"Vì cái gì? Ngươi vì cái gì muốn làm như vậy?" Một thanh niên kích động đứng trước mặt một nữ tử trẻ tuổi rống lớn, có lẽ do quá kích động mà thanh âm của hắn có chút khàn khà.
Tóc tai rối tung, mắt đầy tơ máu, có thể nói trạng thái tinh thần của thanh niên này đã đến điểm tới hạn, có lẽ chỉ cần một chút tức giận cũng có thể làm hắn bùng nổ.
Đối mặt với thanh niên đang kích động gầm rú, đổi lại dường như nữ tử trẻ tuổi chỉ có thái độ thờ ơ, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, nàng khinh miệt nhìn người thanh niên trước mặt cười lạnh nói: "Vì cái gì? Ngươi nói đây là vì cái gì?"
"Cho ta một lý do! Nói cho ta biết!" Thanh niên kích động giữ hai vai nữ tử, điên cuồng hét lớn.
Có lẽ do có chút dùng sức nên trên khuôn mặt của nữ tử kia hiện lên vẻ thống khổ, lập tức hung hăng dùng hai tay nắm lấy tay nam tử đó gạt ra, hơn nữa thập phần chán ghét khinh bỉ nói: "Được, ngươi đã muốn lý do, vậy ta sẽ cho ngươi một lý do! Là do ngươi không có tiền, không có thực lực! Ngươi nuôi không nổi ta!"
"Tiền? Chỉ một lý do đơn giản như vậy sao?" Nam tử kia cười khanh khách nói, ánh mắt có chút mờ mịt, không thể tin được, sau đó lui lại mấy bước thân thể cũng run nhè nhẹ.
Nàng kia không thèm để ý tiếp tục đả kích: "Đúng! Chính là tiền! Ngươi cuối cùng chỉ là một tên sinh viên mà thôi, chẳng lẽ khi ta tốt nghiệp sẽ cùng chịu khổ với ngươi sao? Ngươi có thể cho ta hạnh phúc sao?"
"Nhưng là lúc trước ngươi không phải đã nói..." Nam tử không thể tin hỏi.
Nhưng lời chưa kịp nói hết thì đã bị nàng kia làm ngắt giữa chừng, nàng nghiêm mặt nói: "Đúng, đúng là lúc trước ta có nói như vậy, đó là bởi vì ta không biết tiền mang đến cho ta nhiều chỗ tốt đến như vậy, ngươi xem ta hiện tại, tùy tiện đưa ra một thứ trên người còn có giá trị hơn so với các thứ trên người ngươi, ngươi lấy cái gì để nuôi sống ta?"
Nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua những thứ trên người nữ tử, không khỏi toát ra một tia cười khổ, đích xác, cùng so sánh với nữ tử trẻ tuổi, hắn thật sự kém nhiều lắm, hơn nữa nàng cũng đánh giá hắn quá cao, không chỉ nói trên người, chính là gia sản của hắn, cũng không thể so với một món đồ nào trên người nữ tử trẻ tuổi.
"Ha ha ha, nói xong chưa?" Đột nhiên một tiếng cười của một nam tử lạ mặt truyền tới, làm thanh niên mắt tràn ngập tơ máu không khỏi có chút mở lớn, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử lạ lẫm đang đi tới.
Nữ tử trẻ tuổi sau khi nhìn thấy nam tử lạ lẫm kia liền trực tiếp nhào vào trong lòng hắn, hơn nữa lại thập phần thân thiết nói: "Anh yêu, em đã nói xong với hắn, chúng ta có thể đi rồi."
"Rất tốt, một khi đã như vậy chúng ta đi thôi." Nam tử lạ lẫm kia ôm nữ tử trẻ tuổi xoay người tính rời đi, có lẽ cảm thấy thương hại người thanh niên bị bỏ rơi đang nửa quỳ trên đất, nên thuận tay từ trong ngực lấy ra một nắm tiền, tùy ý ném ra, dùng ngữ khí thập phần khinh miệt nói: "Chút tiền này coi như là phí tổn chia tay đi! Ha ha!"
Nói xong cười lớn rồi ly khai.
Hai mắt thanh niên kia nhìn đám tiền đang bay đầy trời, hai tay nắm chặt, dùng sức đánh đấm lên trên mặt đất, máu tươi chậm rãi chảy ra, chính là hắn lại phảng phất không cảm giác được chút đau đớn nào. Bởi vì trong lòng hắn tràn ngập oán hận, khiến cho hắn quên đi cảm giác đau đớn này.
Hắn rất muốn đi trả thù, nhưng là hắn cũng không có làm như vậy, bởi vì hắn hiểu hắn không có tiền đấu không lại người ta.
"Tiền! Tiền! A... " Người thanh niên thập phần thống khổ rống lớn, nàng là bạn gái của hắn nhiều năm rồi, lúc trước còn muốn cùng nhau phấn đấu, nhưng hôm nay lại bởi vì hắn không có tiền, cuối cùng rời bỏ hắn, điều này sao có thể làm hắn không phẫn hận?
Đột nhiên trước mặt thanh niên nam tử sáng lên, một mảnh kim quang chói mắt khiến hắn không thể không lấy tay chắn màn hào quang này.
"Ngươi chính là Tiêu Kiến?" Một thanh âm thập phần lạ lẫm vang lên, làm Tiêu Kiến đang nửa quỳ trên mặt đất chậm rãi mở mắt, nhìn bóng người màu vàng trước mắt, trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Kiến thừa nhận, bóng người màu vàng mỉm cười một chút, hơn nữa dùng ngữ khí thập phần ôn hòa nói: "Ngươi đi theo ta." Nói xong vươn cánh tay phải ra, quang mang màu vàng từ lòng bàn tay hắn tỏa ra, trong khoảng khắc bao quanh người Tiêu Kiến.
Tiêu Kiến hoảng sợ rống lớn: "Từ từ! Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Nhưng thanh âm hắn còn chưa chấm dứt, bóng người màu vàng kia đã mang hắn đi, nơi đây là một vùng hoang vắng, cũng không có ai phát hiện hiện tượng dị thường này, chỉ có những tờ giấy bạc trên mặt đất kia, chứng minh nơi này vừa có người ở đây.
Thiên Tàm Đại Lục Ô Sơn Đế Quốc Huyết Đồ trấn, giờ phút này trong một phòng lớn có vài bóng người lo lắng không ngừng đi qua đi lại, phòng bên thỉnh thoảng truyền đến thanh âm thống khổ của nử tử khi sinh nở.
Lý Nhĩ Áo Đặc, hắn làm tộc trưởng Áo Đặc gia tộc, đang lo lắng chờ đợi đứa con của hắn xuất thế, hắn cũng giống như bao người cha khác, tâm tình thập phần kích động.
Nhưng là thê tử hắn lớn tiếng kêu to nửa ngày, vẫn như cũ không có nghe oa oa tiếng trẻ con khóc, điều này sao có thể làm hắn không nóng lòng?
Chỉ có điều gian phòng bên đột nhiên xuất hiện một mảnh kim quang, làm hắn và những người xung quanh không nhịn được đều nhắm mắt lại, lại còn dùng tay chắn màn hào quang chói mắt này.
Trong kim quang có một bóng người, hắn nhìn Tiêu Kiến trong tay, miệng khẽ toát ra vẻ tươi cười, lầm bẩm nói: "Chính là nơi này, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."
Nói xong một mảnh kim quang truyền tới phòng nữ tử đang sinh, thanh âm thống khổ của nữ tử rốt cục ngừng lại.
Ngay sau đó một bà mụ đầy hưng phấn ôm một đứa trẻ đi ra, kích động la lớn: "Đại nhân, đã sinh! Đã sinh! Là một vị thiếu gia!"
Lý Nhĩ lúc này mới đi tới, vui sướng tiếp nhận đứa trẻ trong tay bà mụ, cẩn thận đỡ lấy hơn nữa hưng phấn la lớn: " Áo Đặc gia tộc chúng ta có hậu sinh rồi!"
Đồng thời mảng quang mang màu vàng trên bầu trời cũng nhanh chóng biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.
Lúc này một lão giả đứng quanh đó đầy kích động hướng Lý Nhĩ nói: "Đại nhân, khẳng định là thần trợ giúp chúng ta, chúng ta phải cám ơn thần minh a!"
"Đúng đúng, mau mau, tất cả mọi người quỳ xuống, hướng trời lễ bái!" Nói xong Lý Nhĩ kích động đang ôm đứa bé trong lông ngực cũng quỳ xuống, hướng bầu trời xanh thẳm nhất thời bái vài cái, tuy rằng kim quang kia đã biến mất.
Lúc này lão giả bên cạnh còn nói thêm: "Đại nhân, ngươi mau xem, tiểu thiếu gia dường như có chút không thích hợp!"
Lý Nhĩ nhất thời cúi đầu nhìn, chỉ thấy đứa bé trong lòng ngực đang giương đôi mắt đen thui đang kỳ quái nhìn hắn, trong ánh mắt lộ một chút vẻ khó hiểu.
Điều này làm cho trong lòng Lý Nhĩ không khỏi kỳ quái, theo đạo lý mà nói đứa trẻ vừa mới sinh hạ đều gào khóc, nhưng đứa nhỏ này lại không khóc, ngược lại còn mở to đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh.
"Đại nhân, có phải điều này cũng là do thần minh làm a?" Lão giả kia đột nhiên nói.
Lý Nhĩ không khỏi cúi đầu trầm tư, tuy rằng đứa bé trước mắt không giống như tưởng tượng của hắn, nhưng là vô luận nói như thế nào, đứa nhỏ này cũng làm hắn nở nụ cười nói: "Cách Lý Mạn, không cần biết thần minh có làm gì hay không, nó quả thật là hài tử của ta."
"Kìa đại nhân nhanh đặt cho thiếu gia một cái tên đi." Cách Lý Mạn cũng thập phần vui mừng nói.
Lý Nhĩ cười cười đạo: "Đúng, đặt tên gì thì tốt nhất đây?"
"Tiêu... Kiến!" Đứa bé trong lồng ngực phát ra một lời vô nghĩa, nhất thời làm bọn người Lý Nhĩ lắp bắp kinh hãi, bọn họ không thể tin một đứa bé vừa mới sinh đã hiểu lời bọn họ nói.
Chẳng qua lời này nhất thời cũng làm cho bọn họ lâm vào trầm tư, Lý Nhĩ lập tức cười nói: “Một khi đã như vậy thì đặt tên nó là Tiêu Kiến Áo Đặc đi.”
Dịch giả: A Ni (Hunii)
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Xuân qua thu đến.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua mười năm.
Tiêu Kiến Áo Đặc nay đã là một tiểu hài, nhắc đến hắn, ai cũng nghĩ đến việc năm xưa hắn vừa được sinh ra đã nói chuyện, tuy rằng còn chưa lưu loát, nhưng cũng làm kẻ khác sợ hãi không thôi.
Bất quá, không biết do thiên phú hữu hạn hay nguyên nhân gì, từ đó về sau Tiêu Kiến cũng không có biểu hiện khả năng đặc biệt nào khác, chỉ có điều hắn là một tiểu hài tử kì quái, chính là thập phần yêu thích việc đọc sách, cơ hồ đã đọc qua cả tàng thư gia tộc. Đáng tiếc chính là, lúc này Áo Đặc gia tộc đã phi thường sa sút, tàng thư số lượng cũng chỉ thưa thớt, căn bản không đủ thỏa mãn Tiêu Kiến.
Lý Nhĩ chứng kiến đứa con mình chăm chỉ như vậy, trong lòng cũng là thập phần vui sướng, bất quá lại không khỏi có chút u sầu.
Nguyên nhân, chính bởi Áo Đặc gia tộc lúc này thiếu tiền, căn bản không có khả năng đưa Tiêu Kiến đến học viện. Điều này cũng làm cho Tiêu Kiến rất thất vọng.
Tiêu Kiến sau khi được tái sinh đã sáng suốt bảo trì trầm mặc. Tuy rằng bản thân hắn tuyệt không rõ vì cái gì mình đến thế giới này, nhưng hắn lại cũng hiểu được, bản thân nếu được quay trở về, cũng là trở về địa phương đã làm hắn tổn thương, điều này làm hắn cũng không thoải mái. Đôi khi được đến một thế giới khác lại là một chuyện tốt, có thể làm hắn quên đi mối thương tâm lúc trước.
Hơn nữa, hắn cũng muốn được hưởng thụ cảm giác gia đình ấm áp. Tiêu Kiến tại kiếp trước là cô nhi, căn bản chưa từng gặp được phụ mẫu, hoàn toàn dựa vào cố gắng hết mình mà thi đỗ Đại học, tuy vậy nhưng trong lòng hắn vẫn luôn khắc khoải khi nghĩ về cha mẹ ruột của mình.
Kiếp trước đã không thể, vậy kiếp này cũng nên hảo hảo hưởng thụ.
Tuy rằng Tiêu Kiến so với những đứa trẻ cùng tuổi thì trưởng thành hơn nhiều, nhưng lại vô cùng thích được nằm trong lòng phụ mẫu làm nũng, khiến đám trẻ cùng lứa luôn cười nhạo hắn. Tiêu Kiến đối với việc này cũng không lấy làm tức giận, chỉ để qua một bên như không hề biết đến. Bởi hắn hiểu, những đứa trẻ kia căn bản chưa phải nếm trải cảm giác không có thân sinh phụ mẫu, nên hiện tại hắn có được cơ hội kia, tự nhiên là muốn hảo hảo hưởng thụ.
Lại nói lúc Tiêu Kiến năm tuổi, mẫu thân hắn hạ sinh thêm một tiểu đệ đệ, điều này làm Lý Nhĩ thập phần cao hứng, mà đối với bản thân Tiêu Kiến cũng là một đại hỉ sự. Kiếp trước hắn cô độc một mình, nay có thêm một tiểu đệ, Tiêu Kiến tự nhiên là nhất mực yêu thương.
Chỉ có điều, Tiêu Kiến có cảm tưởng đôi khi Lý Nhĩ nhìn hắn phảng phất có chút quan hoài, trong ánh mắt thình thoảng có vài tia cân nhắc, khiến hắn không khỏi giật mình, chẳng lẽ bí mật của hắn đã bị phát hiện? Không phải a, việc này ngoài hắn chỉ có một người biết, chính là bóng người thần bí màu vàng năm xưa.
Đối với thần bí nhân kia, Tiêu Kiến cũng là rất mơ hồ, hắn có cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra.
Bất luận là nguyên nhân gì, Lý Nhĩ quan tâm Tiêu Kiến là thật. Có điều đó tịnh không phải sự cưng chiều, mà là thập phần nghiêm khắc, mỗi sáng Lý Nhĩ đều bắt Tiêu Kiến phải dậy sớm rèn luyện thân thể.
Hơn mười năm qua, đối với thế giới này, Tiêu Kiến cũng có những hiểu biết nhất định.
Nơi này có một khối đại lục to lớn, tên là Thiên Tàm Đại Lục, xungquanh đều bao bọc bởi biển rộng mênh mông, mà hắn hiện tại ở hành tỉnh Huyết Đồ Trấn, thuộc Ô Sơn Đế Quốc trên Thiên Tàm đại lục.
Điều làm hắn kinh dị chính là, đại bộ phận nhân loại ở đây đều có một loại năng lực thần kì, gọi là dị lực. Những người có được dị lực thì gọi là dị năng giả, nghe nói năng lực này nếu tu luyện đến mức tận cùng, di sơn đảo hải, không gì không làm được. Điều này làm cho Tiêu Kiến từ nhỏ đã thập phần hâm mộ.
Chỉ có điều đáng tiếc chính là, mỗi một năm, chỉ có những hài tử mười hai tuổi được tham gia học viện mới có cơ hội khảo thí dị lực bản thân. Đương nhiên nếu khảo thí thành công, cũng cần có những công pháp tương ứng để tu luyện ban đầu.
Trải qua hơn vạn năm, nhân loại không ngừng cải tiến, hiện tại dị năng giả đại khái được chia làm chín cấp bậc: dị nhân, dị tâm, dị vân, dị châu, dị sư, dị hồn, dị phá, dị hiệp, dị đế. Trong từng cấp bậc lại chia thành chín giai đoạn.
Đồng thời dị lực cũng có thuộc tính khác nhau, thông thường bao gồm địa, phong, thủy, hỏa bốn loại, ngoài ra còn có những thuộc tính ít gặp hơn là quang minh và hắc ám.
Mặc dù Tiêu Kiến rất muốn đi tham gia thí nghiệm, nhưng hắn cũng hiểu được, bản thân ngoài niên kỉ chưa đủ, còn một phần trọng yếu nữa chính là, muốn được tham gia thí nghiệm tại học viện, chi phí quả thực rất cao.
Tuy nói rằng phí dụng này chỉ có mười kim tệ, nhưng cơ hồ đã vượt quá mức chi tiêu trong một tháng của cả gia tộc Áo Đặc, nếu là gia đình bình thường còn có thể sống thoải mái hơn nửa năm.
Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế phí dụng còn có thể cao hơn nhiều lần. Cho dù là học viện bình thường trong hành tỉnh, chi phí tổng cộng cũng phải đến mấy trăm kim tệ, học viện càng cao quí phí dụng càng khiến người sợ hãi. Tiêu Kiến đã sớm trưởng thành, tự nhiên là hiểu điều này, chỉ có thể giữ chính mình ở mức tâm tình kích động.
Tuy rằng hiện tại so với kiếp trước đã có khác biệt rất lớn: hắn có gia đình ấm áp, bất quá cuộc sống cũng không thay đổi nhiều, đều là túng thiếu, khiến Tiêu Kiến trong lòng không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rốt cuộc khi nào thì hắn mới có thể có đủ tiền?
Giờ này khắc này hắn đã lĩnh ngộ thật sâu sắc tầm quan trọng của kim tệ, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể có được: quyền lực, địa vị, thậm chí là nữ nhân.
Ánh nắng sớm mai chiếu vào, Tiêu Kiến lặng lẽ mở mắt, lại một ngày nữa bắt đầu. Sáng sớm là thời điểm hắn cùng Cách Lý Mạn lão quản gia đi rèn luyện thân thể.
Tiêu Kiến cũng không rõ liệu bản thân mình có dị lực hay không, nhưng tăng cường khí lực không thể nghi ngờ có thể làm thân thể thêm cường tráng, cho dù không có dị lực cũng có thể tiến vào quân đội kiến công lập nghiệp, quan trọng nhất là có thể kiếm được kha khá kim tệ để sau này phiêu lưu.
"Tiêu Kiến thiếu gia, dậy đi, thời gian không còn sớm a." Giọng nói Cách Lý Mạn lão quản gia vang vang bên ngoài phòng Tiêu Kiến.
Tiêu Kiến đi xuống giường, miệng hô: "Cách Lý Mạn gia gia, ta biết rồi, nhất định sẽ ra ngay"
Tiêu Kiến đối với Cách Lý Mạn lão quản gia phi thường tôn kính, tuy rằng lão không phải cái gì dị năng giả, nhưng cũng là có cơ thể cường tráng vượt quá thường nhân, nghe nói đã từng làm đến chức tiểu đội trưởng trong quân đội, về sau không biết vì nguyên do gì lại ở Áo Đặc gia tộc làm quản gia.
Dịch giả: A Ni (Hunii)
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Vừa ra khỏi phòng, cảm giác được ánh dương quang gay gắt chiếu đến, Tiêu Kiến bất giác lấy tay che mắt lại. Cách Lý Mạn lão quản gia đứng bên cạnh trông thấy bèn mỉm cười, Tiêu Kiến cũng khẽ cười rồi nói: "Cách Lý Mạn gia gia, chúng ta đi thôi."
"Tốt lắm." Cách Lý Mạn lão quản gia khẽ gật gật đầu, lập tức liền cùng Tiêu Kiến rời đi, mục tiêu của bọn họ là một tòa núi nhỏ vùng ngoại ô tiểu trấn. Nơi đây có một mảnh đất trống lớn, chính là địa điểm Tiêu Kiến vẫn thường rèn luyện thân thể.
Chỉ có điều Cách Lý Mạn mỗi khi trông thấy bóng dáng Tiêu Kiến, trong lòng liền nhịn không được nghĩ tới ngày hắn sinh mười năm về trước.
So với đệ đệ của mình thì Tiêu Kiến quả rất khác biệt, vừa sinh ra đã triển lộ thiên phú kinh người, ngày trước Cách Lý Mạn cùng Lý Nhĩ còn có điểm lo lắng về sau Tiêu Kiến sẽ khó quản, nhưng thực tế đã cho thấy tình huống này cũng không có phát sinh. Chỉ có điều, Tiêu Kiến có vẻ hơi trầm mặc, trên mặt luôn giữ nét lạnh lùng.
Chỉ khi nhìn cha mẹ, đệ đệ cùng Cách Lý Mạn lão quản gia, trên mặt hắn mới thấy một tia mỉm cười.
Cách Lý Mạn tuổi già thành tinh, tự nhiên nhìn ra được Tiêu Kiến có điểm khác biệt, giống như trong lòng chứa rất nhiều sự tình, chỉ là khi lão hỏi thì hắn lại tỏ ra đặc biệt khờ khạo, tốc độ thay đổi trên mặt còn nhanh hơn người ta líu lưỡi, căn bản không hề giống một tiểu hài tử bình thường.
Tuy rằng trong lòng thập phần nghi hoặc, nhưng mỗi khi bị Tiêu Kiến xáp vào lòng làm nũng, lão cùng Lý Nhĩ liền đem hết thảy nghi ngờ vứt bỏ, chỉ còn lại tình cảm gia đình ấm áp.
"Thiếu gia, tới rồi, ở đây đi." Cách Lý Mạn khẽ cười nói.
Tiêu Kiến khẽ gật đầu, nhìn xung quanh, dựa theo phương pháp huấn luyện của Cách Lý Mạn, chọn một khối đá lớn, không ngừng cố gắng dùng sức nâng lên hạ xuống, theo như Cách Lý Mạn nói, đây là phương pháp rèn luyện lực tay.
Đương nhiên, rèn luyện gắt gao không hề đơn giản như vậy, Tiêu Kiến mỗi ngày không dừng ở đó, hắn không những giơ cao tảng đá lên đầu, đồng thời còn giữ nguyên tư thế đó mà chạy quanh phiến đất trống một trăm vòng.
Phải biết rằng một vòng chỉ khoảng trăm mét, nhưng là một trăm tương đương gần vạn thước, hơn nữa còn phải giơ khối đá lớn như vậy, áp lực trên thân thật khó sức tưởng tượng. Hơn nữa khó khăn nhất chính là, nếu tốc độ Tiêu Kiến chậm lại, Cách Lý Mạn lão quản gia sẽ không lưu tình dùng roi bắt hắn tiếp tục.
Nếu là trước đây có lẽ Tiêu Kiến đã rất oán giận, nhưng là sau khi chịu đả kích từ bạn gái ở tại tiền kiếp, hắn tâm đã trầm mặc. Hiện tại điều duy nhất có thể khiến Tiêu Kiến cười, duy nhất chỉ có tình cảm gia đình ấm áp.
Tuy rằng trong lòng Tiêu Kiến cũng có bất mãn, nhưng hắn cũng hiểu được Cách Lý Mạn làm vậy là vì hắn. Nếu quả trong người hắn không có dị lực, vậy cũng chỉ còn con đường nhập ngũ. Phải biết rằng trên chiến trường chiến đấu thập phần kinh người, nếu không có thực lực cường đại tự nhiên sẽ bị đối phương dễ dàng sát tử.
Cho nên vô luận là vì chính mình, hay để cải thiện cuộc sống gia tộc, Tiêu Kiến chỉ còn biết cắn răng cố gắng.
"Ba!" Một âm thanh đanh gọn truyền tới, Tiêu Kiến lập tức cảm giác được lưng mình bị một trận roi đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng hắn ngay cả thời gian nghỉ ngơi lau khô cũng không có.
"Nhanh lên! Còn hai mươi vòng!" Cách Lý Mạn lão quản gia lạnh lùng nói, làm Tiêu Kiến không thể khác hơn là tiếp tục cố gắng tăng tốc độ.
Phải biết rằng hắn chỉ là một thiếu niên mười tuổi, tuy rằng thân thể con người ở Thiên Tàm Đại Lục so với địa cầu có mạnh hơn một ít, nhưng cũng chỉ có giới hạn. Hơn nữa hắn lại vác theo một khối đá ước chừng đến hai mươi cân, thể lực đại tiêu hao, hắn làm thế nào mà đẩy nhanh tốc độ được?
Nhưng là Cách Lý Mạn lão quản gia cũng không bởi vậy mà thủ hạ lưu tình, ngọn roi trong tay vẫn như cũ vô tình vung lên.
Cơn đau làm Tiêu Kiến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không hề kêu to. Hắn tự an ủi bản thân, so với nỗi đau vô cùng bị bạn gái vô tình vứt bỏ, nỗi đau này có là gì?
Bất quá, tự an ủi như vậy cũng không khiến cơn đau giảm bớt.
"Nhanh lên! Một vòng cuối cùng!" Giọng nói Cách Lý Mạn lão quản gia lại truyền tới.
Tiêu Kiến cắn chặt hàm răng, cật lực dùng sức chạy về phía trước, trên trán mồ hôi tuôn như mưa, làn da biến thành màu đỏ, nhìn qua có chút ghê người.
Mắt đã nhìn thấy đích phía trước, nhưng thân thể đã sắp không chịu nổi.
Hắn lại một lần tự nhủ, nếu ngay cả khó khăn ban đầu này cũng không vượt qua được, vậy ở trên chiến trường khẳng định không thể bảo toàn mạng sống, tự nhiên cũng không thể sát tử địch để kiếm nhiều kim tệ.
Cố gắng! Nhất định phải tiến về phía trước!
Có lẽ bởi dựa vào cố gắng này, Tiêu Kiến cuối cùng cũng đẩy nhanh được tốc độ, một hơi vọt đến đích. Khi thả lỏng toàn thân, hắn lại cảm thấy một nỗi đau đớn vô cùng, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn làm hắn nhe răng trợn mắt.
Cách Lý Mạn lão quản gia chậm rãi đi tới, hài lòng nhìn Tiêu Kiến. Vị đại thiếu gia này cũng không giống thiếu gia quí tộc khác, không hề có chút ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, lại có thể chịu khổ, hoàn toàn đủ tư cách là Áo Đặc gia tộc đệ tử.
"Ha ha, tiểu tử Tiêu Kiến lại bị phạt!" Đột nhiên một trận cười truyền đến.
Tiêu Kiến lạnh lùng nhìn ra phía sau, lập tức nhận ra là tiếng cười của một số đứa trẻ ở các gia tộc quí tộc, từ nhỏ đã quen được cưng chiều, so với Tiêu Kiến căn bản là hoàn toàn bất đồng.
Đối với những loại tình huống này, Tiêu Kiến từ trước đến giờ vẫn không để tâm.
Mà Cách Lý Mạn lão quản gia nhìn thấy thái độ của Tiêu Kiến, không khỏi gật đầu tán thưởng, trong lòng hiểu rõ sau này thành tựu của đứa trẻ này không thể coi thường. Người từ nhỏ đã có thể chịu nhẫn nhục, chỉ bằng điểm này đã để làm nên đại sự.
"Được rồi, chúng ta trở về ăn điểm tâm đi." Cách Lý Mạn lão quản gia nhẹ giọng nói.
Tiêu Kiến cố hết sức đứng lên, trên lưng truyền đến sự đau đớn như cũ làm hắn không nói được gì.
Tiêu Kiến bắt đầu rèn luyện thân thể từ năm sáu tuổi, mỗi sáng đều phải kiên trì. Hơn nữa phụ thân hắn cũng nói với Cách Lý Mạn lão quản gia phải nghiêm khắc vô tình, sức nặng của cự thạch cũng lớn dần theo tuổi của hắn.
Nhiều năm như vậy, mỗi sáng đều có thể hết sức cố gắng, đều là vì năm xưa lúc hắn sáu tuổi đã được nghe cha hắn kể một cái chuyện xưa.
Dịch giả: A Ni (Hunii)
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Nhiều năm trở về trước, Áo Đặc gia tộc hoàn toàn không giống như hiện tại, mà là một gia tộc thập phần phồn vinh, thịnh vượng.
Tại thời điểm đó, Áo Đặc gia tộc hoàn toàn hoàn toàn có thể xem như Ô Sơn Đế Quốc đệ nhất đại gia tộc. Sở dĩ có thành tựu lớn như vậy, tất cả đều bởi vì bọn họ trợ giúp Ô Sơn Đế Quốc hoàng đế đời thứ nhất Ô sơn Đại Đế đánh hạ giang sơn, thống nhất cả Thiên Tàm Đại Lục. Lúc đó, trong gia tộc xuất hiện lớp lớp cao thủ, cao thủ dưới cấp dị sư có rất nhiều, mà cao thủ đẳng cấp cao hơn cũng không ít, có thể nói là Thiên Tàm Đại Lục đệ nhất gia tộc.
Khi Ô sơn đại đế không còn, Áo Đặc gia tộc cũng không vì vậy mà suy bại, ngược lại vẫn tiếp tục hưng thịnh.
Nhưng là tại thời điểm năm nghìn năm về trước, vì nguyên nhân nào đó các cao thủ trên cấp bậc dị sư của Áo Đặc gia tộc bỗng vô duyên cớ biến mất, chỉ còn lại một số cao thủ cấp dị châu, dị vân.
Điều này làm cho Áo Đặc gia tộc lập tức lâm vào khốn cảnh. Phải biết rằng tại thời điểm bọn họ cực kì phồn vinh hưng thịnh, tuy rằng các đệ tử trong gia tộc đều phải trải qua nghiêm khắc giáo dục, nhưng do danh tiếng của gia tộc mà vẫn có tính ngang ngược.
Hơn nữa cũng có không ít người ghen tị với địa vị của Áo Đặc gia tộc, cho nên đã hợp tác lại chèn ép Áo Đặc gia tộc, thậm chí trong đó còn có phần của Ô Sơn Đế Quốc hoàng đế đương thời.
Trải qua vài thập niên tranh đấu, Áo Đặc gia tộc rốt cục hoàn toàn ở vào thế hạ phong, tài phú kinh nhân tích góp bao năm cũng bị đoạt lấy, nhân khẩu giảm mạnh, từ đời tằng gia gia của Lý Nhĩ, mỗi thế hệ đều chỉ có một có một tiểu hài tử.
Mà Lý Nhĩ nay đã có hai, là Tiêu Kiến và đệ đệ hắn Túc Cách.
Mỗi một đời tộc trưởng Áo Đặc gia tộc đều lấy việc chấn hưng gia tộc là nhiệm vụ của mình, tuy nhiên nói tới nói lui, ngàn năm suy bại không những khiến cho bọn họ đánh mất địa vị trong dĩ vãng, mà cả công pháp tu luyện độc môn trong gia tộc cũng sớm đã thất truyền.
Cho nên đã rất nhiều thế hệ, đệ tử Áo Đặc gia tộc không có cách nào tu luyện công pháp của gia tộc, chính vì thế nói bọn họ muốn chấn hưng gia tộc cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Bởi vì Thiên Tàm Đại Lục không phải là một thế giới hòa bình, ở đây cường giả vi tôn, hết thảy đều dùng thực lực mà nói chuyện. Kẻ nào thực lực cường đại, kẻ đó có quyền lên tiếng.
Nhược nhục cường thực, đây là từ ngữ tối chuẩn xác để hình dung tình trạng của Thiên Tàm Đại Lục.
Bởi vậy mới nói rằng đệ tử Áo Đặc gia tộc đều phải ghi nhớ sỉ nhục này, tuy thời điểm Tiêu Kiến biết được cố sự đó, hắn còn rất nhỏ tuổi, nhưng đối với Áo Đặc gia tộc, Tiêu Kiến đã sớm nảy sinh một lòng trung thành sâu sắc.
Những chuyện khác chưa nói, hắn trước mắt muốn phụ mẫu cùng đệ đệ của mình được sống tốt hơn một chút, phải biết rằng cả Áo Đặc gia tộc, ngoại trừ Cách Lý Mạn lão quản gia, gia đình Tiêu Kiến chỉ có bốn người.
Bọn họ hiện tại ngay cả một người hầu cũng không thuê nổi. Cách Lý Mạn lão quản gia cũng bởi mối quan hệ với Lý Nhĩ mà lưu lại, chứ không lấy tiền công, còn mẫu thân Tiêu Kiến cả ngày nán lại ở nhà lo liệu gia tộc.
Cho nên phụ thân Tiêu Kiến cả ngày đi ra ngoài tìm việc, nghĩ biện pháp duy trì sinh tồn.
Tuy rằng bọn họ sống rất kham khổ, nhưng Tiêu Kiến cũng thấy đã rất đủ, bởi vì hắn được hưởng thụ không khí gia đình ấm áp. Mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt khắc khổ của phụ thân, Tiêu Kiến trong lòng âm thầm thề, tương lai nhất định phải kiếm được nhiều kim tệ, không những để cho Lý Nhĩ được hưởng thụ, mà còn khiến mẫu thân không còn vất vả, cũng là để đệ đệ Túc Cách được ăn ngon hơn một chút.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt lại thêm một năm, thân thể đã bắt đầu phát triển, cao lớn lên không ít.
Điều này làm đệ đệ hắn Túc Cách cảm thấy rất là hâm mộ.
---------------------
Bóng đêm dần bao phủ đại địa, Lý Nhĩ đang nhìn Tiêu Kiến ở trước mặt, tâm tình xúc động không thôi, bởi trong nháy mắt mà Tiêu Kiến đã mười một tuổi, qua một năm là có thể đến Học viện khảo thí.
"Hài tử, nhiều năm qua con đã vất vả rồi, phụ thân không thể cho con được một ngày vui vẻ, đây là lỗi của phụ thân" Lý Nhĩ tuy rằng bình rất nghiêm khắc, chính, nhưng hôm nay thần tình cũng có chút kích động. Hắn phát hiện thân thể Tiêu Kiến có không ít vết thương.
Nếu không phải vì gia tộc, Tiêu Kiến hoàn toàn có thể cùng những đứa trẻ đồng lứa hảo hảo chơi đùa, nhưng từ năm sáu tuổi, ngày ngày Tiêu Kiến đã bắt đầu luyện tập để cường kiện thân thể, chính là để một ngày kia có thể kiếm được nhiều kim tệ.
Tiêu Kiến trên mặt phảng phất một nụ cười, lắc lắc đầu nói: "Phụ thân, con không cảm thấy vất vả, chỉ cần có mọi người là con đã hạnh phúc lắm rồi!"
"Hảo a! Thật sự là làm khó cho con rồi. Nhưng con phải nhớ kỹ, đệ tử Áo Đặc gia tộc chúng ta vĩnh viễn sẽ không khuất phục, một ngày kia, chúng ta nhất định phải trọng chấn gia tộc, đạt tới thịnh vượng phồn vinh!" Lý Nhĩ không khỏi có chút xúc động, đối mặt với đứa con nhỏ tuổi mà đã nhu thuận như thế, hắn còn có lời gì để nói đâu?
Bất chợt, sau cánh cửa truyền đến một âm thanh xé gió. Lý Nhĩ giật mình, vội vàng đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tiêu Kiến tuy rằng không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn vào biểu hiện của phụ thân cũng biết rằng có chuyện không hay, hắn vội hỏi: "Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì, hài tử, còn mau đi ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm tập luyện." Lý Nhĩ cố gắng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên nét u sầu.
Vẻ mặt của Lý Nhĩ không qua được ánh mắt Tiêu Kiến, hắn hiểu được chắc chắn đã có chuyện không hay, nhưng phụ thân đã bắt hắn đi nghỉ, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ là trong lòng thập phần tò mò.
Tiêu Kiến mang theo một bụng đầy nghi hoặc đi về phòng mình, nhìn thấy đệ đệ Túc Cách đang nằm trên giường, trên mặt hắn hiện lên một tia ngưng trọng. Trong trí nhớ của Tiêu Kiến, phụ thân Lý Nhĩ chưa biểu hiện như vậy, ánh mắt lo lắng kia tuyệt đối không phải giả vờ, vì thế trong lòng hắn có một loại dự cảm bất hảo.
Tiêu Kiến không lập tức đi ngủ, mà ghé vào sát vách bên cạnh, khẽ đẩy một cái khe, chỉ thấy Lý Nhĩ đang đứng lặng yên, âm thanh trầm thấp: "Đừng lén lút nữa, các ngươi đều xuất hiện cả đi."
Khoảnh khắc chỉ nghe một trận âm thanh xé gió truyền đến, liền thấy mấy bóng đen hiện lên, bao vây quanh Lý Nhĩ, từng người đều nắm trong tay một thanh trường kiếm phát sáng. Tiêu Kiến kinh dị phát hiện những thanh trường kiếm kia trên bề mặt đều có khắc một con hùng ưng màu đen.
"Nhiều năm như vậy mà các ngươi vẫn không buông tha cho chúng ta sao?" Thanh âm Lý Nhĩ tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Dịch giả: A Ni (Hunii)
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Cầm đầu đám người đột nhập là một nhân ảnh màu đen, trong giọng nói lạnh lùng lộ rõ vẻ tàn khốc:
"Mấy lần trước ngươi may mắn trốn thoát, lần này khẳng định không có được vận khí tốt như vậy nữa đâu."
"Nga? Khẩu khí thật lớn. Chỉ dựa vào mấy người các ngươi?" Lý Nhĩ liếc nhìn đám người xung quanh, trong mắt tràn ngập tự tin. Hắn đích xác đã từng vài lần đánh lui đám người bịt mặt, tự nhiên tin rằng lần này cũng nhất định thành công.
Tên áo đen cầm đầu cũng cười lạnh nói:
"Dựa vào sức của chúng ta thôi, đúng là không xong. Bất quá, lần này đã có một vài cao thủ được phái tới đây để đối phó với ngươi, ta thấy Áo Đặc gia tộc hôm nay ắt phải bị tận diệt."
Hắn vừa nói xong, một đạo nhân ảnh màu đên đột nhiên lướt qua nóc phòng đáp xuống sân viện. Lý Nhĩ không khỏi biến sắc, hắn nhận ra được thực lực của đối phương tuyệt không dưới mình, hơn nữa xung quanh còn có nhiều nhân thủ, xem ra lần này thực sự là lành ít dữ nhiều.
Vốn tâm tình Lý Nhĩ đang thoải mái, nay cũng thập phần lo âu.
"Ngươi là ai?" Lý Nhĩ hai mắt dán chặt vào bóng đen mới đến, trên người tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến Tiêu Kiến đang trốn ở một bên phải trợn mắt há hốc mồm.
Hắn chưa từng chứng kiến loại tình huống này, trong lòng tự nhủ:
"Chẳng lẽ đây chính là dị lực? Nếu vậy, tại sao trước giờ phụ thân chưa từng dạy cho ta?"
Tuy rằng Tiêu Kiến chưa từng được chỉ bảo về dị lực, nhưng từ nhỏ hắn đã đọc quá nhiều sách về các dị năng giả, tự nhiên đối với tình huống trước mắt có thể nhận biết, hắn hiểu được dị lực cơ bản chính là một loại năng lượng đặc biệt trong cơ thể.
Người bình thường dẫu có được, cũng phải trải qua một quá trình tu luyện không ngừng, dị lực mới có thể càng ngày càng nhiều.
Sử dụng dị lực cũng có thể phát ra uy lực cường đại phi thường.
Bất quá, hắn tịnh không thể hiểu được, một khi phụ thân hắn đã là một dị năng giả, tại sao không đem năng lực đó ra ngoài kiếm chút tiền. Phải biết rằng dị năng giả được hoan nghênh phi thường, chỉ cần liên tục cố gắng, đạt được nhiều kim tệ cũng là chuyện hoàn toàn trong tầm tay. Mà Lý Nhĩ lại không làm vậy, thậm chí còn cố tình che giấu, khiến Tiêu Kiến thật sự không thể lí giải nổi nguyên nhân, rốt cuộc là vì cái gì.
Trong lúc Tiêu Kiến đang suy nghĩ, ở bên ngoài nhóm người đột nhập đã cùng Lý Nhĩ động thủ, tất cả thân thể đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lại thêm những tiếng xé gió, khiến Tiêu Kiến không khỏi biến sắc. Lão Thiên a! Toàn bộ đều là dị năng giả, rốt cuộc là thế lực nào có thể điều động nhiều dị năng giả như vậy, hơn nữa tại sao lại đối phó với gia đình hắn?
Bóng đen bí ẩn đến cuối cùng, lúc này hai tay vẫn khoanh trước ngực, hoàn toàn chưa có động thủ.
Tiếng đánh nhau đã kinh động đến những người khác trong gia tộc, trong thoáng chốc có hai bóng người bay ra đứng cạnh Lý Nhĩ, thuận tay đem một vài tên áo đen đánh bay ra ngoài.
Lý Nhĩ nhìn không được, thở phào nhẹ nhõm:
"Ngọc Lâm, Cách Lý Mạn, các ngươi đến rồi?"
Ngọc Lâm chính là tên mẫu thân của Tiêu Kiến, lúc này trên người nàng cũng tản mát nhiều điểm quang mang. Cách Lỹ Mạnh lão quản gia ngược lại, trên người không phát ra ánh sáng, trông có vẻ yếu ớt, nhưng thân thể bất chợt căng lên, trở nên cường tráng lạ thường, khí thế bạo phát làm mấy bóng đen xung quanh đều run sợ.
"Chúng ta đã như vậy, các ngươi vẫn còn không buông tha, lẽ nào thực sự muốn đuổi cùng giết tận mới vừa lòng?" Lý Nhĩ thanh âm trầm thấp vang vang cả trang viện. Nhờ ánh trăng chiếu sáng mà Tiêu Kiến thấy rõ thần tình Lý Nhĩ thập phần dữ tợn, khí thế khủng bố này cùng dáng vẻ hòa ái bình thường thật sự trái ngược.
Lúc này, bóng đen đang đứng yên bỗng buông hai tay, chậm rãi tiến lại, giọng lạnh lùng:
"Một đám phế vật, ngay cả một gã bát cấp dị tâm cũng không thu thập được, xem ra ta phải đích thân xuất thủ!"
"Đại nhân." Đám người bóng đen bị giáo huấn không dám ngẩng đầu lên.
Lý Nhĩ nhìn thấy ánh mắt người nọ, trong lòng không khỏi run lên, ngay lập tức có một dự cảm bất hảo. Hắn hiểu được nhân vật này tuyệt đối không dễ đụng vào, hôm nay tại đây hắn có thể bị đánh bại, nhưng dòng dõi Áo Đặc gia tộc không thể bị tận diệt.
Nghĩ đến đây Lý Nhĩ không khỏi liếc mắt nhìn về căn phòng Tiêu Kiến cùng Túc Cách đang ở, quay đầu về phía Cách Lý Mạn thấp giọng nói vài câu. Cách Lý Mạn nghe xong không khỏi kinh dị kêu lên: "Đại nhân! Việc này không được!"
"Ngươi phải nghe lời ta. Hôm nay có thể chúng ta sẽ không thoát được, nếu ngươi không làm theo, ta có chết cũng không tha cho ngươi." Thanh âm Lý Nhĩ thập phần kiên quyết, làm Cách Lý Mạn cúi đầu thật sâu.
"Tốt lắm, các ngươi cáo biệt xong hết rồi chứ? Như vậy bây giờ ta bắt đầu đưa các ngươi xuống địa ngục!" Bóng đen lạnh lùng nói, thân thể mãnh liệt tản mát ra hồng sắc quang mang, hơn nữa còn truyền đến độ nóng cháy phi thường.
Lý Nhĩ không khỏi kinh hãi: "Cái gì? Ngươi là dị năng giả cấp bậc Dị vân?"
"Đúng, ta không chỉ là Dị vân cấp bậc, hơn nữa còn là nhị giai Dị vân dị năng giả, hôm nay các ngươi một người cũng không thoát, chết đi!" Nói xong người này dùng tốc độ tuyệt luân vọt lên, trong lòng bàn tay hiện rõ sắc hồng.
"Các ngươi chạy mau!" Lý Nhĩ cảm giác được cỗ áp lực cường đại, đột nhiên quát lớn, hơn nữa lại dùng sức đẩy Ngọc Lâm cùng Cách Lý Mạn lão quản gia sang một bên, còn chính mình lại trực tiếp vọt lên, cùng bóng đen kia đối chưởng.
Oanh~~~
Trong khoảnh khắc chỉ nghe một tiếng nổ lớn, thân thể Lý Nhĩ nhất thời giống như chuỗi hạt châu bị chặt đứt bay ra ngoài.
Cách Lý Mạn lão quản gia cùng Ngọc Lâm khiếp sợ nhìn, động tác không khỏi có chút bối rối.
"Mau. . . đi!" Lý Nhĩ cố hết sức hét lớn.
Cách Lý Mạn cùng Ngọc Lâm lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới phòng Tiêu Kiến cùng Túc Cách, vừa mở cửa phòng đã thấy hơn Tiêu Kiến đang trợn mắt há mồm. Giờ phút này bọn họ cũng không có thời gian giải thích, Cách Lý Mạn lão quản gia vội kéo Tiêu Kiến nói: "Cái gì cũng đừng hỏi, mau theo ta!"
Mà Ngọc Lâm cũng ôm lấy Túc Cách đang ngủ say,nhanh chóng chạy ra ngoài.
Những bóng đen bên ngoài cũng không khinh địch như vậy, thấy Cách Lý Mạn lão quản gia cùng Ngọc Lâm muốn rời đi, đều xông tới cản đường.
"Cách Lý Mạn, Túc Cách cùng Tiêu Kiến giao cho ngươi, ta ở lại cản bọn chúng." Ngọc Lâm đột nhiên đưa Túc Cách đang ngủ say trong ngực mình cho Cách Lý Mạn, kiên quyết nói.
"Phu nhân. . ." Cách Lý Mạn lão quản gia chần chừ nói.
Ngọc Lâm ngữ khí thập phần kiên quyết;
"Các ngươi đi mau, Lý Nhĩ nếu chết đi, ta cũng không thể sống một mình."
Nhìn Tiêu Kiến, ánh mắt của nàng trở nên hòa nhã, nhưng giọng điệu vẫn tràn ngập bi thương:
"Tiêu Kiến, con là con trai cả của Áo Đặc gia tộc, hãy nhớ kỹ, về sau nhất định phải thay gia tộc báo thù!"
Nói xong xoay người xông vào giữa đám người áo đen.
"Mẫu thân!" Tiêu Kiến hoảng sợ hét lớn. Hắn kiếp trước không có cha mẹ, tại Thiên Tàm Đại Lục này tuy rằng cuộc sống kham khổ, nhưng lại có cha mẹ yêu thương, gia đình ấm áp. Nhưng lúc này mới vẻn vẹn qua mười một năm, hắn sẽ lại gặp phải tình huống mất đi cha mẹ, hắn như thế nào có thể cam tâm?
"Cách Lý Mạn gia gia, người nhanh nhanh cứu mẫu thân ta đi, ta cầu xin người!" Trong mắt Tiêu Kiến chậm rãi chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt, hắn chưa bao giờ nghĩ, cũng không cam tâm lại mất đi song thân.
"Ô ô ô, Cách Lý Mạn gia gia, bọn họ tại sao lại muốn giết phụ thân cùng mẫu thân a?" Túc Cách không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang bị tình huống trước mắt dọa đến sợ ngây người.
Cách Lý Mạn lão quản gia khó xử nhìn Tiêu Kiến cùng Túc Cách, trong lòng thật sự không biết nên quyết định như thế nào.
Oanh~~~
Một tiếng nổ truyền đến, cách đó không xa sáng lên một ánh sáng đỏ, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Lý Nhĩ.
"Phụ thân!" Tiêu Kiến gào lên.
Bóng đen cả người phát ra hào quang màu đỏ đang cười lạnh nói:
"Hừ! Các ngươi hôm nay một người cũng đừng mong chạy thoát! Giết hết cho ta!"
Khoảnh khắc đó ngoại trừ hai gã đang vây công Ngọc Lâm, tất cả đều vọt tới chỗ Tiêu Kiến. Túc Cách đã sợ đến khóc ré lên, Tiêu Kiến tuy rằng tâm chí sớm đã trưởng thành, nhưng trước giờ cũng chưa từng đối mặt với cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
"Các ngươi chết đi!" Đột nhiên Lý Nhĩ hét lớn một tiếng, dùng hết sức vọt tới, trong chớp mắt đem hai gã không phòng bị chém thành hai nửa.
Máu tươi cùng nội tạng tràn ngập, Tiêu Kiến ghê sợ nhìn, nhất thời liền có cảm giác buồn nôn.
"Hừ! Đừng nghĩ có thể chạy thoát!" Bóng người màu đỏ kia lập tức đuổi theo, cười lạnh "Ngươi đã yêu quí hài tử như vậy, tốt lắm, ta sẽ giết chúng trước tiên."
Nói xong liền thi triển một quyền hướng tới Tiêu Kiến, làm Tiêu Kiến bị dọa đến mức không thể động đậy.
"Không! Mau dừng tay!" Lý Nhĩ điên cuồng hét lớn, bộc phát toàn bộ dị lực trong cơ thể, nháy mắt vọt đến phía trước quyền đầu, dùng thân thể che đỡ cho Tiêu Kiến.
"Phốc!"
Chỉ thấy Lý Nhĩ trong giây lát phun ra một ngụm tiên huyết lên mặt Tiêu Kiến trên mặt, Tiêu Kiến chậm rãi nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực phụ thân hắn in rõ một nắm tay màu đỏ.
"Không... phụ thân!" Tiếng hét thê thảm của Tiêu Kiến vang lên không ngừng trong đêm tối.
"Lý Nhĩ!" Ngọc Lâm bên cạnh cũng hoảng sợ kêu lên.
"Đại nhân!" Cách Lý Mạn lão quản gia không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Khi nắm tay màu đỏ rút ra ngoài, Lý Nhĩ lại phun ra một ngụm máu tươi. Tiêu Kiến kích động ôm lấy phụ thân đang ngã xuống, hét lên:
"Phụ thân, người đừng chết, xin người đừng chết a!"
"Hài tử, còn không chạy mau?" Ánh mắt Lý Nhĩ dần tối lại.
"Dát dát, ta đã nói rồi, hôm nay ai cũng đừng mong chạy thoát." Nắm đấm màu đỏ lại chợt động, hiển nhiên là muốn giết chết Tiêu Kiến. Lúc này Ngọc Lâm cũng vội vã vọt lên, dùng thân thể của mình ngạnh kháng một đòn trí mạng, phun ra một ngụm tiên huyết, âm thanh đã bắt đầu suy yếu: "Tiêu Kiến, đi mau!"
Tiêu Kiến thống khổ nhìn song thân ngã xuống, trong lòng muốn nổi điên, hét lên: "Con không muốn........."
"Tiêu Kiến, ngươi mau mang theo Túc Cách đi, để ta ở lại cản bọn chúng một lát." Cách Lý Mạn lão quản gia kiên định nhìn Tiêu Kiến.
Tiêu Kiến vội vàng lau nước mắt, ôm lấy Túc Cách chạy trốn vào trong bóng đêm, hắn hiểu được nếu mình ở lại cũng vô dụng, hiện tại chỉ có thể làm theo lời cha mẹ, chạy trốn cho nhanh, sau này sống sót nhất định sẽ có cơ hội báo thù. Nếu hắn cũng chết ở chỗ này, như vậy hắn Áo Đặc gia tộc toàn bộ đã bị tận diệt.