28-10-2011, 09:42 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
[Huyá»n Ảo] Bá»™ Bá»™ Kinh Tâm æ¥æ¥æƒŠå¿ƒ - TG: Äồng Hoa - FUll 128C
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
MỞ ÄẦU.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Năm 2005. Thâm Quyến.
Phố phưá»ng lên đèn nom lung linh êm ả hÆ¡n ban ngà y đôi chút. Dưới ánh đèn và ng vá»t, trông Trương Tiểu Văn mệt má»i thấy rõ trong bá»™ đồ lam nhạt. Äang định bước và o cổng, sá»±c nhá»› bóng Ä‘iện phòng tắm đã há»ng, cô vá»™i quay sang tiệm tạp hóa bên hông tòa nhà .
Là m má»™t lèo mở cá»a, báºt đèn, đá già y, quăng túi xách xong, Tiểu Văn nhÃch cái thang nặng trịch từ bao lÆ¡n và o phòng tắm, chỉnh cho thăng bằng rồi sè sẹ leo lên. Thình lình cô trượt chân, chỉ kịp "A" má»™t tiếng kinh hãi là đã ngã ngá»a ra sau, ngưá»i nện đánh thình xuống sà n gạch, bất động.
ooOoo
Nhà Thanh, năm Khang Hy thứ 43. Bắc Kinh.
Trên lối lên đình ngoạn cảnh hồ, có hai cô bé luống mưá»i ba mưá»i bốn tuổi đứng đối mặt nhau. Cô bé váºn áo dà i mà u hoà ng yến đã vãn cảnh xong, Ä‘ang định Ä‘i xuống, cô bé áo lam nhạt thì sắp sá»a Ä‘i lên. Thang lên đình tương đối hẹp, má»™t ngưá»i Ä‘i thoải mái, nhưng hai ngưá»i cùng Ä‘i thì không thể vừa. Äôi bên Ä‘á»u không muốn nhưá»ng đưá»ng, cả hai cùng nhấc chân, cất bước, hÃch nhau mà qua. Cô bé áo lam nhạt vì đứng dưới thấp nên kém thế, thà nh ra trượt chân, chỉ kịp "A" má»™t tiếng là lăn tòm xuống gác, ngã thịch ra ná»n đất, bất động.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của baongoc
Chữ ký cá»§a baongoc Nụ Hồng Trắng Ngẩn NgÆ¡ Xuân Mưá»i ChÃn
Nhá»› én CHợt Vá» Mang Äến Tuổi Äôi Mươi
Äã có 20 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a baongoc
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
birthbysleep ,
blindsoul ,
doanca ,
gavin ,
giusehuynh ,
henryford ,
hvq0203 ,
J.B. ,
james102 ,
kellerdominator ,
kijuto ,
LinhLam ,
lovenovel ,
manutnu ,
PHUONGDONG ,
thachthuxa ,
tokhuatdan ,
velikikarol ,
xunghu ,
yrml_91
28-10-2011, 09:45 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 1.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Äang dịp giữa hè, cảnh sắc chẳng còn mÆ¡n mởn như dạo đầu xuân. Dạo ấy, cây lá biết rằng những ngà y đẹp đẽ má»›i bắt đầu nên cùng khoe sắc tươi rạng rỡ, còn cây lá hiện thá»i thì cứ âm trầm, hẳn vì biết mình đã tá»›i độ huy hoà ng nhất, những ngà y tháng sau chỉ có nước lụi tà n dần Ä‘i mà thôi. Tâm trạng cá»§a Trương Tiểu Văn cÅ©ng váºy. Cô đã ở thá»i xưa đến ngà y thứ mưá»i mà vẫn cảm thấy má»i sá»± như cÆ¡n má»™ng, tưởng đâu há»… tỉnh lại thì mình vẫn là nữ nhân viên văn phòng độc thân hai mươi lăm tuổi vá»›i má»™t chồng báo cáo tà i chÃnh Ä‘ang ngóng chá», chứ không phải cô bé ngưá»i Mãn chưa đầy mưá»i bốn Ä‘ang sống ở năm thứ bốn mươi ba Khang Hy.
Mưá»i hôm trước, trong lúc thay bóng Ä‘iện, Tiểu Văn ngã lá»™n từ trên thang xuống, khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên chiếc giưá»ng cá»§a ngưá»i mà cô Ä‘ang mang phần xác đây. A hoà n kể, cô ngã thang gác, hôn mê mất má»™t ngà y đêm. Còn tại sao khi tỉnh dáºy cô lại quên tiệt má»i sá»±, thì đại phu phán là do kinh hãi quá mức, từ từ tÄ©nh dưỡng sẽ dần dần bình phục.
- Nhị tiểu thư, chúng ta vá» thôi. Tuy đã qua chÃnh ngá» nhưng khà đất dạo nà y độc hại, mà cô vẫn chưa khá»e hẳn – A hoà n Xảo Tuệ đứng bên nhắc.
Tiểu Văn quay lại đáp:
- Ừ! Chắc chị tôi cÅ©ng Ä‘á»c kinh xong rồi.
Tên cá»§a Tiểu Văn bây giá» là Mã Nhi Thái Nhược Hi, còn cô chị trên trá»i rÆ¡i xuống ná» là Mã Nhi Thái Nhược Lan, trắc phúc tấn cá»§a Liêm thân vương Bát a ca Doãn Tá»±. Liêm thân vương là má»™t ngưá»i tương đối có tiếng tăm trong lịch sá» nhà Thanh, nhưng và o thá»i Ä‘iểm nà y thì chưa được phong vương, má»›i chỉ là má»™t Äa la Bối lặc, và còn mang tên Dáºn Tá»± chứ chưa phải đổi để khá»i phạm húy Ung ChÃnh đế.
Nói má»™t cách dá»… nghe thì Nhược Lan là ngưá»i dịu dà ng hiá»n thục, mà nói má»™t cách khó nghe thì là ngưá»i nhu nhược nhút nhát, hằng ngà y nà ng dà nh quá ná»a thá»i gian và o việc tụng kinh. Nhược Hi Ä‘oán rằng Nhược Lan không được sá»§ng ái, bởi mưá»i ngà y cô ở chá»— nà ng, Bát a ca chưa má»™t lần ghé đến. Mưá»i ngà y đó cÅ©ng cho thấy Nhược Lan đối vá»›i em gái rất ân cần, từ cÆ¡m nước đến quần áo, việc không cứ lá»›n nhá» Ä‘á»u lo chu toà n để Nhược Hi thoải mái. Nhược Hi thầm thở dà i, nếu không thể trở vá» thá»i đại mình, cứ phải ở nÆ¡i nà y thì cô cÅ©ng chỉ biết trông cáºy và o ngưá»i phụ nữ nà y thôi. Song nghÄ© tá»›i kết cục mai sau cá»§a Bát a ca, cô lại cảm thấy chá»— dá»±a Nhược Lan không vững và ng chút nà o. Dẫu sao đấy cÅ©ng là chuyện nhiá»u năm nữa, trước mắt không lo vá»™i.
Nhược Hi vỠđến nhà , Nhược Lan đã đợi sẵn. Äang ngồi nhấm nháp bánh trái bên bà n, thấy Nhược Hi bước và o, nà ng liá»n lên tiếng, giá»ng quở trách:
- Cũng không sợ say nắng nữa à !
Nhược Hi tiến đến ngồi cạnh, cưá»i đáp:
- Là m gì đến ná»—i bà chúa phải gai thế! HÆ¡n nữa ra ngoà i Ä‘i lòng vòng, em cảm thấy ngưá»i nhẹ nhõm hÆ¡n mấy hôm vừa qua.
Nhược Lan quan sát sắc mặt Nhược Hi, đoạn bảo:
- Trông khà sắc khá hÆ¡n nhiá»u, nhưng dạo nà y thá»i tiết xấu, đừng nên ra ngoà i.
Nhược Hi tiện miệng đáp: "Em biết rồi".
Äông Vân bưng cháºu lại, ngồi nhón gót hầu Nhược Hi rá»a tay. Nhược Hi cưá»i thầm, nghÄ©, biết là biết váºy, là m hay không là m theo tÃnh sau. Xảo Tuệ mang khăn mặt đến lau khô tay cho Nhược Hi, lại chá»n lấy thứ thuốc cao mà u hổ phách xoa lên tay cô. Thuốc có mùi thÆ¡m ngá»t, không rõ thà nh phần thế nà o.
Xong xuôi, Nhược Hi Ä‘ang chuẩn bị chá»n lấy mấy món bánh mà ăn, chợt cảm thấy là lạ, bèn ngẩng lên thì bắt gặp Nhược Lan Ä‘ang nhìn mình. Cô chá»™t dạ, dùng ánh mắt nghi hoặc ngó lại. Nhược Lan bá»—ng phì cưá»i:
- Em đó, ngà y trước khó chịu nhất cái tÃnh xấc xược, a ma nói gì Ä‘á»u bá» ngoà i tai, sảy chân ngã má»™t cái là thà nh ngoan ngay, hiá»n là nh lá»… phép hẳn ra!
Nhược Hi thở phà o, lại cúi đầu, vừa xem mấy món bánh trái vừa cưá»i há»i:
- Chẳng lẽ chị muốn em cứ xấc xược mãi?
Nhược Lan chá»n lấy bánh hạt sen mà Nhược Hi thÃch ăn nhất, đưa cho cô:
- Ná»a năm nữa là phải và o tuyển tú nữ, cÅ©ng nên giữ gìn đôi chút phép tắc. Là m sao lá»™n xá»™n phá phách mãi được?
Miếng bánh hạt sen mắc sững nÆ¡i cổ há»ng, Nhược Hi báºt ho khằng khặc. Nhược Lan vá»™i cầm nước tá»›i, Xảo Tuệ lo vuốt lưng, Nhược Hi uống liá»n mấy ngụm má»›i lấy lại được hÆ¡i sức. Nhược Lan bá»±c bá»™i:
- Mới bảo giữ gìn phép tắc là giở ngay cái bộ dạng nà y ra, không ai đỠvới em được!
Nhược Hi vừa lau miệng vừa suy nghÄ© rất lung, là m thế nà o đây? Bảo cho Nhược Lan biết cô không phải Nhược Hi em nà ng? Tuyệt đối không được! Lòng ngổn ngang trăm tÆ¡ nghìn mối mà không nghÄ© ra má»™t kế nà o, cô đà nh tá»± an á»§i: còn ná»a năm nữa kia mà . Cuối cùng cô lấy lại bá»™ Ä‘iệu tỉnh bÆ¡, há»i:
- Bữa trước nghe chị kể a ma đang trấn thủ vùng tây bắc, còn em mới đến đây được ba tháng. Có phải vì việc tuyển tú nữ mà a ma mới đưa em vỠchỗ chị không?
- Phải, a ma nói ngạch nương mất sá»›m, em lại không chịu vâng lá»i di nương, cà ng rèn cà ng bừa bãi. A ma nghÄ© kể ra em còn chịu nghe chị và i câu, nên đưa em đến, để chị dạy em ná» nếp.
…
Mấy bữa nay cứ sáng dáºy Nhược Hi Ä‘i dạo má»™t vòng, tối ăn cÆ¡m rồi lại Ä‘i dạo vòng nữa, đấy là cách rèn luyện duy nhất cô nghÄ© ra được lúc nà y. Phương pháp tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả, cà ng ngà y Nhược Hi cà ng thấy khá»e ra, không bải hoải như mấy hôm má»›i tỉnh nữa.
Cô cÅ©ng từng dá»— ngá»t Xảo Tuệ đưa mình đến chá»— tiểu đình mà Nhược Hi tháºt sảy chân lúc trước. Äứng trên đình, có mấy lần cô bồng bá»™t muốn nhảy xuống, hi vá»ng khi mở mắt ra đã vỠđược thá»i hiện đại. Nhưng chỉ e hiện đại không vá» nổi lại thà nh tà n phế hay ngá»› ngẩn, mà tiá»m thức ngấm ngầm mách bảo rằng khả năng ngá»› ngẩn là cao hÆ¡n. Dẫu sao xuyên việt cÅ©ng chẳng phải việc dá»… xảy ra, bằng không lịch sỠđã lung tung bát nháo lên từ Ä‘á»i nà o. Thôi thì cứ thuáºn theo tá»± nhiên váºy.
Xảo Tuệ theo Nhược Hi Ä‘i dạo hết má»™t vòng, cả hai cùng mệt. Vừa hay đằng sau hòn giả sÆ¡n có tảng đá tương đối bằng phẳng, Xảo Tuệ trải khăn tay cá»§a mình lên, để Nhược Hi ngồi. Nhược Hi kéo Xảo Tuệ cùng ngồi xuống. Mặt trá»i vừa gác núi, đá vẫn còn âm ấm, gió nhẹ lướt qua mặt, đã thoảng hÆ¡i mát là nh. Hết sức dá»… chịu.
Nhược Hi ngá»a mặt ngắm vòm không. Mà n chiá»u dần buông, sắc xanh da trá»i bắt đầu tối Ä‘i nhưng vẫn trong văn vắt, trông rất gần, tưởng chừng cứ giÆ¡ tay ra là vá»›i tá»›i được. Nhược Hi thầm nghÄ© đúng là vòm không thá»i cổ, hồi Ä‘i há»c ở Bắc Kinh, lần duy nhất cô nhìn thấy bầu trá»i giống thế nà y là lúc đứng trên đỉnh Linh SÆ¡n.
Nhược Hi đương cơn cảm khái, chợt nghe Xảo Tuệ nói:
- Nhị tiểu thư, quả thực cô thay đổi rồi!
Mấy hôm nay Nhược Lan thưá»ng nói câu tương tá»±, Nhược Hi lúc đầu còn chá»™t dạ, giỠđã dá»ng dưng, nên vẫn ngắm vòm trá»i:
- Thay đổi chỗ nà o?
- Trước đây có bao giá» cô tráºt tá»± thế nà y đâu, lúc nà o cô cÅ©ng liến thoắng, hiếu động, lão gia bảo cô là con "ngá»±a chứng". Trước hôm tai nạn, cô thưá»ng khuyên chá»§ nhân Ä‘á»c kinh Ãt thôi, chúng tôi lấy là m mừng vì cuối cùng cÅ©ng có ngưá»i khuyên nhá»§, nhưng bây giá» cô chẳng há» nhắc nhá»m đến nữa.
Nhược Hi ngoảnh sang nhìn Xảo Tuệ, vừa chạm ánh mắt cô, a hoà n cúi ngay đầu xuống.
Nhược Hi trầm ngâm:
- Chị tôi cứ như bây giỠcũng ổn.
Xảo Tuệ cúi đầu, giá»ng run run:
- á»”n ư? Äã năm năm rồi, ngưá»i ta và o sau mà còn có tin mừng rồi ấy.
Nhược Hi không biết nên giải thÃch ra sao, chẳng lẽ cho Xảo Tuệ biết háºu váºn Bát a ca rất thảm, bây giá» cà ng thân cáºn thì tương lai cà ng thêm tổn thương ư? Cô thở dà i, bảo:
- Äối vá»›i chị tôi, xa rá»i hẳn những chuyện đó không hẳn là không tốt. Bây giá» tâm trạng chị yên ổn, biết tá»± vừa lòng để tạo niá»m vui. Tôi thấy váºy là hay.
Xảo Tuệ ngước mắt lên, tá»±a hồ muốn xem Nhược Hi có nghiêm túc khi nói ra những lá»i đó không, xong ngoảnh mặt Ä‘i:
- Nhưng ngưá»i trong phủ…
Nhược Hi ngắt lá»i:
- Ngẩng đầu nhìn vòm không, ngắm trá»i đẹp nhưá»ng kia, chị sẽ quên hết những Ä‘iá»u sầu não.
Xảo Tuệ hÆ¡i bất ngá», máy móc nhìn trá»i, rồi lại nhìn Nhược Hi, còn định nói thêm, nhưng Nhược Hi đã ngá»a mặt lên, không nhúc nhÃch nữa. Xảo Tuệ đà nh nén lại, cÅ©ng nhìn lên trá»i theo, đỠđẫn.
Bá»—ng má»™t trà ng cưá»i vá»ng lại, có hai ngưá»i ngoặt ra từ mé bên hòn giả sÆ¡n. Ngưá»i Ä‘i trước hÆ¡i thấp, hÆ¡i máºp mạp, cưá»i vang bảo ngưá»i Ä‘i sau:
- Bé con nà y hay tháºt! Má»™t cô nhóc mưá»i ba tuổi đầu mà nói được những câu như ngưá»i từng trải nhân tình thế thái, già dặn không hợp tuổi chút nà o.
Vừa thấy ngưá»i đến, Xảo Tuệ đứng báºt dáºy thỉnh an:
- Cá»u a ca, Tháºp a ca cát tưá»ng!
Từ khi đến đây ở, Nhược Hi chưa gặp ngưá»i ngoà i bao giá», nhất thá»i cứ đứng ngẩn ra, trông thấy Xảo Tuệ thỉnh an má»›i sá»±c tỉnh, cÅ©ng vá»™i và ng cúi mình bái chà o, lòng hồi há»™p mãi vì lá»i gã kia vừa nói, cô quên bẵng mất giá» cô má»›i mưá»i ba chứ không phải hai lăm nữa!
Ngưá»i Ä‘i trước mỉm cưá»i, không nói năng gì, vừa đưa tay chống cằm vừa ngắm nghÃa Nhược Hi. Nhược Hi thầm nghÄ© đây chắc là Tháºp a ca, còn ngưá»i đứng sau, thân hình thẳng Ä‘uá»—n kia hẳn là Cá»u a ca. Cá»u a ca nói, giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Äứng lên Ä‘i!
Nhược Hi và Xảo Tuệ cùng đứng dáºy. Nhược Hi thầm nghÄ© thì ra hai kẻ đầu tiên cô gặp chÃnh là đồ bị thịt và con rắn độc mà sá» sách vẫn nhắc. Cô tá»± soát lại câu nói ban nãy xem không ổn ở đâu, nhưng chẳng thấy lá»i nà o bất kÃnh, bá»n há» nghe được hẳn cÅ©ng không sao.
Tháºp a ca cưá»i bảo:
- Cô là ngưá»i nhà Mã Nhi Thái phải không?
- Vâng – Nhược Hi đáp.
Tháºp a ca còn định nói thêm, Cá»u a ca đã giục:
- Äi nà o, Bát ca Ä‘ang đợi đấy!
Tháºp a ca vá»— đầu, vá»™i và ng rá»i khá»i chá»— Nhược Hi, miệng cà m rà m:
- Phải rồi, em vừa thấy trò vui là quên ngay việc chÃnh. Äi thôi, Ä‘i thôi!
Hai ngưá»i bá»n há» Ä‘i rồi, Nhược Hi ngẩng lên nhìn theo, trông bá»™ dạng Tháºp a ca phải thừa nháºn các cụ nói cấm có sai, đúng là bá»™ dạng bị thịt. Cô báºt cưá»i, vẻ mặt má»›i tươi lên đã vấp ngay và o Cá»u a ca vừa ngoảnh mặt lại, liá»n cứng đơ ra.
Trên đưá»ng vá», Xảo Tuệ giữ im lặng, không biết là do kinh hãi vì các a ca, hay là do bất mãn vá»›i Nhược Hi. Nhược Hi cÅ©ng báºn nghÄ© ngợi cuá»™c gặp ban nãy, nếu kiến thức lịch sá» Ãt á»i mà cô thu lượm được là tháºt, thì Tháºp a ca vốn tÃnh không quen quanh co, ắt sẽ Ä‘em chuyện vừa nghe ra kể vá»›i Bát a ca. Bát a ca phản ứng thế nà o, Nhược Hi không Ä‘oán nổi, chỉ còn cách báo trước vá»›i Nhược Lan, tuy không phải là chuyện to tát, nhưng có chuẩn bị vẫn hÆ¡n. Äịnh bụng đâu đấy xong thì cÅ©ng tá»›i nhà , Nhược Hi Ä‘i cháºm lại, bảo:
- Tôi luôn mong chị tôi sống hạnh phúc. Yên tâm đi!
Nói đoạn cũng không buồn để tâm xem Xảo Tuệ phản ứng thế nà o, cô rảo chân bước và o nhà .
Nhược Lan Ä‘ang nằm nghiêng trên sáºp, tiểu a hoà n thì quỳ trên đôn đấm chân cho nà ng. Nhược Hi ra hiệu đừng đánh tiếng, rồi đến ngồi trên chiếc ghế đối diện vá»›i Nhược Lan. Giả như ở và o thá»i hiện đại, chắc hẳn ngưá»i theo Ä‘uổi Nhược Lan không được má»™t tiểu Ä‘oà n thì cÅ©ng đến đại đội. Cằm thon rất thanh tú, là n da khá»e khoắn, trắng muốt mịn mà ng, trông gần như trong suốt dưới ánh đèn.
Nhược Lan mở mắt, bắt gặp Nhược Hi Ä‘ang ngắm mình, bèn bảo a hoà n đỡ dáºy, tá»±a ngưá»i và o đệm, cưá»i há»i:
- Cà ng lúc em cà ng Ãt nói. Vá» mà cÅ©ng không buồn lên tiếng, chị có gì đáng nhìn chứ?
Nhược Hi cưá»i theo:
- Nếu chị không có gì đáng nhìn, thì e rằng chẳng còn mấy ngưá»i đáng nhìn nữa.
A hoà n bưng nước lại cho Nhược Lan, nà ng chiêu hai ngụm rồi đưa trả, lim dim đôi mắt. Nhược Hi nhỠnhẹ bắt đầu:
- Lúc nãy trong vưá»n, em gặp Cá»u a ca và Tháºp a ca.
Nhược Lan đợi một chốc, không thấy Nhược Hi nói thêm, bèn mở mắt ra nhìn em gái, rồi bảo mấy a hoà n xung quanh:
- Các ngươi lui xuống chuẩn bị đồ tắm cho tiểu thư.
Bá»n a hoà n lui ra. Nhược Hi đứng dáºy, bước đến ngồi cạnh Nhược Lan, Ä‘em hết chuyện vừa qua ra kể má»™t lượt. Nhược Lan nghe xong, thẫn thá» giương mắt nhìn tấm bình phong mỹ nhân bên cạnh má»™t lúc, cuối cùng thở dà i bảo:
- Em à , em lá»›n tháºt rồi! – Nà ng vén gá»n lá»n tóc bên tai Nhược Hi, dịu dà ng nhìn cô – Bây giá» em không giống cô bé mưá»i ba tuổi nữa, cứ như thể ngã xong lá»›n thêm đến mưá»i tuổi váºy.
Nhược Hi thầm nghĩ, thì đúng là ngã xong lớn thêm mà .
Tà i sản của baongoc
Äã có 15 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a baongoc
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
blindsoul ,
doanca ,
gamotmat ,
gavin ,
henryford ,
HOA MOC LAN ,
J.B. ,
james102 ,
kellerdominator ,
PHUONGDONG ,
ruacon ,
thachthuxa ,
velikikarol ,
xunghu ,
yrml_91
28-10-2011, 09:47 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 2.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Nhược Hi vặn vẹo trên ghế, ăn mặc thế nà y quá bằng cá»±c hình. Giá» cÆ¡m tối qua đã lâu mà Bát a ca vẫn chưa tá»›i, không khà háo hức ban đầu cÅ©ng dần dần xìu xuống, ngồi thì bứt rứt, cô bèn đứng lên, giằng lấy chiếc quạt ở tay a hoà n quạt phà nh phạch má»™t hồi. Nhược Lan cau mà y há»i:
- Là m gì mà nóng tá»›i váºy?
Nhược Hi vừa quạt vừa đáp:
- Nếu không đến nữa thì để em vá» thay quần áo cái. Äúng là hà nh tá»™i nhau!
Chưa dứt lá»i, đã thấy rèm vén lên, ba ngưá»i lần lượt Ä‘i và o, ngưá»i Ä‘i đầu tầm hai hai hai ba tuổi, thân hình cao lá»›n váºn trưá»ng bà o trắng toát, lưng thắt Ä‘ai xanh biếc Ä‘Ãnh ngá»c bá»™i đồng mà u, mặt đẹp như ngá»c, mắt sáng như sao. Nhược Hi thầm tán thưởng, Bát a ca nà y hÆ¡i thiếu dÅ©ng mãnh, nhưng xét đến cùng vẫn là má»™t mỹ nam tá».
Trông thấy Nhược Hi, mắt Dáºn Tá»± thoáng nét kinh ngạc, vẻ mặt hÆ¡i sững sá», nhưng mau chóng lấy lại thái độ bình thưá»ng, khóe miệng nhếch cưá»i, dá»i ánh mắt sang chá»— Nhược Lan. Bấy giá» bá»n đà n bà và a hoà n trong nhà đã quỳ cả xuống, Nhược Hi choà ng tỉnh, vá»™i và ng nhún mình theo, thầm nhá»§ vẫn chưa quen được vá»›i cung cách lạy lục nà y. Bát a ca nói:
- Äứng lên cả Ä‘i! – Chà ng mỉm cưá»i đỡ Nhược Lan dáºy – Có chút việc quá giá», lúc quay lại còn phải bà n thảo vá»›i Cá»u đệ, Tháºp đệ, xong mấy anh em cùng sang luôn. Äến phút cuối má»›i rá»§ hai em, nên không thông báo trước vá»›i nà ng được.
Nhược Lan cưá»i đáp:
- Không sao ạ.
Bát a ca, Cá»u a ca, Tháºp a ca ngồi xuống rồi, bá»n a hoà n liá»n chạy lại hầu hạ rá»a mặt rá»a tay. Nhược Lan bước ra bảo bá»n thái giám bên ngoà i dá»n cÆ¡m. Nhược Hi đứng bên, thầm kêu, chị Æ¡i chị, sao lại quên bẵng em đây? Cá»u a ca mặt lạnh như tiá»n. Tháºp a ca thì bá»™ dạng chá»›t nhả, từ lúc và o cứ thi thoảng lại liếc Nhược Hi. Bát a ca vẫn mỉm miệng cưá»i, nhưng mắt lim dim, xem chừng hÆ¡i mệt. Nhược Lan dặn dò xong, quay lại tá»§m tỉm nói:
- Dùng cơm luôn thôi.
Bát a ca gáºt gáºt đầu, bấy giá» má»›i mở mắt ra, nhìn Nhược Hi cưá»i bảo:
- Nhược Hi đây phải không? Mấy bữa nay nghe nói em không được khá»e, bây giỠđỡ hÆ¡n chút nà o chưa?
Nhược Hi đáp:
- Cũng kha khá rồi ạ!
Bát a ca lại nói:
- Em vừa mới đỡ, đừng đứng mãi thế, ngồi đi!
Nhược Hi liếc Nhược Lan, thấy nà ng không phản đối, bèn vâng lá»i ngồi xuống.
Trong lúc dùng cÆ¡m, Bát a ca trao đổi vá»›i Nhược Lan đôi câu, Cá»u a ca cứ im lìm ăn, còn Tháºp a ca, vì vừa khéo ngồi chênh chếch vá»›i Nhược Hi, nên vừa và cÆ¡m vừa cưá»i hi hà nhìn cô, trông bá»™ dạng rất ngon miệng. Vì trá»i nóng, Nhược Hi vốn đã chán ăn, lại bị liếc ghẹo không ngừng, thà nh thá» cà ng khó nuốt. Cô thầm nghÄ©, hắn coi ta là món khai vị ngon mắt hay sao chứ?
Nhược Hi kÃn đáo ngó quanh, thấy không ai chú ý, bèn ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại. Tháºp a ca Ä‘ang vừa ăn vừa liếc rất hà o hứng, bất ngá» bị lưá»m má»™t cái thì ngẩn cả ngưá»i, đũa ngáºm cứng trong miệng quên cả lấy ra. Nhược Hi lưá»m mấy giây, trông bá»™ dạng ngây ngốc cá»§a Tháºp a ca quá sức hoạt kê, nên cong môi báºt cưá»i, lại cúi đầu xuống ăn cÆ¡m. Äúng lúc cúi đầu, bất giác đảo mắt má»™t vòng, phát hiện ra Nhược Lan, Bát a ca và Cá»u a ca Ä‘á»u Ä‘ang nhìn mình, cô giáºt thót, không dám ngẩng đầu lên nữa, và liá»n hai miếng thì bị nghẹn, bèn nghiêng ngưá»i sang, vừa vịn mép bà n bưng miệng ho vừa xua xua tay vá»›i Nhược Lan ra ý không sao. Tháºp a ca phá ra cưá»i, nhưng Nhược Hi không dám nhìn gã nữa, lấy lại dáng Ä‘iệu Ä‘iá»m nhiên, súc miệng, tiếp tục ăn cÆ¡m, chỉ hiá»m mặt đỠbừng bừng.
oOo
Dưới bóng mát cách mặt hồ không xa, Nhược Hi tá»±a và o thân cây Ä‘á»c Tống từ. Äây là cuốn sách hôm qua cô nhá» Nhược Lan tìm cho, trước đây vì thÃch Tống từ nên thuá»™c rất nhiá»u bà i, giỠđối chiếu vá»›i bản nà y cÅ©ng nháºn biết thêm được kha khá chữ cổ.
Nhược Hi vẩn vÆ¡ nghÄ©, ở thá»i hiện đại đã khổ công há»c hà nh mưá»i sáu năm trá»i, tá»± cho rằng mình cÅ©ng là dạng phụ nữ có kiến thức, nhưng vỠđến đây lại biến thà nh má»™t kẻ gần như mù văn hóa. Hôm kia, nhân lúc thái giám lo việc thư từ Ä‘i vắng, Nhược Hi xung phong Ä‘á»c thư cho Nhược Lan, nhưng hết phân ná»a là không nháºn được mặt chữ. Trong lúc cô áºm à áºm ừ mãi không xong lá thư, thì Nhược Lan cưá»i bò ra sáºp:
- Thấy em xin Ä‘á»c há»™, chị những tưởng mấy năm không gặp em đã tiến bá»™ nhiá»u rồi. Nà o ngỠđúng là tiến bá»™ tháºt, nhưng theo kiểu dùng ừ à thay cho những chữ không biết.
Nhược Lan cưá»i lăn lá»™n, có má»™t câu ngắn mà nói rá»i rạc mãi không xong. Nhược Hi đứng ngây ra, vừa thẹn vừa dá»—i, láºp tức hạ quyết tâm, không được, ta phải thoát khá»i cái lốt mù chữ, nhất định phải trở thà nh má»™t phụ nữ có há»c thức.
NghÄ© tá»›i đây, cô bất giác cưá»i nhạo bản thân, cÅ©ng may mà rÆ¡i được và o chá»— cô chiêu cáºu ấm, ăn mặc không phải lo, bằng không chỉ e cái loại tay không biết là m, vai không biết gánh như mình đã chết đói nhăn răng rồi. Nhác trông mấy con kiến trong đám cá», sá»±c nhá»› hồi nhá» mình hay chá»c tổ kiến, Nhược Hi bá»—ng nổi hứng nghịch ngợm, mang tấm thân thiếu nhi nà y, hình như mình lại có hÆ¡i hướm cải lão hoà n đồng. Cô nhặt má»™t cà nh nhá» chặn kiến, đợi nó Ä‘i được mấy bước lại gẩy trở vá», Ä‘i mấy bước, lại gẩy trở vá».
Äang cưá»i vụng, chợt nghe bên tai có tiếng thở phì phò, Nhược Hi quay phắt đầu sang thì thấy Tháºp a ca vừa ngồi xổm xuống bên cạnh, cÅ©ng săm soi con kiến. Nhược Hi trừng mắt vá»›i gã, nhác thấy gần đấy còn má»™t đôi già y nữa, bèn men theo đôi già y nhìn ngược lên, gặp ngay đôi mắt ná»a cưá»i ná»a không cá»§a Bát a ca, cô vá»™i đứng dáºy thỉnh an. Tháºp a ca đứng lên theo, uể oải bảo anh trai:
- Trông bộ dạng nhóc con nghịch ngợm nà y, em còn tưởng có trò gì hay. Xem ra em đánh giá cao cô ta quá rồi!
Nhược Hi nhá»§ thầm, được ngươi đánh giá cao cÅ©ng chưa chắc vinh hạnh gì đâu. Bát a ca cưá»i há»i:
- Äá»c Tống từ à ?
Nhược Hi ngó cuốn sách nằm lăn dưới đất, đáp: “Vâng!†Tháºp a ca xen ngang:
- Nghịch kiến đấy chứ, giả bá»™ Ä‘á»c sách để lòe thiên hạ thôi.
Nhược Hi ngoảnh đầu nhìn Tháºp a ca, nhiếc thầm, chẳng qua mưá»i bảy mưá»i tám tuổi đầu, trước mặt ta cứ ra cái vẻ ngưá»i nhá»›n. Cô nói:
- Anh không biết câu Má»—i bông hoa chứa má»™t thế giá»›i, má»—i gốc cây ngụ má»™t Bồ đỠà ? Tôi Ä‘ang nghịch kiến tháºt, nhưng cái tôi trông thấy không chỉ là kiến thôi đâu.
Tháºp a ca đứng ngẩn ra, không biết nên đối đáp thế nà o, bèn đưa mắt nhìn Bát a ca. Bát a ca gáºt đầu:
- Lão Tháºp, em nên há»c chăm chỉ và o – rồi há»i Nhược Hi – Em Ä‘á»c cả kinh Pháºt à ?
Nhược Hi vội đáp:
- Em nghe chị tụng kinh nhiá»u quá ấy mà .
Bát a ca mỉm cưá»i, quay nhìn ra hồ, má»™t lúc sau má»›i buông thõng:
- Tụng nhiá»u tháºt!
Nhược Hi ngẫm nghĩ chốc lát, thấy Bát a ca vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không đoán được trong lòng chà ng đang nghĩ gì, đà nh rà o đón:
- Chỉ cầu mong tâm tư yên ổn thôi.
Bát a ca chẳng nói chẳng rằng, vẫn cưá»i cưá»i nhìn ra mặt hồ.
Tháºp a ca đứng bên đợi lâu quá, mà không biết tham gia câu chuyện thế nà o nên cà ng nhà m chán, bèn bước lại nhặt cuốn sách dưới đất lên:
- Cô Ä‘á»c được hết à ?
Trước ánh mắt khiêu khÃch cá»§a Tháºp a ca, Nhược Hi chỉ muốn đáp, được hết, nhưng sá»± thá»±c vẫn còn rà nh rà nh ra kia, đà nh thú nháºn:
- Chút Ãt thôi! Chữ biết tôi, nhưng tôi không biết chữ, có Ä‘iá»u chúng tôi Ä‘ang trong quá trình tìm hiểu lẫn nhau.
Tháºp a ca lại cưá»i sằng sặc. Không hiểu vì sao há»… nhìn thấy bá»™ dạng trêu ngươi cá»§a gã, Nhược Hi lại bá»±c bá»™i, chỉ muốn nói cho hả miệng, không mà ng cân nhắc lá»i lẽ gì nữa. Bát a ca tá»§m tỉm há»i:
- Thế em định tìm hiểu chữ kiểu gì đây?
Nhược Hi ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp:
- Em đoán!
Tháºp a ca kêu lên:
- Thế cÅ©ng được à ? Thế thì má»i thầy mở lá»›p là m gì nữa, cứ tá»± Ä‘oán là xong.
Bát a ca thở dà i, lắc lắc đầu, bảo: “Äi thôi!†rồi bước Ä‘i trước. Tháºp a ca vá»™i quăng quyển sách trả Nhược Hi và đuổi theo anh trai, vừa được mấy bước đã ngoái lại há»i:
- Chúng ta sang biệt viện cưỡi ngựa, cô đi không?
Nhược Hi nghe qua mà xao xuyến cả ngưá»i, từ khi tá»›i đây vẫn chưa được ra khá»i cá»a, bèn chạy vá»™i theo, ngá»t ngà o há»i:
- Tôi cứ thế nà y là đi được à ? Äằng chị tôi phải nói sao đây?
Tháºp a ca bảo:
- Có gì mà không Ä‘i được? Äể tìm cho cô con ngá»±a già nà o thuần tÃnh má»™t chút, sai bá»n nhá» nó dắt há»™ là xong. Còn đằng chị cô thì liên quan gì tá»›i ta?
Thấy Tháºp a ca lại lên giá»ng trịch thượng, Nhược Hi toan móc cho và i câu, song nghÄ© chẳng mấy khi được ra ngoà i, đà nh nuốt háºn nhẫn nhịn.
Tháºp a ca bước Ä‘i thong thả, nhưng Nhược Hi phải rảo chân má»›i theo kịp. ÄÆ°á»£c má»™t chốc, Nhược Hi là m như vừa nghÄ© ra má»™t ý hay:
- Bát Bối lặc gia nói thì thể nà o chị tôi cũng nghe.
Tháºp a ca liếc mắt lại:
- Thế cô đi mà nhỠBát ca!
Nhược Hi tưởng đâu nghe thấy cả tiếng mình nghiến răng, tại sao cái tên anh Mưá»i nà y lại Ä‘em con bá» chợ thế nhỉ? Cô phát cáu:
- Anh má»i tôi thì anh phải trách nhiệm tá»›i cùng chứ, bằng không tôi chả Ä‘i nữa!
Tháºp a ca liếc sang, ra ý nà o, thế có Ä‘i không? Nhược Hi háºm há»±c quay vá», Tháºp a ca vá»™i và ng kéo cô lại:
- Thôi, thôi! Äể ta nói há»™, được chưa!
Bấy giỠNhược Hi mới vui vẻ xoay lại, rảy tay gã ra, đoạn rảo chân bước cho kịp.
Äến cổng, bá»n hầu nhá» tiến tá»›i đón, báo xe ngá»±a đã chuẩn bị xong. Bát a ca không nói gì, trèo lên xe trước, Tháºp a ca cÅ©ng nhảy phóc lên theo. Äứa quỳ xuống là m bệ cho Nhược Hi chỉ ước mưá»i hai mưá»i ba tuổi, mặt còn măng sữa, Nhược Hi nhìn lưng nó, không nỡ lòng nà o giẫm lên cái lưng ấy mà và o xe được.
Trong xe, Tháºp a ca là u bà u:
- LỠmỠgì thế?
Bát a ca ngồi phÃa đối diện, mỉm cưá»i thò tay ra. Nhược Hi thở phà o, cho đứa hầu nhá» tránh sang, rồi nÃu lấy tay Bát a ca trèo lên. Tháºp a ca cà u nhà u: “Lôi thôi!†và dịch và o trong, ngụ ý bảo Nhược Hi ngồi cạnh mình.
Nhược Hi thò ngưá»i ra cá»a sổ, quan sát cảnh váºt bên ngoà i. Khách bá»™ hà nh tấp náºp, tiệm hà ng san sát. Xe ngá»±a Ä‘i đến đâu, má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»± giác dạt sang hai bên nhưá»ng đưá»ng, bởi váºy tuy đông đúc nhưng xe Ä‘i vẫn khá nhanh. Äang nhìn ngó, Nhược Hi bá»—ng â€œÆ â€ má»™t tiếng, rồi mau chóng hiểu ra nên chỉ lắc lắc đầu.
Tháºp a ca thò cổ ra nhìn lại khúc đưá»ng vừa Ä‘i qua, rồi rụt đầu và o, thắc mắc há»i Nhược Hi:
- Cô vừa trông thấy gì thế?
Nhược Hi chững lại, rồi báºt cưá»i:
- Không cho anh biết – và tiếp tục nhìn ra ngoà i.
Tháºp a ca hằm hằm lưá»m cô bé, Ä‘oạn ngoảnh Ä‘i, nhưng không nhịn được tò mò nên chỉ lát sau lại há»i:
- Cô vừa â€œÆ â€ cái gì?
Nhược Hi quay mặt và o, nhìn thẳng ra phÃa trước, không buồn trả lá»i. Tháºp a ca giÆ¡ tay đẩy, Nhược Hi thá»§ng thẳng:
- Cho anh biết cũng được thôi, nhưng anh phải trả công tôi mới xong.
Tháºp a ca kêu lên:
- Chỉ há»i nhìn thấy gì thôi mà cÅ©ng phải trả công!
- Không nói thế được! Äây là trò vui tôi trông thấy, anh muốn biết đương nhiên phải có trao đổi xứng đáng. Chẳng lẽ anh Ä‘i nghe kể chuyện nÆ¡i trà quán không trả tiá»n bao giá» sao?
Nói Ä‘oạn, Nhược Hi lại vén rèm ngó ra ngoà i, má»™t lát sau, cảm giác có ai đặt và o tay mình thứ gì, bèn nhìn lại thì ra là tấm ngân phiếu. Tháºp a ca há»i:
- Nói được chưa đây?
Nhược Hi ném trả: “Hừ!â€
- Rốt cục cô muốn gì nà o?
Nhược Hi mỉm cưá»i, thầm nhá»§ đùa ngươi cho vui, chứ đâu biết nên đòi trao đổi thứ gì, sá»±c nhá»› đến truyện á»¶ Thiên Äồ Long ký, bèn giao hẹn:
- Tôi nhất thá»i chưa nghÄ© ra. Hay là anh hứa mai sau sẽ đáp ứng má»™t yêu cầu cá»§a tôi Ä‘i váºy! – Thấy Tháºp a ca máy môi, Nhược Hi vá»™i tiếp – Nhất định là việc anh là m được. Vá»›i lại, anh là má»™t a ca, hứa là m cho má»™t con bé con má»™t việc, có gì khó chứ?
Tháºp a ca vẫn không yên dạ, nhưng cuối cùng đà nh chấp nháºn:
- ÄÆ°á»£c, ta hứa vá»›i cô!
Nhược Hi vỗ tay reo:
- Anh nhớ đấy! Tôi có nhân chứng đây nhé!
Từ lúc lên xe, Bát a ca vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bây giá» nghe nhắc đến mình bèn mở mắt nhìn Tháºp a ca, Ä‘oạn cưá»i bảo Nhược Hi:
- Nhớ rồi! Nói được rồi đấy!
- Ư hừm – Nhược Hi hắng giá»ng – Trên đưá»ng đông ngưá»i là thế, nhưng xe Ä‘i rất suôn sẻ, khách bá»™ hà nh trông thấy xe là tránh từ xa, mặc dù chúng ta không hỠđể lá»™ là có Bối lặc gia ngồi trong. Lúc ấy tôi thắc mắc Ä‘iểm nà y, nên má»›i buá»™t miệng kêu â€œÆ â€.
- Váºy sao cô lắc đầu?
Nhược Hi tiếp:
- Vá» sau ngẫm lại, xe ngá»±a thế nà y chẳng phải nhà ai cÅ©ng có. NÆ¡i đây lại ngay dưới bóng thiên tá», dân cư Ä‘a phần là hiểu chuyện, bởi váºy dù không rõ ai ngồi trong xe thì cÅ©ng biết cẩn tháºn tránh đưá»ng là tốt nhất. Còn vì sao tôi lắc đầu? Ấy là vì tôi nghÄ© bản thân mình giá» hóa cáo rồi.
- Cáo? – Tháºp a ca nghi hoặc nhìn Nhược Hi, rồi lại ngoảnh sang nhìn Bát a ca.
Bát a ca mỉm cưá»i:
- Cáo mượn oai hùm.
Tháºp a ca hiểu ra, Ä‘ang định cưá»i thì chững lại, cà u nhà u:
- Thế thôi á? Chỉ thế mà đổi lấy má»™t lá»i hứa cá»§a ta.
Trông bá»™ dạng ảo não cá»§a gã, Nhược Hi không nhịn được, bèn cúi mặt xuống cưá»i, lúc ngẩng lên thì thấy Bát a ca cÅ©ng vừa cưá»i vừa nhìn Tháºp a ca. Chỉ có Ä‘iá»u Ä‘iệu cưá»i nà y hÆ¡i khác trước đây. Nhược Hi ngẫm nghÄ©, khác ở đâu nhỉ? Bát a ca liếc mắt sang, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn dò xét cá»§a Nhược Hi. Hai ngưá»i lẳng lặng nhìn nhau, cuối cùng Nhược Hi không gồng mình được nữa, bèn cúi đầu xuống, thầm nghÄ© quả nhiên lợi hại, không hổ là ngưá»i trưởng thà nh từ tranh đấu, trước đây ta nhìn chằm chằm và o ai, ngưá»i đó chỉ có nước ngoảnh Ä‘i chá»— khác mà thôi.
Tà i sản của baongoc
Äã có 8 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a baongoc
28-10-2011, 09:48 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 3.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Nhược Hi ngồi luyện viết bên bà n. Chuyện chữ nghÄ©a nà y, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là buốt cả óc. Tại nó mà mấy hôm nay Nhược Hi bị Tháºp a ca cưá»i nhạo rất nhiá»u lần, nhiá»u đến ná»—i từ thẹn đỠmặt ban đầu giỠđã biến thà nh thản nhiên vô cảm.
Hôm ấy Ä‘i cưỡi ngá»±a rất vui. Tháºp a ca thì khá»i phải nói, tà i khinh kỵ tháºt xứng vá»›i câu Ngưá»i Mãn lấy được thiên hạ trên lưng ngá»±a. Ngay Bát a ca vốn dÄ© mảnh khảnh hóa ra cÅ©ng là má»™t tay kỵ mã dẻo dai. Nhược Hi ngồi trên yên được má»™t lúc, cảm thấy lưng ngá»±a không vững chãi bằng bãi cá», bèn khăng khăng đòi xuống đất ngồi quan sát từ xa. Trên đưá»ng vá», Tháºp a ca cưá»i trêu Nhược Hi tháºt giống tiểu thư ngưá»i Hán. Nhược Hi thầm nghÄ©, thì ta vốn là con gái Hán mà . VỠđến nhà , Bát a ca phái đứa hầu nhá» chạy trước báo tin, Nhược Lan tuy không quở trách, song sắc mặt không mấy hà i lòng. Có Ä‘iá»u được bữa xả hÆ¡i thoải mái, Nhược Hi cảm thấy chịu đựng má»™t chút cÅ©ng đáng.
Từ hôm ấy trở Ä‘i, cứ dăm ba ngà y Tháºp a ca lại đến chá»— Nhược Hi má»™t lần. Có hôm Nhược Hi thắc mắc zÃch zắc viết thế nà o, Tháºp a ca cÅ©ng không trả lá»i được, hai bên quay ra khÃch bác nhau chán chê, cuối cùng đà nh bá» lá»ng chữ đấy. Suốt thá»i gian nà y, nếu tÃnh ra có thu hoạch được gì thì chÃnh là tốc độ tăng trưởng chóng mặt cá»§a những mà n cãi cá» giữa Nhược Hi và Tháºp a ca, nói như Xảo Tuệ thì là : “Bẵng và i buổi không được tiểu thư chá»c cho mấy câu là lòng dạ Tháºp gia lại bâng khuâng hụt hẫng.†Nhược Hi cưá»i thầm, nhóc con như Dáºn Há», là m sao đấu được vá»›i ta? Tuy váºy dần dần, cô cảm thấy Tháºp a ca không đến ná»—i bị thịt như mình vẫn tưởng. Có thể lòng dạ gã không thâm sâu, há»c táºp thì qua loa, hà nh xá» lại bá»™p chá»™p, đôi lúc còn nói ngang như cua bò, nhưng cô cảm thấy khá là giống đám bạn thá»i hiện đại, khiến ngưá»i ta không phải nhá»c công Ä‘i dò lòng Ä‘oán ý. Vá»›i Tháºp a ca, cô dá»… dà ng bá»™c lá»™ hết má»i vui buồn mừng giáºn cá»§a mình.
Viết được mấy chữ, cảm thấy khó lòng táºp trung thêm nữa, Nhược Hi bèn gác luôn bút sang má»™t bên. Qua tấm rèm châu, loáng thoáng thấy bóng Nhược Lan, cô bèn bước ra, tiện thể sai a hoà n nhá» mang trà lên. Nhược Lan Ä‘ang nghe má»™t tiểu thái giám bẩm báo, nghe xong phất tay, tiểu thái giám bèn lui xuống. Nhược Lan trông lên, bảo:
- Tối nay Bối lặc gia sang bên nà y dùng cơm.
Nhược Hi há»›p má»™t ngụm trà , há»i:
- Tháºp a ca cÅ©ng đến cùng chứ?
- Không rõ, có thể lắm – Nhược Lan đáp, đột nhiên chững lại, bảo đám a hoà n lui xuống hết, rồi tới gần Nhược Hi.
Nhược Hi cảm thấy có Ä‘iá»u không ổn, nhưng không Ä‘oán ra Nhược Lan định nói gì, đà nh im lặng đợi. Nhược Lan nhìn em gái, chá»±c nói lại thôi, cứ thế mãi khiến Nhược Hi sốt ruá»™t, đà nh phải há»i:
- Chị Æ¡i, giữa chị em mình mà còn chuyện khó mở lá»i nữa ư?
Nhược Lan gáºt gáºt đầu, tá»±a hồ đã quả quyết, bèn há»i thẳng:
- Em có tình ý vá»›i Tháºp a ca à ?
- Ã! – Nhược Lan hoảng hồn, vá»™i nói – Thế nà o thế nà o đây? Hai đứa em chỉ chÆ¡i vá»›i nhau thôi.
Trông vẻ mặt em không có gì là lấp liếm, Nhược Lan thở phà o:
- Không có thì tốt – rồi nghiêm nghị dặn – Ngưá»i Mãn chúng ta tuy không nhiá»u phép tắc như ngưá»i Hán, nhưng em là con gái, phải biết giữ chút gia giáo.
Nhược Hi vừa bá»±c bá»™i vừa buồn cưá»i. Bá»±c là vì trao đổi có và i câu, giao lưu có và i lần mà ngưá»i khác nhìn và o tưởng đâu mình đã gây ra chuyện gì nhÆ¡ nhuốc lắm. Buồn cưá»i là vì Nhược Lan giống hệt cô giáo hồi trung há»c đã từng gá»i Tiểu Văn lên khuyên nhá»§ đừng yêu sá»›m trước đây.
oOo
Khi Bát a ca tá»›i, Nhược Hi và Xảo Tuệ Ä‘ang chÆ¡i đá cầu ngoà i sân, Nhược Hi đã tâng đến lượt thứ bốn mươi, cÅ©ng là mức cao nhất hiện tại cá»§a cô. Vì muốn phá được ká»· lục, nên dù trông thấy Bát a ca, cô vẫn tảng lỠđể đá tiếp. Xảo Tuệ và bá»n đà n bà định thỉnh an, Bát a ca đã ra hiệu đừng đánh tiếng, má»i ngưá»i đà nh đứng ngây ra đó nhìn Nhược Hi đá cầu. 45, 46, 47, cuối cùng không chịu đựng nổi bầu không khà kỳ dị, Nhược Hi đà nh tá»± dừng lại. Giả vá» vừa phát hiện ra Bát a ca, cô vá»™i và ng bái chà o, bấy giá» bá»n bá»™c phụ a hoà n đứng trong sân má»›i răm rắp thỉnh an theo.
Bát a ca vui vẻ nhìn Nhược Hi, khen:
- Äá giá»i lắm!
Nhược Hi nhe răng, không nói năng gì, bụng bảo dạ, “Äãi bôi! Äá giá»i tức là toà n thân chá»— nà o cÅ©ng đỡ được cầu như bá»n a hoà n ở đây ấy chứ, tôi chỉ tâng chân phải, cÅ©ng coi là giá»i được ư?â€
Bá»n đà n bà nâng rèm. Bát a ca tiến và o trước. Nhược Hi theo sau, còn ngoái lại dặn Xảo Tuệ:
- Nhớ hộ là bốn mươi bảy lượt nhé!
Lúc dừng chân, cô nháºn ra mình đã đứng đối diện Bát a ca. Nhược Lan thì Ä‘ang lúi húi giúp chồng xắn tay áo. Nhược Hi ngó quanh, không biết nên là m gì, bèn đứng ngẩn ra nhìn hai ngưá»i bá»n há».
Nhược Lan xắn tay áo xong, ngẩng lên thấy Nhược Hi quan sát vợ chồng mình, nà ng hơi đỠmặt:
- Thừ ngưá»i ra đó là m gì?
Bấy giỠNhược Hi mới ý thức được chỗ thất thố, mặt nóng bừng lên, ngoảnh đầu đi lúng búng:
- Thì không biết là m gì nên má»›i thừ ngưá»i ra.
Bát a ca cưá»i há»i:
- Nhiá»u ghế thế nà y, em lại không biết nên là m gì ư?
Nhược Hi nhủ bụng, chắc cho phép mình ngồi đây, bèn kiếm cái ghế ngồi xuống. Nhược Lan nhắc:
- Em cÅ©ng rá»a tay Ä‘i, còn ăn cÆ¡m.
CÆ¡m nước súc miệng xong, đĩa bát được dá»n Ä‘i, bá»n a hoà n lại bưng trà lên, Nhược Hi nhá»› lần trước Bát a ca đến dùng cÆ¡m, chỉ thoáng cái đã vá». Lần nà y trông bá»™ dạng ung dung thư thả, chắc tối nay sẽ nghỉ lại đây. Cô Ä‘ang vẩn vÆ¡ nghÄ© ngợi, thì nghe Bát a ca nói:
- Và i hôm nữa là sinh nháºt lần thứ mưá»i bảy cá»§a Tháºp đệ, vì không phải năm tuổi chẵn nên chắc trong cung chỉ bà y biện qua loa cho có. Mấy anh em lại thÃch mượn dịp nà y để cả bá»n tụ táºp ăn uống hà n huyên cho vui. Tháºp đệ chưa có phá»§ riêng, nên ta nghÄ© hay là là m ở chá»— nà ng.
Nhược Lan cân nhắc một chốc, rồi thưa:
- Thiếp chưa biện tiệc bao giá», chi bằng vấn ý Ä‘Ãch phúc tấn.
Bát a ca nhấp một ngụm trà :
- Bên ấy Ä‘ang lúc báºn mình, vả lại Tháºp đệ muốn là m ở đây.
Nhược Lan đưa mắt nhìn Nhược Hi:
- Thế thì để thiếp lo váºy!
Bát a ca cháºm rãi bảo:
- Chỉ mấy anh em trong nhà , má»i ngưá»i cốt kiếm má»™t chá»— vui vầy vá»›i nhau thôi, nà ng cÅ©ng không phải căng thẳng quá là m gì.
- Thái tá» gia có đến không? – Nhược Lan há»i.
- Thiếp má»i chắc chắn là phải đưa, đến hay không thì chưa rõ.
Nhược Lan gáºt gáºt đầu, không há»i thêm nữa, cứ ngồi lặng thinh, hai mắt cụp xuống. Bát a ca thì nhìn thẳng ra trước mặt, cÅ©ng không nói năng gì.
Nhược Hi nhấc chung trà lên, má»›i biết mình đã uống cạn, đà nh đặt xuống. A hoà n tá»›i châm thêm, nhưng Nhược Hi xua tay, a hoà n lại lùi ra. Bầu không khà cà ng lúc cà ng dị thưá»ng, Nhược Hi đà nh đứng dáºy, cất giá»ng khô khan:
- Nếu Bối lặc gia không còn gì dạy bảo, Nhược Hi xin lui trước.
Bát a ca vừa nhấc tay, Nhược Lan đã há»i ngay:
- Äịnh ngá»§ sá»›m thế nà y à ?
Nhược Hi cưá»i đáp:
- Chưa đâu, em vỠluyện chữ thôi.
Nhược Lan vội can:
- Má»›i ăn cÆ¡m xong đã táºp viết, rồi ra Ä‘au dạ dà y đấy!
Xem tình hình không Ä‘i ngay được, Nhược Hi cưá»i khan, lại ngồi xuống như cÅ©, vẫy tay bảo a hoà n châm thêm trà . Bát a ca nhếch miệng cưá»i, nhìn hai chị em. Nhược Hi cố Ä‘oán xem có phải chà ng pháºt ý không, nhưng Ä‘oán mãi không ra, đà nh thôi.
Im lìm, im lìm, cứ im lìm mãi, cuối cùng Nhược Hi không chịu đựng được nữa. Thầm nghÄ© công phu tu tâm dưỡng tÃnh cá»§a mình không thể bì được vá»›i hai vợ chồng nhà nà y, cô đứng báºt dáºy:
- Chúng ta đánh cỠđi!
- Chị không biết đánh – Nhược Lan lắc đầu.
Nhược Hi nhìn sang Bát a ca, chà ng gáºt đầu bảo a hoà n đứng bên:
- Lấy cỠvây ra đây!
Nhược Hi vội kêu:
- Em không biết đánh cá» vây. Bá»n mình chÆ¡i cá» tướng Ä‘i!
Nhưng Bát a ca lắc đầu:
- Ta không biết đánh.
Nhược Hi “Æmá»™t tiếng, không biết phải là m thế nà o nữa, đà nh ngồi trở lại ghế.
Yên lặng, yên lặng, lại yên lặng. Cá» nhảy, cá» quân đội, tú lÆ¡ khÆ¡, cá» nháºp vai, tiên kiếm kỳ tình… Nhược Hi nháºn ra những trò mình nghÄ© tá»›i không thể cải thiện được tình cảnh hiện tại, nên không lao tâm khổ tứ là m gì nữa, đà nh nói:
- Chúng ta chÆ¡i cá» vây váºy!
Bát a ca há»i:
- Chẳng phải em không biết chơi hay sao?
- Chẳng phải có thể há»c được hay sao? – Nhược Hi há»i lại.
Bát a ca ngẫm nghÄ© chốc lát, nét cưá»i nÆ¡i khóe miệng rạng ra cả khuôn mặt:
- ÄÆ°á»£c!
Nhược Hi bá»—ng ngá» ngợ, nhá»› lại nụ cưá»i trên xe ngá»±a hôm ná», rồi sá»±c hiểu, thì ra Ä‘iểm khang khác cô cảm thấy lúc ấy chÃnh là đôi mắt Bát a ca. CÅ©ng như hôm nay, đôi mắt Ä‘ang cưá»i, còn bình thưá»ng, ánh cưá»i cá»§a chà ng không chạm được tá»›i hà ng mi.
Bát a ca giảng sÆ¡ qua luáºt lệ, rồi bảo vừa chÆ¡i vừa hoà n thiện. Chà ng để Nhược Hi cầm quân Ä‘en Ä‘i trước. Lúc nhá» vì phù phiếm nhất thá»i, Nhược Hi cÅ©ng từng nghiá»n ngẫm kỳ phổ, vá» sau lên trung há»c cứ báºn bịu dần, vả chăng vốn dÄ© không có hứng thú nên dẹp luôn món cá» vây mệt óc, quay sang môn tú lÆ¡ khÆ¡ đơn giản dá»… há»c. Nay nhìn bà n cá», nhá»› lại yếu lÄ©nh “thắng thua phụ thuá»™c nước Ä‘iâ€, cô bèn cân nhắc má»™t góc để hạ. Nhược Lan ngồi ngay cạnh, Nhược Hi vốn có ý muốn để nà ng cÅ©ng há»c há»i đôi chút, nhưng thấy nà ng dá»ng dưng, đà nh thôi. Má»™t lát sau, quá ná»a bà n cỠđã là giang sÆ¡n cá»§a quân trắng, Nhược Hi hÆ¡i ấm ức:
- Bối lặc gia chẳng nhưá»ng em chút nà o à ?
- Sao em biết ta không nhưá»ng em? – Bát a ca há»i.
Nhược Hi xịu mặt:
- Nhưá»ng mà đã thế nà y, nếu không nhưá»ng…
- Váºy đánh tiếp không?
- Tiếp!
Nhược Hi nghÄ©, đằng nà o cÅ©ng đã thua rồi, chỉ còn nước cứu vãn để đỡ thảm hại quá mức mà thôi. Bá» khúc trung tâm, cho quân trắng ăn, giữ vững hai góc, ná»™p đất phì nhiêu… Nhược Hi cố sức lục lá»i những ký ức má» nhạt, vá» sau không biết là do mấy cách nghÄ© ra đã phát huy tác dụng, hay là do Bát a ca nhưá»ng nhịn, mà cuối cùng vẫn duy trì được hai góc, không đến ná»—i bị ăn mất hết.
Bát a ca nhìn xuống bà n cá»:
- Em từng há»c cá» vây rồi phải không?
- Em xem ngưá»i ta chÆ¡i, biết chút chút thôi. Sao ạ?
Bát a ca nhìn Nhược Hi, giá»ng hà i hước:
- Không sao! Biết bá» phụ giữ chÃnh, không nÃu kéo lằng nhằng, kể cÅ©ng là khá.
Nhược Hi chỉ cưá»i, không đáp lại. Cảm thấy không còn sá»›m sá»§a nữa, Ä‘oán chắc hôm nay Bát a ca sẽ ngá»§ lại đây, cô bèn đứng dáºy thưa:
- Nhược Hi cáo lui!
Bát a ca gáºt gáºt đầu, Nhược Lan đứng lên bảo bá»n a hoà n chuẩn bị nước tắm. Nhược Hi nhún mình chà o rồi lui ra.
Tà i sản của baongoc
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a baongoc
28-10-2011, 09:49 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Bộ Bộ Kinh Tâm
Tác giả: Äồng Hoa
------oo0oo-----
Hồi 4.
Dịch: Äà o Bạch Liên (Alex)
Nguồn: Blog.daobachlien.com
Nhược Hi ngá»§ má»™t giấc ngon là nh, khi mở mắt ra thì trá»i đã sáng. NghÄ© giá» nà y chắc Bối lặc gia lên triá»u rồi, cô gá»i a hoà n lại hầu rá»a mặt, xong xuôi thì vá»™i và ng sang thăm há»i chị. Khi và o nhà , thấy Nhược Lan Ä‘ang thẫn thá» nhìn ra ngoà i cá»a sổ, Nhược Hi bèn ngồi xuống gần đấy, ngẫm lại chuyện tối qua, cÅ©ng cảm thấy buồn rầu.
Nhược Lan im lặng má»™t lúc, vẫn không quay đầu lại, chỉ lên tiếng há»i:
- Nghĩ gì thế?
Nhược Hi tá»›i đứng bên Nhược Lan, nắm bắp tay nà ng há»i ngược:
- Chị thì đang nghĩ gì?
Nhược Lan chưa trả lá»i ngay, nhìn ra ngoà i cá»a sổ thêm má»™t chốc rồi đáp:
- Chẳng nghĩ gì hết.
Hai ngưá»i cùng trầm ngâm, Nhược Hi tá»±a má và o vai chị, bắt chước ngó ra ngoà i.
oOo
Má»™t tiểu đình xinh xắn tá»a lạc trên sưá»n đồi, ba mặt trồng đầy thúy trúc, mặt còn lại là má»™t hà nh lang dà i đổ lượn xuống đồi. Nhược Hi ngồi trên ghế đá trong đình, lưng xoay vá» lan can, mặt hướng ra hà ng trúc, đầu tá»±a lên má»™t tay, tay kia cầm Tống từ. Má»™t bà i chưa Ä‘á»c trá»n, ngưá»i bá»—ng đã ngẩn ngÆ¡.
Trở lại Xương Môn cảnh khác xưa
Cùng Ä‘i hà cá»› chẳng cùng vá»
Ngô đồng tà n tạ sau sương lạnh
Quạnh quẽ uyên ương mất bạn thá»
CỠtrên bãi
Móc vừa se
Chốn xưa mộ mới dạ tái tê…
Äá»™t nhiên, sách trong tay Nhược Hi bị giáºt mất, má»™t giá»ng vui vẻ vang lên:
- Xem gì thế? Có ngưá»i đến mà cÅ©ng không hay!
Nhược Hi giáºt nảy, nhảy nhổm lên khá»i ghế thì chạm ngay ánh mắt Tháºp a ca Ä‘ang nhìn mình. Tháºp a ca hù được Nhược Hi, vốn dÄ© vô cùng khoái chÃ, chợt nháºn ra mắt cô gái còn ngấn lệ, khuôn trăng vương nét sầu, gã thót tim, bá»™ mặt Ä‘ang hà o hứng cÅ©ng ngây ra. Äứng gần đấy còn có Cá»u a ca và má»™t thiếu niên tuấn tú trông còn rất trẻ, hai ngưá»i nà y cÅ©ng lá»™ vẻ ngỡ ngà ng.
Nhược Hi nhún mình thỉnh an, nhân thể lấy lại tá»± chá»§, khi ngẩng đầu lên thì nét mặt đã như bình thưá»ng. Tháºp a ca vẫn đứng ngẩn tại chá»—, nhưng Cá»u a ca đã hết ngạc nhiên, giá»›i thiệu vá»›i Nhược Hi:
- Äây là Tháºp tứ gia.
A, Tháºp tứ gia, Nhược Hi thầm nghÄ©, nhân váºt ta vẫn muốn gặp. Nhưng gặp bây giá» tháºt chẳng đúng lúc chút nà o, lòng dạ không sao vui nổi. Nhất thá»i cả bốn Ä‘á»u im lặng. Ngó lại thấy Tháºp a ca đã bình tÄ©nh, Nhược Hi bèn há»i:
- Tháºp a ca sao lại ở đây?
- Chúng ta đến gặp Bát ca, từ đằng xa trông thấy cô ngồi im ru bà rù, bèn Ä‘i vòng lại xem cô là m gì – Gã ngừng má»™t chốc, quan sát sắc mặt Nhược Hi – Ai là m cô giáºn thế?
Nhược Hi cưá»i xòa:
- Chị tôi là trắc phúc tấn nhà nà y, anh bảo ai đủ tà i là m tôi giáºn chứ?
Tháºp a ca cầm quyển sách cuá»™n gõ gõ và o chiếc bà n đá bên cạnh, máy môi định tiếp, Cá»u a ca đã giục:
- Äi thôi, chắc Bát ca Ä‘ang sốt ruá»™t đấy!
Tháºp a ca nhìn tháºt sâu và o mắt Nhược Hi, rồi đặt trả sách trên bà n, lầm lầm cái mặt Ä‘i lướt qua cô gái. Cá»u a ca xoay mình bước theo Tháºp a ca xuống hà nh lang. Tháºp tứ a ca cưá»i cưá»i bước đến bên bà n, ngó ngó cuốn sách, thình lình há»i độp má»™t câu:
- Bao tuổi?
Nhược Hi nghi hoặc đáp:
- Mưá»i ba!
Tháºp tứ a ca gáºt gáºt đầu, rồi cÅ©ng xoay mình bá» Ä‘i.
Nhược Hi đợi má»™t lát, trông bóng bá»n há» xa rồi má»›i nhặt cuốn sách lên, quay gót trở vá», chuyện Xảo Tuệ kể hôm qua vẫn còn vang vá»ng trong đầu: “Trước khi xuất giá, chá»§ tá» rất thân thiết vá»›i má»™t binh sÄ© dưới trướng lão gia. Tà i cưỡi ngá»±a cá»§a chá»§ tá» cÅ©ng do ngưá»i ấy dạy. Tuy ngưá»i ta thuá»™c tá»™c Hán, nhưng cưỡi ngá»±a cá»±c giá»i, giá»i đến mức vang danh toà n doanh trại. Nhưng sau nà y, chá»§ tỠđược gả cho Bối lặc gia. Vá» nhà chồng rồi, chá»§ tá» không thiết cưá»i nữa, mặc dù má»i việc khác vẫn hà nh xá» như bình thưá»ng, ba tháng sau còn mang thai tiểu a ca. Tháºt chẳng ngá» sắp tá»›i lúc lâm bồn thì từ phương Bắc có tin gá»i vá», báo rằng binh sÄ© nỠđã chết. Chá»§ tá» ngất lịm Ä‘i, chống chá»i thêm và i ba ngà y rồi ốm liệt, hà i nhi cÅ©ng không giữ được nữa. Lâu dần khá»i ốm, nhưng sức khá»e rất bấp bênh. Từ bấy trở Ä‘i, ngà y nà o chá»§ tá» cÅ©ng tụng kinh, cư xá» cà ng lúc cà ng thá» Æ¡ lãnh đạm. ÄÃch phúc tấn vỠđây muá»™n hÆ¡n chá»§ tá» hai năm, bây giá» cÅ©ng đã hoà i thai tiểu a ca, còn chá»§ tá» vẫn…â€
Lúc nghe kể, Nhược Hi tức giáºn há»i: “Ban đầu, tại sao chị tôi không cầu xin a ma?†Xảo Tuệ cưá»i buồn, đáp: “Sao lại không cầu? Nhưng lão gia nói, đừng nằm mÆ¡ nữa, chá»§ tỠđã được định hôn cho a ca rồi, còn mÆ¡ má»™ng ná» kia thì má»i ngưá»i hết đưá»ng sống luôn.†Nhược Hi lại há»i: “Bối lặc gia có biết ná»™i tình không?†Xảo Tuệ đáp: “Không, lão gia xá» lý má»i việc rất kÃn kẽ. Trong phá»§ chỉ có ngưá»i, chá»§ tá» và tôi tưá»ng táºn mà thôi.â€
Nhược Hi nhá»› lại vẻ mặt cá»§a Bát a ca lúc đứng dưới tán cây bên hồ, thầm nhá»§ e rằng cả a ma và Xảo Tuệ Ä‘á»u nháºn định sai rồi.
Tà i sản của baongoc
Äã có 7 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a baongoc
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , äåíüãè , aáîðò , áåñïëàòíîå , àëåíà , àóäèîêíèãè , bá»™ bá»™ kinh tâm , bá»™ bá»™ kinh tâm 4vn , bá»™ bá»™ kinh tâm-4vn , bá»™i bá»™i kinh tâm , bo bo kinh tam , bo bo kinh tam alex , bo bo kinh tam alex dich , bo bo kinh tam doanh thu , èãðóøêè , èíöåñò , huyen ao bo bo kinh tam , ìàñòåð , íàòàëè , ìåòàëëîïðîêàò , ïëèòêà , ïðîåêòû , ñïèðñ , òðóäîâîé , pham nhan tu tien , sat than , truyen huyen ao tron bo , ýëåêòðè÷åê , øàíñîí