Chúng ta ly hôn đi Tác giả : Khải ly Edit: lacoste Nguồn: lacoste211.wordpress.com Copy và Hiệu đính:nguyenbaviet
Lời tựa: Bộ này tặng Lạng muội và các mem nữ của 4vn ^___^. Lần đầu tham gia vào box "Ngôn tình" này
Trích:
Truyện "Chúng ta li hôn đi" nằm trong bộ "Thất năm chi dương hệ liệt" - gồm 2 cuốn của tác giả Khải Ly , có lẽ nhiều bạn sẽ ghét nhân vật nam chính này, nhưng về kết cấu chung cũng như giọng văn lại khiến người đọc cảm thấy được những u uất trong lòng của người vợ, sự bất cần của người chồng.
Bộ còn lại là truyện "Chúng ta chia tay đi", lại đề cập đến một vấn đề khác. Cả hai người đều yêu nhau, nhưng cuộc sống và những khắc nghiệt khiến họ không đủ sức để nâng niu tình yêu này, họ cố gắng vì nhau, nhưng cũng vì nhau mà mệt mỏi. Điểm mấu chốt cần tìm đó là cần tìm điểm cân bằng. Có đôi lúc, rời xa nhau cũng là cách để quay đầu nhìn lại.
Cả 2 truyện đều đọc ổn
- Chúng ta ly hôn đi.
- Được.
Chỉ hai câu nói, cuộc hôn nhân bảy năm của La Vũ Tịnh và Tề Kiếm Vân kết thúc.
Năm đó, khi cô còn là một cô học sinh cấp ba, còn anh là gia sư của cô. Cô là một cô gái ngây thơ luôn luôn nghĩ về anh. Còn phần anh ư, một tên công tử bạc tình.
Trong đêm sinh nhật của cô hai người phát sinh quan hệ nam nữ, cô có bầu, bọn họ buộc phải kết hôn. Anh vì bị ép buộc kết hôn với cô nên cho rằng cô là một phụ nữ âm hiểm, suốt bảy năm trời lạnh nhạt với cô. Còn cô thì không cách nào chia sẻ với anh được.
7 năm, đủ để biến một cô gái ngây thơ thành một ngườiđàn bà, một thiếu phụ ai oán.!
Con sinh ra chỉ duy nhất có chồng là được quyền dạy dỗ, đứa trẻ thông minh rồi cũng sẽ vĩ đại giống anh sao? Trước tiên là giống nhau ở phần lạnh lùng kiêu ngạo!
Sau bảy năm cố gắng cũng không có được tình yêu từ anh, cô đành buông tay quyết định ly hôn. Cô quyết định chuyển ra ngoài để tìm một cuộc sống tự lập.
Thời gian sau khi ly hôn anh chợt phát hiện ra rằng thật ra anh không thể sống thiếu cô được. Và anh bắt đầu lộ ra một mặt khác của con người mình.
Ly hôn rồi mới theo đuổi nhau, trò chơi tình ái này quả thật đã bị đảo ngược.
PS: Mời các bạn đón đọc! Phần tiếp theo sẽ do tui dịch (Bắt đầu từ nửa chương 7 trở đi nên tiến độ hơi chậm)
Tác giả : Khải ly Edit: lacoste Nguồn: lacoste211.wordpress.com Copy và Hiệu đính:nguyenbaviet
- Chúng ta ly hôn đi.
- Được.
Hai câu nói ngắn ngủi, cuộc hôn nhân bảy năm của họ cứ như vậy mà kết thúc.
La Vũ Tịnh nhìn người đàn ông trên danh nghĩa là chồng mình đang ngồi trước mặt, không thể không cảm thấy xa lạ. Lúc này đây cô đã lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu ly hôn, anh ta sao có thể lại có phản ứng như thế này.
Tề Kiếm Vân ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính, tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím, xử lý các báo cáo các nơi chuyển tới. Bây giờ đã là thời đại điện tử hóa, ly hôn cũng nên nhanh chóng thanh thoát.
Tục ngữ nói : “Hợp thì tụ, không hợp thì tan” nhưng bọn họ căn bản chưa từng “hợp” quá. Cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã là âm mưu và âm mưu, anh cảm thấy kỳ quái, sao cô có thể chịu được ngần ấy năm trời mới đề nghị ly hôn?
- Cô muốn cái gì? Nhà ở, cổ phiếu, tiền trợ cấp ly hôn? - Anh ta ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.
- Cảm ơn ý tốt của anh, những thứ đó em có quá đủ rồi. - Di sản khổng lồ cha mẹ cô để lại, cô rất hiếm khi sử dụng đến, cái mà cô muốn chính là hạnh phúc.
“Hạnh phúc”, hai chữ nay cô đã từng mong có được từ anh, nhưng thời gian đã chứng minh hết thảy, cô sai lầm rồi.
Tề Kiếm Vân hơi dừng động tác một chút, cuối cùng quay lại nhìn cô một cái. Người phụ nữ này không cần tiền, chẳng lẽ là muốn người?
- Cô nên biết, cô không thể mang Khắc Hiên đi.
Tề Khắc Hiên là đứa con duy nhất của bọn họ, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Kình Vũ, năm nay gần bảy tuổi, từ nhỏ đã được cha bồi dưỡng tinh anh, học tin học, học ngoại ngữ, phát triển tài năng âm nhạc, mọi thứ một chút đều có thể tiếp thu ngay, rất có phong thái của cha.
Tề Kiếm Vân cố ý không cho con gần gũi với vợ, chính là nghĩ không để con chịu quá nhiều ảnh hưởng từ cô. Cô là người phụ nữ thế nào chứ, anh so với bất kể người nào đều biết, cô bề ngoài đơn thuần, nội tâm lại âm hiểm, ngay cả anh cũng phải tự than thở như thế ngày trước mới bị trúng chiêu của cô.
- Em biết, em chỉ mong về thăm con thôi, có được không? - La Vũ Tịnh cũng không ôm ấp mong chờ gì, con cũng không cần cô, toàn quyền nuôi dạy con đều ở trong tay chồng, cậu bé lại là người thừa kế duy nhất của Tề gia, cô có khả năng mang đi tài sản có giá trị trọng yếu vậy sao?
Tề Kiếm vân không sao cả, nhún vai một cái :
- Có thể đến lúc tôi không có nhà.
Anh đối với người này vợ tuy là bất mãn mọi điều, nhưng cũng là không cạn hết nhân tình, dù sao cũng là quan hệ ruột thịt, anh sao có thể chia rẽ.
- Được, cảm ơn anh. - Cô phải cảm ơn anh quá đi chứ, để cô thoải mái rời đi, không chất vấn, không giữ lại. Nhưng lẽ ra anh không cần tỏ thái độ như vậy, đối với cô đây mới chính là tổn thương xâu sắc nhất.
Sau ba năm quen biết, đến kết hôn được bảy năm, mười năm thời gian quí giá của đời người, đã biến nàng từ một cô gái mười lăm tuổi thành người phụ nữ hai năm tuổi. Cũng từ đó những mộng ảo ngây thơ ngày nào bất đắc dĩ trở thành trầm tĩnh, bởi vì cô hiểu được rằng, người đàn ông mà cô yêu sẽ không bao giờ yêu cô, anh sẽ không yêu nổi người khác.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím vẫn không ngừng vang lên trong tai, âm thanh này thay thế cho lời từ biệt.
Bọn họ chưa từng có tình cảm xâu sắc, nên chia lìa lý tính cũng bình tĩnh, sau nay càng chẳng quan tâm, cô đã sớm nhận rõ sự thật này. Chứ không nói là quá muộn đi? Cuộc sống còn có thể bắt đầu một lần nữa sao? Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình thôi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
Đương nhiên mấy ngày sau vào giữa trưa luật sư đã đến nhà họ Tề, giải quyết thỏa đáng các thủ tục ly hôn của họ.
Tề Kiếm Vân hoàn thành thành xong các giấy tờ, không nói đến câu thứ hai thẳng hướng phòng làm việc mà bước, công việc của anh rất bận rộn và quan trọng, không có thời gian ngồi lại với cái việc cỏn con này, huống chi anh với vợ cũ cũng chả có gì hơn để nói.
Cô đi cũng tốt, cũng chỉ là thiếu một cái đối tượng để ôm thôi, chỉ với anh là Tề Kiếm Vân muốn tìm phụ nữ còn sợ không có sao.
Bảy năm đó anh chưa từng đi với phụ nữ bên ngoài, đó thuần túy là một thói quen. Nếu trong nhà đã có phụ nữ, mà bên ngoài lại phức tạp đâu cần phải đi ra ngoài, anh rõ ràng là một người chồng chung thủy , La Vũ tịnh có lẽ cũng chả có cái ưu điểm gì, lại khiến cho anh có dục vọng sao.
Ly hôn đối với anh mà nói, lớn nhất cũng chỉ là thay đổi sang một phụ nữ khác mà thôi, mặc kệ là làm bạn gái anh, hay là đối tượng để tái hôn, anh biết mình cần cái gì, chỉ thế mà thôi.
Nhìn bóng dáng anh đi xa, cô mấp máy miệng muốn nói : - Em không muốn ly hôn, anh đừng đi có được không !
Dù sao cô cũng đã từng sùng bái anh, yêu anh như thế, mong có ngày tình yêu sẽ có kết cục tốt đẹp, ai có ngờ không có được như mong muốn, cuối cùng dẫn đến ly biệt, thậm chí chính cô lại là người đưa ra đề nghị, đây có phải là sự châm chọc lớn nhất sao?
Cô mở miệng nhưng không thể nói thành tiếng. Có lẽ trong lúc này phản ứng im lặng là tốt nhất, đến phút cuối cùng này rồi cũng nên giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm đi.
Luật sư đang ở phía bên này sắp xếp tài liệu, nhịn không được mở miệng :
- Tề phu nhân bà không yêu cầu tài sản gì thật sự rất đáng tiếc .
Ba thế hệ Tề gia trở lại đây trong giới thương nghiệp, chính trị đều xuất sắc nổi trội, được xếp vào hang quền quí, tỷ phú hung mạnh. Đến nay, tập đoàn ngân hàng Kình Vũ dưới sự lãnh đạo của Tề Kiếm Vân càng phát triển mạnh, đã đứng đầu trong giới ngân hang. Nếu La Vũ Tịnh có lòng tham một chút số tài sản được chia cũng không thể nào ít được.
- Không, tôi thấy không đáng .
Trên mặt La Vũ Tường hiện lên một nụ cười bi thương, cô đương nhiên hiểu được gia đình họ tề là một cái mỏ châu báu, nhưng đáng tiếc thứ nàng cần lại không có ở trong đó … tình yêu.
Nửa tiếng sau, cô thu dọn hành lý ra khỏi phòng, đồ đạc bên trong đều là quần áo mà cô mang theo từ nhà mẹ đẻ, những thứ có sau khi kết hôn đều bỏ lại hết thảy, nhứng thứ đó thuộc về ngày hôm qua, tất cả cô đều không muốn nhớ lại.
Trước khi đi người nàng nhớ đến chính là con, còn về phần anh … không khéo lại là quấy rầy anh đi?
Cô đi đến trước của phòng cậu bé, gõ của mấy tiếng rồi mới chậm rãi mở ra, chỉ thấy Tề Khắc Hiên đang ngồi ở bàn học làm những bài tập mà cha cậu giao cho. Mỗi ngày phải đọc xong một cuốn sách và viết một bài cảm nhận năm trăm từ về cuốn sách đó (GD: má ơi nhóc mới 7 tuổi thôi mà
NBV: 500 từ, quá ngắn, chê cái gì mà chê).
Ngay từ lúc mới bi bô tập nói, cậu đã bị cha đưa vào khôn khổ giáo dục hà khắc, may mắn là cậu kế thừa bộ não thong minh của cha mình, nên dù năm nay mới bảy tuổi cũng đã thể hiện được rất nhiều năng lực, môn học gì cũng không làm khó được.
Về phương diện khác, cậu so với những đứa trẻ cùng tuổi trưởng thành hơn rất nhiều, có thể nhận thấy cậu là một phiên bản thu nhỏ của Tề Kiếm Vân. Biểu hiện lúc nào cũng là khuôn mặt luôn lạnh lùng e rằng những nét hồn nhiên con trẻ sớm đã không tồn tại rồi.
Đi đến trước bàn học, La Vũ Tịnh chăm chú nhìn vào khuôn mặt của con, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt này trong lòng, cô nhắm mặt lại để nó hiện trong tâm trí.
- Khắc Hiên, mẹ phải đi, con cố gắng tự chăm sóc bản thân nhé .
Giọng nói của cô run run, so với lúc nói lời đề nghị ly hôn thì lời từ biệt với đứa con càng làm cho cô thêm đau khổ.
- Vâng.
Tề Khắc Hiên lên tiếng chỉ như nghe người giúp việc xin nghỉ, chỉ cần tìm người thay là được không có tình cảm níu giữ.
Chống đỡ với thái độ lạnh lùng từ con, cô không kìm nén được tình yêu thương của một người mẹ, xúc động ôm con vào lòng dặn dò :
- Con hãy tự chăm sóc mình nhé, lúc nào có thời gian mẹ sẽ về thăm con…
Cậu bé không giãy dụa cũng chả nhúc nhích, trong tâm hồn bé nhỏ của cậu có rất nhiều dao động, nhưng không dám biểu lộ ra.
- Tạm biệt, hy vọng con sẽ vui vẻ mà lớn lên.
Cô vuốt ve gương mặt con, trên khuôn mặt đó không hé ra một nét thay đổi, giống hệt cha mình khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thật lòng cô cũng không muốn con như vậy mà lớn lên, nhưng mà ở trong cái nhà này cô chẳng có cái địa vị gì, cô trên danh nghĩa là nữ chủ nhân nhưng trên thực tế Tề Kiếm Vân mới là người duy nhất thống trị trong ngôi nhà này, tất cả mọi người cứ y như mệnh lệnh của anh mà làm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
Lưu luyến không rời cũng phải chia tay con, La Vũ Tịnh hướng cửa lớn bước đi, những người làm trong nhà không ai dám ra đưa tiễn cô chỉ có bác quản gia là đứng cạnh của, ông luôn duy trì im lặng với nữ chủ nhân, lòng trung thành của ông đến lúc này vẫn không thay đổi.
- Phu nhân cô đi đường cẩn thận. - Người quản gia cúi đầu nói.
Cô lắc đầu cười khổ, nho nhỏ nhắc ông:
- Bác à, cháu đã không còn là Tề phu nhân nữa rồi, lần sau gặp bác gọi cháu là La tiểu thư.
Biểu hiện của ông như không thể quen với thay đổi đó:
- Rất mong cô sẽ sớm trở lại.
-Ngoại trừ về thăm Khắc Hiên ra, tôi sẽ không quay lại. Người quản gia thở dài, mở cánh cửa lớn ra giúp cô, lần này đi không biết đến bao giờ mới gặp lại đây. Nhân sinh con người giống như mây bay, nó thổi qua một cái là tan biến, nhưng nếu có duyên người một nhà lại có thể đoàn tụ lần nữa chăng!
La Vũ Tịnh bước ra khỏi cánh cổng nhà họ Tề, bên ngoài là ánh mặt trời chói lóa, trời xanh mây trắng, cô tự nói với chính mình rằng:
- Ta là người tự do.
Tự do thật sao? Vì sao trước mắt cô lại là một mảng mơ hồ, phảng phất có lớp sương trắng bao phủ, bốn phía cũng không tìm thấy lối ra. Trong lòng cô co rút đau đớn, nước mắt cứ muốn trào ra, cô biết mình không thể quay đầu được, cho dù thế nào thì sau nay cũng chỉ có chính cô tự lo cho bản thân mình mà thôi.
-Ding.
Cửa thang máy mở ra, cô kéo hành lý bước ra, tìm thấy căn hộ mới của mình ở tầng 18 của toàn nhà này. Chỉ là lấy chìa khóa ra, mở ra ba ổ khóa, mất vài phút của cô, cuộc sống mới bắt đầu thật không dễ dàng, tất cả đều phải dò dẫm từ đầu. Mới vừa mở cửa, còn chưa kịp quan sát cách bài trí bên trong, cô bị tờ giầy ở trên bàn hấp dẫn, trong đó là nét chữ nhẹ nhàng của người bạn học thời trung học của cô .
- Vũ tịnh yêu quí, chúc mừng cậu được tự do, 25 tuổi tuyệt đối không già, đúng lúc tuổi trẻ đi lên! Có vấn đề gì thì gọi điện cho mình nhé, tuy rằng người thì ở Paris nhưng tâm hồn thì lúc nào cũng ở bên cậu! Trước mắt là căn hộ dành cho người độc thân, cô bạn Bảo Hủy Hân cho cô thuê lại, tiền thuê nhà cũng chỉ lấy có hai nghìn tệ tiền điện nước với phí quản lý cũng không cao, hoàn toàn là nhiệt tình giúp đỡ. Cuộc sống luôn có những mâu thuẫn đối lập nhau mãnh liệt, hai người phụ nữ cùng hai mươi năm tuổi, lại đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Bảo Hủy Hân vì kết hôn nên để trống căn hộ này, bây giờ thì đang đi hưởng tuần trăng mật, mà La Vũ Tịnh thì vừa mới ly hôn bắt đầu một cuộc sống mới, một mình. Hai người là hai cô gái cùng tốt nghiệp trung học, nhưng cô học lên đại học, rồi đi làm ở đài truyền hình quen biết với chồng cô ấy là nhà sản xuất, hai người ăn nhập với nhau, từ tình cảm đến công việc đều tràn đầy nhiệt huyết.
Còn La Vũ Tịnh thì sao, mới tốt nghiệp thì liền sinh con, đã trải qua bảy năm hôn nhân, cũng không hiểu vì sao mà mình sống, con không cần mình, chồng không cần mình, bố mẹ thì đã qua đời vì tai nạn xe cộ, cuối cùng thì đến cả cô cũng không biết quan tâm đến chính mình.
Cách đây nửa năm, cô gặp Bảo Hủy Hân trong bách hóa, hai người gặp lại thân thiết tâm sự cùng nhau. Hoàn cảnh của cô được người cô bạn hết sức đồng tình, không ngừng cổ vũ cho cô giải phóng bản thân, tìm lại sức sống. Phụ nữ không nên chôn vùi trong cuộc sống gia đình và con cái, huống chi đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cùng đúa con không thể gần gũi? Trải qua vài tháng trăn trở, hơn nữa Bảo Hân Thủy luôn kiên trì ủng hộ, La Vũ Tịnh rút cuộc cũng quyết định, bước đi bước chân dũng cảm đầu tiên. Ngoài tờ giấy nhắn ở trên bàn ra, Bảo Hân còn để lại cho cô một tập tài liệu, trên đó có in to dòng chữ : Công ty kiến trúc Sơn hải. Đây là công ty mà bảo hân giới thiệu việc làm cho cô, để La Vũ Tịnh xin một chân trợ lý . Lấy tấm bằng tốt nghiệp trung học của cô ra mà nói, có thể xin vào công ty này làm trợ lý là một cơ hội rất đáng quý. Có điều ba tháng thử việc giữ nữa tháng lương, hết thời gian thử việc thì hưởng đầy đủ lương, đây là Bảo Hủy Hân giúp cô đàm phán điều kiện. Đối với La Vũ Tịnh mà nói, tiền với cô lúc này cũng không phải quan trọng lắm, cô hoàn toàn có thể dựa vào di sản cha mẹ để lại mà sống, nhưng quan trọng hơn là nàng muốn tiếp xúc với mọi người, sống một cuộc sống đích thực, không muốn từng ngày trôi qua sống yên lặng như một cái bóng. Ngồi khoanh chân ở trên ghế sô pha, cô chậm rãi lật xem giới thiệu vắn tắt về công ty, xem được một chút, rồi xem một chút mà như không xem được chút nào vào đầu, giờ phút này đầu óc cô không thể bình tĩnh mà tập trung được, cô đang ở thời điểm cuộc sống có chuyển biến lớn mà! Cô đứng lên, bắt đầu dỡ hành lý, đáng tiếc việc đó không mất nhiều thời gian lắm, tất cả mọi thứ đều đã được xắp sếp thỏa đáng. Đột nhiên cô không biết bây giờ phải làm cái gì, cuộc sống của phụ nữ độc thân tự do là thế, mà cũng tĩnh mịch là thế.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
Ăn cơm, cô không thấy có mùi vị, xem tivi cô thấy hơi ồn ào, thế là cô bật radio, biến âm thanh của người MC trở thành người bạn thân thiết của mình, cùng cô vượt qua cái đêm đầu tiên sau khi ly hôn này.
-Tiếp theo chúng ta hãy thư giãn một chút, đầu tiên sẽ là ca khúc “nhớ anh” *, hy vọng các bạn thính giả sẽ thích.
Sau khi âm thanh của người MC biến mất, một giai điệu quen thuộc vang lên vang lên, lời bài hát này trước đây cô nghe không hiểu lắm, bây giờ cô đã hơi hiểu ra đôi chút rồi.
(* DG: “hoài niệm lão ca” thì dịch là nhớ anh cũng ổn các t/y nhỉ ^^.
NBV: Ok, anh duyệt!)
-Bước đi, bước đi, con người phải tự mình học cách lớn lên…. Bước đi, bước đi, cuộc sống khó tránh khỏi khổ đau đày ải…
-Bước đi, bước đi, vì tâm mình tìm một mái nhà… Cũng từng thương tâm rơi lệ , cũng từng ảm đạm đên tan nát cõi lòng, đây là thế giới tình yêu rộng lớn….
Bảy năm trước đây, khi cô vừa tròn mười tám tuổi, học ở một trường nữ sinh được ba năm, ở lớp học không có gì nổi bật, thành tích cũng không tốt, nhân duyen không xấu, biểu hiện của cô thường là điềm tĩnh cười. Những cô gái ở tuổi cô lúc đó đều giống nhau, luôn ngập tràn khát khao mơ ước về một tình yêu ngọt ngào, mà đối tượng để cô mang ảo tưởng chính là anh chàng gia sư của cô – Tề Kiếm Vân.
Tề Kiếm Vân là con một trong gia đình, tương lai chắc chắn là người thừa kế tập đoàn ngân hàng Kình Vũ, nói anh là thiên tài bẩm sinh cũng không có quá lời, những biểu hiện kiệt xuất của anh càng làm cho người ta nhìn anh với một con mắt khác.
Từ nhỏ đến lớn anh đều là học sinh ưu tú, liên tục nhảy lớp, mới hai mươi ba tuổi đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, lập tức liền học nghiên cứu sinh, sắp lấy được học vị thạc sĩ.
Mà La Vũ Tịnh lúc này, chỉ là một cô thiên kim tiểu thư bình thường, sau này có tiếp quản được sản nghiệp của gia đình hay không vẫn còn là điều làm cho người ta phải lo lắng.
Ba năm trước(tức là 10 năm trước cái thời điểm bi giờ ý ạ), Tề gia và Hạ gia có ý qua lại với nhau để phát triển thêm tình cảm thân thiết. Dù sao hai nhà cũng môn đăng hộ đối, tiền tài và địa vị cũng ngang bằng, hai bên cha mẹ đều có ý kết thông gia, cho nên mới cố tình sắp xếp để Tề Kiếm Vân làm gia sư cho La Vũ Tịnh, với quyết tâm để lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Không chỉ có vẻ bề ngoài xuất chúng, tài trí hơn người, ở Tề Kiếm Vân còn toát ra một loại hương vị nam tính rất thu hút, ngay lập tức anh đã trở thành thần tượng trong lòng của La Vũ Tinh.
Cô luôn là một cô gái nhát gan không tự tin, nghữ khí kiên định, phong thái trầm ổn của anh, tự nhiên sẽ làm nàng hâm mộ không thôi (ngần đấy tuổi có phải ai cũng không ta, hồi mình bằng đó tuổi cũng rứa ), rồi cũng thật dễ dàng mà yêu anh, ngay cả một chút sức lục để giãy dụa gọi là cũng không có, mới gặp qua vài lần đã rơi luôn vào bể tình, thời gian trôi qua thì tình yêu cũng càng tăng theo.
Nếu như có thể cùng người đàn ông như vậy kết hôn rồi sinh con, hẳn là cô cũng sẽ có điểm để tự tin hơn. Tuy rằng lúc đó còn chưa trưởng thành, nhưng cũng đã nghĩ ra được tương lai rất xa về sau, tất cả đều không dừng lại được, cô không bao giờ ngừng mơ mộng ảo tưởng về gia đình tương lai của bọn họ.
Đáng tiếc, xung quanh Tề Kiếm Vân đã sớm có vô vàn ong bướn bay quanh, anh ta không có cô này thì lại có cô khác. Nếu không phải có sức nặng từ lời nhờ và của cha mẹ, chắc chắn không có cái khả năng mỗi tuần anh đến đây để đối phó một lần.
Chương trình học ở trung học đều rất đơn giản, cô nhóc này lại không chịu lớn lên, anh ăn no rỗi việc không biết làm gì thì mới đến đây.
Anh cũng biết, cha mẹ hắn muốn anh cùng cô hai người bồi dưỡng tình cảm, nếu sau này hai nhà có làm thông gia thì cả công và tư đều là điều đáng mừng. Nhưng khổ nỗi trong mắt anh, cô chỉ là một con thỏ con, thuần khiết đáng yêu, không thể khơi dậy nổi dục vọng trong anh. Anh chỉ thích mẫu phụ nữ như những con mèo hoang, thần bí khó đoán, thậm chí mạnh mẽ, làm người ta nóng lòng muốn thử. Đương nhiên là anh cũng phát hiện ra, La Vũ Tịch có tình cảm đặc biệt với mình, thường hay dùng một loại ánh mắt chờ đợi chăm chú nhìn anh, nhưng theo anh thì đó chỉ là mơ mộng của các cô gái trẻ tuổi, chờ lớn lên một chút thì sẽ tỉnh mộng.
- Không được phép yêu tôi, có biết không? Đôi khi anh đột nhiên ra lệnh cho cô.
-Hả… vâng..
Cô nàng chỉ ngây ngốc trả lời. Chẳng nhẽ tình cảm của cô đều đã viết hết lên mặt rồi sao? Anh nhìn ra cô là con nai con tim đang đập loạn xạ? Tề Kiếm Vân nhìn dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của cô, càng thêm xác định cái đối tượng mà cô thầm yêu chính là anh.
Anh tuy là rất hưởng thụ việc được con gái yêu thương, ngưỡng mộ, nhưng mà đối tượng để anh kết hôn thì cái bản tính ngông nghênh trời sinh của anh đến giờ cũng chưa nghĩ tới.
(NBV: ước gì mình được như anh ấy)
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet