06-06-2011, 07:38 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
[ Huyá»n ảo] Sở thị xuân thu
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Lá»i dẫn truyện
Ngưá»i dịch: vietstars
Nguồn: ST
Nhân váºt chÃnh xuyên việt và o Sở Tranh là con út trong gia đình há» Sở, má»™t trong những đại thế gia cá»§a Bắc Triệu quốc.
Cha hắn là ngưá»i tà i giá»i, nhưng lại không phải là con cháu có cùng huyết thống cá»§a Sở gia, cÅ©ng may Sở gia tông chá»§ có ánh mắt thức thá»i quyết tâm để cho ngưá»i nà y thà nh ngưá»i đứng đầu cá»§a gia tá»™c.
Triệu Tranh bị bệnh lúc còn bé, há»c võ chữa bệnh, dấn thân và o Ma môn, Thánh môn nhưng lại há»c pháºt môn công pháp. Hắn đấu trÃ, đấu tà i, đấu mưu, đấu võ. Có mối tình ngang trái vá»›i trưởng công chúa Triệu quốc, nhưng vì hiá»m khÃch giữa hoà ng thất nước Triệu và thế gia đại tá»™c mà mối tình nà y có nhiá»u đắng cay.
Cũng may hắn có một và i hồng nhan tri kỷ tương trợ.
Trong gia đình thì lại vướng và o đấu tranh quyá»n lá»±c giữa anh em ruá»™t, ngoà i thì vá»›i các thế gia đại tá»™c, vá»›i hiểm nguy từ các nước xung quanh mang tá»›i.
Truyện nà y có đủ: mưu, sá», trÃ, dÅ©ng, võ, tình...
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của Thinhbobo
Chữ ký của Thinhbobo
Cứ tưởng ta đã phiêu diêu tá»± tại nhưng vẫn không thể thoát khá»i được cuá»™c Ä‘á»i có quá nhiá»u rà ng buá»™c nà y
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:40 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 1: Bắc triệu sở thị.
Ngưá»i dịch: vietstars
Nguồn: ST
Sau và i đợt mưa phùn rả rÃch, ánh mặt trá»i đầu mùa xuân soi sáng khắp Bình Nguyên quáºn.
Bình Nguyên quáºn là quáºn lá»›n nhất phÃa Nam cá»§a Bắc Triệu, ngăn cách giữa nó và Nam Tá» chÃnh là má»™t con sông lá»›n. Bởi thế, Nam tuyến đại doanh cá»§a má»™t trong ba đại quân doanh Bắc Triệu nằm ngay tại đây vá»›i hÆ¡n mưá»i vạn đại quân, mà Nam tuyến đại doanh thống lÄ©nh tướng quân có quan báºc còn cao hÆ¡n cả Thái Thú cá»§a Bình Nguyên quáºn, cho nên đám binh tướng như hổ như báo nà y căn bản cÅ©ng chẳng để đám quan viên cá»§a quáºn và o trong mắt.
Thế nhưng, từ khi Sở Danh ÄÆ°á»ng nháºm chức Thái Thú tá»›i nay, việc an ninh trở nên rất ổn định, mà đám quan viên cá»§a Bình Nguyên quáºn cÅ©ng không nương tay xá» trà binh lÃnh dám cà n quấy ở đây, muốn bắt liá»n bắt, sau khi phạt hÆ¡n mưá»i trượng má»›i giao lại cho Nam tuyến đại doanh xá» lý tiếp.
Sau má»™t thá»i gian, dân chúng nÆ¡i đây cÅ©ng dần hiểu ra ná»™i tình trong đó. Nguyên lai Sở thái thú chÃnh là đương triá»u quốc cữu, nhạc phụ cá»§a hắn lại chÃnh là Thượng thư Bá»™ binh Vương lão Hầu gia, đã thế Nam tuyến đại doanh Äá»— thống lÄ©nh vốn là ái tướng mà Vương lão Hầu gia đỠbạt, phó thống lÄ©nh Vương Minh Xa lại chÃnh là em vợ cá»§a Thái Thú đại nhân. Có mấy tầng quan hệ nà y, sống lưng cá»§a quan viên địa phương trong quáºn cÅ©ng trở nên cứng cá»i lên nhiá»u.
Bình Nguyên thà nh chÃnh là thá»§ phá»§ cá»§a Bình Nguyên quáºn. Ở phÃa Tây thà nh có má»™t khu trồng cây cảnh cá»±c kỳ lá»›n, tên là Sướng Xuân viên, nÆ¡i đây cÅ©ng là hà nh cung cá»§a Bắc Triệu vương thất, tương truyá»n do Bắc Triệu thái tổ dá»±ng lên. Thái tổ hoà ng đế cÅ©ng từng ở đây chỉ huy đại quân khiến cho mưá»i lăm vạn quân Nam Tá» thua không còn đưá»ng để Ä‘i, đà nh phải hết thảy nhảy xuống sông tìm đưá»ng sống. Äây cÅ©ng là việc mà Thái tổ hoà ng đế cá»±c kỳ tâm đắc, cho đến nay, tại hai sưá»n đại môn cá»§a Sướng Xuân viên vẫn còn khắc câu thÆ¡ cá»§a thái tổ là m ra “Lâm giang bắc vá»ng, thiên lý giang sÆ¡n†( tạm dịch nghÄ©a: Trước phÃa Bắc sông mà nhìn chÃnh là ngà n dặm giang sÆ¡n).
Bốn phÃa Sướng Xuân viên Ä‘á»u là phá»§ đệ cá»§a các đại quan hoặc quý nhân cá»§a Bình Nguyên quáºn. Äám quan viên bình thưá»ng rất Ãt khi tá»›i đây, nÆ¡i đây dù sao cÅ©ng là sản nghiệp cá»§a hoà ng gia nên bá»n há» cÅ©ng không thể nà o thÃch thì đến, nhưng đám con trai con gái cá»§a bá»n há» thì lại chẳng có lo lắng nhiá»u như váºy, chúng thưá»ng xuyên len lén tá»›i đây chÆ¡i đùa. Những thị vệ phụ trách bảo vệ nÆ¡i đây đối vá»›i đám nhóc nà y cÅ©ng mắt nhắm mắt mở, tuy nói bá»n há» lệ thuá»™c và o Cấm vệ quân cá»§a Bắc Triệu vương thất, nhưng dù sao nÆ¡i đây cÅ©ng xa kinh thà nh, bá»n há» hà ng ngà y có nhiá»u cái còn phải dá»±a và o quan viên địa phương.
Lúc nà y chÃnh là thá»i gian đầu mùa xuân, mưá»i mấy đứa trẻ Ä‘ang chÆ¡i đùa trên má»™t thảm cá» lá»›n bên trong Sướng Xuân viên, rất là náo nhiệt.
- Xem kìa, hai vị công tỠcủa Sở gia đã tới.
Một thiếu niên đột nhiên kêu lên.
Chỉ thấy cách đó không xa có hai ngưá»i thiếu niên từ phÃa cá»a phụ cá»§a Sướng Xuân viên Ä‘i đến, trong đó có má»™t ngưá»i ôm má»™t tiểu hà i tá». Hai thiếu niên nà y, ngưá»i anh là Sở Hiên, ngưá»i em là Sở Nguyên, là con cá»§a Thái Thú Bình Nguyên quáºn Sở Danh ÄÆ°á»ng. Tiểu hà i tá» còn lại chÃnh là con thứ năm cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng, có tên là Sở Tranh, vừa má»›i sáu tuổi, trông rất kháu khỉnh đáng yêu, lại thông minh nhu thuáºn, Sở lão phu nhân thưá»ng khen cháu mình là tụ táºp tất cả linh khà cá»§a Sở gia mà ra. Má»™t tuổi có thể nói, bốn tuổi có thể Ä‘á»c, má»i ngưá»i trong phá»§ ai ai cÅ©ng coi hắn như bảo bối. Sở Danh ÄÆ°á»ng thương yêu ấu tá» cà ng không gì xánh được, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, có lúc còn là m ngá»±a cho Sở Tranh cưỡi, hoà n toà n khác hẳn vá»›i dáng vẻ nghiêm khắc đối vá»›i Sở Hiên và Sở Nguyên, thá»±c khiến hai vị ca ca cá»§a Sở Tranh đố kị không thôi.
Tuổi tác cá»§a Sở Hiên và Sở Nguyên không chênh lệch nhau mấy nên anh em rất hợp tÃnh nhau, hầu như cả ngà y Ä‘á»u vui đùa cùng nhau. Ngà y hôm nay đột nhiên nổi hứng, hai anh em mang cả Sở Tranh len lén ra ngoà i gặp bạn bè. Hai ngưá»i há» bình thưá»ng mặc dù có chút bất mãn vá»›i phụ thân vì quá thiên vị ấu đệ, nhưng vẫn rất quý đệ đệ bảo bối nà y, lần nà y mang hắn Ä‘i theo cÅ©ng muốn giá»›i thiệu đệ đệ cá»§a mình vá»›i đám bằng hữu, giống như tiểu hà i tá» khi có cái gì đó yêu quý Ä‘á»u rất thÃch khoe khoang má»™t lần, dạng như cái ta có cái ngươi không có.
Bá»n con nÃt lúc nà y ùa ra nghênh đón, đám thân thiết thì gá»i Sở đại ca, Sở tam ca, nhưng đại Ä‘a số Ä‘á»u gá»i bá»n há» là Sở công tá». Chỉ có hai ngưá»i vẫn đứng thẳng không động Ä‘áºy gì, nhất là vị thiếu niên trong số hai ngưá»i nà y mặt lá»™ vẻ khinh khỉnh.
Không ngoà i sở liệu, bá»n con nÃt vừa thấy Sở Tranh Ä‘á»u thấy yêu mến liá»n, đứa thì xoa bóp khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Sở Tranh, đứa thì nắm nắm bà n tay nhá» bé cá»§a hắn khiến Sở Tranh sợ đến ná»—i chẳng biết là m sao chống lại, nước mắt trà o ra từ hai khóe mắt. Sở Hiên và Sở Nguyên thấy váºy không khá»i nóng nảy, vá»™i và ng Äông đẩy, Tây gạt đám móng vuốt nà y ra khá»i em trai mình, Sở Nguyên cÅ©ng không biết từ đâu cướp được má»™t chuá»—i mứt quả Ä‘em nhét và o trong tay Sở Tranh. Nhìn những viên kẹo hồng hồng ngon là nh, Sở Tranh lúc nà y má»›i nÃn khóc mỉm cưá»i.
Náo loạn má»™t hồi, Sở Hiên và Sở Nguyên má»›i chú ý tá»›i hai ngưá»i Ä‘ang đứng má»™t bên kia, liá»n tách ra khá»i bá»n con nÃt, hướng hai ngưá»i đó thi lá»…:
- Tham kiếm Tiểu vương gia, Kỳ quáºn chúa.
Hai ngưá»i nà y chÃnh là con trai và con gái cá»§a đương triá»u Xương Bình Vương tên là Triệu Ứng và Triệu Kỳ. Xương Bình Vương chÃnh là em trai ruá»™t cá»§a Hoà ng thượng, theo lệ cÅ© cá»§a Bắc Triệu, anh em cá»§a Hoà ng thượng không được phép ở trong kinh thà nh, để tránh khá»i việc kết giao vá»›i quyá»n thần có ý đồ gây rối. Bởi váºy, cho dù quan hệ giữa Xương Bình Vương và Hoà ng thượng có tốt đến mấy, ông ta vẫn phải tá»›i Bình Nguyên quáºn.
Triệu Ứng hừ má»™t tiếng, nhìn thoáng qua đám ngưá»i Ä‘i theo phÃa sau huynh đệ Sở gia rồi má»›i nói:
- Hai vị tháºt là uy phong a.
Sở Hiên dù sao cÅ©ng từng trải nhiá»u việc, biết cái má»m nắn rắn buông, không nói gì cả. Thế nhưng Sở Nguyên lại là kẻ rất nóng nảy bá»™p chá»™p, hai mắt long lên nói:
- Tiểu vương gia quá khen, đó Ä‘á»u nhá» và o phước ấm cá»§a gia phụ thôi.
Mặt Triệu Ứng nhất thá»i biến sắc. Nguyên lai, từ khi Bắc Triệu dá»±ng nước tá»›i giá», để tránh cho các phiên vương tiá»n triá»u má»c lên như rừng, hoà ng quyá»n vì thế mà bị lung lay, cho nên đã mặc định luáºt pháp, con cháu hoà ng thất ngoại phong không được nhúng tay và o chÃnh vụ địa phương. Bởi váºy, mặc dù Xương Bình Vương có thân pháºn Thân vương, nhưng trong tay lại không có má»™t ná»a phần thá»±c quyá»n. Mà Sở Danh ÄÆ°á»ng vốn là Lại Bá»™ Thị Lang từ trong triá»u mà ra, đến Bình Nguyên quáºn nà y nháºm chức Thái Thú, sát phạt quyết Ä‘oán, thá»§ Ä‘oạn tà n khốc, tại quáºn ná»™i lấy thúng úp voi, quả thá»±c chẳng khác nhất phương chư hầu là mấy.
Sở gia ở trong triá»u lại đứng đầu tam đại thế gia, vị Lâm quý phi được thánh thượng cá»±c kỳ sá»§ng ái lại là em gái ruá»™t cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng, đã thế phu nhân Sở Vương Thị lại là trưởng nữ cá»§a đương triá»u TÄ©nh Bắc Hầu Vương Liệt Vương Hầu gia, môn sinh cá»§a hai nhà Sở Vương rải khắp thiên hạ, cho nên ở nÆ¡i nà y, các quan lại Ä‘á»u coi Sở Danh ÄÆ°á»ng như Thiên Lôi, sai đâu thì đánh đó. Nước lên thì thuyá»n lên, cho nên ngay cả đám con cháu cá»§a bá»n há» cÅ©ng luôn coi hai anh em Sở Hiên, Sở Nguyên là m ngưá»i đứng đầu, nhất hô bá ứng, phong quang vô hạn ( tạm dịch: hô má»™t cái mà ai cÅ©ng á»§ng há»™, vô cùng nở mà y nở mặt).
Triệu Ứng vá»›i tâm khà cao ngạo, là m sao mà chịu được sá»± khiêu khÃch như váºy, oán độc nhìn Sở Nguyên má»™t cái rồi nói vá»›i Triệu Kỳ:
- Chúng ta đi.
Trong lòng Triệu Kỳ cảm thấy áy náy, nhìn Sở Hiên cưá»i cưá»i má»™t cái rồi Ä‘i theo sau Triệu Ứng.
Sở Hiên chỉ biết lắc đầu, cái tên Tiểu Vương gia nà y xem ra lòng dạ cÅ©ng quá hẹp hòi a. Sở Nguyên thì ngược lại chẳng thèm để ý, cÅ©ng bởi hắn thưá»ng ngà y khi nhìn thấy Triệu Ứng Ä‘á»u cảm thấy không vừa mắt.
Niên ká»· cá»§a Triệu Ứng mặc dù không lá»›n, nhưng dù gì cÅ©ng là má»™t cái Tiểu Vương gia, nếu mà hắn cùng vá»›i đám Sở gia huynh đệ bất hòa thì đám con nÃt còn lại tá»± dưng sẽ chui và o cái thế khó xá» nhất. Nhưng bây giá» hắn lại tá»± nguyện rá»i Ä‘i, bá»n con nÃt trở nên thoải mái rất nhiá»u, túm tụm lại quanh đám huynh đệ Sở gia nói chuyện.
Chỉ thấy Sở Nguyên nước miếng tung bay, hướng đám con nÃt xung quanh mình kể các chuyện ly kỳ vá» kinh thà nh mà hắn ở trong phá»§ đặc biệt nghe được, khiến đám nhà quê Bình Nguyên quáºn nà y nghe mà ngẩn ngưá»i cả ra, ngay cả con trai cá»§a Bình Nguyên đại doanh Lưu tham tướng là Tiểu Lưu máºp mạp hai mắt mở to, mồm há hốc, chăm chú nuốt từng lá»i từng chữ. Sở Nguyên thấy cảnh nà y mà đắc chà không thôi, lẽ nà o mình thá»±c có tà i kể chuyện hay đến thế sao chứ?
Bá»—ng nhiên Tiểu Lưu máºp mạp chỉ tay vá» phÃa sau Sở Nguyên, miệng lắp bắp nói:
- Ngươi xem, ngươi xem kìa…
Sở Nguyên Ä‘áºp và o bà n tay béo ú cá»§a hắn:
- Có cái gì đẹp chứ!
Tiểu Lưu máºp mạp hổn hển nói:
- Ngươi xem đệ đệ của ngươi kìa!
Sở Hiên và Sở Nguyên vá»™i quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Tranh Ä‘ang lảo đảo chèo lên ngá»n núi giả gần đó, vá»›i độ tuổi cá»§a hắn, nếu mà ngã xuống thì tuyệt không phải chuyện đùa, Sở Nguyên lo lắng hô to má»™t tiếng:
- Tiểu NgÅ©, cẩn tháºn nha!
CÅ©ng không biết là vì trượt tay hay là vì tiếng hô to cá»§a Sở Nguyên là m cho giáºt mình hoảng sợ, Sở Tranh ngã lá»™n nhà o thẳng xuống phÃa dưới.
Nguyên lai Sở Tranh ngồi má»™t bên tá»± mình ăn chuá»—i xiên mứt quả kia, chẳng bao lâu thì ăn hết, do niên ká»· quá nhá», đối vá»›i những chuyện phiếm giữa hai vị ca ca và đám bằng hữu thì cái hiểu cái không, cho nên buồn chán đứng lên ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên thấy bên cạnh hòn núi giả phÃa bên trái có má»™t con chim nhá» sáu mà u, nhất thá»i cảm thấy hứng thú, muốn má»™t mình tá»± Ä‘i đến bắt nó. Nà o ngá» con chim nhá» cÅ©ng không cho hắn mặt mÅ©i, vèo má»™t cái bay thẳng lên đỉnh núi, Tiểu Sở Tranh nhất thá»i có chút tức giáºn, ở trong phá»§ hầu như thứ gì hắn muốn Ä‘á»u được hết, cho nên bá»±c bá»™i Ä‘uổi theo con chim.
Sở Hiên và Sở Nguyên sợ đến cứng ngưá»i, ngÆ¡ ngác nhìn không nhúc nhÃch. Tiểu Lưu máºp mạp cùng đám nhóc nhanh chóng phản ứng, cả đám ba chân bốn cẳng chạy tá»›i chá»— Sở Tranh bị ngã bế hắn lên mang lại chá»— hai anh em Sở Hiên, chỉ thấy Sở Tranh hai mắt nhắm nghiá»n, trên trán có má»™t vết thương dữ tợn kinh khá»§ng, máu tươi chảy ròng ròng.
Sở Hiên đột nhiên tỉnh táo lại, Ä‘oạt lấy Sở Tranh từ trong tay cá»§a Tiểu Lưu máºp mạp, tiện thế đá mạnh má»™t cước và o ngưá»i Sở Nguyên rồi quát:
- Còn không mau vỠnhà !
Sở Nguyên như ngưá»i vừa tỉnh má»™ng, cÅ©ng chẳng chà o há»i bá»n con nÃt, vá»™i và ng theo đại ca vá» nhà .
Äám Tiểu Lưu máºp mạp ở lại nhìn nhau, cÅ©ng chẳng ai đỠnghị, oanh má»™t tiếng toà n bá»™ giải tán.
***
Trương Äắc Lợi đứng gác tại cổng Sở phá»§ ngáp dà i má»™t cái, ngẩng đầu nhìn trá»i, chẹp chẹp miệng và i cái, cảm thấy tháºt mỹ mãn.
Äúng váºy, Trương Äắc Lợi hắn trước kia bất quá chỉ là má»™t kẻ là m thuê cho má»™t quán rượu, bị ngưá»i ta xai Äông xai Tây, đã thế còn nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ. Khi Thái Thú đại nhân tá»›i đây nháºm chức có tuyển gia Ä‘inh, hắn tuổi tráng niên sung sức, lại từ cụ thầy độ hà ng xóm cạnh nhà há»c được dăm ba chữ, thế là trúng truyện gia Ä‘inh được giữ lại. Hôm nay Ä‘i gia ngoà i, ngưá»i trong Bình Nguyên thà nh ngay cả đối vá»›i ngưá»i gác cổng cá»§a Sở phá»§ cÅ©ng cung kÃnh, khuôn mặt niá»m nở chà o đón.
Äã thế, cô bé Tiểu Hồng bán Ä‘áºu hoa ở trên phố cÅ©ng để ý đến hắn, má»™t đôi mắt to luôn luôn nhằm lên ngưá»i hắn, Ä‘em cả hồn lẫn thể xác cá»§a Trương Äắc Lợi câu dẫn mất. Mẹ cá»§a Tiểu Hồng cÅ©ng là bà chá»§ cá»§a cá»a hà ng bán Ä‘áºu hoa thấy hắn cÅ©ng không có trừng mắt Ä‘e dá»a nhìn, Trương Äắc Lợi hắn má»—i lần Ä‘i qua Ä‘á»u bị bà kéo và o ngồi, rồi Tiểu Hồng lúc đó cÅ©ng bị mẹ không cho ngồi bán hà ng mà bắt ngồi tiếp chuyện cùng hắn, dụng ý tháºt đến ngưá»i mù cÅ©ng nhìn được a.
Mình cố gắng cần kiệm, Trương Äắc Lợi trong lòng thầm nghÄ©, Tiểu Hồng, cô bé cÅ©ng không tệ a, mình tuổi không còn nhá» nữa rồi, cÅ©ng nên cưới vợ Ä‘i thôi…
Bang bang phanh…
Má»™t tráºn tiếng Ä‘áºp cá»a là m cho Trương Äắc Lợi giáºt mình tỉnh giấc má»™ng đẹp.
Tiếng Ä‘áºp cá»a? Không sai, là có ngưá»i Ä‘ang Ä‘áºp cá»a, Trương Äắc Lợi hắn là m mấy năm cái nghá» gác cổng nà y rồi, nên nhiá»u việc cÅ©ng rõ rà ng trắng Ä‘en, hiện thá»i không khá»i rá»§a thầm cái tên khốn nà o, tại Bình Nguyên quáºn, dám đến Ä‘áºp cá»a Thái Thú phá»§? Hắn tiện tay vá»› lấy cái chổi gần đó, mở cá»a, vung cái chổi lên chuẩn bị Ä‘áºp và o đầu kẻ gan lá»›n kia.
- Thiếu gia?
Sở Hiên cÅ©ng chẳng có thá»i gian truy cứu vì sao Trương Äắc Lợi vừa mở cá»a đã vung chổi lên định là m cái gì đó, vá»™i vã nói:
- Trương Äắc Lợi, mau Ä‘i thỉnh lang trung, mau lên!
- Thỉnh lang trung?
Trương Äắc Lợi cúi đầu nhìn ngưá»i Ä‘ang được Sở Hiên ôm và o lòng kia, hoảng hốt kêu lên:
- Là Tiểu Ngũ ca đó ư? Tiểu Ngũ ca là m sao thế?
Sở Nguyên chẳng nói chẳng rằng nhéo Trương Äắc Lợi má»™t cái, đẩy thẳng ra ngoà i cá»a, má»™t cước đạp cho má»™t cái rồi quát to:
- Äi nhanh, thỉnh lang trung tốt nhất trong thà nh!
Hắn nói xong liá»n vá»™i vã chạy theo Sở Hiên và o trong phá»§.
Trương Äắc Lợi bị đá má»™t cước tung ngưá»i, thất tha thất thểu hướng hiệu thuốc bắc Từ Ân ÄÆ°á»ng chạy tá»›i, cÅ©ng chẳng thèm để ý trên mông quần còn in má»™t vết dà y to tướng, trong lòng chỉ không ngừng lẩm bẩm: xong, Tiểu NgÅ© ca nếu xảy ra chuyện gì, Sở phá»§ không bị láºt tung trá»i lên má»›i lạ.
***
Sở phá»§ đã sá»›m bị láºt tung trá»i lên rồi.
Sở phu nhân vừa thấy khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Sở Tranh trà n đầy máu, chỉ kịp kêu má»™t tiếng “Con cá»§a ta…â€, thân thể liá»n má»m nhÅ©n, hôn mê bất tỉnh.
Sở lão phu nhân, mẫu thân cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng đứng ở gần đó cÅ©ng hầu như không thở được, ho khanh liên tục. Mấy ngưá»i nha hoà n đứng phÃa sau bà vá»™i và ng Ä‘i tá»›i đấm lưng, lão phu nhân má»™t lúc sau má»›i phá»u phà o nói:
- Mau, mau gá»i lão gia cá»§a các ngươi trở vá».
Lão quản gia trong phá»§ Cao SÄ© Anh khom ngưá»i nói:
- Lão nô đã sai Lý Thanh đi rồi.
Lão phu nhân gáºt đầu, lại ho mấy tiếng rồi nói:
- Lang trung đâu, đã thỉnh lang trung chưa?
Sở Hiên và Sở Nguyên thấy tổ mẫu và mẫu thân chạy đến, hai ngưá»i liá»n lui và o má»™t góc, thở mạnh cÅ©ng không dám, thấy mẫu thân hôn mê cÅ©ng không dám tá»›i, Sở Nguyên thì lại cà ng lẩn ra phÃa sau đại ca, háºn không có cái tưá»ng nà o chắn trước mặt để nấp sau nó.
Sở Hiên thân là trưởng tá», thấy tổ mẫu há»i vá» lang trung, đà nh phải Ä‘i ra phÃa trước đáp:
- Tôn nhi đã sai ngưá»i gác cổng Trương Äắc Lợi há»a tốc Ä‘i má»i rồi ạ.
Sở lão phu nhân lúc nà y mới phát hiện hai đứa cháu của mình, hừ một tiếng:
- Hai ngưá»i các ngươi lại đây!
Sở Nguyên cÅ©ng không dám trốn tiếp, láºt Ä‘áºt Ä‘i tá»›i bên phải cá»§a Sở Hiên.
Sở lão phu nhân nhÃu đôi tròng mắt nhìn chằm chằm khiến hai huynh đệ toà n thân sợ hãi.
- Tiểu NgÅ© thế nà o lại té bị thương như thế? Hai ngưá»i các ngươi…
Sở lão phu nhân cháºm rãi nói, đột nhiên ngừng lại, hÃt sâu má»™t hÆ¡i, mặt lá»™ vẻ tà n khốc, vung long đầu quải trượng chống mạnh xuống đất, uy mãnh quát:
- Nói!
Huynh đệ Sở Hiên hai ngưá»i bị dá»a chết khiếp, không dám giấu diếm, từ đầu chà cuối tưá»ng thuáºt lại đầy đủ.
***
Bình Nguyên thà nh, trong phá»§ là m việc cá»§a Thái Thú, Sở Danh ÄÆ°á»ng tay cầm bút, trong lòng cẩn tháºn suy nghÄ© từng chữ cần viết lên tấu chương trước mặt.
Ông ta đã là m Bình Nguyên Thái Thú năm năm rồi, nếu như lần nà y mà còn không thể vá» triá»u nháºm chức nữa thì tại Bình Nguyên quáºn là m Thái Thú sống nốt quãng Ä‘á»i còn lại chÃnh là việc hạnh phúc nhất rồi. Thối cÅ©ng không còn đưá»ng thối lui nữa rồi, là m quan nhiá»u năm, ông ta cÅ©ng đắc tá»™i không Ãt ngưá»i, mấy năm nữa khi già , má»™t khi quyá»n chức không còn nữa, những ngưá»i đó có thể đơn giản buông tha cho mình ư? Tuy nói Sở gia là đại thế gia đứng đầu Triệu quốc, hắc hắc, trong đó ná»™i tình đấu đá ngoại nhân là m sao hiểu được chứ.
Lần nà y viết tấu chương nhất định phải cẩn cẩn tháºn tháºn, là m thế nà o mà khiến hoà ng thượng có thể hiểu được rằng mình tuy là m Thái Thú cá»§a Bình Nguyên rất tốt nhưng vẫn muốn quay vá» triá»u đình trợ giúp hoà ng thượng, việc nà y chỉ cần má»™t chút sÆ¡ hở là há»ng việc. Tuy nói hoà ng thượng vốn cÅ©ng tin tưởng mình, nhưng thánh tâm chÃnh là khó dò a.
- Lão gia!
Sở Danh ÄÆ°á»ng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngưá»i vừa nói chÃnh là gia nhân Lý Thà nh, thuáºn miệng há»i:
- Chuyện gì?
- Lão phu nhân bảo tiểu nhân truyá»n lá»i, thỉnh lão gia tức tốc hồi phá»§.
- Có chuyện gì?
Mặt Lý Thà nh có chút trắng bệch, hắn vâng lệnh lão quản gia vội vã mà đến, việc nà y cũng không có rõ rà ng lắm.
- Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là Tiểu Ngũ ca đã xảy ra chuyện, từ chỗ cao ngã xuống.
Sở Danh ÄÆ°á»ng cả kinh, vá»™i và ng há»i:
- Tiểu Ngũ thế nà o?
Trên mặt Lý Thà nh mồ hôi túa ra cà ng nhiá»u, má»™t lúc sau má»›i nghẹn nà o thốt ra bốn chữ:
- Sinh tỠkhông rõ.
"Bá»™p", Sở Danh ÄÆ°á»ng tiện tay ném thẳng bút lên mặt tấu chương, mặt tái nhợt vá»™i bước ra ngoà i cá»a, cái gì mà con đưá»ng là m quan hay ân oán gia tá»™c cá nhân ông ta lúc nà y chẳng để bất kỳ Ä‘iá»u gì ở trong lòng, Sở Danh ÄÆ°á»ng chỉ hy vá»ng tiểu nhi tá» cá»§a mình có thể bình an vô sá»± là tốt rồi.
Lý Thà nh thở phà o nhẹ nhõm, vá»™i Ä‘i nhanh và i bước phân phó mấy tên thá»§ vệ trước cá»a:
- Mau chuẩn bị kiệu!
Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không quay đầu lại, vừa Ä‘i nhanh vừa nói:
- Bị cái gì kiệu, chuẩn bị ngựa!
Lý Thà nh ngây ngưá»i trong chốc lát rồi nhanh chóng nói:
- Dạ!
Thái Thú đại nhân thân mang quan phục cưỡi ngá»±a tại phÃa trong Bình Nguyên thà nh, việc nà y thá»±c khiến chấn trá»™ng thà nh ná»™i. Trong lúc nhất thá»i lá»i đồn đãi oang oang khấp bốn phÃa, có ngưá»i nói Thái Thú đại nhân phụng máºt chỉ phải thượng kinh gấp, lại có kẻ nói giặc cá» là m loạn hay các man tá»™c từ phương Bắc đã Ä‘em bÃnh đánh tá»›i chân thà nh rồi không chừng.
***
Bên trong gia phủ Thái Thú.
Lão phu nhân chống long đầu quải trượng, khẩn trương nhìn lão lang trung tóc hoa râm trước mặt:
- Thái tiên sinh, tôn nhi của ta thế nà o rồi?
Thái tiên sinh tên gá»i là Thái Giác, chÃnh là ông chá»§ cá»§a hiệu thuốc bắc Từ Ân, cÅ©ng là đại phu nổi danh nhất tại Bình Nguyên thà nh và Bình Nguyên quáºn. Khi Trương Äắc Lợi chạy đến hiệu thuốc bắc thì Thái Giác Ä‘ang ăn cÆ¡m. Hắn đùng đùng ôm lấy tay cá»§a Thái Giác kéo Ä‘i, vừa Ä‘i vừa nói:
- Thái tiên sinh, ông cần phải cứu mạng ngưá»i a.
Tá»›i Sở phá»§ rồi, Thái Giác há»i han tình hình, lúc nà y dở khóc dở cưá»i, chÃnh mình bị kéo Ä‘i vá»™i và ng như váºy, cái gì cÅ©ng không có chuẩn bị mang theo, là m sao mà chữa bệnh tá» tế được đây chứ. May mà Thái Giác thông minh, Ä‘oán được Trương Äắc Lợi kéo mình Ä‘i như váºy đại khái có chuyện gì quan trá»ng xảy ra, cho nên vừa ra tá»›i cá»a còn cố lấy cái hòm thuốc mang theo, lúc nà y má»›i không há»ng việc.
Thái Giác tay vuốt chòm râu, Ä‘ang muốn trả lá»i thì nghe từ ngoà i cá»a truyá»n đến má»™t loạt các thanh âm.
- Lão gia đã trở vá».
- Äại nhân đã trở vá».
Thái Giác liá»n đứng lên, là m má»™t lá»… chà o Sở Danh ÄÆ°á»ng.
Sở Danh ÄÆ°á»ng hÆ¡i gáºt đầu đáp lá»… rồi bước nhan tá»›i trước giưá»ng.
Những vết máu trên mặt Sở Tranh cÅ©ng đã được lau ạch sẽ, vết thương trên trán cÅ©ng được băng bó tỉ mỉ, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt. Sở Danh ÄÆ°á»ng vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a hà i nhi, cánh tay tá»± nhiên có chút run run.
Sở Danh ÄÆ°á»ng cố gắng trấn tÄ©nh tâm tình, quay sang Thái Giác há»i:
- Thái tiên sinh, hà i nhi của ta thương thế thế nà o?
Thái Giác cung tay đáp:
- Ngoại thương đã được lão há»§ xá» lý thá»a đáng. May mà tiểu thiếu gia mặc quần áo cÅ©ng già y cho nên trên ngưá»i cÅ©ng không có tổn thương gì, chỉ là …
Sở Danh ÄÆ°á»ng liá»n há»i:
- Chỉ là cái gì?
Thái Giác trầm ngâm một lát rồi mới nói:
- Äại nhân, tiểu thiếu gia lần nà y từ chá»— cao ngã xuống, bị thương và o đầu. Äại nhân cÅ©ng biết, ngưá»i ta nếu đầu bị chấn động lá»›n thì háºu quả sẽ ra sao, tốt nhất vẫn chá» tiểu thiếu gia tỉnh lại thì má»›i chuẩn Ä‘oán bệnh tình thương thế chÃnh xác được.
Sở lão phu nhân đứng một bên nói:
- Danh ÄÆ°á»ng, có thể không viết má»™t phong thư gá»i và o kinh, xin hoà ng thượng phái hai ngá»± y tháºt tốt đến.
Thái Giác hướng Sở lão phu nhân thi lễ một cái, nói:
- Lão phu nhân, từ phÃa Bắc Ä‘i lên kinh thà nh má»i ngá»± y cÅ©ng phải mất mấy tháng, huống hồ…
Nói tá»›i đây trên mặt Thái Giác không khá»i toát ra má»™t tia ngạo khÃ.
- Những ngự y nà y cũng không nhất định cao minh hơn lão hủ.
Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không nói gì, ông ta biết lá»i nà y là thá»±c. Thái Giác cÅ©ng vốn là ngá»± y trong đại ná»™i, chỉ vì liên quan đến má»™t chuyện ân oán trong cung đình mà ná»™i cung có ngưá»i không muốn để cho Thái Giác sống. May mà vị Lâm quý phi được hoà ng thượng sá»§ng ái kia vì thấy y thuáºt cá»§a Thái Giác rất cao minh, không đà nh lòng đứng ngoà i nhìn, cho nên nhỠđại huynh Sở Lệnh ÄÆ°á»ng đưa ông ta tá»›i Bình Nguyên quáºn.
- Hà i nhi của ta khi nà o có thể tỉnh lại?
Sở Danh ÄÆ°á»ng há»i.
- Lão hủ cứ cách ba canh giỠlại châm cứu cho tiểu thiếu gia một lần.
Thái Giác không trả lá»i trá»±c tiếp câu há»i.
Sở Danh ÄÆ°á»ng thở dà i, ông ta cÅ©ng minh bạch, cho dù vị Thái Giác nà y có là thần y Ä‘i nữa cÅ©ng không thể xác chÃnh chÃnh xác lúc nà o sẽ con trai mình sẽ tỉnh lại được.
- Váºy xin là m phiá»n Thái tiên sinh rồi. Tháºt mong Thái tiên sinh có thể ở lại phá»§ trong những ngà y nà y để Ä‘iá»u trị cho đứa bé.
Sở Danh ÄÆ°á»ng ôn tổn nói.
- Lão hủ tuân mệnh.
- Tốt lắm.
Sở Doanh ÄÆ°á»ng xoay ngưá»i phân phó:
- Lý Thà nh, mau dẫn Thái tiên sinh tới phòng dà nh cho khách quý.
- Dạ.
Äợi Thái Giác ra khá»i phòng, Sở Danh ÄÆ°á»ng má»›i nhìn Sở phu nhân, giáºn dữ nói:
- Phu nhân, Tiểu Ngũ như thế nà o lại bị thương thế?
Sở phu nhân cÅ©ng không dám giấu diếm, Ä‘em chuyện Sở Hiên và Sở Nguyên lén Ä‘em Sở Tranh ra ngoà i như thế nà o rồi bị thương là m sao nói hết. Sở Danh ÄÆ°á»ng cà ng nghe cà ng giáºn, ông ta nguyên bản đã thấy kỳ quái, Sở Tranh vốn ở trong phá»§ lúc nà o cÅ©ng có ngưá»i chiếu cố, như thế nà o lại bị trá»ng thương như váºy, nguyên lai là do Sở Hiên và Sở Nguyên giở trò quá»·.
“Bốpâ€, Sở Danh ÄÆ°á»ng Ä‘áºp mạnh lên bà n má»™t cái, quát to:
- Một đám hỗn đản!
Sở lão phu nhân trách cứ:
- Äáºp cái gì mà đáºp, Tiểu NgÅ© còn Ä‘ang nằm kia kìa.
Sở Danh ÄÆ°á»ng vá»™i đáp:
- Dạ, mẹ.
- Hai cái tên tiểu súc sinh nà y đâu rồi?
Thanh âm tuy nhá», nhưng do dồn nén tức giáºn mà rÃt lên khiến ngưá»i nghe cảm thấy lạnh ngưá»i.
Sở phu nhân nghe trượng phu nói năng thô tục, âm thầm mắng lại, hai đứa nó là tiểu súc sinh thì Sở đại nhân ông là …, ta…ây, không được.
Lòng thì miên man suy nghĩ nhưng trong miệng bà ta thì lại nói:
- Äang quỳ ở phÃa ngoà i.
Thì ra khi Sở phu nhân tỉnh lại, tuy xót xa con út bị trá»ng thương nhưng vẫn quan tâm đến hai đứa lá»›n kia. Bà ta biết chồng rất quý con út, mà lần nà y Sở Hiên và Sở Nguyên lại là thá»§ phạm gây chuyện sai lầm khiến em bị nạn, quyết không thể tránh được hình phạt, cho nên liá»n bắt hai đứa con quỳ trước cá»a nháºn lá»—i, hi vá»ng sẽ là m giảm cÆ¡n giáºn cá»§a chồng phần nà o.
Sở Danh ÄÆ°á»ng ngây ngưá»i trong giây lát rồi là nh lạnh nói:
- Lý Thà nh, gia pháp hầu hạ.
***
Sở Hiên và Sở Nguyên quỳ ở ngoà i cá»a nghe thấy những lá»i nà y, trong lòng cá»±c kỳ hối háºn, nhưng giá» cái gì xảy ra thì đã xảy ra rồi, bá»n há» chỉ đà nh đối đầu vá»›i hiện thá»±c. Hai ngưá»i cà ng nghÄ© cà ng sợ, Sở Nguyên đột nhiên nói:
- Äại ca, anh nói phụ thân sẽ dùng cái gia pháp gì trừng phạt chúng ta?
- Ta nghĩ sẽ là mộc trượng, lần nà y đôi ta phạm sai lầm lớn rồi.
Sở Hiên đáp lá»i.
- Em thì cho là trúc trượng, phụ thân từ trước tá»›i giá» rất yêu Tiểu NgÅ©, lần nà y sợ sẽ Ä‘Ãch thân ra tay a.
Sở Nguyên không tán thà nh nói.
- Äánh cuá»™c gì?
- Nếu như em nói đúng thì anh thay em chịu mưá»i trượng váºy.
Sở Nguyên nhếch miệng nói.
- Äi chết Ä‘i!
Sở Danh ÄÆ°á»ng nổi giáºn đùng đùng bước tá»›i, theo phÃa sau là bốn ngưá»i gia tướng, Sở lão phu nhân và Sở phu nhân Ä‘i ở phÃa cuối cùng.
Sở Hiên và Sở Nguyên vá»™i vã cúi gáºp ngưá»i kêu:
- Phụ thân.
Thanh âm cá»§a Sở Nguyên khẽ run run, có vẻ hối háºn không gì sánh được.
Sở Danh ÄÆ°á»ng không để ý tá»›i bá»n há», nghiêm nghị quát:
- Sở Äại, Sở Nhị, má»™c trượng hầu hạ, má»—i ngưá»i đánh trước hai mươi trượng.
- Dạ!
Sở Nguyên nghe xong, mắt liếc Sở Hiên một cái, ý tứ rằng anh thắng rồi đó.
Sở Hiên bình thưá»ng dù có thắng đứa em trai nà y cÅ©ng khó có lần nà o hắn tá»± ý chịu thua như lần nà y, nhịn không được cưá»i má»™t tiếng, nhưng nghÄ© tá»›i gia pháp sắp đến thì nét cưá»i trở nên thê lương không tưởng tượng.
- Äánh!
Sở Danh ÄÆ°á»ng ra lệnh, trên sân láºp tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết cá»§a hai huynh đệ.
Hai ngưá»i Sở Äại và Sở Nhị theo lệnh mà đánh cÅ©ng cảm thấy bối rối khó xá», đánh nhẹ thì lão gia Ä‘ang giáºn giữ kia sẽ tuyệt không chấp nháºn, nhưng đánh tháºt thì ngà y sau sẽ cà ng khổ hÆ¡n a, phu nhân mà nhìn thấy hai đứa con bị đánh thảm hại sẽ tuyệt không tha thứ cho mình a. Hai ngưá»i không hẹn mà dùng phương pháp đánh như nhau, Ä‘á»u giÆ¡ cao đánh khẽ, váºn lá»±c Ä‘iá»u chỉnh trá»ng côn Ä‘áºp xuống, khi chạm đến mông hai vị thiếu gia thì ở mức nhẹ như có thể.
Nhưng Sở Danh ÄÆ°á»ng là ngưá»i nà o chứ, huống chi Sở Äại và Sở Nhị là m bá»™ là m tịch còn kém xa đám sai dịch cá»§a Thái Thú Nha môn, chỉ chốc lát liá»n nhìn ra tháºt ra trong đó, phẫn ná»™ quát:
- Hai ngưá»i các ngươi tháºt to gan!
Sở Äại và Sở Nhị cả kinh, má»™c trượng trong tay không khá»i nặng ná» Ä‘áºp thẳng xuống phÃa dưới khiến hai huynh đệ Sở Hiên kêu giá»i kêu đất.
Sở Danh ÄÆ°á»ng xoay ngưá»i nhìn hai gia tướng khác nói:
- Äem trúc trượng tá»›i đây, lão phu tá»± mình động thá»§.
Sở Hiên miá»…n cượng xoay đầu liếc nhìn Sở Nguyên, ý tứ: đệ đệ à , ngươi cÅ©ng Ä‘oán đúng rồi a. Sở Nguyên nhếch miệng, muốn cưá»i má»™t chút, nà o ngá» trúc trượng cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng đã hạ xuống, nụ cưá»i chưa kịp nở đã biến thà nh tiếng kêu khóc.
Sở phu nhân đứng ở bên cạnh má»™t lúc nhìn cà ng cảm thấy không chịu đựng nổi, dù gì hai đứa nó cÅ©ng là con bà ta rứt ruá»™t đẻ ra, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản, nước mắt cứ thế trà o xuống má, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn vá» phÃa lão phu nhân.
Lão phu nhân cÅ©ng hiểu ý tứ cá»§a Sở phu nhân, biết Sở Danh ÄÆ°á»ng trong lúc nóng giáºn hạ thá»§ cÅ©ng không nương tình à , vì váºy liá»n Ä‘i lên phÃa trước giÆ¡ lên quải trượng Ä‘áºp lên ngưá»i Sở Hiên và Sở Nguyên má»—i đứa má»™t cái, mắng to:
- Hai cái đứa nhỠkhông ra gì nà y!
Sau đó bà ta liá»n hướng Sở Danh ÄÆ°á»ng nói:
- Äá»§ rồi, Danh ÄÆ°á»ng. Hai đứa nó còn nhá», đánh nữa sợ chịu không nổi.
Sở Danh ÄÆ°á»ng lúc nà y cÅ©ng hết giáºn không Ãt, thấy mông hai đứa con mình da tróc thịt bong, cÅ©ng có Ä‘iểm không đà nh lòng, đà nh ngừng đánh, im lặng không lên tiếng.
Lão phu nhân hướng Sở phu nhân nói tiếp:
- Äem hai đứa nó Ä‘i chữa vết thương được rồi, ta Ä‘i xem Tiểu NgÅ© thế nà o đã.
Sở phu nhân láºp tức vâng lá»i, nhanh chóng phân phó nha hoà n kiếm ngưá»i đỡ hai vị thiếu gia vá» phòng.
Sở Hiên và Sở Nguyên đồng thanh nói:
- Cảm tạ phụ thân đã giáo huấn.
Sau đó cả hai liá»n nằm úp mặt trên đất không động Ä‘áºy. Ngà y hôm nay hai ngưá»i hỠăn cÅ©ng đủ vị đắng rồi, cuối cùng tưởng bà ná»™i tá»›i giải cứu, nà o ngá» hai cái Ä‘áºp bằng quải trượng kia cÅ©ng không giả a, mà dùng lá»±c mạnh nhất để Ä‘áºp đó.
***
Sở lão phu nhân ngồi ở đầu giưá»ng, nhìn khuôn mặt đáng yêu cá»§a Sở Tranh, thì thầm nói:
- Tiểu Ngũ à , bà đã thay cháu dạy hai đứa anh hỗn đản của cháu rồi đó, cháu hãy mau tỉnh lại đi nha.
***
- A!
Äêm đã khuya, từ trong Sở phá»§ vang lên má»™t tiếng kêu thảm thiết.
Sở Nguyên sắc mặt trắng bệch, hướng vá» phÃa má»™t tiểu cô nương Ä‘au khổ cầu xin:
- Nhị tá»· à , nhị tổ tông, chỉ có thể nhẹ tay má»™t chút giống như Xuân Doan tá»· tá»· không, Ä‘au chết ngưá»i a.
Tiểu cô nương ná» cả giáºn nói:
- Ngươi còn có mặt mÅ©i kêu Ä‘au đớn ư, ngươi xem hai ngưá»i các ngươi đã Ä‘em NgÅ© đệ biến thà nh cái dạng gì rồi.
Sở Nguyên thanh âm thoáng cái đã nhỠli ti, thì thầm nói:
- Phạt thì đã phạt rồi, còn muốn chúng ta thế nà o nữa?
- NgÅ© đệ đến giá» còn không tỉnh lại, nếu như nó có cái gì không hay xảy ra, ta sẽ không tha cho Sở Nguyên hai ngưá»i các ngươi.
Sở Hiện năm ở gần đó đột nhiên trầm giá»ng há»i:
- Nhị muội, Ngũ đệ thế nà o rồi, Thái tiên sinh nói sao?
Sở Hân lau lệ đáp:
- Thái tiên sinh cÅ©ng chưa từng nói cái gì cả, nhưng ta nghe tiểu đồng cá»§a ông ấy nói, NgÅ© đệ bị hôn mê do đầu bị va chạm mạnh, nếu như trong vòng mưá»i ngà y mà không tỉnh lại được thì có khả năng sẽ vÄ©nh viá»…n không tỉnh lại được nữa.
Trong phòng nhất thá»i trở nên im ắng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở khóc cá»§a Sở Hân
***
Viên Nhược từ trong mê man tỉnh lại, cảm thấy đầu Ä‘au như muốn vỡ ra. Hắn cố mở mắt, chỉ thấy thần trà cùng cÆ¡ thể dưá»ng như hoà n toà n mất Ä‘i liên hệ, loại cảm giác nà y cÅ©ng tháºt kỳ quái, dưá»ng như mình Ä‘ang nằm lÆ¡ lá»ng ở má»™t khoảng không vô hình, tháºt vắng vẻ.
Lẽ nà o ta đã trở thà nh má»™t Quá»· Hồn, đây phải chăng là Âm Tà o Äịa Phá»§? Viên Nhược suy nghÄ© lung tung hồi lâu rồi tá»± há»i, nếu mà là quá»· là m sao còn cảm thấy Ä‘au đớn được chứ?
Bá»—ng nhiên có má»™t thanh âm yếu á»›t, non choẹt truyá»n đến, bất quá lại có Ä‘iểm khác lạ, vì thanh âm nà y không phải từ phìa ngoà i truyá»n tá»›i mà lại từ phÃa trong ná»™i tâm.
Viên Nhược theo bản năng ngưng thần táºp trung nghe, đột nhiên như có má»™t cá»— lá»±c lượng khổng lồ hút lấy hắn. Viên Nhược còn chưa kịp phản ứng, đầu lại Ä‘au nhức như búa bổ, Ä‘au chẳng khác gì gẫy xương gẫy tá»§y, đã thế còn giống giống hà ng trăm cây trâm nhá»n châm và o đầu.
Viên Nhược cố gắng hết sức chịu đựng, mà thanh âm từ trong đáy lòng kia lại thê lương vô hạn, không ngừng lặp Ä‘i lặp lại, Viên Nhược cuối cùng dưá»ng như hiểu được:
- Mẹ, Tiểu Ngũ nhi đau quá, cha, mau tới cứu con…
Chẳng biết bao lâu, từ trong đầu Viên Nhược lại hiện lên má»™t Ãt hình ảnh: ở trong má»™t đại viện, má»™t đôi trung niên phu phụ ăn mặc theo kiểu cổ trang, ngưá»i đà n bà nắm tay má»™t đứa bé khoảng 4, 5 tuổi, mẹ con há» hai ngưá»i thỉnh thoảng true đùa vá»›i nhau, còn ngưá»i đà n ông kia nhìn đứa bé vá»›i ánh mắt trà n đầy yêu quÃ. Sau đó lại hiện lên hình ảnh má»™t lão bà và mấy ngưá»i con trai con gái trẻ ở xung quanh ná»±ng hắn, đút cho hắn ăn cái gì đó…
Viên Nhược mÆ¡ hồ hiểu ra, hắn Ä‘ang không tá»± chá»§ mà thôn phệ ý thức cá»§a đứa bé nà y. Nghe những thanh âm thê lương vừa rồi, Viên Nhược lại nhá»› tá»›i đứa con bé nhá» cá»§a mình, tuổi cùng tầm đứa bé nà y, nhất thá»i lòng Ä‘au đớn không nguôi, muốn thốt lên những lá»i an á»§i, muốn giúp đứa bé nà y là m cái gì đó, nhưng hắn dù có muốn chống cá»± hay liá»u mạng cỡ nà o cÅ©ng không có khả năng là m cái gì cả, chỉ nghe thanh âm cá»§a đứa bé kia dần dần thu bé lại cho đến lúc biến mất hoà n toà n.
Dần dần, ý thức của Viên Nhược cũng trở nên mỠmỠảo ảo, tất cả lại trở vỠvới bóng tối.
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:45 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 2: Chuyển thể sống lại.
Ngưá»i dịch: vietstars
Nguồn: ST
Hai ngà y sau, cuối cùng Sở Tranh cũng tỉnh lại.
Sở phá»§ từ trên xuống dưới trong lòng dưá»ng như đã được dỡ xuống má»™t tảng đá lá»›n. Sở lão phu nhân mừng rỡ cưá»i toe toét, Sở phu nhân thì tá»± mình xuống bếp là m các món ăn mà Sở Tranh thÃch ăn nhất, mặt Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không còn âm trầm lo lắng như trước mà còn lá»™ ra và i phần tiếu ý.
Nà o ngá» sá»± tình cÅ©ng không như má»i ngưá»i tưởng tượng như váºy.
Sá»›m cảm nháºn được việc nà y có chút dị thưá»ng chÃnh là Sở phu nhân. Sở Tranh trước khi bị thương thì rất hoạt bát, luôn luôn bắt Sở phu nhân ôm bế, buổi tối phải ngá»§ cùng hắn má»›i chịu. Mà lần nà y Sở Tranh tỉnh lại thì ai cÅ©ng không để ý tá»›i, luôn luôn đỠngưá»i ra, buổi tối Sở Phu Nhân muốn bế hắn Ä‘i ngá»§, Sở Tranh cá»±c lá»±c chống cá»±, liên tục tránh né, giãy dụa lui và o má»™t góc giưá»ng, chằm chằm nhìn bà ta. Thá» lại má»™t và i lần, Sở phu nhân cuối cùng không có biện pháp gì hÆ¡n là ngồi nghỉ tại trên giưá»ng, phÃa bên kia Sở Tranh tá»±a hồ lăn qua lăn lại cÅ©ng mệt má»i, không lâu sau liá»n mÆ¡ mà ng ngá»§.
Sở phu nhân giúp hắn Ä‘áºy cái chăn lên ngưá»i rồi nhẹ nhà ng nằm xuống má»™t bên. Hai ngà y vừa rồi quan tâm Sở Tranh, Sở phu nhân cÅ©ng mệt má»i quá độ, bất tri bất giác chìm và o giấc ngá»§.
Sở phu nhân dù sao lòng còn chứa đầy lo lắng, không bao lâu sau liá»n tỉnh lại, thấy Sở Tranh đã đá chăn ra quá ná»a, thầm mắng mình quá ham ngá»§, vì váºy ngồi dáºy đắp chăn lại cho Sở Tranh.
Sở Tranh chợt trở mình một cái, trong miệng lầm bầm cái gì đó vô nghĩa.
Sở phu nhân đầy yêu thưá»ng nhìn Sở Tranh, đưa tay ra vá»— nhè nhẹ và o ót hắn, đây là phương pháp dân gian cá»§a ngưá»i dân Bình Nguyên quáºn, theo ngưá»i ta nói có thể giúp cho tiểu hà i tá» tránh được khi ngá»§ nói mê sảng. Thế nhưng Sở Tranh nói cà ng lúc cà ng nhanh, thanh âm cÅ©ng cà ng ngà y cà ng vang to, lại còn mang theo tiếng khóc than. Sở phu nhân kinh hoảng khôn cùng, vá»™i ôm Sở Tranh và o lòng, vừa Ä‘ung đưa vừa hát ná»±ng con.
Sở Tranh đột nhiên mở mắt ra, thấy Sở phu nhân cứ như thấy quá»· giống nhau, kêu thét lên, cá»±c lá»±c giãy dụa. Cà ng là m cho Sở phu nhân cảm thấy kinh khá»§ng chÃnh là , Sở Tranh nói những từ mà bà ta nghe má»™t chữ cÅ©ng không hiểu.
Quá»· nháºp! Sở phu nhân chợt nhá»› trong dân gian từng có đồn đãi, ngưá»i nà o đó mà chêt bất ngá» nhưng lòng mang oán niệm, tuy chêt Ä‘i nhưng hồn lại lưu tại thế gian, có lúc lại nháºp và o thân xác ngưá»i khác, mà trẻ con thì dương khà không mạnh, rất dá»… bị đám oan quá»· nà y nháºp và o. Sở phu nhân không khá»i rung mình, vá»™i và ng đặt Sở Tranh xuống giưá»ng, lui ra phÃa sau, quỳ phịch xuống đất, không ngừng Ä‘áºp đầu cầu xin:
- Các vị đại tiên, các vị đại tiên à , mong các ngưá»i rá»™ng lượng khoan hồng mà buông tha cho con cá»§a ta, nó còn nhá», chưa có là m chuyện gì sai trái, có tá»™i vạ gì, toà n bá»™ hãy báo ứng lên ngưá»i ta là được, đánh ta chết cÅ©ng không sao, chỉ cần các ngưá»i buông tha cho con ta, ta nguyện là trâu là m ngá»±a báo đáp các ngưá»i…
Mấy nha hoà n ngá»§ ở gian ngoà i cÅ©ng bị những tiếng kêu thét nà y là m giáºt mình tỉnh giấc, vá»™i tiến đến xem tình hình ra sao, thấy cảnh tượng trước mắt, vá»™i vã nâng Sở phu nhân lên, trên trán cá»§a bà ta đã đầy máu tươi tóe ra.
Sở phu nhân đột nhiên vùng thoát khá»i bà n tay cá»§a mấy ngưá»i nha hoà n, ôn nhu tiến lên phÃa trước ôm Sở Tranh và o lòng, miệng thì thà o:
- Không phải sợ, không phải sợ, hà i tá», có mẹ ở đây rồi, có mẹ ở đây rồi.
Lần nà y Sở Tranh cÅ©ng không có giãy dụa, chỉ lẳng lặng nằm ở trong lòng Sở phu nhân. Hắn đột nhiên thấy mặt mình có và i Ä‘iểm nong nóng, vươn bà n tay nhá» bé lên sá» sá», nhìn lại hóa ra là máu tươi từ trên trán Sở phu nhân nhá» xuống.
Sở Tranh lén nhìn vá» phÃa Sở phu nhân, trong mắt trà n ngáºp cảm động.
Một đêm nà y, cả Sở phủ hầu như cũng chẳng ai ngủ ngon.
Sỡ Danh ÄÆ°Æ¡ng nghe tin vá»™i vã lao tá»›i, khi đến nÆ¡i thì thấy Thái Giác đã ở đó rồi, Ä‘ang băng bó vết thương cho Sở phu nhân.
Sở phu nhân Ä‘em tình hình vừa rồi xảy ra tưá»ng thuáºt lại má»™t lượt, Thái Giác nghe mà lòng đầy nghi hoặc, tỉ mỉ bắt mạch cá»§a Sở Tranh nhưng vẫn không thấy có Ä‘iểm nà o khác thưá»ng cả.
Thái Giác nhấp một ngụm trà , nhắm mắt trầm tư.
Má»™t lúc lâu sau, Sở Danh ÄÆ°á»ng không kiên nhẫn nổi, đà nh nói:
- Thái tiên sinh, ngà i xem…
Thái Giác mở mắt ra, tháºn trá»ng nói:
- Sở đại nhân, lão hủ vô năng, đối với bệnh tình của Ngũ thiếu gia quả thực không có gì nắm chắc.
Sở phu nhân ở bên cạnh vội la lên:
- Thái tiên sinh, ngà i lúc trước từng được xưng là “Äại ná»™i y thầnâ€â€¦
Thái Giác khoát tay:
- Sở phu nhân, y há»c bác đại tinh thâm, há»c mãi không hết, lão há»§ nà y theo Ä‘uổi nó bốn mươi năm cÅ©ng chỉ có thể nói là nắm bắt được chút Ãt, cà ng không dám nói xằng đến má»™t chữ “Thầnâ€. Tiểu thiếu gia nếu mà bị thương ở nÆ¡i khác, lão há»§ không phải nói ngoa, Ä‘á»u có và i phần nắm chặt, nhưng bị chấn thương ở đầu thì…
Thái Giác ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Theo sách thuốc có ghi lại những việc xảy ra đối vá»›i ngưá»i bệnh bị thương kiểu như thế nà y, có ngưá»i thì nghỉ ngÆ¡i và i ngà y là bình yên vô sá»±, có ngưá»i thì má»™t bá»™ pháºn thân thể nà o đó bị tê liệt hoặc tê liệt toà n thân, tê liệt ná»a ngưá»i, có kẻ sau khi bị thương đánh mất hoà n toà n ký ức, thà nh ngưá»i Ä‘iên, kẻ ngốc…
Thân thể Sở phu nhân không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng trà o ra, chảy ròng ròng.
Thái Giác suy ngẫm má»™t chút, bá»—ng nhiên lắc lắc đầu, đứng dáºy hướng Sở Danh ÄÆ°á»ng ôm quyá»n nói:
- Äại nhân, bệnh cá»§a tiểu thiếu gia cấp bách thì cÅ©ng cấp bách rồi, lão há»§ có má»™t toa thuốc an thần bổ não rất tốt, tạm thá»i dùng nó bồi bổ Ä‘iá»u trị cho thiếu gia, lão há»§ sẽ suy nghÄ© biện pháp chữa bệnh rồi báo sau.
Sở Danh ÄÆ°á»ng thở dà i nói:
- CÅ©ng chỉ đà nh là m như váºy thôi.
Sau khi Thái Giác rá»i Ä‘i, Sở phu nhân Ä‘i tá»›i trước giưá»ng, nhìn Sở Tranh Ä‘ang ngá»§ say trên đó, rưng rưng khóc nói:
- Hà i nhi à , mạng cá»§a con tháºt khổ a.
Sở Danh ÄÆ°á»ng đứng ở bên cạnh cố gắng nặn ra nét cưá»i, an á»§i nói:
- Phu nhân yên tâm, vi phu sẽ thỉnh bằng được các danh y thiên hạ đến chữa bệnh cho Tiểu NgÅ©, chắc sẽ chóng khá»i thôi.
Sở phu nhân lắc đầu nói:
- Phu quân cÅ©ng đừng an á»§i ta, Thái tiên sinh là ngưá»i nà o thì ngươi ta Ä‘á»u biết rõ, trong thiên hạ nà y có y thuáºt cao hÆ¡n ông ta cÅ©ng chẳng có mấy ai, nếu ông ta đã bó tay vô phương cứu chữa lúc nà y, ngưá»i khác muốn chữa cÅ©ng là cá»±c kỳ xa vá»i.
Sở phu nhân nhẹ nhà ng ngồi xuống mép giưá»ng, nhìn Sở Tranh bình tÄ©nh nói:
- Tiểu NgÅ© là con ta, cho dù sau nà y nó có thà nh kẻ Ä‘iên, kẻ ngu si, nó cÅ©ng vẫn là con ta đứt ruá»™t đẻ ra, ngưá»i mẹ như ta sẽ chăm sóc nó cả Ä‘á»i.
Nói xong, Sở phu nhân cúi ngưá»i hôn nhẹ lên khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Sở Tranh.
Sau khi phu phụ hai ngưá»i Ä‘i rồi, từ hai khóe mắt nhắm chặt cá»§a Sở Tranh tuôn trà o nước mắt.
Hắn đã có chút minh bạch rồi. Từ khi linh hồn cá»§a Viên Nhược hắn nháºp và o thể xác cá»§a đứa bé xấu số nà y, thì tâm linh cá»§a hai ngưá»i đã hòa nháºp lại vá»›i nhau, cho nên hắn dần hiểu được ngôn ngữ cá»§a thế giá»›i nà y và cÅ©ng từng bước từng bước nhá»› lại thân pháºn cá»§a từng ngưá»i trong phá»§.
Cái loại chuyện không thể tin được nà y lại phát sinh trên ngưá»i mình, hắn cÅ©ng không biết là bất hạnh hay hạnh phúc đây nữa. Viên Nhược chỉ biết rằng hắn sẽ có thể chẳng bao giá» trở vỠđược nữa, cÅ©ng không bao giá» gặp lại được vợ và con cá»§a mình.
***
Ngô An Nhiên đứng trên con đại lá»™ lá»›n nhất cá»§a Bình Nguyên thà nh, dưa tay lục và o trong túi tiá»n, không khá»i cưá»i khổ má»™t tiếng, trong túi ngay cả tiá»n uống rượu nhạt cÅ©ng không đủ, lẽ nà o má»™t vị tông chá»§ cá»§a Ma Môn Huyết Ảnh Tông như ông ta cÅ©ng có ngà y biến thà nh kẻ trá»™m cắp sao chứ?
HÆ¡n má»™t tháng nà y, Ngô Anh Nhiên cÆ¡ bản sống má»™t cuá»™c sống cá»§a ngưá»i phải lẩn trốn tá» vong, trải qua bao ngà n khổ Ä‘au má»›i tá»›i được Bình Nguyên quáºn cá»§a Bắc Triệu quốc. Ông ta cÅ©ng không lo lắng rằng đám Bạch Äạo hiệp sÄ© há»™i cá»§a Nam Tá» sẽ truy sát đến táºn đây, những kẻ lòng đầy cừu háºn lại cho mình là đại hiệp chÃnh phái có quyá»n giết má»™t đại ma đầu là Ngô An Nhiên như ông ta sẽ chẳng bao giá» chịu hóa trang giấu diếm vượt qua tầng tầng lá»›p lá»›p kiểm tra tại đưá»ng biên giá»›i giữa hai nước nà y. Huống chi nÆ¡i đây không phải là Nam Tá», cho nên quan phá»§ Bắc Triệu sẽ chẳng bao giá» tùy tiện cho bá»n há» và o nước mình dá»… dà ng như váºy được, cho dù là do có là thế nà o Ä‘i nữa.
Vấn đỠchÃnh yếu hiện tại chÃnh là phải giải quyết cái bụng đói nà y đã, à i!
- Ây, Hồi vị Ä‘áºu hoa ****, tên nà y nghe tháºt thú vị a.
Ngô An Nhiên nhìn má»™t tấm biển cá»§a má»™t cá»a hà ng cách đó không xa, lẩm bẩm, xem ra phải ăn chút Ä‘áºu hoa cho đỡ đói lòng váºy.
Äáºu hoa nà y có mùi vị tháºt ngon a. Ngô An Nhiên vừa ăn Ä‘áºu hoa vừa nghÄ©, muốn trụ lại ở Bình Nguyên thà nh nà y má»™t thá»i gian cÅ©ng cần phải có tiá»n, xem ra là m kẻ trá»™m còn tốt hÆ¡n là m kẻ ăn xin ăn mà y, chà Ãt ra còn tá»± bà o chữa cho lương tâm rằng mình Ä‘i cướp cá»§a ngưá»i già u chia cho ngưá»i nghèo, việc mà nhiá»u kẻ tá»± cho mình là siêu phà m đại hiệp cÅ©ng không có bà i xÃch. Nhìn lại thân mình giá» trong túi chỉ còn và i đồng, có muốn cứu tế cứu bần cÅ©ng chẳng xong. CÅ©ng may tại các vùng phụ cáºn quanh đây không có danh môn đại phái gì, tại Äại Triệu cÅ©ng chẳng có mấy ai nháºn được ra mình, tháºt tiện lợi cho việc nghỉ ngÆ¡i dưỡng thương má»™t thá»i gian, má»™t nhát Thiết Sa chưởng cá»§a Lâm lão đầu khốn kiếp kia cÅ©ng khá hiểm a.
- Lão bản nương à , cho hai cái bánh nướng nha.
Một khách nhân đột nhiên kêu lên.
Lão bản nương lúc nà y lại chẳng rảnh để ý tá»›i khách nhân nà y, bà ta Ä‘ang ở phÃa cá»a quán kéo tay má»™t ngưá»i tuổi còn trẻ, ngay cả sinh ý cá»§a quán cÅ©ng không quan tâm, miệng ngá»t ngà o nói:
- Ây, không phải là A Äắc đó ư, thế nà o mà và i ngà y rồi cháu má»›i đến đây thế? Mau và o đây ngồi.
Thanh niên trẻ tuổi nà y vẻ mặt xấu hổ, chối từ nói:
- Không cần đâu bác à , cháu trong phủ còn có việc gấp phải là m.
Lúc nà y má»™t ngưá»i thiếu nữ từ phÃa trong nhà đi ra, vẻ mặt âm trầm nói:
- Mẹ à , mẹ kéo cái kẻ không có lương tâm đó và o quán là m chi? Hắn phải đi thì cứ để hắn đi là được.
Thấy thiếu nữ nà y, thanh niên trẻ tuổi kia lại bước thẳng tá»›i, xoa xoa hai tay cưá»i cưá»i nói:
- Tiểu Hồng, em đừng giáºn có được không? Äể anh ngồi bồi em nói chuyện là được chứ gì?
Ngưá»i thanh niên nà y cÅ©ng không phải ai xa lạ, chÃnh là ngưá»i gác cổng Trương Äắc Lợi cá»§a Sở phá»§.
Mấy ngà y nay Trương Äắc Lợi quả thá»±c sống không mấy thoải mái. Tiểu thiếu gia từ khi tỉnh lại dưá»ng như thay đổi rất nhiá»u, thoạt nhìn phÃa bên ngoà i thì luôn luôn si si ngốc ngốc, nói cái gì cÅ©ng không nói. Bệnh tình cá»§a tiểu thiếu gia không tốt, tâm tình cá»§a lão gia lại cà ng không tốt, khiến bá»n hạ nhân trong phá»§ không lúc nà o không nÆ¡m ná»›p lo lắng, chỉ sợ vô tình là m cái gì đó khiến lão gia tức giáºn thì háºu quản thá»±c thê thảm, mà Sở Hiên, Sở Tranh hai vị thiếu gia bị đánh đến nay còn không có Ä‘i xuống giưá»ng nổi nữa kìa.
Nhưng Trương Äắc Lợi còn sướng hÆ¡n nhiá»u kẻ trong phá»§, từ ngà y tiểu thiếu gia té ngã bị thương tá»›i nay, trong phá»§ loạn thà nh má»™t Ä‘oà n, hắn liá»n cÆ¡m tối cÅ©ng không ăn mà lại đến quán nà y ăn Ä‘áºu hoa chống đói. Chá»§ yếu cÅ©ng là vì khi ăn xong hắn ở lại cùng mẹ con bà chá»§ quán nói chuyện má»™t hồi, rồi má»™t hôm lão bản nương mượn cá»› có việc phải ra ngoà i gấp, lưu lại hắn và Tiểu Hồng hai ngưá»i ở lại trong phòng, cÅ©ng không biết đêm đó ma xui quá»· khiến thế nà o mà hắn bạo gan ôm lấy Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng thì cÅ©ng ná»a đẩy ná»a kéo, hai ngưá»i thế là tình tang gạo nấu thà nh cÆ¡m. Khi xong việc, Trương Äắc Lợi còn không kịp mặc quần thì đã thấy lão bản nương vác gáºy hầm hầm xông và o, bá»™ dạng y như má»™t vị quan sai bắt quả tang kẻ nà o đó Ä‘ang thông gian. Trương Äắc Lợi bụng đầy buồn bá»±c, như thế nà o lại khéo thế chứ, chẳng nhẹ tiện nghi nhạc mẫu từ nãy đến giá» nấp ở bên ngoà i nghe trá»™m hay sao?
Nhưng là ngưá»i đứng dưới mái hiên, Trương Äắc Lợi không thể không cúi đầu, hết xin lá»—i đến hứa hẹn đủ kiểu phun ra má»™t đống lá»›n, chỉ riêng có việc lão bản nương muốn hắn cưới ngay Tiểu Hồng là hắn từ chối. Sở phá»§ có gia quy rất nghiêm, chÃnh mình nếu muốn cưới há»i gì Ä‘i nữa cÅ©ng phải há»i qua quản sá»± Lý đại ca trước hết, sau đó Lý ca khẳng định sẽ báo lên lão tổng quản, tổng quản không chừng sẽ nói cho lão gia biết, lúc nà y trong phá»§ Ä‘ang có đủ các loại phiá»n phức, mình mà nói chuyện nà y ra chỉ sợ xấu nhiá»u hÆ¡n tốt a.
Trở lại, lúc nà y Trương Äắc Lợi lòng đầy áy náy, liá»n Ä‘i tá»›i bên cạnh Tiểu Hồng, nhá» giá»ng nói:
- Tiểu Hồng, tình hình trong phá»§ em cÅ©ng biết má»™t Ãt rồi, thá»±c ra anh cÅ©ng không có biện pháp gì và o lúc nà y. Bất quá, em yên tâm, chá» việc nà y qua Ä‘i, anh nhất định sẽ tá»›i rước em vá».
Tiểu Hồng khinh khỉnh liếc Trương Äắc Lợi má»™t cái rồi nói:
- Trừ anh ra thì chẳng còn ai tá»›i rước ngưá»i ta nữa phải không?
Len lén liếc nhìn mẹ mình má»™t cái, Tiểu Hồng thấp giá»ng khẽ nói:
- Äừng quan tâm tá»›i mẹ em, bà luôn luôn muốn gả em ra ngoà i sá»›m nên má»›i váºy thôi. Anh ở trong phá»§ hãy cố gắng là m việc cho tốt, có ngà y lên được cái chức quản sá»± thì em cÅ©ng mở mà y mở mặt nhiá»u.
Trương Äắc Lợi liên tục gáºt đầu đáp ứng.
Tiểu Hồng lại há»i:
- Bệnh tình của tiểu thiếu gia thế nà o rồi?
Trương Äắc Lợi hÆ¡i nhÃu mà y đáp:
- CÅ©ng không tốt cho lắm, tiểu thiếu gia từ khi tỉnh lại chưa nói quá má»™t câu, nghe nói ngoại trừ phu nhân ra, không ai có thể đến gần cáºu ấy. Lão thái thái đã phái ngưá»i đưa tin đến kinh thà nh, dù thế nà o cÅ©ng phải thỉnh hai vị ngá»± y trong cung đến đây.
Ngưá»i nói vô ý, ngưá»i nghe cố tình, Ngô An Nhiên ná»™i lá»±c thâm háºu, hai ngưá»i kia nói vá»›i nhau những gì ông ta Ä‘á»u nghe được rõ rà ng, trong lòng không khá»i khẽ nháy động.
Ngưá»i trong giang hồ Ä‘a số cả ngà y chém chém giết giết nên đại Ä‘a số cÅ©ng thong hiểu chút y thuáºt, Huyết Ảnh Tông là má»™t chi nhánh trá»ng yếu cá»§a Ma Môn, bắt nguồn xa, dòng chảy dà i, chữa thương mà nói tá»± thà nh nhất phái, hÆ¡n nữa tà thuáºt cÅ©ng không có Ãt, và như “Hồi Xuân Thá»§â€, vô luáºn trá»ng thương thế nà o cÅ©ng có thể kéo dà i ba ngà y thá» mệnh, nhưng sau ba ngà y thì cho dù Äại La Kim Tiên cÅ©ng không cứu được, nhưng bệnh tình cá»§a tiểu tá» nà y, nếu Ngô An Nhiên ông ta mà có thể cứu được thì xem ra kiếm ăn đưá»ng hoà ng kiểu nà y còn khá hÆ¡n Ä‘i là m kẻ trá»™m a.
Ngô An Nhiên đứng dáºy cưá»i dà i, hướng Trương Äắc Lợi nói:
- Vị huynh đệ nà y, quý phá»§ có ngưá»i thân thể không được khá»e sao? Tại hạ có khả năng có thể thá» chữa qua má»™t lần.
Trương Äắc Lợi nhìn vị trung niên văn sÄ© có phần phong trần nà y, hÆ¡i hoà i nghi há»i:
- Ông á?
Ngô An Nhiên cưá»i cưá»i không đáp, từ trong lòng lấy ra má»™t đồng tiá»n rồi dùng ngón trá» dá»±ng chúng thẳng trên bà n, váºn khà má»™t cái, đồng tiá»n vô thanh vô tức lún thẳng và o trong bà n.
Tiểu Hồng mở to hai mắt nhìn không dám tin, còn Trương Äắc Lợi tuy có chút kinh hoà ng, hắn tuy chỉ là ngưá»i gác cổng cá»§a Sở phá»§ nhưng kiến thức và dÅ©ng khà cÅ©ng không phải quá Ãt, run giá»ng nói:
- Äây chỉ là võ công, có võ công cÅ©ng không thể nói rằng ông có thể trị bệnh được.
Ngô An Nhiên có chút kinh ngạc, không ngỠtiểu gia đinh nà y cũng có chút kiến thức.
- Khéo giết ngưá»i tất khéo cứu ngưá»i a.
Ngô Bình Yên vẻ mặt đầy ngạo khà nói:
- Tại hạ Ä‘i giang hồ nhiá»u còn chưa có gặp thương thế nà o mà mình không chữa được.
Trương Äắc Lợi do dá»± má»™t chút, xong nói:
- Ta có thể dẫn ông và o trong phủ, nhưng lão gia cũng không nhất định bằng lòng gặp ông đâu.
Ngô An Nhiên dá»ng dạc nói:
- Cáºu chỉ cần dẫn ta Ä‘i, gặp hay không gặp thì hãy để xem liệu lão gia nhà ngươi có biết nhìn ngưá»i hay không.
Trương Äắc Lợi xuy nghÄ© má»™t lúc, cuối cùng quyết định liá»u mạng dẫn Ngô An Nhiên vá» Sở phá»§. Hắn trước tiên hướng quản sá»± Lý Thà nh bẩm báo việc nà y, Lý Thà nh cÅ©ng không dám là m chá»§, không thể là m gì khác hÆ¡n là thỉnh phá»§ ná»™i lão tổng quản Cao SÄ© Anh tá»›i gặp Ngô An Nhiên má»™t phen, sau đó má»›i và o bên trong phá»§ xin chỉ thị cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng.
Sở Danh ÄÆ°á»ng qua mấy ngà y nà y cÅ©ng gầy Ä‘i không Ãt, con nhá» bị bệnh đã khiến ông ta phiá»n não, thế mà đám quan viên trong thà nh còn vô ý huyên huyên náo náo, vừa nghe nói tiểu công tá» cá»§a Thái Thú đại nhân bị thương, hầu như ai cÅ©ng Ä‘em háºu lá»… đến phá»§ biểu thị nguyên ý chia sẻ Ä‘au buồn cùng Thái Thú đại nhân, nhất thá»i trước cá»a Sở phá»§ đông như trẩy há»™i, Ä‘iá»u nà y khiến Sở Danh ÄÆ°á»ng tức giáºn không thôi, lệnh bế môn không tiếp khách, ngay cả Xương Bình Vương đến cÅ©ng không muốn gặp.
- Ừm, Ngô tiên sinh đó là ngưá»i trong giang hồ ư?
Nghe Lý Thà nh bẩm báo xong, Sở Danh ÄÆ°á»ng trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Cao tổng quản nói như thế nà o?
Lý Thà nh cúi đầu đáp:
- Cao tổng quản nói, ngưá»i nà y xem ra là giang hồ nhất lưu cao thá»§, mặc dù ông ta không nhìn ra ngưá»i đó từ môn phái nà o mà ra, nhưng vá»›i bá»±c võ công nà y cá»§a hắn, thá»±c cÅ©ng không cần thiết phải là m cái việc thừa thãi lừa gạt là m gì.
Sở Danh ÄÆ°á»ng gáºt đầu nói:
- CÅ©ng được, bản quan phải Ä‘i gặp má»™t lần rồi tÃnh, chỉ mong ngưá»i nà y có thể chữa bệnh được cho Tranh Nhi.
Sở Danh ÄÆ°á»ng thì thế, mà Ngô An Nhiên lúc nà y thâm tâm hối háºn còn không kịp, cái vị Thái Thú Bình Nguyên quáºn nà y là ai a, như thế nà o trong phá»§ lại có nhiá»u cao thá»§ đến váºy, chẳng lẽ võ lâm đồng đạo tại Bắc Triệu quốc Ä‘á»u đổi nghá» sang nghá» bảo vệ vá»›i canh cá»a giữ nhà rồi? Ngay cả cáo vị lão quản gia ngồi đối diện nà y cÅ©ng Ä‘ang che giấu thần khÃ, công lá»±c cá»§a ông ta xem ra cÅ©ng chẳng kém mình bao nhiêu, mấy tên gia tướng đứng ở cá»a cÅ©ng không phải kém cá»i gì, hiển nhiên cÅ©ng là những cao thá»§ hiếm thấy trên giang hồ, xem ra nếu mình không trị được bệnh cho vị tiểu thiếu gia nà y thì sợ rằng quang cảnh so vá»›i bị đám bạch đạo cao thá»§ cá»§a Nam Tá» vây công cÅ©ng chẳng kém là bao.
- Ngô tiên sinh, xin má»i ngồi.
Sở Danh ÄÆ°á»ng đưa tay má»i Ngô An Nhiên ngồi xuống.
- Má»i dùng trà .
Ngô An Nhiên tạ Æ¡n ngồi xuống, âm thầm quan sát Sở Danh ÄÆ°á»ng má»™t phen, chỉ thấy ngưá»i ngà y hoà n toà n không có chút võ công nà o cả, thế nhưng tại sao lại có được những cao thá»§ cỡ như Cao tổng quản là m thá»§ hạ chứ?
Sở Danh ÄÆ°á»ng vẫn bình tÄ©nh như không mà há»i:
- Nghe giá»ng nói thì không biết Ngô tiên sinh có phải là ngưá»i Nam Tá» chăng?
Vị trung niên trước mắt nà y lai lịch bất minh cho nên Sở Danh ÄÆ°á»ng vẫn phải cẩn tháºn.
Ngô An Nhiên đáp lá»i:
- Äúng váºy, bất quá tại hạ dấn thân và o giang hồ, đã sá»›m thà nh thói quen coi bốn biển là nhà rồi (“tứ hải vi giaâ€).
Sở Danh ÄÆ°á»ng nhấp má»™t ngụm trà rồi nói:
- Váºy Nam triá»u có má»™t vị “Y Lâm thánh thủ†Bạch Như Dân Bạch lão tiên sinh, không biết tiên sinh có quen biết không?
- Bạch tiên sinh ở cao cao tại triệu đình, tại hạ là m sao dám với tới.
Ngô An Nhiên hà m hồ đáp.
Sở Danh ÄÆ°á»ng thì lại hiểu sai ý, cÅ©ng bởi Bạch Như Dân tuy có y thuáºt cao minh, nhưng trá»i sinh tÃnh tham lam, đã thế còn háo sắc như mệnh, cho nên Sở Danh ÄÆ°á»ng ông ta còn tưởng Ngô An Nhiên là ngưá»i thanh cao không muốn qua lại vá»›i vị tiên sinh há» Bạch nà y, liá»n lại há»i:
- Tiên sinh là m nghỠy thế nà o mà ngay cả một cái hòm thuốc cũng không có là sao?
Ngô An Nhiên sắc mặt tỉnh bÆ¡, há»i ngược lại:
- Là m nghá» y để cứu ngưá»i vốn không phải bổn pháºn cá»§a Ngô má»—, Ngô má»— chỉ vì nghe ngưá»i ta bà n đến bệnh tình cá»§a lệnh công tá», nhất thá»i nổi nên lòng hiếu kỳ mà thôi, huống hồ những ngưá»i mang hòm thuốc và dược váºt đến đây, thá» há»i đã có ai chữa khá»i bệnh cho lệnh công tá» chưa?
Sở Danh ÄÆ°á»ng nhất thá»i nghẹn lá»i.
Ngô An Nhiên ho nhẹ má»™t cái, vị Thái Thú nà y cÅ©ng không thể so sánh vá»›i cái tên gia nhân há» Trương ngây ngô kia được, dây dưa nữa không chừng sẽ không tốt mấy, vì váºy liá»n nói:
- Nghe hạ nhân cá»§a quý phá»§ nói, NgÅ© thiếu gia cá»§a quý phá»§ do ngã từ chá»— cao xuống má»›i bị thương thà nh như váºy, không biết có phải không?
Sở Danh ÄÆ°á»ng lòng lo cho con nên láºp tức đáp lá»i:
- Äúng váºy, tiểu nhi từ sau khi tỉnh lại, hà nh vi trở nên quái gở, trầm mặc Ãt nói…
Ngô An Nhiên ngắt lá»i Sở Danh ÄÆ°á»ng, nói:
- Tốt lắm, có thể để tại hạ gặp NgÅ© thiếu gia má»™t chút được không? Cái nà y cÅ©ng tốt cho việc chuẩn Ä‘oán chÃnh xác bệnh tình.
Sở Danh ÄÆ°á»ng thấy ngưá»i nà y nhiệt tình như váºy, lòng nghi ngá» cÅ©ng giảm Ä‘i và i phần, do dá»± chốc lát liá»n đáp:
- Ngưá»i đâu, mau nói cho phu nhân Ä‘em Tranh nhi tá»›i đây.
Sở phu nhân buông quyển sách trên tay xuống, ôn nhu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, Tiểu NgÅ©, hôm nay Ä‘á»c đến đây thôi nha.
Sở Tranh lắc lắc đầu, chỉ chỉ và o cuốn sách, ý muốn nghe Ä‘á»c nữa.
Sở phu nhân chỉ biết cưá»i cưá»i âu yếm nhìn con. Chẳng biết vì sao, sau đêm đó Sở Tranh không còn có chống cá»± bà ta nữa, lại có Ä‘iểm thân cáºn, việc nà y khiến bà ta rất vui vẻ, nhưng cho dù có cố gắng đến nà o cÅ©ng không khiến cho Sở Tranh mở miệng ra nói câu nà o, mà chỉ dung động tác biểu lá»™ mình muốn cái gì mà thôi. Hôm nay Sở phu nhân thá» Ä‘á»c sách cho con nghe, không ngá» Sở Tranh lại có hứng thú, nghe bà ta Ä‘á»c đến mê mẩn.
Sở phu nhân cúi ngưá»i vuốt đầu Sở Tranh, ôn nhu nói:
- Ngoan, nghe lá»i, cha con đã má»i được thầy lang vá» chữa bệnh cho con, chúng ta phải Ä‘i cái đã, sau khi trở vá» mẹ sẽ lại Ä‘á»c tiếp cho con nghe, được không?
Sở Tranh suy nghÄ© má»™t chút rồi gáºt đầu đồng ý.
Sở phu nhân dẫn Sở Tranh tá»›i nÆ¡i, ôn nhu khuyên bảo con nằm thẳng lên giưá»ng để Ngô An Nhiên bắt mạch chuẩn Ä‘oán bệnh.
Qua má»™t lúc lâu, Ngô An Nhiên đứng dáºy, chắp tay đối vá»›i Sở Danh ÄÆ°á»ng nói:
- Äại nhân, nếu như tÃn nhiệm tại hạ, trước tiên hãy má»i má»i ngưá»i ra ngoà i đã.
Sở Danh ÄÆ°á»ng nghi hoặc há»i:
- Vì sao lại váºy?
Ngô An Nhiên nghiêm túc nói:
- Äây là quy cá»§ hà nh nghá» cÅ©a tại hạ.
Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng biết cao nhân Ä‘a phần Ä‘á»u có chút cổ quái, vị Ngô tiên sinh trước mặt nà y xem ra cÅ©ng thuá»™c và o loại ngưá»i nà y, chần chá» má»™t lúc ông ta liá»n nói:
- Váºy xin là m phiá»n tiên sinh.
Ngô An Nhiên ôm quyá»n hướng Cao lão tổng quản nói:
- Cao tổng quản, quy củ của sư môn tại hạ có chút cổ quái, mong ngà i thứ lỗi.
Cao tổng quản cưá»i đáp:
- Lão phu cÅ©ng là ngưá»i trong giang hồ, đương nhiên minh bạnh khó xá» cá»§a Ngô tiên sinh. Mông tiên sinh cứ an tâm chữa thương cho công tá» nhà ta, trong ngoà i phụ cáºn nÆ¡i nà y Ä‘á»u có đông đảo gia tướng canh gác, tuyệt không để bất kỳ ngoại nhân nà o và o nÆ¡i nà y ná»a bước.
Ngô An Nhiên biết Cao tổng quản nói câu nà y cÅ©ng là ngầm cảnh cái mình, nếu mà hà i tá» trên giưá»ng có sÆ¡ xuất gì thì mình cÅ©ng đừng có hòng chạy ra khá»i Sở phá»§, nên ông ta thản nhiên nói:
- Váºy xin Ä‘a tạ Cao tổng quản.
Nhìn bong lưng của Ngô An Nhiên, Sở phu nhân trong lòng có chút hoà i nghi, hướng trượng phu nói:
- Phu quân, ngưá»i nà y quần áo lam lÅ©, có thể hay không là má»™t kẻ lừa đảo?
Sở Danh ÄÆ°á»ng tuy trong lòng cÅ©ng có và i phần bất an, nhưng miệng lại bình thản nói:
- Phu nhân chá»› lo, ta thấy ngưá»i nà y khà độ bất phà m, lá»i nói cá» chỉ Ä‘á»u có phong thái, hẳn là có chút bản lÄ©nh.
Ngô An Nhiên Ä‘i tá»›i trước giưá»ng, chỉ thấy Sở Tranh mở to đôi mắt Ä‘en lung liếng nhìn mình, không khá»i mỉm cưá»i má»™t cái, đột nhiên thá»§ pháp như Ä‘iện, Ä‘iểm liên tục á huyết, hôn huyệt, ma huyệt cá»§a Sở Tranh, hắc hắc cưá»i nói:
- Tiểu tá», mạng ngươi thá»±c không tốt nên má»›i gặp ta a.
Nói xong tả chưởng để lên trên thiên linh cái cá»§a Sở tranh, tam chỉ cá»§a hữu thá»§ thì trụ tại chưởng tâm cá»§a bà n tay phải (tả thá»§) cá»§a Sở Tranh, đây chÃnh là tuyệt kỹ “Äại Sưu Hồn Thủ†cá»§a Huyết Ảnh Tông.
Ngưá»i trong giang hồ khi nghe tá»›i cái tên “Äại Sưu Hồn Thủ†nà y đã sợ mất máºt rồi, đây là thá»§ Ä‘oạn tra tấn bức cung tà n bạo cá»§a Ma Môn, dùng ná»™i tức đẩy và o trong kỳ kinh bát mạch cá»§a đối phương, nếu biết sá» dụng phương pháp nà y má»™t cách thá»a đáng thì so vá»›i thầy lang bắt mạch cuẩn Ä‘oán bệnh còn hữu Ãch hÆ¡n nhiá»u, bất quá Ä‘au đớn do thá»§ pháp nà y gây ra cÅ©ng chẳng phải ngưá»i thưá»ng nà o cÅ©ng chịu được.
Ngô An Nhiên váºn chân khà vòng vo tuần hoà n ba lần trong cÆ¡ thể Sở Tranh xong không khá»i cảm thấy dị thưá»ng, vì Sở Tranh nằm mê man kia thần sắc vẫn như thưá»ng, tuyệt không có ná»a phần thống khổ.
- Kỳ quái tháºt.
Ngô An Nhiên vắt trán suy nghÄ© mà không giải thÃch được, đối vá»›i hà i đồng nà y cà ng có hứng thú, liá»n hÃt má»™t hÆ¡i dà i, chân khà đỠtá»›i bảy thà nh. Ông ta tâm tÃnh hung ác, đưá»ng nhiên không có để cái mạng nhá» cá»§a Sở Tranh ở trong lòng, cho dù trị không xong bệnh cÅ©ng không thể bình an mà ra khá»i Sở phá»§, nếu tiểu tá» nà y mà chết Ä‘i thì tối Ä‘a lại đấm đá má»™t tráºn rồi tìm cách trốn thoát khá»i Bình Nguyên quáºn mà thôi.
Dần dần vẻ mặt Ngô An Nhiên cang lúc cà ng kinh dị, dùng bảy thà nh công lá»±c áp dụng “Äại sưu hồn thủ†thì cho dù giang hồ nhất lưu cao thá»§ cÅ©ng không dá»… chịu được, huống chi là tiểu tá» nà y. Nhưng ông ta chỉ cảm thấy ná»™i khà cá»§a mình cứ băng băng lưu chuyển trong cÆ¡ thể đối phương, không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
- Không có khả năng a, không có khả năng a.
Ngô An Nhiên thì thà o nói:
- Chẳng lẽ là …
Nói đến đây ông ta liá»n váºn công lá»±c tá»›i tháºp thà nh.
Má»™t lúc lâu sau, Ngô Bình Yên cháºm rãi thu hồi hai tay, ngây ngưá»i nhìn hà i đồng nằm trên giưá»ng má»™t lát, rồi thở dà i nói:
- Nguyên lai trên Ä‘á»i tháºt có ngưá»i trá»i sinh Nhâm Äốc nhị mạch Ä‘á»u tương thông.
Bất luáºn má»™t ngưá»i táºp võ nà o, muốn trở thà nh má»™t vị tông sư cao thá»§ hoặc còn cao hÆ¡n nữa má»™t tầng thiên đạo cao thá»§ Ä‘á»u phải đả thông được Nhâm Äốc nhị mạch rồi má»›i nói tiếp được. Nhưng mà , đả thông được Nhâm Äốc nhị mạch đâu phải dá»… dà ng như nói chuyện váºy, trên Ä‘á»i nà y bất quá chỉ có chưa hÆ¡n quá ngưá»i ngưá»i, mà thiên đạo cao thá»§ thì lại cà ng là truyá»n thuyết tồn tại trong chốn võ lâm. Ngô An Nhiên ông ta cÅ©ng vừa đạt thà nh cấp báºc tông sư cao thá»§ chẳng bao lâu mà đã có thể đánh cho bạch đạo Nam Tá» trá»i long đất lở rồi.
Việc ngưá»i trá»i sinh ra đã có Nhâm Äốc nhị mạch tương thông nà y tương truyá»n trong chốn võ lâm, chà Ãt phải mấy trăm năm má»›i xuất hiện má»™t lần. Ngô An Nhiên nhìn Sở Tranh Ä‘ang nằm mê man, lòng chợt xuất hiện má»™t Ä‘iểm ước ao, tiểu tá» nà y chỉ cần chÃnh mình chỉ Ä‘iểm cho chút Ãt, không chừng ná»— lá»±c khoảng ba mươi năm đã có thể đạt tá»›i cảnh giá»›i tông sư, phải biết rằng việc nà y tuyệt đại Ä‘a số ngưá»i trong võ lâm suốt Ä‘á»i cÅ©ng không nhất định có thể là m được.
Ông ta phải thu nháºn tiểu tá» nà y rồi.
Hướng hồ, Ngô An Nhiên mÆ¡ hồ nghÄ©, thần trà cá»§a hà i tá» nà y cÅ©ng không tất có chuyện gì, có khả năng vì kinh hoà ng quá độ mà thà nh như váºy thôi, cho dù hà i tá» nà y có Ä‘iên khùng đôi chút Ä‘i nữa, Huyết Ảnh Tông có thêm má»™t vị tông sư nữa cÅ©ng chẳng phải chuyện xấu gì.
Xem ra hôm nay trước tiên phải ở lại Sở phá»§ xem thế nà o đã, Ngô An Nhiên tÃnh toán trong lòng, chuyện quan trá»ng nhất là phải nghỉ ngÆ¡i dưỡng thương cho tốt, nếu mà bệnh tình cá»§a tiểu tá» nà y không có chuyển biến gì tốt thì sẽ nghÄ© biện pháp bắt cóc hắn Ä‘i sau, rồi kiếm má»™t hòn núi hoang nà o đó mà cháºm rãi huấn luyện hắn.
Quyết định xong chá»§ ý, Ngô An Nhiên tiện tay hóa giải các huyệt đạo bị phong bế cá»§a Sở Tranh rồi đẩy cá»a bước ran ngoà i.
Ngoà i phòng, Sở Danh ÄÆ°á»ng thần sắc đầy vẻ không nhẫn nại nổi, thấy Ngô An Nhiên bình thản bước ra, sắc mặt hÆ¡i vui mừng liá»n bước nhanh tá»›i há»i:
- Ngô tiên sinh, tiểu nhi có khả năng khá»i bệnh không?
Ngô An Nhiên nghiêm sắc mặt đáp lá»i:
- Äại nhân yên tâm, tại hạ đã có phương pháp rồi, không cần bao lâu nữa đảm bảo công tá» sẽ khá»e mạnh lại như xưa.
Sở phá»§ má»i ngưá»i vừa nghe xong, ai ai trên mặt cÅ©ng lá»™ rõ nét vui mừng.
Sở Danh ÄÆ°á»ng ná»a tin ná»a ngá» há»i:
- Tiên sinh dự định trị bệnh cho tiểu nhi như thế nà o?
Ngô An Nhiên lòng chợt trầm xuống, biết vừa rồi mình vô ý khoác loác quá mức, vị Sở Thái Thú trước mắt nà y là má»™t ngưá»i cá»±c kỳ khôn khéo, không thể coi thưá»ng ngưá»i nà y được. Ông ta không trả lá»i trá»±c tiếp mà há»i ngược lại:
- Chén thuốc để trên bà n phÃa trong phòng dùng chữa bệnh cho lệnh công tá» có phải không?
Sở Danh ÄÆ°á»ng đáp:
- Äúng váºy.
Ngô An Nhiên vốn đã sá»›m tÃnh toán kỹ trong đầu, liá»n nói:
- Qua xem xem mạch tượng cá»§a lệnh công tá», tại hạ thấy rất trầm ổn, hiển nhiên là đã có danh y đến đây khám qua. Tại hạ nếm thá» má»™t chút nước thuốc trong đó, thấy thuốc nà y dùng để an thần bổ dưỡng Ä‘á»u rất tốt, quả thá»±c tháºp phần cao minh.
Sở phu nhân đứng má»™t bên tiếp lá»i:
- Không sai, bà i thuốc nà y là do Thái Giác Thái tiên sinh kê đơn đó, Thái tiên sinh là ngự y trong cung của Bắc Triệu chúng ta, rất nổi danh.
Ngô An Nhiên thâm tâm cà ng hoà ng sợ, không ngá» bà i thuốc vừa rồi lại là cá»§a má»™t vị danh y nổi tiếng như váºy, may mà vừa rồi mình không nói quà ng xiên gì, không thì rước lấy phiá»n phức a.
Ông ta lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp:
- Thì ra là thế, Thái tiên sinh quả nhiên rất cao minh, nhưng Thái tiên sinh chỉ chú trong Ä‘iá»u trị bên trong, mà không biết rằng bệnh cá»§a lệnh công tá» phải cần trị cả trong lẫn ngoà i má»›i thu được hiệu quả tốt đẹp.
Sở Danh ÄÆ°á»ng sốt sắng há»i:
- Xin há»i Ngô tiên sinh, phải như thế nà o má»›i là trong ngoà i kết hợp?
- Thứ cho tại hạ không tiện trả lá»i.
Ngô An Nhiên giả vá» thần bà đáp lá»i:
- Bất quá tại hạ vừa xoa bóp cho lệnh công tá» má»™t phen, không lâu sau sẽ có hiệu quả nhất định. HÆ¡n nữa tổ tiên cá»§a tại hạ có lưu lại má»™t Ãt công phu bà truyá»n, xem ra có thể từ từ chữa cho lệnh công tá» thanh tỉnh trở lại.
Sở Danh ÄÆ°á»ng trong lòng tuy vẫn có chút ngá» vá»±c không giải thÃch được, nhưng cÅ©ng không tiện há»i nhiá»u, chắp tay nói:
- Như váºy là tốt rồi. Ây, canh giá» cÅ©ng không còn sá»›m, ta sẽ phân phối hạ nhân chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, trước hết xin má»i tiên sinh dùng cÆ¡m đã.
Ngô An Nhiên vui vẻ không thôi, ông tay đã có mấy tháng rồi không có nếm qua má»™t giá»t rượu nà o, Ä‘ang muốn khách khà má»™t câu, không ngá» cái dạ dà y lại không cho ông ta chút mặt mÅ©i, “ục ịch†sôi lên má»™t tiếng.
Sở phá»§ má»i ngưá»i Ä‘á»u che miệng mà cưá»i, chỉ có Sở Danh ÄÆ°á»ng sắc mặt vẫn như thưá»ng:
- Xin má»i tiên sinh.
Ngô An Nhiên mặt đỠbừng, chắp tay đáp:
- Xin đa tạ.
Sở phu nhân nhìn bóng lưng cá»§a Ngô An Nhiên dần Ä‘i xa, bá»—ng nhiên lạnh giá»ng nói:
- Cao tổng quản!
- Có lão nô!
Cao Sĩ Anh chắp tay nói.
- Võ công cá»§a ngưá»i nà y thế nà o?
- Tuyệt không thua kém lão nô.
- Nhân váºt bá»±c nà y ở Nam Tá» chắc chắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tức tốc dùng bồ câu đưa thư sai ngưá»i cá»§a chúng ta bên đó Ä‘iá»u tra lai lịch cá»§a hắn.
Sở phu nhân Ä‘iá»m nhiên nói.
- Mặt khác, ngươi và đám đệ tá» cá»§a ngươi phải nghiêm khắc giám thị ngưá»i nà y, nếu như Tiểu NgÅ© có cái gì không hay xảy ra, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
- Tuân mệnh!
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:47 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 3: Äiên đảo Cà n khôn (1)
Ngưá»i dịch: vietstars
Nguồn: ST
Sở Danh ÄÆ°á»ng vốn là tà i tá» trứ danh cá»§a Bắc Triệu, há»c thức uyên bác, mà Ngô An Nhiên trên giang hồ được ngưá»i xưng bằng “Ma tú sÄ©â€, cÅ©ng là má»™t nhân váºt văn võ toà n tà i hiếm có cá»§a Ma Môn. Sở Danh ÄÆ°á»ng nếu so vá» há»c thức có nhỉnh hÆ¡n má»™t chút, nhưng Ngô An Nhiên chân bước ngang dá»c giang hồ đã nhiá»u năm, có thể nói hầu như đã Ä‘i khắp thiên hạ, cho nên có má»™t số cách nhìn độc đáo mà Sở Danh ÄÆ°á»ng nghe được cÅ©ng phải khen không ngá»›t. Trong bữa cÆ¡m tối, chá»§ khách hai ngưá»i nói chuyện tháºt vui vẻ. Sở Danh ÄÆ°á»ng thấy Ngô An Nhiên là ngưá»i tháºt tà i ba liá»n mến má»™, những hoà i nghi lúc trước nhất thá»i cÅ©ng phai nhạt Ä‘i rất nhiá»u.
Ngô An Nhiên mặt đỠbừng, hướng vá» phÃa Sở Danh ÄÆ°á»ng nói:
- Äại nhân yên tâm, bệnh tình cá»§a lệnh công tá» cứ tÃnh lên ngưá»i cá»§a ta.
Sở Danh Dưá»ng uống nhiá»u rượu ngưá»i cÅ©ng lâng lâng, uốn lưỡi mà nói:
- Tất cả toà n bộ xin nhỠhết cả và o tiên sinh.
Ông ta hoà n toà n không biết rằng, nếu như không phải Sở Tranh trá»i sinh dị bẩm thì sợ rằng lúc nà y Sở phá»§ Ä‘ang chuẩn bị tang sá»± rồi.
***
Ngô An Nhiên vừa uống trà vừa nhìn Sở Tranh ở phÃa trước mặt, đúng là cà ng ngắm cà ng thấy vui mừng.
Sở Tranh bị ông ta nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mất tá»± nhiên cố nghiêng ngưá»i né tránh ánh mắt kia.
Ngô An Nhiên liá»n ngồi xổm xuống, vá»— vá»— lên bá» vai nhá» cá»§a Sở Tranh, vừa cưá»i vừa nói:
- NgÅ© công tá», có muốn theo bá bá há»c công phu hay không?
Sở Tranh nhìn ông ta, đột nhiên nói:
- Công phu ư?
Ngô An Nhiên sá»ng sốt, không phải tiểu tá» nà y sau khi tỉnh lại chưa từng mở mồm nói cái gì a? Bất quá ông ta cÅ©ng không để ý lắm, nói chuyện như váºy má»›i dá»… dà ng cho cả hai bên rất nhiá»u.
- Công phu gì?
Sở Tranh lại há»i.
- Công phu rất hay.
Ngô An Nhiên tá»± dưng lại khó trả lá»i câu há»i cá»§a Sở Tranh, đà nh hà m hồ đáp:
- Khi luyện được tốt rồi có thể khi dá»… ngưá»i khác a.
Ông ta nói mà âm thầm cưá»i khổ trong lòng, mình từ khi nà o lại đối xá» vá»›i ngưá»i khác ôn nhu như thế chứ, tá»± nhiên còn xưng là “Bá báâ€.
Thấy Sở Tranh vẫn mang bá»™ dạng má» mịt không hiểu, Ngô An Nhiên đứng thẳng lên, váºn kình khà trong cÆ¡ thể rồi nói:
- Xem cho kỹ!
Ngô An Nhiên đưa tay hướng vá» phÃa ấm trà trên bà n hư không đánh má»™t trảo, bất ngá» má»™t dòng nước trà tá» trong ấm bắn thẳng ra, trà nà y là lấy từ Vân SÆ¡n Lục Trà nổi danh nhất tại Bắc Triệu quốc pha ra, cho nên nước trà xanh thắm trong trẻo, tại không trung trông rất đẹp mắt. Khi nước trà bắn nhanh đến trước ngá»±c thì Ngô An Nhiên lưỡng chưởng hư không ôm má»™t cái, dòng nước trà đột nhiên ngừng lại, tụ thà nh má»™t quả cầu nước trôi nổi giữa không trung cá»§a hai bà n tay. Chỉ trong chốc lát, Ngô An Nhiên chợt nâng tay trái lên, hai ngón tay phải cháºp và o nhau( ngón trá» và ngón thứ 3), má»™t luồng Ä‘iện quang bắn thẳng và o quả cầu nước, quả cầu nước liá»n tản ra thà nh má»™t dòng nước, theo ngón tay cá»§a Ngô An Nhiên mà cỠđộng trên không trung, giống như má»™t con rồng nước xanh thắm khi thì bay lÆ¡ lá»ng ở trên chÃn tầng trá»i, lúc thì quẩn quanh dưới biển sâu.
Ngô An Nhiên nhìn Sở Tranh má»™t cái, chỉ thấy hắn há hốc miệng, đứng yên ở má»™t bên ngây ngưá»i nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt.
Ngô An Nhiên trong lòng đầy đắc ý, bá»—ng nhiên nhướng mà y, mặt từ trắng chuyển thà nh á»ng hồng, hai ngón tay phải chỉ và o Sở Tranh, dòng nước mà u xanh kia bắn thẳng và o ngưá»i hắn, khi sắp đụng và o chóp mÅ©i cá»§a Sở Tranh thì “Bang†má»™t tiếng tháºt nhá», nhất thá»i hóa thà nh má»™t mảng hÆ¡i nước.
Ngô An Nhiên mỉm cưá»i chắp tay đứng thẳng, tiêu sái vô cùng. Kỳ thá»±c ông ta có khổ mà không thể nói lên lá»i, vì muốn dụ tiểu tá» nà y là m đồ đệ mà ông ta xuýt liá»u cả cái mạng cá»§a mình. Khi dòng nước bắn vá» phÃa Sở Tranh thì ông ta đã không còn hoà n toà n khống chế được nó, cuối cùng nhanh trà váºn công dùng “Huyá»…n Thiên Chưởng†đánh tan dòng nước, nhưng vì váºn công quá mức mà khiến vết thương cÅ© tái phát.
May mà trong lúc nà y còn không có xảy ra cái gì xấu cả.
Ngô An Nhiên tháºn trá»ng há»i:
- Ngươi có muốn há»c loại công phu nà y không?
Sở Tranh hưng phấn nói:
- Nguyện ý!
Ngô An Nhiên gáºt đầu hà i lòng:
- Tốt lắm, bắt đầu từ ngà y mai ta sẽ dạy cho ngươi má»™t Ãt tâm pháp.
Ông ta nói xong liá»n quay ngưá»i rá»i Ä‘i.
Ra khá»i cá»a được mấy bước, Ngô An Nhiên nhịn không nổi nữa, mồm phun ra má»™t ngụm máu.
***
Sau cuá»™c nói chuyện vá»›i Ngô An Nhiên tá»›i giá», bệnh tình cá»§a Sở Tranh bá»—ng nhiên ổn định rất nhiá»u. Hôm nay hắn nằm dà i phÆ¡i nắng trên mặt cá», Sở phu nhân thì Ä‘i nấu thuốc bổ cho hắn, mấy ngưá»i nha hoà n biết ngoại trừ phu nhân ra thì thiếu gia không cho bất luáºn kẻ nà o tiếp cáºn hắn, thà nh ra không thể là m gì hÆ¡n là đứng ở phÃa xa nhìn hắn.
- Meo meo.
Sở Tranh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy má»™t con mèo nhá» mà u tuyết trắng ở cách đó không xa cÅ©ng Ä‘ang nhìn vá» phÃa hắn.
Sở Tranh đưa tay vẫy vẫy.
Con mèo nhá» tá»±a hồ cÅ©ng nháºn được hắn là tiểu chá»§ nhân, chạy tá»›i bên trái cá»§a Sở Tranh nằm xuống.
Sở Tranh vuốt ve nó một lúc, đột nhiên nói khẽ:
- Ta nhá»› ngươi là váºt nuôi cá»§a tiểu hà i tá» kia, trong trà nhá»› cá»§a hắn, ngươi được gá»i là Tuyết Ngá»c.
Tuyết Ngá»c hÃp mắt khoan khoái nhìn, cÅ©ng không để ý hắn nói cái gì.
Sở Tranh cưá»i cưá»i, vẫn khe khẽ nói:
- Ta không biết ngươi có thể hiểu ta nói gì hay không, bất quá cho dù ngươi có trà tuệ Ä‘i nữa cÅ©ng sẽ không hiểu ta Ä‘ang nói cái gì, trên Ä‘á»i nà y không ai có thể nghe hiểu được ta. Trong thế giá»›i cá»§a ta, loại ngôn ngữ nà y chÃnh là Hán ngữ, má»™t ngôn ngữ mà dân tá»™c ta đã sá» dụng hÆ¡n kém năm nghìn năm trá»i.
- Rất kỳ quái phải không, kỳ thá»±c ta cÅ©ng không biết vì sao ta lại tá»›i nÆ¡i nà y. Trong cái thế giá»›i kia, ta chÃnh là má»™t quan chức trung bình, hai mươi chin tuổi thì thà nh phó thị trưởng cá»§a má»™t thà nh phố lá»›n vá»›i 500 vạn nhân khẩu, có má»™t cô vợ xinh xắn, có má»™t đứa con kháu khỉnh, có má»™t gia đình hạnh phúc. Ngà y đó, ta Ä‘ang chuẩn bị vá» nhà ăn cÆ¡m cùng gia đình thì lão thá»§ trưởng đột nhiên gá»i Ä‘iện tá»›i, nói rằng tỉnh thà nh Ä‘ang tổ chức má»™t Ä‘oà n thể phái sang Mỹ khảo sát, ta cÅ©ng là má»™t ngưá»i trong đó, hÆ¡n nữa lại là ngưá»i đứng đầu chịu trách nhiệm tuyển lá»±a ngưá»i gia nháºp Ä‘oà n khảo sát nà y. Bất quá, hiện tại nghÄ© đến việc nà y, ta cho nó là má»™t bất hạnh cá»±c lá»›n đối vá»›i ta.
- Chuyến Ä‘i nà y tá»›i nước Mỹ tất cả Ä‘á»u rất thuáºn lợi, ta vì muốn thăm thú mấy trưá»ng đại há»c bên nà y má»™t chút nên không có cùng Ä‘oà n khảo sát vá» chung má»™t ngà y, mà hai ngà y sau má»›i bay vá» nước. Äá»u nói máy bay là phương tiện giao thông an toà n nhất, xác xuất cá»±c kỳ nhá» bé nếu xảy ra rá»§i ro, chỉ không ngá» rằng cái xác xuất nhá» bé nhất nà y lại rÆ¡i xuống trên đầu ta…
Sở Tranh nhìn Tuyết Ngá»c má»™t chút, thấy nó Ä‘ang dung móng vuốt true đùa mấy ngá»n cá», tiếp tục nói:
- Máy bay cất cánh chưa được bao lâu thì động cÆ¡ bị há»ng, rÆ¡i xuống biển. Ta lúc đó hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì thấy mình Ä‘ang bồng bá»nh trên má»™t mảnh vỡ máy bay giữa biển rá»™ng mênh mông, ta chỉ có thể cầu khẩn ông trá»i, mong có ngưá»i sẽ đến cứu ta, nhưng rốt cuá»™c chẳng có ai. Phiêu lưu trên biển gần hai ngà y, ta rốt cục quá tuyệt vá»ng, cái đói cái khát hà nh hạ khiến ta cảm thấy trước mắt hình như có má»™t con suối tháºt lá»›n, cÆ¡ thể ta đã hoà n toà n kiệt sức, chỉ có cố mở to con mắt nhìn thân hình mình Ä‘ang bị cuốn và o con suối đó, cuối cùng chìm và o bóng tối vô táºn.
- Lần thứ hai tỉnh lại thì ta đã ở trong thân thể nà y rồi. Lúc đó ý thức cá»§a tiểu chá»§ nhân cá»§a ngươi còn chưa có tiêu tán, chẳng hiểu vì sao ý thức cá»§a chúng ta lại hòa quện và o nhau rồi từ từ dung nháºp. Ta thá»±c cÅ©ng không cố ý là m như váºy, nghe thanh âm cá»§a tiểu chá»§ nhân cá»§a ngươi dần dần biến mất, lòng ta Ä‘au như dao cắt, hắn cÅ©ng tầm tuổi con ta, ta đã chết qua má»™t lần, tuyệt không bao giá» muốn là m tổn thương má»™t hà i tá» vô tá»™i, mặc kệ tình trạng cá»§a hắn ra thế nà o Ä‘i nữa, nhưng ta lại không có bất kỳ lá»±c lượng nà o kháng cá»± được việc đó…
Sở Tranh đưa hai tay lên úp và o mặt, một lúc lâu sau bỠra rồi nói tiếp:
- Sau nà y có má»™t Ä‘iểm khiến lương tâm ta thoải mái hÆ¡n nhiá»u, đó là ta cảm thấy tiểu chá»§ nhân cá»§a ngươi dưá»ng như chưa có biến mất Ä‘i hẳn. Tuyết Ngá»c, đêm đó Sở phu nhân Ä‘áºp đầu đến ná»—i chảy máu, tiểu chá»§ nhân cá»§a ngươi như hoà n toà n thức tỉnh lại, ta rõ rà ng cảm giác được hắn rất lo lắng, rất Ä‘au lòng, lá»±c lượng cá»§a hắn đột nhiên trở lên cưá»ng đại, khống chế được cái thân thể nà y, lẳng lặng nằm ở trong lòng mẫu thân hắn cho đến khi chìm và o giấc ngá»§.
- Có thể là ý thức cá»§a ta so vá»›i hắn cưá»ng đại hÆ¡n nhiá»u hoặc là vì nguyên nhân nà o đó, lần sau đó khi tỉnh lại thì ta vẫn khống chế được thân thể nà y như cÅ©. Thế nhưng những ký ức cá»§a tiểu chá»§ nhân cá»§a ngươi lại khắc tháºt sâu ở trong linh hồn ta, có thể nói cái thân thể nà y vừa cá»§a ta cÅ©ng vừa cá»§a hắn, hắn trong có ta, ta trong có hắn.
Sở Tranh ngÆ¡ ngẩn nhìn lên bầu trá»i, bá»—ng nhiên má»™t ý niệm lá»›n máºt hiện lên trong đầu, hắn cúi đầu xuống thì thầm:
- Ây, ngươi hiện tại có cảm giác được ta đang nói gì không?
Sở Tranh liá»n há»i lại và i lần, đột nhiên từ sâu trong tâm linh có cái gì đó chuyển mình, hắn không khá»i nở nụ cưá»i:
- Ngươi quả nhiên cảm giác được, ta có thể giúp ngươi là m cái gì?
Một lúc lâu sau, Sở Tranh thì thà o:
- ÄÆ°á»£c, ta đáp ứng ngươi, Viên Nhược ngưá»i nà y đã không còn tồn tại nữa rồi, từ nay vá» sau trên Ä‘á»i nà y sẽ chỉ có Sở Tranh. Yên tâm Ä‘i Ä‘i, ta sẽ không là m cho cha mẹ ngươi lo lắng nữa.
Sở Tranh cúi ngưá»i ôm lấy Tuyết Ngá»c, âu yếm chá»c nhẹ và o mÅ©i nó, khẽ nói:
- Ngà y hôm nay ta nói vá»›i ngươi rất nhiá»u chuyện, ngươi nhất định phải giữ bà máºt đó nha.
Tuyết Ngá»c móng vuốt cong cả lại, tá»±a hồ không thÃch động tác nà y cá»§a chá»§ nhân lắm.
- Tiểu Ngũ, đến giỠuống thuốc rồi.
Sở phu nhân lúc nà y đã nấu xong thuốc, bưng má»™t bát tiến vá» phÃa Sở Tranh.
Sở Tranh nhịn không được nhÃu mà y, cái lão Thái tiên sinh kia không biết viết ra cái toa thuốc gì mà thá»±c quá khó uống. Hắn suy nghÄ© má»™t chút, mắt đột nhiên lá»™ ra má»™t chút bướng bỉnh, vẻ mặt Ä‘au khổ nói:
- Mẹ, Tiểu Ngũ Nhi đã đói bụng, không muốn uống thuốc.
Sở phu nhân theo bản năng nói:
- Ngoan, uống thuốc trước đã…
“Bá»™p!â€
Chén thuốc trong tay Sở phu nhân rơi thẳng xuống đất.
Sở Tranh trong lòng thầm nghĩ: thực ra chẳng có bệnh gì mà cần phải uống thuốc cả
Sở phu nhân hạ ngưá»i xuống nhìn nhi tá», đôi môi không tá»± chá»§ được có chút run run:
- Mẹ không có nghe nhầm chứ, Tiểu Ngũ Nhi, con vừa nói ư?
Sở Tranh nhìn Sở Phu Nhân, cháºm rãi từng chữ nói:
- Mẹ, Tiểu Ngũ Nhi đói bụng.
Sở phu nhân lúc nà y không còn khống chế được nữa, ôm chầm lấy Sở Tranh, vừa khóc vừa vui mừng nói:
- Tiểu NgÅ©, con cuối cùng cÅ©ng nói được rồi, con có biết mẹ mấy ngay nay lo lắng cho con đến nhưá»ng nà o không?
Sở Tranh nằm ở trong lòng cá»§a Sở phu nhân, cảm thấy ấm áp vô cùng, từ sâu trong đáy lòng bá»—ng nhiên có má»™t loại cảm giác vui sướng mãnh liệt khó tả, không khá»i thầm nói trong thâm tâm: ta tháºt hâm má»™ ngươi, có má»™t ngưá»i mẹ yêu thương ngươi hết lòng như váºy, hãy yên tâm, nếu ta trong lúc vô ý chiếm thân thể cá»§a ngươi thì ta cÅ©ng sẽ coi mẹ ngươi như mẹ ruá»™t cá»§a ta, ta hứa sẽ cá»±c kỳ hiếu thuáºn vá»›i bà ấy.
Một lát sau, Sở phu nhân đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Nguy rồi, bát thuốc bị đổ rồi, mẹ sẽ nhanh nấu lại một bát khác cho con.
Sở Tranh quýnh lên, vội kêu to:
- Không muốn, thuốc nà y khó uống lắm.
Sở phu nhân khuyên nhủ:
- Tiểu NgÅ©, thuốc đắng dã táºt, Thái tiên sinh nói rằng thuốc nà y Ãt nhất phải uống trong má»™t tháng đó.
Sở Tranh nắm lấy tay của Sở phu nhân, là m nũng:
- Không cần đâu mẹ, con đã khá»i hẳn rồi.
Nói xong câu nà y trong thâm tâm hắn không khá»i có chút khó tin, mình thế nà o lại có thể có động tác trẻ con như váºy, lại còn biết là m nÅ©ng, hÆ¡n nữa rất tá»± nhiên là đằng khác? Lẽ nà o mình không những chỉ dung hợp ký ức cá»§a Tiểu Sở Tranh mà ngay cả tÃnh tình cá»§a hắn cÅ©ng kế thừa luôn? Bất quá, như váºy cÅ©ng tốt, thân thể nà y nguyên bản là cá»§a má»™t tiểu hà i tá», nếu như tâm tÃnh quá mức thà nh thục sẽ không giống vá»›i ngưá»i thưá»ng, rất dá»… khiến cho ngưá»i khác nghi ngá», không bằng coi như mình Ä‘ang trở vá» thá»i tuổi thÆ¡ là được. Trên thá»±c tế, Viên Nhược cÅ©ng chỉ còn lại má»™t linh hồn, thân thể hắn ở thế giá»›i kia chắc đã tà n rữa từ lâu, có vá» cÅ©ng chẳng được nữa, chi bằng coi như Ä‘ang ở trong giấc má»™ng Ä‘i, hoà nh thà nh cái tâm nguyện cá»§a tiểu hà i tá» kia, quyết không để cho mẫu thân lo lắng.
Khúc mắc đã được cởi ra, Sở Tranh lại cà ng cố ý là m nũng kéo không cho Sở phu nhân đi.
Không có biện pháp, Sở phu nhân đà nh bỠđi ý niệm bắt hắn uống thuốc.
Sở phu nhân trong lòng chợt nảy ra một ý:
- Tiểu Ngũ, chúng ta đi gặp cha con có được không?
Mắt cá»§a Sở Tranh xoay chuyển, nhất thá»i Ä‘oán được ý cá»§a Sở phu nhân, vá»— tay đồng ý.
Sở Danh ÄÆ°á»ng lúc nà y Ä‘ang ở thư phòng xá» lý công văn thừ nha phá»§ gá»i qua, mấy ngà y liá»n như váºy, công văn đã chất cao thà nh má»™t đống lá»›n. Ngô An Nhiên ngồi ở má»™t bên Ä‘á»c mấy quyển sách cổ mà Sở Danh ÄÆ°á»ng sưu tầm được, thỉnh thoà ng thấy được Ä‘oạn nà o đặc sắc liá»n gõ nhịp cảm thán.
Hôm qua Sở Danh ÄÆ°á»ng còn nháºn được má»™t bức thư nhà cá»§a Lâm quý phi gá»i từ trong cung ra, ám chỉ triá»u đình sắp tá»›i sẽ có biến động lá»›n vá» nhân sá»±, bà ta muốn anh mình chú trá»ng viết tấu chương, là m sao cho hoà ng thượng chú ý tá»›i mình, cÅ©ng đừng quá trông mong Sở gia ở kinh thà nh sẽ chiếu cố cho mình.
Sở Danh ÄÆ°á»ng tất nhiên là hiểu việc nà y, ngưá»i khác Ä‘á»u cho rằng mình chÃnh là con cháu cá»§a Sở gia, lúc nà o cÅ©ng có thể trông đợi và o gia tá»™c, nhưng Sở gia đã có lúc nà o thá»±c sá»± giúp mình chưa?
Sở gia là má»™t trong tam đại thế gia cá»§a Bắc Triệu, tổ tiên cá»§a há» Sở, Sở Tiên Hà nh, chÃnh là anh em kết nghÄ©a cá»§a Triệu thái tổ, chiến công hiển hách, Triệu thái tổ từng láºp lá»i thá»:
- Con cháu cá»§a ta không được giết má»™t ngưá»i nà o cá»§a Sở gia.
Nói thì nói váºy, nhưng Triệu thái tổ vẫn có chút kiêng kỵ đối vá»›i Sở Tiên Hà nh, không ngừng cắt giảm binh quyá»n cá»§a ông ta. Sở Tiên Hà nh tâm như gương sáng, biết tiến biết lùi, láºp tức cùng đám tướng lÄ©nh thân cáºn xin từ chức vá» hưu, Ä‘iá»u nà y lại khiến cho Triệu thái tổ áy náy trong lòng, ông ta và Sở Tiên Hà nh vốn tình như anh em ruá»™t, liá»n sắc phong Sở Tiên Hà nh là m Tiêu Dao Vương, nhưng Sở Tiên Hà nh lại nhất quyết không chịu, sau bảy đạo tấu chương liên tiếp má»›i khiến cho Triệu thái tổ đổi thà nh Tiêu Dao Hầu. Còn lại má»™t số Ãt những kẻ không biết thức thá»i như Hoà ng, Tạ, Lâm ba nhà bị Triệu thái tổ dần dần hãm giết sạch sẽ, chó gà cÅ©ng không tha.
Gần hai trăm năm thà nh láºp Bắc Triệu quốc tá»›i nay, Sở gia cÅ©ng lúc thăng lúc trầm, có khi còn bị buá»™c vá» quy ẩn tại sÆ¡n lâm, may mà trong tá»™c lại xuất hiện mấy nhân váºt kiệt xuất, có tà i năng được trá»ng dụng ở kinh thà nh. Cho đến nay, trong số chin đại thế gia giúp Triệu thái tổ xây dá»±ng Bắc Triệu quốc thì chỉ còn Sở, Vương, Phương ba nhà . Ba nhà nà y vừa tương trợ vừa kiá»m chế lẫn nhau, những năm gần đây luôn bảo trì má»™t thế cân bằng rất vi diệu. Sở Danh ÄÆ°á»ng chỉ là con sinh ra trong nhà má»™t nhánh bà con xa cá»§a Sở gia, hÆ¡n nữa ở kinh thà nh lại có má»™t chút ân oán vá»›i đại công tá» cá»§a Sở gia, bởi váºy Sở gia đối vá»›i ông ta quả thá»±c luôn như gần như xa. Sở Danh ÄÆ°á»ng là m được cái chức Thái Thú cá»§a Bình Nguyên quáºn nà y cÅ©ng bởi vì muá»™i muá»™i Lâm quý phi cá»§a ông ta và nhà cá»§a cha vợ tác động, chÃnh là Vương thế gia đại tá»™c kia. Như váºy từ góc độ các vị đại thần trong triá»u mà nhìn, Sở Danh ÄÆ°á»ng phÃa sau có Sở, Vương hai nhà háºu thuẫn, đã thế còn có Lâm quý phi ở Háºu cung là m chá»— dá»±a, ngưá»i nà y bản thân lại thông minh tháo vát, thá»§ Ä‘oạn lão luyện, để ngưá»i như váºy và o torng triá»u, sợ rằng ngà y sau bá»n há» sẽ chẳng có lúc nà o sống được yên ổn, bởi váºy kiệt lá»±c ngăn cản Sở Danh ÄÆ°á»ng và o triá»u.
Sở Danh ÄÆ°á»ng biết rõ con đưá»ng là m quan cá»§a mình rất gian nan, Sở gia chưa hẳn đã nguyện ý giúp đỡ mình, Vương gia thì thế lá»±c đơn bạc, ở trong triá»u cÅ©ng không có ảnh hưởng gì to lá»›n lắm, Vương gia cÅ©ng là m hết khả năng má»›i giúp cho Sở Danh ÄÆ°á»ng là m Thái Thú, muá»™i muá»™i Lâm quý phi cá»§a ông ta dù sao thân cÅ©ng ở Háºu cung, không thể lên triá»u tranh tranh luáºn luáºn được.
Sở phu nhân lúc nà y đã dẫn Sở Tranh Ä‘i đến gặp Sở Danh ÄÆ°á»ng.
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:48 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 3: Äiên đảo Cà n khôn (2)
Nguồn: ST
Sở Danh ÄÆ°á»ng đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương rồi uống má»™t ngụm trà , há»i:
- Phu nhân, có chuyện gì sao?
Sở phu nhân ánh mắt lá»™ vẻ giảo hoạt, cùng Sở Tranh nhìn nhau cưá»i.
Sở Tranh đột nhiên lên tiếng:
- Tiểu Ngũ Nhi bái kiến phụ thân.
Sở Danh ÄÆ°á»ng “phụt†má»™t tiếng phun luôn ngụm trà đang uống ra ngoà i, hai mắt trợn to, mắt đầy vẻ khó tin nhìn mẹ con hai ngưá»i.
Sở phu nhân đứng ở má»™t bên, cưá»i đến khom cả lưng.
Sở Danh ÄÆ°á»ng vá»™i tiến tá»›i, mãnh liệt ôm chầm lấy Sở Tranh, quay vòng trong thư phòng má»™t vòng rồi cưá»i to:
- Tốt, tốt!
Sở Tranh mÆ¡ hồ nhìn thấy Sở Danh ÄÆ°á»ng khóe mắt chá»›m lệ, trong lòng cảm động thầm nghÄ©, có má»™t ngưá»i cha như váºy cÅ©ng tháºt tốt a.
Sở Danh ÄÆ°á»ng lúc nà y má»›i hạ Sở Tranh xuống, quay ngưá»i hướng vá» phÃa Ngô An Nhiên chắp tay nói:
- Äa tạ Ngô tiên sinh, Ä‘a tạ Ngô tiên sinh! Y thuáºt cá»§a tiên sinh quả thá»±c rất cao minh, quả đúng là thần y.
Ngô An Nhiên ngây ngưá»i ra hoà n lá»…:
- Äâu có, đâu có.
Kỳ thá»±c, ngưá»i kinh ngạc nhất ở đây lại chÃnh là Ngô An Nhiên, ông ta rõ rà ng là chưa có là m cái gì, lúc nà y cúi đầu nhìn hai bà n tay mình má»™t chút, trong lòng nghi hoặc tá»± há»i: chẳng lẽ “Äại Sưu Hồn Thủ†có thể trị bệnh?
Bất quá, từ nay vá» sau mình cÅ©ng không phải lo lắng Sở Tranh sẽ trở thà nh má»™t vị tông sư võ thuáºt ngốc nghếch, hÆ¡n nữa xem ra Sở Danh ÄÆ°á»ng tháºp phần cảm kÃch mình, lại rất tÃn nhiện, đây cÅ©ng là cÆ¡ há»™i mà mình danh chÃnh ngôn thuáºn thu nháºn Sở Tranh là m đệ tá».
Ngô An Nhiên trong lòng đã định chá»§ ý, liá»n giả vá» sầu lo nhìn Sở Danh ÄÆ°á»ng nói:
- Äại nhân, tiểu công tá» khôi phục lại thần trÃ, hiển nhiên là tại hạ hôm qua Ä‘iá»u trị đã mang lại kết quả, cái mà tại hạ vẫn lo lắng là không biết bệnh cá»§a công tá» có tái phát lại hay không.
Vợ chồng Sở Danh ÄÆ°á»ng cả kinh, nghÄ© lại thấy ông ta nói cÅ©ng có lý, Sở phu nhân vá»™i la lên:
- Váºy nên là m thế nà o bây giá»?
- Nhá»› lại hôm qua đã từng nhắc qua, tại hạ có má»™t chút công phu tổ truyá»n dùng để tu thân dưỡng tÃnh, rất có hiệu quả đối vá»›i bệnh tình cá»§a tiểu công tá», bất quá…
Nói đến đây, Ngô An Nhiên mặt lá»™ vẻ khó xá»:
- Gia tá»™c có tổ huấn, công phu nà y không được phép truyá»n cho ngưá»i ngoà i, trừ phi…
Sở Danh ÄÆ°á»ng vá»™i vã nói:
- Xin tiên sinh cứ nói.
Ngô An Nhiên nói tiếp:
- Trừ phi tiểu công tá» bái tại hạ là m sư phụ, tại hạ tất nhiên có thể truyá»n thụ tỉ mỉ cho hắn.
Sở Danh ÄÆ°á»ng yên lòng, vá»™i đáp lá»i:
- Ngô tiên sinh tà i đức hÆ¡n ngưá»i, Tiểu Nhi mà được bái tiên sinh là m thầy thì đó là phúc khà cá»§a nó, chá» chá»n ngà y tốt xong ta sẽ tổ chức đại lá»… bái sư cho nó.
Ngô An Nhiên trong lòng mừng thầm, ngoà i miệng thì khoan thai nói:
- Lệnh lang căn cốt rất tốt, lại rất thông minh tà i trÃ, Ngô má»— có được đồ đệ như váºy cÅ©ng là cái may mắn nhất cá»§a Ä‘á»i ngưá»i rồi.
***
Sở phu nhân mang theo Sở Tranh trở lại ná»™i viện, đầu tiên ru con ngá»§, sau đó sai ngưá»i kêu Cao tổng quan tá»›i, há»i:
- Cao tổng quản, ngưá»i được phái Ä‘i Nam TỠđã tìm ra được gì vá» lai lịch cá»§a Ngô tiên sinh chưa?
Cao tổng quản chÃnh là cao thá»§ trong phá»§ nhà mẹ đẻ cá»§a Sở phu nhân, khi Sở Danh ÄÆ°á»ng rá»i kinh thà nh đến Bình Nguyên quáºn nháºm chức, TÄ©nh Bắc Hầu Vương Liệt vì biết quan trưá»ng hung hiểm, lo lắng cho an toà n cá»§a con rể và con gái nên liá»n phái Cao tổng quản và má»™t và i cao thá»§ Ä‘i theo vá» phÃa Nam.
- Bẩm đại tiểu thư.
Cao tổng quản khom ngưá»i nói:
- Còn chưa có thông tin xác nháºn chÃnh thức. Bất quá, vá»›i võ công cá»§a ngưá»i ngà y và má»™t số thông tin truyá»n đến từ Tá» quốc, nếu lão nô Ä‘oán không nhầm, vị Ngô tiên sinh nà y chÃnh là đại tông chá»§ cá»§a Ma Môn Huyết Ảnh Tông vá»›i biệt danh Ma Tú SÄ©.
- Huyết Ảnh Tông ư?
Sở phu nhân sá»ng sốt nói, trên mặt lá»™ ra nét tiếu ý cổ quái, miệng lẩm bẩm:
- Cái nà y tháºt quá khéo léo đúng dịp…
Cao tổng quản không hiểu được ý tứ trong câu nói nà y của đại tiểu thư, trầm ngâm đôi lát rồi nói:
- Tiểu thư, Ma Môn là tà ma ngoại đạo, vốn luôn là công địch cá»§a võ lâm thiên hạ, lão nô nghÄ©, nếu lão gia để cho tiểu thiếu gia bái ngưá»i nà y là m sư thì quả có chút không thÃch hợp…
Sở phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cái nà y cÅ©ng không cần ngươi quản là m gì, cứ theo lão gia phân phó mà là m. Dù sao bệnh cá»§a Tranh Nhi cÅ©ng là do hắn chữa khá»i, tạm thá»i cứ giữ hắn ở đây, bất quá ngươi cÅ©ng phải cẩn tháºn, phòng ngừa ngưá»i nà y có tư tâm gì khác.
- Xin tiểu thư cứ yên tâm, có lão nô và đám đệ tỠở đây, vị Ngô tiên sinh kia muốn đùa giỡn cái gì cũng không dễ dà ng đâu.
Nói đến đây, Cao tổng quản hÆ¡i ngáºp ngừng má»™t chút:
- Việc nà y…váºy chúng ta có nên nói lai lịch cá»§a Ngô tiên sinh cho cô gia biết không?
- Tạm thá»i đừng nói cho lão gia.
Sở phu nhân đáp lá»i:
- Qua mấy ngà y nữa ta sẽ nói cho hắn biết.
***
Sở lão phu nhân khi biết chuyện Sở Tranh đã khá»e trở lại liá»n đến gặp Ngô An Nhiên để biểu thị lòng biết Æ¡n.
Bà cháu gặp nhau, Sở Tranh liá»n lên tiếng vấn an sức khá»e, luôn mồm kêu nãi nãi khiến Sở lão phu nhân mừng rỡ khôn cùng, khóe mắt chá»›m lệ, ôm lấy Sở Tranh và o lòng, tỉ mỉ ngắm nhìn cháu mình.
Bà cháu hai ngưá»i hà n huyên vui đùa má»™t lúc, Sở lão phu nhân má»›i nói:
- Ngô thần y có y thuáºt tháºt cao minh, chữa cho Tiểu NgÅ© khá»i được bệnh, lão thân xin tạ Æ¡n.
Ngô An Nhiên khiêm tốn nói:
- Lão phu nhân quá khen.
Ngô An Nhiên tâm tình lúc nà y rất tốt, tháºt lòng mà nói, ông ta chưa bao giá» trải qua cái cảm giác nà y. Trước đây, ngoại trừ đám đệ tá» cá»§a Huyết Ảnh Tông và Ma Môn ra, ngưá»i trong giang hồ trông thấy ông ta nếu không phải chưởng xuất Ä‘ao chém thì quay ngưá»i bá» chạy, nhưng lúc nà y ở Sở phu, dù Ä‘i đến thư phòng hay đến đâu, ai ai trong Sở phá»§ gặp ông ta thì thái độ rất tôn kÃnh, Ä‘iá»u nà y khiến trong đầu Ngô An Nhiên không khá»i hiện lên má»™t ý niệm: “ Thỉnh thoảng là m chuyện tốt cÅ©ng hay a.â€
- Äây là chút lòng thà nh cá»§a lão thân, bà y tá» sá»± tôn kÃnh tá»›i y thuáºt cá»§a thần y, mong Ngô thần y vui lòng nháºn cho.
Sở phu nhân nói xong khẽ phất tay, ý bảo nha hoà n đứng bên cạnh bưng quà tăng qua bên Ngô An Nhiên.
Ngô An Nhiên giả vá» từ chối đôi ba lượt, cuối cùng cưá»i ha hả thu nháºn lấy. Ông ta trước đây là ngưá»i đứng đầu má»™t tông phái, vốn chẳng bao giá» phải lo nghÄ© đến tiá»n tiêu vặt, nhưng trước đó và i ngà y đã biết sợ sá»± thá»±c tà n khốc, nếu không có tiá»n thì quả thá»±c rất khó sống.
Sở lão phu nhân thuáºn miệng há»i han má»™t Ãt chi tiết chuẩn bệnh, Ngô An Nhiên đã sá»›m chuẩn bị, nên miêu tả mình là m sao phán Ä‘oán được bệnh tình cá»§a Sở Tranh, rồi là m sao kết hợp công phu tổ truyá»n, đổi cÅ© thà nh má»›i, nhằm và o chứng bệnh cá»§a Sở Tranh mà đặc biệt sáng chế ra thá»§ pháp xoa bóp má»›i, dùng để kÃch thÃch huyệt vị cá»§a não bá»™ vân vân.
Má»i ngưá»i nghe xong, ai ai cÅ©ng biểu lá»™ sá»± thán phục, khen Sở Tranh may mắn gặp phải má»™t vị thần y như váºy.
Sở Tranh ngồi ở trong lòng Sở lão phu nhân cÅ©ng cà ng nghe cà ng chán ghét, hắn đương nhiên biết mình là m sao “khôi phục lại thần trÃâ€, nhưng thấy Ngô An Nhiên miêu tả trôi trảy, Ä‘em toà n bá»™ công lao chuyển hết lên ngưá»i ông ta, Ä‘iá»u nà y khiến Ngô An Nhiên trở thà nh má»™t kẻ lừa đảo trong mắt cá»§a Sở Tranh.
Ngô An Nhiên thì vẫn ra vẻ khiêm tốn mỉm cưá»i mà lại không biết được rằng cái tên đệ tá» kia cá»§a mình đã sá»›m biết toà n bá»™ sá»± tháºt cá»§a việc nà y rồi.
Danh tiếng cá»§a Ngô An Nhiên rất nhanh chóng nổi như cồn, trong Sở phá»§ hầu như ai cÅ©ng biết đến vị Ngô thần y trị khá»i bệnh cho tiểu thiếu gia kia, thỉnh thoảng có ngưá»i còn len lén đến xem vị Ngô thần y kia là ngưá»i thế nà o nữa.
Ngô An Nhiên tuy rằng tuổi đã quá bốn mươi, nhưng tướng mạo thanh tú pha má»™t chút nho nhã, nhìn bá» ngoà i thế nà o cÅ©ng không ai dám bảo đây là má»™t sát nhân tầm cợ ma đầu. Äã thế, không lâu sau lại truyá»n ra tin Thái Thú đại nhân vì tán thưởng há»c vấn cá»§a Ngô thần y nên muốn cho tiểu thiếu gia bái ông ta là m thầy, Ä‘iá»u nà y lại cà ng là m tăng địa vị cá»§a Ngô An Nhiên trong lòng má»i ngưá»i, tháºm chà mấy nha hoà n lá»›n tuổi trong phá»§ cÅ©ng không Ãt lần liếc mắt đưa tình vá»›i ông ta.
Chúng quan viên cá»§a Bình Nguyên quáºn cÅ©ng rất nhanh chiếm được tin tức nà y, lại tiếp tục đến Sở phá»§ chúc mừng. Sở Danh ÄÆ°á»ng dù sao thân cÅ©ng ở trong quan trưá»ng, má»™t số việc cÅ©ng không thể qua loa cho qua, lúc trước vì bệnh tình cá»§a Sở Tranh khiến cho Sở Danh ÄÆ°á»ng phiá»n muá»™n không muốn tiếp bất kỳ ai mặc cho ngưá»i ta đến táºn cá»a bái phá»ng, như váºy cÅ©ng đắc tá»™i không Ãt ngưá»i rồi, hôm nay bá»n há» lại đến tiếp, Sở Danh ÄÆ°á»ng không thể là m gì hÆ¡n là niá»m nở tiếp đón biểu thị lòng biết Æ¡n cá»§a mình.
Do Sở Danh ÄÆ°á»ng chấp chưởng toà n bá»™ quan viên trong quáºn, đại quyá»n sinh sát, cho nên má»i ngưá»i đến đây trong miệng Ä‘á»u nói “Chỉ là lá»… má»n biểu thị kÃnh ý.†Mà “lá»… má»n†ở đây là đủ các loại kỳ trân dị bảo. Ngưá»i cá»§a Sở phá»§ vốn quen thuá»™c vá»›i chuyện nà y nên sau khi dẫn ngưá»i Ä‘i bái phá»ng Sở đại nhân xong thì Ä‘em quà lá»… cất và o trong kho, từng cái má»™t ghi rõ trong hồ sÆ¡.
Ngô An Nhiên má»™t bên nhìn trân trối, ông ta giá» má»›i hiểu được vì sao trên Ä‘á»i nà y nhiá»u ngưá»i muốn là m quan đến váºy, trước đây, Huyết Ảnh Tông có trên dưới mấy trăm ngưá»i, để duy trì sinh kế mà không ngại là m sát thá»§, cÅ©ng có lúc chúng nhân còn lâm và o cảnh túng thiếu, mà Sở phá»§ đây chỉ má»™t lần nháºn lá»… đã đủ để Huyết Ảnh Tông chi dùng trong và i năm rồi. Äiá»u nà y khiến Ngô An Nhiên lần đầu tiên hoà i nghi việc mình liá»u mạng đánh giết tại giang hồ thá»±c sá»± có ý nghÄ©a gì hay không nữa.
Còn chưa hiểu được thấu đáo cái ý nghÄ©a cuá»™c sống cá»§a mình thì Ngô An Nhiên đã phải đối mặt vá»›i má»™t phiá»n toái còn lá»›n hÆ¡n nữa.
Không Ãt quan viên biết được ông ta chÃnh là vị Ngô thần y đã trị khá»i bệnh cho Sở tiểu thiếu gia, nên sau khi bái kiến Sở đại nhân xong lại đến bái kiến Ngô An Nhiên, có ngưá»i tháºm chà biểu thị ngưỡng má»™ vô hạn y thuáºt cá»§a Ngô thần y, muốn má»i ông ta chữa bệnh cho ngưá»i nhà cá»§a mình. Ngô An Nhiên thì kinh hoảng khôn thôi, lẽ nà o mình ai cÅ©ng phải áp dụng “Äại Sưu Hồn Thủ†để chữa bệnh, dùng xong chắc ngưá»i chết còn nhiá»u hÆ¡n ngưá»i sống, mà đâu phải ai cÅ©ng như Sở Tranh. Cái khó ló cái khôn, ông ta vá»™i vã nói vá»›i Sở Danh ÄÆ°á»ng rằng mình vốn là ngưá»i Nam Tá», giỠđã thu Sở Tranh là m đồ đệ nên không thể tùy tiện lô diện, tránh việc có ngưá»i lợi dụng Ä‘iá»u nà y gây bất lợi vá»›i Sở Danh ÄÆ°á»ng.
Sở Danh ÄÆ°á»ng ngẫm lại cÅ©ng có lý, Bình Nguyên quáºn chỉ cái Nam Tá» có má»™t con sông, bản thân mình lại là Thái Thú cá»§a Bình Nguyên quáºn, thá»±c rất bất tiện nếu có quan hệ máºt thiết vá»›i ngưá»i Nam triá»u, vì váºy liá»n an trà cho Ngô An Nhiên má»™t biệt viện thanh tÄ©nh, lại còn phân phó Trương Äắc Lợi phụ trách cuá»™c sống hà ng ngà y cho Ngô thần y, không cho phép ai tùy ý tiến và o nÆ¡i đó.
Việc Trương Äắc Lợi đưa Ngô An Nhiên tá»›i phá»§ cứu tiểu thiếu gia có thể nói là công lá»›n. Sau khi Sở phu nhân biết việc nà y liá»n khen ngợi Trương Äắc Lợi không ngá»›t, thế là Trương Äắc Lợi từ má»™t gác cổng trở thà nh Trương đại quản sá»±, không phụ kỳ vá»ng cá»§a Tiểu Hồng.
***
Một ngà y, Sở phu nhân bê bát thuốc đến tìm Sở Tranh nhưng lại chẳng thấy hắn ở đâu cả.
- Tiểu Ngũ Nhi, con ở nơi nà o, mau ra đây uống thuốc.
Sở phu nhân ngó nghiêng bốn phÃa, vừa Ä‘i vừa hô, hai ngưá»i nha hoà n Ä‘i theo sau, ngưá»i thì bê há»™ bát thuốc, kẻ thì bưng má»™t chén nước trong.
Sở Tranh trốn ở dưới gầm bà n Ä‘á»c sách, nghe thấy thanh âm cá»§a Sở phu nhân dần dần Ä‘i xa, miệng không khá»i nhẹ nhà ng ngâm nga: không ra được là không ra được, ra không được a.
Mấy ngà y nà y, má»—i ngà y Ä‘á»u phải uống thuốc, Ä‘iá»u nà y quả thá»±c là cá»±c hình đối vá»›i Sở Tranh, nhìn bát nước thuốc Ä‘en kịt hắn thá»±c sá»± khó có thể nuốt xuống bụng. Huống chi Sở Tranh biết mình thá»±c ra chẳng có bệnh táºt gì cả, không bệnh mà dùng thuốc thì có trá»i má»›i biết sẽ xảy ra cái bệnh khỉ gió gì nữa.
Sở Thanh Ä‘oán Sở phu nhân đã Ä‘i tháºt xa rồi, thở phà o nhẹ nhõm, từ gầm bà n chui ra, phá»§i phá»§i bụi bặm dÃnh trên ngưá»i, không ngá» vô tình dụng rÆ¡i má»™t quyển sách.
Khi cúi xuống nhặt lên, nhìn qua má»™t chút, thì ra là cuốn “Luáºn ngữâ€, là sách sưu táºp ghi chép lại những lá»i dạy cá»§a Khổng Tá» và những lá»i nói cá»§a ngưá»i đương thá»i, Sở Tranh liá»n đặt nó trả lại trên bà n.
Äá»™t nhiên thân thể cá»§a Sở Tranh chấn động mãnh liệt, miệng thì thà o:
- Không có khả năng. Luáºn ngữ ư? Thế giá»›i nà y sao lại có quyển sách nà y chứ?
Sau má»™t thá»i gian, hắn căn bản đã hoà n toà n dung nháºp và o cái thân thể má»›i nà y, má»i hà nh vi tÃnh tÃnh Ä‘á»u dá»±a và o ký ức cá»§a hà i tá» kia lưu lại mà biểu hiện, như má»™t kẻ bị thôi miên không còn nghÄ© tá»›i việc cá»§a kiếp trước nữa, bất quá, có má»™t chút ký ức mà hắn không có khả năng xóa nó Ä‘i, và dụ như chữ Hán mà hắn viết hÆ¡n kém hai chục năm trá»i, tuy hai chữ “Luáºn ngữ†trên bìa sách kia được dùng phồn thể viết lên, nhưng hắn cÅ©ng nháºn ra được.
Sở Tranh run run cầm lấy quyển sách lần thứ hai, cháºm rãi mở nó ra, hắn kiếp trước vốn quen nhìn chữ giản thể *, mà chữ viết trong sách nà y Ä‘á»u dùng phồn thể mà viết, hÆ¡n nữa lại viết theo phương thức từ trên xuống dưới, từ phải qua trái không đúng vá»›i thói quen Ä‘á»c sách tại thế giá»›i kia cá»§a Sở Tranh nhưng hắn vẫn tìm được má»™t số câu chữ lúc nhá» nghe nhiá»u nên thuá»™c lòng.
“Tá»( ở đây, Khổng Tá») viết: há»c nhi thì táºp chi, bất diệc thuyết hồ?
Khi há»c xong rồi lại thưá»ng ôn táºp, có thể ôn cÅ© mà biết má»›i, không phải là khiến cho ngưá»i ta rất hứng thú hay sao?
Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ?
Có bạn từ phương xa đến thăm, không phải là khiến cho ngưá»i ta rất vui hay sao?
Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tỠhồ?"
Ngưá»i khác không biết đến tà i há»c cá»§a mình, mình cÅ©ng không giáºn, đấy chẳng phải là ngưá»i có tu dưỡng đức quân tá» hay sao? (Gs. Minh Chi dịch)
Sở Tranh nhất thá»i thất thần để quyển sách xuống, thân thể má»m nhÅ©n cố bám trụ và o bà n cho khá»i ngã, lòng nhịn không nổi mà ai thán: trá»i ạ, ta tá»™t cùng là đến cái thế giá»›i nà o đây?
Hắn nhá»› lúc Sở phu nhân Ä‘á»c sách cho hắn nghe, khúc dạo đầu có cái gì gì đó miêu tả tình hình thiên hạ hiện nay được chia là m bốn, gồm Bắc Triệu, Nam Tá», Äông Ngô và Tây Tần… Tuy rằng hắn ở kiếp trước chỉ há»c khoa tá»± nhiên, đối vá»›i lịch sá» cÅ©ng không phải là rõ rà ng rà nh mạch lắm, nhưng Trung Hoa cổ đại con mẹ nó lúc nà o từng có lịch sá» như váºy chứ. Sở Tranh không khá»i chá»i đổng trong lòng má»™t câu.
Khi nghe Ä‘á»c những Ä‘oạn nà y, hắn lúc đó tâm tình còn Ä‘ang há»—n loạn, nghe được mấy câu liá»n cho rằng mình đến má»™t thế giá»›i khác có phần giống Trung Hoa cổ đại, nên cÅ©ng chẳng chú ý rằng thế giá»›i nà y dùng văn tá»± nà o để viết. Mà từ trong ký ức cá»§a tiểu hà i tá» Sở Tranh trong cÆ¡ thể, hắn cÅ©ng có thể nghe hiểu ngưá»i khác nói gì, do tâm tình bối rối nên cÅ©ng chẳng suy nghÄ© cặn kẽ Ä‘iá»u nà y. Bây giá» ngẫm lại, ngôn ngữ cá»§a thế giá»›i nà y tháºt có Ä‘iểm tương đồng vá»›i ngôn ngữ cá»§a thế giá»›i kia cá»§a mình, có thể nói, nó có và i phần giống tiếng địa phương phÃa Nam cá»§a Trung Hoa.
Sở Tranh vừa xoay chuyển suy nghÄ© cá»§a mình vá» vá»›i cuốn “Luáºn ngữ†nà y thì chợt thấy cái lá»— tai tê rần, khẽ liếc vá» phÃa sau phát hiện ra thá»§ phạm chÃnh là mẫu thân mình.
Sở phu nhân trong lòng có và i phần cáu giáºn, từ khi Tiểu NgÅ© Nhi khá»i bệnh hồi phục cà ng trở nên linh hoạt, cà ng ngà y cà ng khó tìm được hắn. Bà ta vừa rồi Ä‘i khắp quanh viện những hai vòng, đôi bà n chân Ä‘á»u thấy Ä‘au nhức, không kìm chế được tăng sức mạnh trên tay:
- Xem ngươi chạy đi đâu thoát!
Tai Sở Tranh đau nhức không thôi, còn chưa kịp nói, Sở phu nhân nhìn quyển sách trong tay hắn, bất chợt thốt lên:
- Ây, con Ä‘á»c “Luáºn ngữ†à ?
Oán khà trong lòng Sở phu nhân nhất thá»i tiêu tán, tay cÅ©ng buông lá»ng ra.
- Mẹ trước đây đã từng Ä‘á»c cho con rồi mà , muốn nghe lại sao?
Sở Tranh trong lòng nháy động, liá»n đáp:
- Hà i nhi hiện tại không muốn nghe “Luáºn ngữâ€, hà i nhi muốn nghe mẹ giảng chuyện xưa.
Sở phu nhân cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy trước tiên uống thuốc đã.
Nhìn nước thuốc Ä‘en ngòm trước mắt, Sở Tranh muốn nôn má»a, nhưng vì muốn nghe giảng chuyện xưa nên đà nh hÃt má»™t hÆ¡i dà i nhắp mắt ừng á»±c mấy ngụm uống sạch bát thuốc.
Sở phu nhân cảm thấy kỳ quái, nói:
- Con hôm nay sao lại ngoan thế, uống một hơi hết toà n bộ bát thuốc?
Sở Tranh thở phì phò, cầm bát nước trắng trong tay một nha hoà n, xúc miệng và i cái xong rồi nói:
- Hà i nhi Ä‘i tìm sách, mẹ Ä‘á»c, giảng cho con nghe nha.
Sở Tranh bước và i bước vá» phÃa giá sách, cáºt lá»±c tìm kiếm và i quyển sách có chữ Trung Hoa phồn thể, cuối cùng tìm được má»™t quyển có tên khá quen thuá»™c, chỉ và o nó nói:
- Mẹ, con muốn nghe Ä‘á»c quyển nà y.
Sở phu nhân nhìn theo ngón tay cá»§a hắn, ngạc nhiên há»i:
- Con muốn mẹ Ä‘á»c “Sá» ký†cho con nghe ư? Có biết đây là sách gì không?
Sở Tranh đầy vẻ và ng tháºt không sợ lá»a, hùng hồn nói:
- Biết ạ, sư phụ từng nói vá»›i con, “Sá» ký†là do sá» gia ghi chép lại những sự kiện chiÌnh triÌ£, kinh têÌ, văn hoÌa, liÌ£ch sử mà thà nh, là má»™t đại tác phẩm.
Hắn mồm thì nói váºy, nhưng lòng lại thầm nghÄ©: kiếp trước có câu buôn bạn bán bè, đến thế giá»›i nà y chắc phải chuyển thà nh buôn sư phụ là m lá chắn mất.
Cái lá chắn nà y thá»±c sá»± rất linh nghiệm, thứ nhất, Sở phu nhân vị tất đã Ä‘i há»i, thứ nhì, Sở phu nhân có muốn Ä‘i há»i thì cái vị sư phụ há» Ngô kia hiện tại cÅ©ng không ở trong phá»§. Nguyên lai Thái Giác tiên sinh cá»§a Từ Ân ÄÆ°á»ng nghe nói Sở phá»§ có má»™t vị Ngô thần y, dùng chút tiểu kỹ liá»n trị khá»i được bệnh tình cá»§a Sở Tranh, nên rất kinh ngạc, đặc biệt tá»± thân đến Sở phá»§ muốn giao lưu vá»›i vị Ngô thần y vang danh kia. Mà Ngô An Nhiên vừa nghe Trương Äắc lợi nói vị Äại ná»™i ngá»± y nà y muốn gặp ông ta, sợ đến mức bá» trốn mất dạng khiến Thái tiên sinh chỉ đà nh buồn bá»±c vô cá»› mà vá».
Ngưá»i khác thì không rõ vì sao Ngô thần y lại không muốn gặp Thái tiên sinh, nhưng Sở Tranh thì lại biết rõ rà ng nguyên nhân, hắn cà ng ngà y cà ng khẳng định sư phụ chÃnh là má»™t kẻ lừa đảo. Bất quá, việc Ngô An Nhiên ngà y đó biểu hiện công phu trước mặt hắn là thá»±c 100%, mà Sở Tranh ở kiếp trước lại rất si mê tiểu thuyết võ hiệp, không ngá» tại dị thế nà y lại mắt thấy tai nghe được loại võ công như váºy, cho nên, nếu Ngô An Nhiên muốn dạy hắn, hắn cÅ©ng rất lấy là m hứng thú.
Sở phu nhân sai nha hoà n đem tất cả các cuốn sách của bộ “SỠký†trên giá sách đem xuống, hơi ngần ngừ nói:
- Tiểu NgÅ©, bá»™ “Sá» ký†nà y có rất nhiá»u bản, con muốn nghe từ đâu?
Sở Tranh liếc nhìn qua quit những quyển sách trước mặt một cái rồi tiển tay chỉ chỉ:
- Váºy bất đầu từ quyển nà y nha mẹ.
Sở phu nhân liá»n ngồi xuống, bắt đầu Ä‘á»c cuốn “Hạng VÅ© bản kỷ†(Khi chép truyện Hạng VÅ©, Tư Mã Thiên đặt tên là "Hạng VÅ© bản ká»·", có nghÄ©a đặt ngang Hạng VÅ© vá»›i các hoà ng đế Tần Thuá»· Hoà ng, Lưu Bang chứ không hạ Hạng VÅ© xuống ngang vá»›i các chư hầu như Câu Tiá»…n hay Trần Thắng).
Hạng VÅ© có tên húy là Tịch, VÅ© là tên tá»± cá»§a ông ta. Lúc bắt đầu, tuổi má»›i tầm 24. Hạng VÅ© vốn là cháu ná»™i đại tướng Hạng Yên nước Sở thá»i Chiến Quốc, ngưá»i bị tướng nước Tần là Vương Tiá»…n giết. Há» Hạng Ä‘á»i Ä‘á»i là m tướng nước Sở, được phong đất ở Hạng cho nên lấy há» là há» Hạng…
Sở Tranh là m bá»™ là m tịch lắng nghe má»™t lúc rồi đột nhiên há»i:
- Mẹ, cuốn SỠký nà y là do ai viết ra?
Sở phu nhân đáp:
- Là Tây Hán Tư Mã Thiên viết ra.
Sở Tranh giả vỠngây thơ nói:
- Váºy ông ta cÅ©ng chỉ có thể viết đến thá»i Tây Hán thôi sao?
Sở phu nhân mặt lộ khen ngợi:
- Hà i nhi quả thá»±c thông minh. Há» Tư Mã kia là ngưá»i thá»i Tây Hán VÅ© đế cho nên cuốn “Sá» ký†nà y Ä‘Ãch xác cá»§ng chỉ miêu tả tổng quát vá» lịch sỠđến thá»i Hán cao tổ xưng đế, còn sau đó thì miêu tả không mấy tỉ mỉ.
- Váºy Triệu quốc chúng ta thì sao, nằm ở trong thá»i đại nà o?
Sở phu nhân xuy nghÄ© má»™t chút rồi đáp lá»i:
- Vị vua trẻ Tây Hán xưng vương chưa được mấy năm thì Vương Mãng soán vị, sá»a đổi quốc hiệu, rồi Hán quang vÅ© đế Lưu Tú khôi phục lại Hán thất, sá» gá»i là Äông Hán, dá»i đô vá» Lạc Dương, cÅ©ng là kinh thà nh cá»§a Äại Triệu quốc chúng ta ngà y nay. Rồi giữa năm đầu thá»i Äông Hán, giặc khăn và ng tạo phản, thiên hạ đại loạn hÆ¡n mưá»i năm, cho đến khi Äông Hán Thái tông xưng đế, thiên hạ má»›i quay vá» nhất thống…
- Äông Hán Thái tông là ai?
Sở Tranh trên mặt lá»™ vẻ hiếu há»c, cưá»i nói:
- Mẹ có thể giảng kỹ hơn một chút được không?
Sở Tranh cuối cùng cũng biết được, lịch sỠthế giới nà y khác thế giới của mình ở đoạn nà o.
Sở phu nhân nói tiếp:
- Äông Hán Thái tông Lưu Thiện có hùng tà i đại lược, cha là Lưu Bị chết tráºn nÆ¡i sa trưá»ng, Thái tông sau đó dẫn quân Äông Hán dùng sáu năm trá»i má»›i thống nhất được sáu phương, năm đó liá»n xưng đế, lấy quốc hiệu là Hán, sá» gá»i là Äông Hán, ngưá»i Äại Triệu chúng ta thưá»ng gá»i là Äại Thục vương triá»u.
Sở Tranh không khá»i than nhẹ má»™t cái, tháºt đỡ không nổi, cái tên A Äẩu Lưu Thiện tá»± nhiên lại thà nh má»™t kẻ hùng tà i đại lược, là m bá chú nhất thống thiên hạ, đây là chuyện lạ gì a?
Sở phu nhân thấy thần sắc hắn khác thưá»ng cÅ©ng không há»i mà tiếp tục nói:
- Äông Hán truyá»n thừa bất quá được 100 năm thì giặc Hồ từ phương Bắc tấn công, đại quân Nam hạ, quân đội Äông Hán vô lá»±c ngăn trở, kinh đô Lạc Dương bị công phá rất nhanh, hoà ng thất Äông Hán hầu như bị giết chết hết. Äể chống lại giặc Hồ, các lá»™ nghÄ©a quân Ä‘á»u dá»±ng cá» khá»i nghÄ©a Ä‘uổi giặc Hồ ra khá»i lãnh thổ…
Sở phu nhân mặt đầy vẻ cảm thán, khẽ thở dà i:
- Äây cÅ©ng là thá»i kỳ quần hà o cùng khởi nghÄ©a, anh hùng lá»›p lá»›p xuất hiện.
Bà ta quay đầu nhìn Sở Tranh cưá»i nói:
- Tổ tiên cá»§a con Sở Tiên Hà nh cÅ©ng là má»™t trong những ngưá»i đó, oai phong má»™t cõi, cầm trong tay mưá»i vạn đại quân ở nÆ¡i biên cương đánh Ä‘uổi giặc Hồ chạy ngà n giặm, thá»±c sá»± là má»™t nhân váºt anh hùng tà i ba.
Sở Tranh không khá»i hừ khẽ má»™t cái, Sở Tiên Hà nh ư? Là ai chứ? Ta chẳng có hứng thú gì vá» nhân váºt nà y.
- Sau khi các lá»™ quần hùng cùng nhau Ä‘uổi giặc Hồ ra khá»i Trung Nguyên, chỉ có má»™t ngưá»i có thể thu phục chúng nhân, vì váºy được má»i ngưá»i tôn là m vương, vì ngưá»i nà y là háºu nhân cá»§a má»™t trong NgÅ© hổ tướng khai quốc công thần nhà Hán - Triệu Vân - nên đặt tên quốc hiệu là Triệu.
Sở Tranh nghe đến đây gáºt gù suy nghÄ©, không phải là Thưá»ng SÆ¡n Triệu Tá» Long đó sao?
Sở phu nhân cuối cùng thấy vẻ mặt cá»§a Sở Tranh có cái gì đó không đúng, vá»™i vã há»i chuyện gì xảy ra.
Sở Tranh lắc đầu biểu thị mình không có việc gì, nhưng Sở phu nhân trải qua mấy ngà y nà y đã thà nh chim sợ cà nh cong, lo lắng vội dìu con quay vỠphòng nghỉ ngơi.
Sở Tranh có thể nói hôm nay đã nháºn được má»™t kÃch động to lá»›n, hắn nằm ở trên giưá»ng, hai mắt mở to nhìn thẳng lên trần nhà , như thế nà o mà A Äẩu Lưu Thiện lại thà nh má»™t minh quân khai quốc má»™t thá»i thế, cái há» Tư Mã kia quanh quẩn ở đâu?
Từ sau hôm đó, Sở Tranh cả ngà y ngâm mình trong thư phòng cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng. Sở phu nhân thấy hà i nhi đột nhiên ham há»c đến váºy, lòng rất vui vẻ, con nhá» Ä‘á»c sách nà o là đá»c ngay cho con nghe. Äến khi nghe hết các sách viết vá» lịch sá» thá»i Tam Quốc, Sở Tranh cÅ©ng dần dần hiểu ra, chỉ biết Quan VÅ© bại chết ở Mạch Thà nh, Trương Phi thì bị thuá»™c hạ giết chết, Lưu Bị sau cái chết cá»§a hai em được hai năm thì cÅ©ng chết trân trên sa trưá»ng, sau đó Lưu Thiện kế vị, vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a Gia Cát Lượng và đám hiá»n thần mà thống nhất được Trung Nguyên, trá»ng hưng Hán thất, há» Tư Mã căn bản chẳng có tạo thà nh cái gì trở ngại cả. Những quyển sách nà y đối vá»›i vị Äông Hán Thái tông Ä‘a phần khen ngợi hết lá»i, chỉ có khi viết vá» cái chết cá»§a ông ta thì chẳng mấy tỉ mỉ, thá»±c khác hẳn vá»›i Ä‘oạn viết vá» Lưu Bang.
Phương diện nà y khẳng định có vấn Ä‘á»! Sở Tranh chán nản thầm nghÄ©, chÃnh là vẫn không tìm ra được vấn đỠđó nằm ở chá»— nà o.
Äể tránh cho Sở phu nhân hoà i nghi, Sở Tranh cuối cùng cÅ©ng tạm thá»i buông tha cho chuyện nà y. Hiện giá» hắn đã ở thế giá»›i nà y, có muốn quay đầu lại cÅ©ng không có biện pháp trở vá», thân thể ở thế giá»›i kia không thối rữa thì cÅ©ng nằm trong bụng cá rồi.
Váºy tá»™i gì mà phải lo nghÄ©, cứ theo má»™t danh ngôn kia mà sống: nếu số pháºn đã an bà i, vô lá»±c phản kháng thì hãy nghÄ© biện pháp tìm kiếm lạc thú trong đó mà sống.
Sở Tranh đột nhiên đánh mạnh má»™t cái và o ngá»±c, chạy cháºm ra khá»i phòng, khóc nức nở kêu:
- Mẹ à , con đói bụng.
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîçàï÷àñòè , ìâèäåî , ïàðôþìåðèÿ , ngoc thi xuan thu , ñïåöîäåæäà , ninh trà viá»…n , sở danh đưá»ng , sở thị xuân thu , sở thị xuân thu vp , so thi xian thu , so thi xuab thu , so thi xuan thu , so thi xuan thu 3 , so thi xuan thu 4 , so thi xuan thu 7 , so thi xuan thu chuong 4 , so thi xuan thu convert , so thi xuan thu full , so thi xuan thu offline , so thi xuan thu4vn , so thi xuân thu , so thu xuan thu 4vn , truyen so thi xuan thu , ðîñáàíê