23-02-2009, 07:01 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
Ãi Ä‘Ãch quyá»n đầu - Tác giả: Trần Khổ (Trá»n bá»™ 15 chương)
Ãi Ä‘Ãch quyá»n đầu.
Tác giả Trần Khổ
Chương 1: Quyá»n Cùng Kiếm
Dịch: Tân NDGHNTD
Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Äà n
Vong Tình hồ
Kỳ tháºt không thể xem là má»™t cái hồ, đã má»™t thá»i là má»™t ao sen tương đối lá»›n, chỉ là sau nà y lại không ra hoa nữa, má»™t mảnh xanh trống không lại mang theo má»™t truyá»n thuyết xa xưa, vì váºy má»›i có Vong Tình hồ.
Nghe nói, cái hồ không lá»›n nà y đã có từ rất sá»›m rồi, khi đó có rất nhiá»u bông sen tuyệt đẹp, giống như trong má»™t bà i thÆ¡ hái sen nà o đó đã viết, đồng thá»i có má»™t đôi tình nhân chèo má»™t chiếc bè gá»— nhá» qua lại giữa hồ sen. Äiá»u nà y quả tháºt cÅ©ng từng có. Nguồn gốc cá»§a Vong Tình Hồ, dưá»ng như cÅ©ng bởi nguyên do giữa đôi tình nhân đó. Theo ngưá»i xưa kể, từng có má»™t nam thanh niên yêu má»™t nữ tá», mà nữ tá» nà y lại gả cho ngưá»i khác, hắn muốn tìm má»™t phương pháp để quên Ä‘i nữ tá» kia, song má»™t ngưá»i khi yêu sâu Ä‘áºm muốn quên rất là khó. Bởi váºy hắn nháºp thần và o má»™t cây sen, muốn từ nÆ¡i đó rút ra thuần khiết vÄ©nh hằng trên nhân thế, quên hết những bụi trần cá»§a thế gian. Từ linh hồn cá»§a hắn sinh trưởng thà nh má»™t bông sen trinh khiết.
Äáng tiếc hắn đã sai, nhân thế không có khả năng tồn tại tư tưởng cá»§a hắn, hắn cÅ©ng không thể quên được tất cả tình cảm, bởi vì ngay cả chết bản thân vẫn là ká»· niệm vÄ©nh viá»…n.
Äiá»u kỳ quái chÃnh là , những cánh hoa sen trong cái ao đó chỉ trong má»™t đêm đã biến mất. Hiện tại ở trước mắt má»i ngưá»i chỉ là má»™t mặt nước trong vắt, khiến cho cái ao nhá» nà y đột nhiên lại trở nên rá»™ng rãi hÆ¡n rất nhiá»u, trông giống như má»™t cái hồ nhá». Äối vá»›i cái chết cá»§a hắn, má»i ngưá»i có nhiá»u Ä‘iá»u không thể giải thÃch được. Cái chết đột ngá»™t cá»§a hắn mang rất nhiá»u sá»± việc thần di bên gần hồ. Lúc ấy, có và i lão nhân đã nói rằng, có lẽ vì thần tiên ở trên trá»i bị câu chuyện tình cá»§a hắn là m cho cảm động mà cứu lấy hắn. Còn sá»± biến hóa cá»§a ao sen cÅ©ng là do thần tiên trên trá»i gây nên, biến mà u xanh sống động cá»§a sinh mệnh thà nh mà u xanh phù thá»§y để biểu thị vá»›i nhân thế rằng, nhất thiết vạn váºt Ä‘á»u là phù phiếm hư ảo, khiến cho con ngưá»i quên Ä‘i hết bao nhiêu tình cảm cá»§a kiếp trước.
Song, con ngưá»i có thể vong tình được chăng?
Có lẽ là không thể, vì váºy mà ngưá»i ta gá»i cái ao sen nà y là Vong Tình hồ. Äiá»u đó cÅ©ng có ý bảo ngưá»i ta rằng, là m ngưá»i không nên quên duyên cố.
Äối vá»›i cái truyá»n thuyết nà y, ngưá»i Ä‘á»i sau có nhiá»u ngưá»i không tin, nhưng cÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i cảm động vì nó, và cÅ©ng có và i thi nhân bản địa vì câu chuyện nà y mà thương cảm là m nên và i câu thÆ¡. Nhưng Ä‘iá»u khiến ngưá»i ta khó quên nhất chÃnh là có má»™t kẻ ăn mà y nhân má»™t lần qua đêm tại đây, đã cảm ngá»™ ra Ä‘iá»u gì đó, rồi Ä‘á»c lên mấy câu:
Nhất cá nam nhân tỠliễu,
nhân vi nữ nhân bất ái tha.
Hựu nhân vi nữ nhân bất ái tha
Sở dĩ giá lý một hữu liên ngẫu bái!
Một nam nhân đã chết,
Bởi vì nữ nhân không yêu thương hắn;
Và cũng bởi vì nữ nhân không yêu hắn,
Cho nên nơi nà y không hỠcó rễ sen.
CÅ©ng trong cái thá»i tiết như thế nà y, phảng phất như mùa xuân, khi mà nước trong hồ là m cho ngưá»i ta có cảm giác lạnh, thì cÅ©ng lại có má»™t ngưá»i không thể vong tình lai vãng đến gần bá» hồ.
Thụ Trưá»ng Phong
Thoạt nhìn không nghÄ© được vá»›i má»™t thanh niên tuấn tú, thân hình cao lá»›n vạm vỡ đáng ở bá» Vá»ng Tình hồ, bên cạnh hắn là má»™t A Na có lá»±c hấp dẫn rất cao.
Nếu muống dùng góc độ để hình dung Vong Tình hồ ---- thì không thể nói ngắn gá»n mà có thể hình dung được, đông tây nam bắc bốn hướng Ä‘á»u bao la, vô hạn, trong lúc đó tại nam bắc có má»™t cây cầu má»™c thạch nối liá»n lại thà nh kiá»u đạo, từ đó khiến cho ở giữa hồ xuất hiện các tiểu má»™c. Tuy không tinh tế, hoà n mỹ nhưng cÅ©ng là nÆ¡i du khách có thể chÆ¡i đùa, Ä‘Ãch thá»±c là má»™t địa phương tốt.
Lúc nà y, ở trong má»™t tiểu má»™c có má»™t thân ảnh cao ngất, hắn đưa lưng vá» phÃa Thụ Trưá»ng Phong, hai tay tá»± do buông lá»ng, nhìn xuống hồ, mÆ¡ hồ cùng vá»›i hồ Vong Tình như sÆ¡n loan.
Ngà y mai chÃnh là ngà y vui cá»§a hắn, hắn có thể ở nhà sở ái cùng nữ tá» cá»§a hắn, chỉ là lúc nà y, hắn phải chấm dứt má»™t việc, cho nên hắn sá»›m đã Ä‘i tá»›i Vong Tinh hồ.
Hắn đúng ở đây hồi lâu, vẫn duy trì tư thế không thay đổi, tá»±a như hắn Ä‘ang tá»± tâm tình vá»›i chÃnh mình; Biến đổi ở đây chỉ có hồ nước, dù là má»™t tráºn gió rất nhá» cÅ©ng có thể là m hồ nước gợn động.
Hắn nghÄ©: Vong Tình hồ ---- ai có thể tháºt sá»± ở đây mà quên Ä‘i tình cảm chứ?
Nước động, tâm cÅ©ng động, cái nà y vốn không thuá»™c vá» hắn, cái nà y thuá»™c vá» má»™t ngưá»i đà n ông khác.
Hắn không muốn quên tình, cÅ©ng chẳng cần thiết quên tình. Trái lại, hắn muốn dùng thá»i gian cả Ä‘á»i hắn là m nên má»™t Ä‘oạn tình vÄ©nh cá»u.
Thụ Trưá»ng Phong nhìn cái thân ảnh phản chiếu trong hồ, cháºm rãi Ä‘i lên nói:
“Lý Äông Dương!†Thụ Trưá»ng Phong Ä‘i tá»›i sau lưng nam nhân đó đứng má»™t hồi lâu sau đó má»›i thốt lên ba tiếng.
Lý Äông Dương tùy ý nằm xuống, gác hai chân và o nhau, không quay đầu lại nói: “Huynh đã đến rồi, phong cảnh ở đây đẹp tháºt, cÅ©ng đã lâu rồi chúng ta không có cùng nhau bình tâm thưởng thức những chuyện như thế nà y. Äệ tháºt muốn hôm nay có thể hảo hảo cùng huynh ở chung trong má»™t Ä‘oạn thá»i gian, hoà i niệm những ngà y trước kia chúng ta đã trải qua, đại ca!â€
“Ta đã chẳng còn là đại ca cá»§a ngươi. Tình huynh đệ cá»§a chúng ta đã Ä‘oạn tuyệt rồi. Äừng dùng cách xưng hô trước kia nữa, cứ gá»i ta là Thụ Trưá»ng Phong!â€
Lý Äông Dương không há» nói má»™t lá»i nà o, đột nhiên chuyển thân nhìn Thụ Trưá»ng Phong má»™t cách đầy cảm tình, sau đó sóng vai cùng Thụ Trưá»ng Phong đứng ở Má»™c Các Lý.
Gió thổi từ mặt hồ phảng phất trên mặt cá»§a hai ngưá»i, không gây ra cảm giác lạnh nhưng lại đưa đến má»™t cái vị nhà n nhạt – đã có ngưá»i nuôi cá ở cái hồ nà y – là m ngưá»i khác liên tưởng đến mùi máu tanh phảng phất đâu đây, có thể dá»… dà ng cảm giác được má»™t chút dao động trong không gian yên tÄ©nh nà y.
Xa xa chá»— cây liá»…u rÅ© xuống hồ có má»™t và i con cá Ä‘ang tung tăng nhảy loạn, thân đỠrá»±c tá»±a như lãnh sắc há»a, nếu dùng tâm hồn lãng mạn để tưởng tượng thì mấy con cá kia giống Ä‘ang ngâm mình trong mặt trá»i rá»±c rỡ.
Nhưng mà u đỠtrong mắt Thụ Trưá»ng Phong chÃnh là máu tươi, tuyệt không có chút lãng mạn gì hết.
“Bảy năm chúng ta quen biết nhau, kết thà nh huynh đệ, được má»i ngưá»i xưng tụng “Quyá»n Kiếm Song Tuyệtâ€. hôm nay chúng ta lại trở mặt thà nh thù, váºn mệnh tháºt khéo trêu ngưá»i.â€
Thụ Trưá»ng Phong nghe được tiếng thở dà i cá»§a Lý Äông Dương, khẽ đảo mắt nhìn hắn má»™t cái rồi nói: â€Ngươi hãy rút kiếm ra Ä‘i đừng để ta phải đợi lâuâ€
Gió thổi bay trưá»ng bà o là m cho Lý Äông Dương giáºt mình thức tỉnh
“Sao lại như váºy? Kiếm cá»§a đệ chỉ dùng để đối phó vá»›i địch nhân mà thôi. Äệ không có nghÄ© là phải dùng kiếm để đối phó vá»›i huynh.â€
“Từ ngà y vị hôn thê cá»§a ta bị ngươi cướp Ä‘i, từ ‘bằng hữu’ đã không còn tồn tại nữa, trong lòng ta chỉ còn má»™t chữ ‘háºn’ đối vá»›i ngươi. Không thể coi tình địch là bằng hữu được. Lý Äông Dương, ta có chút không cam tâm, dùng lá»i nói không thể chấm dứt được sá»± việc hiện thá»i, bắt buá»™c phải dùng đến kiếm và nắm đấm má»›i giải quyết được sá»± việc!â€
“Có má»™t số việc đệ phải ná»— lá»±c tranh thá»§, giống như Trữ Äình!†Lý Äông Dương nhẹ nhà ng di chuyển vá» bên trái hai bước, khom lưng cầm lấy trưá»ng kiếm, thở dà i má»™t tiếng rồi cháºm rãi xoay ngưá»i, hai mắt ánh lên vẻ kiên định, cùng đối mặt vá»›i Thụ Trưá»ng Phong
Không khà trở nên căng thẳng, chỉ còn lại tiếng hô hấp cá»§a hai ngưá»i
Thụ Trưá»ng Phong tay trái nắm lại thà nh quyá»n, hét lá»›n má»™t tiếng, đột nhiên thân ngưá»i trầm xuống, má»™t quyá»n trá»±c tiếp đánh thẳng xuống dưới chân cầu, má»™t tiếng nổ lá»›n vang lên. Quyá»n đầu trá»±c tiếp xuyên qua ván cầu, quyá»n kình theo đó kÃch thẳng xuống hồ nước, giống như ném má»™t tảng đá lá»›n xuống là m dá»±ng lên má»™t cá»™t nước bắn ra hai bên
“Rút kiếm cá»§a ngươi raâ€. Thụ Trưá»ng Phong vẫn trong tư thế quỳ gối hét lá»›n, tóc hắn tán loạn bay trong gió, cùng lúc nà y cá»™t nước má»›i hạ xuống tạo ra âm thanh vang dá»™i
Lý Äông Dương đưa tay phải lau bá»t nước trên mặt, ngá»a cổ hú dà i, má»™t tiếng hú bi thương. Hắn hạ tay phải xuống, rút kiếm khá»i bao. Kiếm phóng ra, chỉ lên trá»i. MÅ©i kiếm chưa chạm đến đỉnh các lý, kiếm khà đã xuyên qua. Má»™t tia nắng theo đó len lá»i và o kiá»u các, xuyên qua cá»a động bị Thụ Trưá»ng Phong đấm vỡ. Tia nắng rá»i lên mặt hồ, lấp lánh theo từng nhịp sóng.
Thụ Trưá»ng Phong đứng dáºy, cÆ¡ mặt co rúm, hai vệt nước còn in trên má, không rõ là nước hồ hay nước mắt.
“Hai ngưá»i muốn đánh thì giết ta trước đã.â€
Âm thanh nhu hòa truyá»n và o không gian ngá»™t ngạt trong kiá»u các, phảng phất tiếng đà n nhị lan truyá»n trong thanh âm kim khà va chạm ồn à o. Nhưng ngưá»i ta vẫn có thể nghe được tiếng đà n rất rõ rà ng.
Hai ngưá»i trong kiá»u các hướng vá» phÃa phát ra thanh âm. Bên hồ liá»…u rÅ©, má»™t nữ tá» khom lưng ngừng giữa mặt hồ. Trong là n nước ẩn ước má»™t đà n cá con bÆ¡i qua bÆ¡i lại, từ lòng bà n tay nhá» nhắn không biết rải xuống loại thức ăn nà o cho cá, phảng phất nghe được nà ng nói: “Cá ngoan, đừng tranh nhau.â€
Nà ng thong thả đứng thẳng ngưá»i dáºy, chiếc ngoà i khoác trên ngưá»i theo cÆ¡n gió nhẹ nép quanh eo, mÆ¡ hồ như thấy gió luồn khe núi. Khuôn mặt nà ng như hồ nước đêm trăng, khiến ngưá»i ta không thấy được chút dao động nà o, khuôn mặt tinh mỹ, hÆ¡i dà i, ngÅ© quan hà i hòa tuyệt mỹ, được tôn lên bởi mái tóc dà i Ä‘en óng áp và o hai bên má, là n da trắng sáng không có chút tì vết, chỉ là ẩn tà ng trong đôi mắt Ä‘en tuyá»n lại có chút ưu sầu không thể lý giải.
Nà ng nhẹ bước trên tán sen, lướt vá» phÃa kiá»u các – hẳn là nà ng Ä‘ang chạy, chỉ có Ä‘iá»u tư thái cá»§a nà ng lại tá»±a như lá bay theo gió, lướt Ä‘i không chạm đất.
Hai ngưá»i trong kiá»u các đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi nói vá»›i nà ng?†Thụ Trưá»ng Phong lên tiếng há»i trước.
“Không, việc giữa hai ta, ta không nói vá»›i nà ng. Ta cÅ©ng không hy vá»ng nà ng thấy việc hôm nay. Ngươi hẳn cÅ©ng biết Ä‘iá»u nà y.â€
Thụ Trưá»ng Phong thở dà i nói: “Nà ng vốn là má»™t nữ tá» băng tuyết thông minh!†Bà n tay Ä‘ang nắm chặt ná»›i lá»ng, vô lá»±c buông thõng xuống.
Lý Äông Dương cÅ©ng cho kiếm và o bao, hai tay ôm kiếm trước ngá»±c, ánh mắt thâm tình nhìn nữ tá» Ä‘ang đến gần.
Lưng Thụ Trưá»ng Phong khẽ rung động.
“Muá»™i kỳ thá»±c chỉ là má»™t nữ tá». Trưá»ng Phong, muá»™i đã có hà i tá» vá»›i Äông Dương, tương lai sẽ là thê tá» cá»§a huynh ấy. Huynh vì sao lại muốn đẩy muá»™i và o tình huống nà y?â€
Thụ Trưá»ng Phong quay ngoắt lại, cÆ¡ hồ đụng và o Trữ Äình, đôi tay đặt lên vai nà ng, Ä‘iên cuồng hét lá»›n: “Muá»™i là nữ nhân có hôn ước từ lá»t lòng vá»›i ta, là ngưá»i ta yêu nhất.â€
Trữ Äình than nhẹ má»™t hÆ¡i uể oải, ngẩng đầu ngưng mục nhìn Thụ Trưá»ng Phong: “Chuyện trong quá khứ tất cả đã đã qua rồi, Ä‘á»u giống như mây khói tiêu tan. Chỉ còn có má»™t mong đợi, Trưá»ng Phong, huynh có hiểu không? Muá»™i cÅ©ng không phải như trước đây đứng tá»±a cá»a chá» huynh trở vá». Äã ba năm, tuế nguyệt dà i đằng đẵng, tịnh không phải là chỉ trong nháy mắt như huynh nghÄ©. Huynh dù sao cÅ©ng không phải là nữ nhân!â€
Thụ Trưá»ng Phong nói: “Có lẽ muá»™i đúng. Äúng thế, trong suy nghÄ© cá»§a ta, muá»™i luôn luôn đúng, bởi vì tất cả tình cảm cá»§a ta bao gồm cả muá»™i. Nhưng mà , muá»™i có thể nói cho ta biết, ta trong hai mươi mốt năm cuá»™c Ä‘á»i cá»§a muá»™i, tá»›i cùng là đóng vai trò gì? Là phụ thân muá»™i hay đại ca muá»™i? Muá»™i nói cho ta, muá»™i có từng lấy cảm tình cá»§a má»™t nữ nhân vá»›i má»™t nam nhân để yêu ta không, Trữ Äình?†Trong đôi mắt hổ cá»§a hắn, lấp lánh những giá»t lệ mÆ¡ mà ng, giống như trong đôi mắt cá»§a má»™t nam nhân từ trước tá»›i nay chưa bao giá» khóc kia có bá»™t hạt tiêu.
Trữ Äình con ngươi còn ngấn nước mắt, chìm trong yên lặng.
“Trưá»ng Phong, huynh năm đó không nên để cho muá»™i chỠđợi ở bên cạnh Äông Dương. Nếu yêu muá»™i thì bất kể ở đâu cÅ©ng Ä‘á»u phải mang muá»™i theo.â€
Thụ Trưá»ng Phong thống khổ nói: “Cho nên muá»™i trong ba năm đó đã yêu hắn phải không. Ân? Muá»™i biết không, nếu ta mang nà ng theo, ta không có khả năng còn sống gặp muá»™i, mà ta còn là m liên lụy tá»›i muá»™i nữa. Nên ta má»›i lá»±a ra Ä‘i má»™t mình. Nhưng quan phá»§ lại không chịu bá» qua tá»™i sát nhân cá»§a ta. Ta vì muá»™i mà giết hÆ¡n ba mươi nhân mạng còn chưa đủ sao? Ta có tá»™i ta biết, nhưng vá»›i muá»™i, ta vô tá»™i! Hôm nay ta liá»u mạng trước nguy hiểm bị bắt giữ rồi Ä‘em Ä‘i chém đầu chỉ là vì muốn tranh muá»™i trở lại. Ta mặc kệ muá»™i trở thà nh như thế nà o, Thụ Trưá»ng Phong ta cÅ©ng Ä‘á»u yêu muá»™i!â€
Trữ Äình rưng rưng: “không còn như váºy đâu, Trưá»ng Phong! Trở vá» Ä‘i, Hoa Cá cô nương so vá»›i muá»™i còn tốt hÆ¡n. Huynh có lẽ nên đối xá» tốt vá»›i ngưá»i con gái yêu huynh. Muá»™i xin lá»—i huynh!â€
Thụ Trưá»ng Phong quát: “Ta mặc kệ, ta nghÄ© muá»™i không còn yêu ta, nên má»›i không Ä‘i theo ta?â€
Trữ Äình hạ giá»ng nói : “Trưá»ng Phong, nói lá»i táºn đáy lòng, cuá»™c Ä‘á»i nà y cá»§a muá»™i, luôn không coi huynh là tình nhân. Dù huynh giết chết Äông Dương, bắt muá»™i Ä‘i, muá»™i cÅ©ng không cam tâm là m theo. Trưá»ng Phong, muá»™i tiá»…n huynh má»™t Ä‘oạn đưá»ng cuối cùng!â€
Hai tay Thụ Trưá»ng Phong rá»i khá»i đôi vai nhá» nhắn cá»§a Trữ Äình, chân lùi lại, mái tóc lõa xõa dÃnh lên miệng. Äôi mắt vô thần nhìn nữ nhân trước mặt, đôi môi rung rung không nói được ná»a lá»i.
Trữ Äình đột nhiên tiến lên trước má»™t bước, đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt thô ráp cá»§a hắn, đột nhiên hắn ùi lại má»™t bước, xoay lưng vá» phÃa nà ng, Ä‘iên cuồng hét lên má»™t tiếng chấn động kiá»u các.
“Lý Äông Dương, ta lấy danh nghÄ©a má»™t tá»™i phạm giết ngưá»i xin thá», ngươi là kẻ ta muốn giết nhất Ä‘á»i nà y.â€
Hắn đột nhiên chạy như bay vá» phÃa trước, má»—i má»™t bước đạp trên sà n cầu Ä‘á»u đạp thà nh má»™t cái hố lá»›n, kình khà trùng kÃch trên mặt nước. PhÃa sau hắn, hai bên thà nh cầu bắn vá»t lên hà ng vạn cân nước, dừng lại tạo thà nh hai bức tưá»ng nước ánh sáng lấp lánh. Ở thông đạo tạo thà nh giữa hai bức tưá»ng nước trắng xóa nà y, má»™t đạo thân ảnh tối Ä‘en trong nháy mắt biến mất.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của hung bo
Chữ ký của hung bo [CENTER][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]Bấm [/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=7][COLOR=Blue][URL="http://4vn.eu/forum/post_thanks.php?do=post_thanks_add&p=444326&securitytoken=1274872536-f9499ffec8ab63dd4d1a13c2f6a6c88ec514714d"][IMG]http://4vn.eu/forum/chgstyle/buttons/post_thanks.gif[/IMG][/URL][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5] là cách độc giả tri ân tới dị[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]ch giả văn minh lịch sự nhất![/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]
[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE] [/CENTER]
23-02-2009, 07:02 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
Ãi Ä‘Ãch quyá»n đầu.
Tác giả Trần Khổ
Chương 2 – Lý Thiếu Dương
Dịch: Tân NDGHNTD
Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Äà n
Huyện Vĩnh Tồn
Tổng cá»™ng có mưá»i bảy trấn, ở ngoại ô phÃa đông huyện thà nh có má»™t cái hồ - Vong Tình hồ.
Nó vẫn luôn tồn tại nhiá»u năm nay, nhưng địa phương nà y tại sao lại gá»i là VÄ©nh Tồn tháºt ra lại không mấy ngưá»i rõ.
Má»™t cái Vong Tình, má»™t cái VÄ©nh Tồn, dưá»ng như phạm phải má»™t sai lầm vá»›i quy luáºt khách quan. Song sai lầm tồn tại trên nhân thế là má»™t loại hiện tượng bình thưá»ng.
Cho nên có huyện Vĩnh Tồn, mà trong Vĩnh Tồn lại có Vong Tình.
Bên trong huyện thà nh có hai bang phái trứ danh, lần lượt gá»i là Lá»— SÆ¡n môn và Liệt Diá»…m bang.
Liệt Diá»…m bang đã có uy phong trên năm mươi năm. Lá»— SÆ¡n môn lại chỉ má»›i nổi lên mưá»i bảy năm trước, nhưng mà sau bao thăng trầm lại có thể sánh ngang hà ng vá»›i Liệt Diá»…m bang trong huyện VÄ©nh Tồn. Äó là nói thá»±c lá»±c cá»§a má»—i bên, còn giữa hai phái cÅ©ng như nước vá»›i lá»a.
Ai chẳng muốn độc chiếm là m vua một núi chứ?
Lá»— SÆ¡n môn nằm ở ngoà i cùng phÃa đông huyện thà nh. Từ trên lầu các cá»§a Lá»— SÆ¡n môn nhìn ra, có thể thấy được Vong Tình hồ má» mỠảo ảo. Má»i ngưá»i nhá»› mang máng mưá»i chÃn năm trước, khi đó Lá»— SÆ¡n môn còn chưa tÃnh là Lá»— SÆ¡n môn, chỉ là má»™t tòa độc lâu cá»§a hai phu thê sinh sống. Trên lan can cá»§a độc lâu đó, và o lúc hoà ng hôn luôn có má»™t mỹ phụ mang thai dáng vẻ thê lương thưá»ng nhìn vá» Vong Tình hồ chốn xa xa, lệ rÆ¡i lặng lẽ.
Má»—i má»™t nam nhân Ä‘i qua nhìn thấy tình cảnh nà y Ä‘á»u không nhịn được phải dừng bước, nhìn kỹ thiếu phụ trẻ tuổi kia và i lần. Song tình cảnh nà y kéo dà i không đến má»™t năm, cÅ©ng không thấy mỹ phụ mang thai kia nữa. Hai năm sau, Lá»— SÆ¡n môn thà nh láºp, môn chá»§ gá»i là Äông Dương, nghe nói chÃnh là trượng phu cá»§a mỹ phụ đã biến mất kia.
Lá»— SÆ¡n môn hiện giá» trải qua nhiá»u năm phát triển đã không còn là má»™t độc lâu trở trá»i năm đó nữa. Nhưng độc lâu vẫn nằm giữa, đôi khi nhìn thấy má»™t trung niên anh tuấn thà nh thục đứng trên lan can âm thầm Ä‘au khổ.
Váºt còn ngưá»i mất, hoà n cảnh thay đổi, nhưng lại chẳng thể thay đổi con ngưá»i.
HÆ¡n nữa lại còn thêm rất nhiá»u ngưá»i và váºt.
Tại Lá»— SÆ¡n môn, nổi danh nhất không phải là môn chá»§ Lý Äông Dương, mà là thiếu môn chá»§ Lý Thiếu Dương.
Nói đến Lý Thiếu Dương, trong huyện Vĩnh Tồn nà y không ai không biết.
Nam nữ già trẻ đánh giá vá» hắn Ä‘á»u có ý kiến cá»§a riêng mình.
Lão nhân nói hắn đáng yêu, nam nhân nói hắn rất nghÄ©a khÃ, nữ nhân nói hắn anh tuấn.
Má»—i gia đình có khuê nữ chưa xuất giá Ä‘á»u muốn Ä‘em nữ nhi cá»§a mình gả cho công tá» há» Lý. Má»—i má»™t thiếu nữ hoà i xuân trong má»™ng Ä‘á»u mÆ¡ thấy Lý Thiếu Dương.
Chẳng thể trách được, Lý Thiếu Dương kế thừa dáng ngưá»i cao lá»›n cá»§a phụ thân, cÅ©ng thừa hưởng tư sắc cá»§a mẫu thân, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng tạo thà nh hình tượng công tá» phong lưu tà i hoa và tuân mỹ cá»§a hắn. Thêm và o đó tÃnh thiện lương trong huyết thống cá»§a mẫu thân hắn, cÆ¡ hồ khiến hắn trở thà nh má»™t nam nhân hoà n mỹ vô khuyết.
Lý Thiếu Dương có má»™t thói quen mà không ai hiểu nổi - má»—i ngà y sau khi luyện võ, hắn Ä‘á»u phải Ä‘i qua Vong Tình hồ má»™t chút, trước kia thì chỉ má»™t ngưá»i Ä‘i, nhưng từ ba tháng trước, Ä‘i bên hắn có thêm má»™t thanh niên. Thanh niên nà y tướng mạo bình thưá»ng, thân hình trung bình, thể hình so vá»›i ngưá»i bình thưá»ng cưá»ng tráng hÆ¡n má»™t chút, nhìn cÅ©ng không có gì bắt mắt. Nhưng nhìn hắn cùng có thần, mÅ©i cao, hai hà ng lông mà y thô hắc, mắt hắn nhìn kết xuất ra má»™t vẻ kiên định, là m ngưá»i ta vừa nhìn, sẽ biết đây là má»™t hán tá» kiên cưá»ng. Má»™t ngưá»i như váºy, lại có cái tên - Thiết Huyết Cừu!
Thiết Huyết Cừu Ä‘i bên cạnh Lý Thiếu Dương, căn bản không hợp vá»›i Lý Thiếu Dương. Mặc dù hắn Ä‘i theo Lý Thiếu Dương đã rất lâu, nhưng nhiá»u lúc, trong mắt má»i ngưá»i chỉ nhìn Lý Thiếu Dương, mà quên mất sá»± tồn tại cá»§a hắn.
Nhưng hắn không nghi ngỠgì là có tồn tại, như một con chó trung thà nh, đi theo chủ nhân của hắn – Lý Thiếu Dương.
Trải qua nhiá»u năm, Vong Tình hồ lại có má»™t chút thay đổi, cạnh hồ xây nên rất nhiá»u lương đình và trồng thêm cây cảnh cùng những hoa cá» vô danh. Nghe nói, đây là Lý Äông Dương đầu tư, vì có những thứ nà y nên bình thưá»ng có rất nhiá»u ngưá»i nhà n rá»—i đến bên hồ Vong Tình du ngoạn. Rất nhiá»u ngưá»i tuổi trẻ hoặc lão nhân, đương nhiên, cÅ©ng không loại trừ những ngưá»i khác.
Lý Thiếu Dương như xưa Ä‘i bên hồ, những ngưá»i bên hồ nhìn kỹ hắn. Nhưng đối vá»›i Thiết Huyết Cừu Ä‘i phÃa sau hắn, ngưá»i khác lại như không thấy. Chuyện nà y rất bình thưá»ng, tá»±a như nam nhân nhìn mỹ nữ , khi má»™t mỹ nữ Ä‘i cùng vá»›i má»™t nữ nhân khác không tÃnh là đẹp, má»i nam nhân Ä‘á»u khắc sâu ấn tượng vá» mỹ nữ, còn vá» phần nữ nhân kia, bá»n há» cÅ©ng không thể có má»™t ấn tượng nà o.
“Huyết Cừu, má»—i ngà y cho ngươi Ä‘i theo ta, ngươi không thấy phiá»n chứ?"
Thiết Huyết Cừu vẫn nghiêm mặt Ä‘i, nghe Lý Thiếu Dương há»i, trong hai mắt hiện ra má»™t chút mê mang, nói: “Công tá», Huyết Cừu không phiá»n."
Lý Thiếu Dương không quay đầu lại, tiếp tục Ä‘i, “Huyết Cừu, lúc đầu sau khi ra khá»i Lá»— SÆ¡n môn, chỉ là m má»™t việc, ngưá»i như ngươi, không cảm thấy uá»· khuất chứ?"
Thiết Huyết Cừu đáp: “Công tá», Huyết Cừu lá»›n lên trên núi, tá»›i VÄ©nh Tồn thà nh nà y, chưa từng tiếp xúc qua má»i thứ, lại đã có thể tìm được má»™t nÆ¡i đặt chân tốt. Huyết Cừu từ nhá» là cô nhi, là các thúc bá thẩm thẩm trong thôn nuôi lá»›n, cÅ©ng không có chà lá»›n, chỉ muốn có má»™t chén cÆ¡m ăn, kiếm má»™t Ãt tiá»n trở vá» cấp dưỡng cho phụ lão hương thân nuôi dưỡng ta là đủ rôi. Hôm nay có thể Ä‘i theo công tá», là vinh hạnh cá»§a Huyết Cừu, công tá» là má»™t ngưá»i rất tốt."
Lý Thiếu Dương cưá»i cưá»i, nói: “Huyết Cừu, cùng ta sóng vai Ä‘i."
Thiết Huyết Cừu bước nhanh hai bước, đuổi theo Lý Thiếu Dương, sóng vai cùng hắn mà đi.
Lý Thiếu Dương so vá»›i hắn cao hÆ¡n má»™t cái đầu, hắn vươn tay khoác lên vai Thiết Huyết Cừu, nói: “Huyết Cừu, cÆ¡ hồ ngưá»i cả thà nh Ä‘á»u biết ta, nhưng bằng hữu chân chÃnh cá»§a ta chỉ có mình ngươi. Mặc dù thá»i gian gặp ngươi không lâu, nhưng ngươi lại trở thà nh tri ká»· duy nhất cá»§a ta.“
Thiết Huyết Cừu nhìn kỹ Lý Thiếu Dương một hồi, sau đó nhìn sang hướng khác nói: “Huyết Cừu không dám.“
Lý Thiếu Dương đột nhiên ngá»a mặt lên trá»i thở dà i: “Huyết Cừu, ta từ năm mưá»i sáu tuổi bắt đầu yêu Vong Tình hồ, ngươi biết tại sao không?“
Thiết Huyết Cừu nói: “Huyết Cừu không biết, cũng không dám biết.“
Lý Thiếu Dương nói: “Mẫu thân ta ra Ä‘i từ rất sá»›m. Lúc nhá» khi há»i phụ thân, ngưá»i cÅ©ng không gạt ta, nói mẫu thân khi ta má»›i sinh không bao lâu đã qua Ä‘á»i. Nhưng ngưá»i cÅ©ng không nói cho ta biết tại sao. Sau đó ta từ má»™t Ãt dân cư trong thà nh biết được, mẫu thân khi sinh ra ta, rất thÃch nhìn Vong Tình hồ. Ta nghÄ©, có lẽ Vong Tình hồ có thứ mẫu thân yêu nhất, cho nên ta cÅ©ng tá»›i Vong Tình hồ tìm kiếm xem mẫu thân lưu lại đầu mối gì, để ta có thể hiểu tại sao ta không có ấn tượng vá» mụ mụ. Hai ba năm cứ như váºy trôi qua, ta đã Ä‘i khắp má»—i tấc đất cá»§a Vong Tình hồ, vẫn không tìm được dấu chân mụ mụ lưu lại.“
Thiết Huyết Cừu cảm giác trong mắt phảng phất có bụi, đó là cảm giác lệ hiện.
“Công tá», ngưá»i có tình yêu cá»§a phụ thân, lại có cả mụ mụ, nhưng, Huyết Cừu tháºt không biết cha mẹ cá»§a mình, bá»n há» là ai?
Lý Thiếu Dương ngưng thị nhìn Thiết Huyết Cừu, “Ngươi và ta kỳ tháºt Ä‘á»u là cô nhi. Nhưng ta so vá»›i ngươi tốt hÆ¡n nhiá»u.â€
Má»™t tráºn gió nổi lên bên hồ
Hiện đã đầu mùa xuân, chỉ có lạnh, như trước
Trong thá»i tiết nà y, không có nhiá»u ngưá»i tá»›i Vong Tình hồ lắm.
Một tiểu cô nương co ro bên hồ, che mặt khóc.
Tiểu cô nương ăn mặc coi như tươm tất, phá»ng chừng là hà i tá» cá»§a má»™t gia đình phú quý.
Lý Thiếu Dương nhướng mà y nói: “Huyết Cừu?“
Thiết Huyết Cừu nói: "có thể là chạy mất rồi.“
"Nơi nà y không có ai, sao lại nói là chạy mất rồi?“
Thiết Huyết Cừu đi vỠhướng tiểu nữ hà i, vừa đi vừa cởi áo khoát ra, tiểu nữ hà i đột nhiên quay mặt lại, lệ nhãn kinh hoảng nhìn chằm chằm và o hắn đi tới gần.
"Hà i tá», đừng sợ.“ Thiết Huyết Cừu choà ng áo khoát lên đôi vai nhá», phá»§ lên thân thể nho nhá» Ä‘ang run rẩy, tay vuốt lên khuôn mặt hồng nhá» nhắn lạnh lẻo, nhu hoà nói.
Lý Thiếu Dương đứng phÃa sau Thiết Huyết Cừu, hướng vá» tiểu nữ hà i cưá»i, "Ngưá»i nhà cá»§a muá»™i đâu?“
"Hương Ngưng tỷ tỷ dẫn ta đi chơi, thế nhưng lại bắt ta ở đây một mình chỠtỷ quay lại, không cho phép ta đi đâu hết. Ca ca, ở đây lạnh quá mà cũng không có ai hết, Trĩ Tâm sợ quá, tỷ tỷ cũng không quay lại ôm ta.“
Lý Thiếu Dương ôm lấy nữ hà i tá», cưá»i nói: Äừng sợ, ca ca dẫn TrÄ© Tâm Ä‘i tìm tá»· tá»· nha?“
TrÄ© Tâm bán tÃn bán nghi nói: "Nhưng tá»· tá»· bảo ta không được Ä‘i vá»›i ngưá»i lạ.“
"À, thì ra là thế. Nếu váºy chúng ta ở đây vá»›i TrÄ© Tâm chá» tá»· tá»· quay lại, muá»™i thấy có được không?“
TrÄ© Tâm gáºt gáºt đầu, cái đầu nhá» hết nhìn đông lại nhìn tây, được má»™t lúc thì tá»±a đầu và o ngá»±c Lý Thiếu Dương thiu thiu ngá»§.
Lý Thiếu Dương cưá»i khổ nhìn Thiết Huyết Cừu nói nhá»: “Chúng ta ngồi ở đây má»™t chút Ä‘i.“
Thiết Huyết Cừu nhìn tiểu nữ hà i ngủ say trong lòng Lý Thiếu Dương, yên lặng ngồi xuống.
Lý Thiếu Dương cũng ôm tiểu nữ hà i lên vai rồi ngồi xuống.
Hai ngưá»i yên lặng nhìn vá» cái hồ trước mặt, không nói gì cả, chỉ có mặt hồ ba động, giống như má»™t loại ngôn ngữ con ngưá»i không biết, phát ra nhưng câu nói con ngưá»i không rõ, là má»™t loại ngôn ngữ cá»±c kỳ nhẹ nhà ng.
Tiếng bước nhân nhẹ nhà ng từ phÃa sau hai ngưá»i vang lên.
“Các ngưá»i có nhìn thấy má»™t vị tiểu cô nương hay không?†Má»™t giá»ng nói êm dịu nhẹ nhà ng phá vỡ sá»± yên tÄ©nh vốn có bên bá» hồ giống như giá»ng cá»§a má»™t nữ tá» trẻ tuổi.
Hai ngưá»i xoay ngưá»i lại đồng thá»i ngẩn ngưá»i ra.
Nhìn thấy má»™t thiếu nữ độ khoảng 17, 18 tuổi có khuôn mặt trắng noãn mượt mà , nhan sắc vô cùng xinh đẹp lại có má»™t khà chất cao quý trá»i sinh, váºn má»™t bá»™ y phục mà u trắng, cặp mà y liá»…u Ä‘ang nhìn hai ngưá»i – Không – Có lẽ là nhìn Lý Thiếu Dương.
Äồng thá»i nà ng cÅ©ng nhìn thấy TrÄ© Tâm Ä‘ang ở trong lồng ngá»±c cá»§a Lý Thiếu Dương.
Lý Thiếu Dương cưá»i nói: "Nà ng có phải là tá»· tá»· cá»§a TrÄ© Tâm không? Chúng ta đã ở chá»— nà y chá» nà ng được má»™t lúc rồi."
Thiếu nữ đỠmặt đáp: "Trĩ Tâm đang ngủ trong lồng ngực ngươi kìa."
Lý Thiếu Dương đáp: "Hà i tỠnà y luôn muốn nghỉ ngơi. Ta vừa mới vỗ vỠmột chút mà muội ấy đã ngủ rồi. Sau khi nà ng đi rồi, muội ấy cứ ở nơi nà y khó. Tại sao lại bỠhà i tỠở đây một mình mà đi chứ?"
Khuôn mặt thiếu nữ ngà y đỠhơn, có chút mất tự nhiên nói: "Ta chỉ là bỠđi một lúc, lại gặp chút trì hoãn."
Lý Thiếu Dương vốn muốn há»i nguyên nhân nà ng trì hoãn , nhưng biết là không nên há»i nên vá»™i há»i lánh Ä‘i: "Muá»™i ấy có phải là muá»™i muá»™i cá»§a nà ng không. Nà ng và muá»™i ấy có vẻ không giống nhau lắm?"
Thiếu nữ đáp: "TrÄ© Tâm là nữ nhi cá»§a quản gia nhà tôi, nà ng gá»i ta là tá»· tá»·."
Lý Thiếu Dương đứng lên vừa lúc TrÄ© Tâm tỉnh dáºy, nhìn thấy thiếu nữ vui mừng bảo: "Tá»· tá»·, đưa TrÄ© Tâm vá» nhà ."
Thiếu nữ tiến lên hai bước, ôm lấy TrÄ© Tâm từ trong lòng Lý Thiếu Dương nói: "Ừ, chúng ta cÅ©ng nên trở vá». TrÄ© Tâm mau cám Æ¡n vị đại ca nà y Ä‘i."
TrÄ© Tâm đáp: "Ca ca , tá»· tá»· bảo muá»™i nói cám Æ¡n ca ca. Ca cùng vá» nhà vá»›i bá»n muá»™i được không?“
Lý Thiếu Dương cưá»i nói: "Không được, muá»™i vá» nhà vá»›i tá»· tá»· Ä‘i"
Thiếu nữ đáp: "Xin cám ơn! Không biết công tỠxưng hô như thế nà o?"
„Lý Thiếu Dương."
Thiếu nữ lá»™ vẻ kinh ngạc nói: "Nguyên lai là Lý công tá», tiểu nữ ngưỡng má»™ đại danh đã lâu." Dứt lá»›i nà ng nhìn Lý Thiếu Dương từ trên xuống dưới để đánh giá rồi đột nhiên cúi gầm mặt xuống xoay ngưá»i bá» Ä‘i.
"Tiểu nữ đi trước."
Lý Thiếu Dương đáp: "Tiểu thư, có thể lưu lại phương danh được không."
Thiếu nữ dừng lại má»™t bước, má»™t hồi lâu má»›i cháºm rãi xoay ngưá»i lại, mở giá»ng nhẹ đáp: "Lưu Hương Ngưng“
Tà i sản của hung bo
23-02-2009, 07:03 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
Ãi Ä‘Ãch quyá»n đầu.
Tác giả Trần Khổ
Chương 3 – Lưu Hương Ngưng
Dịch: Tân NDGHNTD
Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Äà n
Tại huyện VÄ©nh Tồn, ngoà i Lá»— SÆ¡n môn cùng Liệt Diá»…m bang ra, còn có má»™t Lưu Hương phá»§ là nÆ¡i có nhiá»u ngưá»i. Lưu Hương phá»§ cÅ©ng không phải bang phái, mà là nÆ¡i ở cá»§a phú thương Lưu Quý Biên.
Lưu Quý Biên là đại phú thương số má»™t số hai tại huyện VÄ©nh Tồn, ngay cả quan phá»§ cÅ©ng muốn kết giao vá»›i ông – quan thì ngồi thanh nhà n không phạm đến công việc ngưá»i, không có tiá»n thì tá»± nhiên có tiá»n cá»§a ngưá»i đưa đến tay, nếu không thì sao có thể â€thanh“ lại nhà n? Mà Lưu Quý Biên Ä‘ang là tà i thần gia cá»§a y, tá»± nhiên y cÅ©ng lá»… nhượng và i ba phần.
Ngưá»i ta nói, ngưá»i già u sang, Ä‘á»u không có háºu, Ä‘iá»u nà y rốt cuá»™c cÅ©ng có chút đạo lý, Lưu Quý Biên gia sản vạn quán, nhưng lại không có con trai, chỉ có má»™t nữ nhi – Lưu Hương Ngưng.
Má»i ngưá»i hình dung nữ nhân đẹp, luôn không thể nói thà nh lá»i, nhưng tháºt ra nhiá»u từ Ä‘á»u dư thừa, mỹ nữ chÃnh là mỹ nữ, vừa nhìn sẽ biết: Äẹp!
Lưu Hương Ngưng thưá»ng xuyên được nhắc tá»›i trong các cuá»™c đà m luáºn cá»§a má»™t số phong lưu công tá». Nà ng tuy không hay Ä‘i lại bên ngoà i, nhưng biết rất nhiá»u. Nà ng là mỹ diá»…m giai nhân, tại huyện VÄ©nh Tồn - CÅ©ng như gia sản cá»§a cha nà ng – là số má»™t số hai. Dùng cách nói phân loại tuyệt đối, không nghi ngá» gì là đệ nhất mỹ nữ tại huyện VÄ©nh Tồn.
Lưu Hương Ngưng đã mưá»i tám. Tục ngữ nói, mưá»i tám như má»™t đóa hoa, mà mong chỠđể Ä‘i theo ngưá»i đến hái hoa. Nhưng tháºt ra khi Lưu Ngưng Hương mưá»i lăm tuổi thì, đã có ngưá»i đến Lưu Hương phá»§ để cầu thân, theo đó ngưá»i cầu thân dần dần đông hÆ¡n, tiếp đó lại từ từ thưa dần Ä‘i khiến cho không ai lý giải nổi. Song nói trắng ra là , khi nà o có ngưá»i muốn hái hoa, thì nên há»c táºp những ngưá»i Ä‘i hái hoa trước, sau lại nghÄ© tá»›i những ngưá»i hái hoa Ä‘á»u bị lÅ© chó canh vưá»n hoa Ä‘uổi cắn, cÅ©ng dần dần không ai dám hái hoa – hoa hái không được, bị chó cắn quay vá» thì tháºt không đáng.
Bởi vì Lưu Hương Ngưng lá»›n lên ngà y cà ng dá»… nhìn. Từ khi nà ng mưá»i lăm tuổi, Lưu Quý Biên đã không thể nà o yên tâm để cho nà ng Ä‘i lại bên ngoà i, sợ nà ng gặp phải kẻ xấu. Thế giá»›i nà y, kẻ xấu cÅ©ng không Ãt.
Cha lo lắng cÅ©ng không thể thay đổi ngưá»i trẻ tuổi tò mò và hiếu động trá»i cho. Khi Lưu Quý Biên không ở nhà thì, Lưu Ngưng Hương vẫn lén lút xuất ngoại Ä‘i dạo hai ba canh giá» má»›i lén lút quay vá» Lưu Hương Phá»§. Lưu Quý Biên Ãt nhiá»u cÅ©ng biết việc đó, nhưng má»—i lần nà ng có thể bình an vô sá»± trở vá» nhà , cÅ©ng không nói gì vá»›i nà ng cả. Ông chỉ có má»™t bảo bối nữ nhi, sao có thể không yêu quý chứ?
Như ngà y hôm qua nà ng bế nữ nhi cá»§a quản gia Ä‘i ra ngoà i, ông cÅ©ng nhắm mắt là m ngÆ¡. Không ngá» sáng sá»›m hôm nay, Lưu Ngưng Hương lại lén lút Ä‘i ra ngoà i cá»a. Äó là nha hoà n phát hiện được, ông cÅ©ng không phái ngưá»i Ä‘i tìm, chỉ
tá»±a và o ghế thái sư than nhẹ: “Chỉ mong nữ nhi bình yên trở vá».“
Lưu Hương Ngưng lẻn Ä‘i, chạy thẳng đến bên bá» Vong Tình hồ, khuôn mặt xinh đẹp hết ngó đông lại nhìn tây, trong tay cầm má»™t chiếc áo khoác dà i, là chiếc áo mà hôm qua Thiết Huyết Cừu đã khoác lên ngưá»i TrÄ© Tâm.
“Y còn chưa tới sao?†Lưu Hương Ngưng nhủ thầm.
Nà ng Ä‘ang đợi ngưá»i ư?
Có lẽ váºy.
Sương mù Vong Tình hồ và o sáng sá»›m dà y hÆ¡n, trong khi là n sương tan dần, Lưu Hương Ngưng đợi cÅ©ng đã lâu. Nà ng hÆ¡i mất kiên nhẫn, tầm nhìn cÅ©ng dần mở rá»™ng đến kiá»u các giữa hồ, đôi mắt hấp háy, khóe miệng vô thức nở má»™t nụ cưá»i nhu mỳ.
NÆ¡i kiá»u các có hai thanh niên Ä‘ang đứng.
Lưu Hương Ngưng lá» má» nhìn ra là hai ngưá»i đã gặp hôm qua: Lý Thiếu Dương và Thiết Huyết Cừu.
Nà ng định bước đến, chân vừa nhón lên, đột nhiên lại đặt xuống, tay mân mê chéo áo, má»™t hồi lâu sau quay ngưá»i lại, lưng hướng vá» phÃa hai ngưá»i trên kiá»u các, đứng yên bất động.
Hai ngưá»i trên kiá»u các dưá»ng như cÅ©ng nhìn thấy nà ng. Hai ngưá»i nhìn thấy bóng lưng nà ng – hôm nay nà ng mặc áo mà u Ä‘en, chiếc áo phất phÆ¡ theo từng cÆ¡n gió.
Lý Thiếu Dương nói: “Là thiếu nữ hôm qua.â€
Thiết Huyết Cừu nhìn kỹ bóng lưng đó, nói: “Nà ng tá»›i tìm công tá»â€
"Hừ, sao ngươi khẳng định váºy?"
Thiết Huyết Cừu đáp: “Nà ng cầm trong tay áo bà o cá»§a ta, có lẽ nà ng muốn trả lại cho chúng ta. Nà ng hôm qua vốn đã có thể gá»i lại ta chiếc áo đó nhưng chỉ vì khi gặp hôm qua nà ng lại để TrÄ© Tâm mặc. Äã mượn thì phải trả nên hiện giá» nà ng má»›i ở đây."
Lý Thiếu Dương cưá»i nói: “Äáng tiếc áo đó không phải cá»§a ta."
Thiết Huyết Cừu đáp lại: “Nhưng tình cảm cá»§a nà ng là dà nh cho công tá».â€
Lý Thiếu Dương vá»— vai Thiết Huyết Cừu bảo: “Chúng ta lại đó thôi, nà ng đã đợi cÅ©ng lâu rồi. Nếu không tá»›i đó thì e chiếc áo cá»§a ngươi không được trả vá» mất.â€
Thiết Huyết Cừu Ä‘iá»m đạm cưá»i
“Huyết Cừu, tháºt hiếm thấy ngươi cưá»i. Ngươi cưá»i lên khiến ngưá»i khác tháºt dá»… chịu. Có lẽ ngươi nên chăm cưá»i má»™t chútâ€
Hai ngưá»i đến sau lưng Lưu Hương Ngưng, Lý Thiếu Dương nói: “Tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.â€
Thân hình Lưu Hương Ngưng động nhẹ, quay ngưá»i lại đáp: “Ồ, tôi không biết ngà i ở đằng sau. Lý công tá», ngà i tá»›i lúc nà o váºy?â€
Lý Thiếu Dương nhìn Lưu Hương Ngưng, nà ng tá»± ahồ hôm nay đặc biệt ăn mặc cầu kỳ, so vá»›i ánh nháºt quang còn hÆ¡n nhiá»u, nhưng hắn cà ng lưu luyến mỹ thái tá»± nhiên hôm qua cá»§a nà ng hÆ¡n.
“Khi tiểu thư xoay ngưá»i, ta đã Ä‘i qua, tiểu thư Ä‘ang đợi ai phải không?â€
Lưu Hương Ngưng khẩn trương trả lá»i: “Không, không phải, ta Ä‘i dạo thôi, ta nghÄ©, nếu như gặp ngươi, sẽ mang áo khoác nà y trả cho ngươi. Ân, đây có phải cua ngươi không?" Nà ng đưa áo khoác cho Lý Thiếu Dương, thấy Lý Thiếu Dương không nháºn, ngược lạ chỉ tay và o ngưá»i thanh niên bên cạnh. Nà ng đưa cho hắn, đây là cá»§a hắn
Lưu Hương Ngưng lúc nà y má»›i chú ý đến sá»± tồn tại cá»§a Thiết Huyết Cừu. Nà ng kÃn đáo nhìn ngưá»i thanh niên chất phác, có chút không ý tứ, chuyển y phục cho Thiết Huyết Cừu, xấu hổ nói: Äây là cá»§a ngưá»i? Cám Æ¡n ngưá»i hôm qua chiếu cố TrÄ© Tâm cá»§a ta."
“Không cần.“ Thiết Huyá»t Cừu tiếp nháºn lấy bá»™ áo khoác. Song thá»§ lá»±c lưỡng có chút run rẩy, song nhãn không dám nhìn thẳng trông giống như trẻ con.
Lưu Hương Ngưng tại lúc Thiết Huyết Cừu nháºn lấy áo khoác xong, độ má»™t khắc sau xoay mặt hướng vá» Lý Thiếu Dương nói: “Lý công tá» , không có việc gì, ta phải Ä‘i rồi.â€
Lý Thiếu Dương giữ lại nói: “ Chẳng lẽ nhất định phải có việc mới có thể lưu lại ư? Tiểu thư có thể nà o cùng với chúng tôi đi dạo quanh bỠVong Tình Hồ nà y một chút không?“
Lưu Hương Ngưng bất giác hiện ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng trên mặt „ Cái nà y ... Cái nà y ...“
Lý Thiếu Dương nói tiếp: „ Chẳng lẽ tiểu thư cho rằng chúng tôi là ngưá»i xấu cho nên chẳng muốn ở cùng má»™t chá»— vá»›i chúng tôi?“
Lưu Hương Ngưng vá»™i la lên „ Không phải váºy , ta , ta ...“
“Có thể nắm tay nà ng được không?†Lý Thiếu Dương rất lịch sá»± chìa bà n tay ra. Lưu Hương Ngưng nhìn bà n tay dà i đầy nam tÃnh, đột nhiên nhìn lại bà n tay trắng noãn cá»§a mình, sắc mặt đỠá»ng, xoay ngưá»i cháºm rãi Ä‘i trước, chừng hai ba bước quay đầu lại: “Công tá», ngưá»i không phải nói là đi dạo sao?“
Lý Thiếu Dương nhìn Thiết Huyết Cừu mỉm cưá»i
Thiết Huyết Cừu trong mắt hiện ra má»™t thoáng mất mát rất khó phát hiện, rồi lên tiếng: “Công tá», Huyết Cừu vá» trước.â€
“Không phải là chúng ta cùng Ä‘i vá»›i nhau sao?â€
Huyết Cừu trả lá»i: “Huyết Cừu tuy có trách nhiệm, nhưng biết giá» phút nà y không nên Ä‘i theo công tá», nếu không sẽ là m mất hứng Hương Ngưng tiểu thư.â€
“Ha ha!†Lý Thiếu Dương báºt cưá»i ra tiếng.
Lưu Hương Ngưng tức giáºn trừng mắt nhìn Thiết Huyết Cừu quát lên: Ai nói ta mất hứng?â€
“Thiết Huyết Cừu nóiâ€. Thiết Huyết Cừu trả lá»i nà ng, xoay lại nhìn Lý Thiếu Dương rồi nói tiếp: “Công tá», Hương Ngưng tiểu thư Ä‘Ãch thị là má»™t cô gái rất đáng yêu. Ta không quấy rầy các ngươi.â€
Dứt lá»i, hắn ly khai Lý Thiếu Dương. Kể từ ba tháng nay, đây là lần đầu tiên hắn không cùng Lý Thiếu Dương đồng thá»i trở vá» Lá»— SÆ¡n Môn. Trong cuá»™c sống sau nà y, hắn cÅ©ng không theo Lý Thiếu Dương ra ngoà i nữa. Lý Thiếu Dương ra ngoà i má»™t mình đến Vong Tình hồ, nhưng lại có thêm má»™t nhân ảnh xinh đẹp bên cạnh hắn.
Mùa xuân đã đến trên Vong Tình hồ , cái tình yêu đầu mùa của bắt đầu chớm nở, và cũng bắt đầu một cái câu truyện khác.
Tà i sản của hung bo
23-02-2009, 07:04 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
Ãi Ä‘Ãch quyá»n đầu.
Tác giả Trần Khổ
Chương 4 – Ngô chi năng
Dịch: Tân NDGHNTD
Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Äà n
Mùa xuân đã qua, lúc nà y thá»i tiết bắt đầu và o hạ.
Ba tháng trôi qua, Thiết Huyết Cừu má»™t lần nữa lại theo sau là m tả hữu cho Lý Thiếu Dương. Hắn nghe Lý Thiếu Dương nói hôm nay có má»™t cuá»™c hẹn gặp mặt vá»›i má»™t nhân váºt trá»ng yếu tại Thưá»ng Mãn lâu. Thưá»ng Mãn lâu là tá»u Ä‘iếm lá»›n nhất ở VÄ©nh Tồn huyện thà nh, ngưá»i có thể ra và o tá»u Ä‘iếm nà y Ä‘á»u là ngưá»i có danh tiếng. Thiết Huyết Cừu không há»i là ai. Hắn có thói quen trầm mặc Ãt nói, chuyện không nên há»i hắn sẽ không há»i, đây chÃnh là cá tÃnh cá»§a hắn.
Thưá»ng Mãn Lâu ở mặt nam cá»§a VÄ©nh Tồn huyện thà nh. Äó dưá»ng như là nÆ¡i lui tá»›i cá»§a hai miá»n nam bắc, nhưng ngưá»i tá»›i đây Ä‘a phần là ngưá»i trong huyện VÄ©nh Tồn.
Lý Thiếu Dương vừa Ä‘i trên đưá»ng lá»›n, thì có rất nhiá»u nguá»i hướng hắn chà o há»i. Hắn cÅ©ng nhất nhất đáp lá»…. Những thiếu nữ ở trên lầu Ä‘á»u dùng ánh mắt nguỡng má»™ nhìn hắn say đắm. Xem ra hắn rất có mị lá»±c đối vá»›i các yên hoa nữ tá».
Lý Thiếu Dương đối vói sá»± việc nà y chỉ có cưá»i.
“Huyết Cừu.“ Lý Thiếu Duơng đến gần một lão nhân ăn mà y đang ngồi dưới đất, mắt hắn nhìn lão ăn mà y đồng cảm, trong miệng kêu Thiết Huyết Cừu một tiếng.
Thiết Huyết Cừu trong ngá»±c lấy ra má»™t Ãt bạc vụn thả và o bát cá»§a lão ăn mà y, lão ăn mà y cảm kÃch nói: “Cám Æ¡n công tá», công tá» là ngưá»i hảo tâm tất sẽ được báo đáp tương xứng.“
Thiết Huyết Cừu nói: “Không cần cảm Æ¡n ta, đây là công tá» nhà ta tặng cho ngươi, ngươi hãy tạ Æ¡n ngưá»i.“
Hai ngưá»i Ä‘i được và i bước bá»—ng nghe sau lưng lão ăn mà y hô lên: “Có ngưá»i cướp tiá»n cá»§a ta.“
Lý Thiếu Dương nhanh chóng xoay ngưá»i, thân ảnh nhoáng lên má»™t cái, đã bắt Ä‘uợc tên giáºt tiá»n, nói:“Mau trả tiá»n lại cho lão.“
Ngưá»i giá»±t tiá»n chÃnh là má»™t ngưá»i trung niên, ăn mặc rất rách rưới, hắn nói rất đáng thương: “Công tá», ở nhà ta, vợ và con ta sắp chết đói, ngươi đã thương lão ăn mà y, cÅ©ng nên thương ta chứ. “
Lý Thiếu Dương lãnh đạm nói: “Ta nói trả tiá»n lại cho lão.“
Lão ăn mà y đã Ä‘i tá»›i nói: “Công tá», để cho hắn Ä‘i Ä‘i, ta chỉ có má»™t ngưá»i, nhà hắn đến mấy miệng ăn.“
Lý Thiếu Dương vẫn không buông ngưá»i trung niên, hắn chỉ chảy nước mắt, cầm bạc trả lại cho lão ăn mà y. Äoạn Lý Thiếu Dương bất ngá» nói: “Huyết Cừu, cấp chút ngân lượng cho vị đại thúc nà y.“
Thiết Huyết Cừu lại lấy ra má»™t chút bạc vụn giao cho ngưá»i trung niên vừa giá»±t tiá»n, Lý Thiếu Dương nói: “Lão ăn mà y già hÆ¡n so vá»›i ngươi, ngươi không nên Ä‘oạt tiá»n cá»§a lão, huống chi hắn cÅ©ng không có nhiá»u tiá»n.“
Ngưá»i trung niên ngà n lần cảm Æ¡n vạn lần cảm kÃch sau đó bá» Ä‘i.
Lý Thiếu Dương nói: “Thế gian nà y, ngưá»i nghèo nhiá»u hÆ¡n ngưá»i già u rất nhiá»u.“
Thiết Huyết Cừu nói: “Công tá», thá»i gian không còn nhiá»u, chúng ta còn có việc.“
Lý Thiếu Dương má»™t tay khoát lên vai Thiết Huyết Cừu nói: “Äi.“
Hai ngưá»i tá»›i Thương Mãn lâu, chỉ thấy toà lầu hai tầng chiếm vị trà rất lá»›n, từ ngoà i nhìn và o có vẻ rất đưá»ng hoà ng, tráng lệ - bảo tồn được các nét đẹp cổ kÃnh.
Tiểu nhị nhìn thấy Lý Thiếu Dương liá»n chạy tá»›i, khom lưng nói: “Lý công tỠđã tá»›i, sau nà y rất mong Lý công tá» thưá»ng xuyên tá»›i Thưá»ng Mãn lâu. Nhìn Lý công tá» mặt vui vẻ chắc là má»i việc rất tốt.“
Lý Thiếu Dương cưá»i cưá»i bảo Thiết Huyết Cừu đưa cho tiểu nhị Ãt bạc, nói: “Lưu lão gia có tá»›i không?“
Tiểu nhị nhìn nén bạc trong tay, mặt mà y hớn hở nói:“Lưu đại gia không có tới, nhưng Lưu đại gia có dặt bà n ở trên lầu, Lý công tỠcó hẹn với Lưu đại gia?“
Thiết Huyết Cừu nói:“ Nói nhiá»u, ngươi dẫn đưá»ng Ä‘i.“
Tiểu nhị vá»™i và ng cúi ngưá»i, đẫn hai ngưá»i lên lầu. Trên lầu chỉ có bốn bà n lá»›n, nhưng trang trà rất cầu kỳ, hoa mỹ, hiển nhiên tại đây chuyên dùng để tiếp khách quý. Lưu Quý Biên chÃnh là đang ngồi tại má»™t bà n lá»›n ở phÃa trái.
Lý Thiếu Dương ngồi ở trên, nhìn thấy tình cảnh hiện tại, cÅ©ng có thể má»i ngưá»i lên xuống lầu. Thiết Huyết Cừu đứng ở bên cạnh, thấy váºy Lý Thiếu Dương bảo hắn ngồi xuống, nhưng hắn từ chối nói: “Công tá», Huyết Cừu đứng được rồi, tại đây chá»§ tá»› phải phân biệt.“
Lý Thiếu Dương bất đắc dÄ© đà nh ngồi yên, nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay há»™i ước cá»§a hắn mà nói là cá»±c kỳ quan trá»ng, hắn nghÄ© phải ứng phó như thế nà o cho phải - Lưu Quý Biên là phụ thân cá»§a Hương Ngưng, có lẽ là cha vợ tương lai cá»§a hắn.
Theo quán tÃnh cá»§a tiểu tnhi, tiếng cưá»i đón tiếp tại Thưá»ng Mãn lầu vang lên: “Ôi, Ngô thiếu gia, cÆ¡n gió nà o mang thiếu gia đến váºy. Ngưá»i đã bảy ngà y nay không có tá»›i đó, tiểu nhân rất mong ngưá»i.“
Một âm thanh đầy hà o khà vang lên: “Khen cho trà nhớ của ngươi, ta đúng là bảy ngà y không có tới đây. Các ngươi là m ăn vẫn tốt chứ?“
Tiểu nhị nói: “Nhá» hồng phúc má»i ngưá»i chiếu cố, lão bản đối vá»›i tiểu nhân rất tốt.“
Trên lầu Lý Thiếu Dương nghe được phÃa dưới nói chuyện, nhắm hai mắt, thản nhiên nói: “Huyết Cừu, Ngô Chi Năng có lẽ đã tá»›i.“
Ngô Chi Năng vốn là bang chá»§ cá»§a Liệt Diá»…m bang, đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lấy vợ. Hắn vốn từng nói hắn tuổi còn trẻ, cho nên tiểu nhị má»›i có thể gặp hắn mà gá»i "Ngô thiếu gia", cÅ©ng là hợp vá»›i ý hắn. Ngưá»i nà y không chỉ cao lá»›n, vóc ngưá»i vạm vỡ, gương mặt thưá»ng mang theo nụ cưá»i, là m cho ngưá»i ta vừa nhìn là nghÄ© tá»›i hạng ngưá»i hà o sảng.
Lý Thiểu Dương cùng Ngô Chi có chút kết giao. Tuy nói Lá»— SÆ¡n môn cùng Liệt Diá»…m vốn "Thá»§y há»a bất dung", nhưng Lý Thiểu Dương cho tá»›i bây giá» vốn không tham gia công việc trong bang, mà Ngô Chi Năng hình như cÅ©ng không thèm để ý Lý Thiểu Dương dù cho hắn là nhi tá» cá»§a Lý Äông Dương. Hắn đối đãi Lý Thiểu Dương cÅ©ng như huynh đệ thông thưá»ng. Lý Äông Dương cÅ©ng biết rõ, tháºt sá»± cÅ©ng không nói cái gì, nhi tá» muốn coi ai là bằng hữu, vốn là việc riêng cá»§a nhi tá».
"Ân" Thiết Huyết Cừu nói ra má»™t lá»i, xem như đã trả lá»i Lý Thiếu Dương.
Cầu thang vang lên Ä‘á»u Ä‘á»u tiếng bước chân nặng nhẹ, như là đang hợp tấu má»™t giai Ä‘iệu, tiếng cưá»i cá»§a Ngô Chi Năng vang tá»›i: "Ha ha, Lý huynh đệ, ngươi cÅ©ng thiệt là , ba tháng rùi không thấy lão đệ, hóa ra Ä‘ang ở đây phong lưu?"
Lý Thiểu Dương vá»™i và ng mở hai mắt, cưá»i đứng lên nghênh tiếp, nói: "Ngô bang chá»§, sao lại có thể nói thế, chúng ta quen biết đã lâu, sao lại nghÄ© ta ở đây phong lưu chứ?"
Hai ngưá»i theo thứ báºc ngồi xuống, Ngô Chi Năng xem trên bà n có ba chén trà , sau đó lãnh nhạt nhìn lại Thiết Huyết Cừu, há»i: "Lý huynh đệ, ngươi hôm nay có hẹn à ?"
Lý Thiểu Dương đáp: "Äúng váºy!"
Ngô Chi Năng nói: "Ta hình như không nên có mặt chá»— nà y. Ta gá»i tiểu nhị dá»n thêm má»™t bà n, sao nà y có thá»i gian rãnh rá»—i cùng ngươi uống rượu nói chuyện."
Lý Thiếu Dương giữ lại nói: “Bang chá»§ khách khà rồi, hôm nay gặp được bang chá»§ đã là có duyên, để đệ gá»i tiểu nhị Ä‘em thêm má»™t chén trà cùng bang chá»§ đà m đạo. Chỉ là bang chá»§ phải cùng ta ở đây chá» ngưá»i, tháºt là là m huynh đệ nà y cảm thấy không vui.“
Ngô Chi Năng cưá»i há»i tiếp: “Không sao, ngưá»i có thể là m lão đệ ngồi chá» thì cÅ©ng đáng để ta ngồi chá», không biết là ngưá»i nà o?“
Lý Thiếu Dương trả lá»i: “Má»™t nam nhân và má»™t nữ nhân.“
Ngô Chi Năng sững sốt, nhưng vẫn cưá»i nói: “Lão đệ vẫn vẫn cứ như váºy, huynh đây cÅ©ng chẳng há»i nhiá»u.“
Tiểu nhị bưng chén trà để lên bà n. Lý Thiếu Dương sau khi châm trà cho Ngô Chi Năng liá»n nâng chén trà mình lên rồi nói: “Bang chá»§, đệ lấy trà thay rượu kÃnh huynh má»™t chén.“
Ngô Chi Năng cÅ©ng nâng chén trà lên cùng Lý Thiếu Dương tương kÃnh, hai ngưá»i vừa má»›i nhấp môi thì dưới lầu tiệu nhị dá»™t nhiên hô lên: “Lưu đại gia, Lưu tiểu thư, Lý công tá» chá» hai vị trên lầu đã lâu!“
Hai ngưá»i má»i nhau rồi cùng ngồi xuống uống trà , nhưng chưa hết tuần trà , Ngô Chi Năng bá» chén trà , đưa mắt nhìn Lý Thiếu Dương, nói: “Ngưá»i Ä‘ang đợi ai đến váºy?“
Lý Thiếu Dương đầu hÆ¡i ngẩng lên, tiếp tục uống xong chén trà , từ từ đặt chén xuồng, nói: “Ai tá»›i, bang chá»§ nói như váºy chắc là biết ai sẽ tá»›i đây?“
"Lưu Hương phá»§ tại VÄ©nh Tồn nà y ai mà chẳng biết?“ Ngô Chi Năng cầm chén trà trong tay, ngá»a đầu uống cạn.
"Nguyên lai là Ngô bang chá»§ cÅ©ng tá»›i há»™i ngộ“ má»™t giá»ng nói tuy đã già nhưng vẫn sang sảng từ thang lầu truyá»n đến. Lưu Quý Biên xuất hiện ở tầng hai, là má»™t ngưá»i khoảng năm mươi tuổi, không cao nhưng máºp, khi di chuyển có cảm giác khó khăn. Äi bên cạnh chÃnh là nhi nữ bảo bối cá»§a mình - Lưu Hương Ngưng, đệ nhất mÄ© nhân cá»§a thà nh VÄ©nh Tồn.
Lý Thiếu Dương cùng Ngô Chi Năng đồng thá»i đứng lên nghênh đón vị mÄ© nữ nà y. Duy chỉ có Thiết Huyết Cừu vẫn đứng yên, đưa mắt nhìn Lưu Hương Ngưng má»™t chút, nhưng có thể nháºn ra là Lưu Hương Ngưng so vá»›i ba tháng trước đây mà hắn gặp vẻ mÄ© lệ cà ng tăng lên, ánh mắt nhìn như có tâm sá»±. Hắn trước giá» chưa từng tiếp xúc vá»›i ánh mắt nà y thà nh ra cÅ©ng không biết nhiá»u, nhưng hắn cảm thấy từ lúc vị mÄ© nữ nà y xuất hiện ánh mắt không rá»i khá»i công tá» cá»§a hắn. Thiết Huyết Cừu bà n tay bất chợt nắm lấy thà nh lan can.
Lưu Quý Biên và nữ nhi ngồi xuống. Lưu Hương Ngưng ngồi ở bên cạnh Lý Thiếu Dương.
Tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.
Lưu Quý Biên Nói:“Nữ nhi nhi của ta bảo ta đến một chuyến. Lý môn chủ vì sao chưa thấy xuất hiện?“
Lý Thiếu Dương biết Lưu Quý Biên đối vá»›i việc cha hắn chưa đến có Ä‘iá»u lấy là m bất mãn, nhất thá»i cÅ©ng chưa biết trả lá»i như thế nà o. Thiết Huyết Cừu nói: “Môn chá»§ không phải lúc nà o cÅ©ng có mặt.“
Lưu Quý Biên nhìn kỹ gã đứng phÃa sau Lý Thiếu Dương chÃnh là Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi nói chuyện rất thái quá, tuỳ tiện, ngươi phải chú ý thân pháºn cá»§a mình. Ta tịnh không có há»i ngươi.“
Thiết Huyết Cừu sá»ng sốt, quang mang trên hai mắt chợt loé lên sau đó mặt cúi thấp, chỉ là tay phải hắn có chút run rẩy.
Ngay lúc nà y, Lưu Hương Ngưng kêu lên má»™t tiếng giáºn dá»—i: “Cha!“
Lưu Quý Biên trầm nét mặt cháºm rãi nói: “Không đỠcáºp tá»›i nữa, uống rượu trước đã.“
Ba ngưá»i uống má»™t chén, Ngô Chi Năng đột nhiên hướng Lưu Hương Ngưng há»i: “Tiểu thư, còn nhá»› ta không?“
Lưu Hương Ngưng đảo mắt nhìn Ngô Chi Năng, gáºt đầu.
Ngô Chi Năng nói: “Ba tháng trước, tiểu thư và ta gặp nhau tại Vong Tình hồ, không biết tiểu thư có nhá»› kỹ lá»i ta không?“
Lưu Hương Ngưng mặt đỠlên, và o ngà y nà ng gặp Lý Thiếu Dương, trước đó đã gặp qua Ngô Chi Năng. Lúc đó nà ng nói vá»›i Lý Thiếu Dương là gặp chút trì hoãn bởi vì nà ng Ä‘ang gặp Ngô Chi Năng. Ngô Chi Năng lúc đó nói vá»›i nà ng rằng và o ngà y sinh nháºt nà ng, hắn sẽ đưa sÃnh lá»… đến Lưu Hương phá»§. Việc nà y nà ng vẫn luôn canh cánh bên lòng. Hôm nay hắn nhắc lại, nà ng cÅ©ng hÆ¡i ngá» ngợ, chỉ là qua ba tháng trong lòng nà ng đã có sở chúc. Hôm nay cÅ©ng vì việc chung thân đại sá»± cá»§a nà ng mà tá»›i.
Nà ng cúi đầu nói: “Ta cũng không nhớ rõ.“
Ngô Chi Năng nhìn nà ng má»™t hồi, đột nhiên cưá»i lá»›n thà nh tiếng nói: “Tiểu thư nói đùa rồi.“
Äợi hắn hết cưá»i, Lưu Quý Biên đột nhiên nói: “Thiếu Dương, Hương Ngưng nếu đã chá»n ngươi, ta cÅ©ng sẽ thà nh toà n cho nó. Khi cha ngươi trở vá», các ngưá»i hãy qua phá»§ ta má»™t chuyến để đưa sÃnh lá»…. Rượu đã uống xong rồi, ta cùng vá»›i Hương Ngưng cáo từ trước. Äừng để cho nữ nhi cá»§a ta phải chá» lâu quá, ta không thÃch phụ thuá»™c nhiá»u và o ngưá»i khác.“
Lưu Quý Biên cùng vá»›i nữ nhi vừa Ä‘i khá»i, Lý Thiếu Dương tiến lại kÃnh Ngô Chi Năng má»™t chén nói: “Bang chá»§, ta cÅ©ng cần phải trở vá», nếu các vị còn hứng thú xin cứ việc tiếp tục, Thiếu Dương không thể bồi tiếp. Huyết Cừu! Chúng ta trở vá».“
“Váºy không tiá»…n, lão đệ! Khi nà o gá»i thiếp má»i cho ta đây?“
Lý Thiếu Dương quay đầu lại nói: “Ta cũng muốn cà ng sớm cà ng tốt.“
“Ha ha, lão đệ, ba tháng nà y ngươi quả tháºt là phong lưu!“
Lý Thiếu Dương cùng vá»›i Thiết Huyết Cừu đã Ä‘i xuống lầu. Ngô Chi Năng đứng lên lan can lầu nhìn theo hai ngưá»i đã Ä‘i xa, hắn cúi mắt xuống thấp nhìn chổ lan can nÆ¡i Thiết Huyết Cừu đã vịn qua, nÆ¡i đó hiện ra năm chỉ ấn rất sâu, hắn thở phà o nhẹ nhá»m lẩm bẩm: “Thiết Huyết Cừu?!“
Tà i sản của hung bo
23-02-2009, 07:05 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
Ãi Ä‘Ãch quyá»n đầu.
Tác giả Trần Khổ
Chương 5 – Äêm tân hôn
Dịch: Tân NDGHNTD
Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Äà n
Mặc dù Lưu Quý Biên không thÃch kéo dà i, nhưng nữ nhi cá»§a lão và Lý Thiếu Dương đã có hôn ước, chừng khoảng nữa năm nữa, từ đầu mùa xuân cho tá»›i sÆ¡ thu, hoa nở rồi lại tà n, quả chÃn cÅ©ng đã hái, má»™t Ãt quả xanh cÅ©ng đã má»c lên, nữ nhi cá»§a hắn vẫn còn chưa có động phòng. Äiá»u nà y cÅ©ng không có nghÄ©a Lý Äông Dương quay vá» trì hoãn, mà là láºp gia đình Ä‘Ãch là ngà y phải trải qua nhiá»u tÃnh toán, phải lại chá» mùa thu tá»›i.
Quả lại chÃn má»™ng, hai ngưá»i má»›i tiến hà nh hôn sá»± - đây là dá»±a theo bát tá»± hai ngưá»i mà định, Ä‘iá»u nà y ngưá»i Ä‘á»i vẫn thưá»ng gá»i là “mê tÃn“.
Nữa năm cÅ©ng đã tá»›i, Lưu Quý Biên tuyệt không cho phép nữ nhi lão ra khá»i nhà . Má»™t ngưá»i khuê nữ đã có hôn ước mà lại thưá»ng lá»™ diện bên ngoà i thì rất dá»… dà ng là m cho ngưá»i ta nói lá»i không hay. Chỉ là nữ nhi cá»§a lão phải Ä‘i gặp tình lang anh tuấn, lão cÅ©ng không thể nói gì. Äầu năm nay, nữ nhi so vá»›i lão tá» còn tốt số hÆ¡n. Nếu nó ở ngoà i vô sá»±, cÅ©ng tùy ý để nó cùng tình lang hoa tiá»n nguyệt hạ, có lẽ sẽ không phải để nữ nhi hiểu cảm giác phiá»n não cá»§a ngưá»i là m cha.
Lưu Hương Ngưng thưá»ng Ä‘i ra Vong Tình hồ, bởi vì tại Vong Tình hồ có má»™t ngưá»i mà nà ng ngà y đêm thương nhá»›, ngưá»i nà y đã cùng nà ng có nhiá»u ká»· niệm đẹp đẽ. Ngưá»i nà y vừa là tình lang cÅ©ng sẽ là phu quân cá»§a nà ng.
Thá»i gian cÅ©ng dần trôi qua, tại Vong Tình hồ đã có nhiá»u ngưá»i qua lại hÆ¡n, bên hồ má»i ngưá»i nhìn thấy Lý Thiếu Dương cùng Lưu Hương Ngưng có đôi thì Ä‘á»u cảm thấy đố kỵ lẫn ghen tỵ. Song ai cÅ©ng hiểu được rằng bá»n hỠđúng là do thiên tạo địa hợp thà nh má»™t đôi, tá»±a hồ là trá»i cao sáng tạo ra hỠđể Ä‘á»n bù cho Vong Tình hồ. Vong Tình hồ có má»™t truyá»n thuyết rất là thê lương, nhưng có lẽ và i ngưá»i lại thÃch thú vá»›i truyá»n thuyết đó.
Thỉnh thoảng Lý Thiếu Dương còn cho Thiết Huyết Cừu theo bên ngưá»i, nhưng má»—i khi Lý Thiếu Dương cùng Lưu Hương Ngưng nói chuyện thì Huyết Cừu tá»± nhiên lưu lại phÃa sau hai ngưá»i rất xa, cho dù là đi theo thì cÅ©ng không nói lá»i nà o. Hắn rõ đã trầm mặc, Ãt nói so vá»›i trước kia hÆ¡n nữa.
Hai ngưá»i quá quen vá»›i sá»± im lặng cá»§a Huyết Cừu, cÅ©ng tá»±u không có ý kiến gì, nhưng có những ngưá»i khi không nói lại đáng yêu hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lúc nói chuyện. Lưu Hương Ngưng cảm giác được Thiết Huyết Cừu khi không nói thì tháºt đáng yêu. Vì váºy, Thiết Huyết Cừu vô tình đã tạo được má»™t mặt đáng yêu.
Ba ngà y sau đã là ngà y thà nh hôn nên Lưu Quý Biên có ý định không thể để cho Lưu Hương Ngưng ra ngoà i. Lưu Hương Ngưng đứng ở cá»a phá»§, thân ngưá»i vô lá»±c, khóe mắt Ä‘á»ng lệ châu, giá»ng Ä‘iệu thiết tha cầu khẩn : "Phụ thân, hà i nhi chỉ xin má»™t khắc thôi." . Lưu Quý Biên bất lá»±c nhìn ái nữ, đà nh thở dà i mà dá»i qua má»™t bên.
Ngay khi thấy tình lang, nữ hà i tá» kia đã quên biến lá»i hứa vá»›i phụ thân, chỉ còn muốn bên tình lang Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp mà thôi.
Lý Thiếu Dương nhẹ nắm lấy tay Hương Ngưng nói : "Phụ thân đang sốt ruột ở nhà chỠnà ng đó"
Cách sau hai ngưá»i hai mươi thước là Thiết Huyết Cừu Ä‘ang lặng lẽ bám theo, ánh mắt si mê thỉnh thoảng chuyển dịch qua lại trên bóng lưng cá»§a Hương Ngưng và Vong Tình hồ.
Vong Tình Hồ vẫn sáng trong như trước giá» vẫn váºy, ánh lên mà u xanh cá»§a nước, cá»§a trá»i mây. Mặt hồ bị gió là m xao động, óng ánh má»™t mà u xanh lục, phản chiếu má»™t thứ ánh sáng tuy chói lóa nhưng cÅ©ng rất đỗi má»m mại.
Lưu Hương Ngưng thấy tình lang nhắc nhở bèn đáp: "Cha cÅ©ng biết rằng chà ng bên thiếp, thiếp sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc nên sẽ không lo lắng nhiá»u đâu. Chà ng chÃnh là bảo há»™ thần cá»§a thiếp mà ."
Lý Thiếu Dương chăm chú nhìn nà ng thầm hoan hỉ "Nà ng tháºt tÃn nhiệm ta biết bao", và từ sâu táºn đáy lòng, đáp lại: "Nếu ta là bảo há»™ thần cá»§a nà ng, thì nà ng chÃnh là lẽ sống cá»§a ta. Ta vì nà ng mà sinh, bởi nà ng mà tồn tại"
Lưu Hương Ngưng dựa và o bỠvai của tình lang, nhẹ thốt "Trĩ Tâm nói, nà ng ta ở trong lòng ngươi ngủ rất ngon"
Lý Thiếu Dương dịu dà ng đáp: "Nà ng ở trong vòng tay ta ngá»§ cÅ©ng ngon váºy, đúng như tên cá»§a nà ng đó"
Lưu Hương Ngưng pháºt ý mà gắt giá»ng "Chẳng lẽ ta không thÆ¡m sao ?"
Lý Thiếu Dương giả bá»™ hổn hển đáp "Thá»±c đúng là rất thÆ¡m, khiến cho ngưá»i lâng lâng khoan khoái. Phải chăng nà ng là tiên tá» hạ phà m?"
Lưu Hương Ngưng biÌ£ hăÌn sờ moÌ, cười rộ lên:“Thiếp laÌ€ Hằng Nga ở trên trời.“
Lý Thiếu Dương thấy nà ng đáp váºy bèn đùa "Hằng Nga nà y tháºt không tốt chút nà o. Trượng phụ rá»i Ä‘i không biết bao năm. Nà ng không cảm thấy nà ng ta giống như má»™t quả phụ đáng thương sao?â€
„Äồ hư há»ng, thiếp đánh chết chà ng.“ Bà n tay nhá» nhắn cá»§a Lưu Hương Ngưng đánh lên ngưá»i Lý Thiếu Dương, tạo thà nh những tiếng vang nhu hòa, đúng là so vá»›i nước ở Vong Tình hồ còn muốn nhu hòa hÆ¡n.
Nước trong Vong Tình hồ đã trải qua bao mùa tuế nguyệt, nhưng con ngưá»i lại có thể trải qua được bao mùa xuân hoa thu nguyệt?
Thá»i gian nà y hai ngưá»i Ä‘ang trong nhu tình máºt ý, ầm thầm lén lút chỠđến ngà y cưới.
VÄ©nh Tồn Thà nh bá»—ng trở lên náo nhiệt, Lưu Hương phá»§ cùng Lá»— SÆ¡n môn kết là m thông gia trở thà nh má»™t đại thịnh sá»±, cÆ¡ hồ tất cả các nhân váºt có chút danh đầu Ä‘á»u tá»›i Lá»— SÆ¡n môn, để chúc mừng hỉ sá»±, chia vui cùng tân nhân.
Sau má»™t ngà y lá»… báºn rá»™n phồn hoa - để có được Ä‘iá»u nà y đã phải tiêu tốn rất nhiá»u, có lẽ chỉ có tam bát bà di má»›i có thể biết rõ Ä‘iểm nà y mà thôi - cÅ©ng không có nói câu nà o, trá»±c tiếp tiên và o động phòng
Sắc mà u và ng má» má» cá»§a hoà ng hôn hoà n toà n bao phá»§ lên VÄ©nh Tồn thà nh - có ngưá»i cho đó là „Lãng mạn chi sắc“, Lá»— SÆ¡n môn trong thà nh cÅ©ng bị má»™t mà u sắc hỉ khánh bao phá»§. Tại Lá»— SÆ¡n môn, trong má»™t căn phòng lá»›n được bố trà cho tân lang tân nương, Lý Thiếu Dương Ä‘ang đứng ở trước giưá»ng, nụ cưá»i vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt nhìn Lưu Hương Ngưng đầu phá»§ hồng Ä‘iá»u Ä‘ang ngồi ở mép giưá»ng, lúc nà y hắn cảm thấy thá»i gian như ngừng lại trên đầu Lưu Hương Ngưng.
Lý Thiếu Dương có chút mÆ¡ mà ng – duyên cá»› có lẽ là do hắn đã hÆ¡i say, có lẽ kỳ tháºt hắn cÅ©ng ko biết nguyên nhân, chỉ là hắn cảm giác toà n thân trở lên phiêu nhiên, phảng phất hai chân như má»™t chân dẫm trên miên hoa, má»™t trên dẫm phải cà nh tùng.
Hắn nói: „Hương Ngưng, hồng Ä‘iá»u trên đầu ngưá»i tháºt đẹp, nhìn trong giống nhưng má»™t đóa há»a vân rá»±c rỡ trên trá»i cao. „
Lưu Hương Ngưng vốn Ä‘ang bình tÄ©nh chỠđợi, lúc nà y nghe thấy Lý Thiếu Dương lên tiếng, hô hấp chợt ngừng lại, hồng Ä‘iá»u cùng lúc hướng ra ngoà i, lá»™ ra chút tức giáºn nói: „ Hồng Ä‘iá»u trên đầu thiếp đẹp như váºy, tại sao chà ng còn không gỡ nó xuống? Hay chà ng là m không được, không phải chà ng muốn thiếp đội nó ngồi chá»— nà y cả đêm chứ?“
Lý Thiếu Dương cưá»i nói: „Không dám cháºm trá»… thưa mỹ nhân cá»§a ta, phu quân ta tá»›i đây!“ hai tay hắn vá»™i và ng nhấc tấm hồng vân trên đầu Lưu Hương, đóa hồng vân trên đầu liá»n bay lên, nằm gá»n trong tay Lý Thiếu Dương, đồng thá»i bị rách là m hai mảnh – Lý Thiếu Dương ngây ngưá»i nhìn Lưu Hương Ngưng, khi hồng vân rá»i khá»i đầu, trên mặt nà ng chợt đỠhồng, trông cá»±c kỳ đáng yêu.
“Nà ng hình như không có uống rượu sao mặt vẫn Ä‘á»?“Lý Thiếu Dương không quên nói giỡn vá»›i thê tá» hắn. Lúc nà y “đùa giỡn†là hợp tình hợp lý, có lẽ phải nói là đang ’’tán tỉnh“-là m sao quên được chuyện máºp má» nà y chứ?
Lưu Hương Ngưng ngượng ngùng cúi mặt xuống,nhá» giá»ng nói: “Chà ng biết rõ mà .â€
Lý Thiếu Dương nhẹ nhà ng cầm hai tay Lưu Hương Ngưng khẽ thở dà i nói:“Nà ng là tân nương ta thương yêu nhất, cũng là tân nương xinh đẹp nhất.“
Lưu Hương Ngưng đỠnghị: “Có thể tắt đèn được không?“
Lý Thiếu Dương há»i lại:“tại sao?“
Lưu Hương Ngưng nhìn hắn nói: “Ngưá»i ta vẫn còn thẹn thùng mà .“
Lý Thiếu Dương cưá»i, liá»n lấy hai chén rượu trên bà n, đưa má»™t chén cho Lưu Hương Ngưng nói: “Hương Ngưng chúng ta uống chén rượu giao hoan Ä‘i, nghe nói có thể là m giảm bót chút xấu hổ thẹn thùng đó? Nà ng biết rượu có đôi khi là m cho ngưá»i ta dá»… dà ng quên Ä‘i má»i chuyện.“
Lưu Hương Ngưng hi cưá»i nói: “Thiếp hiểu chà ng muốn chuốc thiếp say, để cho cái tâm hư há»ng cá»§a chà ng toại nguyện.â€
Lý Thiếu Dương nói: “Rượu không thể là m ngưá»i ta say. Chỉ có âu yếm nữ nhân má»›i có thể là m nam nhân say hoà i. Hương Ngưng, ta nguyện ý cả Ä‘á»i say trên ngá»±c cá»§a nà ngâ€
’’Äinh!“
Trong phòng má»™t âm thanh nhẹ nhà ng vang lên, là hai chiá»…n chén va chạm sinh ra má»™t nốt nhạc vui vẻ, vì nốt nhạc nà y vang lên, hai ngưá»i trong phòng đã say, nháºp và o trong má»™ng mà nghỉ ngÆ¡i.
Kỳ tháºt, hôm nay có rất nhiá»u ngưá»i đã say.
Thiết Huyết Cừu cũng là một trong số đó, nhưng hắn không say trong Lỗ Sơn môn.
Mà say trong Phiêu Miểu viện tại Vĩnh Tồn thà nh.
Phiêu Miểu viện thá»±c ra không phải là má»™t cái viện bình thưá»ng, mà là má»™t cái kỹ viện trong VÄ©nh Tồn thà nh.
Äang ngồi hai bên Thiết Huyết Cừu là hai kỹ nữ, hắn ngồi ở giữa hai ngưá»i bá»n há», uống từng chén rượu lá»›n.
Rượu mạnh, mạnh như nỗi đau trong lòng hắn.
"Lưu Hương Ngưng Ä‘Ãch xác có thể là m nam nhân vì nà ng mà say“
Một nam nhân to lớn xuất hiện sau lưng Thiết Huyết Cừu - Ngô Chi Năng
Thiết Huyết Cừu là m như không nghe thấy, tự mình uống rượu, rượu chảy ướt cả quần áo hắn.
Ngô Chi Năng lại nói: “Ngươi có năng lực cướp Lưu Hương Ngưng từ trong tay của Lý Thiếu Dương-"
"A-" Thiết Huyết hét lên, chén rượu trong tay phải Ä‘áºp lên trên má»™c bà n, cái chén xuyên qua má»™c bà n, bắn xuống sà n, hắn mạnh tay ôm lấy kỹ nữ bên trái, hướng và o trong má»™t gian phòng, lảo đảo Ä‘i và o.
Ngô Chi Năng nhìn hắn tiến và o trong phòng, sau đó ngồi xuống nhìn cái chén trên mặt đất, chén chưa bị phá, nhưng đá lót trên sà n lại bị lún sâu xuống, chén cũng lún sâu trong sà n trên mặt đất. Tay hắn đấm trên mặt đất trơn nhẵn. Cái vết thương so với mặt đất đồng dạn.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Ngô Chi Năng dần dần biến đổi, như một mà n đêm dà y đặc.
Hắn đảo mắt nhìn phòng ốc cá»§a Thiết Huyết Cừu, trong phòng ná» truyá»n đến tiếng thở thô ráp, cùng vá»›i tiếng rên rỉ Ä‘á»ng lòng ngưá»i như thá»§y triá»u cá»§a đà n bà .
Tà i sản của hung bo