NGUYÊN TÁC:
DỊCH THUẬT: BUDDY.VN (WWW. FORUM.BUDDY.VN)
CHƯƠNG 1: TỬ LINH PHÁP SƯ
NGƯỜI DỊCH: VÔ SONG
“ Đát...đát...đát...”
Tiếng bước chân kịch liệt, quanh quẩn trong hẻm nhỏ, một đạo thân ảnh thon dài, nhẹ nhàng xẹt qua dưới ánh trăng trong con đường tắt, gió nhẹ thổi xuyên qua...
Tới rồi!
Chỉ trong một sát na tích tắc rời khỏi được con đường tắt, thân ảnh thon dài ngừng lại, nhìn hiện trường tai nạn xe thảm thiết xa xa, không khỏi giơ lên tay phải, xoa xoa mồ hôi trên mặt.
Đó là một người thân cao một thước tám, vóc người thiếu niên dị thường kiện mỹ, trên người mặc một bộ đồ màu xám, bộ đồ này, kỳ thật vốn là màu lam, là bởi vì giặt tẩy vô số lần cho nên biến thành màu tro xám!
Vốn, một bộ quần áo như vậy, mặc cho ai cũng không ra hình dạng gì, nhưng thần kỳ chính là, bộ đồ màu xám mặc trên cơ thể người tuổi trẻ này thì lại làm cho người ta có một loại cảm giác khiết tịnh dị thường!
Tên hắn là Vương Minh, năm nay mười sáu tuổi, anh tài cao trung cao nhất, gương mặt bình thường, chính là loại người tùy tiện đi ra ngoài đập bể vài cái thì cũng tìm ra được ba người, không thể nói xấu, nhưng cũng không được gọi là tuấn tú!
Lạnh lùng nhìn trung ương ngã tư đường bận rộn vội vàng cảnh sát giao thông, cùng với việc rời đi khỏi cụ thi thể quỷ dị vặn vẹo này, Vương Minh không khỏi hận hận cắn chặt răng, một đôi nắm tay, càng nắm chặt gắt gao, phát ra từng trận thanh thúy âm thanh!
Trong mắt người bình thường, đây chỉ là một sự cố giao thông bình thường, là ngoài ý muốn mà thôi, nhưng Vương Minh biết, chuyện không phải như thế!
Thở dốc vài tiếng, sau một khắc...Vẻ mặt Vương Minh mãnh liệt nghiêm túc lên, hai tay đưa lên trước ngực, mười ngón tay bay nhanh lần lượt thay đổi xuất ra một ấn quyết, chỉ một giây đồng hồ thời gian, biến biến hóa ít nhất hơn mười loại chỉ quyết! Cùng lúc đó, trong miệng thì thào nói: “ Minh nói là hai mươi ba- Minh Nhãn!”
Theo thanh âm của Vương Minh, sau một khắc...hai tay Vương Minh hợp trên trán, hai ngón tay tịnh thành ấn quyết, chút ở trên trán, theo sau...Chỉ Quyết từ giữa trán, hướng hai trắc bay ra!
Nương theo động tác của Vương Minh, một đạo huỳnh quang không thể tra, từ vị trí mi tâm Vương Minh chợt lóe tức diệt, nếu không cẩn thận quan sát, thì căn bản không cách nào phát hiện chuyện gì khác thường! Chính là trong lúc huỳnh quang sáng diệt, thế giới trong mắt Vương Minh, đã xảy ra biến hóa!
Trước mắt có chút sáng ngời, Vương Minh nhìn thấy trên ngã tư đường có hai đạo hư ảnh, trong đó một đạo, là người nằm trên đường, là người bị đụng xe chết, mà người kia, còn lại là một người có gương mặt hung ác!
Giờ phút này, hư ảnh của người bị đụng chết kia, chẳng biết làm sao mà tồn tại ngay trước mặt thi thể của mình, hai tay ôm đầu, thoạt nhìn thống khổ dị thường, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì! Mà hư ảnh kia, giờ phút này đang hưng phấn tồn tại ngay giữa trung gian ngã tư đường có hàng rào cản, không ngừng vươn dài đầu lưỡi, liếm vào góc miệng mình!
Nhìn thấy một màn quen thuộc này, nội tâm Vương Minh phẫn nộ như sắp nổ bạo, hắn rất rõ ràng, sự cố lần này, đúng là do con quỷ đã đụng vào hàng rào làm ra, mà hắn sở dĩ làm như vậy, chỉ là vì để cho người khác cùng nếm thống khổ giống như hắn! Điển hình là hại người không lợi cho mình a!
Chính là hận thì hận, Vương Minh hết lần này tới lần khác không có biện pháp gì giúp đỡ, người quỷ không chung đường, Vương Minh bây giờ có khả năng làm được, cũng chỉ là chứng kiến mà thôi! Vương Minh sở dĩ hận, kỳ thật là hận chính mình không có khả năng làm được gì!
Cùng một con đường, cùng một vị trí, tính cho tới hôm nay, con quỷ ngay hàng rào cản kia, trong tám tháng đã đắc thủ tới lần thứ sáu, đã có sáu tính mạng còn đang sống khỏe mạnh, bởi vì hắn mà chết nơi ngã tư này, nhưng đối mặt với hết thảy những chuyện này, Vương Minh lại hoàn toàn không cách nào ngăn cản!
Kỳ thật, con quỷ kia cũng không có gì lợi hại, hắn chỉ bất quá là lợi dụng lực lượng tinh thần, quấy nhiễu đại não của tài xế mà thôi, trong tích tắc bị quấy nhiễu, tài xế bị quấy nhiễu gặp phải sự ngây ngốc, bối rối, tay chân mất đi chỉ huy, thậm chí là có hiện tượng đại não trống rỗng!
Đương nhiên điều này cũng không phải dễ dàng đắc thủ, trong trạng huống bình thường, một người đang khỏe mạnh, trong trạng thái thanh tỉnh, là hoàn toàn có thể nhìn thấy sự quấy nhiễu như vậy, nhưng một khi uống rượu quá nhiều, hoặc là liên tục thức đêm, tinh thần trạng thái không tốt, thì cơ hội của con quỷ này thật lớn, người lái xe càng mệt mỏi, tinh thần càng rũ rượi, thì khả năng nó đắc thủ lại càng cao!
Ai...
Nghĩ tới đây, Vương Minh không khỏi thở dài một tiếng, trên sự thật, vấn đề cuối cùng vẫn tại người kia, nếu họ không uống rượu, không thức đêm, bảo trì sự thanh tỉnh của đại não, cẩn thận cẩn thận một chút, vậy sự cố giao thông xảy ra, đem vài lần, thậm chí hơn mười lần, giảm bớt đi a!
Có chút lắc đầu, Vương Minh biết, bây giờ duy nhất hắn có thể làm, hay là làm cho linh hồn đã chết đi này sớm được nghỉ ngơi một chút, khỏi bị sự hành hạ không muốn có, cùng lúc đó, trong quá trình này, cũng là quá trình tu hành của Vương Minh!
Nghĩ tới đây, Vương Minh nhìn người không may đang ôm đầu nhìn thi thể mình, từ giờ trở đi, trong vòng bảy ngày, hắn không cách nào rời đi bảy thước chung quanh thi thể!
Trong dân gian tập tục của Trung Quốc, có thói quen bảy ngày, từ ngày người chết bị tử vong tính đi, liên tục bảy ngày, đều được cúng vái, kỳ thật tập tục này, cũng không phải không có đạo lý, người có bảy phách, mỗi một ngày lại tiêu tán một phách, thẳng đến ngày thứ bảy, bảy phách tán hết rồi, linh hồn mới có thể giải thoát, ở bảy ngày này, cả một lời một chuyện của ai, người chết đều có thể chứng kiến.
Trước kia, trái tim người đình chỉ nhảy lên, cũng có nghĩa là tử vong, bây giờ khoa học tiến bộ, định nghĩa của tử vong, là từ tim đập cải thành đại não, chỉ có khi não tử vong, mới thật sự là tử vong!
Nhưng trên sự thật, người chính thức tử vong, hẳn là não đã tử vong bắt đầu từ ngày thứ bảy, bởi vì chỉ có lúc đó, linh hồn của người kia mới chính thức thoát ly thân thể, hồn quy minh minh, ở trước này, linh hồn người vẫn như cũ không có tiêu tán, là có ý thức, đã có ý thức, như thế nào có thể nói là tử vong?
Vương Minh bây giờ muốn làm, hay là đem bảy phách của người chết đã từ từ suy bại thu đi, đối với Vương Minh mà nói, bảy phách của người chết, kỳ thật là Tử Linh nguyên tố mà thôi! Chính là Tử Linh Khí, lợi dụng Tử Linh Khí, có thể phát động Tử Linh pháp thuật! Đúng vậy...trên sự thật, Vương Minh đúng là một Tử Linh pháp sư nho nhỏ ẩn nặc trong đô thị!
Trong bất tri bất giác, Vương Minh hai tay lại bay nhanh vũ động, ấn quyết phức tạp nhanh chóng xuất ra, cùng lúc đó, Vương Minh thì thào nói: “ Minh nói một trong thập tứ- Nhiếp Phách!”
Theo tiếng trầm trầm của Vương Minh, cùng với đột nhiên hướng trước lộ ra, năm ngón tay phải trương ra, sau một khắc...bảy đạo sắc thái khác nhau, quang cầu ngũ thải ban lan, một tiếp một từ thi thể trên mặt đất nhẹ nhàng đi ra, xuyên thành cả viên châu hướng Vương Minh tiến lại!
Ba...ba...ba....
Liên tiếp trong tiếng chuỗi vang rất nhỏ, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím bảy đạo quang cầu cỡ nắm tay, một tiếp một nhảy vào tay phải Vương Minh đang mở ra, nhất nhất biến mất không thấy!
Cùng lúc đó, bên kia...hư ảnh đang thống khổ ôm đầu ngồi ngay trước thi thể mình, quanh thân tản ra quang mang thánh khiết, trong quang mang thánh khiết, hư ảnh dần dần mơ hồ, hóa làm một mảnh bạch quang thánh khiết, theo gió tiêu tán....
Hô...
Làm xong hết thảy việc này, Vương Minh không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn hàng rào vẫn đang tồn tại kia, cùng con quỷ đang hung hăng nhìn qua mình, không khỏi bĩu môi, xoay người đi trở về!
Theo bước chân Vương Minh dần dần đi xa, sau một khắc...Vương Minh chậm rãi hướng phía bên phải mở rộng cánh tay của mình, tay nắm chặt, ngón giữa thẳng tắp chỉ hướng bầu trời!
Chứng kiến động tác của Vương Minh, con quỷ thật sự tức giận nổi điên, tám tháng nay, chính mình gây ra sáu lần, chính là mỗi một lần, đều là do tiểu tử này đến phá hư chuyện tốt của hắn, làm cho hắn căn bản cảm thụ không được khoái cảm của sự thành công, phải biết rằng...Chỉ có nhìn bộ dáng thống khổ của người bị hại, hắn mới có khoái cảm a!
Chính là hận thì hận, cũng như Vương Minh không có biện pháp gì với hắn, hắn cũng không có biện pháp gì với Vương Minh, hắn bất quá chỉ là một con quỷ nho nhỏ ti vi mà thôi, bản lĩnh lớn nhất chính là hay thừa dịp người khác tinh thần suy yếu, quấy nhiễu người ta, trừ chuyện này ra, hắn có thể làm cái gì chứ?
NGUYÊN TÁC:
DỊCH THUẬ: BUDDY.VN (WWW. FORUM.BUDDY.VN)
CHƯƠNG 2: CAO TRUNG CUỘC SỐNG
NGƯỜI DỊCH: VÔ SONG
“ Các học sinh, hoan nghênh các ngươi gia nhập anh tài cao trung, đại gia đình cao nhất sáu ban này!” Theo thanh âm của chủ nhiệm lớp Hoàng sư phụ, bên trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Lạnh lùng ngồi ở cuối phòng học, Vương Minh lạnh lùng nhìn hết thảy những chuyện trước mắt, nhưng không có vỗ tay, hắn rất rõ ràng cho dù là Hoàng sư phụ người đang nói ra những lời này, cũng sẽ không tin tưởng vào lời nói của chính nàng vừa nói!
Đại gia đình hay sao?
Ngu ngốc...trên thế giới này, làm sao lại có thể phát sinh chuyện như vậy? Người là động vật tự tư( ích kỷ), nhân tính vốn ác, từ lúc bắt đầu cho đến cả đời, cũng chỉ biết đòi hỏi, có ai nghĩ tới sẽ phụng hiến ra chút gì?
Trong lúc suy tư, Hoàng Thu Nhã Hoàng sư phụ, rốt cuộc phát biểu xong lời nói của mình, kế tiếp...mỗi một đệ tử cao nhất của sáu ban đều thay nhau đi lên đài để tự giới thiệu mình!
Đối với loại chuyện nhàm chán này, Vương Minh không có đầu nhập quá nhiều tinh lực, ngay cả lúc hắn tự giới thiệu, cũng chỉ đơn giản nói tên của mình, cũng may người giống như hắn, tựa hồ cũng không có thêm ai, cho nên tất cả cũng không có làm khó khăn với hắn! Dù sao...người bên trong cũng không nhiều lắm, nhưng cũng là không ít a!
Đinh...!
Rốt cuộc, tiếng chuông kịch liệt, vang lên chói tai, nghe được tiếng chuông, Hoàng sư phụ quyết đoán tuyên bố tan học, theo sau xoay người, là người thứ nhất đi ra cửa phòng học!
Theo Hoàng sư phụ rời đi, sau một khắc...cả phòng học nhất thời rối loạn lên, mọi người đều đem sách vở thu thập vào trong cặp, theo sau nhất nhất đi ra khỏi phòng học.
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sở, đã là lúc giữa trưa, yên lặng từ chỗ ngồi đứng lên, Vương Minh biết...là phải tìm chỗ để ăn trưa! Hai tay miễn cưỡng đút trong túi quần, Vương Minh vừa suy nghĩ tâm sự, vừa hướng ra cửa trường học đi đến...
Khoảng cách tan học đã hơn mười phút đồng hồ rồi, chính là...lúc này giờ phút này, anh tài cao trung ngoài cửa lớn người vẫn không ít, giờ phút này...vài ba người tạo thành một nhóm, đang dương dương tán dóc tại cửa lớn của trường học, một đôi ánh mắt, thỉnh thoảng lại nhìn người bên trong sân đi ra.
Đối với màn như vậy, tin tưởng phàm là những người thường đi qua cao trung, cũng không cảm thấy xa lạ, chỉ bất quá...chính thức biết bọn người kia đang làm gì, đã không có bao nhiêu người nữa!
Đối với người bình thường mà nói, cao trung là một thông đạo đi thông tới đại học, chính là...đối với một ít người mà nói, cao trung là thanh xuân cùng nhiệt huyết đan nhau tạo thành chiến trường, là bình thai triển hiện bản thân ta! Không chỉ vậy mà thôi...
Trong lúc mọi người đang nhìn kỹ, Vương Minh yên lặng đi ra cửa trường, có chút nhìn quanh, Vương Minh cũng không cho rằng bọn họ có quan hệ gì tới mình, vẫn hướng phía trước đi tới...
“ Uy!” Mới vừa đi ra vài bước, một tiếng quát trầm thấp, một đạo thân ảnh xuất hiện ngay trước người Vương Minh! Yên lặng dừng lại bước chân, Vương Minh khó hiểu nhìn người đang ngăn cản đường đi...
Đó là một người thân cao ngoài một thước bảy, vóc người dị thường rắn chắc, từ trên những cơ bắp của hắn có thể thấy được, thể chất của người này quả thật không tệ! Chỉ bất quá...Hắn ngăn cản chính mình, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Ba tháp...
Đang trong lúc Vương Minh khó hiểu suy nghĩ, tên khôi ngô đối diện mạnh mẽ đưa cánh tay phải, khoát lên cổ Vương Minh, nửa kéo nửa lôi đi qua một bên hàng rào trường học, từ bề ngoài mà xem, người không biết còn tưởng rằng Vương Minh cùng người này thân mật biết bao nhiêu cơ chứ!
Có chút nhíu mày, Vương Minh cũng không có phản kháng, mà là cảnh giác nhìn chung quanh dò xét, theo quan sát của Vương Minh, ba người cao chừng ngoài một thước bảy, nhanh chóng đi theo lại đây, hơn nữa...quan sát cẩn thận thì Vương Minh vẫn phát hiện, trong người bọn người kia, nhất định có trữ vũ khí!
Quan sát tới đây, Vương Minh không khỏi nghi hoặc, hôm nay chính là ngày đầu tiên hắn đến cao trung, cũng không có đắc tội người nào a? Tại sao bọn người này muốn làm khó mình?
Trong suy tư, đoàn người đã tiến vào hẻm nhỏ, cùng lúc đó một tên phía sau ba người kia, đã chạy đi lên, vẻ mặt âm trầm nhìn Vương Minh!
Nhiều năm qua, Vương Minh mỗi ngày cùng Tử Linh giao du, cơ hồ không có bằng hữu gì, cũng không có địch nhân, nhìn vẻ mặt hung ác của bốn người trước mặt, hắn thật sự không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Còn đang nghi hoặc, tên bên cạnh đã chậm rãi buông lỏng tay ra, trên dưới đánh giá Vương Minh, vươn tay phải, dùng ngón tay cái chỉ vào mình, nói: “ Huynh đệ, biết ta là ai không?”
Ân?
Nghi hoặc nhìn tên tráng kiện đã kẹp cổ mình từ cửa trường kéo dài tới nơi này, Vương Minh không khỏi càng nghi hoặc hơn, đối với người kia, hắn thật sự không có một chút ấn tượng nào!
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vương Minh, tên tráng kiện kia ngạo nghễ ưỡn ngực lên, bĩu môi nói: “ Ngươi mới tới, có lẽ không biết, bất quá đừng lo, ta có thể nói cho ngươi, ta gọi là Thành Cương, là lão đại năm hai ngũ cấp của cao trung!”
Nga!
Đương nhiên gật đầu, Vương Minh rốt cuộc đã biết thân phận người đối diện kia, lão đại học năm hai hay sao? Chỉ là, rốt cuộc hắn tìm mình làm gì chứ?
Nghĩ tới đây, Vương Minh bình tĩnh nói: “ Ngươi tìm ta tới, có chuyện gì sao?”
Không để ý Vương Minh, Thành Cương lấy ra một điếu thuốc lá, nhàn nhã đốt thuốc, hơn nữa hút một hơi, thở ra một luồng khói màu lam, cùng lúc đó, Thành Cương lấy ra một bộ dáng lão đại của xã hội đen, nói: “ Hôm nay tìm ngươi tới, không có ý gì khác, chỉ vì đệ đệ ta học cùng lớp với ngươi!”
Nói tới đây, Thành Cương quay đầu, quay về ba người kia, vẫy vẫy tay, đồng thời...Thành Cương tiếp tục nói: “ Đây là đệ đệ ta, tên gọi Thành Kim!”
Nghe xong Thành Cương nói, Vương Minh không khỏi trên dưới đánh giá Thành Kim vài lần, hơi chút có ấn tượng, sở dĩ có ấn tượng, là bởi vì tên này không giống như người thô kệch bình thường, không phải một bộ trời lão đại, đất lão nhị, mà hắn là bộ đức hạnh của lão tam! Làm cho người ta vừa nhìn sẽ không thoải mái.
Có chút nhíu mày, Vương Minh quay đầu, nhìn Thành Cương nói: “ Hôm nay ngươi gọi ta tới, chính là vì giới thiệu đệ đệ ngươi cho ta nhận thức?”
Hô...
Thành Cương nhẹ nhàng thổi ra một luồng khói, sương khói màu lam nhạt liễu nhiễu, Thành Cương híp mắt nói: “ Con người của ta thẳng tính, có cái gì nói cái đó, hôm nay tìm ngươi tới, là cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng cho ta có rắc rối! Nếu không ta có thể chơi tàn ngươi, hiểu không?”
Nghe xong Thành Cương khiêu khích, Vương Minh không khỏi nheo con mắt lại, thật sâu nhìn vẻ mặt hung ác của Thành Cương, lại một câu cũng không nói!
Cùng lúc đó, Thành Kim cũng đã đốt một điếu thuốc lá, đánh giá Vương Minh vài lần, đem khói trong miệng, hướng trên mặt Vương Minh phun đi, theo sau đùa cợt nói: “ Đừng xem ta có cái đầu nhỏ, nếu thật đánh nhau, một mình ta chấp ngươi ba người!”
Lạnh lùng nhìn hai tên kiêu ngạo đối diện, Vương Minh nheo mắt lại, quang mang lóng lánh nguy hiểm nổi lên, cùng lúc đó, thanh âm Vương Minh, trầm thấp vang lên: “ Các ngươi là đang uy hiếp ta sao?”
Nghe được Vương Minh nói, Thành Cương cùng Thành Kim không khỏi sửng sốt! Lập tức...Thành Cương cười lên nanh nọc vươn tay phải, nặng nề vỗ lên gương mặt vẫn không nhúc nhích của Vương Minh, nghiến răng nói: “ Đừng giả bộ với ta! Muốn chết nói một tiếng!”
Muốn chết sao?
Nghe được Thành Cương nói, trên mặt Vương Minh không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười âm hiểm, cùng lúc đó, tay phải của Vương Minh có chút vươn tới, nhắm ngay Thành Cương trước mặt!
Ân?
Nhìn thấy động tác này, Thành Cương không giận còn cười, quay đầu nhìn ba người khác nói: “ Các ngươi thấy được không? Tên tiểu tử này còn muốn hoàn thủ!”
“ Minh nói chi thất – Suy Yếu!” Ngay khi Thành Cương quay đầu đi trong tích tắc, một đạo thanh âm trầm thấp lạnh lẽo, vang lên bên tai Thành Cương...
Cái gì?
Nghe được thanh âm của Vương Minh, Thành Cương tưởng rằng Vương Minh đang nói chuyện với mình, nghi hoặc xoay người thì, sau một khắc...một loại mệt mỏi, cảm giác suy yếu, từ thân thể phát ra! Phảng phất liên tục như tăng ca suốt ba đêm, cả người cao thấp lãng đãng trống rỗng, một tia khí lực cũng không có!
Ca!
Chứng kiến thân thể ca ca lung lay muốn ngã, Thành Kim không khỏi vội vàng quát to một tiếng, tưởng rằng ca ca bị độc thủ của Vương Minh, không nói hai lời, mạnh mẽ sờ tay vào ngực, rút ra bên trong quần áo, giắt tại đai lưng một vật dài chừng một thước, hướng Vương Minh vọt qua...
NGUYÊN TÁC:
DỊCH THUẬT: BUDDY.VN (WWW. FORUM.BUDDY.VN)
CHƯƠNG 3: CON NGƯỜI VƯƠNG MINH
NGƯỜI DỊCH: VÔ SONG
“ Minh nói một trong thập cửu – Mơ Hồ!”
Theo ánh mắt của Thành Kim, Vương Minh thong dong xoay người, đem tay phải nhàn nhã đưa tới, lòng bàn tay nhắm ngay chính mình, năm ngón tay hướng phía mình vươn ra thê lương nói!
Hô...
Trong lúc nhất thời, Thành Kim chỉ cảm thấy một trận uy phong thổi qua, ngay sau đó...hai mắt Thành Kim phảng phất như bị cát bay vào, nước mắt chảy ròng! Miễn cưỡng xoa xoa nước mắt, khi nhìn lại đối phương thì tầm mắt cũng là một mảnh mông lung, thân ảnh của đối phương từ một đạo biến thành ba đạo, nhưng lại còn mờ ảo vặn vẹo!
Nha!
Khoảng cách quá gần, không đợi Thành Kim hiểu được chuyện gì xảy ra, thân thể hắn đã vọt tới trước ba đạo thân ảnh vặn vẹo, không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là một bên hô lên, một bên hướng một đạo thân ảnh chém ra cây sắt trong tay!
Hô...
Ở dưới mắt hai người còn lại kia, Thành Kim giống như vừa uống rượu, một côn quất xuống ngay tại chỗ, thân thể Vương Minh ở bên phải, ước chừng cách tới nửa thước, tự đầu tới cuối, Vương Minh không có làm ra động tác gì!
Lạnh lùng nhìn Thành Kim vẻ mặt dữ tợn lướt qua mình, một nụ cười nanh ác, xuất hiện trên mặt Vương Minh, trong tiếng cười, Vương Minh có chút giơ lên tay phải, rất nhanh hạ xuống, chuẩn xác chém xuống ngay gáy của Thành Kim!
Ách!
Trong tiếng hừ buồn bực, Thành Kim mãnh liệt đình chỉ vọt tới trước, thân thể nhuyễn nhuyễn té xuống trên mặt đất, rất hiển nhiên....tay đao chém vừa rồi của Vương Minh, mặc dù chưa dùng tới lực lượng quá lớn, nhưng vị trí đả kích tương đương chính xác, trực tiếp làm cho Thành Kim hôn mê!
Chậm rãi thu hồi tay phải, Vương Minh có chút thở dài một tiếng, đem tay phải đút vào túi quần, cúi đầu, theo phương hướng đầu hẻm đi đến, đối với chuyện đánh đánh giết giết như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất nhàm chán!
“ Dám đánh đệ đệ ta, lên! Ngăn cản hắn, đánh chết...” Mới vừa đi được vài bước, Thành Cương đã suy yếu gian nan mở miệng nói!
Nghe được Thành Cương nói, hai người ngăn ở đầu hẻm, không khỏi đồng thời sờ tay vào ngực, móc ra một cây côn chừng một thước, cẩn thận nhìn Vương Minh đang từ từ đi tới gần!
Ba tháp...ba tháp...ba tháp...
Tựa hồ không có nhìn thấy hai người chặn lại phía trước, Vương Minh cúi đầu, tiếp tục đi tới, tiếng bước chân thanh thúy, trong hẻm nhỏ yên tĩnh nghe thật rõ ràng!
Nha!
Rốt cuộc, đối mặt với Vương Minh đang từng bước đi tới, hai vị còn lại rốt cuộc điên cuồng quơ cây côn trong tay, không để ý hết thảy mà vọt lại!
Vốn, hai đấm khó khăn địch bốn tay, hảo hán không so đo được với nhiều người, quyền đánh bậy có thể đánh ngã sư phó! Càng là huống chi...từ bắt đầu đến bây giờ, Vương Minh tựa hồ cũng không có biểu hiện có bao nhiêu cường đại, hết thảy thoạt nhìn chỉ là một sự trùng hợp!
Ân?
Nghe được tiếng bước chân xông tới của đối phương, Vương Mạnh ngẩng đầu, nhìn hai vị kia đang xông tới, trong phút chốc này, tầm mắt ba người tiếp xúc đồng thời!
“ Minh nói chi hai mươi mốt – Sợ Hãi Chi Nhãn!”
Theo nam thanh của Vương Minh, sau một khắc...một đạo quang mang màu đỏ, mãnh liệt từ trong mắt Vương Minh sáng lên, càng lúc càng cường, trong phần trăm giây điên cuồng lóe lên, hết thảy liền khôi phục yên tĩnh...
Làm lang...làm lang...
Hai đạo thân ảnh xông tới, mãnh liệt ngừng lại, phảng phất như nhìn thấy sự vật gì kinh khủng, sắc mặt xanh đen, cả người phát run, hai tay liên tục run lên không ngừng, những cây côn đều rớt xuống trên mặt đất, hai chân không ngừng lui về phía sau!
Hừ!
Nhìn thấy một màn này, Vương Minh không khỏi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước đi, tiếp tục đi ra đầu hẻm, đối với hắn mà nói, người tầm thường, không phải là đối thủ của hắn a!
Nha...phác thông! Phác thông!
Theo Vương Minh tới gần, rốt cuộc...hai vị kia bị hù dọa đến tè ra quần, đặt mông ngồi vào trên mặt đất, tay chân co rút lại...nhanh chóng thụt lui hai bên vách hẻm, để mở ra thông đạo hướng ra đầu hẻm!
Đối mặt một màn này, Vương Minh không tỏ vẻ gì, trực tiếp từ giữa trung gian hai người đi qua, đi tới đầu hẻm, cùng lúc đó, Vương Minh dừng chân lại, có chút nghiêng đầu, âm lãnh nói: “ Cảnh cáo các ngươi! Không nên chọc ta!” Nói xong, Vương Minh yên lặng quay đầu, thân ảnh cao lớn, biến mất bên ngoài hẻm.
Nhìn thân ảnh Vương Minh dần dần biến mất, Thành Cương không khỏi hận hận một quyền nện xuống mặt đất, nếu có thể, hắn nhất định sẽ lao ra, đuổi theo tên ghê tởm kia, đánh hắn ngã xuống đất, chính là bây giờ, cả người hắn ngay cả một tia khí lực cũng không có, cảm giác suy yếu, bồi hồi trong tứ chi, giờ phút này hắn chỉ là tên trói gà không chặt a!
Đối với trận này, nói thật ra, có điểm kỳ lạ, đầu tiên là Thành Cương cả người thoát lực, tiếp theo Thành Kim đột nhiên choáng váng, hướng bên phải Vương Minh huy một gậy, đem chính cái gáy của mình lộ ra cho địch nhân! Rồi kế tiếp...
Nghĩ tới đây, Thành Cương không khỏi lắc đầu không rõ...vô luận như thế nào cũng không rõ! Sự thật...hai vị cuối cùng kia căn bản không có tiếp xúc với Vương Minh, tựa hồ đối phương vừa nhấc đầu, đã đem hai vị này hù dọa đến tè ra quần rồi!
Có lẽ thay đổi là người khác, Thành Cương sẽ lấy sự nhát gan ra giải thích, nhưng phải biết rằng, hai vị này đã đi theo mình hơn một năm, chính mình có danh hào cao nhị lão đại, có một nửa là do bọn họ giúp đỡ đánh tới, bọn họ mà nhát gan? Huống chi...bọn họ căn bản không có tiếp xúc a!
Nghĩ lại chuyện kỳ lạ này, trong lúc nhất thời, đại não của Thành Cương không khỏi hoàn toàn rối loạn, trùng hợp! Đúng...nhất định là *** trùng hợp, nhất định là vừa rồi uống bia nên có chuyện, nếu không thì làm sao lại gặp phải chuyện như vậy!
Không nói tiếp chuyện khó hiểu của Thành Cương, bên kia...Vương Minh ăn cơm trưa xong, lại về trong trường học, trở lại chỗ ngồi của mình, tựa vào bàn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Gia đình của Vương Minh cũng không giàu có, từ bộ quần áo hắn đang mặc bị tẩy thành màu xám tro thì cũng biết, từ đó tới này, Vương Minh không có gặp qua cha mẹ, là bà của hắn, một tay nuôi hắn, cũng bởi vì vậy, cho nên Vương Minh hiểu chuyện đặc biệt rất sớm!
Ai..nhớ tới bà nội đêm đêm vất vả, Vương Minh không khỏi thở dài một tiếng, thì đến bây giờ, bà nội vẫn như cũ dựa vào chút lương hưu, cung cấp cho mình đi học, cùng với ăn mặc chi phí, cuộc sống qua thật gian nan vô cùng, miễn cưỡng có thể qua ngày mà thôi.
Vương Minh rất rõ ràng, hắn đã mười sáu tuổi, đã thành người, đường đi kế tiếp không thể lại ỷ y vào bà nội nữa, bà có thể đưa hắn học tới cao trung, đã là rất không dễ dàng, nếu hắn muốn tiếp tục lên đại học, với chút lương hưu của bà nội, vô luận thế nào cũng không đủ!
Nhưng khi đi học, Vương Minh phát hiện ngoại trừ mình có một chút Tử Linh pháp thuật làm trụ cột ra, cũng chỉ có thành tích học tập coi như không tệ, trừ chuyện này, hai việc này, trước mắt coi như không có khả năng mưu sinh a!
Khổ sở lắc đầu, Vương Minh đứng lên, ngơ ngác nhìn bảng đen phía trước, đại não nhanh chóng vận chuyển, tự hỏi điều hắn đã suy nghĩ thật lâu, nhưng thủy chung không có đáp án cho vấn đề khó khăn này!
Uy!
Ngay khi Vương Minh còn đang suy tư, một đạo thanh âm trầm thấp mà thần bí, từ bên người Vương Minh vang lên: “ Các ngươi biết không? Cao trung năm nhất của chúng ta năm nay có một siêu cực phẩm a! Hắc hắc...Nghe nói học ngay lớp chúng ta đó! Nhưng...bây giờ còn không có tới, nghe nói xế chiều hôm nay sẽ đến học!”
A a...
Nghe thanh âm như thế, Vương Minh không khỏi lộ ra một tia mỉm cười, quay đầu nhìn mấy người bạn học đang ghé thấp đầu trò chuyện, quả thật...đối với thiếu niên nam nữ mười sáu tuổi mà nói, không có gì hấp dẫn hơn người dị tính( khác giới), thần bí, tò mò, hơn nữa còn đủ loại cấm chế, càng làm cho nam nữ hết thảy trong lúc đó, biến đổi như mộng như ảo!
Mỉm cười thu hồi ánh mắt, tâm linh của vị Vương Minh tuổi còn trẻ này, cũng không tự chủ được dao động lên, Vương Minh cũng là một người tuổi trẻ chỉ mới mười sáu tuổi, đối với dị tính, hắn cũng phi thường tò mò, nhất là đối với sự xinh đẹp, nữ hài tử trắng nõn, hắn cũng thích giống như những người khác!
Không biết từ lúc nào khởi, đối với những cô gái phiêu sái xinh đẹp, da thịt đầy đặn, vóc người lả lướt, hương khí bốn phía, Vương Minh cảm thấy phát ra một cỗ khát vọng từ trong nội tâm!
Hắn rất muốn biết, khi hắn từ từ rút đi quần áo trên người một cô gái thì vẻ mặt các nàng sẽ thẹn thùng như thế nào! Thân thể các nàng sẽ tản mát ra hương thơm như thế nào, khi hắn đem thân thể xinh đẹp nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, thì đầy đặn và mềm mại như thế nào! Thư thích...
NGUYÊN TÁC :
DỊCH THUẬT: BUDDY.VN (WWW. FORUM.BUDDY.VN)
CHƯƠNG 4: THỦY PHÒNG DIỄM NGỘ
NGƯỜI DỊCH: VÔ SONG
Vừa suy nghĩ đến đây, Vương Minh chỉ cảm thấy trong mũi như có vật gì đang lưu động, vô thức đưa tay sờ soạng một cái, máu tươi đỏ tươi, trong nháy mắt nhiễm đỏ cả ngón tay hắn!
Ngất...
Nhìn thấy một màn này, Vương Minh không khỏi cười khổ một tiếng, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng lên, rất nhanh chạy ra khỏi phòng học, vọt tới nhà vệ sinh, dùng nước mát vuốt lại cái ót của chính mình!
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, dưới sự phát đạt trình độ cao, các loại tạp chí bài báo, cũng không ít in hình những mỹ nữ, bởi vì mỹ nữ mà có thể làm cho người phải chảy máu mũi, đã càng ngày càng ít, sắp tuyệt chủng rồi!
Chính là rất hiển nhiên, Vương Minh không phải như thế, ước thúc của điều kiện gia đình, khiến cho hắn cho tới bây giờ không có xảy ra chuyện này, cho dù là tạp chí, cho tới bây giờ cũng không có tiền đi mua, ngẫu nhiên chứng kiến lúc bạn học len lén xem, cũng chỉ là xa xa, mông lung nhìn một cái, nào dám nhìn gần thật kỹ, vô luận như thế nào, dù sao chuyện này cũng là chuyện xấu hổ nhất!
Nhưng là, rất nhiều lúc luôn là như vậy, làm hết thảy rõ ràng, rõ ràng đặt ở ngay trước mặt ngươi, liền mất đi lực hấp dẫn, người hấp dẫn nhất, chính là trong mông lung mờ ảo, tựa hồ như lộ liễu, nhưng rồi lại có cảm giác mơ hồ không rõ lắm!
Đương nhiên, Vương Minh cũng không phải là người ngu ngốc, bây giờ đã đề xướng ra sự giáo dục, mặc dù không có gặp qua vật thật, cũng không có rõ ràng nhìn trên tạp chí, nhưng cấu tạo sinh lý của nam nữ, cùng với công năng của sự tương quan, Vương Minh vẫn còn biết rất rõ ràng, cũng có thể kết hợp với ảo tưởng của chính mình, hết thảy đẹp đến không cách nào hình dung!
Hô...
Rốt cuộc, trải qua dòng nước trong mát lạnh tẩy rửa, đại não của Vương Minh tỉnh táo lại, cùng lúc đó, máu mũi của Vương Minh cũng đã ngừng lại, có chút thở ra một hơi, Vương Minh chật vật vịn vách tường, thì thào nói: “ Cuối cùng ngừng rồi, ***...thật là xấu hổ a!”
Uy!
Đang lúc Vương Minh thì thào lẩm bẩm, một đạo thanh âm thanh thúy như chim hoàng anh, từ phía sau lưng Vương Minh vang lên, cùng lúc đó, một thanh âm kiều nhuyễn mở miệng nói: “ Ngươi không có chuyện gì chứ! Cần ta hỗ trợ gì không?”
Ân?
Nghe thanh âm như thế, Vương Minh nghi hoặc quay đầu, nhìn ra cửa nhà vệ sinh, sau một khắc...con mắt Vương Minh mở to thật lớn, vẻ mặt như vừa nhìn thấy quỷ!
Sự thật, nếu thật là thấy quỷ, Vương Minh tuyệt đối ngay cả mày cũng không chau một chút, sống lớn đến như vậy, hắn đã không biết đã nhìn thấy bao nhiêu con quỷ rồi, làm sao lại sợ hãi!
Giờ phút này, đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh, là một nụ cười mỹ lệ, một thân quần áo màu lam, lộ ra một đôi chân trắng nõn như tuyết, một mái tóc dài đen nhánh, mềm mại phủ xuống sau lưng nàng!
Hết thảy chuyện này, còn không làm cho Vương Minh thất sắc như thế, để cho Vương Minh thất hồn lạc phách chính là gương mặt của nàng, gương mặt này không hề có chút tỳ vết nào, nụ cười tràn đầy phát ra từ nội tâm! Cũng với thân hình đầy đặn, bộ ngực cao vút!
“ Lão Thiên a! Đây là bộ ngực của nữ sinh cao trung có được hay sao?” Vương Minh không khỏi thì thào lẩm bẩm.
Hô...
Đang lúc Vương Minh thì thào lẩm bẩm, sau một khắc...Một đạo gió lạnh, theo hành lang cuốn lên, gió lạnh lướt qua, cát bay đá chạy, trong lúc nhất thời, gió lạnh bốc lên, không chút kiêng kỵ tại hành lang bắt đầu khởi động...
Nha!
Trong một tiếng thét chói tai, Vương Minh ngơ ngác nhìn quần của cô gái đang đứng ngay cửa bị gió thổi tung lên, ước chừng hai ba giây thời gian, Vương Minh rõ ràng thấy được cặp chân ngọc do ống quần che giấu, đây là tuyệt đối mà Vương Minh gặp qua, thậm chí là có thể tưởng tượng ra một đôi chân có đường cong hoàn mỹ nhất a!
Phốc...
Khi Vương Minh đem ánh mắt hướng lên trên, sau một khắc....cặp đùi tròn đầy của cô gái, trong nháy mắt xuất hiện trong mắt Vương Minh, một con mèo cà phê đang trấn thủ nơi cấm địa của cô gái, chỉ tiếc....con mèo này hẳn không quá tận trách nhiệm, ngay cả vài sợi lông mao tinh nghịch màu đen từ bên trong vươn ra mà con mèo kia cũng không có phát hiện!
Từ khi sinh ra cho tới nay lần đầu tiên, Vương Minh chưa từng ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy được thân thể của một cô gái, nhìn khe hở tuyệt vời lộ ra từ chiếc quần nhỏ, cùng với vài sợi lông mao màu đen tinh nghịch lộ ra từ chiếc quần nhỏ kia, trong lúc nhất thời...Vương Minh hoàn toàn ngây người!
Đáng tiếc, trong phút chốc, cuồng phong hoành hành kia được lướt qua, cô gái ở cửa đã kịp thời dùng hai tay ngăn chận quần của mình, bất quá nàng cũng rất rõ ràng, vừa rồi trong tích tắc gió nổi lên, chính mình đã lộ hết!
Ngượng ngùng nhìn quần của mình, cô gái có tâm lý may mắn, hướng Vương Minh nhìn lại, nội tâm âm thầm cầu khẩn đối phương không có chứng kiến, nhưng là...khi nàng nhìn thấy Vương Minh đang ngây người như gỗ nhìn chỗ bí ẩn nhất của mình, máu tươi trong mũi sầm sầm chảy ra, cái gì cũng trở nên rõ ràng!
Trong phút chốc, gương mặt cô gái xấu hổ cười đỏ bừng, có chút mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại phát hiện căn bản mình không có gì để nói, mạnh mẽ dậm chân, nổi giận xoay người chạy đi...
Một hồi lâu! Vương Minh rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hồi tưởng cô gái vừa rồi, cùng với một màn kinh hồn lạc phách, trong lúc nhất thời Vương Minh không khỏi ngây dại, thật đẹp quá...Thật đẹp vô cùng! Trong lúc nhất thời, nội tâm của Vương Minh tựa hồ có con mèo nhỏ điên cuồng dao động, dương dương sắp không được nữa!
Đừng tưởng rằng Vương Minh đang phát hoa si( mê gái), trên sự thật...Vương Minh mặc dù vẫn là thanh tân, nhưng ánh mắt hắn đối với nữ hài tử vẫn còn là rất cao!
Nhiều năm như vậy, cô gái vừa rồi mặc dù không phải người thứ nhất làm cho hắn cảm giác được kinh diễm, nhưng loại hơi thở thanh tân này, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được!
Cô gái như vậy, đúng là để cho Vương Minh tâm động, ngươi không cách gì đem sự dơ bẩn gì đó nhập vào chung với nữ hài tử này, ngay cả mồ hôi từ thân thể nàng xuất ra, hẳn là hương vị cũng ngọt ngào! Nếu đem nàng ngậm vào trong miệng, nhất định so với mật đường còn ngọt ngào hơn vô số lần!
Mỹ nữ khó cầu, nhưng là mỹ nữ như thế thì càng khó cầu hơn, vừa rồi màn kịch kinh diễm này, Vương Minh rõ ràng chứng kiến, trên đôi chân hoàn mỹ tú lệ kia, không có một chút tỳ vết, bóng loáng mềm mại...
Ai...
Nghĩ tới đây, Vương Minh không khỏi thở dài một tiếng, có đôi khi...hắn thật sự rất không hiểu, nữ hài tử như vậy, rốt cuộc là làm sao lớn lên? Cha mẹ nàng, làm sao bồi dưỡng dạy dỗ? Sao lại có thể hoàn mỹ đến như thế! Điều này đã là không nên nói rằng vẻ xinh đẹp của thế gian nữa!
Có chút lắc đầu, Vương Minh cô đơn xoay người, mở vòi nước tiếp tục rửa mặt, vừa rồi kịch tính, có thể sánh bằng sự tưởng tượng của mình, mà còn nghiêm trọng hơn nhiều, máu mũi đã chảy ra nhiều lắm!
Một bên lau rửa vết máu trên mặt mình, Vương Minh lại một bên khổ sở suy tư, đúng vậy...Nữ hài tử như vậy, quả thật là thiên chi kiều nữ, chỉ có nhân trung chi long( rồng trong loài người) mới có thể xứng được với nàng!
Có chút đứng thẳng thân thể, Vương Minh mất mác nhìn một thân áo xám của mình, hắn rất rõ ràng...vô luận như thế nào, chính mình cùng nàng, là hoàn toàn không có gì hòa hợp, bọn họ hoàn toàn thuộc về người của hai thế giới!
Mỹ nữ, không có nam nhân nào không muốn chiếm hữu, Vương Minh cũng không ngoại lệ, nhưng là...đặc điểm lớn nhất của Vương Minh, biết người biết mình, lấy điều kiện bây giờ của hắn, đừng nói có bạn gái, ngay cả bản thân hắn sẽ còn nhanh chóng ăn không đủ no!
Nhưng, mỹ nữ..giống như đóa hoa anh đào đang thành thục, nếu ngươi không hái, vậy người khác sẽ hái đi, tay sắp có, tay quá chậm, Vương Minh rất rõ ràng, nếu mình không chủ động truy kích, thì đại anh đào để cho hắn tâm động này, khẳng định sẽ bị người khác hái đi!
NGUYÊN TÁC:
DỊCH THUẬT: BUDDY.VN (WWW. FORUM.BUDDY.VN)
CHƯƠNG 5: MỸ NỮ NHÃ HÂN
NGƯỜI DỊCH: VÔ SONG
Mang theo tâm sự, Vương Minh về tới phòng học, cô đơn ngồi trên ghế, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng...Vương Minh không có cho ra được kết luận gì, trên thế giới này, chuyện không nghĩ ra thật sự là nhiều lắm!
Chủ động phóng ra? Cơ hồ sẽ thất bại ngay mà chấm dứt, nhưng nếu không ra tấn công, thì nhất định sẽ trơ mắt nhìn mỹ nữ bị người khác cướp đi, Vương Minh cũng không muốn nhìn thấy người đàn bà mà mình âu yếm, lại y ôi trong lòng người khác!
Chủ động theo đuổi không được, không đuổi cũng không thành, trong lúc nhất thời, đại não của Vương Minh lâm vào tuần hoàn, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên thì mới đột nhiên bừng tỉnh lại.
Ba tháp...ba tháp...ba tháp...
Theo tiếng chuông vào học, trong phòng học liền mất đi sự yên tĩnh, cùng lúc đó, ngoài hành lang truyền đến những tiếng bước chân, rất nhanh...tiếng bước chân ngừng lại trước cửa lớp, có chút dừng lại, cửa phòng học được đẩy ra, Hoàng sư phụ đang đi đến!
Trực tiếp đi tới trên đài, buông giáo án trong tay xuống, Hoàng sư phụ mỉm cười vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Hoàng sư phụ mỉm cười nói: “ Các vị đồng học, một vị bạn học cuối cùng của lớp chúng ta đã đến, tất cả vỗ tay hoan nghênh!”
Theo thanh âm của Hoàng sư phụ, sau một khắc..tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cùng lúc đó, theo động tác ngoắc tay của Hoàng sư phụ, cửa phòng học được đẩy ra, theo sau...một đạo thân ảnh tịnh lệ đi đến!
Hấp!
Theo đạo thân ảnh này xuất hiện, trong lúc nhất thời, tất cả đồng học không khỏi hút một ngụm lãnh khí, ngay cả Vương Minh cũng không ngoại lệ, nhìn thân ảnh tú lệ đứng ngay cửa, nhất là bộ ngực cao vút kia, đúng vậy...Tuyệt đối không sai được! Cô gái này, chính là cô gái trong phòng vệ sinh khi nãy!
Vừa nghĩ tới phòng vệ sinh, Vương Minh liền không tự chủ được nhớ tới cảnh kinh hồn diễm lệ, cuồng phong thổi mạnh, ống quần phiêu vũ, một đôi chân nõn như tuyết trắng, cặp đùi đẹp tới mê người cực điểm, đã triển lộ ra trước mặt Vương Minh, nhất là vùng thần bí, cùng với những sợi âm mao tinh nghịch lộ ra, càng có thể làm cho người chết sống lại!
Ách!
Nghĩ tới đây, Vương Minh vội che cái mũi, đầu mạnh mẽ ngẩng lên, không ngừng lấy tay vỗ ót, sợ lại xuất ra máu mũi!
Ba! Ba! Ba...
Trong một mảnh yên tĩnh, thanh âm Vương Minh đánh mạnh vào ót, có vẻ thật rõ ràng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không tự chủ được hướng Vương Minh nhìn qua, trong đó kể cả cô gái mới tới kia!
Nha!
Nhìn thấy người đang luống cuống bưng cái mũi, ngửa đầu, không ngừng vỗ vào ót mình, Lưu Nhã Hân không khỏi kinh ngạc gọi khẽ một tiếng, nàng đã nhận ra người kia, đúng vậy...Vừa rồi nàng ở nơi nhà vệ sinh thì nhìn thấy đại bại hoại kia!
Hồi tưởng lúc ấy hắn ngây ra như gỗ, từ mũi máu tươi sầm sầm, nội tâm Nhã Hân vừa mừng vừa giận, xấu hổ chính là, bên dưới của mình đã bị xem hết, mặc dù vị trí bí mật nhất cũng không có bị bại lộ, nhưng có thể khẳng định chính là một đôi bắp đùi, đã bị người xem hết, điều này làm cho nàng làm sao không xấu hổ!
Vui chính là, thoạt nhìn...Mị lực của mình vẫn còn quá lớn, mặc dù cho tới nay, nàng chỉ biết mình rất đẹp, nhưng lực sát thương thật lớn kia, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện! Lần đầu tiên có người lúc đang nhìn nàng, dĩ nhiên máu mũi cuồng lưu!
Về phần giận, còn lại là lòng nổi giận của con gái, người kia, khẳng định là trong óc nghĩ chuyện không tốt, một tên xấu xa, thật sự là một đại sắc lang!
Trong lúc cô gái xấu hổ suy tư, Vương Minh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết có phải máu chảy hết rồi không, hay là vừa rồi bị hai lần đả kích, năng lực chống cự của mình biến thành cường mãnh, dù sao lúc này đây cũng không có chảy máu! Nếu không...mặt mũi của Vương Minh cũng mất hết.
Nhìn thấy Vương Minh đình chỉ động tác, Hoàng sư phụ rốt cuộc nhớ lại trách nhiệm của mình, quay đầu thân thiết nói với nữ hài tử kia: “ Bây giờ, em có thể giới thiệu về mình cho tất cả biết không?”
Nga!
Nghe được thanh âm của Hoàng sư phụ, Lưu Nhã Hân không khỏi len lén nhìn Vương Minh một cái, lại vừa lúc Vương Minh cũng len lén nhìn nàng, trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xấu hổ đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa khiếp sợ đi lên trên đài.
Là dạng nữ hài tử nào là đẹp nhất?
Đúng vậy, chính là một cô gái đang thẹn thùng là đẹp nhất, trong sự cảm thụ, Vương Minh nhìn kỹ, cô gái rốt cuộc đứng trên đài, ngượng ngùng nói: “ Chào mọi người, tôi là Lưu Nhã Hân, thật cao hứng có thể quen biết mọi người!”
Mỹ nữ vô luận đi tới nơi nào, đều được hoan nghênh nhất, âm thanh cô gái vừa ra, cả phòng liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không hề ngừng lại, bởi vậy có thể thấy được, uy lực của mỹ nữ, là vô cùng lớn!
Tốt lắm tốt lắm...
Có chút vươn hai tay, có chút ép xuống trước, ngăn lại tiếng vỗ tay của tất cả, Hoàng sư phụ tiếp tục nói: “ Bạn học Lưu Nhã Hân, bây giờ...em tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống đi nhé!”
Nghe Hoàng sư phụ nói, Nhã Hân có chút gật đầu, bước nhanh đi tới phía trước ngồi xuống, mỉm cười nhìn nữ hài tử ngồi cùng bàn để chào hỏi!
Mặc dù đã ngồi vào chỗ, nhưng là không biết tại sao, Nhã Hân tựa hồ có thể cảm giác được một cỗ ánh mắt cháy bỏng, vẫn đang tỏa trên lưng của mình!
Gắt gao xiết chặt nắm tay nhỏ, Nhã Hân biết, nàng phải cố nhẫn, nhưng là...hai đạo ánh mắt, thật sự quá nóng bỏng, làm sau lưng nàng chảy ra rậm rạp mồ hôi!
Rốt cuộc Nhã Hân cũng không nhịn được nữa, nàng len lén nghiêng đầu, giả bộ làm như không có chuyện gì liếc ra phía sau một cái, nhưng chỉ có trong giây phút này, cặp ánh mắt cháy bỏng kia, liền tiếp xúc ngay với nàng!
Trời ạ!
Sợ hãi xoay người lại, Nhã Hân không khỏi bưng ngực, một viên trái tim, không bị khống chế nhảy động lên, cặp mắt kia, thật sự rất quen thuộc! Nhất là ánh mắt trong sáng này, càng quen thuộc đến đáng sợ!
Cùng lúc đó, trong ánh mắt của Vương Minh, cũng không tùy ý lộ ra thần sắc mê mang, không biết tại sao, cô gái này tạo cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa hồ...nàng đã sớm quen biết hắn, chính là trên sự thật, Vương Minh bản thân rất rõ ràng, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu mình đã từng gặp qua, là không có khả năng quên đi, huống chi...cái tên Nhã Hân này, với hắn phi thường xa lạ!
Chỉ một chút thời gian buổi trưa, trong suy tư của Lưu Nhã Hân và Vương Minh bay nhanh qua, thẳng đến tiếng chuông tan học vang lên, hai người mới không hẹn mà cùng phục hồi tinh thần lại.
Theo sư phụ rời đi, trong lúc nhất thời, tất cả bạn học đều rời khỏi chỗ ngồi, chạy ra khỏi phòng học, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, Vương Minh liếc nhanh Lưu Nhã Hân đang đi phía trước một cái!
Dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Minh, Lưu Nhã Hân đã thu thập xong sách vở, đứng dậy, mở hai cánh tay vặn người một cái, theo động tác của Lưu Nhã Hân, nhất thời...đường cong kinh tâm động phách này, đột nhiên hiển lộ đi ra, khí tức xinh đẹp của một cô gái, không chút kiêng kỵ khuếch tán ra!
Nhìn động tác vặn eo của Lưu Nhã Hân, trong lúc nhất thời, Vương Minh không khỏi hoa mắt thần mê, lúc này giờ phút này, trong đầu Vương Minh chỉ có một ý niệm, nếu có thể ôm lấy nàng trong một buổi tối, hắn nguyện ý giảm thọ mười năm!
Trong lúc Vương Minh suy tư, động tác của Lưu Nhã Hân đột ngột ngừng lại, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được, cặp mắt sau lưng kia, càng thêm cháy bỏng!
Vội buông hai tay xuống, Lưu Nhã Hân vội ôm lấy cặp sách trên bàn, nhanh chóng trốn ra khỏi phòng học, nàng không rõ, thật sự không rõ, tại sao cặp mắt kia lại nóng cháy đến như thế!
Nhìn thân ảnh Lưu Nhã Hân nhanh chóng chạy ra ngoài, Vương Minh không khỏi nở nụ cười, đứng lên, Vương Minh yên lặng đi ra khỏi phòng học, đi theo phía sau Lưu Nhã Hân, đi ra hướng cổng trường, nhìn Lưu Nhã Hân đang đi nhanh phía trước, không biết tại sao, một loại cảm giác mềm mại mà ấm áp, từ đáy lòng Vương Minh lặng lẽ trào lên...
Là yêu hay sao?
Không...Vương Minh biết, tình yêu này, chỉ là thích mà thôi, hoặc là nói, là hai phái hấp dẫn nhau, yêu, làm sao dễ dàng xuất hiện như vậy! Nếu chỉ là thích dung mạo cùng vóc người của đối phương, điều này tuyệt đối không có khả năng là yêu!