Em vẩn thế... Vẩn đêm buồn... khó ngủ Vẩn ru mình bằng nổi nhớ xa xăm Tháng Tám về mà thấy lạnh căm căm Như ở giữa mùa Đông buồn tê tái
Một bước đi... ngập ngừng như ái ngại Chút hương tình còn xót sẽ vở tan (...) Em vẩn thế... Nhưng đã hết mộng vàng Không tinh ranh... con nít... lệ hay tràn "Anh hoãng hốt... giật mình... lau má thắm"
(...) Tình đã hết... đã không còn say đắm Anh đi về xây mộng ước cao sang Em quay lưng giữa phố thị ánh vàng Nghe tháng Tám tuyết về trong ánh mắt.