Trọng Sinh Chi Quan Đạo - TG: Lục Sự Tham Quân - Quyển 4 - Chương 32
Trọng Sinh Chi Quan Đạo
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 1 :Trang Chu mộng điệp?
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đường Dật từ từ mở mắt, đầu đau đến tê dại, giống như bị người ta dùng đinh sắt đóng vào từng chút một, toàn thân nóng rát như bị bỏng, cổ họng khô khốc như không có nước, hắn không khỏi rên rỉ một tiếng: “Nước…” Thanh âm lại yếu ớt ngay cả chính mình không nghe rõ.
“Đường bí thư, ngài tỉnh rồi! Tốt rồi…” Thanh âm trong trẻo của cô gái trẻ hoảng hốt truyền đến, mờ mờ ảo ảo, dường như ngay bên tai, lại như tận chân trời.
Đường Dật căn bản không hiểu được đối phương đang nói gì, hắn chỉ cảm thấy trên môi chạm phải chạm phải đồ vật lạnh ngắt, dòng suối ngọt ngào mát lạnh thấm ướt bờ môi của hắn, hắn giống như đứa uống sữa, lập tức ngậm chặt vật đó mút từng ngụm từng ngụm, một dòng mát lạnh theo cổ họng liên tục chảy vào trong bụng, cảm giác này khoan khoái nói không lên lời, Đường Dật thần trí tỉnh táo, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, thế nhưng khi hắn nhìn thấy cô gái trẻ cầm chén nước cho hắn uống ở trước mặt, không khỏi kinh hãi, thất thanh kêu lên: “Mẹ?!…”
Cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt có một mái tóc ngắn thanh tú, mắt hạn má đào, cùng khuôn mặt của mẹ nuôi gần giống nhau, chỉ là tuổi trẻ hơn rất nhiều, làn da mịn màng hơn, chiếc quần jean trắng bó sát, lộ ra mười phần đàn hồi, chiếc áo cao cổ trắng như tuyết dính sát trên người, ôm lấy đường cong trên bộ ngực mê người, phong tình vạn chủng so với mẹ nuôi, kém một chút quyến rũ, nhưng hơn vài phần thanh thuần sức sống, ngược lại tiểu mỹ nữ trước mặt này giống hệt bức ảnh mấy chục năm trước của mẹ nuôi đã cho mình xem.
“Đường bí thư, ngài nói gì vậy?” Cô gái trẻ đỏ mặt, nhẹ nhàng lui lại vài bước, cái chén trong tay run lên, làm nước bắn tung tóe lên trên đôi giày da màu đen xinh xắn đẹp đẽ của nàng, người đẹp cau hàng mi thanh tú, đem cái chén đặt lên trên bàn gỗ phía đầu giường, lại quay đầu có chút mơ màng nhìn Đường Dật, cùng mẹ nuôi giống hệt, nàng khóe mắt chân mày trời sinh đã có một loại mị ý mê người, mắt to xinh đẹp giống như có một loại ma lực câu hồn đoạt phách rất lớn, Đường Dật lại biết, nàng vẫn còn là một quả táo xanh, cô gái như vậy sau khi trở thành nữ nhân chân chính mị ý mê người loại này không thể ngăn trở, Đường Dật trên người mẹ nuôi nhận thức vô cùng tinh tế.
“Đường bí thư, ngài tỉnh lại thì tốt rồi, cơn sốt vẫn chưa giảm, ngài nên nghỉ ngơi vài ngày nữa, được rồi, ngài muốn ăn một chút gì không? Tôi đi chuẩn bị cho ngài” Cô gái xinh đẹp cầm lấy cái ví da nhỏ màu nâu đặt trên bàn, cái ví da rất tinh xảo, chỉ là kiểu dáng có chút không hợp thời. Đường Dật lúc này mới chú ý mình hình như đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, không khí trong phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng, cách bàn gỗ còn lộ ra một cái giường bệnh màu trắng, nhưng xem ra là trống không, cũng không có người ở đó.
Do dự một chút, Đường Dật vẫn không nhịn được hỏi: “Đây là nơi nào? Cô… Cô là ai?” Chẳng lẽ là chị em của mẹ nuôi tới chăm sóc mình, nhưng không có nghe nói mẹ có chị em gái mà?
Cô gái trẻ kinh ngạc mở miệng anh đào nhỏ nhìn Đường Dật, dáng dấp bé nhỏ cực kỳ đáng yêu, “Đường bí thư ngài không nhận ra tôi sao? Tôi là Trần Kha, nơi này… Nơi này là bệnh viện thành phố, a, tôi nên đi gọi bác sĩ đến xem thử nữa, ngài không phải là mất trí nhớ đấy chứ…”
Khi nghe cô gái trẻ nói mình là Trần Kha, Đường Dật sửng sốt một chút, làm sao tên cũng giống mẹ nuôi như đúc, ngây người một lúc,câu tiếp theo nàng nói cũng không nghe thấy, trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, hình như nàng gọi mình là Đường bí thư, mình lại là cái gì bí thư? Đường Dật sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, chuẩn bị hỏi cho rõ ràng, nhưng trong lúc vô ý quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong cái gương nhỏ đặt trên bàn, Đường Dật đầu ông một tiếng, giống như bị sét đánh trúng, ngây người tại chỗ chỗ không thể nhúc nhích.
Đây, đây là ta sao? Đường Dật nhìn khuôn mặt thanh tú hiện ra trong gương, khuôn mặt trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, đây tuyệt đối không phải là mặt mình, sao lại quen thuộc như vậy, giống ai đây? A, đúng rồi, nghĩ lại, cha nuôi vài chục năm trước, lần đầu tiên mình nhìn thấy cha nuôi, không phải chính là diện mạo này sao?
Ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt của mình ở trong gương, cũng không biết đã sửng sốt bao lâu, mãi cho đến khi vạt áo bị cô gái trẻ nhẹ nhàng kéo một chút, Đường Dật mới hoàn toàn hoàn hồn, quay sang, chỉ thấy trong mắt cô gái trẻ có chút hoảng sợ, cúi đầu luôn miệng hỏi: “Ngài làm sao vậy, có chỗ nào không được thoải mái không? Có muốn tôi đi tìm bác sĩ không?”
Ánh mắt Đường Dật rơi trên quyển lịch treo ở trên tường phía sau cô gái, đây là một quyển lịch còn mới, chữ số chỉ năm màu xanh trên mép tờ lịch, 1991, Đường Dật ngỡ ngàng nói: “Đây là lịch mới, năm nay là… là năm 1991?” Nói đến câu sau, thanh âm của hắn có chút run rẩy.
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, cơn tức giận của Đường Dật phát tiết giống như một của bóng cao su, thoáng cái tê liệt ngã vật xuống giường, trong lòng quay cuồng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, mặc dù bàng hoàng nhưng bất lực, mình chẳng biết tại sao lại trở về mười bảy năm trước, còn không hiểu tại sao lại biến thành một người khác, trở thành cha nuôi nhận nuôi mình từ khi sáu tuổi, người mà mình rất tôn trọng.
Tại sao lại có thể như vậy, Đường Dật nhìn về phía cô gái dường như cầu xin giúp đỡ, nói như vậy, nàng chính là mẹ nuôi mười năm về trước, cái này thật giống như đại thụ che trời quay về vẫn bảo vệ, nữ nhân chăm sóc mình, Đường Dật rất muốn nhào vào lòng nàng khóc một hồi, trước kia mình có bất cứ ủy khuất nào, nàng đều là người để tâm sự tốt nhất, chuyện hoang đường hiện tại bản thân mình cũng từ xưa đến nay mới trải qua, thế như Đường Dật biết bây giờ mình không thể làm như vậy, nàng cũng phong hoa tuyệt đại như mười mấy năm sau, thấy biến không sợ hãi của nàng, mình làm như vậy chỉ hù dọa nàng.
“Đường bí thư,ngài không sao chứ” Trần Kha thấy ánh mắt Đường Dật ngây ra một lúc, ánh mắt của vị bí thư trẻ tuổi này từ lúc nào lại giống như một đứa trẻ chịu úy khuất như vậy? Điều này cũng không giống tác phong của hắn nữa, trong lòng nói thầm, ngoài miệng lại xấu hổ nói. “Đường bí thư, ngài phải nén bi thương, con nuôi của ngài ở trên trời cũng không hy vọng ngài suy sụp như vậy”.
Đường Dật ngây ra một lúc, nhìn vao cuốn lịch, “mùng bảy tháng một”, tháng 1 năm 1991, vừa vặn mình được cha nuôi nhận nuôi không thể bị bệnh nặng như vậy được, sau đó cha nuôi thường nói với mình hẳn là qua hai lần sinh nhật, mùng 6 tháng 1 mình bệnh tình nguy kịch nên cũng có thể xem là ngày sinh thứ hai của mình, xem ra, ở thế giới này, mình cũng đã chết.
Đường Dật lắc đầu, nói:“Tôi không sao, cô vội thì cứ đi đi” Trong giọng nói tự nhiên vẫn mang theo sự kính trọng, hắn có nhiều chuyện cần phải nghĩ, suy nghĩ chuyện không phải mẹ nuôi trước mặt có thể giải quyết.
Trần Kha cười: “Ngài không có việc gì là tốt rồi, còn nữa, câu nói của Liễu bí thư cũng không cần để trong lòng, án tử hình của Lý Văn Hòa cũng không phải lỗi của ngài”.
Đường Dật lộ ra một tia cười khổ, vụ án Lý Văn Hòa sao? Cha nuôi mãi thống khổ, mình cũng muốn trải qua một lần?
Trần Kha bước vài bước nhỏ rời đi, chiếc quần jean màu trắng gắt gao ôm lấy kiều đồn của nàng, đi bộ nhẹ nhàng vặn vẹo, thậm chí khiến người ta tượng tượng đến sự mềm mại của kiều đồn nàng, Đường Dật thở dài, không ngờ mẹ nuôi mười năm trước lại có mị lực kinh người như vậy, lập tức lắc lắc đầu, mình đang nghĩ đến cái gì thế? Bây giờ còn có tâm tư vớ vẩn sao? Cũng không trách mẹ nuôi mắng mình là không có trí lớn, hết sức hồ đồ, thậm trí kỳ thi nghiên cứu sinh đêm kia cũng lải nhải không ít.
Đường Dật nằm trên giường bệnh, chậm rãi để ý tới đầu mối của mình, mười mấy năm trước, chính là lúc cha nuôi vừa mới tốt nghiệp trường Đảng, trở thành phó trưởng trấn Trần Gia thôn, phó bí thư đảng ủy thời đó, mẹ nuôi à, là thư kí trên thị xã, mình cô nhi của Trần Gia thôn, bởi vì tên giống hệt tên cha nuôi, được cha nuôi nhận nuôi, khi đó cha nuôi chính là thiếu niên đắc chí, hăng hái, tốt nghiệp trường Đảng, được gia tộc đặt hy vọng cực lớn, được điều xuống cơ sở, tiến tới huyện Duyên Sơn, thậm chí là thị trưởng trẻ tuổi nhất thành phố Duyên Khánh, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, không lâu sau vì vụ án Lý Văn Hòa làm hỏng hết, mà ý của lão thái gia trong họ cũng mặc kệ không hỏi, tùy ý cha nuôi ở cơ sở ẩu đả, cha nuôi nếu không phải là nhân tài, rất nhanh đã bị lão bánh quẩy này đánh cho mặt mũi bầm dập, tức giận rút lui khỏi chính đàn, cãi nhau với lão thái gia chỉ tiếc rèn sắt không thành sắt, rời khỏi dòng họ, sau đó cũng mẹ nuôi kết hôn, một nhà ba người trải qua cuộc sông đơn giản.
Ai biết trong mắt kẻ khác, cha nuôi cuối cùng là người Đường gia, các ông một thế hệ tranh đấu giành thiên hạ lần lượt qua đời sau thế ký hai mươi mốt, Trung Quốc dần dần đã không còn ý nghĩ Thái tử đảng chân chính, chính trị càng ngày càng dân chủ hóa, gia tộc cũ hoặc suy tàn, hoặc chuyển hình, sau khi Đường lão thái gia qua đời, chú hai của cha nuôi, là Đường Vạn Đông nhân vật đại biểu cho Đường gia bởi vì tham ô mà bị xét xử, không biết móc nối thế nào, cha nuôi cũng bị liên lụy, nghe nói là giúp Đường Vạn Đông chuyển một món tiền lớn, thậm chí Đường Dật cũng bị liên lụy, bởi vì có chút tiền nào cũng dùng thân phận của hắn khai trong tài khoản tiết kiệm, năm 2008, Đường Dật vừa thi nghiên cứu sinh đêm đó không bao lâu, Đường Dật bị tổ chuyên án thẩm tra. Đường Dật lại nghĩ tới đêm lạnh như băng đó, mình và cha mẹ nuôi ngồi vây quanh mép lò sưởi, uống rượu tâm sự, cuối cùng Đường Dật mới biết cha mẹ nuôi dùng một lượng lớn thuốc ngủ.
Đường Dật còn nhớ rõ lời nói rất có khí phách của cha nuôi: “Ta không thể nói những điều này là do chú hai làm, ta không hiểu tình hình, như vậy thật có lỗ với lão thái gia, ta sinh ra là người của Đường gia, chết là ma Đường gia! Báo đáp Đường gia chỉ còn con đường này!”
Đường Dật không biết thế nào là lựa chọn không có đường về, lại không ngờ cha nuôi luôn luôn nhu nhược lại có dũng khí như vậy, nhưng Đường Dật nhớ rõ vẻ mặt sôi nổi của cha nuôi ngày đó, nhớ rõ dáng vẻ phóng khoáng của hắn lớn tiếng nói “Nam nhi chí tại bốn phương”, cũng nhớ rõ mẹ nuôi cười yếu ớt nói thầm, một câu căn dặn mình sau này phải sống thật tốt, nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của mẹ nuôi, cuối cùng nhìn mình cười quyến rũ.
Nhớ tới từng cảnh từng cảnh kia, Đường Dật đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trong lồng ngực lần thứ hai bị thiêu đốt, có thể sau khi cha mẹ nuôi ra đi, mình khóc lóc kể lể khiến ông trời cảm động, cho mình một cơ hội được sống lại? Có lẽ chỉ mà một giấc mơ hão huyện, là Trang Chu mộng điệp, mặc kệ nói như thế nào, nếu ông trời làm cho ta sống lại một lần, ta sẽ sống cho ra dáng! Ta muốn làm cho cái tên Đường Dật này ở Thần Châu trở nên vang vọng vô cùng!
Trọng Sinh Chi Quan Đạo - TG: Lục Sự Tham Quân - New Q1 C2
Trọng Sinh Chi Quan Đạo
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 2: Án tử (thượng)
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày hôm sau, Đường Dật sớm giải quyết xong thủ tục xuất viện, khi chờ Trần Kha tới đón hắn đã thu dọn xong đồ đạc, thực ra cũng không có gì để thu dọn, chỉ là một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân được hắn nhét vào một cái túi da màu đen.
Trần Kha vẫn một thân trang phục thanh lệ thoát tục, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác màu vàng nhạt, hơi che khuất những đường cong lả lướt mê người của nàng.
“Mấy ngày nay cám ơn cô đã chăm sóc tôi, Tiểu… Tiểu Trần…” Đường Dật khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ Tiểu Trần, trong lòng cảm thấy lời nói không được tự nhiên, Trần Kha chỉ cười tủm tỉm cũng không nói gì, xốc cái bao da lớn màu đen, cười nói: “Đường bí thư một mình ở bên ngoài, không quen ai ở đây, tôi chỉ đến để làm tròn phận sự, có gì phải cảm ơn chứ.”
Đường Dật biết, không chỉ người trên cơ sở, cho dù là huyện ủy thị ủy cũng không ai biết mình là người của nhà họ Đường, Trần Kha chiếu cố mình như vậy thuần túy xuất phát từ sự quan tâm, cũng không có mục đích nào khác, huống hồ bây giờ là lúc mình đang gặp vận rủi, người khác lo cắt đứt quan hệ với mình còn không kịp, chứ đừng nói mượn cơ hội để nịnh bợ mình. Đường Dật đối với thái độ làm người của mẹ nuôi không khỏi lại tăng lên một tầng, mẹ nuôi lúc này mới biết cha nuôi không được bao lâu, đúng là không có khả năng coi trọng cha nuôi, đối với việc chăm sóc cha nuôi đều xuất phát từ sự chu đáo và tấm lòng đồng cảm của cô gái trẻ.
Quả nhiên, từ lúc xuất viện giám đốc bệnh viên chưa từng ló ra một lần; ra khỏi bệnh viện, Đường Dật hít sâu một hơi không khí trong lành, quay đầu nhìn lại dòng chữ “Cứu người trị bệnh, vì nhân dân phục vụ” bằng plastic màu đỏ dán trên cửa kính của bệnh viện, có cảm giác dường như đã có mấy đời, trong ấn tượng đã lâu chưa thấy khẩu hiệu có chứa tư tưởng chủ nghĩa xã hội đặc sắc như vậy.
Bệnh viện nằm ở phía tây trấn Trần Gia, trong trấn có mấy trăm hộ gia đình, đường Bạc Du đi thông thị trấn nối liền toàn bộ các trấn nhỏ, công trình của các trấn nhỏ chằng chịt tô điểm cho vẻ hấp dẫn bốn phía đường Bạc Du, dân cư đều ở nhà trệt, chỉ có một ít cơ quan hành chính ví dụ như Sở Công Thương đồn Công an là kiến trúc hai tầng.
Vừa bước trên đường Bạc Du, phía sau truyền đến tiếng gọi vội vã, Đường Dật và Trần Kha nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc quần áo trắng của ý tá vội vàng đẩy cánh cửa khính chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Đường bí thư, Đường bí thư, chờ một chút.”
Cô gái trẻ chạy đến gần, thở gấp vài hơi, lúc này mới nói: “Đường bí thư, ngài còn chưa thanh toán viện phí.”
Đường Dật hơi nhíu mày, năm 91 chữa bệnh còn chưa tiến hành cải cách thương mại hóa, hơn nữa đây lại là một trấn nhỏ, tiền thuốc men của lãnh đạo trấn từ trước đến nay đều được ghi lại chờ đến khi tổng kết tài chính cuối năm thì cùng nhau thanh toán, cũng không có bao nhiêu người thực sự trả tiền mặt khi khám bệnh. Bây giờ lại muốn mình thanh toán tức họ đã cho rằng mình đại khái là không tránh khỏi số phận bị bãi miễn.
“Này, Tiểu Hạ, cô có biết cô đang nói gì không?” Trần Kha trên mặt nở nụ cười.
“Chị Trần, Liễu bí thư không có ký tên vào tiền thuốc của Đường bí thư, viện trưởng cũng không nói gì, ngài, ngài đừng làm khó tôi có được không?” Cô gái trẻ vội đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt khẽ lăn xuống. Nàng dù sao cũng chỉ là ý tá trẻ, không hiểu được hành động vi diệu trong những điều này, chỉ biết không thu được viện phí có thể sẽ bị phê bình, thậm chí phải mình móc tiền túi ra trả hộ.
Đường Dật cười: “Quên đi quên đi, cần gì làm khó cô ấy” Vừa nói chuyện vừa móc ra ví tiền định trả tiền, Trần Kha lại trừng mắt hạnh, lớn tiếng nói: “Tiểu Hạ, có mấy trăm đồng mà cô làm vậy sao? Đáng để cô vội vàng đuổi theo, mấy ngày nay là tôi chăm sóc Đường bí thư, dùng thuốc đều là qua tay tôi, nếu thu phí tại sao không thu tôi? Vì sao bây giờ lại chạy tới thu của Đường bí thư?” Trần Kha cau mày nói, khiến cô y tá trẻ mắt đỏ lên, nước mắt mắt lã chã chảy xuống, một bên gạt lệ một bên ủy khuất việc bị mắng.
“Tiểu Trần, cô đang làm gì vậy?” Đường Dật vội vàng rút ra vài tờ một trăm trong ví kín đáo đưa cho cô ý tá trẻ, mỉm cười nói: “Đừng nghe cô ấy, tiền này cô cầm, nhưng cần phải nhớ kỹ, hóa đơn nhất định phải đưa đến cho tôi, mấy trăm đồng đối với Trần Kha tỷ là chút lòng thành, đối với tôi chính là con số lớn đấy”.
Cô ý tá trẻ bị hắn đùa cho bật cười, sợ hãi nhìn thoáng qua Trần Kha một cái, nói: “Cám ơn Đường bí thư” Rồi nhanh chóng chạy đi.
.
Nhìn bóng lưng của cô gái trẻ Đường Dật lắc đầu cười, quay đầu lại đã thấy Trần Kha đang chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt tức giận, trong lòng không hiểu sao cảm thấy buồn cười, ấn tượng mẹ nuôi cho mình vẫn là rất thoải mái, vinh nhục không sợ, rất giống với một quý phú nhân một đương gia của đại gia tộc thời cổ đại, cũng không ngờ mẹ nuôi mười năm trước là một người bướng bỉnh như vậy, sự tương phản này cũng quá lớn. Phát hiện kỳ lạ nhất này đem cảm giác vừa mới bị ép thoái vị giảm bớt đi rất nhiều.
“Tiểu Trần, cô bực nàng có lợi ích gì?” Đường Dật mỉm cười lắc đầu, miệng Tiểu Trần đã tự nhiên hơn, bởi vì Đường Dật đột nhiên phát hiện, so với mình, mẹ nuôi trước mặt này chỉ là một cô gái trẻ không hơn không kém.
Trần Kha bĩu môi: “Cái gì chứ, đều là một đám tiểu nhân nịnh bợ.” Do tức giận, liền đá văng viên đá nhỏ ở dưới chân.
Đường Dật nói: “Lại tính toán rồi, cô hôm nay tới để đón tôi xuất viện hay là giúp tôi xử lý chuyện bất bình?”
Trần Kha lúc này mới nhớ tới chức trách của mình, lè lưỡi, nói: “Đương nhiên là đón ngài xuất viện, ngài không cần lo lắng, có ngày mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Đường Dật không lên tiếng, sẽ tìm ra manh mối sao? tại thế giới kia của mình, bản án của Lý Văn Hòa là ván đã đóng thuyện, tội danh “ Tra tấn bức cung, bức tử nhân mạng” đã được chụp mũ trên đầu cha nuôi , và đã phải mang theo cả đời. Nhớ tới vụ án của Lý Văn Hòa, tâm tình Đường Dật lại thêm trầm trọng.
“Đường bí thư, chúng ta về thôi.” Trần Kha mang túi nhỏ đi ở đắng trước, đi vài bước mới phát hiện Đường Dật vẫn đứng tại chỗ, quay đầu nghi hoặc hỏi: “Đường bí thư, ngài làm sao nữa thế?”
Đường Dật suy nghĩ một chút liền nói: “Tiểu Trần, cô về trước đi, tôi đi xem cửa hàng Ngưu gia.”
Trần Kha sửng sốt: “Ngài là muốn đến nhà Lý Văn Hòa?”
Trần Kha suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi cùng với ngài, hai người có thể chiếu cố cho nhau, gặp chuyện gì cũng có thể nói rõ.”
Đường Dật vốn có ý định đi cùng với nàng, lập tức gật đầu đáp ứng, dù sao bây giờ mình là “người chịu tội”, nếu gặp phải chuyện vu hãm thì đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, vết xe đổ vụ án Lý Văn Hòa chính là ở nơi này.
Cửa hàng Ngưu gia cách Trần gia trấn không xa, qua ba bốn đoạn đường đất, Trần Kha không biết từ đâu mượn được hai chiếc xe đạp, Đường Dật lâu rồi không có đi loại xe đạp xà ngang cũ này, khi vừa mới đi thật có chút không được thoải mái; ngược lại Trần Kha rất thành thạo, theo động tác đạp xe của nàng, chiếc ống quần jean trắng hạ xuống làm lộ ra chiếc giày da màu đen và chiếc tất màu vàng nhạt, trong lòng Đường Dật nhảy lên vài cái, bởi vì hắn lập tức nhớ tới mẹ nuôi mặc áo ngủ lộ ra chân trần trắng như tuyết thì có lực hấp dẫn như thế nào đã khiến bao nhiêu kẻ động tâm. Nói cũng lạ, mẹ nuôi chính là đối tượng Đường Dật say đắm trong đêm dài yên tĩnh, nhưng nếu thật sự khiến hắn cùng mẹ nuôi phát sinh tiếp xúc thực chất, vậy Đường Dật có chết cũng không chịu, đây chính là sự khác biệt giữa người và cầm thú, mỗi người đều có một giới hạn đạo đức, cho nên Đường Dật cho dù đối mặt với Trần Kha bây giờ, vẫn không có chút ý nghĩ khinh nhờn nàng.
Ngồi trên xe đạp, Đường Dật nhớ lại cuộc nói chuyện của bố mẹ nuôi về vụ án Lý Văn Hòa, hiển nhiên mười năm sau, vụ án Lý Văn Hòa vẫn là một câu đố mà cha mẹ nuôi không thể giải thích.
Lý Văn Hòa là người của cửa hàng Ngưu gia, bởi vì bị tình nghi có dính líu đến việc dán biểu ngữ phản động trên tường của chính phủ tại trấn nên bị công an tạm giam, do chủ quản là cha nuôi và đồn trưởng đồn công an của trấn Trần Đạt Hòa cùng nhau thẩm vấn, nhanh chóng thẩm tra trong đêm, sẩm tối hôm sau vì không có đủ chứng cứ nên thả hắn ra, ai biết hắn về nhà không lâu, liền treo cổ tự sát. Cục pháp y công an huyện sau khi phân tích cho rằng đây đúng là một vụ tự sát, nhưng trên người Lý Văn Hòa có rất nhiều vết bầm tím, khi hỏi vợ của Lý Văn Hòa là Mã Kim Liên nàng lập tức làm ầm ĩ, cho rằng đồn công an tra tấn bức cung, Lý Văn Hòa không thể chịu nhục nên khi về nhà đã tự tử; việc này nhất thời trở nên huyên náo, hơn nữa cha nuôi thời trẻ không để sự giúp đỡ của bí thư trấn Liễu Đại Trung vào mắt, cuộc thẩm vấn của cha nuôi ở đây lập tức thành đối tượng bị dư luận công kích.
Đường Dật nghĩ tới đây thở dài, may mắn bây giờ không phải thời đại Internet, chú ý tới “ Án oan” này chỉ có lãnh đạo của huyện ủy, nếu không đăng trên Internet cha nuôi chắc chắn sẽ bị các thế lực xấu dùng ngòi bút làm vũ khí buộc tội.
Cha mẹ nuôi không hề thù hận Mã Kim Liên, vài năm sau vẫn còn dò la tin tức về mẹ góa con côi các nàng, nghe nói nàng gả cho một thanh niên nhân hậu tên là Trần Đại Tráng mới yên tâm, chỉ là đối với cái chết của Lý Văn Hòa cuối cùng thế nào cũng rõ. Cha nuôi cho rằng có lẽ là sau khi mình rời khỏi đồn công an thì Trần đồn trưởng đã dùng hình, dù sao đồn công an những năm chín mươi thẩm vấn phạm nhân như thế nào ai cũng đều biết, cha nuôi cho rằng mình không làm tốt công việc, đối với cái chết của Lý Văn Hòa cũng có trách nhiệm nhất định, đối với Mã Kim Liên vẫn ôm sự sám hối rất lớn.
Chuyện cũ như một đoạn phim quay chậm hiện lên trong đầu, nhưng không có một chút manh mối về vụ án Lý Văn Hòa, Đường Dật thở dài, cũng chỉ còn tìm hiểu từng bước.
Nhà Lý Văn Hòa ở thôn Đông Đầu, cũng giống như các vùng nông thôn khác ở Bắc bộ; nhà Lý Văn Hòa cũng là một ngôi nhà ba gian, chính cửa quay ra hướng Bắc, bốn phía là tường gạch đỏ được xây bao quanh, cửa sắt màu xanh biếc. Đám tang vừa xong không lâu, trên cửa sắt còn có một ít giấy trắng chưa có xóa đi.
Đường Dật và Trần Kha dừng xe đạp lại, Trần Kha đi tới gõ cửa, không phải chờ lâu, trong sân truyền ra tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng giọng của phụ nữ có chút khan khan: “Ai đó?”
“Chị Mã, là em, Tiểu Trần đây.” Mã Kim Liên liên tục được Liễu bí thư mời đi giải quyết vấn đề, cũng gặp qua Trần Kha.
Cửa sắt cót két, được mở ra, bên trong là một khuôn mặt phụ nữ trắng như tuyết, dáng dấp đoan chính, mặc áo hoa nhỏ, lộ ra vài phần xinh đẹp.
Đường Dật đối với nàng không có ấn tượng nào, nhưng biết người phụ nữ này nhất định chính là góa phụ của Lý Văn Hòa Mã Kim Liên, thân phận hiện tại của mình hiển nhiên cũng có thể đã gặp qua nàng, vì thế đi đến nói: “Chị Mã, chị có khỏe không?”
Mã Kim Liên trên mặt hơi biến sắc, Đường Dật vốn tưởng nàng sẽ chửi mình, ai ngờ nàng thản nhiên nói: “Các người tới đây làm gì?”
Trần Kha cướp lời nói: “Chị Mã, Đường bí thư là đến thăm chị, xem chị có cần gì không, chúng ta vào nhà nói đi.” Vừa nói chuyện vừa bước vào trong, Mã Kim Liên đối với việc làm của Trần Kha cũng không có cách nào, đành phải tránh ra, Đường Dật trong lòng buồn cười, cũng may là dẫn theo Trần Kha tới, bằng không xem ra cánh của nhà Lý Văn Hòa mình cũng không thể vào được. Thấy Trần Kha cứng đầu cứng cổ, lúc này thực sự là có đất dụng võ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 3: Án tử (hạ)
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Sân nhà Lý Văn Hòa không lớn, trước có mấy cây nho, bây giờ là cuối đông, cây nho non được trồng sâu trong đất, chỉ có vài cái lưới sắt dựng ở ngoài.
“Ai đó?” Màn trúc nhà chính nhướng lên, đi ra là một người đàn ông khỏe mạnh, dáng vẻ hiền lành, thấy Đường Dật và Trần Kha, có chút sửng sốt tay chân luống cuống.
Mã Kim Liên giới thiệu hai bên nói: “Là Trần bí thư và Văn bí trấn trên Tiểu Trần.” Rồi chỉ vào người đàn ông kia nói: “Đường bí thư, đây là hàng xóm của tôi - Trần đại ca. Lại hướng người đàn ông nói: “Đại Tráng, chuyện này không liên quan tới anh, anh về đi.”
Đường Dật trong lòng khẽ gật đầu, thì ra hắn chính là Trần Đại Tráng, xem ra là một người rất giản dị, nửa đời sau của Mã Kim Liên hẳn là không tồi. Có lẽ sau khi Lý Văn Hòa qua đời Trần Đại Tráng thường xuyên qua đây giúp đỡ Mã Kim Liên, lâu ngày nảy sinh tình cảm, cuối cùng hai người ở cùng với nhau.
Đang nghĩ ngợi, trong lúc vô tình vừa quay đầu lại, đã thấy Mã Kim Liên hướng Trần Đại Tráng đưa mắt ra hiệu, Đường Dật hơi ngạc nhiên, cái loại trao đổi bằng mắt này hình như không nên xuất hiện giữa hai người có quan hệ hàng xóm, Trần Đại Tráng bên kia thật thà gật đầu, sau đó cất bước đi ra ngoài, Đường Dật nhìn thấy hắn đi chân trần trên đôi dép nhựa màu xanh đậm, mày không khỏi nhíu lại.
Ngay khi Trần Đại Tráng đi đến bên cạnh cửa sắt, khi vừa mới mở cửa sắt đi ra, Đường Dật đột nhiên gọi:
- Trần Đại Tráng, anh chờ một chút!
“Anh qua đây, qua đây!” Đường Dật dừng lại, liên tục vẫy tay với Trần Đại Tráng.
Trân Đại Tráng lắp bắp nói: “Đường… Đường bí thư… ngài… ngài có chuyện gì…chuyện gì cần nói… tôi… tôi chút nữa còn phải ra… ra ruộng đó…”
Đường Dật mỉm cười: “Không có chuyện gì, muốn cùng anh nói chuyện thôi, đã tới đây, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Cũng không chờ hắn trả lời, Đường Dật cũng học theo sự bá đạo của Trần Kha, nhấc màn trúc lên đi vào nhà chính. Phòng phía đông của nhà Lý Văn Hòa là phòng ngủ, chăn đệm trên giường gọn gàng, nền nhà lát xi măng, khi đó nông thôn vẫn rất ít nát nền bằng gạch men, giống nhà Lý Văn Hòa dùng xi-măng là rất tốt rồi.
Mã Kim Liên, Trần Đại Tráng và Trần Kha đi theo vào trong phòng, Đường Dật vẫy tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, mấy người đều ngồi xuống ghế, Trần Kha mang cái ghế đến bên cạnh Đường Dật, nói thầm bên tai hắn: “Đường bí thư, có người ngoài nói chuyện không tiện đâu. Trần Đại Tráng này đầu óc ngốc nghếch, đừng để anh ta đem cuộc nói chuyện của chúng ta truyền ra ngoài.”
Đường Dật nói: “Điều chúng ta nói có bí mật gì không thể cho ai biết? Vẫn là Tiểu Trần cô nghĩ ra cái gì khinh thiên động địa à?”
Đường Dật phát hiện ra một chút manh mối, tâm tình rất tốt, đối với mẹ nuôi như quả táo xanh này cảm thấy thú vị nói không nói lên lời, đột nhiên nghĩ đến việc trêu đùa nàng. Trần Kha trề cái miệng nhỏ nhắn, liếc nhìn Đường Dật, nghĩ muốn nói vặn lại nhưng vẫn đành nhịn xuống, dù sao Đường Dật vẫn là lãnh đạo của nàng.
Đường Dật hướng Mã Kim Liên và Trần Đại Tráng nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, chúng ta nói chuyện gia đình.” Vừa nói chuyện đã hỏi cuộc sống gần đây của Mã Kim Liên, có cái gì khó khăn không, thỉnh thoảng quay đầu hỏi Trần Đại Tráng về tình hình sản xuất trong thôn, Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên dần dần không hề như bị thúc ép, một hỏi một trả lời nói chuyện cũng dần dần lưu loát hơn.
Trần Kha tức giận bĩu môi, đang tưởng rằng Đường Dật đến nhà Lý Văn Hòa làm cái gì, thì ra chỉ có nói chút chuyện trong nhà. Hiện tai là lúc nào? Hắn vẫn còn lịch sự tao nhã loại này, lẽ nào cho rằng nói xong bà chị họ Mã cao hứng người ta sẽ rút đơn khiếu nại lại?
Càng nghĩ càng cảm thấy Đường Đật tào lao quá, sớm biết như vậy hôm nay mình đã không đi theo, ấn tượng của Trần Kha đối với Đường Dật không tệ lắm, phó bí thư tuổi còn trẻ, tràn đầy nhiệt tình, lại là lãnh đạo của trường phái ra, khi đó lão đạo cơ sở quận Duyên Sơn đều xuất thân là lính, người cầm bút lịch sự như vậy không gặp nhiều lắm, Trần Kha cũng không tin Đường Dật lịch sự như vậy sẽ làm chuyện tra tấn bức cung, nàng cảm thấy nhất định chuyện này là do đồn trưởng đồn công an Trần Đạt Hòa làm, vốn tưởng rằng Đường Dật lần này tới đây là làm sáng tỏ chuyện này, ai ngờ hắn toàn nói chuyện không đâu. Trần Kha bực chuyện này, nếu không phải để ý tới thân phận của Đường Dật, đã sơm mở miệng dạy dỗ hắn.
Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên cũng là càng nói càng nhiều, dù sao tin đồn về vị bí thư trước mặt này cũng không còn công tác được bao lâu, hai người cũng dám đem một số chuyện bình thường cảm thấy không công bằng nói ra, cùng hai vị trên trấn càu nhàu, hai vị này còn đặc biệt giỏi về nghe người ta kể khổ, lắng nghe rất nhiều, thỉnh thoảng nói vài câu, chính là điểm quan trọng, trong lòng hai người, Mã Kim Liên và Trần Đại Tráng này gặp phải người nói chuyện phiếm góp vui, thực sự càng nói càng hăng say, dường như gặp được bạn tốt, đài mở ra liền thao thao bất tuyệt.
Đang nói chuyện, Đường Dật đột nhiên nói: “Trần Đại Tráng, buổi tối hôm Lý Văn Hòa chết anh ở chỗ nào? Có phải ở ngay tại căn phòng này hay không?”
Trần Đại Tráng hoàn toàn không có ý tư tưởng chuẩn bị sửng sốt một chút, lắp bắp: “Cái… Cái gì?” Ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Đường Dật giống như dao nhỏ sắc bén, chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt của mình, dường như muốn nhìn xuyên qua tim mình, bên tai lại nghe Đường Dật từng chữ từng chữ chẫm rãi nói: “Chín giờ buổi tối ngày hai mươi bảy tháng mười hai năm ngoái, anh ở chỗ nào? Anh có phải ở trong phòng này hay không? “ Từng lời dường như đánh thẳng vào tim, trong nháy mắt, trái tim Trần Đại Tráng phảng phất như ngừng đập, trong óc vang lên ong ong, một chữ cũng không nói ra khỏi mồm.
“Anh ấy không ở đây, mà ở nhà ngủ.”
Mã Kim Liên sắc mặt tái nhợt, tiếp lời rất nhanh.
Đường Dật chuyển hướng sang Mã Kim Liên: “Chị biết anh ấy ở nơi nào sao? Việc nhỏ như anh ấy ở đâu hay đi ngủ cũng phải nói với chị sao?” Mã Kim Liên há mồm cứng lưỡi, nói không nên lời.
Đường Dật lại nhìn về phía Trần Đại Tráng: “Tối hôm qua anh cũng ở chỗ này phải không?” Nói xong chỉ vào dép nhựa trên chân Trần Đại Tráng : “Đêm qua có một trận tuyết nhỏ, bên ngoài toàn bùn đất, anh nếu như sớm tới tìm chị Mã, dép sẽ sạch sẽ, không có một chút bùn nào mới phải”
Trần ĐạiTráng và Mã Kim Liên đều là hoảng sợ nhìn Đường Dật, một chữ cũng nói không nên lời.
Đường Dật thở dài nói: “Quên đi, hai người không nói cũng được, tôi là đang giải quyết việc chung! Cái này gọi điện thoại điều pháp y đến giám định, để xem quan hệ của hai người có đúng là trong sạch hay không!” Hắn lại chỉ đệm chăn trên giường, nói: “Biết không? Có loại khoa học kĩ thuật tên là kiểm tra DNA, cho dù tinh trùng trước nửa tháng, cũng có thể kiểm tra rõ ràng, Trần Đại Tráng, anh có biết cái gì gọi là tinh trùng không?”
Mặc kệ hai người đang ngây ra như phỗng, Đường Dật lại tự biên tự diễn nói tiếp: “Tinh trùng, chính là khi người phát tiết dục hỏa lưu lại, cho dù ngươi có giặt sạch sẽ chăn màn giường chiếu, vẫn sẽ lưu lại tinh trùng hoặc nhiều hoặc ít, hơn nữa ta nghĩ, chị Mã khi giặt ga trải giường không hẳn sẽ dùng bột giặt nữa”
Nghe thấy Đường Dật đang tự biên tự diễn nói phét về “tinh trùng”, Trần Kha mặt đỏ bừng, nhanh chóng xoay qua bên…, lại nhịn không được vểnh tai nghe Đường Dật nói từng câu một.
“Bây giờ pháp y có loại kiểm tra DNA, có thể thông qua tinh trùng xác định được thân phận của người đó, Trần Đại Tráng, chỉ cần dùng nước bọt của anh tiến hành phân tích, liền xác định được tinh trùng trên giường có phải của anh hay không, tuyệt đối sẽ không xử oan cho anh.”
“Thật ra thông dâm cũng không phải là tội gì, nhưng nếu hai người làm thiệt hại cho chính phủ, làm thiệt hại cho cơ quan công an, thì có biết là tội gì không?”
Ánh mắt Đường Dật đảo qua đảo lại trên người bọn họ, cuối cùng chậm rãi nói: “Nói đi, tôi muốn nghe thấy lời nói thật, hôm đó rốt cục là sảy ra chuyện gì. Lý Văn Hòa tự tử, nhưng hắn vì cái gì mà tự tử, vết thương trên người làm sao mà có?”
Trong pháp luật năm 91, nói về việc bảo hộ nghi phạm của phương Tây vẫn chưa được người ta nghe nói, nếu thật sự chứng minh được Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên thông dâm, bọn họ cùng cái chết của Lý Văn Hòa nhất định sẽ không thoát khỏi có quan hệ, nhất là đêm đó Trần Đại Tráng dưới tình huống không có ai làm chứng.
Đường Dật đương nhiên ý thức được điều này, cho nên hắn lại bỏ thêm một phen công phu, chậm rãi nói: “ Nếu hai người bây giờ không nói, tôi cũng là giải quyết việc chung, chúng ta mời pháp y đến kiếm tra DNA, đến lúc đó chỉ sợ không thể tránh khỏi liên quan đến cái chết của Lý Văn Hòa được”.
Trần Đại Tráng đột nhiên trượt xuống ghế, vội vàng quỳ gối trước mặt Đường Dật, khóc lớn nói: “ Đừng… Đường bí thư, tôi nói…, tôi nói, đều là tôi không tốt… chuyện này không liên quan gì đến Kim Liên…” Nhìn hắn xụt xùi một hồi, hiển nhiên tâm lý đã suy sụp.”
Mã Kim Liên nhẹ nhàng vỗ vai Trần Đại Tráng, trong mắt không hề che dấu nhu tình, “Đại Tráng, anh đừng nói nữa! Vốn không thể trách nanh, tôi sẽ nói thật”. Rồi chuyển hướng nhìn sang Đường Dật, chậm rãi nói: “Lý Văn Hòa là bị tôi hại chết, ngày đó hắn từ đồn công an được thả về, phát hiện chuyện của tôi và Đại Tráng, sau đó cùng Đại Tráng đánh nhau một trận mới… Mới…, ngày đó, cũng là có một trận tuyết nhỏ, tôi… tôi vốn tưởng hắn bị bắt giữ, cho nên… Phải… Là tôi hại chết hắn.” Mặt Mã Kim Liên hướng về phía bên ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra một chút buồn bã, có lẽ, mỗi nhà đều có chuyện của mình, chuyện của nàng và Trần Đại Tráng, và chuyện của Lý Văn Hòa con lâu mới giống như nàng nói bình tĩnh như vậy, nhưng điều này không hề quan trong, tảng đá trong lòng Đường Dật cuối cùng cũng rơi xuống, chậm rãi tựa lên trên ghế.
“Chúng ta ra bên ngoài chờ, để cho hai người bọn họ yên tĩnh một chút.” Đường Dật kéo Trần Kha tới bây giờ vẫn đang ngây người ra bên ngoài; nhìn mây trôi thong thả trên bầu trời xanh, Đường Dật thở ra một hơi đầy thoải mái, phiền muộn vẫn quanh quẩn trong lòng dường như cũng theo ra bên ngoài.
Rất lâu sau Trần Kha mới lấy lại tinh thần, ngạc nhiên lớn tiếng nói: “Đường bí thư, ngài thật giỏi, chuyện phá án giết người ngài cũng lành nghề như vậy.”
Đường Dật buồn cười phát hiện, đôi mắt to xinh đẹp của Trần Kha nhìn mình chằm chằm tràn đầy sự sùng bái, mẹ nuôi đối với mình cũng lộ ra vẻ sùng bái như vậy, xuất hiện cái gì vui đùa, Đường Dật vừa mới đắc ý một chút, lập tức cảm thấy sau lưng một trận run lên, loại cảm giác này rất quái dị, cho tới bây giờ mẹ nuôi mới chính là đối tượng mình sùng bái”.
“Tiểu… Tiểu Trần… Cô đi thôn ủy gọi điện thoại cho trên trấn, gọi Trần Đạt Hòa tới, vụ án giết người này giao cho hắn làm.”
Trần Kha vui vẻ đồng ý, xem ra cô gái trẻ này đối với mình đã phục sát đất, trước khi Trần Kha rời đi không nhịn được lắp bắp hỏi: “Đường… Đường bí thư.. Ngài nói kiểm tra DNA là kiểm tra gì?” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ ửng, dường như cảm thấy xấu hổ vì mình “ không biết”, nhưng lại không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng mình.
Đường Dật cười nói: “Thì như kí hiệu, cô không cần biết.” Thật ra Đường Dật cũng không biết năm 91 tình hình phát triển kỹ thuật DNA ở trong nước, có lẽ không phát triển tới mức xác định thông qua tiến hành kiểm tra tinh trùng, hắn nói chẳng qua cũng chỉ là lừa gạt, Trần Kha cũng không biết rõ điều đó, thôn dân như Trần Đại Tráng và Mã Kim Liên làm sao lại biết được?
“Tỏ vẻ ta đây.” Trần Kha trong lòng khó chịu, ngoài miệng nhỏ trọng than thở rời đi, lại làm cho Đường Dật mỉm cười không thôi, vẻ trẻ con của nàng đối với Đường Dật là một loại cảm thụ mới.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 4: Sơ ngộ.
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Trần Đạt Hòa mấy ngày nay thật sự là sứt đầu mẻ chán, vốn nhiệm kỳ mới sắp đến, tại hoạt động của hắn, hi vọng được thăng chức lần này đã được một nửa hoặc chỉ còn cách một bước, điều đến huyện cục làm đại đội trưởng phá án dường như đã là ván đã đóng thuyện. Nhưng tự nhiên do vụ án của Lý Văn Hòa, huyện ủy theo dõi sát sao, làm một việc lớn tới bắt, theo tin tức từ trong huyện truyền ra, việc điều động mình căn bản là bị nhỡ, vấn đề bây giờ không phải là có thể được điều động hay không, mà là đã biết vị trí đồn trưởng đồn công an của mình cuối cùng có thể giữ được hay không.
Trần Đạt Hòa cũng biết Liễu Bí thư làm lớn vụ án Lý Văn Hòa là có dụng ý khác nhưng hết lần này tới lần khác hại đến mình như con cá nhỏ vô tội trong ao. Mấy ngày nay hắn giống như kiến bò trong chảo, mỗi ngày đều sống trong chờ đợi lo lắng, điện thoại mỗi lần vang lên, đều làm hắn sợ đến phát run, chỉ sợ sự kiện Lý Văn Hòa đã được làm xong, cấp trên thông báo cách chức.
Khi nhận được điện thoại của Trần Kha, Trần Đạt Hòa vừa bị phó đồn trưởng nói ra nói vào vài câu xem thường; đang buồn bực, nghe thấy Trần Kha nói Đường bí thư gọi hắn đến nhà họ Lý một chuyến, không khỏi mắng loạn một trận trong lòng. Đường bí thư này thật sự là tổ tông sống, đến lúc nào rồi, còn có tâm tư liên lạc với mình, không sợ bị người ta nói là thông đồng à? Tình hình hai người hiện tại chính cho dù là đi cùng một chỗ cũng phải giả bộ như không quen biết mới đúng.
Nhưng nếu Đường Dật lên tiếng, Trần Đạt Hòa cũng không dám không đi, dù sao hắn bây giờ hắn ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, mọi người tránh hắn như tránh ôn thần, hắn cũng muốn tìm người bàn bạc xem nên làm cái gì bây giờ, Đường Dật này bắt tay cũng không kiêng kị, mình còn bận tâm làm cái gì, cắn chặt răng, nếu là châu chấu cùng cây, vậy cùng chết đi.
Khi Trần Đạt Hòa cưỡi xít-đờ-ca tới nhà Lý Văn Hòa, Mã Kim Liên và Trần Đại Tráng cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, khi nàng bình tĩnh kể lại cho Trần Đạt Hòa nghe việc Lý Văn Hòa tự tử từ đầu đến cuối, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, nằm mơ cũng không nghĩ ra chuyện này lại có uẩn khúc đến vậy, nhìn dáng vẻ tươi cười bình tĩnh của Đường Dật, Trần Đạt Hòa tự nhiên cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này quả là đáng yêu cực kỳ, trong nháy mắt hắn chỉ muốn ôm lấy vị bí thư đáng yêu này hung hăng hôn vài cái.
“Trần đồn trưởng, chuyện này chính là như thế, tiếp theo tới lượt anh.” Đường Dật cười tủm tỉm nhắc Trần Đạt Hòa.
“Được được, ngài yên tâm Đường bí thư, tôi khẳng định sẽ làm tốt chuyện này! Mẹ nó Liễu Đại Trung muốn chỉnh chúng ta, ông đây về sau có cơ hội nhất định sẽ làm hắn đẹp mặt!” Nếu là bình thường Trần Đạt Hòa có nghĩ như vậy, cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, chủ yếu là vừa rồi thực sự vừa vui vừa mừng, khiến cho hắn có chút mất bình tĩnh, không giữ được lời.
Đường Dật cười nói: “Cũng không cần nói như vậy, chỉ cần chưa bị Đảng và chính phủ bôi đen, chúng ta chịu một chút oan ức nhỏ có là cái gì? Hành động của Liễu bí thư cũng là tốt thôi! Nếu thật sự bức tử mạng người, chúng ta bị xử phạt cũng đáng.”
“Đúng đúng! Coi như tôi, chưa từng nói gì!” Trần Đạt Hòa cả kinh, vội vàng cười giảng hòa.
Đường Dật lại nói: “Bước tiếp theo của vụ án này anh chuẩn bị thế nào? Viết báo cáo như thế nào?”
Trần Đạt Hòa kích động, lớn tiếng nói: “Đường bí thư ngài yên tâm, ngài vì vụ án này làm việc tận tụy tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, vụ án này đương nhiên là Đường bí thư phá án và bắt giam…”
“Đừng đừng! không nên” Đường Dật khoát tay, nói: “Báo cáo này không phải tôi làm rồi, vụ án này đều là anh và các đồng chí công an cực khổ ngày đêm phá án và bắt giam, mới có thể tra ra chân tướng rõ ràng, tôi chỉ là nhân chứng chứng kiến bọn họ dưới áp lực phải tự thú, căn bản không có công lao gì.”
“A?” Trần Đạt Hòa hơi há mồm, nhưng hắn ở trên kinh nghiệm đã lăn lộn mười mấy năm, lập tức hiểu được ý tứ của Đường Dật, vụ án nhạy cảm này hiển nhiên Đường Dật không muốn liên lụy vào đó. Chỉ là toàn bộ công lao này đã có thể thuộc về mình, phải biết rằng vụ án này trên huyện khá coi trọng, nếu thật sự tính toán trong đầu mình thì đối với tiền đồ của mình chính là sự giúp đỡ rất lớn.
“Rồi, tôi phải đi, chuyện tiếp theo anh xem rồi làm nhé.” Đường Dật dùng sức vỗ vai Trần Đạt Hòa.
Trần Đạt Hòa nhìn vị bí thư trẻ tuổi trước mắt này, nhìn hắn bình tĩnh thong dong mỉm cười, một cảm giác bội phục từ trong trong lòng dâng lên; mình lớn tuổi hơn hắn như vậy nhưng nào có trình độ loại này? Cho dù bây giờ, chỉ sợ cũng không làm được như hắn vinh nhục không sợ hãi, vị bí thư trẻ tuổi này cũng không phải “vật trong ao”!
“Đường bí thư, tôi rất bội phục ngài!” Trong lúc Đường Dật đi ra khỏi cửa, Trần Đạt Hòa hô lên một câu hai ý (có hai ý nghĩa), Đường Dật không có dừng bước, chỉ giơ tay lên phe phẩy, lưu lại cho Trần Đạt Hòa một bóng lưng cao lớn.
Ra khỏi nhà Lý Văn Hòa, Trần Kha bĩu môi nói: “Dựa vào cái gì mà vụ án này lại do bọn họ phá án và bắt giam, rõ ràng đều là công lao của Đường bí thư.”
Đường Dật buồn cười nhìn Trần Kha, đã hiểu mẹ nuôi này hiện tại cũng quá ngây ngô, không thể sánh nổi cùng với sự khôn khéo quả quyết mười năm sau, loại vụ án này thứ nhất rất nhạy cảm, mình không dính líu chút quan hệ gì, thứ hai nó tính trên đầu Trần Đạt Hòa công trạng không nhỏ, nhưng tính tại con đường làm quan trên đầu mình không có bất cứ sự trợ giúp nào, nếu lưu lại cho người ta ấn tượng mình chỉ biết phá mấy vụ án, sau đó bố trí công tác thì sẽ cân nhắc ưu tiên phân công mình đi làm công việc chính pháp, đúng là cái được không bù nổi cái mất.
Đường Dật vỗ mái tóc ngắn của Trần Kha, cười nói: “ Đồng chí nhỏ của tôi, cô còn nhỏ, rất nhiều việc không hiểu đâu.”
Thị trấn Duyên Sơn ở biên giới phía Bắc, là một thành phố nhỏ hẻo lánh nơi biên giới, khoảng cách tới biên giới chẳng qua có mấy chục dặm, theo tầng năm toàn hành chính quận nhìn lại, thậm chí có thể nhìn thấy sông Áp Lục và dãy Hưng Yên, phía bắc là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp.
Mặt trời đỏ rực nằm phía chân trời, khiến cho thành phố nhỏ cuối đông có thêm một tia ấm áp, trong một quán cơm của khu hàng chính quận phía đông đúng cái góc chỗ gần câu lạc bộ công nhân, Đường Dật và Trần Đạt Hòa cùng ngồi gần vị trí cửa sổ, có một đĩa thịt quay, một đĩa dưa góp xào, ăn một miếng bánh cuốn hành to, bây giờ chính là giờ cơm trưa, trong quán cơm ngồi đầy người, làm ăn đương nhiên không tồi.
Đường Dật và Trần Đạt Hòa vừa ở quận ủy báo cáo việc phá án và bắt giam vụ án Lý Văn Hòa, bí thư quận ủy Tiêu Nhật rất hài lòng với việc làm của bọn họ, làm một loạt phê duyệt trừ bỏ lời đồn đại, Trần Đạt Hòa được được biểu dương rất tốt. Phải ăn mừng lần này mới được.
Đường Dật lại nghĩ lại vừa mới nhìn thấy tình cảnh của Tiêu Nhật, Tiêu Nhật năm nay đã năm mươi ba tuổi, hắn thân hình cao lớn đã từng tham gia chiến tranh, nói chuyện thẳng thắn, giọng nói vang như chuông đồng, nhưng lại nhìn ra được, hắn đối với mình một người tốt nghiệp đại học nhìn không coi trọng, đại khái quân nhân trời sinh đã ghét người trí thức rồi.
Nhưng Đường Dật cũng không có cảm giác không thoải mái, ngược lại cảm thấy nghe được giọng nói kiểu này lại là một loại hưởng thụ, dù sao tại thời đại của mình, những người như vậy không gặp nhiều lắm, theo sự phát triển của kinh tế hóa, cho dù các anh hùng thời trước cũng dần dần mất đi khí thế.
Còn việc hắn ấn tượng với mình, Đường Dật càng không cảm thấy có vấn đề gì khó khăn, đường xa mới biết ngựa hay, người khác thấy như thế nào mình vẫn dấn bước đi tới.
“Đường bí thư, có muốn uống một ngụm cho ấm người không?” Trần Đạt Hòa đưa chén mời, Đường Dật cười đẩy ra, nói: “Buổi chiều tôi còn phải đến văn phòng để đưa chút tài liệu, cũng không dám giống như Trần đồn trưởng được hưởng thụ như vậy.”
Trần Đạt Hòa nhếch miệng cười: “Đường bí thư, ngài gọi tôi là Trần Đại Pháo đi, nếu không thì gọi là lão Trần, cứ Trần đồn trưởng Trần đồn trưởng nghe thấy rất xa lạ lắm”
Đường Dật cười nói. “Được thôi, về sau tôi gọi anh là anh Trần, anh gọi tôi là Tiểu Đường, tôi nghe anh gọi Đường bí thư cũng không được thoải mái lắm.”
“Không dám làm vậy, không dám!” Trần Đạt Hòa cười ha hả, Đường Dật nói tuy rằng khách sáo, nhưng nghe trong là vẫn cảm thấy thoải mái.
(Ồn ào, xôn xao…..) Đám thanh niên trẻ bên cạnh lần thứ hai lại làm ồn , Đường Dật hơi nhíu mày, mấy thanh niên trẻ bàn bên cạnh ăn mặc gọn gàng, một lần rồi lại một lần làm ồn, phần lớn thực khách ở bên cạnh đều giận mà không dám nói.
“Mấy thằng nhóc! Tôi đi giáo huấn bọn chúng một chút!” Thấy Đường Dật không vui, đó chính là làm Trần Đạt Hòa khó chịu, hắn buông chén rượu chuẩn bị đi nhưng lại bị Đường Dật dở khóc dở cười kéo lại, nơi này không phải trên trấn, người ta biết Trần Đạt Hòa hắn là ai? Lại nói tiếp quá nửa sẽ động thủ, đồn trưởng đồn công an, trưởng trấn cùng nhân viên xã hội đánh nhau, không phải đáng chê cười sao?
Trần Đạt Hòa phẫn nộ ngồi xuống, cúi đầu mắng: “Mẹ nó, nếu ở Trần gia trấn ông đây sẽ sớm trừng trị bọn chúng.”
Đường Dật nói: “Quên đi, không chấp với kẻ không hiểu biết làm gì? Tính cách này anh cần sửa chữa, chẳng lẽ sau này về quận lãnh đạo cũng nơi nơi nã pháo?”
Trần Đạt Hòa cười hắc hắc nói: “Lãnh đạo quận? Đường bí thư quá coi trọng tôi rồi! Tôi ư, lúc ở giữa hai chiến tuyến có thể nắm được chức đại đội trưởng trinh thám hồ đồ cũng cảm thấy mãn nguyện rồi, lão đạo quận? Tôi đây cũng không dám nghĩ tới.”
Lúc đang nói chuyện, mành cửa sau quán ăn được vén lên, một thiếu phụ diễm lệ xinh đẹp đi ra, mặt trứng ngỗng. mắt phượng, mi vẽ nhàn nhạt, lộ ra một chút quyến rũ động lòng người, váy da liền thân màu đen bó sát người gắt gao ôm lấy chiếc thắt lưng mềm mại của nàng, càng làm lộ ra bộ ngực cao vút. Dưới chiếc váy, chiếc tất da chân vải sáng tinh khiết ôm chặt lấy đôi chân thon dài của nàng, giày cao gót màu đen dẫm lên nền xi-măng, bước chân “lộp cộp” tràn đầy lực hấp dẫn, đi tới trước bàn của đám thanh niên trẻ gây huyên náo, dường như nhỏ dọng nói mấy câu gì đó.
Đường Dật đưa lưng về phía cửa sổ, đang đối mặt với nàng, ở thời đại này, trang phục thiếu phụ xinh đẹp cực kỳ giữ gìn, nhất là nàng dường như trời sinh biết rõ làm như thế nào biểu hiện sự quyến rũ của chính mình, váy da đen liền thân và giày cao gót, dưới váy tất chân màu trắng, rung động lòng người khắp nơi, chính Đường Dật, cũng nhịn không được nhìn chằm chằm vào nàng vài lần, trong lòng thở dài, thật sự là vưu vật.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác Giả: Lục Sự Tham Quân
Quyển 1: Bí Thư Trấn Natural Beautiful
Chương 5: Trông mặt bắt hình dong.
Nhóm Dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Người phụ nữ quyến rũ kia tuy đã nói nhỏ góp ý cũng không khiến mấy thanh niên trẻ tuổi ngưng cười đùa, ngược lại tiếng ồn lại lớn hơn, trong đó có một gã trai trẻ tóc ngắn lớn tiếng cười nói:
- Bà chủ, như vậy đi, em tiếp bọn anh uống mấy chén, toàn bộ bọn anh sẽ nghe lời em! Tùy ý em sắp xếp!
Nói cực kỳ ám muội, những thanh niên khác đều không có ý tốt cười rộ lên.
- Tam Tử, đều là những người cùng phố, một chút mặt mũi cũng không cấp sao?
Thiếu phụ quyến rũ tức giận trên mặt ửng đỏ, thanh âm cũng dần dần lớn lên.
- Mặt mũi phải người quen mới có, em tiếp bọn anh uống một chén, bọn anh quen ngay quen ngay, khi đó đương nhiên sẽ cấp cho mặt mũi!
Thanh niên tóc ngắn hắc hắc cười tay đưa ra kéo người phụ nữ kia, cô ta lui vài bước, giày cao gót không cẩn thận vấp phải chân bàn, không thể thu chân lại được, thế nhưng bỗng chốc ngã ngồi vào trong lòng Đường Dật ở bàn bên cạnh, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn tại chóp mũi Đường Dật, Đường Dật thậm chí có thể cảm thấy được thắt lưng mềm mại dưới chiếc áo da của thiếu phụ, mông mềm mềm, cái loại tư vị tuyệt với này tuyệt không thể tả.
Thiếu phụ quyến rũ kinh hô một tiếng, vội vàng từ trong lòng Đường Dât vùng vẫy đứng lên, khuôn mặt tươi non đỏ bừng, tăng thêm vào phần mị ý nhu mì.
Đường Dật chau mày, Tam Tử này là ai? Trêu đùa phụ nữ ở nơi đông người, còn bộ dáng gì nữa? Cảm giác thật giống với ở trong xã hội cũ.
Thấy thanh niên trẻ cười vang một trận, Tam Tử còn muốn động chân động tay, Đường Dật nhịn không được chen vào nói:
- Mấy anh bạn, sai ít thì được, đừng quá mức quá. Như vậy đi, hôm nay bàn các anh cứ tính là tôi mời, mấy anh cho tôi chút mặt mũi.
- Cho mày mặt mũi? Mẹ nó, mày là thằng nào?
Tam Tử lông mày dựng lên, vẻ mặt khinh thường.
Trần Đạt Hòa ha hả cười, đi đến bên cạnh Tam Tử nói vài câu, sắc mặt Tam Tử lập tức thay đổi, bán tín bán nghi nhìn Trần Đạt Hòa, Trần Đạt Hòa lại kéo hắn, lớn tiếng nói với Đường Dật:
- Tôi ăn nó rồi, cùng mấy anh bạn nhỏ này ra ngoài một chút, rồi trực tiếp trở về trên trấn.
Nhóm người Tam Tử cũng đi ra ngoài, đám thanh niên này vẻ mặt nghi ngờ, chen nhau theo ra.
Đường Dật cười cười, xem ra thằng nhãi này báo tên, Trần Đạt ở thị trấn này cũng có tiếng tăm nhỉ?
Thực khách trong quán ăn khi nãy lúc ầm ĩ phần lớn đều tính tiền rời đi, quán ăn nhỏ không còn chỗ trống bây giờ chỉ người phụ nữ quyến rũ kia nhìn một đống hỗn độn trong quán, không khỏi khẽ thở dàu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Cám ơn cậu đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối.
Thiếu phụ quyến rũ quay đầu lại cười ngọt ngào với Đường Dật, phần phiền muộn kia rất nhanh biến mất, xem ra nàng là người rất biết giữ mình.
- Tiểu Linh, mang thêm cho bàn này một bát thịt kho tàu.
Thiếu phụ quay đầu phân phó người phục vụ trong quán.
Đường Dật vội nói:
- Tôi ăn xong rồi, không ăn thêm được nữa đâu.
Thiếu phụ thản nhiên cười:
- Không ăn nổi cũng phải ăn, chẳng lẽ lại phụ lòng tốt của tôi?
Vừa nói chuyện vừa thướt tha kéo ghế ngồi đối diện Đường Dật, nói:
- Cậu là học sinh?
Đường Đật nghẹn họng một lúc, mặt mình quả thật rất non, người không nhận ra nói mình mười bảy mười tám cũng phải, nhưng cái khó là khí chất của mình giống học sinh?
- Không nói gì sao? Nhìn cậu ăn nói lịch sự, khẳng định là học sinh, cậu rất dũng cảm đấy, là học sinh mà dám tiếp xúc với đám người du thủ du thực trong xã hội cũng không nhiều.
Đường Dật cười bất đắc dĩ, cô ta lại tưởng mình là một học sinh, giọng điệu nói chuyện thật giống cùng đứa trẻ nói chuyện.
- Này, sao lại không nói,có phải xấu hổ hay không?
Thiếu phụ quyến rũ khanh khách nở nụ cười.
Đường Dật thật đúng là không có kinh nghiệm giao tiếp cùng phụ nữ quyến rũ loại này, gãi đầu không biết nói cái gì cho phải, đột nhiên phát hiện mình hình như biến thành một khối đầu gỗ.
- Hì hì, thật xấu hổ, quên đi, không đùa với cậu nữa, cậu ăn đi nhé, hôm nay tôi mời.
Làn gió thơm tung bay, thiếu phụ quyến rũ cười đứng dậy rời đi, lưu lại Đường Dật lòng tràn đầy buồn bực.
Nói là nàng mời, trước khi đi Đường Dật vẫn ngang tính tiền một trăm đồng, dựa vào giá cả hiện tại, có lẽ tính thêm một bàn của đám thanh niên trẻ kia cũng còn thừa.
Văn phòng quận ủy ở lầu ba, chủ nhân văn phòng là bác Lưu - một phụ nữ gần sáu mươi tuổi, con người rất hiền lành, lúc Đường Dật đưa tài liệu lên thì dường như lại nhìn Đường Dật chăm chăm như nhìn bảo bối gì đó, vừa nhìn vừa khen:
- Tuổi còn trẻ lại khôi ngô, Tiểu Đường, cậu có người yêu chưa, có muốn bác gái giới thiệu giúp một người không.
Đường Dật cười lắc đầu, trong văn phòng chỉ có hai người bàn công việc, một bàn của bác Lưu, một bàn của phó chủ nhiệm, trên bàn đầy các loại hồ sơ tài liệu, thoạt nhìn giống như có rất nhiều công việc phải làm, thực ra lại nhàn hạ vô cùng, thường thì trong thời gian làm việc chỉ đọc báo với nhấm nháp ly trà xanh, đại khái văn phòng cơ quan đều là loại tình huống này.
- Đi cùng bác tới đây, những tài liệu này cần phải sắp xếp, đưa vào máy tính, có chút chuyện cậu và Tiểu Triệu nói rõ một chút.
Phòng hồ sơ ngay bên cạnh văn phòng quận ủy, là văn phòng duy nhất có bảo hiểm ở ngoài, còn chưa vào cửa, chợt nghe trong phòng hồ sơ ầm ầm, mặt bác Lưu trầm xuống, phòng hồ sơ trực thuộc văn phòng, làm ra tình trạng đó chính là bôi nhọ bác Lưu.
Cửa phòng hồ sơ mở ra, bác Lưu ho khan một tiếng, bên trong mấy thanh niên đang liến thoắng miệng lưỡi nói chuyện, chỉ có Tiểu Triệu bên cạnh bàn máy vi tính mày chau mặt nhìn máy tính ngẩn cả ra.
“ Tít… Tít…” máy tính phát ra âm thanh lớn thật dài, màn hình một mảng đen kịt.
- Lưu chủ nhiệm, máy vi tính gặp sự cố.
Tiểu Triệu mặt buồn rười rượi báo cáo với bác Lưu, Tiểu Triệu hơn hai mươi tuổi, tốt nghiệp hệ máy vi tính đại học khoa học kỹ thuật Vũ Hán. Là người rất nổi tiếng của phòng hành chính huyện
- Tôi cũng không biết là làm sao, có thể là phần cứng có vấn đề, không thể khởi động máy.
Tiểu Triệu vẻ mặt không biết làm thế nào.
Khi đó hệ thống máy vi tính làm việc chưa có đồ hình hóa, là hệ thống ký tự DOS, cho nên người thường căn bản nhìn không rõ nhóm ký tự mệnh lệnh, máy vi tính trong lòng người thường còn chứa màu sắc huyện bí, phòng hành chính của huyện cũng mới có gần một đài 286 như thế này, người duy nhất biết rõ chỉ có Tiểu Triệu bây giờ.
Đường Dật nghe một tiếng kêu dài kia, lắc đầu, mười năm sau rất nhiều gia đình có máy vi tính đều biết ý nghĩa của hai tiếng kêu dài liên tục này là gì, bộ nhớ bị hỏng hoặc là tiếp xúc không tốt, nhưng ở thời kỳ hiện tại, chính là dùng năm ngón gõ chữ đã được người khác xem là người giỏi máy tính, đừng nói tới việc hiểu rõ về phần cứng, cũng không giống mười năm sau, đứa nhỏ bảy tám tuổi cũng có thể đem cái máy vi tính mở ra nhìn cấu tạo bên trong.
- Lưu chủ nhiệm, cháu đến xem nhé.
Đường Dật đi từ từ tới, bác Lưu ngây ra một lúc:
- Cậu?
- Cháu ở trường Đảng cũng học qua một ít về máy tính.
Vừa nói chuyện Đường Dật đã hướng Tiểu Triệu ra hiệu lấy cái tua-vít, bác Lưu cũng không ngăn cản hắn, bán tín bán nghi, người của phòng hồ sơ thấy Đường Dật thành thạo đem máy vi tính mở ra, giật nảy mình, Tiểu Triệu lại liên mồm nói:
- Đừng đừng, tự mình phá hỏng không có cách nào trả lại nhà máy sửa đâu!
Đường Dật cười, nói:
- Không có việc gì, tôi không làm nó lộn xộn lên đâu.
Trên main máy vi tính toàn bụi bặm, Đường Dật phải dùng bàn chải nhanh chóng làm sạch bụi, lại đem ram rút ra cắm lại một lần nữa, đem vào hộp máy vi tính, tiếp theo cắm điện, ấn phím khởi động máy, rất nhanh, màn hình máy tính hiện ra hình ảnh BIOS tự động, đăng nhập cực nhanh vào hệ thống DOS.
Đường Dật cười phủi bụi bặm, cười nói:
- Được rồi!
Những thành viên cùng tuổi phòng hồ sơ đều cùng nhìn Đường Dật một cách quái dị, bác Lưu trên mặt đang rất vui mừng, cười nói:
- Nhìn xem nhìn xem, đúng là nhân tài do trường Đảng chúng ta bồi dưỡng, vừa văn vừa võ, cái gì cũng đều làm rất tốt. Tiểu Triệu, cháu cần phải học tập thêm Tiểu Đường đấy!
Tiểu Triệu vẻ mặt xấu hổ, Đường Dật cười nói:
- Lưu chủ nhiệm, cũng không thể nói như vậy, cháu vừa khéo học được một ít kiến thức về phần cứng, nếu như là thao tác hệ thống nhuần nhuyễn, so với Tiểu Triệu còn kém xa.
Tiểu Triệu nhìn Đường Dật đầy cảm kích, không ngờ vị bí thư trấn trẻ tuổi lại có tài này còn có thể nói giúp mình, bác Lưu cười nói:
- Các cháu nói phần cứng cái gì đấy bác nghe cũng không hiểu, có điều là Tiểu Đường, bác không thể nhìn nhầm, cháu thật sự là một nhân tài!
Bởi vì máy vi tính đình công, rất nhiều công việc không làm được, ghi chép lưu giữ một ít tư liệu công tác quan trọng của Đường Dật, chờ Đường Dật chuẩn bị xong xuôi tư liệu, nhìn đồng hồ đã năm giờ hơn, đi chuyến xe cuối cùng về trấn đã mất nửa giờ, khi đó trấn trên chỉ có một chiếc xe jip Bắc Kinh cũ, Đường Dật tới thị trấn làm việc từ trước tới giò đều là ngồi phương tiện giao thông công cộng.
Không còn cách nào khác, Đường Dật đành phải từ văn phòng gọi một cuộc điện thoại lên trên trấn, dặn dò một ít tình hình, nói cho Trần Kha mình đêm nay ở lại nhà khách chính quyền, buổi sáng ngày mai mới có thể trở về.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê