Lần gặp gỡ đầu tiên giữa Mai Nhược Hồng và Ðỗ Tiên Tiên, ở ngay tại Tô Ðề, trên chiếc cầu mang tên "Vọng Sơn Kiều". Sau đó, Mai Nhược Hồng vẫn thường nghĩ, chuyện này cũng giống như Hứa Tiên gặp Bạch Tố Trinh ở "Ðoạn Kiều", trong truyện Bạch Xà Thanh Xà. "Vọng Sơn Kiều" và "Ðoạn Kiều" của Tây Hồ, đều đã được định sẵn, là sẽ viết lại vận mệnh của một số người. Ðiều không giống nhau là, truyện Bạch Xà Thanh Xà chỉ là truyền thuyết, vai nữ chính dù sao cũng chỉ là một con rắn, không phải là người. Còn "Vọng Sơn Kiều", thì lại dẫn ra câu chuyện của một đám người sống động, câu chuyện của "người".Hôm ấy, là ngày tụ họp định kỳ của "Túy Mã Họa Hội" ở "Yên Vũ Lầu"...
***************
Dân Quốc năm thứ mười tám, Tây Hồ Hàng Châu.
Lần gặp gỡ đầu tiên giữa Mai Nhược Hồng và Ðỗ Tiên Tiên, ở ngay tại Tô Ðề, trên chiếc cầu mang tên "Vọng Sơn Kiều". Sau đó, Mai Nhược Hồng vẫn thường nghĩ, chuyện này cũng giống như Hứa Tiên gặp Bạch Tố Trinh ở "Ðoạn Kiều", trong truyện Bạch Xà Thanh Xà. "Vọng Sơn Kiều" và "Ðoạn Kiều" của Tây Hồ, đều đã được định sẵn, là sẽ viết lại vận mệnh của một số người. Ðiều không giống nhau là, truyện Bạch Xà Thanh Xà chỉ là truyền thuyết, vai nữ chính dù sao cũng chỉ là một con rắn, không phải là người. Còn "Vọng Sơn Kiều", thì lại dẫn ra câu chuyện của một đám người sống động, câu chuyện của "người".
Hôm ấy, là ngày tụ họp định kỳ của "Túy Mã Họa Hội" ở "Yên Vũ Lầu".
Từ sớm, Mai Nhược Hồng đã hăng hái, hớn hở, đem giá vẽ, bảng vẽ, màu, giấy... máng toàn bộ trên chiếc xe đạp ọp ẹp, cũ kỹ của chàng. Hôm đó, tinh thần của chàng vô cùng sảng khoái, vì, trời mới vừa tờ mờ sáng, từ cửa sổ của căn nhà bằng gỗ nhỏ bé, chàng đã thấy được mặt trời mọc lên ở Tây Hồ. Căn nhà bằng gỗ của chàng tọa lạc trên bờ hồ phía Tây của Tây Hồ, đối diện với Tô Ðề, mỗi lần, mặt trời mọc ở Tây Hồ đều đem đến cho chàng một sự chấn động mới mẽ. Nước hồ, có khi sương khói giăng đầy, có khi sóng gợn lăn tăn, có khi lung linh mờ ảo, có khi trong vắt lặng lờ. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nước hồ bao giờ cũng có diện mạo không giống nhau, mỗi lần mặt trời mọc cũng đều không giống nhau. Buổi sáng hôm ấy, Mai Nhược Hồng đã "chụp bắt" được một mặt trời lên hoàn toàn "mới mẽ". Chàng vẽ được một bức họa thật vừa ý! Cuộn tròn bức họa "Mặt trời lên" mới ra lò thành một cuộn, chàng không đợi được giây phút đem bức họa này đến Túy Mã Họa Hội để cho các bạn của chàng xem, nhất là, phải đưa cho anh em Uông Tử Mặc và Tử Tuyền xem!
Thế là, leo lên chiếc xe đạp máng đầy những thứ đồ nghề hội họa lỉnh kỉnh, cặp dưới nách bức họa "kiệt tác" của mình lúc ban sáng, chàng, miệng huýt sáo, lái chiếc xe đạp bằng một tay, hướng về phía "Yên Vũ Lầu", đạp đi bằng một tốc độ thật nhanh.
Lúc đó đang là đầu tháng Ba, tất cả hoa đào bên bờ Tây Hồ đều nở rộ. Trên Tây Hồ, một cây hoa đào một cây liễu, sắc hồng hồng trắng trắng của hoa đào, sắc xanh xanh lục lục của liễu rũ, cộng thêm nét hùng tráng của cây cầu, cộng thêm khói sóng giăng giăng của Tây Hồ, thật là cảnh đẹp như trong tranh vẽ! Mai Nhược Hồng tiếc sao mình không có ngàn cánh tay, như Thiên Thủ Quan Âm. Như vậy, mỗi cánh tay chàng, sẽ cầm những cây cọ và mực khác nhau, phác họa hết tất cả sắc nước màu hoa của Xuân Hạ Thu Ðông trên mặt Hồ Tây! Chàng đã từng viết hai câu thơ, dán trên tường nhà mình:
- Sắc viết do ta múa,
Phác họa một phiến trời.
Chỉ tiếc, chàng không thể nào có một ngàn cánh tay, cho dù phác họa đến thế nào, cũng không phác ra được một phiến trời cao rộng!
Hai câu thơ trên tường đó, đã được Tử Mặc thêm vào phía trước hai câu:
- Ðem rượu buổi hoàng hôn,
Nằm say nơi mây nước!
Tử Mặc thêm vào thật là hay, chàng thật hiểu chàng quá rõ. Do đó Mai Nhược Hồng thường hay nói:
- Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu được ta là Tử Mặc vậy!
Thế nhưng, khi Tử Tuyền xem xong, nàng lại không cho đó là đặc sắc, mà lại đem hai câu thơ của Tử Mặc đổi thành:
- Ði hết chốn hồng trần,
Kết thành nơi mây nước!
Thật là một Tử Tuyền thông minh biết mấy! Nàng đã đem cuộc đời lang bạt giang hồ của Mai Nhược Hồng trong mười năm vừa qua, giải thích thật gọn đẹp trong hai câu thơ này.
Từ đó, Mai Nhược Hồng bèn đặt cho căn nhà gỗ nhỏ bé của mình, cái tên "Thủy Vân Gian" (nơi mây nước)! Những người bạn thân của chàng như Diệp Minh và Chung Thư Kỳ v.v... đã dựng thêm một hàng rào bằng trúc, phía ngoài là một cánh cổng, trên cổng, Tử Mặc tự tay đề ra ba chữ thật to: "Thủy Vân Gian". Tử Tuyền lại đem đến một cái chuông gió, treo dưới mái hiên nhà, phía dưới cái chuông gió, treo lủng lẳng một miếng cây mỏng, trên đó cũng viết ba chữ "Thủy Vân Gian".
Thế là, đối với Túy Mã Họa Hội mà nói, căn "Thủy Vân Gian" đơn sơ, giản dị dựng nên bởi những mảnh gỗ mong manh của Mai Nhược Hồng, cũng có một địa vị tương đồng với căn "Yên Vũ Lầu" có lâu đài đình các, trang viện thâm sâu của Tử Mặc, cũng là nơi mọi người tụ họp chuyện vãn với nhau. Thế nhưng, nếu nói về điều kiện làm "họa thất", thì dĩ nhiên là Yên Vũ Lầu tốt hơn nhiều, huống chi mỗi lần tụ họp ở Yên Vũ Lầu, mọi người đều có thể vẽ Tử Tuyền. Tử Tuyền thật là dễ thương biết mấy, không bao giờ nàng tiếc rẽ vóc dáng của mình, gương mặt của mình, tư thế của mình, nét thanh xuân của mình... làm như tất cả những thứ đó đều thuộc về những người trong họa hội! Tử Tuyền thật là một "kỳ nữ"! Chỉ đáng tiếc là nàng lại đi theo cái người không biết chút gì về nghệ thuật là Cốc Ngọc Nông!
Và cứ như thế, Mai Nhược Hồng nghĩ về "Mặt trời lên" của chàng, nghĩ đến tình bạn của Tử Mặc, nghĩ đến những buổi tụ họp ở Yên Vũ Lầu, nghĩ đến sự phóng khoáng của Tử Tuyền... chàng đạp xe, lên đến Tô Ðề. Ði qua cây cầu thứ nhất, lại đi qua cây cầu thứ hai, Tô Ðề có tất cả là sáu cây cầu, Mai Nhược Hồng không bao giờ nhớ được tên của tất cả các cây cầu đó. Khi đi ngang cây cầu thứ ba, bổng dưng chàng cảm thấy trước mặt mình như lóe sáng, không biết nguyên do, hình như có một vật gì đang chiếu ánh sáng lấp lánh trên cầu. Chàng vội vàng đạp chậm lại theo bản năng, định thần nhìn kỷ. Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc chiếc áo màu hồng cam có những chấm hoa nho nhỏ, bên dưới là chiếc váy dài màu hồng cam, đang đứng dựa lan can cầu nhìn về phía xa xa. Hình như thiếu nữ nghe tiếng động gì đó, nàng đột nhiên quay đầu lại, gương mặt hướng thẳng về phía Mai Nhược Hồng; trời ạ! Mai Nhược Hồng lập tức bị "chấn động", trên thế gian này sao lại có một nhan sắc tuyệt vời đến thế! Ý niệm đầu tiên thoáng qua trong óc chàng là: phải đem nàng về Yên Vũ Lầu, cho mọi người mở con mắt ra!
Chiếc xe đạp của chàng đã đi đến cuối cầu, hướng về phía dốc cầu xông thẳng xuống một cách trơn tru, chàng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn người đẹp, không hề để ý đến một thằng bé con đang thả diều, chạy thẳng lên cầu. Nàng "mỹ nữ" đó nhìn thấy chiếc xe đạp của Mai Nhược Hồng, đang đâm thẳng vào hướng thằng bé con, nàng kêu lên thất thanh:
- Tiểu Huy! Coi chừng xe đạp! Coi chừng kìa!
Nhược Hồng kinh hoảng, quay đầu nhìn lại, lúc này chàng mới thấy mình đã xông thẳng tới trước mặt thằng bé con, chàng giật thót mình, cuống quýt bẻ vội đầu xe để tránh. Cái tránh này, làm cho nguyên chiếc xe đâm ngay vào cột cầu. "Bình" một tiếng, chiếc xe ngã bổ nhào, viết, cọ, tất cả những dụng cụ lỉnh kỉnh dùng để vẽ, đổ đầy ra đất, chàng cũng té nhào xuống, té đến độ đầu hoa mắt váng. Lồm cồm bò dậy, chàng nhìn thấy thằng bé con đó đang cầm con diều trên tay, đứng nhìn chàng toét miệng cười thật rộng. Chàng còn đang định hả miệng quát mắng, thì lại nhìn thấy ngay bức họa kiệt tác "Mặt trời lên" của mình, đang tung bay theo gió. Chàng vội vàng vươn dài tay ra, định chụp lại bức họa, thế nhưng gió lúc đó đang to, "Mặt trời lên" cứ chập chờn theo chiều gió, bay là đà lên trời như thể diều đứt dây, chàng ngửng đầu lên, nhìn theo bức họa, rượt theo lên cầu, suýt chút lại đụng vào nàng "mỹ nữ". Sau đó, chàng chỉ biết đưa mắt nhìn bức họa kiệt tác của mình, rơi từ từ xuống dưới mặt hồ.
Chàng vội vàng cúi người xuống lan can cầu, hướng về chiếc du thuyền phía dưới, kêu lên ầm ĩ:
- Ê! Mấy người trên thuyền kia! Làm ơn chụp lấy bức họa dùm tôi! Nhìn thấy không? Bức họa đang rơi xuống đó...
Những người du khách trên thuyền, ngẩng đầu lên nhìn chàng bằng con mắt kinh ngạc. Ông lái đò, vẫn ung dung nhàn nhã đưa đẩy tay chèo. Còn bức họa đó, từ từ, chậm rãi, bay ngang qua vai những người du khách, tà tà đáp xuống mặt hồ.
Mai Nhược Hồng dậm chân kêu to lên, trong lòng tiếc hùi hụi:
- Ơ... ơ... tại sao các người lại không chụp? Ðó là bức họa của tôi, bức họa đẹp nhất của tôi đó!
Một người khách trên chiếc du thuyền lại trả lời một câu:
- Cho dù là gieo tú cầu, cũng không nhất thiết phải chụp đâu!
Bức họa đã theo sóng nước trôi đi, thuyền cũng đã chèo đi ra xa rồi!
Mai Nhược Hồng vừa dậm chân, vừa thở dài tức tối, trong lòng áo não vô cùng. Quay người lại, chàng nhìn thấy ngay nàng mỹ nữ đã báo hại chàng bị đụng xe, mất họa, đang nắm tay thằng bé con "đồng phạm", cả hai đều đang mở thật to đôi mắt, nhìn chàng một cách hiếu kỳ.
Chàng nhìn ngay thằng bé con la lối:
- Hừ hừ hừ! Ðó là bức họa mà tôi vừa ý nhất trong đời, em có biết không? Tại sao em lại đột nhiên nhào tới? Báo hại bức họa của tôi bị bay đi mất! Chỗ nào không bay! Lại bay ngay vào Tây Hồ, có muốn cứu cũng cứu không kịp!
Thằng bé con bị bộ vó "hung hăng" của chàng làm cho sợ hãi, nó hơi thụt lùi lại, ngẩng đầu kêu lên:
- Chị!
Ðôi mắt của nàng mỹ nữ càng trợn to hơn nữa, cả gương mặt của nàng là một sự kinh ngạc tận cùng:
- Ê! Cái anh này làm gì vậy? Rõ ràng tự một mình anh không nhìn trước nhìn sau, đạp xe đạp mà nhìn Ðông nhìn Tây... đã vậy còn hung hăng con bọ xích nữa... bức họa bay đi mất thì bay đi mất, làm gì mà quan trọng quá thế?
Rút cuộc nàng cũng đã mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng đã xổ một tràng dài như súng liên thanh.
Mai Nhược Hồng nhướng đôi chân mày, trái tim chàng cảm thấy đau hơn tất cả mọi thứ trên đời:
- Cô không biết! Cô hoàn toàn không hiểu đâu! Tôi trông cho có buổi mặt trời lên đẹp như thế này, trông đã mòn con mắt, lại cũng không dễ gì có được cái hứng như hôm nay. "Mặt trời lên" và "hứng thú" đều là những thứ vừa thoáng qua đã mất, chỉ có thể gặp mà không thể cầu... một bức họa như thế, cho dù tôi có vẽ lại ngàn lần vạn lần, cũng chưa chắc gì có thể vẽ lại được nữa.
Nàng thiếu nữ đó đứng nghe, nét "hiếu kỳ" trên gương mặt nàng càng lúc càng đậm, nàng cúi đầu xuống nhìn thằng em trai, tủm tỉm cười nói:
- Tiểu Huy à, em có biết xứ Hàng Châu của chúng ta có gì nhiều nhất không?
Tiểu Huy chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn nàng, trả lời:
- Em không biết!
- Xứ Hàng Châu của chúng ta ấy hả? Nước nhiều! Cầu nhiều! Cây nhiều! Hoa nhiều! Còn gì nhiều nữa? Là họa sĩ cũng nhiều! Em có thể đụng một cái, là đụng phải ngay một anh chàng họa sĩ!
Hay thật! Mai Nhược Hồng nghĩ thầm một cách kinh ngạc, không ngờ một cô gái trông có vẻ "liễu yếu đào thơ" như thế này, mà lại có cái miệng chanh chua, đanh đá đến như thế. Vả lại, phản ứng của nàng thật nhanh nhẹn, không hề làm bộ làm tịch, giả vờ như e thẹn, rụt rè. Chàng thích loại con gái như thế!
Chàng tiếp lời:
- Thôi được rồi, được rồi! Cô cứ ở đó mà cười tôi đi! Cô có biết không? Chính tại vì nhìn thấy cô, mà tôi mới nhìn trước không nhìn sau đó chứ... ngó bộ cô rảnh rang dữ đa, leo lên cầu đứng làm gì vậy?
- Uả, ngộ không? Tôi đứng trên cầu, cũng làm trở ngại cho anh hay sao?
- Ðiều đó dĩ nhiên. Cô có nghe câu nói: "Người đẹp không tựa cầu, tựa cầu sông nước lạnh" không? Câu đó có nghĩa là: Người đẹp không được đứng trên cầu, để khỏi làm cho sắc hồ màu nước bị ảm đạm đi!
Nàng hỏi một cách kinh ngạc:
- Thật vậy sao? Thơ của ai vậy? Tôi chưa nghe bao giờ!
- Dĩ nhiên là cô chưa nghe bao giờ, đó là hai câu thơ tức cảnh sinh tình của Mai Nhược Hồng này, đợi đến khi tôi vẽ ra bức tranh đó, đề lên hai câu thơ này, rồi đến khi bức họa đó nổi tiếng, thì cô sẽ biết hai câu thơ đó ngay!...
Chàng cười cười, cảm thấy là đã tới lúc phải tự giới thiệu mình:
- ... Tôi tên là Mai Nhược Hồng, còn cô?
Nàng chưa kịp trả lời, Tiểu Huy đã tiếp lời:
- Chị của em tên là Ðỗ Tiên Tiên, em là Ðỗ Tiểu Huy!
Nàng thiếu nữ đó... Ðỗ Tiên Tiên, vội vàng kéo tay Tiểu Huy:
- Chúng ta đi! Ðừng thèm nói gì đến người này! Nói chuyện không đứng đắn gì cả!
Mai Nhược Hồng vội vàng bước lên phía trên cản lại, chàng cuống quýt:
- Ðừng nên hiểu lầm! Cô đừng nên hiểu lầm! Tôi chưa bao giờ tùy tiện nói chuyện với con gái, là tại vì sợ mình nói ra làm phật lòng các cô, nhưng không biết vì sao hôm nay lại nhiều chuyện như thế, không nghĩ ngợi gì là lời nói đã tuôn ra. Cô đừng nên giận... nếu như cô xem tôi thuộc về hạng người khinh bạc không đứng đắn đàng hoàng, thì chúng ta làm sao có thể kết bạn với nhau được!
Ðỗ Tiên Tiên càng thêm kinh ngạc:
- Kết bạn? Ai là bạn của anh?
Chàng gật đầu một cách nhiệt liệt:
- Ðúng, đúng, đúng! Chẳng những chúng ta là bạn, mà tôi còn giới thiệu cô với tất cả những người bạn khác của tôi nữa! Cô có biết không? Trong Túy Mã Họa Hội của chúng tôi, cứ thứ hai, thứ tư, thứ sáu là tập họp nhau ở Yên Vũ Lầu để vẽ tranh, cô có chịu đi đến Yên Vũ Lầu với tôi, có chịu để cho mọi người vẽ cô không?
Ðỗ Tiên Tiên hình như hơi có vẻ thích thú:
- Túy Mã Họa Hội? Thì ra anh là người trong Túy Mã Họa Hội? Có phải là Túy Mã Họa Hội của Uông Tử Mặc không?
- Cô có quen Tử Mặc?
Gương mặt của Tiên Tiên mang đầy nét tôn sùng:
- Không, tôi không quen, tuy nhiên, ông ta nổi tiếng lắm mà! Cha tôi rất thích tranh của ông ta, thường mua tranh của ông ta lắm, ông nói rằng trong đám họa sĩ trẻ mới nổi lên ở Hàng Châu, ông ta là người tài hoa nhất! Ngay cả người ngoại quốc cũng mua tranh của ông ấy đấy!
Mai Nhược Hồng nghĩ đến Tử Mặc, lời nói càng thêm nồng nhiệt:
- Ðúng vậy! Anh ấy là một người rất tài hoa, mười mấy tuổi đã nổi danh rồi! Nếu như cô đã biết Uông Tử Mặc, dĩ nhiên cũng hiểu rằng tôi không phải là người xấu rồi, đi đi đi! Theo tôi đến Yên Vũ Lầu, đi ngay bây giờ!
Thân hình của Tiên Tiên lui lại, sắc mặt nghiêm nghị, trong đáy mắt đầu mày, lập tức hiện lên nét đoan trang bất khả xâm phạm:
- Như vậy sao được! Không thể tùy tiện theo người không quen, đi đến chỗ không quen biết!
Mai Nhược Hồng thở ra một hơi dài:
- Ồ... ồ... ban nãy khi cô nói chuyện với tôi, có nghiêm trọng như thế đâu! Con người, từ chỗ không quen trở thành quen biết nhau, bây giờ là thời đại gì rồi! Huống chi chúng ta lại ở ngay tại xứ Hàng Châu, thủ đô nghệ thuật khai phóng nhất nước! Cô đừng nên chần chờ nữa, hãy mau theo tôi đến Yên Vũ Lầu! Nếu cô đến, hẳn là mọi người sẽ mừng ghê lắm... tuy nhiên, cô phải hứa với tôi một điều; là để cho mọi người vẽ cô!
Ðỗ Tiên Tiên có vẽ hơi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Mai Nhược Hồng, cảm thấy anh chàng này thật là kỳ cục.
Nàng trợn to đôi mắt lên nói:
- Vẽ tôi? Tôi có nói với anh là tôi đi đâu!
Mai Nhược Hồng lại càng thêm nồng nhiệt:
- Cô nhất định phải đi, phải đi! Ðó là chỗ dễ thương nhất trên đời này, đám người tụ họp ở đó cũng rất dễ thương, ở đó, cô muốn làm gì cũng được, cầm, kỳ, thi, họa, uống rượu, ca hát, nói chuyện, đấu láo vung vít... ồ, cô đừng nên bỏ qua, bỏ qua rất uổng!
Lời mời gọi nồng nhiệt như thế, làm cho trái tim trẻ trung của Tiên Tiên có hơi dao động. Chưa kịp nói gì, thằng bé Tiểu Huy bên cạnh, đã vừa lôi vừa kéo lấy tay Tiên Tiên:
- Ði đi! Ði đi! Chị! Về nhà giờ này cũng không có gì làm! Nhìn thấy dì Khanh, chị lại nổi giận lên, rồi lại gây lộn nữa...
Mai Nhược Hồng tiếp lời thật nhanh:
- Nói rất phải!...
Cái gì mà "nói rất phải"? Ðôi mắt của Tiên Tiên, càng trừng to hơn nữa, nhìn vào gương mặt trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, tràn đầy sự tự tin, và tỏa đầy ánh sáng của Mai Nhược Hồng, đột nhiên nàng như bị lây cái nhịp sống tràn trề, phóng khoáng hào sảng của chàng. Tất cả những sự phòng bị, cùng sự do dự vì mình là gái của nàng như tan biến hết. Sự dạy bảo của cha, lời dặn dò của mẹ... cũng đều bay đi thật xa, thật xa...
Nàng thấp giọng nói:
- Yên Vũ Lầu... có phải là ngôi biệt thự cổ kính thật to nằm bên cạnh Tây Hồ đó không?
- Ðúng! Ðó là nhà của Uông Tử Mặc, và cũng là trụ sở của Túy Mã Họa Hội chúng tôi! Tôi nói cho cô nghe...
Chàng vừa nói, vừa cúi xuống nhặt những món đồ vẫn bị đổ đầy ra đất, chất lại trên chiếc xe ọp ẹp của mình:
- ... Cha mẹ của Tử Mặc dọn đi Bắc Kinh ở rồi, để lại nguyên căn nhà to lớn đó cho anh em Tử Mặc và Tử Tuyền, do đó, cho dù chúng ta có náo loạn bể nhà, cũng không có người lớn nào rầy la chúng ta hết, cô nói như thế có "tuyệt" không?
Nghe thì có vẻ "tuyệt" thật đó, Tiên Tiên nhoẽn miệng cười.
Nàng đã cười rồi, Nhược Hồng cũng cười theo.
Nhược Hồng đưa tay đẩy chiếc xe đạp:
- Ði thôi! Chúng ta đi từ từ qua đó, nửa tiếng là tới ngay thôi!
Và như thế, Ðỗ Tiên Tiên đi theo Mai Nhược Hồng, đến Yên Vũ Lầu. Câu chuyện xảy ra ở Yên Vũ Lầu hôm ấy, thật sự làm cho Tiên Tiên cả đời cũng không thể nào quên được.
Bước vào chiếc cổng chính, là một con đường dài quanh co khúc khuỷu, trong khu vườn, có hồ, có cầu, có lâu đài, đình các. Nguyên cả Yên Vũ Lầu chia ra rất nhiều phần. Mai Nhược Hồng vừa đi vừa giới thiệu; phần thứ nhất là phòng khách và phòng ăn, phần thứ hai gồm có hai tầng, trên lầu là phòng ngủ của hai anh em Tử Mặc và Tử Tuyền, căn phòng to nhất dưới lầu là họa thất, còn những phòng khác là phòng đọc sách của anh em Tử Mặc, Tử Tuyền. Phần thứ ba đối diện với Tây Hồ, có thể nhìn thấy màu hồ sắc núi, phần này có cái tên là "Thủy Tâm Các". Phía bên ngoài Thủy Tâm Các là một khoảng sân trống bằng phẳng, sát liền với hồ, có bến tàu nho nhỏ, buộc chiếc thuyền con, có thể đi trực tiếp từ đó ra hồ.
Tiên Tiên kinh ngạc nhìn những lâu đài đình các, đường nhỏ quanh co đó, trong lòng thích thú không cùng. Nghĩ thầm căn biệt thự nguy nga của nhà mình, ở Hàng Châu đã thuộc về loại sang trọng hiếm có, thế nhưng nếu so với Yên Vũ Lầu, thì trông tầm thường hơn nhiều. Ðâu được trang nhã như căn kiến trúc thuần Ðông Phương này! Bước chân vào đó, nàng có cái cảm giác như bước chân vào bức tranh "thủy mặc" đặc biệt mang màu sắc cổ kính của Trung Quốc vậy, đẹp đến độ có cảm giác đây không phải là thật!
Vừa bước chân vào căn họa thất to rộng, Mai Nhược Hồng đã cất to giọng kêu lên:
- Quý vị, quý vị! Tôi đem đến đây cho mọi người một cô người mẫu thật xuất sắc đây! Mọi người dừng lại một chút, dừng lại một chút... tôi giới thiệu với mọi người, Ðỗ Tiên Tiên!
Tiên Tiên định thần đưa mắt nhìn quanh, thì thấy có năm, sáu người đàn ông đang đứng bên giá vẽ, từ những góc cạnh khác nhau, đang vẽ một thiếu nữ trẻ tuổi trước cửa sổ. Tiên Tiên đưa mắt nhìn nàng thiếu nữ rõ hơn, nàng giật nảy mình kinh hoảng. Thì ra, nàng thiếu nữ đó có mái tóc dài buông xỏa xuống vai, phía trước ngực nàng khoác một tấm lụa trắng, cả người nàng lõa thể! Nàng nằm nghiêng trên một chiếc ghế dài, tấm lụa trắng chỉ che phủ được một phần rất nhỏ trên cơ thể nàng, cặp đùi thon dài của nàng, hoàn toàn để lộ ra ngoài.
Tiên Tiên kêu lên nho nhỏ:
- Trời ạ! Thì ra "người mẫu" là phải như thế, chắc chắn là tôi không làm được rồi! Tiểu Huy, chúng ta đi về mau thôi!
Nàng quay đầu lại định "bỏ chạy".
Tiểu Huy đứng đó nhìn, thằng bé há hốc mồm kinh ngạc, mở to miệng, nó la lên kinh hoàng:
- Chị, chị ấy đang tắm kìa, tắm trong căn phòng to như thế này, lại mở cửa sổ ra, không sợ bị lạnh sao?
Lời nói của thằng bé vừa dứt, cả phòng cười ồ lên. Ngay cả cô gái lõa thể bên cạnh cửa sổ, cũng cất tiếng cười theo mọi người, nụ cười của nàng thật phóng khoáng và tự nhiên, không có một chút e thẹn gì cả.
Mai Nhược Hồng đã đứng chặn đường ra của Tiên Tiên:
- Không phải tất cả các cô người mẫu đều phải để cho người khác họa thân thể của mình đâu! Cách ăn mặc của cô hiện nay, rất Trung quốc, rất Ðông Phương. Khác rất xa với cái đẹp quyến rũ, khỏe mạnh của Tử Tuyền, mỗi người một nét! Tử Mặc, anh nói có đúng không?
Chàng vừa nói, vừa tiến tới kéo tay Tử Mặc qua, cuống quýt hỏi ý kiến.
Tử Mặc cười thật tươi, chàng đưa mắt nhìn Tiên Tiên từ đầu đến cuối, trong ánh mắt hiện lên nét khen tặng nhan sắc của nàng, đôi môi chàng tràn đầy nét cười thành khẩn. Tiên Tiên cũng bất giác chăm chú nhìn lại Tử Mặc, không ngờ chàng họa sĩ đã có tiếng này, lại còn trẻ đến như thế. Trong tất cả những người đàn ông có mặt trong căn phòng này, chàng là người duy nhất mặc đồ tây. Ðôi kính cận gọng vàng trên gương mặt, làm cho chàng trông có vẻ thật nho nhã thư sinh, phong lưu hào sảng.
Tử Mặc hỏi:
- Ðỗ Tiên Tiên? Chẳng lẽ cô là con gái của Ðỗ Thế Toàn?
Tiên Tiên vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ:
- Ðúng vậy? Anh có quen với cha tôi à?
- Không quen. Nhưng cha của cô quá nổi tiếng ở Hàng Châu này! Cự phú về hàng hải mà!
Tiên Tiên vội vàng nói:
- Không phải là cự phú, chỉ có mấy chiếc thuyền thôi!
Một anh chàng cao nhồng kêu lên kinh ngạc:
- Ồ! Thì ra là Ðỗ Tiên Tiên, cô tiểu thư khuê các nổi tiếng nhất của Hàng Châu! Nhược Hồng, sao mà cậu lại có bản lĩnh tìm được Ðỗ Tiên Tiên để dẫn đến đây vậy? Thật là một thiên tài đấy nhé!
Một người khác mặc áo đỏ tiếp lời:
- Ðâu chỉ là thiên tài? Có thể kể là ưu tú đấy chứ!
Một người khác mặc áo dài màu xám nói:
- Ðâu chỉ là ưu tú? Có thể kể là bất hủ đấy chứ!
Trong nhất thời, tất cả các người đàn ông trong phòng đều vây lại. Tất cả đều đưa mắt nhìn Tiên Tiên từ đầu chí chân, người thì khen thưởng, người thì hỏi chuyện, người thì tự giới thiệu mình.
Anh chàng cao nhồng nói:
- Tôi là Diệp Minh!
Chàng áo đỏ nói:
- Tôi là Thẩm Chí Văn!
Chàng áo dài xám nói:
- Tôi là Lục Tú Sơn!
Tử Mặc chen vào, nói với mọi người:
- Khoan đã khoan đã, các cậu như thế này làm sao cô ấy phân biệt cho được? Ðể tôi giới thiệu đàng hoàng với cô ấy thì tốt hơn!...
Chàng quay sang Tiên Tiên, chỉ vào từng người nói:
- ... Tôi là Uông Tử Mặc, cô gái ngồi trước song cửa đó là em gái của tôi tên Uông Tử Tuyền, họa hội của chúng tôi gồm có sáu nam một nữ, trong sáu người nam, ngoài tôi và Nhược Hồng ra, còn lại bốn người, chúng tôi gọi họ là "nhất kỳ tam quái". Nhất kỳ là chỉ Chung Thư Kỳ, tại vì trong cái tên của cậu ấy có chữ "Kỳ" trong đó. Tam quái là Diệp Minh, Thẩm Chí Văn và Lục Tú Sơn. Thật sự bọn họ không hề "quái" chút nào, chỉ tại vì muốn tương ứng với nhất kỳ, nên đặt ra cho họ là tam quái. Trong nhất kỳ tam quái đó, Chung Thư Kỳ là người trọng nguyên tắc nhất, có cá tính mạnh mẽ nhất, cô xem, anh ta không hề bị xúc động vì nhan sắc của cô, mà vẫn còn ở đó miệt mài họa kia! Còn như Mai Nhược Hồng, trong họa hội của chúng tôi, cậu ấy được kể là có thiên tài nhất, cô đã quen với cậu ấy rồi, không cần phải giới thiệu nữa. Họa hội này của chúng tôi, dương thịnh âm suy, mọi người vẽ Tử Tuyền, vẽ đến chán chê rồi! Rất hoan nghinh cô gia nhập vào, trở thành người nữ thứ hai trong họa hội của chúng tôi!
Tử Tuyền ngồi nơi đó, sợ tấm lụa sẽ rớt xuống đất, không dám di động. Thấy mọi người đều vây lấy Tiên Tiên, nàng khẽ mỉm miệng cười, nhặt lấy cây bút than đang nằm bên cạnh mình, thảy về phía Tử Mặc, cây bút than bay vèo tới, trúng ngay vào sóng mũi của Tử Mặc.
- Anh gì mà kỳ vậy, thấy gái đẹp trước mắt, đã quên đi tình thủ túc!
Mọi người đều cười ào lên.
Mai Nhược Hồng lại hứng chí xen vào:
- Mọi người xem có phải Ðỗ Tiên Tiên có nét đẹp rất Ðông Phương? Rất Trung Quốc? Vừa cổ điển, vừa nhu nhã, phối hợp với lâu đài, đình các trong Yên Vũ Lầu của chúng ta, sẽ là một bức họa "mỹ nữ đồ" đầy thi vị, các vị thích họa nhân vật phen này có phúc đấy nhé!
Tử Tuyền lại mỉm miệng cười, cất cao giọng phản đối:
- Ðược rồi, được rồi, Ðỗ Tiên Tiên đăng đàn, Uông Tử Tuyền thoái vị! Bây giờ, đã có nét "đẹp" Ðông Phương, Trung Quốc đến đây, thì cái "xấu" không Ðông không Tây của em đành phải lùi lại phía sau sân khấu phải không?
Người được gọi là nhất kỳ Chung Thư Kỳ bây giờ mới mở miệng nói, tuy nhiên ánh mắt từ đầu chí cuối chỉ dừng lại trên người Tử Tuyền:
- Tử Tuyền "ghen" rồi đấy!
Mai Nhược Hồng kêu thật lớn tiếng:
- Thì phải để cho cô ấy "ghen" mới được! Ngày thường chỉ có một mình cô ấy là gái, trở thành áp trại phu nhân của họa hội, gần như được chúng ta chìu chuộng đến độ không còn trời còn đất gì nữa!
Tử Tuyền nói từng chữ:
- Mai Nhược Hồng, anh có lương tâm không?
Mai Nhược Hồng trả lời một cách trơn tru:
- Tâm nào tôi cũng có! Hồng tâm, khổ tâm, an tâm, ái tâm... chỉ thiếu có mỗi một cái lương tâm!
Tất cả mọi người trong phòng lại cười ào lên, Tử Tuyền cũng cười. Cong người xuống, nàng cười như nắc nẻ, cười thật vui, tay nàng vịn vào phía trên ngực, sợ rằng tấm lụa mỏng nhẹ đó sẽ rớt xuống. Tiên Tiên nhìn hết người này, lại nhìn sang người khác, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với những người như thế, phóng khoáng buông thả, không câu không thúc. Nàng như bị nhiễm lây cái không khí hoan lạc ở đây, đối với cô "áp trại phu nhân" Uông Tử Tuyền, bất giác nảy sinh ra một thứ tình cảm ngưỡng mộ đặc biệt. Nàng sinh hoạt ở giữa đám đàn ông như thế này, đúng là một điểm son giữa đám cỏ lá xanh rì, có được sự "hâm mộ" của bao nhiêu "họa sĩ" như thế này, thật là hạnh phúc lắm thay!
Hình như sự "ngưỡng mộ" của Tiên Tiên đến hơi quá sớm.
Tiếng cười của mọi người chưa kịp chấm dứt, đột nhiên, phía ngoài vườn đã truyền vào một loạt tiếng kêu dậy trời dậy đất. Ông quản gia già họ Lục của nhà họ Uông đang la lên thật to:
- Dượng Ba! Dượng không làm được như vậy à! Dượng không được đem người khác vào đây để phá rối chứ... dượng Ba! Dượng làm gì vậy? Làm gì vậy...
Tiếng cười trong phòng chỉ thoáng chốc đã mất hết cả. Sắc mặt của Tử Mặc hơi sựng lại, chàng đưa mắt sang nhìn Tử Tuyền một cái thật nhanh:
- Cái tên Cốc Ngọc Nông này thật là như oan hồn vất vưởng đeo theo không tan không biến, không để cho chúng ta sống yên gì hết!
Nói chưa dứt lời, một người thanh niên trẻ tuổi mày rậm mắt to, đã dẫn bốn người cảnh sát, ào vào phòng một lượt. Người thanh niên đó xông thẳng đến trước mặt Tử Tuyền, đôi mắt gần như tóe lửa. Anh ta chỉ vào những người đàn ông trong phòng, nghiến răng nghiến lợi la ầm lên:
- Chính chúng nó! Chúng nó dụ dỗ vợ tôi, đến đây để làm cái chuyện phá hoại thuần phong mỹ tục, không biết liêm sĩ như thế này đây!
Tiên Tiên ngạc nhiên thụt lùi lại phía sau, vội vàng kéo Tiểu Huy đến phía trước mình. Nàng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thì ra, Tử Tuyền đã có chồng rồi!
Tử Tuyền đã nhảy xuống ghế, nàng dùng tấm lụa trắng quấn thật chặt quanh người, kêu lên thật giận dữ:
- Cốc Ngọc Nông! Anh làm như vầy là như thế nào?
Tên Cốc Ngọc Nông đó gầm trở lại:
- Tôi muốn hỏi cô là như thế nào đây chứ? Ban ngày ban mặt như vầy, cô lại như thế này trước một đám đàn ông con trai, cô có còn nhớ mình là một người đã có chồng rồi không?
Gương mặt Tử Tuyền đỏ bừng lên, nàng vừa tức, vừa cuống, vừa đau khổ tiếp lời:
- Tôi đã ly dị với anh từ lâu rồi! Tính tình chúng ta không hợp nhau, quan niệm không giống nhau, không có cách chi sống chung với nhau được, tôi đã dọn trở về Yên Vũ Lầu, tách rời anh rồi, tại sao anh vẫn không chịu để yên cho tôi?
Cốc Ngọc Nông la ầm lên, đưa tay ra kéo Tử Tuyền:
- Cái gì gọi là ly dị? Cái gì gọi là tách rời? Tôi nghe mà không hiểu gì hết! Tốt nhất là cô nên mặc quần áo vào, theo tôi về nhà, để tránh chuyện khó coi cho tất cả mọi người!
- Anh làm ầm ĩ lên như thế, xông vào Yên Vũ Lầu làm loạn lên như vậy, vậy mà anh vẫn còn mặt mũi để mà nói đến chuyện khó coi hay không khó coi à!
Tử Tuyền tức giận đến độ run rẩy cả người, nàng vừa nói, vừa xông vào phía sau bức bình phong, mặc y phục vào.
Tử Mặc vội vàng xông lên phía trước một bước, kéo lấy Cốc Ngọc Nông, đẩy hắn ra phía ngoài cửa:
- Ngọc Nông, đây là chỗ của tôi, không có sự chấp thuận của tôi, tốt nhất là cậu đừng nên kiếm chuyện như vậy, hãy mau mau dẫn mấy người bạn cảnh sát của cậu đi đi!
Cốc Ngọc Nông đưa tay đẩy ngay Tử Mặc ra:
- Chính tại vì có một người anh như anh ở đây dẫn đầu, cho nên Tử Tuyền mới phóng túng như thế! Nàng mới dám bỏ nhà ra đi, đến đây để chung chạ với đám đàn ông loạn xạ như thế này!
- Câm cái miệng bẩn của ngươi lại!
Một tiếng gầm thật to vang lên, Tiên Tiên nhìn sang, đó là anh chàng "nhất kỳ", anh ta xông lên trên, nắm ngay lấy cổ áo của Cốc Ngọc Nông:
- Ngươi nhìn kỹ lại xem, nếu như chúng ta là những người đàn ông loạn xạ, thì nhà ngươi được xếp vào hạng nào? Nhà ngươi không biết nghệ thuật thì thôi cũng chẳng nói làm gì, đối với Tử Tuyền, ít nhất nhà ngươi cũng phải có chút tôn trọng tối thiểu chứ, ngươi dẫn cảnh sát đến như thế, thật là không có phong độ chút nào!
- Ta không có phong độ thì không có phong độ, tại vì nàng là vợ của ta, đợi đến khi mi cưới vợ rồi, hãy để cho mọi người nhìn ngắm!
- Nếu như Tử Tuyền là vợ của ta, ta rất vui mà để cho mọi người họa nàng!
- Rất tiếc nàng không phải là vợ của ngươi!
Hai người đàn ông, mặt đối mặt, mũi đụng mũi, đôi mắt trừng đôi mắt, mạnh ai nấy gầm nấy la. Tử Mặc lại đưa tay ra đẩy Cốc Ngọc Nông, Nhược Hồng cũng nhảy vào vòng chiến, chàng la toáng lên:
- Ði đi đi! Tử Tuyền là một thành viên trong họa hội của chúng tôi, nàng tham gia vào sinh hoạt hội họa, không liên quan gì đến sinh hoạt gia đình của ngươi, nhà ngươi không thể đến họa hội của chúng tôi, để dở trò hiếp đáp thành viên của chúng tôi!
Thẩm Chí Văn kêu lên:
- Ðúng!
Diệp Minh cũng kêu lên:
- Ðúng!
Trong nhất thời, mọi người đều công phẫn. Tất cả mọi người đều xông lên phía trước, muốn đẩy Cốc Ngọc Nông ra ngoài. Cốc Ngọc Nông buông tiếng la lên thật lớn:
- Nhanh lên! Bắt chúng nó lại hết đi! Ðem vợ tôi đi về ...
Cốc Ngọc Nông một mặt kêu lên, một mặt cung tay đưa ra một quyền nhanh như chớp, "bình" một cái, đánh trúng ngay dưới cằm của Mai Nhược Hồng. Mai Nhược Hồng không hề phòng bị, nguyên cả người chàng té văng ra phía sau, kéo nhào theo một giá vẽ gần đó, hộp màu, viết, cọ văng ra đầy đất. Và như thế, "nhất kỳ tam quái" tỏ ra vô cùng kích động, người nào cũng cung tay thủ thế, dứ dứ cú đấm, vừa gầm vừa la, muốn rượt theo đánh Cốc Ngọc Nông, trong phòng náo loạn hẳn lên. Tử Tuyền mặc xong quần áo, từ phía sau bình phong đi ra, nhìn thấy tình hình như thế, nàng tức đến độ dậm chân la toáng lên:
- Ngọc Nông! Anh điên rồi phải không? Anh làm như thế, cả đời tôi cũng không thèm nói đến anh nữa...
Tử Tuyền chưa kịp nói hết câu, hai người cảnh sát đã bước nhanh tới bên nàng, một trái một phải, nắm ngay lấy cánh tay nàng, kéo nàng đi về phía trước cửa.
Tử Tuyền kêu rú lên:
- Cứu tôi với! Anh! Cứu em với! Thư Kỳ! Cứu em với! Nhược Hồng! Cứu em với... mọi người cứu tôi với...
Trong thoáng chốc, họa thất rối loạn đến không thể nào nói nỗi. Chung Thư Kỳ và Mai Nhược Hồng, đều cùng nhau chạy rượt theo hai người cảnh sát. Tử Mặc không nhịn nổi nữa, chàng cùng Cốc Ngọc Nông bắt đầu quần đánh nhau, hai người từ trong phòng đánh ra tới phía ngoài phòng. Tam quái: Diệp Minh, Thẩm Chí Văn, Lục Tú Sơn, đâu thể nào để cho Tử Mặc chịu thiệt thòi, bọn họ đều rượt theo đánh Cốc Ngọc Nông, người thì tung quyền ra đánh, người thì dơ chân ra đá, náo loạn hẳn lên. Hai người cảnh sát kia nhìn thấy cảnh tượng như thế, bèn nhào tới bắt tam quái. Ai ngờ, Lục Tú Sơn cũng có chút đỉnh công phu về quyền cước, anh ta gầm lên một tiếng lớn, nhảy dựng người lên, quơ tay đấm chân đập lộn với hai người cảnh sát.
Tiểu Huy có bao giờ được thấy màn đấm đá ngoạn mục đến như thế? Thằng bé cũng chạy theo ra đến bên ngoài, nó nhảy cỡn lên hứng chí la ào ạt:
- Ðánh hay lắm! Ðấm về phía bên trái! Ðấm thêm một cái qua bên phải! Ðánh cho tơi bời hoa lá hết đi! Hay quá! Thật là hay quá xá!
Tiên Tiên vội vàng kéo Tiểu Huy tránh ra chỗ khác, nàng không biết nên làm thế nào cho phải. Không bao giờ nàng nghĩ rằng chuyến viếng thăm Yên Vũ Lầu lần đầu tiên của mình, lại được mục kích một cảnh tượng ngoạn mục đến như thế.
Trong khu vườn, bốn người cảnh sát cộng với Ngọc Nông, cùng bọn Tử Mặc, Mai Nhược Hồng v.v... chia thành hai nhóm, đánh đến trời long đất lở. Còn đang lúc ấu đả loạn xạ đến như thế, đột nhiên có một người cảnh sát rút ra cây súng, chỉa lên trời bắn một phát.
Tiếng súng nổ ầm thật lớn này, làm cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hoảng, mọi người không ai bảo ai đều đồng loạt dừng tay lại, ai nấy nhìn nhau ngơ ngác.
Người cảnh sát nổ súng mở miệng ra mắng vung vít:
- Mẹ kiếp! Bọn văn hóa lưu manh chúng bây! Dương cây cờ nghệ thuật làm dáng, để làm chuyện đồi trụy! Rõ ràng là hành động treo đầu dê bán thịt chó! Bây giờ lại còn dám đánh nhau với cảnh sát, ta bắt tất cả chúng bây về trạm cảnh sát! Tất cả mọi người đều dừng tay lại cho ta! Nếu không, ta sẽ nhắm người mà bắn đấy nhé, ai không sợ chết thì hãy thử xem sao!
Mai Nhược Hồng là người không sợ sự dọa nạt, chàng vẫn cứ một mực xông tới, kêu lên:
- Các người là cảnh sát, là để bảo vệ nhân dân, không phải để hiếp đáp nhân dân...
Người cảnh sát đó lập tức lên cò, bắn liền một phát, viên đạn vù một cái bay ngang đỉnh đầu của Mai Nhược Hồng. Tim gan của Tử Tuyền như bể tan ra từng mảnh vụn, nàng kêu lên thất thanh:
- Nhược Hồng!
Mai Nhược Hồng bị tiếng súng nổ ầm thật to làm cho ngẩn người ra. Trong nhất thời, mọi người đều im lặng trở lại, dưới sự hăm dọa của họng súng, không còn một ai dám vọng động.
Sau đó, cảnh sát lấy ra mấy cây còng, còng Tử Mặc, Nhược Hồng cùng bọn "nhất kỳ tam quái" lại hết cả. Cốc Ngọc Nông chụp lấy Tử Tuyền, nói với bọn cảnh sát:
- Bọn lưu manh này các ông cứ đem đi, tôi đem vợ tôi về nhà!
Tử Tuyền ra sức kháng cự, vừa đá vừa kêu, dùng hết sức bình sinh ra phản đối:
- Thà rằng tôi đi ngồi tù, thà rằng tôi đi lên đoạn đầu đài, chứ tôi cũng không theo anh về nhà! Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!
Gương mặt Cốc Ngọc Nông xanh mét, nhìn trừng trừng vào Tử Tuyền, bị ánh mắt lạnh lùng căm phẩn của nàng đánh cho ngã gục. Anh ta đẩy Tử Tuyền một cái thật mạnh, cho nàng ngã chúi về phía mấy người cảnh sát, nói một cách giận dữ:
- Cô muốn ngồi tù như vậy, tôi sẽ cho cô vừa ý ngay!...
Hắn nhìn mấy người cảnh sát:
- ... Dẫn cô ta về bót luôn đi!
Tiên Tiên nhìn thấy tình thế bất lợi, sợ rằng mình sẽ bị họa lây, nàng vội vàng kéo Tiểu Huy, lặng lẽ lùi về phía sau hòn giả sơn. Nàng đứng đó, trơ mắt nhìn bốn người cảnh sát, đem tất cả thành viên của "Túy Mã Họa Hội" tống lên xe bít bùng như những tội phạm nặng nề, sau đó chiếc xe gầm gừ kêu thét, xông thẳng về phía trước chạy đi mất.
Ðối với Ðỗ Tiên Tiên mà nói, chuyến đi "Yên Vũ Lầu" này, so với sinh hoạt yên lặng thường nhật của nàng, thật là một sự gặp gỡ làm cho kinh tâm động phách. Lần đầu tiên quen biết với một đám đông nghệ thuật gia, lần đầu tiên nhìn thấy "nhân thể họa", lần đầu tiên gặp gỡ một cô gái dám vùng thoát ra khỏi chiếc khóa hôn nhân, lần đầu tiên mục kích màn ấu đả tập thể, và cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát bắn súng thị uy để bắt người... trong vô số "lần đầu tiên" đó, nàng cũng "lần đầu tiên" thể nghiệm ra rằng, cái sinh hoạt bình lặng của một tiểu thư khuê các, sang giàu, thật là quá nghèo nàn, quá đơn điệu, quá không "có một màu sắc" gì cả!
Các hội viên của Túy Mã Hội Họa, chỉ bị ngồi tù có một ngày, buổi chiều ngày hôm sau, họ được phóng thích toàn bộ. Khi đám anh em "cùng chung hoạn nạn" này, cùng đi với Tử Tuyền ra ngoài, người đầu tiên mà họ nhìn thấy là Tiên Tiên.
Mai Nhược Hồng vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ nói:
- Tiên Tiên! Cô đang đợi chúng tôi chăng?
- Ðúng vậy!...
Tiên Tiên cười, nụ cười nàng rạng rỡ như ánh mặt trời. Nàng bắt đầu đếm đầu người:
- ... Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, không thiếu một người nào hết, phải không?
Tử Mặc nhìn Tiên Tiên chăm chú:
- Ồ! Thì ra là cô! Thảo nào... tôi nói mà? Tại sao họ lại thả chúng ta ra một cách dễ dàng như thế? Cô dùng phương pháp gì để thuyết phục ông cảnh sát trưởng ngoan cố và cứng nhắc kia vậy?
Mai Nhược Hồng không tin:
- Thật là cô không? Tôi lại cứ nghĩ là nhờ ở bài diễn thuyết hùng hồn của tôi, làm ông cảnh sát trưởng bị cảm hóa chứ!
Lục Tú Sơn tiếp lời:
- Tôi lại ngở là nhờ ở "khí thế anh hùng" của Lục đại hiệp tôi, làm cho ông ta bị "chấn động" đấy chứ!
Trong nhất thời, anh một câu, tôi một tiếng, mọi người cùng sôi nổi bàn luận đủ thứ về ông cảnh sát trưởng kia. Tiên Tiên chỉ mĩm cười đứng đó, nhìn mọi người. Tử Tuyền đi qua, nàng chân thành nắm lấy bàn tay của Tiên Tiên, nói một cách cảm kích:
- Nhược Hồng quả thật không uổng công dẫn chị về Yên Vũ Lầu, mới gặp mặt lần đầu tiên, mà chị đã chịu ra sức giúp đỡ như vậy, thật là quý hóa lắm!
Mọi người cùng hỏi:
- Sao mà cô lại làm được chuyện này vậy?
Tiên Tiên vừa cười vừa nói:
- Thật sự, mọi người phải cám ơn Tiểu Huy mới đúng! Nó vừa mới về nhà ấy à, sự phấn khởi không biết làm sao mà diễn tả nổi, thế là nó vẽ hưu vẽ vượn, thêm mắm thêm muối, đem những chuyện các anh ra sức chống lại ác bá như thế nào, kể hết cho cha tôi nghe. Tôi bèn nhân dịp đó, năn nỉ cha tôi gọi một cú điện thoại cho ông cảnh sát trưởng, vì họ là bạn thân với nhau. Ðúng ra cha tôi không chịu, lại còn lên lớp tôi hết một phát. Thế nhưng ông lại chịu không được Tiểu Huy, nên rút cuộc cũng phải đánh điện thoại đi. Khi ông cảnh sát trưởng nhận được cú điện thoại của cha tôi, ông thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nói rằng: Ồ! Mấy ông nghệ thuật gia này, thật là rắc rối quá lắm, mấy ông ấy nói chuyện cũng nhiều, mà kiếm chuyện cũng hay, toàn là những lý luận méo mó, làm cho ông cảm thấy đầu hoa mắt váng lên hết rồi, vả lại, chuyện gia đình riêng tư của thiên hạ, những người bạn dân như ông cũng khó mà xen vào giải quyết, cách tốt nhất là thả ra hết cho rồi, do đó, mọi người bèn được thả ra hết đấy thôi!
Tiên Tiên nói một mạch, mọi người mới hiểu ra. Thì ra là vậy! Mọi người vây lấy Tiên Tiên, cười nói, cám ơn, hỏi han... vô cùng náo nhiệt.
Ánh mắt của Chung Thư Kỳ, cứ một mực chăm chú nhìn Tử Tuyền, lúc này, anh chàng mới đi đến bên cạnh Tử Tuyền, hỏi nhỏ nàng một câu:
- Bọn chúng nhốt em trong một căn phòng khác, có làm gì em không?
Tử Tuyền hơi ngớ người ra, sau đó bèn ngửa cổ lên cười thật to, nàng nói bằng một giọng khoa trương: - Có chứ! Trước nhất họ đổ nước vào em! Sau đó lại kẹp móng tay em, lại còn dùng cây kẹp sắt nung lửa đỏ đốt em nữa!
Sắc mặt Chung Thư Kỳ sa sầm xuống, ánh mắt trở nên ảm đạm:
- Anh thật sự quan tâm đến em! Em đừng có đùa giỡn như vậy, nếu như tụi cảnh sát có ức hiếp gì em, thì cho dù anh có phải hy sinh cái mạng này, cũng nhất định phải làm cho ra lẽ mới được!
Tử Tuyền nhìn thấy Chung Thư Kỳ thật sự quan tâm đến mình như thế, nàng vô cùng cảm động. Nàng nói:
- Thư Kỳ, anh an tâm đi! Bọn họ nhìn thấy em có nhiều "bạn trai" như thế này, họ đã sợ bắt chết, không một ai dám đụng tới em cả!
Diệp Minh đi tới, đẩy Chung Thư Kỳ qua một bên không chút khách sáo:
- Anh nghĩ là bọn chúng cũng không dám! Ai mà dám đụng tới một sợi lông tay của Tử Tuyền, anh sẽ không tha cho chúng đâu!
Tiên Tiên kinh ngạc nhìn hai người đàn ông, công khai tỏ lộ sự ân cần của mình đối với Tử Tuyền, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa hề thấy chuyện như thế bao giờ! Thử nghĩ xem, Tử Tuyền lại còn có một ông chồng nữa kia! Ông chồng đó tuy rằng có hơi độc đoán một chút, nhưng xem ra vẫn còn yêu nàng lắm, không chịu buông xuôi! Sao lại có một người đàn bà như thế nhỉ?
Nàng nhìn Tử Tuyền chăm chú: đôi chân mày cong cong, đôi mắt sáng long lanh, sóng mũi xinh thẳng tắp, đôi môi nho nhỏ, thân hình cân đối, đôi chân thon dài... trời ạ! Nàng thật là đẹp!
Tử Tuyền đưa tay ra đẩy đẩy nàng, nhoẽn miệng cười xinh xắn:
- Thôi được rồi! Tiên Tiên! Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy, chị tìm gì trên gương mặt của tôi?
Tiên Tiên hơi ngớ người ra, gương mặt nàng đỏ bừng lên:
- Tôi... tôi đang nghĩ, chị... chị... thật là "khác người"!
Thẩm Chí Văn lập tức kêu lên:
- Ðâu phải chỉ một mình Tử Tuyền "khác người" không đâu! Mà tất cả chúng ta mỗi người đều "khác người" cả!
Lục Tú Sơn cười nói:
- Thật là không biết khiêm nhượng chút nào cả!
Mai Nhược Hồng xen vào thật hào sảng:
- Ai mà thèm khiêm nhượng? Khiêm nhượng là cái gì? Khiêm là nhún, nhượng là nhường, hai chữ này cộng lại, đã hại bọn sĩ phu chúng ta, để cho thiên hạ đè đầu đè cổ bao nhiêu năm nay...
Mọi người ùn ùn phụ họa, khí thế rợp trời:
- Ðúng! Ðúng! Ðúng!
Tử Mặc đưa tay ra, làm dấu chặn lại:
- Thôi đừng la nữa! Ðừng la nữa! Các cậu còn ở đó la lối rùm trời như thế, cái ông cảnh sát trưởng kia lại chụp cho chúng ta cái mũ "phá rối trị an" lên đầu nữa bây giờ! Tôi xem, mọi người nếu như có hứng như thế, thì trở về Yên Vũ Lầu vậy! Ðể ăn mừng mọi người được phóng thích hôm nay, và cũng để hoan nghinh Tiên Tiên gia nhập vào hội của chúng ta, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa cho thỏa thích, không say không về, được không?
Mọi người hoan hô ầm ĩ, còn to hơn lúc nãy:
- Ðược quá đi chứ! Ðược quá! Ðược quá! Chúc mừng sống lại, không say không về!
***
Thế là, Tiên Tiên đi theo mọi người, lại trở về Yên Vũ Lầu.
Hôm đó, mọi người ai cũng đều rất vui vẻ. Trên chiếc sân nhỏ bên cạnh hồ, bọn họ đốt lửa lên, mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, ăn thịt nướng, uống rượu, nói chuyện phiếm. Mọi người đều tỏ ra hứng khởi, mọi người đều hi hi ha ha. Cái bóng âm u của Cốc Ngọc Nông, đã bị bỏ lại sau lưng, quên đi mất biệt. Bóng tối đã bao trùm vạn vật, ánh lửa làm hồng gương mặt của mọi người, ánh trăng chiếu sáng nụ cười của mọi người. Tiên Tiên chưa từng tham dự một buổi tiệc "tưng bừng" như thế này bao giờ, nàng uống hết một chút rượu, đã cảm thấy say túy lúy. Không biết tại sao, nàng cứ cười mãi, cười không ngừng. Tử Tuyền uống rất khỏe, rượu đưa tới là cạn ly ngay, nàng cụng ly cũng như đám đàn ông, hào khí ngất trời. Sau khi đã uống liên tiếp nhiều ly, nàng kêu lên:
- Lấy cây trúc ra! Em muốn nhảy điệu múa trúc.
Thẩm Chí Văn và Lục Tú Sơn lấy ra bốn cây trúc dài, nhất kỳ tam quái bèn ngồi nhịp trúc trên chiếc sân nhỏ đó, Tử Tuyền cởi giày ra, để chân trần nhảy vào, đôi gót chân trắng hồng nho nhỏ của nàng, nhảy tới nhảy lui giữa những cây trúc đưa lên đưa xuống nhịp nhàng, trông thật đẹp mắt. Tiên Tiên gần như ngẩn ngơ trước cảnh tượng như thế. Mọi người cất cao giọng ngân nga bài từ của Tô Ðông Pha:
- Minh nguyệt kỷ thì hữu? Bả tửu vấn thanh thiên, bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên? Ngã dục thừa phong quy khứ, duy khủng quỳnh lầu ngọc vũ, cao xứ bất thắng hàn...
Tạm dịch:
- Bao giờ trăng sáng tỏ? Ðem rượu hỏi trời xanh, không biết trên cung đình, đêm nay là bao năm? Tôi muốn theo gió trở về, chỉ e lầu vàng gác ngọc, nơi cao lạnh vô cùng...
Mọi người dùng nhịp thật chậm đọc một lần, sau đó lại dùng nhịp nhanh đọc thêm một lần, tốc độ của những cây trúc phối hợp với nhịp đếm, từ chậm sang nhanh. Mọi người càng đọc càng to tiếng, càng đọc càng nhanh, Tử Tuyền cũng càng nhảy càng nhanh...
Tiên Tiên ngồi nhìn, trong lòng rúng động, nàng nhảy lên nói:
- Tôi cũng muốn nhảy!
Tử Tuyền reo lên:
- Vào đây, vào đây! Chỉ cần nắm lấy nhịp đếm, là sẽ nhảy được thôi, không khó đâu!
Tiên Tiên cũng bắt đầu nhảy, mọi người đọc nhịp chậm lại, Tiên Tiên học rất nhanh, chỉ một chốc là thuộc ngay. Hai cô gái nhảy thật lả lướt, chiếc váy đầm tung bay, trông thật đẹp mắt. Mấy cây trúc nhịp từng nhịp thật đều, mọi người đều đọc một cách say sưa:
- Chuyển châu các, đệ ỷ hộ, chiêu vô miên, bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên...
Tạm dịch:
- Sang gác ngọc, đến lầu mơ, không sao ngủ được canh dài, đừng nên nuối tiếc xa vời ngày xanh...
Tiếng đọc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng to, hai người con gái giống như bướm vờn hoa, quay tít giữa những cây trúc nhịp nhàng, cả hai cô đều mệt nhoài, hơi thở hào hển, lâu lâu lại phát ra tiếng kêu rú lên kinh hoàng vì muốn té, làm cho bọn đàn ông càng thêm phấn khởi, cuối cùng, ngay cả tốc độ đọc bài thơ cũng nhanh đến độ không còn dấu chấm phẩy gì nữa:
- Nhân hữu bi hoan ly hợp nguyệt hữu âm tĩnh viên khuyết thử sự cổ nan toàn đản nguyện nhân trường cửu a...
Tạm dịch:
- Người có vui buồn tan hợp, trăng có sáng tối khuyết tròn, điều này vốn khó vẹn toàn, mong sao người mãi muôn đời...
Mọi người kêu lên kinh hoảng, thì ra bàn chân của Tiên Tiên rút cuộc cũng đã vướng phải mấy cây trúc, nguyên cả người đứng không vững, ngã bổ nhào xuống. Mai Nhược Hồng và Tử Mặc cùng nhào lên phía trước đỡ lấy nàng, Tiên Tiên ngã nhào vào lòng của Mai Nhược Hồng. Tử Mặc chụp vào khoảng không.
Tiên Tiên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt nàng chạm ngay phải ánh mắt của Mai Nhược Hồng. Cả hai người đều cùng chấn động, chỉ trong cái khoảnh khắc nhanh như điện xẹt đó, hai người đã từ trong ánh mắt của nhau, đọc được một thứ tình cảm nào đó làm cho họ cùng bàng hoàng, rung động. Và như thế cả hai đều có một khoảnh khắc sửng sờ và quên đi ngoại cảnh, họ đều cùng nhìn trừng trừng vào đối phương, quên đi chung quanh mình còn có bao nhiêu đôi mắt nhìn chăm chú. Mọi người bắt đầu ùn ùn hoan hô, reo hò, cố ý kéo dài giọng ngâm nga, cùng nhau kêu ầm ĩ:
- Thiên... lý... cộng... thuyền... quyên...
Tạm dịch:
- Dù xa xôi vẫn cùng nhìn ánh trăng.
Tiên Tiên e thẹn đỏ ửng cả mặt, vội vàng vùng dậy khỏi vòng tay của Nhược Hồng. Mọi người vừa kêu, vừa la, vừa vỗ tay, không khí gần như cuồng nhiệt hẳn lên. Tử Tuyền nhìn nàng cười nắc nẻ, lại quay sang nhìn Mai Nhược Hồng cười nắc nẻ, cười mãi không ngừng. Mọi người đều say cả rồi.
Sau đó, mọi người quây quần bên ánh lửa, chơi "Phi Hoa Lệnh", chơi "Tiếp Thành Ngữ" v.v... chơi mãi đến đêm càng lúc càng sâu. Tiên Tiên thật sự vui vô cùng, nàng quên cả thời gian, quên luôn gia giáo, quên luôn cả cha mẹ, cả người nàng đều đắm chìm vào nỗi vui cuồng nhiệt mà suốt cả cuộc đời chưa bao giờ trải qua.
Ðêm đó, mọi người chơi rất nhiều trò chơi, Tiên Tiên không còn nhớ gì nhiều. Nàng chỉ nhớ, cuối cùng, không biết vì sao Nhược Hồng và Tử Mặc cùng nhau thách đố, cả hai cùng thi nói câu thành ngữ có bốn chữ, mà chữ thứ nhất phải là chữ "đông", chữ thứ ba phải là chữ "tây". Nếu nói không ra thì sẽ bị phạt rượu. Thế là hơn một chục câu thành ngữ có hai chữ "đông" và "tây" trong đó đều được hai người lôi ra nói hết. Tiên Tiên nghe đến độ gần như bị mê hoặc, chưa bao giờ nàng biết rằng có quá nhiều đông đông tây tây như thế. Cái đầu nàng quay qua quay lại mòng mòng theo Nhược Hồng và Tử Mặc, một lúc lại nhìn sang nhược Hồng, một lúc lại nhìn sang Tử Mặc.
Tiếp đến cuối cùng, cả hai đều gần hết chữ, mọi người la ầm lên, bắt họ phải uống rượu liên tiếp, hai người một mặt tiếp tục uống, một mặt vẫn tiếp tục "chiến đấu":
Tử Mặc nói:
- Ðông tránh Tây trốn!
Nhược Hồng nói:
- Ðông làm Tây nói!
Tử Mặc nói:
- Ðông nghe Tây ngửi!
Nhược Hồng nói:
- Ðông sang Tây tiến!
Tử Mặc nói:
- Ðông vặn Tây vẹo!
Nhược Hồng nói:
- Ðông nhìn Tây nhìn!
Tử Mặc kêu to lên:
- Không được không được! Câu này không phải là thành ngữ, phạt rượu!
Tử Tuyền kêu lên:
- Ðược! Ðược! Ðược!
Tiên Tiên cũng kêu theo:
- Ðược! Ðược! Ðược!
Tử Mặc nói:
- Ðược rồi! Cậu có thể Ðông nhìn Tây nhìn, thì tôi cũng có thể Ðông đi Tây đi!
Nhược Hồng cười thật to:
- Cậu có thể Ðông đi Tây đi, tôi cũng có thể Ðông chạy Tây chạy!
Tử Mặc nói:
- Vậy thì tôi có thể Ðông đánh Tây đánh!
Nhược Hồng nói:
- Như vậy tôi đành phải Ðông tránh Tây tránh!
Tử Mặc nói:
- Vậy thì tôi phải Ðông rượt Tây đá!
Nhược Hồng cười đến độ thở không ra hơi:
- Khiếp thật! Tôi đành phải Ðông trốn Tây trốn!
Tử Mặc nói:
- Cậu Ðông trốn Tây trốn, tôi sẽ Ðông đuổi Tây rượt!
Mọi người đều đã ôm bụng cười bò lăn bò càng, ly chén ngổn ngang, cả một sự hổn loạn. Tiên Tiên cười đến nước mắt trào ra, Tử Tuyền cười đến độ ôm bụng thở không ra hơi.
Nhược Hồng vừa cười vừa nói:
- Cậu rượt kiểu đó, tôi chỉ còn có cách Ðông bò Tây bò vậy!
Tử Mặc vừa cười vừa hỏi:
- Sao mà cậu đến nước bò rồi vậy?
- Ðã bị cậu rượt đuổi đến độ Ðông té Tây té rồi!
- Tôi vẫn chưa thi thố Ðông quyền Tây chưởng ra đấy nhé!
Nhược Hồng cười thật to, đưa hai tay lên đầu hàng:
- Tôi đành phải Ðông bái Tây bái cậu vậy, đừng có Ðông chém Tây giết nữa!
Mọi người cười ồ lên từng chập, không còn biết được ai thắng ai thua. Hai người cũng chẳng cần mọi người biết ai thắng ai thua, họ tự mình cầm rượu lên nốc ừng ực.
Sau đó, khi trăng đã chìm dần về phía Tây, lửa cũng bắt đầu tàn rụi đi, mọi người bèn quyết định, cùng nhau đưa Tiên Tiên về nhà.
Thì ra, nhà họ Uông có nuôi hai con ngựa, lại có cả một cỗ xe có mái che theo kiểu xe ngựa Tây Phương, thường ngày, họ vẫn cùng nhau ngồi trên xe ngựa, cùng ra ngoài đi chơi. Bây giờ, mọi người cùng chen chúc vào trong cỗ xe ngựa này. Tử Mặc đánh xe, tiếng vó ngựa lóc cóc lóc cóc vang lên, hướng về phía nhà họ Ðỗ. Mọi người lên ngồi trên xe rồi vẫn chưa chịu yên, họ cùng nhau hát một bài hát có nhịp điệu nhanh nhẹn, vui tươi, lời của bài hát như thế này:
- Núi a... núi a.. núi trùng trùng!
Mây a... mây a... mây ngàn ngàn!
Nước a... nước a... nước róc rách!
Liễu a... liễu a... liễu như sương!
Cùng nhau cùng nhau cùng kết đoàn,
Cười vui cười vui cười vang vang!
Người ơi người ơi người say vùi,
Trăng ơi trăng ơi trăng sáng trăng!
Và như thế, mọi người mang nét say túy lúy, mang niềm vui hoan hỉ, trên đường đi, cùng nhau cất tiếng ca vang, đưa Tiên Tiên về đến tận cổng nhà. Khi vú Phước từ trong nhà chạy hộc tốc ra mở cửa, nhìn thấy một chiếc xe ngựa và một đám đàn ông điên điên khùng khùng trên đó, bà kinh hoàng đến độ mất hồn mất vía.
Tiên Tiên xuống xe, còn ôm lấy vú Phước, giới thiệu với mọi người:
- Ðây là vú Phước, vú nuôi của em!
Mọi người cùng nhau kêu to lên:
- Chào vú Phước!
Vú Phước vội vàng, cuống quýt đóng chiếc cổng lại, đóng luôn cả một cỗ xe đầy người phía ngoài cánh cổng. Chụp lấy Tiên Tiên lúc đó đã say túy lúy, bà thấp giọng nói một cách cuống cuồng:
- Mau mau nhè nhẹ đi lên lầu cho vú, đừng có làm kinh động đến lão gia và phu nhân! Trời ạ! Sao mà uống đến độ say như thế này, có còn giống một "tiểu thư" nữa không?
Và như thế Tiên Tiên cùng với nhóm Túy Mã Họa Hội trở nên thân thiết, nàng chính thức trở thành một phần tử của họa hội này.
Nhà họ Ðỗ ở Hàng Châu thuộc vào hàng thế gia vọng tộc, Ðỗ Thế Toàn tuy rằng không phải là người giàu nhất Hàng Châu, nhưng cũng là một trong những nhân vật đứng vào hàng nhất nhì của xứ này. Ông là chủ nhân của "Công ty chuyển vận Tứ Hải", nói là chuyển vận, nhưng chủ yếu là đi theo dòng Trường Giang và những nhánh sông phụ. Chỉ có thuyền nội địa, chứ không có thuyền đi biển. Công việc của công ty ông là chuyển vận hàng hóa từ tỉnh này sang tỉnh khác. Vào thời đó, những người làm nghề này rất hiếm, mà có thể làm được đến có tiếng có tăm như thế lại càng hiếm hơn. Cái tên Ðỗ Thế Toàn, ở Hàng Châu là một cái tên rất nổi. Thật sự, tổng công ty của Công ty chuyển vận Tứ Hải ở Thượng Hải, chỉ vì quê quán của Ðỗ Thế Toàn ở Hàng Châu, do đó, Hàng Châu cũng có một chi nhánh.
Ðỗ Thế Toàn là một người rất kỳ lạ, tuy rằng ông làm nghề buôn bán, thế nhưng tự bản thân ông lại có nét của một thư sinh, từ dáng dấp cho đến tính tình, ông rất yêu thích những truyền thống của nền văn hóa Trung Quốc. Tất cả những nhân viên trong công ty của ông, phần lớn đều mặc đồ Tây, thế nhưng ông thì vĩnh viễn chỉ mặc toàn một loại áo dài, ngay cả gặp mặt khách hàng bên ngoài cũng không thay đổi. Ông bước chân ở giữa ranh giới của một Trung Quốc cũ và Trung Quốc mới, khi làm việc tương đối quả quyết, vô cùng sống động, năng lực dồi dào, chịu ảnh hưởng Tây Phương rất sâu đậm. Thế nhưng, trên quan niệm và tư tưởng, ông lại rất bảo thủ, vẫn là một người Trung Hoa không thêm không bớt, thậm chí còn là một người Trung Hoa của thời đại cũ.
Vì sự nghiệp thành công, gia đình giàu có, bên mình của ông dĩ nhiên có hằng hà sa số nô tỳ. Ðiều này, đã làm cho ông trở nên một người chuyên quyền, tính tình vô cùng nóng nảy, đối với ông, cả nhà đều phải phục tòng mệnh lệnh đưa ra, không ai được quyền cãi lại. Trong công ty, ông là chủ nhân, ở nhà, ông là "chủ gia đình". Ông chủ gia đình này tương đối uy quyền! Thế nhưng đối với hai đứa con trai và con gái của mình, ông lại thương yêu rất mực. Và vì rất mực thương yêu, nên cũng có khi ông chìu chuộng quá đáng, mà đã chìu chuộng, thì những "nguyên tắc" của ông cũng lộn xộn theo. Ông là một người như thế: nửa cũ nửa mới, nửa Ðông nửa Tây, khi thì cứng rắn quá mức, khi thì mềm mỏng quá mức!
Trong khoảng thời gian Tiên Tiên bị cuốn hút vào trong sinh hoạt của Túy Mã Họa Hội, Ðỗ Thế Toàn mới vừa cưới người vợ thứ ba của ông - Tố Khanh. Người vợ lớn của Ðỗ Thế Toàn là Ý Liên, vốn là một người đàn bà vô cùng hiền thục, hiểu biết lễ nghĩa phép tắc, bà chỉ sinh được một mình Tiên Tiên là gái, rồi không sinh được thêm một người con nào nữa. Vì thế, Ðỗ Thế Toàn có đầy đủ lý do, cưới thêm một bà vợ thứ hai - Tâm Như, sinh ra Tiểu Huy. Nào ngờ Tâm Như không thọ, đã chết hai năm về trước.
Ông chịu đựng hết hai năm, cuối cùng chịu đựng không nổi nữa, ông lại lấy thêm một cô gái Thượng Hải là Tố Khanh làm người vợ thứ ba. Lúc đó, ông mới vừa đem người vợ thứ ba này về Hàng Châu, cứ đinh ninh rằng Ý Liên sẽ tiếp nhận Tố Khanh như đã tiếp nhận Tâm Như. Ai ngờ, phản ứng của Ý Liên lại khác hẳn, bà cứ buồn bực không vui. Tiên Tiên đã mười chín tuổi, xót xa cho mẹ, do đó hoàn toàn bài bác sự hiện diện của Tố Khanh. Cậu bé Tiểu Huy mới chín tuổi, cũng đứng về phía chị và má lớn, ngay cả tiếng "dì Khanh" cũng gọi một cách thật miễn cưỡng. Rồi thêm, Tố Khanh lại là một người đàn bà có nhiều tham vọng, thích chiếm đoạt, thường hay dựa vào sự sủng ái của Ðỗ Thế Toàn mà tỏ ra kiêu ngạo, không bao giờ chịu nhường nhịn. Thế là, trong nhà bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, ba người đàn bà, Ý Liên, Tố Khanh và Tiên Tiên cải nhau chí chóe. Cải đến độ người đàn ông rất có quyền uy là Ðỗ Thế Toàn cũng phải đầu hoa mắt váng. Do đó, khi Tiên Tiên thường hay đi ra ngoài chơi, khi thì tham dự họa hội, lúc lại đi học họa v.v..., Ðỗ Thế Toàn cứ đinh ninh rằng con gái mình không chịu nhìn Tố Khanh, muốn tránh khỏi cái "nhà" này. Ông "lên lớp" nàng hết mấy câu, rồi cũng chẳng có thời giờ và tâm trí để ý đến nàng nữa.
Và với tình hình như thế, Tiên Tiên mới được tự do đến Yên Vũ Lầu, dĩ nhiên, nàng cũng đến cả "Thủy Vân Gian".
***
Lần đầu tiên Tiên Tiên đến "Thủy Vân Gian", là do Tử Tuyền dẫn đi.
Hôm ấy, Tử Tuyền chuẩn bị một giỏ thức ăn, đem mấy thứ đã do chị Lục chuẩn bị sẵn từ nhà bếp như cá nướng, trứng muối, thịt bò xào, thịt bò khô, mực nướng v.v... đủ món đủ loại, sắp sẵn vào một giỏ, nàng cùng với Tiên Tiên, tản bộ đến Thủy Vân Gian.
Mai Nhược Hồng của ngày hôm ấy, đang có một "ngày xui" thật điển hình.
Buổi sáng sau khi thức dậy, chàng mới phát giác ra rằng hủ gạo đã trống trơn không còn một hột, trong nhà ngoài nước lã ra, hình như tìm không ra một thứ gì có thể làm cho người ta đỡ đói. Thôi được, vậy thì vẽ tranh trước cái đã! Vẽ đến buổi trưa, đói quá sức, mới sực nhớ ra rằng mình còn có một con gà mái biết đẻ trứng, mấy hôm nay để dồn lại, hẳn là cũng có không ít trứng, chàng bèn chạy ra ngoài vườn chỗ chuồng gà thò tay vào tìm, hừ! Không có cái trứng nào cả! Lại tiếp tục vẽ nữa, mới phát giác ra giấy để vẽ không còn một tấm nào, hộp màu cũng không còn lại bao nhiêu. Chàng bèn quyết định đi ra ngoài tìm biện pháp, chàng cuộn một cuộn những bức tranh do chàng vẽ mấy hôm nay, đến tiệm bán tranh "Mặc Hiên" đã lâu năm ở phía thành Tây, định dùng tranh để cầm thế, đổi một số giấy vẽ và hộp màu, nào ngờ lại bị thằng bé giúp việc trong tiệm tranh đó mắng cho một trận, bảo rằng nếu chưa thanh toán xong nợ cũ, thì đừng hòng mượn nợ mới! Nó không thèm cả đưa mắt nhìn mấy bức họa của chàng, quả là dân phản nghệ thuật quá xá cỡ! Không biết làm sao hơn, chàng đành phải trở về nhà. Trên đường về, trong lúc đang đạp xe trên con đường đê nhỏ, không hiểu tại sao chàng và một ông nông phu đi ngược đường, không ai chịu nhường ai, thế là hai người bắt đầu cải nhau, ông nông phu gánh hai thùng nước đầy, cứ nghêng ngang chen bước trên con đường đê chật hẹp, đẩy chàng lọt luôn xuống ruộng, cả người bê bết đất bùn. Về đến Thủy Vân Gian, chàng cắn răng quyết định, đem con gà mái già ra làm thịt để giải quyết cái bao tử lép xẹp, nhưng khi đưa tay vào lồng gà định túm lấy nó, thì hỡi ơi, con gà mái già đó đã biến đâu mất biệt, "gà đi lồng trống" mất rồi!
Khi Tiên Tiên và Tử Tuyền cùng nhau kết bè đi đến đó, Mai Nhược Hồng đang bò trên khoảng sân cỏ của khu vườn, vạch cỏ vạch cây tìm kiếm con gà mái già, miệng chàng không ngừng kêu lên "cúc cúc cúc, cúc cúc cúc" để gọi con gà mái già yêu dấu của mình.
- Cúc cúc cúc! Mi mau mau ra đây! Sao mi lại nở lòng vong ân bội nghĩa như thế, chưa đẻ ra cái trứng nào đã bỏ ta mà đi? Cúc cúc cúc...
Tiên Tiên trợn to đôi mắt, nàng gần như kinh ngạc đến độ nói không nên lời. Sau khi đã nhìn thấy lâu đài đình các của "Yên Vũ Lầu", nàng cứ đinh ninh rằng "Thủy Vân Gian" cũng là một căn "kiến trúc" cổ điển to lớn, nào ngờ đó lại chỉ là một căn "nhà tranh vách lá" như thế này! Nàng chưa kịp nhìn "Thủy Vân Gian" một cách tỉ mỉ, ánh mắt đã bị thu hút bởi Mai Nhược Hồng lúc đó vẫn còn đang bò trên mặt đất. Nàng hỏi thật kinh ngạc:
- Anh bò trên mặt đất làm gì vậy?
Tử Tuyền thì hình như đã quen với những chuyện "kỳ lạ" như thế, nàng chỉ ung dung mỉm miệng cười nói:
- Nhược Hồng, em thật sự phục anh hết sức, anh ở đây có một mình mà cũng có thể tự tìm nguồn vui được, thật là hay quá!
Nhược Hồng ngẩng đầu lên nhìn hai người, kêu lên như cầu cứu:
- Ồ, các cô đến vừa đúng lúc, mau mau phụ anh tìm cúc cúc cúc xem, tự dưng nó biến đâu mất tiêu rồi! Vậy mà anh cứ mong rằng nó sẽ đẻ trứng cho anh ăn chứ? Thế nhưng bây giờ nó lại bỏ ra đi không nói một lời từ giã!
Tiên Tiên hỏi một cách ngây thơ:
- Cúc cúc cúc là con gà do anh nuôi chăng? Nhất định là phải dễ thương lắm hở? Ðể em tìm giúp anh cho!
Nói xong, nàng hăng hái nhìn quanh nhìn quất, lật lật bên Ðông, vạch vạch bên Tây, ngay cả nắp lu nước cũng dở lên xem, làm như con gà mái già có thể trốn xuống đáy nước vậy!
Tử Tuyền cố nhịn cười nói:
- Thôi được rồi! Nhược Hồng! Anh đừng nên "đày đọa" Tiên Tiên như thế! Nói cho em nghe, làm sao mà người anh lại bê bết đất bùn như thế?
Nhược Hồng đứng dậy, bắt đầu kể lại:
- Thì xui chứ sao! Trước nhất là tìm không ra cái trứng nào, sao đó cầm đồ không được! Tiếp theo đó đấy hả, gặp phải một ông nông phu hung hăng, ông ta chen cho anh lọt ngay xuống ruộng! Trở về nhà xem lại, trời ạ! Cúc cúc cúc đã "tung cánh gà" bay mất, thế là, anh trở thành như thế này đây!
Tiên Tiên thật sự "chưa từng nghe qua", cũng "chưa từng thấy qua" bao giờ, chớp chớp đôi mắt to tròn và sáng long lanh của nàng, Tiên Tiên chỉ chăm chú nhìn Nhược Hồng mà không nói được tiếng nào. Nhược Hồng nhìn thấy nàng tỏ ra "kinh ngạc" như thế, bèn phá ra cười ha ha thật to, nói rằng:
- Thật sự cũng chẳng có gì, những chuyện này thật bình thường, đối với anh mà nói thì nó xảy ra cũng như cơm bữa ấy mà, lần trước anh lọt xuống hồ Tây, suýt chút đã chết chìm, lần này lọt xuống ruộng, có thấm vào đâu!
Tử Tuyền nói với Nhược Hồng;
- Anh mau mau đến bên lu nước rửa ráy lại cho sạch sẽ chút đi! Cũng đừng nên tìm con gà già đó làm gì nữa, không biết anh không cho nó ăn đã bao lâu rồi, chắc là nó đã tự tìm cách đi giang hồ rồi!
Nhược Hồng tiếp lời một cách mỉa mai:
- Anh xem, chắc là nó chịu không nổi cảnh phòng không chiếc bóng, cho nên đã vân du thiên hạ, đi tìm gà trống mất rồi!
Tử Tuyền phá ra cười thật to:
- Như vậy cũng tốt đấy chứ! Có can đảm đi tìm sự tự do luyến ái, nó quả là một con gà mái hiếm có đáng quý! Cần phải ban phát cho nó cái huy chương anh dũng bội tinh mới được!
Tiên Tiên nhìn hai người, thật là hợp "gu", thật là tri kỷ, như là người trong gia đình, cái không khí đó làm cho nàng thật cảm động. Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi, lúc này đã vòng đến trước cửa chính của Thủy Vân Gian. Chiếc chuông gió treo dưới mái hiên nhà đang lay động trong gió, vang lên từng tiếng leng keng thanh thoát như một khúc nhạc vui tai. Nàng đưa tay chụp lấy tấm bảng cây nhỏ phía dưới chiếc chuông, lẩm bẩm đọc:
- Thủy Vân Gian, cái tên đẹp quá!
Tiên Tiên nói, đưa mắt nhìn bốn bề; trời xanh bát ngát, mây trắng giăng giăng. Mặt nước Tây Hồ trong vắt như gương, Tô Ðề trải dài như từng chuỗi xích mắc liền vào nhau thẳng tắp. Phía xa xa núi xanh ẩn hiện, khói sóng mang mang. Thật là người trong cảnh vẽ, mới có thể lĩnh hội được sự quyến rũ của "Thủy Vân Gian".
- Tại sao lại đặt tên chỗ này là Thủy Vân Gian? Có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?
Nhược Hồng cười thật phóng khoáng, chỉ vào nước và trời:
- Thủy là Tây Hồ, Vân là trời cao kia, căn nhà nhỏ của anh ở giữa Tây Hồ và trời cao, Mai Nhược Hồng này ở giữa nước và mây, cho nên gọi là "Thủy Vân Gian"!
Tiên Tiên bị cái tình cảm phóng khoáng đó, cái phong cảnh đầy thi ý đó, và cái hiện thực tiêu điều đó làm cho chấn động một cách mạnh mẽ. Mang theo cái tâm tình mê hoặc đó, bọn họ đi vào căn nhà nhỏ, ánh sáng tràn ngập mọi nơi, chiếu lóng lánh khắp cả phòng. Thì ra giữa những khoảng cây là khe hở, ánh sáng xuyên qua những khe hở đó, chiếu thẳng lên giường, lên bàn, lên giá vẽ, lên tường... trông thật đẹp mắt. Tiên Tiên không thể không nghĩ, khi trời mưa to, những khe hở này sẽ như thế nào?
Ðồ đạc trong phòng vô cùng đơn giản, tất cả chỉ là một căn phòng to, bên cạnh cửa sổ là bàn học kiêm bàn họa, bên cạnh là một cái giá vẽ to tướng. Dựa tường, là một hàng kệ sách, trên đó, ngoài những quyển sách ra, còn có những chai những lọ, to to nhỏ nhỏ. Trong những chai những lọ đó, có cái đựng bút vẽ, đựng cọ, có cái đựng kéo, đựng thước, tất cả những dụng cụ dùng để vẽ tranh, ngoài ra còn có một cái lọ đựng trà đã trống không, trong đó cắm một bó hoa lau. Ở một góc nhà có một cái giỏ mây hình ống thật to, trong đó toàn là những bức họa đã họa xong, cuộn tròn lại từng cuộn. Còn như bảng vẽ, thì chỗ tường nào cũng có, ngay cả trên chiếc giường cây kia, cũng chất đầy những bức họa. Ở một góc quẹo của căn phòng là nhà bếp, có lò đất, có ấm nước, cùng một số nồi niêu son chảo thật đơn giản, dùng để nấu ăn.
Tử Tuyền đi đến bên bàn học, đem tất cả những thức ăn trong giỏ bày hết lên bàn. Nhược Hồng rửa mặt mày tay chân sạch sẽ, đi đến bên bàn học đưa mắt nhìn, lập tức la to lên quên cả mọi sự:
- Tử Tuyền, cô thật là tri âm của anh đấy nhé!
Tử Tuyền cười cười nói:
- Ðúng vậy! Em còn đang ở ngoài mấy dặm là đã nghe cái bụng anh kêu rột rạt rồi! Ðúng ra em đã định đến đây từ ngày hôm qua kia, thế nhưng Cốc Ngọc Nông lại đến, cứ níu lấy em đòi giảng hòa, hôm trước bị anh ấy làm rùm lên như thế, làm sao còn có thể giảng hòa được nữa chứ? Do đó mà để đến hôm nay mới tới... Ê! Nhược Hồng, anh đừng nên tự ngược đãi mình như thế nữa được không? Khi em mắc bận, anh phải chịu khó đi Yên Vũ Lầu chứ, được không?
- Anh đã có hết một nửa ngày là đóng đô ở Yên Vũ Lầu rồi mà!...
Nhược Hồng ngồi xuống, cầm đũa lên, chàng bắt đầu gắp từng món ăn bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến:
- Ồ! Ngon quá sức! Các cô cũng nhào vô ăn đi! Nếu không anh làm một chút là sạch láng đấy, các cô có muốn ăn cũng không còn đâu!
Tiên Tiên vội vàng nói:
- Em đã ăn xong rồi!
Nàng đưa mắt nhìn Nhược Hồng một cách hiếu kỳ.
Nhược Hồng ăn một cách tưng bừng, phấn khởi;
- Ồ! Có thức ăn ngon như thế này, không có rượu sao được? Tử Tuyền, rượu đâu? Cô có đem rượu đến cho anh không?
Anh chàng này lại "được voi đòi tiên" chứ!
Tử Tuyền mỉm cười, nàng lấy từ trong giỏ thức ăn ra một chai rượu Thiệu Hưng nhỏ, để ngay lên bàn.
Nhược Hồng hoan hô lên một tiếng thật to, nhảy dựng người lên, nắm lấy hai tay của Tử Tuyền, quay một vòng trong phòng. Hình như chàng tiếc sao mình không ôm được Tử Tuyền, đưa lên trên cao.
Buông Tử Tuyền ra, đôi mắt chàng long lanh ánh sáng vui mừng, nói bằng một giọng vừa cảm động vừa nhiệt tình:
- Cái xui xẻo của cả một buổi sáng, đều được em quét sạch đi hết rồi! Lúc này khi này, anh thật sự muốn ôm hết cả thế giới! Tưởng tượng xem, Mai Nhược Hồng này quả thật là một người rất giàu, thật sự giàu đấy nhé!
Tiên Tiên nhìn cái người "rất giàu" này một cách chăm chú, lại nhìn sang Tử Tuyền đang cười thật tươi, trong lòng vô cùng rúng động. Ðột nhiên nàng hiểu được rằng, Tử Tuyền ngoài việc chiếm hữu được tình yêu của Cốc Ngọc Nông, Chung Thư Kỳ, Diệp Minh v.v..., nàng còn có được cả mối tình "tri ngộ" của Mai Nhược Hồng nữa. Sự thông cảm, sự hài hòa giữa hai người này, không hiểu tại sao, lại làm cho trái tim tinh tế của Tiên Tiên, cảm thấy hơi đau nhói lên một cách không duyên cớ.
***
Mấy hôm sau, Tiên Tiên lại đến Thủy Vân Gian thăm Nhược Hồng. Nàng mang theo một giỏ gà mái, có khoảng hơn hai chục con.
Nàng kêu lên bằng một giọng phấn khởi:
- Nhược Hồng! Anh xem! Bao nhiêu con cúc cúc cúc này, sẽ không sợ nó chạy đi mất nữa!
Nhược Hồng trợn to đôi mắt:
- Trời đất ơi! Ðỗ đại tiểu thư, cô thật là ăn to xài lớn dữ đa! Chẳng lẽ cô không biết rằng, chỉ một con gà mái già mà tôi nuôi còn không nổi, nuôi đến độ nó phải bỏ nhà đi giang hồ! Bây giờ cô đem đến đây nguyên một giỏ, cô bảo tôi làm sao nuôi đây?
Tiên Tiên hơi ngẩng người ra, bất giác cũng cười phì lên:
- Ồ! Em đâu có nghĩ đến chuyện đó! Không sao, em sẽ đưa thêm một bao gạo đến đây, như vậy, anh cũng sẽ có ăn, mà đám gà cũng sẽ có ăn!
Mai Nhược Hồng khựng người lại, sắc mặt chàng lập tức ảm đạm hẳn đi, trong đáy mắt, thoáng hiện một sự tổn thương thật sâu đậm, chàng nói một cách mỉa mai:
- Cô đang làm gì vậy? Vừa đem gà vừa đem gạo, cô đang phát chẩn hử?
Tiên Tiên không hiểu:
- Phát chẩn? Phát chẩn cái gì?
Chàng kêu to lên, gương mặt đỏ bừng:
- Cô đang cứu tế tôi! Ðỗ Tiên Tiên, tôi nói cho cô nghe, đời sống của tôi là một đời sống tiêu dao tự tại, cô đừng nên đem sự bố thí của đại gia tộc họ Ðỗ của cô ra mà nhục mạ tôi!
Tiên Tiên cuống quýt, nước mắt nàng lập tức dâng lên:
- Cái gì là cứu tế? Cái gì là nhục mạ? Sao mà anh lại nói những chữ khó nghe như thế? Em đặc biệt đi ra tới chợ, mua mấy con gà này, rồi lại xách đi một đoạn đường dài để đem đến cho anh, đó là hảo ý của em! Anh không tiếp nhận thì thôi cũng chẳng nói làm gì, tại sao lại trở nên giận dữ như thế, lại còn cố ý bóp méo ý nghĩ của em nữa! Anh... anh thật là quá quắt lắm!
Mai Nhược Hồng đứng chết trân tại chỗ, nhìn vào đôi mắt to đen xinh đẹp đang long lanh ngấn lệ của Tiên Tiên. Trong đôi mắt to đó, chàng nhìn thấy một thứ tình cảm dịu dàng mê đắm làm cho cả tâm hồn chàng đều rúng động. Chàng bàng hoàng, hoảng sợ, thối lui, trốn tránh... Không được! Không được! Tiên Tiên quá hoàn hảo, Tiên Tiên quá xinh đẹp, sẽ làm cho chàng tự ti mặc cảm vô cùng!
Chàng nói thật gấp rút, thật mê loạn:
- Cô đi đi! Ðem những con gà của cô đi luôn! Tôi Mai Nhược Hồng... vô công không nhận lộc!
Chàng thốt lên câu cuối cùng một cách cay đắng.
Nước mắt của Tiên Tiên, trong thoáng chốc đã trào ra như đê vỡ bờ, lăn dài xuống má:
- Anh không công bình! Rõ ràng là em nhìn thấy Tử Tuyền đem cơm đem rượu cho anh kia mà! Tại sao Tử Tuyền làm được, mà em không được làm?
- Tử Tuyền... và cô không giống nhau...
- Tại sao lại không giống?
Nàng tiến đến gần bên chàng, đôi mắt to đong đầy ngấn lệ, phát ra ánh sáng long lanh. Ðôi mắt đó mang theo một lực lượng thật to lớn, úp chụp lấy chàng.
Chàng miễn cưỡng nói, bằng một giọng rối loạn:
- Tử Tuyền và tôi, là người cùng một nước. Cô khác hẳn, cô đến từ một nước khác! Tôi có thể tiếp nhận nội viện, như không thể tiếp nhận ngoại viện! Nếu không... nếu không, tôi sẽ là một người không có chút lòng tự trọng nào cả!
- Ðược! Em biết rồi!
Tiên Tiên dậm chân thật mạnh, nàng quay đầu bỏ đi, đi đến bên lồng gà, nàng giận dữ mở toang chiếc cửa lồng, đuổi hai mươi mấy con gà ra ngoài, bay tán loạn. Nàng quơ hai tay về phía mấy chục con gà, miệng la toáng lên:
- Ði đi đi! Ði tìm tự do đi! Ði tìm gà trống đi! Ði đi đi! Ði mau đi mau! Ði mau đi mau...
Trong nhất thời, nguyên cả một khu vườn đầy những gà là gà, tiếng kêu cúc cúc cúc vang lên ầm trời, bay qua bay lại, gần như kinh thiên động địa. Nhược Hồng kinh hoàng quá đỗi, chàng la lên:
- Cô làm gì vậy?
Tiên Tiên trừng mắt nhìn chàng, hất cằm lên nói:
- Em đem tất cả "ngoại viện", đuổi cổ ra ngoài hết rồi! Bây giờ, anh đã yên tâm an dạ rồi chứ gì! Và cái người "ngoại quốc" là em, cũng rút lui luôn, để khỏi phải "xâm phạm" lãnh thổ của anh!
Nói xong, nàng quay đầu bỏ đi một nước.
- Tiên Tiên! Tiên Tiên!
Chàng rượt theo hai bước, rồi dừng lại một cách cứng nhắc. Trong lòng chàng sôi sục ầm ĩ, đang trào dâng một ngọn thủy triều với từng âm thanh vang dội. Một cô gái như thế, miệng mồm lanh lẹ như thế, chàng rất thích! Chàng thích quá sức đi chứ!
Không được! Không được! Chàng lùi lại, lùi mãi đến lúc đụng vào bức tường của Thủy Vân Gian, chàng bèn dựa vào tường, cả người tuột ngồi xuống đất, dùng hai tay ôm lấy đầu thật chặt. Trong tận cùng ký ức của chàng, có một khoảnh trời âm u đang che phủ tất cả. Không được không được! Chàng có tư cách gì để theo đuổi nàng, để yêu thích nàng chứ?
Và như thế, có một thứ cảm giác thất bại thật khó giải thích, ào ạt đổ tới bao trùm lấy cả người chàng.
Mấy hôm sau, trong một buổi họp mặt ở Yên Vũ Lầu, cái cảm giác thất bại đó lại một lần nữa bao phủ lấy Nhược Hồng.
Hôm ấy, mọi người đều tụ họp lại ở họa thất, chỉ có một mình Tiên Tiên không đến. Tử Mặc đi ra ngoài hành lang trông ngóng hết năm lần bảy lượt, cuối cùng làm cho mọi người đều chú ý. Anh chàng Uông Tử Mặc này, năm nay đã hai mươi tám tuổi, nhưng vẫn còn đơn thân độc mã. Thường ngày, chàng vẫn thường nói là chàng ôm "chủ nghĩa độc thân", không tin rằng trong nhân gian lại có chuyện "thiên trường địa cửu", do đó, chàng không tin tưởng ở hôn nhân. Kể ra thì cũng thật là "ngộ", tất cả đàn ông trong Túy Mã Họa Hội này đều là những người độc thân, đều đã ngoài hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa một ai lập gia đình. Nhưng, mọi người không giống như Tử Mặc, họ đều là những người "sự nghiệp chưa thành, công danh chưa toại", đều là những người nghèo rách mồng tơi, lại đều là những người từ những tỉnh khác đến Hàng Châu để học hỏi, sau đó ở lại Hàng Châu để thực tập, quê quán của họ phân tán ở các nơi trong nước. Như Mai Nhược Hồng, là người tỉnh Tứ Xuyên, Chung Thư Kỳ đến từ Vũ Hán, Lục Chí Văn và Diệp Minh trong "tam quái" đến từ An Huy, Lục Tú Sơn ở xa nhất, đến từ miền Ðông Bắc. Mọi người đã không là người ở Hàng Châu, không có một bảo đảm gì cho tương lai, nên không muốn nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự.
Thế nhưng, anh chàng Uông Tử Mặc thì lại khác hẳn, vừa có tiền vừa có tiếng, lại trẻ tuổi lại đẹp trai, là mục tiêu chú ý của rất nhiều tiểu thư khuê các, thế nhưng anh chàng lại không hề động lòng, thật là một người kỳ lạ! Nhưng bây giờ thì sao? Anh chàng cũng có lúc "trông mòn con mắt" nữa à!
Lục Tú Sơn nhìn chàng chăm chú, nói:
- Anh phải khai thật cho tôi biết! Anh ra ngẩn vào ngơ như thế này, là đang trông chờ ai thế?
Không ngờ Tử Mặc lại nói một cách thật hào sảng:
- Khai thì khai! Có sao đâu! Tôi đợi Tiên Tiên chứ đợi ai!
Lục Chí Văn la lên:
- Thật là quá sức tưởng tượng! Lòng phàm của Uông Tử Mặc đã bị vọng động rồi, Ðỗ Tiên Tiên khó thoát ma chưởng!
Tử Mặc trừng mắt:
- Cái gì mà "ma chưởng"? Cậu đừng có nói bậy!
- Tôi nói là "mặc chưởng", vậy mà cũng bậy nữa sao?
Mọi người cười ồ lên. Túy Mã tam quái, người nào cũng ăn nói lưu loát.
Gương mặt của Lục Chí Văn xụ xuống:
- Không được, không được! Lục đại hiệp tôi không dễ gì mới động lòng vì một cô gái, ông anh lại đi đứng chắn ngay phía trước, tôi còn làm ăn gì được nữa!
Thẩm Chí Văn tiếp lời:
- Ðúng là vậy! Thật là không công bình chút nào cả!
Tử Mặc nhìn mọi người, lở cười lở khóc, chàng đưa tay lên nói:
- Ðược được được! Mọi người nói thật ra hết đi! Trong các cậu, ai là người có cảm tình với Tiên Tiên, muốn trồng cây si Tiên Tiên, đưa tay lên hết xem sao! Tôi phải biết trước được tình địch mình ở đâu, để có thể nhắm ngay mục tiêu mà trừ khử đi hết!
- Tôi!
- Tôi!
- Em!
Ba cánh tay đồng loạt đưa lên, Tử Mặc đưa mắt nhìn, ngoài Thẩm Chí Văn và Lục Tú Sơn ra, còn có cánh tay của Tử Tuyền, Tử Mặc cười nói:
- Cô cũng tham gia nữa à! Cô là con gái mà!
- Ồ! Cô nàng Ðỗ Tiên Tiên đó, ngay cả em là con gái mà nhìn thấy còn phải động lòng! Nếu như em là con trai ấy hả, Ðỗ Tiên Tiên nhất định là bị em đeo dính ngay, các anh đều không đủ điểm!
Mọi người la ồ lên, thật là náo nhiệt.
Tử Mặc đưa mắt về phía Nhược Hồng, chàng nhìn Nhược Hồng chăm chú, ngập ngừng hỏi:
- Cậu... không đưa tay lên?
Nhược Hồng hơi ngẩng người ra, suy nghĩ một lúc thật lâu, từ từ đưa tay lên, nhưng vừa đưa lên được một nửa, chàng lại bỏ ngay xuống một cách thiểu não, nói với Tử Mặc rằng:
- Tôi nhường cho anh vậy!
Ðôi mắt Tử Mặc nhìn chàng thật chặt, nửa như thật nửa như giởn, nói rằng:
- Thật không? Cô Ðỗ Tiên Tiên này, là do cậu dẫn đến Yên Vũ Lầu đấy nhé, nếu như cậu tự động bỏ đi quyền lợi, thì tôi không khách sáo đâu nhé!
Nhược Hồng cố gắng chấn chỉnh tâm tình, nhìn Tử Mặc chăm chú:
- Tử Mặc, tôi phải thẩm vấn anh mới được, không phải anh ôm chủ nghĩa độc thân hay sao? Bây giờ anh động lòng thật hay động lòng giả đây?
Tử Mặc hơi mỉm miệng cười, ánh sáng lóng lánh phát ra từ đôi mắt trông thật chân thành:
- Tôi cũng không biết mình động lòng thật hay động lòng giả, thế nhưng, tôi cứ có cái cảm giác "Tìm em giữa muôn trùng, đột nhiên quay đầu lại, người ấy trong gang tấc, ánh sáng chiếu rạng ngời!"
Chung Thư Kỳ thở ra một hơi thật dài, nói:
- Ồ! Ngay cả Tử Mặc cũng chui đầu vào rọ rồi, thật là ai có nợ của người nấy!
Nói xong, anh chàng không thể không liếc mắt sang nhìn Tử Tuyền.
Tử Mặc cười nói:
- Ðược rồi! tôi hiểu rồi! Túy Mã Họa Hội của chúng ta, đã bị hai cô gái, chia đôi thiên hạ rồi, ai có phần nấy đấy nhé! Ðược rồi, tôi đã biết địch thủ của tôi là ai, chúng ta phải tự mình khai triển thần thông, mọi người cùng chạy đua nhé! Người nào theo được không được quyền dấu, mà phải mời mọi người uống rượu đấy nhé!
- Ðược được được!
Mọi người la ầm lên, tiếng kêu vang dội.
Tử Mặc nhìn Nhược Hồng một cách hiếu kỳ, vẫn còn chút gì đó không an tâm:
- Cậu là người ở bên nào của thiên hạ đây? Tôi đoán không ra được cậu muốn gì!
Nhược Hồng ngẩng đầu lên nhìn trời, đột nhiên cảm thấy ưu uất trong lòng, cái bóng mây âm u đó lại từ từ kéo đến, ép thật chặt trái tim chàng. Cảm giác thất bại và mặc cảm tự ti đồng loạt xuất hiện, làm chàng thật sự không biết mình như thế nào:
- Tôi ấy à! Tất cả những cuộc chiến tranh của các cậu đều không cần tính phần của tôi. Dù sao, tôi ấy à... tôi là một "tuyệt duyên thể"! (vật thể không dẫn điện - chú thích của người dịch)
Tử Mặc như trút đi một gánh nặng:
- Như vậy thì tốt quá! Trừ được đi một kình địch là cậu, tôi cầm chắc cái thắng trong tay rồi!
Thẩm Chí Văn kêu to lên:
- Ê! Ðừng có xem thường người khác chứ!
Lục Tú Sơn nói:
- Ðúng vậy, con hươu chết về tay ai, bây giờ chưa biết được đâu! Không đến giây phút cuối cùng, chưa ai có quyền đắc ý đâu nhé, chuyện giữa hai người nam nữ, phức tạp còn hơn quyển Tam Quốc Chí nữa à!
Tử Mặc la to lên:
- Ðược rồi, được rồi! Tranh đua một cách công bằng mà! Không biết cô Ðỗ Tiên Tiên này, đã có đính ước ở đâu chưa?
Diệp Minh nói:
- Thôi đi! Cậu lo gì chuyện đó, có chồng rồi, mà chúng ta vẫn cứ theo dính đó, có sao đâu, nói gì đến chuyện đính ước, làm sao cản trở ai được?
Mọi người đều cười lên.
Ðó là lần đầu tiên, Nhược Hồng được nghe Tử Mặc công nhận mình yêu Tiên Tiên, điều này đem đến cho chàng một sự "kích thích" thật to lớn. Chàng cảm thấy không có cách gì ở trong căn họa thất đó nữa, bèn đi ra phía hành lang bên ngoài, đưa mắt ngước nhìn Tây Hồ, tâm tình vô cùng rối loạn. Ở phía chân trời xa xa kia, quả thật đang có một đám mây đen từ từ tiến dần đến. Chàng lắc lắc đầu, muốn lắc cho tan đi một số ký ức, thế nhưng lại lắc ra đôi mắt long lanh huyền ảo của Tiên Tiên, mấy phần ngây thơ, mấy phần u uẩn, mấy phần dịu dàng, mấy phần sâu đậm... Chàng lại lắc lắc đầu, nhưng lắc không đi đôi mắt đó. Chàng không chịu khuất phục, lại lắc lắc thêm lần nữa.
Tử Tuyền đi đến bên chàng, mĩm cười hỏi:
- Cái đầu anh sao vậy? Ðắc tội với anh hở? Ðừng có lắc đến đầu muốn sút ra như vậy! Chuyện tình cảm, phải hỏi chỗ này đây!...
Nàng chỉ chỉ vào trái tim chàng, nói tiếp:
- ... Không phải hỏi ở chỗ này!
Nàng lại chỉ chỉ vào cái đầu của chàng. Nói xong, nàng nhoẽn miệng cười xinh xắn, bỏ chạy đi!
Nhược Hồng hơi có chút cảm giác huyền hoặc. Hai người con gái đó: Tử Tuyền và Tiên Tiên, đều có nét đẹp riêng của mỗi người, đều có sự thông minh riêng của mỗi người, thật là "Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười!"
***
Trong lần tụ họp tiếp theo đó, Tiên Tiên lại đến. Trông nàng hơi có nét ưu uất, có chút tiều tụy. Thì ra, nàng đã có sự xung đột với dì Khanh ở nhà, Ðỗ Thế Toàn bênh vực dì Khanh, mắng nàng hết một trận. Tiên Tiên đến Yên Vũ Lầu, đem tất cả những phiền muộn của mình nói ra, nàng hận cái chế độ "nhất phu đa thê" vô cùng! Hận thái độ "có mới nới cũ", "thấy trăng quên đèn" của bọn đàn ông.
Trong nhất thời, những người tiên phong của thời đại trong "Túy Mã Họa Hội" đều ùn ùn có ý kiến, mỗi người một lời, mỗi người một ý, thật là náo nhiệt, có người công kích chế độ hôn nhân của Trung Quốc, có người nói giới phụ nữ đã bị đàn áp quá lâu rồi, nên không biết tranh đấu cho sự bình đẳng của mình! Có người nói mẹ của Tiên Tiên là Ý Liên quá nhu nhược, có người lại nói Tố Khanh tự nguyện làm thiếp của người, thật không biết tự trọng mình chút nào... tóm lại, mọi người nói rất nhiều, nhưng không ai đưa ra được một biện pháp cụ thể, để giúp cho Tiên Tiên. Thế là, Tử Mặc đề nghị, tất cả mọi người cùng lên xe để đi dạo một vòng, cho Tiên Tiên cảm thấy thoải mái một chút! Lời đề nghị này được sự ủng hộ của toàn thể mọi người, thế là, cả một đoàn tám người, cùng chất lên chiếc xe ngựa kiểu Tây phương đó, Tử Mặc đánh xe, cùng nhau đi dạo!
Bọn họ rời khỏi khu hồ Tây, đến một chỗ có tên là "Vân Thê". Nơi đó là một khu rừng trúc thật lớn, ở giữa có một con đường đá, đi ngoằn nghèo lên núi. Rừng trúc rậm rạp, sâu không thấy đáy, những lá trúc xanh mướt, lay động theo chiều gió, như một biển trúc xanh, dợn sóng dạt dào. Chỗ này tương đối xa xôi, người đi dạo rất ít, do đó khung cảnh thật u tịnh.
Chính tại chỗ này, bọn họ đã gặp ông già kỳ quái đó.
Ông già kỳ quái đó xuất hiện từ phía trước mặt họ. Từ xa xa, bọn họ đã nhìn thấy một hình bóng màu trắng xóa, nghe được một giọng hát có âm thanh già lão, nhưng rất hùng hậu, hát rằng:
- Hỏi thế gian sao có chữ tình?
Làm biết bao người hẹn tử sinh,
Nhìn nhân gian bao nhiêu truyện kể,
Hoa mai ba khúc vẫn chân tình!
Một khúc hoa mai đến đoạn trường,
Hai khúc hoa mai gây mộng tưởng,
Ba khúc hoa mai nổi phong ba,
Khói sóng xa xa nước vương vương!
Hồng trần vẫn có người si dại,
Ðừng cười si tình quá cuồng si!
Trời kia không lạnh vào xương tủy,
Sao được hoa mai ngát hương thì!
Tiếng hát cứ lập đi lập lại, chỉ có mấy câu đó. Mọi người nghe đến xuất thần. Rừng trúc, con đường đá nhỏ, xe ngựa, tiếng hát... tất cả hòa vào nhau, cảnh vật trông đầy phần thi vị. Sau đó, xe ngựa xuống một dốc, lại lên thêm một dốc, đột nhiên, ông già đó đã ở ngay trước mặt. Ông ta mặc áo dài trắng, quần trắng, tóc bạc, râu bạc, diện mạo thanh nhàn, có mấy phần tiên phong đạo cốt. Trong tay ông ta cầm cái chuông lạc đà, trên lưng đeo một cái giỏ mây của những người bán hàng rong.
Nhược Hồng kêu lên thất thanh:
- Coi chừng kìa! Ông lão, tránh ra tránh ra!
Chung Thư Kỳ kêu lên:
- Tử Mặc, thắng cương ngựa lại mau, coi chừng đụng nhằm ông ta đó!
Mọi người đều kêu rú lên kinh hoàng:
- Coi chừng! Ồ... coi chừng kìa...
Trong những tiếng kêu rú kinh hoàng đó, chiếc xe ngựa phóng vút qua bên mình ông già, ông già ngã nhào ra, đồ đạc lỉnh kỉnh trong giỏ của ông ta, cũng đổ đầy một đất. Tử Mặc vội vàng thắng cương ngựa lại, mọi người vừa kêu vừa la, ùn ùn nhảy hết xuống xe, chạy đến đỡ ông già dậy.
- Có sao không? Có trúng đâu không? Có bị trặc gân bong chân gì không? Có cần phải bôi thuốc không?
Mọi người cuống quýt, lăng xăng, mạnh người nào nấy hỏi, ùn ùn chạy tới đỡ ông già.
Ông già đó lại không để ý gì đến mọi người, đẩy mọi người qua một bên, ông ta vội vàng bò trên đất, nhặt những món đồ vật rơi vung vãi, một mặt nhặt lên, một mặt kêu một cách thảm não:
- Chết rồi chết rồi! Gương cổ đời nhà Minh của tôi, vỡ rồi vỡ rồi! Bình hoa dác vàng của tôi, vỡ rồi vỡ rồi! Vòng ngọc mã não, cây tiêu đời Tống của tôi...
Thì ra đây là ông già bán đồ cổ!
Mọi người nhìn thấy ông ta bò lê bò càng dưới đất nhặt đồ đạc, động tác linh hoạt, biết rằng ông ta không bị thương tích gì, đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, mọi người đều cúi người xuống, giúp ông ta nhặt những món đồ quý báu đó lên, một mặt tìm cách an ủi. Nhược Hồng nói:
- Ông xem, ông xem! Không vỡ không vỡ! Ông nhìn vòng ngọc mã não này xem, có bị vỡ đâu...
Ðột nhiên chàng nhặt lên được một vật, nhìn chăm chú một cách hiếu kỳ:
- ... Ồ! Một cây trâm vàng! Cây trâm hình hoa mai! Thật là một vật nhỏ nhắn, xinh đẹp!
Hai cô con gái đều chạy tới nhìn.
Tiên Tiên nói:
- Em chưa bao giờ nhìn thấy mai hoa trâm! Em đã thấy liên hoa trâm, phụng tiên trâm, khổng tước trâm... nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mai hoa trâm!
Nàng trừng mắt nhìn cây mai hoa trâm trên tay Mai Nhược Hồng, tận đáy lòng nàng hình như dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tử Tuyền cũng phát ra tiếng kêu kinh ngạc:
- Nhược Hồng, cây trâm này giống như dấu hiệu của riêng anh!
Nhược Hồng hơi cảm thấy có chút huyền hoặc, trong lòng như có một lực lượng tàng ẩn nào đó chạm vào làm chấn động:
- Ðúng vậy! Tôi họ Mai, mà lại nhặt phải cây mai hoa trâm! Chỉ tiếc là cây trâm này không phải màu đỏ, nếu không, thì đã ứng nghiệm vào cái tên của tôi rồi! Mai Nhược Hồng, hoa mai màu đỏ hồng mà!
Ông già đứng dậy, nhìn vào cây trâm, lại nhìn sang mọi người:
- Cây mai hoa trâm này đó à, lai lịch của nó cũng lớn lắm đấy nhé! Nó là vật thuộc về một vương phủ của đời nhà Thanh, theo truyền thuyết, năm ấy Phúc Tấn hạ sinh một tiểu Quận Chúa, vì không có con trai, bà sợ bị thất sủng, nên đã làm một màn trao long đổi phượng, đưa nàng tiểu Quận Chúa ra khỏi vương phủ, đổi vào đó một vị Bối Lạc giả. Phúc Tấn rất sợ tiểu Quận Chúa ra khỏi vương phủ, sẽ không còn ngày gặp lại mặt nhau, nên bèn dùng cây mai hoa trâm này, đóng một dấu ấn trên vai của tiểu Quận Chúa, để làm bằng chứng sau này lại nhìn nhau. Nàng Quận Chúa đó sau này lưu lạc giang hồ, trở thành một nàng ca nữ, đi bán lời ca tiếng hát. Bối Lạc giả thì sống trong nhung lụa, vinh hiển giàu sang, lại được chọn làm Phò Mã, nhưng không ngờ, trời cao lại bày cảnh oái ăm, khiến cho nàng Quận Chúa thật và vị Bối Lạc giả này gặp nhau rồi yêu nhau. Từ đó, vận mệnh của hai người như một ổ khóa, khóa chặt vào nhau, không thể nào phân chia được nữa!
Nhược Hồng hỏi một cách hiếu kỳ:
- Thật sao? Ông muốn nói là, cây mai hoa trâm này có liên quan đến thân thế ly kỳ của một nàng Quận Chúa, lại còn lồng trong đó một mối tình éo le, ngang trái nữa hay sao?
- Ðúng vậy!
Tử Mặc hỏi:
- Câu chuyện tình đó là chuyện vui hay buồn? Nàng tiểu Quận Chúa và vị Bối Lạc giả đó cuối cùng có trở thành quyến thuộc của nhau không?
- Câu chuyện này, có rất nhiều truyền thuyết khác nhau, có người nói, sau khi thân thế của vị Bối Lạc giả bị tiết lộ ra, người đã bị đưa lên đoạn đầu đài, nàng tiểu Quận Chúa cũng tự tử chết theo ngay tại đó! Nhưng có người thì nói rằng, khi Bối Lạc giả gần lên đoạn đầu đài, thì được hoàng thượng ban đặc ân phóng thích, nhưng nàng tiểu Quận Chúa thì đã hương trầm ngọc nát, vị Bối Lạc giả đó bèn xuất gia đầu Phật. Lại còn một truyền thuyết khác nói rằng, Quận Chúa và Bối Lạc, đều là hồ tiên đầu thai chuyển kiếp mà thành, đến nhân gian này để trả nợ cho nhau, sau khi Bối Lạc bị xử tử, Quận Chúa tự tử chết theo, cả hai người đều hóa thành một đôi chồn trắng, cùng nhau bỏ vào rừng sâu!
Nhược Hồng hơi sửng người ra, chàng lẩm bẩm:
- Ồ, tôi thích truyền thuyết cuối cùng! Ít nhất, mối tình đó cũng không vì cái chết mà bị kết thúc!
Tử Mặc nói:
- Giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Ðài, sau khi chết họ hóa thành đôi bướm! Người Trung Quốc thích để lại một đoạn kết có hậu sau những bi kịch làm tan nát lòng ngưòi!
Tiên Tiên như bị mê hoặc, nàng hỏi:
- Cây mai hoa trâm này, thật sự đã dùng để đóng dấu ấn trên người nàng Quận Chúa chăng?
Tử Tuyền cười nói:
- Mọi người về tìm thử xem, trên người ai có dấu bớt hình hoa mai, không chừng đó chính là nàng tiểu Quận Chúa đầu thai chuyển thế đấy!
Thẩm Chí Văn nói:
- Tôi không tin có chuyện kiếp trước đời sau, sống cuộc đời hiện tại là đã đủ mệt mỏi rồi, sống suốt mấy đời làm sao chịu cho nổi!
Diệp Minh chọi lại:
- Tôi thì lại mong có kiếp trước đời sau! Như thế, những hy vọng đời này chưa xong, kiếp sau có thế tiếp nối, hy vọng vĩnh viễn tồn tại chốn nhân gian!
Và như thế, người này một câu, người kia một tiếng, bọn họ lại sôi nổi bàn luận về "tiền kiếp, lai sinh". Nhược Hồng cầm cây mai hoa trâm trong tay, đột nhiên trong lòng cảm thấy xúc động dạt dào, có một cảm giác "chiếm hữu" nổi lên mãnh liệt trong lòng chàng:
- Ồ! Xin lỗi bác, cây trâm này bác bán giá bao nhiêu? Cháu sẽ mua lại của bác!
Ông già nhìn nhìn cây trâm, lại nhìn nhìn Nhược Hồng:
- Cậu mua không nổi đâu!
Nhược Hồng cuống quýt, chàng có cái cảm giác là nhất định phải mua nó:
- Bác cứ ra cái giá, cháu nhất định phải mua cây mai hoa trâm này. Bác cứ cho giá, chúng cháu sẽ góp tiền lại trả bác...
Chàng lại nhìn sang Tử Mặc:
- ... Anh trả trước hộ tôi, tôi sẽ trả lại anh sau!
Ông già lại nhìn Nhược Hồng một cái thật sâu:
- Cậu nói cậu họ Mai phải không?
- Ðúng vậy, cây trâm này, có duyên với cháu đấy chứ!
Ông già đã nhặt xong những món đồ vung vãi trên đất, đeo cái giỏ lên vai, ông nói một cách hào phóng:
- Nếu như cậu nói là có duyên, thì cây trâm này, tặng cho cậu đấy! Tiền, không cần đâu, vạn vật trong trời đất, vốn có duyên thì tụ, vô duyên thì tan ấy mà! Cây trâm này, hôm nay đã tự mình tìm gặp chủ nhân rồi đấy! Ðược lắm, chúng ta cũng phải tan thôi!
Ông già nói xong, đeo cái giỏ mây lên vai, bước từng bước thật dài, bỏ đi một nước. Miệng ông lại ngâm nga bài hát hoa mai ban nãy, lập đi lập lại không ngừng. Nhược Hồng định rượt theo ông ta, nhưng ông ta đi thật nhanh, chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại một chấm trắng nhỏ. Mọi người nhìn trừng trừng theo bóng dáng của ông, ai nấy đều xuất thần.
Chung Thư Kỳ nói:
- Ông già này thật là không đơn giản tí nào, tôi xem ông ta cũng chứa một bụng toàn những điển cố cổ tích đấy chứ, nói năng cũng bất phàm, trông thật giống những người ẩn sĩ giang hồ!
Tử Mặc gật đầu:
- Ðúng là như vậy! Trong giang hồ, có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ!...
Chàng quay sang nhìn Nhược Hồng, lúc đó đang cầm cây trâm hoa mai trên tay, ngẩn ngơ, nghĩ ngợi, bất giác đẩy chàng một cái:
- ... Cậu nằng nặc đòi cho được cây mai hoa trâm của ông già, để làm gì vậy?
Nhược Hồng như người vừa tỉnh cơn mộng lớn:
- Ðúng vậy! Tôi là một người đàn ông, lấy cây trâm cài tóc để làm gì nhỉ? Hẳn là tôi bị cái câu chuyện tình lâm ly đó làm cho mê hoặc đó thôi! Ðây là đồ vật của đàn bà con gái, chắc là tôi phải trao tặng lại cho các cô ở đây vậy!
Chàng ngẫng đầu lên, nhìn nhìn Tử Tuyền, lại nhìn nhìn Tiên Tiên, lại nhìn sang Tử Tuyền, lại nhìn sang Tiên Tiên, ánh mắt cứ đưa qua đưa lại trên gương mặt của hai người con gái, do dự bất quyết.
Tử Tuyền nhìn lại chàng bằng ánh mắt thâm trầm ý vị.
Tiên Tiên nhìn lại chàng bằng ánh mặt nhiệt tình sôi nổi.
Nhược Hồng cười lên thành tiếng, nói như tự giải thích với mình:
- Ha! Tử Tuyền hiện đại hóa quá, không cần cây trâm cổ điển như thế này, do đó, tặng cho Tiên Tiên vậy!
Nói xong, chàng tiến đến trước mắt Tiên Tiên, trịnh trọng trao cây trâm hình hoa mai vào tay nàng.
Tiên Tiên vừa vui mừng vừa ngạc nhiên:
- Anh... anh tặng cho em đấy hở?
Nhược Hồng nói:
- Ðúng vậy! Từ đây về sau, mỗi lần em cảm thấy buồn bực, hãy nhìn cây trâm này, nghĩ đến mỗi người chúng ta, nghĩ đến ông già đã kể câu chuyện tình đó, nghĩ đến nàng Quận Chúa bạc mệnh trong câu chuyện, nghĩ đến dấu ấn hoa mai... em sẽ thấy rằng, mình cũng còn hạnh phúc lắm! Còn như chuyện cha em cưới vợ lẽ, sẽ biến thành rất nhỏ, rất nhỏ đấy thôi!
Mọi người đều lêu lên:
- Ðúng vậy! Ðúng vậy! Nói rất đúng!
Tiên Tiên nắm chặt lấy cây trâm, nhìn thật sâu vào đôi mắt Nhược Hồng. Có một ngọn sóng vui mừng, sung sướng, đang từ tận cùng đáy tâm hồn nàng, dâng lên cuồn cuộn, ngút ngàn. Nuốt trửng lấy nàng. Nàng cầm lấy cây trâm thật chặt, thật chặt, như thể nàng đang cầm trên tay, định mệnh của riêng mình. Ðây là dấu hiệu riêng của chàng, thế mà chàng lại tặng cho nàng!
Nàng ngước mắt lên nhìn rừng trúc, nhìn con đường nhỏ, cảm thấy nguyên cả một vùng sơn cốc, như đang vì nàng cất lên khúc nhạc reo vang, những tiếng nhạc vui tươi đó, đều làm rung động mỗi một phiến tơ lòng mong manh, thầm kín của nàng!