[Đô Thị]-Tuấn Long Bách Mỹ Duyên - Tác giả: Bão Bão Nhi
Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Lời giới thiệu
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Trần Tuấn Long, cô nhi, từ nhỏ đã bị một tổ chức bí mật nuôi dưỡng trở thành một sát thủ. Nhưng trong một lần thi hành nhiệm vụ đã bị tổ chức bán đứng, Trần Tuấn Long trở về từ cái chết đã thay đổi bộ mặt, từ bỏ thân phận sát thủ của mình, dùng phong thái kiên cường bất khuất trở về xã hội, và tiến hành kế hoạch báo thù của hắn.
Đồng thời, khi tiếp xúc với cuộc sống mới trong xã hội, Trần Tuấn Long nhận được sự xem trọng của các đại đa số các cô gái diễm lệ, và cùng hắn phát sinh những câu chuyện tình ái rung động lòng người.
Một quá trình truy tìm cái đẹp nhẹ nhàng.
Một cuộc chiến xã hội đen đẫm máu.
Một cuộc chơi thương trường nhìn xa trông rộng.
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 1
Sinh viên mới của Đại học Bắc Kinh
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
"Ta đã không còn là sát thủ. Cho nên.... ta thuộc về ánh mặt trời!" - Trần Tuấn Long.
Giữa trưa, mười ba giờ một khắc, Trần Tuấn Long lẳng lặng kéo một cái vali hành lý không lớn lắm, đi theo dòng người đứng vào trạm đỗ xe phía Tây thành phố Bắc Kinh. Bên ngoài ánh mặt trời khốc liệt, nhưng Trần Tuấn Long lại ngước lên nhìn trời, nhìn thẳng vào ánh nắng chói chang đó. Một hồi lâu sau, một giọt nước mắt trong veo từ từ rơi xuống từ mắt hắn, chậm rãi rơi trên gương mặt của hắn, cho tới khi bốc hơi hết.
- Thất Thất, anh đã đến Bắc Kinh. Anh đã hứa với em, anh sẽ sống cho thật tốt!
-----------------------
- Cậu là người Quảng Đông?
Lương Tố Khanh lật xem hồ sơ nhập học, cau mày nói:
- Trần Tuấn Long, tình hình gia đình để trống chưa điền à?
- Tôi là cô nhi.
Trần Tuấn Long bình tĩnh đáp.
- A...
Lương Tố Khanh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, lại có chút áy náy nhìn thanh niên có vẻ trầm ổn trước mắt.
- Thật xin lỗi.... tôi....
- Không việc gì đâu,
Trần Tuấn Long nhoẻn miệng cười,
- Xin hỏi còn thủ tục gì chưa làm nữa không?
- A...
Lương Tố Khanh cúi đầu nhìn vào tập hồ sơ nhập học mà Trần Tuấn Long đưa,
- Không... không còn.
Lương Tố Khanh có chút xấu hổ, mỉm cười lắc đầu.
- Ừ, của cậu đây.
Lương Tố Khanh đóng dấu vào hồ sơ xong rồi đưa cho Trần Tuấn Long, sau đó quay đầu gọi:
- Phùng Vũ, cậu đưa cậu này đến Phòng Đào tạo làm thủ tục đi.
Phía sau đó có người thưa lên, sau đó Lương Tố Khanh đứng dậy, đưa tay ra nói với Trần Tuấn Long:
- Chào mừng đến Đại học Bắc Kinh!
- Cảm ơn học tỷ! Thế... tôi đi nhé.
Trần Tuấn Long vẫn mỉm cười thản nhiên, đưa tay qua, nhẹ nhàng bắt tay Lương Tố Khanh.
Lương Tố Khanh gật gật đầu, nhìn Trần Tuấn Long đi theo Phùng Vũ đi làm thủ tục nhập học. Cô lại cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của Trần Tuấn Long:
"Trần Tuấn Long, Nam, 19 tuổi. Sinh viên mới đến từ Quảng Đông.
Bố: ..............
Mẹ: ..............
Năm 2006: Tốt nghiệp Cao trung (= cấp 3) trường Tân Hội Ngũ trung (tương đương trường PTTH của Việt Nam).
Năm 2003: Tốt nghiệp Sơ trung (= cấp 2) ở trường Tân Hội Thất trung (tương đương trường THCS của Việt Nam)."
Phần thông tin cá nhân vô cùng đơn giản. Đương nhiên, là do thân phận cô nhi có chút đặc thù của hắn.
- Ài, Tố Khanh, việc tiếp đón sinh viên mới của cậu thế nào rồi?
Diệp Lệ Nhàn đi từ bên ngoài vào:
- Hôm nay là ngày đăng ký nhập học cuối cùng. Có gặp sư đệ nào đẹp trai một chút không giới thiệu cho tớ với.
- Cậu ấy à, thật sự là miệng chó không mọc được ngà voi. Mặc xác cậu.
Lương Tố Khanh nói.
Diệp Lệ Nhàn là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của cô. Hai cô đều là sinh viên khóa Năm, khoa Kinh tế. Diệp Lệ Nhàn là thủ khoa trong kỳ thi vào cao đẳng ở thành phố Nam Hải. Còn cô, Lương Tố Khanh là thủ khoa ở Tỉnh Tứ Xuyên. Hai người đều là sinh viên tài cao (giống sinh viên lớp tài năng của Việt Nam). Có điều, nổi tiếng nhất là hai cô đều được toàn bộ Đại học Bắc Kinh công nhận là hoa hậu giảng đường của khóa Năm, là "Tuyệt đại song kiều" của khoa Kinh tế.
- Ha hả, cậu ấy mà, nếu thấy sư đệ đẹp trai mà không sớm ra tay thì sẽ để cho các chị em các khóa các khoa khác cướp hết. Tớ nói này, cậu nên sớm yêu đi một chút, ai cũng tốt cả, làm cho Lưu Kính Đào tức tối lên cũng hay đấy. Sáng hôm nay tớ nhìn thấy hắn đang xun xoe với một học muội mới tới, ghê tởm vô cùng.
Diệp Lệ Nhàn nói.
- Lệ Nhàn,
Lương Tố Khanh sẵng giọng,
- Cậu cũng đừng có nhắc đến hắn nữa. Bây giờ tớ với hắn chả quan hệ gì sất.
Diệp Lệ Nhàn cười cười. Cô biết Lương Tố Khanh da mặt mỏng, nhưng cứ nói đến cái tên Lưu Kính Đào kia là lại thấy bực mình.
Từ năm đầu tiên y đã bắt đầu theo đuổi Lương Tố Khanh. So với những người không có phẩm vị gì mà nói, Lưu Kính Đào vẫn có chút thực lực, vóc người phong nhã, hơn nữa, y hành văn không tồi, phát biểu ra rất là văn vẻ, ở trong trường cũng có chút danh khí, cho nên trổ hết tài năng trong một đống người cạnh tranh cũng đã giành được sự ưu ái của Lương Tố Khanh. Vốn là trước hoa dưới ánh trăng, tài tử giai nhân, làm thành một đôi lại càng như bổ sung tô điểm thêm lên. Nhưng sau mấy tháng Lương Tố Khanh và y chung sống lại phát hiện ra thật ra là Lưu Kính Đào bắt cá hai tay, còn lui tới với một cô gái ở Hội Văn học. Hai người còn có phát sinh quan hệ nữa.
Lương Tố Khanh tự nhiên phân rõ giới tuyến với y. Loại chuyện tình cảm yêu đương này đều là anh tình tôi nguyện. Không ngờ rằng sau khi Lưu Kính Đào và Lương Tố Khanh chia tay thì y lại đi khắp nơi tuyên truyền rằng Lương Tố Khanh và mình đã có cái gì cái gì ...v.v, ám chỉ rằng Lương Tố Khanh đã là người đàn bà dâm đãng. Chuyện này khiến cho Lương Tố Khanh rất bị động. Và Diệp Lệ Nhàn tự nhiên cho rằng cô chẳng đáng bị như thế.
- Buổi tối cậu phải mời tớ. Xem như là tớ phạt cậu.
Lương Tố Khanh nói.
- Vâng, vâng. Ai kêu tôi chạm phải vảy ngược của người nào đó rồi.
Diệp Lệ Nhàn có bố làm ăn buôn bán, coi như là một người giàu có. Bình thường Diệp Lệ Nhàn tiêu pha cũng không ít, dù sao không có tiền thì cứ gọi điện thoại bảo bố mình gửi cho. Trong đám chị em, cô là người hào sảng nhất, thường xuyên mời mọi người đi ăn cơm, đi shopping, đi chơi quán bar, nghiễm nhiên trở thành "đại tỷ".
- Ài, tớ hỏi cậu đấy. Cậu bé vừa rồi đi cùng Phùng Vũ ra ngoài có phải là sinh viên mới của khoa mình không?
Diệp Lệ Nhàn đẩy đẩy Lương Tố Khanh đang sửa sang lại tài liệu.
Lương Tố Khanh cười cười, vừa thu thập tài liệu, vừa hỏi:
- Có phải là Tiểu Nhàn của chúng ta động tâm rồi hay không? Bảo sao vừa rồi vừa vào đã ồn ào muốn tớ giới thiệu rồi.
- Ha ha, tớ thấy cậu ta dáng người hơi được đấy, vô cùng cường tráng nhé. Đừng có bảo tớ là cậu không hề động tâm đấy. Cậu ta tên là gì nhỉ?
Diệp Lệ Nhàn hỏi.
- Không nói cho cậu biết. Tự đi mà hỏi.
Lương Tố Khanh không thèm để ý đến cô bạn mà không biết rằng Diệp Lệ Nhàn đột nhiên kéo cái tập tư liệu mình đã sửa sang xong vừa chạy vừa xem.
- A...
Cô vừa chạy vừa kéo dài giọng:
- Hóa ra tên là Trần Tuấn Long, không tồi không tồi, nghe đã thấy tên hay dã man rồi. Ha ha... cũng giống tớ, là người Quảng Đông. Ôi... đừng có giật tóc tớ. Hi hi....
Hai cô ở đó rượt đuổi nhau vui đùa ầm ĩ.
-----------------------
Trần Tuấn Long đang đi trong sân trường, đi qua thư viện, khu giảng đường, ký túc xá sinh viên, bãi bóng, lui tới đây đều là sinh viên. Ngồi trên ghế đá, nhìn mặt cỏ xanh xanh, Trần Tuấn Long bỗng có một cảm giác kỳ dị. Đây là cuộc sống thời đại học của chính mình sao?
Mà ngay cả cái tên Trần Tuấn Long cũng thế.
"Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long", nhắc tới cái tên mới của mình, Trần Tuấn Long nhắm hai mắt lại, cảm thụ ánh mặt trời đang chiếu rọi. Những chuyện trước kia đã từng trải qua tựa như tia chớp hiện lên trong đầu.
"Thanh Long" là bí danh của hắn ở trong tổ chức. Danh xưng ấy chiếm vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng các sát thủ ở châu Á. Trong giới sát thủ, không có ai không biết đến cái tên này.
Trần Tuấn Long là một sát thủ, một sát thủ cao cấp. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ngoài việc mang lại cho tổ chức một khoản tiền lớn, bản thân hắn cũng có thù lao không thấp. Trần Tuấn Long không có hứng thú với tiền. Khoản tiền mà Thất Thất giúp hắn gửi trong tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ đối với hắn cũng chỉ là một vài con số mà thôi. Hắn là một cô nhi, là tổ chức nuôi hắn lớn lên, là tổ chức huấn luyện hắn thành một vũ khí giết người khủng bố. Có lẽ, một sát thủ không có cảm tình sẽ là vô cùng hoàn mỹ. Nhưng đáng tiếc, Trần Tuấn Long lại gặp được Thất Thất.
Thất Thất cũng là cô nhi, cũng là người của tổ chức. Bình thường đều là nàng phụ trách liên lạc giữa hắn và tổ chức, còn lại trung gian ở giữa là mạng Internet lạnh lùng vô cảm. Nhưng mạng Internet lạnh như băng lại không ngăn được tình yêu nóng bỏng của nàng. Trời mới biết tình cảm của hai người bắt đầu từ lúc nào. Có thể là do nguyên nhân đã bị đè nén từ lâu lắm rồi, cũng có thể tất cả mọi người đều là cô nhi, đồng bệnh tương liên. Có điều hiện giờ Trần Tuấn Long hiểu, hai người bọn họ bắt đầu đã quá trễ, lại chấm dứt quá nhanh!
- Long, em yêu anh! Hứa với em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh... anh đều phải kiên cường sống sót!
- Đừng! Đừng vì em mà làm những chuyện điên rồ. Như thế không đáng đâu. Anh phải sống thật tốt, được không? Lúc em... em không ở bên cạnh anh, nếu anh... anh ở trong trường học gặp được ... gặp được một cô gái tốt, anh hãy đối xử thật tốt với cô ấy. Anh nhất định phải yêu cô ấy giống như yêu em vậy. Như vậy, anh mới có thể quên được em.
- Long.... đừng khóc... Em không thích thấy anh rơi lệ. Em thích anh lãnh khốc như thế. Anh biết không, bộ dáng anh như thế thật là nam tính.
- Nhưng mà... em lại càng thích anh lúc mỉm cười. Anh cười lên thật là đẹp, như ánh sáng mặt trời, thật là sáng lạn... Thật đấy!
- ... Long... em yêu anh!
Trần Tuấn Long mỉm cười, tay phải lại nắm thật chặt tay vịn ở ghế đá. "Rắc" một tiếng, xi măng làm tay vịn đã bị hắn bóp vỡ. Mảnh vỡ sắc nhọn đâm rách cả da tay của hắn. Máu tươi tuôn ra, nhưng Trần Tuấn Long vẫn ra sức bóp chặt, tựa như đang trừng phạt chính mình. Một lúc lâu thật lâu sau, Trần Tuấn Long mới tỉnh táo lại từ trong ký ức của chính mình, thét dài một tiếng, đi về phía cổng trường.
-----------------------
- Thực xin lỗi, xin hỏi... xin hỏi chỗ đăng ký sinh viên mới ở đâu?
Một cô gái cầm hai cái túi to bằng da như da rắn, dáng vẻ cũng rất thanh tú ngăn hắn lại trước cổng trường.
- Ừ?
Trần Tuấn Long chú ý tới cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt này. Ánh mắt trong veo như nước, mái tóc thật dài. Tuy rằng thân mình có chút mảnh dẻ, nhưng đầy sinh lực.
- Bạn đi vào bên trong đi. Đến tòa nhà đầu tiên thì rẽ phải. Đi đến phòng thứ tư chính là nơi đăng ký của sinh viên mới. Bên ngoài đều có bảng hướng dẫn, tìm rất dễ.
- Cảm ơn bạn!
Cô gái kia gật đầu, mỉm cười với Trần Tuấn Long tỏ vẻ biết ơn.
- Đừng khách khí.
Trần Tuấn Long cũng mỉm cười. Hai người đi lướt qua nhau, nhưng Trần Tuấn Long đi được vài bước, quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái đang vừa đi vào bên trong vừa loay hoay chật vật với hai cái túi da to.
- Để tôi giúp bạn.
Trần Tuấn Long mỉm cười, "giành" lấy hai cái túi to kia từ trong tay cô gái.
- Tôi dẫn bạn đến chỗ đăng ký sinh viên mới.
Vừa rồi hắn thật sự là thấy ái ngại cho nên mới quay lại ra tay giúp đỡ.
- Vậy, rất cảm ơn bạn!
Cô gái ngại ngùng cảm kích nói. Nếu không phải bắt gặp nụ cười mỉm rạng rỡ như ánh mặt trời trên mặt Trần Tuấn Long vừa rồi, cô cũng không dám mạo muội đến hỏi thăm đường. Không ngờ rằng hắn thật sự đúng là người tốt.
- Giờ đã gần năm giờ rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng đăng ký sinh viên mới. Bạn mà đến muộn hơn chút nữa thì có khi là không đăng ký được.
Trần Tuấn Long mỉm cười nói.
- Tôi... tôi là lần đầu tiên đến Bắc Kinh, không biết đường. Buổi chiều còn lên nhầm xe bus nữa, đi lạc khá xa.
Cô gái giải thích.
- Nhà trường chẳng phải là đã chỉ dẫn ở ngay trước cửa nhà ga rồi sao? Lại còn có xe bus đến đón nữa mà. Bạn không bắt được à?
Trần Tuấn Long đã tự mình tìm đường như thế cho nên thấy rất kỳ quái.
- Không có. Tôi đi ô tô đường dài tới. Xe chỉ đi tới huyện Thông cho nên phải đổi xe từ ở đó.
- À, hóa ra là thế.
- Tôi... tôi là Trầm Chỉ Tình, ở Nam Kinh, Giang Tô.
- Trần Tuấn Long, Tân Hội, Quảng Đông.
Không đợi cô gái có tên Trầm Chỉ Tình kịp phản ứng, Trần Tuấn Long liền mỉm cười tự giới thiệu:
- Kỳ thật tôi cũng là sinh viên mới như bạn thôi.
Đây cũng dĩ nhiên là khiến cho Trầm Chỉ Tình bớt xấu hổ. Thường thì có rất ít cô gái chủ động tự giới thiệu, không ngờ là Trần Tuấn Long rất thông minh, phản ứng nhanh như vậy.
Hai người yên lặng, chậm rãi bước đi. Trần Tuấn Long dẫn đường ở phía trước, Trầm Chỉ Tình đi theo phía sau, tay không, chỉ đeo một cái túi nhỏ sau lưng.
- Chúng ta đã đến. Đây là nơi đăng ký.
Trần Tuấn Long vẫn giữ nụ cười mỉm như ánh sáng mặt trời.
- Học tỷ, xin chào, có bạn mới lại đến ghi danh.
Trần Tuấn Long nói với Lương Tố Khanh ở bàn đón tiếp.
- À, xin chào.
Lương Tố Khanh không ngờ là Trần Tuấn Long vừa tới buổi chiều giờ lại tới nữa, phía sau còn có một cô gái xinh xắn thanh nhã đi theo.
- Tôi chuyển giao cho chị nhé, học tỷ.
Trần Tuấn Long mỉm cười nói.
- Được rồi, cảm ơn cậu.
Lương Tố Khanh nói.
- Em là Trương Sở Vân hay là Trầm Chỉ Tình? Sinh viên mới chỉ có hai người các em là chưa đến đăng ký thôi.
Trần Tuấn Long nghe thấy cái tên "Trương Sở Vân" thì ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh sau lại khôi phục như bình thường.
- Em là Trầm Chỉ Tình. Thực xin lỗi, em đến hơi trễ.
- Không việc gì đâu. Còn thời gian mà.
Lương Tố Khanh nói. Cô cảm thấy học muội này rất lễ phép.
- Nếu em mà đến muộn hơn chút nữa thì phiền rồi. Chị đoán là bạn Trương Sở Vân kia sẽ không đến kịp rồi. Có lẽ sau này chỉ đành để bạn ấy đi tìm thầy chủ nhiệm thôi.
- Vậy mọi người làm thủ tục nhé. Tôi đi trước.
Trần Tuấn Long giọng nói đột nhiên hơi khàn khàn, nhưng vẫn mỉm cười thản nhiên.
- Rất cảm ơn bạn, Trần Tuấn Long!
Trầm Chỉ Tình quay đầu cảm kích nói.
- Không có gì đâu! Gặp lại sau.
- Tạm biệt!
Trầm Chỉ Tình nhìn theo Trần Tuấn Long đi ra bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: "Người thanh niên này thật là một người tốt!"
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 2
Huấn luyện quân sự ở Đại học. (I)
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Nghiêm!
- Quay sang phải, quay!
- Nhìn thẳng!
- Nghỉ!
- Chào các sinh viên!
- Chào huấn luyện viên!
- Tôi là huấn luyện viên phụ trách đợt huấn luyện quân sự lần này của các bạn. Tôi tên là Tiếu Vĩnh Lộ. Cả tháng tới này các bạn đều phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, tuân theo sự chỉ huy của tôi. Đã nghe rõ cả chưa?
- Rõ ạ!
- Trong tháng huấn luyện này, các bạn sẽ rất vất vả, sẽ rơi rất nhiều mồ hôi. Bởi vì tôi sẽ huấn luyện các bạn thành đội ngũ ưu tú nhất của Đại học Bắc Kinh. Các bạn có lòng tin không?
- Có!
- Cái gì? Tôi không nghe rõ?
- Có!
- To hơn chút nữa đi!
- Có...!
- Tốt! Bây giờ chúng ta làm quen một chút. Nghiêm! Điểm danh!
Tiếu Vĩnh Lộ lớn tiếng nói.
- 1, 2, 3, 4....
Đội ngũ bắt đầu điểm danh từ trái sang phải.
Tiếu Vĩnh Lộ tác phong nghiêm chỉnh, mày rậm mắt to, rất uy nghiêm. Ông là bộ đội từng trải. Huấn luyện quân sự hàng năm ở Đại học Bắc Kinh đều là do ông dẫn đội phụ trách. Ông huấn luyện ra đội ngũ đều là đỉnh cao cả.
- Cậu tên là gì?
- Trữ Nguyên!
- Cậu tên là gì?
- Tiếu Thừa Khải!
....
- Cậu tên là gì?
- Trần Tuấn Long!
....
Trần Tuấn Long đứng ở trong đội ngũ, cũng không nhúc nhích. Ánh mặt trời chói chang. Tiếu Vĩnh Lộ không hề nơi lỏng việc thao luyện mọi người.
- Đi đều bước. 1, 2, 1; 1, 2, 1.
- Nghiêm! Quay bên phải làm chuẩn. Nhìn về phía trước.
Huấn luyện quân sự phân ra hai tổ nam và nữ. Sinh viên nam đương nhiên không được ưu đãi như sinh viên nữ, có mấy người không chịu nổi đã sắp té xỉu ngay tại chỗ.
- Mọi người có sợ huấn luyện không?
Huấn luyện viên Tiếu Vĩnh Lộ hỏi, trên mặt lại lộ ra một tia cười gian.
- Không sợ!
Có điều thanh âm mọi người không được vang dội như nội dung câu trả lời. Mọi người đều biết, chương trình trọng điểm huấn luyện của buổi chiều chính là đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ. Mà theo lời các sinh viên năm trước, huấn luyện viên hàng năm cũng hay gây khó dễ cho sinh viên mới ở hạng mục này. Nghe nói không ai có thể gắng gượng vượt qua được buổi huấn luyện đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ cả. Mọi người đành phải tự cầu phúc lấy thôi.
- Khi đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ, eo phải thẳng, hai chân phải đứng thẳng tắp, tay phải duỗi thẳng tự nhiên, ngón giữa chạm dọc theo đường nẹp chỉ quần, thân thể phải thẳng về phía trước. Giống như tôi đang làm mẫu đây này. Đó là những động tác chủ yếu, có nghe rõ không?
Tiếu Vĩnh Lộ quát lớn.
- Rõ!
Tất cả mọi người xác nhận, sau đó Tiếu Vĩnh Lộ ra mệnh lệnh nghiêm.
- Tất cả tập trung, nghe khẩu lệnh của tôi. Nghiêm! Đứng nghiêm mười phút!
Mọi người đứng không nhúc nhích. Mười phút, nói dài cũng không dài lắm, mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
- Ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu!
Tiếu Vĩnh Lộ thỉnh thoảng lại đi tới đi lui trong đám người, khiển trách những sinh viên có động tác không đạt tiêu chuẩn. Sự nghiêm khắc của ông đã hoàn toàn trấn áp tất cả mọi người. Không nghe lời sẽ ăn một phát dây thắt lưng ngay. Tất cả mọi người đều lén gọi ông là "huấn luyện viên ma quỷ"!
Đòn sát thủ của huấn luyện viên ma quỷ rốt cuộc cũng được lôi ra dùng. Sau khi nghỉ ngắn, các học viên được tập hợp lại và nhận được mệnh lệnh là đứng nghiêm trên thao trường trong ba tiếng đồng hồ.
Đứng ba tiếng đồng hồ dưới ánh nắng chói chang? Muốn chết ư? Có điều tất cả mọi người đều là thanh niên, đều có chí khí bất khuất. Mặc dù biết là huấn luyện viên đang cố ý gây khó dễ nhưng cũng không ai luôn miệng kêu khổ gì cả, mọi người đều kiên trì đứng thẳng.
- Quá trình đứng nghiêm là vất vả nhất, mà sự lĩnh hội được cũng là sâu sắc nhất. Trong quá trình này có thể thấy được sự nghị lực của bạn, hơn nữa, cũng có thể bồi dưỡng được nghị lực của bạn. Kiên trì đến cuối cùng. Vĩnh viễn không bỏ cuộc!
Tiếu Vĩnh Lộ nói một cách rất nghiêm túc.
- Khi các bạn ngã xuống thì có thể tự nói với mình rằng: mình đã cố gắng hết sức. Hiểu chưa? Tôi không hy vọng thấy người nào nhu nhược, người nào hèn nhát ở đây!
Xem ra phần huấn luyện đứng nghiêm lần này đã nâng thêm một bậc về độ khó. Mọi người đành phải cắn răng kiên trì.
Nói là nói vậy thôi nhưng làm thì lại là một chuyện khác. Không đến nửa giờ đã lục tục có người bỏ cuộc. Mấy người này phần lớn là con một, bình thường đã được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được khổ như thế. Trong sự khinh miệt của Tiếu Vĩnh Lộ, một đám hổ thẹn lùi ra. Lại qua nửa giờ nữa, những người có thể tiếp tục kiên trì cũng được mười mấy người. Đây đã là rất tốt rồi. Có thể thấy được mười mấy người này có nghị lực bất phàm.
Tiếu Vĩnh Lộ đi qua đi lại có vẻ rất tán thưởng. Xét một cách tổng quát, học viên lần này không tồi. Năm trước số người có thể kiên trì được trong một giờ cũng chỉ có bảy tám người. Lúc này, những người vẫn kiên trì trên thao trường nghiễm nhiên đã trở thành những hình ảnh đáng nể.
Cả đám các nữ sinh đã nghỉ ngơi vây quanh dưới bóng râm ở sân thể dục, nhìn những nam sinh này. Mặc dù trên đầu mặt trời nắng chói chang, ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm, nhưng bọn họ đều ngoan cường kiên trì nghị lực. Các vòng huấn luyện của nữ sinh đã xong, những người còn lại trên thao trường cũng càng ngày càng ít. Nửa giờ nữa lại trôi qua, chỉ còn lại có sáu người vẫn còn kiên trì.
Tiếu Vĩnh Lộ biết, qua một giờ huấn luyện, những người này đều rất có nghị lực. Có thể kiên trì tiếp tục được nữa hay không đã không còn quan trọng, mà chủ yếu chỉ là để xem thân thể họ có thể chịu đựng được huấn luyện mạnh như thế hay không thôi. Lúc này, ở trên sân đã có mấy người bắt đầu lung lay sắp đổ. Quả nhiên, không đến mười phút sau, năm người còn lại không kiên trì được nữa, lục tục nhận thua lùi ra, nhưng bọn họ đều giành được tràng pháo tay tán thưởng của các học viên khác.
Hiện giờ trên sân chỉ còn lại một người vẫn đang kiên trì. Mà nói là kiên trì, chẳng thà nói là hưởng thụ mới đúng. Trần Tuấn Long không thèm để ý đến cái bài tập trẻ con này. Thế này thì gọi gì là huấn luyện cường độ cao, có mà gọi là gãi ngứa thì cũng còn tạm được.
Tiếu Vĩnh Lộ rất vui mừng, học viên đứng nghiêm trên thao trường đã vượt thời gian kỷ lục. Hiện giờ đã đứng được một giờ năm mươi phút rồi, ánh mặt trời cũng hướng dần về phía Tây, mọi người đều chú ý đến người vẫn đứng trên sân như hạc giữa bầy gà, nhất là các cô gái.
- Wa, thật là lợi hại. Cậu ta vẫn đứng yên không nhúc nhích suốt hai giờ rồi.
- Liệu có phải là chết lặng rồi nên không nhúc nhích được nữa không?
- Đàn ông mạnh mẽ như thế đúng là kiểu mà tớ thích. Cậu có biết cậu ấy tên là gì không? Ở khoa nào đấy?
Các cô gái túm năm tụm ba bàn tán. Tất cả mọi người ai cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những người xuất sắc.
Trầm Chỉ Tình cũng ở trong đám người này. Nghe mọi người đều ca ngợi, cô chú ý tới Trần Tuấn Long, cậu bạn đã từng giúp mình. Nhìn dáng người cao ngất, khuôn mặt kiên nghị của hắn mà cảm thấy không thể không bội phục nghị lực của hắn.
Tiếu Vĩnh Lộ bây giờ là muốn ngừng mà không được. Chính ông ta nói là phải đứng đủ ba giờ. Vốn là phỏng đoán không ai có thể đứng được lâu như thế, không ngờ là lại có người như Trần Tuấn Long. Ông khó mà nói giải tán được, mà đám học viên còn lại lại đã được dẫn đến bên cạnh khu vực huấn luyện, Tiếu Vĩnh Lộ đành phải đứng cùng với Trần Tuấn Long.
Rốt cục cũng đến giờ, Tiếu Vĩnh Lộ thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói với Trần Tuấn Long:
- Huấn luyện đã hết giờ. Giải tán!
Nói xong câu đó, thật sự ông cũng mệt không chịu nổi. Bản thân ông cũng phải theo cho đến cùng đấy thôi.
- Vâng!
Trần Tuấn Long bình tĩnh đáp.
- Cậu tên là gì?
Tiếu Vĩnh Lộ hỏi.
- Trần Tuấn Long!
Nói xong xoay người rời đi. Nghênh đón hắn là tiếng vỗ tay vang dội trên sân. Với nghị lực kinh người của mình, Trần Tuấn Long đã giành được sự kính trọng của các học viên.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 2
Huấn luyện quân sự ở Đại học. (II)
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Trần Tuấn Long vẫn cho rằng, tinh thần đoàn đội chỉ là rác rưởi, thứ rác rưởi mà hắn khinh bỉ nhất. Sát thủ không phải sài lang, trong khi công kích phải cần đến sự hợp tác của tập thể. Đối mặt với mục tiêu, sát thủ giống một con hùng ưng cao ngạo hơn. Một kích tất trúng rồi sau đó nhanh nhẹn rời đi.
Ấy thế mà hiện giờ Trần Tuấn Long chẳng những là tổ trưởng của một tổ mà lại còn phải phụ trách cả đoàn đội này.
- Báo cáo huấn luyện viên, tất cả đã tập hợp xong!
Trần Tuấn Long trầm giọng nói với Tiếu Vĩnh Lộ. Từ sau biểu hiện xuất sắc của hắn trong nội dung đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ, Tiếu Vĩnh Lộ đã phân công cho hắn làm tiểu đội trưởng, phụ trách huấn luyện và vân vân.
- Tốt. Quay về đội ngũ!
Tiếu Vĩnh Lộ khá là hài lòng.
- Chú ý nghe khẩu lệnh. Tất cả tập trung, lấy phía trước làm chuẩn, quay sang phải.
- Chuẩn bị, chạy đều bước! 1, 2, 1; 1, 2, 1;
- 1... 2... 3... 4....
- Đứng nghiêm!
Tiếu Vĩnh Lộ nhìn đội ngũ do mình huấn luyện trước mắt, cảm thấy đội ngũ đã không tồi. Phải biết rằng biểu diễn kết thúc đợt huấn luyện quân sự, phương trận đội ngũ chiếm vị trí quan trọng nhất. Tiêu chuẩn kiểm nghiệm chính là nhìn xem ai có thể dẫn theo phương trận đi tốt được. Mấy ngày nay, trọng điểm huấn luyện quân sự chính là để cho bọn họ luyện tập đi đều bước và đi bước nghiêm.
Lúc này, Tiếu Vĩnh Lộ phân ra vài đội, đều do tiểu đội trưởng phụ trách thao luyện, còn bản thân mình thì ở bên cạnh giám sát.
“Chát!” Tiếu Vĩnh Lộ lại vung roi bằng thắt lưng lên quật xuống lưng của một học viên. Học viên kia đau đớn "a" lên một tiếng, lảo đảo rồi ngã xuống. Trần Tuấn Long mặt nhăn lại. Học vien này vừa lúc là thuộc đội của hắn, tên là Tằng Kiến Hoa. Một người gầy yếu, đeo kính cận, hiền lành ít nói.
- Cậu đi bước nghiêm mấy lần rồi đều xộc xệch như thế. Đi tử tế vào cho tôi!
Tiếu Vĩnh Lộ hung tợn quát.
Điều này cũng khó trách được Tiếu Vĩnh Lộ hung ác. Có thể là do Tằng Kiến Hoa thân thể có chút yếu đuối, không chịu nổi huấn luyện với cường độ cao như vậy. Trong khi Tiếu Vĩnh Lộ lại là một người quá cố chấp, không chấp nhận được việc người khác phạm sai lầm.
Tằng Kiến Hoa ngã trên mặt đất, nước mắt tuôn trào. Huấn luyện quân sự có khổ cậu ta cũng không sợ, nhưng quả thật mình theo không kịp tiến tấu huấn luyện, không ngờ lại bị huấn luyện viên phê bình trước mặt mọi người, cho nên cậu ta rất xấu hổ.
- Đứng lên cho tôi! Cậu là cái đồ vô dụng!
Tiếu Vĩnh Lộ tiếp tục quát.
Nước mắt tuôn rơi trên mặt Tằng Kiến Hoa. Cậu thanh niên chưa từng chịu sự vũ nhục như thế bao giờ, nhất thời ủy khuất lại càng chật vật trên mặt đất.
- Hắc... cậu thật đúng là....
Tiếu Vĩnh Lộ rất căm tức. Danh hiệu "huấn luyện viên ma quỷ" hàng đầu như ông ta cũng không phải là tiếng hão. Đi lên vài bước, ông ta lại giơ dây lưng lên, quất xuống.
"Chát..." một tiếng thanh thúy vang lên. Nhưng roi không phải quật vào trên người Tằng Kiến Hoa mà là bị Trần Tuấn Long đưa tay ngăn lại.
Trần Tuấn Long bình tĩnh nói:
- Huấn luyện viên, Tằng Kiến Hoa là đội viên của đội tôi. Nếu cậu ấy có gì sai, tôi là đội trưởng sẽ chịu trách nhiệm.
Đến bản thân Trần Tuấn Long cũng không hiểu được tại sao mình lại phải thò đầu nhúng múi ra làm gì. Trần Tuấn Long hiện giờ đã buộc mình làm chuyện trái với bản tính.
- Cậu chịu trách nhiệm?
Tiếu Vĩnh Lộ híp mắt nhìn nhìn Trần Tuấn Long. Thằng ranh này không ngờ lại dám khiêu chiến mình.
- Tốt. Trần Tuấn Long, cậu đã muốn chịu trách nhiệm thì cậu bây giờ chống đẩy 500 cái cho tôi!
- 500 cái thật không?
Trần Tuấn Long lộ rõ vẻ coi thường trong giọng nói.
- 500 cái. Hiện giờ lập tức thực hiện.
Tiếu Vĩnh Lộ đang đợi nhìn hắn thở không ra hơi. Ông ta biết thân thể Trần Tuấn Long rất tuyệt. Có điều phải làm năm trăm cái chống đẩy cũng không phải là người bình thường có thể thừa nhận được. Mặc dù hắn có thể kiên trì đứng nghiêm trong suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng không có nghĩa là chống đẩy cũng có thể. Cho nên Tiếu Vĩnh Lộ tin tưởng lần này sẽ cho Trần Tuấn Long một bài học không nhỏ.
- Giúp tôi đếm đi!
Trần Tuấn Long mỉm cười, xem ra huấn luyện viên muốn mình phải chịu đau khổ. Tất cả mọi người chú ý vào Trần Tuấn Long.
Chỉ thấy Trần Tuấn Long bắt đầu động tác khởi động, khoác khoác tay, cúi thân, lắc lắc đầu, sau đó thu hồi vẻ tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, bắt đầu chống đẩy rất có nhịp.
- 1, 2, 3....
- 51, 52, 53...
Tiếu Vĩnh Lộ cũng bắt đầu nghiêm túc. Ông phát hiện ra rằng Tiếu Vĩnh Lộ đã chống đẩy liên tục hơn 50 cái mà vẫn giữ vẻ mặt thoải mái, căn bản là không có mệt mỏi gì cả. Hơn nữa động tác của hắn tiêu chuẩn, lực lượng lên xuống cao thấp vừa đủ.
- 101, 102, 103...
Tiếu Vĩnh Lộ vẫn còn đang đếm, nhưng giọng đếm càng lúc càng thấp. Nếu nói phải chống đẩy 100 cái, ông ta cũng có thể làm được. Nhưng không phải là liên tục, gián đoạn không ngừng như Trần Tuấn Long. Tiếu Vĩnh Lộ tối đa cũng chỉ có thể chống khoảng bảy tám mươi cái một lần, sau đó phải nghỉ một lúc rồi mới có thể tiếp tục được. Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng Trần Tuấn Long có thể không tốn chút sức lực nào mà làm liên tục 100 cái chống đẩy, hơn nữa lại còn có thể liên tục không ngừng nghỉ nữa.
Giọng đếm của ông ta nhỏ đi, nhưng giọng đếm của các đội viên trong đội Trần Tuấn Long lại lớn lên. Hóa ra, ngay từ đầu bọn họ vẫn đều thầm đếm cho Trần Tuấn Long. Bây giờ lại tự nhiên hô to lên, để cổ vũ hắn cố lên:
- 125, 126, 127...
Lúc này, những học viên khác cùng huấn luyện trên thao trường cũng chú ý tới chuyện xảy ra ở đây, thừa dịp nghỉ giữa giờ huấn luyện, tất cả mọi người đổ xô lại, mồm năm miệng mười hỏi han chuyện gì đang xảy ra. Sau khi mọi người đã biết hết tình huống như thế, đều hò hét trợ uy cho Trần Tuấn Long:
- 232, 233, 234...
Trần Tuấn Long cứ cao thấp phập phồng như cái máy, động tác tuyệt đẹp, hơn nữa cơ bắp trên hai tay cũng phập phồng theo tiết tấu cơ thể.
Thấy biểu hiện xuất sắc của Trần Tuấn Long, các học viên đứng xung quanh đều hưng phấn, tiếng đếm càng thêm vang dội.
- 491, 492, ... 499, 500!
- A.... thật là lợi hại! Hoàn thành rồi!
Các học viên đều hoan hô, vỗ tay lẫn nhau mừng thắng lợi. Mấy ngày nay bị huấn luyện viên hành cho không ra gì, không ngờ là lại có người ra mặt vì mọi người, đánh bại cả huấn luyện viên. Ai nấy đều cao hứng là điều khó tránh khỏi.
Trần Tuấn Long từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ tay, mặt không đỏ, hơi thở không dồn dập, rất nhẹ nhàng nói với Tiếu Vĩnh Lộ:
- Báo cáo huấn luyện viên, 500 cái chống đẩy đã xong!
Tiếu Vĩnh Lộ gật gật đầu, nhìn những học viên đứng xung quanh đang hoan hô, khó mà nói được cái gì, khoát tay, sau đó tách mọi người tránh ra để rời đi.
Cả đội của Trần Tuấn Long vây quanh lấy hắn, tỏ vẻ khâm phục. Tằng Kiến Hoa đẩy kính mắt, đi tới cảm kích nói với Trần Tuấn Long:
- Lão Đại, cảm ơn anh!
Trần Tuấn Long cười cười:
- Không có gì!
500 cái hít đất, đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ. Có điều Trần Tuấn Long lại giành được sự tôn trọng của tất cả các bạn học bằng biểu hiện xuất sắc của mình.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 3
Mua nhà sắm xe. (I)
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Thời gian huấn luyện quân sự còn lại, thái độ đối với mọi người của "huấn luyện viên ma quỷ" Tiếu Vĩnh Lộ có vẻ tốt hơn rất nhiều, không có chỉ trích nhiều nữa. Mọi người cũng cố gắng rèn tập đội ngũ cho thật tốt. Cuối cùng cũng đã đến bài học về súng ống và bắn đạn thật.
Buổi sáng, khi mặt trời vừa lên, mọi người mới rời giường. Ai nấy đều bàn tán về nội dung huấn luyện hôm nay. Bởi vì mọi người đều rất tò mò với súng ống.
- Súng thật là như thế nào? Nặng bao nhiêu?
- Súng thật hình dạng thế nào? Khi nào thì đi bắn bia?
Mấy nam sinh viên có hiểu biết chút ít về súng ống thì được dịp bốc phét. Kỳ thực không chỉ riêng nam sinh viên mà cả các nữ sinh cũng rất có hứng thú với chủ đề này. Thế nhưng Trần Tuấn Long lại không tham dự vào những cuộc bàn tán đó.
- Chào các bạn học viên!
Tiếu Vĩnh Lộ bắt đầu giảng bài cho mọi người. Chỉ thấy tay phải ông cầm lấy cây súng, sau đó ông nói:
- Đây là súng tiểu liên "năm sáu" mà nước ta đã nghiên cứu chế tạo...
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên cây súng. Phía sau lưng ông còn gài sẵn một loạt súng nữa. Mọi người chưa bao giờ được tiếp cận súng ống trong cự ly gần như thế này. Thật không khỏi khiến mọi người đều tim đập nhanh hơn.
- Đây là báng súng, đây là băng đạn, đây là chuôi nắm và cò súng, đây là đầu ruồi và chỗ khuyết....
Tiếu Vĩnh Lộ nói tiếp. Sau đó, ông nhắm ngay rừng cây, làm một động tác dùng súng tiêu chuẩn, kéo cò súng, trong nòng súng không còn đạn nữa. Sau đó là phát súng, mỗi người một khẩu. Mọi người cầm súng trong tay hưng phấn vô cùng, không ngừng đùa bỡn ầm ĩ.
Trần Tuấn Long cảm thấy có chút buồn cười. Súng trong tay bọn họ đã như trở thành món đồ chơi, lại không biết tác dụng trọng yếu nhất của súng chính là giết chóc, là công cụ bạo lực rơi máu.
Khẩu súng tiểu liên ở trước mặt hắn đây, nhìn bề ngoài tuy rằng đã rất cũ kỹ, nhưng thân súng đen bóng lại chứng tỏ rõ uy nghiêm của nó. Trần Tuấn Long đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn. Đó là một loại cảm giác quen thuộc. Cây súng này sau khi tiếp xúc với hắn dường như có được sinh mệnh, là Trần Tuấn Long mang lại sinh mệnh cho nó. Bất kể là vũ khí nào, chỉ cần đưa tới tay Trần Tuấn Long cũng đã không còn là vũ khí mà trở thành một phần thân thể hắn.
- Được rồi, tiếp theo chúng ta bắt đầu nghiên cứu xem tháo súng như thế nào. Tất cả mọi người chú ý lắng nghe và nhìn thao tác của tôi.
Tiếu Vĩnh Lộ phân phát súng xong thì đợi mọi người ổn định cảm xúc rồi lại tiếp tục giảng giải.
Chỉ thấy Tiếu Vĩnh Lộ thuần thục tháo khẩu tiểu liên trên tay, mọi người vẻ mặt đều khâm phục. Dù sao, "huấn luyện viên ma quỷ" cũng rất có trình độ. Sau khi ông vừa giảng vừa lắp súng lại như cũ thì tất cả mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tiếu Vĩnh Lộ vừa lòng gật đầu, sau đó để cho mọi người tự do luyện tập. Bản thân ông thì thỉnh thoảng chỉ đi tới đi lui chỉ đạo thôi.
Tất cả mọi người đều cố gắng thao tác, chỉ ngoại trừ mỗi Trần Tuấn Long, đến động hắn còn chả muốn động nữa.
- Sao cậu lại không làm?
Tiếu Vĩnh Lộ cũng chú ý đến. Trần Tuấn Long không hưng phấn đùa nghịch súng như những học viên khác.
Tiếu Vĩnh Lộ nhìn Trần Tuấn Long chằm chằm. Trần Tuấn Long không sợ chút nào, đôi mắt trong suốt cũng nhìn lại Tiếu Vĩnh Lộ.
"Thật là một quái nhân!" Tiếu Vĩnh Lộ lắc đầu, đi ra. Trải qua hai chuyện kia, ông đã không còn xem thường Trần Tuấn Long nữa, mặc kệ hắn có làm gì cũng được.
Sau vài ngày huấn luyện và diễn luyện súng ống, rốt cuộc đã đến ngày bắn bia bằng đạn thật. Hôm trước huấn luyện viên đã nói, mỗi người có thể bắn mười phát. Mấy cậu học viên hưng phấn kêu to vạn tuế.
Mang theo tâm tình kích động, mọi người đi vào bãi bắn bia quân sự tham gia bắn đạn thật. Những khuôn mặt tươi cười tràn đầy hưng phấn như đã quên đi sự mệt mỏi của đợt huấn luyện quân sự trong mấy ngày liền.
Trên bãi bắn bia, gió thu phần phật, cờ đỏ tung bay, các ban đều từ từ tiến vào bãi bắn bia theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên, xếp hàng chờ đợi, thay phiên lên sân. Trên bãi bắn bia tiếng súng đanh thép, có mấy cô gái sợ hãi nhắm mắt bịt tai lại.
Tiếu Vĩnh Lộ vẫn kiên nhẫn cẩn thận giảng giải những điểm trọng yếu khi bắn. Bởi vì tổng điểm bắn của mỗi chi đội cũng được tính vào điểm thi.
Đến lượt Tiếu Vĩnh Lộ dẫn theo đội này, sau khi mọi người tiến vào vị trí bắn bia, hạ lệnh một tiếng. Tiếng súng đanh thép, viên đạn xuyên thấu qua bia cách đó cả trăm mét, xẹt qua sườn núi đất vàng ở xa xa, làm bụi bay mù mịt.
Trần Tuấn Long không tham gia. Hắn lấy lý do thân thể không thoải mái để trốn tránh dịp bắn bia lần này. Các bạn học cùng đều đáng tiếc cho hắn. Mọi người ngồi vây lại một nhóm, kể lể về kinh nghiệm đã có, ai nấy đều hớn hở, mặt mũi tươi cười. Mỗi người mười phát đạn đã làm cho mọi người đã cơn nghiền.
Sau khi bắn xong, ai cũng mơ tưởng đến đầu đạn. Có người còn lén nhặt mấy đầu đạn rơi trên mặt đất về nhìn mãi mà không đã thèm. Có điều các huấn luyện viên cũng hiểu tâm tư của mọi người nên cũng phân phát vỏ đầu đạn nhặt được cho mọi người hết.
Tiếu Vĩnh Lộ nhặt được hai túi đầu đạn to, các học viên trong lớp đều quấn lấy ông. Ông thì mỉm cười, đưa cho mỗi người vài cái. Kỳ thật "huấn luyện viên ma quỷ" không phải người xấu. Có điều ông hơi nghiêm khắc với mọi người một chút. Bây giờ đã đến lúc kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, cho nên ông cũng tươi cười, thân mật hơn với mọi người rất nhiều.
Đến trưa, buổi bắn đạn thật đã kết thúc thắng lợi. Buổi chiều khó khăn được nghỉ vài tiếng đồng hồ, sau đó chính là hội diễn huấn luyện quân sự, mỗi đội ngũ xếp theo phương trận, uy vũ trang nghiêm diễu hành trên thao trường. Lãnh đạo nhà trường và bên quân đội ở trên đài chủ tịch kiểm duyệt. Cuối cùng, hiệu trưởng Hứa Hoành Trí tuyên bố đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Những ngày tháng cực khổ rốt cuộc đã chấm dứt.
Trần Tuấn Long cũng chẳng biết có việc gì, vốn định tranh thủ thời gian đi làm mấy việc. Nhưng Lương Thúy Quyên, giảng viên trợ giảng của lớp lại tìm hắn, yêu cầu hắn dẫn đầu chuẩn bị một tiết mục cho buổi dạ tiệc đón mừng sinh viên mới năm 2006 được tổ chức vào cuối tuần.
Thế này là làm khó cho Trần Tuấn Long rồi. Tiết mục gì cho tốt bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại, hay là biểu diễn một bài quyền tập thể cho xong. Ý tưởng này nhận được sự tán thành của cả mấy sinh viên nam cùng lớp hắn. Bài quyền tập thể trong giai đoạn huấn luyện quân sự ai cũng đã luyện rất quen thuộc. Trần Tuấn Long cũng yên tâm, giao luôn cho Dương Hiểu Nhân ở cùng ký túc xá phụ trách thao luyện. Bản thân hắn thì chạy ra ngoài.
Dương Hiểu Nhân là người ở Trường Sa, Hồ Nam, vóc dáng cao to. Lần trước đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ, cậu ta là người kiên trì so đấu với Trần Tuấn Long cho đến cuối cùng, nhưng rồi cuối cùng vẫn bị hắn đánh bại. Thứ nhất chính là thứ nhất. Từ ngày đó trở đi, cậu ta liền phục tùng Trần Tuấn Long vô điều kiện. Cậu ta cho rằng Trần Tuấn Long nếu như đã có nghị lực kiên cường hơn mình thì những phương diện khác cũng nhất định sẽ mạnh mẽ hơn mình. Cậu ta cứ khăng khăng đạo lý này.
Mấy người ở cùng ký túc xá như Khương Hồng Đào, Tô Cường, Tằng Kiến Hoa cũng cho là như thế. Mọi người tập trung ở cùng nhau, sau vài bữa cơm mời nhau thì đã quen thân. Mọi người đều coi Trần Tuấn Long như đại ca.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo