Miá»n Hoà i Hương có chà ng thư sinh há» Diệp, không rõ cả tên và tá»±. Văn chương từ phú trá»™i nhất đương thá»i, nhưng đến đâu cÅ©ng láºn Ä‘áºn, long Ä‘ong khốn khổ mãi trong trưá»ng công danh.
Gặp lúc ông Ãinh Thừa Hạc, ngưá»i Ãông Quan, đến là m quan ở ấp ấy, xem văn chương cá»§a chà ng, cho là kỳ tà i, bèn má»i đến đà m đạo.
Ông rất bằng lòng, cho chà ng đến ở trong dinh thá»±, cÆ¡m nước đèn sách, cấp cho đầy đủ, thỉnh thoảng lại gá»i tiá»n thóc vá» giúp đỡ gia quyến nữa.
Ãến kỳ sÆ¡ thÃ, ông hết sức tán dương văn tà i cá»§a chà ng trước mặt quan há»c sá», rồi đó chà ng đỗ đầu hà ng xứ.
Ông trông mong và o chà ng rất tha thiết; sau khi và o trưá»ng thi Hương, cho lấy văn cá»§a chà ng để xem và đá»c vừa gõ bà n đánh nhịp, ngợi khen không ngá»›t.
NgỠđâu thá»i váºn neo ngưá»i, văn chương ghen mệnh, bảng đã treo, lại há»ng tuá»™t.
Chà ng trở vá», choáng váng tê mê, trong lòng lại thẹn là mình đã phụ ngưá»i tri ká»·, thân hình gầy ruá»™c như bá»™ xương còn đứng, ngưá»i ngây ra như khúc gá»—.
Ông nghe tin, cho má»i đến an á»§i.
Chà ng rÆ¡i lụy dầm dá».
Ông rất thương tình, hẹn đến khi nà o mãn kỳ khảo tÃch vá» kinh thì Ä‘em chà ng cùng Ä‘i.
Chà ng rất cảm kÃch cáo từ ra vá» , từ đấy đóng cá»a không Ä‘i đâu nữa.
Chẳng bao lâu chà ng lâm bệnh, ông luôn luôn há»i thăm và đưa quà , nhưng thuốc uống đã trăm thang mà vẫn không công hiệu. Vừa lúc ấy ông lại có Ä‘iá»u xúc phạm đến quan trên, bị cất chức, sắp vá» nhà , viết thư cho chà ng, đại lược nói rằng: "Tôi nay mai vá» Ãông, mà sở dÄ© còn chần chừ chưa Ä‘i ngay, là chỉ vì muốn chá» túc hạ Ä‘i đó thôi. Túc hạ đến buổi sáng, thì buổi chiá»u là tôi khởi hà nh..."
Thư đưa đến bên giưá»ng nằm, chà ng cầm xem khóc sụt sùi, rồi nhắn sứ giả vá» nói là đang bị bệnh nặng, khó bình phục ngay được, xin cứ Ä‘i trước.
Sứ giả vá» bẩm, ông không nỡ Ä‘i, ráng ở lại chá».
Qua mấy hôm, ngưá»i canh cổng báo có chà ng há» Diệp đến, ông mừng quá, ra đón mà há»i han.
Chà ng nói:
- Vì cái bệnh cá»§a thân hèn để đại nhân phải chỠđợi lâu, lòng nà y tháºt áy náy không yên. Nay, may đã có thể ráng theo kịp dấu già y chân ngá»±a.
Ông bèn gói buá»™c hà nh trang lại, để dáºy sá»›m ra Ä‘i.
Chẳng mấy ngà y đã vỠđến là ng, ông cho con thụ giáo vá»›i chà ng, đêm ngà y ở liá»n bên cạnh.
Cáºu con tên là Tái Xương lúc bấy giá» má»›i mưá»i sáu tuổi, chưa biết là m văn chương nhưng thông minh lắm, phà m văn bà i cá» nghiệp, xem qua hai ba lần thì không quên nữa. ở được má»™t năm, cáºu đã hạ bút thà nh văn, nhá» có thêm thế lá»±c cá»§a ông, bèn được nháºn và o nhà há»c cá»§a huyện.
Chà ng bà n chép lại những bà i văn cá» nghiệp đã là m lúc bình thá»i Ä‘em hết cho công tá» há»c.
Và o trưá»ng thi, bảy đầu đỠkhông sai đỠnà o, công tá» liá»n Ä‘áºu á khôi.
Một hôm ông bảo chà ng rằng:
- Túc hạ chỉ vứt ra một mối tơ thừa mà cũng đủ là m cho thằng trẻ nên đanh, nhưng còn quả chuông và ng kia cứ bị bỠrơi mãi thì là m thế nà o?
Chà ng nói:
- Ãiá»u đó e rằng có mệnh. Tôi mượn cái phúc trạch cá»§a đại nhân để hà hÆ¡i cho văn chương, khiến ngưá»i thiên hạ biết rằng ná»a Ä‘á»i luân lạc không phải vì kém tà i đánh tráºn, như thế là thá»a nguyện rồi. Vả chăng kẻ sÄ© mà được má»™t ngưá»i biết, đã đủ không ân háºn nữa, cần gì phải đỗ đạt má»›i đắc chÃ?
Ông thấy chà ng xa nhà đã lâu, sợ nhỡ mất kỳ sát hạch năm, khuyên chà ng nên vá» thăm nhà . Chà ng rầu rÄ© không vui. Ông cÅ©ng không nỡ ép, bèn dặn công tá» khi đến kinh đô thì nạp thóc há»™ chà ng, công tá» lại giáºt giải Nam Cung được bổ chức Chá»§ sá»± trong bá»™, Ä‘em chà ng và o Giám sá»›m tối gần nhau.
Qua má»™t năm, chà ng và o trưá»ng thi Hương ở kinh, đỗ Cá» nhân.
Vừa lúc ông được bổ đi coi thi ở Hà Nam bà n nhân tiện nói với chà ng rằng:
- Chuyến Ä‘i nà y không xa quê hương tiên sinh là mấy. Nay hãy nhẹ bước đưá»ng mây, tiên sinh cÅ©ng nên má»™t phen vá» là ng cho được khoái chÃ.
Chà ng cÅ©ng mừng. Rồi chá»n ngà y tốt lên đưá»ng.
Ãến địa giá»›i Hoà i Dương, công tá» cho ngưá»i và ngá»±a đưa chà ng vá».
Ãến nhà thấy cổng ngõ tiêu Ä‘iá»u, chà ng chạnh lòng buồn bã lững thững Ä‘i và o sân.
Ngưá»i vợ cầm nong nia Ä‘i ra, thấy chà ng thì vứt xuống sợ hãi bá» chạy.
Chà ng rẫu rĩ mà nói:
- Ta bây giỠđã nên danh pháºn rồi. Má»›i ba bốn năm không thấy mặt, sao bông như không quen biết nhau váºy?
Ngưá»i vợ đứng xa mà bảo rằng:
- Chà ng chết đã lâu, còn nói nên danh nên pháºn gì nữa?
Sở dÄ© còn để mãi linh cữu trong nhà , là vì nhà nghèo con bé đó mà thôi! Nay thằng cả đã khôn lá»›n, cÅ©ng Ä‘ang tìm má»™t ngôi đất để đưa chà ng ra. Chá»› nên hiện vá» là m gở để quấy ngưá»i sống.
Chà ng nghe nói thì bùi ngùi rÅ© rượi, bà n lững thững Ä‘i và o trong nhà , thấy linh cữu rà nh rà nh, liá»n ngã ra giữa đất mà biến mất.
Ngưá»i vợ kinh hãi nhìn xuống thấy áo mÅ© già y tất bỠđấy, như cái xác lá»™t. Nà ng mÅ©i lòng quá, ôm xống áo khóc lóc. Ngưá»i con Ä‘i há»c vá», thấy má»™t cá»— xe ngá»±a buá»™c ở trước thì dò há»i xem ở đâu đến, rồi kinh hãi chạy vá» báo vá»›i mẹ.
Mẹ gạt nước mắt kể lại chuyện vừa xảy ra. Lại há»i kỹ những ngưá»i theo hầu má»›i biết rõ đầu Ä‘uôi.
Ngưá»i theo hầu trở vá», công tá» nghe tin nước mắt rÆ¡i ướt cả ngá»±c, láºp tức lên xe, đến táºn nhà mà khóc, rồi bá» tiá»n lo liệu việc tang, chôn cất theo lệ hiếu liêm.
Lại chu cấp rất háºu cho đứa con, má»i thầy vá» dạy và gá»i gắm cho quan há»c sứ, hÆ¡n má»™t năm sau được và o nhà há»c phán.
Kết Thúc (END)