 |
|

10-10-2011, 01:30 AM
|
 |
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con nhà già u - tác giả: Hồ Biểu Chánh
Con Nhà Già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 1:
Nguồn: Google
Ông Kế hiá»n Toại, chết đã lâu rồi, mà trong quáºn Chợ Gạo từ già chà trẻ ai cÅ©ng còn nhá»› cái tên cá»§a ông.
Ông là m chức Kế hiá»n là chức cá»§a. Há»™i tá» trong là ng xã đặt đặng khi nà o đình miá»…u hư tệ, hoặc khi nà o cúng tế thánh thần thì góp tiá»n cho dá»…, chá»› không phải ông cầm quyá»n chÃnh trị hay là ông ban đức rưới nhÆ¡n, nên thiên hạ cảm oai hồi, nghÄ©a, mà ghi tạc tên ông và o trÃ. Äến bây giá» ngưá»i ta còn nhá»› ông là nhá»› ngưá»i già u to, song sá»± già u ấy không có Ãch cho dân trong là ng trong xóm chút nà o hết, tháºm chà con trong nhà là ngưá»i kế nghiệp nối dòng, mà cÅ©ng không nhỠđược. Ông sanh trưởng tại là ng Mỹ Há»™i, nhà ông ở dá»±a bên lá»™ đá Mỹ Tho xuống Chợ Gạo.
Ông là m bạn vá»›i bà Võ Thị Hiá»n sanh được hai ngưá»i con, má»™t ngưá»i con traỉ lá»›n tên là Trần Thượng ChÃ, vá»›i má»™t ngưá»i con gái nhá» tên là Trần Thị Ngá»c, ngưá»i lá»›n sanh trước ngưá»i nhá» ba năm.
Khi con lá»›n cá»§a ông được 15 tuổi, thì vợ ông mất. Lúc ấy, ông đã là m già u rồi, mà tuổi cá»§a ông lại trên bốn mươi, nếu ông nghÄ© công vợ, thương pháºn con, ông ở góa mà hưởng sá»± nghiệp nuôi con thÆ¡, thì có lẽ ông là má»™t ngưá»i sung sướng hÆ¡n hết trong là ng trong tổng. Không hiểu tại trá»i khiến gia tà i cá»§a ông phải tiêu tan, hay là tại ông không muốn cho hai đứa con cá»§a ông được hưởng nhá» công lao cá»§a vợ chồng ông, mà vợ má»›i chết Ãt tháng thì ông lại lo toan chấp nối. Chá»› chi ông chấp nối mà ông lá»±a chá»— hiá»n đức xứng đôi vừa lứa, thì cÅ©ng cho là phải. Ngặt vì ông nói sá»± nghiệp to mà con cháu Ãt là điá»u vô phước, nên ông tÃnh chá»n ngưá»i trẻ tuổi mà cưới đặng kiếm con thêm.
Hồi đó ai Ä‘iá»m chỉ cho ông không biết, mà ông ra Rạch Miá»…u ông cưới cô Lê Thị Nho má»›i có 18 tuổi, nghÄ©a là lá»›n hÆ¡n con trưởng nam cá»§a ông có 3 tuổi. Cô Lý Thị Nho vốn là con nhà hồi trước cÅ©ng có ăn, nhưng vì bị kiện thưa sao đó mà phải suy sụp, nên cá»±c chẳng đã, cô phải ưng ngưá»i lá»›n tuổi mà già u có, đặng nương dá»±a tấm thân. Cô đã có sắc mà lại lanh lợi, bởi váºy ông cưới cô vá» thì ông yêu cô vô cùng.
Cách má»™t năm, cô sanh cho ông được má»™t đứa con trai. Ông mừng húm, bèn đặt tên là Trần Thượng Tứ. Ông cà ng ngà y cà ng thương yêu, cà ng tin cáºy vợ má»›i, các việc trong nhà ông Ä‘á»u phú thác cho vợ hết thảy, tháºm chà chìa khóa tá»§ sắt ông cÅ©ng giao cho vợ giữ.
Cô Lý Thị Nho trẻ tuổi mà cao trÃ; được chồng già yêu trá»ng mà cô không Ä‘á»ng đảnh như gái khác, cô cà ng nhá» nhẹ, cà ng cung kỉnh, cà ng lo sợ, chẳng những là cô hết lòng xem xét việc trong nhà mà thôi, mà cô lại còn săn sóc con ghẻ con ruá»™t cÅ©ng như nhau, chồng muốn Ä‘iá»u chi thì cô là m cho chồng vừa ý hết thảy, Chừng Trần Thượng Chà khôn lá»›n, ông Kế hiá»n má»›i lo cưới vợ cho con. Theo thế thưá»ng thì con lá»›n phải ở chung vá»›i cha, đặng hôm sá»›m lo săn sóc phụng sá»± cha, khi cha già yếu thì thay mặt cho cha mà phụng tá»± ông bà . Không hiểu cô Lý Thị Nho nói là m sao, mà cưới vợ cho Thượng Chà rồi, ông Kế hiá»n lại mua má»™t mẫu vưá»n cÅ©ng dá»±a lá»™, song ở ấp dưới, rồi cất má»™t cái nhà ngói nhá» ba căn vách ván mà cho con ra riêng.
Vợ chồng Thượng Chà săn sóc miếng vưá»n, là m và i dây ruá»™ng, tuy không là m già u được, song năm nà o cÅ©ng đủ ăn, khá»i cáºy nhá» cha. Chừng Thượng Chà đúng tuổi, là ng tổng vị con nhà già u nên cá» là m Hương chức. Anh ta là m là ng được 6 năm, kế có việc quan trên muốn cá» má»™t vị Ban Biện để giúp vá»›i Cai tổng trong việc tuần phòng. Thượng Chà tÃnh ra tranh chức ấy, ngặt vì trong nhà không có tiá»n dư, nên phải lên năn nỉ vá»›i cha mà xin 5 ngà n đồng bạc. Ông Kế hiá»n kêu vợ mà nói rằng:
Thằng Hai nó xin 5 ngà n đặng nó tranh chức Ban Biện. Má nó tÃnh sao? Bà Kế hiá»n cưá»i mà đáp rằng: Ông có bạc dư thì ông cho nó chá»› tôi có tiá»n bạc gì đâu mà ông há»i tôi. Mà tôi nghÄ© ở dưới nầy ham tranh Ä‘ua vá»›i ngưá»i ta mà là m gì. Là m Ban Biện chém giết ai được hay sao mà phải vác bạc ngà n ra lo.
Ông Kế hiá»n ngồi lặng thinh má»™t hồi rồi nói vá»›i con rằng: “Tao năm nay mắc cất nhà có bạc dư ở đâu. Như mầy muốn là m Ban Biện thì mầy là m sao mầy là m, chá»› tao không thế giúp được.†Thượng Chà biết cha không thiếu gì bạc mà tại mẹ ghẻ nên cha không cho. Anh ta buồn ý, nên trở vá» nhà đi vay 5 ngà n mà lo chức Ban biện. Ai cÅ©ng biết ông Kế hiá»n Toại là má»™t nhà đại phú, bởi váºy con trưởng nam cá»§a ông Ä‘i vay bạc, ai lại không cho. Thượng Chà vay bạc thiệt là dá»…, mà có bạc nhiá»u rồi tranh chức Ban biện lại cà ng dá»… hÆ¡n nữa.
Bà Kế hiá»n nghe Thượng Chà được cấp bằng Ban Biện thì bà cưá»i mà nói vá»›i chồng rằng: Tôi nghe nói thằng Hai nó giáºn gay ông nên nó Ä‘i vay tiá»n mà lo chức Ban Biện đó đó. Nó không cần tiá»n cá»§a ông, nó cÅ©ng là m được. Thằng thiệt cứng cá»i quá! Nếu nó táºp cái tánh đó, tôi sợ chừng ông trăm tuổi già ông để ruá»™ng đất lại cho nó bao nhiêu, chá»§ nợ há» lấy hết. Ông còn sá» sỠđây mà nó dám Ä‘i vay; chừng ông chết rồi thì nó còn kể gì nữa Ông Kế hiá»n châu mà y đáp rằng; đồ khốn nạn, nó muốn mạt thây kệ nó! Thôi, để tôi lo cho thằng Tứ ăn há»c, đặng ngà y sau nó nối nghiệp cho tôi. Thằng Chà nó muốn ngá»— nghịch thì nó là m sao nó là m.
Nhà già u lá»›n, con trưởng nam xin Ãt ngà n đồng bạc đặng là m cho nở mặt nở mà y vá»›i ngưá»i ta, mà ông không chịu cho, rồi lại nghe lá»i vợ nhá» thêu dệt mà tỠý ghét con nữa, bao nhiêu đó cÅ©ng đủ thấy ông thương vợ nhá» hÆ¡n là con dòng lá»›n, và sá»± quán suất gia đình đã vá» tay bà vợ nhá» lâu rồi. Mà ông có thêm con trai nhá», nên ông bá»›t thương con trai lá»›n đã đà nh; có má»™t Ä‘iá»u ai cÅ©ng lấy là m kỳ là ông có má»™t chút con gái, là cô Trần Thị Ngá»c, ông gả cho Hà Trung Háºu, là con cá»§a Há»™i đồng Thế ở Chợ Gạo, mà từ ngà y ông gả lấy chồng rồi, thì ông không ngó ngà n gì tá»›i nữa. Äã biết bên chồng cá»§a cô ná» già u có lá»›n cÅ©ng như ông, nên cô chẳng há» khi nà o vá» rút rỉa như con ngưá»i ta, nhưng mà ông đà nh lòng là m ngÆ¡, con rể tá»›i thăm chẳng có má»™t lần nà o ông cầm má»™t đồng bạc mà cho chúng nó Ä‘i xe.
Nói cho phải ông Kế hiá»n Toại bá»n sẻn vá»›i má»i ngưá»i chá»› không phải hẹp vá»›i con dòng lá»›n còn rá»™ng vá»›i con vợ nhá». Chừng Thượng Tứ đúng tuổi ông gởi lên há»c trên Mỹ Tho, má»—i ngà y ông cho phép ăn bánh có 5 xu mà thôi, mà chiá»u thứ bảy Ä‘i vá» thì ông bắt Ä‘i bá»™, chá»› ông không cho tiá»n Ä‘i xe. Nếu Thượng Tứ không phiá»n, ấy là vì có mẹ đút nhét, cha cho má»—i tuần ba cắc mà mẹ lén đưa thêm ba đồng bởi váºy bánh hà ng đã phá»§ phê mà chiá»u thứ bảy lại mướn xe kéo mà vá» gần tá»›i nhà rồi má»›i chịu xuống xe Ä‘i bá»™ cho cha đừng biết.
Chừng Thượng Tứ được 19 tuổi, đương há»c trên Sà igòn, thì ông Kế hiá»n phát bịnh, Bà Kế hiá»n thấy ông đã quá 60, mà ương yếu như váºy thì bà lo sợ, nên bà òn ỹ khóc lóc xin ông hãy tÃnh giùm việc tương lai cho bà , chá»› nếu ông không tÃnh trước rá»§i ông cỡi hạc chầu trá»i, thì chắc thầy Ban BiệnThượng Chà dùng quyá»n trưởng nam mà thâu hết sá»± nghiệp rồi mẹ con bà không có chá»— mà dung thân.
Ông Kế hiá»n lắc đầu nói rằng:
- Tôi chưa chết đâu mà bà lo. Nói cùng mà nghe, và dầu tôi có chết Ä‘i nữa, bà là vợ thứ, có hôn thÆ¡ hôn thú hẳn hòi, bà ăn huê lợi mãn Ä‘á»i rồi các con má»›i có phép tương phân tà i sản được; thằng Chà nó nói giống gì đưá»c mà bà sợ.
- Tôi là đà n bà , tôi không biết luáºt phép. Tôi sợ kiện thưa lắm. Nếu ông thương mẹ con tôi xin ông tÃnh giùm trước cho yên. Thà là có giấy trắng má»±c Ä‘en váºy cho dá»….
- Bây giỠbà muốn là m sao?
- Thương ghét cũng nhỠông, chớ tôi đâu dám muốn sự gì.
- Tôi chết rồi bà lấy chồng khác hay không?
Bà Kế hiá»n nghe ông há»i như váºy thì bà khóc rống lên, rồi bà ngồi tấm tức tắm tá»i mà nói rằng: “Vợ clồng ở vá»›i nhau hÆ¡n 20 năm nay, bây giá» tôi má»›i biết ông không thương tôi. Tôi tiếc vì con tôi nó còn khá» dại quá, chá»› chi mà nó có gia thất như ngưá»i ta, thì tôi chết phứt cho rồi, sống là m chi mà chồng nghi như vầy, thiệt xấu hổ hết sứcâ€.
Ông Kế hiá»n nói rằng:
- Không phải tôi không thương bà . Bà năm nay má»›i có 38 tuổi, còn trẻ quá, tôi sợ ở góa mà nuôi con không được, bởi váºy tôi phải há»i cho chắc đặng tôi có tinh chá»›.
- Nếu ông muốn tôi chết thì tôi chết liá»n bây giá» cho ông coi, đặng ông hết nghi nữa!
- Chết là m chi? Bà không hiểu ý tôi. Vì tôi lo cho pháºn con, nên tôi má»›i há»i như tôi chết bà ở váºy mà nuôi con hay là cải giá. Tôi lo vá» sau chá»› nà o phải tôi ghen tương gì hay sao? Tôi chết rồi thì bà là m sao tá»± ý bà , dầu bà lấy chồng khác, tôi lại cản được hay sao mà ghen.
- Tôi thá» trên có trá»i dưới có đất, há»… thằng Tứ nó há»c xong, tôi cưới vợ cho nó rồi thì tôi chết theo ông liá»n. Tôi lo cho con, chá»› thân tôi mà kể gì. Tôi có phải như ngưá»i ta váºy đâu. Tôi ăn cÆ¡m vá»›i muối cÅ©ng được, tôi không ham việc chi hết. Tôi sợ là sợ cho thằng Tứ, chừng ông nhắm mắt theo ông theo bà rồi thân nó đói rách tá»™i nghiệp mà thôi chá»›. Chưa gì mà tôi coi ý anh vá»›i chị nó hầm hầm, cha chả, chừng ông mất rồi nó chịu sao nổi.
Ông nằm thiêm thiếp không nói nữa. Bà ngồi má»™t bên thút thÃt khóc hồi. Ông thấy váºy bèn nói rằng: “Thôi, để thá»§ng thẳng Ãt bữa rồi tôi sẽ tÃnhâ€.
Tuy ông nói ông tÃnh mà không nghe ông tÃnh vá»›i ai hết, chỉ có nghe bà vợ cứ òn ỹ nói dây ruá»™ng nầy tối dây ruá»™ng kia xấu, dây ruá»™ng nầy phải chia cho con mình, dây ruá»™ng kia phải trà phần dưỡng lão. Bà òn ỹ Ãt bữa rồi ông sai trẻ Ä‘i má»i Hương chánh Dung, là ngưá»i thông thạo 2 tuồng chữ, đến đặt giùm tá» chúc ngôn cho ông. Bà Kế hiá»n thấy Hương chánh Dung đến thì bà niá»m nở tá» tế, bà lén hứa vá»›i Hương chánh há»… đặt tá» rà nh rẽ thì bà sẽ thưởng công má»™t trăm đồng bạc.
Hương chánh Dung nghe có lợi thì ham, không kể chi là công lý, bởi váºy ông Kế hiá»n nói sÆ¡ lược đại ý cá»§a ông cho anh ta nghe rồi anh ta đặt tá», chẳng những là đặt y theo lá»i ông dặn mà thôi, mà anh ta lại còn thêu dệt thêm chút đỉnh cho bà có lợi nữa.
Tá» chúc ngôn đặt trá»n má»™t tuần lá»… má»›i xong, đại khái nói như vầy: “Các con tuy 2 dòng, song vốn má»™t cha sanh ra, bởi váºy dầu dòng chánh hay là dòng thứ cÅ©ng đồng con hết thảy nên hưởng gia tà i phải hưởng đồng vá»›i nhau, ông Kế hiá»n đứng bá»™ cá»™ng hết thảy được 500 mẫu Ä‘iá»n. Ông trÃch ra 50 mẫu để là m phần hương há»a cá»§a ông và bà vợ lá»›n, trà cho Trần Thượng Chà ăn huê lợi mà phụng tá»±. Ông trÃch ra 50 mẫu nữa để là m phần hương há»a cho ông bà , trà cho Trần Thượng Tứ ăn huê lợi mà phụng tá»±. Ông trÃch thêm 100 mẫu để là m phần dưỡng lão cho vợ thứ là Lý Thị Nho, há»… bà sống thì bà hưởng huê lợi, chừng nà o bà chết thì chia là m 2 phần, má»™t phần vá» Trần Thượng Tứ ăn mà cúng quảy mẹ, còn má»™t phần thì vá» hai ngưá»i con dòng chánh. Còn lại 300 mẫu ông chia đồng cho ba con, trai gái má»—i đứa Ä‘á»u cÅ©ng được hưởng 100 mẫuâ€.
Tá» chúc ngôn là m như váºy coi cÅ©ng chẳng thiệt hại hai đứa con dòng chánh cho lắm. Nhưng Ä‘oạn sau ông lại biểu thêm mấy câu rằng: Cái nhà ông ở đó láºp là m nhà thá» giao cho Thượng Tứ ở mà phụng tá»±. Còn những ruá»™ng đất ông chia cho các con đó, tuy má»i ngưá»i Ä‘á»u được cải tên đứng bá»™ phần cá»§a mình, nhưng mà huê lợi phải để cho vợ thứ là Lý Thị Nho hưởng trá»n Ä‘á»i chừng nà o Thị Nho chết rồi, các con má»›i đưá»c hưởng, nếu các con đứa nà o không tuân ý cha, chừng cha chết rồi mà sanh chuyện kiện thưa, thì phải mang tá»™i bất hiếu và bị cất phần ănâ€.
Chừng tá» là m xong rồi, ông Kế hiá»n má»›i cho kêu các con vá» ký tên và má»i là ng tổng đến thị nháºn. Ngưá»i con gái, là Trần Thị Ngá»c, Ä‘á»c tá» rồi cô khóc lóc than phiá»n cha chia không công bình; cô nói rằng công mẹ cô cá»±c khổ má»›i gầy dá»±ng ra sá»± nghiệp, mà bây giá» anh cá»§a cô hưởng không bằng con dòng thứ. Cô lại nói mẹ ghẻ cá»§a cô còn trẻ tuổi, lá»i giao chừng nà o mẹ ghẻ qua Ä‘á»i rồi anh em cô má»›i được hưởng huê lợi, thế thì anh em cô không trông mong hưởng cá»§a cha mẹ Ä‘trợc, bởi vì cô sợ anh em cô chết hết, mà bà kế mẫu cÅ©ng chưa qua Ä‘á»i. Cô là m lẫy xin cha giao hết ruá»™ng đất cho bà kế mẫu là m chá»§, anh em cô không lãng là m chi.
Là ng tổng ai nghe mấy lá»i phiá»n ấy cÅ©ng cho là hữu lý, duy có má»™t mình ông Kế hiá»n ổng lại cho là lá»i ngá»— nghịch, ổng nhiếc om sòm, là m giáºn là m há»n, rồi lại rầy lây đến thầy Ban biện Thượng ChÃ, ông nói rằng thầy bà y mưu cho em kháng cá»± vá»›i ông.
Thầy Ban biện lấy là m phiá»n trong lòng, nhưng vì thấy cha có bịnh, thầy không dám cãi lẽ vá»›i cha. Thầy rầy áp em, rồi thầy giáºn lẫy, nên lấy viết ký tên phứt và o tá» chúc ngôn tương phân cho vừa lòng cha. Hà Trung Háºu, là chồng cá»§a cô Ngá»c, sợ mang tiếng xúi vợ tranh gia tà i, lại thấy Thượng Chà đã ký tên, nên nói vá»›i vợ rằng: “Cha mẹ là trá»Ã¬ biển, mình là m con chẳng nên phiá»n trách. Cha sanh mình và nuôi mình cho nên vai nên vóc, Æ¡n ấy trá»ng quá, mình đã có là m Ä‘iá»u chi mà đá»n bồi chút đỉnh hay chưa? Nay cha có bịnh sao mình lại là m cho cha buồn như váºy? May cha có ruá»™ng đất để lại cho minh, mình chê nhiá»u chê Ãt, và như cha nghèo để nợ lại cho mình, rồi mình nói thế nà o nữa? Tôi khuyên mình đừng có trái ý cha. Ở Ä‘á»i, già u nghèo tại ông trá»i, mình ham cho nhiá»u mà nếu ông trá»i không cho hưởng, thì mình cÅ©ng không giữ được đâu mà hamâ€.
Cô Trần Thị Ngá»c cầm viết ký tên, mà cô khóc và kêu mẹ cô nghe rất ghê gá»›m. Tổng là ng ai thấy tình cảnh như váºy cÅ©ng Ä‘á»u động lòng.
Tá» chúc ngôn tương phân Ä‘em đóng bách phân cầu chứng cải bá»™ vừa xong, thì ông Kế hiá»n Toại mất.
* * * Ông Kế hiá»n Toại kiến thức theo xưa, cư xá» theo xưa, tháºm chà cái nhà cá»§a ông ở ông cất kiểu coi cÅ©ng xưa quá. Năm trước ông cất cái nhà tốn hÆ¡n mưá»i ngà n đồng bạc. Hồi vỡ gá»—, ông tÃnh cất ba căn hai chái bắt vần, nhá» có bà vợ ngăn cản, nói rằng cất rá»™ng minh mông như nhà chợ ở sao cho hết, ông má»›i tóp bá»›t cái vòng chung quanh, duy còn để ba căn vá»›i hai chái. Ná»n xây cao tá»›i má»™t thước, cá»™t gõ tròn năm tay, Ä‘uôi kèo chạm bát tiên, cá»a cuốn gạch bán nguyệt. Nhà coi thì cao ráo khoản khoát, nhưng mà ở trong thì rá»™ng minh mông. PhÃa trước dá»n ba bà n thá» lót ba bá»™ ván gõ, gần cá»a cái để má»™t bá»™ ghế trưá»ng ká»·. PhÃa sau cÅ©ng lót ván gõ, hai cái buồng hai bên thì để hai cái giưá»ng cây vá»›i cái tá»§ áo và má»™t cái tá»§ sắt lá»›n chá»› chẳng có chứng dá»n váºt chi khác.
Từ khi ông mất rồi, Thượng Tứ mắc ở há»c trên trưá»ng, bà Kế hiá»n ở ná»™i, phÃa sau, còn phÃa trước bà đóng cá»a hồi, bởi váºy ván ghế bụi đóng lá»›p lâu lá»›p má»›i coi mốc thÃch.
Hôm ná» Thượng Tứ gởi thÆ¡ vá» nói cho mẹ hay rằng lúc nầy chà ng sá»a soạn thi bằng cấp tốt nghiệp. Bà Kế hiá»n nằm đêm thầm vái cho con thi Ä‘áºu, đặng có tiếng tăm má»™t chút, rồi bà lo vợ cho con. Bà vái và trông gần mưá»i ngà y rồi bà không được tin tức chi hết.
Má»™t buổi chiá»u, bà Kế hiá»n ăn cÆ¡m rồi, bà đương nằm trên võng đưa tòn ten mà trông tin con, thình lình con Mang, là đứa ở cá»§a bà , nó chạy vô thưa cho bà hay rằng cáºu Tư vá». Bà láºt Ä‘áºt đứng dáºy bước ra cá»a sau, thiệt quả thấy Thượng Tứ ở ngồi cá»a ngõ đương xâm xâm Ä‘i vô, sau lưng lại có má»™t ngưá»i vác rương Ä‘i theo. Bà cưá»i ngá»n ngoẻn mà há»i rằng: “Sao con vá» con không đánh dây thép cho má hay trước đặng má sai bầy trẻ lên Mỹ đón xe lá»a mà rưởc?†Thượng Tứ thấy mẹ đã không mừng, mà nghe mẹ há»i cÅ©ng không trả lá»i, cứ lầm lÅ©i Ä‘i vô nhà . Bà Kế hiá»n và đi theo con và há»i nữa rằng: “Hôm trước con nói con thi, váºy mà con thi Ä‘áºu hay không, sao con không gởi thÆ¡ nữa cho má hay, để má trông dữ quáâ€. Thuợng Tứ cùng quằn đáp rằng: “Thi rá»›t rồi, gởi thÆ¡ là m giống gìâ€. Cáºu và nói và quăng cái nón lên ván, rồi chấp tay sau Ä‘Ãt Ä‘i qua Ä‘i lại, tiếng già y Tây chạm trên gạch tà u nghe lốp bốp. Bà Kế hiá»n nghe tin chẳng là nh ấy thì bà ngÆ¡ ngẩn, liá»n bước lại ván ngồi lấy trầu têm ăn, mà mặt mà y buồn hiu.
Ngưá»i vác cái rương bước rồi lum khum để dá»±a cá»a. Thượng Tứ không thèm ngó tá»›i, để anh nỠđứng xá»› rá»› má»™t hồi lâu rồi má»›i nói rằng: “Má cho má»™t đồng bạc đặng trả tiá»n xe chút máâ€. Bà Kế hiá»n Ä‘i mở tá»§ lấy bạc mà trao cho con. Thượng Tứ cho ngưá»i vác rương tiá»n rồi ngưá»i ấy xá mà lui ra.
Thượng Tứ ăn cÆ¡m rồi leo lên võng mà nằm. Bà Kế hiá»n nằm trên bá»™ ván gần đó, chắc là trong trà bà lo lung lắm, nên bà gát tay qua trán mà ngó ngá»n đèn, bà không nói chuyện chi hết. Mấy đứa ở dá»n dẹp xong rồi, bèn coi đóng cá»a trước cá»a sau chặt chịa đặng Ä‘i ngá»§.
Chẳng hiểu bà Kế hiá»n lo tÃnh là m sao, mà cách má»™t hồi lâu bà vùng ngồi dáºy và nói rằng:
- Thôi, nếu con không chịu há»c nữa, con muốn cưới vợ, thì để má kiếm vợ cho.
- Má kiếm ở đâu? Nè, tôi nói trước cho má biết, tôi không thèm thứ con gái ở đồng đa má. Má phải cưới con gái ở chợ, biết nói chuyện, thông chữ nghĩa, tôi mới chịu. Con gái đồng quê mùa quá, ai chịu cho nổi.
- Mình ở đồng thì cưới con gái ở đồng, chớ kiếm đồ ở chợ vỠrồi nó biết là m giống gì.
- Má tÃnh cưới vợ cho tôi đặng má bắt trèo cau hay là phát cá» hay sao?
- Ai mà tÃnh kỳ cục như váºy. Mà đá»u mình ở ruá»™ng ở vưá»n, mình phải kiếm đứa biết công việc theo ruá»™ng vưá»n, đặng nó coi sóc việc nhà , chá»› cưới đứa ở chợ, nó biết đánh bóng sá»a dáng, có biết việc gì đâu mà coi sóc. Má nghe nói ông Há»™i đồng Thưởng ở trên chợ Ông Văn còn má»™t đứa con gái út năm nay mưá»i tám tuổi mà chưa có chồng. Äể má mượn thầy coi tuổi, như tốt thì má Ä‘i coi rồi má cáºy mai nói mà cưới cho con.
- Má thấy con đó hay chưa?
- Má nghe há» nói chá»› chưa ngó thấy. Há» nói con nhỠđó giá»i dắn khéo léo lắm.
- Không được đâu má. Con gái vưá»n quê mùa khó chịu lắm. Tôi muốn má nói con ông Phán Hương má cưới cho tôi. Cô ấy ngá»™ mà dá»… thương lắm.
- Ông Phản Hương nà o ở đâu? Sao con biết?
- á»”ng ở trên Xóm Gà , phÃa trong Bà Chiểu má»™t chút. Tôi có má»™t đứa anh em bạn há»c, nó ở gần nhà ổng. Chúa nhá»±t tôi hay vô nhà nó tôi chÆ¡i nên tôi thấy con cá»§a ông Phán.
- Ông Phán đó già u hay nghèo?
- Má há»i chuyện đó là m chi không biết! Già u là m chi, mà nghèo rồi sao? Hồi trước ổng là m việc sở Trưá»ng tiá»n. Bây giỠổng hưu trà rồi vỠở Xóm Gà . Tôi thấy ổng ở má»™t cái nhà lá ba căn, vách ván sạch sẽ, thấy váºy thì hay váºy, chá»› ai coi trong tá»§ ổng được mà biết ổng già u hay nghèo.
- Con là con nhà già u có, con phải lá»±a chá»— cho xứng đáng mà cưới vợ. Má nghe nói ông Há»™i đồng Thưởng già u hÆ¡n mình nhiá»u lắm, mà ổng không có con trai, có hai đứa con gái, đứa lá»›n gả lấy chồng rồi, nó vỠở theo bên chồng nó, còn đứa nhá», vợ chồng ổng cưng lắm, tÃnh gả bắt rể, nếu con sa và o đó con no lắm.
- Tôi nghèo cực gì mà phải chui đầu theo bên vợ đặng ăn chực? Tôi không thèm đâu.
- Con đừng có nói dại. Con già u mà được vợ già u lớn nữa thì cà ng quà chớ.
- Ông Há»™i đồng đó gả con mà muốn bát rể, váºy chá»› ổng đủ sức nuôi tôi hôn?
- Sao lại không đủ sức! á»”ng già u lá»›n lắm mà ; ngưá»i ta nói ổng già u bằng ba mình láºn.
- Tôi xà i lớn lắm đa má à . Tôi sợ ổng chịu không nổi chớ.
- Nếu con xà i lá»›n, mà sao con lại đòi cưới con ông Phán nà o đó, ổng nghèo rồi tiá»n bạc đâu có cho con xà i.
- Thà là cưới con ông phán nghèo, thì tôi xà i tiá»n cá»§a tôi, chá»› cưới con ông Há»™i đồng già u, mà ổng lại già nh phần nuôi rể nữa, thì ổng phải bao hết thảy chá»›.
- ÄÆ°á»£c mà . Má nghe nói vợ chồng ông Há»™i đồng cưng con nhỠđó lắm, giao hết chìa khoá cho nó cầm, xuất phát trong nhà má»™t tay nó hết thảy. Nếu cưới rồi mà con là m cho vợ chồng ông Há»™i đồng thương con, thì tiá»n bạc thiếu gì mà con lo. Con ăn ở cho khôn khéo thì ngưá»i ta mua ruá»™ng đất để cho vợ chồng con đứng bá»™ riêng nữa a.
- Tôi có vợ mà tôi ở theo bên vợ thì má ở nhà một mình rồi má là m sao?
- Äây qua Ông Văn mà xa xắc gì. Con chạy qua chạy lại dá»… ợt, có sao đâu mà lo.
- Sao hồi nãy má nói má tÃnh cưới vợ cho tôi đặng nó coi sóc việc nhà ? Nếu cưới mà để nó ở bên nhà nó, thì có coi sóc việc gì được?
- Nói thì phải nói như váºy, chá»› việc nhà mình cần gì phải nó coi. Cần cho nó coi việc nhà bên nó đó, thì cÅ©ng như nó coi vìệc nhà cá»§a mình; bởi vì nó không có anh em trai, gia tà i cá»§a cha rnẹ nó đó tức thị gia tà i cá»§a nó vá»›i cá»§a con.
- Tôi hiểu rồi. Má muốn cưới gia tà i của ông Hội đồng Thưởng cho tôi.
- Hễ con có vợ già u thì tự nhiên con được hưởng nhỠchớ sao.
- Má ham già u quả!
- Già u mà không ham, chớ ham giống gì?
- Có tiá»n đủ xà i chÆ¡i cho sướng thân thì thôi, già u mà là m gì!
- Thì phải già u má»›i có tiá»n đủ mà xà i chá»›!
- Váºy chá»› mình không có tiá»n hay sao? Cha chết cha để ruá»™ng đất cho má hưởng huê lợi má»—i năm góp mưá»i lăm mưá»i bảy ngà n giạ lúa thiếu gì tiá»n mà phải ham nữa.
- Mình có chút đỉnh, nếu có thêm nữa thì cà ng tốt chớ sao con.
- Có nhiá»u rồi mà còn muốn có thêm nữa, còn những kẻ nghèo kia há» má»›i là m sao?
- Há» là m sao há» là m, hÆ¡i đâu mà lo cho há».
Thượng Tứ nằm lặng thinh má»™t hồi rồi má»›i nói rằng: “Tôi thấy há» nghèo tôi thương quá, như há»c ở trên trưá»ng có thằng Khả, con cá»§a ai ở Gò Công không biết, cha mẹ nó nghèo nên nó há»c mà coi bá»™ khổ không biết chừng nà o. Nó báºn áo vải quần vải mà rách rồi phải vá miếng nà o miếng nấy bằng bà n tay. Từ đầu năm đến bãi trưá»ng không khi nà o thấy nó cầm má»™t miếng bánh mà ăn. Chúa nhá»±t cả trưá»ng ai cÅ©ng ra Ä‘i chÆ¡i, nó cứ ở lục thục trong truá»ng mà há»c, không dám Ä‘i đâu hết, có tiá»n đâu mà đi. Hôm thi rồi, nó được Ä‘áºu mà nó không vui. Tôi thấy váºy tôi há»i nó thì nó nói nó không có tiá»n nên không biết là m sao mà vá», còn gởi thÆ¡ xin cha mẹ thì không biết cha mẹ có mà gởi lên cho hay không nên không dám xin. Tôi nghe nó than như váºy tôi động lòng, nên tôi còn tám đồng bạc tôi chia là m haì cho nó phân ná»a. Nó cám Æ¡n tôi quá mà nó lấy có hai đồng, nói rằng bao nhiêu đó thì đủ cho nó vá» tá»›i nhà rồi, không cần nhiá»u hÆ¡n nữa. Không biết chừng tại cha mẹ thằng Khả nghèo, nên nó má»›i thi Ä‘áºu đó Ä‘a má aâ€.
Bà Kế hiá»n thở ra mà đáp rằng:
- Con biết thương ngưá»i ta, sao con không bắt chước ngưá»i ta? Ngưá»i ta nghèo cá»±c mà ngưá»i ta còn há»c được, còn con há»c tốn hao cá»§a cha mẹ không biết bao nhiêu, mà sao con há»c không nên?
- Tại má a.
- Sao mà tại má?
- Tại má có tiá»n nhiá»u quá, má cho tôi hoà i nên tôi mắc lo ăn xà i, có há»c hà nh gì được.
- Thôi, từ rà y sắp lên má không cho con đồng nà o nữa hết, cho con tiá»n thì con hư chá»› có Ãch gì.
- Ã, sao được! Từ hồi nà o tá»›i bây giá» tôi xà i quen rồi, má không cho nữa sao được. Mà bây giá» cha mất rồi, tiá»n bạc vá» má»™t tay má trước sau gì má cÅ©ng phải để cho tôi chá»› để cho ai, chuyện gì mà hà tiện không cho tôi xà i. Má mua cho tôi má»™t cái xe hÆ¡i Ä‘i chÆ¡i má, mua xe nhá» nhá», chừng và i ba ngà n. Có xe đặng tôi táºp cầm bánh rồi chiá»u chiá»u tôi chở má lên Mỹ chÆ¡i chá»›.
- È! Mua xe cộ là m gì nà .
- Ủa, có tiá»n thì xà i cho sungg sướng tấm thân, chá»› hà tiện rồi chừng chết Ä‘em theo được hay sao?
- Sợ xà i hết tiá»n rồi mà cÅ©ng chưa chết má»›i khổ chá»›.
- Thuở nay tôi tÃnh trong trà tôi hoà i, há»… ngà y nà o tôi hết tiá»n tôi chết liá»n, chá»› sống mà nghèo khổ thì sống là m chi.
- Con khéo nói báºy! Con đừng có se sua ăn xà i lắm, ngưá»i ta nói.
- Ai nói? Nói cái gì?
- Con xà i phà se sua lắm rồi anh Hai với chị Ba con nó phân bì chớ.
- Của tôi thì tôi xà i, chớ tôi xà i của ảnh chỉ hay sao mà ảnh chỉ nói?
- Cá»§a thì là cá»§a chung, nhá» cha con thương mẹ con mình, để cho má ăn huê lợi mãn Ä‘á»i mà nuôi con, nếu mình là m quá anh chị con nó phiá»n biết hôn?
- Má cho ảnh chỉ xà i chung vá»›i thì có phiá»n gì được.
- Cha chả! Ai có sức đâu mà bao cùng hết váºy cho nổi.
- Tiá»n bạc cá»§a cha là m ra, anh Hai vá»›i chị Ba cÅ©ng là con, thì phải cho ảnh chỉ hưởng chút đỉnh chá»›.
- Nói chư con váºy sao được. Váºy chá»› tá» di chúc cá»§a cha con đó, con không thấy hay sao? Chừng nà o má chết rồi, ai muốn là m sao thì là m, chá»› má còn sống thì má góp huê lợi, má không cho ai hết.
- Má là m như váºy thì anh Hai con ảnh lấy gì ảnh xà i?
- Nó là m sao nó là m, má biết đâu. Äể mãn tang rồi má giao 50 mẫu đất hương há»a cho nó. Nó ăn cái đó má»—i năm cÅ©ng được gần và i ngà n giạ lúa, còn gì nữa.
- Còn phần hương há»a cá»§a tôi, má giao cho tôi không?
- Không được. Con ở chung với má thì để má góp lúa đặng cúng quảy ông bà , giao cho con là m gì?
- Má nói để má cưới vợ cho tôi rồi đễ tôi theo ở bên vợ. Váºy thì tôi có ở nhà đâu mà cúng quảy ông bà ?
- Hễ tới đám giỗ thì vợ chồng con vỠcúng.
- Thì má phải để cho tôi góp lúa ruá»™ng phần hương há»a, tôi cúng má»›i được chá»›. Nếu má không cho tôi ăn phần đó thì tôi lấy giống gì tôi xà i.
- Con ở bên vợ thì con xà i tiá»n bên vợ chá»›.
- Coi kỳ lắm nà . Má không cho tôi thì tôi không thèm cưới vợ đâu. Mà không thôi phải cưới con, ông Phán Hương cho tôi thì tôi mới chịu, chớ tôi không ưng con ông Hội đồng.
- Ờ, thôi để má cưới vợ cho con rồi má sẽ cho con ăn phần hương há»a.
- Äuợc như váºy thì tôi má»›i chịu.
Hai mẹ con nói chuyện vớị nhau tới khuya rồi mới đi ngủ.
Äá»c tà u riết chán, ta vá» vá»›i ao ta
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by Master Thief; 10-10-2011 at 01:45 AM.
|

10-10-2011, 01:32 AM
|
 |
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 2:
Nguồn: Google
Là m mẹ ai cÅ©ng thương con, mà bà mẹ nà o có má»™t đứa con mà thôi, thì sá»± thương dồn trá»n vỠđứa con ấy, tá»± nhiên cưng nó lung lắm. Nhưng mà cái thương nó có nhiá»u cách: ngưá»i thương con thì lo răn dạy cho nó biết phải quấy dại khôn, đặng chừng nó lá»›n rồi, nó thông thạo đưá»ng Ä‘á»i, nó ham vui nhÆ¡n nghÄ©a, nó biết thá» cha kÃnh mẹ, nó biết sợ anh thương em. Ngưá»i thương con lại sợ con buồn lòng, bởi váºy nó muốn thế nà o cÅ©ng là m theo thế nấy, dầu nó muốn là m quấy cÅ©ng chẳng chịu la rầy. Còn có kẻ thương con lại lo là m cho có bạc tiá»n ruá»™ng đất mà để lại cho con, dầu là m nhÆ¡ nhuốc danh giá hay là khổ khắc ngưá»i ta cÅ©ng bÃt lai nhắm mắt mà là m, miá»…n là cho có tiá»n được thì thôi, không kể lương tâm bây giá» hay quả báo ngà y sau chút nà o hết.
Bà Kế hiá»n Lý Thị Nho thiệt là thương con, mà lại bà có má»™t mình Thượng Tứ mà thôi, bởi váºy bà cưng thái quá. Con cá»§a bà thì bà thương bà cưng, cái đó là lẽ tá»± nhiên cá»§a trá»i đất, mà cÅ©ng là thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i, mình không có chá»— nà o mà trách bà được. Tiếc vì bà thương con mà bà không biết dạy dá»— con. Từ khi sanh con ra rồi thì bà cứ lo mưu nầy tÃnh kế nỠđặng là m cho con ngà y sau có sẵn gia tà i lá»›n mà hưởng, song chẳng há» khi nà o bà dạy cho nó biết cách hưởng gia tà i miên viá»…n.
Mình đã ngó thấy Thượng Tứ thi rá»›t rồi không chịu há»c nữa, bà Kế hiá»n chẳng rầy con má»™t tiếng nà o hết, mà bà còn xúi con cưới vợ. Mà cưới vợ cho con chẳng phải bà tÃnh kiếm con nhà hiá»n đức cho con kết đôi bạn đặng ở há»§ hỉ vá»›i bà . Không, không phải như váºy. Cưới vợ cho con, bà tÃnh kiếm thêm gia tà i cho con nữa, dầu mà con phải lá»—i đạo phụng tá»± ông bà , dầu mà con phải bá» bà ở nhà tròi trá»i má»™t mình, đặng chui nhÅ©i theo ăn chá»±c cá»§a vợ, bà cÅ©ng không nệ, miá»…n là con được ruá»™ng đất thêm nhiá»u thì bà vui lòng.
Cách bà Kế hiá»n thương con tuy không hiệp vá»›i đạo nghÄ©a, song trùng theo cái thuáºt lý tà i. Mà cách cáºu Thượng Tứ là m con cưng, tuy chưa thấy lá»—i niá»m mẹ con, song đã có mòi hại vá» tà i sản.
Mẹ má»›i sá»a soạn láºp gia thất cho cáºu thì cáºu đã toan tÃnh cách phá tiá»n. Chưa gì mà cáºu đã đòi sắm xe hÆ¡i, cáºu mong hưởng huê lợi ruá»™ng hương há»a. Mẹ thì lo thâu con thì tÃnh xuất, tánh ý hai mẹ con khác nhau như trắng khác vá»›i Ä‘en. Nhưng mà nghÄ© cho chà lý thì cÅ©ng nên khen thợ trá»i khéo sắp đặt, có ngưá»i thâu thì phải có ngưá»i xuất đặng đồng tiá»n váºn chuyển, chá»› thâu mà không xuất thì tiá»n bạc có Ãch gì, còn xuất mà không thâu thì lấy gì mà xuất?
Mà ngưá»i cưng con vá»›i ngưá»i con cưng đối vá»›i nhau thiệt là ngá»™ lắm, ăn ở trong nhà , ngưá»i nầy xướng bà y ra việc nà o thì ngưá»i ná» nói trái liá»n, song trái thì má»™t chút mà thôi, chá»› chung cuá»™c rồi việc nà o cÅ©ng xuôi thuáºn hết thảy.
Bà Kế hiá»n cáºy mai Ä‘i nói trước vá»›i vợ chồng ông Há»™i đồng Thưởng, rồì dắt Thượng Tứ qua coi con gái út cá»§a ông là cô Ba Mạnh. Tuy là con nhà già u, nhưng mà cô Ba Mạnh so bá» nhan sắc thì kém hÆ¡n nhiá»u cô gái khác. Cô to xương lá»›n vóc nên Ä‘i không có dáng yểu Ä‘iệu. Cô da Ä‘en trán thấp, mà lại không biết trang Ä‘iểm, nên gương mặt coi không được sáng láng.
Thượng Tứ coi rồi chừng lên xe trở vá» thì cáºu nói vá»›i mẹ rằng: “Nhà ông Há»™i đồng tốt, mà con gái cá»§a ổng xấu quá má à . Cưới vợ như váºy coi không được. Con nầy sánh vá»›i con cá»§a ông Phán Hương thì con kia mưá»i còn nầy không có má»™tâ€. Bà Kế hiá»n châu mà y đáp rằng: “Con cứ so sánh tầm báºy hoà i. Nhan sác ăn được hay sao mà ham nhan sắc. Ngưá»i ta như váºy mà ngưá»i ta nhiá»u tiá»n; con xà i già đá»i cÅ©ng không hết, con cầu cho được vợ như váºy, khéo là m bá»™â€.
Thượng Tứ thiệt tình chê cô Ba Mạnh chá»› không phải là m bá»™, bởi váºy trong mấy ngà y sau mẹ há»i thì cáºu cứ không ưng hoà i. Bà Kế hiá»n bảo mai nhÆ¡n há»i dá» thì ý ông Há»™i đồng Thưởng chịu gả, song nà i xin nuôi rể y như lá»i thiên hạ nói bấy lâu nay. Bà nghe ngưá»i ta chịu gả thì bà cà ng nôn hÆ¡n nữa, nên theo ép uổng con hoà i. Bà dùng đủ cách, bà viện đủ lẽ mà nói vá»›i con. Ban đầu bà òn ỹ khuyên dá»—. Thượng Tứ không chịu. Bà phải là m giáºn là m há»n. Thượng Tứ cÅ©ng không chịu. Bà ham cái gia tà i cá»§a ông Há»™i đồng Thưởng lung quá, bà không thể bá» mà đi kiếm là m sui chá»— khác được. Bà ăn ngá»§ không yên, bà lo tÃnh hoà i không biết dùng chước gì mà là m cho con xuôi thuáºn. Cùng thế rồi bà má»›i nói vá»›i con như con ưng chá»— đó dầu con muốn việc gì bà cÅ©ng cho hết thảy. Thượng Tứ nói: “Như má muốn cho tôi ưng con đó thì má phải mua cho tôi má»™t cái xe hÆ¡i liá»n bây giá» Ä‘i, chừng tôi cưới vợ rồi má phải cho tôi ăn phần hương há»a đặng tôi xà i chÆ¡i, có váºy thì tôi má»›i chịuâ€.
Bà Kế hiá»n cưá»i và nói rằng:
- Mẹ kiếp nó Ä‘á»ng đảnh quá! Cưới vợ cho nó chá»› phải cưới vợ cho tôi hay sao mà nó theo chún chứn vá»›i tôi như vầy không biết!
- Mà má chịu hay không nè? Như không chịu thì thôi.
- Con thấy cưng nó rồi nó là m núng quá! Thôi má cũng chìu lòng con một cái.
- Như má chịu thì sáng mai má đi Sà i Gòn với tôi đăng lựa mua một cái xe hơi.
- Mua thì thá»§ng thẳng rồi sẽ mua, chá»› mua là m gì mà gấp dữ váºy?
- Mua đặng đi chơi. Xưa rà y vỠở nhà buồn quá.
Mua xe hÆ¡i phải tốn mấy ngà n đồng bạc. Bà Kế hiá»n dục dặc, nhưng vì bà nghÄ© mình muốn là m sui chá»— già u có, thì phải sắm xe hÆ¡i coi má»›i rôm rả, và là m như váºy con mình nó má»›i vui lòng. Bởi váºy bà dụ dá»± và i bữa rồi bà đi Sà i Gòn vớà Thượng Tứ mà mua má»™t cái xe hÆ¡i má»›i, 10 mã lá»±c, 4 chá»— ngồi.
Mua xe rồì, Thượng Tứ lấy là m đắc ý, kiếm mướn má»™t ngưá»i sá»›p-phÆ¡, rồi mẹ con lên xe mà vá». Bà Kế hiá»n ngồi xe hÆ¡i, bà cÅ©ng vui lòng, nên lúc Ä‘i dá»c đưá»ng bà há»i con rằng:
- Con đòi xe hơi má mua đó, con vừa lòng hay chưa?
- Tôi chịu lắm. Äể vá» nhà rồi tôi biểu sá»›p-phÆ¡ dạy tôi cầm tay bánh chạy chÆ¡i.
- Con thấy má cưng con là dưá»ng nà o. Con muốn gì má cÅ©ng cho hết thảy. Váºy để má Ä‘i nói vợ cho con, con đừng có chún chứn nữa Ä‘a, nghe hôn.
Thượg Tứ cưá»i chúm chÃm.
Thượng Tứ có xe hÆ¡i thì mê mẩn vá»›i cái xe, sá»›m mÆ¡i há»c cầm bánh, buổi chiá»u chạy lên Châu Thà nh chÆ¡i.
Bà Kế hiá»n thấy con thuáºn tùng rồi, thì lo cưới vợ cho con; bà cáºy mai dong nói riết vá»›i vợ chồng ông Há»™i đồng Thưởng, bên gái giao Ä‘iá»u gì bà cÅ©ng chịu hết thảy, đến ná»—i giao bắt rể bà cÅ©ng chịu nữa.
Cưới đủ 3 bữa rồi, vợ chồng Thượng Tứ lo dá»n mùng má»n quần áo vỠở bên nhà ông Há»™i đồng Thưởng, bà Kế hiá»n biểu con Ä‘em luôn cái xe vá» bển đặng vợ chồng qua lại mà thăm cho dá»….
Lúc nầy Thượng Tứ cầm bánh xe hÆ¡i đã giá»i rồi. Má»—i buổi chiá»u, há»… ăn cÆ¡m rồi thì cáºu biểu vợ thay đồ đặng lên xe Ä‘i chÆ¡i vá»›i cáºu. Khi thì lên Mỹ Tho, khi thì qua Tân An, mà dầu Ä‘i nÆ¡i nà o cÅ©ng là đi chÆ¡i, chá»› không có Ãch chi mà cÅ©ng không thăm ai hết.
Có khi bà Há»™i đồng thấy lâu quá, bà . nhắc con vá» mà thăm chị sui, thì Thượng Tứ má»›i dắt vợ vá» nhà , mà vá» nhà thì ở má»™t giây má»™t lát rồi Thượng Tứ kiếm chuyện Ä‘i, chá»› chẳng há» chịu ở chÆ¡ trá»n ngà y vá»›i mẹ.
Cô Ba Mạnh tuy kém phần nhan sắc, nhưng mà phần đức hạnh cô có dư. Có chồng chừng má»™t tháng thì cô thấu đáo tâm tánh cá»§a chồng, cô biết chồng cô là má»™t ngưá»i ham du hÃ, ưa xà i tiá»n, đối vá»›i vợ không có tình mặn nồng, đối vá»›i mẹ thiếu sót niá»m cung kỉnh. Cô lấy là m buồn trong lòng, nhưng cô nghÄ© pháºn gái 12 bến nước gặp trong thì nhá», gặp đục thì chịu, nên cô đánh liá»u nhắm mắt đưa chÆ¡n, cô không than phiá»n mà cô cÅ©ng không đổi ý. Tuy váºy mà cô không muốn chiá»u theo ý chồng nữa, chồng ở theo chồng, cô ở theo cô. Chồng Ä‘i chÆ¡i, cô không Ä‘i theo, mà cô cÅ©ng không ngăn cản. Cô cứ lục thục xem xét việc nhà , lo cÆ¡m nước cho mẹ cha, lo thâu tiá»n góp lúa.
Ở không mà đi chÆ¡i hoà i, nhứt là đi chÆ¡i bằng xe hợi, thì tá»± nhiên hao tốn lung lắm Thượng Tứ Ä‘i chÆ¡i, chẳng những là tốn dầu tốn mỡ theo cái xe hÆ¡i mà thôi, mà đi nhiá»u ngà y rồi lại còn cáºp bè cáºp bạn dắt vô khách sạn, rước ra cầu tà u, là m chá»§ xe hÆ¡i phải xà i theo bá»±c sang già u, ngưá»i ta kêu bằng “cáºu Tư†phải chÆ¡i cho đúng đắn. Nhá» số tiá»n cá»§a anh chị bà con cho trong bữa hiệp cẩn và nhá» có phụ cấp thêm và i trăm đồng bạc đặng vỠở bên vợ, nên trong mấy tuần lá»… đầu cáºu chÆ¡i hÆ¡i thong thả không cần phải ngó chừng cái túi tiá»n. Vả cái túi tiá»n cá»§a cáºu không nặng gì cho lắm, mà cách ăn xà i cá»§a cáºu thì đổ tháo há»i hợt, bởi váºy cáºu Ä‘i chÆ¡i chẳng được bao lâu thì túi tiá»n đã trống trÆ¡n. Cáºu vá» nhà há»i mẹ xin tiá»n thì mẹ nói rằng: “Con xà i việc gì má»›i có má»™t tháng mà tiêu hết bốn năm trăm đồng bạc? Con ở theo bên vợ, thì con xin tiá»n bên vợ mà xà i, chá»› phải ở vá»›i má hay sao mà xin tiá»n máâ€.
Bà Kế hiá»n Ä‘i cưới vợ cho con, bổn tâm bà muốn sang sá»›t cá»§a nhà sui Ä‘em vá» nhà bà , có lẽ nà o cưới rồi mà bà còn chịu tốn tiá»n thêm nữa, bởi váºy Thượng Tứ nói hết lá»i mà bà cÅ©ng không cho, bà cứ biểu vá» xin bên vợ mà xà i.
Thượng Tứ thất vá»ng, nên cùng quằn nói rằng:
- Má để cá»§a cho ai ăn mà má không chịu cho tôi xà i hổng biết! Thôi, má giao phần ruá»™ng hương há»a cho tôi.
- Rưộng đó con muốn bưng đi đâu thì bưng đi, má có cản đâu.
- Bưng đi đâu! Tôi muốn lấy huê lợi chớ lấy ruộng sao được. Má giao huê lợi cho tôi.
- Lúa má»›i trổ, có huê lợi đâu mà giao. Äể ra giêng góp tiá»n rồi sẽ giao chá»›.
- Bây giá» không có tiá»n xà i đây, để ra giêng sao được?
- Thì má biểu con xin tiá»n cha mẹ vợ con mà xà i. Ảnh chỉ già u có, tiá»n bạc thiếu gì. Con muốn xà i thì há»i ảnh chỉ, chá»› sao lại vá» rút rỉa má?
- Má»›i cưới vợ mà xin tiá»n như váºy mắc cỡ quá, ai xin cho được.
- Như con không dám há»i ảnh chỉ thì con há»i con Tư mà xin. Nó giữ chìa khóa, bạc tiá»n trong tay nó, nó muốn cho con bao nhiêu không được. Con dại quá, có vợ già u mà không dám mở miệng há»i vợ, để chạy vá» xin tiá»n nhà ! Con vá» há»i nó Ä‘i, con o bế nó, con muốn mấy ngà n cÅ©ng có mà .
Thượng Tứ nghe lá»i mẹ, nên lên xe mà vá» chợ Ông Văn.
Bữa ấy nhằm rằm tháng 10, buổi chiá»u trá»i trong, gió mát, là m cho ai cÅ©ng há»›n hở trong lòng. Con nÃt ở Ông Văn tụ nhau lÅ© bảy Ä‘oà n ba, tốp thì lên cầu sắt đứng coi ghe, tốp thì lại sân chợ đánh đáo lổ, ngưá»i lá»›n cÅ©ng không ở trong nhà , đà n ông thì Ä‘i dạo xóm mà nói chuyện, đà n bà thì bồng con ra cá»a ngồi đút cÆ¡m.
Thiên hạ vui vẻ như váºy đó, tháºm chà vợ chồng ông Há»™i đồng Thưởng ăn cÆ¡m chiá»u rồi, thấy trá»i tối cÅ©ng biểu trẻ ở nhắc ghế, để ngoà i sân đặng ngồi chÆ¡i. Có má»™t mình cáºu Thượng Tứ, không biết vui, cáºu vô trong buồng nằm dà u dà u không muốn nói chuyện vá»›i ai hết.
Cô Ba Mạnh tình cá» bước vô phòng, thấy chồng nằm trÆ¡ trÆ¡ thì há»i rằng: “Bữa nay sao mình không Ä‘i chÆ¡i, lại nằm ở nhà đó?†Thượng Tứ lặng thinh má»™t hồi rồi đáp rằng:
- Hết tiá»n rồi, là m sao mà đi chÆ¡i cho được.
- Äi chÆ¡i mà cần gì phải có tiá»n.
- Không có tiá»n là m sao đổ dầu xăng cho xe chạy.
Cô Ba Mạnh chúm chÃm cưá»i. Cô bước lại cá»a sổ mà ngó ra vưá»n má»™t hồi, rồi cô day vô nhìn chồng rất nghiêm chỉnh mà nói rằng: “Tôi không hiểu tại sao mà mình ưa Ä‘i chÆ¡i quá. Äi chÆ¡i là m chi váºy? Äi chÆ¡i đã vô Ãch, mà có lẽ còn bị hại nữa. Äi chÆ¡i tốn tiá»n tốn bạc chẳng nói là m chi, tôi sợ bị anh em rá»§ ren rồi sa mê bà i bạc, cái hại má»›i thiệt là lá»›n. Tuy thầy má không nỡ nói ra, chá»› tôi coi ý thầy má thấy mình Ä‘i chÆ¡i hoà i thầy má không vui chút nà o hết. Tôi xin mình đừng có Ä‘i chÆ¡i nữa, ở nhà coi sóc giùm nhà cho thầy máâ€.
Thượng Tứ nghe vợ khuyên lÆ¡n thì lồm cồm ngồi dáºy há»i rằng:
- Ai biểu mình dạy khôn tôi đó? Hứ! Äá»i đã trở rồi mà không hay nữa chá»›! Thuở nay chồng dạy vợ, bây giá» vợ trở lại dạy chồng!
- Tôi nói chuyện phải quấy cho mình nghe váºy thôi chá»› dạy giống gì.
- Tôi không có dại hơn ai đâu. Mình đừng có là m thầy tôi. Thuở nay tôi đi chơi quen rồi, ở nhà lúng túng tôi chịu không nổi.
- Thuở nay mình chưa có vợ thì Ä‘i chÆ¡i. Bây giá» có vợ rồi thì lo là m ăn, chá»› chÆ¡i hoà i rồi tiá»n đâu có mà chÆ¡i?
- Là m ăn cái gì? Mình muốn tôi mang vòng hái Ä‘i gặt vá»›i há», hay là chở dừa chở chuối Ä‘i bán?
- Ai mà muốn kỳ nhá»± váºy, nghèo khổ gì mà đến ná»—i phải Ä‘i gặt Ä‘i hái, hoặc bán chuối bán dừa.
- Váºy chá»› mình muốn là m ăn cách nà o đâu, mình nói cho tôi nghe thá» coi.
- Tôi tÃnh ra giêng thưa vá»›i thầy má để lại cho mình Ãt dây ruá»™ng gần nhà đặng mình là m. Mình mướn bạn mua trâu mà là m thì bá» nà o mãn mùa cÅ©ng té ra được năm bảy trăm hoặc má»™t ngà n giạ lúa. Mình là m như váºy trong Ãt năm có vốn rồi mình sẽ là m lá»›n hÆ¡n nữa.
- Thôi, thôi. Tôi không chịu đâu. Ai biết là m ruá»™ng mà bà y chuyện cá»±c khổ váºy nà !
- Ở đất nầy muốn có tiá»n thì phải chịu cá»±c. Chá»› nếu không chịu cá»±c thì tiá»n đâu có mà xà i. Mà mình là m ruá»™ng thì có bạn bè, mình coi sóc mà thôi, chá»› cà y cấy gi hay sao mà sợ cá»±c.
- Không có được. Tôi biết góp lúa, chớ tôi không biết là m ruộng.
- Không chịu là m ruộng thì lúa đâu có mà góp? Mình nói nghe kỳ quá, muốn già u mà không chịu là m.
- Mấy kẻ nghèo thì hỠphải là m cực khổ đặng có cơm mà ăn. Mình là con già u có, dại gì mà phải đi là m cho mệt.
- Nếu váºy, há»… con nhà già u thì không nên là m ăn hay sao? Già u cho mấy Ä‘i nữa, mà nếu không lo là m, cứ ở không Ä‘i chÆ¡i phá tiá»n hoà i, thì dầu ruá»™ng đất cò bay thẳng cánh Ä‘i nữa, tôi sợ cÅ©ng phải tiêu hết.
- Mình có giá»i là m thì mình là m Ä‘i. Tôi Ä‘i chÆ¡i, chá»› tôi không thèm là m việc gì hết.
Cô Ba Mạnh hết muốn nói chuyện vá»›i chồng nữa. Cô lắc đầu rồi xoay lưng muốn Ä‘i ra. Thượng Tứ kêu cô lại mà nói rằng: â€œÄÆ°a cho tôi Ãt trăm đồng bạcâ€. Cô chưng há»ng, đứng ngó cáºu mà nói rằng:
- Bạc đâu có mà đưa? Váºy chá»› bạc lạy vá»›i bạc má cho hôm vá» bên nà y đó mình là m tiêu hết rồi hay sao?
- Hết rồi.
- Cha chả! Xà i giống gì mà bốn năm trăm đồng bạc má»›i hÆ¡n má»™t tháng nay đã tiêu hết láºn?
- Tôi cho hỠmượn.
- Cho ai mượn ở đâu? Sao tôi không hay?
- Mình không phép tra vấn tôi trong cuá»™c tôi ăn xà i. Tôi không quen thói bo bo, có đồng nà o cắc ca cắc cá»§m bỠống đồng nấy như há» váºy được. Äá»i bà y đồng tiá»n đồng bạc đặng cho mình xà i, bởi váºy há»… có tiá»n thì xà i, dại gì mà hà liện.
- Xà i thì xà i, song xà i phải cho có độ có lượng, chớ xà i cố mạng nó tiêu hết rồi còn gì mà ăn?
- Chưa hết đâu mà lo!
- Dầu bây giỠchưa hết, thì một lát nữa nó cũng phải hết.
- Thây kệ, chừng nà o nó hết rồi sẽ hay. Bây giỠcòn thì xà i.
- Mình còn thì mình xà i Ä‘i, sao há»i tôi nữa là m chi?
- Của tôi hết rồi.
- Hết thì thôi. Tôi có tiá»n bạc gì đâu mà mình biểu tôi đưa cho mình?
- Mình giữ chìa khóa sao lại không có tiá»n?
- Bạc tôi giữ đó là bạc của thầy má, chớ phải bạc của tôi hay sao?
- Bạc cá»§a thầy má tá»c thị bạc cá»§a mình chá»› cá»§a ai?
- Mình nói sao váºy? Bạc cá»§a thầy má là bạc cá»§a thầy má, chá»› cá»§a tôi sao được? Mình coi cá»§a thiên hạ là cá»§a mình hết hay sao nên mình nói như váºy?
- Mình là con trong nhà ; bạc của cha mẹ là bạc của mình, trước sau gì mình cũng xà i, bây giỠmình lấy mớ nhắm mình xà i lại hại gì?
- Mình muốn tôi ăn cắp bạc cá»§a thầy má mà đưa cho mình xà i phải hôn? Không được. Tôi không chịu là m cái thói đó. Thuở nay tôi giữ tiá»n bạc không há» bao giá» tôi dám động tá»›i rná»™t đồng xu. Như mình muốn có tiá»n mà xà i thì mình thưa vá»›i thầy má mà xin. Chừng nà o thầy má biểu đưa thì tôi đưa cho.
- Ai mà xin kỳ cục váºy nà !
- Mình không dám xin thì tôi là m sao dám cho.
- Thội, mình xin gìùm cho tôi đi.
- Ã, ai dám! Xin bây giá» biết nói sao mà xin.
- Là m sao thì là m, không biết. Phải có tiá»n cho tôi Ä‘i chÆ¡i, bằng không thì tôi buồn đây tôi đánh mình chết.
- Äánh thì đánh chá»› biết là m sao cho có tiá»n.
Thượng Tứ xụ mặt châu mà y mà nói lầm bầm rằng: “Äồ má»i, biểu đưa Ãt trăm đồng bạc, nhiá»u lắm hay sao? Khéo là m bá»™ chó chếtâ€.
Cô Ba Mạnh thấy chồng trổ mòi thô lá»— thì cô chưng há»ng; cô ngó chồng má»™t cách rất khinh bỉ, rồi cô bá» Ä‘i ra ngoà i. Trá»i tối đã lâu rồi, mặt trăng rằm đã ló má»c, vợ chồng ông Há»™i đồng còn ngồi trước sân mà chÆ¡i. Cô Ba Mạnh đứng dá»±a cá»a, ngó cha mẹ rồi ngó mặt trăng, cô lấy là m buồn cho mẹ cha mà cô cÅ©ng lấy là m thẹn vá»›i bà Nguyệt.
* * * Cô Ba Mạnh là con gái nhà già u ở thôn quê, hồi nhá» có Ä‘i há»c tại trưá»ng trong là ng, biết chữ quốc ngữ vá»›i bốn phép toán mà thôi, chá»› cô không có há»c Nhà trắng hay là Nữ há»c đưá»ng mà biết nói tiếng Tây, biết dồi son phấn, biết Ä‘i già y cao gót, biết xách bóp tòn ten như con gái khác. Nhưng mà cô nhá» có cha hiá»n đức, lại nhá» có mẹ chÃn chắn, ngưá»i dạy luân lý, kẻ táºp nết na nên dầu chá»— kiến thức cá»§a cô không được rá»™ng xa, chá»› lòng cô kÃnh thá» cha mẹ, cách cô giao tiếp ngưá»i trong xóm trong là ng, cùng là cách cô cư xá» vá»›i bạn bè tôi tá»›, má»—i má»—i Ä‘á»u đúng đắn hết thảy. Trong gia đình chẳng có má»™t việc nà o mà cô không dòm ngó, cô coi nấu nướng dưới nhà dưới, cô coi quét dá»n trên nhà trên, bởi váºy từ khi cô má»›i 15 tuổi thì cha mẹ đã giao hết việc trong nhà cho cô quản suất. Ngà y thưá»ng thì cô cầm chìa khóa tá»§ cây tá»§ sắt hết thảy, đến mùa lúa thì cô coi thẻ mà thâu lúa ruá»™ng và o kho. Bạc tiá»n bao nhiêu má»™t tay cô giữ gìn; lúa thóc bao nhiêu cÅ©ng má»™t tay cô cầm sổ, thuở nay những ngưá»i trong là ng trong tổng thấy ông Há»™i đồng có con giá»i giắn như váºy thì ai ai cÅ©ng cho ông là ngưá»i có phước.
CÅ©ng má»™t ngưá»i đó mà đối vá»›i cha mẹ thì cha mẹ có phưóc, còn đối vá»›i chồng sao chồng lại mắng là má»i rợ.
Thuở nay cô Ba Mạnh chưa từng nghe ai nói vá»›i cô má»™t tiếng nặng ná». Cô có chồng chưa được mấy ngà y, lại cô cÅ©ng chẳng có là m việc chi quấy mấy mà chồng mắng là “đồ má»iâ€; cô nhá»› tá»›i hai tiếng ấy thì cô Ä‘au đớn tức tá»§i trong lòng, chẳng khác nà o như chim bị tên, như hoa héo nắng. Sá»± Ä‘au đớn tức tá»§i nầy có nên tá» cho cha mẹ biết, hay là phải giấu giếm để than trá»™m khóc thầm? Tá» cho cha mẹ biết thì là m buồn cho cha mẹ, để giấu giếm khóc thầm thì cà ng nhá»c cho trà mình.
Mạng số mình phải gặp ngưá»i chồng du hà du thá»±c, phá cá»§a phá tiá»n, không biết lá»… nghi, ăn nói thô lá»—, thì mình cÅ©ng nên cưá»i mà chịu, chá»› tá» vá»›i ai là m chi mà cÅ©ng chẳng nên than phiá»n là m chi.
Cô Ba Mạnh đốt đèn bưng và o phòng, cô thấy Thượng Tứ còn nằm trên giưá»ng, cô bèn móc túi lấy hai cái giấy năm đồng mà đưa và nói rằng: “Tôi có mưá»i đồng bạc riêng cá»§a tôi đây, mình có muốn Ä‘i chÆ¡i thì lấy mà đi, chá»› tôi không còn đâu nữaâ€.
Thượng Tứ giá»±t hai tấm giấy bạc xé tan xé nát mà quăng dưới đất và nói rằng: “Tao có phải ăn mà y đâu, nên xin năm mưá»i đồng bạc. Äừng có khinh dá»… tao. Mặt nầy sướng lắm mà , để rồi coi thì biếtâ€.
Chồng vụt chạt bỉ bạt như váºy mà cô Ba Mạnh không giáºn, cô cưá»i ngá»n ngoẻn và nói êm ái rằng:
- Tôi có bao nhiêu thì tôi đưa bao nhiêu. Tôi không có nhiá»u nữa, tôi biết là m sao.
- NÃn. Äừng có tưởng mặt nầy mê ăn cá»§a vợ. Không thèm đâu.
- Tôi có nói mình ăn cá»§a vợ bao giỠđâu mà mình giáºn tôi.
Thượng Tứ ngồi dáºy rồi mang già y và lấy áo quần Tây mà mặc. Cô Ba Mạnh thấy bá»™ chồng quạu quá», sợ đứng đó chắng khá»i bị mắng nữa, nên cô quà y quả bá» Ä‘i ra. Thượng Tứ thay đồ rồi cáºu Ä‘i xuống nhà sau, quây máy xe hÆ¡i mà đi, không thèm trình cho cha mẹ vợ biết cáºu Ä‘i đâu. Bà Há»™i đồng ngó théo cái xe và nói rằng : “Thẳng Ä‘i đâu mà bữa nà o nó cÅ©ng Ä‘i hoà i váºy không biếtâ€. Ông Há»™i đồng thở ra mà ông không trả lá»i. Ông đứng dáºy bá» Ä‘i vô nhà , bà kêu trẻ biểu dẹp ghế rồi cÅ©ng theo ông mà vô.
Bà bước tá»›i cá»a, bà thấy con đương ngồi trên ván mà lau nước mắt, thì bà há»i rằng : “Thằng Ba nó Ä‘i đâu váºy con? Bữa nay tối rồi tưởng nó ở nhà , té ra nó cÅ©ng Ä‘i nữaâ€.
Cô Ba Mạnh đương khóc thầm cho thân pháºn, thình lình thấy cha mẹ vô và nghe há»i như vây, cô láºt Ä‘áºt giấu buồn giả vui mà đáp rằng:
- Äi vá» bên nhà hay là đi chÆ¡i không biết nữa.
- Con là m giống gì mà bữa nay bá»™ con buồn dữ váºy? Thế khi vợ chồng gây lá»™n vá»i nhau đây chá»› gì, phải hôn?
- Thưa, không.
- Váºy chá»› sao mà thẳng ngoe ngoảy lên xe mà đi, còn con ngồi đây con khóc? Hay là con thấy nó Ä‘i hoà i nên con buồn?
Cô Ba Mạnh ngồi nÃn khe, không trả lá»i.
Ông Há»™i đồng ngồi bên bá»™ ghế giữa vấn thuốc mà hút, ông nghe bà há»i như váºy thì ông day qua ngó con mà nói rằng: “Thầy nghe thằng đó cặp bè cặp bạn, rồi chÆ¡i báºy bạ lắm. Sao con không khuyên dứt nó? Äá»i nầy chÆ¡i riết rồi hư thân chá»› có Ãch gìâ€.
Cô Ba Mạnh thiệt muốn giấu tâm sá»±, ngặt vì cô đương ức trong lòng mà mẹ cha lại theo bươi móc chá»— uất ấy nữa, là m cho cô không thế dằn được, nên cô và khóc và nói rằng: “Con khuyên dứt sao được. Con má»›i mở miệng thì mắng trước con, có nói phải quấy gì được đâu. Má»›i biểu con mở tá»§ lấy đưa Ãt trăm đồng bạc đặng Ä‘i chÆ¡i, con không nghe lá»i, giáºn. mắng con rồi bá» Ä‘i đó. Äể con trao chìa khóa cho má giữ, chá»› để con giữ cứ theo biểu mở tá»§ đưa tiá»n hoà i, con chịu không nổiâ€.
Ông Há»™i đồng thở ra rồi bá» Ä‘i ra cá»a mà đứng. Cô Ba Mạnh móc túi lấy xâu chìa khóa để trước mặt mẹ rồi cô Ä‘i vô buông. Bà Há»™i đồng ngồi ngó ngá»n đèn rồi lắc đầu nói răng: “Con vô phước quá, ai có dè đâu!†Thương Tứ hết tiá»n rồì, Ä‘i chÆ¡i sao được. Cáºu cầm tay bánh xe chạy vá» Mỹ Há»™i, tÃnh đòi tiá»n mẹ.
Bà Kế hiá»n nghe xe vô cá»a bóp kèn te te, bà tưởng con dâu thừa trăng thanh gió mát vá» thăm bà , nên bà hối mấy đứa bạn mở cá»a đốt đèn lăng xăng. Chừng bà thấy có má»™t mình Thượng Tứ bước vô thì bà há»i rằng:
- Không có cá»n vá» hay sao?
- Không - Sao không dắt nó vỠchơi?
- Thứ đồ đó mà dắt đi đâu kìa!
- Con đừng có đánh phách, có vợ được như váºy còn kêu ngưá»i ta thứ đồ kia thứ đồ ná» nữa!
- Nó quà với má, chớ quà với ai!
Bà Kế hiá»n chưng há»ng, trong lòng nghi con vá»›i dâu gây lá»™n rồi, song bà chưa kịp há»i, thì Thượng Tứ đẵ nói rằng: “Má cho tôi năm trăm, máâ€. Bà cà ng chưng há»ng hÆ¡n nữa. Bà há»i rằng:
- Năm trăm gì?
- Năm trăm đồng bạc chớ năm trăm gì.
- Trá»i ôi! Bạc đâu có mà cho dữ váºy! Con xin mà là m việc gì?
- Tôi có chuyện dùng.
- Chuyện gì?
- Chuyện gì thây kệ tôi, má há»i là m chi hổng biết.
- Tao không có bạc.
- Má nói không có, thôi má đưa chìa khóa cho tôi mở tủ coi có hay không.
- Chuyện gì lại phải để cho mầy xét tá»§ nữa! Vợ mầy thiếu gì tiá»n, tao biểu há»i nó lấy mà xà i, dại không dám mở miệng thì thôi, ai có tiá»n đâu mà xin.
- Nó nói nó không có tiá»n.
- Nó là m nghá» gì mà có tiá»n? Tiá»n cá»§a cha mẹ nó để trong tá»§, nó cầm chìa khóa, biá»u nó lấy nó đưa cho chá»›.
- Thứ đồ ngu, nó nói nó không dám lấy tiá»n trong tá»§.
- Nó là m bá»™ váºy chá»› gì. Ta biểu o bế nó chá»›. Nó thương mầy bây giá» biểu nó l móc ruá»™t nó cÅ©ng móc, chẳng luáºn là lấy tiá»n.
- O bế cái gì! O bế sao được. Rất đổi tôi mắng nhiếc, tôi đòi đánh nó kia, nó còn chưa chịu đưa tllay.
- Con thiệt dại quá! Ai biểu con mắng nhiếc nó? Tại con rầy nó, nên nó giáºn nó chẳng không đưa. Con vá» o bế nó Ä‘i.
- Thôi, không thèm. Má cho tiá»n tôi xà i hè, lấy tiá»n cá»§a vợ há» khi dá»….
- Con dại quá! Có nhiá»u ngưá»i lá»›n đại mà há» còn ăn chá»±c cá»§a đà n bà kia sao, thứ con là con nÃt ai khinh dá»… mà sợ. Nếu con sợ há» cưá»i, thôi con đừng có Ä‘i chÆ¡i.
- Không đi chơi sao.được.
Bà Kế hiá»n không trả lá»i nữa.Thượng Tứ ngồi ngó mẹ má»™t hồi rồi nói rằng:
- Thôi, má cho đỡ ba trăm mà thôi.
- Ta nói không có tiá»n! Sắm xe hÆ¡i là m đám cưới, tốn hao thất kinh. Tiá»n đâu còn mà xin năm trăm ba trăm.
- Thiệt má không chịu cho hay sao?
- không cho.
- Thôi, má để dà nh đó đặng chừng má chết má đem theo nghé. Tôi không thèm xin nữa đâu.
- Trá»i Æ¡i! Thằng Tứ nó rá»§a tôi chá»›! Con quá rồi!
Thượng Tứ ngoe ngoảy bá» leo lên xe mà đi, không thèm nói nữa. Cái thái độ cá»§a con đối vá»›i mẹ dưá»ng ấy mà bà Kế hiá»n cưá»i được, sắc mặt bà không lá»™ má»™t chút giáºn nà o hết.
Trong số báºu bạn cá»§a Thượng Tứ hay chÆ¡i bá»i trên chợ Mỹ Tho, dúy có thầy thông Hà ng thì Thượng Tứ ưa hÆ¡n hết. Thầy thông Hà ng tuổi đã trên 30, thầy có vợ có con, thầy lịch lãm ăn chÆ¡i, hút á phiện cÅ©ng biết, bà i bạc thứ nà o cÅ©ng biết, mà bá»n bán phấn buôn hương đứa nà o thầy cÅ©ng biết hết thảy. Thượng Tứ ưa thầy là tại sá»± thông thạo cá»§a thầy đó, mà nhứt là tại tánh thầy ôn hòa, trong mấy cuá»™c chÆ¡i, dầu ngồi uống rượu, hay là nằm nghe Ä‘á»n, thầy Ä‘á»u êm ái nghiêm trang, không cưá»i lả lÆ¡i, không nói thô tục, mà lại hay chỉ chá»— khôn chá»— dại cho anh em, đặng khá»i mang tiếng quê mùa và khá»i bị ngưá»i lừa gạt.
Thượng Tứ bữa đó xin tiá»n vợ không được, rồi xin tiá»n mẹ cÅ©ng không được nữa thì nổi giáºn, bởi váºy dông xe tuốt lên Mỹ Tho mà kiếm thầy thông Hà ng. Cáºu vừa ngừng, xe trước cá»a, thì thấy thầy thông Hà ng mình mặc đồ lụa, tay cầm ba ton, miệng ngáºm xi gà , đầu đội nón nỉ, trong nhà bước ra mà đi chÆ¡i. Anh em chà o há»i mừng rỡ, rồi Thượng Tứ má»i thầy thông Hà ng lên xe đặng chạy xuống cầu tà u ngồi hứng mát.
Lúc ấy đã gần 9 giá». Trên trá»i mảnh trăng vặc vặc, đưới sông dòng nước nao nao, trăng dá»i nước lòa lòa, nước gặp gió dợn dợn. Cái cảnh gió trăng trá»i nước ấy, khách thanh tao ai nhắm và o cÅ©ng Ä‘á»u há»›n hở trong lòng. Thượng Tứ mắc có má»™t việc riêng trong trÃ, bởi váºy cáºu chẳng kể cảnh, cáºu chẳng động tình chút nà o hết; xe vừa Ä‘áºu ngay cầu tà u, cáºu liá»n nói vá»›i thầy thông Hà ng rằng:
- Tôi giáºn vợ tôi quá, nên tôi xách xe tôi Ä‘i đây.
- Sao mà giáºn?
- Thầy nghÄ© đó coi, mình hết tiá»n xà i, biểu nó đưa Ãt trăm đồng bạc, nó đưa 10 đồng! Tôi ghét tôi xé tôi quăng rồi tôi Ä‘i.
- Cáºu xà i quá, mà cáºu trách mợ ná»—i gì. Nếu cáºu há»i bao nhiêu mợ đưa đủ bấy nhiêu, tôi sợ cá»§a kho bạc đây cÅ©ng không đủ mà đưa cho cáºu.
- Giống gì mà tá»›i cá»§a Kho bạc láºn! Ông già vợ tôi thiếu gì tiá»n, tại nó khinh thị tôi chá»›. Mà bà già tôi cÅ©ng váºy nữa. Tôi vá» tôi xin cÅ©ng không chịu cho. Tôi nhứt định không thèm xin ai nữa, để tôi vay tôi xà i coi há» là m sao. Thầy biết bên nà y co ai cho vay hay không? Thầy biết xỉn chỉ giùm cho tôi vay má»™t ngà n.
- Có tiá»n xà i chÆ¡i, không tiá»n thì thôi. Vay há»i ngưá»i ta là m chi cáºu.
- Thây kệ tôi mà .
- Không có được. Thuở nay chÆ¡i vá»›i anh em, tôi không chịu để cho anh em là m như váºy. Có ngưá»i ta cho vay thiếu gì. Nhứt là cáºu già u có, bên cáºu cÅ©ng già u, mà bên vợ cÅ©ng già u, cáºu lại có đứng bá»™ ruá»™ng đất riêng nữa, bây giá» cáºu muốn vay má»™t muôn cÅ©ng có ngưá»i cho, chẳng luáºn là má»™t ngà n. Song cáºu đừng có là m như váºy. Tưởng là muốn buôn bán là m ăn thì vay chẳng nói chi chá»› vay đặng xà i chÆ¡i thì báºy quá mà .
- Tôi cÅ©ng biết vay tiá»n đặng xà i báºy là má»™t Ä‘iá»u không tốt. Nhưng mà tôi nghÄ© sá»± xà i báºy cá»§a tôi đó cÅ©ng có chá»— hữu ich lắm chở.
- Xà i báºy mà hữu Ãch ná»—i gì?
- Ậy, để tôi cắt nghÄ©a cho thầy nghe. Tôi còn nhá» tuổi, mà tôi là con nhà già u. Tôi đã có má»™t cái gia tà i rồi, mà vợ tôi má»™t ngà y kia nó lại lãnh thêm má»™t cái gia tà i bên nó còn lá»›n hÆ¡n cá»§a tôi nữa. Ai cÅ©ng thấy trong năm mưá»i năm nữa tôi sẽ trở nên má»™t ngưá»i già u lá»›n. Sá»± đó đã chắc chắn rồi, bởi váºy cho nên tôi lo lắm. Là m má»™t anh chà ng già u phải biết khôn biết dại chá»› nếu lá» khá» thì há» lá»™t da còn gì. Mình cÅ©ng thưá»ng thấy có nhiá»u cáºu nhà già u ló đến đâu Ä‘á»u bị há» hiếp đáp lừa gạt. Cái đó là tại không chịu há»c trước cái nghá» nhà già u nên má»›i bị hại. Tôi muốn tránh cái hại ấy, nên tôi tÃnh bây giá» còn nhá» phải chÆ¡i bá»i cho biết dại biết khôn vá»›i ngưá»i ta, đặng sau khá»i bị ngưá»i ta lừa gạt. Thầy nghÄ© đó coi, bây giá» mình chịu tốn má»™t đôi ngà n mà mua cái khôn, rồi sau mình khá»i mất năm bảy muôn, không phải tốn chút đỉnh bây giỠđó là hữu Ãch hay sao?
- Cáºu nhá» tuổi mà trà cáºu cao quá. Thiệt tôi phục cáºu ngay! Phải! Câu nói phải lắm. Nhiá»u ngưá»i già u có, vì không chÆ¡i bá»i, không giao tiếp không thông thạo, nên má»›i bị há» mưu sá»± mà cướp hết gia tà i. Cáºu tÃnh khôn thiệt, váºy mà mợ vá»›i bác không hiểu, lại cản trở cáºu chở!
- Thầy là anh em, thầy phải nói cho ngay, đừng có vị bụng tôi. Tôi chơi xưa rà y đó có quấy chỗ nà o hay không?
- Theo như cáºu tÃnh đó, thì cáºu chÆ¡i có Ãch vá» sau chá»› quấy cái gì.
- Váºy thì thầy phải kiếm chá»— vay bạc giùm cho tôi.
- Váºy thì cÅ©ng được, nhưng, mà tôi muốn cáºu vá» cắt nghÄ©a lợi hại cho mợ hoặc bác hiểu rồi lấy tiá»n nhà mà xà i, tiện hÆ¡n là đi vay cá»§a ngưá»i ta.
- Tôi đã nhứt định không thèm xin tiá»n nhà nữa. Há» coi đồng bạc bằng cái bánh xe, há»i là m gì?
- Ở đây có ông Giáo Chuá»™t ổng cho vay lá»›n. Có ngưá»i vay đến năm bảy ngà n hoặc má»™t muôn ổng cÅ©ng cho nữa, song ổng hay buá»™c thế bằng khoán đất quá.
- Tòi có đất mà tôi không có bằng khoán là m sao mà thế?
- Không. Tôi nghe nói ông hồi trước có là m chúc ngôn tương phân rồi. Cáºu Ä‘em bổn tá» tương phân cáºu đưa cho ổng thì xong, có khó gì.
- Trá»i Æ¡i tá» tương phân má tôi giữ, tôi lấy sao được. Nếu tôi há»i thì bể chuyện còn gì.
- ÄÆ°á»£c, được. Tôi tÃnh được. Cáºu liá»u tốn Ãt đồng bạc, cáºu là m đơn Ä‘em vô Tòa bố mà xin sao lục tá» tương phân. Há»… có bổn tá» rồi cáºu thế cho ai cÅ©ng được hết thảy.
- Váºy thì xin sao lục tiện hÆ¡n. Bây giá» còn sá»›m, thôi hai anh em mình lại nhà ông Giáo Chuá»™t mà nói chuyện coi ổng chịu cho hay không. Như ổng chịu mà ổng buá»™c phải để bằng khoán thế chưn thì sáng mai tôi sẽ là m đơn tôi xin.
- á»”ng hút nên ổng thức khuya lắm. Cáºu muốn tá»›i nhà ổng liá»n bây giá» cÅ©ng được. Nè, ông già đó có má»™t đứa con gái mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi coi bảnh lắm. Tôi dặn trước cáºu, há»… vô đó thì đừng có đảo nhãn con ổng nghe hôn. Nếu cáºu đảo nhãn, ổng ghét ổng không cho vay thì cáºu chịu Ä‘a.
- Ai mà thèm.
- Cáºu nói chắc hôn? Câu nói giá»i để cáºu thấy rồi coi cáºu có thèm hay không mà !
Thượng Tứ cưá»i rồi quây xe mà đi vô nhà ông Giáo Chuá»™t.
|

10-10-2011, 01:34 AM
|
 |
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 3:
Nguồn: Google
Ông Giáo Chuá»™t là m thầy giáo hồi nà o, dạy trưá»ng nà o ở đâu không ai biết. Cách chừng 20 năm trước, ngưá»i ta thấy ông lại há»i mướn má»™t miếng đất phÃa trên chợ Mỹ Tho, dá»±a mé sông Cầu Quây, rồi ông cất má»™t cái nhà lá nhá» mà ở. Lúc ấy không thấy có vợ con chi hết, mà nói chuyện vá»›i ngưá»i trong xóm ông hay khoe tà i ông dạy bá»c giá»i, bất luáºn con nÃt sáng dạ hay là tối dạ, há»… giao cho ông dạy trong ba tháng thì biết Ä‘á»c chữ quốc ngữ lẹ là ng, bởi váºy ngưá»i ta chắc ông là m thầy dạy há»c, nên kêu ông là “thầy giáoâ€. Nay ông đã trên 50 tuổi rồi, tóc bạc hoa râm, răng rụng hết mấy cáì, mà ông lại mang bịnh hút, là m cho hình dạng ông ốm, da mặt ông dùn, coi bá»™ ông già nên ngưá»i ta má»›i kêu ông là “ông Giáoâ€.
Khi ông má»›i vỠở đó, thì nhà cá»a ông dá»n dẹp tầm thưá»ng, cách ăn ở ông không há»i hợt cho lắm. Ông ở đó được và i năm, rồi ông dắt má»™t ngưá»i đà n bà vỠở vá»›i ông, mà ngưá»i đà n bà ấy lại có bồng má»™t đứa con gái má»›i sanh chừng má»™t và i tháng. Ngưá»i lối xóm cÅ©ng không biết ngưá»i đà n bà ấy là ai, song cách Ãt ngà y nghe ông kêu ngưá»i ấy bằng “mìnhâ€, nghe kêu con ấy bằng “con†thì ngưá»i ta má»›i hay là vợ cá»§a ông.
Từ ngà y có hai mẹ con ngưá»i đà n bà ấy vỠở, thì ông mua sắm đồ đạt trong nhà lần lần; cách Ãt năm ông triệt cái nhà lá mà cất nhà ngói ba căn, ná»n đúc, cá»a cuốn, vách tưá»ng, ông ở cho tá»›i bây giỠđó. Còn đứa con gái tên là Hẩu, được chÃn mưá»i tuổi, thì ngưá»i mẹ chết, để con nhá» lại cho ông nuôi. Từ ấy ông má»›i khởi cho vay đặt nợ, nhà ông khách má»›i thưá»ng tá»›i lui, song không thấy ông Ä‘em ngưá»i đà n bà nà o khác vá» nhà mà ở nữa. Äến ngà y nay cô Hẩu đã được mưá»i tám tuổi rồi, cô kêu ông bằng “baâ€, ông kêu cô bằng “conâ€, cha con ở vá»›i nhau, không nghe ông tÃnh gả cô lấy chồng, mà cÅ©ng không nghe cô phiá»n trách ông việc gì hết.
Thầy thông Hằng dắt cáºu Thượng Tứ vô nhà ông Giáo Chuá»™t, Ä‘i dá»c đưá»ng thầy sợ ông Giáo Chuá»™t đã đóng cá»a ngá»§ rồi. Chừng xe ngừng, thầy dòm vô nhà , thấy cá»a còn mở, đèn còn sáng, thầy bèn nói vá»›i cáºu rằng: “May quá, ông già còn thức. Äể xe đây, hai anh em mình vôâ€. Thượng Tứ dục dặc, muốn để cho thầy thông Hà ng vô má»™t mình. Thầy thông không chịu, thầy ép cáºu phải Ä‘i theo và thầy hứa há»… vô nhà thầy lãnh nói giùm, cáºu khá»i nói tiếng chi hết.
Hai ngưá»i bước vô tá»›i sân, thấy cô Hai Hẩu mặc quần lục soạn trắng, áo bà ba cÅ©ng bằng lụa trắng, đương ngồi trên má»™t cái ghế mây dá»±a bụi cau và ng mà ăn mÃa. Thầy thông Hà ng tá»›i lui nhà nầy thưá»ng, bởi váºy thầy ngó thấy cô Hai Hẩu thì thầy há»i rằng: “Có ông Giáo ở nhà hay không cô Hai?â€. Cô Hai Hẩu đứng dáºy cúi đầu mà chà o và đáp rằng: “Thưa, có ba tôi ở trong nhà â€.
Trăng tá» rạng, lại thêm bóng đèn trong nhà dá»i ra nữa, bởi váºy cáºu Thượng Tứ thấy mặt cô Hai Hẩu rõ rà ng, thiệt là quốc sắc thiên hương, cái tiếng “bảnh†cá»§a thầy thông Hà ng nói hồi nãy đó là đúng chá»› không phải nói dối.
Hai anh em bước vô nhà , thấy ông Giáo Chuá»™t nằm vÃch đốc trên cái giưá»ng phÃa tay trái đương là m thuốc á phiện mà hút, mình mặc áo lá, còn quần thì vén ống lên trên bắp vế. Ông Giáo Chuá»™t thấy có khách, láºt Ä‘áºt buông ống hút, ngóc đầu dáºy mà dòm.
Thầy thông Hà ng liá»n há»i rằng: “Ông mạnh giá»i ông Giáo há?†Ông Giáo lồm cồm ngồi dáºy, rút cặp mắt kiếng và ngó thầy thông Hà ng mà nói rằng: “Ủa! Thầy thông! Váºy mà tôi không biết chá»›!â€. Ông thấy có má»™t thầy lạ Ä‘i theo thầy thông, ông không biết là ai, ông sợ thất lá»… nên láºt Ä‘áºt bước lại giá áo(#1) lấy má»™t cái áo lụa trắng mà mặc, rồi má»i khách ngồi lăng xăng. Thầy thông Hà ng nói rằng: “Ông đừng có là m chá»™n rá»™n thất công. Ông nằm xuống đó mà hút Ä‘i, để hai anh em tôi nhắc ghế lại ngồi dá»±a bên giưá»ng đây nói chuyện chÆ¡i cÅ©ng được mà â€. Thầy để ba ton vá»›i nón nỉ trên bà n, rồi hai tay xách hai cái ghế mây mà đi lại chá»— ông Giáo hút.
Ông Giáo cưá»i và nói rằng: “Ờ, muốn như váºy cÅ©ng được. Thôi má»i hai thầy Ä‘i ngay lại đây nói chuyện chÆ¡i. Xin lá»—i, cho tôi là m Ä‘iếu thuốc cho rồi, kẻo để lâu nó chaiâ€. Thầy thông Hà ng đáp rằng: â€œÄÆ°á»£c, được, ông cứ việc là m Ä‘i mà â€. Ông Giáo leo lên giưá»ng, mang cặp mắt kiếng vô rồi nằm xuống cầm cây tiêm mà nhồi tiếp Ä‘iếu thuốc. Thầy thông Hà ng để hai cái ghế dá»±a bên giưá»ng, thầy má»i cáºu Thượng Tứ ngồi đó, còn thầy leo lên giưá»ng nằm ngang vá»›i ông Giáo.
Ông Giáo tay cầm thuốc, mà miệng há»i rằng: “Thầy đây má»›i đổi lại hay là ở đâu lại thăm thầy?â€. Thầy thông đáp rằng: “Cáºu Tư đây là em cá»§a thầy Ban Biện Chà ở dưới Mỹ Há»™i, ông không biết hay sao?â€.
Ông Giáo ngóc đầu mà dòm Thượng Tứ rồi nói rằng:
- Váºy hay sao? Tôi biết thầy ban lắm, thẩy ghé thăm tôi hoà i, còn cáºu đây thuở nay tôi chưa gặp lần nà o, nên tôi không biết.
- Cáºu lên Ä‘i chÆ¡i vá»›i tôi; xe chạy ngang qua đây, thấy ông còn thức, nên tôi rá»§ cáºu ghé thăm ông chÆ¡i.
- Trăng bữa nay tỠquá.
- Ông muốn Ä‘i chÆ¡i hay không? Như ông muốn thì hút hết Ãt Ä‘iá»u rồi Ä‘i chÆ¡i vá»›i hai đứa tôi. Có xe hÆ¡i cá»§a cáºu Tư đây.
- Tôi già cả rồi, theo mấy ông sao kịp. Hút đã rồi thì lo ngá»§, chá»› chÆ¡i bá»i giống gì.
Ông lăng Ä‘iếu thuốc đúng rồi, ông gắn vô nồi và má»i hai thầy hút. Khách cứ từ hoà i, ông má»›i ngồi vô đèn mà kéo.
Lúc ấy có má»™t con nhỠở trong nhà bưng hai tách nước Ä‘em lại để trước mặt Thượng Tứ, còn cô Hai Hẩu thì Ä‘i guốc lốp cốp ở phÃa đằng kia. Thượng Tứ tá»›i nhà lạ, mà lại tá»›i mà vay bạc, bởi váºy cáºu bợ ngợ, không biết chuyện chi mà nói, nghe cô Hai Hẩu Ä‘i guốc thì cáºu cứ day lại mà ngó hoà i.
Ông Giáo Chuá»™t nằm hút, mà ông liếc mắt thấy Thượng Tứ dòm con ông mấy lần, ông nghi thầy thông Hà ng dắt cáºu nà y tá»›i đặng coi con ông, ông toan kiếm chước mà đuổi Ä‘i phứt cho rồi, bởi váºy ông hút hết Ä‘iếu thuốc rồi ông liá»n nói vá»›i thầy thông Hằng rằng:
- Còn má»™t trăm đồng bạc cá»§a tôi đó thầy tÃnh sao thầy thông? Quá kỳ đã gần ná»a tháng rồi, thầy cho tôi đặng tôi xà i chá»›.
- Thua muốn chết, là m sao mà trả được, ông! Xin ông chịu phiá»n đầu năm lãnh tiá»n viết bá»™ rồi tôi sẽ trả, chá»› biết là m sao bây giá».
- Lúc nà y tôi túng quá. Thầy phải lo cho tôi xà i chớ.
- Ông mà túng nỗi gì không biết.
- Thiệt chớ.
- á»i! Ông nói ai mà tin cho nổi! Ông đưa chìa khóa cho tôi mở tá»§ sắt, nếu không có trên mưá»i ngà n đồng bạc thì chém tôi, tôi cÅ©ng chịu.
- Äâu mà có. Tháng nà y mà tiá»n bạc đâu có nhiá»u dữ váºy.
- Phải. Tháng nà y há» chưa trả bạc cho ông. Mà tôi biết trong nhà ông có bạc nhiá»u lắm mà . Nầy, ông Giáo, cáºu Tư đây có chuyện cần dùng gấp, nên cáºu cáºy tôi nói vá»›i ông là m Æ¡n giúp cho cáºu má»™t ngà n đồng bạc. Ông tÃnh coi có giúp được hay không?
Ông Giáo Chuá»™t ngồi dáºy, rót má»™t há»›p nước trà mà uống, ông liếc ngó Thượng Tứ rồi nói rằng: “Tháng nà y trá»… quá, bạc tôi cho ra hết rồi còn đâu mà giúp. Sao không há»i Xã tri, nó có bạc thiếu gì?â€.
Thầy thông Hà ng cÅ©ng ngồi dáºy đáp rằng:
- Há»i thứ Chà khó lòng quá, ai mà thèm há»i. Ông giúp giùm cho cáºu Tư Ä‘i mà . Bá»™ ông sợ hay sao? Cáºu là con cá»§a ông Kế Hiá»n ở dưới Mỹ Há»™i. Ông Kế Hiá»n mất rồi, bây giá» phần ăn cá»§a cáºu tá»›i mấy trăm mẫu Ä‘iá»n, chá»› phải Ãt hay sao. Còn bên vợ cáºu còn già u hÆ¡n bên cáºu nữa; trá»i Æ¡i, cho vay chá»— như vầy mà ông dục dặc, váºy chá»› ông đợi ai vay ông má»›i cho?
- Cáºu Tư đây có vợ rồi hay sao?
- Chá»› sao! Cáºu cưới con cá»§a ông Há»™i đồng ở bên chợ Ông Văn đã hÆ¡n má»™t tháng nay, ông không nghe hay sao?
- Ông Hội đồng nà o? Ông Hội đồng Thưởng phải hôn?
- Phải.
- À, à , hôm trước tôi có nghe nói. Bất nhÆ¡n quá, váºy mà tôi quên chá»›.
Ông Giáo Chuá»™t ngó Thượng Tứ má»™t hồi rồi há»i cáºu rằng:
- Cáºu há»i bạc là m chi? Ở nhà thiếu gì tiá»n, cáºu cần dùng sao không lấy bạc nhà mà xà i, lại Ä‘i vay há»i?
- Tôi có việc xà i riêng, nên không muốn lấy bạc nhà .
- Cáºu há»i rồi có mợ đứng giấy hay không?
- Một mình tôi cũng chắc mà , cần gì phải có vợ đứng giấy.
- Cáºu há»i bạc tháng hay bạc năm?
- Ông cho vay một ngà n; qua tháng giêng tháng hai, hễ góp lúa bán rồi, thì tôi trả cho ông.
- Tôi cho vay thuở nay thì tôi buá»™c phải có đủ vợ chồng đứng giấy; mà há»… vay từ má»™t ngà n sấp lên thì phải thế chưn bằng khoà n đất. Nếu vợ không đứng giấy thì khó quá. Còn tôi nghe nói ông Kế hiá»n có láºp di chúc chia ruá»™ng đất cho các con rồi, song trong tỠông lại giao huê lợi để cho bà Kế hiá»n ăn mãn Ä‘á»i rồi các con má»›i được hưởng. Nếu váºy thì cáºu đứng bá»™ ruá»™ng đất, mà cáºu có góp lúa được đâu.
- Không. Má tôi đã giao huê lợi phần ruá»™ng hương há»a 50 mẫu cho tôi rồi. Mùa nà y tôi góp huê lợi đó tôi xà i.
- Khó quá! Tôi muốn có mợ đứng giấy vá»›i cáºu thì tốt hÆ¡n.
- Không. Không được. Như ông ngại, thì để tôi lục tỠtương phân tôi giao cho ông.
- Cái đó tự nhiên phải có mới được. Mà tôi còn muốn cho có đủ vợ chồng đứng giấy nữa chớ.
Thầy thông Hà ng nghe ông Giáo cứ nà i vợ của Thượng Tứ đứng giấy hoà i, thầy mới xen vô mà can rằng:
- Ông Giáo né, không phải cáºu Tư tÃnh sang Ä‘oạt cá»§a ông nên cáºu không chịu cho mợ đứng giấy. Y vay mà dắt vợ theo lòn thòn coi kỳ quá, tại váºy nên cáºu không chịu. Như ông ngại, thôi để tôi đứng bảo lãnh cho, được hôn?
- Thầy ăn chịu và o đâu mà bắt thầy bảo lãnh?
- Phải. Tôi không ăn chịu và o đâu. Mà như ông có sợ thì tôi ký tên giùm cho cáºu đặng ông tin.
Ông Giáo Chuá»™t ngồi suy nghÄ© má»™t hồi lâu rồi ông nói để cháºm cháºm Ãt ngà y cho ông tÃnh lại coi rồi ông sẽ trả lá»i. Hai ngưá»i khách xin ông là m Æ¡n tÃnh giùm cho gấp rồi đồng đứng dáºy cáo từ mà vá». Thượng Tứ liếc mắt kiếm cô Hai Hẩu, mà không thấy cô, thì cáºu lấy là m thất vá»ng, nên lên xe mà còn ngó chừng vô nhà .
Xe chạy khá»i nhà , Thượng Tứ má»›i nói vá»›i thầy thông Hà ng rằng: “Ông già có con thiệt ngá»™, mà há»i bạc ổng là m khó quá, không biết chừng nói con ổng, ổng là m khó đến bá»±c nà o nữaâ€.
Thầy thông cưá»i mà đáp rằng:
- Cáºu coi tôi nói láo hay nói thiệt há»? Tôi nói cô Hai Hẩu ngá»™ lắm mà . Cáºu muốn hôn?
- Trá»i ôi! Há»i bạc còn không xong, muốn con ổng sao được.
- Há»i bạc thì há»i, còn muốn con ổng thì muốn, có hại gì mà sợ.
- Muốn lắm chớ, ngặt vì tôi có vợ rồi, sợ cô đó cổ không chịu.
- Cáºu để thá»§ng thẳng rồi tôi sẽ tÃnh cho. Äá»i nầy há»… có tiá»n thì muốn cái gì mà lại không được cáºu.
- Thầy là m sao cho tôi trai gái được với cô đó thì tôi khoái lắm, tôi thưởng thầy mấy trăm tôi cũng thưởng.
- Chắc hôn?
- Sao lại không chắc.
- Nói chÆ¡i vá»›i cáºu, chá»› con ngưá»i ta là con nhà già u, lại là con gái má»›i lá»›n lên, ai mà là m mai cho được.
Thượng Tứ nghe nói như váºy, có lẽ cáºu thất vá»ng nên cáºu không nói nữa, cứ cầm tay bánh xe mà chạy xuống phÃa nhà ga xe lá»a. Thầy thông Hà ng biểu cáºu ngừng đặng vô nhà hà ng uống rượu chÆ¡i. Trong túi cáºu Tư còn hai đồng bạc, song cáºu nghÄ© hai ngưá»i uống hai ly rượu không lẽ trên số tiá»n ấy được, bởi váºy cáºu Ä‘áºu xe dá»±a lỠđưá»ng rồi dắt thầy thông vô nhà hà ng.
Thầy thông kêu bồi biểu Ä‘em hai cái mạc-ten(#2) nước suối, Thượng Tứ nói mình không biết uống rượu nên biểu cho xi-rô(#3). Thầy Thông la lá»›n rằng: “Ê! Cái gì lại uống xi-rô! Äà n ông phải táºp uống rượu ná»›i ngưá»i ta chá»›. Bồi, cứ việc Ä‘em mạc-ten đâyâ€. Thượng Tứ nghe nói như váºy thì không từ nữa, phải ráng mà uống đặng táºp là m ngưá»i thạo Ä‘á»i.
Thầy thông Hà ng thấy Thượng Tứ uống mà châu mà y thì thầy cưá»i và nói rằng:
- Cáºu má»›i uống lần đầu, cáºu chưa biết ngon. Äể cáºu uống Ãt lần đây rồi cáºu coi, khoái lắm.
- Uống, tôi sợ say rồi cầm bánh xe vỠkhông được chớ.
- À! Phải a. Chưa biết uống thì tá»± nhiên phải say. á»i! Mà có say thì ở trên nầy chÆ¡i rồi sáng mai sẽ vá», hại gì.
- Bữa nay tôi ở chơi không được.
- Sao váºy? Cáºu cÅ©ng húy phụ nữa hay sao?
- Không phải húy phụ. Trá»i Æ¡i, tôi chá»› phải ai hay sao. Thứ vợ mà tôi kể gì, thây kệ(#4) nó. Tại bữa nay tôi có việc riêng ở chÆ¡i không được. Äể chừng tôi vay bạc được rồi thầy coi tôi chÆ¡i mà .
- À, cái chuyện há»i bạc đó, cáºu để tôi lo cho. Ông Giáo Chuá»™t là m bá»™, bất quá ổng ăn tiá»n lá»i mắc, ổng buá»™c tôi bảo lãnh, chá»› gì. Äể sáng mai tôi xin sao lục tá» tương phân(#5) giùm cho cáºu rồi tôi Ä‘em cho ổng coi. Trong và i bữa cáºu lên đây rồi tôi trả lá»i cho cáºu. Mà cáºu nhá»› tá» chúc ngôn tương phân là m hồi nà o hay không? Phải biết ngà y tháng xin sao lục má»›i được.
- Là m hồi tháng giêng, tháng hai gì đó, tôi không nhớ chắc.
- ÄÆ°á»£c, được. Biết tháng thì đủ rồi. Há»… tôi chi Ãt đồng bạc thì há» kiếm như chÆ¡i, có khó gì. Cáºu đừng lo, để đó tôi tÃnh cho.
- Thầy là m Æ¡n tÃnh giùm mau mau nghé.
- Mau mà … Hai ngưá»i nói chuyện tá»›i đó, kế có ba thầy Ä‘i ngang, thấy thầy thông Hà ng ngồi trong nhà hà ng thì ghé vô mà bắt tay. Thầy thông Hà ng tiến dẫn cáºu Thượng Tứ cho ba thầy ấy mà nói rằng: “Cáºu đây là cáºu Tư Mỹ Há»™i, em cá»§a thầy Ban biện ChÃ, mấy thầy biết hôn? Thôi, ngồi đây uống rượu nói chuyện chÆ¡iâ€. Ba thầy chà o Thượng Tứ rồi kéo ghế mà ngồi. Thầy thông Hà ng kêu bồi vang rân mà biểu Ä‘em ly lấy rượu thêm.
Thượng Tứ trong túi có hai đồng bạc, mà thấy thầy thông Hà ng má»i anh em bạn uống rượu lăng xăng, thì trong lòng không an, bởi váºy cáºu nha nhổm muốn cáo từ mà vá». Thầy thông Hà ng vá»›i ba ngưá»i kia nói chuyện không dứt, đã váºy mà ngưá»i nà y tiếp vá»›i ngưá»i ná» theo xưng tụng sá»± già u có cá»§a cáºu hoà i, há»i cáºu má»—i năm góp lúa ruá»™ng được bao nhiêu, mua xe hÆ¡i mấy ngà n đồng, đứng bá»™ đất mấy trăm mẫu, là m cho cáºu không thế đứng dáºy được, mà ngồi ở đó thì cáºu chÃn ruá»™t chÃn gan.
Chừng bá»›t nói chuyện, Thượng Tứ đứng dáºy cáo từ thì thầy thông Hà ng nói rằng: “Cáºu vá» thì anh em tôi cÅ©ng Ä‘i, chá»› ở đây là m gì. Thôi, uống cho hết rồi Ä‘iâ€. Mấy thầy bưng ly uống cạn rồi đội nón đứng dáºy má»™t lượt. Thượng Tứ liệu không đủ tiá»n mà trả tiá»n rượu, nên cáºu là m lÆ¡. Thầy thông Hà ng ngó chừng cáºu, không thấy cáºu móc bóp phÆ¡i, thầy bèn vá»— túi và nói rằng: “Trá»i đất Æ¡i, cái bóp tôi mất rồi! Báo hại dữ hôn! Chắc là rá»›t đâu ngoà i xeâ€. Thầy láºt Ä‘áºt chạy ra xe mà kiếm. Kiếm có hay không không biết, mà thầy dòm sÆ¡ sà i rồi trở vô nói rằng: “Chắc là rá»›t trên nhà ông Giáo hồi nãy. Có và i chục đồng bạc, không nhiá»u nhõi gì. Thây kệ, để sáng tôi lên trển tôi kiếm. Nếu rá»›t ở đó thì còn đó, chá»› không lẽ mất. Cáºu Tư, cáºu cho tôi mượn 5 đồng bạc trả tiá»n rượu rồi bữa nà o tôi sẽ huá»n lại choâ€.
Thượng Tứ lấy là m hổ thẹn, bởi váºy cáºu nói rằng:
- Trá»i Æ¡i, bữa nay Ä‘i chÆ¡i tôi cÅ©ng quên Ä‘em bốp phÆ¡i theo. Tôi có 2 đồng mà thôi, trả sao đủ. Thầy nói vá»›i chá»§ tiệm để tôi viết bông(#6) rồi mai tôi lên trả được hôn?
- ÄÆ°á»£c mà .
Thầy thông Hà ng kêu bồi há»i bao nhiêu tiá»n rồi biểu Ä‘em giấy má»±c đặng cho Thượng Tứ viết bông. Thằng bồi cùng quằn song cÅ©ng vâng lá»i; mà trong lúc Thượng Tứ ngồi viết bông thiếu 5 ly rượu giá 4 đồng bạc, thì nó chạy ra coi số xe và tên chá»§ xe, là m cho Thượng Tứ giáºn lắm, song không dám rầy nó.
Việc tÃnh xong rồi, mấy ngưá»i má»›i bắt tay từ giã nhau. Thượng Tứ lên xe còn kêu vói mà nói vá»›i thầy thông Hà ng rằng: “Chuyện đó thấy ráng giúp giùm mau mau nghe thầy thông. Tôi trông lắm Ä‘aâ€.
Thầy thông Hà ng gặc đầu; xe rút chạy lên cầu quây.
Chú thÃch: (1-) NÆ¡i máng áo (2-) hiệu rượu Martel, rượu mạnh (3-) sirop: nước cốt ngá»t, khi uống pha thêm nước.
(4-) mặc kệ (5-) tỠchia gia tà i (6-) (bon): phiếu, giấy nợ
|

10-10-2011, 01:36 AM
|
 |
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 4:
Nguồn: Google
Thượng Tứ chạy trở vá» nhà mẹ mà ngá»§. Mây đứa ở mở cá»a giăng mùng lá»™p cá»™p là m cho bà Kế Hiá»n giá»±t mình thức dáºy. Bà thấy con sá»a soạn ngá»§ thì bà há»i rằng: “Sao bữa nay không vá» bển, mà lại vỠđây?†Thượng Tứ không trả lá»i, cứ cổi áo cổi già y mà đi ngá»§.
Thượng Tứ nằm lim dim, nhá»› cô Hai Hẩu mặt sáng rỡ, má miếng bầu, mắt láo liên, tóc láng mướt, tướng Ä‘i yểu Ä‘iệu, miệng nói như cưá»i, gò má trắng đỠtợ hoa sen, nước da mịn mà coi mát rượi, thì trong lòng cáºu khoan khoái, ước thầm chá»› chi có ngưá»i đó nằm má»™t bên mình, chắc là mình vui vẻ chẳng có chi bằng. Cáºu nhá»› cô Hai Hẩu rồi cáºu nhá»› tá»›i vợ nhà ; cáºu so sánh hai ngưá»i, thì cáºu chê vợ nhà đủ thứ, chê nước da không trắng, chê cặp mắt không lanh, chê giá»ng nói không có duyên, chê tánh ý hay hà tiện. Cáºu nhá»› chuyện gây gổ vá»›i vợ hồi chiá»u, nhá»› chuyện không tiá»n mà trả nhà hà ng hồi nãy thì cáºu lấy là m tức giáºn, quyết thế nà o cÅ©ng phải vay cho được má»™t ngà n đồng bạc đặng chÆ¡i bá»i vá»›i anh em; mà xà i hết số đó rồi không biết chừng kiếm thêm nữa. Mình tiếng con rể nhà già u, ngưá»i ta kêu mình là “Cáºu Tư Mỹ Há»™iâ€, mình là ngưá»i có há»c thức, mình chÆ¡i vá»›i thầy ký thầy thông, mà trong bóp phÆ¡i không có năm ba tấm giấy xăn(#1), thì còn gì là danh giá. Phải có tiá»n, là m sao cÅ©ng phải có tiá»n má»›i được. Còn có vợ thì thây kệ vợ, là m sao cÅ©ng phải trai gái vá»›i cô Hai Hẩu, như cô nà i phải cưới thì mình cưới, là m hôn thú bá»±c nhì, vợ nói sao được mà sợ, mà như vợ muốn sanh Ä‘iá»u thì mình đạp Ä‘Ãt, không tiếc gì. Cáºu suy nghÄ© riết mệt trà nên mÆ¡ mà ng rồi ngá»§ quên.
Sáng bữa sau, Thượng Tứ thức dáºy Ä‘i ra Ä‘i vô, vì cáºu có việc lo tÃnh riêng trong trÃ, nên cáºu không muốn nói chuyện vá»›i mẹ, mà cÅ©ng không tÃnh trở vá» bên vợ. Chừng ăn cÆ¡m rồi, bà Kế hiá»n má»›i nói vá»›i con rằng:
- CÆ¡m nước rồi, thôi con sá»a soạn Ä‘i vá» bển Ä‘i. Con Ä‘i từ hồi hôm cho đến bây giá», anh chị không biết con Ä‘i đâu, chắc là anh chị trông lắm.
- Trông thì trông, có hại gì mà lo.
- Váºy chá»› hồi hôm con Ä‘i, con có nói con vá» bên nây hay không?
- Không.
- Con không nói cho ngưá»i ta hay, con Ä‘i biệt như vầy, ngưá»i ta lo chá»›.
- Há» lo giữ tiá»n, chá»› có biết lo giống gì.
- Con nói sao váºy! Dầu mà há» có lo giữ tiá»n Ä‘i nữa, ấy là cái phước cá»§a con, chá»› sao con lại trách ngưá»i ta. Cầu cho há» giữ đặng ngà y sau có mà để lại cho vợ chồng con chá»›.
- Má cứ ham tiá»n hoà i! Tại má ham tiá»n, nên tôi má»›i mắc má»™t con vợ như váºy đó!
- Vợ sao? Cha chả! Vợ như váºy, con còn chê ná»—i gì! Phải, nó Ä‘en đúa thiệt, nhưng mà coi mặn mòi, chá»› không phải xấu xa gì đó!
- Tốt vá»›i má chá»› tốt vá»›i ai. Äi ra thấy ngưá»i rồi dòm lại nó mà mắc cở.
- Sao mà mắc cở? Tuy nó không có bóng sắc, song nó hiá»n đức, nó giá»i việc nhà , nó có tiá»n nhiá»u, nó có chá»— gì mà chê được đâu. Con đừng có nói báºy. Ở Ä‘á»i vợ xấu má»›i chắc là vợ cá»§a mình Ä‘a con, chá»› đồ bóng láng có ra gì đâu.
Thượng Tứ nghe mẹ khuyên lÆ¡n đã không cám Æ¡n, mà lại rùn vai rồi bá» Ä‘i ra phÃa trước, coi bá»™ vô lá»… hết sức. Bà Kế Hiá»n vì thương con nên không thấy cái quấy cá»§a con, con ngá»— nghịch mà bà không giáºn, lại cứ theo khuyên dá»— biểu con vá» hoà i. Thượng Tứ thấy váºy bèn là m núng, xin bà phải cho năm trăm cáºu má»›i chịu vá». Bà nghe nói tiá»n thì bà la ó; cáºu là m giáºn, cáºu thá» không thèm vá» vợ nữa. Bà cùng thế, tuy bà rầy om sòm, song rốt cuá»™c rồi bà cÅ©ng phải lòi cho cáºu hết má»™t trăm đồng bạc.
Thượng Tứ lấy tấm giấy xăn bá» và o bóp phÆ¡i rồi cáºu má»›i thay áo mang già y lên xe mà đi. Bà tưởng con biết nghe lá»i nên thấy con Ä‘i trong bụng mừng thầm, chẳng dè ra khá»i cá»a ngõ rồi, cáºu không chạy vá» chợ Ông Văn, mà cáºu lại quẹo lên Mỹ Tho.
Lúc ấy đã ba giá» chiá»u, Thượng Tứ biết thầy thông Hà ng mắc là m việc, nên cáºu không ghé nhà mà kiếm. Cáºu ngừng xe đổ dầu xăng đầy thùng mà đổi tấm giấy bạc, rồi chạy theo đưá»ng mé sông cầu quây. Chạy ngang nhà ông Giáo Chuá»™t, cáºu cho xe chạy cháºm cháºm đặng có liếc mắt ngó vô nhà mà kiếm cô Hai Hẩu. Báºn chạy qua thì không thấy tâm dạng, mà chừng trở lại thì cáºu thấy cô nỠđứng trước cá»a. Cáºu dở nón chà o cô; cô cÅ©ng cúi đầu đáp lá»…, mà cô lại chúm chÃm cưá»i, là m cho cáºu hân hoan, quên bóp kèn, gần cán con xẩm ghánh nước. Cáºu xuống nhà hà ng trả tiá»n rượu hồi hôm, rồi ngồi đó uống sữa đá mà đợi 5 giá» sẽ Ä‘i đón thầy thông Hà ng.
Thầy thông Hà ng chÆ¡i vá»›i anh em, há»… thầy hứa giùm giúp việc gì, thì thầy hết lòng lo lắng. Hồi hôm thầy hứa vá»›i cáºu Thượng Tứ mấy Ä‘iá»u, thì sáng ra thầy lo là m liá»n, chá»› không dám để trá»…. Buổi sá»›m mÆ¡i thầy lên sở bằng khoán mà xin sao lục tá» chúc ngôn tương phân cá»§a ông Kế hiá»n Toại. Trưa vỠăn cÆ¡m rồi thầy không thèm nghỉ, thầy kêu xé kéo tuốt lên nhà ông Giáo chuá»™t mà đưa tá» tương phân cho ông coi.
Ông Giáo chuá»™t đã mưá»i mấy năm chuyên nghá» cho vay đặt nợ, ông là nh nghá» cá»§a ông lắm; ông cầm tá» chúc ngôn tương phân coi từ đầu chà cuối rồi nói rằng: “Cáºu Thượng Tứ bây giỠđứng bá»™ 100 mẫu ruá»™ng thá»±c, 50 mẫu hương há»a, rồi ngà y sau cáºu được 50 mẫu trong phần dưỡng lão nữa. Cáºu có 200 mẫu Ä‘iá»n mà cáºu vay có má»™t ngà n, thì cho vay không phải sợ gì. Ngặc vì, theo lá»i chúc ngôn, chừng nà o bà Lý Thị Nho qua Ä‘á»i rồi thì cáºu má»›i được hưởng huê lợi. Cáºu có ruá»™ng mà không có huê lợi, cho cáºu vay rồi cáºu lấy gì cáºu trả? Năm ngoái tôi thấy thầy Ban biện Chà là con nhà già u, tôi là m bướng cho thầy vay năm ngà n. Hôm tháng giêng thẩy trả tiá»n lá»i, còn vốn thẩy trả không nổi. Kế tôi nghe ông già thẩy chúc ngôn chia ruá»™ng đất mà không cho ăn huê lợi, tôi chết Ä‘iếng xưa rà y, không biết là m sao mà đòi vốn lại. Tôi bị ngưá»i anh mà mắc kẹt hết năm ngà n đồng bạc, tôi rầu quá, giúp cho ngưá»i em nữa sao đượcâ€.
Thầy thông Hà ng cưá»i mà đáp rằng: “Tôi nghe nói ông thạo nghá» cho vay lắm, mà sao ông lại sợ như váºy. Ông cầu mà cho anh em thầy Ban biện Chà vay chá»›. Phà m cho vay thì cốt lấy tiá»n lá»i. Cho mấy chá»§ chắc chắn mình cầu hỠđừng trả vốn, để cho mình lấy tiá»n nhiá»u năm. Và như ông cho má»™t ngà n, ông lấy tiá»n lá»i trong 3 năm thì đủ số vốn rồi, mà số má»™t ngà n cÅ©ng còn đó, coi không phải là lợi nhiá»u hay sao. Äã biết thầy Ban biện Chà vá»›i cáºu Thượng Tứ tuy đứng bá»™ là m chá»§ ruá»™ng đất, song chưa ăn huê lợi. Ruá»™ng đất như váºy má»›i chắc chá»›, bởi vì có Ä‘em bán cho ai được, mà mình sợ mất nợ. Còn như ông có muốn cho chắc nữa thì ông cho vay nhiá»u nhiá»u rồi ông buá»™c phải là m tá» treo cho ông. Ông vá»›i tôi là anh em quen biết nhau lâu rồi, tôi tá» thiệt vá»›i ông: cáºu Thượng Tứ còn nhá» mà tôi coi cáºu ham phá nhà quá. Ông thá» nhá» mà đưa cho cáºu chừng mưá»i ngà n đồng bạc thì ông lấy ruá»™ng đất cá»§a cáºu hết. Tôi hứa tôi sẽ là m mối giùm cho ông. Cáºu tin cáºy tôi lắm, tôi nói giống gì cáºu cÅ©ng nghe hết thảy. Ông cho lần má»™t ngà n mà nhá» cáºu Ä‘i. Ông cứ tÃnh tiá»n lá»i theo bạc mưá»i bốn. Nếu ra giêng cáºu không trả, thì ông bắt chồng vốn lá»i mà thay giấy. Ông chồng như váºy trong năm ba năm và nếu cáºu há»i thêm thì ông đưa thêm nữa, thì ông sẽ lấy ruá»™ng cá»§a cáºuâ€.
Ông Giáo Chuá»™t nằm xuống là m thuốc mà hút Ãt Ä‘iếu; ông suy hại tÃnh lợi đã cạn rồi, song ông còn là m bá»™ dục dặc mà nói rằng:
- Cáºu Thượng Tứ còn con nÃt, tôi không nỡ toan mưu kế mà giá»±t sá»± nghiệp cá»§a cáºu. Thà là cáºu vay cá»§a ai cáºu vay, chá»› thiệt trong bụng tôi không muốn giúp cho cáºu đồng nà o hết. Mình lá»›n, cáºu nhá», mình dÃnh dấp vá»›i cáºu sợ e mình phải mang tiếng chá»›. Ngặt vì cáºu là anh em cá»§a thầy, thầy nói giúp giùm mà tôi không chịu, thì thất thể diện thầy chăng?
- Thôi đi bác. Bác đừng có đánh đạo.
- Không phải đánh đạo. Thiệt tình như váºy chá»›.
- Thôi, chiá»u nay như cáºu qua, thì tôi dắt cáºu lên là m giấy lấy bạc Ä‘a.
- CÅ©ng được. Mà thầy phải nói trước vá»›i cáºu, tiá»n lá»i tÃnh bạc 14 Ä‘a, nghe hôn. Chịu như váºy tôi má»›i cho.
- Chịu mà . Ông cứ đòi lá»i theo bạc 14 Ä‘i. Äể tôi nói vô cho. Nè, mà ông phải nói tôi đứng bảo lãnh nữa, nghé.
- Bảo lãnh là m chi?
- Ậy! Ông cứ nà i bảo lãnh đặng cho cáºu tin, rồi sau là m công chuyện má»›i được chá»›. Ông hiểu hôn?
- Hiểu, tôi hiểu rồi.
- Ông trả tá» tương phân lại cho tôi, đặng chừng cáºu qua tôi trao cho cáºu rồi tôi dắt lên đây. Thôi, để tôi vá» cho ông nghỉ.
Thầy thông Hà ng xếp tá» tương phân mà bá» và o túi rồi lấy nón đội lên đầu. Lúc thầy nắm tay ông Giáo mà từ giã, thì thầy vừa nheo mắt vừa cưá»i mà nói rằng: “Ông đừng có đòi má»™t trăm đồng bạc cá»§a tôi nữa. Nếu ông biết xá» phải, thì tôi sẽ là m cho ông có lợi năm bảy ngà n cho ông coiâ€.
Ông Giáo Chuá»™t gặc đầu mà đáp rằng: “Biết, biết, tôi biết xá» phải mà â€.
Tá»™i nghiệp cho “cáºu Tư Mỹ Há»™iâ€, ngưá»i ta sắp đặt như váºy mà cáºu không dè, cáºu ngồi nhà hà ng uống sữa, khà sắc hân hoan, khi thì nhá»› gương mặt cá»§a cô Hai Hẩu tròn trịa bảnh bao, khi thì ngó chừng đồng hồ đặng Ä‘i đón thầy thông Hà ng mà há»i thăm chuyện vay bạc.
Äồng hồ gõ 5 giá». Thượng Tứ lên xe mà đi. Xe chạy vừa khá»i nhà ga xe lá»a thì gặp thầy thông Hà ng ở trên đưá»ng hà ng gáo đương lÆ¡n tÆ¡n Ä‘i xuống. Thượng Tứ ngừng xe, anh em mừng rỡ, rồi rá»§ nhau chạy má»™t vòng chÆ¡i.
Thầy thông Hà ng vừa bước lên xe thì Thượng Tứ nói rằng:
- Tôi khoái quá, thầy. Tôi mới gặp mặt cô Hai hồi nãy.
- Cô Hai nà o?
- Cô Hai Hẩu.
- Ờ, á». Ở đâu mà cáºu gặp?
- Tôi chạy ngang nhà . Cô đứng trước cá»a cô chà o tôi, mà cô lại cưá»i nữa chá»›, khoái quá!
- Cáºu nầy Ä‘a tình thiệt mà ! Cáºu dám quá!
- Tôi chạy ngoà i lộ, có động tới ai mà không dám.
- Ông Giáo khó lắm, nói cho cáºu biết.
- Con ổng khó thì tôi mới lo, chớ ổng khó hay là dễ, nhắm cũng không hại gì.
- Cáºu muốn vay bạc cá»§a ổng, mà cáºu là m lá»™n xá»™n đây ổng ghét, ổng không giúp bạc cho cáºu chá»›.
- À! Thầy xin sao lục giùm tỠđó rồi chưa?
- Rồi, ná»™i buổi sá»›m mÆ¡i. Mà rồi cÅ©ng không Ãch gì, bởi vì hồi trưa tôi gặp ông Giáo, tôi đưa cho ổng coi thá». á»”ng coi rồi ổng nói ruá»™ng cáºu là m chá»§ mà cáºu không được ăn huê lợi; cáºu lấy bạc rồi cáºu lấy gì mà trả. Ông già thiệt là khó chịu. Tôi năn nỉ trá»n má»™t buổi trưa. Tôi nói riết rồi ổng muốn xiêu lòng, song ổng đòi tiá»n lá»i tá»›i mưá»i bốn mưá»i lăm. Gắt gá»›m quá!
- Mưá»i bốn mưá»i lăm là sao?
- NghÄ©a là cáºu vay má»™t ngà n, ra ngoà i ngà y cáºu phải trả vốn lá»i má»™t ngà n tư hoặc má»™t ngà n rưỡi.
- Trá»i Æ¡i! Ä‚n lá»i gì mà nhiá»u quá váºy?
- Thì há» cho vay hỠăn lá»i như váºy chá»› sao. NhÆ¡n nghÄ©a lắm thì Ãt nữa cÅ©ng là bốn trăm đồng bạc lá»i. Vì lúc nầy muá»™n rồi, không ai còn bạc mà cho, nên ổng má»›i là m ngặt.
- Năn nỉ vá»›i ổng ăn chừng bốn trăm đồng bạc lá»i được hôn? Bây giá» tháng mưá»i rồi, từ đây cho tá»›i tháng giêng tháng hai, có ba bốn tháng mà gì.
- Äể tôi nói lại vá»›i ổng coi. á»”ng còn buá»™c tôi phải bảo lãnh nữa Ä‘a cáºu.
- Không hại gì, thầy là m ơn bảo lãnh giùm cho tôi.
- Tôi vá»›i cáºu không ngại gì. Lãnh thì lãnh chá»› sao. Không lẽ cáºu bá» nợ cho tôi trả.
- Äâu có như váºy. Chừng nà o là m giấy lấy bạc được?
- Äể mình ăn cÆ¡m rồi dắt lên nhà ổng nói lại coi. Như ổng chịu thì là m giấy lấy bạc liá»n.
- Chắc ổng chịu mà . á»”ng là cha vợ tôi, ổng muốn ăn lá»i bao nhiêu ổng ăn, tôi không cần.
Thầy thông Hà ng nghe nói như váºy thì thầy cưá»i, Thượng Tứ tưởng thầy cưá»i vá» mấy lá»i nói chÆ¡i cá»§a mình có duyên, chá»› nà o dè thầy cưá»i là cưá»i miếng mồi thầy thả ra mà cá đã táp nuốt.
Hai ngưá»i chạy xe chÆ¡i Ãt vòng rồi ghé lại nhà hà ng ăn cÆ¡m. Thượng Tứ bữa nay có sẵn gần má»™t trăm đồng bạc trong túi, đã má»›i thấy mặt cô Hai Hẩu, mà lại chắc sẽ có thêm má»™t ngà n nữa, bởi váºy cáºu hân hoan, nói nói cưá»i cưá»i không ngá»›t. Thầy thông Hà ng cÅ©ng vui vá» việc cá»§a thầy, nên cÅ©ng nói cÅ©ng cưá»i, mà thầy chẳng nói việc chi khác hÆ¡n là việc ông Giáo Chuá»™t cho vay, thầy chẳng cưá»i việc chi hÆ¡n là cưá»i cáºu Tư mê Hai Hẩu.
Ä‚n cÆ¡m xong rồi, thầy thông Hà ng má»›i kêu bồi biểu Ä‘em cái bông thiếu tiá»n rượu hồi hôm đặng thầy trả luôn thể. Cáºu Tư nói cáºu đã trả tiá»n rượu rồi, mà cáºu lại già nh cáºu trả tiá»n cÆ¡m, cáºu không cho thầy thông hao tốn vá»›i cáºu. Thầy thông là m giáºn là m há»n, ngoe ngoảy bá» Ä‘i trước ra xe mà ngồi, chừng cáºu Tư ra theo thầy má»›i nói rằng: “Má»a giáºn toa quá, má»a muốn không thèm dắt toa lên ông Giáo, để toa nhá»› cô Hai đêm nay toa khóc cho biết chừng …â€. Cáºu Tư cưá»i mà đáp rằng: “Tá»™i nghiệp tôi mà , thầy thông. Thầy muốn tôi chết hay sao? Nếu đêm nay mà tôi không ngó thấy mặt cô Hai được, chắc là tôi phải tá»± váºn quáâ€. Thầy thông cưá»i ngất rồi biểu chạy xe vô nhà thầy mà lấy tá» sao lục tương phân đặng có lên ông Giáo cho sá»›m.
Chẳng hiểu cô Hai Hẩu có biết trước bữa nay sẽ có khách tá»›i nhà hay không, mà gần đỠđèn cô gỡ đầu bá»›i láng nhuốt, cô dồi phấn mặt trắng Ä‘á», cô mặc áo mà u trứng gà , cô báºn quần lụa trắng bông hưá»ng, cô Ä‘i dép quai nhung Ä‘en, sắc cô đã đẹp mà cô còn tô Ä‘iểm thêm nữa, nên bợm háo sắc ai thấy cÅ©ng phải mê mẩn.
Khi thầy thông Hà ng vá»›i cáºu Thượng Tứ bước vô nhà , cô Hai Hẩu mắc ở dưới nhà sau. Ông Giáo tiếp khách má»i ngồi, rồi kêu đứa ở mà biểu Ä‘em nước uống. Vì ông phân cá», ban đêm thưá»ng tám giỠông má»›i hút, bởi váºy bên cái giưá»ng chưa thấy nổi đèn. Ông ngồi tại bá»™ ghế giữa mà nói chuyện vá»›i khách. Con nhỠở bưng nước trà vừa để trên ghế, thì cô Hai Hẩu ở trong cá»a buồng bước ra, cô cúi đầu chà o hai ngưá»i khách rồi cô vói tay để má»™t gói thuốc vá»›i cái há»™p quẹt trên dÄ©a, dá»±a hai tách nước đó.
Thượng Tứ phần thì khá»›p vá» hương trá»i sắc nước, phần thì sợ ông Giáo thấu đáo bụng cá»§a mình, bởi váºy cáºu ngồi trân trân, cáºu không dám ngó mặt cô Hai Hẩu khi cô để gói thuốc trên dÄ©a, cáºu liếc thấy bà n tay cá»§a cô trắng nõn, ngón tay nhá» xÃu, phao tay á»ng hồng, thì cáºu hồi há»™p trong ngá»±c, lá»™n xá»™n trong trÃ, nếu ai cắc cá»› hồi đó há»i cáºu tại sao mà váºy, thì chắc cáºu cÅ©ng không biết sao mà nói được.
Cô Hai Hẩu lại ghế xÃt Ä‘u mà nằm, và nói chuyện nho nhá» vá»›i con ở. Cái ghế xÃt Ä‘u ở nhằm phÃa sau lưng cáºu Thượng Tứ, cáºu không dám day đầu lại mà ngó cô, cáºu lấy là m tức vì sá»± vô ý cá»§a cáºu, chá»› chi hồi má»›i vô cáºu ngồi phÃa bên kia thì bây giá» liếc ngó dá»… biết chừng nà o. Cáºu mắc tiếc vá» sá»± đó, nên cáºu quên tưởng chuyện vay bạc. May nhá» có thầy thông Hà ng lanh lợi, thầy khởi đầu mà nói vá»›i ông Giáo giùm cho cáºu.
Ban đầu ông Giáo là m khó, không chịu cho, ông nói rằng ông có coi tá» chúc ngôn tương phân rồi, ruá»™ng đất lá»™n xá»™n lắm, là m chá»§ mà không ăn huê lợi, vay bạc rồi lấy gì mà trả, nếu ông kiện ông lấy ruá»™ng, ông cÅ©ng không cho mướn được. Thầy thông theo năn nỉ trót ná»a giỠđồng hồ, ông má»›i chịu cho, song ông buá»™c ná»™i tháng giêng phải trả vốn trả lá»i, tiá»n lá»i tÃnh bốn trăm, mà phải có thầy thông đứng bảo lãnh má»›i được. Thượng Tứ nghe nói ổng đòi tiá»n lá»i theo bạc mưá»i lăm, tẻ ra bây giỠổng tÃnh theo bạc mưá»i bốn, thì cáºu mừng nên cáºu chịu liá»n.
Ông Giáo biểu là m giấy phải biên nói vay má»™t ngà n bốn trăm đồng, giao qua tháng giêng An Nam năm sau thì trả, nếu tá»›i kỳ mà không trả đủ số, thì chá»§ nợ kiện đòi số ấy và đòi tiá»n lá»i theo phép kể từ ngà y là m giấy. Lại cÅ©ng phải khai trong giấy rằng ngưá»i vay có giao cho chá»§ nợ má»™t bổn sao lục chúc ngôn tương phân cầm là m bằng, nếu chưa trả đủ số nợ mà lén bán ruá»™ng đất cho ngưá»i khác thì chá»§ nợ được phép kiện đến tòa Hình mà buá»™c tá»™i sang Ä‘oạt.
Thượng Tứ quyết lấy cho được má»™t ngà n đồng bạc, nên buá»™c thế nà o cáºu cÅ©ng chịu hết. Ông Giáo bèn kêu con lấy giấy má»±c rồi ông xin lá»—i vá»›i khách đặng ông nằm hút Ãt Ä‘iếu.
Ông Giáo qua bên giưá»ng nổi đèn nằm chinh chòng. Thầy thông ngồi viết cái não giấy nợ. Cáºu Thượng Tứ ở không, cáºu đứng dáºy là m bá»™ coi thầy Thông viết, mà kỳ thiệt cáºu qua đứng phÃa bên nây đặng liếc ngó cô Hai Hẩu chÆ¡i. Cô Hai Hẩu nằm trên ghế xÃch Ä‘u, cô tá»± nhiên, không ái ngại chi hết, cáºu ngó cô thì ngó, cô cứ lúc lắc cái ghế, hoặc nói cưá»i vá»›i con nhỠở như thưá»ng.
Thầy thông là m não tá» xong rồi má»›i Ä‘em đưa cho ông Giáo coi. Ông bắt bẻ thêm bá»›t má»™t hai câu cho rà nh, rồi ông đưa cho Thượng Tứ chép lại và ký tên. Thầy thông cÅ©ng đứng bảo lãnh má»™t bên đó, thầy và ký và nói(#2) rằng: “Từ nhá» tá»›i bây giá» tôi má»›i lãnh nợ lần nầy là lần thứ nhứt. Vợ tôi nó hay đây chắc nó cằn nhằn dữ lắm. Cô có gặp ở nhà tôi, cô đừng có há»c Ä‘i há»c lại, nghe hôn cô Haiâ€. Cô Hai Hẩu cưá»i và đáp rằng: “Bẩm thầy, thầy là m Æ¡n cho anh em, em tưởng dầu cô thông có hay, cô cÅ©ng vui lòng, chá»› sao mà thầy lo. Tuy váºy mà thầy dặn trước, thì em đâu dám há»c.†Thượng Tứ nghe tiếng nói má»m má»ng, khôn ngoan, trong ngần, lảnh lót, thì cáºu ngẩn ngÆ¡ trong lòng, nên cáºu đứng ngó cô mà miệng chúm chÃm cưá»i. Ông Giáo Ä‘á»c cái giấy rồi ông Ä‘i mở tá»§ sắt lấy má»™t ngà n đồng bạc mà trao cho Thượng Tứ.
Thầy thông Hà ng biết ý Thượng Tứ muốn chà lết ở mà ngó cô Hai Hẩu chÆ¡i, nên thầy leo lên giưá»ng nằm đợi ông Giáo là m thuốc cho thầy hút và i Ä‘iếu rồi má»›i chịu từ giã mà đi. Thượng Tứ ra vá», cáºu chà o cô Hai Hẩu mà cáºu cưá»i đưa tình. Cô cÅ©ng đáp lá»… và cÅ©ng cưá»i, song không hiểu cô có rõ thấu ý tứ cá»§a cáºu Thượng Tứ hay không.
Thượng Tứ lên xe mà đi, cứ trầm trồ cô Hai Hẩu hoà i, ước mong là m sao phải nói chuyện được vá»›i cô má»™t lần má»›i phỉ dạ. Thầy thông Hà ng khuyên cáºu cháºm cháºm rồi thầy sẽ liệu giùm. Thầy ép cáºu ở chÆ¡i má»™t đêm, rồi thầy bà y đặt mướn má»™t cái phòng, kêu hai cô ca nhi, dá»n mâm á phiện, mua rượu sâm banh sắp đặt đủ các cuá»™c vui cho Thượng Tứ. Cáºu Thượng Tứ vui thì vui, mà má»™t lát cáºu nhắc cô Hai má»™t lần, dưá»ng như cái hình cá»§a cô đã chạm và o trà cáºu rồi, chẳng có giây phút nà o mà cáºu quên được.
ChÆ¡i đến sáng bét rồi, Thượng Tứ má»›i cho tiá»n sắp ca nhi, trả tiá»n phòng, tiá»n rượu và từ giã thầy thông Hà ng mà vá».
Chú thÃch: (1-) (cent) giấy bạc má»™t trăm đồng (2-) vừa ký vừa nói
|

10-10-2011, 01:38 AM
|
 |
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 5:
Nguồn: Google
Äêm rằm, cáºu Thượng Tứ leo lên xe mà đi, thiệt cáºu giáºn vợ cà nh hông, song giáºn là giáºn vợ không mở tá»§ đưa bạc cho cáºu xà i, chá»› cáºu không có trách vợ vá» chuyện gì khác nữa. Cáºu tÃnh vá» nhà xin tiá»n mẹ, rồi trở qua thị nhục vợ chÆ¡i, nà o dè xin tiá»n bà Kế hiá»n không cho, cáºu thất vá»ng, cáºu phiá»n luôn mẹ, nên má»›i tÃnh Ä‘i vay bạc mà xà i cho mẹ và cho vợ biết chừng.
Khi tá»›i nhà ông Giáo Chuá»™t, thì tâm sá»± cá»§a cáºu chỉ có bao nhiêu đó mà thôi; trá»i khiến cáºu lại gặp cô Hai Hẩu, mà gặp rồi cáºu lại phát ái tình trong lòng, là m cho cáºu ngá» ngẩn ngẩn ngÆ¡, rồi cáºu so sánh cô ná» vá»›i vợ nhà ; hồi tối cáºu má»›i há»n vợ mà thôi, mà tá»›i khuya cái há»n ấy nó sâu thêm rồi hóa thà nh cái ghét.
Có được má»™t ngà n đồng bạc trong bóp phÆ¡i rồi, cáºu chưa tÃnh để dùng mà xà i cách nà o, cáºu quyết trở vá» nhà quăng trên mặt vợ mà nhục nó chÆ¡i đã, bởi váºy từ giã thầy thông Hà ng tại khách sạn rồi thì cáºu lên xe chạy thẳng qua chợ Ông Văn, Ä‘i ngang Mỹ Há»™i cáºu không thèm ghé nhà .
Buổi sá»›m má»›i, cô Ba Mạnh tay bưng quảu(#1) lúa ra đứng giữa sân mà rải cho bầy gà ăn. Gà trống, gà mái, gà mẹ, gà con Ä‘á»u chạy vù lại mà bao chung quanh cô, gà cồ vừa lượm lúa vừa vè đạp mái, gà mẹ vừa lo ăn vừa túc túc kêu con. Mấy con chim dòng dá»c ở trên cây cÅ©ng đáp xuống rồi chen lá»™n vá»›i gà mà ăn lúa, vì má»—i bữa được ăn như váºy đã quen rồi, nên cô Ba Mạnh đứng đó, mà gà vá»›i chim không sợ chút nà o hết.
Có lẽ cô Ba Mạnh cÅ©ng vui mà đãi cái tiệc sá»›m mÆ¡i ấy, nên cô đứng vãi lúa cho gà chim ăn mà miệng cô chúm chÃm cưá»i. Thình lình cô nghe tiếng xe hÆ¡i chạy ồ ồ phÃa ngoà i lá»™, chắc là cô đã có ý trông xe chồng vá», nên cô ngừng tay, không vãi lúa nữa, mặt lại day ra ngoà i cá»a mà ngó chừng. Cách chẳng bao lâu, thiệt quả xe cá»§a chồng quẹo vô cá»a ngõ rồi chạy thẳng vô nhà xe. Cô Ba Mạnh láºt Ä‘áºt vãi cho mau hết quảu lúa đặng có vô nhà .
Cáºu Thượng Tứ cất xe rồi, cáºu Ä‘i xăn xá»›m vô cá»a, cáºu thấy vợ đứng đó mà cáºu không thèm ngó. Cô Ba Mạnh không há»n vá» sá»± lạt lẽo ấy, mà cô lại ngó chồng mà cưá»i, rồi trút hết quảu lúa trên lưng mấy con gà đứng gần và xây lưng Ä‘i vô cá»a nhà sau. Cô móc cái quảu trên vách, cô dặn mấy đứa ở sá»a soạn nhúm lá»a nấu cÆ¡m, cô biểu gá»t trái bầu mà nấu canh, hái trái Ä‘u đủ mà là m gá»i, rồi cô thá»§ng thẳng bước lên nhà trên. Cô thấy cha mẹ đương ngồi uống nước trà , không nói chuyện chi hết, mà cÅ©ng không có chồng cô ở đó, thì cô Ä‘i tuốt vô buồng.
Thượng Tứ đã thay đồ mát rồi, cáºu đương nằm ngá»a trên giưá»ng. Cô Ba Mạnh vừa ngó thấy chồng thì cô há»i rằng:
- Hổm nay mình vỠbên nhà hay là đi đâu?
- Tôi muốn Ä‘i đâu tôi Ä‘i, mình không được phép tra há»i.
- Tôi há»i coi có phải mình vá» bên nhà thăm má hay không, chá»› tôi tra là m chi.
Thượng Tứ muốn gây, mà bị vợ nói xuôi quá, cáºu không có cá»› gây được, bởi váºy cáºu nÃn thinh mà mặt coi quạu lắm. Cô Ba Mạnh muốn dã lã cho chồng hết giáºn, nên cô cưá»i và há»i rằng: “Chắc bữa hổm mình biểu tôi đưa bạc, tôi không đưa, mình giáºn nên mình Ä‘i đó chá»› gì, phải hôn?â€.
Thượng Tứ vùng ngồi dáºy mà nói rằng: “Còn nhắc tá»›i chuyện đó nữa à ! Tôi nói cho mà biết, đừng có tưởng tôi mạt, nên bòn tiá»n cá»§a vợ mà ăn. Cái già u cá»§a mình đó tôi xà i má»™t và i bữa là hết, không già u bao nhiêu đâu, đừng có là m phách. Muốn xin tiá»n đặng để thêm vô tá»§ hôn? Như muốn tôi choâ€. Cáºu và nói và mở bóp phÆ¡i lấy xấp giấy xăn liệng trên giưá»ng nghe má»™t cái xạch.
Cô Ba bị chồng nhiếc mà cô cÅ©ng cưá»i và đáp rằng: “Tôi có khoe vá»›i mình tôi già u hồi nà o đâu mà mình mắng tôi … Mình có tiá»n nhiá»u thì mình xà i, mình cho tôi là m chi. Thuở nay tôi có biết xà i việc gì đâuâ€.
Thượng Tứ trợn mắt nạt rằng: “NÃn. Tù mặt thấy phát ghétâ€.
Cô Ba mạnh nghe tá»›i mấy lá»i đó, cô má»›i hết cưá»i nữa được, cô đứng ngó ngay mặt chồng, rồi cô bước ra ngoà i.
Bà Há»™i đồng thấy con thì bà há»i rằng:
- Thằng Ba nó vá» nãy giá», sao nó Ä‘i đâu mất váºy kìa?
- Thưa, nằm trong buồng.
- Kêu nó ra cho má há»i thăm chút coi nà o.
Cô Ba Mạnh không dám không vưng lá»i mẹ, nên cá»±c chẳng đã cô phải trở vô buồng, song truyá»n lịnh mẹ cho chồng rồi thì cô ra liá»n và đi thẳng xuống nhà dưới.
Thượng Tứ thức cả đêm nên mệt, phần đương gây gổ vá»›i vợ nữa, bởi váºy cáºu bước ra, tóc chôm bôm, mặt bà sị, coi không có vẻ thanh tao nho nhã chút nà o hết.
Bà Há»™i đồng tay xÄ©a thuốc sống, mắt liếc ngó rể mà há»i rằng:
- Hai bữa rà y con vỠbên nhà hay là đi đâu?
- Thưa, vỠbên nhà .
- Chị ở nhà mạnh há?
- Thưa, mạnh.
Bà ngồi nÃn thinh ngó ra ngoà i sân má»™t hồi rồi bà há»i nữa rằng: “Con giáºn vợ con nên con Ä‘i hổm nay đó phải hôn? Con đừng có dại như váºy. Con có cần dùng tiá»n mà mua sắm váºt chi, sao con không há»i thầy cá»§a con, hoặc há»i má, con lại biểu vợ con mở tá»§ lấy mà đưa cho con? Vợ cá»§a con nó thiệt thà lắm. Thuở nay má cho tiá»n nó nhiá»u khi nó cÅ©ng không lấy nữa; tuy là nó giữ chìa khóa, chá»› chẳng bao giá» nó dám lấy má»™t đồng xu trong tá»§. Con biểu như váºy, nó đâu có dám nghe lá»i con. Con đừng có dại như váºy nữa. Con ở bên nhà thì có chị; vá» bên nây thì có thầy má. Con muốn là m việc gì, con phải thưa cho cha mẹ biết, Con biểu nó đưa tiá»n cho con chi váºy?â€.
Thượng Tứ nghẹn cổ, không có sẵn lá»i mà đáp, cáºu đứng suy nghÄ© má»™t chút rồi má»›i nói rằng:
- Thưa, tôi muốn thá» bụng vợ tôi, nên tôi biểu chÆ¡i coi nó nghe lá»i hay không, chá»› có phải là tôi thèm đồng tiá»n cá»§a nó đâu.
- Con thá» bụng nó, mà nó không chịu đưa tiá»n, sao con lại mắng nhiếc giáºn há»n nó rồi bá» mà đi vá» bển?
- Tại tôi thá» bụng nó mà nó trở lại khinh khi tôi quá. Nó trá»ng đồng tiá»n, coi đồng bạc lá»›n bằng bánh xe, nó không biết nhÆ¡n nghÄ©a gì hết. Nó tưởng tôi cưới nó đặng Ä‘oạt gia tà i cá»§a nó hay sao không biết. Tôi có phải mạt ở đâu, mà nó khinh khi tôi quá.
- Con đừng có nói như váºy. Con cá»§a má đẻ, má nuôi nó nhá» lá»›n, má không biết tánh ý nó hay sao. Con Mạnh có bao giá» mà nó khi dá»… ai. Rất đổi là đứa ở trong nhà hoặc là tá Ä‘iá»n tá thổ, mà nó cÅ©ng chẳng há» khinh thị ai, có lý nà o chồng nó mà nó khinh khi… Vợ chồng còn nhá», nói chÆ¡i vá»›i nhau, má»™t đứa hÆ¡n má»™t tiếng tá»± nhiên sanh xÃch mÃch. Thôi, bá» chuyện đó Ä‘i, đừng có giáºn há»n chi nữa hết. Con có muốn xin tiá»n là m chi, thì nói vá»›i má đây; nếu nên cho thì má cho, bằng không nên thì thôi, chá»› con đừng có há»i vợ con nữa, nó không có tiá»n riêng tư gì đâu mà há»i.
- Tôi há»i nó chÆ¡i, chá»› tôi thiếu gì tiá»n đây.
Thượng Tứ và nói và phà nh bóp phơi đưa xấp giấy xăn cho mẹ vợ coi.
Ông Há»™i đồng Thưởng nãy giá» ngồi lặng thinh để nghe vợ nói chuyện vá»›i rể, đến ná»—i rể kiếm lá»i nói gay gắt con gái cá»§a ông, ông cÅ©ng không thèm can dá»± đến. Chừng ông thấy rể phà nh bốp khoe bạc, phát biểu cái thái độ vô lá»… vá»›i cha mẹ ông không thế dằn lòng nữa được, ông má»›i nói rằng: “Con già u, thầy vá»›i má cÅ©ng vẫn biết, con phải khoe là m chi. Ở Ä‘á»i lá»… nghÄ©a má»›i quÃ, chá»› già u hay là nghèo cÅ©ng không có nghÄ©a gì. Con vỠở bên nây hÆ¡n má»™t tháng nay, thầy coi con còn thiếu xót đạo là m ngưá»i nhiá»u lắm. Con có vợ rồi, nay mai đây con sẽ có con, chá»› không phải còn con nÃt, mà con không tÃnh là m ăn chi hết, bữa nà o cÅ©ng leo lên xe Ä‘i chÆ¡i hoà i. Äá»i nầy chÆ¡i thì hư thân, chá»› chÆ¡i mà có Ãch gì. Äi chÆ¡i tá»± nhiên phải cáºp bè cáºp bạn, ngưá»i tốt thì Ãt, ngưá»i xấu thì nhiá»u, há» rá»§ bà i bạc, rượu chè, ** thả, há»… sa mê vô thứ nà o cÅ©ng phải chết hết thảy. Con là con rể, bây giá» con ở vá»›i thầy nên thầy phải chỉ chá»— quấy cá»§a con cho con chừa. Con đừng có Ä‘i chÆ¡i nữa; thầy nói chắc, há»… con Ä‘i chÆ¡i hoà i thì con phải hư … Bữa nay sẵn dịp, thầy cÅ©ng chỉ luôn cái tánh xấu cá»§a con cho con biết mà sá»a mình. Thầy dòm coi con ở trong nhà đối vá»›i vợ con, thì con lá»— mãng, còn đối vá»›i cha mẹ thì con ngang tà ng lắm. Con là con nhà tá» tế, con phải giữ lá»… phép, con phải ăn nói cho đúng đắn, đừng có vút vắt nghinh ngang ngưá»i ta cưá»i. Con phải coi cách ăn ở cá»§a thiên hạ mà bắt chước. Dầu con già u, con cÅ©ng phải giữ lá»… nghÄ©a, chá»› không nên á»· già u mà nghinh ngang. Thầy Ãt hay nói, mà vì thầy thấy con là m quá, nên thầy phải nói cho con biếtâ€.
Thượng Tứ gục mặt mà nghe, nhưng vì ông Há»™i đồng nói phải mà ông nói nặng lá»i, bởi váºy cáºu chừ bá»±, coi bá»™ không vui nghe chút nà o hết.
Bà Há»™i đồng thấy váºy bà bèn nói rằng: “Từ nhá» chà lá»›n nó mắc Ä‘i há»c, nó chưa hiểu việc là m ăn, nó chưa thạo cách ở Ä‘á»i, nên nó má»›i như váºy đó. Äể thá»§ng thẳng táºp lần nó … Con phải ráng mà nghe lá»i thầy con dạy. Con phải coi cách ăn ở cá»§a anh Hai con đó mà bắt chước. Dầu con há»c chữ Tây, chá»› con cÅ©ng là ngưá»i An nam, phải ăn ở theo An nam coi má»›i được. Cha mẹ thương con nên má»›i dạy con. Nếu con biết thương cha mẹ thì con phải nghe lá»i, đừng có ham chÆ¡i bá»i, rá»§i sa bước và o đưá»ng không phải rồi chị bên nhà phiá»n trách cha mẹ. Thôi, con coi nhá»±t trình hay là là m việc gì thì là m Ä‘iâ€.
Thượng Tứ bá» Ä‘i vô buồng, mà sắc mặt coi quạu lắm. Cáºu Ä‘i qua Ä‘i lại mà bá»™ cáºu hầm hầm, cáºu giáºn vợ, giáºn cha vợ, giáºn mẹ vợ, giáºn mẹ ruá»™t, giáºn hết thảy. Cáºu trách vợ sao há»c chuyện mình biểu đưa bạc cho cha mẹ nó hay chi váºy? Cha vợ có quyá»n gì mà được rầy mình? Mẹ vợ không biết dạy con mà còn nói hÆ¡i binh con chá»›! Tại mẹ mình ép uổng nên mình má»›i vướng cái bá»n khốn nạn nầy! Cáºu Ä‘i vòng má»™t hồi má»i chÆ¡n, rồi cáºu lên giưá»ng mà nằm, cáºu đạp gối hất má»n nghe đùng đùng. May lúc ấy bà Há»™i đồng mắc Ä‘i ra sau vưá»n, nên không hay cách cùng quằn cá»§a cáºu đó. Vì cáºu thức chÆ¡i má»™t đêm đã mệt rồi, nên tuy cáºu giáºn, song cáºu nằm má»™t lát rồi cáºu ngá»§ quên.
CÆ¡m dá»n xong rồi, bà Há»™i đồng biểu con vô buồng kêu rể ra mà ăn. Cô Ba Mạnh bước vô thấy chồng nằm nghinh ngang trên giưá»ng mà ngá»§ khò, cô lại gần nắm tay mà lúc lắc! Thượng Tứ mở mắt thấy vợ thì há»i rằng: “Muốn cái gìâ€. Cô Ba Mạnh cưá»i mà đáp rằng: “Dáºy ăn cÆ¡m. CÆ¡m dá»n rồi, thầy má chỠở ngoảiâ€.
Thượng Tứ day mặt vô vách. Cô Ba Mạnh sợ cha mẹ chỠđợi cá»±c lòng, nên cô kêu nữa, khuyên chồng dáºy ăn cÆ¡m má»™t chút rồi sẽ ngá»§ lại. Tiếng cô khuyên chồng thiệt là dịu ngá»t, tiếc vì tiếng ấy nói vá»›i Thượng Tứ chẳng khác nà o nước cam lá»™ mà rót trên cục đá, rót thì uổng nước, chá»› đá có biết mùi ngon ngá»t chút nà o đâu.
Cô Ba Mạnh khuyên vừa dứt tiếng, thì Thượng Tứ nạt rằng: “Ăn uống gì thì ăn Ä‘i. Không ai thèm ăn đâu: Kêu nữa đánh thấy cha Ä‘a!†Pháºn là m phụ nữ, may gặp chồng tá» tế thì nhá», rá»§i gặp chồng lổ mãng thì chịu, song lổ mãng thì nhiếc mắng rầy rà chẳng nói là m chi, chá»› lổ mãng mà tá»›i chá»i cha thì phà m nhÆ¡n còn nịch lục căn lục trần, có thế nà o mà nÃn cho được. Cô Ba Mạnh giáºn run, cô đứng ngó chồng mà nói rằng:
- Tôi có quấy, hay là mình có giáºn, thì mình mắng nhiếc tôi, chá»› cha tôi có can phạm gì mà mình nói động tá»›i cha tôi!
- Ừ! Tao nói váºy a. Là m sao tao?
- Té ra mình là quân du côn mà !
- Du côn hả? … Thượng Tứ vừa nói vừa ngồi dáºy, vói tay đánh má»™t thoi, trúng ngay con mắt bên tả cá»§a vợ. Ba Mạnh ôm mặt kêu trá»i và chạy ra. Hai vợ chồng ông Há»™i đồng nghe con la, không biết chuyện gì, nên bá» mâm cÆ¡m, láºt Ä‘áºt chạy lên nhà trên: Ông thấy con Ä‘áºy con mắt mà khóc, thì ông biết con đã bị chồng đánh, nên ông bước vô cá»a buồng mà há»i rằng: “Mầy lầm cái gì váºy há»? Vợ chồng dầu phải dầu quấy cÅ©ng lấy tiếng nói mà nói vá»›i nhau, chá»› sao mầy lại đánh nó? Mầy thiệt vô phép quá! Cha chả! Rất đổi ở bên nây mà mầy còn như váºy, nếu cưới mà đem vá» bển thì mầy giết nó còn gìâ€.
Bà Há»™i đồng gỡ tay con mà coi, thì thấy con mắt bên tả đỠlòm, mà phÃa trên chÆ¡n mà y lại u má»™t cục nữa. Bà chắt lưỡi than rằng : “Trá»i đất Æ¡i! Nó đánh như vầy, may hôn lá»t tròng còn gì!â€. Ông nghe nói “lá»t tròngâ€, ông láºt Ä‘áºt trở ra mà coi. Ông thấy thương tÃch, ông cà ng thêm Ä‘au lòng, nên ông la lá»›n rằng : “Bà đi Mỹ Há»™i, bà má»i chị sui qua đây. Nghinh ngang quá như vầy không ai chịu nổi! Tôi coi mòi tôi đã biết trước. Tại bà gấp lắm, bà sợ con Mạnh ế chồng, nên bà giục giả. Äó, bà thấy hay chưa, há»?â€.
Bà huỡn đãi đáp rằng :
- Vợ chồng con nÃt, sao cho khá»i rầy rà vá»›i nhau. Ông nóng quá. Chuyện gì cÅ©ng thá»§ng thẳng mà nói, chá»› là m om sòm chi váºy.
- Nó ăn ở như váºy, bây giá» tôi phải năn nỉ nó hay sao? Hứ! Còn binh nữa chá»›!
- Không phải binh. Nó là con rể, nó có quấy thì thủng thẳng mà nói cho nó biết. La ó là m chi?
- Bà đi ăn cÆ¡m Ä‘i. Thôi, đừng thèm nói gì nữa hết. Có thằng Tiá»u hay đứa nà o đó, bây lại chợ mướn má»™t cá»— xe ngá»±a qua Mỹ Há»™i má»i chị Kế hiá»n qua đây. Äi Ä‘i cho mau.
- Thôi mà ! Chuyện chút đỉnh, mình nói vá»›i nó, má»i thỉnh chị sui là m gì?
- Má»i chỉ qua đây, coi chỉ xá» là m sao chỉ xá» Ä‘i cho xong.
- Là m như váºy vỡ lỡ cùng hết. Xin ông đừng có nóng nảy mà mÃch lòng sui gia. Chỉ có xúi con như váºy hay sao mà mình má»i qua đặng trách móc chỉ. Äể bữa nà o gặp chỉ rồi tôi sẽ nói chuyện cho chỉ nghe cÅ©ng được mà … Bầy trẻ, đừng có Ä‘i Mỹ Há»™i Ä‘a bây.
Ông Há»™i đồng cưng con, ông thấy con bị đánh thì ông nổi nóng, nên ông rầy quá. Mà ngưá»i nóng mau thì nguá»™i cÅ©ng mau, bởi váºy bà nói má»™t hồi thì ông bá»›t giáºn, ông không biểu Ä‘i má»i chị sui nữa, ông há»i con chá»› tại sao mà chồng đánh. Cô Ba Mạnh và khóc và nói rằng : “Tôi kêu ra ăn cÆ¡m, chá»› tôi có là m sao đâu. Khi không rồi đòi đánh thấy cha tôi. Tôi giáºn tôi cá»±, rồi nhảy thoi tôiâ€.
Ông nghe nói ông nổi giáºn hÆ¡n nữa; ông trợn mắt nói rằng : “Äó, bà nghe hay không?â€.
Bà nói : “Thôi, thôi†rồi bà hối con rá»a mặt. Hai vợ chồng ông Há»™i đồng cÅ©ng Ä‘i xuống nhà dưới rồi ngồi lại bà n ăn cÆ¡m, ông còn giáºn rể, thương con, bà mắc lo tÃnh giải hòa, nên hai ông bà không nói chuyện chi nữa hết. Cách chẳng bao lâu, bá»—ng nghe ngoà i nhà xe có tiếng xe hÆ¡i lên máy rồi chạy ra cá»a. Bà Há»™i đồng kêu thằng Tiá»n là , đứa ở, mà há»i rằng :
- Thằng Ba nó đi xe phải hôn?
- Thưa phải. Dượng Ba kêu tôi biểu tôi vác rương để lên xe cho dưởng, rồi dưởng quây máy dưởng đi.
Bà Hội đồng chống đũa ngồi thở ra.
Ông Há»™i đồng châu mà y nói rằng : “á»i! Thứ đồ như váºy, nó Ä‘i đâu nó Ä‘i cho khuất con mắt; nuôi nó ở trong nhà như nuôi ong tay áo, nó là m mình nhá»c lòng chá»› có Ãch gìâ€.
Bà ngó ông mà đáp rằng :
- Ông nói kỳ cục quá! Tay lỡ dÃnh chà m, mình nỡ chặt tay hay sao? Tuy tánh nó ngang tà ng, song nó còn con nÃt, cÅ©ng như mụt măng, để thá»§ng thẳng mình uốn mình sá»a nó, chá»› ông nóng quá, ông bẻ gãy còn gì.
- Tôi coi rồi, thằng đó hoặc may ông trá»i sá»a nó, chá»› ai mà sá»a nó được. Bà nghÄ© đó coi, tôi má»›i nói phải quấy cho nó nghe đó, nó vô buồng nó đánh vợ nó rồi nó chưởi tôi. Tôi hiểu mà , nó đánh vợ nó đó là nó đánh gởi cho tôi Ä‘a. Chứa nó trong nhà đây mai má»™t nó đánh tá»›i tôi nữa.
- Hồi gả con, ông giao bắt rể. Bây giỠkhông chứa nó trong nhà sao được.
- Rể tá» tế thì mình nuôi nó, chá»› thứ rể như váºy mà nuôi là m gì!
- Nếu ông không chịu nuôi nó nữa, ông trả nó vỠbển, thì ông phải cho con Mạnh đi theo.
- Ã! ÄÆ°á»£c đâu! Rất đỗi ở bên nây mà nó còn dám là m như váºy, cho theo vá» bển nó giết con nhá» còn gì.
- Chá»› vợ chồng con nÃt, mà ông biểu má»™t đứa ở má»™t nÆ¡i váºy sao được.
Ông ngồi lặng thinh mà ăn hết chén cÆ¡m rồi ông quăng đũa đứng dáºy mà nói rằng : “Tại bà đa! Tại bà giục gả lắm, bây giá» như váºy đó cho sáng con mắt bà â€.
Má»›i 9 giá» sá»›m mai mà con Mang đã bưng mâm cÆ¡m lên để trên ván, rồi chạy ra vưá»n kiếm chá»§ mà má»i vô ăn.
Bà Kế hiá»n đương coi cho thằng Ngá»™ bẻ dừa, bà nghe má»i ăn cÆ¡m thì bà nói rằng : “Tao má»›i nhai miếng trầu chưa dáºp mà ăn cÆ¡m giống gì. Vô lấy lồng bà n (#2) mà đáºy lại, để tao coi cho nó bẻ hết liếp nầy rồi tao vôâ€. Thằng Ngá»™ bẻ dừa quăng dưới đất thùi thụi. Bà Kế hiá»n mặc áo bà ba xuyến Ä‘en, quần lụa trắng, chÆ¡n Ä‘i guốc sÆ¡n Ä‘á», đầu đội khăn há»™t mè, bà đứng má»™t tay chống nạnh, má»™t tay xỉa thuốc, bá»™ tướng mạnh mẽ lắm, coi thế các con chưa dẽ hưởng gắp huê lợi ruá»™ng đất được.
Bà ngước mặt mà đếm coi còn mấy quà y dừa sẽ bẻ được, thình lình bà nghe tiếng xe hÆ¡i chạy ngoà i lá»™, tá»›i nay cá»a ngõ rồi lại bóp kèn mà quẹo vô nhà . Bà chắc là Thượng Tứ vá» nên trong trà bà nghÄ© thầm rằng : “Thằng hay Ä‘i quá! Má»›i vá» bển hồi xế hôm qua, bữa nay lại trở qua nữa!â€. Ban đầu bà tÃnh không thèm vô, mà má»™t lát bà nghÄ© không biết chừng con chưa ăn cÆ¡m, nên bà vô đặng cho nó ăn vá»›i bà , kẻo đồ ăn nguá»™i hết. Bà vô tá»›i sân, thiệt thấy xe nhà , song Thượng Tứ đã vô nhà rồi nên bà không gặp. Bà vô tá»›i trong nhà má»›i thấy Thượng Tứ mặc má»™t bá»™ đồ lụa trắng, đương đứng rá»a mặt. Bà vừa cưá»i vừa nói rằng :
- Thằng quỉ nà y nó có cái xe nó đi mãi. Ăn cơm rồi chưa?
- Chưa.
- Thôi, rá»a mặt rồi Ä‘i ăn cÆ¡m luôn thể. Mang a, lấy thêm chén đũa, con.
Bà bước lại dở lồng bà n lên mà dẹp má»™t bên, rồi bà bưng tô nước mà súc miệng. Con Mang bá»›i cÆ¡m và đem thêm má»™t cái chén má»™t đôi đũa. Mẹ con ngồi ăn cÆ¡m. Bà nói chuyện dong dà i, song bà không dè nên bà không nói tá»›i con dâu. Cáºu còn giáºn mà lại mệt, nên cáºu ừ hữ cầm chừng vá»›i mẹ, và riết hết chén cÆ¡m rồi cáºu Ä‘i uống nước.
Cáºu đương đứng tại cá»a sau, cáºu thấy thằng Ngá»™ ngoà i vưá»n Ä‘i vô, cáºu kêu mà nói nhá» Ãt tiếng rồi cáºu bá» vô buồng mà nằm.
Bà Kế hiá»n ăn cÆ¡m rồi, bà thấy vắng con, bà bước vô buồng con, thì thấy con đã ngá»§ khò. Ba quay trở ra, lại gặp thằng Ngá»™ vác rương Ä‘i vô. Bà há»i rằng:
- Rương ở đâu váºy?
- Thưa, rương ở đâu không biết, cáºu Tư chở trên xe. Hồi nãy cáºu có biểu tôi chừng ăn cÆ¡m rồi ra vác Ä‘em vô buồng cho cáºu.
- Rương nầy là rương của nó mà . Nó đem vỠbên nây là m gì.
Thằng Ngô vác thẳng cái rương vô buồng mà để. Bà Kế hiá»n bước vô dở nhá»›m nấp rương bà thấy rương khóa chặt, nên bà trở ra bá»™ ván gõ giữa mà nắm. Cái rương ấy nó là m cho bà phải suy nghÄ© hoà i, nên bà nằm không yên, má»™t lát ngồi dáºy ăn trầu rồi nằm xuống, bà không Ä‘i ra ngoà i vưá»n nữa.
Äến ná»a chiá»u, Thượng Tứ má»›i thức dáºy. Bà Kế hiá»n đợi cáºu rá»a mặt chải đầu xong rồi bà má»›i há»i rằng:
- Sao con đen rương con vỠbên nây?
- Chớ để bển là m giống gì?
- Sao váºy?
- Tôi không thèm ở bển nữa.
- Thằng quỉ nầy, khéo nói nhiá»u chuyện hôn! Giao ở bển, thì phải ở chá»› nói chúng chứng vá»›i ai váºy?
- Má muốn ở thì má qua đó má ở. Tôi không thèm ở nữa đâu. Äồ khốn nạn quá, ai ở cho được.
- Cha chả! Con gì mà ngang tà ng quá như vầy không biết! Ai khốn nạn? Khốn nạn là m sao đâu nói nghe thỠcoi?
- Má»™t lÅ© khốn nạn hết thảy. Con đó cÅ©ng váºy, mà cha mẹ nó cÅ©ng váºy.
- Trá»i Æ¡i! Nó nói hÆ¡i dá»™ng đầu xuống đất, trở cẳng lên trá»i, ai chịu nổi thì chịu thá» coi nè! Ai Ä‘á»i cha mẹ vợ nó mà nó dám kêu là má»™t lÅ© khốn nạn chá»›! Khốn nạn là m sao đâu, tao biểu mầy nói cho tao nghe sao mầy không nói?
- Äồ gì mà há»… mở miệng ra thì binh con. Tại má a, tại má cho tôi ở bển, há» tưởng đâu tôi mạt rồi, theo ăn chá»±c cÆ¡m cá»§a há», nên há» má»›i là m phách như váºy đó.
- Trá»i đất Æ¡i! Ngưá»i ta hiá»n là nh hết sức, vợ chồng cắn cÆ¡m không bể, mà nó dám nói nhiá»u chuyện như váºy chá»›. à hị! Vô phước quá … Tao biểu mầy phải trở qua bển mà ở. Cưới vợ giao ở bên vợ thì phải ở, tao không chứa mầy đâu.
- Ủa! Mà không chứa sao được. Nhà của tôi thì tôi ở, má có phép gì má đuổi?
- Ừ, tao đuổi mầy qua bên vợ mà ở, tao không cho ở trong nhà tao.
- Nhà gì mà nhà cá»§a má? Má dở tá» di chúc cá»§a cha ra mà coi. Cha trà nhà nầy là m nhà thá», cha giao cho tôi ở mà phụng tá»± ông bà , má Ä‘uổi tôi cái gì?
Bà Kế hiá»n nghe nói tá»›i câu đó thì bà giáºn muốn ói máºt. Bà nghẹn cổ, ứa nước mắt, bà nói không được nữa, nên bà vói tay kéo ô trầu lại gần têm mà ăn. Thượng Tứ bá» Ä‘i vô buồng. Bà Kế hiá»n leo lên võng năm đưa lúc lắc, tay gát qua trán, miệng nhóc nhách nhai trầu, má»™t lát nghe bà thở dà i má»™t cái, thì đủ biết bà lo rầu lung lắm.
Cách má»™t hồi lâu, Thượng Tứ ở trong buồng bước ra, mình mặc má»™t bá»™ đồ tây tút xo, đầu đội má»™t cái nón nỉ xám sáºm, mùi dầu thÆ¡m bay bát ngát. Bà Kế hiá»n ngồi dây há»i rằng:
- Bây giá» tÃnh Ä‘i đâu mà thay đồ tây đó há»?
- Äi lên chợ chÆ¡i.
- ChÆ¡i hoà i! ChÆ¡i là m chi không biết! Nầy con, con ngồi đó, để má nói cho con nghe. Con đừng có dại như váºy. Vợ chồng có giáºn nhau, con nói vợ con là m sao con nói, con đừng có há»—n vá»›i cha mẹ vợ chá»›. Con nói báºy nói bạ, sui gia ngưá»i ta phiá»n tá»›i má, biết hôn? Thôi, con Ä‘i vá»›i má vá» bển, đặng má giáp mặt con Tư, má há»i coi tại sao mà rầy rà vá»›i nhau như váºy. Con ngồi đó chá» má gỡ đầu rồi má Ä‘i vá»›i con.
- Má Ä‘i đâu má Ä‘i. Tôi lên chợ tôi chÆ¡i. Tôi nhứt định không thèm bước chưn tá»›i nhà đó nữa đâu; tôi thá» nếu tôi trở vỠđó nữa thì lịnh ông Quan Äế vặn há»ng tôi Ä‘i.
- Ê! Äừng có nói báºy nà ! Chuyện gì mà thá». Nhà cha vợ con mà con không tá»›i, váºy chá»› con tá»›i nhà ai?
- Tôi không thèm vợ con gì nữa hết.
- Ủa! Không thèm sao được? Váºy chá»› vợ cá»§a con đó, con bá» cho ai?
- Nó lấy ai nó lấy, tôi bá», tôi không thèm nữa.
- Con nói cái gì váºy?
- Äồ như chúa ôn, mà cha mẹ nó nói hÆ¡i cầu cao; tôi ghét lắm; tôi nhứt định bá», để kiếm vợ khác coi có hÆ¡n nó hay không mà .
- à hị! Có vợ như váºy mà còn chê ngưá»i ta tệ mạng, thiệt má không biết nói sao nữa được. Má nghÄ© má vô phước quá! Mà sanh có má»™t mình con, má»i việc má Ä‘á»u lo cho con hết thảy, đến ná»—i đầu nầy oán, đầu kia thù cÅ©ng vì con, mà bây giá» con không biết thương má, thiệt má tiếc lắm.
- Tôi có nói má giống gì đâu, mà má nói tôi không thương má?
- Con thương má sao má nói con không chịu nghe lá»i.
- Má biểu giống gì bây giỠtôi cũng chịu hết thảy, duy có trở vỠbên vợ, thiệt là không được. HỠkỳ quá mà ; hỠnói tôi nghe tôi ghét quá, ở chịu sao nổi.
- Má biểu con có một việc đó… - Không được, tôi có thỠrồi.
Thượng Tứ nói dứt tiếng liá»n bước ra cá»a leo lên xe mà đi.
Bà Kế hiá»n lắc đầu, thấy con như váºy bà buồn quá, nên nằm chèo queo trên võng, ăn má»™t đợt năm sáu miếng trầu, mà bà không nói vá»›i mấy đứa ở má»™t tiếng chi hết.
Äêm đó Thượng Tứ không vá» ngá»§, mà sáng bữa sau đến chÃn mưá»i giá» cÅ©ng không thấy cáºu vá». Bà Kế hiá»n chá» hết hÆ¡i mà không được, cùng thế bà biểu dá»n cÆ¡m cho bà ăn, rồi bà mướn má»™t cá»— xe ngá»±a mà đi qua chợ Ông Văn, bà tÃnh qua trước thăm chị sui, sau há»i coi tại là m sao mà con dâu bất hòa vá»›i nhau như váºy.
Trá»i nắng chang chang, gió thổi phay pháy. Xe chạy cục kịch trên bá» lá»™, má»™t lát ngưá»i xa phu phải giá»±t cương, tróc lưỡi, hoặc phải lấy roi mà quất nhẹ nhẹ má»™t cái trên Ä‘Ãt, con ngá»±a má»›i nhá»›m chạy mau mau, mà mau đó là mau theo sức ngá»±a dở mà thôi, bởi vì bà Kế hiá»n ngồi trên xe bà buồn, nên bà trông chừng hoà i, mà không thấy tá»›i. Chá»› chi Ä‘i đưá»ng có ai nói chuyện, hoặc có cảnh chi lạ mà ngó chÆ¡i, thì có lẽ cÅ©ng giải khuây được; ngặt vì bà ngồi má»™t mình vá»›i tên xa phu, hai bên ruá»™ng lúa, trước mặt cÅ©ng ruá»™ng, sau lưng cÅ©ng ruá»™ng, đám lúa đương trổ thì coi mà u xám xám, đám lúa gần chÃn thì coi mà u và ng và ng, trên lá»™ không thấy kẻ Ä‘i đưá»ng, ngó chừng mấy xóm xa xa chá»— nà o cÅ©ng dừa vá»›i cau chá»› chẳng có chi lạ mắt. Bà buồn chừng nà o, bà cà ng nhá»› tá»›i chuyện con, mà nhá»› tá»›i chuyện con bà còn lo rầu hÆ¡n nữa.
Xe ngừng ngoà i cá»a ngõ, bà Kế hiá»n thá»§ng thẳng che dù Ä‘i vô. Mấy con gà đương rảo trước sân kiếm ăn, chúng nó thấy bà thì vụt chạy. Con chó má»±c nằm ngá»§ trước thá»m, nghe động đất nó cÅ©ng thức dáºy mà sá»§a.
Bà Há»™i đồng đương nằm trên ván, bà ngó thấy chị sui, bà láºt Ä‘áºt bước ra la chó rồi má»i chị sui và o. Bà kêu mấy đứa ở biểu chến nước lấy trầu; bà lấy dao bá»a cau, bà kêu Ä‘em ống nhổ. Bà Kế hiá»n ngó chừng mấy cá»a buồng rồi ngó xuống phÃa nhà dưới, có ý kiếm con dâu. Cô Ba Mạnh mình mặc má»™t cái áo xuyến cÅ©, má»™t cái quần lãnh Ä‘en nhục nhục, chÆ¡n không có già y guốc chi hết, cô ở dưới nhà dưới Ä‘i lên chà o mẹ chồng, bá»™ vui vẻ như thưá»ng. Cô xin vá»›i mẹ trao con dao vá»›i trái cau lại cho cô bá»a. Bá»a cau rồi cô đứng cắt cuống trầu; bà Kế hiá»n liếc dòm cô, bà chẳng thấy có vẻ chi lạ.
Ông Há»™i đồng ăn cÆ¡m rồi ông nghỉ trưa trong buồng. Ông nghe nói có khách chá»™n rá»™n, ông bước ra chà o há»i chị sui, rồi ông ngồi bên bá»™ ghế giữa, vấn thuốc mà hút.
Hai bà sui, bà nà o cÅ©ng muốn Ä‘em chuyện con mà nói, song không bà nà o dám khởi đầu, bởi váºy ngồi uống nước ăn trầu nói chuyện vá»›i nhau rất lâu, mà chẳng nghe nói chuyện chi khác hÆ¡n là há»i thăm mùa mà ng, há»i ruá»™ng trúng hay thất, há»i lúa chÃn hay chưa.
Ông Há»™i đồng tánh chÆ¡n chất, Ãt nói mà nóng nảy, ông ngồi chá» hoà i ông lấy là m khó chịu, nên vùng há»i chị sui rằng:
- Thằng Ba nó có vỠbên chị hay không?
- Thưa, nó vỠbển.
- Hôm qua nó đánh vợ nó rồi nó chở đồ đi, nó không thèm nói với vợ chồng tôi một tiếng gì hết.
- Bất nhÆ¡n dữ hôn! Sao mà tá»›i đánh vợ nó láºn? Hèn chi nó vá» bển bá»™ nó buồn hiu. Tôi há»i nó vá» chi mà vá» hoà i váºy: nó nói vá» chÆ¡i. Tôi tưởng thuở nay nó ở nhà nó quen, qua ở bên nây nhà lạ nó nhá»› nhà nên nó buồn, chá»› tôi có dè chuyện gì đâu.
- Thằng quá quắc lằm mà . Tôi nói trước cho chị biết, nó phải hư. Tôi coi rồi, thằng bất trị lắm, là m thế nà o nó cũng không nên được.
Ông Há»™i đồng nói vắn tắt mà châm hẩm lắm, là m cho bà Kế hiá»n ngồi ngẩn ngÆ¡, không biết sao mà trả lá»i.
Bà Há»™i đồng thấy váºy, bà muốn sá»a câu chuyện nghe cho dịu ngá»t, nên bà nói rằng: “Thằng Ba nó vá» bên nây hÆ¡n má»™t tháng nay, tôi coi ý nó còn ham chÆ¡i quá. Bữa nà o nó cÅ©ng xách xe Ä‘i chÆ¡i hoà i, không nghe nó tÃnh là m ăn chi hết. Äá»i nầy thiên hạ há» ma quá»· lung lắm. Äi chÆ¡i là m giống gì. Mình có ăn, mình Ä‘i chÆ¡i rồi kẻ không phải nó rù quến báºy bạ, có phải hại cho mình hay không …â€.
Bà Kế hiá»n không đợi cho chị sui nói hết câu chuyện, bà cháºn mà đáp rằng:
- Chị nói phải lắm. Äi chÆ¡i thì hại chá»› có Ãch lợi gì. Tôi thưa thiệt vá»›i anh chị, tôi có má»™t mình nó, tôi cưng nó quá, nên từ hồi nhá» cho tá»›i bây giá» nó chúng chứng muốn ngang nà o được ngang nấy. Nay nó vá» bên nây vá»›i anh chị, tôi xin anh chị răn dạy nó giùm cho tôi. Nó sợ anh chị có lẽ nó sá»a tánh được.
- Vợ chồng tôi thấy nó mới vỠở, nếu dạy dỗ nó gấp quá e nó buồn.
- Có hại gì! Chị thấy nó là m sái chá»— nà o, chị rầy liá»n nó Ä‘i mà . Nó là con rể trong nhà . Ngại giống gì.
- Chá»› chi nó Ä‘i chÆ¡i, mà vá» nhà nó ăn ở cho có lá»… nghÄ©a chẳng nói là m gì. Cái nầy nó Ä‘i riết hết tiá»n, rồi bữa hổm nó biểu vợ nó phải mở tá»§ sắt lấy bạc đưa cho nó. Vợ nó không dám, nó mắng chưởi rồi leo lên xe mà đi, nó không thèm nói má»™t tiếng gì vá»›i vợ chồng tôi hết.
- Thằng bất nhÆ¡n quá! Váºy mà tôi có hay đâu! Nó vỠở bển mấy bữa, nó có nói giống gì đâu mà biết. Tôi có cho nó mấy trăm đồng bạc, sao nó không lấy bạc đó mà xà i, lại há»i vợ nó chi váºy kia. Có lẽ nó muốn thá» bụng con Tư hay sao chá»›?
- Thưa phải. Sá»›m má»›i hôm qua nó vá». Thầy nó có nói chuyện phải quấy cho nó nghe. Nó nói nó muốn thá» bụng vợ nó, chá»› không phải nó muốn xà i đồng tiá»n cá»§a vợ chồng tôi. Nó phà nh bốp, chưng giấy xăn vá»›i vợ chồng tôi, coi ngá»™ lắm … - Thằng dại quá!
- Thưa, nó dại thiệt. Bởi thấy nó dại, nên vợ chồng tôi cũng không chấp gì.
- Thưa, phải. Nớ là con rể trong nhà , nó khỠdại thì anh chị trong nhà rầy la nó, chớ có lẽ nà o mà chấp nhứt.
- Chưa có rầy la. Thầy nó má»›i giảng chá»— phải chá»— quấy cho nó nghe mà thôi. Tưởng là nó biết nghe, té ra má»›i nói vá»›i nó đó, rồi nó vô buồng nó chưởi vợ nó nát tan hết. Con nhá» tôi nó không biết chưởi, mà thẳng cứ theo chưởi cha nó hoà i. Nó giáºn nên nói Ä‘i nói lại, rồi thẳng nhảy nắm đầu thoi đạp nó gần chết. Äó, bữa nay mà con mắt còn Ä‘á», trán còn u má»™t cục đó … Con Mạnh má»›i đây bá» Ä‘i đâu mất rồi? Lên biểu đây con.
Cô Ba Mạnh ở dưới nhà dưới Ä‘i lên, cặp mắt cô ướt rượt. Bà Kế hiá»n ngó mặt dâu và nói rằng : “Thằng bất nhÆ¡n ác nghiệt quá! Thiệt nó là du côn rồi! Äể tôi vá» tôi biểu bầy trẻ căng dùi ná»c, tôi đánh nó cho nó tởn. Dầu quấy, dầu phải, cÅ©ng thá»§ng thẳng lấy tiếng nói mà nói, chá»› sao lại đánh ngưá»i taâ€.
Bà Kế hiá»n vẫn biết tánh nết con; bà nghe như váºy thì bà chắc là có, nên bà buồn lung lắm. Bà lấy trầu têm mà ăn, mà ba suy nghÄ© coi phải dùng lá»i nà o mà chữa lá»—i cho con. Bà ngồi má»™t hồi lâu rồi nói rằng : “Con tôi nó ở bên nây, mà nó không kiêng nể anh chị, nó đánh vợ nó như váºy, thiệt nó lá»—i lắm. Tuy váºy mà tôi xin anh chị nghÄ© nó còn dại khá» mà tha lá»—i cho nó; vợ chồng nó còn con nÃt, sao cho khá»i xÃch mÃch vá»›i nhau. Nếu anh chị không thương, anh chị chấp trách, thì tá»™i nghiệp cho nó. Äể tôi vá» tôi rầy nó, rồi tôi biểu nó qua lạy anh chị mà xin lá»—i. Hèn chi hồi sá»›m má»›i tôi biểu nó Ä‘i qua bên nây vá»›i tôi, nó rút cổ không dámâ€.
Ông Há»™i đồng châu mà y nói rằng : “Nó ghét vợ chồng tôi, nó tÃnh không thèm ở bên nây nữa. Hôm qua nó Ä‘i, nó chở đồ đạt Ä‘i hết. Nó không chịu trở qua nữa đâu mà chị biểu nó cho thất côngâ€.
Bà Kế hiá»n gượng cưá»i mà đáp rằng :
- Thưa anh, anh giáºn anh nói như váºy, chá»› có lẽ nà o mà nó không chịu trở qua bên nây. Nó dại nó đánh vợ nó, rồi nó sợ anh chị rầy, nên nó trốn chạy vá» bển đó chá»›.
- Ờ, tôi nói váºy, nếu chị không tin thì chị biểu thá» coi rồi biết mà .
- Thiệt thằng nhá» tôi có tánh cang cương nhưng mà áo mặc sao qua khá»i đầu. Tôi xin anh chị thương, anh chị hỉ xả cho nó thì má»›i được. Xưa rà y lần nà o vá» bển nó cÅ©ng nói nó sợ anh chị quá, nó không dám nói chuyện gì vá»›i anh chị hết. Nó muốn xin vá»›i anh chị cho vợ chồng nó vá» bên tôi mà ở. Tôi rầy nó, tôi nói anh chị có má»™t mình con Tư, nếu dắt nhau vá» bên tôi thì anh chị buồn.
- VỠbển sao được. Hồi tôi gả con Mạnh, vợ chồng tôi có giao nó phải ở với tôi. Bây giỠtôi có chịu cho đi đâu.
- Bở váºy tôi má»›i rầy nó.
Bà Kế hiá»n vẫn đã biết ý con bà rồi, song nói chuyện vá»›i sui gia bà phải môi miếng chút đỉnh. Bà dỠý, thấy anh sui quyết không cho con dâu cá»§a bà đi vá» bển thì bà lấy là m buồn. Chà ng rể không chịu ở vá»›i bên vợ, anh sui gái không chịu cho con theo chồng, bây giá» phải là m sao? Bà Kế hiá»n lo liệu trong trà lung lắm, song bà phải gắng gượng là m vui mà nói chuyện vá»›i sui gia cho ngưá»i ta khá»i thấy cái buồn cái lo cá»§a mình.
Cô Ba Mạnh lo cÆ¡m nước dưới bếp lăng xăng, đến xế má»›i dá»n má»™t mâm cÆ¡m bưng lên đãi mẹ chồng : Bà Kế hiá»n ăn cÆ¡m rồi má»›i từ giã sui gia mà vá». Cô Ba Mạnh đưa bà ra xe. Lúc sá»a soạn bước lên xe, bà nói vá»›i dâu rằng : “Chồng con nó ngá»— nghịch lắm, nhưng mà má khuyên con đừng có phiá»n. Má sợ e nó là m báºy rồi, nên nó không dám léo hánh qua bên nây nữa. Như nó không qua, thì và i bữa con vá» bển mà thăm má, nghe hôn conâ€.
Cô Ba Mạnh cúi đầu, mà cô ứa nước mắt. Bà Kế hiá»n lên xe rồi ngá»±a rút chạy, lục lạc khua lổn rổn …
Chú thÃch:
(1-) thúng nhá», quảu gạo: thúng nhỠđựng gạo, quảu may: thúng đựng dụng cụ may vá (2-) dụng cụ bằng tre, dùng Ä‘áºy đồ ăn trên bà n
|
 |
|
| |