Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 04-11-2009, 12:08 AM
labuken labuken is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: vinh-nghe an
Bài gởi: 8
Thời gian online: 57 phút 27 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Thumbs down Hoa Xoan

Hoa Xoan
Nước mắt mẹ dài như năm tháng chờ mong

Ngày ấy, bố tôi viết huyết tâm thư nhập ngũ.
Ngày ấy, mẹ khóc thầm đứng dưới vườn xoan.
Ngày ấy, hoa xoan ngào ngạt hương, khẽ rơi trên mái tóc.
Ngày ấy, nụ hoa xoan trắng ngần, trinh bạch tự tình yêu!
Tình yêu nghẹn đòng theo năm tháng, dưới hàng xoan gầy guộc, mẹ vẫn ngóng, vẫn trông…
Nơi phương xa, chiến trường rít gầm bom đạn, tay ôm thép súng, nhắm thẳng quân thù, luỹ dài khói lửa, bao đêm không ngủ bố vẫn kiên cường canh tròn giấc ngủ con.
Đêm sương lạnh, gió gào rít. Chiếc khăn tay kỷ vật mang theo, gói nụ hoa xoan ép khô, bố nâng niu hôn nhẹ, hương xoan vương vít cả tiền phương.
Giọt nước mắt lăn trên gương mặt nắng cháy, tay cuốc tay cày vất vả lo toan. Đêm mịt mùng, mẹ đếm giọt thời gian, bên liếp cửa đứng đợi, dưới mái tranh nghèo, dõi mắt về nơi tiếng khói đạn.
Hoa xoan nụ, nở, rơi lả tả dưới mưa xuân, lủng lẳng chùm trái, lá vàng rơi trong thu vắng… mẹ vẫn chờ khắc khoải!
Bầu sữa ngọt ngào mẹ chắt chiu, con chập chững, bi bô: Bố, bố... Mẹ lặng thinh nghẹn ngào, tay ôm mặt che dấu lệ.
Năm tháng thiên thu, năm đến, tháng đi...Chim ngói ríu rít vụ chiêm mùa. Mây trắng trôi bên trời, bầy ngỗng di trú về phương nam tránh rét. Năm lại năm...bóng thời gian hư hao trên mái tóc dài đen mượt thì con gái. Hơi thở ấm nồng dồn dập nào đi mãi, thấy về đâu ? Mẹ tìm đến gốc xoan xưa nhớ ngày chưa cũ !.
Thân xoan thon gầy, rồi sần sùi tứa nhựa. Mẹ trông đông qua, xuân đến, bên cội cây khẽ nhặt nhành hoa về đặt bên chiếc lược bố tự tay làm bằng gỗ xoan năm nao.. hố bom lấp đầy, cỏ xanh rêu bám, mái tóc mẹ điểm sương pha. Gối chiếc vò võ, mẹ cằn khô nước mắt. Con đếm đồng đội bố về, hỏi đơn vị ? hỏi hàng xoan
Hôm kia, lại có người ngần ngừ quẩn quanh trước cổng
Hôm qua, hàng xóm vun vén, lời vào ra
Hôm nay, có người mai mối
Mẹ cười hiền.
Lá về đất. Lưng mẹ gồng gánh cả ráng chiều đỏ nặng bến sông. Vòm xoan nay khác vòm xoan xưa, nắng lấp lánh xuyên khẽ tay. Bờ vai run run, rưng rức. Đêm và đêm thái bình ấm áp bao dung.
Vết chân chim rạn dần khoé mắt, ngọc ngà xưa đã hoá đồi mồi. Vách tranh mủn theo buồn nhiều hơn vui, bức tường gạch lặng im, màu ve xanh không nói. Chiều mưa, mẹ quấn tóc rối cho mình. Bình minh bên hiên nhà, mẹ chẳng rời tay chiếc lược. Nâng niu từng cánh hoa xoan khô, bình lặng ép vào sâu thẳm đáy tim. Hình như có ai vừa cưỡi ngựa lướt qua khung cửa sổ. Mẹ sống vì bố, vì con, vì một vòm xoan... Bố đi, gió hồng hoang hun hút thổi, bố về, ấm lạnh trống rỗng một vòng ôm. Bố gần như thể một cái chạm tay…
Đêm câm nín đi về phía thinh không. Rạng đông chập choạng. Mẹ như hoá đá dưới gốc xoan, bình minh còn chưa tới. Mẹ nhớ bố: ánh mắt lửa cháy khi bố cười, da diết sâu buồn trước lúc biệt ly. Mẹ thương hàng xoan. Nơi hò hẹn có trăng khuyết chơi vơi. Hoa rơi rơi, cánh hoa hiền hậu. Cơn gió lay động, hoa bay bay cùng nổi nhớ của mẹ. Mẹ kìm mình truớc sóng lòng, trước bụi đời, trước niềm vụ lứa đôi đâu đó. Ngoài kia, mưa đem nỗi buồn thấm qua ô cửa sổ, cơn gió mùa, mẹ nuốt cơn ho vào cổ, may áo nàng bân. Hoa xoan bình thản rơi bên dòng đời… Ngày ấy, ngày mai bố sẽ về!!!?
Tháng năm trải mình ra bội bạc, co khép lại niềm vui. Người già thường sống với kỷ niệm. Con như cánh chim rời tổ. Mẹ và hàng xoan. Trong lá xào xạc, mẹ bần thần thì thầm, tâm tình, nói chuyện… từ phương xa bố đang về phải không? Mặt trời, mặt trăng luần lượt thiên di, bản du ca cũ mục đồng hát bên đồi, mưa rơi mòn đá lánh lót phím cầm. Đường về bụi tung đỏ …
Chiều bảng lãng tím, trong khu điều dưỡng người lính năm nao vẫn mũ tai bèo cất tiếng xung phong. Phút bình lặng mắt ngước nhìn hàng xoan. Hoa xoan khẽ rơi nơi chiều sương quạnh quẽ.
Một mùa hoa xoan nữa đi xa.
Một mùa hoa nữa chưa về
Một thời hoa đỏ đã đi xa
Bố cười trong mùa hoa đỏ
Chiều qua, hàng xoan không rơi, nụ hoa chít khăn tang. Gốc xoan già cội im lặng, chiếc lược xoan lạnh trên tay mẹ. Gió lùa qua hốc đá trên núi xa. Gió đang hát cho mẹ, cho hàng xoan.
…Bên hiên nhà vương nắng sớm, cháu gái bé bỏng của bà chập chững, bi bô mủm mỉm bàn tay chỉ… Hoa xoan đang rụng đang bay đấy…. Vị cay xè và vị mặn mòi nhâm nhấm trên môi. Hoa xoan của mẹ và bố, của người nằm xuống, của chiến tranh, độc lập và hoà bình, của hôm qua và hôm nay./.



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của labuken

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™