫn còn e thẹn. Äứng lên, ôm kÃn đôi tay trần, Hà n Ni chợt nói:
- Lạnh quá!
Vâng, lạnh tháºt! Cánh cá»a sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa và o. Nhưng nà o có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần, Vân Lâu chợt hiểu:
- Cô có cần khoác áo của tôi không?
Äá»™t nhiên ngưá»i thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt Ä‘en mở to, lòng tay úp lên ngá»±c, lắp bắp:
- Ông... Ông là m gì thế?
Vân Lâu chùn tay lại, chà ng hối háºn khi biết mình là m cho nà ng hoảng sợ:
- Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi.
- Thế à ? Hà n Ni đã bình tÄ©nh trở lại, nhưng không khà thân máºt ban nãy đã biến mất. Thôi tôi lên lầu.
Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chà ng đã định nép sang bên để Hà n Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chà ng lại đứng bất động một chỗ:
- Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như váºy?
Hà n Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên:
- Tôi trốn à ? Tại sao tôi phải trốn chứ?
- Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trá»i vẫn không thấy cô xuống dùng cÆ¡m, cÅ©ng không thấy cô dùng cà phê?
Hà n Ni cúi nhìn xuống:
- Tôi ngá»§ suốt hôm qua, vì váºy bây giỠông má»›i thấy tôi ở đây chứ.
- Tôi cÅ©ng thế, suốt buổi chiá»u tôi cÅ©ng đã ngá»§, bây giá» ngá»§ nữa không được. Nếu cô chưa buồn ngá»§ thì vá»™i vá» phòng là m gì? Ở lại đây nói chuyện chÆ¡i.
Äá»™t nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dÄ©, và cÅ©ng tháºt lạ lùng, Hà n Ni gáºt đầu:
- Vâng, vá» phòng cÅ©ng chả là m gì. Có hôm suốt ngà y tôi rảnh rá»—i như thế. Ngoà i cách giải trà bằng đà n tôi không biết phải là m gì khác, Thúy Vi thì hai ba ngà y đến chÆ¡i má»™t lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khá»e dồi dà o, và nghÄ© lại mình tôi thấy buồn quá.
Vân Lâu nhìn ngưá»i con gái trước mặt. Sống thế nà y chán tháºt. Chà ng không hiểu tại sao ông Dương lại nhốt kÃn cô con gái mÆ¡n mởn như thế nà y để là m gì.
- Thế sao cô không Ä‘i há»c?
- Äi há»c à ? Hà n Ni cúi đầu thở dà i, nói tiếp. Mấy năm trước tôi cÅ©ng có Ä‘i há»c, nhưng... chuyện có lẽ xảy ra lâu lắm rồi. Hà n Ni ngồi xuống cầu thang vá»›i nụ cưá»i buồn dá»… mến. Tôi cÅ©ng không quen há»c hà nh, đến đó chỉ tổ nhức đầu thêm.
Vân Lâu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cái nhìn hiếu kỳ pha lẫn Ãt nhiá»u thương hại. Là n da trắng xanh cá»§a thiếu nữ, đôi mắt Ä‘en hun hút trông nà ng tháºt yếu Ä‘uối. Sá»± hiện diện cá»§a nà ng như má»™t là n khói, như má»™t hình hà i khói mây chứ không phải là má»™t thá»±c thể sống động. Má»™t cÆ¡n gió to cÅ©ng đủ là m nà ng dao động. Cô bé có vẻ không được bình thưá»ng lắm.
- Cô đã được bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Mưá»i tám... mà không phải, mưá»i chÃn. Còn anh?
Vân Lâu mỉm cưá»i:
- Lớn hơn cô, tôi hai mươi.
- Anh ở đây Ä‘i há»c à ?
- Vâng.
Nét vui hiện trên mắt Hà n Ni:
- Váºy thì hay quá, anh ở đây lâu lâu nhé? Tôi sẽ đà n cho anh nghe.
Vân Lâu lây cả niá»m vui cá»§a nà ng. Chà ng biết Hà n Ni cô độc. Hà n Ni buồn vì thiếu bạn.
- Anh thÃch nghe tôi đà n không?
- ThÃch lắm, thÃch nên má»›i xuống đây nghe đấy chứ.
Hà n Ni cưá»i, nụ cưá»i hiá»n là nh tin tưởng:
- Thầy Hồ lâu lắm rồi không đến dạy, bằng không tôi còn đà n hay hÆ¡n nhiá»u. Mẹ tôi sợ tôi mệt, nên không cho há»c nữa đó chứ. Hà n Ni nghiêng nghiêng đầu nhìn và o mắt Vân Lâu. Anh biết sức khá»e tôi ra sao không?
Vân Lâu lo lắng:
- Thế nà o?
- Tôi bệnh, tôi biết cha mẹ tôi không muốn cho tôi biết, nhưng tôi hiểu bệnh mình. Bác sÄ© Lý thưá»ng xuyên đến xem mạch, chÃch thuốc cho tôi, tôi không hiểu mình đã chÃch bao nhiêu mÅ©i rồi, chỉ nghe há» nói cô yếu quá, phải chÃch, thế thôi. Äặt tay lên ngá»±c, Hà n Ni tiếp. Ở đây hÆ¡i khó chịu, có nhiá»u khi Ä‘au muốn chết Ä‘i được.
- Thế à ?
Äôi mắt Ä‘en ngưng lại trên mặt Vân Lâu:
- Äó là tất cả bà máºt, nhưng anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết là tôi biết hết sá»± tháºt vá» bệnh tình cá»§a tôi, anh nhé?
- Vâng.
- Chắc nhé!
- Vâng.
- Váºy thì ngoéo tay nhé?
Hà n Ni chìa ngón tay nhá» gầy cá»§a mình ra. Ngón tay trông tháºt dá»… thương, há» ngoéo tay nhau như trẻ con, xong nhìn nhau cưá»i tháºt vui. Hình như bà máºt là cây cầu đưa đến thông cảm. Hà n Ni nhìn bà n tay rám nắng, mạnh mẽ vá»›i đôi mắt cảm phục:
- Anh mạnh quá!
Vân Lâu vuốt ve bà n tay nhỠnhắn, an ủi:
- Tôi là con trai mà , trai bao giá» cÅ©ng to hÆ¡n con gái chứ, Hà n Ni chịu khó phÆ¡i nắng má»™t tà thì da sẽ sáºm mà u ngay.
Hà n Ni đưa tay sỠlên mặt mình:
- Chắc tôi xấu lắm hở anh?
Vân Lâu lắc đầu, vội nói:
- Không, không. Hà n Ni đẹp lắm tôi chưa gặp ai đẹp như Hà n Ni cả.
HÃ n Ni nghi ngá»:
- Có tháºt váºy không?
- Tháºt mà , tôi không dấu cô đâu!
Hà n Ni cưá»i, nụ cưá»i thÆ¡ ngây dá»… tin. Ngồi tá»±a lưng và o lan can, vân vê vạt áo. Hà n Ni nói:
- Anh cho tôi biết vỠchuyện của anh đi!
- Chuyện gì?
- Äá»i sống, gia đình, vân vân. Ở Hương Cảng vui không? Anh có anh chị em gì nữa không?
Vân Lâu bắt đầu nói, chà ng nói tháºt nhiá»u, từ thá»i thÆ¡ ấu, niá»m vui và sá»± hối tiếc trong những tháng ngà y quạ Má»—i lần Vân Lâu ngưng lại, là Hà n Ni lại thúc dục:
- Rồi sao nữa anh?
Thế là chà ng lại phải tiếp tục nói, cô bé nghe má»™t cách thÃch thú. Tháºt ra Lâu thấy giá»ng kể lể cá»§a mình cÅ©ng không có gì là hấp dẫn. Má»™t gia đình như bao gia đình khác, Ä‘á»i sống bình lặng, những chuá»—i ngà y Ä‘i há»c rồi lá»›n lên. Nhưng không hiểu sao Hà n Ni lại đắm Ä‘uối theo dõi. Äêm mùa hạ, há» ngồi dưới thang lầu nói chuyện dÄ© vãng...
HỠđã quên hết thá»i gian. Äêm cà ng lúc cà ng khuya, ngưá»i thiếu nữ trước mặt không còn là má»™t thiếu nữ xa lạ.
Vân Lâu tiếp tục nói đến những tranh chấp giữa chà ng vá»›i cha chà ng, sá»± há»c cá»§a chà ng gặp bao nhiêu chống đối. Vân Lâu yêu nghệ thuáºt mà cha chà ng thì quá thá»±c tế, vân vân... Trông ánh mắt thương hại cá»§a Hà n Ni, Vân Lâu chợt cảm động, nà ng hiá»n là nh quá. Khi chà ng nói đến sá»± tranh chấp giữa chà ng vá»›i cha chà ng đã Ä‘oạt được thắng lợi, niá»m sung sướng như hiện ra.
Há» say sưa kể cho nhau nghe, mãi đến lúc trên cầu thang có tiếng động, há» má»›i bừng tỉnh ngẩng đầu lên. Bà Dương nhìn há» vá»›i ánh mắt há»n trách:
- HÃ n Ni con!
Hà n Ni vui hẳn ra:
- Mẹ, chúng con nói chuyện vui quá!
Bà Dương đưa mắt sang Vân Lâu:
- Khuya rồi, sao cháu không đi ngủ đi!
Giữa đêm khuya, ngồi má»™t mình bên ngưá»i con gái là má»™t Ä‘iá»u không phải. Vân Lâu nói như giải thÃch:
- Cháu nghe có tiếng đà n, cháu bị tiếng đà n lôi cuốn và cháu là m quen với Hà n Ni.
Má»™t chút trách móc trong lá»i nói cá»§a bà Dương:
- Hà n Ni, sao khuya rồi không ngá»§ lại xuống đà n chi váºy? Không ăn mặc cho ấm rồi cảm lạnh cho xem!
- Con ngủ không được vì ban ngà y con đã ngủ no mắt rồi.
Bà Dương bước xuống, vịn vai Hà n Ni:
- Thôi bây giỠcon đi ngủ đi, mẹ đưa con vỠphòng nhé?
Quay sang Vân Lâu, bà mỉm nụ cưá»i tháºt tươi:
- Ná»a khuya thức dáºy, nghe có tiếng động dưới nhà là tôi biết Hà n Ni nó lại không ngá»§ được, nhưng không ngá» cháu cÅ©ng lại ở đây. Bây giá» hai ngưá»i đã quen nhau rồi, đâu cần tôi giá»›i thiệu phải không.
Hà n Ni nhìn Vân Lâu, ánh mắt tháºt vui tươi:
- Chúng con nói chuyện vui lắm mẹ ạ.
Bà Dương không tin, bà quay sang Lâu:
- Thế à ? Cháu nói chuyện có duyên lắm. Con gái tÃnh nhút nhát lắm, tôi chỉ ngại cháu là m nó sợ thôi.
Hà n Ni cưá»i:
- Anh ấy đâu có là m con sợ.
- Thôi được rồi, bây giỠđi ngủ nhé? Quay sang Vân Lâu, bà Dương nói. Cháu cũng nên đi ngủ đi!
- Vâng, cháu Ä‘i ngaỵ Cháu xin lá»—i đã là m bác giáºt mình.
- Có gì đâu mà lỗi với phải.
Bà Dương dìu con gái lên lầu. Hà n Ni quay lại nói với Lâu:
- Ngủ ngon nhé! Anh tên gì nhỉ?
- Vân Lâu.
- Váºy thì ngá»§ ngon nhá anh Lâu.
- Vâng, chúc cô ngủ ngon.
Bà Dương quay lại nhìn, Vân Lâu khám phá thấy trong ánh mắt kia má»™t cái gì âu lo, bất ổn. Dáng hai mẹ con bà Dương đã khuất trên cầu thang. Vân Lâu đứng thêm má»™t chút, rồi bước tá»›i bên đà n dương cầm, tắt ngá»n đèn bà n. Mùi hương trinh nữ còn phảng phất đâu đây, má»™t ngưá»i con gái tháºt lạ lùng! Vân Lâu lắc đầu nghÄ© ngợi. Äã bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên Lâu nghe có má»™t xúc động nhẹ nhà ng trong táºn tâm hồn mình.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:11 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 5
Mẫn Vân Lâu là má»™t chà ng trai khá»e mạnh, nhưng lại yêu nghệ thuáºt, má»™t môn dà nh cho những ngưá»i có tâm hồn nhạy cảm, yếu Ä‘uối. Chà ng là kẻ tá»± tin và cương quyết, má»™t trong những ngưá»i không tin thuyết thiên mệnh, vì váºy chà ng không bao giá» tin có phép lạ. Chà ng nghÄ© rằng sống là má»™t thá»i khóa biểu tuần tá»± nhi tiến. Äến nhà ông Dương, lần đầu tiên trong Ä‘á»i, chà ng trằn trá»c mãi trên giưá»ng vá»›i hình bóng Hà n Ni ám ảnh không rá»i, má»™t thứ tình cảm lạ lùng sao ấy!
Hình như suốt đêm Vân Lâu không chợp mắt, đó chÃnh là điá»u là m chà ng thắc mắc. Trá»i vừa tá» má» sáng, Vân Lâu đã thức dáºy. Cả gian nhà im lìm, má»i ngưá»i vẫn còn say trong giấc ngá»§. Có lẽ Hà n Ni cÅ©ng Ä‘ang say trong má»™ng đẹp. Tối thức khuya quá, là m sao dáºy sá»›m cho được.
Äầu óc Vân Lâu rối rắm vá»›i nhÅ©ng ý nghÄ© bâng quÆ¡, chà ng Ä‘i lẩn quẩn trong phòng chỠđợi bữa ăn sáng.
Lâu mong má»i sẽ trông thấy Hà n Ni trong bữa Ä‘iểm tâm, nhưng chà ng thất vá»ng. Hà n Ni không xuống lầu, trên bà n chỉ có Thúy Vi, hôm nay nà ng diện bá»™ áo mà u đỠtươi.
- Chà o anh, đêm rồi ngủ ngon chứ?
- Cám ơn cô.
Vân Lâu ngạc nhiên không hiểu sao tiếng đà n vang trong đêm qua lại chẳng đánh thức ai cả. Nhưng rồi Lâu lại nghÄ©, có lẽ hỠđã coi tiếng đà n vang lên trong đêm là chuyện thưá»ng.
Bà Dương há»i Lâu:
- Cháu ăn gì?
Vân Lâu cưá»i nhẹ:
- Dạ nhà ăn cái chi là cháu ăn cái nấy được rồi ạ!
Trên bà n đã có mấy dĩa cải xà o, thì ra nhà ông Dương dùng điểm tâm bằng cơm. Chà ng nói:
- Buổi sáng cháu thÃch ăn cÆ¡m.
Bà Dương há»i:
- Ở nhà cháu ăn gì?
- Dạ bánh mì.
- Váºy để tôi bảo cô Lan mang bánh mì ra nhé.
Vân Lâu vội can ngăn:
- Dạ được rồi bác, cháu thÃch dùng cÆ¡m hÆ¡n, lâu lâu đổi món ăn cho đỡ chán.
Bà Dương cưá»i:
- Tháºt tình nhé, đừng có khác sáo. Nếu ăn cÆ¡m không quen cứ bảo chá»› không thì đói đừng than.
- Cháu có là m khách bao giỠđâu?
Vân Lâu ngồi xuống, gáºt đầu chà o ông Dương. Ông Dương bảo:
- Dùng cÆ¡m Ä‘i, cÆ¡m xong tôi nhá» Thúy Vi đưa Ä‘i dạo. Không báºn chuyện gì chứ Thúy Vi?
- Dạ không.
Thúy Vi liếc Vân Lâu vá»›i nụ cưá»i, Lâu không nói gì cả, chà ng không thÃch dạo phố nữa, nhưng thôi thì tùy sá»± sắp xếp cá»§a ông Dương váºy. Nâng chén cÆ¡m lên Vân Lâu nhìn quanh, rồi chợt do dá»±. Bà Dương hiểu ý:
- Cháu cứ dùng cÆ¡m Ä‘i, đừng lo cho con Hà n Ni, nó Ãt khi xuống đây lắm, cô Lan sẽ mang lên lầu cho nó.
Vân Lâu cúi xuống dùng cÆ¡m, chà ng tò mò muốn há»i má»™t và i Ä‘iá»u liên hệ đến Hà n Ni, nhưng thấy vợ chồng ông Dương vẫn yên lặng nên thôi. Äến đây vá»›i tư cách kẻ tạm trú, chà ng không có quyá»n tò mò quá đáng.
Bữa diểm tâm kết thúc tháºt nhanh. Ông Dương qua ngồi bên sa lông, đốt Ä‘iếu thuốc bảo Thúy Vi và Vân Lâu:
- Tiếc là tôi không thể nhưá»ng xe cho cháu, vì tôi có tà việc phải đến sở, nhưng tôi có thể cho hai ngưá»i quá giang đến đưá»ng Hà nh Dương. Lâu, cháu có tiá»n đấy chứ?
- Vâng, nhưng tiá»n Mỹ Kim bác ạ.
- Váºy cháu đưa cho bác gái đổi ra tiá»n Äà i Loan Ä‘i. Thà nh phố Äà i Bắc hai năm nay thay đổi nhiá»u lắm, cháu cÅ©ng nên Ä‘i xem cho biết.
Bà Dương lên tiếng:
- Trưa nhớ vỠdùng cơm nhé!
Tất cả leo lên xe ông Dương đưa thẳng đến trung tâm thà nh phố Äà i Bắc. Ông Dương là giám đốc cá»§a má»™t xưởng kỹ nghệ hóa há»c. Hai mươi năm trước ông là bạn há»c cá»§a cha Lâu tại Äức Quốc. Xưởng kỹ nghệ nà y ông Dương có phần hùn lá»›n. Má»™t ngưá»i đà n ông đứng tuổi, thà nh công trên sá»± nghiệp, có vợ hiá»n, có má»™t gia đình sung túc, thế nà y thì hạnh phúc quá rồi.
Ngồi bên cạnh ông Dương, Lâu nghÄ© đến chạ Dù sao chà ng cÅ©ng phải công nháºn là ông Dương đã thà nh công hÆ¡n cha chà ng nhiá»u, từ sá»± nghiệp đến hạnh phúc gia đình.
Tá»›i đưá»ng Hà nh Dương há» xuống xe, mặc dù hôm nay không phải là ngà y chá»§ nháºt, nhưng ngưá»i qua lại tháºt tấp náºp, hai bên, hai dãy phố lầu cao ngất, những cá»a hà ng đồ sá»™. Vân Lâu nói:
- Ở đây phồn thịnh hÆ¡n Hương Cảng nhiá»u. Còn gì đặc biệt nữa không?
Thúy Vi nhiệt thà nh:
- Anh muốn nói cái gì đặc biệt chứ?
- Có cái gì đặc biệt như biểu lộ văn hóa địa phương không?
Thúy Vi hiếu kỳ nhìn Vân Lâu, gã con trai Hương Cảng nà y tháºt lạ, tại sao lại tìm hiểu văn hóa trên đưá»ng phố? Kỳ cục! Nhưng bản tÃnh tò mò khiến Thúy Vi thấy thÃch thÃch.
- Có viện bảo tà ng, nếu anh thÃch thì mình đến xem!
- Vâng ở đâu?
Há» bước vá» phÃa bảo tà ng viện. Vân Lâu quan sát các di váºt trưng bà y trong viện vá»›i tất cả thÃch thú. Suốt ná»a tiếng đồng hồ phải chịu đựng, Thúy Vi má»›i thoát ra khá»i bảo tà ng viện. Hai ngưá»i Ä‘i vòng qua đưá»ng Nam Trùng Khánh, những nhà sách khiến anh chà ng tò mò Vân Lâu mua má»™t chồng sách cao ngất nghểu, rồi má»›i quay ngược lại đưá»ng Hà m Dương. Thúy Vi lá»™ vẻ mệt má»i, nhất là khi phải phÆ¡i đầu dưới ánh nắng chói chang thế nà y. Không chịu được, Vi than:
- Äi vòng xa quá, mệt tháºt.
Vân Lâu quay lại thấy mồ hôi lấm tấm trên trán của cô gái đi bên cạnh, mới sực nhớ đến sự vô ý của mình:
- Xin lỗi nhé, nãy giỠtôi quên mất. Mình tìm nơi nà o ngồi xuống uống nước nhé?
Hai ngưá»i Ä‘i dến nhà hà ng Quốc Tế. Vân Lâu gá»i ly cà phê đá, Thúy Vi gá»i ly cam vắt. Äi đưá»ng xa mặt Thúy Vi á»ng hồng, mồ hôi chảy dà i dà i. Äá»™t nhiên Vân Lâu liên tưởng đến Hà n Ni, hai ngưá»i con gái khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c. Thúy Vi thì trà n đầy nhá»±a sống, Hà n Ni yếu á»›t thanh nhã.
- Anh nhìn gì nhìn dữ váºy?
Vân Lâu vội quay mặt nhìn sang nơi khác:
- Không, không có gì cả.
Thúy Vi nghịch ngợm há»i tiếp khiến gã con trai phải đỠmặt:
- Ở Hương Cảng anh có bạn gái chưa?
- Có.
Vân Lâu đáp nhanh. Chà ng nghÄ© đến Mỹ Tuyên. Lạ tháºt, tại sao từ lúc đến nhà ông Dương đến giá», chẳng lúc nà o chà ng nhá»› đến ngưá»i bạn gái hiá»n là nh đó.
- Hai ngưá»i có gì vá»›i nhau chưa?
- Chưa, chỉ là bạn thôi.
Khùng tháºt. Thúy Vi rá»§a thầm. Nếu là bạn ai há»i là m chỉ Äôi chân mà y gã con trai tháºt sáºm, đôi mắt to Ä‘en, cái gì cÅ©ng khá nhưng phải cái tá»™i hÆ¡i gà n. Mà gã con trai nà o lại không gà n? Má»™t thứ tình cả thân máºt len và o tim Thúy Vi.
Tiếng Vân Lâu há»i:
- Cô có hay đến nhà bác Dương chơi không?
- Thỉnh thoảng thôi, đến chơi với Hà n Ni cho nó đỡ buồn thôi đó mà .
Vân Lâu không che dấu được tÃnh tò mò:
- Hà n Ni à ? Cô ấy có vẻ là m sao ấy.
Thúy Vi chau mà y:
- Nó như một chiếc bóng?
Vân Lâu không hiểu:
- Cái gì mà chiếc bóng?
- Vâng, đó là lá»i và von cá»§a dượng tôi, dượng tôi bảo Hà n Ni là má»™t chiếc bóng, và chiếc bóng đó có thể tan biến bất cứ lúc nà o.
- Nghĩa là sao?
- Hà n Ni bị bệnh từ thá»a nhá» và bác sÄ© bảo là nó có thể chết bất cứ lúc nà o.
- Sao? Vân Lâu ngồi thẳng lưng dáºy, ly cà phê trên bà n rung suýt rÆ¡i. Ngưá»i con gái hiá»n là nh dá»… mến thế mà yểu mệnh à ?
- Chuyện đó trong nhà ai cũng biết cả. Hà n Ni sống một ngà y là mừng được một ngà y. Chỉ có mình nó chưa biết, nó cứ tưởng nó hơi yếu một tà thôi.
- Cô ấy bị bệnh gì đấy?
- Tôi cÅ©ng không biết rõ lắm, hình như là bệnh tim hay tÄ©nh mạch phổi gặp trở ngại gì đó. Hà n Ni không thể đến trưá»ng, không thể xem hát, Ä‘i du lịch... Cái gì cÅ©ng không là m được cả, nếu là tôi, có lẽ tôi đã tá»± tá» chết phứt cho rồi.
Thì ra là váºy! Vân Lâu nâng tách cà phê lên, ná»—i chua xót là m Ä‘au nhói ruá»™t gan. Má»™t ngưá»i con gái yếu Ä‘uối, già u tình cảm, đầy nhiệt thà nh vá»›i Ä‘á»i sống, má»™t cô bé cô đơn mà lại... Vân Lâu xúc động, chà ng thấy không thể ngồi yên được nữa. Thúy Vi há»›p má»™t ngụm nước rồi tiếp:
- Tháºt ra muốn là m bạn Hà n Ni đâu phải là chuyện dá»…, suốt ngà y nó giam mình trong phòng nên cái gì cÅ©ng không biết. Nói chuyện vá»›i Hà n Ni là má»™t việc khó khăn. Ngoà i đà n ra Hà n Ni không còn biết là m gì cả. Nó cô độc má»™t cách đáng thương, nên lúc nà o cÅ©ng mong có bạn bè. Nhiá»u khi nghe tôi nói chuyện, nó thÃch lắm. Thấy cÅ©ng tá»™i nghiệp tháºt.
- Tôi biết! Vân Lâu nói thầm. Äá»™t nhiên chà ng đứng báºt dáºy. NghÄ© đến lá»i yêu cầu cá»§a Hà n Nị Anh ở đây lâu lâu nhé, tôi đà n cho anh nghe! Vân Lâu thấy lòng bứt rứt vô cùng. Tá»™i nghiệp! Thế mà ta lại muốn Thúy Vi đưa ta Ä‘i dạo phố, để ngưá»i con gái đáng thương kia phải lá»§i thá»§i má»™t mình trong gian nhà rá»™ng. Há»›p cạn tách cà phê, Vân Lâu nói:
- Thôi chúng vỠđi!
Thúy Vi ngạc nhiên:
- Sao gấp thế?
- Chún ta hứa vá» sá»›m dùng cÆ¡m mà . Vả lại tôi còn phải viết thÆ¡ gá»i vá» nhà .
Thúy Vi nhìn Vân Lâu một cách tinh quái:
- Gá»i cho cô bạn à ?
- Cũng có thể lắm.
Vân Lâu ỡm á». Khuôn mặt hằn lên má»™t tà vui vẻ, chà ng bắt đầu hiểu được bản tÃnh tinh nghịch cá»§a Thúy Vi.
Chưa đến mưá»i má»™t giá», Vân Lâu và Thúy Vi đã vá» tá»›i nhà . Bước và o phòng khác Thúy Vi ngã ngưá»i lên ghế thở phà o mệt nhá»c:
- Mệt chết đi được!
Phòng khách có gắn máy lạnh, dá»… chịu không tưởng được. Nhưng Vân Lâu không cảm thấy thoải mái tà nà o cả. ÄÆ°a mắt nhìn quanh không thấy Hà n Ni đâu. Từ lúc nghe Thúy Vi kể rõ cảnh Hà n Ni, lòng Vân Lâu bá»—ng ngáºp đầy bóng nà ng.
Bây giỠHà n Ni ở đâu? Phải chăng nà ng đang trốn trong phòng nhỠnhắn?
Bà Dương nghe tiếng bước xuống lầu, nói:
- Sao vỠsớm thế?
Thúy Vi trả lá»i thay Vân Lâu:
- Không có chuyện gì vui, vả lại nóng quá!
Bà Dương nhìn gương mặt dà u dà u cá»§a Vân Lâu, lấy là m thắc mắc. Có chuyện gì thế? Vân Lâu bước lên cầu thang lầu, bà há»i theo:
- Cháu vừa đi đâu vỠđấy?
- Dạ đi loanh quanh một tà cho vui.
Vừa nói xong, chưa kịp bước thêm thì Vân Lâu đã chùn chân lại. Mắt chà ng ngước lên cao. Bà Dương nhìn theo. Hà n Ni Ä‘ang đứng đấy vá»›i nụ cưá»i e thẹn. Chiếc áo trắng tinh, mắt long lanh theo nụ cưá»i tháºt dá»… thương. Bà Dương nhìn con vá»›i tất cả trìu mến. Hôm nay trông nà ng tháºt đẹp.
Vân Lâu khẽ gá»i:
- HÃ n Ni!
Nét vui trên mặt ngưá»i thiếu nữ yếu Ä‘uối bắt đầu rá»±c rỡ:
- Anh chưa biến mất à ?
- Không, tôi còn ở đây lâu lắm.
Hà n Ni gáºt đầu, cháºm rãi bước xuống thang, những bước chân nhẹ, tà áo phất phá»›i bay tạo cho cô gái má»™t dáng dấp siêu phà m. Bà Dương bà ng hoà ng, chỉ má»›i có má»™t hôm thôi mà tình cảm có thể đột biến nhanh thế nà y sao? Ná»—i lo lắng ngáºp đầy hồn. Không thể, không thể như váºy được! Bà gà o thầm trong lòng.
- Hà n Ni, sao không ngủ nữa đi con. Có sợ lạnh không, mẹ tắt máy lạnh nhé?
Hà n Ni đã bước tới trước mặt Vân Lâu:
- Không, con không thấy lạnh.
Ngước mắt nhìn Vân Lâu, Hà n Ni há»i:
- Anh nóng lắm sao mà mồ hôi đổ đầy thế?
- Tôi Ä‘i phố má»›i vá».
Vân Lâu cố gắng tạo nụ cưá»i trên môi mà không dám nhìn thẳng và o gương mặt ngưá»i con gái. Như thế nà y mà yểu tướng sao? Nếu đúng như lá»i Thúy Vi thì tá»™i tháºt. Thượng đế tạo ra cuá»™c sống thì cÅ©ng phải có trách nhiêm bảo vệ Ä‘á»i sống Ä‘o chứ. Vân Lâu nghÄ© ngợi mông lung, quên cả mình là kẻ không tin tưởng ở trá»i đất.
Hà n Ni nhìn ra ngoà i song cá»a, nắng ấm Ä‘ang rá»±c rỡ ngoà i vưá»n hoa.
- Ở ngoà i phố má»›i vá» Ã ? Tôi cÅ©ng thÃch ra phố lắm, vui không anh?
- Là m sao bằng ở nhà , bên ngoà i nóng quá.
Hà n Ni đưa tay lên sỠmặt:
- Thế sao hôm qua anh bảo tôi nên phơi nắng?
- Cô nhá»› dai tháºt!
Vân Lâu nhìn thẳng và o mắt Hà n Nị Chà ng chưa kịp lên tiếng thì bà Dương đã đỡ lá»i:
- Không cần phơi nắng mẹ thấy con cũng đẹp lắm rồi!
Nói xong bà vá»™i kéo Hà n Ni Ä‘i. Äã có chuyện gì xảy ra giữa hai dứa, tháºt nguy hiểm. bà Dương bảo con:
- Hà n Ni, con đến ngồi cạnh bên Thúy Vi nà y. Sao? Con thấy lạnh không?
Hà n Ni bước theo mẹ nhưng mắt vẫn không rá»i Vân Lâu:
- Không lạnh đâu!
Thúy Vi nãy giá» là m kẻ bà ng quan, bây giá» má»›i chen lá»i và o:
- Hà n Ni, là m sao bồ lại quen với Vân Lâu?
Nụ cưá»i nở trên môi ngưá»i thiếu nữ:
- Tối hôm qua, anh ấy nghe tao đà n.
Quay sang Vân Lâu, Hà n Ni há»i:
- Anh có tháºt tình thÃch nghe tôi đà n không?
- ThÃch chứ.
- Không nói dối chứ?
- Không bao giá».
Niá»m vui trà n ngáºp ánh mắt Hà n Nị Con ngưá»i từ lúc sinh ra Ä‘á»i đã có bản năng thÃch được khen, thÃch hợp quần. ánh mắt tươi sáng trên đôi má hồng. Cô bé đẹp tháºt. Bà Dương ngồi cạnh nhìn con âu lo, tại sao Hà n Ni lại thay đổi đột ngá»™t thế nà y? Thúy Vi ngồi bên, yên lặng dò xét.
Hà n Ni quay sang Vân Lâu:
- Bây giá» anh thÃch nghe tôi đà n nữa không?
Hà n Ni đắm Ä‘uối nhìn Vân Lâu. Gian phòng như chìm đắm trong không khà rá»™n rã. Äối vá»›i nà ng ở đây không còn ai hiện diện ngoà i Vân Lâu.
- Nếu Hà n Ni không thấy mệt!
Hà n Ni sung sướng bước vá» phÃa dương cầm:
- Tôi không mệt, anh biết không, tôi còn biết hát nữa:
- Thế à ?
Hà n Ni mở nắp đà n lên, dạo má»™t bản tình ca tháºt xưa. Nà ng vừa đà n vừa hát, giá»ng kim pha lẫn thổ, lối phát âm rõ và ngáºp niá»m vui.
Hôm qua, tiếng chim khuya đã gá»i em thức dáºy,
Äêm đã khuya rồi, trăng vẫn treo cao,
Núi non mịt mùng, cây cỠlao xao,
Em ngồi bên khung cá»a, nhìn đóm bay lấp lánh.
Chim ơi! Ta yêu vô cùng.
Vì chim đã kể chuyện chà ng ta nghe.
Hà n Ni ca rất hay, Vân Lâu bị cuốn hút theo tiếng hất. Bước đến cạnh đà n, chà ng nhìn nà ng say đắm.
... Ngà y dà i, anh vẫn nhớ em
Tối mÆ¡ giấc ngá»§ có em cáºn ká»
Nhưng khi tỉnh giấc, em đi
Chỉ còn những giá»t lệ nhòa chiếu chăn.
Gió đưa cà nh lá bâng khuâng
Gió ơi có hiểu cho tình ta chăng.
Mẫn Vân Lâu im lặng, nhìn khuôn mặt nhỠnhắn. Khi tiếng hát ngưng, bất giác mắt chà ng nhòa lệ...
Tà i sản của Memory