21-07-2009, 01:46 AM
Vô Tình Nhất 4vn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
Hai số Pháºn-Jeffrey Archer
Hai số Pháºn
Jeffrey Archer
Dịch giả: Anh Thư
Phần I - Chương 1 - 1906-1923
Dịch theo nguyên bản tiếng Anh " Kane and Abel
Nhà xuất bản Fawcett Crest , New York 1985
Ngà y 18 tháng 4, 1906
Slonim, Ba-lan
Chỉ sau khi đã chết rồi. Cô ta má»›i không kêu hét nữa. Và cÅ©ng và o chÃnh lúc đó đứa bé má»›i bắt đầu gà o khóc.
Chú nhá» Ä‘ang Ä‘i săn thá» trong rừng gần đó nghe thấy lạ nhưng không phân biệt được đó là tiếng hét cuối cùng cá»§a ngưá»i đà n bà hay tiếng khóc đầụ tiên cá»§a đứa bé. Äá»™t nhiên chú quay ngưá»i lại, cảm thấy có chuyện gì nguy hiểm, đôi mắt chú dò tìm xem có con thú nà o bị Ä‘au. Chú chưa bao giá» nghe má»™t con thú nà o kêu lên như váºy. Chú cẩn tháºn Ä‘i từng bước đến gần nÆ¡i phát ra tiếng kêu. Lúc nà y tiếng kêu đã thà nh rên rỉ nhưng vẫn không giống vá»›i tiếng cá»§a bất cứ con thú nà o chú được biết. Chú chỉ mong con thú nà y nhỠđể chú đủ sức giết được và để có cái gì má»›i thay cho món thịt thá» bữa tối. Chú thợ săn nhá» rón rén ra phÃa bá» sông, nÆ¡i có tiếng kêu lạ vẳng đến. Chú nấp sau từng gốc cây để có chá»— dá»±a nếu xảy ra chuyện gì. Chú nhở lá»i bố dặn là chá»› bao giỠđứng ra ngoà i chá»— trống. Ra đến bìa rừng, chú đã có thể nhìn rõ cả má»™t khoảng thung lÅ©ng kéo dà i xuống đến sông, và lúc nà y chú má»›i nháºn ra tiếng kêu quái lạ ấy không phải phát ra từ má»™t con thú bình thưá»ng. Chú bò dần vá» phÃa có tiếng rên.
Äến đây, chú đã hoà n toà n ra chá»— trống. Bá»—ng chú trông thấy ngưá»i đà n bà nằm đó, áo váy vén lên ngang ngá»±c còn hai chân thì giang rá»™ng. Chú chưa há» thấy ngưá»i đà n bà nà o như thế bao giá». Chú chạy vá»™i đến bên cạnh, nhìn xuống bụng ngưá»i đà n bà và chú hoảng sợ. Giữa hai chân ngưá»i đà n bà có má»™t váºt nhỠđỠhá»n và ướt đẫm, dÃnh và o ngưá»i bằng má»™t cái gì đó như sợi dây thừng. Chú bé thợ săn bá» mấy con thá» má»›i lá»™t da xuống rồi quỳ và o bên cạnh váºt nhá» bé ấy.
Chú ngỡ ngà ng nhìn má»™t lúc rồi lại quay ra nhìn ngưá»i đà n bà . Chú chưa biết mình phải là m thế nà o. Thân thể ngưá»i đà n bà đã tái xanh vì rét lạnh. CÔ ta chỉ ngoà i hai mươi nhưng khuôn mặt đã già cá»—i khiến chú bé tưởng cô đã đến tuổi trung niên. Chú biết là cô ta đã chết rồi. Chú bá»—ng nhấc cái cÆ¡ thể nhá» bé lên. Chú cÅ©ng không biết tại sao mình là m như váºy. CÓ lẽ vì chú thấy đứa bé đưa mấy ngón tay nhá» xÃu lên cà o và o bá»™ mặt nhăn nhúm cá»§a nó nên chú sợ chăng.
Nhấc lên rồi chú má»›i biết là giữa ngưá»i mẹ vá»›i đứa con vẫn còn dÃnh và o nhau bằng má»™t sợi dây nhầy nhụa.
Trước đó Ãt ngà y chú đã được xem má»™t con cừu đẻ. Bây giá» chú cố nhá»› lại. Chú biết ngưá»i chăn cừu đã là m như thế nà o, nhưng chú không biết là vá»›i má»™t đứa bé thì có thể là m như váºy được không? Äứa bé đã thôi không rên rỉ nữa. Chú cảm thấy mình phải gấp rút quyết định. Chú rút con dao ra, con dao chú vừa dùng để lá»™t da thá», lau và o tay áo rồi, ngáºp ngừng má»™t chút, chú cắt đứt sợi dây Ở chá»— gần bụng đứa bé. Máu tuôn ra Ở hai đầu dây. Chú thá» nhá»› lại xem ngưá»i chăn cừu đã là m như thế nà o. ông ta thắt má»™t cái nút để máu khá»i chảy. à , đúng thế rồi. Chú bứt má»™t cá»ng cá» dà i Ở dưới đất và thắt vá»™i và o đầu dây rồi bế đứa bé lên. Chú từ từ đứng dáºy và bá» lại đó ba con thá» vá»›i ngưá»i đà n bà đã chết. Trước lúc Ä‘i, chú khép hai chân lại cho ngưá»i mẹ và kéo chiếc váy xuống đến đầu gối. Chú chỉ biết là m như váºy được thôi.
- ôi lạy Chúa! - Má»—i khi là m Ä‘iá»u gì hoặc rất tốt hặc rất xấu, chú vẫn thưá»ng thốt lên như váºy. Trong trưá»ng hÆ¡p nà y, chú chưa thể biết là xấu tốt như thế nà o.
Chú bé thợ săn cứ thế chạy vá»™i vá» nhà . Chú biết là mẹ chú chỉ chá» chú mang thá» vá» là sá»a soạn bữa ăn tối Bà mẹ sẽ há»i hôm nay chú săn được mấy con. Nhà có những tám miệng ăn, phải có Ãt nhất là ba con thá» má»›i đủ. Äôi khi chú kiếm được con vịt hoặc con ngá»—ng, có lúc được cả má»™t con chim trÄ© bay lạc từ trong trại cá»§a Nam Tước ra đây. Bá» chú là m ở trang trại ấy.
Nhưng hôm nay chú lại bắt được má»™t con thú khác. VỠđến cá»a nhà , chú không dám rá»i tay khá»i đứa bé chú Ä‘ang bế, chú lấy chân đá và o cá»a để mẹ nghe thấy và ra mở. Chú lặng lẽ giÆ¡ đứa bé lên cho mẹ xem. Ngưá»i mẹ không đón ngay đứa bé mà còn đưa tay lên ngá»±c và nhìn nó má»™t lát.
- Ôi, lạy Chúa! - ngưá»i mẹ nói và là m dấu thánh giá. Chú ngước nhìn mẹ xem bà vui hay buồn. Nhưng đôi mắt ngưá»i mẹ cúi xuống nhìn má»™t cách rất hiá»n dịu chú chưa từng thấy. Chú biết ngay rằng Ä‘iá»u mình là m là tốt.
- Em bé, hả mẹ?
- Con trai, - mẹ chú gáºt đầu khẽ nói. - Con tìm thấy ở đâu thế ?
- Ở gần bỠsông, mẹ ạ, - chú đáp.
Còn mẹ đứa bé đâu?
- Chết rồi.
Ngưá»i mẹ là m dấu thánh giá.
- Con mau chạy Ä‘i nói vá»›i bố. Bố sẽ tìm bà Urszula Wojnak trên trại. Rồi con phải dẫn cả hai ngưá»i đến chá»— có ngưá»i mẹ cá»§a đứa bé nà y. Sau đó má»i ngưá»i vỠđây ngay nhé.
Chú thợ săn nhỠtrao đứa bé cho mẹ. Chú mừng thầm trong bụng là mình đã không bỠmặc đứa bé. Trao được cho mẹ rồi, chú lau hai tay và o quần và chạy đi tìm bố.
Ngưá»i mẹ lấy vai đẩy cá»a và o trong và gá»i đứa con gái lá»›n ra đặt nồi nước lên bếp lò. Rồi bà ngồi xuống má»™t chiếc ghế gá»—, cởi khuy áo và ấn đầu vú và o cái miệng lthăn nhúm cá»§a đứa bé. Thế là Sophia, đứa con gái má»›i được sáu tháng, tối nay sẽ phải nhịn không còn sữa ăn nữa.
Ngưá»i mẹ lấy là m lo buồn. - Nhưng sao lại thế nhỉ? - Ngưá»i mẹ bá»—ng thốt lên và kéo chiếc khăn choà ng lên cánh tay mình cùng vá»›i đứa bé. - ôi, chú bé tá»™i nghiệp nà y, để đến sáng mai thì chú cÅ©ng chết mất thôi.
Lúc bà đỡ già Urszula Wojnak tắm rá»a và thắt lại rốn cho đứa bé thì ngưá»i mẹ không nhắc lại những ý nghÄ© vừa rồi nữa. Còn ông chồng chỉ đứng lặng yên mà nhìn.
- Có khách và o nhà tức là có Chúa và o nhà , - ngưá»i mẹ chợt nhắc đến má»™t câu tục ngữ Ba lan.
ông chồng nhổ toẹt một cái.
- Äồ chết dịch ở đâu. Nhà nà y còn thiếu gì trẻ con nữa chứ?
Ngưá»i mẹ là m như không nghe thấy ông ta nói gì, ehỉ đưa tay vuốt mấy sợi tóc Ä‘en trên đầu đứa bé.
- Ta đặt tên nó là gì nhỉ? - Ngưá»i đà n bà nói và ngước mắt nhìn chồng.
- Ai mà biết được? Cứ để cho nó chết mà không có tên tuổi gì hết là xong. - ông nhún vai.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của Tuyệt Kiếm
Chữ ký của Tuyệt Kiếm
21-07-2009, 01:47 AM
Vô Tình Nhất 4vn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
Chương 2
Ngà y 18 tháng 4, 1906
Boston, Massachusetts
Bác sÄ© nắm lấy cổ chân đứa bé má»›i đẻ nhấc cao lên và phát cho nó má»™t cái và o Ä‘Ãt Äứa bé báºt khóc. Ở Boston, bang Massachusetts, có má»™t bệnh viện chuyên phục vụ cho những ai mắc các chứng bệnh cá»§a ngưá»i già u có, và và o má»™t số trưá»ng hÆ¡p đặc biệt nà o đó bệnh viện cÅ©ng kiêm cả việc đỡ đẻ cho những trẻ sÆ¡ sinh già u có được ra Ä‘á»i. Ở bệnh viện Ä‘a khoa Massachusetts nà y, các bà mẹ không phải kêu hét và cÅ©ng không phải mặc quần áo bình thưá»ng khi sinh đẻ Lệ là như thế rồi.
Má»™t ngưá»i đà n ông trẻ tuổi Ä‘i Ä‘i ìại lại bên ngoà i phòng đẻ. Bên trong có hai bác sÄ© khoa nhi cùng vá»›i má»™t bác sÄ© riêng cá»§a gia đình là m nhiệm vụ. Ngưá»i cha nà y không dám để xảy ra chuyện gì cho đứa con đầu lòng cá»§a mình. Hai bác sÄ© khoa nhi sẽ được trả má»™t món tiá»n lá»›n vá»›i má»—i má»™t việc là đứng đó để chứng kiến chuyện sinh đẻ thôi. Má»™t trong hai bác sÄ©
ấy đã mặc sẵn bộ lễ phục bên dưới chiếc áo choà ng trắng của bệnh viện, để hễ xong Ở đây ra là ông đi dự tiệc Ở đâu đó ông ta không thể nà o vắng mặt trong ca sinh đẻ đặc biệt nà y được. Trước đó, cả ba bác sĩ đâ rút thăm với nhau xem ai trong số hỠsẽ trực tiếp
đỡ đẻ Cuối cùng, ngưá»i rút trúng là bác sÄ© Ä‘a khoa MacKenzie. Ngưá»i cha vừa Ä‘i lại ngoà i hà nh lang vừa nghÄ© xem sẽ đặt cái tên gì cho hay và gặp nhiá»u may mắn. Thá»±c ra, anh cÅ©ng không lo đến chuyện ấy lắm.
Sáng hôm đó, Roberts đã chở Anne, vợ anh, đến bệnh viện bằng cá»— xe ngá»±a hai bánh. VỢ anh đã tÃnh đến hôm đó là ngà y thứ hai mươi tám cá»§a tháng thứ chÃn rồi. CÔ ta bắt đầu Ä‘au đẻ ngay từ sau lúc ăn sáng, nhưng ngưá»i ta bảo anh là nếu có đẻ cÅ©ng phải đến chiá»u sau giá» ngân hà ng anh đóng cá»a. Anh là má»™t ngưá»i rất có ká»· luáºt, không muốn việc vợ mình đẻ ảnh hưởng gì đến giá» giấc cá»§a ngưá»i khác. Anh vẫn cá» Ä‘i Ä‘i lại lại trong hà nh lang như váºy. Mấy cô y tá và bác sÄ© trẻ tất tả ra và o Ä‘á»u biết anh Ä‘ang có mặt Ở đây. Äi qua gần chá»— anh, há» thì thầm vá»›i nhau nhưng ra xa há» lại nói bình thưá»ng. Anh không để ý chuyện đó, vì đã quen vá»›i má»i ngưá»i vẫn đối xá» vá»›i mình như váºy Phần lá»›n những ngưá»i Ở đây chưa gặp anh bao giá» nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u biết anh là ai. Nếu đứa bé sinh ra hôm nay là con trai, có lẽ anh sẽ xây tặng cho bệnh viện má»™t khu nhi má»›i mà bệnh viện Ä‘ang rất cần. Anh đã tặng há» má»™t thư viện và má»™t trưá»ng há»c rồi. Anh chà ng sắp là m bố ấy giở tá» báo buổi chiá»u ra xem nhưng chẳng Ä‘á»c chữ nà o ra chữ nà o. Anh bứt rứt, lo lắng. Chắc là há» (anh gá»i má»i ngưá»i là "há»" hết) chẳng bao giá» có thể hiểu được là anh dứt khoát phải có con trai, để má»™t ngà y kia nó sẽ thay anh là m thống đốc và chá»§ tịch ngân hà ng. Anh láºt mấy trang báo buổi chiá»u. Äá»™i Tất ÄỎ Boston đấu
vá»›i đội Cao Nguyên New York. Xong tráºn nà y chắc há» sẽ khao to. Anh chợt nhá»› đến mấy dòng chữ to Ở trang đầu bèn láºt lại xem. Báo đưa tin má»™t vụ động đất tệ hại nhất trong lịch sá» nước Mỹ. San Francisco bị tà n phá ghê gá»›m. Ãt nhất có bốn trăm ngưá»i chết. ôi, bao nhiêu là tang tóc. Anh bá»—ng thấy bá»±c dá»c trong ngưá»i. Chuyện động đất là m mất cả ý nghÄ©a việc đứa con anh sắp ra Ä‘á»i. Äáng lẽ ngưá»i ta phải nhá»› rằng trong những ngà y nà y còn có sá»± kiện gì khác nữa chứ. Anh chưa há» có lúc nà o nghÄ© rằng đứa bé có thể là con gái. Anh láºt tá» báo sang trang tà i chÃnh và xem lại mục thị trưá»ng chứng khoán: chỉ số đã tụt xuống mấy Ä‘iểm. Thế là vụ động đất chết tiệt kia đã là m giảm mất giá tn cổ phần cá»§a anh trong ngân hà ng tá»›i má»™t trăm ngà n đô-la. Tuy nhiên, vá»›i tà i sản riêng cá»§a anh hiện vẫn còn trên 16 triệu đô-la thì đến mấy vụ động đất như Ở California cÅ©ng chưa là m gì anh được.
Anh vẫn còn có thể hưởng tiá»n lãi suất, còn cả cái vốn 16 triệu kia vẫn sẽ nguyên đó để con trai anh sau nà y thừa kế. Anh tiếp tục Ä‘i lại trong hà nh lang và là m như vẫn Ä‘á»c tá» báo buổi chiá»u.
ông bác sÄ© khoa nhi đã mặc sẵn lá»… phục khi nãy bước ra khá»i phòng đẻ để báo tin. ông ta cảm thấy
mình phải là m cái gì đó cho xứng vá»›i món tiá»n to sắp được lÄ©nh, và ông nghÄ© mình cÅ©ng Ä‘ang là ngưá»i ăn mặc chỉnh tá» nhất để thông báo tin nà y. Hai ngưá»i đứng nhìn nhau má»™t lúc. ông bác sÄ© thấy hÆ¡i xúc động nhưng không muốn biểu lá»™ gì trước mặt ngưá»i má»›i là m bố.
- Xin chúc mừng ông, ông đã có con trai, một chú bé nhỠtà và rất xinh đẹp.
Ngưá»i cha nghÄ© bụng ông bác sÄ© nói thế là dở quá, vì đứa nà o má»›i sinh ra mà chả nhá» tÃ? Nhưng cái tin con trai ông ta vừa nói đến giá» má»›i ngấm và o ngưá»i anh. Suýt nữa anh báºt lên nói tạ Æ¡n Chúa. ông bác sÄ© há»i thêm má»™t câu nữa để phá tan cái im lặng lúc đó.
ông đã định đặt tên cháu là gì chưa ?
Ngưá»i cha trả lá»i ngay, không ngáºp ngừng:
- Cháu tên là William Lowell Kane.
Tà i sản của Tuyệt Kiếm
21-07-2009, 01:48 AM
Vô Tình Nhất 4vn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
Chương 3
Sau khi cả nhà đã hết nhá»™n nhịp vá»›i việc đứa bé má»›i vá» nhà nà y và má»i ngưá»i đã Ä‘i ngá»§ từ lâu rồi, ngưá»i mẹ vẫn còn thá»c vá»›i đứa bé trong tay. Helena Koskiewicz là má»™t ngưá»i rất tin Ở cuá»™c sống. Bằng chứng là chị đã đẻ và nuôi được sáu đứa con. Trước đó chị đã để mất Ä‘i ba đứa từ lúc chúng còn nhá», nhưng chị cÅ©ng chưa để cho đứa nà o chết má»™t cách dá»… dà ng được. Chị chỉ má»›i ba mươi lăm tuổi nhưng biết là anh chồng Jasio cá»§a mình, trước đây vốn là má»™t ngưá»i rất khá»e mạnh, sẽ chẳng cho chị thêm đứa con trai con gái nà o nữa. Bây giá» Chúa đã Ä‘em đứa bé nà y đến cho chị, chắc chắn là nó phải sống. Helena cÅ©ng là con ngưá»i có đức tin rất đơn giản, và điá»u đó cÅ©ng phải
thôi, vì số pháºn chả bao giá» cho chị có được cuá»™c sống nà o khác hÆ¡n cuá»™c sống đơn giản hiện nay. Ngưá»i chị xanh xao gầy mòn, không phải do chị muốn như váºy mà do chị được ăn quá Ãt, lại là m lụng vất vả và không có tiá»n để dà nh. Chị chẳng bao giá» phà n nà n Ä‘iá»u gì nhưng các nếp nhăn trên mặt khiến chị chẳng khác gì má»™t ngưá»i đã có cháu gá»i bằng bà chứ không phải ngưá»i mẹ Ở thế giá»›i ngà y nay. Äá»i chị chưa má»™t lần nà o được mặc quần áo má»›i. Helena bóp tháºt mạnh và o hai bên vú đến hãn đỠcả lên. Mấy giá»t sữa tuôn ra. Ở cái tuổi ba mươi lăm, tức là đã ná»a Ä‘á»i ngưá»i, ai nấy Ä‘á»u đã Ãt nhiá»u có kinh nghiệm thà nh thạo, và Helena chÃnh là đang Ở thá»i kỳ như váºy.
- Chú nhá» cá»§a mẹ nà o, - chị khẽ nói vá»›i đứa bé và ấn đầu vú và o miệng nó Ä‘ang chúm cong lên chá» sữa. Äôi mắt xanh cá»§a nó hé mở. Và i giá»t mồ hôi lấm tấm trên mÅ©i. Cuối cùng ngưá»i mẹ cÅ©ng lăn ra ngá»§ từ lúc nà o.
Jasio Koskiewicz, anh chồng lỠđỠcháºm chạp có bá»™ ria mép rất ráºm và cÅ©ng là thứ duy nhất để anh ta có thể tá»± khẳng định được mình trong cuá»™c sống Ä‘i là m thuê khồ sở nà y, chợt tỉnh dáºy và o lúc năm giá», thấy vợ vá»›i đứa bé kia còn Ä‘ang ngá»§ trên chiếc ghế bao. Äêm đó anh ta cÅ©ng không chú ý đến việc không có mặt vợ trên giưá»ng. Anh ta đứng chăm chăm nhìn và o đứa bé không cha không mẹ. Anh cảm Æ¡n Chúa vì Ãt ra đứa bé không còn kêu hét nữa. Hay là nó chết rồi? Jasio nghÄ© bụng thôi mình chả nên dÃnh đến cái cá»§a nợ nà y nữa. Cứ việc Ä‘i là m như thưá»ng, để mặc cho vợ anh lo chuyện sống chết cá»§a nó, còn anh thì tÃnh là m sao có mặt Ở trang trại cá»§a Nam Tước từ sáng sá»›m là được. Anh tu mấy há»›p sữa dê và o bụng rồi quệt miệng và o tay áo. Sau đó má»™t tay cầm khoanh bánh và má»™t tay vá»› lấy chiếc bẫy anh ta lặng lẽ chuồn ra ngoà i, bụng chỉ sợ ngưá»i đà n bà thức dáºy và bảo anh là m gì đó. Anh ta rảo bước vá» phÃa rừng, không muốn nghÄ© gì đến đứa bé nữa và chỉ mong đây là lần cuối cùng anh ta trông thấy nó.
Florentyna, cô con gái lá»›n, là ngưá»i thứ hai bước và o bếp. Chiếc đồng hồ cổ không biết đã được bao nhiêu năm vừa Ä‘iểm sáu giá» sáng. NÓ chẳng qua chỉ để nhắc cho những ai trong nhà muốn biết giá» phải dáºy hay phải Ä‘i ngá»§ mà thôi. Công việc hà ng ngà y cá»§a Florentyna chỉ có má»—i chuyện là chuẩn bị bữa ăn sáng, cụ thể là chia bá»c sữa dê và miếng bánh mì Ä‘en ra cho đủ tám ngưá»i trong gia đình cùng ăn. Việc chỉ có thế thôi nhưng nó đòi há»i cô phải có cái khôn ngoan như cá»§a Solomon(l) má»›i là m nổi để không má»™t ai có thể phà n nà n gì được ìà phần cá»§a ngưá»i khác nhiá»u hÆ¡n phần mình.
Florentyna là má»™t cô bé mảnh khảnh, xinh đẹp, ai má»›i trông thấy cÅ©ng quý mến ngay được. Chỉ tá»™i má»™t Ä‘iá»u là đã hai năm nay cô bé vẫn chỉ có má»—i chiếc áo đỠmặc. Nhưng cứ trông cô bé là ngưá»i ta hiểu ngay tại sao trước đây anh chà ng Jasio đã say mê mẹ cô đến thế. Florentyna có má»› tóc và ng óng mượt và đôi mắt mà u hạt dẻ long lanh, bất chấp tuổi nhá» và ăn uống thiếu thốn.
CÔ rón rén bước đến bên ghế chao nhìn mẹ và đứa bé. Florentyna đã thÃch đứa bé ngay từ lúc đầu. Äã
tám tuổi rồi nhưng cô bé chưa bao giỠđược có má»™t con búp bê. Thá»±c ra cô bé má»›i chỉ thấy búp bê có má»™t lần khi gia đình được má»i đến dá»± tiệc Giáng Sinh Ở lâu đà i cá»§a Nam Tước. CÔ bé chỉ trông thấy thôi chứ chưa được sá» và o búp bê. Bây giá» cô rất muốn được bế đứa bé nà y trong tay mình. CÔ cúi xuống gỡ đứa bé ra khá»i tay mẹ, nhìn và o đôi mắt xanh nhá» tà cá»§a nó và khẽ ru trong miệng. Äang Ở chá»— ấm cá»§a vú mẹ sang
đôi tay lạnh cá»§a cô, đứa bé tá» ra khó chịu. NÓ bá»—ng khóc vang lên là m ngưá»i mẹ bừng tỉnh dáºy. Chị lấy
là m ân háºn mình đã ngá»§ lúc nà o không biết.
- ôi lạy Chúa, nó hãy còn sống, - chị nói với Florentyna.
- Con sá»a soạn ăn sáng cho các em, để mẹ cho nó bú nữa.
Fìorentyna miễn cưỡng đưa trả đứa bé lại cho mẹ và nhìn mẹ lại cố vắt sữa ra nữa. CÔ bé đứng đó mê
mẩn cả ngưá»i.
- Mau lên con, Florcia, - mẹ cô giục - Phải cho cả nhà ăn nữa chứ. Florentyna đà nh bá» ra ngoà i. Các em cô má»›i ngá»§ dáºy đã từ trên gác kho bước xuống chà o mẹ và nhìn đứa bé bằng những con mắt kinh ngạc. Chúng chỉ biết là đứa bé nà y không phải từ trong bụng mẹ mà ra. Florentyna mải mê vá»›i đứa bé nên sáng nay bá» cả ăn sáng. Bá»n em cô chia luôn phần cá»§a cô ra ăn còn để lại phần cá»§a mẹ trên bà n. Cả nhà báºn rá»™n vá»›i công việc cá»§a mình nên không má»™t ai để ý rằng từ lúc có đứa bé vá» nhà đến giá», ngưá»i mẹ chưa hỠăn tà gì và o bụng.
Helena Koskiewicz hà i lòng thấy các con mình đã sá»›m há»c được cách tá»± lo lấy thân mình. Chúng có thể cho gia súc ăn, vắt sữa dê sữa bò và chăm sóc rau cá» ngoà i vưá»n mà không cần phải chá» chị sai bảo hay giúp đỡ Buổi tối, lúc Jasio vá» nhà , chị má»›i nhá»› ra là mình chưa sá»a soạn bữa tối cho chồng. Nhưng ngay sau đó chị biết là Florentyna đã bắt đầu là m món thịt thá» mà chú em thợ săn Franck Ä‘em vá» cho chị. Florentyna lấy là m tá»± hà o được phụ trách bữa ăn tối, má»™t công việc mà chỉ khi nà o mẹ ốm Ä‘au má»›i giao cho cô và Helena Koskiewicz thì há»a hoằn lắm má»›i để cho
con gái phải là m như váºy. Chú bé thợ săn mang vỠđược bốn con thá», bố mang vỠđược sáu cây nấm vá»›i ba cá»§ khoai, tối nay câ nhà sẽ được ăn tiệc thá»±c sá»±. ăn tối xong rồi, Jasio Koskiewicz ngồi xuống ghế bên lò sưởi và bây giá» má»›i được dịp nhìn kỹ đứa bé. Nâng đầu đứa bé lên bằng mấy ngón tay, anh ta quan sát khắp ngưá»i đứa bé vá»›i con mắt cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘i săn thú. Khuôn mặt nhăn nhúm cá»§a nó chỉ có má»—i đôi mắt xanh nhá» tà và chưa biết nhìn là đẹp hÆ¡n cả. Anh ta nhìn tiếp xuống thân hình má»ng mảnh cá»§a nó và chợt chú ý ngay đến má»™t cái gì đó. Anh ta bá»—ng nhăn mặt và gại gại ngón tay cái và o ngá»±c đứa bé. Em đã thấy cái nà y chưa, Helena? - anh ta nói và giÆ¡ sưá»n đứa bé ra. - Cái thằng khốn nà y hóa ra chỉ có má»™t bên vú thôi!
- Chị vợ cÅ©ng lấy là m lạ bèn tá»± mình gại ngón tay và o ngá»±c nó xem sao. Chị tưởng là m như thế thì má»™t bêøn vú nữa sẽ xuất hiện. Chồng chị nói đúng: đứa bé chỉ có má»™t đầu vú nhá» tà bên trái, còn cả ná»a ngá»±c bên phải thì phẳng lì và không có má»™t dấu vết gì khác.
Äầu óc mê tÃn cá»§a ngưá»i đà n bà bá»—ng nổi lên. - Thế là Chúa đã cho em thằng bé nà y. - Chị nói. -
Äây là dấu vết cá»§a Chúa để lại cho nó đây.
Ngưá»i đà n ông tức mình đưa ngay đứa bé cho vợ. - Em tháºt là điên, Helena ạ. Äứa bé nà y là do má»™t ngưá»i có máu xấu truyá»n sang cho mẹ nó. - Anh ta nhổ má»™t cái và o lò sưởi. - Dù sao, anh cÅ©ng đánh cuá»™c là thằng bé nà y không sống được. Thá»±c ra, Jasio Koskiewicz cÅ©ng chẳng cần biết
thằng bé sống hay chết. Anh ta vốn không phải má»™t ngưá»i nhẫn tâm, nhưng đứa bé nà y không phải là cá»§a ạnh, mà trong nhà thêm má»™t miệng ăn nữa chỉ là m cho má»i chuyện rắc rối.
Giả thá» có như váºy Ä‘i nữa thì bản thân anh cÅ©ng không phải là ngưá»i Ä‘i cầu Chúa cứu giúp. Rồi không nghÄ© ngợi gì vỠđứa bé nữa, anh ta ngá»§ thiếp Ä‘i bên đống lá»a lò sưởi.
Ngà y tháng trôi qua, chÃnh Jasio Koskiewicz cÅ©ng dần dần tin rằng đứa bé có thể sống được. Nếu hôm trước đánh cuá»™c tháºt thì anh ta đã thua rồi. Äứa con trai lá»›n nhất, tức là chú thợ săn, được các em giúp má»™t tay, đã kiếm gá»— trong rừng cá»§a Nam Tước vá» là m cho thằng bé má»™t chiếc giưá»ng. Florentyna cắt những mẩu vải áo cÅ© cá»§a cô khâu lại là m áo cho nó. Những mẩu vải ấy khâu lại vá»›i nhau trông như áo cá»§a anh há» Harlequin mà bá»n trẻ chưa được biết. Trong nhà , má»—i khi định đặt tên cho thằng bé thì chẳng ai đồng ý vá»›i nhau được. Riêng ngưá»i bố không có ý kiến gì. Cuối cùng há» gá»i nó là Wladek, và chá»§ nháºt sau đó, tại nhà thá» trong trang trại cá»§a Nam Tước, thằng bé
được mang tên là Wladek Koskiewicz. Ngưá»i mẹ thì cầu Chúa phù há»™ cho nó, còn ngưá»i bố thì mặc kệ, bảo nó muốn ra sao thì sao. Tối hôm đó có má»™t bữa tiệc nhỠđể chúc mừng gia đình. Trang trại cá»§a Nam Tước cho má»™t con ngá»—ng để thêm và o bữa tiệc. Má»i ngưá»i ăn uống vui vẻ.
Từ hôm đó trở Ä‘i, Florentyna phải há»c cách chia bữa ăn sáng ra cho chÃn miệng ăn.
Tà i sản của Tuyệt Kiếm
21-07-2009, 01:49 AM
Vô Tình Nhất 4vn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
Chương 4
Anne Kane đã ngá»§ yên được hết đêm. Sau bữa ăn sáng, chị lại sốt ruá»™t đòi cô y tá bệnh viện đưa trả lại cáºu bé William cho chị bế.
- Nà o, bà Kane, cô y tá mặc đồng phục trắng nói, - bây giỠcũng phải cho em bé ăn sáng nữa chứ ?
CÔ y tá cho Anne ngồi dáºy trên giưá»ng và hướng dẫn cách cho con bú. Anne chợt hiểu ra bá»™ ngá»±c mình đã căng phồng. Chị biết là nếu mình tá» ra lúng túng lúc nà y thì ngưá»i ta sẽ bảo mình không biết là m mẹ.
Chị chăm chăm nhìn và o đôi mắt xanh cá»§a William, thấy nô xanh hÆ¡n cả mắt bố. Chị cảm thấy địa vị cá»§a mình đã vững và ng hÆ¡n, và rất hà i lòng. Ở cái tuổi hai mươi mốt, chị không còn thiếu má»™t thứ gì. Chị thuá»™c há» Cabot, Ä‘i lấy má»™t ngưá»i bên gia đình Lowell, và bây giá» lại có đứa con đầu lòng mang truyá»n thống cá»§a hai gia đình được tóm tắt lại bằng mấy dòng trong tấm thiếp cá»§a ngưá»i bạn há»c cÅ© gá»i đến cho chị như sau:
Äây là quê cÅ© Boston
CÓ Ä‘áºu có cá ai không nhỚ vá»
Lowell, Cabot đỠhuá»
Hạnh phúc hai hỠtrà n trỠBoston
Anne nói chuyện vá»›i William đến ná»a giá» nhưng đứa bé chưa có phản ứng gì. Lát sau nó ngá»§ má»™t cách ngon là nh. Anne không đụng gì đến hoa quả bánh kẹo Ä‘em đến chất đầy Ở bên giưá»ng. Chị đã có ý định đến mùa hè nà y sẽ trở lại vá»›i tất cả những mốt áo má»›i và già nh lại chá»— cá»§a chị trong những tạp chà vá» trang phục. Chẳng phải chÃnh Hoà ng tá» Garonne đã ca tụng chị là ngưá»i đẹp duy nhất Ở Boston đó sao? MỚ tóc và ng mượt, những nét thanh tú và hình dáng thon thả cá»§a chị được
ngưá»i ta quý chuá»™ng kể cả Ở nhữag thà nh phố chị chưa đến bao giá». Chị lại ngắm mình trong gương:
trên mặt chưa thấy có má»™t nét gì khác thưá»ng, Ãt ai có thể tin được rằng chị vừa ìà m mẹ cá»§a má»™t đứa trẻ rất bụ bẫm. Cảm Æ¡n Chúa, đúng là nó bụ bẫm tháºt đấy Anne nghÄ© bụng.
Chị ăn má»™t bữa trá»±a nhẹ ngon miệng rồi chuẩn bị để tiếp những ngưá»i khách sẽ đến thăm và o buổi
chiá»u do cô thư ký riêng đã sắp xếp. Những ai được phép đến thăm trong mấy ngà y đầu nà y Ä‘á»u phải là ngưá»i trong gia đình hoặc là thuá»™c những gia đình quyá»n quý nhất. Còn những ngưá»i khác sẽ chỉ được trả lá»i là chị chưa sẵn sà ng tiếp. Nhưng Boston lại là má»™t trong những thà nh phố Ở Mỹ mà ai nấy Ä‘á»u biết rõ thân pháºn cá»§a mình cả rồi, nên cÅ©ng không loại trừ trưá»ng hÆ¡p sẽ có ngưá»i không má»i mà đến. Căn phòng chị nằm má»™t mình Ở đây vẫn còn đủ chá»— để kê thêm được đến năm chiếc giưá»ng nữa giá như ngưá»i ta không Ä‘em hoa đến bầy cắm la liệt khắp nÆ¡i. Ai chợt Ä‘i qua nhìn và o nếu không thấy ngưá»i đà n bÃ
ngồi trên giưá»ng sẽ có thá» tưởng như đây là má»™t phòng triển lãm nhá» vá» nghệ thuáºt trồng vưá»n. Anne báºt đèn Ä‘iện lên. Vá»›i chị, cái đó còn má»›i lạ. Richard và chị vẫn còn chá» cho bên há» nhà Cabot cùng lắp thì má»›i dùng. Vá»›i lại, Ở Boston, ánh sáng bằng cảm ứng Ä‘iện từ chưa được phổ biến lắm.
Ngưá»i đầu tiên đến thăm Anne là bà Thomas Lowell Kane, mẹ chồng chị. Từ khi ông chồng chết năm ngoái, bà là ngưá»i chá»§ đứng đầu cả gia đình. Bà đã Ở cái tuổi cuối trung niên nhưng Ä‘i đứng còn rất Ä‘iệu bá»™ và thanh thoát. Bà mặc chiếc áo thả xuống rất dà i khiến không ai có thể trông thấy gót chân bà được Ngưá»i duy nhất trông thấy gót chân cá»§a bà thì nay đã chết rồi. Bà luôn luôn có thân hình má»ng mảnh. Theo bà thì tất cả những phụ nữ béo máºp Ä‘á»u do ăn uống tồi, tháºm chà không biết ăn uống. Hiện nay bà là ngưá»i nhiá»u tuổi nhất cá»§a há» nhà Lowell còn sống, và cÅ©ng là nhiá»u tuổi nhất cả bên há» nhà Kane nữa. Cho nên ngưá»i đầu tiên đến đây thăm không thể ai khác ngoà i bà . Vả lại, chÃnh bà là ngưá»i đã thu xếp Anne vá»›i Richard gặp nhau, chứ còn ai và o đó nữa? Äối vá»›i bà Kane, tình yêu chả có nghÄ©a gì
lắm.
Bà chỉ ưng có ba thứ trên Ä‘á»i là tiá»n cá»§a, địa vị và uy tÃn. Tất nhiên, tình yêu cÅ©ng là tốt, nhưng bà cho rằng nó không phải là má»™t thứ hà ng hóa lâu bá»n. Chỉ có ba thứ trên má»›i ìâu bá»n được. Bà hôn và o trán cô con dâu vá»›i má»™t vẻ tán thưởng. Anne bấm và o má»™t cái nút trên tưá»ng và có tiếng vè vè nhá» vang lên. Tiếng đó khiến bà Kane ngạc nhiên. Bà không tin là điện lại có thể dùng để gá»i như thế được. CÔ y tá xuất hiện cùng vá»›i đứa bé thừa tá»±. Bà Kane nhìn nó má»™t lúc, tá» vẻ hà i lòng rồi bảo bế Ä‘i.
- Khá lắm, Anne, - bà nói, là m như cô con dâu cá»§a bà vừa được cái giải Ä‘i ngá»±a. Má»i ngưá»i Ä‘á»u rất tá»± hà o vá» con.
Mấy phút sau, bà Edward Cabot là mẹ đẻ cá»§a Anne cÅ©ng đến. CÅ©ng như bà Kane, bà góa chồng sá»›m. Bá» ngoà i hai bà không khác nhau mấy, nhìn từ xa ngưá»i ta có thể lẫn hai bà vá»›i nhau. Tuy nhiên bà tá» ra quan tâm nhiá»u hÆ¡n bà Kane đến đứa cháu ngoại cá»§a mình và cả vá»›i con gái nữa. Lát sau há» má»›i để ý đến những bó hoa gá»i đến mừng.
Nhà Jackson tháºt là quý hóa quá, - bà Cabot lẩm bẩm nói.
Bà Kane thì chỉ nhìn qua loa mấy bông hoa rồi để ý đến những tấm thiếp có tên ngưá»i gá»i. Bà khẽ lẩm nhẩm những tên đó để nhá»›: nhà Adam, nhà Lawrence, nhà Lodge, nhà Higginson. Cả hai bÃ
không ai nói năng gì vá» những tên mà mình không biết. HỌ Ä‘á»u đã quá cái tuổi muốn biết vá» bất cứ gì má»›i hay bất cá» ai má»›i. Hai bà cùng ra vá», cùng rất hà i lòng: váºy là má»™t đứa con thừa tá»± đã ra Ä‘á»i, và má»›i trông cÅ©ng đã thấy thá»a mãn được rồi. Cả hai bà đá»u cho là nghÄ©a vụ cuối cùng đối vá»›i gia đình như thế là đã được thá»±c hiện rất mÄ© mãn, và từ nay trở Ä‘i má»i ngưá»i có thể yên tâm vui vẻ.
Nhưng cả hai bà đá»u nhầm. Trong cả buổi chiá»u, các bạn thân cá»§a Anne và Richard kéo đến vá»›i đủ các quà mừng bằng và ng bằng bạc và những lá»i chúc tụng nhiệt tình. Lúc chồng chị đến sau glá» là m việc thì Anne đã có phần rất mệt má»i. Trưa nay, lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Richard đã uống sâm banh trong bữa ăn. ông già Amos Kerbes vá»›i cả Câu lạc bá»™ Somerset Ä‘á»u ép nên Richard không sao từ chối được. VỢ anh thấy hình như anh đỡ cứng nhắc hÆ¡n má»i khi. Bệ vệ trong bá»™ áo Ä‘en dà i vá»›i chiếc quần kẻ sá»c, ngưá»i anh cao lá»›n vá»›i mái tóc Ä‘en rẽ ngôi giữa bóng mượt dưới ánh đèn Ä‘iện. Ãt ngưá»i Ä‘oán đúng được tuổi anh chỉ má»›i ba mươi ba. Äối vá»›i anh, còn trẻ tuổi hay không chả bao giá» là chuyện quan trá»ng, mà cái chất cá»§a con ngưá»i má»›i là đáng kể. Má»™t lần nữa, William Lowell Kane lại bị bê ra để xem xét kỹ lưỡng, chẳng khác nà o như ngưá»i bố Ä‘iểm lại việc chi thu cuối ngà y Ở ngân hà ng váºy Má»i thứ có vẻ đâu ra đấy. Äứa bé có đủ hai chân, hai tay, mưá»i ngón tay, mưá»i ngón chân. Richard không thấy có gì Ở đứa bé để sau nà y khiến anh phải
phiá»n lòng. Thế là William lại được bế Ä‘i. - Äêm qua anh đã Ä‘iện cho ông hiệu trưởng trưá»ng St Paul. William đã được nháºn và o đó tháng chÃn năm 1918.
Anne không nói gì. RÕ rà ng là Richard đã bắt đầu tÃnh đến sá»± nghiệp cá»§a William rồi.
- Thế rồi, em yêu quý, hôm nay em đã bình thưá»ng được rồi chứ? - anh há»i. Suốt ba mươi ba tuổi Ä‘á»i, anh chưa há» nằm Ở bệnh viện má»™t ngà y nà o. Vâng. . . không. . . em nghÄ© thế, - vợ anh ngần ngừ trả lá»i, cố nén không tá» ra muốn khóc vì chị biết là chồng sẽ không bằng lòng như váºy. Nhưng câu trả lá»i như thế thì Richard cÅ©ng không hiểu như thế nà o được Anh hôn và o má vợ rồi bước ra xe ngá»±a trở vá» ngôi nhà cá»§a gia đình Ở Quảng trưá»ng Louisburg. Bây giá» vá»›i nhân viên phục vụ và ngưá»i là m trong nhà , vá»›i đứa bé và cô bảo mẫu, thế là trong nhà có tất cả chÃn miệng ăn. Richard không phải nghÄ© ngợi gì vá» chuyện đó. William Lowell Kane được ban phước và được
mang tên bố đã đặt cho tại nhà thá» lá»›n St Paul cá»§a Tân giáo, vá»›i sá»± có mặt cá»§a tất cả những ai Ở Boston có liên quan và má»™t số Ãt không có liên quan. Giám mục William Lawrence là m lá»…. J. P. Morgan và Alan Lloyd, hai vị chá»§ ngân hà ng có thế lá»±c, cùng vá»›i Milly Preston, ngưá»i bạn thân nhất cá»§a Anne, được chá»n là m cha mẹ đỡ đầu. Äức giám mục vẩy nước thánh lên đầu William. Thằng bé không có phản ứng gì. Hình như nó đã có cái máu cá»§a lá»›p ngưá»i coi khinh thiên hạ rồi. Anne cảm Æ¡n Chúa, coi như Ngưá»i đã ghi và o sồ những thà nh tÃch cá»§a gia đình Kane từ Ä‘á»i nà y
sang Ä‘á»i khác, cảm Æ¡n Chúa đã cho anh đứa con trai để anh trao lại gia tà i cho nó. Tuy nhiên, anh cÅ©ng nghÄ© có lẽ có thêm đứa con trai nữa thì chắc chắn hÆ¡n. Äang quỳ là m lá»…, anh liếc nhìn sang vợ, và trong bụng lấy là m hà i lòng.
Tà i sản của Tuyệt Kiếm
21-07-2009, 01:50 AM
Vô Tình Nhất 4vn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
Chương 5
Waladek Koskiewicz lá»›n rất cháºm. Bà mẹ nuôi dần hiểu ra rằng sức khá»e cá»§a nó có nhiá»u vấn Ä‘á». NÓ mắc đủ các chứng bệnh cá»§a trẻ Ä‘ang lá»›n và mắc cả những bệnh mà trẻ khác
không có, lây lung tung cả sang má»i ngưá»i trong gia đình Koskiewicz, Tuy thế Helena vẫn đối xá» vá»›i nó như chÃnh mình đẻ ra. Chị cÅ©ng bênh vá»±c nó rất ghê má»—i khi Jasio bá»±c mình đổ tá»™i cho ma quá»· đã đưa thằng bé Wladek và o túp nhà nhá» bé nà y cá»§a há». Còn Florentyna thì săn sóc nó như ruá»™t thịt. Ngay từ lúc đầu má»›i trông thấy nó cô bé đã rất thÃch. CÔ có má»™t ná»—i lo sợ kÃn đáo trong lòng, nghÄ© mình là đứa con gái nghèo xác cá»§a má»™t ngưá»i chuyên Ä‘i bẫy thú, sau nà y lá»›n lên sẽ chẳng ai thèm lấy, và như thế thì sẽ chẳng có con được. Thế là cô coi Wladek như con mình váºy. Chú em trai lá»›n, tức chú bé thợ săn đã Ä‘em Wladek vá», cÅ©ng thÃch thằng bé nhưng vì sợ bố nên không dám tá» ra mặt. Thằng bé Ä‘ang cháºp chững táºp Ä‘i trông rất hay. Dù sao đến tháng Giêng tá»›i ehú bé thợ săn sẽ phải bá» há»c để lên là m việc Ở trang trại cá»§a Nam tước rồi. Bá» chú đã bảo trẻ con là chuyện để cho đà n bà lo. Ba đứa em nhá», Stefan, Josef và Jan, chả đứa nà o để ý gì đến Wladek. Còn Sophia là nhá» nhất trong nhà thì chỉ biết cứ ôm lấy thằng bé là thÃch rồi. CÓ Ä‘iá»u cả hai bố mẹ Ä‘á»u không tÃnh đến là vá» nhiá»u mặt thằng bé rất khác vá»›i những đứa con trong nhà . Khác cả vá» hình thức và tÃnh nết. Những đứa con nhà Koskiewicz thì đứa nà o cÅ©ng cao lá»›n, to xương, tóc và ng và mắt xám, trừ có Florentyna không kể. Còn Wladek thì lùn, tóc Ä‘en và mắt lại rất xanh. Con nhà Koskiewicz thì chả đứa nà o thiết đến chuyện Ä‘i há»c và nếu có thì cứ lá»›n lên má»™t chút là thôi. Nhưng Wladek thì khác hẳn, tuy nó cháºm biết Ä‘i nhưng má»›i mưá»i tám tháng nó đã biết nói. Lên ba tuổi nó đã Ä‘á»c được chữ nhưng mặc quần áo thì chưa biết. Lên năm tuổi nó đã biết viết nhưng vẫn còn đái dầm. Ngưá»i bố thì thất vá»ng, nhưng ngưá»i mẹ lại tá»± hà o. Bốn năm đầu cúa nó chỉ luôn luôn quặt quẹo, và nếu như không được Heìena vá»›i Florentyna chăm sóc tá» tế thì nó đã chẳng sống được. NÓ mặc chiếc áo vá hà ng trăm mảnh, Ä‘i chân đất, và suốt ngà y chỉ biết lá»§i thá»§i quấn lấy chân mẹ. Lúc Florentyna Ở trưá»ng vá» thì nó lại chuyển sang quấn lấy chị cho đến táºn lúc Ä‘i ngá»§. Má»—i khi chia thức ăn ra là m chÃn suất, Florentyna thưá»ng sẻ má»™t ná»a phần cá»§a mình cho Wìadek. Khi nà o nó
ốm đau cô để cho nó cả phần mình. Wladek mặc những quần áo cô khâu cho nó, hát những bà i hát
cô dạy nó, và cùng chÆ¡i những đồ chÆ¡i ngưá»i ta cho cô bé.
Florentyna phải Ä‘i há»c xa gần hết ngà y nên từ lúc bé Wladek đã muốn cùng Ä‘i vá»›i chị. Äến khi được phép là chú nắm chặt lấy tay chị Ä‘i suốát chÃn dặm đưá»ng qua các rừng cây và vưá»n tược đỠđến Slonim theo há»c.
Wladek thÃch trưá»ng há»c ngay từ ngà y đầu. Ở đây, chú coi như được thoát khá»i túp nhà lụp xụp đã sống từ bé. Äến trưá»ng há»c cÅ©ng là lần đầu tiên trong Ä‘á»i chú hiá»u được rằng phần phÃa Äông cá»§a Ba lan bị nước Nga chiếm đóng. Chú biết được rằng tiếng mẹ đẻ Ba-lan chỉ được nói riêng vá»›i nhau trong nhà , côn Ở trưá»ng thì phải dùng tiếng Nga. Chú cảm thấy có má»™t niá»m tá»± hà o gì đó như các trẻ em khác trong trưá»ng vá» tiếng mẹ đẻ cá»§a mình. Wladek cÅ©ng rất ngạc nhiên thấy thà y giáo Kotowski coi chú như ngưỡi lá»›n, khác vá»›i thái độ cá»§a bố Ở nhà . Mặc dầu là bé nhất trong lá»›p nhưng chẳng bao lâu chú đã há»c giá»i hÆ¡n tất cả vá» các môn, chỉ trừ có ngưá»i chú là không lá»›n hÆ¡n
được mà thôi. Ngưá»i chú quá nhá» bé nên má»i ngưá»i không đánh giá được hết những khả năng cá»§a chú. Trẻ em bao giá» cÅ©ng hình dung phải tháºt to lá»›n má»›i là giá»i Năm tuổi, Wladek đứng đầu tất cả các môn Ở trong lá»›p.
Tối đến, trở vá» túp nhà gá»—, trong khi nhưng đứa khác hoặc chăm sóc những cây hoa tÃm nở thÆ¡m trong vưá»n hoặc Ä‘i hái dâu, chẻ cá»§i, bắt thá» và khâu quần áo thì Wladek chỉ cặm cụi Ä‘á»c sách, Ä‘á»c hết sách cá»§a mình lại Ä‘á»c sang những cuốn sách cá»§a các anh các chị. Dần dần Helena Koskiewicz hiểu ra rằng trước đây khi chú bé thợ săn không mang vá» cho bà ba con thá» mà lại mang vá» thằng bé nà y, thì đúng là số pháºn đã an bà i như váºy rồi. Wladek đã bắt đầu há»i bà những câu mà bà không trả lá»i được. Bà biết là sẽ có lúc mình không biết đối phó vá»›i tình thế ra sao. Bà vẫn tin chắc là số pháºn đã được định như váºy thì
chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên nữa. Và o một **** tối mùa thu năm 19 1 1 đã diễn ra
bước ngoặt trong cuá»™c Ä‘á»i Wladek. Lúc đó gia đình đã vừa ăn xong bữa tối có món súp cá»§ cải vá»›i thịt băm, Jasio Koskiewicz Ä‘ang ngồi ngáy bên bếp lá»a, Helena Ä‘ang khâu vá và bá»n trẻ còn Ä‘ang chÆ¡i. Wladek Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách dưới chân mẹ. Stefan vá»›i Josef Ä‘ang
tranh nhau mấy quả thông má»›i sÆ¡n mà u, bá»—ng có tiếng gõ cá»a rất to. Má»i ngưá»i nÃn lặng. Vá»›i gia đình Koskiewicz thì tiếng gõ cá»a là chuyện rất lạ, vì túp nhà gá»— nà y cá»§a há» cách xa là ng Slonim đến chÃn dặm đưá»ng mà Ở đây lên trang trại cá»§a Nam tước cÅ©ng mất đến và i ba dặm, chẳng có khách nà o đến đây thăm bao giá». Nếu có ai đó thì há» cÅ©ng chỉ biết má»i má»™t chén rượu dâu và ngồi nghe bá»n trẻ là m ầm Ä© lên mà thôi. Cả nhà nhìn ra phÃa cá»a mà trong bụng rất nghi hoặc. Má»i ngưá»i ìặng yên chá» xem có tiếng gõ cá»a lần nữa không. CÓ tiếng gõ tháºt, và lần nà y to hÆ¡n. Jasio mắt nhắm mắt mởû đứng dáºy bước ra và từ từ mở cá»a. Trông thấy ngưá»i đứng đó, ai nấy Ä‘á»u cúi đầu chà o. Chỉ có Wladek là không chà o, và chú cứ trừng trừng nhìn lên má»™t con ngưá»i to lá»›n, có dáng vẻ oai vệ, quý tá»™c khoác chiếc áo lông gấu to xù đến cháºt cả nhà Chú thấy bố nhìn ngưá»i đó vá»›i con mắt rất sợ hãi. Nhưng rồi má»™t nụ cưá»i thân máºt đã đánh tan ná»—i sợ ấy, và bố chú má»i Nam tước và o bên trong. Không ai nói câu gì. Nam tước chưa bao giỠđến thăm há» như thế nà y nên có nói cÅ©ng không ai biết nói câu gì được.
Wladek bá» cuốn sách cá»§a chú xuống, đứng dáºy và bước đến bên ngưá»i lạ mặt. Chú giÆ¡ tay ra bắt mà bố ehú không kịp ngăn lại.
KÃnh chà o ông, - Wladek nói.
Nam tước nắm lấy tay chú và hai ngưá»i nhìn nhau. Lúc Nam tước bá» tay ra, Wladek nhìn thấy cổ tay ông có má»™t vòng bạc rất đẹp và có chữ trên đó mà chú không biết là gì.
- Cháu là Wladek hả?
Thưa ông vâng, - chú đáp, giá»ng không tá» ra ngạc nhiên chút nà o khi thấy Nam tước biết tên chú.
- ChÃnh là vì cháu mà ta đến gặp bố cháu đây, - Nam tước nói.
wladek cứ đứng đó nhìn lên Nam tước. Ngưá»i cha ra hiệu cho bá»n trẻ con ra ngoà i. Thế là hai đứa con gái nhún chân hÆ¡i quỳ xuống, bốn dứa con trai cúi gáºp ngưá»i rồi cả sáu đứa lặng lẽ rút lên trên gác kho.
Wladek vẫn đứng lại đó và cũng không ai bảo chú phải là m gì khác.
- Koskiewicz, - Nam tước lên tiếng. ông vẫn đứng đó vì không thấy ai má»i mình ngồi. Anh chà ng Jasio không má»i ông ta ngồi xuống ghế vì hai lẽ: má»™t là anh ta quá sợ, và hai là anh ta nghÄ© rằng Nam tước đến là để khiển trách Ä‘iá»u gì đó. - Ta muốn nhá» anh giúp cho má»™t việc.
- Bất cứ việc gì, thưa ngà i, bất cứ việc gì, - ngưá»i cha đáp, trong bụng nghÄ© không biết mình có thể giúp cho ông ta được cái gì, vì cái gì mà ông ấy chẳng có nhiá»u gấp trăm lần mình nghÄ© rồi?
Nam tước nói tiếp:
- Thằng con ta, Leon, hiện nay đã sáu tuổi và nó Ä‘ang có hai ông thà y dạy riêng trong lâu đà i. Má»™t ông thà y là ngưá»i Ba lan cá»§a ta, còn má»™t ông là ngưá»i Äức HỌ bảo ta là thằng Leon há»c khá nhưng nó không có ai để ganh Ä‘ua, vì váºy nó có thắng thì chỉ là thắng nó thôi. ông Koskiewicz Ở trưá»ng là ng có cho ta biết chỉ có má»—i thằng Wladek là đứa có thể ganh Ä‘ua vá»›i Leon được thôi, mà Leon thì nó rất cần ngưá»i như váºy Do đó ta đến đây há»i xem anh có thể cho thằng con anh bá» trưá»ng là ng mà vá» vá»›i Leon và những ông thà y cá»§a nó Ở lâu đà i không.
Wladek vẫn cứ đứng nhìn Nam tước. Trước mắt chú hiện ra má»™t hình ảnh tuyệt vá»i vá»›i bao nhiêu thứ ăn uống sách vở và thà y giáo hÆ¡n ông Koskiewicz nhiá»u. Chú liếc nhìn mẹ. Mẹ chú lại nhìn Nam tước, vừa ngạc nhiên vừa buồn. Bá» chú quay sang nhìn mẹ.
Cái giây phút im lặng nhìn nhau ấy chú tưởng như dà i không biết bao nhiêu mà kể. Anh chà ng Jasio nhìn xuống chân Nam tước nói vá»›i má»™t giá»ng khà n khà n.
- Chúng tôi rất lấy là m vinh dự, thưa ngà i.
Nam tước nhìn sang Helena Koskiewicz có ý há»i.
- Äức mẹ đồng tnnh không cho phép tôi là m gì ngăn cản cháu bé, - chị khẽ nói, - tuy nhiên chỉ có Äức mẹ má»›i biết được xa nó thì tôi Ä‘au khổ thế nà o.
Nhưng bà Koskiewicz ơi, cháu nó sẽ vỠnhà thăm bà luôn đấy mà .
Vâng, thưa ngà i. Tôi rất mong được như váºy. - Chị định nói thêm Ä‘iá»u gì đó nhưng lại thôi.
Nam tước mỉm cưá»i.
- Tốt. Thế là xong. Váºy sáng mai và o lúc bẩy giá» thì cho thằng bé đến lâu đà i. Trong năm há»c, Wladek sẽ Ở lại vá»›i chúng tôi, rồi đến Giáng sinh thì nó trở vá» nhà vá»›i gia đình.
wladek bá»—ng báºt khóc.
- Im Ä‘i con, - ngưá»i bố nói.
- Con không Ä‘i đâu, - Wladek nói cứng, tuy trong bụng chú tháºt sá»± muốn Ä‘i.
- Im Ä‘i con, - ngưá»i bố lại nói, lần nà y to tiếng hÆ¡n.
- Tại sao không? - Nam tước há»i, giá»ng thương cảm.
- Cháu không bao giá» xa Florcia được, không bao giá»
- ÄÓ là con gái lá»›n cá»§a chúng tôi, thưa ngà i, - ngưá»i cha nói chen và o. Ngà i đừng báºn tâm đến chuyện đó, thưa ngà i. Thằng bé sẽ bảo sao là m váºy thôi.
Không ai nói gì, Nam tước suy nghĩ một lát.
Wladek vẫn sụt sùi khóc.
- Cháu gái bao nhiêu tuồi? - Nam tước há»i.
- Mưá»i bốn, - ngưá»i cha đáp.
- Cháu là m bếp được không" - Nam tước há»i và yên tâm thấy Helena có vẻ như đã bình tÄ©nh hÆ¡n.
- Ồ thưa có, ngà i Nam tước, - chị đáp. Florcia có thể nấu nướng được, khâu vá được, và nó có thể...
- Tốt, tốt, thế thì cho cả nó đến nữa. Váºy đến bẩy giá» sáng mai ta sẽ chá» cả hai cháu. .
Ngà i Nam tước Ä‘i ra cá»a và nhìn lại mỉm cưá»i vá»›i Wladek. Wladek cưá»i lại.
Thế là Wladek đã thắng trong cuá»™c mặc cả đầu tiên. Mẹ chú ôm chặt lấy chú. Chú nhìn theo cánh cá»a đóng lại và nghe mẹ thì thầm:
- A, con bé nhỠcủa mẹ, rồi con sẽ thà nh ra thế nà o đây?
Wladek sốt ruột. muốn biết xem thế nà o.
Helena Koskiewicz bá» ra cả buổi tối để gói ghém đồ đạc cho Wìadek và Florentyna, là m như gói ghém cho cả nhà váºy. Äến sáng, cả nhà đứng Ở trước cá»a nhìn theo hai chị em lên đưá»ng đến ìâu đà i, má»—i ngưá»i ôm má»™t gói giấy trong tay. Florentyna, cao lá»›n và duyên
dáng, vừa đi vừa nhìn lại, khóc và vẫy tay mãi.
Nhưng Wladek, lùn bé và vụng dại, không há» quay cổ lại lấy má»™t lần. Florentyna nắm chặt tay em suất dá»c đưá»ng đến lâu đà i cá»§a Nam tước. Vai trò cá»§a hai ngưá»i bây giỠđã đảo ngược lại. Từ ngà y hôm nay trở Ä‘i chị sẽ phụ thuá»™c và o em.
Hai chị em đến trước má»™t cánh cá»a bằng gá»— sồi rất to và khẽ gõ lên cá»a. Má»™t ngưá»i rất oai vệ mặc bá»™ chế phục thêu mà u xanh đã đón sẵn Ở đó. Hai chị em đã từng trông thấy những ngưá»i lÃnh mặc quân phục mà u xám đứng gác Ở thị trấn gần biên giá»›i Nga - Ba-lan và nghÄ© rằng há» cÅ©ng đã oai vệ lắm rồi, nhưng chưa bao giá» thấy ai mặc bá»™ quần áo cá»§a ngưá»i hầu mà lại có vẻ lá»™ng lẫy và quan trá»ng như ông nà y.
Trong hà nh lang có tấm thảm rất dầy. Wladek nhìn những hoa văn xanh đỠrất đẹp, nghÄ© bụng không bìết mình có phải tụt giầy ra không, nhưng đã bước lên thảm rồi chú má»›i ngạc nhiên thấy bước chân mình không có tiếng gì nữa. Rồi hai chị em được dẫn đến phòng ngá»§ Ở hà nh lang phÃa Tây. Hai chị em, má»—i ngưá»i má»™t phòng riêng. Như thế nà y không biết có ngá»§ được không Ãt ra cÅ©ng có má»™t cá»a thông hai phòng vá»›i nhau, nên hai chị em không sợ phải cách biệt nhau lắm. Thá»±c ra nhiá»u đêm hai chị em cùng ngá»§ vá»›i nhau trên má»™t giưá»ng.
BỎ đồ đạc xuống rồi, Florentyna được đưa và o bếp, còn Wladek thì đến má»™t phòng giải trà Ở phÃa Nam lâu đà i để gặp con trai Nam tước. Leon là má»™t cáºu con trai cao lá»›n xinh đẹp, tÃnh tình dá»… thương nên vừa gặp Wladek đã xua tan ngay thái độ hung hăng chú đã chuẩn bị từ trước, trái lại tá» ra ngạc nhiên má»™t cách thoải mái. Leon vốn là má»™t đứa trẻ cô đơn, chẳng có ai mà chÆ¡i, trừ có má»—i bà bảo mẫu cá»§a cáºu ta. Là má»™t ngưá»i đà n bà , Li-tu-a-ni rất táºn tụy là m vú em cho cáºu và săn sóc cáºu từ khi mẹ chết sá»›m. Bây giá» có ngưá»i là m bạn má»›i Ở trong rừng ra khiến cáºu rất thÃch. Ãt ra thì hai bạn cÅ©ng được coi như ngang hà ng vá»›i nhau.
Leon láºp tức dẫn Wladek Ä‘i xem quanh lâu đà i, mất hết cả **** sáng. Wladek không thể ngỠđược là lâu đà i to rá»™ng đến thế, bà n ghế đồ đạc vô cùng nhiá»u và Ở phòng nà o cÅ©ng có thảm. Leon há»i cảm tưởng thì chú chỉ nói là cÅ©ng thấy thú vị. Dù sao chú cÅ©ng nghÄ©
mình đáng được đến Ở ìâu đà i nà y lắm chứ. Cáºu con trai Nam tước giải thÃch cho chú rằng phần chá»§ yếu cá»§a tòa nhà nà y được xây dá»±ag theo kiểu GôtÃch, là m
như Wladek đã rất hiểu như thế nà o là GôtÃch rồi. Wladek gáºt đầu. Sau đó Leon đưa anh bạn má»›i cá»§a mình xuống tầng hầm rá»™ng mông mênh đầy những hà ng chai rượu vang để lâu năm phá»§ kÃn bụi vá»›i mạng nhện. Wladek thÃch nhất là phòng ăn to và rá»™ng có những chiếc cá»™t lá»›n cá»a vòm cuốn, mặt sà n trang trà các mà u cá» quạt. Chung quanh tưá»ng treo các loại đầu thú. Leon chỉ cho Wladek đó là những hươu nai vá»›i hổ báo lang sói đủ các loại. Ở cuối phòng treo tấm huy hiệu lá»™ng lẫy cá»§a Nam tước, đặt dưới má»™t bá»™ sừng hươu tháºt to. Dòng chữ là m phương châm cho gia
đình Rosnovski viết: Thà nh công chỉ đến vá»›i ngưá»i dÅ©ng cảm. Sau bữa ăn trưa mà Wladek chỉ ăn được rất Ãt vì chú chưa là m chá»§ được dao vá»›i dÄ©a, chú được Ä‘i gặp hai ông thà y. Hai ông thà y nà y tá» ra không lấy gì là m nhiệt tình vá»›i chú lắm. Äến tối, chú trèo lên nằm Ở chiếc giưá»ng dà i nhất chú chưa từng thấy bao giá» và kể lại cho chị Florentyna nghe tất cả những cuá»™c phiêu lưu ban ngà y cá»§a chú. Florentyna chỉ biết há mồm trợn mắt mà nghe chú kể lại má»™t cách rất ly kỳ, nhất là khi cô nghe chú kể đến chuyện dao dÄ©a lúc ăn.
Lá»›p há»c bắt đầu và o bầy giỠđúng, trước lúc ăn sáng, rồi sau đó tiếp tục cho hết ngà y, chỉ thỉnh
thoảng nghỉ má»™t quãng để ăn. Thá»i kỳ đầu, rõ rà ng Leon vượt xa Wladek, nhưng rồi Wladek há»c rất kiên trì nên chỉ mấy tuần sau khoảng cách giữa hai ngưá»i đã thu hẹp dần. Quan hệ vừa thân máºt vừa ganh Ä‘ua lẫn nhau cứ thế phát triá»n. Hai ông thà y Äức và Ba-lan thấy rất khó có thể coi hai ngưá»i há»c trò đó là bình đẳng vá»›i nhau được, vì má»™t đằng là con Nam tước và má»™t đằng là con anh thợ săn. Mặc dầu như váºy há» vẫn phải miá»…n cưỡng thừa nháºn vá»›i Nam tước là ông giáo Kotowski đã chá»n đúng ngưá»i để ganh Ä‘ua vá»›i Leon. Tuy thế, Wladek chẳng bao giá» lo ngại vá»
thái độ của các ông thà y đối với mình, vì Leon đối xỠvới chú rất bình đẳng.
Ngà i Nam tước cho biết là ngà i hà i lòng vá»›i việc hai đứa trẻ há»c táºp tiến bá»™, và thỉnh thoảng cÅ©ng
thưởng cho Wladek quần áo vá»›i đồ chÆ¡i. Lúc đầu Wladek thấy xa cách và nể sợ đối vá»›i Nam tước nhưng rồi dần dần chú thấy rất tôn trá»ng. Äến kỳ được nghỉ lá»… Giáng sinh trở vá» túp nhà trong rừng vá»›i bố mẹ, Wladek cảm thấy buồn vì phải xa Leon.
Chú buồn cÅ©ng là phải. Mặc dầu khi má»›i vá» chú rất sung sướng được gặp lại mẹ, nhưng quãng thá»i gian ba tháng chú được Ở trong lâu đà i đã khiến cho chú cảm thấy nhà mình nghèo khổ quá đỗi, Ä‘iá»u trước kia chú không hiểu được. Những ngà y nghỉ Ở nhà đâm ra
quá dà i. Wladek thấy Ở trong căn nhà lụp xụp cá»§a mình ngá»™t ngạt quá, ăn uống chẳng có gì mà lại ăn bốc, không những thế còn phải chia ra là m chÃn suất nữa. Ở lâu đà i là m gì có thế. Sau hai tuần Ở nhà , Wladek nóng ruá»™t muốn trở lại vá»›i Leon và Nam tước.
Chiá»u chiá»u chú lại Ä‘i bá»™ mấy dặm đến trước tòa lâu đà i và ngồi bên ngoà i ngắm nhìn những bức tưá»ng cao chung quanh trang trại. Florentyna chỉ sống vá»›i những ngưá»i hầu hạ trong bếp thôi nên coi việc vá» nhà là rất bình thưá»ng, nhưng cô không hiểu được tại sao căn nhà nà y không còn gần gÅ©i đối vá»›i Wladek nữa. ông thợ săn bây giá» không biết đối xá» vá»›i con như thế nà o. ông thấy nó ăn mặc đà ng hoà ng, nói năng đâu ra đấy, và nói đến những cái xem ra ông không hiểu được và cÅ©ng không muốn hiểu. Thằng bé hình như cả ngà y chẳng là m gì mà chỉ thấy ngồi Ä‘á»c sách. ông nghÄ© không biết rồi nó sẽ trở thà nh thứ gì nếu như nó không biết cầm chiếc rìu bổ cá»§i hoặc đặt chiếc bẫy thá». Rồi nó là m thế nà o để kiếm sống má»™t
cách lương thiện được? ChÃnh ngưá»i bố cÅ©ng cầu mong cho ngà y nghỉ chóng qua Ä‘i.
Helena thì lại lấy là m tá»± hà o vá» Wladek và lúc đầu chị không dám nghÄ© là giữa nó vá»›i những đứa con khác cá»§a chị đã có má»™t khoảng ngăn cách. Nhưng rồi Ä‘iá»u đó cuối cùng cÅ©ng lá»™ rõ, vì có má»™t buối tối lúc bá»n trẻ chÆ¡i đánh tráºn vá»›i nhau thì Stefan và Franck đóng vai tướng Ở phÃa quân bên kia đã từ chối không nháºn Wladek và o phe cá»§a chúng.
Tại sao lại cứ gạt em ra thế? - Wladek há»i. – Cho em chÆ¡i đánh tráºn vá»›i chứ
- Vì mà y không phải là ngưá»i cá»§a chúng tao, - Stefan nói.
Mà y không tháºt sá»± là em chúng tao. Chúng im lặng má»™t lúc rồi Franck nói tiếp.
- Josef không bao giá» muốn có mà y Ở đây. Chỉ có mẹ là đứng vá» phÃa mà y thôi.
Wladek đứng lặng yên và nhìn một lượt tất cả đám trẻ chung quanh, tìm xem Fìorentyna Ở đâu.
- Franck nói thế nghÄ©a là thế nà o? Em không phải là em cá»§a chị sao? - Chú há»i.
Thế là Wladek được giảng giải vá» chuyện chú ra Ä‘á»i như thế nà o, và chú hiểu tại sao mình cứ bị để riêng ra vá»›i các anh các chị. Bây giá», mặc dầu chú không muốn tá» ra má»™t thái độ gì đỠcho mẹ phải buồn, Wladek vẫn ngầm cảm thấy hà i lòng khi biết rằng mình chẳng có gì liên quan đến dòng máu cá»§a ngưá»i thợ săn xấu tÃnh kia, mà chú xuất thân từ má»™t dòng dõi vô danh nà o đó, rất có thá» chứa đựag má»™t tinh thần tạo nên má»i thứ khác hay hÆ¡n.
Äến hôm hết hạn nghỉ Ở nhà , Wladek phấn khởi lên đưá»ng trở lại tòa lâu đà i. Leon vui vẻ hoan
nghênh chú, vì vắng Wladek, những ngà y lá»… Giáng sinh cá»§a cáºu ta Ở lâu đà i cÅ©ng chẳng có gì vui thú. Từ đó trở Ä‘i, hai ngưá»i rất gắn bó vá»›i nhau, không sao rá»i nhau được. Äến kỳ nghỉ hè, Leon xin vá»›i bố để cho Wladek Ở lại lâu đà i. Nam tước đồng ý, vì chÃnh ông cÅ©ng đã bắt đầu thấy quý Wladek. Wladek rất vui mừng và chỉ còn trở lại túp nhà cá»§a ngưá»i thợ săn má»™t lần trong Ä‘á»i nữa mà thôi.
Má»—i khi hết giá» há»c trong lá»›p, Wladek và Leon dà nh nhữag giá» còn ìại và o cáe trò chÆ¡i. Cái trá» hai ngưá»i thÃch nhất là thứ trò trốn tìm, vì tòa lâu đà i có bẩy mươi hai phòng, và rất Ãt khả năng đã trốn Ở chá»— nà o má»™t lần rồi thì lần sau lại Ở chá»— đó. Chá»— Wladek thÃch trốn nhất là Ở những căn hầm dưới lâu đà i. Æ Ä‘Ã¢y có những căn hầm chỉ có má»™t tia sáng nhá» từ khe tưá»ng tÃt bên trên rá»i xuống mà muốn tìm đưá»ng ra chung quanh cÅ©ng phải thắp nến lên má»›i thấy được.
Wladek không hiểu những căn hầm ấy dùng để là m gì mà chú cÅ©ng chưa há» thấy ai trong số những ngưá»i hầu nhắc đến, vì từ xưa đến nay không ai nhá»› được nó đã dùng để là m gì.
Wladek biết rằng mình có bình đẳng vá»›i Leon thì chỉ là trong lá»›p há»c mà thôi, còn khi đã chÆ¡i thì chẳng thế nà o Ä‘ua vá»›i anh bạn kia được, trừ có đánh cá». Con sông Shchara chảy quanh trang trại cÅ©ng là má»™t nÆ¡i cho há» ra chÆ¡i. Mùa xuân há» câu cá, mùa hè há» bÆ¡i lá»™i còn đến mùa đông khi mặt sông đóng băng thì há» Ä‘eo ván trượt bằng gá»— và o chân rồi Ä‘uổi nhau trên băng, trong khi đó Florentyna ngồi trên bá» nhìn xuống nhắc há» phải cẩn tháºn vì mặt băng rất má»ng có thể vỡ. Wladek không bao giỠđể ý đến lá»i dặn cá»§a cô nên bị ngã luôn. Leon thì lên nhanh chóng và khá»e
mạnh. Cáºu ta chạy hay bÆ¡i Ä‘á»u giá»i và hình như chả bao gỉỠbiết mệt hay ốm Ä‘au gì. Lần đầu tiên Wìadek hiểu ra rằng cao lá»›n khá»e mạnh là rất quan trá»ng. Dù chạy, hay obÆ¡i, hay trượt băng, chú biết là không bao giá» mình có thá» theo kịp Leon được. Tệ hÆ¡n nữa, trong khi cái rốn Ở bụng Leon phải để ý má»›i thấy được thì Ở Wladek nó lại lồi ra má»™t cách thô bỉ Ở giữa cái bụng béo tròn. Wladek thưá»ng ngồi nhiá»u giá» trong căn phòng riêng cá»§a mình, ngắm nhìn cÆ¡ thể mình trong
gương và tá»± há»i tại sao mình chỉ có má»™t bên vú trong khi tất cả những đứa khác mà chú biết thì há»… cởi trần ra là đứa nà o cÅ©ng có cả hai bên vú rất cân đối. Äôi khi chú nằm trên giưá»ng không ngá»§ được, lấy ngón tay nâm mê lên ngá»±c rồi lấy là m tá»§i thân khóc cả ra gối. Chú ngá»§ thiếp Ä‘i và cầu nguyện đến sáng hôm Bau tỉnh dáºy má»i thứ sẽ đổi khác. Những lá»i cầu nguyện cá»§a chú không bao giỠđược đáp ứng. Má»—i đêm Wladek dà nh ra má»™t lúc để táºp luyện thân thá». Chú là m tháºt kÃn không cho ai biết, kể cả Florentyna. Chú quyết tâm tìm cách nà o đó để cho mình có vẻ cao hÆ¡n lên. Chú tá»± treo đầu chân đầu tay và o má»™t thanh xà trong phòng ngá»§, hy vá»ng như váºy ngưá»i chú sẽ dà i ra được. Nhưng Leon thì có ngá»§ cÅ©ng vẫn cứ lá»›n lên như thưá»ng. Wladek buá»™c phải thừa nháºn rằng suốt Ä‘á»i mình vẫn sẽ cá» thấp hÆ¡n con trai Nam tước má»™t đầu, và muốn là m thế nà o cÅ©ng không thể có thêm được má»™t bên vú nữa. Chẳng phải do
Leon mà Wladek thấy ghét cái thân hình cá»§a mình. Vả lại Leon cÅ©ng chỉ có Wladek là bạn gần gÅ©i vá»›i mình nên cáºu ta rất quý và chẳng bao giá» có ý kiến gì vá» hình thức cá»§a bạn mình hết.
Nam tước Rosnovski cÅ©ng ngà y cà ng tá» ra ưa thÃch chú bé tóc Ä‘en rất bạo dạn nà y, vì chú cÅ©ng lại là ngưá»i thay thế cho đứa em trai cá»§a Leon chết thê thảm cùng vá»›i bà Nam tước khi bà sinh đẻ.
Hai cáºu cùng được ăn tối vá»›i Nam tước trong căn phòng lá»›n có ốp đá chung quanh. Những ngá»n. nến thắp lên lúc đó chiếu lung linh và o những chiếc đầu thú treo trên tương thà nh những bổng hình ghê sợ.
Kẻ hầu ngưá»i hạ nhẹ nhà ng Ä‘i lại không có tlếng chân và tay bưng những đĩa và ng khay bạc trên có thịt cá vá»›i rượu và hoa quả, thỉnh thoảng có những món lạ mà Wladek rất thÃch. Rôi sau đó, lúc trá»i đã tối hẳn, Nam tước cho những ngưá»i đứng hầu rút lui và ông
ká» lại cho hai cáºu bé nghe nnữag chuyện vá» lịch sá» Ba lan, lại cho hai cáºu đươc nhấp má»™t chút rượu vốtka cá»§a vùng Danzig. Wladek thưá»ng đòỉ ông.kể cho nghe vá» chuyện Taduesz Kosciusko.
- Má»™t nhà yêu nước lá»›n và anh hùng đấy, - Nam tước nói. - ông tượng trưng cho cuá»™c đấu tranh già nh độc láºp cá»§a ta. ông được rèn luyện Ở Pháp...
- Cà ng kÃnh phục và yêu quý những ngưá»i như thế chúng ta lại cà ng căm ghét bá»n Nga hoà ng và bá»n áo, - Wladek nói chêm và o. TỎ ra chú có hiểu biết và những lúc đó không thể không lấy là m hứng thú lên tiếng.
Ai kể chuyện cho ai nghe ấy nhỉ, Wladek? – Nam tước cưá»i rồi ông lại cùng chiến đấu vá»›i George Washington Ở Mỹ cho tá»± do dân chá»§. Năm 1792, ông lãnh đạo ngưá»i Ba lan trong tráºn chiến Ở Dubienka.
Khi ông vua khốn khổ cá»§a chúng ta là Stanislaw Augustus bá» chúng ta đỠchạy theo ngưá»i Nga thì Kosciusko trở vá» vá»›i quê hương yêu dấu để chiến đấu láºt đổ ách thống trị cá»§a Nga hoà ng. ông đã thắng trong tráºn Ở đâu nhỉ, Leon?
- Thưa đó là tráºn Raclawice, rồi sau ông giải phóng Warsaw.
- Tốt, con tháºt đáng khen... Nhưng rồi, than ôi, bá»n Nga đã táºp trung má»™t lá»±c lượng lá»›n Ở Maciejowice và cuối cùng ông đã bị thua và bị bắt là m tù binh. ông cụ bốn Ä‘á»i cá»§a ta ngà y đó cÅ©ng cùng chiến đấu vá»›i Kosciusko và sau lại tham gia binh Ä‘oà n cá»§a Dabrowski Ở thá»i kỳ Napoleon Bonaparte nữa.
- Và vì nhữag cống hiến cho đất nước Ba lan mà có Nam tước Rosnovski, má»™t danh tước mà gia đình ta sẽ còn mãi mãi để nhá»› lại những ngà y vÄ© đại ấy. - Wladek dõng dạc lên tiếng, là m như má»™t ngà y kia danh tước ấy sẽ được truyá»n sang cho chú váºy.
Phải, những ngà y vĩ đại ấy rồi sẽ trở lại, - Nam tước nhẹ nhà ng nói. - Ta chỉ cầu là m sao cho mình sống được để trông thấy những ngà y đó.
* *
Lá»… Giáng sinh năm đó, má»™t số tá Ä‘iá»n Ä‘em vợ con đến lâu đà i đỠcùng là m lá»… cầu kinh ban đêm. Äám trẻ đã nhịn đói sẵn, Chỉ chá» xuất hiện ánh sao đầu tiên ngoà i cá»a sá»” là sẽ bắt đầu được ăn tiệc. Trước lúc đó Nam tước sẽ nói mấy lá»i cầu Chúa, và khi má»i ngưá»i ngồi xuống rồi, Wladek sẽ phải lấy là m ngượng vá» chuyện Jasio KoBkiewicz ăn uống quá nhiá»u, không bá» bất cứ món nà o bầy trên bà n, và rồi sẽ lại như năm ngoái, tức là lăn ra ốm Ở trong rừng trên đưá»ng trở vá» nhà cho mà xem.
Sau bữa tiệc, Wladek rất thÃch được phân phát những gói quà mắc trên cây thông Giáng sinh cho bá»n trẻ con cá»§a các nhà tá Ä‘iá»n Ä‘ang ngạc nhiên nhìn lên đó Chú chia má»™t con búp bê cho Sophia, má»™t con dao Ä‘i rừng cho Josef, má»™t chiếc áo má»›i cho Florentyna, vì đó là món quà đầu tiên mà Wladek xin Ở Nam tước.
Sau khi nháºn quà Ở tay Wladek, Josef nói vá»›i mẹ:
Äúng đấy mẹ ạ, Wladek nó không phải là em cá»§a chúng con.
- Không, mẹ chú đáp, - nhưng nó vẫn là con của mẹ.
* *
Qua mùa đông và mùa xuân năm 1914, Wladek đã lá»›n lên hÆ¡n và há»c giá»i hÆ¡n.
Rồi bá»—ng đến tháng bẩy năm đó, ông thà y ngưá»i Äức tá»± nhiên bá» lâu đà i ra Ä‘i mà không nói má»™t lá»i từ biệt nà o. Cả hai cáºu bé Ä‘á»u không hiểu tại sao. Há» không bao giá» có thể nghÄ© được là việc ông thà y ra Ä‘i có liên quan đến chuyện má»™t sinh viên cá»§a phái vô chÃnh phá»§ đã ám sát Hoà ng tá» Francis Ferdinand cá»§a nước áo Ở Sarajevo. ông thà y còn lại đã mô tả việc nà y cho các cáºu nghe bằng má»™t giá»ng nghiêm hÆ¡n bao giá» hết. Từ đó Nam tước tá» ra trầm mặc Ãt nói, và cả hai cáºu bé Ä‘á»u không hiá»u tại sao. Những ngưá»i hầu hạ trong nhà , nhất là những ngưá»i mà hai cáºu ưa thÃch, Ä‘á»u tá»± nhiên thấy mất dần, hai cáºu cÅ©ng không hiểu tại sao. Ngà y tháng trôi qua, Leon đã lá»›n lên
hÆ¡n, Wladek đã khá»e hÆ¡n. Hai cáºu đã trở thà nh khôn ngoan hiểu biết hÆ¡n.
Má»™t buổi sáng tháng tám năm 1915, và o những ngà y gá»i là rông rà i rá»—i rãi, Nam tước lên đưá»ng Ä‘i Warsaw nói là để thu xếp công việc trên đó. ông Ä‘i vắng ba tuần rưỡi, tức là hai mươi lăm ngà y vì Wladek má»—i sáng Ä‘á»u đánh dấu lên cuốn lịch trong phòng chú. Chú cứ tưởng như ông Ä‘i mãi không vá». Và o hôm Nam tước đã hẹn vá», hai cáºu Ä‘i xuống táºn ga Slonim đón Nam tước vá» bằng chuyến xe lá»a hà ng tuần. Rồi ba ngưá»i lặng lẽ vá» lâu đà i, không ai nói câu gì.
Wladek nghÄ© bụng Nam tước trông đã có vẻ già đi và mệt má»i. Chú không dè trưá»ng hợp nà y bao giá». Cả má»™t tuần lá»… sau đó, Nam tước thưá»ng có những cuá»™c
đốà thoại không bình thưá»ng vá»›i những ngưá»i hầu hạ chá»§ yếu trong lâu đà i. Má»—i khi có Leon lloặc Wladek bước và o thì há» lại thôi không nói chuyện nữa. Äiá»u đó có vẻ như vụng trá»™m khiến hai cáºu vừa khó chịu vừa sợ, không biết có phải mình là nguyên nhân gây ra như váºy hay không. Wladek thì ìo rằng Nam tước lại có thể gá»i trả chú vá» vá»›i túp nhà cá»§a ông thợ săn, vì chú biết rằng mình vẫn là má»™t ngưá»i xa lạ trong má»™t ngôi nhà xa lạ.
Ãt ngà y sau đó, và o má»™t buổi tối, Nam tước cho gá»i hai cáºu đến găp ông Ở sảnh đưá»ng lá»›n. Hai cáºu rón én bước và o, lo sợ. ông không giải thÃch gì nhiá»u mà chỉ nói rằng há» sắp phải Ä‘i má»™t chuyến rất dà i ngà y.
Những lá»i nói ngắn gá»n cá»§a ông, và o lúc đó tưởng như .không có nghÄ©a gì ghê gá»›m, lại hoá ra cứ bám chặt lấy Wladek trong suốt cả cuá»™c Ä‘á»i.
Nam tước trầm giá»ng nói:
- Các con yêu quý cá»§a ta, bá»n gây chiến ngưá»i Äức và bá»n đế quốc áo - Hung hiện đã đến cá»a ngõ
Warsaw và chẳng bao lâu sẽ đánh đến chỗ chúng ta Ở đây
Wladek nhá»› lại má»™t câu khó hiểu mà ông thà y Ba-lan đã nói vá»›i ông thà y Äức trước đây khi hai
ngưá»i có căng thẳng vá»›i nhau và o những ngà y cuối cùng: Phải chăng như váºy có nghÄ©a là đã đến lúc những dân tá»™c bị nháºn chìm Ở châu âu rÆ¡i và o chúng tôi? - ông thà y Ba-lan đã há»i thế.
Nam tước âu yếm nhìn khuôn mặt ngây thơ của Wladek.
Tinh thần dân tá»™c cá»§a chúng ta đã không bị mất Ä‘i trong suốt má»™t trăm năm mươi năm bị đà n áp mòn má»i - chú nói. - Rất có thể số pháºn cá»§a Ba-lan cÅ©ng bị Ä‘e dá»a như số pháºn cá»§a Serbia váºy. Chúng ta bất lá»±c không là m thay đổi gì lịch sỠđược. Sá» pháºn cá»§a húng ta tuỳ thuá»™c và o ba đế quốc hùng mạnh Ở chung quanh.
- Chúng ta mạnh, chúng ta có thể chiến đấu được,- Leon nói. - Chúng ta có kiếm gá»— và có má»™c, Chúng ta không sợ bá»n Äức hoặc bá»n Nga.
- Con Æ¡i, con chỉ má»›i biết chÆ¡i đánh tráºn thôi. Nhưng tráºn chiến nà y không phải như trẻ con chÆ¡i vá»›i nhau đâu. Chúng ta phải tìm má»™t chá»— nà o đó xa lánh và yên ổn để mà sống và chá» xem lịch sá» quyết định số pháºn cá»§a chúng ta thế nà o. Và chúng ta phải Ä‘i ngay, cà ng sá»›m sà ng tốt. Ta chỉ cầu là m sao đây không phải là ngà y kết thúc tuổi trẻ cá»§a các con. Cả Leon và Wladek Ä‘á»u thấy hoang mang bứt rứt vá» những lá»i Nam tước vừa nói. Chiến tranh, trong đầu óc hai cáºu, có vẻ như má»™t cuá»™c phiêu lưu đầy thú vị nếu như bây giá» bá» lâu đà i nà y ra Ä‘i thì há» sẽ mất cÆ¡ há»™i ấy. Những ngưá»i hầu trong nhà đã bá» ra nhiá»u ngà y để gói ghém các đồ đạc cá»§a Nam tước. Wladek và Leon được báo trước là và o ngà y thứ hai tá»›i hai cáºu sẽ lên đưá»ng vá» ngôi nhà nghỉ hè nhá» bé Ở phÃa bắc Grodno. Hai cáºu vẫn tiếp tục há»c hà nh và chÆ¡i bá»i như thưá»ng, không cần có ai giám sát, nhưng chẳng
gặp được ai và có lúc nà o để ngưá»i ta trả lá»i được cho hai cáºu vá» những câu há»i nêu ra.
Và o nhữag ngà y thứ bẩy, hai cáºu phải há»c và o buổi sáng. Hôm đó, hai cáºu Ä‘ang dịch cuốn Pan Tadeusz cá»§a Amdam Mickiewicz ra tiếng La-tinh thì bá»—ng nghe thấy có tiếng súng nồ. Lúc đầu, Wladek tưởng đó chỉ là tiếng súng quen thuá»™c cá»§a má»™t bác thợ săn nà o đó bên ngoà i trang trại. Hai cáºu quay trở vá» vá»›i công việc Ä‘ang là m. Nhưng rồi lại có má»™t loạt tiếng súng nữa, lúc nà y nghe gần hÆ¡n nhiá»u. Hai cáºu bá»—ng nghe thấy tiếng kêu hét Ở nhà dưới. HỌ nhìn nhau quái lạ HỌ không tá» ra sợ hãi gì hết, vì chưa bao giá» thấy những chuyện như thế trong Ä‘á»i. ông thà y bá» chạy, để mặc hai cáºu lại đó. Rồi có má»™t tiếng súng nữa, lần nà y ngay Ở hà nh lang bên ngoà i phòng các
cáºu ngồi. Hai ngưá»i khiếp sợ, ngồi im không dám thở. Cánh cá»a bá»—ng báºt mở. Má»™t ngưá»i đà n ông, không lá»›n tuồi hÆ¡n ông thà y há»c là mấy, mặc bá»™ quân phục mà u xám, đầu đội mÅ© sắt, bước và o nhìn hai ngưá»i. Leon ôm lấy Wìadek, còn Wladek nhìn lên ngưá»i kia.
Hắn ta quát tháo bằng tiếng Äức, há»i hai ngưá»i là ai. Cả hai cáºu bé không ai trả lá»i mặc dầu rất thạo tiếng đó như tiếng mẹ đẻ. Má»™t tên lÃnh khác bước đến sau lưng hắn. Hắn tiến đến nắm lấy cổ hai cáºu bé gần như xách hai con gà lôi ra hà nh lang rồi kéo xuống nhà đem ra phÃa trước lâu đà i rồi quẳng hai ngưá»i và o trong vưá»n Ở đấy Florentyna cÅ©ng Ä‘ang kêu hét như Ä‘iên trước quang cảnh cô Ä‘ang nhìn thấy. Leon không dám nhìn, gục đầu và o vai Wladek. Wladek inh ngạc trông ra má»™t dẫy xác chết, phần lá»›n là những ngưá»i hầu hạ trong nhà , bị vứt úp mặt xuống đất Chú lặng ngưá»i khi trông thấy má»™t ngưá»i có bá»™ ria nằm úp xuống vÅ©ng máu. Ngưá»i đó chÃnh là bác thợ săn. Wladek không cảm thấy gì nhưng Florentyna
thì vẫn cứ kêu hét.
- Bá» có đây không? - Leon há»i. - Bá» có đây không?
Wladek nhìn lại má»™t lượt những xác chết. Chú cảm Æ¡n Chúa là không thấy có bóng dáng Nam tước Rosnovski Ở đây. Chú Ä‘ang định quay ra nói vá»›i Leon thì má»™t tên lÃnh bước tá»›i bên cạnh.
Wer hat gesprochen? - tên lÃnh gắt.
Ich, Wladek bạo dạn đáp
Tên lÃnh giÆ¡ súng lên lấy báng Ä‘áºp và o đầu Wladek. Chú lăn ra đất, máu chảy đầy mặt. Nam tước đâu rồi? CÓ chuyện gì thế nà y? Tại sao há» lại đối xá» như thế nà y Ở ngay nhà mình? Leon vá»™i nhẩy đè lên Wladek để tránh cho chú bị má»™t đòn thứ hai cá»§a tên lÃnh định đánh và o bụng. Nhưng nhát súng quá mạnh giáng xuống lại trúng và o sau gáy Leon.
Cả hai cáºu bé nằm không động Ä‘áºy. Wladek nằm im vì chú vẫn chưa hết khiếp sợ vá»›i nhát đòn vừa rồi và cả vá»›i khối nặng cá»§a ngưá»i Leon bá»—ng nhiên đè lên chú. Còn Leon nằm im vì cáºu ta đã chết rồi.
wladek có thể nghe thấy tiếng má»™t tên lÃnh khác trách cứ tên lÃnh vừa rồi vì hắn đã quá tay. Chúng lôi Leon Ä‘i, nhưng Wladek cứ bám chặt lấy. Phải hai tên lÃnh má»›i kéo nổi được xác Leon ra khá»i tay Wladek và quẳng và o đống ngưá»i đã nằm đó, mặt úp xuống cá».
Äôi mắt Wladek không rá»i khá»i cái xác cá»§a ngưá»i bạn thân nhất trên Ä‘á»i. Cuối cùng há» bắt chú quay trở và o lâu đà i để cùng vá»›i má»™t số ngưá»i còn sống sót bị dẫn xuống tầng hầm. Không ai dám thốt lên má»™t lá»i vì sợ phải Ä‘i theo những ngưá»i đã bị vứt trên cá». Cá»a hầm bị khóa chặt và tiếng lầm rầm cá»§a bá»n lÃnh đã xa dần. Lúc đó Wladek má»›i lên tiếng, "Chúa lòng là nh"
vì chú trông thấy Nam tước ngồi dúi và o trong góc tưá»ng. ông không bị đánh Ä‘áºp gì, nhưng có vẻ rất khiếp sợ ông cứ ngồi lặng yên nhìn và o khoảng không. ông còn sống được vì bá»n xâm lược còn cần đến ông để cai quản đám tù binh. Wladek bước đến bên chá»— ông. Những ngưá»i khác, trái lại, cà ng ngồi xa chá»— ông chá»§ cà ng tốt. Hai ngưá»i nhìn nhau đúng như hỠđã nhìn trong ngà y đầu gặp nhau. Wladek đưa tay ra, và cÅ©ng như ngà y đầu, Nam tước cầm lấy tay chú.
Wladek nhìn thấy những giá»t nước mắt chảy xuống khuôn mặt tá»± hà o cá»§a Nam tước. Không ai nói má»™t lá»i nà o. Cả hai Ä‘á»u vừa má»›i mất con ngưá»i mình yêu quý nhất trên Ä‘á»i.
Tà i sản của Tuyệt Kiếm