Lang thang một số diễn đàn bỗng bắt gặp một bài thơ hay về hình tượng người lính trên chiến trường K : đầy kiêu bạc, đậm nét phong trần và tự tin giữa gian lao chết chóc. Công lao của các anh, các chú đã bị quên lãng nhiều năm và bị xuyên tạc giữa dòng lịch sử muôn trùng. Xin cảm ơn và xin chân thành gởi tăng bài thơ này cho ba mình và là một nén hương cho các chú đồng đội của ba đã nằm lại trên đất Chùa Tháp. Đọc bài thơ mà mắt mình cứ cay cay . . .
HÀNH TRÁNG SĨ MỚI
Tráng sĩ không bơi qua sông
Tráng sĩ đi bằng đường hàng không
Tráng sĩ đi bắng xe khách
Tráng sĩ lên đường lòng hề mênh mông mênh mông
Không là Kinh Kha ngày xưa qua sông Dịch
Không là thở than của khúc Tống Biệt Hành
Tráng sĩ chừ qua sông qua sông
Sóng vỗ mạn phà hề sóng vỗ
Trận tiền chừ là nơi súng nổ
Cung kiếm chừ là khẩu AK
Chung rượu chừ tráng sĩ không hề say
Lòng say con mắt ai ...
Tráng sĩ lên đường hành trang trên lưng
Nặng gánh giang sơn lòng cứ buân khuân
Tráng sĩ thề chừ áo xanh nón cối
Ống tên không còn, cái bình tông lủng lẳng thắt lưng
Sông Dịch nào rộng bằng sông Mê Kông
Sóng Mê Kô nào rộng bằng sòn ở trong lòng
Tráng sĩ chừ lên trừng biên giới lá thư nhà thành nỗi nhớ mong
( Trích thơ Phạm Sĩ Sáu)